text
stringlengths
1
101k
Mặc dù đây không phải là một cuộc tấn công vũ trang, nhưng Philippines xem hành động này là gây hấn.
[3] Vành Khăn là một cấu trúc địa lý nằm trong quần đảo Trường Sa thuộc chủ quyền Việt Nam.
Philippines cũng yêu sách với cấu trúc địa lý này, Vành Khăn bị Trung Quốc chiếm đóng và đảo hóa, quân sự hóa bất hợp pháp.
Cựu Ngoại trưởng Philippines Albert del Rosario, ảnh: Philstar.
Ngày 6/3, cựu Ngoại trưởng Philippines, Albert del Rosario có bài viết trên tờ Philippines Inquirer Daily, hoan nghênh tuyên bố chính thức của Hoa Kỳ rằng bất kỳ cuộc tấn công vũ trang nào nhằm vào Philippines trên Biển Đông đều kích hoạt nghĩa vụ tương trợ phòng thủ giữa Hoa Kỳ với quốc gia này.
Ông xem đây là một tuyên bố quan trọng nhất được đưa ra trong nhiều thập kỷ qua về hiệp ước tương trợ phòng thủ kể từ khi nó được phê chuẩn vào năm 1951.
Theo ông Rosario, nên coi tuyên bố này là dấu hiệu tích cực và đáng tin cậy về chính sách đối ngoại của Hoa Kỳ, khẳng định sự thượng tôn pháp luật.
Điện Manacanang cần phải xúc tiến hợp tác với Mỹ trong việc ngăn chặn Bắc Kinh bồi đắp, quân sự hóa bãi cạn Scarborough.
[4] [1]https://www.news.com.au/finance/chinas-latest-island-grab-fishing-militia-makes-move-on-sandbars-around-philippines-thitu-island/news-story/7805269e5fe270f59e7657328f0c6382 [2]https://news.abs-cbn.com/news/03/05/19/no-reports-of-pinoy-fishermen-shooed-from-pag-asa-island-military [3]https://edition.cnn.com/2019/03/05/asia/philippines-defense-treaty-china-us-intl/index.html [4]https://opinion.inquirer.net/119954/del-rosario-important-for-ph-to-work-with-us-on-sea-dispute?utm_expid=.XqNwTug2W6nwDVUSgFJXed.1 Previous Post'TP.HCM chưa bao giờ thiếu nhân sự lãnh đạo như hiện nay'Next PostDoanh nhân gốc Việt Hoàng Kiều 'bật' khỏi danh sách tỷ phú thế giới Danh Mục Select Category Cười Té Ghế (6) Góc Nhìn (156) Bình Luận – Phê Phán – Nhận Định (56) Gạc Ma Vòng Tròn Bất Tử (6) Độc Giả (38) Giải Trí (37) Hoa Hậu (8) Văn Nghệ (16) Kết nối cộng đồng (520) Ủy Ban Nhà Nước Về Người Việt Nam Ở Nước Ngoài (25) Bạn đọc viết (123) Chuyện Chẳng Đặng Đừng (88) Kinh nghiệm cuộc sống (37) Nối Nhịp Thương Yêu (95) Sáng Tạo -Kỹ Thuật – CNTT (22) Sưu tầm (67) Thư tòa soạn (5) Lịch sử (215) Chiến tranh Việt Mỹ (9) Thế Giới (9) Việt Nam (177) Chiến tranh Việt Trung 1979 (75) Gạc Ma – Trường Sa (20) Thống nhất Bắc Nam trong 55 ngày (1) VNCH (14) Phim ảnh và Video (1,119) ANTV (3) Ca sĩ Lệ Hằng (17) Cộng đồng Facebook (56) KBCHN (496) LSTV (5) Nửa Vòng Trái Đất TV (56) Nguyễn Thanh Tú (1) Người Việt TV (1) Phố Bolsa TV (19) QPVN (1) Thiên Hạ Sự (523) TXTVN (3) Việt Vision (1) Video khác (381) VTC (2) Win Win Việt Nam (2) Tin tức (2,251) Biển Đông (81) Hoa Kỳ (410) Người Việt Hải Ngoại (413) Phản động (105) Thế giới (370) APEC (4) CNTN (5) Quân Sự (14) Thượng đỉnh Mỹ – Triều (54) WTO (1) Thể Thao (35) Tin Việt Nam (945) An Ninh – Tội Phạm (40) Ẩm Thực (12) Báo Chí (6) Báo Chí Truyền Thông (17) Công Kỹ Nghệ (17) Công Nghệ Thông Tin (1) Củi Tươi Vào Lò (81) Chính Trị (105) Du Lịch (28) Giáo Dục (23) Kiến Thiết – Xây Dựng (58) Kinh Tế (21) Luật Pháp (134) Nông Nghiệp (1) Ngoại Giao (59) Quốc Phòng (30) Tài Chính (7) Tôn Giáo (2) Thể Thao (76) Thiên Tai (7) Xã hội (130) Y Tế – Khoa Học (3) Đầu Tư – Ngoại Thương (30)
Chùa cổ Phật Quang sở hữu bộ kinh Pháp Hoa bằng gỗ cổ nhất tại Bình Thuận Posted By: phan tai bình thuận, chàu ổ tại bình thuận, chùa cổ phật quang, chùa đẹp tại bình thuận, chua noi tieng Binh Thuan Chùa Phật Quang là một ngôi chùa cổ rất nổi tiếng tại mảnh đất miền trung Bình Thuận.
