title
stringlengths 1
250
| url
stringlengths 37
44
| text
stringlengths 1
4.81k
|
---|---|---|
Murasaki Shikibu Nikki Emaki | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821274 | Trong nhật ký, Murasaki Shikibu viết rằng bà coi họ là những vũ nữ duyên dáng nhưng lại không giống các thiếu nữ chút nào . Sự kiện này được diễn ra cụ thể vào ngày 22 tháng 11 năm Kankō thứ 5 (tức ngày 22 tháng 12 năm 1008).
Những phần chỉ vẽ cảnh.
Bên cạnh những bức họa mô tả các cảnh được biểu hiện trong cuốn nhật ký, cuộn tranh Hachisuka còn chứa những bản vẽ mà các chi tiết của nó không liên quan đến bất kỳ lời dẫn nào trong cuộn tranh. Bức tranh thứ 5 trong cuộn tương ứng với một cảnh được miêu tả trong lời dẫn thứ hai trong cuộn tranh Hinohara, nơi nữ sĩ Murasaki Shikibu nhìn lại thời gian lần đầu tiên bà bước chân vào chốn cung đình. Bức tranh đã cho chúng ta thấy Murasaki Shikibu đang ở trong một căn phòng với cánh cửa "tsumado" (một loại cửa ván có bản lề) khép kín cùng với "shitomido" (cửa có lưới mắt cáo). Bên cạnh bà là chiếc đèn cố định nội thất kiểu cũ với cấu tạo từ một chiếc cột gỗ với chiếc đĩa đầy dầu với phần bấc ở trên đó ("tōdai").
Bức vẽ cuối cùng trong cuộn tranh Hachisuka không có bất cứ liên quan gì tới những lời dẫn trong những mảnh emaki còn tồn tại. Tuy nhiên, nội dung trong bức vẽ ấy có thể liên quan đến một cảnh xuất hiện trong nhật ký của Murasaki Shikibu với cảm xúc âu sầu của bà sau khi chồng mất, cũng như nỗi lo lắng về tương lai. Trong đó, nữ văn sĩ kể lại rằng bà đã nhìn lên ánh trăng với tâm trạng "vô vọng não nề" và cảm thấy cô đơn. Việc chơi đàn koto vào một buổi tối mát trời chỉ khiến bà sầu não hơn. Trong cảnh này cũng có một đoạn mô tả ngắn về căn phòng có chứa hai giá sách của bà , một chiếc giá đựng sách của chồng bà và kể từ khi ông qua đời, không còn ai chạm tới chúng lần nào nữa; chiếc còn lại dùng để đựng "những vần thơ lãng mạn và xưa cũ", có vẻ như chúng là tác phẩm của chính bà. Quang cảnh được mô tả vào khoảng thời gian không xác định, vào năm Kankō thứ 6 (1009). Có một bức tranh trong tấm emaki cho ta thấy Murasaki Shikibu đang chơi đàn koto trong một căn phòng trải chiếu tatami cùng với một nữ quan khác đang đi bộ bên ngoài ban công ("engawa").
Cuộn tranh Fujita. |
Murasaki Shikibu Nikki Emaki | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821274 | Cuộn tranh Fujita.
Ban đầu, cuộn tranh thuộc quyền sở hữu của gia tộc , một gia tộc cai quản lãnh địa Tatebayashi thuộc tỉnh Kōzuke. Cuộn tranh bổ sung Fujita này bao gồm 5 đoạn lời dẫn chuyện cùng năm bức tranh xen kẽ nhau. Dựa trên di sản mà tổ tiên chủ sở hữu để lại trước đây mà đôi khi nó cũng được gọi là cuộn tranh cũ của nhà Akimoto. Ngoài ra, phần lời dẫn thứ 6 đã được bảo tồn từ một bản sao của bức emaki nguyên gốc vào thế kỉ 19. Cuộn tranh mở rộng có chiều dài , hiện đang được sở hữu bởi Bảo tàng nghệ thuật Fujita, Osaka và được coi là Quốc bảo của Nhật Bản kể từ ngày 28 tháng 6 năm 1956. Cuộn tranh mô tả quãng thời gian buổi tối vào ngày thứ 5 trong buổi lễ mừng ngày sinh của Thân vương Atsuhira, sau này là Thiên hoàng Go-Ichijō, và kết thúc với cảnh miêu tả nội thất trong tư dinh của Nhiếp quan Michinaga khi Thiên hoàng Ichijō tới thăm.
Lễ kỷ niệm ngày sinh thứ năm của Thân vương Atsuhira.
Lấy bối cảnh ngay sau cảnh thứ 5 của cuộn tranh Hachisuka, bức vẽ đã mô tả một sự kiện vào tối ngày 15 tháng 9 năm Kankō thứ 5, (tức ngày 16 tháng 10 năm 1008), vào ngày Michinaga tổ chức lễ kỉ niệm ngày sinh cho Thân vương Atsuhira. Một số người đã làm thơ vào dịp này. Murasaki Shikibu sau đó đã ca ngợi tài đối đáp cũng như năng khiếu thi ca của Fujiwara no Kintō; mặc dù ông không hề tham gia vào việc trao đổi thơ ca vào tối hôm đó. Trong đêm ấy, Hoàng hậu đã tặng áo choàng và trang phục trẻ em cho những nữ quan có phẩm hàm cao nhất; lớp áo kimono lót cho các nữ quan tứ phẩm; và hakama cho những nữ phòng có địa vị thấp hơn hàm lục phẩm.
"Một bữa tiệc trên thuyền".
Ngay sau cảnh vẽ trước chính là lời dẫn chuyện dẫn dắt người xem đến phần tiếp theo, với việc mô tả sự kiện trong ngày kế tiếp. Những người hầu trẻ tuổi, mặc trang phục màu trắng và ngồi trên chiếc thuyền với khung cảnh tràn ngập ánh trăng (vào ngày 16 tháng 9 năm Kankō thứ 5, tức ngày 17 tháng 10 năm 1008 dương lịch). Theo lời của Murasaki Shikibu, những nữ quan đã có cảm xúc ganh tị khi họ bị bỏ lại phía sau và không được lên thuyền. |
Murasaki Shikibu Nikki Emaki | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821274 | Tiếp nối cảnh trước là một khung cảnh mới cho ta thấy sự bối rối của mọi người ở trên thuyền khi xe bò kéo của các Nữ quan làm việc cho Thiên hoàng xuất hiện ở gần đó. Các nữ quan đã được Michinaga thết đãi nồng hậu và được nhận những món quà từ chính tay Nhiếp chính quan.
"Lễ sinh nhật do triều đình tổ chức".
Vào ngày 17 tháng 9 năm Kankō thứ 5 (tức ngày 18 tháng 10 năm 1008), đích thân Thiên hoàng đã tổ chức buổi lễ vào ngày thứ 7 trong chuỗi sự kiện mừng ngày sinh của Thân vương Atsuhira. Những món quà trong buổi lễ đã được trao đổi giữa Thiên hoàng và các nữ quan. Trong suốt buổi tối diễn ra buổi lễ, ánh mắt Murasaki Shikibu đều đánh về phía Hoàng hậu, người có bộ dạng ủ rũ, gầy yếu và xanh xao đi rất nhiều. Theo lời của Murasaki Shikibu thì "mái tóc của Hoàng hậu nếu được cột lên sẽ đẹp hơn" ; tuy nhiên sau đó bà đã dừng mô tả vì thấy lời lẽ bình phẩm của mình quá khiếm nhã so với bậc "mẫu nghi thiên hạ" như Hoàng hậu Akiko.
"Chuẩn bị cho chuyến thăm của Hoàng gia".
Sự kiện mô tả trong bản vẽ được diễn ra trong khoảng thời gian từ ngày 13 tháng 10 năm Kankō thứ 5 đến buổi sáng ngày 16 ( từ ngày 13 đến ngày 16 tháng 11 năm 1008 theo dương lịch). Cảnh trong cuộn tranh được mở đầu bằng việc trồng hoa cúc trước cửa dinh thự của Nhiếp chính Quan bạch Michinaga nhằm chuẩn bị cho chuyến viếng thăm của Thiên hoàng. Trong phần cảnh mô tả thứ hai, ta có thể thấy Murasaki Shikibu đang trầm ngâm về cuộc đời sầu muộn của mình với một "nỗi buồn sâu sắc", cùng với mong muốn có thể thích nghi với cuộc sống đó mà không cần phải suy nghĩ thêm nữa. Bà luôn dằn vặt rằng mình đã sống một cuộc đời đầy tội lỗi và mong muốn được hiến thân cho tôn giáo. Khi nhìn những con chim thủy điểu đang vui đùa vô tư trong hồ nước, nữ văn sĩ đã thủ bút một bài thơ waka:
Ngày của chuyến viếng thăm của Hoàng gia (bản sao của Tanaka Shinbi). |
Murasaki Shikibu Nikki Emaki | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821274 | Phần lời dẫn thứ 6 trong cuộn tranh Fujita đã được bảo tồn dưới dạng một bản sao từ bản thảo gốc được viết bởi (1875–1975), nhà nghiên cứu và sưu tầm những tác phẩm nghệ thuật tuyệt tác của Nhật Bản, cũng là người đã tiến hành phục chế lại những văn tự cổ trong Genji Monogatari Emaki. Kể từ năm 1894, ông đã bắt đầu phục chế lại những đoạn dẫn chuyện trong Murasaki Shikibu Nikki Emaki. Những đoạn văn bản này không chứa bất kỳ hình ảnh minh họa nào và ngày nay là vật sở hữu của gia đình Tanaka.
Cảnh được mô tả trong cuốn nhật ký nối tiếp cảnh thứ 5 trong cuộn tranh Fujita, nói về việc trao đổi thư từ giữa Murasaki Shikibu và một vị nữ quan tên là Koshosho. Việc bà gấp gáp phản hồi lại thư của đối phương đúng lúc mưa rào để không khiến người bên kia phải chờ đợi như "một vùng trời dữ tợn và đe dọa ", Murasaki Shikibu đã thêm những vần thơ sau đây vào lá thư của mình:
Sau trời tối, bà liền nhận được hồi âm từ nữ quan Koshosho:
Để thay đổi chủ đề viết, Murasaki Shikibu đã đề cập tới một sự kiện khác xảy ra cùng ngày, đó là việc Michinaga đi quan sát hai chiếc thuyền mới của ông, một chiếc được trang trí với hình rồng ở đầu mũi thuyên và chiếc còn lại được trang trí bằng đầu phượng hoàng, đã nhắc nhở nữ sĩ về những hình tượng sống động. Bức vẽ thể hiện điều đó trong emaki được vẽ theo sau phần lời dẫn thứ năm, thuộc phần cuối của cuộn tranh Fujita và trong bản gốc nó nằm trước cảnh dẫn thứ sáu, với việc minh họa cảnh chiêm ngưỡng những chiếc thuyền. Penelope Mason đã coi sự đa dạng trong những thành phần xuất hiện trong các tình tiết giống như những thứ đại diện cho sự hoài cổ vào thế kỉ 13, khi đó nội cung Hoàng gia Nhật Bản đã qua quá khứ hoàng kim của nó, mặc dù tác phẩm đã "khắc họa thoáng qua bản chất vui vẻ trong những khung cảnh tươi đẹp và lộng lẫy."
Cuộn tranh cũ của gia tộc Morikawa/ Cuộn tranh gia tộc Matsudaira.
Vào năm 1920, Morikawa Kanichirō (森川勘一郎, 1887–1980) đến từ Nagoya đã phát hiện ra một cuộn tranh gồm 5 mảnh bức vẽ của "Murasaki Shikibu Nikki Emaki," trong đó có chứa 5 bản vẽ và 5 đoạn dẫn truyện nằm đan xen nhau . |
Murasaki Shikibu Nikki Emaki | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821274 | Trước đây, cuộn tranh thuộc quyền sở hữu của gia tộc Matsudaira,gia tộc cai trị lãnh địa Saijō thuộc tỉnh Iyo, do đó, cuộn tranh này được tham khảo như là một "bản hiệu đính của gia tộc Matsudaira" và sau này nó còn được gọi là "Bản hiệu đính cũ của nhà Morikawa" (đừng nhầm lẫn với ấn bản Morikawa dưới đây đề cập trực tiếp đến gia tộc Morikawa ). Hai năm sau khi khám phá ra cuộn tranh, Morikawa đã bán nó cho một thương gia kiêm bậc thầy trà đạo đến từ vùng Niigata là Masuda Donō (益田鈍翁, 1847-1938, người đã cắt cuộn tranh ra làm 2 phần. Một phần thuộc bản hiệu đính với lời dẫn thứ 5 đã được truyền cho các thế hệ sau trong gia tộc Morikawa và hiện đang là bộ sưu tập riêng tư. Một năm sau, vào năm 1933, Donō đã tách riêng đoạn lời dẫn thứ 3 ra và định dạng lại tác phẩm dưới dạng tranh cuộn treo (hiện tại tác phẩm đang được quản lý bởi Bộ văn hóa Nhật Bản). Thông qua gia tộc Takanashi, ba cảnh còn lại (các cảnh số 1, 2, 4) đã được đóng khung vào năm 1934, một lần nữa lại bị đổi chủ sau khi nó được đưa vào bộ sưu tập của Bảo tàng Gotoh. Do đó, nó còn được biết với cái tên khác dựa trên bộ sưu tập là "bản hiệu đính Gotoh". Ngày nay, cuộn tranh của nhà Matsudaira đã được trưng bày ở 3 nơi khác nhau, một trong số đó là Quốc bảo và hai cuộn còn lại được xem là Tài sản Quốc gia quan trọng của nước Nhật. Trong khi cuộn tranh này không còn nguyên vẹn, người ta có thể đo được bản chế tác lại vào thế kỉ 20 dài khoảng . Ngoại trừ cảnh đầu tiên của bản phục chế Gotoh, cuộn tranh của gia tộc Matsudaira đã mô tả những sự kiện diễn ra vào ngày 1 tháng 11 năm Kankō thứ 5 (tức ngày 1 tháng 12 năm 1008), đó là ngày "ika-no-iwai", tức lễ kỷ niệm 50 ngày sinh của Thân vương Atsuhira, về sau là Thiên hoàng Go-Ichijō.
Bản hiệu đính Gotoh.
Bản hiệu đính Gotoh tương ứng với các cảnh 1, 2 và 4 trong cuộn tranh của gia tộc Matsudaira và đã được phân vùng từ cuộn gốc trong khoảng thời gian từ năm 1932 đến năm 1933 bởi Masuda Donō. |
Murasaki Shikibu Nikki Emaki | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821274 | Nó bao gồm 3 bức vẽ cùng với 3 đoạn chú thích được đóng khung riêng rẽ (có tất cả tổng cộng 6 phần trong cuộn tranh đó). Bộ cuộn tranh này đã được coi là Quốc bảo vào ngày on 28 tháng 6 năm 1956,và hiện tại tác phẩm đang được trưng bày tại bảo tàng Gotoh.
"Một đêm đầy trăng".
Cảnh trong bức tranh trên diễn ra vào ngày 17 tháng 10 năm Kankō thứ 5 (tức ngày 17 tháng 11 năm 1008), cho ta thấy hai kẻ say rượu đang cố gắng đột nhập vào nơi ở của Murasaki Shikibu sau khi bà đi ra ngoài và tận hưởng quang cảnh khu vườn. Trong bức tranh, ta có thể thấy Murasaki đã giữ cửa sổ bên trong nhà mình nhằm tránh mặt những người đàn ông. Người đầu tiên đến cung của bà là viên quan tổng quản (bên phải bức tranh), cũng là người đã mở phần trên của cánh cửa chéo trong nhà của Murasaki và hỏi xem có ai ở trong đó không. Theo lời của Murasaki Shikibu, ông ta dường như có ý định nhắm vào Hoàng hậu Akiko. Sanenari có thể đột nhập vào đây được là nhờ sự giúp sức của một vị quan tổng quản của các phi tần (có mối liên hệ với Akiko), tức người đã hỏi rằng: "Có ai ở đây không?" Murasaki thì thầm đáp lại, nhằm tránh đi bất cứ lời mời nào có thể coi là lời tán tỉnh. Cả hai vị quan này đều yêu cầu bà mở phần dưới cùng của cánh cửa ra. Vào thời kỳ Heian, việc một vị quan thượng cấp đột nhập vào nơi ở của những người thuộc cấp thấp hơn được coi là điều đáng hổ thẹn và có thể khiến họ mất thể diện; việc này chỉ có thể bao biện bằng cách nói rằng hai vị tỏng quản này vẫn còn rất trẻ .
Ở góc trên bên trái, ta có thể thấy một thị nữ có tên là Saishō no Kimi, một người bạn của Murasaki. Khu vườn rộng lớn chiếm hơn nửa bức tranh trong khi nội cảnh chỉ chiếm một góc nhỏ được coi là một cách sắp xếp cảnh táo bạo. Theo lời của Penelope Mason thì "đây là một trong những cảnh buồn nhất và đẹp nhất trong cuộn tranh", diễn tả sự tương phản giữa vẻ đẹp của khu vườn tràn ngập ánh trăng và hồ nước trong veo với sự ngột ngạt, gò bó chốn cung đình. |
Murasaki Shikibu Nikki Emaki | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821274 | Cánh cửa shitomi cùng những vị quan tổng quản đã ngăn cách Murasaki Shikibu với thế giới bên ngoài, biến bà thành một tù nhân trong chính căn phòng của mình.
Lễ kỷ niệm 50 ngày sinh của Thân vương Atsuhira.
Giống như những cảnh khác trừ cảnh đầu tiên của cuộn tranh Matsudaira, bức tranh này đã mô tả một sự kiện diễn ra vào ngày 1 tháng 11 năm Kankō thứ 5 (tức ngày 1 tháng 12 năm 1008 dương lịch), vào ngày Ika-no-iwai kỷ niệm ngày sinh của Thân vương Atsuhira, sau này là Thiên hoàng Go-Ichijō. Bức vẽ cho ta thấy một căn phòng bên trong shinden được phân vùng bởi căn phòng kichō có vách ngăn được làm từ những thân cây mục nát. Hoàng hậu Shōshi đang bế đứa con mới sinh ở trên tay, mọi người có thể nhìn thấy bà đang ngồi ở trên cùng, trong khi các nữ quan đang phục vụ rất nhiều món ăn được dùng cho nghi lễ ở phía dưới.
Bức tranh vẽ cảnh thứ 3 đã được trưng bày tại Bảo tàng Gotoh ban đầu thuộc về phân đoạn thứ 4 trong cuộn tranh của gia tộc Matsudaira. Do đó, ban đầu tác phẩm do Bộ Văn hóa Nhật Bản nắm giữ và tiếp đó là phân đoạn thứ 5 của cuộn tranh Matsudaira được sở hữu bởi gia tộc Morikawa. Giống như những mảnh tranh trước đó, cảnh trong bức tranh này đã mô tả về lễ Ika-no-iwai được tổ chức cho Thân vương Atsuhira. Trong bức tranh đó, ta có thể thấy cảnh tượng các quan viên quý tộc say xỉn đang đùa giỡn và tán tỉnh cung nữ. Bức tranh này đã được chú ý đến vì đã khắc họa từng khuôn mặt và biểu cảm đời thường của từng nhân vật theo cách sinh động và chân thực nhất .
Cuộn tranh cũ của gia tộc Ōkura.
Đây là loại cuộn tranh chỉ chứa một bức vẽ kèm với lời dẫn phía sau. Ban đầu ,nó thuộc về cảnh 3 của cuộn tranh của gia tộc Matsudaira trước khi được định dạng lại dưới dạng tranh cuộn bởi Masuda Donō vào năm 1933. Tại một số thời điểm, nó đã thuộc quyền sở hữu của gia tộc Ōkura (大倉家), nhưng hiện tại nó đang được sở hữu bởi Cục Văn hóa Nhật Bản và được bảo quản bởi Bảo tàng Quốc gia Tokyo. Cuộn tranh này đã được công nhận là Tài sản Văn hóa quan trọng vào ngày 31 tháng 3 năm 1953. |
Murasaki Shikibu Nikki Emaki | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821274 | Giống như những cảnh trước và sau của cuộn tranh (tức cảnh 2 và 3 lấy từ bản hiệu đính Gotoh), tác phẩm hội họa này đã mô tả lễ kỷ niệm 50 ngày sinh của Thân vương Atsuhira, sau này là Thiên hoàng Go-Ichijō vào buổi tối ngày 1 tháng 11 năm Kankō thứ 5 (tức ngày 1 tháng 12 năm 1008). Những nhân vật chính trong buổi lễ đều xuất hiện trong trang phục chỉn chu và bước vào một căn phòng được ngăn cách bởi những tấm kichō. Ông ngoại của Thân vương, tức Fujiwara no Michinaga ngồi ở phía dưới và làm nghi thức dâng bánh gạo (mochi) cho cháu trai mình như một nghi thức của buổi lễ. Vị nữ quan ngồi bên phải ông được cho là tác giả của cuốn nhật ký - Murasaki Shikibu.
Bản vẽ thuộc gia tộc Morikawa.
Bản vẽ cuối cùng trong 5 bản vẽ thuộc cuộn tranh gia tộc Matsudaira đã được phân chia vào năm 1932 và đã được gắn lại dưới dạng cuộn tranh treo. Đoạn tranh này rộng khoảng Tên của nó được đặt theo tên của chủ sở hữu giống với bản hiệu đính của gia tộc Morikawa. Cuộn tranh có chứa các đoạn đơn lẻ với những bức vẽ minh họa ngắn mô tả nội thất bên trong căn phòng truyền thống Nhật Bản với cửa trượt fusuma, chiếu tatami cùng một bức rèm. Giống với hầu hết những phân đoạn tranh khác ngoại trừ đoạn đầu tiên của các cuộn tranh khác, cảnh trong cuộn tranh đã mô tả một buổi lễ diễn ra vào buổi tối ngày 1 tháng 11 năm Kankō thứ 5 (tức ngày 1 tháng 12 năm 1008), vào dịp kỷ niệm 50 ngày sinh của Thân vương Atsuhira, tức Thiên hoàng Go-Ichijō sau này. Trong buổi tối đó, Murasaki Shikibu và Saishō no Kimi đã ẩn mình khỏi đêm tiệc rượu no say của các quý tộc, nhưng cuối cùng họ lại bị Michinaga, Saishō no Chūjō và những người khác tìm thấy. Ta có thể thấy bố cục bản vẽ trên đã bị chi phối bởi hình tượng đồ sộ Fujiwara no Michinaga với trang phục áo khoác và quần thổ cẩm được đặt ở giữa phòng, còn Murasaki Shikibu và Saishō no Kimi được đặt bên rìa bức vẽ và cúi đầu xuống để thể hiện sự tôn trọng. Khi phát hiện ra hai nữ quan đang lẩn trốn, Michinaga đã yêu cầu một trong hai người viết một bài thơ cho ông ta. |
Murasaki Shikibu Nikki Emaki | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821274 | Murasaki đã cảm thấy vô cùng sợ hãi và bất lực, và bà đã viết nên bài thơ waka sau:
Mặc dù đang trong cơn say, Michinaga vẫn viết một bài thơ khác hồi đáp lại:
Theo những lời của Murasaki viết trong nhật ký thì "bài thơ trên xuất phát từ mong muốn sâu thẳm nhất của ngài Nhiếp chính". Dựa vào chủ đề mà nữ sĩ đã đề cập, ta có thế nhận thấy rằng cảnh trong bản vẽ trên có nét tương đồng với bản hiệu đính Azumaya trong "Genji emaki" với khoảnh khắc các quan viên quý tộc yêu cầu thơ phản hồi từ một người phụ nữ. Phần cuộn tranh này đã được công nhận là Tài sản văn hóa quan trọng của Nhật Bản vào ngày 19 tháng 7 năm 1952.
Cuộn tranh cũ của gia tộc Hisamatsu/ Cuộn tranh gia tộc Hinohara.
Trước đây, cuộn tranh này thuộc quyền sở hữu của gia tộc Hisamatsu-Matsudaira, một nhánh của gia tộc Matsudaira nắm quyền cai trị lãnh địa Iyo-Matsuyama thời bấy giờ. Hiện tại, cuộn tranh đang thuộc về bộ sưu tập tư nhân của gia tộc Hinohara (日野原家, Nhật Dã Nguyên Gia). Do nguồn gốc di sản tổ tiên đa dạng, nó còn được gọi theo những cái tên khác nhau như "cuộn tranh cũ của gia tộc Hisamatsu" hoặc "cuộn tranh Hinohara". Cuộn tranh có chiều dài khoảng và bao gồm sáu phần lời dẫn chuyện xen kẽ với sáu bức tranh trải dài trên 13 trang giấy. Phần dẫn chuyện thứ tư tương đối dài và đã được chia đôi. Cuộn tranh Hinohara này đã được chỉ định là Tài sản văn hóa quan trọng của Nhật Bản.
"Lễ hội Loài chim".
