text
stringlengths 82
354k
|
---|
Động đất Shimane 2018
Động đất Shimane 2018 (島根県西部地震, Shimaneken seibu jishin) là trận động đất xảy ra vào lúc 1:32 (theo giờ địa phương), ngày 9 tháng 4 năm 2018. Trận động đất có cường độ 6,1 richter (theo JMA), tâm chấn độ sâu khoảng 12 km. Thang địa chấn mức 5+ đã được quan sát thấy ở Ōda, Shimane. Không có cảnh báo sóng thần cho trận động đất này. Hậu quả trận động đất làm 9 người bị thương, trong đó có hai trường hợp bị thương nặng, 7 trường hợp bị thương nhẹ. |
Cổ sinh thái học
Cổ sinh thái học (, cũng được đánh vần là "palaeoecology") là khoa học nghiên cứu về sự tương tác giữa các sinh vật hoặc tương tác giữa các sinh vật và môi trường của chúng trong các khoảng thời gian địa chất. Là một ngành học, cổ sinh thái học tương tác, phụ thuộc và cung cấp thông tin cho nhiều lĩnh vực khác nhau bao gồm cổ sinh vật học, sinh thái học, khí hậu học và sinh học.
Cổ sinh thái học xuất hiện từ lĩnh vực cổ sinh vật học vào những năm 1950, mặc dù các nhà cổ sinh vật học đã tiến hành các nghiên cứu cổ sinh thái học kể từ khi tạo ra cổ sinh vật học vào những năm 1700 và 1800. Kết hợp phương pháp điều tra tìm kiếm hóa thạch với phương pháp lý thuyết của Charles Darwin và Alexander von Humboldt, cổ sinh thái học bắt đầu khi các nhà cổ sinh vật học bắt đầu kiểm tra tất cả các sinh vật cổ đại mà họ phát hiện cùng với môi trường tái tạo nơi chúng sinh sống. Mô tả trực quan về các quần xã sinh vật sống ở biển và trên cạn trong quá khứ đã được coi là một hình thức cổ sinh thái học ban đầu. Thuật ngữ "cổ sinh thái học" được đặt ra bởi Frederic Clements vào năm 1916.
Các nguyên tắc chính.
Mặc dù các chức năng và mối quan hệ của các sinh vật hóa thạch có thể không được quan sát trực tiếp (như trong sinh thái học), các nhà khoa học có thể mô tả và phân tích cả cá thể và quần xã sinh vật theo thời gian. Để làm như vậy, các nhà cổ sinh vật học đưa ra các giả định sau:
Do thời kỳ kỷ Đệ tứ được thể hiện rõ ràng trong các bản ghi có độ phân giải cao về mặt địa lý và thời gian cao, nên nhiều giả thuyết phát sinh từ các nghiên cứu sinh thái về môi trường hiện đại có thể được kiểm tra ở quy mô ngàn năm bằng cách sử dụng dữ liệu cổ sinh thái học. Ngoài ra, những nghiên cứu như vậy cung cấp các cơ sở lịch sử (trước khi công nghiệp hóa) về thành phần loài và chế độ xáo trộn để phục hồi hệ sinh thái hoặc cung cấp các kiến thức để hiểu động lực của sự thay đổi hệ sinh thái qua các thời kỳ thay đổi khí hậu lớn. Các nỗ lực nghiên cứu cổ sinh thái học được sử dụng để cung cấp thông tin cho bảo tồn, quản lý và phục hồi. Đặc biệt, cổ sinh thái tập trung vào lửa là một lĩnh vực nghiên cứu cung cấp thông tin cho các nhà quản lý đất đai đang tìm cách khôi phục các chế độ cháy của hệ sinh thái. |
Tỉnh Bełz (, ) là một đơn vị hành chính và chính quyền địa phương tại Ba Lan từ năm 1462 đến Phân chia Ba Lan năm 1772–1795. Cùng với tỉnh Ruthenia, khu vực là một phần của Ruthenia Đỏ, miền Tiểu Ba Lan của Vương quốc Ba Lan. Tỉnh được thành lập bởi Vua Kazimierz IV Jagiellończyk, và có bốn thượng nghị sĩ trong Thượng viện của Thịnh vượng chung (voivode và castellan của Belz, cùng castellan của Lubaczow và Busk).
Tỉnh Bełz được thành lập vào năm 1462 từ các lãnh thổ của Công quốc Belz, sau khi Công quốc bị Lãnh địa hoàng gia Vương quốc Ba Lan sáp nhập. cho phép em gái của mình là Alexandra của Litva kết hôn với Siemowit IV, công tước xứ Masovia, trao cho cô ấy Vùng đất Belz làm của hồi môn. Tỉnh vẫn nằm trong tay các con trai và cháu trai của Siemowit IV. Các cháu trai chết mà không con vào đầu năm 1462, và Vùng đất Belz trở thành tài sản của Hoàng gia Vương quốc Ba Lan, dưới thời trị vì của Vua Kazimierz IV Jagiellończyk.
Tỉnh Belz mới được thành lập nhỏ hơn một chút so với tỉnh Lublin với kích thước xấp xỉ Vùng đất Chelm. Tỉnh được tạo thành từ ba huyện: Lubaczow, Horodlo và Szewlock, vào năm 1767, nó được chia thành các huyện Belz, Grabowiec, Horodlo, Lubaczow và Vùng đất Busk. Tại các sejmik địa phương ở Belz, năm đại biểu của Sejm đã được bầu và tỉnh có bốn starosta: Belz, Busk, Grabowiec và Horodlo (...) Vào thế kỷ 17, đây là tỉnh nhỏ trong số các tỉnh của vùng Tiểu Ba Lan, có 483 ngôi làng và 33 thị trấn (...) Sau lần phân chia Ba Lan đầu tiên (1772), gần như toàn bộ tỉnh bị Đế quốc Habsburg sáp nhập, là một phần của Galicia. Những gì còn lại thuộc Ba Lan là các thị trấn Dubienka và Korytnica, cùng với một số ngôi làng (...) Năm 1793, tỉnh không còn tồn tại, vì sau khi phân chia Ba Lan thứ hai, các phần còn lại của tỉnh đã bị sáp nhập vào tỉnh Chelm và tỉnh Volodymyr-Volynskyi mới được thành lập".
Khu vực này tiếp nhận một lượng lớn szlachta (quý tộc) từ Mazovia, Tiểu Ba Lan và Đại Ba Lan. Vào năm 1570–1580, 79% gia đình quý tộc địa phương (trong số những gia đình có nguồn gốc đã biết) là người gốc Ba Lan, trong khi tỷ lệ gia đình quý tộc Ruthenia và Wallachia lần lượt là 15% và 4%. Các tầng lớp nông dân của dân số vẫn ít bị ảnh hưởng nhất bởi các cuộc di cư từ phía tây.
Trị sở thống đốc tỉnh (Wojewoda):
Hội đồng khu vực (sejmik generalny) của toàn bộ các vùng đất Ruthenia:
Trị sở hội đồng khu vực (sejmik): |
GAZ-3351 là một xe kéo bánh xích quân sự của Liên bang Nga, chuyên nhiệm vụ vận tải trên địa hình không thuận lợi như môi trường tuyết và đầm lầy. Phương tiện này bắt đầu phục vụ trong Quân đội Nga từ năm 2012.
Đây thực chất là một phiên bản của xe hai thân Bandvagn 206 của Thụy Điển mà công ty chế tạo ở Thụy Điển là Hägglunds đã cấp giấy phép sản xuất tại Nga cho Tập đoàn GAZ. Thân trước thực chất là một đầu kéo bánh xích. Thân sau được cấu hình tùy theo mục đích sử dụng khác nhau, từ chở quân tới chở hàng và gắn các vũ khí quân sự. Xe được GAZ sản xuất tại nhà máy sản xuất máy kéo Zavolzhsky, sử dụng động cơ turbo diesel 16 xi lanh Steyr M16 và hộp số tự động Allison, có mức độ nội địa hóa 60-65% (năm 2019).
Quân đội Nga trang bị những xe GAZ-3351 cho các lữ đoàn Bắc Cực của mình. |
Cameron Mark Congreve (sinh ngày 24 tháng 1 năm 2004) là một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp người Wales hiện đang thi đấu ở vị trí tiền vệ tấn công cho câu lạc bộ Swansea City tại EFL Championship và Đội tuyển bóng đá U-21 quốc gia Wales.
Sự nghiệp thi đấu.
Congreve xuất thân từ lò đào tạo trẻ Swansea City, từng gia nhập lò đào tạo này ở lứa U-9. Anh là cầu thủ xuất sắc nhất của Học viện bóng đá Swansea trong mùa giải 2020-21. Anh ký hợp đồng chuyên nghiệp đầu tiên với Swansea City vào ngày 10 tháng 3 năm 2022, kéo dài đến ít nhất năm 2024. Anh ra mắt chuyên nghiệp cho Swansea trong trận thua 1–0 trước Blackpool tại EFL Championship vào ngày 12 tháng 3 năm 2022.
Congreve là cầu thủ trẻ của Wales, đã từng chơi cho U-18 Wales, ra mắt trong trận thua 2–0 trước Anh vào ngày 30 tháng 3 năm 2021. Ngày 14 tháng 3 năm 2023, anh được triệu tập lên Đội tuyển bóng đá U-21 quốc gia Wales |
Alvó nő fekete vázával
Alvó nő fekete vázával ("Quý bà ngủ với bình hoa đen") là một bức tranh sơn dầu năm 1927–1928 của Róbert Berény. Bức tranh miêu tả vợ của họa sĩ đang nằm ngủ trong chiếc váy màu xanh, sau chiếc bàn có đặt một chiếc bình màu đen. Bức tranh được bán vào năm 1928 và bị xem là đã thất lạc sau Thế chiến thứ hai.
Bức họa được bán đấu giá với tên tác giả Berény vào giữa thập niên 1990. Tác phẩm bị xem là định giá rẻ vào thời điểm ấy và rồi được bán cho Sony Pictures, hãng đã sử dụng bức họa trong bộ phim năm 1999 "Stuart Little" làm đạo cụ bối cảnh trong nhà của nhân vật chính. Năm 2009, nhà sử học nghệ thuật Gergely Barki nhận định được bức tranh khi xem phim cùng con gái và lần ra nó. Bức họa thuộc sở hữu của một nhà thiết kế, cô bán nó cho một nhà sưu tập nghệ thuật, rồi người này bán tiếp nó trong cuộc đấu giá vào năm 2014 với giá 285.700 USD.
Bức tranh là bức chân dung vẽ người vợ thứ hai của Berény, Eta (nhũ danh Breuer) và được sáng tác theo phong cách art deco. Đây được xem là một trong những tác phẩm xuất sắc nhất của Berény. Đối tượng trong bức họa đang ngủ để kiểu tóc đặc trưng ở thập niên 1920 và mặc một chiếc váy màu xanh lam. Cô ngả người ra sau chiếc bàn có đặt một chiếc bình đen. Tác phẩm được vẽ bằng sơn dầu trên một canvas theo chiều ngang, có kích thước . Chữ ký của tác giả nằm ở phía dưới bên trái của bức hình.
Nhà sử học nghệ thuật Judit Virág mô tả "Alvó nő fekete vázával" là đại diện "hoàn hảo" của nghệ thuật châu Âu thập niên 1920 kết hợp các yếu tố xu hướng nghệ thuật đương đại của Pháp, Đức và Nga.
Hoàn cảnh ra đời.
Berény có thể đã vẽ "Alvó nő fekete vázával" từ năm 1927 đến năm 1928, lúc mà ông trở về Budapest, quê hương Hungary từ Berlin (nơi ông chạy trốn sau Thế chiến thứ nhất). Bức tranh được công chúng trông thấy lần cuối vào năm 1928 khi nó được trưng bày tại Bảo tàng Ernst rồi bị đem bán. Khách hàng mua bức họa có thể là người Do Thái và rời khỏi đất nước trước hoặc trong Thế chiến thứ hai. Hungary rất bất ổn trong thời kỳ này và bức tranh bị coi là thất lạc.
Bức tranh được bán với giá 40 đô la Mỹ cho nhà sưu tập nghệ thuật Michael Hempstead ở một buổi đấu giá từ thiện tại nhà đấu giá St Vincent de Paul ở San Diego vào giữa thập niên 1990. Anh bán nó cho một cửa hàng đồ cổ ở Pasadena, California với giá 400 đô la Mỹ, đây là mức giá dành cho một tác phẩm của Berény vào thời điểm ấy. Rồi một nhà thiết kế bối cảnh mua lại bức tranh từ cửa hàng, thay mặt cho Sony Pictures, với giá 500 đô la Mỹ. Năm 1999, Hempstead nhận ra bức tranh trong bộ phim "Stuart Little", trong đó nó được sử dụng làm đạo cụ bối cảnh ở các cảnh quay nội thất ngôi nhà của nhân vật chính. Hempstead cân nhắc theo dõi bức tranh và mua lại nó, biết rằng giá các tác phẩm của Berény đã tăng lên kể từ khi ông bán nó. Ngoài "Stuart Little", bức tranh còn xuất hiện trong một số tập phim kịch xà phòng, bao gồm một số tập "Family Law". Sau đấy nhà thiết kế bối cảnh mua bức tranh từ công ty điện ảnh để treo trong nhà cô ấy.
Ngày 24 tháng 12 năm 2009, nhà nghiên cứu và sử gia nghệ thuật của Phòng trưng bày Quốc gia Hungary, ông Gergely Barki đã nhận ra bức tranh trong lúc theo dõi "Stuart Little" tại nhà với cô con gái ba tuổi của mình. Barki nhận ra bức tranh từ một bức ảnh đen trắng năm 1928 mà ông từng xem. Vì không có phần mềm để lưu nên ông không thể tạm dừng hoặc tua lại các đoạn phim có bức tranh, nhưng nó được chiếu thường xuyên trong phim. Barki tin rằng bức tranh khó có thể là bản in hay bản sao vì nó không được nhiều người biết đến. Barki đã gửi 40–50 email đến các công ty sản xuất và ê-kíp làm phim khác nhau để cố gắng truy dấu bức tranh. Sau hai năm, ông nhận được phản hồi từ nhà thiết kế sở hữu nó. Barki được mời đến Hoa Kỳ (nơi bức tranh được treo trong nhà của nhà thiết kế bối cảnh) để xác nhận danh tính của nó. Barki đã gặp nhà thiết kế bối cảnh trong một công viên ở Washington, DC, và sau khi tháo khung bằng một chiếc tuốc nơ vít mượn từ một người bán hot dog, ông có thể xác nhận bức tranh là thật.
Cuối cùng, nhà thiết kế bối cảnh bán tác phẩm cho một nhà sưu tập nghệ thuật, rồi người này đem nó ra đấu giá vào tháng 12 năm 2014. Bức tranh được niêm yết với giá dự trữ là 121.220 đô la Mỹ và được bán cho một nhà sưu tập giấu tên người Hungary với giá 285.700 đô la Mỹ vào ngày 13 tháng 12. Do sự nổi tiếng có được nhờ hành trình tái phát hiện lạ lùng của bức tranh, tác phẩm được mô tả là bức tranh Hungary được nhiều người biết đến nhất. |
Máy bay chiến đấu không người lái
Máy bay chiến đấu không người lái là phương tiện bay không người lái có chức năng quân sự như tấn công và trinh sát trên chiến trường. Tuy không có người lái trên máy bay, song máy bay chiến đấu này vẫn có người điều khiển theo thời gian thực thông qua một cổng radio từ xa. Mức độ tự động hóa tùy thuộc vào từng loại cụ thể.
Một trong những khám phá sớm nhất về khái niệm máy bay không người lái chiến đấu là của Lee De Forest, nhà phát minh đầu tiên của thiết bị vô tuyến và U. A. Sanabria, một kỹ sư truyền hình. Họ đã trình bày ý tưởng của mình trong một bài báo xuất bản năm 1940 trên tờ Popular Mechanics. Máy bay không người lái quân sự hiện đại được biết đến ngày nay là sản phẩm trí tuệ của John Stuart Foster Jr., một nhà vật lý hạt nhân và là cựu giám đốc của Phòng thí nghiệm Quốc gia Lawrence Livermore (sau đó được gọi là Phòng thí nghiệm Bức xạ Lawrence). Năm 1971, Foster là một người đam mê máy bay mô hình và nảy ra ý tưởng rằng sở thích này có thể được áp dụng để chế tạo vũ khí. Ông vạch ra các kế hoạch và đến năm 1973, DARPA (Cơ quan Dự án Nghiên cứu Tiên tiến Quốc phòng) đã chế tạo hai nguyên mẫu có tên "Prairie" và "Calera". Chúng được cung cấp năng lượng từ một động cơ máy cắt cỏ đã được sửa đổi và có thể bay trên không trong hai giờ đồng hồ khi mang theo một vật nặng 28 pound (13 kg).
Trong Chiến tranh Yom Kippur năm 1973, Israel đã sử dụng máy bay không người lái không vũ trang Ryan Firebee của Hoa Kỳ nhằm dụ Ai Cập phóng hết kho tên lửa phòng không. Nhiệm vụ này đã hoàn thành mà không có thương tích nào cho các phi công Israel, những người đã sớm khai thác được hệ thống phòng thủ đã cạn kiệt của Ai Cập. Vào cuối những năm 1970 và 1980, Israel đã phát triển Scout và Pioneer, thể hiện sự chuyển hướng sang mẫu UAV nhẹ hơn, kiểu tàu lượn được sử dụng ngày nay. Israel đi tiên phong trong việc sử dụng máy bay không người lái (UAV) để giám sát thời gian thực, chiến tranh điện tử và mồi nhử. Hình ảnh và khả năng giải mã radar do các UAV này cung cấp đã giúp Israel vô hiệu hóa hoàn toàn hệ thống phòng không của Syria trong Chiến dịch Mole Cricket 19 khi bắt đầu Chiến tranh Liban 1982, không có phi công nào bị bắn rơi.
Vào cuối những năm 1980, Iran đã triển khai một máy bay không người lái được trang bị sáu quả đạn RPG-7 trong Chiến tranh Iran–Iraq.
Ấn tượng với thành công của Israel, Mỹ đã nhanh chóng mua một số UAV, và các hệ thống Hunter và Pioneer của họ là sản phẩm bắt nguồn trực tiếp từ các mẫu của Israel. 'Cuộc chiến UAV' đầu tiên là Chiến tranh vùng Vịnh lần thứ nhất: theo báo cáo của Bộ Hải quân tháng 5 năm 1991: "Ít nhất một UAV luôn bay trên không trong Chiến dịch Bão táp Sa mạc." Sau khi Chiến tranh vùng Vịnh thể hiện thành công tiện ích của nó, quân đội toàn cầu đã đầu tư rộng rãi vào việc phát triển UAV chiến đấu trong nước. Vụ "tiêu diệt" đầu tiên của UAV Mỹ là vào ngày 7 tháng 10 năm 2001, tại Kandahar.
Trong những năm gần đây, Mỹ đã tăng cường sử dụng các cuộc tấn công bằng máy bay không người lái nhằm vào các mục tiêu ở nước ngoài và các nơi khác như một phần của cuộc chiến chống khủng bố. Vào tháng 1 năm 2014, ước tính có 2.400 người đã chết vì các cuộc tấn công bằng máy bay không người lái của Mỹ trong 5 năm. Vào tháng 6 năm 2015, tổng số người chết của bởi các cuộc tấn công bằng máy bay không người lái của Mỹ ước tính vượt quá 6.000.
Vào năm 2020, Thổ Nhĩ Kỳ trở thành quốc gia đầu tiên sử dụng máy bay tấn công không người lái trong một cuộc tấn công phối hợp lớn trên chiến trường thông thường khi họ tấn công các lực lượng ở Syria. Chúng được sử dụng để tấn công các vị trí của đối phương, che chắn cho lực lượng mặt đất và trinh sát pháo binh. Máy bay không người lái được sử dụng rộng rãi trong cuộc chiến tranh Nagorno-Karabakh năm 2020 giữa Azerbaijan và Armenia. Việc Azerbaijan sử dụng máy bay không người lái TB2 rẻ hơn của Thổ Nhĩ Kỳ được coi là rất quan trọng đối với chiến thắng của họ trước lực lượng Armenia.[20] Máy bay không người lái cũng được sử dụng rộng rãi trong cuộc xung đột quân sự Nga - Ukraina 2022-2023. Việc sử dụng máy bay không người lái mang lại lợi thế về chi phí: “Mọi người đang sử dụng máy bay không người lái nhỏ, chẳng hạn như loại bạn có thể mua tại JB Hi-Fi với giá 2000 đô la, gài lựu đạn vào chúng và bay qua đám đông hoặc xe tăng rồi thả lựu đạn. Về cơ bản, bạn có thể chế tạo một cỗ máy trị giá 3000 đô la để phá hủy một thiết bị trị giá 5 triệu đô la mà kẻ thù của bạn có.”
Một nghiên cứu năm 2022 đánh giá tác động của UCAV đối với chiến tranh cho thấy máy bay không người lái rất dễ bị hệ thống phòng không và tác chiến điện tử tấn công, đồng thời máy bay không người lái chỉ có thể được sử dụng hiệu quả nếu chúng có sự hỗ trợ từ các tài sản cơ cấu lực lượng khác. Nghiên cứu kết luận rằng UCAV sẽ không tự nó có tác động mang tính cách mạng đối với chiến tranh. |
Jake Daniels (sinh ngày 8 tháng 1 năm 2005) là một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp người Anh hiện đang thi đấu ở vị trí tiền đạo cho câu lạc bộ Blackpool tại EFL League One.
Sự nghiệp thi đấu.