Trước kai chùa có tên gốc là Chùa Bồ Đề, được xây dựng vào niên hiệu Chính Hòa (1680-1705) nay tọa lạc tại đường Trần Quang Khải, Phường Hưng Long, Thành phố Phan Thiết, tỉnh Bình Thuận.
Chùa có niên đại khoảng 320 năm.
Chùa Phật Quang đã trải qua được 18 đời trụ trì, được trùng tu nhiều lần nhưng chùa vẫn lưu giữ lại được những giá trị kiến trúc nguyên bản.
Chùa Phật Quang hiện nay là một ngôi chùa mang vẻ đẹp vừa hiện đại vừa cổ kính theo phong cách kiến trúc Á Đông.
Chính điện của ngôi chùa cổ Phật Quang được xây dựng phía trước khuôn viên chùa.
Sư trụ trì Thích Huệ Tánh hiện đang là trụ trì, là người đã cho khởi tạo xây ngôi chính điện.
Chùa nổi tiếng khi sở hữu nhiều pho tượng, pháp khí cổ và vô số phù điêu hoa văn khắc họa về Phật pháp.
Đặc biệt chùa sở hữu báu vật quý là Bộ kinh Pháp Hoa khắc gỗ đầy đủ và xưa nhất Việt Nam.
Đây là một trong ba bộ kinh Pháp Hoa có niên đại lâu đời trên thế giới.
Theo sư Thích Huệ Tánh, tháng 11/1987, khi đang quét dọn sân chùa, nhà sư cùng các đệ tử vô tình phát hiện ra bên dưới sân chùa cổ (là chính điện của ngôi chùa nổi tiếng Phật Quang ngày nay) một căn hầm.
Thầy trò vui mừng khôn xiết vì tìm được trong hầm một kho báu vô giá.
Đó là bộ kinh Pháp Hoa.
Bộ kinh khắc trên gỗ thị đỏ, vừa bền, vừa có tác dụng xua đuổi côn trùng, rắn rết… Bộ kinh được khắc ngược bằng chữ Hán trên 118 tấm ván gồm 110 tấm khắc 60 vạn chữ, 8 tấm khắc tranh về cuộc đời của Đức Phật.
Mỗi tấm dài 0,68 m, rộng 0,26 m, dày 0,026 m.
Bộ kinh Phật khắc bằng gỗ đầy đủ và cổ xưa nhất được ghi vào kỷ lục guiness Việt Nam.
Ngoài ra, năm 2002 khi chùa được khởi công trùng tu thì phát hiện ra 3 tượng Phật bằng đồng có niên đại trên 300 năm, cùng một số cổ vật có giá trị khác như : Cặp mõ Gia Trì làm bằng gỗ mít, Chuông Gia Trì, Bàn cờ Phật bằng chữ Hán.
Chùa Phật Quang trở thành điểm du lịch nổi tiếng mà mọi du khách không thể bỏ qua khi tới thành phố biển xinh đẹp Phan Thiết.