Được đặt trong bối cảnh buổi tối ngày 29 tháng 12 năm Kankō thứ 5 (ngày 27 tháng 1 năm 1009), trong cảnh này, Murasaki Shikibu đã trở lại Hoàng cung sau chuyến thăm về nhà cha mẹ đẻ. Nhân dịp kỉ niệm ngày hồi cung ấy, nữ văn sĩ đã nhìn lại cuộc sống trước kia của mình với con mắt hoài cổ. Bà đã thì thầm những vần thơ waka này trong giấc ngủ và sự cô đơn:
Bức vẽ đi kèm với lời dẫn chuyện đã cho người xem thấy cảnh tượng một người đàn ông đang đứng trên cầu thang của một ngôi nhà và hai người đàn ông khác đang đứng trên con thuyền ở bên ngoài. |
Murasaki Shikibu Nikki Emaki | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821274 | Phần tranh minh họa có sự kết nối với cảnh được mô tả trong lời dẫn chuyện mà hiện tại đang là phần tranh vẽ thứ năm trong cuộn tranh Hachisuka.
"Sự cố buổi đêm".
Cảnh truyện trên diễn ra vào một ngày không xác định vào năm Kankō thứ 6 (1009) với cảnh nữ quan Murasaki ngủ say trong đêm, trong một căn phòng với cửa ra vào khép kín; một người đàn ông đã gõ cánh cửa ấy. Với nỗi sợ khi phải mở cửa, bà đã thức cả đêm mà không hề tạo ra tiếng động nào. Sáng hôm sau, vị khách buổi đêm ấy đã tiết lộ mình là Michinaga thông qua một bài thơ ông ta gửi cho bà. Bà đã phản hồi lại bằng những dòng sau:
"Ngày thứ ba trong lễ kỷ niệm ngày sinh của Thân vương Atsuhira".
Các cảnh từ 4 đến 6 đã mô tả cho người xem về lễ kỷ niệm 50 năm ngày sinh của Thân vương Atsunaga, tức Thiên hoàng Go-Suzaku sau này. Buổi lễ được tổ chức vào ngày 15 tháng 1 năm Kankō thứ 7 (tức ngày 1 tháng 2 năm 1010 dương lịch). Phần dẫn truyện thứ tư dài của văn bản được chia thành hai phần. Murasaki Shikibu đã đề cập ngắn gọn về mối quan hệ thân thiết giữa bà với một vị Nữ quan tên Kokosho và nói rằng bà đã ở chung với bằng hữu của mình trong một căn phòng được ngăn cách bởi vách ngăn "kichō" chỉ khi cả hai đều ở nhà. Hành vi này khiến Michinaga cho rằng họ đang ngồi lê đôi mách về người khác. Murasaki Shikibu sau đó mô tả chi tiết về các lễ hội trong ngày: về Hoàng hậu và các quan khách của bà, về trang phục cùng tên và chức danh của những người tham gia bao gồm Thiên hoàng, vị Thân vương mới sinh và các cung nữ. Lóa mắt trước sự hiện diện của họ, nữ sĩ đã trốn vào một căn phòng bên trong. Với tư cách là vú nuôi của vị Thân vương sơ sinh, vị phu nhân tên Nakadaka bế Thân vương trên tay và bước theo sau Thiên hoàng và Hoàng hậu. Murasaki Shikibu đã ca ngợi phong thái trang nghiêm, yên tĩnh và nghiêm túc của vị phu nhân ấy. Bức tranh liên quan đến cảnh này mô tả cảnh bốn cận thần trên ban công ( "engawa" ) của một ngôi nhà được xây dựng theo phong cách truyền thống Nhật Bản với những tấm vải rủ kín bên ngoài, những người đi qua không thể nhìn thấy những gì đang xảy ra bên trong. |
Murasaki Shikibu Nikki Emaki | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821274 | Bức tranh mô tả hai người đàn ông đang đi bộ, những người khác đang quỳ và dường như đang nói chuyện với một người bên trong tòa nhà hoặc đang đưa thứ gì đó cho người ở bên trong, còn hai người khác thì đang mang khay đựng cốc.
Trong cảnh tiếp theo, ta có thể thấy những chiếc bục mà các nhân vật trong tranh thường ngồi, được che chắn bởi tấm rèm "misu", được mở ra và Murasaki Shikibu ghi chú thêm rằng chỉ có những người có địa vị cao và các nữ quan mới có thể ngồi trên những chiếc bục được đặt bên ngoài ban công. Những người có phẩm cấp thấp hơn sẽ ngồi ở những bậc thang phía dưới nơi các vị Hoàng thất đang ngồi và biểu diễn các loại nhạc cụ như đàn tỳ bà ("biwa"), đàn hạc ("koto") và sáo ("shō"). Bức tranh cũng đã khắc họa cảnh hai người phụ nữ quyền quý ngồi trên ban công và vén bức mành misu lên. Cả hai dường như đang tụ lại ở một góc và trò chuyện cùng nhau.
Tiếp đó là một đoạn dẫn chuyện ngắn, với cảnh cuối cùng trong cuộn tranh và cùng là phần cuối cùng mà chúng ta biết của cuốn nhật ký. Những nhạc công chính thức được chọn để biểu diễn trong yến hội là những người ở bên ngoài, một trong số đó đã "phạm phải sai lầm ở những nốt nhạc và hơi huýt sáo". Một vị Hữu Đại thần đã phạm phải một lỗi sai trầm trọng khi tán dương một điệu đàn koto sáu dây. Những lời trong bức Emaki (và cả cuốn nhật ký) kết thúc với hình ảnh món quà gồm hai chiếc hộp đựng sáo của Michinaga. Hình ảnh đã cho ta thấy cảnh ba vị viên quan quý tộc ngồi ở dãy ban công phía bên ngoài. Bên trái bức vẽ là hình ảnh cây đàn "koto" truyền thống của Nhật ở trước mặt một trong những người đàn ông ấy, đầu của anh ta hướng về phía hai người còn lại, bọn họ đều đang tập trung vào thứ đang ở ngay trước mặt mình (có thể đó là những nhạc cụ). |
Anoscopus albifrons | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821276 | Anoscopus albifrons là một loài côn trùng trong họ Họ Rầy xanh. Loài này được Carl Linnaeus mô tả lần đầu tiên vào năm 1758, trong ấn bản thứ 10 của cuốn sách "Systema Naturae" của ông. Nó phân bố trên khắp châu Âu, quần đảo Azores, một phần của Hoa Kỳ và Canada. Nó sinh sống ở những vùng đồng cỏ và trên cây thân thảo, có hoa lá rộng.
Phân loài.
"Anoscopus albifrons" có hai phân loài hiện được công nhận. Tuy nhiên, loài này không khác nhiều so với "A. limicola" và "A. duffieldi", và có khả năng là cùng loài với chúng. Nó tạo thành một quần thể giao phối với "limicola", và "duffieldi" có thể được coi là một phân loài thích nghi đặc biệt.
Miêu tả.
Con đực "Anoscopus albifrons" dài 3–4 mm (0,12–0,16 in), trong khi con cái dài 4–5 mm (0,16–0,20 in). Giống như các loài khác trong chi "Anoscopus", "A. albifrons" có đỉnh đầu tròn và hoa văn đặc biệt. Tuy nhiên, cả con đực và con cái vẫn khó phân biệt, mặc dù đôi khi có thể xác định được con đực từ các bức ảnh.
Con đực của loài này có các dải ngang màu nhạt thay đổi và chỉ có thể được phân biệt với "A. limicola", "A. albiger" và "A. duffieldi" bằng cách kiểm tra thể giao cấu của chúng. Con cái có màu hơi nâu và nhiều đốm, với các đặc điểm tương tự con cái của "A. duffieldi".
Phân bố và môi trường sống.
Loài này có nguồn gốc từ châu Âu, được tìm thấy ở Bồ Đào Nha, Pháp, Ý, Đức, Bỉ, Hà Lan, Luxembourg, Áo, Đan Mạch, Thụy Điển, Na Uy, Phần Lan, Latvia, Estonia, Vương quốc Anh và Đảo Man. Ngoài ra, nó đã được đưa đến Azores. "A. albifrons" cũng đã được du nhập vào Bắc Mỹ, ở vùng Ngũ Đại Hồ và Tây Bắc Thái Bình Dương. |
Gian Piero Ventura | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821278 | Gian Piero Ventura (; sinh ngày 14 tháng 1 năm 1948) là huấn luyện viên bóng đá người Ý.
Sự nghiệp thi đấu của ông với tư cách là một tiền vệ đã trải qua ở các giải đấu thấp hơn, không đạt được thành tích tại Sampdoria, nơi ông bắt đầu sự nghiệp huấn luyện của mình với đội trẻ vào năm 1976. Ông ra mắt tại Serie A với Cagliari vào năm 1998, và cũng huấn luyện Udinese, Messina, Bari, Torino và Chievo ở hạng đấu hàng đầu.
Ventura là huấn luyện viên của Đội tuyển bóng đá quốc gia Ý từ năm 2016 đến năm 2017. Ông đã bị sa thải khi họ không thể vượt qua vòng loại FIFA World Cup 2018, lần đầu tiên họ vắng mặt tại giải đấu kể từ năm 1958. |
Tân Thục Sơn kiếm hiệp | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821280 | Tân Thục Sơn kiếm hiệp () là bộ phim võ hiệp kỳ ảo siêu nhiên của Hồng Kông công chiếu năm 1983 do Từ Khắc đạo diễn và dựa trên cuốn tiểu thuyết tiên hiệp "Thục Sơn kiếm hiệp truyện" của Hoàn Châu Lâu Chủ. Bộ phim gây tiếng vang vì đã kết hợp các yếu tố của điện ảnh hành động Hồng Kông với công nghệ hiệu ứng đặc biệt do nhóm nghệ sĩ phương Tây bao gồm Robert Blacack cung cấp. Phim này từng đem lại ảnh hưởng cho bộ phim Mỹ năm 1986 mang tên "Big Trouble in Little China".
"Tân Thục Sơn kiếm hiệp" đã nhận được năm đề cử tại Giải thưởng Điện ảnh Hồng Kông lần thứ 3: Biên đạo hành động xuất sắc nhất cho Nguyên Khuê, Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất cho Lâm Thanh Hà, Chỉ đạo nghệ thuật xuất sắc nhất cho Trương Thúc Bình, Biên tập phim xuất sắc nhất cho Trương Diệu Tông và Hình ảnh xuất sắc nhất cho Hoàng Trọng Tiêu.
Cốt truyện.
Dưới thời Ngũ Hồ Thập lục quốc, nhiều quốc gia giao chiến ở Thục Sơn, lính trinh sát Địch Minh Kỳ từ Tây Thục tình cờ đi lạc vào khu vực cấm của Huyết Ma và được kiếm tiên phái Nam Hải là Đinh Dẫn cứu thoát. Địch Minh Kỳ cầu xin Đinh Dẫn chọn mình làm đồ đệ với lý do cứu nhân độ thế nhưng bị từ chối. Sau đó, Địch Minh Kỳ gặp được sư đệ của Đinh Dẫn là Hiểu Như với tư cách là trưởng môn phái Côn Luân, và đệ tử Nhất Chân, cùng hợp lực với Trường My đạo nhân, lão tổ phái Nga Mi, hòng trấn áp Huyết Ma, kết quả là Trường My đạo nhân đã sử dụng pháp bảo Kính Hạo Thiên để khuất phục Huyết Ma nhưng rốt cuộc Hiểu Như bị Huyết Ma đoạt lấy thân thể. Bốn người bèn trốn thoát khỏi hang động của Huyết Ma và đến tiên bảo Dao Trì điều trị vết thương, thế rồi nơi đây đã diễn ra một cuộc chiến khốc liệt. Cuối cùng, Đinh Dẫn bị Huyết Ma chiếm hữu thân xác, và Bảo Chủ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đóng băng tiên bảo, chỉ có Nhất Chân, Địch Minh Kỳ và môn đồ tiên bảo là Nhược Lan thoát chết. |
Tân Thục Sơn kiếm hiệp | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821280 | Cả ba kết thành bạn thân rồi cùng nhau đến Đỉnh Thiên Đao để tìm kiếm tiên Lý Diệc Kỳ, thỉnh cầu vị này xuống núi lấy song kiếm màu tím và xanh lam cứu giúp dân tình đang gặp khổ nạn.
Đón nhận.
Trong một bài báo trên "Fangoria" năm 1991 của Tim Paxton và Dave Todarello, "Tân Thục Sơn kiếm hiệp" được mệnh danh là "một bộ phim tự do đan xen giữa truyền thuyết và thần thoại Trung Quốc với FX đặc biệt của Hollywood và hành động theo kiểu truyện tranh. Đó là chuyến tàu lượn siêu tốc của kung fu, ma thuật, quái vật, hài hước, căng thẳng, cảnh tượng trực quan và những điều ghê rợn".
Craig Lines của Den of Geek viết rằng "Tân Thục Sơn kiếm hiệp" "là một bộ phim quan trọng cho phong trào 'Làn sóng mới' của điện ảnh Hồng Kông đã cách mạng hóa ngành công nghiệp này vào cuối thập niên 1970", đặc trưng bởi "các nhà làm phim trẻ [những người] đã thoát khỏi hệ thống studio truyền thống để tạo ra những bộ phim kỳ lạ, tràn đầy năng lượng và mang tính thử nghiệm". Lines ca ngợi màn diễn xuất của các diễn viên và chỉ đạo võ thuật, đồng thời ghi nhận "thông điệp ấm áp, đầy tình cảm về lòng nhân ái và sự tán thưởng" của bộ phim này".
"Tân Thục Sơn kiếm hiệp" được coi là có ảnh hưởng đến bộ phim năm 1986 "Big Trouble in Little China" của John Carpenter.
Truyền thông.
Bản DVD tại Vương quốc Liên hiệp Anh của Hong Kong Legends có phần bình luận bằng âm thanh với Từ Khắc và nhà phê bình phim Bey Logan.
Bản DVD tại Hồng Kông của Fortune Star Media có phiên bản tiếng Quảng Đông của đoạn giới thiệu phim, cũng như một cuộc phỏng vấn với nam diễn viên Nguyên Bưu. |
Sonata số 8 cho dương cầm (Mozart) | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821283 | Bản sonata cho piano số 8 cung La thứ , K. 310/300d là một bản sonata của Wolfgang Amadeus Mozart sáng tác vào năm 1778. Tác phẩm này là bản sonata đầu tiên trong số hai bản sonata dành cho piano của Mozart được viết ở một điệu thứ (bản còn lại là số 14 cung đô thứ, K. 457). Tác phẩm được sáng tác vào mùa hè năm 1778, vào khoảng thời gian mẹ Mozart qua đời, một trong những thời điểm đen tối nhất trong cuộc đời của ông.
Hoàn cảnh sáng tác.
Có rất ít thông tin về hoàn cảnh chính xác xung quanh việc sáng tác bản sonata số 8, không giống như bản Sonata số 7 cung đô trưởng trước đó, K. 309/284b vì tác phẩm này ít được đề cập trong thư từ của ông. Bản nhạc còn sót lại của sonata số 8 được viết từ cùng một loại giấy được sử dụng cho Bản giao hưởng số 31 cung Rê trưởng, K. 297/300a mà Mozart đã mua khi ở Paris.
Bản sonata là một trong những sáng tác ít ỏi mà Mozart viết ở giọng thứ trong danh mục của Mozart. Được sáng tác cùng với Bản sonata cho vĩ cầm số 21 cung Mi thứ, K. 304/300c, có ý kiến cho rằng sự qua đời đột ngột của mẹ Mozart có thể đã dẫn đến tâm trạng u ám hơn trong những bản nhạc này.
Cấu trúc.
Tác phẩm thông thường trình diễn trong khoảng 22 phút, gồm ba chương: |
Ga Sinpo (Incheon) | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821285 | Ga Sinpo (Tiếng Hàn: 신포역, Hanja: 新浦驛) là ga tàu điện ngầm trên Tuyến Suin–Bundang, nằm ở Sa-dong, Jung-gu, Incheon. |
Trò chơi gia tăng | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821303 | Trò chơi gia tăng, còn được gọi là trò chơi nhấn, trò chơi nhấp chuột (trên máy tính) hoặc trò chơi chạm (trong các trò chơi di động), là những trò chơi video mà lối chơi bao gồm việc người chơi thực hiện các hành động đơn giản như nhấp lên màn hình một cách lặp đi lặp lại. Việc "cày" này giúp người chơi kiếm được tiền tệ trong trò chơi, tiền tệ này có thể được sử dụng để tăng tỷ lệ thu thập tiền tệ. Trong một số trò chơi, thậm chí việc nhấp trở nên không cần thiết tại một số thời điểm, vì trò chơi sẽ tự chơi, ngay cả khi người chơi không có mặt, vì vậy còn có tên gọi là trò chơi nhàn rỗi.
Cơ chế.
Tiến triển mà không có tương tác, hoặc tương tác rất hạn chế.
Trong một trò chơi gia tăng, người chơi thực hiện các hành động đơn giản, thường là nhấp vào một nút hoặc đối tượng và nhận được tiền tệ như phần thưởng. Người chơi có thể sử dụng tiền tệ để mua các vật phẩm hoặc khả năng cho phép người chơi kiếm tiền nhanh hơn hoặc tự động mà không cần thực hiện hành động ban đầu. Một chủ đề phổ biến là cung cấp cho người chơi các nguồn thu nhập được hiển thị dưới dạng các tòa nhà như nhà máy hoặc trang trại. Những nguồn này tăng tỷ lệ sản xuất tiền tệ, nhưng những nguồn cấp cao hơn thường có giá cao hơn theo cấp số nhân, vì vậy việc nâng cấp giữa các cấp độ thường mất thời gian tương tự hoặc thậm chí càng ngày càng lâu hơn.
Cơ chế này mang lại một trải nghiệm ít áp lực (người chơi không cần phải chơi liên tục), không có điều kiện thua, và sự tăng trưởng và phản hồi liên tục, lý tưởng cho các kiểu chơi trên mạng xã hội hoặc trên thiết bị di động, và thường dẫn đến tỷ lệ giữ chân người chơi rất cao. Nó thường dựa vào tăng trưởng theo cấp số nhân (hoặc có thể là tăng trưởng theo đa thức bậc cao), vốn bị hạn chế bởi quy luật hiệu suất giảm dần.
Tăng trưởng nhanh.
Sự tăng trưởng nhanh chóng của chi phí, sức mạnh và phần thưởng là điều làm cho trò chơi gia tăng thú vị và đầy thoả mãn. |
Trò chơi gia tăng | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821303 | Các trò chơi gia tăng thường xuyên kết hợp các con số rất lớn trong việc tính toán phần thưởng/sức mạnh, sử dụng ký hiệu khoa học (1x1034), ngắn gọn (1M, 1T, v.v.), viết tắt (1a, 1b, 1aa, 1ab), hoặc từ mới được sáng tạo (ví dụ "duoquadragintillion"), đôi khi làm cho việc ghi lại điểm cao trở thành một vấn đề đối với máy chủ.
Bản chất của cơ chế này liên quan đến một vòng lặp: người chơi đăng nhập, tiêu hết tiền tệ của họ và đăng xuất trong vài giờ. Điều này tương tự (hoặc thậm chí là xuất phát từ) khái niệm "tiền tệ năng lượng" trong các trò chơi xã hội, nơi người chơi nhận được một năng lượng mỗi giờ. Khác biệt là trong các trò chơi nhàn rỗi này, cơ chế này là tự nhiên, trong khi trong các trò chơi xã hội khác, nó là được tạo ra để hạn chế người chơi.
Cơ chế này có thể được chấp nhận hơn đối với những người chơi chính không thích trò chơi xã hội. Nó kết hợp với hộp thoại trong thế giới thực (ví dụ: "Tôi hết tiền; tôi cần trở lại khi tôi có nhiều hơn.") và mang lại cho người chơi nhiều sự kiểm soát hơn về quyết định của họ.
Nhiều mục tiêu và thành tựu.
Cơ chế này cung cấp những khoảnh khắc vui vẻ trải dài trong suốt quá trình chơi, nhằm chống lại cảm giác nhàm chán. Cơ chế này cũng có thể liên quan đến cơ chế trước đó của việc cung cấp sức mạnh/phần thưởng hơn khi đạt được mục tiêu hoặc thành tựu, điều này dẫn đến quyết định tối ưu và hướng đi có ý nghĩa.
New Game Plus.
Là một cơ chế trong giai đoạn cuối của trò chơi hoặc cơ chế nâng cao, một số trò chơi có hệ thống dựa trên việc thiết lập lại hoặc "New Game Plus", thuật ngữ được đặt bởi "Chrono Trigger" (1995), nơi người chơi thiết lập lại tiến trình trò chơi của họ và đạt được một loại tiền tệ khác (prestige). Loại tiền tệ mới này thường được sử dụng để nhận các phần thưởng chung mà không biến mất sau một lần thiết lập lại, cho phép người chơi tiến xa hơn so với lần thiết lập lại trước đó, hoặc để người chơi chơi lại trò chơi với sức mạnh lớn hơn, thường với một số lựa chọn khi khởi động lại. Điều này cuối cùng sẽ tạo ra một vòng lặp không giới hạn của trò chơi và nhiều chiến lược chơi khác nhau. |
Trò chơi gia tăng | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821303 | Nó tạo ra một lớp lặp khác: người chơi chơi từ đầu. Tap Titans (2014, bởi Game Hive) là một trong những trò chơi tiên phong của cơ chế prestige trong các trò chơi di động.
Cơ chế này thường là tùy chọn; người chơi có thể chọn "prestige" khi họ cảm thấy họ đã chạm tới một "bức tường" và cảm thấy tiến trình của họ đang bị chậm lại (so với chi phí). Cơ chế này mang lại cho người chơi cảm giác tiến triển nhanh chóng, mà cảm giác này rất đáng được thưởng thức. Một số trò chơi bao gồm nhiều tầng prestiging, từ đó tạo ra nội dung mới, siêu tiền tệ hoặc lối chơi khả dụng. "Realm Grinder" bởi Divine Games (2015), giới thiệu việc từ bỏ, tái sinh và thăng cấp.
Kết thúc mở hoặc vòng lặp đóng.
Các trò chơi gia tăng khác nhau về việc có điều kiện chiến thắng hay không: như trong trò chơi "Cookie Clicker", người chơi có thể chơi mãi mãi, trong khi các trò chơi như "Candy Box!" hoặc "Universal Paperclips" có các kết thúc có thể đạt được sau một số tiến trình nhất định.
Kiếm tiền.
Được tiên phong bởi trò chơi "AdVenture Capitalist", nhà phát triển có thể bán các tính năng tăng cường cao cấp như thu nhập tiền tệ nay lập tức (thường là một phần trăm của tỷ lệ thu nhập hiện tại) hoặc đôi khi được gói gọn dưới dạng "time-warp" (đạt ngay x giờ thu nhập tương lai), bội số tăng cường vĩnh viễn sau mỗi lần trở lại ban đầu, trở lại ngay sau khi nâng cấp, bảo vệ chống lại các sự kiện xấu, hệ thống gacha (rút thăm ngẫu nhiên để nhận nhân vật hoặc phần thưởng vĩnh viễn), và tiền tệ sự kiện.
Mặt khác, họ cũng có thể cung cấp quảng cáo để người chơi nhận được phần thưởng nhỏ, chẳng hạn như một khoản tiền nhỏ, gấp đôi thu nhập ngoại tuyến, một lượng nhỏ tiền tệ cao cấp, tăng cường mạnh trong thời gian ngắn/tăng cường nhỏ trong thời gian trung bình, điểm thăng cấp bổ sung sau mỗi lần nâng cấp, giảm trạng thái xấu, v.v.
Lịch sử.
Theo Anthony Pecorella trong các cuộc nói chuyện tại hội nghị GDC của anh ấy, trò chơi nhàn rỗi đầu tiên được xem là "Progress Quest" (2002) bởi Eric Fredriksen, đây là một trò chơi nhại lại các chỉ số và tự động tấn công của MMORPG. |
Trò chơi gia tăng | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821303 | Anh ấy lập luận rằng Kongregate là nền tảng ban đầu cho thể loại này, vì một số người chỉ muốn trò chuyện, vì vậy, trò chơi đầu tiên của thể loại này có tựa đề thích hợp là "Kongregate Chat" (24 tháng 7 năm 2007, bởi John Cooney), trong đó trò chơi chỉ tự chạy và mọi người chỉ trò chuyện trong phần trò chuyện của trò chơi. Trong khi một trong những trò chơi nhàn rỗi trực quan đầu tiên ("RPG sơ khai" theo Pecorella) là "Ayumilove's HackerStory v1" (2008, bởi Ayumilove), vốn là một trò nhại lại việc quét bot trong trò chơi "Maple Story", một trò chơi MMORPG nổi tiếng của Hàn Quốc lúc bấy giờ.