Daniels xuất thân từ lò đào tạo trẻ Blackpool từ năm 7 tuổi, và bắt đầu thi đấu cho đội U18 của Blackpool vào năm 2021 và là cầu thủ trẻ xuất sắc nhất mùa giải 2020-21 của đội trẻ Blackpool, ghi được 30 bàn thắng cho đội bóng. Anh ký hợp đồng chuyên nghiệp đầu tiên với đội bóng vào ngày 25 tháng 2 năm 2022, và gia nhập câu lạc bộ Bamber Bridge tại Northern Premier League theo dạng cho mượn vào ngày 26 tháng 3 cho phần còn lại của mùa giải 2021–22. Anh ra mắt cho đội 1 Blackpool trong trận thua 5–0 tại EFL Championship trước Peterborough United vào ngày 7 tháng 5, khi vào sân thay người ở phút thứ 81.
Tháng 5 năm 2022, Daniels công khai mình là người đồng tính, trở thành cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp Anh duy nhất công khai vào thời điểm đó, kể từ Justin Fashanu vào năm 1990. Anh đã được truyền cảm hứng từ Josh Cavallo, huấn luyện viên Matt Morton của Thetford Town, và vận động viên nhảy cầu Tom Daley để có đủ sự can đảm và quyết tâm. Quyết định công khai của anh đã được thủ tướng Anh Boris Johnson, chủ tịch Hiệp hội bóng đá Anh, Thái tử William và đội trưởng đội tuyển bóng đá quốc gia Anh Harry Kane khuyến khích. Vào ngày 29 tháng 6, anh đã lọt vào danh sách rút gọn ở hạng mục Người nổi tiếng của năm cho giải thưởng National Diversity Awards năm 2022 vì "quyết định dũng cảm" của mình. |
2A65 'Msta-B' là hệ thống pháo lựu kéo cỡ nòng 152,4 mm do Liên Xô / Nga phát triển và chế tạo từ giữa thập niên 1970. Chữ B là viết tắt của từ tiếng Nga "Buksiruyemaya" có nghĩa là "kéo".
Pháo nặng 6,8 tấn, có chiều dài 12 mét trong đó nòng dài 7,2 đến 8,13 mét. Nòng pháo có thể chỉnh góc từ -3.5° đến +70°. Tốc độ bắn là 6 - 8 phát/phút. Tầm bắn tối đa với đạn tiêu chuẩn là 24,7 km, với đạn rocket là 28,9 km. Khẩu đội vận hành từ 6 - 11 chiến sĩ. Pháo được kéo bởi xe tải KrAZ-260 6x6 hoặc xe tải Ural 4320 6x6. Pháo bao gồm một cỗ xe bốn bánh đặc biệt và có một tấm chắn bọc thép dốc về phía sau và kéo dài qua các bánh xe. Nó đã được triển khai từ năm 1987 và lần đầu tiên được triển khai bởi lực lượng Liên Xô ở Đông Âu. 2A65 'Msta-B' được thiết kế và chế tạo để bổ sung và thay thế dần cho 2A36 Giatsint-B và các loại pháo lựu 152 mmm cũ hơn nữa trong biên chế pháo binh Nga.
Hiện tại, 2A65 'Msta-B' được sử dụng bởi một số quốc gia vốn thuộc Liên Xô cũ. Nó cũng được Nga viện trợ cho Syria.
Phiên bản tự hành của nó là 2S19 Msta. |
Charlie Hughes (cầu thủ bóng đá, sinh 2003)
Charles Roger Hughes (sinh ngày 16 tháng 10 năm 2003) là một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp người Anh hiện tại đang thi đấu ở vị trí trung vệ cho câu lạc bộ Wigan Athletic tại EFL League One.
Sự nghiệp thi đấu.
Hughes xuất thân từ lò đào tạo Manchester City và Liverpool, rồi chuyển tới lò đào tạo trẻ của Wigan Athletic vào năm 2017 ở độ tuổi U-14. Anh là đội trưởng của đội U18 trong mùa giải 2021-22. Ngày 7 tháng 9 năm 2021, anh ký bản hợp đồng chuyên nghiệp đầu tiên với đội bóng. Anh ra mắt chuyên nghiệp cho Wigan Athletic trong chiến thắng 1–0 tại EFL Trophy trước U-21 Arsenal vào ngày 25 tháng 1 năm 2022.
Phong cách thi đấu.
Hughes là một trung vệ chơi bóng. Anh khá thoải mái khi sở hữu và thể hiện phẩm chất lãnh đạo mạnh mẽ. |
Chiến tranh Schleswig lần thứ nhất
Chiến tranh Schleswig đầu tiên (tiếng Đức: Schleswig-Holsteinischer Krieg), còn được gọi là Khởi nghĩa Schleswig-Holstein (tiếng Đức: Schleswig-Holsteinische Erhebung) và Chiến tranh ba năm (tiếng Đan Mạch: Treårskrigen), là một cuộc xung đột quân sự ở miền nam Đan Mạch và miền bắc nước Đức bắt nguồn từ Liên minh Schleswig-Holstein, tranh luận về vấn đề ai sẽ kiểm soát các Công quốc Schleswig, Holstein và Lauenburg, những người vào thời điểm đó được cai trị bởi vua Đan Mạch trong một liên minh cá nhân. Cuối cùng, phía Đan Mạch đã giành chiến thắng với sự hỗ trợ ngoại giao của các cường quốc, đặc biệt là Anh và Nga, vì các công quốc này nằm gần một tuyến đường biển Baltic quan trọng nối liền cả hai cường quốc.
Dân số đa số là người Đan Mạch ở Bắc Schleswig (gần khu vực được trả lại cho Đan Mạch sau Thế chiến thứ nhất) trong khi ở phần còn lại của Schleswig và ở Holstein và Lauenburg, đa số là người Đức.
Tháng 3 năm 1848, người Đức ở Schleswig, Holstein và Lauenburg nổi dậy, thành lập chính phủ và quân đội lâm thời. Vì Holstein và Lauenburg là các quốc gia thành viên của Liên minh Đức, nên nó ủng hộ quân nổi dậy như một cuộc chiến tranh liên bang (Bundeskrieg) theo quy chế của nó. Điều này được tiếp tục bởi Chính phủ Trung ương Đức (của nhà nước liên bang đã thay thế Liên bang vào năm 1848/49-51), với hầu hết quân đội Đức do Phổ chuyển giao.
Chiến tranh bị gián đoạn vào tháng 8 năm 1848 bởi hiệp định đình chiến Malmö nhưng lại bắt đầu bằng một cuộc tấn công của Đan Mạch vào tháng 2 năm 1849. Vào mùa hè năm 1850, Phổ phải rút lui và để quân nổi dậy tự quyết. Vào ngày 1 tháng 4 năm 1851, quân đội Schleswig-Holstein bị giải tán. Nghị định thư Luân Đôn năm 1852 là giải pháp cuối cùng cho cuộc xung đột với các cường quốc xác nhận vua Đan Mạch là công tước của các công quốc nhưng cũng tuyên bố rằng các công quốc phải độc lập khỏi Đan Mạch.
Vào đầu năm 1848, Đan Mạch bao gồm Công quốc Schleswig, và vua Đan Mạch cai trị các công quốc Holstein và Saxe-Lauenburg trong Liên bang Đức. Phần lớn người dân tộc Đức ở Đan Mạch sống ở những khu vực này. Người Đức chiếm một phần ba dân số của đất nước, và ba công quốc chiếm một nửa nền kinh tế của Đan Mạch. Chiến tranh Napoléon, kết thúc vào năm 1815, đã thúc đẩy chủ nghĩa dân tộc của cả Đan Mạch và Đức. Hệ tư tưởng Liên Đức đã trở nên có ảnh hưởng lớn trong những thập kỷ trước chiến tranh, và các nhà văn như Jacob Grimm (1785–1863) và Peter Andreas Munch người Na Uy (1810–1863) lập luận rằng toàn bộ bán đảo Jutland đã có người Đức sinh sống trước khi người Đan Mạch đến và do đó người Đức có thể đòi lại nó một cách chính đáng. Jens Jacob Asmussen Worsaae (1821–1885), một nhà khảo cổ học đã khai quật các phần của Danevirke, bác bỏ những tuyên bố thân Đức, viết những cuốn sách nhỏ lập luận rằng không có cách nào biết được ngôn ngữ của những cư dân đầu tiên trên lãnh thổ Đan Mạch, rằng người Đức đã có những yêu sách lịch sử vững chắc hơn đối với phần lớn nước Pháp và Anh, và rằng người Slav theo lý do tương tự có thể thôn tính các phần của miền đông nước Đức.
Các mục tiêu trái ngược nhau của những người theo chủ nghĩa dân tộc Đan Mạch và Đức đã góp phần làm bùng nổ Chiến tranh Schleswig lần thứ nhất. Những người theo chủ nghĩa dân tộc Đan Mạch tin rằng Schleswig, chứ không phải Holstein, nên là một phần của Đan Mạch, vì Schleswig có một số lượng lớn người Đan Mạch, trong khi Holstein thì không. Những người theo chủ nghĩa dân tộc Đức tin rằng Schleswig, Holstein và Lauenburg nên duy trì sự thống nhất, và niềm tin của họ rằng Schleswig và Holstein không nên bị tách rời đã dẫn đến việc hai công quốc được gọi là Schleswig-Holstein. Schleswig đã trở thành một nguồn gây tranh cãi đặc biệt, vì nó chứa một số lượng lớn người Đan Mạch, người Đức và người Bắc Frisia. Một nguyên nhân khác của cuộc chiến là sự thay đổi đáng ngờ về mặt pháp lý đối với các quy tắc kế vị công tước ở các công quốc.
Vua Christian VIII của Đan Mạch qua đời vào tháng 1 năm 1848. Con trai hợp pháp duy nhất của ông, Frederick VII tương lai, dường như không thể có người thừa kế, do đó các công quốc dường như sẽ chuyển sang quyền cai trị của Nhà Oldenburg, điều này có thể dẫn đến sự phân chia của Đan Mạch. Theo đó, Christian VIII đã ra sắc lệnh (ngày 8 tháng 7 năm 1846) thay đổi luật kế vị ở các công quốc để cho phép kế vị theo dòng dõi nữ. Việc thực hiện luật này là bất hợp pháp.
Câu hỏi về Schleswig-Holstein cũng là mối quan tâm lớn của các cường quốc châu Âu khác. Để duy trì quyền tiếp cận Baltic, Bộ trưởng Ngoại giao Anh Lord Palmerston muốn quyền kiểm soát eo biển Đan Mạch nối Biển Bắc với Biển Baltic không được kiểm soát bởi bất kỳ cường quốc châu Âu nào như Phổ. Theo quan điểm của Palmerston, việc có một cường quốc tương đối yếu như Đan Mạch duy trì quyền kiểm soát eo biển Đan Mạch tốt hơn nhiều so với việc có một cường quốc mạnh, và do đó, Anh có xu hướng ủng hộ các yêu sách của Đan Mạch, tin rằng một cuộc chiến tranh Đan Mạch-Phổ có thể dẫn đến việc Phổ thôn tính không chỉ hai công quốc mà còn toàn bộ Đan Mạch. Tương tự như vậy, Hoàng đế Nicholas I của Nga ủng hộ Đan Mạch vì ông không muốn một cường quốc kiểm soát eo biển Đan Mạch. Nicholas cũng tin rằng nếu Đan Mạch bị đánh bại ngay cả khi không bị thôn tính, điều đó có thể dẫn đến việc người Đan Mạch gia nhập Liên minh Scandinavi, điều này sẽ gây ra mối đe dọa tiềm ẩn đối với khả năng rời Baltic của hạm đội Baltic thuộc Hải quân Đế quốc Nga. Pháp, cường quốc châu Âu phản đối sự thống nhất của Đức nhất, là do Cách mạng năm 1848 không thể có lập trường mạnh mẽ đối với các vấn đề của Đức. |
Quốc kỳ Papua New Guinea
Quốc kỳ Papua New Guinea (tiếng Tok Pisin: "plak bilong Papua Niugini") là lá cờ được chấp thuận vào ngày 1 tháng 7 năm 1971. Trên lá cờ có hình Nam Thập Tự và một con chim thiên đường Raggiana đang bay được in bóng. Quốc kỳ đã được chọn thông qua một cuộc thi thiết kế toàn quốc vào đầu năm 1971. Nhà thiết kế chiến thắng là Susan Karike, lúc đó mới 15 tuổi.
Đỏ và đen từ lâu đã là màu truyền thống của nhiều bộ lạc ở Papua New Guinea. Đen-trắng-đỏ là màu cờ của Đế quốc Đức, quốc gia đã xâm chiếm New Guinea trước năm 1918. Chim thiên đường cũng được tìm thấy trên quốc huy. Nam Thập Tự cho thấy Papua New Guinea là một quốc gia ở Nam Bán cầu.
Trước khi giành được độc lập, chính quyền Úc đã đề xuất một lá cờ ba màu thẳng đứng với các dải màu xanh dương, vàng và xanh lá cây, cùng với hình ảnh chim thiên đường và Nam Thập Tự, do Hal Holman thiết kế. Màu xanh lam được cho là đại diện cho biển và các đảo của New Guinea, Nam Thập Tự là kim chỉ nam cho những người đi du lịch, màu vàng tượng trưng cho đường bờ biển, sự giàu có về khoáng sản và sự thống nhất, và màu xanh lá cây tượng trưng cho vùng cao nguyên và đất liền có rừng rậm, với chim thiên đường đại diện cho sự thống nhất quốc gia. Thiết kế này bị chỉ trích rất nhiều, do vẻ ngoài của nó giống như một "sản phẩm được tạo ra một cách máy móc", do đó, phiên bản thay thế do nữ sinh 15 tuổi Susan Karike thiết kế đã được chọn để sử dụng. |
Tiếng Phrygia là ngôn ngữ Ấn-Âu của người Phrygia, được nói ở Anatolia (Thổ Nhĩ Kỳ hiện nay), trong thời đại cổ điển (kh. thế kỉ 8 TCN đến thế kỉ 5 CN).
Tính đồng nhất dân tộc-ngôn ngữ Phrygia gây tranh cãi. Các tác giả Hy Lạp cổ đại sử dụng "Phrygia" như một thượng vị để mô tả một quần thể văn hóa dân tộc rộng lớn tập trung chủ yếu ở các khu vực trung tâm của Anatolia còn hơn là một tên của một "bộ tộc" hoặc "người dân" đơn lẻ. Plato đã nhận ra rằng một số từ tiếng Phrygia giống như các từ của tiếng Hy Lạp.
Bởi vì bằng chứng rời rạc của tiếng Phrygia, vị trí chính xác của nó ở trong ngữ hệ Ấn-Âu là không chắc chắn. Tiếng Phrygia chia sẻ những đặc điểm quan trọng với tiếng Hy Lạp và tiếng Armenia. Bằng chứng của một sự chia cắt nhóm ngôn ngữ Thracia-Armenia từ tiếng Phrygia và các ngôn ngữ Balkan cổ khác tại một giai đoạn đầu, phân loại của tiếng Phrygia là một ngôn ngữ centum, và tần số cao của đường đồng ngữ ngữ âm, hình thái, và từ vựng chia sẻ với tiếng Hy Lạp, đã dẫn đến một sự đồng thuận hiện tại mà có mối quan hệ dến tiếng Hy Lạp là họ hàng gần nhất của tiếng Phrygia.
Phát hiện và giải mã.
Các tác giả cổ đại như Herodotus và Hesychius đã cung cấp cho chúng ta với vài chục từ cho rằng là tiếng Phrygia, cái gọi là chú thích. Trong thời hiện đại tượng đài đầu tiên với một văn bản tiếng Phrygia, được tìm thấy ở Ortaköy (Orcistus cổ điển), đã được mô tả vào năm 1752. Vào năm 1800 ở Yazılıkaya (Nakoleia cổ điển) hai bản khắc nữa đã được phát hiện. Trên một trong số chúng có từ ΜΙΔΑΙ, 'tới Midas', có thể được đọc, thúc đẩy ý tưởng rằng họ là một phần của kiến trúc, có thể là mộ, của vua Phrygia huyền thoại Midas. Sau đó, khi các nhà khảo cổ học, nhà lịch sử học và các học giả phương Tây khác bắt đầu đi xa qua Anatolia để trở nên hiều biết với bối cảnh địa lý của thế giới của Homer và Tân Ước, nhiều di tích đã được phát hiện. Đến năm 1862 mười sáu bản khắc tiếng Phrygia đã được biết đến, trong số đó có một số dòng chữ song ngữ tiếng Hy Lạp-Phrygia. Điều này cho phép học giả người Đức Andreas David Mordtmann thực hiện nỗ lực nghiêm túc đầu tiên để giải mã chữ viết, dù ông nhấn mạnh quá mức sự tương đồng của tiếng Phrygia đến tiếng Armenia, dẫn đến một số kết luận sai. Sau năm 1880, học giả Kinh thánh người Scotland William Mitchell Ramsay đã phát hiện thêm nhiều bản khắc nữa. Vào thế kỉ thứ 20, sử hiểu biết của tiếng Phrygia đã tăng lên, do một dòng trôi chảy ổn định của các văn bản mới, phiên âm đáng tin cậy hơn, và kiến thứ tốt hơn của quy luật thay đổi giọng Ấn-Âu. Bảng chữ cái bây giờ là nổi tiếng, dù các sửa đổi nhỏ của các ký hiệu hiếm hơn của bảng chữ cái vẫn có thể, một ký tự ( = /j/, phiên âm là "y") chỉ được xác định an toàn vào năm 1969.
Tiếng Phrygia là một thành viên của ngữ hệ Ấn-Âu, nhưng vì bằng chứng rời rạc, vị trí chính xác của nó ở trong ngữ hệ đó là không chắc chắn. Tiếng Phrygia chia những đặc điểm quan trọng với tiếng Hy Lạp và tiếng Armenia. Giữa thế kỉ 19 và nửa đầu thế kỉ 20, tiếng Phrygia chủ yếu được coi là một ngôn ngữ satem, và do đó gần với tiếng Armenia và tiếng Thracia hơn, trong khi hôm nay nó thường được coi là một ngôn ngữ centum và do đó gần với tiếng Hy Lạp hơn. Lý do là trong quá khứ tiếng Phrygia đã có chiêu bài của một ngôn ngữ âm xuýt là do hai quá trình thứ cấp ảnh hưởng nó. Cụ thể là, tiếng Phrygia đã hợp nhất âm môi cũ với âm vòm mềm đơn giản, và cái thứ hai, khi tiếp xúc với các nguyên âm vòm /e/ và /i/, đặc biệt là trong vị trí đầu, một số nguyên âm trở nên vòm hóa. Hơn nữa, Kortlandt (1988) đã trình bày các thay đổi giọng chung của tiếng Thracia và tiếng Armenia và sự chia cắt của chúng từ tiếng Phrygia và phần còn lại của nhóm ngôn ngữ Balkan cổ ngay từ giai đoạn đầu.
Đồng thuận hiện đại coi tiếng Hy Lạp là họ hàng gần nhất của tiếng Phrygia. Hơn nữa, trong số 36 đường đồng ngữ được Obrador Cursach thu thập, tiếng Phrygia
chia sẻ 34 đường với tiếng Hy Lạp, với 22 đường là độc quyền giữa chúng. 50 năm qua của học bổng tiếng Phrygia đã phát triển một giả thuyết đề xuất một giai đoạn tiếng Hy Lạp-Phrygia nguyên thủy trong đó có nguồn gốc tiếng Hy Lạp và tiếng Phrygia, và nếu tiếng Phrygia đã được chứng thực đầy đủ hơn, giai đoạn đó có lẽ có thể được phục dựng.
Một lý thuyết khác, được đề ra bới Eric P. Hamp, là tiếng Phrygia có liên quan chặt chẽ nhất với nhóm ngôn ngữ Ý-Celt.
Tài liệu văn khắc tiếng Phrygia được chia ra thành hai ngữ liệu phụ riêng biệt, tiếng Phrygia cổ và tiếng Phrygia mới. Những chứng thực các giai đoạn khác nhau của tiếng Phrygia, được viết với bảng chữ cái khác nhau và trên các vật liệu khác nhau, và có phân bố địa lý khác nhau.
Tiếng Phrygia cổ được chứng thực trong 395 bản khắc ở Anatolia và hơn thế nữa. Chúng đã được viết bằng chữ Phrygia giữa năm 800 và 330 TCN. "Corpus des inscriptions paléo-phrygiennes" (CIPPh) và các bổ sung của nó chứa hầu ha=ết bản khắc tiếng Phrygia cổ được biết đến, dù một vài bản khắc trên tường không được bao gồm. Những bản khắc cổ nhất—tuwf giữa thể kỉ thứ 8 TCN—đã được tìm thấy trên các vật thể bằng bạc, đồng, và thạch cao tuyết hoa ở các nấm mả (gò mộ) ở Gordion (Yassıhüyük, cái gọi là "gò Midas") và Bayındır (Đông Lycia).
Tiếng Phrygia mới được chứng thực trong 117 bản khắc tang lễ, chủ yếu là những lời nguyền chống lại những kẻ mạo phạm được thêm vào sau văn bia tiếng Hy Lạp. Tiếng Phrygia mới được viết bằng chữ Hy Lạp giữa thế kỉ 1 và 3 CN và bị giới hạn ở phía tây của Phrygia cổ đại, ở miền trung Anatolia. Hầu hết các bản khắc tiếng Phrygia mới đã bị mất tích, vì vậy chúng chỉ được biết đến qua lời khai của những người biên soạn đầu tiên. Các bản khắc tiếng Phrygia mới đã được chia ra từng loại bởi William M. Ramsay (kh. 1900) và Obrador-Cursach (2018).
Một số học giả xác định một bộ phận thứ ba, tiếng Phrygia trung đại, được đại diện bởi một bản khắc đơn lẻ từ Dokimeion. Nó là một văn bia tiếng Phrygia bao gồm sáu câu thơ lục bát tám dòng, và có niên đại vào cuối thế kỉ 4 TCN, sau cuộc chinh phạt Macedonia. Nó được coi là một văn bản tiếng Phrygia được khắc lên bằng chữ Hy Lạp. Cụm từ của nó có một số tiếng vang của một văn bia tiếng Phrygia cổ từ Bithynia, nhưng nó đoán trước các đặc điểm ngữ âm và đánh vần được tìm thấy trong tiếng Phrygia cổ. Ba bản khắc tường từ Gordion từ thế kỉ 4 đến thế kỉ 2 TCN, không rõ ràng về bảng chữ cái được sử dụng cũng như giai đoạn ngôn ngữ của chúng, và cũng có thể được coi là tiếng Phrygia trung đại.