Chùa Phật Quang mang vẻ uy nghi, tĩnh lặng, hoa văn chạm trổ ở tiền sảnh, bao lam, nóc, mái chùa có màu sắc tươi sáng, tượng Phật Di Lặc nụ cười hoan hỉ tọa ngay giữa chính sân…khiến du khách hành hương về với đất phật viếng chùa cảm thấy tươi vui, nhẹ nhàng.
Đãi Quân-Thủ Quân - Chương 11: Chương 11 - Truyện Của Tui Đãi Quân-Thủ Quân Chương 11: Chương 11 "Á á á, rốt cuộc sư tỷ nhảy ra một ông cha lúc nào hả…" "A a a, muội hỏi ta, sao ta biết chứ…" Trong căn phòng xinh xắn trong nhà trúc, hai nam nữ trẻ tuổi la quang quác, hoàn toàn bị tin tức kinh người kia làm cho đầu váng mắt hoa, trong óc trống rỗng, tay chân lúng túng đi vòng vòng quanh cái bàn, có mấy lần còn đụng vào đối phương, nhìn nhau một cái lại tiếp tục vừa đi vòng vòng vừa la, bộ dáng cực kỳ buồn cười.
Đang lúc hai người đi vòng vòng kêu mèo khóc quỷ, đột ngột Hoa Diệu Điệp sực nghĩ ra điều gì đó liền dừng lại, nghiêm túc hỏi: "Sư huynh, chúng ta phải kêu cha sư tỷ như thế nào?" "Ớ…" Ngây ngốc vì bị hỏi bất ngờ, Hoa Đan Phong ngừng chân nghĩ ngợi.
Từ nhỏ đến lớn đều sống trên Tử Vân Phong, tiếp xúc không nhiều người, quan hệ giao thiệp rất đơn thuần, đối với cách xưng hô hoàn toàn không thành thục, vò đầu bứt tóc cả nửa ngày, cuối cùng rì rì cho ra đáp án.
"Sư cha đi…" Hắn nghĩ, nếu sư phụ là nam thì phu nhân đều xưng là sư mẫu.
Vậy đổi lại, phu quân của sư phụ, cha của sư tỷ, bọn hắn hẳn là nên gọi sư cha mới đúng.
Với lại, giờ kêu sư cha, chừng sau có thể… có thể trực tiếp vứt chữ "sư" đi, gọi thẳng "cha" rồi.
Nghĩ đến đấy, mặt Hoa Đan Phong đột ngột đỏ bừng, càng nghĩ càng cảm thấy cách xưng hô "sư cha" này hay cực kỳ.
Sư cha?
Có cách gọi này sao?
Hoa Diệu Điệp có chút nghi ngờ, cứ cảm thấy quái quái nhưng nhất thời không nghĩ ra đến tột cùng là quái ở chỗ nào, liếc mắt lại thấy mặt sư huynh đỏ một cách lạ lùng, còn cười ngu ngơ, lòng tràn đầy nghi hoặc, đang định hỏi hắn làm gì mà cười ngu ngốc như thế lại nghe "cạch" một tiếng khe khẽ, cửa phòng sư phụ bị người ta nhẹ nhàng đẩy ra, người bọn họ chờ đợi nãy giờ cuối cùng cũng xuất hiện.
"Sư tỷ!" Trăm miệng một lời vui vẻ gọi, hai người nhào lên đón.
Sớm đã đoán được chắc chắn cả hai sẽ chờ mình trong phòng, Trầm Đãi Quân không cảm thấy bất ngờ, để mặc hai người vây quanh mình đi đến ngồi trước bàn trúc, vẻ mặt không thay đổi chờ hai người mở miệng.
"Sư tỷ…" Tâm tình kích động túm chặt lấy bàn tay của sư tỷ thân yêu, nghĩ đến mấy ngày xa cách, Hoa Diệu Điệp không nhịn được đỏ mắt.
"Bọn muội tìm tỷ khổ quá, từ sau đừng vứt bỏ bọn muội nữa…" "Phải đó!" Mắt cũng đỏ hoe, Hoa Đan Phong nghẹn ngào.
"Sư tỷ, đệ… đệ rất nhớ tỷ…" Hắn chỉ dùng "đệ" mà không nói "bọn đệ", mượn nó để tỏ rõ ý nghĩ đặc biệt của mình với nàng.
Trầm Đãi Quân hơi rùng mình, ánh mắt vô thức nhìn hắn, kế đó lại lắc đầu, cười khổ trong lòng.
