article
stringclasses
290 values
question
stringlengths
10
452
options
stringlengths
24
585
answer
stringclasses
4 values
50 000 bức tranh dự thi của thiếu nhi cả nước. 60 tranh được trưng bày. 46 giải thưởng. Nhận thức và khả năng thẩm mĩ của các em rất đáng khích lệ. UNICEF Việt Nam và báo chí Thiếu niên Tiền phong vừa tổng kết cuộc thi vẽ tranh của thiếu nhi với chủ đề Em muốn sống an toàn. Được phát động từ tháng 4 - 2001 nhằm nâng cao ý thức phòng tránh tai nạn cho trẻ em, cuộc thi đã nhận được sự hưởng ứng của đông đảo thiếu nhi cả nước. Chỉ trong vòng 4 tháng, Ban tổ chức cuộc thi đã nhận được 50 000 bức tranh gửi về từ Hà Nội, Thành phố Hồ Chí Minh, Hải Phòng, Đà Nẵng, Sơn La, Hà Giang, Quảng Ninh, Hải Dương, Nghệ An, Đắk Lắk, Tây Ninh, Cần Thơ, Kiên Giang,... Chỉ cần điểm qua tên một số tác phẩm cũng đủ thấy kiến thức của các em về an toàn, đặc biệt là an toàn giao thông, thật là phong phú: Đội mũ bảo hiểm là tốt nhất (Hoàng Minh Uyên, 10 tuổi, giải đặc biệt), Gia đình em được bảo vệ an toàn (Tạ Bích Ngọc, 9 tuổi, giải nhất), Trẻ em không nên đi xe đạp trên đường (Nguyễn Thúy Mai Dung, 7 tuổi, giải ba), Chở ba người là không được (Nguyễn Ngọc Lan Dung, 12 tuổi, giải ba),... 60 bức tranh được chọn treo ở triển lãm (trong đó có 46 bức đoạt giải) đã làm nên một phòng tranh đẹp: màu sắc tươi tắn, bố cục rõ ràng, ý tưởng hồn nhiên, trong sáng mà sâu sắc. Các họa sĩ nhỏ tuổi chẳng những có những nhận thức đúng về phòng tránh tai nạn mà còn biết thể hiện bằng ngôn ngữ hội họa sáng tạo đến bất ngờ.
Các em thiếu nhi đã thể hiện nhận thức đúng đắn về phòng tránh tai nạn qua loại hình nghệ thuật nào?
['Hội họa.', 'Âm nhạc.', 'Múa hát.', 'Thơ ca.']
A
Gần tối, cơn mưa rừng ập xuống. Chiếc xe của chúng tôi bỗng khựng lại. Tứ rú ga mấy lần nhưng xe không nhúc nhích. Hai bánh trước đã vục xuống vũng lầy. Chúng tôi đành ngồi thu lu trong xe, chịu rét qua đêm. Gần sáng, trời tạnh. Tứ nhảy xuống nhìn, lắc đầu: - Thế này thì hết cách rồi! Bỗng Cần kêu lên: - Chạy đi! Voi rừng đấy! Mọi người vội vã nép vào lùm cây ven đường. Một con voi già lừng lững tiến về chiếc xe. Tứ chộp lấy khẩu súng. Cần vội ngăn lại: - Không được bắn! Con voi lúc lắc vòi ra hiệu điều gì đó, rồi đến trước mũi xe. Tứ lo lắng: - Nó đập tan xe mất. Phải bắn thôi! Nhưng kìa, con voi quặp chặt vòi vào đầu xe và co mình lôi mạnh chiếc xe qua vũng lầy. Lôi xong, nó huơ vòi về phía lùm cây rồi lững thững đi theo hướng bản Tun. Thật may cho chúng tôi đã gặp được voi nhà.
Tại sao những người trên xe phải ngủ qua đêm trong rừng?
['Vì xe bị hết xăng.', 'Vì người trên xe bị thương.', 'Vì chiếc xe bị thú dữ tấn công.', 'Vì xe đã vục xuống vũng lầy.']
D
Gần tối, cơn mưa rừng ập xuống. Chiếc xe của chúng tôi bỗng khựng lại. Tứ rú ga mấy lần nhưng xe không nhúc nhích. Hai bánh trước đã vục xuống vũng lầy. Chúng tôi đành ngồi thu lu trong xe, chịu rét qua đêm. Gần sáng, trời tạnh. Tứ nhảy xuống nhìn, lắc đầu: - Thế này thì hết cách rồi! Bỗng Cần kêu lên: - Chạy đi! Voi rừng đấy! Mọi người vội vã nép vào lùm cây ven đường. Một con voi già lừng lững tiến về chiếc xe. Tứ chộp lấy khẩu súng. Cần vội ngăn lại: - Không được bắn! Con voi lúc lắc vòi ra hiệu điều gì đó, rồi đến trước mũi xe. Tứ lo lắng: - Nó đập tan xe mất. Phải bắn thôi! Nhưng kìa, con voi quặp chặt vòi vào đầu xe và co mình lôi mạnh chiếc xe qua vũng lầy. Lôi xong, nó huơ vòi về phía lùm cây rồi lững thững đi theo hướng bản Tun. Thật may cho chúng tôi đã gặp được voi nhà.
Đến gần sáng, mọi người đã gặp điều gì xảy ra?
['Vũng bùn ngày càng lún xuống.', 'Có voi rừng đến.', 'Bị hổ báo tấn công.', 'Có người bị cảm lạnh.']
B
Gần tối, cơn mưa rừng ập xuống. Chiếc xe của chúng tôi bỗng khựng lại. Tứ rú ga mấy lần nhưng xe không nhúc nhích. Hai bánh trước đã vục xuống vũng lầy. Chúng tôi đành ngồi thu lu trong xe, chịu rét qua đêm. Gần sáng, trời tạnh. Tứ nhảy xuống nhìn, lắc đầu: - Thế này thì hết cách rồi! Bỗng Cần kêu lên: - Chạy đi! Voi rừng đấy! Mọi người vội vã nép vào lùm cây ven đường. Một con voi già lừng lững tiến về chiếc xe. Tứ chộp lấy khẩu súng. Cần vội ngăn lại: - Không được bắn! Con voi lúc lắc vòi ra hiệu điều gì đó, rồi đến trước mũi xe. Tứ lo lắng: - Nó đập tan xe mất. Phải bắn thôi! Nhưng kìa, con voi quặp chặt vòi vào đầu xe và co mình lôi mạnh chiếc xe qua vũng lầy. Lôi xong, nó huơ vòi về phía lùm cây rồi lững thững đi theo hướng bản Tun. Thật may cho chúng tôi đã gặp được voi nhà.
Nhân vật Tứ đã nói gì khi con voi đến gần chiếc xe?
['Thế này thì hết cách rồi!.', 'Không được bắn!.', 'Nó đập tan xe mất, phải bắn thôi!.', 'Chạy đi! Voi rừng đấy!.']
C
Gần tối, cơn mưa rừng ập xuống. Chiếc xe của chúng tôi bỗng khựng lại. Tứ rú ga mấy lần nhưng xe không nhúc nhích. Hai bánh trước đã vục xuống vũng lầy. Chúng tôi đành ngồi thu lu trong xe, chịu rét qua đêm. Gần sáng, trời tạnh. Tứ nhảy xuống nhìn, lắc đầu: - Thế này thì hết cách rồi! Bỗng Cần kêu lên: - Chạy đi! Voi rừng đấy! Mọi người vội vã nép vào lùm cây ven đường. Một con voi già lừng lững tiến về chiếc xe. Tứ chộp lấy khẩu súng. Cần vội ngăn lại: - Không được bắn! Con voi lúc lắc vòi ra hiệu điều gì đó, rồi đến trước mũi xe. Tứ lo lắng: - Nó đập tan xe mất. Phải bắn thôi! Nhưng kìa, con voi quặp chặt vòi vào đầu xe và co mình lôi mạnh chiếc xe qua vũng lầy. Lôi xong, nó huơ vòi về phía lùm cây rồi lững thững đi theo hướng bản Tun. Thật may cho chúng tôi đã gặp được voi nhà.
Mọi người đã lo lắng ra sao khi con voi đến gần chiếc xe?
['Mọi người lo sợ con voi sẽ tiến đến chỗ mình.', 'Mọi người lo con voi sẽ đập tan chiếc xe.', 'Mọi người lo con voi sẽ lấy hết đồ ăn trên xe.', 'Mọi người sợ voi ăn thịt.']
B
Gần tối, cơn mưa rừng ập xuống. Chiếc xe của chúng tôi bỗng khựng lại. Tứ rú ga mấy lần nhưng xe không nhúc nhích. Hai bánh trước đã vục xuống vũng lầy. Chúng tôi đành ngồi thu lu trong xe, chịu rét qua đêm. Gần sáng, trời tạnh. Tứ nhảy xuống nhìn, lắc đầu: - Thế này thì hết cách rồi! Bỗng Cần kêu lên: - Chạy đi! Voi rừng đấy! Mọi người vội vã nép vào lùm cây ven đường. Một con voi già lừng lững tiến về chiếc xe. Tứ chộp lấy khẩu súng. Cần vội ngăn lại: - Không được bắn! Con voi lúc lắc vòi ra hiệu điều gì đó, rồi đến trước mũi xe. Tứ lo lắng: - Nó đập tan xe mất. Phải bắn thôi! Nhưng kìa, con voi quặp chặt vòi vào đầu xe và co mình lôi mạnh chiếc xe qua vũng lầy. Lôi xong, nó huơ vòi về phía lùm cây rồi lững thững đi theo hướng bản Tun. Thật may cho chúng tôi đã gặp được voi nhà.
Người nào là người muốn bắn con voi?
['Tứ.', 'Toàn.', 'Thích.', 'Cần.']
A
Gần tối, cơn mưa rừng ập xuống. Chiếc xe của chúng tôi bỗng khựng lại. Tứ rú ga mấy lần nhưng xe không nhúc nhích. Hai bánh trước đã vục xuống vũng lầy. Chúng tôi đành ngồi thu lu trong xe, chịu rét qua đêm. Gần sáng, trời tạnh. Tứ nhảy xuống nhìn, lắc đầu: - Thế này thì hết cách rồi! Bỗng Cần kêu lên: - Chạy đi! Voi rừng đấy! Mọi người vội vã nép vào lùm cây ven đường. Một con voi già lừng lững tiến về chiếc xe. Tứ chộp lấy khẩu súng. Cần vội ngăn lại: - Không được bắn! Con voi lúc lắc vòi ra hiệu điều gì đó, rồi đến trước mũi xe. Tứ lo lắng: - Nó đập tan xe mất. Phải bắn thôi! Nhưng kìa, con voi quặp chặt vòi vào đầu xe và co mình lôi mạnh chiếc xe qua vũng lầy. Lôi xong, nó huơ vòi về phía lùm cây rồi lững thững đi theo hướng bản Tun. Thật may cho chúng tôi đã gặp được voi nhà.
Người nào đã ngăn việc bắn con voi lại?
['Tứ.', 'Quân.', 'Toàn.', 'Cần.']
D
Gần tối, cơn mưa rừng ập xuống. Chiếc xe của chúng tôi bỗng khựng lại. Tứ rú ga mấy lần nhưng xe không nhúc nhích. Hai bánh trước đã vục xuống vũng lầy. Chúng tôi đành ngồi thu lu trong xe, chịu rét qua đêm. Gần sáng, trời tạnh. Tứ nhảy xuống nhìn, lắc đầu: - Thế này thì hết cách rồi! Bỗng Cần kêu lên: - Chạy đi! Voi rừng đấy! Mọi người vội vã nép vào lùm cây ven đường. Một con voi già lừng lững tiến về chiếc xe. Tứ chộp lấy khẩu súng. Cần vội ngăn lại: - Không được bắn! Con voi lúc lắc vòi ra hiệu điều gì đó, rồi đến trước mũi xe. Tứ lo lắng: - Nó đập tan xe mất. Phải bắn thôi! Nhưng kìa, con voi quặp chặt vòi vào đầu xe và co mình lôi mạnh chiếc xe qua vũng lầy. Lôi xong, nó huơ vòi về phía lùm cây rồi lững thững đi theo hướng bản Tun. Thật may cho chúng tôi đã gặp được voi nhà.
Con voi đã làm điều gì khiến mọi người ngạc nhiên?
['Con voi chở mọi người về bản.', 'Con voi đập tan chiếc xe như lời Tứ.', 'Con voi lôi chiếc xe qua vũng lầy.', 'Con voi xéo nát cả những bụi rậm, lùm cây.']
C
Gần tối, cơn mưa rừng ập xuống. Chiếc xe của chúng tôi bỗng khựng lại. Tứ rú ga mấy lần nhưng xe không nhúc nhích. Hai bánh trước đã vục xuống vũng lầy. Chúng tôi đành ngồi thu lu trong xe, chịu rét qua đêm. Gần sáng, trời tạnh. Tứ nhảy xuống nhìn, lắc đầu: - Thế này thì hết cách rồi! Bỗng Cần kêu lên: - Chạy đi! Voi rừng đấy! Mọi người vội vã nép vào lùm cây ven đường. Một con voi già lừng lững tiến về chiếc xe. Tứ chộp lấy khẩu súng. Cần vội ngăn lại: - Không được bắn! Con voi lúc lắc vòi ra hiệu điều gì đó, rồi đến trước mũi xe. Tứ lo lắng: - Nó đập tan xe mất. Phải bắn thôi! Nhưng kìa, con voi quặp chặt vòi vào đầu xe và co mình lôi mạnh chiếc xe qua vũng lầy. Lôi xong, nó huơ vòi về phía lùm cây rồi lững thững đi theo hướng bản Tun. Thật may cho chúng tôi đã gặp được voi nhà.
Những con voi đã giúp những người đi xe là loài voi gì?
['Voi rạp xiếc.', 'Voi nhà.', 'Voi rừng.', 'Voi châu Phi.']
B
Gần tối, cơn mưa rừng ập xuống. Chiếc xe của chúng tôi bỗng khựng lại. Tứ rú ga mấy lần nhưng xe không nhúc nhích. Hai bánh trước đã vục xuống vũng lầy. Chúng tôi đành ngồi thu lu trong xe, chịu rét qua đêm. Gần sáng, trời tạnh. Tứ nhảy xuống nhìn, lắc đầu: - Thế này thì hết cách rồi! Bỗng Cần kêu lên: - Chạy đi! Voi rừng đấy! Mọi người vội vã nép vào lùm cây ven đường. Một con voi già lừng lững tiến về chiếc xe. Tứ chộp lấy khẩu súng. Cần vội ngăn lại: - Không được bắn! Con voi lúc lắc vòi ra hiệu điều gì đó, rồi đến trước mũi xe. Tứ lo lắng: - Nó đập tan xe mất. Phải bắn thôi! Nhưng kìa, con voi quặp chặt vòi vào đầu xe và co mình lôi mạnh chiếc xe qua vũng lầy. Lôi xong, nó huơ vòi về phía lùm cây rồi lững thững đi theo hướng bản Tun. Thật may cho chúng tôi đã gặp được voi nhà.
Voi nhà là con vật như thế nào?
['Nhút nhát.', 'Hung dữ.', 'Có ích.', 'Có hại.']
C
Ngày xưa ở một vùng quê nọ, có chàng Mồ Côi được dân tin cậy giao cho việc xử kiện. Một hôm, có người chủ quán đưa một bác nông dân, đến công đường Chủ quán thưa: - Bác này vào quán của tôi hít hết mùi thơm lợn quay, gà luộc, vịt rán mà không trả tiền. Nhờ Ngài xét cho. Mồ côi hỏi bác nông dân. Bác trả lời: - Tôi chỉ vào quán ngồi nhờ để ăn miếng cơm nắm. Tôi không mua gì cả. Mồ côi bảo: - Nhưng bác có hít hương thơm thức ăn trong quán không? Bác nông dân đáp: - Thưa có Mồ Côi nói. - Thế thì bác phải bồi thường. Chủ quán muống bồi thường bao nhiêu? - Thưa ngài hai mươi đồng - Bác hãy đưa hai mươi đồng đây, tôi phân xử cho! Nghe nói bác nông dân giãy nảy: - Tôi có đụng chạm gì đến thức ăn trong quán đâu mà phải trả tiền? Bác cứ đưa tiền đây. Bác nông dân ấm ức. - Nhưng tôi chỉ có hai đồng. - Cũng được: Mồ côi vừa nói vừa thản nhiên cầm lấy hai đồng bạc bỏ vào một cái bát, rồi úp một cái bát khác lên đưa cho bác nông dân nói: - Bác hãy sóc lên cho đử mười lần. Còn ông chủ quán ông hãy chịu khó mà nghe. Hai người tuy chưa hiểu gì nhưng cũng cố làm thẹo. Khi đồng bạc trong bát úp đã kêu lách cách đến lần thứ mười. Mồ Côi phán: Bác này đã bồi thường cho chủ quán đủ số tiền. Một bên “hít mùi thịt”, một bên “Nghe tiếng bạc”. Thế là công bằng.
Câu chuyện xảy ra ở nơi nào?
['Thành phố.', 'Vùng quê.', 'Thành thị.', 'Thị trấn.']
B
Ngày xưa ở một vùng quê nọ, có chàng Mồ Côi được dân tin cậy giao cho việc xử kiện. Một hôm, có người chủ quán đưa một bác nông dân, đến công đường Chủ quán thưa: - Bác này vào quán của tôi hít hết mùi thơm lợn quay, gà luộc, vịt rán mà không trả tiền. Nhờ Ngài xét cho. Mồ côi hỏi bác nông dân. Bác trả lời: - Tôi chỉ vào quán ngồi nhờ để ăn miếng cơm nắm. Tôi không mua gì cả. Mồ côi bảo: - Nhưng bác có hít hương thơm thức ăn trong quán không? Bác nông dân đáp: - Thưa có Mồ Côi nói. - Thế thì bác phải bồi thường. Chủ quán muống bồi thường bao nhiêu? - Thưa ngài hai mươi đồng - Bác hãy đưa hai mươi đồng đây, tôi phân xử cho! Nghe nói bác nông dân giãy nảy: - Tôi có đụng chạm gì đến thức ăn trong quán đâu mà phải trả tiền? Bác cứ đưa tiền đây. Bác nông dân ấm ức. - Nhưng tôi chỉ có hai đồng. - Cũng được: Mồ côi vừa nói vừa thản nhiên cầm lấy hai đồng bạc bỏ vào một cái bát, rồi úp một cái bát khác lên đưa cho bác nông dân nói: - Bác hãy sóc lên cho đử mười lần. Còn ông chủ quán ông hãy chịu khó mà nghe. Hai người tuy chưa hiểu gì nhưng cũng cố làm thẹo. Khi đồng bạc trong bát úp đã kêu lách cách đến lần thứ mười. Mồ Côi phán: Bác này đã bồi thường cho chủ quán đủ số tiền. Một bên “hít mùi thịt”, một bên “Nghe tiếng bạc”. Thế là công bằng.
Đoạn đọc này ca ngợi sự thông minh của người nào?
['Bác nông dân.', 'Người chủ quán.', 'Mồ côi.', 'Thợ săn.']
C
Ngày xưa ở một vùng quê nọ, có chàng Mồ Côi được dân tin cậy giao cho việc xử kiện. Một hôm, có người chủ quán đưa một bác nông dân, đến công đường Chủ quán thưa: - Bác này vào quán của tôi hít hết mùi thơm lợn quay, gà luộc, vịt rán mà không trả tiền. Nhờ Ngài xét cho. Mồ côi hỏi bác nông dân. Bác trả lời: - Tôi chỉ vào quán ngồi nhờ để ăn miếng cơm nắm. Tôi không mua gì cả. Mồ côi bảo: - Nhưng bác có hít hương thơm thức ăn trong quán không? Bác nông dân đáp: - Thưa có Mồ Côi nói. - Thế thì bác phải bồi thường. Chủ quán muống bồi thường bao nhiêu? - Thưa ngài hai mươi đồng - Bác hãy đưa hai mươi đồng đây, tôi phân xử cho! Nghe nói bác nông dân giãy nảy: - Tôi có đụng chạm gì đến thức ăn trong quán đâu mà phải trả tiền? Bác cứ đưa tiền đây. Bác nông dân ấm ức. - Nhưng tôi chỉ có hai đồng. - Cũng được: Mồ côi vừa nói vừa thản nhiên cầm lấy hai đồng bạc bỏ vào một cái bát, rồi úp một cái bát khác lên đưa cho bác nông dân nói: - Bác hãy sóc lên cho đử mười lần. Còn ông chủ quán ông hãy chịu khó mà nghe. Hai người tuy chưa hiểu gì nhưng cũng cố làm thẹo. Khi đồng bạc trong bát úp đã kêu lách cách đến lần thứ mười. Mồ Côi phán: Bác này đã bồi thường cho chủ quán đủ số tiền. Một bên “hít mùi thịt”, một bên “Nghe tiếng bạc”. Thế là công bằng.
Bác nông dân đã hít bao nhiêu mùi thơm của thức ăn?
['Một mùi.', 'Hai mùi.', 'Ba mùi.', 'Bốn mùi.']
C
Ngày xưa ở một vùng quê nọ, có chàng Mồ Côi được dân tin cậy giao cho việc xử kiện. Một hôm, có người chủ quán đưa một bác nông dân, đến công đường Chủ quán thưa: - Bác này vào quán của tôi hít hết mùi thơm lợn quay, gà luộc, vịt rán mà không trả tiền. Nhờ Ngài xét cho. Mồ côi hỏi bác nông dân. Bác trả lời: - Tôi chỉ vào quán ngồi nhờ để ăn miếng cơm nắm. Tôi không mua gì cả. Mồ côi bảo: - Nhưng bác có hít hương thơm thức ăn trong quán không? Bác nông dân đáp: - Thưa có Mồ Côi nói. - Thế thì bác phải bồi thường. Chủ quán muống bồi thường bao nhiêu? - Thưa ngài hai mươi đồng - Bác hãy đưa hai mươi đồng đây, tôi phân xử cho! Nghe nói bác nông dân giãy nảy: - Tôi có đụng chạm gì đến thức ăn trong quán đâu mà phải trả tiền? Bác cứ đưa tiền đây. Bác nông dân ấm ức. - Nhưng tôi chỉ có hai đồng. - Cũng được: Mồ côi vừa nói vừa thản nhiên cầm lấy hai đồng bạc bỏ vào một cái bát, rồi úp một cái bát khác lên đưa cho bác nông dân nói: - Bác hãy sóc lên cho đử mười lần. Còn ông chủ quán ông hãy chịu khó mà nghe. Hai người tuy chưa hiểu gì nhưng cũng cố làm thẹo. Khi đồng bạc trong bát úp đã kêu lách cách đến lần thứ mười. Mồ Côi phán: Bác này đã bồi thường cho chủ quán đủ số tiền. Một bên “hít mùi thịt”, một bên “Nghe tiếng bạc”. Thế là công bằng.
Chủ quán đã đòi bác nông dân bồi thường bao nhiêu tiền?
['Hai mươi đồng.', 'Ba mươi đồng.', 'Bốn mươi đồng.', 'Năm mươi đồng.']
C
Ngày xưa ở một vùng quê nọ, có chàng Mồ Côi được dân tin cậy giao cho việc xử kiện. Một hôm, có người chủ quán đưa một bác nông dân, đến công đường Chủ quán thưa: - Bác này vào quán của tôi hít hết mùi thơm lợn quay, gà luộc, vịt rán mà không trả tiền. Nhờ Ngài xét cho. Mồ côi hỏi bác nông dân. Bác trả lời: - Tôi chỉ vào quán ngồi nhờ để ăn miếng cơm nắm. Tôi không mua gì cả. Mồ côi bảo: - Nhưng bác có hít hương thơm thức ăn trong quán không? Bác nông dân đáp: - Thưa có Mồ Côi nói. - Thế thì bác phải bồi thường. Chủ quán muống bồi thường bao nhiêu? - Thưa ngài hai mươi đồng - Bác hãy đưa hai mươi đồng đây, tôi phân xử cho! Nghe nói bác nông dân giãy nảy: - Tôi có đụng chạm gì đến thức ăn trong quán đâu mà phải trả tiền? Bác cứ đưa tiền đây. Bác nông dân ấm ức. - Nhưng tôi chỉ có hai đồng. - Cũng được: Mồ côi vừa nói vừa thản nhiên cầm lấy hai đồng bạc bỏ vào một cái bát, rồi úp một cái bát khác lên đưa cho bác nông dân nói: - Bác hãy sóc lên cho đử mười lần. Còn ông chủ quán ông hãy chịu khó mà nghe. Hai người tuy chưa hiểu gì nhưng cũng cố làm thẹo. Khi đồng bạc trong bát úp đã kêu lách cách đến lần thứ mười. Mồ Côi phán: Bác này đã bồi thường cho chủ quán đủ số tiền. Một bên “hít mùi thịt”, một bên “Nghe tiếng bạc”. Thế là công bằng.
Câu chuyện này nói lên điều gì?
['Mô Côi là người hiền lành.', 'Mô Côi là người tài trí thông minh.', 'Mô Côi là người tài .', 'Mồ Côi là người tài trí hơn người.']
A
Ngày xưa ở một vùng quê nọ, có chàng Mồ Côi được dân tin cậy giao cho việc xử kiện. Một hôm, có người chủ quán đưa một bác nông dân, đến công đường Chủ quán thưa: - Bác này vào quán của tôi hít hết mùi thơm lợn quay, gà luộc, vịt rán mà không trả tiền. Nhờ Ngài xét cho. Mồ côi hỏi bác nông dân. Bác trả lời: - Tôi chỉ vào quán ngồi nhờ để ăn miếng cơm nắm. Tôi không mua gì cả. Mồ côi bảo: - Nhưng bác có hít hương thơm thức ăn trong quán không? Bác nông dân đáp: - Thưa có Mồ Côi nói. - Thế thì bác phải bồi thường. Chủ quán muống bồi thường bao nhiêu? - Thưa ngài hai mươi đồng - Bác hãy đưa hai mươi đồng đây, tôi phân xử cho! Nghe nói bác nông dân giãy nảy: - Tôi có đụng chạm gì đến thức ăn trong quán đâu mà phải trả tiền? Bác cứ đưa tiền đây. Bác nông dân ấm ức. - Nhưng tôi chỉ có hai đồng. - Cũng được: Mồ côi vừa nói vừa thản nhiên cầm lấy hai đồng bạc bỏ vào một cái bát, rồi úp một cái bát khác lên đưa cho bác nông dân nói: - Bác hãy sóc lên cho đử mười lần. Còn ông chủ quán ông hãy chịu khó mà nghe. Hai người tuy chưa hiểu gì nhưng cũng cố làm thẹo. Khi đồng bạc trong bát úp đã kêu lách cách đến lần thứ mười. Mồ Côi phán: Bác này đã bồi thường cho chủ quán đủ số tiền. Một bên “hít mùi thịt”, một bên “Nghe tiếng bạc”. Thế là công bằng.
Trong câu: “Mồ côi là người rất thông minh” thuộc dạng câu nào?
['Ai là gì?', 'Ai thế nào?', 'Ai làm gì?', 'Ai như thế nào?']
