text
stringlengths 82
354k
|
---|
Ferenc Krausz (sinh ngày 7 tháng 5 năm 1962) là một nhà vật lý người Hungary gốc Áo làm việc trong khoa học atto giây. Ông là giám đốc Viện Quang học Lượng tử Max Planck và là giáo sư về vật lý thực nghiệm tại Đại học Ludwig Maximilian München. Nhóm nghiên cứu của ông đã tạo ra và đo xung ánh sáng vật lý atto giây đầu tiên và sử dụng nó để ghi lại chuyển động của electron bên trong nguyên tử, đánh dấu sự ra đời của vật lý atto giây. Năm 2023, ông cùng Pierre Agostini và Anne L'Huillier được trao giải Nobel Vật lý. |
Bóng đá tại Thế vận hội Mùa hè 2012 – Vòng loại nam khu vực châu Á (Vòng 3)
Các trận đấu thuộc vòng thứ ba của vòng loại môn bóng đá nam tại Thế vận hội Mùa hè 2012 khu vực châu Á đã diễn ra từ ngày 21 tháng 9 năm 2011 đến ngày 14 tháng 3 năm 2012.
12 đội ở vòng này được chia thành 3 bảng, mỗi bảng 4 đội và thi đấu vòng tròn theo thể thức sân nhà - sân khách. Đội đứng đầu trong mỗi bảng sẽ giành vé tới vòng chung kết tại Luân Đôn, trong khi ba đội đứng nhì bảng sẽ tiếp tục thi đấu với nhau trong một vòng play-off để xác định đội sẽ gặp đại diện của châu Phi trong trận play-off liên lục địa.
Lễ bốc thăm diễn ra vào ngày 7 tháng 7 năm 2011 tại trụ sở AFC ở Kuala Lumpur, Malaysia.
Đây là một đổi hướng từ một trang đó đã được . Trang này được giữ lại dưới dạng một trang đổi hướng để tránh phá vỡ các liên kết, cả bên trong và bên ngoài, có thể đã được liên kết tới tên trang cũ. |
Danh pháp hành tinh
Danh pháp hành tinh là một hệ thống những đặc trưng duy nhất được xác định trên bề mặt của một hành tinh hoặc một vệ tinh tự nhiên để xác định vị trí, mô tả và thảo luận những đặc trưng đó một cách dễ dàng. Kể từ khi phát minh ra kính viễn vọng, các nhà thiên văn học đặt tên những đặc trưng bề mặt mà họ đã nhận ra, đặc biệt là trên bề mặt của Mặt Trăng và Sao Hỏa. Để thành lập một cơ quan có thẩm quyền về danh pháp hành tinh, Liên đoàn Thiên văn Quốc tế (IAU) được thành lập vào năm 1919 để định danh và tiêu chuẩn hóa tên gọi cho những đặc trưng trên các thiên thể trong Hệ Mặt Trời.
Các quy tắc và quy ước của IAU.
Những cái tên được IAU thông qua phải tuân theo nhiều quy tắc và quy ước khác nhau được Hiệp hội thiết lập và sửa đổi qua nhiều năm. Chúng bao gồm:
Ngoài các quy tắc chung này, mỗi nhóm nhiệm vụ (task group) còn phát triển các quy ước bổ sung khi xây dựng một danh pháp thú vị và có ý nghĩa cho từng thiên thể.
Danh mục đối với đặc trưng bể mặt trên các hành tinh và vệ tinh tự nhiên.
Tất cả đặc trưng bề mặt trên Sao Kim đều được đặt theo tên của các nhân vật nữ (nữ thần và phụ nữ trong sử sách hoặc thần thoại). Có ba trường hợp ngoại lệ này đã được đặt tên trước khi quy ước trên được thông qua, đó là Alpha Regio, Beta Regio, và Maxwell Montes được đặt theo tên của nhà vật lý học người Scotland James Clerk Maxwell.
Sao Hỏa và các vệ tinh tự nhiên.
Khi các tàu thăm dò không gian hạ cánh trên Sao Hỏa, các đặc trưng nhỏ riêng lẻ như đá, cồn cát và vùng trũng thường được đặt những cái tên không chính thức. Nhiều trong số các đặc trưng này rất phù phiếm: các đặc trưng được đặt theo tên của các loại kem (chẳng hạn như "Cookies N Cream"), nhân vật hoạt hình (chẳng hạn như SpongeBob và Patrick), và các vở nhạc kịch vào thập niên 1970 (chẳng hạn như ABBA và Bee Gees).
Sao Diêm Vương và các vệ tinh tự nhiên.
Không có đặc trưng bề mặt nào trên hành tinh lùn Sao Diêm Vương được đặt tên vì cực kỳ khó phân biệt từng đặc trưng bề mặt này qua quan sát bằng kính viễn vọng. Nếu được phát hiện, các đặc trưng bề mặt trên Sao Diêm Vương sẽ được đặt tên theo những vị thần cai quản cõi âm phủ. |
Núi Dinh hay núi Ông Trịnh, là một ngọn núi lớn tại tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu, diện tích khối núi khoảng 30 km2, và độ cao cao nhất tại đỉnh La Bàn là 504 m so với mực nước biển. Đây là ngọn núi cao nhất tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu.
Vị trí và tên gọi.
Núi nằm về phía tây bắc Thành phố Bà Rịa khoảng 2 km, từ Quốc lộ 51 hướng về Tp.HCM rẽ phải khoảng 2,5 km. Núi thuộc địa phận thị xã Phú Mỹ và thành phố Bà Rịa, cụ thể thuộc địa bàn các xã Tân Hải, Tân Hòa, Châu Pha, phường Phước Hòa (Thị xã Phú Mỹ) và một phần phường Long Hương (Thành phố Bà Rịa).
Có nhiều lý giải tên núi. Có lý giải tên núi đặt theo tên người đàn ông là Nguyễn Văn Dinh để tưởng nhớ công lao khai phá vùng đất này. Lý giải khác là vào thời nhà Nguyễn, chưởng cơ Yên Thành Hầu từ Phú Yên dẫn quân về đây đóng dinh trại, nên núi được gọi là núi Dinh. Lý giải về tên núi Ông Trịnh, theo sách Đại Nam nhất thống chí, ông Trịnh là người ở của bà Vải, một phụ nữ giàu có. Hai người họ có tình ý nhưng không đến được với nhau, có thể do không môn đăng hộ đối. Một thời gian sau dân trong vùng phát hiện xác hai người chết ở hai nơi mà không rõ nguyên nhân. Từ hai nơi đó mọc lên hai ngọn núi cạnh nhau, nên dân trong vùng đặt tên hai ngọn núi theo tên của họ, núi Ông Trịnh và núi Thị Vải.
Diện tích núi khoảng 30 km2 chiếm một nửa trong diện tích 60 km2 của cụm núi Dinh. Địa hình núi phức tạp, độ dốc lớn. Có hai con suối lớn là suối Tiên và suối Đá chảy từ đỉnh núi xuống. Phân loại rừng của núi là rừng phòng hộ. Trước đây rừng núi Dinh là rừng nguyên sinh với đa dạng sinh vật.
Năm 1837, nhà Nguyễn lập phủ Phước Tuy. Dưới chân núi Dinh có hai ngôi làng đầu tiên được lập nên là Long Hương và Phước Lễ. Hai làng được phân bổ thuộc tổng An Phú, huyện Phước An. Núi Dinh là nơi khởi lập của hệ phái Phật giáo Liên Tông Tịnh Độ.
Từ năm 1952, núi Dinh là căn cứ địa cách mạng cho quân Giải phóng chống lại Pháp và sau đó là Mỹ. Năm 1975 là địa điểm tập kết quân lớn trong cuộc tổng tấn công mùa xuân năm 1975.
Vào ngày 16 tháng 1 năm 1995, Bộ Văn hóa công nhận núi Dinh là di tích lịch sử quốc gia.
Ngày 29 tháng 3 năm 2023 xảy ra vụ cháy rừng trên núi, thiêu rụi 15 ha rừng cây chủ yếu là tre và cỏ tạp. Lực lượng cứu hỏa với 250 người và 2 xe cứu hỏa đã được huy động để dập tắt vụ cháy.
Thể thao và du lịch.
Điểm nhấn của núi Dinh không chỉ là sự cuốn hút của thiên nhiên, lịch sử mà còn có cả nét cổ kính của không gian phật giáo ở nơi này. Với hơn gần 100 ngôi chùa nằm quanh núi, trong đó có những ngôi chùa nổi tiếng như: Chùa Phật Quang, Hang Tổ, Hang Dây Bí, Hang Mai, Bưng Lùng, Chùa Diệu Linh, Hang Dơi… thu hút khách du lịch với vẻ đẹp tiềm ẩn và sự linh thiêng vốn có.
Núi có nhiều hoạt động du lịch đã được tổ chức. Tại núi có 3 ngôi chùa gần đỉnh là chùa Hang, chùa Đại Tùng Lâm, chùa Tây Phương, cùng khoảng 100 ngôi chùa quanh núi như chùa Phật Quang, Hang Tổ, Hang Dây Bí, Hang Mai, Bưng Lùng, Diệu Linh, Hang Dơ, chùa Đại Tùng Lâm, chùa Tây Phương có lịch sử gần 300 năm.
Ngày 17 tháng 9 năm 2023, diễn ra cuộc "Chinh phục núi Dinh – tranh Cúp Thanh niên 2023" do Nhà Văn hóa Thanh niên phối hợp Thị xã Phú Mỹ tổ chức. 198 vận động viên từ 40 câu lạc bộ đến từ khắp các tỉnh thành đã về đây tham gia đua xe đạp. Với 3 vòng đua, tổng chiều dài là 18 km. |
Sparta Rotterdam (]) là một câu lạc bộ bóng đá chuyên nghiệp Hà Lan có trụ sở tại Rotterdam. Được thành lập vào ngày 1 tháng 4 năm 1888, Sparta Rotterdam là đội bóng chuyên nghiệp lâu đời nhất ở Hà Lan.
Sparta hiện đang thi đấu ở Eredivisie, giải đấu hàng đầu của bóng đá chuyên nghiệp Hà Lan, giải đấu mà họ đã vô địch sáu lần, sau khi được thăng hạng từ Eerste Divisie vào mùa giải 2018–19. Câu lạc bộ là một trong ba câu lạc bộ bóng đá chuyên nghiệp của Rotterdam, những câu lạc bộ còn lại là Excelsior (thành lập năm 1902) và Feyenoord (thành lập năm 1908).
"Tính đến ngày 7/9/2023"
Đội hình hiện tại.
Đội trẻ Sparta Rotterdam.
Đội trẻ Sparta Rotterdam là đội thứ hai của Sparta Rotterdam, chủ yếu bao gồm các cầu thủ chưa đủ điều kiện để có một suất trong đội hình một. Đội đã thi đấu ở giải Tweede Divisie hạng ba kể từ năm 2016. Trước đó, đội đã chơi ở Belosystem Eredivisie. |
Nichakoon Khajornborirak (tiếng Thái: นิชคุณ ขจรบริรักษ์, sinh ngày 3 tháng 3 năm 1999) còn có biệt danh là Meen (มีน), là một diễn viên, vận động viên bóng rổ người Thái Lan, trực thuộc đài truyền hình Channel 3. Anh được biết đến với vai Tul trong "Love by Chance 2" (2020) và Ai trong "Ai Long Nhai" (2022).
Tiểu sử và học vấn.
Meen tốt nghiệp trung học tại , hiện đang theo học cử nhân ngành Nghệ thuật giao tiếp
theo chương trình quốc tế tại trường Đại học Bangkok. Ngoài ra anh còn là cầu thủ bóng rổ của trường, vận động viên bóng rổ thuộc đổi tuyển Hi-Tech Basketball Club tại Bangkok.
Meen gia nhập làng giải trí sau khi được các nhà tuyển dụng tiếp cận khi đang đi dạo quanh khu vực Quảng trường Siam, sau đó anh bắt đầu làm người mẫu cho các nhãn hàng. Anh bắt đầu thử sức trong lĩnh vực điện ảnh thông qua vai phụ đầu tiên trong bộ phim "Love by Chance 2" (2020). Năm 2022 anh bắt đầu đóng vai chính trong bộ phim truyền hình "Ai Long Nhai" cùng với bạn diễn Krittanun Aunchananun. Cùng năm đó anh đã ký hợp đồng làm diễn viên với nhà đài Channel 3. |
Chiến dịch bài trừ văn hóa đồi trụy, phản động
Chiến dịch bài trừ văn hóa đồi trụy, phản động là một phong trào do nhà nước Việt Nam phát động tại miền Nam Việt Nam vào tháng 5 năm 1975, kéo dài nhiều năm sau đó, nhằm tiêu hủy các loại sách báo, văn hóa phẩm mà họ xem là đồi trụy, phản động.
Ngày 23/5/1975, tại Sài Gòn, chính quyền bắt đầu phát động chiến dịch bài trừ văn hóa đồi trụy, phản động. Lực lượng chủ yếu tham gia chiến dịch này là thanh niên đã diễu hành đi qua các đường phố và hô khẩu hiệu đả đảo văn hoá ngoại lai, đồi truỵ, mất gốc, phản động. Các đội thanh niên đã tịch thu được hàng vạn cuốn sách bị xem là đồi trụy, phản động. Dân chúng, các nhà sách và những người kinh doanh sách cũng đã giao nộp rất nhiều sách cho lực lượng thanh niên. Học giả Nguyễn Hiến Lê kể lại trong hồi ký của mình rằng thanh niên ""vào mỗi nhà, thấy sách Pháp, Anh là lượm, bất kỳ loại gì; sách Việt thì cứ tiểu thuyết là thu hết, chẳng kể nội dung ra sao" và "tất cả các ấn phẩm (sách, báo) của bộ Văn hóa ngụy, kể cả các bản dịch tác phẩm của Lê Quí Ðôn, thơ Cao Bá Quát, Nguyễn Du; tự điển Pháp, Hoa, Anh cũng bị đốt"".
Ngày 26/10/1975, báo Sài Gòn Giải phóng đăng danh sách 56 tác giả mà các tác phẩm của họ bị cấm lưu hành vì bị xem là đồi trụy, phản động gồm Phan Nhật Nam, Nguyễn Mạnh Côn, Nguyễn Ngọc Huy, Nguyên Vũ, Lê Xuyên, Võ Phiến, Nhã Ca, Chu Tử, Doãn Quốc Sỹ, Thanh Tâm Tuyền, Mai Thảo, Dương Nghiễm Mậu, Hồ Hữu Tường, Tạ Tỵ, Vũ Hoàng Chương, Đinh Hù
Các sách bị tịch thu đa số bị đốt hoặc được đem đến nhà máy giấy để tái chế. Một số ít sách bị tịch thu được một số người bán ra thị trường chợ đen. Các sách này được bày bán công khai trên các vỉa hè ở Sài Gòn. Tuy nhà nước Việt Nam đã có nhiều nỗ lực bài trừ các loại sách báo, văn hóa phẩm mà họ cho là đồi trụy, phản động nhưng nhiều năm sau đó các loại sách báo, văn hóa phẩm này vẫn được mua bán trên thị trường chợ đen. |
Nhà nước Quân đoàn Dân tộc
Nhà nước Quân đoàn Dân tộc () là một chế độ phát xít toàn trị cai trị Romania trong 5 tháng, từ ngày 14 tháng 9 năm 1940 cho đến khi chính thức giải thể vào ngày 14 tháng 2 năm 1941. Chế độ này được lãnh đạo bởi Tướng Ion Antonescu hợp tác với Cận vệ Sắt, được tổ chức theo dân tộc cực đoan, bài Do Thái, chống Cộng sản ở Romania. Mặc dù Đội Cận vệ Sắt đã ở trong Chính phủ Romania kể từ ngày 28 tháng 6 năm 1940, vào ngày 14 tháng 9, đã đạt được giành được sự cai trị, dẫn đến việc tuyên bố thành lập Nhà nước Quân đoàn Dân tộc.
Vào ngày 27 tháng 9 năm 1940, Romania rút khỏi Hiệp ước Balkan. Vào ngày 8 tháng 10, quân đội Đức Quốc xã bắt đầu tiến vào Romania và nhanh chóng lên tới hơn 500.000 quân. Vào ngày 23 tháng 11, Romania chính thức gia nhập Phe Trục. Vào ngày 27 tháng 11, 64 cựu chức sắc hoặc quan chức đã bị Đội cận vệ sắt hành quyết trong vụ Thảm sát Jilava. Đạo luật bài Do Thái vốn đã khắc nghiệt đã được mở rộng thêm, bao gồm việc tước đoạt tài sản nông thôn do người Do Thái sở hữu vào ngày 4 tháng 10, tiếp theo là rừng vào ngày 17 tháng 11 và cuối cùng là vận tải đường sông vào ngày 4 tháng 12.
Vào ngày 20 tháng 1 năm 1941, Đội cận vệ sắt đã cố gắng đảo chính, kết hợp với một cuộc tàn sát chống lại người Do Thái ở Bucharest. Trong vòng bốn ngày, Antonescu đã trấn áp thành công cuộc đảo chính và Đội cận vệ sắt bị buộc phải rời khỏi chính phủ. Sima và nhiều lính lê dương khác chạy trốn sang Đức Quốc Xã, trong khi những người khác bị cầm tù. Antonescu chính thức bãi bỏ Nhà nước Quân đoàn Quốc gia vào ngày 14 tháng 2 năm 1941.
Đội cận vệ Sắt lần đầu tiên thành lập liên minh với Chính phủ Rumania vào đầu năm 1938, khi Thủ tướng bấy giờ là Octavian Goga ký kết một thỏa thuận với lãnh đạo Cận vệ Sắt, Corneliu Zelea Codreanu ngày 8 tháng 2 năm 1938 về hợp tác tuy nhiên ở mức hạn chế. Nhưng, sự sắp xếp chính trị này đã làm Vua Carol II không hài lòng, ông đã cách chức Goga vào ngày 11 tháng 2 và thay thế ông bằng Thượng phụ Miron Cristea.
Từ ngày 28 tháng 6 đến ngày 4 tháng 7 năm 1940, Horia Sima, lãnh tụ danh dự của Cận vệ Sắt sau cái chết của Codreanu, giữ chức Thứ trưởng trong Bộ Giáo dục. Sau khi Liên Xô chiếm Bessarabia và Bắc Bukovina, ngày 4 tháng 7 năm 1940, Đội cận vệ Sắt được đưa vào nội các Ion Gigurtu. Chính phủ bổ nhiệm ba Cận vệ làm thành viên mới: Vasile Noveanu giữ chức Bộ trưởng Tài sản Công, Sima giữ chức Bộ trưởng Tôn giáo và Nghệ thuật, và Augustin Bideanu giữ chức Thứ trưởng Bộ Tài chính. Tuy nhiên, Sima đã từ chức vào ngày 7 tháng 7 vì ông bị từ chối vào nội các Cận vệ thuần túy, hai người còn lại vẫn giữ chức vụ được phân. Một người ủng hộ và nhà tư tưởng Cận vệ Sắt, Nichifor Crainic, đã trở thành Bộ trưởng Bộ Tuyên truyền. Sau khi Sima từ chức vào ngày 7 tháng 7, ông được thay thế bởi một Cận vệ khác, Radu Budișteanu.
Lãnh thổ và dân số.
Lãnh thổ Nhà nước Quân đoàn Dân tộc có diện tích lên tới 195,000 km2. Tương đương với lãnh thổ Romania ngày nay, ngoại trừ vùng Bắc Transylvania, đã được nhượng lại cho Hungary sau Phán quyết Trọng tài Vienna lần thứ hai. Nhà nước cũng sở hữu một số hòn đảo ở đồng bằng sông Danube, cũng như Đảo Rắn ở Biển Đen. Đây là một phần của Ukraine từ năm 1948.
Một cuộc điều tra dân số România được tiến hành vào ngày 6 tháng 4 năm 1941 và ghi nhận dân số là 13,535,757. Mặc dù cuộc điều tra dân số được tiến hành gần hai tháng sau khi Nhà nước giải thể, biên giới Romania vẫn như cũ.
Vua Carol II bị buộc phải thoái vị vào ngày 6 tháng 9 năm 1940, và được thay thế bằng con trai ông khi ấy 19 tuổi, Michael. Hành động đầu tiên của vị vua mới là trao cho Tướng Ion Antonescu quyền lực vô hạn với tư cách là "Conducător" (lãnh tụ) România, tự trao cho mình một vai trò nghi thức. Một sắc lệnh ngày 8 tháng 9 đã xác định thêm quyền lực Antonescu. Để duy trì quyền lãnh đạo đất nước, đồng thời nhường vai trò lãnh đạo cho Đội cận vệ sắt, Antonescu đã yêu cầu Vua Michael tuyên bố Romania là Nhà nước Quân đoàn Dân tộc vào ngày 14 tháng 9. Phong trào Quân đoàn/Vệ binh sắt trở thành "phong trào duy nhất được công nhận ở nhà nước mới", biến Romania trở thành một quốc gia toàn trị.
Antonescu trở thành lãnh tụ danh dự Nhà nước, và Sima trở thành Phó Thủ tướng. Năm Cận vệ khác trở thành bộ trưởng, trong đó có Thân vương Mihai Sturza (Bộ trưởng Bộ Ngoại giao) và Tướng Constantin Petrovicescu (Bộ trưởng Bộ Nội vụ). Các Quận trưởng Quân đoàn được bổ nhiệm ở tất cả năm mươi quận của Romania. Lực lượng Cận vệ đã được trao bốn chức vụ bộ trưởng: Nội vụ, Giáo dục, Ngoại giao, và Văn hóa. Ngoại ra, hầu hết Thứ trưởng và Cục trưởng trong các Bộ đều là người Cận vệ. Là lực lượng chính trị thống trị, Cận vệ cũng kiểm soát các ngành báo chí và tuyên truyền.
Vào ngày 6 tháng 10 năm 1940, Antonescu tham dự một cuộc diễu binh Đội Cận vệ sắt trong quân phục Quân đoàn. Vào ngày 8 tháng 10, quân Đức bắt đầu tiến vào Romania và nhanh chóng lên tới hơn 500,000 quân. Vào ngày 23 tháng 11, Romania gia nhập phe Trục. Vào ngày 27 tháng 11, 64 cựu chức sắc hoặc quan chức đã bị Đội cận vệ sắt hành quyết trong Nhà tù Jilava trong khi chờ xét xử ("Thảm sát Jilava"). Cuối ngày hôm đó, nhà sử học và cựu thủ tướng Nicolae Iorga và nhà kinh tế Virgil Madgearu, cựu bộ trưởng chính phủ, bị ám sát. Vào ngày 1 tháng 12, một cuộc diễu hành khác của Đội Cận vệ Sắt đã diễn ra tại Alba Iulia để kỷ niệm 22 năm Transylvania hợp nhất với Romania. Antonescu lại tham dự và có bài phát biểu.
Sau khi Nhà nước Quân đoàn Dân tộc được thành lập vào ngày 14 tháng 9, Quân đoàn trở thành đảng cầm quyền nhưng phải chia sẻ quyền hành pháp với Quân đội. Chế độ Quân đoàn mới có các nghi lễ dựa trên sự sùng bái lãnh tụ Đội cận vệ đã mất (Codreanu) và các liệt sĩ khác của Quân đoàn. Việc khai quật, chôn cất công khai và phục hồi các "liệt sĩ" của Quân đoàn được Sima coi là nhiệm vụ quan trọng nhất để chứng minh cho việc Quân đoàn lên nắm quyền. Việc khai quật hài cốt Codreanu và cải táng sau đó (21-23 tháng 11) đã tái khẳng định sự thu hút của Condreanu như là nền tảng hệ tư tưởng Quân đoàn. Vào ngày cải táng Codreanu, tờ báo chính Quân đoàn, "Cuvântul" ("Khẩu lệnh"), viết: "Đó là ngày Thuyền trưởng phục sinh. Ông ấy đã sống lại, như ông ấy đã hứa, theo Tin Mừng. Ông ấy đã sống lại, sống lại từ nấm mồ để trình diện cho chúng ta chính Romania, bị chôn vùi bởi thời đại tội lỗi này.". Emil Cioran trẻ tuổi ở độ tuổi hai mươi đã ủng hộ mạnh mẽ việc sùng bái Codreanu: "Ngoại trừ Chúa Giê-su, không một sinh vật chết nào khác hiện diện như vậy giữa những người sống. Có ai từng nghĩ đến việc quên ngài đi không? Người đàn ông đã chết này đã lan tỏa hương thơm vĩnh cửu lên con người chúng ta và và mang bầu trời trở lại Romania." Tuy nhiên, ngay sau khi cải táng Codreanu, Quân đoàn đã gây ra vụ thảm sát, giết chết hơn 60 cựu chức sắc. Do đó, Quân đoàn đã đạt được mục tiêu của mình: trật tự cũ sụp đổ dưới đòn tấn công của Quân đoàn và tất cả kẻ thù của Quân đoàn đều bị trừng phạt. Việc cải táng thi thể của Codreanu diễn ra vào ngày 30 tháng 11, với sự tham dự của Antonescu, Sima, von Schirach, Bohle và 100.,000 Vệ binh Sắt.
Sắc lệnh thành lập chế độ Quân đoàn Dân tộc vào ngày 14 tháng 9 thiết lập chế độ nhị hùng, Antonescu và Sima ngang hàng với nhau. Vào ngày 28 tháng 10, Sima cáo buộc Antonescu vi phạm sắc lệnh khi cho phép các đảng dân chủ hoạt động. Ông khẳng định rằng sự đa dạng về chính trị như vậy là trái với các nguyên tắc của một nhà nước toàn trị. Sima cũng muốn áp dụng các nguyên tắc Đức Quốc xã vào nền kinh tế Romania để đặt tất cả dưới sự kiểm soát tập trung. Sima đã gửi một bức thư cho Antonescu theo nghĩa này vào ngày 16 tháng 10, nhưng sau đó đã bị bác bỏ ý kiến. Mối quan hệ giữa Antonescu và Quân đoàn đạt đến điểm rạn nứt sau Vụ thảm sát Jilava. Bất chấp căng thẳng gia tăng, hai bên đã đạt được một thỏa thuận đình chiến vào lúc này, cho phép một thành viên Cận vệ giữ chức vụ Cảnh sát trưởng Bucharest nhưng đồng thời đưa ra sự lên án công khai về vụ giết người ở Jilava.
Một số sắc lệnh chống Do Thái đã được Nhà nước Quân đoàn Dân tộc ban hành. Tài sản nông thôn do người Do Thái sở hữu bị tịch thu vào ngày 4 tháng 10, tiếp theo là rừng vào ngày 17 tháng 11 và cuối cùng là vận tải đường sông vào ngày 4 tháng 12.
Vào ngày 10 tháng 11 năm 1940, Nhà nước Quân đoàn Dân tọc phải đối mặt với một trận động đất phá hủy 65,000 căn nhà.
Phát triển ra bên ngoài.
Đầu tháng 10 năm 1940, 15,000 quân Đức được triển khai tới Romania để bảo vệ các nhà máy lọc dầu tại Ploiești, nơi rất cần thiết cho nỗ lực chiến tranh của Đức. Hành động đơn phương này của Đức, được thực hiện mà không hỏi ý kiến Benito Mussolini, đã thúc đẩy nước này tiến hành một cuộc xâm lược Hy Lạp. Kết quả Chiến tranh Hy Lạp-Ý đã dẫn đến một sai lầm quân sự khi quân Hy Lạp phản công và chiếm đóng các vùng Albania do Ý cai trị trong nửa năm. Tuy nhiên, cuộc tiến quân của quân Đức vào Romania không phải là một cuộc xâm lược vì nó diễn ra với sự chấp thuận của Antonescu. Đội quân Đức đầu tiên đến Romania vào ngày 10 tháng 10, một phần là để đáp lại yêu cầu hỗ trợ quân sự của Antonescu, bên cạnh mục tiêu chính của Đức là bảo vệ các mỏ dầu Romania. Romania sau đó đã tham gia Hiệp ước ba bên và Hiệp ước chống Quốc tế Cộng sản lần lượt vào ngày 23 tháng 11 và ngày 25 tháng 11. Bất chấp việc thắt chặt quan hệ với Đức, cộng đồng thiểu số người Đức ở Romania (lên tới 300,000 người sau khi Romania bị mất lãnh thổ) vẫn không hoàn toàn thoát khỏi quá trình Rumani hóa. Trong khi rất ít người Đức từ Banat và Transylvania được hồi hương về Đế chế, số người dân tộc Đức từ Nam Bukovina và Dobruja được hồi hương lên tới 76,500. Công ước Đức-Romania chấp thuận những người hồi hương này được ký kết vào ngày 22 tháng 10 năm 1940. Theo công ước, nhà nước Romania đã nhận được bất động sản mà những người Đức hồi hương sở hữu trước đây để đổi lấy việc trả tiền bồi thường cho Đế chế. Tài sản mới mua được (đất đai và nhà cửa) sẽ được nhà nước Romania sử dụng để tiếp nhận những người tị nạn gốc Romania từ Bulgaria, những người phải di dời sau Hiệp ước Craiova. Vào ngày 4 tháng 12, một hiệp định thương mại kéo dài 10 năm đã được ký kết giữa Romania và Đức, nhằm mục đích "tái thiết kinh tế" Romania.
Vào ngày 27 tháng 9 năm 1940, Romania rút khỏi Hiệp ước Balkan. Cùng ngày hôm đó, một hiệp định thương mại đã được ký kết với một trong những thành viên của Hiệp ước, Thổ Nhĩ Kỳ. Vào ngày 19 tháng 12, một hiệp định thương mại khác đã được ký kết giữa Romania và Nam Tư, một thành viên khác của Hiệp ước Balkan. Trong những ngày cuối cùng của Nhà nước Quân đoàn Dân tộc, vào ngày 10 và 12 tháng 2, Anh và Bỉ đã cắt đứt quan hệ với Romania.
Các cuộc giao tranh biên giới với Liên Xô kéo dài trong suốt thời kỳ của Nhà nước Quân đoàn Dân tộc. Vào mùa thu năm 1940, Liên Xô đã chiếm đóng một số hòn đảo Romania ở đồng bằng sông Danube. Sự cố biên giới xảy ra hàng ngày. Quân đội Liên Xô tập trung ở biên giới Romania, máy bay Liên Xô liên tục xâm nhập vào không phận Romania, và - vào tháng 1 năm 1941 - các tàu Liên Xô cố gắng xâm nhập vùng biển Romania bằng vũ lực. Căng thẳng lên đến đỉnh điểm vào tháng 1 năm 1941, khi Liên Xô đưa ra tối hậu thư yêu cầu kiểm soát đồng bằng sông Danube. Các cuộc đụng độ biên giới xảy ra sau đó gần Galați (Covurlui County), nơi người Romania đang rải mìn trên sông Danube, trong đó từ 26 đến 100 người ở cả hai bên thiệt mạng.
Vào ngày 20 tháng 1 năm 1941, Đội cận vệ Sắt đã cố gắng đảo chính, kết hợp với một cuộc tàn sát chống lại người Do Thái tại Bucharest.Vào ngày 22 tháng 1, ở đỉnh điểm của cuộc nổi loạn, Đội cận vệ sắt đã thực hiện tế người sát hại 200 người Do Thái tại lò mổ ở Bucharest, trong khi Đội cận vệ đang hát những bài thánh ca Thiên chúa giáo, "một hành động tàn bạo có lẽ là duy nhất trong lịch sử Holocaust". Trong vòng bốn ngày, Antonescu đã trấn áp thành công cuộc đảo chính. Đội cận vệ sắt đã bị buộc phải rời khỏi chính phủ. Sima và nhiều lính lê dương khác tị nạn ở Đức, trong khi những người khác bị cầm tù. Antonescu đã bãi bỏ Nhà nước Quân đoàn Dân tộc, thay vào đó tuyên bố Romania là "Nhà nước xã hội và dân tộc".
Việc đàn áp cuộc nổi dậy cũng cung cấp một số dữ liệu trang thiết bị quân sự được Đội cận vệ sắt sử dụng, lên tới 5,000 khẩu súng (súng lục ổ quay, súng trường và súng máy) và nhiều lựu đạn chỉ riêng ở Bucharest. Quân đoàn cũng sở hữu một lực lượng bọc thép nhỏ gồm hai xe cảnh sát bọc thép và hai xe bọc thép Malaxa UE. Về phương tiện vận tải, chỉ riêng ở Bucharest, Quân đoàn cũng sở hữu gần 200 xe tải.
Vào ngày 14 tháng 2 năm 1941, Nhà nước Quân đoàn Dân tộc chính thức bị bãi bỏ. Hơn 9,000 người liên quan đến cuộc nổi dậy sau đó đã bị bắt, trong đó gần 2,000 người (chính xác là 1,842) bị kết án với nhiều mức án khác nhau, từ vài tháng đến chung thân.
Theo nhà sử học người Anh Dennis Deletant: "Như vậy đã kết thúc một chương độc đáo trong lịch sử Chủ nghĩa Phát xít ở Châu Âu. Đội Cận vệ là phong trào cấp tiến Cánh hữu duy nhất ở Châu Âu lên nắm quyền mà không cần sự hỗ trợ của Đức hay Ý, và là phong trào duy nhất bị lật đổ trong thời kỳ Đức Quốc xã thống trị lục địa châu Âu.".
Nhà nước Quân đoàn Dân tộc đã đưa Romania trở thành thành viên phe Trục, đầu tiên "trên thực tế" bằng cách chào đón Quân đội Đức vào nước này, và ngay sau đó, "về mặt pháp lý" thông qua việc ký kết Hiệp ước ba bên và chống Cộng sản. Nó cũng đã loại bỏ hầu hết giai cấp chính trị truyền thống của Romania trong vụ thảm sát Jilava trước khi bị đàn áp vào tháng 1 năm 1941, sau đó chính thức bị bãi bỏ vào tháng 2. Đoạn phim về một số bài phát biểu có giá trị lịch sử còn sót lại từ thời Nhà nước Quân đoàn Dân tộc, chẳng hạn như bài phát biểu chung của Antonescu và Sima và đám tang của người sáng lập Đội cận vệ, Corneliu Zelea Codreanu. |
Gia tộc Shimazu (島津氏 (Đảo Tân thị)/ , Shimazu-shi) là một gia tộc Nhật Bản là Buke (武家 (Võ gia), Buke) và Kazoku (華族 (Hoa tộc), Kazoku). Nổi tiếng nhất là gia đình Shimazu Satsuma cai trị phiên Satsuma từ thời Kamakura đến đầu Thời kỳ Minh Trị và trở thành một gia đình công tước sau thời Minh Trị Duy Tân, nhưng còn có nhiều gia tộc nhánh khác.
Vào tháng 8 năm 1185, sau khi Loạn Jishō-Juei kết thúc, Shimazu Tadahisa, người sáng lập gia tộc Shimazu, được bổ nhiệm vào vị trí "Sō-kan" của "Trang viên Shimazu", lãnh địa của gia tộc Konoe, gia tộc đứng đầu các gia tộc Sekke. Bắt đầu từ điều này, sau khi thành lập Mạc phủ Kamakura, Minamoto no Yoritomo đã bổ nhiệm ông làm Thủ hộ (Shugo) Tỉnh Echizen bên cạnh ba tỉnh Satsuma, Ōsumi và Hyūga, khiến nơi đây trở thành một trong 4 tỉnh bất thường trong số các "Gokenin" hùng mạnh của Mạc phủ Kamakura được bổ nhiệm làm thủ hộ. Kể từ đó, gia đình Shimazu đã phát triển thành một gia tộc ở Nam Kyūshū, từ Shugo thành "Shugo Daimyō" rồi trở thành Daimyō trong thời kỳ Chiến quốc, vào thời kỳ đỉnh cao, gia tộc này kiểm soát gần như toàn bộ Kyūshū. Năm 1587, Toyotomi Hideyoshi đã bình định Kyūshū, gia tộc Shimazu đầu hàng.
Mặc dù thuộc về Tây Quân và bị đánh bại trong Trận Sekigahara nhưng ông đã chạy thoát khỏi lãnh thổ của mình và trở thành một trong những Hùng phiên quan trọng nhất thời Edo, với tài sản ròng là 770.000 koku. Vào cuối thời Edo, cùng với gia tộc Mōri của phiên Chōshū, họ trở thành lực lượng trung tâm trong phong trào chống Mạc phủ và trở thành động lực thúc đẩy cuộc Minh Trị Duy tân. Trong thời Minh Trị và Đại Chính, nó đóng một vai trò trọng trong giới chính trị và kinh doanh. Gia tộc Shimazu có 14 gia tộc được xếp vào hàng Kazoku, bao gồm gia tộc chính, gia tộc nhánh, gia tộc lãnh chúa phong kiến và chư hầu trước đây (2 gia đình công tước, 1 gia đình bá tước và 11 gia đình nam tước), con số chỉ đứng sau gia tộc gia tộc Matsudaira (29 gia tộc).
Gia tộc Shimazu là một gia tộc hiếm hoi trong số rất nhiều daimyō vẫn tiếp tục là một gia đình danh giá từ Kamakura và Muromachi đến Edo cho đến ngày nay.
Có nhiều giả thuyết khác nhau về dòng họ Shimazu, sau khi Shimazu Tadahisa được bổ nhiệm làm "Gesu" của "Trang viên Shimazu", thuộc sở hữu của gia tộc Konoe vào ngày 17 tháng 8 năm Nguyên Lịch thứ 2 (năm 1185), ngày 28 tháng 11 năm Văn Trị thứ nhất (năm 1185) sau Hiến chương Hoàng gia Văn Trị, người ta nói rằng mọi chuyện bắt đầu khi Minamoto no Yoritomo chính thức bổ nhiệm ông làm "Jitō" của khu vực và đặt tên là Shimazu. Về nguồn gốc của Tadahisa, Trong "Quốc sử Shimazu" và "Phả hệ chính thống của tộc Shimazu" nói rằng "Tango Naishi, người đã sinh ra Tadahisa trong khuôn viên của Đền Sumiyoshi Taisha ở Tỉnh Settsu là vợ lẽ của Minamoto no Yoritomo và Tadahisa là đứa con trai thất lạc của Yoritomo" và ông được sinh ra là con trai của Vợ lẽ của Yoritomo.
Điểm chung của Shimazu Tadahisa và Ōtomo Yoshinao của Tỉnh Bungo là đều được bổ nhiệm làm thủ hộ (Shugo) của Kyūshū, cả hai đều là tổ tiên của những gia tộc nổi tiếng sau này ở Kyūshū, gốc gác của họ không rõ ràng, truyền thuyết kể rằng họ đều được Yoritomo sủng ái vì mẹ của họ là vợ lẽ của ông. Tadahisa hoạt động ở Kyoto với tư cách là thuộc hạ của gia tộc "Sekke" còn Yoshinao là con nuôi của Nakahara Chikayoshi, một quan chức làm việc trong Mạc phủ. Tại thời điểm này, ngay cả khi họ được bổ nhiệm làm "Jitō" thì củng có rất ít samurai ở các khu vực Tōgoku có thể phụ trách quản lý các trang viên ở xa, Cả gia tộc Shimazu và Gia tộc Ōtomo đều có một điểm chung là họ chuyển đến Kyūshū vì khả năng quản lý các trang viên hơn là lợi ích quân sự.
Các truyền thuyết nguồn gốc khác.
Có nhiều giả thuyết khác nhau về cha ruột của Tadahisa, ngoài giả thuyết ông là con ruột của Yoritomo và là con nuôi của Koremune Kōgen, còn có giả thuyết cho rằng ông là con ruột của Kōgen. Trong những năm gần đây, đã có những giả thuyết gây nghi ngờ về giả thuyết con ruột của Kōgen do vấn đề với tên húy.
Vào năm Nguyên Lịch thứ 2 (năm 1185), khi Tadahisa mới 6 tuổi, ông được Minamoto no Yoritomo, Chinh di Đại tướng quân đầu tiên của Mạc phủ Kamakura, bổ nhiệm làm "Jitō" của "Trang viên Shimazu", trang viên lớn nhất Nhật Bản vào thời điểm đó. Kể từ đó, ông đã nắm giữ chức của "shugo" của tỉnh Satsuma, Ōsumi và Hyūga. Năm Văn Trị thứ 5 (năm 1189), năm 10 tuổi, ông tham gia cuộc viễn chinh Tōhoku của quân đội Mạc phủ Kamakura do Minamoto no Yoritomo chỉ huy để chinh phục Ōshū. Tadahisa là một "Gokenin" của Mạc phủ Kamakura, nhưng ông ta có liên quan đến Sự biến Hiki Yoshikazu xảy ra sau cái chết của Yoritomo vào năm Kiến Nhân thứ 3 (năm 1203) nên tạm thời mất chức "shugo", nhưng sau đó ông ta đã lấy lại vị trí này.
Con trai trưởng của Tadahisa, Shimazu Tadatoki, được cho là đã đạt được thành công quân sự đáng kể với tư cách là một tướng quân đầy quyền lực bên phe Mạc phủ Kamakura trong Chiến tranh Jōkyū, ngoài tỉnh Satsuma, Ōsumi và Hyūga, ông còn giữ chức "shugo" của tỉnh Wakasa, Iga, Sanuki, Izumi, Echizen và Ōmi, trở thành "Gokenin" của Mạc phủ Kamakura. Ngoài ra, thanh Tachi được Tadatoki sử dụng trong chiến tranh Jōkyū được gọi là "Tsunakiri", Bạch kỳ Genji và bộ giáp Ō-yoroi yêu thích của Tadahisa là ba báu vật gia truyền của gia tộc nên được trưởng tộc của gia tộc Shimazu giữ riêng. Sau cuộc nổi dậy, Tadahisa được bổ nhiệm vào vị trí "shugo" của tỉnh Echizen, và trở thành "shugo" hàng đầu trong Mạc phủ Kamakura, có tổng cộng năm tỉnh. Năm 1227 (năm An Trinh thứ nhất), sau cái chết của Tadahisa, con trai trưởng của ông là Tadatoki lên làm trưởng tộc đệ nhị của gia tộc Shimazu, mặc dù ông kế thừa chức vụ này nhưng chức vụ của "shugo" ở tỉnh Echizen đã sớm bị thay thế bởi gia tộc Gotō.
Từ đời Tadahisa trở đi, trưởng tộc gia tộc Shimazu sống ở Kamakura, theo thông lệ đối với các "Gokenin" quyền lực của Mạc phủ, việc quản lý thực sự trong khu vực đều được thực hiện bằng cách cử các thành viên trong gia đình và thuộc hạ đến, nhưng vào thế hệ thứ ba là Shimazu Hisatsune phải rời đi để tham gia chống quân Mông Cổ xâm lược, kể từ đó, gia đình trưởng tộc chuyển đi và bắt đầu ổn định cuộc sống, thế hệ thứ tư là Shimazu Tadamune, là thành viên đầu tiên của gia tộc Shimazu chết ở Satsuma.
Cuối cùng, quyền lực của Mạc phủ Kamakura suy yếu và động lực lật đổ Mạc phủ ngày càng gia tăng, năm 1933 (năm Nguyên Hoằng thứ 3, năm Chính Khánh thứ 2), Thế hệ thứ 5 là Shimazu Sadahisa tham gia vào phong trào lật đổ Mạc phủ Kamakura của Thiên hoàng Go-Daigo. Sadahisa đánh bại tổ chức Chinzei Tandai cùng với "Gokenin" của ông ta ở Kyūshū, sau khi Mạc phủ Kamakura sụp đổ, Sadahisa lấy lại được vị trí "shugo" của Ōsumi và Hyūga, vốn đã được giữ từ thế hệ đầu tiên là Tadahisa. Sau khi Tân chính Kiến Vũ kết thúc, Ashikaga Takauji bị đánh bại ở tỉnh Settsu và chạy trốn đến Kyūshū, tại đây gia tộc Shōni đã giúp đỡ Takauji, họ đã chiến đấu với gia tộc Kikuchi và các thành viên khác trong triều đình của Thiên hoàng Go-Daigo trong trận Tatarahama ở tỉnh Chikuzen (thành phố Fukuoka, tỉnh Fukuoka), ông đóng vai trò quan trọng với tư cách là một daimyō quyền lực của gia tộc võ sĩ Kyūshū. Tuy nhiên, giữa năm 1342 (Nam triều: năm Hưng Quốc thứ 3, Bắc triều: năm Khang Vĩnh thứ nhất) trong thời đại Nam–Bắc triều, thân vương Kanenaga, được "Seisei Shōgun" phái đi làm tướng của Nam Quân tiến vào Nam Kyūshū, củng cố quyền lực với gia tộc Kikuchi, nhất thời họ buộc phải chiến đấu vì họ cũng thuộc về Nam triều.
Sau đó, Sadahisa trở về phe Mạc phủ, đã gửi đơn thỉnh cầu tới Mạc phủ vào năm 1362 (Nam triều: năm Chính Bình thứ 17, Bắc triều: năm Trinh Trị thứ nhất), ngay trước khi ông qua đời. Trong đó, Sadahisa cho biết "Trang viên Shimazu" của gia tộc Shimazu trấn giữ 3 tỉnh Satsuma, Ōsumi và Hyūga, Ông kêu gọi tính hợp pháp của việc trở thành "shugo" của ba tỉnh, lập luận rằng vị trí "shugo" của ba tỉnh là do Minamoto no Yoritomo trao cho ông, còn các vị trí "shugo" của Ōsumi và Hyūga của Chinzei Tandai (gia tộc Hojo) chỉ đơn thuần là cho mượn. Như đã biết, gia tộc Shimazu đã bị tịch thu vị trí "shugo" của Ōsumi và Hyūga do bị trừng phạt vì Sự biến Hiki Yoshikazu và tuyên bố của Sadahisa không phải là sự thật. Nhưng niềm tin này của Sadahisa đã được kế thừa bởi những người kế vị ông, gia tộc Shimazu và các thuộc hạ và được truyền lại cho các thế hệ tương lai. Thậm chí ngày nay còn có thông tin cho rằng "kể từ khi thành lập Mạc phủ Kamakura gia tộc Shimazu đã kế thừa chức vụ thủ hộ của ba tỉnh Satsuma, Ōsumi và Hyūga trong suốt thời Trung Cổ và trấn giữ ba tỉnh này trong 700 năm", điều này sẽ ủng hộ một nhận thức khác với sự thật lịch sử.
Sadahisa đã mất đi đứa con trai trưởng Shimazu Munehisa từ rất sớm, ông giao vị trí "shugo" của Satsuma và Ōsumi cho con trai thứ ba là Shimazu Morohisa, và con trai thứ tư là Shimazu Ujihisa, cho phép họ phân chia và kế thừa gia tộc Shimazu. Shimazu Morohisa được bổ nhiệm làm Suke (介 (Giới)) của Tỉnh Kazusa, nên hậu duệ của Morohisa là gia đình Sōshū, Shimazu Ujihisa được bổ nhiệm làm Kami (守 (Thủ)) của Tỉnh Mutsu, hậu duệ của Ujihisa là gia đình Ōshū. Sau khi chia thừa kế, thế hệ thứ 6 là Ujihisa (gia đình Ōshū) tại trại Mizushima thuộc phe võ gia của Kyūshū tandai tức giận vì vụ mưu sát Shōni fuyusuke (Sự biến Thủy Đảo) của Imagawa Sadayo nên đã đào thoát khỏi phe võ gia, tương tự như vậy, thế hệ thứ 6 là Morohisa (gia đình Sōshū) cũng làm theo và đào tẩu khỏi phe võ gia, cả hai gia đình đoàn kết để chiến đấu chống lại Seiseifu, trả thù cho gia tộc Shimazu và chiến đấu chống lại cuộc nổi dậy Nam Kyūshū do Imagawa tandai gây ra, và cuối cùng đã thành công trong việc đẩy lùi những kẻ thù.
Tuy nhiên, mặc dù hai gia đình của gia tộc Shimazu thể hiện sự đoàn kết bền chặt trong khi có chung một kẻ thù bên ngoài, nhưng sau khi kẻ thù bên ngoài đó biến mất, họ lại trở thành kẻ thù lớn nhất của nhau.
Từ đầu đến giữa thời kỳ Ashikaga.
Cả hai gia đình của gia tộc Shimazu đều sống sót sau cuộc nội chiến Nam–Bắc triều thông qua sự phân chia và thừa kế, mất kẻ thù chung để đoàn kết chiến đấu, họ bắt đầu coi nhau là mối đe dọa, xung đột ngày càng sâu sắc. Cuối cùng, thế hệ thứ 7 của gia đình Sōshū là Shimazu Korehisa và con trai trưởng của ông Shimazu Morihisa có mâu thuẫn, xung đột nội bộ nổ ra trong gia đình Sōshū, thế hệ thứ 7 của gia đình Ōshū là Shimazu Motohisa đã đứng ra làm trung gian giải quyết, cảm thấy mắc nợ Motohisa, Korehisa đã trao cho Motohisa chức vụ Shugo của Satsuma và những báu vật gia truyền của gia tộc Shimazu, nhìn bề ngoài, hai gia đình của gia tộc Shimazu đã được thống nhất. Sau này, Mạc phủ Muromachi cũng đồng ý cùng thừa kế nhưng sự yên ổn đã cản trở việc này. Tuy nhiên, gia đình Sōshū không lụi tàn nên Mâu thuẫn giữa hai gia đình vẫn tiếp diễn. Ngoài ra, kể từ thời Motohisa Shugo-sho đã được chuyển tới lâu đài Shimizu ở Kagoshima, cội nguồn của Thành phố Kagoshima.
Chức shugo của gia tộc Shimazu được chuyển cho gia đình Ōshū, khi Motohisa chết mà không có người thừa kế, người đứng đầu gia tộc Ijūin (một gia tộc hâu duệ của gia tộc Shimazu) là Ijūin Yorihisa âm mưu đưa con trai mình trở thành người đứng đầu gia tộc. Nhận thấy được điều này, em trai của Motohisa, Shimazu Hisatoyo đã cưỡng đoạt tấm Bài Vị của Motohisa và trở thành người đứng đầu thứ 8 của gia tộc. Điều này làm sâu sắc thêm xung đột với gia tộc Ijūin và khi gia đình Sōshū hỗ trợ gia tộc Ijūin, một lần nữa, xung đột nội bộ lại xảy ra trong lãnh thổ (Loạn Ijūin Yorihisa). Cuối cùng, Hisatoyo đã lật đổ gia tộc Ijūin và cũng thành công trong việc tiêu diệt gia đình Sōshū. Thủ hộ lãnh quốc chế của gia tộc Shimazu hàn thành.
Thế hệ thứ 9 là Shimazu Tadakuni, gia tộc Shimazu đã trở thành một "Shugo Daimyō" và một thời kỳ tương đối hòa bình vẫn tiếp tục, nhưng vẫn có những xung đột nội bộ lẻ tẻ với quy mô khác nhau. Đặc biệt là kể từ khi em trai của Tadakuni là Shimazu Yōkyū có tiếng nói hơn trong gia tộc dấn tới cuộc xung đột giữa hai anh em (ngoài ra, vì Tadakuni không thể giải quyết được mâu thuẫn nội bộ nên đã tạm thời giao quyền trưởng tộc cho Yōkyū, cũng có giả thuyết cho rằng sau đó Tadakuni đã cố gắng lấy lại chức trưởng tộc). Cuộc xung đột này diễn ra trong chính quyền trung ương, nơi Mạc phủ đứng về phía Tadakuni, người đã đánh bại Daikakuji Yoshiaki, người đã thua trong cuộc tranh giành quyền lực với "Taishōgun" thứ 6 là Ashikaga Yoshinori và Yōkyū đã đầu hàng, cuộc xung đột kết thúc với chiến thắng của Tadakuni. Vào thời điểm này, Tadakuni đã để Yōkyū thành lập gia đình Satshū và đưa ra một số nhượng bộ. Mặc dù mâu thuẫn giữa Tadakuni và Yōkyū đã được giải quyết, nhưng Tadakuni không thể kiểm soát được gia đình, dẫn đến sự nổi loạn của các chư hầu, nên ông đã mất quyền lực trên thực tế.
Vào thế hệ thứ 10 là Shimazu Tatsuhisa khi còn là một thiếu niên, Chiến tranh Ōnin bùng nổ và gia tộc Shimazu trực thuộc Đông quân (nhưng không xuất quân). Thế hệ thứ 11, Shimazu Tadamasa là người ham học hỏi nên đã mời Keiang Genju thành lập học phái Satsunan, bởi vì các gia tộc và phe phái trong lãnh thổ liên tục tuyển quân, Tadamasa đã mất đi thế lực của mình nên cuối cùng đã tự sát. Sau đó, thế hệ thứ 12 là Shimazu Tadaharu và thế hệ thứ 13 là Shimazu Tadataka đã kế thừa nhưng cả hai đều chết trẻ nên không thể kiểm soát được gia tộc Shimazu và lãnh địa ở Nhật Bản khiến cho gia tộc Kimotsuki ở Ōsumi, gia tộc Itō ở Hyūga và vị trí Shugo của gia tộc Shimazu đã trở nên hoàn toàn suy yếu.
Tài liệu tham khảo.
Tham khảo Văn Hiến Nhật Bản.
templatestyles src="Bản mẫu:Đầu tham khảo/" /
Văn thư liên quan.
templatestyles src="Bản mẫu:Đầu tham khảo/" / |
templatestyles src="Infobox road/" /#đổi
Giao lộ Seoun (Tiếng Hàn: 서운 분기점, 서운JC, Hanja: 瑞雲分岐點) còn được gọi là Seoun JC là giao lộ giữa Đường cao tốc vành đai 1 vùng thủ đô và Đường cao tốc Gyeongin tại Seoun-dong, Gyeyang-gu và Samsan 1-dong, Bupyeong-gu, Incheon và Samjeong-dong, Bucheon-si, Gyeonggi-do.
Ban đầu, vào ngày 26 tháng 9 năm 1989, Nút giao thông Samjeong được xây dựng như một biện pháp giao thông sau sự phát triển của Khu đô thị mới Jungdong, nhưng với việc công bố kế hoạch xây dựng Đường cao tốc vành đai ngoài Seoul, việc xây dựng nút giao thông đã được dừng lại và chuyển sang giao lộ hiện tại.
Thông tin cấu trúc.
Nó mở ra bằng một nhánh ba chiều tổng hợp hình chữ Y và hình loa kèn. Ban đầu, Nút giao thông Samjeong, nối với Songnae-daero, dự kiến được xây dựng tại vị trí đường vào dọc theo Đường cao tốc Gyeongbu như một biện pháp giao thông phù hợp với sự phát triển của Khu đô thị mới Jungdong và việc xây dựng nền móng đã thực sự được thực hiện. Nhưng sau đó, khi quy hoạch tuyến đường cho Đường cao tốc vành đai 1 trong khu vực đô thị được hoàn thiện như hiện nay, việc xây dựng đã bị tạm dừng để lắp đặt một nút giao và được xây dựng lại để trở thành Giao lộ Seoun hiện tại. Tình trạng tắc nghẽn nghiêm trọng như Đường cao tốc Gyeongbu. |
Vụ đầu độc cà ri Wakayama 1998
Vụ đầu độc cà ri Wakayama 1998 (和歌山毒物カレー事件, Wakayama Dokubutsu Kare Jiken), () là vụ án đầu độc cà ri xảy ra vào ngày 25 tháng 7 năm 1998, thời điểm người dân tham gia các hoạt động giải trí trong lễ hội mùa hè được tổ chức thường niên tại Sonobe, Thành phố Wakayama, tỉnh Wakayama. Nhiều người sau khi ăn cà ri xong có các triệu chứng nôn mửa, tiêu chảy, đau bụng. Hậu quả vụ đầu độc đã làm 67 người nhập viện, trong đó có 4 người đã tử vong.
Cơ quan cảnh sát đã bắt giữ nghi phạm Masumi Hayashi vì tình nghi đầu độc cà ri bằng chất độc Arsenous acid. Nghi phạm đã nhiều lần khẳng định mình vô tội. Năm 2009, Tòa án Tối cao Nhật Bản đã tuyên phạt nghi phạm với mức án cao nhất là tử hình. |
Lệnh thư (chữ Hán: 令書) là kiểu viết chữ Hán và chữ Nôm trong thư pháp Việt Nam. Đây là kiểu chữ viết được phát triển lần đầu tiên vào thời Lê trung hưng. Lúc đầu sử dụng chủ yếu làm sắc lệnh chính thức của hoàng đế và các quan chức trong triều đình. Nhưng sau đó lại được sử dụng rộng rãi trên khắp Việt Nam. Chữ viết này không tìm thấy ở bất kỳ quốc gia nào khác cũng sử dụng chữ Hán như Trung Quốc, Hàn Quốc, và Nhật Bản.
Chữ viết này được xác định bởi các móc hướng lên sắc nét khác biệt. Nó có các nét được hợp nhất tương tự như kiểu chữ Thảo. Mặc dù chữ viết đã được hợp nhất các nét và viết nhanh chóng nhưng vẫn dễ đọc như chữ Khải. Phạm Đình Hổ viết trong tiểu luận Vũ trung tùy bút (雨中隨筆), chữ Lệnh thư bắt chước kiểu chữ Thảo 𡨸草, được miêu tả là bắt chước chuyển động của một màn múa kiếm. Nhưng chữ Lệnh thư dưới đây có những thay đổi trong đó các nét được viết trôi chảy bằng những dấu móc đặc biệt. Ông giải thích thêm rằng có vẻ như chữ viết cũng phát triển những ảnh hưởng từ chữ Thảo và các chữ viết khác được sử dụng truyền thống trong thư pháp Trung Quốc.
Chữ viết xuất hiện lần đầu tiên vào thời Lê trung hưng. Dưới thời Quang Hưng 光興 (Lê Thế Tông), Phạm Đình Hổ cũng miêu tả chữ viết thời đó (1599) khoa trương hơn với các nhân vật mang hình dáng 'đầu cong, chân quẹo'. |
Bóng đá tại Thế vận hội Mùa hè 2012 – Vòng loại nam
Vòng loại môn bóng đá nam tại Thế vận hội Mùa hè 2012 là các giải đấu vòng loại được tổ chức bởi các liên đoàn châu lục để xác định 16 đội tuyển nam tham dự vòng chung kết Thế vận hội Mùa hè 2012 tại Luân Đôn, Vương quốc Anh. FIFA giới hạn độ tuổi tham dự của các cầu thủ là U-23 (sinh sau ngày 1 tháng 1 năm 1989).
Tổng cộng có 16 đội tham dự vòng chung kết giải Thế vận hội của nam. Trong số sáu liên đoàn khu vực, ba liên đoàn (CONCACAF, AFC và OFC) tổ chức các giải đấu vòng loại dành riêng cho Thế vận hội, trong khi ba liên đoàn còn lại sử dụng các giải đấu trẻ đã có để xét kết quả cho vòng loại.
Giải vô địch bóng đá U-21 châu Âu 2011 tại Đan Mạch cũng là giải đấu vòng loại của UEFA cho Thế vận hội. Tây Ban Nha, Thụy Sĩ và Belarus đủ điều kiện tham dự Thế vận hội.
Giải vô địch bóng đá trẻ Nam Mỹ 2011 ở Peru, được tổ chức từ tháng 1 đến tháng 2 năm 2011, đóng vai trò là giải đấu vòng loại cho Thế vận hội. Brazil và Uruguay lần lượt đứng nhất và nhì tại giải đấu và đủ điều kiện tham dự Thế vận hội.
CONCACAF (Bắc, Trung Mỹ và Caribe).
Giải đấu tiền Thế vận hội của CONCACAF được tổ chức từ ngày 22 tháng 3 đến ngày 2 tháng 4 năm 2012 tại Hoa Kỳ và chứng kiến Mexico và Honduras giành vé vào vòng chung kết.
Giải vô địch bóng đá U-23 châu Phi 2011, được tổ chức tại Maroc từ ngày 26 tháng 11 đến ngày 10 tháng 12 năm 2011, cũng là giải đấu vòng loại cho Thế vận hội. Ai Cập, Gabon và Maroc là ba đội đã vượt qua vòng loại. Senegal bước vào trận play-off với đội đứng thứ 4 vòng loại AFC là Oman và giành suất cuối cùng dự Thế vận hội.
Giải đấu vòng loại Thế vận hội của AFC diễn ra trong tổng cộng 4 vòng từ tháng 2 năm 2011 đến tháng 3 năm 2012. Sau vòng thứ ba, Hàn Quốc, Nhật Bản và UAE là ba đội giành quyền tham dự Thế vận hội. Oman là đội đứng thứ nhất trong vòng thứ tư và tiến vào trận play-off liên lục địa, nhưng đã để thua trước Senegal.
OFC (Châu Đại Dương).
Giải đấu vòng loại Thế vận hội của OFC được tổ chức từ ngày 16 đến ngày 25 tháng 3 năm 2012 tại New Zealand. Đội chủ nhà New Zealand giành vé duy nhất của khu vực đến Thế vận hội.
Đây là một đổi hướng từ một trang đó đã được . Trang này được giữ lại dưới dạng một trang đổi hướng để tránh phá vỡ các liên kết, cả bên trong và bên ngoài, có thể đã được liên kết tới tên trang cũ. |
Phong trào chống hạt nhân ở Thụy Sĩ
Năm 2008, năng lượng hạt nhân cung cấp cho Thụy Sĩ 40% điện năng, nhưng theo một cuộc khảo sát người dân Thụy Sĩ cho thấy chỉ có 7% số người được hỏi hoàn toàn ủng hộ việc sản xuất năng lượng bằng các nhà máy điện hạt nhân. Nhiều cuộc tuần hành và biểu tình chống hạt nhân lớn đã diễn ra trong những năm qua.
Vào tháng 5 năm 2011, sau thảm họa hạt nhân Fukushima Daiichi, Nội các đã quyết định cấm xây dựng các lò phản ứng điện hạt nhân mới. 5 lò phản ứng hiện tại của quốc gia này sẽ được phép tiếp tục hoạt động nhưng “sẽ không được thay thế khi hết tuổi thọ”.
Nghị viện Thụy Sĩ đã ban hành "Đạo luật Năng lượng Hạt nhân năm 1959" và ba nhà máy điện hạt nhân đầu tiên được đưa vào vận hành từ năm 1969 đến năm 1972 mà không gặp phải bất kỳ sự chống đối nào từ phong trào chống hạt nhân. Các cuộc biểu tình bắt đầu vào cuối thập niên 1960, chủ yếu chống lại kế hoạch xây dựng nhà máy điện hạt nhân ở Kaiseraugst, một khu tự quản nhỏ không xa thành phố Basel. Địa điểm này từng là tâm điểm của phong trào chống hạt nhân tại Thụy Sĩ trong hai thập kỷ tiếp theo.
Một cuộc chiếm giữ quy mô lớn đã diễn ra vào năm 1975 tại Kaiseraugst, sau khi nhà máy được khởi công xây dựng. Cuộc chiếm giữ được "Tổ chức Hành động Bất bạo động Kaiseraugst" ("Non-violent Action Kaiseraugst)" tổ chức và kéo dài khoảng 10 tuần, từ tháng 4 đến tháng 6 năm 1975. 15 nghìn gười đã tham gia. Sự kiện chiếm giữ đã dẫn đến một số hoạt động bất bạo động và các cuộc biểu tình rầm rộ có quy mô toàn quốc. Một cuộc biểu tình được tổ chức tại Bern vào ngày 26 tháng 4 năm 1975 đã thu hút 18.000 người và được hơn 170 hiệp hội và đảng phái ủng hộ. Một thời kỳ đấu tranh mạnh mẽ diễn ra trong giai đoạn từ 1975 đến 1981.
Sau sự kiện Chernobyl.
Từ năm 1986 đến năm 1990, thảm họa Chernobyl đã dẫn đến đỉnh điểm của các cuộc biểu tình chống hạt nhân ở Thụy Sĩ một lần nữa. Thảm hoạ đã "nâng cao nhận thức của công chúng về năng lượng hạt nhân và ủng hộ việc chấp nhận một sáng kiến nhân dân cấp liên bang về lệnh cấm xây dựng nhà máy hạt nhân mới trong 10 năm vào năm 1990" (được ủng hộ bởi 54,5% cử tri, vào ngày 23 tháng 9 năm 1990). Ngoại trừ lệnh cấm trong 10 này, công chúng Thụy Sĩ đã không chấp thuận mọi cuộc trưng cầu dân ý cấm năng lượng hạt nhân kể từ những năm 1970 (ví dụ vào năm 1984 và năm 2003).
Từ năm 1979 đến năm 2014, trong số 16 biểu quyết cấp bang và liên bang về năng lượng hạt nhân, có 9 biểu quyết ủng hộ và 7 biểu quyết phản đối năng lượng hạt nhân (một lệnh trì hoãn được chấp nhận và 6 dự án lưu trữ chất thải phóng xạ bị từ chối).
Phát triển gần đây.
Năm 2008, năng lượng hạt nhân cung cấp cho Thụy Sĩ 40% điện năng. Theo một cuộc khảo sát trên 1.026 người Thụy Sĩ cho thấy 7% hoàn toàn ủng hộ sản xuất năng lượng hạt nhân, 14% hoàn toàn phản đối, 33% khá ủng hộ và 38% khá phản đối, 8% không có ý kiến.
Một trong những vấn đề gây tranh cãi nhất là việc xử lý chất thải phóng xạ. Hiện tại, vật liệu hạt nhân đã qua sử dụng được “lưu giữ tại các cơ sở tạm thời trên mặt đất trong khi các chính khách và cộng đồng tranh cãi về nơi chôn chúng”.
Vào tháng 5 năm 2011, sau khi thảm họa hạt nhân Fukushima xảy ra, khoảng 20.000 người đã xuống đường tham gia cuộc biểu tình phản đối năng lượng hạt nhân có quy mô lớn nhất tại Thụy Sĩ trong 25 năm. Những người biểu tình tuần hành ôn hòa gần Nhà máy điện hạt nhân Beznau, nhà máy điện hạt nhân lâu đời nhất ở Thụy Sĩ, bắt đầu đưa vào vận hành kể từ năm 1969. Vài ngày sau cuộc biểu tình phản đối hạt nhân, Nội các đã quyết định cấm xây dựng thêm các lò phản ứng điện hạt nhân mới. 5 lò phản ứng hiện tại quốc gia này sẽ được phép tiếp tục hoạt động nhưng “sẽ không được thay thế khi hết tuổi thọ”.
Vào ngày 27 tháng 11 năm 2016, một cuộc trưng cầu dân ý của Đảng Xanh đã được tổ chức nhằm tìm kiếm đồng thuận về việc giới hạn tuổi thọ hoạt động của các nhà máy hạt nhân của Thụy Sĩ xuống còn 45 năm và nếu cuộc trưng cầu dân ý được ủng hộ, ba lò phản ứng lâu đời nhất tại Thụy Sĩ sẽ phải đóng cửa trong năm 2017, gồm Beznau 1, Beznau 2 và Muehleberg. Cuộc trưng cầu dân ý đã thất bại với 54,2% cử tri không ủng hộ.
Vào ngày 21 tháng 5 năm 2017, 58% cử tri Thụy Sĩ đã chấp thuận Đạo luật Năng lượng mới thiết lập chiến lược năng lượng năm 2050 và cấm xây dựng các nhà máy điện hạt nhân mới. |
Núi Thị Vải là một ngọn núi tại tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu, diện tích 13 km2, độ cao 467 m so với mực nước biển. Núi thuộc cụm núi Dinh, nằm về phía tây núi Dinh. Rừng trên núi được xếp loại quản lý là rừng phòng hộ, có nhiều loài đặc hữu. Núi có nhiều chùa, thường tổ chức sinh hoạt tôn giáo của đạo Phật hằng năm. Đây cũng là địa điểm thường diễn ra hoạt động "tam bộ nhất bái" (bước ba bước quỳ lạy một lạy) của các tín đồ Phật giáo, có sự kiện thu hút hàng trăm tín đồ tham gia.
Từ Thành phố Hồ Chí Minh theo Quốc lộ 51 hướng ra Bà Rịa, đến phường Phú Mỹ rẽ trái 3 km là đến núi. Núi nằm về phía đông nội ô thị xã Phú Mỹ. Trước khi có thay đổi hành chính giải thể huyện Tân Thành thì núi có mốc ranh giới giao nhau của ba đơn vị hành chính cấp xã là xã Tóc Tiên, xã Tân Phước và thị trấn Phú Mỹ của huyện Tân Thành, hiện nay các đơn vị hành chính này thuộc địa phận thị xã Phú Mỹ.
Sách "Gia Định thành thông chí" của Trịnh Hoài Đức và "Đại Nam nhất thống chí" đều ghi tên núi Thị Vải hay còn gọi núi Nữ Tăng. Tên núi đầy đủ ban đầu là Bà Thị Vải, về sau dân gian gọi ngắn gọn đi thành Thị Vải.
Theo "Gia Định thành thông chí", tên núi xuất phát từ chuyện kể một người con gái nhà giàu có họ Lê (có thể tên Lê Thị Vải) do ba mẹ đã mất và người chồng cũng qua đời nên đã xuống tóc, lập một ngôi chùa trên núi để tu hành.
Theo "Đại Nam nhất thống chí", ông Trịnh là người ở của bà Vải, một phụ nữ giàu có. Hai người họ có tình ý nhưng không đến được với nhau, có thể do không 'môn đăng hộ đối'. Một thời gian sau dân trong vùng phát hiện xác hai người chết ở hai nơi mà không rõ nguyên nhân. Từ hai nơi đó mọc lên hai ngọn núi cạnh nhau, nên dân trong vùng đặt tên hai ngọn núi theo tên của họ, núi Ông Trịnh và núi Thị Vải.
Diện tích núi khoảng 13 km2 là một phần của cụm núi Dinh. Núi là một khối đá granit với địa hình bằng phẳng vây xung quanh của đồng bằng phù sa cổ.
Phân loại rừng của núi là rừng phòng hộ. Rừng có các cây thân gỗ: tràm bông vàng ("Acacia auriculiformis"), muồng ("Cassia"), gỗ đỏ...
Động vật có 43 loài lưỡng cư và bò sát, gồm 15 loài ếch nhái, 15 loài thằn lằn và 13 loài rắn. Trong đó, nhiều loài là động vật đặc hữu và trong tình trạng nguy cấp.
Các loài ếch nhái gồm có: Họ cóc: Cóc nhà; Họ nhái bầu: Ễnh ương, Nhái bầu bút lơ, Nhái bầu hây-môn, Nhái bầu mukhlesur ("Microhyla mukhlesuri"), Nhái bầu chân đỏ; Họ ếch lưỡi chẻ: Ngóe, Ếch đồng, Ếch gáy dô, Cóc nước sần, Cóc nước Marten; Họ ếch nhái thực: Ếch bên, Ếch suối núi ("Sylvirana montosa"); Họ ếch cây: Nhái cây nong-kho, Ếch cây mép trắng.
Các loài thằn lằn gồm có: Họ nhông: Nhông xanh; Họ tắc kè: Thằn lằn ngón Cát Tiên, Thạch sùng lá đen ("Dixonius cf. melanostictus"), Thạch sùng cụt, Tắc kè, Thạch sùng đuôi sần, Thạch sùng đuôi dẹp; Họ thằn lằn bóng: Thằn lằn bóng đuôi dài, Thằn lằn bóng đốm, Thằn lằn bóng hoa, Thằn lằn chân ngắn an-gen, Thằn lằn chân ngắn xiêm ("Lygosoma siamensis"), Thằn lằn chân ngắn việt nam ("Subdoluseps vietnamensis"), Thằn lằn phê nô an nam ("Sphenomorphus annamiticus"), Thằn lằn phê nô đốm.
Các loài rắn gồm có: Họ rắn nước: Rắn sọc vàng, Rắn leo cây, Rắn nước đốm vàng ("Fowlea flavipunctatus"), Rắn dẻ ("Lycodon davisonii"), Rắn khuyết lào, Rắn khiếm vân đen, Rắn hoa cổ đỏ xiêm ("Rhabdophis siamensis"), Rắn hổ đất nâu; Họ rắn hổ: Rắn cạp nia nam, Rắn lá khô đốm nhỏ, Rắn choàm quạp ("Calloselasma rhodostoma"), Rắn lục mép trắng ("Trimeresurus albolabris"), Rắn lục mắt hồng ngọc.
Các loài đặc hữu đáng chú ý gồm có thằn lằn ngón Cát Tiên, thằn lằn chân ngắn việt nam ("Subdoluseps vietnamensis"), ếch suối núi ("Sylvirana montosa"). Tắc kè ("Gekko gecko") nằm trong Sách đỏ Việt Nam.
