_index
stringclasses
1 value
_type
stringclasses
1 value
_id
stringlengths
32
32
_score
int64
1
1
_ignored
sequence
_source
dict
kenhsinhvien
_doc
c9740f73b7ae4a5cd2ef9cccfa71df42
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "c9740f73b7ae4a5cd2ef9cccfa71df42", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/cai-toi-va-cai-ta.13985/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Kỹ Năng", "category_name": "Giới tính+", "datetime": "9/1/2011", "title": "Cái tôi và cái ta", "post": "đọc bài tâm sự này thấy hay, post lên cả nhà cùng đọc \n\n\n 'Cái tôi' và 'cái ta'\n\nTrò chơi xếp nhà của cha con tôi vẫn diễn ra như thường khi. Gia Linh – con gái tôi rất thích trò này. Có một điều hơi khác trong buổi tối hôm qua là cô bé nhất quyết không cho tôi đụng tay – “ Ba để Linh xếp nhà”. Hôm sau hỏi cô giáo mới vỡ lẽ: cô giáo tổ chức cuộc thi xem bé nào tự xếp mô hình nhanh nhất. Thế mới biết “cái tôi” của con gái đang hình thành, mặc dù chỉ mới 2 tuổi 3 tháng.\n\nChợt suy nghĩ vu vơ về “cái tôi” và “cái ta” (tạm gọi như vậy không biết có trong từ điển không nữa ?).\n\nNhà người bạn có đám tang, tôi đến giúp một tay, việc chẳng gì nặng nhọc, đơn giản là nhận đồ phúng điếu (vòng hoa, trái cây…) sắp xếp đúng vị trí. Nhưng chính tại đây lại thấy được “cái tôi” trong thực tế: tiếng xe máy nhà đối diện vẫn ầm ầm nổ máy, bóp còi inh ỏi…. lạc lõng, cẩu thả chen lẫn vào không gian có tiếng khóc, có mùi nhang khói và những lời nguyện cầu. “Cái tôi” hình như đã quá đà, “cái tôi” chỉ biết gia đình tôi, không gian của tôi mà trong đó có những “cái tôi” khác. Nghe đâu, nhà ấy là một gia đình trí thức. \nNhớ thời xưa khi tôi còn học lớp 6, nhìn Thầy giáo kính cẩn nghiêng mình, bỏ mũ khi đám tang một người xa lạ rước ngang qua, “cái tôi” của Thầy đã hòa chung vào “cái ta” của cuộc đời. Thưa Thầy, con vẫn nhớ mãi phút giây ấy để dạy con của mình. \n\nCuộc thi “Vietnam Idol 2010” đã khép lại nhưng dư âm của nó vẫn chưa dứt. Những lời bàn xôn xao về cô ca sĩ đã lay động hàng triệu trái tim người nghe, nhưng những lời phát biểu của các ca sĩ đàn anh, đàn chị mới đáng bàn hơn cả, hình như đâu đó trong lời nói của họ phảng phất “cái tôi” không thể chối bỏ được. Nỗi đau vấp váp trên đường đời, cái sĩ diện nhà nòi như những mũi kim chích vào chính họ, “cái tôi” của họ không thể hòa lẫn vào “cái ta” dù là rất ít.\n\nXin được nói về “vòng đời” của những tờ vé số: Các công ty xổ số vẫn tiếp tục công việc kinh doanh của mình: phát hành, quay số…. Đội quân bán vé số ngày càng đông, giá trị tờ vé số cũng tăng tỷ lệ với giá trị thưởng, nhưng tội nghiệp nhất là những cụ bà, cụ ông vẫn hàng ngày rảo bước “Cô, chú mua vé số”, lưng của họ còng hơn vì quãng đường đi phải dài hơn. Thế mà họ vẫn miệt mài mưu sinh, “Cái tôi” không cho phép họ ngửa tay xin tiền. Xin hãy trân trọng họ.\n\n“Cái tôi” là bản năng. Con tôi muốn tự mình xếp ngôi nhà của bé cũng là một điều tự nhiên thôi. Nhưng con gái à, “Cái tôi” vừa là động lực giúp con vững bước trên đường đời, nhưng đôi khi nó chính là cái làm con lạc lõng giữa cuộc đời. \nHãy cố gắng hài hòa giữa “cái tôi” và “cái ta” con nhé.", "replies": [ "Mặt dù rất khó hiểu. Nhưng nó lại làm tôi hiểu được nhiều điều.", "Thâm thúy quá" ] }
kenhsinhvien
_doc
57a3ae3e12d0366a55ca26e0c7b07946
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "57a3ae3e12d0366a55ca26e0c7b07946", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/khoan-phut-chong-tham-nen-dap.13993/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Cộng Đồng", "category_name": "Rao vặt", "datetime": "9/1/2011", "title": "Khoan phụt chống thấm nền đập", "post": "CÔNG TY CỔ PHẦN VN XÂY DỰNG chúng tôi là đơn vị chuyên thi công khoan phun xi măng chống thấm, khoan phun gia cố, khoan néo anke, phun vảy,… công trình thuỷ điện bằng các máy móc thiết bị hiên đại, chuyên dụng như: Máy nén khí Arman PDS655, máy nén khí XP 750WU, máy phun vảy Aliva 285, máy bơm vữa HB-32, máy khoan đá HKP-100MA, BMK5,…cùng với đội ngũ cán bộ công nhân lành nghề đã trải qua nhiều công trình thuỷ điện thực tiễn như: Yaly, Cần Đơn, Nậm Chiến, Nậm Ly, Bản Vẽ, Hố Hô, Khe Bố, Khe Thơi, Nho Quế,… được các đơn vị Chủ đầu tư đánh giá cao.\nMọi thông tin xin liên hệ:\nCÔNG TY CỔ PHẦN VN XÂY DỰNG \nĐịa chỉ: Số 9, ngõ 192/102 Lê Trọng Tấn, Định Công, Hoàng Mai, Hà Nội\nĐiện thoại: 04.62954007/0902.746899/0913.756899\nEmail: [email protected]\nWebsite: http://www.vnxaydung.com", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
968977435d1631b3cf548c2a2ce2a78b
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "968977435d1631b3cf548c2a2ce2a78b", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/dung-ghen-ti-de-cuoc-song-tot-dep-hon.13995/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Suy ngẫm", "datetime": "9/1/2011", "title": "Đừng ghen tị để cuộc sống tốt đẹp hơn", "post": "Ghen tị là một cảm xúc có thể dày vò bạn với những giận dữ, thù ghét. Và nếu như bạn không thể hiểu được những nguyên nhân đằng sau lòng ghen tị của mình, bạn sẽ không bao giờ có được một cuộc sống hạnh phúc và hài lòng.\n1. Hiểu được cảm xúc đó. Ghen tị là sự kết hợp của nỗi sợ và giận dữ; nỗi sợ bị mất đi thứ gì đó, và giận dữ vì người nào đó có cái mà bạn muốn. Cảm xúc đó có thể khiến bạn tự co rút bản thân để lẩn tránh nỗi đau.\n2. Nhìn lại quá khứ của bạn để hiểu tại sao bạn cảm thấy bấp bênh như thế và những sự kiện gì đã khiến bạn có những cảm xúc giận dữ và ghen tị đang dày vò, phá hủy bạn. Khi xác định được gốc rễ của nó, bạn có thể bắt đầu tách bản thân ra khỏi chúng.\nViệc chối bỏ sự thật có xu hướng thổi phồng những xúc cảm không có lợi và trở thành không thể chịu đựng được. Đối mặt với quá khứ có thể sẽ không dễ chịu gì nhưng bạn sẽ có được một tương lai hạnh phúc.\n3. Cho phép bản thân thực sự “cảm nhận” xúc cảm đó một cách tích cực. Bạn không thể kiểm soát những gì bạn đang cảm thấy; bạn chỉ có thể kiểm soát những gì bạn đang làm từ cảm nhận đó.\nKhi bắt đầu cảm thấy ghen tị, hãy tự hỏi bản thân: đó là vì sợ nhiều hơn hay vì giận nhiều hơn? Nếu có sự co thắt ở bụng, nhiều khả năng là sợ hãi. Nếu vai và hàm như lửa đốt, bạn đúng là đang giận dữ rồi.\n4. Hãy thổ lộ về những cảm xúc của bạn với người mà bạn ghen tị. Nếu bạn bị làm ngơ, hãy nói điều gì đó. Giải thích rằng bạn quan tâm, bạn đang bị dằn vặt vì lòng ghen tị và không thể nào thoát khỏi ý nghĩ đó.\nTuy vậy, đừng có đưa ra bất kỳ lời kết tội hay yêu cầu gì hết. Chia sẻ những cảm xúc thực của bạn với ai đó nhưng không trách họ sẽ có thể tạo ra sự kết nối sâu sắc giữa 2 bạn.\n5. Hãy xem sự ghen tị của bạn đang dạy bạn những gì. Sự ghen tị có thể cho bạn biết cái bạn muốn. Nếu bạn ghen tị với ai đó vì họ có nhiều tiền hơn, hãy tự hỏi bản thân, làm thế nào để kiếm được nhiều tiền hơn thế trong cuộc đời bạn? Nếu bạn ghen tị với ai đó vì họ đẹp, hãy tự hỏi bạn có thể đẹp hơn ở những điểm nào?\nKhi bạn bắt đầu hành động để có được cái bạn muốn, bạn sẽ không còn cảm thấy ghen tị với người khác nữa. Thay vì đó, bạn sẽ cảm thấy hứng thú, kích thích bởi bạn đang trên con đường tới cái bạn mong đợi.\n6. Cần thay đổi những niềm tin sai lệch là gốc rễ của sự ghen tị như: “Tôi không đủ tốt, không đủ xinh xắn hay không đủ giàu” hoặc “Họ xinh hơn, thông minh hơn hay tốt hơn tôi”. Niềm tin có thể thay đổi. Nếu làm được, bạn sẽ thay đổi được cách bạn cảm nhận.\nHãy dành cho bản thân một niềm tin mang tính khuyến khích và bạn sẽ dễ chịu, dễ thở hơn nhiều. Tiếp xúc với những người lạc quan, tự tin và hạn chế giao lưu với những ai hay “than vắn thở dài” bởi họ chỉ càng lôi bạn xuống sâu hơn thôi.\nKhi bạn chủ động tạo một cuộc sống hạnh phúc cho mình, bạn sẽ thấy sự giận dữ, lòng ghen tị và những đau khổ dằn vặt tự nhiên tan biến.\nGợi ý\n- Cần phải biết rằng ghen tị không đồng nghĩa với tình yêu. Đôi lúc, người ta nghĩ rằng, khi cảm thấy ghen tị về ai đó tức là đang yêu người ấy. Ghen tị không phải là yêu, mà là nỗi sợ và giận dữ vì mất tình yêu. Lòng ghen tị mất đi khi bạn thực sự yêu chính bản thân mình và người khác dù cho bất cứ chuyện gì bạn đang phải trải qua.\nCảnh báo\n- Nếu sự ghen tị trong mối quan hệ của bạn đang dẫn tới tranh giành quyền lực hay sự kiểm soát, đó là dấu hiệu cho thấy đằng sau đó là một vấn đề mang tính gốc rễ cần phải được giải quyết.\n- Không được cho phép người khác “kiểm soát” bạn. Thà sống một mình còn hơn là phải sống với những người cảm thấy họ đang “sở hữu” bạn. Một người ưa kiểm soát cũng dễ sinh lòng ghen tị, đi cùng với rất nhiều những cảm xúc mà chẳng cái nào trong đó là đáng hoan nghênh cả.\n", "replies": [ "gen tị ko dễ chịu chút nào, nhưng thật khó để sống mà never ko gen tị, ko ít thì nhiều. nhưng gen tị là gét bỏ, gieo lòng thù hận hay để bản thân phấn đấu????", "Đôi lúc ghen tị cũng là động lực để mình tiến bộ Lớp Seo khóa 4" ] }
kenhsinhvien
_doc
052e0daef9763172a3863f0b81b59f3d
1
null
{ "item_id": "052e0daef9763172a3863f0b81b59f3d", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/think-of-you.13999/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Nhà hát", "datetime": "9/1/2011", "title": "Think of you", "post": "Trình duyệt của bạn không hỗ trợ iframe.", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
025f9a0d317f86d9bbfbe57d36c9ecd9
1
null
{ "item_id": "025f9a0d317f86d9bbfbe57d36c9ecd9", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/tham-mong-anh-quay-ve-ben-em.13997/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Nhà hát", "datetime": "9/1/2011", "title": "Thầm mong anh quay về bên em", "post": "\n\n\n\n \n\n\n\n\n\n\n\n\nMấy bài này cũng lâu rồi nhưng mình vẫn thấy hay", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
7253fda0e6804a89d3612b09c2fe5f58
1
null
{ "item_id": "7253fda0e6804a89d3612b09c2fe5f58", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/tro-choi-tra-loi-cau-hoi-bang-ten-bai-hat.12972/page-44", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Ngôi Nhà Chung", "category_name": "KSV Gameshow", "datetime": "24/12/2010", "title": "Trò chơi: Trả lời câu hỏi bằng tên bài hát!", "post": "", "replies": [ "Imma heart breaker\n\ndấu chấm hết?", "game over\n\nkhoảng trống ...", "vì một người ra đi\n\nko thể cắt bằng kéo hay dao?", "vì sao thế??\n\nnước mắt chảy ngược vào tim", "không được khóc\n\nnước mắt cạn? \np/s: cụ ăn cắp câu của con hả ", "rồi từ đây....\n\nkhi không còn được gặp lại người yêu\n\nta ăn cắp hồi nào??", "chia đôi con đường\n\nmất một người bạn mất tất cả? vs mình thì ko \nèo, mà thôi, chắc con lộn ", "thà rằng như thế\n\nkhi uống trà chanh bị đau bụng", "nếu như ngày đó\n\n----------\n\nmột thời đã xa", "\n\ntamqm nói:\n\n\n\nnếu như ngày đó\n\n----------\n\nmột thời đã xa\n\nClick để xem tiếp...\n\n\nngày xưa ơi !\nMặc quần quên kéo séc!", "ANH!!!!!!!!!!! @@ \n\nchia tay anh nhé???!!!", "1 2 3 chia tay!!!\n\nnếu bạn bị câm", "lời chưa nói.\nKhi không chịu đựng được nữa??", "\n\n\n\nnếu bạn bị câm\n\nClick để xem tiếp...\n\nIm lặng\n\n\n\nKhi không chịu đựng được nữa??\n\nClick để xem tiếp...\n\nMột lần buông tay\n\n21/12/2012?", "ko chịu đựng đc nữa >>>>>>>>>>>>> giải thoát!!\n\n21/12/2012 >>>>>>>> Nấc thang lên thiên đường", "\n\n_BOo_ nói:\n\n\n\nlời chưa nói.\nKhi không chịu đựng được nữa??\n\nClick để xem tiếp...\n\n\ngoodbye my love", "\n\nkiss164 nói:\n\n\n\nIm lặng\n\nMột lần buông tay\n\n21/12/2012?\n\nClick để xem tiếp...\n\n\nIn heaven! \n\nKhi bài tập còn quá nhiều?? ", "\n\n\nKhi bài tập còn quá nhiều?? \n\nClick để xem tiếp...\n\nBức thư gửi thầy ( xin giảm bài lại )\n\nKhi bị đòi nợ", "giới hạn nào cho chúng ta\n\nKhi một ai đó hy sinh cứu sống bạn", "\n\n\nKhi một ai đó hy sinh cứu sống bạn\n\nClick để xem tiếp...\n\nNợ ai đó cả thế giới\n\nCô đó nhớ anh đó" ] }
kenhsinhvien
_doc
30b45d187b01f876e576763222d7eba3
1
null
{ "item_id": "30b45d187b01f876e576763222d7eba3", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/neu-vang-anh.14008/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Rạp phim", "datetime": "10/1/2011", "title": "Nếu vắng anh", "post": "\n\n\n\n \n\n\n\n\n\n", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
0ec88e36de2f4bc2804c05454459136c
1
null
{ "item_id": "0ec88e36de2f4bc2804c05454459136c", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/vui-cung-it-hay-hay.14015/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Rạp phim", "datetime": "10/1/2011", "title": "Vui cùng IT hay hay", "post": "\n\n\n\n \n\n\n\n\n\n\n\n\nTrường mình đó! ", "replies": [ "hok hiểu gì", "1 trong 2 cái bị xóa mất rồi \nnhạc dễ thương ghê" ] }
kenhsinhvien
_doc
dc7ad6ac3d4d2de8915e88e2a6dab244
1
null
{ "item_id": "dc7ad6ac3d4d2de8915e88e2a6dab244", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/tro-choi-hoi-that-noi-that.13007/page-43", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Ngôi Nhà Chung", "category_name": "KSV Gameshow", "datetime": "25/12/2010", "title": "Trò chơi hỏi thật nói thật ...", "post": "", "replies": [ "Rất rất rất nhiều lần, may mà mỗi lần va đập xong thần kinh vẫn ổn định \nMà cho hỏi con hotboy là gì vậy? Có phải con của hotboy không? \nBạn yêu từ hồi lớp mấy?", "Chưa đi học tớ đã yêu rùi\ntiêu chuẩn người yêu của bạn đầu tiên là gì?", "câu này hỏi rồi! Và mình cũng đã trả lời! có lẽ là handsome!\nCòn ban?", "Thích 1 ng nhảy hip hop trông rất năng động khỏe khoắn .... \n\nBạn thích nhảy chứ ?", "thích chứ!\nBạn biết nhảy ko?", "Ko thích xem nhảy hihi \n\n\nBạn mê nhóm nhạc nào ?", "BSB\nbạn có thi lại môn nào chưa?", "rùi! Môn thể dục, 2 lần luôn chứ!\nBạn đã bao giờ bị đánh hội đồng!", "đã từng bị đánh.bạn ghét con vật nào nhất", "Rắn\nBạn có sợ nó ko?", "Nhện, lông lá thấy mà ghê .\nBạn có bao giờ ăn thịt sống chưa .\n\n\n\nhuyen_88 nói:\n\n\n\nRắn\nBạn có sợ nó ko?\n\nClick để xem tiếp...\n\n \n, trả lời gì mà trùng hợp giống nhau vậy.\nThôi trả lời câu bạn nè : Không sợ.\nBạn có bao giờ ăn thịt sống chưa .", "Chưa, nhưng chắc thịt người ăn sống phải như thịt gà nhỉ? Nghĩ đến mà làm ướt cả bàn phím \nCác bạn nam sợ chuột không? Trả lời thật đấy nhá ", "Không sợ chút nào, chuột là con vật mình có thể bóp chết = tay không, thấy ghê chưa .\nBạn có ăn cức bao giờ chưa .", "À ừ, tui thấy ghê vì cái tài khoe khoang như con cháu nhà Xêkô của bạn rồi \nTui chưa ăn bao giờ, ăn cái đó thì thật mất vệ sinh, hỏi câu đó cũng thật mất vệ sinh ", "Ha ha, cũng chẳng mất chi, cức thì trong người mình ra chứ ở đâu mà mất vệ sinh .\nBạn ngủ ở ngoài đường lần nào chưa .", "chưa lần nào cả?\nBạn từng yêu ai mà người đó đã có người yêu chưa?", "Chưa, chưa lần nào cả.\nCon trai mà kko nghĩ đến mình thì nó chả bao giờ nhắn tin cả đúng ko?", "Chắc vậy. thế còn con gái không nghĩ tới mình thì sao nhỉ", "Tớ mọi được mọi người nhận xét là đào hoa.vinh dự thế đó ma lun bị \"hoa đào \"ko ah?thế còn jiji thì sao hả?", "Hình như đang bị lạc đề thì phải ." ] }
kenhsinhvien
_doc
944a8d777611dd53a920195217e9b842
1
null
{ "item_id": "944a8d777611dd53a920195217e9b842", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/tinh-yeu-danh-cho-nhau.14014/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Nhà hát", "datetime": "10/1/2011", "title": "Tình yêu dành cho nhau", "post": "\n\n\n\n", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
6a9e469d76bb468cf6614fe2c8b57b5e
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "6a9e469d76bb468cf6614fe2c8b57b5e", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/giong-nhu-yu-gi-oh-la-game-castle-fall-age-of-the-magogs.13977/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Kho game", "datetime": "9/1/2011", "title": "Giống như Yu gi oh là game Castle Fall: Age of the Magogs", "post": "Castle Fall: Age of the Magogs \nBạn phải đi qua 7 vùng lãnh thổ với hơn 30 cấp độ trong game .Game thể loại đấu bài kết hợp dàn trận thời gian thực. Trong game bạn cần sử dụng những lá bài thu thập tài nguyên đê tăng cường sức mành giúp chiếm giữ được lâu đài các mục tiêu về tay bạn. Sử dụng kết hợp những lá bài chiến binh, và phép thuật để đánh bại vị vua hung ác Magos với quân đội thiện chiến của hắn. Hãy tỏ ra là nhà cầm quyền kiệt xuất nhé!\n\n\n\n\n\n{\n\n\n\n \n\n\n\n\nDOWNLOAD link media đó nha\npass: tech24.vn\nSystem: Windows XP / Windows Vista / Windows 7\nProcessor: 1.0 GHz Intel or equivalent AMD processor\nMemory: 1 GB of RAM\nVideo Card: video card with 128 MB compatible with DirectX ® 9.0\nSound card: compatible with DirectX ®\nHard Disk: 300 MB free hard disk spacespace\n\n\n \n\n", "replies": [ "Thank you for this game" ] }
kenhsinhvien
_doc
b8d6704d5a36bf493b2aa69499021ce6
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "b8d6704d5a36bf493b2aa69499021ce6", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/chuyen-ga-trong-suu-tam.13984/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Hài hước", "datetime": "9/1/2011", "title": "Chuyện gà trống(sưu tầm)", "post": "Trong giờ văn, cô giáo ra đề bài: Em hãy miêu tả một chú gà trống ở trong vườn.\n\nMột học sinh đứng lên xung phong:\n\n- Buổi sáng, ông mặt trời thức dậy, toả những tia nắng ấm áp xuống vườn nhà em.\n\n- Hay, hay... - có tiếng xuýt xoa ở dưới, cô giáo cười tươi.\n\n- Chú gà trống đĩnh đạc ra giữa vườn, nhảy lên đống rơm. Chú vỗ cánh phành phạch, vươn cổ cất tiếng gáy vang động khắp nơi.\n\n- Tuyệt vời... - lại tiếng xuýt xoa.\n\n- Sau đó chú nhảy xuống và chạy đi tìm chị gà mái.\n\n- Thôi, thôi, được rồi, xuống ngay, xuống ngay - cô giáo hoảng hốt.\n\n- Nhưng nó không thôi, thưa cô. Nó còn nhảy lên lưng chị gà mái, đạp đạp mấy cái rồi nó mới thôi.", "replies": [ "Bài này tả thực dã man " ] }
kenhsinhvien
_doc
0c6594c2e6635fc5d3e5ceaf6ddde95c
1
null
{ "item_id": "0c6594c2e6635fc5d3e5ceaf6ddde95c", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/1-trai-tim-1-tinh-yeu-em-yeu-anh.13989/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Nhà hát", "datetime": "9/1/2011", "title": "1 trái tim 1 tình yêu. em yêu anh", "post": "\n\n\n\n", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
aaf2e66636e3657662238ffa65e6b3c3
1
null
{ "item_id": "aaf2e66636e3657662238ffa65e6b3c3", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/em-se-noi-anh-dung-khoc.13988/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Nhà hát", "datetime": "9/1/2011", "title": "Em sẽ nói: anh đừng khóc", "post": "\n\n\n\n", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
d83236b833f33e657f9e1b2097e1a652
1
[ "replies.keyword" ]
{ "item_id": "d83236b833f33e657f9e1b2097e1a652", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/yeu-em-tu-cai-nhin-dau-tien-co-man.13794/page-3", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Phòng truyện", "datetime": "6/1/2011", "title": "Yêu em từ cái nhìn đầu tiên - Cố Mạn !!!", "post": "", "replies": [ "CHƯƠNG 36: THUẬN BUỒM XUÔI GIÓ\n\nNụ hôn phớt nhẹ.\nGiây sau, cố kiềm chế lễ tiết nhưng lại dường như mang theo sự đè nén vô hạn, nhè nhẹ đậu lên mi mắt cô.\n\nTrên đỉnh Lạc Hà thoáng chốc tĩnh lặng.\nBạch Y Cầm Sư vốn trước giờ thao tác tinh tế chuẩn xác đến từng không phẩy mấy giây, lần này lại khựng lại đến mấy giây sau rồi mới nhấn nút chấp nhận.\n\nChủng loại: Phát Trâm (trâm cài tóc)\nTên gọi: Phát Vi (tên này do người chế tác đặt, có thể chỉnh sửa)\nChất lượng: Phàm Khí Trân Phẩm\nYêu cầu cấp độ: 90\nThuộc tính: Cầm Ý+15%, tốc độ hồi phục nội lực+12%, sức bật nhanh+38, sinh mệnh + 1000\nĐộ bền: 500/500\nChức vụ thích hợp: Cầm sư\nNgười chế tác: Lô Vĩ Vi Vi\n\n“Thực ra, lần trước ngoại trừ việc yêu cầu Phong Đằng cung cấp bốn con thần thú, em còn muốn có thêm 2 loại vật liệu quý hiếm khác nữa, Thiên Sơn Bạch Ngọc và Cửu Thiên Tôi Hỏa, và cả một số thứ trước kia thu thập được, nên em đã làm cái này.”\n“Chiếc trâm cài của anh vốn cũng rất oách rồi, em muốn thử xem có thể nào làm ra được chiếc tốt hơn không.”\nKết quả là, thực sự cô đã làm ra một vật phẩm quá quý giá.\n\nTrong game Mộng Du Giang Hồ, những trang bị cao cấp mà hệ thống tung ra gọi là Thần Binh Tiên Khí, còn những trang bị mà tự bản thân các game thủ chế tác ra thì gọi là Phàm Khí, nhưng hoàn toàn không phải là thuộc tính của Phàm Khí thì nhất định sẽ thua kém Tiên Khí, chẳng hạn chiếc trâm cài tóc mà Vi Vi làm ra đây, thuộc tính còn oách hơn cả Tiên Khí bình thường. Có điều game thủ muốn làm ra một Phàm Khí Trân Phẩm thì độ khó lại vô cùng cao, ngoại trừ vật liệu quý hiếm và nội lực cao thâm ra, còn phải xét đến tỷ suất thành công.\n“^_^, vậy là anh may mắn lắm đó.”\nVi Vi căng thẳng gõ chữ, đột nhiên nhiều lời hẳn, dường như nói thêm một câu thì cảm giác đè nén sẽ giảm đi một phân vậy. Nhưng tuy thấy căng thẳng, mà lại muốn nói thêm thì vẫn phải vận toàn bộ sức lực lớn nhất để thốt ra câu đó.\nNgón tay khẽ khựng lại, Bạch Y Cầm Sư nói: “Đúng là anh may mắn thật.”\nMặt Vi Vi nóng bừng lên, không biết trong lòng có quỷ hay sao mà cứ cảm thấy một câu nói quá bình thường của anh, lại như ẩn giấu một ý tứ sâu xa nào đó vậy.\n“…Hừm, nếu vậy thì tốt quá rồi.” Cô đang nói cái gì vậy trời…\n\nDường như cảm nhận được sự lúng túng của cô ở phía bên kia, Tiêu Nại mỉm cười: “Phát Vi giải thích thế nào?”\n“Có nghĩa là Phát Trâm by Vi Vi đó.” Bạn sinh viên khoa tự nhiên Vi Vi không hề có tế bào lãng mạn cảm thấy rất dễ giải thích, “Nếu anh không thích thì có thể sửa mà, em không có đầu óc nghệ thuật…”\n“Không cần sửa, anh rất thích.”\nKết tóc với Vi [ý anh í là ‘kết tóc se duyên’ với Vi Vi đấy mọi người \n{\n\n\n\n ]\nSao lại không thích cho được.\n“Ồ.”\nLần này Vi Vi không lãnh hội được “thâm ý”, uhm một tiếng rồi muốn chuồn đi cho nhanh, “Vậy thì, em out trước nhé, hôm nay chơi vui và mệt quá, em muốn ngủ sớm một chút.”\nBạch Y Cầm Sư không hề níu kéo. “Ừ, phu nhân vất vả quá.”\n“…”\nNgười này… hình như mãi mãi là một mũi tên trúng hai con chim >o<, không biết đang nói cô chơi vất vả quá hay là chế tác trang bị vất vả quá, Vi Vi ú ớ, để lại một chuỗi dấu chấm xong thì nhanh chóng “rớt mạng”.\n\nBóng áo đỏ biến mất trên đỉnh núi, thời gian tích tắc từng giây trôi qua, mấy phút sau, trên máy tính, ngón tay thon dài mới khẽ nhấn vào nút bên tay phải, đổi chiếc trâm cài tóc mới.\nBạch Ngọc Phát Trâm lóe lên ánh sáng, chiếc trâm ở giữa mái tóc đen nhánh, óng ánh tinh xảo, hào quang lưu chuyển, Tiêu Nại ngắm đến xuất thần.\nBỗng nhiên rất muốn gặp cô ấy.\nCô ấy lúc này, lông mày sẽ hơi nhướn lên, đôi mắt sẽ càng sáng hơn mọi ngày, rõ ràng rất lúng túng mà lại vờ ra vẻ bất cần, còn có chút chút đanh đá nữa chứ, chắc chắn xinh đẹp khó tả rồi.\n\nCửa ký túc “binh” một tiếng bị đạp ra một cách đầy bạo lực, phá tan không khí mơ màng đó, giọng oang oang của Ngu Công vang lên đầy kinh ngạc: “Không phải chứ, Lão Tam, ngày lành cảnh đẹp trước hoa dưới nguyệt quyến lữ như hoa thế này, sao cậu còn về sớm hơn cả bọn tớ nữa vậy?”\n“Dạo gần đây cậu đúng là không phí công xem từ điển thành ngữ.” Ngón tay rời khỏi chiếc vi tính, tia nhìn cuối cùng rơi trên màn ảnh, rồi Tiêu Nại gập máy lại, vứt lên gi.ường. “Chơi mạt chược?”\nWoa!!!\nNgu Công kêu lên một tiếng quái đản, nhanh nhẹn rút hộp mạt chược từ dưới gầm gi.ường lên, “Cậu làm trò gì thế, sao lại muốn đánh mạt chược?”\n“Chẳng có gì.” Tiêu Nại điềm nhiên: “Tâm trạng tốt, muốn xả ra thôi.” [anh ơi… em lại nghĩ anh xả… 1 cái gì đó >o<]\n“Xùy xùy, nói trước nhé, gần đây tớ lên tay lắm, phong độ tuyệt diệu, lúc đó cậu thua rồi đừng có trốn trả tiền nhá.” Ngu Công đổ mạt chược lọc xọc.\nTiêu Nại không nói gì, ngồi xuống bên bàn.\n…\n…\n\nMột tiếng đồng hồ sau.\nTiêu Nại dàn quân bài ra: “Thanh nhất sắc nhất điều long, đừng quên trả tiền.”\nNgu Công mắt ầng ậng nước.\nHầu Tử Tửu đồng cảm vỗ vỗ anh chàng: “Bớt buồn đi, không ngờ hôm nay Lão Tam mời khách, cuối cùng toàn bộ do cậu trả tiền, hê hê.”\n“Ai nói tớ trả tiền, đêm còn dài mà.” Ngu Công vỗ bàn, “Lại lần nữa! Lão đây muốn lật ngược tình thế!”\n\nĐêm quả thực còn dài.\nĐêm nay, sinh viên năm tư còn chần chừ chưa đi muốn trải qua đêm cuối cùng trong trường, sinh viên các năm khác vừa được giải thoát khỏi kỳ thi, cả ngôi trường đều trở nên náo động và vui vẻ, rất nhiều phòng ký túc sáng đèn thâu đêm.\nVậy nhưng sắc đêm rồi cũng nhạt dần, ban mai vẫn phải ghé thăm, bạn Ngu Công rốt cuộc đành bó tay, cay đắng vác theo khoản nợ mấy trăm tệ bước ra ngoài xã hội. [hohoho… anh mún đấu với Đại Thần à!!! No door!!!]\nVà Vi Vi, khi chạng vạng tối, bắt đầu rời thành phố B về nhà nghỉ hè.\n\n“Vi Vi, tàu của cậu sao khởi hành sớm quá vậy.”\nHiểu Linh và Nhị Hỷ hợp lực xách vali hành lý của Vi Vi, tiễn Vi Vi xuống lầu.\n“Ừ.”\nLơ đãng đáp lại, Vi Vi nhìn xuống phía dưới qua ô cửa sổ giữa cầu thang, dưới tán lá rậm rạp che phủ, xe của Tiêu Nại đã đợi ở đó tự bao giờ.\nHiểu Linh cũng thò đầu ra ngoài theo cô, cười hì hì: “Có bạn trai mà bố mẹ làm giáo viên cũng sướng thật, có thể lái xe ngay trong trường, nếu không lại phải theo xe buýt trường ra đến cổng, phiền phức chết đi được.”\n“Nếu không sao lại gọi là Đại Thần Đa Công Năng được, có điều Vi Vi à…” Nhị Hỷ bảo, “Cậu đi sớm như vậy, Đại Thần nhà cậu không giận hả?”\nChắc là không giận… nhỉ?\n\nNgồi vào trong xe, Vi Vi lén lút quan sát vẻ mặt Tiêu Nại, nhìn thế nào thì vẫn thấy dáng vẻ Đại Thần chăm chú lái xe. Gương mặt tuấn tú nhìn nghiêng không chút biểu cảm gì, nhưng rõ ràng là cũng không vui vẻ gì rồi.\nVi Vi cẩn thận nâng một chiếc túi nhỏ từ nãy vẫn xách trong tay, bên trong là một chậu xương rồng nhỏ, “Cho anh cái này”.\nTiêu Nại liếc nhìn, “Hồi môn mới?”\n= =\nĐại Thần quả nhiên không chịu bỏ qua cái từ “hồi môn” này, hôm qua chắc là không kịp phát huy. “Là cây xương rồng em vẫn trồng, mùa hè không thể chăm sóc được, nên đưa anh chăm sóc hộ em.”\n“Ồ.” Tiêu Nại khẽ đáp lại, “Tiện để anh nhìn vật nhớ người?”\nNày, làm gì lại sến như thế!\nCô biết buổi trưa lúc ăn cơm mới nói với anh rằng buổi tối phải đi là có hơi đột ngột, nhưng cũng đâu thể trách cô được. Vi Vi lầm bầm: “Không phải em cố ý đặt mua vé sớm mà, lúc toàn trường đặt vé, em vẫn chưa quen anh.”\nSự thực bày ra trước mắt, Tiêu Nại cũng đành bó tay.\n\nĐến ga Bắc Kinh, Tiêu Nại mua vé tiễn, Vi Vi theo anh, lúc Tiêu Nại lấy lại tiền lẻ và vé từ quầy bán, Vi Vi bỗng nghiêng người hỏi cô bán vé: “Xin hỏi vé ngày mai kia gì đó đến thành phố W còn không?”\nCô nhân viên không thèm kiểm tra lại, trả lời luôn: “Không còn, vé trong vòng năm ngày đều hết rồi.”\nMột câu trả lời nằm trong dự đoán, nhưng vì ánh mắt Đại Thần đột nhiên nhìn sang cô, khiến người ta trở nên hụt hẫng quá.\nTrên môi Tiêu Nại cuối cùng cũng nở nụ cười, kéo cô đi nhanh đến xếp hàng, lấy di động ra, bắt đầu bấm danh bạ.\n“Vé máy bay ngày mốt thì sao?”\nVi Vi ngẩn ra một lúc mới hiểu ý anh, vội vã ngăn lại: “Không cần đâu anh.”\nỞ lại thêm vài ngày rồi cũng vẫn phải đi, lúc nãy hỏi là do nhất thời xúc động mà thôi, bình tĩnh trở lại thì cảm thấy không thỏa đáng chút nào. Vi Vi cúi đầu xuống nói: “Em hẹn với Bố ngày mai về đến nhà rồi.”\nKhông khí có vẻ trầm xuống, thấy anh nhét điện thoại vào túi trở lại, trong lòng Vi Vi thấy không vui.\nVậy nhưng…\n“Thôi được rồi.”\nThở dài, kéo tay cô hướng đến phòng đợi, Tiêu Nại thỏa hiệp, “Về đến nhà phải gọi cho anh ngay.”\nTim nhẹ nhõm hẳn, Vi Vi vội vàng gật đầu.\n“Mua di động sớm nhé.”\nGật liền mấy cái, thề thốt: “Về nhà là mua ngay.”\nVi Vi bỗng nhớ đến cuộc buôn dưa đêm qua của cô và đám bạn, Nhị Hỷ hỏi Đại Thần sao không mua di động cho cô, lúc ấy cô trả lời thế nào ấy nhỉ – Đại Thần sẽ không làm chuyện bừa bãi như thế.\nTrong lòng dấy lên một niềm vui như kiểu hai tâm hồn giao thoa ^_^\n\nĐưa cô lên đến tận tàu hỏa, Tiêu Nại mới đặt hành lý xuống, nhân viên tàu nhắc nhở đến giờ tàu phải chạy rồi.\n“Vậy anh xuống đi nhé.” Vi Vi cũng cũng không biết thời khắc này nên nói gì, chỉ biết dặn dò anh, “Nhớ chăm sóc chậu xương rồng đó.”\nThực ra xương rồng một tháng không tưới nước cũng không sao, nhưng tối qua lúc thu dọn hành lý, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu là giao nó cho Đại Thần. Nguyên nhân là vì chú ý đến văn phòng của Đại Thần lại không có chậu xương rồng nào để hút bức xạ, nhưng nguyên nhân sâu xa hơn là, tự mình cũng không suy nghĩ kỹ, chắc là thật sự là bốn chữ đó chăng.\nNhìn vật nhớ người…\nNghỉ hè, phải 2 tháng đó…\nLúc về nhớ đặt kế bên vi tính văn phòng anh nhé…”\nTốt nhất vì ngày nào cũng thấy.\nTiêu Nại nhướn mày. Vậy nên, trước khi cô đi cứ nói về cây xương rồng của cô ấy? Nếu cứ thể để cô ấy thì anh cũng quá là thất bại rồi.\n\nNụ hôn phớt nhẹ.\nGiây sau, cố kiềm chế lễ tiết nhưng lại dường như mang theo sự đè nén vô hạn, nhè nhẹ đậu lên mi mắt cô.\n\nRời xa mà không lưu luyến quá nhiều, Tiêu Nại nhìn sâu vào đôi mắt cô.\n“Vi Vi, thuận buồm xuôi gió nhé.”\nĐoạn đường Vi Vi về nhà quả nhiên rất “xuôi gió”.\nBởi vì, cô bay về nhà mà >o<\n\n\n\n\n\n\n\n\nCHƯƠNG 36: THUẬN BUỒM XUÔI GIÓ\n\nNụ hôn phớt nhẹ.\nGiây sau, cố kiềm chế lễ tiết nhưng lại dường như mang theo sự đè nén vô hạn, nhè nhẹ đậu lên mi mắt cô.\n\nTrên đỉnh Lạc Hà thoáng chốc tĩnh lặng.\nBạch Y Cầm Sư vốn trước giờ thao tác tinh tế chuẩn xác đến từng không phẩy mấy giây, lần này lại khựng lại đến mấy giây sau rồi mới nhấn nút chấp nhận.\n\nChủng loại: Phát Trâm (trâm cài tóc)\nTên gọi: Phát Vi (tên này do người chế tác đặt, có thể chỉnh sửa)\nChất lượng: Phàm Khí Trân Phẩm\nYêu cầu cấp độ: 90\nThuộc tính: Cầm Ý+15%, tốc độ hồi phục nội lực+12%, sức bật nhanh+38, sinh mệnh + 1000\nĐộ bền: 500/500\nChức vụ thích hợp: Cầm sư\nNgười chế tác: Lô Vĩ Vi Vi\n\n“Thực ra, lần trước ngoại trừ việc yêu cầu Phong Đằng cung cấp bốn con thần thú, em còn muốn có thêm 2 loại vật liệu quý hiếm khác nữa, Thiên Sơn Bạch Ngọc và Cửu Thiên Tôi Hỏa, và cả một số thứ trước kia thu thập được, nên em đã làm cái này.”\n“Chiếc trâm cài của anh vốn cũng rất oách rồi, em muốn thử xem có thể nào làm ra được chiếc tốt hơn không.”\nKết quả là, thực sự cô đã làm ra một vật phẩm quá quý giá.\n\nTrong game Mộng Du Giang Hồ, những trang bị cao cấp mà hệ thống tung ra gọi là Thần Binh Tiên Khí, còn những trang bị mà tự bản thân các game thủ chế tác ra thì gọi là Phàm Khí, nhưng hoàn toàn không phải là thuộc tính của Phàm Khí thì nhất định sẽ thua kém Tiên Khí, chẳng hạn chiếc trâm cài tóc mà Vi Vi làm ra đây, thuộc tính còn oách hơn cả Tiên Khí bình thường. Có điều game thủ muốn làm ra một Phàm Khí Trân Phẩm thì độ khó lại vô cùng cao, ngoại trừ vật liệu quý hiếm và nội lực cao thâm ra, còn phải xét đến tỷ suất thành công.\n“^_^, vậy là anh may mắn lắm đó.”\nVi Vi căng thẳng gõ chữ, đột nhiên nhiều lời hẳn, dường như nói thêm một câu thì cảm giác đè nén sẽ giảm đi một phân vậy. Nhưng tuy thấy căng thẳng, mà lại muốn nói thêm thì vẫn phải vận toàn bộ sức lực lớn nhất để thốt ra câu đó.\nNgón tay khẽ khựng lại, Bạch Y Cầm Sư nói: “Đúng là anh may mắn thật.”\nMặt Vi Vi nóng bừng lên, không biết trong lòng có quỷ hay sao mà cứ cảm thấy một câu nói quá bình thường của anh, lại như ẩn giấu một ý tứ sâu xa nào đó vậy.\n“…Hừm, nếu vậy thì tốt quá rồi.” Cô đang nói cái gì vậy trời…\n\nDường như cảm nhận được sự lúng túng của cô ở phía bên kia, Tiêu Nại mỉm cười: “Phát Vi giải thích thế nào?”\n“Có nghĩa là Phát Trâm by Vi Vi đó.” Bạn sinh viên khoa tự nhiên Vi Vi không hề có tế bào lãng mạn cảm thấy rất dễ giải thích, “Nếu anh không thích thì có thể sửa mà, em không có đầu óc nghệ thuật…”\n“Không cần sửa, anh rất thích.”\nKết tóc với Vi [ý anh í là ‘kết tóc se duyên’ với Vi Vi đấy mọi người \n\n ]\nSao lại không thích cho được.\n“Ồ.”\nLần này Vi Vi không lãnh hội được “thâm ý”, uhm một tiếng rồi muốn chuồn đi cho nhanh, “Vậy thì, em out trước nhé, hôm nay chơi vui và mệt quá, em muốn ngủ sớm một chút.”\nBạch Y Cầm Sư không hề níu kéo. “Ừ, phu nhân vất vả quá.”\n“…”\nNgười này… hình như mãi mãi là một mũi tên trúng hai con chim >o<, không biết đang nói cô chơi vất vả quá hay là chế tác trang bị vất vả quá, Vi Vi ú ớ, để lại một chuỗi dấu chấm xong thì nhanh chóng “rớt mạng”.\n\nBóng áo đỏ biến mất trên đỉnh núi, thời gian tích tắc từng giây trôi qua, mấy phút sau, trên máy tính, ngón tay thon dài mới khẽ nhấn vào nút bên tay phải, đổi chiếc trâm cài tóc mới.\nBạch Ngọc Phát Trâm lóe lên ánh sáng, chiếc trâm ở giữa mái tóc đen nhánh, óng ánh tinh xảo, hào quang lưu chuyển, Tiêu Nại ngắm đến xuất thần.\nBỗng nhiên rất muốn gặp cô ấy.\nCô ấy lúc này, lông mày sẽ hơi nhướn lên, đôi mắt sẽ càng sáng hơn mọi ngày, rõ ràng rất lúng túng mà lại vờ ra vẻ bất cần, còn có chút chút đanh đá nữa chứ, chắc chắn xinh đẹp khó tả rồi.\n\nCửa ký túc “binh” một tiếng bị đạp ra một cách đầy bạo lực, phá tan không khí mơ màng đó, giọng oang oang của Ngu Công vang lên đầy kinh ngạc: “Không phải chứ, Lão Tam, ngày lành cảnh đẹp trước hoa dưới nguyệt quyến lữ như hoa thế này, sao cậu còn về sớm hơn cả bọn tớ nữa vậy?”\n“Dạo gần đây cậu đúng là không phí công xem từ điển thành ngữ.” Ngón tay rời khỏi chiếc vi tính, tia nhìn cuối cùng rơi trên màn ảnh, rồi Tiêu Nại gập máy lại, vứt lên gi.ường. “Chơi mạt chược?”\nWoa!!!\nNgu Công kêu lên một tiếng quái đản, nhanh nhẹn rút hộp mạt chược từ dưới gầm gi.ường lên, “Cậu làm trò gì thế, sao lại muốn đánh mạt chược?”\n“Chẳng có gì.” Tiêu Nại điềm nhiên: “Tâm trạng tốt, muốn xả ra thôi.” [anh ơi… em lại nghĩ anh xả… 1 cái gì đó >o<]\n“Xùy xùy, nói trước nhé, gần đây tớ lên tay lắm, phong độ tuyệt diệu, lúc đó cậu thua rồi đừng có trốn trả tiền nhá.” Ngu Công đổ mạt chược lọc xọc.\nTiêu Nại không nói gì, ngồi xuống bên bàn.\n…\n…\n\nMột tiếng đồng hồ sau.\nTiêu Nại dàn quân bài ra: “Thanh nhất sắc nhất điều long, đừng quên trả tiền.”\nNgu Công mắt ầng ậng nước.\nHầu Tử Tửu đồng cảm vỗ vỗ anh chàng: “Bớt buồn đi, không ngờ hôm nay Lão Tam mời khách, cuối cùng toàn bộ do cậu trả tiền, hê hê.”\n“Ai nói tớ trả tiền, đêm còn dài mà.” Ngu Công vỗ bàn, “Lại lần nữa! Lão đây muốn lật ngược tình thế!”\n\nĐêm quả thực còn dài.\nĐêm nay, sinh viên năm tư còn chần chừ chưa đi muốn trải qua đêm cuối cùng trong trường, sinh viên các năm khác vừa được giải thoát khỏi kỳ thi, cả ngôi trường đều trở nên náo động và vui vẻ, rất nhiều phòng ký túc sáng đèn thâu đêm.\nVậy nhưng sắc đêm rồi cũng nhạt dần, ban mai vẫn phải ghé thăm, bạn Ngu Công rốt cuộc đành bó tay, cay đắng vác theo khoản nợ mấy trăm tệ bước ra ngoài xã hội. [hohoho… anh mún đấu với Đại Thần à!!! No door!!!]\nVà Vi Vi, khi chạng vạng tối, bắt đầu rời thành phố B về nhà nghỉ hè.\n\n“Vi Vi, tàu của cậu sao khởi hành sớm quá vậy.”\nHiểu Linh và Nhị Hỷ hợp lực xách vali hành lý của Vi Vi, tiễn Vi Vi xuống lầu.\n“Ừ.”\nLơ đãng đáp lại, Vi Vi nhìn xuống phía dưới qua ô cửa sổ giữa cầu thang, dưới tán lá rậm rạp che phủ, xe của Tiêu Nại đã đợi ở đó tự bao giờ.\nHiểu Linh cũng thò đầu ra ngoài theo cô, cười hì hì: “Có bạn trai mà bố mẹ làm giáo viên cũng sướng thật, có thể lái xe ngay trong trường, nếu không lại phải theo xe buýt trường ra đến cổng, phiền phức chết đi được.”\n“Nếu không sao lại gọi là Đại Thần Đa Công Năng được, có điều Vi Vi à…” Nhị Hỷ bảo, “Cậu đi sớm như vậy, Đại Thần nhà cậu không giận hả?”\nChắc là không giận… nhỉ?\n\nNgồi vào trong xe, Vi Vi lén lút quan sát vẻ mặt Tiêu Nại, nhìn thế nào thì vẫn thấy dáng vẻ Đại Thần chăm chú lái xe. Gương mặt tuấn tú nhìn nghiêng không chút biểu cảm gì, nhưng rõ ràng là cũng không vui vẻ gì rồi.\nVi Vi cẩn thận nâng một chiếc túi nhỏ từ nãy vẫn xách trong tay, bên trong là một chậu xương rồng nhỏ, “Cho anh cái này”.\nTiêu Nại liếc nhìn, “Hồi môn mới?”\n= =\nĐại Thần quả nhiên không chịu bỏ qua cái từ “hồi môn” này, hôm qua chắc là không kịp phát huy. “Là cây xương rồng em vẫn trồng, mùa hè không thể chăm sóc được, nên đưa anh chăm sóc hộ em.”\n“Ồ.” Tiêu Nại khẽ đáp lại, “Tiện để anh nhìn vật nhớ người?”\nNày, làm gì lại sến như thế!\nCô biết buổi trưa lúc ăn cơm mới nói với anh rằng buổi tối phải đi là có hơi đột ngột, nhưng cũng đâu thể trách cô được. Vi Vi lầm bầm: “Không phải em cố ý đặt mua vé sớm mà, lúc toàn trường đặt vé, em vẫn chưa quen anh.”\nSự thực bày ra trước mắt, Tiêu Nại cũng đành bó tay.\n\nĐến ga Bắc Kinh, Tiêu Nại mua vé tiễn, Vi Vi theo anh, lúc Tiêu Nại lấy lại tiền lẻ và vé từ quầy bán, Vi Vi bỗng nghiêng người hỏi cô bán vé: “Xin hỏi vé ngày mai kia gì đó đến thành phố W còn không?”\nCô nhân viên không thèm kiểm tra lại, trả lời luôn: “Không còn, vé trong vòng năm ngày đều hết rồi.”\nMột câu trả lời nằm trong dự đoán, nhưng vì ánh mắt Đại Thần đột nhiên nhìn sang cô, khiến người ta trở nên hụt hẫng quá.\nTrên môi Tiêu Nại cuối cùng cũng nở nụ cười, kéo cô đi nhanh đến xếp hàng, lấy di động ra, bắt đầu bấm danh bạ.\n“Vé máy bay ngày mốt thì sao?”\nVi Vi ngẩn ra một lúc mới hiểu ý anh, vội vã ngăn lại: “Không cần đâu anh.”\nỞ lại thêm vài ngày rồi cũng vẫn phải đi, lúc nãy hỏi là do nhất thời xúc động mà thôi, bình tĩnh trở lại thì cảm thấy không thỏa đáng chút nào. Vi Vi cúi đầu xuống nói: “Em hẹn với Bố ngày mai về đến nhà rồi.”\nKhông khí có vẻ trầm xuống, thấy anh nhét điện thoại vào túi trở lại, trong lòng Vi Vi thấy không vui.\nVậy nhưng…\n“Thôi được rồi.”\nThở dài, kéo tay cô hướng đến phòng đợi, Tiêu Nại thỏa hiệp, “Về đến nhà phải gọi cho anh ngay.”\nTim nhẹ nhõm hẳn, Vi Vi vội vàng gật đầu.\n“Mua di động sớm nhé.”\nGật liền mấy cái, thề thốt: “Về nhà là mua ngay.”\nVi Vi bỗng nhớ đến cuộc buôn dưa đêm qua của cô và đám bạn, Nhị Hỷ hỏi Đại Thần sao không mua di động cho cô, lúc ấy cô trả lời thế nào ấy nhỉ – Đại Thần sẽ không làm chuyện bừa bãi như thế.\nTrong lòng dấy lên một niềm vui như kiểu hai tâm hồn giao thoa ^_^\n\nĐưa cô lên đến tận tàu hỏa, Tiêu Nại mới đặt hành lý xuống, nhân viên tàu nhắc nhở đến giờ tàu phải chạy rồi.\n“Vậy anh xuống đi nhé.” Vi Vi cũng cũng không biết thời khắc này nên nói gì, chỉ biết dặn dò anh, “Nhớ chăm sóc chậu xương rồng đó.”\nThực ra xương rồng một tháng không tưới nước cũng không sao, nhưng tối qua lúc thu dọn hành lý, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu là giao nó cho Đại Thần. Nguyên nhân là vì chú ý đến văn phòng của Đại Thần lại không có chậu xương rồng nào để hút bức xạ, nhưng nguyên nhân sâu xa hơn là, tự mình cũng không suy nghĩ kỹ, chắc là thật sự là bốn chữ đó chăng.\nNhìn vật nhớ người…\nNghỉ hè, phải 2 tháng đó…\nLúc về nhớ đặt kế bên vi tính văn phòng anh nhé…”\nTốt nhất vì ngày nào cũng thấy.\nTiêu Nại nhướn mày. Vậy nên, trước khi cô đi cứ nói về cây xương rồng của cô ấy? Nếu cứ thể để cô ấy thì anh cũng quá là thất bại rồi.\n\nNụ hôn phớt nhẹ.\nGiây sau, cố kiềm chế lễ tiết nhưng lại dường như mang theo sự đè nén vô hạn, nhè nhẹ đậu lên mi mắt cô.\n\nRời xa mà không lưu luyến quá nhiều, Tiêu Nại nhìn sâu vào đôi mắt cô.\n“Vi Vi, thuận buồm xuôi gió nhé.”\nĐoạn đường Vi Vi về nhà quả nhiên rất “xuôi gió”.\nBởi vì, cô bay về nhà mà >o<\n\n\n", "CHƯƠNG 37: MẠCH THƯỢNG HOA KHAI\n“Vi Vi,‘mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ.” (*)\n\n(*) Hoa trên đường đã nở, nàng có thể vừa ngắm cảnh vừa thong thả quay về – Ngô Việt Vương và Vương phi tình cảm mặn nồng, có lần Vương Phi về nhà mẹ thăm họ hàng, lâu quá không về, Ngô Việt Vương viết thư nói “Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ”, viết là “từ từ” nhưng ý là ở chữ “về”, tuy rằng là “từ từ” nhưng lại dịu dàng hối thúc Vương phi trở về bên ông, diễn tả nỗi nhớ nhung của chồng đối với vợ. Nghe nói Vương phi nhận được thư, nước mắt tuôn chảy, lập tức trở về Hàng Châu.\n\nCái nóng oi bức ở thành phố B đã liên tục mấy ngày, dù đến tận lúc chạng vạng thì nhiệt độ vẫn không giảm xuống chút nào.\n\nHội nghị đến tận sáu giờ mới tan, tan họp xong, Ngu Công theo đuôi Tiêu Nại đến văn phòng, định kiếm cớ để có cơm ăn. Khệnh khạng ngồi phịch xuống ghế salon, Ngu Công vừa mở miệng đã cợt nhả: “Ta nói, cậu và hoa khôi khoa ta cứ thế mà mỗi người một nơi à?”\nTiêu Nại tiến đến bàn làm việc, hơi chồm người đến, ngón tay gõ trên bàn phím, “Danh bất chính ngôn bất thuận, vẫn chưa đến đâu, cậu nghĩ tôi phải làm sao?”\nNghe nghe nghe nghe!\nCâu này! Giọng điệu này!\nAnh mà cũng có ngày hôm nay cơ đấy!\nNgu Công hỉ hả, trong lòng thầm sung sướng, có điều vô cùng biết ý mà không để lộ bất cứ suy nghĩ nào ra ngoài, cái tên trước mặt tinh tướng quá, mà mình lại còn nợ người ta đến mấy trăm tệ!\n“Haizzz, chuyện này, cũng buồn thật đấy.” Ngu Công tỏ vẻ thông cảm, đang định nói câu “Cùng là kẻ luân lạc nơi chân trời góc bể, chi bằng chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm”, lại thấy Tiêu Nại tắt máy vi tính, có vẻ như muốn bỏ đi, Ngu Công giật mình thất sắc.\n“Hôm nay chỉ thế rồi đi hả?”\n“Ừ.”\n“Đi làm gì?”\n“Kết hôn sinh con.”\n\nThành phố W cùng thời gian đó, đang mưa bão dầm dề. Trong căn phòng đọc sách của một ngôi biệt thự lộng lẫy rộng rãi, Vi Vi đang giảng giải vài kiến thức sơ trung cho một cậu bé.\n“Vẽ đường đối góc trước, rồi bên này vẽ thêm một đường phụ, chúng ta có thể ra được mấy đằng thức này… sau đó thế công thức vào… giải ra, như thế… hiểu chưa nào?”\nCậu bé lắc lắc đầu vẻ bất lực muốn khóc, giương đôi mắt khó hiểu lên nhìn Vi Vi.\n“Hừm, không sao, chúng ta nói lại lần nữa vậy.”\nTuần trước Vi Vi về nhà, còn chưa kịp hàn huyên nhiều với bố mẹ đã bị bố cô đẩy đến đây làm gia sư cho cậu con trai của lãnh đạo, thuận tiện từ chối luôn yêu cầu mua di động của Vi Vi, bảo là, đến lúc đó con dùng thù lao gia sư mua đi.\nVi Vi nghĩ đến là không kìm được những giọt nước mắt buồn bã, biết thế thì hồi trước có được học bổng đã không giao nộp ra rồi. Cũng may cậu bé này rất ngoan, không khó dạy bảo cho lắm.\nChuyển sang cách giảng giải khác, cậu bé quả nhiên đã hiểu. Giảng thêm cho cậu thêm hai đề bài nữa, mưa cuối cùng đã ngừng, Vi Vi liền vội vã cáo từ ra về.\n\nSau cơn mưa lớn, mặt trời vẫn thản nhiên ló đầu ra, có điều uy lực đã giảm sút, trong không khí có vị thanh tân và mát mẻ đặc biệt chỉ có sau cơn mưa. Hứng cơn gió muộn mát mẻ, Vi Vi đạp xe, đội chiếc mũ xanh cỏ, xuyên qua những con phố quanh co, vội vã về nhà cho kịp giờ.\nHôm nay có việc rất quan trọng phải làm mà.\nVề đến nhà ăn xong cơm rửa xong bát thì đã gần bảy giờ, Vi Vi chào bố mẹ một tiếng rồi lủi vào phòng mình. Đeo tai nghe vào, mở vi tính ra, đăng nhập vào game, Đại Thần đã ở trên đó.\nVi Vi điều chỉnh lại micro: “Anh lên lâu chưa? Hôm nay mưa lớn quá, em về trễ.”\n\nVi Vi đang dùng chat thoại.\nTrước kia ở ký túc thì sợ làm phiền bạn bè cùng phòng, cơ bản đều trao đổi qua cách gõ chữ thông thường, bây giờ ở nhà rồi thì tất nhiên đã khác, tiện thế nào thì cứ làm thế ấy, dù gì phòng của cô và của bố mẹ cách một phòng khác, cửa khóa lại là họ chẳng thể nghe được gì cả.\nTiêu Nại trả lời: “Vừa lên.”\n“Ô, bây giờ đi kết hôn?”\nKết hôn mà Vi Vi đang nói tất nhiên không phải chỉ hai người họ, mà là chỉ đám thần thú hổ của họ cơ.\nMấy hôm nay Vi Vi ngoài việc làm gia sư thì chỉ dắt vật cưng đi nâng cấp, tuy vật cưng cấp 30 đã kết hôn được rồi, nhưng lúc động phòng, thuộc tính và chức năng hai bên lại có thể ảnh hưởng đến chất lượng đời sau. Vậy nên Vi Vi luôn dẫn vật cưng theo để luyện đến mãn cấp, mới cho nó kết hôn với tiểu hổ của nhà Đại Thần.\nVật cưng kết hôn quá đơn giản, đến chỗ Thú Thần lãnh giấy chúc phúc là được, nhưng động phòng lại khá phiền phức.\nĐầu tiên, phải có phòng mới.\nVật cưng cũng có tôn nghiêm của nó, giữa thanh thiên bạch nhất XXOO thì không thể, nên game thủ phải tạo một căn phòng mới trong nhà mình cho bọn nó. Mấy hôm nay Vi Vi và Tiêu Nại phân công, Vi Vi dẫn cục cưng đi thăng cấp, còn Tiêu Nại phụ trách mua gạch xây phòng.\nThêm nữa, phải là buổi tối, sau tám giờ.\nVẫn câu nói đó, vật cưng cũng có tôn nghiêm của nó, giữa ban ngày ban mặt không làm, tất cả đều phải tiến hành lén lén lút lút trong bóng đêm.\nThỏa mãn được hai điều kiện đó, ok, động phòng có thể được bắt đầu.\nVi Vi và Nại Hà dẫn vật cưng đi kết hôn, đợi đến tám giờ, đưa bọn nó vào động phòng.\nNghe các game thủ trên diễn đàn nói rằng, cảnh tượng động phòng của vật cưng rất ư là dung tục, căn phòng cứ lắc la lắc lư liên hồi, lại còn trái tim màu hồng không ngừng chấp chới bay ra nữa chứ.\nVậy nhưng Vi Vi lại không có diễm phúc được tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, bởi vì vừa mới đưa vật cưng vào trong, hệ thống liền nhắc nhở cô – -\n“Xin lỗi, vật cưng của bạn hạ thế chưa đủ 150 tiếng đồng hồ, vật cưng vị thành niên không thể tiến hành hành vi XX.”\n……\nTrò game này còn có thế biến thái hơn nữa không? Đã đến đẳng cấp được kết hôn rồi, lại còn không thể động phòng? Hệ thống lại bộc phát ra thêm mặt vô sỉ rồi!\nVi Vi há mồm trợn mắt một lúc sau, rồi hỏi Tiêu Nại: “Mộng Du 2 chắc không biến thái như thế này chứ?”\n“Không…”\nTiêu Nại phủ nhận, mấy giây sau, chậm rãi tiếp: “… đến mức này…”\nVi Vi chỉ im lặng.\nRồi lại im lặng.\n\nNgoài cửa vẳng đến tiếng bước chân quen thuộc, Vi Vi nói một câu “Mẹ em đến rồi”, sau đó nhanh chóng gỡ tai nghe xuống, làm ra vẻ đang lướt net.\nThấy mẹ ý tứ gõ cửa một lúc rồi mới đẩy cửa bước vào, cánh tay đưa lên vuốt vuốt mặt Vi Vi, vừa vuốt vừa than vãn: “Con gái học gì không học lại học vi tính, nghe người ta bảo nhìn vi tính nhiều mặt sẽ thành hình vuông, bức xạ lại không tốt cho da, trước khi lên mạng nhớ phải bôi chút kem dưỡng da…”\nVi Vi đã quen với điều này rồi, không hề cự lại mà để mặc mẹ mình xoa xoa vuốt vuốt gương mặt, miệng biện hộ: “Vậy mẹ đừng bắt con rửa bát nữa, nước rửa bát không tốt cho da tay.”\nBà Bối bảo: “Vậy con rửa rau đi.”\nNhà họ Bối lúc nấu cơm phân công rất rõ ràng, bà Bối rửa rau, ông Bối nấu chính, Vi Vi rửa bát. Nhưng Vi Vi thực sự rất ghét việc đó, có điều rửa rau…\nThôi thì cứ rửa bát vậy.\n\nBà Bối phản kích lại yêu cầu vô lý của con gái, trong lòng rất khoái chí, bôi kem ban đêm cho cô xong rồi bỏ ra ngoài. Vậy nhưng đúng khoảnh khắc bà đóng cửa lại, Vi Vi gào: “Mẹ, mẹ cũng ít xem tivi lại đi, tivi cũng hình vuông đó.”\nVi Vi lại đeo tai nghe lên, Đại Thần vẫn đứng đó trầm tư, Vi Vi hỏi: “Anh đang làm gì thế?”\n“Nghiên cứu máy rửa bát.”\n“…”\nTiêu Nại nói thêm cho rõ: “Anh cũng không thích rửa bát.”\n“… Anh nghe trộm mẹ con em nói chuyện.”\n“Ồ, anh rất sẵn lòng nghe một cách quang minh chính đại.”\nVi Vi ho một hồi rồi tiếp: “…Mầm mống cách mạng nhú ra quá sớm sẽ bị giết chết ngay.”\nVi Vi vẫn chưa kể chuyện Tiêu Nại cho bố mẹ nghe, khoan hẵng nói ông bố phản đối chuyện cô yêu sớm khi vẫn học đại học, mà bà mẹ với bản lĩnh tra hỏi căn nguyên gốc rễ lẫn bản năng khoe khoang như thế, chắc chưa được mấy ngày thì tất cả họ hàng đều biết cô có bạn trai mất.\nTiêu Nại vẫn đeo bám: “Vi Vi, rễ mầm cần tác dụng quang hợp, thứ không quang hợp là giá đỗ.”\n… Lạnh quá. Đại Thần không hổ danh là Đại Thần, nói chuyện tiếu lâm lạnh cũng thần cấp nữa, đang hè nóng nực mà người nghe cứ lạnh run bần bật.\n“Anh chắc chắn không mở máy lạnh đó chứ?”\n>o<\nĐược thôi, cô cũng lạnh…\n\nVi Vi không trò chuyện thêm với anh nữa: “Em dẫn hổ của em đi cho đủ thời gian, anh cứ làm việc đi.”\n“Ừ.”\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\nTiếp chương 37:\n...\nNhững tháng ngày này đều là thế, đeo tai nghe, muốn nói thì nói vài câu, không muốn nói thì ai làm việc nấy, luôn luôn là anh bên kia lập trình, Vi Vi bên này dẫn thú cưng đi luyện cấp, xem phim v.v… thỉnh thoảng còn xem những quyển sách lập trình đem theo về nhà.\nCó lúc cả nửa tiếng chẳng nói gì, cũng không cảm thấy ngượng ngập.\nNhị Hỷ rất khinh thị cách trò chuyện kiểu này của họ, bảo họ cứ dây dưa mãi trong game chẳng có ý nghĩa gì cả, chí ít cũng phải tìm nơi nào non xanh nước biếc để đi du lịch chứ v.v…\nVi Vi không cho là thế, game thì có gì không hay nào, có non có nước có Đại Thần, rõ ràng rất là thần tiên rất là lãng mạn mà.\nVả lại còn tiết kiệm tiền điện thoại >o<\n\nVừa nghe tiếng gõ chữ nhẹ nhàng có vần điệu của anh, Vi Vi vừa dẫn hổ nhà cô đi vòng vòng trong game.\nNói ra thì Đại Thần cũng rất vất vả, thường xuyên phải lập trình hoặc viết kế hoạch đến khuya. Thực ra làm ra một trò chơi, nếu cứ đi theo cái cũ một chút sẽ rất nhẹ nhàng, căn bản sẽ không cần đến một cao thủ như Tiêu Nại ra tay, anh chỉ cần phân chia hạng mục, giao nhiệm vụ từng phần cho từng người làm là được. Nhưng nếu mục tiêu là tạo ra cái mới, anh lại bắt buộc phải tốn khá nhiều công sức để viết những đoạn code mới, viết trình tự chính rồi cả cấu trúc nữa.\nCó lẽ, những người là thiên tài, còn vất vả hơn cả những người bình thường nữa.\n\nĐi vòng vòng trong game được một lúc, ông Bối thèm ăn nên nấu một nồi hoành thánh gọi Vi Vi ra ăn, Vi Vi trở về phòng với cái bụng căng phình ra vì ăn quá nhiều dưới ánh mắt long sòng sọc của mẹ cô, rồi tâng bốc tay nghề nấu ăn cực đỉnh của bố mình với Đại Thần, sau đó thuận miệng hỏi xem buổi tối Tiêu Nại ăn gì.\nĐại Thần trả lời: “Quên mất, nhưng bây giờ hơi đói rồi.”\nVi Vi vừa định nói anh đi tìm gì đó để ăn, lại nhớ ra cha mẹ Đại Thần hình như đến di tích đào cái gì đó rồi, bây giờ trong nhà chỉ có mình anh thôi.\nVi Vi nghĩ ngợi rồi khẽ khàng mở cửa phòng ngủ nhìn ra ngoài, phòng khách không có ai, lại khẽ khàng chui ra ngoài, bốc điện thoại lên gọi liên tỉnh. Lát sau lại lỉnh vào phòng trở lại, hỏi Tiêu Nại: “Anh có tiền lẻ đó không?”\nTiếng gõ bàn phím không thay đổi, người nào đó đang lơ đãng: “Hử?”\n“Không có gì.”\nKhoảng nửa giờ sau đó, Tiêu Nại nói: “Có người gõ cửa, anh đi xem đã.”\nVi Vi cười híp mắt.\nLại mấy phút nữa qua đi, bên kia vẳng đến âm thanh tai nghe được nhấc lên.\n“Em gọi cửa hàng ăn đó à?”\n“Vâng, cơm thịt bò chỗ này ngon lắm.” Vi Vi rất ư đắc ý, “Sao anh đi lâu thế?”\n“Không có tiền lẻ, đi hỏi mượn nhà kế bên.”\nVi Vi toát mồ hôi.\nTiêu Nại cười, “Em có biết nhà hàng xóm của anh là ai không?”\n“… Chắc không phải hiệu trưởng chứ?”\n“Chủ nhiệm khoa chúng ta.”\n…\n…\n\nTiếp tục tiếp tục nói chuyện bâng quơ đến tận mười một giờ, Vi Vi bị bà mẹ xem tivi xong đuổi lên gi.ường. Nhưng nằm mãi mà không ngủ được, Vi Vi lại lồm cồm bò dậy.\nTrong bóng đêm tĩnh lặng, dưới ánh sao rải đầy trời, Vi Vi tựa vào cửa sổ, khe khẽ ngâm nga, ngắm ánh trăng.\nĐó là một ngày mùa hạ bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng lại tràn ngập niềm vui và cảm giác hài lòng, đều do những thứ nhỏ nhặt và bình thường mang đến mà thôi.\n\nVào cuối tháng, Cha Đại Thần và Mẹ Vi Vi cuối cùng đã chào đón sự ra đời của tiểu hổ, có điều chú nhóc này kém cỏi, thuộc tính cực yếu. Tuy nói là thần thú và thần thú chưa chắc sinh ra thần thú, nhưng kém đến mức này thì quả cũng hiếm thấy. Chắc đây gọi là “vật cấp tất phản” đây mà.\nRất nhiều game thủ đã thẳng tay vứt các vật cưng không cần thiết đó đi, Vi Vi lại không nỡ, nên đi tìm rất nhiều thuốc linh đơn để bồi bổ, cuối cùng đã làm cho thuộc tính được nâng cao hơn.\nLại vài ngày nữa trôi qua, Vi Vi đã làm gia sư được tròn một tháng. Vi Vi vì phải chạy tới chạy lui nên da bị hong nắng hơi sạm đi, nhận được hai ngàn tệ tiền lương rồi lập tức chạy ra phố mua điện thoại di động.\n\nVi Vi mua di động rất gọn.\nHiệu không cần chọn, là hiệu của Đại Thần.\nSố máy không cần chọn, giống của Đại Thần.\nCòn màu sắc, Đại Thần là màu trắng bạc, cô đành chọn màu hồng vậy.\nỪ, cô tuyệt đối không có ý định mua máy di động tình nhân gì gì đó! Chỉ là… tin tưởng vào mắt thẩm mỹ của Đại Thần mà thôi ^_^\n\nTrên đường về nhà, Vi Vi cứ nghĩ ngợi xem nên gửi tin nhắn gì cho Đại Thần, thì đó là lần gửi đầu tiên trong máy điện thoại mới của cô mà, nhất định phải rất ý nghĩa mới ổn.\nĐến khi về nhà chợt linh cảm lóe lên, Vi Vi đã gửi một tin nhắn như sau:\n“Tập đoàn Quy Thị Hương Cảng mừng hai mươi năm thành lập, trân trọng đáp lại tình cảm của quý khách hàng, chúng tôi đang mở một hoạt động rút thăm trúng thưởng, số điện thoại của bạn đã trúng giải ba, phần tưởng là một chiếc máy laptop, xin đóng thuế và phí thủ tục một ngàn tệ, chúng tôi sẽ gửi chuyển phát nhanh phần thưởng cho bạn.”\nLoại tin nhắn lừa gạt cũ rich này Nhị Hỷ lần nào nhận được cũng đem đọc oang oang cho cả phòng nghe, Vi Vi nghe nhiều rồi nên lúc bấm phím chữ cũng chẳng cần nghĩ ngợi gì. Để chắc chắn hơn cho tính chân thực, Vi Vi còn lật giở thẻ ngân hàng của mình ra, nhập y nguyên tài khoản vào đó.\nNhập tin nhắn xong, tự thưởng thức hai lần rồi Vi Vi mới đắc ý gửi tin nhắn đi. Hê hê, Đại Thần chắc chắn nghĩ tin nhắn này là rác nên sẽ xóa ngay, đến tối báo cho anh biết đó là do cô gửi, phản ứng của anh chắc chắn sẽ thú vị lắm đây.\nLoại tin nhắn này đương nhiên chẳng có ai thèm hồi đáp, Vi Vi gửi tin đi xong bèn đi ăn cơm, vừa ăn vừa nghĩ đợi lát nào gặp anh rồi sẽ trách móc anh thế nào đây - - Em gửi tin nhắn cho anh thế mà anh chẳng đếm xỉa gì đến em!\nVi Vi vừa nghĩ vừa cảm thấy rất vui sướng.\n\nKhông ngờ, cô đang ăn cơm thì chuông tin nhắn réo vang, số di động của cô vẫn chưa thông báo rộng rãi mà, ai lại gửi tin nhắn cho cô nhỉ, Vi Vi tò mò đến xem.\nNgười gửi thư: 777795559\nLà gì thế này?\nMở ra.\n“Xin chào bạn Bối Vi Vi! Tiêu Nại đã gửi 1000 tệ vào tài khoản ngân hàng số XXXX của bạn thông qua ngân hàng mạng X. Chú thích: Không.”\nVi Vi nghệch ra.\nKhông ngó ngàng gì đến ánh mắt kỳ lạ của bố mẹ, Vi Vi cầm điện thoại trốn vào phòng gọi điện. Bên kia đã có người bắt máy rất nhanh chóng, câu đầu tiên Vi Vi nói là: “Sao anh lại chuyển khoản thật chứ, là lừa gạt thôi mà.”\nVi Vi thật sự là choáng muốn chết đây.\nBên kia Tiêu Nại cười khẽ, chậm rãi đáp: “Anh biết là em lừa anh.”\nVi Vi nghe thế bèn run bắn lên, trong thoáng chốc không nói nên lời, hồi lâu sau mới hỏi: “Sao anh biết là em?”\n“Kiểm tra mã số vùng, cùng là mã số thành phố em ở.”\nỐi…\n“Lần nào anh nhận được thư rác cũng kiểm tra địa chỉ á?”\nĐại Thần anh có thú vui gì kỳ quặc quá vậy.\n“Không phải, chỉ do tài khoản ngân hàng em gửi thấy khá quen, sau đó mới kiểm tra lại. Vi Vi trình độ lừa gạt của em chẳng tới nơi tới chốn gì cả, chuyển khoản mà đến tên chủ khoản cũng không viết.”\nTiêu Nại thong thả chỉ rõ cho cô biết.\nVi Vi choáng. Thì ra sơ hở ở điểm này, nhưng mà thẻ ngân hàng đó cũng chỉ rút tiền trong trường có một lần, chỉ lấy ra trước mặt anh một lần, vậy mà anh lại có ấn tượng ư?\nĐúng là thua anh thật rồi!\n“Anh biết là em, vậy mà còn chuyển khoản…”\n“Mua vé máy bay đi!”\nVi Vi ngẩn ra.\n\nBên kia đầu dây là thành phố B, trong văn phòng, Tiêu Nại ngồi dựa lưng vào ghế, ánh mắt rơi vào một chậu xương rồng đang nở hoa. Ngắm những đóa hoa sắc vàng tươi, ánh mắt Tiêu Nại trở nên dịu dàng.\n“Vi Vi, mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hỹ.”\n\n", "CHƯƠNG 38: HOÃN HOÃN QUY HỸ\nDưới ánh mắt của mọi người.\nVi Vi tay kéo hành lý, tự nhiên lại có ảo giác như mình cố đào tẩu mà bị bắt lại vậy.\n\nMạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hỹ.\nDịch ra văn bạch thoại có nghĩa là – phu nhân, về nhà mẹ đã lâu, đến lúc quay lại rồi.\n\nThế là, bảy ngày sau, Vi Vi viện lý do phải đến thành phố B thực tập, bắt đầu con đường trở về trường.\nQuyển “Từ điển giám định thưởng thức thi từ lịch đại” mới mua được mở đặt trên chiếc bàn ăn, trong sự chòng chành rung lắc của máy bay, Vi Vi cúi đầu xem sách, nhưng nụ cười nhè nhẹ nở bên khóe môi và trang sách vẫn chưa được lật giở lại tố cáo với mọi người rằng, cô đã xuất thần từ lâu lắm rồi.\n“Xin quý khách chú ý, máy bay sắp sửa hạ cánh, xin quý khách gập bàn ăn, thắt dây an toàn.”\n“Xin quý khách chú ý…”\nTiếp viên hàng không lần lượt nhắc nhở hành khách chú ý thắt dây an toàn, Vi Vi dần tỉnh lại, thu dọn đồ đạc gọn gàng. Mười mấy phút sau, máy bay hạ cánh an toàn tại sân bay thủ đô. Từ chối sự mời mọc của một quý ông có xe nào đó đi cùng chuyến bay, Vi Vi xách vali, bước chân nhanh nhẹn bước lên chiếc xe khách sân bay đi về hướng đại học A.\nLần trở lại này cô không nói với Đại Thần, có ý muốn cho anh một niềm vui bất ngờ, nhưng, có thể là giật mình cũng không chừng?\nDù sao khiến anh kinh ngạc cũng tốt rồi >o<\nTưởng tượng đến những phản ứng có thể xảy ra của Tiêu Nại, Vi Vi lại lần nữa bay bổng tâm hồn trên chiếc xe khách.\n\nChiếc xe chạy khoảng chừng nửa tiếng mới đến nơi, lại chuyển xe buýt, khi Vi Vi đến tòa nhà mà “Chí Nhất Khoa Kỹ” tọa lạc, thì đã sắp một giờ chiều rồi.\nCó lẽ do cuối tuần nghỉ ngơi, trong tòa nhà không mấy người qua lại, rất vắng vẻ. Nhưng, đến cả thang máy mà cũng đòi nghỉ ngơi thì quá đáng thật.\nVi Vi nhìn tấm bảng “đang sửa chữa” dựng trước cửa thang máy, đành bất lực kéo vali bắt đầu trèo cầu thang bộ.\nCũng may công ty của Đại Thần chỉ ở lầu sáu, cứ trèo thế này cũng xem như có lợi cho sức khỏe >o<\nMùa hè nóng nực, xách hành lý nặng nề leo lầu quả thực không phải chuyện vui vẻ gì, nhưng lạ lùng một điều là, Vi Vi lại chẳng có cảm giác bực bội gì cả.\nVì hành lý quá nặng, sáu tầng lầu Vi Vi phải mất khoảng mười phút, vậy nhưng đợi đến khi cô đến cửa Chí Nhất Khoa Kỹ, thì nghe “ding” một tiếng, cửa thang máy kế bên mở ra, một người phụ nữ và hai người đàn ông từ trong thang máy bước ra ngoài.\nThang máy…\nĐã sửa xong rồi?\nVi Vi lau mồ hôi, rất có ước ao mãnh liệt chồm đến đạp cho nó mấy phát.\n\nĐúng lúc này, cánh cửa kính của Chí Nhất Khoa Kỹ cũng mở ra, một người đàn ông thân hình cao lớn bước ra ngoài, khuôn mặt vuông vức, mặc chiếc áo màu vàng, đó chính là Ngu Công.\nDù thế nào đi nữa thì người xinh đẹp luôn hấp dẫn con mắt người đời, Ngu Công vừa bước ra, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy không phải một nữ hai nam ở trước mặt, mà là Bối Vi Vi đứng bên cạnh.\nNgu Công quả thực nghi ngờ mắt mình có vấn đề, kinh ngạc trợn mắt quan sát Vi Vi từ trên xuống dưới.\nVi Vi thực ra còn sững sờ hơn cả anh chàng, ngượng ngùng đưa tay lên với anh xem như là chào hỏi.\nNgu Công há há mồm, không phát ra tiếng. Anh vẫn không quên chuyện chính, dời mắt khỏi Vi Vi, bước lên mấy bước và bắt tay với người phụ nữ vừa bước ra khỏi thang máy: “Giám đốc Phương, hoan nghênh hoan nghênh, ngày nóng nực thế này lại bắt chị phải đến đây, đúng là vất vả quá, tôi là Tiểu Vu ha ha.”\nNgười phụ nữ được gọi là giám đốc Phương ước chừng hai mươi bảy hai tám tuổi, mặc một chiếc váy áo ngắn có hoa văn, thắt một sợi dây lưng to bản màu vàng kim, từ trên xuống dưới toát lên vẻ thời trang đặc biệt. Chị mỉm cười bắt tay Ngu Công: “Chào anh.”\n“Tổng giám đốc Tiêu vốn muốn đích thân ra nghênh tiếp, nhưng lại có điện thoại…”\n“Do chúng tôi đến không đúng lúc.” Giám đốc Phương cười bảo, “Quả thực là do hiệu quả âm thanh của cảnh hôm nay đã có, mới nóng ruột muốn mời các anh nghe một chút, Tổng giám đốc Tiêu của các anh rất giỏi lĩnh vực này, phải mời anh ấy chỉ giáo thôi.”\n\nVi Vi đứng một bên nghe họ nói những lời khách sáo, càng nghe càng ủ rũ.\nLàm gì thế này! Đại Thần chẳng đã nói hôm nay chỉ mình anh ở công ty sao? Nên cô mới dám đến thẳng đây mà, bây giờ lại có chuyện gì đây? Không những có Ngu Công, mà những người này hình như cũng đến tìm Đại Thần…\nHay bây giờ cô chuồn đi là xong, buổi tối liên lạc lại với Đại Thần vậy.\nThế nhưng Vi Vi chưa kịp hành động…\n“Vị này là nhân viên của quý công ty?” Giám đốc Phương nhìn Vi Vi với ánh mắt mang vẻ phức tạp.\nNgu Công sờ sờ cằm nói: “Ha ha, đây là người nhà của nhân viên công ty chúng tôi.”\nTrong một lúc, mấy đôi mắt cùng nhìn về phía Vi Vi.\n\nDưới ánh mắt của mọi người.\nVi Vi tay kéo hành lý, tự nhiên lại có ảo giác như mình cố đào tẩu mà bị bắt lại vậy.\n\n“Mời, mời, xin mời mọi người vào đây.” Ngu Công mở cánh cửa kính, mời giám đốc Phương và những người khác vào, sau đó vẫy tay với Vi Vi.\nVi Vi do dự một lúc rồi cũng kéo valy theo sau.\nCông ty Chí Nhất vẫn như Vi Vi đến lần trước, bên trong không một bóng người. Nghe Đại Thần nói, nhân viên công ty đã làm thêm liên tiếp hai tuần rồi, có người còn ngủ lại ở công ty, thế là sau khi nhiệm vụ của giai đoạn này hoàn thành, anh cưỡng ép bắt mọi người nghỉ ngơi.\nNhưng tại sao Ngu Công lại không nghỉ…\nLúc Ngu Công mời khách vào cũng không quên nhiều chuyện, chầm chậm cố rớt lại phía sau vài bước, cười hề hề nho nhỏ: “Tam tẩu em đang bỏ chạy đó à?”\n“Đây gọi là bỏ chạy ư?” Vi Vi phản xạ lại rất yếu ớt, “Rõ ràng em đang công diễn.”\nNgu Công vui quá, thì thầm với vẻ bí ẩn: “Vậy thời điểm em diễn xuất cũng quá trùng hợp, đánh phủ đầu người ta à.”\nVi Vi không hiểu, nghi ngờ nhìn anh chàng, Ngu Công đang định nói nhiều hơn thì ánh mắt Vi Vi đột ngột nhìn về một bên góc kia.\n\nĐầu kia của văn phòng, một bóng dáng cao lớn nho nhã đang bước về phía họ.\nAnh đang băng qua những gian phòng, dáng đi ung dung và ưu nhã, vẫn với vẻ như xung quanh chẳng có ai, bỗng trong tích tắc dáng người khựng lại, ánh mắt nóng bỏng chiếu về phía này.\nĐôi mắt sâu đen nhánh, chạm vào ánh mắt của Vi Vi.\nVi Vi đã hơn một tháng không nhìn thấy anh rồi, đột ngột tim đập như đánh trống liên hồi.\nBước chân anh chỉ chậm một chút, rồi lại trở lại như bình thường, chớp mắt đã thấy anh đến trước mặt họ, giám đốc Phương bước lên trước một bước, đưa tay ra: “Tổng giám đốc Tiêu.”\nTiêu Nại đưa mắt nhìn, bắt tay với giám đốc Phương, rất nhã nhặn lịch sự: “Giám đốc Phương, tiếp đón chậm trễ rồi.”\n“Đâu có, do chúng tôi đến đường đột.”\nTiêu Nại mỉm cười một lúc rồi lại nói vài câu khách sáo, ánh mắt nhìn Ngu Công. Ngu Công biết ý, lập tức mời giám đốc Phương và những người kia, “Giám đốc Phương mời sang bên này, thiết bị âm thanh của phòng hội nghị công ty chúng tôi là tốt nhất, chi bằng đến phòng hội nghị nghe thử hiệu quả xem sao.”\nNgu Công dẫn mọi người vào phòng hội nghi, Tiêu Nại đón lấy valy từ tay Vi Vi, giọng nói bình tĩnh: “Theo anh.”\nVốn là…\nKhông thể khiến anh vui mừng mà.\nVi Vi từ chạy trốn biến thành công diễn, nhiệt tình của cô nhận phải cú shock, lại thấy Tiêu Nại vẫn điềm nhiên như thường thì không nén được cảm giác hụt hẫng, tim đang dập trống thình thình cũng dần dần bình tĩnh lại. Tâm trạng này kéo dài mãi, thậm chí Vi Vi còn vô cùng nhạy cảm phát hiện ra rằng, bước chân lúc này của Tiêu Nại còn nhanh hơn bình thường rất nhiều.\nChắc là sốt ruột muốn sắp xếp cho cô ổn thỏa để còn đi đón tiếp khách hàng?\nTuy đó là cách làm đúng đắn, nhưng mà… dù gì cũng nên hoan nghênh cô một chút chứ, bằng lời nói cũng được mà T_T\n\nVi Vi ủ rũ theo sau Tiêu Nại, anh mở cửa văn phòng, hơi nghiêng người để cô vào trước.\nVi Vi ỉu xìu bước vào trong.\n“Cách.”\nSau lưng vẳng đến tiếng khóa cửa.\nVi Vi giật mình quay lại, chỉ cảm thấy eo lưng bị ai đó túm chặt, bàn tay nóng hổi giữ chặt lấy cô như một chiếc bàn ủi, hơi thở nóng hực áp đến từ phía sau, rồi cả người cô không biết xoay thế nào mà đã bị ấn chặt vào cánh cửa.\nValy “binh” một tiếng rơi xuống bên chân.\nTiêu Nại cúi người xuống, đôi chân dài ép lại gần, cúi đầu ép môi anh lên môi cô thật mạnh.\nĐầu óc Vi Vi như cũng “cách” một tiếng, hoàn toàn mờ mịt.\n\nLúc đầu chỉ là cánh môi mơn man mút mát rất mạnh, rồi dần dần, đối phương dường như không hài lòng nữa, bắt đầu tiến sâu vào bên trong. Vì không hề có tâm lý chuẩn bị, nên hàm răng Vi Vi vốn không hề khép chặt, dễ dàng bị đẩy mở ra, mặc cho người ta xâm nhập vào thật sâu. Chiếc lưỡi nóng bỏng hung hãn công thành lược địa, xoay vòng đảo đều một cách cuồng nhiệt không hề mệt mỏi trong miệng cô.\nTheo sự xâm nhập thật sâu của môi và lưỡi, cơ thể họ trên dưới đều như dính sát vào nhau, nhưng cái người đã đè ép cô ấy lại thấy như không đủ, càng lấn ép cô sát hơn nữa. Phía sau là cánh cửa lạnh lẽo, phía trước mỗi một tấc gang tiếp xúc với anh lại nóng rực như lửa đốt, Vi Vi như ngập trong núi băng biển lửa, trước sau đều bị ép đến không có đường lui.\n“Ôi…”\nVi Vi sắp nghẹt thở, theo bản năng muốn đẩy anh ra một chút, nhưng hoàn toàn vô dụng, ngược lại còn dẫn dụ sức ép mạnh mẽ hơn. Vi Vi mơ màng, quay cuồng, cảm thấy eo lưng mình sắp bị xiết đến đứt đôi. Hơi thở của anh như thông qua miệng truyền đến tứ chi mọi nơi trong cơ thể, rút đi hết toàn bộ sức lực của cô.\nKhông biết đã bao lâu, trong hỗn độn hình như nghe thấy tiếng gõ cửa, văng vẳng có tiếng người đang gọi: “Tổng giám đốc Tiêu, để người ta chờ trong phòng hội nghị lâu quá thì không hay đâu.”\n…\nGiọng nói gian tà này, là Ngu Công ư?\nTrong đầu Vi Vi lướt qua một tia tỉnh táo, nghĩ đến có người đứng phía ngoài cánh cửa mỏng manh này, đột nhiên thấy xấu hổ bất an, cô giật mình muốn lùi ra để tránh né, nhưng cái người ép sát cô kia dường như muốn trừng phạt sự phân tâm của cô, càng xâm chiếm cô mãnh liệt hơn.\nNgười ngoài cửa hình như đã bỏ đi.\n\nKhi cô cảm thấy mình không thể chịu đựng thêm nữa, cuồng phong đột ngột chấm dứt. Nhưng anh vẫn chưa rời khỏi cô, lưỡi môi như vuốt ve, nhè nhẹ mơn man lãnh địa vừa nãy bị chiếm đóng.\nHồi lâu sau, anh mới buông cô ra hoàn toàn.\nVi Vi có được cơ hội hít thở, nhưng trong đầu vẫn không có chút sức lực nào để suy nghĩ. Bàn tay anh hơi buông lỏng gọng kìm, chân cô lại nhũn ra một cách rất vô dụng, suýt nữa đứng không vững, nên hai tay lập tức tự động vòng ôm lấy eo lưng rắn chắc của anh.\nA!\nĐợi đến khi Vi Vi sực tỉnh ra mình đang làm gì thì cảm giác xấu hổ lúng túng đã bao phủ, theo phản xạ là giải thích: “Đồ ăn… đồ ăn trên máy bay khó ăn quá…”\nMới nói được nửa câu, Vi Vi đã kịp thời thắng lại. Cũng may mà tỉnh táo đúng lúc, không nói hết câu, nếu nói thêm rằng mình chưa ăn no nên không có sức lực gì, cho dù Đại Thần không cười cô thì cô cũng sẽ đi treo cổ = =\nToàn thân cô rã rời, giọng nói cũng lí nhí, Tiêu Nại có vẻ như cả nửa câu trước cũng không nghe thấy, hơi thở hóng hổi dừng lại trên hõm cổ cô, lưu luyến không rời.\nMột lúc sau, cuối cùng anh cũng hơi nhích ra, đôi mắt đen láy lung linh ánh sáng nhìn cô chăm chú từ một khoảng cách rất gần, rồi nâng tay cô lên hôn: “Đợi anh ở đây.”\n\n\n\n\n\n\nCHƯƠNG 39: EM XẤU HỔ QUÁ >o<\n\nTiêu Nại từ chối vẻ rất chính nhân quân tử: “Thật ngại quá, ngoài sắc đẹp của phu nhân, tôi không chấp nhận bất kỳ khoản hối lộ nào khác.”\n\nAnh sửa lại quần áo cho chỉnh tề rồi ra ngoài.\nCửa đóng lại, Vi Vi đuối sức không bước nổi tới ghế salon, chỉ trượt theo cánh cửa ngồi bệt xuống đất, ôm lấy đầu gối, lúc đỏ mặt tía tai, lúc thì hồn bay lâng lâng, lúc lại ảo não thắc mắc…\nCứ lúc thế này lúc thế khác, đến khi Vi Vi đã thoát ra khỏi trạng thái tứ chi rũ rượi đầu óc thiếu oxy, thì thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi.\nVi Vi cố ngồi dậy. Sao có thể đợi anh ở đây được, quá là ngoan ngoãn rồi! Không được! Nên nhanh chóng bỏ chạy mới đúng!\nNhưng khi thực sự bước đến cửa công ty, cô lại dừng.\nChạy thế này thì có ra gì đâu. Chuyện này, chuyện này thực ra bình thường mà, thì cô đã từng thầm nghĩ đến đó thôi… chẳng qua chuyện xảy ra quá đột ngột và cô thì chẳng một chút chuẩn bị nào cả, phản ứng giống một con ngốc ấy = =\nNếu cứ chạy đi thế này, có khi nào càng như chuyện bé xé ra to càng giống con ngốc hơn không.\nVi Vi đứng ở cửa công ty nghĩ ngợi lung tung, đi cũng không mà về cũng chẳng, sắp phiền muộn chết đi được!\n\nTrong lúc tiến thoái lưỡng nan, một phần cơm thịt bò đã cứu rỗi đời cô.\nCửa thang máy “ding” một tiếng mở ra, một chàng trai đội mũ mỏ vịt xách một chiếc túi nhựa bước ra, nhìn ngó quanh quất, cuối cùng đến trước mặt Vi Vi.\n“Cô là cô Bối phải không?\nVi Vi ngẩn ra một lúc rồi gật đầu.\n“Hi, đây là phần cơm thịt bò cô chọn, tôi mang đến cho cô, cám ơn đã quan tâm, mười lăm tệ chẵn.” Mũ mỏ vịt đưa túi nhựa cho cô.\nCơm thịt bò…\nKhông cần nghĩ cũng biết ai đã chọn, thì ra anh đã nghe thấy. Vi Vi đón lấy chiếc túi, trạng thái đỏ mặt tía tai toàn thân mệt nhoài lại xuất hiện.\nChàng trai mũ mỏ vịt vẫn đứng đợi cô thanh toán tiền, Vi Vi sờ sờ túi, đưa tờ một trăm tệ ra.\nMũ mỏ vịt không nhận, hỏi với vẻ khó xử: “Cô không có tiền lẻ?”\nVi Vi gật đầu, tiền lẻ đã dùng hết cho việc đi xe rồi.\n“Vậy, cô có thể mượn người khác được không, tôi không có tiền lẻ.”\nMượn người khác… chẳng lẽ mượn Đại Thần? Ý nghĩ này vừa lóe lên, lập tức bị Vi Vi dập dắt rất nhân đạo. Cuối cùng một ý nghĩ xuất hiện thoáng qua, đôi mắt Vi Vi sáng rực, nhìn mũ mỏ vịt và nói rất nhiệt tình: “Thế này vậy, tôi đi với anh đến cửa hàng trả tiền.”\n“Ơ… có phiền cho cô không.”\n“Không sao không sao.”\nVi Vi vội vã nói, càng nghĩ càng thấy đúng là ý kiến hay, xách valy đến thang máy, đi vài bước lại quay đầu lại.\n“Anh đợi một chút, tôi nhắn tin lại đã.”\nLại xách valy chạy vào công ty.\nMũ mỏ vịt nhìn theo dáng cô, há mồm, cuối cùng nuốt cái câu “thực ra thiếu tiền cũng được” xuống.\n\nLúc Tiêu Nại về lại văn phòng, bên trong đã không một bóng người, trên màn hình vi tính lại xuất hiện một mảnh giấy.\nTiêu Nại gỡ xuống.\n\n“Cám ơn món cơm thịt bò anh gọi, nhưng em không có tiền lẻ, người ta lại chẳng chịu cho thiếu, nên em theo người ta đến cửa hàng trả tiền rồi.”\nPhần cuối vẽ một cái mặt cười toe toét thật lớn.\n\nKhóe môi Tiêu Nại hơi hơi nhướn lên.\nChạy thì đã chạy rồi, còn viện cái cớ chẳng có thành ý gì cả. Kẹp mảnh giấy vào tập tài liệu, Tiêu Nại nhấc điện thoại cạnh bên lên, nhấn hàng số mà gần đây mới bắt đầu quen thuộc. Bên kia nhận điện, Tiêu Nại hỏi thẳng: “Đang ở đâu?”\n\nVi Vi đang dọn dẹp vệ sinh.\nVới phong cách của bạn Bối Vi Vi, tất nhiên sẽ không làm chuyện gì mà không có chuẩn bị, trước khi đến đây đã nghĩ kỹ. Đầu tiên phải xác định chỗ ở đã. Trước khi nghỉ hè Vi Vi không làm đơn xin ở lại ký túc, nên không thể ở trong trường, cũng may cô tiểu thư nhà giàu Hiểu Linh có một căn nhà gần trường, có thể cho cô ở nhờ, chìa khóa mấy hôm trước đã gửi chuyển phát nhanh cho cô.\nLúc nhận điện thoại của Tiêu Nại, Vi Vi đang dọn dẹp nhem nhuốc cả mặt mày.\nDi động đang hát vang bài quốc ca một cách vui vẻ.\nVi Vi nhìn nó đến tận mấy giây sau mới nhấn nút nghe, tim đập thình thình, nhưng nói chuyện vẫn ra vẻ bình thường: “Em đang dọn dẹp vệ sinh nhà Hiểu Linh, không thể ở trong trường, em mượn nhà trống của cô ấy ở tạm một thời gian.”\n“Địa chỉ.”\n“Hừm, anh muốn đến à, muộn tí nữa hẵng tính vậy, em đang dọn dẹp, bẩn lắm.”\n“Anh đến giúp.”\n“Hừm, không cần đâu ạ, anh nổi tiếng quá em mời không nổi…” Vi Vi từ chối lia lịa, không muốn anh đến đây.\nTiêu Nại trầm ngâm một lúc, hơi dựa nghiêng người vào bàn, đôi chân dài duỗi ra, giọng nói bình thản: “Vi Vi, có phải em đang xấu hổ?”\nVi Vi: “…”\n“A1601, tòa nhà 17, Hoa viên Bảo Quế, lúc anh đến thì mua giúp em một chai thuốc tẩy rửa nhé!”\nNói liền một hơi, rồi Vi Vi nhanh chóng dập điện thoại.\n\nHơn nửa tiếng sau, chuông cửa réo vang, Vi Vi chạy ra mở, không cho người ta có cơ hội nói gì, Vi Vi vội vàng nhón chân, đội lên đầu anh chiếc mũ giấy cô vừa làm xong khi nãy, rồi đẩy anh vào nhà bếp, nhét vào tay anh một mảnh giẻ lau.\n“Anh dọn dẹp nhà bếp, không làm xong thì đừng ra đây.”\nSau đó lại chạy vào phòng ngủ lau chùi cửa kính.\nTiêu Nại nắm miếng giẻ trong tay, nhìn khắp nhà bếp, cười rồi lắc đầu, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.\nHình như đạp trúng đuôi thì phải, nên dỗ dành hay không, hay là đạp thêm tí nữa? Dáng vẻ cô tức giận vì bị chòng ghẹo này quả thật thú vị quá.\nĐại não đáng giá ngàn vàng của một người nào đó, bắt đầu vận hành rất nghiêm túc về đề tài chán nhách này.\n\nCho đến hơn năm giờ, căn nhà mới được dọn dẹp cho ra dáng có thể ở được, Vi Vi ngắm căn nhà thoáng đãng sạch sẽ, cảm thấy hết sức hài lòng.\nLúc này Tiêu Nại cũng xách bao rác từ phòng khách bước ra. Trước đó anh đã dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp, rồi lại bị Vi Vi đuổi ra dọn dẹp phòng khách. Hai căn phòng được dọn sạch, cho dù người phong thái nhã nhặn lịch thiệp như Tiêu Nại thì trên mặt cũng xuất hiện vài vết tích rất tội nghiệp, chiếc mũ giấy Vi Vi làm cũng hơi lệch sang một bên, nhưng anh vẫn rất đẹp trai rất có khí chất~~~\nVi Vi nhìn anh, không nhịn được cười phì ra, trong lòng vốn có chút chút xấu hổ ngại ngùng cũng theo tiếng cười bay biến mất.\nVi Vi đẩy anh về phía phòng vệ sinh: “Anh đi rửa mặt đi, lát nữa em mời anh đi ăn vịt quay.”\n\nGần nhà Hiểu Linh có một tiệm vịt quay Quế Ký, nổi tiếng ngon-bổ-rẻ, hai mươi mấy tệ là có thể ăn no. Nửa con vịt, ăn da là một, xé nhỏ xào ra là hai, đầu vịt nấu canh là ba, chọn thêm hai món xào một đĩa trái cây là hai người có thể ăn dư thừa được rồi.\nVi Vi dọn dẹp mệt quá, dạ dày nở to, càn quét bàn ăn rất khí thế. Lúc ăn no xong bước ra, vừa đến cửa tiệm lại thấy mây đen sấm chớp đùng đùng, “tách” một tiếng rất nhanh rồi mưa lớn ào ào quất xuống.\nĐành phải ngồi trong tiệm đợi mưa tạnh rồi về vậy.\n\nMưa to không kéo dài lâu, mười mấy phút đã ngừng, quét sạch cả một bầu khí nóng. Trên đường đi, Vi Vi chỉ cảm thấy toàn thân thanh thoát, không khí trở nên thanh tân đáng yêu lạ thường.\nTiêu Nại ngẩng đầu nhìn bầu trời, chợt cười.\nVi Vi tự thấy hôm nay mình làm rất nhiều chuyện đáng kinh ngạc, nên hoài nghi anh đang cười mình, lắc lắc tay anh, “Anh cười gì thế?”\nTiêu Nại nhìn sang cô, nét cười trong ánh mắt càng đậm: “Không có gì, chỉ cảm thấy, em vừa đến là thời tiết ở đây trở nên đẹp hơn.”\nNày!\nĐừng sến như thế được không!\nVi Vi mặt đỏ tim đập trợn mắt với anh, nhưng ánh mắt sóng nước lung linh, rõ ràng là dụ dỗ. Tiêu Nại không kìm được, cúi đầu hôn lên đôi môi cô.\n\nVi Vi lập tức thấy được, tiếng sấm vừa đi xa lại trở lại. Đây… đây là giữa đường giữa xá mà, bị người ta nhìn thấy thì sao. Vừa nghĩ đến chuyện “bị người ta nhìn thấy”, Vi Vi cảm thấy ngay có ai đó đang nhìn cô.\nGiật mình nghiêng sang, chỉ thấy hai Loli nhỏ xíu chừng 4,5 tuổi giống nhau như đúc, buộc tóc nhỏng cao, đang đứng ngậm ngón tay, đôi mắt to lướt qua nét tò mò, nhìn họ không chớp mắt.\nThần thánh ơi! Vi Vi thầm rên rỉ, kéo Tiêu Nại chạy như điên.\nCả đời này của Tiêu Nại chưa từng bị người ta kéo chạy một cách mất hình tượng thế này, quả là dở khóc dở cười.\n“Vi Vi.”\n“Chạy nhanh đi, em mắc cỡ >o<”\nChạy như điên một hồi sau, Vi Vi không tiếp tục được nữa, nhưng vẫn không buông tay Tiêu Nại ra, thở hổn hển kéo anh đi rất kiên quyết. Kéo đến một thảm cỏ sạch sẽ không bị mưa làm ướt, Vi Vi mới buông tay anh ra, mệt nhọc ngồi xuống, bất động.\nTiêu Nại đến cạnh cô rồi ngồi xuống.\n\nTrong một lúc cả hai chẳng ai nói câu nào.\nCơn gió muộn sau trận mưa đưa đến mùi hương nhè nhẹ của cây cỏ, không khí trong lành khiến người ta mê mẩn, nhưng có lẽ là, phần nhiều là đến từ người bên cạnh chăng. Vi Vi ngồi cạnh anh, nhận ra mình lại có ý nghĩ muốn dựa sát vào anh, nên vội vã quay đầu đi, đùa nghịch những ngọn cỏ xung quanh.\nMột lúc sau, như nghĩ ra điều gì đó, cô hỏi: “Sao anh không hỏi em là tại sao em đến?”\nCó cần hỏi không? Tiêu Nại thắc mắc bằng ánh mắt.\nĐừng tự yêu mình thế có được không, hỏi đi! Vi Vi cũng cưỡng ép bằng ánh mắt.\nTiêu Nại thuận theo: “Được, Vi Vi sao em lại đột ngột đến?”\nVi Vi hài lòng trả lời: “Em đến để thực tập, bên nhà em không tìm ra nơi thích hợp. Công ty các anh có nhận thực tập sinh không?”\nTiêu Nại đáp rất nghiêm chỉnh: “Tiêu chuẩn chọn người của công ty bọn anh rất cao.”\n“…Em chỉ là thực tập sinh thôi mà, có cần anh phát lương đâu.”\n“Ừ, nếu miễn phí thì càng phải thận trọng hơn.”\nVi Vi nhặt hai cọng cỏ lên phất vào người anh: “…Tóm lại anh muốn thế nào?”\nTiêu Nại khẽ hừ một tiếng: “Hối lộ anh?”\nÔi sao mà vô sỉ thế nhỉ!\nNhưng mình dưới cơ người ta mà, Vi Vi đành cúi đầu chịu thua: “Vậy lát nữa em mời anh ăn khuya nhé?”\nTiêu Nại từ chối vẻ rất chính nhân quân tử: “Thật ngại quá, ngoài sắc đẹp của phu nhân, anh không chấp nhận bất kỳ khoản hối lộ nào khác.”\nVi Vi: “…”", "CHƯƠNG 40: TIỂU THỰC TẬP SINH\n\n“…có điều Hách my thì em đừng gọi là Mô-za-a.”\n\n“Vậy gọi là gì?” Chắc không thể gọi “Đẹp quá” chứ…\n\nNgu Công đáp gọn: “Giang hồ xưng tụng Mi Ca.”\n\nBất chấp Vi Vi sau cùng có sắc đẹp để hối lộ hay không, quá trình như thế nào, tóm lại vẫn là buổi sáng thứ hai, Tiêu Nại xuất hiện dưới nhà Hiểu Linh rất đúng giờ, đón Vi Vi cùng đến công ty.\nHôm nay Vi Vi mặc một chiếc sơ mi trắng, phía dưới phối chiếc váy đen, nói ra thì có vẻ rất chi là dân văn phòng, nhưng thực ra thì chẳng phải thế. Áo sơ mi thuộc dạng hơi có vẻ trẻ con, hai bên váy có những đường xếp nếp, ở eo lưng thắt một chiếc thắt lưng nơ bướm, nhìn rất đáng yêu lại đoan trang.\nTrùng hợp nữa là, hôm nay Tiêu Nại cũng mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần dài đen. Hai người đi cùng nhau, tựa hồ như cố ý vận trang phục tình nhân vậy, nhìn ngời ngời mà lại thanh thoát, thu hút biết bao cặp mắt của người đi đường.\nVì Hoa Viên Bảo Quế không xa công ty Tiêu Nại nên hai người cùng đi bộ đến đó. Vi Vi khoác tay Tiêu Nại, trên đường đi vừa vui sướng vừa căng thẳng, “Em đến đó thì phải làm gì?”\n“Em thích làm gì?”\n“Hừm, không biết nữa, dù sao thì đừng để em ngồi không là được.” Cứ ngồi đờ ra thì ngại lắm.\nTiêu Nại ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Em đến phòng test game làm thử vài ngày đã, quen với Mộng Du 2 rồi thì đến phòng kế hoạch. Ngu Công đều làm ở hai phòng này, em cứ theo cậu ấy.”\n“Vâng.” Vi Vi gật đầu, dù gì cô cũng vẫn là sinh viên, hoàn toàn không rõ quy trình làm việc của công ty, Tiêu Nại nói gì thì nghe theo đó.\nLúc gần đến công ty, Vi Vi nghĩ ra gì đó và nói: “Lát nữa anh vào trước đi, tự em đi tìm Ngu Công là được.”\nTiêu Nại cúi xuống nhìn cô: “Tại sao?”\n“Không tại sao cả!” Vi Vi lại nói ra câu cửa miệng của mình, rất thẳng thắn: “Em mắc cỡ mà.”\nTiêu Nại đột nhiên hiểu ra thế nào gọi là nhấc tảng đá lên đập xuống chân mình.\n\nCó điều, kế hoạch phân binh của Vi Vi đã bị “sẩy thai” nhanh chóng.\nKhi chỉ còn cách tòa nhà công ty hai trăm mét, Vi Vi vừa định chia tay với Tiêu Nại thì một cậu chàng đeo mắt kính gọng đen, bấm lỗ tai, trang phục rất xì tai chạy ngang qua họ. Chạy được mười mấy mét, cậu chàng lại quay đầu chạy lại, ánh nhìn liên tục di chuyển từ Vi Vi sang Tiêu Nại, vẻ rất kinh ngạc: “Lão đại, em không nhìn nhầm đó chứ… Đây… đây chẳng lẽ là nhân viên mới của công ty chúng ta?”\nTiêu Nại gật đầu: “Là thực tập sinh.”\nVi Vi cười lịch sự với cậu ta, trong lòng có phần tò mò, người này sao lại gọi Đại Thần là Lão đại nhỉ? Chẳng lẽ là nickname ở công ty của anh?\nHôm nay Vi Vi khá là chải chuốt, rõ ràng là xinh đẹp nổi bật, vì thế lực sát thương của nụ cười cực lớn, cậu chàng xì tai bị nụ cười của cô làm choáng váng xây xẩm mặt mày, trái tim bắn ra tung tóe, nhưng mà, cậu chàng rất nhanh chóng phát hiện ra tay của người đẹp…\nĐang khoác vào cánh tay của Lão đại.\n“Lão đại, chẳng lẽ, chẳng lẽ là…”\nTiêu Nại lườm cậu ta một cái, đến mở miệng nói cũng lười.\nCậu chàng hiểu ý cấp tốc, lùi lại hai bước vẻ rất khoa trương, sau đó nghiêng người, chạy thật nhanh vào trong tòa nhà, Vi Vi thấy cậu ta vừa chạy vừa móc điện thoại ra… loáng thoáng nghe thấy tiếng nói…\n“…Một mỹ nữ siêu cấp đến đây… tiếc là lại là vợ của Lão đại… thế thì thà không đến cho xong…”\nVi Vi ú ớ không nói nên lời, Tiêu Nại an ủi: “Phòng mỹ thuật, sau này em nên cố hết sức tránh xa bọn họ.”\n\nNhờ công đức của cậu chàng xì-tai, Vi Vi chưa đến công ty mà tin tức Tiêu Nại dẫn bà chủ tương lai đến làm việc đã lan tỏa khắp Chí Nhất. Kế hoạch lén lút xâm nhập của Vi Vi hoàn toàn thất bại.\nTiêu Nại tuy đưa Vi Vi đến công ty, nhưng anh hoàn toàn không có thời gian để đưa cô đi làm quen tình hình, vừa đến công ty đã bị người ta gọi đi mất tích. Dù gì trên người Vi Vi đã bị đóng cái dấu vô hình “Sở hữu của Tiêu”, nên anh rất chi là yên tâm.\nNgu Công có vẻ rỗi rãi hơn nên tiếp nhận nhiệm vụ đưa người mới đi giới thiệu.\nNgu Công rất đắc ý đưa Vi Vi đến phòng test game dưới ánh nhìn ganh tỵ của mọi người, vừa đi vừa giới thiệu tình hình công ty: “Công ty chúng ta trước mắt sức mạnh chủ yếu tập trung ở phần phát triển game, nên kết cấu vẫn còn đơn giản, cũng gồm năm phòng: kế hoạch, lập trình, mỹ thuật, test game và hành chính.”\n“Phòng mỹ thuật đám đó.” Ngu Công chỉ về phía đông, “Người phòng đó nhiều nhất, cũng biến thái nhất, tam tẩu em chớ có đến gần bọn họ. Gần đây họ đang bắt người đến để tạo hình cho NPC, đến cả dung mạo của anh cũng không tha, tam tẩu em nhất định phải cẩn thận.”\nVi Vi tò mò hỏi: “Tức là làm NPC dựa theo dáng vẻ của anh ấy ạ?”\nNgu Công gật đầu.\n“Vậy thú vị quá đi chứ.”\nNgu Công mặt không biểu cảm, nói: “Nếu NPC đó là mụ tú bà thì sao?”\n“…”\n“Tên còn gọi là Như Hoa.”\n“…”\nNgu Công tổng kết: “Tóm lại là bọn họ dạo gần đây đang làm NPC cảnh lầu xanh, em…”\nVi Vi nói vẻ kiên định không ngờ: “Em chắc chắn sẽ cách xa bọn họ!”\n\nLại đi thêm vài bước, Ngu Công bảo: “Bên đó là phòng kế hoạch, chủ kế hoạch là chồng em, có kế hoạch về kịch bản, kế hoạch về dữ liệu, sau này em tiếp xúc nhiều sẽ rõ, trong đó có hai người thuộc khoa số học trường ta.”\nVi Vi rùng mình bởi hai chữ “chồng em”, bỗng nghĩ ra một vấn đề nên đánh trống lảng: “Vừa rồi em nghe như có ai gọi Đại Thần là Lão đại ấy?”\n“Trong công ty có người gọi thế, cũng có người gọi Tiêu ca.”\n“… xã hội đen?”\n“Haizzz, chúng ta người làm game online thì cũng tương tự xã hội đen rồi còn gì, đen từ đời nào rồi, vả lại, tuổi tác mọi người ở đây đều tương đương nhau, gọi Tiêu tổng hay giám đốc gì gì đó nghe chán lắm.”\nVi Vi nhớ đến hôm nay anh chàng đã gọi “tổng giám đốc Tiêu” ở một trường hợp nào đó… tự nhiên dùng ánh mắt phi về phía Ngu Công hai ngọn dao.\n\nNgu Công mặt dày, làm sao hiểu được, chỉ chỉ về phía Tây, nói: “Phòng lập trình bên kia, toàn những kẻ trâu bò, đặc biệt là những người tổ A, xưng tụng là Tam Đại Thần Thủ của công ty chúng ta.”\nThần thủ?\nVi Vi mắt sáng lấp lánh: “Đại Thần?”\n“Cậu ta không tính.” Ngu Công huơ huơ tay, “Tổ A có 4 thành viên, ngoài chồng em ra, còn có ba người gọi là Tam Đại Thần Thủ, nhìn thấy cái gã mặc áo thun đầu lâu màu nâu không?”\nVi Vi nhìn theo ánh mắt của anh chàng.\nNgu Công thấp giọng thì thầm vẻ bí ẩn: “Hacker KO nổi tiếng em biết chứ?”\nVi Vi gật đầu. Đại danh của KO thì đến cả Vi Vi là người không quan tâm đến giới hacker mà cũng nghe nói đến, bảo rằng anh ấy là hacker đẳng cấp nhất nhì trong nước quả cũng không quá đáng.\n“Chính là hắn, trong công ty chúng ta, anh ta tên là Lão K.”\n“Anh… anh lừa em hả, KO?” Vi Vi há hốc mồm ú ớ.\n“Cũng do Lão Tam kéo đến, hình như họ chiến đấu đơn độc mấy lần rồi, tóm lại bây giờ anh ta ở trong công ty ta, người biết anh ta là KO không nhiều, em đừng nói nhé, chúng ta là người nhà nên anh mới bảo em biết.”\n… Thực ra chắc anh đã nói thế với nhiều người rồi nhỉ.\n“Nói ra thì, người này cho đến bây giờ anh vẫn không biết tên anh ta, tiền lương đều do Lão Tam trực tiếp phát tiền mặt, đúng là sành điệu quá.” Ngu Công nói vẻ cay đắng, “Có điều anh thấy nguyên nhân hắn ta không nói tên thật là vì…”\nVi Vi nhìn anh chàng vẻ chờ đợi mong mỏi.\n“Tên hắn ta quá gớm.” Ngu Công ráng sức gật mạnh đầu để tăng cường thêm cho độ tin cậy.\n“…”\nVi Vi giữ sự im lặng.\n\nNgu Công lại chỉ một người, “Người bên cạnh hắn ta là A Sảng, một cao thủ khác của tổ A, có điều người này hễ em mà thấy là phải vòng đường khác tránh ngay, cố hết sức đừng diễu qua lại trước mặt hắn.”\nVi Vi thắc mắc: “Sao thế?”\n“Tam tẩu, em chưa phát hiện ra công ty chúng ta chính là một cái miếu hòa thượng à, đến quầy tiếp tân cũng là nam sao? Chính là do tên đó mà ra!” Ngu Công sắc mặt phẫn nộ, nghiến răng kèn kẹt nói, “Tên này nghe đồn là hễ thấy con gái là không lập trình cho ra hồn nổi.”\nMạnh đến thế à? Vi Vi rung động.\n“Nhưng em chớ có nghĩ họ là chính nhân quân tử,” Ngu Công tiếp tục phát biểu ý kiến, “Anh thấy là, do tên đó quá háo sắc, sức kiềm chế quá yếu, nhìn thấy con gái nhà người ta là đầu óc xoay mòng mòng, nên đành chịu đựng không thấy cho xong.”\nVi Vi trong phút chốc đã tỉnh ngộ ra, mình đang rơi vào hang động giang hồ, những người này như những cao thủ võ lâm có đủ mọi tật quái dị. Vi Vi tiếp tục truy vấn: “Còn người nữa?”\n“Còn người nữa…” Ánh mắt Ngu Công bi thương, nhìn chằm chằm một góc nào đó, “Còn một người, chính là cái tên Mặt búng ra sữa kia kìa.”\nVi Vi nhìn theo ánh mắt của anh ta, lên tiếng vẻ nghi hoặc: “Có ai đâu.”\nNgu Công bảo: “Nhìn kỹ lại đi.”\nVi Vi nhìn kỹ thêm lần nữa, vẫn không thấy ai, “Không có ai mà, chỉ có Mỹ Nhân…”\nVi Vi đột ngột khựng lại, quay đầu nhìn Ngu Công vẻ bàng hoàng.\nNgu Công thở dài nặng nề: “Anh biết là em khó chấp nhận sự thực này mà. Nhưng, đúng vậy đấy, chính là cậu ta.”\n“Tuy mặt cậu ta búng ra sữa, nhân phẩm cũng chẳng ra gì, rất là giảo hoạt, nhưng tục ngữ nói rất đúng, Thượng đế cho anh toàn những khuyết điểm thì tất sẽ có ý cho anh một ưu điểm nào đó, ưu điểm duy nhất của cậu ta chính là đầu óc rất giỏi.”\n“Cậu ta từng là thủ khoa tự nhiên tỉnh Z.”\nVi Vi choáng váng như bị sét đánh, Mỹ nhân sư huynh lại là thành viên trong đội ngũ đắc lực nhất của Đại Thần, cao thủ lập trình trong truyền thuyết? Được thôi, cô cũng biết trường mình vốn rất nhiều người giỏi, nhưng mà nhưng mà… Mô-za-a…\nQuả thực là khó tưởng tượng quá!\nBạn có thể tưởng tượng ra một ông anh kế bên luôn vui tươi luôn ngơ ngác… thoắt chốc lắc người biến thân thành một cao thủ võ lâm không?\nNgu Công hỏi: “Vỡ mộng rồi chứ gì?”\n“Vẫn ổn… thực ra Mỹ nhân sư huynh cũng rất có khí chất…” Vi Vi khó nhọc lên tiếng.\nNgu Công gật đầu nghiêm túc: “Cũng phải, không có khí chất thì có lúc cũng là một dạng khí chất của cao thủ.”\n“Đúng rồi”. Ngu Công bỗng sực nhớ ra, “Trong công ty em cũng có thể gọi anh là Ngu Công, mọi người đều gọi thế, có điều Hách my thì em đừng gọi là Mô-za-a.”\n“Vậy gọi là gì?” Chắc không thể gọi “Đẹp quá” chứ…\nNgu Công đáp gọn: “Giang hồ xưng tụng Mi Ca.”\n“…”\n“Sao thế?”\n“Không có gì.” Vi Vi cũng đáp gọn lỏn, “Chỉ là bỗng muốn biểu diễn cảnh đá nặng rơi khỏi ngực.”\n\nVi Vi tiếp tục theo Ngu Công trong trạng thái tê liệt.\nPhòng hành chính không có gì để giới thiệu, Ngu Công chỉ dặn dò một câu rất trịnh trọng: “Phải khách sáo với người của phòng hành chính, chính bọn họ sẽ quyết định phát cơm hộp cho em là ba mặn một chay hoặc là ba chay một mặn.”\nVi Vi nghiêm túc gật đầu tỏ ý mình đã ghi nhớ.\nCuối cùng mới là phòng test game: “Phòng test game trước mắt nhân viên vẫn chưa đủ, có lẽ khoảng tháng Chín mới tuyển người với quy mô lớn. Tam tẩu tạm ở đây vậy.”\nĐến phòng test game rồi, sau khi giới thiệu một lượt với trưởng phòng và các nhân viên, Ngu Công rút lui thành công.\n\n\n\n\n\n\n\n\nCHƯƠNG 41: THẾ GIỚI CỦA ANH\n\nAnh có mặt khắp nơi, hoàn mỹ và mạnh mẽ.\n\nPhòng test game là nơi yêu cầu kỹ thuật tương đối thấp trong công ty game, những nhân viên bình thường chỉ cần có kinh nghiệm và nhiệt tình đối với game là có thể đảm nhiệm, Vi Vi dù gì cũng là một cao thủ game online, làm công việc này rõ ràng là thừa sức.\nCông việc của nhân viên test game thực ra rất khô khan, có thể phải đối thoại mãi trong cùng NPC, xem có bug hay không, có thể phải đi qua đi lại hoài trong cùng một cảnh… Hoàn toàn không đơn giản như người ta tưởng tượng là chỉ cần chơi game là đủ.\nHôm nay phòng test game vừa định làm một cuộc thử nghiệm về nhiệm vụ lớn, vốn nhân lực không đủ, nên thêm một người đương nhiên là tốt quá đi rồi. Thành viên phòng test game vốn vẫn lo lắng đại mỹ nữ bạn gái của sếp lớn đến công ty để chơi cho vui, ai ngờ người ta chỉ cần hơi quen với thao tác của Mộng Du 2 thôi là đã lập tức lên tay chơi rất giỏi.\nTrưởng phòng test game như vớ phải báu vật, nhanh chóng phát sinh cảm giác hài lòng với bà chủ tương lai của công ty.\nVi Vi vừa vào Mộng Du 2 đã say sưa quên hết mọi thứ, đến “Giang hồ xưng tụng Mi Ca” hứng chí chạy đến gần, cô cũng không rảnh để quan tâm, hại Mô-za-a hụt hẫng thất vọng bỏ đi. Buổi trưa ra ngoài ăn cơm với Tiêu Nại, anh thuận miệng hỏi: “Công việc buổi sáng thế nào?”\nĐôi mắt Vi Vi chợt sáng rực: “Em đã test nhiệm vụ Thủy Hoạn.”\n\nVì Mộng Du 2 mô phỏng hiện thực rất giống với khí hậu biến đổi ngày nay, nên trong game cũng có mặt trời mọc mặt trăng lặn, có gió sương sấm sét, có ngày đẹp quang đãng, có ngày mưa dầm dề. Và đã có những ngày mưa dầm dề thì tất nhiên sẽ dẫn đến lũ lụt ở một nơi nào đó, vậy nên nhiệm vụ Thủy Hoạn đã ra đời.\nKhi một thị trấn nhỏ nào đó bị nhấn chìm, hệ thống sẽ phát thông báo, kêu gọi các game thủ đến cứu giúp người già và trẻ nhỏ, cứu lấy tài sản của NPC, rồi sẽ đạt được phần thưởng nhất định. Game thủ bắt buộc phải học được chức năng bơi lội, sau đó trong một thời gian nhất định phải cứu và đưa NPC đến nơi an toàn, vì lượng máu trong nước cứ tiếp tục hạ xuống, nếu không thể đưa đến đó kịp thời, game thủ sẽ tử vong, nhiệm vụ thất bại.\nDo đó còn có nhiệm vụ xây dựng lại mọi thứ sau khi thảm họa xảy ra, song song đó tất nhiên còn có các nhiệm vụ khác như vận chuyển hàng hóa bằng đường thủy khi hạn hán v.v… Vi Vi đã chơi cũng kha khá game online, nhưng những nhiệm vụ đặc biệt thú vị như thế này thì lại là lần đầu tiên.\nLúc test game còn nghe người trong phòng nói đến nhiệm vụ chăm sóc trẻ nhỏ gì đó, nhiệm vụ biểu diễn nghệ thuật trên đường phố, đàn ông cày ruộng đàn bà thêu thùa của hệ thống gia đình v.v… Tuy trước mắt mới chỉ chạm đến một góc nhỏ của tảng băng game online, nhưng những nhiệm vụ đặc biệt trong Mộng Du 2 đã khiến Vi Vi sững sờ vui thích một phen.\n\nCó điều nói ra thì, điều khiến Vi Vi shock nhất hôm nay, lại chính là phong cảnh trong Mộng Du 2.\nNhững dãy núi hùng vĩ, sông hồ rộng lớn, trúc xanh u buồn, thâm cốc tĩnh lặng, những cảnh sắc đã nhìn quen mắt này khi ở trong Mộng Du 2, dường như càng trở nên xa vời vắng vẻ hơn.\nTất nhiên là không chỉ có cảnh vật không thôi, còn có những động tác chiêu thức rất khoáng đạt đẹp đẽ, những biểu cảm phong phú sinh động của nhân vật…\nVi Vi đã sớm biết rằng “Mộng Du Giang Hồ 2” là do Đại Thần lập trình bằng 3D, mà còn trực tiếp mua lại từ nước ngoài để thực hiện, xét về chất lượng cảnh vật hay là động tác nhân vật đều rất phi phàm. Nhưng trước khi tự mình nhìn thấy, cô không bao giờ nghĩ rằng Đại Thần lại lập nên một cảnh sắc tuyệt vời, động tác tuyệt đẹp đến thế mức này.\nNhưng ngẫm nghĩ lại chính bản thân Đại Thần, rồi nhóm người cao thủ của anh ấy, Vi Vi lại thấy vậy là bình thường…\nNói ra thì, lập trình mà tốt như thế, tương lai chẳng cần nói đến việc kinh doanh của “Mộng Du Giang Hồ 2” kiếm được bao nhiêu, chỉ cần bán mã lập trình cho các công ty khác thì công ty của Đại Thần cũng đủ sống khỏe rồi.\n\nĂn cơm xong trở về công ty với Tiêu Nại, để tránh bị Đại Thần dẫn đến “hiện trường phá án” hôm qua, Vi Vi rất chủ động, rất nhiệt tình đến thăm hỏi Mỹ nhân sư huynh sáng nay vừa bị cô làm tổn thương.\nTiêu Nại cười cười, không ngăn cản, anh không thích những người cứ ôm ấp dính vào nhau ở nơi công cộng. Nhưng buổi chiều khi test game phát hiện thấy bug, anh lại xuất hiện ở phòng đó, tiện tay điều chỉnh lại những vấn đề về trình tự game.\nLúc đó nhân viên phòng test game thấy trong lòng phức tạp vô cùng, cơ bản là đều đang tự nhủ thầm: Thực ra bọn tôi cũng có thể giải quyết mà! Lão đại anh đâu cần đích thân đến đây đâu!\n\nMấy hôm làm việc ở bộ phận test game, Vi Vi cứ cảm thấy tính chất căn bản của Mộng Du 2 khác với những game mà cô đã từng chơi, không chỉ vì cảnh tượng tinh tế đến từng chi tiết và di sản lịch sử hùng hậu v.v… mà còn ở những điểm khác. Nhưng cụ thể ra sao thì cô không nói rõ được, cho đến khi nhìn thấy sổ kế hoạch chi tiết của Mộng Du 2 mới chợt thấy vỡ lẽ.\nMộng Du 2 có một loại sinh khí nào đó.\nThế giới của Mộng Du 2 không có những sự việc bất biến, tĩnh lặng; hoa nở hoa tàn, trăng lúc tỏ lúc mờ, con người có hỷ nộ ái ố. Cây mẫu đơn trong sân, có thể mấy hôm trước vẫn còn e ấp chúm chím, mấy hôm sau bạn đến thăm lại, có lẽ đã nở bung rực rỡ. Một quán rượu nào đó trong kinh thành, có thể hôm qua khách khứa tấp nập, chớp mắt đã sập tiệm từ đời nào rồi, và đổi luôn cả chủ. Một cô gái ở Thành Tây có thể tháng này còn lặng lẽ trong khuê các, tháng sau đã cưới chồng ở Thành Đông. Thậm chí những nhân vật trong cửa hàng thuốc men tạp hóa cũng luân phiên đi làm và nghỉ ngơi.\nChỉ là những cảnh tượng rất nhỏ và NPC biến đổi mà thôi, nhưng khiến người ta có một cảm giác sinh động, phát triển như cảnh thật, quét sạch cảm giác chết nặng nề trong các game online khác.\nTrong Mộng Du 2 mọi chi tiết về cơ bản đều được suy nghĩ cẩn thận, chẳng hạn cướp hôn trong phần kết hôn, như thiết kế chiêu thức tự chủ trong hệ thống vũ công, như sĩ tộc trong phần thiết kế nghề nghiệp…\nVô số các ý tưởng độc đáo xuyên suốt cả một game, nhưng đặc điểm lớn nhất của Mộng Du 2 đó chính là thực sự tạo ra hệ thống sinh hoạt và hệ thống giang hồ song song nhau, game thủ chơi trong Mộng Du 2, vừa có thể tiếu ngạo giang hồ, lại có thể làm một game thủ có cuộc sống hoàn toàn cách biệt chốn giang hồ…\nĐiều đó là rất hiếm thấy trong game. Game online trước giờ vốn phân biệt rạch ròi, chiến đấu là chiến đấu, sinh hoạt là sinh hoạt, cho dù game chiến đấu có hệ thống sinh hoạt thì cũng chỉ là phần phụ trợ nho nhỏ mà thôi.\nNhững người sáng tạo game không phải là không muốn làm, mà là không làm nổi. Những người khai phá game online muốn tiết kiệm tiền bạc và công sức, đa số đều trực tiếp mua lại đoạn mã lập trình của nước ngoài, mà mã nước ngoài hoặc là lấy phần chiến đấu tăng cấp làm việc chủ yếu, hoặc là chú trọng sinh hoạt gia đình, phần chiến đấu khá đơn điệu, thế là những công ty game online trong nước sau khi tạo ra thành phẩm bằng đoạn mã lập trình của nước ngoài, tự nhiên cũng sẽ phải chịu sự giới hạn và câu thúc không thể tránh khỏi, trở thành những dạng na ná như nhau.\nNhưng Tiêu Nại tự mình viết mã lập trình, tất nhiên có thể hoàn toàn thoát khỏi những dạng đó, có thể tự do viết những thứ mình muốn.\nDù nói thế nào thì, những ý tưởng mới này vẫn chỉ giới hạn trong phạm trù của game, thứ thật sự được coi là ý tưởng mang tính chiến lược, lại là hệ thống sinh hoạt trong Mộng Du Giang Hồ 2, kết hợp C/S và B/S lại với nhau. [Client/ Server và Browser/Server].\nGiải thích đơn giản là, kết hợp giữa phần game online bắt buộc tự mình phải tải và cài đặt với trang chủ game không cần tải và cài đặt lại với nhau.\nLấy một ví dụ đơn giản ra để nói rõ thêm vậy.\nChẳng hạn, trong Mộng Du 2, vườn nhà bạn có trồng một cây hoa, nhưng lúc nó nở hoa lại là lúc bạn đi làm, trong văn phòng lại không thể vào game thì phải làm sao? Thế thì chỉ cần bạn mở trang chủ của Mộng Du 2 lên là có thể thu hoạch hoa ngay tại văn phòng mình rồi.\nLại ví dụ thêm rằng bạn nuôi một đứa con trai, một ngày phải cho ăn ba bữa cơm, bạn không muốn đưa nó vào nhà trẻ của hệ thống, vậy phải làm sao? Thế thì lúc đi làm, bạn lên trang chủ cho nó ăn vậy.\nCó thể tưởng tượng ra rằng, trong tương lai những chức năng này sẽ mở rộng đến cả mạng điện thoại.\nTrước mắt các công ty game lớn khác đều dồn lực vào việc khai thác những game online phù hợp với dân văn phòng và những game thủ có máy tính cấu tạo đơn giản có thể chơi được, nhưng trên thị trường tương lai, hoàn toàn tin tưởng vào một game kết hợp được giữa phần chơi game 3D và trang chủ game lại với nhau.\nMộng Du 2 đi tiên phong trong lĩnh vực này.\nĐiều này chắc chắn là ý tưởng mới mang tính thiên tài.\n\n“Không chỉ thế, em còn có thể lội ngược dòng tư duy.” Một hôm nào đó trên đường tan sở về nhà, nghe Vi Vi tán dương không ngừng như thế, Tiêu Nại vô cùng bình tĩnh, ít nhất là vẻ mặt cũng làm ra vẻ thản nhiên, nói thế.\n“Hử?”\n“Trước khi game ra phiên bản beta, bản hệ thống sinh hoạt của Mộng Du 2 sẽ được mở trước.”\nÍ? Mới lạ quá, nhưng như vậy có mục đích gì?\nVi Vi bắt đầu suy ngẫm.\nThấy cô nhất thời không nghĩ ra, Tiêu Nại nhắc nhở thêm bước nữa: “Sau đó thì trước khi có phiên bản beta, chúng ta sẽ tuyên truyền đoạn clip về vườn nhà trong game 3D trên bản trang chủ.”\nVi Vi bỗng vỡ lẽ.\nGame thủ trên bản trang chủ nếu thấy hoa viên nhà mình trong game 3D hoàn mỹ tinh tế đến vậy, chắc chắn sẽ khao khát được thấy game thật sự, sau đó…\nTất cả không cần nghĩ cũng biết.\nChiến lược này của Đại Thần quả thực quá tham vọng, thực sự là đã đánh một đòn chí mạng vào mọi loại game thủ.\nVi Vi máu nóng sôi sục, tiếp tục liên tưởng xa hơn.\nNhững game thủ không thích chém giết nếu tham gia game sẽ thế nào đây, tất nhiên có thể không cần giết quái không cần luyện cấp, chỉ trồng rau hái rau, nuôi lợn nuôi vịt, thêu thùa may vá, nghiên cứu thức ăn… Nhưng nếu bạn cảm thấy làm nông dân quá nhạt nhẽo chán chường, thì đi bái sư phụ học chút võ nghệ hành tẩu giang hồ cũng chẳng ai cấm đoán. Hơn nữa, hệ thống sẽ nghĩ cách để dụ dỗ bạn, chẳng hạn, trồng rau trồng ra linh đơn, ăn vào công năng tăng thêm bội phần, chẳng hạn cày ruộng đào được mật tịch, chẳng hạn may quần áo lại làm ra một loại trang bị cực tốt… vả lại khá là không may ở chỗ, những thứ đồ này không thể bán được.\nThế là…\nVậy nên, Đại Thần đúng là một nhà âm mưu = =\nKhông đúng, có lẽ nên nói là “dương mưu” mới đúng, sở trường nhất là đào hố rồi khiến người ta nhìn thấy hố mà vẫn nhảy xuống >o<\n\nVi Vi ngày từng ngày chìm đắm trong Mộng Du 2, cơ hồ quên cả ăn uống, có lần Tiêu Nại đến gần bên cô cũng chẳng chú ý, thế là Tiêu Nại bị người trong phòng test game trêu chọc:\n“Tiêu ca, thua chính game của mình cảm giác thế nào?”\nTiêu Nại cảm thấy rất bức bối, hơn nữa còn bức xúc đến mấy ngày liền. Ai mà chịu nổi bạn gái xa cách lâu ngày lúc nào cũng lảm nhảm nói đến game bên tai chứ, trong sự bất lực, Tiêu Nại dứt khoát cấm đoán: “Sau này ra khỏi công ty không được nhắc đến từ game này nữa.”\nTrong lòng Vi Vi có chút chút vui sướng, nhưng lại hơi oan ức, biện bạch: “Đó là game của anh mà.”\n\nMộng Du 2, là thế giới của anh.\n\nGame không thể dựa vào sức một người, một trò chơi phải kết hợp cô đọng lại toàn bộ trí tuệ của một nhóm người, nhưng Tiêu Nại thân là người thiết kế quan trọng nhất của game này, lại là linh hồn của toàn bộ trò chơi.\nMộng Du Giang Hồ 2, nếu xét trên một phương diện nào đó, chính là thế giới của anh ấy.\nTrong đó thể hiện nhân sinh quan của anh, giá trị quan của anh, trong trò chơi này, có lúc Vi Vi thậm chí có thể cảm thấy mình bay bổng trong trái tim rộng mênh mang của anh.\nAnh có mặt khắp nơi, hoàn mỹ và mạnh mẽ.\nHình như.\nCàng càng thích anh hơn nữa rồi.\nHết một tuần làm việc ở phòng test game, Tiêu Nại đưa Vi Vi đến một trong những phòng trực thuộc thẩm quyền của anh, phòng kế hoạch, bắt đầu công việc làm trợ lý kế hoạch.\nVi Vi chẳng hề có ý kiến gì với sự điều động này.\nCô muốn đến phòng kế hoạch, cơ hồ như rất gấp gáp sốt ruột, muốn thêm vào đó một số thứ thuộc về bản thân, trong thế giới của anh.\n", "CHƯƠNG 42: QUẦN… BƠI\n“Thấy em là không cần thầy cũng học nên.” Tiêu Nại khẽ cắn vành tai cô, “Còn nữa, trong đầu anh đã luyện tập nhiều lần rồi”.\n\nÁnh nắng ban chiều rọi qua cửa sổ, chiếu lên hai người đang ngồi trên sàn gỗ gần cửa sổ.\n“Em thấy hệ thống gia đình có thể thêm ít đồ vật, đặc biệt là về mặt tương tác giữa gia đình và gia đình với nhau.”\nVi Vi ngồi gần Tiêu Nại, vừa nói vừa cúi đầu viết viết vẽ vẽ gì đó trên một quyển sổ nhỏ. Quyển sổ có bìa trước màu xanh này Vi Vi mới mua gần đây, trong đó viết ra rất nhiều những ý tưởng vụn vặt cho Mộng Du 2.\nLà một game thủ cao cấp, ý kiến của Vi Vi vẫn rất hữu dụng, nhưng Tiêu Nại lại lơ đãng đâu đâu.\n“Khúc nhạc này thế nào?”\nVi Vi bực bội: “Tiêu tổng, anh có đang nghe không vậy?”\n“Ừ,” Tiêu tổng nói, “nghĩ chín rồi thì viết báo cáo cho anh.”\n“…”\nVi Vi hậm hực, cúi đầu cắn lên cánh tay anh một cái.\nTiếng đàn vẫn không hề lạc nhịp.\nBản nhạc Tiêu Nại đang đàn là nhạc phối cho một khung cảnh nào đó trong Mộng Du 2, cũng chính là một trong những khúc nhạc mà hôm Vi Vi đến, phòng chế tác âm nhạc của vị giám đốc họ Phương nọ đã đưa đến.\nĐàn xong một bản, Tiêu Nại ra vẻ suy ngẫm, viết vài chú thích lên bản nhạc phổ. Sau đó bỏ bút xuống, đôi tay dài vươn ra, ôm eo người nào đó lại, thuận thế đè xuống sàn nhà, lấy miệng đổi miệng, lấy răng đổi răng.\n“Anh…”\nVi Vi chưa kịp nói gì, đã bị bịt kín miệng. (>o<)\nTuy mấy đợt trước Vi Vi đã từng được anh bế hôn, ôm hôn, ngồi trên đùi anh hôn, nhưng bị đè xuống sàn nhà thế này vẫn là lần đầu, thoắt chốc thấy nụ hôn này không tốt cho trái tim bé nhỏ tí nào.\nThế nhưng oan gia ngõ hẹp người dũng cảm thắng, người nào đó không những vũ lực cao thâm, lại còn gian xảo, Vi Vi kháng cự yếu ớt, đành phải để mặc ai đó muốn làm gì thì làm.\nMấy phút sau, Tiêu Nại mới buông cô ra, nhưng không ngồi dậy, hơi thở nóng hổi vẫn đọng trên hõm cổ cô. Vi Vi thở hổn hển, ánh mắt mơ màng mãi lúc sau mới hồi phục được, không kìm được nghi ngờ: “Anh thật sự là lần đầu… ừm… yêu đương?”\nChẳng giống chút nào hết! Lần nào cũng bị anh… đến nỗi chẳng có sức lực nào.\n“Ừ.” Giọng Tiêu Nài có vẻ lười nhác.\n“Vậy thì anh cũng thành thục quá rồi = =”\n“Thấy em là không cần thầy cũng học nên.” Tiêu Nại khẽ cắn vành tai cô, “Còn nữa, trong đầu anh đã luyện tập nhiều lần rồi”. (Đấy!!! Ai còn bênh vực anh Tiêu không BT nữa đi >o<)\nLại luyện tập thêm vài lần nữa, thời gian nghỉ buổi trưa cũng qua. Tiêu Nại cài cúc áo lại chuẩn bị đi, Vi Vi chạy vội vào phòng vệ sinh, nhìn nhìn mình trong gương.\nMắt long lanh… cái này có thể nói là buồn ngủ.\nGò má đỏ ửng… Có thể nói là do phơi nắng.\nNhưng đôi môi thì phải làm sao!\nChẳng lẽ nói ăn ớt hay bị muỗi cắn?!\nĐám người tuy rõ là bận rộn nhưng luôn có thời gian để trêu chọc người khác đó, chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua cho cô, nhất là khi có Ngu Công!\nVi Vi ủ rũ bước ra khỏi phòng vệ sinh, Tiêu Nại đang thay giày, cúi đầu xuống, điềm nhiên nói: “Buổi chiều có đi không?”\nHôm nay tuy là cuối tuần nhưng trong công ty vì có một mục tiêu mới nên rất nhiều người phải làm thêm giờ, Tiêu Nại tất nhiên phải đi, còn Vi Vi là thực tập sinh thì đi hay không chẳng quan trọng, thế là Vi Vi hất tóc: “Không đi!”\n“Thực tập sinh lại chẳng có lương, em muốn nghỉ phép!”\nTiêu Nại cũng không kì kèo gì thêm một cách rất phong độ, có điều vẫn gọi cô đến cửa, hôn lên trán một cái: “Vậy ở nhà trông nhà, đừng đến chỗ Hiểu Linh nữa!”\n“Ồ.” Vi Vi nhìn mặt trời bỏng rực ngoài kia, cũng không muốn ra ngoài cho lắm, nhưng sau khi Tiêu Nại đi lại không kìm được cự nự lại một câu: “… Ở đây có phải nhà em đâu!”\nCăn nhà Vi Vi đang ở không phải nhà Hiểu Linh, mà là nhà bên ngoài của Tiêu Nại. Tiêu Nại cảm thấy rất khó chịu khi cứ phải ở nhà người ta mà thân mật anh anh em em, Vi Vi lại không dám đến nhà bố mẹ anh, thế là căn nhà này trước kia không hay ở đã được lợi dụng, thường là ban ngày Vi Vi và Tiêu Nại ở đây, buổi tối anh lại đưa cô về.\nTiêu Nại đi rồi, Vi Vi rảnh rỗi không có gì làm nên trở vào phòng lên mạng.\nKhông đến công ty nên cảm thấy hơi chán, Vi Vi lên mạng đảo một vòng, nhớ ra chú hổ nhỏ đã mấy ngày không cho nó ăn, thế là mở Mộng Du Giang Hồ ra.\nChú hổ nhỏ thuộc tính vốn kém cỏi dưới sự bồi dưỡng kiên trì của Vi Vi, bây giờ đã thăng cấp, Vi Vi cho nó ăn ít đơn dược, nhìn thấy trong kho đã không còn hàng dự trữ, thế là đến chợ Trường An để mua.\nKhông ngờ rằng, tại chợ Trường An lại nhìn thấy Điệp Mộng Vị Tỉnh đã lâu không xuất hiện, cô nàng đang bày một gian hàng, đang bán đồ đạc. Vi Vi cảm thấy hơi bất ngờ nên gửi tin nhắn: “Điệp Mộng phải không?”\nChắc không cho người khác ID đó chứ.\nQuả nhiên Điệp Mộng hồi âm rất nhanh chóng: “Phải.”\nVi Vi: “Lâu quá không thấy chị.”\nĐiệp Mộng: “Hà hà, công việc bận lắm.”\nVi Vi cứ ngỡ Điệp Mộng đã hoàn toàn bỏ game, không ngờ cô ấy lại quay về, nên có phần sững sờ. Có ý muốn hỏi thăm, nhưng sợ lại đường đột quá nên thôi không hỏi nữa. Hai người trò chuyện vớ vẩn một lúc, Điệp Mộng bèn thu dọn gian hàng, đề nghị cùng đi đánh Boss.\nCùng đi đánh Boss còn có Lôi Thần Ni Ni, ba người đến một bản đồ nhiệm vụ không khó lắm. Vốn dĩ ba người chơi màn này cũng tương đối thoải mái, nhưng vì Điệp Mộng lỡ tay nên suýt nữa cả đội chết sạch.\nĐiệp Mộng cười khổ: “Hai tháng không đến, đến Boss mà chị cũng không biết đánh.”\nTâm trạng của Điệp Mộng dường như không tốt cho lắm. Vi Vi đang nghĩ thế thì Lôi Thần Ni Ni gửi tin đến: “Bang chủ Điệp Mộng dạo gần đây tâm trạng không tốt đó.”\n“Sao vậy?”\n“Có lẽ vừa trở lại bang nên chưa quen. Hai tháng nay những người cũ trong bang đã bỏ đi khá nhiều, rất nhiều người mới xuất hiện, đều xem Tiểu Vũ Yêu Yêu như thần thánh ấy, có quá nhiều người không quen Bang chủ nữa.”\n“Chiến Thiên Hạ không trả lại ghế bang chủ cho chị ấy sao?”\n“Không, vả lại bây giờ trang bị, đẳng cấp của Bang chủ Điệp Mộng cũng không cao bằng Chiến Thiên Hạ nữa.”\n“T__T”\n“Tiểu Vũ Thanh Thanh cũng vẫn còn trong bang, con nhỏ này đúng là đáng ghét chết đi được. Nếu không phải vì thương tiếc bang phái thì tớ đã bỏ lâu rồi.”\nLúc này Vi Vi mới nhận ra một vấn đề: “Điệp Mộng và Chiến Thiên Hạ…”\nLôi Thần Ni Ni đáp: “Làm lành rồi, tớ đã hỏi Bang chủ Điệp Mộng, chị ấy bảo đợt trước bị bệnh, Chiến Thiên Hạ luôn săn sóc, chị ấy đã mềm lòng.”\nĐang nói đến đó thì Lôi Thần Ni Ni đột nhiên biến mất, mấy phút sau trèo lên lại kêu oác oác: “Choáng thật, ở nhà đúng là không tốt, mạng viễn thông không bị lag cũng bị rớt mạng, Vi Vi tốc độ bên cậu thế nào, cũng là mạng viễn thông?”\n“Đâu có, tớ về nhà rồi, là mạng Netcom.”\n“Ố ồ? Tại lờm seo mà về thành phố B sớm thế?”\n“Thực tập hè ấy mà.”\n“Suýt ngã… đừng nhắc đến thực tập nữa, tớ còn chưa đâu vào đâu nè.”\nMấy câu nói này là trong kênh đội nhóm, thế nên Điệp Mộng cũng thấy được, vậy là cô nàng vốn nãy giờ không nói gì cũng lên tiếng hỏi: “Vi Vi em ở Thành phố B à?”\n“Vâng ^_^”\nĐiệp Mộng không nói gì thêm, đánh xong Boss, cô nàng bỗng nói: “Vi Vi giờ em có rảnh không? Hay là ra ngoài uống trà chiều đi.”\nVi Vi rất bất ngờ trước lời mời này, xưa nay cô không hề thích thú gặp bạn trên mạng, nhưng giờ đây tâm trạng Điệp Mộng bất ổn, nếu cô từ chối thì như có cảm giác “tuyết lại thêm sương” vậy (hình dung khó khăn này chưa qua, thứ tệ hại khác lại đến).\nThế là cũng có phần do dự, lúc ấy Lôi Thần Ni Ni gửi tin nhắn riêng đến: “Vi Vi cậu cứ đi với Điệp Mộng đi, vì Chiến Thiên Hạ còn bận việc trong bang, tâm trạng chị ấy không tốt lắm, cậu an ủi vậy.”\nNhớ đến những chuyện giữa Điệp Mộng và Chiến Thiên Hạ, Vi Vi đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc vui vẻ nhỏ nhoi cũng có phần mềm lòng, thế là không nghĩ nhiều nữa mà nhận lời.\nĐang trò chuyện với họ thì bỗng nhiên, màn hình vi tính nhảy ra một khung cửa sổ chat, Vi Vi giật mình.\n“Vi Vi.”\nTrong cửa sổ hiện lên hai chữ.\nVi Vi chần chừ gõ chữ: “Đại Thần?”\n“Ừ.”\n“Anh không thể dùng công cụ chat bình thường ư? >o<”\n“Thế này tiện mà.”\n“…” Nhưng làm người ta giật mình lắm có biết không.\n“Tự nhiên nghĩ ra, biệt thự của một người họ hàng nhà anh vẫn để trống.”\n“Hả?”\n“Nhà chú ấy có hồ bơi.”\n“@_@”\n“Có muốn đi bơi không?”\n“Muốn!” Vi Vi trả lời rất nhanh.\n“Biết bơi?”\n“Không biết!” Vi Vi khảng khái đáp, “Nhưng em muốn quan sát.”\nQuan sát Đại Thần bơi í, đó là nguyện vọng đã nảy sinh lúc xem anh đấu bóng rổ!\nBị Đại Thần phân tán tư tưởng nên không theo kịp đối thoại trong game, nhân vật Lô Vĩ Vi Vi đứng im nơi đó không nhúc nhích, Lôi Thần Ni Ni gào lên mấy tiếng.\n“Vi Vi.”\n“Vi Vi?”\n“Vi Vi Vi Vi Vi Vi…”\n…\n….\nVi Vi vội vã lên tiếng, ngăn cản cô bạn spam: “Đây đây, vừa nãy có chút chuyện.”\n“Ồ, cứ tưởng cậu bị lag chứ.”\nĐiệp Mộng hỏi: “Vi Vi em cũng ở khu XX phải không?”\nKhu XX là nơi tập trung khá nhiều trường đại học của Thành phố B, Vi Vi trả lời: “Vâng.”\nĐiệp Mộng nói: “Vậy quán Tất Thắng Khách ở đường XX được không?”\nVi Vi nghĩ ngợi một lúc, đường XX không xa đại học A, nên nhận lời: “Được ạ ^_^”\nHẹn nhau thời gian và địa điểm xong xuôi, trao đổi số di động, Vi Vi lại mở khung chat với Đại Thần ra.\n“Lát nữa em gặp Điệp Mộng Vị Tỉnh một chút.”\nTiêu Nại sau một lúc mới trả lời: “Ừ.”\nTuy anh không nói gì nhưng trực giác Vi Vi mách báo anh không hề thích mình gặp gỡ bạn trên mạng, thế là vội giải thích: “Ở Tất Thắng Khách trên đường XX, chỉ uống trà với nhau thôi, không lâu đâu.”\nTiêu Nại bảo: “Lúc ấy anh sẽ đến đón em, phải rồi, mang đồ bơi của anh theo.”\nĐồ bơi của nam, thực ra chính là quần bơi mà…\nSự tồn tại thần kỳ của quần bơi của Đại Thần, Vi Vi chỉ cần nghĩ đến liền mặt đỏ tía tai, chứ đừng nói gì đến lúc lật tủ ra tìm. Vi Vi mở tủ quần áo của Tiêu Nại ra, hoàn toàn không dám nhìn kỹ, tiện tay lấy đại một món đồ màu đen, bề mặt trơn nhẵn, đoán chắc là quần bơi, nhanh chóng nhét vào trong túi, sau đó ra ngoài gặp Điệp Mộng.\nHơn nửa tiếng sau, Vi Vi đã đến Tất Thắng Khách.\nTrong tin nhắn Điệp Mộng có nói mình tóc xoăn dài màu hạt dẻ, mặc váy dài màu xanh đen… Vi Vi đảo mắt một vòng trong Tất Thắng Khách, nhìn thấy cô ấy ở góc trong cùng gần cửa sổ.\nVi Vi cất bước tiến về phía đó.\nĐiệp Mộng vốn đang ngắm cảnh sắc ngoài cửa sổ đến xuất thần, dần dần nghe thấy tiếng bước chân, khóe mắt liếc nhìn cơ hồ thấy có một dải sáng quyến rũ đang đến gần cô, cô giật mình quay đầu lại, liền nhìn thấy một đôi mắt đen láy sáng rỡ.\nChủ nhân đôi mắt ấy đang nhìn cô, dần dần nở một nụ cười, hàm răng trắng khẽ lộ ra, nụ cười ấy như nụ hàm e ấp, khiến người ta thoáng cảm thấy hào quang chiếu tỏa, không thể phủ lấp.\nTrong lòng Điệp Mộng thấp thoáng một ý nghĩ, nhưng lại thấy không thể, thế nhưng cô gái ấy quả nhiên dừng trước mặt cô. Điệp Mộng gần như thất thần trong sự kinh ngạc sững sờ, ngẩn ra hồi lâu mới hỏi: “… Bạn là Lô Vĩ Vi Vi?”\nVi Vi gật đầu, ngồi xuống đối diện, cười chào: “Chào chị, Điệp Mộng.”\nVi Vi và Điệp Mộng ngồi với nhau trong Tất Thắng Khách đến gần năm giờ mới đi.\nKhoảng thời gian đó đa phần là Điệp Mộng kể lể tâm sự, Vi Vi lắng nghe, có điều Vi Vi cũng hiểu, tâm trạng Điệp Mộng không tốt, cái mà chị ấy cần cũng chỉ là sự lắng nghe mà thôi.\nCuối cùng Điệp Mộng còn mời Vi Vi cùng đi ăn tối, nhưng Vi Vi ngại ngùng từ chối: “Buổi tối em còn phải đi bơi, trước khi bơi hình như không được ăn gì cả.”\nĐiệp Mộng vỡ lẽ: “Với bạn trai?”\nVi Vi gật đầu, nhớ đến Tiêu Nại, đôi mắt vô thức ngập tràn ánh sáng.\n“Người đẹp như em, bạn trai chắc chắn một lòng một dạ với em nhỉ.” Điệp Mộng nhìn cô, ánh mắt thoáng vẻ ngưỡng mộ.\nVi Vi ngẩn ra một lúc, muốn nói gì đó nhưng thấy nói gì cũng không ổn, thế là cười cười, cúi đầu hớp một ngụm trà.\nChia tay với Điệp Mộng rồi, Vi Vi gọi điện cho Tiêu Nại.\n“Em xong rồi đây.”\n“Ừ, anh đến ngay.” Thực ra Tiêu Nại đã làm xong việc từ lâu, nhưng phong độ vốn được bồi dưỡng trước đây không cho phép anh gọi điện hối thúc.\nVi Vi nói địa điểm xong, vừa định cúp máy thì Tiêu Nại bỗng hỏi: “Đồ bơi em có chưa?”\n“…”\n“Đợi anh cùng đi mua?” Tiêu Nại cầm chìa khóa xe vừa nói vừa đi ra ngoài.\n“Không cần đâu! Em tự mua cũng được!”\nCạnh bên Tất Thắng Khách là một siêu thị lớn, Vi Vi lẻn vào trong, chọn đại một bộ đồ bơi, tất nhiên là loại kín kẽ nhất, bên dưới còn có viền váy nữa.\nThanh toán tiền xong ra khỏi siêu thị, Vi Vi đã nhìn thấy xe Tiêu Nại đậu ở bên đường.\n\n\n\n\n\n\nCHƯƠNG 43: BƠI À BƠI…\n Thật sự là nhẹ mỏng nhỏ ngắn… lại còn bó sát >o<\n\n\n\n\nVề chuyện bơi lội, cảnh trong tưởng tượng của Vi Vi là thế này, Đại Thần trần nửa thân trên, mặc một chiếc quần bơi nhẹ mỏng nhỏ ngắn (>o<), th.ân thể khỏe mạnh nhấp nhô trên mặt nước lăn tăn… Còn cô, sẽ nằm trên ghế xếp bên hồ bơi, uống nước phơi nắng ngắm nhìn, tốt nhất là mang theo một chiếc máy ảnh…\n\nThế nhưng, hiện thực là…\nĐến biệt thự rồi, Vi Vi lấy quần bơi của anh từ trong túi ra, Tiêu Nại đón lấy, khẽ nhướn mày.\n“Sao lấy cái này?”\n“A?” Cô cứ lấy đại mà chẳng nhìn gì cả, có vấn đề gì sao?\n“Chiếc này là do cô của anh tặng sau khi đoạt giải quán quân bơi lội, anh chưa từng mặc bao giờ.”\n“Anh không thích ư?”\n“Anh thì sao cũng được,” Tiêu Nại mỉm cười, “Chỉ là không ngờ thì ra Vi Vi thích dạng này.”\nAnh vào phòng trong thay quần bơi bước ra, Vi Vi mới biết dạng mà anh nói… là dạng nào…\nThật sự là nhẹ mỏng nhỏ ngắn… lại còn bó sát >o<\n\nVi Vi bị thứ sắc đẹp đàn ông lồ lộ này khiến choáng váng xây xẩm cả đầu óc, khi Đại Thần bảo “Sao em không đi thay đồ đi”, Vi Vi rất ngoan ngoãn đi thay đồ bơi vừa mới mua khi nãy.\nCũng may là lúc bước ra thì đã tỉnh táo, cô túm lấy một chiếc khăn lông quấn quanh người.\n\nTiêu Nại đã thong thả bơi dưới hồ rồi, thấy cô bước ra bèn bơi lại gần, đưa tay.\n“Xuống đây.”\n“Không, em không biết bơi.” Vi Vi vịt cạn níu chặt lấy khăn lông, thà chết cũng không chịu xuống nước.\n“Anh dạy em.”\nVi Vi nghĩ ngợi rồi vẫn thấy không có can đảm: “…Nhiều nhất là em ngồi bên hồ rửa chân là được.”\nTiêu Nại bó tay, lộ ra vẻ không thèm đếm xỉa gì đến cô nữa rồi điềm nhiên bơi đi. Ánh mắt Vi Vi dõi theo anh, thấy anh lướt qua ngọn sóng, trồi lên hụp xuống, th.ân thể cao thon rắn chắc khỏe mạnh thoáng ẩn thoáng hiện, mặt cô thoắt nóng hẳn lên.\nCô thật sự bị Đại Thần dẫn dụ đến mức càng ngày càng háo sắc mất rồi~~\n\nVi Vi vừa kiểm điểm bản thân, vừa tiếp tục ngang nhiên theo dõi không hề chớp mắt. Nhìn được một lúc, cũng có ý muốn thử xem sao, thế là ngồi xuống bên hồ, đưa chân ra sục vào nước.\nThoáng chốc một cảm giác mát lạnh từ chân truyền lên, cả người từ trên xuống dưới như thể mỗi một sợi lông đều thấy thoải mái bất ngờ.\nVi Vi ngồi bên hồ nghịch nước rất vui sướng, nhất thời không chú ý đến hành tung của Tiêu Nại, đợi đến lúc phát hiện ra, anh đã bơi đến cạnh cô, bất thình lình tóm lấy bàn chân cô, kéo phắt cô xuống dưới.\nVi Vi rơi tõm xuống nước một cách không hề phòng bị, thoáng chốc uống đến mấy ngụm… nước rửa chân của chính mình…\nSau đó vì tay chân luống cuống, bị người nào đó hô hấp nhân tạo…\nVề sau lại vì sợ bị chết đuối, nên ôm chặt lấy th.ân thể trần nửa trên của người nào đó…\nTóm lại là… một lời khó nói…\nLúc trở về, Vi Vi chỉ biết bơi một xíu xiu, nhưng mà… th.ân thể… lại nhận chịu một tổn thất cực lớn T__T\n\nBạn Tiêu Nại trước kia tuy là quán quân giải bơi lội liên minh các trường, nhưng không đam mê bơi lội đến nỗi mỗi ngày đều phải tập luyện. Thế nhưng từ hôm ấy, lại bỗng thấy đam mê trở lại. Dù sao biệt thự họ hàng nhà anh trống thì vẫn cứ trống, thế là cứ đến chạng vạng lại đưa Vi Vi đến bơi hai tiếng đồng hồ.\nVi Vi đã thích thú với việc bơi lội, nhưng đối với hành vi gì gì đó của người nào đó dưới cái mác dạy học thì, vẫn kiên quyết kháng cự. Thế nhưng tuy cô có quyết tâm chết cũng không chịu khuất phục thì lại không có giá trị vũ lực tương đương, vẫn thường xuyên không cẩn thận bị…\nThế là trong hồ bơi nhà họ hàng Đại Thần, thường xuyên thấy được bóng dáng quẫy đạp giãy giụa của cô trong nước… = = [Lạy Phật cho con nghỉ tu 5’…]\nMột lần nào đó cố gắng chống cự kịch liệt, Vi Vi đến cả câu “Chúng ta vẫn chưa đến mức tắm hồ uyên ương mà” cũng nói ra rồi. Nghĩ lại cũng phải, một cái hồ bơi to như thế, chỉ có hai người họ, thế chẳng phải là hồ uyên ương hay sao = =\n\nNhưng phản ứng của Tiêu Nại lại là - -\n“Thì ra Vi Vi thích mãnh liệt hơn à?”\nCái người quá sức vô sỉ này, Vi Vi đành phải ngoan ngoãn phục tùng.\n\nVậy nên khi lại nhận được cuộc điện thoại từ Điệp Mộng, Vi Vi vẫn rất vui sướng. Ngày nào cũng ăn đại tiệc “bơi lội” kiểu này, thực sự là đã quá mức dinh dưỡng …\nĐiệp Mộng hỏi: “Vi Vi, tối mai có rảnh không? Cùng ăn cơm với nhau đi.”\n“Ngày mai ư?” Vi Vi hơi suy nghĩ một lúc rồi nhận lời, “Vâng được.”\nVi Vi nhận lời nhanh chóng như thế đương nhiên không phải để tránh né chuyện đi bơi với Đại Thần rồi, mà nhớ ra lần trước ở Tất Thắng Khách là do Điệp Mộng mời, Vi Vi thấy mình nên mời lại một lần mới phải.\nVậy nên hôm sau, Vi Vi đã bỏ rơi người nào đó, xách chiếc ví nhỏ một mình đi đến điểm hẹn. Vậy nhưng khi đứng trước cửa nhà hàng mà Điệp Mộng nói, nhìn cảnh lộng lẫy xa hoa đó, Vi Vi cảm thấy có phần thấp thỏm, băn khoăn.\nChắc sẽ đủ tiền chứ…\nThôi mặc vậy, cùng lắm thì gọi Đại Thần đến cứu bồ.\n\nVi Vi lấy di động ra gửi tin nhắn cho Điệp Mộng: Em đến rồi, chị ở đâu?\nRất nhanh Điệp Mộng đáp lại: Cúc Hiên.\n\nTrong phòng, Điệp Mộng đút điện thoại vào túi.\n“Cô ấy đến rồi.”\nTiểu Vũ Thanh Thanh hỏi với vẻ không tin cho lắm: “Cô ta thật sự là mỹ nữ? Có đẹp bằng Yêu Yêu không?”\nMười mấy phút trước, ở buổi họp hội Bích Hải Triều Thanh Các và cả để hòa giải do Tiểu Vũ Yêu Yêu đề xướng này, Điệp Mộng đã nói ra chuyện gặp nhân vật Lô Vĩ Vi Vi ngoài đời một cách “vô ý”, còn nói cô ấy vô cùng xinh đẹp.\nỞ đây ngoài Chiến Thiên Hạ, Tiểu Vũ gia tộc, Chân Thủy Vô Hương, còn có mấy game thủ cũng ở thành phố B nữa, đa số đều quen hoặc biết đến Lô Vĩ Vi Vi, nhưng lại không tin lắm rằng Lô Vĩ Vi Vi là mỹ nữ.\nNgười của gia tộc Tiểu Vũ càng không tin, bèn hùa nhau bắt Điệp Mộng hẹn Lô Vĩ Vi Vi đến đây.\nThế là, Điệp Mộng bèn giả vờ ra ngoài gọi một cú điện thoại, nhưng thực tế là để đề phòng sơ suất, tối qua cô ta đã hẹn với Vi Vi trước rồi.\n\nĐiệp Mộng nghe câu hỏi đó của Tiểu Vũ Thanh Thanh thì không trả lời ngay, để mọi người thắc mắc đến chịu không nổi rồi mới đáp: “Đến rồi là biết ngay ấy mà.”\nTiểu Vũ Thanh Thanh “hờ” lên một tiếng: “Tôi hiểu rồi, chắc chắn là không đẹp bằng Tiểu Vũ Yêu Yêu, Yêu Yêu là đệ nhất mỹ nữ của toàn game mà.”\nTiểu Vũ Yêu Yêu nửa thẹn nửa giận bảo: “Cậu đừng khoa trương thế nữa, ai cũng lấy ra đem so với tôi.”\nTiểu Vũ Thanh Thanh thè lưỡi ra làm duyên: “Biết rồi biết rồi, hạ thấp giá trị của cậu nhỉ.”\n\nĐiệp Mộng nhìn Tiểu Vũ Yêu Yêu, trong lòng cười lạnh.\nCười đi cười đi! Lát nữa xem ngươi còn cười nổi nữa không.\nDựa vào đâu mà ngươi vênh váo kênh kiệu, dựa vào đâu mà gia tộc Tiểu Vũ các ngươi ngạo mạn kiêu căng trong bang phái ta lập ra, chẳng phải chỉ dựa vào cái khuôn mặt đó và cái danh hiệu Giang hồ đệ nhất mỹ nữ đó à? Dựa vào đâu mà ngươi hạnh phúc như thế, ngươi có biết hạnh phúc của ngươi xốn mắt lắm không, ngươi có biết cái bữa tiệc hòa giải ngươi đề xướng ra là vô cùng giả tạo không?\nNếu không phải là ngươi, Thiên Hạ sẽ không quen biết Tiểu Vũ Thanh Thanh.\nNgươi có biết không, ta rất căm ghét ngươi.\nNgay đây thôi, khảo nghiệm cho ngươi sẽ có ngay đây.\nTình yêu của ngươi có thể vượt qua khảo nghiệm này không?\nChắc không qua nổi đâu!\nVốn chỉ là tình yêu được lập nên bởi diện mạo bên ngoài. Đàn ông như Chân Thủy Vô Hương lại không động lòng vì sắc đẹp ư? Trước một nhan sắc khuynh quốc khuynh thành như thế?\nHơn nữa anh ta từng là chồng của Lô Vĩ Vi Vi, có gì đau khổ và tiếc nuối hơn một người đã từng có tất cả lại đánh mất tất cả trong vô thức?\nNhưng mà.\nNếu vượt qua được, vậy thì, ta chúc phúc cho các ngươi! Thật sự chúc mừng!\nĐiệp Mộng uống cạn một ly.\n\nMọi người đang cười nói hi hi ha ha, mắt lại không ngừng bắn về phía cửa. Một lúc sau, cửa mở ra, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía đó, nhưng chỉ thấy một gương mặt tròn trịa tươi cười. Như thế mà cũng là mỹ nữ á? Tiểu Vũ Thanh Thanh đang định cười nhạo thì mới phát hiện, thì ra chỉ là một người phục vụ.\nSau đó, mới là một cô gái bước ra từ sau lưng người phục vụ ấy.\nCô phục vụ mặt tròn trịa nhiệt tình nói: “Xin chào, chính là đây.”\nCô gái kia lịch sự gật đầu với cô phục vụ, theo động tác của cô, vài sợi tóc khẽ trượt xuống, rơi trên chiếc cổ trắng ngần của cô một cách khêu gợi. Đợi khi cô quay lại, chỉ thấy mái tóc đen óng buông xõa lượn theo gương mặt mỹ miều khiến người ta tim đập cuồng loạn không kiềm chế nổi, một đôi mắt sáng như ánh sao. Trong đôi mắt cô ấy dường như thoáng một nét kinh ngạc, đôi mi dày khẽ rung, đôi mắt đẹp long lanh, như có ánh sáng tuyệt vời vừa lướt qua vậy.\nĐiệp Mộng đã nhìn thấy Vi Vi, nhưng lần này cô ấy mặc một chiếc váy in hoa cổ chữ V màu hồng phấn ôm lấy thân người, lại khiến Điệp Mộng ngẩn ra một lúc rồi mới đứng dậy gọi cô.\n“Vi Vi.”\nTiếng gọi “Vi Vi” này của cô ta khiến mọi người thoáng chốc tỉnh hẳn. Mọi người chỉ cảm thấy cô gái bước vào này cực đẹp, nhất thời không thể liên hệ cô ấy với bốn chữ “Lô Vĩ Vi Vi” lại được. Bây giờ bị Điệp Mộng nhắc nhở, mới ý thức ra cô ấy chính là Lô Vĩ Vi Vi.\nCô ấy lại là Lô Vĩ Vi Vi?\nSao cô ấy có thể là Lô Vĩ Vi Vi được?\nNếu như cô là Lô Vĩ Vi Vi, vậy thì người được gọi là Giang Hồ Đệ Nhất Mỹ Nữ…\nMọi người không hẹn mà đều quay lại nhìn Tiểu Vũ Yêu Yêu, cơ hồ cùng cảm thấy…\nQuá nhạt nhẽo!\nTrước một nhan sắc mỹ miều rung động lòng người này, vẻ đẹp trong sáng của Tiểu Vũ Yêu Yêu thoáng chốc trở nên quá nhạt nhẽo.\nVả lại…\nDáng người quả thật kém xa quá.\nTiểu Vũ Yêu Yêu thực ra cũng rất xinh xắn, chỉ có điều dung mạo của cô nàng mọi người đã thấy nhiều rồi, không còn kinh ngạc nữa. Trên diễn đàn có hình có clip, gặp được người thật lại thấy không đẹp bằng trong hình, chí ít là nước da không bằng rồi. So sánh ra thì, Lô Vĩ Vi Vi không hề có danh hiệu mỹ nữ này lại có một nhan sắc kiều diễm nổi bật, khiến người ta không thể rời mắt đi được.\nThế là mọi người lại bắt đầu nghi ngờ, nếu cô gái này là Lô Vĩ Vi Vi, thế thì Tiểu Vũ Yêu Yêu sao có thể cướp Chân Thủy Vô Hương từ tay cô ấy được?\nMọi người lại như có thần giao cách cảm với nhau, liếc nhìn Chân Thủy Vô Hương.\nĐàn ông hiểu bản tính háo sắc của đàn ông nhất, lúc đầu Chân Thủy Vô Hương li dị với Lô Vĩ Vi Vi trong game, nhanh chóng cưới Tiểu Vũ Yêu Yêu, các game thủ nam trong bang phái tuy cảm thấy anh ta không có đạo đức, nhưng trong lòng đều thầm ngưỡng mộ. Nhưng lúc này nhìn thấy Lô Vĩ Vi Vi, các game thủ nam ngồi đây đều thấy hớn hở, cảm thấy trong lòng Chân Thủy Vô Hương e là cũng đang tiếc nuối chết đi được.\nĐiệp Mộng nãy giờ theo dõi phản ứng của Tiểu Vũ Yêu Yêu và Chân Thủy Vô Hương, lúc ấy mím môi vẻ rất hài lòng, nói với người phục vụ: “Này chị ơi, cho tôi thêm một cái ghế ở đây.”\nSau đó lại nói với Vi Vi: “Vi Vi, ngồi đây.”\nVi Vi gật đầu, bước đến đó, thần sắc điềm tĩnh, nhưng trong lòng đã bắt đầu nghiên cứu tình hình trước mắt thật nhanh chóng.\nThực ra ban nãy nhận được tin nhắn, Điệp Mộng bảo đang ở trong một phòng bao nào đó, Vi Vi đã cảm thấy có gì đó khác thường, nhưng cuối cùng vẫn tin tưởng bạn bè nên không nghĩ nhiều, không ngờ vừa bước vào lại là tình cảnh thế này.\nVi Vi không quen biết ai ngoài Điệp Mộng, nhưng gương mặt Tiểu Vũ Yêu Yêu thì vẫn có chút ấn tượng, nếu Tiểu Vũ Yêu Yêu đã ở đây thì thân phận những người khác không cần nói cũng biết.\nChắc đây là cuộc hội họp của các game thủ ở thành phố B trong bang Bích Hải Triều Thanh Các chăng.\nNhưng lại không hiểu vì sao lại gọi cô đến.\nVi Vi ngồi xuống bên cạnh Điệp Mộng, những người khác lúc này như mới trở lại bình thường, nhưng vẫn có chút cảm giác không chân thực.\nTiểu Vũ Thanh Thanh buột miệng: “Cậu là Lô Vĩ Vi Vi?”\nTiếng nói cô ta hơi the thé, Vi Vi nhìn cô ta một cái, gật đầu. \n“Phải.”\nNếu đã đến thì cứ theo vậy, Vi Vi rất hào sảng, gật đầu ra hiệu với mọi người, “Xin chào, tôi là Lô Vĩ Vi Vi.”", "CHƯƠNG 44: HÀO QUANG\n\nTrong khoảnh khắc tất cả mọi người xung quanh đều như trở thành cảnh nền, hình như chỉ mình anh cầm ô, bước đi thong thả trong một bước tranh thủy mặc.\n\nMột bầu không khí yên lặng lan tỏa, sau đó mới bùng phát dữ dội. Điệp Mộng bắt đầu tìm lại cảm giác là trung tâm buổi tiệc, cười bảo: “Mọi người tự giới thiệu một chút đi!”\n“Mình là Lam Chi Mộng. Woa, Lô Vĩ Vi Vi, không ngờ cậu lại xinh đẹp như thế đó!” Một cô gái mặc áo màu tím lên tiếng trước.\n“Đại Lãng Đào Sa, chúng ta đã từng đánh Thái Hồ Long Vương với nhau rồi đấy.”\n“Hạn Yên.”\n“Hi, mình là Đồng Khổng Thâm Thâm.”\n“Tony.”\n“Mình là Đình Đình Tẩu.”\n“Chấn Ấp Bá Chủ, hì hì.”\nNhững người lên tiếng trước đều là những nhân vật từng quen biết với Vi Vi, sau đó là hai người mới gia nhập sau khi Vi Vi rút khỏi bang.\n“Tên mình rất khó đọc, cậu cứ gọi mình là Albus là được.”\n“Người đẹp, mình là Hồ Thủy Lam.”\n\nCuối cùng vẫn còn bốn năm người chưa nói năng gì, chàng trai ngồi cạnh Tiểu Vũ Yêu Yêu dường như muốn mở miệng, thế nhưng mới nói xong chữ “Tôi” lại im bặt.\nLúc này anh chàng ngồi cạnh Điệp Mộng đứng dậy, ngắm vẻ biểu hiện bên ngoài thì rõ ràng đã là người lăn lộn ngoài xã hội. Anh ta nâng cốc rượu lên hướng về phía Vi Vi với dáng vẻ như muốn kính rượu: “Lô Vĩ, tôi là Chiến Thiên Hạ. Trước kia trong game có những chuyện không vui, có điều bây giờ mọi người đã gặp nhau, những chuyện xưa kia trong game thì đừng để bụng nữa nhé.”\n“Tất nhiên.” Vi Vi nói với vẻ cực kỳ phong độ.\nCâu này Chiến Thiên Hạ không chỉ nói với Vi Vi, mà còn hàm ý với người của gia tộc Tiểu Vũ đang ở đây nữa. Tiểu Vũ Yêu Yêu lúc này mới mở miệng vẻ yểu điệu thục nữ: “Mình là Tiểu Vũ Yêu Yêu, Lô Vĩ Vi Vi, nghe danh đã lâu.”\nTiểu Vũ Yêu Yêu nói tuy nghe có vẻ rất khách sáo, nhưng giọng điệu lại không khiến người ta thấy thoải mái, mọi người trong phòng đều cảm thấy toàn thân lạnh toát. Vi Vi sao lại không nghe ra ám chỉ trong lời cô ta, nhưng tuy rằng cô có một giọng lưỡi sắc nhọn song lại không có hứng đối đáp với cô ta, thế nên Vi Vi chỉ cười cười, nói một câu nhẹ tênh để khéo léo chuyển hướng: “Chào cậu.”\nCậu chàng trẻ măng ngồi cãnh Yêu Yêu lại lần nữa mở miệng, cuối cùng ánh mắt cũng được quang minh chính đại nhìn Vi Vi: “Tôi… là Chân Thủy Vô Hương.”\nHai cô gái ngồi bên kia Yêu Yêu cùng nhìn nhau một cái, lên tiếng với vẻ không cam tâm tình nguyện cho lắm: “Tiểu Vũ Thanh Thanh.”\n“Tiểu Vũ Miên Miên.”\n\nXong phần giới thiệu, mọi người không kìm được ánh mắt cứ đảo qua đảo lại giữa Vi Vi và Chân Thủy Vô Hương với Tiểu Vũ Yêu Yêu một cách mờ ám và nhiều chuyện, cho đến khi Tiểu Vũ Yêu Yêu thần sắc dần bực bội mới thu ánh nhìn về.\nChân Thủy Vô Hương đứng dậy gọi phục vụ, chọn thêm mấy chai rượu vang đắt giá khác, nói với vẻ rất hào phóng: “Hôm nay tôi mời khách, mọi người cứ thoải mái ăn uống.”\n“Chắc là đắt lắm.”\n“Chân Thủy cậu đại gia thật đó.”\nMọi người đều đơ lưỡi vì giá tiền của chai rượu vang.\nChiến Thiên Hạ cười nói: “Hôm nay nếu không phải Chân Thủy mời thì chúng ta đâu dám đến đây, một món ăn tùy chọn cũng giá mấy trăm tệ rồi.”\nTiểu Vũ Yêu Yêu cười với vẻ uyển chuyển: “Mình đề nghị họp mặt mà, tất nhiên phải là anh ấy mời rồi.”\nĐiệp Mộng thấy cô ta ra vẻ như nữ chủ nhân thì vừa cười thầm vừa thấy không vui, cố ý nói với Vi Vi: “Vi Vi váy này của em đẹp quá, rất tôn dáng, bao nhiêu tiền đấy?”\nVi Vi nhìn cô ta một cái, rồi khẽ nhìn đi nơi khác, đáp: “Em mua đại thôi, quên mất rồi.”\nĐiệp Mộng hỏi câu này khiến ánh nhìn mọi người lại dần dần tụ hội về phía cô, lao nhao lên hỏi.\nAlbus hỏi: “Lô Vĩ Vi Vi, phải gọi bạn là gì đây?”\nCâu này chắc là hỏi tên thật, Vi Vi không quen với cậu ta nên vờ như không hiểu, nói: “Gọi mình là Lô Vĩ đi.”\n“Vi Vi mình nhớ cậu cũng là sinh viên đúng không, trường nào thế?”\n\nCâu này là do Lam Chi Mộng hỏi, Vi Vi và cô bạn ấy cũng xem như khá thân thuộc, nhưng câu hỏi này khiến Vi Vi thấy khó xử. Nếu không trả lời hoặc qua quýt thì sợ sẽ khiến bạn ấy ngượng ngùng, nhưng nói thật thì cũng không được. Vi Vi trước giờ rất biết bảo vệ bản thân để tránh phiền phức, trong tình huống phức tạp ấy, làm sao cô lại để lộ thông tin thật về mình được, thế là ngẫm nghĩ một lúc rồi cười nói: “Món ăn của trường bọn mình rất ngon.”\nLần này thì cô nói thật, món ăn trường Đại học A quả thực rất ngon. Nhưng trong giới sinh viên thành phố B lại lưu truyền rộng rãi câu nói này – Danh tiếng trường A, món ăn trường X, người đẹp trường E, trai đẹp trường H…\nLam Chi Mộng quả nhiên bị dẫn dụ, nói: “Thì ra cậu là sinh viên trường X, học ngành gì thế?”\nCâu hỏi trước thì Vi Vi bỏ qua, chỉ đáp câu sau: “Công nghệ thông tin.”\n“Tôi cũng là sinh viên khoa Công nghệ thông tin trường X đây!” Bỗng một giọng nói vui mừng vẳng đến, game thủ nam tên “Hạn Yên” vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ nhìn Vi Vi, nhưng nói xong câu này, anh chàng lại tỏ vẻ nghi ngờ, “Nhưng sao tôi chưa bao giờ gặp bạn?”\nMọi người cũng nhìn Vi Vi đầy thắc mắc.\n\nXui xẻo thế ư?\nTrong lòng Vi Vi thầm than trời, nhưng gương mặt vẫn trấn tĩnh, vừa định nói thì Tiểu Vũ Thanh Thanh phì cười giễu một tiếng, nói thẳng không kiêng kỵ gì: “Nghe nói bây giờ có một số cô gái nghề nghiệp đặc biệt ấy, rất thích nói mình là sinh viên đại học.”\nMọi người không ngờ cô ta lại nói ra những lời như vậy, đều sững sờ ngồi ngẩn cả ra.\nVi Vi nổi giận, ánh mắt sắc lạnh, nhìn cô ta dạy bảo thẳng: “Một cô gái như cậu, sao trong đầu lại có những ý nghĩ bẩn thỉu như thế?”\nCô vốn có dung nhan tươi thắm, nhưng lúc này sắc mặt trầm hẳn, lại toát ra khí thế cao ngạo của kẻ bề trên, đừng nói là Tiểu Vũ Thanh Thanh bị cô nhìn chằm chằm, mà đến những người khác cũng bị khí thế của cô trấn áp.\nTiểu Vũ Thanh Thanh bị cô nhìn thế thì trong lòng hoảng lên, giật mình tránh né ánh mắt của cô.\nVi Vi thấy rằng nhìn cô ta nữa thì càng chán ghét thêm, thế nên quay đi chậm rãi hỏi Hạn Yên: “Cậu học bộ môn nào?”\nVi Vi biết dẫn dắt mọi người nghĩ rằng mình là sinh viên trường X, là do trước kia có lần Nhị Hỷ đến tìm bạn ở khoa công nghệ thông tin trường X để đi chơi, cô cũng đi theo nên khá am hiểu khoa Công nghệ thông tin trường đó.\nHạn Yên đáp: “Bộ môn Tuyền Sơn.”\n“Đến năm ba cậu mới chuyển đến phần đó phải không?” Vi Vi khéo léo hỏi.\nHạn Yên như vỡ lẽ ra: “Thì ra chị là sư tỷ, thảo nào em chưa gặp chị, nhưng chẳng nhìn ra chị lớn hơn em chút nào.”\nVi Vi cười cười, không nói nhiều.\nVi Vi tuy sắc đẹp kiều diễm, nhưng ánh mắt lại đoan trang trong sáng, tuyệt đối không thể nào khiến người ta nghĩ đến những điều đen tối. Mọi người vốn thấy Tiểu Vũ Thanh Thanh nói năng không đầu không óc, bây giờ được Vi Vi “giải thích” như thế thì càng thấy Tiểu Vũ Thanh Thanh quá vô giáo dục, suy nghĩ đúng là quá bẩn thỉu.\n\nSự kiêu căng phách lối của Tiểu Vũ Thanh Thanh hoàn toàn bị Vi Vi đè bẹp, trong lòng cô ta tuy không cam chịu nhưng cũng an phận hơn nhiều, nghiêng đầu sang thì thầm gì đó với Tiểu Vũ Yêu Yêu.\nMọi người bị cô ta làm cho điêu đứng, không khí có phần kỳ lạ hẳn, Điệp Mộng cảm thấy khoái chí, xuất hiện để giảng hòa rất đúng lúc, mới khiến cả phòng náo nhiệt trở lại.\nVi Vi đã có ý định dứt khoát là sớm muộn gì cũng rút lui nhưng cử chỉ lại không tỏ ra gấp gáp, trong ánh mắt mọi người cứ nhìn tới nhìn lui, lặng lẽ ăn mà không nói gì.\nNgoài cửa sổ bỗng lướt ngang một ánh chớp, tiếng sấm vang rền, một lúc sau mưa rơi lộp độp lộp độp, sự chú ý của mọi người trong phòng đột ngột bị chuyển hướng.\n“Dạo gần đây sao cứ mưa mãi thế nhỉ.”\n“Không sao, dù gì chúng ta cũng đi hát ngay mà, địa điểm ngay gần đây, không dính mưa đâu.”\nTrong tiếng bàn tán ồn ào, điện thoại Vi Vi chợt réo vang, cô lấy nó ra khỏi túi, quả nhiên là Tiêu Nại gọi tới. Vì Vi Vi ngồi tận trong cùng nên nếu ra ngoài thì rất bất tiện, thế là cô nghe luôn.\n“Mưa rồi, anh đến đón em.”\n“Vâng,” Vi Vi thấy mọi người cũng ăn khá no rồi, nên đáp, “Bây giờ anh đến đi nhé.”\n“Ừ.”\nTiêu Nại đã biết chỗ nên không nói gì nhiều mà cúp máy luôn.\n\nKhông biết mọi người đã ngừng bàn tán từ khi nào, ánh mắt đều tập trung về phía Vi Vi, Lam Chi Mộng tò mò hỏi: “Vi Vi, bạn trai của cậu à?”\nVi Vi gật đầu thừa nhận rất thẳng thắn.\nĐiệp Mộng quan sát thần sắc của Chân Thủy Vô Hương và Tiểu Vũ Yêu Yêu, rồi vội nói: “Vi Vi sao em lại gấp về thế, xong đây rồi bọn chị định đi hát mà, em cũng đi cùng nhé.”\nBên cạnh có người hùa vào: “Phải đó, cho bọn mình nghe tiếng hát của mỹ nữ đi.”\n“Bạn trai cũng đi chung luôn!”\n“Mình hát dở lắm.” Vi Vi lịch sự cười rồi nói, “Vả lại buổi tối còn có chuyện phải làm, xin lỗi.”\nMọi người vẫn không chịu buông, nhưng Vi Vi đã quyết ý, khách sáo từ chối tất cả. Mọi người kết thúc bữa ăn rất nhanh chóng, Chân Thủy Vô Hương hào phóng trả tiền, mọi người cùng nhau ra ngoài.\n\nTiêu Nại vẫn chưa đến, Vi Vi đứng ngoài cửa nhà hàng đợi anh. Nhưng những người khác lại cũng đứng đó đợi, hi hi ha ha cười bảo muốn xem xem bạn trai của đại mỹ nữ như thế nào.\nTrong lòng Vi Vi tuy có phần không vui, nhưng nơi này cũng không thuộc về cô, cô cũng chẳng thể nói được gì.\nTiểu Vũ Yêu Yêu cũng đứng ở cửa không đi, tuy cô ta ra vẻ rằng chỉ đứng đó theo mọi người thôi, nhưng trong lòng cũng muốn xem xem bạn trai của Lô Vĩ Vi Vi ra sao. Nghĩ đến người vừa đẹp trai vừa có tiền như Chân Thủy Vô Hương này vốn hiếm thấy, trong lòng thoáng có cảm giác chiếm được đến mấy phần thắng lợi.\n\nMưa mỗi lúc một lớn.\nMột chiếc xe dừng dừng chạy đến gần trong màn mưa, mọi người phán đoán dựa vào thần sắc của Vi Vi, đây chắc chắn là xe của bạn trai cô ấy, nên đều cảm thấy hứng chí hẳn.\nTiêu Vũ Thanh Thanh châm chọc: “Xe này đúng chẳng ra sao, đâu có đẹp bằng xe Chân Thủy, Yêu Yêu há?”\nTiểu Vũ Yêu Yêu liếc nhìn Vi Vi, khoác lấy tay Chân Thủy Vô Hương một cách chiếm hữu. Chân Thủy Vô Hương giật mình nhìn Vi Vi, lại thấy ánh mắt cô chỉ tập trung về chiếc xe ấy, hoàn toàn không chú ý đến phía anh chàng, nên trong lòng bỗng thấy buồn bực.\nTrong sắc đêm, chiếc xe ấy chậm rãi đậu dưới bậc thềm, cửa xe mở ra, trong màn mưa một bóng người cao ráo nắm chặt chiếc ô đi về phía nhà hàng.\nDưới màn mưa nhòa nhạt, người đi đường dù có ô đi mưa hay không đều có phần thê thảm, vội vã lướt qua. Bóng dáng ấy cũng đi nhanh, nhưng lại cho người ta có cảm giác an nhiên tự tại. Trong khoảnh khắc tất cả mọi người xung quanh đều như trở thành cảnh nền, hình như chỉ mình anh cầm ô, bước đi thong thả trong một bức tranh thủy mặc.\nChậm rãi, anh bước lên bậc thềm, mày mắt hiện lên rõ nét dưới ánh đèn. Vốn những đường nét của Tiêu Nại đã là rất đẹp, chỉ là do khí chất quá mạnh mẽ nên thường bị che lấp, lúc này dưới ánh đèn ne-on tỏa chiếu, làm nổi bật lên hẳn, càng thanh tú đẹp đẽ hơn bội phần, khiến mọi người như đứng cả tim.\nTiểu Vũ Thanh Thanh lúc này đã hoàn toàn nghệch ra, hoàn toàn bị hào quang của anh cám dỗ.\n\nVi Vi vô cùng chán ghét ánh mắt của bọn Tiểu Vũ Thanh Thanh, không đợi Tiêu Nại đến bên mình đã lên tiếng cáo từ với Điệp Mộng và mọi người: “Mọi người chơi vui nhé, tôi phải đi trước đây.”\nĐiệp Mộng vẫn cố níu kéo: “Vi Vi, hay là bảo bạn trai em cùng đi luôn đi.”