B
Ngày xưa ở một vùng quê nọ, có chàng Mồ Côi được dân tin cậy giao cho việc xử kiện. Một hôm, có người chủ quán đưa một bác nông dân, đến công đường Chủ quán thưa: - Bác này vào quán của tôi hít hết mùi thơm lợn quay, gà luộc, vịt rán mà không trả tiền. Nhờ Ngài xét cho. Mồ côi hỏi bác nông dân. Bác trả lời: - Tôi chỉ vào quán ngồi nhờ để ăn miếng cơm nắm. Tôi không mua gì cả. Mồ côi bảo: - Nhưng bác có hít hương thơm thức ăn trong quán không? Bác nông dân đáp: - Thưa có Mồ Côi nói. - Thế thì bác phải bồi thường. Chủ quán muống bồi thường bao nhiêu? - Thưa ngài hai mươi đồng - Bác hãy đưa hai mươi đồng đây, tôi phân xử cho! Nghe nói bác nông dân giãy nảy: - Tôi có đụng chạm gì đến thức ăn trong quán đâu mà phải trả tiền? Bác cứ đưa tiền đây. Bác nông dân ấm ức. - Nhưng tôi chỉ có hai đồng. - Cũng được: Mồ côi vừa nói vừa thản nhiên cầm lấy hai đồng bạc bỏ vào một cái bát, rồi úp một cái bát khác lên đưa cho bác nông dân nói: - Bác hãy sóc lên cho đử mười lần. Còn ông chủ quán ông hãy chịu khó mà nghe. Hai người tuy chưa hiểu gì nhưng cũng cố làm thẹo. Khi đồng bạc trong bát úp đã kêu lách cách đến lần thứ mười. Mồ Côi phán: Bác này đã bồi thường cho chủ quán đủ số tiền. Một bên “hít mùi thịt”, một bên “Nghe tiếng bạc”. Thế là công bằng.
Tính cách của bác nông dân được thể hiện qua từ nào?
['Hiền lành.', 'Giả dối.', 'Thật thà.', '']
C
Có một khu du lịch ven biển mới mở khá đông khách. Khách sạn nào cũng hết sạch cả phòng. Bỗng xuất hiện một tin đồn làm cho mọi người sợ hết hồn: hình như ở bãi tắm có cá sấu. Một số khách đem ngay chuyện này ra hỏi chủ khách sạn: - Ông chủ ơi! Chúng tôi nghe nói bãi tắm này có cá sấu. Có phải vậy không, ông? Chủ khách sạn quả quyết: - Không! Ở đây làm gì có cá sấu! - Vì sao vậy? - Vì những vùng biển sâu như thế này nhiều cá mập lắm. Mà cá sấu thì rất sợ cá mập. Các vị khách nghe xong, khiếp đảm, mặt cắt không còn giọt máu.
Khách lo lắng điều gì khi tắm biển?
['Ở bãi tắm có nước xoáy.', 'Ở bãi tắm có cá sấu.', 'Ở bãi tắm có cướp biển.', 'Ở bãi tắm có thuyền đắm.']
B
Có một khu du lịch ven biển mới mở khá đông khách. Khách sạn nào cũng hết sạch cả phòng. Bỗng xuất hiện một tin đồn làm cho mọi người sợ hết hồn: hình như ở bãi tắm có cá sấu. Một số khách đem ngay chuyện này ra hỏi chủ khách sạn: - Ông chủ ơi! Chúng tôi nghe nói bãi tắm này có cá sấu. Có phải vậy không, ông? Chủ khách sạn quả quyết: - Không! Ở đây làm gì có cá sấu! - Vì sao vậy? - Vì những vùng biển sâu như thế này nhiều cá mập lắm. Mà cá sấu thì rất sợ cá mập. Các vị khách nghe xong, khiếp đảm, mặt cắt không còn giọt máu.
Tin tức ở bãi tắm có cá sấu là tin gì?
['Chỉ là tin đồn.', 'Chỉ là huyền thoại.', 'Thông tin xác thực.', 'Phát trên TV.']
A
Có một khu du lịch ven biển mới mở khá đông khách. Khách sạn nào cũng hết sạch cả phòng. Bỗng xuất hiện một tin đồn làm cho mọi người sợ hết hồn: hình như ở bãi tắm có cá sấu. Một số khách đem ngay chuyện này ra hỏi chủ khách sạn: - Ông chủ ơi! Chúng tôi nghe nói bãi tắm này có cá sấu. Có phải vậy không, ông? Chủ khách sạn quả quyết: - Không! Ở đây làm gì có cá sấu! - Vì sao vậy? - Vì những vùng biển sâu như thế này nhiều cá mập lắm. Mà cá sấu thì rất sợ cá mập. Các vị khách nghe xong, khiếp đảm, mặt cắt không còn giọt máu.
Ai là người giải đáp về tin đồn bãi biển có cá sấu cho khách?
['Các nhà khoa học.', 'Chủ khách sạn.', 'Người dân địa phương.', 'Cảnh sát biển.']
B
Có một khu du lịch ven biển mới mở khá đông khách. Khách sạn nào cũng hết sạch cả phòng. Bỗng xuất hiện một tin đồn làm cho mọi người sợ hết hồn: hình như ở bãi tắm có cá sấu. Một số khách đem ngay chuyện này ra hỏi chủ khách sạn: - Ông chủ ơi! Chúng tôi nghe nói bãi tắm này có cá sấu. Có phải vậy không, ông? Chủ khách sạn quả quyết: - Không! Ở đây làm gì có cá sấu! - Vì sao vậy? - Vì những vùng biển sâu như thế này nhiều cá mập lắm. Mà cá sấu thì rất sợ cá mập. Các vị khách nghe xong, khiếp đảm, mặt cắt không còn giọt máu.
Ông chủ khách sạn đã nói thế nào về tin đồn có cá sấu ở bãi biển?
['Đúng! Ở đây có rất nhiều cá sấu!.', 'Thỉnh thoảng ở đây vẫn xuất hiện!.', 'Không! Ở đây làm gì có cá sấu!.', 'Không! Nhưng ở đây có cá ăn thịt người!.']
C
Có một khu du lịch ven biển mới mở khá đông khách. Khách sạn nào cũng hết sạch cả phòng. Bỗng xuất hiện một tin đồn làm cho mọi người sợ hết hồn: hình như ở bãi tắm có cá sấu. Một số khách đem ngay chuyện này ra hỏi chủ khách sạn: - Ông chủ ơi! Chúng tôi nghe nói bãi tắm này có cá sấu. Có phải vậy không, ông? Chủ khách sạn quả quyết: - Không! Ở đây làm gì có cá sấu! - Vì sao vậy? - Vì những vùng biển sâu như thế này nhiều cá mập lắm. Mà cá sấu thì rất sợ cá mập. Các vị khách nghe xong, khiếp đảm, mặt cắt không còn giọt máu.
Khi khách hỏi về thông tin bãi biển có cá sấu không thì chủ khách sạn đã trả lời như thế nào?
['Không! Ở đây làm gì có cá sấu!.', 'Không! Ở đây chỉ toàn cá mập!.', 'Không! Ở đây chỉ có cá heo!.', 'Đúng! Ở đây có nhiều cá sấu!.']
A
Có một khu du lịch ven biển mới mở khá đông khách. Khách sạn nào cũng hết sạch cả phòng. Bỗng xuất hiện một tin đồn làm cho mọi người sợ hết hồn: hình như ở bãi tắm có cá sấu. Một số khách đem ngay chuyện này ra hỏi chủ khách sạn: - Ông chủ ơi! Chúng tôi nghe nói bãi tắm này có cá sấu. Có phải vậy không, ông? Chủ khách sạn quả quyết: - Không! Ở đây làm gì có cá sấu! - Vì sao vậy? - Vì những vùng biển sâu như thế này nhiều cá mập lắm. Mà cá sấu thì rất sợ cá mập. Các vị khách nghe xong, khiếp đảm, mặt cắt không còn giọt máu.
Tại sao ông chủ quả quyết ở đây không có cá sấu?
['Vì vùng này là biển mà cá sấu chỉ sống ở vùng sông nước.', 'Vì vùng nước này nguồn thức ăn cho cá sấu sinh sống rất ít.', 'Vì vùng nước sâu có nhiều cá mập. Mà cá sấu thì sợ cá mập.', 'Vì vùng này được khai thác để phục vụ du lịch nên an toàn.']
A
Có một khu du lịch ven biển mới mở khá đông khách. Khách sạn nào cũng hết sạch cả phòng. Bỗng xuất hiện một tin đồn làm cho mọi người sợ hết hồn: hình như ở bãi tắm có cá sấu. Một số khách đem ngay chuyện này ra hỏi chủ khách sạn: - Ông chủ ơi! Chúng tôi nghe nói bãi tắm này có cá sấu. Có phải vậy không, ông? Chủ khách sạn quả quyết: - Không! Ở đây làm gì có cá sấu! - Vì sao vậy? - Vì những vùng biển sâu như thế này nhiều cá mập lắm. Mà cá sấu thì rất sợ cá mập. Các vị khách nghe xong, khiếp đảm, mặt cắt không còn giọt máu.
Thái độ của các vị khách sau khi nói chuyện với ông chủ khách sạn như thế nào?
['Khiếp đảm, mặt cắt không còn giọt máu.', 'Lo lắng, lập tức thu dọn hành lí.', 'Tức giận, nổi cáu với ông chủ khách sạn.', 'Cười nói vui vẻ, tiếp tục đi tắm biển.']
A
Có một khu du lịch ven biển mới mở khá đông khách. Khách sạn nào cũng hết sạch cả phòng. Bỗng xuất hiện một tin đồn làm cho mọi người sợ hết hồn: hình như ở bãi tắm có cá sấu. Một số khách đem ngay chuyện này ra hỏi chủ khách sạn: - Ông chủ ơi! Chúng tôi nghe nói bãi tắm này có cá sấu. Có phải vậy không, ông? Chủ khách sạn quả quyết: - Không! Ở đây làm gì có cá sấu! - Vì sao vậy? - Vì những vùng biển sâu như thế này nhiều cá mập lắm. Mà cá sấu thì rất sợ cá mập. Các vị khách nghe xong, khiếp đảm, mặt cắt không còn giọt máu.
Tại sao các vị khách lại khiếp đảm, mặt cắt không còn giọt máu?
['Vì biết vùng này có cá sấu.', 'Vì biết vùng này không có cá.', 'Vì biết vùng này có cá mập.', 'Vì biết vùng này không có bãi tắm.']
C
Mùa hoa cà phê nở, cả đất trời Đắk Lắk dường như tinh khiết hoa, đằm thắm hơn và duyên dáng hơn. Những cánh hoa trắng mong manh và nhỏ bé nhưng lại tạo ra mùi hương quyến rũ đến kì diệu. Khi cà phê vào mùa trổ bông, cả đất trời Đắk Lắk đều ngan ngát một mùi thơm vừa nồng nàn, vừa tinh khiết. Đi đến đâu cũng ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, quyến rũ ấy. Hương cà phê len lỏi vào tận các ngõ ngách, quyện vào tóc, thấm vào từng tế bào của người dân Ban Mê, nên trong hơi thở, giọng nói của họ đều tỏa ra mùi hương kì diệu. Nếu đến đó vào mùa hoa cà phê nở rộ, bạn sẽ được hít thở mùi hương thơm nồng nàn, ngọt lịm đến đặc quánh lại ấy. Hoa cà phê có mùi thơm đậm và ngọt nên thường bay theo gió đi rất xa. Ong bướm từ khắp nơi cứ theo cái mùi quyến rũ đó mà về hút nhụy, nhả mật. Cứ đến tháng mười một, mười hai, khi những cánh hoa bung ra một màu trắng xóa là từng đàn ong bướm từ khắp nơi đổ về vườn tạo thành một bức tranh đẹp và sinh động.
Bài viết nói về hương cà phê ở đâu?
['Lâm Đồng.', 'Đắk Lắk.', 'Gia Lai.', 'Đồng Nai.']
B
Mùa hoa cà phê nở, cả đất trời Đắk Lắk dường như tinh khiết hoa, đằm thắm hơn và duyên dáng hơn. Những cánh hoa trắng mong manh và nhỏ bé nhưng lại tạo ra mùi hương quyến rũ đến kì diệu. Khi cà phê vào mùa trổ bông, cả đất trời Đắk Lắk đều ngan ngát một mùi thơm vừa nồng nàn, vừa tinh khiết. Đi đến đâu cũng ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, quyến rũ ấy. Hương cà phê len lỏi vào tận các ngõ ngách, quyện vào tóc, thấm vào từng tế bào của người dân Ban Mê, nên trong hơi thở, giọng nói của họ đều tỏa ra mùi hương kì diệu. Nếu đến đó vào mùa hoa cà phê nở rộ, bạn sẽ được hít thở mùi hương thơm nồng nàn, ngọt lịm đến đặc quánh lại ấy. Hoa cà phê có mùi thơm đậm và ngọt nên thường bay theo gió đi rất xa. Ong bướm từ khắp nơi cứ theo cái mùi quyến rũ đó mà về hút nhụy, nhả mật. Cứ đến tháng mười một, mười hai, khi những cánh hoa bung ra một màu trắng xóa là từng đàn ong bướm từ khắp nơi đổ về vườn tạo thành một bức tranh đẹp và sinh động.
Những cánh hoa cà phê được miêu tả trong bài như thế nào?
['Trắng, mong manh, nhỏ bé.', 'Trắng và có mùi hương thoang thoảng, say mê lòng người.', 'Trắng, mong manh, nhỏ bé và có mùi hương quyến rũ.', 'Trắng và có mùi hương quyến rũ.']
A
Mùa hoa cà phê nở, cả đất trời Đắk Lắk dường như tinh khiết hoa, đằm thắm hơn và duyên dáng hơn. Những cánh hoa trắng mong manh và nhỏ bé nhưng lại tạo ra mùi hương quyến rũ đến kì diệu. Khi cà phê vào mùa trổ bông, cả đất trời Đắk Lắk đều ngan ngát một mùi thơm vừa nồng nàn, vừa tinh khiết. Đi đến đâu cũng ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, quyến rũ ấy. Hương cà phê len lỏi vào tận các ngõ ngách, quyện vào tóc, thấm vào từng tế bào của người dân Ban Mê, nên trong hơi thở, giọng nói của họ đều tỏa ra mùi hương kì diệu. Nếu đến đó vào mùa hoa cà phê nở rộ, bạn sẽ được hít thở mùi hương thơm nồng nàn, ngọt lịm đến đặc quánh lại ấy. Hoa cà phê có mùi thơm đậm và ngọt nên thường bay theo gió đi rất xa. Ong bướm từ khắp nơi cứ theo cái mùi quyến rũ đó mà về hút nhụy, nhả mật. Cứ đến tháng mười một, mười hai, khi những cánh hoa bung ra một màu trắng xóa là từng đàn ong bướm từ khắp nơi đổ về vườn tạo thành một bức tranh đẹp và sinh động.
Vì sao lại nói trong hơi thở, giọng nói của người dân Ban Mê đều tỏa ra mùi hương kì diệu?
['Vì hoa cà phê có mùi hương quyến rũ đến kì diệu.', 'Vì người dân Ban Mê uống rất nhiều cà phê.', 'Vì hương cà phê len lỏi vào tận các ngõ ngách, quyện vào tóc, thấm vào từng tế bào của người dân Ban Mê.', 'Vì hoa cà phê có mùi hương kì diệu.']
C
Mùa hoa cà phê nở, cả đất trời Đắk Lắk dường như tinh khiết hoa, đằm thắm hơn và duyên dáng hơn. Những cánh hoa trắng mong manh và nhỏ bé nhưng lại tạo ra mùi hương quyến rũ đến kì diệu. Khi cà phê vào mùa trổ bông, cả đất trời Đắk Lắk đều ngan ngát một mùi thơm vừa nồng nàn, vừa tinh khiết. Đi đến đâu cũng ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, quyến rũ ấy. Hương cà phê len lỏi vào tận các ngõ ngách, quyện vào tóc, thấm vào từng tế bào của người dân Ban Mê, nên trong hơi thở, giọng nói của họ đều tỏa ra mùi hương kì diệu. Nếu đến đó vào mùa hoa cà phê nở rộ, bạn sẽ được hít thở mùi hương thơm nồng nàn, ngọt lịm đến đặc quánh lại ấy. Hoa cà phê có mùi thơm đậm và ngọt nên thường bay theo gió đi rất xa. Ong bướm từ khắp nơi cứ theo cái mùi quyến rũ đó mà về hút nhụy, nhả mật. Cứ đến tháng mười một, mười hai, khi những cánh hoa bung ra một màu trắng xóa là từng đàn ong bướm từ khắp nơi đổ về vườn tạo thành một bức tranh đẹp và sinh động.
Hương hoa cà phê đã quyết rũ những con vật nào?
['Con ong và con bướm.', 'Con chim.', 'Con ong.', 'Con bướm.']
A
Mùa hoa cà phê nở, cả đất trời Đắk Lắk dường như tinh khiết hoa, đằm thắm hơn và duyên dáng hơn. Những cánh hoa trắng mong manh và nhỏ bé nhưng lại tạo ra mùi hương quyến rũ đến kì diệu. Khi cà phê vào mùa trổ bông, cả đất trời Đắk Lắk đều ngan ngát một mùi thơm vừa nồng nàn, vừa tinh khiết. Đi đến đâu cũng ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, quyến rũ ấy. Hương cà phê len lỏi vào tận các ngõ ngách, quyện vào tóc, thấm vào từng tế bào của người dân Ban Mê, nên trong hơi thở, giọng nói của họ đều tỏa ra mùi hương kì diệu. Nếu đến đó vào mùa hoa cà phê nở rộ, bạn sẽ được hít thở mùi hương thơm nồng nàn, ngọt lịm đến đặc quánh lại ấy. Hoa cà phê có mùi thơm đậm và ngọt nên thường bay theo gió đi rất xa. Ong bướm từ khắp nơi cứ theo cái mùi quyến rũ đó mà về hút nhụy, nhả mật. Cứ đến tháng mười một, mười hai, khi những cánh hoa bung ra một màu trắng xóa là từng đàn ong bướm từ khắp nơi đổ về vườn tạo thành một bức tranh đẹp và sinh động.
Vào mùa nào hoa cà phê nở?
['Mùa xuân.', 'Mùa hè.', 'Mùa đông.', 'Mùa thu.']
A
Ngày đẹp lắm bạn ơi Nắng vàng trải khắp nơi Chim ca trong bóng lá Ra sân ta cùng chơi. Quả cầu giấy xanh xanh Qua chân tôi, chân anh Bay lên rồi lộn xuống Đi từng vòng quanh quanh. Anh nhìn cho tinh mắt Tôi đá thật dẻo chân Cho cầu bay trên sân Đừng để rơi xuống đất. Trong nắng vàng tươi mát Cùng chơi cho khỏe người Tiếng cười xen tiếng hát Chơi vui học càng vui.
Có bao nhiêu khổ thơ trong bài thơ này?
['Bốn khổ.', 'Tám khổ.', 'Bảy khổ.', 'Hai khổ.']
A
Ngày đẹp lắm bạn ơi Nắng vàng trải khắp nơi Chim ca trong bóng lá Ra sân ta cùng chơi. Quả cầu giấy xanh xanh Qua chân tôi, chân anh Bay lên rồi lộn xuống Đi từng vòng quanh quanh. Anh nhìn cho tinh mắt Tôi đá thật dẻo chân Cho cầu bay trên sân Đừng để rơi xuống đất. Trong nắng vàng tươi mát Cùng chơi cho khỏe người Tiếng cười xen tiếng hát Chơi vui học càng vui.
Bài thơ miêu tả hoạt động gì của học sinh?
['Học tập.', 'Tham quan.', 'Chơi đá cầu.', 'Thi đấu.']
C
Ngày đẹp lắm bạn ơi Nắng vàng trải khắp nơi Chim ca trong bóng lá Ra sân ta cùng chơi. Quả cầu giấy xanh xanh Qua chân tôi, chân anh Bay lên rồi lộn xuống Đi từng vòng quanh quanh. Anh nhìn cho tinh mắt Tôi đá thật dẻo chân Cho cầu bay trên sân Đừng để rơi xuống đất. Trong nắng vàng tươi mát Cùng chơi cho khỏe người Tiếng cười xen tiếng hát Chơi vui học càng vui.
Khổ thơ thứ nhất miêu tả về điều gì?
['Cảnh ngày khai trường rộn rã.', 'Khung cảnh ngày tươi đẹp.', 'Cảnh các bạn học sinh vui chơi.', 'Khung cảnh lớp học trang nghiêm.']
B
Ngày đẹp lắm bạn ơi Nắng vàng trải khắp nơi Chim ca trong bóng lá Ra sân ta cùng chơi. Quả cầu giấy xanh xanh Qua chân tôi, chân anh Bay lên rồi lộn xuống Đi từng vòng quanh quanh. Anh nhìn cho tinh mắt Tôi đá thật dẻo chân Cho cầu bay trên sân Đừng để rơi xuống đất. Trong nắng vàng tươi mát Cùng chơi cho khỏe người Tiếng cười xen tiếng hát Chơi vui học càng vui.
Học sinh đang chơi trò chơi gì trên sân trường?
['Trốn tìm.', 'Nhảy dây.', 'Đá cầu.', 'Trồng cây hoa.']
C
Ngày đẹp lắm bạn ơi Nắng vàng trải khắp nơi Chim ca trong bóng lá Ra sân ta cùng chơi. Quả cầu giấy xanh xanh Qua chân tôi, chân anh Bay lên rồi lộn xuống Đi từng vòng quanh quanh. Anh nhìn cho tinh mắt Tôi đá thật dẻo chân Cho cầu bay trên sân Đừng để rơi xuống đất. Trong nắng vàng tươi mát Cùng chơi cho khỏe người Tiếng cười xen tiếng hát Chơi vui học càng vui.
Khổ thơ thứ mấy có nội dung: chơi thể thao vừa giúp rèn luyện sức khỏe, vừa đem lại niềm vui cho các bạn học sinh?
['Khổ 1.', 'Khổ 2.', 'Khổ 3.', 'Khổ 4.']
D
Ngày đẹp lắm bạn ơi Nắng vàng trải khắp nơi Chim ca trong bóng lá Ra sân ta cùng chơi. Quả cầu giấy xanh xanh Qua chân tôi, chân anh Bay lên rồi lộn xuống Đi từng vòng quanh quanh. Anh nhìn cho tinh mắt Tôi đá thật dẻo chân Cho cầu bay trên sân Đừng để rơi xuống đất. Trong nắng vàng tươi mát Cùng chơi cho khỏe người Tiếng cười xen tiếng hát Chơi vui học càng vui.
Bài thơ giúp chúng ta nhận ra bài học gì?
['Nên tăng cường rèn luyện sự khéo léo và dẻo dai để đối mặt với khó khăn.', 'Nên tăng cường tinh thần đoàn kết và vui chơi hòa hợp, thân ái với bạn bè.', 'Nên tăng cường thể dục thể thao để sức khỏe tốt hơn, học tập hiệu quả hơn.', 'Nên tăng cường giao lưu với các bạn bè.']
C
Giữa cánh đồng, có một túp lều bằng phên rạ màu vàng xỉn, xung quanh xếp đầy những hàng gạch mới đóng. Đó là túp lều của gia đình bác thợ đóng gạch. Tôi rất thích ra lò gạch chơi trò ú tim với thằng Cu và cái Cún, con bác. Một chiều giáp Tết, gạch vào lò, sắp nhóm lửa, thằng Cu rủ tôi nặn những chiếc chuông con to hơn quả táo, có cái núm để xâu dây, lại thêm cả một viên bi nhỏ ở trong để tạo ra tiếng kêu. Bác thợ gạch để hộ cái kho báu đó vào một góc lò nung. Khi các đồ đất nung đã nguội, bác lấy hai sợi dây thép xâu những chiếc chuông thành hai cái vòng: một vòng treo trước cửa nhà bác cho Cu và Cún chơi, vòng kia tặng tôi đem về treo lên cây nêu trước sân. Tết ấy, những tiếng chuông đất nung kêu lanh canh trên cây nêu làm sân nhà tôi ấm áp và náp nức hẳn lên.
Gia đình bác thợ gạch ở nơi nào?
['Ở ngay cạnh đình làng.', 'Ở trên núi cao.', 'Ở giữa cánh đồng.', 'Ở trên phố huyện.']
C
Giữa cánh đồng, có một túp lều bằng phên rạ màu vàng xỉn, xung quanh xếp đầy những hàng gạch mới đóng. Đó là túp lều của gia đình bác thợ đóng gạch. Tôi rất thích ra lò gạch chơi trò ú tim với thằng Cu và cái Cún, con bác. Một chiều giáp Tết, gạch vào lò, sắp nhóm lửa, thằng Cu rủ tôi nặn những chiếc chuông con to hơn quả táo, có cái núm để xâu dây, lại thêm cả một viên bi nhỏ ở trong để tạo ra tiếng kêu. Bác thợ gạch để hộ cái kho báu đó vào một góc lò nung. Khi các đồ đất nung đã nguội, bác lấy hai sợi dây thép xâu những chiếc chuông thành hai cái vòng: một vòng treo trước cửa nhà bác cho Cu và Cún chơi, vòng kia tặng tôi đem về treo lên cây nêu trước sân. Tết ấy, những tiếng chuông đất nung kêu lanh canh trên cây nêu làm sân nhà tôi ấm áp và náp nức hẳn lên.
Nơi ở của gia đình bác thợ gạch có đặc điểm gì?
['Ở giữa cánh đồng, xung quanh xếp đầy những hàng gạch mới đóng.', 'Là một căn nhà mái ngói cổ kính có hàng hoa ti-gôn đẹp dịu dàng.', 'Nơi có những tòa nhà cao tầng, phố xá đông đúc, tấp nập.', 'Ở trên triền đồi thoai thoải, phía bên kia là rừng cây rậm rạp, ngút ngàn.']
A
Giữa cánh đồng, có một túp lều bằng phên rạ màu vàng xỉn, xung quanh xếp đầy những hàng gạch mới đóng. Đó là túp lều của gia đình bác thợ đóng gạch. Tôi rất thích ra lò gạch chơi trò ú tim với thằng Cu và cái Cún, con bác. Một chiều giáp Tết, gạch vào lò, sắp nhóm lửa, thằng Cu rủ tôi nặn những chiếc chuông con to hơn quả táo, có cái núm để xâu dây, lại thêm cả một viên bi nhỏ ở trong để tạo ra tiếng kêu. Bác thợ gạch để hộ cái kho báu đó vào một góc lò nung. Khi các đồ đất nung đã nguội, bác lấy hai sợi dây thép xâu những chiếc chuông thành hai cái vòng: một vòng treo trước cửa nhà bác cho Cu và Cún chơi, vòng kia tặng tôi đem về treo lên cây nêu trước sân. Tết ấy, những tiếng chuông đất nung kêu lanh canh trên cây nêu làm sân nhà tôi ấm áp và náp nức hẳn lên.
Tên những đứa con của bác thợ đóng gạch là gì?
['Nhân vật tôi và cái Cún.', 'Nhân vật tôi và thằng Cu.', 'Thằng cu, cái Cún và tôi.', 'Thằng Cu và cái Cún.']
D
Giữa cánh đồng, có một túp lều bằng phên rạ màu vàng xỉn, xung quanh xếp đầy những hàng gạch mới đóng. Đó là túp lều của gia đình bác thợ đóng gạch. Tôi rất thích ra lò gạch chơi trò ú tim với thằng Cu và cái Cún, con bác. Một chiều giáp Tết, gạch vào lò, sắp nhóm lửa, thằng Cu rủ tôi nặn những chiếc chuông con to hơn quả táo, có cái núm để xâu dây, lại thêm cả một viên bi nhỏ ở trong để tạo ra tiếng kêu. Bác thợ gạch để hộ cái kho báu đó vào một góc lò nung. Khi các đồ đất nung đã nguội, bác lấy hai sợi dây thép xâu những chiếc chuông thành hai cái vòng: một vòng treo trước cửa nhà bác cho Cu và Cún chơi, vòng kia tặng tôi đem về treo lên cây nêu trước sân. Tết ấy, những tiếng chuông đất nung kêu lanh canh trên cây nêu làm sân nhà tôi ấm áp và náp nức hẳn lên.