Những đề cập cuối cùng về ngôn ngữ này có từ thế kỉ 5 CN và nó có khả năng bị tuyệt chủng vào thế kỉ 7 CN.
Từ kh. 800 cho đến 300 TCN, người Phrygia đã sử dụng chữ Phrygia cổ của mười chín chữ cái bắt nguồn từ chữ Phoenicia. Chữ viết này thường viết từ trái sang phải. Các ký tự của chữ viết này là:
Khoảng 15 phần trăm của các bản khắc được viết từ phải sang trái, như tiếng Phoenicia; trong những trường hợp đó, các ký tự được viết ngược lại:... (chữ viết theo lối đường cày).
Từ kh. 300 TCN, chữ viết này được thay bằng chữ Hy Lạp. Một bản khắc duy nhất có từ kh. 300 TCN (đôi khi được gọi là "Phrygia trung đại"), tất cả văn bản khác đều muộn hơn nhiều, từ các thế kỉ 1 cho đến 3 CN (Phrygia mới). Những chữ cái Hy Lạp Θ, Ξ, Φ, Χ, và Ψ hiếm khi được sử dụng—chủ yếu cho tên Hy Lạp và từ mượn (Κλευμαχοι, "tới Kleomakhos"; θαλαμει, "buồng tang lễ").
Các dòng đồng ngữ.
So sánh với tiếng Hy Lạp, tiếng Armenia, tiếng Albania và các ngôn ngữ Ấn-Iran: |
Tỉnh Bracław (; ; , "Braclavśke vojevodstvo") là một đơn vị hành chính của Thịnh vượng chung Ba Lan-Litva. Tỉnh được lập ra vào năm 1566 với vị thế một phần của Đại công quốc Litva, tỉnh được chuyển cho Vương quốc Ba Lan vào năm 1569 sau Liên minh Lublin. Sau phân chia Ba Lan vào năm 1793, tỉnh bị Đế quốc Nga chiếm giữ và thay thế bằng Phó vương quốc Bratslav.
Vào năm 1648-57, lãnh thổ của tỉnh là một phần của Quốc gia hetman Cossack sau Khởi nghĩa Khmelnytsky và Hiệp định đình chiến Andrusovo, trong khi vào năm 1672-99, tỉnh trở thành một phần của Ukraina Ottoman, một chư hầu của Đế quốc Ottoman.
Cùng với tỉnh Podolia, nó hình thành nên vùng lịch sử Podolia và là một phần của miền Tiểu Ba Lan rộng hơn của Lãnh địa hoàng gia Vương quốc Ba Lan.
Về chính thức, thủ phủ của tỉnh là Braclaw (nay là Bratslav), nhưng các thống đốc (voivode) địa phương cũng cư trú tại Winnica (Vinnytsia). Tỉnh được chia thành huyện Braclaw và huyện Winnica. Bản thân huyện Braclaw được chia thành hai khu—Braclaw và Zwinogrodek (một số nguồn cho rằng có một huyện Zwinogrodek riêng biệt). Năm 1791, Đại Sejm cũng thành lập huyện Boh (tiếng Ba Lan: powiat nadbohski), nhưng nó chưa bao giờ được thành lập do Chiến tranh Ba Lan-Nga 1792.
Tỉnh Braclaw có hai thượng nghị sĩ—voivode và castellan của Braclaw. Tỉnh cũng có sáu đại biểu của Sejm—hai người từ huyện Braclaw, hai người từ huyện Winnica và hai người từ huyện Zwinogrodek. Các phiên sejmik địa phương diễn ra ở Winnica. Ngày nay, khu vực này thuộc Ukraina và Transnistria của Moldova.
Zygmunt Gloger trong cuốn sách "Địa lý lịch sử của vùng đất Ba Lan cũ" đưa ra một mô tả chi tiết về tỉnh Braclaw:
Sau Liên minh Lublin, tỉnh Podolia bị Vương quốc Ba Lan sáp nhập. Ngay sau đó, phần Podolia của Ukraina nằm thấp hơn tỉnh Podole, giữa sông Dniestr và sông Boh, được chuyển thành tỉnh Braclaw. Tỉnh có ba lâu đài tại Braclaw, Winnica và Zwinogrod (...) Năm 1570, một ủy ban hoàng gia đặc biệt được thành lập để đánh dấu biên giới của tỉnh. Ranh giới phía tây của tỉnh được đánh dấu bằng sông Murachwa, và ở phía đông nam tỉnh được ngăn cách với Wallachia bởi sông Dniestr. Ủy ban đánh dấu biên giới phía bắc của tỉnh dọc theo Đường mòn Tatar Đen, và để giải quyết tranh cãi giữa các tỉnh Braclaw và Kijow, Vua Stefan Batory vào năm 1584 tuyên bố rằng đường biên giới sẽ được đánh dấu bởi sông Uhorski Tykicz (...)
Vào cuối thế kỷ 16, phần lớn tỉnh Braclaw là một cánh đồng hoang suy giảm dân cư. Đời sống chính trị và xã hội chỉ tồn tại trong vành đai nông nghiệp, nằm ngay gần các lâu đài hoàng gia. Tuy nhiên, những người định cư bắt đầu di chuyển vào miền hoang vu, thậm chí dọc theo biên giới phía nam của tỉnh, trong khu vực được gọi là Pobereze (...) Sau Liên minh Lublin, khi các vùng đất của Ukraina bị Vương quốc Ba Lan sáp nhập, cuộc sống trở nên có tổ chức hơn, với starosta, voivode, quý tộc, sejmik và tòa án theo kiểu Ba Lan (...)
Huyện Winnica nhỏ hơn nhưng đông dân cư hơn. Huyện có diện tích 200 dặm vuông, ở góc tây bắc của tỉnh, dọc theo sông Boh. Huyện Braclaw có diện tích 420 dặm vuông, bao gồm hai khu - Braclaw và Zwinogrod. Khu Zwinogrod bao phủ hoang mạc Nước Xanh, nhưng do Lâu đài Zwinogrod bị phá hủy nên nó không trở thành một huyện riêng biệt (...) Năm 1584, Stefan Batory chia khu vực này giữa các tỉnh Braclaw và Kijow, dọc theo sông Uhorski Tykicz (...)
Năm 1569, thống đốc đầu tiên của Braclaw là Thân vương Roman Sanguszko, trong khi castellan đầu tiên là Knyaz Jedrzej Kapusta. Năm 1589 Sejm Ba Lan ra lệnh rằng tất cả các tài liệu chính thức ở tỉnh Braclaw phải được viết bằng ngôn ngữ Đông Slav Cổ (...) Tỉnh này có hai thượng nghị sĩ (voivode và castellan của Braclaw), sáu đại biểu đến Sejm, và hai đại biểu của Toà án Tiểu Ba Lan tại Lublin. Hơn nữa, giống như ở tỉnh Podole lân cận, Braclaw có các thẩm phán biên giới riêng, những người hợp tác với các quan chức của chính phủ Ottoman và Hãn quốc Krym, giải quyết mâu thuẫn giữa công dân hai nước (...)
Năm 1598, Sejm ra lệnh chuyển tất cả các quần thần và sejmik từ Braclaw đến Winnica. Kết quả là, Winnica được coi là thủ phủ của tỉnh. Kể từ thế kỷ 18, dân số của khu vực tăng lên, vào năm 1791, Sejm đã thành lập một huyện khác được gọi là huyện Boh, tăng số lượng đại biểu của tỉnh từ sáu lên tám. Sau phân chia Ba Lan, chính quyền Nga đã thành lập tỉnh Braclaw (1793 - 1796), những vùng đất sau đó được phân chia giữa tỉnh Podolia, tỉnh Volhynia và tỉnh Kiev (...)
Theo điều tra dân số năm 1625, tỉnh Braclaw có 285 ngôi làng, nhưng dân số của tỉnh tăng nhanh đến mức vào đầu những năm 1790, số lượng làng đã tăng lên 1.500 (...) Trước Liên minh Lublin, có khoảng 30 lâu đài, pháo đài và cứ điểm trong tỉnh. Năm mươi năm sau liên minh, số lượng lâu đài tăng lên đáng kể. Hầu hết chúng đều là của tư nhân, trong đó hùng mạnh nhất là tại Uman (...) Vào thế kỷ 18, tỉnh có một số dinh thự lớn của đại quý tộc Ba Lan, trong số đó có Zofiowka của gia tộc Potocki, nằm gần Uman.
Thống đốc tỉnh (Wojewoda) có trụ sở:
Hội đồng khu vực (sejmik generalny) của toàn thể vùng đất Ruthenia
Hội đồng khu vực (sejmik poselski i deputacki) có trụ sở: |
commentDi chuyển từ đến dùng /comment
Stefano Magnasco Galindo ([steˈfano maˈɲasko], sinh ngày 28 tháng 9 năm 1992) là một cầu thủ bóng đá người Chile hiện tại đang thi đấu ở vị trí hậu vệ cánh phải cho câu lạc bộ Unión Española.
Sự nghiệp thi đấu.
Anh xuất thân từ lò đào tạo trẻ Universidad Católica. Anh đã mắt đội bóng vào tháng 5 năm 2011, nhờ vào Juan Antonio Pizzi, huấn luyện viên của đội bóng ở thời điểm đó. Vào tháng 9 cùng năm, Magnasco thử việc tại Bolton Wanderers, và thất bại trong việc ký hợp đồng với đội bóng, và sau đó không gia nhập Chelsea, câu lạc bộ cũng cố gắng ký hợp đồng với anh. Tuy nhiên, vào giữa năm 2012, anh gia nhập Groningen tại Eredivisie, sau khi rời khỏi Chile với danh hiệu Cúp Chile 2011. |
Denis Colin Leary (sinh ngày 18 tháng 8 năm 1957) là nam diễn viên, nghệ sĩ hài người Mỹ. Sinh ra ở Massachusetts, Leary nổi tiếng với vai trò nghệ sĩ hài độc thoại, đặc biệt là qua những tiểu phẩm trên kênh MTV và các sê-ri hài "No Cure for Cancer" (1993), "Lock 'n Load" (1997). Đầu những năm 1990, Leary bắt đầu tham gia điện ảnh và truyền hình với các phim "Judgement Night" (1993), "Gunmen" (1994), "Operation Dumbo Drop" (1995) và "Wag the Dog" (1997).
Những năm 2000, ông sản xuất và đóng chính trong chương trình truyền hình "The Job" (2001–2002). Năm 2004, ông sáng lập và đóng chính "Rescue Me" (2004–2011), qua đó giành được hai đề cử giải Primetime Emmy, một cho biên kịch và một cho diễn xuất. Leary cũng lồng tiếng cho nhân vật bọ rùa Francis trong "A Bug's Life" và hổ răng kiếm Diego trong loạt phim "Kỷ băng hà".
Denis Colin Leary sinh ngày 18 tháng 8 năm 1957 tại thành phố Worcester, Massachusetts. Mẹ là Nora (họ gốc: Sullivan, 1929), làm người giúp việc, cha là John Leary (1924–1985), làm thợ cơ khí. Nam diễn viên mang hai quốc tịch Mỹ và Ireland, ông là anh em họ của MC Conan O'Brien.
Leary kết hôn với tác giả Ann Lembeck Leary năm 1989, cả hai gặp nhau lần đầu khi ông làm hướng dẫn cho vợ trong một lớp học tiếng Anh tại Đại học Emerson. Cặp đôi có hai con, một con trai tên John Joseph "Jack" (sinh 1990) và một con gái tên Devin (sinh 1992). |
Khủng bố hóa học
Khủng bố hóa học là hình thức khủng bố sử dụng các vũ khí hóa học nhằm mục đích tấn công và làm chết nhiều người. Khủng bố hóa học có thể được coi là một hình thức chiến tranh hóa học.
Sử dụng trong nội chiến Sri Lanka.
Trong Nội chiến Sri Lanka, lực lượng ly khai Những con hổ giải phóng Tamil Eelam (LTTE) được ghi nhận là tổ chức khủng bố đầu tiên sử dụng vũ khí hóa học phi nhà nước trong cuộc tấn công năm 1990 vào căn cứ Đông Kiran của Quân đội Sri Lanka bằng khí clo. LTTE sau đó tiếp tục sử dụng vũ khí hóa học (bao gồm cả khí CS) cho đến khi thất bại quân sự cuối cùng vào năm 2009.
LTTE đã từng tuyên bố vào năm 1986 rằng họ đã đầu độc trà Sri Lanka bằng chất độc kali xyanua, tuy nhiên không có bằng chứng nào được đưa ra. LTTE cũng bị cáo buộc ngâm dao trong dung dịch chứa xyanua và sử dụng bom dạng viên nhộng chứa xyanua. |
Écréhous (tiếng Jèrriais: "Êcrého") là một nhóm đảo và đá cách 6 dặm (9,6 km) về phía Đông Bắc Jersey, và cách Pháp 8 dặm (12,8 km). Đây là một phần lãnh thổ, tạo thành Địa hạt Jersey, một Lãnh địa vương quyền của Vương quốc Anh. Nhóm đảo đá này không có người ở và được xếp vào Giáo xứ St. Martin.
Nguồn gốc tên gọi.
Cái tên 'Ecrehous' có nguồn gốc từ Tiếng Bắc Âu cổ. "Esker" như trong Skerry có nghĩa là một bờ đá và 'Hou', tên địa danh cũng được tìm thấy ở Jethou, Lihou, Brecqhou, Burhou và các đảo nhỏ khác, bắt nguồn từ holm, có nghĩa là hòn đảo. Phần đầu tiên của tên dường như bắt nguồn từ từ sker trong tiếng Bắc Âu, có nghĩa là rạn san hô. Ecrehos thực sự, về mặt địa chất, là một phần của cùng một nhóm đảo với Les Dirouilles (phía Tây) và Les Pierres de Lecq ('Paternosters') (xa hơn về phía Tây). |
Minquiers ("Les Minquiers"; tiếng Jèrriais: "Les Mîntchièrs" (trợ giúp·thông tin); được gọi là "the Minkies" trong tiếng Anh địa phương) là một nhóm đảo và đá, cách Jersey khoảng 15 km (9,3 mi) về phía Nam. Nó tạo thành một phần của Địa hạt Jersey, một Lãnh địa vương quyền của Vương quốc Anh. Minquiers là một phần của đơn vị hành chính Giáo xứ Grouville, và Vingtaine.
Thềm đá xung quanh Minquiers có diện tích bề mặt lớn hơn đảo Jersey, nhưng khi thủy triều lên, chỉ một vài trong số các tảng đá chính vẫn nổi trên mặt nước. Nhiều ngôi nhà đã được xây dựng trên đảo, trong đó lớn nhất trong số này là Maîtresse, dài khoảng 50 m (55 yd) và rộng 20 m (22 yd) và có khoảng 10 ngôi nhà nhỏ bằng đá đang trong tình trạng sửa chữa khác nhau. Đây là những tòa nhà nằm xa nhất về phía Nam nhất của Quần đảo Anh; nhưng không có cư dân thường trú; mặc dù ngư dân, người thu gom vraic (rong biển được sử dụng làm phân bón), người chơi du thuyền, người chèo thuyền kayak và thậm chí cả những nhân viên phát thanh nghiệp dư đều đến đây vào mùa hè. |
Trong lĩnh vực hình học, định lý Schooten là 1 kết quả được tìm ra bởi nhà toán học người Hà Lan Frans van Schooten và là 1 trường hợp suy biến của Định lý Pompeiu. Định lý được phát biểu như sau:
"Cho tam giác đều ABC nội tiếp đường tròn tâm O. Lấy điểm M thuộc cung BC. Khi đó ta có:"
Lấy điểm B' thuộc AM sao cho MB=MB'(1).
Suy ra tam giác BB'M cân tại M.
Ta lại có: formula_2(cùng chắn cung AB)
formula_3Tam giác BB'M đều formula_3formula_5
Lại có formula_8 (cùng chắn cung BM)
Từ (1), (2) formula_11
Vậy ta có điều phải chứng minh. |
Les Pierres de Lecq (tiếng Jèrriais: "Les Pièrres dé Lé") hay Paternosters là một nhóm đá hoặc rạn san hô không thể ở được, thuộc Địa hạt Jersey, nằm giữa Jersey và Sark, cách Grève de Lecq ở Giáo xứ Saint Mary 6 km (3,7 mi) về phía Bắc, và cách Bán đảo Contentin của Pháp 22,4 km (13,9 mi) về phía Tây. Chỉ có ba hoặc bốn tảng đá có thể nhìn thấy khi thủy triều lên: L'Êtaîthe (Đá phía đông), La Grôsse (tảng lớn) và La Vouêtaîthe (Đá phía Tây). Khu vực này có một trong những biên độ thủy triều lớn nhất thế giới, đôi khi lên tới 12 m (40 ft).
Cái tên "Paternosters" gắn liền với một truyền thuyết liên quan đến quá trình thuộc địa của Sark vào thế kỷ XVI. Theo truyền thuyết này, một chiếc thuyền chở đầy phụ nữ và trẻ em đã bị đắm bởi đá ngầm và thỉnh thoảng người ta vẫn nghe thấy tiếng khóc của họ trong gió. Những thủy thủ mê tín sẽ đọc Lời cầu nguyện của Chúa khi đi qua Les Pierres de Lecq, do đó nó có tên là Paternosters. |
Cha Junhwan (Hangul: 차준환, sinh ngày 21 tháng 10 năm 2001) là một vận động viên trượt băng nghệ thuật người Hàn Quốc, thi đấu ở hạng mục đơn nam.
Anh là nhà vô địch tại Giải Vô địch Bốn Châu Lục năm 2022, hai lần Vô địch tại Grand Prix cấp thiếu niên, Á quân tại Giải Vô địch Thế Giới 2023, giành Huy chương Đồng tại Grand Prix Final 2018 - 2019, và là nhà Vô địch Quốc gia Hàn Quốc trong 7 năm liên tiếp (2016 - 2023).
Cha là vận động viên nội dung đơn nam đầu tiên của Hàn Quốc giành được huy chương tại Giải Vô địch Bốn Châu Lục, giải Vô địch Thế giới, Grand Prix Final cấp thiếu niên và trưởng thành.
Cha sinh ngày 21 tháng 10 năm 2001 tại Seoul, Hàn Quốc. Anh theo học tại và trở thành sinh viên tại Đại học Hàn Quốc vào năm 2020.
Trước khi bắt đầu sự nghiệp trượt băng nghệ thuật của bản thân, Cha đã hoạt động nghệ thuật với tư cách là một diễn viên, người mẫu, và vũ công ballet nhí.
Cha bắt đầu trượt băng từ năm 7 tuổi . Huấn luyện viên đầu tiên của anh là cựu vận động viên trượt băng nghệ thuật Shin Hea-sook, người đã từng tham gia Thế Vận hội Mùa đông năm 1980.
Cha tham gia thi đấu tại Giải Vô địch Quốc gia Hàn Quốc năm 2011 và xếp thứ tư. Một năm sau đó, anh giành được huy chương vàng tại giải đấu nói trên. Tại mùa giải 2012 - 2013, Cha đã giành chức vô địch cấp độ thiếu nhi (Novice) tại Cúp trượt băng nghệ thuật châu Á và giải Vô địch Quốc gia cấp độ thiếu niên. Tại giải đấu đầu tiên với cấp độ trưởng thành là giải Vô địch Quốc gia năm 2014, anh xếp thứ 5. Mùa giải 2014 - 2015, Cha đã giành chức Vô địch cho cấp độ thiếu nhi tại Merano Cup và huy chương đồng tại giải Vô địch Quốc gia cấp độ trưởng thành.
Tháng Ba năm 2015, Cha chuyển đến Toronto và trở thành học trò của Brian Orser.
Cấp độ thiếu niên (Junior).
Mùa giải 2015 - 2016.
Cha đã giành được huy chương vàng ngay trong lần xuất hiện đầu tiên của bản thân trên đấu trường quốc tế tại giải . Tại giải Vô địch Quốc gia năm 2016, anh thi đấu với phần tai bị nhiễm trùng và giành được huy chương đồng. Tháng Hai năm 2016, anh đại diện Hàn Quốc thi đấu tại Thế Vận hội Trẻ Mùa đông ở Lillehammer và hoàn thành ở vị trí thứ 5 chung cuộc. Một tháng sau, anh tiếp tục tham gia giải Vô địch Thế giới cấp độ Thiếu niên và xếp hạng bảy chung cuộc.
Mùa giải 2016 - 2017.
Mùa giải này đánh dấu sự xuất hiện của Cha ở Grand Prix cấp độ Thiếu niên với . Hai bài thi của anh diễn ra gần như hoàn hảo, mang lại cho anh số điểm cá nhân cao nhất tính đến thời điểm đó và xác lập một kỉ lục thế giới về số điểm tổng cao nhất đối với vận động viên nam cấp độ thiếu niên. Việc giành được huy chương vàng tại cuộc thi này đã giúp cho anh có được cơ hội tham gia vào Grand Prix Final cấp độ Thiếu niên và giành được huy chương đồng. Cùng trong năm 2017, Cha đã đạt được danh hiệu Vô địch Quốc gia đầu tiên của mình; đồng thời, anh xếp thứ 5 tại giải Vô địch Thế giới cấp độ Thiếu niên.
Cấp độ trưởng thành (Senior).
Mùa giải 2017 - 2018.