\n“Không,” Vi Vi cười khẽ, nói rõ ràng, “Tính cách anh ấy hướng nội, không thích gặp người ngoài.”\nRõ ràng là có ý trong lời, Điệp Mộng nghẹn, không nói nổi câu nào.\nChỉ một lúc như thế, Tiêu Nại đã đến bên cô, Vi Vi bước vào dưới chiếc ô cùng anh.\n“Đi thôi.”\nTiêu Nại chỉ biết Vi Vi đến gặp một mình Điệp Mộng, bây giờ lại thấy một đám đông thế này nên có phần kỳ lạ, nhưng không hỏi gì nhiều. Anh ngạo mạn đã quen, đừng nói là chào hỏi, đến nhìn người ta cũng không thèm nữa là… Thế nên anh cùng Vi Vi bước xuống bậc thềm.\nMọi người im lặng nhìn theo bóng họ dần xa, thấy hai chiếc bóng tài tử giai nhân dưới chiếc ô mất hút trong màn mưa, Tiểu Vũ Thanh Thanh cắn môi, đột ngột gào lớn: “Này, bạn gái anh cưới biết bao nhiêu thằng đàn ông trong game, anh có biết không?”\nVi Vi dừng lại vẻ không tin được, nhìn về hướng cô ta với vẻ khinh bỉ. Họ chưa đi xa nên biểu hiện của Tiểu Vũ Thanh Thanh vẫn thấy rõ được, sắc mặt cô ta đã có phần méo mó xấu xí, đôi mắt phát ra một thứ ánh sáng có thể gọi là hung ác cực kỳ.\n“Trong game cô ta hồng hạnh vượt tường hết lần này tới lần khác, vô cùng tệ hại, mọi người ở đây đều biết, anh đẹp trai anh đừng có để cô ta lừa gạt!”\n\nVi Vi trước nay luôn sống trong một môi trường đơn giản, người có phẩm cách hèn hạ bỉ ổi như Tiểu Vũ Thanh Thanh thì quả là gặp lần đầu trong cuộc đời, không biết phải dùng từ gì để hình dung. Trong lòng Vi Vi gợn lên một cảm giác buồn nôn, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, vừa định mở miệng thì bị Tiêu Nại ngăn lại.\nVi Vi nhìn anh, nghĩ rằng anh nói mình là Nhất Tiếu Nại Hà, chẳng ngờ lại thấy thần sắc anh bỗng nhiên trở nên cô đơn lạ thường, anh nhìn cô, giọng nói ủ rũ nhưng lại vô cùng thâm tình, không hề hối hận: “Chỉ cần cô ấy nguyện ở bên tôi thì tôi sẽ không để ý những điều đó.”\nChiếc xe đã chạy xa, nhưng cứ nghĩ đến vẻ mặt Tiểu Vũ Thanh Thanh như ăn phải kiến hôi, Vi Vi vẫn không nhịn được cười đến rung cả vai.\nTiểu Vũ Thanh Thanh chắc muốn dùng kế ly gián để Đại Thần đá cô, nhưng ai ngờ rằng, Đại Thần lại làm ra vẻ cho dù cô có hồng hạnh vượt tường thì anh cũng không than van không hối hận, một dáng vẻ si tình tuyệt đối. Lần này chỉ e rằng Tiểu Vũ Thanh Thanh càng đố kỵ càng khó yên ổn hơn thôi.\nVi Vi đành thừa nhận rằng, về mặt khiến người ta tức chết mà không đền mạng thì, Đại Thần tuyệt đối không chỉ mạnh hơn cô một chút chút mà thôi. ^_^\nTiêu Nại vẻ mặt điềm nhiên lái xe.\nVi Vi vui sướng một hồi rồi bỗng hỏi Tiêu Nại: “Nếu em hồng hạnh vượt tường thật, anh thực sự không quan tâm?”\n“Không quan tâm.” Tiêu Nại đáp nhẹ bẫng như không.\nÍ, Vi Vi kinh ngạc nhìn anh, cứ ngỡ anh sẽ chặt chém chứ.\nPhát giác ra ánh mắt nghi ngờ của cô, Tiêu Nại khẽ cười. Đèn đỏ, anh ngừng xe lại, quay nhìn cô, “Nhiều nhất là, em vượt tường một phân, anh dời tường một phân, em vượt một tấc, anh dời một trượng.”\nGiọng nói anh không lớn, nhưng Vi Vi lại thấy rung động trong lòng, dậy lên một cảm giác thật khó nói nên lời.\n\n\n\n\nCHƯƠNG 45: ĐỂ EM LÀM KẺ THEO ĐUÔI CỦA ANH NHÉ!\nNgu Công và Vi Vi đã viện cớ chuồn đi nơi khác, vừa ra khỏi cửa, Ngu Công đã thở phào một hơi: “Chớp giật sấm rền thật quá đáng sợ!”\nVi Vi lòng thầm lo lắng: “Ánh mắt giết người quá mạnh bạo!”\n\nSau hôm ấy, Điệp Mộng có gọi cho Vi Vi một lần, nói xin lỗi cô. Vi Vi khách sáo bảo không sao cả. Còn về chuyện dễ dàng nói ba chữ “không sao cả” này, là do Vi Vi đã không còn xem cô ta là bạn của mình nữa.\nCó lẽ cô ta có nỗi khổ, có lẽ cô ta có nỗi niềm khó nói, nhưng giữa bạn bè với nhau không nên có sự lợi dụng và giấu giếm như thế.\nĐiệp Mộng hình như cũng biết nên chỉ thở dài một tiếng, rồi từ đó không còn liên lạc với cô nữa.\n\nVi Vi vẫn làm một thực tập sinh nhỏ bé một cách vui vẻ. Gần đây cô đã mỗi ngày một quen thân với nhân viên trong Chí Nhất rồi, nhưng quen thân thì cũng có cái bất lợi. Chẳng hạn như hôm trước trong đợt họp ý tưởng sáng tạo game, cô đã đề xuất một số ý kiến về phương diện hỗ trợ gia đình, tuy đã được mọi người đồng ý, nhưng mọi người đã nghĩ lệch lạc đi rất nhanh chóng.\n“Haizzz, sư muội à, bọn anh đều là một đám trẻ đau khổ, chưa hề yêu đương gì cả, chẳng có sáng kiến gì về hệ thống gia đình gì gì đó, toàn bộ đều nhờ em cả đấy.”\n“Đúng đúng, em cứ ghi hết tất cả những việc muốn làm với Tiêu ca ra, đó chính là ý tưởng sáng tạo.”\n“Hê hê,” Có người bỗng phì ra, “May mà không phải là những chuyện Tiêu ca muốn làm với sư muội.”\nMọi người lập tức hiểu ý tát nước theo mưa: “Đúng là hạn chế chết đi được.”\nVi Vi chỉ có nước nhìn lên trần nhà trong vô vọng, trong lòng thầm cảm thấy, tương lai mỗi lúc một huy hoàng của mình có vẻ có triển vọng lắm đây.\n\nBuổi trưa hôm ấy, Tiêu Nại đi họp bàn việc hợp tác với khách hàng, Vi Vi cùng Ngu Công, Mô-za-a cùng ăn cơm, cao thủ KO bí ẩn lại cũng đến cùng với Mô-za-a.\nNgười phục vụ đưa thực đơn cho cô gái duy nhất trong bọn, Vi Vi đón lấy rồi lại đưa nó cho KO: “KO sư huynh, anh chọn món đi.”\nKO lắc đầu vẻ rất phong độ.\nMô-za-a nghe thấy thế thì buồn rầu: “Sao chưa bao giờ em gọi anh là Hách sư huynh?”\nĐồng nghiệp trong công ty đều lớn tuổi hơn Vi Vi, vậy nên Vi Vi đều rất lễ phép gọi tất tần tật là sư huynh cả, đến Ngu Công cũng được gọi là Vu sư huynh, khiến cho Ngu Công nở mày nở mặt một phen. Thậm chí trong công ty, Vi Vi cũng có gọi Tiêu Nại sư huynh rồi, nhưng quả thực Mô-za-a chưa bao giờ được gọi là Hách sư huynh, mà luôn gọi là Mỹ Nhân Sư Huynh.\nNghe Mô-za-a oán thán, Vi Vi nói với vẻ choáng váng: “…Nếu em mà gọi anh như thế, Đại Thần sẽ xử lý em mất.”\nMô-za-a ngẫm nghĩ rồi chợt hiểu ra, vội vã bảo: “Vậy thôi em đừng gọi nữa, cậu ta sẽ không xử lý em mà chỉ xử lý anh thôi.”\nHách sư huynh, hảo sư huynh~~~ (lại là đồng âm đấy bà con ạ ^_^)\nNgu Công lặng lẽ đọc lại hai lượt, rồi phụt một tiếng cười phì ra.\n\nChọn mấy món ăn một cách rất ư nhanh chóng, ba người vừa nói chuyện vừa đợi, còn vì sao là ba người, chính là do KO không nói gì cả. Buôn dưa mãi rồi, Mô-za-a đột ngột cảm khái: “Thực ra trong game anh cũng từng có một mối tình!”\nVi Vi tò mò: “Với ai thế? Sao chưa nghe anh nói bao giờ?”\nMô-za-a đáp: “Không phải trong Mộng Du Giang Hồ, trước Mộng Du anh có chơi một trò khác, tên là Ảo Tưởng Tinh Cầu, trong đó nhân vật anh chơi là Thiên Y.”\nVi Vi tuy chưa chơi trò này, nhưng cũng từng lang thang trong trang chủ của game này nên biết nhân vật Thiên Y ấy. Vi Vi không nén nổi kinh ngạc: “Anh chơi tài khoản của nữ hả?”\n“Hê hê, tại nhân vật này có ngoại hình phù hợp với thẩm mỹ của anh.”\nThức ăn liên tục được mang lên, Mô-za-a vừa ăn vừa nói: “Sau đó chơi một dạo rồi thấy mọi người đều kết hôn cả, thế cũng muốn tìm một người nào đó để cưới.”\n“Hừm, sư huynh chẳng phải anh chơi tài khoản của nữ sao? Chẳng lẽ anh tìm đàn ông?”\n“Sai, anh định tìm… tomboy.” (chỗ này khó dịch quá mọi người ơi, chả lẽ gọi là ô-môi = =, Den gọi tạm là tomboy, tức là nữ giả nam vậy).\n… Vậy cũng được á?\nTrong game, pê đê là nam chơi tài khoản nữ, tomboy là nữ chơi tài khoản nam, vì sở thích nhân vật nên tomboy trong game cũng rất thịnh hành.\n“Trong game đó có một nhân vật nam là Hoa Tiễn, thiết kế rất ư là ẻo lả, cơ bản là những người đàn ông đích thực đều không chọn nhân vật đó, nhưng con gái lại rất thích, rất nhiều nữ game thủ đã chọn. Thế là anh muốn tìm một Hoa Tiễn để kết hôn, lại còn đặc biệt tìm chọn một cái tên rất nên thơ, vừa nhìn đã biết là con gái, tên là Thủ Khả Trích Tinh Thần(tay có thể hái sao)”\n“Cái tên này rất hào sảng rất có khí thế mà, tại sao cứ nhất định là nữ?”\nMô-za-a nói vẻ rất ấm ức: “Anh thấy chỉ có con gái mới nghĩ đến việc hái sao. Để biểu hiện anh rất thâm trầm sâu sắc, anh còn cố ý không hỏi giới tính người ta, kết quả là tình cảm một tháng đã được bồi đắp, chẳng ngờ hắn ta lại là pê đê trong đám tomboy.”\nPhức tạp quá, Vi Vi choáng váng xây xẩm: “Vậy tóm lại là nam hay là pê đê?”\nNgu Công am hiểu nội tình ngồi kế bên chú giải: “Thì vẫn là đàn ông thôi.”\n“Rồi sau đó?”\n“Chẳng có sau đó, từ khi anh biết hắn là đàn ông, thì chẳng còn chơi game đó nữa.”\n\nIm bặt một lúc sau, Vi Vi nói một cách sáng suốt: “Mỹ nhân sư huynh anh lại còn chỉ trích người khác, thực ra chính do anh giả làm game thủ nữ lừa gạt tình cảm của người ta mà, còn quậy tung rồi bỏ.”\n“Quậy tung rồi bỏ, chính xác, tam tẩu, thành ngữ này em dùng hay lắm.” Ngu Công ngồi kế bên gật mạnh đầu.\nMô-za-a kêu oan: “Động cơ của anh là thuần khiết mà.”\nThông thường, KO vốn ít nói kiệm lời chưa từng phát ngôn, anh chàng luôn im lặng ăn uống một cách chóng vánh, ăn sau thì trầm tư ngồi quan sát người khác ăn. Lần này anh vẫn lặng im và ăn xong rất nhanh chóng, nhưng ăn xong anh lại buông đũa, nhìn Mô-za-a rồi nhả lời vàng ngọc: “Server cậu chơi có phải là Trường An Nguyệt Hạ?”\nMô-za-a sững sờ: “Sao anh biết?”\nKO vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lẽo, mở miệng nói rất lạnh lùng: “Vì tôi chính là pê đê trong đám tomboy đó.”\n\nCơm vẫn chưa ăn xong, Ngu Công và Vi Vi đã viện cớ chuồn đi nơi khác, vừa ra khỏi cửa, Ngu Công đã thở phào một hơi: “Chớp giật sấm rền thật quá đáng sợ!”\nVi Vi lòng thầm lo lắng: “Ánh mắt giết người quá mạnh bạo!”\n“Đó chính là duyên phận.”\n“Tuyệt đối là nghiệt duyên.” [duyên ác ấy ]\n“Sư muội!”\n“Sư huynh!”\n“Chúng ta về công ty đi.”\n“Ừ.”\n[Hai người này kẻ tung người hứng thấy gớm quá \n\n ]\n\nKết quả là hôm sau đi làm, Vi Vi và Tiêu Nại vừa đến cửa Chí Nhất, Mô-za-a đã nhào ra: “Lão tam, cậu phải tìm lại chân lý cho tớ đi, tên KO hắn quấy rối tớ trong văn phòng!”\n“Sao anh ấy lại quấy rối anh?” Vi Vi vội vã truy hỏi. Lời vừa thốt ra đã cảm thấy kỳ cục, giọng điệu này có vẻ hào hứng quá, Vi Vi lập tức trầm giọng xuống, trang nghiêm hỏi: “Sư huynh, sao anh ấy lại quấy rối anh, anh nói cho cặn kẽ kỹ càng xem nào, không được để sót mất điều gì cả, bọn em nhất định sẽ tìm lại công lý cho anh!”\nMô-za-a phẫn nộ bảo: “Hắn bắt anh lên cái trò game quỷ quái ấy kết hôn với hắn!”\nVi Vi ra vẻ đồng cảm với anh chàng một cách rất khoái chí: “Sao anh ta có thể như thế được! Quá đáng thật!”\n“Đúng rồi! Hắn ta nói lúc đầu hắn ta bị người khác chế nhạo, hắn phải cứu vãn tình hình, cứt thật, người chơi trong game đó đã thay bao lượt rồi, hắn ta cứu vãn cái khỉ mốc gì chứ!”\nVi Vi vốn là ngọn cỏ mọc ven tường, gió thổi chiều nào theo chiều đó: “KO sư huynh nói cũng đúng, sư huynh lúc đầu là anh gạt người ta mà, phải có trách nhiệm chứ!”\nMô-za-a hầm hầm lườm cô, rồi nhìn Tiêu Nại – người đáng tin cậy hơn: “Lão tam, cậu phải tìm lại công lý cho tớ.”\nAi ngờ Tiêu Nại lại nói: “Chuyện này cũng hay, tớ vốn vẫn lo không giữ KO lại được, lần này thì không cần lo nghĩ nữa.”\nMô-za-a nhìn Tiêu Nại một cách đau thương bằng ánh mắt như bị phản bội: “Lão tam, sao cậu lại vô lương tâm quá vậy, còn bắt tớ đi cầu thân.”\nTiêu Nại trầm tư: “Thưởng tiền cho cậu?”\nMô-za-a lập tức nói với vẻ rất tiết liệt (tiết liệt là kiên quyết giữ thân mình trong sạch ]: “Một ngàn tệ mới bán thân.”\nTiêu Nại quan sát từ trên xuống dưới anh chàng bằng ánh mắt dò xét.\nMô-za-a ưỡn ngực lên cao, làm ra vẻ “quyết không sale off” một cách tiết liệt hơn nữa.\nTiêu Nại ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu.\n\nMô-za-a đột ngột hoan hô lên một tiếng, vui sướng chạy vào phòng lập trình: “KO, chúng ta đi kết hôn nào, buổi tối tôi mời anh đi ăn một bữa thịnh soạn để chúc mừng.”\nĐám người nhiều chuyện vây xung quanh lần lượt bỏ đi, xì xào bàn tán.\n“Quan niệm về trinh tiết của Mi ca sao mỏng manh quá vậy.”\n“Đàn ông bây giờ ấy à, người giữ được sự trong sạch như tôi hiếm lắm thay!”\n“Tiêu ca ra giá cao quá, Mi ca làm gì đáng giá tới một ngàn tệ đâu, chí ít thì phải giảm giá rồi còn tặng kèm quà khuyến mãi ấy chứ.”\n“Mi ca gả cho KO, sau này phải gọi là Mỹ Mi ca rồi nhỉ.”\n“Tên hay quá! Mỹ Mi ca chúng tôi cũng muốn ăn mừng, ít ra cũng phải phát kẹo cưới chứ.” [phong tục của người TQ, ai kết hôn rồi sẽ phát kẹo cưới cho bạn bè, họ hàng, đồng nghiệp cùng chung vui ^_^]\n\nĐúng trong không khí hào hứng (?) như vậy, mùa hè đã gióng lên hồi chuông kết thúc, Vi Vi bắt đầu tận dụng thời gian để viết báo cáo thực tập mùa hè. Vi Vi tuy là một sinh viên giỏi, nhưng báo cáo thực tập trước giờ lại vẫn không tránh khỏi những thiếu sót. Nhưng năm nay thì chắc chắn là không thể, cô có rất nhiều thứ để viết, đương nhiên, cô cũng sẽ chú ý không bao giờ tiết lộ bất cứ thông tin cơ mật nào về công ty của Đại Thần.\nKhi báo cáo thực tập đã viết được một nửa, một hôm nọ Tiêu Nại đột ngột hỏi: “Chúng ta đi du lịch, thế nào?”\nVi Vi chớp chớp mắt, “Đi đâu?”\n“Tây An.”\nTây An thì chưa đi, nhưng nếu là du lịch thì, tiền trong thẻ có khi nào thiếu không, không thể gọi điện thoại xin tiền nhà, vì cô nói đến thực tập ở thành phố B rồi mà.\nVi Vi vô cùng khổ sở.\nTiêu Nại không cần nghĩ cũng biết cô đang khổ não gì, “Bao ăn bao ở, xem như tiền lương thực tập.”\nVi Vi hỏi với vẻ vô cùng ngại ngùng: “Vậy lúc ở khách sạn, em… em có được một phòng đơn không?”\nTiêu Nại lườm cô một cái: “Vì sự thanh bạch của anh, đương nhiên.” T_T\nVi Vi ôm choàng lấy cánh tay anh: “Tiêu ca ca anh tốt quá đi mất, vậy em làm kẻ theo đuôi anh nhé!”\n\nchết vì câu đó mất\n", "CHƯƠNG 46: KỲ NGHỈ HÈ “VIÊN MÃN”\n​Vi Vi trước giờ chưa hề say máy bay, nhưng thời khắc cuối cùng khi máy bay sắp hạ cánh, cô lại bắt đầu say rồi.\n\n\n\nHai hôm sau, sân bay thủ đô xuất hiện một cảnh tượng khiến mọi người rụng rời, một đại mỹ nữ nhan sắc kiều diễm thân hình bốc lửa kéo một vali hành lý to kềnh càng thở hổn hển (do bộ não khán giả nghĩ vậy) tiến về phía trước, còn chàng trai có khí chất thanh tao thân hình cao lớn đi phía sau cô ấy lại tay không thảnh thơi ung dung dạo bước.\nTiêu Nại bị vô số người nhìn bằng cặp mắt khinh bỉ.\nNhưng Tiêu Nại có bao giờ quan tâm đến ai, vẻ mặt vẫn rất thản nhiên, khiến bao người đàn ông làm trâu làm ngựa phải ghen tỵ chết đi được.\n\nVi Vi khoan khoái ngồi trên máy bay, ăn một bữa ăn cũng khá là ngon.\nNhưng, cuộc đời đúng là không có bữa ăn nào miễn phí cả.\nLúc máy bay sắp đáp xuống sân bay Tây An, Tiêu Nại gấp báo lại, hờ hững bảo: “Phải rồi, bố mẹ anh cũng ở Tây An, có muốn tiện đường gặp họ một lúc không?”\nVi Vi chớp mắt, lại chớp mắt…\nVi Vi trước giờ chưa hề say máy bay, nhưng thời khắc cuối cùng khi máy bay sắp hạ cánh, cô lại bắt đầu say rồi.\n\nVi Vi đã vật vờ mấy ngay trong nỗi hoảng sợ.\nThức ăn ngon của Tây An không cứu nổi cô, cảnh đẹp vật là của Hoa Sơn không cứu nổi cô, cảnh tượng hùng tráng của tháp Đại Nhạn cũng không cứu nổi cô, căn nguyên của mọi nỗi sợ hãi đều nằm ở ngày cuối cùng, hôm ấy, phải đến gặp bố mẹ Đại Thần.\n“Bố mẹ anh sao lại biết em thế?” Vi Vi u sầu hỏi.\n“Đồng nghiệp nói với họ.”\n“… Tại sao các thầy cô trường mình cũng nhiều chuyện thế.” Vi Vi càng u sầu hơn.\n“Phong thủy?”\n“… T_T”\nTiêu rồi, câu pha trò của Đại Thần cũng không thể nào cứu cô nổi.\n\nBố mẹ của Tiêu Nại đang ở một di chỉ khai quật trọng điểm của toàn quốc ở một huyện nào đó, chỉ cuối tuần mới về lại Tây An để nghỉ ngơi, vậy nên trước đó khi Vi Vi và Tiêu Nại đến đó dạo chơi cũng không gặp được họ.\nNhưng mà, chẳng thà gặp sớm cho xong T_T\nNgày gần cuối, tâm trạng hoảng sợ của Vi Vi đã đạt đến đỉnh điểm, sau đó đã làm một chuyện rất kinh hoàng, kéo Đại Thần đi mua quần áo. Thực ra trước khi Vi Vi đến thành phố B, đã lấy lý do là “đến nơi thực tập phải mặc cho đàng hoàng nghiêm chỉnh”, đã bóc lột mẹ cô đến mấy chiếc váy, nhưng những chiếc váy đó đều không mang đến Tây An.\nCô cứ ngỡ chỉ đến đây để du lịch thôi, quần áo mang theo đều là những dạng thoải mái tiện lợi như quần jeans áo pull. Mặc loại đó mà đi gặp bố mẹ Đại Thần thì tùy tiện quá.\n“Mẹ anh thích quần áo dạng nào thế?”\n“Tại sao không hỏi bố anh?”\n“…”\nVi Vi lườm anh một cái, không đếm xỉa gì. Tất nhiên là sở thích của mẹ chồng thì phải cần tôn trọng hơn mà! Không đúng không đúng, không phải mẹ chồng… Vi Vi vội vàng thầm chỉnh đốn lại mình. Nhưng lại nhanh chóng cảm thấy rằng, lần này cũng chả khác gì chuyện gặp mẹ chồng cả…\nTại sao cô mới hai mươi tuổi đã phải nếm trải cảm giác gặp bố mẹ chồng cơ chứ T_T\n“Chiếc này thế nào?”\n“Đơn điệu quá.” Nhận được ánh mắt nghi ngờ của người nào đó bèn bổ sung thêm, “Nhìn bằng mắt thẩm mỹ của mẹ anh.”\n…\n“Còn cái này?”\n“Nhạt quá.”\n…\n“Cái này?”\nLắc đầu.\n…\n“Còn cái này?”\n“… Mẹ anh sẽ rất thích.”\nVi Vi cúi xuống nhìn chiếc váy trong tay, thực ra cô chỉ tiện tay lấy lên thôi, trên chiếc váy ấy ít nhất cũng phải có một trăm con bướm… Mẹ của Đại Thần trong lời đồn rõ ràng là rất thanh cao rất học thuật cơ mà, làm sao lại thích kiểu quần áo này được.\n“Anh lại chọc em à = =”\nTiêu Nại cười: “Đột nhiên anh nghĩ ra, lần đầu tiên gặp anh, có phải em cũng mua quần áo thế này?”\n“… Đâu có, em chỉ mua đại một chiếc váy vải thôi. = =”\n\nVi Vi suýt nữa đã mua một chiếc váy vải đoan trang kín kẽ rồi, cũng may mà Tiêu Nại kịp thời ngăn cô lại, lại còn thề thốt rằng bố mẹ mình tuy làm việc có liên quan ngành khảo cổ, nhưng tuyệt đối không thích những màu sắc gần với bùn đất. Cuối cùng Vi Vi mặc một chiếc váy liền rất kín cổng cao tường màu gạo để ra mắt bố mẹ của Đại Thần.\nVậy nhưng, Đại Thần lần này quả nhiên không chọc ghẹo cô. Ngày hôm sau lúc đi ăn cơm cùng bố mẹ anh, mẹ của Đại Thần nhấn mạnh với cô một cách nhã nhặn: “Con gái đừng mặc giản dị thế này.”\n… Mẹ Đại Thần rõ ràng là đang mặc rất giản dị rất quý phái mà, rốt cuộc thẩm mỹ của bà là gì đây = =\nCó điều so sánh với quan điểm thẩm mỹ xuất chúng của mẹ Đại Thần, thì điều càng khiến Vi Vi bất ngờ hơn là, họ lại rất nhã nhặn rất nhã nhặn, hoàn toàn không có kiểu cách thanh cao như trong lời đồn. Thực sự chỉ là gặp mặt rồi ăn cơm mà thôi, chẳng hỏi cô bất kỳ vấn đề gì cả, ngược lại còn nói nhiều về những chuyện thú vị trong quá trình khai quật di tích của họ.\nVi Vi thấy kỳ lạ, hai ông bố bà mẹ tính khí tốt như thế, sao lại sinh ra một đứa con trai như Đại Thần vậy…\nNhưng cô cũng không nghĩ ngợi gì, đối với đối tượng mà con trai mình khó khăn lắm mới động lòng được, thì người ta có thể nào tỏ ra khó chịu được hay sao?\nRất lâu về sau, Vi Vi mới biết được tại sao giáo sư Lâm – mẹ của Đại Thần – lại hài lòng với cô như vậy. Đại Thần mới yêu đương với cô không bao lâu, giáo sư Lâm đã được đồng nghiệp báo cáo là con trai đã sa vào lưới tình rồi. Vì nghe nói cô bé ấy cũng học khoa Công nghệ thông tin, giáo sư Lâm mới đến nhà hàng xóm là chủ nhiệm khoa Công nghệ thông tin để tìm hiểu về tình hình của Vi Vi.\nChủ nhiệm khoa Công nghệ thông tin trường A là một Nữ Cường Nhân, chuyên môn hành chính gì đều thâu tóm cả, nhưng chỉ có một vấn đề, đó là về tác phong thì rất nghiêm khắc, thường xuyên uốn cái này nắn cái nọ rất quá đáng, sinh viên trường A xưng tặng danh hiệu Diệt Tuyệt Sư Thái (một nhân vật trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký của Kim Dung, chưởng môn đời thứ 3 phái Nga My, nổi tiếng với tính cách lạnh lùng, cứng nhắc, khắc nghiệt).\nThế nhưng giáo sư Lâm vừa hỏi, thì chủ nhiệm khoa lại khen ngợi Vi Vi hết lời. Giáo sư Lâm vừa vui vừa lo, vui là vì cô gái đó chắc chắn là rất tốt, lo là vì, đến cả Diệt Tuyệt Sư Thái mà cũng khen ngợi không ngớt thế kia, lẽ nào bạn gái của con trai mình lại là một Tiểu Diệt Tuyệt? \nLúc này nhìn thấy Vi Vi thoải mái dễ gần, tuy ăn mặc giản dị nhưng cơ bản là vẫn rất xinh đẹp đáng yêu, nên giáo sư Lâm quá đỗi vui mừng, thấy yên tâm và hài lòng hẳn.\n\nTrong một quán ăn bình thường ở Tây An, buổi gặp mặt lần đầu tiên của Vi Vi và bố mẹ Đại Thần dần dần kết thúc. Thế nhưng Vi Vi hoàn toàn đã nhẹ hẳn người, lại trong phút giây cuối cùng ý thức được rằng – Giáo sư Lâm, bà quả nhiên là mẹ của Đại Thần.\nHọ đều có sở trường nói ra câu then chốt vào thời khắc cuối cùng - -\nGiáo sư Lâm cười híp mắt: “Ngày mai các con bay phải không, bố mẹ cũng vậy, vừa hay đi cùng với hai con.”\n\nThế là, Vi Vi cùng bố mẹ Đại Thần cùng đáp máy bay trở về, vì sắp sửa nhập học nên họ cũng phải về trường sắp xếp công việc giảng dạy.\nCàng bi thảm hơn nữa là, trên máy bay còn có mấy thầy cô khác của trường, suốt dọc đường đều quan sát cô bằng ánh mắt thích thú hóng chuyện…\nTóm lại là, kỳ thực tập mùa hè của Vi Vi, bắt đầu bằng “chạy trốn”, và kết thúc bằng “gặp bố mẹ chồng”, quả thực là viên mãn lạ thường, đạt được hai chữ “xuất sắc” trên bản báo cáo thực tập một cách không thể nghi ngờ gì nổi.\n\nVề đến thành phố B là đã bắt đầu vào học, sau đợt xoay như chong chóng vào lúc bắt đầu, Vi Vi giờ mới có thời gian rảnh lên Mộng Du Giang Hồ, nhận được một đống tin nhắn.\nĐầu tiên là cuối tháng Tám, của Lôi Thần Ni Ni.\n“Mấy hôm tớ không đến, Tiểu Vũ Thanh Thanh lại rút khỏi bang rồi, ha ha ha, tuy không biết là tại sao, nhưng tớ sướng quá.”\nCùng một ngày, cách vài tiếng đồng hồ sau.\n“Choáng, tớ biết là chuyện gì rồi, trò quái quỷ gì thế này, cô ta quả là quá nhục nhã, chả trách Tiểu Vũ Yêu Yêu không hề hé môi, bây giờ người trong bang đều rất ghét cô ta.”\n“Vi Vi sao cậu cũng tham gia bữa họp mặt đó vậy? Mọi người đều nói cậu là đại mỹ nữ siêu cấp, còn nói bạn trai cậu đẹp trai đến mức không thể nào đẹp trai hơn O(∩_∩)O~ Muốn gặp quá đi mất!”\n\nMấy tin nhắn tiếp sau là khoảng đầu tháng Chín. Của Hạn Yên.\n“Bạn chẳng phải là sinh viên trường tôi, đúng không, tôi đã đi hỏi rồi, ha ha, tôi đã nói là nếu có một đại mỹ nữ như bạn, sao tôi lại không biết được chứ.\n“Người đẹp yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giữ bí mật cho.”\n\nMấy mẩu tin sau lại là của Lôi Thần Ni Ni, thời gian gửi là hai hôm trước.\n“Vi Vi, có chuyện gì thế, người trong bang nói cậu giả mạo sinh viên kìa.”\n“Họ nói cậu mạo danh sinh viên trường X, Hạn Yên bảo cậu không phải sinh viên trường cậu ta, có chuyện gì thế, có phải có hiểu lầm gì không, Vi Vi tớ tin cậu.”\nVi Vi nhớ đến mẩu tin nhắn trước của Hạn Yên thề thốt này nọ mà bó tay.\n\nLôi Thần Ni Ni lúc này cũng đang online, thấy Vi Vi xuất hiện là vội vã gửi tin nhắn đến cho Vi Vi.\n“Vi Vi, tớ chịu không nổi nữa, trong bang thấy gớm quá.”\n“Sao vậy?”\n“Chân Thủy và Tiểu Vũ Yêu Yêu đó, ngày nào cũng chồng ơi vợ ơi, lại còn tặng ghế ngồi tặng quần áo, làm như sợ người ta không biết họ yêu nhau không bằng. Trước kia tuy cũng sến quá rồi, nhưng cũng có gì để khoa trương thế đâu.”\nOán thán của Lôi Thần Ni Ni cứ mẩu này tiếp nối mẩu khác: “Còn nghe nói Tiểu Vũ Yêu Yêu học rất giỏi ở một trường nào đó, làm ơn đi, trường của tớ còn tốt hơn trường cô ta mà cũng đâu có nổ thế đâu.”\nLôi Thần Ni Ni than vãn một loạt.\n“Vi Vi…”\n“Hở?”\n“Thật sự cậu là đại mỹ nữ sao? Họ còn nói bạn trai cậu đẹp trai đến mức như không phải người…”\nĐại Thần quả thực là không phải người mà.\nVi Vi choáng váng đánh một biểu tượng xấu hổ gửi đi, sau đó làm Lôi Thần Ni Ni cũng choáng theo. Đột nhiên cô nàng bỗng thông minh ra hẳn: “A! Chắc không phải Nhất Tiếu Nại Hà là bạn trai cậu đó chứ!”\nVi Vi: “…”\nCó gì mà không thừa nhận được đâu, Vi Vi đáp: “Ừ ^_^”\n“A a a a a a a a a a a!” Lôi Thần Ni Ni phát cuồng, “Hai người bắt đầu từ khi nào!! Có phải từ mạng ra ngoài đời thực không? A a a, không ngờ Nhất Tiếu Nại Hà ngoài đời cũng đẹp trai như thế!”\nTin nhắn nổ ra xôm tụ như súng liên thanh, Vi Vi bấm “tin tiếp theo” đến mức tay muốn tê dại, vội vã thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô nàng, lúc ấy Lôi Thần Ni Ni mới bình tĩnh trở lại.\nLôi Thần Ni Ni gửi đi một dọc các biểu tượng cười lăn lộn: “Tớ cứ nghĩ đến Tiểu Vũ Thanh Thanh lại chia rẽ hai người trước mặt Nhất Tiếu Nại Hà, là thấy tức cười chết đi được, ha ha ha ha ha, cô ta mà biết chuyện này chắc sẽ đập đầu vào tường mất thôi!”\nLôi Thần Ni Ni: “Vi Vi, Nhất Tiếu Nại Hà là bạn trai cậu ấy, tớ có thể nói chuyện này ra được không? (biểu cảm cầu nguyện)”\nCũng chẳng có gì, dù sao Đại Thần rất thích danh phận. Vi Vi đáp: “Tùy cậu…”\n“Ha ha ha, tốt quá rồi, tớ nhất định sẽ tìm một cơ hội hoàn hảo để nói ra.” Lôi Thần Ni Ni hứng chỉ một lúc lâu rồi lại nghĩ ra chuyện để hỏi: “ Chu yện trường X là gì thế?”\nVi Vi ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: “Quý Tiện Lâm Quý lão tăng từng nói, nói dối thì không thể nói, nói thật không thể nói hết.”\nLôi Thần Ni Ni đờ ra một lúc: “Choáng, hình như tớ hơi hiểu mà lại cũng không hiểu lắm… Có điều họ nói cậu mạo danh sinh viên, cậu không giận ư?”\n“Vô tư thôi ^_^” \nSo với những lời đồn đãi trong game, thì chuyện không để cho những người và vật mà mình không ưa thích trong game làm phiền đến cuộc sống hiện thực mới càng quan trọng hơn.\nDù gì trong cuộc sống thực cũng chỉ là người lạ mà thôi.\nĐến cô là ai họ cũng còn không biết, chẳng thể nào tạo thành ảnh hưởng gì đối với cô, có lẽ cũng sẽ không gặp lại, việc gì phải để tâm xem họ nói gì sau lưng mình nào.\n\n\n\n\n\n\n\n\nCHƯƠNG 47: MÃI KHÔNG TẮT NẮNG\n\nTrên đỉnh Lạc Hà, mãi mãi bao giờ không tắt nắng\n\nVi Vi không ngờ rằng lại gặp Chân Thủy Vô Hương lần nữa, mà lại còn ở Đại học A, trường cô đang theo học.\nHôm ấy Vi Vi đi thư viện mượn sách, trên đường gặp một cậu bạn học cùng lớp, đôi bên gật đầu chào hỏi nhau rồi, Vi Vi mới nhìn thấy Chân Thủy Vô Hương vẻ mặt kinh ngạc sững sờ đứng cạnh cậu bạn ấy.\nVi Vi cũng khẽ gật đầu với anh ta, sau đó lướt qua rồi đi mất.\nPhía sau vẳng đến giọng nói hào hứng của cậu bạn kia: “Nhìn thấy chưa, trường A bọn tôi cũng có mỹ nữ đó chứ, đó là hoa khôi của khoa bọn tôi, cũng không thua kém gì hoa khôi trường các cậu nhỉ…”\n\nLần gặp gỡ thoáng qua này bị Vi Vi quên lãng nhanh chóng. Đã vào học được hơn một tháng rồi, suốt ngày cô bận rộn xuôi đông ngược tây, không chỉ vì chuyện học hành mà còn phải đến công ty Đại Thần làm việc, thực sự không có thời gian rảnh để nghĩ đến những chuyện khác.\nTiếp tục ở lại Chí Nhất là do Ngu Công đề nghị.\nMột ngày nào đó lúc cùng nhau ăn cơm, Ngu Công bảo: “Tam tẩu nhập học rồi tiếp tục ở lại công ty làm việc đi, rảnh rỗi thì đến, những thứ học được ở công ty có ích hơn học ở trường nhiều.”\nVi Vi hơi động lòng, học tập ở công ty quả thực rất nhanh, Chí Nhất lại có một dàn cao thủ, chọn ai học cũng có lợi cả. Vả lại, cô cũng không nỡ xa rời Mộng Du 2 và không khí ở công ty, đương nhiên… mỗi ngày được nhìn Đại Thần thêm chút ít cũng rất tốt mà.\nMô-za-a nói: “Chịu làm một nhân viên làm thêm, Lão tam cậu cũng nên biết ý biết tứ phát ít tiền lương chứ.”\nVi Vi: “Tiền lương thì không cần, bao ăn là được rồi = =”\nTiêu Nại gật đầu: “Cũng được, vậy tiền lương chuyển vào tài khoản của anh.”\nVi Vi: “>o<”\nMô-za-a: “…”\nHầu Tử Tửu sau mùa hè quay lại học nghiên cứu sinh đã dũng cảm thốt ra tiếng lòng của mọi người: “Lão Tam cậu trơ trẽn quá.”\n\nCứ như thế, Vi Vi tiếp tục ở lại Chí Nhất làm thực tập sinh miễn phí. Mùa thu tháng Mười, ngoài những công việc thông thường ra, còn có nhiệm vụ tuyên truyền cho Mộng Du 2.\nMộng Du 2 cuối cùng đã bắt đầu được tuyên truyền rộng rãi rồi.\nTrước đó, những thông tin về Mộng Du 2 trên mạng cũng không có bao nhiêu. Vì sao lại nhu thế, một mặt là do mọi người cảm thấy thời gian tuyên truyền quá dài ngược lại sẽ làm giảm sút sự mong chờ, một mặt khác là suy nghĩ cho việc kinh doanh của Mộng Du 1. Bây giờ bản beta của Mộng Du 2 đã gần xong, việc tuyên truyền cũng tức khắc được diễn ra.\nThiết kế trang web, chuẩn bị tư liệu, làm những tấm áp phích tuyên truyền, hoạch định các loại hoạt động… Vi Vi cũng theo phòng kế hoạch mà bận rộn đến quay mòng mòng.\nCó điều dù bận rộn đến thế, Vi Vi cũng không quên lên Mộng Du 1 thường xuyên, cho tiểu hổ ăn chút gì đó. Nếu không nâng cao thuộc tính cho nó, Vi Vi cứ cảm thấy chưa làm xong một tâm nguyện gì đó vậy. Nuôi tiểu hổ rất tốn tiền, Vi Vi thường làm chút trang bị để đem đi bán. Hôm ấy, Vi Vi hẹn một người mua tám giờ tối giao dịch, ai ngờ các thầy cô trong trường lại điều chỉnh giờ học đến tận tối, Vi Vi bất đắc dĩ phải để Tiêu Nại thay mình.\nTiêu Nại đương nhiên là biết mật mã tài khoản của cô, đúng tám giờ lên tài khoản đó, đưa trang bị cho người bán, đang chuẩn bị sign out thì lại nhìn thấy Chân Thủy Vô Hương xuất hiện ngay bên cạnh.\nSự xuất hiện của anh ta không hề khiến Tiêu Nại để tâm, ngón tay anh vẫn di chuyển đến nút bấm màu đỏ bên góc trên bên phải, thế nhưng đúng thời khắc anh nhấn nút, trên màn hình bỗng xuất hiện hai chữ.\n“Vi Vi.”\n\nChân Thủy Vô Hương kêu lên một tiếng “Vi Vi”.\nAnh ta không gọi “Vi Vi” cũng đã lâu rồi. Trước khi ly hôn, anh ta cũng gọi là “Vi Vi”, sau khi ly hôn thì gào “Lô Vĩ”. Bây giờ lại gọi một tiếng như thế, trong lòng không nén được nỗi bất an, nhưng thấy Lô Vĩ Vi Vi không có phản ứng gì thái quá thì bỗng phát sinh ra mấy phần hy vọng.\nChân Thủy Vô Hương cũng không biết mình gọi Lô Vĩ Vi Vi lại để làm gì. Từ dạo mùa hè gặp được Lô Vĩ Vi Vi thật sự ngoài đời, trong lòng anh ta lúc nào cũng thấy bứt rứt, ngay cả ở bên Tiểu Vũ Yêu Yêu cũng có mấy phần lơ đãng hờ hững.\nCho đến sau đó Hạn Yên nói trường X không có người nào là Lô Vĩ Vi Vi, trong lòng anh ta mới thấy dễ chịu hơn một chút, cũng bắt đầu đốt lại ngọn lửa nhiệt tình với Tiểu Vũ Yêu Yêu. Quả là thành tích học tập của Tiểu Vũ Yêu Yêu tốt hơn Lô Vĩ Vi Vi thật, quyết định ban đầu của anh ta hoàn toàn không sai. Để chứng mình chân tình của mình không hề thay đổi, anh ta tặng quà cho Tiểu Vũ Yêu Yêu như trút nước. Chỉ là nếu nói hành vi này là để nịnh nọt Yêu Yêu, sao không nói quách là để thuyết phục bản thân cho rồi.\nThế nhưng, anh ta lại lần nữa gặp Lô Vĩ Vi Vi ở trường A.\nCô ấy lại là sinh viên trường A?!\nChân Thủy Vô Hương thoáng chốc cảm thấy khó chịu hẳn. Sự khó chịu này, khi nghe Lôi Thần Ni Ni bảo bạn trai của Lô Vĩ Vi Vi chính là Nhất Tiếu Nại Hà, đã tăng lên đến đỉnh điểm.\nNếu như… ban đầu anh ta không ly hôn, có phải là… hôm nay chính là anh ta rồi?\nDù cho tâm lý Chân Thủy Vô Hương có thay đổi xoành xoạch thế nào, lúc này anh ta gào lên một tiếng Vi Vi rồi, lại phát hiện ra không thể tìm ra lời nào để nói. Vừa hay anh ta lập tức nhận ra nơi cái nơi người ít vật thưa mà cả hai đang đứng này, chính là nơi mà trước kia mình từng cùng Lô Vĩ Vi Vi đến để tiếp nhận nhiệm vụ.\nChân Thủy Vô Hương cuối cùng tìm ra được đường ra, bắt đầu nhắc lại những chuyện ngày xửa ngày xưa.\n\nAnh ta nói rất hào hứng, Tiêu Nại lại chẳng có kiên nhẫn nhìn từng chữ, có điều cũng chẳng ngăn cản lại, lúc xử lý công việc thỉnh thoảng cũng liếc mắt nhìn một cái, thậm chí lúc Chân Thủy Vô Hương hỏi Lô Vĩ Vi Vi cứ mãi không nói gì, có phải là đã rớt mạng rồi không, anh còn động đậy bước chân một lúc.\nChân Thủy Vô Hương nhận được sự động viên từ bước chân ấy của Lô Vĩ Vi Vi, càng thêm kể lể à ơi chuyện xưa tích cũ. Cuối cùng, vào lúc Chân Thủy Vô Hương không còn tìm ra lời nào để nói nữa, Tiêu Nại mới di chuyển chuột, thong thả đánh ra mấy chữ trong khung chat.\n“Tôi là Nhất Tiếu Nại Hà.”\n\nThế nào gọi là giết người trong tích tắc!\nThế nào gọi là giết người chết tức khắc!\nMấy giây sau đó, Chân Thủy Vô Hương hoàn toàn cút khỏi tầm mắt của Lô Vĩ Vi Vi.\n\nChuyện này Nại Hà không hề nhắc một chữ nào với Vi Vi, Vi Vi đương nhiên cũng chẳng biết sáu chữ đó của của anh đã tiêu diệt mất một tình địch. Vi Vi tiếp tục nuôi tiểu hổ, có lúc tiền mua đơn dược không đủ thì mở tài khoản của Nhất Tiếu Nại Hà, chuyển ít tài sản sang. Dù gì tiểu hổ này anh cũng có phần mà, không lý gì lại bắt mình cô nuôi dưỡng.\nChính trong những lúc bận rộn túi bụi như thế, cuối tháng Mười, tất cả những gì cần chuẩn bị của công ty đã hoàn tất. Ngày Một tháng Mười Một, trang web của Mộng Du 2 hoạt động, những áp phích hình ảnh tuyên truyền v.v… để được đăng tải, lượng ghé thăm của trang web trong ngày đầu tiên đã phá kỷ lục, các tài liệu tuyên truyền và áp phích, hình ảnh đều được các diễn đàn về game tranh giành chuyển tải như điên.\nVi Vi ngồi trong ký túc F5 xem bình luận đến mấy tiếng đồng hồ, bỗng nghĩ ra chắc cũng nên đến Mộng Du 1 xem thử, bên đó chắc cũng có rất nhiều người đang bàn tán. Quả nhiên vừa lên mạng đã nhìn thấy một đám người trên kênh Thế Giới nhắc đến Mộng Du 2. Tuyệt đại đa số đều tán thưởng, một số ít người dù có phần e ngại, cũng có kẻ lo trang bị của mình sẽ mất giá trị. Nhưng rất nhiều người mong chờ bản chơi thử, còn bàn luận nhau xem lập nick chơi thử thế nào.\nGame của Đại Thần nhận được bình luận tốt như thế, Vi Vi đương nhiên rất vui mừng, nhưng nhìn thấy mọi người đều nói phải chơi Mộng Du 2, trong lòng cô, bỗng thấp thoáng một sự nuối tiếc. Cô đi lại trong thành Trường An một lúc, nhận được tin nhắn của Tiêu Nại, anh bảo hội nghị sắp họp xong rồi. Vi Vi trả lời: Em đang ở Mộng Du 1, anh cũng lên nhé, rất nhiều người đang bàn đến Mộng Du 2.\n\nKhông lâu sau, Bạch Y Cầm Sư đã online, hai người ẩn nick, thả bộ dạo phố Trường An. Nhìn cảnh tấp nập nhộn nhịp trên phố, Vi Vi nói: “Mộng Du 2 ra rồi, bị áp lực nhiều nhất chắc là Mộng Du 1 nhỉ. Có khi nào người chơi giảm dần, sau đó ngừng hoạt động không?”\n“Không đâu, Mộng Du 1 vẫn sẽ tiếp tục.” Tiêu Nại là người hợp tác với công ty game Phong Đằng, tất nhiên hiểu rõ những chuyện này.\n“Nhưng Mộng Du 2 chắc chắn sẽ hấp dẫn nhiều người bỏ đi, nếu số lượng người chơi cứ giảm sút, bên công ty game sẽ đóng cửa server này?”\n“Game mới có tốt thế nào đi nữa cũng có chỗ không thay thế nổi game cũ, không phải tất cả đều bỏ đi.” Tiêu Nại nói, “Vả lại mãi mãi hoạt động là lời hứa ban đầu của Phong Đằng với game thủ.”\n“Nói thì nói thế, nhưng trước đây cũng có công ty game nói mãi mãi hoạt động song cuối cùng cũng vẫn đóng cửa đó thôi.”\n“Về lâu về dài thì không dám bảo đảm, có điều anh nghĩ đợi đến khi con chúng ta chơi được game thì chắc không vấn đề gì.”\n\nVi Vi choáng váng: “Con…”\n“Ừ,” Bạch Y Cầm Sư dừng bước, nói với vẻ điềm tĩnh: “Chí ít phải dẫn nó đến đây, nói với nó rằng, chúng mình đã nói với nhau câu đầu tiên ở đây.”\nVi Vi lúc này mới nhận ra, họ đã bước đến bên cầu Chu Tước trong vô thức. Dưới cầu Chu Tước vẫn hàng liễu rủ, vẫn phong cảnh cũ. Còn Bạch Y Cầm Sư, vẫn là hình dáng cũ khi lần đầu gặp mặt.\n\nBạch Y Cầm Sư nói: “Đi thôi, lâu quá không ngắm cảnh rồi, chúng ta đi dạo một chút.”\nThế là họ cưỡi bạch điêu, lại lượn một vòng Thiên Sơn Tuyết Trì, Hồ Tây, Tuyết Hải Băng Nguyên, Bồng Lai Tiên Đảo… giống như tuần trăng mật thuở đó.\nCuối cùng đã đến đỉnh Lạc Hà.\nHoàng hôn tuyệt đẹp.\n\nVi Vi bỗng cảm thấy, câu hỏi vướng mắc từ nãy trong lòng đã không còn quan trọng nữa.\nCho dù một ngày nào đó server thật sự đóng cửa cũng không sao.\n\nChỉ cần cô nhớ được anh đã nói với cô câu đầu tiên vào lúc nào và ở đâu.\nNhớ được họ đã đi đâu ngắm cảnh.\nNhớ được non nước hữu tình mà họ đã cùng cưỡi bạch điêu bay qua…\nNhững ký ức đó sẽ không mất đi chỉ vì những dữ liệu mất đi.\nVậy nên, cho dù tương lai trò chơi này đóng cửa, thế giới này cũng mãi mãi có một nơi – có lẽ là trong trái tim em, có lẽ là trong trái tim cả hai, Bạch Y Hồng Ảnh luôn sát vai đứng bên nhau.\nTrên đỉnh Lạc Hà, mãi mãi không bao giờ tắt nắng.(*)\n(*) Lạc Hà: Hoàng hôn buông… tác giả chơi chữ, ý nói tại đỉnh “hoàng hôn” nhưng tình yêu sẽ không bao giờ tắt nắng ^_^\n-----------------------------------\nTruyện kết thúc nhé mọi người. \n​", "Còn đó hải ! còn 1 đoạn nữa !", "post nốt đoạn cuối đê( cảnh báo cấm trẻ em dưới 18t)", "Còn đoạn cuối hay lắm. mà cả đoạn ngoại chuyện nữa....buồn cười\ncó ai thik đọc hok e post nốt cho", "Post đi bạn.", "VĨ THANH \n\nLại là tháng Sáu một năm sau. \nMùa hè năm nay dường như đặc biệt đến sớm, tháng Năm đã bắt đầu nóng, cứ như thể đang là giữa hè vậy. Nhị Hỷ giúp Vi Vi vác đồ, thở phì phà phì phò leo lầu, vừa đi vừa kêu khổ thống thiết: “Vi Vi chả phải các cậu ở khu nhà cao cấp à, sao thang máy cũng bị hư thế này.”\n“Cao cấp cái gì, giá nhà cao thì có.” Vi Vi cũng mệt đến rã rời, đồ đạc cô mang còn nhiều hơn Nhị Hỷ nữa, hai bọc đồ đầy ắp trong tay, cánh tay còn kẹp thêm hai cái gối đầu.\nHiểu Linh và Ty Ty rớt lại phía sau, đồ đạc cũng nhẹ hơn hai cô một ít, một người nhấc một bộ đồ trà, một người ôm một bình hoa lớn…\nNhững thứ này đều do Vi Vi mới mua được trong siêu thị.\nVốn chỉ định cùng nhau ăn bữa cơm tối mà thôi, nhưng nghe Vi Vi bảo hôm nay đã lấy đồ cưới về, bọn Hiểu Linh liền nhao nhao lên đòi đến xem. Vi Vi bèn không hề khách sáo chạy đến siêu thị một chuyến, mua một đống đồ, bắt họ làm phu khuân vác cho mình >o<\nHiểu Linh hỏi với vẻ đuối sức: “Còn bao lâu nữa mới tới?”\n“Cậu đến đây rồi mà.”\n“Nhưng tớ đã chóng mặt quá rồi.”\nVi Vi đưa tay lên gạt mồ hôi: “Sắp đến ngay đây, leo hai tầng nữa thôi.”\n“Còn hai tầng nữa á~~~” Ty Ty rên rỉ.\nNhấc chân một cách khó nhọc leo thêm hai tầng nữa, Vi Vi vừa mở cửa ra, bọn Hiểu Linh đã lăn ngay lên ghế salon. Nhị Hỷ nằm lăn ra với tư thế như nằm trên gi.ường, đôi mắt nhìn đông ngó tây trong phòng, đột nhiên lên tiếng hỏi vẻ phát minh ra gì đó: “Vi Vi, đợi đến lúc tớ tìm được chồng tớ, cậu bảo Đại Thần nhà cậu giúp thiết kế một ngôi nhà cho tớ nhé.”\n“Tớ cũng muốn, tớ thích phong cách của nhà cậu.” Hiểu Linh phụ họa. Cô và Nhị Hỷ không phải lần đầu đến đây, có điều lần nào đến cũng đều theo quán tính tán thưởng vài câu mới chịu được.\nVi Vi vừa pha trà vừa hỏi bọn họ: “Tớ cũng tham gia thiết kế mà, sao các cậu không tìm tớ.”\n“Xì, cậu thiết kế toàn là những phần xấu ma chê quỷ hờn.”\nVi Vi ủ rũ. Lúc nào cũng thế, rõ ràng là do cô cùng Đại Thần thiết kế mà, người nào nhìn qua cũng đều nghĩ rằng do công lao của Đại Thần cả.\n\nHaizzz~~~ Dưới ánh hào quang khiến người ta mù quáng của Đại Thần, khi nào cô mới có ngày được xuất đầu lộ diện đây? \nTy Ty hai lần trước đều có việc không đến được, hôm nay lần đầu đến nhà Vi Vi, nhân lúc họ đang nói chuyện, cô nàng đã lượn lờ khắp nơi trong nhà rồi.\nCăn nhà này nằm ở khu chung cư cao tầng Minh Vi Uyển, là món quà mà cha mẹ Đại Thần mua tặng vào năm ngoái khi Vi Vi và Tiêu Nại đính hôn với nhau.\nNói ra thì, Vi Vi trước nay không thấy rằng cha mẹ phải có nghĩa vụ mua nhà tặng con cái, nhưng món quà của trưởng bối thì lại không thể õng ẹo từ chối được. Thế nhưng, nếu trưởng bối vẫn ở trong khu nhà cũ kỹ thời xa xưa do nhà trường cấp cho, tình hình lại khác đi nhiều.\nLúc Vi Vi nhận căn nhà này, cô có một cảm giác tội lỗi lắm. Tiền Đại Thần kiếm ra, cha mẹ anh cương quyết không nhận, nên Vi Vi cảm thấy Đại Thần rõ ràng lắm tiền, sao lại phải để cha mẹ mua. Tuy rằng họ chỉ trả tiền đặt cọc, nhưng tiền cọc cũng phải đến mấy chục vạn rồi, đối với những giáo sư ngành lịch sử và khảo cổ không có tiền thêm ở đâu khác mà nói, mấy chục vạn có lẽ là phần lớn số tiền tích lũy được của họ chăng.\nVả lại họ cũng đâu nhất định phải mua cho được nhà mới, căn nhà Tiêu Nại ở trước kia cũng được mà.\nSau khi Tiêu Nại hiểu được suy nghĩ của cô bèn tỏ ra bất lực, giải thích: “Họ quen ở trong trường, vì ông ngoại của anh thường ở đó, bố anh lại là học sinh của ông, họ đã quen với nhau ở chính căn nhà ấy.”\nTiêu Nại vừa nói vừa cảm thấy có phần buồn cười, “Hơn nữa bố mẹ anh cũng không nghèo thế đâu.”\nVề sau khi Giáo sư Lâm, mẹ của Tiêu Nại, biết được việc này, trong lòng càng thêm yêu thích Vi Vi hơn nữa. Tâm ý bỏ ra được người ta nhận biết là một trong những việc rất kỳ diệu trên thế gian này. Tâm trạng giáo sư Lâm vô cùng sung sướng, một mặt căn dặn ông Tiêu đừng cứ than vãn khảo cổ thiếu thốn nghèo nàn trước mặt con dâu tương lai, để con bé cứ nghĩ nhà mình “thiếu thốn nghèo nàn”, một mặt lật tung đồ đạc của mình, định tìm thứ gì đó để tặng.\nVà nay, trước khi hôn lễ tiến hành, Vi Vi lại nhận được một chiếc vòng tay Dương Chỉ Bạch Ngọc nghe nói là vật gia truyền. Đến lúc ấy, Vi Vi mới biết những gì Đại Thần nói là thực. Những người xuất thân danh giá thư hương truyền thế như họ, người ngoài nhìn thấy thanh bần, nhưng không chừng một bức thư pháp họ treo đại trên tường cũng là bút pháp nổi tiếng vô giá trên thị trường cũng nên.\nNhưng chiếc vòng này lại khiến Vi Vi thấy rất căng thẳng. Vàng giá trị cao ngọc thì vô giá, hơn nữa còn là Dương Chỉ Bạch Ngọc, tuy mẹ Đại Thần bảo chỉ là một đồ vật bình thường, nhưng Vi Vi vẫn chìm trong nỗi lo lắng sợ rằng sẽ làm hư nó, quyết định rằng khi hôn lễ sẽ đeo một lần rồi không đeo nữa.\n\nNghỉ ngơi đủ rồi, Hiểu Linh thúc giục Vi Vi: “Mau mang áo cưới ra đây xem nào.” \n“Đến phòng ngủ mà xem, tớ vác không nổi.”\nLễ cưới của Vi Vi và Tiêu Nại là theo kiểu truyền thống, áo cưới tất nhiên cũng là dạng cổ điển thuần túy nhất rồi. Mũ phượng bằng vàng bạc nguyên chất lấp lánh ngọc trai, áo dài tay rộng may bằng chỉ vàng hoa lệ lạ thường, giày thêu hoa tinh xảo thanh tú, cả một bộ được mô phỏng theo lễ phục cưới trong Mộng Du 2, xếp đầy trong sáu bảy chiếc hộp lớn.\nTy Ty cẩn thận từng ly từng tí nâng mũ phượng lên: “Chiếc mũ này đẹp quá, tớ cứ tưởng là mũ dạng kia chứ, tớ không thích loại đó.”\n“Loại kia cũng đẹp chứ, nhưng nặng quá.” Vi Vi đáp.\nNhị Hỷ sờ nắn trân châu trên đó: “Thứ này bao nhiêu tiền vậy?”\nVi Vi nói một con số, Nhị Hỷ bùng phát: “Trời đất ơi, cậu đội cả một cái nhà vệ sinh lên đầu á!”\n“…Cậu không thể nói dễ nghe hơn tí sao = =” Vi Vi buồn bực một lúc, sau đó giải thích vẻ lúng túng, “Đại Thần nói cái này không bị mất giá được, cho nên không tính là lãng phí…”\nHiểu Linh biện bạch hộ: “Người ta đã đeo trên tay đến mười mấy cái nhà vệ sinh rồi, Vi Vi đội một cái có gì đâu nào.”\nNhị Hỷ bò mọp bên thành gi.ường nhìn mũ phượng tinh xảo trên tay: “Cho dù không mất giá thì nó cũng không đẻ ra trứng được, có đáng không?”\n“Ôi chao, Vi Vi có thể đẻ trứng là được rồi.”\nTrong đầu Vi Vi không hiểu vì sao lại nảy ra một cảnh tượng thế này – một quả trứng tròn vo màu trắng trơn tuồn tuột, bỗng dưng vỡ vỏ, một đứa bé trắng ngần mũm mĩm đội vỏ trứng lắc lư lảo đảo trèo ra, đôi mắt đen lay láy nhìn cô, hé mở đôi môi hồng đào…\nVi Vi đã kịp thắng lại bánh xe tưởng tượng trước khi cậu nhóc gào lên, lầm bầm trong bụng một trăm lần rằng mình đẻ con mà mình đẻ con mà…\n“Ôi tớ thích bộ này quá,” Hiểu Linh sờ sẫm nét thêu trên áo cưới, nước miếng sắp rơi ra tí tách, “Tại sao chúng ta phải học Tây phương may áo cưới màu trắng chứ, rõ ràng áo choàng mũ phượng truyền thống của chúng ta đẹp hơn nhiều.”\n“Phải đó,” Nhị Hỷ lên tiếng, “Lúc nhỏ tớ ngưỡng mộ nhất cách ăn mặc trong phim kiếm hiệp, thường xuyên cuộn mình trong lớp áo cổ trang.”\n“Vi Vi, mau cho bọn tớ xem hiệu quả thế nào.”\n“Tớ không biết mặc…”\nNhững ánh mắt khinh bỉ đồng thời chiếu vào cô, Vi Vi không chịu thua: “Chẳng lẽ các cậu biết?”\nBa cô gái nhìn đống quần áo và n dải thắt lưng dây nhợ lòng thòng phải thắt trên eo, nhìn nhau một lúc, rồi Ty Ty lập tức chuyển chủ đề, cảm khái mà rằng: “Ôi trời, không ngờ hai người lại sắp kết hôn rồi cơ đấy.”\nNhị Hỷ phụ họa: “Chính thế, có cần gấp gáp thế không, tốt nghiệp xong là kết hôn, có phải là mang thai đâu.”\nVi Vi bị bọn Ngu Công châm chọc nhiều quen rồi, nên chút trình độ của Nhị Hỷ có thấm tháp vào đâu: “Sợ trễ quá các cậu chạy hết thì không thu được phong bao mừng cưới.”\nHiểu Linh vẫn thấy không thể hiểu nổi: “Vi Vi cậu cứ nhận lời cưới thế, tại sao không kéo thêm hai năm nữa.”\nTy Ty đế vào: “Sao cậu khẳng định là Tiêu Đại Thần gấp, không chừng Vi Vi chúng ta còn cuống quýt hơn ấy chứ?”\nHiểu Linh vừa nghe đã bảo: “Đúng rồi! Sao tớ không đảo ngược tư duy nhỉ, Vi Vi, chắc không phải cậu cầu hôn người ta đó chứ?”\nVi Vi ú ớ: “Đương nhiên không rồi.”\nNhị Hỷ truy vấn vẻ rất hào hứng: “Vậy Đại Thần cầu hôn thế nào? Hoa có không, nhẫn nữa, có quỳ xuống không?”\n“…” Nhị Hỷ, phim truyền hình bây giờ cũng có quê như vậy nữa đâu.\n“Nói nhanh lên!” Nhị Hỷ giục cô.\n“Hừm, hai năm nay tớ đều thực tập ở công ty anh ấy mà, nhưng tớ chưa từng nhận tiền lương, có hôm bỗng nhớ đến chuyện đó, thế là bèn đòi anh ấy, sau đó anh nói…”\nVi Vi gương mặt choáng váng thất thần.\nNhị Hỷ và Ty Ty nhìn cô vẻ mong ngóng.\n“Anh ấy nói… tiền thì không có, chỉ có người thôi.”\nNhị Hỷ phụt ra: “Đại Thần nhà cậu đúng là nham hiểm không thay đổi.”\n\nBọn Hiểu Linh nhìn và sờ mó một cách cẩn thận tỉ mỉ từng chiếc áo đôi giày và trang sức, đã sắp chín giờ rồi, nếu không về nhà thì trễ mất. Vi Vi đưa họ đến trạm xe buýt, vẫn chưa đến cổng khu nhà đã nhìn thấy một chiếc xe màu đen chầm chậm dừng lại bên họ. \nCửa xe mở ra, một bóng người cao lớn tuấn tú bước xuống.\n“Sư huynh.” Bọn Hiểu Linh nhao nhao.\nTiêu Nại gật đầu với họ: “Các bạn đến rồi à.”\nDưới ánh đèn, Tiêu Nại hai năm sau đó vẫn thanh lịch tuấn tú. Mà hai năm nay một sư huynh đã tốt nghiệp ra trường như anh, trong miệng đám sư đệ sư muội đồn đãi còn là một truyền kỳ. Bọn Hiểu Linh tuy trước mặt Vi Vi rất mau mồm nhanh miệng, nhưng nhìn thấy anh đều trở nên ngoan ngoãn một cách vô thức.\nTy Ty nói: “Bọn em phải đi thôi, không làm phiền sư huynh nữa.”\nNhị Hỷ cố nén nhịn một lúc vẫn không kìm được, cười với vẻ gian xảo: “Sư huynh, hôm nay anh để Vi Vi về theo bọn em đi.”\nVi Vi choáng, trừng mắt nhìn cô. Nếu cô muốn về đó ở, chẳng lẽ phải cần người phê chuẩn hay sao?\nTiêu Nại nhìn Vi Vi một cái rồi nói với nụ cười: “Hôm nay e rằng không được.”\nMột câu hỏi hoàn toàn có thể bỏ qua, anh lại trả lời với vẻ nghiêm túc, khiến Vi Vi lại trừng mắt nhìn với vẻ ủ rũ buồn bực. Tiêu Nại vờ như không nhìn thấy ánh mắt cự nự của cô, nói với bọn Nhị Hỷ với vẻ rất phong độ mà còn chu đáo: “Muộn quá rồi, tôi đưa các bạn về.”\n\nTiêu Nại đưa các bạn cô về trường, Vi Vi liền về nhà dọn dẹp quần áo cưới trên gi.ường, dọn mãi dọn mãi, đột ngột như nhớ ra gì đó bèn ngừng lại. Ngẫm lại thì, thực ra có một lần, chắc là cũng xem như cầu hôn vậy. \nĐêm ấy trên chiếc gi.ường này, họ lại kết thúc qua loa lần nữa, anh ôm lấy cô để bình tĩnh một lúc, bỗng kề bên tai cô hỏi: “Khi nào em mới cho anh tốt nghiệp?”\n“Hử?” Cô hỏi lại với vẻ thắc mắc, “Anh tốt nghiệp gì cơ?”\nAnh đáp: “Chẳng phải anh đã học hai năm khoa tự động kiềm chế đấy thôi?”\nỞ bên Tiêu Nại đã lâu thế rồi, khả năng lý giải của Vi Vi đã đạt đến trình độ không phải người thường, thế là nhanh chóng phân tích ra.\nKhoa tự động kiềm chế…\nKhoa tự kiềm chế…\nKiềm chế…\n\nNghĩ đến đây, mặt Vi Vi đã sắp cùng màu với bộ quần áo trên tay rồi. Năm nay họ đã bắt đầu sống với nhau, e rằng chẳng mấy ai tin rằng đến nay họ vẫn chưa vượt qua giai đoạn cuối cùng. \nCẩn thận đặt áo cưới trở lại vào hộp, vạt áo ngoài vừa nãy bị Nhị Hỷ đánh rớt xuống đất, mép áo hơi bẩn một chút, thế là Vi Vi cầm vào phòng vệ sinh giặt sạch lại bằng nước. Giặt xong thấy người mình nhơm nhớp, thuận tiện tắm luôn một cái, tắm xong mới phát hiện ra mình nãy giờ nghĩ ngợi lung tung nên quên mang cả quần áo vào thay.\nTuy trong nhà không có ai, rèm cửa sổ đã kéo kín, nhưng Vi Vi vẫn không có can đảm để mình trần trụi mà lao vào phòng ngủ. Bó tay vậy, đành phải khoác chiếc áo rộng lên người, tuy rất mỏng rất trong suốt, nhưng vẫn còn hơn là không mặc gì.\nMở cửa phòng vệ sinh ra, Vi Vi đi thật nhanh đến phòng ngủ, thế nhưng lúc chỉ còn cách phòng ngủ chừng vài bước chân, lại nghe thấy “lách cách” một tiếng, cửa bị mở ra, Vi Vi cứng đơ cả người.\nSao anh lại về nhanh như thế.\nNgười vừa mở cửa rõ ràng không ngờ rằng vừa vào nhà đã nhìn thấy cảnh tượng đặc sắc thế này, ngón tay dừng lại trên nắm đấm cửa.\nVi Vi giật mình khép vạt áo lại thật chặt, trong lòng mừng thầm may mà mình vừa nãy không nude mà chạy ra ngoài. Làm sao cô biết được, với mái tóc còn ướt thả bồng bềnh, áo ngoài mỏng manh ẩm ướt cuộn bên ngoài, cổ tay ngọc ngà hé lộ ngoài tà áo phất phơ, chân dài eo thon thoắt ẩn thoắt hiện, còn gợi cảm gấp trăm lần không mặc gì.\n\n“Áo cưới đã đưa đến rồi à?” Tiêu Nại chầm chậm đóng cửa lại. \n“Vâng, buổi chiều họ mang đến.” Vi Vi trả lời, cảm thấy mình bắt buộc phải giải thích tại sao lại mặc thế này và đứng đây, “Em… em ban nãy tắm xong, quên mang quần áo, vừa lúc cái áo này bẩn nên vứt cho phòng vệ sinh…”\n“Bẩn? Ở đâu?”\n“Ơ… ở phía dưới này, đã…” Vi Vi giật mình cúi đầu nhìn xuống, lời còn chưa nói hết đã bị người ta ôm eo bế bổng lên. Anh đã đến bên cô tự khi nào, bế cô đưa thẳng vào phòng ngủ.\n“Mặc vào cho anh xem nào.”\n“…Em không biết.”\n“Để anh dạy.”\nNgón tay túm chặt vạt áo bị gỡ ra, chiếc áo tuột từ vai xuống. Cô ngồi trên đùi anh, chỉ cách một lớp áo mỏng dính. Vi Vi đã không còn dám nhìn anh nữa, mà chỉ nghiêng đầu rúc vào cổ anh.\nAnh dạy cô thật, chậm rãi giúp cô mặc lên người từng chiếc từng chiếc, còn điềm tĩnh giảng giải cách mặc nữa. Áo lót, áo ngoài, váy, thắt lưng, áo khoác… ngón tay nóng bỏng luôn chạm vào người cô. Vi Vi để mặc anh lo liệu, ngoan ngoãn nhấc tay hoặc đứng dậy hoặc đứng im. Cuối cùng lại được anh bế lên ngồi trên đùi, để anh nắm lấy bàn chân cô, mang giày thêu vào cho.\nCô đã ăn vận hoàn chỉnh, xúng xính lễ phục ngồi trên người anh, rèm mi dài khẽ rũ, làn da đỏ ửng như ráng chiều. Anh ngắm cô, rồi đột ngột ôm ngang eo cô bế bổng lên, đặt cô xuống gi.ường.\nÁo cưới như lửa, tóc đen như thác, sắc da như ngọc. Vi Vi nhìn anh vẻ bất an, bàn tay anh đặt hai bên thái dương cô, đè lên tóc cô, đôi đồng tử trầm lắng nhưng không suy suyển, Vi Vi dần dần không chịu đựng nổi ánh nhìn ấy, giật mình nghiêng đầu sang né tránh.\nGiây sau, đã bị anh hôn ngấu nghiến lên môi.\nAnh ép môi xuống, hôn cô thật sâu, mãnh liệt đam mê hơn bất kỳ lần nào trước đó, dường như cuối cùng đã không còn nén nhịn nổi mà buông thả hết mọi kiêng kỵ vậy. Vi Vi bị anh hôn đến không thở nổi, chỉ có nước dựa vào tiết tấu của anh mà hô hấp theo. Cô cảm thấy lễ phục trên người bị kéo ra, cảm thấy anh mút mát trên cổ mình, cảm thấy mình bị anh vuốt ve đến đau nhói, cảm thấy nụ hôn của anh mỗi lúc một xuống sâu hơn…\nKhông khí càng lúc càng nóng, thần trí cô mê loạn, khẽ rên một tiếng, cảm thấy phía dưới eo mát lạnh, váy đã bị tuột ra.\n\nAnh đột ngột dừng lại. \nNhưng Vi Vi lại không hề thoải mái nhẹ nhõm vì động tác dừng bất ngờ này. Trước kia khi đến đây đều dừng lại… hoặc là, dùng biện pháp khác, nhưng mà… nhưng mà…\nVi Vi nhìn anh, ánh mắt đã mơ màng.\nÁo sơ mi trên người anh xộc xệch, lộ ra bộ ngực khỏe mạnh, trong nhịp thở rối loạn gấp gáp, đôi mắt nóng bỏng tựa ngọn lửa của anh chăm chú nhìn cô. Sau đó, như cảnh phim quay chậm, anh nắm lấy tay cô, dẫn dắt tay cô đặt lên thắt lưng anh.\nVi Vi đã hiểu rõ ý anh trong động tác đó, nhịp tim như bỗng mất đi sự kiềm chế, cơ thể căng thẳng đến mức dường như mỗi ngón tay đều đang run rẩy.\n“Vi Vi, đừng căng thẳng.”\nVừa điều khiển động tác tay của cô, anh lại vừa phủ lên bờ môi cô thật dịu dàng, mang theo sự nhẫn nại vô bờ, nụ hôn dịu dàng như đang dỗ dành.\nNụ hôn dần dần di chuyển ra phía sau, anh ngậm lấy vành tai cô, thấp giọng khàn khàn bên tai cô: “Vi Vi, anh không đợi được nữa.”\n…\n\nTuy mệt đến mức không chịu nổi, nhưng hôm sau Vi Vi vẫn mở bừng mắt dậy rất đúng giờ theo đồng hồ sinh học. Sắc trời đã sáng tỏ, ánh nắng xuyên qua tấm rèm cửa dày chiếu vào trong phòng. \nCô nằm trên đống áo cưới lộn xộn, được ai đó ôm chặt vào lòng từ phía sau lưng, cánh tay vắt ngang eo lưng cô. Cô khẽ nhúc nhích, người phía sau lập tức phát hiện ra cô đã tỉnh, hơi thở liền vương vít theo sau.\n“Vi Vi.” Giọng nói trước nay vẫn lạnh lùng, nay đã khan đặc nhục cảm. Hình như cô lại mơ hồ đáp lại một tiếng, dần dần phía sau cổ cảm nhận được một nụ hôn khẽ khàng, rồi dần dần…\n\nLúc sau tỉnh dậy đã gần trưa. \nTrên người truyền đến một cảm giác ẩm ướt, Vi Vi mở mắt, anh đang giúp cô lau đi dấu vết bằng một tấm khăn bông mềm mại. Vi Vi có phần xấu hổ, muốn trốn tránh, nhưng hễ động cựa lại thấy eo đau nhức ê ẩm, đến sức lực động đậy chân cũng chẳng còn nữa.\nTiêu Nại cúi xuống: “Bế em đi tắm nhé?”\nVi Vi lắc đầu.\n“Khó chịu không?”\nVi Vi vẫn lắc đầu, nhìn anh rồi đưa tay lên, ôm choàng lấy cổ anh.\nBây giờ, chỉ cần dựa vào anh là được.\n\nĐối với sự việc xảy ra bất ngờ trước hôn lễ này, Vi Vi hoàn toàn không hối hận, nhưng điều khiến cô đau đầu chính là… \nLà vì…\nCho nên…\nTóm lại là sau đêm đó, lễ phục cưới vốn… không thể nhìn ra nữa… nhăn nhúm thì không nói làm gì, còn có rất nhiều… dấu vết. Mà y phục lại được làm bằng tơ lụa vô cùng quý giá. Thứ đồ như tơ lụa này đỏng đảnh vô cùng, Vi Vi vốn không biết cách giặt thế nào, lại không thể đưa đi cho người ta giặt, cuối cùng quá sức phẫn nộ, Vi Vi trút hết lên đầu kẻ gây chuyện.\nThế là dù Tiêu Nại bận rộn cách mấy, cũng đành phải dành thời gian để nghiên cứu cách giặt đồ tơ lụa…\n\nHậu di chứng thứ hai, đó là, haizzz… \nVi Vi phát giác ra trước hôn lễ một tháng mà làm chuyện đó quả thực không sáng suốt chút nào. Hoặc là tiến hành thật sớm, đến khi gần kết hôn chắc sẽ không còn hưng phấn nhiều như thế, hoặc là dứt khoát lùi lại sau khi cưới.\nLúc bận rộn nhất còn phải đáp ứng nhu cầu của người nào đó nghe đồn đã phải kìm nén nhẫn nhịn bấy lâu, quả thực cũng có phần mệt mỏi.\nTháng Sáu, thật sự rất bận rộn.\nDường như mọi chuyện đều dồn đến cùng một lúc. Cô phải tốt nghiệp, hôn lễ phải chuẩn bị, phiên bản mới của Mộng Du 2 sắp sửa tung ra thị trường, và còn, công ty của Đại Thần sắp chuyển địa điểm.\nTối hôm ấy Tiêu Nại nhận một cú điện thoại rồi, liền dẫn Vi Vi ra ngoài.\n“Đi đâu thế?”\n“Đến đó hẵng nói.”\n\nChầm chậm đi với tốc độ dạo bộ, dần dần rồi lại đến tiệm internet Cực Trí. Đứng trước cửa tiệm internet đóng kín, Vi Vi nhìn Tiêu Nại lấy chìa khóa ra rồi mở cửa hông, bước vào bật công tắc đèn. \nÁnh đèn sáng tỏ, mấy trăm chiếc máy vi tính yên lành nằm một dọc trong đó.\n“Ngày mai mấy thứ này đều dời đi cả.”\n“Í, chú của anh không làm nữa sao?”\nVi Vi biết tiệm internet này là do Tiêu Nại cùng ông chú họ của anh cùng mở ra trước đó rất lâu rồi, bây giờ máy tính đã được phổ cập, việc làm ăn cũng đã không còn phát đạt như xưa, nhưng chú anh vẫn quyến luyến, không chịu đóng cửa. Nói ra thì, lần đầu Đại Thần nhìn thấy cô là ở đây mà.\nTiêu Nại gật đầu: “Sau này Chí Nh ất sẽ chuyển đến đây, anh đã mua lại nửa kia của nơi này rồi.”\nSau đợt bàng hoàng, Vi Vi bắt đầu quan sát tình hình trong tiệm, cảm thấy rất hài lòng, “Vâng, có một nơi của riêng mình là hay nhất.”\nTiêu Nại cười, cùng cô tiến vào bên trong, vừa đi vừa bàn về cách bố trí, phòng hội nghị ở đâu, chỗ nào là khu văn phòng… Đến một nơi nào đó anh bỗng khựng lại, nhìn về một phía nào đó bảo: “Lần đầu tiên anh nhìn thấy em, em ngồi ở bên kia.”\nVi Vi nhìn theo ánh mắt của anh, đó là vị trí đối diện với cầu thang, Vi Vi đã không còn nhớ mình từng ngồi ở đó lâu lắm rồi.\n“Hì hì, thực ra anh yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên chứ gì.” Vi Vi châm chọc, “Bây giờ em nhận ra, thực ra anh là một con sói háo sắc.”\nTiêu Nại nhướn mày.\n“Anh có ý kiến gì à?”\n“Không, có điều anh thấy mức độ chưa đủ.” Tiêu Nại chậm rãi tiếp lời, “Ít ra thì anh là một con sói háu đói trong đám háo sắc ấy.”\nNgười nào đó gần đây quả thực rất đói rất ác…\nVi Vi: “…Anh không thấy trơ trẽn mà còn thấy vinh quang lắm hả?”\nTiêu Nại đáp: “Thân là một con sói háo sắc không ăn tạp mà chỉ chuyên một con mồi thì, không đói lại càng trơ trẽn hơn.”\n“…Em lên lầu nhìn xem thế nào.”\nĐùa cợt người ta cuối cùng lại biến thành bị cợt đùa lại, đúng là bi kịch thật. Vi Vi không đánh lại nổi nên bỏ chạy, lao vút lên lầu để lại sau lưng vệt khói dài. ^_^\nNhìn thấy bóng dáng cô mất hút trên cầu thang, khóe môi Tiêu Nại thấp thoáng một nụ cười.\n\nLần đầu nhìn thấy cô là cảm giác gì? \nĐã quá lâu rồi, không còn nhớ rõ nữa, có điều lúc đầu, cho dù sau khi kết hôn trong game cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ gặp mặt.\nChỉ là do có việc phải đến tiệm internet, rồi kinh ngạc một phen.\nCảm thấy thao tác của cô gái ấy vô cùng đẹp đẽ nổi bật, ngay ánh nhìn đầu tiên đã hút lấy anh, thế là ngắm thêm vài phút nữa, thấy cô ấy chỉ huy bang chiến một cách đâu ra đó, kết thúc một trận chiến châu chấu đá xe rất hoàn mỹ.\nLúc đầu thậm chí anh chỉ quan sát màn hình và ngón tay bay lượn của cô, cho đến phút giây cuối cùng, trận chiến kết thúc, anh mới di chuyển tầm nhìn sang gương mặt cô.\nĐó là một góc mặt khiến người khác phải yêu thích, tán thưởng, mà lại còn khá là quen thuộc.\nNhờ có một bộ nhớ vô cùng hoàn hảo, anh đã nhanh chóng tìm ra tên cô ấy trong kho tư liệu trong đầu mình.\nBối Vi Vi.\nBối Vi Vi chỉ cần nhìn xa thôi cũng đủ khiến cho bọn con trai ở gần bên phải ngất ngây say đắm.\nVề sau, lại là một lần trùng hợp.\nAnh đã lâu lắm rồi không lên Mộng Du Giang Hồ, lần đó đi là để tìm một ít tư liệu về nó, không ngờ lại nhìn thấy tên cô trên kênh Thế Giới.\nLần này tên cô là Lô Vĩ Vi Vi.\nCái tên rất dễ nhớ, lần trước khi cô bang chiến đã ghi nhớ được. Một cái tên mới lạ, nhưng người đặt tên cho nó thì, cũng khá là lười động não. = =\nCô ấy bị bỏ rơi thật sao? Lại còn định cướp chồng?\nHiếm thấy thật, Tiêu Nại cũng có hứng thú muốn xem cảnh tượng náo nhiệt ấy, đến bên dưới cầu Chu Tước, nhìn thấy bóng áo đỏ bị đám đông vây kín.\nCô ấy cướp chồng thật ư?\nTiêu Nại điềm nhiên quan sát, có điều tiềm thức lại cảm thấy, hình như cô vác đại đao đi chém cái tên vong ân phụ nghĩa đó mới thích hợp hơn. Cuối cùng vào lúc cô ngồi xuống bán thuốc, đám người trong game lần lượt bị sét đánh choáng váng, Tiêu Nại ở ngoài đang cười thất thanh.\nĐột nhiên nảy sinh ra một ý muốn được che chở bảo vệ cô ấy.\nSự rung động này không biết từ đâu mà có, chắc chắn không nằm trong tính toán của bộ não thiên tài, trước kia chưa từng nảy sinh với bất kỳ ai, nhưng lại vô cùng mãnh liệt.\nTiểu sư muội của anh, làm sao có thể để người khác đá được, làm sao có thể làm cho hồn xiêu phách lạc?\n\nThế là, cầu hôn. \nThế là, hôn lễ linh đình.\nLúc cầu hôn, hoàn toàn không nắm chắc trăm phần trăm rằng cô sẽ nhận lời, nhưng lúc cô đáp “Được” một cách sảng khoái, trong lòng anh, đã nảy sinh một thoáng lãng mạn.\n\n“Văn phòng của anh đặt ở vị trí này đi.” \nVi Vi nói ở trên lầu, mãi không nghe thấy Tiêu Nại đáp lại bèn chạy xuống, thấy anh vẫn đang đứng ở chỗ cũ. “Anh đang làm gì thế?”\n“Đang nghĩ đến vấn đề vừa nãy của em.” Tiêu Nại ngẩng đầu lên nhìn cô.\n“Hử?” Lúc nãy cô có hỏi vấn đề nào sao?\nTiêu Nại hơi mỉm cười: “Anh đang nghĩ, nếu như sớm biết có ngày hôm nay, anh nhất định sẽ yêu em từ cái nhìn đầu tiên.”\n\nNếu như, anh biết rằng sẽ có ngày yêu em như thế. \nAnh nhất định sẽ yêu em từ cái nhất đầu tiên.\n\n=== HAPPY ENDING === \n\n", "\n\n\nNGOẠI TRUYỆN 1: BẢNG XẾP HẠNG MỸ NỮ ĐẠI HỌC A\nBuổi tối hôm có trận thi đấu bóng rổ chia tay của năm tư, Tiêu Nại ở lại trong trường.\nVì đánh bại được khoa Kiến trúc nên Ngu Công rất hứng chí, ăn mừng một trận tưng bừng bên ngoài vẫn chưa thấy đã, thế là kéo thêm hai người nữa từ ký túc khác đến, tụ lại thành một bàn đánh mạt chược, làm ít bia và đồ nhắm, mọi người vừa đánh bài vừa buôn dưa rôm rả.\nNói mãi nói mãi, cũng khó tránh khỏi nhắc đến sự kiện lãng mạn tình yêu gây choáng váng mọi người vào tối đó – Tiêu Nại mới trước khi tốt nghiệp đã khiến người ta bàng hoàng, thành một cặp với đại mỹ nữ Bối Vi Vi của khoa.\nLão Thất nói: “Tớ biết Lão tam luôn theo phái hiệu quả mà, nhưng không biết tại sao lại hiệu quả đến mức này, sấm dội vang giật chưa kịp bịt tai, cưa đổ luôn đệ nhị mỹ nữ trong bảng xếp hàng của trường! Bái phục bái phục, ngũ thể đầu địa (tức là đầu và tứ chi đều dập xuống đất trong tư thế bái phục người khác ấy ^_^)”\nHầu Tử Tửu nói: “Thực ra nếu Lão Tam cưa đổ được đệ nhất mỹ nữ Mạnh Dật Nhiên, tớ cũng chẳng thèm kinh ngạc, cô nàng Mạnh Dật Nhiên đó hình như Lão Tam cũng quen?”\nLão Đại bình thường không nhiều chuyện, nhưng uống chút bia vào cũng nhiều lời hẳn: “Tớ nhớ hình như năm ngoái có cuộc tranh luận về thứ hạng nhất, về sau tam muội thua nhỉ?”\nMô-za-a bảo: “Nghe nói là vì tam tẩu không ngây thơ bằng cô nàng Mạnh kia?”\nTrong sự bàn tán hỗn loạn, nam chính trong chủ đề đột ngột lên tiếng: “Bảng xếp hạng gì?”\n\nMọi người: “…”\nNgu Công đang đánh bài chợt gào lên: “Đến cả bảng xếp hạng mỹ nữ trường mình mà cậu cũng không biết à?”\nTiêu Nại đáp: “Không biết.”\nNgu Công kích động, ném quân bài trong tay xuống, mở máy laptop của mình ra, lên diễn đàn của trường, tìm thấy bài viết đó rồi đưa cho Tiêu Nại: “Xem đây! Bảng xếp hạng mỹ nữ trường ta, có hình cả đấy!”\nMọi người trong ký túc vô cùng kích động, mong ngóng xem Tiêu Nại đưa ra bình luận gì, vậy mà anh chỉ liếc nhìn qua một cái, sau đó tay trái đánh bài, tay phải bắt đầu gõ bàn phím.\nChẳng lẽ anh muốn để lại comment trên đó?\nMọi người càng kích động hơn nữa.\nGõ được một lúc, Tiêu Nại trả lại laptop cho Ngu Công, Hầu Tử Tửu hét: “Mau đọc comment của Lão Tam đi!”\nNgu Công đáp liền một thôi một hồi: “Ừ ừ ừ.”\nThế nhưng anh chàng vừa F5, trang web lại hiển thị – không tìm thấy trang web bạn cần tìm, Ngu Công không tin nổi lại F5 rồi F5 nữa, phát hiện ra bài viết đó đã không cánh mà bay. Nhưng trên diễn đàn các bài viết khác vẫn còn nguyên, không hề có vấn đề gì cả.\nNgu Công phẫn nộ: “Cậu làm trò quái gì thế hả?”\n“Cái bảng số liệu thất thiệt nhảm nhí đó để lại làm gì.” Giọng nói Tiêu Nại lạnh nhạt, tiếp đó đẩy dãy quân bài của mình ra: “Thập Tam Yêu, ăn tiền.”\n\n\n\nP/S: đọc lại vẫn thấy hay quá...... còn mấy đoạn ngoại truyện nữa. tối mình sẽ post nốt\n\n\n", "NGOẠI TRUYỆN 2: BẢNG XẾP HẠNG PHÒNG KÝ TÚC CỦA ĐẠI THẦN\nSau khi yêu đương với Tiêu Nại, có một vấn đề mà Vi Vi luôn thắc mắc rất lâu rồi, đó chính là – Tại sao bọn Ngu Công rõ ràng lớn tuổi hơn Tiêu Nại, lại gọi anh là Lão Tam, gọi cô là Tam tẩu?\nMột hôm nào đó nhớ ra nên hỏi Tiêu Nại, anh vừa xem sách vừa trả lời: “Ồ, vấn đề kỹ thuật.”\n“Ớ?” Vi Vi nghe mà như vịt nghe sấm, “Kỹ thuật gì cơ?”\nTiêu Nại đáp: “Làm người khác đứng hình, họ thua anh.”\nVề sau, Vi Vi nghe được phiên bản hoàn chỉnh của sự kiện làm đứng hình người khác từ Ngu Công, bạn Ngu Công rất căm phẫn kể lại lúc ấy Tiêu Nại nhỏ tuổi mà nham hiểm thế nào thế nào, khi phát hiện ra mình nhỏ tuổi nhất, lẳng lặng lấy laptop ra, khiêu chiến với giọng bình thản ra sao: “Là đàn ông thì phải dựa vào thực lực để nói chuyện.”\nBạn Ngu Công đến lúc này nói ra chuyện đó vẫn buồn bực vạn phần: “Sao anh lại phải so thực lực với cậu ta kia chứ!”\nVi Vi lúc hỏi vẫn chưa biết những chi tiết này, nhưng chỉ mấy tiếng làm người khác đứng hình, đã khiến cô choáng váng. Lập tức phát hiện ra ngay vấn đề: “Í, thế thì anh thua Lão Đại ư?”\nTiêu Nại liếc cô một cái, vẻ mặt làm- sao-anh-thua-được-chứ.\nVi Vi choáng: “Anh ấy là Lão Đại mà.”\nTiêu Nại đáp: “Anh nhường.”\nVi Vi rất ngờ vực: “Anh tốt thế cơ á?”\n“Lão Đại là trưởng phòng ngầm, phải làm việc.”\nVi Vi: “…”\n \nNGOẠI TRUYỆN 3: ĐẶT TÊN CHO BÉ TIÊU\nGiáo sư Lâm hôm nay thật sướng muốn điên lên, tại sao, là vì con dâu nhà đã mang thai rồi. Niềm vui đó của Giáo sư Lâm ấy mà, đó là khi xưa năm hơn hai mươi tuổi đã làm mẹ thì quá sớm rồi, chẳng ngờ năm nay bà mới bốn mươi bảy tuổi, thế mà đã sắp thành bà nội. \nGiáo sư Lâm hôm ấy không còn tâm trạng đâu mà làm việc, chạy đi khắp nơi khoe với mọi người, huyên thuyên với ai đó ít nhất cũng phải mười phút. Thế mà, không ngờ rằng đến buổi trưa ăn cơm, toàn khoa Lịch sử đã biết hết, rằng nhà họ Tiêu lại sắp sinh ra thêm một thiên tài nữa. Đến buổi tối tan sở, những giáo sư lớn tuổi trường Đại học A đều nghe được tin vui bất ngờ này.\n\nVừa hết giờ làm việc, Giáo sư Lâm đã xách một quyển từ điển cũ kỹ chạy đến nhà con trai cách đó không xa. \nĐược con dâu đón vào, Giáo sư Lâm ngồi xuống ghế salon, con trai con dâu ngồi phía đối diện. Giáo sư Lâm ngắm con dâu nhà mình một cách đặc biệt hoan hỉ, ôi chao, cô bé này năm ấy vừa gặp đã thấy thích, bây giờ thì càng nhìn càng thấy yêu. Bọn trẻ bây giờ, đặc biệt là những đứa xinh đẹp, đều chú ý đến vóc dáng này nọ, có đứa nào chịu sinh con sớm đâu, làm sao giống được con dâu nhà mình cơ chứ.\nGiáo sư Lâm quan sát nhìn ngắm Vi Vi từ đầu đến chân một lượt, rồi lên tiếng với vẻ sung sướng: “Hôm nay mẹ đến là để bàn bạc việc đặt tên cho cháu nội.”\nVi Vi thấy mẹ chồng bước vào ôm theo quyển từ điển thì trong lòng đã đoán ra, nên không hề thấy ngạc nhiên.\n“Nhưng trên đường mẹ đã nghĩ ra tên rồi.”\nGiáo sư Lâm cười nói vẻ khoái chí: “Tên là Tiêu Bảo Bối, thấy thế nào?”\nVi Vi bàng hoàng.\nThế nào gọi là rất tầm thường như lại tao nhã, rất lạ kỳ nhưng lại bình thường, đó chính là cái tên này. Giáo sư Lâm quá đắc ý, cảm thấy mình thật sự đã đặt được một cái tên hay tuyệt thế. Sợ rằng con trai con dâu không hiểu được cái hay cái tốt của tên này, bà vội vàng giải thích kỹ lưỡng:\n“Vi Vi, con thấy đó, trong tên này có họ của con, người ta vừa nhìn tên thôi đã biết họ của con rồi.”\nVi Vi: “…”\n“Con trai, nhìn này, đưa họ của Vi Vi vào tên của cháu nội, người ta vừa nhìn đã biết con cưng chiều vợ đến mức nào.”\nTiêu Nại: “…”\nGiáo sư Lâm càng nghĩ đến cái tên này càng hài lòng, ý vừa hay lại còn mỹ mãn, đọc lên rất thuận miệng, quá phù hợp với đứa cháu nội mình mong ngóng bấy lâu. Có điều chuyện đặt tên quan trọng một đời, phải thận trọng mới được.\n“Để mẹ gọi điện hỏi thử một người bạn tinh thông việc đặt tên này xem sao.”\n\nGiáo sư Lâm hôm nay tỏ ra hứng chí quá độ, vừa nói vừa cầm điện thoại đặt cạnh đó lên bắt đầu bấm số, lát sau đã thao thao bất tuyệt với người ta rồi. \nTrên ghế salon phía đối diện, Vi Vi vẫn đang ở trong trạng thái lạc thần, Tiêu Nại ghé sát lại gần cô, thầm thì bên tai: “Anh có thể vào phòng chơi game được không?”\nDám để cô lại một mình đối phó với mẹ chồng à! Vi Vi tức giận trừng mắt: “Người này làm người khác chịu à! Anh dám chạy!”\nĐôi mày đẹp của Tiêu Nại khẽ chau, ánh mắt lướt qua một nét cười, cố ý nói thật chậm rãi: “Em có chắc là một mình anh làm?”\n…\nAnh có thể vô sỉ thêm được không? Vi Vi biểu đạt vẻ khinh bỉ bằng ánh mắt.\nCó thể.\nĐại Thần dùng ngôn ngữ biểu đạt cảnh giới của anh: “Phu nhân nổi giận, anh nhất định…”\nNgừng lại, nén cười, “Dám làm dám chịu.”\n\nBên kia giáo sư Lâm đã trao đổi đủ lâu với Huyền học Đại sư, đặt điện thoại xuống vui sướng nói: “Đại sư nói cái tên này hay, mẹ thấy cứ thế đi, trai gái gì cũng hợp cả.” \nThần thánh ơi, đừng mà, cô không muốn bị con mình oán trách cả đời đâu. Vi Vi đang định tìm lời gì đó để từ chối thì Tiêu Nại đã nhanh hơn một bước, phủ định luôn: “Không được.”\n“Sao không được?” Bị con trai phủ quyết, giáo sư Lâm rất tức giận.\n“Trùng tên.”\nVi Vi nhìn anh có phần hoài nghi, không phải chứ, cái tên kinh khủng ghê gớm thế kia mà cũng trùng được ư?\nGiáo sư Lâm cũng tỏ ra vô cùng ngờ vực, dưới ánh nhìn nghi ngờ của mẹ và vợ, Tiêu Nại điềm nhiên đáp: “Con quen một người tên này, hôm qua còn gọi tên cô ấy mấy lần.”\nVi Vi chắc chắn là Đại Thần đang ăn nói lung tung. Hôm qua là cuối tuần, trời thì mưa, hai người họ ở nhà cả ngày làm chồng làm vợ, làm sao lại quen với người tên “Tiểu Bảo Bối” gì gì đó được, lại còn gọi đến mấy lần…\n\nKhoan đã! \nTiêu Bảo Bối, Tiêu bảo bối… tiểu bảo bối… bảo bối… (thì mình gọi là “cục cưng bé nhỏ ơi… cục cưng ơi… ấy :”>)\nKhông phải chứ!\nTrong đầu Vi Vi thoáng hiện một cảnh nào đó trong đêm qua và cả những đêm trước kia, nghi ngờ lẫn kinh ngạc nhìn người nào đó, người nào đó đang cười vẻ nhã nhặn với cô.\nSắc mặt Vi Vi thế là…\nĐỏ lên.\nRồi xanh.\nRồi tím.\n…\nCuối cùng, chân một anh Đại Thần nào đó, bị đạp lên rất mạnh.\n\n“Trùng tên thật à? Vậy không ổn, tên cháu nội nhà ta nhất định phải độc nhất vô nhị.” Không để ý đến sắc mặc kỳ lạ của con dâu, giáo sư Lâm lại lật từ điển ra, khổ sở, “Tóm lại phải tên gì mới hay đây?” \nSắc đêm càng nồng, đã sắp đến giờ bận rộn nhất, bà mẹ lại cứ chần chừ mãi, ông bố ở nhà đã đói bụng muôn chết, thế là Tiêu Nại dứt khoát kết luận: “Nó không có tay à, đợi nó ra đời rồi để nó tự lật từ điển.” = =\n…\nMột bà mẹ nào đó: Sao tôi lại sinh ra một thằng con thế này cơ chứ /_ _ _ _ _\\\nMột bà vợ nào đó: Sao tôi lại gả cho một ông chồng thế này cơ chứ /_ _ _ _ _\\\nMột… ai đó nhận chịu tổn thương sâu sắc: Sao tôi lại có một ông bố thế này cơ chứ, không chịu đâu, tôi muốn đầu thai lại TT_TT \n\n", "NGOẠI TRUYỆN 4: ĐÁM NHÓC NHÀ HỌ TIÊU \nThân là sản phẩm của Thần nhân khoa Công nghệ thông tin và hoa khôi cùng khoa, bạn nhỏ Tiêu từ nhỏ đã biểu lộ niềm đam mê cuồng nhiệt đối với máy tính. Cụ thể biểu hiện chính là, lúc vừa mới học bò, cậu nhóc đã không ngại khó khăn gian khổ mà trèo lên bên cạnh chiếc laptop mà bố cậu đang mở, hết sức hài lòng thỏa mãn với cái bàn phím mà tè lên đó một bãi, hoàn toàn làm hư hỏng máy tính của ông bố.\nĐương nhiên kết cuộc cũng rất thê thảm – bị ông bố trẻ, khi ấy nhận được điện thoại liền tức tốc trở về, tóm ngay lấy, phết hai cái thật mạnh vào cặp mông núng nính của cậu nhóc.\nĐến khi hơi lớn hơn một chút, cậu ta liền ôm lấy đùi bố không chịu buông: “Bố ơi mua cho Tông Tông một chiếc máy tính đi!”\nBố hỏi: “Sao phải mua máy tính?”\nBạn nhỏ Tiêu trả lời rất chí khí: “Làm việc.”\nÔng bố trẻ đột nhiên nảy sinh ra cảm giác tự hào vì có người kế tục, cúi xuống bế bổng cậu nhóc lên: “Thế công việc gì nào?”\nTông Tông: “Nhấn ABCD!”\nBố: “…”\nTên của nhóc Tiêu là do ông nội đặt, gọi là Tiêu Minh Tông. Ông nội đã giải thích một tràng cái tên này một cách tự hào – Minh giả, nhật nguyệt dã, nhật nguyệt giả, thiên chi linh khí dã. Công giả, ngọc khí dã, ngọc thạch giả, địa chi tinh hoa dã. (Chữ Minh, là nhật nguyệt, người như nhật nguyệt, là linh khí của trời. Chữ Tông, là ngọc khí, người như đá quý, là tinh hoa của đất –>è má ơi, dịch nghĩa xong mém xỉu = =)\nVậy nên cậu nhóc Tiêu Minh Tông của chúng ta, không nghi ngờ gì nữa, chính là linh khí của trời đất, tinh hoa của nhật nguyệt đấy!\nKhụ khụ…\nSự tự sướng đắc ý của các ông bà lão thì khoan quan tâm đến. Chỉ riêng bản tính của cậu bạn nhỏ thôi, nói là tinh hoa cũng thực sự là không quá. Tướng mạo nghiêng về nét đẹp kiều diễm của mẹ hơn một chút, tuổi nhỏ mà đã mày thanh mắt sáng, xinh đẹp tuấn tú… Tất nhiên, mũm mĩm một chút. Cái đầu thông minh nhạy cảm nghe nói giống hệt ông bố, chút chút logic cũng tinh thông vô cùng, đặc biệt nhạy cảm với môn Số học. Có điều tính cách hoạt bát hiếu động, vô cùng phá hoại thì lại không biết giống ai.\nCả buổi tối, Vi Vi khó khăn lắm mới dỗ dành cho cậu nhóc ngủ được, kéo Tiêu Nại ngồi xuống sàn phòng khách sửa chữa đồ chơi. Vi Vi nhìn đống đồ chơi vỡ thành bốn năm phần thì có phần khổ sở: “Tông Tông tóm lại là giống ai đây, lúc nhỏ em có nghịch thế đâu, em có mấy thứ đồ chơi bây giờ vẫn còn tốt nguyên, mẹ em còn giữ mà. Có phải là giống anh không?”\n“Không giống anh.” Tiêu Nại chối ngay, ấn bánh xe đồ chơi vào chiếc xe hơi, nói: “Lúc nhỏ anh chưa hề bẻ gãy đồ chơi của mình.”\n… Hừm, cho nên?\n“Của người khác thì chắc bẻ gãy khá nhiều.” Tiêu Nại nhún vai.\nVi Vi: “…”\nĐược rồi, đã biết con trai mình giống ai rồi, nhưng Tông Tông à, con vẫn nên học tập bố con kìa! Đừng bẻ gãy đồ chơi bố mẹ mua cho chứ!\nBạn nhỏ Tông Tông của chúng ta tinh lực dồi dào, hoạt bát vô cùng, chưa từng chịu nổi cô độc. Lúc còn chưa biết bò đã thích ngồi trong xe nôi bi bô tiếng người ngoài hành tinh của vương quốc thiếu nhi, vả lại bắt buộc phải có mọi người nghe và tán thương, nếu không sẽ ngọ nguậy đá chân lung tung để biểu thị ý phản đối. Vừa mới biết bò đã quấn trong tã lót bình sữa bò khắp nơi để làm quen địa hình, đến lúc biết đi thì càng ghê gớm hơn nhiều.\nDỗ cho cậu nhóc ngủ là việc đau đầu nhất của mọi người. Bạn nhỏ rất biết cách phân công công việc cho bố mẹ. Mỗi ngày bố mẹ tan sở xong đến nhà ông bà nội đón cậu về, ăn uống no say xong, cậu sẽ ngồi trong lòng bố, xem bố làm việc với laptop, cứ í da í da để đề xuất ý kiến. Còn trước khi ngủ, thì thích bám theo mẹ để chơi cùng, bắt mẹ kể chuyện, hơn nữa ngày nào cũng bắt mẹ phải lên gi.ường cùng mới chịu ngoan ngoãn đi ngủ.\nHôm ấy Vi Vi dỗ cho nó ngủ xong, mình cũng thiếp đi trong vô thức. Chợp mắt được một chốc thì thấy thân thể nhẹ bổng, bị người ta bế lên đi ra ngoài, lát sau lại được đặt xuống một chiếc gi.ường rộng rãi mềm mại khác.\nVi Vi hơi hé mắt, gạt tay một người nào đó đang cố mở nút áo: “Đừng, em mệt lắm.”\nNút chỉ cởi một nửa, nửa che lấp nửa lộ liễu rất chi là gợi cảm. Người nào đó vô cùng hiểu ý mà không cởi nữa, trực tiếp tuột ra, bàn tay luồn vào từ phía dưới, phủ người xuống nói bên tai cô: “Vi Vi, chúng ta phải nắm bắt thời gian thôi, sinh hết những đứa nào cần sinh đi.”\n“Ứ?” Vi Vi bị anh làm cho hỗn loạn mù mờ, nhất thời không hiểu.\nNgười nằm phía trên dường như có chút bực bội, nói chắc như đinh đóng cột: “Sinh thêm đứa nữa, để chúng tự chơi với nhau.”\nNếu hai vợ chồng đều là con một, theo chính sách của thành phố B hiện nay thì có thể sinh hai con. Hai người đã sớm đồng thuận về vấn đề này, quyết định phải có hai đứa, nhưng sinh liền một lúc thì Vi Vi chưa từng nghĩ đến. Không phải là vì lo lắng công việc gì cả, Vi Vi rất may mắn, thừa hưởng được thể chất của mẹ mình, thời gian mang thai không bị thai hành phải nôn mửa, sắc mặt tái xanh hoặc gì gì đó. Chỉ cần ba tháng đầu phải cẩn thận, sau đó đã có thể đi làm bình thường.\nSinh con thì không sợ, nhưng chăm nó thế nào đây? Bây giờ Tông Tông đa số thời gian vẫn do ông bà nội chăm sóc, thời gian làm việc của giáo sư đại học khá tự do, lại mời cả người giúp việc nữa, cũng xem như đối phó được. Nhưng nếu lại sinh thêm một tiểu ma vương như Tông Tông, bố mẹ chồng có khi nào giương cờ khởi nghĩa không >o<\nChuyện này Tiêu Nại nhắc đến một lần lúc ở trên gi.ường rồi không nhắc tới nữa, Vi Vi thấy chắc anh chỉ nhất thời cảm hứng sôi sục thôi, nên cũng không nghĩ nhiều. Mấy hôm sau, Tiêu Nại bế cậu nhóc đi nhà sách, mang về một đống sách thiếu nhi, sau đó ngồi trên sàn nhà ánh nắng rực rỡ đọc sách cho con nghe.\nGiọng nói của anh vẫn lạnh như trước, nhưng dưới ánh nắng ấm áp chiếu tỏa, trong tiếng bi bô của cậu nhóc, lại tỏ ra dịu dàng và uể oải lạ thường. Vi Vi ngồi xuống cạnh anh, tiện tay cầm một quyển lên đọc, lơ đãng lắng nghe anh đọc truyện… Càng nghe càng thấy kỳ lạ.\nTheo thông lệ của Tiêu Nại, tên những nhân vật nhỏ trong sách thiếu nhi đều bị đổi thành Minh Minh hoặc Công Công.\nQuyển đầu tiên là thế này:\n“Minh Tông dẫn theo em gái đi chăn dê, hai đứa đến một triền đồi, trên đó bạt ngàn cỏ xanh…”\nQuyển thứ hai:\n“Sâu con, vịt con và heo con cùng sống trong một khu rừng rậm, ba anh em sống rất vui vẻ…”\nQuyển thứ ba:\n“Anh sâu lớn và em gái heo con…”\n…\nTông Tông nghe xong N câu chuyện liền thấy uất ức, kháng nghị rất nghiêm túc: “Tại sao Tông Tông không có em gái heo con!”\nVi Vi nghe thấy người nào đó chậm rãi trả lời: “Sẽ có nhanh thôi.”\nVi Vi: “…”\nVi Vi ngồi dậy, lấy sách đập vào anh: “Anh làm trò gì thế = =”\nTiêu Nại: “Xây dựng tinh thần trách nhiệm làm anh của Tông Tông.”\nVi Vi: “…”\nCông Công tổng kết lại: “Mẹ ơi, Tông Tông muốn dẫn em gái heo con đi chơi.”\nThế là, cách hai năm sau, Vi Vi lại mang thai, các trưởng bối biết trước tiên đều vui sướng đến điên lên, con người phàm khi già rồi thì còn yêu cầu gì nữa, chỉ muốn chơi đùa hưởng thú vui cùng cháu mình mà thôi.\nĐám bạn cùng phòng ký túc của Vi Vi cũng biết rất nhanh, lần lượt gọi điện đến biểu lộ sự bàng hoàng.\nHiểu Linh: “Vi Vi, sao Đại Thần nhà cậu lại đam mê việc sinh con thế nhỉ?”\nVi Vi: “… Anh ấy thích chiến đấu chớp nhoáng.”\nNhị Hỷ: “Cậu với Đại Thần nhà cậu ấy, vừa gặp đã yêu, vừa tốt nghiệp đã cưới, vừa cưới đã sinh con, sinh con chưa bao lâu đã có mang đứa thứ hai. Vi Vi à, tiếp sau đó cậu muốn làm gì đây?”\nVi Vi: “… Để tối nay tớ hỏi thử xem kế hoạch tiếp theo của anh ấy = =”\nTy Ty: “Hu hu hu… cậu đã hai con rồi, mà tớ vẫn còn ế chỏng gọng, không được, đối tượng làm quen tiếp theo dù thế nào đi nữa tớ cũng gả quách cho xong!”\nCòn trong công ty, vì Vi Vi lại mặc loại quần áo chống bức xạ, thế là mọi người đều không nói mà biết. Đám đông trong đó dần dần biểu thị vẻ kích động vì bị shock nặng, dần dần cảm thấy Tiêu Nại vô sỉ quá. Làm gì có trò đó, dẫn đầu một bước thì thôi bỏ qua đi, đi trước hai bước cũng nhịn vậy, không ngờ bây giờ lại tiến thêm bước nữa, vô sỉ quá vô sỉ.\nNgu Công ngửa mặt lên trời ai oán: “Lão đây khi nào mới sinh con được đây!”\nMô-za-a: “Thì cậu cứ cởi bỏ cái lốt trai zin ra đi…”\nNgu Công: “Biết cậu đã bị cởi bỏ rồi, đừng có làm tàng.”\nMô-za-a u buồn ủ rũ: “Bị cởi bỏ bởi cái nơi tịt mít ấy, thế thì có tác dụng cái khỉ gì!” [tại sao anh chàng nói thế, mời xem ngoại truyện BT giữa My ca và KO ]\nMọi người vẫn chưa kịp hiểu thâm ý trong lời cậu ta, đã nghe thấy A Sảng có bệnh sợ nữ giới lảm nhảm: “Tôi không cần vợ, nhưng muốn có con, làm sao có đây?”\nMọi người nhao nhao chen vào diễn tả độ khó của sự việc: “…Chỉ nghe đồn là đánh chưởng từ xa, chưa từng nghe nói có chửa từ xa…”\nLần mang thai này của Vi Vi vô cùng yên lành, còn thoải mái dễ chịu hơn lần đầu nhiều, cơ bản cũng chẳng có cảm giác gì khó chịu. Mọi người đều nghĩ chắc là con gái, nên đã sớm đặt xong tên, là Tiêu Minh Nguyệt [chữ Nguyệt 玥 này gồm bộ Vương 王 và bộ Nguyệt 月, nghĩa là Ngọc thần, ngọc châu...]\nNhưng chín tháng mười ngày sau, lại vẫn là một cậu nhóc. Mọi người đều có phần hụt hẫng do ngoài kế hoạch vạch ra, nhưng đa phần vẫn là vui sướng hỉ hả trước sinh linh mới này. Vốn phải đổi tên nhưng Mệnh lý đại sư mà bà nội quen đã nói, giờ này đặt tên là Tiêu Minh Nguyệt là hay nhất, không được đổi tuyệt đối không được đổi, nên tuy là một cậu cu con nhưng vẫn gọi là Minh Nguyệt.\nCậu nhóc Minh Nguyệt sinh ra đã rất yên tĩnh, việc thường làm nhất là ngủ, nếu không thì cũng nằm suy tư trong nôi, nếu có người đến thăm, cậu sẽ lặng lẽ nằm trong xe nôi nhìn người đó, một lúc sau, nghiên cứu hoàn tất, ngoẹo đầu, nhắm mắt, tiếp tục ngủ.\nVẻ ngoài giống ai thì chưa nhìn rõ lắm, nhưng Vi Vi thấy hình như giống Đại Thần hơn, nhưng Đại Thần cũng đâu có ủ rũ thế này.\nHaizzz~~~\nVi Vi thấy rất ngờ vực, tại sao sinh ra hai đứa, một thì cực kỳ nghịch ngợm, một lại vô cùng yên tĩnh? Không thể trung hòa một chút sao? Gene này phân bổ kiểu gì vậy!\nLúc Vi Vi nằm ổ cực kỳ chán nản, đã dựa vào việc suy ngẫm vấn đề này để cho qua thời gian.\nTừ khi em trai ra đời, Tông Tông cũng đã an phận hơn nhiều, thường xuyên đạp lên chiếc ghế nhỏ để bò mọp bên xe nôi ngắm em trai mình, nói chuyện với nó, thỉnh thoảng dùng bàn tay mũm mĩm sờ soạng, nhéo em mình, nhưng cậu nhóc Minh Nguyệt hoàn toàn phớt lờ.\nTông Tông hát cho cậu em nghe bài hát mới học được trong tivi, cậu bé vốn đang chìm trong suy tư nghe được một lúc bèn lật tấm thân núng nính lại, đưa đít vào mặt với Tông Tông, bắt đầu ngủ. Ông anh nhỏ không thích hát cho cái mông phúng phính nghe, ngừng lại, hụt hẫng một lúc lâu, sau đó buồn bã chạy đến trước gi.ường mẹ, báo cáo: “Mẹ ơi, em trai hình như hơi ngốc nghếch.”\nVi Vi đang húp canh gà bị sặc nghẹn.\nTông Tông đã lo lắng rất lâu cho cậu em ngốc của mình, cho đến khi về sau đi mẫu giáo mới hiểu ra. Ngày đầu tiên từ trường về, cậu nhóc nói với mẹ bằng vẻ khoái trá: “Mẹ ơi, em trai ngốc một chút cũng chả sao, mấy đứa bạn trong trường cũng rất ngốc.”\nVi Vi: “…”\n \n\n", " NGOẠI TRUYỆN 5: ÁNH TRĂNG SÁNG Ở ĐẦU gi.ường HAI ANH EM \nVi Vi dạy Minh Tông đọc thơ.\n“Đầu gi.ường ánh trăng rọi, Ngỡ mặt đất phủ sương, Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, Cúi đầu nhớ cố hương.”\nTuy dạy Tông Tông một lần là đọc được, nhưng Vi Vi cảm thấy trẻ con học rồi sẽ quên, thế là hôm sau lại dạy lại lần nữa. Ngày thứ ba, Vi Vi tiếp tục ôn tập cho nó: “Đầu gi.ường ánh trăng rọi…”\nTông Tông hỏi vẻ nghiêm túc: “Mẹ, mẹ chỉ biết có mỗi một bài thơ thôi hả? Ông nội và bà nội biết rất nhiều.”\nVi Vi xấu hổ: “Mẹ là học sinh ban tự nhiên… Bảo bố con dạy đi…”\nVi Vi bị con trai coi thường, nước mắt đầm đìa chạy đến phòng đọc sách tìm chồng, vứt quyển tuyển tập thơ xuống cho anh: “Anh đi dạy nó đi, gene nhà anh ăn hiếp người ta quá đáng…”\nÔng bố bị đuổi ra khỏi phòng đến ngồi cạnh con trai, nhìn quyển sách trong tay, đó là “Một trăm bài thi từ khai sáng” mà Vi Vi mua, các tuyển tập thơ bên trong đều là những bài rất đơn giản và dễ đọc. Tiêu Nại lật lật một hồi rồi ném sang một bên, bế con trai lên, dạy nó một bài…\n“Thiên thượng bạch ngọc kinh, ngũ lầu thập nhị thành…”\nVẫn là thơ của Lý Bạch, tên là “Kinh loạn ly hậu thiên ân lưu dạ lang ức cựu du thư hoài tặng Giang Hạ Vỹ thái thú lương tể”… Tên đã dài, bài thơ còn dài hơn… [miễn cho em dịch nghĩa nhen = =]\nTiểu Tông Tông nghệch ra. Người nào đó không hề thấy xấu hổ vì đã bắt nạt con trai, lại còn tỏ ra hài lòng sờ sờ đầu nó: “Sau này đừng bắt nạt vợ của bố nữa.”\n\n****** \nCô Vương ở trường mẫu giáo vô cùng yêu thíchTông Tông, dỗ dành bắt chuyện với cậu nhóc: “Tông Tông biết đọc thơ không?”\nTông Tông: “Biết.”\n“Biết đọc thơ gì nào?”\nTông Tông nghiêng đầu: “Biết hết.”\nCô giáo toát mồ hôi: “Vậy Tông Tông thích bài thơ nào nhất?”\nTông Tông vừa nghịch tàu lửa nhỏ vừa tiện miệng đọc lưu loát: “Đầu gi.ường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương.”\nCô giáo không ngờ cậu nhóc lại đọc lưu loát như thế, vui mừng hỏi: “Tông Tông sao lại thích bài này?”\nTông Tông ngẩng lên, nói rõ ràng: “Vì em trai là ánh trăng!”\nCô giáo mơ hồ ing~~~: Con đang nói cái gì thế…\n\nTrường mẫu giáo nhanh chóng mở cuộc họp phụ huynh, các thầy cô muốn tổ chức các tiết mục để biểu thị thành quả dạy dỗ cho phụ huynh biết. Tiết mục cô Vương đăng ký là bé Tiêu đọc thơ. \nHiệu trưởng trường cho chạy trước chương trình để kiểm tra chất lượng, rất hài lòng vì Tông Tông đọc thơ, cô Vương thấy hiệu trưởng thích thú bèn tiếp tục tâng bốc: “Cậu nhóc còn biết bài thơ đó có ý nghĩa gì nữa cơ.”\n“Thật không?” Hiệu trưởng càng vui mừng, hỏi Tông Tông: “Tông Tông, thế ‘đầu gi.ường ánh trăng rọi’ là gì nào?”\nTông Tông xếp khối hình, đáp lại bằng chất giọng non nớt vương mùi sữa: “Em trai ở đầu gi.ường không mặc áo và quần!”\nCô: …\nHiệu trưởng: Khụ… cô Vương à…\nCô Vương nước mắt tuôn tràn, rõ ràng hôm qua hỏi cậu nhóc còn nói ánh trăng chiếu ở đầu gi.ường cơ mà!!! Sao đột ngột biến thành câu trả lời có rating + thế này!!!\nHaizzz, cô ơi… đám nhóc họ Tiêu từ người lớn đến kẻ nhỏ, đều sẽ đột ngột biến thành sát thủ thế đấy = = ", "Chuyện hay thế hok đọc thì quá phí........", "Chuyện hay thật. Hết rồi hả bạn?", "Nhất Tiêu Nại Hà và Lô Vĩ Vi vi quá đẹp đôi quả là trai tài gái sắc ,", "Hình như còn mấy đoạn ngoại truyện nữa nhưng mình hok tìm dk" ] }
kenhsinhvien
_doc
85c9614d98ea465f1ead673a2e234c9b
1
null
{ "item_id": "85c9614d98ea465f1ead673a2e234c9b", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/cuoi-rung-ca-bung.14017/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Rạp phim", "datetime": "10/1/2011", "title": "Cười rụng cả bụng", "post": "\n\n\n\n \n\n\n\n\n\n \n\n\n\n\n\n", "replies": [ "Hay lắm.cố gắng lên nha bạn", "Ủa mấy cái này có rùi mà" ] }
kenhsinhvien
_doc
4ca21433c765767d15e8d5513e935b7e
1
[ "replies.keyword" ]
{ "item_id": "4ca21433c765767d15e8d5513e935b7e", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/vuot-qua-ngan-nam-yeu-chang.13328/page-12", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Phòng truyện", "datetime": "28/12/2010", "title": "Vượt qua ngàn năm yêu chàng", "post": "", "replies": [ "Chương 163\n\nTư Mã Nhuệ không trả lời, đánh giá đình viện một chút, trong lòng rất kinh ngạc, lãnh cung có bộ dáng gì hắn không phải không biết, chính là nơi này không giống như là lãnh cung, ngược lại như là một tiểu đình viện thực thoải mái. Mấy ngày trước nghe Tiểu Đức tử nói về tình huống nơi này của Mộ Dung Phong, trong lòng còn có ý tò mò, không biết một nữ tử nhu nhược giống như Mộ Dung Phong, như thế nào có khả năng thu dọn một lãnh cung đã hoang vu nhiều năm như vậy? \n\nNay đi vào nơi này, thật đúng là hoảng sợ.\n\n\nTừ rất xa đầu tiên là thấy một đình viện nho nhỏ, so sánh với Hợp Ý Uyển còn tinh xảo hơn rất nhiều, tảng đá xếp lên nhau mà thành, ngăn nắp, thật ngoài sức tưởng tượng, bên ngoài bức tường cao có chút sắc xanh hoa cỏ, trên cửa treo một cái biển hình chữ nhật, bên trên thực sự có ba chữ xinh đẹp “Mẫn Phong cư”. Tiểu Đức tử không có nói sai.\n\n\nMẫn Phong cư? Vì sao phía trước lại có một chữ Mẫn? Chữ Phong có thể lý giải, bởi vì tên của Mộ Dung Phong chính là một chữ Phong, nhưng còn chữ Mẫn? Làm thế nào giải thích?\n\n\nNhìn nhìn Tư Mã Minh Lãng, Tư Mã Nhuệ mỉm cười, lại cười đến Tư Mã Minh Lãng trong lòng rùng cả mình, Tư Mã Nhuệ từ lúc làm Hoàng Thượng cùng trước kia có chút không giống nhau, làm cho hắn trở nên trong lòng có hàn ý, không còn là một Thái tử đơn giản bốc đồng nữa, mà là một quân vương tâm tư kín đáo.\n\n\n“Hoàng thúc thật là có hứng thú, nơi này quả thật là một nơi tốt để đi, một cái lãnh cung nho nhỏ, thế nhưng nàng lại làm cho ra được như thế, đến thực làm cho trẫm giật mình.” Tư Mã Nhuệ lẳng lặng nhìn Mộ Dung Phong, trong ánh mắt có rất nhiều tìm tòi nghiên cứu, lại giấu ở phía sau vẻ tươi cười thản nhiên nhưng chẳng phải ấm áp, “Trẫm bảo ngươi sao kinh Phật đã sao như thế nào rồi?”\n\n\nMộ Dung Phong chỉ chỉ cái bàn sau cửa sổ, thản nhiên nói: “Đã sao được một chút, đều đặt trên bàn, bất quá, cách lúc sao xong một bộ kinh thư còn rất sớm, đến làm cho Hoàng Thượng thất vọng rồi.”\n\n\nTư Mã Nhuệ lẳng lặng tiêu sái vào trong phòng, trong phòng không có nhiều đồ đạc lắm, chỉ có một chiếc gi.ường, đệm chăn xếp gọn gàng, một chiếc bàn, trên bàn có một bộ trà cụ, một cây nến, cạnh cửa sổ có một chiếc bàn học, bên trên là kinh Phật đang sao. Tư Mã Nhuệ tùy ý giở ra một chút, sao thật sự là chỉnh tề, nhìn ra được lúc sao tâm tình bình thản, người cũng lạnh nhạt.\n\n\nTrên bàn còn có một bộ họa, là họa đình viện bên ngoài, đại khái là tùy ý mà họa ra, đình viện tịch mịch, vài cọng cây cỏ, ngẫu nhiên có con bướm bay qua, trên bàn có một chén rượu, nhưng lại không có người, im lặng mà u buồn, nhìn có vài phần đau thương lại thản nhiên\n\n\nTư Mã Nhuệ có chút ngoài ý muốn, nét vẽ của bức họa này, cùng bức họa treo trên tường ở Hợp Ý Uyển cơ hồ là giống nhau như đúc, bức họa kia là Yên Ngọc treo lên, ngày ấy hắn trở về Yên Ngọc đang treo bức họa đó lên trên tường.\n\n\nYên Ngọc nay coi như là tổng quản Hợp Ý Uyển, cũng không thường nói chuyện, cùng Yên Ngọc trước kia trong trí nhớ của hắn thiếu đi vài phần hiền hoà, hơn vài phần nghiêm khắc, nhất là đối với Hạ Hà, thật là hà khắc, tối hôm qua bởi vì Hạ Hà làm việc không cẩn thận, đã bị Yên Ngọc nhìn thấy và quở trách, giống như rất ít khi thấy Yên Ngọc đối đãi với hạ nhân như thế, vẫn đều là hòa khí. Người được Thái hậu tự tay dạy dỗ ra để ở bên người hắn như thế nào lại kém được?\nBan đầu hắn còn tưởng rằng là do người nổi danh nào đó họa, nay nhìn thấy bức họa Mộ Dung Phong đặt trên bàn, mới đột nhiên kinh ngạc, đây căn bản là cùng một người họa ra.\n\n\nHắn dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, nói với Tiểu Đức tử phía sau: “Đi.”\n\n\nTiểu Đức tử sửng sốt, đi theo Tư Mã Nhuệ vội vàng rời đi. Tư Mã Minh Lãng cùng Mộ Dung Phong nhìn thoáng qua lẫn nhau, không hiểu được có chuyện gì. Tư Mã Nhuệ hiện tại tính tình thật đúng là khó hiểu.\n\n\nTrở lại Hợp Ý Uyển, còn chưa vào cửa, chợt nghe thanh âm của Yên Ngọc đang giáo huấn Hạ Hà, chỉ cần vừa nghe thấy loại ngữ khí nói chuyện này, Tư Mã Nhuệ không cần xem cũng biết là giáo huấn Hạ Hà, cũng không biết bởi vì sao, Yên Ngọc đối với Hạ Hà, mà cũng không chỉ là Hạ Hà, còn có Mạnh Uyển Lộ, giống như có thành kiến, thấy thế nào cũng như không vừa mắt.\n\n\n“Còn tranh luận! Nơi này là nơi của Hoàng Thượng, để cho ngươi đi chung quanh làm loạn sao? Không theo hầu chủ tử của ngươi, đi chung quanh dạo còn ra thể thống gì?” Thanh âm của Yên Ngọc đều là bất mãn, lúc nói ra thanh âm cũng có chút cao, giống như lửa giận trong lòng tràn ra. Hạ Hà này, phỏng chừng lại ở trong Hợp Ý Uyển chạy loạn, vừa vặn bị Yên Ngọc phát hiện.\n\n\n“Yên Ngọc, đến thư phòng gặp ta.” Tư Mã Nhuệ nói, nhìn nhìn Tiểu Đức tử, nói, “Chuẩn bị chút vật phẩm tị hàn, còn có quần áo Mộ Dung Phong mặc trước đây đưa đến đó, hiện tại đã là đầu thu, dần dần có hàn ý, chỗ đó lại rét lạnh. Phân phó thái giám quản lý vật phẩm hậu cung, bảo bọn họ không được cắt xén đồ dùng của Mộ Dung Phong.”\n\n\n“Vâng.” Tiểu Đức tử đáp ứng, xoay người rời đi.\n\n\nYên Ngọc đi vào thư phòng, trên mặt biểu tình thản nhiên, cúi đầu không hé răng.\n\n\n“Yên Ngọc, Hạ Hà kia là lần đầu tiến cung, có chút không hiểu quy củ, có việc gì thì chậm rãi nói với nàng ta, không nên hơi một tí liền phát hỏa, trẫm thấy nàng ta gặp ngươi liền giống như chuột gặp phải mèo vậy.” Tư Mã Nhuệ cười cười nói, “Yên Ngọc, ngươi giống như tính tình đã biến đổi, trẫm nhớ rõ ngươi trước kia là một nữ tử ôn hòa trầm tĩnh, tổ mẫu vẫn khen ngươi có khả năng, cho nên sai khiến đến nơi này của trẫm, như thế nào mà nay trẫm làm Hoàng Thượng còn chưa có học được kênh kiệu, ngươi đã trở nên lợi hại trước rồi.”\n\n\nYên Ngọc cúi đầu, thản nhiên nói: “Yên Ngọc chỉ là làm trách nhiệm của chính mình, Hoàng Thượng mỗi ngày bận rộn, như thế nào biết Yên Ngọc thay đổi hay không, nô tỳ không cảm thấy chính mình thay đổi, lại cảm thấy Hoàng Thượng thay đổi rất nhiều, không giống trước kia, nô tỳ nhớ rõ Tứ thái tử trước kia là một người như thế nào, nhưng lại không hiểu được Hoàng Thượng nay là một người như thế nào.”\n\n\nTư Mã Nhuệ không trách việc nàng dám tranh luận, chỉ chỉ bức họa treo trên tường thư phòng hỏi: “Tranh này là do ai họa? Là ai bảo ngươi treo lên?”\n\n\n“Đó là Thái tử phi của ngài họa lúc ngài còn làm Thái tử, cũng là Hoàng Thượng ngài bảo nô tỳ treo lên, ngài như thế nào chính mình lại không nhớ rõ.” Yên Ngọc vẫn đang thản nhiên nói.\n\n\n“Thái tử phi của trẫm? Ngươi là nói lúc trẫm vẫn là Thái tử, Mộ Dung Phong họa? Sau đó trẫm bảo ngươi treo lên? Vì sao trẫm một chút ấn tượng cũng không có?” Tư Mã Nhuệ có chút nghi hoặc.\n\n\n“Ngài từ lúc làm Hoàng Thượng, những chuyện nhớ rõ càng ngày càng không rõ ràng lắm.” Yên Ngọc cũng có chút nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Tư Mã Nhuệ liếc mắt một cái, trong lòng âm thầm suy nghĩ, Tư Mã Nhuệ như thế nào lại kém trí nhớ như thế? Miệng tiếp tục nói, “Đây là ngài cùng Thái tử phi, cũng chính là Mộ Dung phi bây giờ, lúc còn ở tại phủ Tứ thái tử, Mộ Dung phi tự tay họa, lúc đó quan hệ của ngài cùng Mộ Dung phi còn chưa được tốt, ngài còn lưu luyến ở Nguyệt Kiều các. Sau lại chuyển đến Hợp Ý Uyển, ngài bảo nô tỳ đem bức họa treo tại trên tường thư phòng, bởi vì lúc ấy Yên Ngọc phải lo nhiều chuyện nên nhất thời quên mất, sau mới nhớ tới tìm để treo lên, đáng tiếc ngài lúc này đã đem Mộ Dung phi đuổi ra ngoài. Bức họa liền đã quên bóc ra. Nếu là ngài nhìn không vừa mắt, Yên Ngọc liền bóc ra cho ngài, đem treo ở trong phòng nô tỳ đi. Nô tỳ nhìn thấy rất thích, ước gì có thể treo tại trong phòng chính mình. Ngài có muốn hiện tại nô tỳ liền bóc ra hay không?”\n\n\n“Thôi, cứ treo tại kia đi.” Tư Mã Nhuệ hơi nhíu mày một chút, nhìn Yên Ngọc, lẳng lặng hỏi, “Tật xấu trí nhớ kém này của trẫm là từ khi nào thì bắt đầu ?”", "Chương 164\n\n“Lúc xảy ra chuyện bên Tường Phúc cung, thái hậu nương nương cho truyền người đến Bình Dương cung. Ngày ấy người đi một đêm không về. Việc đầu tiên người làm sau đó là đuổi Mộ Dung phi đi rồi đưa Mạnh cô nương về đây. Trước đây không phải người ghét nhất Mạnh cô nương sao? Sao đột nhiên lại có thể sủng ái nàng được? Nàng ta có điểm gì so sánh được với Mộ Dung phi? Người vừa lên làm hoàng thượng thì cả bản thân cũng thay đổi mất rồi.” Yên Ngọc nhỏ nhẹ nói với Tư Mã Nhuệ, vừa nói vừa quan sát phản ứng của hắn trong lòng thầm thấy kỳ quặc. Như thể hắn không nhớ ra bản thân hắn trước kia? Có vấn đề gì sao? Còn thái hậu nương nương nữa. Sao đột nhiên bà thay đổi thái độ với Mộ Dung Phong. Trước kia sủng ái là thế nay lại hoàn toàn lãnh đạm. Rốt cuộc Mạnh Uyển Lộ đã dùng phương thức gì để có thể thay đổi hoàn toàn cục diện?\n\n“Bình Dương cung ư?” Tư Mã Nhuệ sửng sốt nhìn Yên Ngọc lơ đãng hỏi một câu, “Trước kia trẫm thực sự sủng ái Mộ Dung Phong sao?”\n\n\n“Thực ra ban đầu người cũng không sủng ái Mộ Dung phi.” Yên Ngọc cảm thấy kỳ quái rốt cuộc Tư Mã Nhuệ đang có ý đồ gì. Sao hắn lại hỏi một vấn đề hiển nhiên như thế? Hắn đối đãi với Mộ Dung Phong thế nào chẳng phải trong lòng hắn rõ nhất sao? Vì sao lại còn hỏi hạ nhân như thế? Nếu không phải hắn vẫn giữ mọi thói quen từ trước, khuôn mặt cùng nụ cười không hề khác lạ, Yên Ngọc thực sự nghĩ Tư Mã Nhuệ này không phải là Tư Mã Nhuệ trước kia mà là một người hoàn toàn khác. “Lúc đầu người rất ghét nàng nhưng sau một thời gian người dần dà yêu nàng.”\n\n\nTư Mã Nhuệ hoàn toàn mơ hồ vì sao hắn không hề có chút ấn tượng nào?\n\n\n“Thỉnh Lệ phi tới đây gặp trẫm.” Tư Mã Nhuệ ra lệnh. Trong đầu hắn đột nhiên có suy nghĩ Lệ phi nhất định sẽ biết câu trả lời.\n\n\n“Lệ phi nương nương đã bị thái hoàng thái hậu nương nương giam lỏng trong cung không cho phép bất kỳ ai tiếp cận nàng. Yên Ngọc vô dụng không thể mời Lệ phi đến cho người được.” Yên Ngọc nhẹ giọng, “Mấy ngày trước Lệ phi nương nương lén đên thăm Mộ Dung Phi mang chút quần áo và thực phẩm. Hoàng thái hậu biết được liền phân phó thị vệ đem nàng giam lỏng ở tiểu viện trong Bình Dương cung. Không cho phép nàng ra ngoài nửa bước cũng không cho bất kỳ ai tiếp cận. Dù cho là Yên Ngọc nhận mệnh của người cũng không được vào. Thái hoàng thái hậu có chỉ ngoại trừ thái hoàng thái hậu bất luận là kẻ nào cũng không được tiếp cận Lệ phi nương nương.”\n\n\nTư Mã Nhuệ sửng sốt nhíu mày. “Ngoại trừ trẫm, còn có ai thay đổi cách đối đãi với Mộ Dung Phong không?”\n\n\n“Đương nhiên là thái hoàng thái hậu ạ.” Yên Ngọc cúi đầu nhẹ nhàng đáp. “Trước kia thái hoàng thái hậu vốn rất yêu quý Mộ Dung phi. Ngay cả trước khi người sủng ái Mộ Dung phi thái hoàng thái hậu đã thường xuyên sai Tiểu Đức tử cho vời Mộ Dung phi đến Tường Phúc cung. Lúc Mộ Dung phi mất tích thái hoàng thái hậu còn vô cùng lo buồn. Nhưng hiện tại có lẽ vì chuyện của Mộ Dung Thanh Lương thái hoàng thái hậu liền gay gắt với Mộ Dung phi như thế đấy.”\n\n\n“Mộ Dung Phong mất tích ư? Nàng mất tích khi nào?” Tư Mã Nhuệ kinh ngạc hỏi lại.\n\n\n“Hoàng thượng người có sao không? Người đừng làm Yên Ngọc sợ.” Yên Ngọc sửng sốt nhìn Tư Mã Nhuệ không biết nói gì cho phải. “Nếu không phải Mộ Dung phi mất tích nửa năm sao có chuyện người thú Mạnh cô nương. Cũng vì Mộ Dung phi mất tích thái thượng hoàng sốt ruột mới ra mệnh lệnh ép người cưới Mạnh cô nương. Lúc ấy người còn không chịu tuân mệnh còn chưa tháo hỷ khăn trên đầu cô nương ta, đuổi cô nương ta trở về nhưng cô nương ta nhất định không chịu rời đi. Thái hoàng thái hậu lúc này mới ban Hợp Ý Uyển cho người và Mộ Dung phi. Đừng nói đến cả chuyện này người cũng không nhớ nhé?”\n\n\nTư Mã Nhuệ cau mày, tất thảy những việc này khiến hắn vô cùng buồn bực. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại có thể như vậy được? Nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra mà hắn không hề hay biết. Nếu không như thế Yên Ngọc đã không sửng sốt đến vậy.\n\n\n“Dù là bất kỳ kẻ nào ngươi cũng không được nói chuyện đêm nay ngươi từng nói chuyện với trẫm. Nếu có bất kỳ tin tức phong thanh nào trẫm nhất định sẽ không tha mạng cho ngươi!” Tư Mã Nhuệ nhìn thấy thân ảnh Tiểu Đức tử từ phía xa liền phất tay nhỏ giọng nói, “Không còn việc gì nữa ngươi lùi xuống đi.”\n\n\nYên Ngọc gật đầu rời đi, Tiểu Đức Tử bước đến khó khăn bẩm báo: “Khởi bẩm hoàng thượng, nô tài vừa ở chỗ Mộ Dung phi về. Mộ Dung phi nhờ nô tài chuyển lời rằng: ‘Phiền người bớt thất thường đi để những người khác còn biết phải đối phó thế nào.”\n\n\nYên Ngọc suýt bật cười thành tiếng khó nhọc nén lại xoay người bước nhanh ra khỏi thư phòng.\n\n\nTư Mã Nhuệ mỉm cười khẽ khàng hỏi: “Vì sao nàng lại nói với trẫm những lời này?”\n\n\nTiểu Đức tử khó nhọc đáp: “Lúc nô tài đến Mộ Dung phi đang chép kinh. Nô tài giải thích lý do sao nô tài lại đến đấy. Mộ Dung phi nghe xong liền nói một câu như vậy sao đó chẳng nói thêm lời nào nữa. Nô tài cũng không biết vì sao nàng lại nói vậy.”\n\n\nTư Mã Nhuệ đột nhiên lơ đãng hỏi. “Tiểu Đức tử, có phải trước kia ngươi thường đi theo tổ mẫu? Là nô tài tổ mẫu tín nhiệm nhất không?”\n\n\nTiểu Đức Tử gật đầu: “Dạ phải. Từ lúc nô tài tiến cung đã được phân ở Tường Phúc cung. Sau đó được thái hoàng thái hậu đề bạt trở thành thân cận bên cạnh Thái hoàng thái hậu. Gần đây Thái hoàng thái hậu mới cử nô tài sang đây hỗ trợ hoàng thượng.\n\n\n“Tổ mẫu trước kia không phải luôn quan tâm đến Mộ Dung Phong sao? Chẳng lẽ người lại không lén đến thăm nàng ta?” Tư Mã Nhuệ nhẹ giọng hỏi như thể chẳng phải quan tâm gì chỉ là buột mồm nói một câu. “Hoàng thúc cũng đi suốt. Nhân duyên của Mộ Dung Phong cũng không tệ nha.”\n\n\n“Nô tài không rõ nhưng quả thật trước kia thái hoàng thái hâu rất sủng ái Mộ Dung phi. Đôi khi người còn ghen tức với nàng ta nữa.” Tiểu Đức Tử mỉm cười có chút khó xử cúi đầu, “Nô tài mù quáng không biết chuyện thiêu hạ đại sự. Có lẽ đôi khi thiên hạ đại sự quan trọng hơn tư tình nữ nhi nhiều. Thái hoàng thái hậu cũng vì Đại Hưng mà nhọc lòng nghĩ ngợi. Nếu không có chuyện của Mộ Dung Thanh Lương tất thảy mọi chuyện đã chẳng thay đổi gì.”\n\n\n“Không có gì thay đổi?” Tư Mã Nhuệ nhấp trà hỏi lại khẽ khoát ống tay áo. “Ngươi cũng lui xuống được rồi. Trẫm cần yên tĩnh một lát đừng để ai vào đây quấy rầy trẫm kể cả Mạnh phi. Nếu nàng có việc cần tìm trẫm cứ bảo trẫm mệt mỏi cần nghỉ ngơi. Nếu nàng có việc bảo nàng khi khác hãy đến.”\n\n\nTiểu Đức Tử đáp ứng rời đi.\n\n\nTư Mã Nhuệ lặng lẽ đứng trong thư phòng đầu óc hỗn loạn nhiều thứ.\n\n\nNếu Yên Ngọc nói thật, chính là lúc hắn bị tổ mẫu triệu đến Bình Dương cung, trở về liền đột ngột thay đổi. Yên Ngọc nói hắn bị mất trí nhớ nhất định là có chuyện gì đó khúc mắc ở đây.\n\n\nLệ phi đột nhiên bị giam lỏng chắc chắn là vì nàng biết chuyện không nên để cho người khác biết. Ngừơi không nên biết chuyện nhất khẳng định là hắn vì có quan hệ cá nhân với Lệ phi ngoài hắn thì còn ai vào đây. Tổ mẫu nhất định đang cố giấu hắn chuyện gì đó. Chuyện này với Mộ Dung Phong hẳn là có liên quan. Rốt cuộc là chuyện gì mới được?\n\n\nChuyện xảy ra ở Bình Dương cung hắn nhất định phải tìm hiểu bằng được!", "Chương 165\n\nDùng xong bữa thiện trưa Ngô phi bồi lão thái hậu đến Bình Dương cung tản bộ.\n\n\n“Tổ mẫu cũng thật cao hứng.” Tư Mã Nhuệ không biết từ đâu xông ra cười hớn hở đón đầu lão thái hậu.\n\n\nNhìn hắn vui vẻ như vậy lão thái hậu cũng có chút chột dạ không rõ nguyên do cứ cho là trong lòng có quỷ. Lão thái hậu mỉm cười với tôn nhi: “Hôm nay không bận sao? Còn có thời gian đến thăm tổ mẫu?”\n\n\n“Không có gì bận. Việc trong triều đã giải quyết xong bãi triều trở về Hợp Ý uyển liền ghé qua thăm tổ mẫu. Cũng đã mấy ngày không đến thỉnh an người người vẫn khỏe chứ ạ?” Tư Mã Nhuệ ôn hòa tiếp, “Tôn nhi đã ra lệnh cho Mộ Dung Phong sao kinh phật an ủi người. Nguyên là muốn trách phạt nàng ấy nhưng nhìn khí sắc người mấy hôm nay đúng là phương thức này có chút hiệu quả. Sớm biết như vậy đã bắt nha đầu kia sớm làm việc này. Trước kia không phải tổ mẫu rất sủng nàng sao? Biết sớm phụ thân nàng sẽ sinh sự người nên quản giáo nàng thật nghiêm.”\n\n\nLão thái hậu có chút sửng sốt. Không phải Lệ phi nói Tư Mã Nhuệ sẽ không nhớ bất kỳ chuyện gì liên quan tới Mộ Dung Phong sao? Sao nay hắn lại nhớ rõ trước kia bà sủng ái Mộ Dung Phong? Chẳng lẽ là nô tài lắm miệng nói chuyện không nên nói sao? “Nhuệ nhi, vốn là việc nhỏ con để ý đến làm gì. Việc đại sự trong triều mới là việc con cần quan tâm đến lúc này.”\n\n\n“Nhuệ nhi biết chứ. Chỉ là thuận mồm nói ra thôi. Nhuệ nhi còn nhớ rõ ràng ngày trước người còn trách Nhuệ nhi không chịu sủng ái nàng. Nếu trước kia tổ mẫu không sủng ái nha đầu kia hẳn con còn chẳng chú ý đến nàng.” Tư Mã Nhuệ mỉm cười vô tư nói. Nhìn qua Ngô phi cười cười tiếp, “Nghe nói Ngô Mông đại tướng quân dạo này tâm tình không tốt. Phải chăng vẫn còn lưu luyến Mộ Dung Du?”\n\n\nNgô phi vội vàng cười theo: “Có lẽ dạo này tình hình chiến sự căng thẳng nên có chút mệt. Ngô Mông sao dám có ý nghĩ này. Mộ Dung Du là tội thần chi nữ. Hoàng thượng còn vì Đại Hưng mà từ bỏ Mộ Dung Phong. Ngô Mông hắn sao dám nghĩ đến tư tình cá nhân. Hoàng thượng người đừng nói đùa như thế.”\n\n\nTư Mã Nhuệ cười cười nói tiếp: “Ngô Mông cùng Mộ Dung Du hai người vợ chồng ân ái thắm thiết. Mộ Dung Du ở biên ải xa xôi, chuyện Mộ Dung Thanh Lương làm nếu có nàng can dự biên ải tất đã có biến. Nghĩ kỹ thì thật ra chuyện Mộ Dung Thanh Lương làm nữ nhi của ông ấy vốn không biết chỉ có mình ông ta tự sắp đặt từ đầu đến cuối. Thậm chí cũng chẳng ai biết chuyện của Xuân Đào thật ra là thế nào.Cho nên cũng có thể nói Mộ Dung Du vốn cũng chẳng có tội tình gì.\n\nKhông bằng thế này việc Mộ Dung Du xuống tóc làm ni cô cũng là chuyện bất đắc dĩ chi bằng trẫm chuẩn cho nàng hoàn tục. Chỉ cần Ngô Mông đại tướng quân không để ý nàng là tội thần chi nữ nguyện ý tiếp nhận nàng trẫm sẽ để cho nàng trở về bên cạnh Ngô Mông đại tướng quân. Còn có trẫm nghe Ngô Mông tấu rằng thực ra Mộng Dung Du đang mang bầu. Dù Mộ Dung Du là tội thần chi nữ thì cái thai trong bụng nàng ta cũng chẳng có tội tình gì liền miển tội cho nàng đi.”\n\n\nNgô phi sửng sốt nhìn Tư Mã Nhuệ. Thật không nghĩ được Tư Mã Nhuệ chịu bỏ qua cho Mộ Dung Du, còn cho phép nàng đoàn viên cùng Ngô Mông. “Hoàng thượng ân điển, Ngô Mông không biết phải cảm tạ thế nào. Tạ ơn Hoàng thượng khai ân. Ta lập tức đi thông báo với hắn, hắn nhất định sẽ mừng điên lên.”\n\n\nNhìn Ngô phi rời đi, Tư Mã Nhuệ tựa như vô tình nhìn lão thái hậu mỉm cười: “Nay Mộ Dung Thanh Lương cũng đã quy tiên, người thân của hắn cũng không nên bị trách phạt quá nặng? Trẫm cũng đã nghĩ qua rồi Mộ Dung Hoa lấy đường tỷ, Mộ Dung Mân là hiền tế thủ phủ đại nhân. Nều sau này thực sự giáng bọn họ xuống làm thường dân chỉ sợ khiến đường tỷ chịu nhiều ủy khuất, thủ phủ đại nhân chắc cũng không muốn hiền tế mình phải chịu khổ. Không bằng cho bọn họ một cái nhân tình, mọi người đều vui vẻ. Không biết ý tổ mẫu thế nào?”\n\n\nLão thái hậu ngập ngừng đáp: “Người là hoàng thượng người cảm thấy làm thế nào thích hợp thì làm. Vậy người tính làm xử lý Mộ Dung Thiên với Mộ Dung Phong thế nào? Mộ Dung Tuyết đã chết nhưng hai tỷ muội kia vẫn còn sống.”\n“Hạ táng Mộ Dung Tuyết thế nào là chuyện của phụ thân. Cứ để phụ thân quyết định cho lương tâm người bớt áy náy đi. \n\nTrước nay phụ thân vẫn luôn nghĩ người mắc nợ Mộ Dung Tuyết nên luôn rầu rĩ không vui, cứ để người làm việc gì đó giúp người thoải mái. Nói không chừng đối với mẫu thân và Ngô phi đây cũng à chuyện tốt. Về phần Mộ Dung Thiên thương thế còn chưa khỏi hẳn, Tư Mã Triết lại bị đày vào Tư Quá Uyển. Thật ra thì Tư Mã Triết bản chất huynh ấy cũng không xấu chỉ là không may gặp phải Hồng Ngọc. Nay hắn đã kinh qua kiếp nạn này hẳn cũng đã thông suốt được nhiều. \n\nChi bằng cho hai người bọn họ đoàn viên còn có thể chiếu cố lẫn nhau. Dù sao Tư Mã Triết cũng là hoàng huynh của con cũng từng là đại thái tử, chỉ còn chút nữa huynh ấy đã thành hoàng đế dù bị giam lỏng trong Tư Quá uyển nhưng vẫn chuẩn cho huynh ấy thoải mái đôi chút. Dù sao chỗ ấy cũng hẻo lánh ít người chiếu cố tới huynh ấy. Nay tuy Tư Mã Cường đã trở về phủ Tam thái tử, tuy chỉ là một phủ đệ vô danh nhưng so với Tư Mã Triết còn tốt hơn gấp trăm lần huống hồ hắn còn có nha đầu của Lệ phi là Tiểu Ngũ chiếu cố cho hắn. Trẫm sẽ phái người xuống Tư Quá Uyển chiếu cố Tư Mã Triết, đợi Mộ Dung Thiên hồi phục trẫm sẽ cho hai người bọn họ đoàn viên. Qua chuyện của Hồng Ngọc chính ra tình cảm vợ chồng bọn họ tốt hơn nhiều.Còn về Mộ Dung Phong trẫm còn chưa nghĩ ta cách xử lý nàng.” Tư Mã Nhuệ nhíu mày nghĩ một chút rồi nói: “Chờ trẫm nghĩ ra rồi nói tiếp.”\n\n\nLão thái hậu trầm ngâm đoán không ra Tư Mã Nhuệ đang nghĩ gì trong đầu. Đã nhiều ngày nay bà vẫn nghe những triều thần ngợi khen cách xử lý việc triều chính của Tư Mã Nhuệ. Trong triều hắn xử sự rất đúng mực, xử lý sự vụ lưu loát sạch sẽ, phong cách làm việc rất chu toàn mạnh mẽ được lòng triều thần. Điều này làm thái hậu an tâm phần nào.\n\n\nTư Mã Nhuệ nhìn trời thán: “Đảo mắt đã tới mùa thu, Mộ Dung Phong trở về cũng đã một thời gian. Trẫm đang nghĩ việc Mộ Dung Phong mất tích cùng âm mưu của Mộ Dung Thanh Lương có quan hệ gì không? Nếu có liên quan trẫm nhất định sẽ không tha thứ cho nàng ta. Vì thế trẫm còn đang quan sát một chút mới quyết định được.”\n\n\n“Ngươi, ngươi–” Lão thái hậu giật mình phải chăng dược đã mất tác dụng?\n\n\n“Tổ mẫu người sao vậy?” Tư Mã Nhuệ lo lắng hỏi, trong mắt lại ánh lên một tia nhìn sắc bén dấu đi sau lớp mặt nạ thân thiết chỉ là lão thái hậu không phát hiện ra thôi, “Người không sao chứ?”\n\n\n“Ta không sao.” Thái hậu vội vàng đáp, “Nhuệ nhi, con còn bận lắm việc chính sự trọng yếu cần xử lý đừng ở đây mất thời gian với tổ mẫu. Con nhanh đi làm việc của con đi. Nếu rảnh rỗi cũng nên đến thăm phụ vương con một lát.”\n\n\n“Con không bận, còn định đến thăm người đây.” Tư Mã Nhuệ mỉm cười, “Nếu tổ mẫu đã nói thế tôn nhi không quấy rầy người nghỉ ngơi nữa, tôn nhi đi ạ.”\n\n\nThân ảnh Tư Mã Nhuệ vừa biến mất ở cửa, lão thái hậu đã đứng dậy truyền Tiểu An Tử: “Chúng ta đến gặp Lệ phi. Ta có việc cần bàn với nàng ta.”", "chương 166\n\nLệ phi tịch mịch nhàm chán ngồi nhìn một đôi bướm bay.\n\n\n“Lệ phi, ngươi có phải là đã ở trong thuốc động tay động chân hay không?” Lão Thái hậu làm cho Tiểu An tử canh giữ ở cửa, chính mình đi một mình vào, phất tay bảo tất cả thị vệ rời đi, nhìn Lệ phi, lớn tiếng hỏi.\n\n\n“Lại làm sao vậy?” Lệ phi khó hiểu hỏi.\n\n\n“Ngươi không phải nói hắn nhớ không nổi tất cả những chuyện có liên quan đến Mộ Dung Phong sao? Vì sao hắn hôm nay lại đến hỏi chuyện ta trước kia sủng ái Mộ Dung Phong, cùng với chuyện Mộ Dung Phong mất tích?” Lão Thái hậu oán hận nói, “Xem ra, hắn giống như đã nhớ ra không ít.”\n\n\nLệ phi sửng sốt, sau đó cười cười nói: “Lão Thái hậu, ngài đây là hiểu lầm Lệ phi. Hoàng cung này to lớn như thế, ngài bịt được miệng của một mình Lệ phi, nhưng sao có thể bịt được miệng của tất cả người trong toàn hoàng cung? Chuyện tình trước đây của Mộ Dung Phong cùng Hoàng Thượng không có ai không biết, khó tránh khỏi sẽ có người vô tình hoặc cố ý nhắc tới, làm cho Hoàng Thượng sinh nghi, nếu hắn dễ dàng bị lừa như một đứa trẻ, sợ là ngài sẽ không lựa chọn hắn làm Hoàng Thượng, đúng là bởi vì hắn thông minh nên ngài mới lựa chọn hắn, thậm chí không tiếc hy sinh cuộc sống hạnh phúc của nữ tử vô tội như Mộ Dung Phong.”\n\n\n“Vậy hắn vì cái gì lại cố tình để ý đến một người mà hắn cho rằng thập phần đáng ghét như thế? Ta cảm thấy hắn giống như căn bản là không có quên sự tồn tại của Mộ Dung Phong!” Lão Thái hậu lạnh lùng nói, “Ngươi không cần dùng hoa ngôn xảo ngữ gạt ta, ngươi nói cho ta biết, dược kia có phải hay không có kỳ hạn nhất định?”\n\n\n“Không có, chỉ cần hắn uống hắn sẽ quên.” Lệ phi thản nhiên nói, nhưng trong lòng lại tự nhủ, ta như thế nào có thể nói cho ngài lời nói thật, ngài nếu biết ta động tay động chân nhất định sẽ lập tức giết chết ta. “Nhưng vấn đề là, ta chỉ có thể cho Tư Mã Nhuệ quên Mộ Dung Phong, cũng không thể cam đoan hắn sẽ không lại yêu thương Mộ Dung Phong, chính ngài cũng biết, Mộ Dung Phong là một nữ tử xuất sắc như vậy, như thế nào có thể khiến cho người ta chán ghét đây? \n\nCho dù là ngài làm cho trong lòng Hoàng Thượng có ấn ký, nghĩ rằng Mộ Dung Phong là một người hắn ghét nhất, nhưng thấy nàng lại phát hiện là một nữ tử dịu dàng dễ thân, thanh lệ lịch sự tao nhã, hắn tự nhiên sẽ hoài nghi hoặc là sẽ một lần nữa thích nàng, đây là chuyện thực bình thường thôi. Có cái gì lạ đâu? Ngài lúc ấy thật đúng là không bằng rõ ràng giết chết…cũng không được, giấy không bọc được lửa, nếu có một ngày Hoàng Thượng biết được chuyện ngài đã làm nhất định sẽ hận ngài cả đời, trừ phi ngài làm cho Mộ Dung Phong biến thành một Mạnh Uyển Lộ thứ hai, nếu không Hoàng Thượng khó bảo toàn có thể hay không một lần nữa yêu thương nàng.”\n\n\nLão Thái hậu không nói gì.\n\n\n“Kỳ thật ngài cũng là nhiều chuyện, ngài cứ nhất định phải nhận định rằng, Hoàng Thượng sẽ vì Mộ Dung Phong mà không làm Hoàng Thượng, cũng không thể để một tội thần chi nữ làm Hoàng hậu của Đại Hưng vương triều. Kỳ thật cũng không phải trọng yếu như vậy, Hoàng Thượng cùng Mộ Dung Phong đều là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, nếu phân tích lợi hại, bọn họ nhất định sẽ đáp ứng gánh vác trách nhiệm, ngài nay lại cố tình nghĩ ra chủ ý này, thật sự là khiến sự việc càng rắc rối thêm. Còn có Mạnh Uyển Lộ kia, ngài thật sự định để nàng trở thành Hoàng hậu Đại Hưng vương triều sao? \n\nThật sự là đau đầu! Nghe nói tổ mẫu của nàng là người tiên hoàng tuyệt đối không cho phép lại bước vào hoàng cung nửa bước, các ngài lúc đó chẳng phải đem nàng gả cho Hoàng Thượng, thậm chí còn định để nàng trở thành Hoàng hậu sao? Ngài như thế nào không nghĩ tới, ngài đây cũng là vi phạm tổ huấn nha, nếu tiên hoàng dưới cửu tuyền có biết sợ là nhất định sẽ quở trách ngài.” Lệ phi chậm rãi nói xong, như thế nào nghe đều giống như vui mừng khi thấy người khác gặp họa.\n“Câm miệng!” Lão Thái hậu thở phì phì nói, “Đại Hưng vương triều không thiếu nữ tử có thể làm Hoàng hậu, ta tự nhiên sẽ thay Hoàng Thượng tuyển Hoàng hậu, không cần ngươi hao tâm. Người tới, trông giữ nghiêm ngặt hơn nữa, không cho phép Lệ phi rời đi phòng này nửa bước!”\n\n\nLệ phi nhún vai không nói gì.\n\n\nNhìn lão Thái hậu rời đi, Lệ phi mới nhẹ nhàng cười cười, nàng không có xem nhẹ tình yêu của Tư Mã Nhuệ cùng Mộ Dung Phong, máu của Mộ Dung Phong tại trong thuốc kia, thật giống như Mộ Dung Phong thủy chung vẫn giấu ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng Tư Mã Nhuệ, chỉ cần có cơ hội thích hợp cùng ngoại lực giúp, hắn có thể một lần nữa nhớ lại hết thảy, đến lúc đó không có bất luận kẻ nào có thể ngăn trở bọn họ yêu nhau!\n\n\nNghĩ vậy, vẻ mặt Lệ phi có chút hoảng hốt. Tư Mã Nhuệ kỳ thật cũng là người trân quý nhất ở sâu trong lòng nàng, chính là không thể nhắc tới, cho dù là yêu cũng phải giấu kín thật sâu, nàng không dám yêu, cũng không xứng yêu, lại càng không thể yêu, vì Ô Mông quốc, việc nàng có thể làm chỉ có thể là vụng trộm yêu, có thể giúp hắn một ít là tốt rồi.\n\n\nCó lẽ cách thời gian nàng rời đi đã còn không xa nữa, chính là cái thời điểm kia, Tư Mã Nhuệ sẽ giúp nàng sao? Sẽ để nàng yên lặng rời đi hoàng cung sao?\n\n\nChính là, lão Thái hậu trở nên thật sự là kì lạ, nàng trước kia không phải cái dạng người này, chẳng lẽ có chút sự tình gì chính mình không biết sao? Vẫn cảm thấy có chút gì đó không đúng, lại nói không nên lời, xa đâu không nói, chỉ cần nhắc tới Mộ Dung Phong, ánh mắt lão Thái hậu sẽ trở nên phi thường chán ghét cùng ngoan độc. Điểm này cũng không giống như lão Thái hậu nương nương trước kia luôn sủng ái Mộ Dung Phong.\n\n\nLão Thái hậu bảo Tiểu An tử mời Thái hậu tới, thương nghị chuyện vì Tư Mã Nhuệ một lần nữa tuyển Hoàng hậu, lời nói của Lệ phi đã nhắc nhở nàng, nếu vạn nhất Tư Mã Nhuệ một lần nữa yêu thương Mộ Dung Phong, có lẽ sắc lập Hoàng hậu vẫn là Mộ Dung Phong; Nếu là không yêu, Mạnh Uyển Lộ kia cũng thật sự là không thích hợp làm Hoàng hậu, tính cách quá mức mạnh mẽ, lúc ấy cũng là khẩn cấp mới nghĩ tới nàng, nay chỉ có thể tính cách khác.\n\n\nThái hậu có chút khó xử nhìn lão Thái hậu, trong lòng có chút thầm oán lão Thái hậu, kỳ thật con cháu đều có phúc của con cháu, nàng hao tâm như vậy làm cái gì.\n\n\n“Bà mẫu (mẹ chồng – chắc cả nhà cũng biết cách xưng hô này rồi phải không ^_^), nay Nhuệ nhi vừa mới làm Hoàng Thượng, bên người cũng chỉ có hai tần phi là Mộ Dung Phong cùng Mạnh Uyển Lộ, theo đạo lý mà nói, hẳn là nên vì hắn tuyển thêm vài người, nhưng hắn trước mắt không thể gần nữ sắc, chỉ sợ là tuyển đến đây, lại rơi xuống trong tay để người khác mượn cớ. Nếu những nữ tử mới tuyển đến này trong lúc vô ý nói ra chuyện Hoàng Thượng không thể gần nữ sắc, không phải là…” Thái hậu có chút bất an nói.\n\n\nLão Thái hậu sửng sốt một chút, điểm ấy nàng thật là không ngờ tới, nghĩ nghĩ nói: “Trước cứ lưu ý đã, có người thích hợp hãy đưa tiến cung, chỉ nói rằng hiện tại Hoàng Thượng chính sự bận rộn, những nữ tử đó trước ở trong cung học tập quy củ, đợi một năm sau sẽ viên phòng, như thế nào?”\n\n\nThái hậu nhìn nhìn lão Thái hậu, nghĩ nghĩ, nói: “Bà mẫu, tùy người quyết định đi.”\n\n\nLão Thái hậu hỏi: “Hoàng nhi nay cảm xúc như thế nào?”\n\n\nThái hậu có chút khó xử nói: “Đem chính mình một người nhốt tại trong phòng, đối với bức họa Mộ Dung Tuyết ngẩn người, chính là oán giận chính mình hại Mộ Dung Tuyết, nhất thời vẫn là không thể từ trong cảm xúc đó thoát ra được, hẳn là phải thêm một thời gian nữa mới tốt lên được.”\n\n\nLão Thái hậu mất hứng gật gật đầu: “Một khi đã như vậy, làm gì phải như lúc trước!”\n\n\nMẫn Phong cư, im lặng không tiếng động, thu ý dần lạnh, cỏ cây xanh um. Ngẫu nhiên có con bướm bay qua, còn có một hai con chuồn chuồn nhẹ nhàng đậu ở trên ngọn cỏ, nhè nhẹ vỗ cánh.\n\n\nMộ Dung Phong im lặng sao kinh Phật, ánh mặt trời sáng sủa giống như tấm áo khoác bao vây lấy th.ân thể nhu nhược của nàng, làm cho nàng nhìn thực xinh đẹp động lòng người.", "Chương 167\n\nXuân Liễu nhẹ nhàng đi đến, thấp giọng nói: “Tiểu thư, lão Thái hậu nương nương đến đây.”\n\n\nMộ Dung Phong quay đầu, nhìn thấy lão Thái hậu đứng ở cửa, chỉ có mấy ngày không gặp, thế nhưng trông có vẻ già đi rất nhiều, ánh mắt u buồn, đuôi mắt đã có dấu vết của nếp nhăn, đã là bộ dáng một lão thái thái. Cũng khó trách, trong cung xảy ra nhiều chuyện như vậy, từ chuyện Mộ Dung Thanh Lương gây ra ở Tường Phúc cung, Tư Mã Nhuệ đăng cơ….đều phải dựa vào vị lão nhân này từ giữa lo liệu.\n\n\n“Gặp qua lão Thái hậu nương nương.” Mộ Dung Phong nhẹ nhàng chào, ngữ khí lộ ra hòa khí.\n\n\n“Miễn.” Lão Thái hậu khoát tay áo, ngồi xuống ghế trên, im lặng nhìn Mộ Dung Phong, nàng xem ra có chút gầy yếu, sống ở một nơi như thế này, nàng có thể bảo trì được như trước mắt, đối với lão Thái hậu nương nương mà nói, cũng đã là cảm thấy phi thường kỳ quái, nàng không khóc nháo, thậm chí không có khiếu nại, muốn như thế nào liền có thể đối đãi với nàng như thế, chỉ cần không đem nàng chọc giận, toàn bộ nàng đều không để trong lòng. Phản ứng của Mộ Dung Phong đã làm cho lão Thái hậu phi thường kinh ngạc.\n\n\n“Ở chỗ này có tốt không?”\n\n\nLão Thái hậu hỏi xong, có chút xấu hổ, lời này chính mình nghe xong còn cảm thấy dối trá. Loại địa phương này, như thế nào có thể ở tốt được? Có thể ở tốt mới là lạ.\n\n\n“Hoàn hảo.” Mộ Dung Phong mỉm cười, ngữ khí thản nhiên, thần thái bình thản, tuy rằng cũng có chút buồn cười câu hỏi của lão Thái hậu nương nương, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài sự kinh ngạc của nàng, chính là im lặng nói, “Ở chỗ này tuy rằng hơi hẻo lánh một chút, nhưng thực yên tĩnh, sân dọn dẹp một chút cũng rất được, tuy rằng là lãnh cung, lúc kiến tạo cũng là có bỏ chút tâm tư, cứ ở như vậy cũng thành thói quen.”\n\n\nLão Thái hậu miễn cưỡng cười cười, tùy ý hỏi: “Hoàng Thượng đã tới đây chưa?”\n\n\nMộ Dung Phong cười, nói: “Người hôm qua đã tới lại vội vàng bước đi ngay, chỉ là lại đây nhìn một chút xem kinh Phật đã sao như thế nào mà thôi.”\n\n\n“Không có cùng ngươi nói chút chuyện gì sao?” Lão Thái hậu ôn hòa hỏi, “Có hỏi một ít chuyện trước kia hay không? Ta xem hắn giống như cảm xúc không thật tốt, nay đã là vua của một nước, không thể lại sa vào cái gọi là nữ nhi tình trường, ta thật sự là lo lắng về hắn.”\n\n\n“Không có, đến làm cho ngài lo lắng. Hắn chính là lại đây xem xem kinh Phật sao bao nhiêu rồi, đứng một chút liền ly khai. Hoàng Thượng là một người cần cù sáng suốt, như thế nào lại sa vào nữ nhi tình trường được? Huống hồ nay hắn cũng không có nữ tử nào đặt ở trong lòng, lão Thái hậu nương nương, ngài không cần lo lắng.” Mộ Dung Phong mỉm cười nói.\nKỳ thật Mộ Dung Phong cũng không biết việc Tư Mã Nhuệ biến hóa cùng lão Thái hậu có liên quan, chính là thuận miệng nói như vậy, làm cho lão Thái hậu không cần hoài nghi Tư Mã Nhuệ sẽ sa vào nàng, nhưng người nói vô tâm người nghe cố ý, khiến lão Thái hậu cả kinh đến trên đầu toát ra mồ hôi lạnh. Lão Thái hậu lẳng lặng nhìn Mộ Dung Phong, hơn nửa ngày mới xác định nàng chính là nói vậy thôi chứ cũng không có phát hiện cái gì.\n\n\n“Phong nhi, tổ mẫu cũng biết, như vậy thực ủy khuất con, nhưng mà…” Lão Thái hậu khổ sở chậm rãi nói, “Tình yêu chính là thứ đẹp nhất trong đời người, nếu không có phụ thân con gây chuyện, tổ mẫu tự nhiên là hy vọng con cùng Nhuệ nhi có thể sống tự do tự tại, các con tận tình hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc của chính mình, nhưng nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, Nhuệ nhi sẽ không thể không gánh vác tương lai của Đại Hưng vương triều, hắn lại không thể có thời gian hưởng thụ tình yêu, cũng chỉ có thể hy sinh hạnh phúc của con.”\n\n\nMộ Dung Phong có chút kinh ngạc, không rõ lão Thái hậu vì cái gì lại nói như thế, vì cái gì phải hy sinh nàng? Lại là hy sinh nàng như thế nào? Rốt cuộc có chuyện gì gạt nàng? Thật sự nghĩ không ra, cho nên nàng chính là lẳng lặng nhìn lão Thái hậu, một câu cũng không nói.\n\n\nSự im lặng của nàng ngược lại làm cho lão Thái hậu trong lòng lại không yên, không biết Mộ Dung Phong rốt cuộc biết được bao nhiêu chuyện, rốt cuộc có người nói cho nàng chuyện đã xảy ra hay không? Lệ phi có phải hay không đã vụng trộm ám chỉ cho nàng cái gì?\n\n\n“Con oán hận tổ mẫu phải không?” Lão Thái hậu nhìn Mộ Dung Phong, nhẹ giọng hỏi.\n\n\nMộ Dung Phong mỉm cười, lẳng lặng nói: “Ngài thật sự là nghĩ nhiều, cũng không phải ngài không thương Mộ Dung Phong, làm sao có lý do để oán hận ngài? Ở chỗ này, kỳ thật cũng không tệ, tuy rằng so ra còn kém so với Hợp Ý Uyển, nhưng may là cũng tinh xảo im lặng, rất tốt, ngài không cần lo lắng.”\n\n\nLão Thái hậu trong lòng có nghi ngờ, thấy như thế nào cũng đều cảm thấy lo lắng. Mộ Dung Phong đứng dưới ánh mặt trời, phong thái không giảm so với trước kia, ngược lại càng thêm nhiều phần thản nhiên cùng tĩnh lặng, mặt mày một mảnh nhu hòa, nữ tử như vậy như thế nào có khả năng không khiến Tư Mã Nhuệ lại yêu thích đây? Trừ phi, nàng biến thành một Mạnh Uyển Lộ tựa như Lệ phi nói, nếu không, không thể ngăn cản Tư Mã Nhuệ lại yêu thương nàng.\n\n\nNếu lại yêu thương thì sẽ như thế nào? Nếu Tư Mã Nhuệ biết chính mình làm những chuyện như vậy, lại sẽ như thế nào? Có phải hay không sẽ buông ra ngôi vị hoàng đế, buông ra tương lai của Đại Hưng vương triều? Không thể, tuyệt đối không thể như thế, nàng nhất định phải nghĩ hết mọi biện pháp ngăn cản chuyện bị mất Đại Hưng vương triều này phát sinh!\n\n\nTư Mã Minh Lãng đứng ở trước mặt mẫu thân, im lặng nhìn vẻ mặt mẫu thân có chút lo lắng, Tiểu An tử đem chính mình tìm đến, nhìn thấy ánh mắt mẫu thân, chỉ biết là nhất định đã xảy ra chuyện làm cho mẫu thân phi thường khó xử, hơn nữa chuyện này nhất định cần chính mình giúp.\n\n\nLão Thái hậu nhìn con của chính mình, trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: “Ta có một sự kiện muốn nhờ con giúp, con có đáp ứng không?”\n\n\n“Chuyện gì ạ?” Tư Mã Minh Lãng thản nhiên hỏi.\n\n\n“Đem Mộ Dung Phong mang đi.” Lão Thái hậu im lặng nói, “Nữ tử này liên quan đến tương lai của Đại Hưng vương triều, nếu để nàng ở trong hoàng cung, khó tránh khỏi sẽ làm Nhuệ nhi lại sinh lòng ái mộ, đến lúc đó, vì tương lai của Đại Hưng vương triều, ta sẽ không thể không đem nàng xử tử. Hiện tại thừa dịp Nhuệ nhi còn chưa cùng nàng lại có dây dưa, lập tức mang nàng đi, chỉ cần nàng không ở trong phạm vi mà Nhuệ nhi có thể nhìn thấy, sẽ không làm Nhuệ nhi tái sinh tình cảm.”\n\n\n“Con từng thử khuyên nàng rời đi, nhưng nàng không chịu. Huống hồ, lấy thân phận của con mang nàng đi, không có lý do gì để giải thích, chỉ biết tăng thêm đề tài câu chuyện cho người khác.” Tư Mã Minh Lãng thản nhiên nói, “Phong nhi đột nhiên biến mất, nếu không được Nhuệ nhi đồng ý, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua, nhất định sẽ tra ra chân tướng mới bằng lòng dừng tay, nói không chừng, ngược lại khiến cho hắn sinh lòng hiếu thắng muốn đoạt lại nàng, đây cũng không phải biện pháp tốt.”\n\n\n“Ở lại cũng không xong, đi cũng không thành, như vậy cũng chỉ có thể giết nàng.” Lão Thái hậu lạnh lùng nói, “Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết, ngươi đối với Mộ Dung Phong cũng có hảo cảm, ánh mắt khi ngươi nhìn nàng cũng không phải là cảm giác trưởng bối nhìn tiểu bối, chính là nàng đã là người của Nhuệ nhi, ngươi không muốn đoạt người hắn yêu. Nay ngươi mang nàng rời đi, chỉ cần có thời gian thích hợp, nàng nhất định sẽ chậm rãi thích ngươi, ngươi vừa có thể cứu được nàng, lại có thể chiếm được lòng của nàng, có cái gì không tốt? Ngươi không phải một người nguyện ý tuân theo quy củ, không cần nói với ta rằng ngươi là do không muốn trái với quy củ mới không chịu mang nàng đi.”", "Chương 168\n\nTư Mã Minh Lãng lẳng lặng mắt nhìn xa xăm một lúc lâu không nói gì, Đoạn hắn ngẩng lên nhìn thái hậu buồn bã nói: “Con thực sự thích nàng, nàng là nữ tử duy nhất khiến con động tâm. Nhưng trong lòng căn bản chỉ có một mình Tư Mã Nhuệ. Nếu nàng có thể buông tay hiện sẽ không bình tĩnh như thế. Chính là vì nàng hiểu rõ lòng mình nên nàng mới không hề sợ hãi.”\n\n\n\n\n\n\n\n“Ta sẽ phái người giết nó.” Lão thái hậu kiên quyết tuyên bố, “Vì ta cũng rất yêu quý nó nên không cần một giải pháp khiến đôi bên cùng chịu khổ. Cách duy nhất là khiến cho nó biến mất một cách lặng lẽ, nếu không Đại Hưng sẽ có biến. Với tính cách của Tư Mã Nhuệ, nếu hắn nhớ lại chuyện Mộ Dung Phong hắn sẽ chối bỏ ngôi vị. Tiền tài hay quyền thế với hắn mà nói chả có chút ý nghĩa gì.”\n\n\n\n“Việc này con biết. Nhưng nếu bây giờ mẫu hậu giết Mộ Dung Phong, Tư Mã Nhuệ sẽ sinh nghi. Hắn không phải là người dễ từ bỏ nhất định sẽ tìm ra nguyên nhân đến lúc đó e rằng mẫu hậu cũng sẽ không thoát được can hệ. Ngay cả mẫu hậu có là tổ mẫu của hắn, hắn cũng không cho phép người làm tổn thương người hắn yêu, hơn nữa giờ đây người lại còn đang lừa gạt hắn.” Tư Mã Minh Lãng nhẹ nhàng chỉ ra, “Hiện tại mẫu hậu chỉ có thể án binh bất động, tránh cho cục diện phát triển theo hướng người không mong muốn.”\n\n\n\n“Con nghĩ ta muốn thế này sao? Nếu không phải vì tương lai Đại Hưng không phải vì Mộ Dung Thanh Lương sinh sự ta cần gì phải vất vả suy tính đến nước này? Ta không làm kẻ ác thì ai có thể làm đây? Ai muốn đóng vai phản diện này?” \n\nLão thái hậu ai oán, “Nếu đám con cháu các người có chút bản lĩnh, có thể sinh ra vài đứa thông minh để kế thừa ngôi vị ta cần phải nhọc công thế này sao? Nguyên ta cũng rất yêu thương Mộ Dung Phong. Nữ tử thông minh, đáng yêu, thuần khiết như thế ta lại nguyện ý chĩa mũi giáo vào nó sao? Chỉ là nếu ta không ngăn cản nó với Nhuệ nhi, với tính cách của hắn nhất định sẽ chối bỏ ngai vàng cùng nàng ngao du sơn thủy tự do tự tại. Hắn thật giống ngươi năm đó. Nếu ngươi không lựa chọn cuộc sống tự do rời xa hoàng cung, nếu năm đó là ngươi kế vị chứ không phải ca ca ngươi thì cũng sẽ không có cục diện như ngày hôm nay!”\n\n\n\nTư Mã Minh Lãng lặng im đến xuất thần.\n\n\n\n“Ta là vì muốn giữ lại cho nàng một mạng mới đến tìm ngươi thương lượng xem có biện pháp lưỡng toàn nào không? Nếu ta muốn loại bỏ nàng còn đến tìm ngươi sao? Cứ tùy tiện tìm một tội danh nào đó gán đại lên đầu nàng bắt nàng tự tìm đến cái chết là được khỏi phải phiền toái gì.” Thái hậu giận dỗi tiếp, “Chính vì ta cũng không thể buông tay nên mới thấy khó xử. Nay nghe khẩu khí của Nhuệ nhi, không biết hắn nghe được từ kẻ nào nhưng hình như hắn đang hoài nghi ta đứng giữa phá rối, che dấu chuyện gì.”\n\n\n\n“Vậy con sẽ nghĩ cách mang nàng rời đi.” Tư Mã Minh Lãng thản nhiên đáp. Kỳ thực trong lòng hắn cũng muốn mang nàng rời đi nếu không hắn đã không đáp ứng. Nếu mẫu thân có thể ép buộc hắn vốn đã không có ngày hôm nay. “Chỉ là con muốn hỏi mẫu hậu một vấn đề. Rốt cuộc người đang nghĩ gì, vì sao đột nhiên người lại làm những chuyện này?”\n\n\n\nLão thái hậu sửng sốt nhìn hắn, có chút do dự nhưng vẫn thản nhiên đáp: “Trước giờ ta vẫn vậy có gì mà kỳ quái.”\n\n\n\nTư Mã Minh Lãng nhíu mày lắc đầu: “Không phải, người đã thay đổi rất nhiều. Căn bản con còn không dám tin người hiện tại trước mặt con chính là mẫu hậu trước kia.”\n\n\n\n“Lui ra. Đừng ở chỗ này nói nhăng nói cuội nữa. Đi xử lý việc của ngươi đi.” Lão thái hậu mất hết kiên nhẫn quát.\n\n\nĐêm dần buông xuống, Mộ Dung Phong đang chuẩn bị cơm chiều trong tiểu lý viện. Tuy rằng sống trong lãnh cung nhưng không bị người khác soi mói có thể sống thoải mái theo ý mình, muốn làm gì thì làm. Nàng đang thái củ cải chuẩn bị làm một món ngon lành thoải mái hưởng thụ khoảng yên lặng không bị ai quấy rầy. Xuân Liễu ở một bên giúp nàng thực vui vẻ. Những ngày này thực ra chẳng có gì không tốt, chỉ là thiếu đi cái chức danh cung phi mà thôi.\n\n\n\nTiếng bước chân nhẹ nhàng cùng tiếng thở dài quanh quất khiến Mộ Dung Phong kinh ngạc quay đầu lại. Là Tư Mã Minh Lãng đang lặng lẽ nhìn nàng, trong mắt ngập tràn vẻ thương hại. Hắn nghĩ hồi lâu cuối cùng đã có đáp án, hắn phải mang nàng đi, mang nàng rời xa cái hoàng cung nuốt người không nhả xương này. Hắn muốn nhìn thấy một Mộ Dung Phong hạnh phúc khoái hoạt như ngày xưa không phải một Mộ Dung Phong bi thương lặng lẽ như lúc này.\n\n\n\n“Nàng nguyện sống mãi ở đây sao?” Tư Mã Minh Lãng nhẹ nhàng hỏi.\n\n\n\n“Đúng vậy, nơi này rất tốt.” Mộ Dung Phong mỉm cười trên tay cầm một củ cải trắng noãn. Cổ đại với nàng vẫn còn rất mới mẻ cũng thật thoải mái khi sống ở đây. “Người xem không phải ta sống ở nơi này rất tốt sao?”\n\n\n\n“Đúng vậy, ta cũng nhìn thấy nàng đang sống rất tốt. Nhưng nàng nghĩ nàng sẽ yên ổn bình an sống ở đây suốt đời sao? Sự tình phát triển đến nước này ắt là có nguyên nhân. Nếu lại xảy ra chuyện nàng làm thế nào ứng phó?” Tư Mã Minh Lãng nhẹ giọng vặn lại.\n\n\n\n“Chi ngô hạnh, thất chi ngô mệnh.” Mộ Dung Phong thản nhiên đáp, bình thản mỉm cười, “Có một số việc không phải luôn xảy ra như ta dự đoán. Trước mắt mọi chuyện đang rất tốt không cần phải nghĩ xa xôi rằng ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì. Mỗi ngày không phải luôn xảy ra hàng tá chuyện không lường trước được sao? Chỉ cần giờ phút này ta cảm thấy vui vẻ tương lai có thế nào ta cũng không quan tâm. Cứ tùy cơ ứng biến thôi.”\n\n\n\n“Không phải nàng vẫn còn ôm mộng với Tư Mã Nhuệ chứ?” Tư Mã Minh Lãng thống khổ nhìn Mộ Dung Phong, “Hắn nay đã là vua một nước. Có thể hắn đang ở cao trên vạn người nhưng có một số việc vẫn là thân bất do kỷ. Nàng đã bao giờ nghĩ tới?”\n\n\n\n“Không phải là đang ôm mộng mà là ta vẫn còn yêu thương hắn.” Mộ Dung Phong trao củ cải cho Xuân Liễu nhìn thẳng vào mắt Tư Mã Minh Lãng chân thành nói: “Mộ Dung Phong biết người muốn cứu Mộ Dung Phong ra khỏi chỗ này. Nhưng Mộ Dung Phong tình nguyện ở lại đây dù có gặp phải nguy hiểm vì Mộ Dung Phong còn yêu hắn. Trừ phi lòng Mộ Dung Phong đã chết nếu không gì có thể làm Mộ Dung Phong thay đổi ý định.”\n\n\n\nTư Mã Minh Lãng buồn bã nhìn Mộ Dung Phong: “Nguyên là ta nên sớm rời đi nhưng trong lòng ta vẫn không thể bỏ nàng. Vì vậy nên ta mới lưu lại, nhưng có lẽ việc ta lưu lại đây là sai lầm rồi. Trong lòng nàng vốn chỉ có mình Tư Mã Nhuệ, nàng cùng ta vốn không có duyên phận. Ta rời đi rồi, nàng nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt. Hoàng cung không phải là nơi thanh tịnh, nếu có việc gì hãy đến tìm ta.”\n\n\n\nMộ Dung Phong gật đầu ánh nhìn mơ hồ. Đình viện tắm mình trong hoàng hôn rực rỡ. Khuôn mặt vẫn ẩn ẩn nét cười nhưng trong mắt là mơ hồ lệ ý. Nếu nói không nghĩ đến là tự dói mình. Mỗi khi nghĩ đến Tư Mã Nhuệ lòng nàng lại quặn xé đau đớn đến không chịu nổi.\n\nNhìn Tư Mã Minh Lãng rời đi, Xuân Liễu đột nhiên nhẹ giọng nói: “Kỳ thực đi theo Thụy Thân Vương cũng có thể là chuyện tốt. Ít nhất cũng không cần phải chịu thống khổ thêm nữa.”\n\nMộ Dung Phong cười khẽ khàng, “Chỉ sợ là sẽ càng thêm thống khổ.”", "Chương 169\n\n“Vì sao?” Xuân Liễu bối rối, “Không phải không thấy hoàng thượng sẽ không sinh hờn dỗi, sẽ không phải đau khổ thêm sao? Nếu không phải do hoàng thượng cô phụ người, người sẽ không tra tấn bản thân mình như thế? Đừng tưởng nô tỳ không biết người hàng đêm vẫn khóc thầm đến lúc thiếp đi? Trong mộng mị còn buông tiếng thở dài? Xuân Liễu thực sự đau lòng. Nếu có thể rời đi, có thể quên hoàng thượng không có gì là không tốt!”\n\n\nMộ Dung Phong khẽ lắc đầu thản nhiên đáp: “Thấy là đau khổ nhưng không thấy chính là đau khổ vạn lần.”\n\n\nXuân Liễu cúi đầu câm lặng nước mắt tuôn rơi.\n\n\n\n“Thôi nào, không nói đến chuyện không vui nữa. Chúng ta tiếp tục làm cơm chiều có được không. Ngươi xem củ cải thái rất đẹp có phải không? Thời tiết lạnh thế này, có đồ ăn thức uống ấm áp không phải là chúng ta rất có phúc sao?” Mộ Dung Phong đột ngột chuyển đề tài mỉm cười, bi ai trong mắt lặng lẽ dấu đi thật sâu.\n\n\n\nTư Mã Nhuệ trằn trọc trên gi.ường mãi không ngủ được, trong lòng buồn bực nhưng không phát hỏa ra được. Rốt cuộc chuyện của Mộ Dung Phong là thế nào? Tại sao hắn lại chán ghét nàng như thế mà những người xung quanh lại yêu kính nàng như vậy? Hắn cùng nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn thậm chí còn không nhớ nổi bọn họ quen nhau thế nào hay vì sao hắn lại sủng ái nàng!\n\n\n\nNhất định là có chuyện gì hắn chưa biết! Hơn nữa chuyện dấu diếm này nhất định có liên quan đến tổ mẫu! Nhưng hắn lại không thể trực tiếp hỏi.\n\n\n\nBên ngoài trời sang thu đã bắt đầu lành lạnh. Sương sớm vương lên nếp áo người qua đường.\n\n\nMẫn Phong cư ánh nến lay động mơ hồ có tiếng nước sôi réo rắt nhẹ nhàng du dương. Nhìn từ cửa sổ có thể thấy Mộ Dung Phong đang chuyên chú pha trà vẻ mặt hoàn toàn tĩnh lặng như nước.\n\n\n\n“Tiểu thư nước đã sôi rồi.” Chờ hết tiếng sôi, Xuân Liễu bưng trà lên cười nói, “Là của Thụy Thân vương đưa tới cho người nếm thử trước tiên.”\n\n\n\nMộ Dung Phong nâng chén trà lên định uống lại nghe thanh âm lạnh lùng vang lên, “Khó trách ngươi ở chỗ này lại thoải mái như thế nguyên do là vì có người ân cần tận tụy, thật là đáng vui mừng.”\n\n\n\nMộ Dung Phong hơi hoảng hốt vội vàng ngẩng đầu nhìn thấy có người đứng bên cửa sổ. Lúc đầu nhìn không rõ thấy rõ rồi mới yên tâm thở hắt ra: “Tư Mã Nhuệ, nơi hẻo lánh thế này, người rảnh rỗi cũng đừng tìm cách dọa người ta như thế được không? Võ công người tốt cũng không hà tất phải khoe ra. Nếu người nói người quên hết chuyện cũ rồi ta tin. Nhưng trước đây người dọa người đã thành quen, giờ quên đi rồi mà bệnh tình vẫn không thuyên giảm lại càng ngày càng trở nặng!”\n\nTư Mã Nhụê bị nàng mắng vài lần cũng đã không thấy kỳ quái nữa. Hắn mặc thường phục làm thiếu đi khí thế uy nghiêm của hoàng đế, hơn thế lại mang theo vài phần ôn hòa nhìn Mộ Dung Phong hừ nhẹ che đi nét cười trên môi nửa thật nửa giả nói: “Ngươi không có chút lễ phép nào như thế cứ ở lại lãnh cung suốt đời sám hối đi.”\n\n\n\nMộ Dung Phong buông chén trà trong tay xuống cười nhẹ nhàng: “Nếu người muốn nói chuyện thì mời vào trong này. Người trong song sắt kẻ ngoài song sắt thế này ai nhìn vào còn tưởng là đang thăm tù. Trà này Thụy Thân vương mang tới quả thực rất ngon. Ăn dấm chua chi bằng đến đây uống chén trà ngon. Dấm chua dưỡng nhân, trà dưỡng thần.”\n\n\n\n“Hoàng thúc lá gan càng ngày càng lớn rồi. Cho dù ngươi đã bị đày đến lãnh cung nhưng dù sao cũng vẫn là người của trẫm, thúc ấy lại dám mơ tưởng.” Tư Mã Nhuệ lạnh giọng nói.\n\n\n\nMộ Dung Phong nhẹ nhàng lắc đầu thản nhiên: “Nếu người đến uống trà xin hãy buông cái mác Hoàng thượng uy nghiêm kia xuống cùng ta hưởng thụ chén trà ngon này. Còn nếu người đến với tư cách hoàng thượng thỉnh người rời về Hợp Ý uyển. Nơi này tuy là lãnh cung như là nơi Mộ Dung Phong ở, lúc này không thích hợp để ngoại nhân như người ở đây vung tay múa chân.”\n\n\n\n“Trà nước xin miễn. Trẫm chỉ tùy tiện ghé ngang xem ngươi đang làm gì thôi. Giọng tuy thản nhiên nhưng nét mặt hoảng hốt đã tố cáo hắn, “Đêm khuya rồi trẫm nên đi nghỉ mới phải.”\n\n\n\n“Tùy người.” Mộ Dung Phong cũng không miễn cưỡng thản nhiên đáp, “Người tùy tiện đến vậy tùy tiện đi cho. Đến không nghênh đi không tiễn.”\n\n\n\nTư Mã Nhuệ liếc Mộ Dung Phong rồi xoay người rời đi.\n\n\n\nYên Ngọc còn chưa đi nghỉ sửa sang này nọ. Hai ngày nay luôn cùng Hạ Hà tranh chấp. Tiểu nha đầu xấu xa kia ỷ vào Mạnh phi luôn ở trong phủ khoa tay múa chân. Vốn là nàng nhìn đã không vừa mắt nay lại còn dám khinh khi nàng.\n\n“Yên Ngọc ngươi đến thư phòng một lát.” Tư Mã Nhuệ tự nhiên lên tiếng rồi nhanh chóng xoay người rời đi.\n\n\n\nYên Ngọc còn chưa kịp định thần đã không còn thấy thân ảnh Tư Mã Nhuệ đâu nữa. Không phải hắn nói muốn nghỉ ngơi sao? Sao đột nhiên còn xuất hiện nơi này?\n\n\n\nTrong thư phòng, Tư Mã Nhuệ lặng lẽ nhìn bức vẽ trên tường nghĩ đến bức họa trên bàn Mộ Dung Phong. Trong đầu hắn hàng vạn suy nghĩ đang không ngừng xoay chuyển. Hắn thấy rõ việc hắn chán ghét Mộ Dung Phong là không có đạo lý. Dù Mộ Dung Thanh Lương là tội nhân nhưng hắn việc gì phải so đo cùng nàng? Trong này nhất định có nguyên do.\n\n\n\nBiết Yên Ngọc tiến vào nhưng hắn vẫn yên lặng không hé miệng một lúc sau mới chậm rãi nói: “Những người khác đâu? Đã nghỉ ngơi hết rồi sao? Tiểu Đức Tử đâu rồi?”\n\n\n\n“Tiểu Đức Tử qua chỗ lão thái hậu còn chưa trở về ạ.” Yên Ngọc bình tĩnh đáp, “Những người khác ngoại trừ Mạnh phi chủ tớ hai người không ngủ lại tất cả đều đã đi ngủ. Hoàng thượng người hỏi chuyện này làm gì?”\n\n\n\n“Không có gì chỉ là tùy tiện hỏi vậy thôi.” Tư Mã Nhuệ ngồi trước bàn. Luận theo võ công của hắn đương nhiên hắn biết rõ xung quanh có người nào khác hay không. Lúc này hắn biết trong phạm vi có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện có người, hơn nữa là người có võ công, “Ngươi ngồi xuống đi trẫm có việc muốn hỏi ngươi – Hạ Hà ai cho pháp ngươi rình mò xung quanh thư phòng của trẫm?!”