Nhân vật tôi đã thích chơi trò gì với con của bác thợ đóng gạch?
['Trò ô ăn quan.', 'Trò ú tim.', 'Trò bắn bi.', 'Trò đuổi bắt.']
B
Giữa cánh đồng, có một túp lều bằng phên rạ màu vàng xỉn, xung quanh xếp đầy những hàng gạch mới đóng. Đó là túp lều của gia đình bác thợ đóng gạch. Tôi rất thích ra lò gạch chơi trò ú tim với thằng Cu và cái Cún, con bác. Một chiều giáp Tết, gạch vào lò, sắp nhóm lửa, thằng Cu rủ tôi nặn những chiếc chuông con to hơn quả táo, có cái núm để xâu dây, lại thêm cả một viên bi nhỏ ở trong để tạo ra tiếng kêu. Bác thợ gạch để hộ cái kho báu đó vào một góc lò nung. Khi các đồ đất nung đã nguội, bác lấy hai sợi dây thép xâu những chiếc chuông thành hai cái vòng: một vòng treo trước cửa nhà bác cho Cu và Cún chơi, vòng kia tặng tôi đem về treo lên cây nêu trước sân. Tết ấy, những tiếng chuông đất nung kêu lanh canh trên cây nêu làm sân nhà tôi ấm áp và náp nức hẳn lên.
Trò ú tim có cái tên khác là gì?
['Trò kéo mo cau.', 'Trò bịt mắt bắt dê.', 'Trò chơi trốn tìm.', 'Trò bắn bi.']
C
Giữa cánh đồng, có một túp lều bằng phên rạ màu vàng xỉn, xung quanh xếp đầy những hàng gạch mới đóng. Đó là túp lều của gia đình bác thợ đóng gạch. Tôi rất thích ra lò gạch chơi trò ú tim với thằng Cu và cái Cún, con bác. Một chiều giáp Tết, gạch vào lò, sắp nhóm lửa, thằng Cu rủ tôi nặn những chiếc chuông con to hơn quả táo, có cái núm để xâu dây, lại thêm cả một viên bi nhỏ ở trong để tạo ra tiếng kêu. Bác thợ gạch để hộ cái kho báu đó vào một góc lò nung. Khi các đồ đất nung đã nguội, bác lấy hai sợi dây thép xâu những chiếc chuông thành hai cái vòng: một vòng treo trước cửa nhà bác cho Cu và Cún chơi, vòng kia tặng tôi đem về treo lên cây nêu trước sân. Tết ấy, những tiếng chuông đất nung kêu lanh canh trên cây nêu làm sân nhà tôi ấm áp và náp nức hẳn lên.
Nhân vật tôi đã cùng thằng Cu, cái Cún làm việc gì vào những ngày chiều cận Tết?
['Cùng nặn và nung những viên gạch đỏ.', 'Cùng phụ giúp bác thợ đóng gạch làm việc.', 'Cùng chơi trò ú tim cạnh lò gạch.', 'Cùng nặn và nung những chiếc chuông gió.']
D
Giữa cánh đồng, có một túp lều bằng phên rạ màu vàng xỉn, xung quanh xếp đầy những hàng gạch mới đóng. Đó là túp lều của gia đình bác thợ đóng gạch. Tôi rất thích ra lò gạch chơi trò ú tim với thằng Cu và cái Cún, con bác. Một chiều giáp Tết, gạch vào lò, sắp nhóm lửa, thằng Cu rủ tôi nặn những chiếc chuông con to hơn quả táo, có cái núm để xâu dây, lại thêm cả một viên bi nhỏ ở trong để tạo ra tiếng kêu. Bác thợ gạch để hộ cái kho báu đó vào một góc lò nung. Khi các đồ đất nung đã nguội, bác lấy hai sợi dây thép xâu những chiếc chuông thành hai cái vòng: một vòng treo trước cửa nhà bác cho Cu và Cún chơi, vòng kia tặng tôi đem về treo lên cây nêu trước sân. Tết ấy, những tiếng chuông đất nung kêu lanh canh trên cây nêu làm sân nhà tôi ấm áp và náp nức hẳn lên.
Cậu bé thích thú đem chiếc chuông gió về nhà treo ở nơi nào?
['Treo trước cửa sổ.', 'Treo ở đầu nhà.', 'Treo trên sân thượng.', 'Tất cả các đáp án trên.']
A
Giữa cánh đồng, có một túp lều bằng phên rạ màu vàng xỉn, xung quanh xếp đầy những hàng gạch mới đóng. Đó là túp lều của gia đình bác thợ đóng gạch. Tôi rất thích ra lò gạch chơi trò ú tim với thằng Cu và cái Cún, con bác. Một chiều giáp Tết, gạch vào lò, sắp nhóm lửa, thằng Cu rủ tôi nặn những chiếc chuông con to hơn quả táo, có cái núm để xâu dây, lại thêm cả một viên bi nhỏ ở trong để tạo ra tiếng kêu. Bác thợ gạch để hộ cái kho báu đó vào một góc lò nung. Khi các đồ đất nung đã nguội, bác lấy hai sợi dây thép xâu những chiếc chuông thành hai cái vòng: một vòng treo trước cửa nhà bác cho Cu và Cún chơi, vòng kia tặng tôi đem về treo lên cây nêu trước sân. Tết ấy, những tiếng chuông đất nung kêu lanh canh trên cây nêu làm sân nhà tôi ấm áp và náp nức hẳn lên.
Cây nêu là gì?
['Là cây chuối non có những búp xanh mềm mại.', 'Là cây có lá xanh, bóng, dùng để gói bánh chưng trong dịp Tết.', 'Là cây tre cao, treo trầu cau và một số vật dụng khác trong dịp Tết.', 'Là câu cau cao, thường trồng trước sân nhà để làm cảnh.']
C
Giữa cánh đồng, có một túp lều bằng phên rạ màu vàng xỉn, xung quanh xếp đầy những hàng gạch mới đóng. Đó là túp lều của gia đình bác thợ đóng gạch. Tôi rất thích ra lò gạch chơi trò ú tim với thằng Cu và cái Cún, con bác. Một chiều giáp Tết, gạch vào lò, sắp nhóm lửa, thằng Cu rủ tôi nặn những chiếc chuông con to hơn quả táo, có cái núm để xâu dây, lại thêm cả một viên bi nhỏ ở trong để tạo ra tiếng kêu. Bác thợ gạch để hộ cái kho báu đó vào một góc lò nung. Khi các đồ đất nung đã nguội, bác lấy hai sợi dây thép xâu những chiếc chuông thành hai cái vòng: một vòng treo trước cửa nhà bác cho Cu và Cún chơi, vòng kia tặng tôi đem về treo lên cây nêu trước sân. Tết ấy, những tiếng chuông đất nung kêu lanh canh trên cây nêu làm sân nhà tôi ấm áp và náp nức hẳn lên.
Những chiếc chuông gió đã đem lại niềm vui gì đến cho gia đình cậu bé?
['Làm cho sân vườn nhà cậu thêm cổ kính, xao động.', 'Làm cho sân nhà cậu ấm áp và náo nức hẳn lên.', 'Làm cho cậu thấy phấn khởi và ngày tết tưng bừng hẳn lên.', 'Làm cho mọi người trong nhà đều trầm trồ thán phục.']
B
Giữa cánh đồng, có một túp lều bằng phên rạ màu vàng xỉn, xung quanh xếp đầy những hàng gạch mới đóng. Đó là túp lều của gia đình bác thợ đóng gạch. Tôi rất thích ra lò gạch chơi trò ú tim với thằng Cu và cái Cún, con bác. Một chiều giáp Tết, gạch vào lò, sắp nhóm lửa, thằng Cu rủ tôi nặn những chiếc chuông con to hơn quả táo, có cái núm để xâu dây, lại thêm cả một viên bi nhỏ ở trong để tạo ra tiếng kêu. Bác thợ gạch để hộ cái kho báu đó vào một góc lò nung. Khi các đồ đất nung đã nguội, bác lấy hai sợi dây thép xâu những chiếc chuông thành hai cái vòng: một vòng treo trước cửa nhà bác cho Cu và Cún chơi, vòng kia tặng tôi đem về treo lên cây nêu trước sân. Tết ấy, những tiếng chuông đất nung kêu lanh canh trên cây nêu làm sân nhà tôi ấm áp và náp nức hẳn lên.
Đâu không phải là nội dung của bài đọc này?
['Tình cảm thắm thiết gắn bó của cậu bé với gia đình bác thợ đóng gạch.', 'Không khí ngày Tết trên quê hương của cậu bé và gia đình bác thợ gạch.', 'Món quà giản dị là chiếc chuông gió làm gia đình bác thợ gạch náo nức và ấm áp hẳn lên.', 'Cậu bé cùng con của bác thợ gạch nặn và nung những chiếc chuông gió.']
B
Gia-sếch được phân vào lớp tôi hồi tháng mười. Hôm đầu đến lớp, nó nhìn quanh lớp một lượt để tìm một chỗ chưa có ai ngồi. Thấy có một chỗ trống cạnh tôi, nó nở một nụ cười, đến bên tôi, hỏi một câu ngớ ngẩn: - Xin lỗi bạn, đã có ai ngồi chưa? - Tự cậu thấy đấy thôi- Tôi nhấm nhẳn. Cả lớp nín thở nhìn về phía chúng tôi. Ai cũng tỏ vẻ cảm thông với Gia-sếch. Cậu ta chắc không biết rằng tôi là một học sinh cá biệt, khó dạy bảo. Với mái tóc bù xù dài chấm vai, tôi chuyên ngồi một mình một bàn ở hàng ghế cuối lớp. Tôi học kém hầu như tất cả các môn. Các thầy cô đều báo trước rằng nếu tôi không cố gắng tôi sẽ bị lưu ban. Tôi chẳng quan tâm. Nhưng Gia-sếch thì theo sát, giúp tôi từng li từng tí. Có lần, thậm chí cậu ta còn mời tôi về nhà chơi. Tất nhiên là tôi chẳng đến. Nhưng cũng sau lần ấy, bọn trong lớp tôi xem Gia-sếch là đứa thần kinh. Mời một thằng như tôi đến nhà chơi ư? Thật không thể nào hiểu nổi! Rồi sau đây, bỗng nhiên Gia-sếch không đến lớp nữa. Qua mấy tiết học vẫn chẳng thấy cậu ta đâu, tôi thấy mừng là hôm nay không bị ai quấy rầy. Hai ngày đầu tiên tôi mừng thực sự. Nhưng sau đó tự nhiên tôi thấy buồn. Giờ giải lao trở nên dài dằng dặc. Tôi thấy trống trải vô cùng. Một tuần sau, cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp, thông báo với chúng tôi bạn Gia-sếch bị ung thư phải nằm viện, không biết có qua khỏi hay không. Cô giáo thông báo xong, tôi bàng hoàng, vớ lấy cặp, chạy ra khỏi lớp, không nói một lời nào. Tôi chạy vào nhà vệ sinh, đóng chặt cửa lại và bật khóc. Lâu lắm rồi kể từ ngày mẹ tôi mất, lần đầu tiên tôi khóc. Vào đầu tháng tư, Gia-sếch trở lại trường. Cậu ta chậm chạp bước vào lớp, gầy nhỏm gầy nhom, da mặt nhợt nhạt. - Chào Tô-mếch! - Gia-sếch cười với tôi. - Chúc mừng cậu!- Tôi cố nở một nụ cười ấm áp theo khả năng của mình. Trong giờ ra chơi, chúng tôi đứng cạnh nhau bên cửa sổ, Gia-sếch thèm thuồng nhìn bọn con trai trong lớp nô đùa. Bảy đứa làm thành một vòng tròn, đứa thứ tám đứng giữa đang tìm mọi cách thoát ra khỏi vòng vây. Cả bọn hò hét thích thú. Gia-sếch bước lại phía bọn con trai đang chơi đúng lúc Vôi-tếch từ giữa vòng tròn thoát được ra ngoài. Nó bảo: Ê, Gia-sếch! Cậu muốn nhập bọn thì phải đứng vào trong vòng tròn. Gia-sếch đi vào trong, khuôn mặt rạng rỡ, sung sướng vì được các bạn mời tham dự trò chơi. Đúng lúc ấy đã xảy ra một chuyện không bao giờ tôi có thể quên. Bọn con trai vừa siết chặt vòng tròn, vừa hò hét động viên Gia-sếch phá vây. Loay hoay mãi Gia-sếch mới tìm được một kẽ hở để chui qua. Chỉ tí nữa thôi là Gia-sếch thoát được ra ngoài. Đúng lúc ấy, bộ tóc giả che cái đầu đã rụng hết tóc (do uống thuốc trị bệnh) của Gia-sếch rơi xuống. Chết cười mất thôi, chúng mày ơi! – Thằng Crư-sếch vừa hét toáng lên vừa vẫy vẫy bộ tóc giả của Gia-sếch. – Té ra thằng này trọc đầu! Cả bọn cùng phá lên cười. Xung quanh chúng, một đám đông những đứa tò mò làm thành một vòng tròn. Phần lớn bọn đến sau đều góp tiếng cười của mình. Gia-sếch mặt tái nhợt, nước mắt đầm đìa, tìm mọi cách lấy lại bộ tóc giả nhưng vô ích. Bộ tóc được ném từ tay đứa này sang tay đứa khác. Gia sếch khốn khổ, sau mấy lần cố gắng không thành công, òa khóc, rồi ù té chạy ra khỏi trường. Tôi lao vào thằng Crư-sếch, cho nó mấy quả đấm, giật lấy bộ tóc giả của Gia-sếch, chạy vội ra cổng trường. Tôi hi vọng đuổi kịp Gia-sếch nhưng chạy mãi vẫn chẳng thấy tăm hơi cậu ta đâu. Tôi không đủ can đảm đến thẳng nhà Gia-sếch. Cố gắng lắm tôi mới dám gọi điện thoại. Gia-sếch khản đặc cả giọng. Cậu ta bảo sẽ không bao giờ đến trường nữa nên bộ tóc giả tôi có thể vứt đi. Được rồi – Tôi lấy hơi và phát biểu một bài hùng hồn chưa từng có – Cậu nói đúng, tớ sẽ vứt nó đi. Nhưng nhất định cậu phải đi học, cậu không thể đầu hàng dễ như vậy được. Sáng mai đúng tám giờ kém mười tớ sẽ chờ cậu trước cửa. Chúng ta cùng đến trường. Cậu nghe tớ nói chứ? Gia-sếch không trả lời. Tôi chỉ nghe thấy tiếng ống nghe bị đặt xuống, phát ra những tiếng khô khốc. Tôi cảm thấy mình bất lực. Tôi muốn đánh đổi mọi thứ, cốt sao giúp được gì đó cho Gia-sếch, nhưng tôi chẳng có gì. Suốt một đêm gần như mất ngủ, mãi tới gần sáng, tôi chợt nghĩ ra một cách. Tôi bật dậy khỏi giường như một chiếc lò xo. Sáng hôm sau, đúng tám giờ kém mười tôi đã đứng trước cửa nhà Gia-sếch. Tôi đặt chiếc ba lô của Gia-sếch xuống hành lang và bấm chuông. Trả lời tôi là sự yên lặng. Tôi lại bấm nữa. Mãi một lúc sau tôi mới nghe tiếng chân bước và tiếng hỏi yếu ớt từ sau cánh cửa: - Ai đấy? - Chào cậu. – Tôi nói giọng hồ hởi – Tám giờ kém sáu phút rồi. Cậu còn định rúc trong chăn đến bao giờ? - Cậu đi một mình đi. - Gia-sếch nói – Tớ không đi học đâu! - Vậy thì cậu phải ra mà lấy ba lô của cậu chứ. – Tôi hỏi với giọng mỉa mai nhưng trong bụng thì run lắm. Nhỡ Gia-sếch không ra thì sao? Im lặng một lúc lâu. Sau đó cửa hé mở. Gia-sếch không thèm nhìn tôi, chỉ cúi đầu cầm cái ba lô lên. - Chào cu trọc. – Tôi nói dằn từng tiếng. Gia-sếch đứng thẳng người như bị ai đánh mạnh vào lưng. Lúc đó cậu ta mới nhìn tôi. Hai mắt cậu ta phát ra những tia tức giận chưa bao giờ có. Nhưng chỉ tích tắc sau, hai mắt Gia-sếch mở to ngạc nhiên, chằm chằm nhìn tôi, nhìn cái đầu trọc lóc của tôi, vẻ mặt cậu ta rạng rỡ. Mãi một lúc rồi cậu dịu dàng nói: - Chào cu trọc! Chờ tớ ở đây mười giây được không? Tớ nói với mẹ là bọn mình đi học. Hôm đó, chúng tôi đến lớp muộn. Hành lang trước cửa lớp vắng tanh. Chúng tôi đứng trước cửa lớp, ngập ngừng một lát rồi mới bước vào. Cả lớp im phăng phắc, dồn mắt về phía chúng tôi. - Chúng em xin lỗi cô! - Gia-sếch lên tiếng trước. Đúng lúc ấy có tiếng cười khúc khích. Tôi nhận ra đó là tiếng cười của thằng Crư-sếch. Nhưng chẳng ai đồng tình với tiếng cười vô duyên của nó. Thậm chí, cô giáo còn nhìn nó bằng ánh mắt rất nghiêm khắc. Cuối cùng, cô quay về phía chúng tôi: - Ngồi vào chỗ đi các em. Cô nói mấy từ ấy bằng một giọng thật êm ái. Trong sự yên lặng hoàn toàn của các bạn, chúng tôi đi dọc theo lớp học để về chỗ của mình, cái đầu trọc ngẩng cao. Ngày hôm sau trong lớp tôi có thêm ba bạn trọc đầu. Một tuần sau, cậu học trò duy nhất không cạo trọc đầu bị coi là lập dị. Chính tôi nghe các bạn bảo cậu ta: “Đúng là ma chứ không phải là người.”
Trong truyện trên, chi tiết Gia-sếch “theo sát”, giúp đỡ Tô-mếch “từng li từng tí” và mời Tô-mếch về nhà mình chơi cho thấy Gia-sếch là người như thế nào?
['Cậu bé rất trung thực và thẳng thắn.', 'Cậu bé có tấm lòng nhân hậu, biết quan tâm đến người khác.', 'Cậu bé rất bướng bỉnh, thích làm theo ý mình.', 'Cậu bé hiền lành, nhẫn nhịn.']
B
Gia-sếch được phân vào lớp tôi hồi tháng mười. Hôm đầu đến lớp, nó nhìn quanh lớp một lượt để tìm một chỗ chưa có ai ngồi. Thấy có một chỗ trống cạnh tôi, nó nở một nụ cười, đến bên tôi, hỏi một câu ngớ ngẩn: - Xin lỗi bạn, đã có ai ngồi chưa? - Tự cậu thấy đấy thôi- Tôi nhấm nhẳn. Cả lớp nín thở nhìn về phía chúng tôi. Ai cũng tỏ vẻ cảm thông với Gia-sếch. Cậu ta chắc không biết rằng tôi là một học sinh cá biệt, khó dạy bảo. Với mái tóc bù xù dài chấm vai, tôi chuyên ngồi một mình một bàn ở hàng ghế cuối lớp. Tôi học kém hầu như tất cả các môn. Các thầy cô đều báo trước rằng nếu tôi không cố gắng tôi sẽ bị lưu ban. Tôi chẳng quan tâm. Nhưng Gia-sếch thì theo sát, giúp tôi từng li từng tí. Có lần, thậm chí cậu ta còn mời tôi về nhà chơi. Tất nhiên là tôi chẳng đến. Nhưng cũng sau lần ấy, bọn trong lớp tôi xem Gia-sếch là đứa thần kinh. Mời một thằng như tôi đến nhà chơi ư? Thật không thể nào hiểu nổi! Rồi sau đây, bỗng nhiên Gia-sếch không đến lớp nữa. Qua mấy tiết học vẫn chẳng thấy cậu ta đâu, tôi thấy mừng là hôm nay không bị ai quấy rầy. Hai ngày đầu tiên tôi mừng thực sự. Nhưng sau đó tự nhiên tôi thấy buồn. Giờ giải lao trở nên dài dằng dặc. Tôi thấy trống trải vô cùng. Một tuần sau, cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp, thông báo với chúng tôi bạn Gia-sếch bị ung thư phải nằm viện, không biết có qua khỏi hay không. Cô giáo thông báo xong, tôi bàng hoàng, vớ lấy cặp, chạy ra khỏi lớp, không nói một lời nào. Tôi chạy vào nhà vệ sinh, đóng chặt cửa lại và bật khóc. Lâu lắm rồi kể từ ngày mẹ tôi mất, lần đầu tiên tôi khóc. Vào đầu tháng tư, Gia-sếch trở lại trường. Cậu ta chậm chạp bước vào lớp, gầy nhỏm gầy nhom, da mặt nhợt nhạt. - Chào Tô-mếch! - Gia-sếch cười với tôi. - Chúc mừng cậu!- Tôi cố nở một nụ cười ấm áp theo khả năng của mình. Trong giờ ra chơi, chúng tôi đứng cạnh nhau bên cửa sổ, Gia-sếch thèm thuồng nhìn bọn con trai trong lớp nô đùa. Bảy đứa làm thành một vòng tròn, đứa thứ tám đứng giữa đang tìm mọi cách thoát ra khỏi vòng vây. Cả bọn hò hét thích thú. Gia-sếch bước lại phía bọn con trai đang chơi đúng lúc Vôi-tếch từ giữa vòng tròn thoát được ra ngoài. Nó bảo: Ê, Gia-sếch! Cậu muốn nhập bọn thì phải đứng vào trong vòng tròn. Gia-sếch đi vào trong, khuôn mặt rạng rỡ, sung sướng vì được các bạn mời tham dự trò chơi. Đúng lúc ấy đã xảy ra một chuyện không bao giờ tôi có thể quên. Bọn con trai vừa siết chặt vòng tròn, vừa hò hét động viên Gia-sếch phá vây. Loay hoay mãi Gia-sếch mới tìm được một kẽ hở để chui qua. Chỉ tí nữa thôi là Gia-sếch thoát được ra ngoài. Đúng lúc ấy, bộ tóc giả che cái đầu đã rụng hết tóc (do uống thuốc trị bệnh) của Gia-sếch rơi xuống. Chết cười mất thôi, chúng mày ơi! – Thằng Crư-sếch vừa hét toáng lên vừa vẫy vẫy bộ tóc giả của Gia-sếch. – Té ra thằng này trọc đầu! Cả bọn cùng phá lên cười. Xung quanh chúng, một đám đông những đứa tò mò làm thành một vòng tròn. Phần lớn bọn đến sau đều góp tiếng cười của mình. Gia-sếch mặt tái nhợt, nước mắt đầm đìa, tìm mọi cách lấy lại bộ tóc giả nhưng vô ích. Bộ tóc được ném từ tay đứa này sang tay đứa khác. Gia sếch khốn khổ, sau mấy lần cố gắng không thành công, òa khóc, rồi ù té chạy ra khỏi trường. Tôi lao vào thằng Crư-sếch, cho nó mấy quả đấm, giật lấy bộ tóc giả của Gia-sếch, chạy vội ra cổng trường. Tôi hi vọng đuổi kịp Gia-sếch nhưng chạy mãi vẫn chẳng thấy tăm hơi cậu ta đâu. Tôi không đủ can đảm đến thẳng nhà Gia-sếch. Cố gắng lắm tôi mới dám gọi điện thoại. Gia-sếch khản đặc cả giọng. Cậu ta bảo sẽ không bao giờ đến trường nữa nên bộ tóc giả tôi có thể vứt đi. Được rồi – Tôi lấy hơi và phát biểu một bài hùng hồn chưa từng có – Cậu nói đúng, tớ sẽ vứt nó đi. Nhưng nhất định cậu phải đi học, cậu không thể đầu hàng dễ như vậy được. Sáng mai đúng tám giờ kém mười tớ sẽ chờ cậu trước cửa. Chúng ta cùng đến trường. Cậu nghe tớ nói chứ? Gia-sếch không trả lời. Tôi chỉ nghe thấy tiếng ống nghe bị đặt xuống, phát ra những tiếng khô khốc. Tôi cảm thấy mình bất lực. Tôi muốn đánh đổi mọi thứ, cốt sao giúp được gì đó cho Gia-sếch, nhưng tôi chẳng có gì. Suốt một đêm gần như mất ngủ, mãi tới gần sáng, tôi chợt nghĩ ra một cách. Tôi bật dậy khỏi giường như một chiếc lò xo. Sáng hôm sau, đúng tám giờ kém mười tôi đã đứng trước cửa nhà Gia-sếch. Tôi đặt chiếc ba lô của Gia-sếch xuống hành lang và bấm chuông. Trả lời tôi là sự yên lặng. Tôi lại bấm nữa. Mãi một lúc sau tôi mới nghe tiếng chân bước và tiếng hỏi yếu ớt từ sau cánh cửa: - Ai đấy? - Chào cậu. – Tôi nói giọng hồ hởi – Tám giờ kém sáu phút rồi. Cậu còn định rúc trong chăn đến bao giờ? - Cậu đi một mình đi. - Gia-sếch nói – Tớ không đi học đâu! - Vậy thì cậu phải ra mà lấy ba lô của cậu chứ. – Tôi hỏi với giọng mỉa mai nhưng trong bụng thì run lắm. Nhỡ Gia-sếch không ra thì sao? Im lặng một lúc lâu. Sau đó cửa hé mở. Gia-sếch không thèm nhìn tôi, chỉ cúi đầu cầm cái ba lô lên. - Chào cu trọc. – Tôi nói dằn từng tiếng. Gia-sếch đứng thẳng người như bị ai đánh mạnh vào lưng. Lúc đó cậu ta mới nhìn tôi. Hai mắt cậu ta phát ra những tia tức giận chưa bao giờ có. Nhưng chỉ tích tắc sau, hai mắt Gia-sếch mở to ngạc nhiên, chằm chằm nhìn tôi, nhìn cái đầu trọc lóc của tôi, vẻ mặt cậu ta rạng rỡ. Mãi một lúc rồi cậu dịu dàng nói: - Chào cu trọc! Chờ tớ ở đây mười giây được không? Tớ nói với mẹ là bọn mình đi học. Hôm đó, chúng tôi đến lớp muộn. Hành lang trước cửa lớp vắng tanh. Chúng tôi đứng trước cửa lớp, ngập ngừng một lát rồi mới bước vào. Cả lớp im phăng phắc, dồn mắt về phía chúng tôi. - Chúng em xin lỗi cô! - Gia-sếch lên tiếng trước. Đúng lúc ấy có tiếng cười khúc khích. Tôi nhận ra đó là tiếng cười của thằng Crư-sếch. Nhưng chẳng ai đồng tình với tiếng cười vô duyên của nó. Thậm chí, cô giáo còn nhìn nó bằng ánh mắt rất nghiêm khắc. Cuối cùng, cô quay về phía chúng tôi: - Ngồi vào chỗ đi các em. Cô nói mấy từ ấy bằng một giọng thật êm ái. Trong sự yên lặng hoàn toàn của các bạn, chúng tôi đi dọc theo lớp học để về chỗ của mình, cái đầu trọc ngẩng cao. Ngày hôm sau trong lớp tôi có thêm ba bạn trọc đầu. Một tuần sau, cậu học trò duy nhất không cạo trọc đầu bị coi là lập dị. Chính tôi nghe các bạn bảo cậu ta: “Đúng là ma chứ không phải là người.”