Tại núi có một ngôi chùa đã hơn 300 năm tuổi. Khoảng cuối thế kỷ 18, Nguyễn Phúc Ánh từng thoát nạn truy lùng của quân Tây Sơn khi trốn ở đây. Khi ông lên ngôi vua đã sắc phong chùa núi Thị Vải (chùa Linh Sơn Bửu Thiền Tự) nơi ông từng trốn là "Sắc Tứ Linh Sơn Bửu Thiền Tự".
Tướng Lê Văn Khôi, con nuôi Lê Văn Duyệt từng có thời gian bị quân Tây Sơn đánh bại, dẫn quân chạy về đây, họ ăn nhờ ở đậu các chùa trên núi.
Về phía tây bắc, bên ngoài khối núi Thị Vải là một ngôi chùa rất lớn, tên Đại Tòng Lâm hay Đại Tùng Lâm, được xem là thánh địa Phật giáo của vùng đất Bà Rịa – Vũng Tàu. Chùa lập nên vào năm 1964 bởi Tổ Thiện Hòa với diện tích ban đầu 100 ha.
Suốt thời kỳ chống quân Pháp và quân Mỹ, từ 1945 đến 1975, vùng núi là một cứ địa của quân Giải phóng. Tại đây đã xảy ra nhiều cuộc giao tranh. Đây cũng là cứ địa quan trọng của cuộc Tấn công Tết Mậu Thân năm 1968. Sau sự kiện, từ năm 1969, Thị ủy Vũng Tàu của Mặt trận Giải phóng miền Nam dời về núi Thị Vải và đóng ở đây một thời gian.
Núi Thị Vải hiện diễn ra các vấn đề đe dọa bởi hoạt động khai thác đá, bao gồm khai thác trái phép. Vào năm 2021 xảy ra nhiều vụ khai thác rừng trái phép với diện tích lớn. Chính quyền địa phương đã đưa 5 người phá rừng, kiểm lâm và nhân viên bảo vệ rừng ra xét xử vào năm 2022, với các mức án 6 đến 5 năm tù và phạt 3 người khác các khoản tiền phạt 560 triệu VND.
Các hoạt động xây dựng trái phép đều bị chính quyền địa phương xử lý, buộc tháo dỡ. Năm 2020, một người đàn ông thuê người san đất đá, kè đá ngăn suối, tạo hồ chứa nước trên phần đất rừng phòng hộ đã mua. Người đàn ông này đã bị truy tố vào năm 2022 về tội hủy hoại rừng. Năm 2023, một người đàn ông khác cho xây dựng một con đường đá dài 235m nhưng bị chính quyền địa phương cưỡng chế tháo dỡ.
Một số vị trí của núi hiện đang được khai thác, có hai công ty là Công ty TNHH khai thác sản xuất vật liệu xây dựng Thuận Lập và Công ty Cổ phần Phú Đức Chính đang khai thác đá với tổng công suất 1,1 triệu m3 đá/năm. Công ty TNHH khai thác sản xuất vật liệu xây dựng Thuận Lập được cấp phép khai thác đến năm 2039 trên diện tích 50 ha và trữ lượng được cấp phép là 17 triệu m3 đá. Công ty Cổ phần Phú Đức Chính được cấp phép khai thác đến năm 2036 trên diện tích 34,88 ha và trữ lượng được cấp phép là 9.075.327 m3 đá. Nhiều nơi trong vùng giữa sông Thị Vải và núi dân cư sống bằng nghề khai thác đá.
Khu vực núi Thị Vải có loại tài nguyên quý là đá granit trắng và granit hồng, có tiềm năng xuất khẩu.
Núi có ba ngôi chùa chính là chùa Linh Sơn Liên Trì (chùa Hạ), chùa Linh Sơn Hồng Phúc (chùa Trung), chùa Linh Sơn Bửu Thiền (chùa Thượng). Từ chân núi đến chùa Thượng trên đỉnh núi là 1.340 bậc thang, nơi đây là địa điểm thường diễn ra hoạt động "tam bộ nhất bái" (bước ba bước quỳ lạy một lạy) của các tín đồ Phật giáo. Có sự kiện thu hút hàng trăm tín đồ tham gia. Theo Giáo hội Phật giáo, "tam bộ nhất bái" thể hiện lòng tin sâu sắc vào Tam Bảo (Phật, Pháp và Tăng) tôi luyện lòng kham nhẫn, chịu đựng đau khổ và tỏ quyết tâm theo đuổi một hạnh nguyện. Còn nhiều người tham gia vì muốn cầu phúc, cầu bình an cho gia đình, người thân. |
Câu lạc bộ bóng đá Almere City là một câu lạc bộ bóng đá chuyên nghiệp Hà Lan có trụ sở tại Almere, Flevoland. Được thành lập vào năm 2001, hiện họ đang chơi ở Eredivisie, giải đấu hàng đầu của bóng đá Hà Lan. Họ tổ chức các trận đấu trên sân nhà tại sân vận động Yanmar.
Câu lạc bộ được xây dựng dựa trên các câu lạc bộ cũ ở Amsterdam và là kết quả từ tham vọng của hội đồng thành phố Almere nhằm đóng vai trò tích cực trong các môn thể thao hàng đầu. Để đạt được mục tiêu đó, câu lạc bộ thể thao "Omniworld" đã được thành lập, bao gồm một nhánh bóng chuyền, một nhánh bóng rổ và một nhánh bóng đá. Trước mùa giải 2010–11, câu lạc bộ được đổi tên thành Almere City FC.
"Tính đến ngày 15/9/2023" |
Nút giao thông Daewang–Pangyo
templatestyles src="Infobox road/" /#đổi
Nút giao thông Daewang–Pangyo (Tiếng Hàn: 대왕판교 나들목, 대왕판교IC) còn được gọi là Daewang–Pangyo IC là điểm giao cắt số 48 của Đường cao tốc Gyeongbu ở Geumto-dong, Sujeong-gu, Seongnam-si, Gyeonggi-do. Nó được mở như một nút giao thông tạm thời vào ngày 11 tháng 6 năm 2008 để giảm bớt tắc nghẽn giao thông do dự án cải thiện nút giao thông Pangyo bắt đầu vào năm 2006. Vào thời điểm đó, tên là Nút giao thông Pangyo-Imsi và dự án cải thiện nút giao thông Pangyo đã được hoàn thành vào năm 2010. Dự kiến nó sẽ đóng cửa ngay sau khi hoàn thành, nhưng nó đã được chuyển đổi thành nút giao thông chính thức vào năm 2011 và đổi thành Nút giao thông Daewang–Pangyo hiện tại.
Thông tin cấu trúc.
Là đường dốc trực tiếp, chỉ có thể đi vào từ hướng Busan và hướng Seoul và các phương tiện có chiều cao trên 2,5m không được phép ra vào. Ngoài ra, có những khoảng thời gian nhất định để sử dụng nút giao (6 giờ sáng đến 10 giờ tối). Năm 2015, hệ thống thu phí tự động đã được triển khai trong trạm thu phí. Một phần của công trình đi qua suối Geumtocheon. |
Giao lộ Tây Pyeongtaek
templatestyles src="Infobox road/" /#đổi
Giao lộ Tây Pyeongtaek (Tiếng Hàn: 서평택 분기점, 서평택JC, Hanja: 安城分岐點), còn được gọi là W.Pyeongtaek JC, là giao lộ nơi Đường cao tốc Seohaean, Đường cao tốc Pyeongtaek–Jecheon và Đường cao tốc Pyeongtaek–Siheung gặp nhau và là điểm khởi đầu của Đường cao tốc Pyeongtaek–Jecheon, nằm ở Gojan-ri, Cheongbuk-eup, Pyeongtaek-si, Gyeonggi-do.
Thông tin cấu trúc.
Khi Đường cao tốc Pyeongtaek-Jecheon được khai trương vào ngày 12 tháng 12 năm 2002, nó được mở như một nút giao thông đa cấp hình chữ Y, nhưng với việc mở thêm Đường cao tốc Pyeongtaek-Siheung vào ngày 28 tháng 3 năm 2013, nó đã trở thành một nút giao thông đa tầng kiểu tuabin. -giao lộ cấp độ với một số cấu trúc hiện tại bị loại bỏ. Nút giao thông này không có đoạn đường nối từ hướng Mokpo của Đường cao tốc Bờ Tây đến hướng Siheung của Đường cao tốc Pyeongtaek-Siheung, cũng không có đoạn đường nối từ hướng Pyeongtaek của Đường cao tốc Pyeongtaek-Siheung đến hướng Seoul của Bờ Tây Đường cao tốc. |
Richard Weston, Bá tước thứ nhất xứ Portland, KG, PC (1 tháng 3 năm 1577 – 13 tháng 3 năm 1634/1635), là Bộ trưởng tài chính và sau đó là Thủ quỹ đại thần của nước Anh dưới thời Vua James I và Vua Charles I, là một trong những nhân vật có ảnh hưởng nhất trong những năm đầu của Chế độ chuyên chế 11 năm của Charles I và là người tạo ra nhiều chính sách cho phép ông cai trị mà không cần tăng thuế thông qua Nghị viện.
Ông là người đầu tiên được bổ nhiệm vào chức Đệ nhất Đại thần Hải quân. Người nắm giữ vị trí này là cố vấn cấp cao của chính phủ về tất cả các vấn đề liên quan đến hải quân, chịu trách nhiệm chỉ đạo và kiểm soát Bộ Hải quân. Đệ nhất Đại thần Hải quân được xem là chức vụ thường trực trong Nội các chính phủ được biết đến sớm nhất ở Anh.
Trước khi Richard Weston qua đời 1 năm, vua Charles I của Anh đã ban cho ông tước hiệu Bá tước xứ Portland, thuộc Đẳng cấp quý tộc Anh, trước đó, vào năm 1628, ông đã được ban tước hiệu Nam tước Weston của Nayland ở Hạt Suffolk. Tước hiệu được truyền 4 đời thì tuyệt tự nên bị thu hồi. |
Verve Records là hãng thu âm của Hoa Kỳ, trực thuộc tập đoàn Universal Music Group (UMG). Verve được thành lập năm 1956 bởi Norman Granz và sở hữu tác quyền nhạc jazz lớn nhất thế giới, bao gồm các nghệ sĩ hàng đầu như Jon Batiste, Diana Krall, Ella Fitzgerald, Nina Simone, Stan Getz, Bill Evans, Billie Holiday và Oscar Peterson, cùng nhiều sản phẩm các dòng nhạc khác của các nghệ sĩ như The Velvet Underground, Kurt Vile, Frank Zappa, The Mothers of I, bao gồm Clef Records, Norgran Records cùng các sản phẩm từng được đăng ký dưới tên Mercury Records.
Verve Records cũng thu âm cho nhiều nghệ sĩ âm nhạc điện tử như Kurt Vile, Everything but the Girl, Samara Joy hay Arooj Aftab. Verve Records được tái cơ cấu trực thuộc Verve Label Group (VLG), một công ty con của tập đoàn Universal Music Group. Công ty hiện cũng quản lý nhiều hãng đĩa con nổi tiếng khác là Verve Forecast, Impulse! và Decca Records. |
Miss USA 2023 là cuộc thi Hoa hậu Hoa Kỳ lần thứ 72, cuộc thi được tổ chức vào ngày 29 tháng 9 năm 2023 tại Khu nghỉ dưỡng Grand Sierra ở Reno, tiểu bang Nevada. Morgan Romano từ Bắc Carolina đã trao lại vương miện cho Noelia Voigt đến từ Utah với tư cách là người kế nhiệm của cô khi kết thúc sự kiện, người sẽ đại diện cho Hoa Kỳ tại cuộc thi Hoa hậu Hoàn vũ 2023.
Đây là phiên bản đầu tiên của cuộc thi được tổ chức dưới quyền sở hữu của nhà thiết kế thời trang Laylah Rose và được phát trực tuyến trên trang web và ứng dụng di động của The CW. Đây cũng là phiên bản cuối cùng có giới hạn độ tuổi trên 28 tuổi.
Thông tin cuộc thi.
Vào ngày 14 tháng 7 năm 2022, có thông tin cho rằng cuộc thi sẽ được tổ chức tại Reno, Nevada, với việc thành phố đạt được thỏa thuận ba năm để đăng cai cuộc thi từ năm 2022 đến năm 2024.
Đây sẽ là lần thứ ba cuộc thi được tổ chức tại Reno và là năm thứ hai liên tiếp cuộc thi được tổ chức tại thành phố này, sau Miss USA 2019 và 2022. Chủ tịch tổ chức Miss USA lúc bấy giờ là Crystle Stewart cho biết địa điểm được chọn để tôn vinh Cheslie Kryst, người đã đăng quang Hoa hậu Mỹ 2019 tại cùng địa điểm và đã qua đời vì tự sát vào tháng 1 năm 2022.
Vào ngày 7 tháng 10, giấy phép của Hoa hậu Mỹ và cuộc thi chị em Miss Teen USA đã bị đình chỉ và trả lại cho Tổ chức Hoa hậu Hoàn vũ do bị cáo buộc gian lận trong cuộc thi trước đó. Vào tháng 8 năm 2023, có thông báo rằng Crystle Stewart đã từ chức chủ tịch Tổ chức Hoa hậu Hoa Kỳ. Cô được thay thế bởi nhà thiết kế thời trang Laylah Rose.
Lựa chọn thí sinh.
Bắt đầu với phiên bản cuộc thi này, Tổ chức Hoa hậu Hoàn vũ đã thông báo rằng họ sẽ chấp nhận những phụ nữ và bà mẹ đã lập gia đình tham gia cuộc thi. Luật này lần đầu tiên được sử dụng trong năm kỳ thi đầu tiên trước khi được sửa đổi vào năm 1957..
Vào tháng 9 năm 2023, người chiến thắng Hoa hậu Mỹ 2022 R'Bonney Gabriel thông báo rằng tổ chức sẽ bỏ giới hạn độ tuổi bắt đầu từ năm 2024, đặc biệt là đối với các cuộc thi quốc gia liên quan. Phụ nữ trưởng thành từ 29 tuổi trở lên cũng đủ điều kiện tham gia. Trước đây, thí sinh phải ở độ tuổi từ 18 đến 28 khi bắt đầu cuộc thi.
Các đại biểu từ 50 tiểu bang và Đặc khu Columbia được chọn trong các cuộc thi cấp bang bắt đầu vào tháng 9 năm 2022 và dự kiến kết thúc vào tháng 8 năm 2023, vì lịch trình cuộc thi cấp bang có thể trở nên rất dày đặc giữa cuộc thi cấp bang cuối cùng được tổ chức từ năm 2022. Cuộc thi cấp bang đầu tiên là Idaho, được tổ chức vào ngày 11 tháng 9 năm 2022, và cuộc thi cuối cùng của cấp bang là New York, dự kiến được tổ chức vào ngày 6 tháng 8 năm 2023. Maine trở thành Hoa hậu Hoa Kỳ đã kết hôn đầu tiên sau 66 năm kể từ khi kết hôn vào tháng 4 năm 2023. Chín người đoạt danh hiệu tiểu bang là cựu vô địch tiểu bang Hoa hậu Thiếu niên Hoa Kỳ, hai người là cựu vô địch tiểu bang Hoa hậu Thế giới Mỹ, một người khác là cựu danh hiệu Hoa hậu Thiếu niên xuất sắc của Mỹ, ba người là cựu vô địch tiểu bang Miss America và một người là cựu Hoa hậu Siêu quốc gia Zambia.
§ – Thí sinh được vào top 20 nhờ bình chọn qua mạng.
"Tất cả thời gian trong bài viết này là Múi giờ Thái Bình Dương ()"
Chương trình truyền hình bị trì hoãn của Cuộc thi sơ khảo Hoa hậu Mỹ 2023 đã được phát sóng trên trang Youtube chính thức của Hoa hậu Mỹ vào lúc 5 giờ chiều ngày 28 tháng 9. (ICT/giờ Las Vegas).
51 thí sinh đã cạnh tranh cho danh hiệu. |
Buddhavaṃsa (hay Kinh Phật chủng tính, Phật sử) là một bộ kinh điển Phật giáo mô tả về cuộc đời Phật Gautama và 24 vị Phật toàn giác trong quá khứ đã tiên đoán về sự giác ngộ của Phật Gautama. Đây là cuốn thứ mười bốn của "Tiểu Bộ kinh" ("Khuddaka Nikāya"), là cuốn thứ năm cũng là cuốn cuối cùng của "Kinh tạng" ("Sutta Piṭaka"). "Kinh tạng" là một trong ba "pitakas" (bộ phận chính) tạo thành "Tam tạng" ("Tripiṭaka"), hay "Kinh điển Pali" của Thượng tọa bộ (Theravāda).
Cùng với "Apadāna" ("Thánh nhân ký sự") và "Cariyāpiṭaka" ("Sở hạnh tạng / Hạnh tạng"), "Buddhavaṃsa" được hầu hết các học giả cho là đã được viết vào thế kỷ thứ 1 và thứ 2 trước Công nguyên, và do đó là phần bổ sung muộn cho "Kinh điển Pāli".
Chương đầu tiên kể về việc Phật Gautama, để thể hiện thần thông của mình, đã tạo ra một con đường nạm ngọc trên bầu trời. Khi nhìn thấy điều này, Sāriputta đã hỏi Đức Phật:
"Hỡi bậc đại anh hùng, vô thượng trong loài người, quyết tâm của ngài là gì? Hỡi bậc trí tuệ, vào lúc nào, ngài đã khao khát đạt được giác ngộ tối thượng? ... Hỡi bậc trí tuệ, người dẫn dắt thế giới, mười sự toàn hảo của ngài là gì? Làm thế nào để đạt tới sự toàn hảo cao hơn, những sự toàn hảo tối thượng?"
Để đáp lại, Đức Phật đã truyền lại phần còn lại của "Buddhavaṃsa".
Trong chương thứ hai, Phật Gautama đã kể về một tiền kiếp trong quá khứ xa xôi, có một cư sĩ tên là Sumedha, đã được Phật Dīpankara thọ ký rằng "Trong thời đại tiếp theo, ông sẽ trở thành một vị Phật có tên là Gautama.", và nói với ông về mười điều toàn hảo mà ông cần phải thực hành.
Các chương 3 đến 26 là những câu chuyện về 24 vị Phật trong lịch sử đã đạt được Phật quả trong khoảng thời gian giữa Dīpankara và Gautama, và những hành động công đức mà Gautama đã thực hiện với họ trong các kiếp trước.
Chương 27 kể về cuộc đời của Phật Gautama.
Chương 28 đề cập đến ba vị Phật trước Dīpankara, và vị Phật tương lai Maitreya.
Chương 29 kể về việc phân phối xá lợi của Phật Gautama sau khi ngài nhập diệt. |
Kim Soo-hwan (; sinh ngày 5 tháng 12 năm 2005), còn được biết đến với nghệ danh Peyz (), là một tuyển thủ Liên Minh Huyền Thoại chuyên nghiệp đang thi đấu ở vị trí xạ thủ cho đội tuyển Gen.G Esports.
Xuất thân từ lò đào tạo trẻ của Gen.G, Peyz đã được đôn lên đội hình chính nhằm thay thế xạ thủ Ruler khi anh chuyển qua thi đấu cho JDG. Peyz là một trong những xạ thủ có thành tích tốt nhất ngay trong năm đầu tiên ra mắt, sở hữu 2 chức vô địch LCK khi mới 17 tuổi và là xạ thủ có số mạng hạ gục nhiều nhất trong một mùa giải quốc nội, với 234 mạng. Anh còn được LCK vinh danh là tân binh của năm 2023.
Sự nghiệp câu lạc bộ.
Ngày 14 tháng 7 năm 2020, Peyz gia nhập học viện Gen.G Academy. Tại đây anh đã có 2 chức vô địch LCK AS vào tháng 5 và tháng 8 của năm 2021.
Ngày 2 tháng 12 năm 2021, Peyz được đưa lên thi đấu tại đội Challengers của Gen.G (hiện là Gen.G Global Academy). Với kĩ năng của mình, anh được đánh giá là một trong những xạ thủ tốt nhất giải dù không thể đoạt được danh hiệu nào.
Ngày 22 tháng 11 năm 2022, Peyz được đôn lên thi đấu tại đội chính của Gen.G để thay thế cho sự ra đi của Ruler. Anh có trận đầu tiên ra mắt sân chơi chuyên nghiệp trước đối thủ là T1 vào ngày 18 tháng 1 năm 2023 trong khuôn khổ LCK Mùa xuân. Đến ngày 9 tháng 4, Peyz cùng đồng đội đánh bại T1 3-1 ở chung kết tổng sau khi đi lên từ nhánh thua để giành lấy danh hiệu lớn đầu tiên trong sự nghiệp. Trong lần đầu tiên được tham dự MSI, Peyz cùng Gen.G bị BLG đánh bại 3 ván không gỡ và phải dừng bước ở vị trí thứ 4 chung cuộc. Kết thúc vòng bảng LCK Mùa hè 2023, Gen.G đứng hạng 2 sau KT Rolster. Đến play-off, họ lần lượt đánh bại HLE 3-0 ở vòng 2, đánh bại T1 3-2 ở chung kết nhánh thắng và tiếp tục đánh bại T1 3-0 ở chung kết tổng. Qua đó, Peyz đã có lần thứ 2 liên tiếp được nâng cao chiếc cúp vô địch quốc nội ngay trong mùa giải đầu tiên ra mắt đấu trường chuyên nghiệp của mình. Đến Chung kết thế giới với tư cách hạt giống số 1, Peyz đã có thông số KDA thuộc top đầu của vòng Thụy Sĩ sau khi toàn thắng 3-0 trước GAM, T1 và G2. Chạm mặt BLG ở tứ kết, Gen.G đã có màn trình diễn kém thuyết phục và bị đối thủ đánh bại sau 5 ván đấu.
Cấp câu lạc bộ. |
Viktoria của Hessen và Rhein
Viktoria của Hessen và Rhine, sau là Victoria Mountbatten, Hầu tước phu nhân xứ Milford Haven (tên đầy đủ: Victoria Alberta Elisabeth Mathilde Marie; 5 tháng 4 năm 1863 – 24 tháng 9 năm 1950) là con gái lớn của Ludwig IV xứ Hessen và Rhein và Alice của Liên hiệp Anh, con gái thứ hai của Victoria I của Liên hiệp Anh và Albrecht xứ Sachsen-Coburg và Gotha.
Viktoria sinh ra tại Lâu đài Windsor với sự có mặt của bà ngoại là Nữ vương Victoria. Đại Công nữ được nuôi dưỡng ở Đức và Anh. Mẹ của Viktoria qua đời khi các em của Viktoria vẫn còn nhỏ, do đó Viktoria phải chịu trách nhiệm chăm coi cho các em của mình từ sớm. Trước sự phản đối của cha, Viktoria kết hôn với người em họ có xuất thân từ một cuộc hôn nhân bất đăng đối của Ludwig IV là Louis xứ Battenberg, một sĩ quan trong Hải quân Vương thất của Vương quốc Liên hiệp Anh, và dành phần lớn thời gian của cuộc sống hôn nhân ở nhiều nơi ở Châu Âu tại các đồn hải quân của chồng cũng như đến thăm nhiều người họ hàng của mình. Viktoria được gia đình nhận định là người có quan điểm phóng khoáng, thẳng thắn, thực tế và vui tươi.
Trong Chiến tranh thế giới thứ nhất, Viktoria và chồng đã từ bỏ tước vị Đức của mình và lấy họ Mountbatten, một phiên bản Anh hóa của từ "Battenberg" trong tiếng Đức. Hai em gái của Đại Công nữ— Elisabeth và Alix, hai người đã kết hôn với Hoàng thất Nga — đã bị những người thuộc phe Bolshevik xử chết. Viktoria là mẹ của Vương hậu Louise của Thụy Điển và chính khách người Anh cũng như là sĩ quan Hải quân Vương thất Louis Mountbatten, Bá tước Mountbatten thứ 1 của Miến Điện; bà ngoại của Vương tôn Philippos của Hy Lạp và Đan Mạch, Công tước xứ Edinburgh, chồnng của Nữ vương Elizabeth II của Liên hiệp Anh và là bà cố nội của Quốc vương Charles III của Liên hiệp Anh.
Những năm đầu đời.
Viktoria được sinh ra vào ngày Chúa nhật Phục sinh tại Lâu đài Windsor trước sự chứng kiến của bà ngoại, Nữ vương Victoria. Đại Công nữ được làm lễ rửa tội theo đức tin Luther trong Phòng Vẽ Xanh ở Lâu đài Windsor, trong vòng tay của Nữ vương vào ngày 27 tháng 4. Cha mẹ đỡ đầu của Viktoria là Nữ vương Victoria, Vương tôn nữ Mary Adelaide xứ Cambridge, Ludwig III xứ Hessen và Rhine (đại diện bởi Đại Công tử Alexander xứ Hessen và Rhein), Thân vương xứ Wales và Đại Công tử Heinrich xứ Hessen và Rhein.
Viktoria trải qua những năm đầu đời tại Bessungen, ngoại ô Darmstadt, cho đến khi gia đình chuyển đến Cung điện Mới ở Darmstadt khi Đại Công nữ mới ba tuổi. Ở đó, Viktoria ở chung phòng với em gái Elisabeth cho đến khi trưởng thành. Viktoria nhận được nền giáo dục tư thục theo tiêu chuẩn cao và trong suốt cuộc đời mình, Đại Công nữ là một người ham đọc sách.
Trong cuộc xâm lược Hessen của Phổ vào tháng 6 năm 1866, Viktoria và Elisabeth được gửi đến Anh để sống với bà ngoại cho đến khi xung đột chấm dứt do sự sáp nhập Hessen-Kassel và một phần của Hessen-Darmstadt vào Phổ. Trong Chiến tranh Pháp-Phổ vào năm 1870, các bệnh viện quân sự đã được thành lập trong khuôn viên cung điện ở Darmstadt, và Viktoria cùng mẹ mình là Vương nữ Alice phụ giúp công việc phân phát các suất ăn. Một trải nghiệm khó quên đối Viktoria khi làm công việc này là cánh tay bị bỏng vì súp nóng trong cái lạnh buốt giá của màu đông.
Năm 1872, người em trai mười tám tháng tuổi của Viktoria là Friedrich, được chẩn đoán mắc bệnh máu khó đông. Việc chẩn đoán xảy ra như một cú sốc đối với các Vương thất châu Âu; đã hai mươi năm kể từ khi Nữ vương Victoria sinh ra một người con trai mắc bệnh máu khó đông là Vương tử Leopold của Liên hiệp Anh, Công tước xứ Albany, và đó là dấu hiệu đầu tiên cho thấy căn bệnh này trong Vương thất có tính di truyền. Một năm sau đó, Friedrich rơi từ cửa sổ xuống bậc đá và qua đời. Đó là bi kịch đầu tiên trong số các bi kịch của gia đình Hessen.
Đầu tháng 11 năm 1878, Viktoria mắc bệnh bạch hầu. Elisabeth nhanh chóng được chuyển ra khỏi phòng và là thành viên duy nhất trong gia đình không mắc bệnh. Trong nhiều ngày, Đại Công tước phu nhân Alice, mẹ của Viktoria, chăm sóc các con nhưng không thể cứu được cô con gái út Marie Viktoria, người đã qua đời vào giữa tháng 11. Ngay khi những người còn lại trong gia đình dường như đã bình phục thì Alice lại ngã bệnh. Vương nữ Alice qua đời vào ngày 14 tháng 12, trùng với ngày giỗ của cha Alice là Vương phu Albrecht. Là người con cả, Viktoria phải đảm nhận một phần trách nhiệm như một người mẹ đối với các em cũng như là người hỗ trợ cho cha. Sau này Viktoria đã viết rằng: "Cái chết của mẹ tôi là một mất mát không gì có thể bù đắp đượ, vì tôi trở thành người lớn nhất và có trách nhiệm nhất".
Hôn nhân và gia đình.
Tại các buổi họp mặt gia đình, Viktoria thường gặp gỡ Thân vương tử Louis xứ Battenberg, người chú họ bên nội và là thành viên của một nhánh bất đăng đối của gia tộc Hessen. Louis đã nhập quốc tịch Anh và đang phục vụ với tư cách là sĩ quan trong Hải quân Vương thất. Vào mùa đông năm 1882, họ gặp lại nhau tại Darmstadt và đính hôn vào mùa hè năm sau.
Sau một khoảng thời gian trì hoãn ngắn ngủi vì cái chết của cậu Viktoria là Vương tử Leopold của Liên hiệp Anh, Công tước xứ Albany, Viktoria kết hôn với Louis vào ngày 30 tháng 4 năm 1884 tại Darmstadt. Cha của Viktoria không chấp thuận mối quan hệ này; vì theo quan điểm của Ludwig IV, người em họ Louis - không có nhiều tiền và cấm Louis đụng đến tài sản của Viktoria, vì cặp đôi sẽ sống ở Anh. Tuy nhiên, Viktoria là người có tư tưởng độc lập và không mấy để ý đến sự bất mãn của cha mình. Đáng chú ý là ngay tối hôm đó, cha của Viktoria đã bí mật kết hôn với tình nhân của mình là Nữ Bá tước Alexandrine von Hutten-Czapska, vợ cũ của Alexander von Kolamine, đại biện Nga ở Darmstadt. Cuộc hôn nhân của Ludwig IV với một người đã ly hôn không cùng đẳng cấp đã gây sốc cho toàn thể Vương thất châu Âu và trước áp lực từ phía ngoại giao và gia đình, cha của Viktoria buộc phải tìm cách hủy bỏ cuộc hôn nhân này.
Trong mười sáu năm tiếp theo, Viktoria và Louis có với nhau bốn người con:
Gia đình Viktoria lần lượt sống tại các dinh thự ở Chichester, Sussex, Walton-on-Thames và Lâu đài Heiligenberg, Jugenheim. Khi Louis phục vụ trong Hạm đội Địa Trung Hải, Viktoria đã trải qua vài mùa đông ở Malta. Năm 1887, Viktoria mắc phải bệnh thương hàn nhưng sau khi được chồng chăm sóc, Viktoria đã hồi phục hoàn toàn vào tháng 6 để tham dự Đại lễ Vàng của Nữ vương Victoria ở Luân Đôn. Viktoria có sự quan tâm đến khoa học và đã vẽ một bản đồ địa chất chi tiết của Malta, đồng thời còn tham gia vào các cuộc khai quật khảo cổ cả trên đảo và ở Đức. Trong những tập sách bìa da, Viktoria lưu giữ những ghi chép tỉ mỉ về những cuốn sách mà mình đã đọc, trong đó tiết lộ nhiều mối quan tâm của Viktoria, bao gồm cả về triết học xã hội chủ nghĩa.
Viktoria đã đích thân dạy dỗ các con và cho chúng tiếp xúc với những ý tưởng và phát minh mới. Đại Công nữ đã dạy học cho đứa con trai nhỏ Louis cho đến khi con trai được mười tuổi. Louis đã nói về mẹ vào năm 1968 rằng Viktoria là "một bộ bách khoa toàn thư sống động. Trong suốt cuộc đời mình, bà đã tích lũy kiến thức về mọi thể loại chủ đề, và bà có một thiên phú tuyệt vời là có thể khiến mọi thứ trở nên thú vị khi dạy chúng cho tôi. Bà ấy là người có tổ chức, chúng tôi có thời gian biểu cho từng môn học và tôi phải chuẩn bị bài, và còn hơn thế nữa. Mẹ đạ dạy tôi làm việc chăm chỉ và phải tỉ mỉ. Bà là người thẳng thắn và cởi mở đến mức khá khác thường trong các thành viên của Vương thất. Và mẹ tôi cũng hoàn toàn không có thành kiến về chính trị, màu da và những thứ tương tự."
Năm 1906, Viktoria đã bay trên một chiếc tàu bay Zeppelin, và sau đó còn táo bạo hơn nữa khi bay trên một chiếc máy bay hai tầng cánh mặc dù nó "không được chế tạo để chở hành khách và chúng tôi đã ngồi một cách chắc chắn trên một chiếc ghế đẩu nhỏ bám sát chắc lưng của mọi người". Cho đến năm 1914, Viktoria thường xuyên đến thăm họ hàng của mình ở nước ngoài ở cả Đức và Nga, trong đó có hai người em gái đã kết hôn với Hoàng thất Nga là Elisabeth – kết hôn với Đại vương công Sergey Aleksandrovich của Nga và Alix – kết hôn với Hoàng đế Nikolai II của Nga. Viktoria là một trong những người đã cố gắng thuyết phục em gái Alix thoát khỏi ảnh hưởng của Rasputin. Khi chiến tranh giữa Đức và Anh bùng nổ vào năm 1914, Viktoria và con gái Louise, bấy giờ đang ở Nga tại Yekaterinburg. Bằng tàu hỏa và tàu hơi nước, hai mẹ con đến Sankt-Petersburg và từ đó qua Tornio đến Stockholm. Hai mẹ con khởi hành từ Bergen, Na Uy, trên "chuyến tàu cuối cùng" trở về Anh.
Cuộc sống sau này.
Thân vương tử Louis bị buộc phải từ chức khỏi hải quân khi chiến tranh thế giới thứ nhất bắt đầu nổ ra vì gốc gác Đức của Louis đã trở thành một điều xấu hổ, và cặp đôi đã nghỉ hưu trong những năm chiến tranh tại Điện Kent trên Đảo Wight, nơi Viktoria đã được dì là Vương nữ Louise tặng cho. Viktoria đã đổ lỗi cho việc chồng mình bị buộc phải từ chức là do Chính phủ "chỉ có số ít người tôn trọng hoặc tin tưởng". Viktoria không tin tưởng Đệ nhất Đại thần Hải quân lúc bấy giờ là Winston Churchill, cho rằng Winston không đáng tin cậy - vì Winston đã từng mượn một cuốn sách và không trả lại. Sự thù địch của công chúng đối với Đức đã khiến Quốc vương George V của Liên hiệp Anh phải từ bỏ các tước hiệu Đức của mình, đồng thời vào ngày 14 tháng 7 năm 1917, Louis và Victoria cũng từ bỏ tước hiệu Đức của họ và lấy phiên bản Anh hóa của họ Battenberg là Mountbatten làm họ của mình. Bốn tháng sau, Louis được George V phong làm Hầu tước xứ Milford Haven. Trong chiến tranh, hai em gái của Victoria là Alix và Elisabeth đã bị sát hại trong Cuộc cách mạng Nga, và em trai Ernst Ludwig đã bị phế truất. Trong chuyến thăm Nga lần cuối vào năm 1914, Viktoria đã lái xe ngang qua một ngôi nhà ở Yekaterinburg, nơi mà Alix cùng gia đình sau này bị giết hại. Vào tháng 1 năm 1921, sau một cuộc hành trình dài và phức tạp, thi hài của Elisabeth được an táng tại Jerusalem trước sự chứng kiến của Viktoria. Trong khi đó, thi hài của Alix không bao giờ được tìm thấy khi Viktoria còn sống.
Chồng của Viktoria qua đời ở Luân Đôn vào tháng 9 năm 1921. Sau khi gặp vợ tại Câu lạc bộ Hải quân và Quân sự ở Piccadilly, Louis phàn nàn rằng mình cảm thấy không khỏe và Viktoria đã thuyết phục chồng nghỉ ngơi trong một căn phòng mà họ đã đặt trong khu phụ của câu lạc bộ. Viktoria đã gọi cho bác sĩ và được kê đơn một số loại thuốc, sau đó Viktoria đã ra ngoài mua thuốc theo đơn ở một hiệu thuốc gần đó. Khi Viktoria quay lại thì Louis đã qua đời. Trong thời kỳ góa bụa, Viktoria chuyển đến một dinh thự thuộc diện grace-and-favour của Cung điện Kensington và, theo lời của nhà tiểu sử của Viktoria, "trở thành hình mẫu của một nữ chủ của gia tộc đối với đời sống của các Vương thất châu Âu còn tồn tại". Năm 1930, con gái lớn của Viktora là Alice bị suy nhược thần kinh và được chẩn đoán mắc bệnh tâm thần phân liệt. Ở thập niên tiếp theo, Viktoria chịu phần lớn trách nhiệm phần lớn trong việc giáo dục và nuôi dạy cháu trai là Vương tôn Philippos của Hy Lạp và Đan Mạch trong khoảng thời gian cha mẹ của Philippos ly thân và mẹ Vương tôn bị đưa vào viện tâm thần. Vương tôn Philippos (sau này chính là Vương phu Philip, chồng của Elizabeth II của Liên hiệp Anh) đã chia sẻ rằng: "Tôi rất quý bà ngoại và bà đã luôn giúp đỡ tôi. Bà rất tốt với trẻ "
Năm 1937, em trai Ernst Ludwig của Viktoria qua đời và ngay sau đó người em dâu góa bụa, cháu trai, cháu gái và hai người chắt của Viktoria đều qua đời trong một vụ tai nạn máy bay ở Ostend. Một người cháu ngoại của Viktoria là Vương tôn nữ Kaikilia của Hy Lạp và Đan Mạch đã kết hôn với cháu trai gọi bác của Viktoria (con trai của Ernst Ludwig) là Georg Donatus xứ Hessen và Rhein. Hai vợ chồng cùng hai con trai nhỏ là Ludwig và Alexander đều bị giết chết khi ở trên máy bay. Con út của Kaikilia là Johanna, không có mặt trên máy bay và được chú là Đại Công tử Ludwig Hermann xứ Hessen và Rhein nhận nuôi nhưng Johanna chỉ lâu hơn cha mẹ và các anh trai mười tám tháng rồi qua đời năm 1939 vì bệnh viêm màng não.
Bi kịch tiếp theo xảy ra ngay sau đó khi con trai của Viktoria là George qua đời vì bệnh ung thư xương vào năm sau. Cháu nội của Viktoria là Phu nhân Pamela Hicks, nhớ rõ những giọt nước mắt của bà nội tại thời điểm đó. Trong Chiến tranh thế giới thứ hai, Viktoria phải rời khỏi Cung điện Kensington vì nơi đây bị ném bom và phải sống một thời gian tại Lâu đài Windsor cùng với Quốc vương George VI. Người con trai còn sống của Viktoria là Louis và hai cháu trai David Mountbatten và Vương tôn Philippos phục vụ trong Hải quân Vương thất, trong khi những người thân ở Đức của Viktoria lại chiến đấu ở bên đối lập. Trong khoảng thời gian này, Viktoria chủ yếu thời gian để đọc sách và lo lắng cho con cái. Con gái Alice của Viktoria vẫn ở Hy Lạp, lúc bấy giờ đã bị chiếm đóng và không thể liên lạc với mẹ trong 4 năm khi chiến tranh lên đến đỉnh điểm. Sau chiến thắng của quân Đồng Minh, Louis được phong làm Tử tước Mountbatten của Miến Điện và được đề nghị giữ chức vụ Phó vương Ấn Độ, nhưng Viktoria phản đối quyết liệt việc con trai tiếp nhận vị trí này vì biết rằng việc này sẽ nguy hiểm và khó khăn cho con trai nhưng Louis không thay đổi quyết định.
Ngày 15 tháng 12 năm 1948, Thái Hầu tước phu nhân Viktoria tham dự lễ rửa tội của cháu chắt là Vuông tôn Charles xứ Edinburgh. Viktoria là một trong tám cha mẹ đỡ đầu, cùng với Quốc vương George VI và Thái hậu Mary và Vương nữ Margaret của Liên hiệp Anh, Quốc vương Haakon VII của Na Uy, Vương tử George của Hy Lạp và Đan Mạch, Phu nhân Brabourne và David Bowes-Lyon.
Viktoria mắc bệnh viêm phế quản (bà Thái Hầu tước đã hút thuốc từ năm 16 tuổi ) tại nhà của Bá tước Mountbatten ở Broadlands, Hampshire vào mùa hè năm 1950. Với câu nói "thà mất ở nhà", Viktoria đã chuyển về Cung điện Kensington và qua đời tại đây vào ngày 24 tháng 9 cùng năm, thọ 87 tuổi. Viktoria được chôn cất bốn ngày sau đó trong khuôn viên Nhà thờ St Mildred, Whippingham trên Đảo Wight.
Với sự giúp đỡ của thị tùng là Nam tước Sophie Buxhoeveden, Viktoria đã viết một cuốn hồi ký hiện được lưu giữ tại kho lưu trữ Mountbatten tại Đại học Southampton. Cuốn hồi ký là một nguồn tài liệu thú vị cho các nhà sử học vương thất. Tuyển tập các bức thư của Nữ vương Victoria gửi cho cháu gái Viktoria đã được xuất bản kèm với lời bình của Richard Hough và lời giới thiệu của cháu gái của Viktoria là Patricia Mountbatten.
Louis Mountbatten đã từng nhắc về mẹ một cách trìu mến: "Mẹ tôi là người thích nghi rất nhanh, nói rất nhiều, rất xông xáo và thích tranh luận. Với bộ não tuyệt vời của mình, bà đã uốn nắn trí thông minh của mọi người." Cháu gái của Viktoria cho rằng bà của mình "đáng gờm nhưng không bao giờ đáng sợ"... một người phụ nữ vô cùng thật thà, luôn hướng về lẽ phải và khiêm tốn". Victoria đã tự viết văn bia của riêng mình vào cuối đời trong những lá thư gửi và trò chuyện với con trai rằng: "Điều sẽ sống mãi trong lịch sử là những việc tốt cả mỗi cá nhân và không liên quan gì đến cấp bậc hay chức danh"... Mẹ chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ chỉ được biết đến với cái danh mẹ của con. Bây giờ con đã quá nổi tiếng và không có ai biết chi về mẹ, và mẹ cũng chẳng mong rằng họ biết."
Đây là một đổi hướng từ một trang đó đã được . Trang này được giữ lại dưới dạng một trang đổi hướng để tránh phá vỡ các liên kết, cả bên trong và bên ngoài, có thể đã được liên kết tới tên trang cũ. |
Irene của Hessen và Rhein
Irene của Hessen và Rhein (Irene Luise Marie Anne; 11 tháng 7 năm 1866 – 11 tháng 11 năm 1953), sau này là Vương tức Heinrich của Phổ, là người con thứ ba của Alice của Liên hiệp Anh và Ludwig IV xứ Hessen và Rhein. Ông bà ngoại của Irene là Victoria I của Liên hiệp Anh và Albrecht xứ Sachsen-Coburg và Gotha. Ông bà nội của Irene là Karl xứ Hessen và Rhein và Elisabeth của Phổ. Irene là vợ của Heinrich của Phổ, em trai của Hoàng đế Đức Wilhelm II cũng như là anh họ của mình. SS "Prinzessin Irene", một con tàu của Công ty tàu Norddeutscher Lloyd, được đặt theo tên của Irene.
Anh chị em của Irene bao gồm Viktoria, vợ của Louis xứ Battenberg, Elisabeth, vợ của Đại vương công Sergey Aleksandrovich của Nga, Ernst Ludwig I, Đại Công tước của Hessen và Rhein, và Alix, vợ của Hoàng đế Nikolai II của Nga. Giống như em gái của mình là Alix, Irene cũng là người mang gen bệnh máu khó đông và hai chị em Elisabeth và Alix của Irene đã qua đời tại Nga bởi những người thuộc phe Bolshevik.
Những năm đầu đời.
Đại Công nữ được đặt tên đầu tiên là Irene, được lấy từ tiếng Hy Lạp có nghĩa là "hòa bình" vì được sinh ra vào cuối Chiến tranh Áo-Phổ. Alice nhìn nhận Irene là một đứa trẻ kém hấp dẫn và từng viết cho chị gái của mình Victoria rằng Đại Công nữ "không được xinh xắn". Irene không được coi là một người đẹp tuyệt vời như hai người chị em Elisabeth và Alix, nhưng lại là người có tính cách dễ chịu và hòa đồng. Vương nữ Alice chủ trương nuôi dạy các con gái của mình theo lối sống giản dị. Những đứa trẻ được chăm coi bởi một bảo mẫu người Anh và được cho ăn những bữa ăn đơn giản gồm bánh gạo, táo nướng cũng như là mặc những bộ trang phục có thiết kế đơn giản. Các con gái của Alice cũng được hướng dẫn tự làm việc nhà như nướng bánh, dọn giường, đốt lửa, quét nhà và lau bụi trong phòng. Alice cũng coi trọng việc giúp đỡ người nghèo và thường đưa các con gái đến thăm các bệnh viện và tổ chức từ thiện.Gia đình của Irene lâm vào cảnh đau buồn vào năm 1873, khi người em trai mắc bệnh máu khó đông của Irene là Friedrich, thường gọi là "Frittie", đã rơi qua cửa sổ đang mở, đập đầu vào lan can và qua đời vài giờ sau đó vì xuất huyết não. Trong những tháng tiếp theo từ khi Friedrich qua đời, Alice thường xuyên đưa các con đến mộ con trai để cầu nguyện và rất u sầu vào những ngày kỷ niệm liên quan đến người con trai xấu số. Vào mùa thu năm 1878, Irene, các anh chị em (trừ chị gái thứ Elisabeth) và cha mắc bệnh bạch hầu . Em gái Marie của Irene, thường gọi là "May", đã qua đời vì căn bệnh này. Vương nữ Alice, kiệt sức vì nuôi con, cũng đã bị nhiễm bệnh. Biết mình có thể không qua khỏi nên đã viết di chúc, trong đó bao gồm những chỉ dẫn về cách nuôi dạy các con gái của Vương nữ và phương hướng quản lý gia đình. Vương nữ Alice sau đó qua đời vào ngày 14 tháng 12 năm 1878 vì căn bệnh bạch hầu.
Sau cái chết của Alice, Nữ vương Victoria quyết định đảm nhiệm vai trò người mẹ cho những đứa cháu nhà Hessen của mình. Irene cùng chị gái và các em tận hưởng những ngày lễ hàng năm ở Anh và bà ngoại của họ đã gửi yêu cầu cho phó mẫu của họ hướng dẫn các chị em trong việc học hành và phê duyệt các mẫu trang phục của họ. Cùng với em gái Alix, Irene là phù dâu trong đám cưới năm 1885 của dì là Vương nữ Beatrice của Liên hiệp Anh với Thân vương tử Heinrich xứ Battenberg.
Irene kết hôn với Henrich của Phổ, người con thứ ba và con trai thứ hai của Hoàng đế Friedrich III của Đức và Victoria của Liên hiệp Anh, Vương nữ Vương thất vào ngày 24 tháng 5 năm 1888 tại nhà nguyện của Cung điện Charlottenburg ở Berlin. Vì mẹ của hai người là chị em nên Irene và Heinrch cũng là anh em họ. Cuộc hôn nhân của hai người khiến bà ngoại của cả hai là Nữ vương Victoria không hài lòng vì nữ vương không được thông báo về mối quan hệ cho đến khi họ quyết định kết hôn. Vào thời điểm diễn ra buổi lễ, người bác và bố chồng của Irene, Friedrich III đang trong cơn nguy tử vì bệnh ung thư vòm họng, và chưa đầy một tháng sau buổi lễ, người anh họ cũng như là anh chồng của Irene đã lên ngôi với trị hiệu là Wilhelm II. Mẹ của Heinrich, Hoàng thái hậu Victoria, rất yêu quý Irene. Tuy nhiên, Hoàng thái hậu Victoria đã sốc vì Irene không đội khăn choàng hay khăn quàng cổ để che đậy việc mang thai khi Irene mang thai đứa con trai đầu lòng là Vưng tôn Waldemar, người bị mắc bệnh máu khó đông, vào năm 1889. Thái hậu Victoria, người bị thu hút bởi chính trị và các sự kiện thời sự, cũng không hiểu tại sao Heinrich và Irene không bao giờ đọc báo. Tuy nhiên, cặp đôi đã có một cuộc hôn nhân hạnh phúc và họ được họ hàng gọi là "Cặp đôi hòa nhã" vì tính cách dễ chịu. Irene và Heinrich có với nhau ba người con trai.
Mối quan hệ trong gia đình.
Irene đã truyền gen bệnh máu khó đông cho hai người con trai cả và út là Waldemar và Heinrich. Sức khỏe của Waldemar khiến Irene lo ngại ngay từ khi còn nhỏ. Sau đó, Irene đã rất đau khổ khi đứa con út, Heinrich, bốn tuổi, qua đời sau khi bị ngã và bị va đập vào đầu vào tháng 2 năm 1904. Sáu tháng sau cái chết của Heinrich bé bỏng, Irene trở thành dì của Thái tử Aleksey của Nga, con trai duy nhất của em út Alix, Hoàng hậu Alexandra, cũng không may mắc bệnh máu khó đông.
Irene, vốn được nuôi dạy để tin vào những quy tắc ứng xử của thời Victoria, dễ bị sốc trước những gì mà bản thân coi là không đúng mực. Năm 1884, cùng năm mà chị gái Viktoria kết hôn với Louis xứ Battenberg, một người chị khác, Elisabeth, kết hôn với Sergey Aleksandrovich của Nga, và khi Elisabeth chuyển từ Đức tin Luther sang Chính thống giáo Nga vào năm 1891, đã khiến Irene vô cùng đau buồn. Irene đã viết thư cho cha mình rằng mình đã "khóc rất nhiều" trước quyết định của Elisabeth. Năm 1892, cha của Irene, Đại Công tước Ludwig IV qua đời và em trai Ernst, kế vị cha trở thành Đại Công tước xứ Hessen. Hai năm sau, vào tháng 5 năm 1894, Ernst Ludwig được Nữ vương Victoria gả cho người em họ Victoria Melita của Sachsen-Coburg-Gotha. Trong lúc những hoạt động chúc mừng hôn lễ của Ernest Ludwig và Victoria Melita đang diễn ra, em gái Alix của Irene đã chấp nhận lời cầu hôn của Thái tử Nikolai của Nga. Khi cha của Nikolai, Hoàng đế Aleksandr III qua đời vào tháng 11 năm 1894, Irene và chồng đã đến Sankt-Petersburg để dự đám tang của Aleksandr III và đám cưới của Alix, người đã lấy tên là Aleksandra Fyodorovna khi cải đạo sang Chính thống giáo Nga. Mặc dù không hài lòng về việc hai người chị em của mình chuyển sang Chính thống giáo Nga, Irene vẫn thân thiết với tất cả các anh chị em của mình. Năm 1907, Irene đã giúp sắp xếp cuộc hôn nhân giữa mọt người họ hàng bên chồng của Elisabeth là Nữ Đại vương công Mariya Pavlovna của Nga và Vương tử Wilhelm của Thụy Điển, Công tước xứ Södermanland. Mẹ của Wilhelm, Vương hậu Viktoria Thụy Điển là một người bạn cũ của cả Irene và Elisabeth. Mariya Pavlovna sau đó đã chia sẻ rằng Irene đã gây áp lực buộc mình phải chấp nhận cuộc hôn nhân khi bản thân vẫn còn ngờ vực. Irene đã nói với Mariya rằng việc hủy bỏ hôn ước sẽ "giết chết" Elisabeth. Năm 1912, Irene là người đã động viên em gái Alix khi Aleksey suýt qua đời vì biến chứng của bệnh máu khó đông tại khu săn bắn của Vương thất ở Ba Lan.
Cuộc sống sau này.
Mối quan hệ của Irene với các chị em gái của cô đã bị ảnh hưởng do sự bùng nổ của Chiến tranh thế giới thứ nhất, khiến cho các chị em đứng về hai phe đối lập trong cuộc chiến. Khi chiến tranh kết thúc, Irene nhận được tin rằng Alix cùng gia đình và chị gái Elisabeth đã bị những người thuộc phe Bolshevik giết hại.
Khi Anna Anderson xuất hiện ở Berlin vào đầu những năm 1920 và tự xưng là Nữ Đại vương công Anastasiya Nikolayevna của Nga, Irene đã đến thăm người phụ nữ này và quả quyết rằng Anderson không thể là cháu gái mà mình đã gặp lần cuối vào năm 1913 .
Nữ Đại vương công Olga Aleksandrovna, em gái của Nikolai II đã nhận định về chuyến thăm của Irene như sau:
Heinrich đã nói rằng việc nhắc đến Anna Anderson khiến Irene khó chịu rất nhiều và ra lệnh rằng không ai được nhắc đến Anna Anderson khi có mặt vợ. Heinrich qua đời năm 1929. Người viết tiểu sử của Anna Anderson là Peter Kurth đã viết rằng vài năm sau, con trai của Irene là Sigismund đã đặt câu hỏi cho Anderson thông qua một người trung gian về tuổi thơ của mình với Anastasiya và tuyên bố rằng tất cả các câu trả lời của Anna Anderson đều chính xác. Irene sau này đã nhận con gái của Sigismund là Barbara, sinh năm 1920, làm người thừa kế của mình sau khi Sigismund rời Đức đến sống ở Costa Rica trong những năm 1930. Sigismund đã từ chối trở lại Đức để sống sau Chiến tranh thế giới thứ hai.
Đây là một đổi hướng từ một trang đó đã được . Trang này được giữ lại dưới dạng một trang đổi hướng để tránh phá vỡ các liên kết, cả bên trong và bên ngoài, có thể đã được liên kết tới tên trang cũ. |
Viktoria của Phổ (Friederike Amalia Wilhelmine Viktoria ; 12 tháng 4 năm 1866 – 13 tháng 11 năm 1929) là con gái thứ hai của Hoàng đế Friedrich III của Đức và Victoria Adelaide của Liên hiệp Anh, Vương nữ Vương thất, con gái lớn của Victoria I của Liên hiệp Anh và Albrecht xứ Sachsen-Coburg và Gotha. Là một thành viên của Vương tộc Hohenzollern, Viktoria trở thành Thân vương tử phi Adolf xứ Schaumburg-Lippe sau cuộc hôn nhân đầu tiên vào năm 1890.
Được mẹ nuôi dưỡng trong một môi trường gần gũi, tự do và thân Anh, Viktoria đã yêu Alexander xứ Battenberg, Thân vương của Bulgaria, nhưng mối quan hệ không thành vì vấp phải sự phản đối lớn. Sau khi kết thúc mối quan hệ tình cảm với Alexander, Viktoria mắc chứng rối loạn ăn uống và không tìm được một người chồng phù hợp. Sau cùng Viktoria kết hôn với Thân vương tử Adolf Wilhelm Viktor xứ Schaumburg-Lippe. Adolf qua đời trong Chiến tranh thế giới thứ nhất, hai năm trước khi Đế quốc Đức tàn lụi. Năm 1927, Viktoria gây ra vụ bê bối khi kết hôn với một sinh viên đại học kém mình 35 tuổi. Viktoria qua đời ở tuổi 63 tại Bonn.
Những năm đầu đời.
Chào đời và rửa tội.
Viktoria sinh ngày 12 tháng 4 năm 1866 tại Cung điện Mới ở Potsdam, là con gái thứ hai và là con thứ năm của Thái tử Friedrich Wilhelm và Thái tử phi Victoria của Phổ. Cha của Viktoria là con trai duy nhất của Quốc vương Wilhelm I của Phổ và Augusta xứ Sachsen-Weimar-Eisenach. Mẹ của Viktoria là Victoria ("Vicky"), là con cả của Nữ vương Victoria I của Liên hiệp Anh và Albrecht xứ Sachsen-Coburg và Gotha.Vương tôn nữ được rửa tội tại Cung điện Mới và được đặt tên là "Friederike Amalia Wilhelmine Viktoria" vào ngày 24 tháng 5 năm 1866, ngày sinh nhật của bà ngoại Vương tôn nữ là Nữ vương Victoria, cũng là một trong những cha mẹ đỡ đầu của Viktoria. Những người đỡ đầu khác của Vương tôn nữ bao gồm ông nội Wilhelm I và Maria Luise xứ Hohenzollern-Sigmaringen. Trong gia đình, Viktoria được gọi là Moretta hay "Vicky bé nhỏ" (little Vicky).
Trước việc người cháu gái mới sinh được gọi theo tên mình, Nữ vương Victoria đã viết thư cho con gái rằng:
Anh trai Sigismund qua đời.
Hai tháng sau khi Viktoria chào đời, vào ngày 18 tháng 6 năm 1866, người anh trai 21 tháng tuổi của Vương tôn nữ là Sigismund đã qua đời vì bệnh viêm màng não. Sigismund đã không thể tiếp nhận được điều trị y tế tố nhất vì bác sĩ Wegner và đồng nghiệp đã theo quân đội ra tiền tuyến. Ngày 19 tháng 6, Thái tử phi Victoria đã viết cho mẹ rằng:
Sau sự kiện này, mẹ của Viktoria đã quyết định tự mình nuôi dạy những người con út, thay vì giao chúng cho các gia sư và phó mẫu chăm sóc như với những đứa con lớn Wilhelm, Charlotte và Heinrich. Vì lý do này, Viktoria và ba người em Waldemar, Sophie và Margarethe gần gũi với cha mẹ hơn rất nhiều. Năm 1879, Vương tôn Waldemar, khi ấy được 11 tuổi đã qua đời vì bệnh bạch hầu. Sự kiện bi thảm đó đã khiến ba chị em càng xích lại gần nhau hơn. Viktoria và các anh chị em sống tại hai dinh thự chính là Cung điện Mới ở Potsdam và Kronprinzenpalais ở Berlin. Năm 1871, ông nội của Viktoria là Wilhelm I trở thành Hoàng đế Đức, còn cha mẹ của Viktoria trở thành Hoàng thái tử và Hoàng thái tử của Đế chế Đức thống nhất. Tuy nhiên, cặp vợ chồng đã nuôi dạy con cái của họ tránh xa triều đình Berlin, một nơi thù ghét Friedrich Wilhelm và Victoria cũng như là niềm tin vào chủ nghĩa tự do của họ. Cặp đôi hy vọng sẽ truyền lại tư tưởng này cho con cái thông qua một hệ thống giáo dục tương tự như cha của Vicky là Vương phu Albrecht đã tạo ra. Phần lớn việc chăm sóc và giáo dục thời thơ ấu của Viktoria được dựa trên sự nuôi dạy của Vicky ở Anh, Viktoria và các em được trông coi bởi các bảo mẫu người Anh và đã có nhiều chuyến đi thăm gia đình ở Anh. Lớn lên trong một môi trường gần gũi, ít nghiêm khắc hơn so với thời thơ ấu của các anh chị, Viktoria là một người con năng động và nhiệt tình. Vương tôn nữ thường tham gia các lớp học khiêu vũ hàng tuần và thích cưỡi ngựa Shetland, một món quà mà Nữ vương Victoria tặng cho cháu ngoại. Viktoria cũng thích làm vườn và nấu ăn, và theo gợi ý của mẹ, Vương tôn nữ đã đến nhà bếp của cung điện để học, mặc dù được nuôi dạy theo phong cách của bậc vương giả nên Viktoria có hiểu biết rất ít về công việc bếp núc.
Những năm đầu tuổi thành niên.
Năm 1881, Thân vương Aleksandr I của Bulgaria, sinh ra là Thân vương tử Alexander xứ Battenberg, trở thành quân chủ của Thân vương quốc Bulgaria từ năm 1879, đã đến thăm triều đình Phổ theo yêu cầu của mẹ Viktoria. Khi Vương nữ Vương thất Victoria và Nữ vương Victoria tiến cử Aleksandr như một đối tượng kết hôn phù hợp, Vương tôn nữ Viktoria 16 tuổi cũng thuận theo ý của mẹ và bà ngoại và vào thời điểm Sandro đến thăm Phổ vào mùa xuân năm sau, Vương tôn nữ đã đem lòng yêu chàng thân vương điển trai.
Mặc dù cha mẹ Viktora muốn hai người kết hôn nhưng phần lớn gia đình bên Phổ của Viktoria phản đối mối hôn sự này. Anh chị của Viktoria, ông bà nội là Hoàng đế Wilhelm I và Hoàng hậu Augusta, và thủ tướng Đức Otto von Bismarck đều phản đối cuộc hôn nhân. Những hành động của Aleksandr I ở Bulgaria đã khiến Sa hoàng Nga chướng mắt, và nếu Viktoria kết hôn với Aleksandr thì sẽ khiến Hoàng đế Aleksandr III phật lòng, mặc dù Aleksandr I của Bulgaria và Aleksandr III của Nga là anh em họ. Hơn nữa, Aleksandr được sinh ra từ một cuộc hôn nhân không đăng đối, và địa vị của Aleksandr I với tư cách là Thân vương Bulgaria không được ổn định; Aleksandr I cũng được hưởng lợi nhiều hơn thông qua việc kết hôn với con gái của Hoàng đế Đức tương lai. Việc bị ngăn cấm kết hôn khiến Viktoria vô cùng đau khổ. Ngày 30 tháng 4 năm 1884, khi người em họ là Viktoria của Hessen và Rhein của Viktoria kết hôn với Louis của Battenberg, Viktoria đã giam mình khóc trong phòng vì sự bất công khi một người (Louis) được kết hôn mà không bị ngăn trở trong khi người còn lại (Alexander) bị ngăn cấm vì "mối quan hệ chính trị ngu ngốc", và khi dì của Viktoria là Beatrice của Liên hiệp Anh kết hôn với người em điển trai Heinrich xứ Battenberg (Liko) vào ngày 23 tháng 7 năm 1885 tại Osborne, Viktoria lại dành một ngày đau buồn vì nỗi bất hạnh của mình. Thái tử phi Vicky đã đổ lại cho con trai Wilhelm vì đã làm tổn thương em gái. Đến năm 1888, sự phản đối của Wilhelm I và Bismarck đã buộc Viktoria và cha mẹ phải từ bỏ mối hôn sự này.
Trầm cảm và những thay đổi trong cuộc sống.
Khi Viktoria mất hết hy vọng vào việc kết hôn với Sandro, ông nội của Viktoria là Hoàng đế Wilhelm I và cha là Thái tử Friedrich Wilhelm đều đang ốm yếu, còn em gái Sophie đang chuẩn bị chuyển đến Athens để kết hôn với Thái tử Hy Lạp. Hoàng đế Wilhelm I qua đời vào ngày 9 tháng 3 năm 1888, Friedrich Wilhelm và Victoria trở thành tân đế và tân hậu. Tuy nhiên, Friedrich thì đang chết dần vì căn bệnh ung thư vòm họng và chỉ trị vì được 99 ngày trước khi qua đời vào ngày 15 tháng 6. Anh cả của Viktoria nghiễm nhiên kế vị với trị hiệu Wilhelm II. Mặc dù Friedrich đã yêu cầu trong di chúc rằng Wilhelm phải cho phép Viktoria kết hôn với Sandro, nhưng thay vào đó, Wilhelm II đã viết thư cho Sandro yêu cầu chấm dứt mối quan hệ của hai người. Sandro đã trả lại cho Viktoria tất cả những bức thư và quà tặng mà Hoàng nữ đã gửi tặng cho mình, đồng thời viết thư chia tay Viktoria. Viktoria, lúc này đã 22 tuổi, lo lắng rằng mình có thể trở thành một bà cô độc thân. Vốn không được coi là một người phụ nữ hấp dẫn - đặc biệt là ngay cả với chính Viktoria - Hoàng nữ đã cố gắng cải thiện ngoại hình của mình bằng cách ăn kiêng "điên cuồng" đến mức bỏ đói bản thân. Thái hậu Victoria đã viết cho Nữ vương Victoria vào năm 1889 để nhờ mẹ khuyên bảo con gái:
Viktoria có thể đã mắc rối loạn ăn uống. Bị anh trai Wilhelm II đẩy ra khỏi vòng tròn xã hội Berlin, Viktoria sống với mẹ và em gái Margarethe tại Cung điện Friedrichshof ở Hessen. Vicky đã gửi con gái đến Anh để hồi phục và có thời gian dành cho những người họ hàng ở Anh của Viktoria.
Những ứng cử viên hôn nhân.
Sau khi kế hoạch kết hôn với Sandro của Viktoria bất thành, Hoàng hậu Friedrich và bà ngoại, Nữ vương Victoria, cùng với sự giúp đỡ của Công tước phu nhân xứ Edinburgh và Thân vương phi xứ Leiningen, tìm kiếm những ứng cử viên phù hợp để kết hôn với Viktoria. Dù không được cho là quá hấp dẫn nhưng Viktoria được miêu tả là có "sức quyến rũ vô cùng". Tuy nhiên Vương tử Carl của Thụy Điển, Công tước xứ Västergötland, đã "từ chối cân nhắc việc kết hôn với Viktoria" ; điều này đã khiến tình trạng rối loạn ăn uống của Viktoria trở nên tồi tệ hơn. Năm 1889, Đại vương công Aleksandr Mikhaylovich của Nga được ngỏ ý kết hôn với Viktoria nhưng đã từ chối; anh họ của Aleksandr à Đại vương công Pyotr Nikolayevich của Nga cũng được xem xét là một đối tượng tiềm năng. Một ứng cử viên khác là Ernst, Thân vương tương lai xứ Hohenlohe-Langenburg; Ernst sau đó kết hôn với em họ của Viktoria là Alexandra của Sachsen-Coburg và Gotha. Otto von Bismarck đề xuất Thái tử Carlos của Bồ Đào Nha nhưng Viktoria từ chối cải đạo sang Công giáo. Ngay cả những người thuộc giới commoners cũng được đề xuất cho Viktoria: Thuyền trưởng người Anh Hon. Maurice Bourke, con trai thứ của Richard Bourke, Bá tước thứ 6 xứ Mayo, được Nữ vương Victoria ngỏ lời hỏi cưới và Maurice Bourke đã được xem xét nghiêm túc. Khi chị gái của Viktoria là Charlotte bắt đầu bàn tán về đời sống tình cảm của em gái tại triều đình, Viktoria tin chắc rằng mình sẽ không bao giờ kết hôn và nói với bà ngoại rằng bản thân không còn quan tâm đến hôn nhân nữa.
Cuộc hôn nhân đầu tiên và cuộc sống trưởng thành.
Lễ đính hôn và đám cưới.
Tháng 6 năm 1890, Viktoria, cùng với mẹ và em gái Margarethe đến thăm chị họ Marie xứ Nassau, Thái Vương phi xứ Wied. Trong số những vị khách khác có Thân vương tử Adolf xứ Schaumburg-Lippe, con trai thứ của Adolf I xứ Schaumburg-Lippe. Adolf và Viktoria đã dành thời gian bên nhau và trong chuyến viếng thăm, Adolf đã cầu hôn Viktoria vào ngày 11 tháng 6. Thái hậu Victoria đã từng nhìn nhận Adolf là một ứng cử viên tiềm năng, nhưng lại thấy Adolf không xứng đáng với con gái; Victoria thậm chí đã khóc khi biết tin con gái và Adolf đã đính hôn. Mặc dù Viktoria đã chia sẻ trong hồi ký của mình rằng bản thân đã yêu Adolf từ cái nhìn đầu tiên, nhưng Viktoria lại viết cho mẹ mình rằng mình chỉ cưới Adolf vì "nỗi tuyệt vọng vì nỗi sợ đơn côi vì không có ai kề bên" . Khi Nữ vương Victoria đến gặp mặt Adolf, nữ vương đã chấp nhận Thân vương tử, nhưng cả nữ vương Victoria và con gái là Thái hậu Victoria đều không tin rằng Viktoria hoàn toàn hạnh phúc với Adolf. Hơn nữa, Adolf chỉ mang kính ngữ "Serene Highness" (tạm dịch: Điện hạ Cao trọng), trong khi Viktoria lại có kính xưng bậc cao hơn nhiều là "Royal Highness" (Vương thân Điện hạ) và còn là một Hoàng nữ . Thái hậu Victoria có phần hy vọng Wilhelm II sẽ phản đối mối hôn sự nhưng Hoàng đế đã cho phép Viktoria và Adolf kết hôn một cách dễ dàng. Ngay cả khi cách tháng trước đám cưới, Viktoria vẫn còn vẻ u sầu.
Tiệc mừng lễ cưới được bắt đầu hai ngày trước buổi lễ. Quan khách và gia đình hai bên đã đến dự buổi biểu diễn opera và ngày hôm sau mẹ của Viktoria đã tổ chức một bữa tiệc để chiêu đãi khách khứa. Viktoria và Adolf kết hôn vào ngày 19 tháng 11 năm 1890 trong một buổi lễ theo nghi thức của Giáo hội Luther tại nhà nguyện của Cung điện Alte ở Berlin. Phía gia đình của Viktoria bao gồm gần 60 vị khách và tiệc cưới cũng được tổ chức với quy mô lớn. Anh trai của Viktoria, Wilhelm II đã nâng cốc chúc mừng cặp đôi. Viktoria mặc một chiếc váy cưới bằng "satin màu kem, thêu hoa văn nổi và được cắt tỉa với hoa hồng dại và chỉ bạc," và một tấm màn che mặt "bằng vải tuyn đan xen với chỉ bạc và ở trên cùng là một vòng hoa cam và hoa sim." Buổi lễ cưới của Viktoria và Adolf đã bị rút ngắn nghi thức, thay vì là những nghi lễ kéo dài thường thấy trong đám cưới của Hoàng tộc Hohenzollern. Không chỉ là vì địa vị của Adolf không đủ tương xứng với Viktoria mà còn vì Hoàng hậu Auguste Viktoria đã mang thai. Đám cưới không có nhảy điệu Fackeltanz hay điệu torghlight.
Sau đám cưới, Viktoria và Adolf đã có một kì trăng mật dài ở Ai Cập và Hy Lạp. Một vài tuần sau đó, Thái hậu Victoria đã nhận được điện tín của con gái Sophie rằng vợ chồng Viktoria đã đến Athens nhưng chỉ "ở lại vài giờ" trước khi nhanh chóng trở về Đức vì Viktoria đã bị sẩy thai. Kễ từ đó, Hoàng nữ cũng không hoài thai lần nào nữa. Viktoria và Adolf đã có một cuộc hôn nhân êm ấm và hai bên đều tôn trọng nhau. Tuy nhiên, Viktoria không yêu chồng, và trong những năm sau này của cuộc hôn nhân, Hoàng nữ đã tính đến việc ly hôn với Adolf để cưới một trong những người cháu của Adolf. Adolf qua đời vào năm 1916.
Adolf Wilhelm Viktor xứ Schaumburg-Lippe.
Adolf đã mua từ một nhà sản xuất vải một cung điện theo kiến trúc tân cổ điển mà sau này được gọi là Palais Schaumburg ở Bonn. Viktoria thường ở đó một mình vì Adolf bận rộn với nhiệm vụ quân sự. Viktoria sống lặng lẽ ở Bonn và thường đến thăm các thành viên trong địa gia đình của mình. Trước sự vắng mặt thường xu Viktoria đã hình thành nên một vài sở thích như trang trí nhà ở. Adolf đã lắp đặt các sân tennis tại nhà của theo yêu cầu của Viktoria và khuyến khích vợ làm vườn. Tuy nhiên, ngay sau đó Viktoria thừa nhận bản thân cảm thấy buồn chán và không vui. Hoàng nữ dường như lại trải qua một cơn trầm cảm khác và lại tiếp tục chế độ ăn kiêng khắc nghiệt. Chứng rối loạn ăn uống của Viktoria trở nên trầm trọng đến mức các thành viên trong gia đình lại lo lắng cho cô. Hoàng nữ. Năm 1893, Viktoria được điều trị bệnh thiếu máu ở Hessen.
Từ năm 1895 đến năm 1897, Adolf là nhiếp chính của Thân vương quốc Lippe trong hai năm đầu trị vì của Alexander I xứ Lippe, người bị thiểu năng trí tuệ. Viktoria và Adolf đến thủ đô của Lippe là Detmold vào ngày 4 tháng 5 năm 1895 và ở đó cho đến khi thời kỳ nhiếp chính của Adolf kết thúc. Trong thời gian này, Viktoria đảm nhận những trách nhiệm mới với tư cách là vợ của nhiếp chính, và sức khỏe tâm thần của Viktoria cũng được cải thiện theo đó. Nữ vương Victoria rất buồn khi vào tháng 9 năm 1895, Adolf yêu cầu Viktoria kết thúc chuyến thăm người mẹ góa bụa của mình là Thái hậu Victoria. Adolf sau đó đã chuyển giao chức vụ nhiếp chính mặc dù đã được vị Thân vương tiền nhiệm nói rằng Adolf là người kế vị.
Năm 1898, mẹ của Viktoria được chẩn đoán mắc bệnh ung thư vú và ung thư đã lan đến cột sống khiến cho Thái hậu Victoria trở nên suy yếu. Viktoria bị té khỏi xe ngựa vào năm 1901 khi đang lái xe ở Bonn nhưng không bị thương nặng. Năm đó, trong khoảng thời gian giữa cái chết của bà ngoại và mẹ, Viktoria đã tổ chức sinh nhật lần thứ 35 cùng gia đình tại Friedrichshof. Vương nữ Vương thất Victoria qua đời vào ngày 5 tháng 8 năm 1901 và được chôn cất bên cạnh chồng.
Cuộc sống sau này.
Góa phụ và Thế chiến thứ nhất.