Những người tiên phong đầu tiên của trò chơi nhàn rỗi cũng thấy một số trò chơi nhại lại trò chơi nhàn rỗi, chẳng hạn như "Anti-Idle" (2009, bởi tukkun) có cả yếu tố của trò chơi hoạt động và trò chơi nhàn rỗi, đồng thời cực kỳ phức tạp, nội dung phong phú và được cập nhật liên tục; nó đã giúp phổ biến thể loại này. Một trò chơi nhàn rỗi trên nền tảng Facebook, được gọi là "Cow Clicker" (2010, bởi Ian Bogost), mà theo tác giả, "một lý thuyết châm biếm và có thể chơi được về "các trò chơi xã hội vào thời đại đó"... Các trò chơi trên Facebook đã chắt lọc được bản chất của chúng.", là người đầu tiên nhận được sự chú ý của giới truyền thông chính thống. Một trò chơi nhại lại trò chơi nhàn rỗi khác (và nhại lại chủ nghĩa tư bản) có tên "AdVenture Capitalist" (2015, bởi Cody Vigue / Hyper Hippo Games) cũng đạt được thành công như một trò chơi trên trình duyệt và sau đó đã được cung cấp trên nhiều nền tảng. Đây là một trong những trò chơi đầu tiên triển khai kiếm tiền cũng như "thu nhập ngoại tuyến" tính toán tiến trình của người chơi trong thời gian họ ngoại tuyến, không giống như các trò chơi nhàn rỗi dựa trên trình duyệt trước đây chỉ chạy khi mở trong cửa sổ trình duyệt.
Một số trò chơi nhàn rỗi không đi theo kết thúc vô hạn mà thay vào đó chọn kết thúc hữu hạn, giống như dựa trên khám phá và giải đố hơn, chẳng hạn như "A Dark Room" (2013, bởi Doublespeak Games) và "Candy Box!" (2013, bởi aniwey).
Trò chơi gia tăng đã trở nên phổ biến vào năm 2013 sau thành công của "Cookie Clicker", mặc dù các trò chơi trước đó như "Cow Clicker" và "Candy Box!" |
Trò chơi gia tăng | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821303 | đều dựa trên cùng một nguyên tắc. "Make It Rain" (2014, bởi Space Inch) là trò chơi nhàn rỗi lớn đầu tiên trên thiết bị di động thành công, mặc dù các yếu tố nhàn rỗi trong trò chơi bị hạn chế nhiều, yêu cầu check-in để tiến triển. Vào năm 2015, giới báo chí về trò chơi điện tử đã quan sát thấy những trò chơi như vậy phát triển nhanh chóng trên nền tảng phân phối Steam với các tựa game như "Clicker Heroes" (2014, bởi Playsaurus).
Các trò chơi nhàn rỗi khác đã trở thành cổ điển bao gồm "Sandcastle Builder" (2013, bởi Eternal Density) dựa trên truyện tranh xkcd 1190: "Time", "Sharky Clicker" (2014, bởi Cirr), "Crank" (bởi FaeDine), và "Kitten Game" (2014, bởi Bloodrizer).
Trong quá trình phát triển của thể loại này, khả năng kiếm tiền (thông qua quảng cáo hoặc các chỗ khác), nội dung cao cấp và các cơ chế trò chơi khác đang dần được thêm vào.
Đón nhận.
Nathan Grayson của "Kotaku" đã cho rằng sự phổ biến của các trò chơi nhàn rỗi đến từ khả năng cung cấp sự giải trí không đòi hỏi quá nhiều thách thức, phù hợp với thói quen hàng ngày của một người, trong khi sử dụng các chủ đề và tính thẩm mỹ của các trò chơi phức tạp hơn để hấp dẫn những người chơi chính. Grayson cũng nhận xét rằng thể loại này cho phép một loạt cơ chế và chủ đề trò chơi khác nhau, chẳng hạn như kỳ ảo, khoa học viễn tưởng và nội dung kích dục, nhằm cung cấp đủ chiều sâu về mặt cảm nhận để tránh làm người chơi nhàm chán.
Justin Davis của IGN mô tả thể loại này như được điều chỉnh để tạo ra một cảm giác không ngừng của việc tăng lên, khi các nâng cấp và vật phẩm đắt đỏ trở nên có sẵn một cách nhanh chóng, chỉ để trở nên tầm thường và bị thay thế bằng những thứ khác. Điều này dẫn đến việc người chơi cảm thấy mạnh mẽ và yếu đuối cùng một lúc trong việc theo đuổi sự tiến triển theo cấp số nhân.
Julien "Orteil" Thiennot (người sáng tạo của các trò chơi như "Cookie Clicker") miêu tả những tác phẩm của mình là "không phải trò chơi". Vào đầu năm 2014, Orteil đã phát hành phiên bản sớm của "Idle Game Maker", một công cụ cho phép tạo ra các trò chơi nhàn rỗi tùy chỉnh mà không cần kiến thức về lập trình. |
Trò chơi gia tăng | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821303 | Bình luận về tính chất giễu nhại của thể loại này, Pecorella nhận xét rằng "[trò chơi nhàn rỗi] là một thể loại gần như không muốn tồn tại; đó là một trò đùa, mặc dù vậy, nó vẫn tiếp tục thành công", và về các trò chơi nhàn rỗi phổ biến nói chung, "rất nhiều trong số này chỉ là bảng tính được trang trí với một số cơ chế thú vị trong đó."
Ảnh hưởng.
Thể loại trò chơi nhàn rỗi theo nhiều cách đã ảnh hưởng đến các thể loại khác. Pecorella (2015) đã xác định một số thể loại bao gồm các yếu tố nhàn rỗi trong cơ chế của chúng:
Trò chơi bắn súng, trò chơi nhập vai và các thể loại khác cũng bắt đầu giới thiệu các trò chơi nhàn rỗi nhỏ hoặc vòng lặp prestige ngắn bên trong, trong khi một số giới thiệu tiến trình ngoại tuyến để lôi kéo người chơi quay trở lại, cho phép kết hợp các thể loại, từ trò chơi nhịp điệu nhàn rỗi đến trò chơi nhập vai, đến trò chơi giải đố và mô phỏng hẹn hò.
Auto clicker.
Một auto clicker là một phần mềm tự động hoặc một macro thường được sử dụng để tự động hóa quá trình nhấp chuột (hoặc chạm) trong các trò chơi nhàn rỗi. Một số trò chơi nhàn rỗi sử dụng việc nhấp chuột như một phương pháp để thu thập tiền tệ khi hoạt động (để bổ sung cho phần nhàn rỗi), và người chơi đôi khi có thể sử dụng một auto clicker để tự động hóa phần này, từ đó có được tài nguyên/tiền tệ nhanh hơn. Pecorella, trong bài nói chuyện tại hội nghị GDC năm 2016, lập luận rằng auto clicker được coi là cần thiết đối với bất kỳ người chơi trò chơi nhàn rỗi "nghiêm túc" nào và rằng điều này không phải là gian lận, mà thay vào đó là một sự khám phá về một sai lầm trong thiết kế. |
Richard Abel | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821304 | Richard Abel (sinh năm 1955) là một nhạc sĩ và nghệ sĩ dương cầm người Canada. Ông đã được đề cử cho giải thưởng Juno award ba lần.
Cuộc đời sớm.
Con trai của một tài xế taxi, người sau này trở thành một thợ thủ công, Richard Abel đến từ một gia đình rất khiêm tốn. Sự thích thú với âm nhạc và dương cầm đến từ người mẹ của ông. Ông bắt đầu chơi theo tai khi còn là một đứa trẻ, nhưng không học dương cầm cho đến khi ông 14 tuổi với các ni cô.
Kinh nghiệm biểu diễn đầu tiên của ông trước khán giả là vào các ngày Chủ Nhật tại nhà thờ Marie-Reine-des-Cœurs ở Montreal, trong những gì được gọi là các lễ trình diễn nhịp điệu (còn được gọi là "gogo masses"). Ông đã làm điều này trong hai năm và ông nói rằng cũng tại nhà thờ này, ông trình diễn buổi biểu diễn solo đầu tiên của mình khi 18 tuổi.
Sau đó, ông học nhạc tại École normale de musique ở Westmount và tại Cégep de Saint-Laurent ở Montreal, với Armas Maiste, nghệ sĩ dương cầm của Dàn nhạc giao hưởng Montreal. Để trang trải cho việc học, ông trở thành một nghệ sĩ dương cầm accompanist tại trường hát nổi tiếng của Roger Larivière, người cũng là giáo viên của Ginette Reno.
Sự nghiệp.
Richard Abel bắt đầu sự nghiệp chuyên nghiệp đầu tiên của mình là vai trò nghệ sĩ dương cầm và nhạc trưởng cho ca sĩ Quebec Michel Louvain. Sau đó, ông đồng hành cùng cặp đôi hài Ti-Gus et Ti-Mousse (Réal Béland - cha, Ti-gus và Denyse Émond, , điều này cho phép ông trở thành một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng bằng cách cho phép ông biểu diễn nhiều solo trong các buổi biểu diễn của họ. Sau đó, ông tham gia vào sân khấu âm nhạc trong các buổi hòa nhạc nổi tiếng của nghệ sĩ Guilda. Richard Abel cho rằng sân khấu âm nhạc đã giúp ông học hỏi nhiều nhất. Ông phải học cách múa bước (thậm chí ông nhận được bằng cấp cấp ba từ Trường Al Gilbert ở New York City vào năm 1983), hát, diễn xuất, thay đổi trang phục nhanh chóng và quan trọng nhất là thu hút sự chú ý của khán giả.
Ngoài ra, ông cũng đã đồng hành cùng nghệ sĩ Alys Robi và các nghệ sĩ nổi tiếng khác, giúp ông biểu diễn tại nhiều khách sạn lớn và quán piano tại tỉnh Quebec. |
Richard Abel | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821304 | Ông đã gặp nghệ sĩ dương cầm người Mỹ Liberace ba lần, ảnh hưởng của Liberace đã ảnh hưởng lớn đến sự nghiệp của ông, đặc biệt là trong việc chọn bản nhạc và một số kỹ thuật biểu diễn. Tuy nhiên, Richard Abel khẳng định ông không bao giờ bắt chước Liberace. Ông cho rằng khác với Liberace, ông không mặc trang phục, trừ khi khái niệm chương trình yêu cầu, như trong buổi biểu diễn kiểu Viên - Elegancia của mình.
Ông đã ghi âm đĩa đầu tiên của mình, một đĩa vinyl 45 vòng/phút hoặc đĩa đơn, vào năm 1980 bao gồm hai tác phẩm "Clin d'œil" (tiếng Pháp có nghĩa là nháy mắt) và "Thaïs". Tuy nhiên, chỉ khi ra mắt album đầu tiên của mình ("Enfin" - nghĩa là Cuối cùng, năm 1988) thì sự nghiệp của ông dưới vai trò nghệ sĩ solo mới thực sự bắt đầu phát triển. Mặc dù vậy, sự nghiệp của ông ít được tiết lộ trên phương tiện truyền thông chínhstream, thu nhập của ông khiêm tốn và Richard Abel phải đối mặt với khó khăn trong việc kiếm đủ sống. Ông đã tổ chức các chuyến lưu diễn quảng cáo để quảng bá âm nhạc của mình. Ông đã thực hiện các chuyến lưu diễn quảng cáo tại các trung tâm thương mại ở tỉnh Quebec, tăng doanh số bán đĩa và lòng trung thành của khán giả.
Ông đã tổ chức một buổi hòa nhạc riêng tư dành cho Hoàng tử Philip, Công tước Edinburgh, tham gia các bữa tiệc tiếp khách quốc gia (Jeanne Sauvé, Tổng thống Costa Rica, Tổng thống Iceland) và thậm chí đã đóng góp vào nhạc nền của loạt phim truyền hình "He Shoots, He Scores". Ông cũng đã thực hiện hai chuyến lưu diễn đi khắp Canada cùng với Dàn nhạc Glenn Miller.
Album "Mélodies" của ông đã được đề cử cho Album của năm cho âm nhạc nhạc cụ tại Lễ trao giải ADISQ năm 1991. Năm 1992, album Giáng sinh đầu tiên của ông, "Noël au piano" (nghĩa là Giáng sinh trên piano), đã giúp ông giành được giải Félix Award đầu tiên của ADISQ cho Album nhạc cụ của năm. Album "Instrumental Memories" năm 1993 và album "Pour le Plaisir/Just for fun" năm 1995 của ông cũng đều được đề cử cho giải Félix cho Album nhạc cụ của năm. "Pour le Plaisir/Just for fun" đã được chứng nhận Bạch kim tại Canada vào năm 1996 với hơn 100.000 bản bán ra. |
Richard Abel | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821304 | Vào ngày 3 tháng 1 năm 1996, ông đã trúng vé số, Lotto 6/49, với một vé mà ông mua cùng cha mình. Phần thưởng của ông là 714.000 đô la. Richard Abel khẳng định rằng việc trúng xổ số này không có liên quan gì đến sự thành công về doanh số bán của album "Pour le plaisir/Just for fun".
Trái với tin đồn, Richard Abel chưa bao giờ trúng giải xổ số lần thứ hai. Câu chuyện này chỉ là một trò đùa vào ngày 1 tháng 4 năm 1997 được khởi xướng bởi nhà báo Jean-Paul Sylvain của báo Journal de Montréal.
Richard Abel giành giải Félix thứ hai cho Album nhạc cụ của năm với "Pour le plaisir, just for fun vol. 2". Album này đã đạt được chứng nhận Vàng vào năm 1997 với 50.000 bản bán ra tại Canada.
Năm 2000, ông ghi âm một album, "Inspiration Classique" (nghĩa là Cảm hứng Cổ điển), cùng với Prague Philharmonic Orchestra (Dàn nhạc giao hưởng Prague). Bản thu này đã được chứng nhận Bạch kim và giúp ông giành được giải Félix thứ ba cho album nhạc cụ xuất sắc nhất tại Lễ trao giải ADISQ.
"Romance" (2001) và "Élegancia" (2006) đều giúp ông được đề cử cho giải Félix cho Album nhạc cụ của năm.
Sau đó, ông trình diễn tại các sân khấu lớn hơn tại Québec, bao gồm La salle Wilfrid-Pelletier vào các năm 2001, 2004, 2006 và 2008, làm phần mở màn hoặc trong một chương trình và là một nghệ sĩ solo tại Théâtre Maisonneuve tại Place des Arts vào năm 1986, và năm 2015 như một phần mở màn. Ông đã biểu diễn tại Bell Centre năm 2005 và Place Bell năm 2017.
Năm 2005, ông ghi âm một album "Hommage aux compositeurs canadiens et québécois" (tạm dịch là Tưởng nhớ các nhà soạn nhạc Canada và Québec) cho Reader's Digest World tại Brussels (Bỉ), album này đã giành giải Félix cho Album nhạc cụ của năm.
Năm 2006, với tư cách là người phát ngôn cho Hiệp hội Bại não, ông đã tổ chức một buổi diễn tại Paris tại phòng UNESCO. Ông cũng đã tổ chức một buổi hòa nhạc khác tại Lyon tại Bourse du travail trước 2000 khán giả, cùng với Nanette Workman, Martin Deschamps và Yves Duteil.
Ông giành giải Félix khác cho Album nhạc cụ của năm với album "Noël, Christmas, Navidad, Weihnachten, Natale, Kerstmis, Jul" năm 2008. Ông đã ghi âm một chương trình truyền hình có tên "Elegancia", được phát sóng trên PBS vào năm 2009. |
Richard Abel | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821304 | Nhờ lời mời từ các tổ chức từ thiện, bao gồm Atmavishwas, Richard Abel đã thực hiện 4 chuyến lưu diễn tại Ấn Độ vào các năm 2011, 2012, 2014 và 2019.
Vào tháng 11 năm 2016, ông đã xuất bản cuốn hồi ký của mình, "Richard Abel: mon histoire en noir et blanc". Cuốn sách này đã có hơn 5000 bản bán ra và được coi là một cuốn sách bán chạy ở Québec.
Trong suốt sự nghiệp của mình, Richard Abel đã bán được hơn một triệu album và DVD.
Các giải thưởng.
Richard Abel đã được đề cử cho giải Juno Award cho nghệ sĩ nhạc cụ tốt nhất vào năm 1996 và 1997 và cho album nhạc cụ tốt nhất vào năm 2002. Ngoài ra, Abel cũng đã giành được năm giải Felix Award. |
Los Cabos Open 2023 | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821306 | Giải quần vợt Los Cabos Mở rộng 2023 (còn được biết đến với Mifel Tennis Open by Telcel Oppo vì lý do tài trợ) là một giải quần vợt ATP thi đấu trên mặt sân cứng ngoài trời. Đây là lần thứ 7 giải đấu được tổ chức, và là một phần của ATP Tour 250 trong ATP Tour 2023. Giải đấu diễn ra ở Los Cabos, Mexico từ ngày 31 tháng 7 đến ngày 5 tháng 8 năm 2023.
Nội dung đơn.
Vận động viên khác.
Đặc cách:
Vượt qua vòng loại:
Thua cuộc may mắn:
Nội dung đôi.
Vận động viên khác.
Đặc cách: |
Hoàn Châu Lâu Chủ | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821311 | Lý Thọ Dân (; ngày 28 tháng 2 năm 1902 – Tháng 2 năm 1961), tên lúc đầu là Lý Thiện Cơ (李善基), sau đổi thành Lý Hồng (李红), nổi tiếng với bút danh Hoàn Châu Lâu Chủ (), người Trường Thọ, Tứ Xuyên (nay là Trùng Khánh), là nhà văn chuyên viết tiểu thuyết kiếm hiệp và tiên hiệp của Trung Quốc.
Cuốn tiểu thuyết năm 1946 của ông có nhan đề "Liễu Hồ hiệp ẩn" (), phần tiền truyện của kiệt tác "Thục Sơn kiếm hiệp truyện" (), là một trong những tiểu thuyết kiếm hiệp đầu tiên được dịch sang tiếng Anh. Những tác giả kiếm hiệp khác có tiểu thuyết nằm trong số những tác phẩm đầu tiên được dịch sang tiếng Anh bao gồm Vương Bảo Tường, Cung Bạch Vũ, Trịnh Chứng Nhân và Chu Trinh Mộc.
Tiểu sử.
Hoàn Châu Lâu Chủ chào đời vào năm Quang Tự thứ 28 thời Thanh (1902), xuất thân từ nhà thế gia hoạn quan, tên ban đầu là Lý Thiện Cơ (sau đổi tên thành Lý Thọ Dân và Lý Hồng được sử dụng sau năm 1949). Cha ông là Lý Nguyên Phụ từng một thời ra làm Tri phủ Tô Châu dưới thời Quang Tự.
Hồi còn trẻ, Lý Thọ Dân thường cùng cha du ngoạn nam bắc, thưởng ngoạn phong cảnh các nơi, sau khi cha qua đời, gia đình lâm vào cảnh nghèo khó nên ông chỉ học ở Tô Châu vài năm rồi bỏ học ra đi làm sớm. Từ nhỏ ông đã say mê cựu học, đọc rộng kinh điển Phật giáo và Đạo giáo, đồng thời luyện tập võ thuật và khí công. Ông thông thạo học thuyết lý luận ba nhà Nho, Phật, Lão, giỏi thuật số học, y học, bói toán và chiêm tinh. Người ta đồn rằng trong thời kỳ Nhật Bản chiếm đóng Trung Quốc trong Thế chiến thứ hai, ông đã tính toán được vận may của viên đại tá người Nhật và cứu ông này thoát khỏi tai họa chết người.
Năm 19 tuổi, ông làm công chức chính phủ Bắc Dương ở Bắc Bình (nay là Bắc Kinh). Năm 1932, "Thục Sơn kiếm hiệp truyện" được xuất bản nhiều kỳ trên "Thiên Phong báo" ở Thiên Tân, toàn sách hơn một triệu chữ, có ảnh hưởng sâu sắc đến các thế hệ tiểu thuyết và điện ảnh Trung Quốc sau này. |
Hoàn Châu Lâu Chủ | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821311 | Trong giai đoạn sau, do số lượng lời mời ngày càng nhiều, tham vọng của tác giả dần tăng lên, đồng thời, ông tiếp tục viết thêm phần tiền truyện, hậu truyện, tân truyện, ngoại truyện và biệt truyện cho "Thục Sơn kiếm hiệp truyện". Nó kéo dài nhiều thế hệ trước sau theo thời gian và không gian được mô tả trong "Thục Sơn kiếm hiệp truyện". Kết quả là cái đuôi quá lớn đến mức không thể đưa ra phần tổng kết cuối cùng của "Thục Sơn kiếm hiệp truyện", khiến cho ba trận đấu kiếm của phái Nga Mi trở nên bí ẩn hơn trong lòng độc giả.
Sau đó bộ truyện được Lệ Lực xuất bản xã ấn hành, viết đến năm 1949 vẫn chưa xong tập này. Cũng có nhiều tin đồn khác về cuốn "Thục Sơn kiếm hiệp truyện" chưa hoàn thành, bao gồm cả việc sau Thế chiến thứ hai, mạng lưới văn học ở Trung Quốc đại lục ngày càng trở nên bó buộc hơn, do đó tác giả không còn có thể viết tiểu thuyết kỳ ảo được nữa, và Hoàn Châu Lâu Chủ đành phải mưu sinh bằng nghề viết kịch bản hí khúc cho đến lúc mất vì ung thư thực quản vào năm 1961. Về phần kết của tập này, có tin đồn rằng con trai ông từng tiết lộ với bạn bè của cha mình rằng cha ông đã hoàn thành bản thảo trước khi qua đời và giao cho bạn mình xuất bản ở Hồng Kông, nhưng vì sao cuốn này chưa bao giờ được xuất bản hiện giờ vẫn còn là một bí ẩn. Tháng 3 năm 1949, ông dừng việc sáng tạo và xuất bản cuốn "Thục Sơn kiếm hiệp hậu truyện" còn dang dở ở Thượng Hải, kể từ đó, ông cống hiến hết mình để thể hiện sự sáng tạo của võ hiệp trong thời đại mới mang hơi hướng trừ bạo an dân và Đào Nguyên nhạc thổ.
Từ năm 1949 đến tháng 5 năm 1951, ông viết và xuất bản 13 tiểu thuyết kiếm hiệp, trong đó có bộ "Nữ hiệp Dạ Minh châu". Về sau, do tình hình chính trị chấm dứt, truyện này được cải biên để tạo kịch bản cho Thượng Tiểu Vân và những người khác trình diễn. |
Hoàn Châu Lâu Chủ | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821311 | Năm 1958, tờ "Văn nghệ học tập" đăng bài viết mang tên "Đừng để Hoàn Châu Lâu Chủ tiếp tục thả độc", khiến ông bị kích động mạnh đến nỗi mắc chứng xuất huyết não; ít lâu sau thì qua đời vì ung thư thực quản vào tháng 2 năm 1961, hưởng dương 59 tuổi.
Bộ truyện "Thục Sơn kiếm hiệp truyện" là tác phẩm đầu tay và tiêu biểu của tác giả. Hoàn Châu Lâu Chủ là bút danh mà ông sử dụng trong tất cả các tác phẩm của mình.
Chuyển thể.
"Thục Sơn kiếm hiệp truyện" được chuyển thể thành rất nhiều phiên bản, từ truyền hình cho đến điện ảnh: |
Huỳnh Tú Anh | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821316 | Huỳnh Tú Anh tên đầy đủ là Huỳnh Thị Tú Anh (sinh 29 tháng 12 năm 2002) là một nữ người mẫu Việt Nam. Cô đạt danh hiệu Quán quân The Face Vietnam 2023 và cô chính thức trở thành đại sứ quảng bá cho thuơng hiệu mỹ phẩm MAC Cosmetics 2023. Trước đó cô từng lọt vào Top 24 Tiktok FashUP 2022.
Tiểu sử.
Huỳnh Tú Anh sinh năm 2002 tại Bình Dương, cô từng học tại THPT Võ Minh Đức và hiện tại đang học tập và làm việc tại TPHCM.
Sự nghiệp.
Tiktok FashUp 2022.
Cô tham dự và cô đã lọt vào top 24 chung cuộc.
The Face Vietnam 2023.
Cô chính thức ghi danh tại The Face Vietnam - Gương mặt người mẫu Việt Nam 2023 và cô thuộc đội của HLV Anh Thư, được đánh giá là một trong những thí sinh có gương mặt đậm chất thời trang cao cấp (high fashion) trong top 15. Ngay từ vòng casting, Tú Anh được biết đến với câu chuyện truyền cảm hứng về hành trình giảm cân để thực hiện đam mê người mẫu và cô chính thức đạt danh hiệu quán quân chung cuộc. |
Thể thao điện tử tại Đại hội Thể thao châu Á 2022 | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821322 | Thể thao điện tử sẽ là một trong những bộ môn được thi đấu tại Đại hội Thể thao châu Á 2022 và được tổ chức tại thành phố Hàng Châu, Trung Quốc từ ngày 24 tháng 9 năm 2023 đến ngày 02 tháng 10 năm 2023. Đây sẽ là lần đầu tiên Thể thao điện tử trở thành một bộ môn tranh huy chương chính thức tại Đại hội Thể thao châu Á và là lần thứ 4 được tổ chức tại một Sự kiện thể thao nhiều bộ môn với lần cuối tổ chức tại Đại hội Thể thao Đông Nam Á 2019 ở Philippines, Đại hội Thể thao Đông Nam Á 2021 ở Việt Nam và Đại hội Thể thao Đông Nam Á 2023 ở Campuchia. Tại Đại hội Thể thao châu Á 2018 được tổ chức tại Jakarta, Indonesia, năm bộ môn được đưa vào thành các nội dung trình diễn. Tại Đại hội Thể thao châu Á 2022 sẽ có tổng cộng 7 nội dung tranh huy chương và 2 nội dung trình diễn.
Các bộ môn thi đấu.