Không, nàng nghĩ nhiều quá rồi!
Sư đệ nói chẳng qua là tình sư tỷ đệ mà thôi… Nghĩ vậy, nàng chỉ cảm thấy chua xót nhưng ngoài mặt vẫn bình thản, nhanh chóng dời mắt đi, chăm chú nhìn sư muội còn đang bám chặt lấy mình; cũng vì vậy mà bỏ qua một tia ảm đạm bi thương lóe lên trong đôi mắt nóng cháy của Hoa Đan Phong.
Không biết hai người kia đấu mắt cùng sóng ngầm dữ dội, một mình Hoa Diệu Điệp thao thao bất tuyệt kể chuyện lớn chuyện nhỏ phát sinh trên đường tìm người và nỗi nhớ nhung chia tay lâu ngày.
Trầm Đãi Quân một mực mỉm cười im lặng nghe nàng ai oán mình "nhẫn tâm vứt bỏ" nhiều cỡ nào, thi thoảng dịu dàng dỗ dành vài câu.
Một hồi sau, rốt cuộc cảm thấy đã tố khổ đủ rồi, Hoa Diệu Điệp mới chớp chớp mắt tò mò hỏi: "Sư tỷ, tỷ nhảy ra một ông cha lúc nào vậy?" Bọn họ mới tách ra có một thời gian, sư tỷ đã nhận cha rồi, cái này cũng quá dọa người đi!
Hoa Đan Phong ở bên cạnh bị sư tỷ né tránh, trong lòng cực kỳ khó chịu thật lâu cũng không nói nên lời, lúc này rốt cuộc cũng có cơ hội mở miệng.
"Phải đó!
Sư tỷ, sao bọn đệ chưa bao giờ nghe sư phụ nhắc qua người còn có một phu quân vậy?" Trầm Đãi Quân nghe mà bật cười.
"Nương không nhắc với các ngươi không có nghĩa là không có!" Trời… hai sư đệ muội ngốc này, nếu không có sự tồn tại của cha, làm sao nàng ra đời được?
"Ôi trời!
Sư tỷ, rốt cuộc là chuyện gì đây, tỷ mau nói đi mà!" Bĩu môi, Hoa Diệu Điệp sốt cả ruột.
Đã biết một khi gặp lại bọn họ, chuyện liên quan đến cha cuối cùng cũng bị hỏi, Trầm Đãi Quân sắp xếp suy nghĩ một chút, lúc này mới thong thả thuật lại đoạn thời gian sau khi chia tay; nàng vân du đến Âm sơn hái thuốc, ai ngờ số mệnh run rủi cho nàng cứu được cha bị kẻ gian hãm hại khốn thân trong sơn động, hai cha con thất lạc hơn hai mươi năm lúc này mới trùng phùng nhận lại nhau.
Nghe nàng chậm rãi kể lại tất cả mọi chuyện, tuy Hoa Đan Phong, Hoa Diệu Điệp yên tĩnh không ngắt lời nhưng thần sắc trên mặt theo lời tường thuật của nàng mà lúc kinh hãi, lúc vui mừng, lúc ngạc nhiên, khi phẫn nộ, biểu tình phong phú cực kỳ.
Đợi giọng của nàng ngừng hẳn, Hoa Đan Phong đã tức đến nỗi đập bàn.
"Là tên gian tặc nào hại sư cha?
Bọn ta đi tìm hắn tính sổ!" Giận dữ quát to, hắn hết sức bất bình.
Đáng hận!
Chỉ vì gian tặc hãm hại mà sư phụ đau khổ chờ đợi sư cha bấy nhiêu năm, cuối cùng còn âm dương đôi ngả, không thể gặp lại!
Nếu… nếu có ngày hắn cũng bị người làm hại không thể gặp được sư tỷ, vậy… vậy… vậy… hắn sẽ phát điên mất.
Nghĩ đến đó, hắn không khỏi lạnh người, càng thêm khổ sở thay cho sư phụ, sư cha.
"Đúng!" Hoa Diệu Điệp cũng căm thù kẻ địch, kêu lớn: "Là tên gian tặc nào đáng hận như thế?