Năm 1914, Đức tham gia Chiến tranh thế giới thứ nhất. Đối với Viktoria, người rất yêu quý quê hương Anh của mẹ, cuộc chiến khiến Viktoria căng thẳng gấp đôi. Mặc dù là em gái của Hoàng đế nước Đức nhưng Viktoria rất thông cảm với lý tưởng của người Anh. Năm 1915, Viktoria, 49 tuổi, "nhưng rất giàu có và trẻ trung" rời Berlin và chuyển đến một lâu đài "được trang bị nội thất sang trọng" ở Bonn. Những năm tháng chiến tranh đã khiến cuộc đời Viktoria rơi vào tình trạng hỗn loạn: Adolf qua đời vào tháng 7 năm 1916, sau gần ba mươi năm chung sống; cũng trong năm này, em rể của Viktoria là Konstantinos I của Hy Lạp, chồng em gái Sophie của Phổ bị phế truất khỏi ngai vàng Hy Lạp; và vào năm 1918, anh trai của Hoàng nữ là Wilhelm II bị buộc phải thoái vị và các quý tộc cũng như vương thất Đức bị mất tước hiệu dưới thời Cộng hòa Weimar mới. Sau chiến tranh, Viktoria gặp lại người cháu họ của mình là Quốc vương George VI tương lai của Liên hiệp Anh và bày tỏ mong muốn rằng mọi người "sẽ sớm trở lại là bạn bè" nhưng George đã nói với người bác họ rằng điều này khó có thể xảy ra trong nhiều năm tới, và "bác ấy (Viktoria) càng sớm biết về sự cay nghiệt và nơi đây dành cho quê hương của bác ấy thì càng tốt hơn".
Sau cái chết của Adolf, Viktoria xin phép anh trai Wilhelm II kết hôn với một trong những cháu trai của Adolf nhưng bị từ chối. Sau chiến tranh, dù không mất nhà nhưng tài chính của Viktoria bắt đầu cạn kiệt. Vào giữa thập niên 1920, Hoàng nữ được trả tiền để viết hồi ký về cuộc đời mình. Cuốn hồi ký được xuất bản vào năm 1929 với nội dung đã bị bóp méo một cách vừa phải một số sự kiện, có lẽ để tạo ra nhiều lợi nhuận hơn.
Cuộc hôn nhân thứ hai.
Năm 1927, Viktoria tổ chức một bữa tiệc dành cho các sinh viên đại học tại lâu đài của Hoàng nữ ở Bonn. Một trong những sinh viên tham dự là Aleksandr Anatolyevich Zubkov, một người Nga nhập cư đang theo học luật tại Đại học Bonn. Zoubkov nói với Viktoria rằng mình đã chạy trốn khỏi Cuộc cách mạng Nga và từng là một nam tước. Say mê chàng sinh viên kém 35 tuổi, Viktoria đã tặng cho Aleksandr Zoubkov những món quà xa xỉ và Aleksandr Zoubkov đã ngỏ lời cầu hôn Viktoria. Vì kết hôn mà không xin phép cựu Hoàng Wilhelm II, Viktoria đã từ bỏ tước hiệu của mình và kết hôn với Zoubkov trước tiên tại tòa thị chính ở Bonn, sau đó trong một buổi lễ theo nghi thức Chính thống Hy Lạp mà không ai trong gia đình Viktoria tham dự. Cặp đôi kết hôn vào ngày 19 tháng 11 năm 1927, vốn sẽ là ngày kỷ niệm 37 năm ngày cưới của Viktoria và Adolf. Viktoria đeo chiếc mạng che mặt cô dâu bằng ren mà Vương nữ Vương thất Victoria đã đeo vào năm 1858. Lúc hai người kết hôn, Viktoria đã 61 tuổi, trong khi Aleksandr chỉ mới 27 tuổi . Hai người mới quen nhau được hai tháng và đám cưới của họ là một vụ bê bối của hoàng gia vương thất và xã hội.
Ngay sau đám cưới, Aleksandr Zoubkov, người mà Viktoria gọi là "Sascha", bắt đầu tiêu xài một lượng lớn tài sản đang ngày càng cạn kiệt của vợ. Những rắc rối tài chính của Aleksandr, kết hợp với các hành vi sai trái nơi công cộng, đã dẫn đến việc Aleksandr bị trục xuất khỏi Đức không lâu sau đó. Aleksandr đến Luxembourg và làm bồi bàn tại đây và nhà hàng nơi Aleksandr làm việc đã quảng bá bằng một tấm biển có nội dung: "Em rể của Hoàng đế đang phục vụ cho bạn ở đây". Mặc dù ban đầu Viktoria đã đứng về phía chồng mình nhưng vào năm 1928, Viktoria đã ly thân với Aleksandr vì những việc làm ngu ngốc quá mức của chồng.
Những khó khăn về tài chính cuối cùng đã ập đến với Viktoria và Hoàng nữ đã buộc phải bán đấu giá gần như toàn bộ vật sở hữu mà mình có. Cuộc mua bán được thực hiện bở M. Lempertz, một nhà đấu giá ở Cologne và thu hút ít sự quan tâm hơn nhiều so với dự đoán, và ước tính rằng số tiền thu được sẽ chỉ đủ trả một phần ba tổng số nợ của Viktoria (được ghi nhận là 900.000 đồng mark, tương đương với 45.000 bảng Anh). Viktoria do đó buộc phải chuyển đến một căn phòng thuê một phòng đơn ở ngoại ô Bonn. Cùng năm đó, Viktoria gây ra một vụ bê bối khác khi đệ đơn ly hôn với Aleksandr Zoubkov sau chưa đầy hai năm chung sống với lý do là hành vi của chồng đã dẫn đến việc Aleksandr bị trục xuất khỏi Đức, không thể ở bên cạnh Viktoria và "mối quan hệ vợ chồng không hề tồn tại".
Trước khi Viktoria có thể ly hôn chồng, hoặc các anh chị em của Viktoria có thể bị tiêu hủy cuộc hôn nhân của Viktoria, Viktoria đã bị sốt và được đưa đến Bệnh viện Thánh Franz ở Bonn, nơi Hoàng nữ được chẩn đoán mắc bệnh viêm phổi. Vài giờ trước khi qua đời, anh trai Wilhelm II và em gái Margarethe đã cố gắng gặp mặt Viktoria nhưng không được phép. Viktoria qua đời vào ngày 13 tháng 11 năm 1929 tại Bonn. Những thành viên trong gia đình có mặt tại đám tang của Viktoria chỉ có em gái Margarethe của Phổ, chị dâu cũng như là em họ Irene của Hessen và Rhein và cháu trai Adalbert của Phổ, người đã đặt vòng hoa lên mộ của Viktoria thay mặt cho cha mình là cựu hoàng Wilhelm II. Hoàng nữ được chôn cất tại Lâu đài Friedrichshof, nơi ở của em gái Margarethe, thọ 63 tuổi.
Những bức thư của Viktoria gửi cho em gái Margarethe được bảo quản trong Kho lưu trữ của Vương tộc Hessen, tại Cung điện Fasanerie ở Eichenzell, Đức.
Đây là một đổi hướng từ một trang đó đã được . Trang này được giữ lại dưới dạng một trang đổi hướng để tránh phá vỡ các liên kết, cả bên trong và bên ngoài, có thể đã được liên kết tới tên trang cũ. |
Charlotte của Phổ (tiếng Đức: "Victoria Elisabeth Augusta Charlotte von Preußen"; 24 tháng 7 năm 1860 – 1 tháng 10 năm 1919) là Công tước phu nhân xứ Sachsen-Meiningen từ năm 1914 đến năm 1918 với tư cách là vợ của Bernhard III, người cai trị cuối cùng của công quốc. Charlotte sinh ra tại "Neues Palais" ở Potsdam, là con thứ hai và là con gái cả của Hoàng đế Friedrich III của Đức và Victoria Adelaide của Liên hiệp Anh, Vương nữ Vương thất (bấy giờ là Vương tôn và Vương phi Phổ). Thông qua mẹ, Charlotte là cháu gái lớn của Nữ vương Victoria I của Liên hiệp Anh và Albrecht xứ Sachsen-Coburg và Gotha.
Charlotte là một đứa trẻ khó bảo và không nổi trội trong việc học hành và hay lo âu. Mối quan hệ của Charlotte với mẹ rất căng thẳng. Khi lớn lên, Charlotte có xu hướng buôn chuyện và gây rắc rối. Với mong muốn thoát khỏi sự kiểm soát của cha mẹ, ở tuổi mười bảy, Vương tôn nữ Charlotte đã kết hôn với Công tử Bernhard xứ Sachsen-Meiningen vào năm 1878. Tính cách nhu nhược của chồng không ảnh hưởng nhiều đến Charlotte. Nổi tiếng với thú vui buôn chuyện và tính cách lập dị, Charlotte rất thích xã hội Berlin khi thường xuyên để đứa con duy nhất của mình, Công nữ Feodora, cho các thành viên trong gia đình chăm sóc. Giữa Charlotte và Feodora cũng có một mối quan hệ khó khăn.
Khi anh trai của Charlotte kế vị và trở thành Hoàng đế Đức Wilhelm II vào năm 1888, ảnh hưởng xã hội của Charlotte được nâng cao. Trong suốt triều đại của anh trai, Charlotte nổi tiếng với những trò nghịch ngợm và dành cả cuộc đời chịu đựng những cơn bệnh tật, theo đuổi những thứ phù phiếm và ngông cuồng. Vương nữ Charlotte trở thành Công tước phu nhân xứ Sachsen-Meiningen vào năm 1914, nhưng chồng của Charlotte đã mất đi tước khi Chiến tranh thế giới thứ nhất kết thúc vào năm 1918. Charlotte qua đời vào năm sau vì một cơn đau tim ở Baden-Baden. Trong suốt cuộc đời, Charlotte đã phải chịu không ít khổ sở vì bệnh tật. Các nhà sử học gần đây cho rằng Charlotte mắc chứng rối loạn chuyển hóa porphyrin, một căn bệnh di truyền từng gây khổ sở cho Vương thất Anh.
Những năm đầu đời.
Vương tằng tôn nữ Viktoria Elisabeth Auguste "Charlotte" sinh ngày 24 tháng 7 năm 1860 tại "Neues Palais" ở Potsdam. Vương tằng tôn nữ là con gái lớn và là con thứ hai của Vương tử Friedrich Wilhelm của Phổ và Vương nữ Victoria Adelaide của Liên hiệp Anh, Vương nữ Vương thất, thường được gọi là "Vicky" trong gia đình. Được mẹ hạ sinh một cách dễ dàng hơn so với anh trai là Vương tằng tôn Wilhelm vào 19 tháng trước đó, Vương tằng tôn nữ là một đứa trẻ khỏe mạnh. Bà ngoại của Vương tằng tôn nữ, Nữ vương Victoria của Liên hiệp Anh, muốn cháu gái lớn được đặt theo tên của mình. Tuy nhiên, người Phổ lại muốn Vương tằng tôn nữ mới sinh được đặt tên là Charlotte theo tên Hoàng hậu Aleksandra Fyodorovna của Nga, vốn là Vương nữ Charlotte của Phổ. Như một sự thỏa hiệp, tên đầu tiên của Vương tằng tôn nữ sẽ là Viktoria , nhưng sẽ được gọi là Charlotte. Charlotte cũng được đặt theo tên của bà nội là Vương thái tử phi Augusta của Phổ (sau này là Hoàng hậu Đức và Vương hậu Phổ).
Gia đình bên nội của Charlotte thuộc Vương tộc Hohenzollern, một vương tộc đã cai trị nước Phổ của Đức từ thế kỷ XVII. Vào cuối năm đầu đời của Charlotte, Friedrich Wilhelm đã trở thành Thái tử Phổ khi ông nội Charlotte lên ngôi Quốc vương Phổ với tên gọi Vua Wilhelm I. Mẹ của Charlotte, Vicky, là con gái lớn của Nữ vương Anh Victoria và Vương phu Albrecht. Charlotte và anh trai Wilhelm chính là những người cháu duy nhất được sinh ra trong khi Albrecht còn sống. Albrecht và Victoria đã đến thăm con gái và hai đứa cháu khi Charlotte được hai tháng tuổi; Vicky và Friedrich Wilhelm cũng đưa Wilhelm và Charlotte đến thăm Anh vào tháng 6 năm 1861, sáu tháng trước khi Albrecht qua đời.
Nuôi dưỡng và giáo dục.
Gia đình tám người con thường trải qua mùa đông ở Berlin và mùa hè ở Potsdam; năm cũng thường bao gồm một kỳ nghỉ ở nông thôn, để làm hài lòng bọn trẻ. Năm 1863, Vicky và Friedrich Wilhelm mua một khu bất động sản đã xuống cấp và tân trang lại thành một trang trại, cho phép gia đình có thời gian trải nghiệm cuộc sống nông thôn đơn giản. Friedrich Wilhelm là một người chồng thương vợ, nhưng với tư cách là một sĩ quan trong quân đội Phổ, Friedrich Wilhelm thường phải xa vợ con vì nghĩa vụ. Vicky là một người mẹ có tiêu chuẩn cao, luôn mong đợi các con mình thể hiện những phẩt chất đạo đức tốt và khả năng lãnh đạo về mặt chính trị, và khi chồng vắng mặt, Thái tử phi đã cẩn thận giám sát việc giáo dục và nuôi dạy các con. Ngay sau khi đặt chân đến Phổ, Vicky đã nhìn thấy những xung đột và những mưu mô liên tục diễn ra trong Vương thất Phổ. Điều này củng cố niềm tin của Vương nữ Vương thất vào tính ưu việt của văn hóa Anh; Vicky đã nuôi dạy các con của mình theo phong cách Anh và thành công bồi dưỡng tình yêu với nước Anh, quê hương của Vicky bằng cách kết hợp một phần văn hóa Anh trong môi trường sống của các con cũng như đưa các con đến Anh thường xuyên.
Vicky đã từng rất gần gũi với cô con gái lớn, nhưng điều này đã thay đổi khi Charlotte lớn lên. Khi được hai tuổi, Charlotte đã được biết đến với biệt danh "Ditta nghịch ngợm ngọt ngào bé nhỏ" và tỏ ra là đứa trẻ khó bảo nhất trong số tám người con. Khi là một cô gái trẻ tuổi, Charlotte hay tỏ vẻ lo âu và thường xuyên có những biểu hiện kích động, chẳng hạn như kéo giật trang phục. Thói quen cắn móng tay của Charlotte đã dẫn đến nhiều biện pháp để ngăn chăn như buộc Vương tôn nữ phải đeo găng tay, nhưng mọi phương pháp đều chỉ có hiệu quả tạm thời. Nữ vương Victoria viết thư cho con gái rằng, "hãy nói với Charlotte rằng ta rất kinh hoàng khi biết con bé cắn móng tay. Bà ngoại không thích những cô bé nghịch ngợm". Năm 1863, Thái tử phi Victoria đã ghi lại trong nhật ký của mình rằng "tâm trí nhỏ bé của Charlotte dường như gần như quá nhiều năng lượng so với cơ thể của con bé - con bé rất hay lo lắng, nhạy cảm và quá nhanh nhẹn. Giấc ngủ của con bé không tốt như lẽ ra phải thế - và con bé cũng rất gầy." Charlotte bắt đầu xuất hiện những hành vi bạo lực và Vicky đã mô tả chúng là "những cơn bùng phát dữ dội và ương ngạnh đến mức con bé hét lên một cách giận dữ." Vương tôn nữ cũng bị nhẹ cân và gặp vấn đề về tiêu hóa.
Charlotte là không nổi trội trong học tập, điều khiến mẹ của Vương tôn nữ, một người rất coi trọng giáo dục, rất thất vọng. Gia sư của Charlotte tuyên bố rằng mình chưa bao giờ thấy "khó khăn hơn" trong việc giảng dạy Vương tôn nữ, trong khi Vicky từng viết về Charlotte trong một bức thư gửi mẹ rằng "Sự ngu dốt không phải là một tội lỗi, nhưng nó khiến việc giáo dục trở thành một nhiệm vụ khó khăn và vất vả." Thái tử phi hiếm khi giấu kín những suy nghĩ thật sự của mình về những người làm mình phật lòng, và thẳng thắn khuyên răn các con hãy nỗ lực của chúng và giúp chúng tránh xa sự phù phiếm. Nữ vương Victoria thúc giục con gái mình hãy khích lệ thay vì trách móc Charlotte, cho rằng con gái không thể mong đợi Charlotte có giống với mình. Người viết tiểu sử Jerrold M. Packard cho rằng có khả năng "cô gái xinh đẹp nhưng hay lo âu và hay hờn dỗi đã cảm nhận được sự thất vọng của [mẹ] ngay từ khi còn nhỏ," điều này đã khiến khoảng cách giữa hai mẹ con trở nên càng trầm trọng hơn.
Theo thời gian, rạn nứt ngày càng lớn giữa ba người con lớn và ba người con út của Vương nữ Vương thất Victoria. Cái chết của hai em trai của Charlotte là Sigismund và Waldemar lần lượt vào năm 1866 và 1879 đã khiến Thái tử phi Victoria vô cùng đau khổ. Nhà sử học John C. G. Röhl cho rằng ba đứa con lớn của Vicky "không bao giờ có thể sống theo hồi ức lý tưởng của [Vicky] về hai vương tôn đã mất." Sự dạy dỗ nghiêm khắc mà Vicky dành cho ba đứa con lớn—Wilhelm, Charlotte và Heinrich — không xuất hiện đối với ba người con út Viktoria, Sophie và Margarethe. Những đứa con lớn, vì cảm nhận được sự thất vọng của mẹ nên trở nên phẫn nộ trước sự nuông chiều mà mẹ dành cho những đứa em út. Nhà sử học John Van der Kiste suy đoán rằng nếu Vicky đối xử với Charlotte giống như với những đứa con út, "mối quan hệ giữa họ có thể đã tốt đẹp hơn".
Charlotte là đứa cháu cưng của hai ông bà nội, người mà Vương tôn nữ thường xuyên gặp gỡ. Quốc vương Wilhelm I và Vương hậu Augusta rất chiều chuộng cháu gái và khuyến khích cháu nội trở nên nổi loạn đối kháng lại cha mẹ, còn Charlotte và anh trai Wilhelm thường đứng về phía ông bà nội trong các cuộc tranh chấp giữa ông bà nội và cha mẹ. Sự chống đối này được khuyến khích bởi thủ tướng Đức Otto von Bismarck, người có những bất đồng chính trị với Thái tử và Thái tử phi vốn theo chủ nghĩa tự do. Charlotte cũng có mối quan hệ thân thiết với anh cả Wilhelm, mặc dù hai người trở nên xa cách sau cuộc hôn nhân của Wilhelm vào năm 1881 với Auguste Viktoria xứ Schleswig-Holstein ("Dona"), một vị công nữ được Charlotte miêu tả là người chất phác, chậm hiểu và nhút nhát. Kết quả là mối quan hệ của Charlotte và Wilhelm cũng trở nên xung khắc. Em họ của Charlotte, Vương hậu Marie của România, đã viết trong hồi ký của mình rằng: "chính vì những mưu mô của Charly mà sự thù địch của Quốc vương Carol đối với Hoàng đế Wilhelm vẫn còn dai dẳng. Charly có một sự căm tức đối với anh trai mình và sẵn lòng làm điều xa xấu với anh của mình bất cứ khi nào có thể."
Khi được mười bốn tuổi, Charlotte được mẹ mô tả là trông trẻ hơn nhiều so với tuổi. Vicky đã viết rằng: "Charlotte có mọi thứ - sức khỏe, ngoại hình và sự hiểu biết, giống như một đứa trẻ lên mười!" Vương tôn nữ có đôi chân ngắn, kết hợp với vòng eo và cánh tay dài, khiến cho Charlotte trông có vẻ cao khi ngồi nhưng lại thấp hơn nhiều khi đứng. Vương tôn nữ cũng trông không được hấp dẫn. Charlotte còn phải chịu đựng những vấn đề sức khỏe nghiêm trọng trong phần lớn cuộc đời trưởng thành; kèm với đó là tình trạng kích động tinh thần và phấn khích gần như liên tục, khiến các bác sĩ của Vương tôn nữ bối rối. Các vấn đề sức khỏe của Charlotte bao gồm bệnh thấp khớp, đau khớp, đau đầu và mất ngủ.
Càng lớn lên, Charlotte thường hay có những hành động tán tỉnh, lan truyền những lời đồn ác ý và hay gây rắc rối, đây là những tính xấu mà Vicky đã nhận thấy từ khi con gái còn nhỏ và hy vọng con gái sẽ chấm dứt những hành vi này khi lớn lên. Vicky mô tả con gái như "một chú mèo con nũng nịu [người] có thể rất đáng yêu bất cứ khi nào con bé muốn một thứ gì đó". Thái tử phi Victoria tin rằng "vẻ ngoài xinh đẹp" của Charlotte đã che giấu "những khía cạnh nguy hiểm" và đổ lỗi cho tạo hóa đã tạo ra những tính xấu như vậy ở con gái.
Vào tháng 4 năm 1877, Charlotte, bấy giờ được mười sáu tuổi đã đính hôn với người em họ là Bernhard xứ Sachsen-Meiningen, người thừa kế của Công quốc Sachsen-Meiningen của Đức. Theo một câu chuyện do người viết tiểu sử của Vicky là Hannah Pakula là kể lại, Charlotte đã yêu công tử khi họ đang lái xe cùng anh trai cả của Charlotte; Wilhelm đã tăng tốc trong khi lái xe, khiến Charlotte hoảng hốt và bám vào cánh tay của Bernhard. Pakula còn cho rằng sự cảm mến đột ngột nhưng nhất thời này có thể phù hợp với tính cách "hay thay đổi" của Charlotte. Van der Kiste tin rằng quyết định kết hôn với Bernhard của Charlotte cũng xuất phát từ mong muốn được độc lập khỏi cha mẹ, và đặc biệt là từ những lời chỉ trích từ mẹ của Vương tôn nữ.
Công tử Bernhard, một sĩ quan quân đội phục vụ trong trung đoàn Potsdam, hơn Charlotte 9 tuổi và là cựu chiến binh trong Chiến tranh Pháp-Phổ gần đây. Mặc dù bị coi là ngườinhhuu nhược, Bernhard có nhiều sở thích mang tính tri thức, đặc biệt là về khảo cổ học. Charlotte không có chung những sở thích giống Bernhard, nhưng Vicky hy vọng rằng thời gian cũng như hôn nhân sẽ khiến cho Charlotte, "ít nhất những tính xấu của con bé sẽ không thể gây ra tổn hại gì". Hôn ước của hai người kéo dài gần một năm, Vicky đang chuẩn bị trousseau cho con gái mình. Charlotte và Bernhard kết hôn tại Berlin vào ngày 18 tháng 2 năm 1878, trong một buổi lễ đôi cùng với lễ cưới của Elisabeth Anna của Phổ và Friedrich August xứ Oldenburg. Các cậu của Charlotte là Vương tử Albert Edward, Thân vương xứ Wales và Vương tử Arthur, Công tước xứ Connaught và Strathearn, Quốc vương Léopold II và Vương hậu Marie Henriette của Bỉ đều tham dự đám cưới của Charlotte.
Cặp vợ chồng bắt đầu cuộc sống mới gần "Neues Palais", trong một biệt thự nhỏ trước đây là nơi sinh sống của Auguste von Harrach, người vợ bất đăng đối của Friedrich Wilhelm III của Phổ. Họ cũng mua một biệt thự ở Cannes, một quyết định khiến Wilhelm tức giận, người coi Pháp là kẻ thù của quốc gia. Bản thân Charlotte cũng sống chủ yếu ở thành phố Pháp vào mùa đông, hy vọng rằng khí hậu ấm áp nơi đây sẽ giúp giảm nhẹ tình trạng bệnh tật của mình.
Sự ra đời của Công tôn nữ Feodora.
Một năm sau khi kết hôn, Charlotte sinh một con gái tên là Feodora vào ngày 12 tháng 5 năm 1879. Feodora là người cháu đầu tiên của Thái tử và Thái tử phi Đức, đồng thời là người chắt đầu tiên của Nữ vương Victoria. Chán ghét những hạn chế phải chịu đựng khi mang thai, Charlotte quyết định đây sẽ là đứa con duy nhất của mình, một quyết định khiến cho Thái tử phi Victoria thất vọng. Sau khi Feodora chào đời, Charlotte dành thời gian để tận hưởng cuộc sống xã hội ở Berlin và bắt đầu những chuyến nghỉ dưỡng dài ngày. Trong những chuyến đi này, Charlotte thường để con gái mình ở với Vicky. Feodora thường xuyên có những chuyến thăm dài ngày tới Friedrichshof, dinh thự của bà ngoại. Trong một lần, Vicky nhận xét rằng Feodora "thực sự là một đứa trẻ ngoan và dễ bảo ban hơn nhiều so với mẹ của con bé."
Trong số các vương thất tại thời đó, trở thành con một là một điều bất thường; Feodora có lẽ đã phải trải qua một tuổi thơ cô đơn. Giống như mẹ, Feodora phải chịu đựng những cơn ốm bệnh, những cơn đau nhức cũng như chứng đau nửa đầu nghiêm trọng. Feodora cũng không có hứng thú với việc học, một điều mà Vicky đổ lỗi là do thiếu sự giám sát của cha mẹ, vì Charlotte và Bernhard thường xuyên vắng nhà. Vicky nhận xét, "Môi trường sống của nhà con bé không phải là nơi tốt nhất đối với một đứa trẻ ở độ tuổi của nó... Với Charlotte là một ví dụ, người ta còn có thể mong đợi điều gì nữa."
Wilhelm I đã cấp cho Charlotte và Bernhard một biệt thự gần Tiergarten ở Berlin và chuyển Bernhard đến một trung đoàn trong thành phố. Charlotte dành phần lớn thời gian để giao lưu với những người phụ nữ, tham gia các hoạt động như trượt băng, buôn chuyện và tổ chức tiệc tối. Charlotte được ngưỡng mộ vì gu thời trang của mình, đấy là những bộ trang phục được nhập khẩu toàn bộ từ Paris. Vương tôn nữ cũng có thói quen hút thuốc, uống rượu và được nhiều người yêu thích vì chủ trì các bữa tiệc giải trí. Charlotte nổi tiếng là người hay buôn chuyện và bị nhiều người cho có miệng lưỡi chanh chua. Charlotte được biết đến là sẽ kết bạn với ai đó và lấy được lòng tin của họ rồi lan truyền bí mật của người đó cho những người khác.
Năm 1888, cha của Charlotte lên ngôi Hoàng đế với trị hiệu là Friedrich III vào tháng 3 năm 1888 nhưng nhanh chóng qua đời vì căn bệnh ung thư vòm họng vào tháng 6 cugn2 năm. Charlotte đã ở bên cha trong thời gian này cùng với hầu hết các anh chị em. Với sự lên ngôi của anh trai là Wilhelm II, ảnh hưởng xã hội của Charlotte ngày càng tăng ở Berlin, nơi Hoàng nữ được vây quanh mình bởi một nhóm quý tộc, nhà ngoại giao và các quan chức trẻ trong triều đình. Trong khi Charlotte dần hòa giải với mẹ trong thời gian cha bị bệnh, Charlotte đã đứng về phía Wilhelm khi anh trai Hoàng nữ phàn nàn rằng lẽ ra Wilhelm là người tham dự Đại lễ vàng của Nữ vương Victoria thay cho người cha ốm yếu. Khi Wilhelm lên ngôi, Charlotte và Bernhard đứng về phía anh trai trong những lần tranh chấp giữa Wilhelm II và mẹ; Thái hậu VIktoria mặt khác được bênh vực bởi ba người con gái út. Trong một lá thư được viết gửi cho mẹ trong khoảng thời gian này, Vicky đã mô tả cô con gái lớn của mình là "kỳ quặc nhất" và "tránh né con, hầu như không gần gũi với con" , đồng thời mô tả Bernhard là người xấc xược và thô lỗ.
Bê bối thư từ.
Đầu năm 1891, cung đình Berlin bùng nổ vụ bê bối sau khi một loạt bức thư nặc danh được chuyển đến các nhân vạt nổi bật của triều đình, bao gồm cả Wilhelm và vợ là Dona . Các bức thư được viết bằng nét chữ giống nhau và chứa đựng những tin đồn, lời cáo buộc và những âm mưu giữa những người quyền lực trong triều đình. Một vài trong số đó còn có các hình ảnh khiêu dâm xếp chồng lên các bức ảnh vương thất. Hàng trăm lá thư đã được gửi trong khoảng thời gian bốn năm. Wilhelm II ra lệnh điều tra nhưng không bao giờ được xác định danh tính của người viết. Một số người cùng thời suy đoán rằng Charlotte, người nổi tiếng với miệng lưỡi sắc bén và hay buôn chuyện là thủ phạm. Các nhà sử học thì cho rằng người viết có thể là do em trai của Dona là Ernst Günther xứ Schleswig-Holstein cộng tác với tình nhân. Rõ ràng là tác giả của những bức thư có sự hiểu biết sâu sắc về các thành viên trong vương thất, người đó có thể là thành viên gia đình hoặc cận thần.
Trong khoảng thời gian diễn ra vụ bê bối này, Charlotte đã đánh mất cuốn nhật ký chứa đựng bí mật gia đình và những đánh giá về các thành viên khác nhau trong gia đình của Hoàng nữ; cuốn nhật ký cuối cùng đến tay Wilhelm II và Hoàng đế không bao giờ tha thứ cho em gái về nội dung bên trong quyển nhật ký. Bernhard sau đó được chuyển đến một trung đoàn ở một thị trấn yên tĩnh ở Breslau, bị tách biệt với vợ mình. Với tư cách là người chu cấp tiền cho Charlotte, Wilhelm II cũng hạn chế khả năng ra nước ngoài của hai vợ chồng trừ khi họ đi mà không có các huân chương vương thất. Năm 1896, Dona cáo buộc Charlotte có quan hệ tình cảm với Karl August Freiherr Roeder von Diersburg, một quan chức tại triều đình. Charlotte quyết liệt phủ nhận các cáo buộc của chị dâu. Bernhard cũng đứng ra bảo vệ vợ và chỉ trích nhà Hohenzollern vì cố gắng kiểm soát mọi Vương nữ Phổ theo ý muốn của Vương tộc. Bernhard đã cân nhắc việc từ chức quân đội và cùng vợ đến Meiningen, mặc dù tranh chấp cuối cùng đã tự giải quyết khi Karl August von Diersburg trở lại triều đình cùng vợ. Vụ bê bối được coi là đã gây tổn hại nghiêm trọng đến danh tiếng của chế độ quân chủ.
Mối quan hệ với Feodora.
Khi Feodora lớn lên, nhiều ứng cứ viên đã được cân nhắc để kết hôn với Feodora. Thân vương tử bị lưu đày Petar Karađorđević hơn Feodora ba mươi sáu tuổi đã không thành công khi ngỏ lời cầu hôn Feodora. Một ứng cử viên tiềm năng khác là em họ Alfred Alexander, Thế tử xứ Sachsen-Coburg và Gotha. Cuối năm 1897, Feodora đính hôn với Thân vương tử Heinrich XXX xứ Reuß và hai người kết hôn vào ngày 24 tháng 9 năm 1898 trong một buổi lễ theo nghi thức của Giáo hội Luther ở Breslau. Chú rể hơn cô dâu mười lăm tuổi và là đại úy trong trung đoàn Braunschweig, nhưng không giàu có hay có địa vị cao. Nhiều người trong gia đình bị sốc trước cuộc hôn nhân, nhưng Thái hậu Victoria ít nhất vui lòng khi cháu ngoại có vẻ mãn nguyện với cuộc hôn nhân.
Khi chồng của Feodora nhận được các nhiệm vụ quân sự, Feodora đã đi du lịch khắp nước Đức. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân không khiến mối quan hệ của Charlotte và con gái trở nên tốt đẹp hơn. Sau chuyến thăm của Feodora và chồng vào năm 1899, Charlotte đã viết rằng Feodora là người "không thể hiểu được" và "có xu hướng thu mình lại, bất cứ khi nào ta cố tác động đến con bé về những vấn đề liên quan đến tính cách và sức khỏe của con bé". Charlotte cũng không ưa con rể, chỉ trích ngoại hình và khả năng kiểm soát vợ kém cỏi của Friedrich. Không giống như mẹ, Feodora mong muốn có con và việc Công tôn nữ không thể thụ thai khiến Feodora rất thất vọng, mặc dù điều đó làm Charlotte yên lòng vì Hoàng nữ không mong muốn có cháu.
Van der Kiste viết rằng Charlotte và Feodora có tính cách rất giống nhau, "cả hai đều là tạo vật có ý chí mạnh mẽ, thích buôn chuyện và sẵn sàng tin vào điều tồi tệ nhất của nhau". Thâm chí, mối quan hệ của hai mẹ con trở nên tệ đến mức Charlotte cấm con gái và chồng vào nhà của mình. Charlottekhông tin con gái Feodora mắc bệnh sốt rét, thay vào đó lại tin rằng con gái đã mắc bệnh hoa liễu từ Heinrich; nhận định này đã khiến Feodora phẫn nộ. Trong nhiều năm, các thành viên trong gia đình đã cố gắng hàn gắn mối quan hệ của hai mẹ con nhưng không thành. Charlotte đã không viết thư cho con gái trong gần một thập kỷ, chỉ cho đến khi Feodora trải qua một cuộc phẫu thuật nguy hiểm để giúp bản thân thụ thai. Charlotte bày tỏ sự phẫn nộ khi một cuộc phẫu thuật như vậy đã được thực hiện, nhưng cuối cùng vẫn đến thăm con tại viện điều dưỡng theo mong muốn của Feodora.
Công tước phu nhân xứ Sachsen-Meiningen và qua đời.
Tháng 6 năm 1911, Charlotte tham dự lễ đăng quang của người em họ George V ở Anh, nhưng cái nóng mùa hè của Vương quốc Liên hiệp Anh khiến Hoàng nữ phải nằm liệt giường với khuôn mặt sưng tấy và tay chân đau nhức. Ngày 25 tháng 6 năm 1914, chồng của Charlotte thừa kế công quốc của cha mình và trở thành Công tước xứ Sachsen-Meiningen với trị hiệu là Bernhard III. Ngày 28 tháng 7 cùng năm, chiến tranh thế giới thứ nhất nổ ra và Bernhard đã ra trận trong khi Charlotte ở lại để giám sát Công quốc, chủ yếu đóng vai trò là biểu tượng (). Trong chiến tranh, Charlotte ngày càng trải qua nhiều cơn đau khác nhau bao gồm những cơn đau nhức mãn tính, sưng chân và các vấn đề liên quan đến thận. Mức độ đau đớn trở nên nghiêm trọng đến mức Charlotte phải dùng thuốc phiện như một phương pháp điều trị thoải mái duy nhất.
Chiến tranh thế giới thứ nhất kết thúc vào năm 1918 với sự sụp đổ của Đế quốc Đức cũng như các công quốc thuộc Đức; do đó Bernhard cũng buộc phải từ bỏ quyền cai trị của mình đối với vùng Sachsen-Meiningen. Một năm sau đó, Charlotte đến Baden-Baden để tìm cách điều trị bệnh tim và qua đời vì cơn đau tim vào ngày 1 tháng 10 năm 1919 ở tuổi 59. Chồng của Charlotte, Bernhard qua đời chín năm sau đó và được chôn cất cùng vợ tại Cung điện Altenstein ở Thuringia.
Phân tích y khoa.
Các nhà sử học gần đây cho rằng Charlotte và Feodora mắc chứng rối loạn chuyển hóa porphyria, một căn bệnh di truyền được cho là đã ảnh hưởng đến một số thành viên của Vương thất Anh, đáng chú ý nhất là Quốc vương George III của Liên hiệp Anh. Trong cuốn sách "Purple Secret: Genes, 'Madness', and the Royal Houses of Europe xuất bản" năm 1998 của nhà sử học John CG Röhl và các nhà di truyền học Martin Warren và David Hunt, Charlotte được xác định là "chiếm một vị trí quan trọng trong việc tìm kiếm đột biến porphyria trong các hậu duệ của Vương tộc Hannover".
Để xác minh, Röhl đã xem xét những bức thư giữa Charlotte và bác sĩ của Hoàng nữ, cũng như thư từ với cha mẹ của Charlotte được gửi trong khoảng thời gian 25 năm; Röhl phát hiện ra rằng ngay từ khi còn là một cô bé, Charlotte đã mắc chứng tăng động và khó tiêu. Khi là một phụ nữ trẻ, Charlotte từng bị ốm nặng với căn bệnh mà Hoàng hậu Victoria gọi là "ngộ độc sốt rét và thiếu máu", theo sau đó là "đau dây thần kinh sinh ba, ngất xỉu và buồn nôn", tất cả được Röhl mô tả như một "danh sách các triệu chứng của bệnh rối loạn chuyển hóa porphyria, và xảy ra trong nhiều thập kỷ trước khi rối loạn được xác định lâm sàng". Röhl cũng ghi nhận thêm các triệu chứng khác được mô tả trong các bức thư giữa Charlotte và bác sĩ Ernst Schweninger, người chịu trách nhiệm điều trị cho Hoàng nữ trong hơn hai thập kỷ từ đầu những năm 1890. Trong đó, Charlotte phàn nàn rất nhiều về việc bị "đau răng, đau lưng, mất ngủ, chóng mặt, buồn nôn, táo bón, đau bụng dữ dội, phù nề và ngứa da, tê liệt một phần chân và nước tiểu có màu đỏ sẫm hoặc cam", trong đó triệu chứng cuối được Röhl gọi là "triệu chứng chẩn đoán quyết định".
Vào những năm 1990, một nhóm do Röhl dẫn đầu đã khai quật mộ của Charlotte và Feodora và lấy mẫu của hai mẹ con để xét nghiệm. Ở cả Charlotte và Feodora, các nhà nghiên cứu đều tìm thấy bằng chứng về đột biến liên quan đến rối loạn chuyển hóa porphyrin. Trong khi nhóm nghiên cứu lưu ý rằng không thể hoàn toàn chắc chắn rằng đột biến này là do di truyền gây ra, và tin rằng không còn gì phải bàn cãi, dựa trên bằng chứng lịch sử và sinh học, họ cũng ghi nhận rằng nhiều triệu chứng tương tự đã được tìm thấy ở mẹ của Charlotte là Vương nữ Vương thất Victoria, cũng như các thành viên khác trong gia đình bao gồm cả Nữ vương Victoria. Röhl, Warren và Hunt kết luận "... điều gì khác có thể đã gây ra những cơn đau nhức chân, đau bụng và phát ban trên da cực kỳ khủng khiếp lên người họ – và trong trường hợp của Charlotte, có nước tiểu màu đỏ sẫm?"
Đây là một đổi hướng từ một trang đó đã được . Trang này được giữ lại dưới dạng một trang đổi hướng để tránh phá vỡ các liên kết, cả bên trong và bên ngoài, có thể đã được liên kết tới tên trang cũ. |
Thảm sát sông Mê Kông
Vụ thảm sát sông Mê Kông xảy ra vào sáng ngày 5 tháng 10 năm 2011, khi hai tàu chở hàng Trung Quốc bị tấn công trên một đoạn sông Mê Kông trong phạm vi khu vực Tam giác Vàng, gần biên giới Myanmar và Thái Lan. Tất cả 13 thuyền viên trên cả hai tàu đều thiệt mạng và bị ném xuống sông. Đây là cuộc tấn công chết người nhất nhằm vào công dân Trung Quốc ở nước ngoài trong thời hiện đại. Trong phản ứng của mình, Trung Quốc tạm thời đình chỉ vận tải hàng hải trên sông Mê Kông và đạt được thỏa thuận với Myanmar, Thái Lan và Lào để cùng tuần tra trên sông. Sự kiện này cũng dẫn đến Tuyên bố Naypyidaw và các nỗ lực hợp tác chống ma túy khác trong khu vực. Ngày 28 tháng 10 năm 2011, chính quyền Thái Lan đã bắt giữ 9 binh sĩ của Lực lượng đặc nhiệm Pha Mueang, những người sau đó "biến mất khỏi hệ thống tư pháp". Trùm ma túy Naw Kham và ba cấp dưới cuối cùng đã bị chính phủ Trung Quốc xét xử và tử hình vì vai trò của họ trong vụ thảm sát.
Việc đưa tin quá mức trên các phương tiện truyền thông và phát sóng trực tiếp vụ hành quyết ở Myanmar được coi là một nỗ lực của Trung Quốc nhằm đổ lỗi cho người dân tộc Shan và người Miến Điện về vấn đề ma túy. Trung Quốc trước đây đã cho phép những kẻ buôn ma túy như Pheung Kya-shin tự do đi lại ở Trung Quốc. Kể từ khi Trung Quốc Quốc dân Đảng rút lui về Myanmar vào đầu những năm 1950, các trùm ma túy gốc Hoa đã thành lập một đế chế ma túy ở Tam giác Vàng và tận dụng quan hệ toàn cầu của chúng, điều mà người bản địa vẫn còn thiếu. Lợi nhuận từ việc buôn bán ma túy đã cho phép người Hoa mở rộng và thay thế người bản địa. Kết quả là một phần phía bắc Myanmar và thành phố Mandalay gần như đã bị Hán hóa.
Sông Mê Kông là tuyến đường thủy chính của Đông Nam Á. Nó bắt nguồn từ Trung Quốc, nơi nó được gọi là Lan Thương Giang, chảy qua Myanmar, Lào, Thái Lan, Campuchia và Việt Nam, rồi đổ ra Biển Đông. Đây là tuyến đường thương mại chính giữa tỉnh Vân Nam ở tây nam Trung Quốc và các nước Đông Nam Á. Sau khi ra khỏi Trung Quốc, dòng sông chảy qua khu vực Tam giác Vàng nằm giữa biên giới Myanmar, Thái Lan và Lào. Khu vực này từ lâu vẫn bị ảnh hưởng bởi tình trạng vô luật pháp và khét tiếng về buôn lậu ma túy. Chủ của một trong những con tàu bị cướp cho biết hầu hết mọi con thuyền Trung Quốc trong khu vực đều bị các băng nhóm trên sông cướp bóc.
Theo thủy thủ đoàn của một chiếc thuyền khác chứng kiến vụ tấn công, khoảng 8 tay súng đã xông lên các tàu chở hàng Trung Quốc "Hua Ping" và "Yu Xing 8" vào sáng ngày 5 tháng 10 năm 2011. Vụ cướp được cho là xảy ra ở vùng nước của Myanmar. Sau đó trong ngày, cảnh sát sông Thái Lan ở tỉnh cực bắc Chiang Rai đã trục vớt các con tàu sau một cuộc đấu súng và tìm thấy khoảng 900.000 viên amphetamin trị giá hơn 3 triệu USD. Thi thể của các thuyền viên Trung Quốc sau đó đã được trục vớt lên từ sông. Họ đã bị bắn hoặc bị đâm, một số bị trói hoặc bịt mắt.
Theo cảnh sát trưởng tỉnh Chiang Rai, các băng đảng ma túy đòi tiền bảo kê từ tàu thuyền trên sông Mê Kông và đôi khi cướp thuyền để vận chuyển hàng trái phép. Cảnh sát ngay từ đầu đã nghi ngờ kẻ chủ mưu vụ thảm sát là Naw Kham (còn gọi là Nor Kham), một người dân tộc Shan ở độ tuổi bốn mươi. Người này bị cáo buộc là trùm ma túy và cướp biển ở Tam giác Vàng. Anh ta được cho là cựu trợ lý của trùm ma túy khét tiếng Khun Sa, và là thủ lĩnh của một băng đảng với hơn 100 thành viên từng tham gia các vụ buôn bán ma túy, bắt cóc, giết người và cướp biển trên sông Mê Kông trong nhiều năm. Tuy nhiên, các cuộc điều tra sâu hơn cũng liên quan đến 9 binh sĩ Thái Lan thuộc đơn vị quân đội tinh nhuệ chống ma túy. Họ cũng bị chính quyền Thái Lan điều tra.
Sau một thời gian dài truy lùng với sự tham gia của chính quyền Trung Quốc và Thái Lan, cuối tháng 4 năm 2012, lực lượng an ninh Lào đã bắt được Naw Kham ở tỉnh Bokeo, và dẫn độ tên này về Trung Quốc vào tháng 5. Naw Kham thừa nhận với chính quyền Trung Quốc rằng anh ta chịu trách nhiệm về vụ thảm sát. Trong khi đó, Myanmar lên kế hoạch dẫn độ trợ lý của Naw Kham sang Trung Quốc, người được cho là nắm giữ thông tin quan trọng về vụ tấn công.
Tuyên án hình sự.
Ngày 6 tháng 11 năm 2012, Tòa án Nhân dân Trung cấp Côn Minh, Vân Nam (Trung Quốc) đã kết án tử hình Naw Kham và ba cấp dưới của ông ta: một người Thái Lan, một người Lào và một người mà "truyền thông nhà nước Trung Quốc gọi là "không quốc tịch"". Hai người khác, Zha Bo và Zha Tuobo, lần lượt bị tuyên án tử hình có ân xá và 8 năm tù. Sáu bị cáo bị phạt tổng cộng 6.000.000 nhân dân tệ (96.000 USD). Khoảng 300 người tham dự khác có mặt tại phiên tòa, bao gồm người thân của các nạn nhân, giới truyền thông và các nhà ngoại giao từ Lào và Thái Lan. Các bản án tử hình được thi hành vào ngày 1 tháng 3 năm 2013.
Vụ thảm sát đã gây ra làn sóng phẫn nộ trong công chúng Trung Quốc. Nước này tạm thời đình chỉ tất cả hoạt động vận tải của Trung Quốc trên sông Mê Kông. Tháng 12 năm 2011, Trung Quốc, Myanmar, Lào và Thái Lan bắt đầu tuần tra chung trên sông Mê Kông sau khi bốn nước đạt được thỏa thuận an ninh, với hơn 200 cảnh sát biên giới Trung Quốc từ tỉnh Vân Nam tham gia. Đây là lần đầu tiên có hoạt động triển khai chung như vậy ở Đông Nam Á, và được coi là sự mở rộng vai trò ngày càng tăng của Trung Quốc trong an ninh khu vực.
Các vụ tấn công sau đó.
Ngày 4 tháng 1 năm 2012, một tàu tuần tra của Myanmar và bốn tàu chở hàng của Trung Quốc đã bị tấn công trên sông Mê Kông đoạn chảy qua Myanmar. Một số quả lựu đạn đã được bắn ra, có thể là từ súng phóng lựu M79, nhưng tất cả đều bắn trượt thuyền.
Trong văn hóa đại chúng.
Bộ phim "Điệp vụ Tam giác Vàng" của đạo diễn Lâm Siêu Hiền được sản xuất dựa trên sự kiện này và được công chiếu vào tháng 9 năm 2016. Với doanh thu phòng vé 1,18 tỷ nhân dân tệ, nó trở thành một trong những bộ phim có doanh thu cao nhất ở Trung Quốc. |
You Me (bài hát)
"You Me" là một bài hát của nữ ca sĩ kiêm rapper người Hàn Quốc và là thành viên của nhóm nhạc Blackpink Jennie. Ca khúc do YG Entertainment và Interscope Records phát hành vào ngày 6 tháng 10 năm 2023 dưới dạng đĩa đơn đặc biệt nhằm kỷ niệm chuyến lưu diễn Born Pink World Tour (2022–2023) của Blackpink. "You Me" đánh dấu sự trở lại của Jennie sau 5 năm kể từ ca khúc Solo (2018).
Được sáng tác bởi 24, Vince và Teddy Park kiêm vai trò đồng sản xuất với Danny Chung, ca khúc mang âm hưởng dance-pop cùng với giai điệu bắt tai, sôi động và những đoạn hook được lặp lại. Lời bài hát nói về lời tâm sự của một cô gái đang khoái cảm trong tình yêu của mình. Ngoài ra, bài hát còn chứa nhiều ẩn ý về vị thế của Jennie, cô cũng phát hành thêm một phiên bản phối lại của ca khúc được biểu diễn tại lễ hội Coachella do Bekuh Boom sản xuất và một phiên bản jazz của bài hát được phát hành vào ngày 11 tháng 10.
"You Me" đón nhận vô số lời khen từ những nhà phê bình âm nhạc, phần lớn họ đánh giá cao về tài năng thanh nhạc, thông điệp của bài hát và phong cách trình diễn của Jennie. Ca khúc cũng gặt được nhiều thành công về mặt thương mại khi đứng đầu bảng xếp hạng "Billboard" Global Excl. U.S., trở thành bài hát quán quân đầu tiên của Jennie tại bảng này và lọt vào top 10 trên bảng xếp hạng "Billboard" Global 200. Tại thị trường quốc tế, "You Me" lọt vào top 10 tại Hồng Kông, Malaysia, Singapore, Đài Loan, Indonesia, Việt Nam và Philippines, đồng thời lọt vào top 40 tại Anh Quốc và Hàn Quốc.
Dù chỉ phát hành một video biểu diễn trên YouTube, tuy vậy video vẫn thu được hơn 10 triệu lượt xem chỉ trong ngày đầu tiên ra mắt và đứng đầu tab xu hướng của YouTube tại 57 quốc gia. Bài hát cũng được quảng bá rộng rãi nhờ sự góp mặt trong danh sách tiết mục của chuyến lưu diễn Born Pink và biểu diễn tại nhiều địa điểm khác nhau trước khi phát hành ca khúc.
Tôi đã thu âm ca khúc khoảng 3 đến 4 năm trước. Tôi nghĩ nó nằm trong danh sách đề cử cho phần solo của tôi, nó đã ở trong buồng một thời gian nhưng khi tôi đang chuẩn bị cho chuyến lưu diễn, tôi đã nghĩ về những màn trình diễn và bài hát mà tôi muốn thực hiện.
Jennie chia sẻ về "You Me", YouTube
Vào ngày 12 tháng 11 năm 2018, Jennie ra mắt đĩa đơn đầu tiên trong sự nghiệp của mình mang tên "Solo". Đĩa đơn sau đó gặt khá nhiều thành công về mặt thương mại khi thống trị nhiều bảng xếp hạng tại Hàn Quốc. Tại thị trường quốc tế, "Solo" trở thành bài hát quán quân đầu tiên của Jennie trên bảng xếp hạng "Billboard" World Digital Songs tại Hoa Kỳ và xuất hiện ở nhiều quốc gia khác. Vào năm 2020, đĩa đơn đã bán được hơn 2,5 triệu bản tại Hàn Quốc, trở thành một trong như đĩa đơn bán chạy nhất năm 2018 tại quốc gia này.
Đầu năm 2023, Jennie đăng tải đoạn clip hậu trường về "You Me" trên kênh YouTube cá nhân, trong đoạn clip cô chia sẻ đã thu âm ca khúc từ vài năm trước và nó cũng từng được coi là một phần của đĩa đơn đầu tay. Tuy nhiên, Jennie đã loại bỏ ca khúc và chỉ thay thế nó bằng ca khúc "Solo" vốn đã ra mắt vào năm 2018. Sau khi đoạn clip được đăng tải, nhiều khán giả bày tỏ sự bất bình với YG khi đã lãng phí công sức của Jennie. Trước khi tổ chức chuyến lưu diễn Born Pink World Tour của Blackpink vào năm 2022, Jennie và Teddy Park đã cân nhắc nhiều bài hát để thêm vào phần solo của cô trong danh sách tiết mục và sau đó cô chọn "You Me" để trình diễn. Jennie cũng làm việc với hai biên đạo múa Eunchong và Leejung để tìm kiếm cách thể hiện của cô cho bài hát.
Âm nhạc và ca từ.
"You Me" về cơ bản là một bài hát dance-pop có tiết tấu nhanh và giàu năng lượng. Với giai điệu bắt tai, nhạc phẩm mang âm hưởng khá giống với "Solo" nhưng có phần mềm mại và dễ chịu hơn. Phiên bản Coachella của ca khúc không mấy thay đổi về mặt cấu trúc và tiết tấu nhưng được bổ sung thêm một đoạn rap do Bekuh Boom soạn lời, hậu cần của phiên bản này vẫn được giữ nguyên.
Nội dung của "You Me" mang tinh thần lạc quan, tươi sáng. Bài hát thuật lại tâm sự của một cô gái đang thăng hoa trong tình yêu. Trong những câu đầu tiên, lời hát kể về những khoảnh khắc hạnh phúc trong mối tình của cô gái: "Nothing in the world could make me feel / The way you do, the things you do". Tiếp đó, lời hát liên tục gợi tả cảm giác mê hoặc khi trái tim biết rung động đồng thời khẳng định rằng không có gì quan trọng hơn với cô ngoài người mà cô yêu: "I love you and me / Dancing in the moonlight / Nobody can see / It's just you and me tonight". Trước khi kết thúc, bài hát khép lại bằng một đoạn rap nhẹ nhàng và một khúc hòa tấu.
"You Me" chịu ảnh hưởng không nhỏ từ phong cách và âm nhạc của Blackpink, điển hình là kết cấu "dồn sức mạnh" vào đoạn hook kết hợp với những nhịp drop ở đoạn điệp khúc, hay câu "look at me, look at you" ở phiên thứ hai của bài khá giống với phong cách trong bài "How You Like That". Nhiều nhà phê bình cho rằng, "You Me" dù thu âm khá lâu những vẫn mang chất liệu tươi mới, vượt thời gian.
Biểu diễn trực tiếp.
Trước khi ra mắt ca khúc, Jennie từng trình diễn "You Me" cùng với Blackpink trong các buổi biểu diễn đầu tiên của tour Born Pink World Tour tại Seoul. Ca khúc cũng trở thành một phần solo của Jennie trong các chặng lưu diễn tiếp theo. Trong suốt tour diễn, bài hát thường được thể hiện cùng với các nhạc công phụ múa ba lê và Jennie cùng với một nam vũ công khác thực hiện cho màn vũ đạo riêng. Với ánh đèn tờ mờ và chập chờn, màn hình sân khấu đã trình chiếu các cảnh quay bóng của Jennie và nam vũ công trên phông nền cung Nguyệt, trong đó sân khấu còn có màn treo video LED. Những người hâm mộ và giới phê bình đã nhận xét bài hát khá tích cực trong các buổi trình diễn của Blackpink. Tamar Herman, biên tập viên của tạp chí "Variety" nhận định rằng Jennie đã thể hiện đủ "độ nổi bật trong kỹ năng của bản thân". May Gravley từ "Consequence" thấy được sự nổi bật trong chuyến lưu diễn, trong khi Ali Shutler từ "Evening Standard" lại ví ca khúc như một bản ca hoành tráng trước phản ứng dữ dội từ người hâm mộ.
Vào tháng 4 năm 2023, phiên bản Coachella của ca khúc được trình diễn tại Lễ hội âm nhạc và nghệ thuật Thung lũng Coachella tổ chức tại câu lạc bộ Empire Polo, Indio. Trong buổi diễn, Blackpink đã đứng trước nhiều màn hình ở nhiều hình dạng khác nhau và các màn hình đó ngập tràn ánh sáng, ca khúc cũng được bổ sung thêm một đoạn rap và một màn dance break. Buổi biểu diễn sau đó nhận được vô số phản ứng trái chiều từ phía người xem, Adrain Horton từ The Guardian đánh giá ca khúc dù được dàn dựng sôi nổi nhưng lại thiếu đi sự sống động của nhóm nhạc. "You Me" cũng nằm trong danh sách tiết mục biểu diễn chính của Blackpink tại chuỗi hòa nhạc BST Hyde Park ở Luân Đôn vào đầu tháng 7. Ngày 1 tháng 6 năm 2023, phiên bản nhạc jazz của bài hát cũng được trình diễn tại buổi biểu diễn thời trang Chanel Métiers d'Art ở Tokyo, Nhật Bản. Ngoài buổi biểu diễn, Jennie còn chiêu đãi khán giả qua nhiều bản cover của Roberta Flack và Frank Sinatra. Hannah Dailey từ tạp chí "Billboard" đánh giá cao màn vũ đạo không cầu kỳ của cô, đồng thời tán dương giọng ca nổi bật của Jennie hòa lẫn với phần đệm của piano tạo nên sự tinh tế cho buổi diễn.
Phát hành và quảng bá.
Sau khi chuyến lưu diễn Born Pink World Tour kết thúc vào ngày 4 tháng 10, dù không quảng bá nhiều trên truyền thông đại chúng song "You Me" vẫn nhận được sự thu hút khá cao khi YG Entertainment, công ty quản lý của Jennie chính thức ra thông báo về bài hát dự kiến được phát hành dưới dạng đĩa đơn đặc biệt vào ngày 6 tháng 10 năm 2023. Sau khi ra mắt thông báo, YG giải thích ca khúc là một món quà đặc biệt dành cho người hâm mộ để nhớ lại những kỷ niệm trong chuyến lưu diễn vừa qua. Đi kèm với thông báo là một áp phích tiêu đề mô tả Jennie mặc trong bộ váy đỏ đứng khép trên bờ biển trước trăng tròn, với thời điểm phát hành là lúc 1 giờ chiều (theo giờ Hàn Quốc) được đăng tải trên trang chủ của Blackpink và các tài khoản mạng xã hội của nhóm.
Vào ngày hôm sau, tấm áp phích thứ hai được công bố mô tả một tập hợp của nhiều hình ảnh khác nhau từ chuyến lưu diễn. Ảnh bìa của đĩa đơn được thiết kế và minh họa bởi Takeuchi Naoko, tác giả của "Thủy thủ Mặt Trăng", bà cũng là người mà Jennie công bố sẽ cộng tác trong một bộ sưu tập hàng hóa. "You Me" chính thức được YG Entertainment phát hành dưới dạng tải kỹ thuật số và phát trực tuyến vào ngày 6 tháng 10 năm 2023 cùng với "You Me (Coachella ver.)", phiên bản phối lại của bài hát được Jennie trình diễn tại Lễ hội Coachella.
Đánh giá chuyên môn.
"You Me" đón nhận phần lớn đánh giá cao từ giới phê bình âm nhạc. Jen Hughes từ tờ "The Harvard Crimson" đánh giá cao màn vũ đạo của Jennie và cho rằng ca khúc đã chứng tỏ về "vị thế của cô là mối đe dọa tay ba thông qua tài năng thanh nhạc, rap và vũ đạo". Lea Veloso từ "StyleCaster" ca ngợi Jennie đã thể hiện rõ "sự cân bằng thanh lịch" giữa lời tán tỉnh, địa vị và sự bí ẩn trong nhạc phẩm. Daniela Avila và Sadie Bell từ tạp chí "People" ấn tượng về giọng hát nổi bật cũng như kỹ năng đọc rap đầy quyến rũ của Jennie, đồng thời thể hiện trái tim của cô trong lời bài hát.
Kory Grow từ tạp chí "Rolling Stone" ấn tượng với màn trình diễn vũ đạo trên phông nền Mặt Trăng. Tom Breihan từ trang Stereogum cho rằng ca khúc khá hấp dẫn, lôi cuốn và ví màn vũ đạo ca khúc phức tạp hơn những điệu nhảy nhạc pop quen thuộc tại Mỹ. Anh còn viết rằng "'You Me' giống như một sự khởi đầu cho màn solo mới của Jennie". Ngược lại, tờ The Guardian lại cho rằng ca khúc chỉ đơn thuần là bản nhạc pop được sử dụng vô thời hạn chứa những đoạn hook chỉ ở mức trung bình.
Diễn biến thương mại.
Trong cuộc bình chọn về sản phẩm âm nhạc được khán giả yêu thích nhất tuần qua do "Billboard" tổ chức, "You Me" đạt vị trí cao nhất với tổng 83% lượt bình chọn, vượt qua toàn bộ các ca khúc mới của NewJeans, Drake.
"You Me" ra mắt ở vị trí thứ 7 trên "Billboard" Global 200 với hơn 65 triệu lượt nghe trên toàn cầu, đánh dấu ca khúc solo đầu tiên của Jennie lọt vào top 10 trên bảng xếp hạng. Nhờ vậy, toàn bộ thành viên của Blackpink đều có ít nhất một ca khúc solo lọt vào top 10 trên bảng xếp hạng trên. "You Me" cũng ra mắt vào ngày 21 tháng 10 ở vị trí quán quân trên bảng xếp hạng "Billboard" Global Excl. US với hơn 60 triệu lượt nghe tính ở bên ngoài Hoa Kỳ và hạ xuống vị trí thứ 12 vào ngày 28 tháng 10 sau khoảng một tuần trụ vững, thành tích trên đã đánh dấu ca khúc solo quán quân đầu tiên của Jennie trên bảng xếp hạng.
Tại Hoa Kỳ, "You Me" ra mắt ở vị trí á quân trên Bubbling Under Hot 100 của "Billboard" nhưng cũng chỉ trụ vững được một tuần trên bảng xếp hạng. Bài hát cũng ra mắt vị trí thứ sáu trên Digital Song Sales với hơn 4,300 bản được bán ra, đưa ca khúc trở thành sản phẩm riêng đầu tiên của Jennie lọt vào bảng xếp hạng. Ngoài ra, ca khúc còn đưa Jennie trở thành thành viên thứ hai của Blakcpink có ca khúc đạt vị trí quán quân khi trước đó, thành viên Rosé của nhóm đứng đầu bảng xếp hạng vào năm 2021 với bài hát "On the Ground" đồng thời đưa Blackpink trở thành nhóm nhạc đầu tiên có nhiều thành viên đứng đầu bảng này nhất. Tại Anh Quốc, ca khúc ra mắt ở hạng 39 trên UK Singles Chart đồng thời đứng vị trí quán quân trên UK Singles Downloads Chart và UK Singles Sales khiến Jennie trở thành nữ nghệ sĩ Hàn Quốc đầu tiên đứng đầu ở cả hai bảng xếp hạng.
Tại Hàn quốc, "You Me" ra mắt ở hạng thứ 67 vào ngày 7 tháng 10 năm 2023 trên Circle Digital Chart và vươn lên hạng 4 trong tuần tiếp theo, đánh dấu ca khúc thứ hai của Jennie lọt vào top 10. Ngoài ra, bài hát cũng giữ vững vị trí quán quân trên các bảng xếp hạng trực tuyến Vibe, Bugs đồng thời lọt vào top 10 trên Melon, Genie và Flo. Đĩa đơn cũng lọt vào Circle Digital Chart ở vị trí thứ 4 vào ngày 14 tháng 10. Ở Pháp, ca khúc xếp thứ 117 trên bảng xếp hạng của quốc gia này vào ngày 24 tháng 10. Cùng tháng đó ca khúc còn xếp số 69 ở Úc. "You Me" còn đạt vị trí số 35 trên bảng xếp hạng Oricon tại Nhật Bản vào ngày 23 tháng 10. Ngày 12 tháng 10 năm 2014, đĩa nhạc đứng hạng thứ 12 tại Ả rập xê út, trong khi ra mắt tại bảng xếp hạng top 40 của New Zealand tại vị trí thứ 5 vào ngày 16 tháng 10.
"You Me" có tác động không nhỏ trên các nền tảng phát trực tuyến. Bài hát đã đứng đầu Bảng xếp hạng iTunes Top Song tại 61 quốc gia và trụ vững trong 5 tuần liên tiếp, trở thành đĩa đơn K-pop có thời gian trụ vững lâu nhất của một nữ nghệ sĩ solo trong lịch sử bảng xếp hạng và góp phần biến Jennie trở thành nữ nghệ sĩ K-pop đầu tiên đạt được thành tích này. Trên Spotify, "You Me" vươn lên vị trí thứ 13 trên bảng xếp hạng Daily Top Songs, thu về gần 25 triệu lượt phát trực tuyến trong tuần đầu tiên ra mắt.
Sau khi video biểu diễn được phát hành, Jennie đăng tải thêm một đoạn clip tiết lộ về hậu trường của video. Tuy không vạch trần quá nhiều về cấu trúc cũng như địa điểm và ngày quay phim của video biểu diễn này nhưng cô chia sẻ rằng, "Chúng tôi quay cả video trực tiếp và video biểu diễn trong cùng một ngày". Sau khi quay xong video, Jennie cũng chia sẻ cảm hứng của cô ở hậu trường rằng, "Tôi vô cùng muốn quay phim ngay sau buổi biểu diễn của Blackpink bởi vì 'You Me' là một món quà đặc biệt đối cho Blink của chúng tôi".
Video biểu diễn của "You Me" do Lee Han Gyeol làm đạo diễn. Ngoài ra, video còn có sự góp mặt của Lee Young Sang, anh là giám đốc trình diễn kiêm biên đạo múa của YG Entertainment được đóng vai làm bạn diễn nam của Jennie trong video cũng như trong nhiều buổi biểu diễn trước đó cho ca khúc.
Nội dung và chủ đề.
Video biểu diễn bắt đầu bằng cảnh bờ môi của Jennie được hiển thị dưới tấm rèm bạc trong phông nền đen trắng và đọc lời hội thoại đầu vốn là đoạn điệp khúc của bài hát. Kế tiếp, góc quay chuyển hướng lên trên cùng với những ánh đèn dần xuất hiện, một nghệ sĩ mặc bộ váy Fancì Club màu đỏ và một nhóm các nữ vũ công diện trang phục báo đen và họ cùng tái hiện những vũ đạo đã từng được thực hiện trong nhiều chuyến lưu diễn trước đây trên nền ảnh tối giản của Mặt Trăng, khung cảnh cũng được lặp lại ở phiên thứ hai của ca khúc.
Tiếp đến đoạn điệp khúc là khung cảnh Jennie và một nam vũ công cùng trình diễn một điệu nhảy ba lê với hình bóng được nhìn thấy trên phông nền, phân đoạn này được đánh giá là một trong những cảnh đẹp và nổi bật nhất trong video. Sau đó, Jennie tiếp tục nhảy một mình trên đường hành lang được thắp đèn đỏ với những hình bóng khác được chập chờn ở phía sau hai bưc tường khi đoạn rap được cất lên. Khép lại video tiếp tục là màn trình diễn của Jennie và nam vũ công khi phông nền Mặt Trăng dần chuyển thành màu đỏ.
Theo tạp chí L'Officiel, xuyên suốt thời gian quảng bá ca khúc, Jennie đã dùng hình ảnh Mặt Trăng để ứng với nội dung của ca khúc, Jennie cũng giải thích rằng Mặt Trăng tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu và không gì có thể xoay chuyển nó. Trong video, Jennie đứng hát và nhảy múa dưới ánh trăng cũng ứng với lời bài hát khi trong lời có đoạn "Dancing in the moonlight". Không chỉ thế, cô cũng biết tận dụng cơ hội này để hóa thân thành Thủy thủ mặt trăng với tấm lòng chung thuỷ hệt như ảnh bìa của ca khúc.
Video biểu diễn được đăng tải qua Internet trên kênh YouTube chính thức của Blackpink vào ngày 6 tháng 10 năm 2023, cùng ngày phát hành với đĩa đơn. Hai ngày sau, một video sân khấu tổng hợp (stage mix video) được phát hành sau đó, video là một tập hợp của nhiều cảnh Jennie biểu diễn "You Me" từ nhiều buổi concert trong suốt chặng Born Pink World Tour. Ngày 11 tháng 10, Jennie tiếp tục đăng tải thêm video trực tiếp trình diễn bản Jazz của ca khúc, video được trình diễn vào tháng 6 năm 2023 tại show diễn thời trang Chanel. Sau khi đăng tải, video thu được hơn 10 triệu lượt xem chỉ chưa đầy 24 giờ đầu tiên ra mắt và lọt vào vị trí quán quân trong tab xu hướng của YouTube tại 57 quốc gia.
Tạp chí L'Officiel cho rằng, thành công của "You Me" đã chứng tỏ sức hút mạnh mẽ của Jennie đối với người hâm mộ và ca khúc hoàn thành tốt với sứ mệnh được giao, tạp chí cũng ca ngợi khi sự dung hòa được giọng hát và vũ đạo để mang cảm xúc đến với người xem.
Đội ngũ thực hiện.
Đội ngũ thực hiện đĩa đơn có kèm theo ghi chú trên Tidal và Melon.
[[Thể loại:Đĩa đơn năm 2023]]
[[Thể loại:Bài hát năm 2023]]
[[Thể loại:Bài hát của Jennie (ca sĩ)]]
[[Thể loại:Đĩa đơn của YG Entertainment]]
[[Thể loại:Đĩa đơn của Interscope Records]]
[[Thể loại:Bài hát viết bởi Teddy Park]]
[[Thể loại:Bài hát nhạc dance-pop]]
[[Thể loại:Đĩa đơn quán quân tại Singapore]]
[[Thể loại:Đĩa đơn quán quân tại Malaysia]] |
Excelsior Rotterdam, thường được gọi là Excelsior, là một câu lạc bộ bóng đá chuyên nghiệp Hà Lan có trụ sở tại Rotterdam, Hà Lan. Họ chơi ở Eredivisie, giải đấu hàng đầu của bóng đá Hà Lan từ mùa giải 2022–23 sau khi thăng hạng. Câu lạc bộ được thành lập vào ngày 23 tháng 7 năm 1902 và trước đây được gọi là "Rotterdamse Voetbal en Atletiek Vereniging Excelsior" ("Câu lạc bộ bóng đá và điền kinh Rotterdam Excelsior"). Sân nhà của Excelsior là sân vận động Woudestein - vì lý do tài trợ được gọi là sân vận động Van Donge De Roo - có sức chứa khoảng 4.500 chỗ ngồi, một trong những sân vận động nhỏ nhất tổ chức bóng đá chuyên nghiệp ở Hà Lan.
"Tính đến ngày 30/8/2023"
Đội hình hiện tại.
Cầu thủ của năm.
Giải thưởng "Cầu thủ xuất sắc nhất năm" của Excelsior được bình chọn bởi những người ủng hộ câu lạc bộ, để ghi nhận thành tích chung tốt nhất của một cầu thủ trong suốt mùa giải bóng đá. Cuộc bầu chọn thường niên được tổ chức bởi câu lạc bộ cổ động viên "Pro Excelsior" từ năm 1996. |
Hà Công Trình (1434 - 1511) còn có tên là Hà Trình, Hà Tông Trình, sinh tại tỉnh Hà Tĩnh, đỗ Đệ nhị giáp Tiến sĩ đời vua Lê Thánh Tông, làm quan đến Thượng thư (Bộ trưởng) bộ Hình, bộ Công; năm 1502 kiêm chức Tế tửu (Hiệu trưởng) Quốc Tử Giám.
Hà Công Trình sinh năm 1434, đỗ Hoàng giáp, niên hiệu Quang Thuận thứ 7, đời vua Lê Thánh Tông (năm 1466). Hà Công Trình là tên chép ở bia Văn Miếu Quốc Tử Giám và Đại Việt sử ký toàn thư, còn theo gia phả họ Hà thì chép là Hà Tông Trình. Ông làm tế tửu Quốc Tử Giám, sau làm quan đến thượng thư Bộ Hình, Bộ Binh. Hà Công Trình sinh năm Giáp Tuất, thủa nhỏ còn có tên là Hà Trình, tên tự là Tuấn Nghị - quê xã Tĩnh Thạch, tổng Phù Lưu, huyện Thiên Lộc, trấn Nghệ An xưa, nay là xã Tùng Lộc, huyện Can Lộc, tỉnh Hà Tĩnh.
Hà Công Trình sinh ra trong một gia đình danh tiếng, cụ nội là phụ quốc thượng tướng quân, thượng vị hầu trấn thủ xứ Nghệ An, ông nội là Đại tướng Hoàng Bảng. Bố Hà Công Trình là Hà Nho, bị giặc Minh truy lùng vì ông và cha là quan đại thần nhà Trần và trực tiếp chống lại giặc Minh, nên không có điều kiện theo con đường khoa cử, chỉ làm thầy dạy học.
Thủa nhỏ Hà Công Trình nổi tiếng hiếu học, thông minh và có đức hạnh và là một cự phách của xứ Nghệ An. Năm Bính Tuất, niên hiệu Quang Thuận thứ 7 (1466) đời vua Lê Thánh Tông (1460-1497), Hà Công Trình thi đỗ Đệ nhị giáp tiến sĩ, đệ tứ danh (bia tiến sĩ tại Văn Miếu Quốc Tử Giám ghi tên những người đỗ khoa thi năm Bính Tuất, niên hiệu Quang Thuận thứ 7 (1466) và bài ký bia tiến sĩ khoa Bính Tuất ghi danh Hà Công Trình, xã Tỉnh Thạch, huyện Thiên Lộc, niên hiệu Hồng Đức thứ 15, đời vua Lê Thánh Tông (1475) đậu Đệ nhị giáp tiến sĩ xuất thân.