\n\n\n\nHạ Hà sợ đến mức chân nhũn ra. Trong lời nói của Tư Mã Nhuệ có thể nghe ra hắn đang tức giận. Nàng thật không ngờ hoàng thượng cũng có võ công.\n\n\n“Biến đi!–” Tư Mã Nhuệ tức giận quát.\n\n\nHạ Hà lập tức biến mất vào màn đêm đen đặc.\n\n\n\nTư Mã Nhuệ khẽ thở dài. Hắn đang nghĩ ngày mai sẽ bắt chủ tớ Mạnh phi vào quy củ thế nào. Thật to gan còn dám vụng trộm theo dõi hắn. Đúng là chán sống mà.\n\n\n\n“Yên Ngọc, có một số chuyện trẫm muốn hỏi ngươi. Ngươi phải trả lời thành thật không được có nửa lời gian dối.” Tư Mã Nhuệ lạnh lẽo ra lệnh.\n\n\n\nYên Ngọc gật đầu kiên định nhìn Tư Mã Nhuệ: “Nhất định, bệ hạ cứ hỏi.”\n\n\n\n“Vì sao trẫm lại quyết định lấy Mộ Dung Phong?” Tư Mã Nhuệ ngồi xuống. Trên bàn ấm trà Yên Ngọc vừa pha tỏa hương nghi ngút, một cỗ hương thơm nồng nàn vương vất. Đúng là trà thượng đẳng. Ngày mai phải phái Yên Ngọc đưa một ít đến cho Mộ Dung Phong. Tư Mã Minh Lãng vừa mang một ít trà cống phẩm tới nàng đã tấm tắc như vậy, không bằng trà trong nước tự sản xuất.\n\n\n\nYên Ngọc không hề bối rồi. Thời gian gần đây Tư Mã Nhuệ quả thật rất kỳ lạ. Nếu hắn đã nhìn ra vấn đề, hắn hỏi nàng nhất định sẽ nói thật.", "Chương 170\n\n“Hoàng Thượng ngài lúc bắt đầu là muốn thú Mộ Dung gia Tứ tiểu thư Mộ Dung Tuyết, cũng chính là Tuyết phi nương nương sau này. Ngài lúc ấy theo hai vợ chồng Đại thái tử đã bị biếm đi Mộ Dung vương phủ chơi đùa, gặp Mộ Dung Tuyết còn chưa lấy chồng, vừa thấy liền kinh vì thiên nhân, sau khi trở về liền nói với lão Thái hậu nương nương là ngài muốn thú Mộ Dung Tuyết làm vợ, lão Thái hậu nương nương cùng Thái hậu nương nương nghe xong thật cao hứng, liền cùng Thái thượng hoàng nói đến việc này.\n\nNhưng Mộ Dung Thanh Lương lúc ấy là Tể tướng đương triều, Mộ Dung Tuyết này là nữ nhi hắn thương yêu nhất, hắn không muốn đem tiểu nữ nhi gả cho ngài, nên đã nhờ Đại thái tử cùng Đại thái tử phi Mộ Dung Thiên từ giữa quay vần, dùng Mộ Dung gia Tam tiểu thư Mộ Dung Phong thay thế Tứ tiểu thư Mộ Dung Tuyết.” Yên Ngọc lẳng lặng nói, vì để nói cho rõ ràng hơn, nàng lớn mật trực tiếp dùng tên họ, nói như vậy thứ nhất là dễ dàng thứ hai cũng rõ ràng hơn, “Tuy rằng ngài không hài lòng, nhưng Thái thượng hoàng nghe theo Đại thái tử đề nghị, đại khái là cũng bận tâm đến quyền lực của Mộ Dung Thanh Lương ở trong triều, cho nên chỉ hôn cho ngài. Lão Thái hậu nương nương cùng Thái hậu nương nương lúc ấy cũng vô pháp ngăn cản, cũng là vì Đại Hưng vương triều suy nghĩ, dù sao ngài có thể thú rất nhiều nữ tử, có thêm nàng một người không nhiều, thiếu đi nàng một người cũng không ít, cũng không nói gì liền ngầm đồng ý. Lúc ấy ngài cũng đáp ứng rồi, cho nên liền cưới Mộ Dung phi hiện tại.”\n\n\n“Nói như vậy, cũng không phải nàng muốn gả cho ta?”\n\n\n“Đúng vậy, nghe lão Thái hậu nương nương cùng Thái hậu nương nương nói, lúc ấy Mộ Dung phi vì cự tuyệt gả cho ngài mà ở trong đình viện quỳ đến không dậy nổi, cầu cha mẹ buông tha cho sự an bài này, nhưng Mộ Dung Thanh Lương vì tiểu nữ nhi không có đáp ứng, nghe nói, Mộ Dung phi còn bởi vậy mà thiếu chút nữa đã đánh mất tánh mạng, may có Thái y trong phủ đi qua chẩn trì, mới cứu được trở về. Lúc ấy lão Thái hậu nương nương còn vô cùng tức giận, oán trách Mộ Dung phi là nữ tử không biết tốt xấu, còn từng nói giỡn, chờ nàng vào cung nhất định phải hảo hảo trừng trị nàng một phen. Nhưng, chờ nàng vào cung, lão Thái hậu nương nương cũng đối với nàng sủng ái thật sâu, so với đối ngài cũng không kém, nhưng không biết vì sao thế nhưng nay cũng chỉ là lãnh đạm.”\n\n\n“Nói cách khác, lúc ấy Mộ Dung Thanh Lương là vì bảo hộ tiểu nữ nhi của hắn mới lựa chọn tam nữ nhi không được hắn thích này làm đại gả tân nương?”\n\n\n“Hẳn là vậy đi, việc này nô tỳ cũng không rõ ràng. Nhưng Mộ Dung phi cũng không tình nguyện gả cho ngài, thời điểm mới vừa vào Tứ thái tử phủ, ngài không hề gặp mặt, ngày ngày lưu luyến ở Nguyệt Kiều các, thậm chí lúc ấy Mộ Dung phu nhân thắt cổ tự sát, ngài đều không có lộ diện.”\n\n\n“Mộ Dung phu nhân thắt cổ tự sát? Bởi vì sao?”\n\n\nYên Ngọc không hiểu chút nào nhìn Tư Mã Nhuệ, kỳ quái nói: “Hoàng Thượng, ngài là đang cùng nô tỳ nói giỡn sao, việc này ngài như thế nào cũng không nhớ rõ?”\n\n\nTư Mã Nhuệ lắc lắc đầu, ý bảo nàng tiếp tục nói.\n\n\n“Tự nhiên là bởi vì Mộ Dung gia Tứ tiểu thư bị Hoàng Thượng, cũng chính là phụ vương của ngài, Thái thượng hoàng lúc ấy là ở trong hoa viên ngẫu nhiên gặp Tứ tiểu thư Mộ Dung Tuyết đi theo Đại thái tử phi, vừa thấy liền kinh vì thiên nhân, có lẽ là thiên ý nên hai người liền sinh cảm tình, hơn nữa không lâu sau đã được Thái thượng hoàng sắc lập làm Tuyết phi, thâm chịu Thái thượng hoàng sủng ái. Nhưng Mộ Dung phu nhân chịu không nổi thế nhân ngôn luận đã treo cổ tự sát, lúc ấy ngài vừa lúc ở Nguyệt Kiều các chỗ Nguyệt Kiều cô nương, lúc ấy nàng còn không có qua đời, cho nên ngài không ở đây, lúc ấy Mộ Dung phi còn sinh một hồi bệnh nặng, thiếu chút nữa đã đánh mất tánh mạng.”\n\n\n“Nếu nói như vậy, nói cách khác, lúc ấy Mộ Dung Tuyết gả cho trẫm, cũng không phải một phần trong kế hoạch của Mộ Dung Thanh Lương, mà là một việc ngoài ý muốn?” Tư Mã Nhuệ lẳng lặng hỏi.\n\n\n“Việc này nô tỳ không biết, nhưng nô tỳ biết là, Mộ Dung phi là một chủ tử tâm địa thiện lương, dịu dàng ôn hòa, chưa từng có ý xấu gì, cũng không trêu chọc thị phi.”\n\n\n“Sau lại còn xảy ra chuyện gì? Ngươi từng nói, Mộ Dung Phong từng mất tích một thời gian?” Tư Mã Nhuệ hỏi tiếp.\n\n\n“Đúng vậy, lúc ấy cũng là bởi vì chuyện của Tuyết phi nương nương, lúc ấy Thái thượng hoàng bởi vì bị Lưu thị h.ãm hại, ngộ thương Tuyết phi nương nương, khiến Tuyết phi nương nương bị sẩy thai, ngay lúc đó Đại thái tử phi cùng Tứ thái tử phi, cũng chính là Mộ Dung Thiên cùng Mộ Dung phi hiện nay, cũng tiến đến Tuyết uyển, chính là Noãn Ngọc các hiện tại, lúc ấy bởi vì có Lệ phi nương nương ở đó cho nên Noãn Ngọc các một phân thành hai, cải danh là Tuyết uyển cùng Lệ uyển. Ở nơi đó, Lưu thị làm bị thương ngựa, khiến con ngựa bị thương kéo xe chạy như điên mà ra khỏi hoàng cung, rơi xuống vách núi đen, may mắn Mộ Dung phi mệnh lớn không chết, nhờ có dược của Ô Mông quốc bảo trì nửa năm mới tỉnh lại, người cứu nàng họ Tô, ngài cùng Mộ Dung phi còn bàn bạc muốn đi thăm nàng, chính là bởi vì xảy ra chuyện ở Tường Phúc cung nên đã bị trì hoãn, ngài sẽ không phải là không nhớ rõ đi?”\n\n\n“Mạnh phi này tại sao lại thú?”\n\n\n“Chính là trong thời gian nửa năm Mộ Dung phi mất tích kia, Thái thượng hoàng bị Mạnh lão phu nhân làm phiền, đã đáp ứng cho cháu gái của bà ta gả cho ngài, nhưng ngài vẫn tưởng niệm Mộ Dung phi, căn bản là không để ý đến nàng, thậm chí nàng vụng trộm leo lên gi.ường của ngài, ngài cũng không từng động tâm.” Yên Ngọc có chút kỳ quái nói, “Ngài hiện tại có chút kỳ quái, ngài thế nhưng lại thích nàng, nhưng lại chán ghét Mộ Dung phi như vậy, nô tỳ thật không hiểu ngài là làm sao vậy? Thật sự là hoài nghi ngài có phải trúng tà hay không?”\n\n\nTư Mã Nhuệ còn muốn nói gì đó, lại nghe giống như có người đi tới bên này, liền thu lại câu chuyện, chậm rãi nói: “Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi, nơi này có chút lá trà ngon, ngày mai đưa đến chỗ Mộ Dung phi đi, nói cho nàng, lá trà hoàng thúc đem đến đều là dị tộc tiến cung, vẫn là sản phẩm trong nước uống tốt hơn.” (ha ha, ta ngửi thấy có mùi dấm chua à nha, Nhuệ ca đáng yêu quá )\n\n\nYên Ngọc gật gật đầu, cầm lấy lá trà, xoay người đi ra ngoài, ở cửa vừa lúc gặp Tiểu Đức tử đi đến đối diện, Tiểu Đức tử nhìn nàng một cái, có chút lo lắng nhẹ giọng nói: “Yên Ngọc tỷ tỷ, lão Thái hậu nương nương bảo tỷ đến chỗ người một chuyến, tỷ nếu không có việc gì thì hãy mau đi thôi, lão Thái hậu nương nương nay ở tại Bình Dương cung của Ngô phi nương nương.”\n\n\n“Được.” Yên Ngọc đáp ứng một tiếng, quay đầu lại nói với Tư Mã Nhuệ, “Hoàng Thượng, lão Thái hậu nương nương bảo nô tỳ đi qua một chuyến, nếu ngài lúc này không có việc gì, nô tỳ liền đi qua xem một chút.”\n\n\n“Chính ngươi tự mình cẩn thận không cần lắm miệng, con người vẫn là ngoài miệng nói ít một chút sẽ càng khiến người ta thích, nay tổ mẫu đã lớn tuổi, ngươi không thể tranh luận cùng người.” Tư Mã Nhuệ thản nhiên phân phó.\n\n\n“Nô tỳ biết, nô tỳ nhất định hiểu được.” Yên Ngọc gật gật đầu, lời nói của Tư Mã Nhuệ nàng không phải nghe không rõ, trong hoàng cung này vốn là nơi thị phi, không suy nghĩ chu đáo thì chết như thế nào cũng không biết, xem tình hình trước mắt, có một số việc nhất định cùng lão Thái hậu nương nương có liên quan, nàng tự nhiên sẽ phải cẩn thận không cần lắm miệng.\n\n\nBình Dương cung, lão Thái hậu căn bản ngủ không được, trời đã khuya nhưng vẫn là tâm phiền ý loạn, giống như luôn luôn có cái gì đó không an toàn làm cho nàng kinh hãi.\n\n\nNhất là phản ứng của Tư Mã Nhuệ, lại làm cho nàng hoài nghi, có phải hay không Tư Mã Nhuệ đã biết được cái gì? Nếu không, vì cái gì mỗi câu nói của hắn nghe đều chói tai như vậy?\n\n\nTiểu An tử nhẹ giọng nói: “Lão Thái hậu, Yên Ngọc đã tới.”\n\n\n“Bảo nàng tiến vào.” Lão Thái hậu lập tức phân phó.", "Chương 171\n\nYên Ngọc đi vào trong phòng, nhìn hình dáng lão Thái hậu hiện ra dưới ánh nến, như thế nào lại già đi thành bộ dáng như thế?\n\n\n“Yên Ngọc gặp qua lão Thái hậu nương nương.”\n\n\n“Đứng lên đi, Tiểu An tử, làm cho Yên Ngọc ngồi xuống, ngươi đi xuống trước đi, nếu không có lệnh của ta, không được để bất luận kẻ nào tới gần nơi này nửa bước.” Lão Thái hậu bình tĩnh phân phó, nàng hiện tại hoài nghi mỗi người, kể cả Yên Ngọc này nàng cũng hoài nghi, có phải là do nàng ta để lộ tin tức hay không? Nhưng nàng ta vẫn là người của chính mình, hẳn là sẽ không bán đứng chính mình, có lẽ là do nàng ta không cẩn thận đã nói lộ hết.\n\n\n“Yên Ngọc, ở Hợp Ý Uyển vẫn tốt chứ?” Lão Thái hậu ôn hòa hỏi, nữ tử thanh tú trước mặt này là một tay chính mình dạy dỗ ra, hẳn là một nô tài đáng tin cậy.\n\n\n“Rất tốt, cám ơn lão Thái hậu nương nương còn nhớ đến.” Yên Ngọc thản nhiên tươi cười, thoạt nhìn cùng bình thường không có gì khác nhau.\n\n\nLão Thái hậu im lặng nhìn Yên Ngọc, nàng không giống như là một người có thể đem bí mật nói ra, huống hồ nàng cũng không biết chuyện Tư Mã Nhuệ uống dược mất trí nhớ, cho dù nàng biết nàng cũng sẽ không nói, Tiểu Đức tử nói hắn không có nghe ai nhắc tới chuyện xưa của Mộ Dung Phong, nhưng lão Thái hậu vẫn lo lắng, chỉ có chính mình tự xác định mới không còn hoài nghi.\n\n\n“Trong khoảng thời gian này Hoàng Thượng thế nào?” Lão Thái Hậu vẫn như cũ ôn hòa hỏi, trong ánh mắt lại lộ ra vẻ phán xét nồng đậm, tựa hồ đang phỏng đoán Yên Ngọc có biểu tình cùng ngôn ngữ như thế nào.\n\n\n“Hoàng Thượng so với trước kia trầm ổn hơn một chút, nhưng cũng không có gì khác thường.” Yên Ngọc nói, “Đại khái là do chính sự bận rộn, cho nên cũng không có triệu phi tử thị tẩm, bất luận là Mộ Dung Phong bị biếm đến lãnh cung hay là Mạnh phi nay đang ở trong phủ.”\n\n\n“Hắn có hay hỏi về Mộ Dung Phong không?” Lão Thái hậu mỉm cười hỏi, trong lòng có chút yên tâm, Yên Ngọc dù sao cũng là chính mình một tay dạy dỗ ra, là người biết điều không trêu chọc thị phi.\n\n\nYên Ngọc nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Giống như không có, có lẽ cũng từng ngẫu nhiên hỏi qua, nhưng nô tỳ cũng không nhớ rõ, hẳn là không hỏi, thậm chí cũng không hề nhắc đến. Nô tỳ cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng đây là việc tư của chính Hoàng Thượng, nô tỳ không dám lắm miệng. Huống hồ, phụ thân của Mộ Dung Phong gây ra chuyện lớn như vậy, bị biếm nhập lãnh cung đối với nàng mà nói cũng thực bình thường.”\n\n\nLão Thái hậu vừa lòng gật đầu, nha đầu này thực là không làm cho chính mình nhìn nhầm, nàng cười cười, ôn hòa nói: “Yên Ngọc, có một số việc thật sự là làm cho ta rất khó xử. Kỳ thật ta cũng thực thích Phong nhi, nhưng nếu phải lựa chọn giữa tương lai của Đại Hưng vương triều và người ta thích, điều duy nhất ta có thể lựa chọn cũng chỉ có thể là cái đằng trước, nói ta nhẫn tâm cũng tốt mà nói ta ngang ngược cũng vậy, ta chỉ có thể làm như thế. Kỳ thật Phong nhi ở lãnh cung ta cũng rất khó chịu, nhưng ở nơi đó cũng không phải là chuyện xấu, tối thiểu có thể tránh đi một ít thương tổn không tất yếu phải chịu. Dù sao Tứ thái tử đã là đương kim Hoàng Thượng, có thể làm phi tử của hắn là giấc mộng của bao nhiêu tiểu thư khuê các, nếu một tội thần chi nữ có thể làm Hoàng hậu thì những nữ tử này nhất định là không phục, lòng người cũng khó có thể trấn an. Cho nên, có đôi khi ta không thể không làm ra chuyện mà chính ta cũng không nguyện ý nhận lấy hay bỏ đi, cũng biết về sau Nhuệ nhi sẽ trách ta, nhưng trước mắt chỉ có thể như thế!”\n\n\nYên Ngọc không hé răng, chính là im lặng nhìn lão Thái hậu, trong lòng nàng biết việc Tư Mã Nhuệ khác thường nhất định cùng lão Thái hậu có liên quan, nhưng rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Nàng không nghĩ ra được, cho nên rõ ràng là không hỏi, vẻ mặt bình tĩnh nhìn lão Thái hậu, thật giống như chuyện nàng nói ra cùng chính mình hoàn toàn không có quan hệ.\n“Chớ có nhắc tới Mộ Dung Phong trước mặt Hoàng Thượng, làm cho hắn càng nhanh phai nhạt càng tốt, đối với Đại Hưng vương triều, đối với Hoàng Thượng, đối với Mộ Dung Phong đều là chuyện tốt, đối với mọi người chúng ta cũng đều là chuyện tốt.” Lão Thái hậu mắt nhìn phía trước, thản nhiên nói, “Nay hắn đã là Hoàng Thượng, chịu trách nhiệm là thiên thu phách nghiệp của Đại Hưng vương triều, như thế nào có thể lại sa vào trong nữ nhi tình trường. Đối với Mộ Dung Phong mà nói, nay tuy là thống khổ, nhưng cũng còn hơn về sau tịch mịch nhìn Hoàng Thượng có tam cung lục viện, nếu có một ngày nàng giống như Thái hậu bây giờ, đối mặt với việc Hoàng Thượng sủng hạnh nữ tử trẻ tuổi như Mộ Dung Tuyết, nàng như thế nào mà chịu được. Nếu có một ngày nhất định phải cùng nữ nhân khác cùng nhau chia xẻ một nam nhân, không bằng rõ ràng không cần đối mặt.”\n\n\nYên Ngọc gật gật đầu, nhẹ nhàng mà nói: “Lão Thái Hậu, ngài nói rất có lý, nô tỳ nhất định nhớ rõ cẩn thận không đề cập tới Mộ Dung Phong, miễn làm cho Hoàng Thượng phân tâm.”\n\n\n“Thời gian không còn sớm, ngươi cũng trở về đi, nhớ rõ hầu hạ Hoàng Thượng cho tốt, nếu có chuyện gì ngươi cảm thấy không ổn nhất định phải đến nói cho ta biết.” Lão Thái hậu nhìn Yên Ngọc nửa ôn hòa nửa phân phó nói, “Nếu không liền uổng công ta tự tay dạy dỗ ngươi.”\n\n\n“Yên Ngọc biết.” Yên Ngọc cung kính trả lời.\n\n\nLệ phi thật sự là rất nhàm chán, một mình nằm ở trên gi.ường, nhìn lên trần nhà ngẩn người, ở nơi này trên tường có bao nhiêu điểm đen nàng đều đã đếm hết, thật không biết kế tiếp phải làm cái gì mới được, lão Thái hậu này thật sự là một lão thái thái đòi mạng, vì Đại Hưng vương triều, thật sự là cái gì cũng đều có thể hy sinh. Mộ Dung Phong kia cũng thật sự là không may, gặp phải một lão thái bà lấy quốc sự làm trọng như vậy.\n\n\n“Tâm tình không sai nha.” Có người nhẹ nhàng cười nói, giống như nghe không rõ ràng lắm, lại rất chân thật vang lên ở bên tai chính mình.\n\n\n“Tư Mã Nhuệ!” Lệ phi lập tức từ trên gi.ường ngồi dậy, cười nói, “Ngươi từ chỗ nào toát ra vậy?”\n\n\n“Nói cái gì vậy, trẫm đường đường là Hoàng Thượng, đương nhiên là đi vào rồi, làm sao có thể toát ra đây, nếu có thể đột nhiên hiện ra một người thì làm sao còn giữ được ngươi ở đây.” Tư Mã Nhuệ mỉm cười trêu chọc, cũng không xem Lệ phi như là phi tử của phụ thân chính mình, ở trong mắt hắn, nha đầu này càng xem như là một bằng hữu của chính mình. Kỳ quái, có đôi khi thật sự là kỳ quái, những chuyện không liên quan đến Mộ Dung Phong hắn đều còn nhớ rõ, vì cái gì chỉ riêng những chuyện cùng Mộ Dung Phong có liên quan là hắn nhớ không nổi?\n\n\n“Muộn như vậy tìm ta, có phải có liên quan đến Mộ Dung Phong hay không?” Lệ phi cười hỏi, bất luận như thế nào, hắn yêu hay không yêu chính mình, nhìn thấy được hắn chính là một chuyện thực vui vẻ.\n\n\n“Không sai, trẫm thực hoang mang.” Tư Mã Nhuệ nghiêm túc nói, “Cho nên muốn nhờ ngươi giúp giải thích nghi hoặc, trẫm cảm thấy chuyện này ngươi nhất định có biết một chút.”\n\n\nLệ phi thản nhiên cười, “Ngươi xuất hiện sớm như vậy, vẫn là ở ngoài ý liệu của ta, nguyên bản ta là cho ngươi thời gian một năm, không nghĩ tới sớm như vậy mà ngươi đã bắt đầu có hoài nghi, xem ra ta còn xem nhẹ cảm tình của các ngươi rồi. – Tư Mã Nhuệ, không nên hỏi ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu như ta nói, Ô Mông quốc sẽ gặp tai nạn, thỉnh không cần khó xử ta, nhưng ta có thể nói cho ngươi, nếu ngươi cảm thấy ngươi nên như thế nào ngươi liền như thế ấy đi, những gì ngươi đăm chiêu suy nghĩ tưởng niệm đều là hẳn là như vậy, không cần hoài nghi chính mình là không bình thường, đằng sau cái không bình thường chính là bình thường!”\n\n\nTư Mã Nhuệ trầm tư nhìn nàng, thản nhiên nói: “Nói như vậy, trước mắt ta có rất nhiều chuyện là không đúng sự thật đúng không? Ta hoài nghi sự chân thật mà ta nguyên bản nên có!”", "Chương 172\n\nLệ phi nhẹ nhàng gật gật đầu, “Mộ Dung Phong là cô nương tốt, đáng giá để yêu, nếu nhất định phải hỏi đã xảy ra chuyện gì, Lệ phi chỉ có thể thật có lỗi mà nói, có lẽ bí mật này ta sẽ mang theo xuống phần mộ, vì tiền đồ của Ô Mông quốc ta chết cũng không thể nói. Nếu cho ngươi cân nhắc giữa ta cùng một người, ta biết lợi thế của ta cũng không mạnh. Tuy rằng không thể hỏi chuyện trước kia, nhưng ta cũng không gây trở ngại để ngươi có thể một lần nữa bắt đầu.”\n\n\nNgoài cửa có người hỏi: “Lệ phi nương nương, ngài đang nói chuyện cùng ai vậy?”\n\n\nLệ phi tức giận nói: “Ta nói với chính mình, một nơi như vậy, trừ bỏ ta r thì chính là bóng dáng của ta, ta còn có thể nói chuyện cùng ai, nếu không ngươi tiến vào giúp ta nói chuyện, miễn cho ta buồn chết!”\n\n\nNgười ngoài cửa không hé răng nữa, Lệ phi hướng Tư Mã Nhuệ cười cười, nhẹ giọng nói: “Ngươi mau trở về đi thôi, nếu bị lão Thái Hậu phát hiện mạng nhỏ của ta nhất định khó giữ được.”\n\n\n“Trẫm không nghĩ nơi này có thể giữ được ngươi, chỉ sợ là ngươi đã sớm sinh lòng muốn rời đi, ha ha, trẫm sẽ không quấy rầy ngươi, hy vọng ngươi ở chỗ này vui vẻ.” Tư Mã Nhuệ mỉm cười nói, trong ánh mắt có vẻ hiểu biết nhưng không nói.\nBỗng nhiên một trận gió nhẹ nhàng thổi qua, ngọn nến trên bàn đột nhiên tắt lửa, phòng lập tức tối đen, mơ hồ có tiếng cười giây lát lướt qua. Người ngoài cửa lập tức xông vào phòng ốc, một lần nữa châm ánh nến lên, trong phòng chỉ có một mình Lệ phi im lặng nằm ở trên gi.ường, trừ bỏ nàng không có ai khác. Thị vệ có chút xấu hổ cười cười, vội vàng xoay người đi ra ngoài.\n\n\nMột hồi mưa thu, nhiệt độ đột nhiên hạ xuống rất nhiều, sáng sớm, Mộ Dung Phong cuộn mình trong ổ chăn không muốn rời gi.ường, như thế rất tốt, có thể thả lỏng tâm tình, thật giống như khi chính mình còn là Bạch Mẫn, có thể tùy theo chính mình tính tình.\n\n\nPhòng bởi vì rất cao cho nên rất lạnh, lạnh đến mức nàng không muốn vươn tay, tình nguyện nằm ở trên gi.ường ôm chăn mà ngủ như vậy.\n\n\n“Tiểu thư, Yên Ngọc tỷ tỷ đến đây.” Xuân Liễu đi đến, trên mặt mang theo nét cười nói.\n\n\nMộ Dung Phong ôm chăn ngồi dậy, vẫn ở trên gi.ường, cười hì hì nói: “Mau bảo nàng tiến vào, dù sao cũng không phải người ngoài, nếu nàng nhìn thấy cũng không sao.”\n\n\nYên Ngọc đi đến, cười nói: “Chủ tử, người thật sự là thoải mái, có thể ngủ lười như vậy. Có phải trong phòng càng ngày càng lạnh hay không, nô tỳ xem người cả người đều tránh ở trong chăn.”\n\n\n“Đúng vậy nha!” Mộ Dung Phong mỉm cười nói, ở thời đại của Bạch Mẫn sau này có thể mở điều hòa, hoặc là có lẽ đã bật lò sưởi, nhưng đây là ở cổ đại ngàn năm trước, những thứ kia phải ngàn năm sau mới có thể phát minh ra, chỉ có ngẫm lại mà thôi, “Tối hôm qua vẫn tốt, sáng nay tỉnh lại nghe Xuân Liễu nói bên ngoài trời mưa, mới phát giác nhiệt độ lập tức thấp xuống vài độ, lạnh đến nỗi ta cũng không nguyện ý rời khỏi gi.ường, vẫn là tránh ở trong chăn.”\n\n\n“Hoàng Thượng biết, cho nên cố ý sai nô tỳ đưa đến than củi tốt cho người sưởi ấm, nói lãnh cung này không thể so với Hợp Ý Uyển, phải ủy khuất chủ tử một chút, bảo người tạm thời nhẫn nại qua mấy ngày nay.” Yên Ngọc mỉm cười nói, Mộ Dung Phong trên gi.ường mặt mày vẫn đang thản nhiên yên tĩnh, không có chút gì là không chịu nổi.\n\n\n“Thay ta cám ơn Hoàng Thượng.” Mộ Dung Phong vẻ mặt thản nhiên, không sợ hãi không vui mừng, cũng không oán không hận, chính là thản nhiên mỉm cười, thản nhiên nói.\n\n\nYên Ngọc khe khẽ thở dài trong lòng, không biết Hoàng Thượng khi nào mới có thể đón Mộ Dung Phong trở về, nơi này quả thật không thể so với Hợp Ý Uyển, mới mùa thu mà cũng đã lạnh như thế này, nếu trời đông giá rét đến thì phải ứng phó như thế nào?\n\n\nKhông tiện ở lại nơi này lâu, Yên Ngọc vội vàng rời đi, nếu ở lại lâu, tuy rằng vui vẻ một chút nhưng chỉ sợ sẽ khiến cho lão Thái Hậu hoài nghi, về sau còn muốn tới chỗ này có lẽ sẽ khó khăn, nay nàng còn muốn có thể không làm cho lão Thái Hậu hoài nghi, làm người truyền tin cho Hoàng Thượng cùng Mộ Dung Phong, khiến cho bọn họ có thể sớm khôi phục ân ái lúc trước.\n\n\nXuân Liễu đã đốt than củi lên, trong phòng dần dần có chút ấm áp, Mộ Dung Phong đứng lên rửa mặt chải đầu, nếm qua điểm tâm, bọc áo khoác thật dày, ngồi ở trước cửa sổ sao kinh Phật, ngẫu nhiên xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe tiếng mưa phùn thanh thanh lọt vào tai, khiến cho trong lòng không tự chủ được mà an tĩnh lại.\n\n\nNhanh đã đến thời điểm giữa trưa, Xuân Liễu đột nhiên nghe được bên ngoài có người gõ cửa, nơi này tuy là lãnh cung nhưng xem ra vẫn không hề ít người tới chỗ này.\n\n\nMở cửa ra, đứng bên ngoài là Vương Bảo, Xuân Liễu lạnh lùng nhìn hắn liếc mắt một cái, người này nguyên là thị vệ bên người đương kim Hoàng Thượng, sau lại được sai đến làm thị vệ cho Mạnh Uyển Lộ, bắt đầu từ lúc hắn nói chuyện với Mạnh Uyển Lộ với vẻ mặt ôn hoà, nàng liền chán ghét người này thật sâu.\n\n\nHắn có lẽ chính là một nô tài đủ tư cách, nhưng là cũng là một nô tài khiến người ta chán ghét.\n\n\n“Chuyện gì?” Xuân Liễu xa cách hỏi.\n\n\nVương Bảo vẫn cố gắng duy trì mỉm cười, hắn chính là một nô tài, cũng biết mọi người cũng không thích Mạnh Uyển Lộ, nhưng Mạnh Uyển Lộ ở trong mắt hắn cũng thật đáng thương, nay thật vất vả một lần nữa về đến Hợp Ý Uyển, nhưng lại là người có khả năng được lựa chọn làm Hoàng hậu tương lai nhất, hắn cũng không muốn đắc tội.\n\n\nNhưng hắn cũng không dám đắc tội Xuân Liễu, nàng dù sao cũng là nha đầu bên người phi tử mà Tư Mã Nhuệ từng sủng ái nhất – Mộ Dung Phong, khó nói trước Mộ Dung Phong có thể một lần nữa đạt được Hoàng Thượng niềm vui hay không, huống hồ, Mộ Dung Phong cũng thật sự là một chủ tử rất tốt, ít nhất sẽ không phát hỏa, Mạnh phi tuy cũng tốt nhưng tính tình lại rất cương liệt, có đôi khi nóng giận thật đúng là dọa người.\n\n\n“Mạnh phi thỉnh Mộ Dung phi đi qua nói chuyện.” Vương Bảo mỉm cười nói.\n\n\n“Tiểu thư nay chính là đang vội vàng sao kinh Phật, đây là do Hoàng Thượng phân phó, chúng ta ai cũng không trì hoãn được, nếu không có chuyện lớn gì, phiền toái ngươi nói cho Mạnh cô nương một tiếng, nay không có phương tiện đi qua nói chuyện, nếu nàng có việc vậy mời nàng tới chỗ này đi.” Xuân Liễu lạnh lùng nói, đi theo Mộ Dung Phong ở lãnh cung, tính tình của nàng cũng mạnh mẽ lên rất nhiều.\n\n\nVương Bảo sửng sốt, đành phải đề cao thanh âm một chút, nói với người bên trong: “Mộ Dung phi, nô tài Vương Bảo phụng theo sự phân phó của Mạnh phi, đến thỉnh Mộ Dung Phong đi Hợp Ý Uyển nói chuyện.”\n\n\n“Đã biết.” Mộ Dung Phong từ trong phòng đi ra, nhìn Vương Bảo, ý cười thản nhiên, đột nhiên nhớ tới một câu, không biết là tại thời điểm nào nghe ai nói, hình như là nói Tần Cối còn có ba bằng hữu*, tuy nói Mạnh Uyển Lộ kia không được mọi người thích, nhưng còn có một Vương Bảo đối với nàng trung tâm, có đôi khi người xem người thật sự là kì quái, xem vừa mắt thì như thế nào đều tốt, xem không hợp lại như thế nào cũng không tốt. “Ngươi chờ một lát, ta chuẩn bị theo ngươi đi.”\n\n\n“Tiểu thư…” Xuân Liễu thực lo lắng, không hiểu được Mạnh Uyển Lộ kia lại sinh ra chuyện gì, chỉ sợ là muốn làm khó Mộ Dung Phong, nàng ta cũng không phải là một nữ nhân hiền lành gì.\n\n\n“Không có việc gì, muốn đến cũng phải đến, tránh cũng không tránh khỏi, nàng cũng không thể lấy mạng của ta, nhiều nhất là xả ra oán khí trong lòng mà thôi, không có chuyện gì, ta đi rồi sẽ trở về.” Mộ Dung Phong thản nhiên nói.\n\n\nVương Bảo không dám lên tiếng, thực ra Mạnh Uyển Lộ cũng không nói mời Mộ Dung Phong đến nói chuyện, Mạnh Uyển Lộ nói là, “Đem người kia tới gặp ta!” Chính là, hắn cảm thấy vẫn là không cần nói như vậy, Mộ Dung Phong là một chủ tử cứng mềm đều không ăn, nếu thật sự đắc tội, thật đúng là không dám xác định Hoàng Thượng sẽ hướng về vị nào trong hai người các nàng.\n\n* Tần Cối, tên hiệu là Hội Chi (1090-1155), là một thừa tướng của nhà Tống ở Trung Quốc, người được dân Trung Quốc xem như một Hán gian do đã góp phần hành hình danh tướng trung nghĩa là Nhạc Phi, cũng như triệt hạ các tướng lĩnh nhà Tống yêu nước muốn bắc phạt khôi phục giang sơn bị nhà Kim xâm chiếm. (~ ý nói Tần Cối là người xấu như vậy còn có ba người bằng hữu chứ không phải bị tất cả mọi người xa lánh, huống hồ là Mạnh Uyển Lộ ~)", "Chương 173\n\nHợp Ý Uyển, nay lại đến, có lẽ chỉ là người xa lạ, là người ngoài, chính là người ngẫu nhiên đi ngang qua nơi này, nơi này đã không còn là chỗ nghỉ tạm của chính mình nữa.\n\n\nLúc Tư Mã Nhuệ bảo nàng đến nàng cũng chưa từng có cảm xúc như vậy, kỳ thật biết lúc này đây không phải “nói chuyện” đơn giản như vậy, chính là không thể không đến. Mạnh Uyển Lộ là một người nàng phải đối mặt, cũng giống như nàng, Mạnh Uyển Lộ cũng là phi tử của Tư Mã Nhuệ, cũng chính là đương kim Hoàng Thượng, lại nói tiếp, hai người giao phong chỉ là chuyện sớm muộn, nay đến đây nàng sẽ chuẩn bị tinh thần đối mặt.\n\n\nMay mắn là trong phủ còn có Yên Ngọc, có nàng ở đây sẽ có thêm nhiều phần kiên định.\n\n\nTại nơi này, không có bằng hữu, không ai có thể giúp nàng, người duy nhất có thể tin cậy là Tư Mã Nhuệ lại trở nên kỳ kỳ quái quái, thái độ cũng khi tốt khi xấu, không rõ hắn rốt cuộc là yêu nàng hay là hận nàng?! Nếu không phải trong lòng yêu hắn, nàng thật sự là không thể tiếp tục kiên trì, chỉ sợ đã sớm buông tha, nhưng nàng đã đến đây, trên đời này không có thuốc hối hận, không ai bức nàng, là chính nàng lựa chọn, lúc ấy lão nam nhân gầy kia đã khuyên nàng không cần tham luyến cái gọi là Đại Hưng vương triều này, hy vọng nàng có thể lựa chọn sinh hoạt tại hiện đại cùng Đoạn Chi Sơn. Là chính mình không bỏ xuống được Tư Mã Nhuệ, là Tư Mã Nhuệ làm cho nàng có dũng khí tại cái triều đại này sinh sống, chính là, làm một nữ tử đối mặt với tương lai không thể biết trước, nàng thật sự là không biết chính mình có thể duy trì kiên cường được bao lâu.\n\n\nBất luận như thế nào, nàng đều phải đối mặt với sự thật chính mình đã lựa chọn.\n\n\nMạnh Uyển Lộ lẳng lặng ngồi ở trong tiền thính chờ Mộ Dung Phong, biểu tình của nàng lạnh như băng, trong đầu là cáu giận thật sâu, Mộ Dung Phong này, vì sao lại giống âm hồn không tiêu tan như thế? Người đã đến lãnh cung, lại vẫn đang có thể chiếm được tâm tư của Hoàng Thượng, tuy rằng ở bên ngoài nhìn không ra Hoàng Thượng đối với Mộ Dung Phong có lưu luyến cùng vướng bận gì, nhưng xuất phát từ trực giác của một nữ nhân, nàng cảm thấy trong lòng Tư Mã Nhuệ thủy chung vẫn có bóng dáng Mộ Dung Phong, dấu vết kia quá sâu, căn bản là lau không đi. Cho dù Mộ Dung Phong phạm tội ác tày trời cũng không có biện pháp làm cho Hoàng Thượng thật sự từ nay về sau quên nàng.\n\n\nNàng không thể quên sự nhục nhã một đêm kia, một đêm kia Hoàng Thượng muốn sủng hạnh nàng, nàng đã mong chờ hưng phấn ra sao, rốt cục cũng chờ mây tan lại thấy trăng sáng, nhưng…nàng không muốn nhớ tới một đêm kia, chính mình thật đáng thương cùng hổ thẹn, thật giống như một đứa ngốc bị người ta dẫn đi ra từ trong phòng Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thế nhưng lại không thể tới gần th.ân thể của nàng, th.ân thể của nàng như thế nào lại làm cho Hoàng Thượng phản cảm như thế, chẳng lẽ…nhưng Hoàng Thượng không phải đã từng sủng hạnh Mộ Dung Phong sao?\n\n\nLạnh lùng nhìn Mộ Dung Phong đi đến, hôm nay Hoàng Thượng có chuyện quan trọng trong triều phải xử lý, Yên Ngọc lại bị nàng phái đi đến chỗ lão Thái hậu nương nương tặng đồ, nhất thời cũng chưa về ngay được, nàng rốt cục có thể tính toán nợ nần cùng nữ nhân này.\n\n\nMấy ngày không thấy, Mộ Dung Phong thoạt nhìn gầy yếu một chút, nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ. Cho dù là trong lòng cáu giận nữ nhân này, nhưng Mạnh Uyển Lộ không thừa nhận cũng không được, đó là một nữ tử hấp dẫn người khác, có dung nhan xinh đẹp, khí chất tao nhã, cách nói năng ôn hòa….Nhưng càng như vậy nàng càng căm tức, cũng may ông trời có mắt, Mộ Dung Phong có một phụ thân phạm vào tội không thể tha thứ, khiến cho lão Thái hậu cùng Hoàng Thượng đem nàng đẩy đến lãnh cung, các tỷ tỷ cùng huynh trưởng của nàng cũng một đám nghèo túng, nay rốt cục chính mình lại đã trở lại.\n\n\nNàng nhìn chằm chằm Mộ Dung Phong, ánh mắt lạnh lùng tựa như đao, từng đao hạ xuống ở trên người Mộ Dung Phong, tựa hồ như là ánh mắt có thể khiến Mộ Dung Phong khắp cả người đều là thương tích.\n\n\nHạ Hà khẽ hừ nhẹ một tiếng, đứng ở một bên, nếu không phải Mạnh Uyển Lộ còn không có hé răng, nàng đã sớm xông lên đi trừng trị Mộ Dung Phong, hủy khuôn mặt kia, xem Hoàng Thượng có còn thích nữ nhân này nữa hay không. Nếu nói là hồ ly tinh, Mộ Dung Phong này thấy thế nào cũng không giống, nhưng có nàng thì không có chính mình chủ tử, có chính mình chủ tử sẽ không thể dễ dàng tha thứ cho nữ nhân này tồn tại, nói ngắn lại một câu, liền theo như lời Mạnh lão phu nhân: Phương pháp duy nhất, chính là trừ bỏ nữ nhân này!\n\n\n“Mộ Dung Phong, hôm nay ở nơi này của ta, không cần hy vọng có người có thể cứu được ngươi.” Mạnh Uyển Lộ lạnh lùng nói, “Hôm nay Hoàng Thượng có việc trong triều, nha đầu Yên Ngọc kia lại bị ta phái đi đến chỗ lão Thái hậu nương nương làm việc, nhất thời cũng chưa về ngay, nay không ai có thể cứu ngươi. Nếu nói người ngươi quen biết, người trong Hợp Ý Uyển này có lẽ ngươi đều biết, nhưng bọn họ đều là nô tài, không ai dám xuất đầu bảo vệ cho ngươi, chỉ có Vương Bảo nhưng nay cũng đã là thị vệ của ta, tự nhiên hắn sẽ không suy nghĩ cho ngươi. Hôm nay, hai người chúng ta phải tính toán nợ nần của chúng ta cho rõ ràng mới được.”\n\n\nMộ Dung Phong trong lòng nao nao nhưng trên mặt vẫn thản nhiên như cũ, sợ hãi có thể như thế nào? Không bằng tùy như vậy đi thôi, nếu nhất định phải chết ở chỗ này cũng chỉ có thể chấp nhận.\n\n\nNàng không nói lời nào, chính là thản nhiên cười.\n\n\nMạnh Uyển Lộ ngồi ở kia, cũng không có đề nghị làm cho Mộ Dung Phong ngồi xuống, ngược lại là đem chén trà trên bàn ném xuống đất, thản nhiên nói: “Nay ngươi là tội thần chi nữ, ta chỉ cần nói với Hoàng Thượng, ta hảo ý mời ngươi đến Hợp Ý Uyển để hai tỷ muội trò chuyện, đem hiểu lầm trước kia giải thích rõ ràng, nhưng ngươi không chỉ không biết ơn, còn khóc lóc om sòm tại nơi này của ta, đánh vỡ nát chén trà lão Thái hậu nương nương ban cho ta, cố ý thị uy với ta, nói chút lời nói vô lễ. Sau đó…”\n\n\nHạ Hà đóng cửa phòng lại, ánh sáng bên trong đột nhiên ảm đạm đi rất nhiều, có một loại tối tăm nói không nên lời.\n\n\nMộ Dung Phong biết, muốn tới thì trốn cũng không thoát, chính là im lặng đứng, bất luận phát sinh cái gì, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép chính mình cúi đầu cầu xin Mạnh Uyển Lộ tha thứ để tránh cho d.a thịt khổ. Trên ti vi cùng trong sách đã xem thấy được rất nhiều sự tàn nhẫn trong hoàng cung, trong lòng Mạnh Uyển Lộ này tất cả đều là cáu giận, sao có thể dễ dàng buông tha nàng? Nếu nàng ta nhất định phải như thế thì cứ để cho nàng ta như thế đi!\n\n\nThời điểm roi thứ nhất của Hạ Hà đánh xuống, Mộ Dung Phong cũng không hề động, không phải không đau mà là không thể đau, nàng lẳng lặng nhìn Hạ Hà, nô tỳ này là người của Mạnh Uyển Lộ, làm như thế là vì Hạ Hà trung tâm với chủ, có lẽ không xem là sai, nếu đổi lại là Xuân Liễu, có lẽ cũng sẽ vì nàng như thế. Nhưng trên vai trên lưng vết roi như có lửa, làm cho nàng hơi hơi có chút run run, chính là vẫn bất động như cũ, chịu đựng roi thứ hai, thứ ba hạ xuống….\n\n\nMộ Dung Phong bất động, không né, không tránh, không phản kháng, làm cho Hạ Hà đột nhiên sinh ra một loại cảm giác sợ hãi, roi trong tay cũng dùng tới càng nhiều khí lực, trong lòng lại run run, mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống. Nàng muốn cho roi rơi xuống ở trên mặt Mộ Dung Phong, lại thủy chung không dám nhìn vào ánh mắt trong vắt kia, sáng ngời như vậy thâm thúy như vậy, giống như bầu trời đêm, giống như biển lớn, xem không thấy đáy.\n\n\nDần dần cảm thấy có chút chống đỡ hết nổi, Mộ Dung Phong thấy th.ân thể giống như bị nướng trong lửa, nóng cháy, choáng váng, hô hấp có chút suy yếu. Nhưng nàng vẫn đứng như cũ, lẳng lặng đứng, nàng đem tất cả khí lực đều đặt ở hai chân, chống đỡ th.ân thể của chính mình không ngã xuống.\n\n\nMạnh Uyển Lộ thật sự phát hỏa, nữ nhân này như thế nào có thể như vậy?! Nàng buồn bực đem những thứ trên bàn lập tức đẩy hết xuống đất, nghe thanh âm đổ vỡ, Hạ Hà giật mình ngơ ngác nhìn Mạnh Uyển Lộ.\n\n\n“Ngươi! Ngươi! Ngươi như thế nào có thể như vậy!” Mạnh Uyển Lộ oán hận nói.", "chương 174\n\nSắc mặt Mộ Dung Phong đã có chút tái nhợt, khóe môi có vết máu, nhưng vẫn đang bình tĩnh đứng, nàng cảm thấy như vậy thực không thú vị, đối xử với nàng như thế, Mạnh Uyển Lộ thật sự tin tưởng trong hoàng cung này chính mình là thứ nhất như vậy sao? Có lẽ Mạnh Uyển Lộ là thật yêu thương Tư Mã Nhuệ mới có thể đối với nàng như thế.\n\n\n“Ngươi hy vọng ta như thế nào?” Mộ Dung Phong sắc mặt tái nhợt mỉm cười, thản nhiên hỏi.\n\n\nMạnh Uyển Lộ sửng sốt.\n\n\n“Ta không phản ứng, là vì ta cảm thấy ta không sai, ngươi yêu Tư Mã Nhuệ nhưng hắn không thương ngươi, làm gì lại trách ở trên người ta?” Mộ Dung Phong trán đã có mồ hôi chảy xuống, đau đớn đến có chút chết lặng, làm cho nàng khó chịu giống như ngồi ở trong đống lửa.\n\n\nTrên quần áo mộc mạc kia đã có vết máu.\n\n\nTư Mã Nhuệ tiến vào Hợp Ý Uyển, đầu tiên là nhìn thấy Vương Bảo vẻ mặt kích động xoay người về phía sau bước đi. Nhướng mày, biết nhất định là Mạnh Uyển Lộ lại làm ra chuyện gì không ổn.\n\n\n“Vương Bảo, thấy trẫm vì sao không chào hỏi, lại đi thẳng đến tiền thính của Thiên viện, có phải Mạnh phi lại gây ra chuyện gì thị phi rồi hay không? Yên Ngọc đâu?”\n\n\n“Không…không…nô tài chính là muốn đi thông tri Mạnh phi…nói cho nàng…ngài…ngài đã trở lại…nàng đã mong ngài thật lâu…biết ngài…trở về…nhất định rất vui mừng.” Vương Bảo cảm thấy miệng mình càng ngày càng nói lắp, “Yên Ngọc cô nương…nàng…nàng đi đến chỗ lão Thái hậu…lão Thái hậu nương nương…đi thay Mạnh phi đưa những đồ vật quý tặng lão Thái hậu nương nương.”\n\n\n“Ngươi từ khi nào thì biến thành nói lắp như vậy?” Tư Mã Nhuệ cau mày, lạnh lùng nói, “Không cần thông tri nàng, trẫm còn có việc phải xử lý.”\n\n\n“Vâng, vâng.” Vương Bảo gật đầu lia lịa.\n\n\nTiểu Đức tử có chút hoài nghi, Vương Bảo này ngày thường không phải như vậy, tuy nói rằng đi theo Mạnh phi nhưng là người làm việc ổn trọng, hôm nay như thế nào lại khẩn trương thành cái dạng này? Khẳng định có chuyện gì không tốt phát sinh, hắn đang thay chính mình chủ tử làm qua loa tắc trách.\n\n\nMạnh Uyển Lộ có thể phát sinh ra chuyện gì?\n\n\nTrừ phi cùng Mộ Dung Phong có liên quan.\n\n\n“Hoàng Thượng, ngài vẫn nên trước đi thăm Mạnh phi đi, luôn vắng vẻ cũng không tốt.” Tiểu Đức tử ở một bên nhẹ giọng nói, liếc mắt xem Vương Bảo một cái, “Ngài xem Vương Bảo gấp thành bộ dáng như thế, nếu ngài không nhìn tới xem, không hiểu được Mạnh phi có thể trách cứ hắn hành sự bất lực hay không?”\n\n\n“Sẽ không, sẽ không.” Vương Bảo hắc hắc cười, cái trán toát đầy mồ hôi, ông trời ạ, Hoàng Thượng trăm ngàn lần không cần đi, chủ tử cùng Hạ Hà thật sự là đủ lớn gan, thế nhưng lại dám đem Mộ Dung Phong tới Hợp Ý Uyển đánh, nếu đánh đến xảy ra chuyện gì không hay, Hoàng Thượng còn không lấy mạng chủ tớ hai người các nàng?! Mạnh phi là chủ tử muốn ra oai giành phần thắng thì không nói, Hạ Hà cũng thật là, làm nô tài đã không giúp đỡ chủ tử xử lý sự tình cho tốt lại còn thêm mắm thêm muối, thật sự là đáng giận!\n\n\nNay tuy rằng Mộ Dung Phong là phi tử bị nhốt tại lãnh cung, nhưng trước kia Hoàng Thượng sủng ái nàng như thế nào hắn cũng biết, nếu qua khoảng thời gian này Hoàng Thượng lại một lần nữa đem Mộ Dung Phong tiếp về Hợp Ý Uyển, Mạnh phi còn có những ngày tốt đẹp như vậy sao? Thật sự là đủ phiền.\n\n\nHắn càng như thế, Tiểu Đức tử càng hoài nghi.\n\n\n“Hoàng Thượng, ngài hôm nay cũng mệt mỏi, không bằng để Mạnh phi bồi ngài chơi một ván cờ.” Tiểu Đức tử cười hì hì nói, “Coi như là thả lỏng một chút.”\n\n\nTư Mã Nhuệ nghĩ nghĩ, nhìn Tiểu Đức tử, nói: “Chơi cờ? Trẫm không có hứng, bất quá thật sự đã nhiều ngày trẫm chưa có thời gian đi xem Mạnh phi rồi, hôm nay phải đi xem nàng mới được.”\n\n\nVương Bảo thiếu chút nữa bất tỉnh, nhìn Tiểu Đức tử vẻ mặt dở khóc dở cười.\n\n\nTiểu Đức tử mỉm cười với hắn, nói: “Ngươi cần phải mời ta ăn cơm để cám ơn ta, nếu không phải nhờ ta, hôm nay Hoàng Thượng như thế nào có khả năng đến thăm chủ tử của ngươi.”\n\n\nVương Bảo ngay cả tâm muốn chết đều có, nếu Hoàng Thượng biết Mộ Dung Phong là do hắn mang đến, sợ là không có kết cục tốt đẹp gì.\n\n\nVào Thiên viện, thấy tiền thính đóng cửa gắt gao, mơ hồ có thanh âm vật phẩm bị ném vỡ, thật loạn. Còn mơ hồ nghe thấy thanh âm Mạnh Uyển Lộ nói chuyện.\n\n\n“Mạnh phi, Hoàng Thượng đến thăm ngài!” Từ thật xa Vương Bảo liền cao giọng kêu.\n\n\n“Ban ngày ban mặt làm gì mà phải đóng cửa tiền thính.” Tư Mã Nhuệ nhíu nhíu mày, nhìn thoáng qua Vương Bảo “Ngươi hô to gọi nhỏ làm cái gì, có phải có chuyện gì gạt trẫm hay không?”\n\n\n“Không có…không có…không……Có……” Vương Bảo thanh âm càng ngày càng nhỏ, trong lòng không ngừng lẩm bẩm: Chủ tử, ngài xuất hiện nhanh lên đi, trăm ngàn lần đừng để cho Hoàng Thượng đi vào, nếu không, ngài thật đúng là chịu không nổi hậu quả đâu!\n\n\nMạnh Uyển Lộ đang phát hỏa, đồ vật có thể ném đều bị nàng ném hết, nhưng dù ném đến trên người Mộ Dung Phong cũng không thấy Mộ Dung Phong có động tác gì trốn tránh, nàng tức giận đến đầu óc đều bùng nổ, xú nữ nhân này quả thực là tức chết nàng, nàng tức giận đến mức muốn mắng chửi người rồi.\n\n\nHạ Hà cũng là nghe được thanh âm của Vương Bảo, vội vàng nói với Mạnh Uyển Lộ: “Chủ tử, người trước xin bớt giận, nô tỳ giống như nghe được Vương Bảo kêu lên ở bên ngoài, nói là Hoàng Thượng đến xem người.”\n\n\nMạnh Uyển Lộ sửng sốt, còn chưa có phản ứng lại, một cái mâm đựng trái cây trong tay liền thuận tay ném ra ngoài, rơi trên mặt đất, một tiếng thanh thúy vang lên. Vừa vặn ngay lúc đó có người gõ cửa tiền thính.\n\n\nHạ hà nhìn Mạnh Uyển Lộ: “Chủ tử, người mau dừng tay, đừng để Hoàng Thượng tìm ra khuyết điểm.”\n\n\n“Mở cửa!” Là thanh âm của Tư Mã Nhuệ, thật sự không kiên nhẫn, phía sau làm gì mà phải khóa đại môn tiền thính, nhất định có chuyện gì không ổn. Vương Bảo theo chính mình đã nhiều năm, hắn xử sự làm người như thế nào chính mình cũng biết, là một nô tài trung tâm, khẳng định là Mạnh Uyển Lộ làm ra chuyện gì không ổn, hắn vốn là không nghĩ hỏi đến, nhưng Tiểu Đức tử vẫn ở một bên giựt giây, hắn nghĩ cứ tới đây nhìn xem đi, miễn cho nàng lại đi đến chỗ Mạnh lão thái thái cáo trạng, khiến Mạnh lão thái thái lại tới cửa dài dòng.\n\n\nMạnh Uyển Lộ vội vàng ngồi xuống, Hạ Hà vội vàng đi mở cửa, Mộ Dung Phong vẫn đang lẳng lặng đứng, nhưng ý thức đã có chút tan rã. Nàng thậm chí không biết Tư Mã Nhuệ đứng ở ngoài cửa, chính là cảm thấy có chút không hiểu choáng váng, cảm thấy trước mắt có vô số con chim nhỏ đang bay.\n\n\nHạ Hà mở cửa ra, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, Mộ Dung Phong đột nhiên có chút cảm giác không đúng, trong khoảng thời gian ngắn không biết chính mình đang ở nơi nào.\n\n\nTư Mã Nhuệ đi đến, lúc mới bắt đầu bước vào cũng không có chú ý tới Mộ Dung Phong đứng ở trong phòng, chính là nhìn thấy rất nhiều mảnh vỡ, cửa tiền thính rộng mở nay lại tán loạn như vậy, thoạt nhìn giống như tiêu điều rất nhiều. Hắn nhíu mi, tận lực hòa khí hỏi: “Uyển Lộ, làm sao vậy? Ai lại chọc tới nàng? Phát hỏa lớn như vậy, ngay cả những thứ tổ mẫu ban cho cũng ném?”\n\n\nMạnh Uyển Lộ vừa muốn nói chuyện, nước mắt đã chảy ra, chạy đến trước mặt Tư Mã Nhuệ, nhào vào trong lòng hắn, thì thào nói: “Hoàng Thượng, ngài trở về là tốt rồi.”\n\n\nHạ Hà thấy Hoàng Thượng không để ý đến Mộ Dung Phong, trong lòng liền kiên định một chút, nàng cũng không biết Hoàng Thượng còn chưa nhìn thấy Mộ Dung Phong đứng ở nơi ánh sáng cũng chiếu không tới. Nếu Hoàng Thượng không để ý tới Mộ Dung Phong, chuyện đánh người lần này xem ra đánh cũng đã đánh, nhiều nhất là Hoàng Thượng giả ý oán trách vài câu liền thôi.", "Chương 175\n\nMộ Dung Phong mơ hồ nghe thấy được thanh âm của Tư Mã Nhuệ, giương mắt lại nhìn thấy Tư Mã Nhuệ nắm vai Mạnh Uyển Lộ, căn bản là không để ý đến chính mình, đột nhiên cảm thấy chính mình thực đáng thương. Có lẽ Đổng Vi Vi nói không sai, chính mình nguyên bản chính là người dư thừa, nếu không có Bạch Mẫn nàng bám vào trên người Mộ Dung Phong, có lẽ Mộ Dung Phong căn bản là sẽ không được Tư Mã Nhuệ thích, nói không chừng, ngược lại Mạnh Uyển Lộ mạnh mẽ này càng thích hợp với Tư Mã Nhuệ.\n\n\nNàng cảm thấy ủy khuất, cảm thấy khó chịu, cảm thấy muốn chạy nhanh rời đi, trốn đi đến một nơi Tư Mã Nhuệ không nhìn thấy, nơi mà chính mình cũng không thấy nhìn Tư Mã Nhuệ, như vậy, nàng sẽ không còn cảm thấy chính mình thực đáng thương.\n\n\nTiểu Đức tử lại thấy Mộ Dung Phong, ánh mắt lập tức mở to hết cỡ, nửa ngày chưa nói ra lời, Mạnh Uyển Lộ này thật là điên rồi, cũng dám đem Mộ Dung Phong đem tới Hợp Ý Uyển đánh, lại đánh đến mức quần áo trên người đều dính máu, thật sự là to gan lớn mật!\n\n\nTư Mã Nhuệ nắm vai Mạnh Uyển Lộ hướng đi ra phía ngoài, nói với Hạ Hài: “Phân phó người thu dọn nơi này một chút, thành ra bộ dáng gì nữa, được rồi, đừng khóc, có cái gì ủy khuất nói cho trẫm nghe một chút.”\n\n\nMộ Dung Phong nhìn thân ảnh bọn họ rời đi, rốt cuộc thật sự là kiên trì không được, còn có cái gì thật hơn so với ánh mắt mình nhìn thấy, chính mình không phải còn ôm ảo tưởng sao? Hiện tại liền quên hết đi! Chính mình nên yên phận sống ở lãnh cung cùng Xuân Liễu, sao kinh Phật của chính nàng, lại chạy đến Hợp Ý Uyển này “nói chuyện” thật sự là chính mình tự tìm. Nàng cảm thấy thật sự mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút, nàng cảm thấy bóng dáng Tư Mã Nhuệ càng ngày càng mơ hồ, thị lực của chính mình càng ngày càng không rõ, hơn nữa hai chân càng ngày càng bủn rủn.\n\n\n“Hoàng…Thượng…, là Mộ Dung phi!” Tiểu Đức tử bật thốt lên, không phải là cố ý, chính là nhìn thể lực của Mộ Dung Phong không chống đỡ nổi, th.ân thể lắc lắc lắc lắc, đột nhiên hôn mê ngã xuống đất, sợ tới mức hô lên, trên mặt đất tất cả đều là mảnh nhỏ, nếu ngã trên mặt đất chỉ sợ là vết thương sẽ quá nặng.\n\n\nTư Mã Nhuệ sửng sốt, quay đầu nhìn thấy một người đang ngã xuống đất, Tiểu Đức tử phản xạ có điều kiện xông lên đỡ lấy, người nọ vừa lúc quay đầu, tóc đen tản ra, hé ra khuôn mặt tái nhợt vô sắc, khóe môi có máu, hai mắt nhắm nghiền, đúng là Mộ Dung Phong.\n\n\n“Hoàng Thượng…Hoàng Thượng…nàng…nàng hôn mê rồi.” Tiểu Đức tử sợ tới mức không biết như thế nào cho phải, chỉ có thể nhìn về phía Tư Mã Nhuệ cầu cứu, chỉ cảm thấy th.ân thể Mộ Dung Phong càng ngày càng nặng, càng ngày càng hạ xuống, căn bản đỡ không được. Mộ Dung Phong là chủ tử của hắn, hắn không thể tùy ý nâng dậy, chỉ có thể cố gắng duy trì một tư thế giúp chống đỡ th.ân thể Mộ Dung Phong.\n\n\nĐầu óc Tư Mã Nhuệ liền giống như nổ tung, vết máu trên môi cùng quần áo Mộ Dung Phong làm cho đầu óc hắn một mảnh hỗn loạn, hắn đứng ở một chỗ, người ngơ ngác không nói lời nào, cũng không nhúc nhích.\n\n\nMột loại cảm giác đau lòng giống như mũi tên nhọn xuyên thấu lòng hắn, hắn cảm thấy chính mình hô hấp dồn dập, cơ hồ là hít thở không thông, là không thể khống chế mà cứng ngắc. Nữ nhân trước mặt hé ra khuôn mặt tái nhợt, một đôi mắt nhắm chặt, một loại cảm giác quen thuộc, một loại thương tiếc làm cho hắn đau lòng đến chết. Trong lúc nhất thời ở trong đầu hắn hỗn loạn.\n\n\nLúc này, Yên Ngọc từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy Tiểu Đức tử đỡ Mộ Dung Phong, hoảng sợ, “Tiểu Đức tử, Mộ Dung phi sao lại thành bộ dáng như vậy? Vì sao trên quần áo nhiều máu như vậy? Còn không mau truyền Thái y!”\n\n\nTư Mã Nhuệ vốn vẫn trầm mặc không nói nay quay đầu lại nhìn Mạnh Uyển Lộ, lạnh lùng hỏi: “Có phải là ngươi làm hay không?” Lời kia nói ra, cơ hồ là gằn từng tiếng mà cắn răng nhổ ra.\n\n\nMạnh Uyển Lộ vừa muốn giải thích, Tư Mã Nhuệ cũng không để ý tới nàng nữa, đi qua ôm Mộ Dung Phong rời đi, nói với Tiểu Đức tử: “Truyền Thái y đến phòng ngủ của trẫm, đi Bình Dương cung đem Lệ phi mang đến. Hãy nói là mệnh lệnh của trẫm, nếu tổ mẫu không đồng ý liền phái người mạnh mẽ mang đến! Yên Ngọc, ngươi tới chăm sóc Mộ Dung Phong, phái người đi đem Xuân Liễu đến.”\n\n\nTiểu Đức tử vội vàng rời đi, Tư Mã Nhuệ thực tức giận, lời nói ra nghe đều lạnh như băng, chẳng lẽ hắn nhớ được cái gì rồi sao? Hay là có nguyên nhân gì khác?\n\n\nTới Bình Dương cung vừa vặn gặp lúc lão Thái hậu đang ăn cơm trưa, Tiểu Đức tử im lặng đứng, nhẹ giọng nói: “Lão Thái hậu nương nương, Hoàng Thượng bảo Lệ phi nương nương đi qua một chuyến.”\n\n\n“Không được, Lệ phi dù thế nào cũng không thể đi.” Lão Thái hậu lạnh lùng nói, “Hoàng Thượng vì sao đột nhiên lại nhớ tới bảo Lệ phi đi qua?”\n\n\n“Là Mộ Dung phi bị thương.” Tiểu Đức tử cảm thấy vẫn là đơn giản trả lời vấn đề thì tốt hơn.\n\n\n“Mộ Dung Phong bị thương?!” Lão Thái hậu sửng sốt, “Sao lại thế?”\n\n\n“Nô tài cũng không rõ, Hoàng Thượng bảo Lệ phi nương nương nhanh nhanh đi qua.” Tiểu Đức tử cúi đầu, trong lòng suy nghĩ, nếu lão Thái hậu nương nương biết bộ dáng sốt ruột của Hoàng Thượng nhất định sẽ mất hứng, chỉ sợ là trong lòng Hoàng Thượng còn không có hoàn toàn quên Mộ Dung Phong.\n\n\n“Không được, Lệ phi không thể đi.” Lão Thái hậu trong lòng nghĩ, nếu Lệ phi để lộ phong thanh gì làm cho Tư Mã Nhuệ biết chuyện chính mình uống dược mất trí nhớ, nhất định là sẽ hận bà đến tận xương, hơn nữa khẳng định là sẽ không chịu thuận theo làm Hoàng Thượng Đại Hưng vương triều.\n\n\n“Hoàng Thượng nói nếu ngài không đáp ứng liền mạnh mẽ đem Lệ phi mang đi.” Tiểu Đức tử đành phải nói như thế, đây là Hoàng Thượng dặn dò, nếu không mang được người quay về Hoàng Thượng khẳng định sẽ không tha cho hắn, hơn nữa Mộ Dung Phong bị thương không rõ, trì hoãn thời gian cũng không tốt.\n\n\nLão Thái hậu sửng sốt, nhìn Tiểu Đức tử nói: “Hắn thật sự nói như thế sao?”\n\n\n“Đúng vậy, Hoàng Thượng thực sốt ruột, bởi vì Mộ Dung phi giống như bị thương rất nặng cho nên nhu cầu cấp bách cần Lệ phi đến cứu trị.” Tiểu Đức tử thật sự nói, “Lão Thái hậu nương nương, ngài nếu không tin có thể tự mình đi nhìn xem, nhưng hiện tại không thể chậm trễ thời gian, Hoàng Thượng thật sự rất gấp.”\n\n\nLão Thái hậu nhíu mày, vừa muốn nói cái gì lại nuốt trở vào, nói với Tiểu Đức tử: “Được rồi, ta cho Lệ phi đi qua nhưng ta sẽ cùng đi, ngươi cũng không thể lắm miệng.”\n\n\nTiểu Đức tử gật gật đầu.\n\n\nTư Mã Nhuệ đem Mộ Dung Phong đặt ở trên gi.ường, Mộ Dung Phong cơ hồ đã không còn cảm giác, chính là im lặng nằm, sắc mặt tái nhợt, không một tiếng động. Nhìn nữ tử hôn mê này, Mộ Dung Phong, Tư Mã Nhuệ trong lòng có một loại quặn đau không hiểu nổi, hắn nhớ không nổi những chuyện cùng nàng có liên quan, nhưng theo như tình hình trước mắt nữ tử này nhất định cùng hắn có quan hệ bất thường.\n\n\n“Yên Ngọc, trẫm cùng nữ tử này đến tột cùng là có quan hệ gì?” Tư Mã Nhuệ chần chờ hỏi, “Chẳng lẽ là do trẫm từng sủng hạnh nàng sao? Trẫm như thế nào lại cảm thấy không phải đơn giản như vậy?”\n\n\nYên Ngọc do dự nhìn Tư Mã Nhuệ, thật sự là nghĩ không ra sao? “Nàng là nữ tử ngài yêu nhất, cũng không đơn giản là do ngài sủng hạnh nàng mà là ngài yêu nàng, Hoàng Thượng, ngài vẫn yêu thương nàng, chính là không biết vì sao hiện tại biến thành như thế này.”\n\n\nTư Mã Nhuệ đứng ở một chỗ nửa ngày không hé răng, lẳng lặng suy nghĩ, nhưng cái gì cũng nghĩ không ra, chẳng lẽ chính mình thật sự đã quên sao?\n\n\nLão Thái hậu cùng Lệ phi từ bên ngoài đi đến, lão Thái hậu liếc mắt một cái thấy Mộ Dung Phong nằm ở trên gi.ường, sắc mặt tái nhợt, Tiểu Đức tử không có nói sai.\n\n\nLệ phi vội vàng tiến lên giúp đỡ Yên Ngọc chữa thương cho Mộ Dung Phong, một bên rửa sạch miệng vết thương một bên nhẹ giọng hỏi: “Hoàng Thượng, ai lại hạ ngoan thủ như thế?”\n\n\nTư Mã Nhuệ có chút mỏi mệt nói: “Chữa thương cho nàng trước đã.”", "chương 176\n\nLão Thái hậu đứng ở một bên lẳng lặng nhìn cũng thấy đau lòng, đây chắc là chuyện tốt nha đầu Mạnh Uyển Lộ kia làm, Mạnh Uyển Lộ này làm việc cũng sốt ruột quá đi, chẳng lẽ thời gian một năm cũng đợi không được sao? Chỉ cần thời gian một năm, ba trăm sáu mươi lăm ngày là có thể có được Hoàng Thượng, lại cố tình gấp gáp nhất thời vào lúc này.\nYên Ngọc nói: “Hoàng Thượng, Xuân Liễu đã đến đây.”\n\n\n“Để cho Xuân Liễu mang Mộ Dung Phong trở về, trên đường cẩn thận một chút.” Tư Mã Nhuệ nhẹ giọng nói, “Phái nhiều người nâng nàng trở về, trên đường cẩn thận không được xóc nảy nàng.”\n\n\n“Hoàng Thượng, còn muốn đưa trở về sao?” Yên Ngọc bất an nói, “Chỗ đó thực lạnh lùng, sợ là về đó không thể chiếu cố cho tốt.”\n\n\nTư Mã Nhuệ cái gì cũng không nói, có chút mệt mỏi khoát tay áo, thản nhiên nói: “Cứ như vậy đi, nàng dù sao cũng là tội thần chi nữ, nếu đã bị biếm đến lãnh cung cũng chỉ có thể ở lãnh cung. Nay thương thế đã xử lí tốt, nên trở về đi thôi.”\nLão Thái hậu đứng ở một bên nhìn, trong lòng còn cảm thấy được an ủi, bất luận như thế nào dược của Lệ phi vẫn là tốt, tuy rằng Mộ Dung Phong bị thương thành như thế này nhưng Tư Mã Nhuệ biểu hiện bình thản như thế, vẫn là làm cho nàng yên tâm, tối thiểu Tư Mã Nhuệ sẽ không vì nữ nhân này mà buông tha ngôi vị hoàng đế.\n\n\n“Tổ mẫu, người đi về trước đi, sự tình nơi này đã xử lý tốt, Lệ phi có thể cùng người trở về. Tiểu Đức tử, đưa tổ mẫu về Bình Dương cung.” Tư Mã Nhuệ thản nhiên nói, “Yên Ngọc, giúp đỡ Xuân Liễu chăm sóc Mộ Dung Phong, chuẩn bị một chiếc nhuyễn kiệu đưa nàng trở về.”\n\n\nLão Thái hậu cùng Lệ phi cùng nhau ly khai, trên đường lão Thái hậu vẫn không có hé răng, tiếng thở dài lẳng lặng nuốt trở vào, nàng không phải không đau lòng cho Mộ Dung Phong, nhưng thật sự có một số chuyện chỉ đơn thuần thương hại không giải quyết được vấn đề. “Lệ phi, xem ra ngươi thực sự không có gạt ta, thuốc này quả thật hữu dụng.”\n\n\nLệ phi khe khẽ thở dài, thản nhiên nói: “Chính là đáng thương cho Mộ Dung Phong, nữ tử nhu nhược bất lực, không tranh giành với ai như vậy, thế nhưng cũng bị khi dễ thành như thế.”\n\n\nLão Thái hậu cùng Lệ phi vừa đi, Tư Mã Nhuệ nhìn Mộ Dung Phong vẫn im lặng ở trong trạng thái hôn mê như cũ, nói với Yên Ngọc: “Đi đem Mạnh Uyển Lộ cùng Hạ Hà đến đây.”\n\n\nXuân Liễu lẳng lặng thu dọn quần áo dính vết máu của Mộ Dung Phong, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, trong lòng thật sự là oán hận Tư Mã Nhuệ, nếu không thích cũng không cần phải đối đãi như thế, chẳng lẽ muốn đánh liền đánh, lại còn cho người đánh khiến người người đến chế giễu như thế! Tuy rằng không biết sự tình phát sinh như thế nào, nhưng nàng biết là Mạnh Uyển Lộ sai Vương Bảo đến mời, nay gặp chuyện không may đương nhiên bọn họ không thoát được can hệ, không cần đoán cũng biết tiểu thư bị đánh nhất định là do Mạnh Uyển Lộ.\n\n\n“Xuân Liễu, Mộ Dung Phong vì sao lại đến nơi này?” Tư Mã Nhuệ lẳng lặng hỏi.\n\n\n“Là Mạnh phi của ngài sai Vương Bảo tự mình đi mời đến, nói là Mạnh phi muốn mời tiểu thư tới chỗ này nói chuyện, tiểu thư làm sao có thể nghĩ tới sẽ phát sinh tình huống như thế.” Xuân Liễu thấp giọng mang theo oán khí nói, “Hoàng Thượng, ngài nếu không thích tiểu thư vậy ngài liền khiến cho tiểu thư qua những ngày yên lặng, làm cho nàng có thể ở trong lãnh cung yên lặng mà qua ngày đi. Nay đã bị đánh như thế, ngài thế nhưng còn làm cho đánh khiến người người đến chế giễu, ngài chẳng lẽ thật sự một chút cũng không để ý đến trước kia ngài tưởng niệm tiểu thư như thế nào sao? Thời điểm tiểu thư mất tích, ngài lúc đó chẳng phải thương tâm tuyệt vọng đến thống khổ sao?”\n\n\nTư Mã Nhuệ không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Mộ Dung Phong nằm ở trên gi.ường.\n\n\nYên Ngọc từ bên ngoài tiến vào, nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng, đã mang Mạnh phi, Hạ Hà đến.”\n\n\n“Để cho các nàng tiến vào.” Tư Mã Nhuệ bình thản nói.\n\n\nMạnh Uyển Lộ cùng Hạ Hà đi đến.\n\n\n“Vì cái gì muốn ở sau lưng trẫm mà đánh nàng?” Biểu tình của Tư Mã Nhuệ thật bình tĩnh giống như đang hỏi thời tiết bên ngoài là tốt hay là xấu, bình thản không nghe ra bất kì cảm tình gì.\n\n\nMạnh Uyển Lộ mắt rưng rưng nói: “Hoàng Thượng, ngài nhất định phải minh giám. Uyển Lộ nguyên bản chính là muốn mời Mộ Dung Phong tới đây uống trà nói chuyện, hóa giải mâu thuẫn trước kia của chúng ta, cũng không có ý tứ gì khác, nhưng Mộ Dung Phong này thế nhưng trước mặt Uyển Lộ lại dám chỉ trích lão Thái hậu nương nương cùng ngài, nói lão Thái hậu nương nương ngoan độc ích kỷ như thế nào, nói ngài bạc tình bạc nghĩa như thế nào, Uyển Lộ nghe rất khổ sở liền cùng nàng tranh cãi, không nghĩ tới nàng thế nhưng lại đánh vỡ nát chén trà lão Thái hậu nương nương ban cho Uyển Lộ, Hạ Hà khuyên can nhưng nàng ta lại động thủ đánh Hạ Hà, ngài trước kia cũng thấy qua nàng động thủ đánh Hạ Hà rồi, sau đó còn muốn đánh Uyển Lộ, cũng là Hạ Hà nóng vội hộ chủ, hai người liền động thủ…”\n\n\nTư Mã Nhuệ chính là im lặng nhìn Mạnh Uyển Lộ, thản nhiên nói: “Nàng là phi tử của trẫm, hai người các ngươi trước nay vẫn là cùng ngồi cùng ăn, làm gì phải như thế? Cho dù nàng phạm sai, muốn xử phạt của nàng cũng là trẫm mà không phải ngươi, ngươi cũng dám ở sau lưng trẫm đánh nàng, nhưng lại còn khiến một nô tài động thủ. Trẫm như thế nào tha cho ngươi?… Xuân Liễu, Mẫn Phong cư của các ngươi không có thị vệ, nay trẫm phái một người cho ngươi, mang theo Mạnh phi đi đến chỗ các ngươi, ngươi vừa mới rửa sạch miệng vết thương cũng thấy tiểu thư nhà ngươi bị thương như thế nào, nay mang Mạnh phi này đi, Hạ Hà đánh như thế nào ngươi liền đánh lại như thế cho trẫm, vừa mới trẫm đã bảo Lệ phi để lại chút dược, sau nửa canh giờ trẫm tự nhiên sẽ phái người đi tiếp Mạnh phi trở về. Yên Ngọc, mang roi mà Hạ Hà dùng để đánh Mộ Dung Phong đến giao cho Xuân Liễu.”\n\n\nThanh âm của Tư Mã Nhuệ bình tĩnh không một chút gợn sóng, lại nghe khiến người ta sởn tóc gáy. Hắn nói bình thản như thế, nhưng lại an bài khiến người ta hoảng sợ như thế!\n\n\nTất cả mọi người đều nghĩ chính mình đã nghe lầm, nghĩ rằng Tư Mã Nhuệ đang nói giỡn.\n\n\nMạnh Uyển Lộ sai Vương Bảo đi mời Mộ Dung Phong đến Hợp Ý Uyển, sau đó đóng cửa lại để cho Hạ Hà động thủ đánh Mộ Dung phong. Nay Hoàng Thượng phái một vị thị vệ cho Mộ Dung Phong, sau đó đưa Mạnh Uyển Lộ đến Mẫn Phong cư, hơn nữa còn làm cho Xuân Liễu chiếu theo bộ dáng của Hạ Hà, Hạ Hà đánh Mộ Dung Phong như thế nào, Xuân Liễu liền đánh lại ở trên người Mạnh Uyển Lộ như thế!\n\n\nBiện pháp này nghe đúng là thật lãnh khốc vô tình.\n\n\nYên Ngọc nhẹ giọng nói với Xuân Liễu: “Trở về chớ kinh động đến chủ tử, nếu nàng tỉnh lại chỉ sợ sẽ không cho phép muội đánh người, chủ tử thiện tâm như vậy chỉ sợ là sẽ tạm tha. Nhưng là đây là do Hoàng Thượng phân phó, nếu muội không làm chính là cãi lại thánh chỉ. Lời nói của Hoàng Thượng chính là miệng vàng lời ngọc, muội chỉ có thể nghe chứ không thể phản đối. Hơn nữa, Hạ Hà là kẻ có võ công trong người, lúc xuống tay tự nhiên sẽ nặng hơn một chút so với người thường, muội nhớ rõ đánh nhiều thêm vài cái thay ta giải hận!”\n\n\nXuân Liễu gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Xuân Liễu biết.”\n\n\nHạ Hà trong lòng kinh hoàng, không biết nên đi báo cho cho Mạnh lão thái thái như thế nào mới tốt, nay người có thể cứu được chủ tử chỉ sợ chỉ có Mạnh lão thái thái mà thôi.\n\n\nMạnh Uyển Lộ lại kinh hãi, tại sao có thể như vậy? Nàng nhìn Tư Mã Nhuệ, run giọng nói: “Hoàng Thượng, ngài thế nhưng lại làm cho một nô tài đến đánh Uyển Lộ, Uyển Lộ là phi tử của ngài mà? Là Hoàng hậu tương lai của Đại Hưng vương triều, ngài thế nhưng, thế nhưng…”\n\n\n“Trẫm thế nhưng cái gì?” Tư Mã Nhuệ lạnh lùng nói, “Ngươi không phải đã làm cho một nô tài đánh Mộ Dung phi của trẫm sao? Chẳng lẽ phi tử của trẫm chỉ có một mình ngươi sao? Hoàng hậu tương lai của Đại Hưng vương triều? Ai nói cho ngươi? Trẫm tuy rằng là đương kim Hoàng Thượng, nhưng cũng không nói ngươi chính là Hoàng hậu của trẫm, nữ tử không biết khiêm nhượng bao dung như thế, sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ? Vẫn là thôi đi. Được sủng mà kiêu như thế là trẫm phiền chán nhất. Xuân Liễu, trẫm phân phó như thế nào ngươi đã nghe được rõ ràng, nếu làm không tốt đừng trách trẫm cho ngươi một cái tội danh kháng chỉ không tôn.”\n\n\nXuân Liễu cung kính nói: “Nô tỳ đã nghe được thật rõ, nhất định sẽ hoàn thành chuyện Hoàng Thượng phân phó!”", "Chương 177\n\nỞ Mẫn Phong cư, Xuân Liễu đã an bài Mộ Dung Phong nghỉ ngơi tốt, trên miệng vết thương của Mộ Dung Phong đã bôi thuốc nhưng người vẫn đang hôn mê chưa tỉnh lại.\n\n\nXuân Liễu cũng không hy vọng tiểu thư tỉnh lại bây giờ, tiểu thư là người thiện tâm, chỉ sợ là nếu thấy có lẽ sẽ tha cho Mạnh Uyển Lộ. Có thị vệ ở đây, có thánh chỉ của Hoàng Thượng, Xuân Liễu không ngại Mạnh Uyển Lộ sẽ có phản ứng gì đâu.\n\n\nNàng giơ roi lên, tuy rằng nàng không phải một người có võ công nhưng nàng lại có oán hận, nếu không phải do nữ tử này thì tiểu thư làm sao phải chịu ủy khuất như vậy, tiểu thư có lẽ sẽ mềm lòng nhưng chính mình thì không mềm lòng, không cho nữ tử này một trận giáo huấn tốt chỉ sợ sau này nàng ta còn có thể gây chuyện sinh sự.\n\n\n“Nô tài, ngươi dám đánh ta!” Mạnh Uyển Lộ cũng không tin Xuân Liễu thật sự dám đánh nàng, dù sao nàng cũng là chủ tử mà Xuân Liễu chỉ là một nô tài.\n\n\n“Vì cái gì không dám, đây là thánh chỉ của Hoàng Thượng, nếu không đánh thì Xuân Liễu chính là mang tội danh kháng chỉ không tôn, Xuân Liễu đã cẩn thận suy nghĩ, ngài là chủ tử không sai, nhưng Hoàng Thượng lại là chủ tử lớn hơn, nếu Hoàng Thượng lớn hơn so với chủ tử ngài, Xuân Liễu phải nghe đại chủ tử. Đánh!” Nói xong, một roi vung xuống, Mạnh Uyển Lộ thiếu chút nữa đau đến bất tỉnh, lớn như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bị đánh, còn là bị một nô tài đánh.\n“Cẩu nô tài, ta nhất định sẽ không buông tha ngươi! A…” Mạnh Uyển Lộ trên trán đã thấy mồ hôi lạnh.\n\n\n“Tùy ngài.” Xuân Liễu cắn môi, lạnh lùng giơ roi lên, kiên định nói, “Mạnh phi, ngài là chủ tử không sai, nhưng tiểu thư lại là chủ tử của Xuân Liễu, chuyện Hạ Hà có thể làm vì ngài, Xuân Liễu cũng có thể làm vì tiểu thư như vậy!”\n\n\nNói xong lại đánh, tựa hồ như mỗi một roi đánh xuống thì tiểu thư sẽ bớt đau hơn một chút.\n\n\nMạnh Uyển Lộ trên trán có mồ hôi lạnh, trong mắt có lệ, trong lòng có đau, kêu lên thảm thiết.\n\n\nSau nửa canh giờ, Tư Mã Nhuệ đúng giờ phái người tới đón Mạnh phi, đưa Mộ Dung Phong trở về như thế nào liền đi tiếp Mạnh Uyển Lộ như thế, một câu cũng không nói.\n\n\nVừa mới trở lại Hợp Ý Uyển, Mạnh lão thái thái liền chạy đến, Hạ Hà báo tin làm cho Mạnh lão thái thái thiếu chút nữa tức giận đến ngất xỉu, quả thực là phản, cũng dám làm cho một nô tài đánh cháu gái bảo bối của nàng, thật sự là không biết chính mình ăn mấy bát cơm khô.\n\n\n“Hoàng Thượng ở đây sao?!” Mạnh lão thái thái vào cửa liền hỏi.\n\n\n“Ở.” Tư Mã Nhuệ lười biếng trả lời, hắn đang xem sách, chuyện trong triều đã xử lý xong rồi, khó có được thời gian rảnh rỗi xem sách, cũng đoán được là Hạ Hà sẽ cáo trạng với Mạnh lão thái thái, tùy nàng ta thôi, vừa vặn có thể nhân cơ hội đem nô tài lúc nào cũng muốn giám thị hắn này đuổi về nhà, miễn cho mỗi ngày không có việc gì lại đi trêu chọc thị phi.\n“Nhuệ nhi…” Mạnh lão thái thái thở phì phì vừa muốn nói chuyện.\n\n\nTư Mã Nhuệ thản nhiên nhìn nàng một cái, ngữ khí thản nhiên nhẹ nhàng nói: “Phiền toái ngài xưng hô trẫm là Hoàng Thượng, trẫm cũng không muốn khó xử ngài, ngài dù sao cũng là mẫu thân của Mạnh đại học sĩ đương triều, thật sự nói ra sợ ngài sẽ mất mặt.”\n\n\n“Ngươi!” Mạnh lão thái thái buồn bực nói, “Ta còn là bác của ngươi.”\n\n\n“Trẫm nói thế nào chính là như thế; Trẫm nếu nói không phải thì sẽ là không phải. Không cần làm trẫm mất hứng.” Tư Mã Nhuệ thản nhiên, lười biếng trả lời.\n\n\n“Được rồi! Hoàng Thượng!” Mạnh lão thái thái cố ý trịnh trọng nói, “Ta đến là muốn hỏi một chút Uyển Lộ vì sao bị đánh? Nhưng lại còn là bị một nô tài đánh.”\n\n\nTư Mã Nhuệ lạnh lùng nói: “Ở trước mặt trẫm xưng ‘Ta’, ngươi cũng không khỏi càn rỡ quá mức rồi đi? Hơn nữa, trẫm giáo huấn phi tử của chính mình lại đến phiên kẻ làm thần tử các ngươi được nói sao? Cũng dám chạy đến Hợp Ý Uyển chỉ trích trẫm, ngươi cũng thật có đủ ‘giáo dưỡng’! Người đâu, đem Hạ Hà mang đến! Cũng dám đi cáo trạng, can thiệp việc hậu cung, muốn chết!”\n\n\n“Tư Mã Nhuệ!…” Mạnh lão thái thái quả thực là tức giận bốc lên đầu, hô thẳng tên của Tư Mã Nhuệ, vừa muốn nói chuyện.\n\n\n“Tiểu Đức tử, vả miệng cho ta!” Tư Mã Nhuệ lạnh lùng nói, “Khó trách thủ hạ nô tài dám can thiệp việc hậu cung, một nữ nhi đại học sĩ cũng dám ở sau lưng trẫm giáo huấn phi tử của trẫm, nếu không có kẻ làm tổ mẫu như ngươi đỡ lưng thì sao có thể có gan như thế? Trẫm còn chưa hỏi tội ngươi, ngươi thế nhưng đã đến chất vấn trẫm trước.”\n\n\nMạnh lão thái thái sửng sốt hơn nửa ngày không có hé răng, nàng thật không ngờ Tư Mã Nhuệ lại có thái độ như thế, nàng đã có thói quen người trong cung đối với nàng đều chiếu cố nhân nhượng, từ phụ thân của chính mình đến mọi người đều vẫn thực nhường nhịn nàng.\n\n\nTiểu Đức tử nhìn Hoàng Thượng, không biết động thủ hay là không động thủ.\n\n\n“Tiểu Đức tử, trẫm nói ngươi không nghe có phải hay không?” Tư Mã Nhuệ không kiên nhẫn hỏi.\n\n\nTiểu Đức tử sợ tới mức run run liền đi lên đánh cho Mạnh lão thái thái một cái tát, một tiếng thanh thúy vang lên, dù Mạnh lão thái thái là người tính tình nóng nảy nhưng cũng nhất thời không có phản ứng, kỳ thật Tiểu Đức tử cũng là phản ứng nhất thời, nếu thực sự làm cho hắn có thời gian chậm rãi mà đánh, hắn khẳng định là không hạ thủ được, chính là một tiếng này của Hoàng Thượng làm cho hắn phản xạ có điều kiện mà thôi.\n\n\nHạ Hà bị Yên Ngọc dẫn vào vừa lúc nhìn thấy liền lập tức cúi đầu, biết đang chờ đợi chính mình khẳng định sẽ không phải là chuyện tốt.\n\n\n“Hoàng Thượng, đã mang Hạ Hà đến.” Yên Ngọc im lặng nói.\n\n\n“Mạnh lão phu nhân, Hạ Hà này là ngươi tự mình chọn cho Mạnh phi phải không? Nha đầu kia thật đúng là đi theo ngươi có khác,” Tư Mã Nhuệ lười biếng nói, “Cũng dám ra tay đánh phi tử của trẫm, lá gan cùng bản lĩnh cũng không thể khinh thường, nhưng người như vậy trẫm không dám đặt ở bên người. Như vậy đi, người đâu, đem võ công của Hạ Hà phế đi, kéo ra ngoài đánh ba mươi trượng, để cho Mạnh lão phu nhân đem về nhà đi thôi.”\n\n\nMạnh lão thái thái quả nhiên là ngây ngẩn cả người, vừa mới bị một cái tát còn chưa có tỉnh người lại, nay Hạ Hà lại bị đuổi ra, về sau cháu gái nhờ ai tới giúp đỡ đây?\n\n\nHạ Hà nằm ở trên ghế, gậy gộc đánh vào trên người đau đến nàng ứa ra mồ hôi lạnh, lại đột nhiên nhớ tới tình cảnh lần đầu gặp được Mộ Dung Phong, nhịn không được cười khổ một chút, nữ tử kia thật sự không phải chủ tử của chính mình có thể ứng phó được. Đó là căn bản là một nữ tử không có tâm cơ, nàng làm việc hoàn toàn là tùy tâm mà làm chứ chưa từng lo lắng cái gì, cho nên có thể làm được thản nhiên, mà chủ tử cùng chính mình tìm trăm phương ngàn kế đối phó với nàng, ngược lại là bị động.\n\n\nMạnh Uyển Lộ nằm ở trên gi.ường khóc không ra nước mắt.\n\n\n“Hoàng Thượng, ngươi nếu tiếp tục như vậy khẳng định sẽ hối hận.” Mạnh lão thái thái oán hận nói, “Uyển Lộ có điểm nào không tốt, nàng hoàn toàn là vì ngươi!”\n\n\n“Đây không phải là chuyện nàng tốt hay không, đây là chuyện trẫm cao hứng hay mất hứng, nếu nàng còn tiếp tục tùy hứng như vậy, trẫm liền thật sự phải hưu nàng, đem đuổi về nhà giống như Hạ Hà.” Tư Mã Nhuệ không kiên nhẫn khoát tay áo, “Không có việc gì nữa thì đều đi xuống đi, trẫm mệt mỏi, Mạnh lão phu nhân, mời ngươi về nhà đi. Về sau không có việc gì liền không cần đem nơi này trở thành nơi nói đến là đến, không có ý chỉ của trẫm sẽ không được tới, ngươi thật đúng là cho rằng nơi ở của trẫm là nhà của dân chúng bình dân, nói vào là vào sao? Lui đi.”\n\n\nMạnh lão phu nhân cũng không dám nói gì nữa, kỳ thật đối với đứa cháu này nàng thật đúng là có chút không dám phóng túng quá mức, không phải là không biết phương thức xử sự của hắn, nếu thực sự chọc giận hắn chỉ sợ là không có kết quả tốt gì. Trước đây hắn chỉ là Tứ thái tử nên có một số việc không thể không nghe phụ thân hắn cũng chính là Thái thượng hoàng an bài, mà nay hắn đã là đương kim Hoàng Thượng, có một số việc hoàn toàn có thể chính mình làm chủ, trước kia không hưu được Mạnh Uyển Lộ, nhưng cũng không phải hiện tại không hưu được.", "Chương 178\n\n“Ta muốn đi thăm Uyển Lộ.” Mạnh lão phu nhân khép nép nói.\n\n\n“Thôi đi, đã không còn sớm nữa, đều trở về đi, nàng là người đã được gả đi, ở nơi này của trẫm ngươi còn không yên tâm sao? Chỉ cần chính nàng không gây chuyện, trẫm mới lười nhiều chuyện đâu.” Tư Mã Nhuệ cầm lấy sách che khuất mặt, không nhìn mọi người nữa.\n\n\nMẫn Phong cư, Mộ Dung Phong tỉnh lại, im lặng nhìn bên ngoài, trên người vừa chua xót vừa đau thực không thoải mái.\n“Tiểu thư, người tỉnh.” Xuân Liễu tâm tình không tệ nhìn Mộ Dung Phong, dược của Lệ phi nương nương thật sự là thần kỳ, tuy rằng còn có vết máu nhưng đã không còn nhìn khủng bố như lúc đầu nữa, “Tiểu thư, Xuân Liễu có chuyện tốt muốn nói cho người.”\n\n\nMộ Dung Phong hơi hơi sửng sốt, nhịn không được cười khổ một chút: “Ta còn có thể có chuyện tốt gì để nghe? Nay ta cảm thấy sự tình không cần quá xấu chính là chuyện tốt.”\n\n\n“Thật sự là chuyện tốt.” Xuân Liễu mỉm cười nói, “Người không phải bị Mạnh Uyển Lộ mang đi, còn bị Hạ Hà đánh sao? Người hẳn là không nghĩ tới đi, Hoàng Thượng….”\n\n\nXuân Liễu nói xong chuyện đã xảy ra, nghi hoặc trong lòng Mộ Dung Phong càng ngày càng nặng, Tư Mã Nhuệ nay biểu hiện thật sự là kỳ quái, chẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện gì làm cho hắn phai nhạt rất nhiều sao? Vì cái gì những chuyện cùng chính mình không quan hệ hắn còn nhớ rõ, nhưng những chuyện cùng chính mình có liên quan hắn lại tuyệt không nhớ rõ?\n\n\nThời gian một tuần, bảy ngày đã trôi qua.\n\n\nBảy ngày này không có bất luận kẻ nào quấy rầy các nàng, Tư Mã Nhuệ cũng không đến, điều này làm cho Xuân Liễu có bao nhiêu thất vọng, nàng vốn là nghĩ Tư Mã Nhuệ sẽ đến thăm Mộ Dung Phong nhưng không có. Bất quá, như trước mắt cũng không phải không tốt, ít nhất không ai tìm chủ tớ hai người các nàng gây chuyện, ngay cả Mạnh lão thái thái cũng không hề lộ diện.\n\n\nNhững việc này làm cho Mộ Dung Phong cũng có chút kỳ quái, bởi vì nàng cảm thấy, nếu chân tướng sự tình theo như lời Xuân Liễu, Tư Mã Nhuệ làm cho Xuân Liễu đánh Mạnh Uyển Lộ, nếu Mạnh lão thái thái không đến nơi này của nàng đòi lại cái gọi là ‘công đạo’ vậy sao Mạnh lão thái thái có thể bỏ qua được? Nhưng Mạnh lão thái thái thật giống như đột nhiên biến mất, không có một chút tin tức xuất hiện.\n\n\nKỳ thật thương thế của nàng chẳng qua qua hai ngày là tốt rồi, không thể không thừa nhận dược của Ô Mông quốc chính là thần kỳ, nếu là ở thời đại của Bạch Mẫn chỉ sợ cũng không dám tưởng tượng. Xuống được gi.ường, Mộ Dung Phong bắt đầu tiếp tục im lặng sao kinh Phật của nàng, cũng không thấy khổ sở như thế nào. Ở Mẫn Phong cư ngày ngày nhàn tản, cũng không giống như là lãnh cung, Yên Ngọc ở trong Hợp Ý Uyển thường xuyên tới đây, đưa tới một ít gì đó thích hợp, có đôi khi Tiểu Đức tử cũng tới đây, trong cung có cái gì hiếm lạ đáng xem cũng sẽ lặng lẽ đưa tới, chỉ nói là Hoàng Thượng sai hắn đưa tới còn lại cũng không nhiều lời, làm cho Mộ Dung Phong có chút không thích ứng được.\n\n\nNếu nói hắn đã quên chính mình, nhưng nay hắn đột nhiên trở nên có chút ân cần; Nếu nói hắn để ý, nhưng lại chưa bao giờ thấy hắn lộ diện. Đột nhiên, nàng phát hiện chính mình đoán không ra những gì hắn đang suy nghĩ.\n\n\nCũng đã lâu không nghe được tin tức gì của Tư Mã Cường, cũng không thấy Tư Mã Minh Lãng tới chỗ này, tựa hồ như đột nhiên mọi người đều công việc lu bù hẳn lên.\n\n\nLúc hoàng hôn Tiểu Ngũ đến đây, mấy ngày không thấy nàng tựa hồ béo lên một chút, mặc quần áo đạm phấn càng thêm có vẻ mi thanh mục tú, nói chuyện ôn nhu, nghe có chút hương vị ngượng ngùng cùng hạnh phúc, ánh mắt nhìn Mộ Dung Phong cũng không còn khủng hoảng bất an nữa.\n\n\n“Gặp qua Mộ Dung phi.” Tiểu Ngũ thi lễ, trong hành động có sự dịu dàng tinh tế.\n\n\nMộ Dung Phong nhìn nàng, mỉm cười nhẹ giọng hỏi: “Buổi sáng hôm nay ta còn cùng Xuân Liễu nhắc đến ngươi, cũng đã lâu ngày không gặp ngươi, nay sống có tốt không? Nhìn khí sắc của ngươi, ở chỗ Tư Mã Cường hẳn là hoàn hảo, tuy rằng Nhã Lệ nay không tiện chiếu cố ngươi nhưng lại có Tư Mã Cường, nói vậy ngươi cũng không phải chịu ủy khuất gì. Tư Mã Cường tuy rằng tính tình có chút thẳng thắn, nhưng thật sự là người tốt. Nếu không phải có hắn, chỉ sợ là nay người ngồi ở trong xe lăn sẽ không phải là hắn mà là ta.”\n\n\nTiểu Ngũ nhẹ nhàng cười, cung kính nói: “Vâng, Tư Mã công tử thật sự là người tốt, lúc bắt đầu còn vì chuyện của tiểu thư mà ghi hận hắn, nhưng hắn thật sự vẫn chiếu cố nô tỳ, Lệ phi nương nương cũng nói, kỳ thật nếu Tư Mã công tử không gặp phải Hồng Ngọc chắc chắn sẽ sống càng tiêu sái.”\n\n\nMộ Dung Phong cười cười, nhìn thấy trong mắt Tiểu Ngũ đột nhiên có tia sáng, lúc nhắc tới Tư Mã Cường nàng tựa hồ đột nhiên vui vẻ hơn rất nhiều.\n\n\n“Nương nương nhà ngươi vì sao nhiều ngày nay không xuất hiện, trước kia Lệ phi nương nương thường lại đây thăm tiểu thư nhà ta, có đôi khi còn nói chuyện mấy câu, vì sao dạo này không thấy đến đây?” Xuân Liễu một bên mỉm cười hỏi Tiểu Ngũ, một bên trong lòng âm thầm suy nghĩ, vì sao Tiểu Ngũ không đi chiếu cố Lệ phi nương nương mà lại đi theo Tư Mã Cường.\n\n\n“Nương nương nhà ta bị lão Thái hậu nương nương giam lỏng.” Tiểu Ngũ thấp giọng nói, “Nghe Tư Mã công tử nói, hình như là bởi vì chuyện của Mộ Dung phi, cụ thể bởi vì sao Tư Mã công tử cũng không nói gì, nhưng hắn nói, Lệ phi nương nương cũng thật sự là người tốt, đáng tiếc lại gả cho Thái thượng hoàng, nói đến cũng là do hắn tin lời người khác nói mà dẫn theo nàng đi tới Đại Hưng vương triều, làm chậm trễ hạnh phúc cả đời của nàng.”\n\n\n“Có liên quan tới tiểu thư nhà ta?” Xuân Liễu sửng sốt, theo bản năng nói, “Tiểu thư nhà ta đã đến ở lãnh cung, chẳng lẽ lão Thái hậu nương nương còn không yên tâm? Tiểu thư nhà ta rốt cuộc có chuyện gì khiến ngay cả lão Thái hậu nương nương cũng sinh lòng phòng bị?”\n\n\n“Hồng Ngọc nay như thế nào rồi?” Mộ Dung Phong đột nhiên thay đổi đề tài, nhẹ giọng hỏi.\n\n\n“Hồng Ngọc nay về ở nhà mẹ đẻ, th.ân thể cũng không tốt, ngày đó lúc ở Tường Phúc cung Tư Mã công tử nghe được lời nói của phụ thân ngài nên đã biết chuyện của Hồng Ngọc, lúc ấy cảm xúc có chút kích động, sau đó lúc Hồng Ngọc đến thăm Tư Mã công tử bị thương, Tư Mã công tử trong lòng cáu giận liền rút kiếm đâm bị thương nàng, kỳ thật cũng là do Tư Mã công tử mềm lòng, không đành lòng thật sự giết nàng, cho nên đâm trật, còn cách tim một chút, lúc ấy được nương nương nhà ta cứu trở về. Nay ở nhà mẹ đẻ dưỡng thương, hẳn là đã không có việc gì nữa.” Tiểu Ngũ thở dài nói, “Nếu đổi lại là ta, lúc ấy khẳng định đã một kiếm giết chết nàng, nhưng Tư Mã công tử nhớ đến hai người từng là vợ chồng, tục ngữ nói một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, để lại nàng một con ngựa.”\n\n\nMộ Dung Phong nhẹ nhàng cười, thản nhiên nói: “Tư Mã Cường cũng nguyện ý cùng người khác tâm sự, xem ra đã thoát ra khỏi chuyện mẫu thân hắn tự sát cùng Hồng Ngọc phản bội, như vậy là tốt nhất, có thể nghĩ thông suốt thật sự là phúc khí của hắn. Tiểu Ngũ, ngươi có thể chiếu cố, hoặc là nói, ngươi có thể gặp được Tư Mã Cường coi như là phúc khí của ngươi, nay tuy rằng th.ân thể hắn có chút tàn tật, nhưng cũng xem như một nam tử hán đường đường chính chính, nói không chừng thật là các ngươi có duyên với nhau.”\n\n\nTiểu Ngũ sắc mặt đỏ lên, đột nhiên cúi đầu không nói gì nữa, lại nghe thấy tiếng tim đập của chính mình một tiếng thanh thanh nhảy vào trong tai chính mình, giống như có cái gì đó đang vang lên ở bên tai.\n\n\nMộ Dung Phong đột nhiên thoải mái cười, có Tiểu Ngũ hiểu biết này cùng hắn đối với Tư Mã Cường mà nói là một chuyện thực may mắn. Tư Mã Cường kỳ thật không xem như là người có dã tâm, chính là theo như lời Nhã Lệ nói, nếu không gặp phải Hồng Ngọc nói không chừng Tư Mã Cường đã sống như một Tư Mã Nhuệ thứ hai. Tiểu Ngũ tuy rằng là một nô tỳ nhưng đáy lòng thiện lương, làm người ôn nhu hiền thục, vừa lúc có thể an ủi trái tim bị thương của Tư Mã Cường.\n\n\nHy vọng hai người bọn họ có thể hạnh phúc.", "Chương 179\n\nNhững ngày này, lúc hoàng hôn đều có mưa thu nên bắt đầu lạnh hơn, có chút không thích ứng được, Xuân Liễu đã sớm đốt than lên khiến trong phòng thực ấm áp. Tiểu Đức tử cũng từng dẫn người lại đây tu sửa một ít nơi tổn hại tỷ như cửa sổ,…linh tinh, so với lúc vừa mới bắt đầu mà nói thật sự là thoải mái hơn nhiều lắm. Mộ Dung Phong thực vừa lòng với cuộc sống trước mắt.\n\n\nHôm nay đột nhiên có hứng thú, nhớ lại đã lâu không có ăn bánh sủi cảo, đó là đồ ăn mà lễ mừng năm mới ở nhà muốn ăn, dù qua những ngày xa hoa như thế nào cũng sẽ ở đêm trừ tịch tết âm lịch làm bánh sủi cảo lúc sáng sớm để ăn.\nKiên nhẫn ướp thịt, là thịt ba chỉ tốt nhất, nơi này tuy rằng là lãnh cung nhưng có Yên Ngọc ở Hợp Ý Uyển, Tiểu Đức tử cùng Hoàng hậu ở Chính Dương cung chiếu ứng, tất cả vật phẩm tiêu dùng đều là tốt.\n\n\nKiên nhẫn chọn củ cải, thông khương…linh tinh làm nhân bánh.\n\n\nLàm xong vỏ bánh, lẳng lặng cho nhân vào rồi nặn bánh, lẳng lặng đặt lên bàn.\n\n\nCùng với Xuân Liễu, hai người cùng làm bánh sủi cảo, trò chuyện chút việc nhà, ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng lớn, dần dần thành một mảnh sương mù.\n\n\nXuân Liễu đi nhóm lửa, Mộ Dung Phong lẳng lặng thưởng thức thành quả lao động của chính mình, nhìn mãi thế nhưng lại nhìn ra một hàng thanh lệ, như thế nào có khả năng không nhớ tới, như thế nào có khả năng thật sự quên đi, loại cảm giác tịch mịch cùng bất lực này phải dùng ngôn ngữ như thế nào mới nói rõ ràng được?\n\n\n“Phong nhi…”\n\n\nMộ Dung Phong mãnh liệt quay đầu lại, là Tư Mã Nhuệ đang lẳng lặng đứng, trên mặt không có biểu tình gì, chính là im lặng nhìn nàng, thản nhiên nói: “Xưng hô như vậy cho gọn, ngươi nay bị biếm ở lãnh cung, nếu xưng phi sợ là ngươi sẽ cảm thấy ta đang chế giễu ngươi; nếu mang cả tên họ ra kêu lại rất phí công trẫm, nên ta kêu như vậy.”\n\n\nMặc kệ là nguyên nhân vì sao, mặc kệ hắn là thật hay là giả, giờ khắc này hắn đứng ở trước mặt chính mình vui vẻ chính là chân thật nhất. Mộ Dung Phong nước mắt còn đang đảo quanh hốc mắt, nước mắt trên má vẫn còn chưa khô, nhưng nét tươi cười thản nhiên cũng đã hiện lên trên khuôn mặt. “Làm sao lại nhiều lý do như vậy? Ngươi trước kia lúc xưng hô như thế cũng không giải thích nhiều như thế này.”\n\n\nTư Mã Nhuệ tựa hồ cũng không muốn đàm luận chuyện trước kia, chính là thản nhiên chuyển đề tài, nhìn bánh sủi cảo nói: “Chủ tớ hai người các ngươi hình như quá thư thái nha, quả thực không cần trẫm lo lắng.”\n\n\nMộ Dung Phong sửng sốt một chút, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, người đứng ở một chỗ cúi đầu, trong lòng có chút bi ai thầm oán chính mình không nên lắm miệng, nay Tư Mã Nhuệ đã là Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đại biểu cho một loại quyền thế, hắn đã không thương chính mình, đã quên đi rất nhiều chuyện trước kia, chính mình thế nhưng còn nhớ mãi không quên, thật giống như đang cố ý nhắc đến, ngay cả chính mình cũng đều thấy khinh thường chính mình rồi.\n“Sao đột nhiên lại không nói gì?” Tư Mã Nhuệ quay đầu lại nhìn Mộ Dung Phong, thản nhiên hỏi.\n\n\nMộ Dung Phong quay mặt nuốt nước mắt, trong ánh mắt bi ai cùng bất lực kia là một loại nhường nhịn không thể che dấu, nàng đột nhiên rất muốn rời xa khỏi người này. Vì cái gì hắn có thể dễ dàng xúc phạm tới chính mình như thế? Chỉ cần là một chút không thèm để ý cũng sẽ làm cho chính mình khắp cả người bị thương? Nàng đem hết khả năng mỉm cười một chút, thản nhiên nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì, chính là cảm thấy nói cái gì, làm cái gì đều là dư thừa, không bằng trầm mặc làm cho ta thấy có cảm giác an toàn.”\n\n\nTư Mã Nhuệ nhìn Mộ Dung Phong, cái loại nhường nhịn này làm cho trong lòng hắn run lên, nàng tựa hồ là sợ hãi chính mình, khát vọng nhìn thấy lại khát vọng né tránh, mâu thuẫn như thế, bi ai như thế, lại giấu ở sau vẻ thản nhiên mỉm cười, nhưng tươi cười lại yếu ớt như thế.\n\n\nTư Mã Nhuệ ánh mắt hơi hơi đau xót, lập tức chớp chớp liền che dấu đi.\n\n\n“Xuân Liễu đâu?” Tư Mã Nhuệ cố ý bỏ qua phản ứng của Mộ Dung Phong, thản nhiên hỏi.\n\n\n“Chắc là ở bên ngoài.” Mộ Dung Phong cũng dùng hết khả năng bình tĩnh trả lời, nói với chính mình, đừng nhìn ánh mắt hắn, không cần để ý hành vi của hắn, không nghe lời nói của hắn, chỉ xem hắn là người xa lạ là tốt rồi.\n\n\nĐang nói, Xuân Liễu từ bên ngoài đi đến, vừa đi vừa cười nói: “Tiểu thư, bên ngoài trời mưa thật lớn, khó có được mùa thu mà mưa lớn như thế, thời gian qua thật sự là mau, hôm nay đúng là ngày năm trước người gặp chuyện không may, ở nơi này thế nhưng đã quên chuyện ngày mười lăm tháng tám, trách không được mấy ngày trước đây trong cung náo nhiệt như vậy, Hoàng Thượng cũng không tới chỗ này, thì ra mọi người đều đang chuẩn bị cho tết Trung thu. Ngẫm lại khi đó người gặp phải chuyện kia, nay có thể đứng ở nơi này thật giống như một giấc mộng, nếu Hoàng Thượng có thể nhớ tới nơi này sẽ không còn gì tiếc nuối nữa, Xuân Liễu thật sự thấy kỳ quái, khi đó Hoàng Thượng vì ngài thiếu chút nữa sống không nổi, tuy rằng bất đắc dĩ cưới Mạnh Uyển Lộ nhưng chưa từng thấy hắn cho nàng ta một cái nhìn hoà nhã, không biết bởi vì sao nay lại biến thành như thế. Khó trách mọi người đều nói, từ xưa ‘đa tình nữ tử, bạc tình lang’. Hoàng Thượng cũng không phải là ngoại lệ!”\n\n\nMộ Dung Phong nhẹ giọng nói: “Em sao lại trở nên dài dòng như thế rồi? Bảo em đi nhóm lửa, như thế nào lại nhóm ra thành nhiều lời vô nghĩa như vậy?”\n\n\n“Làm sao lại là vô nghĩa, đây là Xuân Liễu nói thiệt tình.” Xuân Liễu tỏ ý không vui, nhìn Mộ Dung Phong, thật sự nói “Xuân Liễu thật sự là thay tiểu thư thấy không đáng giá, Hoàng Thượng kia cũng quá….Hoàng Thượng?! Ngài từ đâu hiện ra vậy?”\n\n\nTư Mã Nhuệ cười nhẹ, nói: “Nói cái gì vậy, như thế nào lại có cách nói chuyện giống Lệ phi như thế, cái gì mà Hoàng Thượng từ chỗ nào hiện ra? Trẫm tự nhiên là chính mình đi vào, Tiểu Đức tử đã ở bên ngoài, ngươi không nhìn thấy sao?”\n\n\nXuân Liễu lập tức quay đầu nhìn, nhìn thấy Tiểu Đức tử đứng ở cửa thì hoảng sợ, lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi đi ra khi nào vậy?”\n\n\n“Ta vẫn đứng ở nơi này” Tiểu Đức tử mỉm cười nói, “Là do ngươi không chú ý mà thôi, Hoàng Thượng đã sớm đi vào, còn cùng Mộ Dung phi nói hai câu, kỳ thật lúc Mộ Dung phi cùng ngươi hai người chủ tớ làm bánh sủi cảo Hoàng Thượng đã ở ngay tại bên ngoài, chính là Mộ Dung phi cùng ngươi đều không nhìn thấy, còn làm hại Hoàng Thượng ở bên ngoài gặp mưa, chỉ có ngươi ở bên trong thoải mái ấm áp như xuân mà thôi.”\n\n\nXuân Liễu mắt trợn trừng nhìn Mộ Dung Phong, Mộ Dung Phong gật gật đầu. Xuân Liễu xấu hổ đến mặt đỏ bừng, chỉ đành lắp bắp nói: “Này…này…nô tỳ đi ra ngoài…đi ra ngoài đun nước.”\n\n\n“Tốt, vậy trẫm sẽ ở nơi này dùng bữa.” Tư Mã Nhuệ mỉm cười nói, cũng không nhìn Mộ Dung Phong, tựa hồ không có ý kiêng dè cái gì, “Để xem tay nghề của chủ tớ hai người các ngươi như thế nào.”\n\n\nMộ Dung Phong cảm thấy có chút khó chịu, thái độ của Tư Mã Nhuệ đối với nàng làm cho nàng cảm thấy chính mình thật là dư thừa. Nàng im lặng không nói lời nào.\n\n\nMột lát sau, Tiểu Đức tử đi tới cửa nhìn nhìn rồi mới trở về nói: “Hoàng Thượng, hắn đi rồi.”\n\n\nTư Mã Nhuệ khe khẽ thở dài, nói: “Không nghĩ tới hắn thế nhưng cũng sẽ động tình, lại trung thành như thế, nếu hắn không phải là thái giám thì trẫm thật sự muốn thành toàn cho hắn, khó được hắn cuồng dại yêu một người như thế, giống như một nam nhân đi yêu nàng.”\n\n\nTiểu Đức tử không hé răng, chính là cúi đầu có chút khổ sở, một lát sau lặng lẽ lui đi ra ngoài, đi tìm Xuân Liễu xem có thể giúp được gì hay không.", "Chương 180\n\n“Phong nhi, thực xin lỗi.” Tư Mã Nhuệ lúc này mới quay đầu nhìn Mộ Dung Phong, mỉm cười nói, “Vừa rồi có phải đã làm nàng sợ hay không, nhìn bộ dáng nàng khổ sở trẫm…ta thiếu chút nữa không nhịn được, lần này ta sẽ giải thích rõ ràng cho nàng.”\n\n\nMộ Dung Phong cảm thấy chính mình thực mơ hồ, người này sao lại như thế? Một hồi lạnh một hồi nóng, thực cho rằng chính mình có lực tiếp nhận siêu cường sao?\n\n\n“Thực tức giận sao?” Tư Mã Nhuệ mỉm cười đến gần Mộ Dung Phong, nhìn nàng, nhìn thấy trong mắt tất cả đều là lệ, chính là vẫn đang cười, “Ta đến là phải cám ơn Mạnh Uyển Lộ, nếu không phải nàng ta làm cho Hạ Hà đánh nàng, ta còn không có khả năng nhớ lại.”\n\n\nMộ Dung Phong khó hiểu, nhìn Tư Mã Nhuệ, trong đầu tất cả đều là trống rỗng.\n\n\n“Máu trên người nàng kích thích ta, khiến ta nhớ lại những chuyện ta bị người khác cố ý che dấu.” Tư Mã Nhuệ mỉm cười nói, “Chính là lúc này không thể nói rõ ràng tình hình cụ thể bên trong với nàng, nhưng Phong nhi, ta cam đoan đây là lần cuối cùng, sẽ không có lần thứ hai nữa.”\n\n\n“Ta vẫn còn không rõ.” Mộ Dung Phong khó hiểu nói.\n\n\n“Nàng không cần hiểu, về sau tự nhiên ta sẽ giải thích cho nàng nghe.” Tư Mã Nhuệ tươi cười nói, sau đó lấy ra một vật đưa cho Mộ Dung Phong, “Còn nhớ tấm ngọc bài kia không?”\n\n\nMộ Dung Phong gật gật đầu: “Đó là vật phẩm của vị Hoàng hậu đầu tiên của Đại Hưng vương triều, chàng từng nhắc qua với ta, nên ta tự nhiên là nhớ rõ. Đây là cái gì?” Nàng nhìn vật đặt ở trong tay Tư Mã Nhuệ, vẻ mặt có chút mờ mịt.\n\n\n“Đây là do ở trong khoảng thời gian này không thể tới đây thăm nàng, cảm xúc của ta có chút kích động, có một lần không cẩn thận đem nó đánh vỡ mất, vì thế liền đem các mảnh nhỏ mài thành từng khối đá nhỏ, xâu thành một cái dây xích tay để tặng cho nàng, tất cả những hòn đá này đều là ta tự mình mài từng chút một mà ra, có đẹp không?” Tư Mã Nhuệ mỉm cười nói.\n\n\nTrong khoảng thời gian này, nhiều lần cùng Yên Ngọc tán gẫu về Mộ Dung Phong, những chuyện trong trí nhớ cứ từng chút từng chút trở lại trong đầu, trở lại sinh mệnh của hắn, hắn rốt cục cũng nhớ lại Mộ Dung Phong, nhớ lại người mà cơ hồ là nữ tử quan trọng nhất trong cuộc đời hắn. Nữ tử mà hắn lạnh lùng như bây giờ đang vô tình thương tổn.\n\n\nMộ Dung Phong ngơ ngác nhìn dây xích tay kia, đột nhiên rơi lệ, một ý niệm trong đầu đột nhiên xuất hiện, nàng rốt cục đã biết kiếp số của chính mình tại Đại Hưng vương triều là cái gì, khó trách lão nam nhân gầy kia lại nói như vậy, hắn nói, đó là một kiếp mà nàng không có khả năng chống đỡ!\n\n\nDây xích tay kia chính là cái dây xích tay có những tảng đá màu đen thoạt nhìn rất bình thường mà trước kia lão khất cái ở trên đường đã đưa cho nàng.\n\n\nDây xích tay này rơi xuống thời gian mấy ngàn năm, sau đó triệu hồi nàng trở về, nàng đã làm thất lạc dây xích tay này, nói cách khác, nàng cuối cùng cũng không thể sống đến bạc đầu cùng Tư Mã Nhuệ, nếu không dây xích tay này căn bản sẽ không xuất hiện!\n\n\nHiện tại nó xuất hiện, chính là muốn nói, lần gặp nhau cuối cùng của nàng cùng Tư Mã Nhuệ đã không còn xa nữa.\nNàng đột nhiên khóc, khóc thương tâm không thôi, vì sao lại như vậy?\n\n\n“Phong nhi, nàng làm sao vậy?” Tư Mã Nhuệ bất an hỏi.\n\n\nMộ Dung Phong không ngừng lắc đầu, rưng rưng nước mắt, lại không biết nói cái gì mới tốt, chỉ có thể rơi lệ mang theo ý cười nhìn Tư Mã Nhuệ: “Phong nhi thật sự là không nỡ rời xa chàng.”\n\n\n“Ta khi nào thì nói muốn nàng rời đi?” Tư Mã Nhuệ mỉm cười, sủng nịch nói, “Mọi chuyện ta sẽ xử lý, bất luận khó khăn cỡ nào ta đều có thể đối mặt, nàng chỉ cần chờ đợi là tốt rồi. Chúng ta nhất định sẽ được ở bên nhau cả đời.”\n\n\nTrong lòng Mộ Dung Phong đột nhiên hiểu được, đây là kiếp số của chính mình, chính là ly biệt. Nàng không phải một người xâm nhập vào đây, nàng chính là bị một phần cảm tình triệu hồi trở về, đoạn cảm tình này trong nàng chưa bao giờ là từ bên ngoài đến, nhưng mà nàng lại nhất định chỉ là đi ngang qua.\n\n\n“Hoàng Thượng, lão Thái hậu nương nương đến đây, đã gần đến nơi rồi, là Yên Ngọc cô nương đi trước một bước tới thông báo, nàng nói Vương Bảo đi đến chỗ lão Thái hậu nương nương, lão Thái hậu nương nương mang theo một người tới chỗ này, làm sao bây giờ?” Tiểu Đức tử bất an hỏi.\n\n\nTư Mã Nhuệ lẳng lặng đứng, nghe được bên ngoài có người gõ cửa, thanh âm của Xuân Liễu rõ ràng truyền vào, hỏi: “Ai vậy?”\n\n\n“Mở cửa, là lão Thái hậu nương nương.” Là thanh âm của Tiểu An tử.\n\n\n“Được, ta ra ngay.” Xuân Liễu vẫn trả lời rõ ràng như cũ.\n\n\nLão Thái hậu nương nương đi đến, nhìn nhìn trong phòng, trừ bỏ Mộ Dung Phong cùng Xuân Liễu không còn ai khác. Nàng cố ý giả làm không biết hỏi: “Chỉ có hai người các ngươi sao?”\n\n\nMộ Dung Phong gật gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Hiện tại thì đúng vậy, vừa rồi Hoàng Thượng đã tới nhưng chỉ dừng lại một chút rồi đi. Lão Thái hậu nương nương, ngài có việc gì sao?”\n\n\nLão Thái hậu nương nương vừa lòng gật gật đầu, nói: “Con nói như vậy tổ mẫu thực cũng không nghi ngờ con có chuyện gì gạt tổ mẫu. Đến đây gặp vị đại sư này.”\n\n\nMột người trung niên nho nhã im lặng đứng, ánh mắt lẳng lặng nhìn Mộ Dung Phong.\n\n\n“Hắn là một cao nhân, năm đó hắn từng nói qua con không có việc gì, nhất định sẽ trở về. Nay, tổ mẫu mời hắn đến xem hậu vận về sau cho con.” Lão Thái hậu chậm rãi nói.\n\n\nMộ Dung Phong mỉm cười nhìn vị nam tử trung niên này, nàng từng nghĩ muốn gặp cao nhân này, nay nếu đã ở trước mặt thật muốn xem hắn sẽ nói như thế nào.\n\n\n“Ngươi là Mộ Dung Phong?” Nam nhân trung niên kia nghi hoặc hỏi.\n\n\nMộ Dung Phong gật gật đầu, lẳng lặng hỏi: “Phải xưng hô như thế nào?”\n\n\n“Vô Danh. Không phải không có tên, chính là kêu Vô Danh.” Nam tử trung niên Vô Danh thản nhiên nói, “Quả nhiên là một nữ tử linh hoạt trí tuệ, đáng tiếc là vô duyên.”\n\n\n“Ta nay đã biết ta vì sao mà đến, tất nhiên là cũng biết nguyên nhân ta không thể không rời đi, nếu không có nguyên nhân thì sao có thể có kết quả.” Mộ Dung Phong thản nhiên trả lời, “Nguyên bản là muốn sớm đi gặp ngài, nhưng duyên đến hôm nay mới thực hiện được, đáng tiếc đã có chút chậm. Nếu biết như thế chỉ sợ là sẽ quý trọng từng giây phút, dù chết cũng không tách ra một giây, chắc chắn sẽ sống ích kỷ hơn một chút.”\n\n\nVô Danh im lặng nhìn Mộ Dung Phong, lại nhìn về phía lão Thái hậu, khổ sở nói: “Có một số việc Vô Danh cũng đành bất lực, ngài nay một lòng muốn nàng rời đi, nhưng chỉ sợ lúc nàng rời đi cũng là lúc ngài lại mất hết tất cả!”\n\n\nLão Thái hậu khó hiểu, nhìn Vô Danh, “Phải giải như thế nào?”\n\n\n“Thiên ý đã định, không thể giải.” Vô Danh im lặng nói, “Nữ tử này đã xâm nhập vào trong huyết mạch của Hoàng Thượng, phân không ra, nếu mất nàng liền giống như Hoàng Thượng mất đi huyết mạch, kết quả như thế nào không cần Vô Danh nói ngài cũng tự biết.”\n\n\nLão Thái hậu nhìn Vô Danh, lo lắng nói: “Ngươi là nói, nếu ta không chịu tha cho nha đầu kia thì Hoàng Thượng sẽ buông ra tất cả sao? Chẳng lẽ tiền đồ của Đại Hưng vương triều lại không bằng một nữ tử sao? Cho tới bây giờ Đại Hưng vương triều còn không có một Hoàng Thượng nào có ý tưởng hồ đồ như thế. Nếu hắn còn là một Thái tử bình thường, không quan hệ đến xã tắc thì khác, hắn muốn sống như thế nào là chuyện của chính hắn, ta tuy là tổ mẫu của hắn nhưng cũng không thể can thiệp. Nhưng nay hắn đã là Hoàng Thượng, là người cai trị Đại Hưng vương triều, nếu hắn sa vào trong nữ nhi tình trường thì vạn vạn không được!”\n\n\n“Đây là duyên phận của hắn, không phải người bình thường như chúng ta có thể thay đổi, nếu ngài muốn tôn nhi của mình có cuộc sống hạnh phúc thì tạm thời thả bọn họ đi, còn không biết bọn họ duyên dày hay duyên mỏng, có thể gần nhau nhất thời đối với bọn họ mà nói có lẽ đã là hạnh phúc.” Vô Danh thản nhiên nói, “Nữ tử này kỳ thật là người thích hợp nhất với Hoàng Thượng, ngài làm gì nhất định phải ngăn trở? Ngài trước kia chẳng phải thích nàng nhất sao?”", "Chương 181\n\n\nLão Thái hậu thở dài nói: “Ta cũng biết Hoàng Thượng để ý đến nàng, nhưng mà hắn không thể đem quá nhiều thời gian cùng tinh lực đặt ở việc nữ nhi tình trường này được!”\n\n\nVô Danh thở dài không nói gì, có đôi khi có chút nhớ nhung đã xâm nhập vào tâm, sẽ thấy dù muốn thay đổi cũng không thể được, nay lão Thái hậu xem quốc sự quan trọng hơn hạnh phúc của tôn nhi, khuyên giải như thế nào cũng chỉ sợ là nghe không vào.\n\n\n“Mộ Dung Phong, ngươi có buông ra Hoàng Thượng hay không?” Lão Thái hậu chuyển hướng nhìn về phía Mộ Dung Phong, có chút đau thương hỏi.\n\n\nMộ Dung Phong lắc lắc đầu, lẳng lặng nói: “Lão Thái hậu, nay có một số việc đã ở trước mắt, nếu trước kia ngài bảo Mộ Dung Phong buông ra Hoàng Thượng, không quấy rầy Hoàng Thượng có lẽ Mộ Dung Phong sẽ dằn lòng mà đáp ứng, nhưng nay đối với Mộ Dung Phong mà nói, có lẽ thời gian có thể ở bên cạnh Tư Mã Nhuệ chỉ có trong nháy mắt này thôi, cho nên tuyệt đối sẽ không buông tay.”\n\n\n“Nếu lúc này ta giết ngươi thì sao?” Lão Thái hậu thấy Mộ Dung Phong không chịu đáp ứng, trong lòng tức giận, miệng nhịn không được oán hận hỏi.\n\n\n“Vậy thì không cần hỏi lại Mộ Dung Phong làm gì.” Mộ Dung Phong lẳng lặng nói, “Nếu ngài có thể làm như thế thì sẽ không còn mâu thuẫn, cũng sẽ không cần lại đến hỏi Mộ Dung Phong. Nhưng nay thật sự là không bỏ xuống được, có một số việc có lẽ chỉ có ở thời điểm cảm thấy thời gian mình có thể nắm chắc ít đến đáng thương thì mới biết quý trọng, cho nên xin tha thứ cho Mộ Dung Phong cố chấp, nay Mộ Dung Phong thật sự phải thật quý trọng Hoàng Thượng, quý trọng từng giây phút được ở cùng một chỗ với chàng.”\n\n\nLão Thái Hậu nhìn Mộ Dung Phong có chút khó hiểu, nhịn không được hỏi: “Cái gì gọi là ‘thời điểm cảm thấy thời gian mình có thể nắm chắc ít đến đáng thương’? Các ngươi nếu muốn ở cùng một chỗ không phải là có rất nhiều thời gian sao? Như thế nào lại đột nhiên bi quan như thế?”\n\n\nMộ Dung Phong nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Có một số việc sợ là muốn nói cũng không nói rõ được, ta tự nhiên là biết. Ta đến đây, là nhân, mà ta phải đi, là quả!”\n\n\nLão Thái hậu vẫn nghe không hiểu.\n\n\nVô Danh lại nghe hiểu được, tuy hắn cũng không biết trong cơ thể Mộ Dung Phong này là một linh hồn khác, nhưng hắn biết nữ tử này vì cái gì mà xuất hiện, và sẽ vì sao mà biến mất!\n\n\nBánh sủi cảo nóng hầm hập được bưng lên bàn, Mộ Dung Phong nhìn rồi trầm mặc.\n\n\nVừa mới lúc nãy Tư Mã Nhuệ đã đi rồi, để tránh chạm mặt cùng lão Thái hậu, bên ngoài trời mưa lớn như vậy nên hắn tự nhiên là sẽ không đến nữa, lão Thái Hậu cùng người kêu Vô Danh rời đi đều làm cho trong lòng Mộ Dung Phong thực loạn. Nữ nhân thường có trực giác nhanh nhạy của động vật, nàng biết rõ, dây xích tay này xuất hiện chính là biểu thị thời gian nàng rời đi không còn xa nữa.\n\n\nKhông biết đã xảy ra chuyện gì làm cho Tư Mã Nhuệ cố ý tránh né lão Thái hậu?\n\n\nLão Thái hậu trở lại Bình Dương cung lập tức phái người gọi Tiểu Đức tử tới, câu đầu tiên là hỏi: “Hoàng Thượng hai ngày nay có gì khác thường? Có nhắc tới Mộ Dung Phong hay không? Trước đó vài ngày xảy ra sự việc kia, cũng chính là việc Mạnh phi cùng Mộ Dung Phong xảy ra xung đột, Hoàng Thượng xử lý như thế nào? Vì sao không nhắc tới với ta?”\n\n\nTiểu Đức tử trả lời, “Đã nhọc công lão Thái hậu nương nương quan tâm, chuyện này Hoàng Thượng đã xử lý tốt, bất quá là hai vị tần phi nháo một chút chuyện mà thôi, Hoàng Thượng nói chuyện nhỏ ấy đóng cửa lại xử lý xong thì tốt rồi, không cần kinh động đến ngài, đây không phải việc quốc gia đại sự, không cần làm cho ngài cũng phải phiền lòng. Hai ngày nay Hoàng Thượng vẫn bận rộn đại sự trong triều, rất ít khi ở Hợp Ý Uyển, có khi nghỉ ngơi ngay tại ngự thư phòng, thật sự là vất vả. Nô tài cũng không có nghe Hoàng Thượng nhắc đến Mộ Dung phi, ngẫu nhiên đi qua cũng chỉ là xem xét một chút xem Mộ Dung phi có nhàn hạ hay không rồi lại bước đi ngay.”\n\n\n“Nghe Mộ Dung Phong nói hôm nay hắn còn đi qua đó, ta cũng vừa trùng hợp đến xem nàng, nàng nói các ngươi cũng vừa đi.” Lão Thái hậu nhìn chằm chằm Tiểu Đức tử nói.\n\n\nTiểu Đức tử mặt không đổi sắc tâm không loạn nói: “Đúng vậy, chỉ đứng một chút liền rời đi, Hoàng Thượng nói, tuy rằng Mộ Dung Thanh Lương phạm vào tội lớn nhưng người cũng đã chết, nay Ngô Mông còn trấn thủ ở biên quan, nể mặt Ngô Mông cũng không nên quá lãnh đạm Mộ Dung phi, cho nên ngẫu nhiên muốn lộ diện một chút. Nô tài bởi vì cảm thấy đây chỉ là biện pháp ứng phó cho nên đã không nhắc tới với ngài.”\n\n\nLão Thái hậu gật gật đầu, cứng mềm hợp nhất nói: “Chuyện của Hoàng Thượng chỉ có một mình ngươi biết, vì ta cảm thấy ngươi đáng tin cậy cho nên ngươi nhất định phải trông chừng Hoàng Thượng cho tốt, đừng để cho hắn sinh lòng thương hại đối với Mộ Dung Phong, lại gây ra chuyện tình thị phi không đáng có.”\n\n\n“Vâng, nô tài nhớ kỹ.” Tiểu Đức tử cúi đầu cung kính nói.\n\n\nNhìn thân ảnh Tiểu Đức tử rời đi, lão Thái hậu quay đầu nhìn Thái hậu, lẳng lặng nói: “Nay Hoàng Thượng đã có dị tâm, sợ là ta không thể khống chế. Có lẽ là lòng nghi ngờ của ta lớn nên cảm thấy mỗi người đều đang ứng phó với ta, đang gạt ta.”\n\n\nThái hậu nhìn thân ảnh Tiểu Đức tử biến mất, thản nhiên nói: “Thôi mặc kệ hắn đi, ngài cũng hiểu được tính cách của hắn, nếu có một ngày hắn phát hiện chính mình bị ngài hạ dược mất trí nhớ, còn không biết sẽ như thế nào đây? Chuyện này chỉ có tức phụ (con dâu) cùng nô tài Tiểu Đức tử này biết được, hẳn là sẽ không truyền ra ngoài, nay Lệ phi vẫn còn phải lo cho Ô Mông quốc cũng không dám nói, cho nên chắc vẫn không ai biết, ngài cũng không cần sầu lo quá mức.”\n\n\nLão Thái hậu ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, lo lắng nói: “Cũng không phải ta không biết là mình quá lo lắng. Nhưng nơi mà nay Mộ Dung Phong đang ở trước kia là nơi ở một vị tần phi của một vị Hoàng Thượng Đại Hưng vương triều, đó là một nữ tử làm cho vị Hoàng Thượng kia hận cả đời yêu cả đời. Nghe nói năm đó vì nữ tử này mà vị Hoàng Thượng kia không biết gặp phải bao nhiêu là thị phi, ta lo lắng Nhuệ nhi sẽ đi theo con đường xưa của vị Hoàng Thượng đó, đến cuối cùng lại buông ra ngôi vị hoàng đế, ẩn cư trong dân gian không thấy bóng dáng.”\n\n\nThái hậu không hiểu được chuyện xưa này, chỉ đành trầm mặc không nói.\n\n\n“Đây là một đoạn chuyện xưa của Đại Hưng vương triều, nay nhắc lại đã không còn nói rõ ràng được tình hình lúc ấy như thế nào, chỉ là nghe phụ hoàng của các con nói, hình như là một nữ tử giang hồ xinh đẹp, giống như…mà thôi, chuyện xưa này đề cập tới hay không cũng thế, vẫn là nói về chuyện trước mắt đi.” Lão Thái hậu phiền não nói, “Chuyện xưa này nay đã không nói rõ ràng được, mà chuyện tình trước mắt lại cũng thật không minh bạch như thế!”\n\n\n“Kỳ thật lúc ấy ngài cũng có thể lựa chọn hoàng đệ Tư Mã Minh Lãng làm Hoàng Thượng, không cần nhất định phải lựa chọn Nhuệ nhi, tuy rằng hắn quả thật là một lựa chọn không sai, nhưng không nhất định là lựa chọn duy nhất.” Thái hậu khe khẽ thở dài, nói.\n\n\nLão Thái hậu trầm mặc không nói.\n\n\nMẫn Phong cư, mưa vẫn không ngừng rơi khiến nhiệt độ thật sự rất thấp, nhưng trong phòng lửa than đỏ bừng thực ấm áp.\n\n\nMộ Dung Phong ngồi đối diện với gương, nhìn dung nhan trong gương, lẳng lặng nói với Xuân Liễu: “Xuân Liễu, đi mời Hoàng Thượng đến, nói Mộ Dung Phong toàn tâm toàn ý chờ hắn đến.”\n\n\n“Vâng.” Xuân Liễu nhẹ giọng đáp ứng, cầm ô rồi đi ra ngoài, bất luận Mộ Dung Phong nói gì, chỉ cần là nàng nói thì chính mình nhất định sẽ làm.\n\n\nHợp Ý Uyển, Tư Mã Nhuệ đang đọc sách dưới ánh nến, Yên Ngọc đứng ở một bên im lặng tiếng mưa rơi, nghe vào trong tai lại cảm giác tăng thêm mấy phần hàn ý.\n\n\n“Yên Ngọc, chuyện trẫm bảo ngươi tìm hiểu như thế nào rồi?” Tư Mã Nhuệ cũng không ngẩng đầu nhìn Yên Ngọc, ánh mắt vẫn nhìn vào quyển sách như cũ.", "Chương 182\n\nYên Ngọc nhẹ giọng nói: “Nô tỳ đã an bài người đi liên hệ với Thụy Thân vương, ngài ấy đã đi Ô Mông quốc, nay phái người truyền tin tức trở về, muốn nô tỳ nói cho Hoàng Thượng là Ô Mông quốc quả thật có loại dược có thể làm cho người ta mất trí nhớ. Hơn nữa, tình trạng của lão Thái hậu nương nương cũng có khả năng là bị người hạ một loại dược có thể làm cho thần kinh xuất hiện thác loạn. Nhưng loại dược này chỉ có người trong hoàng tộc Ô Mông quốc mới có được, lại là loại dược gần đây mới xuất hiện, chỉ sợ là trong tay Lệ phi nương nương cũng không có. Thụy Thân vương hoài nghi có khả năng liên quan đến tướng quốc Ô Mông quốc, hoặc là nói, có liên quan đến Mộ Dung Thanh Lương lúc đó. Thụy Thân vương dặn Hoàng Thượng nhất định phải cẩn thận hành động của lão Thái hậu nương nương, nếu thuốc này ở trong tay lão Thái hậu nương nương chỉ sợ sẽ làm tổn hại đến Mộ Dung phi, bảo ngài nhất định phải cẩn thận một chút.”\n\n\nTư Mã Nhuệ trầm ngâm không nói.\n\n\n“Nô tỳ biết Hoàng Thượng đau lòng Mộ Dung phi, đã nhiều ngày cũng cố nén không đi thăm Mộ Dung phi, nhưng nay Vương Bảo luôn theo dõi Hoàng Thượng một tấc cũng không rời, nếu Hoàng Thượng có hành động khác thường nào để rơi vào tai lão Thái hậu nương nương, thật sự là sợ sẽ gây họa cho Mộ Dung phi.” Yên Ngọc nhẹ giọng nói, “Hơn nữa Thụy Thân vương cũng nói, tuy rằng Lệ phi nương nương có khả năng đã động tay động chân trong thuốc, làm cho ngài có thể ở tình huống đặc thù nào đó mà nhớ lại Mộ Dung phi, nhưng dù sao vẫn còn cần dùng dược điều chỉnh để có thể khôi phục tất cả trí nhớ nhanh nhất. Hoàng Thượng, ngài vẫn là nên tạm thời nhẫn nhịn đi. Dù sao Lệ phi nương nương cũng đã dặn nô tỳ, nàng từng nói qua với nô tỳ, Hoàng Thượng chỉ sợ là quên đi khổ mà nhớ rõ cũng khổ, nô tỳ lúc ấy ngu dốt không rõ, nay nghĩ lại hẳn là ý tứ này.”\n\n\nTư Mã Nhuệ khe khẽ thở dài, khoát tay áo, nhẹ giọng nói: “Đi xuống đi.”\n\n\nLúc này, Tiểu Đức tử dẫn Xuân Liễu đi đến.\n\n\nXuân Liễu thấy hắn, cung kính thi lễ nói: “Xuân Liễu gặp qua Hoàng Thượng, Xuân Liễu phụng sự phân phó của Mộ Dung phi cố ý đến thỉnh Hoàng Thượng đi Mẫn Phong cư nếm thử bánh sủi cảo Mộ Dung phi tự tay làm.”\n\n\nTư Mã Nhuệ mỉm cười, nói: “Được, ta đi ngay.”\n\n\nChưa hết thời gian uống một chén trà Tư Mã Nhuệ đã đội mưa mà đến. Đi vào trong phòng, hàn ý bị nhốt lại ngoài cửa, nhìn Mộ Dung Phong mỹ nhân như ngọc lẳng lặng ngồi dưới ánh nến, xinh đẹp làm cho người ta say lòng. Tóc đen xõa xuống, tố y đạm bạc làm ẩn hiện th.ân thể mảnh mai, trong mi mắt ẩn ẩn ôn nhu, im lặng nhìn Tư Mã Nhuệ cười yếu ớt.\n\n\n“Phong nhi…” Tư Mã Nhuệ nhẹ nhàng gọi, giang hai cánh tay.\n\n\nMộ Dung Phong lẳng lặng tiêu sái đến gần, tựa vào trong lòng Tư Mã Nhuệ, nước mắt lặng lẽ chảy ra, không chịu ngẩng đầu, giống như muốn đem toàn bộ th.ân thể đều tiến vào vòng ôm ấp ấm áp này, không bao giờ rời đi nữa, mặc kệ về sau sẽ như thế nào thời gian liền dừng ở giờ khắc này là tốt rồi.\n\n\n“Làm sao vậy?” Tư Mã Nhuệ nhẹ nhàng hỏi.\n\n\nMộ Dung Phong nhẹ nhàng lắc đầu, không chịu mở miệng.\n\n\nNam nhân này đã in sâu ở trong lòng chính mình như thế, vì hắn mà tình nguyện buông tha cho tất cả những gì của Bạch Mẫn: tình thân, tình yêu, tình bạn…. Hết thảy cũng không cần chỉ là vì hắn, nay hắn ở ngay tại trước mặt chính mình, ôm lấy chính mình, vì sao trong lòng lại tràn đầy chua xót như vậy? Nếu sớm biết hôm nay như thế, nên ở thời điểm lần đầu tiên thấy hắn liền toàn tâm toàn ý đi trả giá, miễn cho lưu lại một chút tiếc nuối.\n\n\n“Tư Mã Nhuệ, ta muốn chàng yêu ta, ở thời điểm có thể yêu ta hãy thật yêu ta, yêu đến mức ta không bao giờ rời đi nữa, rốt cuộc luyến tiếc rời xa chàng.” Mộ Dung Phong nhẹ nhàng nói, nghe được rõ ràng tiếng tim đập của Tư Mã Nhuệ.\n\n\n“Ta sẽ, ta sẽ vĩnh viễn yêu nàng từng phút giây.” Tư Mã Nhuệ ôn nhu nâng mặt Mộ Dung Phong lên, nhìn vẻ mặt đầy nước mắt cùng bất lực kia khiến trong lòng hắn đau, nhìn đến nói không ra lời, nữ tử này đã xâm nhập vào sinh mệnh chính mình như thế, nếu mất đi nàng thì chính mình sẽ ra sao đây? Hắn nhất định sẽ không để cho nàng chịu một chút ủy khuất nào!\n\n\nXuân Liễu lặng lẽ đóng cửa lại, đứng ở cửa mà lệ rơi thành hàng.\n\n\nTiểu Đức tử im lặng đứng ở trong bóng đêm, tự mình lừa chính mình rằng lệ trên mặt này chính là do nước mưa làm ướt mặt mà thôi, ở hoàng cung không thể nói đến chân tình, có chân tình chẳng khác nào lựa chọn một con đường không thể quay về, nhưng nhìn Hoàng Thượng cùng Mộ Dung Phong, hắn cảm thấy cho dù là đường không về được thì như thế nào?\nĐêm nay Tư Mã Nhuệ không đi, hắn không nỡ rời đi, dù biết sự tình sẽ rất khó giải quyết nhưng hắn không sợ, bất luận xảy ra chuyện gì hắn nhất định có thể giải quyết, chỉ cần không xúc phạm tới Mộ Dung Phong là tốt rồi. Nếu nhất định phải đối đầu cùng tổ mẫu cũng không sao, cùng lắm thì đó nguyên bản mới là tính tình của chính mình, trước kia không phải thường xuyên bởi vì ý kiến bất đồng mà giận dỗi với tổ mẫu sao.\n\n\nLàm Hoàng Thượng có gì sung sướng? Kỳ thật Hoàng Thượng là một lựa chọn nhàm chán nhất, hắn thà rằng làm một người tản mạn cũng không nguyện ý làm cái gì mà Hoàng Thượng, mỗi ngày xử lý nhiều chính sự như vậy, giao tiếp cùng người nhiều như vậy, lo lắng cố sức thật sự là không thú vị!\n\n\nHơn nữa, cho dù tổ mẫu muốn đả thương Phong nhi, nhưng nếu có hắn luôn luôn bên cạnh thì tổ mẫu tuyệt đối không có gan dám làm gì Phong nhi! Hắn không muốn chính mình ở Hợp Ý Uyển nhớ tới Phong nhi đến nước mắt thấm ướt khăn, còn Phong nhi ở trong lãnh cung một mình không ngủ được! Mặc kệ sẽ như thế nào, chuyện gì có thể làm cho Tư Mã Nhuệ hắn thay đổi?!\n\n\nHoàng cung là một nơi không có bí mật, chuyện Hoàng Thượng tối hôm qua ngủ lại Mẫn Phong cư ở buổi chiều ngày hôm sau đã rơi vào lỗ tai lão Thái hậu, lãnh cung kia cũng không phải một nơi sẽ làm người ta chú ý, nhưng người trong đó lại là Mộ Dung Phong.\n\n\nLão Thái hậu có thể làm cho Hoàng Thượng quên Mộ Dung Phong, nhưng không thể làm cho tất cả mọi người quên đi sự tồn tại của Mộ Dung Phong, tất cả mọi người đều biết, chỗ đó tuy rằng là lãnh cung, nhưng bên trong lại là một vị phi tử Hoàng Thượng sủng ái nhất. Cho nên, ngược lại chọc người chú ý.\n\n\nLão Thái hậu không dám tin tưởng, có một loại cảm giác bị lường gạt. Lập tức phân phó người đi đem Lệ phi mang đến.\nThị vệ gõ cửa nửa ngày vẫn không thấy Lệ phi mở cửa, chỉ đành phải phá cửa ra.\n\n\nLệ phi lẳng lặng nằm ở trên gi.ường, th.ân thể cùng dung nhan vẫn như khi còn sống. Chính là hai mắt nhắm chặt, im lặng không nói.\n\n\nThị vệ hoang mang rối loạn chạy về bẩm báo với lão Thái hậu: “Lão Thái hậu nương nương, Lệ phi nương nương…nàng…nàng uống thuốc tự sát!”\n\n\nChén trà trong tay lão Thái hậu rơi trên mặt đất, ngơ ngác nhìn thị vệ nửa ngày không lên tiếng. Qua hơn nửa ngày mới chậm rãi nói: “Nàng có để lại cái gì không?”\n\n\n“Chỉ để lại một phong thư.” Thị vệ run rẩy trình lên.\n\n\nLão Thái hậu run run mở bức thư ra, ngơ ngác nhìn những dòng chữ trong thư.\n\n\n“Lão Thái hậu nương nương, xin tha thứ cho Nhã Lệ đi không từ giã. Nhã Lệ thật sự không tình nguyện giúp ngài, Nhã Lệ biết nếu có một ngày Hoàng Thượng lại yêu thương Mộ Dung Phong, ngài vẫn nghĩ sẽ bảo Nhã Lệ giúp ngài, nhưng mà lúc này đây, Nhã Lệ đã không còn biện pháp. Ở trước mặt cảm tình, uy lực của loại dược gì cũng đều là nhỏ, nếu trong lòng đã có dấu vết, trừ phi không còn trái tim nữa, nếu không dấu vết kia sẽ vĩnh viễn ở đó, đời đời kiếp kiếp đều ở đó, thời gian dài như thế nào cũng không làm phai mờ được, dùng biện pháp như thế nào cũng không ngăn trở được. Xin lão Thái hậu nương nương niệm tình Nhã Lệ đã từng giúp ngài mà cho thi thể Nhã Lệ có thể về quê cũ, cũng coi như có thể làm cho ta an tâm rời đi. Nhã Lệ kính thư.”\n\n\nLão Thái hậu không có hé răng, chính là ngơ ngác nhìn những dòng chữ mà ngẩn người." ] }
kenhsinhvien
_doc
3c713f94a13042394f246e283b03fd08
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "3c713f94a13042394f246e283b03fd08", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/thuoc-chua-dau-da-day-chua-viem-loet-da-day-hieu-qua.14013/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Cộng Đồng", "category_name": "Rao vặt", "datetime": "10/1/2011", "title": "Thuốc chữa đau dạ dày, chữa viêm loét dạ dày, hiệu quả", "post": "Thuốc chữa đau dạ dày, chữa viêm loét dạ dày, hiệu quả\n\nThuốc nam gia truyền Cô Lan Chữa đau dạ dày -đại tràng\nNguyên nhân, phòng ngừa và điều trị triệt để bằng thuốc nam\n\n\n\nTại Vĩnh Phúc : Cô Nguyễn Thị Lan \nCơ quan: Hiệu phó trường THCS Việt Xuân- Vĩnh Tường- Vĩnh Phúc\nHội viên hội y học cổ truyền tỉnh Vĩnh Phúc\nNhà riêng: Khu 4- Việt Xuân- Vĩnh Tường- Vĩnh Phúc\nĐiện thoại: 02113.855445- 0985785728\n\nTại Hà Nội: Văn phòng giao dịch www.thuocnam.vn\nTầng 3 tòa nhà 141 Lương Thế Vinh- Thanh xuân- Hà Nội\nĐiện thoại 04.73008000/ 0972620000 \n\nI. Nguyên nhân và các yếu tố gây bệnh:\n1. Quan niệm về sự sinh bệnh loét được hình thành từ những năm đầu của thế kỷ 20. Đó là do sự mất quân bình giữa 2 lực đối kháng tác động lên niêm mạc DD-TT: (1) Lực tấn công làm phá hủy niêm mạc DD-TT mà tiêu biểu là HCl và pepsin của dịch dạ dày và (2) Lực bảo vệ đảm bảo sự nguyên vẹn của thành DD-TT do hàng rào nhày và lớp tế bào niêm mạc DD-TT. Theo quan niệm này, bất cứ một tác nhân nào làm gia tăng lực tấn công hoặc làm giảm lực bảo vệ đều có thể gây bệnh loét DD-TT\n2. Trong số các tác nhân gây bệnh nêu trên, H. Pylori là nguyên nhân quan trọng nhất. Các thuốc AINS, Steroides có thể gây loét ở người phải điều trị dài ngày với các thuốc này. Các stress về tâm lý thần kinh cũng có thể gây bệnh loét. Thuốc lá làm tăng nguy cơ bị loét, tăng tỉ lệ tái phát và biến chứng của bệnh loét. Rượu cũng tăng tỉ lệ tái phát loét.\n​II. Triệu chứng của bệnh loét DD-TT như thế nào?\nChỉ khoảng 50% bệnh nhân loét DD-TT là có triệu chứng điển hình, 40 – 45% có triệu chứng mơ hồ, không điển hình, những trường hợp này rất khó chẩn đoán phân biệt với các bệnh khác của DD-TT như viêm DD-TT, ung thư DD. Có 5 - 10% bệnh nhân loét hoàn toàn không có triệu chứng (loét câm), hay gặp ở người lớn tuổi.\n1. Cơn đau loét: là triệu chứng điển hình của bệnh loét DD-TT với các đặc điểm (1) Đau thượng vị (vùng trên rốn và dưới mỏm xương ức). (2) Đau có chu kỳ theo bữa ăn và theo mùa. (3) Đau xuất hiện hoặc tăng khi ăn các thức ăn chua, cay hay khi bị căng thẳng thần kinh và giảm khi uống các thuốc kháng axit hay thuốc băng niêm mạc dạ dày.\n2. Các triệu chứng không điển hình như đầy bụng, ợ hơi, ợ chua, chậm tiêu hóa… rất khó phân biệt là do loét hay do một bệnh khác của dạ dày như viêm DD, ung thư DD, hay chứng loạn tiêu hóa không do loét. Trường hợp này phải chụp Xquang hoặc nội soi DD-TT mới chẩn đoán chắc chắn.\n3. Các trường hợp loét câm thường chỉ được chẩn đoán khi xảy ra biến chứng.\n4. Bệnh thường hay tái phát. Trước đây, sau khi được chữa lành, có 60 – 80% tái phát trong vòng 2 năm. Từ thập niên 80, khi xác định được vai trò gây bệnh của vi khuẩn H. Pylori, việc điều trị tiệt trừ H. Pylori đã làm giảm tỉ lệ tái phát còn khoảng 10%.III. Các biến chứng của bệnh loét DD-TT là gì?\n\n\nXuất huyết tiêu hóa (chảy máu đường tiêu hóa): xuất huyết hay chảy máu thường rầm rộ với ói ra máu, có hoặc không có đi tiêu phân đen. Bệnh nhân cần được nhập viện ngay để điều trị cấp cứu.\n\n\nThủng DD-TT: xuất hiện cơn đau bụng đột ngột , dữ dội vùng thượng vị như dao đâm, thường có nôn ói và bụng cứng như gỗ. Biến chứng này phải được mổ cấp cứu, nếu không bệnh nhân sẽ tử vong.\n\n\nHẹp môn vị: lúc đầu ăn chậm tiêu, đầy bụng, nặng bụng, ợ nước chua nhất là về buổi chiều; tiếp theo bệnh nhân bị nôn ói sau ăn ngày càng thường hơn. Bệnh nhân thường gầy sút do bị nôn ói. Biến chứng này phải được điều trị bằng phẫu thuật.\n\n\nHóa ung thư: ngày nay người ta thấy có chứng cứ nhiễm H. Pylori gây viêm loét dạ dày lâu dài có thể dẫn đến ung thư dạ dày.\n\n\nGiá : 30.000 đ/thang​I.BẢN CHẤT CỦA THUỐC\nBản chất thuốc nam là các loại thảo dược quý được lấy từ các vùng núi phía bắc Việt Nam, Không tác dụng phụ, không gây độc hại.\nII.Tác dụng\nĐun nước uống hàng ngày thì sẽ chữa được các bệnh sau:\n1.Viêm loét dạ dày, đau dạ dày\n2.Viêm đại tràng\n3.Trị tiêu chảy, phân sống\n4.Đầy hơi\n5.Viêm thượng vị, bờ cong dạ dày \nIII. Cách sử dụng\nMột gói mở ra chia làm 2 ấm, đều các vị\nCho vào 1,5 lít nước vào ấm, siêu đun sôi 5 phút\nSau đó đem ra uống thay nước trong 1 ngày đêm ( Có thể bỏ tủ lạnh để uống được lâu hơn)\nMột gói uống trong vòng 2 ngày\nUống hết 10 gói thuốc trong 20 ngày thì bênh sẽ đỡ và khỏi\nIV. Chú ý khi dùng thuốc\nUống thay nước không cần cô đặc\nTrong thời gian uống thuốc nên kiêng ăn các chất: nóng, chua, cay, lạnh\nVí dụ: Giềng, mẻ, mắm tôm, thịt chó, ớt, uống rượu để có hiệu quả tốt\nKhi bệnh đã khỏi nhưng ăn các thứ trên bị tái phát bệnh thì uống thêm 5 gói nữa sẽ khỏi\n\n\nTHUỐC NAM GIA TRUYỀN CÔ LAN\n\n\nTại Vĩnh Phúc : Cô Nguyễn Thị Lan \nCơ quan: Hiệu phó trường THCS Việt Xuân- Vĩnh Tường- Vĩnh Phúc\nHội viên hội y học cổ truyền tỉnh Vĩnh Phúc\nNhà riêng: Khu 4- Việt Xuân- Vĩnh Tường- Vĩnh Phúc\nĐiện thoại: 02113.855445- 0985785728\n\nTại Hà Nội: \nVăn phòng giao dịch www.thuocnam.vn\nTầng 3 tòa nhà 141 Lương Thế Vinh- Thanh xuân- Hà Nội\nĐiện thoại 04.73008000/ 0972620000\n\nTrên toàn quốc:\nQuý khách ở xa không qua trực tiếp để lấy thuốc có thể chuyển tiền qua tài khoản ngân hàng:\n1. Ngân hàng Ngoại thương Việt Nam ( Vietcombank) \nSố TK: 0011002651139 \nChủ TK: Phan Thanh Hiền\n\n\n2. Ngân hàng Đầu tư và phát triển Việt Nam ( BIDV)\nSố TK: 1211.00000.21589\nChủ TK: Phan Thanh Hiền\n\n\n3. Ngân hàng Nông nghiệp và Phát triển nông thôn chi nhánh Thanh Xuân ( Agribank)\n\nSố TK: 1505.205.084.359\nChủ TK: Phan Thanh Hiền\n\n\n4. Ngân hàng Đông Á. ( Dong A Bank)\nSố TK: 0101.498.109\nChủ TK: Phan Thanh Hiền\n\n\n5.Ngân hàng Công thương Việt Nam chi nhánh Thanh Xuân (VietInBank)\nSố TK : 711A.26.36.48.99\nChủ TK : Phan Thanh Hiền\n\nKhi chuyển tiền xong khách hàng vui lòng nhắn tin qua số điện thoại 0972620000 địa chỉ nhận hàng, số tiền đã chuyển, loại thuốc yêu cầu....chúng tôi sẽ chuyển thuốc tới tận nhà quý khách.\nMức phí vận chuyển áp dụng theo đơn giá chuyển phát nhanh bưu điện:\n10 thang thuốc là : 80.000/VND\nThuốc nước 1-3 chai la 50.000 VND , 3-10 chai 100.000 VND.\nThuốc có bán trên toàn quốc:\nChi tiết xem tại: http://www.thuocnam.vn\n thuoc dieu tri viem gan b| dieu tri gan b| viem gan b| thuoc chua viem gan b| thuoc nam dieu tri viem gan B| viem gan| huyet ap cao| dieu tri huyet ap cao| thuoc nam dieu tri huyet ap cao| thuoc chua huyet ap cao|chua huyet ap cao hieu qua\n\n\n\n", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
caac5e111958dbd545b80ca506f0750d
1
[ "post.keyword", "replies.keyword" ]
{ "item_id": "caac5e111958dbd545b80ca506f0750d", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/hay-trang-bi-cho-minh-mot-tam-bang-toeic-de-vung-tin-hon.14011/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Cộng Đồng", "category_name": "Rao vặt", "datetime": "10/1/2011", "title": "Hãy trang bị cho mình một tấm bằng toeic để vững tin hơn", "post": "Cho dù bạn là sinh , viên hay nhân viên văn phòng hay cấp quản lý, tiếng Anh luôn quan trọng và là bệ phóng giúp bạn thành công hơn! Bạn có công nhận điều đó? Nếu có, bạn đã vạch kế hoạch học tập cho mình trong năm mới này chưa?\nTrường Anh ngữ quốc tế ICAE luôn đồng hành cùng bạn trên con đường chinh phục kiến thức, kỹ năng Anh ngữ! Ngày 17/01/2011, ICAE sẽ khai giảng khóa Luyện thi TOEIC: \n- Thời gian học: Thứ 2 – 4- 6, từ 5:30 – 7:30PM\n- Địa điểm học: Cách trung tâm thành phố 2km, cách trường ĐH Sư Phạm (cầu Nguyễn Văn Cừ) 1km\nChương trình được giảng dạy bởi đội ngũ giáo viên 100% là người bản xứ, có nhiều kinh nghiệm và có bằng cấp. ICAE tuyển chọn giáo viên theo tiêu chí: Kinh nghiệm, có bằng cấp phụ hợp, yêu thích việc giảng dạy, có chứng chỉ TESOL (Teaching English to Speakers of Other Languages - là chứng chỉ quốc tế về phương pháp giảng dạy tiếng Anh dành cho giáo viên giảng dạy Anh ngữ tại những quốc gia sử dụng tiếng Anh như một ngoại ngữ)\nDựa vào mối quan hệ từ những đối tác, giáo viên giảng dạy tại ICAE đến từ các trường danh tiếng của Úc và trên thế giới như: Carrick Education, TAFE NSW, Hostec v.v.\nPhương pháp giảng dạy:\nICAE áp dụng phương pháp HÒA NHẬP – IMMERSION. Đồng hành cùng ICAE, học viên sẽ được hòa vào môi trường giao tiếp Anh ngữ để phát huy kỹ năng nghe nói của mình:\n- ICAE với hệ thống thư viện hiện đại, trang bị Radio nội bộ giúp học viên làm quen với việc nghe tin tức tiếng Anh để tạo cho mình một thói quen “Nghe” tiếng Anh và thẩm thấu dần\n- ICAE với hệ thống café tích hợp, hoạt động như một câu lạc bộ tiếng Anh hàng tuần, tăng thời gian thực hành kỹ năng nghe nói cho học viên\n- ICAE với phương châm: “Sử dụng tiếng Anh khi vừa bước vào cổng trường, sử dụng tiếng Anh ngay khi ở bên ngoài lớp học”, giáo viên bản xứ của chúng tôi sẽ luôn “bắt” các bạn học viên giao tiếp tiếng Anh ở bất cứ không gian nào trong khuôn viên nhà trường\n\nĐể tạo điều kiện cho học viên cơ hội học tập tại môi trường quốc tế, với 100% giáo viên nước ngoài, ICAE ưu đãi 50% học phí cho các bạn nhân dịp năm mới! Giờ đây, chỉ với 2,900,000 VNĐ, bạn đã an tâm một khóa luyện TOEIC để tự tin hơn và thành công hơn trong năm mới này!\nHãy liên hệ với chúng tôi ngay hôm nay để không bỏ qua cơ hội này bạn nhé!\nInternational College Of Advanced Education – For A Working Future\nSố 1, đường số 14, Khu dân Cư Him Lam – 6A, Bình Hưng, Bình Chánh (cách cầu Nguyễn Văn Cừ 1km)\nĐT: 08 – 5 431 8880 – 08 – 3 600 94 90\nwww.icae.edu.vn", "replies": [ "Đúng là ngày nay anh văn luôn luôn quan trọng thật, nhưng mình ngĩ các bạn không nên xem việc học anh văn là một yếu tố bắt buộc và căng thẳng như vậy.Các bạn đã khi nào xem anh văn là một môn giải trí chưa?\nmình nghĩ các bạn sẽ có cảm nhận khác đó, học anh văn không khó như các bạn nghĩ đâu, có bằng anh văn hay không thì cũng không quan trong, quan trọng là ở chỗ bạn có kiến thưc hay không, có thể giao tiêp với người nươc ngoài hay không mà thôi\nchúng ta nên học anh văn ngay bây giờ nhưng mình vẫn duy trì quan điểm hãy xem anh văn là một môn giải trí\nnếu có thể các bạn hãy vào trang web của trung tâm anh ngữ EQUEST, nó sẽ giúp bạn có nhiều kinh nghiệm hơn trong việc học anh văn đó\nwww.equest.edu.vn\ncố lên các bạn nghe\n", "Football【 www.bongdaworld.com 】 is a popular sport in Vietnam and is loved by many people. Local and national football tournaments such as the V-League, National Cup, and the AFC U23 Championship have attracted the interest of millions of fans. In this article, I will mention some highlights of football in Vietnam and the outstanding players of the national team.", "Bóng 【 www.bongdaworld.com 】đá là một môn thể thao phổ biến tại Việt Nam và được rất nhiều người yêu thích. Các giải đấu bóng đá địa phương và quốc gia như V-League, Cúp Quốc gia, và giải U23 châu Á đã thu hút được sự quan tâm của hàng triệu người hâm mộ. Trong bài viết này, tôi sẽ đề cập đến một số điểm nhấn của bóng đá tại Việt Nam và những cầu thủ xuất sắc của đội tuyển quốc gia.", "Gaming is a popular sport in Vietnam that is enjoyed by many people. Local and national football events such as the V-League, National Cup, AFC U23 Championship attract the interest of millions of football fans. With one of these sites below, there's always a game for everyone!\n\nhttps://www.speakby.com\nhttps://www.or-gal.com\nhttps://www.jobstud.com\nhttps://www.dialoe.com\nhttps://www.shidorr.com\nhttps://www.disquse.com\nhttps://www.yomlm.com\nhttps://www.igwmi.com\nhttps://www.paudu.com\nhttps://www.elvisyu.com\nhttps://www.metrah.com\nhttps://www.erace1.com\nhttps://www.pcoex.com\nhttps://www.natwil.com\nhttps://www.blipcat.com\nhttps://www.mws1970.com\nhttps://www.qwelse.com\nhttps://www.j4store.com\nhttps://www.psmet.com\nhttps://www.hcctn.com\nhttps://www.uaydin.com\nhttps://www.club6e.com\nhttps://www.600bst.com\nhttps://www.pushcg.com\nhttps://www.tomios.com\nhttps://www.3gsurf.com\nhttps://www.vversus.com\nhttps://www.uireny.com\nhttps://www.marsgt.com\nhttps://www.nbortz.com\nhttps://www.giacngu.com\nhttps://www.myqeye.com\nhttps://www.untenu.com\nhttps://www.sallapp.com\nhttps://www.karpub.com\nhttps://www.alrait.com\nhttps://www.dmegypt.com\nhttps://www.nilepal.com\nhttps://www.mmmani.com\nhttps://www.zettajs.com\nhttps://www.pty2060.com\nhttps://www.paraoh.com\nhttps://www.jpacu.com\nhttps://www.mls-oil.com\nhttps://www.ejelome.com\nhttps://www.wasausa.com\nhttps://www.vdsipl.com\nhttps://www.npzco.com\nhttps://www.skispat.com\nhttps://www.itomono.com\nhttps://www.eleank.com\nhttps://www.sshalin.com\nhttps://www.ppk-69.com\nhttps://www.novorss.com\nhttps://www.ubuggin.com\nhttps://www.zeppidy.com\nhttps://www.nybshop.com\nhttps://www.seo4biz.com\nhttps://www.alnobla.com\nhttps://www.huhchat.com\nhttps://www.ugomove.com\nhttps://www.imgplz.com\nhttps://www.peridyn.com\nhttps://www.mfonido.com\nhttps://www.sasqweb.com\nhttps://www.mmanewz.com\nhttps://www.hb4939.com\nhttps://www.fgugak.com\nhttps://www.jubalam.com\nhttps://www.pozzr.com\nhttps://www.dmailme.com\nhttps://www.socbeez.com\nhttps://www.doajax.com\nhttps://www.jmlotus.com\nhttps://www.rdtail.com\nhttps://www.fts21.com\nhttps://www.m4blog.com\nhttps://www.suipis.com\nhttps://www.gifloop.com\nhttps://www.zzwst.com\nhttps://www.pideley.com\nhttps://www.kdchild.com\nhttps://www.neneva.com\nhttps://www.pdxkcm.com\nhttps://www.tubes-x.com\nhttps://www.tignow.com\nhttps://www.olisoun.com\nhttps://www.i-ctec.com\nhttps://www.tatepos.com\nhttps://www.ws-ab.com\nhttps://www.egezltd.com\nhttps://www.safkati.com\nhttps://www.luco65.com\nhttps://www.e-istqb.com\nhttps://www.hwevent.com\nwww.star24tvbd.com\nwww.sanatandharmik.com\nwww.charterkala.com\nwww.hanwonsam.com\nwww.ledpiramida.com\nwww.remoper.com\nwww.granground.com\nwww.longavita-ural.com\nwww.cps-prog.com\nwww.kleosun.com\nwww.weaspace.com\nwww.extra-fruit.com\nwww.dalalhussein.com\nwww.diaocdaiphugia.com\nwww.viktoriasad.com\nwww.taewon-ind.com\nwww.krabibattery.com\nwww.kushiro-bankin.com\nwww.ik-sever.com\nwww.nitka-bus.com\nwww.alejandrovrojas.com\nwww.carmen-becerra.com\nwww.wisetresidence.com\nwww.distrito113.com\nwww.barbusforum.com\nwww.g-days-room.com\nwww.bazooka3.com\nwww.donghoctime.com\nwww.tanabiotech.com\nwww.ns-okinawa.com\nwww.tokuoffclub.com\nwww.miveban.com\nwww.kumchev.com\nwww.suakhoa-danang.com\nwww.subculturework.com\nwww.siamhypezone.com\nwww.vip-teatres.com\nwww.eiko-life.com\nwww.ccurrency-jp.com\nwww.nihontoshisoken.com\nwww.hindinews24x7.com\nwww.ukrsilver.com\nwww.glory2015.com\nwww.spacevina.com\nwww.beijingjeil.com\nwww.yamaha-with.com\nwww.ccjfd.com\nwww.meghitsabha.com\nwww.kkauffman.com\nwww.risetales.com\nwww.tucci-japan.com\nwww.umex-repair.com\nwww.rubedokzn.com\nwww.montazspb.com\nwww.nicetechvision.com\nwww.klp-design.com\nwww.shopxegiare.com\nwww.issoquenaoseve.com\nwww.sbobetonline999.com\nwww.felo-lighting.com\nwww.saanastudio.com\nwww.nakamorisatoru.com\nwww.ufabet928.com\nwww.magicobidu.com\nwww.aijin-shine.com\nwww.aide-media.com\nwww.benita-style.com\nwww.alhayatzawjia.com\nwww.sakuraemi.com\nwww.white-sodality.com\nwww.solomonovshow.com\nwww.pyhanet.com\nwww.tvgoldlot.com\nwww.haken-a.com\nwww.rb-loto.com\nwww.freresbabellouk.com\nwww.kaigozimu.com\nwww.bychrisbrown.com\nwww.toegye-journal.com\nwww.rod-dom6.com\nwww.kokoyashop.com\nwww.mutaf-liksha.com\nwww.selfdefense-pen.com\nwww.morio-review.com\nwww.puente-de-amor.com\nwww.rinsanno.com\nwww.kuttemidekero.com\nwww.baumann-ua.com\nwww.cafemeri-melo.com\nwww.atsugi-cocoro.com\nwww.karkas-house.com\nwww.junggotv.com\nwww.centrzabota.com\nwww.million-diary.com\nwww.fight-g.com\nwww.plovdivplaza.com\nwww.koukyubento.com\nwww.sharks-2008.com\nwww.chaginandrew.com\nwww.mizu-fukuhara.com\nwww.forus-prize.com\nwww.elenaamiller.com\nwww.plast-hyper.com\nwww.newdaybesthotel.com\nwww.multi-aqua.com\nwww.m2kbelly.com\nwww.stanko-service.com\nwww.coatingsar.com\nwww.ielts-safari.com\nwww.svet-city.com\nwww.maisterno.com\nwww.papabearsnap.com\nwww.romanenkodesign.com\nwww.ink-novadesign.com\nwww.drsuparatclinic.com\nwww.jamnanschool.com\nwww.jedwala.com\nwww.pravo48.com\nwww.thechawk.com\nwww.nitateam.com\nwww.omidmoradi.com\nwww.sergeyzudin.com\nwww.swanzjapan.com\nwww.kep-eden.com\nwww.doga-henshu.com\nwww.partitonsaz.com\nwww.rizoomer.com\nwww.intro-betree.com\nwww.kotel-service.com\nwww.arabicanaclinic.com\nwww.meraphalia.com\nwww.chocoyaku-blog.com\nwww.gaskatsu.com\nwww.ra-pilot.com\nwww.scci-online.com\nwww.villa-sesoko.com\nwww.konante.com\nwww.gourstar-real.com\nwww.ma3lomatebya.com\nwww.newkoreanhasuo.com\nwww.dh-doronpa.com\nwww.keitacan.com\nwww.apikassa.com\nwww.noghteyesefr.com\nwww.prosto-new.com\nwww.pakapoko.com\nwww.vip-fihka.com\nwww.manstipblog.com\nwww.rickziz.com\nwww.dsafonoff.com\nwww.jibuashi-blog.com\nwww.munhwaart.com\nwww.vin-marking.com\nwww.onani-news.com\nwww.magkindershop.com\nwww.yborka-odessa.com\nwww.v-1fes.com\nwww.honoka-bread.com\nwww.etfeve.com\nwww.trinhcorner.com\nwww.diaocamazon.vn\nwww.tuttat.vn\nwww.charlottemeentzen.vn\nwww.goldenbaycity.vn\nwww.dauphuongbong.vn\nwww.thietkewebmienphi.com.vn\nwww.hqled.vn\nwww.sdosm.vn\nwww.telco.vn\nwww.hitona.com.vn\nwww.tmswonderworld.vn\nwww.huntersstore.vn\nwww.heyma.vn\nwww.cameramientay.vn\nwww.linhchinhapkhau.vn\nwww.thietbilamsach.net.vn\nwww.luatkhanhminh.vn\nwww.dailyexpress.vn\nwww.bluefilters.vn\nwww.property-x.com.vn\nwww.thanhhacienco5.vn\nwww.hocthien.vn\nwww.noithatbacninh.com.vn\nwww.landingpagebanhang.vn\nwww.lifeionizers.vn\nwww.haiaudesign.com.vn\nwww.tripz.vn\nwww.trueedu.vn\nwww.dakana.vn\nwww.fujivina.com.vn\nwww.cusac.vn\nwww.thuoctrinam.vn\nwww.vvf.vn\nwww.kacon.vn\nwww.7cm.vn\nwww.sccvn.vn\nwww.cicom.vn\nwww.msafe.vn\nwww.muno.vn\nwww.nbike.vn\nwww.nhong.vn\nwww.oire.vn\nwww.ondo.vn\nwww.onlyb.vn\nwww.cashy.vn\nwww.acqui.vn\nwww.zigma.vn\nwww.netum.vn\nwww.kimbo.vn\nwww.mai-u.vn\nwww.1day.vn\nwww.8486.vn\nwww.bigi.vn\nwww.cavin.vn\nwww.hondaotothaibinh5s.vn\nwww.ledimm.vn\nwww.mcos.vn\nwww.minhtientsc.com.vn\nwww.nangluongmattroiviettel.vn\nwww.otata.vn\nwww.snq.vn\nwww.xbuy.vn\nwww.xome.vn\nwww.zbay.vn\nwww.az-vn.vn\nwww.bhh.vn\nwww.likex.vn\nwww.early.vn\nwww.dugi.vn\nwww.f1f.vn\nwww.eht.vn\nwww.colorfulprint.vn\nwww.cyies.vn\nwww.exen.vn\nwww.cpkid.vn\nwww.mdrp.vn\nwww.ahze.vn\nwww.kta.vn\nwww.hdxd.vn\nwww.hotgo.vn\nwww.tiari.vn" ] }
kenhsinhvien
_doc
1ec5d273a9333fb671c48b60563d52cc
1
null
{ "item_id": "1ec5d273a9333fb671c48b60563d52cc", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/tro-choi-tra-loi-cau-hoi-bang-ten-bai-hat.12972/page-45", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Ngôi Nhà Chung", "category_name": "KSV Gameshow", "datetime": "24/12/2010", "title": "Trò chơi: Trả lời câu hỏi bằng tên bài hát!", "post": "", "replies": [ "em nhớ anh\nKhi mai bị đánh dấu bài vì quay cop?? ", "Khi nỗi nhớ bão hòa\n\nkhóc trong mưa..........", "\n\n\nKhi mai bị đánh dấu bài vì quay cop?? \n\nClick để xem tiếp...\n\nNgày tận thế\n\nKhi bị bắt chạy bền 4 km", "\n\nkiss164 nói:\n\n\n\nNgày tận thế\n\nKhi bị bắt chạy bền 4 km\n\nClick để xem tiếp...\n\nđịa ngục trần gian\n\nKhi bị đau chân?? TT____TT", "nỗi lòng\n\nkhi bị mộng du", "Đêm qua em mơ thấy anh\nKhi bị mất đồ", "trả lại cho nhau\n\nkhi bị tào tháo đuổi", "Cảm giác lạ\nKhi bị ho", "thuốc độc\n\nkhi ngủ dậy bị té xuống gi.ường", "\n\n\nkhi ngủ dậy bị té xuống gi.ường\n\nClick để xem tiếp...\n\nĐau một lần rồi thôi\n\nKhi bị điên giật", "Giây phút cuối\nKhi bị người khác vu khống", "cảm giác lẫn lộn\n\nkhi con gái yêu nhau", "\n\n\nkhi con gái yêu nhau\n\nClick để xem tiếp...\n\nMặt trái của sự thật\n\nHai bệnh nhân viện tâm thần yêu nhau", "chỉ là mơ\n\nkhi tình đầu quay trở lại", "\n\n\nkhi tình đầu quay trở lại\n\nClick để xem tiếp...\n\nSẽ ko còn nữa\n\nKhi bạn yêu gió", "bồ công anh.\n\nKhi một người bạn ra đi?", "\n\n\nKhi một người bạn ra đi?\n\nClick để xem tiếp...\n\nTạm biệt\nkhi bạn thay đổi", "tiễn bạn lên đường\n\nkhi người bạn yêu thương nhất bị sát hại", "Khóc đêm\nkhi bạn bị cướp", "trời ơi!!!!\n\nkhi ko ai nc với bạn nữa" ] }
kenhsinhvien
_doc
a6b7026bf180619ce926f01494de78cb
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "a6b7026bf180619ce926f01494de78cb", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/web-mua-ban-rao-vat-mien-phi-va-hieu-qua-nhat-taiday-net.14021/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Cộng Đồng", "category_name": "Hoang đảo", "datetime": "10/1/2011", "title": "Web mua bán rao vặt miễn phí và hiệu quả nhất taiday.net", "post": "Web mua bán rao vặt miễn phí và hiệu quả nhất Tại đây\n\nKhông phí đăng ký, không phí gửi bài, lượng truy cấp lớn bao gồm các khách hàng tiềm năng, các công ty, đối tác trong lĩnh vực công nghệ và thương mại điện tử, đó là tất cả những gì Rao vặt Tại Đây Taiday.net đang có.\nCó thêm một sân chơi lành mạnh cho các doanh nghiệp và người tiêu dùng, đó là mong muốn của http://taiday.net , sự ủng hộ và quan tâm của quý khách hàng là điều quan trọng mang lại thành công cho Rao vặt.\nBên cạnh các box Thời Trang là các box trao đổi Thời trang Nữ, Giày dép nữ, Thời trang Nam, Thời trang Teen, Thời trang trẻ em, Mẹ và bé, Đi chợ .... đó thực sự là nơi giao lưu chia sẻ kiến thức của các thành viên giúp người bán hàng và khách hàng hiểu nhau hơn.\n\nCác Thời Trang : Thời trang Nữ - Mỹ phẩm, Trang sức- Thời trang Nam- Giày dép nữ - Thời trang Teen - Mẹ và bé - Đi chợ online\nCác Nhà Cửa : Văn phòng Nội thất - Bất động sản\nCác Điện Máy : Điện thoại - CNTT-Games Máy tính - Điện lạnh Điện máy- Kỹ thuật số - BlackBerry/ iPhone\nCác Hàng Hiệu : Góc hàng hiệu\nCác Ôtô - Xe Máy : Xe máy Ôtô\nCác Dịch vụ Tổng Hợp : Tuyển sinh Đào tạo - Dịch vụ- Tổng hợp\nChân thành cảm ơn và kính chúc quý khách hàng thành công cùng http://taiday.net", "replies": [ "thank mình sẽ cố gắng", "Thanks bạn nhiều ............. hihi" ] }
kenhsinhvien
_doc
87a380230310c1d361eccfcefc24d2ab
1
[ "replies.keyword" ]
{ "item_id": "87a380230310c1d361eccfcefc24d2ab", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/khoe-dac-san-que-minh-di-cac-ban.13912/page-6", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Tin tức", "datetime": "8/1/2011", "title": "Khoe đặc sản quê mình đi các bạn", "post": "", "replies": [ "nước mắm Phú Quốc :\n\n{\n\n\n\năn với canh chua Nam Bộ nỳ : đây là canh chua cá bông lau đó nhé!\n\n\n", "Đây là một món đặc sản của người dân miền Tây Nam Bộ đấy nhé.\nLà một món dân dã, dễ ăn dễ làm xuất xứ từ vùng quê sông nước, nên cá tai tượng chiên xù đã trở thành món ngon đặc trưng được ưa chuộng nhất trong các tour du lịch dành cho khách trong lẫn ngoài nước khi về tham quan miền Tây.\n\n\n\n​Tai tượng là một loài cá khá đặc biệt vì có thể thích nghi tốt với các thể loại môi trường nước. Ngoài ra, nó còn có thể phát triển khỏe mạnh bằng nguồn nước ngọt lẫn nước lợ - cá dễ nuôi mà thịt lại chất lượng là một phần lý do vì sao người ta đưa loại cá này vào kinh doanh du lịch (món ăn chính không bao giờ thiếu trong các tuor để giới thiệu cho khách nước ngoài hoặc khách phương xa về miền Tây và các loại hình du lịch sinh thái như nuôi cá, câu cá và chế biến cá tại chỗ….)\n\n\n\n​Cá tai tượng thật ra chỉ được dùng để chế biến thành một vài món nhưng có lẽ món ngon nhất, dễ làm nhất và được thông dụng nhất là cá chiên xù. Chỉ cần làm sạch ruột, để nguyên vảy và rửa sạch, để ráo và chiên. Chiên cá là một khó khăn cho những đầu bếp gia đình vì món này cần độ giòn nên phải sử dụng rất nhiều dầu ăn và cần một cái chảo thật to chiên nguyên con mới giữ đúng cái sự ngon, sự hấp dẫn của món cá này.\n\n\n\n​Ở miền Tây, cá tai tượng khi đem ra phục vụ có kiểu trình bày rất vui mắt. Cá không được bày đơn giản trên dĩa như các quán bình thường mà luôn được định vị sẵn trong các khung đỡ giúp cá đứng nguyên vị trí như đang bơi. Một số nhà vườn còn thêm thắt chi tiết cho món ăn bằng cách gọt tỉa củ quả thành hình ngư ông cưỡi cá… Rất thú vị!\n\n\n\n\n\n\n\n​Cá tai tượng chiên xù ngon là cá phải tươi, thịt trắng, dai và có vị ngọt tự nhiên. Vảy cá nóng giòn, khi nhai nghe “rồn rột” trong miệng mới thú và đúng gu thưởng thức. Cá được cuốn trong bánh tráng, thêm một ít bún và rau thơm. Nước chấm có nhiều loại tùy khẩu vị thực khách lựa chọn: mắm me, mắm ngọt hoặc mắm nêm.\n\n\n\n\n\n\n\n​Hiện nay, 100% các hồ câu cá giải trí ở Sài Gòn đều nuôi và kinh doanh loại cá này, 90% các quán ăn cũng tham gia như thế. Điều đó đủ cho thấy “sức hút” của món cá tai tượng chiên xù mạnh mẽ như thế nào, các bạn nhỉ?\n\n\n\n\n\n\n​Giá một con cá chiên xù ở các hồ câu được tính bằng kg, thường một con như vậy sẽ có giá từ 80k đến 150k (1kg đến 2kg). Còn ở các quán ăn thành phố, thường người ta bắt cá vừa vừa bằng trọng lượng với nhau nên bán một giá thống nhất (khoảng 100k hoặc 150k, tùy quán sang hay bình dân).", "cá tai voi chiên xù ak, jiji thik cá rô kho chảo lắm.", "Quê mình có thứ đặc sản đến bình thường: cần thơ gạo trắng nước trong - ai đi đến đó lòng ko muốn về", "\n\nnik nói:\n\n\n\nQuê mình có thứ đặc sản đến bình thường: cần thơ gạo trắng nước trong - ai đi đến đó lòng ko muốn về\n\nClick để xem tiếp...\n\n ở Quận nào thế cậu? tớ đang ở An Khánh - Ninh Kiều.", "Mình ở Lào Cai thì có Mận Bắc Hà nè,rượu Bắc Hà lun nè,và rất nhiều đặc sản rau mùa lạnh hihi.vì có SaPa mà", "\n\njiji nói:\n\n\n\ncá tai voi chiên xù ak, jiji thik cá rô kho chảo lắm.\n\nClick để xem tiếp...\n\n uk.nhưng cá rô đồng mới ngon,còn cá rô nuôi thì.........tanh ko chịu được", "Mình ở Hà Tây ( Nay thuộc Hà Nội , hay còn gọi là HN 2 ) \nTương bần ( gia vị rất ngon) :\n\n\n\n 10 Phút trước Upload\nTải tệp đính kèm (27.83 KB) \n\n\n\n\nSữa Ba vì : \n\n\n\n 16 Phút trước Upload\nTải tệp đính kèm (155.71 KB) \n\n\n\n Bánh giò :\n\n\n\n 13 Phút trước Upload\nTải tệp đính kèm (116.13 KB) \n\n\n\nKẹo lạc ( Đan phượng):\n\n\n\n 7 Phút trước Upload\nTải tệp đính kèm (11.29 KB) \n\n\n\nBánh chè lam : \n\n\n\n", "còn mình thì ở thái bình. có lúa nè.hnjjjhj. nói vậy thôi. quê thái bình nhà mình có bánh cáy và cái mà mọi người không có biết thái bình có nước cáy ngon lắm. Có nhiều bạn sợ nó. Không có biết là đặc sản ko nữa. Nhưng đảm bảo nó là duy nhất, ăn với bún chấm vào là quên đời, vắt thêm chanh nữa thì gọi là ko còn gì bằng.", "Cơ hội nhận học bổng toàn phần chương trình tiếng Anh tại Capital Education. Chỉ cần gửi ảnh về những kỉ niệm đáng nhớ của bạn đến http://www.facebook.com/?sk=lf#!/pag...460341?sk=wall và kêu gọi sự hưởng ứng từ bạn bè trên facebook của mình.", "\n\nbebuon nói:\n\n\n\nMình ở Hà Tây ( Nay thuộc Hà Nội , hay còn gọi là HN 2 ) \nTương bần ( gia vị rất ngon) :\n\n\n\n 10 Phút trước Upload\nTải tệp đính kèm (27.83 KB) \n\n\n\n\nSữa Ba vì : \n\n\n\n 16 Phút trước Upload\nTải tệp đính kèm (155.71 KB) \n\n\n\nBánh giò :\n\n\n\n 13 Phút trước Upload\nTải tệp đính kèm (116.13 KB) \n\n\n\nKẹo lạc ( Đan phượng):\n\n\n\n 7 Phút trước Upload\nTải tệp đính kèm (11.29 KB) \n\n\n\nBánh chè lam : \n\n\n\n\n\nClick để xem tiếp...\n\nbamboo ở miền Nam \nnhưng bamboo ăn được bánh giò với kẹo lạc rùi....còn 2 món kia chưa ăn\nquê ngoại bamboo ở miền Bắc ak\nngoại bamboo làm bánh giò ngon cực kì luôn", "ở quảng nam có tô mi quảng nè \n\n\n\n\n\n\n\n", "Chã biết quảng ninh quê mình có đặc sản j nữa", "\n\nakkaa nói:\n\n\n\nChã biết quảng ninh quê mình có đặc sản j nữa\n\nClick để xem tiếp...\n\nquảng ninh đặc sản là than đó\nbạn nào dám ăn ko", "\n\nakkaa nói:\n\n\n\nChã biết quảng ninh quê mình có đặc sản j nữa\n\nClick để xem tiếp...\n\ná á đồng hương nè \n\n\nbamboo_kute nói:\n\n\n\nquảng ninh đặc sản là than đó\nbạn nào dám ăn ko\n\nClick để xem tiếp...\n\n\nầy ầy hum nào bb về nha kòm cho ăn mái thoải lun ", "\n\nkomkom nói:\n\n\n\nầy ầy hum nào bb về nha kòm cho ăn mái thoải lun \n\nClick để xem tiếp...\n\nhiC....ăn xong chắc xì khói luôn we' ah`.....\nah` mà kom ở QN ah`,gần biển hok kom", "\n\nbamboo_kute nói:\n\n\n\nhiC....ăn xong chắc xì khói luôn we' ah`.....\nah` mà kom ở QN ah`,gần biển hok kom\n\nClick để xem tiếp...\n\n\nhem có xì khói đâu ăn xong pải cho mồi lửu nữa mới bít à \nhjhj nhà kòm ngó trk ngó sau đâu đâu cũng thấy biển hết á", "quảng bình quê em có món bánh bèo tôm chấy.\nchu choa là ngon...ai về quảng bình thì ăn thử nhen.hjhj", "\n\nkomkom nói:\n\n\n\nThanks jiji.bánh ngon quá.\nquê các ấy nhìu món ngon quá j m cũng mún ăn hết \ntranh thủ bon chen tí\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\nđố các ấy quê m ở đâu đấy?\nak hay làm luôn bài về cảnh đẹp quê hương đi.quê m đẹp lắm đó\n\nClick để xem tiếp...\n\n đây chắc là HLong nè", "\n\n\nBánh gai bà thi Nam Định hê hê\n\n\n\nKẹo Lạc Nam Minh - Chợ Thượng\n\n\n\nBánh nhãn Hải Hậu\n\n\n\nChè kho" ] }