Bọn ta nhất định phải thay sư phụ, sư cha báo thù, đòi lại công đạo cho hai người!" Thấy bọn họ bất bình dùm cho nương mình, Trầm Đãi Quân cảm thấy rất an ủi, nhưng mà… "Sư cha?" Nhướng mày, tuy biết đại khái là chỉ ai nhưng nàng vẫn không khỏi buồn cười vì cách xưng hô này.
"Phu quân của sư phụ không phải kêu sư cha à?" Hoa Đan Phong xem đó là đương nhiên.
"Phải kêu là sư trượng mới đúng!" Đau đầu vỗ trán, cái kiểu xưng hô loạn xạ này làm nàng bất lực lắc đầu.
"Hóa ra là thế!" Hoa Diệu Điệp vỗ tay kêu lớn, "Chẳng trách vừa rồi muội cứ cảm thấy quai quái!" Ai ngờ Hoa Đan Phong không nghe theo, trợn mắt kiên trì: "Nhưng kêu sư cha nghe thân thiết hơn, ta muốn kêu sư cha." Nghe vậy, Hoa Đan Phong do dự nhìn nhìn sư huynh, sau đó rất nghĩa khí quyết định sư huynh muội cùng tiến cùng lui.
"Sư huynh đã không sửa miệng vậy muội cũng không sửa, kêu sư cha đi!" Không biết chút tâm tư nho nhỏ đó của sư đệ, chỉ cho là tính trẻ con của hắn nổi lên, vả lại cũng không để ý lắm cách xưng hô nên Trầm Đãi Quân chỉ mỉm cười, "Tùy các ngươi vậy!" Vui vẻ toét miệng cười, Hoa Đan Phong quay lại đề tài cũ, "Sư tỷ, tóm lại là ai hãm hại sư cha, tỷ có biết không?
Nếu biết, chúng ta đi thu thập hắn, giúp sư cha hả giận một phen." Gật đầu, Trầm Đãi Quân bình thản: "Kì thật người này, các ngươi cũng biết." Gian tặc hãm hại sư cha, bọn họ cũng biết?
Hoa Đan Phong, Hoa Diệu Điệp sửng sốt nhìn nhau, vắt hết óc nhớ lại những người giang hồ thời gian vừa rồi đã nhận thức nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn mù mịt.
Sau cùng hai cặp mắt tràn ngập nghi vấn đồng loạt nhìn sư tỷ, im lặng thúc giục nàng mau đưa ra đáp án?
Sao tách ra bao nhiêu ngày rồi vẫn không chịu dùng não vậy?
Lắc đầu than thở, Trầm Đãi Quân nhẹ nhàng nhả ra một cái tên, "Trang chủ Vũ gia trang Vũ Trọng Liên." "Là lão?" Không dám tin la lớn, Hoa Đan Phong, Hoa Diệu Điệp kinh ngạc vô cùng, nghĩ sao cũng không ngờ hung thủ lại là Vũ Trọng Liên, cái người thân thiện nhiệt tình, chuyên hòa giải phân tranh trên giang hồ được xưng Vũ Trọng Tài kia.
Hai người trợn mắt há miệng, ngu ngơ nhìn nhau một hồi, cuối cùng vẻ mặt Hoa Diệu Điệp từ ngạc nhiên chuyển sang sùng bái, "Vẫn là sư tỷ lợi hại, từ đầu liền nhìn ra được Vũ Trọng Liên kia là cái tên ngụy quân tử vờ vịt." Nhớ lại lúc đầu vì khúc mắc với Hắc Phong Bảo mà ở tạm Vũ gia trang, còn tiếp xúc thoáng qua với Vũ Trọng Liên mấy lần, nàng lại không nhịn được mà bội phục sư tỷ.
Ngay lần gặp đầu tiên đã nhận xét qua, người tên Vũ Trọng Liên này không thiện tâm, nhiệt tình như biểu hiện bên ngoài.
Hôm nay xem ra, lời của sư tỷ lúc ấy hoàn toàn không sai nha!
Hoa Đan Phong đứng bên tuy cũng kinh ngạc như vậy nhưng thần sắc kế đó liền có vẻ đăm chiêu… Ừm… Vũ Trọng Liên là một trong tứ đại công tử năm đó, một người trong số bọn họ lại đột ngột thất tung hơn hai mươi năm, tung tích không rõ, trừ phi… "Sư tỷ…" Đột nhiên ngước mắt lên, vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm túc.