Sau khi thi đỗ, Hà Công Trình được triều đình nhà Lê (Lê Thánh Tông) bổ nhiệm làm tri huyện Tứ Kỳ, tỉnh Hải Dương, thăng làm tri phủ Triệu Phong (Triệu Phong là tên phủ thời Lê, bao gồm các huyện Triệu Hải (Quảng Trị), Hương Điền, Hương Phú, Phú Lộc (Thừa Thiên) và các huyện Điện Bàn, Hòa Vang, Tiên Phước (Quảng Nam) ngày nay. Sau đó được thăng chức thừa chính xứ Đạo Sơn Nam (xứ Sơn Nam gồm: Hà Nam, Nam Định, Ninh Bình, Thái Bình và một phần đất Hà Tây, Hưng Yên ngày nay). Sau một thời gian, do có nhiều công lao, Hà Công Trình được điều về triều đình ở Thăng Long và được thăng chức Thượng thư Bộ Binh, Bộ Hình. Đến thời vua Lê Hiến Tông (1497-1504), Hà Công Trình được kiêm giữ chức nhập thị Kinh Diên (là nơi giảng bài cho vua) và chức tế tửu Quốc tử Giám. Tháng 2 năm Nhâm Tuất (1502) đời vua Lê Hiến Tông, niên hiệu Cảnh Thống mở khoa thi hội, Quốc tử giám tế tửu Hà Công Trình được nhà vua giao đọc quyển thi.
Làng Tỉnh Thạch xưa có tên là làng Đông Tỉnh. Tương truyền vào giữa thế kỷ XV, Hà Công Trình vốn nhà nghèo nhưng học giỏi. Một hôm đi câu cá về khuya, nằm lăn ở hòn đá đầu làng ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ thấy một người đến gặp khuyên hãy bỏ rượu và tu chí học hành ắt sẽ thành tài. Xã Tỉnh Thạch có tên đến năm 1945. Sau đó đổi tên thành xã Sơn Thủy. Năm 1948-1952 mang tên xã Ích Hòa. Từ năm 1953 đến nay là xã Tùng Lộc.
Sắc phong của Triều Nguyễn, Tự Đức thứ 6, ngày 13 tháng giêng năm 1853 viết: “Sắc truyền tiến sĩ xuất thân khoa Bính Tuất (1466) Thượng thư bộ Binh, bộ Hình triều Lê, Phủ quân họ Hà giúp nước yêu dân, linh ứng rõ rệt. Đến nay vâng lệnh Đức Cả, mệnh lệnh sáng suốt, suy xét sâu xa, thần vị được tặng Tuấn lương thần. Chuẩn cho xã Tỉnh Thạch, huyện Can Lộc phụng thờ như cũ. Mong thần ra sức giúp nước, bảo vệ dân ta”. Ông Hà Công Trình được coi là ông tổ học họ Hà. Tùng Lộc được coi là quê gốc họ Hà ở Hà Tĩnh.
Theo các gia phả Họ Hà ở Hà Tĩnh thì họ Hà ở Hà Tĩnh đã có từ đời Trần, cư trú tại huyện Cẩm Xuyên, sang thời thuộc Minh thì dời về xã Tỉnh Thạch huyện Thiên Lộc (Nay là xã Tùng Lộc huyện Can Lộc). Họ Hà Tỉnh Thạch cuối thế kỷ XV có Hà Công Trình, đỗ hoàng giáp thời Quang Thuận đời Lê Thánh Tông (1466).
Cháu 7 đời của Hà Tông Trình là Hà Tông Mục đỗ Tiến sĩ năm Chính Hòa thứ 9 (1688), làm bồi tụng kiêm Phủ Doãn phủ Phụng Thiên, thống lĩnh thủy quân và làm Biên tu Quốc Sử quán, tham gia viết Đại Việt sử ký tục biên. Sau khi chết được truy tặng Thượng thư bộ Công. Khi còn sống được nhân dân quê nhà lập Sinh Từ, văn bia Sinh Từ nói về công đức của ông hiện nay vẫn còn.
Ngày nay, người ta còn giữ được các sắc phong của Hà Tông Mục và nhiều giấy tờ thời Lê cũng như di chúc của Hà Tông Mục do tay cụ viết.
Không biết từ đời nào của dòng họ Hà ở Tỉnh Thạch, có xảy ra một sự cố đáng ghi nhớ. Đó là trong một dịp khao làng, con cháu đã để thuốc độc rơi vào nồi cháo, có người bị trúng độc. Quan huyện sai người đến bắt, vì vậy có mấy người con trai phải bỏ trốn. Một người chạy lên huyện Hương Sơn làm thành dòng Hà Huy của Hương Sơn (dòng họ của ông Hà Huy Giáp). Sau một bộ phận cùa dòng họ này tách thành họ Hà Học (họ của Hà Học Trạc). Một người chạy vào huyện Cẩm Xuyên làm thành họ Hà Huy ở Cẩm Xuyên (họ của ông Hà Huy Tập, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam). Một người chạy ra huyện Nghi Xuân làm thành dòng họ của Hà Văn Đại, đỗ Phó bảng năm 1919; Hà Văn Tấn, nhà sử học, Giải thưởng Hồ Chí Minh. Dòng họ Hà ở Như Xuân, theo văn bia, sau có người dời ra Kim Vực huyện Thiệu Yên, tỉnh Thanh Hóa (Nay là huyện Yên Định) là dòng họ Hà của Hà Tông Huân, đậu Bảng nhãn năm Bảo Thái thứ 5 (1724) làm quan đến Tham tụng và Thượng thư bộ Binh. Dòng họ Hà ở Thanh Hóa sau có người dời về Cát Động huyện Thanh Oai, tỉnh Hà Đông làm thành dòng họ của Hà Tông Quyền đỗ Tiến sĩ năm Minh Mệnh thứ 3 (1822). Dòng họ Hà ở Nghi Xuân vào thế kỷ thứ XVI có một chi dời vào huyện Quế Sơn tỉnh Quảng Nam.
Tại Thành phố Hà Tĩnh, tỉnh Hà Tĩnh có một đường phố tên là Hà Tông Trình. |
Jon Olav Fosse ([ˈjʊ̀nː ˈfɔ̂sːə]; sinh ngày 29 tháng 9 năm 1959 tại Haugesund, Na Uy) là một nhà văn, nhà biên dịch, nhà viết kịch người Na Uy. Năm 2023, ông được trao giải Nobel Văn học vì "vì những vở kịch và tác phẩm văn xuôi đầy sáng tạo, lên tiếng cho những điều không thể nói thành lời".
Ông là nhà văn Nynorsk đầu tiên nhận giải Nobel Văn học và là người Na Uy thứ ba nhận được giải thưởng này, sau Sigrid Undset được trao giải năm 1928. Fosse là nhà viết kịch Na Uy có tác phẩm được biểu diễn nhiều thứ nhì sau nhà viết kịch Na Uy Henrik Ibsen.
Fosse đã sáng tác các tác phẩm bằng tiếng Nynorsk, gồm khoảng 40 vở kịch, cũng như rất nhiều tiểu thuyết, tập thơ, tiểu luận, sách cho thiếu nhi và các bản dịch. Các tác phẩm của ông đã được dịch ra hơn 50 ngôn ngữ. Fosse là một trong những nhà viết kịch có tác phẩm được biểu diễn rộng rãi nhất trên thế giới. Những vở kịch tối giản và nội tâm sâu sắc của ông, với ngôn ngữ thường gần với văn xuôi và thơ trữ tình, đã được ghi nhận là đại diện cho sự tiếp nối hiện đại của truyền thống kịch do Henrik Ibsen thiết lập vào thế kỷ 19. Tác phẩm của Fosse thường được đặt trong truyền thống của sân khấu hậu kịch nghệ.
Nhà văn Fosse sinh năm 1959 ở Haugesund, Na Uy, lớn lên ở Strandebarm. Tiểu thuyết đầu tay của ông là "Raudt, svart" (Đỏ, đen) xuất bản năm 1983. Năm 1989, ông được đánh giá cao với tiểu thuyết "Naustet" (Nhà thuyền). Ông sáng tác vở kịch đầu tiên năm 1992 – "Nokon kjem til å kome" (Ai đó sẽ đến). Năm 1994, vở "Og aldri skal vi skiljast" được trình diễn ở Nhà hát Quốc gia ở Bergen. |
Heracles Almelo là một câu lạc bộ bóng đá chuyên nghiệp Hà Lan có trụ sở tại Almelo, được thành lập vào năm 1903. Câu lạc bộ đã hai lần giành chức vô địch quốc gia Hà Lan vào các năm 1927 và 1941. Heracles đã giành được danh hiệu Eerste Divisie trong mùa giải 2004–05, được thăng hạng lên Eredivisie cho lần đầu tiên sau 28 năm. Câu lạc bộ vẫn ở giải hạng nhất trong 17 mùa giải trước khi phải xuống hạng vào cuối mùa giải 2021–22. Năm 2012 họ lọt vào trận chung kết KNVB Cup lần đầu tiên trong lịch sử câu lạc bộ, và để thua PSV Eindhoven trong trận chung kết. Đối thủ chính của câu lạc bộ là FC Twente.
Câu lạc bộ được thành lập vào ngày 3 tháng 5 năm 1903 với tên Heracles, theo tên con trai á thần của thần Zeus. Họ đổi tên vào ngày 1 tháng 7 năm 1974 thành "SC Heracles '74" và cuối cùng chuyển sang tên hiện tại vào năm 1998.
Heracles đứng thứ sáu tại Eredivisie trong mùa giải 2015–16, đủ điều kiện tham dự vòng play-off châu Âu cuối mùa. Câu lạc bộ lần đầu tiên đánh bại FC Groningen và sau đó là FC Utrecht và do đó lần đầu tiên trong lịch sử câu lạc bộ đủ điều kiện tham dự bóng đá châu Âu, bắt đầu từ vòng sơ loại thứ ba của UEFA Europa League 2016–17.
Chuỗi ba trận thua liên tiếp khiến Heracles kết thúc mùa giải 2021–22 ở vị trí thứ mười sáu, khiến họ phải tham dự trận play-off thăng hạng/xuống hạng. Câu lạc bộ đã xuống hạng Eerste Divisie sau khi thua chung cuộc 6-1 trước Excelsior Rotterdam ở bán kết. Chưa đầy một năm sau, "Heraclieden" lập tức trở lại giải đấu hàng đầu với chiến thắng 3-0 trên sân nhà trước Jong PSV (đội trẻ PSV), giúp họ lọt vào top hai ở Eerste Divisie 2022–23. Vào ngày 19 tháng 5 năm 2023, Heracles đã giành được danh hiệu vô địch Eerste Divisie lần thứ ba sau khi đánh bại Jong Ajax (đội trẻ Ajax) ở vòng đấu cuối cùng.
"Tính đến ngày 17/9/2023"
"Tính đến ngày 1/7/2022" |
Trận Sài Gòn (1955)
Trận Sài Gòn là trận đánh giữa Quân đội Quốc gia Việt Nam và quân Bình Xuyên, diễn ra từ ngày 28 tháng 4 và kết thúc ngày 24 tháng 10 năm 1955. Chiến sự diễn ra chủ yếu ở khu vực nội ô Sài Gòn - Chợ Lớn từ ngày 28 tháng 4 đến ngày 5 tháng 5, sau đó gián đoạn nhiều tháng, đến ngày 21 tháng 9 thì chính phủ tổ chức truy quét tàn quân Bình Xuyên tại Rừng Sác.
Người Pháp đã duy trì chính sách "chia để trị" đối với Việt Nam trong thời kỳ thuộc địa, dẫn đến sự tồn tại manh mún của nhiều đoàn thể chính trị, tôn giáo và các lực lượng vũ trang khác nhau. Thất bại trong chiến tranh Đông Dương trong việc chống lại Việt Minh, dẫn đến chế độ thuộc địa sụp đổ nhưng Pháp vẫn muốn tiếp tục duy trì các quyền lợi còn lại của mình ở miền Nam Việt Nam. Do đó, họ xúi giục và hậu thuẫn cho các lực lượng chống đối Ngô Đình Diệm. Các lực lượng chống Diệm muốn duy trì đặc quyền đặc lợi mà Pháp cấp cho họ trước đây, không muốn bị xóa bỏ bởi các chính sách của Diệm. Trận đánh này là cuộc chiến giữa Bình Xuyên và phe chính phủ, một trong các nỗ lực bằng quân sự của Ngô Đình Diệm trong việc thực thi chính sách tập trung, thống nhất của ông.
Trước khi Hiệp định Genève, 1954 được ký kết, Ngô Đình Diệm là chính khách được Mỹ hậu thuẫn để lên nắm quyền trong chính phủ Quốc gia Việt Nam. Mỹ đã sắp xếp ép Quốc trưởng Bảo Đại phế truất Bửu Lộc để đưa Ngô Đình Diệm lên chức thủ tướng. Ngày 16 tháng 6 năm 1954, Diệm nhận chức. Từ khi Ngô Đình Diệm lên làm thủ tướng thì bất đồng với quốc trưởng là Bảo Đại ngày càng sâu sắc. Nhiều đoàn thể chính trị, tôn giáo, quân đội và cảnh sát đều chịu ảnh hưởng của Pháp và Bảo Đại, Thủ tướng Diệm muốn gạt bỏ ảnh hưởng của họ. Trong khi đó Bảo Đại thường bổ nhiệm người thân tín tham gia chính quyền, đồng thời là những người đối lập với Thủ tướng Diệm. Diệm không chấp nhận Lê Văn Viễn, Nguyễn Văn Hinh và Nguyễn Văn Xuân. Vào ngày 9 tháng 10 năm 1954, ông lại đặt vấn đề sáp nhập tất cả lực lượng vũ trang của tất cả giáo phái ở miền Nam vào Quân đội. Trong cuộc cải tổ nội các vào ngày 24 tháng 9 năm 1955 ông chỉ cho mời một số lãnh đạo Cao Đài và Hòa Hảo.
Tuyên bố ngày 12 tháng 3 năm 1955, Thủ tướng Diệm củng cố mục tiêu:
Ngô Đình Diệm bắt đầu sử dụng biện pháp đánh kinh tế vào Bình Xuyên để ngăn chặn nguồn lợi tài chính của họ và làm suy yếu lực lượng thân Bảo Đại này. Vào tháng 1 năm 1955, ông cho đóng sòng bạc Kim Chung, sòng bạc Đại Thế Giới và nhà chứa Vườn Lài. Ông cam kết khoản tiền hỗ trợ để Bảy Viễn chuyển sang làm ăn chân chính. Đồng thời, trợ cấp mà Quân đội Pháp trước kia vẫn trả cho các lực lượng giáo phái giờ không được ngân sách của chính phủ quốc gia chi trả.
Ngày 4 tháng 3 năm 1955, "Mặt trận thống nhứt toàn lực quốc gia" thành lập, tập hợp các lực lượng chống Diệm. Ngày 21 họ ra một bản kiến nghị như một tối hậu thư bắt buộc Thủ tướng Diệm cải tổ nội các. Ngày 25, Diệm mời các đại diện mặt trận đến Dinh Độc Lập để thảo luận. Cuộc thảo luận có mặt Bảy Viễn, nhưng kết quả bế tắc. Tuy vậy đến ngày 27 tháng 3, thiếu tướng Trình Minh Thế thuộc mặt trận từ bỏ việc tham gia. Với viện dẫn ông tham gia là để hòa giải, ông chuyển sang ủng hộ Thủ tướng Diệm. Kể từ ngày 27, Diệm liên tục thay thế nhiều chức vụ trong chính phủ, bên cạnh đó nhiều người xin từ chức để phản đối.
Từ tháng 3 năm 1955, nhiều cuộc biểu tình đã nổ ra ở Sài Gòn, Huế và các tỉnh lỵ. Báo chí bắt đầu công kích Bảo Đại và biểu ngữ "Bảo Đại hại dân" được treo lên.
Đêm 29 sáng 30 tháng 3 năm 1955, quân Bình Xuyên nổ súng vào Bộ Tổng tham mưu quân đội quốc gia tại đường Trần Hưng Đạo. Hành động này bị chính phủ xem là khiêu khích. Trong sự kiện này, lực lượng công an xung phong của Bình Xuyên bố trí tại nhiều ngã tư đường Trần Hưng Đạo, gần nhà thờ Chợ Quán, đường K, họ nổ súng tràn vào. Sau 1 giờ giao tranh họ bị đánh bại. Dinh Độc Lập, căn cứ của Tiểu đoàn dù số 5 và Sở quân y bị pháo kích bằng đạn 81 ly. Vài khu vực diễn ra đọ súng đến 5 giờ sáng thì chấm dứt. Quân Bình Xuyên có 5 người chết, quân chính phủ chết 5, bị thương 31.
Kể từ ngày hôm sau, cả hai bên huy động truyền thông công kích lẫn nhau. Thủ tướng Diệm tuyên bố: "sẽ trừng trị nghiêm khắc những kẻ chủ trương gây rối". Đài phát thanh của Bình Xuyên liên tục loan các thông tin công kích nặng nề Ngô Đình Diệm. Ngày 26 tháng 3, Bình Xuyên lệnh 350 công an xung phong của họ từ Đà Lạt về Sài Gòn, báo hiệu cho các cuộc tấn công lớn. Ngày 2 tháng 4, trên truyền thông, Thủ tướng Diệm đả kích nặng nề Bình Xuyên gọi họ là phản trắc, nhưng cẩn trọng không công kích Cao Đài, Hòa Hảo để dễ bề xử lý riêng Bình Xuyên sau này mà không va chạm với giáo phái khác. Ngày 6 tháng 4, phe Bình Xuyên điện tín cho Bảo Đại ở Pháp cầu viện can thiệp. Ngay sau đó, phe Thủ tướng Diệm cũng liên lạc với Bảo Đại, yêu cầu Bảo Đại "chấm dứt tình trạng phân liệt".
Ngày 12 tháng 4 năm 1955, Bình Xuyên làm lễ thượng cờ "Mặt trận thống nhất toàn lực quốc gia", quyết tâm chống chính phủ. Ngày 19 tháng 4, họ xả súng tại Bộ Tổng tham mưu ở Chợ Quán, và pháo kích vào Văn phòng Tổng thanh tra quân lực. Ngày 20 tháng 4, họ và quân chính phủ giao tranh tại phía trước trường học Tôn Thọ Tường. Quân nhân chính phủ bị bắt cóc 30 người trong đó có 5 sĩ quan, được ghi nhận là mất tích. Ngày 20 tháng 4, nhà riêng đại tá Mai Hữu Xuân cũng bị một nhóm Bình Xuyên tấn công.
Ngày 26 tháng 4 năm 1955, Lai Văn Sang một người thân tín của Bảo Đại bị Thủ tướng Diệm cho thôi chức giám đốc cảnh sát và công an quốc gia, thay vào là Nguyễn Ngọc Lễ, dẫn đến ông bất mãn. Ông đã huy động công an xung phong của Bình Xuyên tấn công và chiếm đồn cảnh sát trung ương Catinat. Phe Bình Xuyên ráo riết chuẩn bị chiến sự lớn.
Trận đánh đô thành.
Trận đánh diễn ra vào ngày 28 tháng 4. Cuộc nổ súng đầu tiên xảy ra lúc 13 giờ. Theo chính phủ thì do quân Bình Xuyên bắn trước và bắn vô cớ vào một nhóm binh sĩ quốc gia khiến một binh sĩ thiệt mạng tại chỗ.
Sau đó diễn ra cuộc giao tranh giữa lực lượng lính dù quốc gia và quân Bình Xuyên tại khu nhà của trường Pétrus Ký và Cán sự công chánh. Đêm 28, một số đạn cối 81 ly bắn vào khuôn viên Dinh Độc Lập nhưng không gây thiệt hại.
Sáng ngày 29, lính dù tổ chức tấn công nhưng quân Bình Xuyên đã rút lui khỏi đây. Quân chính phủ cho bao vây các bốt ở Đa Kao và Catinat. Lực lượng công an xung phong của Bình Xuyên đã rút lui, một phần lực lượng đầu hàng.
Trận đánh khu vực cầu Chữ Y.
Trận đánh tại cầu Chữ Y diễn ra từ ngày 30 tháng 4 đến 3 tháng 5. Liên đoàn dù được bố trí dọc Kinh Đôi đối diện Chánh Hưng. Thiếu tướng Trình Minh Thế đưa Trung đoàn 60 từ Tây Ninh về đóng quân ở Khánh Hội. Quân chính phủ huy động thêm lực lượng từ các đơn vị ở Sài Gòn- Chợ Lớn và Mỹ Tho tham chiến, lần này quân chính phủ đánh trước. Họ bắn pháo binh vào quân Bình Xuyên. Một trung tá Bình Xuyên là Tư Đen thấy hỏa lực áp đảo nên đã chuẩn bị gom vũ khí để rút lui về Rừng Sác. Giao tranh diễn ra trên tuyến từ cầu Tân Thuận về cầu Chữ Y. Ngay đêm 30 tháng 4, một đại úy Bình Xuyên là Trần Huy Quang cùng một nhóm binh sĩ đầu hàng quân chính phủ.
Ngày 1 tháng 5, quân chính phủ tấn công mạnh theo hai hướng, đánh thẳng qua cầu Chữ Y, và đánh từ hướng tây nam chiếm Chánh Hưng. Quân Bình Xuyên chống cự yếu ớt. Họ bắt đầu rút lui về Rừng Sác trên 52 phương tiện đường thủy, bao gồm 30 ghe chài. Họ theo mương Chuối ra sông Xoài Rạp đến cù lao An Thới, rồi rút về Rừng Sác.
Ngày 5 tháng 5, chiến sự thật sự chấm dứt trong nội ô. Cho đến ngày 10 tháng 5, có 650 quân Bình Xuyên ra hàng. Chính phủ Quốc gia công bố thiệt hại dân thường, gồm 88 người chết, 592 người bị thương, 7.826 căn nhà bị phá hủy hoặc hư hỏng. Chiến sự ở nội ô đã khiến Bình Xuyên mất hơn một nửa lực lượng trong số 3.500 binh lính và công an xung phong. Chính phủ quốc gia còn thu 46 xe quân sự, 1 đại bác không giựt, 7 đại liên, 54 trung liên, 230 tiểu liên, 430 súng trường, 54 súng lục, 40 các bin, 8 bích kích phá
Chiến dịch Hoàng Diệu.
Mãi đến tháng 9, Quân đội Quốc gia Việt Nam tổ chức Chiến dịch Hoàng Diệu, triển khai đến ngoại ô Sài Gòn, tấn công chiến khu Rừng Sác của Bình Xuyên, làm tan rã lực lượng cuối cùng 1.500 người. Bảy Viễn và một số chỉ huy của ông đã chạy ra nước ngoài. Chiến dịch Hoàng Diệu triển khai vào tháng 9 đã khiến Bình Xuyên tan rã, Bảy Viễn cùng các chỉ huy dưới quyền ông là Lai Hữu Tài, Lai Văn Sang trốn thoát. Nhưng con ông là Lê Paul và Tư Hiểu bị bắt. Sau chiến thắng này đại tá Dương Văn Minh thăng cấp lên thiếu tướng. Ngày 6 tháng 11 năm 1955, đoàn quân chính phủ chiến thắng quay về Sài Gòn.
Hậu quả chính trị.
Chiến sự bùng nổ vào ngày 28 tháng 4 khiến tình hình chính trị miền Nam căng thẳng. Ngày 29, Ngô Đình Diệm nhận được hai bức điện văn của Bảo Đại từ Cannes gửi về. Bức điện văn thứ nhất yêu cầu Thủ tướng Diệm và Thiếu tướng Lê Văn Tỵ sang Pháp ngay lập tức, để nghị bàn chính sự. Bức điện văn thứ hai, Quốc trưởng Bảo Đại bổ nhiệm Thiếu tướng Nguyễn Văn Vỹ thay Lê Văn Tỵ giữ chức tổng tư lệnh quân đội. Các bức điện khiến Bình Xuyên vui mừng. Thủ tướng Diệm triệu tập phiên họp bất thường, nhiều lãnh đạo giáo phái và tướng Trình Minh Thế đã ký tên vào văn bản phản đối yêu sách của bức điện thứ hai.
Ngày 30 tháng 4 năm 1955, trong khi Quân đội Quốc gia đang đánh nhau với quân Bình Xuyên, một "Đại hội các lực lượng quốc gia" được tổ chức với 200 người tham gia tại phòng Khánh tiết Sài Gòn. Họ lập kiến nghị truất phế Bảo Đại. Đồng thời lập ban thường vụ, Nguyễn Bảo Toàn trở thành chủ tịch, đại tá Hồ Hán Sơn làm phó chủ tịch, ông Nhị Lang làm tổng thư ký.
Ngày 14 tháng 10 năm 1955, một ủy ban gồm các đại diện của 15 đoàn thể mở cuộc trưng cầu dân ý phế truất quốc trưởng suy tôn thủ tướng. Ngày 18, Bảo Đại đối phó bằng việc lệnh chấm dứt nhiệm vụ Thủ tướng Diệm. Ngày 23 tháng 10, cuộc bỏ phiếu trưng cầu dân ý bắt đầu. Đến ngày 26, kết quả 5.721.735 phiếu thuận truất phế Bảo Đại và công nhận Thủ tướng Ngô Đình Diệm lên chức vị Quốc trưởng, 44.155 phiếu không hợp lệ, 131.395 người không bỏ phiếu, 63.017 phiếu không chịu truất phế.
Ngày 26 tháng 10 năm 1955, Bảo Đại bị phế truất, Ngô Đình Diệm trở thành quốc trưởng với số phiếu ủng hộ được công bố là 98%. Ông đổi tên Quốc gia Việt Nam thành Việt Nam Cộng hòa, và Quân đội Quốc gia Việt Nam được đổi tên thành Quân đội Việt Nam Cộng hòa. Ông bắt đầu tập trung quyền lực vào tay mình. Diệm bắt đầu chiến dịch loại trừ các đoàn thể độc lập và tạo ra một tổ chức gọi là "Phong trào Cách mạng Quốc gia". Ngày 4 tháng 3 năm 1956, tổ chức bầu cử Quốc hội Lập hiến, các thảo luận soạn thảo hiến pháp tiến hành. Ngày 26 tháng 10 năm 1956, Tổng thống Ngô Đình Diệm ban hành Hiến pháp Việt Nam Cộng hòa. |
Bóng bàn tại Đại hội Thể thao châu Á 2022
Bóng bàn tại Đại hội Thể thao châu Á 2022 được tổ chức tại Nhà thi đấu Công viên Thể thao Kênh Củng Thự, Hàng Châu, Trung Quốc, từ ngày 22 tháng 9 đến ngày 2 tháng 10 năm 2023. Trung Quốc tiếp tục thống trị ngôi đầu bảng tại Đại hội Thể thao châu Á khi giành 6/7 huy chương vàng.
Quốc gia tham dự.
Tổng cộng có 174 vận động viên từ 24 quốc gia tham gia thi đấu bộ môn bóng bàn tại Đại hội Thể thao châu Á 2022: |
Xúp Ogbono là một món ăn có nguồn gốc xuất xứ từ Nigeria được làm từ hạt ogbono khô. Hạt Ogbono (tên địa phương của Chi Kơ nia) có nguồn gốc và được trồng lần đầu tiên ở miền Nam Nigeria với nhiều biến thể khác nhau. Theo nghiên cứu của Chris Chinaka và J.C. Obiefuna, Ogbono là một loại cây rừng bản địa gắn liền với thực vật được xếp vào loại 'lâm sản ngoài gỗ'. Nó có nhiều tên địa phương khác nhau ở Nigeria. Việc sử dụng từ "ogbono" một cách phổ biến theo cách nói chung của người Nigeria bắt nguồn từ tiếng Igbo. Ở Nupe, nó được gọi là 'pekpeara', 'ogwi' ở Bini, 'uyo' ở Efik, và 'oro' hoặc 'apon' ở Yoruba. Mặc dù ogbono (hạt dika) và "ugiri", tên gọi trong tiếng Igbo cho xoài Phi châu, thực sự rất giống nhau và thường được coi là tương đồng, nhưng về mặt kỹ thuật thì có sự khác biệt.
Hạt ogbono xay được sử dụng để làm chất cô đặc và tạo cho xúp có màu đen. Bên cạnh hạt, nước và dầu cọ, món ăn thường chứa thịt và/hoặc cá, gia vị chẳng hạn như ớt, rau sống và các loại rau củ khác.
Các loại rau ăn lá điển hình bao gồm lá đắng và celosia. Các loại rau điển hình khác bao gồm cà chua và đậu bắp. Các loại gia vị điển hình bao gồm ớt, hành tây và iru (đậu châu chấu lên men). Các loại thịt điển hình bao gồm thịt bò, thịt dê, cá, thịt gà, thịt rừng, tôm hoặc tôm hùm đất.
Xúp Ogbono có thể được ăn kèm với fufu, hoặc khoai nghiền. Ở các quốc gia khác, món xúp này có thể được bày bán ở dạng đóng gói sẵn ở một số thị trường chuyên về thực phẩm Tây Phi. Xúp Ogbono có kết cấu nhầy giống như xúp okra. |
Rồng là một sinh vật huyền thoại trong văn hóa dân gian và trong thần thoại của các nền văn hóa châu Âu.
Nhà thơ La Mã Virgil, mô tả một người chăn cừu chiến đấu với một con rắn lớn, gọi nó là "serpens" và "draco", cho thấy rằng vào thời của ông, hai từ này có thể có nghĩa giống nhau.
Thời Trung cổ, rồng thường được miêu tả là một sinh vật lớn, thở ra lửa, có vảy, có sừng, giống thằn lằn; sinh vật này cũng có đôi cánh giống như dơi, có bốn chân, một cái đuôi dài, cơ bắp có khả năng cầm nắm.
Trong truyện dân gian, máu rồng thường chứa đựng những sức mạnh độc nhất, giúp chúng sống lâu hơn hoặc mang lại cho chúng những đặc tính của độc, hoặc tính axit. Tương truyền chúng có lớp vảy cứng như sắt thép bao phủ cơ thể và đuôi gai, đầu của chúng có thể chứa sừng, gạc hoặc mào. Con rồng điển hình trong văn hóa Thiên chúa giáo thường sẽ bảo vệ một hang động hoặc lâu đài chứa kho báu. Hình tượng một con rồng độc ác thường gắn liền với một anh hùng cố gắng tiêu diệt nó, và một con rồng tốt sẽ hỗ trợ hoặc đưa ra lời khuyên.
Mặc dù là một sinh vật có cánh nhưng rồng thường được tìm thấy trong hang ổ dưới lòng đất.
Một số loài rồng phương Tây.
Welsh là loài rồng trong thần thoại xứ Welsh, chúng cũng được in hình trên quốc kỳ Wales.
Á long (rồng hạng hai) theo nghĩa rộng là những sinh vật có vẻ ngoài giống rồng, được xếp vào lớp rồng theo nghĩa rộng, nhưng chúng lại không phải là một rồng (dragon). Những loài á long có kích thước nhỏ bé hơn, cũng như sức mạnh và năng lực đều thua xa loài rồng. Một số loài á long điển hình như:
Wyvern là một loài á long trong truyền thuyết. Thay vì có bốn chân và một cặp cánh to trên lưng như dragon, thì wyvern chỉ có hai chân, hai cánh và thường có đuôi nhọn được cho là có nọc độc, chúng thường xuất hiện như linh vật của các trường học và đội thể thao (chủ yếu ở Hoa Kỳ, Vương quốc Anh và Canada). Nó là một sinh vật phổ biến trong văn học, thần thoại và văn hóa dân gian châu Âu. Ngày nay, nó thường được sử dụng trong văn học giả tưởng và trò chơi điện tử. Wyvern trong huy hiệu và văn hóa dân gian hiếm khi thở ra lửa, không giống như những con rồng khác.
Wyrm hiện diện trong thần thoại Đức và phổ biến ra văn hóa châu Âu, thường được miêu tả là loài á long có vẻ ngoài của những con rắn lớn có nọc độc.
Wyrm đại diện cho vua chúa, manh tính chất bảo vệ nên rất được tôn sùng. Wyrm có vẻ ngoài rất giống rồng phương Đông vì thân dài và không có cánh, nhưng vẫn có khả năng bay.
Hải xà là một loại á long được mô tả trong nhiều thần thoại khác nhau, đáng chú ý nhất là Tiamat, Leviathan, Hydra và Jörmungandr.
Loài á long này có bốn chân trông giống như những con kỳ đà nhưng kích thước to lớn hơn nhiều. Trong tiếng anh cổ, Drake cũng có nghĩa là rồng. |
"Go Ahead Eagles" là một câu lạc bộ bóng đá chuyên nghiệp Hà Lan đến từ thành phố Deventer thuộc tỉnh Overijssel. Họ chơi ở Eredivisie, giải đấu hàng đầu của bóng đá Hà Lan, sau khi thăng hạng từ giải hạng hai Eerste Divisie trong mùa giải 2020-21. Sân nhà của câu lạc bộ kể từ năm 1920 là De Adelaarshorst. Câu lạc bộ đã 4 lần vô địch quốc gia vào các năm 1917, 1922, 1930 và 1933.
Họ đã sản sinh ra nhiều cầu thủ đáng chú ý bao gồm Raimond van der Gouw, René Eijkelkamp, Marc Overmars, Paul Bosvelt, Jan Kromkamp, Victor Sikora, Bert van Marwijk và Demy de Zeeuw đồng thời cung cấp cho Henk ten Cate, Erik ten Hag và Leo Beenhakker trải nghiệm huấn luyện viên đầu tiên.
"Tính đến ngày 7/9/2023" |
Kamikawa Yōko (上川 陽子 (Thượng Xuyên Dương Tử), Kamikawa Yōko sinh ngày 1 tháng 3 năm 1953), là một chính khách người Nhật Bản, và hiện đang là Bộ trưởng Ngoại giao Nhật Bản. Bà cũng từng 3 lần giữ chức Bộ trưởng Tư pháp Nhật Bản, ngoài ra cũng từng làm Bộ trưởng chuyên các Nhiệm vụ Đặc biệt, Văn phòng Nội các chuyên về Các biện pháp đối phó với tỷ lệ sinh giảm Bình đẳng giới trong nội các của Thủ tướng Abe Shinzō and Fukuda Yasuo. Bà hiện cũng là Nghị viên Chúng Nghị viện từ sau cuộc tổng tuyển cử năm 2012.
Trong thời gian tại vị, Kamikawa đã ra lệnh xử tử 16 người, trong số đó có 13 người bị xử tử là cựu thành viên của giáo phái Aum Shinrikyo do Asahara Shōkō cầm đầu có hành vi khủng bố trong nước bao gồm vụ tấn công bằng khí sarin trên tàu điện ngầm Tokyo năm 1995. |
Commercial Lunar Payload Services
Vào tháng 3 năm 2018, NASA đã thành lập chương trình Dịch vụ tải trọng thương mại Mặt trăng (Commercial Lunar Payload Services - CLPS) với mục đích gửi các robot đổ bộ nhỏ và xe tự hành đến khu vực cực nam mặt trăng như một tiền đề để hỗ trợ cho các nhiệm vụ có con người. Các mục tiêu chính bao gồm tìm kiếm tài nguyên mặt trăng, thử nghiệm tính khả thi để sử dụng tài nguyên tại chỗ (ISRU) và khoa học mặt trăng. NASA sẽ trao hợp đồng cho các công ty cung cấp dịch vụ thương mại để phát triển và phóng các tàu đổ bộ mặt trăng với mang theo các thiết bị phục vụ khoa học. Giai đoạn đầu tiên xem xét các đề xuất có khả năng cung cấp ít nhất 10 kg (22 lb) tải trọng vào cuối năm 2021. Đề xuất cho tàu đổ bộ cỡ trung
g có khả năng cung cấp từ 500 kg (1.100 lb) và 1.000 kg (2.200 lb) hàng hóa cũng sẽ được xem xét để khởi động sau năm 2021.
Vào tháng 11 năm 2018, NASA đã công bố chín công ty đầu tiên đủ điều kiện đấu thầu các hợp đồng dịch vụ vận chuyển CLPS (xem danh sách dưới đây).
Vào ngày 31 tháng 5 năm 2019, ba trong số đó đã được trao hợp đồng cho các tàu đổ bộ: Astrobotic Technology, Intuitive Machines, OrbitBeyond.
Vào ngày 29 tháng 7 năm 2019, NASA thông báo rằng đã chấp nhận yêu cầu của OrbitBeyond để được giải phóng khỏi hợp đồng với lý do "những vấn đề nội bộ của công ty".
Mười hai tải trọng và thử nghiệm đầu tiên từ các trung tâm của NASA đã được công bố vào ngày 21 tháng 2 năm 2019. Ngày 1 Tháng 7 năm 2019, NASA đã công bố lựa chọn thêm mười hai trọng tải bổ sung, được cung cấp bởi các trường đại học và các doanh nghiệp.
Vào tháng 4 năm 2020, NASA chọn Masten Space System là nhà thầu thứ 4 để vận chuyển hàng hóa lên Mặt trăng vào năm 2022. |
Tai nạn xe buýt Venezia 2023
Vào ngày 3 tháng 10 năm 2023, một chiếc xe buýt đã rơi từ cầu vượt ở Mestre-Carpenedo, Veneto, Ý, và bốc cháy, khiến 21 người chết và 18 người bị thương.
Vụ tai nạn xảy ra lúc 19:45 giờ CEST ngày 3 tháng 10 năm 2023, khi chiếc xe buýt đang chở khách du lịch từ Piazzale Roma ở trung tâm lịch sử Venice đến một khu cắm trại ở quận Marghera. Nhân chứng cho biết chiếc xe buýt đã va chạm với lan can dọc theo đoạn dốc xuống của một cầu vượt trên đường dẫn từ Mestre đến Marghera và Đường cao tốc Tangenziale di Mestre (A57) khoảng 50 mét trước khi lao qua hàng rào. Chiếc xe buýt rơi xuống khoảng 15 mét, va chạm với dây điện, bị lật úp và phần đầu hoàn toàn bị nghiền nát, gần đường ray của ga xe lửa Venezia Mestre, nơi nó bốc cháy.
Chiếc xe, được một công ty địa phương thuê để chở khách, nặng 13 tấn và mới sử dụng chưa đầy một năm. Xe chạy điện và chỉ huy đội cứu hỏa phụ trách hiện trường cho biết pin xe đã bốc cháy.
Cố vấn vận tải của Venice sau đó xác nhận rằng cầu vượt tại địa điểm xảy ra tai nạn đã cần được cải tạo từ năm 2016, nhưng do chi phí sửa chữa được dự kiến với giá bảy triệu euro nên nó đã không được tiến thành mãi cho đến tháng 9 năm 2023. Mặc dù công việc cuối cùng đã hoàn thành, nhưng việc sửa chữa đã thiếu 400 mét so với khoảng trống 1,5 mét có sẵn ở lan can chính mà xe buýt đã lao qua, cùng với hàng rào kim loại thứ cấp ở rìa cầu vượt.
Trong số 40 người trên xe buýt, ít nhất 21 hành khách đã thiệt mạng và 18 người khác bị thương, 9 người bị thương nặng. Nhà chức trách cho biết có 3 trẻ em trong số những người thiệt mạng.
Trong số những người thiệt mạng có 9 công dân Ukraine, một gia đình 4 người Romania, 3 người Đức, 2 người Bồ Đào Nha, một phụ nữ Croatia đang mang thai, một người Nam Phi và tài xế người Ý 40 tuổi. Được biết, tài xế có kinh nghiệm lái xe buýt lên đến 7 năm. Những người bị thương bao gồm 4 người Ukraine, 2 người Tây Ban Nha, 1 người Croatia, 1 người Pháp và 1 người Áo, cùng 4 trẻ vị thành niên.
Người qua đường và cư dân của một căn hộ gần đó là những người đầu tiên đến hiện trường, kéo các nạn nhân và người sống sót ra ngoài và cố gắng dập tắt đám cháy. Hơn 20 xe cứu thương và dịch vụ cứu thương hàng không của Treviso đã được triển khai đến hiện trường, những người bị thương được đưa đến các bệnh viện ở Mestre, Mirano, Padua và Treviso. Các hoạt động cứu hộ kéo dài khoảng 2 giờ sau vụ tai nạn. Xác chiếc xe buýt đã được dọn đi vào sáng sớm hôm sau.
Một điểm tiếp nhận đã được thiết lập tại một bệnh viện gần đó để cung cấp hỗ trợ tâm lý và tâm thần cho gia đình các nạn nhân.
Văn phòng công tố của Venice đã mở một cuộc điều tra về vụ tai nạn vào ngày 4 tháng 10, nội dung điều tra bao gồm tình trạng lan can của cầu vượt, việc khám nghiệm tử thi tài xế và tìm kiếm hồ sơ điện thoại của ông.
Thị trưởng Venice, Luigi Brugnaro, đã mô tả sự kiện này là "ngày tận thế". Một trạng thái tang lễ chính thức đã được tuyên bố trong thành phố. Chủ tịch Veneto, Luca Zaia, thông báo rằng cờ trên các tòa nhà chính thức trên khắp khu vực sẽ được treo rủ xuống để tưởng nhớ thảm họa. Francesco Moraglia, Thượng phụ Venice, đã đến hiện trường vụ tai nạn và cầu nguyện cho những người đã khuất.
Thủ tướng Ý Giorgia Meloni, Tổng thống Ý Sergio Mattarella, Tổng thống Pháp Emmanuel Macron, Bộ trưởng Ngoại giao Đức Annalena Baerbock, Thủ tướng Hungary Viktor Orbán, Chủ tịch Hội đồng châu Âu Charles Michel và Chủ tịch Ủy ban châu Âu Ursula von der Leyen đã bày tỏ lời chia buồn và động viên với các nạn nhân của vụ tai nạn, Thượng viện Ý đã dành một phút mặc niệm cho các nạn nhân của vụ tai nạn vào ngày 4 tháng 10. |
Đại học California tại Merced
Đại học California, Merced là một trường đại học nghiên cứu công tọa lạc ở khu vực Bear Creek ở Merced, California, ở Hoa Kỳ. UC Merced là trường đại học được cấp đất thứ mười và mới nhất trong 10 viện đại học California và cung cấp hơn 200 chương trình cử nhân và sau đại học, tuyển sinh khoảng 8.000 sinh viên đại học và 700 sinh viên cao học.
63.8% sinh viên của UC Merced đã giành được giải Pell Grant.
Được công nhận là một trường đại học công lập tầm cỡ liên đoàn Ivy, UC Merced là một viện nghiên cứu được đánh giá cao, xếp hạng trong top 400 trên thế giới. |
Giải đua ô tô Công thức 1 Qatar 2023
Giải đua ô tô Công thức 1 Qatar 2023 (tên chính thức là Formula 1 Qatar Airways Qatar Grand Prix 2023) là một chặng đua Công thức 1 được tổ chức vào ngày 8 tháng 10 năm 2023 tại trường đua Losail International ở Lusail, Qatar và là chặng đua thứ 17 của giải đua xe Công thức 1 2023.
Tại giải đua ô tô Công thức 1 Qatar, cuộc đua sprint thứ tư của mùa giải được tổ chức với tư cách là một phần của chặng đua này. Sprint shootout và cuộc đua sprint diễn ra vào thứ Bảy. Vòng phân hạng cho cuộc đua chính diễn ra vào thứ Sáu và cuộc đua chính vào ngày Chủ nhật.
Cũng như tại chặng đua trước đó ở Singapore, Williams sẽ tham gia với màu sơn xe đặc biệt.
Bảng xếp hạng trước cuộc đua.
Sau giải đua ô tô Công thức 1 Nhật Bản, Max Verstappen dẫn đầu bảng xếp hạng các tay đua trước Sergio Pérez (223 điểm) và Lewis Hamilton (190 điểm) với 400 điểm. Tại bảng xếp hạng các đội đua, Red Bull Racing dẫn đầu Mercedes (305 điểm) và Ferrari (285 điểm) với 623 điểm.
Verstappen, người hiện tại đứng đầu bảng xếp hạng các tay đua, có cơ hội giành được danh hiệu thứ ba và thứ ba liên tiếp trong sự nghiệp của mình bằng cách về đích ở vị trí thứ sáu trong cuộc đua sprint với việc Pérez giành chiến thắng cuộc đua này. Nếu Verstappen không ghi điểm ở cuộc đua sprint và Pérez thắng, Verstappen chỉ cần về đích thứ tám ở cuộc đua chính bất kể vị trí về đích của Pérez để giành chức vô địch.
Lựa chọn bộ lốp.
Nhà cung cấp lốp xe Pirelli cung cấp các bộ lốp hạng C1, C2 và C3 (được chỉ định lần lượt là cứng, trung bình và mềm) để các đội sử dụng tại sự kiện này.
Thay đổi tay đua.
Liam Lawson tiếp tục thay thế tay đua AlphaTauri Daniel Ricciardo tại cuộc đua này cho đến khi Ricciardo bình phục sau khi xương bàn tay trái của Ricciardo bị gãy trong buổi tập thứ hai của giải đua ô tô Công thức 1 Hà Lan.
Thay đổi hình dạng đường đua.
Điểm kích hoạt DRS đã được di chuyển xa hơn về phía sau và được đặt ở vị trí 40 mét (130 ft) sau khúc cua thứ 15.
Trong buổi tập đầu tiên và duy nhất, Max Verstappen lập thời gian nhanh nhất với 1:27,428 phút trước Carlos Sainz Jr. và Charles Leclerc.
Vòng phân hạng bao gồm ba phần với thời gian tổng cộng là 45 phút. Trong phần đầu tiên (Q1), các tay đua có 18 phút để tiếp tục tham gia phần thứ hai vòng phân hạng. Tất cả các tay đua đạt được thời gian trong phần đầu tiên với thời gian tối đa 107% thời gian nhanh nhất được phép tham gia cuộc đua. 15 tay đua nhanh nhất lọt vào phần tiếp theo. Verstappen là tay đua nhanh nhất Q1 và sau khi Q1 kết thúc, Logan Sargeant, Lance Stroll, Liam Lawson, Kevin Magnussen và Chu Quán Vũ bị loại.
Phần thứ hai (Q2) kéo dài 15 phút và mười tay đua nhanh nhất của phần này đi tiếp vào phần thứ ba của vòng phân hạng (Q3). Lewis Hamilton là tay đua nhanh nhất Q2 và sau khi Q2 kết thúc, Yuki Tsunoda, Sainz Jr., Sergio Pérez, Alexander Albon và Nico Hülkenberg bị loại.
Phần thứ ba (Q3) kéo dài 12 phút, trong đó mười vị trí xuất phát đầu tiên được xác định sẵn. Verstappen giành vị trí pole với thời gian là 1:28,877 phút trước George Russell và Hamilton sau khi thời gian của Lando Norris và Oscar Piastri đều bị xóa vì cả hai đều vi phạm giới hạn đường đua.
Sprint shootout ban đầu dự kiến được tổ chức lúc 16:00 giờ địa phương () vào ngày 7 tháng 10 năm 2023 trước khi được trì hoãn cho đến lúc 16:20 giờ địa phương (UTC+3) do có thêm buổi tập làm quen với đường đua.
Sau đó, sprint shootout được tổ chức, bao gồm ba phần với thời gian tổng cộng là 30 phút. Trong phần đầu tiên (SQ1), các tay đua có 12 phút để tiếp tục tham gia phần thứ hai vòng phân hạng. Tất cả các tay đua đạt được thời gian trong phần đầu tiên với thời gian tối đa 107% thời gian nhanh nhất được phép tham gia cuộc đua. 15 tay đua nhanh nhất lọt vào phần tiếp theo. Russell là tay đua nhanh nhất SQ1 và sau khi SQ1 kết thúc, Stroll, Albon, Tsunoda, Magnussen và Sargeant bị loại.
Phần thứ hai (SQ2) kéo dài 10 phút và mười tay đua nhanh nhất của phần này đi tiếp vào phần thứ ba của vòng phân hạng (SQ3). Norris là tay đua nhanh nhất SQ2 và sau khi SQ2 kết thúc, Gasly, Hamilton, cả hai tay đua Alfa Romeo và Lawson bị loại.
Phần thứ ba (SQ3) kéo dài 8 phút, trong đó mười vị trí xuất phát đầu tiên được xác định sẵn. Piastri giành vị trí pole với thời gian là 1:24,454 phút trước Norris và Verstappen.
Sau khi cuộc đua sprint bắt đầu, Piastri đã có thể giữ vững vị trí dẫn đầu của mình trước Russell và Sainz Jr. Ngay tại những vòng đua đầu tiên, xe an toàn được triển khai hai lần do Lawson và Sargeant đều bị mất lái và xe của họ mắc phải sỏi. Tại vòng đua thứ 11, cả Esteban Ocon, Pérez và Hülkenberg đều phải bỏ cuộc sau khi Ocon va chạm và lao vào thân xe của Pérez và làm hỏng cánh trước và hệ thống treo của Hülkenberg. Vụ va chạm do Ocon gây ra được những ban quản lý coi là một sự cố đua xe và vụ va chạm đó không được điều tra thêm.
Piastri đã giành chiến thắng cuộc đua sprint đầu tiên của anh trước Verstappen và đồng đội Norris. Vị trí thứ hai và bảy điểm tương đương của Verstappen đủ điều kiện trở thành nhà vô địch thế giới. Anh là tay đua đầu tiên kể từ Nelson Piquet vào năm 1983 lên ngôi vô địch thế giới vào ngày thứ Bảy. Ngoài ra, Verstappen cũng là tay đua đầu tiên lên ngôi vô địch thế giới sau một chặng đua sprint. Anh cũng trở thành tay đua thứ năm vô địch ba lần liên tiếp sau Juan Manuel Fangio, Michael Schumacher, Sebastian Vettel và Hamilton. Các tay đua còn lại ghi điểm trong cuộc đua này là Russell, Hamilton, Sainz Jr., Albon và Fernando Alonso.
Sau khi cuộc đua kết thúc, Leclerc và Stroll bị tụt xuống một số vị trí sau khi họ nhận các án phạt 5 giây vì vi phạm track limits.
Trước cuộc đua, người ta phát hiện ra rò rỉ nhiên liệu trong xe của Sainz Jr. khiến anh không thể bắt đầu cuộc đua.
Sau khi cuộc đua bắt đầu, Verstappen đã có thể giữ vững vị trí dẫn đầu của mình trước Russell. Ngay sau đó, cả hai tay đua Mercedes đã va chạm nhau tại khúc cua số 1 và Hamilton phải bỏ cuộc ngay lập tức. Russell sau đó phải vào làn pit để sửa chữa và bị tụt xuống các vị trí cuối cùng. Để cất chiếc Mercedes của Hamilton một cách an toàn, ban quản lý đã bắt đầu giai đoạn xe an toàn. Valtteri Bottas, Magnussen, Stroll và Lawson cũng đã hoàn thành lần đổi lốp đầu tiên của họ.
Sau khi giai đoạn xe an toàn kết thúc, Verstappen đã dẫn trước Piastri, người được hưởng lợi từ sự hỗn loạn trước mặt ở vòng đầu tiên và tiến từ vị trí thứ 6 lên vị trí thứ 2. Ở cuối sân, Russell đã vượt qua Pérez để giành vị trí thứ 13 trong khi Hülkenberg, người đứng thứ 8, nhận một án phạt 10 giây vì chiếm lấy vị trí xuất phát trống của Sainz Jr.
Sau giai đoạn pit stop đầu tiên, Verstappen tiếp tục dẫn trước Piastri và Alonso. Phía sau họ là Bottas và Stroll; cả hai đều đã ở trong làn pit trong giai đoạn xe an toàn trong giai đoạn đầu của cuộc đua. Trong khi Verstappen dẫn trước Piastri khoảng 8 giây ở phía trước, Russell tiếp tục leo lên để tiến gần vị trí dẫn đầu sau khi anh vượt qua Ocon để giành vị trí thứ bảy.
Ở vòng đua thứ 25, Piastri từ nhóm dẫn đầu đã mở màn làn đổi lốp thứ hai. Sau đó, Leclerc và Ocon cũng vào làn pit để đổi lốp trong vòng đua tiếp theo. Alonso đổi lốp ở vòng 26 và Norris ở vòng 27. Norris sau đó đã vượt qua Alonso để giành vị trí thứ ba, một phần nhờ kỷ lục thời gian đổi lốp nhanh nhất trong lịch sử Công thức 1 với thời gian 1,8 giây. Trong thời gian này, Pérez là tay đua đầu tiên phải nhận án phạt 5 giây vì vượt quá giới hạn đường đua, Anh đã thực hiện án phạt này ở lần đổi lốp thứ hai ở vòng đua thứ 31. Ở vòng đua thứ 34, Alonso mất lái ở khúc cua số 6 và phải lái qua bẫy sỏi. Leclerc đã tận dụng điều này để vượt Alonso. Do Alonso lái xe trở lại đường đua một cách không an toàn, nên ban quản lý cuộc đua đã điều tra vụ việc đó. Alonso bị khiển trách sau cuộc đua. Verstappen đổi lốp lần thứ hai ở vòng đua thứ 35 và giữ được vị trí dẫn đầu trước Piastri. Trong cùng một vòng đua, Sargeant phàn nàn rằng anh ấy cảm thấy ốm và đội đề nghị anh dừng cuộc đua. Tuy nhiên, anh vẫn tiếp tục lái xe và quyết định bỏ cuộc ở vòng đua thứ 42.
Ở vòng đua thứ 38, Pérez nhận án phạt 5 giây thứ hai vì vi phạm giới hạn đường đua. Ở vòng 43, Stroll cũng phải nhận hình phạt 5 giây cho hành vi tương tự. Án phạt 5 giây cũng được áp đặt cho Gasly tại vòng đua thứ 44 vì hành vi tương tự.
Piastri mở màn làn đổi lốp thứ ba và cuối cùng ở vòng 44. Norris đổi lốp sau đồng đội của mình và trở lại đường đua ngay sau Piastri. Hai chiếc xe McLaren tranh giành vị trí thứ hai khi Russell phải đổi lốp trước họ cho đến khi Norris nhận được chỉ thị từ đội, yêu cầu giữ nguyên vị trí thứ ba của mình.
Ở vòng 46, Gasly nhận án phạt 5 giây thứ hai, và ở vòng 48, Albon nhận án phạt 5 giây đầu tiên. Tuy nhiên, Albon lại vi phạm giới hạn đường đua ở vòng đua thứ 50 và cũng phải nhận án phạt 5 giây thứ hai. Russell đổi lốp lần thứ tư ở vòng đua thứ 51 và quay trở lại đường đua sau hai chiếc xe McLaren. Verstappen đổi lốp lần cuối cùng ở vòng đua thứ 52. Ở vòng đua thứ 53, Stroll cũng phải nhận án phạt đền 5 giây thứ hai của anh. Ở vòng đua cuối cùng, Gasly và Pérez lại vi phạm giới hạn đường đua và mỗi tay đua phải nhận án phạt đền 5 giây thứ ba và những án phạt này được cộng vào tổng thời gian của họ.
Verstappen giành chiến thắng cuộc đua chính trước Piastri và Norris. Đây là chiến thắng thứ 14 của Verstappen trong mùa giải này. McLaren đã leo lên bục vinh quang lần thứ 500 trong lịch sử đội. Các tay đua còn lại ghi điểm trong cuộc đua này là Russell, Leclerc, Alonso, Ocon, Bottas, Chu Quán Vũ và Pérez. |
Hội chứng phụ nữ da trắng mất tích
Hội chứng phụ nữ da trắng mất tích ("Missing white woman syndrome") là một thuật ngữ được các nhà khoa học xã hội và các nhà bình luận truyền thông sử dụng để biểu thị việc đưa tin trên các phương tiện truyền thông đặc biệt là trên truyền hình về các trường hợp mất tích liên quan đến những phụ nữ giới trẻ, da trắng, hấp dẫn, thượng lưu sẽ được tập trung chú ý đưa tin với tần suất dày đặc hơn so với sự thiếu quan tâm đối với những phụ nữ không phải người da trắng và thuộc tầng lớp xã hội thấp hơn. Đây là một ám chỉ về sự chênh lệch mức độ bao phủ trong việc đưa tin giữa người da trắng và người da màu mất tích. Các hãng tin tức lớn đã làm nổi bật vụ việc để thu hút sự quan tâm chú ý trong khi thường bỏ qua những câu chuyện về phụ nữ da màu mất tích. Sự chú ý của giới truyền thông rộng rãi như vậy về các vụ mất tích liên quan đến phụ nữ và trẻ em gái da trắng nhận được sự chú ý không tương xứng trên các phương tiện truyền thông so với các vụ liên quan nam giới da trắng hoặc người da màu. Hiện tượng này xuất hiện tập trung ở Hoa Kỳ, Canada, Vương quốc Anh, Úc, New Zealand và các quốc gia chủ yếu là người da trắng khác như Nam Phi.
Mặc dù thuật ngữ này được đặt ra trong bối cảnh tin tức các trường hợp mất tích, đôi khi thuật ngữ này cũng được sử dụng để đề cập đến các tội phạm bạo lực khác. Người dẫn chương trình tin tức người Mỹ Gwen Ifill được nhiều người coi là người sáng tạo ra cụm từ này. Charlton McIlwain đã định nghĩa hội chứng này là ""phụ nữ da trắng có vai trò đặc quyền da trắng là nạn nhân của tội phạm bạo lực trong việc đưa tin trên các phương tiện truyền thông" và cho rằng hội chứng phụ nữ da trắng mất tích hoạt động như một kiểu phân cấp chủng tộc trong hình ảnh văn hóa của Hoa Kỳ. Eduardo Bonilla-Silva đã phân loại thành phần chủng tộc của hội chứng phụ nữ da trắng mất tích như một "dạng ngữ pháp chủng tộc, qua đó quyền lực tối cao của người da trắng được bình thường hóa bằng các tiêu chuẩn ngầm hoặc thậm chí vô hình"". Hiện tượng tâm lý này đã dẫn đến một số biện pháp cứng rắn đối với tội phạm, chủ yếu là về quyền chính trị, được định danh cho những phụ nữ da trắng đã biến mất và sau đó được tìm thấy bị tổn hại. Ngoài chủng tộc và tầng lớp, các yếu tố như độ hấp dẫn như ngoại hình cơ thể và sự trẻ trung đã được xác định là tiêu chí không công bằng trong việc xác định mức độ đưa tin về những phụ nữ mất tích. Tin tức về phụ nữ da đen mất tích có nhiều khả năng tập trung vào các vấn đề của nạn nhân hơn, chẳng hạn như bạn trai bạo hành, tiền sử phạm tội hoặc nghiện ma túy, trong khi tin tức về phụ nữ da trắng thường có xu hướng tập trung vào vai trò cao thượng của họ như những người mẹ, con gái, học sinh và những người có liên quan trong cộng đồng đến sự mất tích của họ. |
Quiche (phát âm trong tiếng Anh: ) là một món bánh tart mặn trong nền ẩm thực Pháp, bao gồm vỏ bánh pastry với nhân custard mặn, pho mát, thịt, hải sản hoặc rau củ. Một biến thể phổ biến của món ăn là quiche Lorraine, bao gồm mỡ lợn hoặc thịt lợn muối xông khói. Quiche có thể được ăn nóng, ấm hoặc nguội.
Từ này được nhắc đến lần đầu tiên vào năm 1605 bằng tiếng Lorrain, và vào năm 1805 bằng tiếng Pháp. Văn bản về "Quiche Lorraine" sử dụng tiếng Anh đầu tiên được ghi lại vào năm 1925. Các từ nguyên khác không chắc chắn nhưng nó có thể liên quan đến từ "" trong tiếng Đức, mang nghĩa là "bánh" hoặc "tart".
Quiche là món ăn Pháp có nguồn gốc từ miền Đông của đất nước; tuy nhiên, việc sử dụng trứng và kem trong bánh ngọt có lịch sử lâu đời hơn. Nó đã được thực hiện trong nền ẩm thực Ý, ít nhất là vào đầu thế kỷ 13. Công thức làm món trứng và kem nướng trong bánh ngọt có nhân thịt, cá và trái cây được gọi là "Crustardes of Meat" và "Crustade" vào thế kỷ 14, "The Forme of Cury", và trong sách dạy nấu ăn thế kỷ 15, chẳng hạn như cuốn sách nấu ăn "" của Ý.
Nhà văn người Mỹ, James Peterson ghi lại lần đầu tiên gặp bánh quiche vào cuối những năm 1960 và "tin rằng đó là món ngon và tinh tế nhất mà ông đã từng nếm". Ông viết rằng vào những năm 1980, bánh quiche của Mỹ bắt đầu bao gồm các thành phần mà ông thấy "kỳ lạ và thiếu tôn trọng", chẳng hạn như bông cải xanh, và ông coi cuốn sách hài năm 1982 của Bruce Feirstein "Real Men Don't Eat Quiche" là "sự sỉ nhục cuối cùng" cho món ăn, rằng "Món ăn quê mùa chân thật và thô kệch đã trở thành biểu tượng của thói hợm hĩnh kém cỏi.
Bánh quiche thường có vỏ bánh ngọt và nhân trứng, sữa và/hoặc kem. Nó có thể được làm bằng rau, thịt hoặc hải sản và dùng nóng, ấm hoặc nguội. Dưới đây là danh sách các biến thể của món quiche:
Trong cuốn sách "French Country Cooking" xuất bản năm 1951, Elizabeth David đưa ra công thức làm món "quiche aux pommes de terre", trong đó vỏ bánh không được làm từ shortcrust mà là từ khoai tây nghiền, bột mì và bơ; với nhân kem, pho mát Gruyère và tỏi. |
Ivan Ignatyevich Nikitchuk (; 21 tháng 5 năm 1944 – 4 tháng 10 năm 2023) là một kỹ sư và chính trị gia người Nga. Là thành viên của Đảng Cộng sản Liên bang Nga, ông đã phục vụ trong Duma Quốc gia từ năm 1995 đến 2003 và một lần nữa từ năm 2011 đến năm 2016.
Ông qua đời vào ngày 4 tháng 10 năm 2023, thọ 79 tuổi.
Ông sinh ngày 21 tháng 5 năm 1944 tại làng Triskini, vùng Rivne. Năm 1951, gia đình chuyển đến vùng Odessa (làng Makarovka, quận Tsebrikovsky)
Ông tốt nghiệp trường cấp hai Ordzhonikidze với huy chương bạc, Cao đẳng khai thác mỏ Krivoy Rog, làm việc tại mỏ Yuzhnaya Cơ quan quản lý mỏ được đặt tên theo Đại hội Đảng lần thứ 20 (Krivoy Rog).
Tốt nghiệp Học viện Hàng không Kharkov (1970). Bảo vệ luận án tiến sĩ và nghiên cứu sinh của mình. Làm việc tại VNIIEF (Arzamas-16) từ năm 1969, tham gia thử nghiệm và dự đoán thời gian bảo hành của vũ khí hạt nhân.
1984–1987: Phó Bí thư Đảng ủy VNIIEF.
1987–1991: Thứ hai, Bí thư thứ nhất của Ủy ban Nhà nước CPSU Arzamas-16.
Năm 1995, ông được bầu vào Duma Quốc gia ở khu vực bầu cử ủy nhiệm duy nhất Arzamas số 118, và là thành viên của Ủy ban Chuyển đổi và Công nghệ cao.
Năm 1999, ông lại được bầu vào Duma Quốc gia.
Ông làm việc trong Ủy ban Duma Quốc gia về Công nghệ cao, về Tài sản, Quy định và Tổ chức Công tác của Duma Quốc gia, đại diện cho Duma Quốc gia trong Hội đồng Liên minh Tây Âu (AZEU), là điều phối viên của phe Đảng Cộng sản trong Duma Quốc gia, phó chủ tịch nhóm phó về quan hệ với quốc hội Ukraina, thành viên của nhóm nghị sĩ về quan hệ với nghị viện Cuba, Nam Phi, Thụy Điển và Pháp. Ông là tác giả (đồng tác giả) của một số luật và nghị quyết liên bang của Duma Quốc gia, nhiều yêu cầu của quốc hội và đơn kháng cáo lên các cơ quan chức năng khác nhau.
Sau khi hoàn thành công việc tại Duma Quốc gia (2003), ông làm việc trong bộ máy của Ủy ban Trung ương Đảng Cộng sản Liên bang Nga (người đứng đầu ngành chính sách công nghiệp), cơ quan tham khảo chính của phe Đảng cộng sản. Năm 2007, ông được bầu làm phó của Hội đồng lập pháp Nizhny Novgorod. Năm 2011, ông được bầu vào Duma Quốc gia, một thành viên của Đảng Cộng sản. |
Kinh tế cà phê
Kinh tế cà phê ("Economics of coffee") hay thị trường cà phê hay ngành cà phê chỉ về vai trò, giá trị, giao dịch của cà phê trong nền kinh tế. Cà phê là một loại đồ uống phổ biến và là một mặt hàng quan trọng. Hàng chục triệu nhà sản xuất nhỏ ở các nước đang phát triển kiếm sống bằng nghề trồng cà phê. Hơn 2,25 tỷ tách cà phê được tiêu thụ trên thế giới mỗi ngày. Hơn 90% sản lượng cà phê diễn ra ở các nước đang phát triển - chủ yếu là Nam Mỹ - trong khi việc tiêu thụ chủ yếu diễn ra ở các nền kinh tế công nghiệp hóa. Có 25 triệu nhà sản xuất nhỏ sống dựa vào cà phê để kiếm sống trên toàn thế giới. Ở Brazil, nơi sản xuất gần 1/3 sản lượng cà phê của thế giới với hơn 5 triệu người làm công việc trồng trọt và thu hoạch hơn 3 tỷ cây cà phê. Ngành cà phê sử dụng nhiều lao động hơn so với các ngành như mía hoặc chăn nuôi, vì việc trồng trọt không được tự động hóa, đòi hỏi người trồng phải chú ý thường xuyên.
Cà phê là mặt hàng xuất khẩu chủ lực và là mặt hàng nông sản xuất khẩu hàng đầu của 12 nước tính theo năm 2004, nước xuất khẩu nông sản hợp pháp lớn thứ bảy thế giới tính theo giá trị vào năm 2005 và "mặt hàng có giá trị thứ hai được xuất khẩu từ các nước đang phát triển" từ năm 1970 đến khoảng năm 2000. Hạt cà phê chưa rang hoặc còn xanh là một trong những mặt hàng nông sản được giao dịch nhiều nhất trên thế giới, mặt hàng này được giao dịch trong các hợp đồng tương lai trên nhiều sàn giao dịch như ở New York, Sàn giao dịch hàng hóa New York, Sàn giao dịch liên lục địa New York . Các trung tâm thương mại và chế biến cà phê quan trọng ở châu Âu là Hamburg và Trieste. Các quỹ đầu tư trong một thời gian khá dài, từ đầu năm đến nay đã chọn sàn robusta London làm một trong những nơi trú ẩn vốn
Người Ethiopia đã mang cà phê trồng trên các dãy núi Yemen, cà phê đã là thức uống thiết yếu và phổ biến khắp Bán đảo Ả Rập, Ba Tư, Ai Cập, Ottoman, Bắc Phi, khiến cà phê thành một loại hàng hóa có giá trị sinh lợi. Giữa thế kỷ 16, đế chế Ottoman nhận ra tiềm năng kinh tế của cà phê và quá trình giao dịch cà phê trên quy mô toàn cầu chính thức bắt đầu. Nguồn lợi từ cà phê đã góp phần đưa đế chế Ottoman phát triển cực thịnh. Để kiểm soát thương mại cà phê, Ottoman cấm phân phối hạt sống hoặc cây giống, nhân cà phê phải luộc hoặc rang chín trước khi xuất khẩu. Đầu thế kỷ 18, Hà Lan trở thành chủ lực sản xuất và cung ứng cà phê lớn nhất toàn cầu. Đế chế Anh đến năm 1815 đã tiếp quản các đồn điền cà phê tại Tích Lan (Ceylon) của Hà Lan rồi nhanh chóng trở thành một thế lực lớn trong thương mại cà phê toàn cầu. Mặc dù cà phê không phải là ưu tiên của nền kinh tế thuộc địa Anh, nhưng Anh đã kiếm được rất nhiều tiền từ thương mại cà phê. Nửa sau của thế kỷ 18, sản lượng cà phê tại các nước thuộc địa Pháp tăng cao, Pháp và Hà Lan trực tiếp cạnh tranh vị thế. Sau này, Mỹ vừa là quốc gia tiêu thụ cà phê hàng đầu thế giới, vừa là trung tâm công nghệ hóa ngành cà phê.
Việt Nam là quốc gia sản xuất cà phê Robusta lớn nhất thế giới, đứng thứ 2 về sản lượng xuất khẩu (sau Brazil). Với hương thơm đặc biệt, thể chất đậm từ nguồn nguyên liệu cà phê Robusta Buôn Ma Thuột nổi tiếng toàn cầu, cà phê Việt Nam ngày càng được thế giới biết đến và công nhận. Nhưng Việt Nam chưa có thương hiệu nào góp mặt trong danh sách 10 thương hiệu cà phê đắt nhất thế giới. Thế giới chuộng dòng cà phê chè Arabica nhưng Việt Nam lại có thế mạnh về cà phê vối Robusta. Việt Nam muốn định vị lại vị trí trên bản đồ cà phê thế giới phải xác định phát triển dòng Abarica hay vẫn theo Robusta, hay phối trộn hai dòng này lại. Thế giới tiếp cận cà phê không chỉ là một loại thức uống. Rất nhiều ngành kinh tế phát triển từ cây cà phê như mật ong hoa cà phê, phân bón từ bã cà phê hay thuốc nhộm vải, sợi, giày, từ cây cà phê, các nước chế ra được nhiều sản phẩm, nhưng Việt Nam thì vẫn đang sản xuất và xuất khẩu cà phê thô. |
Giải bóng đá Hạng Nhì Quốc gia 1998
Giải bóng đá Hạng Nhì Quốc gia 1998 là mùa giải thứ hai của Giải bóng đá Hạng Nhì Quốc gia với tư cách là giải thi đấu bóng đá cấp câu lạc bộ cao thứ 2 trong hệ thống các giải bóng đá Việt Nam (sau giải Hạng Nhất quốc gia) do Liên đoàn bóng đá Việt Nam tổ chức và quản lý.
10 đội bóng tham dự vòng chung kết được chia thành 2 bảng đá vòng tròn một lượt để chọn hai đội nhất mỗi bảng vào bán kết.
Các trận đấu đều diễn ra tại sân vận động Tiền Giang, tỉnh Tiền Giang.
Các trận đấu đều diễn ra tại sân vận động Cao Lãnh, tỉnh Đồng Tháp.
Vòng đấu loại trực tiếp.
Đội thắng trong trận bán kết sẽ trực tiếp giành quyền thăng hạng giải vô địch quốc gia mùa bóng năm sau, đội thua sẽ tranh vé vớt với hai đội xếp thứ 13, 14 của giải Hạng Nhất quốc gia. Khác với mùa giải năm ngoái, giải lần này không có trận chung kết.
"Tổng tỷ số là 2– 2, Thừa Thiên Huế thắng nhờ luật bàn thắng sân khách."
"Long An thắng với tổng tỷ số 5–0."
Đây là một đổi hướng từ một trang đó đã được . Trang này được giữ lại dưới dạng một trang đổi hướng để tránh phá vỡ các liên kết, cả bên trong và bên ngoài, có thể đã được liên kết tới tên trang cũ. |
Bóng ném tại Đại hội Thể thao châu Á 2022
Bóng ném tại Đại hội Thể thao châu Á 2022 được tổ chức tại Zhejiang Gongshang University Sports Centre và Zhejiang Normal University Xiaoshan Gymnasium, Hàng Châu, Trung Quốc, từ 24 tháng 9 đến 5 tháng 10 năm 2023. Tại giải đấu này, có 13 đội tham dự nội dung giải đấu nam và 9 đội tham dự nội dung giải đấu nữ.
Lễ bốc thăm của giải đấu được thực hiện vào ngày 27 tháng 7 năm 2023. Lễ bốc thăm được thực hiện bởi Ban tổ chức Đại hội Thể thao châu Á Hàng Châu (HAGOC) với sự có mặt của nhân viên sự kiện Liên đoàn bóng ném châu Á. |
Sản xuất cà phê tại Việt Nam
Sản xuất cà phê tại Việt Nam là nguồn thu nhập chính của Việt Nam kể từ đầu thế kỷ XX. Cà phê được người Pháp du nhập lần đầu tiên vào năm 1857, ngành cà phê Việt Nam phát triển thông qua hệ thống đồn điền, trở thành thế lực kinh tế lớn trong nước. Sau khi bị gián đoạn trong và ngay sau Chiến tranh Việt Nam, sản xuất cà phê đã tăng trở lại sau cải cách kinh tế Đổi mới nhất là khi được sự giúp đỡ chí tình của Đông Đức XHCN lúc còn tồn tại, khiến vai trò của cà phê chỉ đứng sau lúa gạo về giá trị nông sản xuất khẩu từ Việt Nam. Việt Nam là nước sản xuất lớn thứ hai trên thế giới sau Brazil, với cà phê Robusta chiếm tới 97% tổng sản lượng của Việt Nam.