kenhsinhvien
_doc
179c8d3c222df1add183b4f166419c4f
1
[ "replies.keyword" ]
{ "item_id": "179c8d3c222df1add183b4f166419c4f", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/vuot-qua-ngan-nam-yeu-chang.13328/page-13", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Phòng truyện", "datetime": "28/12/2010", "title": "Vượt qua ngàn năm yêu chàng", "post": "", "replies": [ "Chương 183\n\nHợp Ý Uyển.\n\n\nTư Mã Nhuệ lẳng lặng nhìn Tiểu Ngũ, nha đầu đơn bạc im lặng đứng ở trước mặt chính mình, hắn cơ hồ đã không còn nhớ rõ nha đầu này nữa, Nguyệt Kiều sớm đã chỉ còn là một ký hiệu nho nhỏ ở trong sinh mệnh của hắn, nay nha đầu này lại xuất hiện ở trước mặt khiến cho chính mình có chút kinh ngạc, thì ra còn có một tiểu nha đầu như vậy.\n\n\nNàng luôn ở tại nơi nào? Từ sau khi Lệ phi bị giam lỏng thì nàng ở đâu?\n\n\n“Tiểu Ngũ gặp qua Hoàng Thượng.” Thanh âm của Tiểu Ngũ vẫn sợ hãi như cũ, tĩnh lặng làm cho người ta đau lòng, mi thanh mục tú, tựa hồ so với trước kia có béo hơn một chút, lúc này thoạt nhìn cũng là một cô nương được người yêu thích.\n“Đứng lên đi.” Tư Mã Nhuệ yên lặng nói, nhìn Tiểu Ngũ thản nhiên hỏi, “Đã lâu không thấy, nay ngươi ở đâu? Chưa ở cùng một chỗ với chủ tử nhà ngươi sao?”\n\n\nTiểu Ngũ lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Tiểu Ngũ nay ở tại nơi Nhị thái tử đã phế…Từ sau khi Nhị thái tử bị biếm nhập Tư Quá Uyển, Lệ phi nương nương sai Tiểu Ngũ chiếu cố Nhị thái tử phi Hồng Ngọc bị thương, tuy rằng nàng là người khiến tiểu thư tự sát, nhưng Tiểu Ngũ vẫn cảm thấy có chút không đành lòng nên vẫn tận tâm chiếu cố. Sau đó lại xảy ra chuyện Nhị thái tử đâm Hồng Ngọc bị thương, chính mình cũng tàn phế, Lệ phi nương nương bảo nô tỳ đi chiếu cố Nhị thái tử, cũng dặn Tiểu Ngũ, nếu có một ngày nghe được tin tức nàng tự sát liền phải lập tức đến gặp ngài, cũng đem phong thư này chuyển giao cho ngài. \n\nHôm nay vừa mới nghe người trong cung đàm luận chuyện Lệ phi nương nương đột nhiên tự sát liền vội vàng đến đây gặp ngài, đem thư giao cho ngài. Tiểu thư đã dặn Tiểu Ngũ, nếu nghe được chuyện như thế nhất định không cần quá bi ai, đây là lựa chọn tốt nhất đối với nàng, nhưng nhất định phải báo cho Hoàng Thượng ngài.”\nTư Mã Nhuệ mở thư ra, trên đó viết: “Tư Mã Nhuệ, lúc ngươi cầm phong thư này trên tay tức là Nhã Lệ đã lựa chọn con đường ‘tự sát’ này, bất quá ngươi không cần phải bi thương, đương nhiên nếu có chảy một hai giọt nước mắt cũng tốt, ít nhất cũng nói lên trong lòng ngươi còn có một chút dấu vết của Nhã Lệ, như vậy Nhã Lệ cũng đã thực thỏa mãn. Lưu lại phong thư này cho ngươi là muốn nói cho ngươi một việc, để cho trong lòng ngươi hiểu được. Viết phong thư này là sau lúc cho ngươi ăn vào dược mất trí nhớ, cảm giác được lão Thái hậu sẽ hết sức giam lỏng ta. Còn nhớ rõ chúng ta trước kia đã từng cười mà nói không?\n\nNhã Lệ từng nói qua, nếu có một ngày có thể sống ở Nguyệt Kiều các cũng là chuyện tốt, ngươi cũng từng đáp ứng tu kiến cho Nhã Lệ một nơi để cho Nhã Lệ mị hoặc chúng sinh? Ha ha, nay nghĩ lại thế nhưng lại trào nước mắt. Lúc này Nhã Lệ có một việc nho nhỏ thỉnh cầu, xin cho ‘xác chết’ của Nhã Lệ được rời đi hoàng cung, cho Nhã Lệ một chút tự do, được không? Còn có Tiểu Ngũ, nàng là một tiểu nha đầu đáng thương, Nhã Lệ là cố ý làm cho nàng ở lại bên cạnh Tư Mã Cường, Tư Mã Cường nay đã tàn phế, cũng không có quyền thế, không có tương lai, nhưng niệm tình hắn coi như là một nam nhi không quá tệ, cho nên ta đem Tiểu Ngũ giao cho hắn, hy vọng hai người bọn họ có thể từ trong kết giao bình thường mà sinh ra cảm tình bình thản nhưng ấm áp, sống vui vẻ cả đời, nếu có tâm xin hãy vun vào giúp. Về phần ngươi cùng Mộ Dung Phong, ta nghĩ ngươi nhất định có thể nghĩ ra, bởi vì Nhã Lệ biết, chỉ có lúc ngươi cùng Mộ Dung Phong một lần nữa có cảm tình thì lão Thái hậu mới có thể cưỡng bách ta lần nữa, ép ta lại kê đơn cho ngươi hoặc Mộ Dung Phong. \n\nCho nên trước tiên ta chuẩn bị phong thư này, hy vọng có thể dùng được, hy vọng ngươi có thể nhớ lại tất cả chuyện của ngươi cùng Mộ Dung Phong. Tuy rằng bất đắc dĩ phải hạ dược mất trí nhớ cho ngươi, nhưng ở trong dược Nhã Lệ đã bỏ vào một chút máu tươi trong cơ thể Mộ Dung Phong, cho ngươi có cơ hội một lần nữa nhớ tới tất cả chuyện tình có liên quan với nàng, hy vọng ngươi có thể mau chóng nhớ lại. Đừng oán trách lão Thái hậu tâm ngoan, mắt thấy tiền đồ của Đại Hưng vương triều lại không bằng một nữ tử nhu nhược, nàng tự nhiên là thương tâm, nếu có một ngày nhớ lại thì Nhã Lệ xin ngươi đừng hận. Dù sao ngươi có Mộ Dung Phong làm bạn cả đời là đủ! Mặt khác, nếu có cơ hội hãy tìm đến dược sư giỏi nhất Ô Mông quốc, xem tình trạng của lão Thái hậu một chút, Nhã Lệ hoài nghi những hành vi khác thường của lão Thái hậu cũng có liên quan đến dược vật Ô Mông quốc, nhưng nếu nàng cũng trúng độc lại ở ngoài năng lực của Nhã Lệ, loại dược này ta chưa từng dùng qua. Nhã Lệ kính thư.”\n\n\nTư Mã Nhuệ không lên tiếng, lẳng lặng nhìn thư, nghĩ lại lời nói đùa khi đó cùng Nhã Lệ. Hơn nửa ngày mới nhẹ nhàng nói: “Tiểu Ngũ, ngươi đi xuống trước đi, trẫm sẽ xử lý tốt chuyện của chủ tử nhà ngươi, ngươi cứ ở lại bên cạnh Tư Mã Cường chiếu cố hắn cho thật tốt đi. Nay tình hình của hắn cũng là đáng thương, cần phải có người cẩn thận kiên nhẫn chiếu cố hắn. Trẫm có thời gian sẽ đi thăm hắn.”\n\n\nTiểu Ngũ gật gật đầu, khom người rời khỏi.\n\n\nTư Mã Nhuệ lại quay đầu nói với Tiểu Đức tử: “Bãi giá Bình Dương cung.”\n\n\nTư Mã Nhuệ đột nhiên xuất hiện làm cho lão Thái hậu có chút trở tay không kịp. “Hoàng Thượng, con sao lại đến nơi này?”\n\n\nTư Mã Nhuệ chính là thản nhiên cười, cười đến khiến người ta có cảm giác không phải chân thật như vậy, có chút mơ hồ, có chút hờ hững nói: “Trẫm nghe nói Lệ phi nương nương đột nhiên quy thiên nên lại đây xem một chút. Không biết vì sao lại luẩn quẩn trong lòng mà nháo ra sự việc này? Tổ mẫu ngài có biết không? Nói ra để trẫm khỏi phải lo lắng suy nghĩ một chút nên giải thích với Ô Mông quốc như thế nào.”\n\n\nLão Thái hậu ngẩn người, theo bản năng nói: “Tổ mẫu sao có thể biết nàng là vì sao mà tự sát? Nàng nguyên bản chính là một nữ tử tính cách cổ quái, nàng làm như vậy cũng không kỳ quái.”\n\n\nTư Mã Nhuệ lạnh lùng nói: “Tổ mẫu, ngài thật sự là không biết hay là giả vờ không biết trẫm cũng không muốn hỏi đến, trẫm chính là cảm thấy Nhã Lệ thật sự rất đáng thương, một công chúa trẻ tuổi từ Ô Mông quốc bị mang đến làm con tin, gả cho một nam tử lớn hơn nàng rất nhiều, nam tử này lại còn là Thái thượng hoàng đã thê thiếp thành đàn, nay Thái thượng hoàng một lòng một dạ đắm chìm vào tưởng niệm Mộ Dung Tuyết, sớm đã quên sự tồn tại của nàng. Nay nàng đã như vậy liền khiến cho nàng yên ổn rời đi, đưa nàng về Ô Mông quốc đi, cũng không tính là làm thất vọng lựa chọn lần này của nàng.”\n\n\nLão Thái hậu lăng lăng hỏi, “Con muốn đem thi thể của nàng đưa về Ô Mông quốc?”\n\n\nTư Mã Nhuệ gật gật đầu, thản nhiên nói: “Để cho nàng đi thôi.”\n\n\n“Phải giải thích với Ô Mông quốc như thế nào?” Lão Thái hậu chần chờ hỏi.\n\n\n“Đó là chuyện của trẫm, không nhọc công tổ mẫu quan tâm.” Tư Mã Nhuệ thản nhiên nói, “Mặt khác, trẫm còn có việc muốn nói một tiếng với ngài, trẫm chuẩn bị sắc phong một vị tân Hoàng hậu, trẫm đã làm Hoàng Thượng nên không có khả năng không có Hoàng hậu. Trẫm đã suy nghĩ thật lâu, cũng cân nhắc kĩ càng, quyết định sắc phong Phong nhi làm Hoàng hậu của trẫm. Nghi thức sắc phong đã định là vào ngày mai, xin tổ mẫu rộng lòng tha thứ cho việc thời gian gấp gáp, hơn nữa đến hôm nay mới báo cho ngài.”\n\n\n“Mạnh Uyển Lộ thì làm sao bây giờ?” Lão Thái hậu lăng lăng hỏi.\n\n\n“Ngài cảm thấy nên xử trí nàng ta như thế nào?” Tư Mã Nhuệ vẫn khẩu khí thản nhiên như cũ, lẳng lặng hỏi lại “Trẫm thật đúng là nghĩ không ra, hưu được không?”\n\n\nLão Thái hậu nửa ngày không hé răng, chính là lẳng lặng đứng ở một nơi.\n\n\nThái hậu đứng ở cửa lẳng lặng nhìn thấy tất cả, trong lòng có chút khổ sở nhưng không phải mất hứng, nay Tư Mã Nhuệ lựa chọn như vậy nàng tự nhiên là vui mừng, chính là nghĩ đến trưởng tử Tư Mã Triết bị nhốt tại lãnh cung trong lòng cũng không đành lòng. Hôm nay có thái giám ở Tư Quá Uyển báo cho nàng, th.ân thể Tư Mã Triết thật không tốt, cảm xúc cũng thực không ổn định.\n\n\nXoay người rời đi lại nhìn thấy mẫu thân đứng ở cửa, Tư Mã Nhuệ yên lặng nói: “Mẫu thân người đã tới, vì sao sắc mặt lại không tốt như thế?”", "\nChương 184\n\n\nThái hậu nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn Tư Mã Nhuệ mỉm cười nói: “Không có, vi nương thật cao hứng, biết con lựa chọn như thế, biết chính mình nên làm như thế nào, vi nương thật sự vui mừng. Vi nương chỉ là đột nhiên nhớ tới đại ca của con ở Tư Quá Uyển, sáng nay nghe thái giám ở Tư Quá Uyển nói th.ân thể cùng cảm xúc của đại ca con không được tốt nên trong lòng khó tránh khỏi lo lắng, cho nên có chút ảm đạm.”\n\n\nTư Mã Nhuệ gật gật đầu, lẳng lặng nói: “Con biết, con đương nhiên sẽ phái người qua chăm sóc đại ca, nay Mộ Dung Thiên đã đi nơi đó, chính là chỗ đó hoàn cảnh không tốt, con đang nghĩ sai người trong cung đi tu kiến lại chỗ đó một lần nữa. Tư Quá Uyển, tên đó có ý nghĩa là tự hỏi mình, cũng không nhất định xem như là lãnh cung, nay hắn đã phạm vào đại sai nên không thể phong làm Thân vương, nhưng để hắn có thể bình an sống qua ngày hẳn không phải là việc khó. \n\nCòn có Tư Mã Cường cũng đáng thương, mặc dù có sai nhưng dù sao cũng là cốt nhục của phụ thân, cũng là do cưới phải người vợ không hiền đức, lại có một mẫu thân nhiều mưu kế lộng xảo thành chuyên, nếu không cũng không có kết cục như hôm nay. Phải rồi, bên người hắn có một nha đầu không tệ gọi là Tiểu Ngũ, là nha đầu năm đó tổ mẫu ban cho Lệ phi nương nương, bởi vì Tư Mã Cường th.ân thể tàn phế cho nên Lệ phi cố ý để Tiểu Ngũ đến chiếu cố. Tiểu Ngũ đi theo Lệ phi cũng có biết chút y thuật, nếu mẫu thân không phản đối, con muốn đem Tiểu Ngũ kia ban cho Tư Mã Cường, như thế thì nàng ta chiếu cố Tư Mã Cường hẳn là càng tận tâm tẫn ý, mẫu thân cảm thấy như thế nào?”\n\n\nThái hậu gật gật đầu, “Biện pháp này rất tốt. Nếu con cảm thấy thích hợp thì cứ làm đi.”\n\n\nTư Mã Nhuệ gật gật đầu xoay người rời đi, thậm chí không liếc mắt nhìn lão Thái hậu một cái, bất luận lão Thái hậu có phải cũng trúng độc hay không, hắn giận tổ mẫu hạ dược mất trí nhớ với chính mình, làm cho Mộ Dung Phong khổ sở nhiều như vậy, hơn nữa chính mình là người đã vắng vẻ Phong nhi thế nhưng lại là người yêu nàng nhất, cũng là người nàng yêu nhất và tin tưởng nhất. Hắn không thể tha thứ cho chính mình!\n\n\nHoàng cung có chuyện gì là không có khả năng đâu? Sắc phong Mộ Dung Phong làm Hoàng hậu là một chuyện tuy đơn giản mà lại phức tạp, nhưng chỉ cần nguyện ý là có thể hoàn thành. Nhất là đối với Tư Mã Nhuệ mà nói, hắn cho tới bây giờ vốn không phải là một người có thể nói lý lẽ gì, mấy ngày trước đây không đi thăm Mộ Dung Phong chính là vì không muốn lão Thái hậu phái người đến xúc phạm tới Mộ Dung Phong, hắn lo lắng tổ mẫu sẽ nhẫn tâm giết Mộ Dung Phong, hơn nữa cũng là vì điều tra một sự việc, đồng thời cũng đang chuẩn bị cho chuyện sắc phong Mộ Dung Phong làm Hoàng hậu, hắn cần yên lặng không một tiếng động phái người tâm phúc đi để ý việc này.\n\n\nMạnh Uyển Lộ tâm thật sự tan nát, nàng thật sự nghĩ không rõ, vì sao một người đã bị nhốt tại lãnh cung vẫn có thể khiến Hoàng Thượng không bỏ xuống được, mà chính mình mỗi ngày ở bên cạnh thế nhưng không chiếm được lòng hắn?! Chuyện nàng muốn làm và có thể làm tựa hồ chỉ có một chuyện: chính là khóc.\n\n\nHạ Hà không ở đây mà đã bị đuổi trở về Mạnh phủ, tổ mẫu của chính mình cũng không thể không được phép mà bước vào Hợp Ý Uyển nửa bước, nay chính mình đã không còn ai để có thể dựa vào nữa.\n\n\nVương Bảo nhìn bộ dáng Mạnh Uyển Lộ khóc trong lòng thật sự là khó chịu, cảm giác của hắn đối với nàng thật sự là kỳ quái, nàng là chủ tử của chính mình, nhưng hắn lại không thể nhìn nàng rơi lệ, tuy rằng nàng đã làm những chuyện quả thật là quá đáng, nhưng lúc nàng sai chính mình đi làm thì chính mình lại cam tâm tình nguyện như vậy, bất kể hậu quả.\n“Chủ tử, ngài nghĩ thông suốt một chút, chớ để quá thương tâm.” Vương Bảo nhẹ giọng khuyên giải an ủi.\n\n\nMạnh Uyển Lộ nhìn Vương Bảo, oán hận nói: “Ngươi ở trong này nói mát làm gì, ta sao có thể không thương tâm, ta lại như thế nào có thể không thương tâm, nay Mộ Dung Phong kia sẽ làm Hoàng hậu, lại có được toàn bộ thể xác và tinh thần của Hoàng Thượng. Ta có điểm nào kém hơn so với nữ tử kia, thế nhưng Hoàng Thượng ngay cả nhìn ta liếc mắt một cái cũng không chịu, giống như ta là một người cực đáng ghét. Nếu ngươi muốn để ta không thương tâm thì hãy thay ta đi đem Mộ Dung Phong kia trừ bỏ đi, làm cho nàng hoàn toàn biến mất trước mặt ta, rốt cuộc nhìn không thấy nữa, làm cho trong lòng Hoàng Thượng không còn có dấu vết của nàng mới tốt!”\n\n\nVương Bảo sửng sốt một chút, ngơ ngác nhìn Mạnh Uyển Lộ.\n\n\nMạnh Uyển Lộ oán hận nhìn chằm chằm Vương Bảo nói: “Bất quá là một nô tài vô dụng, chỉ biết đứng ở chỗ này nói mát, có bản lĩnh ngươi liền thay ta xả ngụm oán khí này, nếu không ta như thế nào có thể không khóc, ta căn bản tìm không ra lý do để chính mình có thể không khóc!”\n\n\n“Được rồi, nếu chủ tử nhất định muốn Mộ Dung Phong kia chết mới bằng lòng vui vẻ một chút, nô tài liền buông tha sinh mệnh làm cho ngài vui vẻ một lần, nếu nô tài làm cho ngài vui vẻ thì xin trong lòng chủ tử hãy nhớ rõ nô tài, chớ quên nô tài.” Vương Bảo đột nhiên hạ quyết tâm nói, bàn tay nhẹ nắm nhanh lại, nắm tới lòng bàn tay bị móng tay đâm đến chảy máu.\n\n\nMạnh Uyển Lộ căn bản không có để ý tới hắn, chính là tiếp tục rơi lệ ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, lời nói của một nô tài sao có thể để ở trong lòng, một thái giám chính là một phế nhân, còn sống cùng đã chết có cái gì khác nhau, nói những lời hùng hồn này có ích gì? Bất quá làm cho nàng càng khinh thường. Dựa vào cái gì muốn một chủ tử như nàng ở trong lòng nhớ rõ một nô tài, hắn xứng sao?!\n\n\nVương Bảo bi ai nhìn Mạnh Uyển Lộ, nếu chính mình thật sự đã chết thì nữ nhân này sẽ nhớ rõ chính mình sao? Sẽ nhớ rõ có một Vương Bảo đối với nàng trung thành không hai lòng sao?\n\n\nMạnh Uyển Lộ bi ai đứng ở trước mặt Tư Mã Nhuệ, nhìn nam nhân chiếm toàn bộ thể xác và tinh thần của chính mình này, giờ phút này đang hờ hững nhìn nàng, chờ nàng mở miệng nói chuyện.\n\n\n“Hoàng Thượng, nếu ngài sắc phong Mộ Dung Phong làm Hoàng hậu, vậy ngài đem Uyển Lộ an trí như thế nào?”\n\n\n“Trẫm đã nói qua, ngươi cũng không phải là nữ nhân trẫm yêu, trẫm chẳng qua là nhất thời mất đi trí nhớ mới quên đi nữ tử trẫm yêu nhất, nay trẫm nếu đã nhớ tới ngươi nói trẫm sẽ làm như thế nào.” Tư Mã Nhuệ lạnh lùng nói, “Ngươi nên đi tìm hạnh phúc của chính ngươi mà không cần đem tất cả hy vọng toàn bộ đặt ở trên người trẫm. Trẫm cũng không muốn làm một Hoàng Thượng thê thiếp thành đàn, trẫm chỉ cần một mình Phong nhi là đủ. Huống hồ ngươi nay vẫn là thân nữ nhi trong sạch, trẫm tự nhiên sẽ vì ngươi tuyển một người thích hợp, cho ngươi có thể sống vui vẻ qua ngày.”\n\n\nMạnh Uyển Lộ nước mắt như mưa, ai oán nói: “Hoàng Thượng làm gì phải khó xử Uyển Lộ như thế? Ngài cũng là không bỏ xuống được Mộ Dung Phong mới không muốn chấp nhận Uyển Lộ, nay trong lòng Uyển Lộ chỉ có một mình ngài, ngài muốn Uyển Lộ như thế nào có thể chấp nhận một nam tử khác đây? Ngài quyết định như thế không bằng giết Uyển Lộ!”\nThanh âm nhẹ nhàng của Yên Ngọc thản nhiên vang lên ở ngoài cửa: “Hoàng Thượng, Mộ Dung phi đã ở bên cạnh, ngài có muốn gặp nàng lúc này hay không?”\n\n\n“Thỉnh nàng tiến vào.” Tư Mã Nhuệ sắc mặt lập tức ôn hòa, trong ánh mắt tràn ngập hạnh phúc cùng hương vị ngọt ngào, căn bản không nhìn Mạnh Uyển Lộ đứng trước mặt, đứng lên đi ra ngoài đón.\n\n\nMạnh Uyển Lộ cơ hồ hôn mê bất tỉnh.\n\n\nTư Mã Nhuệ cùng Mộ Dung Phong từ bên ngoài đi đến, Tư Mã Nhuệ nhìn thấy Mạnh Uyển Lộ vẫn đang đứng ở một chỗ, nhướng mày lạnh lùng nói: “Ngươi còn không đi! Đứng ở nơi này làm cái gì!”\n\n\nMộ Dung Phong lẳng lặng nhìn Mạnh Uyển Lộ, nữ nhân này kỳ thật cũng đáng thương, nếu không gặp Tư Mã Nhuệ có lẽ nàng nay cũng là một tiểu nữ tử hạnh phúc, có một một nam nhân tốt yêu thương nàng, sống cuộc đời hạnh phúc. Nhưng cố tình lại gặp Tư Mã Nhuệ, lại cố tình có một nữ tử từ ngàn năm sau đi tới khiến nàng mất đi hạnh phúc. Trong lòng có chút thương hại, có thể tha thứ cho tất cả hành vi của nữ nhân này, dù sao nàng cũng chỉ là vì yêu Tư Mã Nhuệ.", "chương 185\n\n“Phong nhi, làm sao vậy?” Nhìn thấy Mộ Dung Phong trên mặt có chút không đành lòng, Tư Mã Nhuệ ôn nhu hỏi, nhanh nắm lấy tay Mộ Dung Phong, cảm giác được tay nàng có chút hơi run run.\n\n\nMộ Dung Phong mỉm cười, thanh âm nhẹ nhàng, có chút thở dài nói: “Ta thấy có chút khổ sở, Mạnh Uyển Lộ thật sự cũng là đáng thương, gặp phải một nam tử không nên gặp nên lầm lỡ cả đời. Yêu hèn mọn như thế, thật hy vọng kiếp sau nàng ta có thể gặp được một người thích hợp hơn.”\n\n\nTư Mã Nhuệ nhìn Mộ Dung Phong, lẳng lặng nói: “Nàng là người duy nhất trong lòng ta, trừ nàng ra ta không thể quan tâm đến bất luận kẻ nào khác, nàng trách ta lãnh khốc cũng được mà trách ta ích kỷ cũng thế, ta thật sự là không có cách nào vừa yêu nàng đồng thời lại vừa quan tâm đến nữ nhân này.”\n\n\nMộ Dung Phong trên mặt ửng đỏ, nhẹ nhàng cười, thản nhiên nói: “Chàng đem cả đời này cho ta, vậy nếu là kiếp sau thì thế nào, nói không chừng chúng ta lúc đó lại là kẻ thù cũng nên.”\n\n\nTư Mã Nhuệ cũng cười, vui vẻ nói: “Đây đúng là một vấn đề, ta tình nguyện tin tưởng chúng ta kiếp trước cũng là người yêu chung thủy với nhau cả một đời, cũng chỉ mong chúng ta kiếp sau vẫn yêu nhau. Không bằng như vậy,” Hắn đột nhiên nhìn dây xích tay nàng mang theo trên cổ tay, mỉm cười nói “Dây xích tay này là lễ vật vị Hoàng hậu đầu tiên của Đại Hưng vương triều đưa cho vị Hoàng Thượng đầu tiên, không bằng chúng ta liền lấy lễ vật này làm tín vật, kiếp sau ta vẫn là người của Đại Hưng vương triều, còn nàng vẫn làm thê tử của ta, như thế nào?”\n\n\nMộ Dung Phong hơi hơi sửng sốt nhìn dây xích tay trên tay, nghĩ đến nó kiếp trước nguyên bản là một khối ngọc bài nay thành bộ dáng này, lại chính là vật đã đem nàng từ tương lai ngàn năm sau đưa tới Đại Hưng vương triều này, thành thê tử của Tư Mã Nhuệ.\n\n\nNàng đột nhiên rơi lệ, mỉm cười nói: “Được, nếu kiếp sau chàng là người của Đại Hưng vương triều, hoặc là người ở địa phương nào khác, chỉ cần nữ nhân nào trên tay mang theo dây xích tay này thì chàng nhất định phải cưới nàng làm vợ, bởi vì người đó nhất định là ta.”\n\n\nTư Mã Nhuệ gật gật đầu, đem Mộ Dung Phong gắt gao ôm vào trong lòng.\n\n\nNghi thức sắc phong là trịnh trọng, nhưng Mộ Dung Phong là một người không muốn phiền toái, trước đây lúc kết hôn cùng Tư Mã Nhuệ đã làm cho nàng đau đầu vài ngày, cho nên điển lễ sắc phong này nàng hy vọng là đơn giản. Không phải nàng muốn làm Hoàng hậu, nhưng đây là biện pháp duy nhất, tốt nhất để nàng có thể cùng Tư Mã Nhuệ ở bên nhau. Nếu nàng là Hoàng hậu, nàng có thể quang minh chính đại yêu Tư Mã Nhuệ, hưởng thụ hạnh phúc được cùng hắn một chỗ từng phút từng giây.\n\n\nVì có thể ở bên Tư Mã Nhuệ, nàng nguyện ý tranh giành, nguyện ý phiền toái, chỉ cần có thể cùng một chỗ với Tư Mã Nhuệ, chẳng sợ chỉ một phút đồng hồ cũng là tốt rồi.\n\n\nVì Tư Mã Nhuệ, nàng nguyện ý đối mặt tất cả những điều không có khả năng, tất cả nguy hiểm, tất cả những gì không biết.\n\n\nTrên đại điện lễ sắc phong, Mộ Dung Phong gặp được Mộ Dung Thiên đã lâu không thấy, nàng gầy yếu đi rất nhiều, tựa hồ cũng lập tức thành thục hơn không ít. Ánh mắt nhìn Mộ Dung Phong cũng là bi ai, thương hại. Tư Mã Triết thì trầm mặc, lạnh lùng, cả người ngơ ngác, giống như là một bức tượng điêu khắc.\n\n\nTuy rằng không phải thật sự là thân tỷ muội, nhưng Mộ Dung Phong nhìn thấy Mộ Dung Thiên vẫn nhịn không được mà nước mắt thành hàng, nhẹ giọng gọi: “Tỷ tỷ, sống có tốt không?”\n\n\nMộ Dung Thiên nhìn Tam muội, đáy mắt hiện lên một tia vui sướng, trong bốn tỷ muội nay cũng chỉ có Tam muội cùng Nhị muội còn được như ý. Nhị muội cùng Ngô Mông luôn luôn cảm tình nồng hậu, tuy rằng bị biếm đến xuất gia làm ni cô, nhưng sau Hoàng Thượng niệm tình vợ chồng bọn họ hai người cảm tình nồng hậu, cho phép vợ chồng bọn họ hai người tái hợp lại, nghe nói Mộ Dung Du nay đã có bầu, vợ chồng hai người ở biên quan gần nhau, ân ái không giảm so với năm đó, thật sự là làm cho trong lòng nàng vui mừng. Tam muội trước mặt, trải qua thiên tân vạn khổ rốt cục cũng ngồi vào vị trí này, làm Hoàng hậu Đại Hưng vương triều, đây là nàng xứng đáng có được.\n\n\n“Muội muội, nhiều ngày không gặp, muội gầy yếu rất nhiều.” Mộ Dung Thiên nước mắt lướt qua trên hai gò má rồi lẳng lặng rơi xuống, nhẹ tay khẽ vuốt bả vai Mộ Dung Phong, trong đầu lẳng lặng suy nghĩ chuyện kia có lẽ có thể giúp được muội muội của mình, đây có lẽ là chuyện cuối cùng nàng có thể làm được, coi như là thay phụ thân trả lại tội nghiệt đi.\nMộ Dung Phong không phải đứa ngốc, nàng nhìn ra được Mộ Dung Thiên sống cũng không vui vẻ, Tư Mã Triết tựa hồ vẫn như cũ đắm chìm trong hoài niệm đối với Hồng Ngọc, ở bên một nam nhân như vậy Mộ Dung Thiên như thế nào có khả năng vui vẻ được đây? Cho dù đã không có quyền thế tối thiểu cũng muốn có tấm lòng, nhưng ở bên cạnh một cái xác không hồn thì cuộc sống làm sao thú vị được? Bất quá là một cục diện đáng buồn mà thôi!\n\n\nNhìn Mộ Dung Phong ánh mắt khổ sở, Mộ Dung Thiên mỉm cười, rưng rưng nước mắt nói: “Tam muội đừng thương tâm, cuộc đời vốn chính là như thế, thương tâm làm gì, bất quá là rơi một hai giọt lệ mà thôi. Đừng oán trách Tư Mã Triết nay như thế, cũng chỉ có thể nói Hồng Ngọc mệnh tốt, có thể chiếm được lòng một nam nhân cuồng dại như vậy, bất kể là tất cả những gì liên quan đến nàng hắn lúc nào cũng quan tâm tới.”\n\n\nMộ Dung Phong khe khẽ thở dài.\n\n\n“Kỳ thật, có một số việc hắn không biết cũng rất tốt.” Mộ Dung Thiên nhìn thoáng qua Tư Mã Triết, trong mắt hiện lên một tia thương hại, lẳng lặng nói, “Muội biết không? Hồng ngọc kỳ thật cũng chưa chết, chẳng qua là bị Tư Mã Cường hủy dung, Tư Mã Cường đâm Hồng Ngọc một kiếm, lúc rút kiếm không cẩn thận xẹt qua khuôn mặt của Hồng Ngọc, tuy rằng không lấy mạng của nàng, hẳn là vẫn còn nhớ Hồng Ngọc là thê tử của hắn. Chỉ là không chết so với chết còn khó chịu hơn, bởi vì không chết lại không thể báo cho người khác, ngoại trừ phụ thân của nàng còn vụng trộm chiếu cố nàng thì thật sự là không có ai để ý tới. Ta trước khi vào Tư Quá Uyển từng đến thăm nàng, không thể tưởng tượng được dáng dấp lại già thành như vậy, tính tình lại điên thành như vậy, nhìn đúng là làm cho người ta rơi lệ. Nàng sẽ không bao giờ gặp bất luận kẻ nào nữa, hận Tư Mã Cường, áy náy Tư Mã Triết, vẫn đang dứt khoát thích tướng quốc đại nhân ở Ô Mông quốc kia, ai…, cũng thật sự là đáng thương.”\n\n\n“Hồng Ngọc bị hủy dung?” Mộ Dung Phong có chút kinh ngạc lập lại một câu. Nàng chỉ biết là Hồng Ngọc không chết nhưng lại không biết Hồng Ngọc bị hủy dung, nói vậy nhất định là không phải cố ý, khi đó nàng nhìn thấy Tư Mã Cường bình yên như vậy, khẳng định là đã buông xuống chuyện xưa, lúc ấy có lẽ là buồn bực nên không cẩn thận làm bị thương Hồng Ngọc mà thôi.\n\n\n“Đúng vậy, Tư Mã Cường dù sao cũng không phải một người đủ nhẫn tâm, vẫn nhớ Hồng Ngọc là thê tử của chính mình cho nên không có hạ ngoan thủ, nhưng trong lời đồn của người bên ngoài thì Hồng Ngọc đã sớm chết ở dưới kiếm của Tư Mã Cường, kỳ thật nàng thật đúng là sống không bằng chết. Dung mạo bị hủy lại không thể gặp người, còn sống thì có ý nghĩa gì? Không bằng đã chết.” Mộ Dung Thiên thản nhiên nói, “Tỷ tỷ vừa mới nghe nói Hoàng Thượng đem Tiểu Ngũ ban cho Tư Mã Cường, Tiểu Ngũ kia tuy rằng bộ dạng không xinh đẹp bằng Hồng Ngọc, nhưng đúng là một nữ tử ôn nhu hiền thục, hòa khí đoan trang, hơn nữa từng đi theo Lệ phi nương nương nên cũng biết chút y thuật, đối với Tư Mã Cường đã tàn phế mà nói thật sự là một lựa chọn không sai.”\n\n\nMộ Dung Phong gật gật đầu, không nói gì.\n\n\n“Chính là nghe nói Lệ phi nương nương tự sát, thật sự là đáng thương.” Mộ Dung Thiên thở dài nói “Đáng thương cho một tiểu nữ tử, bất đắc dĩ vì chính mình quốc gia mà đến Đại Hưng vương triều làm phi tử của một nam nhân lớn hơn nàng rất nhiều, qua những ngày không như ý, có lẽ chết đi ngược lại là một loại giải thoát.”\n\n\nMộ Dung Phong là lần đầu tiên nghe nói về chuyện của Lệ phi, có chút ngạc nhiên, tiểu cô nương kia kỳ thật là thật sự đáng yêu. Nhưng không biết vì sao nàng lại cảm thấy không phải bi ai như vậy, nói không được rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, có lẽ là trực giác đi, nàng cảm thấy Nhã Lệ kia tuyệt đối không phải là một nữ nhân sẽ lựa chọn tự sát!", "Chương 186\n\n\nHai tỷ muội đang nói chuyện thì thấy lão Thái hậu uy nghiêm tiêu sái tiến vào, nhìn chằm chằm Mộ Dung Phong, trong ánh mắt tất cả đều là cừu hận, cuối cùng lại bại bởi nữ tử này khiến bà thật sự là không cam lòng.\n\n\nMộ Dung Thiên nhìn lão Thái hậu, thản nhiên thi lễ, lẳng lặng nói: “Mộ Dung Thiên gặp qua lão Thái hậu nương nương, chúc lão Thái hậu nương nương mọi việc thuận khang!”\n\n\n“Được rồi, đứng lên đi.” Lão Thái hậu thản nhiên nói, nhìn Tư Mã Triết đang ngẩn người mà âm thầm thở dài, nhìn Mộ Dung Thiên có chút khổ sở nói, “Thực là làm khó con, ở bên một người không bỏ xuống được chuyện xưa như vậy, khổ cho con rồi.”\n\n\nMộ Dung Thiên lại cười nhẹ, lắc đầu không nói gì.\n\n\nTư Mã Nhuệ đã đi tới đỡ Mộ Dung Phong, mỉm cười không nhìn mọi người, chính là nhìn Mộ Dung Phong mà ôn nhu nói: “Phong nhi.” Một tiếng gọi này, như si mê, như say đắm, giống như là cả đời.\n\n\nMộ Dung Phong quay đầu nhìn lại, tinh tế cười như nước chảy mây bay, ôn nhu như vậy, lại xuyên thấu qua vai Tư Mã Nhuệ thấy được Vương Bảo, thấy hắn đột nhiên nhẹ nhàng đưa tay đến bên cạnh thắt lưng, đột nhiên có một tia hàn quang chợt lóe, là ánh kiếm.\n\n\nHắn là thị vệ của Hoàng Thượng khi còn là Thái tử, mà hiện tại là thị vệ của Mạnh phi, cho nên mọi người đều xem nhẹ thân phận đặc thù của hắn, cùng với việc hắn có thể mang kiếm xuất hiện ở trong hoàng cung là bình thường, mà ánh mắt hắn giờ phút này lại chuyên chú nhìn Tư Mã Nhuệ cùng Mộ Dung Phong.\n\n\nMộ Dung Phong nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy tay Tư Mã Nhuệ, dây xích tay kia nhẹ nhàng từ cổ tay của nàng trượt xuống về phía cổ tay Tư Mã Nhuệ, nàng hiểu được dây xích tay này là do nàng lúc còn là Bạch Mẫn ở ngàn năm sau phát hiện ra, cho nên nói, mất đi dây xích tay chính là nàng mất đi tính mạng, là nàng đánh mất Tư Mã Nhuệ, bất luận như thế nào nàng cũng nguyện ý để Tư Mã Nhuệ còn sống, nếu chỉ có thể có một người còn sống thì nàng nguyện ý là Tư Mã Nhuệ mà không phải nàng, có lẽ thời gian có thể xóa nhòa hết thảy chuyện trước kia, nếu không có dây xích tay này có lẽ Bạch Mẫn ở ngàn năm sau sẽ không trở thành Mộ Dung Phong bây giờ. Có lẽ nếu nàng thật sự đã chết thì Tư Mã Nhuệ sau thời gian trôi qua lâu có khả năng còn có thể yêu thương những người khác.\n\n\nBất luận là nguyên nhân gì, ý niệm duy nhất trong đầu là, nàng hy vọng Tư Mã Nhuệ còn sống.\n\n\nCó lẽ chính là trong nháy mắt này, Tư Mã Nhuệ bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng, Mộ Dung Phong đột nhiên nhẹ nhàng đẩy hắn ra, kiếm của Vương Bảo nhẹ nhàng lướt qua, hắn hướng tới không phải Mộ Dung Phong mà là Tư Mã Nhuệ, hướng tới là nam nhân làm cho Mạnh Uyển Lộ thương tâm này, chứ không phải là Mộ Dung Phong mà hắn cảm thấy vẫn thủy chung không sai.\n\n\nỞ trong nháy mắt hắn đột nhiên lựa chọn Tư Mã Nhuệ, nếu không có Tư Mã Nhuệ thì Mạnh Uyển Lộ sẽ không thương tâm. Cho dù Mộ Dung Phong đã chết nhưng Tư Mã Nhuệ vẫn như cũ không thương Mạnh Uyển Lộ, nhưng nếu không có Tư Mã Nhuệ thì Mạnh Uyển Lộ có khả năng sẽ yêu thương một nam nhân khác, có lẽ sẽ có được cuộc sống hạnh phúc.\nTuy thấy kiếm nhẹ nhàng xẹt qua nhưng Mộ Dung Phong lại không cảm thấy đau, tuy rằng trước mắt máu đỏ tươi bắn ra, một thân hình lẳng lặng ngã xuống.\n\n\nTrong nháy mắt thân hình kia ngã xuống, tay nàng theo phản xạ bắt lấy, mà th.ân thể nàng mất quán tính theo th.ân thể kia nhẹ nhàng ngã xuống.\n\n\n“Phong nhi!”\n\n\n“Mộ Dung Thiên!”\n\n\nTư Mã Nhuệ cùng Tư Mã Triết đồng thời kinh hô. Lão Thái hậu chỉ cảm thấy máu đỏ tươi chợt lóe trước mắt, máu tươi nóng hổi văng lên cả thân người cùng mặt bà. th.ân thể Tư Mã Nhuệ nhoáng lên một cái, kiếm kia đã bị thị vệ ở phụ cận đỡ được.\n\n\nVương Bảo bi thương quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi không một tiếng động, th.ân thể hơi hơi chớp lên.\n\n\nTư Mã Nhuệ tiến lên nâng Mộ Dung Phong dậy. Trên người nàng cũng không có vết thương. Bị thương là Mộ Dung Thiên.\nTư Mã Triết ngạc nhiên nâng dậy Mộ Dung Thiên, nhìn nàng, trên mặt Mộ Dung Thiên tất cả đều là nước mắt, lại mang theo nụ cười an tường nhất, nhìn Tư Mã Triết suy yếu nói: “Thì ra ngài còn biết ta là ai, một tiếng hô này cũng làm Mộ Dung Thiên mãn nguyện rồi.”\n\n\nTư Mã Triết im lặng không một tiếng động, nhìn Mộ Dung Thiên.\n\n\n“Lão Thái hậu nương nương…” Mộ Dung Thiên đột nhiên cố gắng ngồi dậy nhìn lão Thái hậu, lẳng lặng nói, “Nếu Mộ Dung Thiên không có đoán sai thì một thân máu tươi này của Mộ Dung Thiên hẳn là đã làm khôi phục trí nhớ của ngài. Lúc ấy, phụ thân đã bỏ vào dược mất trí nhớ trong rượu, Mộ Dung Thiên bị trọng thương dưỡng thương ở nhà đã phát hiện một phong thư của phụ thân cùng Ô Mông quốc, trong thư liền nhắc tới loại dược này, đây là dược do tướng quốc Ô Mông quốc và cha ta cùng nghiên cứu chế tạo ra, Nhã Lệ cũng không biết sự tồn tại của thuốc này, cho nên lúc ấy nàng không phát hiện ra. Trong thư nói là chỉ có máu của tự thân người dùng dược mới có thể giải được loại dược này, hoặc là người có quan hệ thân sinh máu mủ với người dùng dược, cũng chính là chỉ có trong tỷ muội bốn người chúng ta nay còn lại ba người, một người dùng sinh mệnh cùng máu tươi của chính mình mới có thể thức tỉnh lại trí nhớ của ngài. \n\nMộ Dung Thiên vẫn chỉ là đoán như vậy, nhưng khi nghe được trong cung người ta nói thái độ của ngài đối với Phong nhi, cùng thái độ với Du nhi, cho nên ta đoán loại dược này có khả năng thật sự tồn tại, cho nên Mộ Dung Thiên vẫn hy vọng có cơ hội có thể gặp ngài, thử một chút xem có thể đủ giúp ngài hay không. Loại dược này phụ thân chỉ hạ ở trên người một mình ngài, hắn hy vọng là ngài có thể trở nên lãnh khốc vô tình, chỉ lấy quốc sự làm trọng, cũng bởi vậy có thể khiến ngài làm hỗn loạn triều cương Đại Hưng vương triều, chính là phụ thân thật không ngờ cuối cùng ngài lại lựa chọn Hoàng Thượng bây giờ, Tứ thái tử lúc đó, đúng là làm khổ nữ nhi của chính mình.” Mộ Dung Thiên nói tới đây đã phải dùng hết tất cả khí lực mới có thể bảo trì được ngữ khí rõ ràng.\n\n\nLão Thái hậu nước mắt chảy ra, cả người đứng ở một chỗ nói không ra lời. Bà hoàn toàn không bận tâm đến máu tươi trên người trên mặt chính mình, ngơ ngác nhìn Mộ Dung Thiên, tất cả chuyện trước kia đột nhiên xuất hiện một màn ở trước mắt. Trong lòng đau xót, một ngụm máu tươi từ trong cổ họng phun ra, thân mình run lên ngã sấp xuống trên người Thái hậu đứng ở phía sau bà.\n\n\nMộ Dung Thanh Lương quả thật là người có tội, nhưng nói thật, chẳng lẽ con của chính mình không sai sao? Nếu không có chuyện năm đó con mình nhất định phải nạp Mộ Dung Tuyết làm phi, thì sao lại có chuyện Mộ Dung phu nhân tự sát, cũng như thế nào lại có một màn ở Tường Phúc cung kia? Chính là người có tội này có bốn nữ nhi xuất sắc như thế, bất luận là Mộ Dung Thiên đoan trang, Mộ Dung Du trí tuệ, Mộ Dung Phong cao quý, hay Mộ Dung Tuyết ôn nhu, người nào không phải là nữ tử làm cho người ta yêu thích? Nói đến vẫn là con của chính mình sai trước.\n\n\nTư Mã Triết nhìn Mộ Dung Thiên, sự dũng cảm cùng trầm tĩnh của nữ tử này làm cho hắn ngạc nhiên!\n\n\n“Tư Mã Triết, Mộ Dung Thiên sợ là phải đi trước, chính là trước khi đi Mộ Dung Thiên thật sự có câu muốn nói, Mộ Dung Thiên muốn nói là, ngài yêu Hồng Ngọc thì Mộ Dung Thiên đã biết từ lâu, nhưng ngài có biết, Mộ Dung Thiên cũng yêu ngài giống như ngài yêu Hồng Ngọc không?” Mộ Dung Thiên trong mắt có lệ, trên môi lại mỉm cười, lẳng lặng nói, “Ngài có biết, Mộ Dung Thiên đem ngài đặt ở trong lòng đợi chờ mòn mỏi ra sao không? Mộ Dung Thiên thật khổ sở, nếu Mộ Dung Thiên đi rồi thì ai sẽ hết lòng chăm sóc ngài? Cho nên, xin hãy bảo trọng.”\n\n\nTư Mã Triết ngửa đầu nhìn về phía đại điện, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, Mộ Dung Thiên lại quay đầu liếc mắt nhìn muội muội của chính mình một cái, mỉm cười nói: “Phong nhi, có Hoàng Thượng cùng muội, tỷ tỷ có thể yên tâm rồi.”", "Chương 187\n\nMộ Dung Phong lập tức quỳ gối trước mặt Mộ Dung Thiên, đối với người không phải là thân tỷ tỷ của chính mình này mà khóc không ra lời, Mộ Dung Thiên vì trả nợ cho tội nghiệt phụ thân gây ra mà không tiếc đưa ra sinh mệnh của chính mình; Vì muội muội có thể sống sót mà không tiếc dùng th.ân thể của chính mình chặn nhát kiếm Vương Bảo đâm ra; Chỉ có đến một khắc cuối cùng của sinh mệnh mới nói ra nỗi day dứt của bản thân đối với tình yêu, vì một nam nhân trong lòng vẫn thủy chung yêu một nữ nhân khác!\n\n“Tỷ tỷ!…”\n\n\n“Thiên nhi!” Lão Thái hậu đi tới, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt Mộ Dung Thiên, nha đầu đáng thương này, cả đời nhìn có vẻ như bình thản nhưng lại là người đáng thương nhất Mộ Dung gia, gả cho một người được phụ thân chọn, một nam nhân trong lòng có nữ nhân khác, chính là một vật hi sinh do hoàng gia lựa chọn, cho tới bây giờ lại vì lỗi lầm của phụ thân mà không tiếc giao ra sinh mệnh tuổi trẻ của chính mình.\n\n\nMộ Dung Phong rơi lệ đến muốn ngừng cũng ngừng không được, người phải đi hẳn là nàng mà không phải Mộ Dung Thiên vô tội, vốn tưởng rằng Mộ Dung Thiên không phải một nữ nhân yếu ớt, lại đột nhiên phát hiện nàng thế nhưng cũng yêu, lại yêu ẩn nhẫn như thế, vất vả như thế!\n\n\nTư Mã Triết gắt gao ôm th.ân thể Mộ Dung Thiên đã dần dần lạnh, những kí ức lúc nàng còn ở bên cạnh không biết là như thế nào nay lại đột nhiên ùa về trong trí nhớ, trong lòng lập tức như rơi xuống vực sâu.\n\n\nNữ nhân này, từng xinh đẹp động lòng người, từng xấu hổ thâm tình cho phép hắn cùng chính nàng chung thân, cho hắn một thân nữ nhi ấm áp, cho hắn những ngày tháng an ổn gần nhau. Nay lại cứ như vậy chết ở trước mặt chính mình, nói xong lời nói không thể buông xuống hắn, nàng thế nhưng lại yên lặng yêu hắn lâu như thế, mà hắn lại chưa bao giờ quý trọng.\n\n\nChính là bởi vì Hồng Ngọc đã sớm chiếm đầy lòng hắn.\n\n\nNếu hắn thử đi yêu nữ nhân này sớm một chút, chẳng phải sẽ là một chuyện thực may mắn sao?\n\n\nTư Mã Nhuệ im lặng đứng nhìn một màn trước mặt, thậm chí quên xử trí Vương Bảo.\n\n\nVương Bảo an tĩnh quỳ gối ở kia, cả người đều là ngơ ngác. Hắn tuyệt đối không muốn giết chết Mộ Dung Thiên vô tội! Hắn có thể dùng sinh mệnh mà thề, hắn vốn chính là muốn giết chết Tư Mã Nhuệ, đương kim Hoàng Thượng!\n\n\nTư Mã Triết im lặng nhìn Tư Mã Nhuệ, lẳng lặng nói: “Hoàng Thượng, ngài phải đối xử thật tốt với Mộ Dung Phong, đừng làm cho một phen khổ tâm của Mộ Dung Thiên trở nên vô ích. Ngài phải đáp ứng đại ca, cả đời này ngài chỉ có thể lấy một Hoàng hậu là Mộ Dung Phong này, vĩnh viễn chỉ có một thê tử là nàng, không thể giống như cha vắng vẻ mẫu thân, làm cho mẫu thân hàng đêm chong đèn cô đơn một mình! Ngài hãy làm cho Hoàng Thượng Đại Hưng vương triều từ nay về sau cả đời chỉ có một thê tử! Giống như vị Hoàng Thượng đầu tiên của Đại Hưng vương triều, cả đời gắt gao chỉ yêu một vị Hoàng hậu, chẳng sợ buông tha giang sơn cũng không vi phạm lời thề kia!”\n\n\nTư Mã Nhuệ gật đầu, tuy nhẹ nhưng lại so với sinh mệnh còn nặng hơn.\n\n\n“Vương Bảo, ngươi lại đây.” Tư Mã Triết nhẹ giọng nói, “Mang thanh kiếm lại đây.”\n\n\nVương Bảo không hé răng, cầm kiếm đưa cho Tư Mã Triết, quỳ trước mặt hắn im lặng chờ kiếm đâm đến, hắn biết Tư Mã Triết sẽ không bỏ qua cho hắn, Hoàng Thượng cũng sẽ không buông tha hắn, hơn nữa quả thật là hắn đã tự tay giết chết Mộ Dung Thiên, một nữ tử vô tội nhất. Hắn cũng nên lấy mạng đền mạng.\n\n\n“Ngươi vì sao phải như thế?” Tư Mã Triết nhìn máu tươi vẫn đang nhỏ giọt trên thân kiếm, đó là máu trong cơ thể Mộ Dung Thiên, nữ tử bị chính mình xem nhẹ này lại dùng sinh mệnh làm cho hắn ghi tạc trong lòng, chỉ có nữ nhân này nguyện ý dùng sinh mệnh hứa hẹn cho hắn, nàng làm như vậy chỉ là vì làm cho chính mình không cần áy náy trong lòng.\n“Hắn là vì Mạnh Uyển Lộ.” Tư Mã Nhuệ im lặng giải thích.\n\n\nTư Mã Triết nghe thế bỗng nhiên cười, lại cười đến bi ai, cười đến mất mát.\n\n\nVương Bảo cúi đầu không nói.\n\n\n“Hắn tuy là nô tài, là một thái giám, nhưng hắn lại thích chủ tử của hắn, ở trong bất tri bất giác mà thích chứ cũng không phải hắn cố ý, chính là nghiệt duyên thiên định mà thôi.” Tư Mã Nhuệ thản nhiên nói, “Chỉ là không nghĩ tới, hắn thế nhưng có thể vì Mạnh Uyển Lộ mà tới giết ta.”\n\n\nMạnh Uyển Lộ đứng ở cửa, cao giọng nói: “Một nô tài cũng dám có ý nghĩ này, thật sự là vớ vẩn!”\n\n\n“Mạnh Uyển Lộ ngươi thật may mắn, kiếp này còn có người yêu ngươi như thế, nguyện ý vì ngươi mà trả giá sinh mệnh, tuy rằng chỉ là một nô tài, chỉ là một thái giám, nhưng hắn xem ngươi so với sinh mệnh của chính mình còn quan trọng hơn, ngươi thật sự phải thấy may mắn.” Tư Mã Triết nhìn về phía Vương Bảo, bi ai nói “Thôi đi, nếu giết ngươi thì thật sự là uổng phí khổ tâm của ngươi.”\n\n\nNói xong, đột nhiên cầm kiếm đâm chính mình, Tư Mã Nhuệ tuy thấy lại không kịp ngăn trở, nghe thấy Tư Mã Triết lẳng lặng nói: “Tứ đệ, đại ca đi trước một bước, đại ca thua thiệt Mộ Dung Thiên nhiều lắm, phải hoàn lại cho nàng!”\n\n\nMộ Dung Phong đột nhiên nhắm mắt lại, một tiếng mặc niệm: “Nếu thực sự là duyên, nếu ta có thể vượt qua nghìn năm đến nơi này trở thành Mộ Dung Phong, như vậy bọn họ cũng có thể vượt qua ngàn năm trở thành Bạch Mẫn cùng Đoạn Chi Sơn, cầu xin các vị thần linh không biết nấp ở nơi nào hãy phù hộ cho bọn họ. Ta, Mộ Dung Phong, nguyện ý đem ngàn năm sau của chính mình cho hai người bọn họ, làm cho hai người bọn họ sống hạnh phúc vui vẻ cùng nhau!”\n\n\nMộ Dung Phong gắt gao nắm tay hai người bọn họ, một tiếng mặc niệm trong lòng.\n\n\nNước mắt rơi không ngừng được.\n\n\nKiếp số của nàng Mộ Dung Thiên đỡ hộ, nàng nhất định phải đem ngàn năm sau hứa cho Mộ Dung Thiên!\n\n\nMạnh Uyển Lộ đi lên trước, lấy thanh kiếm hung hăng đâm một kiếm vào Vương Bảo.\n\n\nVương Bảo ánh mắt nhắm chặt, trong lòng buông một tiếng thở dài, nhẹ nhàng gằn từng tiếng nói: “Hạnh phúc duy nhất của Vương Bảo kiếp này có lẽ chính là một kiếm này, đây là chuyện duy nhất chủ tử ngài làm vì nô tài, tóm lại đều phải chết, chết ở dưới kiếm của ngài coi như là hạnh phúc khó được đi!”\n\n\nTư Mã Nhuệ im lặng nhìn Mạnh Uyển Lộ, nhẹ nhàng lắc đầu, thản nhiên nói: “Ngươi thủy chung không biết quý trọng, cho dù ngươi không thương cũng hà tất phải trơ trẽn như thế. Ngươi, trẫm nhất định là hưu rồi.”\n\n\nMạnh Uyển Lộ quật cường đứng ở kia, nhìn kiếm trong tay, bị một nô tài thích, hơn nữa lại là một thái giám, thật sự là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời nàng!\n\n\nTư Mã Minh Lãng vừa mới gấp trở về, đứng ở cửa đại điện lẳng lặng nhìn một màn trước mắt, hắn đã lấy về được thuốc giải từ Ô Mông quốc nhưng vẫn là chậm một bước, làm hại Mộ Dung Thiên cùng Tư Mã Triết đều mất tính mạng.\n\n\nBiểu tình trên mặt lão Thái hậu cơ hồ là đông cứng.\n\n\nTư Mã Nhuệ gắt gao nắm tay Mộ Dung Phong, tựa hồ muốn đem tất cả bi ai của nàng đều nhất nhất chia sẻ.\n\n\nMà lúc này bên ngoài đại điện, mưa thu càng nặng hạt, hàn ý đọng lại.\n\n\nNgàn năm sau, Bạch Mẫn mở mắt ra nhìn người trước gi.ường, ánh mắt mê hoặc.\n\n\nNghe thấy Đoạn Chi Sơn mỉm cười nói: “Có lẽ là kiếp trước nợ em, anh đang nghĩ nếu em không tỉnh lại thì anh cũng liền ngủ luôn đi.”\n\n\nĐổng Vi Vi mỉm cười, may mắn nha đầu Nguyệt Lạc kia chỉ đi xe đạp, Bạch Mẫn chỉ là không cẩn thận bị ngã một bước mà thôi, nếu bị thương nặng thì làm sao bây giờ?\n\n\nMột năm sau.\n\n\nĐại Hưng vương triều lập tân chủ, Tư Mã Minh Lãng kế vị, quốc thái dân an. Hắn dùng sự không tự do của chính mình đổi lấy cuộc sống về sau của Mộ Dung Phong cùng Tư Mã Nhuệ được tự do tự tại.\n\n\nLão Thái hậu tự mình đưa Tư Mã Nhuệ cùng Mộ Dung Phong rời khỏi hoàng cung, hứa cho bọn họ cuộc sống an ổn.\nỞ một đình viện xinh đẹp giữa sơn thủy hữu tình truyền đến tiếng khóc của trẻ con, Mộ Dung Phong sinh hạ một đôi nữ nhi của nàng cùng Tư Mã Nhuệ.\n\n\nNơi biên ải, Túy Hoa lâu trước đây được trùng kiến, làm ăn thịnh vượng, cũng được hoàng gia chiếu cố. Nghe nói bà chủ mới của Túy Hoa lâu này là một nữ tử xinh đẹp thiên tiên dị tộc, ở trong Thiên Hương các mới được xây nên, chính là không có người nhìn thấy dung nhan của nàng.\n\n\nSau khi Tư Mã Nhuệ hạ hưu thư, Mạnh Uyển Lộ vẫn một mình trông phòng tới già, đến chết mới có thể buông xuống tất cả yêu hận trong lòng, tịch mịch cả đời.\n\n\nXuân Liễu gả cho một vị lang quân như ý, qua những ngày bình yên mà hạnh phúc.\n\n\nYên Ngọc vẫn ở lại trong cung, không lâu sau cũng được Tư Mã Minh Lãng nạp làm phi, vẫn ở tại Hợp Ý Uyển.\n\n\nTiểu Ngũ đã mang thai đứa nhỏ của Tư Mã Cường, hai người cũng đã chuyển ra khỏi hoàng cung, ở tại một đình viện yên lặng.\n\n\nCon của Mộ Dung Du cùng Ngô Mông đã tập tễnh học bước.\n\n\nNgàn năm sau, hôn lễ của Bạch Mẫn cùng Đoạn Chi Sơn được cử hành trong hoa tươi và hạnh phúc.\n\n\n[ Toàn văn hoàn ]​", "cái kết đẹp nhưng ad cho hỏi xíu nha. tại sao Bạch Mẫn và Mộ Dung Phong lại song song tồn tại mặc dù chỉ có 1 linh hồn ?" ] }
kenhsinhvien
_doc
665b45672390230ecc81f5f6c115c114
1
[ "replies.keyword" ]
{ "item_id": "665b45672390230ecc81f5f6c115c114", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/yeu-em-tu-cai-nhin-dau-tien-co-man.13794/page-4", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Phòng truyện", "datetime": "6/1/2011", "title": "Yêu em từ cái nhìn đầu tiên - Cố Mạn !!!", "post": "", "replies": [ "Truyện này rất hay bạn ạ! Thak bạn nhiều nha!", "đọc truyện này hay quá , in ra luôn 200trang 2 mặt , dài kinh khủng", "Sao lại lấy câu blash của t hả??????\n\"Đôi khi muốn đốt cháy tất cả nhưng lại sợ tàn tro bay mất !\"", "Má ui, truyện hay quá. đọc một mạch luôn.............", "Uh còn 1 đoạn ngoại truyện nữa truyện này kết thúc có hậu ghê ^^ ", "Truyện này mình đọc trên đt 3 lần rùi ", "truyện hay lắm", "Hay quá à", "Ah là chuyện tình của Vy Vy với đại thần Tiêu Nại\nlần chị mình mượn về đã đọc 1 mạch suốt buổi tối hết luôn cuốn truyện\ntruyện này hay, nhiều đoạn hài hước cười đau cả bụng ", "công nhận truyện này có hay nhưng do e đọc lại lắm quá nên h đâm ra ngán\nmà e chỉ thích cái 2 cái câu cuối truyện của a tiêu nại mà thôi!", "cảm ơn vì đã post những truyện hay như thế này nhé ^^", "cố mạn, lâu r ko gặp\nvẫn yêu như thường truyện hay, dễ thuwong, mặc dù tiêu nại hơi biến thái", "đã xong\na lê hấp, từ nay em cố gắng cai truyện\nai mà post truyện hay là em xin hứa, em giận người đó", "..hay!", "ok! ^^", "Truyện hay quá! ", "Chào 2409! Cảm ơn bạn ..... mình rất vui!", "Cảm ơn bạn đã post lên. Truyện rất rất..hay!", "add post đi", "Phiên ngoại: Liên hợp – phần Boss PK Đại ThầnTác giả: Cố Mạn\nEditor: Mia\nCông cụ hỗ trợ: QT, Thiều Chửu dictionary, Google Translator, vdict\nVui lòng không mang bản edit đi bất cứ nơi nào khác ngoài blog!\n\nPhong Đằng đi vào phòng vừa lúc Sam Sam đang mải suy nghĩ, nhìn chăm chú vào màn hình máy vi tính.\n“Lại đang chơi game à?” Phong Đằng cởi áo khoác, đi tới.\n“Anh đến đây, đến nhanh đây. Đẹp quá đi!!” Sam Sam nói mà không thèm quay đầu lại, mắt vẫn nhìn vào máy vi tính, chờ anh đến gần thì kéo vai lại, chỉ vào màn hình. Trên màn hình hiện ra hình ảnh một hình người thật đẹp đang di chuyển liên tục. “Anh nhìn xem! Chồng của Vy Vy đang PK đó, động tác đẹp quá đi!”\nPhong Đằng chỉ liếc mắt nhìn một cái , sau đó yên lặng đem ánh mắt từ màn hình máy tính chuyển sang khuôn mặt của vợ mình…\nSau đó… .\nChuyện sao lại diễn ra như thế này chứ?\nSam Sam ngồi xổm bên cạnh bàn, cằm đặt ở trên bàn, đôi mắt đau khổ nhìn chằm chằm máy tính xách tay của mình hiện đã nằm trong tay Boss.\nBoss đại nhân cũng sa đọa thế này sao… Anh tự nhiên lại cướp mất màn chơi của cô…\nKhông những vậy, vừa vào đã khiêu chiến cao như thế! Anh lần đầu tiên chơi game mà lại đi tìm Tiêu Nại để PK?\nTài năng sáng suốt của anh đi đâu hết rồi, mấy cái chiêu thức kia có cái nào xem được không!\nNhư vậy mà cũng dám nghênh chiến!\nQuả nhiên… vừa đó đã bị giết..\nSam Sam trong đầu nghĩ không đành lòng.\nPhong Đằng mắt liếc cô một cái, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt chuyên chú nhìn vào cột kỹ năng, có vẻ như để làm quen một lần với các loại chiêu thức này. Sau đó, lần thứ hai lại cùng Nhất Tiếu Nại Hà PK…\n… Lần này đánh được hơn ba phút.\nLần thứ ba… .\nChịu đựng được lâu hơn một chút!\nLần thứ tư… .\nLần này đánh lâu như vậy mà còn chưa thua? !\nSam Sam khẩn trương nhìn chằm chằm vào màn hình, một lát sau mở to hai mắt, kích động nói: “A a a, cậu ấy chuyển thành màu xanh [1] rồi! Anh sắp thắng rồi!!!” .\n“Anh cũng không muốn thắng.”\nPhong Đằng bình tĩnh nói. Vừa nói xong, nhẹ nhàng điều khiển cho nhân vật nhanh chóng đi ra xa, đứng ở một bên tự hồi phục.\n“Vậy là hai người hòa nhau!” Sam Sam cực kì kích động: “Anh vậy mà lại hòa với Nhất Tiếu!!! “.\nNhất Tiếu Nại Hà là nhân vật thần kỳ tầm cỡ đó nha, Boss sao lại ngang tài ngang sức, hòa với anh ấy nhanh như thế! Sam Sam nghĩ, Boss quả thực rất lợi hại. Cô ngồi xổm cạnh chân của Phong Đằng, tiện thể ôm lấy bắp chân của anh, sùng bái nói: “Anh thật giỏi quá!” .\nMặc dù ánh mắt của vợ cuối cùng cũng quay về trên người mình, nhưng mà phải thua liền ba trận mới có được trận hòa này, đối với vị Phong Tổng nào đó luôn luôn chiến thắng thì thật sự là một sự sỉ nhục mà.\nVì vậy anh… bình tĩnh gõ một vài chữ —— “Vừa rồi là vợ của tôi đùa giỡn một tý.”\nSam Sam ngồi một bên: “…” .\nBên này Tiêu Nại cũng bình tĩnh đánh máy trả lời lại: “Vừa rồi là con trai của tôi nghịch thôi.”\nVy Vy giờ mới biết, chẳng trách tại sao họ lại cùng nhau hợp tác thành công như thế. Đến cả vô sỉ cũng giống nhau!\nVy Vy: “Anh đánh như vậy có ổn không… Phong tổng không phải là nhà đầu tư lớn nhất của chúng ta sao….”\nTiêu Nại bình tĩnh nói: “Không sao cả, tiền đầu tư của Phong Đằng đã được sử dụng hết rồi.”\nVy Vy: “…”\nBên kia.\nSam Sam giận dỗi nói: “Anh thua rồi. Ai bảo anh không chịu sinh con sớm một chút, như thế chẳng phải chúng ta cũng có thể đổ do cục cưng đang nghịch phá hay sao.”\nBiểu hiện trên mặt Phong Đằng rất sâu trầm, thuận miệng đáp: “Ừ”.\nSam Sam: “… Anh đang nghĩ gì đấy?” .\nPhong Đằng: “Anh tự nhiên nghĩ đến, lâu rồi không quan tâm đến một hạng mục đầu tư nào đó, đang nghĩ sắp xếp thời gian quan tâm chăm sóc nó một chút.”\nSam Sam: Anh chỉ đang nghĩ làm thế nào để dùng việc công báo thù riêng thôi…\nLời của tác giả: Năm Rồng vui vẻ! ! ! O(∩_∩)O\n—————\n[1]: đoạn này ý muốn nói thanh máu của đại Thần chuyển từ màu đỏ sang màu xanh, tức là gần hết máu, gần thua.\nMình thiệt bó tay hai anh này rồi " ] }
kenhsinhvien
_doc
40f83a09a00ca57deafd339c5aeaf890
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "40f83a09a00ca57deafd339c5aeaf890", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/xom-tro-sinh-vien-bung-phat-te-nan-dip-cuoi-nam.14022/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Tin tức", "datetime": "10/1/2011", "title": "Xóm trọ sinh viên bùng phát tệ nạn dịp cuối năm", "post": "Chỉ còn hơn 2 tuần nữa là sinh viên các trường ĐH - CĐ được nghỉ Tết Nguyên đán. Khi không khí Tết len lỏi vào trong từng xóm trọ cũng là lúc những tệ nạn xã hội được dịp bùng phát.\n\n\n\n“Ngủ ngày cày đêm”\n\nXóm trọ của Minh H. nằm sâu trong ngõ 175 Xuân Thủy (quận Cầu Giấy, Hà Nội). 11h trưa mà các phòng vẫn đóng cửa im ỉm. H thở dài thườn thượt: “Mấy ông đánh bài cả đêm, mới giải tán lúc 6h đó, giờ chưa dậy là đúng rồi”.\n\nĐôi mắt thâm quầng, điệu bộ ngái ngủ, Tr. (ĐH Giao thông vận tải) là người đầu tiên “chào bình minh” lúc hơn 12h trưa. “Đêm qua em ăn được hơn 1 “lít” (100 nghìn đồng). Nhưng tối hôm trước lại thua mất hơn 4 lít. Tối nay phải chiến tiếp để chuộc lại \"con\" điện thoại. Vận đỏ đang lên mà”. Tr. cười khoái chí.\n\n\n\t\t\t{\n\t\t\t}\n\t\t\t\n\n\n\nXóm trọ của L.H ở gần đó cũng trong tình trạng tương tự. Mọi sinh hoạt trong xóm diễn ra bình thường cho đến 22h đêm. Đợi khi chủ nhà đi ngủ là mấy cậu sinh viên dồn lại một phòng, đóng chặt cửa, mở chiếu bài sát phạt nhau. Lúc đầu, mỗi ván đánh chỉ 5-10 nghìn, sau có ván đánh đến 50 nghìn. Đến mờ sáng hôm sau thì có người đã thua trắng cả triệu bạc.\n\n\n\n“Nhiều hôm, họ còn gọi cả mấy người lạ hoắc đến đánh “giao lưu”. Thế là cả đêm mình trằn trọc không ngủ được bởi tiếng xầm xì to nhỏ “ù, ăn, đền làng…”, tiếng chửi thề tục tĩu..” – L.H ngao ngán.\n\n\nXóm trọ của N.V.H (ĐH Điện lực) hơn tuần nay cũng rộ lên phong trào “ngủ ngày cày đêm”. Quy mô chiếu đánh bài ăn tiền của nhóm H. ngày càng lớn. H. cho biết: “Càng thua càng cay, càng thắng càng máu, không bỏ được. Chơi mãi lại nghiện chứ!”.\n\n\nNhững khu trọ nằm sâu trong ngõ, trời lạnh, thiếu sự quản lí của chủ nhà nên việc đánh bạc và tổ chức đánh bạc khá lộ liễu mà vẫn không bị phát hiện. Thế nhưng có trường hợp chủ nhà lại là người đứng ra tổ chức đánh bạc.\n\n\nMới cách đây hơn nửa tháng, công an huyện Từ Liêm đã phá một ổ đánh bạc, bắt giữ 62 đối tượng, chủ yếu là sinh viên trường ĐH Công nghiệp HN. Tụ điểm đánh bạc này thuộc thôn Nguyên Xá, xã Minh Khai, đã hoạt động được gần 1 tháng. Chủ nhà thậm chí đã cắt cử người cảnh giới và tổ chức dịch vụ cầm đồ phục vụ các con bạc ngay tại chỗ.\n\n\nSau một năm học hành vất vả, trước khi về Tết, nhiều nhóm sinh viên thường tổ chức liên hoan cuối năm. Tôi đã dự nhiều buổi liên hoan như thế. Chỉ là bữa cơm sinh viên đạm bạc. “Sang” hơn một chút thì có nồi lẩu, nước ngọt, chút bia. Nhưng có những buổi liên hoan mà nghe ra thấy thật rùng mình.\n\n\nCòn hơn nửa tháng nữa mới về quê, nhưng nhóm cậu ấm N., H., D., (quê Lai Châu, học CĐ Bắc Hà) đã lên kế hoạch rình rang cho buổi liên hoan cuối năm. Các cậu đã “cố gắng tiết kiệm” để kinh phí không vượt qua 5 triệu đồng! Thành phần tham gia là bạn gái của N., H. Còn D. chưa có bạn gái nên sẽ gọi một “em xinh tươi đến phục vụ”. Đã mấy ngày nay, cả xóm trọ vô cùng khó chịu khi H. dẫn \"gái làng chơi\" về phòng qua đêm. Cậu lí sự: “Chơi giờ chứ Tết về làm gì có mà chơi” (!?).\n\n\nNăm ngoái, nhóm này cũng đã tổ chức một bữa tiệc linh đình. Sáng ra, chủ nhà tá hỏa khi phát hiện trong phòng có 3 đôi nam nữ đang trong tư thế nhạy cảm, quấn chặt lấy nhau ở 3 góc phòng. Kết quả là, tất cả bị đuổi ra khỏi nhà khi vẫn còn chưa tỉnh rượu.\n\n\nNhững hậu quả đáng buồn\n\n\nCác bậc phụ huynh nơi quê nhà đang thắc thỏm mong con về Tết, có biết đâu, tiền gửi ra “mua vé tàu, vé xe, mua quần áo ấm” đang được các cậu ấm nướng hết vào chiếu bạc. Chơi nhiều thành nghiện, không bỏ được. Để có tiền chơi bạc, rồi ăn nhậu, họ nghĩ ra trăm phương nghìn kế để xin tiền cha mẹ.\n\nBác Tâm (Lạng Sơn) chỉ còn biết thở dài, khi hớt hải đi xe xuống Hà Nội vì được tin con trai đang học ĐH Xây dựng bị tai nạn xe máy. Quyết (con bác Tâm) đã thông báo là “chỉ bị va quệt nhẹ, mẹ gửi cho con 2 triệu để mua thuốc”. Nhưng vì không yên tâm nên bác lặn lội mấy trăm cây số xuống chăm con. Ai dè vừa bước đến cửa nhà trọ thì thấy cậu con đang ngủ lăn ngủ lóc với mấy thằng bạn, xung quanh là cỗ bài tung tóe với mấy đồng tiền lẻ còn sót lại!\n\nHết tiền, xin bố mẹ không được thì làm liều. Hoàng M. (HV Ngân hàng) tìm xe đạp đi học thì không thấy đâu. Mãi sau M. mới nghe anh hàng xóm… thì thầm là “thằng Th. nó dắt đi lúc 4h sáng rồi em ạ, đừng tìm mất công”.\n\n\nTh. cũng là một người trong xóm, mấy hôm nay đánh bài ăn tiền, chơi lô đề nhưng toàn thua. Th. khùng khùng, bặm trợn nên anh hàng xóm thấy cũng không dám ho he. “Ức quá mà không biết làm sao. Trộm nó ngay sát sườn, có đề phòng cũng cứ mất” – M. đau khổ.\n\n\n\n​\nTrường hợp của V. (ĐH Giao thông vận tải) cũng vậy. V cũng tá hỏa khi con Nokia 6300 của cậu bốc hơi. Gặng hỏi mãi thì ông anh họ ở cùng phòng mới thừa nhận là đã mang đi \"cầm\" lấy 500 nghìn. “Tao chỉ mượn tạm thôi. Tối nay tao gỡ lại sẽ trả mày. Đừng có mách mẹ tao đó, không thì đừng trách”. Đó là toàn bộ lời cảnh báo hết sức vô lí mà V. nhận được. “Trộm trong nhà sao mà phòng cho nổi ?” - V. cay đắng.\n\n\nRồi phía sau bàn nhậu, đôi khi vui quá đà cũng dễ xảy đến những câu chuyện đau lòng. Chỉ cần quá chén là các “chiến hữu” sẵn sàng nhảy vào “cho nó biết thế nào là lễ độ!”. Nhẹ thì cũng là cãi vã, văng tục chửi thề mấy câu, nặng thì sứt đầu mẻ trán như chơi.\n\n\nKhông như các sinh viên tỉnh lẻ, những thiếu gia Hà thành cuối năm cũng có cái “thú” chết người là tụ tập đua xe. Đã thành thông lệ, cứ cuối năm và đầu năm mới là thời điểm dân đua lại thi nhau \"làm xiếc\"! Những hậu quả đau lòng từ đua xe thì chắc mới nhắc đến đã thấy rùng mình.\n\n\n“Tết đến nơi rồi, ngồi trên lớp học cũng nhấp nhổm, chữ vào tai nọ lại ra tai kia. Thôi thì chơi được gì cứ chơi. Biết là sai nhưng mà thấy người ta chơi mình không chơi thì khó chịu lắm”. Thật là bó tay với kiểu lí sự rất… sinh viên này!\n\n\nDịp cuối năm, cơ quan công an lại đẩy mạnh việc đấu tranh phòng chống các tệ nạn xã hội phát sinh, tập trung vào loại bỏ các hoạt động cờ bạc, mại dâm, trộm cắp tài sản... Nhưng trước khi có sự can thiệp của cơ quan chức năng thì có lẽ tinh thần tự giác của mỗi sinh viên là hết sức cần thiết.", "replies": [ "Chơi được chịu được, ko cần bàn.", "sinh viên mà, giải trí 1 tý ngày lễ hihi. Nếu chơi cho vui, ăn thua 1 chút cũng đâu sao, dù sao cũng là đưa tiền mình cho bạn mình tiêu mà hihi", "\n\n\n\n", "thế mới đúng là sinh viên nhưng mà chơi đc thì đừng có trốn tránh việc mình làm" ] }
kenhsinhvien
_doc
23cc2736df9af9420b95ee8632ecc637
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "23cc2736df9af9420b95ee8632ecc637", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/337-cau-danh-ngon-noi-tieng-bang-tieng-trung-quoc.14041/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Ngoại Ngữ", "category_name": "Ngoại ngữ khác", "datetime": "10/1/2011", "title": "337 câu danh ngôn nổi tiếng bằng tiếng Trung Quốc", "post": "1 水深波浪靜,學廣語聲低。 Nước sâu sóng lặng; người học rộng nói nhẹ nhàng\n\n2 暴力是無能者的最後手段。 Bạo lực là thủ đoạn sau cùng của kẻ không có năng lực.\n\n3 多數人的失敗不是因為他們無能,而是因為心志不專一。 Phần lớn người ta thất bại không phải do họ không có khả năng, mà là vì ý chí không kiên định\n\n\n\t\t\t{\n\t\t\t}\n\t\t\t\n\n\n\n4 不要期望所有人都喜歡你,那是不可能的,讓大多數人喜歡就算成功了。 Đừng kỳ vọng tất cả mọi người đều thích bạn, đó là điều không thể, chỉ cần số đông người thích là thành công rồi.\n\n5 恨,就是把別人的錯誤拿來苦苦折磨自己,最後毀了自己。(證嚴法師) Hận, là lấy sai lầm của người khác để dày vò bản thân, sau cùng hủy diệt chính mình.\n\n6 小時候用拳頭解決事情的小孩,長大就可能去當流氓。 Những đứa trẻ khi còn bé dùng đấm đá để giải quyết sự việc, khi lớn lên có thể sẽ thành lưu manh.\n\n7 年輕時要做你該做的,年老時才能做你想做的。 Khi còn trẻ phải làm những việc bạn nên làm, thì khi về già mới có thể làm những việc bạn muốn làm\n\n8 快馬不需馬鞭,勤人不用督促。(英諺) Ngựa nhanh không cần phải roi, người chăm không cần phải đốc thúc (ngạn ngữ Anh)\n9 有成就的人幾乎都是有紀律的人。 Người thành đạt đa phần là người có kỷ luật.\n\n10 人們喜歡熱忱的人,熱忱的人到哪裡都受歡迎。 Người ta thích những người nhiệt tình sốt sắng, những người nhiệt tình sốt sắng đi đâu cũng được yêu thích.\n\n11 有些事做起來不見得有趣,但卻非做不可。贏家做的是他們必須要做的事,雖然他們不見得喜歡,但他們知道是必要的。 Có một số việc lúc làm sẽ không thấy có hứng, nhưng không làm không được, người thành công làm những việc người ta cần làm, mặc dù họ không thấy thích, nhưng họ biết đó là cần thiết.\n\n12 不要在必輸的情況下逞英雄,也不要在無理的情況下講理。 Đừng đợi đến lúc thất bại mới trổ tài anh hùng, cũng đừng nói đạo lý khi sự việc vô lý.\n\n13 當你表現得像隻劍拔弩張的刺蝟時,別人也會毫不留情地以牙還牙。 Khi bạn có biểu hiện như một con nhím xù lông nhọn sẵn sàng gươm súng, thì người khác cũng sẽ không chút nể nang ăn miếng trả miếng với bạn.\n\n14 如果你希望深受歡迎,就必須學習對人寬容大度。 Nếu bạn hy vọng được nhiệt liệt hoan nghênh, bạn phải học cách khoan dung độ lượng với người khác.\n\n15 重要的事先做。 Việc quan trọng làm trước.\n\n16 得意時應善待他人,因為你失意時會需要他們。 Lúc đắc ý phải đối tốt với người khác, bởi vì khi bạn ngã lòng bạn sẽ cần đến họ.\n\n17 一個人若不懂得在團隊中主動貢獻,讓團隊總是為了他必須費心協調,就算他能力再好,也會變成團隊進步的阻力。 Nếu một người sống trong một tập thể không biết chủ động cống hiến, chỉ làm cho tập thể đó tốn sức vì mình, thì người đó dù có năng lực tốt thế nào chăng nữa cũng chỉ là trở lực làm chậm tiến bộ của tập thế đó mà thôi.\n\n18 說「對不起」時,必須看著對方的眼睛。 Khi bạn nói “Xin lỗi”, cần phải nhìn vào mắt của đối phương.\n\n19 發現自己做錯了,就要竭盡所能去彌補,動作要快。 Phát hiện ra bản thân sai rồi, phải dốc hết sức để bù lại, động tác phải nhanh chóng.\n\n20 打電話拿起話筒的時候請微笑,因為對方能感覺到。 Khi gọi điện, nhấc ống điện thoại lên hãy mỉm cười, bởi vì người nghe sẽ cảm nhận được.\n\n21 沒有眼光對視,就沒有所謂的溝通。 Không có con mắt nhìn sự việc, thì không có cái gọi là khai thông.\n22 什麼才叫成功?我覺得只要達到以下三點就是成功:我是好人、我是有用的人、我是快樂的人(吳淡如) Cái gì mới gọi là thành công? Tôi cảm thấy chỉ cần đạt được 3 điều sau là thành công: Tôi là người tốt, tôi là người có ích, tôi là người vui vẻ. (Ngô Đạm Như)\n\n23 你可以失敗,但不要忘記從失敗中獲取教訓。 Bạn có thể thất bại, nhưng đừng quên hãy từ thất bại mà rút ra bài học.\n24 如果現在的挫折,能帶給你未來幸福,請忍受它; Nếu sự trắc trở lúc này có thể đem lại cho bạn hạnh phúc về sau, thì hãy chịu đựng nó.\n\n25 如果現在的快樂,會帶給你未來不幸,請拋棄它。 Nếu niềm vui lúc này, có thể đem lại sự bất hạnh cho bạn về sau, thì hãy vứt bỏ nó.\n\n26 在這不公平的世界,我們要做的不是追求公平,而是要在不公平的狀況下贏得勝利。 Trong cái thế giới không công bằng này, cái chúng ta cần làm không phải là truy cầu sự công bằng, mà là trong sự không công bằng đó giành được thắng lợi.\n\n27 成功是優點的發揮,失敗是缺點的累積。 Thành công là phát huy của ưu điểm, thất bại là tích lũy của khuyết điểm.\n\n28 自古成功靠勉強,所以我每天都要勉強自己用功讀書,努力工作,傾聽別人說話。 Từ xưa thành công phải dựa vào miễn cưỡng, vì thế hàng ngày chúng ta đều phải miễn cưỡng bản thân bỏ công đọc sách, nỗ lực làm việc, lắng nghe lời người khác.\n\n29 當你說:「我做不到啦!」你將永遠不能成功; Khi bạn nói”Tôi không làm được nữa rồi” thì bạn mãi không bao giờ thành công.\n\n30 當你說:「我再試試看!」則往往創造奇蹟。 Khi bạn nói “Để tôi thử lại xem sao” thì sẽ luôn tạo ra kỳ tích.\n\n31 在學習與閱讀習慣培養好之前,最好完全不要看電視。(耶魯大學‧電視與兒童專家辛格) Trước khi tạo cho mình thói quen tốt về học và đọc , tốt nhất hoàn toàn không xem ti vi.(Đại học Yelu, truyền hình và nhi đồng)\n\n32 閱讀可以開啟智慧的門窗,吸納古今中外聖哲思想的精華,就像站在偉人的肩膀上,看得更高更遠,想得更多更深。 Đọc sách có thể mở ra những cánh cửa trí thức, thu được những tinh hoa về tư tưởng triết lý cổ kim đông tây, giống như đứng trên vai một vĩ nhân, có thể nhìn càng rộng càng xa, nghĩ được càng nhiều càng sâu,\n\n33 你常吵架嗎?教你一招,首先盡量壓低聲音,再放慢說話速度,而且不說最後一句話,試試看,這樣是很難吵得起來的。 Bạn thường cãi nhau phải không? Dạy bạn một chiêu, đầu tiên hãy cố gắng hạ thấp giọng, tiếp theo hãy giảm tốc độ nói, mà cũng phải không nói câu sau cùng. Hãy thử xem sao, đây là cách rất khó xảy ra cãi nhau.\n\n34 有沒有錢,是能力問題;亂不亂花錢,卻是個性問題。 Có tiền hay không là do năng lực, phung phí hay không là do tính cách.\n35 如果你想要擁有完美無瑕的友誼,可能一輩子都找不到朋友。 Nếu bạn muốn có những tình bạn hoàn mỹ như những viên ngọc không vết xước, thì suốt đời bạn sẽ không tìm thẩy nổi một người bạn.\n\n36 如果人不會犯錯的話,鉛筆上面也不會有那塊橡皮擦了。 Nếu có thể không phạm sai lầm, thì một đầu cây bút chì chẳng gắn thêm cục tẩy làm gì.\n\n37 朋友可以再找,家人可是一輩子的牽掛,當然更應該小心經營彼此的關係。 Bạn bè có thể lại có, người nhà có thể là mối vướng víu cả đời, đương nhiên càng phải thận trọng các mối quan hệ kinh doanh hai bên.\n\n38 老是說謊的人不會快樂,因為他常常會陷入謊言即將被拆穿的恐慌處境。 Những người hay nói dối sẽ không vui vẻ, bởi vì anh ta luôn bị vùi vào trong những lời nói dối và luôn lo sợ bị vạch trần.\n\n39 EQ比IQ重要,職場上並不歡迎單打獨鬥的英雄,而是能與人團隊合作的人才。 EQ quan trọng hơn IQ, chốn quan trường không hoan nghênh những anh hùng đơn thân độc đấu, mà cần những nhân tài biết phối hợp với tập thể.\n\n40 我永遠不知道明天還在不在,但只要今天還活著,就要好好呼吸。(杏林子) Tôi vĩnh viễn không biết ngày mai có tồn tại hay không tồn tại, nhưng chỉ cần hôm nay còn sống, thì phải hít thở cho tốt. (Hạnh Lâm Tử)\n\n41 不能下定決心今天就開始的事,常常沒有開始的一天。 Những việc không thể hạ quyết tâm bắt đầu từ hôm nay, thì thường không có ngày bắt đầu.\n\n42 一個人無論多麼能幹、聰明、努力, 只要他不能與團體一起合作,日後絕不會有什麼大成就。 Một người cho dù có tài cán, thông minh, nỗ lực thế nào, chỉ cần không biết phối hợp với tập thể, thì về sau sẽ không có một thành tựu nào cả.\n\n43 將「請」、「謝謝」隨時掛在嘴邊,不需花費什麼成本,卻對人際關係大大有益。 Hãy để những từ “Xin mời”, “Cám ơn” luôn bên cạnh miệng, thì không cần phải tốn đồng tiền nào cũng sẽ đem về cho bạn lợi ích lớn trong những mối quan hệ con người.\n\n44 能解決的事,不必去擔心; Những việc có thể giải quyết, không cần phải lo lắng.\n\n45 不能解決的事,擔心也沒用。(達賴喇嘛) Những việc không thể giải quyết được, lo lắng cũng bằng thừa.\n\n46 做事認真,做人寬容。 Làm việc chăm chỉ, làm người khoan dung.\n\n47 千金難買早知道,後悔沒有特效藥。 Ngàn vàng khó mua điều biết trước, hối hận không có thuốc đặc hiệu.\n\n48 做一件事難不難並不重要,重要的是值不值得去做。 Làm một việc khó hay không khó không quan trọng, quan trọng là nó có đáng làm hay không.\n\n49 替別人做他們自己能夠而且應當做的事,有害而無益。 Làm hộ người khác việc người ta có thể làm mà lại nên làm thì chỉ có hại mà không có lợi.\n\n50 追求優異,既可喜又健康;追求十全十美,會使你沮喪、發神經,而且非常浪費時間。 Truy cầu nổi trội, vừa đáng mừng lại khỏe mạnh, truy cầu hoàn mỹ sẽ khiến bạn chán nản, phát điên mà lại lãng phí thời gian.\n\n51 判斷一個人,最好看他如何對待對自己沒有一點好處的人,和如何對待無力反抗他的人。 Phán đóan một người, tốt nhất hãy xem anh ta đối xử thế nào với người không có có lợi ích gì với mình và đối xử thế nào với người không có khả năng chống lại anh ta.\n\n52 道歉是人生的強力膠,幾乎什麼都能修補。 Nhận lỗi là loại keo gắn của đời người, hầu như cái gì nó cũng có thể hàn gắn được.\n\n53 事前多操一分心,事後少擔十分憂。 Trước sự việc lo nghĩ một phần, việc xong giảm đi được mười phần lo lắng.\n\n54 聰明人裝傻很容易,傻人裝聰明卻很容易被人看穿。 Người thông minh giả ngu rất dễ, người ngu giả thông minh rất dễ bị người khác phát hiện.\n\n55 愚蠢不會令你喪生,卻會令你吃苦。 Ngu xuẩn không làm bạn mất mạng, nhưng có thể khiến bạn chịu khổ.\n\n56 事事退讓的人終必成為毫無原則的人。 Người mà việc gì cũng nhượng bộ người khác thì sẽ thành người không có nguyên tắc.\n\n57 財富破產可以重建,人格破產難以再生。 Tiền tài phái sản có thể gây dựng lại, nhân cách phá sản khó có thể có lại.\n\n58 事能知足心常愜,人到無求品自高。 Phàm việc gì biết đủ thì thường thỏa mãn, người đến mức vô cầu phẩm hạnh tự sẽ cao.\n\n59 一針縫得及時,勝過九針。(英諺) Một mũi khâu kịp thời còn hơn chín mũi khâu. (Ngạn ngữ Anh)\n\n60 碰到事情,要先處理心情,再處理事情。 Khi gặp sự việc, trước hết phải giải quyết vấn đề tâm lý, sau đó mới giải quyết sự việc.\n\n61 欣然接受別人的禮物,就是最好的回禮。 Vui vẻ tiếp nhận lễ vật của người khác, chính là cách đáp lễ tốt nhất.\n\n62 如果你的主要競爭者是你自己,你和別人相處也會順利得多。 Nếu đối thủ cạnh tranh chính của bạn là chính bạn, thi khi bạn chung sống với người khác sẽ có nhiều thuận lợi.\n\n63 說「不」的要領:語氣委婉,語意堅定。 Cách nói từ “Không” là: ngữ khí dịu dàng, ngữ âm kiên định.\n\n64 對別人凡事說好,反而是一種不負責任的態度。 Phàm việc gì của người khác cũng nói hay, trái lại đây là một kiểu thái độ vô trách nhiệm.\n\n65 不要聽信搬弄是非者的話,因為他不會是出自善意,他既會揭發別人的隱私,當然也會同樣待你。(蘇格拉底) Đừng nghe và tin những lời của những kẻ đặt điều, bởi vì anh ta sẽ không có ý tốt, khi anh ta đi vạch trần chuyện riêng của người khác, thì cũng tức là sẽ làm việc đó với bạn.\n\n66 你要把別人壓下去,就得消耗掉自己一部分的力量,這樣一來你就無法扶搖直上了。 Bạn muốn đè người khác xuống, chính là làm mất đi một phần lực lượng của bạn, như thế sẽ không thể lên như diều gặp gió.\n\n67 「感謝」是人們永遠不會嫌給得太多的東西。 “Cám tạ” là thứ mà người ta vĩnh viễn không nghi ngờ quá nhiều.\n\n68 宜未雨綢繆,毋臨渴掘井。 Hãy sửa nhà trước khi có trời mưa, đừng để khát mới đào giếng.\n\n69 魔鬼為了達到目的,連聖經都可以背誦。(壞人是善於偽裝的,不可輕信)(英.莎士比亞) Ma quỷ để đạt được mục đích, đến Thánh Kinh cũng có thể thuộc lòng. (Kẻ xấu rất giỏi ngụy trang, không thể nhẹ dạ tin tưởng).\n\n70 喜歡跟貓玩的人,就要有被貓咬的心理準備。(跟惡人做朋友,遲早會遭殃) Những người thích đùa với mèo, thì phải chuẩn bị tâm lý bị mèo cắn. (Chơi với kẻ ác thì sơm muộn cũng gặp tai ương)\n\n71 禮貌是人際交往的一把金鑰匙。 Lễ độ là chiếc chìa khóa vàng trong giao tiếp.\n\n72 當手中只有一顆酸檸檬時,你也要設法將它做成一杯可口的檸檬汁。(堅強的人可以扭轉逆境) Khi trong tay chỉ có một quả tranh chua, bạn cũng phải nghĩ cách làm nó thành một ly nước tranh.\n\n73 只要你是天鵝蛋,即使是在鴨欄裡孵出來的也沒有關係。(英雄不怕出身低)(安徒生) Chỉ cần bạn là trứng của thiên nga, thì cho dù có được ấp trong ổ con vịt mà ra cũng không vấn đề gì. (Anh hùng không sợ xuất thân hèn kém).\n\n74 肯吃苦,苦一陣子;不吃苦,苦一輩子。 Giám chịu khổ, khổ một hồi, không chịu khổ, khổ cả đời.\n\n75 「還有明天」這句話,是使人怠惰的開始。 “Vẫn còn có ngày mai” chỉ là câu khiến người ta bắt đầu lười biếng.\n\n76 要別人尊重,先要自己夠強。 Muốn người khác tôn trọng, trước hết mình phải đủ mạnh.\n\n77 在山腳下徘徊的人,永遠到不了山頭。 Những người đứng dưới chân núi do dự, thì mãi mãi không lên được đỉnh núi.\n\n78 靜海造就不出優秀的水手。(逆境的磨鍊使人更堅強) Biển lặng sóng không tạo ra những thủy thủ ưu tú. (Nghịch cảnh tôi luyện cho người ta càng kiên cường).\n\n79 種植荊棘的人,永遠得不到玫瑰。 Người trồng bụi cây gai, sẽ không có được hoa hồng.\n\n80 靠山山倒,靠人人老,靠自己最好。 Dựa vào núi thì núi đổ, dựa vào người thì người già, dựa vào bản thân là tốt nhất.\n\n81 你若不想做,會找到一個藉口; Nếu bạn không muốn làm, sẽ tìm được một cái cớ.\n\n82 你若想做,會找到一個方法。 Nếu bạn muốn làm, sẽ tìm được một phương pháp.\n\n83 努力未必會成功,努力得法才會成功。 Nỗ lực chưa chắc sẽ thành công, nỗ lực đúng cách mới thành công.\n\n84 失敗不是成功之母,失敗後能改進才是成功之母。 Thất bại không phải là mẹ thành công, mà thất bại xong biết cải tiến mới là mẹ thành công.\n\n85 我發現,我愈努力運氣就愈好。 Tôi phát hiện, tôi càng nỗ lực vận khí càng tốt.\n\n86 等候時的空檔仍然拼命工作的人,做什麼事都能成功。(善用零碎時間,累積久了會有大功效) Người ra sức làm việc ngay cả những lúc chờ đợi, thì làm việc gì cũng thành công.\n\n87 從來沒有一個愛找藉口的人能夠成功。 Trước nay chưa có người nào thích tìm cớ mà có thể thành công.\n\n88 要為成功找方法,不要為失敗找理由。 Phải tìm cách để thành công, chứ không phải tìm lý do cho thất bại.\n\n89 不會從失敗中記取教訓的人,他的成功之路是遙遠的。(拿破崙) Người không rút ra được bài học từ thất bại, thì con đường thành công của anh ta rất xa .\n\n90 不想往上爬的人容易往下降。(缺乏上進心者易於沉倫) Không muốn trèo lên cao thì dễ bị tụt xuống thấp. (Người thiếu ý chí tiến thủ sẽ bị tụt hậu)\n\n91 不重視現在的人,就不會有可以期待的未來。 Không xem trọng người hiện tại, sẽ không thể kỳ vọng vào tương lai.\n\n92 患難困苦,是磨鍊人格的最高學府。(蘇格拉底) Cực khổ trong hoạn nạn, là trường học cao nhất rèn luyện nhân cách.\n\n93 不敲開硬殼,怎吃得到美味的核果?(克服逆境就能享受成功的快樂) Không bóc đi lớp vỏ cứng sao ăn được mùi vị thơm ngon của quả bên trong. (Khắc phục được nghịch cảnh sẽ hưởng được niềm vui của thành công)\n\n94 挫折是智慧的褓母。 Khó khăn là mẹ của trí tuệ.\n\n95 先讀最好的書,否則你會發現時間不夠。(梭羅) Phải đọc cuốn sách tốt nhất trước, nếu không bạn sẽ không có thời gian.\n\n96 「記憶」並不等於「智慧」,但沒有「記憶」就不會有「智慧」。 “Trí nhớ” không bằng “Trí tuệ”. Nhưng không có “Trí nhớ” sẽ không có “Trí tuệ”.\n\n97 學得晚總比永遠不學好。 Học muộn còn hơn là không học.\n\n98 意志不純正,則學識足以危害。柏拉圖) Ý chí không đúng đắn, thì học chỉ có nguy hại.\n\n99 愚昧是災禍的根源。(柏拉圖) Ngu dốt là căn nguyên của tai họa.\n\n100 燕雀無法用一隻羽翼高飛,人也無法憑一種語言臻於佳境。 Chim yến tước không thể dùng một chiếc cánh mà bay cao, người cũng không thể dựa vào một loại ngôn ngữ mà đến được nơi cảnh đẹp.\n\n101 「學問」,就是要學也要問,肯學又敢問,就會很有學問。 “Học vấn”, chính là phải học, phải hỏi. Muốn học và dám hỏi tức là rất có học vấn.\n\n102 讀書是為了明理,明理是為了做人。 Đọc sách là để hiểu rõ đạo lý, hiểu rõ đạo lý là để làm người.\n\n103 多讀一本沒有價值的書,就喪失了可讀一本好書的時間和精力。 DĐọc thêm một cuốn sách không có giá trị, thì tức là phí thời gian và tinh lực để đọc một cuốn sách tốt\n\n104 最有力的說服條件,就是說話人的品德。 Điều kiện có sức thuyết phục nhất, đó là phẩm đức của người nói.\n\n105 不要將別人輕輕講的一句話,重重放在心上。 Một câu nói nhẹ của người khác, đừng nặng nề đặt lên trái tim mình.\n\n106 在兩種情況之下,我們特別應該閉口不言:毫無所知和盛怒之時。 Trong hai tình huống sau, chúng ta đặc biệt không nên nói điều gì: không biết gì hết và đang quá giận giữ.\n\n107 心懷感激而不說出口,猶如包好禮物卻沒有送出去。 Trong lòng cảm kích mà không nói ra, cũng như ôm lễ vật mà không tặng đi.\n\n108 吱吱響的輪子才有人去上油,但首先被換掉的就是這種輪子。(在團體中不應有太多個人意見) Chiếc bánh xe kêu lạo xạo rồi mới có người đi tra dầu, nhưng cái bị thay thế trước nhất lại là cái bánh xe đó. (Trong một tập thể đừng nên quá quá nhiều ý kiến cá nhân).\n\n109 最破的車輪,發出最大的響聲。(聒噪者往往是缺乏內涵的) Cái bánh xe hỏng nặng nhất phát ra tiếng kêu to nhất. (Những kẻ om sòm bên trong thường rỗng tuếch).\n\n110 永遠不要在眾人面前給人勸告。(即使是好意,也應為人保留顏面) Đừng bao giờ khuyên dạy người khác trước đám đông. (Cứ cho là ý tốt, cũng nên giữ thể diện cho người khác).\n\n111 勸告別人時,不顧及別人的自尊心,再好的意見都是枉然。 Khi khuyên răn người khác mà không chú ý đến lòng tự tôn của người khác, thì lời khuyên có tốt mấy cũng đều uổng phí.\n\n112 你最不喜歡聽的話,往往就是你最應該聽的。 Những lời bạn không thích nghe nhất lại chính là những lời bạn nên nghe nhất.\n\n113 讚美是所有聲音中最甜蜜的一種。 Khen ngợi là một loại âm thanh ngọt ngào nhất trong các loại âm thanh.\n\n114 良言一句三冬暖,惡語傷人六月寒。 Một câu nói tốt ấm ba mùa đông, một lời cay độc hại người lạnh sáu tháng.\n\n115 言語切勿刺人骨髓,戲謔切勿中人心病。 Lời nói không nên châm chọc vào xương tủy người, pha trò (nói đùa) không nên trúng vào nỗi đau của người.\n\n116 多言取厭,輕言取辱。 Nói nhiều bị ghét, nói nhẹ bị nhục.\n\n117 懂得什麼時候不要說話,是一種智慧。 Hiểu được lúc nào không cần nói, đó là trí tuệ.\n\n118 管不住自己的舌頭,就容易挨他人的拳頭。 Quản không được cái lưỡi của mình, thì dễ lĩnh quả đấm (đòn) của người khác.\n\n119 當你用一個指頭指向別人的時候,該記得其他四個指頭都指向自己。 Khi bạn trỏ một ngón tay của mình vào người khác, thì hãy nhớ rằng bốn ngón tay còn lại đang trỏ về phía bạn.\n\n120 向天空丟一把斧頭,最後一定會落向地面,毀謗他人,也會傷到自己。 Bạn ném một cái rìu lên trời, cuối cùng nó sẽ rơi xuống mặt đất, phỉ báng người khác, sẽ làm tổn thương chính mình.\n\n121 臨事須替別人想,論人先將自己想。 Gặp việc phải nghĩ cho người khác, nói người phải nghĩ đến mình trước tiên.\n\n122 智慧是由聽而得,悔恨是由說而生。 Trí tuệ là do nghe mà có, hối hận là do nói mà sinh ra.\n\n123 最能使談話水準降低的,莫過於提高嗓音。 Hãy cố gắng đưa chuẩn mực của lời nói xuống thấp, đừng lên giọng cao quá.\n\n124 綽號有多傳神,當事人就有多憤怒。 Càng có nhiều bí danh, càng có nhiêu căm phẫn.\n\n125 愈少思想的人,話就愈多。 Người càng nghĩ ít, nói càng nhiều.\n\n126 我常因說話而後悔,卻從未因沉默而後悔。 Tôi thường vì lời nói của mình mà hối hận, chưa từng im lặng mà hối hận.\n\n127 話說三遍狗也嫌。 Qua ba lần nói thì chó cũng nghi ngờ.\n\n128 誠心對人說話,耐心聽人講話。 Thành tâm nói với người khác, nhẫn nại nghe người khác nói.\n\n129 脫貧,要先脫愚。 Thoát nghèo, trước tiên phải thoát đần.\n\n130 別買你「想要」的東西,要買你「需要」的東西,不需要的東西,就算只花一個銅板也嫌太貴。 Đừng mua cái “bạn muốn”, phải mua cái “bạn cần”. Những thứ không cần thiết, cứ cho là tốn một xu cũng e là quá đắt.\n\n131 金錢是魔鬼的釣餌。(金錢誘人犯罪) Kim tiền là mồi nhử của ma quỷ.( Kim tiền dụ người ta phạm tội).\n\n132 急於致富的人,會死得很快。 Người gấp gáp làm giầu, sẽ chết rất nhanh.\n\n133 如果你老是買一些不需要的東西,很快就會連需要的東西都買不起。 Nếu bạn thường xuyên mua những đồ không cần thiết, thì rất mau đến những cái cần mua cũng không mua nổi.\n\n134 一個人的成功,百分之八十五取決於性格與態度,能力只佔百分之十五。 Thành công của một người, có đến 85% được quyết định bởi tính cánh và thái độ, năng lực chỉ chiếm 15%.\n\n135 在沒有人看見的時候也善良,才是真正的好人。 Lương thiện ngay cả những lúc không có ai trông thấy, đó mới là người tốt thực sự.\n\n136 要改變命運,先改變性格。 Muốn thay đổi vận mệnh, trước tiên phải thay đổi tính cách.\n\n137 如果沒有人愛你,那當然是你自己的過失。 Nếu không có ai yêu bạn, thì đương nhiên đó là sai lầm của chính bạn.\n\n138 發脾氣只會令問題更加惡化。 Tức giận chỉ làm cho vấn đề càng xấu đi.\n\n139 憤恨是慢性自殺。 Căm hận chính là sự tự sát mạn tính.\n\n140 當你對的時候,用不著發脾氣; Khi bạn đúng, không cần phải nổi cáu.\n\n141 當你錯的時候,不配發脾氣。 Khi bạn sai, không xứng đáng để nổi cáu.\n\n142 沒有一個發怒的人是好看的。 Không có người nào khi nổi giận mà đẹp cả.\n\n143 溫和友善比暴力憤怒更有力量。 Ôn hòa, thân thiện có sức mạnh hơn bạo lực và phẫn nộ.\n\n144 理直氣和,義正辭婉。 Có lý ôn tồn, nghĩa đúng dịu dàng.\n\n145 一個人的教養如何,可以在吵嘴中看得出來。 Một người được nuôi dạy như thế nào, có thể nhận ra khi họ tranh cãi (cãi cọ).\n\n146 有耐性的人,能得到他所想要的一切.(富蘭克林) Người biết nhẫn nại, có thể có được tất cả những cái họ muốn.\n\n147 忍無可忍,就等於沒有忍。 Không thể nhẫn nhịn nổi, cũng bằng như là không nhẫn nhịn.\n\n148 能忍人之所不能忍,方能為人所不能為。 Có thể nhịn cái người ta không thể nhịn, có thể làm cái người khác không thể làm.\n\n149 憤怒會使別人看到一個醜陋的你。 Phẫn nộ sẽ làm cho người khác nhìn thấy một người xấu xí ở bạn.\n\n150 做好人,行好事,說好話,讀好書。 Làm người tốt, làm việc thiện, nói lời đúng, đọc sách hay.\n\n151 地上種了菜,就不易長草; Mặt đất mà trồng rau, không dễ cho cỏ mọc.\n\n152 心中有了善,就不易生惡。 Trong lòng có thiện ý, thì không dễ sinh ác ý.\n\n153 要平安,先要心安。 Muốn bình an, trước hết phải tâm an.\n\n154 脾氣不好,嘴巴不好,即使心地再好,也不算是個好人。 Tính khí không tốt, mồm miệng không tốt, thì tâm địa có tốt, cũng không coi là người tốt.\n\n155 愛挑剔的人永遠沒有朋友。 Người thích kén chọn mãi mãi sẽ chẳng có bạn bè.\n\n156 用禮物購買朋友,當你的給予停止時,友誼便告消失。 Dùng lễ vật để mua bạn bè, thì khi bạn dừng đưa lễ vật, tình bạn cũng cáo biệt luôn.\n\n157 被敵人打敗的人很少,被朋友毀滅的人很多。(不要誤信損友) Người bị kẻ địch đánh bại rất ít, mà bị bạn bè tiêu diệt thì rất nhiều.(Đừng tin lầm mà hại bạn)\n\n158 當鴿子和烏鴉結成夥伴時,雖然牠的翅膀還是白色的,但心卻漸漸變為黑色了。(損友之害) Khi bồ câu kết bạn với quạ, mặc dù cánh của nó vẫn còn màu trắng, nhưng trái tim thì dần dần chuyển sang màu đen.\n\n159 告訴我你的朋友是誰,我就可以告訴你,你是一個什麼樣的人。(物以類聚) Nói với tôi bạn của bạn là ai, tôi có thể nói cho bạn biết, bạn là người thế nào.\n\n160 君子絕交,不出惡聲。(戰國策) Quân tử tuyệt giao, tiếng xấu không ra ngoài.(Chiến quốc sách).\n\n161 交不良的朋友,足以貶低自己的身價.(莎士比亞) Kết giao với bạn xấu, đủ để hạ thấp giá trị bản thân.\n\n162 愈豐滿的稻穗,頭愈是低垂。(有內涵者往往謙虛) Bông lúa càng nhiều hạt, đầu nó càng rủ xuống. (Người giỏi thường hay khiêm tốn)\n\n163 不要在你的智慧中夾雜傲慢。 Đừng để cho ngạo mạn chen lẫn vào trong trí tuệ của bạn.\n\n\n164 聰明人不會把所有的蛋都放在同一個籃子裡。 Người thông minh sẽ không đem tất cả trứng đặt vào một cái giỏ.\n\n165 第一顆鈕扣扣錯了,最後一顆便難以處理。(慎始) Cái khuy áo đầu tiên sai, cái sau cùng khó mà chữa được.\n\n166 一個小漏洞,足以使巨輪沉沒。 Một cái lỗ thủng nhỏ, đủ làm cả thuyền lớn chìm nghỉm.\n\n167 在你發怒的時候,要緊閉你的嘴。 Khi bạn nổi giận, hãy bịt kín miệng mình lại.\n\n168 如果跑錯了方向,跑得快又有何用? Nếu chạy sai hướng, thì chạy nhanh có ích gì?\n\n169 沉溺於享樂的人註定貧窮。 Người chìm đắm vào hưởng lạc chắc chăn nghèo túng.\n\n170 飢餓之神不會光顧勤勉之家。 Thần đói sẽ không gõ cửa nhà người siêng năng.\n\n171 怠惰是貧困的製造所。 Lười nhác là nơi tạo ra nghèo khó.\n\n172 「明天再說吧!」是懶人們最喜歡說的一句話。 “Để ngày mai hãy nói” là câu mà người lười nhác thích nói nhất.\n\n173 不勞而可獲者,唯貧窮而已。(莎士比亞) Kẻ không làm mà hưởng, thì chỉ có bần cùng mà thôi.\n\n174 對快樂的人,我總是多一些敬意,因為這種人生活智慧較高,不會鑽牛角尖。 Đối với người vui vẻ, tôi luôn thêm phần kính nể, bởi vì loại người này trí tuệ sống khá cao, không để tâm vào mấy chuyện vụn vặt.\n\n175 夜即使再深沉,黎明總有來到的一刻。(沒有永遠的逆境) Đêm dù có càng sâu,thì vẫn có lúc bình minh sẽ tới. (Không có nghịch cảnh nào vĩnh viễn).\n\n176 冬天來了,春天還會遠嗎? Mùa đông đến rồi, mùa xuân liệu có còn xa không?\n\n177 樂觀的人看見玫瑰的美,悲觀的人只在意它有刺。 Người lạc quan nhìn thấy vẻ đẹp của hoa hồng, người bi quan chỉ để ý đến gai nhọn của nó.\n\n178 喜樂的心乃是良藥,憂傷的靈使骨枯乾。(聖經) Tinh thần vui vẻ vẫn là một liều thuốc tốt, tinh thần đau buồn sẽ làm cho xương khô.(Thánh kinh)\n\n179 笑是最便宜的化妝品,運動是最便宜的醫藥,打招呼是最便宜的公關支出。 Cười là loại mỹ phẩm rẻ nhất, vận động là loại y dược rẻ nhất, chào hỏi là loại chi phí quan hệ giao tiếp rẻ nhất.\n\n180 當你哭泣自己沒鞋穿的時候,看看那些沒腳的人吧! Khi bạn khóc vì không có giày để đi, hãy nhìn xem những người không có chân.\n\n181 與其詛咒黑暗,不如點亮燭光。 Chửi rủa hắc ám, chi bằng hãy đốt nến lên.\n\n182 準時是最基本的禮貌,讓別人等候,就是在浪費別人的生命。 Đúng giờ là phép lịch sự cơ bản nhất, khi bạn để người khác chờ đợi, chính là đang lãng phí cuộc sống của họ.\n\n183 我不會把一個無故踩死小蟲的人列入朋友的名單裡。 Tôi sẽ không đưa một người vô cớ giẫm chết một con côn trùng nhỏ vào danh sách bạn bè.\n\n184 那些不肯濟弱扶傾的人,當他跌倒時,也將無人伸出援手。 Những người không muốn ra tay giúp đỡ kẻ yếu, thì khi anh ta ngã, cũng sẽ không có người giơ tay cứu giúp.\n\n185 愛的反面不是恨,而是冷漠。(徳雷莎修女) Mặt trái của yêu không phải là hận, mà là lạnh nhạt.\n\n186 行善就像用自己的蠟燭點燃他人的蠟燭,毫無損失。 Làm việc thiện cũng giống như lấy cây nến cháy của mình đốt cháy những cây nến của người khác, không thiệt hại gì hết.\n\n187 施善的最高原則,是保持受施者的尊嚴。 Nguyên tắc cao nhất của làm việc thiên là phải giữ được sự tôn nghiêm.\n\n188 有錯快承認,莫待人誇大。 Có lỗi thì mau nhận, đừng đợi người khác thêu dệt thêm.\n\n189 發覺犯錯就要馬上補救,越早認錯越容易開口。 Phát giác thấy phạm sai lầm thì phải ngay lập tức cứu chữa, càng sớm nhận sai càng dễ mở miệng ăn nói.\n\n190 永遠不要因為承認錯誤而感到羞恥,因為承認錯誤也可以解釋為你今天更聰明。 Đừng bao giờ cảm thấy nhục nhã vì thừa nhận sai lầm, bởi vì thừa nhận sai lầm cũng có thể giải thích rằng bạn hôm nay càng thông minh.\n\n191 只有蠢人和死人從不改變意見。(做人不能太頑固) Chỉ có người ngu và người chết mới không thay đổi ý kiến. (Làm người đừng quá ngoan cố).\n\n192 只顧說話,便無暇深思。 Chỉ chú ý nói, thì sẽ không rảnh để suy nghĩ sâu.\n\n193 不要怕無聊,因為無聊時才有時間思考。 Đừng sợ buồn chán, bởi vì lúc buồn chán mới có thời gian suy nghĩ.\n\n194 嫉妒別人,不會給自己增加任何的好處,也不可能減損他人的成就。 Đố kỵ người khác, sẽ không đem lại cho mình lợi ích gì cả,mà cũng chẳng thể làm tổn hại đến thành tựu của người khác.\n\n195 自己做個誠實的人,就可確知世界上少了一個壞蛋。 Tự mình làm một người thành thực, thì có thể biết chắc rằng trên thế giới sẽ ít đi một thằng khốn nạn.\n\n196 扯謊的人,一定會被迫再編二十篇圓謊的話。(蘇格拉底) Người dối trá, nhất định sẽ bị bức phải bịa ra 20 bài để lấp liếm sự dối trá.\n\n197 你可能欺瞞所有人於一時,或永遠欺騙某些人,但無法永久欺騙所有的人。 Anh có thể bịp bợm tất cả mọi người trong một lúc, hoặc có thể vĩnh viễn lừa được một số người, nhưng không thể lâu dài lừa dối được tất cả mọi người.\n\n198 容貌平凡有什麼關係?討人喜歡就好。 Dung mạo bình thường thì quan hệ gì, người khác thích là được.\n\n199 找一份你喜歡的工作,這輩子就一天都不用熬了。 Tìm một công mà việc bạn yêu thích, thì đời này sẽ không phải chịu đựng thêm một ngày nào nữa.\n\n200 我沒有看過爛的電視節目,因為上天賦予我智慧,也賦予我可以關掉按鈕的手。 Tôi chưa xem một chương trình truyền hình dở nào, bởi vì ông trời ban cho tôi trí tuệ và cũng ban cho tôi cái tay để tắt cái nút (tắt tv) đi.\n\n201 大自然是最棒的心理醫生。 Đại tự nhiên là bác sỹ tâm lý cừ nhất.\n\n202 吞下去的眼淚是毒汁,流出來的眼淚是珍珠。(有痛苦時勿過度壓抑) Nước mắt nuốt vào trong là thuốc độc, chảy ra ngoài là những viên ngọc. (Có đau khổ đừng quá kìm nén)\n\n203 期望別人為自己保守秘密,還不如自己先守住秘密。 Kỳ vọng người khác giữ bí mật cho mình, không bằng tự mình giữ bí mật trước.\n\n204 討厭的工作,今天就要做好,不要留到明天,這樣你就可以少擔心一天,還會有個快樂的明天。 Công việc mình ghét, hôm nay phải làm cho xong, đừng để đến ngày mai, như thế tức là bạn đã bớt lo lắng một ngày và sẽ có thêm một ngày mai vui vẻ.\n\n205 應付苦事的唯一方法便是盡快做完它。 Cách tốt nhất để đối phó với việc khó khăn là hãy nhanh chóng hoàn thành nó.\n\n206 別人可能懷疑你說的話,但他們會相信你的行動。 Người khác có thể hoài nghi điều bạn nói, nhưng họ sẽ tin tưởng vào hành động của bạn.\n\n207 錯誤的謬論,即使五千萬人都同樣這麼說,仍是謬論。 Luận điệu của sai lầm, cho dù có đến 5 triệu người cùng nói như vậy, thì cũng vẫn là luận điệu.\n\n208 你的腰不彎,別人就不能騎在你背上。(美國黑人民權運動領袖馬丁‧路德‧金牧師) Lưng bạn không cong, người khác sẽ không thể cưỡi trên lưng bạn.\n\n209 你們希望別人怎樣待你們,你們也要怎樣待人。(馬太福音) Các người muốn người khác đối đãi với mình ra sao, các người cũng phải đối đãi với người như vậy. (Phúc âm Matheu)\n\n210 對任何人、任何事都感到厭煩的人,最惹人厭煩。 Người mà đối với bất kỳ ai, bấy kỳ việc gì cũng thấy phiền chán, thì làm cho người ta phiền chán mình nhất.\n\n211 做對的事情,把事情做對。 Làm đúng việc, làm việc đúng.\n\n212 過於執著小事者,往往無法成就大事。 Người quá câu nệ vào việc nhỏ, thường không thể có thành tựu trong việc lớn.\n\n213 凡事盡心盡力,結果交給上帝。 Phàm việc gì cũng tận tâm tận lực, thì kết quả sẽ đưa đến Thượng đế.\n\n214 一個人偉大或卑微,端視其志向而定。 Một người vĩ đại hay bé nhỏ,cứ nhìn kỹ chí hướng của anh ta mà đoán định.\n\n215 被同一塊石頭絆倒兩次,是一種恥辱。 Bị cùng một hòn đá làm vấp ngã hai lần,thì đó là điều sỉ nhục.\n\n216 名譽是你最有效的自薦信,你一生的前途都得依賴它。 Danh dự là sự tiến cử hiệu quả nhất của bạn, tiền đồ của cả đời bạn đều phải dựa vào nó.\n\n217 為了使別人也享有自由,你必須限制自己的自由。 Để người khác cũng được hưởng tự do, bạn cần thiết phải hạn chế sự tự do của bản thân.\n\n218 心慌吃不得熱粥。(=欲速則不達) Hoảng hốt sẽ không ăn nổi cháo nóng (dục tốc bất đạt).\n\n219 如果你同時追兩隻野兔,最後將一隻也追不到。 Nếu cùng một lúc bạn đuổi bắt hai con thỏ hoang, thì cuối cùng đến một con cũng không bắt được.\n\n220 心中裝滿自己的想法,就聽不到他人的心聲了。 Trong lòng đầy ắp những cách nghĩ của chính mình thì sẽ không nghe được tiếng lòng của người khác.\n\n221 不肯原諒別人,就是不給自己留餘地,因為每個人都有犯錯而需要別人原諒的時候。 Không muốn tha thứ cho người khác, tức là không để lại cho mình một chỗ đất dư (để đứng), bởi vì mỗi người ai cũng có lúc phạm sai lầm và cần người khác tha thứ.\n\n222 與自己競爭,與別人合作。 Cạnh tranh với chính mình, hợp tác với người khác.\n\n223 當你發現美好事物時,要把它分享給別人,這樣美好的事物才能在這世界上散播開來。 Khi bạn phát hiện một thấy sự vật đẹp đẽ, hãy chia sẻ cho người khác, như thế sự vật đẹp đẽ đó mới có thể truyền bá đi khắp nơi trên thế giới này.\n\n224 如果事情值得做,就該盡力做好。 Nếu sự việc đáng phải làm, thì hãy tận lực làm cho tốt.\n\n225 待別人好,不是因為這樣別人也會對你好,而是因為你可以心安理得。 Đối đãi với người khác tốt, không phải là vì như thế người khác sẽ đối tốt lại với bạn, mà là vì như thế bạn sẽ có thể yên tâm thoải mái.\n\n226 一件壞事的影響,可能是你用十件好事都無法彌補的。 Ảnh hưởng của một việc xấu, có thể bạn phải dùng đến mười việc tốt cũng không bù đắp lại được.\n\n227 我們拿花送給別人時,首先聞到花香的是自己; Khi chúng ta đem hoa tặng cho người khác, thì người ngửi được mùi hương đầu tiên là chính chúng ta.\n\n228 我們抓起泥巴拋向別人時,首先弄髒的也是自己的手。 Khi chúng ta nắm bùn ném vào người khác, thì người bị làm bẩn đầu tiên là bàn tay chúng ta.\n\n229 上級主管不會喜歡總要他把話說兩遍的人。 Chủ quản cấp trên sẽ không thích người muốn họ phải nói hai lần.\n\n230 你發現過嗎?幾乎所有白色的花都很香,顏色豔麗的花常是不香的,人也是一樣,愈樸素單純的人,愈有內在的芳香。 Bạn có từng phát hiện thấy, hầu như những loại hoa có màu trắng đều rất thơm, hoa có màu sắc đẹp đẽ thường không thơm, người cũng vậy, càng mộc mạc giản dị, càng tỏa hương thơm từ bên trong.\n\n231 慈濟七戒:不殺生、不偷盜、不邪淫、不妄語、不飲酒、不棄養父母、不參與政治。 Từ tế thất giới là: Không sát sinh, không trộm cắp, không tà dâm, không vọng ngữ, không uống rượu, không bỏ việc phụng dưỡng cha mẹ, không tham dự chính trị.\n\n232 與其責怪老天爺為什麼下雨,還不如盡快設法找到避雨的地方。 Trách cứ ông Trời tại sao lại mưa, chi bằng cố gắng tìm chỗ để tránh mưa.\n\n233 一張笑臉可以引起無數張笑臉,一張哭喪的臉卻永遠孤獨。(康德) Một khuôn mặt cười có thể làm vô số khuôn mặt cùng cười theo. Một khuôn mặt tang thương thì vĩnh viễn sẽ cô độc.\n\n234 當你快樂時,你要想,這快樂不是永恆的; Khi bạn vui vẻ, bạn phải nghĩ, vui vẻ này không phải là vĩnh hằng.\n\n235 當你痛苦時,你要想,這痛苦也不是永恒的。 Khi bạn đau khổ, bạn phải nghỉ, đau khổ này cũng không phải là vĩnh hằng.\n\n236 愈多壞心眼佔據我們的心,我們就會有愈多的苦難。 Càng có nhiều ý xấu ngự trị trong trái tim chúng ta, chúng ta càng có nhiều gian khổ.\n\n237 傳家有道唯存厚,處世無奇但率真。 Chuyên gia hữu đạo duy tồn hậu, xử thế vô ký đãn suất chân.\n\n238 不正面面對恐懼,就得一生一世躲著它。(北美印地安人諺語) Không trực diện đối mặt với nỗi sợ hãi, thì phải suốt đời né tránh nó.\n\n239 獲致幸福的不二法門是珍視你所擁有的,遺忘你所沒有的。 Phương pháp nhất quán để giành được hạnh phúc là trân trọng những gì bạn đang có.\n\n240 你渴求別人了解你,就要先學習了解別人。你得先顧及別人的感受,你的感受才會被關照。 Bạn khát cầu người khác hiểu bạn, thì trước hết phải học để hiểu người khác. Bạn phải quan tâm trước hết đến cảm nhận của người khác, thì sự cảm nhận của bạn mới được quan tâm.\n\n241 突然而來的、不當且過大的利益,都隱含著危機。 Đột nhiên mà đến, mà lại là lợi ích quá lớn không thỏa đáng,thì đều ẩn chứa những nguy cơ.\n\n242 我才不會沮喪,因為每一次錯誤的嘗試都會把我往前更推進一步。(愛迪生) Tôi sẽ không ủ rũ, bởi vì mỗi lần sai lầm đều là những thử nghiệm giúp tôi tiến bộ thêm một bậc.\n\n243 不要害怕去做超過自己能力範圍的事,那正可以激發出你的潛能。 Đừng sợ phải làm những việc vượt quá phạm vi khả năng của mình, chính nó có thể kích phát khả năng tiềm tàng của bạn.\n\n244 把「苦幹」和「巧幹」結合起來,就能脫穎而出。將斧頭保持在鋒利狀態,就能用較少的力氣,砍下較多的樹。 Hãy kết hợp “làm khổ” và “làm khéo” với nhau, thì có thể bộc lộ được hết tài năng. Giữ lưỡi rìu sắc bén, thì chỉ cần dùng ít lực mà có thể đốn được nhiều cây.\n\n245 你現在面對失敗的態度,就是未來成功與否的關鍵。 Thái độ đối với sự thất bại bây giờ của bạn, chính là mấu chốt của sự thành công hay không trong tương lai.\n\n246 找到一群可以幫助你成長的好朋友和聰明的競爭者,你就贏了別人好幾步。 Tìm được một nhóm bạn bè tốt giúp bạn phát triển và những kẻ cạnh tranh thông minh, bạn sẽ thắng người khác được nhiều bước.\n\n247 週一到週五工作,只能讓我和對手保持平手,週末也工作,則讓我超越對手。(美國某知名企業家) Làm việc từ thứ hai đến thứ sáu, chỉ có thể khiến tôi và đối thủ giữ được ngang cơ nhau, cuối tuần cũng làm việc, sẽ khiến tôi vượt qua đối thủ.\n\n248 用錯誤的方法灌溉,不可能豐收。 Tưới tiêu không đúng phương pháp, sẽ không thể được mùa.\n\n249 我把每個難題視為運用聰明才智的機會。(世界銷售冠軍大師湯姆.霍金斯) Tôi coi mỗi một vấn đề khó khăn là một cơ hội để vận dụng sự thông minh tài trí.\n\n250 看書是增加智慧最簡便的方式,當孩子打開一本書的時候,他就打開了一個世界。 Đọc sách là phương pháp gia tăng trí tuệ giản tiện nhất, khi đứa trẻ mở một cuốn sách ra, tức là nó đang mở ra một thế giới.\n\n251 「閱讀」是各種學習的基石。 “Đọc” là nền tảng của các loại học tập.\n\n252 知識是創造力的基礎。 Tri thức là cơ bản của sức sáng tạo.\n\n253 沒有愛心的誠實,是會刺傷人的。 Không có sự thành thực của trái tim yêu, sẽ là cái làm đau thương người khác.\n\n254 愛生氣的人是沒有福氣的人。 Người thích nổi nóng sẽ là người không có phúc (may mắn).\n\n255 如果你常跟狗磨蹭在一起,身上就會有跳蚤。(近墨者黑) Nếu bạn thường vuốt ve với chó, thì trên người bạn sẽ có bọ chó.\n256 生命也有保存期限,想做的事就應該趁早去做。 Sinh mạng cũng có giới hạn, việc muốn làm thì nên làm sớm đi.\n\n257 「表情」是無聲的武器,故意臭著臉來表示不滿,當心變成「表情暴力」。 “Biểu tình” là vũ khí vô thanh, cố tình ủ dột bộ mặt để thể hiện sự bất mãn, đương nhiên biến thành “biểu tình bạo lực”.\n\n258 遊手好閒會使人心智生鏽。 Chơi bời lêu lổng sẽ khiến tâm trí gỉ sét.\n\n259 不要一直責罵大人,不要一直覺得大人總是不好的,因為總有一天你們也會成為大人。(漫畫「麻辣教師」) Đừng cứ trách mắng người lớn, đừng cứ học những thói xấu của người lớn, bởi vì sẽ có một ngày bạn cũng sẽ trở thành người lớn.\n\n260 常以為別人在注意自己,或希望別人注意自己的人,會活得比較煩惱。 Người thường cho rằng người khác chú ý mình, hoặc hy vọng người khác chú ý mình sẽ có cuộc sống tương đối phiền não.\n\n261 一個平庸卻熱忱的人,往往會超越傑出卻無熱忱的人。(威廉森) Một người tầm thường mà hăng hái, sẽ luôn luôn vượt qua người kiệt xuất mà không hăng hái.\n\n262 懶惰的人啊!你去觀察螞蟻的動作,便可以得到智慧。(舊約聖經) Người lười biếng ấy à! Người hãy đi quan sát động tác của những con kiến, bạn sẽ có được trí tuệ. (Thánh kinh cựu ước).\n\n263 不要去刺探別人的秘密,要不然你就得常常忍受明明知道卻又不能說的痛苦。 Đừng có đi xoi mói bí mật của người khác, nếu không bạn sẽ phải thường xuyên chịu đựng nỗi khổ của việc rõ ràng biết mà không thể nói.\n\n264 梅菲定律:每項工作所花的時間都會比你想像中的長。(人往往會低估工作所需時間,因此做事情應及早開始。) Định luật Mai-Phi: Thời gian chi cho mỗi một công việc đều dài hơn so với trong tưởng tưởng của bạn. (Người ta thường dự tính thời gian cần thiết cho công việc, vì thế khi làm việc hãy nên bắt đầu sớm)\n\n265 把事情「做好」和「做得完美」的區別是:前者只佔後者百分之十或百分之二十的時間。 Sự khác biệt của “Làm tốt” và “Làm hoàn mỹ” là: người trước chỉ cần bỏ ra 10% hoặc 20% thời gia của người sau.\n\n266 二十一世紀會失敗的人就是「不學習的人」,以及「永遠不求改變突破而只用舊方法的人」。 Người sẽ thất bại của thế kỷ 21 là: “người không học”, và “người mãi không thay đổi sự đột phá và chỉ dùng phương pháp cũ”.\n\n267 此刻盡力而為,下一刻便可佔盡優勢。 Lúc này tận lực làm việc, lúc sau sẽ có thể chiếm mọi ưu thế.\n\n268 福由心造,禍在己為。 Phúc do tâm mình tạo ra, họa do mình gây ra.\n\n269 如果連小地方都不注意,給人的印象是對大事情一定很粗心。 Nếu chỗ nhỏ bé mà cũng không để ý, thì ấn tượng cho người khác sẽ là: việc lớn nhất định sẽ cẩu thả.\n\n270 沒用的話不要講,有用的事要去做。 Lời nói vô ích đừng nói, việc có ích phải làm.\n\n271 刀要石磨,人要事磨。 Dao dùng đá mài, người dùng việc luyện.\n\n272 过去的痛苦就是快乐。[无论多么艰难一定要咬牙冲过去,将来回忆起来一定甜蜜无比。] Đau khổ của quá khứ chính là niềm vui.( Cho dù có bao nhiêu gian khổ cũng phải cắn răng vượt qua, sau này khi nhớ lại nhất định sẽ thấy ngọt ngào không gì sánh nổi).\n\n273 有生命就有希望/留得青山在,不怕没柴烧 Có sự sống tức là có hy vọng (Giữ được rừng xanh, sẽ không lo không có củi đốt)\n\n274 脑中有知识,胜过手中有金钱。[从小灌输给孩子的坚定信念。] Trong đầu có trí thức còn hơn trong tay có kim tiền (Từ nhỏ phải rót vào đầu bọn trẻ quan niệm như vậy).\n\n275 风暴使树木深深扎根。[感激敌人,感激挫折!] Phong ba giúp cho cây bám rễ sâu chắc. (Cám kích kẻ thù,cảm kích khó khăn).\n\n276 心之所愿,无所不成。[坚持一个简单的信念就一定会成功。] Trong lòng có sẵn ý nguyện thì không việc gì không thành.(Kiên chì một niềm tin đơn giản sẽ nhất định thành công)\n\n277 最简单的回答就是干。[想说流利的英语吗?那么现在就开口!心动不如嘴动。] Cách trả lời đơn giản nhất là “làm”. (Bạn muốn nói tiếng Anh thật lưu loát phải không? Vậy thì hãy mở miệng nói đi! Lòng nghĩ không bằng mở miệng nói).\n\n278 凡事必先难后易。[放弃投机取巧的幻想。] Phàm việc gì cũng trước khó sau dễ. (hãy bỏ mộng tưởng đầu cơ trục lợi)\n\n279 伟大的理想造就伟大的人 Lý tưởng lớn sẽ tạo lên vĩ nhân.\n\n280 天助自助者。) Trời sẽ giúp những người biết tự giúp mình.\n\n281 实践长才干。 Học từ trong thực tiễn lao động.\n\n282 东好西好,还是家里最好。 Đông tốt, tây tốt, vẫn không tốt bằng nhà mình\n\n283 三个臭皮匠,顶个诸葛亮。 Hai cái đầu bao giờ cũng hơn một cái đầu\n\n284 行路有良伴就是捷径。 Đi đường mà có bạn tốt thì như đi đường tắt.\n\n285 滴水穿石。 Nước chảy đá mòn.\n\n286 不经灾祸不知福。 Chưa từng bị họa chưa biết thế nào là phúc.\n\n287 迟做总比不做好;晚来总比不来好。 Muộn còn hơn không.\n\n288 无热情成就不了伟业。 Không có sự nhiệt tình không làm lên sự nghiệp lớn.\n\n289 行动比语言更响亮。 Hành động có tiếng vang hơn mọi lời nói.\n\n290 只有死人才不犯错误。 Chỉ có người chết mới không phạm lỗi lầm.\n\n291 伟大始于渺小。 Cái vĩ đại bắt đầu từ những cái bé nhỏ.\n\n292 事实从来不怕调查。 Sự thực trước giờ không biết sợ điều tra.\n\n293 舌无骨却能折断骨。 Lưỡi không xương nhưng có thể bẻ gãy xương.\n\n294 勇敢的尝试是成功的一半。 Thử nghiệm của dũng cảm là một nửa thành công.\n\n295 困难坎坷是人们的生活教科书。 Sự khó khăn lận đận là cuốn sách giáo khoa của cuộc sống.\n\n296 人就是人,是自己命运的主人。 Người tức là chủ nhân của vận mệnh bản thân.\n\n297 人必须相信自己,这是成功的秘诀。(卓别林) Phải tin vào chính mình,đó là bí quyết của thành công.(Charles Chaplin卓别林 )\n\n298 实力永远意味着责任和危险。 Thực lực mãi mãi có nghĩa là trách nhiệm và nguy hiểm.\n\n299 合理安排时间就是节约时间 。 Sắp xếp thời gian hợp lý là tiết kiệm thời gian.\n\n300 要选择行动的一生,而不是炫耀的一生。 Phải lựa chọn một đời hành động, chứ không phải một đời khoe khoang.\n\n301 只有一种成功,那就是能够用自己的方式度过自己的一生。 Chỉ có một loại thành công, đó là dùng cách của chính mình để sống hết cuộc đời mình.\n\n302 钱财不是供人膜拜的,而是供人使用的。(卡尔文•柯立芝) Tiền tài không phải để cho người quỳ lạy, mà là để cho người sử dụng.(Calvin Coolidge)\n\n303 生活是一所学校,里面充满各种选择. (贝歇特) Cuộc sống là một trường học, ở đó có tràn ngập sự lựa chọn. (Bechert)\n\n304 圆圆钱币,滚走容易。 S. Aleichen 阿雷钦 Đồng tiền tròn sẽ lăn đi dễ dàng. (S.Aleichen)\n\n305 没有什么比独立自由更可宝贵的了。[越南] Ho Chi Minh胡志明 Không có gì quý hơn độc lập tự do. (Hồ Chí Minh).\n\n306 行乞者不得有选择。(希伍德 ) Kẻ ăn mày không được có lựa chọn.(Heywood )\n\n307 没有玫瑰花是不长刺的。 Ray 雷 Không có hoa hồng không mọc gai. (Ray)\n\n308 时间不等人。Scott 斯科特 Thời gian không đợi chờ ai cả. (Scott)\n\n309 时间就是金钱。Benjamin Franklin富兰克林 Thời gian là vàng bạc. (Franklin)\n\n310 爱,统治了他的王国,不用一枝利剑. Herbert 赫伯特 Tình yêu thống trị vương quốc của anh ta rồi, thì không cần dùng đến một thanh kiếm sắc.\n\n311 人人为我,我为人人。[法] Dumas pére大仲马 Mọi người vì mình,mình vì mọi người.\n\n312 易得者亦易失。 Hazlitt赫斯特 Có được dễ dàng, thì mất cũng dễ dàng.\n\n313 手中的一只鸟胜于林中的两只鸟。Heywood 希伍德 Một con chim ở trong tay còn hơn hai con chim ở trong rừng.\n\n314 最难过的日子也有尽头。 Howell 贺韦尔 Ngày khó khăn nhất cũng có đầu kết.\n\n315 胜利是不会向我们走来的,我必须自己走向胜利。 — 穆尔 Thắng lợi không đi tới chỗ chúng ta, chúng ta phải tự đi đến phía thắng lợi. (M.Moore )\n\n316 生命不止,奋斗不息。 — 卡莱尔 Cuộc sống không ngừng, phấn đấu không nghỉ. (Thomas Carlyle )\n\n317 生活没有目标,犹如航海没有罗盘。– 罗斯金 Cuộc sống không có mục tiêu,cũng như đi biển không có la bàn. (John Ruskin )\n\n318 卓越的天才不屑走旁人走过的路。他寻找迄今未开拓的地区。 Thiên tài trác việt không thèm đi đường người bên cạnh đã đi, anh ta tự tìm đến những nơi mà tới nay chưa ai khai phá. (Lincoln )\n\n319 人往高处走,水往低处流。 Người tìm lên chỗ cao, nước chảy vào chỗ trũng.\n\n320 旁观者清。Smedley 斯密莱 Người ngoài cuộc thì sáng.\n\n321 伟大的人物总是愿意当小人物的。R. W. Emerson 爱默生 Nhân vật vĩ đại thường bằng lòng làm một người nhỏ bé.\n\n322 生活只是由一系列下决心的努力所构成。T. Fuller 富勒 Cuộc sống chỉ là do hàng loạt những nỗ lực hạ quyết tâm tạo thành.\n\n323 目标决定你将成为为什么样的人。 Julius Erving欧文 Mục tiêu sẽ quyết định tương lai bạn là người thế nào.\n\n324 光勤劳是不够的,蚂蚁也是勤劳的。要看你为什么而勤劳。 H. D. Thoreau梭罗 Chỉ cần cù vẫn chưa đủ,con kiến cũng cần cù đó thôi. Phải xem vì sao mà cần cù (siêng năng)\n\n325 人类所有的智慧可以归结为两个词 — 等待和希望。 Alexandre Dumas Pére大仲马(法国作家) Tất cả trí tuệ của loài người có thể đúc kết bằng hai từ: đợi chờ và hy vọng.\n\n326 豁达者长寿。(英国剧作家 莎士比亚. W.) Kẻ độ lượng thì sống lâu.(William Shakespeare , British dramatist)\n\n327 世间最好的调味品就是饥饿。达•芬奇 Thứ gia vị ngon nhất thế gian chính là đói.(da Vind)\n\n328 健康是人生第一财富。(美国思想家 爱默生. R. W.) Của cải số một của đời người là sức khỏe.\n\n329 早睡早起会使人健康、富有和聪明。(美国总统 富兰克林. B.) Ngủ sớm, dậy sớm sẽ khiến người khỏe mạnh, giàu có và thông minh.\n\n330 最感甜蜜的休息是在工作圆满完成之后。―奥勒利乌斯 Sự nghỉ ngơi dễ chịu nhất là sau khi hoàn thành công việc một cách mỹ mãn.\n\n331 别人为食而生存,我为生存而食。Socrates 苏格拉底 Người ta ăn để mà sống, còn tôi sống để ăn.\n\n332 “一个人可以失败很多次,但是只要他没有开始责怪旁人,他还不是一个失败者。\n- 巴勒斯\n” Một người có thể thất bại nhiều lần, nhưng chỉ cần anh ta không bắt đầu trách cứ người bên cạnh, anh ta vẫn không phải là kẻ thất bại. (Burroughs )\n\n333 强者能同命运的风暴抗争。 — 爱迪生 Kẻ mạnh là kẻ có thể chống lại được phong ba của vận mệnh.(Thomas Addison )\n\n334 不管追求什么目标,都应坚持不懈。 Bất luận là theo đuổi mục tiêu nào, cũng phải kiên chì đến cùng.\n\n335 不要害怕你的生活将要结束,应该担心你的生活永远不会真正开始。 — 纽曼 Đừng lo lắng cuộc sống của bạn sẽ kết thúc,nên lo lắng cuộc sống của bạn mãi không chính thức bắt đầu. (J.H. Newman )\n\n336 随着年龄的增长,我们并不变得更好也不变得更坏,而是变得更象我们自己. Cùng với sự gia tăng của tuổi tác, chúng ta không trở thành càng tốt, cũng không trở thành càng xấu, mà trở thành càng giống chính chúng ta hơn.\n\n337 没有学院和大学的帮助,人生本身也正在变成一所高等学府。 Thomas Alva Edison 爱迪生 Không có sự giúp đỡ của học viện hay trường đại học nào cả, đời người bản thân nó cũng đang dần biến thành một trường học lớn.", "replies": [ "你最不喜歡聽的話,往往就是你最應該聽的。 Những lời bạn không thích nghe nhất lại chính là những lời bạn nên nghe nhất => cái này có lẽ đang ám chỉ mình đây, phải cố nghe thôi \n", "đọc bài nàu tốn time quá chừng,\nnhưng công nhận toàn câu hay ", "toan caau hay wa ban ui", "Khi bạn có biểu hiện như một con nhím xù lông nhọn sẵn sàng gươm súng, thì người khác cũng sẽ không chút nể nang ăn miếng trả miếng với bạn\n\nGiá như câu này có sớm hơn để dành cho một bạn cũng từng định \"nhím xù lông\" với mình \n", "如果人不會犯錯的話,鉛筆上面也不會有那塊橡皮擦了。 Nếu có thể không phạm sai lầm, thì một đầu cây bút chì chẳng gắn thêm cục tẩy làm gì...\n=> Câu này tâm đắc nhất!!", "thank bạn nhé , m rất thích những câu nè", "Đọc cái này hơi tốn thời gian", "dài quá @@", "hay quá thank bạn", "Hay quá. Cảm ơn chủ top nhá", "Nhiều câu hay phết nhỉ. Mỗi tội nhìn chữ thấy nản ghê :3", "hay , cam on pan", "nhiều câu hơn thì bạn vào đây cũng có này h\ncó hẳn 1500 câu chuyện đó bạn nhé\n\n\n\n\n\n", "Hay lắm bro ơi ^.^" ] }
kenhsinhvien
_doc
0273cc2032461f35948285fc0afa0253
1
[ "replies.keyword" ]
{ "item_id": "0273cc2032461f35948285fc0afa0253", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/tro-choi-hoi-that-noi-that.13007/page-45", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Ngôi Nhà Chung", "category_name": "KSV Gameshow", "datetime": "25/12/2010", "title": "Trò chơi hỏi thật nói thật ...", "post": "", "replies": [ "vì mình đang có 1 tình bạn như thế nhưng mình sợ nó sẽ ko dừng lại ở đó!", "bạn sợ bạn hay người kia không dừng lại", "có lẽ là người kia!Vì mình đã từng mất rất nhiều thứ mà mình cho là tình bạn giữa 2 người khác giới rồi! Nói thực mình rất sợ 1 ngày bạn ấy cũng nói ra với mình mấy lời ấy!", "chuyện tinh cảm thật khó!mình cũng đã ở tình trạng đó nhưng người không dừng lại là mình.Nhưng giờ chúng mình vẫn là bạn.", "Uhm! Mình cũng vậy nhưng sẽ ko còn là bạn thân nữa!Giữa bọn mình đã có những khoảng cách nhất định => mình sợ!", "uhm có lẽ vậy sẽ tốt hơn!", "Chào cả nhà.Em là thành viên mới. Mời các anh chị 18/6 này ra chỗ bạn em uống Trà Chanh ủng hộ nó khai trương nhé. góc phố Trần Nhân Tông cắt ngang Đồng Tháp Mười- TP Nam Định ý ạ. 7h tối. Thanks cả nhà nhìu :X\n", "Nam định á! XA lắm", "\n\njiji nói:\n\n\n\nchưa lần nào cả?\nBạn từng yêu ai mà người đó đã có người yêu chưa?\n\nClick để xem tiếp...\n\nHi, mình rất thích một người bạn, lúc đó bạn ấy nói chưa có người yêu. Rồi mình vẫn giữ tình cảm đó. Đến một ngày, bạn ấy nói đã có người yêu và điều đó đã nằm trong giấc mơ từ lâu lắm rồi. Hi\n\n\n\njiji nói:\n\n\n\n@ K.Trang : có. có roài.\nBạn đã từng nằm mơ thấy người mình yêu và thức giấc trong ngỡ ngàng?\n\nClick để xem tiếp...\n\nHi, mình có nằm mơ thấy người bạn mình thích rồi. Nhưng trong giấc mơ vẫn là những người bạn bình thường, hi, không có gì lạ cả. Bạn ấy bây giờ rất vui vẻ, sức khỏe tốt, học tập cũng tốt. Mình chẳng phải lo lắng quan tâm gì nữa. Có lẽ mình sẽ chưa hết thích bạn ấy ngay được, nhưng mình không cố quên mà cũng chẳng cố nhớ. Vì cảm xúc ấy cũng mới chỉ là thích mà thôi. Trái Đất là hình tròn, hãy để cho yêu thương tự tìm đến nhau. Hi\n\n@ijij: Hi, mình đăng nhập vào rồi khi tắt máy mình không thoát ra nên nhiều khi trên trang chủ điễn đàn các bạn thấy mình onl mà không có mình đâu. Hi, chúc mọi người một buổi chiều thật dui dẻ nhan ", "Bạn nào bị thi trượt chưa?", "Chưa\nbạn đã từng thik bao nhiêu ng` rồi", "Chẳng thích ai cả, con người bây giờ khác xưa lắm \nBạn khiến ai buồn bực chưa?", "rất nhiều! Đếm ko xuể\nBạn đã bao giờ bị người ta cho leo cây", "Có rồi. ba mình\nbạn đã bao h tuyệt tình chưa?", "Tuyệt tình là gì?", "rồi! Với thằng bạn thân nhất năm lớp 9\nCòn bạn?", "Các bạn đã vừa ăn xúc xích vừa nhai kẹo cao su chưa? ", "chưa, còn yêu đời lắm, chưa mún nghẹn chết kiểu ấy \n\nbạn có bao giờ đập đầu vào tường rồi hít đất chưa?", "??? chưa! Đau đầu chết\nBạn đã bao giờ bị phản bội?", "chưa lần nào...kể ra còn có phúc lắm \n\nBạn có bao giờ đi thi mà để quên phiếu báo danh không?" ] }
kenhsinhvien
_doc
2b65db4905bc54494d4f9372fc3ef24c
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "2b65db4905bc54494d4f9372fc3ef24c", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/10-loai-dong-vat-ky-la-nhat-duoc-phat-hien-nam-2010.14038/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Khám phá", "datetime": "10/1/2011", "title": "10 loài động vật kỳ lạ nhất được phát hiện năm 2010", "post": "10 loài động vật kỳ lạ nhất được phát hiện năm 2010\n(Dân trí) - Trong số 10 loài động vật kỳ lạ được phát hiện trong năm qua có loài thằn lằn sinh sản vô tính ở Việt Nam.\n\n\n{\n\n\n\n​ Một con bạch tuộc tía nằm trong số 11 loài có thể là mới lạ được phát hiện trong một chuyến thám hiểm vùng biển sâu ngoài khơi bờ biển Đại Tây Dương của Canada.​ \n\n\n​ Loài dơi ăn hoa quả có chiếc mũi hình ống kỳ quặc được các nhà khoa học phát hiện trong chuyến thám hiểm tại Papua New Guinea.​ \n\n\n​ Một loài ốc sên đuôi dài được phát hiện ở vùng núi cao trên đảo Borneo của Malaysia.​ \n\n\n​ Một loài khỉ mới với chiếc mũi hơi hếch được phát hiện ở Myanmar.​ \n\n\n​ Một loài cá ăn gỗ được tìm thấy trong vùng rừng Amazon trên sông Santa Ana ở Peru.\n\n\n\n​ Một con cóc có mỏ được các nhà khoa học phát hiện lần đầu tiên ở phía tây Colombia hồi tháng 9.​ \n\n\n​ Loài thằn lằn sinh sản vô tính chưa từng được giới khoa học biết đến trước đây vừa được phát hiện hồi tháng 11 tại Việt Nam.​ \n\n\n​ Một loài giun mực hình dáng kỳ lạ được phát hiện ở vùng biển nằm giữa Indonesia và Philippines trong khuôn khổ Thống kê sinh vật biển thế giới (Census of Marine Life).​ \n\n\n​ Một loài cá vây tay hồng sử dụng các vây để “đi bộ” dưới đáy biển hơn là bơi được tìm thấy ở vùng biển quanh thành phố Hobart trên đảo Tasmania, ngoài khơi Australia.​ \n\n\n​ Một loài đỉa mới được mệnh danh là \"vua đỉa\" của rừng nhiệt đới được phát hiện trong rừng Amazon tại Peru. Loài đỉa này dài tới 7cm và sở hữu những chiếc răng lớn.​ Theo MT​", "replies": [ "Con cá ăn gỗ sao nhìn giống con cá lau kiếng vậy", "ui, con bạch tuộc dễ thương wa!\nmà sao cá ăn gỗ lại sống đc trên cạn nhỉ?", "con bạch tuộc tía đẹp quớ\nThằn lằn Việt Nam cũng đẹp nữa", "Nhìn ghê ghê sao ấy " ] }
kenhsinhvien
_doc
0ab1cb0441266bb5aa0f5f24b419fae7
1
null
{ "item_id": "0ab1cb0441266bb5aa0f5f24b419fae7", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/bo-huc-nhau-tren-duong-choi-ga.14035/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Khám phá", "datetime": "10/1/2011", "title": "Bò húc nhau trên đường- chọi gà", "post": "\n\n\n\n \n\n\n\n\n\n", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
cfe1c9fab203ea2e12fbfe2e75ea539e
1
null
{ "item_id": "cfe1c9fab203ea2e12fbfe2e75ea539e", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/soup-tinh-yeu.14039/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Nhà hát", "datetime": "10/1/2011", "title": "Soup tình yêu", "post": "\n\n\n\n \n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n", "replies": [ "Dễ thương quá ! thích bài soup tình yêu..cute !!!!!!!!!!!!" ] }
kenhsinhvien
_doc
a70298cf2693a20be4333f7ce94b9f11
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "a70298cf2693a20be4333f7ce94b9f11", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/va-doi-khi-chung-ta-nen-chap-nhan.14036/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Suy ngẫm", "datetime": "10/1/2011", "title": "Và đôi khi chúng ta nên chấp nhận", "post": " (ko bít bài này có ai post chưa? Nếu có rùi thì cho small xl nhé và mong mod xóa giùm nhé!)\n\nTrong cuộc sống, có không ít khi bạn hụt hẫng hay thất vọng về 1 điều gì đó. Tuy nhiên, chính từ những điều đó mà bạn có thể rút ra cho bản thân mình nhiều điều rất có ích....\n\nĐôi khi bạn phải bị người ta cho leo cây đợi chờ vài lần để thấm hiểu cái cảm giác bực mình, lo lắng và hiểu rằng đừng nên dùng giờ dây thun với người khác,\n\nĐôi khi ai đó làm bạn bị tổn thương, phản bội hay lợi dụng bạn… để bạn có thể nhận ra ý nghĩa của sự thật, lòng chân thành và hơn thế nữa hiểu rằng tha thư không phải là 1 điều gì quá khó,\n\nĐôi khi bạn cũng phải bị sụt sùi, hắt xì vài cái, tự dưng điều đó sẽ giúp bạn biết lo lắng cho sức khỏe mình hơn, biết ăn uống và tập luyện điều độ hơn,\n\nĐôi khi phải mạo hiểm để biết rằng đích đến không còn xa. Rút lui ngần ngại ngay từ phút đầu tiên là bạn đang đánh mất cơ hội khám phá khả năng tiềm ẩn của mình,\n\nĐôi khi bạn cũng phải mất đi những đồ vật bình thường để hiểu được chúng không đơn thuần chỉ là những thứ vô tri, vô nghĩa. Mà đó là kỷ niệm, là tình cảm của người tặng gởi gắm, là nhân chứng của sự yêu thương! Để biết trân trọng giữ gìn hơn những thứ chỉ khi mất đi mới thấy quí giá,\n\nĐôi khi bạn phải bù đầu bù cổ với những công việc không kiếm ra được 1 tí giờ rảnh rỗi để bạn nhận ra không nên lãng phí thời gian. Vì nó là một trong những thứ hiếm hoi duy nhất không trở lại bao giờ,\n\nĐôi khi bạn cũng phải bị vấp té vài lần để có thể tự dặn mình phải cẩn thận hơn trong tất cả mọi chuyện, để tránh không phạm phải sai lầm như thế 1 lần nữa. Và quan trọng hơn, để biết rằng mình vẫn còn đủ bản lĩnh để đứng lên,\n\nĐôi khi phải bị 1 điểm 3 đẻ biết chủ quan và lười biếng luôn chực chờ lôi tuột ta xuống dốc và để dặn mình không bao giờ được ngừng cố gắng dù chỉ trong ý nghĩ,\n\nĐôi khi người ta ghét bạn, quay lưng với bạn để chợt nhận ra rằng thương 1 người không phải là dể. Vì vậy hay để trái tim lên tiếng nếu bạn thực sự thương yêu ai đó,\n\nVà đôi khi bạn phải chấp nhận và nhìn nhận với tất cả những cái “đôi khi” để tạo được bản lĩnh sống cho mình trong cuộc sống.\nST", "replies": [ "\nĐôi khi phải bị 1 điểm 3 đẻ biết chủ quan và lười biếng luôn chực chờ lôi tuột ta xuống dốc và để dặn mình không bao giờ được ngừng cố gắng dù chỉ trong ý nghĩ,\ntrùng hợp thế \n", "Mình thấy thích bài này\n", "Thanks for sharing!", "\n\ntieuMozart nói:\n\n\n\nThanks for sharing!\n\nClick để xem tiếp...\n\ndĩ nhiên phải có thất bại mới thành công chứ có ai sinh ra mà làm việc gì cũng được đâu. chấp nhận thất bại để rút kinh nghiệm" ] }
kenhsinhvien
_doc
c55330d4e0f64a42e2fab569a257c352
1
[ "post.keyword", "replies.keyword" ]
{ "item_id": "c55330d4e0f64a42e2fab569a257c352", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/dont-cry-xu-xu-xu-xu-dung-khoc.14025/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Phòng truyện", "datetime": "10/1/2011", "title": "Don't cry, xu xu! - ...xu xu, đừng khóc ,..", "post": "Tác giả: Sakuravn \n\nchương 1 \n\ntôi có 1 cái tên đẹp – Trường Xuân, \ntheo ba tôi, có nghĩa là một mùa xuân dài, mà mùa xuân thì luôn vui và hạnh phúc.\ncũng có ý nghĩa chứ nhỉ..\nthế mà rất ít người gọi tôi bằng cái tên đẹp ấy, mà thay vào đó,\nhọ gọi tôi là…Xu khờ.\n\nthực ra thì, tôi có tên ở nhà là Xu Xu – mẹ tôi gọi thế cho dễ thương ấy mà,\ncòn chữ khờ là vì…tôi khờ thật. \ntôi cũng ko biết tại sao nữa, nhưng ai cũng nói như vậy,\nthì chắc là như vậy rồi. T___T\n\nvì khờ nên tôi hay bị kẻ khác bắt nạt, chỉ trừ người thân của tôi.\nhồi học tiểu học, tôi luôn là đứa bị phạt trong các trò chơi,\nví dụ nếu chơi trò Cá sấu lên bờ, thì tôi là cá sấu,\ncòn nếu là trò nhảy dây thì tôi sẽ phải cầm dây, còn đầu kia thì cột vào góc cột…\nnhững khi thấy con gái mình cứ bị thua hoài và chịu phạt hoài,\nba tôi đâm ra cáu..\n\n“nghỉ chơi đi, để đứa khác nó chịu!!”\n“nhưng mấy bạn bảo có con chơi mới vui mà…”\n“trời ơi, con gì mà khờ thế ko biết.”\n\nđó là câu tôi nghe rất quen thuộc, đến nỗi chỉ mới nghe “trời ơi”,\nlà tôi biết ba, mẹ, hay ông nội sẽ nói gì tiếp theo ^-^\nmà khờ cũng đâu có sao đâu hen, miễn là tôi vẫn thấy vui, vẫn thích chơi với mọi người,\nhọ có bắt nạt tôi thì họ cũng là bạn tốt, họ vẫn chia quà bánh cho tôi ấy chứ..\n\nnăm tôi 7 tuổi, có 1 gia đình nọ dọn đến ở gần, ba nói,\nlà gia đình bạn thân của ba.\ntừ khi đó, tôi có 1 “người bảo vệ” – tên là Khánh Đường, \nnhưng cũng như tôi, ở nhà cậu ấy được gọi là Đu Đu.\nXu Xu và Đu Đu ^0^\nmẹ tôi bảo, Đu Đu sẽ chơi với tôi, ko để tôi bị bọn con nít khác ăn hiếp..\n\nquả thực, từ hồi có Đu Đu nhập bọn, cậu ấy bênh vực tôi nhiều,\nbọn trẻ kia cũng hết cách bắt nạt tôi,\nthậm chí, Đu Đu còn bắt nạt lại bọn họ nữa..\nĐu Đu thật là oai phong ^-^\noai phong với cả tôi…!!\n\n“Đu Đu, chờ với!”\n“Này! Mày đừng gọi tao như vậy, bọn nó nghe thì chếttt!! mày nhỏ hơn tao 7 tháng, nên gọi tao là Ca Ca nghe chưa!”\n“Hổng hiểu…”\n“Nói tóm lại là phải gọi như tao bảo, khỏi hiểu cũng được”\n“nhưng tên Đu Đu dễ thương mà..”\n“dễ thương cái con khỉ!”\n\nvà vì thế, trước mặt bọn trẻ khác, tôi phải gọi Đu Đu là Ca Ca,\ncòn khi chỉ có 2 đứa, tôi lại thích gọi cậu ấy là Đu Đu…\nban đầu thì Đu Đu Ca Ca có nổi giận, \nla lối um sùm, nhưng về sau nghe quen, hắn cũng thôi ko kêu ca thêm.\n\nkhi chúng tôi vào cấp 2, mẹ tôi ko cho Đu Đu gọi mày tao với tôi nữa,\nmà hãy gọi là “tớ với cậu” T__T\nba tôi cũng ko quên dặn dò Đu Đu nhớ coi chừng,\nđừng để tôi bị bạn bè chơi xấu hay ăn hiếp…\nnhưng mà Đu Đu lớn lên thì đã chán chơi với tôi, \nhắn thích đi la cà với mấy tên bạn lêu lổng hơn.\ncó lần tôi đội mưa về nhà, vì Đu Đu lấy mất cái áo mưa màu đỏ của tôi để chơi trò đấu bò tót.\n+____+\ntôi bị cảm lạnh phải nghỉ học mất 2 ngày,\ncòn Đu Đu thì bị ba mẹ cậu ấy mắng và đánh cho 1 trận,\nphạt phải chép bài cho tôi..\n\nĐu Đu sang nhà, mang tập chép trong lớp về cho tôi xem,\nchữ cậu ấy xấu kinh khủng, chắc tôi bị mất điểm vở sạch rồi.. hic hic\n\n“khỏe chưa?”\n“bớt rồi.”\n“mai đi học được ko, tớ qua chờ Xu.”\n“uh. được..”\n“à…xin lỗi hén.”\n\nkhi cậu ấy nói câu xin lỗi, mặt cậu ấy cứ cúi gầm, hai lỗ tai thì đỏ như gấc.\ntôi cười toe tóet, vì tôi đâu có trách gì Đu Đu đâu..\n\nSau hôm đó, Đu Đu để mắt đến tôi nhiều hơn, có lẽ cậu ấy sợ tôi lại có chuyện,\nvà mình lại phải chịu phạt nữa..\nchỉ khi đưa tôi về nhà an toàn xong, Đu Đu mới đi chơi với bạn,\ncả giờ ra chơi, Đu Đu cũng dắt tôi theo, ko cho tôi chơi nhảy dây hay đánh đũa với bọn con gái,\nmà bảo tôi hãy chơi bắn bi, lò cò, đá cầu với cậu ấy và đám con trai.\ntôi ko chơi được mấy trò này, nên chỉ ngồi bó gối xem cậu ấy..\nĐu Đu học bình thường nhưng lại chơi rất giỏi… \ncòn được bạn bè kính nể, luôn làm “lãnh đạo” của họ\ntôi thật là ngưỡng mộ Đu Đu. ^__^\n\ntuy nhiên, Đu Đu cũng hay làm tôi khóc, đặc biệt là lần nọ..\n\nĐu Đu chơi ô quan nhưng lại bỏ 2 viên vào 1 cửa, để ăn Ô Quan lớn,\ntôi ngồi ngoài xem nên thấy hết, nhưng bọn bạn thì ko,\nvì vậy tôi khều Đu Đu hỏi..\n\n“Ca Ca bỏ 2 viên vào ô này kìa, lộn rồi, đâu ăn được Quan Lớn?”\n\nthế là mấy đứa kia la toáng lên – “thằng Đường ăn gian!!”,\nrồi nhất định bắt Đu Đu trả 4 bịch nước Cocacola – phần cược của trò chơi.\n\nĐu Đu rất giận tôi, cậu ấy trông vô cùng hung dữ…\n\n“Đồ Ngu!”\n\nCậu ấy quát rất to, làm tôi sợ chết khiếp, mặt tôi xanh như tàu lá.\n\n“Tao ko chơi với con khờ như mày nữa!!”\n\nVà cậu ấy bỏ đi, mặc tôi đứng ôm 2 chiếc cặp - của tôi và của Đu Đu, \ntôi khóc liền 1 hơi, khóc tức ta tức tưởi,\ncứ thế nước mắt ngắn dài, tôi đi về nhà, chui vào phòng và đóng kín cửa…\nông nội hỏi nhưng tôi ko nói gì, cứ ôm gối mà khóc.\n\nChương 2\n\nmấy hôm sau, ở xóm hay vào lớp, tôi đều ko thèm nhìn mặt Đu Đu,\ncậu ấy cũng chẳng bận tâm, coi như ko có tôi, ko quen tôi..\ncứ như vậy đến ngày thứ 4, tôi bị 2 thằng nhóc lớp bên cạnh bắt con thằn lằn dí vào mặt,\ntôi sợ lắm, nên cứ hì hục mà chạy…\n\nbỗng Đu Đu xuất hiện như 1 vị cứu tinh,\ncậu ấy lấy đá ném vào 2 tên kia, rồi còn dõng dạc nói\n\n“Tụi bây mà đụng đến Xu Xu là coi chừng tao đó!”\n\nnhờ vậy mà chúng tôi ko giận nhau nữa, coi như huề,\ncó điều Đu Đu căn dặn rằng, khi cậu ấy đang chơi thì đừng có nói gì hết.\nvà tôi đồng ý…\n\nmấy nhỏ trong lớp cứ nói rằng, “con Xu rồi sẽ lấy thằng Đường làm chồng”,\nrồi bọn họ cười hô hố lên..\ntôi đâu có thấy gì đáng cười, nếu mà có lấy Đu Đu làm chồng thật,\nthì cũng tốt thôi, cậu ấy luôn bảo vệ tôi mà.\nđổi lại tôi giúp Đu Đu làm bài kiểm tra Toán..\n\nÀ còn chuyện này cũng lạ lạ, mặc dù tôi là Xu khờ,\nnhưng tôi lại luôn được 10 điểm môn Toán và Lý\nhầu như ko có lần nào dưới 9 điểm cả..\n\nba Đu Đu làm ở trường Giáo dục gì đó, bảo ba tôi đưa tôi đi test IQ thử xem,\nông nội tôi nói đưa đi làm chi cho xấu hổ T___T,\nnhưng cuối cùng thì ba cũng đưa tôi đi test..\n\n“127! con gái anh thuộc nhóm cực kỳ thông minh!”\n“Cái gì??”\n\ntôi còn nhớ rõ mặt ba tôi giống như vừa được người ta báo trúng số,\ntrong khi mình ko hề mua vé số vậy…\nông bác sĩ kiểm tra IQ nhìn tôi gật gù,\nnói rằng ít ai ở độ tuổi 13 đạt được chỉ số cao như vậy lắm.\n\n“ông có lộn ko? nó khờ lắm, y như bị bệnh kém phát triển trí tuệ vậy!” T_T\n“chỉ là phản ứng cư xử thôi, ko có liên quan đến trí tuệ. cô bé có tư duy logic và đầu óc nhạy bén hơn người bình thường nhiều..”\n\nlần đầu tiên tôi thấy hãnh diện vô vàn… ^0^\nĐu Đu cũng đi test nhưng kết quả chỉ có 89 ^^\nvà cậu ấy quê quê, trề môi nói tại tôi…may mắn (???)\n….\ntừ sau đó ba tôi vác cái kết quả IQ đi khoe khắp xóm,\nbảo rằng, “con Xu khờ nhà tui là thần đồng đó nghen”, ặc ặc..\ncả ông nội cũng tự hào, vỗ ngực – “dòng họ nhà ông mày mà..!”\nchắc là vậy…\n\nnhờ “dòng họ nhà ông” mà năm lớp 11, tôi thi đậu 1 suất học bổng\nlớp chuyên ban A tại trường Trung Học Quốc Tế Grand gì đó \n– 1 trường của nước ngòai đầu tư, nên toàn dân khá giả học ko àh.\nthực ra, thầy dạy Toán bảo tôi thi thử cho biết thôi, ai ngờ lại giật giải,\nnên ba tôi quyết rút tên tôi khỏi trường Gia Định đang học để chuyển qua Grand School..\nđiều đó có nghĩa là tôi ko được học chung với Đu Đu nữa.\n\nai sẽ bảo vệ tôi đây, huhu…\n\n“hay Đu Đu chuyển qua học với tớ nhé?”\n“Thôi, nhà tớ ko có nhiều tiền vậy.”\n“nhưng tớ phải học ở đó 1 mình sao?hic hic”\n“17 tuổi chứ có phải hồi bé đâu, ráng tự lo đi. tớ đâu phải là cận vệ của cậu!”\n\nĐu Đu nói thế nhưng ánh mắt của cậu ấy cũng buồn rười rượi,\ntôi giơ tay hứa là \n“sau này sẽ học dở đi để bị đuổi khỏi trường đó, về lại trường mình học chung với cậu”\n\nĐu Đu cười khè khè, nói – “đồ khờ”\n\nHắn mắng tôi như vậy chắc cả nghìn lần rồi ấy\nnhưng tôi ko còn giận nữa, chỉ cười thôi, vì quen rồi mà…\n\n[TRƯỜNG QUỐC TẾ GRAND SCHOOL]\n\nmặc dù cũng mặc 1 loại đồng phục với mọi học sinh khác, \ntôi vẫn trông thấp kém hơn bọn họ, vì tôi ko có ipod, ko có cellphone,\ncũng ko có giày Converse hay quần Abercombie…\n\nvì thế, tôi trở thành kẻ ngòai cuộc, 1 con nhà quê, vừa quê vừa khờ,\ndù cho tôi sống ở Sài Gòn từ hồi bé…\nlớp học mới sang trọng gấp mấy lần lớp cũ, có camera và máy lạnh nữa,\nthật là tiện nghi làm sao..\n\n“Hôm nay lớp mình có 1 bạn mới – bạn này vừa nhận học bổng do thầy Hiệu trưởng trường ta đích thân tuyển chọn.”\n\ntiếng vỗ tay vang lên nhưng mặt ai cũng tỏ ra dò xét, \ncô giáo chủ nhiệm ngoắc tôi lại và bảo tôi hãy tự giới thiệu đi.\n\n“Tớ tên là Trường Xuân.”\n\nko ai vỗ tay hay nói gì, tôi cúi mặt run run, mồ hôi bắt đầu túa ra,\nĐu Đu ơi..\n\n“Chào, Trường Xuân. Ở đây còn chỗ trống nè!”\n\nGiọng 1 bạn nữ cất lên và cô giáo cũng vỗ vai tôi\n“uh, Xuân, em đến ngồi cạnh Hương Kim nhé.”\n\nHương Kim vẫy tay với tôi, đó là 1 cô bạn khá dễ thương, đôi mắt to tròn và long lanh,\ntóc cô ấy cột thành đuôi gà, lúc lắc phía sau trông hay hay..\ntôi xuống chỗ ngồi của mình và nói lí nhí với Kim\n\n“cảm ơn nhé.”\n\ncô ấy mỉm cười rất thân thiện, người bạn đầu tiên của tôi ở đây.\ncòn người bạn thứ hai, sau 2 ngày mới bắt chuyện với tôi.\n\nChương 3\n\nkhi tôi đang cắm cúi đọc Nữ hòang Ai Cập, quyển truyện tranh yêu thích,\nthì có 2 phong chocolate được ném lên bàn cái phịch,\ntôi ngẩng đầu dậy,\ncậu ấy ngồi trước mặt tôi – 1 anh bạn có sống mũi cao và tóc thì vuốt keo xì tin,\nnói hất hàm “Ăn đi.”\n\n“Ăn cái này á?”\n“Chứ ko lẽ ăn tôi?”\n“Nhưng sao lại cho tớ?”\n“có dư thì cho.”\n“vậy hả? cám ơn.”\n\nnói xong tôi lấy 2 thanh chocolate đặt sang 1 bên và cúi xuống tiếp tục đọc..\nđược chừng 20 giây, cậu bạn nọ lại giật quyển truyện của tôi,\n\n“sao ko ăn??”\n“thì để lát về ăn…”\n“tôi muốn bạn ăn ngay!”\n\ncậu ấy cứ nhìn tôi trừng trừng, và vì sợ,\ntôi lột thanh chocolate ra và bỏ vô miệng nhai chóp chép.\n\n“ngon ko?”\n“Ko…”\n“SAO KHÔNG??Chocolate ngoại mà ko ngon à?”\n\n*___* lại có 1 người đang bắt nạt tôi..\n\n“uh..ngon..”\n“sao lúc nãy bảo ko bây giờ bảo là ngon?”\n“thì tại cậu muốn tớ nói ngon.”\n\nhai mắt cậu ấy sững ra như 2 hòn bi trong vắt, \nrồi lại phì ra cười có vẻ như thích thú lắm..\n\n“bạn nghe lời quá nhỉ?”\n“…”\n“biết tên tôi chứ?”\n“Ko..”\n“ko biết thật à?”\n“Ko..”\n“Đoán đi ^-^”\n\nrồi cậu ta khoanh tay trước ngực, đứng dậy,\nbúng tay 1 cái rồi đặt bàn tay lên vai tôi,\n\n“cho gợi ý nhé, tên của 1 con vật oai phong!”\n\ncon vật oai phong à?\ncon hổ? sư tử? hay là đại bàng?\nnhưng tại sao tôi phải đoán tên cậu ấy làm gì..\nchỉ việc hỏi Kim là ra ấy mà. ^o^\n\n“cậu ngồi bàn trước tên gì Kim hen?”\n“Ai?”\n“Cái cậu ngồi đây này.”\n\ntôi chỉ tay lên chỗ trước và Kim nhìn tôi cười khúc khích.\n\n“Xuân cũng thích cậu ấy rồi à?”\n“huh?”\n“nhưng Long là hot boy đó, khó mà lọt vào mắt cậu ấy được à.”\n“là sao?”\n\nKim cười và ko nói nữa, cô ấy lấy bút ra làm bài,\ntôi thật ko hiểu lắm lời Kim nói,\nnhưng mà thôi cứ biết cậu ấy tên Long là được rồi,\nLong là con rồng, cũng oai phong thật.\n\n….Giờ ra về…\n\n“này, biết tên tôi chưa?”\n“Long.”\n“Sao biết? Có hỏi ai ko?”\n“Có, hỏi Hương Kim!”\n\n“Chòy! Trớt quớt, sao ko đoán???”\n“Đoán ko ra.”\n\ncậu ấy cau mặt hơi thất vọng nhưng rồi cũng mỉm cười.\n\n“mai gặp,hen.”\n\ntôi chưa mở miệng nói gì thì cậu ấy nhảy ra khỏi ghế \nvà bước chân sáo tung tăng với 2 cậu bạn nữa..\ntôi chỉ việc đi bộ ra cổng và lên xe búyt của trường đưa rước.\ncó vài đứa khác hoặc tự đi xe máy, hoặc có bố mẹ đón bằng ô tô\ntrông họ rất là sành điệu -__-\n…………\n“Việc học ở trường tốt ko con?”\n“Tốt ạ.”\n“Có nhiều bạn ko?”\n“Ko nhiều, chỉ có 1 bạn ngồi kế bên.”\nmẹ dừng tay lặt rau, ngó nhìn tôi kỳ lạ lắm,\nrồi tự nhiên thở dài…\n“khờ quá, sao ko kết nhiều bạn? hay con ngốc nên ko ai chơi với con?”\n\n“em à.”\nba tôi ngồi ngoài ghế salon lên tiếng nhắc,\nmẹ tôi im lặng cúi đầu và lại thở dài.\nhình như cái việc tôi có 1 người bạn là tệ lắm thì phải\nnhưng tôi chỉ đi học được 2 ngày thôi mà… \n\n", "replies": [ "Chương 4\n\n“này, có phải ít bạn là dở lắm ko?”\n“hả?”\n\nĐu Đu xoay cái rubít và nhăn như khỉ, nên có vẻ ko để ý đến\ncâu hỏi của tôi.\ncậu ấy “hả” nhưng rồi tiếp tục xoay xoay cái cục vuông 6 mặt đó\nmặc tôi cứ tha thẩn nghĩ ngợi\ncó lẽ mình phải làm quen thêm nhiều bạn nữa.\n\n“HURAYYYYYYYYY~~~~~”\n\nĐu Đu nhảy lên và la to sung sướng,\ncuối cùng cậu ấy cũng xoay được 6 mặt thành công…\ntôi vẫn buồn thiu.\nlúc này, Đu Đu mới quan tâm đến tôi.\n\n“sao thế?”\n“chẳng có gì.”\n“chẳng có gì là sao! nói xem!”\n“tớ đi ngủ đây.”\n\nko hỉêu sao tôi lại giận dỗi như thế, chỉ biết là\ntôi ko thích kể cho Đu Đu nghe nữa.\nkệ cậu ấy với cục rubít đó đi.\n>_<\n\n……………\nvới mục tiêu kết được nhiều bạn, \ntôi cố gắng tiếp cận vài đứa con gái ngồi cùng tổ \nvào giờ ra chơi.\n\nnhưng mà…\n\n“Bạn tên gì? Bạn có đọc truyện tranh ko?”\n“Ko,con nít à mà đọc truyện tranh?”\n“huh?..”\n\n……sau 1 ngày cố gắng,\ntôi vẫn ko hòa nhập được với nhóm nào cả, \nhọ chơi và nói những thứ quá xa lạ với tôi,\nnhư là Bi-Rain, dancing, và mỹ phẩm..\ncuối cùng tôi chỉ có thể ngồi ở chỗ của mình,\nchống cằm ngó ra cửa sổ và nhớ đến câu nói của mẹ…\n\n“HÙ~~!!”\nmột cái đầu ló ra trước cửa sổ và giơ 2 tay lên cười\nđó là Long…\n\n“Eh, bạn mới trong lớp của mày à?”\nngười bạn đi cùng Long vỗ vai cậu ấy và hỏi,\nLong gật đầu, cho tay vào túi áo và móc ra thanh kẹo,\nlại là chocolate, và đưa qua cửa sổ cho tôi.\n\ntôi lắc đầu, quay vào lớp.\n\n“Hey…này..!!”\n\ncó vẻ quê quê, Long chạy vào chỗ tôi, theo sau là anh bạn kia, \ndáng đi đủng đỉnh..\n\n“chưa ai từ chối chocolate của tôi đấy!”\n“nhưng tớ ko thích chocolate.”\n“con gái nào mà chẳng thích chocolate!”\n“tớ ko thích.”\n\ntiếng cười nho nhỏ của anh bạn nọ phía sau làm Long hơi nóng,\ncậu ấy dằn thanh chocolate xuống mặt bàn\n\n“nhận đi rồi muốn ném cũng được, tôi chỉ ko thích bị từ chối.”\n\nrồi cậu ta bỏ đi ra ngoài\nsau đó ko thấy Long vào lớp học nữa, cho đến hết buổi.\n\n“Long lại trốn học.” \n\nHương Kim nói nhỏ bằng giọng chán nản khi xếp tập vở vào cặp,\ntôi nhìn lên chỗ của Long, cặp sách của cậu ấy vẫn còn đó.\n\n“có vẻ như cậu ấy rất hay trốn học thì phải?”\n“uh. 1 tuần ít nhất 1 lần.”\n“ko bị kỷ luật sao?”\n“có chứ, nhưng đâu cũng hoàn đấy. Ba cậu ấy làm to mà.”\n\ntôi nhún vai, tiếp tục bỏ bút viết vào túi của mình,\nrồi 2 quyển sách, rồi… thanh kẹo của Long ban nãy..\n\n“Kim có thích chocolate ko?”\n“Ah..của Long hả?”\n“UH. Sao cậu ấy hay có chocolate thế?”\n“Của mấy đứa con gái tặng đó.”\n“tại sao?”\n\nKim cười tủm tỉm, lúc lắc 2 bím tóc, rồi bảo tôi rằng cô ấy ko ăn thanh kẹo đó.\ntôi đành cầm nó trên tay và ra về, vì bỏ vào túi sẽ bị chèm nhẹp,\nkinh lắm…\n\n…Khi tôi lên xe búyt,\ntôi thấy Long và 2 cậu bạn khác nữa ngồi ở cuối xe\nhọ đang chơi game bằng điện thoại di động và cười hô hố..\n\nthật là hư hỏng.\n\n“eh, cô bạn mới cùng lớp của mày kìa!”\n\ngiọng anh bạn hồi nãy lại vang lên khi tôi vừa ngồi xuống,\ntay tôi đổ mồ hôi, ko biết tại sao..\n\nko có chuyện gì xảy ra, cho tới khi tôi xuống trạm\ntôi nhận thấy Long cũng xuống theo, và đi phía sau tôi.\nvì cậu ấy ko gọi, nên tôi cứ đi thẳng và thấy run sợ,\nhic , sợ cái gì đó ko rõ nữa.\n\nai đó vỗ vai và nói “Xu Khờ!”\ntôi giật nẩy người và tay bóp thanh kẹo bẹp dí.\n\n\nChương 5\n\n“Gì vậy?”\n\nÔi trời, là Đu Đu!\ntôi mừng rỡ ôm cánh tay Đu Đu và kéo cậu ấy đi,\nhình như Long vẫn ở đâu đó phía sau.\n\n“có người theo dõi tớ!”\n“gì? theo dõi á?”\n“uh, vì tớ ko nhận kẹo của anh ta, anh ta nổi cáu!”\n“thằng nào ?”\n\nĐu Đu hỏi lớn nhưng tôi cứ thì thào thì thào,\nnhư thể sợ 1 băng nhóm mafia nào đó…\n\n“cậu ấy là con ông lớn, có băng đảng đó, trông sợ lắm”\n\ntôi cũng ko hiểu sao tôi lại có cảm giác “băng đảng” với Long,\nvì những gì tôi nghe được chỉ là ba của cậu ấy làm to mà thôi.\nnhưng cái việc Long trốn học thường xuyên và chơi với những người bạn bê bối,\ntôi đã tưởng tượng ra như vậy.\n\n“cậu gỡ tay ra coi nào! làm gì mà cứ bám tớ như ong bám mật vậy?”\n“hic.”\n\nĐu Đu đẩy tôi ra và quay xung quanh ngó dáo dác,\ntôi cũng nhìn ra sau… ko thấy Long đâu cả..\nchắc cậu ấy đã bỏ đi rồi.\n\n“cho dù là xh đen thì cũng có gì phải sợ? cậu càng sợ họ thì họ sẽ càng ăn hiếp cậu, biết chưa?”\n“uh…”\nthấy vẻ nghe lời chấp nhận của tôi,\nĐu Đu gật đầu hài lòng và chìa cánh tay ra – “đưa cặp sách đây”,\nvà đeo hộ tôi cái cặp táp nặng hơn 3kg.\n\n“cậu cầm cái gì trên tay vậy?”\n\nnghe hỏi, tôi mới nhớ đang bóp thanh kẹo trong tay,\ngiờ nó như…\n\n“như có bãi phân trên tay cậu.”\n\nT____T\n\n“Chocolate à?”\n“Uh.”\n“Cậu có thích ăn thứ đó đâu”\n“người ta cho tớ.”\n\nĐu Đu ko hỏi là ai, chỉ rút trong túi ra \ncái khăn tay sọc ca rô của cậu ấy, mà nó bẩn lắm rồi…\n\n“xòe tay ra coi.”\n\ntôi ngoan ngoãn xòe bàn tay tèm lem của mình cho Đu Đu,\ncậu ấy cầm lấy cổ tay tôi và giũ giũ mạnh để ném hết chất kẹo ra ngoài,\nrồi dùng chiếc khăn của mình lau cho tôi.\n\n“ai cho cũng lấy, đồ khờ.”\n………………\n\nĐu Đu đưa tôi về tới nhà,\nnhưng ko vào dù mẹ tôi bảo hãy ở lại ăn cơm,\nba tôi đang sửa cái bóng đèn, nghe vậy lại bảo mẹ tôi đừng kêu.\n\n“để nó về đi, nó còn đi làm thêm phụ thằng Hải”\n“phụ sao? Hải làm kỹ sư mà.”\n“phụ bên ngòai kiếm tiền. Hải nó sắp mất việc… XU! đi vào thay đồ đi, nghe lóm chuyện người lớn sao?”\n\ntiếng ba la lớn làm tôi hốt hỏang ù chạy vào trong phòng,\ntai vẫn văng vẳng câu “Hải nó sắp mất việc..”,\nba của Đu Đu.\n…\nbuổi tối sau khi học bài xong, tôi gọi điện cho Đu Đu,\nnhưng cậu ấy ko có ở nhà..\n\n“Xu hả cháu? Đu Đu nó chưa về.”\n“khi nào thì về ạ?”\n“chắc khuya…”\n\nrồi mẹ cậu ấy cúp máy, tôi còn nghe tiếng thở dài vương lại\ntrước khi tín hiệu đường dây bị ngắt.\nhình như nhà họ đang có khó khăn thì phải…\n………………………\n\nbuổi sáng tôi bảo ba hôm nay sẽ nhờ Đu Đu đưa đi ra trạm xe,\nrồi đứng ở ngã ba chờ Đu Đu mãi mà ko thấy cậu ấy ra,\n10 phút trôi qua và tôi gần như trễ giờ,\nsốt ruột tôi quay sang hướng nhà Đu Đu định tìm hắn.\n\n“đi đâu vậy?”\n\nĐu Đu kéo áo tôi và hỏi từ đằng sau,\nnét mặt có vẻ mệt mỏi.\n\n“ko..mà… hôm qua cậu về trễ à?”\n“uh, mẹ tớ có nhắn là cậu gọi. có chuyện gì ko?”\n“tớ muốn hỏi…..”\n“lên xe đi, trễ học bi giờ!.”\n\nnói xong Đu Đu hối tôi lên yên xe sau của cậu ấy,\nrồi chở tôi ra trạm xe búyt của trường đón\nvà vẫy tay chào khi tôi còn chưa hỏi được điều muốn hỏi..\ntôi chỉ kịp nói nhanh lúc Đu Đu vừa nhấn bàn đạp quay đi\n\n“chiều đón tớ nhé, tớ thèm ăn chè bà ba quáaa!!!”\n\nĐu Đu giơ tay làm dấu ok rồi đạp xe đi nhanh,\ncó lẽ cũng đã trễ giờ học của cậu ấy..\ntôi thở dài ngồi xuống và nghĩ ngợi về chuyện làm thêm của Đu Đu,\ncậu ấy chỉ mới 17 tuổi, làm gì được nhỉ.\n\n“ngồi cùng nhé.”\n\ntôi ngước lên và nhận ra anh bạn của Long, lớp cạnh bên.\ncao dong dỏng và hơi ốm, tóc mái trước dài phủ qua chân mày…\nđang nhếch môi cười nhìn tôi.\n\n\nChương 6\n\ntôi khẽ gật đầu rụt rè, và ngồi xích vào bên trong\nsự nhút nhát làm tôi ko để ý xung quanh còn nhiều ghế trống, \nsao cậu ta ko ngồi mà phải vào chỗ này?\n\n“bạn tên gì nhỉ?”\n“Xuân.”\n“ah há. Xuân… mùa xuân. đẹp đấy. tôi tên Lãm. tôi và thằng Long được gọi là cặp bài trùng 2 L. có nghe qua chưa?”\n“chưa.”\n“2L đội Karate mà ko nghe?”\n“Ko.”\n“Ah, quên, mới đến mà.”\n\ntôi rụt vai lại và chỉ mong xe tới trường sớm hơn,\nLãm hay Long gì thì cũng làm tôi sợ như nhau thôi.\nchỉ có Đu Đu là… đáng yêu…hihi….^_^\ntội nghiệp Đu Đu quá.\n……...\n\nbài kiểm tra môn Anh văn tôi chỉ được có 5 điểm.\ncũng may là ko dưới trung bình…\nhic hic. ông nội bảo những người thông minh ko có khiếu học Ngoại ngữ. ???\nchắc là vậy.\n\n“sao ít điểm vậy? ko làm được à?”\nLong quay xuống nhìn điểm số của tôi và hỏi\ncái giọng ko biết là đang quan tâm hay mỉa mai nữa\ntôi úp bài kiểm tra lại và nhét vào quyển sách,\n.. ko trả lời.\n\nbỗng cậu ấy giật phăng cuốn sách của tôi,\nvới 1 sức mạnh khủng khiếp..+_______+\n\n“ơ…này…..”\n\n“TRUONG XUAN!”\n\nthầy giáo gọi to tên tôi với giọng oang oang,\ntôi vội dứng đậy.\n\n“please answer sentence c, d - exercise five, page 45, …”\n“……”\n\nkhi thầy giáo ngước xuống nhìn tôi, \ntôi đang cố khều lưng Long nhè nhẹ để đòi lại quyển sách\nvì tôi ko biết câu c, d trang 45 là câu nào để mà trả lời.\n\n“where’s your book?”\n“…ya…my book…”\n\nLong trả ngay quyển sách cho tôi kèm 1 nụ cười cầu hòa,\nnhưng khi tôi cầm nó lên để đọc, thì tôi nhận ra\ncậu ấy đã khoanh câu trả lời sẵn trong đó.\n\nvà vì thế, tôi chỉ việc đọc theo đáp án ấy..\n\n“RIGHT! Good… how come you got bad marks for the test…abababcbabac…”\n\nthầy nói nhiều nhưng tôi ko hiểu được bao nhiêu, \nchỉ biết là cái gì đó liên quan đến bài kiểm tra…\nrồi thầy lại hỏi tiếp câu e, f, g.\n\ndĩ nhiên, tôi làm sai. \n…………\n\ncuối cùng thì việc Long trả lời giúp tôi trong sách cũng bị bại lộ,\nthầy giáo phạt 2 chúng tôi ở lại thư viện cuối giờ \nđể dịch bài luận dài 2 trang mới được về.\nT_____T\n\ncái điều đáng xấu hổ đó ko hiểu sao lại có nhiều người ganh ty O___0,\nvà họ còn bảo rằng tôi cố tình để bị phạt…gì nữa..\ntôi ko hiểu..\n\nnhưng đằng nào, tôi cũng phải ra ngoài phòng điện thoại,\nđể gọi về báo cho mẹ khỏi đón…\n\n“eh, đi đâu đó?”\n“gọi điện thoại…”\n“ko có mô-bai à?”\n“ko.”\n“lấy của tôi mà gọi này.”\n\nLong chìa cái điện thoại di động hiệu Sony Ecrisson của cậu ấy cho tôi\nvà cúi xuống cặm cụi chép chép trên trang giấy\ntôi nhìn cái điện thoại 1 lúc, rồi bước đi \ndù sao tôi cũng ko nên dùng tiền của người khác…\n\n“tôi đã bảo là lấy cái của tôi mà!”\n\nLong níu tay tôi lại và hơi gằn giọng,\nđôi mắt hơi bừng lửa làm tôi khớp thật sự…\n\n“tại sao…?”\n“đi ra đó mất thời gian lắm, làm nhanh còn về nữa!”\n\nvừa nói, Long kéo tôi ngồi xuống và nhét cái điện thoại vào tay tôi,\nrồi nhìn tôi chằm chằm…\ntrong sự lo sợ tôi bấm số máy nhà,\nvà áp lên tay nghe sau khi tránh ánh mắt của Long.\n\n“ông nội hả?”\n“Xu Xu ? chuyện gì đó?”\n“con về trễ… ông nhắn mẹ ko cần đón ở trạm xe..”\n“uh, mà sao về trễ?”\n“con cúp đây!”\n\ntôi vội bỏ điện thoại khỏi tai nghe và bấm nút cancel cuộc gọi.\nhic, nếu biết bị phạt chắc ông nội mắng cho té tát.\n“dòng họ nhà ông”..ặc ặc..\n……………\n\nLong dịch khá nhanh và chép liên tục vào trang giấy của mình,\ncòn tôi thì cứ cặm cụi mò từng chữ trong từ điển..\n\n“đây, chép đi.”\n\nLong đẩy tờ giấy trong đó có bài dịch của cậu ấy đã hoàn tất,\nsang chỗ tôi và nói ngắn gọn.\n==========\n\n\nChương 7\n\n“ko được.”\n“có gì mà ko được?”\n“thầy biết thì lại bị phạt nữa…..”\n“ko sao đâu. chép nhanh đi. tôi bảo đảm ko bị phạt nữa.”\n\ntôi vẫn lắc đầu và cố gắng tự mình dịch bài văn,\nnếu mà cứ để cậu ta làm giùm thì thể nào tôi chỉ có tệ hơn và tệ hơn..\n\n“rốt cục thì Xuân ngoan, hay là bướng đây?”\n\nLong tặc lưỡi, chống cằm nhìn tôi, \nmặc dù đã làm xong phần của mình nhưng cậu ấy vẫn ko chịu về.\ntôi mặc kệ và chỉ cố hì hục viết..\n…………\nsau 1 tiếng 20 phút, tôi cũng hoàn thành nhiệm vụ cùng cơn đói cồn cào,\nvì đã gần 1h trưa.\nkhóac vội cặp lên vai, tôi chạy nhanh ra cổng để đón xe về nhà,\nvà nhận ra Đu Đu đang đứng chờ tôi tự khi nào.\n\n“Ơ…Đu Đu…?”\n“Wái!!! cậu chếtttttttt trong đó luôn rồi hả?????”\n\nvẻ mặt nổi cáu của Đu Đu làm tôi thấy tội lỗi kinh khủng,\ntôi vuốt vai cậu ấy và lí nhí xin lỗi.\n\n“…nhưng sao cậu lại đến đây?”\n“CÁI GÌ?? Cậu hẹn tớ đón ăn chè bà ba mà!! >___<”\n“ỐI CHẾT CHƯA!”\n\ntôi bụm miệng sực nhớ ra lời tôi đã hẹn hồi sáng, thật là hết biết\nvụ bị thầy phạt làm tôi chẳng nhớ được cái gì cả..\n\n“tớ xin lỗi..xin lỗi nhiều nhiều..đừng giận..Đu Đu Ca Ca ^-^”\n“thôi đi.”\nĐu Đu khóac tay và bảo tôi lên xe, cậu ấy là thế,\nchỉ giận được có 1 lúc rồi thôi, hihi…\nvừa lúc tôi đang leo lên yên xe đạp của Đu Đu,\nthì chiếc xe chở Long và Lãm chạy xẹt qua thật nhanh, vút khói vào mặt 2 chúng tôi\ntôi cũng kịp thấy Long ngồi ở đằng sau,\nquay lại nhìn với ánh mắt ko thiện chí lắm.\n……………\n\n“học sinh trường cậu có vẻ giàu nhỉ?”\n“uh, họ toàn như vậy.”\n“cậu giống con vịt cổ lùn trong đám thiên nga ghê!!hahaha”\n\nTT____TT\nthấy vẻ mặt xụ xuống chán nản của tôi,\nĐu Đu thôi ko cười và kêu thêm 2 ly nước trà đá, hạ giọng an ủi\n\n“nhưng trông họ ko đáng yêu như cậu.”\n“thật ko?^_^”\n\ncậu ấy ko đáp, chỉ cười cười, nhún vai và ực hết ly trà của mình,\nrồi đưa tay quệt mồ hôi trên trán.\n\n“ah, tớ hỏi cái, cậu làm thêm gì vậy?”\n“sao cậu biết?”\n“ah..uh.. thì tớ biết vậy…mà làm cái gì thế?”\n“phục vụ.”\n\ngiọng Đu Đu cộc lốc đáp, khiến tôi có cảm giác cậu ấy ko thích nói điều đó.\nnên tôi ko hỏi thêm gì nữa, dù lòng vẫn còn hàng chục câu\nmúôn hỏi.\n……\nmãi cho tới khi Đu Đu chở tôi về gần đến nhà,\ntôi mới thì thào sau lưng cậu ấy..\n\n“cậu cần tiền lắm à, Đu Đu?”\n“……………uh……”\n\ncâu trả lời có vẻ rất khó khăn, \ntôi nghe hình như hơi thở cậu ấy cứ đứt quãng,\nlàm lòng tôi cũng thấy đau đau.\nmà tôi thì làm gì có tiền để mà giúp Đu Đu được….\n\n“cậu vào đi.”\n“uh… cậu làm ít thôi, nhớ học nữa đó… năm sau, còn phải thi….”\n“lo cho tớ làm gì, cậu lo cho mình đừng để bị mấy con nhỏ xí xọn đó ăn hiếp thì tốt hơn”\n\nĐu Đu nói xong thì quay lưng đi, đầu ko đội nón,\ngiữa trưa nắng thế này… ko chừng lại bị cảm nắng nữa…\n\n“con bé này về trễ để đi với thằng Đu Đu à?”\n\ngiọng ông nội ồm ồm ngay sau tôi, \ntôi quay phắt lại với vẻ mặt tái mét\nvì lo sợ việc ông sẽ gặn hỏi lý do tại sao về trễ…\n\n“con…”\n“con, con cái gì, ko mau đi vào thay đồ ăn cơm đi! phét cho vài roi bây giờ! đồ con gái con đứa!”\n\nông nội la liên hồi, tôi nhanh chóng chui vào nhà mừng quýnh \nchuyện bị phạt nhất định ko để ai biết được, hic hic.\n…………………\ngiờ cơm chiều.\n\n“con Xu nhà này nó mê chết thằng Đu Đu nhà đó rồi.”\n“HẢ??”\n\ncả ba và mẹ và chị Huyền con cậu 2 lên trọ học đang ngồi ăn,\ncũng phải la lên khi ông nội nói câu ấy,\ncòn tôi thì shock đến muốn phun cơm ra.\n*____*\n\n“sao ba lại nói vậy?”\n“thì tao thấy sao nói vậy.”\n“ba thiệt là, nó mới học lớp 11, tụi nó chơi với nhau từ nhỏ thôi chứ mê là mê làm sao.”\n\nmẹ tôi lùa chén cơm, giọng trách móc ngầm,\nba tôi ko nói, chỉ gắp cho mẹ miếng cá rồi nhìn tôi 1 loáng.\ncũng đỡ là ông nội ko kể vụ tôi phải về trễ hơn 2 tiếng đồng hồ,\nko thì chắc tôi bị đòn khi mẹ biết chuyện.\n\n“Xu à, sau này để mẹ đưa ra trạm xe, ko đi với thằng Đu Đu nữa.”\n\n\n\nChương 8\n\nmặc dù biết mình ko nên nói gì hay hỏi gì,\ntôi vẫn ko cam tâm khi bị mẹ cấm ko cho đi với Đu Đu..\n\n“tại sao hả mẹ?”\n“lớn rồi, đi với nó lại mang tiếng”\n“em lạ chưa? trước giờ sao ko nói gì, từ lúc tối qua nghe chuyện, em lại như thế?”\n\nba tôi dằn đôi đũa, rồi đứng dậy bỏ lên lầu,\nmẹ cũng chỉ cúi đầu ăn cho xong chén cơm, rồi đi tắm.\nông nội ngơ ngác nhìn họ , và quay sang tôi với đôi mắt “ngây thơ” +__+\n\n“ba mẹ mày bị gì vậy?”\n“tại ông nội cả!! sao ông nói thế làm gì?”\n\ntôi cũng bày đặt làm vẻ giận dỗi, né luôn việc ăn chén canh rau,\nmà lỉnh vô phòng nằm đọc truyện tranh.\nnhưng tôi cũng ko hiểu ba và mẹ đã nói gì về Đu Đu, hay về chú Hải,\nmà thái độ mẹ bỗng dưng gay gắt kiểu ấy.\n\n“XU XU!! CÓ ĐỊÊN THOẠI!”\n\ntiếng chị Huyền gọi tôi ở lầu dưới.\nai lại gọi nhỉ, chẳng lẽ Đu Đu? \ngiờ này cậu ấy phải đi làm thêm mà…\n\n“alo?”\n“hey, tên ở nhà là Xu Xu à? nghe giống.. con chó quá!^^”\n“ai đấy?”\n“đoán xem”\n\ncái từ “đoán xem” làm tôi sớm nhận ra giọng của Long,\nhơ..sao cậu ta lại biết số nhà tôi?\nàh, chắc vì hồi sáng tôi có dùng máy Long\n…nên trong nhật ký cuộc gọi vẫn còn lưu. -___-\n\n“Long à?”\n“heheheh”\n“có việc gì ko?”\n“mai 8h gặp ở cổng trường nhé.”\n“nhưng…mai là chủ nhật mà?”\n“thì mới phải gọi để hẹn ra, trời ạh.”\n“…”\n\nvì ko hiểu ý của cậu ấy nên tôi cứ im lặng suy nghĩ,\nhẹn ra để làm gì? hay là thầy lại phạt?\nvì bài tôi dịch sai tùm lum rồi??\n\n“còn nghe ko? alo?”\n“còn… nhưng hẹn ra chi vậy?”\n“đi chơi patin”\n“PA…TI ..TIN ÁH?”\n“uh, vậy hen. see ya XU XU!”\n“ko..ko…tớ ko biết…khoan…”\n\ntút..tút..\n\ncúp máy rồi.\nlàm sao gọi lại cho Long khi mà tôi ko biết số của cậu ấy?\n\n“ai gọi vậy?”\n\nmẹ vừa trong bếp rửa chén xong, bước ra vừa lau tay vừa hỏi tôi,\ntôi bỏ điện thoại xuống thở dài.\n\n“một bạn trong lớp.”\n“rủ đi chơi à?”\n“dạ.”\n“đi đi.”\n\nmẹ nói với giọng nửa đề nghị, nửa thúc ép,\ntôi mở to đôi mắt nhìn mẹ khó hiểu, vì nào giờ\nmẹ đâu có hay cho tôi đi chơi mấy trò ấy..?\n\n“là chơi patin đó ạ.”\n“thì cứ chơi thử cùng bạn bè, con ko tham gia hòa đồng mà cứ mãi bám cái thằng Đu Đu hoài.”\n“nhưng…con ko thích.”\n“ko nói nhiều nữa, mai cứ đi đi, nghe ko?”\n\nnói dứt câu, mẹ bảo chị Huyền sáng mai để xe đạp cho tôi đi,\ncòn tôi ko thể cãi hay có ý kiến gì thêm..\n\n“lạ thiệt, thường thì con xin đi chơi, mẹ ko cho, chứ có vụ mẹ bắt đi chơi, con ko chịu bao giờ nhỉ.”\n\nchị Huyền cười khúc khích chọc ghẹo tôi, làm tôi càng thêm rối rắm.\nnếu là bạn cùng lớp, Hương Kim, hay mấy đứa trong tổ,\ntôi cũng sẽ đi thôi.