Chi tiết Tô-mếch “chạy vào nhà vệ sinh, đóng chặt cửa lại và bật khóc” khi biết tin Gia-sếch bị ung thư cho chúng ta thấy sự thay đổi như thế nào ở cậu bé cá biệt này?
['Cậu bé đã trở nên yếu đuối.', 'Cậu bé đã biết cảm thương, biết lo lắng cho bạn của mình.', 'Cậu bé đã biết quan tâm đến việc học hơn.', 'Câu bé trở nên lười biếng.']
B
Gia-sếch được phân vào lớp tôi hồi tháng mười. Hôm đầu đến lớp, nó nhìn quanh lớp một lượt để tìm một chỗ chưa có ai ngồi. Thấy có một chỗ trống cạnh tôi, nó nở một nụ cười, đến bên tôi, hỏi một câu ngớ ngẩn: - Xin lỗi bạn, đã có ai ngồi chưa? - Tự cậu thấy đấy thôi- Tôi nhấm nhẳn. Cả lớp nín thở nhìn về phía chúng tôi. Ai cũng tỏ vẻ cảm thông với Gia-sếch. Cậu ta chắc không biết rằng tôi là một học sinh cá biệt, khó dạy bảo. Với mái tóc bù xù dài chấm vai, tôi chuyên ngồi một mình một bàn ở hàng ghế cuối lớp. Tôi học kém hầu như tất cả các môn. Các thầy cô đều báo trước rằng nếu tôi không cố gắng tôi sẽ bị lưu ban. Tôi chẳng quan tâm. Nhưng Gia-sếch thì theo sát, giúp tôi từng li từng tí. Có lần, thậm chí cậu ta còn mời tôi về nhà chơi. Tất nhiên là tôi chẳng đến. Nhưng cũng sau lần ấy, bọn trong lớp tôi xem Gia-sếch là đứa thần kinh. Mời một thằng như tôi đến nhà chơi ư? Thật không thể nào hiểu nổi! Rồi sau đây, bỗng nhiên Gia-sếch không đến lớp nữa. Qua mấy tiết học vẫn chẳng thấy cậu ta đâu, tôi thấy mừng là hôm nay không bị ai quấy rầy. Hai ngày đầu tiên tôi mừng thực sự. Nhưng sau đó tự nhiên tôi thấy buồn. Giờ giải lao trở nên dài dằng dặc. Tôi thấy trống trải vô cùng. Một tuần sau, cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp, thông báo với chúng tôi bạn Gia-sếch bị ung thư phải nằm viện, không biết có qua khỏi hay không. Cô giáo thông báo xong, tôi bàng hoàng, vớ lấy cặp, chạy ra khỏi lớp, không nói một lời nào. Tôi chạy vào nhà vệ sinh, đóng chặt cửa lại và bật khóc. Lâu lắm rồi kể từ ngày mẹ tôi mất, lần đầu tiên tôi khóc. Vào đầu tháng tư, Gia-sếch trở lại trường. Cậu ta chậm chạp bước vào lớp, gầy nhỏm gầy nhom, da mặt nhợt nhạt. - Chào Tô-mếch! - Gia-sếch cười với tôi. - Chúc mừng cậu!- Tôi cố nở một nụ cười ấm áp theo khả năng của mình. Trong giờ ra chơi, chúng tôi đứng cạnh nhau bên cửa sổ, Gia-sếch thèm thuồng nhìn bọn con trai trong lớp nô đùa. Bảy đứa làm thành một vòng tròn, đứa thứ tám đứng giữa đang tìm mọi cách thoát ra khỏi vòng vây. Cả bọn hò hét thích thú. Gia-sếch bước lại phía bọn con trai đang chơi đúng lúc Vôi-tếch từ giữa vòng tròn thoát được ra ngoài. Nó bảo: Ê, Gia-sếch! Cậu muốn nhập bọn thì phải đứng vào trong vòng tròn. Gia-sếch đi vào trong, khuôn mặt rạng rỡ, sung sướng vì được các bạn mời tham dự trò chơi. Đúng lúc ấy đã xảy ra một chuyện không bao giờ tôi có thể quên. Bọn con trai vừa siết chặt vòng tròn, vừa hò hét động viên Gia-sếch phá vây. Loay hoay mãi Gia-sếch mới tìm được một kẽ hở để chui qua. Chỉ tí nữa thôi là Gia-sếch thoát được ra ngoài. Đúng lúc ấy, bộ tóc giả che cái đầu đã rụng hết tóc (do uống thuốc trị bệnh) của Gia-sếch rơi xuống. Chết cười mất thôi, chúng mày ơi! – Thằng Crư-sếch vừa hét toáng lên vừa vẫy vẫy bộ tóc giả của Gia-sếch. – Té ra thằng này trọc đầu! Cả bọn cùng phá lên cười. Xung quanh chúng, một đám đông những đứa tò mò làm thành một vòng tròn. Phần lớn bọn đến sau đều góp tiếng cười của mình. Gia-sếch mặt tái nhợt, nước mắt đầm đìa, tìm mọi cách lấy lại bộ tóc giả nhưng vô ích. Bộ tóc được ném từ tay đứa này sang tay đứa khác. Gia sếch khốn khổ, sau mấy lần cố gắng không thành công, òa khóc, rồi ù té chạy ra khỏi trường. Tôi lao vào thằng Crư-sếch, cho nó mấy quả đấm, giật lấy bộ tóc giả của Gia-sếch, chạy vội ra cổng trường. Tôi hi vọng đuổi kịp Gia-sếch nhưng chạy mãi vẫn chẳng thấy tăm hơi cậu ta đâu. Tôi không đủ can đảm đến thẳng nhà Gia-sếch. Cố gắng lắm tôi mới dám gọi điện thoại. Gia-sếch khản đặc cả giọng. Cậu ta bảo sẽ không bao giờ đến trường nữa nên bộ tóc giả tôi có thể vứt đi. Được rồi – Tôi lấy hơi và phát biểu một bài hùng hồn chưa từng có – Cậu nói đúng, tớ sẽ vứt nó đi. Nhưng nhất định cậu phải đi học, cậu không thể đầu hàng dễ như vậy được. Sáng mai đúng tám giờ kém mười tớ sẽ chờ cậu trước cửa. Chúng ta cùng đến trường. Cậu nghe tớ nói chứ? Gia-sếch không trả lời. Tôi chỉ nghe thấy tiếng ống nghe bị đặt xuống, phát ra những tiếng khô khốc. Tôi cảm thấy mình bất lực. Tôi muốn đánh đổi mọi thứ, cốt sao giúp được gì đó cho Gia-sếch, nhưng tôi chẳng có gì. Suốt một đêm gần như mất ngủ, mãi tới gần sáng, tôi chợt nghĩ ra một cách. Tôi bật dậy khỏi giường như một chiếc lò xo. Sáng hôm sau, đúng tám giờ kém mười tôi đã đứng trước cửa nhà Gia-sếch. Tôi đặt chiếc ba lô của Gia-sếch xuống hành lang và bấm chuông. Trả lời tôi là sự yên lặng. Tôi lại bấm nữa. Mãi một lúc sau tôi mới nghe tiếng chân bước và tiếng hỏi yếu ớt từ sau cánh cửa: - Ai đấy? - Chào cậu. – Tôi nói giọng hồ hởi – Tám giờ kém sáu phút rồi. Cậu còn định rúc trong chăn đến bao giờ? - Cậu đi một mình đi. - Gia-sếch nói – Tớ không đi học đâu! - Vậy thì cậu phải ra mà lấy ba lô của cậu chứ. – Tôi hỏi với giọng mỉa mai nhưng trong bụng thì run lắm. Nhỡ Gia-sếch không ra thì sao? Im lặng một lúc lâu. Sau đó cửa hé mở. Gia-sếch không thèm nhìn tôi, chỉ cúi đầu cầm cái ba lô lên. - Chào cu trọc. – Tôi nói dằn từng tiếng. Gia-sếch đứng thẳng người như bị ai đánh mạnh vào lưng. Lúc đó cậu ta mới nhìn tôi. Hai mắt cậu ta phát ra những tia tức giận chưa bao giờ có. Nhưng chỉ tích tắc sau, hai mắt Gia-sếch mở to ngạc nhiên, chằm chằm nhìn tôi, nhìn cái đầu trọc lóc của tôi, vẻ mặt cậu ta rạng rỡ. Mãi một lúc rồi cậu dịu dàng nói: - Chào cu trọc! Chờ tớ ở đây mười giây được không? Tớ nói với mẹ là bọn mình đi học. Hôm đó, chúng tôi đến lớp muộn. Hành lang trước cửa lớp vắng tanh. Chúng tôi đứng trước cửa lớp, ngập ngừng một lát rồi mới bước vào. Cả lớp im phăng phắc, dồn mắt về phía chúng tôi. - Chúng em xin lỗi cô! - Gia-sếch lên tiếng trước. Đúng lúc ấy có tiếng cười khúc khích. Tôi nhận ra đó là tiếng cười của thằng Crư-sếch. Nhưng chẳng ai đồng tình với tiếng cười vô duyên của nó. Thậm chí, cô giáo còn nhìn nó bằng ánh mắt rất nghiêm khắc. Cuối cùng, cô quay về phía chúng tôi: - Ngồi vào chỗ đi các em. Cô nói mấy từ ấy bằng một giọng thật êm ái. Trong sự yên lặng hoàn toàn của các bạn, chúng tôi đi dọc theo lớp học để về chỗ của mình, cái đầu trọc ngẩng cao. Ngày hôm sau trong lớp tôi có thêm ba bạn trọc đầu. Một tuần sau, cậu học trò duy nhất không cạo trọc đầu bị coi là lập dị. Chính tôi nghe các bạn bảo cậu ta: “Đúng là ma chứ không phải là người.”
Tô-mếch cắt đầu trọc để làm gì?
['Tô-mếch để đầu trọc nhằm giúp Gia-sếch không cảm thấy tự ti và làm cho Gia-sếch cảm thấy luôn có một người bạn bên cạnh mình.', 'Tô-mếch để đầu trọc để giúp Gia - sếch cảm thấy luôn có một người bạn bên cạnh chia sẻ cùng mình từ đó tự tin trở lại lớp.', 'Tô-mếch để đầu trọc để trông khác biệt hơn so với các bạn trong lớp.', 'Tô-mếch để chứng tỏ bản thân.']
A
Gia-sếch được phân vào lớp tôi hồi tháng mười. Hôm đầu đến lớp, nó nhìn quanh lớp một lượt để tìm một chỗ chưa có ai ngồi. Thấy có một chỗ trống cạnh tôi, nó nở một nụ cười, đến bên tôi, hỏi một câu ngớ ngẩn: - Xin lỗi bạn, đã có ai ngồi chưa? - Tự cậu thấy đấy thôi- Tôi nhấm nhẳn. Cả lớp nín thở nhìn về phía chúng tôi. Ai cũng tỏ vẻ cảm thông với Gia-sếch. Cậu ta chắc không biết rằng tôi là một học sinh cá biệt, khó dạy bảo. Với mái tóc bù xù dài chấm vai, tôi chuyên ngồi một mình một bàn ở hàng ghế cuối lớp. Tôi học kém hầu như tất cả các môn. Các thầy cô đều báo trước rằng nếu tôi không cố gắng tôi sẽ bị lưu ban. Tôi chẳng quan tâm. Nhưng Gia-sếch thì theo sát, giúp tôi từng li từng tí. Có lần, thậm chí cậu ta còn mời tôi về nhà chơi. Tất nhiên là tôi chẳng đến. Nhưng cũng sau lần ấy, bọn trong lớp tôi xem Gia-sếch là đứa thần kinh. Mời một thằng như tôi đến nhà chơi ư? Thật không thể nào hiểu nổi! Rồi sau đây, bỗng nhiên Gia-sếch không đến lớp nữa. Qua mấy tiết học vẫn chẳng thấy cậu ta đâu, tôi thấy mừng là hôm nay không bị ai quấy rầy. Hai ngày đầu tiên tôi mừng thực sự. Nhưng sau đó tự nhiên tôi thấy buồn. Giờ giải lao trở nên dài dằng dặc. Tôi thấy trống trải vô cùng. Một tuần sau, cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp, thông báo với chúng tôi bạn Gia-sếch bị ung thư phải nằm viện, không biết có qua khỏi hay không. Cô giáo thông báo xong, tôi bàng hoàng, vớ lấy cặp, chạy ra khỏi lớp, không nói một lời nào. Tôi chạy vào nhà vệ sinh, đóng chặt cửa lại và bật khóc. Lâu lắm rồi kể từ ngày mẹ tôi mất, lần đầu tiên tôi khóc. Vào đầu tháng tư, Gia-sếch trở lại trường. Cậu ta chậm chạp bước vào lớp, gầy nhỏm gầy nhom, da mặt nhợt nhạt. - Chào Tô-mếch! - Gia-sếch cười với tôi. - Chúc mừng cậu!- Tôi cố nở một nụ cười ấm áp theo khả năng của mình. Trong giờ ra chơi, chúng tôi đứng cạnh nhau bên cửa sổ, Gia-sếch thèm thuồng nhìn bọn con trai trong lớp nô đùa. Bảy đứa làm thành một vòng tròn, đứa thứ tám đứng giữa đang tìm mọi cách thoát ra khỏi vòng vây. Cả bọn hò hét thích thú. Gia-sếch bước lại phía bọn con trai đang chơi đúng lúc Vôi-tếch từ giữa vòng tròn thoát được ra ngoài. Nó bảo: Ê, Gia-sếch! Cậu muốn nhập bọn thì phải đứng vào trong vòng tròn. Gia-sếch đi vào trong, khuôn mặt rạng rỡ, sung sướng vì được các bạn mời tham dự trò chơi. Đúng lúc ấy đã xảy ra một chuyện không bao giờ tôi có thể quên. Bọn con trai vừa siết chặt vòng tròn, vừa hò hét động viên Gia-sếch phá vây. Loay hoay mãi Gia-sếch mới tìm được một kẽ hở để chui qua. Chỉ tí nữa thôi là Gia-sếch thoát được ra ngoài. Đúng lúc ấy, bộ tóc giả che cái đầu đã rụng hết tóc (do uống thuốc trị bệnh) của Gia-sếch rơi xuống. Chết cười mất thôi, chúng mày ơi! – Thằng Crư-sếch vừa hét toáng lên vừa vẫy vẫy bộ tóc giả của Gia-sếch. – Té ra thằng này trọc đầu! Cả bọn cùng phá lên cười. Xung quanh chúng, một đám đông những đứa tò mò làm thành một vòng tròn. Phần lớn bọn đến sau đều góp tiếng cười của mình. Gia-sếch mặt tái nhợt, nước mắt đầm đìa, tìm mọi cách lấy lại bộ tóc giả nhưng vô ích. Bộ tóc được ném từ tay đứa này sang tay đứa khác. Gia sếch khốn khổ, sau mấy lần cố gắng không thành công, òa khóc, rồi ù té chạy ra khỏi trường. Tôi lao vào thằng Crư-sếch, cho nó mấy quả đấm, giật lấy bộ tóc giả của Gia-sếch, chạy vội ra cổng trường. Tôi hi vọng đuổi kịp Gia-sếch nhưng chạy mãi vẫn chẳng thấy tăm hơi cậu ta đâu. Tôi không đủ can đảm đến thẳng nhà Gia-sếch. Cố gắng lắm tôi mới dám gọi điện thoại. Gia-sếch khản đặc cả giọng. Cậu ta bảo sẽ không bao giờ đến trường nữa nên bộ tóc giả tôi có thể vứt đi. Được rồi – Tôi lấy hơi và phát biểu một bài hùng hồn chưa từng có – Cậu nói đúng, tớ sẽ vứt nó đi. Nhưng nhất định cậu phải đi học, cậu không thể đầu hàng dễ như vậy được. Sáng mai đúng tám giờ kém mười tớ sẽ chờ cậu trước cửa. Chúng ta cùng đến trường. Cậu nghe tớ nói chứ? Gia-sếch không trả lời. Tôi chỉ nghe thấy tiếng ống nghe bị đặt xuống, phát ra những tiếng khô khốc. Tôi cảm thấy mình bất lực. Tôi muốn đánh đổi mọi thứ, cốt sao giúp được gì đó cho Gia-sếch, nhưng tôi chẳng có gì. Suốt một đêm gần như mất ngủ, mãi tới gần sáng, tôi chợt nghĩ ra một cách. Tôi bật dậy khỏi giường như một chiếc lò xo. Sáng hôm sau, đúng tám giờ kém mười tôi đã đứng trước cửa nhà Gia-sếch. Tôi đặt chiếc ba lô của Gia-sếch xuống hành lang và bấm chuông. Trả lời tôi là sự yên lặng. Tôi lại bấm nữa. Mãi một lúc sau tôi mới nghe tiếng chân bước và tiếng hỏi yếu ớt từ sau cánh cửa: - Ai đấy? - Chào cậu. – Tôi nói giọng hồ hởi – Tám giờ kém sáu phút rồi. Cậu còn định rúc trong chăn đến bao giờ? - Cậu đi một mình đi. - Gia-sếch nói – Tớ không đi học đâu! - Vậy thì cậu phải ra mà lấy ba lô của cậu chứ. – Tôi hỏi với giọng mỉa mai nhưng trong bụng thì run lắm. Nhỡ Gia-sếch không ra thì sao? Im lặng một lúc lâu. Sau đó cửa hé mở. Gia-sếch không thèm nhìn tôi, chỉ cúi đầu cầm cái ba lô lên. - Chào cu trọc. – Tôi nói dằn từng tiếng. Gia-sếch đứng thẳng người như bị ai đánh mạnh vào lưng. Lúc đó cậu ta mới nhìn tôi. Hai mắt cậu ta phát ra những tia tức giận chưa bao giờ có. Nhưng chỉ tích tắc sau, hai mắt Gia-sếch mở to ngạc nhiên, chằm chằm nhìn tôi, nhìn cái đầu trọc lóc của tôi, vẻ mặt cậu ta rạng rỡ. Mãi một lúc rồi cậu dịu dàng nói: - Chào cu trọc! Chờ tớ ở đây mười giây được không? Tớ nói với mẹ là bọn mình đi học. Hôm đó, chúng tôi đến lớp muộn. Hành lang trước cửa lớp vắng tanh. Chúng tôi đứng trước cửa lớp, ngập ngừng một lát rồi mới bước vào. Cả lớp im phăng phắc, dồn mắt về phía chúng tôi. - Chúng em xin lỗi cô! - Gia-sếch lên tiếng trước. Đúng lúc ấy có tiếng cười khúc khích. Tôi nhận ra đó là tiếng cười của thằng Crư-sếch. Nhưng chẳng ai đồng tình với tiếng cười vô duyên của nó. Thậm chí, cô giáo còn nhìn nó bằng ánh mắt rất nghiêm khắc. Cuối cùng, cô quay về phía chúng tôi: - Ngồi vào chỗ đi các em. Cô nói mấy từ ấy bằng một giọng thật êm ái. Trong sự yên lặng hoàn toàn của các bạn, chúng tôi đi dọc theo lớp học để về chỗ của mình, cái đầu trọc ngẩng cao. Ngày hôm sau trong lớp tôi có thêm ba bạn trọc đầu. Một tuần sau, cậu học trò duy nhất không cạo trọc đầu bị coi là lập dị. Chính tôi nghe các bạn bảo cậu ta: “Đúng là ma chứ không phải là người.”
Chi tiết hầu hết các bạn trai trong lớp đều cạo đầu trọc giống Gia-sếch ở cuối truyện nói lên điều gì?
['Các bạn ấy thích sự khác biệt giống như Gia-sếch và Tô-mếch.', 'Các bạn ấy đã hiểu và biết cảm thông và chia sẻ với Gia-sếch.', 'Các bạn ấy đều thích để đầu trọc.', 'Các bạn ấy không cảm thông và chia sẻ với Gia-sếch.']
B
Gia-sếch được phân vào lớp tôi hồi tháng mười. Hôm đầu đến lớp, nó nhìn quanh lớp một lượt để tìm một chỗ chưa có ai ngồi. Thấy có một chỗ trống cạnh tôi, nó nở một nụ cười, đến bên tôi, hỏi một câu ngớ ngẩn: - Xin lỗi bạn, đã có ai ngồi chưa? - Tự cậu thấy đấy thôi- Tôi nhấm nhẳn. Cả lớp nín thở nhìn về phía chúng tôi. Ai cũng tỏ vẻ cảm thông với Gia-sếch. Cậu ta chắc không biết rằng tôi là một học sinh cá biệt, khó dạy bảo. Với mái tóc bù xù dài chấm vai, tôi chuyên ngồi một mình một bàn ở hàng ghế cuối lớp. Tôi học kém hầu như tất cả các môn. Các thầy cô đều báo trước rằng nếu tôi không cố gắng tôi sẽ bị lưu ban. Tôi chẳng quan tâm. Nhưng Gia-sếch thì theo sát, giúp tôi từng li từng tí. Có lần, thậm chí cậu ta còn mời tôi về nhà chơi. Tất nhiên là tôi chẳng đến. Nhưng cũng sau lần ấy, bọn trong lớp tôi xem Gia-sếch là đứa thần kinh. Mời một thằng như tôi đến nhà chơi ư? Thật không thể nào hiểu nổi! Rồi sau đây, bỗng nhiên Gia-sếch không đến lớp nữa. Qua mấy tiết học vẫn chẳng thấy cậu ta đâu, tôi thấy mừng là hôm nay không bị ai quấy rầy. Hai ngày đầu tiên tôi mừng thực sự. Nhưng sau đó tự nhiên tôi thấy buồn. Giờ giải lao trở nên dài dằng dặc. Tôi thấy trống trải vô cùng. Một tuần sau, cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp, thông báo với chúng tôi bạn Gia-sếch bị ung thư phải nằm viện, không biết có qua khỏi hay không. Cô giáo thông báo xong, tôi bàng hoàng, vớ lấy cặp, chạy ra khỏi lớp, không nói một lời nào. Tôi chạy vào nhà vệ sinh, đóng chặt cửa lại và bật khóc. Lâu lắm rồi kể từ ngày mẹ tôi mất, lần đầu tiên tôi khóc. Vào đầu tháng tư, Gia-sếch trở lại trường. Cậu ta chậm chạp bước vào lớp, gầy nhỏm gầy nhom, da mặt nhợt nhạt. - Chào Tô-mếch! - Gia-sếch cười với tôi. - Chúc mừng cậu!- Tôi cố nở một nụ cười ấm áp theo khả năng của mình. Trong giờ ra chơi, chúng tôi đứng cạnh nhau bên cửa sổ, Gia-sếch thèm thuồng nhìn bọn con trai trong lớp nô đùa. Bảy đứa làm thành một vòng tròn, đứa thứ tám đứng giữa đang tìm mọi cách thoát ra khỏi vòng vây. Cả bọn hò hét thích thú. Gia-sếch bước lại phía bọn con trai đang chơi đúng lúc Vôi-tếch từ giữa vòng tròn thoát được ra ngoài. Nó bảo: Ê, Gia-sếch! Cậu muốn nhập bọn thì phải đứng vào trong vòng tròn. Gia-sếch đi vào trong, khuôn mặt rạng rỡ, sung sướng vì được các bạn mời tham dự trò chơi. Đúng lúc ấy đã xảy ra một chuyện không bao giờ tôi có thể quên. Bọn con trai vừa siết chặt vòng tròn, vừa hò hét động viên Gia-sếch phá vây. Loay hoay mãi Gia-sếch mới tìm được một kẽ hở để chui qua. Chỉ tí nữa thôi là Gia-sếch thoát được ra ngoài. Đúng lúc ấy, bộ tóc giả che cái đầu đã rụng hết tóc (do uống thuốc trị bệnh) của Gia-sếch rơi xuống. Chết cười mất thôi, chúng mày ơi! – Thằng Crư-sếch vừa hét toáng lên vừa vẫy vẫy bộ tóc giả của Gia-sếch. – Té ra thằng này trọc đầu! Cả bọn cùng phá lên cười. Xung quanh chúng, một đám đông những đứa tò mò làm thành một vòng tròn. Phần lớn bọn đến sau đều góp tiếng cười của mình. Gia-sếch mặt tái nhợt, nước mắt đầm đìa, tìm mọi cách lấy lại bộ tóc giả nhưng vô ích. Bộ tóc được ném từ tay đứa này sang tay đứa khác. Gia sếch khốn khổ, sau mấy lần cố gắng không thành công, òa khóc, rồi ù té chạy ra khỏi trường. Tôi lao vào thằng Crư-sếch, cho nó mấy quả đấm, giật lấy bộ tóc giả của Gia-sếch, chạy vội ra cổng trường. Tôi hi vọng đuổi kịp Gia-sếch nhưng chạy mãi vẫn chẳng thấy tăm hơi cậu ta đâu. Tôi không đủ can đảm đến thẳng nhà Gia-sếch. Cố gắng lắm tôi mới dám gọi điện thoại. Gia-sếch khản đặc cả giọng. Cậu ta bảo sẽ không bao giờ đến trường nữa nên bộ tóc giả tôi có thể vứt đi. Được rồi – Tôi lấy hơi và phát biểu một bài hùng hồn chưa từng có – Cậu nói đúng, tớ sẽ vứt nó đi. Nhưng nhất định cậu phải đi học, cậu không thể đầu hàng dễ như vậy được. Sáng mai đúng tám giờ kém mười tớ sẽ chờ cậu trước cửa. Chúng ta cùng đến trường. Cậu nghe tớ nói chứ? Gia-sếch không trả lời. Tôi chỉ nghe thấy tiếng ống nghe bị đặt xuống, phát ra những tiếng khô khốc. Tôi cảm thấy mình bất lực. Tôi muốn đánh đổi mọi thứ, cốt sao giúp được gì đó cho Gia-sếch, nhưng tôi chẳng có gì. Suốt một đêm gần như mất ngủ, mãi tới gần sáng, tôi chợt nghĩ ra một cách. Tôi bật dậy khỏi giường như một chiếc lò xo. Sáng hôm sau, đúng tám giờ kém mười tôi đã đứng trước cửa nhà Gia-sếch. Tôi đặt chiếc ba lô của Gia-sếch xuống hành lang và bấm chuông. Trả lời tôi là sự yên lặng. Tôi lại bấm nữa. Mãi một lúc sau tôi mới nghe tiếng chân bước và tiếng hỏi yếu ớt từ sau cánh cửa: - Ai đấy? - Chào cậu. – Tôi nói giọng hồ hởi – Tám giờ kém sáu phút rồi. Cậu còn định rúc trong chăn đến bao giờ? - Cậu đi một mình đi. - Gia-sếch nói – Tớ không đi học đâu! - Vậy thì cậu phải ra mà lấy ba lô của cậu chứ. – Tôi hỏi với giọng mỉa mai nhưng trong bụng thì run lắm. Nhỡ Gia-sếch không ra thì sao? Im lặng một lúc lâu. Sau đó cửa hé mở. Gia-sếch không thèm nhìn tôi, chỉ cúi đầu cầm cái ba lô lên. - Chào cu trọc. – Tôi nói dằn từng tiếng. Gia-sếch đứng thẳng người như bị ai đánh mạnh vào lưng. Lúc đó cậu ta mới nhìn tôi. Hai mắt cậu ta phát ra những tia tức giận chưa bao giờ có. Nhưng chỉ tích tắc sau, hai mắt Gia-sếch mở to ngạc nhiên, chằm chằm nhìn tôi, nhìn cái đầu trọc lóc của tôi, vẻ mặt cậu ta rạng rỡ. Mãi một lúc rồi cậu dịu dàng nói: - Chào cu trọc! Chờ tớ ở đây mười giây được không? Tớ nói với mẹ là bọn mình đi học. Hôm đó, chúng tôi đến lớp muộn. Hành lang trước cửa lớp vắng tanh. Chúng tôi đứng trước cửa lớp, ngập ngừng một lát rồi mới bước vào. Cả lớp im phăng phắc, dồn mắt về phía chúng tôi. - Chúng em xin lỗi cô! - Gia-sếch lên tiếng trước. Đúng lúc ấy có tiếng cười khúc khích. Tôi nhận ra đó là tiếng cười của thằng Crư-sếch. Nhưng chẳng ai đồng tình với tiếng cười vô duyên của nó. Thậm chí, cô giáo còn nhìn nó bằng ánh mắt rất nghiêm khắc. Cuối cùng, cô quay về phía chúng tôi: - Ngồi vào chỗ đi các em. Cô nói mấy từ ấy bằng một giọng thật êm ái. Trong sự yên lặng hoàn toàn của các bạn, chúng tôi đi dọc theo lớp học để về chỗ của mình, cái đầu trọc ngẩng cao. Ngày hôm sau trong lớp tôi có thêm ba bạn trọc đầu. Một tuần sau, cậu học trò duy nhất không cạo trọc đầu bị coi là lập dị. Chính tôi nghe các bạn bảo cậu ta: “Đúng là ma chứ không phải là người.”