Tuy nhiên, ngành chế biến và sản xuất cà phê ở Việt Nam cũng gặp những vấn đề trong quản lý và điều hành ở tầm vĩ mô lẫn vi mô. Nông dân trồng cà phê ở Việt Nam luôn trải qua chu kỳ tăng trưởng nóng và tiêu điều phá sản kể từ những năm 1980, khiến ngành cà phê luôn có nhiều biến động bấp bênh. Bất chấp giá cà phê toàn cầu biến động, các nước nhập khẩu vẫn tiếp tục trả mức giá ổn định trong khi nông dân trồng cà phê từ các nước xuất khẩu phải chịu mức giá dao động hàng ngày. Mô thức này chứng kiến sản lượng cà phê ở Việt Nam đạt 29,3 triệu bao trong năm 2017, thấp hơn gần 600.000 bao so với ước tính của USDA trong năm đó, do thiệt hại do mưa đến muộn.
Người ta tin rằng cây cà phê lần đầu tiên được du nhập vào Việt Nam vào năm 1857 thông qua các nhà truyền giáo Pháp, nhưng những đồn điền cà phê đầu tiên chỉ được thành lập vào năm 1888 tại Ninh Bình và Quảng Bình là những tỉnh thuộc Bắc Kỳ do người Pháp bảo hộ. Sản xuất dòng cà phê ban đầu chủ yếu là giống cà phê chè Arabica. Đỉnh điểm của sản xuất cà phê xảy ra vào đầu thế kỷ XX khi sản xuất quy mô nhỏ ngày càng chuyển sang trồng trọt thương mại. Vào những năm 1920, người Pháp quyết định mở các vùng sản xuất cà phê ở các vùng thuộc Tây Nguyên, chủ yếu ở tỉnh Đăk Lăk. Ước tính tổng cộng 1.500 tấn cà phê được sản xuất để xuất khẩu mỗi năm vào năm 1930 và con số đó tăng lên 2.000 tấn mỗi năm vào năm 1940. Nhà máy cà phê hòa tan đầu tiên, thuộc hãng Vinacafe, được thành lập tại Biên Hòa, Tỉnh Đồng Nai vào năm 1969, với công suất 80 tấn/năm. Cuộc chiến tranh Việt Nam đã làm gián đoạn sản xuất cà phê ở vùng Buôn Ma Thuột, cao nguyên nơi tập trung ngành công nghiệp này. Mặc dù hiếm khi xảy ra xung đột nhưng khu vực này là ngã tư giữa miền Bắc và miền Nam và phần lớn dân cư thưa thớt.
Sau chiến thắng của phe Bắc Việt cộng sản trước Mỹ, ngành công nghiệp sản xuất và chế biến cà phê ở Việt Nam thống nhất, giống như hầu hết nông nghiệp, là theo cơ chế tập thể hóa, hạn chế doanh nghiệp tư nhân và dẫn đến sản lượng thấp. Sau cuộc cải cách Đổi mới năm 1986, thì các doanh nghiệp tư nhân một lần nữa được phép hoạt động, góp phần dẫn đến sự tăng trưởng đột biến trong ngành sản xuất và chế biến cà phê. Sự hợp tác sản xuất giữa người trồng cà phê, nhà sản xuất chế biến và chính quyền đã dẫn đến việc xây dựng thương hiệu cà phê thành phẩm và xuất khẩu sản phẩm để bán lẻ. Tuy nhiên, vào cuối những năm 1970, cải cách kinh tế và xã hội đã dẫn đến tình trạng thiếu lao động ở Tây Nguyên, từ đó tạo cơ hội di cư đến những vùng ít dân cư này, so với tình trạng dân số quá đông và nghèo đói ở vùng đồng bằng, nên có thể có khoảng 4 đến 5 triệu người di cư lên Tây Nguyên sau năm 1975 để bổ sung nguồn lực cho sản xuất cà phê. Sự phát triển theo cấp số nhân của ngành cà phê cũng gây ra những hậu quả nghiêm trọng về môi trường do nạn phá rừng diễn tiến quá chóng vánh và lấn chiếm đất đai làm tăng cường biến đổi khí hậu, tác động trực tiếp đến toàn bộ khu vực.
Mối quan hệ giữa Đông Đức XHCN và Việt Nam là quan hệ đặc biệt thân thiết. Sản xuất cà phê bắt đầu ở Việt Nam vào năm 1926 dưới thời Pháp thuộc và bắt đầu từ năm 1975, song song với cuộc khủng hoảng cà phê ở Đông Đức, việc sản xuất cà phê Robusta bắt đầu manh nha ở Việt Nam. Cây cà phê Robusta phát triển nhanh hơn, chứa nhiều caffeine hơn, phù hợp với khí hậu Tây Nguyên Việt Nam và dễ dàng thu hoạch bằng cơ giới hơn. Tuy nhiên, cà phê Robusta rẻ hơn và đắng hơn nhiều so với cà phê Arabica tiêu chuẩn vàng. Vào năm 1980 và 1986, có hai hiệp ước đã được ký kết giữa Đông Đức và Việt Nam, theo đó phía Đông Đức hỗ trợ cung cấp các thiết bị và máy móc cần thiết cho việc sản xuất, tăng diện tích trồng cà phê từ 600 lên 8.600 ha (1.500 đến 21.300 mẫu Anh) và đào tạo người dân địa phương về kỹ thuật canh tác.
Đặc biệt, phía Đông Đức đã cung cấp xe tải, máy móc và hệ thống tưới tiêu cho liên danh "Kombinat Việt-Đức" mới thành lập, cũng như chi khoảng 20 triệu USD cho một kế hoạch hệ thống thủy năng ("Hydropower plant"). Đông Đức cũng xây dựng nhà ở, bệnh viện và cửa hàng cho 10.000 người phải di dời đến khu vực sản xuất cà phê. Ngược lại, về phần mình, với khoản đầu tư này, Đông Đức dự kiến sẽ nhận được một nửa sản lượng cà phê thu hoạch trong 20 năm tiếp theo. Tuy nhiên, cà phê phải mất 8 năm kể từ khi trồng cho đến vụ thu hoạch đầu tiên vào năm 1990 và trớ trêu thay vào thời điểm đó nhà nước Đông Đức đã không còn tồn tại. Bất chấp việc mất đi khách hàng ban đầu, sau năm 1990, Việt Nam vẫn có thể nhanh chóng khẳng định mình là nước sản xuất cà phê lớn thứ hai thế giới sau Brazil, đẩy phần lớn sản lượng cà phê truyền thống ở Châu Phi ra khỏi thị trường. Sản xuất xuất khẩu đặc biệt được thúc đẩy nhờ việc thiết lập lại quan hệ thương mại giữa Hoa Kỳ và Việt Nam. Việc sản xuất quá mức này đã khiến giá cà phê thế giới rớt giá vào năm 2001. Ngoài ra, với truyền thống hợp tác đã được thiết lập thì tính đến năm 2016, nước Đức vẫn là thị trường xuất khẩu lớn nhất của cà phê Việt Nam. |
Monica F. Helms là một người chuyển giới đồng tính nữ. Bà được biết đến nhiều nhất với vai trò là người tạo ra lá cờ tự hào của người chuyển giới. Bà còn là một cựu chiến binh Hải quân Hoa Kỳ, nhà hoạt động xã hội và tác giả sách. Bà đã trải qua hai cuộc hôn nhân và cùng với người vợ cũ có hai người con trai; họ đã ly dị vào 1998. Vào ngày 18 tháng 11 năm 2016, bà kết hôn với Darlene Darlington Wagner, một vị tiến sĩ ngành tin sinh học và đồng thời cũng là một người chuyển giới nữ.
Cuốn tự truyện đầu tay của bà, "More Than Just a Flag" (tạm dịch: Không Chỉ Là Một Lá Cờ), được xuất bản năm 2019, kể lại hành trình bà đấu tranh tìm tiếng nói cho cộng đồng người chuyển giới.
Monica Helms có một ước nguyện cuối cho lá cờ của bà, đó chính là được thấy lá cờ ấy có trên Trạm vũ trụ Quốc tế như một cách gửi gắm tình yêu vũ trụ từ khi còn bé.
Bà Helms được trao bằng đại học liên thông (Associate Degree) Tổng quát và bằng đại học liên thông về Công nghệ Truyền hình từ Cao đẳng Cộng đồng Glendale ở Arizona vào năm 1987; và tốt nghiệp vào năm 2018 với bằng đại học liên thông về Công nghệ Sản xuất Truyền hình.
Quá khứ với Hải quân Hoa Kỳ.
Monica Helms phục vụ trong Hải quân Hoa Kỳ từ năm 1970 đến năm 1978 và được bổ nhiệm điều khiển hai tàu ngầm: (1972–1976) và (1976–1978). Trong thời gian tại ngũ, Helms lần đầu ăn mặc như một người nữ khi đóng quân ở Charleston, South Carolina. Trong một cuộc phỏng vấn, bà chia sẻ rằng đó là "bí mật chôn sâu nhất, đen tối nhất trong suốt cuộc đời". Bà được điều đến khu vực Vùng Vịnh San Francisco vào năm 1976. Tại đây bà phần nào tiếp cần được với cộng đồng của mình và bà nói rằng: "Khi tôi mặc trang phục nữ và tới những hộp đêm đồng tính, tôi thấy như có thể bộc lộ mình trước đám đông." Khoảng thời gian ở đó, một trong những người bạn nam của bà đã kéo bà sang một bên và tiết lộ với Monica rằng anh sắp trở thành phụ nữ. Monica chia sẻ: "Tất cả những điều cậu ta đang nói đã sắp xếp những mảnh ghép trong tâm trí tôi lại với nhau. Như thể cậu ta đang nói về tôi vậy. Đó là một thời điểm xác định khó khăn nhất trong đời tôi khi tôi nhận ra mình cần phải ."""When I started cross-dressing and going to the gay clubs, I felt like I could be out in public as myself.""Bà Helms rời Hải quân vào năm 1978 và về nơi quê nhà gia nhập nhóm chi nhánh Phoenix của vào năm 1996. Sau khi , bà Helms nộp đơn tham gia lại vào chi nhánh Phoenix dưới tên "Monica" vào năm 1998. Mong muốn của bà đã bị họ cân nhắc trả lại, xem xét lại bà vào trong một nhóm cựu chiến binh chung chung dành cho phụ nữ hơn là một nhóm cụ thể về tàu ngầm. Helms cuối cùng đã thắng thế sau vài tháng và là người phụ nữ đầu tiên tham gia tổ chức.
Lá cờ ra đời và những đóng góp cho nhân quyền của người chuyển giới.
Giải thích của bà Helms cho lá cờ tự hào bà tạo ra:
""Sọc trên và dưới có màu xanh nhạt, màu truyền thống dành cho bé trai. Các sọc kế tiếp có màu hồng, màu truyền thống dành cho bé gái. Sọc ở giữa có màu trắng, dành cho những ai là người liên giới tính, đang chuyển giới hoặc cho rằng bản thân có giới tính trung lập hoặc không xác định. Kiểu mẫu này dù bạn cho cờ bay theo cách nào thì vẫn sẽ không bao giờ sai, biểu thị rằng chúng ta đang nhận ra cái đúng của cuộc đời mình.""
Năm 1999, Monica Helms đã gặp mặt người tạo ra lá cờ tự hào của người song tính, Michael Page. Page nói với bà: "Bà biết đấy, người chuyển giới cũng cần có cờ riêng chứ!" Bà Helms đã đưa ra nhiều ý tưởng nhưng anh ta gợi ý càng thiết kế đơn giản càng tốt, vì sẽ càng đỡ tốn tiền gia công. Và thế là lá cờ tự hào của người chuyển giới ra đời. Lá cờ được treo lần đầu tiên tại buổi diễu hành tự hào ở Phoenix, Arizona vào năm 2000. Ngày 19 tháng 8 năm 2014, Helms đã tặng lại lá cờ tự hào chuyển giới nguyên bản cùng những kỷ vật thời phục vụ hải quân cho bảo tàng Lịch sử Tự nhiên Quốc gia Hoa kỳ của viện Smithsonian.
Bà Helms thành lập Hiệp hội Cựu chiến binh Hoa Kỳ chuyển giới (TAVA – Transgender American Veterans Association) vào năm 2003 và giữ chức chủ tịch cho đến năm 2013. Vào ngày 1 tháng 5 năm 2004, TAVA đã tài trợ cho Cuộc tuần hành của Cựu chiến binh chuyển giới đến Bức tường dài. Năm mươi cựu chiến binh chuyển giới đã đến Washington, D.C. và thăm Đài tưởng niệm chiến tranh Việt Nam để tri ân những người mà họ biết có tên được khắc trên bức tường dài tưởng niệm. Họ cũng đã làm nên lịch sử khi trở thành những người chuyển giới công khai đầu tiên đến đặt vòng hoa tại . Năm 2005, họ cũng đã quay lại đó một lần nữa.
Kể cả cho thên bây giờ, bà Helms vẫn tiếp tục vận động cho quyền lợi của các quân nhân và cựu chiến binh chuyển giới.
Bà được bầu làm đại biểu tham dự tại Boston, Massachusetts. Bà là người chuyển giới đầu tiên được Georgia bầu tham gia sự kiện này.
Vào tháng 6 năm 2019, để đánh dấu kỷ niệm 50 năm cuộc bạo loạn Stonewall, một sự kiện được nhiều người coi là bước ngoặt trong phong trào đấu tranh cho quyền lợi của cộng đồng đa dạng giới và tính dục hiện đại, Queerty đã vinh danh bà là một trong 50 gương mặt tự hào (Pride50) với danh hiệu "cá nhân tiên phong tích cực đảm bảo xã hội luôn hướng tới bình đẳng, chấp nhận và nhân phẩm cho tất cả những ". |
IGG Inc. (I Got Games, trước đây còn được gọi là Internet Gaming Gate) là một nhà phát triển trò chơi điện tử và nhà phát hành tại Trung Quốc. Được thành lập năm 2006 tại Phúc Châu, Phúc Kiến, Trung Quốc. IGG hiện có trụ sở chính tại Singapore, có tên là "IGG Singapore Pte. Ltd." (trước đây là "Sky Union Pte. Ltd."), từ năm 2009 và có chi nhánh tại Trung Quốc, Hoa Kỳ, Canada, Nhật Bản, Hàn Quốc, Belarus, Thái Lan, Philippines và Hồng Kông.
IGG được biết đến nhiều nhất nhờ sự phát triển của trò chơi di động như "Lords Mobile", "Castle Clash", "Clash of Lords" và trước đây đã xuất bản nhiều trò chơi trò chơi trực tuyến nhiều người chơi ở Bắc Mỹ. IGG đã được App Annie liệt kê là một trong "52 nhà xuất bản hàng đầu" trong bảy năm liên tiếp.
“Lords Mobile” ra mắt vào năm 2016, là trò chơi đa nền tảng, đa ngôn ngữ, thời gian thực đầu tiên của IGG được ra mắt trên toàn cầu. Tính đến ngày 30 tháng 6 năm 2020, nó có khoảng 320 triệu người dùng đã đăng ký trên toàn thế giới. Theo App Annie, “Lords Mobile” đã thống trị bảng xếp hạng toàn cầu với tư cách là game chiến thuật chiến tranh di động có doanh thu cao nhất trong hai năm liên tiếp kể từ khi ra mắt.
IGG chủ yếu tập trung vào nghiên cứu và phát triển trò chơi điện tử và phần mềm, nhưng cũng không giới hạn ở các chức năng kinh doanh khác như vận hành, quảng cáo sản phẩm và thương mại điện tử. Trò chơi di động cho đến nay là sản phẩm lớn nhất của IGG, bao gồm Lords Mobile. MMORPG bao gồm GodsWar Online, Voyage Century Online, Wonderland Online, Tales of Pirates, Myth War Online. IGG cũng đã phát triển nhiều nền tảng phát trực tuyến như WeGamers và Pocketlive.
Vào ngày 18 tháng 10 năm 2013 IGG được niêm yết trên Sở giao dịch chứng khoán Hồng Kông, sau đó là sự chuyển giao chính thức vào ngày 7 tháng 7 năm 2015 từ vị trí trên bảng Thị trường doanh nghiệp tăng trưởng (GEM) sang bảng chính với số cổ phiếu hiện tại là 799.HK.
Vào tháng 1 năm 2016, IGG đã được bình chọn là "Các công ty niêm yết HKEx triển vọng nhất" trong Giải thưởng Nhà vô địch Tài chính Thường niên của Trung Quốc lần thứ 13. Trong cuộc bình chọn Top 50 Công ty toàn cầu do Pocket Gamer tổ chức, IGG xếp thứ 17. Vào tháng 5, hãng ra mắt trò chơi mới "Lords Mobile" tại Bắc Mỹ, đứng TOP 2 trong danh sách iOS F2P của Hoa Kỳ.
Lords Mobile cũng đã giành được giải thưởng "Trò chơi cạnh tranh hay nhất" và giải thưởng Android Excellence năm 2017. Năm 2013, IGG chuyển đổi từ một nhà sản xuất “hard-core” thành nhà điều hành “mid-core”. IGG cũng thành lập các trung tâm phát triển ở 10 quốc gia và thuê các nhà phát triển từ các quốc gia khác nhau vào năm 2019.
Free-to-play, còn được gọi là F2P hoặc FtP, đề cập đến trò chơi điện tử cho phép người chơi truy cập vào một phần đáng kể nội dung của họ mà không phải trả tiền. Kể từ khi thành lập, các trò chơi của IGG theo truyền thống tuân theo mô hình freemium nơi người chơi có thể chơi miễn phí một trò chơi có đầy đủ chức năng nhưng cũng có cơ hội nâng cấp trải nghiệm chơi trò chơi của mình thông qua nhiều giao dịch vi mô. Trong khi những người ủng hộ lập luận rằng trò chơi F2P mang lại cho người chơi nhiều tự do tài chính hơn tùy theo số tiền mà mỗi người chơi muốn chơi, những người chỉ trích hệ thống này cho rằng mô hình F2P ưu ái một cách không công bằng những người chơi chi nhiều hơn cho mỗi trò chơi như được thể hiện trong tất cả các trò chơi thuộc loại này trên tất cả các nền tảng có sẵn.
"WeGamers" Là ứng dụng xã hội được ra mắt vào tháng 6 năm 2016 nhằm giúp người chơi trò chơi IGG kết nối nhiều hơn. Người chơi có thể sử dụng ứng dụng này như một cách để thảo luận về chiến lược trò chơi, kêu gọi người chơi khác khi tham chiến hoặc chỉ đơn giản là trò chuyện như bất kỳ ứng dụng xã hội nào khác. "Link Messenger" là ứng dụng nhắn tin được ra mắt vào tháng 12 năm 2015. Trái ngược với WeGamers, ứng dụng này tương tự như các ứng dụng nhắn tin khác và không nhắm mục tiêu cụ thể đến bất kỳ cộng đồng nào. Wegamers chính thức đóng cửa ngừng cung cấp vào ngày 22 tháng 7 năm 2022. |
Đây là một đổi hướng từ một trang đó đã được . Trang này được giữ lại dưới dạng một trang đổi hướng để tránh phá vỡ các liên kết, cả bên trong và bên ngoài, có thể đã được liên kết tới tên trang cũ.
Nguyễn Anh Toàn (sinh năm 1982), là nam ca sĩ đã giành ngôi vị quán quân Chung kết cuộc thi Giọng ca vàng Bolero Việt Nam 2021.
Eric Toàn Nguyễn sinh ra ngày 10/10/1982 tại xã Xích Thổ, huyện Nho Quan, tỉnh Ninh Bình.
Ngay từ khi còn học cấp 2, Anh Toàn đã rất đam mê ca hát và cũng từ đó, anh tự tìm cách học các nhạc cụ, và khi tốt nghiệp phổ thông, anh đã thi đỗ vào trường ĐH Sư phạm Nghệ thuật Trung ương, khoa Âm nhạc. Sau khi tốt nghiệp, con đường làm nghệ thuật của anh có nhiều giai đoạn rất khó khăn, do cuộc sống mưu sinh mà Eric Toàn Nguyễn phải dừng hoạt động nghệ thuật để làm kinh tế. Sau khi ổn định, Anh Toàn quay trở lại với âm nhạc và may mắn khi tham gia cuộc thi Giọng ca vàng Bolero Việt Nam 2021, Anh Toàn đã giành giải Quán quân.
Ngoài vai trò ca sĩ, Anh Toàn là còn một người sáng tác rất nhiều các ca khúc đa dạng với thể loại từ hợp xướng, các ca khúc trữ tình, ca khúc quê hương đất nước, các ca khúc bolero và đã đạt những thành tựu nhất định. Nam nghệ sĩ gốc Ninh Bình đã sáng tác khoảng 40 ca khúc các thể loại từ hợp xướng, truyền thống, dân ca, bolero, nhạc nhẹ... Đặc biệt anh có giọng hát không giống ai rất riêng, đa phong cách, rất tâm hồn, cảm xúc và lúc ngọt ngào lúc lại mạnh mẽ.. nghe cuốn hút và khiến người nghe không thể không tập trung…
Năm 2021 ca sỹ Erix Toàn Nguyễn đã gây ấn tượng mạnh với khản giả âm nhạc Việt Nam khi anh vinh dự đạt giải Quán quân Giọng ca vàng Bolero Việt Nam 2021. Không chỉ biểu diễn, Erix Toàn Nguyễn còn thể hiện sự đa năng của mình khi sáng tác rất nhiều các ca khúc với thể loại từ hợp xướng, các ca khúc trữ tình, ca khúc quê hương đất nước, các ca khúc bolero. Đây là một hành trang vững vàng giúp cho gương mặt âm nhạc trẻ Ninh Bình vững bước trên đường tiến vào thị trường âm nhạc chuyên nghiệp. |
Bicycle Playing Cards là một thương hiệu bài tây. Kể từ năm 1885, thương hiệu Bicycle đã được sản xuất bởi Công ty In ấn Hoa Kỳ vào năm 1894, công ty này trở thành Công ty Thẻ trò chơi Hoa Kỳ (USPCC), hiện có trụ sở tại Erlanger, Kentucky. "Bicycle" là thương hiệu của công ty đó. Cái tên Bicycle được chọn để phản ánh sự phổ biến của xe đạp vào cuối thế kỷ 19.
Các lá bài của Bicycle dựa theo bộ bài tây kiểu Pháp, bao gồm 52 lá bài (13 lá trong mỗi bộ gồm hai bộ màu đỏ và hai bộ màu đen), và bao gồm hai lá Joker (phăng teo). Logo Bicycle được in trên quân át bích. Bộ bài hiện nay cũng có hai lá bài thông tin/hướng dẫn.
Bài tây Bicycle được bán với nhiều kiểu diện mạo khác nhau, phổ biến nhất là thiết kế Rider Back. Chúng có sẵn với các chỉ mục tiêu chuẩn ở kích thước cờ bài (3,5 x 2,5 inch [8,9 cm × 6,4 cm]), kích thước cầu (3,5 x 2,25 inch [8,9 cm × 5,7 cm]) và bộ bài pinochle, bộ bài poker "Jumbo Index" và bộ bài Lo Vision được thiết kế dành cho người khiếm thị. Các loại thẻ khác với mặt sau, kích thước, màu sắc và thiết kế tùy chỉnh khác nhau được sản xuất để thực hiện các trò ảo thuật cũng như đồ mới lạ và đồ sưu tập.
Ý nghĩa trong các cuộc chiến tranh của Mỹ.
Vào cuối Thế chiến thứ nhất, Công ty Thẻ trò chơi Hoa Kỳ đã sản xuất bốn bộ bài "War Series" dưới nhãn hiệu Bicycle để đại diện cho từng nhánh của lực lượng vũ trang Hoa Kỳ: Flying Ace cho Bộ phận Hàng không của Quân đoàn Tín hiệu, Dreadnaught dành cho Hải quân, Invincible (còn gọi là Kẻ chinh phục) dành cho Thủy quân lục chiến và Big Gun dành cho Quân đội. Bộ bài được ra mắt vào năm 1917 và dường như chỉ được phát hành cực kỳ hạn chế trước khi bị rút khỏi lưu hành. Không rõ tại sao các bộ bài này không được lưu hành, nhưng một giả thuyết cho rằng chúng được dự định phân phối cho quân đội ở nước ngoài, và USPCC đã phá hủy kho Bộ bài Chiến tranh của họ khi Đình chiến được tuyên bố vào năm 1918. Chỉ một số ít bộ bài này tồn tại cho đến ngày nay.
Trong Thế chiến thứ hai, những tấm thẻ được sản xuất có thể bóc ra khi ngâm trong nước. Các phần của một bản đồ lớn có thể được vẽ ở bề mặt bên trong, và các nửa sau đó được ghép lại để tạo thành một bộ bài trông vô hại. Những thẻ này được cung cấp cho tù binh để sử dụng trong các cuộc vượt ngục. Ít nhất một ví dụ về bộ bài như vậy được biết là còn tồn tại và được trưng bày tại Bảo tàng Điệp viên Quốc tế ở Washington, DC. Các bản sao hiện đại đã được bán với số lượng hạn chế.
Công ty cung cấp các thùng thẻ Át bích cho lính Mỹ trong Chiến tranh Việt Nam. Người ta đã lầm tưởng rằng Việt Nam Cộng Hòa coi lá bài đặc biệt này là biểu tượng của cái chết và sẽ bỏ chạy khi nhìn thấy nó. Trên thực tế, ban đầu nó chẳng có ý nghĩa gì đối với Việt Nam Cộng Hòa, nhưng niềm tin rằng kẻ thù sợ quân bài đã nâng cao tinh thần của lính Mỹ. Nguồn gốc của những lá bài này được cho là nhờ một lá thư do Trung úy Charles W. Brown viết vào đầu năm 1966 gửi Allison F. Stanley, Chủ tịch Công ty Thẻ chơi Hoa Kỳ. Brown đã đọc những nhận xét của Nghị sĩ Craig Hosmer của bang California rằng Việt Nam Cộng Hòa mê tín về sự xui xẻo với hình ảnh phụ nữ và quân Át bích. Thiết lá bài này của Bicycle có hình ảnh Nữ thần Tự do kết hợp với thuổng. Sau khi trao đổi với các trung úy khác, Brown yêu cầu 1.000 lá bài Át bích cho đại đội của mình để đi tìm kẻ thù, như một dấu hiệu cho thấy quân Mỹ đã có mặt trong khu vực. Stanley tỏ ra thông cảm với các chiến sĩ và rút thiệp từ dây chuyền sản xuất để gửi miễn phí. Câu chuyện đã được một số hãng tin đưa tin, bao gồm Stars and Stripes; kết quả là nhiều đơn vị bắt đầu yêu cầu thẻ. Biểu tượng này cuối cùng đã được đưa vào các hoạt động chiến tranh tâm lý chính thức và hàng nghìn bộ bài đặc biệt chỉ chứa lá Át bích đã được Công ty Thẻ trò chơi Hoa Kỳ tặng cho những người lính cố tình phân tán chúng khắp rừng rậm và làng mạc trong các cuộc đột kích. Các thẻ tương tự đã được sản xuất trong Chiến tranh vùng Vịnh năm 1991, ngay trước khi lực lượng Hoa Kỳ xâm lược Iraq. Do xung đột diễn ra trong thời gian ngắn nên những lá bài này chưa bao giờ tham chiến. |
Trụ trì (tiếng Pali: "Saṅghaṇāyaka", tiếng Trung Quốc: 住持/Zhùchí) là người đứng đầu một tu viện Phật giáo hoặc một ngôi chùa Phật giáo lớn. Trong các ni viện Phật giáo, ni cô giữ chức vụ tương đương được gọi là Ni trưởng. Trụ trì là một tu sĩ ("Bhikkhu") giữ chức vụ quản trị coi sóc, cai quản của một tu viện hoặc một ngôi chùa lớn. Nhiệm vụ coi sóc của một vị trụ trì hoặc ni trưởng bao gồm cả việc giám sát hoạt động hàng ngày của tu viện. Trụ trì hoặc ni trưởng cũng chịu trách nhiệm lãnh đạo tinh thần đối với các tu sĩ do họ phụ trách và được yêu cầu tiếp xúc với các trụ trì hoặc ni trưởng của các tu viện khác.
Trong các tu viện Thiền tông Trung Quốc, từ phổ biến để chỉ trụ trì là "Phương trượng" (方丈/"Fāngzhàng"). Một từ khác để chỉ trụ trì là '住持, tiếng Việt là "trụ trì" có nghĩa là "cư dân" và "người trụ lại". Các tăng ni thường được gọi là pháp sư (法師/"Fǎshī") có nghĩa là "Pháp sư" hay Sư thầy dạy Phật pháp. Trong tiếng Hàn Quốc thì trụ trì được gọi là "Juji" (住持/주지). Tiếng Thái Lan thì gọi là "Chaoawat" (เจ้าอาวาส). Tiếng Tây Tạng thì gọi là "Khenpo" hay "Khenchen". Ở các quốc gia nói tiếng Anh thì từ tiếng Anh “"Abbot"” được sử dụng thay vì tất cả các từ khác tồn tại trong ngôn ngữ của các quốc gia nơi Phật giáo đã có hoặc đã được thiết lập vững chắc trong lịch sử.
Trong Phật giáo Nhật Bản, những từ được sử dụng phổ biến nhất để chỉ trụ trì của một ngôi chùa hoặc tu viện lớn là "Jūji" (住持), "Jūjishoku" (住持職), hoặc đơn giản là "jūshoku" (住職). Đôi khi từ "Jishu" (寺主) cũng được sử dụng, bắt nguồn từ từ tiếng Phạn "Vihārasvāmin" dùng để chỉ người giám sát vihāra có chứa bảo tháp. Ngôi chùa không có thầy tu được biểu thị bằng thuật ngữ "mujū " (無住). Thuật ngữ "Oshō"/和尚 có thể được phát âm theo nhiều cách, tùy thuộc vào truyền thống được đề cập. Nguồn gốc của nó là từ tiếng Phạn "Upādhyāya" ban đầu đề cập đến một người đã truyền giới cho người khác. Từ "Hōin" (法印) ban đầu là một danh hiệu được Nhật hoàng ban tặng cho một nhà sư. Từ "Shōnin" (上人) là danh hiệu tôn trọng người đã đạt được một mức độ giác ngộ nhất định. Từ "Goin" (御院) và "Inke" (院家) đề cập đến ngôi đền đúng nghĩa.
Trong trường hợp bối cảnh Tịnh độ tông, vốn không nhấn mạnh đến kỷ luật mà thiên về cuộc sống tại gia, những từ chỉ sự trụ trì có xu hướng phản ánh thể chế hơn là người phụ trách. Ở vùng Kansai, "Goingesan" (ご院家さん), "Goinsan" (御院さん) và "Goensan" (ご縁さん) thường được sử dụng trong Jōdo Shinshū. "Hōushu" hoặc "Hossu" (法主) là danh hiệu được sử dụng dưới tay của Ekan Ikeguchi tại Saifuku-ji ở Kagoshima. Nó cũng được sử dụng trong Bảy ngôi đền đầu tiên của Jōdo-shū và Taiseki-ji của Nichiren Shōshū. Trong truyền thống Tendai, thuật ngữ "Zasu" 座主 là phổ biến. Trụ trì đôi khi còn được gọi là "Yama no zasu" (山の座主), có nghĩa là "Trụ trì của ngọn núi". "Monzeki" (門跡) là một thuật ngữ dành riêng cho các linh mục thuộc dòng dõi quý tộc hoặc hoàng gia, và vẫn được sử dụng cho đến ngày nay tại Daikaku-ji của Shingon và Hongan-ji của Jōdo Shinshū. |
Manchester United F.C. mùa giải 2005–06
Mùa giải 2005–06 là mùa giải thứ 14 của Manchester United tại Premier League, và là mùa giải thứ 31 liên tiếp của họ ở giải đấu hàng đầu nước Anh.
Sau khi cán đích ở vị trí thứ ba trong cả hai mùa giải trước, Quỷ đỏ đã cải thiện đôi chút để kết thúc mùa giải 2005–06 ở vị trí thứ hai, mặc dù kém đội vô địch 8 điểm.
Tuy nhiên, bất chấp sự cải thiện về phong độ ở giải quốc nội, phong độ ở cúp châu Âu của United đã bị giáng một đòn nặng nề, khi câu lạc bộ không thể lọt vào vòng loại trực tiếp của UEFA Champions League lần đầu tiên kể từ 1994–95. Câu lạc bộ thi đấu tốt hơn ở FA Cup, lọt vào vòng thứ năm, nhưng thành công thực sự của họ đến ở League Cup, nơi họ đánh bại Wigan Athletic 4–0 trong trận chung kết. United trở thành câu lạc bộ đầu tiên trong lịch sử Premier League ghi được 1.000 bàn thắng, cột mốc đạt được vào ngày 29 tháng 10 trong trận thua 4–1 trước Middlesbrough tại Riverside, với bàn thắn duy nhất của Cristiano Ronaldo ghi.
Mùa giải 2005–06 cũng chứng kiến sự ra đi của đội trưởng câu lạc bộ Roy Keane, người đã ở Old Trafford từ năm 1993. Keane chơi trận cuối cùng cho câu lạc bộ vào ngày 18 tháng 9 năm 2005 trong trận hòa không bàn thắng với Liverpool, nhưng buộc phải rời sân chỉ diễn ra vài phút trước khi kết thúc trận đấu. Sau đó thông tin được tiết lộ rằng Keane đã dính chấn thương ở chân và cuối cùng anh ấy đã rời câu lạc bộ để đến với đội bóng thời thơ ấu Celtic vào ngày 18 tháng 11 năm 2005. Băng thủ quân sau đó được đảm nhiệm bởi đội phó Gary Neville. Vào ngày 25 tháng 11 năm 2005, chỉ bảy ngày sau khi Keane rời câu lạc bộ, người hâm mộ United đã vô cùng thương tiếc trước cái chết của cựu cầu thủ huyền thoại George Best, qua đời ở tuổi 59. |
Giải đua ô tô Công thức 1 Las Vegas
Giải đua ô tô Công thức 1 Las Vegas là một chặng đua Công thức 1 đang được lên kế hoạch tổ chức tại Giải đua xe Công thức 1 2023 tại một trường đua đường phố tạm thời bao gồm Dải Las Vegas ở Las Vegas, Nevada.
Giải đua ô tô Công thức 1 Las Vegas sẽ là chặng đua Công thức 1 đầu tiên diễn ra ở Las Vegas kể từ giải đua ô tô Công thức 1 Caesars Palace 1982. Chặng đua này dự kiến sẽ diễn ra xung quanh Dải Las Vegas trên một trường đua đường phố hoàn toàn mới. Đây sẽ là chặng đua Công thức 1 thứ ba được tổ chức ở Hoa Kỳ vào năm 2023 sau giải đua ô tô Công thức 1 Miami và giải đua ô tô Công thức 1 Hoa Kỳ, đồng thời đánh dấu lần đầu tiên kể từ năm 1982 sẽ có ba cuộc đua được tổ chức ở Hoa Kỳ trong một mùa giải Công thức 1.
Trường đua Las Vegas, địa điểm tổ chức của giải đua ô tô Công thức 1 Las Vegas, được thiết kế bởi công ty Tilke GmbH với dự án do Carsten Tilke, con trai của Hermann Tilke, dẫn đầu. Điều bất thường là Công thức 1 đã mua một mảnh đất để xây dựng các cơ sở vật chất và sân tập cố định được sử dụng trong các chặng đua cuối tuần.
Trường đua này nằm ở trung tâm Las Vegas, có chiều dài 6,201 km, một đoạn đường thẳng dài 1,9 km dọc theo Dải Las Vegas cũng như hai đoạn thẳng khác, 17 góc cua với tổng chiều dài cuộc đua kéo dài 50 vòng và 309,958 km.
Kết quả theo năm.
Tất cả các chặng đua đựoc diễn ra tại trường đua Las Vegas. |
Giải đua xe Công thức 1 2024
Giải đua xe Công thức 1 2024 sẽ là mùa giải Công thức 1 thứ 75 do Liên đoàn Ô tô Quốc tế (FIA) tổ chức. Đây là mùa giải kỷ lục mà 24 chặng đua trên khắp thế giới được tổ chức. Trong suốt mùa giải này, các tay đua và đội đua tham gia sẽ lần lượt tranh giành chức vô địch hạng mục tay đua và hạng mục đội đua tại tất cả 24 chặng đua từ tháng 3 cho đến tháng 12.
Max Verstappen sẽ là đuơng kim vô địch hạng mục tay đua của mùa giải này và đội đua của anh, Red Bull Racing, sẽ là đương kim vô địch hạng mục đội đua.
Các tay đua và đội đua.
Các đội và tay đua sau đây đều tham gia Giải đua xe Công thức 1 2024 và tất cả các đội thi đấu đều sử dụng lốp xe do Pirelli cung cấp. Các đội đua sau đây được sắp xếp theo thứ tự của bảng xếp hạng các đội đua năm 2023.
Các tay đua tham gia mùa giải này cũng từng tham gia từ nửa sau của Giải đua ô tô Công thức 1 2023 với sự thay đổi duy nhất giữa các tay đua đã ký hợp đồng vào đầu năm 2023 là Daniel Ricciardo thay thế Nyck de Vries ở đội AlphaTauri cũ trước Giải đua ô tô Công thức 1 Hungary 2023.
Thay đổi đội đua.
Alfa Romeo chấm dứt quan hệ đối tác với Sauber và rời Công thức 1 khi Sauber chuẩn bị trở thành đội đua Audi vào năm 2026. Đội sẽ được đổi tên cho mùa giải 2024 với tên gọi Stake F1 Team Kick Sauber. AlphaTauri được đổi tên thành AlphaTauri RB và chuyển một phần đến Milton Keynes ở Vương quốc Anh trong bối cảnh tái cơ cấu quản lý. Aston Martin chuẩn bị tham gia dưới tên gọi mới vì Cognizant sẽ không còn là nhà tài trợ chính của đội nữa.
Lịch đua dự kiến.
Lịch đua của Giải đua xe Công thức 1 2024 đựoc công bố vào ngày 5 tháng 7 năm 2023 và bao gồm 24 chặng đua kỷ lục. Cuộc đua sprint sẽ được tổ chức tại Giải đua ô tô Công thức 1 Trung Quốc, Giải đua ô tô Công thức 1 Miami, Giải đua ô tô Công thức 1 Áo, Giải đua ô tô Công thức 1 Hoa Kỳ, Giải đua ô tô Công thức 1 São Paulo và Giải đua ô tô Công thức 1 Qatar.
Thay đổi và mở rộng lịch đua.
Hai chặng đua đầu tiên của mùa giải ở Bahrain và Ả Rập Xê Út sẽ được tổ chức vào thứ Bảy để phù hợp lịch trình tổ chức cuộc đua với tháng Ramadan. Cũng tuơng tự như năm 2023, Giải đua ô tô Công thức 1 Las Vegas sẽ được tổ chức vào thứ Bảy. Hai chặng đua ở Azerbaijan và Nhật Bản hoán đổi vị trí trên lịch so với năm ngoái. Giải đua ô tô Công thức 1 Nhật Bản sẽ được tổ chức ở giai đoạn đầu tiên của mùa giải và trước Giải đua ô tô Công thức 1 Trung Quốc. Giải đua ô tô Công thức 1 Azerbaijan được chuyển sang giai đoạn cuối mùa giải sau những chặng đua ở châu Âu để giúp giảm bớt những hành trình dài giữa các chặng đua cuối tuần và tiết kiệm lượng khí thải CO2.
Giải đua ô tô Công thức 1 Trung Quốc dự kiến sẽ quay trở lại lịch sau khi bị hủy hoãn bốn năm do những khó khăn vì đại dịch COVID-19 ở nước này gây ra. Giải đua ô tô Công thức 1 Emilia Romagna dự kiến sẽ quay trở lại lịch sau khi bị hủy vào năm 2023 do lũ lụt trong khu vực. Giải đua ô tô Công thức 1 Nga đã có hợp đồng xuất hiện trên lịch năm 2024. Tuy nhiên, hợp đồng với chặng đua này đã bị chấm dứt vào năm 2022 do Nga xâm lược Ukraina.
Thay đổi quy định.
Quy định kỹ thuật.
Để giải quyết những lời phàn nàn của các tay đua do thời tiết quá nóng tại Giải đua ô tô Công thức 1 Qatar 2023, các đội đua sẽ được phép lắp một tấm chắn trên xe nhằm mục đích làm mát tay đua và buồng lái.
Nắp chụp bánh xe sẽ được thử nghiệm thêm trong mùa giải.
Các đội sẽ không được phép bắt đầu phát triển chiếc xe đua dành cho mùa giải 2026. Mùa giải này sẽ chứng kiến những thay đổi lớn về quy định kỹ thuật, cho đến ngày 1 tháng 1 năm 2025. Tuy nhiên, các đội đua vẫn có thể thực hiện các công việc nghiên cứu và phát triển sơ bộ khác không nằm trong phạm vi hạn chế này.
Việc "phân bổ lốp thay thế" được thử nghiệm tại các chặng đua ở Hungary và Ý vào năm 2023, trong đó các tay đua được cấp 11 bộ lốp nhằm nỗ lực cắt giảm chi phí trong môn thể thao này, sẽ không còn được thực hiện nữa. Do đó, mỗi tay đua và đội đua sẽ có sẵn 13 bộ lốp tại từng chặng đua.
Bộ lốp C0 đã được giới thiệu nhưng không được sử dụng trong mùa giải 2023. Nó đã bị loại khỏi danh sách các bộ lốp. Bộ lốp này trước đây được gọi là C1 nhưng đã được đổi tên vào đầu mùa giải 2023 sau khi bộ lốp C1 mới được giới thiệu. Bộ lốp mới này nằm giữa bộ lốp C1 cũ và bộ lốp C2 hiện tại về độ cứng.
Một thử nghiệm được đề xuất về lệnh cấm che lốp trong mùa giải này sau lệnh cấm hoàn toàn vào năm 2025 đã bị hủy bỏ.
Quy định thể thao.
Quy trình kháng cáo quyết định đã được sửa đổi cho mùa giải 2024. Trước đây, các đội có tối đa mười bốn ngày để gửi quyền yêu cầu xem xét. Điều này bây giờ sẽ được giảm xuống còn bốn ngày. Trong nỗ lực ngăn chặn các nỗ lực kháng cáo phù phiếm tiềm ẩn, FIA cũng sẽ đưa ra một khoản phí cho quyền được xem xét quy trình.
Cấu trúc của các cuộc đua sprint cùng với chặng đua ngày cuối tuần sẽ được thay đổi vào năm 2024, mặc dù thông tin chi tiết chính xác về những thay đổi này vẫn chưa được hoàn thiện. Những thay đổi này sẽ nhằm mục đích hợp lý hóa hơn nữa các cuộc đua sprint và tách chúng ra khỏi phần còn lại của chặng đua cuối tuần.
Diễn biến mùa giải.
Buổi thử nghiệm trước mùa giải.
Buổi thử nghiệm trước mùa giải sẽ diễn ra tại trường đua Bahrain International ở as-Sakhir từ ngày 21 đến ngày 23 tháng 2.
Hệ thống ghi điểm.
Hệ thống ghi điểm cho các tay đua về đích ở vị trí top 10 được phân loại trong mọi cuộc đua (chính) được sử dụng như sau:
Hệ thống ghi điểm cho các tay đua về đích ở vị trí top 8 tại cuộc đua sprint trong sáu chặng đua của mùa giải này được sử dụng như sau:
Bảng xếp hạng các đội đua.
Chú thích mở rộng cho các bảng trên
Đây là một đổi hướng từ một trang đó đã được . Trang này được giữ lại dưới dạng một trang đổi hướng để tránh phá vỡ các liên kết, cả bên trong và bên ngoài, có thể đã được liên kết tới tên trang cũ. |
Chiến tranh Israel−Hamas 2023
Ngày 7 tháng 10 năm 2023, các nhóm quân sự Palestine do Hamas lãnh đạo đã phát động một cuộc xâm lược và tấn công quy mô vào Israel từ Dải Gaza, vượt qua hàng rào Gaza–Israel và vượt qua các cửa khẩu biên giới Gaza, các thành phố lân cận của Israel, các cơ sở quân sự lân cận và các khu định cư dân sự. Hamas gọi chiến dịch này Chiến dịch Bão táp Al-Aqsa (Operation Al-Aqsa Storm) trong khi Israel gọi cuộc phản công của mình là Chiến dịch Những thanh gươm sắt (Operation Iron Swords). Đây là cuộc xung đột trực tiếp đầu tiên trong phạm vi ranh giới của Israel kể từ cuộc chiến tranh Ả Rập-Israel năm 1948. Sự thù địch bắt đầu vào sáng sớm với tấn công bằng tên lửa vào lãnh thổ của Israel và các cuộc xâm nhập bằng phương tiện vận chuyển vào lãnh thổ Israel, với một số cuộc tấn công vào các cộng đồng dân sự Israel xung quanh và các căn cứ quân sự của Israel. Một số nhà quan sát coi những sự kiện này là sự khởi đầu của một intifada của người Palestine thứ ba. Lần đầu tiên kể từ chiến tranh Yom Kippur năm 1973, Israel chính thức tuyên chiến.
Sau khi giải phóng lực lượng Hamas khỏi các khu vực bị ảnh hưởng, Israel đáp trả bằng các cuộc không kích vào Dải Gaza. Liên Hợp Quốc báo cáo rằng khoảng 423.000 người Palestine, hơn 1/5 dân số Gaza, đã phải di dời trong nước. Lo ngại về một cuộc khủng hoảng nhân đạo càng gia tăng sau khi Israel cắt nguồn cung cấp lương thực, nước, điện và nhiên liệu cho Dải Gaza, . Đã có nhiều thường dân thiệt mạng và có nhiều cáo buộc về tội ác chiến tranh. Trên bình diện quốc tế, các cuộc biểu tình xảy ra ở nhiều địa điểm và tội phạm căm thù ngày càng gia tăng. Thông tin sai lệch về chiến tranh đã được lan truyền trên mạng.
Ít nhất 44 quốc gia đã lên án Hamas và coi các chiến lược của tổ chức này là khủng bố, tuy nhiên các chủ thể trong khu vực như Qatar, Ả Rập Xê Út, Kuwait, Syria, Iran và Iraq lại quy trách nhiệm cho Israel. Nhiều quốc gia kêu gọi giảm căng thẳng. Một cuộc xung đột đã được báo cáo giữa Hezbollah và các chiến binh Palestine ở Liban và lực lượng Israel vào ngày 8 và 9 tháng 10. Hoa Kỳ triển khai một nhóm tác chiến tàu sân bay đến Đông Địa Trung Hải, và Đức tuyên bố sẽ bắt đầu cung cấp viện trợ quân sự cho Israel.
Các chiến binh Palestine đặt tên cho cuộc tấn công của họ là ' (hay Đại hồng thủy), trong khi Israel đặt tên cho cuộc tấn công của họ là '.
Một số cơ quan thông tấn và nhà quan sát đã mô tả cuộc xung đột đang diễn ra như Intifada lần thứ ba, tiếp theo các cuộc nổi dậy trước đây của người Palestine trong và . Những người khác gọi nó là Chiến tranh Sukkot, sau lễ hội được tổ chức vào ngày cuộc tấn công bắt đầu. Nhiều nhà phân tích và quan chức đã mô tả vụ tấn công ban đầu là "vụ tấn công 11/9 của Israel". Đáp lại tuyên bố rằng đó là vụ tấn công 11/9 của Israel, ngoại trưởng Hoa Kỳ, Antony J. Blinken, cho rằng đây là một cuộc tấn công gấp 10 lần vụ tấn công 11/9.
Dải Gaza và Israel đã xảy ra xung đột kể từ khi và sau khi giành chiến thắng trong cuộc bầu cử của người Palestine năm 2006 và cuộc với Fatah năm 2007. Dải Gaza đã và đang xảy ra xung đột, dưới sự , khiến Tổ chức Theo dõi Nhân quyền gọi đây là "nhà tù ngoài trời" và tuyên bố rằng "Israel nên chấm dứt lệnh cấm chung đối với việc đi lại đến và đi từ G" và cho phép "tự do đi lại rộng rãi" giữa Gaza và Israel. Việc phong tỏa đã gây ra khó khăn kinh tế đáng kể ở Gaza, và bạo lực của người định cư Israel được Hamas coi là một trong những lý do dẫn đến cuộc tấn công của họ. Israel nói rằng việc phong tỏa là cần thiết để bảo vệ công dân Israel khỏi " khủng bố, tấn công bằng tên lửa và bất kỳ hoạt động thù địch nào khác" và ngăn chặn hàng hóa có công dụng kép xâm nhập vào Gaza. Ở Ai Cập, Hamas được nhiều người coi là có liên hệ chặt chẽ với Tổ chức Anh em Hồi giáo, tổ chức mà họ coi là một tổ chức khủng bố.
Theo "New York Times", "Chính quyền Palestine đã không tổ chức bầu cử quốc gia kể từ năm 2006, một phần vì ông Abbas lo sợ thua H" Các cuộc đàm phán hòa bình với Israel chính thức kết thúc vào năm 2014. Tại Gaza và Bờ Tây, vào những năm 2020, Hamas đã nổi lên là "lực lượng chính trị thống trị" trên lãnh thổ Palestine. Chính quyền Giải phóng Palestine và Fatah trở nên không được lòng hầu hết người Palestine. Theo Eado Hech, cuộc thăm dò đã chỉ ra rằng phần lớn người Gaza ủng hộ chương trình nghị sự của Hamas, với đối thủ chính trị quan trọng duy nhất của nó hiện là tổ chức . Phần lớn người dân ở Gaza bị phát hiện ủng hộ các cuộc dưới một số hình thức cũng như "Intifada thứ ba" chống lại Israel. Vào năm 2023, đã xảy ra một số vụ bạo lực bùng phát trong cuộc xung đột Israel–Palestine. Trước cuộc tấn công, bao gồm cả các chiến binh và dân thường của cả hai bên, ít nhất 247 người Palestine đã bị lực lượng Israel giết chết, trong khi 32 người Israel và hai người nước ngoài đã thiệt mạng trong các cuộc tấn công của người Palestine.
Vào thời điểm xảy ra vụ tấn công, Israel và Ả Rập Xê Út đang tiến hành đàm phán để , với thái tử Ả Rập Xê Út Mohammed bin Salman gần đây tuyên bố rằng bình thường hóa là "lần đầu tiên là có thật". Bộ Ngoại giao Ả Rập Xê Út cho biết trong một tuyên bố rằng họ đã "liên tục cảnh báo rằng việc Israel tiếp tục chiếm đóng Gaza sẽ thúc đẩy thêm bạo lực."
Cuộc tấn công của người Palestine.
Rào chắn tên lửa.
Vào khoảng 06:30 sáng Giờ Mùa hè Israel (UTC+3) ngày 7 tháng 10 năm 2023, Hamas tuyên bố bắt đầu cái mà họ gọi là "Chiến dịch Lũ lụt Al-Aqsa", tuyên bố rằng họ đã bắn hơn 5.000 quả tên lửa từ Dải Gaza vào Israel trong vòng 20 phút. Các nguồn tin của Israel cho biết ít nhất 3.000 quả đạn đã được phóng từ Gaza. Ít nhất 5 người đã thiệt mạng trong vụ tấn công bằng tên lửa. Các vụ nổ đã được báo cáo ở các khu vực xung quanh Dải và tại các thành phố ở Đồng bằng Sharon bao gồm Gedera, Herzliyya, Tel Aviv và Ashkelon. Còi báo động không kích cũng được kích hoạt ở Beer Sheva, Jerusalem, Rehovot, Rishon Lezion và Căn cứ không quân Palmachim. Hamas đã đưa ra lời kêu gọi vũ trang, trong đó chỉ huy quân sự cấp cao Mohammad Deif kêu gọi "Người Hồi giáo ở khắp mọi nơi tiến hành một cuộc tấn công".
Các chiến binh Palestine cũng nổ súng vào các tàu thuyền của Israel ngoài khơi Dải Gaza, trong khi các cuộc đụng độ nổ ra giữa người Palestine và Lực lượng Phòng vệ Israel ở khu vực . Vào buổi tối, Hamas phóng một loạt khoảng 150 quả tên lửa khác về phía Israel, với các vụ nổ được báo cáo ở Yavne, Givatayim, Bat Yam, Beit Dagan, Tel Aviv và Rishon Lezion.
Cuộc xâm lược vào Israel.
Đồng thời, khoảng 2.500 chiến binh Palestine đã xâm nhập vào Israel từ Gaza bằng xe tải, xe bán tải, xe máy, máy ủi, tàu cao tốc và dù lượn. Họ chiếm trạm kiểm soát tại , và tạo ra các lỗ hổng trên hàng rào biên giới ở 5 địa điểm khác, bao gồm cả . Các hình ảnh và video dường như cho thấy các chiến binh đeo mặt nạ và được trang bị vũ khí hạng nặng mặc quân phục màu đen đi xe bán tải và nổ súng ở Sderot, giết chết hàng chục thường dân và binh lính Israel. Các video khác xuất hiện cho thấy những người Israel bị bắt làm tù binh và một chiếc xe tăng của Israel đang bốc cháy, cũng như các chiến binh lái các phương tiện quân sự của Israel.
Cùng buổi sáng, một vụ thảm sát xảy ra tại một lễ hội âm nhạc ngoài trời gần Re'im, khiến ít nhất 260 người thiệt mạng và nhiều người vẫn mất tích. Các nhân chứng kể lại việc các chiến binh đi xe máy nổ súng vào những người tham gia đang bỏ chạy, những người đã giải tán do hỏa lực khiến một số người tham dự bị thương; một số cũng bị bắt làm con tin. Dân quân đã giết hại thường dân tại Nir Oz, Be'eri và Netiv HaAsara, nơi họ bắt con tin và phóng hỏa các ngôi nhà, cũng như ở kibbutzim xung quanh Dải Gaza. 200 thường dân đã thiệt mạng trong vụ thảm sát Kfar Aza, 108 người trong vụ thảm sát Be'eri và 15 người trong vụ thảm sát Netiv HaAsara, trong vụ việc được mô tả là "vụ thảm sát trong một ngày tồi tệ nhất lịch sử nhân loại". – "Người Do Thái kể từ Holocaust". Các con tin cũng được cho là đã bị bắt ở Ofakim, trong khi các ngôi nhà ở Sderot bị đốt cháy. Hamas cho biết họ đã bắt đủ tù nhân để buộc Israel thả các tù nhân Palestine của mình, đồng thời tuyên bố rằng họ đã bắt đủ tù nhân để đảm bảo thả tất cả những người Palestine bị cầm tù, bao gồm cả phụ nữ và trẻ vị thành niên.
Các chiến binh Hamas đã thực hiện một . Các nguồn tin của Palestine cho rằng căn cứ quân sự địa phương của Israel đã bị tấn công. IDF cho biết họ đã tiêu diệt hai kẻ tấn công trên bãi biển và phá hủy bốn tàu, trong đó có hai thuyền cao su. Một căn cứ quân sự bên ngoài Nahal Oz cũng bị phiến quân chiếm giữ, khiến ít nhất 2 binh sĩ Israel thiệt mạng và ít nhất 6 người khác bị bắt.
Giao tranh được báo cáo tại căn cứ quân sự Re'im, trụ sở của Sư đoàn Gaza. Sau đó có thông tin cho rằng Hamas đã nắm quyền kiểm soát căn cứ và bắt giữ một số binh sĩ Israel trước khi IDF giành lại quyền kiểm soát sau đó trong ngày. Đồn cảnh sát Sderot được cho là đã nằm dưới sự kiểm soát của Hamas, với các chiến binh đã giết chết 30 người Israel, bao gồm cả cảnh sát và dân thường.
Một số nhóm Palestine đã lên tiếng ủng hộ hoạt động này. Lữ đoàn kháng chiến quốc gia, cánh vũ trang của (DFLP) đã xác nhận sự tham gia của họ vào chiến dịch thông qua người phát ngôn quân sự của họ Abu Khaled, cho biết họ đã mất ba chiến binh trong trận chiến với IDF. PFLP, một nhóm chiến binh xã hội chủ nghĩa khác của Palestine và nhóm đã lên tiếng ủng hộ chiến dịch này và tuyên bố sự cảnh giác và tổng động viên tối đa trong quân đội của họ, và (cánh vũ trang của PFLP) đã công bố các video trong số đó nó đang tấn công các tháp canh của Israel.
Một phát ngôn viên quân đội Israel tuyên bố rằng các chiến binh từ Gaza đã tiến vào Israel thông qua ít nhất bảy địa điểm và xâm chiếm bốn cộng đồng nông thôn nhỏ của Israel, thành phố biên giới Sderot, và hai căn cứ quân sự từ cả đất liền và biển. Truyền thông Israel đưa tin rằng bảy cộng đồng nằm dưới sự kiểm soát của Hamas, bao gồm Nahal Oz, Kfar Aza, Magen, Be'eri và Sufa. Giao lộ Erez được cho là đã nằm dưới sự kiểm soát của Hamas, tạo điều kiện cho các chiến binh tiến vào Israel từ Gaza. Ủy viên Cảnh sát Israel cho biết có 21 địa điểm đang diễn ra tình trạng đối đầu cao ở miền nam Israel.
Phản ứng của Israel.
Cuộc tấn công trùng với ngày lễ Simchat Torah của người Do Thái, dường như đã gây bất ngờ hoàn toàn cho người Israel.
Hệ thống phòng không Iron Dome đã được kích hoạt. Thủ tướng Benjamin Netanyahu và Bộ trưởng Quốc phòng Yoav Gallant đã tiến hành đánh giá an ninh tại trụ sở Lực lượng Phòng vệ Israel (IDF) ở Tel Aviv. Gallant sau đó đã chấp thuận việc huy động hàng chục nghìn quân dự bị và ban bố tình trạng khẩn cấp cho các khu vực trong phạm vi tính từ biên giới Gaza. Ông cũng nói rằng Hamas "đã phạm sai lầm nghiêm trọng" khi phát động cuộc tấn công và cam kết rằng "Israel sẽ chiến thắng". IDF tuyên bố "tình trạng sẵn sàng chiến tranh". Nó cũng nói rằng lực lượng dự bị sẽ được triển khai không chỉ ở Gaza, mà còn ở Bờ Tây và dọc biên giới với Lebanon và Syria. Cư dân ở các khu vực xung quanh Dải Gaza được yêu cầu ở trong nhà, trong khi dân thường ở miền nam và miền trung Israel "được yêu cầu ở cạnh những nơi trú ẩn". Các con đường xung quanh Dải Gaza đã bị IDF đóng cửa. Đường phố ở Tel Aviv cũng bị phong tỏa.
Sau cuộc tấn công, Israel tuyên bố nâng cao tình trạng sẵn sàng cho xung đột tiềm tàng. IDF tuyên bố tình trạng sẵn sàng chiến tranh và Netanyahu đã triệu tập một cuộc họp khẩn cấp với các cơ quan an ninh. IDF cũng báo cáo thêm rằng họ đã bắt đầu các hành động có mục tiêu ở Dải Gaza theo cái mà họ gọi là Chiến dịch Swords of Iron. Ủy viên Cảnh sát Israel Kobi Shabtai tuyên bố rằng "tình trạng chiến tranh" đã tồn tại, sau cái mà ông gọi là "một cuộc tấn công lớn từ Dải Gaza". Ông cũng tuyên bố đóng cửa toàn bộ khu vực phía nam Israel đối với "phong trào dân sự" cũng như triển khai đơn vị chống khủng bố Yamam tới khu vực này. Người phát ngôn chính của IDF, Chuẩn đô đốc Daniel Hagari cho biết 4 sư đoàn đã được triển khai tới khu vực này, tăng cường cho 31 tiểu đoàn hiện có.
Tổng thống Israel Isaac Herzog cho biết đất nước đang phải đối mặt với "thời điểm rất khó khăn", đồng thời gửi sức mạnh và động viên cho IDF, các lực lượng an ninh khác, dịch vụ cứu hộ và người dân đang bị tấn công. Trong một buổi phát sóng trên truyền hình, Netanyahu tuyên bố: "Chúng ta đang có chiến tranh." Ông cũng nói rằng IDF sẽ tăng cường triển khai ở biên giới để ngăn chặn những người khác 'phạm sai lầm khi tham gia cuộc chiến này'. Trong một bài phát biểu sau đó, ông đe dọa "biến Gaza thành một hòn đảo hoang" và kêu gọi cư dân ở đây "rời đi ngay".
Cuộc không kích ở Dải Gaza.
IDF cho biết họ đã tấn công các mục tiêu ở Gaza bằng cách sử dụng máy bay chiến đấu, tuyên bố đã tấn công 17 khu quân sự của Hamas và 4 trung tâm chỉ huy tác chiến. Trong số các địa điểm bị tấn công có Tháp Palestine 11 tầng ở trung tâm thành phố Gaza, nơi đặt các đài phát thanh của Hamas trên sân thượng. Israel cũng tấn công hai bệnh viện, khiến một tài xế xe cứu thương và một y tá thiệt mạng.
Chỉ trong một đêm, Israel đã tấn công tới 426 mục tiêu ở Dải Gaza. Thị trấn Beit Hanoun gần như bị san bằng bởi các cuộc không kích, và Nhà thờ Hồi giáo Al-Amin Muhammad bị phá hủy. Các mục tiêu cũng bao gồm nhiều khu nhà ở, đường hầm, nhà của các quan chức Hamas và Tháp Watan, nơi từng là trung tâm cung cấp Internet trong khu vực. Một cuộc không kích của Israel đã giết chết 19 thành viên trong cùng một gia đình (bao gồm cả phụ nữ và trẻ em); Những người sống sót sau cuộc không kích cho biết không có chiến binh nào trong khu vực của họ và họ cũng không được cảnh báo.
Một loạt tên lửa khác được phóng vào buổi sáng, trong đó một tên lửa bắn trúng ở Ashkelon. Hamas cũng bắn 100 quả rocket vào Sderot. DFLP nói rằng họ đã giao chiến với lực lượng Israel ở Kfar Aza, Be'eri và Kissufim.
Nội các chính thức đặt đất nước vào tình trạng chiến tranh lần đầu tiên kể từ Chiến tranh Yom Kippur 1973. IDF tuyên bố rằng hai tình huống bắt giữ con tin đã được "giải quyết". Sau khi quân tiếp viện của IDF đến, binh lính đã bao vây đồn cảnh sát Sderot và giành lại quyền kiểm soát nó, giết chết ít nhất 10 chiến binh Hamas. IDF cũng cho biết họ đã bảo vệ được 22 địa điểm khỏi tay lực lượng Palestine nhưng vẫn đang cố gắng giải tỏa 8 địa điểm khác bao gồm Sderot và Kfar Aza. Tại một cộng đồng, nó đã giải cứu được gần 50 con tin. Một số tay súng người Palestine đi trên chiếc ô tô đánh cắp đã bị lực lượng Israel tiêu diệt gần Ashkelon sau một cuộc đấu súng trên đường chính. Đồng thời, có tin cho rằng có thêm nhiều chiến binh Palestine đã tiến vào , trong khi 70 quân tiếp viện của Palestine Be'eri.
IDF được cho là đã tấn công 500 mục tiêu ở Dải Gaza trong đêm, bao gồm cả trại tị nạn , được cho là gây ra hàng chục thương vong, bao gồm cả trẻ em. IDF tuyên bố họ đã thiết lập toàn quyền kiểm soát các thị trấn của Israel xung quanh hàng rào chu vi Gaza. Các hoạt động chống lại phiến quân vẫn tiếp tục ở Sderot. Hamas nói rằng họ sẽ hành quyết các con tin Israel nếu Israel tiếp tục bắn phá "nhà dân mà không có cảnh báo trước."
Bộ trưởng Quốc phòng Yoav Gallant tuyên bố phong tỏa "toàn bộ" Dải Gaza nhằm cắt điện và ngăn chặn việc đưa thực phẩm và nhiên liệu vào, đồng thời nói thêm rằng "Chúng tôi đang chiến đấu với động vật của con người và chúng tôi đang hành động tương ứng." Tổ chức Theo dõi Nhân quyền gọi lệnh này là "ghê tởm" và kêu gọi Tòa án Hình sự Quốc tế "lưu ý đến lời kêu gọi phạm tội ác chiến tranh này". IDF cho biết 15 cộng đồng xung quanh Dải Gaza đã được sơ tán.
Lực lượng Không quân Israel đã triển khai các máy bay vận tải hạng nặng C-130 và C-130J trên khắp châu Âu để tập hợp hàng trăm nhân viên IDF ngoài nhiệm vụ sẽ được triển khai trong cuộc xung đột.
Hamas bắn một loạt đạn khác về hướng Tel Aviv và Jerusalem, trong đó một tên lửa hạ cánh gần nhà ga của .
Lực lượng Israel đã tái chiếm Kfar Aza và bắt đầu thu thập những người chết, tìm thấy thi thể của các nạn nhân bị cắt xẻo, phụ nữ và trẻ sơ sinh bị chặt đầu và thiêu hủy tại nhà của họ. Thi thể của 40 trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ đã được đưa ra ngoài trên cáng, trong số những gì một ước tính mô tả là có ít nhất 100 nạn nhân dân sự.
IDF cho biết họ đã huy động tới 360.000 quân dự bị và tiến hành các cuộc không kích vào các khu dân cư và al-Furqan ở Gaza, cũng như Cảng Gaza. Nó cũng phá hủy phần lớn các khu dân cư al-Karama và Rimal của thành phố Gaza, nơi có các bộ của chính phủ Hamas, các trường đại học, tổ chức truyền thông và cơ quan viện trợ. Máy bay chiến đấu của Israel cũng tấn công nối Gaza và Ai Cập. Nơi ở của gia đình Mohammed Deif ở Khan Younis cũng bị tấn công, giết chết cha, anh trai và ít nhất hai người thân khác.
Bộ trưởng An ninh Quốc gia Itamar Ben-Gvir thông báo rằng Bộ đang mua 10.000 khẩu súng trường để trang bị cho , đặc biệt là ở các cộng đồng biên giới, các thành phố hỗn hợp Do Thái-Ả Rập và các khu định cư ở Bờ Tây. Ông nói thêm rằng 4.000 khẩu súng trường tấn công, cũng như mũ bảo hiểm và áo chống đạn đã được mua từ một nhà sản xuất trong nước và sẽ được phân phối ngay lập tức.
Các chiến binh Hamas thực hiện một cuộc tấn công khác vào khu công nghiệp ở Ashkelon, nơi ít nhất ba người trong số họ thiệt mạng trong các cuộc đụng độ với IDF. Tên lửa được bắn vào Tel Aviv và Ashkelon.
Máy bay chiến đấu của Israel đã tấn công và phá hủy một số tòa nhà của , nói rằng nó đã bị biến thành nhà máy sản xuất vũ khí và nơi huấn luyện.
Israel thành lập , với Thủ tướng Benjamin Netanyahu, Bộ trưởng Quốc phòng Yoav Gallant và cựu Bộ trưởng Quốc phòng Benny Gantz đứng đầu nội các chiến tranh với Gadi Eizekot và Ron Dermer là quan sát viên.
Tên lửa được bắn vào Ashkelon. Một cuộc tấn công tên lửa khác đã buộc Ngoại trưởng Anh James Cleverly, người đang đến thăm thị trấn Ofakim, phải chạy tìm chỗ ẩn nấp. Một người bị thương và bốn tòa nhà bị trúng đạn sau một vụ tấn công bằng tên lửa ở Sderot.
Một cuộc không kích của Israel đã giết chết bốn nhân viên y tế IFRC bên trong xe cứu thương.
Nhà máy điện duy nhất của Dải Gaza đã hết nhiên liệu và do Israel phong tỏa Dải Gaza, mọi nguồn cung cấp khí đốt và các loại nhiên liệu khác đều bị cắt.
Cảng thành phố Gaza bị tấn công bằng đạn pháo phosphor trắng.
Israel cho biết họ , các trung tâm chỉ huy của họ và nơi ở của một quan chức hải quân cấp cao của Hamas mà họ cho rằng được sử dụng để cất giữ những loại vũ khí không xác định. Các chỉ huy của hai nhóm chiến binh nhỏ hơn cũng được cho là đã thiệt mạng trong các cuộc không kích.
Bốn người bị thương và bảy ngôi nhà bị tấn công sau một vụ tấn công bằng tên lửa ở Sderot. Khi IDF tiếp tục tấn công các tòa nhà và khu vực lân cận, thông báo rằng số người chết ở Gaza đã lên tới hơn 1.400 người, trong đó có 447 trẻ em và 248 phụ nữ.
Bộ trưởng Bộ Năng lượng và Cơ sở hạ tầng Israel Israel Katz tuyên bố rằng việc dỡ bỏ lệnh phong tỏa Gaza sẽ không diễn ra cho đến khi các con tin bị Hamas bắt cóc được trở về quê hương an toàn.
Đầu ngày, IDF đã đưa ra cảnh báo sơ tán cho các cộng đồng phía bắc Wadi Gaza, bao gồm cả Thành phố Gaza, trong vòng 24 giờ, hướng dẫn người dân di chuyển về phía nam. Việc sơ tán khỏi miền bắc Gaza, liên quan đến việc di dời 1,1 triệu người Palestine, được Liên Hợp Quốc coi là không thể, tổ chức này trong một tuyên bố đã cảnh báo về "những hậu quả nhân đạo tàn khốc". Ngay sau khi lệnh sơ tán được ban hành, các cơ sở của Liên hợp quốc, bao gồm cả URNWA, đã được chỉ thị di chuyển đến Rafah. Cơ quan quản lý các vấn đề người tị nạn của Hamas đã phản ứng bằng cách yêu cầu người dân ở phía bắc Gaza "hãy kiên định trong nhà của mình và đứng vững khi đối mặt với cuộc chiến tâm lý kinh tởm do sự chiếm đóng gây ra." đã đưa ra một tuyên bố gọi lệnh sơ tán là "thái quá" và "một cuộc tấn công vào hệ thống chăm sóc y tế và nhân loại" đồng thời lên án lệnh của Israel "bằng những ngôn từ mạnh mẽ nhất có thể." Hamas tuyên bố ít nhất 70 người chạy trốn về phía nam đã thiệt mạng do các cuộc không kích của Israel.
Vào buổi tối, IDF tuyên bố rằng lực lượng mặt đất của họ đã tiến hành vào Gaza, cho biết họ đang tấn công các chiến binh Hamas và tìm kiếm con tin bị bắt trong cuộc tấn công của họ.
NBC News đưa tin về các tài liệu "tuyệt mật" của Hamas trong đó có kế hoạch chi tiết nhằm vào các trường tiểu học và trung tâm thanh thiếu niên ở Kfar Sa'ad , với mục tiêu là "giết càng nhiều người càng tốt", bắt con tin và chuyển họ vào Dải Gaza.
IDF cho biết họ đã tiêu diệt người đứng đầu các hoạt động trên không của Hamas là Murad Abu Murad trong một cuộc không kích qua đêm. Nó cũng công bố thời hạn sáu giờ kéo dài từ 10 giờ đến 16 giờ theo giờ địa phương để người tị nạn chạy trốn về phía nam dọc theo các tuyến đường cụ thể trong Dải Gaza.
Một vụ nổ xảy ra lúc 17:30 trên một trong những tuyến đường an toàn do IDF chỉ định, khiến 70 người thiệt mạng, chủ yếu là phụ nữ, trẻ em và trẻ sơ sinh. Một số nguồn tin cho rằng đây là một cuộc không kích của IDF trong khi CNN cho rằng nguyên nhân chưa rõ ràng. Tờ "Financial Times" đã tiến hành một cuộc điều tra và kết luận "Tuy nhiên, việc phân tích đoạn phim đã loại trừ hầu hết các lời giải thích ngoài cuộc tấn công của Israel" đồng thời nói rằng "rất khó để chứng minh một cách thuyết phục liệu những vụ nổ này có phải là một cuộc tấn công của IDF hay không, tên lửa bắn nhầm hay thậm chí là bom xe."
Hamas lập các chốt chặn đường ngăn người dân Gaza sơ tán về phía nam.
tuyên bố Israel "đang trong quá trình thành lập một khu nhân đạo, một khu nhân đạo lớn ở phía nam Gaza, với Liên hợp quốc", đồng thời tuyên bố rằng khu vực này sẽ có thể tiếp nhận hàng trăm nghìn người Gaza.
Chính phủ Israel và Hamas lần đầu tiên ra thông báo thỏa thuận ngừng bắn trong bốn ngày nhằm trao đổi con tin là phụ nữ và trẻ em nhưng vẫn chưa rõ thời điểm thực hiện.