\ncòn đằng này, Long hẹn, chẳng biết có ai ở đó nữa……\ntôi sợ lắm.\n…………………………\n\nbuổi sáng thức dậy, nhìn đồng hồ điểm 7h20 phút, tôi bắt đầu lo lắng,\nkhi nghĩ tới “cuộc hẹn patin” với Long, hic hic..\ncái trò ấy, tôi mà chơi được, thì tôi ko phải là Xu khờ.\n\nlết xuống cầu thang với hy vọng mẹ đi vắng, quên chuyện này đi,\nai dè mẹ đang quét nhà, nói vọng lên ngay khi thấy mặt tôi\nvừa ló ra.\n\n“thay đồ nhanh đi, bạn hẹn mấy giờ?”\n“…dạ 8h…”\n\ncoi như chắc chắn tôi phải đi rồi.\nTT____TT\ntrước khi ra khỏi cửa, mẹ còn cười thật tươi và chúc tôi vui vẻ nữa.\nmẹ ko sợ tôi té gãy chân hay sao, hu hu…\n\n……………\nchiếc xe đạp điện đã được chị Huyền được sạc đầy bình,\ntôi chỉ mất có 15 phút để đến cổng trường,\ncòn sớm đến 10 phút.\nvì thế, ngoài tôi ra, cổng trường chỉ có bác kia bán bánh bò sữa nướng.\n\ntôi dắt xe ra bên hông cổng chính, tìm 1 chỗ có mái che,\nvà ngồi chờ xem có những ai tham gia buổi hôm nay…\nkhoảng 15 phút sau, 2 cô bạn gái cùng lớp có mặt, hình như là\nThảo và Thúy Lan.\nhọ chạy xe tay ga nhỏ màu đỏ, hiệu Yamaha… đẹp thật…\nước gì tôi cũng có 1 chiếc. T___T\n\n\n\nChương 9\nchỉ sau vài phút, thì Long và Lãm tới, trên chiếc xe hôm nọ,\nmàu đen, , chẳng biết là loại xe gì nữa.\nngòai ra còn có thêm 1 bạn nam nữa, cũng đi xe máy.\nhơ, nhưng họ cũng mới 17 tuổi như tôi, còn chưa thi được bằng lái,\nthì sao có thể..??\n\nmà cho dù là thế nào, thì tôi vẫn ko muốn tới đó,\nhãy xem chiếc xe đạp điện của tôi làm sao mà sánh bằng với đống xe xịn ấy.\nhic hic.\n\ntôi cứ trốn kỹ trong góc của mình, đến khi họ chờ lâu quá, \nsẽ bỏ đi mà ko cần có tôi.\n…………\n10 phút trôi qua.\n\nđám người kia nói chuyện rôm rả, nhưng Long thì cứ nhìn đồng hồ,\nrồi ngó xung quanh tìm kiếm..\nchắc tìm tôi. TT___TT\n\n5 phút nữa.\nbọn họ bắt đầu nóng ruột, hối thúc Long nhưng cậu ấy vẫn cố nán chờ,\ntôi thấy tội lỗi 1 chút nhưng còn hơn là tham gia vào đó,\nko có chỗ cho con vịt cổ lùn như tôi. *___*\n\nLong bỗng đưa tay vào túi và lấy điện thoại ra,\ntình hình này…. hey… gọi tôi à? \nmà lại gọi về nhà á?? ôi ko…mẹ ở nhà…\n\ntôi vội chạy ù ra và la to để ngăn Long lại, ko kịp thì nguy to.\n\n“TỚ ĐÂY NÀY!!”\nO_____o T____T\n\nhai cô bạn gái có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi,\ncòn Long thì nhét điện thoại vào túi, bước ra khỏi chỗ chiếc xe \nvà đi lại nơi tôi đang đứng.\n\n“chơi trốn tìm hả?”\n“tớ… tớ đã nói là, tớ ko biết chơi patin.”\n”vì vậy Xuân trốn ở đây và chờ chúng tôi đi khỏi chứ gì?”\n“uhm….”\n\nthình lình Long chụp cổ tay tôi, lôi tôi ra hướng bọn họ,\ntôi vội níu chiếc xe đạp của mình và trụ chân lại…\n\n“xe của tớ…”\n\nLong nghe thế thì quay lại nhìn chiếc xe của tôi, \nnghĩ ngợi 1 lúc rồi bỏ tay tôi ra, thay vào đó,\ncậu ấy dắt xe tôi vào phòng bảo vệ của trường.\n\n“cho em gửi cái xe này ở đây, chiều em quay lại lấy.”\n“OK!”\n\nhơ… thế là thế nào.\ngửi xe tôi ở đó thì tôi đi bằng cái gì?\n\n“vậy là sao?”\n”dư xe mà, tôi sẽ chở Xuân…à, ko, Xu Xu.^-^ cái tên dễ cưng quá!”\n“chở tớ????”\n\ntôi lại bị Long kéo đi với nhiều nỗi lo ngại trong đầu,\nhình như tôi ko có quyền quyết định gì ở đây cả.\nĐu Đu ơi, cứu tớ với!\n\n“Lãm, mày sang chở Thúy Lan, còn Hùng chở Thảo. Tao chở Xu Xu!”\n”Xu Xu? Là cô bạn này à?”\n\nLãm nheo mắt nhìn sang tôi, cười nhẹ, \nkiểu như anh ta vừa khám phá ra điều gì thú vị lắm vậy.\n\n“nhưng Xuân có biết chơi Patin ko?”\n\nThảo hỏi tôi hơi bĩu môi 1 chút, \nnếu ko vò đầu bối rối, tôi còn biết trả lời thế nào.\nLong có vẻ rất thích cái tên Xu Xu của tôi, \ncậu ấy bắt đầu gọi nó liên tục bằng 1 giọng rất thích thú.\n\n“Xu Xu ko biết thì tôi chỉ, việc gì phải lo!! Lên đi, Xu Xu!!”\n\nthực lòng mà nói, từ bé tới giờ, ngoại trừ Đu Đu ra,\ntôi chưa bao giờ ngồi sau xe con trai, thậm chí cả xe đạp,\nchứ đừng nói là xe máy đời mới như thế này.\n\nđiều đó làm tôi thấy ko thoải mái chút nào,\nmãi đến khi tất cả đều ngồi sẵn trên xe và hối thúc tôi,\ntôi mới khó nhọc leo lên yên xe Long, ngồi rất xa về phía sau.\n\n“chạy chậm thôi, mày ko chơi trò thắng gấp đấy nhé!”\n\nLãm nháy mắt với Long và cười nhếch 1 tí, rồi phóng cái vèo,\nHùng chở Thảo cũng chạy đi ngay sau đó.\nLong nổ máy và nói nhỏ với tôi\n\n“giữ chặt nhé.”\ntôi nắm chặt tay vào yên xe, lồng ngực đập thình thịch,\nhy vọng cậu ấy ko phải là “hung thần xa lộ”…\nôi trời ơi…T____T\n\n…………….\nCLB Patin.\n\nchỗ này ko cách xa trường bao nhiêu, chỉ đi có 5 phút là đã đến.\nnó khá sành điệu với máy lạnh và trang thiết bị hiện đại\nnhững đôi giày patin mới và sân trượt cũng mới.\nnhạc mở xập xình chỗ quầy bán nước giải khát…\ntôi nhìn quanh và thấy rất nhiều bạn cỡ tuổi chúng tôi vào chơi,\ncó cả mấy em học cấp 2, mặc áo đính phù hiệu nữa.\n\n“nickname là Xu Xu à?”\n\nLãm đưa cho tôi 1 lon 7UP đã khui sẵn\ntôi cầm lon nước và tu 1 hơi, sắp chết khát rồi..\n\n“ko phải nickname. Xu Xu là tên ở nhà.”\n“thế à?”\n…\n“Nè!”\n\nLong cầm ra 2 đôi giày trượt, đưa tôi 1 đôi và Lãm 1 đôi,\ncòn cậu ấy thì đã mang sẵn vào chân rồi.\n3 người kia cũng vậy.\n\n“hôm nay tao ko chơi. chân tao bị xóc gai hôm qua.”\n\n\n\nChương 10\n\n“sao ko nói sớm thằng kia? vậy đem đi trả đi.”\n\nLong giơ đôi giày dứ vào mặt Lãm và cằn nhằn,\nLãm thì ngồi xuống dãy ghế ngoài sân trượt, cầm lấy đôi giày Long đưa\nbỏ xuống dưới chân và nói – “để đó lát tao sẽ trả!”\n\ntôi giữ đôi giày của mình và cố xoay xở để mang vào,\nthật là rắc rối làm sao…\n\n“ngồi xuống đi, tôi giúp cho.”\n\nvừa nói, Long vừa đẩy tôi ngồi phịch xuống cạnh chỗ Lãm,\n1 tay cậu ấy cầm chiếc giày, tay kia nắm lấy chân tôi xỏ vào,\nrồi cột dây lại…\n\n“cứ như là trẻ con vậy.”\n\ngiọng Thảo lại có cái gì bực bội dành cho tôi,\ncũng phải thôi, nếu tôi là cô ấy, tôi cũng thế.\ntự nhiên có 1 con nhỏ khù khờ tham gia vào trò này,\nlại để cho anh bạn “hot boy” của họ mang giày cho nữa….\nnghĩ vậy nên chiếc giày còn lại, tôi ko để Long chạm vào,\nvà nó cũng ko quá khó khăn như ban đầu.\n\nvấn đề ở chỗ, mang rồi thì tôi cũng chẳng thể đi được vào trong kia.\n\n“ba người vào trước đi, tôi dắt Xu Xu vào từ từ sau.”\n\nlời Long nói có lẽ ko làm cho 2 bạn nữ kia thích lắm,\nhọ chẳng buồn đáp gì và cứ bước nhanh ra sân, rất sành sỏi trong đôi giày bánh xe..\n*___*\n………..\ntay Long giữ chặt cánh tay tôi và hướng dẫn bằng giọng giảng bài.\n\n“bước chậm sẽ ko được đâu, mà hãy đẩy 1 hơi ngắn để bánh xe chạy, muốn thắng thì nhấn mũi về trước, \nđừng nhấn gấp, chỉ cần ấn nhẹ thôi là được. Xem nhé.”\n\nLong bỏ tay tôi ra và đẩy chân trượt 1 nhịp, xong cậu ấy thắng lại ở cách tôi khoảng 5 mét,\nrồi giơ tay vẫy tôi ở đó.\nhic… tôi sao phải làm cái trò mình ko thích thế này.\nnhưng cứ chơi cho xong rồi về, chứ càng lộn xộn càng mất thêm thời gian,\nnào, cố lên, XU XU!!\n\n1, 2, 3…\náhhhhhhhhhhhhhh…………..bịch.\n\ntôi trượt và ko nhớ nổi phải thắng làm sao, nên 2 chân cứ líu ríu, \nkết quả là tôi chỉ đi được 3 mét và té cái ọach.\nui da……..\n\n“ko sao chứ? trời ơi đã nói là cứ để nó chạy bình thường mà.”\n\n“Hot boy” chạy đến chỗ tôi, xoa đầu gối tôi,\ntôi tự hỏi sao cậu ấy biết tôi đau chỗ đó nhỉ.\n\n“mày dạy kiểu gì vậy hả?”\n\ntiếng Lãm cất lên với thái độ ko hài lòng,\ntôi và Long cùng ngước lên khi thấy cậu ấy đang đứng,\nchân mang giày trượt..\nko hẹn mà cả 2 đều hỏi cùng 1 câu.\n\n“ủa, ko phải chân đau à?”\n\nLãm ko nói mà im lặng cúi xuống đỡ tôi đứng dậy,\nvà thay vì trả lời câu hỏi đó, cậu ấy nói với Long bằng cái giọng sẵn như đàn anh.\n\n“theo mày học thì cô ấy té bầm mình cả.”\n\ntôi có thể thấy vẻ mặt sững sờ của Long,\nnhư thể cậu ấy rất bất ngờ và ko hiểu chuyện gì.\n1 vài giây sau, Long nắm tay tôi kéo lại\n\n“mày sao vậy? tao vẫn dạy những bạn nữ khác như vậy mà c…”\n\ntrong khi định nói thêm câu gì đó,\nLong bị 2 cô bạn Thảo và Thúy Lan đến kéo đi chơi trò “đổ dốc”\nvì vậy, chỉ còn tôi và Lãm đứng ở chỗ vắng cạnh tường.\n\n“đau lắm ko?”\n“ko, bớt rồi.”\n“thử lại nhé?”\n“thôi, tớ sợ té lắm.”\n“tôi bảo đảm, Xuân ko té nữa đâu. nếu bị, tôi đền cái gì cũng được.”\n\nthực tế mà nói, tôi biết rằng nếu có té gãy tay, \nthì anh ta làm sao mà đền cho tôi.\nnhưng ko hiểu sao, tôi có cảm giác tin ở Lãm, có lẽ\nbởi cái giọng nói trầm và nam tính của cậu ấy,\nkhi khẳng định 2 từ “bảo đảm”.\n\nLãm đứng trước mặt, giữ 2 bàn tay tôi,\nko siết quá chặt, mà thả hơi lỏng, như 1 điểm tựa để tôi níu lấy.\n\n“bước ngắn thôi, đứng thẳng người. tôi ko buông tay ra , đừng lo.”\n\n1 bước…ok…\nbước thứ hai…ok…\nah ..ha…\ntôi trượt được rồi, dù chỉ từng đoạn ngắn\nko hề té, đơn giản vì Lãm luôn ở phía trước\ngiữ tôi bằng 2 tay..\ntôi nhận ra Lãm đi lùi bằng giày trượt khá ngọt,\nchắc hẳn cậu ấy chơi rất giỏi.\n\n“giờ ta đi 1 vòng nhé?”\n“uh…”\n\ncảm giác trượt được trên đôi giày bánh xe rất …thích,\nnên tôi bắt đầu ham hố…gật đầu liền\n-____-\n\nLãm bỏ 1 tay ra, tay phải vẫn giữ tay trái tôi,\nbảo tôi bước theo chân cậu ấy.\n……\ncảm giác có thể chạy nhẹ nhàng trên sân thật sự rất khó tả\nnhất là đối với 1 con nhỏ lần đầu tiên chơi được như tôi.\ntrò này cũng vui nhỉ, hôm nào phải rủ Đu Đu….\n\n“Dừng lại!”\n\n\nLong đột nhiên xuất hiện giơ tay chặn chúng tôi lại,\nsúyt chút tôi đã đổ ào vào người cậu ấy\nnếu Lãm ko dùng sức kìm giữ tôi.\n\n“trả Xu Xu lại cho tao.”\n\nvừa nói, Long vừa gỡ tay Lãm ra để giữ bàn tay tôi,\nrồi kéo tôi sang chỗ của mình.", "Chương 11\n\nLãm chỉ đứng nhìn ko nói gì, \nmà chỉ khi Long dắt tôi đi được 1 quãng\ncậu ấy mới vội chạy tới cạnh Long và dặn dò.\n\n“Xuân vừa biết chơi, đừng đi quá nhanh, và nhớ là ko bao giờ buông tay cô ấy ra.”\n“biết rồi.”\n“còn nữa,… đừng đổ dốc và vào cua khó…”\n\nLong cứ kéo tôi đi mà ko thèm để tâm đến những lời của Lãm,\ntừ chỗ thấy vui vẻ và hào hứng\ntôi bỗng trở lại tâm trạng căng thẳng và sợ hãi,\nvà chỉ có thể ngoái đầu nhìn Lãm cầu cứu.\n\nnhưng,,,\n\ncậu ấy hình như ko để ý và quay ra ngoài.\n………\nLong chẳng còn nhớ tới lời Lãm, cậu ấy lôi tôi lên dốc và đòi trượt,\ntôi níu lan can cầu và ngồi xuống nhất định ko theo,\ngần như tôi sẵn sàng tháo giày và nằm vạ.\nT_____T\n\nơn trời, Long bắt đầu thấy..tội nghiệp tôi.\n\n“sợ à? hay mệt?”\n“cả hai….hic h ic…”\n\n“NÀY!! NGHỈ THÔI!”\n\nLong la lớn nói với 3 người bạn còn lại,\nrồi ngồi xuống gỡ dây giày cho tôi…\n\n“Để tớ!”\n\ntôi xô Long ra , tự mình tháo giày \nrồi đứng dậy đi chân trần ra khỏi sân trượt,\ntay xách đôi giày, mồ hôi ướt bệt cả tóc.\nkinh khủng quá.\n\ntôi bước tới chỗ Lãm đang ngồi, vứt đôi “của nợ” xuống cái bịch,\nrồi ngồi xuống thở hềnh hệch..\nLãm nhìn sang tôi, nhưng chỉ lặng lẽ thở dài.\n\n“lẽ ra cậu…”\n\ntôi định nói rằng lẽ ra Lãm ko nên bỏ tôi trong đó,\nmà phải đưa tôi ra theo hoặc là ở lại giúp tôi,\nnhưng khi nhìn xuống bàn chân lãm sưng đỏ ở dưới ngón chân cái\ntôi mới giật mình hoảng hốt.\n\n“ơ…chân cậu sao vậy?”\n\n“chẳng có gì”\n“cậu bị đau chân thật?”\n“.....”\n“thế sao cậu lại ra chơi?”\n“.....”\n\nmặc cho tôi cứ hỏi thế nào đi nữa,\nLãm cũng im lặng 1 cách khó hiểu, thỉnh thoảng mỉm cười nhếch môi,\ncái cách cười gần như là dành riêng cho cậu ấy.\n\n“đi ăn gà rán đi!”\n\nsau khi đem trả giày của cả bọn, \n1 trong 2 cô bạn gái đề nghị.\ntôi chỉ nghĩ đến việc về nhà...\n\n“uh, ăn KFC hay Lotteria?”\n\nvừa nói, Long vừa nhìn tôi, chờ đợi \ncậu ta tưởng tôi là người chủ trì ở đây chắc?+__+\n\n“sao cũng được...”\n\nĐu Đu có lần nói rằng cái cách trả lời lựa chọn của tôi \nrất là nhạt nhẽo và thiếu quyết đoán,\n1 hay 2, chứ ko thể “sao cũng được”\nnhưng hình như tôi ko thể thay đổi , mặc dù rất muốn,\ntôi ko phải là Xu khờ hay sao?!\n\n“vậy đi KFC, gần đây có 1 tiệm”\n\n“con vật oai phong” đó đã cho thấy khả năng điều khiển của mình,\ncả bọn ko ai phản đối, lần lượt kéo nhau ra cổng CLB\nLãm đi chậm nhất phía sau,\ncó vẻ chân cậu ấy thực sự đau.\n\n“khoan đã”\n\ntôi kêu Long rồi quay ra sau chỗ Lãm,\nngồi xuống và quan sát ngón chân cái đang đỏ tấy lên.\ntự nhiên tôi thấy xót trong lòng,\nko rõ là loại cảm giác gì nữa.\n\n“chân mày làm sao thế?”\n\nnghe Long hỏi, Lãm khoác tay ra hiệu ko sao,\nnhưng chỉ vừa đi được 2 bước, cậu ấy lại nhăn mặt và nhấc bàn chân lên,\nđi cà nhắc.\n\n“mày có đi được ko?”\n\nLãm chỉ gật gù, rồi quàng tay qua vai Long, cố gắng đi tiếp\ntôi theo sau 2 người họ 1 vài nhịp..\n.............\nThuý Lan trở thành người cầm lái vì sợ Lãm ko đạp thắng nổi,\ntôi vẫn phải ngồi sau chiếc xe ko-biết-là-loại-gì của Long,\nvới tâm trạng ko khác gì ban nãy.\n\n“dừng, dừng lại!”\n\n\ntôi vỗ vai Long liên hồi và kêu lên\nkhi xe chúng tôi chạy ngang 1 hiệu thuốc Tây.\n2 chiếc xe kia đã chạy trước...\n\n“sao vậy??”\n“tớ mua ít đồ!”\ntôi nhảy phóc xuống xe và chạy vào tiệm thuốc,\nhỏi mua ít bông gòn, dầu xanh và băng URGO..\nLãm cần chúng.\n\n“mua cho thằng Lãm à?”\n“uhm... phải băng cái chỗ ấy lại”\n“chút xíu đó chẳng nhằm gì với nó đâu.”\n\nLong cười, xem nhẹ chuyện ngón chân cái của bạn mình,\nnhư là việc ấy là bụi bay vào mắt vậy...\n.................\n\n\nChương 12\n.................\nTiệm gà rán.\n\nvừa bước vào tiệm ăn, Thảo và Hùng đã réo lên tra khảo,\nnhưng có vẻ họ chỉ nhắm vào Long.\n\n“hai người đánh lẻ hả?”\n“đánh lẻ thì quay vô đây làm gì.”\n\ntôi kéo chiếc ghế trống cạnh chỗ Lãm đang ngồi,\nrồi yên vị luôn vào đó trong cặp mắt thò lõ của Long.\nchẳng hiểu sao,\nkể từ lúc được Lãm “gia sư” cho bài học Patin,\ntôi ko còn thấy e ngại cậu bạn ấy như vài ngày trước nữa.\n\n“cậu băng cái này vào chân đi.”\n“.....để làm gì?”\n“như vậy để ko nhiễm trùng, và cậu cũng bớt đau”\n“tôi ko sao.”\n“.sao lại ko, tớ thấy nó nghiêm trọng áh…”\n“ko sao mà. ko cần phải băng!”\n\nnếu mà tôi kêu ai đó làm cái gì,\ntôi chỉ có thể 1 là năn nỉ họ, 2 là bỏ cuộc.\nnhưng tại sao tôi phải năn nỉ Lãm khi việc này là tốt cho anh ta?\nnghĩ vậy, tôi thất vọng nhét cái bịch bông băng, dầu xức...vào trong ba lô\nvà ko nói thêm câu nào.\n\nLong chen cái ghế của mình vào giữa 2 chúng tôi,\nthản nhiên 1 cách... ko thể diễn tả được.\ncậu ấy đặt lên bàn 2 phần ăn nhanh gồm gà popcorn\nvà nước Pepsi cola.\n\nthậm chí cậu ấy còn ko thèm hỏi tôi thích ăn cái gì nữa.\n>___<\n....\nbuổi ăn uống diễn ra trong tiếng cười đùa của 4 người,\ntrừ tôi, và Lãm.\nnếu tôi chỉ bỏ từng miếng gà vào miệng nhai chóp chép,\nthì Lãm cứ ngồi nghịch những cái ống hút...\nkéo, thắt, và búng nổ chúng.\n\ntôi thề là tôi đã cố gắng ko trở thành kẻ ngoài cuộc,\ncũng cố nói những câu chuyện về bộ phim Cô nàng lắm chiêu,\nvề Lindsay Lohan, rồi về ca khúc nào đó của phim..\nnhưng tới khi họ nói chuyện tình yêu học trò,\ntôi bắt đầu câm như hến.\nchính xác là tôi có biết gì đâu mà nói\nvới cái đề tài “tình yêu là gì” của họ.\n\n“Yêu là ko bao giờ phải nói lời hối tiếc”\n\nThuý Lan nói câu ấy-hình như là rất nổi tiếng\nvà chống cằm suy tư,\nThảo ngồi bên cạnh tặc luỡi, vẻ đồng tình...\n\n“Yêu là cảm thấy cần ai đó lúc cô đơn.”\n\ncâu nói của Long mang 1 giọng hơi hơi nghiêm túc,\nnói “hơi hơi nghiêm túc” là bởi vì tôi cũng chưa rõ lắm về cậu ấy,\nnhưng nếu so ra vẻ thường thấy của Long,\nthì câu này có 70% xuất phát từ thật lòng.\ndĩ nhiên chỉ là cảm nhận của tôi,\nnhưng với 4 cặp mắt còn lại nhìn Long ngơ ngẩn,\ntôi nghĩ là họ cũng thấy giống như tôi.\n\n“hay thật, Long à!”\n\nhai cô bạn khen thực sự và ánh mắt họ chứa chan tình cảm\ndành cho “hot boy” Trí Long.\n\n“tôi nghĩ Yêu là nhận thêm mỗi đứa 1 cột điểm dưới trung bình!”\n\nhahahhaha\ncả bọn cười sằng sặc trước câu nhận định của Hùng,\ntôi cũng cười theo...\n\n12h30\n\n“về thôi.”\n\nsau 1 hồi im lặng ít nói, Lãm đề nghị,\n5 đứa còn lại ngoại trừ tôi đều ko tán thành,\nhọ bảo muốn đi cho hết ngày nghỉ...\n\n“mày có về ko?”\n\nkèm theo câu hỏi, Lãm nhìn Long sắc gọn,\nchờ câu trả lời của thằng bạn.\ntôi cũng hồi hộp mong sao Long đồng ý, \ndù thái độ của cậu ấy có vẻ là ko...\n\n“nếu mày muốn về, thì về.”\n\noh, thank you ^-^\ntôi hí hửng quàng ba lô qua vai, rút túi móc tiền ra đưa cho Long\nđể trả phần ăn popcorn lúc nãy.\nhic, lại tốn 1 mớ tiền quá mức chi bình thường rồi...\n\n“gì đây?”\n“huh? thì tiền trả món gà...”\n“cất vào!!”\n\nLong nói như quát khiến tôi bất ngờ,\nvừa bất ngờ vừa hoảng sợ...\ntrả tiền mà cũng bị mắng, sao vậy chứ!\n\n“sau này Xuân đi với Long thì ko cần trả tiền!”\n\nThảo giải thích cho tôi nghe và kêu tôi cất tiền vào,\nrồi 2 cô bạn đó kéo tôi ra ngoài quán.\n\n“tớ ko thể ăn mà ko trả tiền được.”\n“đó là với ai chứ cậu làm vậy với Long, cậu ấy tự ái!”\n“tự ái làm sao?”\n“tóm lại là mặc kệ đi, Long giàu lắm!”\n....\nlý do của Thảo làm tôi thêm bực mình,\ncứ giàu thì là muốn quát ai thì quát sao??\ntôi ko làm gì sai cả, tôi ko cần phải sợ....\n\nkhi Long vừa bước ra, tôi đến trước mặt cậu ấy và chìa ra số tiền ban nãy\n\n“nếu mà cậu ko lấy thì từ nay về sau đừng có rủ tớ đi đâu nữa!”\n\nvẻ mặt của Long giống như vừa bị ai đó tát nước vào mặt,\ncậu ấy khẽ mở miệng mấp máy,\nnhưng lại ko có lời nào được thốt ra..\n\nmấy người bạn đều đứng quan sát trong thinh lặng,\nsuốt 2 phút..\n\nChương 13\n\nLãm giật số tiền trên tay tôi và nhét vào túi Long,\nxong bước ra chỗ bãi xe và gọi Thúy Lan lấy thẻ..\n\nvẫn đi khập khiễng trên cái chân đau.\n\n“s…sao nhất định ….phải trả?”\n\ngiọng Long có cái gì đó ko trôi chảy lắm,\ncậu ấy đứng mãi ko chịu nhúc nhích,\nchờ tôi trả lời.\n\n“vì tớ ko muốn mắc nợ.”\n…………….\n\ncuối cùng, tôi cũng được thả về trường lúc 2h chìêu.\ntrời nắng nóng kinh khủng, tôi mệt mỏi vào lấy xe đạp ra\nLong đã bỏ về ngay sau khi cho tôi xuống,\nvà dĩ nhiên, nếu Long đã đi thì những kẻ kia cũng ko ở lại chờ tôi làm gì.\n#__#\n\n“hey…”\n\nnghe tiếng gọi, tôi ngước tìm và thấy Lãm đang ở chỗ trạm chờ xe búyt.\ncậu ấy vẫn chưa về sao?\n\n“ko đi chung với họ à?”\n“bọn nó đi Diamond plaza nữa. tôi đau chân nên đón xe về riêng.”\n“uhm… chắc xe bus cũng sắp tới rồi.”\n“uh, Xuân về trước đi.”\n\ntôi lắc đầu và gạc chống xe, ngồi lên yên sau chờ cùng Lãm.\nnếu mà để cậu ấy ngồi 1 mình sẽ buồn lắm…\n\n“tôi…”\n“huh?”\n“tôi cứ tưởng Xuân giận tôi.”\n“giận? chuyện gì?”\n“trong tiệm ăn, vụ băng bó….”\n“ah..chuyện đó…ko gì đâu…nếu cậu ko thích…”\n\nthì ra cậu ấy thấy tôi quê độ bỏ hết các thứ vào ba lô,\nko nói năng nữa nên cho là tôi giận\nmặc dù có bực 1 chút, tôi cũng ít khi giận dỗi ai…\n\n“vậy…giờ băng có được ko?”\n\nnét mặt Lãm hơi rụt rè, khác với thái độ bình thường của cậu ấy\ntôi chỉ tít mắt cười ^-^ “okay”\nrồi mở ba lô lấy đống đồ y tế lúc nãy ra.\nthật buồn cười là ngay khi tôi vừa rút 1 miếng bông gòn,\nthì xe búyt lại chạy tới thắng cái két.\n\n“hic, xe tới rồi! cậu lên đi”\n“chưa băng mà, kệ nó! tôi đi chuyến sau”\n\nO__o\nLãm cứ giơ chân lên ghế chờ ở trạm, ko thèm quay ra nhìn bác tài xế nữa,\ntôi phải cúi đầu xin lỗi bảo bác ấy đi trước..\nthiệt tình.\n\n“nhà Xuân ở khu Tân Qui à?”\n“uhm…”\n\ntôi chăm chút quấn cái băng cá nhân vào chỗ sưng đỏ của Lãm,\nnên chỉ trả lời qua loa mà ko để ý\ntại sao cậu ấy biết tôi ở đó..\n\n“xong rồi.”\n“oh, cảm ơn nhé.”\n“giờ cậu đi sẽ thấy đỡ hơn.”\n\ntôi phủi tay, thu dọn mấy thứ còn dư cho vào lại trong ba lô,\nLãm bỏ chân xuống xọt vô chiếc dép, nhìn tôi thắc mắc.\n\n“Xuân giữ lại mấy cái đó làm gì?”\n“dầu còn nhiều, bông cũng còn, ko lẽ bỏ?”\n“tôi nghĩ Xuân giữ để mai thay cho tôi ^^”\n“huh??”\n\n+_____+\nchúng tôi ngồi thêm 1 lát thì chuyến xe kế cũng đến,\nLãm nhảy lên xe trong tư thế cà nhắc và vẫy tay chào tạm biệt.\nbye bye..\n\n…………….\ntôi dắt xe đạp vào nhà thì đã là gần 4 giờ chiều\ntắm xong, tôi lôi sách vở ra làm quần quật với đủ thứ bài tập\ntừ sinh, tóan, lý, hóa đến Anh ngữ, văn học..\n\nôi, cái sự học muôn đời vẫn luôn vất vả, hichic.\n\nmãi đến hơn 10giờ đêm, tôi mới giải quyết xong đống “nhiệm vụ”\ntrong cơn buồn ngủ tràn ngập, tôi xuống nhà đi toilet và uống nước,\nvà thấy mẹ ngồi ở phòng ngoài vẻ sốt ruột lẫn bực dọc.\n\n“mẹ chờ ai vậy?”\n“thật chán, chồng với con. chờ ba mày chứ chờ ai!”\n“ủa ba đi đâu mà chưa về?”\n“chắc lại nhậu nhẹt với tay Hải ấy, điện thoại cũng ko thèm mở…”\n“……hay…mẹ gọi số nhà?”\n“rồi, ko có ở đó.”\n\nthế là tôi cùng mẹ ngồi chờ ba suốt 2 tiếng đồng hồ,\nđến gần 1 giờ đêm, ba ngất ngưởng vào nhà với men rượu nồng nặc.\ntheo sau ba, là…Đu Đu.\n\n“mẹ con bảo đưa chú ấy về.”\n“uh, cảm ơn con.”\n\nmẹ tôi đáp lạnh lùng rồi đỡ ba tôi vào trong,\nĐu Đu đứng 1 lúc rồi quay ra ngoài cửa..\ntôi lục đục ra tiễn cậu ấy.\n\n“ba cậu cũng xỉn à?”\n“uh, quắc cần câu!”\n“cậu về cẩn thận nhé!”\n“uh, đi vào ngủ đi.”\n……\n“Đu Đu này!”\n“Gì?”\n“trước cậu hay chúc tớ ngủ ngon.”\n“…. ngủ ngon.”\n\ntôi mỉm cười nhưng mặt Đu Đu ko tươi lắm như mọi lần,\ncậu ấy chỉ leo lên xe nổ máy và giơ tay chào tôi\nmà ko hề quay lại nhìn.\n\ntôi thấy buồn làm sao ấy.\n\n\n<còn tiếp>\n\nXem tại: http://kenhsinhvien.vn/topic/xuxu-don-t-cry.24856/", "Dạo này lắm bạn post truyện ghê, ngày nào cũng đọc hoài", "He he\ntruyện này cùng tg với bạch mà hoàng tử nè.... đọc cũng hay.... nhưng mà kết gì lạ quá", "Nó hơi dài đó", "truyện này mình đã nghe bạn kể qua rùi nhùi nhưng không ngờ lại hay đến vậy", "uk! hay lém ! nhưng em thấy nó cứ lạ lạ sao ý ! em thấy các nhân vật bí ẩn quá à ! chị có thể giới thiệu nhân vật dc ko ?", "truyện này mình đọc rồi\nhay đó, nói chung tác giả này viết mấy cái truyện cũng hay", "sau ko post tiếp", "ban oj.truyen nay coa ca phan II muk.sao ko ai post zay", "mình post nì.Nhưng hông pit wa trang mới seo hít á.... Ai giúp mình với................................................" ] }
kenhsinhvien
_doc
a43a03bf1f7e6caf093db0e6c4052244
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "a43a03bf1f7e6caf093db0e6c4052244", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/tinh-yeu-la.14047/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Phòng truyện", "datetime": "10/1/2011", "title": "Tình yêu lạ", "post": "Điều cấm kị số 1 của con gái : Xấu!\nĐiều cấm kị số 2 của con gái: Béo!\nĐiều cấm kị số 3 của con gái: Lùn!\nTất nhiên trên đời này không có ai là hoàn hảo nhưng chí ít ra thì họ cũng chỉ có 1 hoặc thậm chí là 2 trong 3 điều cấm kị trên. Còn tôi, tôi có cả 3. Nghe thấy con số 3 thôi đã thấy xấu xí và đen đủi đủ đường rồi. Để miêu tả tôi, bạn cứ dùng ba điều cấm kị trên mà nói, đầy đủ, tổng hợp và cụ thể nhất rồi, không cần phải thêm thắt thêm một tính từ hay xấu xí từ gì vào nữa cho nó khổ thân ra.\nVâng, tôi Xấu, tôi Béo, tôi Lùn! Cho nên đến tận bây giờ tôi vẫn không cho phép mình yêu ai, hay tơ tưởng đến bất kì một chàng trai nào. Tình yêu đối với tôi là một thứ thật xa xỉ, cao siêu mà cho dù trong giấc mơ thôi tôi cũng không dám nghĩ đến. Ồ, đừng cho rằng tôi quá tự ti, chẳng qua là tôi nói quá đúng sự thật thôi, chứ không tô hồng nó lên một tí nào cả. Dù vậy tôi vẫn yêu đời, vẫn tung tẩy chấp nhận bản thân mình như nó vốn có, vẫn hồn nhiên cảm nhận những niềm vui bé nhỏ xung quanh mình.....\n....Cho đến một ngày......\nCó một anh chàng với cái răng khểnh thật duyên mỉm cười với tôi lúc tôi đang ở trong nhà sách, lúc đầu tôi không để ý, không hề để ý vì cho rằng chàng cười với người khác chứ không phải là tôi. Tuy vậy, sau khi nhìn quanh đi quẩn lại, sau lưng tôi không hề có ai, bên phải tôi không có ai, bên trái tôi cũng không có ai nốt, ở giữa tôi và chàng thì là một lô lốc sách, nên tôi mới nghĩ một tí: “ Hắn ta cười với mình chăng? ! “. Tính tôi vốn thẳng, nghĩ là thắc mắc, thắc mắc là hỏi, vậy nên tôi nhìn chàng sau một chút lưỡng lự rồi hỏi:\n- Bạn cười với tôi hả?\n- Anh hơn tuổi em đấy?\n- Sao cười?\n- Em có vẻ kiệm lời nhỉ?\n- Kiệm lời hay không thì liên quan gì đến anh, sao cười với tôi?\n- À, thấy em hay hay, nên cười.\n- Thì ra là mỉa mai.\n- Ơ, anh không có ý đó.....Chỉ là...\n- Tôi thì có gì hay – tôi bật cười một cách sảng khoải trước câu hỏi của chính mình, đúng vậy, chưa bao giờ có ai bảo tôi hay cả. Họ chỉ luôn nhận xét về tôi bằng ba điều cấm kị của con gái mà thôi!\n- Thì là, ngồ ngộ kiểu gì ấy.\nCảm thấy mình mà đôi co thêm với chàng giây phút nào nữa thì việc đến giảng đường của tôi sẽ bị muộn mất nên tôi bơ luôn, chọn lấy quyển sách định mua rồi đi ra.\n- Ơ này....- hắn ta với theo.\nTôi chẳng thèm nghe cứ thế đâm đầu đi thẳng. Trên đời này, con trai là thứ sinh vật đáng sợ nhất mà tôi từng biết, cho nên quan điểm của tôi là không dây dưa vào những thứ đấy. Chỉ khổ mình thôi!\n...............\nGió đông líu ríu bên tai tôi dày đặc, khói từ hơi thở phả òa ra tràn trề khuôn mặt, mắt tôi díp hết cả lại, hai má tím tái, run bần bật, co ro trong cái áo choàng xùng xình với mái tóc xù xì hết cả lên. Chưa có năm nào lạnh như năm nay, hai bàn tay tôi tê dại, không còn cảm nhận được gì nữa, đôi chân cóng như đá mặc dù đôi vớ dầy thật dầy vẫn luôn ở đúng vị trí của nó từ tối hôm qua.....\nTrời vẫn còn tối mù mờ, sương ẩm hòa quyền màn đêm làm cho con đường trở nên xa tít tắp, đôi giầy thể thao đã sờn một ít để cho cái lạnh tràn qua, thấm vào. Lạnh cóng. Vậy mà tôi vẫn kiên trì đến trường, như mọi lần. Đối với tôi, ngoài việc hằng ngày đi học, đọc sách và ngủ ra thì không còn thú vui gì khác nữa. Tôi khép kín và nhạt nhòa giữa những cô bạn cá tính. Tôi trầm ngâm, bí ẩn giữa những cô nàng yểu điệu. Tôi lạnh lùng, khó hiểu giữa những cô gái dịu dàng, tinh tế. Và tôi! Tôi là sinh vật đột biến gen đối với những gã con trai trên đời này. Gặp tôi chúng phải thốt lên trong suy nghĩ: “ Sao có con bé xấu nhường này! “. Thế đấy, nên cuộc sống của tôi có muốn năng động cũng không được. Đừng trách tại sao tôi ngại giao tiếp khi mà bạn cứ chăm chăm nhìn vào bề ngoài của tôi mà tự hào với chính bản thân mình rằng: Ít ra ta còn hơn nó!!!!\nĐang tính kéo cái mũ áo lên đội cho đỡ lạnh thì có một bóng người đi qua. Dừng lại một chút, nhìn tôi rồi cười, lại cười. Sao trên đời này người ta cứ thích cười thế nhỉ?\n- Mượn mũ không, anh cho mượn, ấm lắm!\nGiọng nói này nghe quen quen nhưng tuyệt nhiên tôi không hề nhớ ra đó là ai, não bộ của tôi không dành để lưu những thứ về những con người như thế này, cho nên tôi vẫn cứ cắm đầu đi thẳng như chưa hề nghe thấy.\n- Này em, anh nói bé quá à, sao không thấy trả lời gì vậy?\nTôi vẫn tiếp tục đi.\nTiếp tục đi cho đến lúc hắn dừng cả cái xe to vật vã của hắn lại, chắn ngang ngay trước mặt tôi. Như sợ tôi lách qua hướng khác, hắn còn đứng ngay trước mặt dang hai tay ra không cho tôi tiến lên dù chỉ là một bước:\n- Anh hỏi em có nghe không?\n- Ơ hay, tự nhiên cho mượn mũ, bị gì à?\n- Thì anh thấy em lạnh nên anh cho em mượn, khi nào trả thì hậu tạ anh là được, hì hì.\n- Nhưng tôi không thích mượn đồ người khác. Cảm ơn.\n- Thế thì em không trả cũng được, cứ coi như anh tặng em đi, ấm lắm đấy.\nNói rồi, hắn chụp ngay lên đầu tôi cái mũ len, hình như màu xanh dương đậm, có kẻ, rồi phóng đi trong làn sương mờ ảo. Tôi bực dọc, hét với theo:\n- Mũ nhỏ lắm, đầu tôi không vừa. Tôi vất đây.\n- Tùy em!\nNói vất thì vất thế thôi chứ tôi vẫn không vất, bởi có cái mũ trên đầu, tôi ấm hẳn, gió thôi không ào ào bên tai, ù ù tràn vào như lúc đầu nữa, mái tóc tôi cũng yên vị không bung lên mỗi lần gió chạy đến nữa, và tôi bất giác vui, một cảm giác khác lạ so với bình thường. Tự nhiên vui. Rõ hâm!\n..................\nThật ra, đôi lúc tôi nhìn gương thì thấy đôi má mũm mĩm của mình cũng có chút đáng iêu nếu như đôi mắt không bé quá, đôi môi không nhợt nhạt quá và cái mũi không tẹt một cách quá thể đáng. Và sau 3s nhìn, tôi quay ngoắt đi, ôm lấy quyển truyện trên bàn, chui vào chăn ấm nóng, thưởng thức cái thú vui bất tận.\nTít. 1MSM.\n“ Em ngủ chưa, nhớ giữ ấm đấy.”\nSố lạ hoắc. Cục gạch của tôi ngoài ba mẹ, anh trai và một đứa bạn ra thì chẳng bao giờ có ai nhắn tin hay gọi điện cả. Ba mẹ tôi thì tuần gọi một lần và chẳng bao giờ gọi hay nhắn tin vào giờ này cả. Anh trai tôi không nhắn cho tôi kiểu, “ mày mua cho anh cái găng tay” hoặc là “ mày làm cho anh bài này “ thì chẳng khi nào nhớ đến tôi vào cái giờ mà lão đang buôn dưa chuột với người yêu cả. Đứa bạn tôi cũng tương tự, là con gái nên giờ này chắc cũng đang tám với người yêu nó chứ đâu rỗi hơi đi nhắn tin cho tôi. Nghĩ mãi chẳng biết là ai, tôi kệ, chẳng buồn nhắn lại, cầm lấy quyền truyện đọc tiếp.\nTít. 1MSM.\n“ Em ngủ rồi à, cứ tưởng em hay thức khuya chứ. Chúc em ngủ ngon nhé “\nĐọc xong cái tin nhắn dở hơi ấy, tôi chẳng có chút cảm giác gì, gã này bị hâm đơ rồi, tôi nghĩ vậy và cuộn tròn mình lại trong chăn, ôm con gấu bông yêu thích, với tay tắt đèn, chìm vào giấc ngủ một cách ngon lành. Chẳng buồn quan tâm đến những điều hâm hâm hay xảy ra gần đây với tôi.\n.......................\nSinh nhật tôi. Cũng như bao ngày bình thường khác, chỉ có điều lạ hơn một tí là hôm nay tự nhiên tôi muốn xuống phố, dạo chơi một lúc rồi mua cái bánh ga tô be bé về tự chúc mừng mình.\nKhoác lên người chiếc áo dạ, trùm lên tai hai cục bông cùng màu và đi đôi găng tông xuyệt tông, chỉ mỗi một chiếc khăn choàng cổ hồng cánh sen là nổi bật trên gam màu trầm đang mặc , tôi bình thản xuống phố. Lượn lờ! Như đúng nghĩa của nó.\nChưa kịp ra hết ngõ đã thấy có một gã đứng chờ, chả biết chờ ai nên tôi cứ thế đi qua, thì bị gọi giật lại. Ngoảnh lại nhìn, lại nụ cười mà hình như tôi đã bắt gặp đâu đó :\n- Em!\nHắn từ từ tiến đến, trên tay là một bó hồng với một hộp quà được bọc kĩ càng, bắt mắt, lại mỉm cười một lần nữa. Hình như hắn biết được nụ cười của mình đẹp nên cứ thế tận dụng triệt để mọi lúc mọi nơi thì phải:\n- Tặng em, chúc mừng sinh nhật nhé.\n- Hờ, nhận quà của người lạ, thì không dám nhận đâu.\n- Cứ xem như bất ngờ tuổi mới đi, nhận cho may mắn\n- Thật buồn cười, thôi đành vậy. Cảm ơn anh!\n- Em định đi đâu à?\n- Tôi định xuống phố dạo tí, với lại mua cái bánh ga tô mừng sinh nhật luôn.\n- Anh chở em đi nhé?\n- Để mọi người săm soi tôi rồi cười cho thúi mũi à?\n- Thế em mua về thì cho anh ăn với nhé.\n- Ơ hay, muốn ăn thì đi mua mà ăn!\n- Ăn một mình buồn chết, có người ăn cùng thì vui chứ sao.\n- Ôi giời, anh thiếu gì người ăn cùng mà cứ phải chọn tôi?\n- Thì....\nKhông muốn đôi co thêm nữa, tôi nhận lấy bó hoa và hộp quà từ tay hắn rồi bước chậm rãi, hôm nay sinh nhật mà tôi tự cho phép mình thoải mái một tí, không để ý những chuyện không đâu mà hỏng mất tâm trạng tươi đẹp này. Tự cho mình cái quyền được hạnh phúc mà không cần ai khác bên cạnh, tôi đã quá quen với điều đó...\n.\n.\n.\nNhững chuỗi ngày tiếp theo, trong cuộc sống của tôi cứ xuất hiện với tần suất tăng dần đều của những điều ngạc nhiên, cau có, thú vị và bất ngờ, bực mình và cũng có lắm lúc hay ho, mà tác giả là cái gã tôi đã kể đến ở trên. Tôi chẳng hiểu gã định làm gì với tôi, chẳng biết mục đích của gã là gì, nhiều khi nghi ngờ đến độ tức giận, nhưng đôi lúc lại yêu quý đến điên cuồng những hạnh phúc giản đơn mà gã mang lại.\nPhải chăng tôi đang yêu?\n.\n.\nĐang yêu?\nKhi mà từ ghét tôi đã chuyển qua thinh thích, nhung nhớ hắn nhiều hơn bình thường..\nKhi mà từ việc tìm niềm vui từ những điều bình thường thì giờ đây không có hắn tôi không thấy vui...\nKhi mà tôi thay đổi hơn, khác hơn, chú trọng ngoại hình hơn vì muốn đẹp lên trong mắt ai đó....\nKhi mà tôi dành cả buổi chiều tại một quán cà phê để chờ một người....và đinh ninh rằng anh sẽ đến...!\nVâng tôi đang yêu, yêu nhưng chưa dám nói, chưa dám ngỏ. Bởi trong tôi vẫn có một nỗi nghi ngờ, một sự không tin tưởng ở tình cảm mà anh giành cho tôi. Biết đâu chỉ là sắp đặt, biết đâu chỉ là những trò đùa giỡn của một bọn con trai nào đấy...\nBiết đâu?\nTôi hoang mang!\n...\n...\n1/1/2011.\nHôm nay là bữa tiệc mừng anh tốt nghiệp, tôi đã bảo là tôi ngại, không đến tuy vậy anh cứ một mực nài nỉ, giận dỗi, rồi làm mọi cách để tôi phải gật đầu đồng ý. Nhìn thấy anh vui sướng như trẻ con, tôi bất giác mỉm cười. Anh tít mắt:\n- Anh sẽ dành một bất ngờ cho em, he he.\nBữa tiệc không lớn lắm nhưng không khí sang trọng của nó làm tôi ngột ngạt, tôi thấy choáng váng như là một con vịt bầu xấu xí lạc giữa đàn thiên nga xinh đẹp. Tôi tự ti, tủi thân và chỉ muốn thoát ra khỏi nơi này một lúc. Liền chạy vội vào nhà vệ sinh. Có mấy cô gái nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ, có người thì dè dặt soi xét và chắc là đang nghĩ ngợi “ người như tôi sao được đến đây “ cũng nên. Nhưng tôi mặc kệ, điềm nhiên như không thấy ai cả, tôi chỉnh lại tóc và váy áo rồi chầm chậm bước ra.\nTrốn một góc bàn, tôi khép nép đứng nhìn và quan sát anh, trong bộ dạng đĩnh đạc, phát biểu vài lời, nâng ly rượu cười hiền hòa chúc tất cả mọi người.\nRồi anh đảo mắt khắp nơi, hướng ánh nhìn về phía tôi một cách dịu dàng và trìu mến nhất, anh nói to, rõ ràng và chậm rãi. “ Xin giới thiệu với các bạn, đây là người tớ yêu, là người tớ đã kiếm tìm suốt ba năm qua, là người cho tớ cảm nhận được hạnh phúc thật sự. Em, em có thể tiến lại gần anh hơn một chút nữa được không? “\nTôi ngại ngần, luống cuống, bối rối và đỏ bừng mặt, chưa bao giờ tôi gặp một tình huống như thế này cả nên không biết phải xử lí làm sao. Đang loay hoay thì anh đã bước tới, cầm lấy bàn tay tôi, dắt lên và thầm thì : “ Có anh đây, không sao đâu em “ rồi anh mỉm cười thật tươi nhìn tôi, nhìn mọi người : Cô ấy đây ạ!\nTiếng vỗ tay từ một nhóm bạn rộ lên rồi lan dần, lan dần ra cả phòng, mỗi lúc một to hơn khiến tôi bừng bừng cả mặt. Chưa bao giờ tôi là tâm điểm chú ý như lúc này đây, chư a bao giờ tôi được một người con trai giới thiệu với mọi người một cách trịnh trọng như vậy.\n- Làm người yêu anh nhé!\n- Vâng.\nTôi bẽn lẽn trong niềm vui vỡ òa!\nNhưng nghi ngờ bao tháng ngày qua tan biến nhẹ như một làn khói, lững lờ trôi vô định đâu đó chứ không còn bên tôi nữa.....\nHạnh phúc ngọt ngào, sao mà nó mềm mại và ấm áp đến thế.\nTình yêu ấy ?!\n*****\nBa năm trước:\nTại siêu thị, trong một quầy hàng:\n- Con bé xấu xí béo lùn kia, sao lại chắn hết chỗ chọn hàng thế này.\n- Á à, không trả lời ta à, vênh gớm nhỉ?\n- Đã thế ta cứ đứng đây nói cho đến khi nào mở miệng mới thôi, sao trên đời lại có sinh vật xấu đến thế này nhỉ?\nCô gái chầm chậm tháo tai nghe nhạc ra, nói thật rành rọt :\n- Đừng tưởng tôi không nghe thấy, lời nói có gai đấy, nhưng khi anh làm đau người khác thì cũng là lúc anh làm mình tổn thương nhất đấy.\n- Văn vẻ gớm, tôi chẳng thấy gì cả, còn thấy hay í chứ.\n- Thật ngông nghênh và trẻ con quá – cô gái mỉm cười.- Còn lâu mới có người yêu.\n- Đây đầy nhá, chứ như cô còn lâu mới có, ha ha\n- Biết đâu, không khéo sau này anh yêu tôi cũng nên!\nNói rồi cô gái bỏ đi, mặc cho một gã đang đứng bực tức mà không làm được gì.\nGã ôm một nỗi căm ghét vô hình đối với cô gái xấu xí đó, gã cứ thế triền miên đi tìm một bóng hình để trút nỗi lòng cho hả giận.\nTuy vậy, đấy chỉ là cái cớ mà thôi, thật lòng có ai tin vào tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên không nhỉ??\nBởi bình thường, chưa bao giờ gã thô thiển, hay hống hách với người khác như thế, đằng này dù có thế nào thì người đó cũng là một cô gái..!", "replies": [ "\n\n\nTrên đời này, con trai là thứ sinh vật đáng sợ nhất mà tôi từng biết, cho nên quan điểm của tôi là không dây dưa vào những thứ đấy\n\nClick để xem tiếp...\n\nD có như vậy ko híc híc hì hì \ncám ơn D bài viết rất hay !", "Chưa chắc là lùn béo xấu mà đã là cấm kị đâu . trái tim mới là quan trọng .cho dù người ấy có đẹp đến mấy nhưng có trái tim \"đen\" thì cũng chẳng đẹp chút nào .. .. \nvà ngược lại/ hì hì !", "\n\nPeace Loving nói:\n\n\n\nChưa chắc là lùn béo xấu mà đã là cấm kị đâu . trái tim mới là quan trọng .cho dù người ấy có đẹp đến mấy nhưng có trái tim \"đen\" thì cũng chẳng đẹp chút nào .. .. \nvà ngược lại/ hì hì !\n\nClick để xem tiếp...\n\nchí phải ", "Cũng lạ thật " ] }
kenhsinhvien
_doc
e756e0db8a73ab244a043ae8fa1b1e25
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "e756e0db8a73ab244a043ae8fa1b1e25", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/phim-hoat-hinh-alpha-and-omega-2010.14053/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Rạp phim", "datetime": "10/1/2011", "title": "Phim hoạt hình: Alpha And Omega 2010", "post": "Format : Matroska(MKV)\nFile size : 546 MB\nDuration : 1h 27mn\nOverall bit rate : 868 Kbps\nNominal bit rate : 837 Kbps\nWidth : 1 280 pixels\nHeight : 720 pixels\nDisplay aspect ratio : 16:9\nFrame rate : 23.976 fps\nGENRE: Animation | Adventure | Comedy | Family\nORIGINAL RUNTIME:01:27:55\nRELEASE RUNTIME: 01:27:55\nSOURCE:720p\nDirectors: Anthony Bell, Ben Gluck\nWriters: Chris Denk (screenplay), Steve Moore (screenplay)\nStars: Hayden Panettiere, Christina Ricci and Justin Long\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\nNội dung chính:\n\nKate và Humphrey là 2 con sói không có điểm gì giống nhau cả. Kate là một nàng sói alpha - đối với cô, kỷ luật, bổn phận và trách nhiệm là tất cả. Tuy nhiên, Humphrey thì ngược lại, một con sói omega -- vui chơi, bạn bè và lông bông là những thứ rất quan trọng với hắn. Trong thế giới loài sói, những con alpha hay omega không giao thiệp với nhau, như là quy luật bất thành văn của bầy đàn.\n\n\n\n\n\n\n\t\t\t{\n\t\t\t}\n\t\t\t\n\n\n\n\n\n\n\nLà con gái của tộc trưởng sói alpha miền Tây, Kate được gia đình sắp xếp hôn sự với Garth, con trai tộc trưởng sói alpha miền Đông, không phải vì tình cảm mà vì ngăn ngừa cuộc chiến tranh đẫm máu giữa 2 bầy sói. Nhưng khi hôn sự được sắp xếp xong, Kate và Humphrey đã bị kiểm lâm đưa đi từ nhà chúng ở Jasper Park, Canada tới Sawtooth Park, Idaho mà không một ai hay tin.\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\nBằng mọi giá trở về kịp lúc để cưới Garth và ngăn chặn chiến tranh, Kate và Humphrey phải cùng nhau cộng tác để trở về với quê hương yêu dấu của họ, Jasper Park. Nhưng trong hành trình trở về, Kate và Humphrey đã sớm phát hiện ra một điều: họ đã yêu nhau.\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\nLink download :\n\n\nhttp://download1284.mediafire.com/7eq5w9h5805g/35ysg91ze5gyxbc/%5BV-Z+Uploader%5DAlpha+And+Omega+2010+HDRip+x264-sUN+Upload+by+G_D.mkv.__a\n\nhttp://download615.mediafire.com/pl10u4bb7w1g/nc9jl5ml5i2n4y5/%5BV-Z+Uploader%5DAlpha+And+Omega+2010+HDRip+x264-sUN+Upload+by+G_D.mkv.__b\n\nhttp://download1166.mediafire.com/nstzqs21pzyg/7a7166yrca2yyra/%5BV-Z+Uploader%5DAlpha+And+Omega+2010+HDRip+x264-sUN+Upload+by+G_D.mkv.__c\n\n\n(Đó là những link download trực tiếp. Pass: vn-zoom.com)\n\nNguồn: vn-zoom.com", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
daa86fbd49568ba5269e1adf3e206921
1
[ "post.keyword", "replies.keyword" ]
{ "item_id": "daa86fbd49568ba5269e1adf3e206921", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/nen-hay-khong-khi-lam-trong-cty-nhu-the-nay.14050/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Kỹ Năng", "category_name": "Hướng nghiệp", "datetime": "10/1/2011", "title": "Nên hay không khi làm trong Cty như thế này ?", "post": "Mình cũng không nhớ mô hình Cty sử dụng gọi là gì nữa. Nhưng mình cũng có nghe thầy giảng sơ qua. Là vầy, Cty được thành lập bán tất cả các mặt hàng. Nhỏ bạn mình được giới thiệu vào làm trong Cty, với điều kiện phải mua mặt hàng nào đó cho hết 3 tr trở lên. Nhỏ bạn quyết định mua cặp áo ngực nano 3,5 tr. Sau đó nó đi thuyết phục từng người rằng hãy đến Cty, khi đến Cty bạn sẽ thấy được mô hình làm việc ở đó (rất tiếc mình chưa có time đi coi), và nhỏ bạn khác từng đi bảo đảm mình sẽ thích ngay. Khi nhỏ bạn mình giới thiệu được một người cùng ý tưởng với mình, tức là đến Cty và mua hàng thì nhỏ đó sẽ được 480k, cứ như thế nếu nó thuyết phục được 5 ng thì 480k*5, và những người nó thuyết phục sẽ thuyết phục thêm lớp khác, thì mỗi lớp nó có thêm 80k, cứ như thế thì tháng đầu tiên nó vừa được tiền lương, tiền thưởng và quan trọng nhất là \"tiền người khác kiếm cho nó\" ( đại khái là như thế). Thì tất cả sẽ được cộng lại là con số khá lớn đối với sinh viên chúng ta. Nếu mình chịu vào làm, thì mình sẽ cầm 3,5 tr đến Cty mua mặt hàng nào đó để sử dụng. Và quan trong nhất là thuyết phục người khác đến Cty, nếu ng đó chịu đến Cty và mua hàng, thì nếu mình thuyết phục được nhiều người thì số tiền của mình sẽ lớn. Nếu những người mình thuyết phục lại thuyết phục những người khác thì mình sẽ vẫn có lời trong đó. Nói vòng vo vậy co ai hiểu không nhỉ, vì cũng muốn làm nhưng không hiểu rõ, các bạn tư vấn thêm cho mình nhé! \n\n\n\n", "replies": [ "Mô hình công ty này gọi là bán hàng đa cấp bạn à. Ở VN có công ty mỹ phẩm Oriflame, Avon bán hàng theo kiểu này là đáng tin tưởng khi tham gia. Còn công ty như bạn nói theo mình nghĩ bạn không nên làm.", "đây là 1 mô hình bán hàng đa cấp,và nó hoạt động theo đúng luật của nhà nước trên lý thuyết,còn thực tế thì nó lách luật để kiếm lợi.theo luật kinh doanh(mình cũng ko rõ về luật lắm) nhưng đại loại là hành vi bắt người tham gia công ty mua một món hàng để gia nhập công ty là sai luật.mình đã đến 1 công ty dạng như này(hình như là công ty Hưng THịnh phát),khi đến đó bạn sẽ thấy 1 không khí sôi nổi,sinh động cho màn chào hỏi.rồi bạn sẽ được ngồi vào 1 bàn ở đó có 3 người như bạn và 4-5 nhân viên đang làm cho cty,khi nghe người ta nói bạn sẽ dễ bị xoáy vào những câu hỏi về tiền tiền...làm thế nào để giàu và họ đưa ra 1 vài nhân vật hầm hố làm ví dụ như ở thế giới thì có bill gate ở Việt Nam thì có Đoàn Nguyên Đức(bầu Đức) hoặc Bầu Hiển,(sinh viên thằng nào mà chả mơ mộng giàu có) để làm mờ mất anh em,sau đó họ đưa ra những cái lợi,cái hại khi đi làm.thường họ nói những cái lợi rất hay rất tốt nhưng cho dấu cái thiệt hại rất khéo. Đó là kinh nghiêm của mình trong 1 lần tham gia,may là trước khi đến mình đã biết đó là công ty lừa đảo và đã không mua 1 thứ gì ở đó,nếu máu bạn cũng nên qua công ty đấy 1 lần cho biết,và đăc biệt bạn nên cứng rắn khi quyết định,luôn tự nhủ là mình ko mua 1 cái j ở đó,đừng vì ngại hay vì cái j đó mà đồng ý mua hàng của công ty,không bạn sẽ rất hối hận đó.", "Ừ, mình cũng suy nghĩ nhiều và phân vân lắm. Thực sự thì sinh viên mà, thấy dễ kiếm tiền cũng thích lắm chứ. Cty này không giống như Avon hay Oriflame, vì Cty mỹ phẩm thì người bán được chia phần trăm rõ rệt và sẽ bán hàng cho khách. Còn Cty này khách đến mua hàng sẽ là 1 nhân viên trong Cty, mình nghĩ cứ mỗi ng khách đến, thì sẽ thuyết phục thêm vài người khác, và như thế cho đến khi điều đó xoáy quá sâu khiến mình nhức đầu không thể nghĩ đến. Hic, nghe các bạn nói Cty ấy cứ nôm na như ma thuật vậy, khi đến sẽ được nghe những lời ngon ngọt mà mình không thể kìm chế. Hi thanks các bạn nhiều lắm !", "Hi, mình cũng đến xem thử 1 buổi rùi,\nngười ở đấy nói nhìu vô đối, coi tiền kiếm dễ như ko,\nnói thì cũng ngọt \nnhưng may mà chưa dính chưởng, ", "Bạn tó bị mắc bẫy nhìu goy", "Ây da, nói đến đây lại nhớ đến m ngày xưa, tí nữa thì bị mắc bẫy rùi. Công ty Thiên ngọc minh uy ở Hoàng Mai-Từ Liêm ý cũng bán hàng theo kiểu như thế. Vào họ tập trung thuyết phục m mà họ nói ngọt lắm, nghe họ kể tên mấy a chị kiếm tiền dễ dàng như chơi, nhưng bán hàng theo kiểu đó m toàn mất bạn bè, lừa dối bạn bè thui à. Đừng ai dại làm trong đó nha!", "lời khuyên!\n\nTheo mình thì bạn không nên làm những công ty những vậy! vì có nhiều lí do tế nhị lém!", "đánh lừa 1 người đang nuôi ước mơ thì........k hay ho tý nào....bản thân mình rất ghét đa cấp\n\nBán hàng đa cấp nguy hiễm lắm .. k nên tin", "Bọn lừa đảo ý mà", "Ở nước ngoài, các hình thức như thế này bị quản lý rất chặt về mặt sản phẩm cũng như doanh thu. 1 số cty hiện nay có thể coi thành công như Oriflame hay Herblife. Các công ty còn loại hoạt động trên hình thức lừa đảo là chính. Cái áo ngực đó chắc giá chỉ khoảng 300 đến 500K là nhiều - ko khéo chỉ vài chục nghìn thôi. Lãi ở cái phần bắt phải mua bằng được ý.\nCác bạn đang là sinh viên đừng thấy cái gì dễ kiếm tiền mà tham gia nha, tìm hiểu kỹ và hỏi ý kiễn các anh chị xung quanh mình trước đã.", "ờ..cái công ty dạng đó lợi dụng hình thức bán hàng đa cấp để lừa đảo ý...sợ lắm..nhiều đứa bạn mình mất tiền rùi ý...", "là đa cấp mà, mình không thích loại hình này lắm" ] }
kenhsinhvien
_doc
7b9307aeee9676e2464d122478b1637d
1
[ "post.keyword", "replies.keyword" ]
{ "item_id": "7b9307aeee9676e2464d122478b1637d", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/7-thoi-quen-cua-ban-tre-thanh-dat-suu-tam.14049/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Kỹ Năng", "category_name": "Kỹ năng mềm", "datetime": "10/1/2011", "title": "7 thói quen của bạn trẻ thành đạt( sưu tầm)", "post": "Mình đọc được cuốn sách( của SEAN COVEY) về kĩ năng mềm cũng muốn chia sẻ với mọi người:\n\"Gieo suy nghĩ, gặt thành công \nGieo hành động, gặt thói quen\nGieo thói quen, gặt tính cách\nGieo tính cách, gặt số phận.​I.Tạo thói quen( thói quen tốt giúp bạn thành công, hạnh phúc;thói quen xấu cản trở, phá hỏng sự phát triển của bạn)\nII. Chiến thắng bản thân:\n-Thói quen 1: Có thái độ sống tích cực.\n-Thói quen 2: Biết định hướng tương lai.\n-Thói quen 3: Việc hôm nay chớ để ngày mai.\nIII. Chiến thắng với cộng đồng:\n-Thói quen 4: Tư duy cùng thắng.\n-Thói quen 5: Biết lắng nghe để thấu hiểu.\n-Thói quen 6: Có tinh thần hợp tác.\nIV. Đổi mới bản thân:\n-Thói quen 7: Biết rèn luyện và phát triển những kĩ năng. Biết nuôi dưỡng niềm tin và hy vọng.\nHi. Mình đang bận ôn thi nên chưa post chi tiết được, khi nào dỗi mình sẽ post tiếp vậy!", "replies": [ "\n{\n\n\n\n\n\n7 Thói Quen Của Bạn Trẻ Thành Đạt\n\nTác giả: \nSean Covey\nDịch giả / editor: \nNhiều dịch giả​\nThói Quen Của Bạn Trẻ Thành Đạt là 7 thói quen có thể khiến các bạn trẻ có thể thay đổi cả cuộc đời bởi những gì chúng ta có được trong cuộc đời đều bắt nguồn từ những thói quen. Thói quen tốt giúp bạn thành công và hạnh phúc. Thói quen xấu cản trở, phá hỏng sự phát triển của bạn! Bạn nhìn nhận và suy nghĩ như thế nào, thì bạn sẽ đạt được đúng như vậy!\n\nCuốn sách phân tích tác động lớn lao của 7 thói quen quan trọng nhất của những bạn trẻ cần có. Đó là: Có thái độ sống tích cực; Biết định hướng tương lai; Việc hôm nay không để ngày mai; Tư duy cùng thắng; Biết lắng nghe để thấu hiểu và để được thấu hiểu; Có tinh thần hợp tác; Biết rèn luyện và phát triển những kỹ năng.\n\nNghe thì có vẻ rất đơn giản nhưng đã là thói quen thì việc thay đổi nó chẳng dễ dàng chút nào. 7 Thói Quen Của Bạn Trẻ Thành Đạt không chỉ khuyên bạn mà còn cho bạn thấy bạn được gì với những thói quen tưởng như đơn giản nhưng lại có quan hệ chặt chẽ và hỗ trợ nhau này. Vấn đề cốt lõi mà cuốn sách đưa ra, không hẳn là tập những thói quen tốt để giúp ích cho cuộc sống của bạn trẻ mà còn là nỗ lực để sống tích cực hơn, biết định vị mình trong cuộc sống, biết cách tiến lên để hoàn thiện mình.\n\n©\n\nGieo suy nghĩ, gặt hành động\n\n\nGieo hành động, gặt thói quen\n\nGieo thói quen, gặt tính cách\n\nGieo tính cách, gặt số phận\n\nĐó là bốn câu nói mở đầu cho cuốn sách 7 Thói Quen Của Bạn Trẻ Thành Đạt.\n\nBạn đừng nghĩ cuốn sách này chỉ dành cho những bạn ttrẻ thành đạt, cuốn sách này dành cho tất cả những ai muốn trở nên thành đạt.\n\nCon người, ai cũng muốn thành đạt nhưng không phải ai cũng hành động để trở nên thành đạt, cuốn sách này sẽ giúp bạn. Mỗi người đều có những thói quen, có thói quen tích cực, nhưng cũng có thói quen tiêu cực. Những thói quen tiêu cực sẽ làm trì hoãn hành động của bạn, giữ lại mong muốn thành đạt của bạn.\n\n7 thói quen xấu thường thấy của những bạn trẻ là:\n\n1. Thụ động, có thái độ sống tiêu cực\n\n2. Lười suy nghĩ\n\n3. Nước đến chân mới nhảy\n\n4. Chỉ nghĩ đến thắng thua\n\n5. Thích nói trước rồi mới nghe\n\n6. Không hợp tác với mọi người\n\n7. Sống mòn\n\nBạn có thói quen nào trong những thói quen xấu này không, dù chỉ có 1 thói quen thôi thì bạn nên thay đổi và phải thay đổi nếu muốn thành công trong cuộc sống.\n\nĐến với 7 Thói Quen Của Bạn Trẻ Thành Đạt, bạn sẽ được học để tạo lập được 7 thói quen tốt, khắc phục những thói quen xấu. Bạn sẽ được làm quen với những khái niệm như tài khoản cá nhân, tài khoản quan hệ, những việc làm và hành động ảnh hưởng như thê nào tới tài khoản của mình.\n\nCuốn sách sẽ hướng dẫn bạn từng bước để tạo thói quen, chiến thắng bản thân, chiến thắng với cộng đồng và đổi mới bản thân.\n\nCuốn sách rất dễ hiểu, dễ thực hiện. Dưới mỗi thói quen mới được giới thiệu sẽ có hướng dẫn cụ thể để bạn thực hành.", "Một vài lời nhận xét,bình luận về cuốn sách\n\"Sean trò chuyện với các bạn trẻ bằng một giọng văn vừa thú vị, vừa kích thích khả năng tư duy sáng tạo của họ. Thông điệp của ông gợi mở những con đường đi đến thành công. Tôi xin trân trọng giới thiệu cuốn sách này tới mọi người, đến tất cảnhững ai đang ấp ủ một ước mơ\"\n-John Gray-\n\n\"Những giá trịvà nguyên tắc sống mà Sean đưa ra trong cuốn sách này rất cần thiết cho sựtrưởng tànhh và trải nghiệm của giới trẻ ngày nay. Bạn càng sớm xây dựng những thói quen tốt thì bạn càng sớm thành đạt. Chính những ý tưởng trong cuốn sách này sẽ giúp bạn làm điều đó\".\n-Mick Shannon- \nGiám đốc điều hành Children s Miracle Network\n\n\"Bảy thói quen của bạn trẻ thành đạt\" chứa đựng những lời chỉ dẫn rất thực tế và hữu ích cho bất kỳ ai, ko chỉ với các bạn trẻ. Đó là đề ra những mục tiêu, ghi tạc chúng vào trí nhớ của bạn đồng thời tập trung, phát triển khả năng chịu đựng đểvượt qua những chặng đường khó khăn phía trước.Nếu có thể làm như thế, bạn sẽ đạt được bất cứ mục tiêu nào\"\n-Tara Lipinski- \nVô địch trượt băng nghệ thuật, HCV Olympic 98\n\n\"khi chúng tôi khám phá ra cuốn Bảy thói quen của bạn trẻ thành đạt, thì con trai tôi đã được 21 tuổi. Chúng tôi dùng cuốn sách này để giúp cháu rèn luyện lại các thói quen& tạo dựng các mối quan hệ tốt đẹp,tính đến nay đã được bảy năm. ước gì chúng tôi có cuốn sách này vào thời điểm con trai tôi được 15 tuổi thì chúng tôi đã chẳng phải phí phạm 6 năm trời đầy những bất đồgn trong giao tiếp, bực bội ,khó chịu lẫn nhau. Hỡi các bậc cha mẹ, cuốn sách này thật sự sẽ là kim chỉnam đúng đắn nhất cho các bạn và con của các bạn đấy ! »\n-Clyde Fessler-\nPGĐ kinh doanh tậpđoàn Harley-Davidson Motor.\n\n“Cách tốt nhất đểbiến ước mơ thành hiện thực là có được sự lựa chọn những thói quen đúng đắn ngay từ thời niên thiếu. \"7 Thói quen của Bạn trẻ Thành đạt” sẽ giúp mọi người hiểu được rằng chính những thói quen, suy nghĩ và tầm nhìn chính là nền tảng chủ yếu tạo nên thành công cho cuộc sống cho dù quá khứ hay hiện tại nhưthế nào đi nữa.\" \n- Stedman Graham - \nTác giả cuốn \"You can make it happen\".\n\n***\n\nNXB Trẻ và First News vừa phát hành quyển sách 7 Thói Quen của Bạn trẻ Thành đạt được biên dịch từ tác phẩm nổi tiếng The 7 Habits of Highly Effective Teens của tác giả Sean Covey theo hợp đồng chuyển giao bản quyền với Tập đoàn Xuất bản FranklinCovey (Hoa Kỳ). Cuốn sách nhấn mạnh những gì chúng ta có được trong cuộc sống đều bắt nguồn từ những thói quen của chính mình. Ai cũng có những thói quen tốt và những thói quen xấu, và mỗi chúng ta phải rèn luyện những thói quen tốt và biếtđiều chỉnh, loại bỏ những thói quen xấu.\n\nTuổi thiếu niên và trưởng thành là tuổi đẹp nhất và quan trọng nhất của đời người. Đây là cũng lứa tuổi mà các bạn trẻ bắt đầu khám phá cuộc sống với những ước mơ, khát vọng. Phía trước các bạn là những con đường bằng phẳng, êm ái; nhưng cũng có conđường quanh co, khúc khuỷu. Có con đường ngập tràn ánh sáng, cũng có con đường u ám, đầy cạm bẫy, nguy cơ. Nhưng làm cách nào để chọn được con đường đến đích thành công, hạnh phúc mà không lãng phí nhiều thời gian, công sức? Tất cả đều phụ thuộc vào tính cách và thói quen của các bạn. Có những thói quen đem đến sựthành công, hạnh phúc; nhưng cũng có những thói quen cản trở, phá hỏng sự phát triển của bạn.\n\nCuốn sách phân tích tác động lớn lao của 7 thói quen quan trọng nhất của những bạn trẻ cần có. Đó là: Có thái độ sống tích cực; Biết định hướng tương lai; Việc hôm nay không đểngày mai; Tư duy cùng thắng; Biết lắng nghe để thấu hiểu và để được thấu hiểu; Có tinh thần hợp tác; Biết rèn luyện và phát triển những kỹ năng.\n\nĐây là những thói quen để các bạn tự rèn luyện bản thân và xây dựng các mối quan hệ của mình. Các thói quen này bổ sung và hỗ trợ chặt chẽ cho nhau, tạo một mắt xích bền vững giúp các bạn chọn lựa được hướng đi đúng đắn cho cuộc đời mình.\n\nVới phong cách ngắn gọn, vui tươi, dí dỏm, dễ hiểu, và nhiều hình ảnh minh họa sinh động và dễthương, 7 Thói quen của Bạn trẻ Thành đạt của Sean Covey đã được bạn đọc hoan nghênh và đón nhận nhiệt tình trên khắp thế giới. Đây là một trong những cuốn sách được các đọc giả trẻ yêu thích và đọc nhiều nhất, với số lượng phát hành lên đến hàng triệu bản trong một thời gian ngắn. \n\nQuả thật, 7 Thói quen của Bạn trẻ Thành đạt chính là chiếc la bàn, là kim chỉ nam giúp ta tránhđược những thói quen tai hại nhằm xây dựng những thói quen tốt, hướng đến thành công.\n\nFirst News và NXB Trẻ trân trọng giới thiệu với bạn đọc cuốn sách hữu ích, rất thực tế của của một tác giả thật sự tâm huyết với các bạn trẻ. Đây không chỉ là một cuốn sáchđể đọc mà còn là một cẩm nang quý giá đưa bạn đến thành công, đạt được ước mơcủa mình, xứng đáng với sự tin yêu của bạn bè, người thân, gia đình và xã hội.\n\n\nTHÓI QUEN xin chào bạn!\n\nTôi ở đầu ư?Tôi luôn đồng hành cùng với bạn, trong bạn. Tôi có thể trở thành người trợ giúpđắc lực cho bạn nhưng cũng có thể là sự cản trở, là gánh nặng nhất của bạn. Tôi sẽ nâng bạn đến thành công hoặc biến bạn thành kẻ thất bại. Tôi luôn bên bạn và làm theo ý muốn của bạn. \n\nĐiều khiển tôi là một việc dễ dàng, nhưng bạn phải kiên quyết với tôi. Cho tôi biết thật chính xác bạn muốn ứng phó một vấn đề nào đó ra sao, rồi sau một vài lần thực hiện, tôi sẽ tự động thực hiện đúng như vậy. Tôi là bạn của những bậc anh hùng vĩnhân và cả của những người ti tiện, đớn hèn. Ở những người vĩ đại, tôi cùng họtạo nên những điều vĩ đại. Ở những ai chủ bại, tôi ra tay đẩy họ đến đường cùng, mà chính họ không hề biết.\n\nTôi không phải là một cái máy, dù vậy, tôi hoạt động với độ chính xác cao hơn của một cái máy, cộng thêm trí thông minh của chính bạn. Bạn có thể sử dụng tôi để đạt tới thành công hoặc để tự hủy hoại mình. Vì với tôi hai điều đó không có gì khác biệt, chẳng có gì quan trọng. Hãy nắm lấy tôi, huấn luyện tôi, kiên quyết với tôi, rồi tôi sẽ đặt cả thế gian dưới chân bạn. Hoặc hãy dễ dãi, nuông chiều tôi - rồi tôi sẽtiêu diệt bạn.\n\nVậy tôi-Thói quen, là gì mà quan trọng thế?. \n\nĐầu tiên, tôi chỉlà một suy nghĩ hoặc là một hành động tình cờ của bạn. Rồi tôi trở thành một thói quen của bạn. Và cuối cùng, tôi là người điều khiển bạn!", "Phần I\nTẠO THÓI QUEN\nThói quen quan trọng như thế nào ?\nThói quen tốt giúp bạn thành công, hạnh phúc,\nThói quen xấu cản trở, phá hỏng sự phát triển của bạn.\nNhững quan niệm và nguyên tắc sống. \nBạn nhìn nhận,suy nghĩ như thế nào, thì bạn sẽ đạt được đúng như vậy.\nThói quen quan trọng như thế nào ?\nThói quen tốt giúp bạn thành công, hạnh phúc , thói quen xấu cảm trở, phá hỏng sự phát triển của bạn .\n\nChào các bạn ! Tôi là Sean và là tác giả của cuốn sách này. Tôi chẳng biết tại sao bạn có nó, có thể mẹ bạn mua cho bạn để bạn học hỏi thêm,có thể bạn tự mua vì tựa sách hấp dẫn chẳng hạn, nhưng tôi rất vui vì bạn đã cầm nó trong tay và bây giờ bạn bước vào từng trang sách cùng tôi.\n\nCó nhiều thanh thiếu niên thích đọc sách , nhưng trước đây tôi không như vậy. Cho nên nếu bạn cũng giống như tôi dạo trước thì có thể bạn sắp sửa gác quyển sách này lên kệ phải không ? nhưng mà này, trước khi gác nó lên, hãy nghe đôi lời đã :nếu bạn hứa rằng bạn sẽ đọc nó thì tôi cũng xin hứa là sẽ biến nó thành 1 chuyến du hành thú vị và hữu ích đối với b. Thật mà, sách có hình ảnh minh hoạ sinh động, nhiều ý tưởng thông minh, rồi những câu danh ngôn, những trích dẫn hay, và các câu chuyện dẫn chứng có thật từ những bạn trẻ trên khắp thế giới cùng nhiều bất ngờ thú vị nữa.\n\nCuốn sách này được viết dựa trên ý tưởng 1 cuốn sách khác do cha tôi, Stephen R.Covey ,viết cách đây nhiều năm, đó là 7 Thói quen của những người thành đạt – 1 trong những cuốn sách nổi tiếng và bán chạy nhất từ trước đến giờ.\n\nTại sao tôi viết cuốn sách này ? Bởi vì tuổi mới lớn là 1 giai đoạn không dài lắm trong cuộc đời nhưng lại rất quan trọng . Và cuộc sống đối với tuổi mới lớn hiện nay có lúc không còn là 1 sân chơi nữa. Nó có thể biến thành 1 khu rừng rậm đầy khó khăn hiểm trở. Và cuốn sách này sẽ là 1 chiếc la bàn giúp bạn tìm đường đi qua khu rừng ấy.\n\nTôi bây giờ đã qua tuổi « dậy th.ì » , nhưng vẫn nhớ rõ mồn một cái thằng tôi lúc đó chứ, nhớ từng cảm giác đối với từng câu chuyện. Thí dụ như tôi chẳng bao giờ quên lần đầu tiên tôi phải lòng 1 cô bé tên Nicole vào năm lớp 7. Tôi nhờ 1 cậu bạn chí cốt là Clar nói hộ rằng tôi mến cô ấy lắm ( tôi xấu hổ quá nên không thể thổ lộ trực tiếp với Nicole được ). Clar đã hoàn thành sứ mệnh quan trọng được giao phó và về báo cáo lại với tôi :\n\n_Sean, tớ đã nói rằng cậu mến cô ấy rồi đó.\nTôi hồi hộp quá :\n_Rồi Nicole nói sao ?\n_Cô ấy nói rằng : « Trời ơi ! Sean nó mập quá ! »\nClar cười sằng sặc. Tôi thẹn chín cả người, và chỉ muốn độn thổ, tôi tự thề với lòng mình rằng sẽ ghét bọn con gái suốt đời. Nhưng may thay, khi lớn lên tôi lại có thể có cảm tình với các cô gái trở lại .\nTôi cho rằng 1 số vấn đề mà nhiều bạn trẻ mới lớn đã chia sẻ với tôi cũng rất quen thuộc với bạn :\n«Giúp em với, nhiều việc phải làm quá mà em không có đủ thời gian . Em phải đi học này, làm công chuyện nhà này, rồi bạn bè, công việc khác, thỉnh thoảng phải đi dự sinh nhật này nọ...Em căng thẳng quá.».\n« Làm sao em có thể thấy dễ chịu được cơ chứ khi mà em không thể thích ứng được với mọi việc. Bất kỳ ở đâu em cũng thấy những người thông minh hơn mình , xinh đẹp hơn , nổi tiếng hơn. Em không thể không nghĩ rằng : Nếu ta có được mái tóc của cô ấy, áo quần của cô ấy, phong cách của cô ấy, bạn trai của cô ấy, ta hẳn sẽ sung sướng, hạnh phúc lắm lắm ».\n« Em cảm thấy thật sự yếu đuối và không thể điều khiển được cuộc đời mình ».\n« Tôi biết mình không nên sống theo cách đó : Tôi dính vào mọi thứ - ma tuý , rượu bia và cả t.ình d.ục... Nhưng khi gặp gỡ lũ bạn, tôi lại nhượng bô và chỉ làm theo những gì tụi nó làm. ».\n« Em bị béo phì ! Em thật sự muốn thay đổi, nhưng lại chỉ 1 thời gian ngắn là em lại buông trôi. Em cảm thấy mình thật là tệ hại ».\n« Hiện giờ em học không tốt lắm. Nếu em không học giỏi hơn, em sẽ không bao giờ được vào trường` đại học. ».\n« Em đang bế tắc và chán nản ! Em không tìm được lối đi và không biết phải làm sao nữa ! »\nNhững tình huống này là có thật đấy, và bạn hoàn toàn có thể kiểm soát, hoàn toàn có thể tự mình loại nó ra khỏi cuộc sống của bạn.\nBạn sẽ hỏi :Bằng cách nào đây ?\nYêu tâm ! Tôi sẽ bên bạn và giúp bạn bằng những hướng dẫn và những cách thứuc , những biện pháp hiệu quả nhất để bạn có thể làm được điều đó. Đơn giản chỉ bằng Bảy thói quen mà nh ! bạn trẻ đã thành đạt trước nay thường` có.\nBạn sẽ ngạc nhiên ư ? Vâng ! Tôi biết bạn sẽ ngạc nhiên. Nhưng chỉ bằng 7 thói quen sẽ làm bạn thay đổi được cả cuộc đời đấy.\n7 thói quen của bạn trẻ thành đạt:\n\nThói quen 1: Có thái độ sống tích cực. Có trách nhiệm với bản thân.\n\nThói quen 2: Biết định hướng tương lai. Xác định nhiệm vụ và mục tiêu của mình trong cuộc sống.\n\nThói quen 3: Việc hôm nay không để ngày mai. Phải biết ưu tiên, điều gì quan trọng thì hãy làm trước.\n\nThói quen 4: Tư duy cùng thắng. Tập thái độ không mong ai thua cuộc.\n\nThói quen 5: Biết lắng nghe để thấu hiểu và để được thấu hiểu. Phải biết lắng nghe một cách chân thành.\n\nThói quen 6: Có tinh thần hợp tác. Hợp lực làm việc để đạt hiệu quả cao nhất.\n\nThói quen 7: Biết rèn luyện và phát triển những kỹ năng. Hãy học hỏi để bản thân mình luôn hướng về phía trước và mới mẻ.\n\nNhững thói quen này luôn có quan hệ chặt chẽ và hỗ trợ với nhau. Thói quen 1,2,3 là để mỗi \nngười tự rèn luyện mình nên gọi là những thói quen chiến thắng bản thân. Thói quen 4,5,6 là để tạo các mối quan hệ và tính đòan kết tập thể nên gọi là chiến thắng với cộng đồng. Bạn phải có « kỹ thuật cá nhân » trước đã rồi mới có thể tham gia chơi chung trong 1 đội mạnh.Cho nên phải rèn luyện bản thân trước khi đạt được chiến thắng tập thể. Thói quen cuối cùng là tự đổi mới. Nó sẽ hỗ trợ cho cả 6 thói quen kia.\nNhững thói quen này có vẻ đơn giản phải không nào ? Thế nhưng nó tác động đến bạn rất mạnh mẽ đấy. Và khi bạn đã biết 7 thói quen tốt vừa đề cập thì cũng nên thử nghĩ xem những thói quen ngược lại xem chúng là gì ?", "Thói quen xấu thường thấy của những bạn trẻ là :\nThói quen 1 : Thụ động, có thái độ sống tiêu cực.\nLuôn đổ lỗi cho hoàn cảnh hay cho người khác, hoặc tìm lý do này nọ để biện minh cho mình. Không có trách nhiệm với lời hứa của mình và với người khác, hành động theo bản năng hơn là theo lý trí.\nThói quen 2 : Lười suy nghĩ.\n\nKhông định ra kế hoạch, né tránh mục đích trong cuộc sống và chẳng bao giờ nghĩ đến tương lai . Họ chẳng phải lo lắng về hậu quả của những hành động của mình. Cuộc đời của họ chỉ là hiện tại thôi, ngày mai như đã là ngày tận thế rồi, tội gì không vui chơi thoả thích, vùi đầu vào các thú vui bất kể hậu quả ra sao.\nThói quen 3 : Nước đến chân mới nhảy.\nDù việc có quan trọng đến đâu đi chăng nữa cũng lần lữa không làm cho xong. Lãng phí phần lớn thời gian vào các trò chơi điện tử, la cà trên mạng, tán gẫu qua điện thoại, bàn luận phù phiếm và lang thang rong chơi khắp chốn. Luôn để bài tập về nhà đến ngày mai. Không coi trọng những việc phải làm.\nThói quen 4 : Chỉ nghĩ đến thắng thua.\nHọ nhìn cuộc đời như 1 cuộc đỏ đen. Bạn mình mà thắng thì có nghĩa là mình thua. Còn nế có vẻ như mình sắp thua thì cũng phải kéo người khác cùng tuột dốc, chung số phận với mình mới thấy vừa lòng.\nThói quen 5 : Thích nói trước rồi mới nghe sau.\nHọ xem mình chào đời đã có cái miệng vậy sao không dùng đến nó chứ ? Luôn luôn bày tỏ quan điểm của mình trước đã, khi đã chắc rằng mọi người hiểu mình thì mới nghe đến họ , hoặc giả vờ « ừ hử » cho qua chuyện.\nThói quen 6 : Không hợp tác với mọi người.\nHọ xem những người khác kỳ cục vì những người ấy nghĩ khác với mình. Mọi người đoàn kết lại hay chơi với nhau vì họ không muốn giống mình. Nếu ý kiến của mình là tuyệt vời thì việc gì phải hợp tác với ai, làm 1 mình vẫn sướng hơn chứ sao .\nThói quen 7 : Sống mòn.\nKhông quan tâm trau dồi bản thân. Không chịu học hỏi những điều hay và ý tưởng mới. Họ không bao giờ luyện tập thể dục thể thao, tránh xa sách vở.\nBan thấy đó, « họ » đôi khi chính là chúng ta. Những thói quen và tính cách này thật tồi tệ, nhưng đôi khi ta vẫn nuông chiều những thói quen xấu này, và lúc đó cuộc đời sẽ thật là tệ hại, kinh khủng.\n\nNÓI CHÍNH XÁC THÌ THÓI QUEN LÀ GÌ ?\n\nThói quen là những việc bạn làm thường xuyên , lặp đi lặp lại, nhưng hầu hết đều khó khăn nhận ra chúng. Có những thói quen tốt như tập thể dục điều độ . lên kế hoạch trước khi hành động , tôn trọng người khác... Có những thói quen xấu như suy nghĩ tiêu cực, tự ti , đổ lỗi cho người khác... Một vài thói quen khác vô thưởng vô phạt như tắm đêm, ăn trễ, đọc báo ngược từ trang cuối lên trang bìa... Tuỳ theo thói quen nào mà có thể giúp bạn nên người hoặc huỷ hoại bạn , như Samuel Smiles từng nói :\n\nGieo suy nghĩ, gặt hành động.\nGieo hành động, gặt thói quen.\nGieo thói quen , gặt tính cách.\nGieo tính cách , gặt số phận.\n\nMay mắn thay, con người lại mạnh mẽ hơn thói quen và do đó chúng ta có thể thay đổi được thói quen.Tuy sẽ có những thói quen rất khó thay đổi nhưng không phải là không làm được .Vào bất cứ lúc nào, bạn cũng có thể thay đổi 1 thói quen xấu bằng 1 thói quen khác tốt hơn. Tập được những thói quen tốt sẽ giúp ích cho bạn rất nhiều.\n\n\nQuyển sách về 7 thói quen này sẽ giúp bạn.\n• Kiểm soát được cuộc đời của mình.\n• Cải thiện mối quan hệ với bạn bè.\n• Có những quết định sáng suốt hơn.\n• Hoà thuận với cha mẹ.\n• Vượt qua sự nghiện ngập.\n• Xác định được giá trị của bản thana và quyết định được điều gì quan trọng nhất đối với bạn. \n• Làm được nhiều việc hơn mà lại tốt ít thời gian hơn.\n• Nâng cao lòng tự tin.\n• Sống hạnh phúc.\n• Tìm được sự cân ằng giữa trường lớp, công việc, bạn bè và mọi thứ khác.\n\nBạn cảm thấy ra sao ? Ta bắt đầu nhé !\n\nĐiều hấp dẫn kế tiếp :\nỞ phần kế, chúng ta sẽ gặp top 10 phát biểu ngớ ngẩn nhất từ trước đến nay.\n\nTiếp tục lên đường thôi bạn !\n\nNhững quan niệm và nguyên tắc sống.\nBạn suy nghĩ như thế nào thì bạn sẽ được như thế ấy !\nTrước tiên, bạn đọc qua 1 số câu nói của những nhân vật nổi tiếng trong quá khứ nhé . Lúc đó, những câu nói này được xem là thông thái nhưng giờ những câu nói này được xếp vào top những câu nói ngớ ngẩn.\n10. « Chẳng có lý do gì để mỗi cá nhân phải có 1 cái máy vi tính trong nhà họ. »\nKenneth Olsen - Chủ tịch, người sáng lập Digital Equipment, 1977\n9. « Máy bay là những đồ chơi thú vị, nhưng không có giá trị quân sự »\nMarshal Ferdinand Foch, Nhà chiến lược quân sự và tổng tư lệnh Quân đội Pháp trong thế chiến I , 1911\n8. « Loài người không bao giờ lên tới mặt trăng, bất kể mọi tiến bộ khoa học trong tương lai « \nTiến sĩ Lee de Forest , nhà phát minh ra đèn ống 3 cực và Radio , 25/12/1967.\n7. « Tivi sẽ không thể duy trì bất kỳ thị trường nào mà chúng ta chiếm lĩnh quá 6 tháng đầu. Mọi người sẽ sớm mệt mỏi với việc đêm nào cũng dán mắt bào 1 cái thùng gỗ dán »\nDarryl F.Zanuck, Giám đốc hãng film 20th Century-Fox,1946.\n6. « Chúng tôi không thích âm nhạc của họ. Các nhóm chơi ghi ta đã hết thời ».\nHãng thu âm Decca phản đối ban nhạc The Beatles, 1962.\n5. « Với phần đông dân chúng, việc sử dụng thuốc lá có 1 hiệu quả lợi ích ».\nBác sĩ Ian G.Macdonald - Viện phẫu thuật Los Angeles, trích dẫn từ News Week, 18/11/1969.\n4. « Chiếc máy điện thoại có quá nhiều khuyết điểm để có thể xem là 1 phương tiện truyền thông . Về cơ bản, nó chẳng có giá trị gì đối với chúng ta ».\nBản ký lục của Western Union Internal, 1876.\n3. « Trái đất là trung tâm của vũ trụ ».\nPtolemy, nhà thiên văn học lừng danh Ai cập thế kỷ II.\n2. « Chẳng có gì quan trọng xảy ra trong ngày hôm nay cả »\nVua Geogre III viết ở Anh quốc ngày 4/7/1776 ( Quốc khánh Mỹ).\n1. « Mọi thứ có thể phát minh đề đã được phát minh »\nCharles H. Duell, Uỷ viên ban cấp bằng sáng chế Hoa Kỳ , 1899.\n\nĐó là tuyên bố của những người nổi tiếng. Còn những bạn trẻ như bạn thì sao ? Họ cũng có những suy nghĩ vớ vẩn không kém đâu :\n« Chẳng có ai trong nhà tôi học đến đại học. Thật là điên khi cho là tôi làm được điều đó ».\n« Vô phương cứu chữa thôi : Tôi và bố tôi chẳng bao giờ có thể hợp nhau. Chúng tôi quá khác biệt. ».\n« Cô ấy thật là đẹp. Dám cá là cô ấy hẳn cũng sẽ rất đần độn ».\n« Thông minh là điều mà chỉ người da trắng mới có. ».\n\nHai danh sách trên có những điểm chung gì ? Đầu tiên, đó đều là những cách nhìn nhận sự vật, sự kiện diễn ra xung quanh. Thứ 2, những phát biểu đó điều không đúng , hoặc không đầy đủ, cho dù người phát biểu ra những ! lời đó đều rất tin tưởng vào điều mình nói.", "VẬY, NHẬN THỨC LÀ GÌ ?\nNhận thức là cách bạn nhìn nhận 1 sự việc là quan điểm, thậm chí là niềm tin của bạn .Như bạn cũng biết, nhận thức của chúng ta thường tạo ra những giới hạn. Như bạn 1 mực tin rằng mình không thể nào vào được đại học, cũng như Ptolemy cũng từng khăng khăng tin rằng trái đất là trung tâm của vũ trụ.\nQuan niệm cũng giống như 1 cặp kính đeo mắt. Khi bạn có những quan niệm không đúng về bản thân hoặc về cuộc đời nói chung, mọi chuyện giống như bạn đeo 1 cặp kính không đúng độ. Cặp kính đó ảnh hưởng đến cách bạn nhìn mọi sự vật khác. Kết quả là nhìn thấy gì bạn nhận được nấy. Nếu bạn tin rằng mình ngốc, chính niềm tin ấy sẽ làm cho bạn ngốc. Nếu bạn tin rằng nhỏ em gái của mình ngu ngơ, bạn sẽ tìm chứng cứ cho niềm tin đó, và cô bé sẽ vẫn mãi ngu ngơ trong mắt bạn.Nói cách khác, nếu tin rằng mình thông minh, bạn sẽ dễ dàng thành công trong mọi việc.\nMột cô bé tên Kristi có lần tâm sự với tôi rằng cô ấy yêu vẻ đẹp của những ngọn núi. 1 hôm, cô tới khám bác sĩ nhãn khoa và bất ngờ phát hiện ra đôi mắt của cô tệ hơn cô tưởng rất nhiều. Sau khi mang vào đôi kính mới, cô sửng sốt vì đã nhìn thấy mọi vật quá rõ ràng. Cô nói : « Tôi nhận ra rằng những ngọn núi và cây cối,thậm chí cả những quang cảnh bên lề đường đều có nhiều chi tiết mà tôi chưa hề hình dung tới. Tôi đã không biết mắt mình kém đến mức nào cho tới khi nhận ra rằng đáng lẽ nó có thể nhìn rõ hơn ». Thường là vậy đó. Chúng ta không biế rằng mình đánh mất nhiều như thế nào vì những quan niệm sai lầm, lệch lạc.\nChúng ta mõi người đều có nhận thức về bản thân, về người khác và về cuộc sống nói chung. Bây giờ ta xem xét từng điều một nhé.\nNhận Thức Về Bản Thân.\nBạn hãy khoan đọc tiếp để suy ngẫm câu hỏi này đã : Những nhận thức của bạn giúp đỡ bạn hay cảm trở bạn ?\nKhi vợ tôi, Rebecca, còn là 1 học sinh ở trường Trung học Madison ở Idaho, các bạn nữ sinh trong lớp được khuyến khích đi dự thi hoa hậu Madison. Mọi người đều hồ hởi đăng ký vì muốn thử khả năng của mình, nhưng chỉ riêng Linda, ngồi cạnh Rebecca là không đăng ký vì nhút nhát và tự ti. Rebecca đã động viên khuyến khích Linda rất nhiều và cuối cùng đã thuyết phục được Linda ghi tên vào danh sách dự thi. Lúc đó Rebecca chẳng nghĩ gì nhưng sau đó 7 năm, cô nhận được 1 bức thư của Linda miêu tả cuộc đấu tranh nội tâm của cô ấy khi đó và cảm ơn Rebecca đã là tia sáng làm thay đổi cuộc đời cô ấy. Tuy rằng trong cuộc thi hoa hậu đó, Linda không đoạt được giải nào nhưng cô đã có được 1 cái nhìn mới về chính bản thân mình, cô đã vượt qua được chướng ngại vật lớn nhất từ trước đến giừo, đó là sự nhìn nhận hạ thấp bản thân mình. Và giờ đây ,cô đã trở tàhnh uỷ viên của uỷ ban sinh viên và phát huy được tính dễ mến và vui vẻ của cô.\nKinh nghiệm của Linda có thể gọi là : « Sự chuyển hoá quan niệm ». Cụm từ này có nghĩa là đột nhiên bạn nhìn sự vật theo những phương cách mới mẻ, tương tự như bạn vừa thử mang 1 đôi kính mới.\nNếu những quan niệm tiêu cực về bản thân làm hạn chế khả năng của bạn , thì những quan niệm tích cực lại mang đến cho bạn những kết quả tốt đẹp , như câu chuyện kể về người con trai của vưa Louis XVI ( Pháp) dưới đây cho thấy :\nVua Louis XVI bị lật đổ và cầm tù. Hoàng tử con trai ông cũng bị những tên gian thần quản thúc. Chúng nghĩ rằng vì Hoàng tử là người sẽ kế thừa ngai vàng, nếu chúng có thể huỷ hoại đạo đức của chàng, chàng sẽ không bao giờ nhận thức được về số phận và sứ mệnh lớn lao mà cuộc đời đã xếp đặt cho chàng.\nChúng mang chàng tưói 1 nơi thật xa xôi. Ở đó chúng đưa đến cho chàng mọi thứ đê tiện và ô trọc nhất trên đời . Chúng mang cho chàng những bữa ăn thịnh soạn có thể nhanh chóng biến chàng thành 1 kẻ phàm tục háo ăn. Chúng thường xuyên nói những câu tục tĩu quanh chàng. Chúng mang thới cho chàng những cô gái lẳng lơ. Chúng buộc chàng tiếp xúc với những điều gian dối và hèn hạ. Suốt 24 giờ trong ngày, chàng bị vây quanh bởi những thứ có thể kéo linh hồn của 1 con người xuống đáy địa ngục xấu xa. Chàng sống trong cảnh đó suốt 6 tháng trời, nhưng chưa bao giờ khuất phục trước bao áp lực. Cuối cùng, sau khi nỗ lực cám dỗ chàng không thành, chúng hỏi chàng sao không buông thả theo những thứ đó đi, sao không tham dự nhiệt tình. Những thứ đó mang tới niềm vui thú, thoả mãn dục vọng cho chàng, là những điều ai cũng ước ao. Và tất cả đều thuộc về chàng. Chàng trai đáp : « Tôi không thể làm theo lời các ông, bởi vì tôi được sinh ra để làm 1 vị vua. »\n\nHoàng tử Louis đã giữ vững quan niệm đó ên không điều gì có thể làm chàng lay chuyển.\nNếu bạn sống trên đời với cặp kính : « Tôi có thể làm được » hay « Tôi có tầm quan trọng » thì quan niệm này sẽ giúp bạn có 1 sưc smạnh trong những công việc của mình.\nỞ điểm này , bạn có thể hỏi : « Nếu nhận thức của tôi bị méo mó, thì tôi phải làm gì để chỉnh lại ? ».Một cách chỉnh lại tốt nhất là tâm sự với 1 người nào đó tin tưởng bạn và muốn làm điều tốt cho bạn.Mẹ tôi là 1 người như thế đối với tôi . Mẹ luôn tin tưởng tôi và thường động viên tôi : « Sean này, con có thể làm lớp trưởng được đấy ! » hay : « Sao con không mời cô ấy đi chơi, mẹ nghĩ là cô ấy rất muốn được đi chơi với con ». Bất cứ lúc nào muốn khẳng định mình, tôi đều nói chuyện với mẹ, và mẹ sẽ là người lau sạch đôi mắt kính mờ tối giùm tôi.\nNhững người thành công thường có 1 người cố vấn như vậy. Người đó có thể là thầy cô giáo của bạn, 1 người bạn,hay bố mẹ, anh chị, ông bà ... Chỉ cần có 1 người, việc người ấy là ai không hề quan trọng , quan trọng là bạn có thể tìm thấy sự định hướng, nguồn động viên và nuôi mầm lạc quan từ họ. Nghe lời khuyên bảo của họ.Cố gắng nhìn bản thân theo cách họ nhìn bạn . Rồi bạn sẽ thấy 1 đôi kính mới có thể tạo được những khác biệt ra sao.\nNhưng cũng có khi bạn chẳng có ai để dựa vào và cần phải hành động 1 mình. Nếu vậy, bạn hãy đọc kỹ những chương tiếp theo, sẽ rất có ích cho bạn đấy.\nNHẬN THỨC VỀ NGƯỜI KHÁC\nKhông những phải nhận thức đúng về bản thân, chúng ta còn phải biết nhận thức về người khác để tránh những sai lầm đáng tiếc. Nhìn nhận vấn đề từ 1 quan điểm khác giúp chúng ta có thể hiểu tại sao người khác lại hành động như vậy. Bạn tôi, Berky , đã kể cho tôi nghe 1 câu chuyện về sự thay đổi nhận thức của cô ấy :\nKhi mới vào trung học, tôi có quen 1 cô bạn tên là Kim, rất tốt bụng và dễ thương. Nhưng 1 thời gian sau , cô ấy bỗng trở nên khó ưa, bẳn tính, dễ bị xúc phạm và khó gần. Một cách vô ý thức, chúng tôi gần như nghỉ chơi với Kim. Sau kỳ nghỉ hè thật vui, tôi trở lại trường và gặp lại những người bạn với những câu chuyện trên trời dưới đất. Bỗng nhiên, 1 cô bạn nói : « Ồ, tôi đã kể cho các bạn nghe về Kim chưa nhỉ ? Bố mẹ bạn ấy vừa mới ly dị, Kim thực sự khủng hoảng đấy ». Tôi bàng hoàng. Thay vì bực bội với thái độ của Kim như trước, tôi cảm thấy mình tệ kinh khủng. Tôi cảm giác như mình đã bỏ Kim cô độc đúng vào lúc bạn ấy cần an ủi nhất. Chỉ 1 thông tin nhỏ thế thôi, toàn bộ thái độ của tôi với Kim đã hoàn toàn thay đổi. Đó là 1 kinh nghiệm làm tôi sáng mắt ra nhiều.\n\nBạn thấy không, chỉ cần 1 thông tin mới nhỏ nhoi đã làm thay đổi quan niệm của Berky. Thông thường chúng ta hay phán xét người khác khi chưa có đủ thông tin để có thể hiểu đúng về họ.\nMonica cũng có 1 kinh nghiệm tương tự :\nKhi sống ở California, tôi có nhiều bạn tốt và tôi không bao giờ để ý tới những người hàng xóm mới dọn tới. Tôi đã có nhiều bạn rồi và nghĩ rằng những người mới phải tự giải quyết chuyện riêng của họ. Thế rồi khi tôi chuyển đi nơi khác, tôi trở thành 1 « ma mới ». Lúc đó tôi ước gì có ai đó quan tâm tớ tôi và cho tôi tham gia vào nhóm của họ. Giờ đây tôi nhìn mọi việc theo 1 cách hoàn toàn khác. Tôi đã hiểu cảm giác không có ai làm bạn ra sao .\n\nTừ đấy trở đi, Monica sẽ đối xử với những người mới theo 1 cách khác, bạn có nghĩ thế không ?\nNhìn nhận sự việc từ 1 quan điểm khác có thể đưa đến 1 khác biệt lớn trong thái độ của chúng ta đối với mọi người. Mẩu chuyện dưới đây của tờ Reader’sách Digest là 1 ví dụ điển hình về sự thay đổi nhận thức :\nMột cô gái đến phi trường với đống hành lý nặng trên tay. Trong khi chờ đợi máy bay,cô mua 1 gói bánh và mấy tờ báo, rồi chọn 1 bàn trống để ngồi. Khi đang đọc báo, cô thấy 1 người đàn ông ăn mặc lịch sự tiến đến ngồi cùng bàn với cô. Sau đó, cô thật sửng sốt khi thấy anh ta thản nhiên ăn bánh của cô. Cô chẳng múôn làm to chuyện, nên để khẳng định chủ quyền, cô cũng lấy 1 cái bánh ăn. Anh chàng nhướn mày nhìn cô rồi lấy 1 cái nữa đưa vào miệng. Thật là quá thể, chẳng coi cô ra cái quái gì cả. Cô bốc tiếp 1 cái cho hắn thấy rõ hắn đang ăn ké mà còn lớn lối. Cứ như thế cho đến cái bánh cuối cùng : anh chàng bẻ làm đôi, rồi hơi mỉm cười, đẩy 1 nửa về phía cô, ăn 1 nửa còn lại rồi đứng lên bỏ đi. Thật là tức điên người. Nhưng đã đến lúc hệ thống kiểm soát gọi tên cô để soát vé.Cô cầm mấy tờ báo và đứng dậy th.ì...trời ạ : gói bánh của cô vẫn còn nguyên xi dưới tờ báo,còn nãy giờ gói bánh mà cô thi nhau ăn với chàng trai lịch sự kia là gói bánh của anh ta !\n\nHãy xem xét tâm trạng của cô gái trong câu chuyện. Đầu tiên là cô nghĩ : « Hắn thật là quá quắt ! » rồi cuối cùng thì : « Xấu hổ chưa, anh ta thật là tốt bụng , đã chia sẻ cả miếng bánh cuối cùng cho kẻ giành lăn với mình ! ».\nĐiểm mấu chốt ở đây là gì ? Thật đơn giản ,nhận thức của chúng ta thường chưa đầy đủ, thiếu chính xác hoặc rất lộn xộn.Do đó đừng nên hấp tấp xét đoán, chụp mũ hay có những ý kiến khắt khe về người khác hoặc bản thân. Vì cái nhìn của chúng ta còn hạn chế nên chúng ta hiếm khi thấy được toàn cảnh của bức tranh thực tế, hoặc không có đầy đủ dữ kiện cho việc phán xét.\nHơn nữa chúng ta nên cởi mở với những thông tin mới, trải lòng ra với những quan điểm sống khác và sẵn lòng thay đổi nhận thức khi biết rõ rằng mình sai lầm.\nQuan trọng hơn hết , nếu muốn có sự thay đổi lớn trong đời thì phải có sự thay đổi những nhận thức sai lầm. Cũng như thay cặp kính nhìn đời , mọi thứ sẽ thay đổi theo khi được nhìn qua 1 cặp kính mới.\nXét cho cùng, tất cả những khó khăn trong đời của bạn ( về quan hệ trong cuộc sống , về cách nhìn nhận mình, về tâm trạng...) cũng là kết quả của những nhận thức sai lệch. Ví dụ , nếu bạn có mối quan hệ không tốt lắm với cha bạn, có lẽ là cả 2 đã có quan niệm sai về nhau. Có thể bạn xem ông ấy là 1 ông già lỗi thời, lạc hậu, hoàn toàn tách khỏi thế giới hiện đại , và ông ấy nghĩ bạn là 1 đứa con hỗn xược, bất hiếu vô ơn. Thật ra, quan niệm của cả 2 đều không hoàn chỉnh và cảm trở 2 bên có 1 mối cảm thông thực sự.\nNhư bạn sẽ thấy, cuốn sách này sẽ thử thách rất nhiều những nhận thức của bạn , với hy vọng sẽ giúp bạn tạo ra được nhiều nhật thức chính xác và hoàn chỉnh hơn. Hãy sẵn sàng để đọc tiếp nhé .", "NHẬN THỨC VỀ CUỘC SỐNG\nCó bao giờ bạn tự hỏi : « Điều gì định hướng cho tôi trong cuộc sống?», «Tôi mất thời gian suy nghĩ về điều gì ? », « Ai hay điều gì thường xâm chiếm tư tưởng tôi ? ». Đó chính là nhận thức của bạn trong cuộc sống.Điều quan trọng nhất với bạn chính là quan điểm sống của bạn,cặp kính nhìn đời của bạn,hay như tôi thích gọi : là trọng tâm cuộc đời của bạn. Vậy thường thì tuổi mưói lớn đặt trọng tâm cuộc đời vào đâu ? Thường thì vào bạn bè,cah mẹ,vật chất,thể thao,sở thích, người yêu, thần tượng, kẻ thù, bản thân,công việc... Mỗi thứ đều có 1 ưu điểm nhưng tất cả đều chưa đầu đủ dưới những khía cạnh khác nhau. Hãy cùng nhau xem xét xem ta nên đặt trọng tâm vào đâu nhé .\nĐặt trọng tâm vào bạn bè.\n\nKhông có gì tốt hơn là có 1 nhóm bạn tốt, và không có gì tệ hơn việc bị bạn bè xa lánh.Bạn bè là quan trọng nhưng không nên đặt trọng tâm vào đó . Vì soa ? Vì họ hay thay đổi. Cũng có khi họ nói xấu sau lưng bạn hoặc có 1 tình bạn mới và bỏ quên bạn. Hơn nữa, nếu bạn cố thay đổi bản thân để hợp với các bạn , để được kết bạn thì bạn đã tự làm tổn hại đến những phẩm chất của chính mình.\nBạn có tin không ? 1 ngày nào đó, bạn hữu không còn là điều lớn nhất trong đời bạn .Hồi ở trường Trung học, tôi có 1 nhóm bạn tuyệt vời. Chúng tôi cùng nhau làm mọi thứ, đi bơi trong những con kênh cấm, dự những buổi tiệc sinh nhật,cùng hẹn hò với bạn gái... Tôi yêu mến họ. Tôi đã nghĩ chúng tôi sẽ là bạn của nhau mãi mãi. Tuy nhiên,sau khi tốt nghiệp và chia tay, tôi ngạc nhiên khi nhận ra chúng tôi rất hiếm khi gặp nhau. Chúng tôi sống cách biệt nhau, và những mối quan hệ mới,công việc làm ăn , gia đình chiếm hầu hết thời gian của chúng tôi.Khi còn ở tuổi thiếu niên, tôi không bao giờ hiểu được điều này.\nHãy kết bạn càng nhiều càng tốt, nhưng đừng lấy họ làm nền tảng của đời bạn .Đó là 1 nền móng không vững chắc.\n\nĐặt trọng tâm vào vật chất.\nĐôi khi chúng ta nhìn đời qua cặp kính của cải hay vật chất : mình phải có chiếc xe đẹp nhất, bộ đồ hiệu, máy hát hiện đại nhất, va fnh` thứ nữa mà chúng ta cho rằng có thể đem lại hạnh phúc. Vật chất còn núp dưới hình thức danh vọng hay sự thành đạt : như chức lớp trưởng ,đóng vai chính trong 1 vở kịch, uỷ viên hội sinh viên...\nKhông có gì sai trái nếu chúng ta đạt được thành quả và hưởng thụ nó, nhưng đừng bao giờ đặt trọng tâm cuộc sống vào vật chất. Về lâu dài, giá trị vật chất sẽ mất đi. Tôi đã từng đọc được 1 câu rất hay : « Nếu như tôi có những gì giúp khẳng định tôi là ai, vậy khi những thứ đó mất đi, thì tôi là ai ? ».\n\nĐặt trọng tâm vào bạn trai hay bạn gái.\nĐây là cái bẫy dễ mắc nhất. Khi bạn đặt trọng tâm vào ai đó, bạn sẽ mất đi vẻ hấp dẫn của riêng bạn . Trước hết, nếu bạn đặt trọng tâm vào « người ta » thì bạn sẽ không còn là mục tiêu có sức cúôn hút nữa. 2 bạn sẽ mau chóng trở nên ngột ngạt vì bạn bị toàn bộ cuộc sống tình cảm của người ấy bao vây.\nHãy quan sát 2 người sau : Tasha và Brady. Brady đặt Tasha làm trọng tâm cuộc đời mình, và bạn sẽ thấy sự bất ổn, mất độc lập của cuộc đời Brady như sau :\nMỗi khi Tasha Đưa ra 1 lời chỉ trích...thì Brady cảm thấy « Ngày hôm nay của mình tiêu tan rồi » .\nMỗi khi Tasha Đùa với bạn thân của Brady...thì Brady cảm thấy « Mình đã bị lừa dối. Mình ghét thằng bạn mình quá ».\nMỗi khi Tasha Đi chơi với người khác...thì Brady cảm thấy « Cuộc đời mình thế là hết.Tasha không thích mình nữa ».\n\nKhi lần đầu tiên tôi hẹn hò với vợ tôi bây giờ, bạn biết phản ứng của nàng ra sao không ? Nàng từ chối với 1 nụ cười, nhưng không hề cáo lỗi. Nhưng chính điều đó đã hấp dẫn tôi .Nàng chính là nàng và có sức thu hút từ bên trong tính cách độc lập của mình.Hãy tin tôi đi,bạn sẽ trở nên quyến rũ hơn nếu không đặt trọng tâm vào người mình thích. Đặt trọng tâm vào người khác không bày tỏ được bạn yêu họ, chỉ đơn giản là bạn phụ thuộc họ.\nHãy có thêm nhiều bạn trai,bạn gái nếu bạn thích, nhưng đừng bị ám ảnh hay phụ thuộc vào họ, bởi vì những mối quan hệ như vậy thường mong manh như 1 thứ đồ dễ vỡ ( mặc dù cũng có những ngoại lệ ).\n\nĐặt trọng tâm vào học tập.\n\nỞ tuổi mới lớn,việc đặt trọng tâm vào học tập rất phổ biến. Lisa đã hối hận vì đặt trọng tâm vào họp tập trong 1 thời gian dài :\nTôi có nhiều tham vọng và múôn trở thành bác sĩ giải phẫu thần kinh. Từ khi còn học lớp 7 tôi đã siêng năng như 1 sinh viên ĐH : Thức dậy vào 6h sáng và đi ngủ vào lúc 2h sáng chỉ để học ! Bố mẹ cũng cố làm tôi thư giãn, nhưng tôi kỳ vọng ở chính bản thân mình. Giờ đây, tôi nhận ra tôi có thể đạt được điều đó mà không cầm pảhi cố gắng tới mức như vậy, và lẽ ra tôi đã có những phút giây vui vẻ hơn, và không bị đánh rơi cả tuổi trẻ của mình.\nViệc học hành rất cần thiết cho tương lai của chúng ta và phải là ưu tiên hàng đầu. Nhưng chúng ta nên cẩn thận,đừng để cho những danh hiệu kia chi phối hoàn toàn cuộc sống của chúng ta. Những thiếu niên lấy trường học làm trung tâm thường bị ám ảnh bởi việc đạt thứ hàng cao đến nỗi họ quên rằng mục đích thực sự của việc học là hiểu biết. Như hàng ngàn người đã làm được , bạn có thể học rất xuất sắc nhưng vẫn duy trì được sự cân bằng khoẻ khoắn trong đời sống.\nHãy nhớ rằng giá trị của chúng ta không phải được tính bằng tổng số điểm trung bình của chúng ta.\n\nĐặt trọng tâm vào bố mẹ.\n\nBố mẹ có thể là nguồn thương yêu và định hướng tốt của bạn . Bạn nên kính trọng và tin yêu bố mẹ, nhưng việc đặt trọng tâm vào bố mẹ và sống chỉ để làm vui lòng các bậc phụ mẫu hơn là sống vì mình chưa chắc đã hay lắm đâu. Hãy xem những gì đã xảy ra với 1 bạn gái tên Laura ở Louisiana :\nTôi học hành rất siêng năng và cả học kỳ và kết quả cuối cùng thật mỹ mãn : 6 điểm 10 và 1 điểm 8. Thế nhưng khi tôi đem sổ liên lạc về nhà thì bố mẹ tôi lại thất vọng : Tại sao không phải là 7 điểm 10. Tôi múôn oà khóc ngay lập tức, bố mẹ muốn gì ở tôi ? Sau đí, khi tôi lớn lên, mỗi quyết định của tôi đều có sự hiện diện của câu hỏi : bố mẹ múôn tôi làm gì ? Họ có hãnh diện về tôi không ? Bố mẹ có thương tôi không ? ĐIều đó ám ảnh tôi đến nỗi tôi mất cả tự chủ. Tôi cảm thấy mình bất tài vô dụng. Đột nhiên tôi khám phá ra, bố mẹ cũng không tán thành như vậy, nếu tôi cứ tiếp tục thế tôi sẽ đánh mất chính mình. Vì vậy tôi bắt đầu sống cuộc sống của riêng mình theo những nguyên tắc của bản thân. Cúôi cùng tôi đã có sự tự tin, làm cho những người xung quanh nhìn tôi bằng cặp mắt khác đi, theo đúng con người thật của tôi . Bố mẹ tôi tỏ ra yêu quý tôi hơn. Tôi vẫn quan tâm đến suy nghĩ và ý múôn của bố mẹ và vẫn bị ảnh hưởng bởi những ý kiến của các cụ, nhưng tôi đã tự chịu trách nhiệm về đời mình, và tôi luôn cố gắng làm bản thân vừa lòng trước khi làm vừa lòng người khác.", "Những trọng tâm khác.\n\nDanh sách những trọng tâm có thể khéo dài mãi . Thể thao và những sở thích khác là 1 trọng tâm lớn. Nhưng ta thường thấy những người` chỉ chú tâm vào thể thao và cố tạo nên tính cách sao cho thành 1 vận động viên lớn sẽ chỉ nhận được nỗi đau khi kết thúc nghề vận động viên ! Và những anh chàng tội nghiệp này lại phải làm lại từ đầu. Kết cục tương tự cũng thường xảy ra với các đam mê khác như khiêu vũ, sân khấu, âm nhạc.\nVậy còn đặt trọng tâm vào thần tượng thì sao ? Nếu bạn xây đời mình thông qua hình ảnh của 1 người` nào đó mà bạn xem là người hùng của mình như 1 ngôi sao âm nhạc hay điện ảnh, thì điều gì sẽ xảy ra khi họ chết, hay khi họ kết thúc sự ngiệp 1 cách tệ hại ? Khi đó bạn sẽ thế nào ?\nĐôi khi chúng ta đặt trọng tâm vào kẻ thù và tạo nên 1 cuộc sống chỉ có thù ghét và trả thù. Điều này thường xảy ra với những bạn trẻ có hoàn cảnh bất hạnh. Đây thật là 1 trọng tâm sai lầm.\nLấy công việc làm trọng tâm là 1 căn bệnh thường xảy anh ở những người` lớn tuổi, nhưng cũng có thể đến với tuổi thanh thiếu niên. Chứng nghiện làm việc thường bị dẫn dắt bởi 1 nhu cầu bức xúc có thêm mọi thứ như tiền bạc, xe cộ, địa vị, sự thừa nhận của xã hội... Những thứ này có thể đáp ứng cho người ta trong 1 thời gian, nhưng không bao giờ đưa đến hạnh phúc hoàn toàn.\n1 trọng tâm khá phổ biến nữa là chú tâm vào chính bản thân mình. Điều này gây cho bạn cảm giác quá lo lắng về hoàn cảnh bản thân mà không quan tâm đến những gì đang xảy ra xung quanh bạn .\nNhư bạn thấy, tất cả các quan niệm trên không mang đến 1 sự ổn định bền vững mà chúng ta cần. Không phải tôi muốn nói rằng bạn không nên cố gắng hết sức để trở nên thật giỏi trong 1 lĩnh vực như khiêu vũ hay hùng biện, cũng như tạo những quan hệ thật sâu sắc với bố mẹ và bạn bè – những việc này nên làm lắm chứ. Nhưng có 1 ranh giới giữa việc say mê với việc đặt cả cuộc đời mình vào đó.Đó chính là lằn ranh chúng ta không nên vượt qua.\n\nĐặt trọng tâm vào Nguyên Tắc Sống : Vấn đề đúng đắn.\n\nVậ có 1 trọng tâm nào thật sự là chỗ dựa không ? Đó chính là Nguyên Tắc Sống Đúng Đắn.\n\nTất cả chúng ta đều biết tác dụng của trọng lực : Hãy thả 1 trái banh từ trên cao xuống, nó sẽ tự rơi. Đó là 1 nguyên lý tự nhiên hay còn gọi là 1 nguyên tắc. Có nhiều nguyên tắc chi phố thế giới tự nhiên , chi phối thế giới loài người. Những nguyên tắc này không tùy thuộc vào bất kỳ ai, chúng được áp dụng công bằng với tất cả mọi người. Sự chân thật là 1 nguyên tắc, giúp đỡ người` khác là 1 nguyên tắc, đạo đức, tình yêu là 1 nguyên tắc, giúp đỡ người` khác là 1 nguyên tắc, tinh thần trách nhiệm, sự điều độ , trugn thành ... là những nguyên tắc đạo đức trong cuộc sống .Cũng như 1 la bàn luôn chỉ đúng hướng Bắc, trái tim bạn sẽ nhận ra đâu là nguyên tắc đúng.\nNguyên tắc sống đúng đắn không bao giờ làm bạn thất bại . Nguyên tắc sống không nói xấu sau lưng bạn, nó không lớn lên và rời xa bạn, nó không có nỗi đau khi bị thất nghiệp. Nó cũng không phụ thuộc vào màu da, giới tính, sức khoẻ hay ngoại hình. Lấy nguyên tắc làm trung tâm cuộc sống là nền tảng bền vững, ổn định, chắc chắn nhất mà bạn có thể dựa vào, và tất cả chúng ta đều cần có nó.\nNếu bạn sống với nguyên tắc sẵn lòng giúp đỡ, tôn trọng người` khác, sống tình cảm thì bạn sẽ dễ dàng có nhiều bạn bè và bạn sẽ trở thành 1 người bạn tốt. Đặt ra những nguyên tắc sống đúng đắn cũng là 1 cách để trở thành 1 người có tư cách tốt.\nHãy quyết định ngay từ bây giờ những nguyên tắc nào xứng đáng để bạn đặt trọng tâm cuộc sống vào đó. Ở bất kỳ tình huống nào bạn cũng nên tự hỏi : Nguyên tắc nào nên áp dụng ở đây ?\nNếu bạn cảm thấy mệt mỏi, hay gặp thất bại trong đời :Hãy thử nguyên tắc cân bằng.\nNếu bạn thấy không ai tin mình thì nguyên tắc chân thật là điều bạn cần.\nNhư câu chuyện dưới đây, giữ lời hứa là nguyên tắc đặt ra :\n\nMột trận động đất xảy ra tại 1 trường học ở Mỹ . Khung cảnh hoang tàn của ngôi trường sau khi động đất làm những cha mẹ học sinh bật khóc vì tuyệt vọng. Trong khi đội cứu hộ cố gắng cứu 1 vài em bé từ những lớp học ít bị đổ nát, 1 người` đàn ông cứ xông vào những nơi nguy hiểm vì những bức tường có thẻ sập xuống bất cứ lúc nào và luôn miệng hỏi mọi người` : « Có thấy Paul con trai của tôi đâu không ? ».Mọi người đều nghĩ rằng ông phát cuồng vì mất con và làm cản trở công việc của những người` cứu hộ, họ khuyên ông nên gtránh ra xa nhưng ông nói : « Tôi luôn nói với Paul rằng dù thế nào đi nữa bố cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi con ».Khi đội cứu hộ bắt đầu dừng tay và đinh ninh rằng họ đã kéo hết được những người sống sót ra khỏi đống gạch vụn thì người` đàn ông nọi vẫn kiên nhẫn tìm kiếm. Bỗng nhiên, ông nghe thấy 1 tiếng gọi xa xăm từ dưới lòng đất : « Bố ơi, chúng con đây nè ». Ông điên cuồng đào bới, mọi người` xung quanh xúm vào giúp ông . Như 1 phép lạ, dưới đống gạch đổ nát là 1 khoảng trống, trong đó khảng hơn 1 chục đứa trẻ ngước mắt lên hy vọng. Người cha lần lượt kéo từng đứa trẻ lên và Paul, con ông là người` lên sau cùng. Khi đã ở trong vòng tay cha, cậu bé nói trong nước mắt : « Con biết bố không bao giờ bỏ con mà. Các bạn không tin con vì sợ lắm nên con chờ bố đến và để các bạn ra trước vì bố sẽ không bao giờ bỏ con đâu ! »\n\nTrong những phần tiếp theo , bạn sẽ thấy rằng mỗi thói quen trong đó đều dựa trên cơ sở của 1 hay 2 nguyên tắc sống. Và nhờ đó mà những thói quen này rất có hiệu lực.\nTừng bước một ...\n\nỞ cuối mỗi phần, tôi sẽ bày cho bạn từng bước nhỏ để làm thử ngay lập tức những gì đã đọc. Nó rất đơn giản nhưng hiệu quả để bạn đạt được những mục tiêu lớn.\nTừng bước tạo thói quen\n\n• Mỗi khi nhìn vào gương hãy đưa ra một lời nhận xét tốt đẹp về bản thân.\n• Bày tỏ sự tán đồng, khen ngợi của mình với quan điểm của người khác. (oh,đó là 1 ý kiến hay - chiếc áo đẹp lắm ...)\n• Hãy nghĩ về những mặc cảm gây cản trở cho bản thân, hãy làm những gì để phản bác lại quan điểm đó.\n• Nghĩ về 1 người thân mà gần đây bạn thấy cư xử lạ lùng. Hãy tìm hiểu xem điều gì khiến họ trở nên như vậy ?\n• Khi rảnh rỗi thì bạn hay nghĩ về điều gì nhất ? Điều gì xâm chiếm tâm tư và thời gian của bạn ?\n• Luật lệ vàng chi phối tất cả ! Bắt đầu từ ngày hôm nay hãy cư xử với mọi người theo cách mà bạn muốn họ cư xử với mình. Đừng nổi nóng , đừng than phiền hay chỉ trích ai, trừ phi bạn muốn bị đối xử như vậy.\n• Tìm 1 nơi vắng lặng, để bạn có thể suy nghĩ 1 mình. Suy nghĩ về những điều quan trọng nhất đối với bạn.\n• Lắng nghe chăm chú những lời ca của bản nhạc bạn thường nghe nhất. Đánh giá xem nó có hoà hợp với các nguyên tắc mà bạn tin tưởng không ?\n• Khi làm việc gì đó hãy nghĩ về nguyên tắc làm việc siêng năng, cố thêm chút nữa, thêm chút nữa và bạn sẽ thấy kết quả cuối cùng còn hơn cả mong đợi.\n• Nếu bạn gặp tình huống gay go và không biết nên làm gì, hãy tự hỏi : « Nên theo nguyên tắc nào đây ? ( chân thật, tình cảm, trung thực, siêng năng, kiên nhẫn ...) » và đi theo nguyên tắc đó, đừng ngoái đầu lại." ] }
kenhsinhvien
_doc
7813a09b92f1c7d8817752708adf33a7
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "7813a09b92f1c7d8817752708adf33a7", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/facebook-se-khai-tu-vao-thang-3-2011.14056/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Kỹ Năng", "category_name": "Thủ thuật công nghệ", "datetime": "10/1/2011", "title": "Facebook sẽ “khai tử” vào tháng 3/2011?", "post": "(Dân trí) - Nhiều tin đồn đã rộ lên từ cuối tuần qua cho rằng Facebook sẽ đóng cửa vào ngày 15/3 tới, với lý do Mark Zuckerberg, CEO của Facebook “muốn cuộc sống trở lại như cũ” và quyết định “chấm dứt mọi sự điên rồ” mà Facebook đã tạo ra.\nTuy nhiên, Larry Yu, giám đốc truyền thông của Facebook đã phủ định tin đồn trên. “Câu trả lời là không. Vậy nên hãy giúp chúng tôi kết thúc thông tin ngớ ngẩn này.” – Yu còn cho biết thêm: “Chúng tôi không có lý do gì để đóng cửa Facebook, hiện nay còn rất nhiều dự định cần thực hiện, và chúng tôi không mấy bận tâm về những thông tin ngớ ngẩn này .”\n\n\n{\n\n\n\n\nFacebook hiện là \"con gà đẻ trứng vàng\" của Mack Zuckerberg​\nQuả nhiên Facebook không có lý do gì để đóng cửa, nhất là chỉ vài ngày ít đây, công ty đã nhận được khoản tài trợ lên đến 450 triệu USD từ Goldman Sachs (Ngân hàng đầu tư và chứng khoán toàn cầu) và 50 triệu USD từ Digital Sky Technologies (công ty đầu tư từ Nga). Hiện nay giá trị của Facebook tương đương 50 tỉ USD.\n\nHiện Facebook vẫn được xem là “con gà đẻ trứng vàng”, và không có lý do gì để Mack Zuckerberg lại có một quyết định “ngớ ngẩn và điên rồ” đến như vậy.\n\nNhư vậy, với thông tin chính thức này, các fan của Facebook có thể thở phào nhẹ nhõm và vẫn có thể tiếp tục duy trì các mối quan hệ mà mình đang có trên Facebook.\n\nPhạm Thế Quang Huy\nTheo Mashable", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
c41594855db144b6fa8d76daa40e630e
1
null
{ "item_id": "c41594855db144b6fa8d76daa40e630e", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/xem-xong-rui-cuoi-nhe.14037/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Khám phá", "datetime": "10/1/2011", "title": "Xem xong rùi cười nhé!", "post": "\n\t\t\t{\n\t\t\t}\n\t\t\t\n\n\n[/IMG]\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n", "replies": [ "đúng là buồn cười", "Chạ buồn cười j", "may bac ay cung ghe nhi bien so xe ma con ghi la bo cong an nua chu ac", "cũng không buồn cười j mấy " ] }
kenhsinhvien
_doc
3ee98c49311949126bd70bbe2a558e01
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "3ee98c49311949126bd70bbe2a558e01", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/tan-trang-de-windows-hoat-dong-nhu-moi.14057/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Kỹ Năng", "category_name": "Thủ thuật công nghệ", "datetime": "10/1/2011", "title": "“Tân trang” để Windows hoạt động như mới", "post": "(Dân trí) - Sau một thời gian dài sử dụng và cảm thấy hệ thống hoạt động ì ạch và không “mượt” như ban đầu, có thể Windows của bạn đã cần phải “tân trang”. MAGIX PC Check & Tuning 2010 là công cụ sẽ cho phép bạn thực hiện điều này.\nCó nhiều lý do để hệ thống hoạt động không còn trơn tru như ban đầu. Bỏ qua những lý do vì tác động bên ngoài như virus, phần cứng hỏng hóc… thì những lý còn lại nằm ở bản thân Windows. Cũng như một cỗ máy, chiếc xe… Windows cũng cần phải tân trang, tu sửa để có thể đạt được hiệu suất tốt và ưng ý nhất.\n\nMAGIX PC Check & Tuning 2010 là phần mềm chuyên nghiệp, cho phép thực hiện các công việc cần thiết để tối ưu và cải thiện hiệu suất, tốc độ hệ thống. Theo như những cuộc kiểm tra độc lập, hệ thống sau khi tối ưu có thể cải thiện tốc độ gấp 3 lần so với ban đầu.\n\nMặc định phần mềm có giá 40 USD, và 30 ngày sử dụng thử. \n\nNhân dịp 2011, hãng phần mềm MAGIX đang có chương trình khuyến mãi, cho phép người dùng nhận mã bản quyền của phần mềm hoàn toàn miễn phí. Thực hiện theo các bước sau:\n\n- Download bản dùng thử của phần mềm tại đây.\n\n- Truy cập vào đây, điền thông tin vào khung như hình minh họa bên dưới rồi nhấn nút. \n\n\n{\n\n\n\n\n​- Chờ trong giây lát, 1 email được gửi đến từ MAGIX AG, trong đó có chứa đoạn mã bản quyền của phần mềm.\n\nLưu ý: trong email có kèm cả link download, nhưng đây là bản tiếng Đức, do vậy bạn sử dụng phiên bản đã download được ở trên.\n\n- Cài đặt phần mềm. Trong lần đầu tiên sử dụng, một hộp thoại hiện ra yêu cầu kích hoạt bản quyền. Nhấn vào nút ‘Enter Serial Number’, điền đoạn mã đã có được ở trên và email đã sử dụng để đăng ký, rồi nhấn nút ‘Register and activate online’.\n\n\n\n\n​- Bây giờ bạn đã có thể sử dụng phần mềm với đầy đủ bản quyền và tính năng.\n\nHướng dẫn sử dụng:\n\nSau khi kích hoạt bản quyền, phần mềm sẽ hỏi bạn có muốn cập nhật lên phiên bản mới không, nhấn Update và làm theo hướng dẫn để cập nhật phiên bản.\n\nPhần mềm chia ra thành từng nhóm chức năng, nằm ở menu phía trên. Nhấn vào nút Fix All Problem tại mục PC Check sẽ cho phép phần mềm tự động thực hiện đầy đủ các chức năng cần thiết để tối ưu hệ thống. Người dùng chỉ việc ngồi và chờ cho quá trình kết thúc.\n\n\n\n\n​Trong trường hợp muốn tự mình thực hiện các chức năng tối ưu cụ thể, bạn có thể chọn 1 trong các nhóm chức năng còn lại:\n\n- Increase performance: nhóm các chức năng tối ưu để cải thiện tốc độ hệ thống, tại đây có một vài chức năng cần thiết mà bạn có thể quan tâm, bao gồm:\n\n\n\n\n​+ Configure System Start: quản lý các ứng dụng khởi động cùng Windows, để cải thiện tốc độ khởi động.\n\n+ Defragment Drivers: phân tích và chống phân mảnh ổ cứng.\n\n+ Clean Registry: quét và dọn dẹp các khóa thừa, hư hỏng và không cần thiết trên registry. Giúp registry của hệ thống trở nên gọn gàng và dễ quản lý hơn.\n\n+ Defrag Registry: phân tích và chống phân mảnh Registry.\n\n\n\n\n​+ Update Drivers: quét và kiểm tra phiên bản driver của các linh kiện trên hệ thống để nâng cấp lên phiên bản mới nhất, giúp các thành phần của hệ thống hoạt động với hiệu suất cao nhất.\n\n+ Internet Tuning: tối ưu các trình duyệt web (gồm IE và Firefox) và thiết lập của Windows để tốc độ kết nối Internet được ổn định và nhanh hơn.\n\n- Cleanup memory: thực hiện các chức năng quét dọn hệ thống. Bao gồm:\n\n\n\n\n​+ Clean Hard Drive: quét dọn các file tạm, file rác trên ổ cứng, để giúp thu hồi dung lượng lưu trữ bị chiếm dụng, vừa giúp hệ thống truy cập dữ liệu được nhanh chóng hơn.\n\n+ Data Manager: chức năng quản lý file và thư mục, cho phép người dùng xác định những file, thư mục nào chiếm dụng nhiều dung lượng ổ cứng nhất để có biện pháp giải quyết cần thiết.\n\n+ Data Shredder: xóa dữ liệu một cách an toàn. Dữ liệu sau khi bị xóa sẽ không thể khôi phục được bằng bất kỳ cách nào.\n\n+ Delete Internet History: xóa lịch sử truy cập, các file tạm, cookies… trên các trình duyệt web để bảo đảm riêng tư cá nhân.\n\n- Nhóm chức năng Secure Data cung cấp các công cụ để sao lưu dữ liệu và hệ thống. Nổi bật trong đó có tính năng Undelete, cho phép khôi phục lại những dữ liệu bị xóa do vô tình. (Chỉ xóa theo cách thông thường, nếu xóa bằng chức năng Data Shredder kể trên thì không thể khôi phục được).\n\n\n\n\n​- Cofigure Windows cung cấp các chức năng để tùy chỉnh Windows. Các chức năng này chỉ phù hợp với những “cao thủ” có kiến thức chuyên sâu về hệ thống.\n\n- Mục Info PC cung cấp đầy đủ các thông tin trên hệ thống như phiên bản hệ điều hành, cấu hình, thông tin chi tiết của ổ cứng…\n\n\n\n\n​Ngoài ra, trong quá trình cài đặt, phần mềm còn tự động tạo 1 shortcut mang tên ‘1-click quick maintenance’ trên desktop. Khi nào cần tối ưu để hệ thống hoạt động mượt hơn, bạn chỉ việc kích hoạt shortcut này để thực hiện các chức năng cần thiết, mà không cần phải kích hoạt trực tiếp vào phần mềm. \n\nTại đây, bạn có thể đánh dấu để tùy chọn các yêu cầu, rồi nhấn nút ‘Cary out system maintenance’, phần mềm sẽ tự động thực hiện đầy đủ các chức năng mà bạn đã chọn.\n\n\n\n\n​ Phạm Thế Quang Huy", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
0da0544186a972317327c49bf59b04a4
1
[ "replies.keyword" ]
{ "item_id": "0da0544186a972317327c49bf59b04a4", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/khoe-dac-san-que-minh-di-cac-ban.13912/page-5", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Tin tức", "datetime": "8/1/2011", "title": "Khoe đặc sản quê mình đi các bạn", "post": "", "replies": [ "Tưởng hohai chảy nk miếng chứ\npost quê bạn lên cho mọi ng ghen tị tí nào", "Thơm lừng bún nước lèo Trà Vinh\n\nNguyên liệu chính để nấu món này là mắm bò hóc. Đây là loại mắm được làm từ nguyên liệu cá hỗn hợp. \n\nMắm phải đạt các tiêu chuẩn, có hương vị và tan nhanh trong nước sôi. Để nước ngọt, người ta dùng thêm các loại cá như: lóc, kèo, tra, ngát hay tôm, tép... \n\nTrước khi nấu, phải làm cá thật sạch rồi cho vào nồi nước đang sôi luộc kỹ. Khi cá chín, gỡ xương rồi chà thịt cho thật tơi. \n\nMắm bò hóc cũng nấu trong nước sôi cho thịt mắm tan ra, sau đó đem lược xương thật kỹ. Tỏi, ớt và một ít riềng băm nhuyễn, trộn đều với thịt cá cho thơm. Nấu sôi nước mắm, bắc chảo nóng xào thịt cá cho thấm rồi đổ vào nồi nước lèo, nêm gia vị, chờ nước lèo sôi thì vớt bọt.\n\n{\n\n\n\n\n\n\n\n\n\nĂn bún nước lèo cần có rau ghém, gồm: bắp chuối, rau muống bào nhỏ, bông súng xắt theo chiều ngang, trộn đều với một ít rau thơm xắt nhuyễn. Vào mùa điều, có người còn thích băm một vài trái điều cho vào rau ghém để có vị ngon hơn.\nKhi ăn, cho bún vào tô, dội nước lèo thật nóng lên trên. Đĩa rau ghém ăn miếng nào trộn miếng ấy chứ không dội nước lèo lên rau, dễ làm rau úa, mất ngon. Món ăn này sẽ kém phần thú vị nếu thiếu chén muối ớt với những trái ớt hiểm thật cay. \n\nNgười ta cũng thường ăn chung bún nước lèo với thịt heo quay, huyết (tiết) heo luộc hay bánh giá, chả giò... Nhưng dù ăn chung với thức ăn nào đi nữa, bún nước lèo ngon vẫn do mùi vị của nồi nước lèo quyết định. Nước lèo nấu theo truyền thống của người Khmer là phải dùng nồi đất.\n\n\n\n\nBún nước lèo là món ăn bình dân mà lại mang đậm hương vị, nếu có dịp về Trà Vinh, mời bạn dừng chân tại một quán ăn nào đó bên đường và gọi một tô bún nước lèo để thưởng thức, chắc chắn bạn sẽ cảm thấy khác hẳn những loại bún thường ăn. \n\n\n\n\nĐó cũng chính là ấn tượng khó phai khi bạn tới thăm vùng đất này. \nđây là đặc sản của quê bamboo nè\ncó bạn nào ăn thử chưa??", "nhìn là thấy thèm ồi\nbamboo gửi cho m đi", "Mì Quảng nè \n\n\n\nBánh tráng cuốn thịt heo\n\n\n\nNem nướng\n\n\n\nBonus thêm Dế xào . Thiếu ít rau mất rùi \n\n\n", "\n\nkomkom nói:\n\n\n\nnhìn là thấy thèm ồi\nbamboo gửi cho m đi\n\nClick để xem tiếp...\n\n hihi\nkomkom xuống Trà Vinh yk\nbamboo dẫn komkom đi ăn bún nước lèo liền luôn ấy\n^^!", "Hem bít khi nào mới có dịp.thank bamboo trk nhá\nvừa đi hk về vào đây đói dữ ", "\n\nkomkom nói:\n\n\n\nHem bít khi nào mới có dịp.thank bamboo trk nhá\nvừa đi hk về vào đây đói dữ \n\nClick để xem tiếp...\n\n hjhj\nhok ấy thì bamboo mua rùi gửi wa bưu điện cho komkom nha", "Mời các bạn thưởng thức món hủ tiếu Mỹ Tho nha !\n\n\n\n\n\nNếu ai đã ghé qua Mỹ Tho mà chưa ăn một tô hủ tiếu nơi đây thì xem như họ chưa đến, hoặc thật uổng phí vì chưa cảm nhận được một món ăn cực kỳ ngon của thành phố Mỹ Tho", "Bình Định Bánh ít Lá Gai \nVới chai Bầu Đá lai rai suốt ngày\nUống vui, chớ uống cho say\nMà nhỡ say thật đến quầy Bún Tôm\n..................Xuất khẩu dc nhiu đó ah, các anh các chị mún bjk thêm j vê đ.sản BĐ pm e há", "\n\nbamboo_kute nói:\n\n\n\nhjhj\nhok ấy thì bamboo mua rùi gửi wa bưu điện cho komkom nha\n\nClick để xem tiếp...\n\noke.bamboo gửi lun đi ha.mà ra tới đây nó còn bún hem còn nk lèo wa'\n\n\n\nHT_HTP nói:\n\n\n\nBình Định Bánh ít Lá Gai \nVới chai Bầu Đá lai rai suốt ngày\nUống vui, chớ uống cho say\nMà nhỡ say thật đến quầy Bún Tôm\n..................Xuất khẩu dc nhiu đó ah, các anh các chị mún bjk thêm j vê đ.sản BĐ pm e há\n\nClick để xem tiếp...\n\npost hình đi bạn.đồ ăn mà càng nhìu càng tốt", "Đặc sản của Hải Hậu - Nam Định quê mình mà ai cũng biết đó là gạo Hải Hậu và bánh nhãn Hải Hậu. Hôm nay mình giới thiệu thêm với các bạn món \"Nem Tung\" , nếu ai đã từng được thưởng thức thì sẽ ko thể quên được mùi vị của nó. Thành phần thì không khác nem thính lá sung, hay nem nắm nhưng qua bàn tay chế biến của nhà hàng thì Nem Tung đã dần trở thành đặc sản của một vùng quê. Vị ngọt của thịt, giòn của sụn, dai của da, thơm của thính và chan chat của lá sung đã tạo ra được sự hấp dẫn đến lạ kì cho món ăn dân dã này. Món nem cuốn lá sung này ngoài một số loại rau thơm thường gặp, khách còn được thưởng thức kèm với lá đinh lăng và đặc biệt là lá sung non. Thêm một vài cốc bia nữa thì tuyệt . . .\nMỗi lần về quê mình không thể bỏ qua 2 món ngon yêu thích là mực tươi và nem Tung.\nGạo Hải Hậu đã có thương hiệu rùi\nBánh nhãn thì ngon nhất là ở Thị Trấn Yên Định ( Trung tâm Huyện)\nNem Tung - Khu 5 - Thị Trấn Cồn - Hải Hậu - NĐ", "Bánh nhãn Hải Hậu : \n\n", "Các bác khoe đặc sản vùng à.Quảng Bình ta vẫn bị chọc Khoai Khoai toàn Khoai nhưng đừng hiểu lầm nha.chỗ ta Hải sản và lâm sản ko thiếu món gì ( chuẩn bị ôn thi nên ko có time tìm hình ảnh minh họa ) Lý hòa thân yêu của ta nằm bện cạnh sông Lý Hòa,sáng sớm nhìn ra cửa là biển,quay đầu lại là núi.đẹp vô cùng,nổi tiếng có Động Phong Nha nữa đó.rảnh thì ghé chơi nha", "\n\ncuongly486 nói:\n\n\n\nToàn món ăn nhiều nhỉ, nhưng ăn mà thiếu cái này ở quê mình thì uổng \nQuê mình thì có cái này chắc biết quê mình ở đâu nhá ^^\n\n\n\nRượu đế Gò Đen ^\n\nClick để xem tiếp...\n\ný...ý !chung quê mình nè!!!!Long An đó mừ", "Mình ở Bình Phước với món hạt diều. rất tuyệt. kẹo hạt điều muôn năm!", "Bánh ống Trà Vinh\nNói đến Trà Vinh, có người nghĩ ngay đến bún nước lèo. Người ta còn nghĩ đến Trà Vinh khi nhắc đến trái quách - một loại trái cây tuy có vẻ thô nhám nhưng khi pha với đường và nước đá sẽ trở thành thứ nước giải khát khá tuyệt vời. Nhưng nói đến Trà Vinh ít người biết đến thứ quà “chân quê” có tên là bánh ống.\n\n\nBà bán bánh ống dạo duy nhất ở thị xã Trà Vinh.\nTrong tâm tưởng nhiều người vẫn nhớ cái gánh bánh ống của bà dì ngồi bán ở lề đường phố chợ những ngày còn thơ ấu. Gian hàng ấy chỉ là một cái gánh, một bên có chiếc nồi đất mà nắp nồi là một miếng gỗ tròn bên trên “mọc” hai cái ống bằng trúc đường kính cỡ đồng xu, dài khoảng một gang tay.\nDì vốc một nắm bột gạo trong lòng bàn tay, mấy ngón bàn tay kia vén khéo khều cho bột lọt gọn vào lòng ống, ở giữa có cái que tre lú lên. Rồi dì đậy nắp lại bằng một đồng xu (hoặc một miếng thiếc) có soi lỗ để ghim vào que tre.\nKhói bếp bay tản mạn quanh cái gánh bánh của dì và hơi nước trong chiếc nồi đất bốc lên một mùi thơm đến khó cầm lòng! Chẳng mấy chốc bánh chín, dì lấy đồng xu ra, kéo nhẹ chiếc que, cả chiếc bánh ra theo, đặt nằm hờ trên tấm lá chuối cầm sẵn ở tay kia.\nKhẽ bóp tấm lá chuối giữ bánh lại trong lòng bàn tay, tay kia dì kéo đầu dưới chiếc que rời khỏi thân bánh thật nhanh. Thế là chiếc bánh tròn dài, trắng tinh như bông bưởi, nằm bật nổi trên nền lá chuối xanh màu ngọc thạch, gợi thèm. Cắn nhẹ một miếng, cảm giác chiếc bánh xốp như chiếc bánh bò bông tan dần trên đầu lưỡi.\nĂn bánh ống phải ăn nóng mới thưởng thức hết hương vị của nó. Mùi thơm của nước cốt dừa beo béo hòa trong vị ngọt không thể thiếu của đường cát trắng từ từ thẩm thấu trong vòm miệng. Ăn một cái chưa thỏa, phải ăn thêm vài ba cái nữa.\nGiá cả chẳng là bao vì bánh ống là loại bánh dân dã. Qua thời gian, chiếc bánh nhỏ xinh ngày xưa nay đã thay hình đổi dạng: có đường kính to gấp đôi, lại có màu xanh lá dứa.\nChưa hết, nay người ta còn chấm bánh ống với muối mè để tăng thêm hương vị. Ăn cũng ngon nhưng ngán vì chiếc bánh quá to và mất đi mùi vị nguyên thủy của nó. Những khi có dịp đến Trà Vinh, bạn nên “tranh thủ” tìm gánh bánh ống mà ăn cho biết.\n(Theo Sài Gòn Giải Phóng)​​​\n\n​​\n\n​​​​​​​​", "Mình ở Đà Lạt , quê mình thì rau củ quả có đủ , ngoài ra thì có nhiều đặc sản chế biến thành sản phẩm cho khách phương xa mua về như các loại mứt , nhưng điển hình nhất là quả dâu tây \n\n\n\n\nbạn nào có dịp lên Đà lạt thì liên hệ mình , mình sẽ giúp đỡ trong việc tìm kiếm phòng trọ ở , địa điểm ăn uốn ngon bổ rẻ , khu du lịch ....\n​", "\n\nCopperfield nói:\n\n\n\nMình ở Đà Lạt , quê mình thì rau củ quả có đủ , ngoài ra thì có nhiều đặc sản chế biến thành sản phẩm cho khách phương xa mua về như các loại mứt , nhưng điển hình nhất là quả dâu tây \n\n\n\n\nbạn nào có dịp lên Đà lạt thì liên hệ mình , mình sẽ giúp đỡ trong việc tìm kiếm phòng trọ ở , địa điểm ăn uốn ngon bổ rẻ , khu du lịch ....\n​\n\nClick để xem tiếp...\n\nwoa ngon xếmuốn đi Đà Lạt ghê gứm", "\n\nCopperfield nói:\n\n\n\nMình ở Đà Lạt , quê mình thì rau củ quả có đủ , ngoài ra thì có nhiều đặc sản chế biến thành sản phẩm cho khách phương xa mua về như các loại mứt , nhưng điển hình nhất là quả dâu tây \n\n\n \n\nbạn nào có dịp lên Đà lạt thì liên hệ mình , mình sẽ giúp đỡ trong việc tìm kiếm phòng trọ ở , địa điểm ăn uốn ngon bổ rẻ , khu du lịch ....\n\nClick để xem tiếp...\n\n uk.hihi.chừng nào lên Đà Lạt dẫn bb đi chơi vs nha", "Quê mình ở kiên giang, đặc sản của kiên giang là du lịch và nổi tiếng nhất là nước mắm phú quốc. Không biết có ai thích không nhỉ...!\n\nMình đến từ kiên giang đặc sản của mình là thắng cảnh và nổi tiếng cả thế giới đó là nước mắm phú quốc...^_^!\n\nMón bánh ống trà vinh nhìn thấy mà thèm, ước gì giơ được ăn một cái thì còn gì bằng..^_^!" ] }
kenhsinhvien
_doc
d7c3ebf0a2e1c85ebba4ce4ef7f6f96a
1
[ "replies.keyword" ]
{ "item_id": "d7c3ebf0a2e1c85ebba4ce4ef7f6f96a", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/con-so-may-man-cua-cuoc-doi-ban-la-gi.13939/page-4", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Bói vui", "datetime": "8/1/2011", "title": "Con số may mắn của cuộc đời bạn là gì?", "post": "", "replies": [ "\n\nTIm3bee nói:\n\n\n\nChủ top pic oi\nkhông có số 10 a ???\n\nClick để xem tiếp...\n\n chang bit co dung ko\n\n----------\n\nko pit co dung ko", "Số 1\nTượng trưng cho sự hùng mạnh, sự độc lập, sự lãnh đạo. Lập trường vững chắc, ít thay đổi. Số 1 còn tiêu biểu cho sự thông minh, sáng tạo, một ý chí sắc bén, cứng, mạnh, tượng trưng cho nguyên lý căn bản của đời sống.\nSố 1 tương đương với viên Phán Quan (The Magiaan) ở bài bói Tarot. Số 1 đồng hóa với Thái Dương Tinh, nguồn gốc của mọi năng lượng. George Washington, Karl Marx, và Napoleon Bonaparte thuộc loại người mang số 1.\nTính Tình & Nhân Cách\nƯa thám sát, mạo hiểm, khám phá, tìm tòi và sáng chế. Cứng đầu, ý chí mạnh mẽ, tự quyết, tự lập, tự hào. Có óc tổ chức, lãnh đạo. Rất khó bị thuyết phục, khó sửa đổi những lầm lỗi, và chỉ huy độc đoán. Bản tính rộng rãi, đại lượng, nhưng vì nhiều tham vọng nên dễ trở thành ích kỷ, tàn nhẫn, bất chấp. Làm việc đúng đường hướng thì kết quả rất tốt vì nhiều nhiệt huyết và cương quyết. Nhưng nếu sai lạc thì rất thảm hại.\nCon người xuất chúng, tinh thần rất cao. Thường nổi bật và gây ấn tượng tốt đẹp ngay lúc đầu. Có tài thuyết phục người chung quanh. Thích hoạt động, bận rộn và xê dịch đó đây. Tế nhị và dễ dàng xúc cảm. Được nhiều người mến phục mặc dầu hơi thiếu xã giao. Có nhiều bạn bè và sẵn sàng giúp đỡ họ mà không ngần ngại điều gì. Đối với kẻ thù, người số 1 không bao giờ tha thứ hoặc quên đi dễ dàng một lỗi lầm nhỏ nào. Do đó có thể trở thành rất tàn nhẫn. Rất nặng về tình cảm và rất dễ đau khổ. Thường che giấu cảm nghĩ thầm kín, ít cho mọi người biết tâm trạng mình dù là bạn bè, thân quyến.\nCông Việc, Năng Khiếu & Tiền Bạc\nDễ thành công trong công việc điều khiển và quản trị hơn là trong địa hạt nghệ thuật. Dễ thành công nếu là giám đốc sản xuất, kỹ thuật hơn là tài tử. Làm chủ báo thích hợp hơn là ký giả. Thành công trong các ngành khoa học, nhất là về khảo cứu, sáng chế, và phát minh. Với óc chỉ huy, tính cương quyết và nhiều tham vọng nên dễ đạt được kết quả trong việc làm. Làm việc có lương tâm nhưng ít thành công. Nếu làm công cho người khác rất dễ có sự va chạm với chủ nhân vì lúc nào cũng nghĩ là mình phải.Dễ bị người khác ghét và có kẻ thù vì cứng rắn, muốn làm nhanh, làm mạnh. Nếu là chủ nhân dễ gây hứng thú vì cá tánh đặc biệt, nhiều sáng kiến và chỉ dẫn hoặc huấn luyện rất hay.\nVề tiền bạc, người số 1 dễ giàu mà cũng dễ bị đói rách. Dễ kiếm tiền mà cũng dễ mất tiền. Dễ mắc công nợ vì dám chi tiêu vào bất cứ việc nào cho là hợp lý. Dám đầu tư vào các công việc liều lĩnh: “được ăn cả ngã về không.” Người mang số 1 cần phải học tính cẩn thận. Rất dễ phiêu lưu trong vấn đề tiền bạc có thể đưa tới sự phá sản. Những người làm công hoàn toàn vì tiền thôi thì không nên chọn người chủ mang số 1.\nTình Duyên\nKhi chọn bạn, luôn luôn chọn người mà họ chi phối được. Họ càng gần gũi người nào bao nhiêu thì họ càng có khuynh hướng muốn chỉ huy bấy nhiêu. Rất thụ cảm với tình yêu nhưng cũng lại dễ tiêu tan. Muốn chiếm độc quyền tình cảm và rất cả ghen! Vì bản tính chinh phục nên thích hợp với người có bản tính hiền diệu của số 2 hoặc số 6. Sau đó là các số 3 và 4. Có thể sung sướng với số 5 hay 7. Kết hợp với người số 1 khác hoặc số 8 hay 9 có thể gây bất hòa, sóng gió cho cả đôi bên.\n\n\ncái này có vẻ đúng với mình. cứ coi z đi!!!\n\n----------\n\nàhmà cái tính tình\nmình có độc đoán đâu nhỉ\ncái cuối\nđâu có cả ghen đâu??? sai mấy cái nè. còn j sai nữa hok ta?????\n\n----------\n\nhok tàn nhẫn như thế, nhưng cũng thuộc kiểu bất chấp thủ đoạn sao???", "số 3", "ơ. của e 13. huhu", "của e 13=4 ^^\n\n", "kòn mình thì số 6 kũng hay mà", "89 là số mấy", "minh la vương văn tuyền , xem giup minh với", "số 8", "chan wa mjnh +chu cai ten mjnh= 73 vay mjnh so may ai bit chj mjnh voi nha\n\n----------\n\ni ma co ban gai nao chua co nguoi yu ko?????????????", "\n\ndragon_h nói:\n\n\n\nchan wa mjnh +chu cai ten mjnh= 73 vay mjnh so may ai bit chj mjnh voi nha\n\n----------\n\ni ma co ban gai nao chua co nguoi yu ko?????????????\n\nClick để xem tiếp...\n\nSố 1 nhe bạn! ", "khong co so 10 ah??", "\n\ndragon_h nói:\n\n\n\nkhong co so 10 ah??\n\nClick để xem tiếp...\n\nUhm! Không có bạn nhé! ", "thanks @ hoa gio 122", "\n\ndragon_h nói:\n\n\n\nthanks @ hoa gio 122\n\nClick để xem tiếp...\n\nKhông có gì! hi! >___^", "o nday ket ban ntn?\n\n----------\n\nmun ket ban lam the nao\n\n----------\n\n\n\n\ndragon_h nói:\n\n\n\nthanks @ hoa gio 122\n\nClick để xem tiếp...\n\n uiiiiiiiiii", "\n\ndragon_h nói:\n\n\n\no nday ket ban ntn?\n\n----------\n\nmun ket ban lam the nao\n\n----------\n\n\nuiiiiiiiiii\n\nClick để xem tiếp...\n\n\nÀ, bạn click vào ava của bạn ấy, roài trang sẽ tự động chuyển đến trang cá nhân của người bạn đó. bạn chỉ việc click vào chữ \" kết bạn...\"j j đó, mình quên cái dòng đó rồi....", "number deux ", "\n\nanglais nói:\n\n\n\nnumber deux \n\nClick để xem tiếp...\n\nAnh trai số 4! ", "\n\ndragon_h nói:\n\n\n\no nday ket ban ntn?\n\n----------\n\nmun ket ban lam the nao\n\n----------\n\n\nuiiiiiiiiii\n\nClick để xem tiếp...\n\nEM chỉ cần click vào tên tài khoản của người đó sẽ hiên lên \"Bỏ username vào sổ bạn bè ngay mà .\nhoặc nhìn xuống dưới username của mỗi bài viết, có cái hình \"bắt tay \" chính là kết bạn với username đó\n\n----------\n\n\n\n\nhoagio122 nói:\n\n\n\nAnh trai số 4! \n\nClick để xem tiếp...\n\nFaux....." ] }
kenhsinhvien
_doc
0c1ec26ab89c628fff28bb0e82aaba1c
1
null
{ "item_id": "0c1ec26ab89c628fff28bb0e82aaba1c", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/chuyen-va-giac-mo-trua-thuy-chi.14012/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Rạp phim", "datetime": "10/1/2011", "title": "Chuyện và giấc mơ trưa- thùy chi", "post": "\n\n\n\n \n\n\n\n\n\n", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
47230d51f7e340d11106f01bd58c7c06
1
null
{ "item_id": "47230d51f7e340d11106f01bd58c7c06", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/uyen-linh-my-linh-o-ktx-dai-hoc-nao-do.14018/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Rạp phim", "datetime": "10/1/2011", "title": "Uyên linh & Mỹ Linh ở ktx đại học nào đó", "post": "\n\n\n\n", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
bffeb15c09beb6f9f2e910f7954ddec7
1
[ "replies.keyword" ]
{ "item_id": "bffeb15c09beb6f9f2e910f7954ddec7", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/cho-minh-hoi-ve-long-may-mo-nhat.14016/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Hỏi đáp", "datetime": "10/1/2011", "title": "Cho mình hỏi về lông mày mờ nhạt", "post": "Mình là boy nay 22t rùi mà lông mày của mình mờ tịt không bik làm ntn để lông mày đậm lên.mà boy thì đừng khuyên là vẽ hoặc xăm lông mày nha.tư vấn dùm làm sao lông mày mọc đậm lên.cảm ơn nhìu", "replies": [ "Cạo đi rùi mua thuốc kích thích mọc lông a ! nói sai có gì bỏ wa nhá !", "đây là bài mình tìm đuọec trên Kênh 14 , bạn đọc tham khảo nhé !\n\nBước 1:\n\nNếu lông mày quá thưa mỏng, bạn có thể đến bệnh viện để kiểm tra máu để biết bạn đang có các dấu hiệu của bệnh suy tuyến giáp hoặc các bệnh về tuyến giáp khác hay không.\n\nSuy tuyến giáp có thể là thủ phạm khiến các sợi lông phần bên ngoài lông mày của bạn thưa mỏng và rụng.\n\n\n\nBước 2:\n\nNếu bạn được bác sĩ kết luận có mức độ của biểu hiện suy tuyến giáp thông qua việc thử máu thì hãy thay thế kích thích tố tuyến giáp nhé.\n\nBởi vì chỉ một mức độ giảm nhẹ của hormone tuyến giáp trong máu bạn cũng có thể ảnh hưởng đến sự phát triển tóc và lông mày của bạn đấy!\n\n\n\nBước 3:\n\nTrong khi bạn tiến hành những biện pháp kiểm tra tuyến giáp, hãy hỏi bác sĩ tiến hành kiểm tra máu để có thể phát hiện cơ thể bạn có bị bệnh thiếu máu hay không.\nSắt trong cơ thể giúp hòa hợp các dương khí của các tế bào, đưa ô xy tới mọi ngõ ngách của cơ thể và là một thành phần cần thiết trong việc giúp tóc mọc dày dặn hơn.\n\nNếu thiếu sắt, bạn hãy tích cực măm nhiều thực phẩm giàu chất sắt hoặc uống bổ sung viên sắt theo chỉ định của bác sĩ.\n\nBước 4:\n\n\n\nBạn cũng có thể uống thêm vitamin B6 để giúp tăng cường và cải thiện tình trạng sức khỏe của lông mày, tóc, da và móng tay. Do đó, một ngày bạn nên uống khoảng 100 mg B6 để kích thích nang lông thúc đẩy và tăng cường sự phát triển lông mày.\n\nBước 5:\n\nPhương án cuối cùng là bạn nên tham khảo ý kiến bác sĩ để được kê những đơn thuốc theo toa giúp lông mày và tóc mọc dày dặn và tự nhiên hơn.\n\n\n\nMẹo và cảnh báo:\n\n* Để phục hồi hoặc sở hữu những sợi lông mày đã bị rụng hoặc biến đổi một lông mày mỏng thành dày dặn luôn là một thử thách đòi hỏi phải có tính kiên nhẫn.\n\n* Nên cho phép một khoảng thời gian khá dài nào đó để bạn đủ thời gian thực hiện các đề xuất trên và đợi chúng phát huy hiệu quả. Rùi bạn sẽ thấy một số kết quả bắt đầu “ló ra” trong vòng khoảng 3 tháng kể từ khi áp dụng.\ncon có mẹo vặt nhỏ nhỏ là trước khi đi ngủ , bạn nên dùng vasaline bôi lên chân mày , vấline sẽ giúp nuôi dưỡng chân mày bạn ...^^..chúc bạn thành công", "hic dài dòng gê nhưng mà hay đúng là cuu thành viên có khác", "éc. thế có bác nào biết làm thế nà để lông mày thưa bớt đi không? em thì được kái trời cho nên lông lá hơi nhiều. nên muốn tỉa thưa bớt đi.hic hic", "\n\nrubjgj nói:\n\n\n\néc. thế có bác nào biết làm thế nà để lông mày thưa bớt đi không? em thì được kái trời cho nên lông lá hơi nhiều. nên muốn tỉa thưa bớt đi.hic hic\n\nClick để xem tiếp...\n\nHihi. nếu bạn mún thưa đi mua kẹp dao lam để tỉa cũng được, nhưng sẽ mọc lại nhanh hơn,\ncòn cách nữa là bạn mua 1 cây nhíp để nhổ. hơi đau à nha!", "có cách nè...\n\nTheo mình dc biết thì có 1 loại thuốc giúp mọc lông. bạn có thể dùng thuốc này để bôi xem sao nha. đây là trang web nè. bạn click vào nhé...http://http://forum.vietyo.com/topic/thuoc-moc-long-may-cua-italia-bao-moc-1-tuan-neu-ko-se-hoan-tra-100-tien-37157.html hy vọng giúp dc bạn. \n\n\n\ngracefulkitten nói:\n\n\n\nđây là bài mình tìm đuọec trên Kênh 14 , bạn đọc tham khảo nhé !\n\nBước 1:\n\nNếu lông mày quá thưa mỏng, bạn có thể đến bệnh viện để kiểm tra máu để biết bạn đang có các dấu hiệu của bệnh suy tuyến giáp hoặc các bệnh về tuyến giáp khác hay không.\n\nSuy tuyến giáp có thể là thủ phạm khiến các sợi lông phần bên ngoài lông mày của bạn thưa mỏng và rụng.\n\n\n\nBước 2:\n\nNếu bạn được bác sĩ kết luận có mức độ của biểu hiện suy tuyến giáp thông qua việc thử máu thì hãy thay thế kích thích tố tuyến giáp nhé.\n\nBởi vì chỉ một mức độ giảm nhẹ của hormone tuyến giáp trong máu bạn cũng có thể ảnh hưởng đến sự phát triển tóc và lông mày của bạn đấy!\n\n\n\nBước 3:\n\nTrong khi bạn tiến hành những biện pháp kiểm tra tuyến giáp, hãy hỏi bác sĩ tiến hành kiểm tra máu để có thể phát hiện cơ thể bạn có bị bệnh thiếu máu hay không.\nSắt trong cơ thể giúp hòa hợp các dương khí của các tế bào, đưa ô xy tới mọi ngõ ngách của cơ thể và là một thành phần cần thiết trong việc giúp tóc mọc dày dặn hơn.\n\nNếu thiếu sắt, bạn hãy tích cực măm nhiều thực phẩm giàu chất sắt hoặc uống bổ sung viên sắt theo chỉ định của bác sĩ.\n\nBước 4:\n\n\n\nBạn cũng có thể uống thêm vitamin B6 để giúp tăng cường và cải thiện tình trạng sức khỏe của lông mày, tóc, da và móng tay. Do đó, một ngày bạn nên uống khoảng 100 mg B6 để kích thích nang lông thúc đẩy và tăng cường sự phát triển lông mày.\n\nBước 5:\n\nPhương án cuối cùng là bạn nên tham khảo ý kiến bác sĩ để được kê những đơn thuốc theo toa giúp lông mày và tóc mọc dày dặn và tự nhiên hơn.\n\n\n\nMẹo và cảnh báo:\n\n* Để phục hồi hoặc sở hữu những sợi lông mày đã bị rụng hoặc biến đổi một lông mày mỏng thành dày dặn luôn là một thử thách đòi hỏi phải có tính kiên nhẫn.\n\n* Nên cho phép một khoảng thời gian khá dài nào đó để bạn đủ thời gian thực hiện các đề xuất trên và đợi chúng phát huy hiệu quả. Rùi bạn sẽ thấy một số kết quả bắt đầu “ló ra” trong vòng khoảng 3 tháng kể từ khi áp dụng.\ncon có mẹo vặt nhỏ nhỏ là trước khi đi ngủ , bạn nên dùng vasaline bôi lên chân mày , vấline sẽ giúp nuôi dưỡng chân mày bạn ...^^..chúc bạn thành công\n\nClick để xem tiếp...\n\nui cách này dài dòng wa'...mất công chết....em thì nghĩ là chỉ cần bôi thuốc đều đặn là xong...", "\n\nrubjgj nói:\n\n\n\néc. thế có bác nào biết làm thế nà để lông mày thưa bớt đi không? em thì được kái trời cho nên lông lá hơi nhiều. nên muốn tỉa thưa bớt đi.hic hic\n\nClick để xem tiếp...\n\nLông mày nhiều thì đẹp chứ có gì mà sợ, nhiều người ghen tị với bạn lắm đó nghen. Nói vậy thôi, nếu bạn thấy ngại thì bạn đi tém gọn lên đi, cách làm lông mày dày lên thì còn biết biết, chứ còn vụ này thì...bó tay", "thik lông mày rậm lên thì uông thuốc mọc lông \nthế là xong" ] }
kenhsinhvien
_doc
acf926d6e7b744e2d4cf9f8176e3a20e
1
[ "replies.keyword" ]
{ "item_id": "acf926d6e7b744e2d4cf9f8176e3a20e", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/tro-choi-hoi-that-noi-that.13007/page-44", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Ngôi Nhà Chung", "category_name": "KSV Gameshow", "datetime": "25/12/2010", "title": "Trò chơi hỏi thật nói thật ...", "post": "", "replies": [ "bạn có yêu 1 người mà người ấy chỉ xem là bạn? khi đó bạn mần gì?", "\n\njiji nói:\n\n\n\nchưa lần nào cả?\nBạn từng yêu ai mà người đó đã có người yêu chưa?\n\nClick để xem tiếp...\n\n chua.con jiji thi sao?\n", "có, chưa bik mần gì nữa.", "\n\njiji nói:\n\n\n\nbạn có yêu 1 người mà người ấy chỉ xem là bạn? khi đó bạn mần gì?\n\nClick để xem tiếp...\n\n có lẽ là.....umh, à,.....chưa. hì. chỉ thích thôi! đã có gì đâu mà gọi là yêu!\nvậy ngược lại, khi 1 người bạn nói yêu bạn thì sao nhỉ?", "\n\njiji nói:\n\n\n\nbạn có yêu 1 người mà người ấy chỉ xem là bạn? khi đó bạn mần gì?\n\nClick để xem tiếp...\n\n uhm. . . .thực ra là rùi và giờ vẫn là bạn thân. Jiji chưa trả lời câu hỏi của mình nha!", "\n\nCon nít nói:\n\n\n\ncó lẽ là.....umh, à,.....chưa. hì. chỉ thích thôi! đã có gì đâu mà gọi là yêu!\nvậy ngược lại, khi 1 người bạn nói yêu bạn thì sao nhỉ?\n\nClick để xem tiếp...\n\n cái nàycòn tùy! Bạn thân thì khó xử lắm nhưng chỉ là bạn quen biết qua loa thì thích thì nói, ko thì thui!", "tất cả đã qua chỉ là kỷ niệm thui bạn ạ", "\n\nKieu trang nói:\n\n\n\ntất cả đã qua chỉ là kỷ niệm thui bạn ạ\n\nClick để xem tiếp...\n\n ??????????????????\nbạn nói gì mình ko hiểu????????????????", "@ K.Trang : có. có roài.\nBạn đã từng nằm mơ thấy người mình yêu và thức giấc trong ngỡ ngàng?", "\n\njiji nói:\n\n\n\n@ K.Trang : có. có roài.\nBạn đã từng nằm mơ thấy người mình yêu và thức giấc trong ngỡ ngàng?\n\nClick để xem tiếp...\n\n có lẽ là có nhưng khi ấy tới không dám dậy vì tớ sợ phải thức đêm lắm vì sẽ phải suy nghĩ.hum qua bạn không ngủ được hả?Sáng nay tớ phải đi thi khi về nói chuyện sau nha!\nMỖI NGÀY TÔI CHỌN MỘT NIỀM VUI!", "ngủ ko ngon lắm, dậy từ 3h30. và đến sáng vẫn ngẫm nghĩ mãi, buồn vu vơ.", "ngủ ngon mà dạy từ 3h30 hả,vậy không ngủ ngon thì dậy từ mấy giờ?mình ở nhà nên không được thức khuya bố mẹ la chết.Hjx.", "vậy ko ở nhà thì mấy giờ!", "bạn đã ích kỉ để dành lấy tình yêu?", "hì! Câu này để bạn khác trả lời ha!", "chưa! Nhưng chắc là sẽ có!", "tớ cũng chưa? tương lai thì ko biết.", "ngoài người ấy bạn đã iu ai chưa?", "rồi! Bố mình nè! Mẹ mình nè! Cả anh chị em cô dì chú bác nữa! Nhiều lắm đếm ko xuể!\nBạn có tin rằng giữa nam và nữ ngoài tình yêu ra còn có tình bạn ko?", "có,mình cũng có những người bạn như thế?\nsao bạn hỏi vậy?" ] }
kenhsinhvien
_doc
c4c04e57314169389c417848fad86db3
1
[ "post.keyword", "replies.keyword" ]
{ "item_id": "c4c04e57314169389c417848fad86db3", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/hot-anh-em-ksv-o-hanoi-hop-mat-than-mat.14044/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Ngôi Nhà Chung", "category_name": "Hỗ trợ thành viên", "datetime": "10/1/2011", "title": "Hot: Anh em KSV ở \"Hanoi\" họp mặt thân mật", "post": "Nhân dịp tết nguyên đán sắp tới trời thì khá lạnh - mong muốn được ấm áp . Mình tính tổ chức 1 buổi offline tại Hà Nội, bất kể thành viên nào của K.S.V muốn đều có thể tham gia. \nMọi người gặp nhau cho biết mặt nhau , cùng chia sẻ kinh nghiệm, chém gió . \nĐịa điểm: Cụ thể có thể hẹn nhau ở 1 quán cafe hay 1 quán ăn lẩu nào đó. (Mình sẽ Fix) sau . \nThời gian: Khả năng vào thứ 7 hoặc chủ nhật (15 hoặc 16/1/2011). \n\nAi có nhã ý tham gia cùng KSV thì đăng kí ở topic nhé. Chỉ cần ghi \n\"Tớ muốn đăng ký tham gia !\" ở đây là đủ. Thông tin liên hệ chi tiết xin Bạn gửi tin nhắn đến anhnt.anh hoặc votinh7613 bao gồm:\n\n+ Số điện thoại: ...\n+ Nick Y!M hoặc email: ...\n\nNếu có ý kiến nào cứ comment thoải mái. Tìm đuợc tiếng nói chung là tốt nhất. Tham gia đông đủ nha. ( Trời lạnh lém ).\nThân.", "replies": [ "ý tưởng này hay đấy,\nnhưng thực sự khó thực hiện lắm ", "Hay nhưng khong time đó tớ đang thi học kì...qua 20/1 đi", "Lần đầu off chắc chắn sẽ khó khăn. nhưng ko có lần đầu thì sao có lần thứ 2. vì vậy. chỉ cần mỗi người nhiệt tình một chút là ko sao mà . đến thời điểm này thì có ít nhất khoảng 10 thành viên nhiệt tình xin tham gia rồi .và ko ngoại trừ tớ. \nchúc các bạn online vui vẻ !", "\n\nko có nói:\n\n\n\ný tưởng này hay đấy,\nnhưng thực sự khó thực hiện lắm \n\nClick để xem tiếp...\n\nPhải tham gia mới biết khó ở đâu dể còn biết rú kinh nghiệm lần sau chứ. Ai chả có lần đầu. Bạn có ý kiến cứ comment để xem xét\n\n\n\nko có nói:\n\n\n\ný tưởng này hay đấy,\nnhưng thực sự khó thực hiện lắm \n\nClick để xem tiếp...\n\n\n\n\ndumbo nói:\n\n\n\nHay nhưng khong time đó tớ đang thi học kì...qua 20/1 đi\n\nClick để xem tiếp...\n\n chỉ ngồi với nhau nhân dịp cuối tuần thôi . 1 -2 tiếng để hiểu nhau mà. Nếu nhiều bạn phải thi thì sẽ có điều chỉnh. Các bạn cứ nêu ý kiến của mình > ^^", "Hay off ở SG đi.sg đẹp lắm..sg ơi,sg ơiiiiiiiiiii", "Chúc tất cả các Mem ngoài Bắc có buổi off thật vui vẻ nhớ chụp lại hình cho mọi người cùng xem nhé ,còn trong MN bọn mình sẽ tính toán lại buổi off sau", "Tớ nữa may quá hôm đó cũng vừa thi xong ", "Ok ! cám ơn Ken\nmọi người ai tham gia nhanh tay kí danh với Ánh và Votinh nha để mọi người sớm có kế hoạch !!\nnhất định là phải chụp hình lại rồi hề hề \n\nchúc mọi người online vui vẻ!\n\np/s : anh em miền bắc đâu. mạnh lên nào hì hì !! lúc này là lúc rất cần các bạn lên tiếng đó hì ! cám ơn các bạn !", "hjhj vậy mình cũng tham gia, mình đăng ký cả bạn windtoxic nữa nha ", "Mình đi thi, huhu mình phải đi thi", "Mở off ở sài gòn đi", "Mình thì có mở off ở MN cũng khó có hi vọng đc đi quá", "okay Okay! mình sẽ đi. nhưng phải thông báo thời gian and địa điểm cụ thể đi chứ. vấn đề chi phí cứ để mình lo, ăn chơi ko sợ mưa rơi, dù mưa có rơi thì cũng ko sợ bị ướt. cứ quyết định thế nhé.", "\n\nphithuongkaka nói:\n\n\n\nokay Okay! mình sẽ đi. nhưng phải thông báo thời gian and địa điểm cụ thể đi chứ. vấn đề chi phí cứ để mình lo, ăn chơi ko sợ mưa rơi, dù mưa có rơi thì cũng ko sợ bị ướt. cứ quyết định thế nhé.\n\nClick để xem tiếp...\n\ncậu kí danh với Ánh đi... thời gian và địa điểm sẽ thống nhất sau . dù 10 người hay 20 chúng ta cũng vẫn làm theo kế hoạch đó. mà ko có j thay đổi thì địa điểm ở số 2 chùa bộc Thái Hà đống đa ( gần hv ngân hàng )", "Hi, small cũng muốn đăng ký tham gia. Anh votinh hay anhnt tìm địa chỉ cụ thể nhanh nhé! Hihi, cùng chém gió trò chuyện trong mùa đông lạnh này thì vui lắm! ", "Thi thì kệ thi, cứ đi đi", "Hc, sao toàn nhè vào lúc mình thi học kỳ để tụ tập vậy? lại không đi được roài", "Ack...chúc các bạn vui nhá", "đến khoảng 20 trở đi các member đều thi học lỳ xong rùi mà" ] }
kenhsinhvien
_doc
b5bacf39a4f11ad1919c6001856a1958
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "b5bacf39a4f11ad1919c6001856a1958", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/anh-van-chuyen-nganh-luat-hieu-va-nam-vung-ngon-ngu-cua-luat-phap.14043/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Cộng Đồng", "category_name": "Rao vặt", "datetime": "10/1/2011", "title": "ANH VĂN CHUYÊN NGÀNH LUẬT Hiểu và Nắm Vững Ngôn Ngữ Của Luật Pháp", "post": "ANH VĂN CHUYÊN NGÀNH LUẬT \nHiểu và Nắm Vững Ngôn Ngữ Của Luật Pháp \nVề Khóa Học\nNhu Cầu anh văn chuyên ngành Luật\n• Tiếng Anh là ngôn ngữ Quốc tế nhất là trong quan hệ luật pháp. Điều này lại vô cùng quan trọng đối với luật sư và các tổ chức có liên quan đến việc thi hành pháp luật.\n• Hơn thế nữa, khả năng Anh Ngữ trong lãnh vực luật pháp, không chỉ đơn thuần là khả năng sử dụng Tiếng Anh tốt mà là một phương tiện đánh giá sự chuyên nghiệp của ngành luật và ảnh hương đến sự thành công của nghề Luật.\nĐối Tượng tham gia lớp anh văn chuyên ngành luật :\n• Sinh viên đang theo học và tốt nghiệp chuyên ngành luật có nguyện vọng làm việc cho các tổ chức mang yếu tố nước ngoài có sử dụng Tiếng Anh như là ngôn ngữ chính.\n• Các chuyên gia luật: Thẩm phán, giảng viên luật, luật sư, luật gia, các chuyên viên đang làm việc với các công ty luật hoặc các tổ chức nước ngoài có sử dụng Tiếng Anh.\nMục Tiêu Khóa Học:\nSAU KHI HOÀN TẤT KHÓA HỌC ANH VĂN CHUYÊN NGÀNH LUậT, HỌC VIÊN SẼ:\n• Có được kiến thức về các đặc tính pháp lý và bản chất của pháp luật\n• Có khả năng trao đổi, thương thuyết để ký hợp đồng với đối tác nước ngoài\n• Có được một sự đánh giá của các từ vựng và ngữ pháp liên quan đến pháp luật\n• Trở nên tự tin hơn trong giao tiếp bằng tiếng Anh trong bối cảnh pháp lý quốc tế.\n• Được cấp chứng chỉ sau khi hoàn thành khoa học.\nPhương Pháp đào Tạo:\n• Khả năng Nghe-Nói-Đọc-Viết tiếng Anh chuyên ngành Luật sẽ được phát triển trong chương trình đào tạo bằng nhiều hình thức:\n• Đóng vai luật sư đại diện thân chủ trước Tòa.\n• Phỏng vấn và Tư vấn thân chủ,\n• Thương thảo hợp đồng với đối tác;\n• Soạn thảo văn bản và hợp đồng, đơn khởi kiện …\nBan giảng huấn lớp anh văn chuyên ngành luật\n• Các luật sư và chuyên viên luật, tốt nghiệp, công tác và giảng dạy trong ngành luật nhiều năm tại Hoa Kỳ và các quốc gia sử dụng tiếng Anh.\nKhóa Học:\nANH VĂN CHUYÊN NGHÀNH LUẬT\nCAÁP LÔÙP CẤP ĐỘ SỐ TUẦN HỌC PHÍ THỜI GIAN HỌC NGÀY HỌC \nLUAÄT LEVEL 1 4.000.000 17h45-19h15, 19h15-21h00 Hai/ Tö/ Saùu; Ba/ Naêm / Baûy ; Thöù 7 & Cn \nLEVEL 2 5.000.000 \nLEVEL 3 6.000.000 \n\nĐặc biệt học viên sẽ được tham dự lớp luyện phát âm “Chuẩn Giọng Mỹ” miễn phí vào các sáng thứ 7 hàng tuần.\nChế Độ Ưu Đải\n• Giảm Học Phí : 05% Học Phí cho Giảng Viên Luật\n20% Học Phí cho Sinh Viên Luật\nBÙNG NỔ KHUYẾN HỌC 2011-Viendongschool.edu.vn\nCAM KẾT KẾT QUẢ HỌC TẬP – HỌC LẠI MIỂN PHÍ – CÂU LẠC BỘ TIẾNG ANH MIỂN PHÍ.\n+ Anh văn thiếu nhi 1.500.000/ khóa 06 tháng\n+ Học phí giảm còn 5990.000đ/ 12 tháng \n+ ĐĂNG KÝ 01 HOC VIÊN + MIỄN PHÍ 01 HỌC VIÊN\n+ Lì xì tiền mặt 500.000đ\n+ TẶNG giáo trình gốc trọn năm học trị giá 500.000đ - 1.000.000đ\n+ Rút thăm trúng thưởng 100% các quà tặng có giá trị (điện thoại, mp3, usb, ba lô, áo thun, gấu bông...)\n\nÁp dụng cho tất cả các chương trình học: anh văn mẫu giáo, anh văn thiếu nhi, anh văn thiếu niên, anh văn giao tiếp, anh văn 4 kỹ năng, anh văn phản xạ, anh văn luyên nghe nói, anh văn giao tiếp quốc tế, anh văn luyện thi TOEIC, anh văn luyện thi TOEFL-iBT, Anh văn luyện thi TOEFL-ITP, anh văn luyện thi IELTS…\nLiên hệ ngay tại:\nTrung Tâm Đào Tạo Ứng Dụng Quốc Tế Viễn Đông – Trường Anh Ngữ Quốc Tế Viễn Đông\n227A Xô Viết Nghệ Tĩnh, P.17, Q.Binh Thanh, Tp.HCM\n286 Xô Viết Nghệ Tĩnh, P.21, Q. Bình Thạnh, Tp. HCM\n75/48 khu 8, Tân Lập, Đông Hòa, Dĩ An, Bình Dương (ngã ba 621, Khu ĐHQG)\nĐT: (08) 3512 1594 – hotline: 097 5207 097 ( LÊ THÀNH VỮNG – MARKETING MANAGER ) email: [email protected]\nKHUYẾN HỌC CHỈ 20 NGÀY", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
6de5f20fe07cb62567bc74bbb3623c58
1
null
{ "item_id": "6de5f20fe07cb62567bc74bbb3623c58", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/teenage-dream-just-the-way-you-are.14052/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Nhà hát", "datetime": "10/1/2011", "title": "Teenage Dream & Just the way you are", "post": "\n\n\n\n", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
4cdd8e6f0c45a67ebbd00c9b752cf4be
1
[ "replies.keyword" ]