Câu chuyện khuyên chúng ta điều gì?
['Hãy luôn sống trung thực, thật thà.', 'Hãy luôn chăm chỉ học tập.', 'Hãy biết quan tâm, giúp đỡ mọi người xung quanh, đừng bao giờ cười nhạo trên nỗi đau của người khác.', 'Hãy luôn cần cù và siêng năng.']
C
Ngày còn bé, có lần tôi đã thấy anh họ tôi đi đôi giày ba ta màu xanh nước biển. Chao ôi! Đôi giày mới đẹp làm sao! Cổ giày ôm sát chân. Thân giày làm bằng vải cứng, dáng thon thả, màu vải như màu da trời những ngày thu. Phần thân giày gần sát cổ có hai hàng khuy dập và luồn một sợi dây trắng nhỏ vắt ngang. Tôi tưởng tượng nếu mang nó vào chắc bước đi sẽ nhẹ và nhanh hơn, tôi sẽ chạy trên những con đường đất mịn trong làng trước cái nhìn thèm muốn của các bạn tôi... Sau này làm công tác Đội ở phường, có lần tôi phải vận động Lái, một cậu bé lang thang, đi học. Tôi đã theo Lái trên khắp các đường phố. Một lần, tôi bắt gặp cậu ngẩn ngơ nhìn theo đôi giày ba ta màu xanh của một cậu bé đang dạo chơi. Hóa ra trẻ con thời nào cũng giống nhau. Tôi quyết định chọn đôi giày ba ta màu xanh để thưởng cho Lái trong buổi đầu cậu đến lớp. Hôm nhận giày, tay Lái run run, môi cậu mấp máy, mắt hết nhìn đôi giày, lại nhìn xuống đôi bàn chân mình đang ngọ nguậy dưới đất. Lúc ra khỏi lớp, Lái cột hai chiếc giày vào nhau, đeo vào cổ, nhảy tưng tưng.
Nhân vật tôi đã miêu tả đôi giày ba ta của người nào?
['Anh họ.', 'Ông ngoại.', 'Chị gái.', 'Bố.']
A
Ngày còn bé, có lần tôi đã thấy anh họ tôi đi đôi giày ba ta màu xanh nước biển. Chao ôi! Đôi giày mới đẹp làm sao! Cổ giày ôm sát chân. Thân giày làm bằng vải cứng, dáng thon thả, màu vải như màu da trời những ngày thu. Phần thân giày gần sát cổ có hai hàng khuy dập và luồn một sợi dây trắng nhỏ vắt ngang. Tôi tưởng tượng nếu mang nó vào chắc bước đi sẽ nhẹ và nhanh hơn, tôi sẽ chạy trên những con đường đất mịn trong làng trước cái nhìn thèm muốn của các bạn tôi... Sau này làm công tác Đội ở phường, có lần tôi phải vận động Lái, một cậu bé lang thang, đi học. Tôi đã theo Lái trên khắp các đường phố. Một lần, tôi bắt gặp cậu ngẩn ngơ nhìn theo đôi giày ba ta màu xanh của một cậu bé đang dạo chơi. Hóa ra trẻ con thời nào cũng giống nhau. Tôi quyết định chọn đôi giày ba ta màu xanh để thưởng cho Lái trong buổi đầu cậu đến lớp. Hôm nhận giày, tay Lái run run, môi cậu mấp máy, mắt hết nhìn đôi giày, lại nhìn xuống đôi bàn chân mình đang ngọ nguậy dưới đất. Lúc ra khỏi lớp, Lái cột hai chiếc giày vào nhau, đeo vào cổ, nhảy tưng tưng.
Chi tiết nào không được nhắc tới khi tả vẻ đẹp của đôi giày?
['Đôi giày có đế bằng cao su đi rất êm chân.', 'Phần thân giày gần sát cổ có hai hàng khuy dập và luồn một sợi trắng nhỏ vắt ngang.', 'Thân giày làm bằng vải cứng, dáng thon thả, màu vải như màu xanh da trời những ngày thu.', 'Cổ giày ôm sát chân.']
A
Ngày còn bé, có lần tôi đã thấy anh họ tôi đi đôi giày ba ta màu xanh nước biển. Chao ôi! Đôi giày mới đẹp làm sao! Cổ giày ôm sát chân. Thân giày làm bằng vải cứng, dáng thon thả, màu vải như màu da trời những ngày thu. Phần thân giày gần sát cổ có hai hàng khuy dập và luồn một sợi dây trắng nhỏ vắt ngang. Tôi tưởng tượng nếu mang nó vào chắc bước đi sẽ nhẹ và nhanh hơn, tôi sẽ chạy trên những con đường đất mịn trong làng trước cái nhìn thèm muốn của các bạn tôi... Sau này làm công tác Đội ở phường, có lần tôi phải vận động Lái, một cậu bé lang thang, đi học. Tôi đã theo Lái trên khắp các đường phố. Một lần, tôi bắt gặp cậu ngẩn ngơ nhìn theo đôi giày ba ta màu xanh của một cậu bé đang dạo chơi. Hóa ra trẻ con thời nào cũng giống nhau. Tôi quyết định chọn đôi giày ba ta màu xanh để thưởng cho Lái trong buổi đầu cậu đến lớp. Hôm nhận giày, tay Lái run run, môi cậu mấp máy, mắt hết nhìn đôi giày, lại nhìn xuống đôi bàn chân mình đang ngọ nguậy dưới đất. Lúc ra khỏi lớp, Lái cột hai chiếc giày vào nhau, đeo vào cổ, nhảy tưng tưng.
Màu giày được so sánh giống với thứ gì?
['Như màu lúa non trên đồng.', 'Như màu da trời những ngày thu.', 'Như màu nước suối trong vắt.', 'Như màu nước biển vào cuối thu.']
B
Ngày còn bé, có lần tôi đã thấy anh họ tôi đi đôi giày ba ta màu xanh nước biển. Chao ôi! Đôi giày mới đẹp làm sao! Cổ giày ôm sát chân. Thân giày làm bằng vải cứng, dáng thon thả, màu vải như màu da trời những ngày thu. Phần thân giày gần sát cổ có hai hàng khuy dập và luồn một sợi dây trắng nhỏ vắt ngang. Tôi tưởng tượng nếu mang nó vào chắc bước đi sẽ nhẹ và nhanh hơn, tôi sẽ chạy trên những con đường đất mịn trong làng trước cái nhìn thèm muốn của các bạn tôi... Sau này làm công tác Đội ở phường, có lần tôi phải vận động Lái, một cậu bé lang thang, đi học. Tôi đã theo Lái trên khắp các đường phố. Một lần, tôi bắt gặp cậu ngẩn ngơ nhìn theo đôi giày ba ta màu xanh của một cậu bé đang dạo chơi. Hóa ra trẻ con thời nào cũng giống nhau. Tôi quyết định chọn đôi giày ba ta màu xanh để thưởng cho Lái trong buổi đầu cậu đến lớp. Hôm nhận giày, tay Lái run run, môi cậu mấp máy, mắt hết nhìn đôi giày, lại nhìn xuống đôi bàn chân mình đang ngọ nguậy dưới đất. Lúc ra khỏi lớp, Lái cột hai chiếc giày vào nhau, đeo vào cổ, nhảy tưng tưng.
Tên một người bạn của nhân vật tôi là gì?
['Lái.', 'Thu.', 'Đội.', 'Nguyên.']
A
Ngày còn bé, có lần tôi đã thấy anh họ tôi đi đôi giày ba ta màu xanh nước biển. Chao ôi! Đôi giày mới đẹp làm sao! Cổ giày ôm sát chân. Thân giày làm bằng vải cứng, dáng thon thả, màu vải như màu da trời những ngày thu. Phần thân giày gần sát cổ có hai hàng khuy dập và luồn một sợi dây trắng nhỏ vắt ngang. Tôi tưởng tượng nếu mang nó vào chắc bước đi sẽ nhẹ và nhanh hơn, tôi sẽ chạy trên những con đường đất mịn trong làng trước cái nhìn thèm muốn của các bạn tôi... Sau này làm công tác Đội ở phường, có lần tôi phải vận động Lái, một cậu bé lang thang, đi học. Tôi đã theo Lái trên khắp các đường phố. Một lần, tôi bắt gặp cậu ngẩn ngơ nhìn theo đôi giày ba ta màu xanh của một cậu bé đang dạo chơi. Hóa ra trẻ con thời nào cũng giống nhau. Tôi quyết định chọn đôi giày ba ta màu xanh để thưởng cho Lái trong buổi đầu cậu đến lớp. Hôm nhận giày, tay Lái run run, môi cậu mấp máy, mắt hết nhìn đôi giày, lại nhìn xuống đôi bàn chân mình đang ngọ nguậy dưới đất. Lúc ra khỏi lớp, Lái cột hai chiếc giày vào nhau, đeo vào cổ, nhảy tưng tưng.
Nhân vật tôi đã làm như thế nào để vận động Lái (một cậu bé lang thang) đi học?
['Đôi dép màu xanh.', 'Bộ quần áo đồng phục.', 'Đôi giày ba ta màu xanh.', 'Chiếc cặp sách mới.']
C
Ngày còn bé, có lần tôi đã thấy anh họ tôi đi đôi giày ba ta màu xanh nước biển. Chao ôi! Đôi giày mới đẹp làm sao! Cổ giày ôm sát chân. Thân giày làm bằng vải cứng, dáng thon thả, màu vải như màu da trời những ngày thu. Phần thân giày gần sát cổ có hai hàng khuy dập và luồn một sợi dây trắng nhỏ vắt ngang. Tôi tưởng tượng nếu mang nó vào chắc bước đi sẽ nhẹ và nhanh hơn, tôi sẽ chạy trên những con đường đất mịn trong làng trước cái nhìn thèm muốn của các bạn tôi... Sau này làm công tác Đội ở phường, có lần tôi phải vận động Lái, một cậu bé lang thang, đi học. Tôi đã theo Lái trên khắp các đường phố. Một lần, tôi bắt gặp cậu ngẩn ngơ nhìn theo đôi giày ba ta màu xanh của một cậu bé đang dạo chơi. Hóa ra trẻ con thời nào cũng giống nhau. Tôi quyết định chọn đôi giày ba ta màu xanh để thưởng cho Lái trong buổi đầu cậu đến lớp. Hôm nhận giày, tay Lái run run, môi cậu mấp máy, mắt hết nhìn đôi giày, lại nhìn xuống đôi bàn chân mình đang ngọ nguậy dưới đất. Lúc ra khỏi lớp, Lái cột hai chiếc giày vào nhau, đeo vào cổ, nhảy tưng tưng.
Tại sao nhân vật tôi quyết định tặng Lái đôi giày ba ta màu xanh?
['Để Lái rủ các bạn của mình cùng tới trường.', 'Để thưởng cho cậu vì đã đạt thành tích học tốt nhất lớp.', 'Để động viên cậu trong buổi đầu cậu đến lớp.', 'Để khuyến khích cậu học giỏi hơn nữa.']
C
Ngày còn bé, có lần tôi đã thấy anh họ tôi đi đôi giày ba ta màu xanh nước biển. Chao ôi! Đôi giày mới đẹp làm sao! Cổ giày ôm sát chân. Thân giày làm bằng vải cứng, dáng thon thả, màu vải như màu da trời những ngày thu. Phần thân giày gần sát cổ có hai hàng khuy dập và luồn một sợi dây trắng nhỏ vắt ngang. Tôi tưởng tượng nếu mang nó vào chắc bước đi sẽ nhẹ và nhanh hơn, tôi sẽ chạy trên những con đường đất mịn trong làng trước cái nhìn thèm muốn của các bạn tôi... Sau này làm công tác Đội ở phường, có lần tôi phải vận động Lái, một cậu bé lang thang, đi học. Tôi đã theo Lái trên khắp các đường phố. Một lần, tôi bắt gặp cậu ngẩn ngơ nhìn theo đôi giày ba ta màu xanh của một cậu bé đang dạo chơi. Hóa ra trẻ con thời nào cũng giống nhau. Tôi quyết định chọn đôi giày ba ta màu xanh để thưởng cho Lái trong buổi đầu cậu đến lớp. Hôm nhận giày, tay Lái run run, môi cậu mấp máy, mắt hết nhìn đôi giày, lại nhìn xuống đôi bàn chân mình đang ngọ nguậy dưới đất. Lúc ra khỏi lớp, Lái cột hai chiếc giày vào nhau, đeo vào cổ, nhảy tưng tưng.
Chi tiết gì cho thấy sự xúc động của Lái khi nhận món quà?
['Tôi theo Lái lang thang trên khắp các đường phố.', 'Tay run run, môi mấp máy, mắt nhìn đôi giày rồi lại nhìn đôi bàn chân mình.', 'Lái ngẩn ngơ nhìn theo đôi giày ba ta của một cậu bé đang dạo chơi.', 'Cậu bé lang thang được nhân vật tôi vận động đi học tên là Lái.']
B
Ngày còn bé, có lần tôi đã thấy anh họ tôi đi đôi giày ba ta màu xanh nước biển. Chao ôi! Đôi giày mới đẹp làm sao! Cổ giày ôm sát chân. Thân giày làm bằng vải cứng, dáng thon thả, màu vải như màu da trời những ngày thu. Phần thân giày gần sát cổ có hai hàng khuy dập và luồn một sợi dây trắng nhỏ vắt ngang. Tôi tưởng tượng nếu mang nó vào chắc bước đi sẽ nhẹ và nhanh hơn, tôi sẽ chạy trên những con đường đất mịn trong làng trước cái nhìn thèm muốn của các bạn tôi... Sau này làm công tác Đội ở phường, có lần tôi phải vận động Lái, một cậu bé lang thang, đi học. Tôi đã theo Lái trên khắp các đường phố. Một lần, tôi bắt gặp cậu ngẩn ngơ nhìn theo đôi giày ba ta màu xanh của một cậu bé đang dạo chơi. Hóa ra trẻ con thời nào cũng giống nhau. Tôi quyết định chọn đôi giày ba ta màu xanh để thưởng cho Lái trong buổi đầu cậu đến lớp. Hôm nhận giày, tay Lái run run, môi cậu mấp máy, mắt hết nhìn đôi giày, lại nhìn xuống đôi bàn chân mình đang ngọ nguậy dưới đất. Lúc ra khỏi lớp, Lái cột hai chiếc giày vào nhau, đeo vào cổ, nhảy tưng tưng.
Câu văn nào thể hiện niềm vui của Lái khi được tặng đôi giày?
['Lái ngẩn ngơ nhìn theo đôi giày ba ta màu xanh của một cậu bé.', 'Tôi theo Lái lang thang trên khắp các đường phố.', 'Lái cột chiếc giày vào nhau, đeo vào cổ, nhảy tưng tưng.', 'Lái nhìn xuống đôi bàn chân đang ngọ nguậy dưới đất.']
C
Nhà Út Vịnh ở ngay bên đường sắt. Mấy năm nay, đoạn đường này thường có sự cố. Lúc thì đá tảng nằm chềnh ềnh trên đường tàu chạy, lúc thì ai đó tháo cả ốc gắn các thanh ray. Lắm khi , trẻ chăn trâu còn ném đá lên tàu. Tháng trước , trường của Út Vịnh đã phát động phong trào Em yêu đường sắt quê em. Học sinh cam kết không chơi trên đường tàu , không ném đá lên tàu và đường tàu, cùng nhau bảo vệ an toàn cho những chuyến tàu qua . Vịnh nhận việc khó nhất là thuyết phục Sơn- một bạn rất nghịch, thường chạy trên đường tàu thả diều. Thuyết phục mãi, Sơn mới hiểu ra và hứa không chơi dại như vậy nữa. Một buổi chiều đẹp trời, gió từ sông Cái thổi vào mát rượi. Vịnh đang ngồi học bài , bỗng nghe thấy tiếng còi tàu vang lên từng hồi dài như giục giã . Chưa bao giờ tiếng còi tàu lại kéo dài như vậy . Thấy lạ, Vịnh nhìn ra đường tàu. Thì ra hai cô bé Hoa và Lan đang ngồi chơi chuyền thẻ trên đó. Vịnh lao ra như tên bắn, la lớn : - Hoa, Lan, tàu hỏa đến ! Nghe tiếng la, bé Hoa giật mình, ngã lăn khỏi đường tàu, còn bé Lan đứng ngây người , khóc thét. Đoàn tàu vừa réo còi vừa ầm ầm lao tới. Không chút do dự, Vịnh nhào tới ôm Lan lăn xuống mép ruộng, cứu sống cô bé trước cái chết trong gang tất. Biết tin, cha mẹ Lan chạy đến. Cả hai cô chú ôm chầm lấy Vịnh, xúc động không nói nên lời.
Nội dung chính của bài văn là gì?
['Nêu sự đổi mới của ngành đường sắt nước ta hiện nay.', 'Ca ngợi ý thức bảo vệ đường sắt của người dân.', 'Ca ngợi Út Vịnh thực hiện tốt nhiệm vụ bảo vệ đường sắt, dũng cảm cứu em nhỏ.', 'Sự trật tự xung quang khu vực có đường sắt đi ngang qua.']
C
Nhà Út Vịnh ở ngay bên đường sắt. Mấy năm nay, đoạn đường này thường có sự cố. Lúc thì đá tảng nằm chềnh ềnh trên đường tàu chạy, lúc thì ai đó tháo cả ốc gắn các thanh ray. Lắm khi , trẻ chăn trâu còn ném đá lên tàu. Tháng trước , trường của Út Vịnh đã phát động phong trào Em yêu đường sắt quê em. Học sinh cam kết không chơi trên đường tàu , không ném đá lên tàu và đường tàu, cùng nhau bảo vệ an toàn cho những chuyến tàu qua . Vịnh nhận việc khó nhất là thuyết phục Sơn- một bạn rất nghịch, thường chạy trên đường tàu thả diều. Thuyết phục mãi, Sơn mới hiểu ra và hứa không chơi dại như vậy nữa. Một buổi chiều đẹp trời, gió từ sông Cái thổi vào mát rượi. Vịnh đang ngồi học bài , bỗng nghe thấy tiếng còi tàu vang lên từng hồi dài như giục giã . Chưa bao giờ tiếng còi tàu lại kéo dài như vậy . Thấy lạ, Vịnh nhìn ra đường tàu. Thì ra hai cô bé Hoa và Lan đang ngồi chơi chuyền thẻ trên đó. Vịnh lao ra như tên bắn, la lớn : - Hoa, Lan, tàu hỏa đến ! Nghe tiếng la, bé Hoa giật mình, ngã lăn khỏi đường tàu, còn bé Lan đứng ngây người , khóc thét. Đoàn tàu vừa réo còi vừa ầm ầm lao tới. Không chút do dự, Vịnh nhào tới ôm Lan lăn xuống mép ruộng, cứu sống cô bé trước cái chết trong gang tất. Biết tin, cha mẹ Lan chạy đến. Cả hai cô chú ôm chầm lấy Vịnh, xúc động không nói nên lời.
Đoạn đường sắt gần nhà Út Vịnh mấy năm nay thường có những sự cố gì?
['Đoạn đường này thường xảy ra tai nạn.', 'Đoạn đường này thường có những sự cố: lúc thì đá tảng nằm trên đường tàu,lúc thì ai đó tháo cả ốc của các thanh ray, trẻ chăn trâu ném đá lên tàu.', 'Đoạn đường này thường xảy ra nhiều sự cố làm chậm giờ tàu chạy.', 'Đoạn đường này thường xảy ra cướp.']
B
Nhà Út Vịnh ở ngay bên đường sắt. Mấy năm nay, đoạn đường này thường có sự cố. Lúc thì đá tảng nằm chềnh ềnh trên đường tàu chạy, lúc thì ai đó tháo cả ốc gắn các thanh ray. Lắm khi , trẻ chăn trâu còn ném đá lên tàu. Tháng trước , trường của Út Vịnh đã phát động phong trào Em yêu đường sắt quê em. Học sinh cam kết không chơi trên đường tàu , không ném đá lên tàu và đường tàu, cùng nhau bảo vệ an toàn cho những chuyến tàu qua . Vịnh nhận việc khó nhất là thuyết phục Sơn- một bạn rất nghịch, thường chạy trên đường tàu thả diều. Thuyết phục mãi, Sơn mới hiểu ra và hứa không chơi dại như vậy nữa. Một buổi chiều đẹp trời, gió từ sông Cái thổi vào mát rượi. Vịnh đang ngồi học bài , bỗng nghe thấy tiếng còi tàu vang lên từng hồi dài như giục giã . Chưa bao giờ tiếng còi tàu lại kéo dài như vậy . Thấy lạ, Vịnh nhìn ra đường tàu. Thì ra hai cô bé Hoa và Lan đang ngồi chơi chuyền thẻ trên đó. Vịnh lao ra như tên bắn, la lớn : - Hoa, Lan, tàu hỏa đến ! Nghe tiếng la, bé Hoa giật mình, ngã lăn khỏi đường tàu, còn bé Lan đứng ngây người , khóc thét. Đoàn tàu vừa réo còi vừa ầm ầm lao tới. Không chút do dự, Vịnh nhào tới ôm Lan lăn xuống mép ruộng, cứu sống cô bé trước cái chết trong gang tất. Biết tin, cha mẹ Lan chạy đến. Cả hai cô chú ôm chầm lấy Vịnh, xúc động không nói nên lời.
Trường của Út Vịnh đã phát động phong trào gì để góp phần bảo vệ an toàn đường sắt?
['Phong trào “Em yêu đường sắt quê em”.', 'Phong trào “Kế hoạch nhỏ”.', 'Phong trào “Nói lời hay, làm việc tốt”.', 'Phong trào "An toàn giao thông".']
A
Nhà Út Vịnh ở ngay bên đường sắt. Mấy năm nay, đoạn đường này thường có sự cố. Lúc thì đá tảng nằm chềnh ềnh trên đường tàu chạy, lúc thì ai đó tháo cả ốc gắn các thanh ray. Lắm khi , trẻ chăn trâu còn ném đá lên tàu. Tháng trước , trường của Út Vịnh đã phát động phong trào Em yêu đường sắt quê em. Học sinh cam kết không chơi trên đường tàu , không ném đá lên tàu và đường tàu, cùng nhau bảo vệ an toàn cho những chuyến tàu qua . Vịnh nhận việc khó nhất là thuyết phục Sơn- một bạn rất nghịch, thường chạy trên đường tàu thả diều. Thuyết phục mãi, Sơn mới hiểu ra và hứa không chơi dại như vậy nữa. Một buổi chiều đẹp trời, gió từ sông Cái thổi vào mát rượi. Vịnh đang ngồi học bài , bỗng nghe thấy tiếng còi tàu vang lên từng hồi dài như giục giã . Chưa bao giờ tiếng còi tàu lại kéo dài như vậy . Thấy lạ, Vịnh nhìn ra đường tàu. Thì ra hai cô bé Hoa và Lan đang ngồi chơi chuyền thẻ trên đó. Vịnh lao ra như tên bắn, la lớn : - Hoa, Lan, tàu hỏa đến ! Nghe tiếng la, bé Hoa giật mình, ngã lăn khỏi đường tàu, còn bé Lan đứng ngây người , khóc thét. Đoàn tàu vừa réo còi vừa ầm ầm lao tới. Không chút do dự, Vịnh nhào tới ôm Lan lăn xuống mép ruộng, cứu sống cô bé trước cái chết trong gang tất. Biết tin, cha mẹ Lan chạy đến. Cả hai cô chú ôm chầm lấy Vịnh, xúc động không nói nên lời.
Út Vịnh đã làm gì để thực hiện nhiệm vụ giữ gìn an toàn đường sắt?
['Vịnh đã tham gia tốt phong trào “Em yêu đường sắt quê em”, đã thuyết phục được Sơn không thả diều trên đường tàu.', 'Vịnh Tham gia tốt các phong trào do Đội phát động.', 'Vịnh luôn chấp hành tốt các quy định của ngành đường sắt.', 'Vĩnh đã sơn lại đường sắt cho thêm sinh động.']
A
Nhà Út Vịnh ở ngay bên đường sắt. Mấy năm nay, đoạn đường này thường có sự cố. Lúc thì đá tảng nằm chềnh ềnh trên đường tàu chạy, lúc thì ai đó tháo cả ốc gắn các thanh ray. Lắm khi , trẻ chăn trâu còn ném đá lên tàu. Tháng trước , trường của Út Vịnh đã phát động phong trào Em yêu đường sắt quê em. Học sinh cam kết không chơi trên đường tàu , không ném đá lên tàu và đường tàu, cùng nhau bảo vệ an toàn cho những chuyến tàu qua . Vịnh nhận việc khó nhất là thuyết phục Sơn- một bạn rất nghịch, thường chạy trên đường tàu thả diều. Thuyết phục mãi, Sơn mới hiểu ra và hứa không chơi dại như vậy nữa. Một buổi chiều đẹp trời, gió từ sông Cái thổi vào mát rượi. Vịnh đang ngồi học bài , bỗng nghe thấy tiếng còi tàu vang lên từng hồi dài như giục giã . Chưa bao giờ tiếng còi tàu lại kéo dài như vậy . Thấy lạ, Vịnh nhìn ra đường tàu. Thì ra hai cô bé Hoa và Lan đang ngồi chơi chuyền thẻ trên đó. Vịnh lao ra như tên bắn, la lớn : - Hoa, Lan, tàu hỏa đến ! Nghe tiếng la, bé Hoa giật mình, ngã lăn khỏi đường tàu, còn bé Lan đứng ngây người , khóc thét. Đoàn tàu vừa réo còi vừa ầm ầm lao tới. Không chút do dự, Vịnh nhào tới ôm Lan lăn xuống mép ruộng, cứu sống cô bé trước cái chết trong gang tất. Biết tin, cha mẹ Lan chạy đến. Cả hai cô chú ôm chầm lấy Vịnh, xúc động không nói nên lời.
Khi nghe thấy tiếng còi tàu vang lên giục giã, Út Vịnh nhìn ra đường sắt và đã thấy điều gì?