Ít nhất 1.300 người Israel thiệt mạng, bao gồm 220 binh sĩ và 45 cảnh sát, hơn 3.400 người bị thương, và 130–150 binh sĩ IDF và dân thường bị bắt làm con tin. Thương vong bao gồm khoảng 70 người Israel gốc Ả Rập, đặc biệt là Negev Bedouin. Vào ngày 7 tháng 10, hơn 100 thường dân đã thiệt mạng trong vụ thảm sát Be'eri, bao gồm cả phụ nữ và trẻ em; và hơn 260 người tham dự đã bị giết tại . Tính đến ngày 10 tháng 10, hơn 100 người được cho là đã thiệt mạng trong vụ thảm sát Kfar Aza, chưa rõ tổng số người chết. Chín người bị bắn chết tại một bến xe buýt ở Sderot. Ít nhất bốn người được cho là đã thiệt mạng ở Kuseife. Ít nhất 400 người thương vong được báo cáo ở Ashkelon, trong khi 280 người khác được báo cáo ở Beer Sheva, 60 người trong số đó đang trong tình trạng nghiêm trọng. Ở phía bắc, thương tích do các cuộc tấn công bằng tên lửa đã được báo cáo ở Tel Aviv.
Cựu tiền đạo của Hapoel Tel Aviv FC Lior Asulin nằm trong số những người thiệt mạng trong vụ thảm sát lễ hội âm nhạc Re'im. Người đứng đầu Hội đồng khu vực Sha'ar HaNegev, #đổi , đã thiệt mạng trong cuộc đọ súng với phiến quân. Chỉ huy cảnh sát Rahat, Jayar Davidov, cũng bị giết. Izhar Peled, một sĩ quan cảnh sát, đã bị giết ở Kfar Aza. IDF xác nhận rằng 258 binh sĩ của họ đã thiệt mạng. Trong số những người được xác nhận thiệt mạng có Đại tá Yonatan Steinberg, chỉ huy Lữ đoàn Nahal, người đã thiệt mạng gần Kerem Shalom; Đại tá Roi Levy, chỉ huy đơn vị "Ghost" đa chiều, người bị giết gần Kibbutz Re'im; và Trung tá Eli Ginsberg, chỉ huy Trường Đơn vị Chống khủng bố LOTAR. Phó chỉ huy Druze của Lữ đoàn khu vực 300 "Baram", Trung tá Alim Abdallah, đã thiệt mạng trong trận chiến cùng với hai binh sĩ khác khi đáp trả một cuộc xâm nhập từ miền nam Liban vào ngày 9 tháng 10.
Bộ Y tế ở Gaza báo cáo rằng, tính đến ngày 14 tháng 10, ít nhất 2.215 người Palestine, bao gồm 724 trẻ em và 458 phụ nữ đã thiệt mạng và 8.714 người khác bị thương. Tại Bờ Tây, bạo lực liên quan kể từ khi bắt đầu xung đột đã giết chết 53 người Palestine, trong đó riêng 16 người thiệt mạng được ghi nhận chỉ trong ngày 13 tháng 10.
Bốn người Palestine thiệt mạng và năm người khác bị thương trong các cuộc đụng độ với IDF dọc theo hàng rào chu vi của Gaza. Lực lượng Phòng vệ Israel ước tính vào ngày 10 tháng 10 rằng thi thể của khoảng 1.000 chiến binh Palestine đã được tìm thấy bên trong Israel. Năm chiến binh Palestine được cho là đã thiệt mạng ở Sderot.
Tác động chủ quan.
Liên Hợp Quốc cho biết cuộc giao tranh đã khiến hơn 423.000 người Palestine phải di dời, trong khi các cuộc không kích của Israel đã phá hủy 1.000 ngôi nhà và khiến 560 đơn vị nhà ở không thể ở được. Nó cũng cho biết hành động của Israel đã gây ra tình trạng thiếu nước ảnh hưởng đến 650.000 người.
Bộ Y tế Gaza cho biết 15 xe cứu thương và 9 cơ sở y tế đã trở thành mục tiêu trong các cuộc tấn công của Israel, bao gồm trụ sở chính, Phòng khám Rimal và Trung tâm Mắt Quốc tế. Medecins Sans Frontieres cho biết họ đã đếm được 18 xe cứu thương bị phá hủy và 8 cơ sở y tế bị phá hủy hoặc hư hỏng.
Sau khi nhà máy điện duy nhất của Dải Gaza đóng cửa do thiếu nhiên liệu do lệnh phong tỏa của Israel vào ngày 11 tháng 10, có thông tin cho rằng các bệnh viện ở Gaza sẽ hết nhiên liệu cho máy phát điện trong ba ngày.
Tổng thư ký Liên hợp quốc António Guterres đã ra tuyên bố kêu gọi chuyển giao nhanh chóng và không bị cản trở các nhu yếu phẩm cứu sinh thiết yếu, như nhiên liệu, thực phẩm và nước sạch, vào Dải Gaza.
Ai Cập đã đóng cửa biên giới với Gaza đối với dân thường chạy trốn khỏi nước này. Họ cũng nói rằng họ sẽ cho phép viện trợ được chuyển qua biên giới với Gaza và chỉ định ở Bán đảo Sinai làm trung tâm viện trợ nhân đạo quốc tế cho Gaza.
Vào ngày 12 tháng 10, Jordan xác nhận rằng họ sẽ gửi một máy bay viện trợ đến Gaza, chuyến bay đầu tiên như vậy kể từ khi bắt đầu chiến tranh; máy bay dự kiến hạ cánh ở Ai Cập trước khi chuyển đồ dự trữ tới . Viện trợ bao gồm vật tư y tế. Hussein Al-Shibli, tổng thư ký của Tổ chức từ thiện Jordan Hashemite, cho biết tổ chức này "nhằm mục đích cung cấp cho các bệnh viện và các tổ chức làm việc trong lĩnh vực này các vật tư y tế để hỗ trợ người dân Gaza".
Một chiếc xe cứu thương Magen David Adom được cho là đã được phiến quân Palestine đưa tới Gaza trong cuộc tấn công của họ vào ngày 7 tháng 10. ở Ashkelon bị trúng tên lửa vào ngày 8 tháng 10.
Tên lửa từ Gaza tấn công một bệnh viện ở Ashkelon vào ngày 11 tháng 10.
Bộ năng lượng Israel đã ra lệnh cho tạm thời đóng cửa mỏ ngoài khơi.
Vào ngày 8 tháng 10, chỉ số TA-35 của Israel giảm 6,47%, mức giảm lớn nhất kể từ năm 2020. Giá trị của đồng Shekel Israel mới giảm 1,63%, giao dịch ở mức 3,90 so với đồng đô la Mỹ, mức thấp nhất trong 7 năm. Đáp lại, Ngân hàng Israel đã công bố vào ngày 9 tháng 10 rằng họ sẽ bán tới 30 tỷ USD dự trữ ngoại hối để hỗ trợ và cung cấp thanh khoản lên tới 15 tỷ USD cho thị trường thông qua cơ chế SWAP. Đây là lần bán ngoại hối đầu tiên của ngân hàng trung ương Israel.
Thông tin sai lệch.
Một bức ảnh được công bố cho thấy Thiếu tướng Nimrod Aloni, chỉ huy Quân đoàn sâu IDF, bị người Palestine bắt giữ trong những giờ đầu của cuộc tấn công. Hamas cũng tuyên bố đã bắt được anh ta. Một bài đăng bằng tiếng Ba Tư của IDF đã trích dẫn một bài đăng về việc bắt giữ anh ta từ và viết "Tasnim: Những kẻ phân phối tin giả của " mà không phủ nhận hay xác nhận việc bắt giữ Aloni. Aloni sau đó được nhìn thấy vào ngày 8 tháng 10 khi tham dự một cuộc họp của các quan chức quân sự hàng đầu của Israel.
đăng tải những hình ảnh quân đội Azerbaijan bắt giữ các chỉ huy Nagorno-Karabakh vào giống như việc Hamas bắt giữ các chỉ huy Israel.
Tội ác chiến tranh.
Theo "The Economist", có sự đồng thuận giữa rằng hành động của các cấu thành tội ác chiến tranh. Hiện vẫn chưa có sự đồng thuận về việc liệu hành vi của Israel có thực hiện được hay không. Họ viết rằng "Tuy nhiên, trên thực tế, luật pháp quốc tế và các quy tắc cụ thể chi phối chiến tranh—luật xung đột vũ trang (LOAC), còn được gọi là luật nhân đạo quốc tế (IHL)—cho Israel quyền tự do đáng kể để tấn công Hamas, theo cho các chuyên gia pháp lý."
Tuy nhiên, một số học giả đã chỉ trích việc và "bảo 1,1 triệu thường dân sống ở phía bắc Gaza hãy di chuyển về phía nam. (Hamas kêu gọi dân thường bỏ qua lời kêu gọi.) Hậu quả nhân đạo nghiêm trọng của việc này, quyết định không còn nghi ngờ gì nữa. Cơ sở hạ tầng của Gaza đang bị hủy hoại và có rất ít nơi cho nhiều người đến như vậy. Nhưng các khía cạnh pháp lý phức tạp hơn."
Thông tin chưa được xác minh.
Thông tin chưa được xác minh đã nhanh chóng được công bố và lan truyền trong cuộc xung đột, thông qua mạng xã hội, các chính trị gia và các hãng tin tức chính thống. Mặc dù một số câu chuyện có thông tin tiếp theo giúp làm rõ hoặc bổ sung bối cảnh cho câu chuyện được đăng ban đầu, nhưng việc này sẽ mất thời gian do xung đột lan rộng và thiếu khán giả quay lại để đọc hoặc nghe thông tin bổ sung.
Báo cáo về việc Hamas chặt đầu trẻ sơ sinh đã được một loạt tổ chức tin tức đưa tin vào ngày 10 tháng 10, sau khi một phóng viên của "" phỏng vấn các thành viên của Lực lượng Phòng vệ Israel, tại hiện trường vụ thảm sát Kfar Aza, những người cho biết họ đã nhìn thấy những đứa trẻ bị chặt đầu. "CBS News" sau đó đã phỏng vấn Yossi Landau, người đứng đầu khu vực của tổ chức phản ứng đầu tiên ZAKA, người tuyên bố rằng cả trẻ sơ sinh và trẻ vị thành niên đều bị chặt đầu cùng với xác của những người lớn bị chặt chân tay. IDF tuyên bố với "Insider" rằng họ sẽ không điều tra thêm về cáo buộc, với lý do rằng làm như vậy sẽ là "thiếu tôn trọng người chết". Chính phủ Israel sau đó đã đăng những bức ảnh về những đứa trẻ thiệt mạng mà họ cho rằng đã thiệt mạng trong vụ tấn công. Jerusalem Post tuyên bố rằng những hình ảnh này xác nhận rằng trẻ sơ sinh đã bị chặt đầu, trong khi NBC News tuyên bố rằng không có bằng chứng chụp ảnh nào cho thấy trẻ sơ sinh bị chặt đầu. Tổng thống Hoa Kỳ Joe Biden nói rằng ông đã nhìn thấy bằng chứng chụp ảnh về những kẻ khủng bố chặt đầu trẻ em, mặc dù một phát ngôn viên của Nhà Trắng sau đó đã làm rõ rằng ông đang đề cập đến các báo cáo và tuyên bố truyền thông của Netanyahu. Các bình luận từ các quan chức và phương tiện truyền thông Israel đã phản đối hoặc giảm nhẹ các tuyên bố. CNN đưa tin rằng họ không thể xác nhận thông tin cho rằng trẻ em bị chặt đầu.
Hiếp dâm và bạo lực tình dục đối với phụ nữ Israel đã được báo cáo, đặc biệt là trong . Các báo cáo trên ', "Ynet", ', "", "the Hindustan Times", và được lấy nguồn từ các nhân chứng được nêu tên và ẩn danh có mặt tại vụ thảm sát. Một báo cáo ngày 8 tháng 10 của "The Times of Israel" đề cập đến các video mà họ cho biết "đã làm dấy lên lo ngại về tấn công tình dục đối với phụ nữ". Tuy nhiên, tính đến ngày 11 tháng 10, Yuval Shany viết rằng còn quá sớm để biết liệu có xảy ra kiểu tấn công tình dục hay không, vì vẫn chưa có thời gian để chính thức lấy lời khai từ nạn nhân và nhân chứng. Những báo cáo về bạo lực tình dục này đã được các quan chức Israel, Tổng thống Mỹ Biden và Bộ trưởng an ninh Anh lặp lại. Tổ chức truyền thông tin tức người Mỹ gốc Do Thái cho biết vào ngày 11 tháng 10, "Biden, Netanyahu, những người nổi tiếng và những người phụ trách chuyên mục đã vội vã lên án hành vi hiếp dâm. Nhưng IDF vẫn chưa có bất kỳ bằng chứng nào cho thấy điều đó đã xảy ra." kết luận "không có ví dụ nào được xác nhận công khai về tấn công tình dục."
Cuộc tấn công ban đầu đánh dấu sự leo thang đáng chú ý trong cuộc xung đột đang diễn ra giữa Israel và Hamas, nổi bật về quy mô và tầm với của cả vụ bắn tên lửa và các cuộc tấn công biên giới xung quanh Gaza. Đây là một sự khác biệt đáng kể so với các cuộc xung đột trước đó, vốn thường diễn ra theo từng giai đoạn với sự leo thang căng thẳng dần dần. Nó được so sánh với Cuộc tấn công Trân Châu Cảng năm 1941, Cuộc tấn công Tết Mậu Thân năm 1968, Chiến tranh Yom Kippur năm 1973, cuộc tấn công ngày 11 tháng 9 năm 2001, và . Giống như sự kiện Tết Mậu Thân, cuộc tấn công của Hamas diễn ra vào buổi sáng ngày nghỉ lễ, dường như "ở khắp mọi nơi cùng một lúc", và thể hiện những khả năng mà một lực lượng du kích không thể tưởng tượng được.
Phản ứng của Israel.
Sau cuộc tấn công của Hamas vào Israel, nhóm biểu tình đã hủy bỏ cuộc phản đối dự kiến vào ngày 7 tháng 10, mở rộng hỗ trợ cho IDF trong bối cảnh khủng hoảng. Các nhóm biểu tình khác như Forum 555 và Brothers in Arms cũng kêu gọi quân dự bị phục vụ nếu được gọi nhập ngũ.
Trong bối cảnh bạo lực leo thang, Magen David Adom đã khởi xướng chiến dịch hiến máu và Bộ Giáo dục đã đóng cửa các trường học vào ngày 7 tháng 10, chuyển sang học trực tuyến từ ngày 15 tháng 10. Nhiều sự kiện và buổi biểu diễn khác nhau đã bị hủy bỏ hoặc hoãn lại bao gồm Liên hoan phim quốc tế Haifa, buổi hòa nhạc của Bruno Mars và các trận đấu bóng đá do UEFA lên lịch.
Phản ứng của Palestine.
cho biết các trường học ở Dải Gaza đã đóng cửa cho đến khi có thông báo mới. Bộ Y tế Palestine kêu gọi hiến máu.
Một số con tin bị Hamas bắt giữ đã được trưng bày công khai ở Gaza để thể hiện sự ủng hộ của công chúng. Shani Louk, một công dân Đức bị bắt từ , đã bị Hamas úp mặt xuống và lột đồ lót trên thùng xe tải. Những người trong đám đông ăn mừng đã hét lên "Allahu Akbar" và một số người, trong đó có một thanh niên, nhổ vào Louk. Trong một trường hợp khác, một phụ nữ 85 tuổi bị bắt làm con tin đã được chở qua đường trên một chiếc xe golf trong khi đám đông hò reo. Phó lãnh đạo Hamas Saleh al-Arouri nói với Al Jazeera rằng lực lượng của họ đã bắt đủ con tin Israel để đảm bảo thả các tù nhân Palestine ở Israel trong một cuộc trao đổi. Người phát ngôn của Hamas, Abu Obaida , cho biết họ đang giam giữ những người lính Israel bị bắt ở "những nơi an toàn" và trong đường hầm.
Phản ứng quốc tế.
Các nhà lãnh đạo quốc tế, bao gồm từ Argentina, Ấn Độ, Hoa Kỳ và các nước châu Âu đã lên án các cuộc tấn công của Hamas, bày tỏ tình đoàn kết với Israel và cho biết Israel có quyền tự vệ trước các cuộc tấn công vũ trang và mô tả Chiến thuật của Hamas là khủng bố. Trong cuộc họp giao ban tại Nhà Trắng, Biden bày tỏ tình đoàn kết với Israel. Liên minh châu Âu tuyên bố sẽ xem xét viện trợ cho chính quyền Palestine để đảm bảo viện trợ không tài trợ cho khủng bố và không có kế hoạch thanh toán viện trợ hiện tại nào. Áo, Đức và Thụy Điển đã đình chỉ viện trợ nhân đạo cho Palestine để đáp lại cuộc tấn công của Hamas và nói rằng họ sẽ xem xét các dự án và viện trợ khác được đưa ra. Đại hội Duy Ngô Nhĩ Thế giới đã đưa ra một tuyên bố lên án "các cuộc tấn công khủng khiếp của Hamas nhằm vào thường dân Israel". Tổng thống Croatia Zoran Milanovic công khai tuyên bố rằng Israel đã mất thiện cảm với những tội ác nhân đạo và "hành động trả thù" ở Gaza.
đã tổ chức các cuộc biểu tình để thể hiện tình đoàn kết với Israel cũng như tình đoàn kết với người dân Palestine. Argentina, Canada, Đức, Vương quốc Anh, Tây Ban Nha, Pháp và Uruguay tuyên bố rằng họ sẽ tăng cường an ninh tại các địa điểm liên quan đến người Do Thái để đối phó với cuộc tấn công. Chính quyền Pháp đã báo cáo hơn 100 vụ chống Do Thái trên khắp đất nước sau cuộc xung đột, đồng thời cung cấp thêm an ninh cho Chủ tịch Quốc hội Yaël Braun-Pivet và nghị sĩ Meyer Habib sau những lời đe dọa tử vong liên quan đến cuộc xung đột đã được thực hiện để chống lại họ. Pháp ban hành lệnh cấm tất cả các cuộc biểu tình ủng hộ Palestine với lý do lo ngại về an toàn công cộng. Bất chấp lệnh cấm, gần 3.000 người biểu tình ủng hộ Palestine đã biểu tình tại Place de la République ở Paris và cảnh sát đã bắt giữ 10 người và giải tán đám đông bằng vòi rồng. Những người ủng hộ cả Palestine và Israel đã đổ ra đường phố London để tổ chức các cuộc mít tinh và biểu tình. |
Chung thân liên tiếp
Chung thân liên tiếp là hai hoặc nhiều bản án chung thân nối tiếp nhau được tuyên cho người phạm tội, thường thấy trong tư pháp thực tiễn. Hình phạt này được dùng để giảm cơ hội được ra tù của người phạm tội.
Chung thân liên tiếp là hình phạt chung dành cho các bị cáo bị kết tội giết người nhiều lần ở Mỹ.
Tùy vào khu vực xét xử của vụ án, bị cáo nhận bản án chung thân có thể đủ điều kiện để được ân xá sau khi chấp hành mức án tối thiểu từ 15 năm đến 25 năm. Nếu bị tuyên chung thân liên tiếp, bị cáo phải chấp hành mức án tối thiểu cho từng bản án chung thân rồi mới có thể được ân xá. Hình phạt này cũng đảm bảo nếu một bản án bị kháng cáo thì bị cáo vẫn phải chấp hành những bản án còn lại.
Ở Nga, chung thân liên tiếp được thi hành cùng lúc.
Ở Úc, thời gian tối thiểu của chung thân liên tiếp bằng thời gian tối thiểu mà ngắn nhất trong số các bản án.
Từ ngày 2 tháng 12 năm 2011 ở Canada, người bị kết tội giết người cấp độ một và không đủ điều kiện để được ân xá, sẽ có thể bị tuyên chung thân liên tiếp. Hình phạt bắt buộc dành cho người bị kết tội giết người cấp độ một là án tù chung thân và thời gian thi hành án tối thiểu 25 năm mới được xem xét âm xá. Thẩm phán sẽ thảo luận với bồi thẩm đoàn để đưa ra quyết định có cộng dồn thời gian tối thiểu này hay không.
Bản án có thời gian tối thiểu dài nhất cho tới nay là 75 năm dành cho 4 phạm nhân Justin Bourque (đã được giảm còn 25 năm), John Paul Ostamas, Douglas Garland, và Derek Saretzky.
Trong vụ xả súng tại nhà thờ Hồi giáo Thành phố Québec, Tòa Thượng thẩm Québec và Tòa phúc thẩm Québec cho rằng bản án chung thân liên tiếp dành cho bị cáo Alexandre Bissonnette là vi hiến. Tòa án Tối cao Canada cũng bác bỏ kháng cáo của vào tháng 5 năm 2022, cho rằng bản án chung thân liên tiếp là vi hiến. |
Amara Diouf (sinh ngày 7 tháng 6 năm 2008) là một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp người Sénégal hiện tại đang thi đấu ở vị trí tiền đạo cho câu lạc bộ Génération Foot và Đội tuyển bóng đá quốc gia Sénégal.
Sự nghiệp thi đấu.
Sinh ra tại Pikine, vùng ngoại ô của thủ đô Dakar, Amara Diouf gia nhập học viện của câu lạc bộ Génération Foot vào năm 2017, sau khi gây được ấn tượng tại giải Danone Nations Cup.
Năm 2023, anh là một cầu thủ nổi bật tại giải U-19 Mohammed VI tổ chức tại Maroc, nơi Génération Foot vô địch giải đấu sau khi đánh bại ứng cử viên nặng ký cho chức vô địch, Real Madrid. Có thông tin cho rằng Diouf sẽ gia nhập câu lạc bộ Metz khi anh đến độ tuổi phù hợp, tiếp bước người đồng hương Sadio Mané.
Sự nghiệp quốc tế.
Năm 2022, Diouf thi đấu cho U-17 Sénégal tại Vòng loại Cúp bóng đá U-17 châu Phi 2023. Anh lập một cú đúp trong trận gặp Cabo Verde và đóng góp 1 bàn thắng trong trận gặp Mali.
Diouf có tên trong danh sách tham dự Cúp bóng đá U-17 châu Phi 2023. Anh lập một cú đúp trong trận gặp Algérie và đóng góp 1 bàn thắng trong trận gặp Somalia. Điều này đã giúp Sénégal vượt qua vòng bảng. Sau màn trình diễn tuyệt vời tại giải đấu, Diouf được bầu là cầu thủ xuất sắc nhất vòng bảng và nằm trong đội hình tiêu biểu của vòng bảng. Diouf tiếp tục lập một cú đúp trong trận gặp Nam Phi ở tứ kết, qua đó đủ điều kiện góp mặt tại Giải vô địch bóng đá U-17 thế giới 2023 và nhận được giải thưởng cầu thủ xuất sắc nhất trận lần thứ 3. Ghi được bàn thắng thứ 5 trong giải đấu, anh đã vượt qua kỷ lục ghi nhiều bàn thắng nhất trong một giải đấu U-17 của Victor Osimhen. Ở trận bán kết gặp Burkina Faso, Diouf đá hỏng quả phạt đền khi đội của anh đang dẫn trước 1–0, nhưng cuối cùng đã thực hiện lượt sút luân lưu cuối cùng thành công, giúp họ tiến vào chung kết. Sénégal đánh bại Maroc ở trận đấu chung kết để giành chức vô địch lần đầu tiên trong lịch sử. Với 5 bàn thắng ghi được suốt cả giải đấu, Diouf đã giành danh hiệu Vua phá lưới.
Đội tuyển quốc gia.
Tháng 8 năm 2023, Diouf được gọi triệu tập lên Đội tuyển bóng đá quốc gia Sénégal để chuẩn bị cho trận gặp Rwanda tại Vòng loại Cúp bóng đá châu Phi và một trận giao hữu gặp Algérie. Vào ngày 9 tháng 9, anh có trận ra mắt trong trận hòa 1-1 trước Rwanda, trở thành cầu thủ trẻ nhất từng ra mắt cho đội tuyển quốc gia ở 15 tuổi 94 ngày. |
Nguyễn Đình Trí (10 tháng 1 năm 1931 – 12 tháng 3 năm 2023) là Giáo sư, Tiến sĩ toán học, là nhà giáo, nhà khoa học và là người viết giáo trình toán học cho hệ đại học kỹ thuật. Ông từng giữ chức Phó Hiệu trưởng Trường Đại học Bách khoa Hà Nội, Chủ tịch Hội Toán học Việt Nam. Ông được tặng danh hiệu Nhà giáo Nhân dân vào năm 1998.
Tiểu sử, sự nghiệp.
Ông sinh ngày 10 tháng 1 năm 1931, tại Lý Nhân, Hà Nam. Sau khi tốt nghiệp trường Đại học Sư phạm Hà Nội năm 1956, ông về công tác tại trường Đại học Bách khoa Hà Nội, khi đó vừa mới được thành lập và trở thành một trong nhũng người đầu tiên đặt nền móng xây dựng đội ngũ giảng viên Toán của nhà trường.
Năm 1961, Ông là giảng viên Toán đầu tiên của Đại học Bách khoa Hà Nội được cử sang Liên Xô làm nghiên cửu sinh. Năm 1965, ông bảo vệ thành công luận án Phó tiến sĩ Toán - Lý (nay là Tiến sĩ) tại Đại học Tổng hợp Lomonosov, trở thành Phó tiến sĩ Toán học đầu tiên của Đại học Bách khoa Hà Nội.
Về nước ông được bổ nhiệm làm Trưởng ban Khoa học cơ bản từ năm 1966. Tới năm 1968, khi thành lập Khoa Toán Lý, Đại học Bách khoa Hà Nội, ông trở thành Chủ nhiệm Khoa đầu tiên và giữ cương vị này cho đến năm 1977.
Từ năm 1977 đến năm 1994: Ông làm Phó Hiệu trường Đại học Bách khoa Hà Nội.
Ông được bầu vào Ban chấp hành Hội Toán học Việt Nam ngay từ khi Hội được thành lập và được bầu làm Chủ tịch Hội Toán học Việt Nam nhiệm kì 2 từ năm 1988 tới năm 1994. Năm 1984, Nguyền Đình Trí đã trở thành một trong số những nhà toán học đầu tiên được phong học hàm Giáo sư và năm 1988, ông cũng là một trong số những nhà giáo đầu tiên của Việt Nam được nhận danh hiệu Nhà giáo Nhân dân.
Ông đã dành nhiều tâm huyết cho việc xây dựng, phát triển, cập nhật những tri thức hiện đại cho các chương trình đào tạo, góp phần đưa Đại học Bách khoa Hà Nội trở thành trường đại học kỹ thuật hàng đầu của Việt Nam. Bộ giáo trình “Toán cao cấp” (3 tập) do ông chủ biên là bộ sách nổi tiếng từ những năm 1960, là tài liệu giáng dạy chính thức cho các trường đại học kỹ thuật ở Việt Nam.
Ông là một trong những người đứng đầu trong việc thành lập Trung tâm đại học dân lập Thăng Long, đại học dân lập đầu tiên ở Việt Nam.
Ông đã tham gia vào bản Kiến nghị “Chấn hưng giáo dục” của 24 trí thức gửi lên Trung ương năm 2004.
Ông qua đời ngày 12 tháng 3 năm 2023 tại Hà Nội.
Vợ ông là Trần Thị Thục Nga, Đại biểu Quốc hội Việt Nam khóa 5, cựu hiệu phó Đại học Sư phạm Hà Nội, con gái của Nguyễn Thị Thục Viên. Hai ông bà có một con gái và một con trai, con trai là PGS. TS. Nguyễn Việt Dũng, nguyên Phó Viện trưởng Viện Toán học, Viện Hàn lâm Khoa học và Công nghệ Việt Nam. |
Spy × Family (mùa 2)
Phần thứ hai của loạt phim truyền hình anime "Spy × Family" được sản xuất bởi Wit Studio và CloverWorks. Phần được công bố lần đầu cùng với một bộ phim hoạt hình chiếu rạp tại Jump Festa vào ngày 18 tháng 12 năm 2022. sẽ thay thế làm người viết kịch bản, các nhân viên và diễn viên còn lại vẫn sẽ đảm nhận vai trò của họ. Bộ phim tiếp tục kể về điệp viên bậc thầy Twilight, dưới bí danh của bác sĩ tâm thần Loid Forger, và gia đình giả của anh ta, bao gồm cô con gái Anya, một nhà ngoại cảm, vợ anh ta là Yor, một sát thủ có biệt danh là Công chúa Gai và chú chó Bond của gia đình với sức mạnh nhận thức trước được tương lai.
Mùa thứ hai của bộ truyện sẽ bao gồm 12 tập, được công chiếu vào ngày 7 tháng 10 năm 2023 và kết thúc vào ngày 23 tháng 12 năm 2023. Ca khúc chủ đề mở đầu là "Kurakura" (クラクラ, "Kurakura" lit. "Lâng lâng") bởi Ado và ca khúc chủ đề kết thúc là "Todome no Ichigeki" (トドメの一撃, "Todome no Ichigeki" lit. "Đòn kết liễu") bởi ft. .
Phần thứ hai của bộ anime bao gồm 12 tập. Tiêu đề của các tập phim được viết là "Mật vụ" củng với một số (ví dụ: "Mật vụ 1", "Mật vụ 2", ) và việc đếm liên tục qua các mùa; tập đầu tiên của mùa này là "Mật vụ 26". Quy ước đặt tên này tuân theo thông lệ của manga gốc, vốn cũng sử dụng "Sứ mệnh" cho tiêu đề chương. Mùa này phỏng theo 21 chương chính của manga, từ Sứ mệnh 39 đến Sứ mệnh 59, cùng với một số câu chuyện bên lề: Nhiệm vụ phụ 2 và Nhiệm vụ ngắn từ 6 đến 7.
Mùa này được cấp phép bản quyền phát sóng trực tuyến bởi Crunchyroll bên ngoài khu vực Châu Á. Muse Communication sở hữu bản quyền phát hành tại Đài Loan, Nam Á và Đông Nam Á và phát sóng nó trên hệ thống kênh YouTube trực thuộc trong một khoảng thời gian nhất định trong khi Netflix, iQIYI, bilibili phát sóng trên các nền tảng trực tuyến. |
Margarethe của Phổ (tiếng Đức: "Margarethe von Preußen"; tên đầy đủ: "Margarethe Beatrice Feodora"; 22 tháng 4 năm 1872 – 22 tháng 1 năm 1954) là con út của Hoàng đế Friedrich III của Đức và Victoria của Liên hiệp Anh, Vương nữ Vương thất. Margarethe cũng là em gái của Hoàng đế Wilhelm II của Đức và là cháu ngoại của Nữ vương Victoria I của Liên hiệp Anh. Margarethe kết hôn với Friedrich Karl xứ Hessen, người được bầu làm Quốc vương Phần Lan, khiến Margarethe trở thành Vương hậu Phần Lan nếu Friedrich Karl không quyết định từ bỏ ngai vàng vào ngày 14 tháng 12 năm 1918. Năm 1926, hai vợ chồng trở thành Phong địa Bá tước và Phong địa Bá tước phu nhân xứ Hessen trên danh nghĩa. Cặp đôi có sáu người con trai và lần lượt mất ba người trong Thế chiến thứ nhất và thứ hai.
Những năm đầu đời.
Vương tôn nữ Margarethe của Phổ sinh vào ngày 22 tháng 4 năm 1872 tại Cung điện Mới của Vương tộc Hohenzollern ở Potsdam, là người con út trong số tám người con được sinh ra bởi Hoàng đế Friedrich III của Đức, bấy giờ là Thái tử của Đế quốc Đức, và Victoria của Liên hiệp Anh, Vương nữ Vương thất, con gái lớn của Nữ vương Victoria I của Liên hiệp Anh. Vào thời điểm được làm lễ rửa tội, đầu của Margarethe được bao phủ bởi mái tóc ngắn như rêu, do đó Vương tôn nữ có biệt danh là "Mossy". Tên đầy đủ của Vương tôn nữ là Margarethe Beatrice Feodora. Thái tử phi Margherita của Ý và Hoàng đế Pedro II của Brasil là cha mẹ đỡ đầu của Margarethe.Margaret lớn lên trong một môi trường với nhiều đặc quyền và trọng tính lễ nghi. Cùng với các chị gái Viktoria và Sophie, Margaret rất gắn bó với cha mẹ, tạo thành một nhóm đối lập với nhóm anh chị lớn gồm có Wilhelm II, Charlotte và Heinrich. Margarethe vẫn gần gũi với mẹ sau khi cha qua đời và là người được yêu mến nhất trong số các chị em của Hoàng đế Wilhelm II. Margarethe cũng duy trì mối quan hệ tốt đẹp với nhiều thành viên trong gia đình. Margarethe còn là chị họ của Quốc vương George V của Liên hiệp Anh và Hoàng hậu Aleksandra của Nga (nhũ danh là Alix của Hessen và Rhein) và cả ba đều là cháu của Nữ vương Victoria. Khi trưởng thành, Margarethe được cho là giống người dì Alice.
Margarethe ban đầu đầu bị thu hút bởi Maximilian xứ Baden. Khi Maximilian không đáp lại tình cảm của Margarethe thì Margarethe đã chuyển sang lựa chọn thứ hai là bạn thân của Max Friedrich Karl xứ Hessen-Kassel, sau này là Gia chủ của gia tộc Hessen-Kassel và được bầu cử làm Quốc vương Phần Lan. Hai người kết hôn vào ngày 25 tháng 1 năm 1893 tại Hohenzollern Stadtschloss ở Berlin nhân kỷ niệm ngày cưới của cha mẹ Margarethe.
Vào thời điểm tổ chức đám cưới, Friedrich Karl không phải là người đứng đầu Gia tộc Hessen-Kassel mà là người anh trai gần như mù lòa của Friedrich Karl là Alexander Friederich, người đã từ bỏ vị trí gia chủ vào giữa thập niên 1920 để kết hôn không đăng đối. Tại thời điểm kết hôn, Friedrich Karl sở hữu kính xưng Điện hạ (Highness) trong khi Margarethe sỏ hữu kính xưng bậc cao hơn là Vương thân Điện hạ (Royal Highness). Sự chênh lệch này chấm dứt vào năm 1925 khi Friedrich Karl trở thành Phong địa Bá tước xứ Hessen-Kassel và là Gia chủ của gia tộc Hessen-Kassel.
Margarethe và chồng chính là chị em họ cùng chung ông cố là Friedrich Wilhelm III của Phổ. Trong đó Friedrich Karl có mối liên hệ với Quốc vương Frierich Wilhelm III qua mẹ là Maria Anna của Phổ, còn Margarethe thì thông qua cha là Friedrich III của Đức. Ban đầu, anh trai của Vương nữ là Wilhelm II phản đối mối hôn sự vì cảm thấy địa vị của Friedrich Karl quá "thấp" đối với em gái của Hoàng đế Đức. Tuy nhiên, sau đó Wilehelm II đã ban lời chúc lành cho hai người vì bản thân Margarethe "không quan trọng lắm". Cuộc hôn nhân rất hạnh phúc. Margarethe có cá tính mạnh mẽ; luôn có vẻ an toàn và vững vàng hơn chồng. Nơi ở chính của cặp đôi trong những năm đầu chung sống là Lâu đài Rumpenheim. Chồng của Margarethe là người con rể được mẹ Vương nữ yêu quý nhất. Năm 1901, Margarethe thừa kế Lâu đài Friedrichshof sau cái chết của mẹ. Việc một người chồng sống tại nhà vợ là một điều hết sức lạ ở thời điểm đó. Tuy nhiên, Margarethe cam kết gìn giữ ngôi nhà của mẹ, điều này đòi hỏi một khoản chi phí lớn và cả gia đình chuyển đến Friedrichshof.
Năm 1918, chồng của Margarethe chấp nhận lời đề nghị trở thành Quốc vương của quốc gia Phần Lan mới độc lập, nhưng do những thất bại của Đức trong Đức trong Chiến tranh thế giới thứ nhất nên đã từ bỏ vị trí này. Margarethe vì thế lẽ ra sẽ là Vương hậu Phần Lan. Người tiền nhiệm của Margarethe với tư cách là Đại Công tước phu nhân Phần Lan là người em họ Alix của Hessen và Rhein, Hoàng hậu Aleksandra Fyodorovna của Nga.
Bi kịch gia đình.
Các con trai lớn của Margarethe là Friedrich Wilhelm và Maximilian đã thiệt mạng trong Chiến tranh thế giới thứ nhất. Công tử Maximilian, người con trai thứ hai và là người con Margarethe yêu thương nhất, bấy giờ đang phục vụ gần Aisne thì bị thương nặng do đạn súng máy vào tháng 10 năm 1914 và qua đời ngay sau đó. Thi thể của Công tử được người dân địa phương bí mật chôn cất tại làng Caestre và người dân biết rằng Maximilian là cháu trai gọi bác của Hoàng đế Wilhelm II của Đức. Linh mục từ chối xác định vị trí của ngôi mộ cho đến khi quân Đức rời khỏi Bỉ và một khoản bồi thường đã được trả. Em trai của Max là Wolfgang đã kêu gọi chính quyền Anh giúp đỡ và cuối cùng, sau khi điều tra, thi thể của Maximilian đã được trả lại cho gia đình. Người con trai lớn của Margarethe là Friedrich Wilhelm đã qua đời vào ngày 12 tháng 9 năm 1916 tại Kara Orman ở România vì bị giết trong một trận cận chiến trong đó cổ họng của Friedrich Wilhelm bị cắt bởi lưỡi lê của bên đối địch.
Hai người con trai khác của Margarethe là Philipp và Christoph theo chủ nghĩa của Đức Quốc xã và Margarethe đã mời Adolf Hitler đến uống trà và treo biểu tượng chữ Vạn từ nhà của mình ở Lâu đài Kronberg. Philipp kết hôn với Vương nữ Mafalda của Ý, con gái của Quốc vương Vittorio Emanuele III của Ý. Do có mối quan hệ gia đình với Quốc vương Ý, Philipp được bổ nhiệm vào đội ngũ nhân viên riêng của Hitler vào năm 1939, cũng là vì Philipp có thể là một đường dây liên lạc hữu dụng giữa Đức Quốc xã và Phát xít Ý. Tuy nhiên, sau này Hitler nghi ngờ Philipp có liên can đến sự thất thế của Thủ tướng Ý Benito Mussolini. Tháng 9 năm 1943, Philipp bị bắt giữ, bị tước bỏ hết tước hiệu và bị gửi đến Trại tập trung Flossenbürg. Mafalda bị đưa đến Buchenwald và qua đời vì xuất huyết do bị cắt cụt cánh tay trước đó bị gãy bởi một cuộc ném bom vào trại.
Con trai thứ năm của Margarethe, tức Christoph, là người ủng hộ trung thành cho nỗ lực chiến tranh của Đức, nhưng sau Trận Stalingrad, Christoph thất vọng vì những hạn chế đặt ra cho mình trong cuộc xung đột và ngày càng chỉ trích giới lãnh đạo Đức. Phản ứng của Christoph trước vụ ám sát Heydrich, người mà Christoph gọi là "kẻ nguy hiểm và độc ác" vào năm 1942 chính là "tin tốt nhất mà tôi có được trong một thời gian dài". Chế độ Đức Quốc xã đã quay lưng lại với gia đình của Christoph vào thời điểm Christoph qua đời trong một vụ tai nạn máy bay gần Forli vào ngày 7 tháng 10 năm 1943. Christoph đã kết hôn với Sofia của Hy Lạp của Hy Lạp và Đan Mạch, chị gái của Filippos của Hy Lạp, chồng của Nữ vương Elizabeth II của Liên hiệp Anh.
Margarethe cũng mất một người con dâu trong chiến tranh là Marie Alexandra xứ Baden, vợ của Wolfgang. Marie Alexandra và bảy nữ nhân viên cứu trợ khác đã thiệt mạng trong một vụ đánh bom ở Frankfurt vào ngày 29–30 tháng 1 năm 1944. Căn hầm nơi họ trú ẩn đã sụp đổ dưới sức nặng của tòa nhà dẫn đến thi thể của Marie Alexandra khó có thể nhận dạng được.
Margarethe, với phong thái của một nữ chủ nhân trong ai đình, là nhân vật trung tâm của cả gia đình. Trong và sau Chiến tranh thế giới thứ hai, Margarethe đã chăm sóc cho các cháu của mình và cố gắng duy trì sinh hoạt chính ở Friedrichshof khi cha mẹ chúng phải đối mặt với nhiều khó khăn khác nhau.
Những năm cuối đời.
Margarethe đã gặp nhiều khó khăn sau năm 1945; mọi thứ còn phức tạp hơn bởi vụ trộm đồ trang sức từ Lâu đài Friedrichshof vào tháng 11 năm 1945 có trị giá hơn 2.000.000 bảng Anh. Sau Chiến tranh thế giới thứ hai, Friedrichshof được chính quyền quân sự sử dụng làm câu lạc bộ sĩ quan trong thời kỳ Mỹ chiếm đóng. Một người con trai của Hoàng nữ Margaret là Wolfgang, vì lo sợ sự an toàn của những món trang sức nên đã chôn chúng trong một tầng hầm của lâu đài. Vào ngày 5 tháng 11 năm 1945, người quản lý câu lạc bộ, Đại úy Kathleen Nash, đã phát hiện ra những món trang sức và cùng với người chồng tương lai là Đại tá Jack Durant và Thiếu tá David Watson đánh cắp trang sức và mang nó ra khỏi Đức. Đầu năm 1946, Hoàng nữ Margarethe phát hiện ra vụ trộm khi gia đình muốn dùng số trang sức đó cho đám cưới của Vương nữ Sofia của Hy Lạp và Đan Mạch, lúc bấy giờ chuẩn bị tái hôn với Vương tử Georg Wilhelm của Hannover. Sofia và Margarethe đã báo cáo sự việc với chính quyền Frankfurt và thủ phạm đã bị bỏ tù vào tháng 8 năm 1951. Tuy nhiên, gia đình nhà Hessen chỉ nhận lại được 10% giá trị tài sản bị đánh cắp.
Margarethe, người con cuối cùng còn sống của Hoàng đế Friedrich III của Đức và là cháu nội cuối cùng của Hoàng đế Wilhelm I của Đức, đã trút hơi thở cuối cùng tại Kronberg vào ngày 22 tháng 1 năm 1954, 14 năm sau khi chồng và đúng 53 năm sau bà ngoại của Margarethe là Nữ vương Victoria I của Liên hiệp Anh qua đời. Lúc ấy Margarethe thọ 81 tuổi.
Margarethe của Phổ và Friedrich Karl xứ Hessen có với nhau sáu người con trai, trong đó có hai cặp sinh đôi:
Những giấy tờ cá nhân của Margarethe của Phổ (bao gồm cả thư từ của gia đình) được bảo quản trong Kho lưu trữ của Vương tộc Hessen, tại Cung điện Fasanerie ở Eichenzell, Đức.
Đây là một đổi hướng từ một trang đó đã được . Trang này được giữ lại dưới dạng một trang đổi hướng để tránh phá vỡ các liên kết, cả bên trong và bên ngoài, có thể đã được liên kết tới tên trang cũ. |
Viktoria Luise của Phổ
Vitoria Luise của Phổ (tiếng Đức: "Viktoria Luise von Preußen"; tên đầy đủ: "Viktoria Luise Adelheid Mathilde Charlotte"; 13 tháng 9 năm 1892 – 11 tháng 12 năm 1980) là con gái duy nhất và là người con cuối cùng của Hoàng đế Wilhelm II của Đức và Auguste Viktoria xứ Schleswig-Holstein. Thông qua cha, Viktoria Luise là cháu chắt của cả Hoàng đế Wilhelm I của Đức và Nữ vương Victoria I của Liên hiệp Anh. Đám cưới năm 1913 của Viktoria Luise với Vương tử Ernst August của Hannover là dịp tụ họp lớn nhất của các vị quân chủ trị vì ở Đức kể từ khi nước Đức thống nhất vào năm 1871, và là một trong những sự kiện xã hội lớn cuối cùng của Vương thất châu Âu trước khi Chiến tranh thế giới thứ nhất nổ ra vào mười bốn tháng sau đó.
Không lâu sau đám cưới, Viktoria Luise trở thành Công tước phu nhân xứ Braunschweig. Thông qua con gái là Friederike Luise của Hannover, Vương hậu Hy Lạp, Viktoria Luise là bà ngoại của Sofia của Hy Lạp, Vương hậu Tây Ban Nha và Konstantinos II của Hy Lạp cũng như là tổ mẫu của Vương thất Tây Ban Nha hiện tại.
Những năm đầu đời và giáo dục.
Hoàng nữ Viktoria Luise sinh vào ngày 13 tháng 9 năm 1892, là người con thứ bảy và là con gái duy nhất của Hoàng đế Wilhelm II của Đức và Auguste Viktoria xứ Schleswig-Holstein. "Sau sáu người con trai, Chúa đã ban cho chúng tôi đứa con thứ bảy, một cô con gái nhỏ nhưng rất mạnh mẽ", hoàng hậu Auguste Viktoria viết trong nhật ký ngay sau khi sinh. Hoàng nữ được làm lễ rửa tội vào ngày 22 tháng 10 và được đặt theo tên bà cố nội là Nữ vương Victoria I của Liên hiệp Anh và bà cố tổ nội là Luise xứ Mecklenburg-Strelitz. Trong một là thư gửi mẹ là Nữ vương Victoria, bà nội của Viktoria Luise, Victoria của Liên hiệp Anh, Vương nữ Vương thất và Hoàng hậu Đức, đã cố gắng tỏ ra ổn thỏa khi biết rằng Hoàng nữ không được đặt tên theo mình:
Được biết đến với cái tên chính thức là Viktoria Luise nhưng trong gia đình, Hoàng nữ được gọi là "Sissy".
Nhà sử học Justin C. Vovk viết rằng Viktoria Luise có sự thông minh giống bà nội là Thái hậu Victoria, trang nghiêm và tôn quý giống mẹ, nhưng độc đoán và ương ngạnh giống cha. Viktoria Luise thích trở thành trung tâm của sự chú ý và là người con yêu thích của Wilhelm II. Theo anh cả của Viktoria Luise, Thái tử Wilhelm của Đức, Viktoria Luise là "người duy nhất trong chúng tôi thời thơ ấu đã thành công trong việc giành được một vị trí ấm áp" trong trái tim của Hoàng đế Wilhelm II. Năm 1902, gia sư người Anh của Hoàng nữ là Anne Topham, đã nhận xét trong lần gặp đầu tiên rằng vị Hoàng nữ chín tuổi rất thân thiện, hoạt bát và luôn cãi vã với người anh thứ của mình làHoàng tử Joachim. Anne sau đó ghi nhận rằng vị hoàng đế "hiếu chiến" "tương đối không nhân nhượng cả khi với gia đình" và là "ảnh hưởng chủ yếu đến cuộc đời của con gái mình. Những suy nghĩ, quan điểm của Hoàng đế về đàn ông và mọi vật đều được cô ấy liên tục trích dẫn."
Cả gia đình cư trú tại Lâu đài Homburg, và Viktoria Luise và Joachim thường đến thăm em họ là con của các Vương nữ Phổ Margarethe và Sophie - tại Lâu đài Kronberg gần đó. Năm 1905, Viktoria Luise học âm nhạc với nghệ sĩ piano Sandra Droucker. Trong một tuần vào tháng 5 năm 1911, Viktoria Luise đã đến Anh trên du thuyền vương thất "Hohenzollern" cùng với cha mẹ, nơi họ đến thăm người em họ George V của Wilhelm II để dự lễ khánh thành bức tượng của Nữ vương Victoria trước Cung điện Buckingham. Lễ Thêm Sức của Viktoria Luise diễn ra tại Friedenskirche ở Potsdam vào ngày 18 tháng 10 năm 1909.
Năm 1912, Ernst August của Hannover, người thừa kế giàu có của tước hiệu Công tước xứ Cumberland và Teviotdale, đã đến triều đình Berlin để cảm ơn Hoàng đế Wilhelm II vì đã cho Hoàng thái tử Wilhelm và Hoàng tử Eitel Friedrich đến dự tang lễ của anh trai mình là Vương tử Georg Wilhelm. Tại thời điểm đó, Vương tộc Hannover sống lưu vong tại Gmunden thuộc Áo. Khi ở Berlin, Ernst August đã gặp Viktoria Luise và hai người đã cảm mến nhau. Tuy nhiên, bất kỳ cuộc thảo luận về hôn nhân của hai người đều kéo dài hàng tháng trời do những lo ngại về chính trị; Ernst August cũng là người thừa kế của Vương quốc Hannover vốn đã bị Vương quốc Phổ đã sáp nhập sau Chiến tranh Áo-Phổ năm 1866. Vương thái tử Phổ không hài lòng với mối hôn sự và mong muốn Ernst August sẽ từ bỏ quyền cai trị của mình đối với Hannover; trong một thỏa hiệp, Ernst August sẽ được thừa hưởng một lãnh địa nhỏ hơn là Công quốc Braunschweig, trong đó cha của Ernst August vốn là người thừa kế hợp pháp. Trước đó, gia đình của Ernst August đã bị cấm kế vị Công quốc Braunschweig do yêu sách kế vị của họ đối với Vương quốc Hannover.
Ernst và Viktoria đính hôn tại Karlsruhe vào ngày 11 tháng 2 năm 1913 và đám cưới xa hoa của hai người được diễn ra vào ngày 24 tháng 5 năm 1913 tại Berlin. Báo chí đã ca ngợi đây chính là dấu chấm hết cho sự bất hòa giữa Vương tộc Hannover và Vương tộc Hohenzollern vốn đã tồn tại kể từ cuộc sáp nhập năm 1866. "The Times" mô tả sự kết hợp này giống như "Romeo và Juliet" nhưng kết thúc có hậu hơn. Mặc dù báo chí coi cuộc hôn nhân này là một kết quả của tình yêu, nhưng cuộc hôn nhân của hai người là vì tình yêu hay mang tính chính trị thì vẫn chưa rõ ràng; nhà sử học Eva Giloi tin rằng cuộc hôn nhân nhiều khả năng là kết quả của mong muốn chấm dứt rạn nứt của Phổ, mặc dù Viktoria Luise đã mô tả nó như một "cuộc tình" trong một bức thư của mình.
Như một cử chỉ ngoại giao, Hoàng đế Wilhelm II đã mời gần như toàn bộ đại gia đình của mình tham dự đám cưới. Wilhelm II cũng ân xá và trả tự do cho hai điệp viên người Anh đang bị cầm tù là Đại úy Bertrand Stewart và Đại úy Bernard Frederick Trench, như một món quà dành cho Vương quốc Liên hiệp Anh. Đám cưới của Viktoria Luise và Ernst August đã trở thành sự kiện tụ họp lớn nhất của các vị quân chủ trị vì ở Đức kể từ khi nước Đức thống nhất vào năm 1871, và là một trong những sự kiện xã hội lớn cuối cùng của Vương thất châu Âu trước khi Thế chiến thứ nhất bùng nổ vào mười bốn tháng sau đó. Những người tham dự bao gồm hai người họ của Wilhelm II là Quốc vương George V và Sa hoàng Nikolai II, cũng chính là anh họ của Ernst August thông qua mẹ của họ . Tiệc cưới bao gồm 1.200 khách mời. Hoàng hậu Auguste Viktoria đã rất đau khổ và đã khóc khi phải chia tay cô con gái duy nhất của mình.
Chồng và con cái.
Tân Công tước và tân Công tước phu nhân xứ Braunschweig chuyển đến Cung điện Braunschweig ở thủ đô Braunschweig và xây dựng gia đình của mình, trước là với sự ra đời của con trai cả là Ernst August Georg của Hannover, chưa đầy một năm kể từ khi hai vợ chồng kết hôn. Họ còn có thêm bốn người con nữa là Georg Wilhelm (sinh năm 1915), Friederike Luise (sinh năm 1917), Christian Oskar (sinh năm 1919) và Welf Heinrch (sinh năm 1923).
Ngày 8 tháng 11 năm 1918, chồng của Viktoria Luise bị buộc phải thoái vị cùng với các vị quốc vương, đại công tước, công tước và thân vương khác của Đức, và công quốc Braunschweig sau đó bị bãi bỏ .đã không còn tồn tại. Năm tiếp theo, Ernst August bị tước bỏ các tước hiệu Anh theo Đạo luật Tước bỏ Tước hiệu năm 1917 do phục vụ trong quân đội Đức trong chiến tranh.
Vì vậy, khi cha của Ernst August qua đời vào năm 1923, Ernst August đã không kế vị tước hiệu Công tước xứ Cumberland của cha. Trong ba mươi năm tiếp theo, Ernst August vẫn là Gia chủ Vương tộc Hannover, nghỉ hưu trên nhiều điền trang khác nhau cùng gia đình, chủ yếu là Lâu đài Blankenburg ở Đức và Lâu đài Cumberland ở Gmunden, Áo. Ernst August cũng sở hữu Lâu đài Marienburg gần Hannover; tuy nhiên, hai vợ chồng hiếm khi sống ở đó cho đến năm 1945.
Chiến tranh Thế giới thứ 2.
Một số người anh của Viktoria Luise là những thành viên đầu tiên của Đảng Quốc xã, trong đó có cựu Thái tử Wilhelm và Hoàng tử August Wilhelm. Mặc dù Ernst August chưa bao giờ chính thức gia nhập đảng nhưng đã quyên góp tiền và có quan hệ thân thiết với một số vị lãnh đạo. Với tư cách là cựu Vương tử Anh, Ernst August và Viktoria Luise mong muốn có được một mối quan hệ hợp tác giữa Anh và Đức. Tuy bề ngoài là mong muốn một liên minh với Anh, vào giữa những năm 1930, Adolf Hitler đã lợi dụng họ bằng cách yêu cầu hai vợ chồng sắp xếp một hôn sự giữa con gái của hai vợ chồng là Vương nữ Friederike Luise và Thân vương xứ Wales. Tuy nhiên, Công tước và Công tước phu nhân xứ Braunschweigtừ chối vì cho rằng chênh lệch tuổi tác giữa hai người quá lớn; Friederike Luise chỉ được khoảng 18 tuổi trong khi Edward đã hơn 22 tuổi. Sau triều đại ngắn ngủi của Edward với tư cách là Quốc vương Edward VIII vào năm 1936, sau khi trở thành Công tước xứ Windsor, Edward và vợ là Wallis đã đến thăm "Cumberlands" tại Lâu đài Cumberland ở Gmunden, Áo. Còn Friederike Luise đã kết hôn với Pavlos I của Hy Lạp vào năm 1938.
Vào tháng 5 năm 1941, cựu hoàng Wilhelm II lâm bệnh vì tắc ruột, và Vitoria Luise đã đến Doorn để thăm cha, một số người anh Viktoria Luise cũng đến thăm Wilhelm II. Tình hình sức khỏe của Wilhelm II đã cỉ thiện đủ tốt để họ rời đi nhưng chóng tái phát. Viktoria Luise đã trở lại kịp thời để bên cha cùng với cháu trai gọi cô là Louis Ferdinand và mẹ kế Hermine khi Wilhelm II qua đời vào ngày 4 tháng 6 năm 1941 vì tắc mạch phổi. Vào thời điểm chiến tranh kết thúc ở châu Âu vào tháng 4 năm 1945, Viktoria Luise đang sống cùng chồng tại Lâu đài Blankenburg. Vài ngày trước khi Blankenburg được lực lượng Anh và Mỹ bàn giao cho Hồng quân vào cuối năm 1945 để trở thành một phần của Đông Đức, gia đình đã chuyển đến Lâu đài Marienburg, lúc bấy giờ nằm trong Vùng chiếm đóng của Anh, với tất cả đồ đạc của gia đình, được vận chuyển bằng xe tải của Quân đội Anh theo lệnh của Quốc vương George VI của Liên hiệp Anh.
Cuộc sống sau này.
Sau chiến tranh, Viktoria Luise dành phần lớn thời gian tham dự các sự kiện công cộng ở Hạ Sachsen, hỗ trợ các dự án trùng tu cung điện, tham gia các bữa tiệc của giới thượng lưu, săn bắn và cưỡi ngựa. Bà Công tước cũng dành thời gian giúp đỡ các hoạt động từ thiện, chẳng hạn như hỗ trợ xây dựng khu nghỉ lễ cho trẻ em có điều kiện kinh tế thấp. Ngày 30 tháng 1 năm 1953, chồng của Viktoria Luise qua đời. Khi con trai cả của Viktoria Luise biến Marienburg thành bảo tàng vào năm 1954 và chuyển đến Calenberg Estate gần đó, Viktoria Luise trở nên mâu thuẫn với con trai, mặc dù con trai cả Ernst August Georg đã đề nghị cho mẹ số trang viên khác để sống. Giữa hai mẹ con cũng có sự cạnh tranh về mức độ được yêu mến và sự xuất hiện trước công chúng. Viktoria sau đó chuyển về Braunschweig, sống trong một ngôi nhà được trao tặng bởi một một nhà công nghiệp giàu có và một nhóm người mến mộ tên là "Braunschweiger Freundeskreis" (vòng tròn bạn bè Braunsweig) tặng cho cô. Cô sống ở đó cho đến khi qua đời và sống ở đó cho đến khi qua đời.
Năm 1965, Viktoria Luise xuất bản cuốn tự truyện "Life as Daughter of the Emperor", và sau đó là một số cuốn sách khác, bao gồm tiểu sử của mẹ Viktoria Luise và chị dâu Cecilie, Hoàng thái tử phi cuối cùng của nước Đức. Tuy nhiên nhiều người tin rằng nhà xuất bản Leonhard Schlüter của Viktoria Luise mới là người viết nên các cuốn sách.
Viktoria Luise được chôn cất bên cạnh chồng mình trước Lăng mộ Vương thất ở Berggarten tại Vườn Herrenhausen ở Hannover, đây là nhà nguyện chôn cất Ernst August I của Hannover, và vợ là Friederike xứ Mecklenburg-Strelitz kể từ khi Ernst August I được cải táng sau Chiến tranh thế giới thứ hai và cũng là nơi an nghỉ của George I của Đại Anh.
Các ấn phẩm của Viktoria Luise của Phổ:
David Jones đã ghi lại trong bài thơ văn xuôi "In Parenthesis" một đoạn bài hát từ bài Mặt trận phía Tây – "Tôi muốn cô con gái xinh xắn của Big Willie" ngụ ý (như Jones lưu ý) "rằng mục tiêu của Lực lượng Viễn chinh Anh vào Pháp là để chiêm ngưỡng nét quyến rũ của Hoàng nữ".
Một số con tàu đã được đặt tên theo của Viktoria Luise:
Chức vụ trung đoàn.
Regimentschefin (Trung đoàn Trưởng) và Oberst "à la suite" (Đại tá Danhh dự) của Trung đoàn Leib-Husaren thứ 2 của Vương hậu Viktoria của Phổ Nr. 2, khoảng năm 1909. |
Edward Daniel Cherry (sinh ngày 4 tháng 3 năm 1939) là một sĩ quan quân đội người Mỹ, ông mang quân hàm chuẩn tướng và phi công chiến đấu trong Không quân Hoa Kỳ. Cherry đã thực hiện tổng cộng 285 nhiệm vụ chiến đấu trên chiếc F-105 Thunderchief và F-4 Phantom trong Chiến tranh Việt Nam, và được công nhận đã bắn phá hủy 1 máy bay quân địch trong trận không chiến. Ông giải ngũ vào năm 1988 sau 29 năm phục vụ quân đội.
Cherry gia nhập Không quân Hoa Kỳ vào tháng 7 năm 1959 khi là học viên trường sĩ quan hàng không và được sắc phong hàm thiếu úy vào tháng 7 năm 1960. Ông là hoa tiêu EC-121 của Không đoàn Kiểm soát Không quân số 552 tại Căn cứ Không quân McClellan ở California và Căn cứ Không quân McCoy ở Florida, từ tháng 2 năm 1961 đến tháng 3 năm 1964. Ông sau đó tham gia khóa huấn luyện phi công với Không đoàn Huấn luyện Phi công số 3615 tại Căn cứ Không quân Craig ở Alabama và tốt nghiệp hạng nhất trong khóa vào tháng 3 năm 1965.
Ông nhận huấn luyện về F-105 Thunderchief tại Căn cứ Không quân Nellis ở Nevada và được phân công vào Phi đoàn Tiêm kích Chiến đấu số 8 tại Căn cứ Không quân Spangdahlem, Tây Đức, nơi ông điều khiển những chiếc F-105 từ tháng 10 năm 1965 đến tháng 1 năm 1967.
Chiến tranh Việt Nam.
Vào tháng 2 năm 1967, Cherry được chuyển đến Căn cứ Không quân Hoàng gia Thái Lan Korat, Thái Lan, tại đây ông phục vụ với tư cách là phi công F-105 cùng Phi đoàn Chiến đấu số 44 và 421, và thực hiện 100 nhiệm vụ chiến đấu khắp Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Vào tháng 8 năm 1967, ông quay về Hoa Kỳ và trở thành huấn luyện viên phi công F-105 và người giám sát phi đội cùng với Không đoàn số 23 tại Căn cứ Không quân McConnell ở Kansas. Năm 1968, ông nhận bằng Cử nhân Khoa học về toán học từ Đại học Nam Florida.
Vào tháng 6 năm 1971, ông trở lại Thái Lan, tại đây ông là phi công F-4D Phantom thuộc Phi đoàn Chiến đấu số 13 tại Căn cứ Không quân Hoàng gia Thái Lan Udorn và thực hiện 185 nhiệm vụ chiến đấu. Trong cuộc nhiệm vụ này, Cherry giữ chức chỉ huy phi đội và trưởng lập trình kiểm soát không quân tiền phương F-4 của Không đoàn số 432 "Laredo". Vào ngày 15 tháng 4 năm 1972, trong một chuyến tuần tra không trung khắp Hà Nội, Cherry đã bắn hạ một chiếc MiG-21 của Không quân nhân dân Việt Nam, phi công nhảy dù xuống đất. Nhiệm vụ được giới thiệu trong phần thứ năm mùa đầu tiên của History Channel trong loạt chương trình "Dogfights", với tựa đề "Hell Over Hanoi", tái hiện các chiến dịch không chiến lịch sử bằng công nghệ đồ họa máy tính hiện đại.
Vào tháng 6 năm 1972, Cherry được bổ nhiệm trở thành sĩ quan tác chiến của Phi đoàn Chiến đấu số 71 và 94 tại Căn cứ Không quân MacDill ở Florida. Từ tháng 1 năm 1975 đến tháng 8 năm 1976, ông giữ chức trưởng đội chỉ dẫn tác chiến Không quân tại Sở chỉ huy Không quân Hoa Kỳ tại Lầu Năm Góc ở Washington, D.C. Ông sau đó giữ chức tư lệnh và lãnh đạo phi đoàn bay biểu diễn Không quân, Thunderbirds, tại Căn cứ Không quân Nellis. Tháng 4 năm 1979, ông trở thành phó tư lệnh Liên đoàn Hỗ trợ Chiến đấu số 57 tại Nellis.
Sau khi tốt nghiệp Học viện Chiến tranh Quốc gia vào tháng 6 năm 1980 và Đại học Nam California với tấm bằng Thạc sĩ Khoa học về quản lý hệ thống trong cùng năm, ông giữ chức tư lệnh Liên đoàn Hỗ trợ Chiến đấu số 347 tại Căn cứ Không quân Moody ở Georgia và vào tháng 7 năm 1981, ông được bổ nhiệm làm phó tư lệnh Không đoàn số 347 tại Moody. Tháng 11 năm 1982, ông chuyển đến Sở chỉ huy Không quân Thái Bình Dương tại Căn cứ Không quân Hickam ở Hawaii, giữ chức viên trưởng thanh tra và đến tháng 7 năm 1983, ông trở thành tổng thanh tra Không quân Thái Bình Dương. Cherry từng là tư lệnh của Không đoàn Chiến đấu số 8, được trang bị chiếc F-16 Fighting Falcon, tại Căn cứ Không quân Kunsan ở Hàn Quốc, từ tháng 5 năm 1984 đến tháng 6 năm 1985, khi ông trở lại sở chỉ huy Không quân Thái Bình Dương với tư cách là phó tham mưu trưởng về các kế hoạch. Ông được thăng quân hàm chuẩn tướng vào ngày 1 tháng 10 năm 1985.
Vào tháng 8 năm 1987, Cherry được bổ nhiệm làm tư lệnh Cục Tuyển mộ Không quân và phó tham mưu trưởng về binh chủng tuyển mộ và nhiệm vụ lập trình tại Sở chỉ huy Bộ Tư lệnh Huấn luyện Không quân tại Căn cứ Không quân Randolph ở Texas, cho đến khi ông giải ngũ vào tháng 12. Ông là phi công chỉ huy với hơn 4.000 giờ bay.
Cherry và vợ Sylvia có hai con và bốn người cháu.
Sau khi giải ngũ khỏi quân đội, ông chuyển đến Bowling Green, Kentucky, ông làm thư ký của Nội các Tư pháp và An toàn Công cộng Kentucky trong Chính quyền Bang Kentucky và là chủ tịch của Cơ quan Vận tải Đa phương thức Quận Warren. Ông được vinh danh tại Đại sảnh Danh vọng Hàng không Kentucky năm 2000 và Đại sảnh Danh vọng Hàng không Georgia vào năm 2015. Ông được trao tặng Danh hiệu Cựu sinh viên Xuất sắc của Đại học Tây Kentucky vào năm 2013.
Chiếc F-4D (66-7550) Cherry lái khi bắn hạ chiếc MiG được khôi phục và trưng bày tại Công viên Di sản Hàng không ở Bowling Green, Kentucky.
Năm 2008, với sự giúp đỡ của một người bạn là luật sư có họ hàng ở châu Á, Cherry tìm kiếm phi công người Việt Nam điều khiển chiếc MiG-21 bị ông bắn rơi ngày 15 tháng 4 năm 1972. Một chương trình truyền hình Việt Nam có trụ sở tại Thành phố Hồ Chí Minh chuyên về tái ngộ tìm kiếm, kết nối và đoàn tụ thân nhân mang tên "Như chưa hề có cuộc chia ly" đã tìm được phi công Nguyễn Hồng Mỹ, cư trú tại Hà Nội. Ngày 5 tháng 4 năm 2008, Cherry gặp ông Mỹ và bắt tay trên sóng truyền hình trực tiếp. Họ nhanh chóng trở thành bạn bè, Cherry và ông Mỹ sau đó đã đi du lịch khắp Hoa Kỳ, họ đến thăm nhiều triển lãm hàng không và sự kiện, tham gia nhiều buổi diễn thuyết, tại đây họ kể lại kinh nghiệm của mình trong trận không chiến và mối quan hệ của họ. Năm 2009, Cherry xuất bản cuốn sách với tựa đề "My Enemy, My Friend: A Story of Reconcilation from the Vietnam War", thuật lại kinh nghiệm của ông trong trận không chiến và tình bạn với Nguyễn Hồng Mỹ.
Ông hiện là phó chủ tịch điều hành của Công viên Di sản Hàng không, và hoạt động trong ban cố vấn của Đại học Tây Kentucky và tổ chức tài trợ nghiên cứu của trường cũng như Quỹ College Heights và Trung tâm Công nghệ Thông tin.
Trong sự nghiệp phục vụ quân đội, Cherry được trao nhiều huy chương bao gồm: |
Janvi Chheda Gopalia (sinh ngày 29 tháng 2 năm 1984 tại Mumbai, bang Maharashtra, Ấn Độ) là một nữ diễn viên điện ảnh và truyền hình người Ấn Độ tham gia các bộ phim truyền hình bằng tiếng Hindi. Cô có vai chính đầu tay qua bộ phim "Chhoona Hai Aasmaan" với vai diễn Sameera Singh. Cô còn được biết đến qua vai diễn Sugna Shyam Singh trong bộ phin "Cô dâu 8 tuổi" và Thanh tra Shreya trong bộ phim "Đội đặc nhiệm CID", hai vai diễn này đã giúp cô được công chúng biết đến rộng rãi.
Vai diễn đầu tay và sự đột phá trong diễn xuất (2005–2011).
Cô bắt đầu sự nghiệp diễn xuất của mình với vở kịch "Dr. Mukta ở Dubai". Cô có vai chính đầu tay trong bộ phim bằng tiếng Gujarat "Toh Lagi Sharat" với vai diễn Sanjana và từng làm việc tại Đài Truyền hình Gujarat với tư cách là người dẫn chương trình trong chương trình truyền hình "Kem Cho" và vai diễn Nidhi trong bộ phim "Saubhagyavati".
Cô có vai diễn trong bộ phim bằng tiếng Hindi đầu tiên mang tên "Chhoona Hai Aasmaan" với vai diễn Trung úy Sameera Singh và đóng chung với Mohammed Iqbal Khan từ năm 2007 đến năm 2008. Bộ phim này đã nhận được nhiều lời khen về cốt truyện.
Vào năm 2009, cô vào vai phản diện Sandhya trong bộ phim "Dhoop Mein Thandi C" và đóng chung với Vineet Raina. Cô cũng vào vai Simran trong bộ phin "Maayka" cùng năm đó.
Từ năm 2010 đến năm 2011, cô vào vai chính Tashi Arjun Singh và đóng chung với Karan Hukku và Kunal Verma trong bộ phim "Tera Mujhse Hai Pehle Ka Naata Koi".
Những thành công nhất định và quyết định ngừng đóng phim (2012–2018).
Từ năm 2011 đến năm 2013, cô vào vai Sugna Shyam Singh, đóng chung với Sachin Shroff trong bộ phim "Cô dâu 8 tuổi", bộ phim cũng đánh dấu bước ngoặt lớn trong sự nghiệp diễn xuất của cô.
Cô được biết đến nhiều hơn nhờ vai diễn Thanh tra Shreya trong loạt phim truyền hình dài nhất Ấn Độ "Đội đặc nhiệm CID". Vai diễn này giúp cô được công chúng biết đến rộng rãi hơn. Cô thủ vai nhân vật này từ năm 2012 đến năm 2016.
Cô cũng thủ vai diễn này trong các bộ phim "Adaalat" trong phần phim "CID Viruddh Adaalat" vào năm 2012 và "Taarak Mehta Ka Ooltah Chashmah" vào năm 2014.
Năm 2018, cô tái xuất màn ảnh nhỏ khi tiếp tục vào vai Shreya trong 2 tập phim 1491 và 1492 của "Đội đặc nhiệm CID", cũng đánh dấu là bộ phim cuối cùng trước khi cô quyết định nghỉ đóng phim vào cùng năm đó.
Janvi Chheda kết hôn với người bạn trai lâu năm Nishant Gopalia vào năm 2011. Năm 2017, cả hai người đã hạ sinh ra một cô con gái tên là Nirvi. |
Rinpoche hay còn gọi là Rimboche hoặc Rinboku (tiếng Tây Tạng: རིན་པོ་ཆེ, phiên âm: "Rinpoché" hay "Rinboqê") là một thuật ngữ kính trọng tôn xưng được sử dụng trong ngôn ngữ Tây Tạng. Rinpoche có nghĩa đen là ""thứ quý giá" và có thể ám chỉ một người, địa điểm hoặc đồ vật như các từ "đá quý" hoặc "viên ngọc"" (tiếng Phạn: "Ratna" ). Từ này bao gồm thành tố "Rin" (giá trị) và "Po" (hậu tố danh nghĩa) và "Chen" (có nghĩa lớn). Từ Rinpoche này được sử dụng trong ngữ cảnh của Phật giáo Tây Tạng như một cách thể hiện sự thành kính tôn trọng khi xưng hô với những người được công nhận là đấng tái sinh, lớn tuổi hơn, được kính nể trọng vọng, hoặc nhân vật đáng chú ý, có học thức và/hoặc một vị Lạt ma đắc đạo hoặc những vị thầy dạy Pháp (đạo sư), có nghĩa là Tôn ông/Quý ngài. Tôn xưng Rinpoche cũng được dùng như một kính ngữ dành cho các vị trụ trì của các tu viện Phật giáo Tây Tạng. |
Moraya Wilson (sinh ngày 10 tháng 9 năm 2001) là người mẫu và hoa hậu Australia từng đăng quang Hoa hậu Hoàn vũ Úc 2023. Cô đại diện cho Úc tại cuộc thi Hoa hậu Hoàn vũ 2023 ở El Salvador và dành ngôi vị Á hậu 2.
Wilson sinh ngày 10 tháng 9 năm 2001 tại Melbourne. Cô bắt đầu làm việc tại Trường Ngữ pháp Caulfield với tư cách là huấn luyện viên thể thao ở ba môn là điền kinh, chạy việt dã và thể thao trên tuyết. Wilson sẽ tốt nghiệp Đại học RMIT với bằng cử nhân tiếp thị kinh doanh.