{ "item_id": "4cdd8e6f0c45a67ebbd00c9b752cf4be", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/tro-choi-hoi-that-noi-that.13007/page-46", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Ngôi Nhà Chung", "category_name": "KSV Gameshow", "datetime": "25/12/2010", "title": "Trò chơi hỏi thật nói thật ...", "post": "", "replies": [ "chưa bao giờ luôn, tính mình cũng hay quên đấy nhưng khoản này quên chắc chết quá, lỡ mà không được thi thì....chưa quên đâu\nthế đã ai đã suýt chết đuối bao giờ chưa", "bik nổi mà k bik bơi, nên cũng chẳng có nguy cơ chết đuối \n\nBạn đã bao h ' vườn k nhà trống' mà chạy ra khỏi nhà tắm chưa ", "chịu thua bạn luôn, cũng may nhà tắm mình khép kín ngay gần phòng, cũng có đôi lần nhưng nhanh lắm mình rình trước rồi chạy vào phòng luôn, haha lộ hàng ư, mơ nhé.\nthế câu nói điên rồ nhất bạn từng nói là gì??? ai mà chẳng có lúc hâm hâm, phải không", " bạn cũng thành thật lắm \n\nmình hâm hâm thì nói nhìu câu lắm, mình k nhớ nhưng con bạn mình nó nhớ, nó tường thuật lại vầy:\n\n\nHỏi: Sinh nhật bạn ngày mấy?\n\nĐáp: Ngày 12 tháng 12 \n\nHỏi: Năm nào? \n\nĐáp: Năm nào cũng vậy. \n\n \n\n\ncó chuyện gì khiến Bạn đấu tranh tư tưởng ghê gớm lắm mà chẳng dám thực hiện k?", "thế u thì sao? chak la từng chải rùi phải k\n\n:ksv@05::ksv@05::ksv@05:\n\n\ntcamellia nói:\n\n\n\nbik nổi mà k bik bơi, nên cũng chẳng có nguy cơ chết đuối :ksv@05:\n\nBạn đã bao h ' vườn k nhà trống' mà chạy ra khỏi nhà tắm chưa \n\nClick để xem tiếp...\n\n", "quote lại là ý gì đấy bạn \n\nchắc có rồi \n\nThế đó là chuyện gì ", "\n\ntcamellia nói:\n\n\n\nchưa lần nào...kể ra còn có phúc lắm \n\nBạn có bao giờ đi thi mà để quên phiếu báo danh không?\n\nClick để xem tiếp...\n\n\nTớ đi thi đh quên máy tính vs môn hóa và thước kẻ+máy tính vs môn toán. May mà mượn đc của 1 bạn tốt bụng. hihi\n\n\n\ntcamellia nói:\n\n\n\nbik nổi mà k bik bơi, nên cũng chẳng có nguy cơ chết đuối \n\nBạn đã bao h ' vườn k nhà trống' mà chạy ra khỏi nhà tắm chưa \n\nClick để xem tiếp...\n\n \nTất nhiên là có rồi. Hồi nhỏ xíu ý. Và cá cược rằng ai cũng đã từng như thế! Hìhì", "à tớ muốn gửi đơn kiên China dám lấn hải phận VN mà còn dám trả lời phỏng vấn rằng đó chỉ là đòn cảnh cáo vì lấn biển nó\nchưa dám làm và chưa biết cách làm\nbạn có bao giờ bị 1 người cùng tuổi cho ăn tát", "chưa, toàn tát người ta thôi.\ncó bao giờ bị muỗi cắn mà để im cho nó cắn k?", "Có, đó là lúc \"nổi hứng\" tốt bụng để cho nó cắn xong rồi đập chết nó, trước khi cho nó chết cũng phải cho nó ăn no đã chứ \nBạn đã bao giờ bị vào phòng hiệu trưởng chưa?", "chưa?\nbạn bị vào rồi hả? vì sao thế?", "Vào đó để lấy giấy nhận lớp \nBạn sẽ yêu chàng xấu, ko thông minh nhưng nhà giàu hay chàng đẹp trai, thông minh nhg nhà nghèo?", "đẹp trai thôngminh\nbạn là con gái hay trai", "Đố biết \nBạn nghĩ tui là boy hay girl?", "boy. có phải avatar hùi trước là của bạn ko? ai đẹp zai thế?", "nhân vật chuyện tranh nào đó chăng ! chịu nhưng chắc ấy kia là boy !\nbạn có bao giờ hét thật to chưa ?", "thỉnh thoảng mỗi lúc buồn mình thường hét thật to.\nbạn đã bao h có tình cảm nam nữ với giáo viên chưa?", "Ôi zời chưa, hic, cứ gv là ghét r, chẹp...\nBạn đã bao h hành động điên rồ trc đông ng chưa", "chưa từng. bị hố, quê thì rùi.\n\nbạn đã bao h quê trước đám đông chưa, vì sao thía?", "Rồi, quê nhất đó là đuổi theo con bạn ở cổng trường lúc tan học rồi trượt chân ngã, may sao không bị hun đất \nBạn có sợ ma?" ] }
kenhsinhvien
_doc
8a34e733d5a05f1c54ca4fa220b586d6
1
[ "replies.keyword" ]
{ "item_id": "8a34e733d5a05f1c54ca4fa220b586d6", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/khoe-dac-san-que-minh-di-cac-ban.13912/page-7", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Tin tức", "datetime": "8/1/2011", "title": "Khoe đặc sản quê mình đi các bạn", "post": "", "replies": [ "*) Bom, mìn là đặc sản thứ nhất của quê mình\n\n\t\t\t{\n\t\t\t}\n\t\t\t\n\n\n\n*) Gió lào, cát trắng, hoang mạc hóa là đặc sản thứ 2\n\n\n\nNhưng mình vẫn yêu quê mình\nVì quê mình là Quảng Trị anh hùng\nKakakakakakakaka", "\n\nkomkom nói:\n\n\n\nhem có xì khói đâu ăn xong pải cho mồi lửu nữa mới bít à \nhjhj nhà kòm ngó trk ngó sau đâu đâu cũng thấy biển hết á\n\nClick để xem tiếp...\n\nđã he.....bamboo thích tắm biển lắm...nhưng mà hok biết bơi...hiC.....\nước j nhà bamboo cũng gần biển như nhà kom", "\n\nbamboo_kute nói:\n\n\n\nđã he.....bamboo thích tắm biển lắm...nhưng mà hok biết bơi...hiC.....\nước j nhà bamboo cũng gần biển như nhà kom\n\nClick để xem tiếp...\n\n\ncùng sở thik vs kòm ồi bb qua kòm chơi dẫn đi tắm biển liền \nkòm dân biển mà cũng hem bít bơi ", "Cái chết oan của sinh viên thích \"đú\"", "\n\nseoseo2011 nói:\n\n\n\nCái chết oan của sinh viên thích \"đú\"\n\nClick để xem tiếp...\n\n\n???", "để mai mốt jj đến quê kom hé, jj thik ngắm biển và nge biển hơn tắm biển. kom nhớ cho j xin vài lít nước biển về làm muối thử nha.", "\n\njiji nói:\n\n\n\nđể mai mốt jj đến quê kom hé, jj thik ngắm biển và nge biển hơn tắm biển. kom nhớ cho j xin vài lít nước biển về làm muối thử nha.\n\nClick để xem tiếp...\n\n\nss cũng thik nghe nhìn..ngắm và dạo biển hơn tắm biển...^^ ! ôi ! nhớ nhà quá ^^ !", "ừm, Khánh Hòa chak biển đẹp lắm nhỉ, jj chưa đi tới đấy. lâu thiêk lâu òi cũng chưa đi du lịch, đi biển, nhớ gió biển quá, lồng lộng, thổi 1 hùi lâu mình mẩy rít chịt.", "\n\njiji nói:\n\n\n\nừm, Khánh Hòa chak biển đẹp lắm nhỉ, jj chưa đi tới đấy. lâu thiêk lâu òi cũng chưa đi du lịch, đi biển, nhớ gió biển quá, lồng lộng, thổi 1 hùi lâu mình mẩy rít chịt.\n\nClick để xem tiếp...\n\nùm...ko bik nói sao...nhưng cũng đã đi nhiều biển....biển Phan Rang . Phan Thiết ( Mũi Né ) , Vũng Tàu....đều thấy ko đẹp bằng biển nhà mình...có lẽ là do quá thiên vị biển quê nhà ^^.\nmình mẩy rít vì do muối biển á....^^....bi vậy nhưng rất thik...thik cái cảm giác bước chân trên cái...^^", "ừm, thik đi chân trần trên cát lắm, đi dạo ban đêm alone thì cảm thấy biển là của riêng mình, hihi. nhưng jj lại gét cái cảm giác rít rít da ấy lắm. khó chịu.", "\n\njiji nói:\n\n\n\nừm, thik đi chân trần trên cát lắm, đi dạo ban đêm alone thì cảm thấy biển là của riêng mình, hihi. nhưng jj lại gét cái cảm giác rít rít da ấy lắm. khó chịu.\n\nClick để xem tiếp...\n\nvề tắm là hết chứ ji??/ biển có ưu điểm và cả khuyết điểm chứ...hì ^^", "ừm, để có dịp jj sẽ ra Nha Trang. thui chuyện này để khi khác nói tiếp há ss. pp nhe.", "Chuối ngự đồng chiêm\nBánh cuốn chả Phủ Lý\nBánh đa khô tráng vừng Kiện Khê\nCá kho Nhân Hậu​chả biết đây có phải đặc sản ko nhưng mà ăn thấy ngon \nôi, hà nam quê ta ​", "Hjhj sẵn sàng chào đón jiji lun \nnhìu ng giống m thế thík biển,thík sóng biển gió biển hương vị biển thik nhất là tắm biển \nđúng là cái tên nói lên tất cả mà ", "hihihi, dân chày lưới làn da ngâm rám năng, khắp thân mình nồng thở vị xa xăm.", "biển là nỗi ám ảnh của tui có gì mà đẹp đâu ?", "\n\nKuhocIT nói:\n\n\n\nbiển là nỗi ám ảnh của tui có gì mà đẹp đâu ?\n\nClick để xem tiếp...\n\n\nnè chê biển của t là bít tay đó x-(\nám ảnh giề ý nhể???đừng nói bạn ...", "\n\nkomkom nói:\n\n\n\nnè chê biển của t là bít tay đó x-(\nám ảnh giề ý nhể???đừng nói bạn ...\n\nClick để xem tiếp...\n\n biển thì đẹp thật đấy ! nhưng đi tàu trên biển thì chẳng \nđẹp tí nào ! mỗi khi về quê phải ngồi cả tiếng đồng hồ lênh đênh trên biển !cảm giác thật... nhất là những ngày giáp Tết,biển động thì càng khổ hơn Đúng là....nỗi ám ảnh lớn\n", "\n\nkomkom nói:\n\n\n\ncùng sở thik vs kòm ồi bb qua kòm chơi dẫn đi tắm biển liền \nkòm dân biển mà cũng hem bít bơi \n\nClick để xem tiếp...\n\nhihi....\nbb thích tắm biển lắm....\nở Trà Vinh cũng có biển nữa nhưng nước đục ngầu ah`...hok trong như ở Vũng Tàu,Nha Trang........\nhazzzzzzzzz\nhok biết chừng nào mới có dịp được Kom dẫn yk tắm biển đây ha.....\n\n\n\nKuhocIT nói:\n\n\n\nbiển thì đẹp thật đấy ! nhưng đi tàu trên biển thì chẳng \nđẹp tí nào ! mỗi khi về quê phải ngồi cả tiếng đồng hồ lênh đênh trên biển !cảm giác thật... nhất là những ngày giáp Tết,biển động thì càng khổ hơn Đúng là....nỗi ám ảnh lớn\n\n\nClick để xem tiếp...\n\nbiển đẹp mà.....\nsao lại chê biển như vậy chứ.....\ncái j cũng có cái đẹp riêng của nó hết....tại bạn chưa thấy dc thui", "đặc sản ak` quê if có vải thiều mà nhà if có cả trăm cây vải ấy hế hế , thấy hè là sợ rùi" ] }
kenhsinhvien
_doc
5074b5e7dc604408cafd5271a8f80a98
1
null
{ "item_id": "5074b5e7dc604408cafd5271a8f80a98", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/tro-choi-tra-loi-cau-hoi-bang-ten-bai-hat.12972/page-46", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Ngôi Nhà Chung", "category_name": "KSV Gameshow", "datetime": "24/12/2010", "title": "Trò chơi: Trả lời câu hỏi bằng tên bài hát!", "post": "", "replies": [ "Đơn côi!\nBị chó dại cắn!", "liều thuốc cho trái tim\n\nbị ăn dưa bở??", "Hoang mang\nMất tất cả???", "quay lại từ nơi bắt đầu...\n\nbị nhốt trong phòng kín 3 ngày", "Lối thoát.\nGió mùa đông bắc về.", "lạnh\nhôm nay nghỉ học", "lạnh!!\n\nnếu bạn là người bị ghét nhất quả đất này!\n\n----------\n\n\n\n\nmarucohamhoc nói:\n\n\n\nlạnh\nhôm nay nghỉ học\n\nClick để xem tiếp...\n\n\nHạnh phúc nhé !!", "lonely.\nĐi ngủ.", "nhắm mắt.....\n\nbị chảy máu răng....", "chúc bé ngủ ngon ^^\nĐÓI!!!....", "chúc bé ngủ ngon:-*\n@mr zero: cám ơn anh ạ\n\nchơi típ\ncó trộm vô nhà\n\n----------\n\nmá ơi, con chậm đến 3 bài:-o", "hơ hơ, giờ mới biết có bài nhắm mắt:d\nkhóc\nngười đầu tiên xuất hiện...", "tiếng sét\n\nbị người yêu hiểu lầm\n\nsao lại cám ơn anh @layzebee", "Phải làm sao đây( chưa có nghe)\nchiều thi rồi...", "đơn giản\n\nchiều nay đi bơi", "Hạnh phúc nhé ( mình muốn cũng không đc, k biết bơi và lạnh)\nnếu ta trúng đề thi ", "như là mơ\n\nnếu kết quả thi trái ngược với mong muốn của bạn", "Giấc mơ chỉ là giấc mơ \nbất chợt thấy 1 người con trai lạ đang khóc, hichic", "\n\n\nnếu kết quả thi trái ngược với mong muốn của bạn\n\nClick để xem tiếp...\n\nGiấc mơ chỉ là giấc mơ\n\n\n\nbất chợt thấy 1 người con trai lạ đang khóc, hichic\n\nClick để xem tiếp...\n\nNgười dưng ngược lối\nNếu được quý nhân phù trợ lúc thi thố", "\n\nnguyễn nga nói:\n\n\n\nGiấc mơ chỉ là giấc mơ \nbất chợt thấy 1 người con trai lạ đang khóc, hichic\n\nClick để xem tiếp...\n\n\nbỗng dưng muốn khóc\n\nkhi ăn quá nhiều ớt ...." ] }
kenhsinhvien
_doc
8b8c27e7dca3df192115495e34a1a3a1
1
[ "post.keyword", "replies.keyword" ]
{ "item_id": "8b8c27e7dca3df192115495e34a1a3a1", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/muon-hoc-listening-khong-ton-nhieu-time.14033/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Ngoại Ngữ", "category_name": "Luyện tiếng Anh", "datetime": "10/1/2011", "title": "Muốn học listening không tốn nhiều time", "post": "Mình bây giờ sắp phải đi làm thêm nữa!mà Tiếng anh mình con non lúm.nhất là phần nghe nói!nhưng lại không có được nhiều time để học.không biết có bạn nào có cách giúp mình không? thanks trước nha!!\nah mà việc làm thêm của mình tiếp xúc ít người lum na.hix.giúp mình nha.", "replies": [ "Theo mình thì chủ yếu thực hành là chính. nghe thường xuyên. ngày nào cũng nghe. xem phim cũng được bạn à. phim có phụ đề tiếng anh. rồi sau đó tắt phụ đề đi. cách này vừa thú vị. ko nhàm chán mà lại kết hợp giải trí nữa. ý kiến mình thế thôi. có gì ko đúng mong bạn và mọi người góp ý thêm nha", "Thanks ý kiến của bạn nha.mình cũng mún xem phim và nghe nhạc nhiều.nhưng mình ít khi xem phim lum.hj\nchắc phải xếp lại time.mình thấy ý kiến cũng hay mà.", "\n\ngirl xinh nói:\n\n\n\nThanks ý kiến của bạn nha.mình cũng mún xem phim và nghe nhạc nhiều.nhưng mình ít khi xem phim lum.hj\nchắc phải xếp lại time.mình thấy ý kiến cũng hay mà.\n\nClick để xem tiếp...\n\nTải phần mềm grammar 2.8 về tự học.", "Ok . I am happy to do that.sam.", "Nge ko mất nhìu thời gian nếu bít tận dụng thời gian rảnh rỗi, nếu bạn có mp3 hay đt có tải nhạc thì copy bài nghe tiếng anh vào, bạn có thể nghe lúc trên xe buýt, lúc thời gian trống, hay thậm chí khi đang làm việc hay học bài tại nhà. . .", "hiện mình đang theo học tiếng anh giao tiếp cơ bản, nhưng ky năng nghe của mình tệ lắm, ai co bí kíp gì hay hay có thể truyền cho mình không. thanks", "Chào!\nMình là thành viên mới gia nhập", "Mình được cô Quỳnh Ngã Tư Sở có dạy mình ở Anh ngữ Enta chỗ 288 Tây Sơn nhé! Cô khuyên để được listening tốt thì nên nghe nhiều nhạc quốc tế, xem phim không sub. Cứ tắm trong tiếng Anh càng nhiều thì listening của mình sẽ càng tiến bộ. \nMình luyện thi Ielts ở Anh ngữ Enta, thấy cô ở đây dạy có tâm lắm! Nói là cam kết đầu ra, chứ tất cả các bạn luyện thi Ielts ở đây đầu ra mình thấy đều đạt mục tiêu, có những bạn còn vượt hơn ấy." ] }
kenhsinhvien
_doc
dc276ddc8860027cc9d790201a24f5d1
1
null
{ "item_id": "dc276ddc8860027cc9d790201a24f5d1", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/banh-socola-cho-tinh-yeu.14028/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Khám phá", "datetime": "10/1/2011", "title": "Bánh socola cho tình yêu", "post": "\n{\n\n\n\n \n\n \n\n\n\n\n\n\n \n\n \n\n\n\n\n\n \n\n \n\n\n\n\n\n \n\n \n\n", "replies": [ "Nhìn mà thèm quá ", "\n\ndpq nói:\n\n\n\nNhìn mà thèm quá \n\nClick để xem tiếp...\n\n Suji lại thấy những cái bánh này quá đẹp... cắt ra ăn thì phí lắm ", "ui.....\ndễ thương we'....", "đồng ý với Suji...cắt ra ăn ko nỡ............đẹp quá", "Thóc cho mình 1 cái i...", "\n\n\nbamboo thích nhất cái này nè\nhihi\nnhìn dễ thương hết biết lun ^^!", "Ngon ", "bao giờ thì mình mới có 1 cái nhỉ???" ] }
kenhsinhvien
_doc
8e00988435e8b1c2af4e24880a3b7d2d
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "8e00988435e8b1c2af4e24880a3b7d2d", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/bep-nuc-va-tinh-yeu-p.14023/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Suy ngẫm", "datetime": "10/1/2011", "title": "\"Bếp núc\" và ... tình yêu :p", "post": "Tất nhiên chuyện nội trợ chẳng đóng vai trò gì đáng kể trong quá trình yêu nhau giữa một chàng trai và một cô gái. Từ trước đến nay, có hàng ngàn cuốn tiểu thuyết Đông Tây kim cổ viết về đề tài tình yêu, nhưng chẳng có cuốn nào đề cập đến một mối tình trong đó chàng yêu nàng vì tài làm bếp hoặc chàng bỏ rơi nàng vì món súp nàng nấu quá mặn cả. \n\n\n{\n\n\n\n\nRomeo bất chấp sự hiềm khích giữa hai dòng họ để đeo đuổi Juliet chắc chắn không phải vì món chả cá của cô ta. Điều đó chẳng có gì sai, vì các nhà văn viết chuyện ái tình chứ đâu có viết chuyện hôn nhân. Do đó tôi vẫn tin rằng mối tình Romeo và Juliet sở dĩ trở nên tuyệt đẹp bởi cả hai đã chết trước khi họ kịp lấy nhau và nàng Juliet chưa có dịp nấu mì gói cho Romeo.\n\nBạn ngẫm mà xem: Có phải trên thực tế, cho đến khi rước được người đẹp về nhà các chàng trai gần như không có lấy mảy may cơ hội để đánh giá tài bếp núc của người bạn đời tương lai? \n\nChỗ này cần nói rõ để tránh gây hiểu lầm: Đó là do các chàng trai không quan tâm chứ không phải các cô gái cố tình giấu giếm. Đang tắm mình trong bầu không khí lãng mạn của những ngày tháng yêu đương thì cái ăn rõ ràng chỉ là chuyện thứ yếu, thậm chí còn bị xếp vào phạm trù phàm tục. Yêu dứt khoát phải thơ mộng hơn ăn, như trái tim nhất định phải cao quí hơn dạ dày. Trương Chi thời xưa chắc từng nghĩ thế và Trương Chi thời nay cũng không nghĩ khác. \n\nRồi bạn hãy ngẫm tiếp: Có phải khi yêu nhau chàng vẫn thích dẫn nàng đi ăn ở ngoài? Nhiều tiền thì vào nhà hàng sang trọng hoặc khu ăn uống ở các plaza, ít tiền thì vào các quán ăn bình dân, ít tiền hơn cả ít tiền thì ra ngoài lề đường ngồi lai rai nghêu sò ốc hến. Còn hôm nào rỗng túi thì chàng quyết nằm bẹp ở nhà, với lý do hết sức cao cả “Hôm nay anh bận việc cơ quan”. Chẳng chàng trai nào nghĩ đến chuyện rủ người đẹp về nhà bắt nàng nấu cho mình ăn. Các chàng đều nghĩ, rất tự trọng: Ăn là cái quái gì mà quan trọng thế! Người đàng hoàng yêu nhau bằng thị giác, thính giác, khứu giác và xúc giác, chỉ có bọn phàm phu lỗ mãng mới yêu nhau bằng vị giác! \n\nCác chàng nghĩ đúng quá, và chẳng chàng trai nào buồn khảo sát tài nấu nướng của kẻ sắp phụ trách khâu ẩm thực cho suốt quãng đời còn lại của mình. \n\nMãi đến khi tấm lưới hôn nhân đã giăng ra, người đàn ông khốn khổ đó mới phát hiện lãnh vực mà chàng chẳng mấy chú ý khi yêu nhau lại là lãnh vực mà chàng phải chạm trán hàng ngày khi lấy nhau. \n\nKhoa nấu nướng vốn xa lạ với đời sống tình yêu lại trở nên mật thiết với đời sống vợ chồng. Tài nội trợ của nàng chưa bao giờ được đếm xỉa đến trong những tiêu chuẩn kết bạn của chàng bỗng nhiên nổi lên như một yếu tố hàng đầu trong việc góp phần vào việc củng cố hay làm tan nát gia đình. \n\nVào một ngày có lẽ là không xa lắm, chàng đau khổ nhận ra chàng phải đối diện với cái bàn ăn trong nhà mỗi ngày tới những ba lần. Nàng có biết nấu mì gói hay không, cái chuyện vặt đó bây giờ bỗng trở thành thiết thân, thường trực và đáng đem ra chì chiết nhau hơn bao giờ hết. \n\n(...)\n\nNếu bạn thành thực trả lời rằng “không” thì ắt bạn sẽ đồng ý với tôi rằng hạnh phúc đôi khi tan vỡ không hẳn do sự thiếu chung thủy hay do xung đột về tính cách, nó hoàn toàn có thể bắt nguồn từ bàn ăn, thậm chí từ một chén nước mắm! \n\nĐó là những gì tôi nghiền ngẫm và đúc kết vào lúc tôi bốn mươi tuổi hay hơn một chút, tức là lúc tôi đã đủ trưởng thành để dành cho những nhu cầu tầm thường của thể xác một mối quan tâm ngang với những nhu cầu cao quý của tâm hồn và sẵn sàng coi trọng cả hai. \n\nMột thời gian sau nữa, tức là vào lúc tôi viết cuốn sách này, tôi trưởng thành thêm một bậc khi phát hiện ra những gì tôi nói huyên thuyên nãy giờ về mối quan hệ keo sơn giữa nấu nướng và hạnh phúc, giữa phòng ăn và phòng ngủ thực ra chẳng có gì nghiêm trọng hết. \n\nBởi một lý do hết sức đơn giản: nấu nướng là lãnh vực hoàn toàn có thể học hỏi và tự hoàn thiện mỗi ngày - dĩ nhiên với điều kiện người vợ quyết tâm hoàn thiện để giữ không cho chồng mình sa vào cái bếp của một người đàn bà khác. \n\nThú thực là tôi hết sức xúc động về phát hiện muộn màng đó, có lẽ không kém gì nỗi xúc động của Newton lúc ông phát hiện khi quả táo rơi thì nó rơi trúng đầu mình chứ không rơi trúng đầu của người ngồi cách đó một cây số hay rơi ngược trở lên ngọn cây. \n\nNhững khám phá vĩ đại trong cuộc sống xưa nay đều giản dị như vậy. Nhưng khám phá của tôi vĩ đại nhất ở chỗ nó giúp cho các bà các cô lâu nay vẫn mặc cảm và lo lắng về tài làm bếp của mình từ giờ trở đi đã có thể ăn ngon ngủ yên. \n​\nTrích \"Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ\"\nNguyễn Nhật Anh​", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
1d18fee61ffdd1518b771013694aa119
1
[ "replies.keyword" ]
{ "item_id": "1d18fee61ffdd1518b771013694aa119", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/con-so-may-man-cua-cuoc-doi-ban-la-gi.13939/page-5", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Bói vui", "datetime": "8/1/2011", "title": "Con số may mắn của cuộc đời bạn là gì?", "post": "", "replies": [ "\n\nanglais nói:\n\n\n\nEM chỉ cần click vào tên tài khoản của người đó sẽ hiên lên \"Bỏ username vào sổ bạn bè ngay mà .\nhoặc nhìn xuống dưới username của mỗi bài viết, có cái hình \"bắt tay \" chính là kết bạn với username đó\n\n----------\n\n\nFaux.....\n\nClick để xem tiếp...\n\n\nTIếng Pháp....", "", "\n\ndragon_h nói:\n\n\n\n\n\nClick để xem tiếp...\n\nOK rồi chứ bạn tới từ quê hương Bác\n\n----------\n\n\n\n\nhoagio122 nói:\n\n\n\nTIếng Pháp....\n\nClick để xem tiếp...\n\noui..... number deux = numéro deux", "\n\nanglais nói:\n\n\n\nOK rồi chứ bạn tới từ quê hương Bác\n\n----------\n\n\noui..... number deux = numéro deux\n\nClick để xem tiếp...\n\nhic....Anh là Vũ Đức Anh hay Võ Đức Anh nhỉ?", "\n\nhoagio122 nói:\n\n\n\nhic....Anh là Vũ Đức Anh hay Võ Đức Anh nhỉ?\n\nClick để xem tiếp...\n\nhơ hờ.....Anh là V.Đức Anh", "\n\nanglais nói:\n\n\n\nhơ hờ.....Anh là V.Đức Anh\n\nClick để xem tiếp...\n\nVũ hoa lướt nhẹ chiều buông nắng\nLất phất bụi hương bay đầy trời...", "\n\nhoagio122 nói:\n\n\n\nVũ hoa lướt nhẹ chiều buông nắng\nLất phất bụi hương bay đầy trời...\n\nClick để xem tiếp...\n\nÔi thơ..........", "\n\nanglais nói:\n\n\n\nÔi thơ..........\n\nClick để xem tiếp...\n\nXuất khẩu thành thơ...hơ hơ....\nThoai pp mọi người nha! Ngủ ngon! ", "\n\nhoagio122 nói:\n\n\n\nXuất khẩu thành thơ...hơ hơ....\nThoai pp mọi người nha! Ngủ ngon! \n\nClick để xem tiếp...\n\nNgủ sớm thế GIÓ LÀO", "\n\nanglais nói:\n\n\n\nNgủ sớm thế GIÓ LÀO\n\nClick để xem tiếp...\n\nGió 122! \nAnh làm ơn sửa đồng hồ đi nhá! ", "\n\nhoagio122 nói:\n\n\n\nGió 122! \nAnh làm ơn sửa đồng hồ đi nhá! \n\nClick để xem tiếp...\n\nMới có 2h mà Gió Lào....", "Bạn ơi, ví dụ tên Phạm Văn Oai (7+8+1+4+4+1+5+6+1+9=46 ) 4+6 =10 thì sao?", "hatthoc30 mình tên nguyễn văn hạnh. Bạn thử cộng xem có ra số 10 ko", "Số 6 tượng trưng cho sự hòa hợp thẩm mỹ, ổn định quân bình, nhịp nhàng, hy sinh. Số 6 có ý nghĩa quyến rủ, nhịp nhàng cân nhắc, chọn lọc và tự do.\nSố 6 tương đương với thần ái tình (The Lover) ở bài bói Tarot. Liên hệ với sao Venus.\nTính Tình & Nhân Cách\nCứng cõi, mạnh mẽ, tin cậy, cao thượng, tế nhị, và rung động sâu xa trước cái đẹp. Bản tính nhân ái và rất chú trọng tới hạnh phúc của kẻ khác. Tuy có thể hoạt động tích cực ngoài đời nhưng trọng tâm đời sống là gia đình. Hy sinh cho gia đình đến dễ thành chiều chuộng quá mức. Rất có lương tâm và ưa sự chính xác, mẫu mực. Thường hay đảm đang luôn các việc của kẻ khác. Thường quá đi sâu vào chi tiếc cho nên hay bị lo lắng và không an tâm.\nTính điều hòa, mềm mỏng, nhẹ nhàng, nhu mì, trầm lặng và duyên dáng dễ tạo nên cảm tình với người chung quanh. Bởi tính yêu mến thiên nhiên, rất dễ kết bạn và giữ được tình bạn lâu dài. Được mọi người ưa mến. Rất ít ghét ai trừ phi người nào đe dọa tới hạnh phúc của họ. Khi đó họ có thể thành một con hổ dữ. Thích những cái gì xinh xắn, đẹp đẽ. Nhà ở của họ thường phản ảnh sự yêu mỹ thuật. Thường khuynh hướng về lý tưởng, nặng về tình cảm. Không ích kỷ, sẵn sàng giúp đỡ bạn bè, không cần phải đợi nhờ vã. Nếu đặt sự rộng lượng vào đúng hoàn cảnh thì tránh được việc bị lạm dụng. Cần phải biết từ chối. Biết trả lời KHÔNG trong những trường hợp bị đòi hỏi quá đáng.\nCông Việc, Năng Khiếu, & Tiền Bạc\nKhông bị lôi cuốn bởi tham vọng. Họ rất thích thành công nhưng không phải chỉ vì quyền hành. \nthích tự hào khi đã chu toàn công việc. Là chủ nhân, họ cũng tốt vì biết chú trọng tới đời sống của nhân viên. Tuy nhiên, cần phải biết nghiêm ngặt, đừng để tình cảm lấn át công việc nhiều quá. Cũng không nên có cảm tưởng là họ chẳng thể nào hoàn toàn hoặc làm nên trò trống gì.\nVề tiền bạc, họ thích yên ổn và vượt cao hơn mọi người, họ chi tiêu hợp lý, ít mắc nợ hay phung phí tiền bạc. Tuy rộng lượng về các thứ khác, nhưng ít khi rộng rãi về tiền bạc, kể cả đối với người trong gia đình. Không ham làm giàu bằng các cuộc thử thời cơ, may rủi. Tóm lại, là người rất cẩn thận và chặt chẽ về tiền bạc.\nTiền bạc thì thấy hơi ngược với mình : chi tiêu không hợp lý, bị kêu là phung phí. \nRộng rãi về tiền bạc với bạn thân, nhất là với người trong gia đình. \n", "số 9 ", "số 1 1st ?", "mình số 3 " ] }
kenhsinhvien
_doc
b92f1752077f9dec81eaf3a376dd2c9a
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "b92f1752077f9dec81eaf3a376dd2c9a", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/loi-noi-doi-cua-trai-tim.14029/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Khám phá", "datetime": "10/1/2011", "title": "Lời nói dối của trái tim", "post": "[FONT=Verdana, Arial]Có một người sưu tầm tranh già nua mù lòa sống ở một thị trấn nhỏ nghèo nàn của nước Đức sau chiến tranh. Ông coi những bức tranh trong bộ sưu tập của mình hơn cả sinh mệnh, hàng ngày vẫn \"xem\" chúng bằng tâm tưởng, ký ức.\n\nÔng lão tội nghiệp không hay biết rằng, chiến tranh đã mang đến cảnh khốn cùng và vợ con ông đã buộc phải bán dần bán mòn ngững bức tranh để giúp gia đình sống qua những ngày đói rét.\n\nÔng lão tội nghiệp sẽ tuyệt vọng đến mức nào nếu biết được điều kinh khủng này, khi mà sự thật có thể bị tiết lộ bởi một nhà buôn tranh đột ngột tìm đến hỏi mua vài bức trong bộ sưu tập của ông.\n\nNhưng nhà buôn tranh đã hết sức xúc động trước những lời khẩn cầu tha thiết của gia đình ông lão, và đồng ý nhập vai trong một màn kịch. Con người nhân hậu ấy đã làm tất cả để che giấu sự thật và ông đã thành công.\n\nÔng lão yêu tranh đã tiễn người khách bất ngờ của mình ra về với niềm tin nguyên vẹn trong trí óc và niềm vui vẫn lấp lánh trong đôi mắt mù lòa. Còn người buôn tranh, người diễn viên bất đắc dĩ, cái ông mang về sau chuyến viếng thăm ấy không phải là một bức tranh cổ quý hiếm mà là một bài học về tình yêu thương của những con người khốn khổ.\n\nBạn có thể nói: \"Đôi khi không phải sự thật mà là những lời nói dối đã giúp ta sống tốt hơn\". Nhưng tôi nghĩ rằng đằng sau những lời-không-trung-thực đó, chính tấm lòng chân thành, sự đồng cảm sâu sắc xuất phát từ trái tim mới làm nên điều kỳ diệu.[/FONT]", "replies": [ "đâu phải nói dối, diễn kịch lúc nào cũng xấu đâu?" ] }
kenhsinhvien
_doc
dee3b6e3e174401c29cafb7270f13ccd
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "dee3b6e3e174401c29cafb7270f13ccd", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/hanh-phuc-o-dau.14048/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Phòng truyện", "datetime": "10/1/2011", "title": "Hạnh phúc ở đâu??", "post": "Ngày xưa, có lần một tập đoàn yêu tinh họp nhau lại để lên kế hoạch làm hại con người. Một yêu tinh nói:\n\n-Chúng ta nên giấu 1 thứ gì quý giá nhất của con người đi, nhưng giấu thứ gì bây giờ?\n\nSau khi suy nghĩ, một yêu tinh đáp:\n\n\"Biết rồi, hãy lấy đi hạnh phúc của họ, họ sẽ phải ngày đêm khổ sở, u uất. Nhưng vấn đề là ta giấu nó ở đâu bây giờ? Phải giấu ở nơi nào mà họ ko tòm thấy được ấy\"\n\nMột yêu tinh khác cho ý kiến:\n\n-Thử quẳng nó lên đỉnh ngọn núi cao nhất xem\n\nNhưng ý kiến đó bị phản đối ngay:\n\n-Không được, con người rất khoẻ mạnh, chuyện leo lên núi có nhằm nhò gì đâu.\n\nMột yêu tinh khác lại có ý tưởng:\n\n-Vậy ta giấu nó xuống biển sâu nhất nhé!\n\nNhưng các yêu tinh lần lượt phản đối:\n\n-Không! con người rất tò mò. Họ sẽ tạo ra những chiếc tàu hiện đại để đi xuống tận đáy biển, rồi tất cả mọi người sẽ biết.\n\nMột yêu tinh nhỏ tuổi đứng lên:\n\n-Hay để nó ở hành tinh khác đi\n\nTuy nhiên một yêu tinh lớn tuổi đáp:\n\n-Không được, con người rất thông minh. Càng ngày họ càng thám hiểm được nhiều hành tinh đó thôi.\n\nBầy yêu tinh lại im lặng suy nghĩ. Chợt một yêu tinh già lụ khụ đứng lên đưa ra ý kiến:\n\n-Tôi biết ta nên giấu hạnh phúc ở đâu rồi. Hãy giấu nó ở chính bên trong con người. Đa số mọi người đều luôn cố gắng lùng sục hạnh phúc ở khắp nơi khắp chốn và bao giờ cũng thấy người khác hạnh phúc hơn mình. Bản thân họ thì chẳng bao giờ họ quan tâm. Giấu ở đó thì con người chẳng bao giờ tìm thấy đâu.\n\nTất cả yêu tinh đều nhất trí với giải pháp này và kể từ đó rất nhiều người mải mê đi kiếm hạnh phúc mà không biết nó được giấu ngay trong chính tâm hồn mình!", "replies": [ "Rất ý nghĩa hề hề !!\n\n\n\nĐa số mọi người đều luôn cố gắng lùng sục hạnh phúc ở khắp nơi khắp chốn và bao giờ cũng thấy người khác hạnh phúc hơn mình. Bản thân họ thì chẳng bao giờ họ quan tâm.\n\nClick để xem tiếp...\n\n", "bình thường" ] }
kenhsinhvien
_doc
7d121f070fabbfaa46292ba71647d6b6
1
[ "replies.keyword" ]
{ "item_id": "7d121f070fabbfaa46292ba71647d6b6", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/tro-choi-tra-loi-cau-hoi-bang-ten-bai-hat.12972/page-47", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Ngôi Nhà Chung", "category_name": "KSV Gameshow", "datetime": "24/12/2010", "title": "Trò chơi: Trả lời câu hỏi bằng tên bài hát!", "post": "", "replies": [ "Mr: Đắng cay\nKiss: còn lại gì:d\nmong dc gặp người đó, chỉ 1 lần", "\n\nkiss164 nói:\n\n\n\nGiấc mơ chỉ là giấc mơ\n\nNgười dưng ngược lối\nNếu được quý nhân phù trợ lúc thi thố\n\nClick để xem tiếp...\n\n\nđiều gì đó vừa xảy ra\n\n----------\n\n\n\n\nnguyễn nga nói:\n\n\n\nMr: Đắng cay\nKiss: còn lại gì:d\nmong dc gặp người đó, chỉ 1 lần\n\nClick để xem tiếp...\n\n\n\nlựa chọn một vì sao\n\nbị ăn hai cái tát đau điếng", "\n\nMr_Zer0 nói:\n\n\n\nbị ăn hai cái tát đau điếng\n\nClick để xem tiếp...\n\n\nNỗi đau xót xa.\nmuốn đi đâu đó...", "chân trời em mơ\n\nngày thật dài và vô vị", "lạc lõng.\nkhông muốn những điều đang xảy ra", "không thể và có thể\n\nkhi bạn bị lãng quên", "Buồn.\nmọi thứ luôn thay đổi..", "dòng đời\n\nkhi làm một ai đó khóc", "Xin lỗi,\nkhi khóc vì 1 người..", "nước mắt sao bắc cực\n\nkhi con đường lắm chông gai", "Con đường tôi đi ( phía trước là bầu trời)\nkhông làm theo những gì suy nghĩ mách bảo..", "nào ai có biết\n\nsống trong những giấc mơ", "\n\nCoLongOnline nói:\n\n\n\nLuật chơi rất đơn giản: một người sẽ đặt câu hỏi,người tiếp theo trả lời câu hỏi trên bằng tên 1 bài hát và ra câu hỏi tiếp\nVD: Vì sao bạn buồn?\nTL:Vì một người ra đi\nCâu hỏi đầu tiên\nBạn thích ăn gì?\n\nClick để xem tiếp...\n\nKẹo Bông Gòn \nHỏi: Bạn là ai ? (câu này dễ )", "Điều ước giản đơn.\nGiấc mơ khó trở thành sự thật, kiên nhẫn có khi nào sai?", "hãy sống với con tim\n\ncố gắng nhưng ko thành công\n\n----------\n\n\n\n\nmyduyen@tyjs nói:\n\n\n\nKẹo Bông Gòn \nHỏi: Bạn là ai ? (câu này dễ )\n\nClick để xem tiếp...\n\nNgười đàn ông chân thật", "Khát vọng thượng lưu.\nDẫu biết sai nhưng vẫn làm...", "Vì sao???\n\nkhi không hiểu nổi chính mình??", "Tìm lại.\nđi quá xa và khongmuoons trở lại, đi tiếp???", "phân vân\n\nkhi đã đạt được mục đích nhưng lại dùng thủ đoạn", "impossible\nmuốn người khác vui vẻ, nhưng không muốn quên..." ] }
kenhsinhvien
_doc
e63c82c84773344e1aa93707c24f5a0c
1
null
{ "item_id": "e63c82c84773344e1aa93707c24f5a0c", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/2-trong-mot-dinh-cua-dinh-luon.14045/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Khám phá", "datetime": "10/1/2011", "title": "2 trong một đỉnh của đỉnh luôn", "post": "\n\n\n\n", "replies": [ "tài năng thật đó", "Đỉnh của trên đỉnh lun hj`hj`....", "có loại đỉnh này à ta", "Hay! không còn từ gì để khen nữa" ] }
kenhsinhvien
_doc
57638ba7aeb61e72d798a9e7373fcea7
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "57638ba7aeb61e72d798a9e7373fcea7", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/kinh-te-viet-nam-2010-qua-10-su-kien-noi-bat.14034/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Kỹ Năng", "category_name": "Hướng nghiệp", "datetime": "10/1/2011", "title": "Kinh tế Việt Nam 2010 qua 10 sự kiện nổi bật", "post": "(Dân trí) - Một năm nền kinh tế có nhiều chuyển biến tích cực từ tăng trưởng đến nguồn vốn cam kết đầu tư, tuy nhiên, những tác động ngoài ý muốn như thị trường tài chính “dậy sóng”, “sốt” đất do quy hoạch… cũng được nhìn nhận một cách khách quan.\n1/ Tăng trưởng GDP 6,78% hơn cả mong đợi\n\nTrong bối cảnh kinh tế thế giới còn nhiều khó khăn, dù nội lực còn chưa mạnh nhưng kinh tế Việt Nam đã sớm bước ra khỏi khủng hoảng và đạt tốc độ tăng trưởng 6,78%, cao hơn kế hoạch đề ra hơn 0,2% (năm 2009, GDP đạt 5,3%).\n\n\n\t\t\t{\n\t\t\t}\n\t\t\t\n\n\n Khi dòng vốn quay trở lại, sản xuất công nghiệp cũng tăng trưởng mạnh về sản lượng (ảnh: Reuters)​ \nTheo Bộ Kế hoạch và Đầu tư, mức tăng trưởng GDP năm nay đạt được do tất cả các ngành, lĩnh vực đều đạt tốc độ tăng trưởng cao hơn so với cùng kỳ năm trước. Tổng GDP theo giá thực tế năm 2010 khoảng 1.951.200 tỷ đồng, tương đương 102,2 tỷ USD. Trong 21 chỉ tiêu theo nghị quyết của Quốc hội giao, có 15 chỉ tiêu đạt và vượt so với kế hoạch.\n\n2/ Lạm phát vượt xa hai con số\n\nVới áp lực tăng giá lớn nhất đến từ nhóm lương thực, thực phẩm, nhà ở và vật liệu xây dựng, chỉ số giá tiêu dùng (CPI) cả nước tháng 12 so với tháng 11 đã đạt mức tăng kỷ lục 1,98% - cao nhất từ đầu năm, đưa CPI năm 2010 từ mức một con số lên hai con số: 11,75%.\n\nLý giải nguyên nhân lạm phát năm 2010 tăng vượt hai con số, nhiều chuyên gia cho rằng do dịch bệnh trên gia súc và gia cầm trên cả nước, thiên tai nặng nề, mặt bằng giá lương thực thế giới tăng cao, quy luật tiêu dùng nóng cuối năm…\n\nĐể tránh “cơn bão giá” dịp tết Nguyên đán, Chính phủ tiếp tục đưa ra cam kết giữ giá các mặt hàng từ xăng dầu, than, điện cho đến hết quý I/2011 thay vì được tăng theo lộ trình hoặc giá thị trường.\n\n3/ Nhập siêu được kiềm chế ở mức 12 tỷ USD\n\nTheo số liệu chính thức được Tổng cục Thống kê công bố chiều 28/12, nhập khẩu trong tháng 12 tăng mạnh (đạt 8,5 tỷ USD); còn kim ngạch xuất khẩu đạt khoảng 7,1 tỷ USD. Tính chung cho cả năm 2010, nhập siêu đạt gần 12,4 tỷ USD, bằng 17,3% kim ngạch xuất khẩu, tương đương mức cam kết của Chính phủ trước Quốc hội đầu tháng 11 vừa qua. So với năm 2009 (12 tỷ USD), nhập siêu tăng nhưng tỷ lệ nhập siêu so với xuất khẩu lại giảm khoảng 4%.\n\n\n\n Nhập siêu được h.ãm phanh​ \nDệt may là nhóm hàng mang lại giá trị xuất khẩu cao nhất (khoảng 11 tỷ USD) và liên tục trong 6 tháng cuối năm đã đạt kim ngạch trên 1 tỷ USD/tháng, tăng gần 25% so với năm trước. Tiếp đó là thủy sản, dầu thô và giày dép, mỗi nhóm khoảng 5 tỷ USD. Hàng nhập khẩu chủ yếu là máy móc - thiết bị (khoảng 13,5 tỷ USD), xăng dầu, vải vóc và đồ điện tử (khoảng 5 tỷ USD).\n\nTrong số các chỉ tiêu đạt và vượt kế hoạch năm 2010, có chỉ tiêu về xuất khẩu. Ước tính cả năm, tổng kim ngạch xuất khẩu đạt gần 70 tỷ USD, gấp hơn 3 lần chỉ tiêu Quốc hội đề ra và là nhân tố quan trọng góp phần đưa nhập siêu xuống mức dưới 20% tổng kim ngạch xuất nhập khẩu.\n\n4/ Phê duyệt đề án tái cơ cấu Tập đoàn Vinashin\n\nBên bờ vực phá sản, cuối tháng 11 vừa qua, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã ký Quyết định 2108/QĐ-TTg, phê duyệt đề án tái cơ cấu Tập đoàn Công nghiệp Tàu thủy Việt Nam (Vinashin). Theo đó, đề án tái cơ cấu Vinashin tập trung ở những nội dung: \n\nThứ nhất là đặt mục tiêu xác định sớm ổn định sản xuất kinh doanh của Tập đoàn, từng bước củng cố uy tín, thương hiệu, giảm lỗ, có lãi, trả được nợ, tích lũy và phát triển. \n\nThứ hai, yêu cầu tái cơ cấu không để ảnh hưởng lớn đến ổn định kinh tế vĩ mô và môi trường đầu tư chung của nền kinh tế; duy trì đội ngũ lao động; bảo đảm quyền lợi, nghĩa vụ hợp pháp của nhà đầu tư; thu hồi tối đa các khoản đã đầu tư vào các lĩnh vực không liên quan đến lĩnh vực sản xuất kinh doanh chính để tập trung cho phát triển công nghiệp đóng và sửa chữa tàu biển.\n\nThứ ba, thời gian tái cơ cấu được xác định từ năm 2011 đến 2013.\n\nMô hình tập đoàn sau khi tái cơ cấu là tổ hợp các doanh nghiệp hoạt động trong lĩnh vực đóng và sửa chữa tàu biển, công nghiệp phụ trợ, đào tạo, phục vụ đóng và sửa chữa tàu biển, gắn bó chặt chẽ và lâu dài với nhau về lợi ích kinh tế, công nghệ, thị trường.\n\n5/ Cuộc vận động Người Việt dùng hàng Việt rất khả quan\n\nTheo đánh giá của Ban chỉ đạo Cuộc vận động, sau 1 năm triển khai thực hiện, cuộc vận động “Người Việt Nam ưu tiên dùng hàng Việt Nam” đã thu được những kết quả bước đầu rất khả quan, tạo tiền đề vững chắc để triển khai cuộc vận động trong thời gian tới.\n\n\n\n Hàng Việt về nông thôn​ \nỞ trong nước, số doanh nghiệp có hàng Việt Nam chất lượng cao ngày càng tăng dần lên. Nếu năm 2008 có 485 doanh nghiệp được bầu chọn thì đến giữa năm 2010 số doanh nghiệp được bầu chọn lên đến con số 776.\n\nThị hiếu người tiêu dùng đang có sự thay đổi đáng kể khi lựa chọn hàng sản xuất trong nước và hàng nhập khẩu. Hàng Việt Nam sản xuất trong nước ở nhiều ngành dần khẳng định được thương hiệu với lợi thế giá cả, chất lượng ổn định và mẫu mã tốt…\n\nBộ Công thương đã phối hợp với Trung tâm Nghiên cứu Kinh doanh và Hỗ trợ Doanh nghiệp (BSA) chọn thị trường nông thôn làm điểm nhấn đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa. Chỉ trong 6 tháng đầu năm 2010, đã có 68 đợt đưa hàng về nông thôn với 857 lượt doanh nghiệp tham gia, thu hút hơn 4,7 triệu lượt khách tham quan, mua sắm, tổng doanh thu bán hàng đạt gần 1.500 tỷ đồng.\n\n6/ Thị trường tài chính “dậy sóng”\n\nSáng 8/12, Ngân hàng TMCP Kỹ thương Việt Nam (Techcombank) bất ngờ khuyến mãi huy động vốn VND “3 ngày vàng” với lãi suất cao 17%/năm, cao hơn khoảng 5% so với mặt bằng thị trường, cuộc đua tăng lãi suất bùng lên.Ngay sau đó, Ngân hàng Nhà nước và đại diện các thành viên Hiệp hội Ngân hàng đã tổ chức cuộc họp gấp. Lần “gặp mặt” này không chỉ dừng ở mức đồng thuận 14%, mà còn là sự cam kết của tất cả các NHTM để cùng thực hiện.\n\nNăm 2010 cũng là năm đánh dấu những cơn “sóng lớn” trên thị trường vàng. Đầu năm giá vàng dao động 2,6 - 2,7 triệu đồng/chỉ, nhưng đến cuối năm đã ở mức trên 3,6 triệu đồng/chỉ. Đó là chưa kể vào thời điểm “nổi sóng”, giá vàng đã đạt tới mức 3,83 triệu đồng/chỉ vào sáng 9/11.\n\nGiá vàng tăng mạnh kéo giá USD trên thị trường tự do vượt ngưỡng 21.000 VND; trong khi giá tại khối ngân hàng ổn định quanh mức 19.500 VND, nhưng không phải doanh nghiệp nào, người dân nào cũng mua được ở mức giá này.\n\n7/ Gần 8 tỷ USD cam kết đầu tư cho Việt Nam\n\nTại Hội nghị Nhóm tư vấn các nhà tài trợ cho Việt Nam năm nay, các đối tác phát triển cam kết 7,905 tỷ USD vốn hỗ trợ phát triển chính thức (ODA) để giúp Việt Nam ổn định kinh tế vĩ mô và tập trung vào các khía cạnh quan trọng của phát triển bền vững.\n\n\n\n Nhiều công trình ở Việt Nam sử dụng nguồn vốn ODA​ \nQua 18 kỳ tài trợ, số vốn tài trợ kể cả lần này là trên 64 tỷ USD cam kết, thể hiện sự tin tưởng của các nhà tài trợ đối với nền kinh tế Việt Nam. Các đối tác tài trợ cũng đánh giá cao việc sử dụng hiệu quả nguồn vốn ODA của Việt Nam trong những năm qua. Tốc độ giải ngân tương đối tốt, đạt 4,1 tỷ USD vào năm 2009 và 3,5 tỷ USD vào năm 2010.\n\nKết luận tại hội nghị tư vấn nhóm các nhà tài trợ, Việt Nam đã trở thành nước có thu nhập trung bình. Thông tin này vừa đáng mừng lại vừa đáng lo. Mừng vì sự phát triển của đất nước còn lo vì từ đây mọi chính sách hỗ trợ của quốc tế sẽ là hỗ trợ cho một nước có thu nhập trung bình.\n\n8/ Đất “sốt” theo quy hoạch, lần đầu tiên bán nhà thu nhập thấp\n\nĐầu quý II/2010, ngay khi triển lãm lấy ý kiến về Đồ án quy hoạch chung thủ đô mở rộng diễn ra, Hà Nội đã chứng kiến cơn bão giá nhà đất đến chóng mặt, đi đầu là khu vực phía Tây. Cụ thể ở khu vực Ba Vì, giá đất nhiều nơi đã tăng từ 3 - 5 lần so với thời điểm đầu năm.\n\nMột điều đáng nói là có sự trái chiều về kinh doanh bất động sản giữa Hà Nội và TPHCM. Trong khi các dự án căn hộ chung cư tại TPHCM ồ ạt khuyến mãi thu hút khách hàng thì tại Hà Nội, giá căn hộ ngày càng bị đẩy lên mặc dù phần đông người mua không với nhu cầu thực.\n\nDự án nhà ở xã hội đầu tiên của cả nước đã chính thức được bán với giá chưa tới 10 triệu đồng/m2 đã khiến ước mơ của nhiều người có thu nhập thấp trở thành hiện thực. Tuy nhiên nó cũng đặt ra vấn đề liệu đây có phải là thách thức cho các chủ đầu tư và cơ hội cho người dân?\n\n9/ Cá tra, tôm, cá rô phi bị đưa vào danh sách đỏ\n\nNhững ngày đầu tháng 12, sự kiện cá tra Việt Nam bị đưa vào “danh sách đỏ” trong Cẩm nang hướng dẫn tiêu dùng thủy sản năm 2010 - 2011 của Quỹ động vật hoãng dã thế giới (WWF) ngay lập tức đã bị lên tiếng phản ứng kịch liệt.\n\n\n\n Cá tra Việt Nam vấp quá nhiều rào cản khi \"bơi ra biển lớn\"​ \nTrước những chứng cứ và lập luận xác đáng của Hiệp hội chế biến và xuất khẩu thủy hải sản Việt Nam (VASEP) và các cơ quan chức năng Việt Nam, sau buổi làm việc, đại diện WWF đã xếp ca tra vào danh mục “hướng tới sự phát triển bền vững”.\n\nĐiều đáng buồn nữa là không chỉ cá tra, tôm và cá rô phi của các nước nhiệt đới, trong đó có Việt Nam cũng bị đưa vào “danh sách đỏ”. Theo lãnh đạo của Tổng cục thủy sản (Bộ NN&PTNT), hành trình để bảo vệ tôm và cá rô phi cũng sẽ không hề đơn giản.\n\n10/ Nhiều công trình lớn được đưa vào hoạt động\n\nNăm 2010 đánh dấu nhiều công trình quan trọng đã được hoàn thành, đưa vào sử dụng. Trong đó phải kể đến là Đại lộ Thăng Long, con đường cao tốc hiện đại nhất Việt Nam đã chính thức được bàn giao vào đầu tháng 10. Đây là món quà đầy ý nghĩa mừng Thủ đô nghìn năm tuổi.\n\nNgày 17/12, tổ máy số 1 (công suất 400 MW) của Nhà máy Thủy điện Sơn La đã hòa thành công vào hệ thống điện Quốc gia, vượt tiến độ trước 2 năm theo Nghị quyết của Quốc hội.\n\nNhà máy lọc dầu Dung Quất xuất xưởng những lô xăng dầu đầu tiên ra thị trường - lần đầu tiên Việt Nam chủ động phần nào nhu cầu xăng dầu trong nước.\n\nBan Kinh tế​", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
d5b1747f37168ecbaca0217ea0ec22f4
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "d5b1747f37168ecbaca0217ea0ec22f4", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/cau-chuyen-ve-su-tha-thu.14051/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Khám phá", "datetime": "10/1/2011", "title": "Câu chuyện về sự tha thứ", "post": "Hai người bạn đang đi trên một con đường vắng vẻ. Khi đang trò chuyện cùng nhau họ bắt đầu tranh luận một cách gay gắt, ví quá tức giận bạn của mình một người không kiềm chế được đã tát một cái thật mạnh vào má của bạn mình.\nNgười bạn kia rất đau nhưng không nói một lời nào, anh lặng lẽ viết lên cát dòng chữ \"Hôm nay, người bạn thân nhất của tôi đã tát vào mặt của tôi\"\n\n{\n\n\n\n\nHai người vẫn tiếp tục đi, đến một con sông họ xuống tắm, anh bạn bị tát bị vọp bẻ và suýt chết đuối nhưng may nhờ bạn mình cứu kịp nên thoát chết.\nKhi đã hết hoảng sợ, anh viết trên vách đá \"Hôm nay người bạn thân nhất đã cứu sống tôi\"\nAnh chàng kia ngạc nhiên hỏi: \"Tại sao khi tôi đánh anh , anh viết trên cát, còn khi tôi cứu anh anh lại viết trên đá??\"\n\nMỉm cười anh trả lời \" Khi anh làm tôi đau, tôi viết trên cát, gió sẽ thổi bay chúng đi cùng với sự tha thứ, nhưng khi anh làm điều tốt là đã cứu tôi, tôi đã viết nó trên đá như ghi khắc vào trong trái tim của mình, không ngọn gió nào có thể xóa nhòa được\"\n\nBẠN ĐÃ HỌC CÁCH VIẾT TRÊN CÁT VÀ TRÊN ĐÁ CHƯA?\n\nTrong cuộc sống hằng ngày, những điều rất tốt người khác làm cho mình, chúng ta lại quên ngay, thế nhưng những điều người khác làm tổn hại đến chúng ta, chúng ta nhớ mãi và khó tha thứ.\n\nKinh Thánh Mathiơ 18:21-22 chép rằng: Khi Phierơ đến gần Chúa Jesus mà hỏi rằng: \" Thưa Chúa, nếu anh em tôi phạm tội cùng tôi, thì sẽ tha cho họ mấy lần? Có phải đến bảy lần không?\nThì Ngài đáp rằng: \" Ta không nói cùng ngươi rằng đến bảy lần đâu, nhưng đến bảy mươi lần bảy\".\n\nHãy luôn tha thứ vì Chúa muốn chúng ta như vậy, Chúa đã tha thứ cho chúng ta, nhận chúng ta làm con của Ngài nên không vì cớ gì mà chúng ta không tha thứ cho anh em mình.\nBài học rất quen thuộc và rất cũ nhưng cũng khó lắm để làm theo...\nNguyện xin Chúa giúp chúng ta: Những con trai con gái yêu dấu của Đức Chúa Trời thật sự sống đẹp lòng Ngài và tha thứ cho người khác.", "replies": [ "ai cũng biết, nhưng rất hay quên" ] }
kenhsinhvien
_doc
8bc27c4f553fbfddc3fb2db56080cae6
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "8bc27c4f553fbfddc3fb2db56080cae6", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/chu-to.14060/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Suy ngẫm", "datetime": "11/1/2011", "title": "Chủ - tớ", "post": "“Cô Ba về chú ơi! Chết tui rồi”. Dì Sáu đang ngồi xem tivi liền bật dậy, quýnh quáng dọn đĩa táo ăn dở.\n\n\n{\n\n\n\n\n​ Em vừa bước vào nhà đã nghiêm giọng bảo: “Dì có tivi trong phòng sao không xem mà ra đây. Tôi nói nhiều lần rồi sao dì không nghe vậy?”. Tội nghiệp bà vú già, anh lên tiếng bênh vực thì em lại cau có. Không biết đây là lần thứ mấy vợ chồng mình cãi nhau về đề tài này.\n\nKhông hiểu sao em lại có quan niệm chủ - tớ rất rạch ròi với người làm. Mướn người giúp việc, điều đầu tiên em yêu cầu là phải tuân thủ “nội quy”: Không được ăn chung mâm, không ngồi ngang hàng với chủ, nói chuyện với chủ phải thưa gửi, đưa đồ phải bằng hai tay… dù đó là bà vú già đã trên 60 tuổi. Anh khuyên em đừng quá nghiêm khắc với người làm. Thời nay quan hệ chủ - tớ đã khác xưa. Họ chỉ là người làm công còn mình là người thuê họ. Em vẫn bướng bỉnh bảo lưu ý kiến.\n\nAnh rất thương dì Sáu, già rồi mà còn phải đi làm rất cực. Ở nhà mình suốt ngày dì bù đầu với hàng trăm việc không tên. Rảnh rỗi em lại ngồi đọc báo chẳng phụ một tay, dù chỉ là việc nhặt rau, châm giùm ấm nước đang sôi… \n\nThương dì, anh làm phụ thì em cằn nhằn: “Anh làm vậy họ coi thường mình, chủ và người làm cá mè một lứa coi sao được…”. Con của dì Sáu ở quê đau nặng, anh thương tình nên giúp cho ít tiền. Biết chuyện, em lại bảo anh bị dụ. “Cứ nay con đau, mai cháu không tiền đóng học phí, mốt than mất mùa... của đâu mà giúp cho xuể...”.\n\nTừ nhỏ em lớn lên ở thành thị, được ăn ngon mặc đẹp nên làm sao hiểu cái cảnh ăn bữa nay lo bữa mai của người nghèo. Cái cảnh được mùa mất giá khiến nhà nông lắm phen “lên bờ xuống ruộng”. Đồng ruộng đang tốt bời bời nhưng chỉ qua một cơn bão là trắng tay… Em vẫn hay đi chùa, đến những trại mồ côi để ủng hộ. Em cho đó là cách làm phước… có địa chỉ. Với những hoàn cảnh khác, em luôn mang nặng tâm lý đang bị người ta lợi dụng, bị lừa…\n\nEm hay dắt cu Bin đi cùng trong những chuyến làm từ thiện để dạy con về lòng nhân ái, nhưng em quên dạy con phải “thiện” với dì Sáu ngay trong nhà mình. Bảy tuổi, cu Bin đã ra dáng cậu chủ nhỏ. Ăn xong cứ việc quăng tô cơm ở phòng khách, thay đồ thì vứt lung tung vì đã có dì Sáu dọn dẹp. Trò chuyện với dì Sáu, cu Bin không ý thức được đó là người già cần tôn trọng. Em đã gieo vào đầu con quan niệm chủ - tớ nên con luôn ra lệnh với dì…\n\nEm à, làm từ thiện không phải để lấy tiếng, để tự hào khoe với bạn bè “tui mới đi làm từ thiện về”, và để đổi ít đồng tiền lấy sự thanh thản cho riêng mình. Hãy thương cả những người bên cạnh mình, rung cảm từ những điều nhỏ nhặt nhất… Khi tình thương xuất phát từ đáy lòng, em sẽ không còn thấy giới hạn chủ - tớ, giàu - nghèo. Em sẽ nhận được niềm vui thật sự. Và quan trọng hơn, cu Bin sẽ không lệch lạc trong suy nghĩ về lòng nhân ái.\n\nTheo Huy Linh​ PNO​", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
cb3acf66b662c038ee8f74df3c7726fb
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "cb3acf66b662c038ee8f74df3c7726fb", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/lam-gi-khi-quen-mat-khau-dang-nhap-windows-7.14058/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Kỹ Năng", "category_name": "Thủ thuật công nghệ", "datetime": "10/1/2011", "title": "Làm gì khi quên mật khẩu đăng nhập Windows 7", "post": "(Dân trí) - Mặc dù không phải bao giờ bạn cũng quên mật khẩu đăng nhập Windows, nhưng “thủ” sẵn một công cụ cứu hộ như bài viết giới thiệu dưới đây có thể sẽ hữu ích cho bạn vào một lúc nào đó.\nKhi quên mật khẩu đăng nhập tài khoản Windows, cách được lựa chọn nhiều nhất để giải quyết hơn là phải cài đặt lại Windows. Tuy nhiên, đây không phải là cách thức duy nhất. Nếu chẳng may rơi vào trường hợp này, bài viết dưới đây có thể giúp bạn giải quyết vấn đề này.\n\nOffline NT Password & Registry Editor là công cụ cho phép bạn giải quyết vấn đề này một cách nhanh gọn và thuận tiện hơn. Với sự trợ giúp của công cụ này, mật khẩu đăng nhập của Windows sẽ bị gỡ bỏ và người dùng có thể truy cập Windows mà không còn cần phải đăng nhập mật khẩu.\n\nDownload phần mềm miễn phí tại đây. \n\nLưu ý: máy tính của bạn phải có ổ đĩa ghi CD mới có thể sử dụng công cụ này. Nếu không có, nên mượn máy tính của ai đó có ổ ghi để tạo 1 đĩa khởi động và sử dụng nó trên máy tính của mình để khắc phục tình trạng quên mật khẩu.\n\nSau khi download, giải nén, bạn được một file dạng iso. \n\nDownload phần mềm ghi đĩa miễn phí và nhỏ gọn CD Burner XP tại đây. \n\nSau khi cài đặt, tại giao diện chính, chọn Burn ISO Image, nhấn OK. Một hộp thoại mới hiện ra, tại đây, nhấn Browser, chọn file ISO giải nén được ở trên, rồi nhấn Burn Disc để ghi file vào đĩa trắng.\n\n\n\t\t\t{\n\t\t\t}\n\t\t\t\n\n\n\n​ Hướng dẫn khởi động từ CD\n\nĐôi khi, nhiều máy tính khởi động trực tiếp từ ổ cứng. Để khởi động từ CD-Rom, bạn thực hiện theo các bước sau:\n\n- Mở máy tính, nhấp phím Delete trên bàn phím (đôi khi là phím F10).\n\n- Giao diện BIOS hiện ra. Tại đây, tìm tới mục Boot, danh sách thứ tự các thiết bị của quá trình khởi động sẽ được liệt kê.\n\n\n\n \n- Nhấn phím +/- trên bàn phím để đưa mục CD-ROM Drive lên đầu tiên trong danh sách.\n\n- Nhấn F10, chọn Yes để thoát khởi BIOS và lưu lại các thiết lập.\n\nLưu ý: mỗi loại BIOS có một giao diện và phím điều khiển khác nhau, tuy nhiên đa phần đều tương tự như hướng dẫn ở trên.\n\nSử dụng để khôi phục mật khẩu Windows 7\n\nTrong trường hợp quên mật khẩu đăng nhập Windows, khởi động từ đĩa đã có được ở trên (cách thức khởi động từ CD-Rom sẽ được hướng dẫn ở bên dưới). Một giao diện hiện ra như hình dưới đây:\n\n\n\n\n​\nTrong một vài trường hợp nếu có vấn đề xảy ra, chẳng hạn quá trình khởi động diễn ra quá lâu, bạn có thể thử nhấn phím Enter trên bàn phím để tiếp tục.\n\nCông cụ sẽ cần một vài thông tin từ người dùng trước khi tiến hành xóa mật khẩu đăng nhập Windows. \n\nỞ bước đầu tiên, công cụ sẽ quét phân vùng ổ cứng cài đặt Windows, rồi sẽ tự tạo ra 2 phân vùng mới: 1 phân vùng để khởi động, và phân vùng khác để chứa toàn bộ hệ thống. Thông tin về 2 phân vùng sẽ được hiển thị trên màn hình.\n\nPhân vùng đầu tiên được đặt tên sda1 có chức năng khởi động, và phân vùng thứ 2 tên sda2, chứa thông tin về hệ thống.\n\nNhấn phím 2 rồi bấm Enter.\n\n\n\n\nTiếp theo sẽ bắt đầu quá trình quét phần vùng 2 (chứa thông tin hệ thống), để tìm kiếm các thông tin cần thiết trên registry. Sau khi quá trình này kết thúc và xuất hiện con trỏ chuột, nhấn Enter để tiếp tục sang bước tiếp theo.\n\n\n\n\n​Công cụ sẽ liệt kê danh sách các khóa registry. Nhấn phím spacebar (phím dài trên bàn phím) để đi đến cuối danh sách. Nhấn phím 1 để chọn chức năng khôi phục mật khẩu.\n\n\n\n\nỞ bước tiếp theo, nhấn phím 1 để chọn chức năng “Edit user data and passwords” (Thay đổi thông tin và mật khẩu người dùng).\n\n\n\n\nDanh sách các tài khoản Windows sẽ được liệt kê. Bạn có thể chọn để thay đổi thông tin của một tài khoản bất kỳ, nhưng tốt nhất nên thay đổi thông tin của tài khoản Administrator, để có thể đăng nhập Windows và sử dụng đầy đủ quyền nhất. \n\nGõ tên tài khoản mà bạn muốn lựa chọn. (Ví dụ ở đây là Administrator).\n\n\n\n\n​Tiếp theo, nhấn phím 1 để xóa đi mật khẩu đang có trên tài khoản này.\n\n\n\n\n​Một thông điệp hiện ra, thông báo về chức năng xóa mật khẩu. Bấm phím tương ứng để thực hiện các chức năng tương ứng sau:\n\n- Bấm phím “!” và nhấn Enter nếu bạn không muốn tiếp tục xóa mật khẩu của các tài khoản khác.\n\n- Bấm phím “q” và nhấn Enter để thoát. Bạn sẽ được hỏi có muốn lưu lại quá trình thực hiện hay không. Bấm “y” rồi nhấn Enter để lưu lại những thay đổi. Ngược lại, nhấn “n” và bấm Enter thì quá trình thực hiện ở trên sẽ bị hủy bỏ và bạn phải thực hiện lại từ đầu.\n\n\n\n\n​Công cụ sẽ hỏi bạn có muốn thực hiện lại quá trình từ đầu hay không. Nhấn tổ hợp phím “Ctrl + Alt + Windows” (phím biểu tượng Windows nằm giữa Ctrl và Alt) để thoát, và khởi động lại Windows, sử dụng tài khoản đã bị loại bỏ mật khẩu để đăng nhập.\n\n\n\n\n​Lưu ý: khi khởi động lại, bạn phải lấy đĩa ra khỏi khay để khởi động từ ổ cứng, thay vì khởi động từ CD-Rom như ban đầu.\n\nPhạm Thế Quang Huy​", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
204a570a743e857390bf00d9f927717f
1
[ "post.keyword", "replies.keyword" ]
{ "item_id": "204a570a743e857390bf00d9f927717f", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/di-tim-ty-phu-usd-viet-nam.14054/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Kỹ Năng", "category_name": "Hướng nghiệp", "datetime": "10/1/2011", "title": "Đi tìm tỷ phú USD Việt Nam", "post": "Mới đây, doanh nhân Đào Hồng Tuyển đưa ra tuyên bố rằng ông đang có tổng tài sản lên tới 2 tỷ USD.\n\n{\n\n\n\n Doanh nhân Đào Hồng Tuyển​ \nCho biết mình sở hữu 14 công ty, 34 nhà máy, ông \"chúa đảo\" Tuần Châu cũng cho biết bí quyết làm nên 2 tỷ USD của ông, đó là “không làm những cái mà thiên hạ đã làm”, và “làm những cái mà thiên hạ không làm hoặc những cái mà thiên hạ nghĩ đến, nhưng không làm được”.\nChưa rõ động cơ của việc công bố thông tin này, nhưng câu chuyện về tỷ phú USD của Việt Nam rõ ràng có quá nhiều điều để nói, nhất là vào thời điểm kỷ niệm 10 năm ban hành Luật Doanh nghiệp, văn bản mở đường cho sự hình thành và phát triển các doanh nghiệp tư nhân, những nền tảng ban đầu cho sự xuất hiện các tỷ phú thực sự.\nVề mặt chính thức, thế giới coi danh sách của tạp chí Forbes (Mỹ) là tham khảo đáng kể nhất khi đánh giá độ giàu có của các cá nhân. Cũng có những xếp hạng khác, song về độ nổi tiếng và được thừa nhận rộng khắp thì Forbes vẫn đang dẫn đầu.\nVấn đề là, Forbes không đánh giá theo phát biểu cá nhân của bất kỳ ai, mà dựa vào một hệ thống tiêu chí cụ thể. Quan trọng nhất vẫn là lượng cổ phiếu mà các cá nhân nắm giữ tại các doanh nghiệp cũng như các tài sản được công khai và có đóng thuế.\nBảng xếp hạng của năm 2011 chưa được Forbes công bố, nên bảng xếp hạng 2010 có thể coi là một tham khảo đáng chú ý. Theo Forbes, số lượng tỷ phú trong năm 2010 là 1.011 người với tổng tài sản của nhóm là 3,6 nghìn tỷ USD.\nTrong số này, khu vực châu Á - Thái Bình Dương có 234 tỷ phú tăng đáng kể so với con số 130 người của năm 2009, nhưng trong đó, tuyệt nhiên không có người Việt Nam nào.\nTrong nỗ lực xây dựng bức tranh chung về người giàu Việt Nam, một số tờ báo trong nước gần đây đã tích cực khảo sát và công bố danh sách người giàu hàng năm, dựa trên lượng cổ phiếu. Năm 2010, tổng cộng đã có 13 người có lượng tài sản trên 1.000 tỷ đồng; trong đó, hai ông Phạm Nhật Vượng và Đoàn Nguyên Đức sở hữu trên 10.000 tỷ đồng.\nTuy nhiên, ông tài sản của ông Vượng (15.776 tỷ đồng) và ông Đức (11.879 tỷ đồng) về mặt chính thức chưa đạt đến con số 1 tỷ USD, mà theo tỷ giá hiện tại lên tới khoảng 21 ngàn tỷ đồng.\nNhưng nếu đặt câu hỏi liệu Việt Nam đã có tỷ phú USD hay chưa, câu trả lời không chính thức của các doanh nhân lại là “có”. Vì nhiều lý do khác nhau, có nhiều tỷ phú vẫn đang giấu mặt với tài sản rất lớn đang “ẩn mình” trong bất động sản.\nNăm 2003, trong một báo cáo của mình, Ngân hàng Thế giới (WB) đánh giá rằng kinh tế ngầm đang chiếm tới 50% GDP của Việt Nam. Trong bối cảnh kinh tế ngầm chi phối và việc kê khai tài sản vẫn chỉ là hình thức, việc có những người có tài sản tỷ USD nhưng chưa xuất hiện cũng là bình thường.\\\n“Forbes ơi, mở ra…”\nPhát biểu của ông Tuyển đáng được coi là một sự dũng cảm trong bối cảnh thông tin về tài sản cá nhân vẫn còn “tù mù” như hiện nay. Dũng cảm là bởi, trong khi hầu hết các doanh nhân kín tiếng với tài sản của mình, ông Tuyển cho thấy sự tự tin và tự hào về thành quả kinh doanh của mình, điều mà chúng ta mới chỉ được thấy ở các tỷ phú của thế giới.\nCho dù, ông có 2 tỷ USD hay không và bao giờ thì Forbes công nhận điều này là một câu hỏi khó trả lời. Nhưng sẽ tự hào thật nhiều, nếu tên tuổi của các doanh nhân Việt Nam sớm xuất hiện trên danh sách của Forbes như là minh chứng cho một nền kinh tế Việt Nam đang lớn mạnh.\nMỹ đang là nền kinh tế lớn nhất thế giới và đồng thời họ cũng có tới 403/1.011 tỷ phú của thế giới. Bên cạnh Việt Nam, Thái Lan, Malaysia hay Indonesia cũng đều đã có đại diện trong danh sách của Forbes.\nNgày càng có nhiều tiếng nói ủng hộ việc xây dựng hệ thống chính sách để tạo điều kiện cho việc hình thành một đội ngũ doanh nhân Việt Nam, qua đó có thể xuất hiện các tỷ phú.\nTháng 10/2009, trong thông điệp của mình gửi cộng đồng doanh nghiệp, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã nhấn mạnh đến việc xây dựng và phát triển một “lực lượng doanh nghiệp dân tộc”. Một nền kinh tế liệu có thể phát triển được hay không, nếu như không có những “lá cờ đầu” là các doanh nghiệp lớn mạnh, được điều hành bởi các doanh nhân giàu có?\nVài năm qua, nhiều doanh nhân Việt Nam khi vào top ten người giàu trên thị trường chứng khoán đã phải tắt điện thoại sau khi các báo công bố danh sách, hoặc im lặng trước các câu hỏi của báo giới.\nSẽ tốt hơn nếu môi trường kinh doanh minh bạch hơn nữa để các thành quả kinh doanh của các doanh nhân được xã hội ghi nhận là tài năng thực sự của họ, để một ngày nào đó đàng hoàng bước vào danh sách của Forbes và nói: “Xin chào, tôi là một tỷ phú và tôi đến từ Việt Nam…”.\nTheo Anh Minh\nVnEconomy​", "replies": [ "Khoảng cách giàu nghèo ngày càng tăng.2 ngày trước tôi vô tình chứng kiến : 1 chị bán ve chai chạy ngang qua và vô tình làm hỏng cái kính xe của 1 chiếc xe hơi chạy cùng chiều...Người đàn ông sang trọng - chiếc xe bóng loáng và đủ biết rằng chị bán ve chai ấy làm tích góp cả năm không đủ tra nổi cái kính.Người ta đâu có ý.Vô tình mà..." ] }
kenhsinhvien
_doc
ebd87de3c2398cf0449fdae4f714a1da
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "ebd87de3c2398cf0449fdae4f714a1da", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/con-gai-that-de-hieu.14030/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Khám phá", "datetime": "10/1/2011", "title": "Con gái thật dễ hiểu", "post": "1. Thời sinh viên\nNăm 1974, sinh viên chúng tôi được tham gia việc đào móng để xây lăng Bác. Có lần một con chuột nhắt xuất hiện. Thế là cả bốn, năm chục sinh viên nữ ré lên, tháo chạy tán loạn như thể trái đất sắp va phải mặt trời.\n\nTôi nghĩ: sao chúng nó hèn nhát thế. Mấy năm sau có hai đứa trong lớp lấy nhau. Gặp lại, tôi hỏi anh bạn cũ (Đỗ Đình H., hiện dạy ở Đại học KHXH&NV Hà Nội): “Vợ mày chắc hiền lắm. Ngày xưa nó là đứa sợ chuột nhất”. Bạn tôi nhìn tôi như thể trước mắt hắn là một gã điên rồi thủng thỉnh: “Có lần tớ cầm dao dọa, thế là hắn vươn cái cổ dài như cổ thiên nga ra và hét chém đi, chém đi! Em thách đấy!”. Tao cất dao rồi lên gi.ường nằm đắp chăn”. Thì ra phụ nữ thật là dễ hiểu!\nSinh viên chúng tôi về cơ bản giống nhau ở chỗ nhận tiền nhà gửi. Một điều kỳ lạ là chúng tôi hết tiền từ lâu rồi mà tụi con gái thì không bao giờ hết. Học bổng thì chúng chỉ hơn tụi tôi có 5 hào (18đ và 18,5đ). Tôi có cảm giác túi tiền của bọn con gái là nồi cơm của Thạch Sanh. Tại sao họ Thạch là con trai mà lại không cho phe mình nồi cơm ấy? Tôi hỏi một bạn gái điều tôi không hiểu. Hắn trả lời: “Bọn tớ tính toán cẩn thận. Không bao giờ chi quá mức cho phép. Không tiêu càng tốt”. À, thì ra thế. Phụ nữ thật là dễ hiểu!\n2. Trưởng thành\nKhi tôi biết và được yêu, có lần ngày 8/3 tôi không có tiền mua hoa tặng cô ấy. Cô ấy không nói gì nhưng gương mặt thì thật buồn và mắt thì chưa bao giờ ướt đến như thế. Tôi hỏi: “Em khóc à?”. Một cái nhìn ra phía sông Hương: “Không sao mà”. Cưới nhau rồi có con.\nNgày 8/3 tôi chuộc lỗi lầm năm xưa bằng cách mua hẳn cả một bó hoa hồng. Cô ấy nhận nhưng nét mặt chẳng hề vui tí nào. Tôi hỏi thì có ngay câu trả lời: “Hoa ngày 8/3 mỗi bông là mất của con một lạng thịt bò (!)”. Thì ra là thế. Phụ nữ thật là dễ hiểu!\nNhững cuộc điện thoại với bạn gái thì đúng là âu thâu rầu (ôi thôi rồi). Ít nhất là 15 phút, còn nói chung chưa dưới nửa tiếng bao giờ. Tôi hỏi chuyện gì mà lắm thế? “Đồ bành về một lô hàng mới”. Lần khác, tôi hỏi “lại đồ bành à?”. “Không. Siêu thị đang mở đợt khuyến mãi hạ giá...”.\nTôi tin nếu không có phụ nữ, ngành bưu điện lỗ là cái chắc. Tại sao cái đầu tàm tạm như tôi mới nói vài ba câu qua điện thoại thì đã tịt ngóp mất rồi; còn phụ nữ thì không khi nào hết chuyện? Câu trả lời mà tôi được nghe từ một nhà thông thái: “Bọn đàn ông chúng ta ít tình cảm nên không có gì để mà nói với nhau”. Thì ra phụ nữ thật là dễ hiểu!\nCon gái tôi lớn lên. Một lần tôi cho nó 100.000 đồng để ra siêu thị mua áo. Nó nói: “Ba đi với con”. Tại sao mua áo cho con mà ba lại phải đi? “Ba có đầu óc thẩm mỹ. Vả lại, đi với ba con tự tin hơn”. Chà. Thì ra con gái tôi “đánh giá” tôi chính xác. Không như mẹ nó, luôn thấy giá trị của chồng nặng như một gam tơ. Tôi đi với con gái, mặt vênh như ván thuyền phơi nắng. Rồi cuối cùng nó nói chỉ có cái áo giá 195.000 đồng là đáng mua, còn những thứ khác thì xấu ơi là xấu... Con gái là phụ nữ tương lai. Và phụ nữ thật là dễ hiểu!\nNgày 8/3 để đàn ông tổng kết, đánh giá về sự hiểu biết của mình về phụ nữ thì câu châm ngôn rút ra là: tất cả những gì phụ nữ làm đều đúng.\n", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
846462f53b6c8a71cbade4a22fb72e94
1
null
{ "item_id": "846462f53b6c8a71cbade4a22fb72e94", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/i-wouldnt-answer-my-call.14026/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Nhà hát", "datetime": "10/1/2011", "title": "I wouldn't answer my call", "post": "\n\n\n\nMình rất thích bài này!!. fan 2AM xin mời nhào vô.", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
68fb1df779e4c6415c50a37ce290384e
1
null
{ "item_id": "68fb1df779e4c6415c50a37ce290384e", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/banh-pizza.14027/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Khám phá", "datetime": "10/1/2011", "title": "Bánh pizza", "post": "\n\t\t\t{\n\t\t\t}\n\t\t\t\n\n\n\n\n\n \n\n\n\n\n \n\n\n\n\n\n\n\n \n\n \n\n", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
16a60ef5bbe28a1c7a58cc8c180b4a67
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "16a60ef5bbe28a1c7a58cc8c180b4a67", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/ngu-ngay-nhieu-se-chet-som.14019/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Ngôi Nhà Chung", "category_name": "KSV Gameshow", "datetime": "10/1/2011", "title": "Ngủ ngáy nhiều sẽ chết sớm???!!!", "post": "Theo một nghiên cứu mới ở Mỹ, những quý ông mắc chứng ngủ ngáy sẽ có cuộc đời ngắn hơn những người bình thường.\n\n\n\n\nTheo nhóm nghiên cứu của giáo sư Naresh Punjabi, ĐH Johns Hopkins, Baltimore, những người mắc chứng rối loạn hơi thở dẫn đến ngáy trong khi ngủ rất dễ bị đột tử bởi nhiều nguyên nhân, đặc biệt là đàn ông trong độ tuổi 40 - 70.\n\nSự ngừng thở khi ngủ xuất hiện nếu khí quản ở phía trên bị tắc và việc ngáy lớn có thể tạo ra hiện tượng này. Tình trạng ngáy có mỗi liên quan chặt chẽ với bệnh béo phì, huyết áp cao, đau tim và đột quỵ.\n\n\n\n{\n\n\n\nNhững người đàn ông ngủ ngáy sẽ có tuổi thọ ngắn hơn người bình thường. \nNhóm đã nghiên cứu trên 6.400 nam giới và phụ nữ trong khoảng thời gian 8 năm. Theo báo cáo trên tạp chí Y dược và Khoa học, những người có tiền sử ngủ ngáy sẽ dễ mắc các căn bệnh dẫn đến tử vong hơn người khác tới 46%, không kể độ tuổi, giới tính, dân tộc, cân nặng và có hút thuốc hay không.\n\nĐặc biệt, những người đàn ông tuổi từ 40 đến 70 bị ngủ ngáy sẽ dễ chết hơn những người đàn ông khỏe mạnh cùng độ tuổi khác gấp hai lần.\n\nTiến sĩ David Rapoport, ĐH New York, cho biết: “Phương pháp điều trị chứng ngủ ngáy tốt nhất là giảm cân. Ngoài ra, còn một cách điều trị hiệu quả khác là sử dụng mặt nạ CPAP, giúp thông khí quản của bệnh nhân trong khi họ ngủ để có được hơi thở bình thường. Một cách khác là phẫu thuật, có thể sẽ phải cắt bỏ amiđan”.", "replies": [ "May mà mình ngủ ko ngáy", " bố mình ngủ ngáy... nhưng mình nghĩ là những ai lo nghĩ nhiều đêm mệt mỏi thì mới ngủ ngáy chứ nhỉ????", " Tình trạng ngáy có mỗi liên quan chặt chẽ với bệnh béo phì, huyết áp cao, đau tim và đột quỵ.\nCHUẨN\n\n" ] }
kenhsinhvien
_doc
7bf813c6628d1fd7bd579e93f6bcbf49
1
null
{ "item_id": "7bf813c6628d1fd7bd579e93f6bcbf49", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/vao-xem-anh-de.14007/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Hài hước", "datetime": "10/1/2011", "title": "Vào xem ảnh đe", "post": "Ảnh hài hước đây: \n\n\t\t\t{\n\t\t\t}\n\t\t\t\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\nXem xong nhớ thanks nha!!!", "replies": [ "chùm ảnh của cậu...\n\nchùm ảnh của cậu nhìn dễ sợ quá!!!", "Với photoshop, không có gì là k thể xảy ra ", "Công nhận độc đáo \n\n\n\n\n\n\n\n", "nothing?" ] }
kenhsinhvien
_doc
e90381ee5497a0cbc91fa2765eb68e33
1
[ "post.keyword", "replies.keyword" ]
{ "item_id": "e90381ee5497a0cbc91fa2765eb68e33", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/viet-tat-chu-viet-trong-ngon-ngu-chat-va-tin-nhan.14174/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Khám phá", "datetime": "12/1/2011", "title": "Viết tắt chữ Việt trong ngôn ngữ chat và tin nhắn", "post": "Hiện nay, giới trẻ thường sáng tạo nhiều kiểu viết tắt chữ Việt, phần nhiều là chữ không dấu, khi “chat” trên mạng hoặc viết tin nhắn ở điện thoại di động, … \n\n\n\t\t\t{\n\t\t\t}\n\t\t\t\n\n\n\nĐây là một trào lưu không ngăn chận được và sẽ không bao giờ dừng lại, cho dù có nhiều quan ngại nó sẽ ảnh hưởng đến sự trong sáng của tiếng Việt.\n\nNgười thích viết tắt cho rằng chat hoặc nhắn tin là sự trao đổi riêng tư giữa hai người, không công bố trên các phương tiện thông tin đại chúng, nên cũng không cần theo những quy định về câu chữ; do vậy nó không làm mất đi sự trong sáng của tiếng Việt.\n\nĐể hỗ trợ cho những ai thích viết tắt, bài này xin trình bày 2 loại viết tắt chữ Việt:\n\n- Viết tắt tự tạo.\n\n- Viết tắt theo quy luật chung. \n\nAi kết hợp được hai loại viết tắt này sẽ tiết kiệm được thì giờ và tiền bạc khi chat hoặc nhắn tin.\n\nI. VIẾT TẮT TỰ TẠO\n\nViết tắt tự tạo rất phổ biến ở các phòng chat hoặc ở điện thoại di động. Cách viết tắt không theo một quy luật chung nào. Thỉnh thoảng, nó có theo một quy luật nào đó thì cũng chỉ áp dụng cho một số từ thường dùng.\n\n• Vài ví dụ viết tắt tự tạo:\n\nTa dễ dàng tìm thấy nhiều ví dụ khi gõ hàng chữ như “viet tat trong ngon ngu chat va tin nhan” vào Google Search trên internet. Sau đây là một số ví dụ viết tắt tự tạo trích từ các mạng:\n\n- “M co dj choi o? If dj, lay cho N cun gtrinh. O ranh thi thoi.” (Em có đi chơi không? Nếu đi, lấy cho anh cuốn giáo trình. Không rảnh thì thôi).\n\n- “Mog rag e se hiu! A wen, e bun ngu ch? Bi h hon 12h rui do.” (Mong rằng em sẽ hiểu! Anh quên, em buồn ngủ chưa? Bây giờ hơn 12 giờ rồi đó).\n\n- “Bít rui, minh doi U o ntro” (Biết rồi, mình đợi bạn ở nhà trọ).\n\n- “Chi ui! Chu e wa do ru tui min di uog nc lun thui! Se zui lem do!” (Chị ơi! Chờ em qua đó rồi tụi mình đi uống nước luôn thôi! sẽ vui lắm đó!).\n\n- “Trui ui, lam j ma cac chi iu qui jan ju the? Bi h e moi roi khoi juog. Nhug chu e mut chut thui ma, e din day!”. (Trời ơi, làm gì mà các chị yêu quí giận dữ thế? Bây giờ em mới rời khỏi gi.ường. Nhưng chờ em một chút thôi mà, em đến đây!).\n\nXem các ví dụ trên, ta thấy ngôn ngữ chat là sự “biến hóa” tùy tiện của tiếng Việt. Ví dụ:\n\n- “đi” thành “dj”.\n\n- “không” thành “0”, “ko”, “k”, “kh”, “kg”, ...\n\n- “bây giờ” thành “bi h”.\n\n- “biết rồi” thành “bit rui”.\n\n- Chữ “qu” thành “w”.\n\n- Chữ ““gì” thành “j”.\n\n- Chữ “ơ” thành “u”.\n\n- Chữ “ô” thành “u”.\n\n- Chữ “ă” thành “e”.\n\n- Chữ “ng” ở cuối thì chỉ còn chữ “g”.\n\n- M = E = em.\n\n- N = A = anh\n\n- Chèn tiếng Anh vào như: if = nếu, U = you = bạn, …\n\nNói chung, các bạn trẻ thích cách dùng các chữ trên vì nó ngộ ngộ, lạ và rất “xì-tin” (style). Hơn nữa, khi dùng những chữ kiểu này trong điện thoại sẽ hạn chế số lần nhấn vào bàn phím cũng như tiết kiệm ký tự. Ví dụ, khi muốn nhắn chữ “Đi” trong điện thoại, phải nhấn số 3, rồi 3 lần số 4 thì bây giờ chỉ cần nhấn số 3 và số 5 là có được chữ “Dj” nhanh chóng mà người nhận vẫn hiểu được ta đang nói gì.\n\n• Chèn tiếng nước ngoài:\nĐể thể hiện “đẳng cấp nhắn tin”, bên cạnh việc nhắn nhanh, ít ký tự, những người nhắn tin còn thông qua hình thức chèn tiếng nước ngoài vào tin nhắn. Ngôn ngữ được lựa chọn hàng đầu chính là tiếng Anh vì so với các ngôn ngữ khác, tiếng Anh được xem là thứ ngôn ngữ “hot” nhất đối với giới trẻ hiện nay.\n\nChỉ cần gõ “viet tat tieng anh trong sms chat email” vào Google Search, hoặc vào mạng http://abbreviations.com , là tìm thấy các bảng liệt kê hàng ngàn cách viết tắt các từ tiếng Anh thường dùng trong tin nhắn SMS, chat, email, Twitter, v.v….\n\nBài này chủ ý về viết tắt chữ Việt nên không bàn nhiều viết tắt tiếng nước ngoài. Chỉ xin nêu một suy nghĩ là dù có nhiều chỉ trích việc chèn tiếng nước ngoài sẽ ảnh hưởng đến sự trong sáng của tiếng Việt, nhưng chắc chắc việc này vẫn khó mà ngăn chận được vì ít nhiều nó cũng rút ngắn thời gian viết cho các bạn biết tiếng Anh.\n\nVí dụ các tin nhắn ngắn gọn chèn tiếng Anh khá thông dụng như sau:\n\n- \"ss\" viết tắt của từ \"sister\" nghĩa là chị.\n\n- “2day U co ranh o?” (Hôm nay bạn có rảnh không?).\n\n- “I nho. Thanks U da nhac!” (Tôi nhớ. Cảm ơn bạn đã nhắc!).\n\n- “g9” = “goodnight” = chúc ngủ ngon.\n\n- “2day” = “today” = hôm nay.\n\n- “2nite” = “tonight” = tối nay.\n\n- v.v.…\n\n• Tiếng Việt thời @:\n\nĐể minh họa thêm cách viết tắt tự tạo, xin trích lại bài “Tiếng Việt thời @” của Joseph Ruelle (Joe), sinh năm 1978, người Canada. Anh Joe nổi tiếng vì viết blog bằng tiếng Việt rất có duyên và hóm hỉnh.\n\n“Sáng nay mình ngủ dậy và quyết định học kiểu chat trên Internet của thanh niên Việt Nam.\n\nThứ nhất, mình quyết định thay chữ “ô” bằng chữ “u” - nhưng chỉ trong mụt số trường hợp đặc biệt thui! Trong mụt số trường hợp khác, mình sẽ bỏ chữ “ô” hẳn ra. Nếu viết quá chuẩn thì văn của mình sẽ nặng nề, khiến cho người đọc thấy chán. Tức là phải sửa lun - mình không mún làm người khác bùn đâu! \n\nKhông phải riêng nguyên âm thui đâu mà cũng có nhiều phụ âm nên bỏ ra. Chữ “n” là mụt trong nhữg “nghi phạm” nổi bật nhất. Vâg, chữ ấy đôi khi rất phí - nhưg cũg có nhiều chữ phí khác nữa, chưa xog đâu!\n\nChữ “h” ở cuối mụt số từ nhìn rất khó chịu! Không phải mỗi mìn đâu mà còn rất nhiều bạn của mìn nữa cũg nói vậy - khó chịu mụt cách kin khủg! (Chữ “k” ở đầu mụt số từ khác lại còn khó chịu hơn nữa, mìn hôg chịu nổi).\n\nCó ai đồg ý với mìn rằg 2 chữ “q” và “u” xấu lắm hôg? Chữ “w” đẹp hơn nhiều chứ! Nếu chat yahoo và có người viết 2 chữ ấy thì mìn sẽ nói lun: “Trùi ui, cái gì mà wê thế!” - để họ sẽ wen với wan điểm wần chúg của giới trẻ trog wốc.\n\nViệc thay 2 chữ xấu bằg mụt chữ đẹp cũg rất lô-gíc đấy! Ví dụ, 2 chữ “ch” ở cúi mụt số từ nhìn rất rườm rà. Sút ngày “ch”, “ch”, “ch”, trùi ui, lík kík lắm, lại còn cũ rík nữa, thui thay bằg chữ “k” đi, để lối viết của mìn sẽ kík thík hơn!\n\nTiếg Việt cũg hay dùg chữ “gì”. Cái gì? Món gì? Phố gì? Chúa ui, chán wá đi mất! Hai chữ “g” và “i” đứg cạnh nhau nhìn rất “béo”! Trái lại, chữ “j” đứg ở mụt mìn nhìn rất “gầy”, rất “người mẫu”!\n\nCác bạn gái ơi, hãy thay 2 chữ “ye” xấu xí bằg mỗi chữ “i” xin xắn đi! Viết “em iu anh” thì đỡ rủi ro hơn nhiều (hoặc cứ viết “iu an wá trời lun!” cho máu).\n\nWay lại với chuyện nguyên âm, mìn hôg hiểu tại sao mụt số người vẫn cứ cho rằg chữ “ă” đẹp hơn chữ “e”!?? Kệ nhữg người đó chứ, họ kiêu lém, cổ hủ lém!\n\nNhưg hôg fải chữ “ê” lúc nào cũg đẹp. Câu “em không biết” chả có j hay cả. Trái lại, câu “em hôg bít j đâu” nghe dễ thươg lém! Các bạn hỉu hôg? Mìn fải cố gắg để nói nhẹ chứ, đặc bịt là với fái íu. Nói cứg wá với mụt cô mìn thík thì - chít!\n\nNè! Ai bảo 2 chữ “a” và “y” lúc nào cũg wan trọg? Ai bảo 2 chữ “ph” lúc nào cũg lúi cún? (Hôg fải mìn!) Fí thế! Ái bảo chữ “c” lúc nào cũg hay hơn chữ “k”? Có rất nhìu trườg hợp khác nữa mà fải thay chữ xấu bằg chữ đẹp, rất tiếk mìn hôg có đủ thời jan để jải thík hít!\n\nKác nguyên và fụ âm ở trên được jải wyít xog, mìn sẽ bắt đầu tập trug vào việc viết tắt (vt). Bh cg~ n` ng noi’ rg vt wá n` k tốt lém. Nhưg thui – vđề k fai la vt co’ tốt h k, vđề la fai vt ntn!!!\n\nRùi có lẽ mìn nin cho mụt chút ja vị SG vô! Cg~ n` ng HN, đặc bịt là ng trẻ, cho rg ng SG sốg 1 kách rất dzui dzẻ. Vậy chuyện thanh nin HN bắt chước thanh nin SG hôg dzô dzuyên tí j!\n\nMún trở thành chatter VN thiệt thì lúi vít kủa mìn nên dc bày biện bởi nhiù kon số! Thay vì “chào” bạn, mìn sẽ “2” bạn thui! Thay vì chúc bạn ngủ ngon, mìn sẽ “g9” bạn thui!\n\nDù sao ngun ngữ kũg hôg fản ánh đc kảm xúc kủa con ng bằg hìn ảnh, và hôg có hìn ảnh nào fản ánh kảm xúc kủa kon ng như mụt gươg mặt! hihi! Sao? Bạn hôg tin hà? Bạn k tin Mr. Joe tội nghiệp hả? Bùn kừi wá nhỉ! Mìn hôg nói dzối đâu nhá!\n\nkÁc bẠn cÓ bÍt FíM sHiFt hÔg? MiN sẼ dZùNg kÁi Fím Áy đỂ tRaG tRí vĂn KủA MìN mỤt ChÚt. FảI LuN LuN Cố gẮg Để cHữ kỦa MìN đẸp HơN ChỮ KủA nG` kHáC cHứ! gỌi Là Sĩ dZiỆn ĐiẸn tỬ đẤy!! Hihi!!!!\n\nbẬc cÚi CùG Là tHêM mÀu SắC DzÔ! cHữ hÔg mÀu nHư Xe kHô dẦu (hihi!!!) vÀ Ai cG~ BíT xE kHô dẦu hÔg cÓ jÁ tRị j đÂu!! Huhu!!! nHìN mỤt đOạN n` mÀu SắC NtN tHì hOa HíT cẢ MắT!!! ĐẹP dzà mAn LuN!\n\nXoG! Bh MìN đà BíT cHáT ChÍt NhƯ 1 Ng Vịt cHíNh GúC rÙi! DzUi wÁ, tHíK LéM! NhƯg MìN VẫN hƠi Lo, hÔg BíT tƯơNg lAi kỦa nGuN nGữ TiẾg VịT tHâN iU kỦa MìN sẼ Là nTn? ThUi kỆ! bh Là TK21 rÙi, Lo j mÀ vỚ VỉN tHế!\n\nKekekekekekekekekekekeke!!!!!”\n\n(Bài “Tiếng Việt thời @” trích từ blog của Joseph Ruelle)\n\n• Ưu điểm và hạn chế của viết tắt tự tạo:\n\nƯu điểm của viết tắt tự tạo là khi quen dùng thì cũng thành một quy luật nào đó cho một số từ thường dùng và ta viết được rất ngắn một số chữ thường dùng, như ví dụ “không” thành “0”, “ko”, “k”, “kh”, “kg”. Giữa tôi và bạn A, ký hiệu 0, ko, k, kh hoặc kg sẽ mang ý nghĩa là \"không\", nhưng có thể giữa tôi và bạn B và C thì k lại có nghĩa là “Ok”, kk có nghĩa là \"very good, …”.\n\nHạn chế của viết tắt tự tạo là:\n\n- Chỉ viết tắt được một ít chữ thường dùng, chứ không áp dụng được cho tất cả các từ khác có vần tương tự.\n\n- Ký hiệu riêng thường không thống nhất giữa các nhóm nên chỉ những người trong nhóm mới hiểu được nhau, người ngoài nhóm muốn hiểu cũng hơi khó và có thể hiểu lầm.\n\nII. VIẾT TẮT THEO QUY LUẬT CHUNG\n\nƯu điểm của viết tắt theo quy luật chung là viết tắt được rất nhiều chữ. Ví dụ, nếu thuộc lòng 2 qui ước chung là “K thay cho KH” và “bỏ bớt N ở phụ âm cuối chữ NG”, ta có thể đọc ngay các chữ “kôg ká ki mag trog lòg nhữg …” là “không khá khi mang trong lòng những …”.\n\nHạn chế của viết tắt theo qui luật chung là có một số từ thông dụng viết không ngắn bằng cách viết tắt tự tạo. Ví dụ, với viết tắt tự tạo thì “0, ko, k, kh, kg,…” đều mang ý nghĩa là “không” trong khi viết tắt theo quy luật chung thì phải viết là “kôg” mới mang ý nghĩa là “không”.\n\n\nA. VIẾT TẮT CHỮ KHÔNG DẤU\n\nCách viết tắt chữ không dấu sau đây thích hợp cho những ai thích tạo một “xì tin” mới trong chat hoặc nhắn tin.\n\nXin đọc các cách viết tắt từ trên xuống dưới vì chúng có quan hệ nối tiếp. Hiểu xong phần trên, mới hiểu được chính xác phần dưới.\n\n\n1. Phụ âm đầu chữ\n\nCó 9 qui ước:\n\n\n\n• F thay PH …… Vd: fai = phai .\n\n• C thay K …… Vd: ce = ke, cim = kim.\n\n• K thay KH …… Vd: ki ko kan = khi kho khan.\n\n• Z thay D …… Vd: zu zi = du di, zo zự = do dự.\n\n• D thay Đ …… Vd: di dâu dó = đi đâu đó, zo dó = do đó.\n\n• J thay GI …… Vd: ju jn jay j = giu gin giay gi. \n\n• G thay GH …… Vd: ge = ghe, gi = ghi.\n\n• NG thay NGH …… Vd: nge = nghe, ngi = nghi.\n\n• Q thay QU …… Vd: qay qan = quay quan, qe qan = que quan, qet = quet.\n\n2. Phụ âm cuối chữ\n\nCó 3 qui ước:\n\n• G thay NG …… Vd: xoog = xoong, kog mog = khong mong.\n\n• H thay NH …… Vd: hoah = hoanh, hueh = huenh, bah = banh.\n\n• K thay CH …… Vd: hoak = hoach, nguek = nguech, sak = sach.\n\n\n3. Vần không dấu “Nguyên âm ghép + chữ cái”\n\nĐây là phần cuối cùng nhưng quan trọng vì trình bày cách viết tắt có hệ thống cho 39 vần không dấu, vốn có 3 hoặc 4 chữ cái, xuống còn 2 chữ cái mỗi vần.\n\nTiếng Việt hiện có tất cả 44 vần không dấu “Nguyên âm ghép + chữ cái”.\n\nTrong đó, 5 vần: oong, oanh, uenh, oach, uech, đã được viết tắt là oog, oah, ueh, oak, uek như vừa trình bày ở trên (xem ví dụ phần II.A.2). \n\nCòn lại 39 vần:\n\n- UA: uat,uan, uang, uay.\n\n- OE: oet, oen, oem, oeo.\n\n- IE: iet, iep, iec, ien, iem, ieng, ieu.\n\n- YE: yet, yen, yem, yeng, yeu.\n\n- OA: oat, oap, oac, oan, oam, oang, oai, oay, oao.\n\n- UO: uot, uop, uoc, uon, uom, uong, uoi, uou.\n\n- UYE: uyet, uyen.\n\nTrong đó có:\n\n- Các nguyên âm ghép: ua, oe, ie hay ye, oa, uo, uye.\n\n- Các chữ cái cuối: t, p, c, n, m, ng, i hay y, u hay o.\n\n39 vần nầy được viết tắt còn 2 chữ cái cho mỗi vần, bằng cách:\n\n- Rút gọn nguyên âm ghép còn một nguyên âm. Và\n\n- Thay chữ cái cuối bằng một chữ cái khác.\n\nRút gọn nguyên âm ghép còn một nguyên âm. Có 6 qui ước và 1 ngoại lệ:\n\nA = ua \n\nE = oe\n\nI = ie, ye\n\nO = oa …… (Ngoại lệ: A = oa cho vần “oay”) \n\nU = uo\n\nY = uye\n\nThay chữ cái cuối bằng một chữ cái khác. Có 8 qui ước:\n\n• D = t\n\n• F = p\n\n• S = c\n\n\n• L = n\n\n• V = m\n\n• Z = ng\n\n\n\n• J = i, y\n\n• W = o, u\n\n\n\nRáp 6 nguyên âm rút gọn vào 8 chữ cái cuối khác, ta viết tắt được 39 vần trên mỗi vần chỉ còn 2 chữ cái. Do đó, chỉ cần nhớ 14 qui ước trên, ta dễ dàng nhớ được 39 vần viết tắt sau:\n\n- ad, al, az, aj … (uat, uan, uang, uay).\n\n- ed, el, ev, ew … (oet, oen, oem, oeo).\n\n- id, if, is, il, iv, iz, .... iw … (iet, iep, iec, ien, iem, ieng, ieu).\n\n- id, il, iv, iz, .... iw … (yet, yen, yem, yeng, yeu).\n\n- od, of, os, ol, ov, oz, oj, aj, ow … (oat, oap, oac, oan, oam, oang, oai, oay, oao).\n\n- ud, uf, us, ul, uv, uz, uj, uw … (uot, uop, uoc, uon, uom, uong, uoi, uou).\n\n- yd, yl … (uyet, uyen).\n\n\nSau đây là ví dụ cho 39 vần viết tắt. Các ví dụ tổng hợp tất cả qui ước viết tắt ở các phần trên để cho thấy nhiều chữ được viết tắt rất gọn:\n\n• AD = uat …… Vd: kad = khuat, lad = luat.\n\n• AL = uan …… Vd: kal = khuan, tal = tuan.\n\n• AZ = uang …… Vd: bag kaz = bang khuang.\n\n• AJ = uay …… Vd: kay koa = khuay khoa. (4)\n\n• ED = oet …… Vd: ked = khoet, loe led = loe loet.\n\n• EL = oen …… Vd: hel = hoen.\n\n• EV = oem …… Vd: ngev ngev = ngoem ngoem.\n\n• EW = oeo …… Vd: ngew = ngoeo. (4+4=8)\n\n\n• ID = iet, yet …… Vd: fid = phiet, id = yet, kid = khiet, zid = diet. ....\n\n• IF = iep ...... Vd: dif = điep, kif = khiep, ngif = nghiep, zif = diep.\n\n• IS = iec …… Vd: tis = tiec, vis = viec.\n\n• IL = ien, yen …… Vd: fil = phien, il = yen, qil lyl = quyen luyen, til = tien. \n\n• IV = iem, yem …… Vd: fiv = phiem, iv = yem, ngiv = nghiem, ziv = diem. \n\n• IZ = ieng, yeng …… Vd: jiz = gieng, ngiz = nghieng, tiz = tieng.\n\n• IW = ieu, yeu …… Vd: fiw = phieu, iw = yeu, nhiw diw = nhieu dieu. (12+8=20)\n\n• OD = oat …… Vd: kod = khoat, lod = loat.\n\n• OF = oap …… Vd: ngof = ngoap.\n\n• OS = oac …… Vd: kos = khoac, tos = toac.\n\n• OL = oan …… Vd: hol tol = hoan toan, kol = khoan. \n\n• OV = oam …… Vd: ngov = ngoam.\n\n• OZ = oang …… Vd: hoz = hoang, koz = khoang\n\n• OJ = oai …… Vd: koj = khoai, ngoj = ngoai.\n\n• Ngoại lệ: AJ = oay …… Vd: laj haj = loay hoay. \n\n• OW = oao …… Vd: ngow = ngoao. (9+20=29)\n\n\n\n• UD = uot …… Vd: nud = nuot, rud = ruot. \n\n• UF = uop …… Vd: cuf = cuop.\n\n• US = uoc …… Vd: fus = phuoc, thus = thuoc.\n\n• UL = uon …… Vd: kul = khuon, lul = luon, mul = muon.\n\n• UV = uom …… Vd: luv thuv = luom thuom, nhuv = nhuom.\n\n• UZ = uong …… Vd: fuz = phuong, uz = uong.\n\n• UJ = uoi …… Vd: tuj cuj = tuoi cuoi.\n\n• UW = uou …… Vd: ruw = ruou. (8+29=37)\n\n\n\n• YD = uyet …… Vd: kyd = khuyet, tyd = tuyet. \n\n• YL = uyen …… Vd: kyl = khuyen, ngyl = nguyen. (2+37=39) \n\n\n\nB. HAI ĐOẠN THƠ VIẾT TẮT CHỮ KHÔNG DẤU\n\nMột khi nhớ được toàn bộ qui ước viết tắt chữ không dấu (chỉ có 26 qui ước + 1 ngoại lệ) và hiểu các ví dụ ở trên, ta dễ dàng hiểu hai đoạn thơ sau đây.\n\n\n\n• Đoạn đầu bài thơ “Ông đồ” của Vũ Đình Liên được viết tắt bằng chữ không dấu:\n\n\n\nMỗi năm hoa đào nở\nMoi nam hoa dao no\n\nLại thấy ông đồ già\n\nLai thay og do ja\nBày mực tàu, giấy đỏ\n\nBay muc tau jay do\nBên phố đông người qua\n\nBen fo dog nguj qa\n\n\n\nBao nhiêu người thuê viết\n\nBao nhiw nguj thue vid\nTấm tắc ngợi khen tài\n\nTam tac ngoi ken tai\n“Hoa tay thảo những nét\n\n“Hoa tay thao nhug net\nNhư phượng múa rồng bay”\n\nNhu fuz mua rog bay”\n\n\n\n• Đoạn đầu “Truyện Kiều” của thi hào Nguyễn Du được viết tắt bằng chữ không dấu:\n\n\n\nTrăm năm trong cõi người ta\n\nTram nam trog coi nguj ta\n\nChữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau\n\nChu tai chu meh keo la get nhau\n\nTrải qua một cuộc bể dâu\n\nTrai qa mot cus be zau\n\nNhững điều trông thấy mà đau đớn lòng\n\nNhug diw trog thay ma dau don log\n\nLạ gì bỉ sắc tư phong\n\nLa j bi sac tu fog\n\nTrời xanh quen thói má hồng đánh ghen\n\nTroi xah qen thoi ma hog dah gen\n\nCảo thơm lần giở trước đèn\n\nCao thom lan jo trus den\n\nPhong tình cổ lục còn truyền sử xanh\n\nFog tih co luc con tryl su xah\n\nC. VIẾT TẮT CHỮ CÓ DẤU\n\nCách viết tắt chữ có dấu cũng theo phương thức tựa như cách viết tắt chữ không dấu.\n\nSưu tầm​", "replies": [ "Má ơi Cả 1 công nghệ ", "Dài quá_tớ đọc xong choáng_hoa cả mắt, chóng cả mặt!!!", ".Một cô gái nhắn tin cho người yêu như sau: ''Anh oi! em dang coi quan, anh den ngay nhe, muon lam roi... tien the anh ghe mua bao moi luon nhe, o quan toan bao cu. ma thoi, khoi can mua bao, em mat kinh roi, em khong nhin duoc dau. Nhanh len anh nhe, muon lam roi...''\n\ncác bạn dịch đi ........................không cần viết tắt mà chỉ cần không dấu thui", "Mình biết có trang web này hỗ trợ công cụ miễn phí chuyển đổi từ tiếng Việt phổ thông sang ngôn ngữ xì tin (ngôn ngữ chat, @) nè. Ngoài ra còn có thể chuyển tiếng Việt sang tiếng miền Trung và rất nhiều tiện ích chuyển đổi khác nữa, hay phết: http://www.vietaa.com/doc/", "\n\ndumbo nói:\n\n\n\n.Một cô gái nhắn tin cho người yêu như sau: ''Anh oi! em dang coi quan, anh den ngay nhe, muon lam roi... tien the anh ghe mua bao moi luon nhe, o quan toan bao cu. ma thoi, khoi can mua bao, em mat kinh roi, em khong nhin duoc dau. Nhanh len anh nhe, muon lam roi...''\n\ncác bạn dịch đi ........................không cần viết tắt mà chỉ cần không dấu thui\n\nClick để xem tiếp...\n\n\nÔi tội lỗi cho những ai có tâm hồn đen tối ", "\n\ndumbo nói:\n\n\n\n.Một cô gái nhắn tin cho người yêu như sau: ''Anh oi! em dang coi quan, anh den ngay nhe, muon lam roi... tien the anh ghe mua bao moi luon nhe, o quan toan bao cu. ma thoi, khoi can mua bao, em mat kinh roi, em khong nhin duoc dau. Nhanh len anh nhe, muon lam roi...''\n\ncác bạn dịch đi ........................không cần viết tắt mà chỉ cần không dấu thui\n\nClick để xem tiếp...\n\n\n\nĐã rất cố gắng, mình dịch thế này: '' Anh ơi! em đang coi quán, anh đến ngay nhé, muộn lắm rồi... tiện thể anh ghé mua báo mới nhé, ở quán toàn báo cũ. Mà thôi, khỏi cần mua báo, em mất kính rồi, em không nhìn được đâu. Nhanh lên anh nhé, muộn lắm rồi...''\n\nUi mèn ơi, mình đã đánh chữ rất cẩn thận, không cận thận, đánh thiếu dấu không hiểu sẽ ra sao...", "Mình không thích những ngôn ngữ này, mặc dù đôi khi mình xài, chủ yếu là do gọn và theo trào lưu. Nhưng vẫn yêu ngôn ngữ Tiếng Việt toàn dân, ", "Một cô gái nhắn tin cho người yêu như sau: ''Anh oi! em dang coi quan, anh den ngay nhe, muon lam roi... tien the anh ghe mua bao moi luon nhe, o quan toan bao cu. ma thoi, khoi can mua bao, em mat kinh roi, em khong nhin duoc dau. Nhanh len anh nhe, muon lam roi...''\n\n\n== \"anh ơi! em đang coi quán, anh đến ngay nhé, muộn lắm rồi...tiện thể anh ghé mua báo mới luôn nhé, ở\nquán toàn là báo cũ. mà thôi, khỏi cần mua báo, em mất kính rồi, em không nhìn được đâu. nhanh lên anh nhé, muộn lắm rồi\"\n\n\nkhông biết là mình dịch đúng ý bạn chưa he?\nmình cũng thường xuyên dùng ngôn ngữ tắt lúc nhắn tin đó.\nthế này thì chắc phải sửa thôi.!!!!", "Haha, bài hay Tui không phải là chatter Việt thứ thiệt (viết tắt rất ít) nhưng trước h vẫn luôn tự hào là đọc - hiểu được thứ ngôn ngữ đó, chưa chịu bó tay một lần nào. Thế mà đọc bài này mới biết vẫn còn ít nhất một kiểu viết tắt mà tui phải, hic, bó tay thôi!!! ", "chóng mặt quá\nmình sắp già rùi hay sao ấy\nmấy ngôn ngữ teen đọc không ra", "kỉu nì ng nước ngoài học còn dài dài tiếng Việt", "Hôhô,....K píz chữ viết mình pắt nguồn từ đâu ra nhưng wen òi nên dùng như dzậy tới pi jiờ lun ", "hix bài dài wá\nđọc xong chắc tui phải đi khám mắt wá", "xàm tuyên truyền cái gì đâu không\nvote close", "the nay thj t paj dj hoc lai chjnh ta ma.hjxhjx\n\n----------\n\nthe nay thj toj paj dj hoc lai chjnh ta ma.hjxhjx", "cái này học khó nhỉ... cần time rèn luyện ", "Viết đầy đủ k cần dấu vẫn thoải mái mà. Chẳng mất quá nhiều thời gian. Mà mấy cái này chỉ do mấy thằng cha hay con mụ nghĩ ra để chat cho nhanh thôi. Bọn dở", "Cho mình hỏi cái kí hiệu N3 là gì với. Trởi ơi nt vs mấy e tuổi teen mà khó hiểu quá", "kÁc bẠn cÓ bÍt FíM sHiFt hÔg? MiN sẼ dZùNg kÁi Fím Áy đỂ tRaG tRí vĂn KủA MìN mỤt ChÚt. FảI LuN LuN Cố gẮg Để cHữ kỦa MìN đẸp HơN ChỮ KủA nG` kHáC cHứ! gỌi Là Sĩ dZiỆn ĐiẸn tỬ đẤy!! Hihi!!!!\n\nbẬc cÚi CùG Là tHêM mÀu SắC DzÔ! cHữ hÔg mÀu nHư Xe kHô dẦu (hihi!!!) vÀ Ai cG~ BíT xE kHô dẦu hÔg cÓ jÁ tRị j đÂu!! Huhu!!! nHìN mỤt đOạN n` mÀu SắC NtN tHì hOa HíT cẢ MắT!!! ĐẹP dzà mAn LuN!\n\nXoG! Bh MìN đà BíT cHáT ChÍt NhƯ 1 Ng Vịt cHíNh GúC rÙi! DzUi wÁ, tHíK LéM! NhƯg MìN VẫN hƠi Lo, hÔg BíT tƯơNg lAi kỦa nGuN nGữ TiẾg VịT tHâN iU kỦa MìN sẼ Là nTn? ThUi kỆ! bh Là TK21 rÙi, Lo j mÀ vỚ VỉN tHế!\n\nCông phu thật " ] }
kenhsinhvien
_doc
4b8ef1bea95abf5e5efca930f13a1ed0
1
[ "post.keyword", "replies.keyword" ]
{ "item_id": "4b8ef1bea95abf5e5efca930f13a1ed0", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/ngay-thang-quay-ve.14164/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Phòng truyện", "datetime": "12/1/2011", "title": "Ngày tháng quay về", "post": "Author: Socosua\non Dec 28, 2009 \n\n------------------------------------------------------\n\n{\n\n\n\n\n\n\n\nTrời đổ cơn mưa xối xả như muốn hất tung cái nóng của mùa hè, cành lá bên đường đổ rạp theo lượng nước liên tục trút xuống, nước chảy mạnh trên lòng đường cuốn đi vô số những thứ bé nhỏ. Mọi người hối hả trú mưa, vẫn có những chiếc xe ngoan cố chạy trên đường, cứ như đang đương đầu vượt qua thử thách…\nĐiện thoại của Vy rung lên liên tục. Cô bắt lên, vừa lau chỗ nước bắn vào điện thoại, vừa thầm cằn nhằn kẻ đã gọi cho mình.\n\n_Em hả? Em đang làm gì thế?\n_Em đang ở Highland\ncoffe góc đường Phạm Ngũ Lão.\n_Vậy à? Em đang ngồi uống một mình sao? Anh đang ở gần đó, anh ghé qua nhé.\n_Ớ…em có uống đâu, em đang trú mưa, ở đây mưa lớn lắm.\n\nĐầu dây bên kia im lặng vài giây rồi phá lên cười sặc sụa.\n\n\n_Anh cười cái gì hả?\n_À không! Để anh chạy ra trú mưa chung với em.\nTrời vẫn mưa như trút nước. Một mình đứa giữa khoảng không gian rộng lớn…Vy thấy thật cô đơn. Dường như mọi vật xung quanh đang ngưng đọng, chừa chỗ cho gió và nước. Vy lẻ loi nhận ra cô chỉ có một mình trơ trọi giữa cuộc sống, giữa hôm nay…giữa ngày mai…\n…………\nCó những mối tình thoáng qua…có những mối tình đọng lại nhiều ký ức khiến ta đau đớn…\nVy vẫn nhớ ngày cô tiễn bạn trai đi du học. Hôm đó trời cũng mưa như thế này. Sân bay lúc nhúc người đứng, kẻ đi, người về, tiếng gọi í ới, tiếng cười, tiếng khóc, hòa cùng tiếng mưa…\nPhải chăng trời hôm đó cũng lạnh. Cái lạnh của thiên nhiên hay cái lạnh của lòng người? Vy ngồi rúc vào lòng Huy, tránh những giọt nước mưa đang tạt vào, và tránh những giọt nước mắt sắp rơi xuống. Vy hưởng một chút ấm áp cuối cùng…không biết sau bao nhiêu lâu cô mới có được cảm giác này lần nữa…Một năm, hai năm, năm năm, mười năm, Vy không chắc. Lần này Huy đi không phải du học bình thường mà là định cư. Huy không dám hứa hẹn, Vy cũng không muốn nghe lời hứa hẹn. Nhưng trong lòng mỗi người đều thầm nghĩ: “Ta sẽ đợi nhau…”\nLiệu tình yêu hai năm có thể níu giữ được gì của quá khứ không? Tiễn Huy vào trong, cái siết tay cuối cùng làm Vy bật khóc, nhưng cô không dám để Huy thấy, hình ảnh cuối cùng của Vy trong Huy phải là một cô bé luôn tươi cười và dũng cảm đối mặt với cuộc sống.\nCuộc sống này là gì khi thiếu vắng người mình yêu thương? Bỗng dưng Vy thấy sợ hãi…\nNgày mai sẽ như thế nào đây?\n…………….\nTrên cộng đồng Internet, duyên phận trở thành vô nghĩa. Nhưng có duyên thì mới add được nick nhau, có phận thì mới chat tiếp tục được.\nMột năm trôi qua, Vy vẫn cứ chờ Huy trong vô vọng. Kể từ khi anh đến đất nước xa lạ ấy, Vy chỉ nhận được đúng một tin offline báo bình an của anh. Đôi lúc Vy viết email gửi anh nhưng lại biệt vô âm tính. Theo lời người bạn của Vy thì anh đang gặp rắc rối chuyện nhà cửa, tiền bạc, học hành…v..v…Vy không trách anh. Dù sao hai người giờ cũng không còn là một nửa quan trọng của nhau nữa. Mỗi người đều có một mục tiêu riêng, một lý tưởng riêng để hướng tới. Thế thì tội gì phải mang theo một chữ “đợi” bên người…\nThế rồi, Vy gặp Phong, trong một lần anh add nhầm nick. Nhưng thật sự có nhầm hay không thì chỉ có trời mới biết. Duyên số là do trời định.\nVy hai mươi mốt tuổi, đang học đại học năm ba khoa báo chí, với một tâm hồn nhạy cảm và trẻ con, trông cô lúc nào cũng dễ thương, mặc dù cô rất dễ mũi lòng trước những chuyện không đâu. Còn Phong là một người đàn ông hai mươi bảy tuổi, đang làm phó giám đốc của một công ty bất động sản có tiếng ở thành phố, chững chạc và trưởng thành hơn cả lứa tuổi của mình.\nCứ ngỡ cuộc sống của hai người chẳng thế nào đụng nhau được. Nhưng hai con đường song song thì cũng sẽ giao nhau ở vô cực, huống chi ở cộng đồng mạng, các con đường đều đan chéo nhau thành một vòng tròn khép kín.\nTừ chuyện add nhầm nick ấy khiến hai con người gần nhau hơn. Họ bỗng chốc có thể chia sẻ với nhau được nhiều thứ, dù bằng cách này hay cách khác. Đôi khi chúng ta lại dễ mở lòng với những người xa lạ, giống như chúng ta tình cờ tìm được một tâm hồn đồng điệu với ta và ta lại không lo sợ họ sẽ đem chuyện của mình đi rao bán lung tung. Những lần nói chuyện cứ ngày một nhiều thêm, Niềm tin tưởng cho nhau cứ ngày một nhiều thêm. Khi cả hai người cảm thấy cần nhau hơn nữa, hơn những lần chat trên mạng, và đôi lúc họ cảm thấy nhớ nhau, một nỗi nhớ rất lạ. Thế là họ trao đổi số điện thoại. Giống như cho đi thêm một bí mật của nhau, để có thể gần nhau hơn…\nCó những quyết định trong nhất thời ảnh hưởng đến tất cả những niềm hạnh phúc sau này của chúng ta…\n……………………….\nKhi Phong đến nơi, trời cũng dần tạnh mưa. Không gian bắt đầu thoáng đãng hơn đôi chút, mùi đất hòa lẫn vào không khí cùng với mùi cỏ ở công viên đối diện tạo thành một hỗn hợp mùi thiên nhiên ưa thích của Vy.\nVy ướt từ đầu đến chân thì Phong cũng ướt từ chân lên đầu. Người ta nói chỉ cần ba mươi giây là có thể xác định được người ấy có phải là một nữa của mình không. Thế nhưng, Vy và Phong chỉ nhìn nhau chừng vài giây, rồi cả hai cùng nở nụ cười, cứ như một người bạn đã lâu không gặp, khiến cho những tia nắng cuối cùng của ngày chợt thấy thẹn thùng.\nĐó là lần gặp đầu tiên của họ.\n\n_Vào trong uống café luôn nha em.! – Phong nói\n_Thôi đi. – Vy rụt người. – Ướt thế này vào trong đó lạnh chết.\n_Không chết được đâu. Anh ủ ấm cho.\nPhong nháy mắt với Vy, cô phì cười vì cái kiểu ăn nói bông đùa của anh. Đối với những người từng trải nhiều hơn về đàn ông, sẽ cảm thấy kiểu ăn nói này thật kỳ cục. Nhưng Vy lại cảm thấy những lời nói đó thật ấm áp, nó đã sưởi ấm Vy không chỉ th.ân thể mà cả trái tim. Thoáng thấy một chút rung động, cô tự trấn áp mình bằng hình ảnh của Huy. Cô không muốn cảm thấy có lỗi với Huy dù thật sự mà nói đây chỉ là cuộc gặp gỡ thông thường.\nSau khi đã yên vị chỗ ngồi ở một nơi khuất gió máy lạnh, cả hai người đều gọi cho mình một ly capuchino nóng hổi. Vy nhìn Phong từ đầu đến chân khiến anh thấy ngượng.\n\n_Em làm gì nhìn anh dữ vậy?\n_Không, em chỉ thấy hơi lạ.\n_Lạ cái gì?\n_Một người đàn ông hai mươi bảy tuổi như anh, bề ngoài không tệ, công ăn việc làm ổn định, tính tình thì em chưa biết nhưng chắc không xấu xa. Thế thì tại sao anh lại than đang ế hả anh?\nPhong cười. Vy tiếp.\n\n_Vậy thì chỉ có hai khả năng. Một là anh khó tính kén chọn. Hai là …\n_Hai là sao?\n_Anh là gay.\nPhong cười lớn.\n\n_Khoa báo chí của em vừa thích suy luận theo logic vừa có một trí tưởng tượng phong phú thật. Nhưng đáng tiếc, không có cái nào xài được hết.\n_Anh đang xỉa xói em đó hả? – Vy liếc anh.\n_Được rồi. Đúng là anh đã có vợ. Nhưng cô ấy chỉ là do gia đình sắp đặt, mới đính ước gì đó thôi, cô ấy đang ở dưới quê. Còn anh thì chưa muốn về lại nơi đó.\n_Sao lại chưa muốn về?\n_Chuyện dài lắm. Rồi anh sẽ kể cho em nghe.\n_Uhm. Tạm tin là thế đi. – Vy có một chút hụt hẫng.\n_Còn em. Một cô gái xinh đẹp giỏi giang như em lại không có bạn trai sao?\nVy chợt khựng lại đôi chút. Phong thấy rõ trong đôi mắt của cô có điều gì đó mang tên “thất vọng”.\n_Em chẳng xinh đẹp cũng không giỏi giang. Anh nịnh quá đi…- Vy hớp một chút capuchino – ..Đã từng có. Nhưng giờ anh ấy đã đi xa rồi. Cũng chẳng còn liên lạc nữa.\nPhong chợt thấy có lỗi khi khơi lại những chuyện không vui của Vy.\n_Thôi nào! Bỏ em ở lại đây như thế thì cậu ấy thật ngu ngốc.\n\nVy cười. Một nụ cười buồn, ánh mắt cũng buồn…\nHai người im lặng một hồi lâu. Tận sâu thẳm trong trái tim mỗi người đều có sự cô đơn. Dù gần nhau đến cỡ nào, dù yêu nhau đến cỡ nào cũng không bao giờ thoát khỏi sự cô đơn đó nói chi đến sự chia xa về khoảng cách địa lý. Quá khứ đã trở thành một hố sâu thăm thẳm mà con người ta không dám quay lại, sợ rằng chỉ cần sẩy chân, ta chẳng thể nào trèo lên nổi.\n\n_Thôi cũng trễ rồi, mình về thôi. – Vy nói, mắt lơ đãng nhìn ra đường phố giờ đã lên ánh đèn.\n_Ừ, để anh đưa em về.\n_Em đi xe. – Vy lấy bóp ra.\n_Anh mời, chầu sau em mời nhé. – Phong nháy mắt,\nVy cười tủm tỉm, thế hóa ra sẽ còn có lần sau nữa sao? Anh thật khôn khéo.\nRa khỏi Highland coffe, Vy cảm thấy ấm áp hơn đôi chút, quần áo cũng đã khô ráo. Vy ngó quanh quất tìm xe của mình.\n\n_Em đi xe gì? – Phong hỏi.\n_@\n_Xe giống anh luôn ta. – Phong trợn mắt.\n_Giống cái gì mà giống. @ Martin. – Vy tủm tỉm. Nhà em gần đây nên đi xe này cho tiện.\n\nPhong cười lắc đầu với cô bé này. Đùa thế mà cũng đùa được.\nThế rồi hai người họ tạm biệt nhau, mỗi người rẽ về một hướng, về hai phía khác nhau, cứ như sẽ chẳng bao giờ gặp nhau lần nữa.\n", "replies": [ "Ngày tháng quay về – Chap 2\n\n“Có khi nào trên đường đời tấp nập…\nTa vô tình đã đi lướt bên nhau…\nBước lơ đãng chẳng ngờ đang đánh mất\nMột tâm hồn ta đã đợi từ lâu…”\n\n\n\n\n\n\n\n\nChiều cuối tuần Vy đi họp lớp, gặp lại một số bạn bè cũ hồi học phổ thông. Trông đứa nào cũng già dặn đi hơn một chút, có đứa thì trắng trẻo, xinh hẳn ra, cũng đó đứa đen và rắn chắc hơn trước, nhưng trông đứa nào đứa nấy đều tươi tắn và vui vẻ. Cả bọn cứ nhắc lại kỷ niệm xưa mà không thấy chán. Suốt ba năm phổ thông, vui có, buồn có, cãi nhau và giận hờn cũng có…\nHiện giờ mỗi đứa đều có công ăn việc làm riêng, có đứa còn đi học, có đứa thành công, có đứa thất bại nhưng không đứa nào ngừng cố gắng. Vy chợt thấy mình thua kém bạn bè nó rất nhiều. Ngày xưa Vy là lớp trưởng chuyên bày trò bắt bọn nó học…còn ngày nay tụi nó hơn Vy cả cái đầu, tự ti quá đi mất.\nTiếc là Huy không có ở đây, Vy cứ bị hỏi han mãi dù thật sự Vy cũng không liên lạc được với Huy. Đi đến đây càng làm cô nhớ Huy hơn, mỗi kỷ niệm, mỗi khuôn mặt đều liên quan đến Huy, ít nhiều gì cũng làm cô thấy chạnh lòng.\nTrong cả đám bạn đó, Thảo là bạn thân của Vy. Không phải thân đến mức chuyên gì cũng có thể chia sẻ với nhau nhưng những lúc cần đến nhau thì cả hai đều giúp nhau một cách nhiệt tình.\n_Vy! Tao mới quen một anh đại gia này hay lắm.\n_Hả? Không phải mày mới quen một anh nào đẹp trai lắm sao?\n_Thằng đó hả? Ôi! Chính vì đẹp trai nên tao mới nản đó. Suốt ngày ghen mà mệt mỏi luôn.\nThảo là một cô nàng thẳng tính và thẳng tình. Cô yêu ai yêu rất nhanh và chia tay lại còn nhanh hơn nữa. Có đôi lúc Vy phát điên lên vì không nhớ nổi số lượng bạn trai của Thảo. Chính vì tính tình như thế mà nhiều chàng đến với Thảo thật lòng cũng bị Thảo cho de, những người không thật lòng cũng chẳng chiếm hữu được cô nàng quá lâu. Thảo dường như không tin tưởng bất cứ người đàn ông nào. Chắc cô bị ảnh hưởng từ gia đình với người cha đa tình của mình. Thảo lúc nào cũng nói yêu người đó thật, nhưng sau khi chia tay lại dễ dàng lao vào một mối tình khác với lý do: “Tao cô đơn.” Sau đó cũng lặp lại điệp khúc: “Tao yêu thật mà.” Riết rồi Vy cảm thấy quá quen với cái kiểu mì ăn liền của Thảo nên không thèm nói về quan niệm tình yêu của mình nữa. Đối với Vy, tình yêu nên bắt đầu bằng tình bạn, phải quen và hiểu lẫn nhau thì mới tiến tới được, giống Huy vậy, Vy đã học chung với Huy hết ba năm phổ thông, lên đến năm nhất đại học thì hai người yêu nhau, tình yêu rất bền vững. Nhưng đối tượng lần này khiến cho Vy không thể không để tâm đến.\nSau một hồi tra hỏi cô bạn, Vy giật mình khi biết Thảo quen anh chàng đại gia đó trên mạng, một người đã hai mươi bảy tuổi, đẹp trai, lịch lãm, vui tính, rộng lượng…vân vân…nói chung bao nhiêu cái tốt đều đổ dồn vào người đàn ông này. Hai người đã gặp nhau vài lần, và lần này Thảo “thật sự, thật sự yêu anh ấy.”\nVy hơi chột dạ, có khi nào là anh, có khi nào cả Vy và Thảo đều lọt lưới anh một cách hoàn hảo như vậy không? Vy thậm chí không dám hỏi Thảo người đàn ông đó tên gì. Vì Thảo đã thông báo cho Vy biết lát nữa anh ấy sẽ đến đón Thảo về và cô muốn Vy ra xem thử. Vy ừ ừ gật gật rồi cằn nhằn: “Làm như ra xem cá, xem heo không bằng.” – trong lòng Vy khó chịu kinh khủng.\n…….\nCuối buổi tiệc, Thảo kéo Vy ra đến cửa thì Thảo chợt reo lên:\n_Anh Phong, anh đến hồi nào vậy?\nVy cảm thấy mọi thứ dường như sụp đổ trong chốc lát. Cô ngỡ ngàng nhìn anh, và anh cũng ngỡ ngàng nhìn cô. Thảo lại reo lên lần nữa.\n_Anh Khánh, sao anh lại đến trễ thế hả?\n_Anh nhờ Phong qua trước nè. Anh bận chút việc em à.\nMột người đàn ông phong thái rất lịch sự chạy xe đến gần Thảo. Trông anh ta trẻ hơn lứa tuổi một chút, vẻ mặt có một chút khó gần, khó tin, và cả khó ưa. Vy ngó qua Phong, nghiêng đầu thắc mắc. Phong cười:\n_Anh không cần phải giải thích đúng không?\nKhông hiểu sao Vy lại thấy vẻ mặt ấm áp của Phong gần gũi hơn người đàn ông kia rất nhiều. Vy rất tự tin ở cái khoảng nhìn người của mình. Dù sao theo ngành báo chí cũng nên biết phân biệt thật giả để có thể nhìn nhận mọi việc một cách chính xác nhất.\n_Hai người quen nhau hả? – Thảo ngạc nhiên hỏi.\n_Giấu nha Phong. – Khánh cười, vừa liếc mắt qua Vy.\n_Có gì đâu mà giấu, bạn bè thôi. – Phong đính chính lại.\n_Ừ, bạn bè thôi. – Vy cũng gật đầu.\n_Vậy à. – Thảo cười gian. – Vậy nhờ người bạn này đèo Vy về đi, để nó ở đây tội nghiệp.\n_Ủa? Hôm nay em không đi xe @ của em àh?\nVy liếc Phong một cái khiến anh im re không dám nói gì nữa. Khánh và Thảo tạm biệt hai người họ, rồi Thảo leo lên chiếc xe SH láng cóng của Khánh, ôm Khánh t.ình tứ. Sau đó, họ chạy đi mất, bỏ lại Vy đứng với Phong. Vy không ngờ hôm nay lại gặp anh, không lẽ mong ước lại dễ trở thành sự thật thế sao?\n_Về không? Anh chở về…\n_Về chứ, xe ôm miễn phí mà…\n……..\nTrên đường về, Phong im lặng chạy, Vy lại càng không dám làm phiền. Đúng là hai người rất hợp nhau, nhưng Vy và anh cũng cách xa nhau khá nhiều, về tuổi tác, và về công việc. Vy sợ mình sẽ nói ra điều gì đó phật ý. Nhưng Phong chợt cất tiếng:\n_Em hãy bảo bạn em đề phòng Khánh một chút.\n_Sao thế anh?\n_Thằng đó không đáng tin. Hình như lại còn quen trên mạng nữa đúng không?\n_Chà! Nghe đồn chúng ta cũng quen trên mạng. Bạn anh không đáng tin, còn anh thì sao?\n_Khánh chỉ là đồng nghiệp của anh, phương diện bạn bè, anh không dám nhận. Còn anh là ngoại lệ đó em, động vật quý hiếm sắp tuyệt chủng, em phải trân trọng.\nVy lè lưỡi trêu anh, cô chỉ hỏi thế thôi, chứ trong lòng cô tin anh tuyệt đối. Có thể tình cảm cô dành cho anh làm cô mù quáng. Nhưng giác quan thứ sáu của cô lại nhận thấy đây là một người đáng tin cậy.\n_Thôi trước khi về, chúng ta đi thư giãn một chút đi.\n_Thư giãn?\nTrước khi Vy kịp hỏi tiếp thì Phong đã phóng xe cái vèo đến cảng Sài Gòn. Phong chọn một chỗ khá rộng và thoáng mát để đậu xe. Từ đây có thể nhìn thấy nhiều con tàu chạy xuôi ngược, ánh đèn lấp lánh phản chiếu xuống lòng sông, tạo nên một vẻ đẹp vừa hiện đại, vừa cổ điển.\n_Anh hay ra đây lắm hả? – Vy hỏi.\n_Ừ, vì thành phố mình không có biển nên ngắm sông cho đỡ ghiền.\n_Em không biết anh là một người lãng mạn như thế.\nPhong cười không đáp, mắt nhìn vào con tàu trắng sắp chạy qua. Vy cũng im lặng, tự dưng cô thấy tâm hồn thanh thản hơn đôi chút. Bỏ qua khói bụi của thành phố và hòa mình vào thiên nhiên, Vy chợt thấy xao xuyến lạ, từng làn nước nhẹ nhàng mơn trớn bên bờ đê, con tàu trắng chầm chậm chạy qua rẽ sóng nước, mùi cây cỏ hòa quyện với mùi gió xa từ đâu thổi về. Vy lâng lâng đón nhận từng xúc cảm trong lòng mình, giữ nó vẹn nguyên hoang sơ để có thể viết ra một bài tuyệt tác. Hơn bao giờ hết Vy mong có một bờ vai để dựa vào, ngồi bên Phong giữa hư và ảo, Vy quên mất mình đang có một tình yêu ở xa, cô bỗng muốn dựa vào anh, muốn được anh vỗ về…\nSài Gòn thường có những cơn mưa bất chợt không báo trước làm những tình huống lãng mạn bỗng dưng dở khóc dở cười. Một cơn mưa đổ ào xuống hai người họ, ngay lúc đó lại không hề có một chỗ nào để trú. Phong hối thúc Vy leo lên xe và rồ máy chạy. Vy hỏi anh đi đâu. Phong chỉ đáp gọn:\n_Về nhà anh.\nThế là thế nào? Thật ra ngay đây thì về nhà Vy cũng gần lắm, nhưng cái sự tò mò hay làm con người ta ngốc nghếch và ngu dại. Thôi đã lỡ leo lên lưng cọp. Vy tặc lưỡi xem tới đâu thì tới. Phong chạy đến một toàn nhà chung cư cao cấp sang trọng đến nỗi người đời chỉ dám nhìn mà không dám mơ có một ngày mình sẽ sở hữu một căn như vậy. Vy vẫn còn khá ngỡ ngàng trước tòa nhà chung cư này, cô kéo tay áo của anh.\n_Nè nè, anh là đại gia hả?\n_Óc tưởng tượng của em lại đạt đến đâu rồi hả? – Phong cốc đầu Vy một cái, làm cô rụt người lại, không biết vì đau hay vì lạnh. – Chung cư này trực thuộc công ty, anh được cấp miễn phí.\n_Sao anh dữ với em quá vậy. – Vy mếu máo.\n_Ôi đau lắm sao? – Phong xoa đầu Vy. – Cho chừa cái tội suy diễn. – Rồi lại cốc thêm 1 cái nữa.\nThang máy chạy lên tầng cao nhất của chung cư. Xung quanh thật sự im ắng, tách xa khỏi sự phồn vinh của đô thị bên dưới, tiếng bước chân của Vy đủ làm khuấy động sự im ắng vốn có của nó.\nPhong mở cửa căn hộ của mình. Vừa bước vào trong, Vy cảm thấy nơi đây rất ấm cúng. Phòng khách nhỏ sơn màu nhạt, bộ salon cùng tông màu đặt trong góc phòng, chiếc bàn ăn gỗ tròn đạt cạnh cửa ban công phủ rèm trắng, phía sau có một quầy bar nhỏ. Một phòng bếp tương đối xinh, và hai phòng ngủ. Một căn hộ có vẻ dành cho người độc thân, nhưng thật sự cũng thích hợp cho một gia đình nhỏ.\nẤn tượng về căn nhà là sự gọn gàng của nó. Nhìn vào nhà thật khó tin một người đàn ông độc thân đang sống ở đây. Cách bài trí tinh tế khiến căn nhà mang một vẻ hiện đại nhưng vẫn có một chút gì đó gọi là thôn quê: Bức tranh khói quê nhà đặt phía trên TV, ngoài ban công lòa xòa tán tre kiểng tạo cảm giác mát mẻ, trên chiếc bàn gỗ đặt một bộ ấm tách trà bằng sứ. Chủ đạo ngôi nhà là màu trắng, nâu, kem và xanh lá mang lại cho mỗi người một chút dư vị riêng về một cuộc sống thanh bình và êm ả, tạo sự thoải mái sau một ngày làm việc mệt nhọc.\n_Nè, em thay thử bộ đồ này xem vừa không! Đồ của chị anh đó.\n_Ủa? Chị anh có ở đây không?\n_Không, chị ở dưới quê, lâu lâu lên thăm anh rồi để đồ lại đây cho tiện thôi.\nVy gật đầu rồi ngoan ngoãn đi thay đồ ở toilet phía sau nhà bếp. Bộ đồ vừa khít, vậy chắc là chị của anh cũng nhỏ nhắn như Vy, sao lại trái ngược với tướng tá cao lớn, vạm vỡ của anh như thế?\nKhi Vy bước ra khỏi toilet, cũng là lúc Phong nấu xong hai tô mì bốc khói. Anh đã thay một bộ quần jean, áo thun, trông khá trẻ trung chứ không đóng thùng áo sơmi, vest, quần tây như mọi lần nữa.\n_Em đói chưa? Chưa đói cũng ăn đi cho ấm. Nhà không có gì cả, có mì gói là đặc sản thôi.\nVy cười. Ngồi ăn cùng Phong ở cái bàn gỗ trông hai người cứ như vợ chồng son. Từ đây nhìn ra ngoài ban công, chẳng thấy gì ngoài mưa và ánh đèn nhạt nhòa. Phong ăn một loáng là xong. Anh lật hai tách uống trà lên và rót ra hai tách một thứ trà nóng nghi ngút khói và thơm lừng mùi lài. Vy mỉm cười vì nhớ ra bố cô cũng rất thích vị trà này, Phong nhâm nhi tách trà và nhìn Vy thật lâu khiến cô ngại ngùng.\n_Anh làm gì nhìn em dữ vậy?\n_Không. Anh thấy hơi lạ, anh chưa bao giờ ngồi tại bàn này với ai khác ngoài chị và mẹ anh.\n_Xạo! Anh ở đây bao lâu rồi?\n_Anh lên thành phố cỡ chín năm, vào làm công ty và nhận căn nhà này chắc cũng cỡ năm, sáu năm rồi.\n_Em không tin trong thời gian đó anh không có cô bạn gái nào.\n_Bạn gái thì có, nhưng anh chưa bao giờ dắt về nhà. Hôm nay cũng tại bất đắc dĩ thôi.\n_Trời, em hỏi chơi thôi mà, anh cũng có bạn gái thật sao? Anh có vợ rồi mà dám đi ăn phở vậy hả?\nPhong nhìn Vy khiến cô giật mình. Không lẽ cô đã nói gì sai làm anh giận sao? Anh lại đưa mắt nhìn ra phía ban công.\n_Em có muốn nghe kể về vợ của anh không?\nVy có muốn nghe không? Cô cũng không rõ nữa. Quả thật cô có một chút hụt hẫng và ghen khi nghe anh có vợ, chỉ là một chút thôi. Mà cũng chính vì cái một chút ấy lại khiến con người ta ngày càng tò mò, cứ muốn biết, dù biết cũng chẳng để làm gì. ..Vy gật đầu.\nPhong nhìn từng giọt mưa đang đậu trên cửa kính ban công, có giọt trượt dài vì độ dốc của cửa kính. Anh không biết phải kể từ đâu. Đã bao lâu rồi anh không nhắc gì về quá khứ của mình, đã bao lâu rồi anh chẳng mở lòng mình với ai….? Thế rồi anh mở đầu câu chuyện bằng một hoàn cảnh khiến cho người ta cảm thấy thật mâu thuẫn và trớ trêu.\n“Anh có một cô em gái kém anh hai tuổi….”\n\n\n\n\n\n\n\n\nNgày tháng quay về – Chap 3\n\nThưở ấy, dòng họ nhà Phong giàu nhất làng, bố Phong là con trai trưởng của dòng họ có trên dưới mười hai anh chị em. Với tướng tá đạo mạo, tính tình lại gia trưởng và cổ hủ nên ai nấy đều sợ ông. Mẹ Phong là một người phụ nữ đẹp, đến bây giờ đã lục tuần mà trông bà vẫn đẹp. Trong ký ức của Phong, mẹ vừa đẹp, vừa dịu hiền lại vừa đảm đang và khôn khéo, bởi thế dù bố có là ông hoàng đi nữa thì vẫn sợ mẹ một phép. Kiếm khắp làng cũng không có một người phụ nữ nào giống mẹ. Đến khi lớn lên, Phong mới biết mẹ là một người con gái thành thị, trong một lần về quê đã phải lòng bố và thế là theo bố về dinh, bỏ hết mọi thứ ở nơi phồn hoa đô thị để sống một cuộc sống thôn quê bình dị và mộc mạc. Thế là Phong tự nhủ lòng mình, một là phải lấy vợ giống mẹ, hai là ở giá suốt đời. Nhưng khi bước chân lên thành phố, Phong mới biết mọi thứ đã đổi khác rất nhiều, rất khó để kiếm được một người vừa đứng đắn đường hoàng, vừa dịu dàng đảm đang, vừa khôn khéo trong cuộc sống để có thể làm vợ. Những cô gái Phong từng gặp, hoặc là mê sắc, hoặc là mê tiền của anh. Những cô nàng ngoan hiền đảm đang thì lại quá nhu nhược, cái gì cũng dạ, cũng vâng; còn những cô nàng chững chạc hơn một chút thì lúc nào cũng tỏ vẻ bất cần đời.\n\nTrong nhà, Phong là đứa con trai độc tôn, mẹ anh chỉ sinh cho bố đúng đứa con thứ ba là một thằng con trai, trên anh còn có hai chị gái. Theo truyền thống xưa thì gia đình nào cũng thích có con đàn cháu đống, nên nhiều lần bố anh bị cô chú bác xúi đi lấy vợ lẻ để có thêm vài thằng con trai cho vui cửa vui nhà. Những lần như vậy mẹ không nhìn mặt bố, bố phải xuống nước năn nỉ, xin lỗi và từ đó cạch tới bây giờ. Trong làng đặt cho bố cái tên “người đàn ông chung thủy” và từ lúc đó trở đi trong làng hiếm có chuyện đàn ông lấy hai, ba vợ nữa. Chính vì là con trai độc tôn trong nhà, trừ mẹ ra, còn lại từ bé đến lớn không ai dám đụng đến Phong. Vì bố cưng Phong như trứng, Phong ngoan thì được thưởng, Phong hư thì bố lôi hai người chị ra đánh và răn đe vì tội để em hư. Riết rồi mẹ anh lắc đầu phán: “Con hư tại bố.” May mắn thay, dù có được cưng chiều như thế nhưng Phong học hành vẫn giỏi, có hiếu với cha mẹ, và thương yêu hai người chị của mình.\n\nPhong có một cô em gái họ, con ông anh của bà chị vợ ông chú, Nhà cô bé ấy sát vách nhà Phong, nói sát vách cho gần chứ thật sự nhà anh có một khoảng sân rộng cả vài trăm thước, đi từ nhà này đến nhà kia cũng cả một đoạn đường. Cô em gái của Phong là gốc người Hoa, có cái tên rất dễ thương: Muội Muội. Và cô bé cũng dễ thương y như tên. Lúc nhỏ, Muội Muội thường được mẹ thắt hai bím tóc dài tận thắt lưng, và lúc nào cũng mặc sườn xám, mỗi ngày một màu.\nPhong và Muội Muội hay hẹn nhau ra ngoài đồng thả diều, rồi sau đó men theo con đê lang thang ra sông, có khi để nghịch nước, có khi để hái những chùm lục bình chơi trò nấu ăn. Hai đứa bé khi ấy rất thích trò gia đình, Phong làm bố và Muội Muội làm mẹ, lấy búp bê làm con, những lon sữa bò làm nồi, những cây cỏ làm cơm. ..Cả hai trạc tuổi nhau nên trông rất dễ thương. Người lớn lúc ấy thường chọc chúng là đôi thanh mai trúc mã. Phong thì không hiểu gì, còn Muội Muội lại cười rất tươi và tíu tít hỏi Phong: “Chờ Muội Muội lớn lên, Phong lấy Muội Muội làm vợ thật nhé.” Phong ngẩn người một hồi lâu rồi gật đầu: “Ừ. Anh sẽ chờ em lớn.”\nNăm tháng trôi qua, Phong dần lớn lên thành một chàng trai tướng tá cao lớn như bố nhưng lại thừa hưởng tính tình của mẹ nên không gia trưởng và cổ hủ, anh là niềm mơ ước của các cô gái trong làng, nhưng các cô gái ấy chỉ dám nghĩ chứ biết mình hoàn toàn không có cơ hội. Muội Muội càng lớn càng mang một vẻ đẹp của sự vương giả, thanh thoát và trong sáng, cô không còn để hai bím tóc như hồi bé mà là mái tóc thề xõa dài, từng bước đi là từng xao động trên suối tóc. Ngày càng lớn, Muội Muội càng ngoan hiền, biết đủ cầm kỳ thi họa. Muội Muội từng thêu tặng khăn tay long phụng cho Phong, rất tinh xảo và đẹp. Như bao cô gái khác ở làng này, Muội Muội đến tuổi sẽ đi lấy chồng, không có một tham vọng hay ước mơ nào khác.\nNăm Phong mười tám tuổi, theo lời động viên của mẹ, Phong thi đậu vào một trường đại học trên thành phố. Lần đầu tiên Phong muốn tự quyết định cuộc sống của mình, lên thành phố học tập và làm việc. Cũng là lần đầu tiên, bố Phong phản đối ý nghĩ đó của anh, lần đầu tiên mẹ anh cản bố không được, lần đầu tiên bố nổi nóng đánh Phong.\n_Mày không được đi đâu hết, mày sinh ra và lớn lên ở đâu thì mày phải ở đó mà thành gia lập nghiệp. Mày phải ở lại đây nối nghiệp tao, làm trụ cột của cái nhà này, mày tính để cho dòng họ này lụy tàn sao? Đồ con bất hiếu, tao đánh mày chết.\n_Con lên thành phố thì có gì sai chứ? Không lẽ cứ phải giống bố, suốt ngày chỉ biết ấm trà và ngâm thơ. Con muốn mở rộng kiến thức, con muốn đi đó đây để có thể về mở rộng quê hương. Và con muốn lấy một người vợ giống mẹ. Một người phụ nữ không thể kiếm ở nơi làng quê này được.\n_Vợ à? Mày đã có con Muội Muội rồi còn gì. Nó với mày đã đính ước từ bé. Chính mày đã nói sẽ lấy nó làm vợ.\n_Đó chỉ là lời của trẻ con, sao mà tính được chứ. Huống chi con chỉ coi Muội Muội như em gái.\n“Xoảng…”\nPhong nhìn thấy suối tóc quen thuộc chạy vụt ra khỏi nhà. Dưới sàn vụn vỡ mảnh sứ bể, như trái tim vụn vỡ của một cô bé mười sáu tuổi khi bị từ chối tình yêu. Muội Muội đã nghe thấy lời anh nói, nhưng anh không thay đổi suy nghĩ của mình được.\n_Tao không bao giờ coi đứa khác là con dâu, Muôi Muội là vợ của mày, tao đã định. Mày không được đi đâu, đó là lệnh của tao. Tao đã qua nhà con Muội Muội xin cưới, vài hôm nữa là đám cưới của mày.\nBố ho sù sụ, bố đã già rồi. Phong nhìn mẹ dìu bố vào trong mà lòng đau xót. Anh không muốn cãi lời bố nhưng anh không muốn ở lại đây, càng không thể cưới Muội Muội. Phong chỉ coi Muội Muội như một đứa em gái nhỏ cần che chở, vì Muội Muội quá yếu ớt, quá mỏng manh, và chính vì thế nên anh không thể tin tưởng Muội Muội có thể quán xuyến gia đình được. Hơn nữa, Phong không hề yêu Muội Muội, nếu Muội Muội làm vợ anh, thì Muội Muội chỉ khổ hơn mà thôi.\nTối hôm đó, mẹ Phong gọi anh ra ngoài ngõ. Và bằng tất cả tình thương của người mẹ, bà đưa cho anh số tiền dành dụm của mình, bảo anh hãy lên thành phố học. Phong xúc động không nói nên lời.\n_Chuyện của bố, mẹ sẽ lo, bố con chỉ được cái miệng chứ trong lòng thì hiền như cục đất. Ngày trước mẹ đã cảm động vì tính mộc mạc, chân thành của ông mà bỏ hết công ăn việc làm ở thành phố để về đây làm vợ, làm mẹ. Bao nhiêu ước mơ và lý tưởng của mẹ đã bị vùi dập từ ngày đó. Bây giờ nghe lời mẹ, con hãy đi đi, hãy thay mẹ mà thực hiện ước mơ của mình. Con vài lần lên thăm ngoại cũng biết thành phố là nơi thế nào rồi. Ngoài làng mình ra, đâu đâu cũng có lừa lọc, tranh chấp và đấu đá nhau. Nhưng con đã quyết tâm thì không được bỏ cuộc, mẹ tin con sẽ thành công…À, con lên thành phố hãy theo địa chỉ này tới nhà ngoại, mẹ đã nhờ nhà ngoại chăm sóc con, con đừng lo.\nPhong rất cảm kích mẹ, một người phụ nữ dịu dàng mà đầy nghị lực. Bởi thế nên anh không muốn mình làm gánh nặng cho ai nữa, anh sẽ sống tự lập, bằng chính đôi tay của mình.\nNgay tối hôm đó, Phong đón chuyến xe sớm lên thành phố. Anh không kịp chào tạm biệt ai, cả bố, hai chị và Muội Muội. Anh để lại mọi thứ để thực hiện ước mơ của mình. Tuy nhiên, anh cũng rất bất an, anh sống như một cậu ấm đã bao năm nay, bây giờ đột ngột ra giữa xã hội, lại còn là một nơi xa lạ, liệu rằng anh có sống được không?\nNhững ngày đầu tiên lên thành phố, Phong thật sự đơn độc, không quen biết ai, không rành đường sá. Anh phải bắt đầu nhiều thứ, tìm ngôi trường anh đậu vào, tìm ký túc xá, tìm công việc làm thêm. Đành rằng số tiền mẹ đưa anh không ít, nhưng nếu chỉ biết ăn xài, thì cũng hết mà thôi. Phong thầm cảm ơn những chỉ dẫn của mẹ về nhiều thứ, để giờ đây, dù khó khăn nhưng anh cũng có thể tự đứng lên, tự suy nghĩ và rút kinh nghiệm.\nPhong bắt đầu cuộc sống tự lập với lòng quyết tâm cho anh và cho mẹ. Trong những năm ở thành phố, từ thời còn là sinh viên cho đến khi có sự nghiệp, không biết anh đã gặp bao nhiêu chuyện. Vui có, buồn có, bị lừa cũng có, đi lừa người ta cũng có, anh cũng được nhiều người giúp đỡ và dẫn dắt nên mới được như ngày hôm nay. Dù thế nào đi nữa anh cũng cắn răng mà vượt qua, mà bỏ qua tất cả. Những ngày tháng đó thật sự rất thê thảm, anh không muốn nhắc lại, vì anh đã chấp nhận bỏ qua. Anh lại nhận ra những người đã từng là bạn vẫn có thể h.ãm hại anh, anh đơn độc trong cuộc sống của chính anh, anh vẫn có những mối quan hệ xung quanh, nhưng tuyệt đối không kết thân với bất kỳ ai.\nGiờ đây, anh đã có công việc ổn định, đã thực hiện được một phần ước mơ. Bố cũng đã bớt giận nhưng nhất quyết không nhìn mặt anh. Mẹ và hai chị đôi lúc lên đây thăm anh và kể chuyện về quê nhà. Muội Muội vẫn chờ anh, tội nghiệp cô bé, ở lứa tuổi này đã quá lỡ, anh thật sự không muốn cho Muội Muội hy vọng, vì như thế chỉ thêm tàn ác với cô ấy thôi. Phong nhớ quê, căn hộ anh đang ở thấp thoáng hình bóng quê nhà của anh, nhưng quay về đấy thì chưa phải lúc. Phong vẫn còn tìm kiếm điều gì đó ở đâu không rõ, anh vẫn còn tìm kiếm một ai đó làm anh phải quỵ lụy. Anh chỉ về khi mình đã đầy đủ, anh tham lam muốn được hưởng trọn vẹn mà không biết mình đang có gì cũng như đang mất gì.\n………\nVy ngồi dựa vào ghế sofa chăm chú nghe Phong kể, và từ lúc nào không biết, Vy đã dựa vào bờ vai của Phong và được vòng tay anh ôm lấy, vòng tay anh ấm áp như chở che và giọng kể của anh thì trầm ấm như một bản tình ca. Phong dứt câu chuyện, Vy khẽ dụi đầu vào ngực anh và mỉm cười. Phong đưa tay vuốt tóc Vy. Vy là con gái thành thị nên không để tóc thề, và tóc cô cũng chẳng thoang thoảng hương bồ kết. Tuy nhiên, tóc Vy không uốn không duỗi và được cô dùng dầu gội đặc biệt, Phong cảm thấy rất dễ chịu khi vuốt tóc cô và ngửi mùi hương ấy. Phong hôn nhẹ lên mái tóc của Vy, thì thầm:\n\n_Em đang nghĩ gì vậy?\n_Em đang nghĩ xem anh đang nghĩ gì. – Vy lém lỉnh. – Mà anh đang đi tìm gì vậy?\n_Anh đang tìm một nơi bình yên…\n_Thế anh tìm được chưa? Ở đâu vậy? Em cũng muốn đến.\n_Có lẽ là được rồi.\n\n\nPhong đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi Vy. Thoáng chốc cả hai thấy như ánh dương đang chiếu rọi. Hai tâm hồn chợt đồng điệu với nhau. Hai trái tim như khắng khít hơn.\nPhong ôm Vy vào lòng thật chặt. Có phải anh đã tìm được rồi không? Một tình yêu mới chớm…\n\n…………\nĐôi lúc con người ta vẫn ngây ngô như thế. Mù quáng làm theo con tim mách bảo, để lý trí lạc đâu mất. Khi tỉnh dậy cứ như đã trải qua cả trăm năm sống. Để rồi hối tiếc, để rồi đau thương…\n………..\nHôm đó, Vy trở về nhà khá trễ. Bố mẹ tin tưởng cô con gái ngoan hiền nên cũng không tra hỏi gì, chỉ thắc mắc chàng trai đã đưa Vy về. Vy chỉ đáp gọn: “Dạ, bạn hồi đó của con.” Rồi chạy tuốt lên phòng mình.\nĐiện thoại của Vy rung lên báo tin nhắn.\n“Chúc em ngủ ngon và sẽ luôn cảm thấy bình yên khi ở bên anh. Tối ấm áp khi có anh nhé.!”\nVy đang chìm đắm trong hạnh phúc thì cậu em trai gõ cửa phòng. Trên tay là ly sữa nóng hổi.\n\n_Mẹ kêu em mang lên cho chị uống để dễ ngủ nè.\n_Ừ, cảm ơn.\n_Chị khai thiệt đi. – Nhóc em lém lỉnh. – Anh hồi nãy lạ hoắc, đâu có giống bạn chị.\n_Mày biết bao nhiêu đứa bạn của chị mà nói hả?\n_Đủ nhiều để biết anh đó là một người lạ.\n\nVy đỏ mặt, thằng em còn bé mà tinh ranh. Trong nhà nó là đứa để ý kinh khủng, cái gì cũng hỏi, cũng tìm ra nguyên nhân cho bằng được. Vy đuổi nhóc em về phòng ngủ rồi bấm tin nhắn trả lời anh.\n“Chỉ cần nhớ đến anh, em đã cảm thấy bình yên rồi.”\n\n", " \n\n\n\n\n\n\n\nNgày tháng quay về – Chap 4\n\nBỗng dưng Vy có một niềm hạnh phúc mới thật lạ…\nSáng sớm được anh đánh thức bằng một tin nhắn trìu mến. Tối đến được anh hát ru chúc ngủ ngon. Cả hai đến với nhau nhanh và mạnh mẽ như một cơn bão nhưng ở bên nhau thì nhẹ nhàng như gió thoảng qua. Chuyện tình yêu của hai người đã cuốn họ rời xa thực tại, quên những gì họ đang có và không sợ những gì sắp mất.\n\nPhong làm việc hai mươi bốn giờ một ngày, sáu ngày một tuần. Gia đình anh không gần đây, anh cũng không có bạn nên ngày cuối tuần đương nhiên giành hết cho Vy. Những ngày còn lại, anh vẫn dành cho Vy một sự ưu ái đặc biệt. Anh không bao giờ quá bận đến nỗi bỏ quên Vy, dù công việc nhiều đến cỡ nào, anh đều dành ít phút để soạn tin nhắn và trò chuyện với cô. Ở bên Phong, Vy cảm nhận được sự an toàn.\n\nVy vẫn còn là một sinh viên năm ba. Ngoài giờ học, Vy tham gia làm cộng tác viên cho vài tờ báo, cuộc sống khá yên bình. Ngoài những bài viết tăng vốn sống và kinh nghiệm làm việc, Vy còn sáng tác thơ thẩn linh tinh. Những vần thơ của Vy dạo này tràn ngập tình yêu, tràn ngập niềm tin vào cuộc sống.\n\n“Nhặt lá thu rơi màu yên bình.\nAnh đến cùng em sớm bình minh.\nCơn mưa cuối hạ người che chở,\nTia nắng thẹn thùng cười lặng thinh.”\n………………….\n\n_Anh không sợ vợ anh lên sẽ thấy em sao? – Vy lo lắng hỏi anh.\n_Thế em không sợ bạn trai em về sẽ thấy anh sao?\nVy im lặng. Thở dài. Rồi được Phong ôm vào lòng.\n\n_Chúng ta yêu nhau mà. Thôi em đừng suy nghĩ nhiều. Tương lai làm sao đoán trước được.\n_Anh có nghĩ bây giờ anh cần một người vợ hơn là em không?\n_Em suy nghĩ ngốc nghếch gì vậy? Em sẽ là một người vợ tốt của anh. Anh sẽ đợi em. Bao lâu anh cũng đợi được.\nVy thoáng nhận thấy chuyện tình này mù quáng thật, nhưng tại sao Vy không thể dứt ra được? Cũng bởi vì thế nên chỉ khi bên anh, Vy mới cảm thấy yên tâm, còn khi xa anh, Vy lại thấy bất an và sợ hãi. Chưa bao giờ Vy sợ cảm giác mất như thế, có lẽ vì từ bé đến lớn Vy chưa cảm thấy mình bất hạnh bao giờ, nên Vy sợ, sợ mình sẽ bất hạnh.\nNgoài quán café, rạp chiếu phim và những khu vui chơi…thì nhà Phong cũng là một địa điểm hẹn của hai người. Vy được anh đưa hẳn một chìa khóa dự phòng, cô có thể đến lúc nào tùy thích, quậy phá căn hộ cũng được. Nói thế thôi chứ cô đang rất hạnh phúc, nỡ lòng nào mà quậy phá căn hộ tình yêu của hai người.\nNhớ lúc trước quen Huy, cả hai còn phụ thuộc vào gia đình, Vy cũng còn hiền lành ngoan ngoãn nên cũng ít ra khỏi nhà, ít đi chơi với Huy. Nhưng sau một cuộc tình thì con người ít nhiều cũng biết lớn lên, ít nhiều cũng biết cách nói dối. Sự thật nó đau lòng thế đấy, nhưng cuộc sống thì làm sao có thể thật thà để vừa lòng hết mọi người được. Dạo gần đây khi Vy yêu anh, Vy hay qua nhà Phong chơi, lúc anh đi làm thì căn nhà khá yên tĩnh, hoàn toàn thích hợp để Vy có thể sáng tác. Nhưng dường như Vy qua đây không để sáng tác. Vy qua đây để dọn dẹp căn hộ nhỏ, tự dưng Vy thích cảm giác chăm sóc gia đình, thích cảm giác làm vợ người ta, cứ như bản năng phụ nữ trong người réo gọi trong cô vậy. Nhưng thật ra, Vy chẳng làm gì nhiều ngoài những chuyện linh tinh như quét bụi, lau nhà…Căn hộ của anh gọn gàng sạch sẽ đến mức kinh ngạc, quần áo, giày dép lúc nào cũng phẳng phiu. Đồ đạc trong nhà không nhiều nhưng tuyệt đối ngăn nắp. Vy đem chuyện này hỏi anh thì anh nói:\n\n_Mẹ anh là một người vô cùng kỹ tính và sạch sẽ. Mẹ hay lau dọn nhà cửa và sắp xếp mọi thứ ngay ngắn. Anh sống với mẹ quen rồi, giờ thấy bừa bộn là không chịu được.\n_Không những làm vợ anh khó, mà làm dâu của mẹ anh cũng khó nữa. Chết em rồi.!\n_Hihi. Em yên tâm đi, hai chúng ta sẽ ở đây. Hai vợ chồng mình sẽ cùng làm. Anh không khó tính với em lắm đâu, trừ khi em quá lười thôi.\n_Em là con heo lười đó anh biết không? – Vy lè lưỡi trêu anh. – À mà, anh không định trở về quê sao? Anh không định xin lỗi bố sao?\n_Ừ. Một ngày nào đó, khi em sẵn sàng, anh sẽ dẫn em về ra mắt với bố.\n_Rồi…sao nữa?\nAnh nhíu mắt nhìn Vy.\n_Sao là sao, rồi thì em làm vợ anh, sống cuộc sống thôn quê đạm bạc, ngày ba bữa cơm, sáng ra đồng, chiều về chăm lo con nhỏ…\nVy nhìn Phong chằm chằm, anh đang đùa sao. Làm vợ thành thị còn không biết phải làm thế nào. Giờ anh xúi cô xuống thôn quê, trở thành một phụ nữ chân lấm tay bùn, sáng tối chỉ biết đến chồng con. Vy thật không dám tưởng tượng lúc đó cô sẽ ra sao. Phong cười khanh khách trêu cô:\n\n_Trời ơi! Anh đùa thôi mà em sợ thật hả? Anh đã nói là mình sống ở đây mà. Không lẽ bỏ công ăn việc làm về dưới giống mẹ anh à? Nói cho em biết anh đã làm một cuộc cách mạng lớn rồi. Giờ ở dưới ai cũng lên đây làm việc hết. Anh có thằng em còn đi du học nữa. Kinh không?\n_Sao anh không đi luôn đi. – Vy giận dỗi.\n_Thôi anh già rồi đi đâu nữa, qua bển làm nail à? Với lại anh đi thì làm sao anh gặp em để yêu em đây?\n_Anh nịnh quá nha. – Vy bật cười.\nNhững ngày rãnh rỗi, Vy hay nấu cho anh một bữa cơm ấm cúng. Thật ra Vy không giỏi làm nội trợ nên những lần đầu tiên bao giờ cũng trở nên khó khăn, Phong hay tủm tỉm cười khi ăn bữa cơm do Vy nấu. Mẹ Vy ngạc nhiên khi thấy cô con gái bình thường rất ghét vào bếp giờ tự dưng lại tò tò vào học nghề của mẹ. Thằng nhóc em cứ thế mà có chuyện để chọc: “Biết rồi nha. Anh đó phải hông?”. Vy cười chẳng thèm đáp. Mẹ Vy cũng tủm tỉm: “Con gái tôi lớn rồi.”\n\n_Không phải chị hai có bạn trai rồi sao? – Nhóc em dòm Vy dò hỏi.\n_Cái gì? – Vy tròn mắt nhìn thằng em.\n_Không phải anh này, một anh chàng khác.\n_Cái gì??????????\n_Vậy là đúng rồi.\nVy túm đầu thằng em lại trước khi nó có thể chạy ra khỏi cửa phòng.\n\n_Khai mau, sao em biết?\n_Á…chị dữ quá em không nói đâu.\n_Vậy thôi, năn nỉ mà, sao biết vậy? – Vy xìu xuống.\n_Hồi trước chị đi chơi toàn đi ngang qua trường em nên em thấy…có một anh hay chở chị. Nhưng không phải anh này.\n_Quáng gà.\n_Thị lực em mười trên mười đó nha. Hứ. Mà giờ chị sao? Bắt cá hả?\n_Mày điên hả? Mệt quá, chị không kể với mày. Đi ra.\nKhông ổn rồi. Thằng em biết, tức là bố mẹ cũng biết, trong nhà nó là đứa hay tò mò va hay mách lẻo. Vy ít nói bao nhiêu thì nó nói nhiều bấy nhiêu, Vy thì lười, còn nó hay lăng xăng nên được mọi người gọi là “chăm chỉ”…Nói chung là không ưa nổi nhóc em này. Và chính vì thế nên Vy quyết định đi tự thú trước bình minh thì hơn.\nVào một buổi tối khác với bao buổi tối khác, Vy lò dò lại chỗ bố uống trà, nơi cô hay tìm hiểu thử xem có gì vui hơn so với những thứ ầm ĩ khác. Cái thú uống trà nói chung hơi bị chán đối với Vy, có lẽ vì Vy không hay trầm tư suy nghĩ chăng?\n\n_Bố, con đấm lưng cho bố nhé.!\n_Gì đây cô nương? Hết tiền tiêu vặt hả?\n_Trời ơi, bố ơi, không lẽ con của bố đầy mưu mô vậy sao? – Vy nhăn nhó.\n_Vậy thì có chuyện gì? Chỗ này đâu hợp với con.\nHơ…! Đúng là bố, hiểu con gái phát một.\n\n_Bố! Con có chuyện muốn kể.\n_Ừ, kể đi, bố nghe.\nBố Vy là một công nhân viên chức bình thường sắp về hưu, thâm niên mấy chục năm trong công việc, dù bố lúc nào cũng than không có tiền nhưng lại lo lắng đầy đủ cho gia đình và hai đứa con. Vy có được một cuộc sống vừa đầm ấm, hạnh phúc, lại đủ ăn, đủ mặc là nhờ bố. Bố Vy khá khó tính, càng về già có lẽ người ta càng khó tính, nhưng bù lại, ông rất yêu con cái, nhất là đứa con gái hễ cứ rãnh rỗi là ngồi đấm lưng, nhổ tóc bạc cho bố. Từ bé, Vy đã đeo bố nhiều hơn đeo mẹ, và yêu bố hơn yêu mẹ một chút. Bố là người động viên Vy trong mọi việc, kể cả việc Vy quyết định thi vào báo chí. Mẹ thì thích Vy làm công việc văn phòng, sáng mặc đồ đẹp ngồi phòng máy lạnh, còn bố và Vy lại thích đi đó đây, nên báo chí là hợp nhất. Bố là người dạy Vy rất nhiều thứ về đạo lý cuộc sống, bởi thế, nói chuyện với bố thích lắm. Giống như bây giờ vậy, Vy có thể nói với bố về Phong một cách thoải mái, vì tư tưởng bố thoáng hơn những vị phụ huynh khác. Bố nghe xong lại trầm ngâm một chút rồi hỏi Vy:\n_Thế còn Huy thì sao con?\nVy khựng lại rồi thở dài. Lúc trước Vy quen Huy, cô cũng từng kể cho bố nghe, nhưng lúc ấy cả hai còn đi học nên bố không muốn ủng hộ.\n\n_Huy đi du học rồi bố. Cả năm trời rồi. Huy không muốn con đợi, và con cũng không muốn đợi. Con biết con ích kỷ, nhưng con không muốn phó mặc vào cuộc sống của Huy như vậy.\n_Bố hiểu. Nhưng con có từng nghĩ một ngày nào đó Huy sẽ về. Lúc đó con phải lựa chọn đấy. Tình yêu hai năm và một tình yêu mong manh với một người thậm chí con chưa biết rõ về cậu ta. Liệu con có đủ lý trí để chọn không?\n_Con nghĩ thời gian sẽ chứng minh nhiều hơn. Con tin tưởng anh ấy. Con không biết tại sao, nhưng…\n_Cậu ta lớn tuổi hơn con khá nhiều, đủ kinh nghiệm để biết con cần gì và thích gì, mang lại cảm giác bình yên cho con lại càng dễ dàng hơn nữa.\n_Nhưng…\n_Không nhưng. Sự thật là như thế. Bố nghĩ trong lòng con cũng đang bối rối, chỉ tại cảm giác tình yêu mà con chưa hiểu rõ đã che khuất đi mất.\n_Bố!\n_Bố cũng là đàn ông thôi, mà chính bố còn không tin bố được. Chính bố đôi lúc còn tự lừa dối chính mình được, nhưng cũng may bố đã thoát ra khỏi sự cám dỗ của dục vọng. Con chưa hiểu gì cậu ấy, làm sao con biết cậu ấy như thế nào? Những lời nói đường mật, những lời hứa hẹn, những quà tặng, sự ân cần chăm sóc, người đàn ông nào cũng làm được cả. Việc đó rất đơn giản, thậm chí làm cùng lúc với hai, ba người cũng được, vẫn nội dung ấy, vẫn hành động ấy, con nghĩ con có thể đoán trước được sao?\nVy không thể nói gì. Những lời bố nói, hằng ngày Vy vẫn thấy nhan nhản trên tin tức, trên những bài tâm sự dài đằng đẵng của các cô gái bị lừa tình. Vy không nghĩ có ngày mình lại lâm vào tình huống này. Việc đó quá khó xảy ra, vậy mà nó lại xảy ra, thật nực cười cho chính mình.\n\n_Vậy đi, hôm nào con mời Phong đến nhà chơi.\n_Dạ!? – Vy ngập ngừng. – Nhưng hai tụi con mới quen nhau thôi à.\n_Chỉ là một bữa cơm thôi. Quyết định vậy đi. Bố đi ngủ đây.\n_Bố….!!!!\nBố Vy không thích dây dưa. Ông nói thì ông sẽ làm hoặc người khác phải làm, không nài nỉ và không thay đổi quyết định. Vy sợ chết khiếp cái tính đó của ông nên hoàn toàn không dám cãi lại. Ông nói đã có một chuyện do thiếu tính quyết định làm ông hối hận cả đời, bây giờ ông phải quyết định mọi việc, ông không muốn mình phải hối hận nữa. Vy không hỏi có chuyện gì xảy ra, vì nhìn bố lúc ấy rất buồn, Vy tự nghĩ chắc là chuyện liên quan đến phụ nữ rồi. Đàn ông thì chỉ có thể buồn vì phụ nữ thôi.\nNhận được “thánh chỉ” của bố. Vy gấp rút huấn luyện cho Phong một khóa “bố học”. Từ những thứ bố thích, đến những thứ bố ghét, từ quan niệm sống đến thói quen hằng ngày. Phong nghe cũng ừ ừ, gật gật cho cô người yêu vui lòng. Nhưng anh nghe riết cũng nản vì cô cứ nói hoài không dứt.\n\n_Em đang lo sợ gì thế? Em sợ anh cư xử không đàng hoàng bố sẽ nhận ra anh là người xấu sao? Em yên tâm đi. Người tốt thì nhìn thế nào cũng ra tốt.\n_Anh tự tin quá ha. – Vy phụng phịu giận dỗi.\n_Không phải anh tự tin mình là người tốt nhưng anh biết mình là ai, đang làm gì và ở đâu. Thế là đủ rồi.\nVy thấy Phong và bố có vẻ gì đó rất giống nhau ở tính quyết đoán. Và chính vì thế nên Vy sợ cả hai sẽ gây lộn với nhau. Anh không biết bố và Vy đã có một cuộc trò chuyện như thế nào…Kiểu này là khổ cho Vy rồi…phải đứng giữa hai người đàn ông yêu thương.\n\n\n\n\n\n\n\nNgày tháng quay về – Chap 5\n\nPhong đến chơi nhà Vy vào ngày cô thi môn cuối cùng. Dù Vy thi rất tốt nhưng trong lòng Vy lại hồi hộp. Hôm đó, Phong bàn giao lại công việc cho cấp dưới rồi tận tay đưa Vy từ trường về nhà.\nVà Vy thấy mình lo cũng bằng thừa. Bữa cơm trôi qua rất vui vẻ. Vy không ngờ Phong có thể hòa hợp với nhà mình nhanh như thế. Gia đình Vy bốn người với anh là năm cười nói rôm rả suốt bữa ăn. Mẹ và nhóc em cứ cười cười nhìn Vy làm cô ngượng chết đi được.\n\nSau bữa cơm, bố và Phong ngồi ngoài hiên nhâm nhi hũ rượu nếp anh biếu tặng. Không biết anh lôi đâu ra hũ rượu nếp đó để bố khen nức nở: “Rượu ngon, rượu ngon.”. Vy gọt trái cây mang ra thì bị bố mắng:\n\n_Con bé này, đang uống rượu phải mang đồ nhắm ra chứ.\nThế là anh cũng hùa theo.\n\n_Ừ, em hư quá, không biết gì hết trơn.\n_Con bé này phải dạy dỗ nhiều mới làm vợ người khác được con ạ.\n_Làm vợ người khác làm gì bố. Làm vợ con được rồi.\nBố cười lớn. Hay thật! Vy bị bố và anh công kích. Vy liếc xéo anh. Anh mỉm cười nhìn Vy không nói. Vy cũng mừng thầm, không biết nên khen anh giỏi ngoại giao hay lo lắng vì anh giỏi mồm miệng đây. Kiểu này không biết bao nhiêu cô gái sẽ chết vì anh.\nCuối buổi, Vy tiễn anh ra cổng, làm mặt hậm hực với anh. Phong nựng mặt Vy, toe toét cười, mặt Phong bây giờ đỏ bừng.\n\n_Em sao vậy? Giận anh hả?\n_Anh có xỉn không vậy? Chạy xe về được không?\n_Được mà, anh không sao, uống có vài chung thôi.\n_Mặt anh đỏ bừng rồi kìa.\n_Anh không sao đâu mà.\nPhong kéo Vy lại, hôn lên đôi má của Vy, mặt cô cũng chợt đỏ bừng.\n\n_Đấy! Mặt em đỏ rồi kìa. Thôi anh về đây. Em vào xem bố thế nào. Cảm ơn bố mẹ thay anh nhé.\n_Ừ, anh về rồi nhắn tin cho em biết nhé.\n_Uki, bà xã…\nPhong rồ ga chạy đi mất, Vy nhìn mãi cho đến khi chiếc xe khuất dạng mà lòng thấy vui vui. Vy trở vào trong nhà phụ mẹ dọn dẹp. Mẹ tủm tỉm kể cho Vy nghe lúc nãy bố nói mớ: “Một chàng trai khá đấy.” rồi lăn ra ngủ khò…Vy cười, một nụ cười tràn đầy hạnh phúc.\n……….\nTình cảm của hai người họ khá ổn định. Từ khi quen anh, Vy bớt trẻ con hơn nhiều, biết chăm lo cho mình và cho cả mọi người xung quanh. Còn anh, trông già già thế mà còn trẻ con ra phết, anh luôn là người đầu têu cho những cuộc trêu chọc và cãi vã. Nhiều lần Vy phát điên giận anh, thì lại được anh ôm vào lòng vỗ về, tỉ tê, năn nỉ. Thế là Vy nguôi giận ngay thôi.\nNgày kỷ niệm một tháng yêu nhau, Phong dành hẳn một ngày dẫn Vy ra vùng ngoại ô chơi, và dùng cả số tiền thưởng của công ty bao trọn một khu du lịch sinh thái. Vy trêu anh phung phí tiền, anh ôm Vy bảo: “Vì anh yêu em mà.”\nHôm đó, cả hai cùng rong ruổi trên một đồng cỏ lớn, rồi chơi tạt nước trên một con suối không tên, sau đó lại nằm yên dưới một tán cổ thụ nhìn chiều tà.\nÁnh nắng ban chiều tạt qua thảm cỏ xanh mướt khiến nó lấp lánh. Gió dìu dịu làm cành lá khẽ lay động. Đâu đó vẫn nghe thấy tiếng suối róc rách, tiếng chim ríu rít, hương hoa thơm lừng vẫy gọi…Vy nhắm mắt cũng có thể ngửi thấy mùi cỏ và đất hòa quyện với nhau, lòng bình yên và thanh thản vô cùng. Tán lá xào xạc trên đầu tỏa xuống mặt đất những tia sáng hư hư ảo ảo, Phong nằm giữa những tia sáng đó, anh nhắm mắt ngủ nhìn y như những đứa trẻ, sao Vy lại yêu anh thế không biết nữa. Những lúc bên anh thế này, tương lai có ra sao Vy chẳng còn quan tâm và cũng không lo sợ gì nữa, Hiện tại đây có anh, yêu anh và anh cũng yêu Vy, thế là quá đủ rồi.\n………………\nThời gian ở bên nhau lúc nào cũng trôi qua quá nhanh. Thấp thoáng bóng chiều đã đổ. Rồi đêm cũng đến nhanh…\nPhong đưa Vy về nhà, hôn tạm biệt cô, rồi lại phóng xe đi. Vy đứng nhìn xe anh cho đến khi mất dạng, nhớ lại những gì đã trải qua, lại mỉm cười hài lòng…\nTối đó, Vy nghĩ Phong đã về nhà lâu rồi, nhưng sao anh chưa nhắn tin cho Vy. Bình thường anh về anh sẽ nhắn tin, sau đó sẽ gọi điện ru Vy ngủ. Vy ngần ngừ, chắc anh bận việc gì đó. Nhưng rồi Vy lại nhấp nhỏm không yên. Vy liền bấm điện thoại gọi cho anh thì không thấy nhấc máy, gọi vào máy nhà thì lại toàn là một tràn tít tít vô vọng. Vy lo lắng nhưng không biết phải làm cách nào. Trời đã khuya, bố mẹ đã ngủ, Vy không dám động đến bố mẹ nhưng cô lo lắng không chịu được. Chỉ còn cách thức trắng để đợi tin anh…\nSáng hôm sau, vừa tờ mờ sáng Vy đã chạy xe qua nhà anh nhưng không có anh ở nhà. Căn nhà vẫn bình thường, đồ đạc vẫn nguyên vẹn, và có vẻ như vẫn ngủ yêu từ hôm qua đến giờ, nhưng khi Vy bước vào phòng anh thì bỗng thấy hoảng hốt. Tủ quần áo mở tung như bị lục lọi, đồ đạc bị bới xóc lên một cách thảm thương. Một chiếc vali đã biến mất, chiếc áo khoác anh vất vội trên gi.ường trong đó có để điện thoại của anh với hàng loạt cuộc gọi nhỡ của Vy. Hẳn là anh đã đi đâu rất gấp rút. Nhưng anh đi đâu sao không báo lại cho Vy một tiếng? Vy lo lắng nhìn khắp căn phòng, có việc gì khiến anh lại vội vã bỏ đi như vậy?\nVy lục trong danh bạ của Phong, cố tìm một cái tên quen. Vy thấy số của Khánh nên đánh liều gọi thử:\n\n_Alô!?\n_Anh Khánh, em là Vy bạn anh Phong. Hôm nay anh Phong có đi làm không anh?\n_Không. Chẳng thấy nó đâu. Cũng không nghe xin phép gì hết.\n_À, vậy cảm ơn anh.\n_Em là bạn của Thảo phải không?\n_Ưm…\n_Thảo hay nói về em lắm. Hôm nào tụi mình gặp nhau đi uống nước nhé!\n_Cảm ơn anh, giờ em đang bận.\nQuả thật không thể tin tưởng những người như vậy. Nhưng giờ Vy đang lo cho anh. Điện thoại anh để đây thì xem như hoàn toàn mất liên lạc. Vy hoảng loạn và bối rối nhưng lại không biết tìm ai. Anh làm gì có người thân gần đây, cũng không hề có bạn. Vy thở dài rồi tìm một tờ giấy để ghi tin nhắn cho anh phòng trường hợp anh về mà cô không biết.