Vượt qua những trở ngại về thể chất và trục trặc về giày trượt, Cha giành được tấm huy chương vàng thứ hai tại giải Vô địch Quốc gia. Với số điểm tổng kết cao nhất sau ba cuộc thi đánh giá năng lực và tuyển chọn, anh đã được chọn tham dự Thế Vận hội Mùa đông 2018 được tổ chức tại Pyeongchang với tư cách là đại diện của Hàn Quốc. Anh là vận động viên đơn nam trẻ tuổi nhất tại kì Thế Vận hội năm đó và xếp hạng 15 chung cuộc
Mùa giải 2018 - 2019.
Mùa giải 2018 - 2019 của Cha khởi đầu khá thuận lợi khi anh xếp hạng 2 chung cuộc tại Autumn Classic với số điểm cá nhân cao nhất . Thành tích tương tự cũng được ghi nhận tại cúp Finlandia.
Tại lần xuất hiện đầu tiên trong một cuộc thi thuộc chuỗi giải Grand Prix, tức Skate Canada 2018, Cha đạt hạng 3 chung cuộc. Điều này đã giúp anh nối tiếp đàn chị Kim Yuna và trở thành vận động viên Hàn Quốc thứ hai giành được huy chương tại chuối giải Grand Prix. Sau đó, tại , anh đã mang về cho bản thân tấm huy chương đồng tiếp theo. Thành tích của anh tại hai cuộc thi trên đã giúp anh sở hữu tấm vé đến Grand Prix Final và trở thành vận động viên đơn nam đầu tiên của Hàn Quốc làm được điều này.
Ở Grand Prix Final 2018, Cha đã giành được huy chương đồng, tiếp nối chuỗi thành tích chưa từng có tiền lệ cho nội dung đơn nam của trượt băng nghệ thuật Hàn Quốc. Sau khi Vô địch Quốc gia lần thứ ba liên tiếp, Cha thi đấu tại giải Vô địch Bốn Châu lục 2019. Bài thi ngắn của anh diễn ra khá suôn sẻ và được xếp hạng 2; tuy nhiên, tại phần thi tự do, sáu cú nhảy của anh bị đánh giá là "thiếu vòng" và khiến thành tích của anh tụt xuống hạng 8 và xếp hạng 6 chung cuộc. Anh kết thúc mùa giải với hạng 18 cho cả hai bài thi và hạng 19 chung cuộc tại giải Vô địch Thế giới 2019. |
Fuji LM-1 Nikko là một loại máy bay liên lạc hạng nhẹ do Fuji Heavy Industries thiết kế chế tạo trong thập niên 1950.
Fuji đã chế tạo theo giấy phép 176 chiếc máy bay huấn luyện hai chỗ ngồi Beechcraft T-34 Mentor vào đầu thập niên 1950. Sau đó họ thiết kế lại chiếc T-34 thành một máy bay liên lạc bốn chỗ ngồi với tên gọi LM-1. Tổng cộng có 27 chiếc LM-1 được sản xuất trong giai đoạn 1955-1956.
Lịch sử hoạt động.
Lực lượng Phòng vệ Trên không Nhật Bản (JASDF) sử dụng LM-1 cho các nhiệm vụ chung và thông tin liên lạc. Sau khi ngừng hoạt động trong quân đội, một số chiếc LM-1 được bán trên thị trường dân dụng Hoa Kỳ và được các phi công dân sự lái với tên gọi "chim chiến".
Máy bay liên lạc bốn chỗ ngồi trang bị động cơ Continental cung cấp sức mạnh 168 kW (225 mã lực). Phiên bản này có 27 chiếc được sản xuất.
Phiên bản sử dụng động cơ Lycoming sức mạnh 254 kW (340 mã lực). Phiên bản này có 2 chiếc được sản xuất.
Một biến thể được phát triển bởi Thai Aviation Industries ở Thái Lan.
Một phiên bản đề xuất mạnh mẽ hơn LM-1, sử dụng động cơ Lycoming GSO-480-B1A6 với sức mạnh 180 kW (240 mã lực); và được gọi là LM-2.
Thông số kỹ thuật (LM-1).
"Dữ liệu lấy từ" Green 1956, tr. 86 |
Bán đảo Cotentin (tiếng Anh Mỹ: /ˌkoʊtɒ̃ˈtæ̃/, tiếng Pháp: [kɔtɑ̃tɛ̃]; tiếng Norman: Cotentîn [kotɑ̃ˈtẽ] (nghe)), còn được gọi là Bán đảo Cherbourg, là một bán đảo ở Normandy tạo thành một phần của bờ biển phía Tây Bắc của Pháp. Nó kéo dài về phía Tây Bắc vào Eo biển Anh, về phía Vương quốc Anh. Phía Tây của nó là Vịnh Saint-Malo và Quần đảo Eo biển, và phía Tây Nam là Bán đảo Brittany.
Bán đảo nằm hoàn toàn trong tỉnh Manche, thuộc vùng Normandy. |
Cháy rừng ở Canada 2023
Bắt đầu từ tháng 3 năm 2023 và với cường độ gia tăng từ tháng 6, Canada đã và đang bị ảnh hưởng bởi một loạt vụ cháy rừng đang diễn ra. Tất cả 13 tỉnh bang và lãnh thổ đều bị ảnh hưởng, với các đám cháy lớn ở Alberta, British Columbia, Các Lãnh thổ Tây Bắc, Nova Scotia, Ontario và Québec. Mùa cháy rừng năm 2023 chứng kiến diện tích bị thiêu rụi kỷ lục được ghi nhận trong lịch sử của Canada, vượt qua các mùa cháy rừng năm 1989, 1995 và 2014, cũng như được ghi nhận trong lịch sử Bắc Mỹ, vượt qua mùa cháy rừng Tây Hoa Kỳ tháng 9 năm 2020.
Tính đến ngày 23 tháng 8, 5.900 đám cháy đã thiêu rụi , tức khoảng 4% toàn bộ diện tích rừng của Canada và gấp hơn sáu lần mức trung bình các năm . Vào ngày 23 tháng 8, tổng cộng đã xảy ra 1.040 vụ cháy rừng và 660 vụ trong số đó được coi là "vượt ngoài tầm kiểm soát". Viện trợ quốc tế đã giúp giảm thiểu tác động của đám cháy.
Khói bốc ra từ các vụ cháy rừng đã buộc chính quyền phải phát ra cảnh báo về chất lượng không khí và người dân ở Canada và Mỹ phải đi sơ tán. Đến cuối tháng 6, làn khói đã vượt Đại Tây Dương đến châu Âu. |
Chima Sean Okoroji (sinh ngày 19 tháng 4 năm 1997) là một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp người Đức hiện tại đang thi đấu ở vị trí hậu vệ cánh trái cho câu lạc bộ SV Sandhausen tại 3. Liga.
Sự nghiệp thi đấu.
Okoroji ra mắt chuyên nghiệp cho SC Freiburg vào ngày 21 tháng 10 năm 2018, khi vào sân thay cho Roland Sallai ở phút thứ 73 trong trận hòa 1–1 trước Hertha BSC tại Bundesliga.
Okoroji sinh ra tại Đức, có bố là người Nigeria và mẹ là người Anh đến từ Liverpool. |
Vụ truy tố liên bang Donald Trump
Hoa Kỳ v. Donald J. Trump là một vụ án hình sự liên bang đang chờ giải quyết chống lại Donald Trump, tổng thống thứ 45 của Hoa Kỳ, bắt nguồn từ cuộc điều tra của luật sư đặc biệt Smith. Bảy cáo buộc về việc Trump xử lý các tài liệu của chính phủ sau nhiệm kỳ tổng thống của ông đã được đệ trình lên Tòa án Quận của Quận Nam Florida, có trụ sở tại M="Barrett_Stein_Dawsey_6/8/20236"/ref
Đây là lần thứ hai Trump bị truy tố, sau vụ truy tố cấp tiểu bang ở New Yorkref name="Faulders_6/8/20232"/ref về cáo buộc giả mạo kê khai kinh doanh liên quan đến vụ bê bối Stormy Daniels–Donald T="Mangan_Bhattacharjee_6/8/2023"/ref Đây là lần đầu tiên một cựu tổng thống bị truy tố bằng các cáo buộc liên bang.
Sau thất bại của Trump trong cuộc bầu cử tổng thống Hoa Kỳ năm 2020, Viện Quản lý Hồ sơ và Lưu trữ Quốc gia (NARA) đã bắt đầu nỗ lực khôi phục các tài liệu của chính phủ đã được mang đến Mar-a-Lago trong quá trình chuyển giao tổng thống.
Cuộc điều tra của FBI về việc Donald Trump xử lý các tài liệu chính phủ bắt đầu khi NARA vấp phải sự phản kháng từ nhóm của Trump và nghi ngờ rằng họ đã không lấy được tất cả các tài liệu mà đang trong sở hữu của Trump. Điều này cuối cùng đã dẫn đến việc FBI lục soát Mar-a-Lago, trong đó FBI đã thu hồi được hơn 13.000 tài liệu của chính phủ, 325 trong số đó là tài liệu mật.
Sau đó, cuộc điều tra đã được tiếp quản bởi cuộc điều tra của luật sư đặc biệt S="Thrush_Savage_Haberman_Feuer_11/18/20222"/ref
Đại bồi thẩm đoàn truy tố.
Vụ truy tố xảy ra vào hoặc ngay trước ngày 8 tháng 6 năm 2023, giờ Hoa Kỳ. Bảy cáo buộc bao gồm "cố ý giữ bí mật quốc phòng vi phạm Đạo luật Gián điệp", khai man, cản trở công lý, và âm mưu.
Buổi đọc cáo trạng dự kiến diễn ra vào ngày 13 tháng 6.
Bình luận và phản ứng.
Các đảng viên Cộng hòa trong Quốc hội đã phản ứng theo cách rất giống với cách họ đã phản ứng với vụ truy tố đầu tiên của Trump, bằng cách khẳng định vụ truy tố mang tính chất chính trị và là một sự lạm quyền của hệ thống tư pháp. Họ nhấn mạnh nhiều hơn đến việc vụ truy tố này được đưa ra dưới thời của chính quyền của đối thủ chính trị của T="Lewis_6/8/2023"/ref |
Christopher John Bernard Sze (sinh ngày 9 tháng 12 năm 2003) là một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp người Anh hiện đang thi đấu ở vị trí tiền vệ cho câu lạc bộ Wigan Athletic tại EFL League One.
Sự nghiệp thi đấu.
Sze gia nhập Wigan Athletic ở lứa U-12 từ Liverpool Schoolboys. Anh ký hợp đồng chuyên nghiệp đầu tiên với đội bóng vào ngày 21 tháng 9 năm 2021. Anh sau đó ra mắt đội 1 trong trận đấu gặp Sunderland tại Cúp EFL.
Tháng 11 năm 2021, Sze ghi bàn thắng đầu tiên cho đội bóng, trong chiến thắng 2–0 trước Shrewsbury Town tại EFL Trophy. |
Reece Belfield Welch (sinh ngày 19 tháng 9 năm 2003) là cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp người Anh hiện tại đang thi đấu ở vị trí trung vệ cho câu lạc bộ Everton ở Giải bóng đá Ngoại hạng Anh.
Sự nghiệp thi đấu.
Welch gia nhập Đội trẻ và Học viện Everton F.C. năm 7 tuổi. Vào tháng 9 năm 2020, anh ký bản hợp đồng chuyên nghiệp đầu tiên với đội bóng có thời hạn kéo dài 3 năm. Ngày 4 tháng 3 năm 2022, Welch ra mắt đội bóng khi vào sân thay người trong chiến thắng 2–0 trước Boreham Wood tại Cúp FA.
Welch sinh ra tại Anh, và là người gốc Jamaica. Anh đã từng thi đấu cho rất nhiều những đội tuyển trẻ của Anh. |
Tom Lacoux (sinh ngày 25 tháng 1 năm 2002) là cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp người Pháp hiện tại đang thi đấu ở vị trí tiền vệ cho câu lạc bộ Famalicão tại Giải bóng đá Ngoại hạng Bồ Đào Nha, theo dạng cho mượn từ câu lạc bộ Bordeaux tại Ligue 2.
Sự nghiệp thi đấu.
Vào ngày 5 tháng 7 năm 2020, Lacoux ký bản hợp đồng chuyên nghiệp đầu tiên với câu lạc bộ Bordeaux. Anh ta ra mắt cho đội bóng trong trận thua 3–1 trước Reims tại Ligue 1 vào ngày 23 tháng 12 năm 2020. |
Stian Rode Gregersen (sinh ngày 17 tháng 5 năm 1995) là cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp người Na Uy hiện tại đang thi đấu ở vị trí hậu vệ cho câu lạc bộ Bordeaux tại Ligue 2 và Đội tuyển bóng đá quốc gia Na Uy.
Sự nghiệp thi đấu.
Gregersen chuyển tới câu lạc bộ Molde từ Clausenengen vào năm 2012.
Vào tháng 3 năm 2015, Gregersen gia nhập Kristiansund theo dạng cho mượn trong mùa giải 2015.
Quay trở lại Molde.
Vào ngày 16 tháng 2 năm 2017, Gregersen ký bản hợp đồng mới với Molde, có thời hạn đến năm 2020.
Tháng 2 năm 2019, Gregersen gia nhập Elfsborg theo dạng cho mượn đến hết mùa giải 2019.
Ngày 31 tháng 8 năm 2021, Gregersen rời Molde để gia nhập Bordeaux tại Ligue 2.
Gregersen ra mắt quốc tế cho Na Uy vào ngày 27 tháng 3 năm 2021 trong trận đấu thuộc khuôn khổ Vòng loại giải vô địch bóng đá thế giới 2022 gặp Thổ Nhĩ Kỳ.
"Tính đến 2 tháng 6 năm 2023" |
Đường Tây Sông Hậu
Đường Tây Sông Hậu (hay còn được gọi là Quốc lộ 61C) là tuyến đường nối thành phố Vị Thanh thuộc tỉnh Hậu Giang với thành phố Cần Thơ.
Đường Tây Sông Hậu có điểm đầu tại nút giao giữa Quốc lộ 1 với đường dẫn cầu Cần Thơ, điểm cuối giao với Quốc lộ 61, có tổng chiều dài tuyến hơn 47 km, rộng 11,5 m. Quốc lộ 61C đi qua quận Cái Răng, huyện Phong Điền (thành phố Cần Thơ), huyện Châu Thành A, huyện Vị Thủy và thành phố Vị Thanh (tỉnh Hậu Giang).
Đường Tây Sông Hậu hình thành từ dự án nâng cấp tuyến đường Vị Thanh - Cần Thơ, được thiết kế với quy mô 4 làn xe với kinh phí đầu tư giai đoạn đầu gần 3.400 tỷ đồng, được khánh thành ngày 19 tháng 5 năm 2012. Dù đã có quyết định chuyển thành Đường Tây Sông Hậu đến nay tuyến đường này vẫn chưa được bổ sung vào quy hoạch mạng đường bộ quốc gia. |
Chỉ số ZTR là một phương pháp xác định mức độ phong hóa, cả về mặt hóa học và cơ học của trầm tích (hoặc đá trầm tích tương ứng). Các chữ cái trong ZTR là viết tắt của 3 loại khoáng chất phổ biến được tìm thấy trong trầm tích siêu phong hóa: zircon, tourmalin và rutil. Chỉ số ZTR thường cao tại bãi biển hoăc tại môi trường trầm tích vùng duyên hải do khoảng cách vận chuyển dài từ nguồn và năng lượng cao của môi trường. Những khoáng chất này được tìm thấy rất nhiều do trọng lượng riêng cao và khả năng chống chịu thời tiết. |
Dự án Luật Chuyển đổi giới tính (Việt Nam)
Dự án Luật Chuyển đổi giới tính là một dự án luật trong nhiệm kỳ Quốc hội nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam khóa XV nhằm quy định cụ thể việc chuyển đổi giới tính. Dựa trên Hiến pháp Việt Nam năm 2013, Điều 37 của Bộ luật Dân sự năm 2015 và Quyết định số 234/QĐ-TTg ngày 5 tháng 2 năm 2016, Đại biểu Quốc hội Nguyễn Anh Trí đã đề nghị xây dựng Dự án Luật Chuyển đổi giới tính gửi Ủy ban Thường vụ Quốc hội đưa vào Chương trình xây dựng luật, pháp lệnh năm 2024. Dự kiến Dự án Luật sẽ trình Quốc hội thông qua vào tháng 5 năm 2025.
Bối cảnh và cơ sở pháp lý.
Theo , cá nhân có quyền xác định lại giới tính, tuy nhiên, trường hợp này chỉ có thể đối với trường hợp bị khuyết tật bẩm sinh hoặc chưa định hình chính xác. Trong khi đó, chỉ cho phép người "được xác định lại giới tính" thay đổi họ tên. Dù các quy định từ văn bản luật chưa đề cập đến người chuyển giới, nhưng đã không có sự phân biệt trong một số luật cụ thể, như (), () và nhiều luật khác.
Đến năm 2015, Quốc hội Việt Nam thông qua Bộ luật Dân sự mới với quy định về chuyển đổi giới tính. Cụ thể ở , "Việc chuyển đổi giới tính được thực hiện theo quy định của luật. Cá nhân đã chuyển đổi giới tính có quyền, nghĩa vụ đăng ký thay đổi hộ tịch theo quy định của pháp luật về hộ tịch; có các quyền nhân thân phù hợp với giới tính đã được chuyển đổi theo quy định của Bộ luật này và luật khác có liên quan". Sau quy định này, Việt Nam trở thành quốc gia thứ 11 tại châu Á, hợp pháp hóa việc chuyển đổi giới tính. Tuy nhiên, vẫn chưa có quy định cụ thể. Việc này được cho là gây ra nhiều vấn đề đến xã hội, khó khăn về sức khỏe, giao dịch dân sự và cuộc sống hàng ngày với người chuyển giới. Theo ước tính của Bộ Y tế, Việt Nam có khoảng 300.000 đến 500.000 người chuyển giới.
Đến tháng 1 năm 2023, trên thế giới có 104 quốc gia và vùng lãnh thổ đã thừa nhận quyền thay đổi giới tính hợp pháp thông qua các quy định pháp luật.
Quá trình xây dựng.
Đại biểu Quốc hội Nguyễn Anh Trí đã chuẩn bị luật này từ năm 2013. Ngày 24 tháng 11 năm 2015, Quốc hội Khóa XIII thông qua Bộ Luật Dân sự sửa đổi, lần đầu quy định về quyền chuyển giới. Năm 2016, Thủ tướng ban hành Quyết định 243 triển khai thi hành Bộ luật dân sự, trong đó có nội dung “Bộ Y tế nghiên cứu, đề nghị xây dựng văn bản quy phạm pháp luật về chuyển đổi giới tính” trong năm 2016 và năm 2017. Dự thảo Hồ sơ đề nghị Dự án Luật được đăng trên Cổng Thông tin điện tử Chính phủ ngày 17 tháng 10 năm 2017 và lấy ý kiến các cơ quan, tổ chức, cá nhân trong 60 ngày. Ngày 23 tháng 10 năm 2017, Bộ Y tế ra Công văn 5959/BYT-PC đề nghị góp ý Hồ sơ đề nghị xây dựng Luật Chuyển đổi giới tính gửi Bộ Tư pháp, Bộ Tài chính, Bộ Ngoại giao và Bộ Nội vụ. Ngày 14 tháng 12 năm 2017, Bộ Y tế đề nghị Bộ Tư pháp tổ chức thẩm định Đề nghị xây dựng Luật Chuyển đổi giới tính. Ngày 15 tháng 1 năm 2018, Bộ Tư pháp có báo cáo thẩm định Đề nghị xây dựng Luật Chuyển đổi giới tính gửi Bộ Y tế.
Năm 2021, Thủ tướng ban hành Quyết định 2114 nhắc lại nhiệm vụ xây dựng Dự án Luật Chuyển đổi giới tính với mốc thời gian mới là 2022 đến 2024. Ngày 27 tháng 11 năm 2021, Bộ Y tế ra Công văn 10178/BYT-PC đề nghị góp ý Hồ sơ đề nghị xây dựng Dự án Luật Chuyển đổi giới tính gửi các Bộ, ngành liên quan trước khi trình Chính phủ. Ngày 8 tháng 12 năm 2021, Bộ Y tế tổ chức hội thảo góp ý Hồ sơ xây dựng Luật. Tháng 6 năm 2022, Bộ Y tế trình Thủ tướng Chính phủ Tờ trình đề nghị xây dựng Luật Chuyển đổi giới tính kèm hồ sơ đề nghị Dự án Luật. Tháng 8 năm 2022, Hồ sơ đề nghị xây dựng Luật được lấy ý kiến thành viên Chính phủ và báo cáo tại Phiên họp thường trực Chính phủ.
Tháng 2 năm 2023, ông Nguyễn Anh Trí lập Hồ sơ đề nghị xây dựng dự án Luật Bản dạng giới. Ngày 10 tháng 4 năm 2023, tại phiên họp của Ủy ban Thường vụ Quốc hội, lần đầu tiên ông Nguyễn Anh Trí trình đề nghị xây dựng Luật Bản dạng giới. Sau đó, Dự thảo Luật Bản dạng giới được thu hẹp phạm vi, điều chỉnh thành Luật Chuyển đổi giới tính. Ngày 12 tháng 5 năm 2023, Ủy ban Thường vụ Quốc hội cho ý kiến về Dự án Luật Chuyển đổi giới tính và thống nhất với sự cần thiết xây dựng Luật. Hồ sơ dự án được xem là đã đủ tiêu chuẩn trình Quốc hội. Ngày 2 tháng 6 năm 2023, Quốc hội tán thành đưa Dự án Luật Chuyển đổi giới tính vào Chương trình xây dựng luật, pháp lệnh năm 2024.