Cuộc thi sắc đẹp.
Hoa hậu Hoàn vũ Úc 2023.
Vào ngày 1 tháng 9 năm 2023, Wilson thi đấu với 23 thí sinh khác vào chung kết Hoa hậu Hoàn vũ Úc 2023 tại Sofitel Melbourne trên Collins ở Melbourne, nơi cô giành được danh hiệu và được kế vị bởi Monique Riley. Vào ngày 18 tháng 11 năm 2023, cô sẽ đại diện cho Úc tại Hoa hậu Hoàn vũ 2023 ở San Salvador, El Salvador. |
Blanqueamiento trong tiếng Tây Ban Nha hoặc Branqueamento trong tiếng Bồ Đào Nha (cả hai đều có nghĩa là "làm trắng") là một hoạt động xã hội, chính trị và kinh tế được sử dụng ở nhiều quốc gia hậu thuộc địa ở Châu Mỹ và Châu Đại Dương để "cải thiện chủng tộc" ("Mejorar la raza") hướng tới một lý tưởng được cho là về độ trắng của làn da. Thuật ngữ Blanqueamiento có nguồn gốc từ Châu Mỹ Latinh và được sử dụng ít nhiều đồng nghĩa với việc làm "trắng da của chủng tộc". Tuy nhiên, Blancqueamiento có thể được xem xét theo cả nghĩa biểu tượng và sinh học.
Về mặt biểu tượng, Blanqueamiento đại diện cho một hệ tư tưởng xuất hiện từ di sản của chủ nghĩa thực dân châu Âu, được mô tả từ lý thuyết về quyền lực thuộc địa của Anibal Quijano phục vụ cho sự thống trị của người da trắng trong hệ thống phân cấp xã hội Về mặt sinh học, Blanqueamiento là quá trình làm trắng da bằng cách kết hôn với một người có làn da sáng hơn để sinh ra những đứa con có làn da sáng hơn. Các hệ tư tưởng đằng sau Blancqueamiento đã thúc đẩy ý tưởng về hệ thống phân cấp xã hội, dựa trên các đặc điểm và màu da trắng của người Châu Âu.
Các phương pháp làm trắng da ngày càng phổ biến, một phần là do Blancqueamiento ở Châu Mỹ Latinh. Peter Wade lập luận rằng Blancqueamiento là một quá trình lịch sử có thể gắn liền với chủ nghĩa dân tộc. Khi nghĩ về chủ nghĩa dân tộc, các hệ tư tưởng đằng sau nó bắt nguồn từ bản sắc dân tộc, mà theo Wade là "sự xây dựng của quá khứ và tương lai". Blanqueamiento được ban hành trong chính sách quốc gia của nhiều nước Mỹ Latinh vào đầu thế kỷ XX, những chính sách này đã thúc đẩy việc nhập cư từ châu Âu như một phương tiện để làm trắng da cho dân số đất nước.
Ở một số nước châu Phi, có từ 25 đến 80% phụ nữ thường xuyên sử dụng các sản phẩm làm trắng da. Ở châu Á, con số này là khoảng 40% Đặc biệt ở Ấn Độ, hơn một nửa số sản phẩm chăm sóc da được bán để làm trắng da Ở Pakistan, nơi các sản phẩm làm sáng da rất phổ biến, người ta phát hiện các loại kem có chứa hàm lượng Hydroquinone và thủy ngân độc hại. Những nỗ lực làm sáng da đã có từ ít nhất là vào thế kỷ XVI ở châu Á. Trong khi một số chất—chẳng hạn như axit kojic và axit alpha hydroxy—được phép sử dụng trong mỹ phẩm ở Châu Âu thì một số chất khác như Hydroquinone và tretinoin lại không được phép sử dụng. Trong khi một số quốc gia không cho phép sử dụng hợp chất thủy ngân trong mỹ phẩm thì những quốc gia khác vẫn cho phép và bạn có thể mua chúng trực tuyến.
Tẩy trắng da ("Skin whitening") hay làm trắng da ("Skin lightening") là việc sử dụng các chất hóa học nhằm mục đích làm sáng da hoặc mang lại màu da đồng đều bằng cách giảm nồng độ Melanin trong da. Một số hóa chất đã được chứng minh là có hiệu quả trong việc làm trắng da, trong khi một số hóa chất đã được chứng minh là độc hại hoặc có hồ sơ an toàn đáng nghi vấn. Điều này bao gồm các hợp chất thủy ngân có thể gây ra các vấn đề về thần kinh và gây ra vấn đề cho thận. Nỗ lực làm trắng vùng da lớn cũng có thể được thực hiện bởi một số nền văn hóa. Điều này có thể được thực hiện vì lý do ngoại hình, chính trị hoặc kinh tế.
Ở nhiều quốc gia với tâm lý ám ảnh bởi tiêu chuẩn vẻ đẹp Âu châu với làn da sáng của người da trắng, ở Tanzania thì động cơ sử dụng các sản phẩm làm sáng da là để trông "giống Âu" hơn hay chứng cuồng da trắng ở Ấn Độ. Tại Ấn Độ, doanh số bán kem làm sáng da năm 2012 đạt khoảng 258 tấn và năm 2013 doanh số bán hàng đạt khoảng 300 triệu USD. Theo học giả Shirley Anne Tate thì chất làm trắng da ở Mỹ ban đầu chủ yếu được phụ nữ da trắng sử dụng. Những người nhập cư châu Âu đã giới thiệu các công thức làm sáng da bằng mỹ phẩm vào các thuộc địa của Mỹ, nơi cuối cùng họ đã phát triển để kết hợp các truyền thống thảo dược bản địa và Tây Phi.
Tại Ấn Độ thì loại thuốc corticosteroid bị lạm dụng đến mức nguy hiểm để làm trắng da bởi ở Ấn Độ thì phụ nữ da ngăm đen khó lấy được chồng. Căn nguyên của việc lạm dụng rộng rãi các loại thuốc bôi ngoài da có chứa corticosteroid ở Ấn Độ là niềm tin sâu sắc rằng màu da sáng thì tốt hơn màu da sẫm, không nơi nào có thể thấy rõ điều này hơn trong văn hóa hôn nhân của Ấn Độ. Trong tình yêu và hôn nhân đều đòi hỏi làn da trắng. Nhà hoạt động nữ quyền và là một nhà nghiên cứu Reena Kukreja phát biểu: "Phần lớn người Ấn Độ mong muốn có làn da trắng là do mối liên hệ giữa làn da đen với lao động chân tay ngoài trời - làn da đen là biểu tượng của địa vị đẳng cấp thấp". Tại Ấn Độ, nếu càng da ngăm đen và càng nghèo, thì càng khó kiếm chồng, trong khi xã hội dành nhiều đặc quyền cho phụ nữ có gia đình.
Betamethasone là một loại thuốc corticosteroid mạnh, bôi tại chỗ, thường được sử dụng để điều trị nhiều loại bệnh về da, bao gồm bệnh vẩy nến và bệnh chàm, nhưng một trong những tác dụng phụ tiềm ẩn là làm sáng da. Các loại kem có chứa Betamethasone chỉ nên được sử dụng theo lời khuyên của bác sĩ và thường được mua theo toa. Một khi da phụ thuộc vào kem steroid, thì rất khó để ngừng sử dụng. Nếu dừng lại sẽ dẫn đến việc nổi mụn, phát ban và mẩn đỏ. Nhưng ở Ấn Độ, Betamethasone và các loại kem corticosteroid khác lại thường xuyên bị lạm dụng như một chất làm sáng da chủ yếu là do phụ nữ Ấn Độ. Mặc dù nhiều tác dụng phụ gây đau đớn và có thể nhìn thấy là do lạm dụng corticosteroid tại chỗ, các bác sĩ da liễu cho hay phương pháp này vẫn đang được sử dụng tràn lan ở Ấn Độ, dù ở thành phố lớn hay nông thôn, những chất bị hạn chế này vẫn tiếp tục dễ dàng tiếp cận, được sử dụng như một chất làm sáng da chủ yếu là do phụ nữ. |
Ra vẻ da trắng
Ra vẻ da trắng ("Acting white") là một cụm từ mang tính miệt thị, thường được chỉ về một số người da đen ở Mỹ để ám chỉ sự phản bội của một người da màu đối với nền văn hóa và bản sắc của họ bằng cách giả định những kỳ vọng xã hội của xã hội người da trắng. Trong tiếng Việt thì từ "ra vẻ" hay "bắt chước", "học đòi", "tỏ vẻ", "làm bộ" là một khẩu ngữ quen thuộc trong đời sống hàng ngày, dùng để chỉ hành vi cư xử, thể hiện những thứ bản thân không có. Cụm từ "học đòi da trắng" có thể được áp dụng để chỉ về những người da đen đạt được thành công trong giáo dục, nhưng quan điểm này còn gây nhiều tranh cãi. Năm 2020, có 93,6% người Mỹ gốc Phi từ 25 đến 39 tuổi có bằng tốt nghiệp trung học, ngang bằng với mức trung bình toàn quốc, mặc dù người Mỹ gốc Phi có xu hướng bỏ học đại học/cao đẳng cao hơn so với người da trắng. Cụm từ này đang gây tranh cãi và rất khó xác định ý nghĩa chính xác của nó. Có giả thuyết cho rằng một số học sinh dân tộc thiểu số không khuyến khích đạt được thành tích ở trường do những định kiến tiêu cực của các bạn cùng sắc tộc đồng trang lứa; quan điểm như vậy đã được thể hiện trong các bài báo trên tờ Thời báo Nữu Ước (The New York Times), tạp chí Thời Đại (Time) và The Wall Street Journal—cũng như đến từ các nhân vật của công chúng và các học giả trong lĩnh vực vũ đài chính trị.
Câu hỏi liệu thái độ ""điệu bộ da trắng" có phổ biến hay không đã được tranh luận trong tài liệu học thuật. Năm 1986, nhà xã hội học người Nigeria John Ogbu đồng tác giả với Signithia Fordham một nghiên cứu đã kết luận rằng các học sinh người Mỹ gốc Phi có thành tích cao ở một trường trung học ở Washington, D.C. đã vay mượn văn hóa da trắng bá quyền như một phần của chiến lược để đạt được thành tích, trong khi đấu tranh để duy trì bản sắc da đen và "lý thuyết hành động của người da trắng" " đã ra đời. Diễn viên hài da đen vốn nhân vật truyền thông và tội phạm tình dục bị kết án sau đó Bill Cosby đã sử dụng thuật ngữ này trong một bài đã trở thành bài phát biểu tháng 5 năm 2004 khi anh ta thách thức cộng đồng da đen chống lại ý tưởng rằng học tập là ""học đòi da trắng". Don Lemon cũng đã tuyên bố rằng các cộng đồng người Mỹ gốc Phi bị tổn hại khi coi việc sử dụng tiếng Anh phù hợp hoặc việc học xong là "phong thái của người da trắng". Người da đen bị buộc tội "hành động như người da trắng" đôi khi được gọi là "gã Anglo-Saxon đen", một thuật ngữ do diễn viên hài Paul Mooney đặt ra. Năm 2008 trước cuộc bầu cử của Obama thì Ralph Nader, một nhà hoạt động lâu năm, đã mô tả thượng nghị sĩ này là "gã da trắng dạy đời"". Trong Chiến thắng tổng thống của Obama trong cuộc bầu cử năm 2008 và hình ảnh công chúng của Obama đã thúc đẩy một cuộc thảo luận công khai về việc liệu ông có thay đổi lập trường của những người chỉ trích này hay không. Các nhà bình luận John McWhorter và Stephen J. Dubner đã nói rằng điều đó có thể xảy ra. |
Windows Mobile 6 với tên mã ban đầu "Crossbow" là một phiên bản của hệ điều hành Windows Mobile. WM6 được phát hành vào ngày 12 tháng 2 năm 2007 tại 3GSM World Congress 2007 và được phát triển dựa trên nhân Windows CE 5.2.
WM6 có ba phiên bản khác nhau: "Windows Mobile 6 Standard" dành cho Smartphone (điện thoại không có màn hình cảm ứng), "Windows Mobile 6 Professional" dành cho Pocket PC có chức năng nghe gọi và "Windows Mobile 6 Classic" dành cho Pocket PC không có chức năng nghe gọi.
Windows Mobile 6 được phát triển dựa trên Windows CE 5.0 (phiên bản 5.2). WM6 hỗ trợ các phần mềm mới của Microsoft như Windows Live hay Exchange 2007. Windows Mobile 6 Standard được sử dụng lần đầu trên SPV E650 của Orange, trong khi Windows Mobile 6 Professional là Xda Terra của O2. Windows Mobile 6 có thiết kế tương tự như Windows Vista. Các chức năng của WM6 tương đối giống với Windows Mobile 5 nhưng có độ ổn định tốt hơn nhiều.
Cùng với việc công bố Office Mobile 6.1 hỗ trợ các định dạng tài liệu Office 2007 (pptx, docx, xlsx); OneNote Mobile, phiên bản Di động của Microsoft Office OneNote đã được thêm vào trong hầu hết các phiên bản WM6. Ngoài các chương trình mới được đưa vào, các cải tiến của Office Mobile cũng được thực hiện cho các ứng dụng hiện có, chẳng hạn như hỗ trợ email HTML trong Outlook Mobile. WM6 hướng tới đối tượng là doanh nghiệp (nhóm chiếm phần lớn lượng người dùng) Với "Server Search" trên Microsoft Exchange 2007, Out of Office Replies trên Microsoft Exchange 2007 và khả năng tìm kiếm các liên hệ trong Sổ Địa chỉ trên Exchange Serve. Để hỗ trợ phát triển cho các lập trình viên, NET Compact Framework v2 SP2 đã được cài đặt sẵn trong hệ điều hành. Các nhà phát triển và người dùng cũng có quyền truy cập vào Microsoft SQL Server 2005 Compact Edition để lưu trữ và truy xuất thông tin. Internet Explorer Mobile được cải tiến hỗ trợ AJAX, JavaScript và XMLDOM cùng với tính năng Chia sẻ Internet được cải thiện. Khả năng kết nối được nâng cao hơn nữa với Microsoft Bluetooth Stack, VoIP với khả năng khử tiếng vang và Bộ giải mã âm thanh MSRT .
Để cải thiện tính bảo mật, tính năng Storage Card Encryption đã được thêm vào. Các khóa mã hóa bị xóa nếu thiết bị được khởi động nguội . Các bản cập nhật tiếp theo, cả về bảo mật và tính năng, giờ đây cũng được cung cấp bằng cách sử dụng Operating System Live Update.
Một số cải tiến khác của WM6 bao gồm hỗ trợ độ phân giải màn hình 320x320 và 800x480 (WVGA) (S01SH hoặc "Em One" của Sharp là thiết bị đầu tiên và duy nhất có màn hình 800x480 trên WM5), cải thiện khả năng truy cập Remote Desktop (Chỉ có sẵn cho một số Pocket PC nhất định), tùy chọn Phản hồi của khách hàng, "Smartfilter" để tìm kiếm trong các chương trình và hỗ trợ Unlicensed Mobile Access (UMA) dành cho các nhà cung cấp được chọn. |
Chiến tranh Ất Mùi
Chiến tranh Ất Mùi (乙未戦争 (Ất Mùi chiến tranh)/ , Kinotohitsuji sensō) hay Chiến tranh xâm lược Đài Loan (台湾征討 (Đài Loan chinh thảo)/ , Taiwan seitō) là trận chiến giữa Nhật Bản và các lực lượng vũ trang của Đài Loan Dân Chủ tồn tại trong thời gian ngắn sau khi Hiệp ước Mã Quan giữa Nhật Bản và Đại Thanh được ký kết quyết định nhượng lại Đài Loan cho Nhật Bản. Người Nhật bắt đầu Chiến dịch bình định Đài Loan (台湾平定作戦 (Đài Loan bình định tác chiến)/ , Taiwan heitei sakusen), trong khi lực lượng Cộng hòa chiến đấu chống lại sự chiếm đóng của Nhật Bản. Những người lính còn sót lại của nhà Thanh và một số cư dân Đài Loan đã chống lại cuộc đổ bộ của quân Nhật.
Chính phủ Nhật Bản coi trận chiến này là một phần của Chiến tranh Nhật–Thanh, vì đây là cuộc chiến nhằm tiêu diệt những kẻ thù còn sót lại của cuộc chiến.
Cái tên Chiến tranh Ất Mùi xuất phát từ lịch Can Chi, năm mà cuộc chiến xảy ra là năm Ất Mùi 1895.
Ngày 17 tháng 4 năm 1895, Chiến tranh Nhật–Thanh kết thúc với Hiệp ước Mã Quan, Nhật Bản chính thức chiếm được Đài Loan từ tay nhà Thanh và hòa bình được lập lại giữa hai nước. Các sĩ quan quân đội nhà Thanh phản đối việc nhượng lại Đài Loan đã thực hiện các biện pháp ngăn chặn việc nhượng bộ, bao gồm cả kế hoạch cho Anh và Pháp thuê Đài Loan để lôi kéo các cường quốc can thiệp. Ngày 25 tháng 5, Đài Loan Dân Chủ Quốc được thành lập. Tuy nhiên, các cường quốc như Nga, Đức, Pháp hài lòng với kết quả của cuộc Can thiệp ba bên nên đã không công nhận nhà nước Đài Loan Dân Chủ, và Anh cũng không có động thái gì. Khi chính phủ Nhật Bản nhận được báo cáo về một cuộc nổi dậy vũ trang ở Đài Loan, họ đã áp dụng các biện pháp để bình định bằng vũ lực. Từ Liêu Đông, Sư đoàn Cận vệ do Thân vương Kitashirakawa Yoshihisa, một trung tướng lãnh đạo Quân đoàn 2 đã được phái đến Đài Loan. Sư đoàn Cận vệ đã phối hợp với tổng đốc Kabayama ở tỉnh Okinawa vào ngày 27 tháng 5. Bất chấp quyết định nhượng lại Đài Loan cho Nhật Bản, một số người ở Đại Thanh đã cố gắng ngăn cản Đài Loan tuyên bố độc lập, ngày 29 tháng 5, quân Nhật đổ bộ vào Tam Điêu Giác tại đông bắc đảo Đài Loan mà không cần chờ trao đổi với nhà Thanh nên các lãnh đạo của Đài Loan Dân Chủ đã bỏ trốn. Tuy nhiên, khi đặt chân lên Tam Điêu Giác, họ đã gặp một chút kháng cự nên đã tiến hành một cuộc càn quét.
Ngày 2 tháng 6, Lý Kinh Phương và tổng đốc Kabayama tiến hành các thủ tục chuyển giao đảo Đài Loan, Nhật Bản chính thức chiếm hữu Đài Loan (Đài Loan dưới sự cai trị của Nhật Bản).
Vào ngày 6 tháng 6, các lãnh đạo của Đài Loan Dân Chủ, trong đó có Tổng thống Đường Cảnh Tùng, đã chạy trốn vào đất liền. Lính đánh thuê người Quảng Đông do Đài Loan Dân Chủ thuê đã làm loạn tình hình trị an. Ngày 14 tháng 6, người dân Đài Bắc đã chào đón Cô Hiển Vinh làm đặc phái viên của quân đội Nhật Bản nhằm duy trì an ninh trật tự, Đài Bắc đã đầu hàng không đổ máu.
Ngày 17 tháng 6, Nhật Bản tổ chức Lễ thành lập Đài Loan tổng đốc phủ tại Đài Bắc. Quân Nhật di chuyển xa hơn về phía nam, nhưng dân quân ở nhiều nơi đã chống cự nên Nhật bổ sung thêm Sư đoàn 2 và Lữ đoàn 4 liên hợp. Ngày 20 tháng 8, quân Nhật bao vây Đài Nam từ phía bắc và phía nam. Vào ngày 19 tháng 10, Tướng Lưu Vĩnh Phúc đã bí mật trốn sang Hạ Môn trên một tàu buôn của Đức, những người lính bại trận của ông ta đã chạy tán loạn. Ngày 22, quân Nhật tiến vào Đài Nam. Tới An Bình vào ngày 29, ngày 18 tháng 11, tổng đốc Kabayama ra tuyên bố bình định toàn bộ hòn đảo. Sau đó, các cuộc nổi dậy nổ ra ở miền Bắc vào cuối năm và ở miền Nam vào đầu năm sau, sự kháng cự kiểu du kích xảy ra ở nhiều khu vực cho đến năm 1902. |
Flying Machines Which Do Not Fly
"Flying Machines Which Do Not Fly" là một bài xã luận đăng trên nhật báo "New York Times" vào ngày 9 tháng 10 năm 1903. Bài báo đã dự đoán sai lầm rằng nhân loại sẽ phải mất từ một đến mười triệu năm mới phát triển được một cỗ máy bay có thể bay được. Nó được viết nhằm đáp lại thí nghiệm máy bay thất bại của Samuel Pierpont Langley hai ngày trước đó. 69 ngày sau khi bài báo được xuất bản, hai anh em người Mỹ Orville và Wilbur Wright thực hiện thành công chuyến bay của một khí cụ bay nặng hơn không khí đầu tiên vào ngày 17 tháng 12 năm 1903, tại Kitty Hawk, North Carolina.
Vào đầu thế kỷ 20, dư luận cho rằng con người không thể di chuyển bằng đường hàng không. Các kỹ sư và nhà khoa học đương thời cũng bi quan về chuyến bay. Các nhà phê bình đáng chú ý bao gồm Simon Newcomb, Lord Kelvin và kỹ sư trưởng của Hải quân Hoa Kỳ, George W. Melville. Trong đó, George W. Melville đã mô tả máy bay là "hoàn toàn không có cơ sở, nếu không muốn nói là vô lý". Sau 5 năm chuẩn bị, nhà tiên phong hàng không Samuel Langley đã sẵn sàng thử nghiệm chiếc Aerodrome của mình vào ngày 7 tháng 10 năm 1903. Chiếc máy bay, do Charles Manly lái, đã không bay được và rơi xuống sông Potomac ngay sau khi cất cánh.
Thất bại của Aerodrome khiến công chúng chế nhạo Langley. Hai ngày sau khi thí nghiệm thất bại, một bài xã luận đăng trên tờ "New York Times" đưa ra quan điểm:
Cùng ngày với bài báo được xuất bản, Orville Wright viết trong nhật ký của mình: "We started assembly today" ("Hôm nay chúng tôi bắt đầu lắp ráp"), ám chỉ chiếc máy bay đầu tiên mà anh và anh trai mình, Wilbur, sẽ thử nghiệm bay ngay sau đó. Ngày 8 tháng 12 năm 1903, Langley nỗ lực lần cuối cùng để lái chiếc Aerodrome. Một lần nữa, thử nghiệm thất bại và sự ủng hộ chính thức dành cho dự án của Langley bị rút lại. Một bài xã luận khác của "New York Times" bình luận:
Ngày 17 tháng 12 năm 1903, anh em nhà Wright đã bác bỏ quan điểm của tờ "New York Times" cùng nhiều nghi ngờ khác với chiếc Wright Flyer bay thành công của họ.
Phi hành gia Dave Williams coi bài báo này "có lẽ là dự đoán tồi tệ khét tiếng nhất mọi thời đại". Nhà khoa học chính trị P.W. Singer coi bài báo này là ví dụ yêu thích của ông về một dự đoán "hoàn toàn sai lầm".
Tổng thống Mỹ George W. Bush đã trích dẫn bài báo của "New York Times" trong lễ kỷ niệm 100 năm chuyến bay lịch sử của anh em nhà Wright vào tháng 12 năm 2003. |
Phân biệt chủng tộc có hệ thống
Phân biệt chủng tộc có hệ thống ("Systemic racism") hay thể chế phân biệt chủng tộc ("Institutional racism") được định nghĩa là các chính sách và thực trạng trên bình diện xã hội hoặc ở khía cạnh tổ chức nhằm dẫn đến và hỗ trợ liên tục mang lại lợi ích không công bằng (đặc lợi) cho một số người và đối xử bất công hoặc có hại đối với những người khác dựa trên yếu tố chủng tộc. Nó biểu hiện bằng sự phân biệt đối xử trong các lĩnh vực như tư pháp hình sự, việc làm, nhà ở, y tế, giáo dục và đại biểu chính trị. Thuật ngữ thể chế phân biệt chủng tộc lần đầu tiên được đặt ra vào năm 1967 do tác giả Stokely Carmichael và Charles V. Hamilton trong tác phẩm: "Quyền lực của người da đen: Chính trị giải phóng". Carmichael và Hamilton đã viết vào năm 1967 rằng, trong khi sự phân biệt chủng tộc ở góc độ cá nhân thường có thể nhận diện được vì bản chất công khai của nó, thì sự phân biệt chủng tộc về mặt thể chế lại ít được nhận biết hơn vì bản chất ""ít công khai hơn, tinh vi hơn nhiều" của nó. Phân biệt chủng tộc thể chế "bắt nguồn từ hoạt động của các lực lượng được thành lập và tôn trọng trong xã hội, và do đó nhận được ít sự lên án của công chúng hơn nhiều so với phân biệt chủng tộc cá nhân". Đây là tình trạng phân biệt chủng tộc ở nhiều cấp độ và hệ thống trong xã hội.
Khái niệm này được dùng lần đầu vào năm 1967 bởi hai nhà hoạt động nhân quyền Stokely Carmichael và Charles V. Hamilton. Họ chỉ rằng, khác với sự kỳ thị đơn thuần (tức người này ghét người kia), Hệ thống cơ chế này là một thế lực bao trùm lên cả xã hội khiến người da màu không thể thăng tiến. Phân biệt chủng tộc có hệ thống hiện diện ở một số khía cạnh như: Về khía cạnh kinh tế thì mức lương trung bình của người da màu thấp hơn người da trắng dù có cùng bằng cấp và ngành nghề. Về giáo dục thì người da màu có ít cơ hội tiếp cận và hoàn thành giáo dục hơn. Về Luật pháp thì người da màu không được thụ hưởng quá trình thi hành luật pháp công bằng (bị đàn áp bởi cảnh sát, bị khép án nhanh và chịu án nặng hơn) về mặt giải trí thì người da màu ít được xuất hiện trong vai chính của các bộ phim lớn hoặc nếu có thì chỉ được đóng vai phản diện. Phân biệt chủng tộc theo thể chế được Sir William Macpherson định nghĩa trong một báo cáo vào 1999 là: "Sự thất bại tập thể của một tổ chức trong việc cung cấp dịch vụ phù hợp và chuyên nghiệp cho mọi người vì màu da, văn hóa hoặc nguồn gốc dân tộc của họ. Nó có thể được nhìn thấy hoặc được phát hiện trong các quá trình, thái độ và hành vi dẫn tới sự phân biệt đối xử thông qua định kiến, sự thiếu hiểu biết, thiếu suy nghĩ và định kiến phân biệt chủng tộc gây bất lợi cho người dân tộc thiểu số".".
Về cơ bản, phân biệt chủng tộc có hệ thống chưa bao giờ biến mất. Dạng phân biệt chủng tộc có hệ thống này vẫn đang còn tồn tại khắp nơi trên thế giới. Nạn nhân của nó thường là người thuộc chủng tộc thiểu số, ít có tiếng nói trong thể chế chính trị, ở nhiều nước phương Tây như Mỹ và Anh thì nạn nhân là người gốc Phi, Á, người thổ dân da dỏ. Ở Canada, nức sống của người dân bản da đỏ địa ở Canada thấp hơn nhiều so với những người không phải bản địa, và họ cùng với những nhóm thiểu số hữu hình khác vẫn là nhóm nghèo nhất ở Canada. Đây là vấn đề dai dẳng ở các xã hội đa chủng tộc, nhất là các xã hội có lịch sử đô hộ được xây dựng từ nền tảng bất bình đẳng, trao quyền cho một dân tộc áp bức dân tộc khác, ở Mỹ, cách đây chỉ 100 năm, người da màu còn không được xem là công dân, cho đến cách đây 50 năm, người da màu vẫn không được ở chung một khu phố, học chung một trường học với người da trắng và nay họ vẫn phải đấu tranh vì sự sống của mình, hệ thống phân biệt này chỉ lắng xuống rồi trồi lên khi có những vụ tai nạn, bạo hành người da màu vượt quá sức chịu đựng của cộng đồng. Ở Hoa Kỳ, bắt đầu với Chính sách kinh tế mới của Tổng thống Franklin D. Roosevelt vào những năm 1930 và trong suốt những năm 1960 đã đóng góp vào sự tăng trưởng kinh tế của người da trắng bằng cách cung cấp các khoản bảo lãnh cho vay cho các ngân hàng, từ đó tài trợ cho việc sở hữu nhà của người da trắng và tạo điều kiện cho người da trắng di cư nhưng chính sách này lại không cung cấp các khoản vay dành cho người da đen. |
Động đất Herat 2023
Động đất Herat 2023 là hai trận động đất xảy ra vào ngày 7 tháng 10 năm 2023. Cả hai trận động đất đều có cường độ 6.3 richter, tâm chấn độ sâu lần lượt là 14 và 10.6 km. Động đất đã gây ra thiệt hại quy mô lớn về nhà cửa và tài sản. Hậu quả hai trận động đất đã làm hơn 2.445 người chết và hơn 2.000 người bị thương. |
Nô lệ da trắng
Nô lệ da trắng hay Chế độ nô lệ da trắng ("White slavery") còn gọi là Buôn bán nô lệ da trắng đề cập đến chế độ nô lệ của người châu Âu theo đó đối tượng buôn bán nô lệ là những người nô lệ người da trắng gốc Âu, dù những nô lệ da trắng này là đối tượng giao dịch của những người không phải châu Âu (chẳng hạn như người Tây Á và Bắc Phi) hay dưới tay những người châu Âu khác (ví dụ như nô lệ hải tặc hoặc nô lệ của người Viking). Việc buôn bán nô lệ gốc châu Âu hiện diện ở La Mã cổ đại và Đế chế Ottoman, cũng như một số lãnh thổ do người Hồi giáo cai trị. Nhiều loại người da trắng khác nhau đã bị bắt làm nô lệ. Ở lục địa châu Âu dưới chế độ phong kiến, có nhiều hình thức địa vị khác nhau áp dụng cho những người (chẳng hạn như nông nô, bần nông, kẻ lang thang và nô lệ) phải chịu giao kèo làm công không lương hoặc bị buộc phải lao động không lương.
Dưới sự cai trị của người Hồi giáo được mở rộng ở vùng Trung Đông và một phần ở châu Âu, hoạt động buôn bán nô lệ của đế chế Ottoman bao gồm cả những người châu Âu bị bắt và giam giữ thường được gia tăng từ các cuộc đột kích vào các lãnh thổ châu Âu hoặc bị bắt khi còn nhỏ dưới hình thức thuế sinh mạng ("Devshirme") đối với gia đình cư dân của các vùng lãnh thổ bị chinh phục để phục vụ đế chế cho nhiều việc tôi mọi khác. Vào giữa thế kỷ XIX, cụm từ "nô lệ da trắng" được sử dụng để mô tả những nô lệ Cơ đốc giáo bị bán cho hoạt động buôn bán nô lệ ở Barbary, cụ thể là cụm từ ""nô lệ da trắng" được Charles Sumner sử dụng vào năm 1847 để mô tả chế độ buôn bán nô lệ của những người theo đạo Thiên chúa trên khắp lãnh thổ Barbary và chủ yếu ở Algieri, thủ đô của Ottoman Algeria cũng như bao hàm nhiều hình thức nô lệ, bao gồm cả các phi tần châu Âu ("Cariye") thường thấy trong Hậu cung Thổ Nhĩ Kỳ. Ngày nay, thuật ngữ pháp lý hiện đại áp dụng hẹp hơn đối với nô lệ tình dục, mại dâm cưỡng bức và buôn người mà ít tập trung vào chủng tộc của nạn nhân hoặc thủ phạm.
Ở khu vực các nước nói tiếng Anh vào thời gian cuối thế kỷ XIX và đầu thế kỷ XX, cụm từ "nô lệ da trắng"" được dùng để chỉ sự nô lệ tình dục của những phụ nữ da trắng, gắn liền với những câu chuyện về những phụ nữ bị bắt làm nô lệ ở Trung Đông và đưa vào hầu hạ cho các Hồi vương trong các Hậu cung ("Harem"), chẳng hạn như những người được gọi là người đẹp xứ Circassia. Cụm từ này dần dần được sử dụng như một uyển ngữ chỉ về gái mại dâm. Cụm từ này đặc biệt phổ biến trong bối cảnh bóc lột trẻ vị thành niên, với hàm ý rằng trẻ em và thiếu nữ trong những hoàn cảnh như vậy không được tự do quyết định số phận của chính mình.
Ở Vương quốc Anh và Ireland vào thời Victoria xảy ra sự việc một nhà báo vận động tranh cử William Thomas Stead là biên tập viên của "Pall Mall Gazette" đã bỏ tiền mua một một bé gái 13 tuổi với giá 5 bảng Anh, số tiền này tương đương với mức lương hàng tháng của một người lao động. Sự hoảng loạn về mặt đạo đức về ""việc buôn bán phụ nữ" đã lên đến đỉnh điểm ở Anh vào những năm 1880, sau khi vụ việc gây chấn động quốc tế là Vụ buôn bán nô lệ da trắng bị vạch trần vào năm 1880. Vào thời điểm đó, những "nô lệ da trắng"" là mục tiêu đương nhiên của những người bảo vệ đạo đức công cộng và các nhà báo. Sự phản đối kịch liệt sau đó đã dẫn đến việc Quốc hội Mỹ thông qua đạo luật chống chế độ nô lệ. Quốc hội đã thông qua Đạo luật sửa đổi Luật Hình sự 1885, nâng tuổi đồng ý pháp lý từ 13 lên 16 tuổi ngay trong năm đó.
Một nỗi lo lắng bao trùm tiếp theo xảy ra ở Hoa Kỳ vào đầu thế kỷ XX, lên đến đỉnh điểm vào năm 1910, khi Luật sư nhà nước ở Chicago đã thông báo (không nêu chi tiết) rằng một đường dây tội phạm quốc tế đang bắt cóc các cô gái trẻ ở châu Âu, nhập cảnh họ vào Mỹ và ép họ phục vụ tại những nhà thổ ở Chicago. Những tuyên bố này và sự hoảng loạn mà chúng gây ra, đã dẫn đến việc thông qua Đạo luật buôn bán nô lệ da trắng của Hoa Kỳ năm 1910, thường được gọi là ""Đạo luật Mann". Đạo luật này cũng cấm vận chuyển phụ nữ giữa các bang vì mục đích vô luân. Mục đích chính của nó là giải quyết vấn đề mại dâm và vô đạo đức. Các cuộc thanh tra việc nhập cư tại Đảo Ellis ở Thành phố New York chịu trách nhiệm thẩm vấn và sàng lọc gái mại dâm châu Âu từ các thanh tra viên nhập cư Hoa Kỳ bày tỏ sự thất vọng trước sự kém hiệu quả của việc thẩm vấn trong việc xác định xem một phụ nữ châu Âu có phải là gái mại dâm hay không và tuyên bố rằng nhiều người "nói dối" và "sắp đặt những câu trả lời khôn khéo" cho câu hỏi thẩm vấn của thanh tra viên. Họ cũng bị buộc tội sơ suất nếu chấp nhận một địa chỉ khống từ một người nhập cư hoặc chấp nhận những câu trả lời chưa thật trọn vẹn. Thanh tra Helen Bullis đã điều tra một số ngôi nhà được giao ở quận Tenderloin của New York và phát hiện ra các dạng nhà thổ tồn tại vào đầu thế kỷ XX ở Thành phố New York và cô lập danh sách những ngôi nhà của gái mại dâm, chủ sở hữu và "tù nhân"" của họ là ai. |
Khinalug, Khynalyg, hoặc Khinalyg (; Khinalug: "Kətş"; cũng được dịch là Khanaluka, Khanalyk, Khinalykh, hoặc Khynalyk), là một đô thị và ngôi làng Kavkaz cổ có nguồn gốc từ thời kỳ Albania Kavkaz. Nó nằm tại vùng cao của quận Guba, phía bắc Azerbaijan. Đô thị Khinalug là một phần của Guba, bao gồm các làng Khinalug và Qalayxudat. Ngôi làng đã được UNESCO công nhận là Di sản thế giới từ tháng 9 năm 2023 với tên gọi Cảnh quan văn hoá của người Khinalig và đường gia súc “Köç Yolu” .
Nó nằm tại phía tây nam của quận Guba, giữa dãy núi Đại Kavkaz, phân chia Bắc Kavkaz ở Nga với Nam Kavkaz. Khinalug cũng là ngôi làng cao nhất, xa xôi và biệt lập nhất ở Azerbaijan và là một trong số những ngôi làng cao nhất ở vùng Kavkaz. Thời tiết thay đổi đáng kể giữa mùa hè và mùa đông, từ −20 °C cho tới 18 °C. Khinalug có dân số khoảng 2.000 người. Họ là những người nói tiếng Khinalug, một ngôn ngữ tách biệt của Ngữ hệ Đông Bắc Kavkaz, mặc dù nhiều trong số họ cũng sử dụng tiếng Azerbaijan.
Vào ngày 7 tháng 10 năm 2006, Tổng thống Ilham Aliyev đã công bố kế hoạch hiện đại hóa các cơ sở giáo dục, hạ tầng, tòa nhà chính phủ cùng nhiều cơ sở khác ở Khinalug. Đến năm 2007, ông đã cho thành lập Khu bảo tồn lịch sử-kiến trúc và dân tộc học Nhà nước Khinalug theo sắc lệnh nhằm bảo tồn diện mạo, ngôn ngữ và phong tục độc đáo của ngôi làng.
Địa điểm này được đưa vào danh sách theo dõi của Quỹ Di tích Thế giới từ năm 2008 như là một trong số 100 địa điểm có nguy cơ biến mất cao nhất, do lo ngại trước việc xây dựng con đường nối giữa Khinalug và Guba. Danh sách này không nhằm mục đích chỉ trích hoạt động thương mại và du lịch ở Khinalug, mà nó nhằm mục đích cảnh báo rằng sự phát triển không nên đánh đổi bằng giá trị lịch sử của địa điểm.
Bộ Văn hóa và Du lịch đã trùng tu phần mái của gần một trăm ngôi nhà ở Khinaluq vào năm 2011, và nhà thờ Hồi giáo từ thế kỷ 9 đã được trùng tu vào năm 2012–2014. Ngôi làng và cảnh quan tuyến đường gia súc “Köç Yolu” đã được công nhận là Di sản thế giới trong phiên họp lần thứ 45 diễn ra vào tháng 9 năm 2023. |
Công ty Thẻ trò chơi Hoa Kỳ
Công ty Thẻ trò chơi Hoa Kỳ (tiếng Anh: The United State Playing Card Company; viết tắt: USPC, mặc dù còn thường được gọi là USPCC) là nhà sản xuất và phân phối thẻ chơi bài lớn của Mỹ. Nó được thành lập vào năm 1867 với tên Russell, Morgan Co. và thành lập #đổi
Đây là một đổi hướng từ một trang đó đã được . Trang này được giữ lại dưới dạng một trang đổi hướng để tránh phá vỡ các liên kết, cả bên trong và bên ngoài, có thể đã được liên kết tới tên trang cũ.
với hình thức hiện tại vào năm 1885. Nhiều thương hiệu của nó bao gồm Bicycle, Bee, Tally-Ho, Congress, Aviator, Aristocrat, Mohawk, Maverick, KEM, Hoyle và Fournier. Công ty cũng sản xuất các thẻ trò chơi mới và tùy chỉnh cũng như các phụ kiện chơi bài khác như chip. Trong nhiều thập kỷ, công ty có trụ sở tại Norwood, Ohio, nhưng tính đến năm 2009, USPC hiện có trụ sở chính tại vùng ngoại ô Cincinnati của Erlanger, Kentucky.
Vào tháng 12 năm 2019, Công ty Thẻ chơi Hoa Kỳ đã trở thành công ty con của Cartamundi - nhà sản xuất thẻ Bỉ.
Công ty được thành lập tại Cincinnati vào năm 1867 với tên gọi Russell, Morgan Co. và ban đầu chuyên in áp phích cho các rạp xiếc lưu động. Công ty lấy tên từ các đối tác A. O. Russell và Robert J. Morgan, những người cùng với James M. Armstrong và John F. Robinson Jr. đã mua bộ phận Enquirer Job Printing Rooms của tờ báo "The Cincinnati Enquirer". Trong số các bản in thạch bản của họ có quảng cáo cho các buổi biểu diễn của Edward Owings Towne's "Other People's Money".
Công ty bắt đầu in bốn nhãn hiệu bài tây vào năm 1881: Tigers (No. 101), Sportsman's (No. 202), Army and Navy (cả hai No. 303 và cũng được cung cấp ở phiên bản cao cấp có viền vàng là No. 505) và Congress (No. 404 và có viền vàng là No. 606).
Thương hiệu thứ năm của họ, được giới thiệu vào năm 1883, là Steamboat giá hời (No. 999), cạnh tranh với các loại boong có chủ đề tàu hơi nước giá rẻ khác do các công ty khác cung cấp. Năm 1885, họ bắt đầu in thẻ Bicycle (No. 808), đây sẽ trở thành dòng sản phẩm phổ biến nhất và là thương hiệu đầu tiên duy nhất của họ vẫn được sử dụng thường xuyên cho đến ngày nay. Bộ bài Euchre 32 lá có tên là Cabinet (No. 707) được giới thiệu vào năm 1888, nhưng sẽ được đổi thành bộ bài 52 lá thông thường khi mức độ phổ biến của bộ bài Euchre suy yếu.
Russell Morgan sau đó bắt đầu lấp đầy danh mục của họ với các thương hiệu ở mức giá nằm giữa các dòng sản phẩm hiện có của họ. Những thương hiệu ban đầu này bao gồm Tourists (No. 155) được bán trên thị trường về chất lượng giữa Tigers và Sportsman, Capitol (No. 188) giữa Sportsman's và Bicycle, the casino-oriented Squared Faro (No. 336), những lá bài không tên gọi là Texan (No. 45), double-enameled Treasury (No. 89) và the top-of-the-line Ivory (No. 93). Một loạt bộ bài Skat cũng được cung cấp trong thời gian ngắn để thu hút những người Đức nhập cư, có hình mặt người Đức hoặc người Mỹ.
Việc kinh doanh bùng nổ và vào năm 1891, Russell, Morgan Co. đổi tên thành Công ty In ấn Hoa Kỳ. Việc kinh doanh bài tây đã thành công đến mức nó được tách ra thành một doanh nghiệp riêng biệt vào năm 1894, với tên gọi The United States Playing Card Company. Morgan chiêu mộ nhà phát minh trẻ tài năng đến từ New York tên là Samuel J. Murray, người có phát minh được cấp bằng sáng chế đã tăng sản lượng thẻ tại nhà máy Norwood, Ohio của công ty lên gấp bốn lần và cắt giảm chi phí lao động tới 66%. Murray cũng đã tạo ra một chiếc máy tráng men hai mặt.
USPCC trong lịch sử đã hỗ trợ những người lính thời chiến, bắt đầu với nhãn hiệu thẻ Canteen rẻ tiền trong Chiến tranh Tây Ban Nha-Mỹ và thương hiệu Pickett trong Chiến tranh thế giới thứ nhất. Trong Chiến tranh thế giới thứ hai, USPCC đã sản xuất thẻ định vị để binh lính có thể xác định các đơn vị của kẻ thù và hợp tác với Chính phủ Hoa Kỳ trong việc tạo ra các bộ bài bí mật trao cho tù binh chiến tranh, những tấm thẻ này có thể được làm ẩm và bóc ra để lộ bản đồ trốn thoát.
Vào tháng 5 năm 2011, Marc Hill được bổ nhiệm làm chủ tịch của Công ty Thẻ trò chơi Hoa Kỳ. Vào tháng 10 năm 2011, Công ty Thẻ trò chơi Hoa Kỳ hợp tác với Encore Software thông báo rằng họ sẽ ra mắt dòng sản phẩm Hoyle 2012 - Hoyle Card Games 2012, Hoyle Casino Games 2012 và Hoyle Puzzle Board Games 2012.
Công ty đã mua lại nhiều nhà sản xuất thẻ chơi nhỏ hơn, bắt đầu từ năm 1894 khi sáp nhập Công ty Thẻ chơi tiêu chuẩn của Chicago, Công ty thẻ trò chơi hoàn hảo của Philadelphia và Công ty thẻ hợp nhất New York. Sau này là nhà sản xuất thương hiệu Bee và là người đổi mới các chỉ số quân bài "ép" ở các góc, đã trở thành một yếu tố tiêu chuẩn của bài tây trên toàn thế giới.
Các hoạt động mua lại tiếp tục vào năm 1907 với việc mua Andrew Dougherty, thêm thương hiệu Tally-Ho, và vào năm 1929 với Russell Playing Card Company, thêm thương hiệu Aristocrat. Năm 1930, New York Consolidated, Andrew Dougherty và Standard Playing Card Company được sáp nhập thành một công ty con duy nhất có tên Consolidated-Dougherty, tiếp tục sản xuất các thương hiệu từ cả ba công ty tiền nhiệm, bao gồm Aristocrat, Bee và Tally-Ho.
Các thương vụ mua lại tiếp theo diễn ra vào cuối thế kỷ 20 và đầu thế kỷ 21, bao gồm cả việc mở rộng quốc tế với việc mua nhà sản xuất thẻ lâu năm Naipes Heraclio Fournier của Tây Ban Nha vào năm 1986, Arrco Playing Card Company năm 1987, Hoyle Products năm 2001 và KEM Playing Cards năm 2004.
USPCC đã được mua lại nhiều lần trong lịch sử của nó, bắt đầu với Diamond International vào năm 1969, Jessup Lamont vào năm 1982 và Frontenac vào năm 1989. Sau một thời gian ngắn trở lại quyền sở hữu tự chủ từ năm 1994 đến năm 2004, nó sẽ được mua lại bởi Jarden, lần lượt được mua lại bởi Newell Brands. Vào tháng 6 năm 2019, Newell đã bán USPCC cho nhà sản xuất thẻ Cartamundi của Bỉ, bao gồm hai nhà máy của hãng này ở Hoa Kỳ và Tây Ban Nha.
USPCC hiện sản xuất thẻ ở Erlanger, Kentucky và tại nhà máy Fournier ở Vitoria, Tây Ban Nha. Năm 2009, USPCC đóng cửa nhà máy lâu năm ở Norwood, Ohio và chuyển qua sông Ohio đến Erlanger.
Các lá bài được sản xuất từ năm 2009 đến năm 2012 tại nhà máy Erlanger có nhiều vấn đề về kiểm soát chất lượng, bao gồm cả việc đặt sai hình ảnh và chất lượng xử lý lá bài. Ví dụ: một số thẻ chơi được sản xuất năm 2010 bị "dính", nghĩa là chúng không tách rời, quạt và hoạt động tốt. Điều này tạo ra nhu cầu về thẻ chơi do Norwood sản xuất trên thị trường. Các lá bài được sản xuất ở Norwood thường có con dấu màu xanh lam, trong khi các lá bài ở Kentucky thường có con dấu màu đen và cho đến ngày nay, những lá bài do Norwood sản xuất vẫn được các nhà ảo thuật, người chơi bài, người chơi cờ bạc chuyên nghiệp và nhà sưu tập săn đón.
Các dòng sản phẩm chính.
Công ty cung cấp một số thương hiệu bài tây, bao gồm:
Thương hiệu Aristocrat được tạo ra vào năm 1915 bởi Russell Playing Card Company ở New York, được USPC mua lại vào năm 1929. Nó được biết đến nhiều nhất nhờ chất lượng kho thẻ cao hơn và công việc cuộn đa dạng nhưng luôn phức tạp, đặc biệt là "tiền giấy" trở lại, giống với thiết kế của tờ tiền Hoa Kỳ vào thời điểm nó được giới thiệu, vì Russell đã mua lại công việc kinh doanh thẻ chơi bài của ABCorp vào năm 1914. Trong khi các thẻ được bán cho công chúng mang theo tác phẩm cuộn độc đáo, Aristocrat cũng sản xuất dòng thẻ Aristocrat "Club Special" dành riêng cho sòng bạc. Chúng tương tự như thẻ Bee ở chỗ mặt sau của chúng không có viền với hoa văn kim cương và có thể tùy ý thêm biểu tượng sòng bạc vào mặt sau. Aristocrat đã ngừng hoạt động như một thương hiệu bán lẻ vào giữa những năm 1980 nhưng vẫn tiếp tục được bán trực tiếp cho các sòng bạc. Đã hết lần tái bản hơn ba mươi năm, những lá bài Aristocrat nguyên gốc đã được tái bản vào năm 2017 và hiện vẫn đang được sản xuất.
Được giới thiệu vào năm 1927 để kỷ niệm chuyến bay xuyên Đại Tây Dương của Charles Lindbergh trong Spirit of St. Louis, bộ bài Aviator (No. 914) có thiết kế mặt sau có viền, đơn sắc chủ yếu là các hình tròn. Thẻ Aviator rẻ hơn so với Bee và Bicycle vì bìa thẻ mỏng hơn và có bề mặt mịn, không giống như lớp hoàn thiện có kết cấu "đệm khí" được sử dụng trong nhiều thương hiệu cao cấp của công ty. Cho đến cuối những năm 1980, Aviator Ace of Spades và Joker không có thương hiệu cụ thể. Thẻ Aviator thường được sử dụng như một thương hiệu chung cho các bộ bài giới hạn, tặng quà hoặc quảng cáo. Chúng cũng được sử dụng để đựng các hộp thẻ chủ yếu được bán để xuất khẩu hoặc sử dụng cho mục đích quân sự hoặc tổ chức. Các thương hiệu bình dân như Caravan, Torpedo, Mohawk, Battle Axe, Uncle Sam và Tuxedo thường chứa đầy thẻ Aviator và một số thương hiệu này vẫn được bán ở các quốc gia khác.
Bee là một thương hiệu thẻ sòng bạc cũng được bán lẻ. Bài tây Bee được sản xuất lần đầu tiên bởi Công ty Thẻ Hợp nhất New York vào năm 1892, do đó có số "92" trên lá Át bích. USPC mua lại công ty này hai năm sau đó, nhưng nó vẫn tiếp tục hoạt động độc lập, ngay cả sau khi sáp nhập với Andrew Dougherty và Standard Playing Card Company để thành lập Consolidated-Dougherty. Các lá bài Bee tiêu chuẩn có mặt sau bằng kim cương, thường có màu xanh lam hoặc đỏ, mặc dù các sòng bạc thường sử dụng các lá bài Bee tùy chỉnh có logo được thêm vào các mặt sau có màu sắc khác nhau. Cho đến năm 2010, bộ bài Bee đôi khi cũng được in hoàn thiện mịn, với mặt sau được gọi là "Số 35", có các họa tiết nguệch ngoạc giống như con sâu. Không giống như các lá bài Bicycle, các lá bài Bee thường có mặt sau không viền, khiến cho mặt của bất kỳ lá bài nào bị lộ một phần đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Tuy nhiên, mặt sau hình kim cương tiêu chuẩn của thẻ rất đều đặn và có cấu hình thấp so với các thiết kế mặt sau khác, giúp đơn giản hóa việc "xử lý đáy" và một số hình thức thủ công khác.#đổi
Bộ bài Bicycle (No. 808) là thương hiệu thẻ hàng đầu của USPC, được giới thiệu vào năm 1885.
Bộ bài Bicycle điển hình là một bộ bài tiêu chuẩn bao gồm 52 lá bài truyền thống kiểu Pháp, hai Joker và hai lá bài thông tin/hướng dẫn. Nhãn hiệu Bicycle được in trên quân Át bích. Số loại của bộ bài Bicycle có thể được tìm thấy ở cả đáy hộp đựng bộ bài và trên đá của tác phẩm nghệ thuật joker. Thẻ Bicycle có kết cấu 'đệm khí' để cải thiện khả năng xử lý.
Thẻ Bicycle được bán ở dạng poker và bridge, với các cấu hình bộ bài bổ sung để sử dụng trong các trò chơi khác như pinochle, rummy, euchre và canasta. Các thiết kế mặt sau bao gồm mặt sau 'Rider' tiêu chuẩn, mặt sau 'Vintage' được mô phỏng theo thiết kế thẻ gốc và nhiều thiết kế đặc biệt. Màu sắc mặt sau bao gồm đỏ và xanh truyền thống, cùng với các màu đen, bạc và pastel. Các thiết kế khuôn mặt bao gồm tiêu chuẩn, chỉ số jumbo, các lá bài có tầm nhìn kém dành cho người khiếm thị và thiết kế 'PokerPeek' trên các bộ bài chuyên nghiệp của họ giúp đơn giản hóa việc xem các quân bài tẩy. Thẻ 'Big Bicycle' mới lạ có kích thước gấp bốn lần thẻ bài cầu thông thường và thẻ cỡ nhỏ cũng có sẵn.
Bộ bài Bicycle thường được các nhà ảo thuật sử dụng trong ảo thật bài tây và cardistry nhờ vẻ ngoài bình thường của chúng. USPCC đã phát hành các thiết kế thẻ trông giống nhau theo số kho 809 được gọi là Mandolin-backs và Maiden-backs để sử dụng trong việc sản xuất các bộ bài được đánh dấu. Ngoài các bộ bài đặc biệt được thiết kế đặc biệt cho ảo thuật, chơi bài hoặc vì lý do thẩm mỹ thuần túy, USPC còn tạo ra các loại bộ bài không chuẩn khác, chẳng hạn như bộ bài gaff (được đựng trong hộp nghệ thuật được nhân đôi) với nhiều loại bài được thay đổi bất thường. có thể được sử dụng với thẻ thông thường để thực hiện các thủ thuật.
Bắt đầu từ năm 2019, Bicycle đã thành lập bộ phận "Games by Bicycle" để tham gia vào thị trường trò chơi dạng bảng theo sở thích, với trò chơi tiệc tùng và trò chơi chiến lược nhẹ sử dụng các thẻ có kích thước bằng quân bài. Chúng bao gồm Tatoo Stories, It's Blunderful và Shuffle Grand Prix.
Theo một số nguyên tắc nhất định, thương hiệu Bicycle có thể được cấp phép từ USPC.
Thương hiệu Hoyle ban đầu được sản xuất bởi Công ty Brown Bigelow vào năm 1927 và là đối thủ cạnh tranh chính với thương hiệu Bicycle của USPC trong hơn 70 năm. Những lá bài này đã chứng tỏ sự thành công đến mức bộ phận thẻ bài của Brown Bigelow được đổi tên thành Hoyle Products vào năm 1975. Thiết kế mặt sau vỏ sò của Hoyle được nhiều người công nhận, nhưng nhân vật mang tính biểu tượng nhất của Hoyle chính là Joker: một gã hề đầy màu sắc có khuôn mặt (lặp đi lặp lại trên vương trượng) là một ảo ảnh quang học. USPC đã mua Sản phẩm Hoyle từ Brown Bigelow vào năm 2001, và không giống như hầu hết các thương vụ mua lại công ty thẻ bài khác của mình, USPC đã giữ lại một số thương hiệu Hoyle nổi tiếng được in. Kể từ khi USPCC tiếp quản việc sản xuất, thẻ chơi Hoyle cũng được sản xuất ở phiên bản hoàn toàn bằng nhựa.
Bộ bài KEM được sản xuất lần đầu tiên vào năm 1935. Không giống như bộ bài thông thường được làm từ giấy tráng nhựa, bộ bài KEM được làm hoàn toàn từ cellulose acetate và không thấm nước. USPC đã mua thương hiệu này vào năm 2004. Sau hai năm gián đoạn, USPC đã khởi động lại hoạt động sản xuất bộ bài KEM và hoạt động này vẫn tiếp tục cho đến ngày hôm nay. Bộ bài KEM có sẵn cho người tiêu dùng (thường là tại các cửa hàng trò chơi đặc biệt) với nhiều màu sắc và kiểu dáng mặt sau khác nhau ở cả kích cỡ poker và bridge. Năm 2007, bộ bài KEM (sử dụng hình ảnh của Bicycle) đã được sử dụng làm bộ bài tây chính thức của World Series of Poker.
Maverick là thương hiệu bình dân của Hoyle khi nó được USPC mua lại cùng với phần còn lại của Hoyle Products vào năm 2001. Được giới thiệu vào năm 1959, trong thời gian chiếu loạt phim truyền hình nổi tiếng Maverick. Không giống như hầu hết các dòng sản phẩm của USPC hiện nay, Maverick hiện đang được các nhà sản xuất gia công in.
Streamline là một thương hiệu cấp thấp, tương tự như Maverick, với mặt lưng đơn sắc được viền viền và lớp hoàn thiện được phủ nhựa mịn. Streamline đến với USPCC từ Công ty Thẻ trò chơi Arrco, nhà sản xuất lâu năm của nhiều loại thẻ cấp thấp và giá bình dân mà USPC mua lại vào năm 1987. Giống như Maverick, bộ bài Streamline được sản xuất bởi các nhà sản xuất bên ngoài.
Tally-Ho ban đầu là sản phẩm của Andrew Dougherty, một trong những nhà sản xuất thẻ bài sớm nhất của Mỹ, được giới thiệu vào năm 1885, cùng năm Bicycle được giới thiệu. Công ty của Dougherty được USPC mua lại vào năm 1907, đưa Tally-Ho vào danh mục sản phẩm của mình. Dougherty sau đó sẽ được sáp nhập với Công ty Thẻ Hợp nhất New York và Công ty Thẻ Chơi Tiêu chuẩn để thành lập Hợp nhất-Doughterty. Bộ bài Tally-Ho có hai thiết kế mặt sau, được gọi là mặt sau "quạt" và mặt sau "vòng tròn", thường có màu đỏ và xanh truyền thống. Do lớp hoàn thiện độc đáo, được gọi là "linoid" và các thiết kế khác biệt, chúng rất phổ biến để thiết kế thẻ bài.
Dòng sản phẩm quốc tế.
Ngoài việc xuất khẩu bài tây được sản xuất tại Hoa Kỳ, USPCC còn có một số thương hiệu dành riêng cho thị trường quốc tế.
Thương hiệu 500 (Five Hundred) ban đầu được tạo ra bởi National Playing Card Company dưới dạng bộ bài rummy 60 lá "6 tay" bao gồm các lá bài 11 điểm và 12 điểm, cũng như một lá bài joker. Cuối cùng, bộ bài 500 còn bao gồm 2 lá bài 13 điểm dành cho trái tim và bộ đồ kim cương, nâng tổng số lá bài lên 62 (không bao gồm lá joker). Khi được giới thiệu, bộ bài 500 có lớp hoàn thiện Ivory hoặc Air-Cushion và có bốn thiết kế mặt sau - Bid, Full-House, Griffin và Swastika (có thể đã ngừng sản xuất do liên kết với Đảng Quốc xã). Ban đầu được cất giữ trong một chiếc hộp cứng được trang trí công phu với chữ vàng. Vào khoảng những năm 1970, những chiếc hộp đựng sang trọng hơn đã bị loại bỏ dần. Đôi khi trong những năm 1990, hình ảnh hộp độc đáo đã được thay đổi thành một thiết kế đơn giản hơn có nội dung "500 Playing Cards". Hiện nay nó được sản xuất và bán chủ yếu để xuất khẩu sang Úc.
Thương hiệu Aladdin lần đầu tiên được sản xuất bởi Công ty Thẻ Quốc gia Indianapolis vào những năm 1880. Số tồn kho là "1001", mặc dù cũng có phiên bản "1002", giống hệt ngoại trừ phiên bản 1002 có các cạnh mạ vàng. Ngoài ra còn có biến thể "1004", không có chỉ số ở các góc. Ít nhất bốn thiết kế mặt sau khác nhau đã được sản xuất, nhưng không biết có bao nhiêu chiếc được sản xuất hoặc trong bao lâu. Aladdin được USPCC giữ lại và tiếp thị sau khi USPCC mua lại NCC. Chúng được USPCC sản xuất ngày nay chủ yếu để xuất khẩu. Những tấm thẻ này được cho là được thiết kế để chịu được nhiệt độ và độ ẩm liên tục ở Singapore. Chúng được sản xuất với lớp hoàn thiện "mịn" và lớp hoàn thiện "đệm khí".
Naipes Heraclio Fournier S.A. sản xuất nhiều bộ bài khác nhau, hầu hết được bán ở Châu Âu. Bộ bài Fournier cũng là lựa chọn phổ biến cho các sòng bạc trên toàn thế giới. Ngoài các lá bài Tây Ban Nha No. 1 đặc trưng của họ, họ còn sản xuất các lá bài poker (dòng No. 18), bài tarot và các lá bài đặc biệt. Kể từ khi được USPC mua lại, Fournier cũng đã sử dụng thương hiệu Bicycle để phân phối các bộ bài phiên bản đặc biệt có tác phẩm nghệ thuật độc đáo. Họ cũng đã lợi dụng việc USPC mua lại công nghệ thẻ nhựa của KEM để bán các phiên bản thẻ nhựa của họ (No. 2100 là phiên bản hoàn toàn bằng nhựa của No. 1 của họ).
Thương hiệu giới hạn hoặc đã ngừng sản xuất.
Công ty Thẻ trò chơi Arrco bắt đầu hoạt động tại Chicago năm 1927 với tên Công ty Thẻ trò chơi Arrow. Người sáng lập công ty, Theodore Regensteiner, đã giúp phổ biến thương hiệu Arrco bằng cách triển khai lớp phủ nhựa mới dễ thao tác cho bộ bài của mình. Trong khi Arrco duy trì doanh số bán nhiều loại thẻ chơi bài bình dân và cấp thấp trong suốt nửa sau của thế kỷ 20, gia đình Regensteiner quyết định bán công ty cho USPC vào năm 1987. USPC tiếp tục in nhãn hiệu Arrco cho đến khi nó bị ngừng sản xuất vào năm 2011.
Một trong năm nhãn hiệu thẻ đầu tiên được công ty giới thiệu vào năm 1881, khi nó vẫn còn được gọi là Russell Morgan Co., Army Navy ban đầu là hai nhãn hiệu riêng biệt mặc dù chúng có chung hai số chứng khoán: số tiêu chuẩn No. 303 và No. 505 cao cấp có viền vàng. Hai thương hiệu này sau đó được sáp nhập thành một thương hiệu Quân đội Hải quân duy nhất vào năm 1884. Đúng như tên gọi, quân joker và Át bích của những thương hiệu này có xu hướng mô tả hình ảnh quân sự của Mỹ, hình ảnh này đã thay đổi qua nhiều năm sản xuất.
No. 515, Canteen được phát hành trong Chiến tranh Tây Ban Nha-Hoa Kỳ năm 1898. Chúng có chất lượng thấp nên binh lính không đắt và dễ dàng mua. Nó đã bị ngừng sản xuất ngay sau chiến tranh. Trong Thế chiến thứ nhất, số hàng tồn kho được sử dụng lại cho Picket, một nhãn hiệu rẻ tiền khác được in lại để bán cho binh lính. Việc in ấn Picket đã ngừng sau Hiệp định đình chiến.
Congress là thương hiệu đắt nhất trong số bốn nhãn hiệu đầu tiên được công ty giới thiệu vào năm 1881, khi nó vẫn còn được gọi là Russell Morgan Co. Congress được in dưới hai loại số: số tiêu chuẩn No. 404 và No. 606 cao cấp có chữ viền vàng.
Trong sử dụng hiện đại, thương hiệu Congress được sử dụng cho thẻ và phụ kiện contract bridge và canasta. Bộ bài có nhiều kiểu mặt sau khác nhau và thường được đựng trong hộp bọc nhung có khay kéo. Mỗi bộ bài Congress bao gồm 52 lá bài tiêu chuẩn, hai lá bài pha trò (có hình ảnh của United States Capitol) và một lá bài thông tin mô tả cách tính điểm cầu. Bộ bài Congress thường được bán theo bộ phối hợp gồm hai bộ bài để tạo điều kiện thuận lợi cho việc thực hành bắc cầu thông thường bằng cách xen kẽ các bộ bài giữa các tay. Bộ bài Congress ban đầu có ba biến thể: kích thước Poker (1881-1922), kích thước Whist (đầu những năm 1900 đến 1922) và kích thước cầu 1922 trở đi). Từ năm 1881 đến khoảng năm 1900, bộ bài có hình Lord Dundreary là quân joker và mặt sau có viền màu đồng nhất với mực màu vàng (và đôi khi là đồng), được gọi một cách trìu mến là "mặt sau sơn mài". Năm 1899, mặt sau có hình ảnh đã trở thành tiêu chuẩn. Từ năm 1897 đến năm 1904, những lá joker là hình ảnh đen trắng ở mặt sau.
Bộ bài Rambler (No. 23) là một thương hiệu thẻ chơi khác ban đầu được sản xuất bởi National Card Company. Chúng có các cạnh mạ vàng và lớp phủ oxit nhôm mịn không thấm nước. Chúng chủ yếu được sản xuất để xuất khẩu cùng với bộ bài Aladdin, để sử dụng ở các vùng ẩm ướt ở châu Á. Việc sản xuất ban đầu bị dừng lại vào năm 2009 với việc đóng cửa nhà máy Norwood do vấn đề kiểm soát chất lượng tại nhà máy Kentucky và được tiếp tục không thường xuyên sau năm 2011.
Một trong bốn nhãn hiệu bài tây đầu tiên được công ty giới thiệu vào năm 1881, khi đó vẫn còn được gọi là Russell Morgan Co., "Sportsman's" (No. 202) là thương hiệu thẻ bài cao cấp nhất được sản xuất ban đầu, có chủ đề săn bắn và câu cá. Mặt sau của lá bài có hình các động vật trong trò chơi, trong khi quân át bích và quân pha trò có hình thợ săn, súng và chó săn. Việc sản xuất những tấm thẻ này tiếp tục cho đến năm 1936.
Thương hiệu thẻ thứ năm được USPC giới thiệu (No. 999, được giới thiệu vào năm 1883), thương hiệu này được giới thiệu để đáp ứng nhu cầu ngày càng tăng về các loại bộ bài rẻ tiền (tại thời điểm giới thiệu, bộ bài "Steamboat" chỉ có giá 5 xu một bộ). Cho đến những năm 1990 khi các lá bài có sự thay đổi về bìa cứng, "Steamboat" là dòng bài rẻ nhất của công ty. Bộ bài đã tăng giá do kho 999 ban đầu được thay thế bằng kho Aviator và Bicycle 808. Bộ bài "Steamboat" được cung cấp với lớp hoàn thiện Air Cushion cho đến năm 2009 khi Công ty Thẻ trò chơi Hoa Kỳ chuyển đến Erlanger.
Stud là thương hiệu độc quyền của chuỗi cửa hàng Walgreens. Ban đầu chúng được sản xuất bởi công ty Arrco và sử dụng kho thẻ xuất khẩu sòng bạc chính của Arrco, Số 21. Khi được USPCC mua lại vào năm 1986, bộ bài Stud không còn được in trên kho Arrco và được in trên vải lanh hoàn thiện cổ phiếu Aristocrat. Chúng có hình một con ngựa "stud" trên hộp đựng, quân át bích và quân joker, cũng như cối xay gió ở mặt sau lá bài. Bộ bài có đặc điểm là các lá bài tòa án theo phong cách Arrco. Bộ bài stud được những người đam mê chơi bài và ảo thuật gia săn lùng rộng rãi do khả năng xử lý tuyệt vời của chúng. Tên Stud đã bị ngừng sử dụng trong thời gian ngắn và được thay thế bằng "Play Right", nhưng việc đổi tên không phổ biến. Thậm chí ít phổ biến hơn là cách lập chỉ mục bất thường (Bộ bài màu đỏ có kích thước tiêu chuẩn và bộ bài màu xanh lam có kích thước lớn) Vào năm 2019, Walgreens đã ngừng đặt hàng thẻ chơi Stud để chuyển sang sử dụng thẻ được thiết kế Theory11.
Thẻ thương hiệu Squeezer ban đầu được in bởi Công ty Thẻ Hợp nhất New York. Công ty Thẻ Hợp nhất New York, Andrew Dougherty và Công ty Thẻ chơi Standard cuối cùng đều được mua lại và sáp nhập để tạo thành chi nhánh Hợp nhất-Doughterty của USPCC. Thẻ chơi Squeezer được in bằng bộ bài Cambric Finish of Bee. Theo truyền thống, các lá bài Squeezer có nhiều thiết kế mặt sau, nhưng chỉ có hai loại phổ biến nhất (Bulldog và Angel Back nổi tiếng) vẫn được in. Không giống như hầu hết các bộ bài khác của USPCC, những bộ này chỉ thỉnh thoảng được sản xuất.
Texan No. '45, ban đầu được in là '45 Texan, đã được in trong hơn 120 năm. Những lá bài này, không giống như hầu hết các lá bài khác, không có đường viền và có hình những chiếc lá cọ Texas, với một ngôi sao ở giữa. Các lá bài cũng rất độc đáo vì chúng hơi bất đối xứng. Mặc dù ban đầu được in ở Hoa Kỳ, nhưng trong những năm sau đó, là một thương hiệu bài độc quyền của Canada. Không giống như một số thương hiệu khác, thương hiệu Texan vẫn được in sau khi chuyển đến Erlanger. 120 năm sau đó, việc sản xuất đã ngừng lại.
Tigers (No. 101) là thương hiệu đầu tiên được xuất bản vào năm 1881 và là thương hiệu rẻ nhất trong số bốn thương hiệu ra đời sớm nhất. Tên của nó xuất phát từ con hổ xuất hiện trên lá joker. Sau khi dòng Steamboat ra đời, tầm quan trọng của Tigers đã giảm đi và đã bị ngừng sản xuất vào khoảng năm 1930. |
Shivangi Joshi (sinh ngày 18 tháng 5 năm 1998 tại Pune, bang Maharashtra, Ấn Độ) là một nữ diễn viên điện ảnh và truyền hình người Ấn Độ tham gia các bộ phim truyền hình bằng tiếng Hindi. Cô có vai diễn đầu tay trong bộ phim "Khelti Hai Zindagi Aankh Micholi" với vai diễn Trisha vào năm 2013. Cô được biết đến khi vào 2 vai diễn Naira Singhania Goenka và Sirat Shekhawat Goenka trong bộ phim "Tình yêu diệu kỳ", đã giúp cô thu về nhiều giải thưởng.
Cô còn được biết đến qua các vai diễn Aayat Haider trong bộ phim "Beintehaa", Poonam Thakur trong bộ phim "Begusarai" và Anandi Chaturvedi trong bộ phim "Cô dâu 8 tuổi 2". Năm 2022, cô tham gia chương trình "" và bị loại ở tập 8 với vị trí thứ 12 chung cuộc. Năm 2023, cô vào vai Aradhana Sahni trong bộ phim "Barsatein – Mausam Pyaar Ka".
Shivangi Joshi sinh ngày 18 tháng 5 năm 1998 tại Pune, bang Maharashtra, Ấn Độ. Cô từng học ở Dehradun, Uttarakhand.
Vai diễn đầu tay và sự đột phá trong diễn xuất (2013–2014).
Cô có vai diễn đầu tay vào năm 2013 với vai diễn Trisha trong bộ phim "Khelti Hai Zindagi Aankh Micholi" phát sóng trên kênh Zee TV. Sau đó, cô thủ vai Aayat Haider trong bộ phim "Beintehaa". Năm 2014, cô xuất hiện với vai diễn Vishy trong bộ phim "Love by Chance".
Cô vào vai Poonam Thakur trong bộ phim "Begusarai" và đóng chung với Vishal Aditya Singh. Bộ phim này cũng đánh dấu bước ngoặt lớn trong sự nghiệp diễn xuất của cô. Vai diễn này cũng giúp cô giành được giải thưởng Gương mặt mới nổi tại Giải thưởng Truyền hình Ấn Độ. Năm 2016, cô vào vai Meera trong phần 4 của bộ phim "Yeh Hai Aashiqui" và Jyoti trong bộ phim "Pyaar Tune Kya Kiya".
Thành công vững chắc với vai diễn trong bộ phim "Tình yêu diệu kỳ" (2016–2021).
Năm 2016, cô vào vai Naira Singhania Goenka trong bộ phim "Tình yêu diệu kỳ", giúp cô được nhiều khán giả tại Ấn Độ biết đến. Phản ứng hóa học của cô với Mohsin Khan được nhiều khán giả đánh giá cao và giúp cô trở thành một trong những nữ diễn viên hàng đầu Ấn Độ. Với vai diễn này, cô đã nhận được nhiều giải thưởng và đề cử, bao gồm Giải thưởng Truyền hình Ấn Độ, Giải thưởng Hàn lâm Truyền hình Ấn Độ, Giải Vàng, Giải Biểu tượng Và, nhân vật của cô bị sát hại, nhưng cô vẫn tiếp tục tham gia với vai diễn rất giống Naira, Sirat Shekhawat Goenka. Cô đã chia tay đoàn làm phim vào tháng 10 năm 2021 và nhân vật Sirat cũng qua đời.