\n\n“Anh à,\nEm qua nhà anh thấy anh đi đâu mất rồi, em lo lắm. Khi nào về anh liên lạc với em liền nhé.”\nVy dùng điện thoại của anh chặn lên giấy đặt trên chiếc bàn gỗ. Sau đó, Vy trở về nhà. Những ngày sau Vy bận việc gia đình nên cũng không ghé qua nhà anh, vậy mà Vy chờ mãi vẫn không thấy Phong liên lạc. Vy càng lúc càng lo hơn. Có thể anh đã gặp tai nạn bị mất trí nhớ, hay anh đã đi đâu xa bỏ Vy rồi…Những ý nghĩ tiêu cực cứ loanh quanh luẩn quẩn lấy Vy, càng lúc càng khó dứt.\nĐến ngày thứ tư sau khi anh đi mất. Vy trở lại căn hộ của anh. Căn hộ vẫn nằm im đấy. Vy tra chìa khóa vào ổ, cánh cửa bật ra. Dường như đâu đó có một chút khác biệt. Căn nhà bám bụi nhiều, chẳng có dấu vết anh đã về, cành tre kiểng ngoài ban công không ai chăm sóc giờ héo úa vàng vọt. Vy mở cửa phòng anh, mở tủ quần áo của anh, tất cả đã được thu dọn hết. Dường như anh có trở về, rồi rất vội vã, anh lại đi mất. Vy tìm mảnh tin nhắn của mình, anh đã để trên bàn sofa, Vy đọc được dòng chữ của anh bên dưới.\n\n“Vy,\nAnh xin lỗi anh đã ra đi mà không báo cho em biết. Có thể sự việc này quá bất ngờ với em, anh sẽ không trở lại đây nữa. Anh không thể mang đến hạnh phúc cho em nữa nên không thể ích kỷ giữ em ở lại bên cạnh anh được. Anh không dám giải thích điều gì, lại càng không dám mong em thông cảm và tha thứ. Anh chỉ biết cầu chúc em sẽ hạnh phúc trên con đường sắp tới.\nPhong.”\nVy thật sự không hiểu. Có việc gì đã xảy ra? Tại sao anh lại không dám giải thích với Vy? Thật sự anh có nghĩ đến Vy không, có xem Vy là một người bạn gái không? Hay những ngày vừa qua với anh chỉ là vui chơi qua đường? Vy bất ngờ đến nỗi không khóc được, cũng không nói được lời nào. Nỗi tức tối, thất vọng cứ chực trào dâng khiến Vy nghẹt thở,\nVy nằm gục xuống ghế sofa, nơi đây, Vy lại nhìn ra hình ảnh của mình và anh cùng trêu chọc nhau khi xem phim. Vy nhớ gần đây nhất cả hai xem phim “X-men Người Sói”. Đoạn cuối của phim, vợ người sói chết, còn người sói cũng mất trí nhớ. Vy đã nói với anh.\n\n_Thật hạnh phúc.\n_Hạnh phúc gì em?\n_Nếu không sống được cùng nhau thì nhớ nhau làm gì? Chỉ càng thêm đau đớn thôi.\nVy mất sức đến nỗi chẳng thể nào đứng dậy rời xa chỗ này nổi. Vy nằm đấy, nhắm nghiền mắt lại. Mặc dù nơi đây đã im ắng lắm rồi, vậy mà Vy vẫn lấy gối bịt chặt hai tai lại. Chẳng biết đã qua bao nhiêu thời gian, không biết trời đang sáng hay trời đã tối. Không biết mọi thứ xung quanh đang như thế nào…vạn vật còn xoay chuyển không, hay tất cả đã ngưng đọng lại từ lúc Vy gục xuống ghế…\nĐiện thoại Vy reo lên, là bố gọi, Vy chẳng buồn bắt. Biết nói gì với bố đây? Tự dưng Vy chẳng muốn gặp ai, chẳng muốn nói chuyện, chẳng muốn làm gì, và cũng chẳng muốn sống nữa…Vy tắt nguồn điện thoại và nhét nó vào tận sâu trong ghế, đồng thời còn chặn lên đấy một cái gối.\nNgoài trời đang mưa rả rích. Vy nhìn quanh quất trong nhà, đâu đâu cũng có kỷ niệm. Nơi ban công ấy, anh hay ngồi ôm Vy vào lòng ngắm những chiều mưa, mỗi lần có sấm sét, anh hay áp tay anh vào hai tai Vy cho Vy đỡ sợ. Nơi nhà bếp, anh hay lăng xăng quanh Vy: “Để anh nấu cho, anh nấu ngon hơn em gấp mười lần.”, nhưng lúc nào dọn cơm ra bàn anh cũng là người xuýt xoa: “Vợ anh nấu ngon phải biết, ăn mãi mà không biết no.” Đây chiếc ghế sofa, anh hay ôm Vy vào lòng ngồi xem tivi, anh bảo: “Nếu không cần phải đi làm hay ăn uống, anh thà suốt đời ôm em thế này thôi.”\nNhưng giờ sao chỉ còn mình Vy cô độc, vòng tay của anh Vy đã mất từ lúc nào sao cô không hay biết? Vắng anh, ngôi nhà quạnh quẽ hơn nhiều, nhiều lắm. Nhiều hơn lúc chỉ một mình Vy ngồi đợi anh về…\nMột giọt nước mắt lặng lẽ rơi, thêm một giọt nữa, rồi Vy bật khóc thành tiếng, tiếng có tiếng không, nỗi đau cứ nhức nhối nằm yên trong ngực, không trào lên nổi, cũng không nuốt xuống nỗi…\nVy cứ khóc, khóc ướt cả gối, hình ảnh cứ anh cứ chập chờn hiện lên trong tâm trí, giọng nói của anh cứ văng vẳng bên tai. Vy nhắm nghiền mắt, dùng tay bịt chặt hai tai nhưng vẫn không ngăn được những ký ức đó. Bởi thế, nước mắt vẫn chảy tràn, rả rích như cơn mưa bên ngoài ban công, không biết đến khi nào mới tạnh…\n\n", "\n\ngracefulkitten nói:\n\n\n\nNgày tháng quay về – Chap 2\n\n\n“Có khi nào trên đường đời tấp nập…\nTa vô tình đã đi lướt bên nhau…\nBước lơ đãng chẳng ngờ đang đánh mất\nMột tâm hồn ta đã đợi từ lâu…”\n\n\n\n\n\n \n\nClick để xem tiếp...\n\n \n\nhaizzz \n\".....Có khi nào lang thang trên phố\nBước chân em trùng lại dấu chân xưa\nEm có nghe dưới gót xa xăm vỡ\nTím lắm chiều nay,tím sững sờ!!......\" ​truyện hay quá!", "Ngày tháng quay về – Chap 6\n\n\n\n\n\n\n\n“Sau cơn mưa trời vẫn không sáng…\nBình minh lên vẫn thấy ngày âm u…”\nMột tiếng sấm đánh thức Vy dậy, bên ngoài trời sáng không sáng mà tối cũng không tối. Mưa lớn hơn trước lúc Vy ngủ quên. Không biết giờ đã là lúc nào rồi. Trong nhà Phong không có một cái đồng hồ nào cả, anh chỉ xài đồng hồ đeo tay mà thôi.\n\n\nMột ánh chớp nhóa, và kéo theo đó là tiếng rì rầm của sấm. Vy chưa bao giờ sợ sấm, cô chỉ mè nheo để được ngồi vào lòng anh. Nhưng giờ ngồi một mình ở đây, giữa căn phòng vắng tiếng cười nói, Vy thấy sợ hãi mỗi lần ánh chớp nhóa lên, không còn ai áp bàn tay vào mặt cô nữa. Vy nhận ra mình lại cô độc, Vy đã quên cảm giác cô độc từ khi có anh, giờ Vy lại phải đối mặt lần nữa.\nGầy dựng một mối quan hệ với một người đã khó, để tiến đến tình yêu còn khó hơn. Thế mà tại sao tất cả đều biến mất một cách dễ dàng như vậy? Vy không cam tâm, thật không cam tâm. Không lẽ những ngày qua đối với anh chẳng là gì cả sao? Vy lại khóc, nước mắt cứ lặng lẽ rơi. Ngoài trời vẫn mưa, càng lúc càng nặng hạt, càng lúc càng lạnh lẽo…\nNhững tiếng sấm rì rầm làm Vy giật mình, Vy cảm thấy ngột ngạt trong căn nhà này. Vy vẫn nắm chặt tờ giấy tin nhắn của anh rồi tiến đến cửa, cố gắng để không nhìn mọi thứ xung quanh. Vy cũng sẽ như anh, sẽ không trở lại đây nữa.\nBăng thẳng qua cơn mưa đầu hạ để trở về nhà, Vy không biết mình ở nhà anh bao lâu rồi, cô tưởng chừng như nửa thế kỷ đã trôi qua. Mưa vẫn lớn lắm, cơn mưa giông kéo dài sáng tối, nước mưa cứ thế mà bắn vào mặt mũi, không biết có hòa với nước mắt hay không mà Vy nghe chát đắng. Vy chưa bao giờ khóc dưới mưa. Bởi thế, Vy thật sự lạ lẫm, nước mưa sao còn ấm hơn tâm hồn của Vy bây giờ.\n………..\nBố mẹ vừa thấy Vy ngoài cổng đã chạy ra đỡ Vy vào. Vy gần như gục ngã trong vòng tay bố mẹ. Đã hai mươi mốt tuổi, vậy mà mỗi lần gặp chuyện, Vy vẫn dựa vào bố mẹ, không tự mình đứng lên được.\nSau đó, Vy cũng không biết có chuyện gì xảy ra, Vy chỉ nhớ mình được chiếc chăn bông ấm áp bao bọc, tiếng rì rầm của bố mẹ và bàn tay của thằng em lâu lâu đặt lên trán. Gia đình là thế đấy, rất kỳ lạ, dù bạn có đi đâu, làm gì thì vẫn có thể trở về và nhận được sự chăm sóc của họ. Có vẻ Vy đã ngủ, nhưng cũng chỉ chập chờn, những giấc mơ ngắt quãng, những giấc mơ có anh làm Vy giật mình đau buốt tim, rồi lại có những giấc mơ nhẹ nhàng đến nỗi Vy chẳng nhớ mình đã mơ những gì.\n……………………\nHôm sau, trời bỗng dưng sáng đẹp, vừa mở mắt ra Vy đã bị cơn nhức đầu hành hạ. Vy mò xuống bếp, mẹ Vy đang nấu một thứ gì đó thơm phức. Thấy cô con gái đến, bà chạy lại đỡ cô ngồi xuống ghế, ân cần hỏi han:\n_Con đói không? Mẹ nấu cháo cho con ăn này. Dầm mưa như thế may mà không bị sốt.\n_Con nhức đầu. – Vy nhăn trán, nhõng nhẽo nói.\n_Ừ, con ăn cháo đi. Mẹ lấy thuốc cho.\nBà múc cho Vy một tô cháo đầy, ừ hình như Vy không ăn gì cả ngày hôm qua, giờ bụng Vy đói cồn cào. Vy múc một muỗng thổi nhẹ rồi húp một hơi…Hình ảnh Phong thoáng hiện lên tâm trí Vy…Bỗng dưng mọi thứ dâng lên khiến Vy nghẹn ngào, Vy cố nuốt xống rồi lại bậc khóc. Mẹ Vy hoảng hốt, xót xa ôm con gái vào lòng vỗ về.\n_Con sao vậy? Cả ngày hôm trước con đi đâu? Bố mẹ lo lắm biết không? Rồi tại sao về trong tình trạng không ra người không ra ma như vậy? Con gặp chuyện gì?\n_Anh Phong…- Vy nức nở. Con thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì! Con không biết con đã làm sai điều gì! Anh Phong biến mất rồi. Anh bỏ con rồi. Tại sao vậy mẹ? Mẹ nói con nghe đi.\nVy òa khóc trong sự vỗ về của mẹ. Mẹ có nói thêm điều gì đó nhưng cô không rõ. Vy chỉ nghe tiếng lòng mình đau và tiếng khóc mình thổn thức. Vy còn biết bao nhiêu điều chưa kể với anh, biết bao nhiêu thứ muốn chia sẻ cùng anh. Vy thắc mắc rất nhiều, Vy cần một lời giải đáp cho hành động của anh. Trong đầu Vy bây giờ, toàn những câu hỏi tại sao, tại sao? Nhưng ai biết tại sao? Ai có thể trả lời được đây?\n……………….\nMột ngày nữa lại trôi qua, sau những cơn đau và khóc lóc, Vy đã bình tĩnh hơn. Sáng hôm nay Vy vẫn nhớ anh da diết. Nhưng nỗi nhớ đó không làm Vy khóc nữa. Nỗi nhớ về những kỷ niệm đẹp, về tình yêu dịu dàng bay bổng của đôi lứa nếu suy nghĩ lệch đi một chút sẽ trở thành một nỗi đau day dứt không nguôi.\nVy lần lượt đọc lại những tin nhắn trong điện thoại rồi tự tay xóa từng tin, cô chọn cách đối mặt với thực tại để chấp nhận. Khi đọc lại từng tin nhắn, cảm xúc trong Vy thật rối loạn, vừa vui, vừa buồn, vừa đớn đau, vừa hạnh phúc. Những chuỗi ngày vừa qua anh đã mang đến cho Vy rất nhiều niềm vui, dù nhỏ nhoi, hay to lớn, đều làm Vy cảm thấy ấm áp. Những lời hứa hẹn, những câu nói ngọt ngào, bỗng chốc trở thành những lời giả dối. Vy vừa muốn tin, lại vừa nghi ngờ anh. Thật ra anh thế này, hay anh thế khác, thật ra anh chính là người đàn ông Vy hằng tin tưởng, hay anh cũng chỉ như những người đàn ông khác? Sự thật là thế nào? Vy không biết. Vy càng không nghĩ tới thì nó lại càng hiện ra. Nhưng Vy nghĩ mãi nghĩ mãi chỉ toàn thấy những nút thắt, không tháo gỡ nổi. Vy rối trí với một mớ ngổn ngang suy nghĩ, cho đến khi bố đến bên. Vy đang ngồi trên chiếc bàn gỗ đặt ngoài hiên, phía trên là giàn dây leo xanh mướt, nơi đây như tách biệt với thế giới bên ngoài. Bố đến ngồi đối diện với Vy. Ông lật hai tách trà và rót ra thứ trà thơm ngát mùi lài. Lại nữa rồi, hình ảnh của Phong chập chờn trong tâm trí. Nhưng Vy vẫn gượng dậy, Vy không muốn phải gục ngã nữa.\nBố vẫn im lặng, ông không nói gì, và cũng không tỏ vẻ là người bắt đầu câu chuyện, Vy hồi hộp dõi theo từng động tác của bố.\n_Bố!!!\nVy gọi, nhưng ông không đáp. Có lẽ bố giận Vy rồi, Vy đã bỏ nhà đi mà không báo. Vy cúi đầu buồn bã.\n_Ủa? Nói gì nói đi. Sao gọi đã mà không nói.\nBố lúc nào cũng vậy. Già rồi mà cứ như con nít, hờn dỗi đủ điều. Nhưng cũng nhờ thế mà Vy cảm thấy nhẹ nhõm. Bố luôn nhìn sự việc bằng một con mắt khác người. Không trên trời, không dưới đất. Bố là vậy đấy, Vy rất tin tưởng và yêu bố.\n_Tờ giấy? – Vy sực nhớ.\n_Tờ giấy con cầm về hả? Nó thành một mớ bột bùi nhùi sau khi ngấm nước rồi.\nTự dưng Vy cảm thấy thất vọng thật sự, cứ như Vy vừa mất thêm một cái gì nữa vậy. Dù thế Vy vẫn cố nhớ và kể cho bố nghe về mẫu tin nhắn ấy. Thật chậm rãi và cố gắng không để mình phải khóc khi nhớ lại. Vy kể xong lo lắng theo dõi nét mặt của bố. Giữa sự thật trước mắt và niềm tin trước đây, bố đang nghĩ gì?\n_Con đang nghĩ gì?\nBố hỏi ngược lại Vy.\n_Con…không biết, con đang rất rối.\n_Không lẽ mấy ngày trôi qua, con vẫn không nghĩ ra được gì sao?\nVy im lặng, cô đã suy nghĩ rất nhiều, về tất cả những lý do và tình huống xảy ra khiến anh phải rời xa cô, cái nào cũng có lý. Nhưng Vy không biết cái nào là sự thật, vì sự thật chỉ một mình anh biết mà thôi.\n_Con nghĩ con đã bị gạt?\nVy lắc đầu.\n_Con nghĩ Phong không yêu con?\nVy lắc đầu.\n_Con tin Phong sao?\n_Bố cũng tin anh ấy mà.\n_Ừ, nhưng niềm tin vào một người chỉ giúp ta thanh thản chứ chẳng chứng minh được người ấy như thế nào.\nVy lại im lặng, tim đau buốt. Vy tin anh, tin từ lúc cả hai vừa chat với nhau trong những lần đầu tiên. Niềm tin chỉ có thể cảm nhận bằng suy nghĩ và xác định bằng giác quan. Vy quen anh đã lâu rồi, và Vy tin anh. Thế mà tại sao anh lại bác bỏ niềm tin của Vy bằng cách bỏ đi? …Vy nhận ra mắt cô đã ngấn nước, nỗi đau ở ngực làm Vy thở cũng trở nên khó nhọc.\n_Bố biết con đau đớn, nhưng con phải nhìn thẳng vào sự thật. Phong không yêu con đủ nhiều để có thể can đảm chọn con. Bố không biết đã có chuyện gì, và con cũng đừng cố đoán nữa, con cũng sẽ không biết được đâu.\nRồi bố nhìn vào xa xăm, một khoảng xa xăm như ở tận quá khứ, một trong những thứ ta chỉ có thể cảm nhận chứ không có được. Ánh mắt bố lạ lắm, bố thẫn thờ như thể vừa đánh mất một thứ gì đó quan trọng, như thể nó đã khiến bố đau đớn như Vy bây giờ,\n_Trong tình yêu rất cần sự quyết định con à. Phong không dám đối mặt với con ắt hẳn có chuyện gì đó khiến Phong không vượt qua được. Tình yêu chỉ là chuyện của hai người. Nếu bị ảnh hưởng bởi mọi thứ xung quanh thì cứ xem là ta đã không yêu đủ nhiều.\nBố nhâm nhi tách trà ra vẻ sảng khoái.\n_Mà…có thật là thế không nhỉ? – Bố đặt câu hỏi mơ hồ.\n_Bố hỏi vậy là sao? Con không hiểu.\n_Thôi không có gì.\n_Bố! Đã có chuyện gì xảy ra phải không?\n_Một thời điểm thích hợp bố sẽ kể con nghe. Bây giờ bố sợ mẹ sẽ nghe thấy,\nBố: “Suỵt!” với một vẻ mặt lấm lét khiến Vy bật cười. Đấy, chắc chắn là chuyện của phụ nữ chứ còn gì nữa.\n\n\n\n\nNgày tháng quay về – Chap 7\n\n\n\n\n\n\nGần hai tuần trôi qua, Vy vẫn chưa quen với ý nghĩ mình đã mất anh. Những nỗi nhớ chập chờn cứ làm Vy đau thắt, Vy chẳng ăn uống gì được, cứ ăn vào là nhợn ra, còn không ăn Vy lại đau bao tử. Tuy vậy, Vy vẫn cố ăn, một phần vì sợ bố mẹ lo, một phần vì không muốn cứ mãi đau đớn buồn khổ như vậy.\n\n\nĐôi lúc điện thoại bàn reo Vy lại giật bắn người, có phải anh không, chắc là anh gọi, anh tìm mình. Nhưng Vy chưa kịp bắt thì thằng em đã giành lấy không cho Vy nghe.\n_ Anh Phong mà gọi em sẽ mắng anh ấy một trận, không cho anh Phong gặp chị nữa.\nNhóc em tuyên bố với cả nhà như thế. Bố cũng hùa theo: “Hay lắm, cho bố mắng ké với.”. Vy biết cả nhà muốn chọc cho Vy cười, nhưng sao Vy không cười nổi. Vy chỉ nhếch miệng lên một chút rồi thở dài. Lần đầu thất tình, một trải nghiệm đau đớn nhất mà Vy từng biết. Trải nghiệm này làm Vy sợ đến nỗi không muốn yêu thêm một lần nào nữa. Vy sợ hãi những thứ ngọt ngào ban đầu rồi sẽ trở thành cay đắng về sau. Sợ những kỷ niệm đẹp rồi sẽ biến thành những ký ức đau đớn. Sợ những vết thương hằn sâu không chữa lành được…\nGiờ đây, Vy không nhớ nỗi số điện thoai của anh, không nhớ số xe của anh, thậm chí không nhớ cả khuôn mặt anh, nhưng Vy ước gì cô không nhớ anh là ai, không nhớ những kỷ niệm có liên quan đến anh, không nhớ ngôi nhà thứ hai của anh và cô. Có quá nhiều thứ để Vy nhớ, và những thứ ấy lại làm Vy đau…\nĐiện thoai của Vy đã để quên ở nhà anh, nhưng Vy đã hứa sẽ không quay trở lại đó nữa. Thế cũng tốt, cắt đứt liên lạc với mọi người để có thể tĩnh lặng một chút. Mà có lẽ dù sao anh cũng chẳng liên lạc với Vy, anh để điện thoại tại ngôi nhà cũ như để vứt bỏ quá khứ một lần nữa để ra đi…Vy hiểu mà, với bản tính của anh, thứ gì mà anh không vứt bỏ được…Vy chẳng là gì cả…chỉ là một điều nhỏ nhoi trong cuộc sống anh.\n…………….\nVy giật mình bởi tiếng điện thoai, chắc lại là của người quen hoặc bạn bè nhóc em. Vy tự trấn an mình: “Anh không gọi cho mày đâu. Đừng mơ tưởng nữa.”\n_Chị Hai. Chị Thảo gọi.\nVy bắt điện thoại, một cảm giác hụt hẫng khó tả, nhưng Vy đã quen hẳn rồi sau bao ngày nay.\n_Thảo hả?\n_Trời ơi, mày làm gì mà tao gọi điện thoại cho mày không được?\n_Xin lỗi, điện thoại tao mất rồi.\n_Sao mà mất?\n_Chuyện dài lắm.\n_Thôi bỏ đi, tao đang có chuyện buồn, mày cũng thế phải không? Nghe giọng cứ như bị mất tiền vậy. Dẹp hết đi, đi chơi với tao.\n_Tao không muốn đi. – Vy thở dài.\n_Thôi mà, đi với tao, lâu rồi tụi mình không đi với nhau. Mười phút nữa tao qua đón mày.\nMuốn trốn cũng không được rồi, Thảo rất lì lợm, thế nào cũng qua kéo Vy đi cho bằng được. Vy thờ dài thườn thượt.\n………………\n_Con đi đâu vậy? – Bố hỏi.\n_Con đi với Thảo, bố à!\n_Ừ đi sớm về sớm nhé con.\n_Dạ.\nTiếng kèn xe của Thảo vang lên làm Vy đứng sững. Rồi Vy chạy ra cổng mở cửa. Thảo đã đổi xe giống anh, dường như mọi thứ đều cố ý tình cờ xuất hiện làm Vy phải buồn.\n_Đi đâu đây cô nương? – Vy hỏi.\n_Đi ăn trước đã. Quét sạch hàng quán. – Thảo toe toét.\nThảo chở Vy ra tận trung tâm Sài Gòn. Đã bao lâu rồi Vy chưa ra khỏi nhà? Vy có cảm tưởng như đã rất lâu dù chỉ mới trải qua hơn một tuần. Mỗi lúc xa anh thời gian trôi qua chậm chạp và nặng nề thế đấy. Khi nhìn lại thì giống như mới hôm qua. Dạo quanh thành phố thấy mọi thứ vẫn thế, vẫn con người đấy, vẫn hàng quán nhà cửa đấy…chỉ có tâm trạng con người thay đổi mới khiến những thứ trong tầm mắt trở thành những hình ảnh bỏng rát làm cay mắt. Những con đường ngang dọc, những ngõ ngách quanh co, những nơi Vy và anh đã đặt chân đến, sao thân thương thế không biết? Những người đang đi trên đường, những đôi tình nhân, những gia đình trẻ…đâu là anh? Không còn anh nữa rồi Vy à…\nCả hai ghé vào một khu trung tâm thương mại lớn và lên thẳng tầng ăn uống, cùng đi chọn thức ăn một cách vui vẻ rồi ngồi tại một nơi tách xa mọi người. Vy ăn một miếng pizza và tự dưng thấy vui hơn.\n_Coi kìa. Ăn vô là cười híp mắt.\nThảo trêu. Vy mặc kệ, đang ăn ngon nên không chấp cô bạn. Trên các tạp chí khuyến khích khi thất tình nên ăn những món mình thích cơ mà. Dù dạo này Vy chẳng ăn chẳng thấy ngon miệng, nhưng pizza lại kích thích vị giác của Vy, còn cả sushi nữa chứ, Vy thấy ngon ghê gớm. Tự dưng Vy cảm thấy biết ơn cô bạn của mình, nếu không có Thảo, chắc cũng phải lâu nữa Vy mới có được vị giác trở lại.\n_Hôm nay ăn dữ vậy Vy? – Thảo ngạc nhiên hỏi.\n_Ờ, ăn bù cho mấy ngày qua chả ăn được gì.\n_Bộ mày diet hả? Không thành công rồi. Haha.\n_Xí! Không ăn nữa.\nĐúng là khi buồn nên ăn những thứ mình thích. Nhưng nếu cứ ăn vô tội vạ để thấy vui và ngon miệng thì không khéo béo phì. Thế thì buồn hơn gấp bội.\n_Mày có chuyện buồn hả? – Vy hỏi, Thảo vờ uống nước. – Con trai phải không? Anh Khánh phải không?\nThảo sặc sụa làm Vy hốt hoảng , nhưng Thảo ngoắc tay nói không sao. Vy lo lắng nhìn cô bạn không có vẻ gì là biến sắc, phải nói là bình tĩnh quá mức thì đúng hơn.\n_Hắn là một tên khốn nạn.\nVy ngẩn ngơ nhìn Thảo. Chưa bao giờ Thảo chửi một người con trai như vậy.\n_Khánh nói: “Chúng ta không thể tiếp tục được nữa. Anh thấy hai đứa mình không hợp nhau.” Nhưng tao biết lý do thật sự tại sao hắn bỏ tao.\n_Tại sao?\n_Chán rồi. Không còn gì để khám phá.\n_Mày nói vậy là sao?\n_Mày còn giả nai nữa. Khánh và Phong ở cùng khu chung cư đó. Tao thấy mày thường xuyên qua nhà Phong chơi. Không lẽ hai tụi bây không có chuyện gì sao?\n_Không có. Mày đừng nói bậy. Phong rất tôn trọng tao.\nThảo lừ mắt.\n_Hai người đó là bạn bè mà. Dễ gì không giống nhau.\n_Chỉ là đồng nghiệp thôi. Phong nói vậy.\n_Mày không tin thì thôi. Tao cảnh cáo mày. Khánh đã rất bỉ ổi với tao. Hắn là một tên biến thái. Trong máy tính của hắn đầy rẫy hình hắn ân ái với nhiều người. Hắn từng bị đánh ghen, từng bị con gái tát vào mặt, từng bị phụ huynh tới chửi. Thế mà hắn vẫn không chừa, quen cùng lúc hai ba cô. Khi quen tao hắn còn quen một em lớp mười một và một em hai mươi tuổi. Mày coi đó, có phải là một tên lừa đảo không?\n_Trời ơi, Thảo, mày có bị chụp hình không vậy?\n_Chắc là có, mà tao chưa tìm ra. Mà thôi có gì để mất nữa, hắn cũng chẳng rảnh rỗi để phát tán đâu.\n_Sao mày biết được? – Vy lo lắng.\n_Đơn giản là vì có rất nhiều file hình, trong đó có hàng tá người nổi tiếng mày à. Nếu hắn tung lên thì hắn cũng nổi tiếng từ lâu, đâu ở đó thảnh thơi mà đi lừa tình nhiều em.\nThảo bốc một khoanh sushi cho vào miệng. Rồi uống vội một hốp nước để dằn cơn tức xuống.\n_Vậy mà tao lại đặt tình cảm vào hắn nhiều lắm mày à. Sao tao ngu vậy không biết?\n_Không phải mày ngu mà là tại hắn có nhiều kinh nghiệm để mày tin tưởng.\n_Ờ, nghĩ thế cho vui. Còn mày, phải cẩn thận đó.\nVy cười buồn.\n_Cẩn thận gì nữa. Phong biến mất rồi.\n_Biến mất????\n_Ừ, biến mất rồi, không một dấu vết, không một lý do, chả bik chết ở đâu rồi.\n_Ngộ nhở. Hắn chưa lấy được gì của mày. Mà dễ bỏ vậy sao?\nThảo khinh khỉnh.\n_Mày đừng đánh đồng Phong như Khánh. – Vy tức giận.\n_Rồi rồi, tao xin lỗi. Thôi ăn lẹ đi, còn đi chơi nữa. Vứt vào dĩ vãng hết đi cho rồi.\nThảo có vẻ như bất cần đời, một mối tình thật lòng đầu tiên khiến con người thay đổi thế sao? Vy không hiểu nổi động cơ của cả Khánh và Phong. Nếu không thật lòng yêu thương để có thể dễ dàng buông tay như vậy, thì những lời nói, hành động ban đầu là gì đây? Vy vẫn không thể ép mình có ý nghĩ Phong đã lừa gạt cô. Vy tin anh không phải như vậy, Vy tin anh khác với Khánh. Nhưng Vy tin thì sao chứ, niềm tin chỉ để ta thanh thản chứ đâu thể chứng minh được điều gì…\n_Mày biết chuyện gì chưa?\nThảo hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ của Vy khi Vy đang nhìn chăm chú vào những bộ quần áo trẻ em.\n_Hả? Chuyện gì?\n_Trong suốt tuần vừa qua mày cắt liên lạc với mọi người luôn hả? Cả internet cũng không thèm lên sao?\n_Ừ – Vy cười cười.\n_Vậy thôi. Tự về nhà tìm hiểu đi. Cho mày cái bất ngờ đó. Trong cái rủi có cái may.\n_May cái gì?\n_Ê, nhìn anh kia đẹp trai không kìa.!!\n_Đánh trống lảng hở?\n_Ho ho, phải có mối tình mới thôi. Con trai còn nhiều, sao lại buồn vì một người chứ.\n_Coi chừng nha, nhìn vậy thôi chứ ai biết phải con trai không. –Thảo trêu.\nThảo nhìn Vy cười sảng khoái. Có vẻ như hai người vừa thất tình đã tìm lại được niềm vui. Một buổi đi chơi tràn ngập tiếng cười và những lời chọc ghẹo giữa hai người bạn. Thì ra ngoài tình yêu, ta vẫn còn tình thân, và cả tình bạn nữa…\n\nNgày tháng quay về – Chap 8\n\n\nGiờ Vy đã hiểu sự may mắn Thảo nói là gì.\nKhi về đến nhà, Vy sực nhớ hôm nay bố mẹ dẫn nhóc em đi xem phim. Làm sao đây? Vy không đem chìa khóa cũng chẳng có điện thoại để liên lạc, Thảo vừa mới về tức khắc. Đang rối lên không biết làm thế nào thì Vy nghe tiếng gọi.\n_Vy.!\nVy thoáng rợn người, một giọng nói của con trai nhưng không phải của anh. Vy quay người lại thì thấy ngỡ ngàng trước hình bóng hơi khác lạ nhưng vẫn thật quen thuộc. Là Huy, Huy đã về từ lúc nào.\nHuy tiến lại gần Vy, vui mừng nắm lấy hai bàn tay Vy. Nhưng rồi thấy sự ngạc nhiên và xa cách của Vy. Huy buông một và mỉm cười.\n_Anh về được ba ngày rồi. Mà sao về lần đầu tiên khó khăn thế không biết, ai cũng biến mất tiêu, cả em nữa, anh liên lạc với em cũng không được, em không xài số cũ nữa hả?\n_Điện thoại em mất rồi, em chưa mua cái mới.\n_À! Vậy để anh tặng em cái mới nhé.\n_Thôi đừng anh, em tự mua được rồi.\nHuy nheo mắt.\n_Khách sáo với anh nữa sao? Mà…nhà em đi đâu rồi? Em vào nhà được không?\n_Chắc bố mẹ dẫn nhóc em đi chơi rồi, em lại không mang chìa khóa.\n_Ừ, anh thấy gần đây có quán café nè. Mình đi trò chuyện chút nhé. Anh nhớ em lắm.\n………………..\nQuán café gần nhà Vy khá nhỏ, nhưng có sân vườn xinh xắn với những tán cây mát mẻ và những chậu hoa phong lan được chăm chút kỹ càng.\nLúc nào cũng vậy, Vy chọn một ly sữa, còn Huy gọi một ly càfê. Nhìn thoáng qua trông Huy rất lạ, chắc vì ảnh hưởng lối sống của văn hóa phương Tây khá lâu, Huy chững chạc và đậm người hơn trước rất nhiều. Nhưng khi nhìn kỹ lại thì Huy vẫn thế thôi, vẫn cặp kính cận, mái tóc lòa xòa, dáng người ốm và cao lêu nghêu. Vy chợt nhận ra lúc trước Vy không hay nhìn Huy, cái kiểu nhìn từ xa rồi bật cười một mình ấy. Thế mà với Phong, Vy lại hay nhìn anh, lúc anh đi, lúc anh ngồi, lúc anh chăm chú làm việc, những hình ảnh của anh cứ theo Vy mãi đến tận về sau. Tại sao lại như thế chứ? Rõ ràng thời gian Vy yêu Huy nhiều hơn Phong cơ mà?\nĐôi khi chúng ta vẫn thường cân đo đong đếm lượng yêu, với người này, rồi với người kia mà chúng ta không nhận ra rằng, không phải do mình yêu người nào nhiều hơn mà do người nào yêu mình nhiều hơn, thỏa mãn mong muốn của mình nhiều hơn, thì mình sẽ cảm thấy mình yêu người đó hơn. Và đôi khi chúng ta lầm lẫn giữa tình yêu này và tình yêu kia, có những tình yêu nồng nhiệt, cũng có những tình yêu thầm lặng. Chúng ta ích kỷ chỉ thấy những lợi ích trước mắt mà quên đi những sâu sắc về sau.\n_Em sao vậy Vy?\n_Em không sao. Chỉ hơi bất ngờ thôi. Anh ở đây lâu không?\n_Ở bển cũng ổn định rồi, nhưng anh còn một số việc phải làm nên chắc chỉ ở khoảng một tuần nữa thôi. Sắp tới anh còn về quê thăm bà con.\n_Uhm…\n_Anh thấy em lạ lắm nghe, có bệnh không? – Huy đưa tay sờ trán Vy nhưng Vy rụt người lại. – Hay em giận anh hả? Anh xin lỗi vì đã không liên lạc với em. Khi ở bên đó anh phải làm quần quật nhiều thứ, tự kiếm trường, chỗ ở và việc làm…anh không quen với khí hậu nên bệnh liên tục, anh…\n_Em có giận gì đâu. Chắc nãy em đi chơi với Thảo về nên hơn mệt chút thôi.\n_À, Thảo hả? Hôm bữa anh mới gặp cô ấy. Vừa thất tình nữa rồi nên trông Thảo buồn rầu lắm.. Còn em nữa, nhớ anh hay sao mà tiều tụy thế này.\nVy cười. Đúng là nhớ, nhưng không phải nhớ Huy. Tự dưng Vy thấy có lỗi với Huy thật. Tại sao một người tốt với Vy thế này Vy lại không trân trọng mà cứ bám víu theo kỷ niệm cũ. Đúng là trong cái rủi có cái may, Vy à!\n………..\nVà trong cái may lại ẩn chứa vô số cái rủi…\nĐưa Vy về trước cổng, Huy giữ Vy lại với lời mời:\n_Hai ngày nữa anh về quê. Em có muồn về với anh không?\n_Về quê anh sao? – Vy lưỡng lự.\n_Ừ, anh về thăm làng xóm và viếng mộ bố mẹ. Đáng lẽ rủ ông anh đi mà chắc ổng về trước rồi. Một mình anh đi buồn lắm, về với anh nha.\n_Để em xin bố mẹ đã. – Vy cười.\nHuy hôn lên má Vy để tạm biệt. Vy thót tim lại vì hành động ấy, nỗi đau xót dâng lên về một quá khứ đã qua. Vy quay vào bấm chuông nhà, một tay lau nước mắt…\n\n\n\n\n\n\n", " \n\n\n\n\n\n\nNgày tháng quay về – Chap 9\n\nÔng Tuấn lái chiếc xe Honda từ thập niên tám mươi của mình đi ngang dọc thành phố sau khi đã tìm mua cho cô con gái chiếc điện thoại xịn. Thật tình không biết có phải ông cưng cô con gái quá hay không nữa. Con gái chỉ đưa cho ông một số tiền nhuận bút nhỏ để mua một chiếc điện thoại để nghe gọi, thế là ông bù vào thêm một khoảng khá nhiều để mua cho con một chiếc điện thoại đời mới, màn hình cảm ứng, âm thanh tuyệt hảo gì đó mà tivi hay quảng cáo. Kiểu này về phải bắt nó đấm lưng và nhổ tóc bạc trừ thôi.\n\n\nNhưng nói gì thì nói, bù lại ông cũng thảnh thơi đi dạo đó đây với chiếc xe của mình. Vì hiện tại ngoài công việc và hội họp bạn bè, ông chẳng có lý do gì đi ra khỏi nhà. Mọi thứ tân tiến bên ngoài chỉ khiến ông nhức đầu thêm. Đôi khi ông thèm trở về ngày xưa, về những thứ hoang sơ cũ kỹ mà lại ấm lòng. Giống như tình cảm con người, càng về sau càng xa cách hơn, càng đúng hơn với câu “đèn nhà ai nấy rạng” chứ đâu còn “sớm tối tắt đèn có nhau” nữa.\nÔng cứ nghĩ, nghĩ mãi rồi bỗng dưng dừng lại trước một ngôi trường cấp ba, nơi đây ông đã từng theo học. Mái ngói đỏ, tường vôi, cánh cổng cao lêu nghêu như thách thức những đứa muốn trốn học, trống trường nằm trơ trọi, thấp thoáng thấy bóng áo dài trắng thướt tha. Khi muốn nhìn thời gian lắng đọng, hãy trở về ngôi trường cũ, tất cả vẫn nguyên sơ như thế mà thôi. Ông Tuấn thấy mình đã quá già cỗi với nơi này. Ông cười cho cái sự già cỗi mà ai cũng phải trải qua. Họ trải qua để hối tiếc quá khứ và dạy dỗ những tương lai lớn lên. Nhưng chỉ hối tiếc thôi có vẻ không đủ, ít ra cũng đừng để cho nó lặp lại trong phạm vi mình nhìn thấy, có thể như thế sẽ thanh thản hơn.\nMột hình bóng quen thuộc lướt qua tầm mắt của ông Tuấn. Người phụ nữ đang đi trên đường ấy quen lắm. Một người ông đã chờ đợi hơn hai mươi năm. Ông rồ chiếc xe cà tàng đi theo bà ta. Duyên số hay chỉ là một sự nhầm lẫn. Ông cất tiếng gọi khẽ:\n_Lan.\nNgười phụ nữ ấy quay lại. Dấu vết tháng năm đã in hằn lên khuôn mặt của bà, nhưng vẫn không lẫn vào đâu được những đường nét quen thuộc. Thoáng ngỡ ngàng rồi bà Lan cũng cất tiếng:\n_Anh Tuấn.\n_Mừng là em vẫn nhớ.\nBà Lan cười. Trong suốt cuộc đời, đối với ông Tuấn, nụ cười của bà Lan là đẹp nhất, nụ cười từng làm ông mất ngủ một thời trai trẻ, nụ cười ấy đã khiến ông Tuấn day dứt không nguôi về những việc đã làm trong quá khứ. Ông không ngờ mình còn cơ hội ngắm nhìn nụ cười ấy một lần nữa.\n………..\nTiếng piano réo rắt như đưa ta trở lại quá khứ một cách rõ ràng. Giọng hát tha thiết của một nữ ca sĩ trẻ mà ông Tuấn không biết tên làm ông cảm thấy như mình vừa đánh mất một điều gì đó ông không rõ, tiền bạc, tuổi trẻ, vật chất, thời gian, chắc cũng ít nhiều lạc đâu mất…\n“Trở về lại nơi mà ta ngỡ..\nNhư đã quên rồi, những phút đầu gặp gỡ…\n…\nVẫn nhớ mãi ngày đầu khi ta mới quen nhau,\nĐứng dưới phố hàng giờ hay lang thang dưới cơn mưa…\n…\nNgày tháng ấy…đẹp biết mấy…nay quay về…”\nQuán cafê vắng người, một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ trung niên ngồi hẳn vào một góc nhỏ, sau một tán lá lòa xòa không lay động. Hai người, ngồi cùng bàn, nhưng không nhìn nhau, mỗi người nhìn về một hướng, cứ như đang dò xét nhau, như đang tìm lại những kỷ niệm cũ. Thế rồi, dường như cảm nhận được bầu không khí bắt đầu nặng nề do cả hai tạo ra, ông Tuấn cất tiếng hỏi:\n_Dạo này em sao rồi? Lâu quá không gặp em.\n_Em đã lập gia đình, có ba cháu, 2 gái, 1 trai. Còn anh?\n_Ừ, anh có một đứa con gái, và một đứa con trai.\nIm lặng. Thời gian đã tạo nên hố sâu thăm thẳm khiến những kỷ niệm đã đứt quãng giờ lại khiến cả hai trở nên xa cách.\n_Giờ em đang ở đâu? – ông Tuấn lại hỏi.\n_Em ở dưới quê cùng chồng, anh à. Cuộc sống cũng thanh bình lắm.\n_Dưới quê?\n_Ùm, trong một lần tình cờ em đi đến miền đất ấy, em đã gặp chồng em và…\n_Ừ, anh hiểu rồi.\nKhi đã hết duyên thì những chuyện tình cờ lại vô ý làm xa cách cả hai. Ông Tuấn không ngờ suốt ngần ấy năm ông quanh quẩn đi tìm bà Lan trên thành phố đông đúc lại là lúc bà đến một nơi thôn quê như vậy. Có phải ông trời muốn trêu ngươi không? Thế thì tại sao bây giờ lại cho hai người gặp lại?\n_Vậy hôm nay em lên đây làm gì?\n_Con trai em sắp lấy vợ, em lên mời gia đình em xuống dự anh à.\n_Con trai em lớn thế rồi sao?\n_Ùm, già đầu rồi mà vẫn không chịu lấy vợ, bố nó phải ép mãi nó mới nghe lời đấy, nó chẳng giống bố chút nào cả. – bà Lan cười hạnh phúc.\n_Là vì nó giống em chăng?\nBà Lan cúi mặt cười. Ông Tuấn xốn xang, đã bao năm rồi, sao lại không cho ông gặp lại bà Lan sớm hơn? Thời gian đã tàn nhẫn, cớ sao duyên số cũng tàn nhẫn, đã đưa họ đến với nhau sao lại bắt cả hai lại xa cách làm gì?\n_Thấy em hạnh phúc là anh yên tâm rồi. Xem như ước nguyện bao năm nay của anh đã thành hiện thực.\n_Anh Tuấn, anh đừng hối hận nữa. Bao năm nay em không trách anh.\n_Anh chỉ tự trách mình thôi em à. Anh đã chẳng làm được gì cả.\n_Thôi anh đừng như vậy. Giờ còn nói chi chuyện quá khứ nữa. Mọi việc đã qua anh cứ để nó qua đi.\nCứ để nó qua đi, vì quá khứ không thể thay đổi được nữa. Ngồi hối tiếc, ngồi đau khổ thì chẳng khác nào ta lại để mất thêm nhiều quá khứ nữa, để rồi hối tiếc thêm, để rồi đau thương thêm.\n………………………………….\nVy ra đón bố ở trước cổng và phụ bố dắt xe vào. Bố Vy lững thững đi vào trong rồi ngồi xuống hiên nơi ông thường nhâm nhi trà.\n_Bố mua điện thoại gì cho con vậy? Sao nhìn nó mắc quá vậy?\n_Ờ, mua để con xài cho thoải mái. Mua mấy cái dỏm mắc công nó bị trục trặc.\n_Bố bù tiền mua cho con hả? Con yêu bố ghê.\nVy ôm chầm lấy cổ bố reo lên vui sướng.\n_Mẹ đâu con? – Bố Vy hỏi.\n_Mẹ đi họp tổ dân phố rồi. Còn nhóc em đi học thêm rồi.\n_Hờ…\n_Sao bố thở dài vậy? Hết tiền hả?\nVy tươi cười nhìn bố. Bố xoa đầu Vy cười gượng gạo:\n_Xem ra hết buồn rồi ha.\n_Có điện thoại xịn hết buồn rồi. Mà bố sao vậy? Nói con nghe đi. Đi đi.\nVy lay lay bố, rồi đấm đấm vào lưng, rồi giựt giựt vài sợi tóc, cứ như một đứa con nít đang mè nheo.\n_Thôi thôi, đau. – Bố làm mặt nghiêm nghị khiến Vy sợ hãi rụt người lại. – Hôm nay bố mới gặp lại một người. Mối tình đầu của bố.\nVy tròn mắt lắng nghe.\n_Trước khi gặp mẹ con, bố đã gặp cô ấy, cả hai đã yêu nhau rất sâu đậm nhưng không được gia đình chấp nhận.\n_Sao lại không chấp nhận?\n_Lúc đó cả hai chưa có việc làm ổn định, gia đình không môn đăng hậu đối, lại không hợp tuổi và những thứ lằng nhằng khác. Thế là gia đình không cho phép.\n_Bố có thể đấu tranh mà. Bố từng nói tình yêu chỉ là chuyện của hai người. Sao lại để gia đình ngăn cản như thế.\n_Ừ, tình yêu chỉ là chuyện của hai người. Nhưng con biết không, chữ hiếu đối với người trẻ lớn hơn chữ tình nhiều lắm. Lúc ấy bố hoang mang, bố chưa làm được gì báo hiếu cho ông bà nên bố không có can đảm để đấu tranh.\nVy im lặng nhìn bố, rồi quay xuống rót cho bố một tách trà.\n_Sau đó khoảng nửa năm, lúc ấy bố đã có việc làm. Bố lại hối hận vì đã đánh mất một người con gái bố yêu. Yêu mà không có can đảm đấu tranh cũng giống như yêu mà không dám ngỏ lời vậy. Đến cuối cùng chỉ có mình hối hận mà thôi.\nBố uống tách trà Vy vừa rót rồi trầm ngâm như hồi tưởng lại quá khứ đã qua.\n_Nhưng con yên tâm, giờ bố đã có hạnh phúc của riêng mình và cô ấy cũng vậy. Chỉ là chút luyến tiếc thôi. Giá như lúc ấy bố có can đảm giành lại tình yêu của mình con nhỉ?\nVy nằm dài trên bàn nghe bố nói. Giá như có đủ can đảm để giành lấy tình yêu. Thế thì tại sao lại không can đảm? Là vì yêu chưa đủ hay vì không tin tưởng vào người mình yêu? Không tin tưởng người ấy sẽ cùng mình có một cuộc sống hạnh phúc, không tin tưởng một tương lai cả hai cùng gầy dựng. Tình yêu, rốt cuộc cũng chỉ có thế hay sao?\nCó tiếng mở cửa, là mẹ về, nhóc em cũng về.\n_Chà, hai bố con tâm sự gì thế?\n_À, con bé sợ ống chề.\n_Xí, con đâu thèm.\nNhóc em nghêu ngao hát.\n_Chị tôi chưa có chồng…còn tôi sắp lấy vợ…\nBố tôi đuổi theo nhóc em.\n_Ai mà thèm lấy con hả? Hả?\nNhóc em bậc cười khanh khách vang cả khu nhà. Bố cười, mẹ cười và Vy cũng cười. Rồi Vy sẽ có một hạnh phúc như thế này thôi. Dù Vy đã đánh mất một tình yêu cũng đâu có nghĩa Vy sẽ không có hạnh phúc…\n………………………………….\nVy chuẩn bị ra khỏi nhà để đến bến xe rồi cùng Huy trở về quê. Bố đang ngồi đọc báo tại nơi uống trà quen thuộc. Nhìn bố, Vy chợt thấy thời gian chẳng còn dài nữa, tóc bố đã bạc nhiều hơn, nếp nhăn cũng vậy, đùn đẩy trên vầng thái dương của bố. Sau tờ báo và mắt kính, bố cất tiếng hỏi:\n_Con sao rồi Vy? Đã thoải mái chưa?\n_Cũng tương đối rồi bố ạ. Dù con vẫn nhớ anh ấy nhiều lắm. Nhưng nhớ anh ấy và cần anh ấy là hai chuyện khác nhau rồi bố ạ.\n_Ừ, tốt, con đi đi.\n_Chào bố.\nVừa mở cửa, Vy lại thấy trong lòng ngổn ngang nhiều câu hỏi. Hít một hơi thật dài, Vy quay lại hỏi bố:\n_Bố ơi, tại sao ông bà nội lại cản bố tiến đến tình yêu, như thế không phải không muốn bố hạnh phúc sao?\nLần này bố Vy đặt tờ báo xuống bàn, gỡ cả cặp kính lão rồi chăm chú nhìn Vy dò hỏi.\n_Con muốn câu trả lời thế nào đây? Thật ra bố mẹ cũng vì lo cho con cái thôi. Đôi khi nỗi lo đó có thể quá mức khiến con cái cảm thấy bị gò bó. Nhưng bố mẹ nào không muốn con mình hạnh phúc. Ông bà nội con cũng vậy, bố chưa bao giờ phủ nhận tình yêu thương của họ dành cho bố.\n_Bố ơi! Nếu con vẫn đuổi theo một tình yêu không thật thì sao?\n_Vậy thì, bố sẽ ở sau con, bảo vệ con, ủng hộ con, được không con gái?\nVy cười.\n_Cảm ơn bố, chào bố con đi.\nCánh cổng khép lại. Cả hai bố con mỗi người miên mang những suy nghĩ khác nhau…về mọi thứ trong cuộc sống…\n………………………………….\nVy đi xe rất dở. Bởi thế, Vy đã uống sẵn thuốc say xe ở nhà. Vừa lên xe Vy đã đút ngay headphone vào tai nghe nhạc. Huy biết thế nên cũng chẳng phiền, chỉ kéo nhẹ Vy để cô có thể tựa đầu vào vai mình.\nVy dần chìm vào trong tiếng piano nhẹ nhàng, mơ hồ trong một bài hát của nhạc sĩ Đức Trí.\n“Trái tim ấy, ta trao về nhau tiếc chi.\nDẫu ta biết, chuyện đời cũng có mấy khi…\nĐến rồi đi, mà ta nào hay biết gì.\nNgày buồn ơi, giờ đây thôi, thôi ta xin chào nhé…”\n\n\n\n\n\n\n\n\nNgày tháng quay về – Chap 10\n\n\nPhong giật mình giữa đêm khuya. Sau khi mơ một giấc mơ khiến anh đau buốt ở ngực. Phong ngủ quên trên bàn lúc nào không hay. Anh quay người nhìn bố, bố uống thuốc xong đã ngủ say trên gi.ường.\nGiờ này chắc cũng khuya lắm rồi, may mà Phong đã bảo Muội Muội về sớm. Phong bước ra sân lắng nghe tiếng kêu của ễnh ương và ngửi chút hương đất còn mơ hồ sót lại. Phong từng được Vy chỉ cách để thư giãn: “Đôi khi anh hãy nhắm mắt lại, để tâm trí của anh nhìn mọi thứ, anh sẽ nghe được nhiều hơn, thấy được nhiều hơn. Chúng ta dùng mắt nhiều quá, nên cứ tin tưởng vào nó mà lại không biết có những thứ nhìn tận mắt cũng không thật anh à.”\n\nPhong nhắm mắt lại, anh ngửi thấy mùi nước hoa của Vy, thấy gương mặt Vy tươi cười, nghe thấy rõ ràng giọng nói của Vy: “Như em nè, em nhắm mắt lại, em nghe thấy anh nói yêu em, nhìn thấy anh đang yêu em nhiều thật nhiều, và em cũng yêu anh…nhiều thật nhiều…”\n\nPhong thở hắt ra và mở trừng trừng đôi mắt nhìn lên bầu trời đen kịt. Anh không rõ anh đã xa Vy bao lâu rồi, nhưng sao đến giờ này anh càng cảm thấy nhớ Vy, càng cảm thấy yêu Vy vô vàng. Cứ một phút thả lỏng thì nỗi nhớ Vy lại tràn về, cứ mỗi lần nhắm mắt thì giấc mơ về Vy lại hiện lên rõ nét.\nPhong bất lực với hiện tại trước mặt, tại sao lại bắt Phong chọn lựa giữa những thứ anh yêu thương nhất? Có phải Phong đã làm gì sai không? Không nghe lời bố lên thành phố là sai, tự lập là sai, hay anh đã sai khi bắt đầu tình yêu với Vy? Không.! Anh biết mình không sai, cho dù có được quay lại như lúc trước, Phong cũng sẽ làm như thế, vẫn lên thành phố, vẫn sống tự lập, vẫn yêu Vy.\nThế thì nguyên do là ở đâu đây? Cũng có thể do thời gian người này khác với thời gian người kia. Mọi thứ đến với nhau quá sớm hoặc quá muộn đều không thể hoàn hảo được. Chỉ có đến đúng lúc, đúng thời điểm và phải biết cân bằng lượng thời gian giữa người này và người kia. Nhưng mấy ai có thể điều khiển được thời gian? Vy đến với Phong quá sớm, Phong đến với Vy quá muộn, thời gian của bố Phong còn quá ít…Phong bối rối với mọi thứ, có phải duyên số đang trêu đùa anh hay không?\nPhong nhớ lại ngày kỷ niệm một tháng yêu Vy. Anh hoàn toàn quên bẵng, chỉ khi được Vy nhắc lại thì anh đùa:\n\n_Người ta chỉ kỷ niệm ngày cưới, chứ ai lại đi kỷ niệm ngày yêu nhau.\n_Ngày cưới chừng nào cưới rồi tính, bây giờ đang yêu phải kỷ niệm chứ, anh kỳ quá à!!!\n_Rồi rồi, anh sẽ tạo bất ngờ cho em.\nPhong ít khi nào hào phóng như vậy. Chắc có lẽ anh hay tự lập sống một mình nên chẳng phải phung phí. Bây giờ, anh đã có cô người yêu bên cạnh, để đổi lấy tiếng cười của cô bé, anh có bán hết gia tài cũng chẳng sao…\nPhong thuê hẳn một ngày ở khu du lịch sinh thái. Và chẳng uổng số tiền anh bỏ ra, cả hai đã có một ngày vui chơi thỏa thích. Phong nhớ mãi hình ảnh Vy lặng yên nhìn ra phía chân trời, còn nhớ mãi từng ngón tay Vy mơn man lên tóc, nhớ mãi nụ hôn nhẹ nhàng của Vy…những cử chỉ nhỏ ấy đều khiến Phong yêu Vy thêm rất nhiều.\nĐó là những hình ảnh cuối cùng của Phong về Vy.\nSau khi đưa Vy về nhà, Phong cũng trở về căn hộ cao cấp của mình. Đứng trong buồng thang máy, anh vẫn còn lâng lâng hạnh phúc. Khi bước ra khỏi thang máy, trong một giây, anh không tin vào mắt mình. Ai đang ngồi gục trước cửa nhà anh? Mất một lúc lục lại trí óc, bộ sườn sám, bím tóc xõa dài…\n_Muội Muội.\nNgười con gái ấy giật mình, nhìn lên bằng đôi mắt mệt mỏi thâm quầng, cô bật khóc. Phong đỡ Muội Muội dậy\n\n_Sao em lại ở đây? Có chuyện gì vậy?\n_Anh…bố bệnh…nặng lắm…anh về ngay đi…\nMuội Muội nói trong hơi thở gấp gáp và làn nước mắt. Vậy mà Phong vẫn nghe rõ. Anh tức tốc vào nhà thu dọn vài bộ quần áo rồi kéo ngay Muội Muội ra bến xe.\n\n_Sao em lên được đây? Mẹ và hai chị anh đâu?\n_Bác gái chỉ đường em lên. Bác gái và hai chị phải chăm sóc bác trai, ai cũng bận nên em lên thay.\nĐã lâu rồi anh không gặp Muội Muội, Muội Muội giờ đã lớn, chẳng còn là một cô thiếu nữ trăng tròn thanh khiết nữa mà thời gian đã làm cô trở nên già dặn hơn, suối tóc dài của cô giờ đây xơ xác, làn da trắng nõn xưa kia giờ đã ngăm nâu. Trong suốt thời gian qua, không biết Muội Muội đã sống thế nào, có hạnh phúc không, có vui vẻ không hay vẫn còn giận anh nhiều lắm. Anh thở dài về những thứ anh đã bỏ lỡ. Rồi như sực nhớ ra điều gì đó. Anh lục tìm trong túi và vali của mình nhưng không tìm thấy điện thoại đâu, có lẽ anh đã bỏ quên ở nhà. Chắc Vy sẽ lo lắm, nhưng anh nghĩ vài ngày anh sẽ lên. Thế nên, anh thôi không nghĩ đến Vy nữa mà cố dỗ mình vào giấc ngủ.\n……………………..\n_Anh Phong, dậy đi anh, tới nơi rồi.\nPhong vẫn tưởng Vy đang lay anh dậy, nhưng thì ra là Muội Muội. Phong ngồi dậy phải nheo mắt nhìn vì chói. Khi anh nhìn ra kính xe thì bắt gặp lại hình ảnh của ngày anh rời xa thành phố. Anh rùng mình nhận ra anh đang quay về, quay về bến xe anh không nhìn lại để ra đi, bước xuống xe và băng qua hai cánh đồng rộng mênh mông là nước, Phong nhìn thấy tấm biển làng mình. Ngôi làng Phong lớn lên, ngôi làng gắn liền với tuổi thơ Phong, ngôi làng nhuộm màu xanh của tán tre, của cỏ dại; nhuộm màu đỏ của gạch nung, màu vàng của đất, nhuộm những giọt mồ hôi của dân cày…Nơi đây chan chứa kỷ niệm với anh, một cảm giác kỳ lạ khó miêu tả cứ vây lấy anh. Chín năm trời anh chưa một lần về đây, thế mà tại sao quê hương vẫn thế, vẫn quen thuộc như vừa xa cách ngày hôm qua…Ngôi nhà nơi Phong ở vẫn còn nguyên đó, như những ký ức chưa bao giờ mất đi, Phong bước vào cổng và vẫn nhớ một cách chính xác từng ngóc ngách của nơi này, anh ngó quanh quất, cảm động bồi hồi.\nAnh vội vã đi đến phòng của bố, bố nằm im lìm trên chiếc gi.ường nhỏ cũ kỹ, chăn đắp đến tận cổ. Thì ra chỉ có con người bị thời gian làm thay đổi, bố nay còn già hơn nữa, già hơn hết thảy những ký ức anh nhớ trong quá khứ, bố ốm đi nhiều, đầu bạc trắng cả…giờ Phong mới biết anh thương bố vô cùng, thế mà chín năm qua anh chưa một lần ghé lại nơi đây, chưa một lần ghé thăm bố anh dù anh đã đi hết ngang dọc đất nước. Mẹ Phong ngồi bên thành gi.ường, vừa trông thấy anh từ xa, bà đã chạy lại hỏi thăm vồn vã:\n\n_Phong, con về rồi hả? May phước con ạ, bố ốm mất rồi.\n_Mẹ đưa bố lên bệnh viện chưa?\n_Bố con nhất quyết không chịu lên. Đến mẹ nói mà còn không nghe. Hai chị con phải tất tả mời bác sĩ xuống mà bố con cũng có cho khám đâu. Ông cứ nằm đấy mấy ngày nay rồi, lần nào ngủ cũng mớ gọi tên con Phong à, bố nhớ con lắm…\nNỗi đau xót trào dâng trong lòng nhưng không thể cất thành tiếng. Anh liền đến bên gi.ường bố, ngồi đấy, nắm lấy tay bố rồi khẽ gọi:\n\n_Bố ơi, con Phong đây, con về rồi đây.\n_Phong hả con? – Bố anh thều thào yếu ớt.\n_Sao bố không lên bệnh viện?\n_Thôi cứ để bố chết đi, sống làm gì khi con cái chẳng để tâm tới.\n_Bố, con xin lỗi đã không về thăm bố. Giờ con về rồi đây, bố đừng giận nữa.\nBố anh gượng ngồi dậy nhưng rất khó khăn. Cả mẹ và Muội Muội phải lại đỡ bố dậy.\n\n_Mày về rồi mày cũng đi thôi. Mày đâu có thương cái thân già này. Mày sống ở trển sung sướng nhà cao cửa rộng, đâu có nhớ đến cái làng quê mùa này.\n_Bố à…\n_Thôi cứ để bố chết đi cho mày vừa lòng, mày muốn làm gì thì làm, không ai cấm cản mày nữa.\n_Bố đừng giận, con xin bố, bố đi khám bệnh đi. – Phong nài nỉ.\n_Giờ con ở đây đi, Phong à. Coi như bố xin con, ở đây với bố mẹ, với hai chị, , với cái làng này. Dòng họ mình bao đời sống chết ở đây. Giờ bố chỉ có một đứa con trai là con, không lẽ con ở trển để dòng họ này tuyệt tử tuyệt tôn sao? Bố xin con, còn Muội Muội nữa, nó đã chờ con bao năm nay. Con nghe lời bố đi, ở đây đi, cưới con Muội Muội rồi sinh cho bố mụn cháu để ẵm bồng trước khi nhắm mắt. Bố muốn con thành gia lập thất, Phong à. Không lẽ ước nguyện cuối đời của ông lão này cũng không được thực hiện sao?\n_Bố à, con…\n_Coi như bố xin con đi Phong, hứa với bố đi Phong.\nBố nắm chặt lấy tay Phong, bàn tay bố run rẩy, ánh mắt bố cầu khẩn. Bố anh ho vài tiếng rồi thở dồn dập như muốn ngất, mẹ anh chạy đến bên:\n\n_Ông ơi, tui cũng xin ông hãy vào viện đi, ông làm vậy tui khổ lắm, ông ơi.\n_Thằng Phong không hứa, tôi không đi, không đi đâu hết.\nBố thều thào, rồi ho sặc sụa. Phong hoảng hốt:\n_Bố! Con hứa! Giờ bố lên bệnh viện đi, con xin bố.\n……………………..\nPhong theo bố vào bệnh viện, sau một hồi lâu đợi trước phòng cấp cứu, bác sĩ thông báo bố đã đỡ hơn. Phong nghe lời mẹ đón chuyến xe lên thành phố để sắp xếp mọi việc rồi chuyển về đây sống.\n_Bố yếu rồi con à. Nếu con đi nữa, ổng phật ý thì mẹ sợ. ..ngay thời gian này con lên đấy làm mọi việc cần thiết đi.\n\nNgồi trên xe Phong suy nghĩ miên mang, sự nghiệp và thành quả hiện có anh không màng tới. nhưng còn Vy thì sao đây? Hay là đưa Vy đến để giới thiệu cho bố? Không được, Vy còn trẻ, còn cả một tương lai trước mặt, làm sao có thể từ bỏ mọi thứ để làm vợ Phong và sống ở quê như thế này chứ? Hay là…anh vẫn cứ quen Vy, đôi khi anh trở lên thành phố, rồi lại trở về quê, giữa hai bên xa cách như vậy, chắc chẳng ai nhận ra. Cũng không được! Anh không phải một người như vậy, anh không thể lừa dối cả hai người phụ nữ được.\nAnh bế tắc trước những suy nghĩ của mình. Phải làm sao đây Phong, làm sao đây?\n……………………..\nSau khi bàn giao lại công việc cho cấp dưới và xin từ chức với cấp trên cùng những lời bàn ra tán vào của đồng nghiệp. Phong mệt mỏi quay trở về nhà, với lấy chiếc điện thoại trên bàn và đọc mẩu tin nhắn của Vy, Phong ngả người xuống ghế sofa, lòng thắt lại. Liệu tình yêu Phong dành cho Vy có thể vượt qua được rào cản này không? Anh đau đớn nhận ra anh không thể ở bên Vy được nữa. Vì anh cũng được, vì Vy cũng được…Anh viết cho Vy vài dòng mà tay run lên. Có lẽ, đây là giới hạn của anh rồi. Lần đầu tiên, nỗi đau mất mát trong anh nhói đau lên mạnh mẽ. Anh nghĩ chỉ cần cả hai không gặp nhau nữa thì dần sẽ quên được nhau. Dù cho ban đầu sẽ cảm thấy đau đớn. Phong vào thu dọn mọi thứ cần thiết, để lại mọi thứ cần thiết. Căn hộ này, anh đã mua trọn của công ty để Vy có thể lui tới nếu muốn. Phong đóng sầm cửa lại. Cố quên đi một quá khứ khác để trở về nơi lớn lên của mình.\nChúng ta có bao nhiêu quá khứ, và chúng ta phải quên đi bao nhiêu quá khứ để có thể sống trọn vẹn cho hiện tại và nuôi hy vọng vào tương lai?\n\n\n", "truyện còn nữa không bạn", "Ngày tháng quay về – Chap 11\n\n“Đâu đó trong khoảng trống của cuộc sống,\nTa chợt nhớ đến nhau,\nChỉ nhớ đến chứ không còn tìm đến\nMột tình yêu ta đã mất từ lâu…”\n\n\nChiếc xe khách đỗ phịch tại trạm. Đã đến nơi. Huy gọi khẽ Vy. Giữa mơ và tỉnh, Vy vẫn kịp nhận ra mình đang ở bên Huy và quên đi hình ảnh Phong đôi lúc ẩn hiện. Huy dắt Vy băng qua cánh đồng lúa xanh mướt bạt ngàn để đến với ngôi làng nhỏ mà rất êm đềm. Tấm biển tên làng đã mờ nhạt chữ. Từng ngôi nhà tranh vách lá đều tỏa ra một làn không khí ấm cúng. Vài đứa trẻ cởi trần chạy trên nền đất đỏ, vài người phụ nữ nhóm bếp phía sau hiên, khói tỏa nghi ngút. Một buổi sáng làng quê thanh bình.\nHuy đi đến một ngôi nhà nhỏ ba gian, nằm giữa hai khoảng sân nhỏ.\n_Cậu Huy, cậu về rồi hả? – Một giọng lanh lảnh reo lên.\n_Bà Năm.\nBà Năm là một người phụ nữ tròn người, phúc hậu. Huy ôm chầm lấy bà, hai bà cháu tíu tít cười.\n_Trời ơi, cậu về ông bà mừng lắm đấy.\n_Con biết rồi. Mà…con nhớ bà Năm lắm nha.\n_Cha mày! Bố mẹ ở đó mà mày nhớ tao.\n_Hìhì.! – Huy cười.\n_Ua? Ai đây?\n_À, đây là bạn con. Vy à, đây là bà Năm.\n_Chào bà. Con nghe Huy kể về bà nhiều lắm.\n_Mèn đét ơi, thằng Huy dẫn bạn gái về mà sao không báo cho bà biết. Vào đây con, vào ngồi nghỉ đi. Rồi bà dặn Huy nè, trưa con qua nhà lớn ăn cơm. Bà Lan có việc lên thành phố rồi nên bà qua nhà trông nhà cửa giùm. À, con vào thắp nén nhang cho bố mẹ đi.\n_Dạ, con biết rồi.\nBà Năm đi mất. Chỉ còn Vy và Huy. Huy dắt Vy ra sau nhà, nơi có hai nấm mộ phủ đầy cỏ xanh. Huy đốt bốn nén nhang, chia cho Vy hai nén, rồi ân cần trò chuyện cùng hai nấm mộ.\n_Bố, mẹ, con về rồi đây. Bố mẹ khỏe không? Lâu quá con không gặp bố mẹ, con nhớ bố mẹ lắm…\nRồi Huy chắp tay, thành kính lạy bố mẹ. Bố mẹ Huy mất khi Huy còn bé. Mọi người tránh không nói lý do cho Huy biết, có lẽ vì tránh làm tổn thương một cậu bé. Đến khi lớn lên, Huy cũng không cố tìm hiểu lý do vì: “Bố mẹ anh vẫn còn đây, thân xác họ bên dưới lớp đất, nhưng họ mãi bên anh, anh không nghĩ mình cần lý do để làm gì. Lý do đó anh có chấp nhận được không, hay lý do đó có làm anh hối tiếc gì không…Anh không nên biết thì hơn…”\n_Anh dẫn em đi tham quan làng xóm nhé.\nHuy dẫn Vy đi nhiều nơi, bờ sông Huy hay ra lội nước, bãi cỏ Huy chơi bắn bi; khu vườn nhà đầy hoa của hàng xóm. Huy vừa đi vừa kể nhiều kỷ niệm về quê hương. Những kỷ niệm như vỡ òa ra trong phút chốc với những niềm vui thơ trẻ, với những suy nghĩ ngây ngô. Gió mơn trớn trên mái tóc Vy, hòa vào Vy những cảm xúc trong trẻo của buổi ban sơ, của những ngày nắng gió trong cuộc sống, của những ngày không có anh trong đời nữa…\n……………………\nGiữa trưa.\n_Huy!\n_A! Muội Muội.\nVy chưa kịp nhận ra cô gái gọi tên Huy là ai, thì đã kịp nhận ra người con trai đi sau cô gái ấy là ai…\nVy nhìn anh, thời gian lặng lẽ trôi qua, nhưng cơ thể Vy như đóng băng không hoạt động. Vẫn là anh đấy thôi, không thể khác được, không thể lầm lẫn được. Nhưng sao lại có gì đó rất khác, ánh mắt khác, hơi thở khác và tình cảm cũng khác. Anh không nhận ra Vy hay cố tình không nhận ra…anh né tránh ánh mắt Vy hay thật sự không muốn nhìn…\n_Vy! – Huy kéo tay Vy lại. – Để anh giới thiệu cho em. Đây là Phong, còn đây là Muội Muội, là hai anh chị anh yêu quý nhất.\n_Chào em. Huy nha, có cô bạn gái thật dễ thương. – Muội Muội tươi cười.\nPhong thinh lặng gật đầu. Vy chẳng biết làm sao có thể đối mặt với nỗi đau anh mang lại. Muội Muội bắt gặp ánh mắt của Vy nhìn Phong, và vẻ lảng tránh thấy rõ của Phong. Bằng linh cảm của phụ nữ, chị có thể mường tượng được có điều gì đó lẩn khuất giữa hai người, giữa nam và nữ, giữa hai thái cực của cuộc sống.\n_Thôi, cũng trưa rồi, mình về nhà lớn ăn cơm đi. Đi thôi anh. Đi thôi hai đứa. –Muội Muội giục.\nHuy ghé tai Vy nói khẽ.\n_Ngày anh gần đi, anh tạo nick chat mới giống của em, nhớkhông? Chẳng biết thế nào mà Phong bảo add nhầm nick cô bé nào đó, may mà Phong không để ý tới.\nVy bật cười. Hay duyên số cũng do người định…\n……………………………………..\nNgôi nhà của Phong to gấp mấy lần nhà Huy, phải nói là, nếu xây lại thì có thể thành một biệt thự với sân vườn rộng lớn. Nhưng không hiểu sao, nơi đây còn hoang sơ đến nỗi như chưa được khai phá, chẳng có vết tích nào chứng tỏ công nghệ mới ghé vào đây.\nGian nhà giữa là nơi sinh hoạt và dùng cơm. Huy được bố Phong ôm vào lòng yêu thương, có vẻ cũng lâu rồi Huy không về. Ông nhìn sang Vy, mỉm cười đầy ngụ ý.\n_Cô bạn gái được đó con trai.\nVy cúi đầu chào, chẳng biết là với danh nghĩa gì, Vy không hề mong muốn có cảm giác xa lạ khi gặp bố Phong, Vy mong mọi chuyện sẽ khác…\n_Con nghe nói bác vừa bệnh dậy. – Huy hỏi.\n_Ôi! Bệnh xoàng của người già đó mà. Chỉ tại bác gái và mấy đứa này cứ lo cả lên.\n_Bác đừng nói vậy. Bác khỏe là mừng rồi.\n_Ừ mừng. Nhờ vậy mà giữ được thằng Phong ở đây nè. À mà, con ở đây bao lâu. Tối nay có hội lồng đèn và ba ngày nữa là đám cưới của thằng Phong và Muội Muội, con phải đi dự nhé.\n“Xoảng…”\nVy đánh vỡ cái chén đang cầm trong tay, mảnh vỡ trắng nổi bật trên nền nhà cam nhạt, nhìn đau thương như từng mảnh ký ức bị cắt vụng. Vy hoảng hốt và bàng hoàng.\n_Chết, anh lỡ tay đụng trúng em à? Anh xin lỗi nhé. Bà năm ơi, lấy giùm con cái chén khác. – Huy nói đỡ cho Vy.\nVy biết ơn Huy vô cùng. Dù trong lòng đang ngổn ngang những câu hỏi và những câu trả lời, nhưng lại khó khăn đến nỗi không biết sắp xếp chúng làm sao cho hợp lý. Vy thật sự muốn chạy khỏi cái vùng ngột ngạt này, nhưng đôi chân cứ đông cứng lại, chôn chặt xuống đất nhưng ngàn khối bêtông đang đè nặng. Vy gằng từng tiếng khóc, cố không để nó thoát ra được.\n_Con không dự đám cưới được bác à. – Huy nói – Bốn ngày nữa con về Mĩ mất rồi.\n_Cái thằng. Tao con mày như con cháu trong nhà mà mày làm vậy hả?\n_Nhưng tối nay con sẽ dự hội mà. – Huy cười trừ.\n_Sao mà được. Phong, mày coi thằng Huy kìa.\n_Không sao đâu. Huy bận việc thì thôi.\nPhong bỏ đũa và đi vào bên trong nhà, từ nãy đến giờ, anh lầm lầm lì lì, chỉ muốn lẩn trốn tình huống trước mặt, anh sợ nhìn thấy mặt Vy, anh sợ mình sẽ ôm chầm lấy Vy mà không kiềm chế được.\n………………………………\n_Ông ơi, ông ơi….Có một cậu trẻ lắm đòi vào gặp trưởng thôn. – Bà Năm gọi.\n_Ai vậy? Đang trưa mà, bảo về đi.\n_Không được, cậu ấy nhất quyết đòi gặp trưởng thôn.\n_Hừ! Phong à. Ra xem xem ai thế.\nPhong lại lầm lì đi ra ngoài cổng, không ngoái lại nhìn mọi người, tất nhiên, không hề nhìn Vy. Sau một thời gian khá dài đủ để bữa trưa trôi qua, Phong quay lại với người khách và thật ngạc nhiên khi Vy quen người đó.\n_Ủa? Vy! Sao em ở đây. À à…. – Khánh đắc ý nhìn Vy.\nBị cái liếc mắt của Phong, Khánh khựng lại. Anh đưa mắt nhìn bố Phong và cúi đầu chào lễ phép, làm ra vẻ ngoan ngoãn và phục tùng.\n_Đây là bạn con, bố àh. –Phong giới thiệu.\n_Bạn con? Sao lại muốn gặp trưởng thôn?\n_À, vì Khánh muốn viết một bài về làng mình, Khánh là nhà báo.\n_A, thế cơ à, tốt tốt, lại đây bác kể cho. Để bác giới thiệu trước nhé. Đây là hai con gái bác, Huy, bác coi như con trai và bạn nó, Vy chắc con cũng đã biết. Còn đây là Muội Muội, vợ sắp cưới của Phong.\nKhánh liếc qua Vy nhưng Vy không đáp trả lại. Vy chẳng thích Khánh nên không muốn có mối liên hệ gì với Khánh, cũng chẳng cần giải thích gì thêm, chỉ nghe là đã hiểu.\nKhánh được bố Phong đón tiếp niềm nỡ.\nMuội Muội để mắt đến Phong.\nHuy tham gia vào buổi trò chuyện nhưng vẫn hay bắt chuyện với Vy.\nNhững đôi mắt kiếm tìm nhau trong không gian vô tận. Những đôi mắt chất chứa yêu thương, những đôi mắt lạnh lùng xa lánh….\n\n\n\n\nNgày tháng quay về – Chap 12\n\nLễ hội của làng diễn ra vào sập tối, khi không còn đủ ánh sáng để trông thấy mọi vật. Lúc ấy, từng chiếc lồng đèn tự làm được thắp lên, treo khắp làng, trên từng ngọn cây, đến từng căn nhà, băng qua mọi ngóc ngách trên tay người. Làng bỗng dưng sáng lạ, sáng rõ như ban ngày. Những chiếc lồng đèn là những lời cầu chúc thịnh vượng, sẽ được tiếp tục treo cho đến tận tuần sau. Mọi người trong làng tập trung trong nhà lớn để đàn, ca, hát , múa. Giữa đêm, trưởng thôn sẽ thắp chiếc lồng đèn lớn nhất để thả bay trên trời.\n\n\nHội thật vui, nhưng Vy lại cảm thấy không khỏe, chính xác là Vy thấy không vui. Thế nên, Vy ở lại nhà Huy. Vy sợ, sẽ gặp Phong ở chốn đông đúc ấy, Vy sợ sẽ lại bắt gặp ánh mắt vô tình của Phong, Vy sợ mình sẽ bật khóc.\n_Anh ở nhà với em nhé! – Huy lo lắng.\n_Thôi anh đi chơi đi, lần này về không dự hội thì biết khi nào mới dự được?\n_Nhưng còn em…\n_Em không sao. Chắc còn khó chịu vì sáng đi xe thôi. Đi đi mà, Em không sao.\nĐẩy được Huy ra khỏi nhà, Vy thở phào nhẹ nhõm. Huy còn ở đây thì Vy còn phải đóng kịch, mang một cái mặt không phải của mình. Vy mệt mỏi gục đầu xuống bàn. Nghĩ đến Phong, nghĩ đến Muội Muội, nghĩ đến đám cưới của họ. Nước mắt rơi trong thầm lặng, nhẹ nhàng đến nỗi Vy chẳng hề hay biết, cũng có thể nặng nề đến nỗi, nước mắt chảy ra Vy cũng không cảm nhận được. Vy thiếp đi mất trong sự lạnh lẽo ấy…thầm mong đêm qua mau. Ngày mai, Vy sẽ cùng Huy trở về thành phố. Sớm rời xa nơi này. Rời xa khỏi quá khứ chỉ toàn day dứt và khổ đau giữa người và người.\n………………….\n_Vy đâu? – Phong hỏi.\n_Cô ấy mệt nên ở nhà.\n_Ừ.\nHuy quan sát ánh mắt lơ đễnh của Phong nhìn vào đám đông Huy vừa bước ra. Có chút hụt hẫng, có chút nhẹ nhõm, có một chút sự nuối tiếc. Đôi khi người ta không nói không phải do người ta không biết, không hiểu; mà do người ta đã biết đã hiểu, nên người ta không muốn khẳng định; biết được sự thật, dù sao cũng làm người ta không vui.\nPhong cố không giữ hình bóng Vy trong tâm trí. Muội Muội đang đi phía trước anh, những đứa trẻ vây quanh Muội Muội, vẫy vẫy những chiếc lồng đèn tỏa màu sắc. Muội Muội sẽ là một người vợ tuyệt vời, một người mẹ tuyệt vời, nhưng không thể là một người yêu. Tình yêu khắc nghiệt đến thế, nếu nói yêu, Phong chỉ yêu một người, nhưng trong hôn nhân, Phong lại sống cùng người khác, như một người bạn cùng san sẻ gánh nặng của cuộc sống.\nPhong giật mình đưa mắt tìm Khánh, hắn đã lẻn đi đâu mất.\n…………………..\n“Cạch”\nCó tiếng mở cửa làm Vy giật mình. Nghĩ là Huy. Vy vội vàng quay vào trong lau nước mắt.\n_Em khóc sao Vy? Phong bỏ rơi em phải không?\nKhông phải Huy. Một giọng nói đàn ông lạ lẫm lẩn chút men rượu. Vy quay người lại, bật dậy khỏi ghế. Khánh lúc này đã đứng sát bên người Vy.\n_Anh…À, em đâu có khóc. Sao anh không dự hội? Anh làm gì ở đây vậy?\n_Nhìn em anh đã biết có chuyện gì rồi. Nhưng thôi em đừng buồn, anh biết người con trai bên cạnh em hiện giờ cũng không thể nào làm em thỏa mãn được, đúng không? Lại đây với anh nào…\nNhững lời nói khiếm nhã trôi tuột vào màng nhĩ làm Vy sởn gai ốc, cô hoảng sợ lánh xa khỏi Khánh, không để những ngón tay của hắn chạm vào mình.\n_Để em đi gọi anh Phong cho anh nhé.\n_Anh không tìm Phong. Anh tìm em, Vy. Em tin hay không cũng được, nhưng anh yêu em, em mới là một nửa của anh. Thảo lúc đó đeo bám anh quá nên anh không nỡ dứt bỏ. Giờ cả hai chúng ta tự do rồi, chúng tay hãy đến với nhau nhé.\nVy trân trối nhìn Khánh. Hắn ta đang nửa tỉnh nửa say, nói nhăng nói cuội không kiểm soát, và chắc hẳn hắn cũng không kiểm soát nổi hành động của hắn. Bất ngờ, Khánh kéo Vy lại và ôm lấy Vy vào lòng. Mặc cho Vy giãy giụa nài nỉ.\n_Anh Khánh, không, anh mất tỉnh táo rồi. Buông em ra.\n_Anh yêu em, Vy – Khánh siết chặt vòng tay hơn. – Tình cảm có thể vung đắp sau mà em.\nKhánh bế Vy lên, thả Vy xuống gi.ường rồi hôn tới tấp vào mặt cô. Vy cố sức đẩy Khánh ra, nhưng vô ích, bàn tay thô ráp và cánh tay nổi đầy những lằn gân đã siết chặt đôi tay nhỏ bé của Vy lại. Vy gào thét:\n_Không! Buông tôi ra, cứu tôi với. Anh Phong, cứu em…\nTiếng kêu cứu tan vào trong đêm tối, không âm vang, hòa trong tiếng khóc nức nở lặng lẽ. Khánh giữ chặt Vy như một con dã thú giữ chặt con mồi. Vy nghĩ đến hình ảnh của những người con gái bị Khánh chiếm đoạt, Vy ghê sợ nghĩ đến th.ân thể nhuốm bẩn của mình, Vy đau đớn nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của Phong. Vy bắt đầu đuối sức. th.ân thể mỏng manh của Vy chẳng thể kháng cự nổi sức mạnh của một người đàn ông. Xung quanh đây vắng vẻ, chẳng có ai đến cứu.\nChợt, một sức mạnh nào đó đã giải thoát Vy khỏi vòng tay ghê sợ của Khánh. Vy nghe tiếng người đổ “rầm”. Vy thấy anh đứng chắn trước Vy, Khánh đã ngã xuống đất.\n_Mày dám. – Khánh gầm gừ – Mày có tin ngày mai tao sẽ san bằng nơi này không?\n_Mày có tin tao sẽ giết mày ngay tại đây không? – Phong đáp trả. Bàn tay siết lại ra chiều đe dọa.\nKhánh nhổ một ngụm máu trong miệng rồi quay lại nhìn Phong vẻ thách thức.\n_Mà thôi, chẳng cần phải làm trò trống nhiều đến vậy. Chỉ cần tao ra thông báo với toàn thể dân làng một tiếng thì sẽ có phim hay để xem. Sẽ có người lên cơn đau tim mà chết ấy nhỉ.\nPhong nắm lấy cổ áo Khánh đẩy mạnh vào tường, khuôn mặt hằn lên nỗi tức giận và thù hằn.\n_Tao cảnh cáo mày….\n_Công ty đã ký duyệt rồi. Trước sau gì nơi đây cũng sẽ trở thành khu lịch sinh thái. Cái làng này sẽ giải tán đi hết. Haha..thật thú vị phải không Phong? Tao chờ xem bố mày biết tin.\nPhong trở nên mất bình tĩnh. Anh dùng tay siết chặt cổ của Khánh khiến khuôn mặt Khánh biến sắc. Vy sợ hãi chạy lại nắm tay Phong.\n_Đừng mà anh, buông ra đi. Anh đừng làm vậy. Giết người là ở tù đó. Anh Phong, buông ra đi.\nPhong dần nương nhẹ tay rồi buông hẳn hai bàn tay ra khỏi cổ Khánh để lại vết hằn đỏ trên cổ. Mắt Phong vẫn còn ánh lên nỗi tức giận khôn cùng. Khánh chỉnh sửa lại cổ áo, khinh khỉnh nhìn Phong.\n_Thôi, tao thích để tự mày thông báo với bố. Tao thích nhìn mày sẽ bất lực khi nhìn thấy bố mày đau đớn. Tao xem mày sẽ làm được gì. Còn em, Vy, thật uổng công anh yêu em.\nVy không nhìn Khánh. Sau khi buông một câu thách thức, Khánh bỏ đi. Vy vẫn còn run người lên vì sợ hãi. Phong quay sang nắm tay Vy hỏi han.\n_Em có sao không Vy?\nÁnh mắt của Phong đã trở về như lúc trước, Vy có thể cảm nhận được sự âu yếm cùng sự quan tâm trong đôi mắt ấy. Vy òa khóc nức nở ôm lấy Phong.\n_Tại sao anh lại bỏ em? Anh không yêu em sao?\n_Vy à, anh…anh không thể làm khác được, anh không có sự lựa chọn.\n_Anh có nghĩ đến em không? Anh có nghĩ…em sẽ đau đớn thế nào không? Anh không giải thích cho em lý do, lại bỏ đi như thế, anh ác lắm, ác lắm…\nPhong ôm chặt Vy vào lòng, đau đớn nhìn người mình yêu khóc nấc. Anh không biết phải làm thế nào để gỡ mối dây này ra, không biết làm thế nào để có thể dỗ dành, để có thể bỏ hết mọi thứ và ở bên người anh yêu thương. Anh siết chặt lấy Vy, cảm nhận từng hơi ấm cô mang lại. th.ân thể này, mái tóc này, mùi hương này…anh càng muốn quên lại càng không thể quên được. Không thể quên được, nhưng không ở bên nhau được.\n_Anh không biết phải giải thích thế nào. Anh thật sự có lỗi với em. Nhưng anh còn nhiều thứ phải lo. Và anh không thể bỏ mặc gia đình được. Anh nợ họ quá nhiều. ..Vy à, em hãy hiểu cho anh.\nVy nới lỏng vòng tay ôm anh, nhìn anh với khuôn mặt nhạt nhòa nước mắt. Vy nhớ lại lời bố nói: “Chữ hiếu đối với người trẻ lớn hơn chữ tình nhiều lắm.” Vy đẩy anh ra xa rồi quay đi nơi khác.\n_Em hiểu rồi. Anh đi đi.\nPhong thở dài, đầu óc quay cuồng, đau như búa bổ. Anh biết, anh không còn một cơ hội nào nữa. Chính anh đã đẩy tình cảm cả hai ra xa, và Vy lại tiếp tục đẩy anh ra xa. Xa cả về khoảng cách, và cả tâm hồn.\nPhong rời khỏi nhà. Huy và Muội Muội đã đứng trước cửa từ lúc nào, cả hai ngỡ ngàng nhìn anh rất lâu. Phong mệt mỏi không muốn giải thích thêm gì nên cứ thế mà đi tiếp. Muội Muội đi theo sau anh. Hội làng đã tàn, đêm đã về khuya, dân làng tản mác về nhà. Đâu đó có tiếng hát nghêu ngao của mấy ông say rượu, tiếng con nít khóc, tiếng ru à ơi…Những chùm lồng đèn hấp háy ánh sáng trong gió. Muội Muội đi nhanh đứng chắn trước mặt anh.\n_Em có chuyện muốn hỏi.\n_Ừ.\n_Anh và Vy yêu nhau phải không?\n_Ừ. Đã từng.\n_Anh còn yêu Vy nhiều lắm phải không?\nAnh nhìn Muội Muội hồi lâu, rồi lảng tránh ánh mắt ấy, anh thở dài.\n_Hãy cho anh thời gian. Hiện giờ anh không thể quên Vy được. Nhưng anh lại không thể ở bên cô ấy, anh phải ở bên em. Anh biết mình chẳng ra gì khi làm thế với em. Anh…\nMuội Muội vụt bỏ chạy. Trước đó, đôi mắt đã ngấn nước. Phong nhìn theo hình bóng Muội Muội lẩn vào trong bóng tối mà không dám đuổi theo. Cả hai đều cần một khoảng lặng cho những gì đã xảy ra. Anh ngồi xuống bên bờ đê ngắm từng chùm lục bình trôi trong màn đêm tĩnh mịch…\n…………………\nHuy đặt tay lên đôi vai đang run rẩy của Vy. Nhẹ nhàng thôi nhưng chạm vào góc khuất của tâm hồn. Vy tránh né sự quan tâm của Huy.\n_Em không sao chứ?\n_Em không sao.\nVy vẫn còn yêu Phong rất nhiều, rất nhiều, nhiều vô cùng. Thế mà Vy vẫn cố quên để trở lại với Huy. Vy tự ngụy biện bằng việc cô đáp trả lại tình cảm để thõa mãn Huy, trong khi thực tế, Vy đang tự dối lòng mình. Tình cảm Vy dành cho Huy khác với tình cảm cô dành cho Phong. Không nhiều hơn, không ít hơn nhưng mãi mãi không bao giờ giống nhau được. Vy không thể đem tình cảm của Phong đặt vào tình cảm của Huy, không thể coi Huy như là Phong, cũng không thể lừa dối Huy mãi thế được.\n_Em nằm nghỉ chút đi, bà Năm về rồi, không ai quấy rầy em nữa đâu. Ngày mai mình sẽ về thành phố sớm em nhé!\nHuy chẳng hỏi gì về những việc đã xảy ra. Nhưng Vy nghe có chút cay đắng trong giọng nói của Huy, có chút yêu thương và có chút đau đớn. Huy dặn bà Năm xem chừng Vy, rồi Huy rời khỏi nhà.\nGiữa khuya thanh vắng, những chiếc đèn lồng đang tỏa ánh sáng yếu ớt của những cây nến sắp tàn. Huy suy nghĩ miên man về những gì đã nhìn thấy, đã nghe thấy. Dường như chỉ có mình Huy là không biết có chuyện gì xảy ra. Sao chẳng ai nói cho Huy biết Vy đã yêu Phong từ lúc nào rồi…Huy hoang mang, bối rối. Một năm qua anh đã có rất nhiều, nhưng lại mất Vy, mất Vy từ người anh mà Huy kính trọng nhất. Chính Phong đã giúp đỡ Huy có ngày hôm nay, cho Huy ở chung nhà khi Huy lên thành phố học, cổ vũ động viên Huy học tập, dạy dỗ Huy về cuộc sống, về mọi thứ. Giờ đây, đứng giữa những mâu thuẫn mà duyên số tạo nên, Huy thấy bế tắc.\n“Bõm…”\nPhong ném những viên đá xuống dòng sông tạo thành những vòng sóng dao động, lan tỏa, rồi lại trở nên êm dịu. Cuộc đời con người đôi khi cũng bị tác động của những “viên đá”, trở nên dao động, rồi sau đó, lại trở thành mặt nước im lìm đứng gió; những “viên đá” cứ thế chìm xuống đáy, trở thành quá khứ sâu thẳm; mặt nước im lìm là hiện tại…Rồi vẫn cứ thế, hiên ngang đón nhận những “viên đá” làm dao động.\nPhong cũng đang bế tắc. Các vấn đề chồng chất lên nhau, như những “viên đá” chồng chất lên nhau. Không biết bắt đầu từ đâu mới có thể dọn sạch bãi đá chìm dưới đáy. Chỉ sợ lâu ngày các “viên đá” tự mài dũa sắc nhọn, đâm cứa vào lòng sông…\n_Anh đã quen Vy từ lúc nào?\n_Anh có cần phải trả lời không? Chính em cũng có câu trả lời mà.\n_Anh thừa biết Vy là bạn gái của em…\nPhong không đáp. Anh không cố ý add nhầm nick, càng không cố ý tiếp tục câu chuyện. Tất cả chỉ do vô tình, sự-vô-tình-có-sắp-đặt đó, bỗng dưng đưa hai người xa lạ đến với nhau.\n_Em yêu Vy.\nNhững “viên đá” cứa vào lòng sông.\n_Em sẽ không nhường cô ấy cho ai, kể cả anh đi chăng nữa.\nLòng sông lăng tăng những bọt sóng, rướm máu.\n_Tại sao anh không phản bác? Anh trở nên đầu hàng số phận từ lúc nào thế? Anh yêu Vy mà như thế à?\nPhong tính đáp trả điều gì đó, nhưng lại thôi.\n_Vy rồi sẽ về Mỹ với em. Cả hai sẽ làm lại từ đầu. Nếu anh yêu Vy thì hãy giữ cô ấy lại…Em chỉ biết rằng, Vy không phải người theo đuổi những thứ không thể có được\nPhong ném viên đá cuối cùng xuống sông và đứng dậy bỏ đi.\n_Thế thì tốt thôi.\n………………\nAnh đi mãi đến một nơi xa khỏi bản làng, xa khỏi con người, chỉ toàn cây, gió và màn đêm tĩnh mịch. Anh hét to gọi tên người con gái anh yêu. Anh xin lỗi cô ấy và khổ đau thật nhiều…Bóng đêm bao trùm bóng dáng anh…\nXa xa trong khoảng không ấy, một người con gái nhìn anh mà rơi lệ…\n\n\n\n\n\nNgày tháng quay về – Chap 13\n\nSáng hôm sau, trong làng xảy ra một chuyện động trời.\n\nMuội Muội cắt mạch máu tự tử.\nKhi Huy và Vy đến nơi thì Muội Muội đã hấp hối vì mất quá nhiều máu. Phong ở bên cạnh ôm lấy Muội Muội và giữ chặt miệng vết thương nhưng vẫn không ngăn được dòng máu đỏ tươi đang tuôn chảy theo nhịp đập của mạch.\n_Anh Phong. – Muội Muội thều thào – Anh hãy tiếp tục thực hiện ước mơ của mình đi. Anh không cần phải lấy em nữa rồi. Em đã rất hạnh phúc vì được làm em gái của anh. Nhưng mãi mãi…em vẫn không trở thành một người đặc biệt trong anh được. Em không hối hận vì đã yêu anh. Anh cũng không cần thấy có lỗi vì em ra đi thế này. Đây là lựa chọn của em. Em…lần đầu tiên em được lựa chọn đấy anh. Giờ em đã hiểu vì sao anh lại muốn thực hiện ước mơ đến như thế, vì trong giấc mơ….anh sẽ tìm thấy thiên đường.\n_Muội Muội. Sao em lại khờ như vậy? – Phong ôm chặt Muội Muội. Đôi mắt đỏ hoe, ánh lên nhiều đau xót.\n_Đừng khóc anh Phong…Mạnh mẽ lên…Em cầu chúc hai người hạnh phúc….\nTiếng nói Muội Muội nhỏ dần, đôi mắt từ từ khép chặt lại như khép chặt quá khứ sâu thẳm của tình yêu và nỗi đau của nó.\n…………………………………………..\nVy thấy đôi mắt mình đang nhòa đi và trái tim như có ai bóp nghẹt. Trong thời khắc này, mọi thức càng thêm bế tắc và khó tháo gỡ. Một người mất đi sẽ để lại nỗi đau da diết cho người còn sống, Anh sẽ chẳng thể nào quên Muội Muội được, cả Huy, cả cái làng này.. Và Vy chỉ là một người thừa thải, một kẻ lạ mặt bước vào làng khiến cho mọi thứ trở nên đảo lộn.\nVy quay người chạy đi, chạy mãi cho đến đầu làng, trốn sau cây đa cổ thụ sừng sững. Vy ngồi thụp xuống, thu người lại để khóc. Vy tự trách mình tại sao lại trở nên ghen tỵ như thế, ghen tỵ với cả người đã khuất. Còn nữa, chính Vy đã đến đây, chính Vy, không ai khác, xen vào cuộc sống yên bình của Phong và Muội Muội, chính Vy đã giết Muội Muội, Vy không biết làm sao có thể đối mặt với chính mình. Vy cảm thấy mình xấu xa vô cùng. Bởi thể, ức quá mà khóc. Nước mắt chảy mãi dù chẳng có tiếng nấc nào.\n_Vy!\nLà Huy gọi. Nhưng Vy xấu hổ đến nỗi chẳng thể ngước lên nhìn Huy.\n_Anh có chuyện muốn nói với em.\nVy vẫn im lặng.\n_Vy! Nghe anh nói, không phải lỗi của em.\n_….\n_Nghe anh nói đây Vy, em đừng suy nghĩ lung tung. Có những thứ chúng ta không thể lường trước được, chúng ta xuất hiện không đúng lúc thôi…\n_Em đã giết Muội Muội.\n_Không.\n_Em đã để cô ấy thấy tình cảm của em dành cho Phong, em đã đẩy cô ấy đến cái chết.\n_Thế thì không lẽ anh cũng tìm đến cái chết à?\nHuy nổi nóng, lớn tiếng, vuốt khuôn mặt đỏ bừng vì giận của mình. Điều đó càng làm Vy thấy sợ hãi, càng co người lại như một đứa trẻ đang bị đe dọa. Ngay cả người thân thiết với Vy tại nơi xa lạ ngày nhất cũng nổi giận với cô.\n_Anh…vẫn hy vọng rằng, khi anh trở về, anh vẫn còn em. Có lẽ anh đã đề cao tình yêu quá phải không Vy? Hay thật sự đó không phải tình yêu? Tại sao Muội Muội có thể chờ Phong năm năm, bảy năm…? Anh không hiểu, anh đã thiếu điều gì? Anh không hiểu anh đã bỏ sót cái gì? Vy, em nói anh nghe được không?\nVy vẫn khóc. Làm sao Vy có thể trả lời Huy được khi chính bản thân Vy còn bối rối với những gì đang xảy ra, đã xảy ra. Khi bắt đầu một mối quan hệ, chẳng ai có thể biết được chuyện gì sẽ xảy đến. Lúc đó người ta còn bận cười, bận truyện trò, bận tâm sự…ai mà nghĩ đến một ngày phải khóc, phải đau, phải rướm máu…\n_Vy! Em còn yêu anh không. Vy!\nHuy lay Vy dậy để nhìn thẳng vào mặt Vy. Cô cố né tránh ánh nhìn đó, cô sợ, thật sự sợ.\n_Vy!\nChẳng thể nào đáp lời, Vy vô hồn nhìn quanh chỗ khác.\n_Vy! Hãy cùng anh qua Mĩ, quên hết nơi này đi và làm lại từ đầu.\nVy ngỡ ngàng nhìn Huy.\n_Không, không thể được.\n_Suỵt. – Huy chặn lời nói của Vy. – Mình về thôi em.\n……………………………\nCả hai người quay vào trong làng, một cảnh tượng nghiêm trọng đang diễn ra. Phong đang quỳ gối giữa ngôi đền lớn của làng. Bố Phong đang cầm một cây roi lớn, tất cả dân làng đều đứng xung quanh, ai cũng sợ sệt, không dám hó hé gì.\nBố Phong chống cây roi làm gậy, một tay ôm ngực, lệu rệu đứng, xem chừng yếu lắm.\n_Trước giờ trong làng chưa bao giờ xảy ra việc này. Làm trưởng làng như tao thật thất bại. Tao có đứa con như mày cũng thật thất bại.\nBố Phong giơ cao cây roi đánh vào lưng Phong nghe cái “chat” rồi lảo đảo như ngã. Hai chị của Phong lại đỡ bố, Phong cũng dợm dứng lên sau cú đánh của bố nhưng bố Phong đứng vững lại ngay:\n_Mày quỳ xuống đó…Cái ngày mày đòi rời xa cái làng này, đáng lẽ tao phải đuổi mày đi luôn để mày đừng đem tai họa đến cái làng này nữa. Tao đánh chết mày.\nThay cho Muội Muội, thay cho bố mẹ nó, thay cho cái làng này.\nBố Phong vung tay đánh liên tiếp vào Phong, anh không chống trả, cứ ngồi yên cho bố đánh, người run lên theo những đợt đòn roi. Tất cả mọi người đều sợ hãi không nhìn. Vy định chạy lên can ngăn, nhưng Huy kịp thời giữ tay cô lại:\n_Đừng em.\nBố Phong ngừng lại, thở khò khè, rồi lê chân một cách nặng nhọc đến chỗ bố mẹ Muội Muội đang dựa vào nhau, vẻ mặt nhăn nhúm, đau khổ.\n_Anh…anh đánh nó đi, đánh chết nó cũng được, em không biết phải dạy dỗ thế nào với thằng con này nữa, đúng là bất hạnh mà.\nBố Muội Muội nhìn vào cây roi trong tay bố Phong, ông nhìn thật lâu rồi bật khóc.\n_Con Muội Muội nó yêu thằng Phong, đánh chết nó, Muội Muội không vui đâu, bỏ đi, không vui đâu…\nRồi ông quay lưng đi, lê lết nỗi đau mất con. Chỉ có một đứa con gái độc nhất, mất nó, như mất tất cả. Mọi thứ dường như nặng nề hơn, cứ tưởng tha thứ là sẽ nhẹ nhàng hơn…\n_Thất bại rồi, thất bại rồi…mẹ mấy đứa đâu? Lan đâu? Bả đi đâu rồi? Kêu bả về đây với bố…\nBố Phong khụy xuống ngay khi quay đi. Hai người chị của Phong hốt hoảng, cả dân làng nháo nhào lo lắng, Phong bật ngay dậy lại đỡ bố nhưng bị ông hất tay ra. Những đòn roi về thể xác cũng không đau bằng một cái hất tay dằn xé tâm hồn. Anh ngây người nhìn những người khác đỡ bố, anh tránh đi những ánh nhìn thương hại hay suy xét. Anh đi theo bố, lặng lẽ, rồi đứng bên ngoài, chờ đợi.\nVy không biết nên làm gì lúc này, cô rất đỗi phân vân và rất đỗi sợhãi. Huy kéo tay Vy thì cô dằn lại:\n_Khoan…\n_Mình về thôi. Không nên ở đây nữa.\n_Nhưng.\n_Về thôi, nghe anh. Em không thay đổi được gì đâu, bởi thế đừng làm nó rối tung lên nữa.\n……………..\n\nNửa tiếng sau, Vy đã ngồi trên xe khách khởi hành về thành phố. Huy đã chia buồn với bố của Muội Muội và chào tạm biệt gia đình Phong. Huy không nói gì về cuộc chia tay ấy, Huy bắt Vy đứng ngoài làng, tách biệt, rời bỏ…Vy không thuộc về nơi này…Vy hiểu…nhưng sao lại cay đắng như thế…nhưng sao lại khó chấp nhận như thế…", "Ngày tháng quay về – Chap 14\n\nTrở về…\nVy kể cho bố nghe những gì đã xảy ra nhưng Vy không khóc nữa. Nước mắt lúc này không còn là liều thuốc sát trùng hữu hiệu, vết thương đã lan rộng, đã di căn, đã trở nên khó chữa lành hơn bao giờ hết.\nVùi đầu vào gối, Vy càng cố quên, nỗi nhớ càng dữ dội, Vy nhớ, dường như nhớ tất cả những gì đã xảy ra…từng hình ảnh dồn dập hiện lên làm đầu Vy đau. Vy mệt mỏi nghĩ đến ngày mai, mệt mỏi nghĩ đến tương lai. Và mệt mỏi vì những ngày tháng đã qua. Đã có quá nhiều chuyện xảy ra, đâu là bắt đầu, và đâu là kết thúc….?\nSao dường như tất cả đã kết thúc trước khi ta nhận ra nó đã bắt đầu.\nThật luẩn quẩn và mâu thuẫn…\n……………….\nHai ngày sau\nVy chuẩn bị bước ra cổng. Bố Vy vẫn ngồi đấy và nhâm nhi ly trà thảnh thơi đọc báo. Bình yên là nơi đây, là gia đình này. Những mối quan hệ hoặc là trực tiếp, hoặc là gián tiếp làm tổn thương nhau.\n_Vậy là con quyết định không đi sao? – Bố hỏi\n_Bố muốn con đi lắm sao?\n_Bố chỉ muốn con hạnh phúc thôi. Con lớn rồi, quyết định thế nào cũng được.\nVy quay người giấu đôi mắt đỏ hoe. Vy nghẹn giọng:\n_Bố! Dù con biết con không thể nào tiếp tục với Phong, nhưng con vẫn muốn níu kéo. Và dù con biết Huy yêu con rất nhiều, nhưng con chẳng thể nào đáp trả tình cảm được. Con là đứa con gái thế nào vậy bố?\nBố không trả lời, câu trả lời nằm trong tim Vy. Con người sinh ra để mưu cầu hạnh phúc, để yêu và được yêu, cớ chi lại phài tréo nghoe như thế…\n_Con vẫn thắc mắc bà Lan là người như thế nào? – Vy hỏi.\n_Một người rất tuyệt vời con à, nhưng vẫn thua mẹ con.\nCánh cổng khép lại. Vy mỉm cười.\n……………………..\nSân bay…\n_Anh có thể nhìn thấy quyết định của em rồi.\n_Em xin lỗi.\n_Không có gì. Cũng chẳng tốt gì nếu em bên anh mà tâm trí lại nghĩ đến người khác. Cũng phải để anh biết ghen chứ.\nVy nhìn ánh mắt của Huy hiền hậu sau cặp kính đen, dường như đã che khuất mất nỗi buồn của Huy. Vẫn tại đây, băng ghế dựa, khoảng không đầy nắng, mưa và gió của một năm trước, những kỷ niệm còn tồn đọng lại giữa hai con người giờ trở thành khoảng trống, có người muốn nhớ, có người lại muốn quên. Nhớ nhớ quên quên, cũng chẳng thể nào dễ dàng được.\n_Thiệt tình…anh đã hù đến như thế mà có người vẫn lì lợm.\n_Anh nói gì? – Vy ngạc nhiên.\n_Anh khích tướng một chút thôi ấy mà. Không có gì đâu.\nHuy cười. Vy cúi đầu tìm thứ gì đó để nói, nhưng sao nỗi nghẹn ngào cứ chặn cứng họng.\n_Anh vẫn mong em sẽ thay đổi quyết định. Chiếc vé này mãi là của em.\nHuy nhét vào tay Vy vé máy bay mà Huy đã đặt mua sẵn từ lâu.\n_Cho anh một đặc ân cuối.\nHuy ôm chầm lấy Vy, thật chặt, thật nhẹ, môi chạm khẽ lên mái tóc mềm mại, phả hơi ấm lên th.ân thể nhỏ bé quen thuộc. Vy đứng lặng, quá bất ngờ để có thể phản kháng, Vy thấy lòng mình yếu mềm đi từng chút một…\nVy nhìn Huy trở vào trong. Đôi chân nặng nề chợt muốn dợm bước. Tâm trí còn phân vân…\n………………………….\nMột vài tuần sau…\n“Kính coong….”\nÔng Tuấn ra mở cửa. Bỗng dưng thấy thở phào nhẹ nhõm khi thấy chàng trai đứng trước mặt, và rồi lại giật mình, khi thấy một người khác.\n_Thưa bác, Vy có nhà không bác.\n_Nó đi rồi.\nPhong chới với. Anh đã đến trễ thật sao? Vy đã đi, đi xa hơn nữa khoảng cách của yêu thương.\n_Đây là…- Ông Tuấn nhìn chăm chăm người phụ nữ đang ngồi trong xe.\n_Đây là mẹ cháu.\nMột giây trôi qua khi ánh mắt hai người va vào nhau. Bà Lan mỉm cười chào, một khuôn mặt rất buồn, không còn hạnh phúc như trước nữa.\n_Cảm ơn bác, chào bác cháu về.\nPhong chào ông rồi vào xe. Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, để lại phía sau là một ánh mắt dõi theo…\n……………………………\nTrên tầng cao nhất của một khu chung cư cao cấp trung tâm thành phố.\nTàn thuốc lá nhè nhẹ bay theo gió. Một bóng người ngồi dựa vào lang cang nhìn xuống đường. Làn khói nhẹ nhàng vây quanh, bóng tối nhẹ nhàng vây quanh.\n_Con hút thuốc sao Phong?\n_Mẹ!\nPhong dụi ngay tàn thuốc lá.\n_Không! Chỉ là con kiếm việc để làm thôi.\n_Mẹ hiểu tâm trạng của con. Nhưng đừng làm hại đến sức khòe của mình.\n_Dạ.\nIm lặng.\n_Mẹ! Mẹ ở đây với con nha!?\n_Không, mẹ về quê con à, mẹ quen sống dưới đó rồi.\nPhong thở dài.\nIm lặng.\n_Trước khi gặp bố con, mẹ đã yêu ông Tuấn.\nBà Lan dừng một lát, như để nhớ lại xem mình phải nói gì, như để tiếp thêm dũng khí để nhớ.\n_Mọi thứ đều có thể hoàn hảo, rất hoàn hảo. Nhưng rồi, ông Tuấn phải lựa chọn, giữa gia đình và mẹ. Mẹ biết, mẹ không có tư cách bắt Tuấn phải chọn mẹ. Đối với một người, gia đình là quan trọng nhất. Mẹ chẳng trông mong gì nhiều vào câu nói: “Mình nên xa nhau một thời gian.” Mẹ đã quyết định trước, bỏ đi. Ban đầu chỉ vì để bớt nỗi buồn. Nhưng mẹ không ngờ, chuyến đi đó đã thay đổi cuộc đời mẹ, mẹ đã gặp bố con. Và mẹ cũng không ngờ, mẹ lại thấy hạnh phúc khi sống cùng bố con…\n_Mẹ…\n_Thời gian trôi qua quá nhanh, trong một tuần mẹ lên thành phố, mẹ đã gặp lại ông ấy. Giờ mỗi người đều đã có cuộc sống riêng, đều có hạnh phúc riêng. Mẹ cũng mừng.\n_….\n_Mẹ không khuyên con gì hết, từ đó đến giờ mẹ luôn tôn trọng quyết định của con. Nhưng con phải hiểu rằng, có những sự thay đổi không xấu, theo cách này hay cách khác, mọi thứ sẽ ổn định.\n_Con không muốn, con muốn đợi cô ấy.\n_Đó là quyết định của con.\n_Liệu con còn cơ hội không mẹ.\n_…\n\nPhong quay trở lại nhìn con đường về chiều tấp nập xe cộ, thầm mong đâu đó trong những chiếc xe ấy có hình bóng thân quen.\n\n\n\nNgày tháng quay về – Chap 15 – Lời kết\n\nMột vài tháng trôi qua.\nCuộc sống hối hả trôi đi, bỏ lại quá khứ phía sau, bỏ vào niềm tin phía trước, nhưng hình bóng của một người mãi mãi ngự trị trong trái tim một người.\n_Phó giám đốc, ông có cuộc hẹn với báo “Doanh nhân trẻ”.\n_Ừ, tôi biết rồi.\n………….\n“Cốc cốc cốc…”\n_Mời vào.\n_Xin chào, tôi là cộng tác viên của báo “Doanh nhân trẻ”. Hân hạnh được gặp anh.\nPhong đánh rớt cây bút xuống bàn. Và trong sự ngạc nhiên ấy, anh cảm nhận từng ngọn ngành niềm vui đang dậy sóng.\n_Vy. – Phong gọi.\n_Anh không mời tôi ngồi sao?\n_Vy. – Anh chạy đến nắm tay cô. – Bố em nói em đã đi rồi kia mà.\n_ANh buông ra. Không là tôi la lên đó. – Vy đe dọa.\nPhong buông tay. Anh hiểu lý do Vy nổi nóng.\n_Anh biết em giận anh. Nhưng hãy nghe anh giải thích được không?\n_Nhưng…\n_Suỵt.\n…………\nMuội Muội mất được một ngày.\nVừa mới tản sáng đã nghe tiếng người ồn ã ở đầu thôn. Khánh dẫn đầu đoàn người tiến vào làng. Có cả xe ủi đất, có cả những người mặc quân phục xanh theo tháp tùng. Khánh la lối ầm ĩ, đòi gặp trưởng thôn.\nBố Phong cùng tất cả mọi người trong làng bước ra. Phong biết ngay sẽ có chuyện. Anh tiến lên phía trước thì bị bố chặn lại. Bố giận anh, bố không muốn nhìn mặt anh.\n_Có chuyện gì? – Bố Phong cất tiếng hỏi, giọng khò khè vẫn còn rất yếu.\nTất cả im lặng. Khánh nhìn xung quanh rồi cất lên tiếng cười khẩy.\n_Cái làng này chẳng đáng giá là bao, thế mà ông sếp mình cứ thích bỏ tiền vào.\n_Cậu nói cái gì vậy?\nBố Phong nheo mắt. Phong biết rõ Khánh đang muốn nói gì, nhưng làm sao để bịt miệng hắn ta lại.\n_Nghe đây. Mọi người có một tuần để rời khỏi làng này. Tất nhiên, mỗi gia đình sẽ được đền bù xứng đáng. Ngôi làng này đã được bán lại, sẽ trở thành khu du lịch sinh thái. Mọi người nghe rõ chưa?\n_Nực cười, thật nực cười. Mọi người có nghe hắn nói nhảm gì không? Làng này bao đời nay dân làng mình sinh sống, ngươi tưởng ngươi có quyền mua lại à?\n_Tất nhiên, dân làng của ông sống từ bao đời tôi không biết, nhưng đây là đất của nhà nước. Đất nước phát triển thì cần phải quy hoạch những nơi như thế này để kinh doanh, mặc dù nơi này thật rẻ mạc, chẳng đáng một phần một ngàn cái giá công ty tôi đưa ra, các người lời quá còn gì.\n_Nực cười.\nBố Phong tiến lên phía trước.\n_Chừng nào dân làng này còn người, thì mày không có quyền đụng vào cái làng này.\n_Thế à, tôi chống mắt lên xem. Haha. Anh em.\nMột toán người bước lên phía trước, xăm xăm lại phía bố Phong ra chiều đe dọa. Phong tiến lên che trước mặt bố.\n_Bước xuống ngay. – Phong gằn từng tiếng.\nVài ba người trong đó quay lại nhìn Khánh. Khánh cười, giọng cười đều mà anh đã học được ở đâu đó.\n_Kìa, tao đã thông báo với mày lâu rồi mà, phải không?\nKhánh bước lại gần Phong.\n_Và tao cũng đã cảnh cáo mày rồi.\nPhía sau, có tiếng thở dốc, tiếng thở khò khè nặng nhọc và đứt quãng. Chị của Phong la lên, cả dân làng như hốt hoảng.\n_Bố, bố bị sao rồi.\nPhong quay lại, bố Phong đang gục dần, rồi lịm đi. Anh đỡ bố, ông thở gắt, mắt nhắm nghiền, mồ hôi rịn ra hai bên thái dương.\n_Đưa bố vào bệnh viện.\nBố nắm chặt lấy tay Phong, nói trong những hơi thở cuối cùng.\n_Giữ…. lấy …..làng.\nNhững người to khỏe trong làng bế xốc bố Phong lên vai rồi chạy nhanh ra bến xe. Dường như có gì đó không ổn, Phong hoang mang, và nỗi tức giận lên đến cực độ. Anh quay qua nắm lấy cổ áo Khánh.\n_Mày giết người.\n_Kìa, buông ra. Tao chẳng làm gì cả. Tất cả là do sếp đấy chứ.\nCó tiếng điện thoại reng. Khánh bắt lên, đôi mắt dò hỏi nhìn Phong. Rồi anh đưa điện thoại cho Phong.\n_Sếp.\nPhong cầm điện thoại. Hơi do dự.\n_Chào sếp.\n_Chào Phong. Lâu quá không gặp.\n_Sếp muốn gì đây?\n_Bình tĩnh nào Phong. Không lẽ cậu không tin tôi. Nghe đây, tôi muốn cậu loại bỏ Khánh. Tôi đã theo dõi Khánh khá lâu, cậu ta đã rút tiền của công ty khá nhiều, còn gây xích mích nội bộ. Tôi muốn chơi cậu ta một chập thôi, còn lại là phần cậu. Sau đó, hãy trở về công ty làm việc.\nTrong đầu Phong văng vẳng tiếng của bố. “Giữ lấy làng.”\n…………………..\n_Vì muốn nhanh chóng giải quyết làng của anh, Khánh đã mua chuộc và làm nhiều văn bằng giả. Khánh bị tố cáo, và bị bắt ngay sau đó. Bố anh mất ngay trong đêm. Sau khi ổn định tang lễ và mọi việc, anh quay trở lại thành phố. Anh đi tìm em ngay sau đó. Nhưng bố em nói em đã đi.\nVy im lặng, toan nói gì đó, rồi như nghẹn, lại thôi.\n_Anh xin lỗi em, cho anh một cơ hội được không.\n_Xin lỗi, em đến đây là vì công việc, không vì việc riêng.\n_Thế cho anh xin một cái hẹn được không?\n_E rằng không…em chưa thể quên hết tất cả để quay lại được. Giữa hai chúng ta… có quá nhiều rào cản..\nPhong nhìn Vy, thật lâu, rồi anh thở dài.\n_Anh xin lỗi, chúng ta vào công việc thôi.\n……………………….\nMột năm trôi qua…\nMùa mưa năm nay kéo dài dai dẳng và nặng hạt, giống hệt như mùa mưa vừa rồi. Đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên hay thật sự mùa mưa nào cũng như vậy, chỉ tại Vy không để ý thôi.\nThế mà…đã một năm.\nVừa tròn một năm Vy gặp anh lần đầu tiên. Chẳng hiểu sao Vy lại rẽ vào đúng con đường này, vào đúng thời điểm này, và giờ lại đang trú mưa như thế này..\nMỗi sự chia xa đều mang lại hai kết quả. Một là xa nhau mãi mãi, một là cần nhau nhiều hơn. Vy vẫn đang lơ lửng giữa quá khứ và thực tại. Dường như không cần nữa, nhưng vẫn chưa quên được.\nMột năm, Vy đếm những sự đổi thay, nhưng đếm đi đếm lại, vẫn thấy có những thứ còn nguyên vẹn. Kỷ niệm, yêu thương, đau đớn, sự sợ hãi…Vy ngạc nhiên khi thấy mình vẫn đang tồn tại…\nNhưng lại không ngạc nhiên khi nghe tiếng anh cùng mùi nước hoa quen thuộc thoang thoảng phía sau.\n_Em đến rồi à.\n_Ừ.\n_Lần này là anh đợi em. Có tính trả nợ bữa càfê đầu tiên không?\n_Lạnh lắm. – Vy khẽ rùng mình.\nPhong cười, quàng tay vào vai Vy, kéo cô vào nhẹ nhàng. Vẫn ấm lắm, vẫn quen thuộc lắm.\nHai tách cacao nghi ngút khói đặt trên bàn vẫn đang chờ người mở đầu câu chuyện.\n_Bố em nói em đi, thật ra là nói em đã đi học.…- Vy ngập ngừng.- Bố em có nhắc đến mẹ anh\n_Ừ, mẹ anh cũng vậy, bà gửi lời hỏi thăm bố em.\n_Mẹ anh khỏe không?\n_Vẫn khỏe, mẹ anh trở lại quê rồi, mẹ anh muốn ở cùng bố anh.\n_Ừ.\n_Em có nghe tin của Huy không?\n_Huy đang làm cho một công ty tin học lớn bên Mĩ, cuộc sống cũng dể dàng hơn rồi, tuy hơi bận rộn, nhưng đỡ hơn những ngày đầu.\n_Ừ.\nIm lặng…\nHai tách cacao nghi ngút khói vẫn chờ đợi câu chuyện.\n……………..\nMư a đã dứt. Những tia sáng cuối ngày đang tỏa hơi ấm …\n_Em đi bên này.\n_Anh đi bên kia.\n_Tạm biệt anh.\n_Tạm biệt em.\nThế rồi, mỗi người rẽ về một hướng, về hai phía khác nhau, cứ như sẽ chẳng bao giờ gặp nhau lần nữa…\n“Ngỡ đã mất nhau nào đâu ai hay đến hôm nay….”\nThe end ./.\nLời kết\nKết thúc câu chuyện đã được mình sửa đi sửa lại gần chục lần. Những lần đầu mình đều cho Phong và Vy trở lại bên nhau. Nhưng…đến hôm nay, mình lại chọn cách kết thúc mở, ai muốn nghĩ sao cũng được.\nKhi mình bắt đầu viết câu chuyện này, mình không nghĩ đến có nhiều người ủng hộ, mình viết, đơn giản vì mình muốn viết, mình cần viết. Trong suốt khoàng thời gian câu chuyện tiếp diễn, đã nhiều lần mình muốn từ bỏ, vì càng ngày nó càng xa thực tại, mình chẳng biết mình đang viết cái gì, câu chữ không sắp xếp được nữa. Nhưng mọi người đã ủng hộ, và yêu cầu mình phải viết thêm. Thành thật cảm ơn. Nếu không có các bạn, có lẽ câu chuyện này sẽ không có hồi kết.\nVì thật sự có những chuyện cũng không có hồi kết, dù nó đã kết thúc lâu rồi. Nghe mâu thuẫn quá phải không? Nhưng sao cũng được. Quá khứ đã qua, trước khi mở ra trang mới, mình phải đặt dấu chấm. Câu chuyện đã kết thúc, mình cũng xem như mọi thứ đã kết thúc, theo đúng nghĩa đen của nó.\nNgày tháng quay về là tựa một bài hát của nhạc sĩ Đức Trí. Một bài hát rất nhẹ nhàng và êm dịu đến nỗi nếu nghe được chắc các bạn cũng không có ấn tượng gì. Nhưng mình lại thích nó. Không biết vì sao…\nMình tin đâu có có những câu chuyện tình đẹp hơn thế này. Mình tin, mọi người đang sống đề yêu nhau. Chúc các bạn hạnh phúc…\n./." ] }
kenhsinhvien
_doc
15f4424f53c580adb736c65fc030d6a3
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "15f4424f53c580adb736c65fc030d6a3", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/di-tham-cac-hanh-tinh-la-ngoai-he-mat-troi.14191/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Tin tức", "datetime": "12/1/2011", "title": "ĐI thăm các hành tinh lạ ngoài hệ Mặt Trời", "post": "Không biết bao nhiêu đời người trôi qua mới đủ để đi khắp vũ trụ bao la này. \n\nMời các bạn tiếp tục chiêm ngưỡng những kì quan của vũ trụ bao la.\n\nHành tinh khí khổng lồ trong “Vùng sinh sống”\n\n{\n\n\n\n\n\n\n\"Vùng sinh sống\" là vùng vỏ hình cầu xung quanh một ngôi sao, mà tại đó có tồn tại điều kiện tối ưu để có nước ở thể lỏng xuất hiện trên bề mặt trên một hành tinh cỡ như Trái đất. Hành tinh khí khổng lồ, được phát hiện vào ngày 23 tháng 6 năm 1998, là một hành tinh đặc biệt bởi quỹ đạo của nó nằm bên trong vùng sinh sống của ngôi sao mẹ. \n\nDù chúng ta không thể sinh sống trên một hành tinh khí nhưng hành tinh đó có thể có các vệ tinh ở trạng thái rắn, giống như Sao Mộc hay Sao Thổ trong Hệ mặt trời. \n\nHành tinh khí khổng lồ may mắn sống sót\n\n\n\n\n\nCác nhà khoa học đã tìm thấy một hành tinh khí khổng lồ quay quanh một ngôi sao lùn trắng (là một loại sao đã chết) vào tháng 3 năm 2007. Điều này có nghĩa là ở một khoảng thời gian nào đó trong quá khứ, trong suốt giai đoạn ngôi sao đỏ khổng lồ (ngôi sao đỏ khổng lồ là một ngôi sao lớn đang chết dần trước giai đoạn sao lùn trắng), hành tinh khí này đã lướt trên bề mặt của ngôi sao mẹ, hoặc thậm chí là quay bên trong các ngôi sao đang chết.\n\nĐây là một tin tốt cho Trái Đất, vì người ta dự đoán là mặt trời sẽ bước vào giai đoạn hành tinh đỏ trong khoảng 5 tỉ năm nữa, nhấn chìm các quỹ đạo của các hành tin bên trong và tiến gần đến quỹ đạo của sao Hỏa hiện nay. Nhưng thực tế là ngay cả khi trái đất có thể sống sót trong ngôi sao đỏ khổng lồ thì bề mặt cũng sẽ bị “tiêu diệt” bởi nhiệt độ cao khủng khiếp của mặt trời khổng lồ đỏ.\n\nSiêu Trái đất đầu tiên\n\n\n\n\n\nChúng ta đã nhắc tới quá nhiều những “gã khổng lồ” trong không gian, nhưng hành tinh được nhắc đến sau đây có lẽ sẽ là “người khổng lồ” đặc biệt nhất. Đó chính là “Siêu Trái đất”, là hành tinh đá lớn được con người tìm thấy trong suốt quá trình “săn hành tinh ngoại”. Siêu Trái đất, được khám phá và ngày 25 tháng 8 năm 2004, sẽ giúp các nhà nghiên cứu tiến gần hơn với việc tìm ra hành tinh giống Trái đất bên ngoài Hệ mặt trời được nung nấu bấy lâu nay. \n\nSiêu Trái đất được định nghĩa là một ngoại hành tinh với khối lượng lớn hơn khối lượng Trái đất và nhỏ hơn khối lượng của các hành tinh khổng lồ khác trong Hệ mặt trời. Siêu Trái đất được coi là hành tinh đá vì lực hấp dẫn yếu ớt của nó có xu hướng hút các vật liệu nặng (như đá và kim loại) và có phần “hờ hững” với những vật liệu nhẹ hơn (chẳng hạn như khí) dễ bị các hiện tượng thiên văn như bức xạ từ ngôi sao mẹ, hay các tác động từ tiểu hành tinh rộng lớn thổi bay. \n\nSao Hải Vương nóng?\n\n\n\n\n\nSau sự khám phá Siêu Trái đất thì ngày 31 tháng 8 năm 2004 Sao Hải Vương nóng đã được phát hiện với khối lượng và đường kính tương tự như Siêu Trái đất. Tuy nhiên, theo những tính toán ban đầu thì so với Siêu Trái đất mật độ khí tại hành tinh này dày đặc hơn, và tỷ trọng đá thì tương đương. Điều này khiến các nhà khoa học tin rằng, Sao Hải Vương nóng được hình thành từ những hợp chất phổ biến nhất trong vũ trụ là “nước”, tiếp đó là Hydro và Oxy. \n\nLực hấp dẫn lớn tại bề mặt hành tinh này là bởi nó có khối lượng lớn, và bán kính nhỏ. Thực tế hành tinh Hải Vương nóng quay gần với ngôi sao mẹ, vì vậy nước của nó tồn tại dưới dạng “đá nóng” hoặc bị nén thành dạng rắn nóng do một áp lực rất lớn (giống như các nguyên tử Cacbon bị nén vào viên kim cương dưới áp lực bên dưới bề mặt Trái đất).\n\nSiêu Trái đất phủ dung nham\n\n\n\n\n\nĐây là một trong những phát hiện nổi bật trong danh sách các hành tinh ngoài Hệ mặt trời. Các nhà khoa học đã đo được đường kính của hành tinh này gấp 1,7 lần kích thước của Trái đất và có những suy luận rằng những hợp chất ở hành tinh này tương tự như ở Trái đất.\n\nĐược khám phá vào tháng 3 năm 2009, “Siêu Trái đất phủ dung nham” là một trong những hành tinh ngoại nhỏ nhất đã từng phát hiện tại thời điểm đó và được xem giống với Hành tinh xanh của chúng ta nhất nếu như không có một biển đen của đá và kim loại nóng chảy bao phủ lên bề mặt. Sở dĩ có một lớp dung nham bao quanh Siêu Trái đất là bởi hành tinh này bay rất gần với mặt trời của nó, và chịu nhiều ảnh hưởng từ ngôi sao mẹ.\n\nĐây cũng là một trong những Siêu Trái đất hiếm có một bầu khí quyển, cho dù là nó rất mỏng và loãng với một lương hơi nước và các kim loại khác nhau ở thể khí do sự khắc nghiệt của bề mặt hành tinh.\nTrung Tín\n(Theo Kenh14.vn)\n\nHi vọng các bạn ủng hộ nhìu ", "replies": [ "nhìn đẹp và hoành tráng nhỉ\nkhông có gì là khó tưởng tượng" ] }
kenhsinhvien
_doc
cf4207c5fd2d79999eabcdb1f8012f3f
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "cf4207c5fd2d79999eabcdb1f8012f3f", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/manh-khoe-tiet-kiem-cua-et-ve.14196/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Tin tức", "datetime": "12/1/2011", "title": "“Mánh khóe” tiết kiệm của “ét vê”", "post": "“Cho em thêm cọng hành”, nói vậy, Minh đưa tay ra với thì cô bán rau hất ra: “Hành mắc lắm, đừng xin em ơi”. Nghe vậy, SV nhìn ngang dọc... nhón thêm trái ớt.\n\nMua hàng phải có “tặng kèm”\n\nHình ảnh mua bán kể trên trở nên quen thuộc ở những khu hàng quán khu SV sống trọ từ ngày bão giá tràn về. Mùa đắt đỏ, hầu hết SV khi ra chợ, đều tận dụng triệt để “mánh khóe” xin thêm vài ba thứ lặt vặt như hành, ớt, tỏi…\n\n\n{\n\n\n\n\nMua một mớ rau, có thể xin thêm vài… ba củ tỏi​\nBỏ hai trái ớt vào bịch rau cải, Minh, SV trường ĐH Công nghiệp TPHCM láu cá: “Chị xem mớ rau cải này 7.000 đồng mà chút xíu, mua cho 3 người mà chắc chỉ đủ 2 người ăn. Trước còn bớt được khoảng 500 đến 1.000 đồng mua hành, ớt chứ giờ chỉ xin thêm thôi”.\n\nNhưng Minh cho biết cũng vì đắt nên xin thêm chẳng dễ. Người bán hàng từ nỉ “Không thêm được đâu em ơi” mà không cản nổi những cánh tay với được cái gì cứ với, đành cáu gắt. “Hôm trước em đi mua ít nấm mèo, tính xin thêm ít hạt tiêu bị bà chủ quán làm ầm ĩ lên, ngại chết luôn. Từ nay có xin cũng phải nhìn mặt cô bán hàng nào thoáng chút”.\n\nNguyễn Thị Hạnh, SV ĐH Văn Hiến lĩnh nhiệm vụ nấu nướng cho phòng trọ 4 người cho hay “chính sách xin thêm” cũng được cô tận dụng triệt để. “Tiền mua thức ăn chín còn không đủ, đâu dám bỏ vài nghìn mua gia vị đâu nên chỉ có nước… xin. Cô bán hàng nào dễ thì xin được, gặp cô khó thì nhịn, kho cá không hành, nước mắm không ớt vậy. Kinh tế thụt lùi nên không có đòi hỏi nhiều”, Hạnh trình bày.\n\nTheo cô SV này, nhiều thực phẩm như thịt, cá, rau củ giáp Tết đang tăng, giá hơn thời điểm “bão giá” cách đây một vài tháng nên đời sống của SV càng khó khăn hơn.\n\nViệc mua bán của SV ít thoải mái hơn khi mà người bán hàng trở nên dè chừng họ. Những người quen bán cho SV, đoán sẽ có màn… “xin thêm” nên phải nhanh tay cản. Chính họ cũng gánh áp lực khi giá cả những thứ lắt vắt mà SV hay xin thêm cũng cao chới với. Người mua lẫn người bán đều trở nên cò kè hơn dù rất thông cảm cho nhau.\n\n\n\nĂn cơm quán chỉ cần khéo miệng xin… thêm cơm là SV đã có thể ăn no, ăn rẻ.​“Có cô mua trái dưa leo, vài nghìn rau mà bốc thêm cả nắm ớt, mấy củ tỏi, chịu sao nổi. Trước đây giá cả mềm, mình đâu tiếc cho thêm nhưng giờ phải hạn chế. Nhìn kiểu mua hàng là tui biết SV ngay, không “nhón” cái gì đó là không được”, chị Tám, một người bán rau ở chợ An Nhơn (Gò Vấp) nói về khách hàng “ét vê” của mình.\n\nCách thức “xin thêm” còn nở rộ trong các quán cơm. Đừng thấy lạ khi có người gọi cơm luôn kèm “cho nhiều cơm, hay xin thêm ít rau” vì đích thị đó là… SV. Thế nên, mấy cô hàng cơm mới cười, mùa bão giá, mấy đứa SV khóe miệng thấy rõ, một u hai u xoen xoét.\n\nNhững kiểu tiết kiệm chỉ có ở SV\n\nCận cảnh đời sống SV thời điểm giá cả leo thang, nhiều người sẽ bất ngờ với các chiêu thức thức tiết kiệm của họ. Mọi thứ đều được họ cân nhắc sao cho bớt tốn kém nhất, chấp nhận chất lượng đời sống giảm.\n\n“Chiêu” được nhóm nam SV thuê trọ ở đường Ung Văn Kiêm (Q. Bình Thạnh) ai nghe cũng phải bật cười. Họ phải trả 10.000 đồng/m3 tiền nước, mỗi tháng mất trên 300.000 đồng tiền nước cho 6 người. Để tiết kiệm, họ thống nhất… 2 ngày mới tắm một lần; thay vì quần áo ai người ấy giặt họ dồn giặt chung để tiết kiệm.\n\n\n\n\nTất cả chi tiêu đều được SV siết chặt trong thời bão giá.​\nNam, SV ĐH Ngoại thương cười: “Cả dãy trọ này nhiều người áp dụng vậy rồi. Bọn em con trai, sạch sẽ vừa thôi. Nửa tháng nay như vậy, ngày nào cả nhóm cũng ra soi đồng hồ nước, thấy chạy chậm hơn, phấn chấn hẳn”.\n\nChỉ vào chiếc xe đạp ở góc phòng Nam cho hay cậu đã “treo” xe, lội bộ đi học vì từ nhà đến trường chỉ cách hơn hai cây số. “Trên đường đi, gặp bạn nào đạp xe, mình vẫy quá giang. Tính ra một ngày bỏ túi được mấy nghìn tiền gửi xe đấy”, Nam hí hửng.\n\nCòn chiếc xe đạp, cậu bạn trong phòng đi học xa mượn dùng thay vì đi xe buýt. Không rẻ hơn đi xe buýt là bao nhưng với họ lúc này, rẻ hơn chút ít cũng quý. “Đạp xe tiết kiệm tiền tập thể hình, người vạn vỡ hẳn ra”, cậu bạn này hài hước. Chẳng những vậy, cậu còn lôi chiếc cặp lồng để trước giỏ xe khoe: “Em còn đưa cơm đến trường thay vì ăn quá nữa nè. Con trai đưa cơm cũng ngộ nhưng giờ chỉ cần tiết kiệm thôi”.\n\nKhông chỉ chờ đến bão giá, Nguyễn Văn Bảo, ĐH Khoa học Tự nhiên TPHCM thực hiện chính sách siết chặt chi tiêu từ ngày trở thành SV. Chiếc ba lô đến đôi dày của Bảo có “tuổi thọ” 2 năm, chằng chịt các vết khâu nhưng cậu vẫn chưa có ý định thay mới. Bảo lại còn vừa “sắm” được dép quai cũ của cậu bạn thân: “Dép còn nguyên, nó mới mua đầu năm giờ bỏ đi nên em xài lại. Tính ra, trong năm 2011 em không phải lo khoản dày dép”.\n\nKhông thể kể hết được chiêu thức tiết kiệm của SV thời bão giá. Không phải SV nào cũng bi quan khi giá cả tăng mà còn cho rằng trong cái họa cũng có cái may.\n\n“Trước mỗi ngày em vài nghìn tiền thuốc lá, giờ thiếu tiền bỏ cả tháng nay rồi. Bia rượu nhậu nhẹt gì cũng cai hết. Đúng là đồng tiền bây giờ mất giá nhưng em thấy lại có giá trị hơn với mỗi người, vài nghìn đồng cũng thấy quý. Mình biết quý trọng đồng tiền, biết thương cha mẹ hơn”, một nam sinh trường ĐH Hồng Bàng nói về cái “được” trong đời sống eo hẹp của mình.\nnguồn : dantri​", "replies": [ "Thật là khổ", "ùm...bão giá ..giá gì cũng tăng...mà ko dám xin thêm tiền bố mẹ nên phải tiết kiệm ...càng tiết kiệm được bao nhieu càng tốt bấy nhiu ^^", "\n\ngracefulkitten nói:\n\n\n\nùm...bão giá ..giá gì cũng tăng...mà ko dám xin thêm tiền bố mẹ nên phải tiết kiệm ...càng tiết kiệm được bao nhieu càng tốt bấy nhiu ^^\n\nClick để xem tiếp...\n\n\ncon ngoan đó, hì hì,\nchúc Mèo vượt qua thời bão giá ", "ồ không thấy ai vào đọc bài \"lời cha dặn trước cơm bão giá\" của mình trong mục thơ cả.\nbão giá mới bắt đầu thôi nhưng chúng ta khốn đốn lắm rồi!!!" ] }
kenhsinhvien
_doc
dbaed0bd2c4a4a59dd51a99466a31a12
1
[ "post.keyword", "replies.keyword" ]
{ "item_id": "dbaed0bd2c4a4a59dd51a99466a31a12", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/chien-thuat-cua-gai.14199/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Kỹ Năng", "category_name": "Giới tính+", "datetime": "12/1/2011", "title": "Chiến thuật cưa gái", "post": "Trước tiên lần đầu post bài cò thiếu sót hoặc trùng với ai anh em ksv bỏ qua.\ngiờ vô vấn đề chính nè.\n1. mỗi nàng là 1 vẻ ta không thể so sanh nàng này với nàng kia được.\n2. biết người biết ta trăm trận trăm thắng dùng mắt nhìn tiềm hiểu nàng trước.\n3. làm bạn với những người bạn cô ấy trước và gây sự chứ ý của nàng.gây ấn tượng tốt đối với bạn cô ấy. có hậu phương hậu thuẩn vẫn tốt hơn là 1 mình đương đầu.\n4.kế tiếp xin số diện thoại của nàng. định ra 1 giờ nhất định nào đó nhắn tin hay gọi điện( làm thế nàng có thoái quen đợi ta vào đúng giờ đó). lức nhắn tin phải luôn hài hước dí dom, làm cho nàng không mún nói từ ngu ngon mà nói chuyện với ta suốt. nhưng cũng phải có chùng mực thôi không sáng nàng bệnh nữa.\n5. sau khi thực hiện bước 4 một thời gian khoảng 1 tháng rồi đột nhiên ta biến mất, không tin nhắn không gọi điện gì hết. nàng sẽ tự chủ động nhắn tin gọi điện ta thôi.\n6. bây giờ chỉ còn việc rủ nàng chơi nữa thôi. phải nhớ không được rủ qua điện thoại, phải nói trực tiếp với nàng dù nàng không mún đi cũng sẽ nhận lời vì không mún ta bùn.\n7. đi chơi với nàng nên tránh những chủ đề ngo cụt không có ngã rẽ chuyển hướng, bàn vấn mà nàng thít mà ta cũng thít. hoặc lấy thông tin từ bạn nàng ỏ bước 3 có nói.\n8. điều này cũng rất quan trong không được chiều chuộng nàng quá. dôi khi phải bỏ mặt nàng cho nàng biết rằng nàng không phải là người con gái duy nhất trong thiên hạ, nếu không biết giữ ta thì có thể bị những người con gái khác cám đỗ.\n cái này mình đã test thử giờ mình đã có nàng trong tay nên post lên cho anh em cùng sử dụng. chúng anh em thành công trong con đường chinh phục", "replies": [ "Hic, bùn quá đi mất, ", "mình thấy đến bước 5 là không ổn cho lắm à", "Tui thấy bước 5 là cần thiết để khẳng định nàng nằm trong dạng có khả năng đổ hoặc không bao giờ đỗ", "Có khi nàng củng đang áp dungk chiến thuât củng nen biêt sao đc", "Con gái bây h cũng lợi hại lắm đó Không dễ bị vào tròng như vậy đâu ", "Kịch bản là thế còn tùy anh em vận dụng biến hóa thêm màu sắc chứ ù lì áp dụng đứng y làm sao ma thành công được chứ. phải đầu tư bỏ vốn tìm tai trong nữa. ", "\n\nquocnhut11 nói:\n\n\n\nTrước tiên lần đầu post bài cò thiếu sót hoặc trùng với ai anh em ksv bỏ qua.\ngiờ vô vấn đề chính nè.\n1. mỗi nàng là 1 vẻ ta không thể so sanh nàng này với nàng kia được.\n2. biết người biết ta trăm trận trăm thắng dùng mắt nhìn tiềm hiểu nàng trước.\n3. làm bạn với những người bạn cô ấy trước và gây sự chứ ý của nàng.gây ấn tượng tốt đối với bạn cô ấy. có hậu phương hậu thuẩn vẫn tốt hơn là 1 mình đương đầu.\n4.kế tiếp xin số diện thoại của nàng. định ra 1 giờ nhất định nào đó nhắn tin hay gọi điện( làm thế nàng có thoái quen đợi ta vào đúng giờ đó). lức nhắn tin phải luôn hài hước dí dom, làm cho nàng không mún nói từ ngu ngon mà nói chuyện với ta suốt. nhưng cũng phải có chùng mực thôi không sáng nàng bệnh nữa.\n5. sau khi thực hiện bước 4 một thời gian khoảng 1 tháng rồi đột nhiên ta biến mất, không tin nhắn không gọi điện gì hết. nàng sẽ tự chủ động nhắn tin gọi điện ta thôi.\n6. bây giờ chỉ còn việc rủ nàng chơi nữa thôi. phải nhớ không được rủ qua điện thoại, phải nói trực tiếp với nàng dù nàng không mún đi cũng sẽ nhận lời vì không mún ta bùn.\n7. đi chơi với nàng nên tránh những chủ đề ngo cụt không có ngã rẽ chuyển hướng, bàn vấn mà nàng thít mà ta cũng thít. hoặc lấy thông tin từ bạn nàng ỏ bước 3 có nói.\n8. điều này cũng rất quan trong không được chiều chuộng nàng quá. dôi khi phải bỏ mặt nàng cho nàng biết rằng nàng không phải là người con gái duy nhất trong thiên hạ, nếu không biết giữ ta thì có thể bị những người con gái khác cám đỗ.\n cái này mình đã test thử giờ mình đã có nàng trong tay nên post lên cho anh em cùng sử dụng. chúng anh em thành công trong con đường chinh phục\n\nClick để xem tiếp...\n\nông pót kiểu này lỡ có girl nào đi lạc vô đây rồi người này nói ng kia mai mốt sao tui có bạn gái hả", "Cho anh em có thêm kinh nghiệm mà cũng có tôi sao ", "\n\nquocnhut11 nói:\n\n\n\nCho anh em có thêm kinh nghiệm mà cũng có tôi sao \n\nClick để xem tiếp...\n\nkhông phải có tội mà có nhiu bạn nói hết mai mốt sao mà dụ được girl nào nữa ." ] }
kenhsinhvien
_doc
b2c3867bdc7b579bcd694486b1174035
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "b2c3867bdc7b579bcd694486b1174035", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/u-to-cung-nho-cau-lam.14205/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Suy ngẫm", "datetime": "12/1/2011", "title": "“Ừ, tớ cũng nhớ cậu lắm”", "post": "Từ lúc nào tụi mình đã thôi không còn lãng mạn nữa. Tớ bắt đầu thèm đọc những tin nhắn một thời tớ luôn miệng chê…sến.\n- Nhớ cậu lắm! \n\n- Ừ, tớ cũng nhớ cậu lắm! \n\nTin nhắn được gửi trả lại tớ, chỉ vài chữ thêm bớt ở đầu và đuôi. Nhớ tớ thật, hay chỉ là một hành động…báo cáo thụ động mà thôi? \n\nCậu lúc nào cũng là một chàng trai đáng yêu và rất đáng để tự hào. Ba mẹ, thầy cô, bạn bè và cả tớ, tự hào vì có cậu. Những bằng khen, huy chương thành tích gom góp từ các giải thể thao hay những kì thi học sinh giỏi giăng ngập phòng cậu. Những công việc, dự án kéo cậu dịch chuyển khắp nơi, mọi người trông đợi cậu còn tỏa sáng nhiều hơn thế. Thật lòng, tớ ngưỡng mộ cậu biết bao nhiêu… \n\n…Nhưng từ lúc nào công việc đã chen vào ở giữa tụi mình nhỉ, cậu trả lời tớ đi. \n\nTừ lúc nào mà cậu chỉ còn toàn là công việc. Giữa những cuộc hẹn là liên tục bàn chuyện qua điện thoại, là tớ ngồi bó gối nhìn cậu hí hoáy bên laptop mà buồn xo. Là niềm hớn hở kể chuyện bị ngắt ngang vì gương mặt cậu ngơ ngác” Cậu vừa nói gì cơ?”. \n\nLà đang thích thú tính rủ cậu đi ăn chỗ quán quen thì bị tạt ngay gáo nước lạnh “Về sớm thôi nhóc, tớ còn phải soạn cho xong bản báo cáo”. Là lâu lâu cậu lại hoãn một buổi hẹn hò chỉ vì công ty đang sắp ra một kế hoạch mới. Tớ đã rất nhiều lần dặn lòng mình là yêu cậu nhiều hơn chính bản thân tớ, nhưng làm sao có thể khiến cho tim tớ ngừng xót xa? \n\n\n{\n\n\n\n\n\"...Tự nhiên khi đọc một dòng khoe khoang hạnh phúc của một ai đó trên facebook lại thấy mình tủi thân vô cùng...\"​ \nTừ lúc nào mà tụi mình chẳng còn có thể gặp nhau mỗi ngày như lúc trước. Là 2 ngày, rồi 4 ngày, rồi thôi thì cứ gom hết việc một tuần hẹn một lần nhé. Từ lúc nào mà những buổi dạo phố được tớ dành cả buổi chiều chọn váy đẹp, trở thành một dịp tổng kết và kiểm kê kể lể mỗi cuối tuần? Biết rằng một cậu con trai sẽ có nhiều thứ để lo hơn là những chuyện như thế, nhưng sao tớ vẫn ước gì cậu là một người bình thường thôi nhóc ơi. \n\nTừ lúc nào mà tụi mình đã thôi không còn nhớ đến lãng mạn nữa. Tớ đang bắt đầu thèm đọc những tin nhắn ngọt ngào một thời tớ luôn miệng chê…sến. Tớ cũng đang dần ghen tị với nhỏ bạn cùng phòng vì cái anh người yêu “rảnh rỗi” lúc nào nó buồn cũng có mặt cạnh bên. Và tự nhiên khi đọc một dòng khoe khoang hạnh phúc của một ai đó trên facebook lại thấy mình tủi thân vô cùng. Giá như có thể cho tớ chen vào cuộc sống bận rộn của cậu một tí nhóc nhỉ? \n\nTừ lúc nào mà tớ cũng không thể ở bên chăm sóc cậu như trước. Khuya lắc khuya lơ, vẫn thấy treo trên yahoo một dòng status toàn công việc, tớ vào nhắc cậu ngủ đi “Việc còn nhiều quá nhóc ơi…”. Buổi chiều, chỉ kịp nhìn thấy cậu trước cổng, “Dạo này cậu xanh xao quá!”, “Ừ, về đường cẩn thận nhóc ơi”. \n\nThương cậu nhiều hơn là trách giận, nhóc biết không? \n\nNhớ tớ không? \n\nNhớ chứ nhóc! \n\nCậu trả lời tớ vội vàng giữa những phút giải lao của công việc. Nhưng chàng trai tội nghiệp của tớ, dù sao vẫn khiến tớ an lòng. Vì mỗi lần tớ…nhắc nhở như thế, nghe cậu nói lại tiếp tục nuôi trong mình những ấp ủ mong manh… \n\nViết những dòng này không phải là để cậu cảm thấy ngột ngạt, cũng không phải là tớ trách cứ hay suy diễn lung tung, càng không phải là tớ đang đi ghen với…cái máy vi tính của cậu. Và xin cam đoan là mặc dù mọi người lời ra tiếng vào về một người thứ ba, tớ hứa là tớ vẫn tin tưởng và yêu thương cậu. \n\nTớ viết ra điều này, để nhắc cậu đừng cho tình yêu mình đi lạc, khoảng cách quá nhiều sẽ khiến mình vô tình với nhau. \n\nThế nên, bất cứ lúc nào cảm thấy nhớ đến tớ, chỉ cần đơn giản gửi cho tớ một icon mặt cười để tớ biết được không? \n\nTheo Mực Tím", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
24ee0e2259ca4e7286ddc2e386b50ad5
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "24ee0e2259ca4e7286ddc2e386b50ad5", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/big-boys-dont-cry-lolly.14203/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Nhà hát", "datetime": "12/1/2011", "title": "Big Boys Don't Cry - Lolly", "post": "\n\n\n\n\nBig boys don't cry\n\nI see you falling\nIt's my name you're calling\nI rush to be by your side\nYou know I'm always here\nSo there's nothing to fear\nNow wipe away all your tears\nA shoulder to cry on\nSomeone to rely on\nI'll do anything for you\nYou are my best friend\nOn me you can depend\nOur friendship will never end\nRemember\n\nBig boys don't cry(4 times)\n\nAlways forever\nWe'll be together\nDestiny leads the way\nThere's be no sorrow\nSo let nature have its way\nRemember\n\nBig boys don't cry.......\n\n\nEm nhìn thấy anh vấp ngã,\nAnh đang gọi đến tên em,\nEm nhanh chóng đến bên anh.\nAnh biết đó em luôn ở đây,\nThế nên chẳng có gì phải sợ hãi.\n\nGìơ hãy lau khô những giọt nước mắt đi anh!\n(Em sẽ)Là một bờ vai để gục đầu khóc,\nLà một ai đó để anh tựa vào,\nEm sẽ làm tất cả vì anh.\nAnh là người bạn thân nhất của em,\nEm là người mà anh có thể tin tưởng(*)\nTình bạn của chúng ta, \nchẳng bao giờ phai nhạt,\nHãy nhớ nhé!\n\nChàng trai ơi, đừng khóc\n\nMãi mãi,\nChúng ta sẽ luôn bên nhau.\nĐịnh mệnh sẽ dẫn lối,\nChẳng còn những nỗi đau,\nVì vậy hãy để mọi thứ trôi đi như nó vẫn vậy!\nHãy luôn nhớ nhé!\n\nChàng trai ơi, đừng khóc!​", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
96075acc7e574683f0078366463660a7
1
null
{ "item_id": "96075acc7e574683f0078366463660a7", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/vao-xem-cac-hoa-si-nghiep-du-ve-nao-zo-zo.14202/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Hài hước", "datetime": "12/1/2011", "title": "Vào xem các họa sĩ nghiệp dư vẻ nào!!! Zô Zô", "post": "\n{\n\n\n\n\n\ntiếp nè\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n[/Ihttp://ca2.upanh.com/19.0.23877149.hJu0/melody873.jpgMG]\n\ntừ từ rồi up tiếp hề hề.. .:KSV@02:", "replies": [ "hình thứ nhất mình đóan là nhà văn Kim Lân. còn 2 hình kia lạ quá?????\nxem lại ùi: ko lẽ là Đông Phương Bất Bại và Ngưu Ma Vương.", "\n\nanh7thong nói:\n\n\n\nhình thứ nhất mình đóan là nhà văn Kim Lân. còn 2 hình kia lạ quá?????\nxem lại ùi: ko lẽ là Đông Phương Bất Bại và Ngưu Ma Vương.\n\nClick để xem tiếp...\n\nhình 2 là Lưu Quang Vũ", " " ] }
kenhsinhvien
_doc
dd28ab64538be5447b9f8343f4b4f6aa
1
null
{ "item_id": "dd28ab64538be5447b9f8343f4b4f6aa", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/hinh-moi-cua-bun-nak.14200/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Hỏi đáp", "datetime": "12/1/2011", "title": "Hình mới của Bun nàk", "post": "Sau mấy tháng bận bù lu bù loa, giờ đã có time rảnh nên hùi sáng mới zự zướng mấy tấm!!!\n( mí tấm đều có make up hết )\n\n\t\t\t{\n\t\t\t}\n\t\t\t\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\nChém nhẹ thoy nhá!!!!!!!!", "replies": [ "ở HN lạnh run người, chụp như thía xong chắc die \nsao ảnh Bun up ít vậy, xem chưa thỏa ", "Chắc nhà có lò sưởi ko lo bị lạnh", "@ Bun: thôi cho t xin, t bấm vô cái này của m xong máy tao đứng luôn , mà công nhận t thấy cái cặp trong hình m là đẹp nhất thôi ( lí do thì chắc m biết đúng ko?)", "xấu vãi tè!!!", "\n\nthuanbkhn nói:\n\n\n\nxấu vãi tè!!!\n\nClick để xem tiếp...\n\n gì mà phải tàn nhẫn tới mức mất vệ sinh như thế. cũng được", "tạm ", "How cute! ", "Ko đeo kính dễ thương hơn ", "@@! cũng đ.c mà ..... chê ng khác là n~ kẻ kô = ai ! ", "có cute, nhưng ko có kính thì cute hơn, seo mà mình lại ko thik mấy cái kính dạng như của bun z, nữ đeo cái kính to z, thấy seo á.", "Nhìn cũng tạm!\nnhưng biết cách tạo dáng thì sẽ dễ thương hơn nhiều!\nhix!", "Em ơi em có dung PhotoShop ko mà anh nhìn như là diễn viên ở Nam Phi mới về thế em?\n", "Mỗi bạn gaj co 1 nét riêng mak " ] }
kenhsinhvien
_doc
14ee626fc5600f614d37e987af291699
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "14ee626fc5600f614d37e987af291699", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/phong-bi-trai-tim-gui-gam-yeu-thuong.14201/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Mẹo vặt", "datetime": "12/1/2011", "title": "Phong bì trái tim gửi gắm yêu thương", "post": "Ngoài kiểu phong thư cổ điển ra, hôm nay chúng mình sẽ biết một cách làm mới để dành tặng người ấy hoặc những người thân yêu đấy.\nChuẩn bị những đạo cụ này nhé:\n\n\n \n\t\t\t{\n\t\t\t}\n\t\t\t\n\n\n\n\n\n- Giấy bìa hoặc giấy bọc \n- Bút chì, thước kẻ\n- Kéo, ruy băng\nĐến phần hành động này: \n\n\n\n\n\n\n\nBước 1:\n- Vẽ hình trái tim lớn ra giấy rùi cắt ra nè.\n\nCác bạn có thể download mẫu in sẵn ở đây.\n\n\n\n\n\nBước 2:\n- Rùi dùng thước và bút vẽ 1 hình chữ nhật ở giữa lòng trái tim.\n\n\n\n\nBước 3:\n- Sau đó, gấp 2 bên cánh trái tim vào trong, phần trên xuống và phần cuối gấp lên và cài vào trong phần đầu. Nhớ buộc thêm cả ruy băng cho đẹp nhé!\nĐơn giản mà thật ý nghĩa phải không nào?! \n\n\n\n\n\n\n\nNếu dùng loại giấy mỏng, chúng mình còn có thể làm 2 hoặc 3 lớp liền như thế này đấy! \n\n\n\n\n\nGợi ý thêm cho các bạn một kiểu phong bì khác cũng dễ thương không kém nè... \nNguồn tin: Kênh 14​", "replies": [ "Lâu ko thấy lên, mà đã lên thì làm t phải chú ý ", "jgMGIORGLKDVmxcweOSIOJSOI;'lroel\n\n----------\n\nbye ^-^ ihihihihihihihihihihi" ] }
kenhsinhvien
_doc
a69f0ebaa93b1d52bb868211c969486f
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "a69f0ebaa93b1d52bb868211c969486f", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/gai-xinh-gioi-qua-kieu-e.14197/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Tin tức", "datetime": "12/1/2011", "title": "Gái xinh + giỏi, quá kiêu = ế", "post": "Nhiều cô nàng vẫn cứ thích “kiêu” bởi tự tin về gia cảnh, hay cho rằng… kiêu mới nhiều người thích mà không hề biết rằng tính tình kiêu căng thì không ai có thể ưa nổi.\n\n\n\n\t\t\t{\n\t\t\t}\n\t\t\t\n\n\n\n(ảnh minh họa)​Kiêu đủ kiểu\n\nNhiều cô bạn xinh đẹp, giỏi giang và nổi bật thường bị nhận xét là “kiêu”, nhưng cũng có không ít cô bạn “rất bình thường” cũng tỏ ra kiêu căng. Những cô bạn dạng này kiêu không phải vì lí do mình đẹp, mình giỏi. Họ tự đánh giá cao bản thân vì gia đình mình giàu, bố mẹ là người có địa vị trong xã hội và “tiền luôn đầy túi\".\n\nThu Thảo (sinh năm 1993) là một trong những cô nàng điển hình cho chuyện chẳng đặc biệt, chẳng xinh đẹp, tài năng, “chỉ được” cái kiêu căng. Chuyện trở nên dễ hiểu theo lí giải của cô nàng là gia đình có gốc gác, con ông cháu cha thì không thể giống như những người khác được!\n\nVới tất cả các chàng trai ban đầu từng để ý Thảo, Thảo đều tỏ vẻ coi thường vì... không xứng, không môn đăng hộ đối. Thế nên, hầu như những anh chàng ban đầu có chút cảm tình với Thảo sau dần đâm ra ghét. Ngay cả bạn bè chơi cùng lớp cũng chẳng mấy ai ưa, bởi cái kiểu cách nói chuyện khoe mẽ, khinh người. Chẳng thế mà bao năm đi học, Thảo mãi không tìm kiếm nổi cho mình một vài người bạn. Những bạn bè Thảo có chỉ là dạng “xã giao” cho qua chuyện…\n\nNhững trường hợp như Thảo không thiếu. Nhiều cô bạn ỉ vào gia cảnh rồi “vênh mặt lên” làm mất lòng bạn bè. Không chỉ kiêu vì gia đình giàu, không ít cô bạn cũng kiêu vì suy nghĩ: “Con trai thường thích cái mình không có. Thế nên càng kiêu thì con trai càng thích?.\n\nLiệu cứ đẹp, cứ tốt là cứ phải kiêu?\n\nKhông phải chỉ riêng con gái mới “kiêu”. Con trai cũng có tính cách như thế nhưng số ấy không nhiều. Dù thế nào, không thể phủ nhận một điều, dù là con gái hay con trai thì kiêu căng cũng là điều khiến nhiều người... không thích nổi. Nhất là những cô nàng kiêu không lí do thì chỉ khiến bạn bè xầm xì, lảng tránh.\n\nQuốc Phong (học sinh trường Lê Hồng Phong) chia sẻ: “Lớp tớ có một cô bạn khá xinh, học cũng khá nhưng rất khinh người. Mỗi lần bạn ấy được người khác nhìn hay có ai để ý là bắt đầu chê bai, xem thường nên mãi rồi con trai trong lớp từ yêu trở nên... ghét.\n\nẤy thế mà bỗng dưng tớ bị “sét đánh” khi nhận được lá thư tỏ tình của cô nàng. Tuy vậy, tớ cũng chẳng cảm thấy gì là vui, bởi tớ cũng cực kì không cảm tình với những cô nàng kiêu ngạo với bạn bè. Tớ cho rằng với con gái, thì tính tình rất quan trọng. Có tài, có sắc mà không biết cách sống, cũng chẳng để làm gì. Thế nên tớ đã từ chối thẳng thừng. Bạn bè tớ nhiều người cũng rất đồng tình với điều đó”.\n\nNhững cô nàng kiêu ngạo, coi trời bằng vung thì thường thích những anh chàng “tốt mã, tốt cả nước sơn”. Thế nhưng, để tiến đến được rất khó, bởi cái tính kiêu ngạo, xem thường người khác thì chẳng ai mê nổi. Thậm chí, nhiều anh chàng còn sẵn sàng “cua” cho những cô nàng chảnh vào “rọ”, sau đó hất cẳng, để cho chừa tội kiêu ngạo và mặt bớt vênh lên. Khi đó, bạn bè cũng chẳng ai thương, bởi… “gieo nhân nào, gặt quả nấy”!\n\nNgoài chuyện tình cảm không thành, tính cách kiêu ngạo còn gây khá nhiều khó khăn trong cuộc sống. Nhiều bạn bỗng dưng bị đánh oan vì “cái mặt lúc nào cũng vênh vênh không ưa được”. Hay chuyện xem thường người khác, sẽ khiến họ không tài nào hòa nhập được với cuộc sống. Ngay cả thầy cô, hay người lớn, cũng sẽ “đặc biệt” quan tâm đến vì nhiều lí do khác nhau.\n\nThay lời kết\n\nCác chàng trai thì hầu hết là “không ưa nổi” những cô nàng quá kiêu căng như vậy. Mặc dù bên cạnh đó, cũng có một số chàng trai chia sẻ rằng: “Con gái kiêu cũng thú vị. Thế nhưng kiêu phải có lí do hợp lí, chứ chuyện vì giàu, hay đẹp thì chẳng có gì đáng “vênh mặt” lên”.\n\nThực tế, có rất nhiều bạn nữ gia cảnh tốt, xinh đẹp, tài năng nhưng không hề kiêu ngạo. Họ mới thực sự trở thành tâm điểm. Trong xã hội, rất nhiều người thành công, giàu có, trưởng thành... thế nhưng hầu hết những người như vậy lại rất khiêm tốn, hòa nhã, ngay cả trong chuyện tình cảm.\n\nKiêu một chút cũng có cái dễ thương, nhưng lúc nào cũng vênh váo, xem thường người khác hay coi trời bằng vung thì thật chẳng ai mê nổi.\nTheo : PLXH​", "replies": [ "ghét peace. Tuấn post bài nào liên quan đến bệnh tật hay gặp xem nào", "Ko ai mê nổi, sự thật lun là vậy, \nmay trong KSV ko có bạn gái nào như vầy ", "ko hẳn như thế\nđôi khi con gái cũng cần kiêu 1 tý", "Ai kiêu vô lý thì cũng đều bị người khác xa lánh, chẳng mấy ai ưa những người như vậy cả! Còn những người thật sự có tài mà ko hề kiêu căng thậm chí là khiêm tốn thì quả là đáng học hỏi và quý trọng.", "\n\nko có nói:\n\n\n\nKo ai mê nổi, sự thật lun là vậy, \nmay trong KSV ko có bạn gái nào như vầy \n\nClick để xem tiếp...\n\nlàm sao mà biết hết được", "\n\nwindtoxic nói:\n\n\n\nlàm sao mà biết hết được\n\nClick để xem tiếp...\n\nHải Lý tự thú nè ", "Nhưng mà có khi đúng đó" ] }
kenhsinhvien
_doc
7d4188bb3dc08f7de955a93aac0967ba
1
[ "replies.keyword" ]