Ngày 8 tháng 9 năm 2023, Ủy ban Thường vụ Quốc hội ban hành nghị quyết 858/NQ-UBTVQH thành lập ban soạn thảo dự án, gồm trưởng ban Nguyễn Anh Trí, phó trưởng ban là Thứ trưởng Bộ Y tế Nguyễn Thị Liên Hương và 15 ủy viên, trong đó có Phó chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội Nguyễn Thị Thúy Ngần, Thứ trưởng Bộ Lao động – Thương binh và Xã hội Nguyễn Thị Hà, Phó chủ tịch Hội Liên hiệp Phụ nữ Việt Nam Nguyễn Thị Minh Hương, Viện trưởng Viện Nghiên cứu lập pháp Nguyễn Văn Hiển, Bí thư Trung ương Đoàn Nguyễn Minh Triết. Phiên họp đầu tiên của Ban soạn thảo diễn ra vào ngày 20 tháng 9 năm 2023. Tháng 9 và tháng 10 năm 2023, Ban soạn thảo tổ chức các cuộc Tọa đàm tham vấn chuyên gia, gặp gỡ cộng đồng để lấy ý kiến xây dựng Dự án Luật Chuyển đổi giới tính. Ngày 27 tháng 11 năm 2023, bản Dự thảo đầu tiên được lấy ý kiến công khai.
Dự kiến Dự án Luật sẽ trình Quốc hội cho ý kiến tại kỳ họp thứ 8 vào tháng 10 năm 2024 và trình Quốc hội thông qua tại kỳ họp thứ 9 vào tháng 5 năm 2025.
Bốn nhóm chính sách trong xây dựng nội dung dự án luật có liên quan đến điều kiện để được chuyển đổi giới tính, sự can thiệp y học để chuyển đổi giới tính, xác nhận giới tính đối với trường hợp đã thực hiện can thiệp y học và thẩm quyền, thủ tục công nhận giới tính. Dự án Luật được nhận định là có một số nội dung về quyền và nghĩa vụ công dân như kết hôn, thai sản, nghĩa vụ quân sự và sự tự nguyện trong can thiệp y học. Nhiều quy định trong dự án được xem là rõ ràng hơn Điều 37 của Bộ luật Dân sự sửa đổi, như đăng ký hộ tịch, thay đổi các giấy tờ pháp lý, điều kiện, thủ tục chuyển đổi giới tính.
Phạm vi điều chỉnh.
Phạm vi điều chỉnh của Dự thảo Luật gồm:
Phiên bản Dự thảo Luật cuối năm 2023 gồm 33 điều, chia làm 7 chương:
Ủy ban Thường vụ Quốc hội cho ý kiến về Dự án Luật.
Tại phiên họp của Ủy ban Thường vụ Quốc hội ngày 12 tháng 5 năm 2023, 100% Ủy viên tham gia họp thống nhất trình Quốc hội việc đưa Dự án Luật vào Chương trình xây dựng luật, pháp lệnh năm 2024. Trong báo cáo thẩm tra Dự án Luật, Ủy ban Pháp luật và các cơ quan thống nhất với sự cần thiết nghiên cứu, xây dựng Luật Chuyển đổi giới tính, đáp ứng yêu cầu thực tiễn. Chính phủ cũng đồng thuận về sự cần thiết của việc xây dựng Luật. Thường trực Ủy ban Xã hội đề nghị cần tiếp tục nghiên cứu để bảo đảm phù hợp với điều kiện của Việt Nam. Thứ trưởng Bộ Tư pháp Đặng Hoàng Oanh phát biểu rằng Dự án Luật này sẽ giúp thể chế hóa quy định Hiến pháp, có ý nghĩa quan trọng trong bảo vệ quyền và lợi ích công dân. Phó Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Khắc Định nhận định rằng nếu Dự án Luật được Quốc hội đồng thuận đưa vào Chương trình xây dựng luật, pháp lệnh thì cần phân tích, thảo luận để nội dung được hợp lý.
Kỳ họp thứ 5 của Quốc hội khóa XV.
Ngày 23 tháng 5 năm 2023, trong kỳ họp thứ 5 của Quốc hội khóa XV, đa số đại biểu Quốc hội đồng thuận với sự cần thiết ban hành Luật, bổ sung vào Chương trình xây dựng luật, pháp lệnh. Đại biểu Nguyễn Quang Huân xem đề nghị xây dựng Luật là một bước tiến dũng cảm và văn minh. Bộ trưởng Bộ Tư pháp Lê Thành Long cho rằng Luật Chuyển đổi giới tính được đề nghị là một trong những luật khó khăn và thách thức nhất, khi xét đến nguồn lực thực hiện và tổng thể pháp luật.
Tờ "VietnamPlus" nhận định rằng những thay đổi lớn đã được đề xuất ở dự thảo Luật. Tờ "Pháp luật Việt Nam" gọi Dự án Luật là một "hành trình nhân văn". Tờ "Insider" xem dự luật là tín hiệu về một thay đổi đáng kể trong quyền của người chuyển giới ở Việt Nam. Tổ chức UN Women (Phụ nữ Liên Hợp Quốc) đánh giá cao Việt Nam trong xây dựng Luật. Atty-Roos IJsendijk, Chuyên gia Quyền con người và quản trị toàn diện của Chương trình Phát triển của Liên Hợp Quốc cho rằng việc xây dựng luật là một bước tiến về quyền của người chuyển giới.
templatestyles src="Bản mẫu:Đầu tham khảo/" / |
Trận Kendari diễn ra vào ngày 24 tháng 1 năm 1942 như là một phần của cuộc tấn công của người Nhật tại Đông Ấn Hà Lan. Sân bay Kendari II tại Kendari trở thành mục tiêu thiết yếu của quân đội Nhật Bản vì vị trí chiến lược và chất lượng cơ sở hạ tầng. Gặp phải rất ít hoặc không có sự kháng cự nào, quân Nhật đã chiếm được sân bay trong một ngày, vì quân phòng thủ Hà Lan đã rút lui vào đất liền và tiến hành chiến tranh du kích chống lại người Nhật.#đổi
Được xây dựng vào năm 1938, sân bay Kendari II, nằm cách thành phố cùng tên 27 km, đã làm tăng ý nghĩa quân sự của vùng Đông Nam Celebes theo cấp số nhân. Sau khi hoàn thành, Kendari II được coi là sân bay tốt nhất trên khắp Đông Ấn Hà Lan, nếu không muốn nói là toàn bộ Đông Nam Á. Sân bay có 3 đường băng và không gian bổ sung để mở rộng. Trước khi chiến tranh nổ ra, các lực lượng Hà Lan đã xây dựng doanh trại có sức chứa 500 người và có kế hoạch mở rộng thêm cho quân cho quân tiếp viện Úc hoặc KNIL.
Để tăng cường phòng thủ, 4 lữ đoàn KNIL (mỗi lữ đoàn gồm 15-18 quân) đồn trú ở sân bay, trước khi họ được tăng cường thêm quân, pháo phòng không, súng máy và súng cối từ Java. Đến cuối năm 1941, lực lượng Hà Lan tại thành phố có khoảng 500 quân, trong đó có khoảng 320 người trong số họ là lính chính quy. Đến năm 1942, khoảng 3,000 quả bom và một triệu lít nhiên liệu máy bay đã được đặt tại Kendari II để chứa các máy bay ném bom Mỹ đang sử dụng sân bay làm căn cứ dàn dựng để tiếp tế nhiên liệu và tái trang bị vũ khí trong các hoạt động của họ tại miền nam Philippines.
Tất cả đều giống nhau, sân bay là một trong những căn cứ mà các lực lượng Nhật Bản phải chiếm giữ để thiết lập một mạng lưới hỗ trợ trên không vững chắc để đánh chiếm Java, cùng với các căn cứ ở phía nam Sumatra, Kuching, Banjarmasin và Makassar. Việc chiếm được nó sẽ cho phép Nhật Bản tiến hành các cuộc không kích vào phía đông Java, trong khi vẫn duy trì sự yểm trợ trên không trải dài từ Ambon đến Kupang và đảo Bali, ngoài việc thiếp lập một căn cứ hải quân mới.
Kế hoạch của Hà Lan.
Các kế hoạch phòng thủ của Hà Lan kêu gọi đẩy lùi bất kỳ cuộc đổ bộ nào lên bãi biển, trước khi trì hoãn bước tiến của đối phương về phía Kendari II và bảo vệ vững chắc sân bay. Kế hoạch được sắp xếp cho một nửa số quân chiếm đóng sẽ đẩy lùi các cuộc đổ bộ ven biển gần thành phố Kendari, trong khi phần còn lại sẽ bảo vệ Kendari II chống lại các cuộc tấn công có thể xảy ra từ lính nhảy dù. Cũng như các đơn vị quân Hà Lan khác đóng ở các khu vực bên ngoài (bên ngoài Java), những người bảo vệ phải dùng đến chiến tranh du kích trong trường hợp không thể tiến hành phòng thủ thường xuyên nữa. Bất kể kế hoạch là gì, cấu trúc phòng thủ và các chi tiết đã bắt đầu bị phá vỡ trong các giai đoạn dẫn đến trận đánh.
Mặc dù quân đội đã được trang bị 6 khẩu súng máy và 3 súng Madsen, số súng máy còn lại phải được phân bố trang bị cho các lực lượng ở Makassar vào tháng 1 năm 1942, khiến quân của Anthonio không có bất kỳ vũ khí tự động nào để hỗ trợ họ. Để cơ giới hoá, ngay cả thông qua quân đội Hà Lan được cung cấp 30 xe tải, họ phải phân công quân đội của mình để lái chúng, do đó làm giảm khả năng chiến đấu của họ. Tuy nhiên, cuối cùng, khi những chiếc xe tải này thường được sử dụng bởi các nhân viên Hà Lan tại Kendari II để xây dựng doanh trại và cung cấp nhiên liệu, kế hoạch cơ giới hoá đã sụp đổ.
Để làm cho vấn đề trở nên khó khăn hơn, những người bảo vệ Hà Lan đã không đưa ra kế hoạch phá huỷ sân bay vào cuối tháng 12 năm 1941, khi cuộc chiến đang diễn ra. Khi Đại uý dự bị A.J. Wittich đưa ra một kế hoạch khả thi vào cuối tháng 1 năm 1942, tình trạng thiếu chất nổ buộc quân Hà Lan phải áp dụng kế hoạch phá huỷ sân bay thay thế. Nhìn chung tinh thần của quân phòng thủ Kendari đã chao đảo trước khi quân Nhật đến. Một báo cáo của NEFIS (Cơ quan Tình báo Lực lượng Hà Lan) được công bố sau chiến tranh nhận xét rằng giới lãnh đạo Hà Lan ở Kendari không mấy tự tin rằng họ có thể bảo vệ sân bay một cách đầy đủ, chính Anthonio cũng tuyên bố rằng: "Chúng ta có thể làm gì với 400 người ?".
Kế hoạch của Nhật Bản.
Theo kế hoạch của Nhật Bản, chiến dịch đánh chiếm Kendari sẽ tiến hành dọc theo tuyến Menado – Kendari – Makassar thuộc trách nhiệm của Hải quân Đế quốc Nhật Bản. Kế hoạch kêu gọi cuộc đổ bộ lên Kendari sẽ được tiến hành 43 ngày sau khi cuộc tổng tấn công của Nhật Bản bắt đầu vào ngày 8 tháng 12 năm 1941 bắt đầu, tức là vào ngày 20 tháng 1. Lực lượng đổ bộ liên hợp Sasebo tham gia đánh chiếm Manado được giao nhiệm vụ cho chiến dịch này. Mặc dù các hoạt động tại Tarakan và Manado đã hoàn tất trước thời hạn, Tư lệnh Đông Ấn Hà Lan, Phó Đô đốc Ibo Takahashi đã hoãn cuộc tấn công Kendari đến ngày 24 tháng 1 do sự chậm trễ trong việc đến của Đội Xây dựng và hoạt động đang diễn ra để quét sạch các tàu ngầm Đồng minh khỏi biển Molucca. Đến ngày 21 tháng 1, Lực lượng Sasebo và các tàu hộ tống hải quân rời nơi neo đậu Bangka, hướng đến Kendari.
Các cuộc không kích ban đầu.
Vào ngày 12 tháng 1, một máy bay trinh sát Nhật Bản bay qua Kendari II để trinh sát khu vực. Ngày hôm sau, một máy bay C5M thả truyền đơn xuống Kendari II, nói rằng quân Hà Lan tốt hơn nên đầu hàng, tiếp theo là các cuộc tấn công từ 9 máy bay ném bom vào ngày hôm sau. Vào ngày 15 tháng 1, những chiếc máy bay tiêm kích Zero thuộc Không đoàn 3 bắn phá sân bay, nhưng hoả lực phòng không của Hà Lan đã làm hư hại một chiếc Zero. Mặc dù những cuộc tấn công này ít gây thiệt hại cho sân bay, nhưng nó đã phá huỷ tinh thần chiến đấu của quân đội Hà Lan. Một ngày sau cuộc ném bom đầu tiên, toàn bộ phi hành đoàn Indo của Biệt đội AA và một số binh lính đào ngũ, buộc Anthonio phải gửi hai lữ đoàn để bắt giữ họ. Hơn nữa, quân đội Hà Lan cũng phải sơ tán phụ nữ và trẻ em đến thị trấn Wawatobi, cách Kendari 60 km. Bất chấp những hành động đã được thực hiện, hiệu suất lãnh đạo kém của Hà Lan vẫn tồn tại. Trong cuộc không kích đầu tiên, Đại uý Van Straalen ngay lập tức bỏ chạy ngay khi có dấu hiệu đầu tiên từ còi báo động không kích và chỉ quay trở lại 90 phút sau khi tín hiệu All-Clear được đưa ra.
USS "Childs" trốn thoát.
Khi hạm đội đổ bộ Nhật Bản đang đến gần, nơi neo đậu Staring Bay và Kendari đã được dọn sạch khỏi tàu thuyền Đồng minh, ngoại trừ tàu chở thuỷ phi cơ Mỹ USS "Childs", đến nơi vào đêm 22 tháng 1. Thuyền trưởng của nó, Trung uý J. L. "Doc" Pratt, được giao nhiệm vụ gửi 30,000 gallon nhiên liệu hàng không cho Kendari II.
Để giảm thiểu nguy cơ không kích của Nhật Bản, lườn tàu được sơn màu xanh lá cây và việc di chuyển của nó chỉ giới hạn trong việc di chuyển vào ban đêm; vào ban ngày, Pratt giấu con tàu trong các vịnh nhỏ giữa những tán cây. Trong quá trình chuyển nhiên liệu, "Childs" bị trói vào một số cây dừa để ẩn mình. Tuy nhiên, thuỷ triều xuống khiến nơi dỡ hàng khô ráo, khiến con tàu gần như bị lật trong bùn. Lúc này, một máy bay trinh sát Nhật Bản bay trên đầu và phát hiện ra con tàu. Chỉ nhờ sơn màu xanh lá cây và vị trí nghiêng mà "Childs" đã được cứu thoát khỏi mọi cuộc tấn công tiếp theo. Sự trở lại của thuỷ triều cao đã giúp định vị lại con tàu.
Khi một thợ lặn được phát hiện đang đi gần đó, Pratt tin rằng lực lượng Nhật Bản đang theo dõi con tàu của mình, và đã đưa "Childs" lên đường lúc 05:25 ngày 24 tháng 1. Nhưng khi chúng đang di chuyển về phía nam, một trinh sát báo cáo rằng 4 khu trục hạm Nhật Bản đang hướng đến để đánh chặn chúng, và một trong số chúng đã thách thức "Childs" bằng tín hiệu "A8Y...A8Y...A8Y." Rodney Nordenfelt, người báo hiệu, chỉ đơn giản là trả lại tín hiệu, cho Pratt thời gian để thay đổi hướng đi sang một kênh hẹp hơn với tốc độ tối đa dưới sự che chở của cơn mưa lớn.
Khi chiếc thuỷ phi cơ rời eo biển, Pratt nhận thấy rằng 4 khu trục hạm vẫn đang truy đuổi. Tuy nhiên, cuối cùng họ nhận ra "Childs" chỉ là một tàu buôn và quay trở lại nơi neo đậu. Chỉ 30 phút sau, 3 máy bay tiêm kích Nhật Bản đã trinh sát con tàu trên không. Hệ thống phòng không (AA) của nó ngay lập tức khai hoả và đẩy lùi chúng, chỉ để các máy bay chiến đấu quay trở lại 5 phút sau đó. Lần này, hoả lực phòng không đã làm hư hại một trong những chiếc máy bay và các máy bay chiến đấu phải rút lui. Một thuỷ phi cơ xuất hiện lúc 14:15 và thách thức "Childs" bằng tín hiệu "A8Y" một lần nữa. Khi "Childs" sử dụng chiến lược tương tự để đánh lừa nó, máy bay nhanh chóng thả 2 quả bom xuống tàu. Cả hai đều trượt và hoả lực phòng không của Childs buộc thuỷ phi cơ phải rút lui. Pratt lúc này ra lệnh cho chiếc tàu chở thuỷ phi cơ di chuyển về phía đông nam với tốc độ tối đa để tránh đụng độ với các tàu chiến Nhật Bản. Trong hai ngày, "Childs" đã đến được Soerabaja (Surabaya) an toàn.
Quân Nhật bắt đầu đổ bộ.
Vào thời điểm quân Nhật đổ bộ vào ngày 24 tháng 1, quân đội Hà Lan tại Kendari đã được bố trí như sau:
Khi quân của Mori đổ bộ lúc 04:28, các chỉ huy Hà Lan đã mất cảnh giác và thiếu thông tin liên lạc thích hợp khiến họ khó có thể tổ chức phòng thủ. Mặc dù Anthonio đã nhận được những bức điện được mã hoá theo lịch trình về sự di chuyển của hạm đội Nhật, ông đã hoàn toàn ngạc nhiên khi lần đầu tiên được thông báo về hạm đội đang thả neo ngoài khơi Kendari. Lúc 06:00, Van Straalen nhận thấy các máy bay Nhật Bản và tiếng pháo nổ nên cố gắng liên lạc với Anthonio nhưng không thành công. Mãi cho đến khi các nhân viên và lữ đoàn không chiến đấu từ Lepo Lepo đến Kendari II, ông mới nhận được báo cáo về cuộc đổ bộ của Nhật Bản gần Sampara.
Khi nhận được tin tức về việc nhìn thấy hạm đội, Anthonio lái xe đến bờ biển Kendari, nơi ông đích thân nhìn thấy các tàu chiến và tàu vận tải, trước khi lái xe trở về Mandongan. Ở đó, ông tổ chức quân của Aronds xung quanh một vị trí phòng thủ, trước khi báo cáo về cuộc đổ bộ ở Sampara khiến ông lái xe đến thành phố Kendari; Anthonio lo sợ rằng các máy bay chiến đấu Nhật Bản sẽ bắn phá ông nếu ông tiến vào sân bay. Tại thành phố Kendari, Anthonio chia quân đồn trú thành 2 nhóm (khoảng 40 lính mỗi nhóm) và ra lệnh cho họ hành quân vào đất liền. Một nhóm dưới sự chỉ huy của Anthonio đã tiến lên, trong khi quân của Mori bắt được nhóm thứ hai và chặt đầu 2 trung sĩ đang dẫn đầu nó.
Sau khi được thông báo về cuộc đổ bộ của Mori, Trung uý Aronds rời thành phố Kendari đến Mandongan và phá huỷ các khu vực của Hà Lan ở đó. Người dân địa phương sau đó thông báo cho quân Nhật tiến về phía đường Kendari-Wawotobi cho anh ta, người đã chuyển nó cho Anthonio. Aronds sau đó được lệnh thông báo cho Kendari II về tình hình và bắt đầu nhiệm vụ tiêu diệt ngay lập tức. Anthonio cuối cùng đã ra lệnh cho Aronds và 15 binh sĩ của mình phòng thủ chống lại bước tiến của Nhật Bản tại cột mốc 7 km. Aronds đã cố gắng liên lạc với 3 lữ đoàn tại khu vực Mandongan - Lepo Lepo để tham gia cùng với anh ta, nhưng họ không thể liên lạc được. Cuối cùng anh ta phải một mình bảo vệ điểm đánh dấu.
Tại sân bay, các nỗ lực phá huỷ bắt đầu dưới nhiều sự nhầm lẫn vào khoảng 12:00. Trung uý Schalen, được hỗ trợ bởi các pháo thủ phòng không, đã phá huỷ các nhà kho, đài phát thanh, cơ sở diesel, súng phòng không và phương tiện vận tải. Tuy nhiên, các bãi chứa bom máy bay không thể bị phá huỷ, vì chúng không có chất nổ để làm như vậy. Nửa giờ sau, Van Straalen và các lữ đoàn của ông rút vào đất liền, để lại 2 lữ đoàn dưới quyền Trung sĩ G.J. van Duuren và Trung tá Vellinga giáp chiến với Lực lượng Sasebo khi họ tiến vào sân bay. Đến 17:00, quân của Mori đã chiếm được và bảo vệ sân bay. Vào lúc 03:05 ngày hôm sau, Mori báo cáo: "[Sân bay] ngay lập tức có sẵn cho 30 máy bay chiến đấu. Điều kiện sân bay khá tốt và nó có thể được sử dụng ngay cả bởi các máy bay tấn công hạng trung trên đất liền mà không gặp vấn đề gì."
Trong vòng hai giờ, 25 chiếc Mitsubishi Zero và 5 chiếc Mitsubishi C5M thuộc Liên đội Không kích 1 đã tiến vào sân bay, tiếp theo là Sở chỉ huy Không Hạm đội 21 và 27 máy bay ném bom thuộc Không đoàn Kanoya. Từ ngày 27 tháng 1 đến ngày 6 tháng 2, 19 chiếc Zero và 9 máy bay ném bom bổ nhào thuộc Không đoàn 2 đến tăng viện.
Va chạm giữa "Nagara" và "Hatsuharu".