Thể thao điện tử đã được giới thiệu tại Đại hội Thể thao châu Á 2018 như là một Thể thao biểu diễn, do vậy, các huy chương giành được trong môn thể thao này sẽ không được tính vào tổng số huy chương chính thức. Tại Đại hội Thể thao châu Á 2022, có tổng cộng 8 bộ môn tranh huy chương trong Thể thao điện tử và 2 bộ môn biểu diễn là Robot and VR. Thể thao điện tử sẽ nằm trong hạng mục "thể thao trí tuệ".
AliSports, bộ phận thể thao của Công ty công nghệ đa quốc gia Trung Quốc, Tập đoàn Alibaba, đã hợp tác với Hội đồng Olympic châu Á để tổ chức Thể thao điện tử tại Đại hội Thể thao châu Á.
Tháng 3 năm 2023, Hội đồng Olympic châu Á đã thông qua quyết định loại bỏ Hearthstone khỏi danh sách các sự kiện do đóng cửa dịch vụ của Blizzard tại Trung Quốc đại lục.
Địa điểm.
Tất cả các bộ môn Thể thao điện tử tại Đại hội Thể thao châu Á 2022 sẽ được tổ chức tại Trung tâm Thể thao điện tử quận Hạ Thành, sau được đổi tên thành Trung tâm Thể thao điện tử Hàng Châu.
Trung tâm khởi công xây dựng ngày 24 tháng 9 năm 2020, và chính thức đi vào hoạt động ngày 15 tháng 3 năm 2022. Trung tâm có diện tích 80,000 m2 và sẽ có tổng cộng 4,087 chỗ ngồi.
Road to Asian Games 2022. |
Thể thao điện tử tại Đại hội Thể thao châu Á 2022 | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821322 | Road to Asian Games 2022.
Một giải đấu dùng để xét điều kiện tham gia gọi là "AESF Road to Asian Games 2022" ("Đường đến Đại hội thể thao châu Á 2022") được tổ chức tại Ma Cao, Trung Quốc từ ngày 15 tháng 6 đến ngày 15 tháng 7 cho tất cả 7 bộ môn. Kết quả của giải đấu sẽ được sử dụng để xác định trước việc phân chia những quốc gia tham dự và không có quốc gia nào bị loại thông qua giải đấu này.
Hàn Quốc và Nhật Bản không tham gia giải đấu này.
Vì một số lý do, đội tuyển Liên Minh Huyền Thoại Việt Nam đã không kịp hoàn thành các thủ tục để tham dự giải đấu này. Theo thông báo từ ban tổ chức AESF Road to Asian Games 2022, đội tuyển Liên Minh Huyền Thoại Việt Nam được xếp vào nhóm 3 - khu vực Đông Nam Á. Việc vắng mặt ở AESF Road to Asian Games 2022 sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến vị thế cũng như việc phân chia bảng đấu của đội tuyển Liên Minh Huyền Thoại Việt Nam tại Đại hội Thể thao châu Á 2022. |
Odontorrhina | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821357 | Odontorrhina là một chi bọ cánh cứng thuộc phân họ Cetoniinae, gồm bốn loài và hai phân loài. Cơ thể của tất cả các loài được bao phủ bởi lớp lông nhỏ. Chúng được cho là có quan hệ họ hàng gần nhất với chi "Trichostetha". Các loài thuộc chi đã được ghi nhận ở các tỉnh Bắc Cape và Tây Cape của Cộng hòa Nam Phi, với một ghi nhận chưa được xác nhận ở miền nam Namibia. Chúng là loài đặc hữu của vùng Fynbos và Succulent Karoo.
Các loài.
"O. hispida".
"Odontorrhina hispida" có màu đồng kim loại nhạt và toàn bộ lưng của chúng được bao phủ bởi lớp lông ngắn màu cam xỉn hoặc vàng. Chúng dài khoảng 18 mm và ngang 11 mm.
Ấu trùng của "O. hispida" đã được tìm thấy cùng với ấu trùng của "Ichnestoma coetzeri" dưới các cây họ Cúc hoặc họ Táo. Các nhà sưu tập coi chúng là loài hiếm.
Phạm vi của loài tập trung hơn ở trong đất liền và về phía đông so với các loài khác của chi "Odontorrhina". Môi trường sống chủ yếu của chúng là miền núi.
"O. krigei".
"Odontorrhina krigei" gần như màu đen hoàn toàn, bao gồm cả lớp lông cứng của chúng ở hầu hết các cá thể. Loài này dường như dành phần lớn thời gian trưởng thành của mình trong hoặc xung quanh các gò mối, nơi chúng cũng phát triển dưới dạng ấu trùng. Giống như "O. hispida", phạm vi phân bố của loài tập trung nhiều hơn trong đất liền so với các loài khác và chúng bị giới hạn ở nhiều vùng núi hơn.
"O. maraisi".
"Odontorrhina maraisi" có màu từ đồng đến đen trên lưng và xanh ôliu đến đồng ở mặt dưới. Tiêu bản thu được của loài này khác với "O. hispida" ở chỗ lông của chúng có màu trắng thay vì nâu vàng hoặc vàng, và với "O. pubescens" ở chỗ màu sẫm hơn. Loài này có thể dài khoảng 17,5–22 mm và có chiều ngang 10–12 mm.
Tên loài, "maraisi", được đặt theo tên của Andre P. Marais, người dẫn đầu các quan sát về loài này.
"O. pubescens".
"O. pubescens" có lớp lông cứng mỏng trên lưng và lông dày ở mặt dưới. Lưng có màu xanh đồng và chân có màu xanh lục sáng. Loài này có hai phân loài: "O. p. hantam" và "O. p. pubescens". "O. p. hantam" bị giới hạn ở khu vực cao hơn.
Tình trạng bảo tồn. |
Odontorrhina | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821357 | Tình trạng bảo tồn.
Mặc dù không có loài "Odontorrhina" nào được đưa vào Sách đỏ IUCN, một bài báo năm 2012 cho rằng các loài thuộc chi này có khả năng bị đe dọa nếu tác động của biến đổi khí hậu ở các khu vực mà chúng là loài đặc hữu trở nên tồi tệ hơn.
Vòng đời.
Hầu hết các loài "Odontorrhina" phát triển dưới dạng ấu trùng dưới các bụi cây, tận dụng bóng râm để bảo vệ khỏi cái nóng hoặc mất nước. Chỉ trừ "Odontorrhina krigei" sử dụng các gò mối với mục đích tương tự. Ấu trùng "O. krigei" ăn chất thải từ gò mối, trong khi ấu trùng của các loài khác ăn lá mục. |
Whisnu Sakti Buana | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821361 | Whisnu Sakti Buana (22 tháng 10 năm 1974 – 27 tháng 5 năm 2023) là một chính trị gia người Indonesia. Ông giữ chức thị trưởng Surabaya trong thời gian ngắn từ tháng 12 năm 2020 đến tháng 2 năm 2021, chủ yếu với chức vụ quyền thay thế Tri Rismaharini. Ông là phó thị trưởng Surabaya dưới sự lãnh đạo của Tri Rismaharini từ năm 2014 đến 2015 và từ năm 2016 đến năm 2020.
Đầu đời.
Whisnu sinh ngày 22 tháng 10 năm 1974 tại Surabaya. Cha của Whisnu, , là chính trị gia cấp cao của Đảng Dân chủ - Đấu tranh Indonesia (PDI-P), và là phó chủ tọa của Hội nghị Hiệp thương Nhân dân. Whisnu học kỹ thuật tại Học viện Công nghệ tháng 11 Sepuluh ở Surabaya và đạt bằng cử nhân.
Sự nghiệp.
Whisnu là thành viên của hội đồng thành phố Surabaya, ông là phó chủ tọa của cơ quan lập pháp với tư cách là thành viên của PDI-P. Trong khi là phó chủ tọa vào năm 2010, ông bị chủ tọa Wisnu Wardhana mời ra khỏi phòng trong cuộc tranh cãi về loại thuế được đề xuất. Ông được chỉ định kế nhiệm Bambang Dwi Hartono giữ chức phó thị trưởng dưới quyền Tri Rismaharini (Risma) vào ngày 8 tháng 11 năm 2013, nhưng ông chỉ nhậm chức vào ngày 24 tháng 1 năm 2014. Với vai trò cấp phó của Risma, Whisnu công khai phản đối quyết định đóng cửa của bà vào năm 2014, dẫn chứng việc phụ thuộc kinh tế của cư dân địa phương và mất việc làm ngoại trừ những lao động tình dục. Bất chấp mâu thuẫn trên, Risma vẫn chọn Whisnu là ứng cử viên liên danh và cả hai được bầu lại sau cuộc bầu cử thị trưởng năm 2015 với hơn 86% phiếu bầu. Nhiệm kỳ đầu tiên của Risma và Whisnu kết thúc vào ngày 28 tháng 9 năm 2015, và nhiệm kỳ thứ hai bắt đầu vào ngày 17 tháng 2 năm 2016.
Risma được bổ nhiệm giữ chức Bộ trưởng Bộ Xã hội vào ngày 23 tháng 12 năm 2020, Whisnu giữ quyền thị trưởng vào ngày hôm sau. Ông chính thức nhậm chức thị trưởng vào ngày 11 tháng 2 năm 2021, mặc dù nhiệm kỳ của ông chỉ kéo dài một tuần, vì kết thúc vào ngày 17 tháng 2 năm 2021. |
Whisnu Sakti Buana | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821361 | Whisnu đăng ký tranh cử với tư cách là ứng cử viên của PDI-P trong cuộc bầu cử thị trưởng năm 2020, nhưng đảng này đã ủng hộ Eri Cahyadi với ứng cử viên liên danh , và Whisnu vận động cho Cahyadi trong cuộc bầu cử.
Whisnu dự định tranh cử một ghế trong Hội đồng Đại diện Nhân dân Khu vực Đông Java trong cuộc tổng tuyển cử năm 2024.
Qua đời.
Whisnu qua đời vào ngày 27 tháng 5 năm 2023 do nhồi máu cơ tim. Ông được an táng vào ngày hôm sau tại Nghĩa trang Công cộng Keputih ở Surabaya.
Gia đình.
Whisnu kết hôn vào năm 2017 với người bạn từ thời trung học cơ sở Dini Syafariah Endah. Cả hai có bốn người con. |
Blue Angels | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821364 | Blue Angels (tạm dịch: "Thiên thần xanh"), tên chính thức Phi đội Máy bay Biểu diễn Hải quân Hoa Kỳ, là một phi đội biểu diễn máy bay thuộc Hải quân Hoa Kỳ. Phi đội thành lập vào năm 1946, đơn vị này là đội nhào lộn trên không chính thức lâu đời thứ hai thế giới, sau "Patrouille de France" của Pháp thành lập vào năm 1931. Đội gồm sáu phi công biểu diễn của Hải quân và một Thủy quân Lục chiến, lái chiếc Boeing F/A-18E/F Super Hornet. |
Tập đoàn Giải trí và Trò chơi Philippines | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821365 | Tập đoàn Giải trí và Trò chơi Philippines (viết tắt là PAGCOR, tiếng Filipino: "Korporasyon sa Libangan at Palaro ng Pilipinas")) là một công ty sở hữu và kiểm soát của chính phủ được thành lập vào năm 1977 thông qua Nghị định Tổng thống số 1869. PAGCOR là nguồn góp thu lớn nhất của Philippines đóng góp vào ngân sách chính phủ sau Cục Thuế nội vụ và Cục Hải quan.
PAGCOR thuộc dưới sự quản lý của Văn phòng Tổng thống Philippines.
Lịch sử.
Tập đoàn này được thành lập trong giai đoạn chế độ quân chế dưới thời Tổng thống Ferdinand Marcos bằng Nghị định Tổng thống số 1067-A, ban hành vào ngày 1 tháng 1 năm 1977, như một phản ứng trước lời kêu gọi từ phía chính phủ Philippines để chấm dứt sự gia tăng của hoạt động casino bất hợp pháp lan rộng tại nhiều vùng của đất nước vào thời điểm đó.
Sau khi được thành lập, PAGCOR ký kết hợp đồng với Tổng công ty Quản lý Casino Philippines (PCOC) để vận hành sòng casino nổi trên Vịnh Manila vào năm 1977. Tuy nhiên, sau khi sòng casino nổi bị cháy nát vào năm 1979, PAGCOR chuyển trọng tâm sang sòng casino trên cạn và ký kết hợp đồng khác với PCOC để quản lý sòng casino tại tòa nhà Provident International and Resources Corporation (PIRC) trên Đại lộ Imelda, Parañaque, Thủ đô Metro Manila, Philippines. Sau đó, dưới Nghị định Tổng thống số 1869, được ban hành vào năm 1983, PAGCOR được ủy quyền hoạt động như một công ty chính phủ chịu trách nhiệm tổ chức và thành lập hồ bơi cờ bạc và sòng casino trên toàn quốc. Năm 1986, nó được tái thành lập và tổ chức lại bởi Tổng thống Philippines Corazon Aquino dưới dạng một PAGCOR mới nhằm góp phần gây quỹ cho chính phủ; Norberto Quisumbing được bổ nhiệm làm Chủ tịch đầu tiên của nó, sau đó là cựu Chủ tịch Ngân hàng Phát triển Philippines Alicia L. Reyes trở thành Chủ tịch và CEO. Reyes được kế nhiệm bởi Ephraim Genuino dưới sự bổ nhiệm của Tổng thống Gloria Macapagal Arroyo vào năm 2001.
Tập đoàn này vận hành các sòng casino của riêng mình cùng với một số câu lạc bộ máy đánh bạc VIP tại các thành phố lớn trên khắp đất nước. Ngoài ra, nó cũng giám sát và quy định các sòng casino sở hữu tư nhân, hơn 180 phòng bingo, cũng như các quán cafe e-games trên khắp đất nước. Tổng công ty này có hơn 11.000 nhân viên làm việc. |
Tập đoàn Giải trí và Trò chơi Philippines | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821365 | Vào tháng 6 năm 2007, PAGCOR được hưởng lợi từ một đoạn lập pháp, Đạo luật Cộng hòa số 9487, trao quyền cho tập đoàn trò chơi do nhà nước điều hành, lúc đó dưới sự lãnh đạo của Chủ tịch Genuino, thêm 25 năm để quy định và vận hành các trò chơi may rủi, cấp giấy phép, và ký kết các hợp đồng liên doanh, quản lý hoặc đầu tư với các tổ chức tư nhân cho Khu Giải trí ở khu vực Vịnh Manila, Parañaque, và đặc biệt là ở Newport City, Pasay. Chủ tịch Genuino đã thành công trong việc thu hút các nhà đầu tư cho dự án xây dựng các khu du lịch tích hợp kiểu Las Vegas. Hai khu du lịch tích hợp đã được mở cửa vào ngày 1 tháng 11 năm 2014.
Vào ngày 13 tháng 7 năm 2018, PAGCOR thông báo việc bổ nhiệm Angeline Papica-Entienza làm trưởng phòng Điều phối và Phát triển Trò chơi của cơ quan, cùng với tư cách là Phó Chủ tịch của tập đoàn.
PAGCOR thông báo rằng họ sẽ ra mắt một sòng casino trực tuyến hướng tới quốc tế vào đầu năm 2024 dưới thương hiệu 'Casino Filipino'.
Vào ngày 11 tháng 7 năm 2023, PAGCOR đã trình làng logo mới để kỷ niệm 40 năm thành lập. Chủ tịch kiêm CEO Alejandro Tengco đã mô tả logo này như việc tích hợp yếu tố của ngọn lửa, biểu tượng cho năng lượng, cảm hứng, đam mê và sự biến đổi. Logo này đã gây ra các cuộc thảo luận và tranh luận trên các nền tảng truyền thông xã hội, bao gồm sự tương đồng về mặt hình thái giữa logo này với của Công ty Petron.
Tái thương hiệu logo của PAGCOR.
Vào ngày 27 tháng 6 năm 2023, Tập đoàn Giải trí và Trò chơi Philippines (PAGCOR) đã ủy quyền cho Dịch vụ Đồ họa Printplus tạo ra một logo mới với tổng chi phí là . Dịch vụ Đồ họa Printplus thuộc sở hữu của Francisco D. Doplon, người hiện đang là Giám đốc điều hành và Đạo diễn Nghệ thuật của ArtOne Design. Doplon cũng đã làm việc với nhiều cơ quan chính phủ và tổ chức tư nhân khác, bao gồm việc thiết kế lại logo cho Trung tâm Văn hóa Philippines và logo của Đại học Santo Tomas trong dịp kỷ niệm 400 năm vào năm 2008. |
Viên (định hướng) | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821366 | Viên có thể dùng để chỉ: |
Los Cabos Open 2023 - Đơn | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821367 | Stefanos Tsitsipas là nhà vô địch, đánh bại Alex de Minaur trong trận chung kết, 6–3, 6–4. Đây là danh hiệu đơn ATP Tour thứ 10 của Tsitsipas.
Daniil Medvedev là đương kim vô địch, nhưng chọn không bảo vệ danh hiệu.
Đây là lần đầu tiên trong Kỷ nguyên Mở có năm tay vợt Chile tham dự vòng đấu chính ở một giải đấu ATP Tour tổ chức bên ngoài Chile.
Hạt giống.
4 hạt giống hàng đầu được miễn vào vòng 2. |
Los Cabos Open 2023 - Đôi | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821369 | Santiago González và Édouard Roger-Vasselin là nhà vô địch, đánh bại Andrew Harris và Dominik Koepfer trong trận chung kết, 6–4, 7–5.
William Blumberg và Miomir Kecmanović là đương kim vô địch, nhưng Kecmanović chọn không tham dự giải đấu. Blumberg đánh cặp với Rinky Hijikata, nhưng thua ở vòng tứ kết trước Diego Hidalgo và Cristian Rodríguez. |
Prague Open 2023 | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821373 | Prague Open 2023 (còn được biết đến với Livesport Prague Open 2023 vì lý do tài trợ) là một giải quần vợt nữ chuyên nghiệp thi đấu trên mặt sân cứng ngoài trời. Đây là lần thứ 14 giải đấu được tổ chức, và là một phần của WTA 250 trong WTA Tour 2023. Giải đấu diễn ra tại "TK Sparta Praha" ở Prague, Cộng hòa Séc từ ngày 31 tháng 7 đến ngày 6 tháng 8 năm 2023.
Sự tham dự của các vận động viên Nga & Belarus.
Trước giải đấu, cảnh sát Cộng hòa Séc đã không cho phép tay vợt Nga Anastasia Pavlyuchenkova nhập cảnh. Các tay vợt Nga và Belarus sau đó được yêu cầu không đến Cộng hòa Séc và buộc phải rút lui khỏi giải đấu. Dù đã thi đấu với tư cách trung lập, không có quốc kỳ hoặc biểu tượng, nhưng chính phủ Cộng hòa Séc đã thông qua một nghị quyết cấm tất cả các vận động viên Nga và Belarus nhập cảnh vào nước này do cuộc tấn công của Nga vào Ukraina.
Nội dung đơn.
Hạt giống.
† Bảng xếp hạng vào ngày 24 tháng 7 năm 2023.
Vận động viên khác.
Đặc cách:
Bảo toàn thứ hạng:
Miễn đặc biệt:
Vượt qua vòng loại:
Thua cuộc may mắn:
Nội dung đôi.
Hạt giống.
† Bảng xếp hạng vào ngày 24 tháng 7 năm 2023.
Vận động viên khác.
Đặc cách: |
Prague Open 2023 - Đơn | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821374 | Nao Hibino là nhà vô địch, đánh bại Linda Nosková trong trận chung kết, 6–4, 6–1. Cô trở thành tay vợt thua cuộc may mắn thứ 5 trong lịch sử WTA Tour giành một danh hiệu đơn, và là tay vợt thứ hai làm được trong vòng một tháng (sau Maria Timofeeva ở Budapest).
Marie Bouzková là đương kim vô địch, nhưng thua ở vòng 1 trước Jaqueline Cristian. |
Prague Open 2023 - Đôi | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821375 | Nao Hibino và Oksana Kalashnikova là nhà vô địch, đánh bại Quinn Gleason và Elixane Lechemia trong trận chung kết, 6–7(7–9), 7–5, [10–3]. Đây là lần thứ hai Hibino vô địch cả nội dung đơn và đôi tại cùng một giải đấu WTA Tour, sau Japan Women's Open 2019.
Anastasia Potapova và Yana Sizikova là đương kim vô địch, nhưng không tham dự giải đấu. |
Vụ trật đường ray Hazara Express 2023 | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821376 | Vào ngày 6 tháng 8 năm 2023, lúc 13:18 PKT (08:18 UTC), mười toa xe của tàu Hazara Express đang hành trình từ Karachi đến Rawalpindi ở Pakistan đã bị trật đường ray gần Nawabshah, tỉnh Sindh. Ít nhất 30 người đã thiệt mạng và hơn 100 người bị thương.
Bối cảnh.
Do các hệ thống lạc hậu, trong đó một số không được cập nhật kể từ thời kỳ thuộc địa, các vụ tai nạn và trật ray trên đường sắt Pakistan không phải là điều hiếm thấy. Chính phủ đã đối mặt với sự chỉ trích vì lơ là hệ thống tín hiệu và các tuyến đường già cỗi. Người dân cho biết các tuyến đường ray vẫn ở trong tình trạng xấu sau lũ lụt năm 2022. Một ngày trước đó, tàu Allama Iqbal Express bị lật gần Padidan mà không có thương vong. Tai nạn đường sắt Ghotki năm 2021 cũng đã xảy ra tại tỉnh này. Theo các báo cáo địa phương từ năm 2013 đến 2019, có 150 người thiệt mạng trong các sự cố liên quan đến tàu hỏa.
Vụ việc.
Lúc 13:18 PKT (08:18 UTC), mười toa xe của tàu Hazara Express đã bị trật đường ray gần Trạm Đường sắt Sarhari, giữa Shahdadpur và Nawabshah, trong hành trình từ Karachi đến Sargodha. Chuyến tàu vận chuyển khoảng 1.000 hành khách. Những người bị thương được đưa đến Bệnh viện Đại học Y Nhân dân gần đó ở Nawabshah và mọi hoạt động trên đường sắt chính đã bị tạm ngừng khi đội sửa chữa đến. Các nhà điều tra đang xác định nguyên nhân.
Hậu cảnh.
Đội cứu hộ Rescue 1122, Đường sắt Pakistan, Quân đội Pakistan, các Ranger và cảnh sát đã tiến hành hoạt động cứu hộ và cứu trợ tại hiện trường vụ tai nạn. Ông Younis Chandio, Phó Thanh tra trưởng Cảnh sát Benazirabad, cho biết chín trong số mười toa xe bị hỏng đã được sơ tán người chết và người bị thương.
Điều tra.
Bộ trưởng Đường sắt Khawaja Saad Rafique nói rằng không có lỗi nào được báo cáo trên đoạn đường ray nơi xảy ra vụ tai nạn, và ông đã ra lệnh điều tra. Báo cáo sơ bộ do một nhóm sáu thành viên trình lên vào ngày 8 tháng 8 năm 2023 cho biết các tấm kẹp đĩa cá kim loại nối các đường ray tại hiện trường tai nạn đã bị mất và một phần của đường ray đã được thay thế bằng gỗ. Báo cáo cũng ghi nhận rằng bánh xe trên đầu máy xe lửa bị hỏng và không thể loại trừ khả năng bị phá hoại. |
Vụ trật đường ray Hazara Express 2023 | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821376 | Sau đó, sáu nhân viên, trong đó có ba quan chức, đã bị đình chỉ. Vào ngày 9 tháng 8 năm 2023, Rafique đã bác bỏ các báo cáo trước đó rằng các tấm kẹp kim loại bị thất lạc và rằng gỗ đã được sử dụng cho các công việc sửa chữa. Nguyên nhân chính của vụ tai nạn, theo ông, là hai bánh xe lửa nằm kẹt và một phần đường ray bị hỏng.
Phản ứng.
Thủ tướng Shehbaz Sharif đã đăng tweet: "Tôi đã yêu cầu báo cáo về sự cố từ các cơ quan đường sắt.". Bộ trưởng Nội vụ Rana Sanaullah cũng đã tweet: "Lời chia buồn sâu sắc của tôi đến gia đình các hành khách đã qua đời. Những người bị thương nên được cung cấp các cơ sở chăm sóc sức khỏe tốt nhất tại các bệnh viện.". |
Thánh chiến | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821392 | Thánh chiến có thể là: |
Quốc tang Trần Đại Quang | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821398 | Ngày 21 tháng 9 năm 2018, Chủ tịch nước Việt Nam Trần Đại Quang qua đời khi đang điều trị tại Bệnh viện Trung ương Quân đội 108, Hà Nội ở tuổi 61. Theo ông Nguyễn Quốc Triệu, Trưởng ban bảo vệ, chăm sóc sức khỏe cán bộ Trung ương thì ông Quang bị nhiễm "virus hiếm và độc hại", căn bệnh này chưa có thuốc để điều trị khỏi hoàn toàn mà chỉ có thể chặn lại và đẩy lùi một thời gian. Việt Nam đã tổ chức tang lễ cho ông theo nghi thức quốc tang.
Mắc bệnh và qua đời.