Năm 2020, cô ra mắt tại Liên hoan phim Cannes với bộ phim điện ảnh "Love X Society", nhưng do ảnh hưởng của đại dịch COVID-19, nên bộ phim sau đó đã được phát hành trên nền tảng OTT.
Năm 2021 và 2022, cô vào vai Anandi Bhujaariya trong phần 2 của bộ phim "Cô dâu 8 tuổi" và đóng chung với Randeep Rai.
Năm 2022, cô tham gia chương trình truyền hình thực tế "" được ghi hình tại Cape Town, Nam Phi, cô dừng bước từ tập 8 và kết thúc ở vị trí thứ 12.
Năm 2023, cô vào vai Prachi trong bộ phim "Jab We Matched". Tháng 3 cùng năm, cô xuất hiện chớp nhoáng với vai diễn Rajpari Devlakha trong bộ phim "Bekaboo". Từ tháng 7 năm 2023, cô thủ vai Aradhna Sahni và đóng chung với Kushal Tandon cùng Simba Nagpal trong bộ phim "Barsatein – Mausam Pyaar Ka".
Một số công việc khác.
Shivangi Joshi là Đại sứ Thanh niên của Tổ chức phi chính phủ Khushii, do cầu thủ cricket Kapil Dev làm Giám đốc điều hành, với mục đích hỗ trợ trẻ em phát triển toàn diện.
Sự nổi tiếng trong giới truyền thông.
Trong "Danh sách 50 phụ nữ quyến rũ nhất châu Á" do tạp chí Eastern Eye có trụ sở chính tại Anh công bố, Shivangi Joshi xếp vị trí thứ 5 vào năm 2018, còn năm 2019, cô xếp ở vị trí thứ 7.
Trong "Danh sách 50 người nổi tiếng của châu Á" do Eastern Eye công bố, cô xếp ở vị trí thứ 26 vào năm 2020. Cô cũng được xếp hạng vào "danh sách 30 ngôi sao nổi tiếng của châu Á dưới 30 tuổi" cũng do Eastern Eye công bố vào năm 2022.
Trong "Danh sách 20 người phụ nữ được khao khát nhất trên sóng truyền hình Ấn Độ" do tạp chí The Times of India, cô xếp ở vị trí thứ 7 vào năm 2019 và vị trí thứ 9 vào năm 2020.
Đây là một đổi hướng từ một trang đó đã được . Trang này được giữ lại dưới dạng một trang đổi hướng để tránh phá vỡ các liên kết, cả bên trong và bên ngoài, có thể đã được liên kết tới tên trang cũ. |
Phong trào Rael ("Raëlism") hay Giáo phái Raelian ("Raëlianism") là một tôn giáo UFO được Claude Vorilhon (hiện được gọi là Raël) thành lập vào những năm 1970 tại Pháp và có trụ sở chính tại Geneva thuộc Thụy Sĩ. Các học giả về tôn giáo phân loại giáo phái Raëlism là một phong trào tôn giáo mới. Nhóm này được chính thức hóa với tên gọi Phong trào Raëlian Quốc tế (IRM) hay Giáo hội Raëlian một tổ chức có thứ bậc dưới sự lãnh đạo của Raël có liên hệ với ARAMIS. Phong trào Raëlian quốc tế được mô tả là "tôn giáo UFO lớn nhất trên thế giới". Claude Vorilhon là một người Pháp vốn giáo chủ giáo phái Raelian tin rằng con người được tạo ra bởi người ngoài hành tinh từ hàng nghìn năm trước. Cuối năm 2002, giáo phái Raelian gây rúng động khi vị giáo chủ của giáo phái Raelian cùng Công ty Clonaid chuyên cung cấp dịch vụ sinh sản vô tính do ông ta sáng lập tuyên bố đã cho ra đời những đứa trẻ vô tính đầu tiên trên thế giới.
Giáo phái Raëlism dạy rằng một giống loài ngoài trái đất được gọi là Elohim đã tạo ra loài người bằng công nghệ tiên tiến của họ. Những tín đồ Raëlians tin rằng chính những người ngoài hành tinh có trình độ khoa học tiên tiến, được gọi là Elohim (đấng Chúa trời toàn năng), đã tạo ra sự sống trên Trái đất thông qua kỹ thuật di truyền và rằng sự kết hợp giữa nhân bản con người và "chuyển giao tâm trí" cuối cùng có thể mang lại sự sống đời đời. Giáo phái này dạy rằng khoảng 25.000 năm trước Elohim đã đến Trái đất và biến đổi nó để sự sống có thể phát triển, Elohim đã sử dụng công nghệ tiên tiến để thiết lập mọi sự sống trên hành tinh. Là một tôn giáo vô thần, người ta cho rằng Elohim trong lịch sử đã bị nhầm lẫn với các vị thần. Giáo phái này tuyên bố rằng trong suốt lịch sử, Elohim đã tạo ra 40 con lai Elohim/con người, những người đóng vai trò là nhà tiên tri chuẩn bị cho nhân loại những sứ điệp về nguồn gốc của người ngoài hành tinh. Trong số đó có Đức Phật, Chúa Giêsu và nhà tiên tri Muhammad, và nay là Raël (Claude Vorilhon) là nhà tiên tri thứ 40 và là nhà tiên tri cuối cùng do Elohim ban cho với nghĩa là Sứ điệp từ những người trên bầu trời.
Những người theo giáo phái Raëlists tin rằng kể từ vụ đánh bom nguyên tử ở Hiroshima năm 1945, nhân loại đã bước vào Thời đại khải huyền, trong đó nhân loại tự đe dọa mình bằng sự hủy diệt hạt nhân. Giáo phái Raëlism cho rằng nhân loại phải tìm cách khai thác sự phát triển khoa học và công nghệ mới cho mục đích hòa bình và khi đạt được điều này, Elohim sẽ quay trở lại Trái đất để chia sẻ công nghệ của họ với nhân loại và thiết lập một điều không tưởng. Để đạt được mục tiêu này, người Raëlians đã tìm cách xây dựng một đại sứ quán cho Elohim, nơi có bãi đáp cho tàu vũ trụ của họ. Những tín đồ Raëlians tham gia thiền định hàng ngày, hy vọng vào sự bất tử về thể chất thông qua nhân bản con người và thúc đẩy một hệ thống đạo đức tự do với sự nhấn mạnh vào trải nghiệm tình dục. Năm 2003, Raël công khai nhận mình là Di Lặc là vị bồ tát tương lai được tiên tri của Phật giáo Đại thừa. Ông khẳng định rằng mình tiếp tục liên lạc bằng thần giao cách cảm với Elohim, nghe thấy giọng nói của Đức Giê-hô-va hướng dẫn ông đến với giáo phái Raëlian.
Cuốn tiểu thuyết đang bán chạy ở Pháp là quyển "La possibilité d’une ile", tiếng Anh: The Possibility of an Island (tạm dịch: "Một hòn đảo là điều có thể") của tác giả của nó là Michel Houellebecq, nhà văn gây tranh cãi ở Pháp hiện nay lấy bối cảnh là một giáo phái nhân bản giống với Raëlians trong thế giới thực. Theo nhà xuất bản Fayard - nơi in và phát hành cuốn sách vừa kể, trong năm ngày đầu đã bán được 210.000 quyển, một kỷ lục đáng nể cho một quyển tiểu thuyết Pháp. Không những thành công trong nước, cuốn tiểu thuyết đã được 15 nước khác mua bản quyền để dịch trước khi nó được xuất bản tại Pháp. Sách đã được phát hành tại Đức, Anh, Hà Lan, Tây Ban Nha, Ý và Mỹ vào ngày 31/8 vừa qua, tức cùng một ngày ở Paris. Cốt truyện cuốn Một hòn đảo là điều có thể gồm có hai phần. Phần một nói về cuộc đời của Daniel, một tác giả chuyên viết hài kịch, truyện cười giàu có và thành đạt đương đại. Phần hai thuộc lĩnh vực viễn tưởng là lời bình của Daniel 24 và Daniel 25 - bản sao thứ 24 và 25 của Daniel theo phương pháp sinh sản vô tính mấy ngàn năm sau về cuộc đời của ông tổ Daniel 1.
Trong phần một, Daniel là một người khát khao hạnh phúc và bị ám ảnh bởi tình dục. Cả hai thứ này đều nằm ngoài tầm tay mặc dù anh cố đi tìm chúng. Người vợ thứ nhất, Isabelle là tổng biên tập một tạp chí dành cho con gái tuổi mới lớn vốn là một người phụ nữ coi chuyện ái ân là một bản năng thấp hèn, một cản ngại cho trí tuệ. Daniel ly dị, lấy Esther là một diễn viên điện ảnh Tây Ban Nha gợi cảm. Nhưng Esther cũng không phải là người trong mộng của Daniel vì cô coi chuyện ấy như một trò giải trí chứ không phải là bằng chứng của tình yêu. Ngày sinh nhật của Esther diễn ra một cuộc truy hoan tập thể và ai cũng thỏa mãn nhục dục trừ Daniel, 50 tuổi, vì anh là người duy nhất trên 25 tuổi. Esther tuyên bố chia tay với Daniel ngay sau đó. Chán đời, Daniel muốn tự tử nhưng ý chí đi tìm sự bất tử đã thắng. Daniel tìm đến giáo phái Elohim. Tất cả môn đồ của giáo phái này đều được bảo đảm tái sinh bất tận trong vòng 24 đến 48 giờ sau khi chết nhờ công nghệ sinh sản vô tính. Daniel 24 và Daniel 25 chính là kiếp sau của Daniel 1 nhờ công nghệ này hai ngàn năm sau. Trong thực tế, Elohim chính là giáo phái Raelian mà giáo chủ là Claude Vorilhon một người Pháp là bạn thân của chính tác giả. Giáo phái này từng là đề tài thời sự quốc tế vào cuối năm 2002 khi tuyên bố đã cho ra đời một đứa bé đầu tiên theo phương pháp sinh sản vô tính nhưng hư thực ra sao cho đến nay vẫn chưa ngã ngũ.
Cách đây 10 năm Michel Houellebecq (tên thật là Michel Thomas) sinh năm 1958, tại đảo Réunion của Pháp vốn là một nhà văn vô danh và chỉ được để ý năm 1994 với tác phẩm Extension du domaine de la lutte (tạm dịch Phát triển phạm vi đấu tranh) sau khi gây ra một cuộc tranh luận sôi nổi trên văn đàn Pháp. Năm 1998, ông cho in cuốn Les particules élémentaires (Những hạt cơ bản). Quyển tiểu thuyết thứ ba có nhan đề Plateforme (từ này có rất nhiều nghĩa – mặt bằng, nền, sàn xe, cương lĩnh, một kiểu đặt tựa quen thuộc của tác giả) xuất bản năm 2001 nói về du lịch tình dục của Thái Lan và khủng bố Hồi giáo đã thực sự gây cơn sốt ở Pháp với mức tiêu thụ 350.000 quyển. Một hòn đảo là điều có thể là quyển tiểu thuyết thứ tư thu hút sự chú ý của các nhà phê bình và độc giả Pháp cách đây ba tháng bằng một phương thức tiếp thị độc đáo của nhà xuất bản Fayard là gửi truyện cho 15 nhà phê bình “phe ta” đọc trước để viết bài ca tụng, thống lĩnh trận địa phê bình văn học Pháp. Tất cả những tác phẩm của Michel Houellebecq đều được xếp vào thể loại tiểu thuyết luận đề. Những chủ đề quen thuộc của nhà văn này là người nhập cư, đạo Hồi, quan hệ nam nữ, vị trí của người cao tuổi trong xã hội, nỗi cô đơn, sinh sản vô tính toàn những vấn đề nhạy cảm của xã hội phương Tây và Các nhà phê bình văn học Pháp vẫn đang cãi nhau về hiện tượng Houellebecq. |
Gia đình Quốc tế
Gia đình Quốc tế ("The Family International", viết tắt TFI) là một phong trào tôn giáo mới của Mỹ được nhà thuyết giáo David Brandt Berg (1919–1994) thành lập vào năm 1968. Nhóm tôn giáo này đã có nhiều tên gọi khác nhau kể từ khi thành lập, bao gồm "Thanh thiếu niên vì Chúa" ("Teens for Christ"), "Đứa con của Chúa" ("The Children of God", COG), "Gia đình của Tình yêu thương" ("The Family of Love"), hay đơn giản là "Gia đình" ("The Family"). Người sáng lập phong trào này David Brandt Berg vốn nguyên là mục sư Hội Truyền giáo Phúc âm Liên hiệp. Theo Tập đoàn truyền thông Canada (Canadian Broadcasting Corporation) vào lúc đương "ở đỉnh điểm" thì phong trào Gia đình Quốc tế đã có "hàng chục nghìn thành viên, bao gồm River Phoenix và Joaquin Phoenix, Rose McGowan và Jeremy Spencer". Sau này, một số cựu thành viên của nhóm đã cáo buộc TFI là một giáo phái độc tài chuyên lạm dụng thể chất và lạm dụng tình dục trẻ em một cách có hệ thống, dẫn đến tổn thương về lâu dài cho những người sống sót. Nhóm này cũng bị cáo buộc nhắm mục tiêu vào những người dễ bị tổn thương.
TFI ban đầu truyền bá thông điệp về sự cứu rỗi, chủ nghĩa tận thế, tinh thần "cách mạng và hạnh phúc" và sự ngờ vực đối với thế giới bên ngoài, mà các thành viên gọi là "Hệ thống". Giống như một số nhóm theo trào lưu chính thống khác, nó "báo trước sự xuất hiện của một nhà độc tài được gọi là kẻ phản Chúa, sự nổi lên của Chính phủ Một Thế giới tàn bạo và cuối cùng là sự lật đổ của nó dưới tay Chúa Giêsu Kitô, trong Ngày tái lâm". Năm 1976. Người sáng lập và lãnh đạo tiên tri của TFI là David Berg (người lần đầu tiên được gọi là "Moses David" và cũng được các hội viên gọi là "Cha David") tự phong cho mình các danh hiệu "Vua", "Nhà tiên tri cuối cùng của thời kỳ cuối cùng", "Moses" và "David". Những đứa con của Chúa bị giải thể vào tháng 2 năm 1978 và Berg đổi tên nhóm của mình thành "Gia đình tình yêu" trong cái mà Berg gọi là "Cuộc cách mạng quốc hữu hóa tái tổ chức" (hay RNR).
David Berg rao giảng về sự kết hợp giữa truyền giáo Cơ đốc giáo truyền thống, với các yếu tố phổ biến với Văn hóa phản kháng của thập niên 1960. Giáo hội của Berg kết hợp việc thờ phụng chúa Jesus cùng với các trào lưu yêu đương tự do của thập niên 60. Có rất nhiều ""hình ảnh về ngày tận thế" được tìm thấy trong Sách Khải Huyền của Tân Ước, rao giảng về sự diệt vong sắp xảy ra đối với nước Mỹ và sự kém hiệu quả của các Giáo hội và nhà thờ đã thiết lập. David Berg "thúc giục quay trở lại cộng đồng Cơ đốc giáo ban đầu được mô tả trong Sách Công vụ của Kinh thánh, trong đó các tín đồ sống cùng nhau và chia sẻ với nhau tất cả"" giống như cuộc sống chung chạ vào cuối những năm 1960 của những người hippi. Giáo phái này có luận thuyết về ""Người trợ giúp tinh thần" bao gồm các thiên thần, các nhân vật tôn giáo và thần thoại khác cũng như con người đã khuất, bao gồm cả những người nổi tiếng như nữ thần Aphrodite, Người tuyết, Merlin, Nhân sư, Elvis Presley, Marilyn Monroe, Audrey Hepburn, Richard Nixon và Winston Churchill.
David Berg giao tiếp với những người theo ông qua "Thư Mo" là những lá thư hướng dẫn và tư vấn về vô số chủ đề tâm linh và thực tiễn cho đến khi ông qua đời vào cuối năm 1994. Sau khi ông qua đời, người vợ góa của ông Karen Zerby trở thành lãnh đạo của TFI và đảm nhận các danh hiệu "Nữ hoàng" và "Nữ tiên tri"". Bà còn được gọi là Maria, Mama Maria, Maria David, Maria Fontaine và "Nữ hoàng Maria". Karen Zerby kết hôn với Steve Kelly (còn được gọi là Peter Amsterdam) vốn là một trợ tá của David Berg, người mà David Berg đã cẩn thận chọn làm ""người phối ngẫu" của vợ ông. Steve Kelly lấy danh hiệu "Vua Peter"" và trở thành gương mặt đại diện của TFI, phát biểu trước công chúng thường xuyên hơn Berg hay Zerby. Đã có nhiều cáo buộc lạm dụng tình dục trẻ em do nhiều cựu thành viên đưa ra. Thành viên giáo phái còn coi hoạt động tình dục là một "truyền thống". Các cô gái sẽ phải quan hệ với bất kỳ ai họ gặp để thu nạp thêm người vào giáo phái nên năm 1979, đã có hơn 19.000 người gia nhập giáo phái này. Một số người trong giáo phái đã mở rộng chính sách "flirty fishing" sang cả trẻ em, tín đồ trong nhóm được khuyến khích lạm dụng trẻ em. Bản thân David Berg cũng đã bị buộc tội này với nhiều cô gái trẻ, gồm cả con gái nuôi và cháu gái ông ta.
""Yêu Chúa Giêsu" ("Loving Jesus") là thuật ngữ mà các thành viên TFI sử dụng để mô tả mối quan hệ tình dục thân mật của họ với Chúa Giêsu. TFI mô tả việc giảng dạy "Chúa Giêsu Yêu Thương"" là một hình thức cấp tiến của thần học cô dâu (hôn nhân thần bí). Họ tin rằng giáo hội của những người theo đạo là cô dâu của Chúa Kitô, được ơn gọi yêu thương và phục vụ Người với lòng nhiệt thành và tấm thân đầy hiếu khách của một người vợ, tuy nhiên, thần học về hôn nhân thần bí này còn đi xa hơn, khuyến khích các thành viên tưởng tượng ra Chúa Giê-su đang tham gia cùng họ khi quan hệ tình dục và thủ dâm. Các thành viên nam được cảnh báo nên hình dung mình là phụ nữ để tránh mối quan hệ đồng giới với Chúa Giêsu. Nhiều ấn phẩm của TFI và các thông điệp linh hồn được cho là của chính Chúa Giê-su, trình bày chi tiết về mối quan hệ tình dục, sự thân mật này mà họ tin rằng Chúa Giê-su mong muốn và cần làm. TFI tự tưởng tượng mình là "cô dâu" đặc biệt của mình trong thơ đồ họa, hình ảnh trực quan có hướng dẫn, tác phẩm nghệ thuật và những bài hát. Một số tài liệu truyền giáo của TFI không được đưa vào lưu hành các nước bảo thủ vì sợ nó có thể bị hải quan phân loại là nội dung khiêu dâm Tài liệu phác thảo quan điểm này của Chúa Giêsu và mong muốn của Ngài về mối quan hệ tình dục với các tín đồ đã được biên tập cho thanh thiếu niên, sau đó được biên tập thêm cho trẻ em.
Sau đó, phong trào này bắt đầu một phương pháp truyền giáo được gọi là Dụ cá cắn câu ("Flirty Fishing") bằng cách sử dụng yếu tố tình dục để ""thể hiện tình yêu và lòng thương xót của Chúa" và thu hút những người cải đạo, dẫn đến sự tranh cãi. "Dụ cá cắn câu" ("FFing") là một hình thức truyền giáo bằng sự thân mật thể xác được thực hiện từ khoảng năm 1974 đến năm 1987 của giáo phái "Đứa con của Chúa" (Children of God) hiện được gọi là Gia đình Quốc tế (Family International/TFI). Thuật ngữ này bắt nguồn từ Ma-thi-ơ 4:19 trong Tân Ước: "Khi Ngài đang đi dọc theo mé biển Ga-li-lê, thấy hai anh em kia, là Si-môn, cũng gọi là Phi-e-rơ, với em là Anh-rê, đang thả lưới dưới biển, vì hai anh em vốn là người đánh cá. Ngài phán cùng hai người rằng: Các ngươi hãy theo ta, ta sẽ cho các ngươi nên tay đánh lưới người. Hai anh em liền bỏ lưới mà theo Ngài"". Lãnh đạo giáo phái David Berg từ đó suy ra rằng phụ nữ trong giáo phái của ông nên là "những người dụ cá" (còn được gọi là "mồi nhử" hoặc ""nữ ngư dân"). Những người đàn ông mục tiêu được gọi là "cá". Giáo phái đã xuất bản một số tài liệu với hướng dẫn chính xác và phương pháp "Dụ cá cắn câu" được định nghĩa là sử dụng sự hấp dẫn giới tính để truyền đạo. Người phát ngôn John Francis mô tả "con cá" (con mồi) chính là đối tượng những "doanh nhân du lịch cô đơn"" lưu trú trong khách sạn.
Các thành viên nữ của Children of God, hay ""nữ ngư dân" ("Fisherwomen"), sẽ dùng sự hấp dẫn quyến rũ của thân thể họ đối với con "cá"" chỉ về những người đàn ông ngoại đạo ngoài giáo phái (thường xuyên tán tỉnh nhưng không phải nhất thiết lúc nào cũng quan hệ tình dục) đồng thời nhân dịp này để truyền đạo vì Chúa Giê-su và tìm kiếm sự quyên góp. Nhóm Con cái Thiên Chúa đã bảo vệ biện pháp này như một cách “"làm chứng"” cho Chúa Giêsu trước những người không sẵn lòng đón nhận nó. Theo một số nguồn tin, hơn 200.0000 đàn ông đã bị "cắn câu" và hơn 10.000 trẻ sơ sinh được sinh ra để làm nguồn nhân sự cho giáo phái sùng bái phụ nữ từ năm 1971 đến năm 2001. Việc làm này sau đó bị hạn chế khi các bệnh lây truyền qua đường tình dục lây lan trong giáo phái và sau đó bị bãi bỏ vào năm 1987, được cho là do sự lây lan của bệnh AIDS. Nhà nghiên cứu Bill Bainbridge thu được dữ liệu từ TFI cho thấy rằng, từ năm 1974 đến năm 1987, các thành viên đã quan hệ tình dục với 223.989 người khi thực hành dụ cá cắn câu. Mặc dù giáo phái không có vấn đề gì khi bỏ qua các chuẩn mực của Cơ đốc giáo về tội gian dâm, nhưng nó vẫn tuân theo "nền tảng của những người theo trào lưu chính thống Cơ đốc giáo" khi nói đến việc kiểm soát sinh sản. |
Nhà nghỉ lữ hành Ba Tư
Nhà nghỉ lữ hành Ba Tư là một Di sản thế giới được UNESCO công nhận từ năm 2023 tại Iran bao gồm 54 nhà nghỉ lữ hành. Chúng là những quán trọ ven đường, cung cấp thức ăn, nước uống và chỗ ở cho các đoàn lữ hành, những người hành hương và cả những du khách. Các tuyến đường và vị trí của các nhà nghỉ lữ hành đều là những nơi có sự hiện diện của nước, điều kiện địa lý và an ninh tốt. Trong số các nhà nghỉ lữ hành được công nhận này chỉ chiếm một tỷ lệ nhỏ trong số vô số các nhà nghỉ khác được xây dựng dọc theo những con đường cổ của Iran. Chúng được coi là những ví dụ có ảnh hưởng và có giá trị nhất về nhà nghỉ lữ hành ở Iran, thể hiện sự đa dạng về phong cách kiến trúc, khả năng thích ứng với điều kiện khí hậu và vật liệu xây dựng, trải dài qua hàng nghìn kilômét và được xây dựng trong nhiều thế kỷ. Cùng nhau, chúng hình thành lên sự phát triển của mạng lưới các nhà nghỉ lữ hành ở Iran trong các giai đoạn lịch sử khác nhau. |
Maria Leopoldine của Áo
Dona Maria Leopoldine của Áo (22 tháng 1 năm 1797 – 11 tháng 12 năm 1826) là Hoàng hậu đầu tiên của Đế quốc Brasil với tư cách là vợ của Hoàng đế Dom Pedro I từ ngày 12 tháng 10 năm 1822 cho đến khi bà qua đời. Bà cũng là Vương hậu của Bồ Đào Nha trong thời gian trị vì ngắn ngủi của chồng bà với tư cách là Vua Dom Pedro IV từ ngày 10 tháng 3 đến ngày 2 tháng 5 năm 1826.
Bà sinh ra ở Viên, Đại công quốc Áo, là con gái của Hoàng đế La Mã Thần thánh Franz II và người vợ thứ hai, Maria Teresa của Napoli và Sicilia. Trong số nhiều anh chị em của bà có Hoàng đế Ferdinand I của Áo và Maria Ludovica, Nữ Công tước xứ Parma, vợ thứ 2 của Hoàng đế Napoléon Bonaparte.
Nền giáo dục mà Maria Leopoldine nhận được trong thời thơ ấu và thanh thiếu niên rất rộng rãi và chiết trung, với trình độ văn hóa cao hơn và đào tạo chính trị nhất quán hơn. Việc giáo dục các hoàng tử và công chúa nhỏ của Vương tộc Habsburg như vậy dựa trên niềm tin giáo dục do ông nội của họ là Hoàng đế La Mã Thần thánh Leopold II khởi xướng, người tin rằng "trẻ em nên được truyền cảm hứng từ khi còn nhỏ để có những phẩm chất cao, chẳng hạn như tính nhân văn, lòng nhân ái, và mong muốn làm cho mọi người hạnh phúc". Với đức tin Kitô giáo sâu sắc và nền tảng văn hóa và khoa học vững chắc (bao gồm chính trị quốc tế và các quan niệm về chính phủ), Nữ đại công tước đã được chuẩn bị từ khi còn nhỏ để trở thành một phối ngẫu hoàng gia đúng nghĩa.
Vào thế kỷ XXI, một số nhà sử học đã đề xuất rằng bà là một trong những khớp nối chính về quá trình Brasil độc lập diễn ra vào năm 1822. Người viết tiểu sử của bà, nhà sử học Paulo Rezzutti, khẳng định rằng phần lớn là nhờ bà mà Brasil đã trở thành một quốc gia. Theo ông, vợ của Dom Pedro "coi Brasil như đất nước của mình, người Braszil là dân tộc của cô ấy và Độc lập là chính nghĩa của cô ấy". Bà cũng là cố vấn cho chồng về các quyết định chính trị quan trọng phản ánh tương lai của đất nước, chẳng hạn như Dia do Fico và sự phản đối và bất tuân sau đó đối với triều đình Bồ Đào Nha liên quan đến việc cặp đôi trở về Vương quốc Bồ Đào Nha. Do đó, với việc cai trị đất nước trong chuyến công du của Dom Pedro qua các tỉnh của Brazil, bà được coi là người phụ nữ đầu tiên trở thành nguyên thủ quốc gia ở một quốc gia châu Mỹ độc lập. |
Amara Bo (; sinh ngày 24 tháng 12 năm 1999) là người mẫu và hoa hậu người Myanmar từng đăng quang Hoa hậu Hoàn vũ Myanmar 2023. Cô sẽ đại diện cho Myanmar tại Hoa hậu Hoàn vũ 2023 ở San Salvador, El Salvador.
Amara Bo sinh ra ở Mandalay. Cô có bằng cử nhân về khoa học máy tính. Cô theo học tại Đại học Nghiên cứu Máy tính, Mandalay.
Năm 2019, Bo tham gia cuộc thi người mẫu Myanmar "The Model Academy" mùa 3 và lọt vào Top 5.
Cuộc thi sắc đẹp.
Hoa hậu Thế giới Myanmar 2019.
Bo bắt đầu sự nghiệp thi sắc đẹp của mình vào năm 2019, khi cô tham gia cuộc thi Hoa hậu Thế giới Myanmar 2019 tại Trung tâm Hội nghị Myanmar ở Yangon, nơi cô giành vị trí Á hậu 1 và thua người chiến thắng cuối cùng là Khit Lin Latt Yoon.
Hoa hậu Hoàn vũ Myanmar 2022.
Vào ngày 1 tháng 10 năm 2022, Bo đại diện cho Mandalay tại Hoa hậu Hoàn vũ Myanmar 2022 và tranh tài với 14 thí sinh khác vào chung kết tại Grand Ballroom của khách sạn Novotel ở Yangon, nơi cô lọt vào Top 10.
Hoa hậu Hoàn vũ Myanmar 2023.
Vào ngày 14 tháng 9 năm 2023, Bo đại diện cho Keng Tung tại Hoa hậu Hoàn vũ Myanmar 2023 và tranh tài với 31 ứng cử viên khác tại khách sạn Novotel Max Yangon ở Yangon, nơi anh giành được danh hiệu và kế nhiệm là Zar Li Moe.
Hoa hậu Hoàn vũ 2023.
Vào ngày 18 tháng 11 năm 2023, cô sẽ đại diện cho Myanmar tham dự Hoa hậu Hoàn vũ 2023 tại San Salvador, El Salvador. |
Nishimoto Rimi (西本りみ, Nishimoto Rimi, sinh ngày 25 tháng 10 năm 1994) là diễn viên lồng tiếng và nhạc sĩ người Nhật. Thuộc công ty quản lý tài năng HiBiKi, cô chơi guitar bass cho ban nhạc Poppin'Party của thương hiệu "BanG Dream!", bao gồm nhập vai cho nhân vật Ushigome Rimi.
Nishimoto có hứng thú đến công việc lồng tiếng sau khi xem anime "Mirmo!" hồi tiểu học. Cô bắt đầu chơi piano và Electone lúc ba tuổi và guitar lúc 14 tuổi, và từng chơi kèn tuba và saxophone trong câu lạc bộ ban nhạc trường cấp hai và cấp ba.
Vào tháng 4 năm 2013, Nishimoto đã thử vai cho một vị trí trong thương hiệu "Tantei Opera Milky Holmes" của Bushiroad và được vào vòng cuối. Mặc dù Itō Ayasa đã thắng vai, màn chơi guitar của Nishimoto đã thu hút sự chú ý của chủ tịch Bushiroad Kidani Takaaki và sau đó cô được tuyển vào dự án âm nhạc mới của ông là "BanG Dream!" với vai trò người chơi bass; vào lúc đó, Nishimoto có ít kinh nghiệm chơi bass nhất so với guitar và piano. Nishimoto, cùng với Itō và Aimi, là dàn diễn đầu tiên cho buổi hòa nhạc "BanG_Dream!" đầu tiên vào ngày 18 tháng 4 năm 2015, và ba người sẽ lập ban nhạc Poppin'Party với Ōtsuka Sae và Ōhashi Ayaka. Ngoài trình diễn nhạc trực tiếp, vai trò của Nishimoto trong thương hiệu bao gồm nhập vai Ushigome Rimi trong anime và trò chơi di động "BanG Dream! Girls Band Party!"; vài khía cạnh tính cách của nhân vật cũng được lấy từ tính cách ngoài đời thật của cô. Ca khúc nhân vật dựa trên Rimi do Nishimoto trình bày có tựa đề "Chocolate no Teion Recipe" được phát hành vào ngày 21 tháng 6 năm 2017; đĩa đơn được xếp hạng 20 trên Bảng xếp hạng đĩa đơn hàng tuần Oricon.
Năm 2016, Nishimoto lồng tiếng cho Sonosaki Unne trong phim ngắn của Bushiroad "We Are the Luck Logic Club!", sau đó là Amol trong "Hina Logi: From Luck Logic" vào năm sau. Cô cũng vào vai Mikado Haru trong bộ phim năm 2018 "Future Card Buddyfight Ace", có bài hát "Saa Ikō!" của Poppin'Party làm bài hát chủ đề mở đầu. Nishimoto đã lồng tiếng cho Futagawa Fumi trong anime năm 2020 "Assault Lily Bouquet" và bộ spin-off "Assault Lily Fruits". Cô vào vai Lulune trong anime năm 2021 "".
Nishimoto đã tốt nghiệp trường đại học năm 2017. Trong năm đầu đại học của cô, cô đã nhận chứng chỉ Microsoft Office Specialist thứ hai trong Microsoft Word và Excel và cấp độ hai trong #đổi . |
Ōhashi Ayaka (大橋 彩香, Ōhashi Ayaka, sinh ngày 13 tháng 9 năm 1994) là Diễn viên lồng tiếng và ca sĩ Nhật Bản đến từ Tokyo. Cô thuộc công ty quản lý tài năng HoriPro International. Với vai trò ca sĩ, cô đã ký hợp đồng với Lantis. Khởi đầu là diễn viên nhí, cô đã xuất hiện trong nhiều quảng cáo, phim truyền hình, các chương trình NHK Educational TV, và các sân khấu kịch. Sau khi tham gia một buổi thử vai do Horipro tài trợ, cô được nhận vai chính đầu tiên là Fleur Blanc trong anime "Eureka Seven AO" năm 2012.
Cô nổi tiếng với các vai Shibuki Ran trong "Aikatsu!", Yamabuki Sāya trong "BanG Dream!", và Shimamura Uzuki trong "The Idolmaster Cinderella Girls"; với vai Sāya, cô là thành viên của ban nhạc Poppin'Party làm người chơi trống. Cô cũng trình bày các ca khúc chủ đề cho anime như là "Masamune-kun no Revenge", và "Knight's Magic".
Ōhashi sinh ra tại Urawa, Saitama vào ngày 13 tháng 9 năm 1994, và chuyển đến Tokyo khi cô 5 tuổi. Ở đó, cô đã gia nhập một đoàn kịch và xuất hiện trên quảng cáo truyền hình, phim truyền hình, các chương trình NHK Educational TV, và các sân khấu kịch. Cô được truyền cảm hứng để trở thành diễn viên lồng tiếng sau khi nhận các buổi học diễn lồng tiếng mà cô có với đoàn kịch.
Năm 2011, cô đã tham gia Chiến dịch Chiêu mộ Tài năng Horipro lần thứ 36 nơi mà cô đã vào vòng cuối và gia nhập công ty quản lý tài năng Horipro. Cô đã ra mắt vai trò lồng tiếng năm 2012, vào một vai nhỏ trong "Amagami SS+ plus". Vào tháng 4 cùng năm, cô được chọn vào vai Fleur Blanc trong "Eureka Seven AO" trở thành nhân vật chính đầu tiên của cô. Cùng năm đó, cô được chọn vào vai Shimamura Uzuki trong trò chơi di động "The Idolmaster Cinderella Girls" trở thành nhân vật chính thứ hai của cô. Sau này cô được vào lại vai trong nhiều phiên bản khác, bao gồm anime chuyển thể. Cô đã xuất hiện trên nhiều sự kiện sân khấu và chương trình radio.
Năm 2014, cô chính thức ra mắt với vai trò ca sĩ cho Lantis được trình diễn bài hát chủ đề mở đầu của "Sabagebu! -Survival Game Club!-" "YES!!", cô cũng vào vai chính, Sonokawa Momoka. Cùng năm đó, cô lồng tiếng cho nhân vật Kurome trong "Akame ga KILL!". Album đầu tiên của cô "~Kidō ~Start Up!" (起動~Start Up!, "~Kidō ~Start Up!") được phát hành vào ngày 18 tháng 5 năm 2016; album đạt thứ hạng 14 trên bảng xếp hạng hàng tuần Oricon.
Năm 2015, cô được chọn vào nhân vật chơi trống, Yamabuki Sāya của ban nhạc Poppin'Party, trong thương hiệu "BanG Dream!" của Bushiroad. Cô tuyên bố rằng mặc dù cô có kỹ năng chơi trống trước khi gia nhập thương hiệu, cô chưa từng trình diễn trước công chúng.
Năm 2017, cô vào vai nhân vật Adagaki Aki trong "Masamune-kun no Revenge" và cô cũng trình bày bài hát chủ đề mở đầu. Trong năm đó, cô được chọn vào vai Adeltroot Alter trong "Knight's Magic"; cô cũng trình bày bài hát chủ đề kết thúc của phim. Năm sau, cô được chọn vào vai Vodka trong thương hiệu "Uma Musume Pretty Derby" của Cygames.
Tháng 2 năm 2020, Anime Frontier thông báo rằng Ōhashi sẽ có buổi hòa nhạc đầu tiên tại Mỹ vào ngày 8 tháng 5 tại Fort Worth, Texas, nhưng sự kiện bị hủy do đại dịch COVID-19. |
Kelvin Kiptum Cheruiyot (sinh ngày 2 tháng 9 năm 1999) là một vận động viên chạy bộ đường dài và đã phá kỷ lục chạy cự ly Marathon (thời gian hoàn thành là 2:00:35), là người duy nhất trong lịch sử chạy cự ly marathon dưới thời gian 2:01:00 trong một cuộc thi marathon được công nhận. Kiptum nắm giữ ba vị trí trong số sáu thành tích chạy marathon nhanh nhất.
Anh đã chạy cự ly marathon lần đầu tiên nhanh nhất từ trước đến nay tại Marathon Valencia năm 2022, trở thành nam vận động viên marathon thứ ba trong lịch sử đã vượt qua mốc qua hai giờ hai phút. Kiptum đã tham gia giải chạy World Marathon Major, giành chiến thắng tại Marathon London năm 2023 với thời gian nhanh thứ hai trong lịch sử là 2:01:25, 16 giây nhanh hơn kỷ lục thế giới lúc bấy giờ.
Trong cuộc thi Marathon Chicago năm 2023, Kiptum đã lập kỷ lục thế giới cự ly marathon mới với thời gian 2:00:35 và sẽ phải được World Athletics phê chuẩn. |
Lăng mạ hay sỉ nhục là một biểu hiện, tuyên bố hoặc hành vi thường có chủ ý thiếu tôn trọng, xúc phạm, khinh thường hoặc hạ thấp một cá nhân hoặc một nhóm người. Lời lăng mạ có thể cố ý hoặc vô ý, và chúng thường nhằm mục đích hạ bệ, xúc phạm hoặc làm nhục mục tiêu. Mặc dù những lời lăng mạ cố ý đôi khi có thể bao gồm thông tin thực tế, nhưng chúng thường được trình bày theo cách hạ thấp, nhằm khơi dậy phản ứng cảm xúc tiêu cực hoặc có tác động phản ứng có hại khi được sử dụng một cách có hại. Lời lăng mạ cũng có thể được đưa ra một cách vô ý hoặc theo cách đùa cợt nhưng trong một số trường hợp cũng có thể có tác động và ảnh hưởng tiêu cực ngay cả khi chúng không có ý xúc phạm.
Lời lăng mạ có thể có tác động, ảnh hưởng và ý nghĩa khác nhau tùy thuộc vào mục đích, cách sử dụng, sự hiểu biết của người nhận về ý nghĩa và mục đích đằng sau hành động hoặc lời nói, và bối cảnh xã hội và các chuẩn mực xã hội.
Vào thời La Mã cổ đại, các bài phát biểu và tranh luận chính trị được biết đến là bao gồm những lời lẽ gay gắt và tấn công cá nhân. Các nhà sử học cho rằng những lời lăng mạ và tấn công bằng lời nói là phổ biến trong các cuộc thảo luận chính trị thời bấy giờ. Thực tiễn này phản ánh bản chất đối đầu cao độ của sự tham gia chính trị ở La Mã cổ đại.
Nhiều văn bản và tín ngưỡng tôn giáo cũng đã góp phần vào quan điểm về những lời lăng mạ và những tác động của việc lăng mạ trong cơn tức giận. Trong Cơ đốc giáo, chẳng hạn, Bài giảng trên núi của Chúa Giê-su bao gồm những lời dạy về tầm quan trọng của cơn giận. Theo Chúa Giê-su, cơn giận giống như hành động giết người, nhấn mạnh tầm quan trọng của việc kiểm soát cảm xúc và tránh nói những lời gây hại.
Trong Phúc âm Matthew, cụ thể là Matthew 5:22, Chúa Giê-su nói: "Nhưng Ta nói cho các ngươi biết rằng bất cứ ai giận dữ với anh trai hay chị gái của mình sẽ bị phán xét. Một lần nữa, bất cứ ai nói với anh trai hay chị gái của mình, 'Raca,' sẽ bị đưa ra tòa. Và bất cứ ai nói, 'Mày ngu!' sẽ bị nguy hiểm bởi lửa địa ngục. " (Phiên bản quốc tế mới) Lời dạy này nhấn mạnh tầm quan trọng của việc kiểm soát lời nói của mình và tránh lăng mạ người khác trong cơn tức giận vô cớ. |
Tháng Một năm 2019, lục quân Mỹ United States Army bắt đầu chương trình vũ khí tương lai cho bộ binh, thay thế súng trường carbine M4 và súng máy hạng nhẹ M249. Tháng Chín năm 2019, nhà thầu SIG Sauer đưa ra bản thiết kế dự thầu. SIG Sauer MCX-SPEAR sử dụng đạn 6,8×51mm (.277 in) SIG Fury nhằm thích ứng với việc các loại giáp đang ngày một tốt hơn và khiến đạn 5.56×45mm NATO (sử dụng trong M4 và M249) và 7.62×51mm NATO không còn hiệu quả. Đạn đạo của đạn 6,8x51mm mới có độ hiệu quả lên mục tiêu tương tự như đạn 7,62x51mm NATO do chúng có áp suất buồng đạn, tốc độ và năng lượng lên mục tiêu cao hơn đạn 7.62×51 mm NATO.
Ngày 19 tháng Tư năm 2022, Lục quân Hoa Kỳ đã ký kết hợp đồng 10 năm cho SIG Sauer chế tạo đạn và súng XM7, cùng với đó là súng máy hạng nhẹ XM250 mới.
Lô đầu tiên gồm 25 khẩu XM7 dự kiến sẽ được bàn giao cuối năm 2023. Lục quân Mỹ có kế hoạch sản xuất tổng cộng 107.000 khẩu súng trường cho các đơn vị cận chiến như bộ binh, bộ binh cơ giới, công binh, trinh sát và lính cứu thương. Hợp đồng tính đến việc chế tạo vũ khí bổ sung cho lực lượng Hải quân đánh bộ và lực lượng đặc nhiệm trong trường hợp các đơn vị này cũng lựa chọn nó.
Khẩu súng trường XM7 có trọng lượng , hay với nòng giảm thanh. Súng sử dụng băng đạn SR-25 với 20 viên và có thể tăng lên 25 viên nếu cần. Đề xuất lượng đạn mỗi người lính mang theo sẽ là 140 viên chia làm bảy băng đạn 20 viên, với tọng lượng tổng cộng . So sánh với tọng lượng khẩu M4A1 không có giảm thanh với khả năng mang cơ bản 210 viên đạn trong bảy băng đạn 30 viên, có tổng trọng lượng là , súng XM7 sẽ nặng hơn và mỗi người lính sẽ phải mang nặng hơn trong khi số lượng đạn ít đi 70 viên.
Các thử nghiệm đánh giá với súng máy mới sẽ được tiến hành vào năm 2025. |
Đặng Sĩ Vinh (1685 - 1770) đỗ Hoành từ, làm quan đến chức Tri phủ sau đó là Đô ngự sử đứng đầu Ngự sử đài, được phong tước Thiếu bảo, Liêu quận công.
Đặng Sĩ Vinh sinh năm Ất Sửu niên hiệu Chính Hoà thứ 6 đời vua Lê Hy Tông (1685), quê tại thôn Uy Viễn, xã Tiên Điền, huyện Nghi Xuân, trấn Nghệ An, nay là thị trấn Tiên Điền, huyện Nghi Xuân, tỉnh Hà Tĩnh.
Ông thuộc dòng dõi Đặng Ma La (Thám hoa), Đặng Lộ (Hậu Nghi lang Thái sử cục lệnh), Đặng Bá Tĩnh (Thám hoa Tuấn Sĩ hầu), Đặng Tất (Quốc công), Đặng Dung (Đồng bình chương sự), Đặng Chủng (Hàn lâm viện thị giảng)... nên ngay từ nhỏ ông đã nổi tiếng thông minh, sớm lầu thông kinh sử, lại là người có phẩm hạnh nên được mọi người xung quanh rất yêu mến.
Năm 20 tuổi, ông thi Hương khoa Ất Dậu (1705) đậu ngay Cử nhân, năm sau năm Bính Tuất (1706), đậu tiếp Hoành từ (trên cấp thi Hương). Đây là khoa thi do triều đình mở trước kỳ thi Hội để chọn người học rộng tài cao giúp việc nhà vua. Tuy Hoành từ không phải là Tiến sĩ, nhưng do được yêu mến kính trọng nên ông đuợc nhân dân tôn gọi là quan Nghè như những người thì Hội chính thức đỗ Tiến sĩ (bởi thế xóm ông ở được gọi là xóm Quan Nghè hay xóm Làng Nghè, tồn tại mãi đến đầu thập kỷ 70 thế kỷ 20).
Sau khi đỗ Hoành từ, ông được vua Lê Dụ Tông ban chiếu bổ dụng làm Nội thị văn chức, ba năm sau được cử làm Huấn đạo Trường Yên, năm Ất Mùi (1715) được sung Tả mạc Sơn Nam, năm Canh Tý (1720) được cử làm Tri huyện Đông Thành (nay là huyện Yên Thành, tỉnh Nghệ An), sáu năm sau, năm Bính Ngọ (1726), ông được thăng lên Tri phủ Thiệu Thiên, trông coi tám huyện ở trấn Thanh Hoa (tỉnh Thanh Hoá ngày nay) gồm Thụy Nguyên, Vĩnh Phúc, Đông Sơn, Lôi Dương, Yên Định, Cẩm Thuỷ, Thạch Thành và Quảng Bình.
Khi làm tri phủ Thiệu Thiên, vì trình bày công việc với quan trên không hợp ý, năm Giáp Dần (1734), tuy chưa đến tuổi 50, ông đã viện cớ sức khoẻ suy giảm, dâng sớ lên vua Lê Ý Tông và chúa Trịnh Giang xin được từ quan trở về quê ẩn cư dạy học lấy cảnh non nước thơ phú, văn chương làm vui. Tài nghệ, tiếng tăm văn chương, thơ phú của ông sánh cùng Đậu Minh Dương, được người đương thời tôn vinh “Nghệ An tứ hổ”.
Trường ông dạy được nhân dân gọi là trường Quan Nghè. Học sinh của trường mỗi ngày mỗi đông, nhiều học trò đậu đạt cao, nên trường Quan Nghè tiếng tăm lan truyền ra khắp vùng. Con rể ông là Đặng Thái Bàng đỗ Hoành từ, con trai là Đặng Hữu Học, Đặng Duy Phiên, cháu nội là Đặng Truyền Lâm, Đặng Thái Tri, cháu ngoại là Nguyễn Công Tấn… đỗ Cử nhân đều là học trò của ông.
Sự kiện Tể tướng Nguyễn Nghiễm cùng Hồng lô Thái bộc tự khanh Đặng Thái Bàng, Tri phủ Đặng Sĩ Vinh và con là Đặng Duy Phiên làm cầu được ghi chép trên bia cầu Tiên. Bia đá này đang được bảo tồn ở di tích đặc biệt quốc gia Khu lưu niệm đại thi hào Nguyễn Du ở xã Tiên Điền, huyện Nghi Xuân, tỉnh Hà Tĩnh.
Ông đã cùng với các con rể là Nguyễn Nghiễm và Đặng Thái Bàng đứng ra quyên góp tiền bạc huy động nhân công mở rộng huyện lộ từ xã Thượng Thôn (nay là thị trấn Xuân An) đến huyện lỵ Nghi Xuân, rồi mở tiếp nối thông đến tận cửa biển Đan Nhai (nay là cửa Hội). Con đường này ngày nay là quốc lộ 8B đoạn đi qua huyện Nghi Xuân. Năm 1747, ông còn vận động nhân dân trong xã góp tiền góp công lập bến Giang Đình, đưa bến sông này thành một bến sông giao thương quan trọng và là một trong “Nghi Xuân bát cảnh” - tám cảnh đẹp nhất của huyện Nghi Xuân ngày trước. Để giúp cho nhân dân có nơi giao lưu mua bán, ông đã cùng với con rể Đặng Thái Bàng cho lập ra chợ Văn, sau này con rể ông là Nguyễn Nghiễm đổi tên chợ Giang Đình. Chợ hiện nay đã được di dời ra sát quốc lộ 8B và vẫn là trung tâm buôn bán tấp nập của huyện. Tại bến Giang Đình, ông đã cùng với Nguyễn Nghiễm thường cho mở hội Giang Đình tấp nập trên bến dưới thuyền hết sức đông vui, tạo nên nét đẹp văn hoá truyền thống của đất Nghi Xuân thuở trước.
Vào năm 1752, đời vua Lê Cảnh Hưng, nhờ có con rể là Nguyễn Nghiễm bấy giờ đang làm Hữu thị lang Bộ Hình và các quan trấn trị ở Nghệ An tâu lên triều đình, ông lại được triều đình mời ra làm quan khi đã ở tuổi 67, phong làm Thừa chính sứ Lạng Sơn, tước Viễn Trạch bá. Sau ba năm trấn trị ở Lạng Sơn, năm 1755, ông được điều về kinh thăng lên Đô ngự sử tước Viễn Trạch hầu hàm Tòng nhị phẩm, đứng đầu Ngự sử đài, chuyên việc giám sát các quan và đàn tấu lên vua Lê chúa Trịnh những việc phải trái của triều đình.
Sau 5 năm giữ chức Đô ngự sử, năm 1761, sang tuổi 75 ông được phong Thiếu bảo, Liêu Quận công, Kim tử Vinh lộc đại phu, Thượng trụ quốc thượng trật, ít lâu sau được ban về nghỉ hưu.
Ngày 23 tháng hai năm Canh Dần (1770), ông mất tại quê, thọ 85 tuổi. Sau khi mất, ông được nhà vua truy phong Thái bảo, Thượng đẳng phúc thần, cho lập đền thờ, cấp lộc điền và giao huyện xã hàng năm cúng tế.
Hậu duệ của Đặng Sĩ Vinh hiện nay có nhiều người là chính trị gia, tướng lĩnh, có thể kể đến là Đặng Văn Duy, Đặng Duy Báu, Đặng Quốc Khánh… |
Vĩnh Xương (diễn viên)
Nguyễn Vĩnh Xương (sinh ngày 30 tháng 10 năm 1975 tại Hà Nội) là một nam diễn viên người Việt Nam. Anh được biết đến qua các bộ phim "Đầu bếp và đại gia", "Hà Nội 12 ngày đêm", "Sinh tử", "Đấu trí".
Vĩnh Xương sinh năm 1975 tại Hà Nội. Anh từng giữ chức Trưởng đoàn 1 – Nhà hát Kịch Việt Nam, tuy nhiên, anh quyết định nghỉ việc để hoạt động kinh doanh để phụ giúp gia đình.
Vĩnh Xương là một người rất kín tiếng về đời tư. Năm 2009, anh kết hôn với Tăng Minh Nguyệt và cả hai người đã có hai cậu con trai sinh đôi.
Đây là một đổi hướng từ một trang đó đã được . Trang này được giữ lại dưới dạng một trang đổi hướng để tránh phá vỡ các liên kết, cả bên trong và bên ngoài, có thể đã được liên kết tới tên trang cũ. |
EA Sports FC Mobile 24
EA SPORTS FC Mobile 24 (tiền thân là FIFA Mobile), ngắn gọn hơn là FC Mobile, là một trò chơi mô phỏng bóng đá được phát triển bởi EA Mobile và EA Canada được phát hành bởi EA Sports cho iOS và Android. Đây là bản cập nhật mới nhất vào năm 2023, chính thức được đổi tên sau khi hợp đồng giữa EA Sports và FIFA kết thúc. Trò chơi đã được phát hành vào ngày 26 tháng 9 năm 2023, cho iOS, Android, và Microsoft Windows.
Các chế độ chơi.
Đồ họa của trò chơi được đánh giá khá cao. Các cách điều khiển như sút, rê bóng chuyền đều rất dễ dàng. Chỉ số của đội được gọi là OVR (viết tắt của từ Overall). EA Sports có các chế độ chơi sau:
- League: Tại chế độ này người chơi có thể đối đầu với các đội bóng khác nhau của các HLV khác nhau trên thế giới; hoặc giữa các League với nhau và nhận về những phần quà.
- VS Attack (VSA): Người chơi sẽ đấu bằng những tình huống tấn công với đối thủ của mình. Lần lượt từng tình huống một. Nếu OVR của người chơi càng cao thì sẽ có càng nhiều cơ hội tốt (Great Chance). Đôi khi người chơi sẽ gặp những đợt phản công (Counter Attack).
- Head to Head (H2H): Người chơi sẽ thi đấu trong 90 phút (trong game) với đối thủ.
- Manager Mode: Người chơi sẽ thật sự trở thành huấn luyện viên, chỉnh sửa cách chơi đội bóng thông qua các Chiến thuật khác nhau (Tactic). Trong chế độ này người chơi phụ thuộc nhiều vào tính suy đoán để đưa ra chiến thuật hợp lý cùng chất lượng cầu thủ.
- Live Events: EA SPORTS FC Mobile có rất nhiều sự kiện khác nhau theo thời gian thật. Qua mỗi sự kiện, người chơi có thể nhận được các cầu thủ tốt để có OVR cao hơn.
- Challenge Mode: Trò chơi theo từng ngày sẽ mở ra các sự kiện khác nhau. Truy cập vào bất cứ phần nào để tham gia chinh phục các trận đấu H2H, Skill Challenge hay PVE Match để vượt qua vòng. Tùy mỗi phần mà người chơi tham gia sẽ có yêu cầu về phí tham gia hay phần thưởng khác nhau.
Các tính năng khác của trò chơi.
- Market: Người chơi sẽ mua về hoặc là đấu giá hoặc bán cầu thủ trong Market. Tuy nhiên, người chơi sẽ không bán được những thẻ có gắn mác "Untradeable". (thường là các thẻ cầu thủ được nhận miễn phí từ các sự kiện hoặc quà tặng của NPH).
- Exchange: Trong các sự kiện được diễn ra trong trò chơi, người chơi được phép trao đổi một cầu thủ ngẫu nhiên trong phần đã chọn bằng những cầu thủ có sẵn trong kho. Ví dụ như đổi một cầu thủ bất kỳ có OVR cao hơn bằng một hay nhiều cầu thủ có OVR thấp hơ
Từ phiên bản cập nhật năm 2023, một số tính năng mới được thêm vào có thể kể tới như:
- Locker Room: cho phép người chơi tùy chỉnh câu lạc bộ của mình giống như một phòng thay đồ thật sự, cụ thể như:
+ Ball: Người chơi được phép tùy chỉnh loại bóng được sử dụng trong trận đấu.
+ Appearance: Người chơi được phép tùy chỉnh ngoạị hình của các cầu thủ khi bước vào trận đấu (áo dài tay, tất ngắn hay dài, ...).
+ Number: Người chơi được phép tùy chỉnh số áo của cầu thủ.
+ User logo: Tùy chỉnh logo của người chơi (có thể là logo của các sự kiện hay logo của đội bóng có trong game - Crest)
+ Emotes: Tùy chỉnh cảm xúc của người chơi trong trận đấu.
+ Kit: Tùy chỉnh bộ áo đấu của câu lạc bộ của người chơi. |
Rừng thiêng ("Sacred grove" hay "Sacred woods") là những lùm cây/khóm cây trong khu rừng và có tầm quan trọng tôn giáo và tín ngưỡng đặc biệt trong một nền văn hóa cụ thể. Những khu rừng thiêng liêng đặc trưng ở nhiều nền văn hóa khác nhau trên khắp thế giới. Những khu rừng thiêng là những đặc điểm quan trọng của bối cảnh thần thoại và thực hành sùng bái cây cối, thờ cây thiêng của người Celtic, người Estonia, người Baltic, người Đức, người Hy Lạp cổ đại, cư dân cổ đại ở Cận Đông, La Mã và đa thần giáo Slav; rừng thiêng cũng xuất hiện ở các địa điểm tâm linh như tại Ấn Độ, Nhật Bản (đền thiêng trong rừng), Tây Phi và Ethiopia (rừng thờ cúng) và Lễ hội cúng thần rừng của các dân tộc thiểu số ở Việt Nam.
Cây cối có ý nghĩa quan trọng trong nhiều thần thoại trên thế giới và mang ý nghĩa sâu sắc và thiêng liêng qua nhiều thời đại, người ta thường coi chúng là biểu tượng mạnh mẽ của sự phát triển (đại ngàn), cái chết và sự tái sinh. Rừng thường xanh, phần lớn vẫn xanh trong suốt các chu kỳ này, đôi khi được coi là biểu tượng của sự vĩnh cửu, sự bất tử hoặc khả năng sinh sản. Hình ảnh cây sự sống xuất hiện trong nhiều thần thoại. Sự hiện diện của cây cối trong thần thoại đôi khi xảy ra liên quan đến khái niệm cây thiêng và khu rừng thiêng. Ví dụ về các khu rừng thiêng bao gồm Temenos trong văn hóa Hy Lạp-La Mã, có nhiều từ tiếng Đức khác nhau để chỉ các khu rừng thiêng và Nemeton của người Celt, phần lớn nhưng không chỉ gắn liền với việc thực hành Druidic.
Trong các cuộc Thập tự chinh phía Bắc thời Trung cổ, những người theo đạo Cơ đốc chinh phục thường xây dựng các nhà thờ trên địa điểm là những khu rừng thiêng. Người Lakota và nhiều bộ lạc da đỏ Bắc Mỹ khác coi những khu rừng cụ thể hoặc các địa danh tự nhiên khác là những nơi linh thiêng. Những cây đơn lẻ mà cộng đồng cho là có ý nghĩa tôn giáo được gọi là cây thiêng. Tại thị trấn Spoleto, Umbria đã phát hiện hai phiến đá từ cuối thế kỷ thứ ba trước Công nguyên, được khắc bằng tiếng La tinh cổ xưa, đã ghi chép về các hình phạt cho hành vi xúc phạm khu rừng dành riêng, hiện chúng được bảo tồn tại Bảo tàng Khảo cổ Quốc gia Spoleto. Lần đầu tiên đề cập đến những khu rừng thiêng ở Baltic có từ năm 1075 khi Adam xứ Bremen ghi nhận có những khu rừng và dòng suối thiêng mà tính thiêng liêng của chúng được cho là bị ô nhiễm vì sự xâm nhập của những người theo đạo Cơ đốc và một vài khu rừng thiêng ở Bán đảo Sambian được đề cập trong các tài liệu thế kỷ XIV của Dòng tu Hiệp sĩ Teuton. |
Điền Gia Thụy (; sinh ngày 4 tháng 12 năm 1998). Là nam diễn viên Trung Quốc đại lục. Tháng 1 năm 2023, ký hợp đồng với Văn hóa Tối Thế, từ đó gia nhập làng giải trí. Năm 2023, thông qua vai diễn Cung Viễn Chủy trong phim "Vân chi Vũ" được biết đến nhiều hơn.. Tên fandom là Gia Trúc Đào (嘉竹桃).
Trải nghiệm đầu đời.
Ngày 4/12/1998, Điền Gia Thụy sinh ra ở thành phố Liêu Thành, tỉnh Sơn Đông, ở nơi ấy học tập và trưởng thành. Điền Gia Thụy từ nhỏ đã thích ca hát và biểu diễn, lúc học Tiểu học từng tham gia ban nhạc của trường, cũng từng học Guitar. Năm 2015, lúc học lớp 8 trường Trung học số 3 Liêu Thành, tham gia cuộc thi hùng biện học sinh Trung học tỉnh Sơn Đông và đạt giải nhất. Năm 2016, sau khi tốt nghiệp Trung học, được nhận vào Khoa Biểu diễn của Đại học Đông Hoa, thời gian ở trường từng đóng nhiều vở kịch nói, và tham diễn xuất kịch nói với Khai Tâm Ma Hoa.
Kinh nghiệm diễn xuất.
Tháng 1 năm 2023, ký hợp đồng với Công ty TNHH Phát triển Văn hóa Tối Thế Thượng Hải, trở thành nghệ sĩ dưới trướng công ty của đạo diễn Quách Kính Minh. Ngày 5 tháng 6, phim cổ trang "Vân tú hành" đóng cùng với Lý Nhất Đồng, Tăng Thuấn Hy, , trong phim đóng vai Sử bộ thị lang Lý Giáng Du; Ngày 2 tháng 9, phim tình cảm điệp viên âm mưu giang hồ "Vân chi Vũ" hợp tác với Ngu Thư Hân, Trương Lăng Hách phát sóng trên IQiyi, trong phim đóng vai Cung Viễn Chủy tam công tử Cung Môn, sở trường dùng thuốc độc và chế tạo ám khí, là em trai của Cung Thượng Giác nhị công tử Cung Môn, cũng là Cung chủ chưa thành niên duy nhất của Cung Môn, đồng thời Điền Gia Thụy cũng đã hát bài nhạc đệm cho phim "Ca giả" (歌者); Ngày 15 tháng 9, tham gia chụp tạp chí; Ngày 19 tháng 9, tham gia chương trình phát thanh "Đài phát thanh chúc ngủ ngon của Lạc" (阿乐的晚安电台), trong chương trình ngâm thơ "Trước cửa" (门前) của Cố Thành. |
Hẹn gặp anh ở kiếp thứ 19
Hen gặp anh ở kiếp thứ 19 (tiếng Hàn: ; Tiếng Anh: See You in My 19th Life) là một bộ phim truyền hình Hàn Quốc năm 2023 với sự tham gia của Shin Hye-sun, Ahn Bo-hyun, Ha Yoon-kyung, và Ahn Dong-goo. Bộ phim được dựa trên bộ webtoon cùng tên của nhà văn Lee Hey xuất bản trên Naver Webtoon. Phim được phát sóng từ ngày 17 tháng 6 đến ngày 23 tháng 7 năm 2023 vào Thứ 7 và Chủ Nhật lúc 21:20 trên tvN
Ban Ji-eum (Shin Hye-sun) là một cô gái đã lặp lại cuộc sống của mình thông qua tái sinh trong gần một nghìn năm và có thể nhớ tất cả tiền kiếp của mình. Sau khi kiếp sống thứ 18 của cô bị cắt ngắn do một tai nạn thương tâm, cô quyết định kết nối lại với người đàn ông từ kiếp trước ở kiếp thứ 19.
Có thông tin cho rằng nữ diễn viên Lim Hyun-joo ban đầu đã được xác nhận sẽ đóng vai Yoon Cho-won, nhưng cô đã rút lui khỏi bộ phim do vấn đề về lịch trình. |
Đại học Tiểu bang San Jose
Viện Đại học Tiểu bang San Jose hay Đại học Tiểu bang California tại San Jose (tiếng Anh: "The San Jose State University", viết tắt "San Jose State" hay "SJSU") là viện đại học nghiên cứu công lập ở San Jose, California, Hoa Kỳ. Viện đại học này được thành lập năm 1857 với tên gọi Trường Trung Cấp Đêm Minns'. Hiện nay, trường đại học này là một trong những viện đại học lớn nhất ở nước Mỹ xét về quy mô đào tạo. Tạp chí "U.S. News World Report" hiện xếp SJSU ở hạng 12 trong số các viện đại học quốc gia ở Hoa Kỳ có chương trình đào tạo kĩ sư máy tính và công nghệ tốt nhất, hạng 3 trong danh sách các đại học công lập Hoa Kỳ, và hạng 4 trong các trường đại học ở khu vực phía tây.
Xếp hạng và danh tiếng.
US NEWS GLOBAL 1452 /br
US NEWS TOP PUBLIC SCHOOL 3 /br
US NEWS REGIONAL UNIVERSITY WEST 4 /br
US NEWS BEST UNDERGRADUATE ENGINEERING PROGRAMS 12 |
Marina Machete Reis (sinh ngày 1 tháng 10 năm 1995) là người mẫu và hoa hậu người Bồ Đào Nha từng đăng quang cuộc thi Hoa hậu Hoàn vũ Bồ Đào Nha 2023. Cô đại diện Bồ Đào Nha và lọt Top 20 chung cuộc Hoa hậu Hoàn vũ 2023 được tổ chức tại El Salvador.
Machete sẽ là một trong hai phụ nữ người chuyển giới tranh tài tại Hoa hậu Hoàn vũ 2023, người còn lại là Rikkie Valerie Kollé, đến từ Hà Lan. Trước Machete và Kollé, chỉ có một phụ nữ chuyển giới từng tham gia Hoa hậu Hoàn vũ, cụ thể hơn là người Tây Ban Nha Ángela Ponce, vào năm 2018. Với việc lọt Top 20 chung cuộc, cô đã trở thành người chuyển giới đầu tiên lọt vào vòng trong của lịch sử Hoa hậu Hoàn vũ.
Machete sinh ngày 1 tháng 10 năm 1995 tại Palmela, quận Setúbal. Từ khi còn là thiếu niên, cô đã tham gia vào một số dự án xã hội ở Bồ Đào Nha.
Năm 2018, Machete bắt đầu làm tiếp viên hàng không.
Các cuộc thi sắc đẹp.
Hoa hậu Hoàn vũ Bồ Đào Nha 2023.
Vào ngày 5 tháng 10 năm 2023, Machete đại diện cho Palmela tại Hoa hậu Hoàn vũ Bồ Đào Nha 2023 và tranh tài với 16 ứng cử viên khác tại Borba Events Pavilion. Anh ấy đã giành được danh hiệu, kế nhiệm Telma Madeira. Cô cũng là người phụ nữ người chuyển giới đầu tiên dự thi Hoa hậu Hoàn vũ Bồ Đào Nha.
Cùng ngày, cô cũng giành được giải Hoa hậu tự tin xinh đẹp, giải thưởng được trao cho thí sinh tạo được nhiều hoạt động nhất trên mạng xã hội trước sự kiện.
Hoa hậu Hoàn vũ 2023.
Với tư cách là Hoa hậu Bồ Đào Nha, Machete sẽ đại diện cho Bồ Đào Nha tại cuộc thi Hoa hậu Hoàn vũ 2023 ở El Salvador. |
Tác phẩm điêu khắc Samson và Hercules
Tác phẩm điêu khắc Samson và Hercules là một cặp tượng Atlantes bằng gỗ sồi của nhân vật Samson trong Kinh thánh và anh hùng Hercules của La Mã, được chạm khắc lần đầu vào năm 1657 và đặt tại Nhà Samson và Hercules ở Tombland, Norwich. Tượng Samson gốc hiện đang được trưng bày tại Bảo tàng Norwich tại Bridewell, và tượng Hercules gốc đã bị thất lạc.
Hai bức tượng Samson và Hercules ban đầu được Thị trưởng Norwich Christopher Jay đặt hàng vào năm 1657 để đặt bên ngoài ngôi nhà mới của ông ở Tombland, Norwich. Tượng Samson được chạm khắc từ một thân cây sồi duy nhất.
Hai bức tượng được chuyển đến sân sau của tòa nhà vào năm 1789, nhưng được đặt lại ở cửa trước vào năm 1890, thời điểm đó bức tượng Hercules gốc đã bị hư hỏng nặng và được thay thế bằng một bản sao. Từ năm 1934 đến năm 2003, tòa nhà được sử dụng làm phòng khiêu vũ và sau đó là hộp đêm. Nơi này được đặt tên là Nhà Samson và Hercules trong Thế chiến thứ hai, nhưng sau đó được đổi tên thành Ritzy's vào năm 1983.
Vào mùa hè năm 1992, cánh tay phải của tượng Samson rơi ra, khiến Dịch vụ Bảo tàng Norfolk (NMS) phải gỡ bỏ hai bức tượng. Chúng được thay thế tại địa điểm tổ chức bằng các bản sao bằng sợi thủy tinh vào năm 1998. Những bản sao này đã được sơn màu đỏ khi ngôi nhà trở thành nhà hàng tôm hùm, và được sơn các màu khác trong những năm sau đó.
Công ty bảo tồn Plowden Smith được NMS ủy quyền vào năm 2014, và giám sát quá trình kéo dài 4 năm để loại bỏ 60 lớp sơn chì đã tích tụ trên tác phẩm điêu khắc, nặng 28 kilôgam (62 lb). Ngoài việc loại bỏ sơn, nấm mốc tích tụ trên đầu tác phẩm điêu khắc, cũng như "sự mục nát nghiêm trọng và lan rộng" và độ mềm của gỗ do thiệt hại do nước, đã được xử lý bằng chất kết dính dạng lỏng và một phần thân bị mất đã được lấp đầy bằng sợi cellulose. Chi phí xử lý là 32.000 bảng Anh và được đề cử cho hạng mục "dự án trùng tu tốt nhất của năm" tại Triển lãm Bảo tàng + Di sản sau khi hoàn thành vào năm 2019.
Mặc dù đã được phục hồi, tác phẩm điêu khắc vẫn chưa thể trưng bày vì độ dễ vỡ của nó. Năm 2018, Bảo tàng Norwich tại Bridewell đã bắt đầu một chiến dịch gây quỹ có tên Saving Samson, để tài trợ cho một tủ trưng bày cho tác phẩm điêu khắc, và đã huy động được 15.000 bảng Anh cần thiết để mua một chiếc tủ kính điều khiển môi trường đặt làm riêng. Tác phẩm điêu khắc đã được ra mắt tại bảo tàng vào tháng 4 năm 2019. |
Mai Hoa Hồng Đào
Mai Hoa Hồng Đào (tiếng Anh: Mr. Mrs. Chen) là một bộ phim truyền hình hiện đại về chủ đề chiến tranh điệp viên được quay ở Trung Quốc đại lục vào năm 2022 , bộ phim do Tiêu Vinh Lượng đạo diễn, với Hải Phi là tổng biên, Nghê Học Lễ là biên kịch , với sự tham gia của Quan Hiểu Đồng và Hàn Đông Quân diễn chính, Điền Lôi, Lục Tứ Trinh, Tưởng Nghị, Vương Tú Trúc và Lưu Hải Khoan, với Đàm Khải, Trương Manh, Triệu Dịch Hoan cùng tham gia với vai trò khách mời , được phát sóng trên Đông Phương TV và Bắc Kinh TV ngày 11 tháng 10 năm 2023, đồng thời sẽ được phát sóng đồng thời trên Tencent Video và iQiyi .
Bộ phim kể về đôi tình nhân cũ Tả Song Đào và Trần Gia Bình bất ngờ đoàn tụ, giành lại tình yêu và cùng theo đuổi niềm tin .
Năm 1940 tại Thượng Hải, trong nhiệm vụ mang mã "Mai Hoa Tứ" của Đảng Cộng sản Trung Quốc, thành viên ngầm Trần Gia Bình đối mặt với nguy cơ tiết lộ bản thân khi đột nhiên gặp lại tình yêu đầu đời của mình, cô bạn gái ngày xưa Tả Song Đào. Lúc này, Tả Song Đào đã trở thành một đặc công của Quân đội Quốc dân Trung Quốc và đang cố gắng tìm cách thoát khỏi tình huống khó khăn sau khi thất bại trong một nhiệm vụ ám sát. Hai người không biết về danh tính đặc công của nhau và chỉ dựa vào sự hiểu biết sâu sắc từ quá khứ để đối phó với cuộc kiểm tra nghiêm ngặt của người Nhật, cuối cùng họ đã vượt qua khỏi tình huống gian nan dưới danh nghĩa là một cặp đôi tình nhân.Bất ngờ, người Nhật ép buộc họ kết hôn do nghi ngờ về mối quan hệ giả mạo giữa họ. Lúc này, Tả Song Đào cũng đã tự mình tiến vào làm việc tại một công ty thương mại. Từ đó, Trần Gia Bình phải vừa thực hiện nhiệm vụ vừa đối mặt với nguy cơ tiết lộ danh tính, đồng thời cố gắng tìm hiểu thêm về danh tính thật sự của Tả Song Đào. Cuộc chiến đấu trở nên ngày càng khốc liệt, và cuối cùng, Trần Gia Bình phát hiện ra rằng Tả Song Đào chính là đặc công của Quân đội Quốc dân Trung Quốc với biệt danh "Hồng Đào Ngữ", còn Tả Song Đào cũng khám phá ra rằng Trần Gia Bình là đặc công của Đảng Cộng sản Trung Quốc với biệt danh "Mai Hoa Tứ". Sau khi hiểu rõ hơn về tư tưởng và đóng góp của nhau trong cuộc chiến tranh chống Nhật Bản, dưới sự tác động của niềm tin vào chủ nghĩa cộng sản, họ cuối cùng quyết định cùng nhau chiến đấu. Họ trải qua nhiều thử thách khó khăn dưới sự hướng dẫn của tổ chức Đảng và cùng nhau bắt đầu một hành trình mới . |
Subsets and Splits