Sáng ngày 25 tháng 1, các khu trục hạm thuộc Hải đoàn Khu trục 21 ("Hatsuharu", "Hatsushimo", "Nenohi", "Wakaba") hướng đến Kendari để tăng cường cho Đơn vị Căn cứ 1. Tầm nhìn rất hạn chế do mưa lớn, dẫn đến việc khu trục hạm "Hatsuharu" va chạm với soái hạm của Tư lệnh Lực lượng Căn cứ 1, "Nagara" trong khi di chuyển với tốc độ cao 21 hải lý/giờ. Kết quả là, mạn phải và các cấu trúc phía trên của "Nagara" bị hư hại, trong khi mũi tàu của "Hatsuharu" lên tháp pháo và khẩu pháo trước bị nghiền nát.
Vì tai nạn này, mà Đô đốc Kubo phải trao quyền chỉ huy của mình cho khu trục hạm "Hatsushimo", trong khi "Nagara" tự mình đi đến Davao để sửa chữa. Được hộ tống bởi "Nenohi" và "Wakaba", "Hatsuharu" cũng lên đường đi Davao, khiến lực lượng tăng cường cho Lực lượng Căn cứ 1 giảm đáng kể. Vụ tai nạn đã làm căng thẳng năng lực hoạt động của Đơn vị Tấn công phía Đông, vốn đang phải đối mặt với tình trạng thiếu tàu nhỏ hơn. Đô đốc Takagi sau đó trì hoãn việc Hải đoàn Khu trục 16 quay trở lại nơi neo đậu Bangka để chuẩn bị cho chiến dịch Ambon một ngày.
Quân Hà Lan rút vào đất liền.
Sau khi chiếm được Kendari II, quân Hà Lan đã rút lui đến thị trấn Tawanga trên sông Koneweha, nơi từ đó họ sẽ bắt đầu cuộc chiến tranh du kích. Đại uý Anthonio và nhóm của ông đã đi về phía tây để tạo ra một con đường tắt đến Ambekari (Ambekairi). Nhóm của Trung uý Aronds, chỉ còn 4 người (bao gồm cả anh), đã gia nhập lực lượng với Anthonio gần Mandiodo, một ngôi làng ven biển phía tây bắc thành phố Kendari. Tuy nhiên, nhóm mới này cuối cùng đã lang thang không mục đích qua trung tâm Celebes trước khi đến được Enrekang ở phía Nam Celebes vào ngày 8 tháng 3.
Trong khi đó, nhóm của Đại uý Van Straalen hướng đến Mawila, phía đông Kendari II sau khi rời sân bay. Trên đường đi, ông chia nhóm, ra lệnh cho Thiếu tá J.C.W. van Ploeg chỉ huy dội thứ hai và hành quân đến Tawanga qua Ammoesoe (Amesiu). Van Straalen, mặt khác, đã đến Motaha, nơi anh ta gia nhập lực lượng với hai lữ đoàn đang theo dõi những người đào ngũ. Nhóm kết hợp đến Tawanga vào ngày 31 tháng 1 và bắt đầu thiết lập căn cứ của họ, bao gồm một đài phát thanh tại Sanggona. Hai ngày sau, nhóm của Ploeg báo cáo với 20 binh lính.
Quân đội trên Kendari II (bị chia cắt dưới Schalen, Vellinga và Bruijnius) tiến về phía nam, không biết điểm hẹn tại Tawanga. Schalen hành quân từ 8 đến 10 ngày trước khi dến Tawanga vào ngày 14 tháng 2. Nhóm của Bruijnius (33 quân) đã kết thúc ở phía nam dãy núi Boroboro vào tuần đầu tiên của tháng 2. Không chắc chắn về vị trí thực sự của cơ sở lắp ráp, anh quyết định rời Celebes và tìm cách đến Timor. Một phần của nhóm (xạ thủ súng máy) được đồn trú tại Koepang (Kupang), trong khi phần còn lại (pháo thủ phòng không) rời đi Java. Nhóm của Vellinga chạm trán với quân Nhật trên đường đến Tawanga, nơi ông và một số người khác chết trong cuộc đọ súng sau đó.
Chiến tranh du kích.
Khi bắt đầu chiến tranh du kích, Đại uý Van Straalen có khoảng 250 người (100 người trong số họ là bộ binh) dưới quyền ông ở Tawanga. Ông chia bộ binh thành 6 lữ đoàn và triển khai chúng trong một đội hình phòng thủ, với 3 lữ đoàn được đặt ngay phía nam Asenoea (Asinua), hai ở Tawanga và một ở phía đông Tawanga. Vì Đại uý Wittich có nhiều kiến thức hơn về khu vực, Van Straalen bổ nhiệm ông chỉ huy 6 lữ đoàn. Các cuộc không kích không ngừng của Nhật Bản cuối cùng đã buộc lực lượng Van Straalen phải di chuyển căn cứ du kích 16 km về phía tây đến Paraboea (Parabua).
Mặc dù thành thần quân đội đáng kể, các lực lượng Hà Lan đã thực hiện rất ít hành động du kích trong khu vực. Từ ngày 7-8 tháng 2, một nhóm dưới quyền Ploeg đối đầu với quân Nhật tại Asanoea, đẩy lùi được một cuộc tuần tra vào ngày 7 tháng 2 và phá huỷ một cây cầu. Khi lính thuỷ đánh bộ Nhật Bản tiến vào ngôi làng một lần nữa, quân của Ploeg đã phục kích họ và buộc họ phải rút lui. Hành động này khiến Ploeg mất 8 người. Vào giữa tháng 2, nhóm của Trung sĩ A.D. Voomeman đã đánh đuổi quân Nhật trong một cuộc đọ súng tại Ambekari; vào ngày 22 tháng 2, 30 lính Nhật đã thiệt mạng trong một cuộc phục kích gần Aimendi.
Khi khả năng quân Nhật biết về căn cứ du kích Hà Lan trở nên có khả năng hơn, Van Straalen nhận được một tin nhắn vô tuyến vào ngày 26 tháng 2 từ Marinus Vooren, chỉ huy của tất cả quân đội Hà Lan ở Celebes. Vooren ra lệnh cho ông tham gia cùng với phần còn lại của quân Hà Lan vẫn đang cầm cự ở Tây Nam Celebes; 14 ngày trước đó, Van Straalen đã cử những người không tham chiến dưới quyền sĩ quan quân y Waisfisz gia nhập lực lượng Hà Lan dưới quyền Vooren. Vào ngày 1 tháng 3, Van Straalen và cả nhóm bắt đầu đi qua dãy núi Mekongga, đến ngôi làng ven biển Loho Loho sau hơn 7 ngày. Họ thuê 10 chiếc thuyền và đi qua vịnh Boni 4 ngày. Với khoảng 100 người, Van Straalen đến Palopo vào ngày 17 tháng 3, chỉ để biết rằng Vooren đã đầu hàng 10 ngày trước. Nhóm của anh ta tiến đến Enrekang và báo cáo với Trung tá A.L. Gortmans, người vẫn đang cầm cự và từ chối đầu hàng.
10 ngày sau, sau khi được thuyết phục bởi các chỉ huy Hà Lan, bao gồm cả Vooren, Gortmans đầu hàng quân Nhật, chấm dứt mọi cuộc kháng cự có tổ chức của Hà Lan ở Tây Nam Celebes.
Trong suốt cuộc tấn công vào Kendari, thương vong của quân Nhật chỉ có 4 người bị thương (2 người trong cuộc tấn công, 2 người do tai nạn va chạm giữa "Hatsuharu" và "Nagara"). Đến ngày 26 tháng 1, "Chitose" và Hải đoàn Khu trục 16 rời Kendari, tiếp nối bởi Lực lượng Sasebo và Hải đoàn Khu trục 15 vào các ngày 27, 21 "Mizuho" và Hải đoàn Qúet mìn vào ngày 29 và phần còn lại của lực lượng vào ngày 30 để chuẩn bị cho cuộc tấn công vào Ambon và Makassar. Đại đội A của Tiểu đoàn 2 thuộc Lực lượng Sasebo vẫn ở lại Kendari như một lực lượng chiếm đóng.
Nhìn chung, sự thiếu lãnh đạo và tổ chức vững chắc từ Anthonio và Van Straalen đã đóng một vai trò quan trọng trong chiến thắng nhanh chóng của người Nhật tại Kendari. Chiến dịch du kích sau đó mang lại rất ít kết quả do không có sự hỗ trợ của người dân địa phương bắt nguồn từ nỗi sợ hãi của người Nhật và sự coi thường của họ đối với quân Hà Lan. Trong số những người dân địa phương, họ nói về quân Hà Lan: ""Kompeni tida lakoe, Marine tida berani"." ("Quân đội không biết mình đang làm gì, hải quân không có can đảm.") |
Thierry Winston Jordan Ambrose (sinh ngày 28 tháng 3 năm 1997) là một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp hiện tại đang thi đấu ở vị trí tiền đạo cho câu lạc bộ Kortrijk. Anh từng đại diện cho Pháp ở cấp độ trẻ, và thi đấu cho Đội tuyển bóng đá quốc gia Guadeloupe.
Sự nghiệp thi đấu quốc tế.
Ambrose sinh ra tại Pháp, là người gốc Guadeloupe và Madagascar. Anh đã từng thi đấu ở các cấp độ đội tuyển trẻ của Pháp. Anh ra mắt quốc tế cho Guadeloupe trong trận thua 2–0 trước Cabo Verde vào ngày 23 tháng 3 năm 2022.
"Tính đến 30 tháng 7 năm 2020"
"Tỷ số và kết quả liệt kê bàn thắng đầu tiên của Guadeloupe, cột điểm cho biết điểm số sau mỗi bàn thắng của Ambrose." |
NGC 522 (đôi khi còn được gọi là PGC 5218 hoặc UGC 970) là một thiên hà xoắn ốc thuộc chòm sao Song Ngư, nằm cách Hệ Mặt trời khoảng 122 triệu năm ánh sáng. Thiên hà này được nhà thiên văn học Heinrich Louis d'Arrest phát hiện vào ngày 25 tháng 9 năm 1862.
Lịch sử quan sát.
D'Arrest đã phát hiện ra NGC 522 bằng kính viễn vọng khúc xạ 11 inch của mình tại Copenhagen. Ông đã định vị được vị trí của thiên hà với tổng cộng hai lần quan sát. Vì vị trí khớp với cả UGC 962 và PGC 5190 nên các đối tượng này thường được coi là một. Sau đó, NGC 522 được John Louis Emil Dreyer xếp vào Danh mục chung mới, với mô tả là "cực kỳ mờ nhạt, khá lớn, hình dạng không đều, có lẽ là cụm cộng với tinh vân".
Thiên hà có vẻ khá dài và có thể được quan sát từ Trái Đất. Nếu sử dụng biểu đồ Hubble, thiên hà này có thể được phân loại là thiên hà xoắn ốc loại Sbc. Bằng cách sử dụng dịch chuyển đỏ và định luật Hubble, khoảng cách ước tính của vật thể này là nằm cách Hệ Mặt trời khoảng 120 triệu năm ánh sáng.
Tọa độ: de=zoom=show_grid=1show_constellation_lines=1show_constellation_boundaries=1show_const_names=1show_galaxies=1img_source=IMG_all 01h 24m 45.9s, +09° 59′ 42″ |
NGC 523 (còn được gọi là Arp 158) là một thiên hà xoắn ốc nằm trong chòm sao Tiên Nữ. Thiên hà này được phát hiển bởi William Herschel vào ngày 13 tháng 9 năm 1784, và bởi Heinrich d'Arrest vào ngày 13 tháng 8 năm 1862. Thiên hà do d'Arrest phát hiện được liệt kê là NGC 523, trong khi của Herschel được liệt kê là NGC 537; cả hai đều cùng là một thiên hà. Trong Danh mục chung mới, John Dreyer đã chú thích rằng NGC 523 là một tinh vân kép.
Vào tháng 9 năm 2001, một siêu tân tinh loại Ia là SN 2001en được phát hiện trong NGC 523.
Tọa độ: de=zoom=show_grid=1show_constellation_lines=1show_constellation_boundaries=1show_const_names=1show_galaxies=1img_source=IMG_all 01h 23.3m 00s, +34° 02′ 00″ |
NGC 524 là một thiên hà dạng thấu kính nằm trong chòm sao Song Ngư, cách Trái Đất khoảng 90 triệu năm ánh sáng. Ở chỗ phình trung tâm của thiên hà là khí gas tạo thành một cấu trúc xoắn ốc. Thiên hà này được liên kết với NGC 488 và nhóm thiên hà nhỏ NGC 524, đồng thời là thiên hà lớn nhất trong nhóm này. Nó được William Herschel phát hiện vào năm 1786.
Trong thiên hà, có hai siêu tân tinh đã được quan sát là SN 2000cx (loại Ia-p đạt cực đại ở cường độ 14,5) và SN 2008Q (loại Ia).
Tọa độ: de=zoom=show_grid=1show_constellation_lines=1show_constellation_boundaries=1show_const_names=1show_galaxies=1img_source=IMG_all 01h 24m 47.7s, +09° 32′ 20″ |
Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn
Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn () là một nhân vật trong tiểu thuyết "Phong thần diễn nghĩa" của Hứa Trọng Lâm.
Quảng Pháp Thiên Tôn là đệ tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn và là một trong Côn Luân 12 Tiên. Nhân vật này được cho là có nguồn gốc từ Bồ tát Mañjuśrī. Tuy nhiên, hai cuốn sách "Qunxian Xianpo Tianmen" và "Western Tang Dynasty Biography" lại cho rằng Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn và Bồ tát Văn-thù-sư-lợi là hai nhân vật khác nhau.
Trong "Phong thần diễn nghĩa".
Trong "Phong thần diễn nghĩa", Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn là một vị tiên sống tại động Vân Nghê, núi Ngũ Long và là sư phụ của Kim Tra, con trai đầu lòng của Lý Tịnh. Trong Xiển giáo, Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn dường như là sư huynh của Thái Ất chân nhân, sư phụ của Na Tra.
Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn xuất hiện lần đầu tiên sau một trận đấu giữa Na Tra và Mộc Tra, dưới sự sắp đặt của Thái Ất chân nhân để dạy cho Na Tra một bài học.
Trong chiến tranh Chu-Thương, Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn đã bắt lấy Vương Ma, phá giải Thiên Tuyệt Trận của Tần Hoàn, trong Vạn Tiên Trận bắt lấy Cầu Thủ Tiên (nguyên hình là sư tử xanh) làm tọa kỵ, cùng các tiên Xiển giáo đại chiến Kim Linh Thánh Mẫu.
Về sau, Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn quy y Tây Phương Giáo (dựa trên Phật giáo), trở thành Văn Thù Bồ tát. |
Take Two (bài hát)
"Take Two" là một bài hát của nhóm nhạc nam người Hàn Quốc BTS. Ca khúc đã được phát hành dưới dạng đĩa đơn vào ngày 9 tháng 6 năm 2023 thông qua hãng Big Hit Music. Bài hát được sáng tác nhằm để kỷ niệm 10 năm thành lập nhóm nhạc cũng như là một phần trong chương trình "BTS Festa" 2023. Ca khúc do hai rapper chính RM và J-Hope sáng tác và được Suga đảm nhận vai trò sản xuất.
Bối cảnh sáng tác.
Vào ngày 31 tháng 5 năm 2023, Big Hit đã chính thức công bố bài hát kèm thêm nhan đề và ngày phát hành của bài hát. BTS khẳng định rằng, ca khúc thể hiện niềm tự hào của họ đối với ARMY cùng với niềm khát khao "luôn được ở cùng nhau mãi mãi". Nhan đề của ca khúc cũng nhằm phản ánh về giai đoạn tiếp theo của BTS. Bài hát có sự góp giọng đầy đủ của cả bảy thành viên trong ban nhạc mặc dù cả Jin và J-Hope đều đang thực hiện nghĩa vụ quân sự bắt buộc tại thời điểm phát hành ca khúc.
Diễn biến thương mại.
Tại Hàn Quốc, “Take Two” nhanh chóng lọt vào bảng xếp hạng Circle Digital Chart ở vị trí thứ 14 chỉ vài ngày sau khi phát hành. Còn tại Nhật Bản, đĩa đơn đã lọt vào bảng xếp hạng "Billboard Japan" Hot 100 tại vị trí thứ 6. |
Podolia (tỉnh của Ba Lan)
Tỉnh Podolia (, ) hay Palatinate Podolia là một đơn vị hành chính và chính quyền địa phương ở Vương quốc Ba Lan, từ năm 1434 đến năm 1793, ngoại trừ thời kỳ Ottoman chiếm đóng (1672–1699), khi khu vực này bị được tổ chức với tên gọi tỉnh (eyalet) Podolia. Cùng với tỉnh Bracław, tỉnh này hình thành nên vùng Podolia, thuộc miền Tiểu Ba Lan của Vương quốc Ba Lan. Thủ phủ của tỉnh là Kamianets-Podilskyi, nơi diễn ra các phiên sejmik địa phương và cũng là nơi đặt trụ sở của starosta.
Tỉnh được thành lập vào năm 1434 từ Công quốc Podolia trước đây, nơi này trở thành một phần của Vương quốc Ba Lan vào nửa sau của thế kỷ 14. Sau khi phân chia Ba Lan lần hai, tỉnh bị Đế quốc Nga chiếm được, họ thành lập tỉnh Podolia vào năm 1793. Ngày nay khu vực này thuộc về Ukraina.
Zygmunt Gloger trong sách "Địa lý lịch sử của vùng đất Ba Lan cũ" đưa ra một mô tả chi tiết về tỉnh Podole:
Vào thời cổ đại, Podole là vùng đất biên viễn của các khu định cư lâu dài của người Slav, phía sau là thảo nguyên, nơi sinh sống của các bộ lạc du mục. Khoảng cách gần gũi với các bộ lạc man di này khiến người Slav không thể tận dụng hết Podole, vùng đất đẹp nhất và giàu có nhất trong tất cả các vùng đất của người Slav (...) Trong nhiều năm, biên giới của Podole không được xác định. Tỉnh này bị người Tatar chiếm giữ vào thế kỷ 13. Tiếp đó, họ bị người Litva đuổi đi, thế lực này đụng độ với Ba Lan ở đây vào giữa thế kỷ 14. Podole năm 1352 bị chiếm bởi Algirdas, và năm 1396 Vua Wladyslaw Jagiello đặt vùng đất này dưới quyền Spytek xứ Melsztyn. Sau đó, Podole được cai trị bởi Svitrigaila, và cuối cùng vào năm 1434, Sejm đã thành lập tỉnh Podole, bổ nhiệm Piotr Odrowaz là thống đốc đầu tiên. Tuy nhiên, Đại công quốc Litva vẫn tiếp tục tuyên bố chủ quyền vùng đất này, và cuộc xung đột kết thúc vì Liên minh Lublin năm 1569 (...) Nếu không có hàng nghìn gia đình szlachta của Ba Lan, những người đã định cư ở đây từ thế kỷ 14, Podole sẽ vẫn là một thảo nguyên hoang vắng (...)
Ranh giới của tỉnh mới như sau: ở phía tây bắc giáp huyện Trembowla của tỉnh Ruthenia, ở phía bắc giáp tỉnh Volhynia, trong khi ở phía đông giáp tỉnh Braclaw. Toàn bộ biên giới phía nam và tây nam chạy dọc theo các sông Dniestr và sông Stypa (...) Trong những năm đầu thành lập, tỉnh Podole có một số huyện nhỏ nằm xung quanh các lâu đài hoàng gia. Vào thế kỷ 15, có các huyện Skala Podolska, Smotrycz, Bakota, Latyczow, Miedzyboz, Chmielnik, Zinkow, and Bar. Cuối cùng, vào năm 1542, chỉ có ba huyện được thành lập, tại Czerwonogrod, Kamieniec và Latyczow (...)
Vào thế kỷ 16, tỉnh Podole có 37 thị trấn và theo điều tra dân số năm 1578, có 650 ngôi làng. Đến năm 1583, số lượng làng giảm xuống chỉ còn 434 do các cuộc đột kích liên tục của người Tatar Krym. Tỉnh cũng có 35 lâu đài và pháo đài (...)
Tỉnh Podole có ba thượng nghị sĩ: giám mục, thống đốc (voivode) và castellan cuat Kamieniec. Starosta địa phương cũng sử dụng danh hiệu "Tướng quân của các vùng đất Podolia", cai quản hai thị trấn là Kamieniec và Latyczow. Ngoài ra còn có các starosta tại Czerwonogrod, Bar, Chmielnik, Kopajgrod, Mukarow, Ploskirow và những nơi khác. Các phiên sejmik diễn ra tại Kamieniec, nơi sáu đại biểu của Sejm được bầu, cũng như hai đại biểu của Tòa án Tiểu Ba Lan tại Lublin (...) Tỉnh Podole có hai thẩm phán biên giới, họ hợp tác với các quan chức của chính phủ Ottoman, giải quyết các xung đột biên giới.
Thống đốc tỉnh (voivode) có trụ sở:
Đại hội đồng (sejmik generalny) cuat toàn thể các vùng đất Ruthenia
Hội đồng khu vực (sejmik poselski i deputacki) có trụ sở: |
Lethrinus variegatus là một loài cá biển thuộc chi "Lethrinus" trong họ Cá hè. Loài cá này được mô tả lần đầu tiên vào năm 1830.
Tính từ định danh "variegatus" trong tiếng Latinh có nghĩa là "lốm đốm, loang lổ", hàm ý không rõ, có lẽ đề cập đến các đốm đen ở hai bên lườn của loài cá này.
Phân bố và môi trường sống.
"L. variegatus" có phân bố rộng rãi trên vùng Ấn Độ Dương - Thái Bình Dương, từ Biển Đỏ dọc theo Đông Phi trải dài về phía đông đến Palau và Tonga, ngược lên phía bắc đến quần đảo Ryukyu, giới hạn phía nam đến Úc. Loài này cũng xuất hiện tại quần đảo Hoàng Sa và quần đảo Trường Sa (Việt Nam).
"L. variegatus" sống gần các rạn san hô, trên nền đáy cát và thảm cỏ biển, độ sâu đến ít nhất là 150 m.