Trước khi qua đời đã có thời điểm ông Quang vắng mặt và không xuất hiện trước công chúng. Tại buổi gặp mặt cử tri vào ngày 5 tháng 5 năm 2018, ông đã không xuất hiện, theo lời của Đại biểu Quốc hội Phan Nguyễn Như Khuê, Phó Trưởng đoàn đại biểu Quốc hội Việt Nam Thành phố Hồ Chí Minh thì ông Quang vắng mặt với lí do bận công tác nước ngoài và đang chuẩn bị cho Hội nghị trung ương 7, Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam khóa 12. Khi Trần Đại Quang qua đời vào ngày 21 tháng 9 năm 2018 sau khi hôn mê được 1 ngày thì lý do ông vắng mặt mới được tiết lộ. Theo đó ông Quang đã mắc bệnh hiểm nghèo và phải đi Nhật Bản 6 lần để chữa trị.
Kế hoạch tang lễ.
Tang lễ của ông Trần Đại Quang được tổ chức theo nghi thức quốc gia. Căn cứ Công điện số 4288/CĐ-BVHTTDL ngày 24 tháng 9 năm 2018 của Bộ trưởng Bộ Văn hoá, Thể thao và Du lịch về việc ngừng các hoạt động vui chơi, giải trí trong những ngày Lễ quốc tang Chủ tịch nước Trần Đại Quang. Theo đó quốc tang sẽ diễn ra trong hai ngày 26 và 27 tháng 9 năm 2018. Lễ viếng bắt đầu từ 7 giờ ngày 26 tháng 9 năm 2018 tại Nhà tang lễ quốc gia, số 5 đường Trần Thánh Tông, phường Bạch Đằng, quận Hai Bà Trưng, thành phố Hà Nội. Lễ trụy điệu được tổ chức vào 7 giờ 30 phút vào ngày 27 tháng 9 năm 2018 đến 15 giờ 30 phút cùng ngày. Trần Đại Quang được an táng tại nghĩa trang huyện Kim Sơn, tỉnh Ninh Bình. Lễ viếng và lễ trụy điệu tổ chức ở thành phố Hồ Chí Minh và tỉnh Ninh Bình. Phó Thủ tướng thường trực Trương Hòa Bình là trưởng ban tang lễ. |
Quốc tang Trần Đại Quang | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821398 | Trong thông báo của Ủy ban nhân dân tỉnh Ninh Bình, gia đình Chủ tịch nước có nguyện vọng xin được miễn nhận tiền phúng viếng, chấp điếu của các tổ chức, cá nhân khi đến viếng. Bộ Văn hoá, Thể thao và Du lịch đề nghị các cơ quan, công sở trong cả nước và các cơ quan đại diện của Việt Nam ở nước ngoài treo cờ rủ trong 2 ngày Lễ Quốc tang. Các đoàn đến viếng chỉ mang băng tang, không mang vòng hoa đến viếng.
Quốc tang.
Ngày 26.
Vào lúc 7 giờ, lễ viếng bắt đầu tại Nhà tang lễ quốc gia, số 5 đường Trần Thánh Tông, phường Bạch Đằng, quận Hai Bà Trưng, thành phố Hà Nội.
Tại Hội trường Thống nhất ở thành phố Hồ Chí Minh và tại xã Quang Thiện, huyện Kim Sơn, tỉnh Ninh Bình cũng tổ chức lễ viếng. Theo Ban Tổ chức Lễ quốc tang, tính đến 17 giờ ngày 26 tháng 9, có khoảng 1.500 đoàn trong nước, quốc tế với số lượng ước tính khoảng 50.000 người đến viếng Chủ tịch nước Trần Đại Quang. Một số lãnh đạo, nguyên lãnh đạo Đảng, Nhà nước do điều kiện không đến được đã gửi vòng hoa viếng, chia buồn cùng gia đình.
Ngày 27.
Từ 5 giờ 30 phút, cảnh sát giao thông, cơ động đã chốt trực ở các ngả đường từ Trần Hưng Đạo dẫn vào Nhà tang lễ quốc gia. Phía trước cổng nhà tang lễ, đoàn xe di quan Chủ tịch nước gồm chín chiếc xếp thành hàng ngay ngắn, đánh số từ 1 đến 9. Trong sân, có xe kéo pháo chở linh cữu, xe chở di ảnh và vòng hoa. Tại thành phố Hồ Chí Minh ngay từ sớm lãnh đạo thành phố cũng có mặt tại Hội trường Thống Nhất chuẩn bị lễ truy điệu Chủ tịch nước Trần Đại Quang diễn ra cùng thời điểm với Hà Nội. Đúng 7 giờ 30 phút, Phó thủ tướng Trương Hòa Bình thay mặt Ban Lễ tang tuyên bố lễ truy điệu Chủ tịch nước Trần Đại Quang bắt đầu. Quốc ca vang lên, tất cả mọi người cả trong và ngoài nhà tang lễ quốc gia đứng nghiêm trang, dành một phút mặc niệm.
Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng bước lên bục đọc điếu văn, nêu rõ ông Trần Đại Quang “là nhà lãnh đạo có nhiều cống hiến cho sự nghiệp cách mạng của Đảng và dân tộc, vì hạnh phúc của nhân dân đã vĩnh biệt chúng ta. |
Quốc tang Trần Đại Quang | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821398 | Đây là tổn thất lớn đối với Đảng, Nhà nước, nhân dân ta và gia quyến”. Trần Quân, con trai Trần Đại Quang đã thay mặt gia đình cảm ơn lãnh đạo, nguyên lãnh đạo Đảng, Nhà nước, các bộ, ngành, đoàn thể trung ương, địa phương, Ban bảo vệ chăm sóc sức khỏe Trung ương, Bệnh viện 108, các giáo sư, bác sĩ trong nước và Nhật Bản đã quan tâm, chăm sóc, điều trị cho cha ông trong thời gian lâm bệnh cho đến những giây phút cuối đời, tổ chức tang lễ trọng thể, chu đáo.
Vào lúc 8 giờ, lễ di quan diễn ra. 8 giờ 15 phút, đoàn xe di quan bắt đầu rời nhà tang lễ. Đoàn gồm hai xe chở di ảnh và quân kỳ đi đầu, tiếp đến đoàn xe thùng chở đội danh dự 127, gồm: lục quân, hải quân và không quân. Đội 127 gồm 127 người biểu tượng cho biển, đất và trời. Tiếp đến là xe kéo pháo chở linh cữu Chủ tịch nước, phía sau là hai xe hoa. Theo sát xe chở di hài là đoàn hơn 100 xe chở gia quyến Chủ tịch nước cùng những người đưa tiễn. Những người có mặt tại hội trường Thống Nhất và hội trường ở quê Trần Đại Quang đứng theo dõi lễ truy điệu và di quan Chủ tịch nước, được truyền hình trực tiếp từ Nhà tang lễ quốc gia ở Hà Nội. 11 giờ 47 phút, xe chở linh cữu ông Trần Đại Quang đã đi đến Ninh Bình. Đến 13 giờ 50 phút xe chở linh cữu đã đến nơi an táng.
Tại Ninh Bình đã có hàng nghìn người dân địa phương đã tập trung ở nghĩa trang để đón đoàn xe chở linh cữu Chủ tịch nước Trần Đại Quang. 15 giờ 30 phút lễ an táng Trần Đại Quang bắt đầu. 16 giờ, lễ hạ huyệt hoàn thành, tất cả những người có mặt tại nơi an táng đã dành một phút mặc niệm. Trương Hòa Bình, Trưởng ban tổ chức Lễ tang đã phát biểu cảm ơn. Ban tổ chức Lễ quốc tang cho biết, đã có 1.658 đoàn với khoảng 50.000 người đại diện các cơ quan đoàn thể địa phương, nhân sĩ, trí thức, chức sắc, tôn giáo, các tổ chức trong nước và quốc tế đến viếng Chủ tịch nước Trần Đại Quang tại ba điểm, trong đó có 164 đoàn ngoại giao và tổ chức quốc tế, 16 đoàn lãnh đạo cấp cao các nước. |
Quốc tang Trần Đại Quang | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821398 | Nơi ông chôn cất đã được xây dựng thành một quần thể kiến trúc để phục vụ người dân tới viếng.
Các sự kiện khác.
Người dân một số nơi ở Ninh Bình đã lập bàn thờ ông Trần Đại Quang. Một số ngôi chùa trên nước đã tổ chức lễ cầu siêu cho ông Trần Đại Quang.
Phản ứng.
Quốc tế.
Tổng lãnh sự các nước cũng đã đến dâng hoa tại tang lễ Trần Đại Quang. |
Caoimhín Kelleher | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821399 | Caoimhín Odhrán Kelleher (sinh ngày 23 tháng 11 năm 1998) là một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp người Ireland hiện tại đang thi đấu ở vị trí thủ môn cho câu lạc bộ Liverpool tại Giải bóng đá Ngoại hạng Anh và Đội tuyển bóng đá quốc gia Cộng hòa Ireland.
Đầu đời.
Kelleher được sinh ra tại thành phố Cork, Hạt Cork, nơi anh theo học tại trường Presentation Brothers College.
Sự nghiệp thi đấu.
Liverpool.
Kelleher gia nhập học viện của câu lạc bộ Liverpool từ Ringmahon Rangers vào mùa hè năm 2015. Anh thường xuyên ra sân cho đội bóng trong những trận giao hữu tiền mùa giải 2018 của họ và là một phần của đội bóng đã đến Hoa Kỳ cho chuyến du đấu mùa hè của Liverpool.
Vào tháng 8 năm 2018, anh ký bản hợp đồng mới với Liverpool. Anh có tên trên băng ghế dự bị trong trận Chung kết UEFA Champions League 2019 gặp Tottenham Hotspur. Khi vô địch Champions League, anh trở thành cầu thủ Ireland thứ 12 làm được điều này và là người đầu tiên trong hơn một thập kỷ.
Mặc dù đã hồi phục sau ca phẫu thuật cổ tay, nhưng Kelleher vẫn ngồi trên băng ghế dự bị trong chiến thắng của Liverpool tại Siêu cúp châu Âu 2019 trước Chelsea ở Istanbul do thiếu vắng sự lựa chọn hàng đầu của đội bóng, Alisson. Anh ra mắt cho câu lạc bộ vào ngày 25 tháng 9 năm 2019, trong trận đấu thuộc khuôn khổ vòng 3 Cúp FA, giữ sạch lưới trong chiến thắng 2-0 trước Milton Keynes Dons.
Ngày 1 tháng 12 năm 2020, anh xuất phát ngay từ đầu và giữ sạch lưới trong chiến thắng 1–0 trước Ajax tại UEFA Champions League. 5 ngày sau, Kelleher có tên trong đội hình xuất phát cho trận đấu tại Premier League gặp Wolverhampton Wanderers. Anh đã giữ sạch lưới trong chiến thắng 4–0, đây là trận ra sân thứ ba liên tiếp của anh cho câu lạc bộ. Ở 22 tuổi và 13 ngày, Kelleher trở thành thủ môn trẻ thứ ba của Liverpool giữ sạch lưới tại Premier League và là cầu thủ trẻ nhất làm được điều này trong trận đầu tiên ra sân ở giải đấu. Sau một số màn trình diễn ấn tượng, huấn luyện viên Jürgen Klopp xác nhận rằng Kelleher đã trở thành sự lựa chọn thứ 2, sau Alisson và trước Adrián. Cũng có thông tin cho rằng Liverpool đang tìm cách ký hợp đồng dài hạn với Kelleher với các điều khoản được cải thiện. |
Caoimhín Kelleher | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821399 | Vào ngày 24 tháng 6 năm 2021, Kelleher đã ký một bản hợp đồng dài hạn mới với câu lạc bộ cho đến năm 2026, nói rằng "Đối với tôi, đó là một thời điểm tích cực để cam kết tương lai của tôi với câu lạc bộ trong vài năm tới. Đó là một câu lạc bộ lớn và là một vinh dự được là một phần của nó, vì vậy khi tôi có cơ hội ký hợp đồng thêm vài năm nữa, rõ ràng là tôi rất vui mừng." James Pearce, người đưa tin về Liverpool F.C. cho tờ The Athletic nói rằng đó là "Phần thưởng cho sự tiến bộ ấn tượng của anh trong mùa giải trước" và rằng anh hiện là "Alisson thứ 2".
Vào ngày 27 tháng 2 năm 2022, Kelleher đá chính trong trận Chung kết Cúp EFL 2022 và thực hiện thành công loạt sút quyết định, giúp đội bóng thắng 11–10 trước Chelsea trên loạt luân lưu để lên ngôi vô địch.
Vào ngày 9 tháng 11 năm 2022, Kelleher ra sân trận đầu tiên cho câu lạc bộ ở mùa giải 2022–23, và cản phá ba quả phạt đền trong chiến thắng 3–2 trên loạt sút luân lưu trước Derby County ở vòng ba của Cúp EFL 2022–23 trên sân Anfield. Anh đã cản phá được tổng cộng 6 quả phạt đền trong 4 loạt luân lưu cho Liverpool, một kỷ lục của câu lạc bộ. 4 trong số 8 lần ra sân của anh ở Cúp EFL đã đều tiến tới loạt sút luân lưu và Liverpool giành chiến thắng trong tất cả các trận đấu đó.
Ngày 1 tháng 6 năm 2023, huấn luyện viên của Đội tuyển bóng đá quốc gia Cộng hòa Ireland, Stephen Kenny cho biết ông mong Kelleher rời câu lạc bộ vì anh có quá ít cơ hội để thi đấu. “Anh không được thi đấu trong nhiều trận đấu trong mùa giải này và đó là một vấn đề đối với anh,” Kenny nói.
Sự nghiệp thi đấu.
Kelleher thi đấu cho đội tuyển U-17 Cộng hòa Ireland tại Giải vô địch bóng đá U-17 châu Âu 2015.
Anh đã đại diện cho quốc gia của mình ở cấp độ U-17 vào năm 2014, có trận ra mắt trước Malta. Anh cũng đã được triệu tập lên đội tuyển U-19 và U-21.
Ngày 6 tháng 11 năm 2018, anh có tên trong đội hình của đội tuyển Cộng hòa Ireland chuẩn bị cho trận giao hữu gặp Bắc Ireland vào ngày 15 tháng 11 và trận đấu thuộc khuôn khổ UEFA Nations League gặp Đan Mạch vào ngày 19 tháng 11 năm 2018. |
Caoimhín Kelleher | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821399 | Anh lại tiếp tục được gọi lên đội tuyển quốc gia vào tháng 3 năm 2019, khi vẫn còn là thành viên của đội U-21.
Vào ngày 8 tháng 6 năm 2021, Kelleher có trận ra mắt đội tuyển Ireland, khi vào sân thay người trong hiệp 2, trong trận hòa 0-0 trước Hungary. Sau đó, anh có tên trong đội hình cho một trận giao hữu với Qatar vào tháng 11 năm 2021.
Đời tư.
Kelleher là em trai của Fiacre Kelleher. Anh có ba người anh trai khác chơi hurling.
Danh hiệu.
Liverpool |
Bà mụ (định hướng) | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821402 | Bà mụ hay Bà Mụ trong tiếng việt có thể là: |
Porta Nigra | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821404 | Porta Nigra (tiếng Latinh có nghĩa là "Cổng đen"; trước đây còn được gọi là Porta Martis và Römertor) là một cổng thành La Mã cũ được xây dựng từ năm 170 sau Công nguyên trên Quảng trường Porta Nigra và là biểu tượng của thành phố Trier. Cái tên Porta Nigra có từ thời Trung Cổ. Người dân Trier thường chỉ gọi cổng là "Porta". Cổng ban đầu dài 36 mét, rộng 21,5 mét và cao 29,3 mét.
Porta Nigra là một phần của Di sản Thế giới được UNESCO công nhận ở Trier từ năm 1986. Hơn nữa, nó là một tài sản văn hóa được bảo vệ theo Công ước Hague. Porta Nigra là cổng thành La Mã được bảo tồn tốt nhất ở Đức. |
Dapanji | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821405 | Dapanji () hoặc ' (, чоң тәхсә тоху қорумиси; hay còn được đọc là '), là một món súp gà hầm. Nó là một món ăn phổ biến và có nguồn gốc từ Tân Cương, Trung Quốc.
Từ nguyên.
"Dapanji" có nghĩa là "đĩa gà lớn" trong tiếng Trung Quốc. Còn trong tiếng Duy Ngô Nhĩ, (, Чоң, "qong") nghĩa là "lớn", (, Тәхсә, "təhsə") mang nghĩa là "đĩa", (, Тоху, ) nghĩa là "gà" và (, Қорумиси, "ⱪorumisi") nghĩa là "chiên".
Lịch sử ra đời.
Dapanji lần đầu được xuất hiện tại Sa Loan cuối những năm 1980. Món ăn trở nên phổ biến ở Tân Cương từ giữa đến cuối những năm 1990. Nó được cho là đã được phát minh ở Sa Loan, phía bắc Tân Cương, bởi một người di cư từ Tứ Xuyên, đã trộn ớt với thịt gà và khoai tây để cố gắng tái tạo hương vị của Tứ Xuyên. Mặc dù Sa Loan thường được coi là nơi xuất xứ của món ăn, nhưng cũng có những tuyên bố về nguồn gốc khác, bao gồm cả phát minh của một người ở tỉnh Hồ Nam tại Hồ Chaiwopu gần Ürümqi. Một số người tin rằng món ăn ban đầu được phục vụ trong một số đĩa nhỏ hơn, nhưng sau đó, một đĩa lớn hơn đã được thay thế, điều này đã tạo nên tên gọi của nó. Món ăn này được các chủ nhà hàng dọc theo đường cao tốc Tân Cương phục vụ như một món ăn nhanh cho những tài xế xe tải thường đến vào thời điểm bất thường trong ngày. Hương vị đậm đà và ngon miệng của nó nhanh chóng khiến món ăn trở thành món ăn được yêu thích trong vùng và sau đó món ăn này lan rộng ra phần còn lại của Trung Quốc.
Nguyên liệu và chuẩn bị.
Những nguyên liệu chính của món ăn bao gồm thịt gà, ớt chuông và khoai tây, được nấu cùng với hành tây, tỏi, gừng, ớt, bột thì là Ai Cập, đại hồi, tiêu Tứ Xuyên, dầu ăn, hoặc cũng có thể là xì dầu và bia.
Thịt gà được cắt thành từng miếng vừa ăn (thường không rút xương), xào với gia vị và rau củ thái nhỏ rồi ninh trong nước dùng, mang đến món hầm có vị mặn và cay. |
Dapanji | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821405 | Nó thường được phục vụ với "laghman" (sợi mì to, dài được làm thủ công bằng tay; được gọi là "latiaozi" hoặc "kudaimian" ở Trung Quốc) và được chia sẻ bởi gia đình và bạn bè một cách cộng đồng.
Các biến thể khác của món ăn có thể được phục vụ với "nan" (馕包大盘鸡), một loại bánh mì chủ yếu được tiêu thụ rộng rãi ở Tân Cương, thường được nướng hoặc quay trong các nhà hàng Tân Cương và những nơi khác. Với nước sốt, bánh mì trở nên rất mềm và ẩm, tạo ra kết cấu thơm ngon, tan chảy trong miệng. |
Bom khinh khí cầu Fu-Go | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821407 | là một loại bom khinh khí cầu không người lái được Nhật Bản chế tạo để tấn công phá hoại Hoa Kỳ trong Chiến tranh Thế giới thứ hai. Loại vũ khí này bao gồm một quả bóng giấy chứa khí hydro có đường kính , giá gắn bom gây cháy nặng hoặc một quả bom nổ mạnh chống người nặng . Những quả khí cầu này sẽ được thả từ Nhật Bản, di chuyển tự do qua Thái Bình Dương tới Bắc Mỹ bằng một hệ thống phản lực ở độ cao lớn, và sử dụng một hệ thống dằn bằng bao cát để giữ thăng bằng cho mỗi quả khinh khí cầu. Mục đích chính của loại bom này là tạo ra những đám cháy rừng quy mô lớn ở Bắc Mỹ và gieo mầm hoảng loạn trong lòng nước Mỹ.
Từ tháng 11 năm 1944 tới tháng 4 năm 1945, Lục quân Đế quốc Nhật Bản đã phóng tổng cộng khoảng 9.300 quả bom khinh khí cầu từ vùng biển Honshu, và khoảng 300 quả đã được tìm hoặc quan sát thấy ở Canada, Hoa Kỳ và Mexico. Các quả bom này được cho là không hiệu quả trong việc tạo ra các đám cháy rừng do điều kiện thời tiết ẩm ở Bắc Mỹ, và không có vụ cháy rừng nào gây ra bởi những quả Fu-Go trong chiến tranh. Vào ngày 5 tháng 5 năm 1945, một quả Fu-Go đã phát nổ ở khu vực thị trấn Bly ở Oregon, khiến sáu thường dân thiệt mạng - thương vong duy nhất của người Mỹ ở lục địa Hoa Kỳ trong Chiến tranh Thế giới thứ hai. Các nhà chức trách Mỹ đã ra lệnh cho báo chí không đưa tin về những vụ nổ để ngăn không cho người Nhật biết rằng các vũ khí thử nghiệm của họ trên thực tế đã bay đến được nước Mỹ, do đó, người Nhật không thể biết được kết quả của các cuộc tấn công trên. Bom khinh khí cầu Fu-Go được cho là hệ thống vũ khí liên lục địa đầu tiên trên thế giới, trước khi các loại tên lửa liên lục địa được ra đời.
Bối cảnh.
Bom khinh khí cầu được phát triển bởi Viện Nghiên cứu Kỹ thuật số 9 (Viện Noborito) của Lục quân Đế quốc Nhật Bản - cơ quan có nhiệm vụ thiết kế chế tạo các loại vũ khí đặc biệt. Vào năm 1933, Trung tướng Tada Reikichi cho bắt đầu một chương trình thử nghiệm bom khinh khí cầu tại Viện Noborito, được gọi là Fu-Go. |
Bom khinh khí cầu Fu-Go | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821407 | Fu-Go ban đầu gồm một quả khí cầu chứa đầy hydro, có đường kính và một cầu chì hẹn giờ, có khả năng mang bom và di chuyển được tối đa . Tuy nhiên, dự án không đạt được kết quả khả thi và phải ngừng lại vào năm 1935.
Sau cuộc không kích Doolittle vào tháng 4 năm 1942, với việc máy bay ném bom Mỹ bất ngờ tấn công đảo quốc Nhật Bản, Bộ Tổng tư lệnh Đế quốc đã chỉ đạo Viện Noborito nghiên cứu và phát triển một loại vũ khí có khả năng ném bom chống lại Hoa Kỳ. Vào mùa hè năm 1942, Viện Noborito đã đưa ra một số đề xuất, bao gồm các loại máy bay ném bom tầm xa có khả năng thực hiện các chuyến xuất kích một chiều từ Nhật Bản đến các thành phố ở Bờ Tây Hoa Kỳ, và thủy phi cơ nhỏ mang bom có thể phóng từ tàu ngầm. Ngày 9 tháng 9 năm 1942, một thủy phi cơ Yokosuka E14Y của Chuẩn úy Fujita Nobuo được phóng từ tàu ngầm "I-25" ở ngoài khơi Oregon, Hoa Kỳ. Fujita đã bay vào sâu bên trong địa phận bang Oregon, và thả hai quả bom cháy xuống Rừng Quốc gia Siskiyou nhằm tạo ra các đám cháy rừng lớn trước khi quay trở về "I-25" an toàn. Tuy nhiên, đội kiểm lâm Mỹ đã phát hiện ra chiếc máy bay từ sớm, nên các đám cháy nhanh chóng được họ xử lý. Chương trình thủy phi cơ này sau đó đã bị Hải quân Đế quốc hủy bỏ.
Cũng trong tháng 9 năm 1942, Thiếu tướng Kusaba Sueki, cấp dưới của Trung tướng Tada trong thời gian thực hiện chương trình bom khinh khí cầu vào những năm 1930, được luân chuyển về Viện Noborito và ông đã cho tái khởi động chương trình Fu-Go, lần này tập trung vào các chuyến bay dài hơn. Cuộc không kích ở Oregon dù không đạt được các kết quả chiến lược đề ra, nhưng đã chứng minh được tiềm năng sử dụng các khinh khí cầu không người lái chi phí thấp để tạo ra các đám cháy rừng quy mô lớn. Căn cứ theo các báo cáo phỏng vấn của Hoa Kỳ với các nhà chức trách Nhật Bản sau chiến tranh, các chiến dịch phá hoại bằng bom khinh khí cầu được thực hiện "hầu như chỉ dành cho mục đích tuyên truyền trong nước" và các nhà lãnh đạo của Lục quân Đế quốc Nhật Bản không mấy kỳ vọng về sự hiệu quả của nó.
Thiết kế và phát triển. |
Bom khinh khí cầu Fu-Go | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821407 | Thiết kế và phát triển.