['Thấy Hoa và Lan đang đi chơi cùng nhau.', 'Thấy Hoa và Lan đang ngồi chơi chuyền thẻ.', 'Thấy Hoa và Lan đang ngồi chơi chuyền thẻ trên đường tàu.', 'Thấy Hoa và Lan đang đứng cạnh đường tàu.']
C
Nhà Út Vịnh ở ngay bên đường sắt. Mấy năm nay, đoạn đường này thường có sự cố. Lúc thì đá tảng nằm chềnh ềnh trên đường tàu chạy, lúc thì ai đó tháo cả ốc gắn các thanh ray. Lắm khi , trẻ chăn trâu còn ném đá lên tàu. Tháng trước , trường của Út Vịnh đã phát động phong trào Em yêu đường sắt quê em. Học sinh cam kết không chơi trên đường tàu , không ném đá lên tàu và đường tàu, cùng nhau bảo vệ an toàn cho những chuyến tàu qua . Vịnh nhận việc khó nhất là thuyết phục Sơn- một bạn rất nghịch, thường chạy trên đường tàu thả diều. Thuyết phục mãi, Sơn mới hiểu ra và hứa không chơi dại như vậy nữa. Một buổi chiều đẹp trời, gió từ sông Cái thổi vào mát rượi. Vịnh đang ngồi học bài , bỗng nghe thấy tiếng còi tàu vang lên từng hồi dài như giục giã . Chưa bao giờ tiếng còi tàu lại kéo dài như vậy . Thấy lạ, Vịnh nhìn ra đường tàu. Thì ra hai cô bé Hoa và Lan đang ngồi chơi chuyền thẻ trên đó. Vịnh lao ra như tên bắn, la lớn : - Hoa, Lan, tàu hỏa đến ! Nghe tiếng la, bé Hoa giật mình, ngã lăn khỏi đường tàu, còn bé Lan đứng ngây người , khóc thét. Đoàn tàu vừa réo còi vừa ầm ầm lao tới. Không chút do dự, Vịnh nhào tới ôm Lan lăn xuống mép ruộng, cứu sống cô bé trước cái chết trong gang tất. Biết tin, cha mẹ Lan chạy đến. Cả hai cô chú ôm chầm lấy Vịnh, xúc động không nói nên lời.
Hành động cứu hai em nhỏ đang chơi trên đường tàu nói lên phẩm chất gì của Út Vịnh?
['Dũng cảm, yêu thương em nhỏ.', 'Thông minh, học giỏi.', 'Lễ phép, vâng lời thầy cô giáo.', 'Nhanh nhẹn và sáng tạo.']
A
Nhà Út Vịnh ở ngay bên đường sắt. Mấy năm nay, đoạn đường này thường có sự cố. Lúc thì đá tảng nằm chềnh ềnh trên đường tàu chạy, lúc thì ai đó tháo cả ốc gắn các thanh ray. Lắm khi , trẻ chăn trâu còn ném đá lên tàu. Tháng trước , trường của Út Vịnh đã phát động phong trào Em yêu đường sắt quê em. Học sinh cam kết không chơi trên đường tàu , không ném đá lên tàu và đường tàu, cùng nhau bảo vệ an toàn cho những chuyến tàu qua . Vịnh nhận việc khó nhất là thuyết phục Sơn- một bạn rất nghịch, thường chạy trên đường tàu thả diều. Thuyết phục mãi, Sơn mới hiểu ra và hứa không chơi dại như vậy nữa. Một buổi chiều đẹp trời, gió từ sông Cái thổi vào mát rượi. Vịnh đang ngồi học bài , bỗng nghe thấy tiếng còi tàu vang lên từng hồi dài như giục giã . Chưa bao giờ tiếng còi tàu lại kéo dài như vậy . Thấy lạ, Vịnh nhìn ra đường tàu. Thì ra hai cô bé Hoa và Lan đang ngồi chơi chuyền thẻ trên đó. Vịnh lao ra như tên bắn, la lớn : - Hoa, Lan, tàu hỏa đến ! Nghe tiếng la, bé Hoa giật mình, ngã lăn khỏi đường tàu, còn bé Lan đứng ngây người , khóc thét. Đoàn tàu vừa réo còi vừa ầm ầm lao tới. Không chút do dự, Vịnh nhào tới ôm Lan lăn xuống mép ruộng, cứu sống cô bé trước cái chết trong gang tất. Biết tin, cha mẹ Lan chạy đến. Cả hai cô chú ôm chầm lấy Vịnh, xúc động không nói nên lời.
Em học tập được ở Út Vịnh điều gì?
['Ý thức trách nhiệm , tôn trọng các quy định về an toàn giao thông.', 'Tinh thần dũng cảm cứu các em nhỏ.', 'Ý thức trách nhiệm, tôn trọng các qui định về an toàn giao thông và tinh thần dũng càm cứu các em nhỏ.', 'Không học được điều gì.']
C
Ở vương quốc nọ có một cô bé xinh xinh chừng năm, sáu tuổi. Bé xíu như vậy, nhưng cô lại là công chúa. Một lần, công chúa ốm nặng. Nhà vua rất lo lắng. Ngài hứa tặng cô con gái bé nhỏ bất kì thứ gì cô muốn, miễn là cô khỏi bệnh. Công chúa nói rằng cô sẽ khỏi ngay nếu có được mặt trăng. Vua cho vời tất cả các vị đại thần, các nhà khoa học tới để bàn cách lấy mặt trăng cho cô bé. Nhưng ai nấy đều nói là đòi hỏi của công chúa không thể thực hiện được vì mặt trăng ở rất xa và to gấp hàng nghìn lần đất nước của nhà vua. Nhà vua buồn lắm, than phiền với chú hề của ngài. Chú hề nghĩ một lát, rồi bảo: - Trước hết, phải hỏi xem công chúa nghĩ về mặt trăng như thế nào đã. Nhà vua đồng ý. Thế là chú hề đến gặp cô chủ nhỏ của mình. Chú hứa sẽ mang mặt trăng về cho cô nhưng cô phải cho biết mặt trăng to bằng chừng nào. Công chúa bảo: - Chỉ to hơn móng tay ta, vì khi ta đặt ngón tay lên trước mặt trăng thì móng tay che gần khuất mặt trăng. Chú hề hỏi lại: - Công chúa có biết mặt trăng treo ở đâu không? Công chúa đáp: - Ta thấy đôi khi nó đi ngang qua ngọn cây trước cửa sổ. Chú hề gặng hỏi thêm: - Vậy theo công chúa, mặt trăng làm bằng gì? - Tất nhiên là bằng vàng rồi. Chú hề tức tốc đến gặp thợ kim hoàn, đặt làm ngay một mặt trăng bằng vàng, lớn hơn móng tay của công chúa, rồi cho mặt trăng vào một sợi dây chuyền vàng để cô bé có thể đeo vào cổ. Thấy mặt trăng, công chúa vui sướng ra khỏi giường bệnh, chạy tung tăng khắp vườn.
Công chúa nhỏ có ước muốn gì khi bị ốm?
['Nếu có được váy đẹp sẽ khỏi ốm ngay.', 'Nếu có được ngai vàng thì sẽ khỏi ốm ngay.', 'Nếu có được mặt trăng thì sẽ khỏi ốm ngay.', 'Nếu có được hoàng tử thì sẽ khỏi ốm ngay.']
C
Ở vương quốc nọ có một cô bé xinh xinh chừng năm, sáu tuổi. Bé xíu như vậy, nhưng cô lại là công chúa. Một lần, công chúa ốm nặng. Nhà vua rất lo lắng. Ngài hứa tặng cô con gái bé nhỏ bất kì thứ gì cô muốn, miễn là cô khỏi bệnh. Công chúa nói rằng cô sẽ khỏi ngay nếu có được mặt trăng. Vua cho vời tất cả các vị đại thần, các nhà khoa học tới để bàn cách lấy mặt trăng cho cô bé. Nhưng ai nấy đều nói là đòi hỏi của công chúa không thể thực hiện được vì mặt trăng ở rất xa và to gấp hàng nghìn lần đất nước của nhà vua. Nhà vua buồn lắm, than phiền với chú hề của ngài. Chú hề nghĩ một lát, rồi bảo: - Trước hết, phải hỏi xem công chúa nghĩ về mặt trăng như thế nào đã. Nhà vua đồng ý. Thế là chú hề đến gặp cô chủ nhỏ của mình. Chú hứa sẽ mang mặt trăng về cho cô nhưng cô phải cho biết mặt trăng to bằng chừng nào. Công chúa bảo: - Chỉ to hơn móng tay ta, vì khi ta đặt ngón tay lên trước mặt trăng thì móng tay che gần khuất mặt trăng. Chú hề hỏi lại: - Công chúa có biết mặt trăng treo ở đâu không? Công chúa đáp: - Ta thấy đôi khi nó đi ngang qua ngọn cây trước cửa sổ. Chú hề gặng hỏi thêm: - Vậy theo công chúa, mặt trăng làm bằng gì? - Tất nhiên là bằng vàng rồi. Chú hề tức tốc đến gặp thợ kim hoàn, đặt làm ngay một mặt trăng bằng vàng, lớn hơn móng tay của công chúa, rồi cho mặt trăng vào một sợi dây chuyền vàng để cô bé có thể đeo vào cổ. Thấy mặt trăng, công chúa vui sướng ra khỏi giường bệnh, chạy tung tăng khắp vườn.
Nhà vua đã làm gì trước ước muốn của công chúa?
['Cho vời các vị đại thần, nhà khoa học tới, tìm cách lấy mặt trăng cho cô bé.', 'Cho công chúa một chiếc vương miện thật đẹp để thay thế mặt trăng.', 'Giải thích cho công chúa rằng không thể lấy được mặt trăng trên trời.', 'Cho với chú hề đến và tìm cách hỏi han, an ủi công chúa.']
A
Ở vương quốc nọ có một cô bé xinh xinh chừng năm, sáu tuổi. Bé xíu như vậy, nhưng cô lại là công chúa. Một lần, công chúa ốm nặng. Nhà vua rất lo lắng. Ngài hứa tặng cô con gái bé nhỏ bất kì thứ gì cô muốn, miễn là cô khỏi bệnh. Công chúa nói rằng cô sẽ khỏi ngay nếu có được mặt trăng. Vua cho vời tất cả các vị đại thần, các nhà khoa học tới để bàn cách lấy mặt trăng cho cô bé. Nhưng ai nấy đều nói là đòi hỏi của công chúa không thể thực hiện được vì mặt trăng ở rất xa và to gấp hàng nghìn lần đất nước của nhà vua. Nhà vua buồn lắm, than phiền với chú hề của ngài. Chú hề nghĩ một lát, rồi bảo: - Trước hết, phải hỏi xem công chúa nghĩ về mặt trăng như thế nào đã. Nhà vua đồng ý. Thế là chú hề đến gặp cô chủ nhỏ của mình. Chú hứa sẽ mang mặt trăng về cho cô nhưng cô phải cho biết mặt trăng to bằng chừng nào. Công chúa bảo: - Chỉ to hơn móng tay ta, vì khi ta đặt ngón tay lên trước mặt trăng thì móng tay che gần khuất mặt trăng. Chú hề hỏi lại: - Công chúa có biết mặt trăng treo ở đâu không? Công chúa đáp: - Ta thấy đôi khi nó đi ngang qua ngọn cây trước cửa sổ. Chú hề gặng hỏi thêm: - Vậy theo công chúa, mặt trăng làm bằng gì? - Tất nhiên là bằng vàng rồi. Chú hề tức tốc đến gặp thợ kim hoàn, đặt làm ngay một mặt trăng bằng vàng, lớn hơn móng tay của công chúa, rồi cho mặt trăng vào một sợi dây chuyền vàng để cô bé có thể đeo vào cổ. Thấy mặt trăng, công chúa vui sướng ra khỏi giường bệnh, chạy tung tăng khắp vườn.
Các vị đại thần và nhà khoa học nói gì với nhà vua về đòi hỏi của công chúa?
['Không thể thực hiện được.', 'Đây là đòi hỏi tham lam và viển vông.', 'Đòi hỏi của công chúa thật thông minh.', 'Có thể thực hiện được.']
A
Ở vương quốc nọ có một cô bé xinh xinh chừng năm, sáu tuổi. Bé xíu như vậy, nhưng cô lại là công chúa. Một lần, công chúa ốm nặng. Nhà vua rất lo lắng. Ngài hứa tặng cô con gái bé nhỏ bất kì thứ gì cô muốn, miễn là cô khỏi bệnh. Công chúa nói rằng cô sẽ khỏi ngay nếu có được mặt trăng. Vua cho vời tất cả các vị đại thần, các nhà khoa học tới để bàn cách lấy mặt trăng cho cô bé. Nhưng ai nấy đều nói là đòi hỏi của công chúa không thể thực hiện được vì mặt trăng ở rất xa và to gấp hàng nghìn lần đất nước của nhà vua. Nhà vua buồn lắm, than phiền với chú hề của ngài. Chú hề nghĩ một lát, rồi bảo: - Trước hết, phải hỏi xem công chúa nghĩ về mặt trăng như thế nào đã. Nhà vua đồng ý. Thế là chú hề đến gặp cô chủ nhỏ của mình. Chú hứa sẽ mang mặt trăng về cho cô nhưng cô phải cho biết mặt trăng to bằng chừng nào. Công chúa bảo: - Chỉ to hơn móng tay ta, vì khi ta đặt ngón tay lên trước mặt trăng thì móng tay che gần khuất mặt trăng. Chú hề hỏi lại: - Công chúa có biết mặt trăng treo ở đâu không? Công chúa đáp: - Ta thấy đôi khi nó đi ngang qua ngọn cây trước cửa sổ. Chú hề gặng hỏi thêm: - Vậy theo công chúa, mặt trăng làm bằng gì? - Tất nhiên là bằng vàng rồi. Chú hề tức tốc đến gặp thợ kim hoàn, đặt làm ngay một mặt trăng bằng vàng, lớn hơn móng tay của công chúa, rồi cho mặt trăng vào một sợi dây chuyền vàng để cô bé có thể đeo vào cổ. Thấy mặt trăng, công chúa vui sướng ra khỏi giường bệnh, chạy tung tăng khắp vườn.
Ai là người đưa ra giải pháp đáp ứng nguyện vọng của công chúa?
['Nhà khoa học.', 'Đại thần.', 'Nhà vua.', 'Chú hề.']
D
Ở vương quốc nọ có một cô bé xinh xinh chừng năm, sáu tuổi. Bé xíu như vậy, nhưng cô lại là công chúa. Một lần, công chúa ốm nặng. Nhà vua rất lo lắng. Ngài hứa tặng cô con gái bé nhỏ bất kì thứ gì cô muốn, miễn là cô khỏi bệnh. Công chúa nói rằng cô sẽ khỏi ngay nếu có được mặt trăng. Vua cho vời tất cả các vị đại thần, các nhà khoa học tới để bàn cách lấy mặt trăng cho cô bé. Nhưng ai nấy đều nói là đòi hỏi của công chúa không thể thực hiện được vì mặt trăng ở rất xa và to gấp hàng nghìn lần đất nước của nhà vua. Nhà vua buồn lắm, than phiền với chú hề của ngài. Chú hề nghĩ một lát, rồi bảo: - Trước hết, phải hỏi xem công chúa nghĩ về mặt trăng như thế nào đã. Nhà vua đồng ý. Thế là chú hề đến gặp cô chủ nhỏ của mình. Chú hứa sẽ mang mặt trăng về cho cô nhưng cô phải cho biết mặt trăng to bằng chừng nào. Công chúa bảo: - Chỉ to hơn móng tay ta, vì khi ta đặt ngón tay lên trước mặt trăng thì móng tay che gần khuất mặt trăng. Chú hề hỏi lại: - Công chúa có biết mặt trăng treo ở đâu không? Công chúa đáp: - Ta thấy đôi khi nó đi ngang qua ngọn cây trước cửa sổ. Chú hề gặng hỏi thêm: - Vậy theo công chúa, mặt trăng làm bằng gì? - Tất nhiên là bằng vàng rồi. Chú hề tức tốc đến gặp thợ kim hoàn, đặt làm ngay một mặt trăng bằng vàng, lớn hơn móng tay của công chúa, rồi cho mặt trăng vào một sợi dây chuyền vàng để cô bé có thể đeo vào cổ. Thấy mặt trăng, công chúa vui sướng ra khỏi giường bệnh, chạy tung tăng khắp vườn.
Câu nào cho thấy cách nghĩ của chú hề khác biệt so với các vị đại thần và nhà khoa học?
['Trước hết phải an ủi và giải thích cho công chúa hiểu cái đã.', 'Trước hết phải xây dựng tàu vũ trụ và tàu con thôi bay lên mặt trăng đã.', 'Trước hết phải hỏi xem công chúa nghĩ về mặt trăng như thế nào đã.', 'Công chúa có biết mặt trăng treo ở đâu không?']
C
Hải Thượng Lãn Ông là một thầy thuốc giàu lòng nhân ái, không màng danh lợi. Có lần, một người thuyền chài có đứa con nhỏ bị bệnh đậu nặng, nhưng nhà nghèo, không có tiền chữa. Lãn Ông biết tin bèn đến thăm. Giữa mùa hè nóng nực, cháu bé nằm trong chiếc thuyền nhỏ hẹp, người đầy mụn mủ, mùi hôi tanh bốc lên nồng nặc. Nhưng Lãn Ông vẫn không ngại khổ. Ông ân cần chăm sóc đứa bé suốt một tháng trời và chữa khỏi bệnh cho nó. Khi từ giã nhà thuyền chài, ông chẳng những không lấy tiền mà còn cho thêm gạo, củi. Một lần khác, có người phụ nữ được ông cho thuốc và giảm bệnh. Nhưng rồi bệnh tái phát, người chồng đến xin đơn thuốc mới. Lúc ấy trời đã khuya nên Lãn Ông hẹn đến khám kĩ mới cho thuốc. Hôm sau ông đến thì được tin người chồng đã lấy thuốc khác, nhưng không cứu được vợ. Lãn ông rất hối hận. Ông ghi trong sổ thuốc của mình: “Xét về việc thì người bệnh chết do tay thầy thuốc khác, song về tình thì tôi như mắc phải bệnh giết người. Càng nghĩ càng hối hận.” Là thầy thuốc nổi tiếng, Lãn Ông nhiều lần được vua chúa vời vào cung chữa bệnh và được tiến cử vào chức ngự y, song ông đã khéo chối từ. Suốt đời, Lãn ông không vươn vào vòng danh lợi. Ông có hai câu thơ tỏ chí của mình: Công danh trước mắt trôi như nước, Nhân nghĩa trong lòng chẳng đổi phương.
Thầy thuốc trong bài có tên là gì?
['Thượng Hải Lãn Ông.', 'Lãn Ông Hải Thượng.', 'Hai Thượng Lan Ông.', 'Hải Thượng Lãn Ông.']
D
Hải Thượng Lãn Ông là một thầy thuốc giàu lòng nhân ái, không màng danh lợi. Có lần, một người thuyền chài có đứa con nhỏ bị bệnh đậu nặng, nhưng nhà nghèo, không có tiền chữa. Lãn Ông biết tin bèn đến thăm. Giữa mùa hè nóng nực, cháu bé nằm trong chiếc thuyền nhỏ hẹp, người đầy mụn mủ, mùi hôi tanh bốc lên nồng nặc. Nhưng Lãn Ông vẫn không ngại khổ. Ông ân cần chăm sóc đứa bé suốt một tháng trời và chữa khỏi bệnh cho nó. Khi từ giã nhà thuyền chài, ông chẳng những không lấy tiền mà còn cho thêm gạo, củi. Một lần khác, có người phụ nữ được ông cho thuốc và giảm bệnh. Nhưng rồi bệnh tái phát, người chồng đến xin đơn thuốc mới. Lúc ấy trời đã khuya nên Lãn Ông hẹn đến khám kĩ mới cho thuốc. Hôm sau ông đến thì được tin người chồng đã lấy thuốc khác, nhưng không cứu được vợ. Lãn ông rất hối hận. Ông ghi trong sổ thuốc của mình: “Xét về việc thì người bệnh chết do tay thầy thuốc khác, song về tình thì tôi như mắc phải bệnh giết người. Càng nghĩ càng hối hận.” Là thầy thuốc nổi tiếng, Lãn Ông nhiều lần được vua chúa vời vào cung chữa bệnh và được tiến cử vào chức ngự y, song ông đã khéo chối từ. Suốt đời, Lãn ông không vươn vào vòng danh lợi. Ông có hai câu thơ tỏ chí của mình: Công danh trước mắt trôi như nước, Nhân nghĩa trong lòng chẳng đổi phương.
Những chi tiết nói lên lòng nhân ái của Lãn Ông trong việc ông chũa bệnh cho con người thuyền chài là gì?
['Lãn Ông tự tìm đến thăm.', 'Ông tận tuỵ chăm sóc người bệnh suốt cả tháng trời, không ngại khổ, ngại bẩn.', 'Ông không những không lấy tiền mà còn cho họ gạo, củi.', 'Lãn Ông tự tìm đến thăm, tận tuỵ chăm sóc người bệnh, không lấy tiền mà còn cho họ gạo và củi.']
D
Hải Thượng Lãn Ông là một thầy thuốc giàu lòng nhân ái, không màng danh lợi. Có lần, một người thuyền chài có đứa con nhỏ bị bệnh đậu nặng, nhưng nhà nghèo, không có tiền chữa. Lãn Ông biết tin bèn đến thăm. Giữa mùa hè nóng nực, cháu bé nằm trong chiếc thuyền nhỏ hẹp, người đầy mụn mủ, mùi hôi tanh bốc lên nồng nặc. Nhưng Lãn Ông vẫn không ngại khổ. Ông ân cần chăm sóc đứa bé suốt một tháng trời và chữa khỏi bệnh cho nó. Khi từ giã nhà thuyền chài, ông chẳng những không lấy tiền mà còn cho thêm gạo, củi. Một lần khác, có người phụ nữ được ông cho thuốc và giảm bệnh. Nhưng rồi bệnh tái phát, người chồng đến xin đơn thuốc mới. Lúc ấy trời đã khuya nên Lãn Ông hẹn đến khám kĩ mới cho thuốc. Hôm sau ông đến thì được tin người chồng đã lấy thuốc khác, nhưng không cứu được vợ. Lãn ông rất hối hận. Ông ghi trong sổ thuốc của mình: “Xét về việc thì người bệnh chết do tay thầy thuốc khác, song về tình thì tôi như mắc phải bệnh giết người. Càng nghĩ càng hối hận.” Là thầy thuốc nổi tiếng, Lãn Ông nhiều lần được vua chúa vời vào cung chữa bệnh và được tiến cử vào chức ngự y, song ông đã khéo chối từ. Suốt đời, Lãn ông không vươn vào vòng danh lợi. Ông có hai câu thơ tỏ chí của mình: Công danh trước mắt trôi như nước, Nhân nghĩa trong lòng chẳng đổi phương.
Điều gì thể hiện lòng nhân ái của Lãn Ông trong việc ông chữa bệnh cho người phụ nữ ?
['Ông đã cho người phụ nữ thuốc miễn phí không lấy tiền.', 'Ông chỉ cho thuốc cho riêng người phụ nữ đó.', 'Ông tự buộc tội mình về cái chết của một người bệnh không phải do ông gây ra.', 'Ông chỉ cho thuốc một lần, không cho lần thứ hai.']
C
Hải Thượng Lãn Ông là một thầy thuốc giàu lòng nhân ái, không màng danh lợi. Có lần, một người thuyền chài có đứa con nhỏ bị bệnh đậu nặng, nhưng nhà nghèo, không có tiền chữa. Lãn Ông biết tin bèn đến thăm. Giữa mùa hè nóng nực, cháu bé nằm trong chiếc thuyền nhỏ hẹp, người đầy mụn mủ, mùi hôi tanh bốc lên nồng nặc. Nhưng Lãn Ông vẫn không ngại khổ. Ông ân cần chăm sóc đứa bé suốt một tháng trời và chữa khỏi bệnh cho nó. Khi từ giã nhà thuyền chài, ông chẳng những không lấy tiền mà còn cho thêm gạo, củi. Một lần khác, có người phụ nữ được ông cho thuốc và giảm bệnh. Nhưng rồi bệnh tái phát, người chồng đến xin đơn thuốc mới. Lúc ấy trời đã khuya nên Lãn Ông hẹn đến khám kĩ mới cho thuốc. Hôm sau ông đến thì được tin người chồng đã lấy thuốc khác, nhưng không cứu được vợ. Lãn ông rất hối hận. Ông ghi trong sổ thuốc của mình: “Xét về việc thì người bệnh chết do tay thầy thuốc khác, song về tình thì tôi như mắc phải bệnh giết người. Càng nghĩ càng hối hận.” Là thầy thuốc nổi tiếng, Lãn Ông nhiều lần được vua chúa vời vào cung chữa bệnh và được tiến cử vào chức ngự y, song ông đã khéo chối từ. Suốt đời, Lãn ông không vươn vào vòng danh lợi. Ông có hai câu thơ tỏ chí của mình: Công danh trước mắt trôi như nước, Nhân nghĩa trong lòng chẳng đổi phương.
Tìm đại từ trong câu: “Xét về việc thì người bệnh chết do tay thầy thuốc khác, song về tình thì tôi như mắc phải bệnh giết người. Càng nghĩ càng hối hận.”
['Người bệnh.', 'Tôi.', 'Người.', 'Thầy thuốc.']
B
Hải Thượng Lãn Ông là một thầy thuốc giàu lòng nhân ái, không màng danh lợi. Có lần, một người thuyền chài có đứa con nhỏ bị bệnh đậu nặng, nhưng nhà nghèo, không có tiền chữa. Lãn Ông biết tin bèn đến thăm. Giữa mùa hè nóng nực, cháu bé nằm trong chiếc thuyền nhỏ hẹp, người đầy mụn mủ, mùi hôi tanh bốc lên nồng nặc. Nhưng Lãn Ông vẫn không ngại khổ. Ông ân cần chăm sóc đứa bé suốt một tháng trời và chữa khỏi bệnh cho nó. Khi từ giã nhà thuyền chài, ông chẳng những không lấy tiền mà còn cho thêm gạo, củi. Một lần khác, có người phụ nữ được ông cho thuốc và giảm bệnh. Nhưng rồi bệnh tái phát, người chồng đến xin đơn thuốc mới. Lúc ấy trời đã khuya nên Lãn Ông hẹn đến khám kĩ mới cho thuốc. Hôm sau ông đến thì được tin người chồng đã lấy thuốc khác, nhưng không cứu được vợ. Lãn ông rất hối hận. Ông ghi trong sổ thuốc của mình: “Xét về việc thì người bệnh chết do tay thầy thuốc khác, song về tình thì tôi như mắc phải bệnh giết người. Càng nghĩ càng hối hận.” Là thầy thuốc nổi tiếng, Lãn Ông nhiều lần được vua chúa vời vào cung chữa bệnh và được tiến cử vào chức ngự y, song ông đã khéo chối từ. Suốt đời, Lãn ông không vươn vào vòng danh lợi. Ông có hai câu thơ tỏ chí của mình: Công danh trước mắt trôi như nước, Nhân nghĩa trong lòng chẳng đổi phương.
Vì sao có thể nói Lãn Ông là một người không màng danh lợi?
['Ông được tiến cử vào chức ngự y, nhưng đã khéo chối từ.', 'Ông được tiến cử vào chức quan to, nhưng đã khéo chối từ.', 'Ông được tiến cử vào chức quan to, Ông đã nhận lời.', 'Ông được tiến cử thành tể tướng.']