Chiều dài cơ thể lớn nhất được ghi nhận ở "L. variegatus" là 20 cm. Thân có màu nâu hoặc xám, có khi màu xanh lục, nhạt hơn ở phần bụng, lốm đốm các vệt đen. Đầu thường có hai dải sẫm màu bên dưới mắt, một ở rìa dưới nắp mang và một ở khóe miệng. Các vây trong mờ hoặc sáng màu, vây đuôi có sọc màu sáng và sẫm.
Số gai ở vây lưng: 10 (gai thứ 4 thường dài nhất); Số tia vây ở vây lưng: 9; Số gai ở vây hậu môn: 3; Số tia vây ở vây hậu môn: 8; Số tia vây ở vây ngực: 13; Số vảy đường bên: 45–47.
Thức ăn của "L. variegatus" chủ yếu là những loài thủy sinh không xương sống nhỏ ở tầng đáy. Độ tuổi lớn nhất mà "L. variegatus" đạt được là 15 năm.
"L. variegatus" là một loài lưỡng tính tiền nữ, tức cá đực trưởng thành là từ cá cái chuyển đổi giới tính mà ra.
"L. variegatus" có tầm quan trọng thương mại nhỏ, chủ yếu xuất hiện trong ngành đánh bắt thủ công. Thịt của những cá thể lớn được đánh giá cao. |
Sự nghiệp câu lạc bộ.
Vào tháng 2 năm 2016, Letícia và Rafinha, hai cầu thủ của đội tuyển bóng đá nữ Brazil, đã được chỉ định vào đội Corinthians Audax, đội đã giành chức vô địch Copa do Brasil de Futebol Feminino 2016.
Vào tháng 10 năm 2017, Corinthians Audax đã giành chức vô địch Copa Libertadores Femenina 2017 . Letícia đã thực hiện hai pha cứu thua trong loạt sút luân lưu để giành chiến thắng trước Colo-Colo sau trận hòa 0–0 trong trận chung kết tại Estadio Arsenio Erico, Asunción .
Sự nghiệp quốc tế.
Sau khi tham gia đại diện cho đội trẻ Brazil tại Giải vô địch bóng đá nữ U-17 thế giới 2010 tại Trinidad và Tobago, Letícia đã hoàn thành chương trình U20 và tiếp tục tham dự Giải vô địch bóng đá nữ U-20 thế giới vào các năm 2012 và 2014.
Vào tháng 12 năm 2015, Letícia đã có cơ hội khoác áo đội tuyển bóng đá nữ quốc gia Brazil trong Giải bóng đá nữ quốc tế Natal 2015. Trong trận đấu đó, cô được tung vào sân thay cho Bárbara và góp phần vào chiến thắng 11-0 của Brazil trước Trinidad và Tobago. |
Antônia (cầu thủ bóng đá)
Antônia Ronnycleide da Costa Silva (sinh ngày 26 tháng 4 năm 1994), hay Antônia, là một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp người Brasil thi đấu ở vị trí trung vệ cho câu lạc bộ Primera División của Tây Ban Nha Levante UD và đội tuyển quốc gia nữ Brasil.
Sự nghiệp câu lạc bộ.
Antônia đã có sự nghiệp chơi bóng cho nhiều câu lạc bộ tại Brasil và Tây Ban Nha. Cô đã thi đấu cho các câu lạc bộ như ABC FC, AA Ponte Preta, Grêmio Osasco Audax EC và EC Iranduba da Amazônia tại Brasil, và Madrid CFF tại Tây Ban Nha.
Sự nghiệp quốc tế. |
Hørður Heðinsson Askham (sinh ngày 22 tháng 9 năm 1994) là một cầu thủ bóng đá Quần đảo Faroe hiện đang thi đấu ở vị trí hậu vệ cho câu lạc bộ HB và Đội tuyển bóng đá quốc gia Quần đảo Faroe.
Sự nghiệp thi đấu quốc tế.
Askham ra mắt quốc tế cho Quần đảo Faroe vào ngày 5 tháng 9 năm 2019, trong trận đấu thuộc khuôn khổ Vòng loại giải vô địch bóng đá châu Âu 2020 gặp Thụy Điển. Trận đấu kết thúc với tỷ số 4-0 nghiêng về Thụy Điển.
"Tính đến 5 tháng 9 năm 2019" |
Mariana Vitória của Bồ Đào Nha
Mariana Vitória của Bồ Đào Nha (hoặc của Bragança; ]; tên đầy đủ: "Mariana Vitória Josefa Francisca Xavier de Paula Antonieta Joana Domingas Gabriela de Bragança" ; ] ; 15 tháng 12 năm 1768 – 2 tháng 11 năm 1788) là một Infanta (Vương nữ) Bồ Đào Nha, con gái lớn của Maria I của Bồ Đào Nha và Pedro III của Bồ Đào Nha.
Mariana Vitória sinh ra tại Cung điện Vương thất Queluz gần Lisboa, là người con thứ năm và là con gái lớn của Maria I của Bồ Đào Nha và Pedro III của Bồ Đào Nha. Mariana được đặt tên theo bà ngoại là Mariana Victoria của Tây Ban Nha, con gái của Felipe V của Tây Ban Nha.
Bà ngoại của Mariana Vitória đã đến Tây Ban Nha vào năm 1777 để thảo luận về một liên minh với anh trai Carlos III của Tây Ban Nha. Tại đó, Mariana Victoria đã giúp tổ chức hôn lễ của Mariana Vitória và con trai thứ của Quốc vương Tây Ban Nha là Vương tử Gabriel, anh họ của mẹ Mariana Vitória là Nữ vương Maria I. Hai người kết hôn ủy nhiệm vào ngày 12 tháng 4 năm 1785 tại Cung điện Công tước Vila Viçosa. Cặp đôi gặp nhau lần đầu tiên tại Cung điện Vương thất Aranjuez vào ngày 23 tháng 5 và tổ chức một lễ cưới khác.
Cặp vợ chồng có với nhau ba người con, tuy nhiên hai người con sau đã qua đời từ khi còn rất nhỏ. Khi sinh đứa con cuối cùng, Vương tôn Carlos, Mariana Vitória và chồng đang ở tại dinh thự riêng của Gabriel, Casita del Infante ở El Escorial. Khi ở đó, Gabriel mắc bệnh đậu mùa và qua đời tại Casita khi chỉ mới 36 tuổi. Mariana cũng chống chọi với cơn bạo bệnh và qua đời vào ngày 2 tháng 11 và Vương tôn Carlos cũng qua đời một tuần sau mẹ.
Sau khi Mariana Vittória qua đời, con trai cả Pedro được mẹ của Mariana là Nữ vương Maria I phong là Infante Bồ Đào Nha, bên cạnh danh hiệu Infante Tây Ban Nha Pedro Carlos được thừa hưởng từ cha. Người con trai duy nhất của Pedro Carlos là Sebastião của Bồ Đào Nha và Tây Ban Nha.
Mariana qua đời tại Casita del Infante ở tuổi 19. Maria Vitória cùng chồng là Gabriel đã sáng lập ra Vương tộc Borbón-Bragança, trở thành quý tộc Tây Ban Nha với tư cách là Công tước xứ Marchena, Durcal, Hernani và Ansola.
Mariana Victoria được chôn cất tại Tu viện Vưng thất El Escorial cùng với chồng và hai con nhỏ. |
Gabriel của Tây Ban Nha
Gabriel của Tây Ban Nha (tên đầy đủ: "Gabriel Antonio Francisco Javier Juan Nepomuceno José Serafín Pascual Salvador"; 12 tháng 5 năm 1752 – 23 tháng 11 năm 1788) là con trai của Quốc vương Carlos III của Tây Ban Nha và Maria Amalia của Ba Lan.
Gabriel sinh ra tại Cung điện Portici ở Napoli, là con trai thứ tư của Carlos III của Tây Ban Nha, lúc bấy giờ là Quốc vương của Napoli và Sicilia, và Maria Amalia của Ba Lan. Cha của Gabriel đã là Quốc vương Carlo VII và V của Napoli và Sicilia từ năm 1735.
Trong số các con trai của Carlos III, Gabriel là người thông minh và chăm chỉ nhất. Gabriel là người rất có văn hóa, nổi tiếng là một dịch giả xuất sắc các tác phẩm của Sallust và là một người bảo trợ cho nghệ thuật. Giáo viên âm nhạc của Gabriel là Antonio Soler, người đã sáng tác một số bản sonata trên đàn harpsichord đặc biệt cho cậu học trò tài năng của mình, cũng như tổ chức các buổi hòa nhạc với hai đàn organ để biểu diễn với Gabriel tại Vương cung Thánh đường ở El Escorial.
Gabriel trải qua thời thơ ấu ở vương quốc Napoli của cha; năm 7 tuổi, Gabriel cùng cha mẹ và các anh chị của mình là Carlos và María Luisa chuyển đến sống ở Madrid. Người bác của Gabriel là Fernando VI của Tây Ban Nha qua đời vào năm 1759 mà không có hậu duệ nên cha của Gabriel trở thành Carlos III của Tây Ban Nha. Carlos III để lại hai người con trai ở Napoli gồm có người con trai lớn là Felipe Antonio, Công tước xứ Calabria (người bị khuyết tật và do đó không được kế vị bất kỳ lãnh thổ nào của cha) và cậu bé 8 tuổi Fernando, Quốc vương Napoli và Sicilia; Fernando được đặt dưới sự bảo hộ của một hội đồng Nhiếp chính điều hành Vương quốc cho đến năm 1767.
Khi ở Tây Ban Nha, anh trai Carlos của Gabriel đã kết hôn với María Luisa của Parma vào năm 1765; do hai vợ chồng chưa có con cho đến năm 1771; Gabriel đứng thứ ba trong danh sách kế vị ngai vàng Tây Ban Nha. Trước khi anh trai Fernando kết hôn, Gabriel đứng thứ hai trong danh sách kế vị ngai vàng từ năm 1759 đến năm 1775. Sau này, Gabriel được phong làm Đại Viện trưởng của "Dòng Trợ thế Thánh Gioan Thiên Chúa" ở Castilla và León. Năm 1771, Gabriel hướng dẫn Juan de Villanueva xây dựng "Casita del Infante".
Năm 1785, Henrique de Meneses, Hầu tước thứ 3 xứ Louriçal, đã sắp xếp một cuộc hôn nhân giữa Gabriel với Vương nữ Mariana Vitória của Bồ Đào Nha; con gái của Maria I của Bồ Đào Nha và Pedro III của Bồ Đào Nha. Mariana Vitória đã kết hôn ủy nhiệm vào ngày 12 tháng 4 năm 1785 tại Lisboa và hai người gặp nhau lần đầu tiên tại Aranjuez vào ngày 23 tháng 5. Cặp đôi có ba người con nhưng chỉ có người con lớn sống qua tuổi trưởng thành là Pedro Carlos. Pedro Carlos sau này được phong làm Infante Bồ Đào Nha bởi bà ngoại, người đã nuôi nấng Pedro Carlos tại Cung điện Vương thất Queluz.
Khi sinh đứa con cuối cùng là Vương tôn Charles, Gabriel và vợ đang ở tại Casita del Infante ở El Escorial. Tại đó, Gabriel mắc bệnh đậu mùa và qua đời ở tuổi 36. Mariana Vitória cũng chống chọi với cơn bạo bệnh và qua đời ở tuổi 19 vào ngày 2 tháng 11; Vương tôn Carlos cũng qua đời sau mẹ mình một tuần.
Cả ba người đều được chôn cất tại khu phức hợp El Escorial. Cái chết của Gabriel đã ảnh hưởng đến cha là Carlos III và ông cũng sớm qua đời. |
Shopify Inc. là một công ty thương mại điện tử đa quốc gia của Canada có trụ sở chính tại Ottawa, Ontario. Shopify là tên của nền tảng thương mại điện tử độc quyền dành cho các cửa hàng trực tuyến và hệ thống điểm bán lẻ. Nền tảng Shopify cung cấp cho các nhà bán lẻ trực tuyến một bộ dịch vụ bao gồm các công cụ thanh toán, tiếp thị, vận chuyển và tương tác với khách hàng.
Công ty báo cáo rằng có hơn 2.000.000 doanh nghiệp ở khoảng 175 quốc gia sử dụng nền tảng của mình tính đến tháng 12 năm 2022, phân bổ về mặt địa lý như sau: 55% Bắc Mỹ, 25% Châu Âu, Trung Đông và Châu Phi, 15% Châu Á Thái Bình Dương, Úc và Trung Quốc và 5 % ở Mỹ Latinh (Mexico và Nam Mỹ). Theo BuildWith, có 1,58 triệu trang web chạy trên nền tảng Shopify tính đến năm 2021. Theo W3Techs, 4,4% trong số 10 triệu trang web hàng đầu sử dụng Shopify. Tổng khối lượng hàng hóa tổng cộng (GMV) vượt mức 197 tỷ đô la Mỹ trong năm dương lịch 2022. Kể từ tháng 7 năm 2022, Shopify nằm trong số 20 công ty giao dịch công khai lớn nhất Canada theo giá trị vốn hóa thị trường.
Shopify được thành lập vào năm 2006 bởi Tobias Lütke và Scott Lake sau khi cố gắng xây dựng Snowdevil, một cửa hàng trực tuyến bán thiết bị trượt tuyết. Không hài lòng với các sản phẩm thương mại điện tử hiện có trên thị trường, Lütke, một lập trình viên máy tính, đã tự xây dựng sản phẩm của riêng mình. Lütke đã sử dụng khung ứng dụng web nguồn mở Ruby on Rails để xây dựng cửa hàng trực tuyến của Snowdevil và ra mắt nó sau hai tháng phát triển.
Những người sáng lập Snowdevil đã ra mắt nền tảng với tên gọi Shopify vào tháng 6 năm 2006. Shopify đã tạo một ngôn ngữ mẫu mã nguồn mở có tên là Liquid, được viết bằng Ruby và được sử dụng từ năm 2006. Vào tháng 6 năm 2009, Shopify đã ra mắt nền tảng giao diện lập trình ứng dụng (API) và App Store. API cho phép nhà phát triển tạo ứng dụng cho cửa hàng trực tuyến Shopify rồi bán chúng trên Cửa hàng ứng dụng Shopify.
Vào tháng 4 năm 2010, Shopify đã ra mắt ứng dụng di động miễn phí trên Apple App Store. Ứng dụng cho phép chủ sở hữu cửa hàng Shopify xem và quản lý cửa hàng của họ từ thiết bị di động iOS. Năm 2010, Shopify bắt đầu cuộc thi Build-A-Business, trong đó những người tham gia tạo doanh nghiệp bằng nền tảng thương mại của mình. Những người chiến thắng cuộc thi sẽ nhận được giải thưởng là tiền mặt và sự cố vấn từ các doanh nhân, chẳng hạn như Richard Branson, Eric Ries và những người khác. Shopify được Tạp chí Kinh doanh Ottawa vinh danh là Công ty phát triển nhanh nhất Ottawa vào năm 2010. Công ty đã nhận được 7 triệu đô la từ vòng tài trợ vốn mạo hiểm Series A ban đầu vào tháng 12 năm 2010. Vòng Series B của nó đã huy động được 15 triệu đô la vào tháng 10 năm 2011. Vào tháng 2 năm 2012, Shopify mua lại Select Start Studios Inc ("S3"), một nhà phát triển phần mềm di động, cùng với 20 kỹ sư và nhà thiết kế di động của công ty. Vào tháng 8 năm 2013, Shopify mua lại Jet Cooper, một studio thiết kế gồm 25 người có trụ sở tại Toronto.
Vào tháng 8 năm 2013, Shopify đã công bố triển khai quan hệ đối tác Shopify Payments với Stripe. Shopify Payments cho phép người bán chấp nhận thanh toán mà không yêu cầu cổng thanh toán của bên thứ ba. Công ty cũng đã công bố ra mắt hệ thống điểm bán hàng lấy iPad làm trung tâm. Nó sử dụng iPad để chấp nhận thanh toán từ thẻ ghi nợ và thẻ tín dụng. Công ty đã nhận được 100 triệu đô la tài trợ Series C vào tháng 12 năm 2013. Đến năm 2014, nền tảng này đã có khoảng 120.000 nhà bán lẻ trực tuyến, và được xếp hạng 3 trong Deloitte's Fast50 ở Canada, cũng như hạng 7 trong Deloitte's Fast 500 của Bắc Mỹ. Shopify kiếm được 105 triệu đô la doanh thu trong năm 2014, gấp đôi so với năm trước. Vào tháng 2 năm 2014, Shopify đã phát hành "Shopify Plus" dành cho các doanh nghiệp thương mại điện tử lớn có quyền truy cập vào các tính năng và hỗ trợ bổ sung.
Vào ngày 14 tháng 4 năm 2015, Shopify đã nộp đơn đăng ký chào bán cổ phiếu lần đầu ra công chúng (IPO) trên Sở giao dịch chứng khoán New York và Sở giao dịch chứng khoán Toronto với mã giao dịch lần lượt là "SHOP" và "SH". Shopify ra mắt công chúng vào ngày 21 tháng 5 năm 2015 và khi ra mắt lần đầu tiên trên Sàn giao dịch chứng khoán New York, bắt đầu giao dịch ở mức 28 đô la Mỹ, cao hơn 60% so với giá chào bán 17 đô la Mỹ, với đợt IPO huy động được hơn 131 triệu đô la Mỹ. Vào tháng 9 năm 2015, A; Cổ phiếu của Shopify đã tăng hơn 20% sau tin tức.
Vào tháng 4 năm 2016, Shopify đã công bố Shopify Capital, một sản phẩm ứng trước tiền mặt. Shopify Capital ban đầu được thử nghiệm cho người bán ở Hoa Kỳ và cho phép người bán nhận tạm ứng thu nhập trong tương lai được xử lý thông qua cổng thanh toán của họ. Kể từ khi ra mắt vào năm 2016, Shopify Capital đã tài trợ hơn 2 tỷ USD cho người bán trên Shopify với khoản tạm ứng tối đa là 2 triệu USD. Vào ngày 3 tháng 10 năm 2016, Shopify mua lại Boltmade. Vào tháng 11 năm 2016, Shopify hợp tác với Paystack cho phép các nhà bán lẻ trực tuyến của Nigeria chấp nhận thanh toán từ khách hàng trên khắp thế giới. Vào ngày 22 tháng 11 năm 2016, Shopify đã ra mắt Frenzy, một ứng dụng dành cho thiết bị di động giúp cải thiện doanh số bán hàng chớp nhoáng. Vào ngày 5 tháng 12 năm 2016, Shopify đã mua lại studio phát triển sản phẩm di động Tiny Hearts có trụ sở tại Toronto. Tòa nhà Tiny Hearts đã được chuyển thành văn phòng nghiên cứu và phát triển của Shopify.
Vào tháng 1 năm 2017, Shopify đã công bố tích hợp với Amazon, cho phép người bán bán hàng trên Amazon từ các cửa hàng Shopify của họ. Cổ phiếu của Shopify đã tăng gần 10% sau thông báo này. Vào tháng 4 năm 2017, Shopify đã giới thiệu đầu đọc thẻ ghi nợ và thẻ tín dụng hỗ trợ Bluetooth dành cho các giao dịch mua bán lẻ trực tiếp truyền thống. Kể từ đó, công ty đã phát hành công nghệ bổ sung cho các nhà bán lẻ truyền thống, bao gồm hệ thống điểm bán hàng với Dock và Giá bán lẻ tương tự như Square cung cấp và đầu đọc thẻ chip có cảm ứng.
Shopify đã công bố tính năng thanh toán bằng một cú nhấp chuột có tên là Shopify Pay vào tháng 4 năm 2017 như một tính năng độc quyền dành cho người bán sử dụng Shopify Payments làm bộ xử lý thanh toán của họ. Khách hàng có thể lưu thông tin giao hàng và thanh toán của mình để mua hàng trong tương lai trên tất cả các cửa hàng Shopify tham gia. Vào tháng 11 năm 2017, Shopify đã công bố Đến, một ứng dụng di động giúp khách hàng theo dõi các gói hàng đã mua từ cả người bán trên Shopify và các trang web thương mại điện tử khác.
Vào tháng 9 năm 2018, Shopify đã công bố kế hoạch bố trí hàng nghìn nhân viên tại khu phố King West của Toronto vào năm 2022 như một phần của khu phức hợp "The Well", thuộc sở hữu chung của Allied Properties REIT và RioCan REIT. Vào tháng 10 năm 2018, Shopify đã mở không gian vật lý đầu tiên tại Los Angeles. Không gian cung cấp các lớp học, một "thanh thiên tài" cho các công ty sử dụng phần mềm Shopify và hội thảo. Hoạt động bán cần sa trực tuyến ở Ontario đã sử dụng phần mềm của Shopify khi loại thuốc này được hợp pháp hóa vào tháng 10 năm 2018. Phần mềm của Shopify cũng được sử dụng để bán cần sa trực tiếp ở Ontario kể từ khi hợp pháp hóa vào năm 2019.
Vào tháng 1 năm 2019, Shopify đã công bố ra mắt Shopify Studios, một nhà sản xuất và cung cấp nội dung phim và truyền hình trọn gói. Vào ngày 22 tháng 3 năm 2019, Shopify và nền tảng tiếp thị qua email Mailchimp đã kết thúc thỏa thuận tích hợp về các tranh chấp liên quan đến quyền riêng tư của khách hàng và việc thu thập dữ liệu. Vào tháng 4 năm 2019, Shopify đã công bố tích hợp với Snapchat để cho phép người bán trên Shopify mua và quản lý quảng cáo Snapchat Story trực tiếp trên nền tảng Shopify. Công ty trước đây đã có quan hệ đối tác tích hợp tương tự với Facebook và Google.