Vào tháng 3 năm 1, nhóm của Kusaba đã phát triển một loại khinh khí cầu dài và có khả năng leo đến độ cao trong tối đa 30 giờ. Những quả bóng này được làm từ bốn đến năm lớp giấy Hòa Thị ("washi") mỏng, một loại giấy bền có nguồn gốc từ dướng ("kōzo"), được dán lại với nhau bằng bột nưa trồng ("konnyaku"). Quân đội Nhật đã huy động hàng ngàn nữ sinh sơ trung, cao trung trên khắp đất nước vào làm nhiệm vụ ép và dán các tấm vải lại với nhau. Đợt lắp ráp cuối cùng và quá trình kiểm tra bơm phồng khinh khí cầu được tiến hành tại các khu nhà rộng rãi như hội trường sumo, nhà hát và sân khấu âm thanh ở Tokyo. Nhóm của Kusaba ban đầu đề xuất rằng những quả bom nên được thả từ tàu ngầm vào ban đêm, từ địa điểm cách bờ biển Hoa Kỳ khoảng để các khí cầu có thể bay tới các mục tiêu trong khoảng 10 giờ. Mỗi quả bom được gắn một bộ hẹn giờ để có thể tự động thả quả bom cháy nặng vào cuối chặng bay. Hai tàu ngầm "I-34" và "I-35" đã được huy động để thả 200 quả bom khinh khí cầu vào Hoa Kỳ trong tháng 8 năm 1943, nhưng các nhiệm vụ này sau đã bị hoãn lại do nhu cầu sử dụng tàu ngầm để vận chuyển vũ khí và lương thực ở khu vực Nam Thái Bình Dương.
Các kỹ sư Nhật tiếp tục nghiên cứu tính khả thi của việc phóng khinh khí cầu từ đất liền Nhật Bản về Hoa Kỳ qua một khoảng cách ít nhất là . Họ đã tìm cách tận dụng các luồng gió thổi nhanh theo mùa từ tây sang đông, ngày nay được gọi là dòng tia, để giúp đẩy những quả khinh khí cầu từ Nhật Bản ở độ cao lớn. Các luồng hải lưu đã được nhà khoa học Nhật Bản Ōishi Wasaburō nghiên cứu vào những năm 1920; vào cuối năm 1943, Lục quân Đế quốc đã tham khảo ý kiến của nhà nghiên cứu Arakawa Hidetoshi công tác tại Trạm quan trắc Khí tượng Trung ương, người đã sử dụng dữ liệu của Ōishi để ngoại suy các luồng khí trên Thái Bình Dương. Arakawa ước tính rằng một nếu thả quả bom khinh khí cầu vào mùa đông và duy trì ở độ cao thì chúng sẽ bay đến được lục địa Bắc Mỹ trong vòng 30-100 giờ. |
Bom khinh khí cầu Fu-Go | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821407 | Nghiên cứu của Arakawa còn phát hiện ra rằng những cơn gió mạnh nhất xuất hiện từ khoảng tháng 11 tới tháng 3 có thể đạt tốc độ tới gần .
Việc thay đổi mức áp suất trong một quả bóng có thể tích cố định đã tạo ra những thách thức kỹ thuật với kỹ sư Nhật Bản. Vào ban ngày, sức nóng của Mặt Trời sẽ làm tăng áp suất, khiến những quả khinh khí cầu bay lên cao hơn các luồng không khí hoặc vỡ tung. Do đó, một van giảm áp đã được lắp thêm vào hệ thống động cơ để cho phép khí thoát ra bên ngoài khi áp suất bên trong lớp vỏ tăng quá mức cho phép. Vào ban đêm, nhiệt độ thấp sẽ khiến các quả khinh khí cầu không thể bay lên được khu vực có các luồng gió mạnh. Để giải quyết vấn đề trên, các kỹ sư đã phát triển một hệ thống dằn phức tạp với 32 bao cát gắn xung quanh một cái bánh xe bằng nhôm đúc, mỗi bao cát được gắn vào một lỗ chứa thuốc súng ở trên bánh xe, và liên kết với một bộ ba áp kế dự phòng được hiệu chỉnh ở độ cao khoảng . Khi khinh khí cầu hạ độ cao xuống dưới 9.000 m, áp kế sẽ giúp kích nổ các lỗ chứa thuốc súng để cắt các bao cát khỏi bánh xe. Thêm một máy đo độ cao riêng biệt đã được hiệu chỉnh ở độ cao để kiểm soát việc thả bom sau đó. Một hệ thống tự hủy cũng được gắn vào khinh khí cầu, một ngòi nổi ba phút sẽ được kích hoạt khi quả bom cuối cùng được thả khỏi giá treo, nhằm đốt cháy một khối đựng axit picric và phá hủy giá treo, nối tiếp bởi một ngòi nổ kéo dài 82-84 phút nhằm đốt cháy toàn bộ quả khinh khí cầu và khí hydro bên trong đó.
Cuối năm 1942, Bộ Tổng tư lệnh Đế quốc đã chỉ đạo Hải quân Đế quốc nghiên cứu và phát triển chương trình bom khinh khí cầu của riêng họ, song song với dự án của Lục quân. Thiếu tá Tanaka Kiyoshi và nhóm nghiên cứu của ông đã thiết kế được một loại bom khinh khí cầu bằng lụa cao su dài , được đặt tên là Kiểu B (Type B). Lụa sẽ giúp tạo ra một lớp vỏ mềm dẻo hơn và có thể thích nghi được với sự thay đổi về áp suất. |
Bom khinh khí cầu Fu-Go | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821407 | Mẫu thiết kế bắt đầu được thử nghiệm vào tháng 8 năm 1944, nhưng quả khinh khí cầu đã nổ tung khi lên được độ nhất định, và nguyên nhân vụ nổ xuất phát từ các đường khâu nối cao su bị lỗi. Chương trình này sau đó được hợp nhất với bên Lục quân, một phần do nguồn cung cao su ngày càng bị cắt giảm vào giai đoạn cuối của cuộc chiến. Khinh khí cầu Kiểu B sau được áp dụng hệ thống dằn của Kiểu A và trong buổi thử nghiệm ngày 2 tháng 11 năm 1944, một quả khinh khí cầu không mang bom đã bay thành công đến đất Mỹ. Đây là quả khi cầu đầu tiên bay được đến lục địa Bắc Mỹ, và nó được tìm thấy ở ngoài khơi San Pedro, California, vào ngày 4 tháng 11.
Thông số kỹ thuật cuối cùng của mẫu khinh khí cầu Lục quân - được đặt tên là Kiểu A (Type A), có đường kính , thể tích khí đạt và có sức nâng lên đến ở độ cao yêu cầu. Loại vũ khí và bom được trang bị cho những quả khinh khí cầu này thường là:
Sử dụng.
Ba tiểu đoàn vận hành loại bom khinh khí cầu Kiểu A đã được thành lập để chuẩn bị cho đợt phóng đầu tiên. Tiểu đoàn đầu tiên bao gồm ban chỉ huy và ba đại đội, tổng cộng là 1.500 người, chia đều cho chín bãi phóng ở Kitaibaraki, Ibaraki. Tiểu đoàn thứ hai gồm 700 người chia thành ba đại đội và trực tại sáu bãi phóng ở Ichinomiya, Chiba. Tiểu đoàn thứ ba có 600 người, phân đều cho hai đại đội và chịu trách nhiệm vận hành sáu bãi phóng ở Nakoso, Fukushima. Khu vực Kitaibaraki thì đã có sẵn một nhà máy sản xuất hydro, trong khi các bãi phóng ở Kitaibaraki và Ichinomiya phải sử dụng khí hydro được vận chuyển từ các nhà máy ở ngoại ô Tokyo. Các bãi phóng có thể phóng tổng cộng 200 quả Fu-Go mỗi này, và họ đặt ra mục tiêu 15.000 lượt phóng cho đến tháng 3 năm 1945. Lục quân Nhật ước tính rằng chỉ có 10% số khinh khí cầu sẽ vượt qua được Thái Bình Dương để đến Bắc Mỹ.
Mỗi bệ phóng bao gồm các con vít lớn được khoan xuống đất theo một đường tròn có cùng đường kính với các quả khinh khí cầu. Sau khi quả khinh khí cầu được móc vào vít, khoảng khí hydro sẽ được bơm vào quả bóng thông qua các đường ống dẫn mềm, sau đó dùng dây néo buộc chặt lại và tháo móc ra khỏi các con vít. |
Bom khinh khí cầu Fu-Go | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821407 | Giá mang bom sẽ được buộc vào quả khinh khí cầu bằng các sợi dây dù, sau đó họ sẽ tháo dây néo ra. Mỗi bệ phóng yêu cầu khoảng 30 người và sẽ mất khoảng 30 phút tới một tiếng để lắp đặt xong quả Fu-Go, tùy thuộc vào sức gió xung quanh. Thời điểm thích hợp nhất để phóng các quả Fu-Go là khi các khu vực áp suất cao đã tan và trước khi xuất hiện các cơn gió biển vào lúc mặt trời mọc. Điều kiện trên được mong đợi xuất hiện trong khoảng ba đến năm ngày mỗi tuần, khoảng 50 ngày trong mùa đông - thời điểm được cho là có các dòng tia mạnh nhất.
Những quả Fu-Go đầu tiên được phóng vào ngày 3 tháng 11 năm 1944. Một vài quả khinh khí cầu được gắn thiết bị vô tuyến thay vì bom để các trạm dò hướng vô tuyến có thể theo dõi được lộ trình của các quả khinh khí cầu. Hai tuần sau khi một quả bom Kiểu B được phát hiện ở San Pedro, một quả Kiểu A đã được tìm thấy ở ngoài khơi Kailua, Hawaii, vào ngày 14 tháng 11. Thêm nhiều quả nữa được tìm thấy ở gần Thermopolis, Wyoming, vào ngày 6 tháng 12 (các nhân chứng báo cáo đã nghe thấy một vụ nổ, và hố bom được phát hiện không lâu sau đó) và gần Kalispell, Montana, vào ngày 11 tháng 12, theo đó là ở các khu vực Marshall và Holy Cross ở Alaska, và Estacada, Oregon, vào cuối tháng 12. Các nhà chức trách Hoa Kỳ đã tuyên bố tình trạng báo động cao độ, và lực lượng kiểm lâm được giao nhiệm vụ tìm kiếm, báo cáo các khu vực khinh khí cầu hạ cánh và thu hồi các bằng chứng liên quan. Các quả Fu-Go tiếp tục được tìm thấy ở nhiều nơi khác dọc Bắc Mỹ, có quả còn nguyên vẹn hoặc chỉ còn các mảnh vụn, như các tiểu bang Alaska, Arizona, California, Colorado, Hawaii, Idaho, Iowa, Kansas, Michigan, Montana, Nebraska, Nevada, North Dakota, Oregon, South Dakota, Texas, Utah, Washington, và Wyoming của Hoa Kỳ; các tỉnh bang Alberta, British Columbia, Manitoba, Saskatchewan, Các Lãnh thổ Tây Bắc và Yukon của Canada; bang Baja California Norte và Sonora của Mexico; cùng nhiều quả khác ở ngoài khơi. Đến tháng 8 năm 1945, Lục quân Hoa Kỳ báo cáo ghi nhận 285 vụ việc liên quan đến các quả khinh khí cầu bom của Nhật Bản (28 vụ vào tháng 1, 54 vụ vào tháng 2, 114 vụ vào tháng 3, 42 vụ vào tháng 4, 16 vụ vào tháng 5, 17 vụ vào tháng 6, 14 vụ vào tháng 7). |
Bom khinh khí cầu Fu-Go | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821407 | Hầu hết các kế hoạch phòng thủ của Hoa Kỳ chỉ được tiến hành toàn diện sau khi người Nhật ngừng tấn công bằng Fu-Go vào tháng 4 năm 1945. Để đối phó với nguy cơ cháy rừng ở Tây Bắc Thái Bình Dương trong những tháng mùa hè, Bộ Tư lệnh Phòng thủ Phía Tây (WDC), Không lực 4 và Bộ Tư lệnh Quân lực số 9 đã cho triển khai Dự án Firefly (Firefly Project), huy động một số lượng lớn máy bay Stinson L-5 Sentinel và Douglas C-47 Skytrain cùng 2.700 binh sĩ, trong đó có 200 lính dù da màu từ Tiểu đoàn Bộ binh Nhảy dù 555. Lục quân Hoa Kỳ cũng ủy quyền cho Cục Kiểm lâm Hoa Kỳ trong việc điều phối, thống nhất hoạt động phòng cháy chữa cháy giữa các cơ quan liên bang và tiểu bang, đồng thời phát triển dịch vụ chữa cháy có sử dụng các đơn vị, trang thiết bị và chiến thuật của quân đội. Trong Dự án Lightning của WDC, các quan chức y tế và nông nghiệp, bác sĩ thú y và tổ chức 4-H được hướng dẫn báo cáo lại bất kỳ loại bệnh mới nào đối với cây trồng hoặc vật nuôi gây ra bởi các cuộc chiến tranh sinh học tiềm tàng. Nhiều loại thuốc tẩy, khử hóa chất đã được vận chuyển tới những điểm quan trọng ở các bang phía tây, nhưng cuối cùng cũng không được sử dụng đến. Mặc dù chiến tranh sinh học là một vấn đề gây nhiều quan ngại trong nhiều tháng, nhưng các kế hoạch chống chiến tranh sinh học của WDC đã không được chính thức hóa và triển khai toàn diện cho đến tháng 7 năm 1945. Dự án Lightning còn có một nhiệm vụ con là "Arrow," với mục tiêu chính là vận chuyển nhanh chóng các loại khinh khí cầu bom Fu-Go thu hồi được tới các phòng nghiên cứu của Trung tâm Tình báo Kỹ thuật Hàng không ở Washington, D.C., để phân tích về mặt sinh học. Một cuộc điều tra của Hoa Kỳ sau chiến tranh đã kết luận rằng, người Nhật chưa bao giờ lên kế hoạch hoặc ý tưởng về việc sử dụng vũ khí sinh học, hóa học cho những quả khinh khí cầu Fu-Go.
Các đơn vị tiêm kích của Hải quân và Không lực Lục quân đã tiến hành nhiều đợt xuất kích để đánh chặn những quả khinh khí cầu bom, nhưng đạt được rất ít thành công do các báo cáo quan sát thiếu chính xác, thời tiết xấu hoặc các quả Fu-Go vẫn còn bay ở độ cao rất lớn. |
Bom khinh khí cầu Fu-Go | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821407 | Chỉ có 20 quả Fu-Go bị các phi công Hoa Kỳ và Canada bắn hạ. Hệ thống quan sát của Mỹ cũng thu được 95 tín hiệu đáng ngờ từ các quả Fu-Go mang máy vô tuyến, nhưng điều này không giúp ích được nhiều do có rất ít quả Fu-Go mang máy vô tuyến, và các tín hiệu trên yếu dần khi chúng bay đến gần các cột do thám. Các thí nghiệm xác định hệ số phản xạ radar của các quả Fu-Go được thu hồi và phục hồi vào tháng 2 năm 1945 cũng không đạt được nhiều kết quả. Không lực 4 đã bắt đầu Dự án Sunset vào tháng 4 vầ đi vào hoạt động toàn diện vào tháng 6 năm 1945, với mục tiêu tìm kiếm và phát hiện các quả khinh khí cầu bằng radar đặt tại vùng duyên hải ở tiểu bang Washington. Tuy vậy, họ không bắt được bất kỳ tín hiệu nào và dự án bị hủy bỏ vào đầu tháng 8.
Ban đầu, chỉ có vài quan chức chính phủ của Hoa Kỳ tin rằng các quả khinh khí cầu này được thả trực tiêp từ Nhật Bản. Lúc đầu, có nhiều giả thuyết suy đoán các quả Fu-Go được phóng từ các trại tù binh chiến tranh Đức hoặc các trại giam tập trung người Mỹ gốc Nhật ở Mỹ. Sau khi thu hồi được những quả bom đầu tiên, nhiều người phỏng đoán chúng được phóng từ tàu ngầm Nhật Bản ở ngoài khơi Hoa Kỳ. Những mẫu cát và khoáng chất thu được từ những quả Fu-Go đã được Đơn vị Địa chất Quân sự thuộc Cục Khảo sát Địa chất Hoa Kỳ nghiên cứu kỹ lưỡng. Họ kết luận rằng nguồn gốc của những mẫu cát trên đến từ Nhật Bản, cụ thể là vùng Shiogama, Miyagi hoặc ít khả năng hơn là vùng Ichinomiya, Chiba. Những bức ảnh trinh sát tại khu vực Shiogama vào tháng 5 năm 1945 cũng cho thấy một vài chi tiết bị nhầm lẫn thành những quả khinh khí cầu và khả năng cao là một bãi phóng đặt ở bãi biển.
Kiểm duyệt thông tin.
Ngày 4 tháng 1 năm 1945, Văn phòng Kiểm duyệt Hoa Kỳ đã gửi một bản ghi mật tới các biên tập viê tờ báo và đài phát thanh, yêu cầu họ không được công khai tất cả các thông tin về những quả bom khinh khí cầu Fu-Go. |
Bom khinh khí cầu Fu-Go | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821407 | Các thông tin về Fu-Go được giữ kín và hiệu quả đến mức trong một bản ghi mật khác được gửi vào ba tháng sau, Văn phòng Kiểm duyệt đã tuyên dương đó là một sự hợp tác "tuyệt vời" và rằng "việc các bạn từ chối công bố và phát đi những thông tin về quả khinh khí cầu này đã cản trở người Nhật, khiến họ bối rối, khó chịu và là một đóng góp an trọng cho an ninh quốc gia." Lục quân Đế quốc Nhật Bản chỉ biết về kết quả của các cuộc tấn công khinh khí tại Kalispell, Montana, thông qua một bài báo trên tờ "Đại Công báo" của Trung Quốc ngày 18 tháng 12 năm 1944. Vụ việc ở Kalispell đã được "Western News", một tờ báo tuần được xuất bản ở Libby, Montana, đưa tin vào ngày 14 tháng 12 năm 1944. Sự kiện trên được đăng tải một lần nữa trong các ấn bản ngày 1 tháng 1 năm 1945 của tờ "Time" và "Newsweek," cũng như trên trang nhất của ấn bản ngày 2 tháng 1 của tờ "The Oregonian" ở Portland, Oregon, trước khi được Văn phòng Kiểm duyệt gửi bản ghi mật. Từ giữa tháng 2 năm 1945, bộ máy tuyên truyền của Nhật Bản bắt đầu phát đi hàng loạt thông báo sai sự thật rằng đã có nhiều vụ hỏa hoạn lớn và khiến công chúng Mỹ hoảng sợ, đồng thời tuyên bố thương vong do những quả Fu-Go gây ra đã lên đến hàng trăm hoặc hàng nghìn người.
Cuối tháng 2 năm 1945, một sự cố an ninh đã xảy ra khi Dân biểu Arthur L. Miller của Hạ viện Hoa Kỳ vô tình nhắc đến những quả khinh khí cầu trong một chuyên mục thông tin hàng tuần mà ông thường xuyên gửi đến 91 tờ báo ở Khu vực 4 của tiểu bang Nebraska, trong đó có đoạn: "Trong một nỗ lực tuyệt vọng cuối cùng, quân Nhật có thể đang thả những quả bóng bay gây cháy vào những khu rừng lớn của chúng ta ở phía tây bắc." Văn phòng tình báo của Bộ tư lện Quân lực 7 ở Omaha đã phải liên hệ tới các biên tập viên của tất cả 91 tờ báo để yêu cầu họ kiểm duyệt lại thông tin, và đã ngăn lại thành công. Vào cuối tháng 3, hãng thông tấn United Press (UP) đã viết một bài báo chi tiết về những quả khinh khí cầu trước khi chuyển tới các văn phòng xuất bản ở Hoa Kỳ. Báo cáo của Lục quân Hoa Kỳ ghi lại rằng vụ vi phạm này bao gồm "rất nhiều chi tiết máy móc về thứ đó, bên cạnh đó là một câu chuyện kinh dị." |
Bom khinh khí cầu Fu-Go | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821407 | Các nhà kiểm duyệt đã liên hệ tới UP, và được trả lời rằng bài báo vẫn chưa được in ra, và toàn bộ năm bản sao đã được thu hồi để tiêu hủy. Các nhà điều tra sau xác định được rằng thông tin trên bắt nguồn từ cuộc họp giao ban với các nhà lập pháp bang Colorado, và đã bị rò rỉ ra ngoài trong một phiên họp mở.
Vào cuối tháng 4, các nhà kiểm duyệt bắt đầu điều tra bộ truyện tranh nổi tiếng toàn quốc là "Tim Tyler's Luck" của Lyman Young, do bộ truyện có vẽ phân cảnh thủy thủ đoàn của một tàu ngầm Hoa Kỳ đi thu hồi một quả khinh khí cầu Nhật Bản. Trong những tập truyện tiếp theo, nhân vật chính của truyện đã chiến đấu với những con quái vật dây leo được mọc ra từ những hạt giống mà quả khinh khí cầu mang theo, được tạo ra bởi một người làm vườn xấu xa Nhật Bản. Một bộ truyện tranh khác, "Smilin' Jack" của Zack Mosley, còn có cảnh một chiếc máy bay đâm vào một quả bóng bay của Nhật Bản và phát nổ, trước khi bốc cháy và rơi xuống đất. Dù vậy, Văn phòng Kiểm duyệt quyết định việc kiểm duyệt chuyên mục truyện tranh này là không cần thiết.
Sự kiện ngày 5 tháng 5.
Ngày 5 tháng 5 năm 1945, sáu thường dân đã thiệt mạng ở một cánh rừng gần thị trấn Bly, Oregon, sau khi phát hiện ra một trong những quả khinh khí cầu Fu-Go ở Rừng Quốc gia Fremont. Đây là những thường dân Mỹ đầu tiên và duy nhất thiệt mạng bởi hỏa lực của phe Trục ở lục địa Bắc Mỹ trong Chiến tranh Thế giới thứ hai. Mục sư Archie Mitchell và vợ Elsie đang mang thai năm tháng, cùng với năm đứa trẻ là học sinh trường Chúa Nhật, tuổi từ 11-14, đã tham gia buổi cắm trại ngoài trời ở khu rừng trên núi Gearhart. Khi Mitchell đang lấy đồ ra khỏi xe, Elsie và những đứa trẻ phát hiện ra một quả khinh khí cầu gắn một giá thuốc nổ nằm trên mặt đất. Một vụ nổ lớn xảy ra, cướp đinh sinh mạng của bốn đứa trẻ là Edward Engen (13 tuổi), Jay Gifford (13 tuổi), Dick Patzke (14 tuổi), và Sherman Shoemaker (11 tuổi). Elsie và Joan Patzke (13 tuổi) sống sót qua vụ nổ nhưng không qua khỏi vì vết thương quá nặng. |
Bom khinh khí cầu Fu-Go | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821407 | Cuộc điều tra của Lục quân Hoa Kỳ đã kết luận rằng quả bom có thể đã bị đá vào hoặc bị đáp đi sau hơn một tháng nằm nguyên vẹn trên mặt đất. Ngày 22 tháng 5, việc kiểm duyệt thông tin báo chí được xóa bỏ để giúp công chúng Hoa Kỳ cảnh giác hơn về mối đe dọa của những quả khinh khí cầu bom.
Một đài tưởng niệm - Đài tưởng niệm Mitchell, đã được xây dựng tại nơi diễn ra vụ tai nạn thương tâm vào năm 1950, và được đặt trong Khu giải trí Mitchell. Nơi này được công nhận là một địa danh lịch sử trong Sổ bộ Địa danh Lịch sử Quốc gia Hoa Kỳ vào năm 2003. Một cây thông Ponderosa ở gần địa điểm trên vẫn còn mang những vết sẹo trên thân do trúng mảnh văng của quả bom. Năm 1987, một hội phụ nữ Nhật Bản, những người từng tham gia sản xuất khinh khí cầu Fu-Go khi còn là nữ sinh, đã trao tặng 1.000 con hạc giấy cho gia đình nạn nhân như một biểu tượng của hòa bình và hàn gắn vết thương chiến tranh. Sáu cây hoa anh đào đã được trồng tại Khu Mitchell vào năm 1995, nhân dịp kỷ niệm 50 năm sự kiện trên.
Từ bỏ và kết quả.
Đến giữa tháng 4 năm 1945, Nhật Bản không còn đủ tài nguyên vật liệu để duy trì việc sản xuất khinh khí cầu bom, khi cả nguồn cung giấy và khí hydro đều ở mức rất thấp. Ngoài ra, vì sự kiểm duyệt thông tin chặt chẽ của Hoa Kỳ nên Lục quân Đế quốc Nhật Bản không nắm bắt rõ được kết quả của các đợt phóng Fu-Go của họ. Chiến dịch phóng Fu-Go sau đó được tạm dừng, và người Nhật không có ý định tiếp tục dù các luồng tia đã mạnh trở lại vào mùa thu năm 1945. Quả Fu-Go cuối cùng được phóng vào ngày 20 tháng 4, nâng tổng số khinh khí cầu bom được người Nhật sử dụng lên đến 9.300 quả (khoảng 700 quả vào tháng 11 năm 1944, 1.200 quả vào tháng 12 năm 1944, 2.000 quả vào tháng 1 năm 1945, 2.500 quả vào tháng 2, 2.500 quả vào tháng 3 và khoảng 400 quả vào tháng 4). Chỉ có khoảng 300 quả Fu-Go đã được phát hiện hoặc tìm thấy ở Bắc Mỹ. |
Bom khinh khí cầu Fu-Go | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821407 | Bom khinh khí cầu Fu-Go được coi là hệ thống vũ khí đầu tiên trong lịch sử có tầm bắn xuyên lục địa, một sự phát triển quan trọng trong chiến tranh, theo sau đó là sự ra đời của tên lửa đạn đạo liên lục địa (ICBM) đầu tiên trên thế giới, R-7 "Семёрка" của Liên Xô, vào năm 1957.