A
1. Hùng Vương thứ mười tám có một người con gái đẹp tuyệt trần, tên là Mị Nương. Nhà vua muốn kén cho công chúa một người chồng tài giỏi. Một hôm, có hai chàng trai đến cầu hôn công chúa. Một người là Sơn Tinh, chúa miền non cao, còn người kia là Thủy Tinh, vua vùng nước thẳm. 2. Hùng Vương chưa biết chọn ai, bèn nói: - Ngày mai, ai đem lễ vật đến trước thì được lấy Mị Nương. Hãy đem đủ một trăm ván cơm nếp, hai trăm nệp bánh chưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao. Hôm sau, Sơn Tinh mang lễ vật đến trước và được đón dâu về. 3. Thủy Tinh đến sau, không lấy được Mị Nương, đùng đùng tức giận, cho quân đuổi đánh Sơn Tinh. Thủy Tinh hô mưa, gọi gió, dâng nước lên cuồn cuộn. Nhà cửa, ruộng đồng chìm trong biển nước. Sơn Tinh hóa phép bốc từng quả đồi, dời từng dãy núi chặn dòng nước lũ. Thủy Tinh dâng nước lên cao bao nhiêu, Sơn Tinh lại nâng đồi núi cao lên bấy nhiêu. Cuối cùng, Thủy Tinh đuối sức, đành phải rút lui. Từ đó, năm nào Thủy Tinh cũng dâng nước đánh Sơn Tinh, gây lũ lụt khắp nơi nhưng lần nào Thủy Tinh cũng chịu thua.
Vua Hùng Vương thứ mấy được nhắc đến trong bài đọc này?
['Vua Hùng Vương thứ mười tám.', 'Vua Hùng Vương thứ mười.', 'Vua Hùng Vương thứ mười sáu.', 'Vua Hùng Vương thứ tám.']
D
1. Hùng Vương thứ mười tám có một người con gái đẹp tuyệt trần, tên là Mị Nương. Nhà vua muốn kén cho công chúa một người chồng tài giỏi. Một hôm, có hai chàng trai đến cầu hôn công chúa. Một người là Sơn Tinh, chúa miền non cao, còn người kia là Thủy Tinh, vua vùng nước thẳm. 2. Hùng Vương chưa biết chọn ai, bèn nói: - Ngày mai, ai đem lễ vật đến trước thì được lấy Mị Nương. Hãy đem đủ một trăm ván cơm nếp, hai trăm nệp bánh chưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao. Hôm sau, Sơn Tinh mang lễ vật đến trước và được đón dâu về. 3. Thủy Tinh đến sau, không lấy được Mị Nương, đùng đùng tức giận, cho quân đuổi đánh Sơn Tinh. Thủy Tinh hô mưa, gọi gió, dâng nước lên cuồn cuộn. Nhà cửa, ruộng đồng chìm trong biển nước. Sơn Tinh hóa phép bốc từng quả đồi, dời từng dãy núi chặn dòng nước lũ. Thủy Tinh dâng nước lên cao bao nhiêu, Sơn Tinh lại nâng đồi núi cao lên bấy nhiêu. Cuối cùng, Thủy Tinh đuối sức, đành phải rút lui. Từ đó, năm nào Thủy Tinh cũng dâng nước đánh Sơn Tinh, gây lũ lụt khắp nơi nhưng lần nào Thủy Tinh cũng chịu thua.
Người con gái của vua Hùng Vương có tên là gì?
['Mị Châu.', 'Mị Nương.', 'Sơn Tinh.', 'Thủy Tinh.']
B
1. Hùng Vương thứ mười tám có một người con gái đẹp tuyệt trần, tên là Mị Nương. Nhà vua muốn kén cho công chúa một người chồng tài giỏi. Một hôm, có hai chàng trai đến cầu hôn công chúa. Một người là Sơn Tinh, chúa miền non cao, còn người kia là Thủy Tinh, vua vùng nước thẳm. 2. Hùng Vương chưa biết chọn ai, bèn nói: - Ngày mai, ai đem lễ vật đến trước thì được lấy Mị Nương. Hãy đem đủ một trăm ván cơm nếp, hai trăm nệp bánh chưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao. Hôm sau, Sơn Tinh mang lễ vật đến trước và được đón dâu về. 3. Thủy Tinh đến sau, không lấy được Mị Nương, đùng đùng tức giận, cho quân đuổi đánh Sơn Tinh. Thủy Tinh hô mưa, gọi gió, dâng nước lên cuồn cuộn. Nhà cửa, ruộng đồng chìm trong biển nước. Sơn Tinh hóa phép bốc từng quả đồi, dời từng dãy núi chặn dòng nước lũ. Thủy Tinh dâng nước lên cao bao nhiêu, Sơn Tinh lại nâng đồi núi cao lên bấy nhiêu. Cuối cùng, Thủy Tinh đuối sức, đành phải rút lui. Từ đó, năm nào Thủy Tinh cũng dâng nước đánh Sơn Tinh, gây lũ lụt khắp nơi nhưng lần nào Thủy Tinh cũng chịu thua.
Những nhân vật nào đã đến cầu hôn Mị Nương?
['Sơn Tinh và Thạch Sanh.', 'Thủy Tinh và Lý Thông.', 'Sơn Tinh và Thủy Tinh.', 'Sơn Tinh, Thủy Tinh, Thạch Sanh và Lý Thông.']
C
1. Hùng Vương thứ mười tám có một người con gái đẹp tuyệt trần, tên là Mị Nương. Nhà vua muốn kén cho công chúa một người chồng tài giỏi. Một hôm, có hai chàng trai đến cầu hôn công chúa. Một người là Sơn Tinh, chúa miền non cao, còn người kia là Thủy Tinh, vua vùng nước thẳm. 2. Hùng Vương chưa biết chọn ai, bèn nói: - Ngày mai, ai đem lễ vật đến trước thì được lấy Mị Nương. Hãy đem đủ một trăm ván cơm nếp, hai trăm nệp bánh chưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao. Hôm sau, Sơn Tinh mang lễ vật đến trước và được đón dâu về. 3. Thủy Tinh đến sau, không lấy được Mị Nương, đùng đùng tức giận, cho quân đuổi đánh Sơn Tinh. Thủy Tinh hô mưa, gọi gió, dâng nước lên cuồn cuộn. Nhà cửa, ruộng đồng chìm trong biển nước. Sơn Tinh hóa phép bốc từng quả đồi, dời từng dãy núi chặn dòng nước lũ. Thủy Tinh dâng nước lên cao bao nhiêu, Sơn Tinh lại nâng đồi núi cao lên bấy nhiêu. Cuối cùng, Thủy Tinh đuối sức, đành phải rút lui. Từ đó, năm nào Thủy Tinh cũng dâng nước đánh Sơn Tinh, gây lũ lụt khắp nơi nhưng lần nào Thủy Tinh cũng chịu thua.
Hùng Vương đã phân xử việc hai vị thần cùng câu hôn ra sao?
['Ngày mai, ai mang lễ vật nhiều hơn đến thì được lấy Mị Nương.', 'Sơn Tinh ở trên núi nhiều của ngon vật lạ hơn, gả công chúa cho Sơn Tinh.', 'Thủy Tinh ở tận miền biển xa xôi nên vua gả cho Sơn Tinh.', 'Ngày mai, ai đem lễ vật đến trước thì được lấy Mị Nương.']
D
1. Hùng Vương thứ mười tám có một người con gái đẹp tuyệt trần, tên là Mị Nương. Nhà vua muốn kén cho công chúa một người chồng tài giỏi. Một hôm, có hai chàng trai đến cầu hôn công chúa. Một người là Sơn Tinh, chúa miền non cao, còn người kia là Thủy Tinh, vua vùng nước thẳm. 2. Hùng Vương chưa biết chọn ai, bèn nói: - Ngày mai, ai đem lễ vật đến trước thì được lấy Mị Nương. Hãy đem đủ một trăm ván cơm nếp, hai trăm nệp bánh chưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao. Hôm sau, Sơn Tinh mang lễ vật đến trước và được đón dâu về. 3. Thủy Tinh đến sau, không lấy được Mị Nương, đùng đùng tức giận, cho quân đuổi đánh Sơn Tinh. Thủy Tinh hô mưa, gọi gió, dâng nước lên cuồn cuộn. Nhà cửa, ruộng đồng chìm trong biển nước. Sơn Tinh hóa phép bốc từng quả đồi, dời từng dãy núi chặn dòng nước lũ. Thủy Tinh dâng nước lên cao bao nhiêu, Sơn Tinh lại nâng đồi núi cao lên bấy nhiêu. Cuối cùng, Thủy Tinh đuối sức, đành phải rút lui. Từ đó, năm nào Thủy Tinh cũng dâng nước đánh Sơn Tinh, gây lũ lụt khắp nơi nhưng lần nào Thủy Tinh cũng chịu thua.
Lễ vật thách cưới của vua Hùng Vương cho con gái mình gồm những thứ gì?
['Năm trăm ván cơm nếp, hai trăm nệp bánh chưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao.', 'Một trăm ván cơm nếp, hai trăm nệp bánh chưng, voi có ngà, gà có cựa, ngựa có hồng mao.', 'Một trăm ván cơm nếp, một trăm nệp bánh chưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao.', 'Một trăm ván cơm nếp, hai trăm nệp bánh chưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao.']
D
1. Hùng Vương thứ mười tám có một người con gái đẹp tuyệt trần, tên là Mị Nương. Nhà vua muốn kén cho công chúa một người chồng tài giỏi. Một hôm, có hai chàng trai đến cầu hôn công chúa. Một người là Sơn Tinh, chúa miền non cao, còn người kia là Thủy Tinh, vua vùng nước thẳm. 2. Hùng Vương chưa biết chọn ai, bèn nói: - Ngày mai, ai đem lễ vật đến trước thì được lấy Mị Nương. Hãy đem đủ một trăm ván cơm nếp, hai trăm nệp bánh chưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao. Hôm sau, Sơn Tinh mang lễ vật đến trước và được đón dâu về. 3. Thủy Tinh đến sau, không lấy được Mị Nương, đùng đùng tức giận, cho quân đuổi đánh Sơn Tinh. Thủy Tinh hô mưa, gọi gió, dâng nước lên cuồn cuộn. Nhà cửa, ruộng đồng chìm trong biển nước. Sơn Tinh hóa phép bốc từng quả đồi, dời từng dãy núi chặn dòng nước lũ. Thủy Tinh dâng nước lên cao bao nhiêu, Sơn Tinh lại nâng đồi núi cao lên bấy nhiêu. Cuối cùng, Thủy Tinh đuối sức, đành phải rút lui. Từ đó, năm nào Thủy Tinh cũng dâng nước đánh Sơn Tinh, gây lũ lụt khắp nơi nhưng lần nào Thủy Tinh cũng chịu thua.
Người nào là người đã mang lễ vật đến trước và lấy được Mị Nương?
['Sơn Tinh.', 'Thủy Tinh.', 'Không ai cả.', 'Tất cả các đáp án trên.']
A
1. Hùng Vương thứ mười tám có một người con gái đẹp tuyệt trần, tên là Mị Nương. Nhà vua muốn kén cho công chúa một người chồng tài giỏi. Một hôm, có hai chàng trai đến cầu hôn công chúa. Một người là Sơn Tinh, chúa miền non cao, còn người kia là Thủy Tinh, vua vùng nước thẳm. 2. Hùng Vương chưa biết chọn ai, bèn nói: - Ngày mai, ai đem lễ vật đến trước thì được lấy Mị Nương. Hãy đem đủ một trăm ván cơm nếp, hai trăm nệp bánh chưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao. Hôm sau, Sơn Tinh mang lễ vật đến trước và được đón dâu về. 3. Thủy Tinh đến sau, không lấy được Mị Nương, đùng đùng tức giận, cho quân đuổi đánh Sơn Tinh. Thủy Tinh hô mưa, gọi gió, dâng nước lên cuồn cuộn. Nhà cửa, ruộng đồng chìm trong biển nước. Sơn Tinh hóa phép bốc từng quả đồi, dời từng dãy núi chặn dòng nước lũ. Thủy Tinh dâng nước lên cao bao nhiêu, Sơn Tinh lại nâng đồi núi cao lên bấy nhiêu. Cuối cùng, Thủy Tinh đuối sức, đành phải rút lui. Từ đó, năm nào Thủy Tinh cũng dâng nước đánh Sơn Tinh, gây lũ lụt khắp nơi nhưng lần nào Thủy Tinh cũng chịu thua.
Thái độ và hành động của Thủy Tinh như thế nào khi không lấy được Mị Nương?
['Tuyệt vọng, mang sính lễ trở về miền biển của mình.', 'Căm tức, đem quân đánh vua Hùng và Sơn Tinh.', 'Đùng đùng nổi giận, đem quân cướp mấy Mị Nương.', 'Đùng đùng nổi giận, cho quân đuổi đánh Sơn Tinh.']
D
1. Hùng Vương thứ mười tám có một người con gái đẹp tuyệt trần, tên là Mị Nương. Nhà vua muốn kén cho công chúa một người chồng tài giỏi. Một hôm, có hai chàng trai đến cầu hôn công chúa. Một người là Sơn Tinh, chúa miền non cao, còn người kia là Thủy Tinh, vua vùng nước thẳm. 2. Hùng Vương chưa biết chọn ai, bèn nói: - Ngày mai, ai đem lễ vật đến trước thì được lấy Mị Nương. Hãy đem đủ một trăm ván cơm nếp, hai trăm nệp bánh chưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao. Hôm sau, Sơn Tinh mang lễ vật đến trước và được đón dâu về. 3. Thủy Tinh đến sau, không lấy được Mị Nương, đùng đùng tức giận, cho quân đuổi đánh Sơn Tinh. Thủy Tinh hô mưa, gọi gió, dâng nước lên cuồn cuộn. Nhà cửa, ruộng đồng chìm trong biển nước. Sơn Tinh hóa phép bốc từng quả đồi, dời từng dãy núi chặn dòng nước lũ. Thủy Tinh dâng nước lên cao bao nhiêu, Sơn Tinh lại nâng đồi núi cao lên bấy nhiêu. Cuối cùng, Thủy Tinh đuối sức, đành phải rút lui. Từ đó, năm nào Thủy Tinh cũng dâng nước đánh Sơn Tinh, gây lũ lụt khắp nơi nhưng lần nào Thủy Tinh cũng chịu thua.
Việc Sơn Tinh luôn đánh thắng Thủy Tinh nói lên điều gì có thật ở nước ta?
['Sơn Tinh rất tài giỏi.', 'Vua Hùng Vương rất công bằng.', 'Nhân dân ta chống lũ lụt rất kiên cường.', 'Mị Nương rất xinh đẹp.']
C
1. Hùng Vương thứ mười tám có một người con gái đẹp tuyệt trần, tên là Mị Nương. Nhà vua muốn kén cho công chúa một người chồng tài giỏi. Một hôm, có hai chàng trai đến cầu hôn công chúa. Một người là Sơn Tinh, chúa miền non cao, còn người kia là Thủy Tinh, vua vùng nước thẳm. 2. Hùng Vương chưa biết chọn ai, bèn nói: - Ngày mai, ai đem lễ vật đến trước thì được lấy Mị Nương. Hãy đem đủ một trăm ván cơm nếp, hai trăm nệp bánh chưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao. Hôm sau, Sơn Tinh mang lễ vật đến trước và được đón dâu về. 3. Thủy Tinh đến sau, không lấy được Mị Nương, đùng đùng tức giận, cho quân đuổi đánh Sơn Tinh. Thủy Tinh hô mưa, gọi gió, dâng nước lên cuồn cuộn. Nhà cửa, ruộng đồng chìm trong biển nước. Sơn Tinh hóa phép bốc từng quả đồi, dời từng dãy núi chặn dòng nước lũ. Thủy Tinh dâng nước lên cao bao nhiêu, Sơn Tinh lại nâng đồi núi cao lên bấy nhiêu. Cuối cùng, Thủy Tinh đuối sức, đành phải rút lui. Từ đó, năm nào Thủy Tinh cũng dâng nước đánh Sơn Tinh, gây lũ lụt khắp nơi nhưng lần nào Thủy Tinh cũng chịu thua.
Nội dung và ý nghĩa của truyện cổ tích Sơn Tinh - Thủy Tinh là gì?
['Kể về truyền thuyết kén rể của ông cha ta từ thời Hùng Vương.', 'Giải thích hiện tượng lũ lụt và ước muốn chinh phục thiên nhiên của nhân dân ta.', 'Cuộc chiến giữa hai chàng rể là Sơn Tinh và Thủy Tinh.', 'Vua Hùng Vương có người con gái rất xinh đẹp tên là Mị Châu.']
B
Cơn gió mùa hạ lướt qua vùng sen trên hồ, nhuần thấm cái hương thơm của lá, như báo trước mùa về của một thức quà thanh nhã và tinh khiết. Khi đi qua những cánh đồng xanh, bạn có ngửi thấy mùi thơm mát của bông lúa non không? Trong cái vỏ xanh kia, có một giọt sữa trắng thơm, phảng phất hương vị ngàn cỏ hoa. Dưới ánh nắng, giọt sữa dần dần đông lại, bông lúa ngày càng cong xuống, nặng vì chất quý trong sạch của trời. Đợi đến lúc vừa nhất, người ta gặt mang về. Bằng những cách thức riêng truyền từ đời này sang đời khác, một sự bí mật trân trọng và khe khắt giữ gìn, các cô gái làng Vòng làm ra thứ cốm dẻo và thơm ấy... Cốm là thức quà riêng biệt của những cánh đồng lúa bát ngát, mang trong hương vị tất cả cái mộc mạc, giản dị và thanh khiết của đồng quê nội cỏ Việt Nam...
Bài đọc này nói về thức quà nào?
['Chè lam.', 'Bánh dày.', 'Cốm.', 'Bánh khúc.']
C
Cơn gió mùa hạ lướt qua vùng sen trên hồ, nhuần thấm cái hương thơm của lá, như báo trước mùa về của một thức quà thanh nhã và tinh khiết. Khi đi qua những cánh đồng xanh, bạn có ngửi thấy mùi thơm mát của bông lúa non không? Trong cái vỏ xanh kia, có một giọt sữa trắng thơm, phảng phất hương vị ngàn cỏ hoa. Dưới ánh nắng, giọt sữa dần dần đông lại, bông lúa ngày càng cong xuống, nặng vì chất quý trong sạch của trời. Đợi đến lúc vừa nhất, người ta gặt mang về. Bằng những cách thức riêng truyền từ đời này sang đời khác, một sự bí mật trân trọng và khe khắt giữ gìn, các cô gái làng Vòng làm ra thứ cốm dẻo và thơm ấy... Cốm là thức quà riêng biệt của những cánh đồng lúa bát ngát, mang trong hương vị tất cả cái mộc mạc, giản dị và thanh khiết của đồng quê nội cỏ Việt Nam...
Những dấu hiệu nào báo trước mùa cốm sắp tới?
['Sự bí mật trân trọng và khe khắt giữ gìn, các cô gái làng Vòng làm ra thứ cốm dẻo.', 'Cơn gió mùa hạ lướt qua vùng sen trên hồ, nhuần thấm cái hương thơm của lá.', 'Khi đi qua những cánh đồng xanh, bạn có thể ngửi thấy mùi thơm mát của bông lúa non.', 'Tất cả các ý trên.']
B
Cơn gió mùa hạ lướt qua vùng sen trên hồ, nhuần thấm cái hương thơm của lá, như báo trước mùa về của một thức quà thanh nhã và tinh khiết. Khi đi qua những cánh đồng xanh, bạn có ngửi thấy mùi thơm mát của bông lúa non không? Trong cái vỏ xanh kia, có một giọt sữa trắng thơm, phảng phất hương vị ngàn cỏ hoa. Dưới ánh nắng, giọt sữa dần dần đông lại, bông lúa ngày càng cong xuống, nặng vì chất quý trong sạch của trời. Đợi đến lúc vừa nhất, người ta gặt mang về. Bằng những cách thức riêng truyền từ đời này sang đời khác, một sự bí mật trân trọng và khe khắt giữ gìn, các cô gái làng Vòng làm ra thứ cốm dẻo và thơm ấy... Cốm là thức quà riêng biệt của những cánh đồng lúa bát ngát, mang trong hương vị tất cả cái mộc mạc, giản dị và thanh khiết của đồng quê nội cỏ Việt Nam...
Tại sao "Cơn gió mùa hạ lướt qua vùng sen trên hồ, nhuần thấm cái hương thơm của lá" lại báo trước mùa về của cốm?
['Vì lá sen dùng để ăn cùng với cốm.', 'Vì người ta dùng lá sen để gói cốm.', 'Vì lá sen gợi ra sự thanh nhã, tinh khiết.', 'Tất cả các ý trên.']
B
Cơn gió mùa hạ lướt qua vùng sen trên hồ, nhuần thấm cái hương thơm của lá, như báo trước mùa về của một thức quà thanh nhã và tinh khiết. Khi đi qua những cánh đồng xanh, bạn có ngửi thấy mùi thơm mát của bông lúa non không? Trong cái vỏ xanh kia, có một giọt sữa trắng thơm, phảng phất hương vị ngàn cỏ hoa. Dưới ánh nắng, giọt sữa dần dần đông lại, bông lúa ngày càng cong xuống, nặng vì chất quý trong sạch của trời. Đợi đến lúc vừa nhất, người ta gặt mang về. Bằng những cách thức riêng truyền từ đời này sang đời khác, một sự bí mật trân trọng và khe khắt giữ gìn, các cô gái làng Vòng làm ra thứ cốm dẻo và thơm ấy... Cốm là thức quà riêng biệt của những cánh đồng lúa bát ngát, mang trong hương vị tất cả cái mộc mạc, giản dị và thanh khiết của đồng quê nội cỏ Việt Nam...
Tại sao hạt lúa non tinh khiết và quý giá?
['Vì hạt lúa còn non.', 'Vì hạt lúa có giá rất đắt, quý như vàng.', 'Vì hạt lúa phảng phất hương vị của ngàn cỏ hoa và kết tinh chất quý trong sạch của trời.', 'Vì hạt lúa là ngọc thực, do trời ban tặng.']
C
Cơn gió mùa hạ lướt qua vùng sen trên hồ, nhuần thấm cái hương thơm của lá, như báo trước mùa về của một thức quà thanh nhã và tinh khiết. Khi đi qua những cánh đồng xanh, bạn có ngửi thấy mùi thơm mát của bông lúa non không? Trong cái vỏ xanh kia, có một giọt sữa trắng thơm, phảng phất hương vị ngàn cỏ hoa. Dưới ánh nắng, giọt sữa dần dần đông lại, bông lúa ngày càng cong xuống, nặng vì chất quý trong sạch của trời. Đợi đến lúc vừa nhất, người ta gặt mang về. Bằng những cách thức riêng truyền từ đời này sang đời khác, một sự bí mật trân trọng và khe khắt giữ gìn, các cô gái làng Vòng làm ra thứ cốm dẻo và thơm ấy... Cốm là thức quà riêng biệt của những cánh đồng lúa bát ngát, mang trong hương vị tất cả cái mộc mạc, giản dị và thanh khiết của đồng quê nội cỏ Việt Nam...
Cốm mới là thức quà thanh nhã xuất hiện vào mùa nào?
['Xuân.', 'Hạ.', 'Thu.', 'Đông.']
C
Tin-tin và Mi-tin được một bà tiên giúp đỡ, đã vượt qua nhiều thử thách, đến nhiều xứ sở để tìm con Chim Xanh về chữa bệnh cho một người bạn hàng xóm. Đoạn trích dưới đây thuật lại việc hai em tới Vương quốc Tương Lai và trò chuyện với những người bạn sắp ra đời. TRONG CÔNG XƯỞNG XANH Tin-tin: Cậu đang làm gì với đôi cánh xanh ấy? Em bé thứ nhất: Mình sẽ dùng nó vào việc sáng chế trên trái đất. Tin-tin: Cậu sáng chế cái gì? Em bé thứ nhất: Khi nào ra đời, mình sẽ chế ra một vật làm cho con người hạnh phúc. Mi-tin: Vật đó ăn ngon chứ? Nó có ồn ào không? Em bé thứ nhất: Không đâu, chẳng ồn ào gì cả. Mình chế sắp xong rồi, cậu có muốn xem không? Tin-tin: Có chứ! Nó đâu? Em bé thứ hai: Cậu có muốn xem vật mình sáng chế không? Tin-tin: Có chứ, cái gì đấy? Em bé thứ hai: Có ba mươi vị thuốc trường sinh kia, trong những chiếc lọ xanh. Em bé thứ ba: (Từ trong đám đông đi ra) Mình mang đến một thứ ánh sáng mà chưa ai biết cả. (Em bé tỏa ra một thứ ánh sáng lạ thường). Thật là kì lạ phải không? Em bé thứ tư: (Kéo tay Tin-tin) Cậu lại đây xem cái máy của mình, nó biết bay trên không như một con chim. Em bé thứ năm: Hãy lại xem cái máy của mình đã. Nó biết dò tìm những kho báu còn giấu kín trên mặt trăng. TRONG KHU VƯỜN KÌ DIỆU Em bé cầm nho: (Mang một chùm quả trên một đầu gậy đi tới) Cậu thấy chùm quả của mình thế nào? Tin-tin: Chùm lê đẹp quá! Em bé cầm nho: Không phải lê đâu, nho đấy! Đến lúc mình 30 tuổi, mọi quả nho đều sẽ như thế này. Mình đã tìm ra cách trồng và chăm bón chúng. Em bé cầm táo: (Bê một sọt quả to như quả dưa) Hãy xem những trái cây mình trồng này! Mi-tin: Dưa đỏ, phải không cậu? Em bé cầm táo: Không! Táo đấy! Chưa phải là loại to nhất đâu! Khi mình ra đời, mình sẽ giúp mọi người trồng những loại táo to thế này. Em bé có dưa: (Đẩy một xe đầy dưa to như những quả bí đỏ) Đây là sản phẩm của mình. Tin-tin: Mình chưa bao giờ thấy những quả bí đỏ lại thế này. Em bé có dưa: Không! Đó là những quả dưa. Khi ra đời, mình sẽ trồng những quả dưa to như thế này.
Nhân vật nào không có trong phần truyện Trong khu vườn kì diệu?
['Em bé cầm nho.', 'Tin-tin và Mi-tin.', 'Em bé thứ hai.', 'Em bé cầm táo.']