"Sư cha không phải tên là Trầm Vân Sanh chứ?" Trầm Đãi Quân ngạc nhiên nhìn hắn, tựa hồ không ngờ hắn có thể liên kết các đầu mối lại với nhau nhanh như vậy, còn đưa ra kết luận, vui mừng gật đầu.
Ồ… xem ra thời gian tách ra vừa rồi, sư đệ đã trưởng thành rồi, gặp chuyện đã biết đường cân nhắc.
Đoán mò thành thật, Hoa Đan Phong chẳng thấy cao hứng, ngược lại phẫn nộ mắng Vũ Trọng Liên ti tiện.
Hoa Diệu Điệp mới đầu còn chưa nhớ ra Trầm Vân Sanh là ai, chỉ cảm thấy cái tên này nghe khá quen tai, hình như đã nghe người nào nhắc đến rồi.
Mãi đến lúc sư huynh mắng một trận xong nàng mới nghĩ ra, Trầm Vân Sanh không phải là một trong tứ đại công tử năm nào, bất luận võ nghệ, tài hoa, nhân phẩm hay tướng mạo đều nổi bật nhất nhưng lại thất tung không rõ đó sao?
Hứ!
Hóa ra sư cha là người nổi danh như thế, vậy mà lại bị hại thê thảm!
Thình lình tỉnh ra, Hoa Diệu Điệp cũng tức tối đi theo mắng tiếp.
Nghe hai người bắt đầu xướng bè ngươi một câu ta một câu mắng chửi Vũ Trọng Liên, Trầm Đãi Quân muốn chen miệng vào cũng không có cơ hội, đành mặc cả hai mắng cho tùy thích.
Mãi một hồi sau, hai người mắng đủ rồi, phát hiện sao không thấy sư tỷ lên tiếng, quay đầu lại nhìn lại thấy nàng cười cười như không chăm chú nhìn mình, làm cả hai ngượng ngùng gãi đầu, lập tức ngoan ngoãn im miệng.
"Sao ta không biết hai ngươi thích mắng người, mở miệng là không ngừng được thế nhỉ?" Trầm Đãi Quân thản nhiên nói, vẻ mặt không hẳn trách cứ, cũng không nghiêm nghị nhưng lại có sự uy nghiêm của người làm sư tỷ.
Tuy bọn họ bất bình thay cha làm người ta cảm thấy an ủi nhưng cũng không có nghĩa nàng muốn thấy cả hai động một chút là "mở miệng nói bậy".
Chột dạ sờ sờ mũi, Hoa Đan Phong rất thông minh dời đề tài đi.
"Sư tỷ, sao Vũ Trọng Liên lại muốn hại sư cha?" Trầm Đãi Quân nghe xong, theo bản năng rờ trong người, dưới ánh mắt khó hiểu của cả hai, chậm rãi lôi từ trong cổ áo ra một miếng ngọc bội.
"Hơ?" Không hẹn mà cùng phát ra tiếng thắc mắc, đầu óc Hoa Đan Phong, Hoa Diệu Điệp toàn sương mù.
Dù sao cả hai đều biết rõ, miếng ngọc bội này từ nhỏ sư tỷ đã đeo trên người.
Nhẹ nhàng vuốt dọc theo hoa văn trên ngọc bội, nàng rũ mắt xuống, than nhỏ, "Miếng ngọc bội này có khắc bản đồ kho tàng.
Vũ Trọng Liên muốn chiếm nó mới thiết kế hãm hại cha.
Nào ngờ người tính không bằng trời tính, cha sớm đã tặng ngọc bội cho nương, vì vậy mà dã tâm của lão rơi vào khoảng không." "Oa!" Hoa Diệu Điệp không nhịn được kinh ngạc, trước giờ nàng nhìn nó vô số lần, cũng không thấy có gì lạ, bây giờ lại biết có khắc tàng bảo đồ, đột nhiên cảm thấy miếng ngọc bội này hình như tỏa ra kim quang.
"Sư tỷ, cho muội xem thử!" Cười hi hi yêu cầu, lần này nàng phải xem xét tử tế ngọc bội có khắc tàng bảo đồ rốt cuộc có chỗ nào không giống.
Biết nàng hiếu kì, Trầm Đãi Quân phóng khoáng đưa ngọc bội ra.