Theo báo cáo của Hoa Kỳ, chỉ có "một hoặc hai" đám cháy cỏ nhỏ được cho là do bom khinh khí cầu gây ra. Như các quan chức của Lục quân Đế quốc Nhật bản dự đoán được, việc phóng các quả Fu-Go vào mùa đông và mùa xuân đã làm hạn chế khả năng tạo các đám cháy do lượng mưa cao ở khu vực Tây Bắc ven biển Thái Bình Dương, cùng với đó là các khu rừng ở Bắc Mỹ thường bị tuyết bao phủ hoặc quá ẩm ướt để bắt lửa. Ngoài ra, phần lớn khu vực miền tây Hoa Kỳ ghi nhận được lượng mưa cao một cách bất thường vào năm 1945, với một số khu vực ghi nhận được lượng mưa từ nhiều hơn bất kỳ năm nào khác trong thập kỷ. Thiệt hại nghiêm trọng nhất gây ra bởi bom Fu-Go là vào ngày 10 tháng 3 năm 1945, khi một quả khinh khí cầu bom bay về vùng Toppenish, Washington và va chạm với đường dây điện cao thế. Sự cố này đã gây ra hiện tượng đoản mạch và khiến Công trường Công binh Hanford (HEW) của Dự án Manhattan bị mất điện, cùng với ba lò phản ứng hạt nhân phải dừng hoạt động. Nguồn điện nhanh chóng được khôi phục lại nhờ vào hệ thống phát điện dự phòng, nhưng người Mỹ phải mất đến ba ngày để có thể khôi phục các lò phản ứng hạt nhân làm giàu plutoni về công suất hoạt động ban đầu. Plutoni sản xuất tại đây sau được sử dụng để làm lõi cho quả bom nguyên tử "Fat Man," được thả xuống Nagasaki vào ngày 9 tháng 8 năm 1945.
Sau chiến tranh.
Toàn bộ hồ sơ, ghi chép của Nhật Bản về dự án Fu-Go đã bị phá hủy theo chỉ thị ngày 15 tháng 8 năm 1945, ngày Nhật Bản tuyên bố đầu hàng vô điều kiện. Do đó, cuộc phỏng vấn với Trung tá Kunitake Terato và Thiếu tá Inouye đã trở thành nguồn thông tin duy nhất về nội dung, các mục tiêu của dự án đối với các nhà điều tra Hoa Kỳ. |
Bom khinh khí cầu Fu-Go | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821407 | Thông tin thu được từ cuộc phỏng vấn đã được tổng hợp lại trong bộ báo cáo gồm năm tập, bởi một nhóm nghiên cứu do Karl T. Compton (Văn phòng Nghiên cứu và Phát triển Khoa học) và Edward L. Moreland (Viện Công nghệ Massachusetts) lãnh đạo, trước khi được đề trình lên Tổng thống Harry S. Truman.
Các quả khinh khí cầu tiếp tục được tìm thấy ở nhiều nơi nhiều năm sau chiến tranh. Ít nhất tám quả đã được tìm thấy vào những năm 1940, ba quả vào những năm 1950, hai quả vào giai đoạn năm 1960 và một quả vào những năm 1970. Năm 2014, một giá treo gắn bom đã được tìm thấy ở Lumby, British Columbia và được đội xử lý bom mìn của Hải quân Hoàng gia Canada tiến hành hủy nổ. Thêm một quả Fu-Go nữa được tìm thấy tại McBride, British Columbia vào năm 2019. Các hiện vật liên quan đến khinh khí cầu Fu-Go hiện đang được trưng bày tại nhiều bảo tàng chiến tranh ở Hoa Kỳ và Canada, bao gồm Bảo tàng Chiến tranh Canada và Bảo tàng Hàng không và Vũ trụ Quốc gia Smithsonian. |
Giáo phận Udon Thani | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821421 | Giáo phận Udon Thani (; ) là một giáo phận của Giáo hội Công giáo Rôma ở Thái Lan. Giáo phận là một giáo phận trực thuộc Tổng giáo phận Thare và Nonseng.
Địa giới.
Địa giới giáo phận bao gồm 5 tỉnh tại Thái Lan: Khon Kaen, Loei, Nongbua Lamphu, Nong Khai và Udon Thani.
Tòa giám mục và Nhà thờ chính tòa Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp của giáo phận được đặt tại thành phố Udon Thani.
Giáo phận được chia thành 72 giáo xứ.
Lịch sử.
Hạt Đại diện Tông tòa Udon Thani được thành lập vào ngày 7/5/1953 theo tông sắc "Nos quibus" của Giáo hoàng Piô XII, trên phần lãnh thổ tách ra từ Hạt Đại diện Tông tòa Thare (hiện là Tổng giáo phận Thare và Nonseng).
Vào ngày 18/12/1965 Hạt Đại diện Tông tòa được nâng cấp thành một giáo phận theo tông sắc "Qui in fastigio" của Giáo hoàng Phaolô VI.
Vào ngày 2/7/1969 giáo phận đã đổi tên thành như hiện tại theo nghị định "Cum Excellentissimus" của Bộ Truyền giáo.
Giám mục quản nhiệm.
Các giai đoạn trống tòa không quá 2 năm hay không rõ ràng bị loại bỏ.
Thống kê.
Đến năm 2020, giáo phận có 19.943 giáo dân trên dân số tổng cộng 5.491.650, chiếm 0,4%. |
Giáo phận Ubon Ratchathani | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821424 | Giáo phận Ubon Ratchathani (; ) là một giáo phận của Giáo hội Công giáo Rôma ở Thái Lan. Lãnh đạo đuơng nhiệm của giáo phận là Giám mục Philípphê Banchong Chaiyara.
Địa giới.
Địa giới giáo phận bao gồm 7 tỉnh: Amnat Charoen, Maha Sarakham, Roi Et, Sisaket, Surin, Ubon Ratchathani và Yasothon ở Thái Lan.
Tòa giám mục và Nhà thờ chính tòa Đức Mẹ vô nhiễm nguyên tội của giáo phận được đặt tại thành phố Ubon Ratchathani.
Giáo phận được chia thành 60 giáo xứ.
Lịch sử.
Hạt Đại diện Tông tòa Ubon được thành lập vào ngày 7/5/1953 theo tông sắc "Nos quibus" của Giáo hoàng Piô XII trên phần lãnh thổ tách ra từ Hạt Đại diện Tông tòa Thare (nay là Tổng giáo phận Thare và Nonseng).
Vào ngày 22/3/1965 một phần lãnh thổ giáo phận được tách ra để thành lập Hạt Đại diện Tông tòa Nakhorn-Rajasima (nay là Giáo phận Nakhon Ratchasima).
Vào ngày 18/12 cùng năm, Hạt Đại diện Tông tòa được nâng cấp thành một giáo phận theo tông sắc "Qui in fastigio" của Giáo hoàng Phaolô VI.
Vào ngày 2/7/1969 giáo phận đã đổi tên thành như hiện tại theo nghị định "Cum Excellentissimus" của Bộ Truyền giáo.
Giám mục quản nhiệm.
Các giai đoạn trống tòa không quá 2 năm hay không rõ ràng bị loại bỏ.
Thống kê.
Đến năm 2020, giáo phận có 24.609 giáo dân trên dân số tổng cộng 7.918.291, chiếm 0,3%. |
Helmuth Reymann | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821427 | Helmuth Reymann (1921-1944) là một đại úy trong quân đội Đức trong giai đoạn Thế chiến II. Ông sinh ngày 15 tháng 6 năm 1921 tại thành phố Neuruppin, Đức. Reymann đã gia nhập quân đội Đức vào năm 1940 và được gắn vào sư đoàn thiết giáp số 23.
Vào tháng 6 năm 1944, Helmuth Reymann đã được bổ nhiệm làm chỉ huy sư đoàn thiết giáp số 5. Ông đã tham gia chiến dịch phòng không Caen và tham gia cuộc chiến hành quân Ardennes vào tháng 12. Reymann đã chết trong trận chiến tại Arnhem, Hà Lan vào ngày 10 tháng 2 năm 1944, hưởng thọ 23 tuổi. |
Griot (món ăn) | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821430 | Griot (, ) là một món ăn có nguồn gốc từ Haiti. Nó bao gồm thịt nạc vai lợn ướp trong hỗn hợp nước ép cam quýt, được om và sau đó chiên ngập dầu. Nó thường được phục vụ trong các bữa tiệc. Griot, cùng với diri ak pwa wouj (đậu đỏ và gạo) được một số người coi là "món ăn quốc gia" của đất nước này.
Từ nguyên.
Từ "Griot" cũng có thể được đọc thành "griyo" hoặc "grillots."
Chuẩn bị.
Griot thường được làm từ thịt nạc vai lợn. Đầu tiên, thịt được rửa sạch, sau đó cho vào hỗn hợp nước ép cam quýt để tăng thêm hương vị. Sau khi ngâm trong nước ép cam quýt, thịt được ướp trong "epis", là hỗn hợp của các loại thảo mộc, rau và gia vị của Haiti. Tiếp theo, thịt được om hoặc nướng cho đến khi mềm. Chất lỏng nấu ăn được tạo ra được sử dụng để pha chế nước sốt đi kèm, được gọi là "sòs ti-malis." Cuối cùng, thịt được chiên ngập dầu cho đến khi có màu vàng nâu và độ giòn. Griot hầu như luôn được phục vụ với "pikliz" cũng như cơm hoặc "bannann peze". |
Katherine Oppenheimer | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821436 | Katherine " Kitty " Oppenheimer ( Puening ; 8 tháng 8 năm 1910 – 27 tháng 10 năm 1972) là một nhà sinh vật học, thực vật học người Mỹ gốc Đức và là cựu thành viên của Đảng Cộng sản Hoa Kỳ. Bà được biết đến nhiều nhất với tư cách là vợ của nhà vật lý J. Robert Oppenheimer, giám đốc phòng thí nghiệm Los Alamos của Dự án Manhattan trong chiến tranh thế giới thứ hai. |
Leslie Groves | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821438 | Leslie Richard Groves Jr. (17 tháng 8 năm 1896 – 13 tháng 7 năm 1970) là một sĩ quan Công binh Lục quân Hoa Kỳ. Ông là người giám sát việc xây dựng Lầu Năm Góc và là người phụ trách chỉ đạo dự án Manhattan. |
Jean Tatlock | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821439 | Jean Frances Tatlock (21 tháng 2 năm 1914 – 4 tháng 1 năm 1944) là một nhà tâm thần học người Mỹ. Bà là thành viên của Đảng Cộng sản Hoa Kỳ, là phóng viên kiêm nhà báo cho ấn phẩm "Western Worker" của đảng. |
Công viên sông Hán | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821440 | Công viên sông Hán hay Công viên Hangang (Tiếng Hàn: 한강공원, Hanja: 漢江公園) hay tên gọi chính thức là Công viên công dân Hangang (Tiếng Hàn: 한강시민공원, Hanja: 漢江市民公園) là một công viên được tạo ra với mục tiêu hồi sinh sông Hán thành một dòng sông sạch như trong quá khứ. Được thực hiện từ năm 1982 đến 1986, đoạn sông Hán dài 41,5km ở Seoul (Hail-dong - Gaehwa-dong) đã bị biến thành sông có độ sâu nước trung bình 2,5m và chiều rộng sông 1km. Ngoài ra, ven sông còn có công viên nghỉ ngơi dân sinh, sân bóng đá, sân bóng chuyền, sân bóng rổ, hồ bơi, sân bóng cổng, khu thể thao, sân học tự nhiên, khu trượt nước, bến taxi nước, sân du thuyền, sân chèo thuyền, sân câu cá, bãi đậu xe để người dân có thể sử dụng nó như một khu giải trí và nghỉ dưỡng.
Lịch sử.
Công viên Hangang được xây dựng từ năm 1982 đến năm 1986, với sự khởi động của Dự án Phát triển Sông Hangang của chính phủ. Mục tiêu chính của dự án là tạo ra một không gian thân thiện với môi trường mà người dân Seoul, người Hàn Quốc, người nước ngoài và khách du lịch có thể tận hưởng. Trong khi xây dựng Công viên Hangang, một phần của Hangang dài 41,5 km và rộng 39.9 km2 đã biến thành một con sông có độ sâu trung bình 2,5 m và chiều rộng trung bình 1 km.
Năm 2007, Dự án Phục hưng Hangang được triển khai với cùng mục tiêu và sẽ kết thúc vào năm 2030. Dự án sẽ biến Công viên Hangang và các khu vực xung quanh Hangang thành một địa điểm văn hóa, nghệ thuật, giải trí và thành phố ven sông. Chủ đề chính là sáng tạo và phục hồi, và mỗi khu vực công viên được chỉ định một chủ đề đặc biệt sẽ được sử dụng làm cơ sở để phát triển công viên và khu vực xung quanh.
Điểm thu hút khách du lịch.
Đảo Sebitseom.
Sebitseom () là một hòn đảo nhân tạo do Chính quyền thành phố Seoul tạo ra vào năm 2006 theo đề xuất của công dân Seoul Kim Pun-sun, và nó nằm trong Công viên Banpo Hangang.
Cầu Banpo.
Cầu Banpo () là cây cầu có 6 làn xe với chiều dài 1.490m và rộng 25m, nối Seobinggo-dong, Yongsan-gu và Banpo-dong, Seocho-gu.
Saetgang.
Saetgang () là con sông giữa Yeouido và đất liền. Ở Saetgang có cầu Saetgang, trông giống như một con sếu.
Quán cà phê Cafe of Light. |
Công viên sông Hán | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821440 | Quán cà phê Cafe of Light.
Quán cà phê Cafe of Light nằm gần ga Yeouinaru với tầm nhìn toàn cảnh ra công viên Hangang. Đồ uống có sẵn để mua.
Hoạt động.
Một loạt các hoạt động được tiến hành trong công viên trong suốt cả năm.
Bể bơi.
Có bảy bể bơi trong Công viên Hangang. Các bể bơi Nanji, Mangwon, Yeouido, Jamwon, Jamsil, Ttukseom và Gwangnaru thường mở cửa từ tuần thứ ba của tháng Sáu đến tuần đầu tiên của tháng Bảy. Nơi đây mở cửa từ 9:00 đến 19:00 và có thể tránh nóng trên bể bơi gần Seoul nhất. Có hồ bơi dành cho người lớn, thác nước và hồ bơi dành cho trẻ em với độ sâu của nước rất thấp và có thể tìm thấy đài phun nước LED ở một số hồ bơi. Có vòng nước và cầu trượt nước, du khách có thể tận hưởng kỳ nghỉ hè như đang ở trong công viên nước khổng lồ.
Hoạt động mùa đông.
Ở Công viên Hangang, xe trượt tuyết được mở ở Yeouido. Nó mở cửa hàng ngày trong tuần và suốt cả năm. Nó mở cửa từ 9:00 đến 17:00 và không mở cửa từ 12:00 đến 1:00 để tuyết rơi trở lại. Ngoài ra, trong năm 2015, xe đạp mini, xe lắc, xe đạp điện cũng được sản xuất mới nhằm đáp ứng nhu cầu của trẻ em. Ngoài ra, còn có nhiều hoạt động khác như đánh bắt cá và nhảy bungee.
Khác.
Sông Hàn có nguồn lợi thủy sản nên có thể câu cá trừ vùng cấm. Bất cứ ai cũng có thể đánh cá mà không cần tuân thủ các luật liên quan đến việc cấm. Nhiều môn thể thao dưới nước có thể được thực hiện trên sông Hàn bao gồm trượt nước, thuyền máy, du thuyền và du thuyền, và có thể được thực hiện ở hầu hết các công viên trên sông Hàn.
Các chương trình và lễ hội.
Lễ hội hoa xuân Hangang.
Lễ hội hoa xuân Hangang (), còn được gọi là lễ hội hoa xuân Yeouido (), được tổ chức tại Yeouiseo-ro () ở Yeongdeungpo-gu, Seoul, thường vào đầu tháng 4, khi hoa anh đào hoa đang nở rộ. Những cây hoa anh đào trải dài trên Yunju-ro khoảng 6 km. Các loài hoa khác như tảo xoắn, đỗ quyên và forsythias cũng nở rộ. Các sự kiện đặc biệt được chuẩn bị trong Lễ hội hoa mùa xuân Hangang.
Lễ hội pháo hoa. |
Công viên sông Hán | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821440 | Lễ hội pháo hoa.
Lễ hội pháo hoa quốc tế Seoul () là sự kiện trình diễn pháo hoa ở Seoul do công ty Hanwha tổ chức. Các quốc gia khác nhau tham gia sự kiện này hàng năm.
Lễ hội mùa hè Hangang.
Lễ hội mùa hè Hangang () được tổ chức hàng năm vào mùa hè. Các hoạt động dưới nước, rạp xiếc và các trải nghiệm khác được cung cấp. Năm 2017, khoảng 80 chương trình đã được tổ chức trong Lễ hội mùa hè Hangang.
Nỗ lực bảo tồn Công viên Hangang.
Với mục đích bảo tồn Công viên Hangang, Thành phố Seoul quản lý Khu bảo tồn cảnh quan sinh thái, Công viên sinh thái và Đường cá.
Khu bảo tồn cảnh quan sinh thái.
Trong Công viên Hangang, Godeok-dong, Bamseom và Amsa-dong được chỉ định là Khu bảo tồn cảnh quan sinh thái.
Công viên sinh thái.
Trong Công viên Hangang, lạch Yeouido, vùng đất ngập nước Gangseo, bờ sông Godeok, vùng đất ngập nước Nanji và bờ sông Amsa được chỉ định là Công viên sinh thái.
Bờ sông Amsa.
Có một khu vực bờ sông Amsa () trong công viên. Bờ biển nhân tạo và đường dành cho xe đạp của bờ sông Amsa-dong đã bị phá bỏ và một công viên sinh thái với hoa dại, đường mòn đi bộ, cộng đồng lau sậy và hến được tạo ra để mở rộng môi trường sống của sinh vật và cải thiện tầm nhìn ra quang cảnh. |
Boris Pash | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821443 | Boris Theodore Pash (tên khai sinh là Boris Fedorovich Pashkovsky, tiếng Nga : Борис Фёдорович Пашковский; 20 tháng 6 năm 1900 – 11 tháng 5 năm 1995) là một sĩ quan tình báo lục quân Hoa Kỳ. Ông là người phụ trách chỉ huy sứ mệnh Alsos trong chiến tranh thế giới thứ hai. |
Forbach (Baden) | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821445 | Forbach ( , ) là thị xã thuộc huyện Rastatt, bang Baden-Württemberg, Đức. Nơi đây nằm trong thung lũng sông Murg, phía bắc của dãy núi Rừng Đen. |
Danh sách các Hoàng hậu Nhật Bản | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821453 | Tại Nhật Bản,vào thời kỳ cổ đại, hầu hết các Hoàng hậu đều xuất thân từ gia đình Hoàng thất, ngoại trừ trường hợp của Iwa no hime (Hoàng hậu của Thiên hoàng Nintoku). Sau khi Hoàng hậu Kōmyō (chính phi của Shōmu) tiến cung, các con gái đến từ gia tộc Fujiwara hay những gia tộc khác mới có thể trở thành Hoàng hậu. Trong ngôn ngữ gốc, từ Chūgū (Trung cung) (中宮) được dùng để chỉ nơi ở của Hoàng hậu (Kōgō (皇后)), Hoàng Thái hậu (Kōtaigō (皇太后), hay Thái hoàng Thái hậu (Tai-Kōtaigō (太皇太后)). Cho đến tận giữa thời kỳ Heian, Thiên hoàng vẫn chỉ có một Hoàng hậu, và vị Hoàng hậu đó cũng được gọi là Trung cung (Chūgū). Đến triều đại của Thiên hoàng Ichijō, khi ấy các vị Thiên hoàng có thể thiết lập nhiều hơn một Hoàng hậu trong hậu cung, một trong số họ sẽ được gọi là Kōgō (Hoàng hậu) và người còn lại sẽ được gọi là Chūgū (Trung cung). Sau trường hợp một người phụ nữ trinh bạch là Nội Thân vương Yasuko trở thành Hoàng hậu ( Kōgō), danh vị này bắt đầu được dùng để phong cho các chuẩn mẫu (准母) của Thiên hoàng và do đó, những vị nữ quyến Hoàng thất trong trường hợp tương tự đều có thể sử dụng danh hiệu Kōgō.
Dưới đây là danh sách các Hoàng hậu Nhật Bản từ thời kỳ lập quốc đến nay: |
Betty Ong | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821474 | Betty Ann Ong (Giản thể: 邓月薇, Phồn thể: 鄧月薇, bính âm: "Dèng Yuèwēi"; Hán Việt: Đặng Nguyệt Vi, 5 tháng 2 năm 1956 – 11 tháng 9 năm 2001) là một tiếp viên hàng không người Mỹ. Cô là tiếp viên trên chuyến bay 11 của American Airlines, chiếc máy bay đầu tiên bị cướp trong vụ tấn công ngày 11 tháng 9. Cô cũng là người đầu tiên báo cho các nhà chức trách trên mặt đất về vụ cướp máy bay diễn ra vào ngày hôm đó.
Tiểu sử.
Ong sinh ngày 5 tháng 2 năm 1956 tai San Francisco. Cha cô là người Mỹ gốc Hoa thế hệ thứ hai đến từ Ohio, trong khi mẹ cô là người Hoa nhập cư từ Khai Bình, Quảng Đông. Cô có hai chị gái và một anh trai.
Betty đã từng được mời làm người mẫu, nhưng mẹ cô không đồng ý với sự lựa chọn nghề nghiệp đó. Vào những năm 1980, cô bắt đầu sự nghiệp của mình trong thế giới hàng không khi làm việc với Pacific Southwest Airlines và Delta Air Lines. Năm 1987, cô trở thành tiếp viên hang không của American Airlines.
Trước khi qua đời, Ong song ở Andover, Massachusetts và cô đã đính hôn với Robert Landrum.
Vào ngày 11 tháng 9 năm 2001, Ong đã tự chỉ định mình trên chuyến bay 11 của American Airlines từ Boston đến Los Angeles, để cô có thể đi nghỉ ở Hawaii cùng chị gái. Trong vụ không tặc, cô ấy đã sử dụng thẻ điện thoại để gọi đến trung tâm điều hành của American Airlines và cung cấp thông tin quan trọng về vụ không tặc. Bằng cách cung cấp số ghế mà những tên không tặc chiếm giữ, cô đã giúp các nhà chức trách xác định danh tính của chúng. Cuộc gọi kéo dài 25 phút cho đến 8:46 sáng khi những kẻ không tặc lao máy bay vào Tháp Bắc của Trung tâm Thương mại Thế giới ở New York.
Vào ngày 21 tháng 9 năm 2001, khoảng 200 thành viên của cộng đồng người Mỹ gốc Hoa ở San Francisco đã tập trung tại một công viên nhỏ để bày tỏ lòng kính trọng đối với Ong. Thị trưởng San Francisco Willie Brown, người có mặt, đã tuyên bố vinh danh những người đã chết trong thảm kịch và gọi ngày 21 tháng 9 là "Ngày Betty Ong". Năm 2011, trung tâm giải trí ở Khu phố Tàu của San Francisco nơi cô từng chơi khi còn nhỏ đã được đổi tên để vinh danh cô. |
Năm ngón tay (phim truyền hình) | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821477 | Năm ngón tay (tiếng Hàn: 다섯손가락; Romaja: Daseotsongarak) là một bộ phim truyền hình Hàn Quốc năm 2012 với sự tham gia của các diễn viên Joo Ji-hoon, Chae Shi-ra, Ji Chang-wook và Jin Se-yeon. Phim được phát sóng vào thứ Bảy và Chủ nhật hàng tuần trên SBS lúc 22:00, từ ngày 18 tháng 8 đến ngày 25 tháng 11 năm 2012, với tổng cộng 30 tập.
Cốt truyện.
Bốn tập đầu tiên của bộ phim kể về thời thơ ấu của hai anh em cùng cha khác mẹ, Yoo Ji-ho và Yoo In-ha. Yoo Ji-ho khi đó đã 12 tuổi vẫn sống với bà ngoại nuôi của mình mà không hay biết cha mẹ của cậu là ai. Một ngày nọ, trong một cơn giông bão, bà của cậu bị giết sau khi bị một chiếc ô tô màu đen bí ẩn cán qua. Sau đó, Yoo Ji-ho được cha ruột của mình, Yoo Man-se - CEO giàu có của công ty chuyên sản xuất piano Boo-sung, đưa vào gia đình của Yoo In-ha để nuôi dưỡng.
Yoo In-ha lúc đó 11 tuổi là con trai chính thống của chủ tịch Yoo Man-se và phu nhân Chae Yeong-rang. Cậu là một thần đồng piano đầy kiêu ngạo, luôn chiến thắng trong tất cả các cuộc thi piano mà mình tham gia. Sau khi cha cậu đưa con trai ngoài giá thú Yoo Ji-ho đến sinh sống cùng mình, Yoo In-ha bắt đầu cảm thấy vị trí của mình bị đe dọa vì Yoo Ji-ho có tiềm năng phát triển âm nhạc không kém gì cậu, nên luôn tỏ ra ganh ghét đố kỵ với anh trai.