C
Tin-tin và Mi-tin được một bà tiên giúp đỡ, đã vượt qua nhiều thử thách, đến nhiều xứ sở để tìm con Chim Xanh về chữa bệnh cho một người bạn hàng xóm. Đoạn trích dưới đây thuật lại việc hai em tới Vương quốc Tương Lai và trò chuyện với những người bạn sắp ra đời. TRONG CÔNG XƯỞNG XANH Tin-tin: Cậu đang làm gì với đôi cánh xanh ấy? Em bé thứ nhất: Mình sẽ dùng nó vào việc sáng chế trên trái đất. Tin-tin: Cậu sáng chế cái gì? Em bé thứ nhất: Khi nào ra đời, mình sẽ chế ra một vật làm cho con người hạnh phúc. Mi-tin: Vật đó ăn ngon chứ? Nó có ồn ào không? Em bé thứ nhất: Không đâu, chẳng ồn ào gì cả. Mình chế sắp xong rồi, cậu có muốn xem không? Tin-tin: Có chứ! Nó đâu? Em bé thứ hai: Cậu có muốn xem vật mình sáng chế không? Tin-tin: Có chứ, cái gì đấy? Em bé thứ hai: Có ba mươi vị thuốc trường sinh kia, trong những chiếc lọ xanh. Em bé thứ ba: (Từ trong đám đông đi ra) Mình mang đến một thứ ánh sáng mà chưa ai biết cả. (Em bé tỏa ra một thứ ánh sáng lạ thường). Thật là kì lạ phải không? Em bé thứ tư: (Kéo tay Tin-tin) Cậu lại đây xem cái máy của mình, nó biết bay trên không như một con chim. Em bé thứ năm: Hãy lại xem cái máy của mình đã. Nó biết dò tìm những kho báu còn giấu kín trên mặt trăng. TRONG KHU VƯỜN KÌ DIỆU Em bé cầm nho: (Mang một chùm quả trên một đầu gậy đi tới) Cậu thấy chùm quả của mình thế nào? Tin-tin: Chùm lê đẹp quá! Em bé cầm nho: Không phải lê đâu, nho đấy! Đến lúc mình 30 tuổi, mọi quả nho đều sẽ như thế này. Mình đã tìm ra cách trồng và chăm bón chúng. Em bé cầm táo: (Bê một sọt quả to như quả dưa) Hãy xem những trái cây mình trồng này! Mi-tin: Dưa đỏ, phải không cậu? Em bé cầm táo: Không! Táo đấy! Chưa phải là loại to nhất đâu! Khi mình ra đời, mình sẽ giúp mọi người trồng những loại táo to thế này. Em bé có dưa: (Đẩy một xe đầy dưa to như những quả bí đỏ) Đây là sản phẩm của mình. Tin-tin: Mình chưa bao giờ thấy những quả bí đỏ lại thế này. Em bé có dưa: Không! Đó là những quả dưa. Khi ra đời, mình sẽ trồng những quả dưa to như thế này.
Tin-tin và Mi-tin đã cùng nhau đi tới nơi nào?
['Vương quốc Tương Lai.', 'Khu vườn đom đóm.', 'Vùng đất linh hồn.', 'Xứ sở diệu kỳ.']
A
Tin-tin và Mi-tin được một bà tiên giúp đỡ, đã vượt qua nhiều thử thách, đến nhiều xứ sở để tìm con Chim Xanh về chữa bệnh cho một người bạn hàng xóm. Đoạn trích dưới đây thuật lại việc hai em tới Vương quốc Tương Lai và trò chuyện với những người bạn sắp ra đời. TRONG CÔNG XƯỞNG XANH Tin-tin: Cậu đang làm gì với đôi cánh xanh ấy? Em bé thứ nhất: Mình sẽ dùng nó vào việc sáng chế trên trái đất. Tin-tin: Cậu sáng chế cái gì? Em bé thứ nhất: Khi nào ra đời, mình sẽ chế ra một vật làm cho con người hạnh phúc. Mi-tin: Vật đó ăn ngon chứ? Nó có ồn ào không? Em bé thứ nhất: Không đâu, chẳng ồn ào gì cả. Mình chế sắp xong rồi, cậu có muốn xem không? Tin-tin: Có chứ! Nó đâu? Em bé thứ hai: Cậu có muốn xem vật mình sáng chế không? Tin-tin: Có chứ, cái gì đấy? Em bé thứ hai: Có ba mươi vị thuốc trường sinh kia, trong những chiếc lọ xanh. Em bé thứ ba: (Từ trong đám đông đi ra) Mình mang đến một thứ ánh sáng mà chưa ai biết cả. (Em bé tỏa ra một thứ ánh sáng lạ thường). Thật là kì lạ phải không? Em bé thứ tư: (Kéo tay Tin-tin) Cậu lại đây xem cái máy của mình, nó biết bay trên không như một con chim. Em bé thứ năm: Hãy lại xem cái máy của mình đã. Nó biết dò tìm những kho báu còn giấu kín trên mặt trăng. TRONG KHU VƯỜN KÌ DIỆU Em bé cầm nho: (Mang một chùm quả trên một đầu gậy đi tới) Cậu thấy chùm quả của mình thế nào? Tin-tin: Chùm lê đẹp quá! Em bé cầm nho: Không phải lê đâu, nho đấy! Đến lúc mình 30 tuổi, mọi quả nho đều sẽ như thế này. Mình đã tìm ra cách trồng và chăm bón chúng. Em bé cầm táo: (Bê một sọt quả to như quả dưa) Hãy xem những trái cây mình trồng này! Mi-tin: Dưa đỏ, phải không cậu? Em bé cầm táo: Không! Táo đấy! Chưa phải là loại to nhất đâu! Khi mình ra đời, mình sẽ giúp mọi người trồng những loại táo to thế này. Em bé có dưa: (Đẩy một xe đầy dưa to như những quả bí đỏ) Đây là sản phẩm của mình. Tin-tin: Mình chưa bao giờ thấy những quả bí đỏ lại thế này. Em bé có dưa: Không! Đó là những quả dưa. Khi ra đời, mình sẽ trồng những quả dưa to như thế này.
Tin-tin và Mi-tin đã gặp những người nào ở Vương quốc Tương Lai?
['Những người thông thái.', 'Những người bạn sắp ra đời.', 'Những nàng tiên xanh.', 'Những bà tiên có phép lạ.']
B
Tin-tin và Mi-tin được một bà tiên giúp đỡ, đã vượt qua nhiều thử thách, đến nhiều xứ sở để tìm con Chim Xanh về chữa bệnh cho một người bạn hàng xóm. Đoạn trích dưới đây thuật lại việc hai em tới Vương quốc Tương Lai và trò chuyện với những người bạn sắp ra đời. TRONG CÔNG XƯỞNG XANH Tin-tin: Cậu đang làm gì với đôi cánh xanh ấy? Em bé thứ nhất: Mình sẽ dùng nó vào việc sáng chế trên trái đất. Tin-tin: Cậu sáng chế cái gì? Em bé thứ nhất: Khi nào ra đời, mình sẽ chế ra một vật làm cho con người hạnh phúc. Mi-tin: Vật đó ăn ngon chứ? Nó có ồn ào không? Em bé thứ nhất: Không đâu, chẳng ồn ào gì cả. Mình chế sắp xong rồi, cậu có muốn xem không? Tin-tin: Có chứ! Nó đâu? Em bé thứ hai: Cậu có muốn xem vật mình sáng chế không? Tin-tin: Có chứ, cái gì đấy? Em bé thứ hai: Có ba mươi vị thuốc trường sinh kia, trong những chiếc lọ xanh. Em bé thứ ba: (Từ trong đám đông đi ra) Mình mang đến một thứ ánh sáng mà chưa ai biết cả. (Em bé tỏa ra một thứ ánh sáng lạ thường). Thật là kì lạ phải không? Em bé thứ tư: (Kéo tay Tin-tin) Cậu lại đây xem cái máy của mình, nó biết bay trên không như một con chim. Em bé thứ năm: Hãy lại xem cái máy của mình đã. Nó biết dò tìm những kho báu còn giấu kín trên mặt trăng. TRONG KHU VƯỜN KÌ DIỆU Em bé cầm nho: (Mang một chùm quả trên một đầu gậy đi tới) Cậu thấy chùm quả của mình thế nào? Tin-tin: Chùm lê đẹp quá! Em bé cầm nho: Không phải lê đâu, nho đấy! Đến lúc mình 30 tuổi, mọi quả nho đều sẽ như thế này. Mình đã tìm ra cách trồng và chăm bón chúng. Em bé cầm táo: (Bê một sọt quả to như quả dưa) Hãy xem những trái cây mình trồng này! Mi-tin: Dưa đỏ, phải không cậu? Em bé cầm táo: Không! Táo đấy! Chưa phải là loại to nhất đâu! Khi mình ra đời, mình sẽ giúp mọi người trồng những loại táo to thế này. Em bé có dưa: (Đẩy một xe đầy dưa to như những quả bí đỏ) Đây là sản phẩm của mình. Tin-tin: Mình chưa bao giờ thấy những quả bí đỏ lại thế này. Em bé có dưa: Không! Đó là những quả dưa. Khi ra đời, mình sẽ trồng những quả dưa to như thế này.
Tin-tin và Mi-tin đến Vương quốc Tương Lai nhằm mục đích gì?
['Tìm những miền đất mới để khám phá, phiêu lưu.', 'Tìm nơi chốn yên ổn để định cư và làm việc.', 'Tìm con Chim Xanh về chữa bệnh cho một người bạn hàng xóm.', 'Tìm những manh mối để phá án.']
C
Tin-tin và Mi-tin được một bà tiên giúp đỡ, đã vượt qua nhiều thử thách, đến nhiều xứ sở để tìm con Chim Xanh về chữa bệnh cho một người bạn hàng xóm. Đoạn trích dưới đây thuật lại việc hai em tới Vương quốc Tương Lai và trò chuyện với những người bạn sắp ra đời. TRONG CÔNG XƯỞNG XANH Tin-tin: Cậu đang làm gì với đôi cánh xanh ấy? Em bé thứ nhất: Mình sẽ dùng nó vào việc sáng chế trên trái đất. Tin-tin: Cậu sáng chế cái gì? Em bé thứ nhất: Khi nào ra đời, mình sẽ chế ra một vật làm cho con người hạnh phúc. Mi-tin: Vật đó ăn ngon chứ? Nó có ồn ào không? Em bé thứ nhất: Không đâu, chẳng ồn ào gì cả. Mình chế sắp xong rồi, cậu có muốn xem không? Tin-tin: Có chứ! Nó đâu? Em bé thứ hai: Cậu có muốn xem vật mình sáng chế không? Tin-tin: Có chứ, cái gì đấy? Em bé thứ hai: Có ba mươi vị thuốc trường sinh kia, trong những chiếc lọ xanh. Em bé thứ ba: (Từ trong đám đông đi ra) Mình mang đến một thứ ánh sáng mà chưa ai biết cả. (Em bé tỏa ra một thứ ánh sáng lạ thường). Thật là kì lạ phải không? Em bé thứ tư: (Kéo tay Tin-tin) Cậu lại đây xem cái máy của mình, nó biết bay trên không như một con chim. Em bé thứ năm: Hãy lại xem cái máy của mình đã. Nó biết dò tìm những kho báu còn giấu kín trên mặt trăng. TRONG KHU VƯỜN KÌ DIỆU Em bé cầm nho: (Mang một chùm quả trên một đầu gậy đi tới) Cậu thấy chùm quả của mình thế nào? Tin-tin: Chùm lê đẹp quá! Em bé cầm nho: Không phải lê đâu, nho đấy! Đến lúc mình 30 tuổi, mọi quả nho đều sẽ như thế này. Mình đã tìm ra cách trồng và chăm bón chúng. Em bé cầm táo: (Bê một sọt quả to như quả dưa) Hãy xem những trái cây mình trồng này! Mi-tin: Dưa đỏ, phải không cậu? Em bé cầm táo: Không! Táo đấy! Chưa phải là loại to nhất đâu! Khi mình ra đời, mình sẽ giúp mọi người trồng những loại táo to thế này. Em bé có dưa: (Đẩy một xe đầy dưa to như những quả bí đỏ) Đây là sản phẩm của mình. Tin-tin: Mình chưa bao giờ thấy những quả bí đỏ lại thế này. Em bé có dưa: Không! Đó là những quả dưa. Khi ra đời, mình sẽ trồng những quả dưa to như thế này.
Tại sao nơi Tin-tin và Mi-tin đến có tên là Vương quốc Tương Lai?
['Vì đây là vương quốc của những người biết trước Tương lai.', 'Vì đây là vương quốc nghiên cứu về cỗ máy Thời gian.', 'Vì đây là vương quốc của những con người còn chưa ra đời.', 'Vì đây là vương quốc của những người không tồn tại.']
C
Tin-tin và Mi-tin được một bà tiên giúp đỡ, đã vượt qua nhiều thử thách, đến nhiều xứ sở để tìm con Chim Xanh về chữa bệnh cho một người bạn hàng xóm. Đoạn trích dưới đây thuật lại việc hai em tới Vương quốc Tương Lai và trò chuyện với những người bạn sắp ra đời. TRONG CÔNG XƯỞNG XANH Tin-tin: Cậu đang làm gì với đôi cánh xanh ấy? Em bé thứ nhất: Mình sẽ dùng nó vào việc sáng chế trên trái đất. Tin-tin: Cậu sáng chế cái gì? Em bé thứ nhất: Khi nào ra đời, mình sẽ chế ra một vật làm cho con người hạnh phúc. Mi-tin: Vật đó ăn ngon chứ? Nó có ồn ào không? Em bé thứ nhất: Không đâu, chẳng ồn ào gì cả. Mình chế sắp xong rồi, cậu có muốn xem không? Tin-tin: Có chứ! Nó đâu? Em bé thứ hai: Cậu có muốn xem vật mình sáng chế không? Tin-tin: Có chứ, cái gì đấy? Em bé thứ hai: Có ba mươi vị thuốc trường sinh kia, trong những chiếc lọ xanh. Em bé thứ ba: (Từ trong đám đông đi ra) Mình mang đến một thứ ánh sáng mà chưa ai biết cả. (Em bé tỏa ra một thứ ánh sáng lạ thường). Thật là kì lạ phải không? Em bé thứ tư: (Kéo tay Tin-tin) Cậu lại đây xem cái máy của mình, nó biết bay trên không như một con chim. Em bé thứ năm: Hãy lại xem cái máy của mình đã. Nó biết dò tìm những kho báu còn giấu kín trên mặt trăng. TRONG KHU VƯỜN KÌ DIỆU Em bé cầm nho: (Mang một chùm quả trên một đầu gậy đi tới) Cậu thấy chùm quả của mình thế nào? Tin-tin: Chùm lê đẹp quá! Em bé cầm nho: Không phải lê đâu, nho đấy! Đến lúc mình 30 tuổi, mọi quả nho đều sẽ như thế này. Mình đã tìm ra cách trồng và chăm bón chúng. Em bé cầm táo: (Bê một sọt quả to như quả dưa) Hãy xem những trái cây mình trồng này! Mi-tin: Dưa đỏ, phải không cậu? Em bé cầm táo: Không! Táo đấy! Chưa phải là loại to nhất đâu! Khi mình ra đời, mình sẽ giúp mọi người trồng những loại táo to thế này. Em bé có dưa: (Đẩy một xe đầy dưa to như những quả bí đỏ) Đây là sản phẩm của mình. Tin-tin: Mình chưa bao giờ thấy những quả bí đỏ lại thế này. Em bé có dưa: Không! Đó là những quả dưa. Khi ra đời, mình sẽ trồng những quả dưa to như thế này.
Bạn nhỏ thứ nhất trong Công xưởng xanh chế tạo ra vật gì?
['Vật làm cho con người hạnh phúc.', 'Cái máy biết bay trên không như con chim.', 'Ba mươi vị thuốc trường sinh.', 'Cái máy dò tìm kho báu trên mặt trăng.']
A
Tin-tin và Mi-tin được một bà tiên giúp đỡ, đã vượt qua nhiều thử thách, đến nhiều xứ sở để tìm con Chim Xanh về chữa bệnh cho một người bạn hàng xóm. Đoạn trích dưới đây thuật lại việc hai em tới Vương quốc Tương Lai và trò chuyện với những người bạn sắp ra đời. TRONG CÔNG XƯỞNG XANH Tin-tin: Cậu đang làm gì với đôi cánh xanh ấy? Em bé thứ nhất: Mình sẽ dùng nó vào việc sáng chế trên trái đất. Tin-tin: Cậu sáng chế cái gì? Em bé thứ nhất: Khi nào ra đời, mình sẽ chế ra một vật làm cho con người hạnh phúc. Mi-tin: Vật đó ăn ngon chứ? Nó có ồn ào không? Em bé thứ nhất: Không đâu, chẳng ồn ào gì cả. Mình chế sắp xong rồi, cậu có muốn xem không? Tin-tin: Có chứ! Nó đâu? Em bé thứ hai: Cậu có muốn xem vật mình sáng chế không? Tin-tin: Có chứ, cái gì đấy? Em bé thứ hai: Có ba mươi vị thuốc trường sinh kia, trong những chiếc lọ xanh. Em bé thứ ba: (Từ trong đám đông đi ra) Mình mang đến một thứ ánh sáng mà chưa ai biết cả. (Em bé tỏa ra một thứ ánh sáng lạ thường). Thật là kì lạ phải không? Em bé thứ tư: (Kéo tay Tin-tin) Cậu lại đây xem cái máy của mình, nó biết bay trên không như một con chim. Em bé thứ năm: Hãy lại xem cái máy của mình đã. Nó biết dò tìm những kho báu còn giấu kín trên mặt trăng. TRONG KHU VƯỜN KÌ DIỆU Em bé cầm nho: (Mang một chùm quả trên một đầu gậy đi tới) Cậu thấy chùm quả của mình thế nào? Tin-tin: Chùm lê đẹp quá! Em bé cầm nho: Không phải lê đâu, nho đấy! Đến lúc mình 30 tuổi, mọi quả nho đều sẽ như thế này. Mình đã tìm ra cách trồng và chăm bón chúng. Em bé cầm táo: (Bê một sọt quả to như quả dưa) Hãy xem những trái cây mình trồng này! Mi-tin: Dưa đỏ, phải không cậu? Em bé cầm táo: Không! Táo đấy! Chưa phải là loại to nhất đâu! Khi mình ra đời, mình sẽ giúp mọi người trồng những loại táo to thế này. Em bé có dưa: (Đẩy một xe đầy dưa to như những quả bí đỏ) Đây là sản phẩm của mình. Tin-tin: Mình chưa bao giờ thấy những quả bí đỏ lại thế này. Em bé có dưa: Không! Đó là những quả dưa. Khi ra đời, mình sẽ trồng những quả dưa to như thế này.
Bạn nhỏ thứ hai trong Công xưởng xanh đã tạo ra thứ gì?
['Cái máy biết bay trên không như con chim.', 'Cái máy dò tìm kho báu trên mặt trăng.', 'Thứ ánh sáng lạ thường.', 'Ba mươi vị thuốc trường sinh.']
D
Tin-tin và Mi-tin được một bà tiên giúp đỡ, đã vượt qua nhiều thử thách, đến nhiều xứ sở để tìm con Chim Xanh về chữa bệnh cho một người bạn hàng xóm. Đoạn trích dưới đây thuật lại việc hai em tới Vương quốc Tương Lai và trò chuyện với những người bạn sắp ra đời. TRONG CÔNG XƯỞNG XANH Tin-tin: Cậu đang làm gì với đôi cánh xanh ấy? Em bé thứ nhất: Mình sẽ dùng nó vào việc sáng chế trên trái đất. Tin-tin: Cậu sáng chế cái gì? Em bé thứ nhất: Khi nào ra đời, mình sẽ chế ra một vật làm cho con người hạnh phúc. Mi-tin: Vật đó ăn ngon chứ? Nó có ồn ào không? Em bé thứ nhất: Không đâu, chẳng ồn ào gì cả. Mình chế sắp xong rồi, cậu có muốn xem không? Tin-tin: Có chứ! Nó đâu? Em bé thứ hai: Cậu có muốn xem vật mình sáng chế không? Tin-tin: Có chứ, cái gì đấy? Em bé thứ hai: Có ba mươi vị thuốc trường sinh kia, trong những chiếc lọ xanh. Em bé thứ ba: (Từ trong đám đông đi ra) Mình mang đến một thứ ánh sáng mà chưa ai biết cả. (Em bé tỏa ra một thứ ánh sáng lạ thường). Thật là kì lạ phải không? Em bé thứ tư: (Kéo tay Tin-tin) Cậu lại đây xem cái máy của mình, nó biết bay trên không như một con chim. Em bé thứ năm: Hãy lại xem cái máy của mình đã. Nó biết dò tìm những kho báu còn giấu kín trên mặt trăng. TRONG KHU VƯỜN KÌ DIỆU Em bé cầm nho: (Mang một chùm quả trên một đầu gậy đi tới) Cậu thấy chùm quả của mình thế nào? Tin-tin: Chùm lê đẹp quá! Em bé cầm nho: Không phải lê đâu, nho đấy! Đến lúc mình 30 tuổi, mọi quả nho đều sẽ như thế này. Mình đã tìm ra cách trồng và chăm bón chúng. Em bé cầm táo: (Bê một sọt quả to như quả dưa) Hãy xem những trái cây mình trồng này! Mi-tin: Dưa đỏ, phải không cậu? Em bé cầm táo: Không! Táo đấy! Chưa phải là loại to nhất đâu! Khi mình ra đời, mình sẽ giúp mọi người trồng những loại táo to thế này. Em bé có dưa: (Đẩy một xe đầy dưa to như những quả bí đỏ) Đây là sản phẩm của mình. Tin-tin: Mình chưa bao giờ thấy những quả bí đỏ lại thế này. Em bé có dưa: Không! Đó là những quả dưa. Khi ra đời, mình sẽ trồng những quả dưa to như thế này.
Bạn nhỏ thứ ba trong Công xưởng xanh đã tạo ra thứ gì?
['Thứ ánh sáng lạ thường.', 'Cái máy dò tìm kho báu trên mặt trăng.', 'Ba mươi vị thuốc trường sinh.', 'Cái máy biết bay trên không như con chim.']
A
Tin-tin và Mi-tin được một bà tiên giúp đỡ, đã vượt qua nhiều thử thách, đến nhiều xứ sở để tìm con Chim Xanh về chữa bệnh cho một người bạn hàng xóm. Đoạn trích dưới đây thuật lại việc hai em tới Vương quốc Tương Lai và trò chuyện với những người bạn sắp ra đời. TRONG CÔNG XƯỞNG XANH Tin-tin: Cậu đang làm gì với đôi cánh xanh ấy? Em bé thứ nhất: Mình sẽ dùng nó vào việc sáng chế trên trái đất. Tin-tin: Cậu sáng chế cái gì? Em bé thứ nhất: Khi nào ra đời, mình sẽ chế ra một vật làm cho con người hạnh phúc. Mi-tin: Vật đó ăn ngon chứ? Nó có ồn ào không? Em bé thứ nhất: Không đâu, chẳng ồn ào gì cả. Mình chế sắp xong rồi, cậu có muốn xem không? Tin-tin: Có chứ! Nó đâu? Em bé thứ hai: Cậu có muốn xem vật mình sáng chế không? Tin-tin: Có chứ, cái gì đấy? Em bé thứ hai: Có ba mươi vị thuốc trường sinh kia, trong những chiếc lọ xanh. Em bé thứ ba: (Từ trong đám đông đi ra) Mình mang đến một thứ ánh sáng mà chưa ai biết cả. (Em bé tỏa ra một thứ ánh sáng lạ thường). Thật là kì lạ phải không? Em bé thứ tư: (Kéo tay Tin-tin) Cậu lại đây xem cái máy của mình, nó biết bay trên không như một con chim. Em bé thứ năm: Hãy lại xem cái máy của mình đã. Nó biết dò tìm những kho báu còn giấu kín trên mặt trăng. TRONG KHU VƯỜN KÌ DIỆU Em bé cầm nho: (Mang một chùm quả trên một đầu gậy đi tới) Cậu thấy chùm quả của mình thế nào? Tin-tin: Chùm lê đẹp quá! Em bé cầm nho: Không phải lê đâu, nho đấy! Đến lúc mình 30 tuổi, mọi quả nho đều sẽ như thế này. Mình đã tìm ra cách trồng và chăm bón chúng. Em bé cầm táo: (Bê một sọt quả to như quả dưa) Hãy xem những trái cây mình trồng này! Mi-tin: Dưa đỏ, phải không cậu? Em bé cầm táo: Không! Táo đấy! Chưa phải là loại to nhất đâu! Khi mình ra đời, mình sẽ giúp mọi người trồng những loại táo to thế này. Em bé có dưa: (Đẩy một xe đầy dưa to như những quả bí đỏ) Đây là sản phẩm của mình. Tin-tin: Mình chưa bao giờ thấy những quả bí đỏ lại thế này. Em bé có dưa: Không! Đó là những quả dưa. Khi ra đời, mình sẽ trồng những quả dưa to như thế này.
Bạn nhỏ thứ tư trong Công xưởng xanh đã tạo ra thứ gì?
['Cái máy biết bay trên không như con chim.', 'Cái máy dò tìm kho báu trên mặt trăng.', 'Thứ ánh sáng lạ thường.', 'Ba mươi vị thuốc trường sinh.']
A
Tin-tin và Mi-tin được một bà tiên giúp đỡ, đã vượt qua nhiều thử thách, đến nhiều xứ sở để tìm con Chim Xanh về chữa bệnh cho một người bạn hàng xóm. Đoạn trích dưới đây thuật lại việc hai em tới Vương quốc Tương Lai và trò chuyện với những người bạn sắp ra đời. TRONG CÔNG XƯỞNG XANH Tin-tin: Cậu đang làm gì với đôi cánh xanh ấy? Em bé thứ nhất: Mình sẽ dùng nó vào việc sáng chế trên trái đất. Tin-tin: Cậu sáng chế cái gì? Em bé thứ nhất: Khi nào ra đời, mình sẽ chế ra một vật làm cho con người hạnh phúc. Mi-tin: Vật đó ăn ngon chứ? Nó có ồn ào không? Em bé thứ nhất: Không đâu, chẳng ồn ào gì cả. Mình chế sắp xong rồi, cậu có muốn xem không? Tin-tin: Có chứ! Nó đâu? Em bé thứ hai: Cậu có muốn xem vật mình sáng chế không? Tin-tin: Có chứ, cái gì đấy? Em bé thứ hai: Có ba mươi vị thuốc trường sinh kia, trong những chiếc lọ xanh. Em bé thứ ba: (Từ trong đám đông đi ra) Mình mang đến một thứ ánh sáng mà chưa ai biết cả. (Em bé tỏa ra một thứ ánh sáng lạ thường). Thật là kì lạ phải không? Em bé thứ tư: (Kéo tay Tin-tin) Cậu lại đây xem cái máy của mình, nó biết bay trên không như một con chim. Em bé thứ năm: Hãy lại xem cái máy của mình đã. Nó biết dò tìm những kho báu còn giấu kín trên mặt trăng. TRONG KHU VƯỜN KÌ DIỆU Em bé cầm nho: (Mang một chùm quả trên một đầu gậy đi tới) Cậu thấy chùm quả của mình thế nào? Tin-tin: Chùm lê đẹp quá! Em bé cầm nho: Không phải lê đâu, nho đấy! Đến lúc mình 30 tuổi, mọi quả nho đều sẽ như thế này. Mình đã tìm ra cách trồng và chăm bón chúng. Em bé cầm táo: (Bê một sọt quả to như quả dưa) Hãy xem những trái cây mình trồng này! Mi-tin: Dưa đỏ, phải không cậu? Em bé cầm táo: Không! Táo đấy! Chưa phải là loại to nhất đâu! Khi mình ra đời, mình sẽ giúp mọi người trồng những loại táo to thế này. Em bé có dưa: (Đẩy một xe đầy dưa to như những quả bí đỏ) Đây là sản phẩm của mình. Tin-tin: Mình chưa bao giờ thấy những quả bí đỏ lại thế này. Em bé có dưa: Không! Đó là những quả dưa. Khi ra đời, mình sẽ trồng những quả dưa to như thế này.
Bạn nhỏ thứ năm trong Công xưởng xanh đã tạo ra thứ gì?
['Thứ ánh sáng lạ thường.', 'Ba mươi vị thuốc trường sinh.', 'Vật làm cho con người hạnh phúc.', 'Cái máy dò tìm kho báu trên mặt trăng.']
D