{ "item_id": "7d4188bb3dc08f7de955a93aac0967ba", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/sam-sam-den-day-an-ne-full.14131/page-2", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Phòng truyện", "datetime": "11/1/2011", "title": "Sam Sam đến đây ăn nè ! [Full]", "post": "", "replies": [ "Thiên ngoại 2\n\nNhật ký ngày đi xem mặt\n\nBuổi trưa hôm đó, trong khi Sam Sam gắp rau ra… một cọng cà rốt, hai cọng cà rốt…\n“Tôi là nữ sinh, nữ sinh xinh đẹp, tôi là nữ sinh, nữ sinh đáng yêu” ,nha nha nha, Sam Sam chân tay luống cuống cầm lấy di động. Mất mặt quá đi, quên không đặt chế độ rung, để BOSS nghe được chuông điện thoại rõ là khô khan.\nTrộm nhìn BOSS, may quá may quá, không phản ứng gì.\n“Alo”\n“Sam Sam à, mẹ đây, chủ nhật có rảnh không? Ơ kìa, rảnh lúc nào thì đến cho mẹ, dùng cơm ở phòng ăn trong nhà hàng Cẩm Giang, mẹ đợi ở cửa lúc 11 giờ đấy!” -Mẹ Sam Sam vội vàng nói.\n“Được ăn ạ?” Mắt Sam Sam sáng lên, có gà, có cá, có vịt, có thịt rồi ~ BOSS vô tình ngẩng đầu lên, thấy Sam Sam gần như sắp chảy nước miếng. “Vâng ạ, vâng ạ, con đợi mẹ, con nhất định tới!!!”\nĐặt điện thoại xuống, Sam Sam liền cảm thấy cà rốt sao mà đáng yêu thế ~ Mình gắp, mình gắp, mình gắp gắp gắp.\n11 giờ sáng chủ nhật, trước cửa nhà hàng Cẩm Giang.\n“Cái…cái…cái… gì? Xem mặt!” Sam Sam hóa đá trước cửa nhà hàng.\n“Ngoan nào, ngoan nào, tự dưng được ăn không bữa cơm ~” – Mẹ Sam Sam cố gắng dụ dỗ….\n“55555555555~” Sam Sam đang tròn mắt nhìn vào màn hình điện thoại ING, chỉ thấy hai dáng to lớn trước mắt.\n“là cô Sam Sam à?”\nSao lại có hai người?\n“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại chút.”\n“Sam Sam, hai đối tượng quá được ý chứ. Học vấn cao, mặt mũi đẹp trai, tùy ý lựa chọn, a ha ha ha….”\nTrong nhà hàng, trong phòng ăn, ngồi bên cửa sổ.\nCóc thạch anh ướp hoa sen, cá pecca chiên giòn , vịt quay Bắc Kinh, ngỗng quay Quảng Đông…..\nSam Sam chộp lấy đôi đũa, mắt trợn tròn nhìn thẳng, không thèm quan tâm tới hai người kia đờ người ra nhìn, Sam Sam quyết định rồi…\nĂn cơm là thượng đế.\nVừa định bắt đầu, lại nghe thấy tiếng “cạch” của cái ghế bên cạnh, BOSS lớn ngồi xuống một cách thanh nhã trước mọi người con mắt gần như sắp đờ ra.\n“BOSS lớn …” Sam Sam ngạc nhiên quên luôn 2 người cô sớm đã không nhìn kia.\n“Tôi đến ăn cơm.” BOSS lớn thanh nhã trả lời.\n“Xin mời ngài dùng…” Sam Sam hết sức luyến tiếc đem món cao lương mỹ vị vừa giành được đưa tới trước mặt BOSS lớn.\nBOSS lớn dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng đẩy cao lương mỹ vị ra trước mặt Sam Sam.\n“Cho tôi ạ?” Sam Sam ngạc nhiên vui mừng.\n“Theo cô?” BOSS lớn dùng ánh mắt mạnh mẽ quét qua.\n“Tôi biết rồi.” Sam Sam ủ rũ đẩy cao lương mỹ vị đến trước mặt, cam chịu gắp rau.\nTôi hận anh, tôi hận anh, bữa đại tiệc của tôi a!!!\nNhàn nhã nhìn người đang uất hận đó, góc miệng BOSS lớn mỉm cười, rồi lại chuyển sang ánh nhìn mạnh mẽ, đâm thằng vào khiến 2 người vốn đã bị xem nhẹ kia lạnh cả người, chỉ muốn nhanh nhanh chuồn đi. Sam Sam vừa làm xong định dùng bữa, tiếng “cạch”, BOSS lớn hạ đũa xuống.\n“Tôi ăn no rồi.” nói xong liền đứng dậy, kéo theo Sam Sam rồi đi, chỉ còn lại hai người lại ngẩn ra lần nữa.\n“Này này này, cơm của tôi…”\n(Ngày hôm sau, có người phỏng vấn hai vị nam giới kia\n“Lúc đó anh nghĩ gì?”\n5 giây sau…\n“ Cách nhìn ư?”\n10 giây sau…\n“Nam nhân kia thật đẹp trai quá à…”\nMọi người té )\n\nNote: 55555=huhuhu", "Thiên ngoại 3\n\nSam Sam vì sao mà xa xỉ hơn\n\nDù nói người cần kiệm dễ xa xỉ, người xa xỉ khó cần kiệm, nhưng đối với 500 tệ phí sinh hoạt thời đi học, 1000 tệ phí sinh hoạt (không tính tiền thuê phòng)sau khi đi làm củaTiết Sam Sam mà nói, xa xỉ ngay lập tức cũng không phải là việc đơn giản. Vì thế, mặc dù cô đã trở thành vợ của Phong Đằng mấy tuần rồi, tuy trong túi đã nhét đầy N thẻ , nhưng tiêu tiền vẫn bó chân bó tay, đi dạo cùng Phong Nguyệt, thấy Phong Nguyệt kí séc, vẫn có cảm giác hãi hùng khiếp vía.\nChủ nhật này, Phong Đằng sáng sớm đã đi đánh cầu, Sam Sam vừa bị Phong Đằng giày vò một phen, không muốn làm quả bóng, lười biếng nằm trên gi.ường, không muốn dậy. Phong Đằng bình thường ăn no xong đều rất dễ bảo, không ép buộc cô, dặn dò người giúp việc đừng quấy rầy cô xong, tinh thần sảng khoái vui vẻ ra ngoài.\nSam Sam đang chờ ngủ bù tới tận trưa, thì Phong Nguyệt gọi điện đến rủ đi shopping. Sam Sam nghe đến hai chữ “mua sắm” liền úp mặt vào gối giả chết, Phong tiểu thư mua sắm thực sự rất đáng sợ… nhưng lại tìm không ra lí do từ chối, cũng không thể vừa sáng sớm đã nói quá mệt, vậy chắc bị Phong Nguyệt cười chết mất. Đành nói đồng ý, để lái xe đón tới trung tâm thời trang danh tiếng ở tòa nhà XX để gặp Phong Nguyệt.\nSam Sam đã đi mua sắm với Phong Nguyệt vài lần rồi, mỗi lần đều chịu sự giày vò cả về thể chất lẫn tinh thần, thể chất thì chân tay rã rời, tinh thần thì con tim rỉ máu, dù tiền tiêu ào ào không phải là của cô, nhưng, nhưng…\nCó đáng không?\nTại sao một cái túi trông rõ ngớ ngẩn lại mất N vạn?\nTại sao một đôi giày trông chả ra làm sao lại cần N vạn?\nTại sao tại sao… bọn họ đều phải dùng đơn vị vạn tệ?\n……\nSam Sam xuất thân từ một nhân viên tài vụ nhỏ bé mỗi lần thấy cái giá trên trời đó, thường không nhịn được, nghĩ tới “giá thành giá thành”, sau đó lại lấy tinh thần yêu nước không cho bọn quỷ phương tây kiếm tiền, kiên quyết bỏ những thứ đó lại.\nHôm này cũng không ngoại lệ, Phong tiểu thư vừa đi vừa càn quyét, Sam Sam vừa đi vừa nhìn, đi được một lúc hai người ngồi uống trà nghỉ ngơi ở tầng trên cùng, Phong Nguyệt nhìn đống đồ mình mua, nhìn Sam Sam vẫn tay không, đột nhiên xúc động: “Sam Sam à, có phải em hơi phung phí không?”\nPhong tiểu thư nghĩ tới đống quần áo đến mác còn chưa thèm cắt ở nhà, lần đầu tiên chột dạ.\nSam Sam vừa uống trà, vừa thành thật lắc đầu: “Không có không có.” Đại tiểu thư không phải hơi phung phí, mà là hết sức phung phí, nói bản thân “hơi phung phí” thật quá khiêm tốn rồi = =\nPhong Nguyệt than thở: “Ây, cũng may mà anh trai biết kiếm tiền, không thì em lấy đâu ra những ngày thoải mái như vậy.”\nĐúng như những gì cô ấy nói, chồng cô – Ngôn Thanh mặc dù chức vụ cao nhưng xuất thân bình thường, nào đã trải qua cách tiêu tiền như cô, cô hiện nay tiền tiêu như nước là dựa vào lợi nhuận hàng năm mà tập đoàn Phong Đằng mang lại.\nSam Sam cười ha ha, nhìn ra phong cảnh bên ngoài, trong đầu ù ù cạc cạc nhớ lại đoạn đối thoại trên gi.ường của hai người lúc sáng. Khi ấy Sam Sam bực anh quá đáng đã đánh thức cô, Phong Đằng nói: “Lần đầu tiên gặp nhau, ở ngoài bệnh viện, em chẳng chửi anh là nhà tư bản còn gì?”\nSam Sam ngạc nhiên: “Anh… Sao anh biết?”\nPhong Đằng ho một tiếng, ngón tay tự nhiên luồn vào trong áo, đồng thời cúi xuống cổ cô cắn một cái: “Nhà tư bản giỏi nhất là gì? Ép khô em tới giọt máu cuối cùng?”\nSau đó……\nTuy cô vẫn chưa bị ép khô, nhưng cũng gần như thế rồi……\n囧!\nBan ngày cô nghĩ đến việc này làm gì? Sam Sam cảm thấy hai má nóng hết cả lên, vội vàng cầm cốc trà lên che giấu. Phong Nguyệt lại phát hiện ra, hơi kì lại hỏi: “Sam Sam, mặt chị đột nhiên ửng đỏ là sao?”\nSam Sam bị truy vấn, càng quẫn bách hơn, Phong Nguyệt nhìn bộ dạng cô như vậy đã đoán được 7, 8 phần, đang định trêu cô, nghe thấy có người gọi.\n“À, đây chẳng phải là Phong tiểu thư và Phong phu nhân sao?”\nSam Sam và Phong Nguyệt cùng ngẩng đầu lên nhìn. Chừng 4, 5 quý phu nhân đi về phía họ, có vẻ như quen biết Phong Nguyệt, không đợi chào hỏi liền ngồi ngay bên cạnh họ. Phong Nguyệt dịch sang bên cạnh Sam Sam, nhân lúc mọi người không để ý, nói khẽ: “Chị xem người mặc mẫu mới của Chloe kia, là vợ bé của XXX, trước đây toàn lén liếc mắt với anh trai em. Người thì xinh đẹp nhưng mà gia thế không ổn, anh em sao có thể vừa mắt chứ.”\n…… Đại tiểu thư à, gia thế không ổn hơn ở đây này! Sam Sam vừa ngầm nhìn vừa đánh giá tình địch. Nhìn một lượt bọn họ, cũng tranh thủ lúc họ không để ý, nói nhỏ vào tai Phong Nguyệt: “Bộ nào là mẫu mới của Chloe?”\nPhong tiểu thư: “……”\nNgồi một lúc, cả đám người bèn nói chi bằng cùng đi mua sắm, Sam Sam cũng không ý kiến gì. Chỉ là đi cùng bao nhiêu người này không giống đi với mỗi mình Phong Nguyệt, Sam Sam cũng không thể không thử bộ nào, hoặc chỉ xem chứ không mua. Tiện tay thử cái váy, hóa ra lại rất đẹp, sau đó nhìn giá, 1800 ~~\nSam Sam nước mắt lưng tròng.\nMới 1800 thôi ~~\nTha thứ cho từ “mới” cô đã dùng, trước đây cái váy 800 tệ cô đều không nỡ mua, nhưng cái giá này trong số y phục ngày hôm nay đã xem, thực sự thấp nhất thấp nhất rồi. ~~\nVì vậy, mua cái này đi, cũng coi như là giao lưu, rốt cục cô cũng được gả vào nhà giàu có, nếu keo kiệt quá, nói không chừng boss đại nhận sẽ bị người khác chê cười mất.\nThế là Sam Sam hào phóng kêu nhân viên bán hàng gói vào. Nhân viên cửa hàng cười khéo léo nói: “Tiểu thư thật may mắn, cửa hàng chúng tôi vừa mang từ Anh về, chỉ có chiếc này thôi.” Sau đó nhìn vào máy tính nói: “Giá gốc là 1800 bảng, sau khi giảm số lẻ đi còn 2 vạn tệ ạ.”\nSam Sam nghi ngờ mình nghe nhầm —— một ngàn tám trăm……\nBảng Anh???\n2 vạn tệ?!\nMặt Sam Sam cứng đơ luôn rồi.\nMọi người xung quanh đều nghe rõ, cái người mặc bộ Chloe lượn lờ đi tới, nhìn cái váy trong tay nhân viên cửa hàng nói: “Ây, chiếc váy này đẹp thật, tiếc là Tiết tiểu thư thật may mắn, vừa nãy sao tôi không nhìn thấy…”\nNếu lúc này không mua có lẽ chả khác gì đem thể diện của boss vứt xuống Thái Bình Dương, Sam Sam gồng lên 0.1 giây, dù tim nhỏ máu, mặt vẫn mỉm cười lấy thẻ ra, trông thờ ơ, kỳ thực đau tim muốn chết: “Vâng, tôi thật may mắn.”\nSam Sam trở về nhà ủ dột, nhìn vào bức tường suy nghĩ về cuộc đời.\n2 vạn ơi là 2 vạn! Cô đã tiêu 2 vạn để mua một cái váy……\nĐó là tiền lương mấy tháng của cô, là thu nhập cả năm của cha cô, là……\nSam Sam vô cùng buồn rầu, đồng thời cũng bắt đầu hối hận, vẫn là không nên mua, tuy về sau Phong tiểu thư nói chỉ sợ lúc đó cô không mua, nhưng nhưng……\n2 vạn ơi….\nNỗi buồn phiền này kéo dài tới tận lúc đi ngủ, Boss đại nhân vỗn dĩ muốn làm gì gì đó một chút, nhưng thấy Sam Sam hết sức chán nản, vẻ mặt đau khổ tột cùng…. Khó mà không bắt đầu kiểm điểm, không lẽ gần đây nhiều lần quá? Mặc dù là mới cưới…\nPhong Đằng thở dài: “ Có gì mà buồn thế?”\n“Buồn chết đi được.”\nPhong Đằng tối mặt, chẳng lẽ kỹ xảo của anh vẫn chưa đủ?\n“2 vạn tệ ơi!”\nGiọng Sam Sam hết sức đau khổ, vốn dĩ boss đại nhân rất buồn rầu cuối cùng cũng phát hiện ra suy nghĩ của người đó dường như không cùng một hành tinh với anh, nhíu mày hỏi: “Cái gì hai vạn?”\n“A…” Sam Sam cần gấp người để thổ lộ, cũng không để ý xem đối tượng có thích hợp hay không, đem kể hết nguyên văn sự việc. “Hôm nay Phong Nguyệt tìm em đi tòa nhà XX… cửa hàng nhỏ… nhìn nhầm nhãn hiệu….”\nPhong Đằng thật không biết nên giận hay nên cười, vì loại chuyện này mà để ảnh hưởng tới chất lượng cuộc sống x ( x đấy nhá, đừng có nhầm với cái tòa nha XX nha = =)… để tránh sau này phát sinh việc tương tự, Phong Đằng nghĩ 2 giây, nói: “Tòa nhà XX?”\nSam Sam gật đầu.\n“Tòa nhà đó là tài sản đứng tên anh.”\n“Á?”\n“Những cửa hàng đó mỗi năm phải nộp cho anh số tiền thuê không nhỏ.”\n“Á”\n“Vì thế 2 vạn tiền mua váy, có phần lợi nhuận là đưa cho anh.”\nSam Sam ngơ ngẩn: “Đưa anh bao nhiêu?”\n“Uhm, khoảng 5 nghìn.” Phong tổng đùa một cách vô trách nhiệm: “Vì thế sau này em mua đồ có thể trực tiếp giảm giá 30%, ví dụ như cái váy em mua hôm nay, thực tế chỉ cần chi 1 vạn rưỡi, giảm được 5 nghìn.”\n“Đúng không?”\n“Ừ” Boss đại nhân tiếp tục nói dóc không them chớp mắt. “Vì vậy sau này em càng mua nhiều, giảm giá càng nhiều, càng tiết kiệm được nhiều tiền.”\n“Đúng, đúng không?” Hình như có gì không đúng, chắc chắn có gì đó sai! Nhưng chủ tịch đại nhân đừng có càng lúc càng lại gần được không, không cách nào suy nghĩ nổi!\n“Đương nhiên” Boss tẩy não xong, cười khẽ nói: “Vậy thì, chúng ta có thể bắt đầu làm việc khác được chưa?”", "Thiên ngoại 4\n\nĐánh boss xong mới ngủ ngon\n\nChuyện kể rằng, rất lâu rất lâu trước đó, tên trên mạng của Sam Sam là gì cũng chẳng nhớ nổi nữa, nhưng từ khi vào Phong Đằng, nick QQ, ID game online, tên đăng nhập trên mạng của Sam Sam …vân vân và vân vân…, thống nhất đổi thành “Đánh boss xong mới ngủ ngon” oai phong lẫm liệt.\nTên này bản thân nó chẳng có vấn đề gì, thậm chí ở mỗi thời kỳ còn giúp cả thể chất lẫn tinh thần của Sam Sam khỏe ra rất nhiều, nhưng mà sau khi kết hôn, Sam Sam lại vẫn không ý thức được nguy hiểm mà đổi tên.\nThế là……\nTối đầu tiên sau tuần trăng mật trở về, Sam Sam vừa tắm xong, bê laptop lên gi.ường chat QQ với Song Nghi.\nNghi gia nghi thất nghi điệu hô: “Gửi nhiều ảnh qua đi, phải là ảnh không có người đấy, như thế mới YY tốt, ta muốn là tài liệu sống…”\nĐánh boss xong mới ngủ ngon: “ừ, hầu hết đều chưa sửa, gửi cho ngươi vài cái trước.”\nNghi gia nghi thất nghi điệu hô: “được, đúng rồi, ảnh mà không phải của ngươi chụp ý, kỹ thuật chụp ảnh của ngươi quá chán.”\nĐánh boss xong mới ngủ ngon: “~~~ nhưng chẳng phải ngươi chỉ muốn những bức ảnh không có người sao?”\nNghi gia nghi thất nghi điệu hô: “ừ, chỉ có phong cảnh thôi.”\nĐánh boss xong mới ngủ ngon: “ những bức anh ấy chụp đều có ta = =”\n……\n……\nĐánh boss xong mới ngủ ngon: “Đâu rồi? lượn rồi à?”\nNghi gia nghi thất nghi điệu hô: “Đây đây…. Vừa nãy toàn thân ta đột nhiên ngứa ngáy, ngón tay bị chuột rút, không thể type chữ được.\nĐánh boss xong mới ngủ ngon: “… Chưa từng yêu đương thì sức đề kháng kém thế đấy.”\nNghi gia nghi thất nghi điệu hô: “Ngươi ngươi ngươi, sau khi ngươi tiếp xúc “khoảng cách âm” với boss quả nhiên trở nên đen tối rồi.”\nSam Sam bị ba chữ “khoảng cách âm” khiến cho giật mình, trong đầu không tránh được hiện lên hình tượng với nội dung sâu sắc, đúng lúc đó, phòng cửa nhà tắm mở ra, trong hơi nước mịt mờ, Boss đại nhân cùng 1 tấc bước ra, tay cầm khăn lông trắng vừa lau tóc vừa đi về phía cô, thân hình săn chắc cường tráng còn vương vài giọt nước, lại có giọt rớt xuống, vô cùng mờ ám, vô cùng chậm chạp trượt qua yết hầu, ngực, bụng, cuối cùng chảy xuống vị trí 1 tấc đó.\nSam Sam chỉ liếc một cái mà tim đập dồn dập, huyết áp như bão, mặt ửng lên như ráng mây chiều. Tuy đã từng nhìn qua vài lần hình dáng boss đại nhân không mặc quần áo, nhưng, nhưng……\nSam Sam vội vàng thu lại ánh nhìn, càng cố cùng Song Nghi nghiêm chỉnh nói chuyện-ing.\nKhông biết nói những gì mà gõ ra vài chữ, bên cạnh gi.ường lún xuống một chút, ngay sau đó cô liền bị kéo qua, bị một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy, má chạm vào vòm ngực cứng rắn, Sam Sam chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, như thể bị đốt lên trong cơ thể, đầu óc bị choáng váng ngay lập tức.\n“Giúp anh sấy tóc.”\nGiọng nói trầm trầm, dường như mang theo cả hơi nước, có công lực mê hoặc thần trí người khác, thế mà Sam Sam vừa nghe thì những suy nghĩ đẹp đẽ lại biến mất hoàn toàn, ngọ nguậy thoát ra khỏi vòng tay của anh, nghiêm túc nói: “Em không muốn sấy tóc giúp anh!!!”\nPhong Đằng nhướn mày.\nSam Sam đỏ mặt lặp lại: “Dù sao cũng không muốn!”\nSam Sam phản ứng thái quá như vậy đối với việc sấy tóc, hoàn toàn là do sảy một li vào tuần trăng mật, đi một dặm vào ngày hôm nay.\nTrong tuần trăng mật, Sam Sam từng có lúc vui vẻ chủ động yêu cầu giúp boss sấy tóc, ti vi cũng chiếu như vậy mà, nhân vật nam chính hoặc nhân vật nữ chính đứng đằng sau đối phương, bức tranh đó xem ra thật lãng mạn biết bao, đáng yêu biết bao.\nThế mà bản thân cũng đã làm qua một lần, mới phát hiện, ở cái thời đại “cua đồng” này, sự thuần khiết của phim truyền hình thật không đáng tin = =\nNam diễn viên chính trong ti vi không nhân cơ hội nữ chính giúp anh ta sấy tóc mà cởi cúc áo rồi nhấm nhấm vào vai cô ấy, cuối cùng cũng không biến thành tư thế —— cô bị ôm ngồi trên đùi anh mặt đối mặt.\n“Anh như thế thì em không thể nào thuận tiện sấy cho anh được, tay giơ cao, rất mệt.”\nSam Sam tự giác kháng nghị, nào ngờ đâu trong tai người đàn ông đó lại hiểu thành làm nũng, Phong Đằng cười khẽ nói: “Vậy anh thấp hơn một chút.”\nAnh cúi thấp đầu, hóa ra tay thấp xuống lại tiện cho việc nâng cô cao hơn, anh tự nhủ như kiểu thức ăn ngon dâng tận miệng, sau cùng vẫn không quên quan tâm hỏi: “Như thế này tiện rồi chứ?”\n……\n……\n……\nỐi giời ơi!\nSam Sam cảm thấy, làm không tốt thì cả đời này cô nhìn thấy mái tóc ẩm ướt của boss cũng đều nghĩ tới hình ảnh đó. Nghĩ tới đây, Sam Sam đột nhiên nhớ ra đang nói “khoảng cách âm” với Song Nghi, nhỡ bị boss nhìn thấy ……\nSam Sam vội vàng nói 88 (bye bye: tạm biệt) với Song Nghi, chột dạ gấp máy tính lại, sau đó nói “em ngủ đây.” Rồi nhanh chóng chui vào trong chăn ngủ ing~~~\nDù sao tóc cô khô là có thể ngủ rồi, người đó tóc chưa khô ngủ thế nào cô cũng không quan tâm.\nChuyện kể rằng, boss đại nhân chắc không nhìn thấy, nếu không anh ấy đã chẳng có chút phản ứng nào như thế này, Sam Sam tự mình thôi miên, dần dần chìm vào giấc ngủ. Trong khi mơ mơ màng màng hình như nghe thấy âm thanh lật giấy, hừ, boss chắc đang xem giấy tờ, xong việc anh ấy sẽ bắt đầu bận đây……\nTự nhiên chú ý âm thanh lật giấy, một trang, hai trang ……\n“Ngủ rồi à?”\nÁ? Sam Sam nhắm chặt mắt, thở đều đều, giả vờ đang ngủ say.\nLại lật qua một trang.\n“Vừa nãy anh thấy rồi.”\nAaaaa, quả nhiên anh ấy đã nhìn thấy 3 từ “khoảng cách âm” ư? Sam Sam phí công rồi, lật người dậy nhìn anh: “Cái đó không phải là em nói.”\nVì thế trong đầu cô không nghĩ tới những việc này, vì thế anh ấy đừng có hiểu lầm cô muốn gì làm gì.\n“Đúng không?” Phong Đằng nhẹ nhàng hỏi lại, sau đó dùng ngữ điệu cực kỳ dịu dàng hỏi: “Đánh boss xong mới ngủ ngon, cái đó không phải là em ư?”\nTiêu rồi, làm sao mà cô quên là vẫn còn vấn đề này, Sam Sam vội vàng thật thà để được khoan hồng, lúng ta lúng túng nói: “Là em, em đặt chơi thôi mà, anh không để bụng chứ.”\n“Đương nhiên không.” Ánh mắt Phong Đằng từ trong đống giấy tờ ngước lên, hết sức vô hại dừng trên người cô, sau đó động tác thanh nhã đặt đống giấy tờ trong tay sang một bên, hỏi cô: “Nhưng mà Sam Sam hôm nay còn chưa có đánh, sao đã đi ngủ rồi?”\nÁ? Sam Sam không hiểu hàm ý của anh, liền bị anh nghiêng người ôm lên, giây sau cô đã ngồi trên người anh, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn anh nắm lấy ngón tay cô cho vào miệng mút cắn, đôi mắt mờ ám của anh di chuyển trên người cô: “Sam Sam định “đánh” anh kiểu gì? Này à?”\n——Tôi là sợi dây ngăn cách của ca đêm——\n——Tôi là sợi dây ngăn cách của ca đêm bị nhà tư bản áp bức cả buổi tối ——\nMột đêm đánh mấy trận, hơn nữa bị bắt làm người chủ động, ngày thứ hai, Sam Sam ngượng ngùng lẫn phẫn nộ đổi tên trên mạng “Boss đại nhân giở trò lưu manh!” Nhưng thật không may, vài ngày sau, tên trên mạng này lại bị boss đại nhân nhìn thấy lần nữa.\nBoss đại nhân xứng đáng là boss cấp BT thủ lĩnh của rất nhiều nhân tài, nhanh chóng hiểu “hàm ý thâm ẩn dụ” sau tên trên mạng, bừng tỉnh cười khẽ nói: “Hóa ra Sam Sam thích anh chủ động.”\nThích anh chủ động?\nAnh , anh rốt cục làm sao lại đưa ra kết luận này!\nGiở trò lưu manh …… Chủ động ……\nGiở trò lưu manh …… Chủ động ……\nTheo thời gian, Sam Sam không ngừng tìm kiếm quan hệ logic giữa hai thứ, đồng thời, tiện thể, cuối cùng bị chủ động rồi.\nSam Sam chỉ còn cách tiếp tục đổi tên trên mạng, để thể hiện sự phẫn nộ của bản thân, tên trên mạng lần này đổi thành —— “boss đại nhân không phải người.”\nBởi vì có cơ sở của tên trước “boss đại nhân giở trò lưu manh”, tên trên mạng vừa mới ra, Song Nghi liền liên tưởng phong phú, thở dài nói: “Oài, có phải trong tiểu thuyết Ông chồng một đêm bảy lần không phải người không?”\nSam Sam suýt khóc, Song Nghi nghĩ gì mà BT thế, boss đại nhân lại càng BT hơn, nói không chừng thực sự sẽ kéo cô vào cuộc chiến giới hạn “không thuộc về mình”. Có lẽ từ bỏ vậy, cô không muốn “ngày nối tiếp đêm, bền gan vững chí” lần nữa đâu.\nPhải thay đổi, phải thay đổi, nhất định phải thay đổi, nhưng mà thay đổi cái gì đây?\nSam Sam nghĩ trước nghĩ sau, cảm thấy vẫn là an toàn đầu tiên, thế là xóa sạch sự tồn tại của boss đại nhân trong tên trên mạng của cô. Tên mạng mới là “33 là 6”, vừa đơn giản dễ nhớ vừa đặc biệt, Sam Sam nghĩ bụng, lần này boss đại nhân không nắm được cái gì để mà ẩn dụ.\nĐổi tên đêm đó, Sam Sam đặc biệt cố ý nói chuyện với Song Nghi trước mặt boss, boss đại nhân nhìn thấy, quả nhiên chẳng phản ứng gì, Sam Sam vẫn không yên tâm, truy hỏi: “Nick mới của em hay chứ?”\nBoss đại nhân thờ ơ nói: “Không có anh nữa à?”\nSam Sam vội vàng gật đầu: “Lần này không có boss nhà anh nữa.”\nPhong Đằng “ừ” một tiếng, rồi vùi đầu vào công việc của mình. Sam Sam cuối cùng thở phào mốt cái, trót lọt rồi, trót lọt rồi, ha ha ha.\nThế nhưng sự thật chứng minh, trong cuộc chiến với nhà tư bản, Sam Sam vẫn là chưa đủ kinh nghiệm.\nĐêm vẫn chưa qua, sao đã nói tới chuyện trót lọt.\nLại là trước khi ngủ, một câu nói của boss đại nhân: “Chúng ta nghiên cứu vấn đề tồn tại đi”, khiến cho Sam Sam mất cả đêm, kiệt sức lĩnh hội cái gì gọi là —-\n“tồn tại”.\nSam Sam rút ra kinh nghiệp xương máu, chịu thua trước khi bị rớt xuống. Chẳng phải sớm đã biết rồi ư, đối đầu với boss là rất dại dột, tuyệt chiêu nịnh hót mới là thuật cai trị.\nThế là rốt cục nickname mới lại ra lò, “boss đại nhân thật vĩ đại”, vừa tồn tại vừa vĩ đại, lần này chắc được rồi. Buổi tối trình cho Boss đại nhân ngự lãm, boss đại nhân quả nhiên rất hài lòng. Sam Sam cũng rất thỏa mãn với sự hài lòng của boss, chỉ là tình tiết phát sinh sau đó có chút không chịu được ……\nBoss đại nhân lại hỏi: “Vậy thì, Sam Sam thấy chỗ nào vĩ đại?”\nĐược thôi, hỏi như thế cũng coi như là bình thường, miễn là anh ấy không bắt lấy tay cô, ép buộc hướng về chỗ nào đó a a a . (Jini: biến thái quá đi, ha ha)\nThế là……\nKhông tránh được lại là một hồi dây dưa qua đi.\nSam Sam hụt hơi nói: “Em sẽ không bao giờ đổi nickname nữa.”\nPhong Đằng nhướn mày: “Thật không đổi?”\nNgữ khí có phần nuối tiếc.\n“Không đổi nữa!” Sam Sam nằm trên người anh, kiệt sức nhưng nói như chém đinh chặt sắt. Cô đã nhận thức sâu sắc được, đối với boss mà nói, đổi nickname chính là đổi cách thức a…..\n“Cũng được.” Ngón tay như vô ý xoa xoa chỗ vừa tiếp nhận anh, Phong Đằng thong thả nói: “Em mà đổi, anh sẽ phản xạ có điều kiện, em đổi đi đổi lại, anh cũng rất khổ.”\nSam Sam sắp khóc rồi: “…… Anh có thể không khổ mà.”\nNgười nào đó ăn no thỏa mãn rồi cười, nhẹ nhàng hôn lên ánh mắt lấp lánh nước mắt. “Anh cam tâm tình nguyện mà.”\nÁ? Sam Sam sững sờ nhìn anh. Từ khi kết hôn đến nay, mỗi một cái hôn của boss đại nhân đều tràn đầy hơi thở mãnh liệt, cái vừa nãy lại hình như không phải, dịu dàng đến thế, nhưng lại rung động sâu sắc hơn bất cứ nụ hôn nào trước kia… dường như còn mang theo sự hứng thú mà anh chưa bao giờ lộ ra…\nThấy bộ dạng cô ngơ ngẩn nhìn, Phong Đằng lại cười: “ Sam Sam, sau này giúp anh sấy tóc, không được từ chối!”\nThk ss jini.\nNote: “YY”: tự sướng\n“Khoảng cách âm”: khoảng cách lúc xxxooo\nVị trí 1 tấc: = =, chị mạn ơi là chị mạn T_T, em còn chưa đủ 17 đấy\n“Cua đồng”: (từ này đồng âm với từ “yên ổn”, thường xuất hiện trên mạng của TQ. Do đảng cộng sản TQ thi hành chính sách “xã hội yên ổn”, đồng thời bắt buộc xóa hết các tin tức tiêu cực, báo cáo tiêu cực, hoặc những gì được cho rằng không tốt, bắt buộc xóa hết những tin tức liên quan tới bạo lực, t.ình d.ục, vì thế dân cư mạng TQ dùng từ “cua đồng” – chính là chỉ sự phong tỏa, che đậy tin tức xấu, không chế tin tức và hành vi tự do ngôn luận, đồng thời cũng có nghĩa như con cua, tức là ngang ngược hỗn láo)\nBT: biến thái, >_<", "Thiên ngoại 5\n\nCây quất vàng\n\nKhi bác Vương bước vào phòng khách, Sam Sam đang ngồi trước lò sưởi ở ngồi nhà cũ của Phong gia bưng laptop chơi game.\n\nMộng du giang hồ 2 mới ra đang được thử nội bộ, hình ảnh tuyệt đẹp, system mới tinh lập tức tạo nên một phong trào rầm rồ trong phạm vi game mạng, tài khoản chơi thử trên mạng rất khó đăng kí, có điều là vợ boss của bên đầu tư, Sam Sam đương nhiên không thể gặp khó khăn nào cả.\nNgồi trên tấm thảm dày, dựa vào gối êm, bên tay trái đặt hộp ăn vặt, bên tay phải đặt trà bưởi nóng hổi, ngả về phía lò sưởi ấm áp, đánh boss, uống trà, trong ngày đông tuyết rơi này, thật mãn nguyện quá đi.\n\n\nBác Vương bước nhẹ đến báo: “Phu nhân, đại tiểu thư và cậu* (chồng Phong Nguyệt) đến rồi.”\nMỗi lần Sam Sam nghe thấy bác Vương gọi hai tiếng “phu nhân” đều rất ngại 囧, đương nhiên Ngôn Thanh bị gọi là cậu còn ngại hơn cô, có điều bác Vương là bậc bô lão của Phong gia, tuổi tác cũng gần tương đương với căn nhà cổ này, mọi người đành phải tôn trọng thói quen của bác ấy.\n\n“Đến sớm thế ạ?”\n\nBây giờ mới là buổi trưa, mọi năm đều 4,5 giờ mới tới. Sam Sam đặt laptop xuống, vui mừng đứng lên đón tiếp, đi tới cửa phòng khách, thấy cô em chồng cười hi hi bước tới, trong tay bế cậu ấm Ngôn Dự, Ngôn Thanh đi bên cạnh, trong tay cầm một chậu quất vàng xanh tốt.\n\n“Chúc mừng năm mới, vàng ngọc đầy nhà.”\n“Oa, chậu quất này đẹp quá đi.”\nSam Sam phấn khởi nhận chậu cây từ Ngôn Thanh. Đó thực sự là một cây quất vàng rất đẹp, rất nhiều quả quất vàng chen giữa những lá xanh, từng quả mượt mà đáng yêu, thể hiện việc vô cùng đáng mừng.\nPhong Nguyệt cười nói: “Chúng em lại đến ăn nhờ đây.”\nBữa cơm đêm giao thừa hàng năm đều là Phong Nguyệt và anh trai ăn cùng nhau, cách ngày lại tới nhà Ngôn Thanh, mấy năm như vậy đều đã thành thông lệ.\nNgôn Dự trắng nõn trắng nà nhìn thấy Sam Sam liền nhoài ra khỏi lòng mẹ, gào to lên: “Chào mẹ Sam Sam”, đã thế lại còn vừa gào vừa dang tay ra đòi bế.\nHai mắt Sam Sam lập tức lộ vẻ vui mừng, đặt quất vàng xuống, đón bé cưng trắng nõn từ tay Phong Nguyệt, thơm lên đôi má mềm mềm, lấy đồ ăn ngon cho cậu bé.\nPhong Nguyệt và Ngôn Thanh ngồi xuống, Phong Nguyệt nhìn tứ bề rồi nói: “Anh em đâu ạ?”\n\n“Vừa lên nghỉ rồi.” Sam Sam vừa bón điểm tâm cho bé cưng vừa nói, “đợi chị lên gọi anh ấy xuống.”\n“Không cần đâu.” Phong Nguyệt vội vàng ngăn cô, “bọn em cũng chẳng phải người ngoài.”\n\nSam Sam cũng nghĩ như vậy, nên không gọi nữa. Boss đại nhân cũng tội lắm, năm nào cuối năm cũng đặc biệt bận rộn, ngoài việc của công ty, còn có chuyện xã giao phức tạp nữa, đều không dễ nghỉ ngơi, chỉ có hôm nay mới rảnh hơn chút.\nNgôn Thanh nhìn thấy trò chơi trong máy tính của Sam Sam, không giấu được ngạc nhiên: “Đây là Mộng du giang hồ 2 mới ra mà?”\n\n“Ừ, đúng rồi.”\n“Trò chơi này có vẻ nhận được phản ứng rất tốt, một khi chính thức ra mắt, chắc chắn sẽ thu được lợi nhuận lớn, chẳng qua là phải đưa thêm vài phần cho bên phát minh thôi”\nNgôn Thanh lắc đầu hơi chút tiếc nuối. Theo anh thấy, Mộng du giang hồ hóa ra rất dễ kiếm tiền, nếu ra game mới, chỉ cần thay đổi dựa trên những cái cơ bản vốn có, năng lực nghiên cứu phát minh của Phong Đằng vốn đã đủ rồi, cần gì phải hợp tác với người khác, để người ta hưởng miếng bánh này.\nPhong Nguyệt không nhịn được: “Anh đón tết có thể vứt việc kinh doanh đi được không”\n\nNgôn Thanh cười hì hì, Sam Sam thấy bộ dạng nóng lòng muốn thử, bèn nói: “Cậu có muốn chơi không? Giúp chị tăng level đi, chị chơi mấy tiếng đồng hồ cũng mệt rồi.”\n\nNgôn Thanh không phụ trách mảng game mạng, chưa từng tiếp xúc qua trò này, trong lòng cũng muốn mở mang kiến thức cái gọi là trò chơi do thiên tài khai phá có gì khác nhau, không khách sao chơi luôn.\n\nPhong Nguyệt nhìn anh ta mấy cái, tán gẫu với Sam Sam. Chủ đề nói chuyện lúc này không dời khỏi việc ăn tết, Phong tiểu thư từ chuyện trang sức, quần áo, lại nói tới bữa cơm đêm giao thừa có món gì, Sam Sam kể vài món đặc sản mà bố mẹ gửi từ quê lên, khiến cho Phong tiểu thư ngạc nhiên lắm, Sam Sam bèn bế Ngôn Dự, dẫn theo cô ấy vào nhà bếp xem.\nMọi người trong phòng bếp đang rất bận rộn, Phong Nguyệt nhìn nhìn món đặc sản, lại nhìn món ăn tối nay, nhìn mấy lần món ăn mình thích, trong lòng rất mãn nguyện.\nHai người cầm ít đồ điểm tâm rồi quay trở lại, trên đường đi, Phong Nguyệt đột nhiên hỏi: “Sam Sam, chị biết ý nghĩa cây quất vàng bọn em tặng không?”\n\nÝ, Sam Sam thấy lạ, không phải là vàng ngọc đầy nhà sao?\n\nKhông lẽ còn có ý khác?\nXem bộ dạng là biết cô không hiểu rồi, Phong Nguyệt nói “Thì quả đầy cây, con cháu đầy nhà.”\n\nÀ ~~ Giờ thì Sam Sam đã hiểu.\nPhong Nguyệt véo véo má con trai nói: “Chị xem cục cưng đáng yêu thế, sao chị không nghĩ tới có con?”\nĐâu phải cô không muốn có! Sam Sam phiền não nói: “Chị bây giờ cũng muốn có, nhưng……”\n\nCô và Phong Đằng kết hôn cũng được hơn 3 năm rồi, nhưng đến bây giờ cũng chưa có sinh con, hai năm đầu vì việc đốt lưới nhà* trước khi kết hôn, cô chưa có suy nghĩ sinh con, nhưng nhìn tiểu Ngôn Dự càng ngày càng đáng yêu, gần đây bắt đầu có suy nghĩ đó, nhưng boss đại nhân rõ ràng chưa muốn, một mình cô làm sao mà sinh được.\nPhong Nguyệt tự nhiên hiểu ra cô phiền não chuyện gì, lần trước tham gia họp hội đồng quản trị, họp xong , cô liền hỏi anh trai mình vấn đề này, kết quả nhận được câu trả lời là —— Sam Sam còn trẻ, không vội.\n\nThật là, Sam Sam trẻ gì nữa, đều 25 tuổi rồi, không sinh ngay rồi muốn sinh cũng không được.!\n\nÂy!\n\nCô rất thích người chị dâu này, vì thế lo lắng thay cho cô ấy, không có con, đứng thế nào ở Phong gia đây? Những lời nói khó nghe trong họ hàng rất nhiều, có điều sợ hãi trước địa vị của Phong Đằng, không ai dám nói trước mặt Sam Sam mà thôi. Anh trai mình rốt cục nghĩ gì đây, nếu chỉ sống trong thế giới hai người họ, 3 năm cũng đã đủ rồi.\n\nPhong Nguyệt bình tĩnh nói: “Nhưng, nhưng cái gì! Anh ấy muốn hay không muốn có gì liên quan, sinh con là việc của phụ nữ, Sam Sam, em biết bình thường chị nghe lời anh, chẳng lẽ trên gi.ường cũng nghe thế à?”\n\nPhong đại tiểu thư nói năng dường như không kiêng nể, đương nhiên là khi anh trai cô không có mặt, nếu có cô đã chả dám nói vậy.\n\nCó điều đều là phụ nữ đã kết hôn, Sam Sam liền bị những lời nói thẳng của Phong Nguyệt làm cho đỏ mặt tía tai.\n“Sao… sao mà không có liên quan… Anh, anh ấy, cái đó, biện pháp, tóm lại……”\nPhong tiểu thư hiểu ý: “Chị nói anh ấy dùng biện pháp?”\n\nSam Sam vội vàng gật đầu. Đầu óc Boss đại nhân giống như máy móc tinh vi, lúc nào cần dùng biện pháp phòng tránh, lúc nào không cần, chưa bao giờ sai cả.\n\nPhong Nguyệt thật sự phẫn nộ. “Sam Sam à, chị không biết quyến rũ anh ấy, khiến cho đầu óc anh ấy mê muội quên hết cả những việc đó ư?”\n\n“Quyến, quyến rũ á? Nhưng……” Sam Sam đỏ mặt, có nỗi khổ không nói ra được.\n“Sao vậy?”\n“…… chị, chị toàn bị anh ấy quyến rũ thôi.”\n\n“……”\nPhong Nguyệt chịu thua rồi.\n\nHai người quay lại phòng khách ngồi, Phong Đằng từ trên lầu xuống. Mặc áo len xám, Phong Đằng vừa tỉnh ngủ, toát ra đầy vẻ manly, Phong Nguyệt những năm trước nhìn nhiều dáng vẻ thông minh lanh lợi, lúc này mới thấy dáng vẻ này, cảm thấy thật khác thường nha.\nNgôn Dự vừa nhìn thấy anh, lập tức nhoài xuống khỏi vòng tay Sam Sam, chân chạy thình thịch, tay mũm mĩm ôm chân Phong Đằng.\n“Bế bế bế bế”\n\nPhong tiểu thư cảm thấy thật mất mặt, con trai mình sao cứ nhìn thấy anh là lại có bộ dạng nịnh hót thế cơ chứ. Sam Sam lại cảm thấy bái phục, tiểu Ngôn Dự đúng là chẳng cần ai dạy, công lực nịnh hót lợi hại hơn cả cô năm đó.\n\nPhong Đằng khom lưng ôm bé cưng lên, nói với Phong Nguyệt: “Đến khi nào thế?”\n\nPhong Nguyệt trả lời: “Vừa thôi ạ, dự báo thời tiết nói tối có tuyết lớn, nên bọn em đi sớm.”\nPhong Đằng ôm bé ngồi cạnh Sam Sam, Sam Sam thuận tay đưa anh cốc trà nóng, Phong Đằng liền uống một ngụm từ tay cô, khó chịu: “Trà gì vậy?”\n\nVấn đề này lại chuyển sang Sam Sam rồi: “….. không biết.”\nTrên mặt của Phong Đằng lập tức viết rõ ràng: “Không biết mà em cũng đưa anh uống.”, Sam Sam ngại ngại 囧囧 đem cốc trà ra xa một chút.\nPhong Nguyệt thấy cảnh này chớp mắt, từ sau khi anh trai và Sam Sam kết hôn, bệnh kén ăn càng ngày càng trầm trọng, bây giờ đến trà cũng kén chọn. Sao ở ngoài chẳng bao giờ thấy anh ấy như thế!\n\nNói rốt cục là thích bắt nạt chị dâu nhỏ đây mà, người ta lấy khó chịu ra làm sở thích đã đành, anh ấy lấy việc bắt nạt ra làm sở thích. Có điều chỉ có anh ấy mới có quyền như vậy, chỉ cần cô dám sai khiến Sam Sam làm gì, ánh mắt muốn giết của anh cô chắc chắn lập tức chém qua.\n\nNgôn Thanh thấy anh vợ xuống rồi, cũng bỏ trò chơi qua ngồi, uống trà nói: “Mộng du giang hồ 2 thực sự khác với những trò em chơi qua, xem ra đáng để đưa cho Tiêu Nại vài phần.”\nPhong Nguyệt nói: “Anh lúc nào gặp anh trai em cũng đều nói chuyện làm ăn.”\nPhong Đằng cười cười: “Sao lại không, ai thấy lỗ đều không làm mà.”\nSam Sam cầm tay bé cưng từ lòng Phong Đằng đùa nghịch, đột nhiên nhớ ra: “Chị mua một tập giấy điệp*( giấy đỏ dán cửa) chưa dán cửa, Phong Nguyệt có muốn làm không.”\n“Được chứ ạ.”\nHai người đứng lên đi dán giấy, Sam Sam rất tích cực, tết mà, làm những việc này mới hạnh phúc, Phong Nguyệt không hăng hái bằng, nhưng……\nNhìn hai người đàn ông trong phòng khách…… chỉ nghe họ nói chuyện cũng vui.\nThực ra, cũng cảm thấy rất hạnh phúc, Phong Nguyệt mỉm cười với bóng mình từ cửa sổ kính.\n\nSinh ra trong một gia đình như vậy, gặp biết bao việc vì lợi mà quay lưng lại với người thân, cũng từng lo có một chị dâu “lợi hại”, khiến cho anh em xa cách.\n\nMay mà là Sam Sam!\n\nSam Sam từ sau khi gả vào nhà họ Phong, cô và anh trai cảm giác ngày càng gần hơn. Anh trai trước kia không thân thiện như thế, không đúng, bây giờ cũng không gọi là thân thiện, chỉ tốt hơn trước một chút thôi.\n\nPhong Nguyệt nghĩ, quay đầu nhìn vào phòng khách, tiểu Ngôn Dự đang hành hạ hai người đàn ông, trèo từ người này sang người kia, Phong Nguyệt bất giác mỉm cười, trong lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc, và bình yên.\nCó điều… Phong Nguyệt nhìn Sam Sam đang chạy ra ngoài dán giấy lên cửa, lại chợt buồn phiền.\n\nAnh trai mình từ sau khi kết hôn càng ngày càng có sức hấp dẫn, sức sát thương mà đàn ông kiểu này gây ra cho phụ nữ rất lớn, chị dâu nhỏ sao chẳng có ý thức chút nào về nguy cơ đó gì cả! Nhân phẩm anh trai mình chắc chắn không có vấn đề, nhưng có con càng bảo đảm hơn chứ. Cô hiếm khi đến tòa nhà Phong Đằng, nhưng với sự phỏng đoán thì ở công ty, cô rất rõ, vẫn có người muốn thay thế chị dâu nhỏ.\nCô em chồng Phong Nguyệt tự xưng “mình tốt nhất” chuyển động nhãn cầu, đã có chủ ý rồi.\n\nThế là…\nBữa cơm đêm giao thừa buổi tối, Phong Nguyệt hăng hái rót rượu cho Sam Sam, Phong Đằng liếc cô mấy lần, Phong Nguyệt vờ như không biết.\n\nKhà khà khà, năm đó nghe Sam Sam kể chuyện tình của chị ấy với anh trai, Phong Nguyệt đã phát hiện ra, tửu lượng Sam Sam rất kém, hơn nữa sau khi say thì hết sức to gan, nghe nói năm đó uống say rồi còn dám cự tuyệt lời tỏ tình của anh trai! (Sam Sam: ….. em nghe thế nào vậy, cái đó có gọi là tỏ tỉnh ư……)\nCó thể thấy, những việc khi tỉnh không dám làm, say rồi thì lại chưa chắc ~~\n\nMười giờ, vốn dĩ Phong Nguyệt định ở lại thấy Sam Sam hai má đỏ ửng, mắt lơ mơ, sau khi rót vào tai cô ấy 1 câu, đắc ý công lao đã thuộc về mình.\nCùng nhau đón giao thừa tuy rất hay, nhưng cũng có việc còn quan trọng hơn cả đón giao thừa.\n\nHa ha, làm bóng đèn điện không tốt.\n\n——tôi là sợi dây ngăn cách thuần khiết mà mọi người cần——\n———— tôi là sợi dây ngăn cách của bình minh ————\n\n10 giờ sáng mùng một, nửa đêm giao thừa, Song Nghi vui vẻ gọi điện cho Sam Sam, định hỏi mùng mấy về quê. Gọi một lúc lâu nhưng không ai nghe máy, liền gọi sang số máy nhà, cũng vẫn không người nhấc, Song Nghi nhớ ra, hình như Sam Sam qua nhà cũ của Phong gia ăn tết.\nÂy ~ Người giàu thật phiền phức!\nSong Nghi tìm trong danh bạ điện thoại lúc lâu mới tìm thấy số, gọi đi, lần này quả nhiên có người nhấc máy, là một ông lão giọng điệu khách sáo, sau đó điện thoại lại được chuyển lần nữa, lần này người nghe là boss của Sam Sam.\n\n“Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới, chúc mừng phát tài.” Song Nghi nói xong câu chúc liền hỏi: “Sam Sam có đó không ạ?”\n\nChỉ thấy bên kia trả lời: “Cô ấy đang ngủ.”\n\nNgủ?!!!\n\nSong Nghi thấy hơi giật mình, bây giờ đã 10 giờ rồi, Sam Sam không lẽ là heo sao mà vẫn còn ngủ. Hơn nữa mùng 1 đầu năm sao lại ngủ nướng chứ, ngày trước cô ấy còn than phiền mùng một tết rất nhiều người đến chơi… vân vân và vân vân…\nÁch ~~~\n\nĐúng rồi, nếu nhiều người đến nhà thế, chắc chắn rất bận, hôm qua còn có tiệc gì gì đó… Trong đầu Song Nghi tràn đầy trí tưởng tượng, liền phác họa ra bức tranh yến tiệc linh đình của nhà quyền thế .\n\nÀ, rõ rồi, tối qua Sam Sam chắc là mệt quá, nên đến bây giờ vẫn chưa dậy.\n\n\nÂy, thế mới nói gả vào nhà giàu sang chả có chút gì hay cả, chỉ\n\ncó thường thường là tốt!\n\n10h30’, Sam Sam dần mở mắt, hai má liền bị cắn nhẹ một cái, giọng trầm ấm vang lên bên tai: “Ngủ đã chưa?”\nSam Sam chậm chạp đảo mắt, rõ ràng vẫn chưa tỉnh hẳn, một lúc sau, nhìn về phía người đàn ông đứng cạnh gi.ường, Sam\n\nSam rút tay trong chăn giơ ra: “Tiền mừng tuổi!”\n\nPhong Đằng mỉm cười: “Năm nay không có.”\nĐồ gian thương! Sam Sam phẫn nộ nói: “Anh bảo sẽ mừng tới tận 60 tuổi mà.”\nVề việc tiền mừng tuổi, là có điển cố. Phong tục quê Sam Sam, người con gái chưa lấy chồng, dù đã đi làm, cũng vẫn được nhận tiền mừng tuổi, nhưng năm đó Sam Sam tốt nghiệp chưa được bao lâu thì bị cuỗm đi lấy chồng, đương nhiên mỗi năm sẽ bị hụt đi một khoản thu nhập, thế là boss đại nhân “việc nhân đức không nhường ai” liền gánh trách nhiệm mừng tuổi cho vợ, còn hứa sẽ mừng tới năm 60 tuổi.\nPhong Đằng nhìn vẻ mặt phẫn nộ của cô, trong lòng buồn cười lắm, cố ý giả vờ khó khăn, than thở: “Không phải không muốn đưa, chỉ là tối qua anh đã bội chi.”\n\nAnh nói hai từ “bội chi” vừa khàn nhỏ vừa mờ ám, Sam Sam muốn giả vờ không hiểu cũng không được, mặt ửng hồng!\nTối qua……\nCô cô cô thật, thật là …….\n“Phu nhân nhiệt tình đến thế, rất vui được vì phu nhân, có điều buông thả dục vọng sau khi uống rượu có hại cho sức khỏe, sau này không được như vậy nữa.”\n\nĐã hời lại còn khoe mẽ ư?\n\nĐã ăn no rượu say lại còn ra vẻ đạo mạo ư?\nChính là thế!\nSam Sam không thèm phản ứng, mắt bắt đầu tìm kiếm, hôm qua say quá không biết anh ấy có dùng biện pháp phòng ngừa an toàn không……\nPhong Đằng đương nhiên hiểu cô đang nghĩ gì, cũng không vạch trần, chỉ hỏi: “Sam Sam, còn nhớ hôm qua là ngày bao nhiêu không?”\n“Ngày 25, thế cũng hỏi.” Đêm ngày tết.\n\nPhong Đằng mỉm cười không nói nhìn cô, Sam Sam nổi cáu nhìn anh, mỗi lần boss đại nhân cười như vậy đều không có việc gì tốt đẹp, lẽ nào ngày đó rất đặc biệt ư?\nNgày 25? Ngày 25?\n\nAaaaa, Sam Sam đột nhiên nhớ ra! Hôm qua, hôm qua là ngày an toàn nhất của cô, tuy thời kỳ an toàn của người khác không chuẩn, nhưng thời kỳ an toàn của cô rất rất chuẩn!\n\nCũng có thể nói…. Cô công toi rồi!\n\nSam sam khóc không ra nước mắt, em chồng ơi là em chồng.\nRượu có thể tăng thêm lòng dũng cảm là quá chuẩn!\n\nNhưng, rượu càng có thể làm hỏng việc mà!\nNote: Đốt lưới nhà: hay còn gọi là ăn cơm trước kẻng đó, he he.", "Thiên ngoại 6\n\nAnh yêu em.\n\nBOSS từ phòng đọc sách đi ra, thấy Sam Sam đang mê mẩn vì người đàn ông trong bộ phim Hàn Quốc, trong lòng rất không vui, cố tình ho khan một tiếng. Sam Sam vừa buồn xong, cố ý giả vờ không nghe thấy tiếp tục nhai lát khoai tây.\nBOSS vốn dĩ định đi thẳng đến tủ lạnh lấy nước , nhưng thấy Sam Sam không thèm để ý đến anh, liền vào nhà bếp, đi qua trước mặt Sam Sam. Sam Sam không thèm quan tâm, BOSS không chịu được, dứt khoát ngồi bên cạnh Sam Sam “Phim gì mà khiến em say mê thế?”.\nSam Sam nhìn vào màn hình trả lời: “Anh không thấy Hyun Bin đẹp trai ư?”\nThấy BOSS không nói gì, Sam Sam tiếp lời, “Anh xem anh ấy rất tốt với bạn gái nhé.”. Giọng BOSS trầm xuống: “Tiết Sam Sam!”\nSam Sam mở to đôi mắt vô tội quay lại nhìn, “Sao ạ?” Sam Sam lại nói, “vừa nãy xảy ra chuyện gì rồi, hai người bọn họ sao đột nhiên lại làm lành thế?”\nBOSS dở khóc dở cười, “Người đàn ông đó nói với người phụ nữ rằng Anh Yêu Em, bọn họ liền làm lành.”\nSam Sam như không nghe thấy, “Hyun Bin nói gì ạ?”\n“Anh Yêu Em!” BOSS gào lên. Sam Sam lúc này mới mãn nguyện cười với BOSS, “cuối cùng cũng cảm nhận được”. BOSS lúc này mới phát hiện ra bị lừa, mặt ửng hồng.\nSam Sam cuối cùng cũng giành lợi thế một lần rồi.", "Thiên ngoại 7\n\nChiều có thêm phần nữa nha\n\nSáng sớm, Sam Sam đây đi dạo, tình cờ gặp thầy của cô, bèn cúi chào: “Thật tình cờ ạ”. Thầy nói rằng: “Tình cờ quá”. Vì thế cùng đi dạo.\nDừng ở cửa quán rượu, nhìn quanh cười, nói: “Sớm nay có rượu, sớm nay say.”\nVào trong, nhân viên dẫn tới bàn đặt, ngồi xuống, rượu được đem lên, Sam Sam nói: “Mời thầy ạ.”\n……\nRượu quá 3 tuần, hơi say.\nThầy bắt đầu lắc lư, nói: “Thầy về trước đây”.\nSam Sam chắp tay nói: “Hẹn gặp lại”.\nĐến lúc hoàng hôn, Sam Sam muốn về, thò tay vào túi lấy tiền, thất kinh – - – Tiền quên ở nhà rồi!\nSam Sam buồn. Ngồi thần suy nghĩ bên bàn. Chẳng có kết quả.\nĐêm.\nPhục vụ đứng trước mặt nói: “Quán tôi sắp đóng cửa, quý khách muốn ở lại quán ư?”\nSam Sam không biết nói gì.\nPhục vụ đoán là không có tiền, nói: “Cô có thể làm việc ở đây để trả tiền”.\nSam Sam rơi nước mắt.\nKhông lâu sau, rửa bát ở nhà bếp, bát đĩa chất như núi, Sam Sam muốn khóc mà không có nước mắt.\nTrời lại sáng, cuối cùng rửa xong quay về nhà. Trên đường lại gặp thầy cô.\nThầy nói: “Uống rượu không?”\nSam Sam hoảng hốt, vội vàng chuồn.\nSam Sam vừa đi vừa đau lòng đôi bàn tay của mình. Đôi bàn tay vốn trắng trẻo, nay vừa đỏ vừa sưng.\nĐột nhiên, “binh” một tiếng…\nSam Sam ngước đầu lên, nhìn thấy BOSS của cô , BOSS nhìn thấy đôi tay của cô, cầm lấy đặt vào tay mình, nhẹ nhàng hỏi: “Sao thế?”\nSam Sam lại không chịu được, nắm lấy tay BOSS khóc lên, vừa khóc vừa nhéo vào tay BOSS.\nBOSS cũng không nhìn tay của mình, mà vội vàng nhìn Sam Sam, liên tục hỏi Sam Sam rốt cuộc là làm sao?\nSam Sam nghẹn ngào kể sự việc cho BOSS nghe.\nNghe xong, BOSS rất tức giận. Đau lòng xoa xoa tay của Sam Sam, vừa xoa vừa nói: “Anh sẽ đi tìm hắn tính sổ~÷!Hứ!”", "Thiên ngoại 8\n\nBuổi gặp mặt hai vợ chồng\n\nE hèm, sau đây xin mời đôi vợ chồng mới cưới đang ra sân khấu, (BOSS phong độ vẫn như xưa… dáng vẻ phong độ xuất trần… Sam Sam vẫn đang vẫy tay, gả cho lãnh đạo nên cũng ra dáng giống lãnh đạo… mau qua đây ngồi là xong thôi).\n(Chào hai vị, tân hôn vui vẻ nhé, ngày hôm nay mọi người phải mời hai vị tới buổi họp mặt, là vì chúng tôi đều rất hiếu kỳ về cuộc sống của hai vị, cho dù là trước hôn nhân hay sau hôn nhân, cho nên xin hãy thỏa mãn mong muốn của chúng tôi, e hèm, sau đây chúng ta đi thẳng vào vấn đề chính)\n(Sam Sam trả lời trước, Phong Đằng trả lời sau- ND)\n1. Tên họ?\n- (Sam Sam ngây người): Sam Sam, hụ hụ.\n- Mọi người đều biết rồi mà (không biểu cảm).\n2. Tuổi là?\n- Đương nhiên là tuổi xuân mơn mởn (tuổi xuân mơn mởn không chỉ tuổi ở trong phim ảnh )….\n- Đây là câu hỏi gì thế?\n3. Giới tính là ?\n- (Câu hỏi này ai viết thế, làm mất mặt đại nhân rồi) Ơ~~~ (mồ hôi lạnh vã ra, người dẫn chương trình này có bệnh sao)\n- Tôi rất bận ( rõ ràng là không kiên nhẫn được)\nTrên đây là chúng tôi nói đùa, sau đây mới chính thức hỏi, (chột dạ, lý do này rất chuối nhé)\n4. Xin hỏi tính cách của bạn ra sao?\n- Mọi người đều nói tôi rất dễ thương (dáng vẻ xấu hổ).\n- Còn hơi ngốc (cười lạnh lùng) (ý an PĐ chê SS là ngốc, =.=)\n5. Tính cách đối phương?\n- Nhìn anh ấy thì biết, như tượng ý (lẩm bẩm)\n- Những người bình thường có thể nhìn ra được qua thái độ của cô ấy khi trả lời những câu hỏi trên.\n6. Hai người quen nhau khi nào? Ở đâu?\n- Trong bệnh viện đấy, haizz,\n- Phỏng vấn xin việc ở công ty (thở dài hết cách)\n7. Ấn tượng đầu tiên về đối phương?\n- Người này là ai thế, không quen\n- Khiến cho người ta không nhịn được phải bắt nạt (mọi người ồn ào: Sớm vậy sao, Sam Sam thật hạnh phúc quá đi)\n8. Thích điểm nào ở đối phương?\n- Ầy, không biết nữa, anh ấy hình như không có ưu điểm nào, chính là dáng người rất đẹp, tướng mạo… cũng được coi là ưa nhìn, tính cách thì tôi không nói đến (thực ra nhìn kỹ thì rất đẹp trai)\n- Toàn bộ (mọi người: cảm động quá đi)\n9. Ghét đối phương ở điểm nào?\n- Để cho tôi ăn gan lợn 1 tháng trời (nhìn căm hận),\n- -Không coi là ghét mà chỉ là hơi đáng tiếc, không thể nói hết được tình cảm.\n10. Bạn xưng hô với đối phương như thế nào?\n- BOSS.\n- -Không được lại gọi anh là BOSS, chúng ta kết hôn rồi.\n11. Bạn hy vọng được đối phương xưng hô như thế nào?\n- -Chỉ cần anh ấy không kêu Tiết Sam Sam tôi là con ỉn này, còn ngoài ra thì tùy ý.\n- -Gọi là ông xã, (chẳng nhẽ không nên sao, đều kết hôn rồi).\n12. Nếu dùng động vật để so sánh, bạn cảm thấy đối phương là?\n- Hổ\n- Ỉn\n13. Nếu như tặng quà cho đối phương, bạn sẽ tặng?\n- Gan lợn, để anh ấy ăn cho đã,\n- Cũng tặng gan lợn, cô ấy hình như rất thích ăn\n(Sam Sam choáng trong 2 giây)\n14. Tật xấu của bạn là gì?\n- Tim, dạ dày quá mềm (Nếu không sao có thể không từ chối ăn gan lợn trong một tháng chứ)\n- Hạ thủ không lung tung , để cho cô ấy hiểu sớm một chút\n15. Tật xấu của đối phương là gì?\n- -Khiến cho tôi không dám từ chối (cái này là thiên bẩm).\n- Bảo gì nghe nấy.\n(Sam Sam: Điều này chẳng lẽ không phải là ưu điểm ư?)\n16. Quan hệ của các bạn đã tới mức độ nào rồi?\n- Ơ, điều này…\n- Chúng tôi hợp pháp rồi (nắm lấy tay Sam Sam).\n17. Là ai tỏ tình trước?\n- Đương nhiên là anh ấy.\n- Là em cảm thấy thế chứ.\n18. Bạn yêu đối phương nhiều chứ?\n- Nguyện ăn gan lợn 1 tháng vì anh ấy (đúng là không có chí khí)\n- Cô ấy biết (Sam Sam ủ dột: bao nhiêu chứ?)\n19. Nếu như cảm thấy nghi ngờ đối phương thay lòng, bạn sẽ làm gì?\n- -Cắn vào góc lưng…\n- Ha ha, cô ấy, sao có thể (không cần lườm Sam Sam đâu)\n20. Khi hai người bên nhau, khi nào khiến bạn cảm thấy tim đập nhanh nhất?\n- Anh ấy muốn nói rồi lại dừng\n- Mỗi lần ám chỉ, đáng tiếc là cô ấy đều không hiểu\n21. Đã từng cãi nhau chưa?\n- Anh ấy không đếm xỉa tới tôi.\n- Tôi không đếm xỉa tới cô ấy.\n22. Thế nào là cãi nhau?\n- Là tôi quấy phá anh ấy (mồ hôi vã như tắm)\n- Chính là những chuyện đó\n23. Sau đó giảng hòa như thế nào?\n- Anh ấy không đếm xỉa tới tôi, tôi bèn…\n- Cô ấy chỉ nháy mắt là quên ngay.\n24. Lúc nào khiến bạn cảm thấy “đã không còn yêu tôi nữa?”\n- Không có đâu\n- Mãi mãi không có\n25. Lúc nào yêu đối phương?\n- Đại khái là sau cái lần ghen đó\n- Thực ra em đã sớm yêu anh rồi mà…\n26. Còn có yêu cầu gì nói với đối phương?\n- Không được nói tôi ngốc, sau này không được tùy tiền hôn tôi, đặc biệt là những lúc tôi chưa ngủ dậy (mọi người kêu lên: trời ạ)\n- Cô ấy đừng bảo tôi đừng hôn cô ấy.\n27. Câu nói nào ngọt ngào nhất\n- Em đồng ý\n- Rất nhiều, câu nào nhỉ (lắc đầu) (rất nhiều, anh nói với ai thế?)\n…\nĐược, câu hỏi cuối cùng.\n28. Bây giờ chuyện muốn nói với Mạn Mạn nhất là chuyện gì?\n- Tại sao bắt tôi ăn gan lợn những 1 tháng !!!\n- Cảm ơn bà mối\n“Anh nói xem rốt cuộc anh nói với những ai những câu ghê rợn kiểu này hả”\n“Anh nói xem, rốt cuộc anh nói với ai những câu ngọt ngào kiểu này hả?”\n“Cho anh yêu cái rồi anh nói”\nNote: những lời trong “ ” là lời nói thầm >_<", "Thiên ngoại 9\n\nCái áo ngủ màu hồng\n\nHà hà, đây là chuyện sau khi hai người về sống chung với nhau.\nTa nói, Sam Sam của chúng ta tham đồ rẻ nên mua về một chiếc áo ngủ chất lượng kém màu hồng đào. Nhưng Sam Sam đơn giản của chúng ta lại không phát hiện ra chiếc áo ngủ ấy kém ở điểm nào.\nSam Sam: “Hoa thêu rất dễ thương này. Tay áo không có cái dài cái ngắn này. Cũng không thủng lỗ……….Ừ”!! Ông chủ chắc là viết nhầm giá, phải mua nhanh, phải mua nhanh.”\nHa ha, vớ được món hời rồi.\nSam Sam vô cùng mãn nguyện trở về nhà, còn vô cùng tốt bụng khẳng khái quyết định phải chia sẻ niềm vui sướng này với Boss ở nhà. Thế nên, thay chiếc áo ngủ màu hồng đào vào liền hớn hở đi vào thư phòng.\nSam Sam tự cảm thấy vô cùng ổn khi đứng trước mặt Boss, quay bên trái, quay bên phải………\n“Muốn khen thì cứ nói ra, đừng có nhịn, không tốt cho sức khoẻ đâu.” Sam Sam đầy tự hào.\nQuả nhiên, trên khuôn mặt bình thản của Boss cũng có một chút biểu cảm – chỉ là nhướn mày lên rồi chậm rãi nói: “Đội trống của khu phố? Từ lúc nào lại có hội viên trẻ như thế này nhỉ?”\nKhuôn mặt xinh đẹp ửng hồng của Sam Sam dần dần chuyển sang màu xanh.\nÁo ngủ mua về thì phải giặt rồi mới mặc.\nKhông lâu sau.\nCửa thư phòng của Boss bị một bàn tay đẩy ra, lần này thì cẩn thận, từ từ, chậm rãi. Boss có dự cảm không lành liền nhướn đôi lông mày đẹp lên.\nSam Sam: ” Ừm, là thế này, ừm, quần áo……….giặt chung.”\nSam Sam vô cùng hiền dịu nhặt từng chiếc từ đống quần áo lên.\nLần này thì.\nBoss có rồi.\nQuần chíp màu hồng phấn, áo may-o màu hồng phấn, áo sơmi màu hồng phấn, T-shirt màu hồng phấn….\nChiếc áo ngủ màu hồng đào của Sam Sam nổi bật trong đống quần áo màu hồng phấn, vẫn màu hồng đào.\nKhuôn mặt của Boss đại nhân nghệt ra, u ám từ đầu đến cuối. >_<", "Thiên ngoại 10\n\nSiêu thị du ký\n\n” Boss, chúng mình đi siêu thị mua khoai tây chiên được không, xem tivi mà không có gì ăn chẳng thoải mái chút nào”, Phong phu nhân vừa đi nghỉ tuần trăng mật về nói như vậy với Phong thiếu gia, Phong Đằng đang ngồi trước máy tính chăm chú xem các báo cáo không thèm quay đầu lại ” Chúng mình đã kết hôn rồi đấy, đừng có cứ gọi Boss Boss nữa, phải gọi là ông xã!!”\n” Nhưng mà, nhưng mà………” Sam Sam định tìm cách cãi lại nhưng nhìn thấy ánh mắt…….của Phong Đằng liền vội vàng chữa lại ” Có phải nếu gọi là ông xã thì có thể được ăn khoai tây chiên đúng không?\nCó người nào đó bất đắc dĩ nói ” Có thể xem xét……….”\nKhông đợi nói hết, Sam Sam liền nũng nịu nói ” Ông xã, ông xã, ông xã………..”\nNgười nào đó cuối cùng cũng không thể chịu đựng được giọng nói ngọt đến thấu xương kia, đành thoả hiệp ” Thôi được, cứ gọi là Boss nghe còn xuôi tai hơn”\n” Đương nhiên rồi~Boss à, chúng mình có thể đi được chưa?”\nVới yêu cầu mãnh liệt của Sam Sam, Phong chủ tịch không thể không đi cùng với cô vợ bé nhỏ xinh xắn đến siêu thị đông nghẹt người.\nỞ siêu thị, Sam Sam dường như chẳng có chút tự giác gì của người đã có gia đình, ánh mắt cứ hết nhìn những anh chàng đẹp trai lại đến đám đồ ăn vặt, chẳng chú ý gì đến Boss đang ở ngay bên cạnh, làm cho Boss sầm cả mặt lại mà cũng không nhận ra, lần này thì còn quá đáng hơn………..\nTrước giá để khoai tây chiên, Sam Sam đang đứng trước một sự lựa chọn khó khăn, mua vị cà chua hay là vị thịt nướng hay là hay là……. Mua cả hai? Đang mải suy nghĩ thì va phải một người, “Ấu!” người đàn ông bị va phải kêu lên theo phản xạ có điều kiện……. Giọng nói này……….sao mà giống………\nSam Sam đột ngột quay đầu lại, quả nhiên! ”Sư huynh!!!!” Cùng với tiếng kêu đó, Sam Sam đã ôm chầm lấy vai người đàn ông ở phía sau, chỉ còn thiếu mỗi cái quay vòng nữa là giống như diễn cảnh tình cũ lâu ngày gặp lại, làm sững sờ cả ba người có mặt lúc ấy, trừ cô ra. Phong Đằng là người đầu tiên có phản ứng, tất cả những sự bất mãn tích tụ từ lúc vào siêu thị đến giờ bùng nổ, vô cùng không phẫn uất gào lên: “Đáng chết, Sam Sam, bỏ cái chân giò của em xuống.”\nNghe thấy hai tiếng “Sam Sam”, nét mặt của người đàn ông kia dần dần dịu lại, nhưng vẫn cố gắng thoát khỏi vòng tay đang ôm ở phía sau, “Chẳng ngờ sau bao nhiêu năm không gặp, em vẫn háo sắc như thế à”, người đàn ông trêu chọc nói.\nBấy giờ Sam Sam mới miễn cưỡng buông tay ra, nhìn thấy có một người phụ nữ đứng sau anh, mặc một chiếc áo len mỏng, với thái độ đang xem một vở kịch hay.”Á”, Nhìn thấy chủ nhân của tấm ảnh trong ví của đàn anh khoá trên Sam Sam có chút phấn khích :\n“Đây, đây có phải là chị Triệu không…..” – trong giọng nói có chút thích thú.\n“Ừ”. Dường như không ngờ Sam Sam có thể nhận ra Mặc Sênh, nhưng Hà Dĩ Thâm vẫn giới thiệu ” Mặc Mặc, đây là Tiết Sam Sam, em gái bạn đồng nghiệp của anh” rồi nhìn về phía Sam Sam “Đây là……..”\n“Em biết rồi. Là chị Triệu Mặc Sênh, ngưỡng mộ đã lâu” . Phong Đằng đứng bên cạnh bị bỏ sang một bên, bị những việc vừa xảy ra trước mặt làm cho mụ mẫm cả đầu, Dĩ Thâm nhìn thấy Phong Đằng mặc một bộ Amani sang trọng, khuôn mặt kín bưng, dường như nhận ra vị trí của anh nên hỏi “Sam Sam, sao em không giới thiệu bạn trai đi?”\nBấy giờ Sam Sam mới nhớ ra nhân vật số một – Boss đại nhân, vội vội vàng vàng nói “À……em quên mất anh ấy. Đây là Boss……..” chưa nói dứt lời thì đã nghe thấy tiếng cười của Mặc Sênh – người từ đầu vẫn không không nói lời nào. Dĩ Thâm và Sam Sam đều quay lại nhìn cô khó hiểu.\nNhận ra tiếng cười của mình gây sự chú ý của mọi người, Mặc Sênh ngượng ngùng giải thích. “À, em nghe thấy Boss liền nhớ ra hai hôm trước chơi điện tử trên mạng, có một người chơi tên là “Đánh Bos xong mới ngủ ngon”………” Nghe thấy câu này, Sam Sam chợt đỏ bừng mặt, khẽ nói . “Không phải là chị đã hỏi người đó tại sao lại không đặt tên là ” KISS xong mới ngủ ngon” chứ.”. Lần này thì Mặc Sênh cũng đỏ mặt “Sao em biết?”. Có một đàn quạ bay trên đầu Sam Sam.\nBởi vị nickname của cô ấy là “Đánh Boss xong ngủ ngon”. Giọng nói của Phong Đằng vọng tới, đàn quạ trên đầu Sam Sam nâng cấp.\n“Chào hai người, tôi là Phong Đằng, chồng Sam Sam”.\n“Thì ra là chủ tịch của công ty Phong Đằng, khó trách lại trông quen vậy, Sam Sam thật có phúc khi lấy được anh.” Dĩ Thâm nói.\nSam Sam đang định nói lại thì có tiếng nhạc “123 nắm tay nhau, 456 ngẩng đầu lên, 789 chúng mình cúng nhau trốn lên cung trăng” ..\n“Ngũ nguyệt thiên!”. Sam Sam lại một lần nữa chẳng có vẻ gì là thục nữ kêu lên :”Bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn thích Ngũ nguyệt thiên à~” – Sam Sam trêu chọc nói.\n“Xin lỗi, là chuông điện thoại của tôi, tôi nghe điện thoại một chút.” Mặc Sênh tránh ra một bên nghe điện thoại.\n“Chị cũng thích Ngũ Nguyệt Thiên à~” Sam Sam hỏi với vẻ phấn khích dường như là phát hiện ra một châu lục mới vậy.\n“Ừ, cô ấy bị ảnh hưởng của anh….. yêu ai yêu cả đường đi lối về mà”.\n“Thực ra, tôi cũng rất thích lời bài hát của A Tín”. Phong Đằng nói chen vào câu chuyện của họ.\n“Á, Boss, anh, anh cũng thế à!!”. Sam Sam kinh ngạc nhìn anh, trong lòng nghĩ “Sao mình lại không biết nhỉ….”\nPhong Đằng dường như đọc được ý nghĩ của cô, liền trả lời “Còn nhiều thứ em chưa biết lắm, còn phải tìm hiểu nhiều~” dáng lại còn vẻ vô cùng trêu chọc. Sam Sam, Phong Đằng, Dĩ Thâm nói chuyện rôm rả trước giá hàng.\nMột lúc sau, Mặc Sênh nghe xong điện thoại quay trở lại, nói với Dĩ Thâm “Mẹ giục chúng mình rồi ……… chúng mình……….”\n“Hai người có việc thì cứ đi trước đi, hẹn lần sau có thời gian chúng ta cùng đi happy, bạn của Sam Sam cũng là bạn của tôi mà” Phong Đằng nói với Dĩ Thâm.\n“Vâng, rất vui được làm quen với anh, chúng tôi xin phép đi trước!”\n“Tạm biệt” Dĩ Thâm và Mặc Sênh cùng chào rồi đi, cho đến khi hai người đã đi xa rồi mà Sam Sam vẫn đứng ngây nhìn theo họ, lẩm bẩm “Đẹp trai quá, đẹp trai quá…”\n“Không được nhìn nữa! Cứ nhìn nữa anh thịt em luôn đấy!”\nPhong Đằng nhìn thấy bộ dáng nghệt ra của Sam Sam vừa giận vừa buồn cười. “Không được nhìn lung tung, anh không phải cái móng chân…” Nói còn chưa hết câu, môi Phong Đằng đã chiếm hữu môi Sam Sam. “Này, không được, đây là nơi công cộng mà.” Sam Sam đẩy Boss ra, Phong Đằng vì hành động vừa rồi nên mặt cũng trở nên đỏ bừng. “ Cái kia..Cái kia… Vậy em mau nhanh đi mua đi, rồi chúng mình về..”\n“Còn nói nữa, em lại không ngốc, chả lẽ về để anh ăn em chắc.”\n“Em, em”\n…Phong đằng muốn nói gì đó, rồi lại không biết diễn đạt như thế nào, đành phải thôi. Nhìn thấy khuôn mặt ủy khuất của boss, sam sam cười tươi như hoa. “Vị bạc hà quả dễ chịu a”. Dứt lời, cầm lấy một gói khoai tây chiên vị bạc hà, đi nhanh về phía quầy thu tiền.\nBoss đừng sững sờ ở trước giá hàng, chờ cô đi hơn 10 bước, mới kịp phản ứng”Này, em đi đâu đấy”\n“Không phải anh nói muốn nhanh về nhà sao, ông xã ~”Nghe được cái câu ông xã kia, Phong Đằng hạnh phúc nở nụ cười. “Ừ, bà xã từ từ, chúng ta tái mua gói kẹo bạc hà đi”, cảm thấy mừng thầm”Xem ra, kẹo bạc hà về sau không nên rời khỏi người “. . . . . .", "Thiên ngoại 11\n\nCầu hôn\nCó một hôm, Sam Sam xem xong phim truyền hình Hàn Quốc, ngồi trên salon ăn khoai tây chiên. “Tại sao các nhân vật nam chính trong phim Hàn Quốc lại lãng mạn đến thế nhỉ? Hình như Boss vẫn chưa nói với mình là anh ấy thích mình thì đã bị anh ấy lừa về nhà rồi, thật là quá bất công đi”.\nSam Sam nhớ tới chuyện cầu hôn ngày hôm ấy liền bắt đầu ủ rũ.\n\nHôm ấy, mặt trời vẫn mọc như mọi ngày, Sam Sam vẫn nhận nhiệm vụ nhặt thức ăn như mọi người, bỗng nhiên Boss nói. “Gần đây biểu hiện rất tốt, anh quyết định thưởng cho em.” Nói xong thì nhìn ra ngoài cửa sổ. Sam Sam miệng hình chữ O một lúc sau mới sực tỉnh, vừa nghĩ xem hành động của mình trong cả tháng vừa qua như thế nào, hình như chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ là mấy lần làm trắc nghiệm CPA gần đây kết quả đều có tiến bộ, chẳng lẽ lại cho cô sách tham khảo……. Sam Sam gườm gườm nhìn vào lưng Boss; vừa dự định về nhà sẽ lên chơi điện từ để trút giận. Boss cứ như có mắt ở sau lưng, quay đầu lại nhìn cô, Sam Sam vội vàng làm cho ánh mặt dịu dàng đi, ” Cái đấy là em nên làm, phần thưởng thì thôi.” Lúc này Sam Sam mới chợt phát hiện ra mặt Boss hình như hơi đỏ, Sam Sam nghĩ chắc là mình nhìn nhầm, nhắm mặt lại khi chuẩn bị mở mắt ra ngón tay áp út trên bàn tay trái đã thừa ra một cái vòng, thế nhưng cô chẳng chú ý đến nó màvẫn nhìn vào mặt Boss, a, sao lại càng đỏ hơn thế này? Trông Sam Sam cứ nhìn mình chăm chú, trên mặt Boss lại có thêm mấy vệt đen, “Tiết Sam Sam, em có ngốc không đấy? Cũng phải biết thể hiện một chút chứ. Anh đang cầu hôn em đấy!” Sam Sam lúc này mới nhìn lên bàn tay trái của mình, lại lặng cả người. Boss hạ chỉ, “Em đồng ý đi”. Bị áp bức thành thói quen, Sam Sam lập tức nói ngay “Đồng ý”.\n\nĐợi cho đến khi Sam Sam đáng thương phản ứng trở lại thì ván đã đóng thuyền rồi, cô đã ở thế bị động kết thúc lần cầu hôn đầu tiên và cũng là cuối cùng trong cuộc đời mình.", "Thiên ngoại 12\n\nChuyện ngày Valentine\n\nNgày Valentine thành phố A rất nhộn nhịp. thế nhưng Sam Sam lại vô cùng sầu não. Hôm nay là ngày lễ, công ty phá lệ cho nghỉ làm sớm hơn mọi ngày, nhưng Sam Sam lại bị A May thông báo hết giờ phải ở lại “làm thêm giờ” cùng chủ tịch. Nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của A May mà Sam Sam nổi cả gai ốc. Chẳng lẽ hôm nay ông chủ cũng gọi cô đi làm nhân viên nhặt thức ăn sao? Trong đầu Sam Sam đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng: ông chủ ngồi ăn uống thân mật với bạn gái còn cô thì ngồi thảm hại một bên để nhặt thức ăn. Sam Sam bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái và đưa ra một quyết định động trời: Cô bãi công! Thế nên, sau khi tan làm, Sam Sam nhanh chóng lẩn vào đám đông, trốn về.\nBuổi tối, phố xá đã lên đèn.\nSam Sam đến quán mì thịt bò quen thuộc, ăn một bát mì thịt bò nóng hổi. Cái cảnh tượng hiện ra hôm nay trong đầu làm Sam Sam thấy khó chịu, mặc dù bản thân cô cũng không biết tại sao mình lại khó chịu như vậy….\n“Ăn uống cũng vui vẻ đấy nhỉ.” một câu nói chẳng nóng mà cũng chẳng lạnh chui vào tai cô. Sam Sam đột nhiên ngây người ra, nhìn vào Boss đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, cái vẻ mặt đấy không phải là kinh ngạc sao. Thật là đen đủi, đã mạo hiểm cả nguy cơ bị trừ tiền thưởng để bãi công thế mà lại bị tóm được! Sam Sam thở dài ngao ngán. Phong Đằng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của người nào đó, khẽ mỉm cười, không ngờ chỉ nghĩ là thử đến chỗ này để tìm thế mà tìm được thật.\n“Chủ tịch, sao ngài lại ở đây?” thực ra Sam Sam còn muốn hỏi, sao anh không cùng bạn gái dự lễ tình nhân, có phải anh tìm tôi để tình sổ không.\n” Vì hôm nay có người bãi công.” Phong Đằng chậm rãi nói.\nTrái tim của Sam Sam giật nảy lên, quả nhiên! Anh ta đến tóm cô đây mà. Sam Sam cố gắng nghĩ cách làm thế nào để bù đắp được việc bãi công ngày hôm nay, để giành lại món tiền thưởng đang dần dần rời khỏi cô. Cuối cùng, buột miêng nói: “Chủ tịch, tôi mời anh ăn mì thịt bò, được không?”\nMột lúc sau, bát mì thịt bò bốc hơi nghi ngút được bưng lên, Sam Sam theo thói quen liền cầm đũa lên nhặt từng tí rau thơm trong bát mì ra. Phong Đằng cắn một miếng thịt bò, khẽ nhíu mày.\n” Không ngon sao?” Sam Sam nghi ngờ hỏi, không phải chứ, thịt bò hôm nay rõ ràng rất ngon mà, chẳng lẽ bát mì của Boss có vấn đề gì sao? Sam Sam liền gắp miếng thịt bò ăn dở trong bát của Boss lên cho vào miệng, lẩm bẩm: “Không có mùi lạ, ngon lắm mà…….” vẫn chưa nói hết, Sam Sam bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề vô cùng nghiêm trọng: cô lại ăn thức ăn thừa của Boss! Lần trước ăn thức ăn trong bát của Boss có thể có nước bọt của Boss, nhưng lần này thịt bò trong bát của Boss chắc chắn có nước bọt của Boss, vì miếng thịt bò này Boss đã cắn rồi…. Sam Sam ……………………………. Nhìn vẻ mặt của Sam Sam, nét cười hiện lên trên mặt Phong Đằng, “Anh, ăn phải, hạt tiêu.”\nTrên xe, Sam Sam vẫn còn đau đầu về chuyện “thịt bò nước bọt” lúc nãy, nhưng Boss ở bên cạnh tâm trạng dường như rất tốt. Sam Sam vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, ngày Valentine ở thành phố A thật là nhộn nhịp, những cặp tình nhân đi lại trên phố tạo ra những cảnh tượng hạnh phúc, nhìn những bông hồng mà các cô gái cầm trên tay, Sam Sam cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ, ngượng ngùng nghĩ ngợi: “Mình cũng chẳng còn ít tuổi nữa rồi, sao chẳng có ai theo đuổi thế nhỉ?”\n“Đi mua một bó hoa.” Boss ở bên cạnh lên tiếng. Sam Sam quay sang thấy Boss đang nhìn cô chăm chú và đưa mấy trăm đồng ra trước mặt cô.\n“Mua hoa làm gì?” Sam Sam đầy vẻ dò hỏi.\n“Tặng bạn gái.” trong mắt dường như Boss lấp lánh ánh cười.\nSam Sam nghe thấy, vô cùng phẫn nộ, trong bụng lẩm bẩm, đến hoa tặng bạn gái cũng bắt mình đi mua, chẳng lẽ mình lại “vinh dự được thăng chức” nhân viên mua hoa? Mặc dùng phẫn nộ, nhưng vì bị nô dịch đã thành thói quen nên Sam Sam vẫn xuống xe đi mua một bó hoa hồng mà cô thấy là đẹp nhất. Đưa cho Boss, Boss nhận lấy, tiện tay để ra ghế sau. Sam Sam nhìn bó hoa hồng qua gương chiếu hậu, cảm thấy càng nhìn càng gai mắt, cái câu “tặng bạn gái” nghe sao mà ngứa tai.\nCuối cùng thì cũng về đến khu nhà Sam Sam ở, Sam Sam cởi dây bảo hiểm, mở cửa xe, xuống xe, quay đầu lại, cảm ơn ông chủ đã đưa cô về nhà. Đang quay người đi, thì bó hoa hồng “gai mắt” ấy được đưa từ trong xe ra, phía sau bó hoa là khuôn mặt tươi cười của Phong Đằng.\n“Cầm lấy” Boss nói rất vui vẻ.\n“Á? Cái, cái này, không phải tặng, cho bạn gái anh sao?” Sam Sam cảm thấy đầu óc có chút không ổn.\n“Đúng. Cái này, là , tặng, cho, bạn, gái, của anh.” Phong Đằng nói từng chữ một, vừa nói vừa nổ máy xe.\nCuối cùng vẻ mặt của Sam Sam từ kinh ngạc chuyển sang nghi hoặc, từ nghi hoặc chuyển sang mơ màng, cuối cùng thì đứng ngây người nhìn theo chiếc xe của Boss đang xa dần.", "Hay!!!!!!!!!!!!!!!!!!!", "Truyện này hay, đọc rất là hài hước, tình cảm.", "Có phần 2 rồi đó chị!! Từ chương 19 đến hết!", "hay quá xá", "@Hoagio. Phần 2 ở đâu b nhỉ?", "hay qua", "Truyện hay lắm, cảm ơn bạn nha!" ] }
kenhsinhvien
_doc
9511b2aeff85cb96699604f8b6aa0e63
1
null
{ "item_id": "9511b2aeff85cb96699604f8b6aa0e63", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/young-and-dangerous-5-ost-ekin-cheng.14207/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Nhà hát", "datetime": "13/1/2011", "title": "Young and Dangerous 5 OST - Ekin Cheng", "post": "\n\n\n\n", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
70ec8ef85d4aa316eb0bd2e3f5343d27
1
null
{ "item_id": "70ec8ef85d4aa316eb0bd2e3f5343d27", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/mua-xuan-tinh-yeu-m4u-ft-vk.14209/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Nhà hát", "datetime": "13/1/2011", "title": "Mùa xuân tình yêu - M4U ft VK", "post": "Trình duyệt của bạn không hỗ trợ iframe.HAPPY NEW YEAR!!!!! ", "replies": [ "Giọng M4U hay quá ", "\n\nmyloveshinichi13 nói:\n\n\n\nGiọng M4U hay quá \n\nClick để xem tiếp...\n\nhjhj, đúng rùi đó bài nào của M4U cũng hay hết à ", "Mới sáng đã nhạc điếc cả lỗ tai. Thanks bà chị ", "\n\n2409 nói:\n\n\n\nMới sáng đã nhạc điếc cả lỗ tai. Thanks bà chị \n\nClick để xem tiếp...\n\nhjx bài nào của M4U cũng nhẹ nhàng hết, làm j mà điếc lỗ tai hử >\"< " ] }
kenhsinhvien
_doc
fb267cb246fa9335cae75d04cd0ea227
1
[ "replies.keyword" ]
{ "item_id": "fb267cb246fa9335cae75d04cd0ea227", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/tro-choi-hoi-that-noi-that.13007/page-53", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Ngôi Nhà Chung", "category_name": "KSV Gameshow", "datetime": "25/12/2010", "title": "Trò chơi hỏi thật nói thật ...", "post": "", "replies": [ "\n\nTrucmai nói:\n\n\n\nvâng...cái j nhỏ nhỏ xinh xinh ngộ ngộ đều thích\nnếu bạn đánh mất thứ mà bạn quý nhất, bạn sẽ làm j?\n\nClick để xem tiếp...\n\n\nsẽ tìm một thứ khác thay thế.\n\nnếu một ngày bạn phát hiện ra bạn buộc phỉa từ bỏ ng yêu quý nhất, bạn sẽ làm j?", "tùy xem đó là mối quan hệ nào thui, nếu theo nghĩa ny thì đã là buộc thì phải bỏ thui\nnếu năm nay e bị đuổi khỏi trường?", "nếu bị đuổi thì ss sẽ làm j????\n(nói thật)", "\n\nhoa anh dao 96 nói:\n\n\n\nnếu bị đuổi thì ss sẽ làm j????\n(nói thật)\n\nClick để xem tiếp...\n\n\nss đang hỏi mà? seo hỏi lại ss zị?\nthui đc oy, thì ss về trường làng học thui", "\n\n\ncspsk45 nói:\n\n\n\ntùy xem đó là mối quan hệ nào thui, nếu theo nghĩa ny thì đã là buộc thì phải bỏ thui\nnếu năm nay e bị đuổi khỏi trường?\n\nClick để xem tiếp...\n\n\nthì ss sẽ kiếm 1 nghề j đó học như là làm bánh kem chẳng hạn...\nNếu em buộc phải chọn 1 trong 2 giữa tình bạn và tình yêu, em sẽ chọn cái j?", "hưc'...sao lại chọn bạn với iêu...nếu thực sự phải chọn t sẽ chọn \"tình iêu\" ( iêu một ng kho' lăm'...)\nBạn thich' t ko? ", "Không thích\nBạn có ghét tôi ko?", "Chả có lý do gì phải ghét.\nNếu thời gian quay lại lúc bạn 10 tuổi, bạn sẽ làm gì???", "Mong minh lon nhanh thiet nhanh", "ê\nsao ko hỏi vậy?\n", "được thôi, nếu như bạn chưa có người yêu. bạn là người hay nói dối phải không?", "Ốh ồh, chuẩn àh nha, tôi rất hay nói dối \nBạn lớn rồi còn thích ăn bim bim ko? \n{\n\n\n\n", "không có ai hỏi àk ? ", "trò j vậy bạn ko thấy trò j cả", "Con, to vân thich. \nVay ngay xưa cac ban co luoi danh răng ko", "EM THỀ,EM HỨA,EM ĐẢM BẢO.\ngiờ vẫn còn lười đánh răng", "Có ai đã từng hun lén bạn nữ nào không", "không vì tui là con gái mà \nNG TIẾP SAU TUI có phải là một người rất đa tình không?", "Không bởi vì mình chả nói chuyện gì nhiều với con gái cả trừ mẹ hay chị\nngười tiếp theo có phải là 1 staff không", "Hình như là phải á \nNếu có 1 điều ước, đồng chí bên dưới ước gì??" ] }
kenhsinhvien
_doc
925fae50fd647af70aaa77a07f4190c5
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "925fae50fd647af70aaa77a07f4190c5", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/hot-hot-tro-choi-duoi-hinh-bat-chu.14206/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Ngôi Nhà Chung", "category_name": "KSV Gameshow", "datetime": "12/1/2011", "title": "Hot ! Hot ! trò chơi đuổi hình bắt chữ !", "post": "Nhằm tăng phần sôi động cho KSV , hôm nay Grace xin tổ chức trò chơi đuổi hình bắt chữ\nLuật chơi rất đơn giản , hình ảnh mà Gra đưa ra sẽ tương ứng với 1 từ của Tiếng Việt\nADmin , Smod , Superstaff , Mod và tất cả các thành viên đều có thể tham gia vì đáp án nằm trong tay có một người hà \nNào bắt đầu thôi\n\n{\n\n\n\n\nMời cả nhà cùng đoán....", "replies": [ "Hehe, câu này là cơ bắp đúng hông ", "đúng rồi ! bạn thật giỏi ! Và tiếp theo là hình hôm nay\n\n\n", "Đào Hoa Đào Hoa Đào Hoa", "đúng mất rồi", "tiếp đi chứ grace.", "Nhanh qué đi mất, saxa giỏi thiệt ", "Các bạn giỏi quá !\nVậy chắc hình này sẽ dễ dàng đoán ra\n\n\n", "Câu này khó quá,\nmình xin đoán là nong óc, vì đọc ngược lại sẽ là nóc ong ", "ô...ko đúng rồi bạn ^^ !", "Haizzzzzzzzz..................sao vắng tanh thế nay??ko ai đoán ra à???", "Haiz, cái hình ấy khó quá Meo ạ, hic,\nđoán bầy ong đúng hông?", "Ko đúng lun oy ! he he he", "Meo nói đáp án đi, rùi chuyển câu khác ", "đàn ông ! ha ha ha...tiếp nhé..hình này dễ hơn chút nè\n\n\n", "Uh, đàn ông à thế mà ko nghĩ ra,\ncái này chắc là ngọc tỷ à, đúng hông ", "Ko đúng rùi", "\n\ngracefulkitten nói:\n\n\n\nKo đúng rùi\n\nClick để xem tiếp...\n\nhic, thật ko đó, ", "Kho qua\nla cái gì nhỉ\n\nSao lai la dan ông nhỉ\nkhó hiểu quá", "\n\nvitcoi123 nói:\n\n\n\nKho qua\nla cái gì nhỉ\n\nSao lai la dan ông nhỉ\nkhó hiểu quá\n\nClick để xem tiếp...\n\nđàn ong + dấu mũ => đan ông \n@ ko có : thật đấy" ] }
kenhsinhvien
_doc
aa6b2c5fc3f6dfb6cfda514a9eda3ffe
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "aa6b2c5fc3f6dfb6cfda514a9eda3ffe", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/anh-cac-ngoi-sao-hoa-ngu-khi-con-nho.14210/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Khám phá", "datetime": "13/1/2011", "title": "Ảnh các ngôi sao hoa ngữ khi còn nhỏ", "post": "\n\t\t\t{\n\t\t\t}\n\t\t\t\n\n\n\n\nLiu Yifei, với mẹ lúc còn nhỏ\n\n\n\n\n\n\n\nAlan\n\n\n\n\n\nBibi Zhou Bi Chang\n\n\n\n\n\nChen Hao\n\n\n\n\n\nEva Huang Shengyi\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\nFan Bingbing\n\n\n\n\n\n\n\n\n\nGao Yuanyuan\n\n\n\n\n\n\n\n\n\nLi Bingbing\n\n\n\n\n\nLi Xiaolu (Lu Lu)\n\n\n\n\n\nVicki Zhaowei\n\n\n\n\n\n\n\nYuan Quan\n\n\n\n\n\n\n\n\n\nXu Jinglei\n\n\n\n\n\n\n\n\n\nJane Zhang Liangying\n\n\n\n\n\nZhang Liyin\n\n\n\n\n\nZhang Ziyi\n\n\n\n\n\nZhou Xun\n\n\n\n\n\nHong Kong\n\nFaye Wong\n\n\n\n\n\nCecilia Cheung\n\n\n\n\n\nCharlene Choi\n\n\n\n\n\nGillian Cheung\n\n\n\n\n\nGigi Leung\n\n\n\n\n\n\n\n\n\nKelly Chen\n\n\n\n\nMaggie Cheung\n\n\n\n\n\nSingapore\nStefanie Sun\n\n\n\n\nTaiwan\nAngela Zhang\n\n\n\nBig S and Small S (Barbie Hsu and Dee Hsu)\n\n\n\n\n\n\n\nAriel Lin\n\n\n\n\nJolin Tsai\n\n\n\nBridgette Lin\n\n\n\n\n\n\n\n\n\nCheer Chen\n\n\n\n\n\nVivian Hsu\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\nSelina\n\n\n\n\nKelly Lin\n\n\n\n\n\nRainie Yang\n\n\n\n\nRene Liu\n\n\n\n\n\n\nMale Celebrities\nMainland China\nAnson Hu\n\n\n\nBoBo\nJing Boran\n\n\n\nFu Xinbo\n\n\n\n\n\n\n\nDeng Chao – The lead in the next HDSD btw\n\n\n\n\n\nGao Xiaochen\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\nHIT-5\n\n\n\n\nHu Ge\n\n\n\nChen Kun\n\n\n\nHan Geng\n\n\n\nHuang Xiaoming\n\n\n\nJacky Xue Zhiqian – He was so pretty as a child!\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n\nJet Li\n\n\n\nKimi Qiao Renliang\n\n\n\n\nLi Yapeng\n\n\n\nLu Yi\n\n\n\nMa Xueyang (from Top Combine)\n\n\n\n\n\n\nPu Bajia\n\n\n\nZhang Xiaochen\n\n\n\nWei Chen\n\n\n\nWang Yuexin\n\n\n\n\n\n\nYu Haoming\n\n\n\nZhang Junning\n\n\n\nHong Kong\nAndy Lau\n\n\n\nDaniel Wu\n\n\n\nBosco Wong\n\n\n\nEdison Chen\n\n\n\n\n\n\nDonnie Yen\n\n\n\nEkin Cheng\n\n\n\nLeslie Cheung\n\n\n\nTony Leung\n\n\n\nLouis Koo\n\n\n\nNicholas Tse\n\n\n\n\n\n\nAnthony Wong\n\n\n\n\n\n\nRaymond Lam\n\n\n\nSingapore\nJJ Lin Junjie (so cute!)\n\n\n\n\n\n\nTaiwan\nDanson Tang\n\n\n\nEddie Peng\n\n\n\nJay Chou\n\n\n\nJimmy Lin\n\n\n\nJoe Cheng\n\n\n\nMing Dao\n\n\n\nMike He\n\n\n\n\n\nRoy Qiu\n\n\n\n\n\n\nShin\n\n\n\n\n\n\nWang Leehom\n\n\n\n\n\n\n\nWallace Huo\n\n\n\nWilber Pan\n\n\n\nF4\n\n\n\nF4\nFrom L-R in group pic:\nVanness Wu\n\n\n\nKen Zhu\n\n\n\n\n\n\nVic Zhou “Zai Zai”\n\n\n\n\n\n\nDa Mouth (yeah, I stuck A Sha here too)\nA Sha\n\n\n\nMC 40\n\n\n\nHarry\n\n\n\nDj Chung Hua (Taiwan born but ethnically Japanese)\n\n\n\nFahrenheit\nAaron Yan\n\n\n\n\n\n\nFarenheit: Wu Zun\n\n\n\n\n\nFahrenheit: Calvin\n\n\n\nAthletes\nYao Ming\n\n\n\nGuo Jingjing\n\n\n\nTian Liang\n\n\n\nLiu Xiang\n\n\n\nChen Yibing\n\n\n\nLi Xiaopeng\n\n\n\n\nTheo cfensi​", "replies": [ "Tên phiên âm làm chẳng bít ai va ai", "\n\nNewsun nói:\n\n\n\n\n\n\n\nLiu Yifei, với mẹ lúc còn nhỏ​ \n\n\n\n\n\nClick để xem tiếp...\n\n \nơ,có phải là Thần Tiên Tỷ Tỷ không nhỉ?\n\n\n", "Đúng rồi Sao k có ảnh của YangMi ", "Thế này ai bik ai lại ai........chỉ bik triệu vy..châu tấn...", "Đúng thật chỉ biết được có vài người " ] }
kenhsinhvien
_doc
473fee28ff61768c004b03b7ab8c580e
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "473fee28ff61768c004b03b7ab8c580e", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/you-are-laura-pausini.14220/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Nhà hát", "datetime": "13/1/2011", "title": "You Are - Laura Pausini", "post": "▶️\nYou are\n\nUsed to be afraid of love\nused to be alone\nnever thought I'd find\nsomeone to lean upon. \n\nBut like a blessing from above\nyou came into my life\nwhen my faith was gone\nsomehow you found me.\n\nYou took my hand when I was lost\nembraced me with your love\nin yours arms is where I belong.\n\nYou are my shelter\nmy tears and laughter\nthe sunlight and the wind\nyou are my angel\nyou are the joy that love can bring. \n\nLove will grow and take us high\nlove has just begun\nand I do believe\nnothing can bring us down. \n\nAnd I can see it in your eyes\nthe flame will never fade\n'cause in my heart I know\nto be there beside you\nto hold you when you're down and out\nembrace you with my love\n'cause in my heart is where you belong . \n\nYou are my one and only\nyou are my everything\nyour endless love surrounds me\nyou are the joy that love can bring\nyes you are. You are my shelter\nmy tears and laughter\n\nBaby, baby, baby you're the wind\nYou are my angel\nyou are the joy that love can bring\nYour love surrounds me\nBaby don't you know you are my everything\nYou are my angel\nyou are the joy that love can bring\nyou are my angel,\nyes you are.\n\nAnh là..\n\nEm đã từng e sợ tình yêu\nEm đã từng phải chịu sự cô đơn\nEm không bao giờ nghĩ rằng em sẽ tìm thấy một ai đó để nương tựa\n\nNhư một hồng ân của Chúa\nAnh đã bước vào cuộc đời em\nKhi niềm tin trong em đã không còn\nBằng cách nào đó anh đã tìm thấy em\n\nAnh cầm lấy tay em khi em lạc lối\nÔm chặt lấy em bằng tình yêu của anh\nVòng tay anh là nơi em thuộc về\n\nAnh là nơi để em có thể nương tựa\nNhững giọt nước mắt em rơi, âm thanh nụ cười\nNhư ánh mặt trời,như cơn gió thoảng\nAnh là thiên thần của em\nAnh là niềm hạnh phúc mà tình yêu có thể mang đến\n\nTình yêu lớn lên và sẽ làm hai ta được hạnh phúc\nTình yêu chỉ mới bắt đầu\nEm vững tin rằng không gì có thể ngăn trở đôi ta\n\nVà em có thể thấy điểu đó trong đôi mắt anh\nNhiệt huyết tình yêu đôi ta sẽ không bao giờ tàn lụi\nBởi trong tim em biết rằng\nEm sẽ luôn ở cạnh anh\nÔm anh khi anh cảm thấy chán nản,thất vọng\nBảo bọc anh bằng tình yêu của mình\nVì trong tim em đã tồn tại hình bóng của anh\n\nBởi vì anh là người duy nhất em yêu\nAnh là tất cả đối với em\nTình yêu bất tận của chúng ta sẽ bảo bọc em\nAnh là niềm hạnh phúc mà tình yêu có thể mang đến,\nVâng anh là..Anh là nơi em có thể nương tựa\nNhững giọt nước mắt em rơi, những âm thanh nụ cười\n\nAnh yêu [x2],anh là cơn gió thoảng\nAnh là thiên thần của em\nAnh là niềm hạnh phúc mà tình yêu có thể mang đến\nTình yêu bất tận của chúng ta sẽ bảo bọc em\nAnh yêu anh có biết không, anh là tất cả đối với em\nAnh là thiên thần của em\nAnh là niềm hạnh phúc mà tình yêu có thể mang đến,\nAnh là thiên thần của em\nVâng anh là...​", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
8b8486e87d105315ae394a33472d5d40
1
[ "replies.keyword" ]
{ "item_id": "8b8486e87d105315ae394a33472d5d40", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/hoc-kanji-qua-hinh-anh-hay.14213/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Ngoại Ngữ", "category_name": "Ngoại ngữ khác", "datetime": "13/1/2011", "title": "HỌC KANJI QUA HÌNH ẢNH (*hay)", "post": "\n{\n\n\n\n\n\n\n\n\n\n", "replies": [ "Bài viết rất hay đó bạn ,nếu còn bài nào liên quan đến TN thì post lên cho mọi người cùng xem nhé ^^", "Học rất dễ nhớ.thank thank.....................thank", "Học kanji qua hình (tiếp)\n\n\n\n\n\n\n", "Cảm ơn!\n\nCác bạn, cố gắng nhen, có rất nhiều bạn khác cũng muốn học giống như vầy. Dễ nhớ đấy.", "thiệt là hay quá đi", "@@ sao m ko thấy j hết vậy admin \n", "thank bạn! học bằng hình bao h cũng dễ nhớ hơn ", "ai có đề thi năng lực tiếng nhật mấy năm trước cho mình xin với, cảm ơn mọi người nhiều", "tài liệu hay lắm bạn, học cũng dễ nhớ nữa", "còn không post tiếp đi bạn", "sao vậy .. đợi mãi mà ko thấy post tiếp vậy", ")) sinh vien nhu minh khổ lam hic minh hoc năm 1 thui chua lam gi dc cho doi ca toan an bam bo me thui hihi xau ho lam", "cuulong xin chao cac ban cua kenh sinh vien.\nminh moi gia nhap vao dien dan rat nhieu dieu minh chua biet.\ncac ban giup minh voi nhe.cam on cac ban rat nhieu", "Rất hay. Việc đi kèm các hình ảnh này khiến việc học Kanji trở nên sinh động và dễ nhớ hơn nhiều. Tuy nhiên thường là các từ Kanji ở mức độ Sơ cấp (N5, N4). Nếu có ở các cấp độ khác nữa thì tuyệt quá.\nBổ sung cho các bạn muốn học Kanji: http://lophoc24h.com/luyenthitiengnhat/baigiang?level_id=5\nMình đang học Kanji ở đây, mỗi ngày vài từ cũng khá hiệu quả." ] }
kenhsinhvien
_doc
03da7d5dd23e985841167208531dff65
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "03da7d5dd23e985841167208531dff65", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/apologize.14214/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Nhà hát", "datetime": "13/1/2011", "title": "Apologize", "post": "Trình duyệt của bạn không hỗ trợ iframe. \nI’m holding on your rope\nGot me ten feet off the ground\nAnd I’m hearing what you say\nBut I just can’t make a sound\nYou tell me that you need me\nThen you go and cut me down\nBut wait\nYou tell me that you’re sorry\nDidn’t think I’d turn around and say..\n\nThat it’s too late to apologize, it’s too late\nI said it’s too late to apologize, it’s too late\n\nI’d take another chance, take a fall, take a shot for you\nAnd I need you like a heart needs a beat\n(But that's nothing new)\nYeah yeah\n\nI loved you with a fire red, now it’s turning blue\nAnd you say\nSorry like an angel, heavens let me think was you\nBut I’m afraid\n\nIt’s too late to apologize, it’s too late\nI said it’s too late to apologize, it’s too late\nWoahooo woah\n\nIt’s too late to apologize, it’s too late\nI said it’s too late to apologize, it’s too late\nI said it’s too late to apologize, yeah yeah\nI said it’s too late to apologize, yeah\n\nI’m holding on your rope\nGot me ten feet off the ground\n\n\nXin lỗi...\n\nNíu chặt lấy sợi dây em cầm\nTôi lơ lửng mười dặm trên không\nNghe tiếng em đâu đây vang vọng\nNhưng tôi chẳng thể thốt lên lời nào\nNói \\\"Em cần anh!\\\"\nĐể rồi xa mãi, bỏ lại tôi nơi đây trong đau đớn\nNhưng...đợi đã\nEm khẽ nói lời xin lỗi\nKhông nghĩ rằng tôi sẽ quay đầu lại\nVà...\n\nĐã quá trễ để nói lời xin lỗi...quá muộn màng...\nQuá trễ để nói lời xin lỗi...quá muộn màng...\n\nTôi nắm lấy một cơ hội khác, thêm một lần vấp ngã\nGắng thử chỉ vì em...\nTôi cần em, như trái tim này cần một nhịp đập\nNhưng chẳng có gì mới mẻ cả\n\nTôi yêu em với ngọn lửa nồng nàn rực đỏ\nGiờ đã nhuốm sắc xanh lạnh lẽo\nVà em nói lời xin lỗi nhẹ nhàng\nTựa như một thiên thần\nThiên đàng kia làm tôi cứ ngỡ rằng em là của tôi\nNhưng tôi e...\n\nĐã quá trễ để nói lời xin lỗi...quá muộn màng...\nQuá trễ để nói lời xin lỗi...quá muộn màng...\nĐã quá trễ để nói lời xin lỗi...quá muộn màng...\nQuá trễ để nói lời xin lỗi...quá muộn màng...\n\n\n", "replies": [ "I like it" ] }
kenhsinhvien
_doc
b659189823a16ead69a5203cb792070b
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "b659189823a16ead69a5203cb792070b", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/du-hoc-han-quoc-nhung-dieu-can-biet.14208/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Cộng Đồng", "category_name": "Rao vặt", "datetime": "13/1/2011", "title": "Du học Hàn Quốc : Những điều cần biết", "post": "\n{\n\n\n\n\n\nĐể được cấp Visa đi du hoc Han Quoc, du học sinh phải trình những hồ sơ liên quan như: giấy báo nhập học, giấy tài trợ được công nhận.... \n\nĐể được nhập học ở các trường khi du hoc Han Quoc , người học phải hội tụ đủ hai tiêu chuẩn về học lực và tài chính. Các trường Đại học dựa trên cơ sở hồ sơ nhập học đã được chấp nhận sẽ đánh giá khả năng tài chính, học lực của người xin nhập học để tuyển chọn.\n\n\nHệ thống các trường đại học của Hàn Quốc khá phong phú với nhiều chuyên ngành khác nhau như Đại học các ngành dịch vụ, Đại học giáo dục, trường Cao đẳng chuyên nghiệp, Đại học công nghiệp... Tất cả các chương trình học đều chịu sự giám sát của Bộ Nguồn Nhân lực qua Đào tạo.\n\nTrong hồ sơ đăng ký xin học, du học sinh phải nộp các giấy tờ liên quan tới học lực, chứng minh tài chính (nếu bạn thuộc diện du học tự túc). Đối với trường hợp được nhận học bổng thì bạn cần phải có giấy chứng nhận. Trường hợp du hoc Han Quoc theo kế hoạch trao đổi học sinh giữa các trường đại học thì cần phải có giấy giới thiệu của hiệu trưởng trường đó và giấy chứng nhận trao đổi học tập.\n\nRiêng trường hợp du hoc Han Quoc tự túc, cần lưu ý với những giấy tờ liên quan đến vấn đề tài chính, như số dư trong tài khoản của người bảo lãnh trong tháng trước phải trên 10.000 USD hoặc số tiền chuyển sang Hàn Quốc cũng phải tương đương như vậy. Đồng thời người bảo lãnh phải có giấy chứng nhận có việc làm hoặc giấy đăng ký chủ cơ sở kinh doanh và giấy cam kết bảo lãnh tài chính (cho người đi du học cùng với đơn xin học). Người bảo lãnh về tài chính cũng phải là người có cùng quốc tịch với người nộp đơn xin học.\n\n\n\n\nNếu bạn có ý định học tập ở Hàn Quốc, trước hết phải xin Visa học sinh (D-2) tại các Đại sứ quán hay Lãnh sự quán Hàn Quốc ở nước sở tại. Để được cấp Visa, du học sinh phải trình những hồ sơ liên quan như: giấy báo nhập học, giấy tài trợ được công nhận.... Đối với học sinh muốn gia hạn thời gian, thì trước hết phải xin gia hạn Visa ở văn phòng Di dân của Hàn Quốc. Nếu không tuân thủ theo điều kiện này, sẽ bị phạt do vi phạm pháp luật về nhập cảnh.\n\nVề chi phí học tập khi du hoc Han Quoc , tiền học phí của lưu học sinh và học sinh Hàn Quốc không khác nhau. Trong học phí bao gồm tiền nhập học, tiền giảng dạy, tiền thực tập thí nghiệm. Có thể nộp tại phòng kế toán của trường theo học.\n\nỞ mỗi trường đại học đều có ký túc xá dành cho học sinh. Tuy nhiên sẽ không có đủ phòng cho học sinh muốn ở lại trong trường. Học sinh trong khi còn giai đoạn học tiếng Hàn thì không thể ở trong ký túc xá.\n\nVề phương tiện đi lại, có thể nói giao thông công cộng của Hàn Quốc rất tiện lợi và giá rẻ. Ở Seoul, Degu, Pusan đều có mạng lưới xe điện ngầm. Bạn cũng có thể sử dụng xe tắcxi hoặc tự lái. Nhưng ở Hàn Quốc tình trạng tắc nghẽn giao thông ở các thành phố rất trầm trọng, nếu có thể thì nên sử dụng xe công cộng sẽ tiện lợi hơn rất nhiều.", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
52a917d537434627d4f42ae19ba923a2
1
null
{ "item_id": "52a917d537434627d4f42ae19ba923a2", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/ten-12-con-giap-bang-tieng-nhat.14212/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Ngoại Ngữ", "category_name": "Ngoại ngữ khác", "datetime": "13/1/2011", "title": "Tên 12 con giáp bằng Tiếng Nhật", "post": "十二支(じゅうにし)は、子・丑・寅・卯・辰・巳・午・未・申・酉・戌・亥の総称である(それぞれ音訓2通りの読み方がある\n\n{\n\n\n\n​", "replies": [ "ồhh la lá lò la..hay quá..bài viết rất bổ ích đang tìm..." ] }
kenhsinhvien
_doc
65373d5deea55d7dd8e08289dd921163
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "65373d5deea55d7dd8e08289dd921163", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/ban-da-su-dung-may-vi-tinh-dung-cach.14258/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Kỹ Năng", "category_name": "Thủ thuật công nghệ", "datetime": "13/1/2011", "title": "Bạn đã sử dụng máy vi tính đúng cách?", "post": "Những quy tắc vàng sau đây sẽ giúp máy bạn hoạt động hiệu quả hơn.\n\nViệc sở hữu một máy tính cá nhân tại thời điểm này đã quá phổ biến. Không cần một điều kiện kinh tế quá dư dả, bạn đã có thể sở hữu riêng cho mình (hoặc gia đình mình) một chiếc desktop bởi giá của nó hiện giờ đã khá rẻ.\n\nTuy nhiên, không phải ai cũng biết cách sử dụng chiếc máy tính sao cho hiệu quả và bền nhất. Có những người dùng máy cả 10 năm mà không có vấn đề gì trong khi lại có người vừa mua về đã hỏng. Vậy sử dụng máy tính sao cho hiệu quả và bền? Hãy cùng tìm hiểu qua bài viết sau. Tất nhiên, những cách sau đây sẽ giúp bạn tận dụng máy hiệu quả nhất chứ sẽ không có những khuyến cáo kiểu: \"hạn chế sử dụng ít nhất có thể\"...\n\n\t\t\t{\n\t\t\t}\n\t\t\t\n\n\n\nChỗ đặt máy\n\nKhác với laptop, desktop rất hiếm khi di chuyển hoặc nếu có thì cũng rất hạn chế. Chính vì thế, chỗ đặt máy là một trong những yếu tố quan trọng quyết định tới hiệu năng và độ bền của chiếc máy tính yêu quý của bạn.\n\nĐầu tiên, chỗ đặt máy phải bằng phẳng không quá nghiêng, không \"lồi lõm\"... Điều này đảm bảo cho quá trình hoạt động của máy luôn ổn đinh. Đừng coi thường các vết gồ ghề bởi chúng hoàn toàn có khả năng phá hỏng vỏ máy của bạn thậm chí cả những linh kiện bên trong.\n\nChỗ đặt máy phải tuyệt đối khô ráo. Điều này chắc hẳn ai cũng biết nhưng không phải ai cũng tránh được. Tất nhiên, không ai đặt máy ở bể nước nhưng nhiều người vẫn đặt máy ở trước máy làm ẩm, quạt làm ẩm,... Điều này lâu dài sẽ ảnh hưởng rất xấu tới máy và các linh kiện.\n\n\n\nKhông đặt máy ở chỗ quá nóng hoặc quá lạnh: phải biết rằng máy tính trong quá trình làm việc tỏa ra một nhiệt lượng rất lớn. Muốn máy hoạt động tốt thì nhiệt lượng do các bộ phận của máy tỏa ra phải nhanh chóng được \"giải phóng\". Nếu như đặt tại chỗ quá nóng thì đương nhiên nhiệt lượng sẽ tích tụ lại và trực tiếp phá hỏng máy. Để ở chỗ quá lạnh cũng không tốt bởi các nếu quá lạnh, sau khi tắt máy nhiệt độ sẽ thay đổi đột ngột khiến các linh kiện có nguy cơ hỏng cao (tuy nhiên ở Việt Nam khó mà có chỗ nào quá lạnh). Nói chung, bạn chỉ cần để máy tránh xa lò sưởi, bếp hoặc các nguồn nhiệt khác là được. Nhiệt độ thích hợp với đa số máy tính là từ 15 đến 30 độ.\n\nĐặt máy ở chỗ thoáng khí. Nhiều người thường tiết kiệm không gian bằng cách nhét desktop vào bất cứ góc nào trong bàn làm việc. Thậm chí, có người để giấy tờ, tài liệu che các quạt tản nhiệt của máy. Điều này rất có hại bởi nhiệt lượng tích tụ sẽ nhanh chóng khiến bạn phải đưa máy đi bảo hành. Hãy đảm bảo khoảng cách từ quạt tản nhiệt của bạn đến \"vật cản\" tối thiểu 15cm.\n\n\n\n\n\nKhông sử dụng máy liên tục trong thời gian dài\n\nĐối với các game thủ thì việc \"cắm máy\" liên tục cả ngày không phải là điều lạ. Thậm chí, có những người sử dụng máy liên tục trong nhiều ngày liền. Đây là điều tối kỵ trong việc sử dụng máy bởi nó sẽ nhanh chóng phá hỏng máy tính của bạn. Thậm chí ngay cả khi chưa kịp \"phá\" nó cũng khiến cho máy của bạn chạy ì ạch và kém ổn định.\n\nĐây là điều hiển nhiên với bất cứ thiết bị nào. Hãy cố gắng cho máy tính bạn \"nghỉ\" sau khoảng 3 đến 5h sử dụng. Điều này sẽ bảo vệ máy tốt nhất. Tuy nhiên, nếu như không thể \"nghỉ\" được thì sau 3h hãy restart máy để giải phóng Ram. \n\n\n\n\nVệ sinh máy đúng cách, đúng tần suất\n\nTrong quá trình hoạt động, bụi , giấy hay một số thứ không muốn khác có thể lọt vào và phá hỏng các linh kiện của máy. Bạn hầu như không có cách nào để phòng tránh điều này.\n\nNhư vậy, việc vệ sinh máy là điều bắt buộc phải là nếu như bạn muốn giữ gìn máy tính của mình luôn trong tình trạng tốt nhất. Việc lau chùi bụi bẩn, loại bỏ rác rưởi khỏi chiếc desktop yêu quý của mình. Việc này buộc bạn phải làm đúng kỹ thuật và đúng tần suất.\n\n\n\n\n\nThế nào là đúng cách? Là bạn không được dùng nước hay khăn ẩm (đương nhiên) để chau chùi bên trong máy tính. Ngay cả lau ở bên ngoài cũng cực kỳ hạn chế điều này. Ngoài ra, vật dụng dùng để vệ sinh máy nên là các vật chuyện duyện hoặc nếu không phải là một cây chổi mềm có cán cầm bằng nhựa. Chú ý, khi vệ sinh nhẹ nhàng, tránh va đập với các linh kiện trong máy.\n\nKhoảng cách giữa mỗi lần vệ sinh máy của bạn cũng phải rất chú ý. Đương nhiên, nếu cả năm không thèm lau chùi gì là không nên. Tuy nhiên còn tệ hơn nếu ngày nào bạn cũng \"vật\" máy ra để vệ sinh. Thời gian lý tưởng cho việc này là khoảng 1 lần mỗi 2 tháng.\n\nKhông overclock máy nếu không quá cần thiết\n\nOverclock là việc bạn qua một số thao tác can thiệp vào hệ thống làm cho một số linh kiến chạy vượt công suất mặc định. Đây là một trong những kỹ thuật rất được giới công nghệ thế giới yêu thích. Việc Overclock khiến bạn có thể chạy được những phần mềm mà bình thường máy của bạn chào thua. Ngoài ra, Overclock cũng là một trong những cách thức để các cao thủ phần cứng đua tài.\n\n\n\n\nNếu như ngày trước, Overclock máy được coi là một \"hành động\" khá khó khăn bởi bạn phải có kiến thức chắc chắn về phần cứng, phần mềm và vô số thứ khác mới có thể can thiệp vào hệ thống. Tuy nhiên, để đáp ứng nhu cầu của các thượng đế, ngày nay, rất nhiều hãng máy tính đã cung cấp sẵn công cụ overclock thông qua phần mềm có sẵn và trực quan trong việc sử dụng. Điều này làm nhiều người liên tục \"tận dụng\" các công cụ này với suy nghĩ vì thế máy của mình mạnh hơn.\n\nPhải biết rằng mỗi khi sử dụng tính năng này, máy tính của bạn sẽ giảm tuổi thọ đáng kể. Chưa kể đến các nguy cơ lớn như máy chết do quá nóng, hay lỗi nào đó thì chỉ riêng việc bắt máy chạy quá công suất thiết kế cũng đã khiến cho các thiết bị của bạn... nhanh ra sọt rác hơn.\n\nĐảm bảo nguồn điện ổn định cho máy\n\nAi cũng biết hậu quả của việc máy tính đột nhiên bị ngắt nguồn. Điều này ngoài việc làm mất hết công việc đang thực hiện của bạn thì nó còn làm các linh kiện bên trong máy vi tính phải chịu những hậu quả không nhỏ và khiến hệ thống hoạt động một cách không ổn định.\n\nĐương nhiên, ít người rút điện máy tính để tắt máy nhưng đôi khi người ta vì quá vội hoặc khách quan hơn là do mất điện đã khiến máy bị tắt đột ngột. Điều này không tốt chút nào. Hãy sắm riêng cho máy tính bạn một bộ lưu điện (có thể sử dụng thêm khoảng 5 phút sau khi mất điện - thời gian đủ để bạn lưu công việc và shutdown máy).\n\nhttp://genknews.genkcdn.vn/Images/Uploaded/Share/2010/11/12/101112kn2430x430.jpg​\n\nNgoài ra, hãy hạn chế dùng nút reset trên máy của bạn. Nhiều người coi đây là cách để reset máy nhanh nhất nhưng rút cục, nó sẽ nhanh chóng khiến bạn phải mua máy mới hoặc đem máy đi sửa. Hãy bỏ ra khoảng 5s để ấn reset bằng windows nếu như bạn muốn máy của bạn dùng thêm được... 5 năm.\n\nCân nhắc cài lại win hoặc ghost máy\n\nCài lại windows hoặc ghost máy là một trong những cách yêu thích của nhiều người dùng để khắc phục các lỗi xuất hiện. Nói chung thì đây cũng là một cách hiệu quả tuy nhiên nó không thực sự tốt cho máy vi tính của bạn. Liên tục format hay cài lại ổ cứng sẽ khiến giảm tuổi thọ ổ cứng.\n\nTuy nhiên, ở chiều ngược lại, nhiều người dùng do vô vàn lý do nên máy của họ luôn hoạt động trong tình trạng Windows bị lỗi, hàng loạt các phần mềm độc hại phá hoại khiến máy chạy ì ạch. Điều này cũng vô cùng đáng sợ vì nó giảm nhiều hiệu quả làm việc cũng như tuổi thọ của máy. Trong trường hợp này, việc cài lại Win hay Ghost máy là một giải pháp tốt.\n\n\n\n\nNhư vậy, hãy cân nhắc việc cài lại Win và chỉ cài lại khi Win của bạn gặp những trục trặc tương đối.\n\nSắp xếp gọn gàng các thiết bị ngoại vi\n\nĐây là một điều mà rất nhiều người gặp phải. Thông thường, người dùng nói chung thường không chú ý tới vị trí các thiết bị ngoại vi đặc biệt là dây nối chúng với máy tính. Nếu không tin, các bạn có thể thử nhìn đằng sau máy tính của mình xem dây nối có \"như mạng nhện\" hay không.\n\n\n\n\nNhiều người cho rằng đây không phải là một vấn đề quá lớn và thường bỏ qua chúng. Tuy nhiên, phải biết rằng đây là một thói quen vô cùng nguy hiểm. Các dây nối quá lằng nhằng sẽ làm tăng bụi và khó làm vệ sinh ở khu vực máy tính. Hơn nữa, mỗi lần muốn cắm thêm, rút ra hoặc thay đổi các thiết bị này, hẳn nhiên người dùng sẽ gặp rất nhiều khó khăn và nguy hiểm cho máy tính bởi hệ thống dây lộn xộn đó.\n\nThêm vào đó, việc cắm dây lộn xộn sẽ khiến nguy cơ bạn tự tay phá hỏng máy tính là rất cao. Hơn nữa, việc lộn xộn có thể làm hỏng ddaafu kết nối của Main (do bị kéo căng trong thời gian dài.).\n\nNói chung, bạn nên mua các dụng cụ cố định dây (có giá khoảng 10,000 VNĐ) và cố gắng sắp xếp gọn gàng nhất có thể.\n\nGamek​", "replies": [ "Máy mình cài lại win nhiều quá bây giờ nó chạy như một con rùa rồi " ] }
kenhsinhvien
_doc
4c54e86b11ba21e29bfb72f46cdfd3d6
1
null
{ "item_id": "4c54e86b11ba21e29bfb72f46cdfd3d6", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/tro-choi-hoi-that-noi-that.13007/page-54", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Ngôi Nhà Chung", "category_name": "KSV Gameshow", "datetime": "25/12/2010", "title": "Trò chơi hỏi thật nói thật ...", "post": "", "replies": [ "Ta bất mãn sâu sắc với cuộc đời nên ước đựơc đi vào thế giới truyện tranh nơi mà tình bạn , tình yêu thật tươi đẹp", "\n\n\nsherry2111 nói:\n\n\n\nTa bất mãn sâu sắc với cuộc đời nên ước đựơc đi vào thế giới truyện tranh nơi mà tình bạn , tình yêu thật tươi đẹp\n\nClick để xem tiếp...\n\nBất mãn sâu sắc luôn @@. Thế câu hỏi đưa ra là giề? -,-", "Bạn đã bị bạn bè phản bội bao nhiêu lần rồi", "Cũng không hẳn là phản bội nhưng là 1 lần \nHỏi đơn giản tí, bạn dưới là người ở đâu ế??", "ok, mình rất sẵn sàng.", "cũng nhiều nhưng chẳng nhớ. hì", "tớ ở đà lạt\nbạn cũng biết tiếng Hàn hả Pappui?", "Bạn ý hỏi 1 câu ma` trò chơi stop luôn \nc pap ở quảng nam bạn ơi\nhỏi ng tiếp theo nak: \nnếu dc rủ đi offline ?", "@rio_sp\n\nngồi nhà chơi game, nhờ người quay clip buổi off\nbạn đã bao giờ hôn trộm ai chưa?", "Chưa lần nào \nNếu cho bạn lựa chon\n1 là người bạn yêu, nhưng ko yêu bạn\n1la người yêu bạn nhưng bạn ko yêu\nVậy bạn sẽ chọn ai ?", "chọn người thứ 2\nbạn đã bao giờ\"đánh rắm\"trong lớp chưa", "haha ko đánh thì bí, mà ko muốn bí thì mọi người cùng khổ thôi .\nLí do bạn cho người thứ 2 ?", "@Điên nặng \nvì thà có người yêu còn hơn F.A\nbạn đã bao giờ ôm bạn khác giới nào chưa", "@hehe_conan \nCó chứ\nbạn đã bao giờ yêu chưa, cảm giác nó như thế naò ? hehe ", "@Điên nặng\nchỉ là lầm tưởng do mê 1 bạn nữ xinh nên vẫn chưa biết nó thế nào\nbạn đã bao giờ nói tốt người khác mà trong lòng không thấy thế không?", "@hehe_conan \nSự thật là có \nbạn từng nghỉ mình sẽ tham gia quân ngủ( trai hay gái cũng tham gia quân đội được hết)", "@Điên nặng\n\ncó, vì mình yêu đất nước này\nbạn đã bao giờ bị nói là...BD chưa?", "@hehe_conan \nchưa vì mình quá the men kakaka..\nko còn ai tham gia ah?", "@Điên nặng\nchắc mọi người không quan tâm\nbạn đã bao giờ tức ai đến nỗi chửi tục người đó chưa", "hehe_conan Nhiều rồi \n\t\t\t{\n\t\t\t}\n\t\t\t\n\n\n\nBạn thích tiền chứ?" ] }
kenhsinhvien
_doc
b79b2374145192b2cdb8ef85456eb847
1
null
{ "item_id": "b79b2374145192b2cdb8ef85456eb847", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/conan-chap-761-tieng-viet.14181/page-6", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Phòng truyện", "datetime": "12/1/2011", "title": "CONAN chap 761 [Tiếng Việt]", "post": "", "replies": [ "uhm hay that", "cảm ơn ghostrider !\nchaper này có vẻ nhàm quá.hix.hi vọng những tập sau hấp dẫn như tập 72", "Chap này thấy vui vui nhỉ ? ", "sao lại nói đến tui zậy??????", "hay wa! thank moi nguoi mha", "đúng là detective conan. lun lun là number one.hihi", "Hello everybody! I am kinhcan93!", "Cảm ơn các bạn, cố gắng nhen mọi người.", "kha' hay day,đọc hoài mà ko thấy chán", "hix, 4h sáng ms hoàn thành,khổ thân,thanks!!!!!!!!!!!!!!!!!1", "cảm ơn bạn nhiều nha nhưng ma sao lai thiếu mất 2trang không đọc được nhỉ", "đọc chap này sau các p hơn 1 năm lận ", "thanks bạn nhiều, giờ mới có thời gian đọc ", "đọc lại chap này (và cũng đọc trong sách rồi), thấy bạn dịch không được thanh thoát ở chỗ mái tóc của Masao. Bên NXB dịch là tóc mọc thành đỉnh nhọn ở trán theo di truyền mới đúng. Dù sao cũng thanks các bạn trẻ năng động và nhiệt huyết ^^", "Đọc lại vụ này mới thấy Conan dùng kim gây mê bắt tội phạm trước cảnh sát lộ thật.Ko biết Takagi có để ý gì ko nữa", "1 người nhiễm 4 người bệnh ", "thanks" ] }
kenhsinhvien
_doc
9a8be41f7061aa05d1842153a12c6e24
1
[ "post.keyword", "replies.keyword" ]
{ "item_id": "9a8be41f7061aa05d1842153a12c6e24", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/wind-of-change.14222/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Thư Giãn", "category_name": "Nhà hát", "datetime": "13/1/2011", "title": "Wind of change", "post": "Trình duyệt của bạn không hỗ trợ iframe. \nWind of change until the end\nYou will see that I will be your friend\nIf you believe I'm heaven-sent\nStay and I'll forever be your friend\n\nYou're my lover and my man\nYou can see the writing in the sand\nLover as it's in the air\nI will hold you and we'll be a pair\n\nStanding at heaven turn\nYou must be heaven-sent\nOur dreams must be made of this\nI just can't let go\nI just have to hold your hand\n\nYou will ever and forever be my man\nand I will ever and forever be your friend\nSo this will be true my love for you\nTime will then forever take a stand\n\nYou must ever and forever be a friend\nI have this feeling that will never can pretend\nTogether we'll be strong, this can't be wrong\nAnd dream like these were meant for us to hold\nWe'll always be so.\n\n\n\n\n\n\nTrình duyệt của bạn không hỗ trợ iframe. \nThis ain't a song for the broken-hearted\nNo silent prayer for faith-departed\nI ain't gonna be just a face in the crowd\nYou're gonna hear my voice when I shout it out loud\n\nChorus:\nIt's my life\nIt's now or never\nI ain't gonna live forever\nI just want to live while I'm alive (it's my life)\nMy heart is like an open highway\nLike Frankie said\nI did it my way\nI just wanna live while I'm alive\nIt's my life\n\nThis is for the ones who stood their ground\nFor Tommy and Gina who never backed down\nTomorrow's getting harder make no mistake\nLuck ain't even lucky\nGot to make your own breaks\n\nChorus:\nIt's my life\nIt's now or never\nI ain't gonna live forever\nI just want to live while I'm alive (it's my life)\nMy heart is like an open highway\nLike Frankie said\nI did it my way\nI just wanna live while I'm alive\nIt's my life\n\nBetter stand tall when calling you out\nDon't bend, don't break, baby don't back down\n\nChorus:\nIt's my life\nAnd it's now or never\n'Cause I ain't gonna live forever\nI just want to live while I'm alive (it's my life)\nMy heart is like an open highway\nLike Frankie said\nI did it my way\nI just want to live while I'm alive\nIt's my life!\n\nChorus:\nIt's my life\nAnd it's now or never\n'Cause I ain't gonna live forever\nI just want to live while I'm alive (it's my life)\nMy heart is like an open highway\nLike Frankie said\nI did it my way\nI just want to live while I'm alive\n'Cause it's my life!\n\n\n\n\n\n\nTrình duyệt của bạn không hỗ trợ iframe.Every night in my dreams i see you ,i feel you, \n\nThat is how i know you go on. \n\nFar across the distance \n\nAnd spaces between us \n\nYou have come to show you go on \n\n\n\nNear, far, wherever you are \n\nI believe that the heart does go on \n\nOnce more you open the door \n\nAnd you're here in my heart \n\nAnd my heart will go on and on \n\n\n\nLove can touch us one time \n\nAnd last for a lifetime \n\nAnd never let go till we're one \n\n\n\nLove was when I loved youOne true time I hold to \n\nIn my life we'll always go on \n\n\n\nNear, far, wherever you are \n\nI believe that the heart does go on \n\nOnce more you open the door \n\nAnd you're here in my heart \n\nAnd my heart will go on and on \n\n\n\nThere is some love that will not go away \n\n\n\nYou're here, there's nothing I fear, \n\nAnd I know that my heart will go on \n\nWe'll stay forever this way \n\nYou are safe in my heart \n\nAnd my heart will go on and on\n\n\n\n\n", "replies": [ "bài wind of change hay thật đó", "Tớ thik bài my heart will go on của CELINE DION rất hay", "Bài my heart will go on giống bài hát trong phim titanic gì gì đó ghê", "bài này trong phim đó mà", "Bài wind of change hay quá..hình như là nhạc phim thì phải?? nghe quen quen !", "\n\ngracefulkitten nói:\n\n\n\nBài wind of change hay quá..hình như là nhạc phim thì phải?? nghe quen quen !\n\nClick để xem tiếp...\n\n mình thấy giống nhạc bh \"giấc mơ 1 cuộc tình\" của Ưng Hoàng Phúc hát thì fai. hì", "mình cũng không biết, tình cờ nghe được thôi. Mà mình cũng thích bài này lắm. quá hay luôn", "Lời bài Wind of change nè :\nPhương trời mới dường như vô tận\nCó thấy chăng em là bạn thân\nAnh có tin, em được gửi từ trên đó\nXuống ở lại để mãi là bạn thân\n\nLà anh đó, người đàn ông yêu dấu\nTên trên cát, nào đã phai đâu\nLời yêu thương còn thoảng trong gió\nGiữ mãi anh để ta chẳng rời nhau\n\nĐứng tại đây, thiên đường vần xoay\nAnh hẳn là được gửi từ đây\nVà giấc mơ cũng dệt nên từ đó\nchẳng thể nào lại rời bỏ nơi đây\nGiữ mãi anh, cho chặt vòng tay\n\nMãi mãi nhé, người đàn ông của em\nem cũng sẽ mãi là bạn yêu dấu\nTrao yêu thương, chân thành kín dấu\nThời gian bỗng như dừng lại mãi thôi\n\nLà bạn thân, bao yêu dấu khôn nguôi\nCảm xúc này có khi nào lại giả dối\nCứ mạnh mẽ, Tình cảm này chẳng phải lừa dối\nGiấc mơ này, ta nên giữ cho nhau\nĐể ta mãi, luôn luôn là như thế", "nghe mà không biết chán, thật dễ chịu và nhiều cảm xúc\n\nTrình duyệt của bạn không hỗ trợ iframe. \nLonely im so lonely,\nI have nobody,\nTo call my owwnnn\nIm so lonely, im mr. Lonely\nI have nobody, \nTo call my owwnnn\nIm so lonely, \n\nYo this one here goes out to all my playas out there ya kno got to have one good girl whose always been there like ya\nKno took all the bullshit then one day she cant take it no more and decides to leave\n\nI wont up in the middle of the night and I noticed my girl wasn't by my side, coulda sworn I was dreamin, for her I was\nFeenin, so I hadda take a little ride, back tracking ova these few years, tryna figure out wat I do to make it go bad, cuz\nEver since my girl left me, my whole left life came crashin\n\nIm so lonely (so lonely),\nIm mr. Lonely (mr. Lonely)\nI have nobody (I have nobody)\nTo call my own (to call my own) girl\n\nIm so lonely (so lonely)\nIm mr. Lonely (mr. Lonely)\nI have nobody (I have nobody)\nTo call my own (to call my own) girl\n\nCant belive I hadda girl like you and I just let you walk right outta my life, after all I put u thru u still stuck\nAround and stayed by my side, what really hurt me is I broke ur heart, baby you were a good girl and I had no right, I\nReally wanna make things right, cuz without u in my life girl\n\nIm so lonely (so lonely)\nIm mr. Lonely (mr. Lonely)\nI have nobody (I have nobody to call my own)\nTo call my own (to call my own) girl\n\nIm so lonely (so lonely)\nIm mr. Lonely (mr. Lonely)\nI have nobody (I have nobody)\nTo call my own (to call my own) girl\n\nBeen all about the world ain't neva met a girl that can take the things that you been through\nNever thought the day would come where you would get up and run and I would be out chasing u\nCuz aint nowhere in the globe id rather be, aint noone in the globe id rather see then the girl of my dreams that made me\nBe so happy but now so lonely\n\nSo lonely (so lonely)\nIm mr. Lonely (mr. Lonely)\nI have nobody (I have nobody)\nTo call my own (to call my own) \n\nIm so lonely (so lonely)\nIm mr. Lonely (mr. Lonely)\nI have nobody (I have nobody)\nTo call my own (to call my own) girrll\n\nNever thought that id be alone, I didnt hope you'd be gone this long, I jus want u to come home, so stop playing girl and\nCome on home (come on home), baby girl I didn't mean to shout, I want me and you to work it out, I never wished Id ever\nHurt my baby, and its drivin me crazy cuz...\n\nIm so lonely (so lonely)\nIm mr. Lonely (mr. Lonely)\nI have nobody (I have nobody)\nTo call my own (to call my own) \n\nIm so lonely (so lonely)\nIm mr. Lonely (mr. Lonely)\nI have nobody (I have nobody)\nTo call my own (to call my own) girll\n\nLonely, so lonely\nSo lonely, (so lonely),\nMr. Lonely, so lonely\nSo lonely, so lonely, (so lonely), Mr. Lonely\n\nTrình duyệt của bạn không hỗ trợ iframe. \n\n\nSay you will,say you will be mine\nI just keep missing you tonight\nI feel so unsure,I feel so alone\nI just don't dare to open my eyes\n\nInto deep,going in too deep\nI can't get you out of my mind\nBaby no matter just how hard I try\nI don't want to be alone tonight\n\nWon't you be my guilding light\nLead the way to be by your side\nWon't you be my star tonight\nI need more than a neon light\n\nSay you will,say you will be mine\nI just keep missing you tonight\nI feel so unsure,I feel so alone\nI just don't dare to open my eyes\n\n\nTrình duyệt của bạn không hỗ trợ iframe. \n\nMm-ma-ma\n\nMm-ma-ma mara\nMm-ma-ma-ma-ma\nMa-ma-ma.\n\nTaking pictures with hotties\nSpending all mo-mo-money\nIf you want it so badly\nThen why don't you say so, lady.\n\nYou'll be hurt if you'll kiss me\nYou gotta gotta believe me\nBut if you want it so badly\nThen why don't you say so, lady.\n\nAnd If you'd wanna take it back\nYou don't wanna take it back\nYou don't wanna take it back, my love\nDon't you wanna love?\nBabe,you don't wanna take it back\nDon't wanna take it back\nBack, back, back.\n\nThey call me Crazy Loop\nGotta gotta be crazy loop\nGotta get a lïfe\nOh, mom, I've tried\nGotta gotta be lonely-lon-lon-lon. (2x)\n\nMm-ma-ma mara\nMm-ma-ma-ma\nMm-ma-Mm mara\nMm-ma-Mm\nMa-ma-a.\n\nMm-ma-ma mara\nMm-ma-ma-ma-ma\nMa-ma-ma. (2x)\n\nTrình duyệt của bạn không hỗ trợ iframe. \nRah-rah-ah-ah-ah!\nMuh-muh-muh-muh-mah!\nRah-rah-ooh-la-la!\nWant your bad romance\n\nRah-rah-ah-ah-ah!\nMuh-muh-muh-muh-mah!\nRah-rah-ooh-la-la!\nWant your bad romance\n\nI want your ugly\nI want your disease\nI want your everything\nAs long as it’s free\nI want your love\nLove-love-love\nI want your love\n\nI want your drama\nThe touch of your hand\nI want you leather studded kiss in the scene\nAnd I want your love\nYou know that I want you\nLove-love-love\nI want your love\nLove-love-love\nI want your love\n\nYou know that I want you\nAnd you know that I need you\nI want a bad, a bad romance\n\nI want your loving\nAnd I want your revenge\nYou and me could write a bad romance\nI want your loving\nAll your love is revenge\nYou and me could write a bad romance\n\nOh-oh-oh-oh-oooh!\nOh-oh-oooh-oh-oh!\nCaught in a bad romance\n\nOh-oh-oh-oh-oooh!\nOh-oh-oooh-oh-oh!\nCaught in a bad romance\n\nRah-rah-ah-ah-ah!\nMuh-muh-muh-muh-mah!\nRah-rah-ooh-la-la!\nWant your bad romance\n\nRah-rah-ah-ah-ah!\nMuh-muh-muh-muh-mah!\nRah-rah-ooh-la-la!\nWant your bad romance\n\nI want your horror\nI want your design\n‘Cause you’re a criminal\nAs long as your mine\nI want your love\nLove-love-love\nI want your love\n\nI want your psycho\nYour vertical stick\nWant you in my room\nWhen your baby is sick\nI want your love\nLove-love-love\nI want your love\nLove-love-love\nI want your love\n\nYou know that I want you\nAnd you know that I need you\nI want a bad, a bad romance\n\nI want your loving\nAnd I want your revenge\nYou and me could write a bad romance\nI want your loving\nAll your love is revenge\nYou and me could write a bad romance\n\nOh-oh-oh-oh-oooh!\nOh-oh-oooh-oh-oh!\nCaught in a bad romance\n\nOh-oh-oh-oh-oooh!\nOh-oh-oooh-oh-oh!\nCaught in a bad romance\n\nRah-rah-ah-ah-ah!\nMuh-muh-muh-muh-mah!\nRah-rah-ooh-la-la!\nWant your bad romance\n\nRah-rah-ah-ah-ah!\nMuh-muh-muh-muh-mah!\nRah-rah-ooh-la-la!\nWant your bad romance\n\nWalk walk fashion baby\nWork it\nMove that bitch crazy\nWalk walk fashion baby\nWork it\nMove that bitch crazy\nWalk walk fashion baby\nWork it\nMove that bitch crazy\nWalk walk fashion baby\nWork it\nMove that bitch crazy\n\nI want your love\nAnd I want your revenge\nI want your love\nI don’t wanna be friends\n\nSaid I want your love\nAnd I want your revenge\nI want your love\nI don’t wanna be friends\n\nOh-oh-oh-oh-oooh!\nOh-oh-oooh-oh-oh!\nCaught in a bad romance\n\nOh-oh-oh-oh-oooh!\nOh-oh-oooh-oh-oh!\nCaught in a bad romance\n\nI want your loving\nAnd I want your revenge\nYou and me could write a bad romance\nI want your loving\nand all your love is revenge\nYou and me could write a bad romance\n\nOh-oh-oh-oh-oooh!\nOh-oh-oooh-oh-oh!\nCaught in a bad romance\n\nOh-oh-oh-oh-oooh!\nOh-oh-oooh-oh-oh!\nCaught in a bad romance\n\nRah-rah-ah-ah-ah!\nMuh-muh-muh-muh-mah!\nRah-rah-ooh-la-la!\nWant your bad romance\n\nTrình duyệt của bạn không hỗ trợ iframe. \nLet me be your hero\n\nWould you dance,\nif I asked you to dance?\nWould you run,\nand never look back?\nWould you cry,\nif you saw me crying?\nAnd would you save my soul, tonight?\n\nWould you tremble,\nif I touched your lips?\nWould you laugh?\nOh please tell me this.\nNow would you die,\nfor the one you love?\nHold me in your arms, tonight.\n\nI can be your hero, baby.\nI can kiss away the pain.\nI will stand by you forever.\nYou can take my breath away.\n\nWould you swear,\nthat you'll always be mine?\nOr would you lie?\nwould you run and hide?\nAm I in too deep?\nHave I lost my mind?\nI don't care...\nYou're here, tonight.\n\nI can be your hero, baby.\nI can kiss away the pain.\nI will stand by you forever.\nYou can take my breath away.\n\nOh, I just wanna to hold you.\nI just wanna to hold you.\nOh yeah.\nAm I in too deep?\nHave I lost my mind?\nWell I don't care...\nYou're here, tonight.\n\nI can be your hero, baby.\nI can kiss away the pain.\nI will stand by you forever.\nYou can take my breath away.\n\nI can be your hero.\nI can kiss away the pain.\nNow I stand by you forever\nYou can take my breath away\nYou can take my breath away\nI can be your hero.\n\nTrình duyệt của bạn không hỗ trợ iframe. \nHiding from the rain and snow\n\nTrying to forget but I won't let go\n\nLooking at a crowded street\n\nListening to my own heart beat\n\n\n\nSo many people all around the world\n\nTell me where do I find someone like you girl\n\n\n\n(Chorus)\n\nTake me to your heart take me to your soul\n\nGive me your hand before I'm old\n\nShow me what love is - haven't got a clue\n\nShow me that wonders can be true\n\n\n\nThey say nothing lasts forever\n\nWe're only here today\n\nLove is now or never\n\nBring me far away\n\n\n\nTake me to your heart take me to your soul\n\nGive me your hand and hold me\n\nShow me what love is - be my guiding star\n\nIt's easy take me to your heart\n\n\n\nStanding on a mountain high\n\nLooking at the moon through a clear blue sky\n\nI should go and see some friends\n\nBut they don't really comprehend\n\n\n\nDon't need too much talking without saying anything\n\nAll I need is someone who makes me wanna sing\n\n\n(Chorus) \n\nTake me to your heart take me to your soul\n\nGive me your hand before I'm old\n\nShow me what love is - haven't got a clue\n\nShow me that wonders can be true\n\n\n\n\n\n\nThey say nothing lasts forever\n\n\nWe're only here today\n\n\nLove is now or never\n\n\nBring me far away\n\n\n\nTake me to your heart take me to your soul\n\n\nGive me your hand and hold me\n\n\nShow me what love is - be my guiding star\n\n\nIt's easy take me to your heart\n\n", "\n\nhatthoc30 nói:\n\n\n\nbài wind of change hay thật đó\n\nClick để xem tiếp...\n\nhay lại khóc thế kia à, haiz.", "Trình duyệt của bạn không hỗ trợ iframe. \nMy oh my, do you wanna say goodbye?\nTo have the Kingdom, baby, tell me why?\nMy oh my, do you wanna say goodbye?\nTo rule the Country, baby, you and I?\nIf you were my King...\n\nMy oh my, do you wanna say goodbye?\nTo have the Kingdom, baby, tell me why?\nMy oh my,do you wanna say goodbye?\nTo rule the Country, baby, you and I?\n\nLittle princess in a terrible mess\nA kingdom alone, but no love to confess\nDreams of a prince on a tall white horse\nRuns like a spirit by the castle walls\n\nGotta steal from the rich when they don't know I'm comin'\nGotta give to the poor, no time for lovin'\nMy oh my, don't you cry, 'cause there's no way I'm stayin'\nI will leave, say \"bye bye\", I'm going my way...\n\nMy oh my, do you wanna say goodbye?\nTo have the Kingdom, baby, tell me why?\nMy oh my, do you wanna say goodbye?\nTo rule the Country, baby, you and I?\n\nIf you were my King, I would be your queen...\nIf you were my King, I would be your queen...\n\nMystery deep in the royal heart\nCrying at night, I wanna be apart\nPrince, oh prince, are you really sincere?\nBet you one day you're gonna disappear\n\nGotta steal from the rich when they don't know I'm comin'\nGotta give to the poor, no time for lovin'\nMy oh my, don't you cry, 'cause there's no way I'm stayin'\nI will leave, say \"bye bye\", I'm going my way...\n\nMy oh my... Ohh\nMy oh my... Ohh\nMy oh my... Ohh\n\nMY OH MY!\n\nMy oh my, do you wanna say goodbye?\nTo have the Kingdom, baby, tell me why?\nMy oh my, do you wanna say goodbye?\nTo rule the Country, baby, you and I?\n\nMy oh my, do you wanna say goodbye?\nTo have the Kingdom, baby, tell me why?\nMy oh my, do you wanna say goodbye?\nTo rule the Country, baby, you and I?\n\nIf you were my King, I would be your queen...\nIf you were my King, I would be your queen...\n\nTrình duyệt của bạn không hỗ trợ iframe. \nGo ahead just leave, can't hold you, you're free\nYou take all these things, if they mean so much to you\nI gave you your dreams, 'cause you meant the world\nSo did I deserve to be left here hurt\nYou think I don't know you're out of control\nI ended up finding all of this from my boys\nGirl, you're stone cold, you say it ain't so,\nYou already know I'm not attached to material\n\nI'd give it all up but I'm takin' back my love\nI'm takin' back my love, I'm takin' back my love\nI've given you too much but I'm takin' back my love\nI'm takin' back my love, my love, my love, my love\nMy love..\n\nCiara:\nYeah\nWhat did I do but give love to you\nI'm just confused as I stand here and look at you\nFrom head to feet, all that's not me\nGo 'head, keep the keys, that's not what I need from you\nYou think that you know (I do), you've made yourself cold (Oh yeah)\nHow could you believe them over me, I'm your girl\nYou're out of control (So what?), how could you let go (Oh yeah)\nDon't you know I'm not attached to material\n\nBoth:\nI'd give it all up but I'm takin' back my love\nI'm takin' back my love, I'm takin' back my love\nI've given you too much but I'm takin' back my love\nI'm takin' back my love, my love, my love, my love\n\nI'd give it all up but I'm takin' back my love\nI'm takin' back my love, I'm takin' back my love\nI've given you too much but I'm takin' back my love\nI'm takin' back my love, my love, my love, my love\n\nEnrique:\nSo all this love I give you, take it away, (Unh, uh huh)\nCiara:\nYou think material's the reason I came, (Unh, uh huh)\nEnrique:\nIf I had nothing would you want me to stay (Unh, uh huh)\nCiara:\nYou keep your money, take it all away\n\nI'd give it all up but I'm takin' back my love\nI'm takin' back my love, I'm takin' back my love\nI've given you too much but I'm takin' back my love\nI'm takin' back my love, my love, my love\n\nI'd give it all up but I'm takin' back my love\nI'm takin' back my love, I'm takin' back my love\nI've given you too much but I'm takin' back my love\nI'm takin' back my love, my love, my love\n\nI'd give it all up but I'm takin' back my love\nI'm takin' back my love, I'm takin' back my love\nI've given you too much but I'm takin' back my love\nI'm takin' back my love, my love, my love, my love\n\nOoh, my love\nOoh, my love\n\nTrình duyệt của bạn không hỗ trợ iframe. \nYou said goodbye, I fell apart, I fell from all we had\nTo I never knew, I needed you so bad\nYou need to let things go, I know you told me so\nI've been through hell to break the speel\n\nWhy did I ever let you slip away\nCan't stand another day without you\nWithout the felling I once knew\n\nI cry silently\nI cry inside of me\nI cry hopelessly\n'Cause I know I'll never breathe your love again\n\n(I cry)\n'Cause you're not here with me\n'cause I'm lonely as can be\n(I cry hopelessly)\n'Cause I know I'll never breathe your love again\n\nIf you could see me now\nYou would know just how\nHow hard I try\nNot to wonder why\n\nI wish I could believe in something new\nOh please, somebody tell me it's not true\n(Oh girl)\nI'll never be over you\n\nWhy did I ever let you slip away?\nCan't stand another day without you\nWithout the felling I once knew\n\nI cry silently\nI cry inside of me\nI cry hopelessly\n'Cause I know I'll never breathe your love again \n\n(I cry)\n'Cause you're not here with me\n'Cause I'm lonely as can be, yeah\n(I cry hopelessly)\n'Cause I know I'll never breathe your love again, yeah\n\nIf I could have you back tomorrow\nIf I could lose the pain and sorrow\nI would do just anything\nTo make you see, still love me\n\nOhh\n'Cause I'll never breathe your love again\n\nI cry silently\nI cry inside of me\nI cry hopelessly\n'Cause I'll never no, no never breathe your love again\n\n(I cry)\n'cause you're not here with me\n(I cry)\n'Cause I'm lonely as can be, yeah\n(I cry hopelessly)\n'Cause I know I'll never breathe your love\n( No I'll never)\nbreathe your love again\n\n\nTrình duyệt của bạn không hỗ trợ iframe. \nThat's why (You go away)\nMichael Learns To Rock\n\n\nBaby want you tell me why there is sadness in your eyes\nI don't wanna say goodbye to you\nLove is one big illusion I should try to forget\nBut there is something left in my head\n\nYou're the one who set it up\nNow you're the one to make it stop\nI'm the one who's feeling lost right now\nNow you want me to forget every little thing you said\nBut there is something left in my head\n\n* CHORUS : I won't forget the way you're kissing\nThe feelings so strong were lasting for so long\nBut I'm not the man your heart is missing\nThat's why you go away I know\n\n\nYou were never satisfied no matter how I tried\nNow you wanna say goodbye to me\nLove is one big illusion I should try to forget\nBut there is something left in my head\n\n* REPEAT CHORUS\n\nSitting here all alone in the middle of nowhere\nDon't know which way to go\nThere ain't so much to say now between us\nThere ain't so much for you\nThere ain't so much for me anymore\n", "Mấy bài này bây giờ mới nghe ", "ừ, hay nhỉ? Âm nhạc quả là tuyệt diệu", "\n\nhatthoc30 nói:\n\n\n\nừ, hay nhỉ? Âm nhạc quả là tuyệt diệu\n\nClick để xem tiếp...\n\nlại thế này rùi,\ntrông thế ko xinh đâu \nmấy bài này nghe hay lắm (mặc dù ko hỉu gì) ", "Trình duyệt của bạn không hỗ trợ iframe. \nNo, oh No.... Yeah, Yeah ... oh..\nYou look in my eyes and I get emotional inside\nI know it’s crazy, but you still can touch my heart\nAnd after all this time you think that I wouldn’t feel the same\nBut time melts into nothing, and nothing's changed\n\nI still believe\nSomeday you and me\nWill find ourselves\nIn love again\n\nI had a dream\nSomeday you and me\nWill find ourselves\nIn love again\n\nEach day of my life, I’m filled with all the joy I could find\nYou know that I,I'm not the desperate type\nIf there’s one spark of hope left in my grasp, I'm holding it with both\nhands\nIt’s worth the risk of burning, to have a second chance\n\nNo, no, no, no, no, no, I need you, baby\nI still believe that we can be together, no…\nIf we believe that true love never has to end\nThen we must know that we will love again, Mmm..\n\nI still believe\nSomeday you and me\nWill find ourselves\nIn love again (Oh, baby, yeah)\n\nI had a dream\nYou and me\nWill find ourselves\nIn love again\n\nI still believe (Ooh, baby, I do)\nSomeday you and me (Just give me one more try)\nIn love again\n\nI had a dream (I miss your love)\nSomeday you and me\nWill find ourselves\nIn love again\n\nI still believe\nSomeday you and me(will find ourselves in love)" ] }
kenhsinhvien
_doc
d4900c080bc1b77f411aea6f1e6317fc
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "d4900c080bc1b77f411aea6f1e6317fc", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/nhung-cong-viec-kho-so-nhat.14254/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Tin tức", "datetime": "13/1/2011", "title": "Những công việc khổ sở nhất", "post": "9 công việc khổ sở và tồi tệ nhất thế giới\n\n\n\nNếu nghĩ rằng nghề mình đang làm là công việc nhàm chán và khổ sở nhất... quả đất, thì sau khi xem qua những hình ảnh dưới đây, chắc chắn bạn sẽ suy nghĩ lại.\n\n\n\n\n\nCác nhân viên nữ làm công việc... vệ sinh \"rau mùi\" cho các đấng mày râu\n\n\nĐôi khi phải chui hẳn xuống cống thoát nước để sửa chữa\n\n\nToilet công cộng, khách hàng có thể \"xua tan phiền muộn\" ở bất cứ đâu trên đường\n\n\nCông việc dọn rác thải trên sông\n\n\nCác nhân viên đang hỗ trợ nhau lấy nước thải của ngựa\n\n\nTính mạng của thợ điện luôn bị đe dọa trước mớ bòng bong trên đầu,\nhình ảnh này được chụp tại không đâu khác ngoài Việt Nam\n\nĐÂY CÓ LẼ SẼ LÀ CÔNG VIỆC TƯƠNG LAI CỦA SINH VIÊN HTD TỤI MỀNH...LÚC HỌC ĐÃ THẤY NGUY HIỂM RÙI HUỐNG GÌ ĐẾN LÚC ĐI LÀM..HUHUH\n\n\nĐôi khi phải chui đầu vào những chỗ tế nhị để lấy phân voi\n\n\nChạy xe giao hàng trong những bộ đồng phục quảng cáo cồng kềnh\n\n\nCông việc dọn toilet trong điều kiện như thế này là một cực hình​\n\n", "replies": [ "Pó tay, thấy nó cũng hay hay, bữa nào xin đi làm thử!!", "Hức, chỉ biết thốt lên sợ hãi và thán phục, những con người lao động " ] }
kenhsinhvien
_doc
e2ab268336aab879282331d67f13a63f
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "e2ab268336aab879282331d67f13a63f", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/7-sai-lam-khien-cac-doi-tan-dan-xe-nghe.14264/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Suy ngẫm", "datetime": "13/1/2011", "title": "7 sai lầm khiến các đôi 'tan đàn xẻ nghé'", "post": "Bạn muốn biết những nguyên nhân nào khiến các cặp đôi chia tay nhiều nhất? Dù mỗi người một hoàn cảnh một tính cách khác nhau nhưng có 7 nguyên nhân chủ yếu sau khiến tình yêu không bền.\n\n\nHiểu được những nguyên nhân khiến các cặp đôi hay tan vỡ, bạn sẽ rút ra được những bài học cho mình để có thể tránh đi những điều không đáng có trong tình yêu.\n\n7. Sống chung không cần hôn thú\n\nNhiều bạn trẻ hiện nay quan niệm rằng, chỉ cần tình yêu là có thể đủ, vì vậy họ sẵn sàng sống với nhau mà không cần hôn nhân. \n\nNhiều người thoáng đến mức cho rằng: Phải sống thử thì mới biết thật có hợp hay không. Một số khác thì lại nghĩ rằng đó là ‘mốt’ thì phải cập nhật. Chính việc buông thả trong cách sống đó đã giết chết tình yêu của các bạn và khiến hai người mau chóng chán nhau.\n\n6. Giấu diếm nhau nhiều chuyện\n\nKhi yêu nhau là hai người phải chia sẻ với nhau nhiều chuyện, không nên giấu nhau quá nhiều, nếu không sẽ mang tiếng lừa dối. Vì vậy, nếu như hai bạn có quá nhiều điều giấu diếm nhau thì hãy xem lại mối quan hệ của hai người. Bởi rất có thể, một ngày nào đó ‘bầu trời riêng’ sẽ quá lớn, lấn át ‘bầu trời chung’.\n\n5. Để cái tôi quá lớn\n\nCùng với việc giấu diếm nhau quá nhiều thì việc để cái tôi cá nhân quá lớn trong tình yêu cũng là một việc khiến tình yêu tan vỡ. Khi yêu nhau, hai bạn phải biết cất đi cái Tôi cá nhân của mình, không nên để tính ích kỷ quá lớn khiến ai cũng nghĩ mình là nhất mà không chịu quan tâm, chăm sóc đến người khác.\n\n4. Bị ám ảnh bởi quá khứ\n\nTrong số chúng ta ai cũng có quá khứ, nhưng nếu như bạn không chịu cất nó vào kho kỷ niệm thì nó sẽ sống lại và ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người. Hãy nhớ lấy một điều, những gì đã qua hãy cho qua, đừng quá nặng lòng với những điều không trở lại, đó là bí quyết của thành công và hạnh phúc.\n\n3. Không hợp nhau về s.ex\n\ns.ex là điều không thể thiếu của tình yêu cũng như trong đời sống vợ chồng. Nếu như hai bạn có hiểu và yêu nhau như thế nào mà ‘ch.uyện ấy’ không hòa hợp hoặc không đam mê, h.am m.uốn nhau thì trước hay sau cũng tan vỡ bởi một trong hai người sẽ khó chịu và đi tìm đối tượng khác.\n\n2. Không hợp với gia đình, bạn bè của nhau\n\nGia đình, bạn bè là điều không thể thiếu của mỗi người, đó là một phần của cuộc sống. Chính vì vậy, khi bạn yêu một người mà lại không hòa hợp được với gia đình, bạn bè của anh ta, bạn sẽ khó lòng đi vào trái tim chàng, và họ cũng sẽ không ưa gì bạn, tìm cách giới thiệu người con gái khác cho chàng. Bạn sẽ rơi vào một tình huống vô cùng bất lợi. Vì vậy, hãy cố gắng hòa hợp với gia đình, bạn bè của chàng.\n\n1. Không chung thủy\n\nTrong mọi lý do chia tay, không chung thủy chính là nguyên nhân lớn nhất. Một khi một trong hai đã có tính cách xấu này, chuyện chia tay sớm muộn cũng xảy ra bởi đồng sàng dị mộng là một điều không thể có trong đời sống vợ chồng cũng như trong tình cảm. Không ai chấp nhận được việc người yêu mình lại nghĩ đến một người khác, do đó, bạn không nên yêu người không chung thủy cũng như không nên giữ tính cách đó.", "replies": [] }
kenhsinhvien
_doc
816d9b8341bdc861a1bca8cfbb4d2bf2
1
[ "replies.keyword" ]
{ "item_id": "816d9b8341bdc861a1bca8cfbb4d2bf2", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/hot-hot-tro-choi-duoi-hinh-bat-chu.14206/page-3", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Ngôi Nhà Chung", "category_name": "KSV Gameshow", "datetime": "12/1/2011", "title": "Hot ! Hot ! trò chơi đuổi hình bắt chữ !", "post": "", "replies": [ "@Pappui : welcome come back bé xinh ! đúng rồi...coi bộ gặp thêm cao thủ rồi\ntiếp nè\n\n{\n\n\n\n\ncái này hơi bị dễ à !", "Cầu mưa rùi ", "ặc....đêm nay sao mọi người tài thế ???\ncầu mưa là chính xác\ntiếp\n\n\n\nxin mời", "\"Mỹ lệ\" đúng không chị Gra ", "Chắc thế rồi ", "\nko chịu.........sao giỏi quá ji nè...\nđúng rồi đó autumn\ntiếp ne...hết kho hình của ng ta..lấy ji mà đố..hic hic\n\n\n", "Trái phải như nhau =.='", "\n\ngracefulkitten nói:\n\n\n\nRồi rồi...đáp án chính xác\nnâng level lên 1 chút nè\nhình đây...xin mời\n\n\n\n\nClick để xem tiếp...\n\n \n\n\nPappui nói:\n\n\n\nBồi thường \nÀ, phải bồi thường \n\nClick để xem tiếp...\n\ncái này ngẫm mãi mới hiểu\nngoài bắc ko gọi theo kiểu bồi, đầm, già, xì\ncòn cái hình mới này liên hệ ra nhiều cái nhưng chưa thấy cái nào hợp nhất: cân bằng, cân xứng, ngang bằng, đối bằng...chắc sai hết rồi. đầu óc mình toàn liên hệ đi tận đẩu tận đâu ý", "\n\nSunny Day nói:\n\n\n\ncái này ngẫm mãi mới hiểu\nngoài bắc ko gọi theo kiểu bồi, đầm, già, xì\n\nClick để xem tiếp...\n\nThực ra miền Trung cũng ko gọi là bồi, mà gọi đúng là J í.\nTại bà chị học ở SG 8 năm quen gọi là bồi nên biết, hehe", "cũng may là vào miền nam chơi rồi nên mới hiểu, ko thì chắc chả luận ra nổi\ncái này là ko công = cho miền bắc mèo ơi, đòi mèo bồi thường luôn", "\n\nSunny Day nói:\n\n\n\ncũng may là vào miền nam chơi rồi nên mới hiểu, ko thì chắc chả luận ra nổi\ncái này là ko công = cho miền bắc mèo ơi, đòi mèo bồi thường luôn\n\nClick để xem tiếp...\n\nHehe, ai bảo ko chịu đi chơi giờ đòi bồi thường ", "Ơ??????????cái ji mà đòi bồi thường đây ????????? hơ hơ...ngơ ngác Táo ơi !!!!!\nđáp án là chưa ai đúng hết ...hình này hơi khó chút he he h he\ntiếp tục đoán ih ! come on", "\n\ngracefulkitten nói:\n\n\n\n\nko chịu.........sao giỏi quá ji nè...\nđúng rồi đó autumn\ntiếp ne...hết kho hình của ng ta..lấy ji mà đố..hic hic\n\n\n\n\nClick để xem tiếp...\n\ncái này khó ghê ta,\nthôi đoán bình phong vậy ", "thóc đoán là bằng nhau", "có phải đồng bằng ko grace?", "hê hê!...cái này...tớ bình loạn 1 câu nha!nhìn nó...giống...mắt cú mèo quá!", "@ Sầu : spam nhá ! Spam nhá ! đoán ko ra....ở đó mà cười\n@ All : chưa đúng đâu há há há...lâu lâu cho bà con đau đầu chơi ^^..vui vui", "Bằng Cường ( tên ca sĩ ) \nĐoán ko ra nói đại đi ", "hê hê là Cơ Bắp", "\n\nchuvanquan1024 nói:\n\n\n\nhê hê là Cơ Bắp\n\nClick để xem tiếp...\n\nỐi cái đó là bài đầu tiên rùi bạn ơi \nTrang nào cũng có post đó để giải thích luật chơi í mà " ] }
kenhsinhvien
_doc
6b01b268e3e9c4db36e2c820bb1ffaff
1
[ "post.keyword" ]
{ "item_id": "6b01b268e3e9c4db36e2c820bb1ffaff", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/photoshop-8-0-cs-full-day-du-cho-nhung-ai-thich-chinh-sua-anh.14253/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Kỹ Năng", "category_name": "Thủ thuật công nghệ", "datetime": "13/1/2011", "title": "Photoshop 8.0 CS full đầy đủ cho những ai thích chỉnh sửa ảnh !", "post": "Cái này tớ xin post hướng dẫn sau ! \n\ndownload tại đây\nbản cài đặt trên kèm theo seri luôn đó các bạn !\n\n\n\nvà đây là hướng dẫn cơ bản !\nSau khi cài đặt các bạn sẻ thấy giao diện của Photoshop.\nChúng ta làm quen từ đầu nhé.\nBây giờ là tìm hiểu các MENU:\nĐầu tiên là File: (tui chỉ giới thiệu những cái cơ bản trực tiếp vào bài thực hành của các bạn thôi)\nFile -> New = mở một tập tin mới.\nFile -> Open = Mở file với tất cả các định dạng, jpg, psd, fif... (chỉ dùng cho trình này thôi)\nFile -> Save for web = Lưu hình với định dang dùng cho web \n...\nImage -> Mode = chuyển đổi hệ màu\nImage -> Adjustments = tinh chỉnh màu sắc\nImage -> Rotate Canvas = Dùng để xay hình...\n...\nLayer -> = các thay đổi về lớp...\n...\nSelect -> = liên qua đến vùng chọn\n...\nFilter -> hiệu ứng\n\n1.\n{\n\n\n\nNhóm công cụ Marquee tạo vùng chọn hình chữnhật, hình e-kip, vùng chọn rộng một hang, vùng chọn rộng một cột .\n2.\n\nCoong cụ Move dịch chuyển vùng chọn, lớp, vàđường gióng \n3.\n\nCông cụ Magic Wand chọn những vùng được tômàu tương tự nhau.\n4.\n\n Công cụ Crop xén bớt hình ảnh .\n5.\n\n Công cụ Slice tạo mảnh .\n6.\n\n Công cụ Slice Selection chọn mảnh .\n7.\n\n Công cụ Healing Brush dung họa tiết hoặc ảnhmẫu chấm sửa lỗi trên hình ảnh.\n8.\n\n Công cụ Patch chấm sửa vùng ảnh được chọnbằng một mẫu hình ảnh hoặc hoạ tiết \n9.\n\n Công cụ Brush tạo nét vẽ bằng cọ vẽ (hiệuứng vẽ bằng cọ) .\n10.\n\n Công cụ Pencil tạo nét vẽ có đường viền sắcnét .\n11.\n\n Công cụ Clone Stamp tô vẽ bằng bản sao củahình ảnh .\n12.\n\n Công cụ Pattern Stamp lấy một phần hình ảnhlàm mầu tô \n13.\n\n Công cụ History Brush tô vẽ bằng bản saotrạng thái hoặc ảnh chụp nhanh được chọn vào cửa sổ hình ảnh hịên hành .\n14.\n\n Công cụ Art History Brush tô vẽ bằng nhữngnét phác cách điệu, mô phỏng nhiều kiểu tô vẽ khác nhau, thông qua trạng tháihay ảnh chụp nhanh được chọn .\n15.\n\n Công cụ Eraser xoá pixel và phục hồi cácphần ảnh về lại trạng thái đã lưu trước đó \n16.\n\nCông cụ Background Eraser kéo xoá vùng ảnhthành trong suốt .\n17.\n\nCông cụ Magic Eraser xoá các vùng màu thuầnthành trong suốt chỉ bằng một lần nhấp .\n18.\n\n Nhóm công cụ Gradient tạo hiệu ứng hoà trộndạng đường thẳng (Linear), toả tròn (Radial), xiên (Angle), phản chiếu(Reflected), hình thoi (Diamond) giữa hai hay nhiều màu .\n19.\n\n Công cụ Paint Bucket tô đầy những vùng cómàu tương tự nhau bằng màu mặt .\n20.\n\n Công cụ Custom Shape tạo hình dạng tuỳ biếnđược chọn từ danh sách hình dạng tuỳ biến \n21.\n\n Nhóm công cụ Annotations tạo chú thích nóivà viết kèm theo hình ảnh .\n22.\n\n Công cụ Eyedroper lấy mẫu màu trong hình ảnh.\n23.\n\n Công cụ Measure đo khoảng cách, vị trí, vàgóc độ . \n24.\n\n Công cụ Hand di chuyển hình ảnh trong cửa sổ.\n25.\n\n Công cụ Zoom phóng lớn và thu nhỏ ảnh xem .\n\nGiao diện của Photoshop cơ bản như sau :\n\n\n1.Các thanh ngang :\n\n-Thanh memu ngang nằm trên cùng giống như các phần mềm khác là danh mục các lệnh .\n\n-Thanh Option (thanh tuy chọn) nằm phía dưới thanh menu trình bầy các tuỳ chọn & thuộc tính của các công cụ .\n\n-Thanh Status (thanh trạng thái) nằm dưới cùng của màn hình Photoshop biểu diễn trạng thái của file ảnh & chức năng của công cụ hiện hành.\n\n2.Hộp công cụ (tool box):\n\nLà nơi chứa các công cụ của photoshop .\n\nCác công cụ được chia thành 3 nhóm :\n\n-Nhóm công cụ tạo vùng chọn và di chuyển .\n\n-Nhóm công cụ tô vẽ.\n\n-Nhóm công cụ tạo Path, cfhỉnh sửa Path & công cụ gõ text.\n\nNgoài các công cụ kể trên tool box còn chứa các phím chuyển đổi qua lại giữa các chế độ làm việc & 2 ô mầu Foreground, Background.\n\n\n3.Các nhóm bảng (palettes):\n\nĐây là nhóm dùng để quản lý hình ảnh & các tính chất khác của file ảnh .\n\nGồm các bảng sau :\n\n-Nhóm 1 :\n\n+Bảng Navigato quản lýviệc xem ảnh .\n\n+Bảng info thông tin về mầu sắc & toạ độ của điểm mà con trỏ đặt tới. \n\n+Bảng Histogam biểu dồ đo điểm ảnh.\n\n-Nhóm 2 :\n\n+Bảng Color quản lý về mầu sắc.\n\n+Bảng Swatches quản lý mầu cho sẵn.\n\n+Bảng Styles quản lý hiệu ứng cho sẵn.\n\n-Nhóm 3 :\n\n+ History quản lý thao tác đã làm đối với file ảnh.\n\n+Acions quản lý các thao tác tự động.\n\n-Nhóm 4 :\n\n+Layer quản lý về lớp.\n\n+Channel quản lýcác kênh mầu.\n\n+Path quản lý về path\n\nGiới thiệu sơ lược các bộ lọc Photoshop và nguyên tắc sử dụng\n\nĐến phiên bản CS2, Adobe Photoshop càng tỏ rõ ngôi vị vững chắc của nó trong lĩnh vực thiết kế đồ hoạ. \"Thành thạo Photoshop\" luôn là điều kiện hàng đầu đặt ra cho mỗi ứng cử viên đồ hoạ máy tính ngày nay. Khả năng hiệu chỉnh ảnh và tạo hiệu ứng nghệ thuật của photoshop vẫn là số một, chỉ có khác là ngày càng trở nên hiệu quả hơn do không ngừng được cải thiện qua từng phiên bản.\n\nMột trong những yếu tố quan trọng bậc nhất tạo nên sức mạnh \"thiên hạ vô địch\" ở photoshop chính là bộ lọc (filter). Là công cụ đa năng và đầy quyền lực, bộ lọc cho phép người dùng chỉnh sửa hình ảnh với đủ các loại hiệu ứng: quẹt nhè - làm sắc nét, chạm nổi - khắc chìm, thêm nhiễu - khử vết, tạo quầng sáng - bóng đổ v.v.. Người dùng photoshop chuyên nghiệp, cũng như muốn trở thành chuyên nghiệp, nhất thiết phải nắm vững đặc điểm của từng bộ lọc và áp dụng chúng hiệu quả.\n\nGiới thiệu sơ lược về bộ lọc trong Photoshop\n\n\"Tài sản riêng\" của photoshop gồm 97 bộ lọc (nói là tài sản riêng vì nó là số bộ lọc do Adobe thiết kế và tích hợp vào chương trình, ngoài ra còn có vô số bộ lọc bên thứ ba, do nhiều nguồn khác cung cấp để sử dụng trong photoshop). Số bộ lọc riêng của Adobe Photoshop được xếp vào 13 hạng mục liệt kê trên menu Filter, và sẽ được trình bày chi tiết từng bộ lọc một.\n\n-- Nhóm bộ lọc Artistic --\nColored Pencil\nCutout\nDry Brush\nFilm Grain\nFresco\nNeon Glow\nPaint Daubs\nPalette Knife\nPlastic Wrap\nPoster Edges\nRough Pastels\nSmudge Stick\nSponge\nUnderpainting\nWatercolor\n\n-- Nhóm bộ lọc Blur --\nBlur\nBlur More\nGaussion Blur\nMotion Blur\nRadial Blur\nSman Blur\n\n-- Nhóm bộ lọc Brush Strokes --\nAccented Edges\nAngled Strokes\nCrosshatch\nDark Strokes\nInk Outline\nSpatter\nSprayed Strokes\nSumi-e\n\n-- Nhóm bộ lọc Distort --\nDiffuse Glow\nDisplace\nGlass\nOcean Ripple\nPinch\nPolar Coordinates\nRipple\nShear\nSpherize\nTwirl\nWave\nZigZag\n\n-- Nhóm bộ lọc Noise --\nAdd Noise\nDespeckle\nDust & Scratches\nMedian\n\n-- Nhóm bộ lọc Pixelate --\nColor Halftone\nCrystallize\nFacet\nFragment\nMezzotint\nMosaic\nPointillize\n\n-- Nhóm bộ lọc Render --\nClouds\nDiffference Clouds\nLens Flare\nLighting Effects\nTexture Fill\n\n-- Nhóm bộ lọc Sharpen --\nSharpen\nSharpen More\nSharpen Edges\nUnsharp Mask\n\n-- Nhóm bộ lọc Stetch --\nBas Relief\nCharcoal\nChalk & Charcoal\nChrome\nConté Crayon\nGraphic Pen\nHalftone Pattern\nNote Paper\nPhotocopy\nPlaster\nReticulation\nStamp\nTorn Edges\nWater-Paper\n\n-- Nhóm bộ lọc Stylize --\nDiffuse\nEmboss\nExtrude\nFind Edges\nGlowing Edges\nSolarize\nTiles\nTrace Contour\nWind\n\n-- Nhóm bộ lọc Texture --\nCraquelure\nGrain\nMosaic Tiles\nPatchwork\nStained Glass\nTexture\n\n-- Nhóm bộ lọc Video --\nDe-interlace\nNTSC Color\n\n-- Nhóm bộ lọc còn lại ( Other )\nCustom\nHigh Pass\nMinimum\nMaximum\nOffset\n\nCác nguyên tắc sử dụng bộ lọc\nPhotoshop dùng bộ lọc để thay đổi dữ liệu hình ảnh theo nhiều phương pháp khác nhau. Ví dụ, thay vì dùng công cụ Blur trên phần lớn hình ảnh, bạn có thể dùng một trong các bộ lọc Blur và thay đổi mọi điểm ảnh trong vùng chọn của bạn chỉ một lần. Bạn có thể thay đổi hiệu ứng chiếu sáng trong hình ảnh bằng cách sử dụng bộ lọc Lighting Effects, hoặc bổ sung một chút màu ngẫu nhiên cho hình ảnh với bộ lọc add noise ... Và thế là bạn đã nắm được khái niệm rồi đấy.\n\n\nTuy cũng có bộ lọc này hữu dụng hơn bộ lọc khác.Thật sự bạn rất cần làm việc với bộ lọc để khám phá đầy đủ tiềm năng của chúng. Bộ lọc là một lĩnh vực nơi bạn không thể \"tuân thủ theo nguyên tắc\" được. Mặc dù mỗi bộ lọc đều được thiết kể để đạt hiệu ứng tốt nhất, nhưng thật ra cách dùng sáng tạo nhất của bạn chỉ nảy sinh khi bạn sử dụng \"sai\" bộ lọc.\n\n\n* Mách nước: bạn nên dùng thời gian để thử nghiệm với các bộ lọc. Sau đó, đưa ra nhận xét về cách thực tạo một hiệu ứng nào đó, và nhập vào trường Caption của lệnh File -> File Info. Những nhận xét này đi kèm hình ảnh sẽ giúp bạn ghi nhớ những điều đã làm).\n\n\nKhông ai có thể áp đặt luật lệ sử dụng bộ lọc cho bạn. \"Cảnh sát bộ lọc\" sẽ không đình chỉ công việc làm của bạn nếu như bạn có vi phạm một nguyên tắc sử dụng bộ lọc nào đó. Tuy nhiên, có nhiều phương pháp đạt hiệu quả cao hơn - hoặc thấp hơn - để tiếp cận việc sử dụng các bộ lọc. Dưới đây là một số đề nghị:\n\n-- Biết rõ về bộ lọc --\nBạn hãy thử nghiệm với các bộ lọc đủ để có cảm nhận tốt về những điều chúng có thể làm.Bạn thấy rằng bạn có một số bộ lọc \"ưa thích nhất\".\n\n-- Mỗi tuần lại nắm vững một bộ lọc mới –\n\n(Điều này sẽ làm cho bạn mất gần hai năm). Thử nghiệm với bộ lọc mới, trước hết dùng các xác lập mặc định. Kế đó, thử nghiệm những xác lập thấp nhất và cao nhất cho công cụ điều khiển. Xem xét các xác lập ở khoảng giữa sẽ tạo hiệu ứng nào. Nếu có nhiều công cụ điều khiển, hãy kéo một cái lên cao và một cái xuống thấp. Đảo lại các xác lập này. Xem mức độ thay đổi các kết quả.Thay vì dùng lệnh Undo, bạn nên làm việc với một ảnh tương đối nhỏ và giữ bản sao của bản gốc. Nên ghi lại mọi xác lập bạn thực sự thích thú.\n\n-- Áp dụng bộ lọc cho lớp --\nTrước khi áp dụng một bộ lọc, cần đặt vùng chọn lên một lớp và áp dụng bộ lọc cho lớp đó. Điều này cho phép bạn hoà trộn (blend) bộ lọc đó vào hình ảnh nếu không muốn bộ lọc đạt cường độ tối đa, hoặc thay đổi chế độ Blending. Nó còn cho phép bạn thay đổi quyết định ở bất kỳ thời điểm nào trong quá trình thiết kế.\n\n-- Thử nghiệm với lệnh Fade ... –\n\n\nLệnh Filter -> Fade là lệnh rất mới trong Photoshop. Nó cho phép bạn chỉ giữ một tỷ lệ phần trăm hiệu ứng lọc được áp dụng va thay đổi chế độ Blending. Đây là một đặc tính mới rất tuyệt. Nó làm giúp bạn mọi công việc vốn được thực hiện bởi quá trình lọc lớp, ngoại trừ bạn cảm thấy hài lòng sau khi làm xong việc.Bạn không thể thay đổi ý tưởng qua lệnh Undo.\n\n-- Lọc trong một kênh đơn lẻ để có được hiệu ứng đặc biệt --\nMột số bộ lọc có thể được áp dụng cho một kênh đơn lẻ trong một lần. Bạn có thể nhận được vài hiệu ứng rất thú vị bằng cách áp dụng bộ lọc chỉ cho một kênh Green chẳng hạn.\n\n-- Lọc kênh Alpha và dùng kênh này làm mặt nạ vùng chọn –\n\nBạn có thể nhận được kết quả gây ấn tượng, bằng cách áp dụng bộ lọc cho dữ liệu trong kênh Alpha (ví dụ, phiên bản grayscale của hình ảnh ). Sau đó dùng kênh này làm vùng chọn và áp dụng bộ lọc khác cho toàn bộ hình ảnh qua vùng chọn đó. Bộ lọc Crystallize đặc biệt có hiểu quả đối với kỹ thuật này.\n\n-- Dùng sai bộ lọc --\nXem thử điều gì xảy ra khi bạn phá vỡ các nguyên tắc. Đôi lúc bạn lại có thể nhận được các hiệu ứng đặc biệt tuyệt vời khi áp dụng bộ lọc qua những xác lập mà trong các trường hợp khác có thể là không thích hợp.\n\n-- Hãy suy nghi về \"đa ứng dụng\" --\nKỹ thuật khác tạo hiệu ứng đặc biệt là áp dụng lại cùng bộ lọc cho một vùng chọn ít nhất vài lần. Điều này đặc biệt thích hợp với nhóm bộ lọc o­ne-Step. Tuy nhiên kỹ thuật này cung có thể có tác dụng với nhiều bộ lọc. Bạn cung có thể thử lọc lại vùng chọn với cùng bộ lọc,các xác lập khác nhau,hoặc một bộ lọc hoàn toàn khác.\n\n-- Làm cho hiệu ứng lọc trở thành hiệu ứng đặc trưng của chính bạn --\nĐây chỉ là quan niệm về tính đạo đức trong công việc theo kiểu Thanh giáo mà thôi ! Bạn có cảm thấy rằng việc sử dụng bộ lọc một hiệu ứng, chẳng hạn bộ lọc Colored Pencil là một việc làm lừa đảo. Nếu chỉ lọc một hình ảnh và nói \"Tốt rồi, bây giờ đó là nghệ thuật\", điều đó không chỉ không chính xác mà còn dường như là không đúng .. Mà nếu quả đó là nghệ thuật, thì cũng không phải là nghệ thuật của bạn. Bạn có thể tạo một hiệu ứng lọc mang nét đặc trưng riêng bằng cách thay đổi chế độ Blending, bổ sung những hoạ tiết riêng của bạn và kết hợp các hiệu ứng. Tất nhiên phải tuân thủ chặt chẽ các hướng dẫn thực hiện thì sau đó bạn mới có thể phát huy được óc sáng tạo của chính mình. Bạn sẽ phát triển tính nghệ thuật nếu tìm được cách phối hợp bộ lọc thành phong cách cho riêng mình.\n\n-- Tuân theo một giới hạn --\nMột số bộ lọc rất đặc biệt và dễ nhận biết. Đặc biệt với bộ lọc thuộc tập hợp Adobe Gallery Efffects của thuở ban đầu, bạn chỉ cần đảm bảo chúng không xung đột với nhau một cách rõ rệt trong hình ảnh đã lọc. Ảnh lọc quá mức sẽ tựa như một bộ lấy mẫu. Các bộ lấy mẫu là một thứ giáo cụ tuyệt vời, nhưng chúng hiếm khi là nghệ thuật. Hãy để bộ lọc hỗ trợ mục đích nghệ thuật của hình ảnh.\n\nSử dụng bộ lọc Photoshop\nNhư đã nói, không tính đến những bộ lọc \"bên thứ ba\", bản thân photoshop có đến 98 bộ lọc riêng, xếp thành 13 hạng mục: Artistic, Blur, Brush, Strokes, Distort, Noise, Pixelate, Render, Sharpen, Sketch, Stylize, Texture, Video và Others gồm những bộ lọc không có cùng đặc điểm - truy cập từ menu Filter. Phần này sẽ lần lượt giới thiệu từng bộ lọc theo từng nhóm, có kèm theo thông tin hướng dẫn sử dụng.\n\nKiểu bộ lọc:\n\nCó ba kiểu bộ lọc chính\n\n-- Bộ lọc một bước ( o­ne Step Filter ) --\nÁp dụng bộ lọc không có sự điều khiển của người dùng. Ví dụ bộ lọc Blur, làm nhoè các điểm ảnh trong hình ảnh để màu trong mỗi điểm ảnh trở nên hơi gần hơn với màu của các điểm ảnh gần nó nhất. Bạn không thể định rõ mức độ nhoè bạn muốn có cho điểm ảnh đó. Bạn chọn tên bộ lọc từ menu, bộ lọc thực hiện công việc của nó, và thế là xong. Bạn có thể áp dụng bộ lọc đó nhiều lần nhưng kết quả lọc lần đầu so với lần sau đều như nhau và bạn không thể thay đổi. Có thể tìm thấy bộ lọc loại này trong menu Filter do chúng không có các dấu ( ... ) theo sau tên.\n\n-- Bộ lọc tham số ( Parameter Filter ) --\nCho bạn các lựa chọn. Bạn cần cài đặt các con trượt hoặc công cụ điều khiển để định rõ công việc mà bộ lọc sẽ thực hiện. Hầu hết bộ lọc cài sẵn trong photoshop là thuộc kiểu này.\n\n-- Bộ lọc ứng dụng mini ( Mini-application Filter ) --\nLà bộ lọc cho phép người sử dụng lưu và gọi lại các xác lập, tạo ra môi trường riêng bên trong photoshop. Nhiều bộ lọc của bên thứ ba (tức bộ lọc không do Adobe chế tạo mà phải đặt mua riêng) là bộ lọc ứng dụng mini, còn bộ lọc gốc photoshop thì không thuộc loại này.\n\nLoại bộ lọc:\n\nCác bộ lọc có thể được phân chia thành nhiều loại chung. Hai loại cơ bản nhất là Production và Special Effects. Bộ lọc hướng dẫn sản xuất dùng để chỉnh màu hoặc hiệu chỉnh tiêu điểm giúp chuẩn bị hình ảnh để in. Bộ lọc hiệu ứng đặc biệt thay đổi hình ảnh theo cách thức không hiện thực. Loại này còn được chia nhỏ thành những loại sau :\n\n-- Pre-Press -- Bộ lọc giúp chuẩn bị hình ảnh để in ra\n-- Special Effects --\nMục đích là thay đổi hình ảnh theo chiều hướng nghệ thuật hơn là hiện thực\n-- Color Change -- Bộ lọc thay đổi các giá trị màu trong hình ảnh\n-- Deformation -- Bộ lọc thay đổi hình học của các hình ảnh bằng cách uốn, vặn, thu nhỏ ...\n-- Displacement -- Sử dụng hình ảnh khác hoặc một thuật toán cài sẵn làm ánh xạ để điều khiển sự biến dạng của ảnh gốc. Làm cho hình ảnh đó có dáng vẻ tựa như được chiếu qua kiểu bề mặt khác, chẳng hạn nước hoặc thuỷ tinh.\n-- Destructive -- Bộ lọc thay thế hình ảnh với hiệu ứng riêng: hình ảnh gốc không tác động đến kết quả lọc\n-- Distressed -- Hình ảnh gốc thay dổi hiệu ứng bộ lọ, nhưng hình ảnh được lọc không dễ nhận biết được\n-- Focus -- Bộ lọc thay đổi tiêu điểm của hình ảnh,làm cho ảnh sắc nét hoặc nhoè hơn.\n-- Stylizing -- Bộ lọc tạo hiệu ứng hơi trừu tượng và tạo phiên bản cách điệu hoá của ảnh gốc.\n-- Texture -- Bộ lọc tạo hoa văn bề mặt ( gọi là mẫu kết cấu )\n-- 3D -- Bộ lọc tạo chiều thứ ba trong hình ảnh\nMột số bọ lọc có thể thuộc nhiều loại.\"Special Effects\" và Pre-Press là chủ đích hơn là kết quả. Chúng được dùng kết hợp với các loại khác trên biểu đồ.\n\nChế độ màu được chấp nhận:\n\nBộ lọc có thể làm việc trên chế độ RGB,Grayscale, CMYK, hoặc chế độ màu Lab - hoặc chỉ trên một vài chế độ trong số đó. Vị trí này trên biểu đồ cho bạn biết bộ lọc đang bàn có thể hoạt động trên chế độ màu nào. Hình ảnh trong chế độ Bitmap hoặc Indexed Color không thể lọc được.\n\nKiểu xem trước:\nSẽ luôn luôn hữu ích khi có khả năng xem xét hiệu ứng lọc trước khi quyết định áp dụng bộ lọc đó vào hình ảnh. Điều này đặc biệt quan trọng khi bạn dùng bộ lọc tham số, bởi lẽ nó giúp bạn lựa chọn các xác lập thích hợp và rút ngắn thời gian thi hành. Nhiều bộ lọc của Photoshop có khung xem trước - tức vùng trong hộp thoại của bộ lọc đang sử dụng cho phép bạn xem những gì xảy ra khi áp dụng bộ lọc đó. Các bộ lọc o­ne-Step không có khung xem trước. Dưới đây là một số kiểu xem trước của bộ lọc:\n\n-- Không có ( none ) -- Bộ lọc không có khung xem trước\n-- Một phần ( Small Filter Preview ) -- Có một vùng nhỏ trong hộp thoại hiển thị một phần nhỏ của hình ảnh khi được áp dụng bộ lọc.\n-- Toàn phần ( Full Filter Preview ) -- Ngoài khung xem trước nhỏ,bạn có thể xem các kết quả ảnh trên ảnh gốc. Cả khung xem trước nhỏ và ảnh gốc đều được cập nhật khi bạn thay đổi các xác lập tham số.\n-- Khung dây ( Wireframe Preview ) -- Sơ đồ biểu thị đường dẫn biến dạng sẽ được dùng để lọc hình ảnh bạn không xem được màu hoặc dữ liệu hình ảnh.\n\nPhụ thuộc dữ liệu:\n\nTrên biễu đồ cột này có dạng \"Có/không\". Có nếu bộ lọc đó thuộc loại phụ thuộc dữ liệu và chỉ có thể hoạt động trong một hình ảnh khác với hình ảnh trang (Blank Image). Việc lọc một hình ảnh trống (có màu thuần) với bộ lọc phụ thuộc dữ liệu sẽ không gây thay đổi trên hình ảnh đó. Một bộ lọc độc lập với dữ liệu (\"không\") sẽ tạo ra một kết quả ngay cả nếu hình ảnh hoàn toàn trắng. Một số bộ lọc độc lập với dữ liệu chỉ làm việc nếu hình ảnh không phải màu trắng: bộ lọc Clouds là mộ lọc duy nhất tạo kết quả trên lớp hoàn toàn trong suốt. Những bộ lọc khác ít nhất phải có các điểm ảnh để làm việc trên đó (và bạn sẽ phạm lỗi nếu cố tình áp dụng loại bộ lọc này trên lớp trong suốt).\n\nPhụ thuộc màu\n\nĐây cũng là cột có dạng \"Có/không\" khác \"không\" có nghĩa là màu Blackground và màu Foreground đã chọn từ ToolBox là màu nào cũng được,không thành vấn đề. \"Có\" có nghĩa là bộ lọc sử dụng hoặc màu Foreground hoặc Background hoặc cả hai như một phần của hiệu.\nThay đổi màu và mặt tiền : Lúc nào photoshop cũng có 2 màu hoạt động -- màu mặt tiền và màu nền . Nhắp mô màu Foreground Color hoặc Background trong bản chọn Tool,nhắp móc trượt để chọn một màu , nhắp trong trường màu để chọn các phiên bản nhạt hay sẫn hơn của độ màu đó . OK\n\nChọn một màu trong ảnh : Tự tay pha màu không phải là cách dễ nhất để pha một màu mới . Nhắp công cụ Eyedropper ( ống nhỏ mắt ) trên bảng Tool , nhắp trong ảnh để lựa một màu mặt tiền hoặc Alt+nhắp trong ảnh để lựa màu nền ...\n\nChọn màu điểm : Chọn Window,Show Channels để mở bản chọn Channels , Ctrt+nhắp nút Channel nhắp mô màu Color để mở Color Picker . Chọn một sổ mô màu và một màu , rồi nhắp và kéo trong vùng ô màu để chọn một màu . Nhắp OK trong Color Picker , nhắp OK , trong New Spot Channel\n\nDùng bảng chọn Color : Nếu thường xuyên dổi màu , cách nhanh nhất là dùng bảng chọn Color . Chọn Window,Show Color , chọn một chế độ màu từ lệnh đơn bản chọn màu có hình Tam Gíac , nếu chưa được nên bật , nhắp mô màu mặt tiền ( foreground swatch ) rồi pha một màu mặt tiền . Nhắp mô màu nền pha một màu nền ....\n\nXem trước kết xuất CMYK In ấn: Chọn View,Preview,CMYK hoặc nhấn Ctrl+Y để bật chế độ xem trước ...\n\nThay màu : Đây là một cách để thực tập vài trò ma thuật nổi tiếng của photoshop Với lệnh Replace Color . Chọn Image, Adjust,Replace Color . với công cụ ống nhỏ mắt dấu cộng , nhắp và kéo trong ảnh để lựa các màu muốn thay đổi , kéo móc trượt Fuzziness để điều chỉnh các màu sẽ lựa . kéo móc trượt Hue,Saturtion, và Lightness để thay đổi màu đó , và OK ..\n\nTạo một khuôn mẫu liền lạc : Có thể các khuôn mẩu ( patterns ) lặp lại làm nền trang Web , Chọn Filer,Other,Offset . Nhập các giá trị Horizontal và Vertical khoảng phân nữa kích cở ảnh . nhắp nút radio Wrap Around,nhắp OK . Dùng các công cụ Smudge,Rubber Stamp và Airbrush để trau chuốt các đường mép cứng ... Chọn Select,All hoặc nhấn Ctrl+A Nhấn Ctrl+F để áp dụng lại bộ lộc Offset dọn dẹp các mép cứng còn lại tại tâm ảnh . Lựa tất cả Ctrt+A rồi chọn Edit,Define Pattern .\n\nTô màu một vùng bằng khuôn mẫu : Dùng khuôn mẫu để tô một vùng thường đơn giản hơn nhiều so với việc tạo khuôn mẫu từ đầu . Lựa vùng muốn tô Chọn Edit,Fill hoặc nhấn Shift+Delete . Chọn Pattern từ lệnh đơn trồi Use . nhấp số phần trăm Opacity , chọn giá trị Mode rồi OK .\n\nChuyển đổi ảnh màu thành cấp độ xám : Trên thế giới , không thiếu gì ảnh màu được in theo cấp độ xám thay vì in màu . Nếu gặp tình huống này ta nên chuyển đổi ảnh trong photoshop . Chọn Image , Mode , Grayacale . Nhấp Ok ....\n\nTạo ảnh 2 tông : Chúng bao gồm các ảnh xám nhưng tăng chi tiết và độ ấm cho đến các ảnh có màu xắc rỏ rệt . các biến thể của ảnh hai tông là : 3 tông , 4 tông và dùng 3 hay 4 mực . Nếu là ảnh màu , chọn Image,Mode,Grayscale rồi OK . chọn Image,Mode,Duotone . chọn Type từ lệnh đơn đang hiện ra , với từng màu mực , nhắp mô màu để chọn một màu . Chỉ định 1 màu trong Color Picker rồi OK . với từng màu mực nhắp mô đường cong điều chỉnh độ phủ mực . Kéo đường cong , đồng thời xem kỹ cửa sổ màu , để điều chỉnh lượng mực dùng cho từng cấp độ xám . OK . Nhấp OK trong hộp thoại Duotone Option để áp dụng chế độ 2 tông ...\n\n\nđể biết về cái đồ họa này có lẽ đọc thế này vẫn chưa thể nào ok hết đc, nếu có thời gian bạn mua cuốn hướng dẫn đọc thì ok !", "replies": [ "link die oy`" ] }
kenhsinhvien
_doc
2d6583dbcbb5f645cb39007f2785ede4
1
null
{ "item_id": "2d6583dbcbb5f645cb39007f2785ede4", "url": "https://kenhsinhvien.vn/topic/fan-linkin-park.14261/", "source": "kenhsinhvien.vn", "category_page_name": "Góc Sinh Viên", "category_name": "Suy ngẫm", "datetime": "13/1/2011", "title": "Fan Linkin park ...", "post": "LINKIN PARK - \"Not Alone\"\n\n\n\n\n\n\n", "replies": [ "trông mấy cảnh này hãi quá. nhưng thật thương tâm", "Shadow of the Day\n\nCái bài này...hay hơn khi Linkin Park hát rock...nhạc phim thì phải..\nBài nào của Lp cũng ý nghĩa hết!!!\n\n\n\n\n\n", "Thích nhất là what i've done \n\n\n\n\n\n" ] }