Chae Yeong-rang, mẹ của Yoo In-Ha, buộc phải nhận Yoo Ji-ho là con trai mình. Bà ấy vô cùng không hài lòng về điều này, đặc biệt là sau khi phát hiện ra rằng chồng có kế hoạch chuyển giao công ty cho Ji-ho, thay vì In-ha. Trong một lần cãi nhau với chồng, bà đã vô tình đẩy chồng ngã xuống đất khiến ông ấy bất tỉnh với vết thương nặng ở đầu. Thay vì cứu chồng, bà tìm cách bỏ trốn nhưng phát hiện ra ngôi nhà đang bị cháy do mẹ chồng cô vô ý gây ra do ngủ quên lúc thắp nến trên chiếc bánh sinh nhật. Đến khi tỉnh dậy và thấy đám cháy đã lớn, người mẹ chồng lao ra khỏi nhà, cầu xin một người bán hàng rong bị câm điếc giúp bà cứu con trai mình cùng hai đứa cháu nội.
Con gái của người bán hàng rong đó là bạn của cả Yoo Ji-ho và Yoo In-ha, tên là Hong Da-mi. |
Năm ngón tay (phim truyền hình) | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821477 | Yoo Ji-ho đã dạy cho cô bé bản nhạc piano đầu tiên của cô ấy, trong khi Yoo In-ha dạy cô ấy những bài học piano chính thức.
Nhận thấy con trai In-ha vẫn còn ở trên lầu, Chae Yeong-rang vội chạy lên lầu dập lửa để cứu con mình. Bà đã vô tình cứu Yoo Ji-ho thay vì Yoo In-ha do trong lúc nguy cấp đã tưởng rằng Ji-ho là con trai ruột của mình, vì cậu ấy đang mặc bộ đồ ngủ hình con thỏ mà chính bà trước đó đã tặng cho Yoo In-ha. Sau khi nhận ra rằng mình đã cứu đứa con rơi của chồng, bà đã cố gắng vào lại tòa nhà để cứu In-ha nhưng bị lính cứu hỏa chặn lại.
Yoo In-ha bị thương nặng do trận hỏa hoạn, nhưng may mắn được người bán hàng rong khiếm khuyết cứu sống. Thật không may, người bán hàng đó đã chết sau khi một chiếc đèn chùm rơi xuống đầu anh ta trong nỗ lực giải cứu In-ha. Yoo In-ha phát hiện ra rằng các ngón tay của mình đã bị hủy hoại do lửa. Mẹ cậu yêu cầu bác sĩ phẫu thuật ghép da để In-ha có thể tiếp tục chơi piano. Sau cuộc phẫu thuật, Yoo In-ha phát hiện ra rằng ngón tay út của mình không thể cử động được nữa, khiến cậu vô cùng đau khổ. Giữa lúc tuyệt vọng, Yoo In-ha đã cố gắng tự tử bằng cách nhảy qua lan can của tòa nhà bệnh viện, nhưng được Yoo Ji-ho giải cứu kịp thời.
Chủ tịch Yoo Man-se qua đời sau vụ hỏa hoạn và Chae Yeong-rang bị tình nghi là hung thủ. Sau khi bị cảnh sát thẩm vấn, bà đã đổ lỗi cho người bán hàng rong gây ra vụ hỏa hoạn và cho rằng anh ta là một tên trộm đã giết chồng của mình để cướp tài sản. Do đó, gia đình của Hong Da-mi vì quá xấu hổ trước những lời thị phi của hàng xóm, đã buộc phải dọn đi nơi khác.
14 năm sau, Yoo Ji-ho và Yoo In-ha gặp lại Hong Da-mi, tranh giành tình yêu của cô. Ai sẽ thắng?
Tranh cãi.
Tác giả của tiểu thuyết Blood Rhapsody cáo buộc bộ phim truyền hình này đã đạo lại nội dung của ông, nhưng nhà sản xuất đã phủ nhận.
Ham Eun-jung ban đầu được chọn vào vai nữ chính Hong Da-mi, và cô thậm chí đã xuất hiện trong các đoạn clip giới thiệu và cả áp phích quảng cáo, cũng như tham dự buổi họp báo của bộ phim. |
Năm ngón tay (phim truyền hình) | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821477 | Nhưng do sức ép tiêu cực của dư luận bắt nguồn từ vụ xung đột nội bộ của nhóm nhạc T-ara mà Ham khi đó đang là thành viên, nhà sản xuất đã loại cô khỏi dự án làm phim và thay thế cô bằng Jin Se-yeon. Ham đã đệ đơn kiện các nhà sản xuất, và Hiệp hội Quản lý Giải trí Corea (CEMA) đã đưa ra lệnh tẩy chay đối với công ty sản xuất Yein E&M (nay là Jidam Inc.). Vào tháng 2 năm 2013, Yein E&M đã đưa ra lời xin lỗi chính thức vì đã sa thải Ham mà không báo trước. |
Đạn tuần kích | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821478 | Đạn tuần kích (còn được gọi là UAV tự sát, máy bay không người lái kamikaze,) là một loại vũ khí trên không có đạn tích hợp (đầu đạn), có thể lảng vảng (chờ thụ động) xung quanh khu vực mục tiêu cho đến khi xác định được mục tiêu; sau đó nó tấn công mục tiêu bằng cách đâm vào nó. Đạn tuần kích cho phép thời gian phản ứng nhanh hơn trước các mục tiêu ẩn xuất hiện trong thời gian ngắn mà không cần đặt các bệ có giá trị cao gần khu vực mục tiêu, đồng thời cho phép nhắm mục tiêu có chọn lọc hơn vì cuộc tấn công có thể được thay đổi giữa chuyến bay hoặc bị hủy bỏ.
Đạn tuần kích bù đắp vào khoảng trống giữa tên lửa hành trình và phương tiện bay chiến đấu không người lái (UCAV hoặc máy bay không người lái chiến đấu), có chung đặc điểm với cả hai. Chúng khác với tên lửa hành trình ở chỗ chúng được thiết kế để lảng vảng trong một thời gian tương đối dài xung quanh khu vực mục tiêu và khác với UCAV ở chỗ một loại đạn tuần kích được dự định sử dụng trong một cuộc tấn công và có đầu đạn tích hợp. Như vậy, chúng cũng có thể được coi là vũ khí tầm xa phi truyền thống.
Đạn tuần kích lần đầu tiên xuất hiện vào những năm 1980 để sử dụng trong vai trò trấn áp lực lượng phòng không của kẻ thù (SEAD) chống lại tên lửa đất đối không (SAM) và được triển khai trong vai trò đó với một số lực lượng quân sự trong những năm 1990. Bắt đầu từ những năm 2000, đạn tuần kích đã được phát triển cho các vai trò bổ sung, từ các cuộc tấn công tầm xa và hỗ trợ hỏa lực cho đến các hệ thống chiến trường tầm ngắn, chiến thuật có thể nhét vừa trong một chiếc ba lô.
Đạn tuần kích có thể đơn giản như một phương tiện bay không người lái (UAV) có gắn chất nổ được gửi đi thực hiện một nhiệm vụ kamikaze tiềm năng, và thậm chí có thể được chế tạo bằng những chiếc quadcopters thương mại có gắn chất nổ.
Các loại đạn được chế tạo có mục đích phức tạp hơn về khả năng bay và điều khiển, kích thước và thiết kế đầu đạn cũng như các cảm biến trên tàu để định vị mục tiêu. |
Đạn tuần kích | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821478 | Một số loại đạn tuần kích sử dụng người điều khiển để xác định vị trí mục tiêu trong khi những loại khác, chẳng hạn như IAI Harop, có thể hoạt động tự tìm kiếm và khởi động các cuộc tấn công mà không cần sự can thiệp của con người. Một ví dụ khác là các giải pháp UVision HERO – các hệ thống lảng vảng được vận hành từ xa, được điều khiển trong thời gian thực bởi một hệ thống liên lạc và được trang bị một camera quang điện mà trạm chỉ huy và điều khiển sẽ nhận được hình ảnh.
Một số loại đạn tuần kích có thể quay trở lại và được người điều khiển thu hồi nếu chúng không được sử dụng trong một cuộc tấn công và có đủ nhiên liệu; đặc biệt đây là đặc điểm của UAV có khả năng nổ thứ cấp. Các hệ thống khác, chẳng hạn như Delilah không có tùy chọn thu hồi và tự hủy khi nhiệm vụ hủy bỏ.
Một số thiết bị đạn tuần kích nổi tiếng: |
Nomogram | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821480 | Nomograph (còn gọi là bảng đồ, biểu đồ căn chỉnh hoặc abac) là một thiết bị tính toán đồ họa, một biểu đồ hai chiều được thiết kế để cho phép tính toán xấp xỉ đồ họa của một hàm toán học. Tên gọi "Nomograph" có nguồn gốc từ tiếng Hy Lạp: "nomos" νόμος, "luật" và "grammē" γραμμή, "đường thẳng"). Lĩnh vực nomography được phát minh vào năm 1884 bởi kỹ sư người Pháp Philbert Maurice d'Ocagne (1862-1938) và đã được sử dụng rộng rãi trong nhiều năm để cung cấp cho người kỹ sư các tính toán đồ họa nhanh chóng của các công thức phức tạp với độ chính xác thực tế. Nomogram sử dụng hệ tọa độ song song được d'Ocagne phát minh thay vì hệ tọa độ Descartes tiêu chuẩn.
Một Nomogram bao gồm một bộ n các thang đo, một cho mỗi biến trong phương trình. Bằng cách biết giá trị của n-1 biến, giá trị của biến chưa biết có thể được tìm ra, hoặc bằng cách cố định giá trị của một số biến, mối quan hệ giữa các biến chưa cố định có thể được nghiên cứu. Kết quả được thu về bằng cách đặt một cạnh thẳng qua các giá trị đã biết trên các thang đo và đọc giá trị chưa biết từ vị trí nó cắt thang đo cho biến số đó. Đường thẳng ảo hoặc được vẽ bằng cạnh thẳng được gọi là "đường chỉ số (index line)" hoặc "đường thẳng phương tuyến isopleth".
Các Nomogram phát triển mạnh mẽ trong nhiều ngữ cảnh khác nhau khoảng 75 năm qua vì chúng cho phép tính toán nhanh chóng và chính xác trước thời kỳ của máy tính cầm tay. Bảng đồ cho ra kết quả rất nhanh chóng và đáng tin cậy chỉ bằng cách vẽ một hoặc nhiều đường thẳng. Người dùng không cần phải biết cách giải phương trình đại số, tìm kiếm dữ liệu trong bảng, sử dụng thước trượt, hoặc thay thế số vào phương trình để thu về kết quả. Người dùng thậm chí chẳng cần phải biết phương trình cơ bản mà bảng đồ đại diện. Ngoài ra, bảng đồ được tích hợp một cách tự nhiên kiến thức miền ẩn hoặc rõ ràng vào thiết kế của chúng. Ví dụ, để tạo ra các nomogram lớn hơn để đạt được độ chính xác cao hơn, người lập bảng đồ thường chỉ bao gồm các phạm vi đo lường hợp lý và liên quan đến vấn đề. |
Nomogram | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821480 | Nhiều bảng đồ bao gồm các đánh dấu hữu ích khác như nhãn tham chiếu và các vùng màu sắc. Tất cả những điều này cung cấp những dấu chỉ hữu ích cho người dùng.
Giống như thước trượt, nomogram (bảng đồ) là một thiết bị tính toán tương tự đồ họa. Cũng giống như thước trượt, độ chính xác của nó bị giới hạn bởi độ chính xác mà các đánh dấu vật lý có thể được vẽ, sao chép, quan sát và căn chỉnh. Khác với thước trượt, một công cụ tính toán đa dụng, nomogram được thiết kế để thực hiện một phép tính cụ thể với các bảng giá trị được tích hợp vào các thang đo của thiết bị. Nomogram thường được sử dụng trong các ứng dụng mà mức độ chính xác mà nó cung cấp là vừa đủ và hữu ích. Nói theo cách khác, nomogram có thể được sử dụng để kiểm tra một kết quả thu được từ phép tính chính xác hơn nhưng dễ mắc lỗi.
Các loại máy tính đồ họa khác - như biểu đồ chặn, biểu đồ tam tuyến và biểu đồ lục giác - đôi khi cũng được gọi là các bảng đồ nomogram. Những thiết bị này không đáp ứng định nghĩa của monogram như là một thiết bị tính toán đồ họa mà giải pháp được tìm ra thông qua việc sử dụng một hoặc nhiều đường đẳng phương tuyến.
Mô tả.
Một nomogram cho một phương trình ba biến thông thường có ba thang đo, mặc dù cũng có những nomogram chỉ có hai hoặc thậm chí cả ba thang đo phổ biến. Ở đây, hai thang đo đại diện cho các giá trị đã biết và giá trị thứ ba của thang đo là kết quả. Ví dụ đơn giản nhất đó là phương trình "u"1 + "u"2 + "u"3 = 0 cho ba biến "u"1, "u"2 và "u"3. Một ví dụ cho loại nomogram này được thể hiện ở bên phải, được chú thích với các thuật ngữ được sử dụng để mô tả các bộ phận của một nomogram.
Các phương trình phức tạp hơn thỉnh thoảng có thể được thể hiện dưới dạng tổng của các hàm số ba biến. Ví dụ, nomogram Ở trên đầu của bài viết này có thể được xây dựng như một nomogram thang song song bởi vì nó có thể được biểu đạt dưới dạng một tổng sau khi lấy các lô-ga-rít ở cả hai đầu của phương trình.
Thang đo cho biến không xác định có thể nằm giữa hai thang đo khác hoặc bên ngoài chúng. |
Nomogram | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821480 | Các giá trị đã biết của phép tính được đánh dấu trên thang đo cho các biến đó, và một đường thẳng được kẻ giữa những đánh dấu này. Kết quả được đọc trên thang đo cho biến không xác định tại điểm mà đường thẳng giao cắt thang đo đó. Các thang đo bao gồm 'các dấu tick' để chỉ những vị trí số chính xác, và chúng cũng có thể bao gồm các giá trị tham chiếu đã được gắn nhãn. Các tấm đo này có thể là tuyến tính, logarithmic, hoặc có mối quan hệ phức tạp hơn.
Ví dụ phương tuyến isopleth được thể hiện bằng màu đỏ trên nomogram tại đỉnh của bài viết này tính toán giá trị của T khi S = 7.30 và R =1.17. Đường phương tuyến isopleth chạy qua thang của T tại chỉ dưới 4.65; một hình ảnh được in ở độ phân giải cao trên giấy sẽ cho ra T = 4.64 chính xác tới ba chữ số thập phân. Lưu ý rằng bất kỳ biến số nào có thể được tính toán từ hai giá trị khác, một tính năng của nomogram đặc biệt hữu dụng trong các phương trình mà theo đó, một biến số không thể được phân tách theo cách đại số từ các giá trị biến khác.
Các thang thẳng rất hữu hiệu đối với các tính toán đơn giản, nhưng đối với các tính toán phức tạp hơn, việc sử dụng hoặc tích hợp các thang cong có thể là cần thiết. Các nomogram cho ba biến số trở lên có thể được xây dựng bằng cách tích hợp một lưới các thang đo cho hai trong số các biến số, hoặc bằng cách kết nối nhiều nomogram đơn lẻ vào trong một nomogram tổng hợp.
Ứng dụng.
Nomogram được sử dụng trong nhiều tình huống khác nhau trong nhiều ngành nghề. Một thí dụ bao gồm:
Các ví dụ.
Điện trở song song/thấu kính mỏng.
Nomogram dưới đây thực hiện phép tính toán:
formula_1
Nomogram này là một công cụ thú vị bởi nó thực hiện một phép tính phi tuyến tính chỉ bằng cách sử dụng đường thẳng. Trong khi đường chéo có thang đo gấp formula_2 lần lớn hơn các thang đo trục, các con số trên đó trùng khớp hoàn toàn với các số bên dưới hoặc về bên trái nó, và do đó nó có thể dễ dàng được tạo ra bằng cách vẽ một đường thẳng chéo trên tờ giấy đồ thị.
"A" và "B" được truy nhập trên các thang đo trục hoành và trục tung. Kết quả được đọc ra từ thang đo chéo. Bởi nó tỷ lệ với trung bình điều hoà của cả "A" và "B", công thức này có một số áp dụng nhất định. |
Nomogram | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821480 | Ví dụ, đó chính là công thức điện trở song song trong điện tử học, và phương trình thấu kính mỏng trong quang học.
Trong ví dụ, đường màu đỏ thể hiện rằng, các điện trở song song 56 và 42 Ohm có điện trở tổng là 24 Ohm. Nó cũng thể hiện rằng, một vật thể ở khoảng cách 56 cm từ một thấu kính với tiêu cự 24 cm sẽ tạo ra một hình ảnh thực có khoảng cách 42 cm.
Tính toán test kiểm tra Chi-square (Chi bình phương).
Nomogram bên dưới có thể được sử dụng để thực hiện một phép ước lượng các giá trị cần thiết khi làm một phép thử xác suất thống kê quen thuộc, test kiểm tra Chi bình phương của Pearson. Nomogram này thể hiện việc sử dụng các thang đường cong với mật độ gradient không đồng đều.
Biểu thức liên quan là:
formula_3
Thang đo dọc theo phần đỉnh được chia cho năm phạm vi giá trị quan sát khác nhau: A, B, C, D và E. Giá trị quan sát được tìm thấy ở một trong các phạm vi này, và dấu tick kiểm được sử dụng trên thang đo đó nằm ngay phía trên giá trị đó. Sau đó, thang đo cong được sử dụng cho giá trị dự kiến được chọn dựa trên phạm vi. Ví dụ: giá trị được quan sát là 9 sẽ sử dụng dấu tick kiểm phía trên số 9 trong phạm vi A, và thang đo cong A sẽ được sử dụng cho giá trị dự kiến. Giá trị được quan sát là 81 sẽ sử dụng dấu tick kiểm trên 81 trong phạm vi E và thang đo cong E sẽ được sử dụng cho giá trị dự kiến. Điều này cho phép kết hợp năm biểu đồ nomogram khác nhau vào một đồ thị duy nhất.
Theo đó, đường màu xanh dương diễn đạt phép tính của:
(9 − 5)2 / 5 = 3.2
và đường màu đỏ diễn đạt phép tính của:
(81 − 70)2 / 70 = 1.7
Khi thực hiện thử nghiệm, điều chỉnh của Yates cho tính liền mạch thường được áp dụng, và đơn giản chỉ là trừ đi 0.5 từ các giá trị quan sát. Một nomogram thực hiện thử nghiệm với sự hiệu chỉnh của Yates có thể được xây dựng một cách đơn giản bằng cách di chuyển mỗi "thang đo quan sát" một nửa đơn vị sang bên trái, để các độ chia 1.0, 2.0, 3.0, ... được đặt tại những giá trị 0.5, 1.5, 2.5, ... xuất hiện trên biểu đồ hiện tại.
Đánh giá nguy cơ thực phẩm.
Mặc dù bảng nomogram đại diện cho mối quan hệ toán học, nhưng không phải tất cả đều dựa trên toán học. |
Nomogram | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821480 | Nomogram sau này được phát triển bằng đồ họa để đạt được các kết quả cuối cùng thích hợp, có thể được xác định dễ dàng bằng tích của các mối quan hệ của chúng theo đơn vị chủ quan thay vì theo số lượng. Việc sử dụng các trục không song song cho phép tích hợp các mối quan hệ phi tuyến tính vào mô hình.
Các số trong ô vuông biểu thị các trục yêu cầu đầu vào sau khi được đánh giá thích hợp.
Cặp Momogram ở đầu hình xác định xác suất xảy ra và tính sẵn có, sau đó được tích hợp vào nomogram đa tầng ở phía dưới.
Các đường 8 và 10 là 'đường nối' hoặc 'đường trục' và được sử dụng để chuyển đổi giữa các giai đoạn của nomogram hợp chất.
Cặp thang đo song song cuối cùng (12) không phải là một nomogram như vậy, mà là các thang đo chuyển đổi điểm số rủi ro (11, từ rất thấp đến cực cao) thành tần suất lấy mẫu để giải quyết các khía cạnh an toàn và các khía cạnh 'bảo vệ người tiêu dùng' tương ứng. Giai đoạn này đòi hỏi sự ủng hộ chính trị có cân nhắc giữa chi phí và rủi ro. Ví dụ sử dụng tần suất tối thiểu ba năm cho mỗi tần suất, tuy nhiên với đầu cuối rủi ro cao của các thang đo khác nhau cho hai khía cạnh, cho hai tần suất khác nhau, nhưng đều phải tuân theo một tần suất lấy mẫu tối thiểu chung cho tất cả khía cạnh của tất cả các loại thực phẩm ít nhất một lần mỗi ba năm.
Bảng nomogram đánh giá rủi ro này được phát triển bởi "UK Public Analyst Service" của Vương quốc Anh với nguồn tài trợ từ "UK Food Standards Agency" để sử dụng như một công cụ chỉ dẫn tần suất thích hợp của việc lấy mẫu và phân tích thực phẩm cho mục đích kiểm soát thực phẩm chính thức, dự định cho sử dụng đánh giá tất cả các vấn đề tiềm ẩn với mọi loại thực phẩm, mặc dù vẫn chưa được áp dụng.
Một số bảng đồ nomogram gọn và tiện dụng.
Sử dụng một cây thước thẳng, ta có thể dễ dàng đọc được biến số còn bị thiếu của định lý sin hoặc nghiệm của các phương trình bậc hai hoặc bậc ba. |
Sáng kiến Lá chắn Bầu trời châu Âu | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821481 | Sáng kiến Lá chắn Bầu trời châu Âu (tiếng Anh: European Sky Shield Initiative, viết tắt: ESSI) là dự án xây dựng một hệ thống phòng không tích hợp trên mặt đất của châu Âu, bao gồm khả năng chống tên lửa đạn đạo. Tính đến tháng 7 năm 2023, có 19 quốc gia châu Âu tham gia sáng kiến.
Bối cảnh.
Sáng kiến này ban đầu được Thủ tướng Đức Olaf Scholz đề xuất vào tháng 8 năm 2022. Đề xuất này được đưa ra trong giai đoạn Nga tấn công cơ sở hạ tầng Ukraina 2022–2023, và trong bối cảnh gia tăng lo ngại về khả năng hạn chế của châu Âu trong việc phòng thủ trước các mối đe dọa như hệ thống tên lửa đạn đạo 9K720 Iskander của Nga được triển khai ở Kaliningrad. Tháng 10 năm 2022, 15 quốc gia châu Âu (Bỉ, Bulgaria, Cộng hòa Séc, Estonia, Phần Lan, Đức, Hungary, Latvia, Litva, Hà Lan, Na Uy, Slovakia, Slovenia, România và Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland) ký tuyên bố tham gia sáng kiến do Đức dẫn đầu. Dự án này liên quan đến việc mua sắm chung các hệ thống phòng không. Tất cả các quốc gia sáng lập đều là thành viên của NATO (với Phần Lan sẽ gia nhập tổ chức vào năm 2023), và sáng kiến này cũng nhằm tăng cường Hệ thống Phòng không Tích hợp NATO.
Tháng 2 năm 2023, Đan Mạch và Thụy Điển tham gia dự án. Tháng 7 năm 2023, các quốc gia trung lập Áo và Thụy Sĩ ký tuyên bố tham gia sáng kiến. Điều này đặt ra câu hỏi về tương lai và tính thực tiễn trong chính sách trung lập của họ.
Trong khi đó, Pháp đã công kích sáng kiến, cho rằng các bên tham gia phụ thuộc quá nhiều vào các kế hoạch của Đức về thiết bị và công nghệ vốn được sản xuất bên ngoài châu Âu. Có ý kiến cho rằng chính phủ Pháp không hài lòng với việc hệ thống SAMP-T của Pháp-Ý bị loại khỏi ESSI. Tháng 6 năm 2023, Pháp đưa ra đề xuất thay thế và kêu gọi các quốc gia khác xem xét các giải pháp thay thế. Kể từ tháng 7 năm 2023, một số quốc gia lớn ở châu Âu, cụ thể là Pháp, Ba Lan, Ý và Tây Ban Nha chưa quyết định tham gia ESSI.
Khả năng. |
Sáng kiến Lá chắn Bầu trời châu Âu | https://vi.wikipedia.org/wiki?curid=19821481 | Khả năng.
ESSI sẽ sử dụng hệ thống phòng thủ nhiều lớp, với các hệ thống dự tính gồm:
Tháng 12 năm 2022, Thủ tướng Đức bày tỏ hy vọng rằng hệ thống này sẽ được phát triển trong năm năm tới. Tháng 6 năm 2023, Quốc hội Liên bang Đức đồng ý cấp gần 4 tỷ euro cho việc mua lại hệ thống tên lửa chống tên lửa đạn đạo Arrow 3 từ Israel. |
Subsets and Splits
No saved queries yet
Save your SQL queries to embed, download, and access them later. Queries will appear here once saved.