Vào tháng 5 năm 2019, Shopify đã mua Handshake, một nền tảng thương mại điện tử giữa doanh nghiệp với doanh nghiệp dành cho hàng hóa bán buôn. Nhóm Handshake đã được tích hợp vào Shopify Plus và Glen Coates, người sáng lập kiêm Giám đốc điều hành của Handshake, được bổ nhiệm làm Giám đốc Sản phẩm của Shopify Plus. Vào tháng 6 năm 2019, Shopify đã thông báo rằng họ sẽ ra mắt Mạng lưới thực hiện đơn hàng. Dịch vụ này hứa hẹn sẽ xử lý hậu cần vận chuyển cho người bán và sẽ cạnh tranh với công ty dẫn đầu đã có tên tuổi, Amazon FBA. Mạng lưới giao hàng Shopify sẽ khả dụng cho những thương nhân Hoa Kỳ đủ điều kiện ở một số tiểu bang.
Vào ngày 14 tháng 8 năm 2019, Shopify đã ra mắt Shopify Chat, một chức năng trò chuyện gốc mới cho phép người bán trò chuyện trong thời gian thực với khách hàng ghé thăm cửa hàng Shopify trực tuyến. Vào ngày 9 tháng 9 năm 2019, Shopify đã công bố việc mua lại 6 River Systems, một công ty có trụ sở tại Massachusetts chuyên sản xuất rô-bốt kho hàng. Việc mua lại đã được hoàn tất vào tháng 10, dẫn đến một thỏa thuận tiền mặt và cổ phần trị giá 450 triệu đô la Mỹ.
Vào năm 2020, công ty đã công bố tuyển dụng mới ở Vancouver, Canada và ảnh hưởng của đại dịch COVID-19 đã góp phần nâng giá cổ phiếu.
Vào ngày 21 tháng 2 năm 2020, Shopify đã công bố kế hoạch tham gia Hiệp hội Diem, được gọi là Hiệp hội Libra vào thời điểm đó. Vào ngày 11 tháng 3 năm 2020, trong đại dịch COVID-19, Shopify thông báo sẽ chuyển toàn bộ lực lượng lao động sang làm việc từ xa.
Vào tháng 2 năm 2020, Shopify Pay được đổi tên thành Shop Pay và vào tháng 4 năm 2020 Arrival được đổi tên thành Shop, kết hợp cả hai tính năng hướng tới khách hàng dưới một nhãn hiệu duy nhất.
Có thông tin cho rằng định giá của Shopify có thể sẽ tăng nhờ vào các lựa chọn mà công ty có trong công ty Khẳng định dự kiến sẽ sớm ra mắt công chúng. Vào tháng 11 năm 2020, Shopify đã công bố quan hệ đối tác với Alipay để hỗ trợ người bán thanh toán xuyên biên giới.
Kết quả là IPO vào ngày 13 tháng 1 năm 2021 của Affirm, 8% cổ phần của Shopify trong Affirm trị giá 2 tỷ USD. Khoảng một nửa giám đốc điều hành cấp C của Shopify đã rời công ty vào đầu năm 2021. Vào ngày 11 tháng 6 năm 2021, Shopify đã công bố việc mua lại Primer, một ứng dụng AR trên App Store cho phép người dùng xem trước các hạng mục cải tiến nhà cửa bằng kỹ thuật số. Vào ngày 29 tháng 6 năm 2021, Shopify đã xóa tỷ lệ chia sẻ doanh thu 20% cho các nhà phát triển ứng dụng kiếm được dưới 1 triệu đô la Mỹ mỗi năm.
Vào ngày 22 tháng 3 năm 2022, Shopify đã giới thiệu Linkpop, một sản phẩm nhằm tạo thị trường xã hội, có thương hiệu mà qua đó người bán có thể quảng cáo và tiếp thị sản phẩm của mình thông qua các liên kết được thêm vào các kênh truyền thông xã hội. Vào ngày 11 tháng 4 năm 2022, Shopify đã thông báo về việc mua lại Dovetale, một công ty khởi nghiệp tiếp thị người ảnh hưởng đến từ New York. Vào ngày 12 tháng 4 năm 2022, Shopify, Alphabet Inc., Meta Platforms, McKinsey Company và Stripe, Inc. đã công bố cam kết trước thị trường trị giá 925 triệu đô la về việc loại bỏ carbon dioxide khỏi các công ty đang phát triển công nghệ này trong 9 năm tới. Vào ngày 18 tháng 1 năm 2022, Shopify công bố hợp tác với JD.com để cho phép các thương nhân Hoa Kỳ mở rộng hoạt động tại Trung Quốc, niêm yết sản phẩm của họ trên nền tảng thương mại điện tử xuyên biên giới JD Worldwide của JD.
Vào tháng 6 năm 2022, Shopify hợp tác với Twitter. Là một phần của thỏa thuận, Twitter đã thông báo rằng họ sẽ ra mắt ứng dụng kênh bán hàng cho tất cả người bán của Shopify tại Hoa Kỳ thông qua cửa hàng ứng dụng của mình. Shopify cũng hợp tác với PayPal để cung cấp Shopify Payments cho người bán ở Pháp.
Vào ngày 26 tháng 7 năm 2022, Lütke thông báo sa thải ngay lập tức tổng cộng khoảng 10% lực lượng lao động của mình. Trong một thông điệp gửi tới nhân viên, Giám đốc điều hành cho biết kế hoạch của công ty về tốc độ tăng trưởng vẫn tiếp tục đi theo quỹ đạo của hai năm qua "không hiệu quả" và buộc công ty phải cắt giảm quy mô.
Vào tháng 8 năm 2022, Shopify thông báo họ đang biến nền tảng tự động hóa tiếp thị thương mại điện tử Klaviyo trở thành đối tác giải pháp email được đề xuất cho nền tảng người bán Shopify Plus của mình, với khoản đầu tư chiến lược trị giá 100 triệu đô la Mỹ vào công ty.
Vào tháng 5 năm 2023, Shopify đã sa thải khoảng 20% lực lượng lao động và bán Shopify Logistics, bộ phận hậu cần nội bộ của mình, cho Flexport, công ty sau đó trở thành đối tác hậu cần ưa thích của nền tảng thương mại điện tử.
Shopify ban đầu được xây dựng trên Ruby on Rails vào năm 2004, sử dụng một phiên bản mySQL duy nhất. Vào năm 2014, Shopify đã giới thiệu sharding để phân phối Shopify cho nhiều cơ sở dữ liệu. Trong những năm qua, Shopify đã chuyển sang nhóm, các phiên bản được cách ly hoàn toàn.
Phía khách hàng của Shopify chủ yếu sử dụng thực thi Javascript.
Shopify cho phép các nhà phát triển độc lập phát triển giao diện và ứng dụng trên Shopify.
Thể thao điện tử.
Vào tháng 2 năm 2021, Shopify thông báo rằng công ty đã thành lập một tổ chức thể thao điện tử có tên là Shopify Rebellion và thành lập một đội StarCraft II chuyên nghiệp để thi đấu trong các giải đấu quốc tế. Các thành viên trong nhóm bao gồm cựu vô địch thế giới năm 2016 Byun Hyun-woo cũng như Sasha Hostyn.
Vào tháng 4 năm 2021, Shopify lần đầu tiên tham gia lĩnh vực Logistics chặng cuối bằng cách đầu tư vào Swyft, một công ty khởi nghiệp về Logistics kỹ thuật số có trụ sở tại Toronto. Là một phần của vòng cấp vốn Series A, tổng cộng 17,5 triệu đô la đã được huy động cho Swyft, do Inovia Capital và Forerunner Ventures đồng dẫn đầu với sự tham gia của Shopify.
Vào ngày 5 tháng 5 năm 2022, Shopify thông báo mua lại Deliverr, một công ty khởi nghiệp thực hiện thương mại điện tử có trụ sở tại San Francisco, California, với giá 2,1 tỷ đô la Mỹ bằng tiền mặt và cổ phiếu.
Vào tháng 5 năm 2023, Shopify đã kết thúc hoạt động kinh doanh Logistics của mình, lần lượt bán các thương vụ mua lại có liên quan trước đó là Deliverr và 6 River Systems cho Flexport và Ocado Group. Là một phần của thỏa thuận Flexport, Shopify đã nhận được 13% cổ phần trong thỏa thuận này, bên cạnh việc biến Flexport trở thành đối tác hậu cần chính thức của mình.
Vào năm 2017, chiến dịch hashtag #DeleteShopify đã kêu gọi tẩy chay Shopify vì đã cho phép Breitbart News tổ chức một cửa hàng trên nền tảng của mình. Giám đốc điều hành của Shopify, Tobias Lütke, đã đáp lại những lời chỉ trích, nói rằng "từ chối hợp tác kinh doanh với trang web sẽ cấu thành vi phạm quyền tự do ngôn luận".
Vào tháng 10 năm 2017, người sáng lập Citron Research, người bán khống Andrew Left đã công bố một báo cáo cho rằng Shopify đã phóng đại số lượng thương nhân sử dụng nền tảng thương mại điện tử và mô tả đây là một kế hoạch "làm giàu nhanh chóng" trái với Ủy ban Thương mại Liên bang. quy định. Vào ngày báo cáo được công bố, cổ phiếu đã giảm hơn 11%. Left đã viết một báo cáo khác về Shopify vào tháng 4 năm 2019, nói rằng anh ấy tin rằng giá cổ phiếu của Shopify sẽ giảm 50% trong 12 tháng tới. Vào tháng 1 năm 2020, Left đã thông báo trong bức thư hàng năm gửi cho các nhà đầu tư rằng Citron Research đã thoát khỏi vị thế bán khống. Các báo cáo không dẫn đến một cuộc điều tra về Shopify của FTC.
Vào tháng 7 năm 2022, Shopify đã bị cơ quan giám sát truyền thông cánh tả Media Matters chỉ trích vì tổ chức cửa hàng trực tuyến của Libs of TikTok, người có ảnh hưởng cực hữu, chống LGBT. Trả lời Media Matters, người phát ngôn của Shopify tuyên bố rằng Libs của TikTok không vi phạm Chính sách sử dụng được chấp nhận của công ty, chính sách này "nêu rõ các hoạt động không được phép trên [nền tảng]." Vào tháng 11 năm 2022, điều này sự chỉ trích đã được đổi mới khi một bài báo được xuất bản bởi Tập đoàn Phát thanh Truyền hình Canada (CBC) nêu bật lời chỉ trích của thành viên Hội đồng Thành phố Ottawa, Ariel Troster đối với công ty sau vụ xả súng gần đây tại một hộp đêm LGBTQ. Chia sẻ bài viết của CBC, Nandini Jammi của Check My Ads đã chỉ trích Shopify trên Twitter. Đáp lại Jammi, Giám đốc điều hành Tobias Lütke đã tweet, "Shopify có chính sách sử dụng chấp nhận được đã công bố và một quy trình nguyên tắc để áp dụng chính sách đó. Đôi khi, các nhóm gây áp lực ở tất cả các bên cố gắng gây ảnh hưởng đến nó và CBC cần nhìn thấu điều đó để không khuếch đại câu chuyện thiếu thiện chí."
Các vấn đề pháp lý.
Vào tháng 12 năm 2021, một nhóm các nhà xuất bản bao gồm Pearson Education, Inc., Macmillan Learning, Cengage Learning, Inc., Elsevier Inc. và McGraw Hill đã kiện Shopify vì cho rằng Shopify đã không xóa được danh sách và cửa hàng bán bản sao vi phạm bản quyền các cuốn sách và tài liệu đào tạo của họ.
Rò rỉ dữ liệu.
Vào tháng 9 năm 2020, Shopify đã xác nhận một sự cố rò rỉ dữ liệu trong đó dữ liệu khách hàng của ít hơn 200 người bán đã bị đánh cắp. Một trong những thương nhân đó sau đó cho biết chỉ riêng hơn 4.900 khách hàng của họ đã bị truy cập thông tin của họ. Shopify tuyên bố rằng dữ liệu bị đánh cắp bao gồm tên, địa chỉ và chi tiết đơn đặt hàng, nhưng không phải "số thẻ thanh toán đầy đủ hoặc thông tin tài chính hoặc cá nhân nhạy cảm khác". Công ty cũng tuyên bố rằng không có bằng chứng nào chứng minh rằng dữ liệu đã được sử dụng. Shopify đã xác định hai "thành viên bất hảo" trong nhóm hỗ trợ của mình phải chịu trách nhiệm. Các nhân viên được đề cập đã bị sa thải và vấn đề đã được chuyển đến FBI. |
Baraah Awadallah Marouane (tiếng Ả Rập: براء عوض الله مروان; sinh ngày 21 tháng 12 năm 1991 tại Irbid) là một vận động viên điền kinh giữa khoảng cách người Jordan. Awadallah đã đại diện cho Jordan tại Thế vận hội Mùa hè 2008 tại Bắc Kinh, cô tham gia cuộc đua nữ 800 mét. Cô đã tham gia vòng loại đầu tiên của sự kiện, cạnh tranh với sáu vận động viên khác, bao gồm cả Svetlana Klyuka của Nga, người gần như không giành được huy chương trong trận chung kết. Cô kết thúc cuộc đua ở vị trí cuối cùng, kém 15 giây so với Madeleine Pape của Úc, với thời gian cá nhân và kỷ lục mùa 2:18.41. Tuy nhiên, Awadallah không thể tiến vào bán kết vì cô xếp thứ 37 tổng thể và xếp hạng thấp hơn ba vị trí bắt buộc cho vòng tiếp theo. Cuối cùng, cô đã được nâng cấp vị trí tổng thể cao hơn sau khi Vanja Perišić của Croatia bị loại vì không vượt qua xét nghiệm doping. |
Đây là một đổi hướng từ một trang đó đã được . Trang này được giữ lại dưới dạng một trang đổi hướng để tránh phá vỡ các liên kết, cả bên trong và bên ngoài, có thể đã được liên kết tới tên trang cũ.
Tỉnh Ruthenia (tiếng Latin: "Palatinatus russiae", tiếng Ba Lan: "Województwo ruskie", tiếng Ukraina: "Руське воєводство", Latinh hóa: "Ruske voievodstvo"), còn gọi là tỉnh Rus’, là một tỉnh của Vương quốc Ba Lan từ năm 1434 cho đến phân chia Ba Lan lần một năm 1772 với trung tâm ở thành phố Lviv (tiếng Ba Lan: Lwów). Cùng với một số tỉnh khác ở phía nam và phía đông của Vương quốc Ba Lan, đây là một phần của miền Tiểu Ba Lan của Lãnh địa hoàng gia Ba Lan, với thủ phủ là Kraków. Sau phân chia Ba Lan, hầu hết tỉnh Ruthenia ngoại trừ góc phía đông bắc bị chế độ quân chủ Habsburg sáp nhập, với vị thế một phần của tỉnh Galicia. Ngày nay, tỉnh Ruthenia cũ được phân chia giữa Ba Lan và Ukraina.
Sau các cuộc chiến tranh Galicia–Volhynia , Vương quốc Galicia–Volhynia bị chia cắt giữa Ba Lan và Litva. Năm 1349, phần lãnh thổ của Ba Lan được chuyển thành lãnh địa Ruthenia của Hoàng gia, trong khi Công quốc Volhynia do Thân vương Lubart nắm giữ. Với cái chết của Kazimierz III Vĩ đại Vương quốc Ba Lan được chuyển giao cho Vương quốc Hungary và lãnh địa Ruthenia được cai trị bởi tướng quân starosta của Ruthenia, một trong số đó là Wladyslaw xứ Opole.
Tỉnh được thành lập năm 1434 dựa trên Đặc quyền Jedlnia-Cracow (tiếng Ba Lan: Przywilej jedlneńsko-krakowski) năm 1430 trên lãnh thổ thuộc Vương quốc Galicia–Volhynia. Từ năm 1349 đến năm 1434, lãnh thổ cùng với Tây Podolie được gọi là Lãnh địa Ruthenia của Hoàng gia và theo cách đó, Vua Ba Lan được phong là Lãnh chúa của các vùng đất Ruthenia. Tây Podolie đã được thêm vào lãnh địa vào năm 1394. Năm 1434 trên lãnh thổ của lãnh địa đã lập ra tỉnh Ruthenia và tỉnh Podolia.
Theo các nguồn của Ba Lan, vùng ngoại vi phía tây của khu vực được gọi là "Ziemia czerwieńska", hay "Vùng đất Czerwień", từ tên thị trấn Cherven đã tồn tại ở đây. Ngày nay có một số thị trấn mang tên này, không có thị trấn nào liên quan đến Ruthenia Đỏ.
Khu vực này được đề cập lần đầu tiên vào năm 981, khi Volodymyr Vĩ đại của Kyiv Rus' tiếp quản nó trên đường vào Ba Lan. Năm 1018 khu vực gắn liền với Ba Lan và đến năm 1031 trở lại Kyiv Rus'. Trong khoảng 150 năm, khu vực tồn tại với tư cách là Thân vương quốc Halych và Vương quốc Galicia–Volhynia (còn được gọi là Vương quốc Rus'), trước khi bị Kazimierz III của Ba Lan chinh phục vào năm 1349. Kể từ thời điểm này, cái tên "Ruś Czerwona" được ghi lại, được dịch là " Ruthenia Đỏ" ("Czerwień" có nghĩa là màu đỏ trong các ngôn ngữ Slav, hoặc từ làng Czermno của Ba Lan), được áp dụng cho một lãnh thổ kéo dài đến sông Dniester, với ưu tiên dần dần được chuyển đến Przemyśl. Kể từ thời Władysław II Jagiełło, tỉnh Przemyśl được gọi là tỉnh Ruthenia (""), với trung tâm cuối cùng được chuyển đến Lwów. Tỉnh bao gồm năm lãnh địa: Lwów, Sanok, Halych, Przemyśl và Chełm. Lãnh thổ này do Đế quốc Áo kiểm soát từ năm 1772 đến năm 1918, khi đó khu vực được gọi là Vương quốc Galicia và Lodomeria.
Zygmunt Gloger, trong cuốn sách "Địa lý lịch sử của vùng đất Ba Lan cũ", cung cấp mô tả này về tỉnh Ruthenia:
Vào thế kỷ thứ 10 và 11, Przemysl và Czerwien là những gord (trại) lớn nhất trong khu vực này. Sau đó, Halych trở thành thủ phủ của khu vực, trong khi thành phố Lwów chỉ được thành lập vào năm 1250. Trong khoảng 1349, Vua Kazimierz III của Ba Lan nắm quyền kiểm soát Thân vương quốc Halych. Khu vực được cai trị bởi các starosta hoàng gia, người đầu tiên trong số họ là một người đàn ông tên là Jasiek Tarnowski. Rất có thể là vào những năm cuối cùng dưới triều đại của Vua Władysław II Jagiełło, nó được đặt tên là tỉnh Ruthenia, vì vào thời điểm đó, các thống đốc của Przemysl bắt đầu tự gọi mình là thống đốc của Rus'. Thống đốc đầu tiên như vậy là Jan Mezyk xứ Dabrowa.
Tỉnh Ruthenia bao gồm năm ziemia: Lwów, Przemysl, Sanok, Halych và Chelm. Hai đơn vị cuối có chính quyền địa phương của họ; hơn nữa, Vùng đất Chelm hoàn toàn bị tỉnh Belz chia cắt khỏi các vùng đất khác của Ruthenia. Do đó, chúng ta nên nói riêng về bốn vùng đất của Ruthenia và Vùng đất Chelm, nơi có lịch sử khác biệt nhiều sau phân chia Ba Lan (...) Các vùng đất Lwow, Przemysl và Sanok có các phiên sejmik, diễn ra theo ở thủ phủ tương ứng của họ. Sejmik chung cho ba vùng đất này là tại Sadowa Wisznia, nơi bảy đại biểu được bầu vào Sejm Ba Lan: hai người từ mỗi vùng đất, và một người từ huyện Zydaczow. Các starosta cư trú tại Lwów, Zhydachiv, Przemysl và Sanok. Tỉnh có sáu thượng nghị sĩ: Tổng giám mục của Lwow, Giám mục của Przemysl, thống đốc (voivode) của Ruthenia, castellan của Lwow, và các castellan của Przemysl và Sanok (...) Thành phố Lwów là trụ sở của Tòa án Tiểu Ba Lan riêng biệt cho các tỉnh Ruthenia, Kijow, Volhynia, Podolia, Belz, Braclaw và Czernihow (...) Huyện Zydaczow mặc dù chính thức là một phần của vùng đất Lwow, nhưng thường được coi là một ziemia riêng biệt, với huy hiệu riêng được cấp vào năm 1676. Trong những năm đó, vùng đất Lwow có 618 làng và 42 thị trấn, trong khi huyện Zydaczow có 170 làng và 9 thị trấn.
Vùng đất Przemysl được chia thành hai huyện: Przemysl và Przeworsk. Năm 1676, huyện Przemysl có 657 làng và 18 thị trấn, trong khi huyện Przeworsk có 221 làng và 18 thị trấn (...) Vùng đất Sanok, nằm ở chân đồi Karpat, không được chia thành các huyện. Năm 1676, nó có 371 làng và 12 thị trấn (...)
Vùng đất Halicz, với chính quyền địa phương riêng biệt, được chia thành các huyện Trembowla, Halicz và Kolomyja. Nó có sejmik riêng tại Halicz, nơi sáu đại biểu được bầu vào Sejm Ba Lan (hai người từ mỗi huyện), cũng như một đại biểu của Tòa án Hoàng gia và một người của Tòa án Ngân khố tại Radom. Vùng đất Halicz có một thượng nghị sĩ và các starosta cư trú tại Halicz, Trembowla, Kolomuja, Tlumacz, Rohatyn, Jablonow, Sniatyn, Krasnopol và các địa điểm khác. Năm 1676, nó có 565 làng và 38 thị trấn.
Vùng đất Chelm là một vùng riêng biệt bị tách rời khỏi tỉnh Ruthenia bởi tỉnh Belz. Sông Bug chia vùng đất này thành hai phần và kể từ thế kỷ thứ 10, Chelm bị Ba Lan và Rus tranh chấp. Theo thời gian, người Litva cũng tham gia cuộc xung đột. Nó kết thúc vào năm 1377, khi vua Louis sáp nhập Chelm. Vùng đất Chelm có các văn phòng địa phương riêng và một sejmik, nơi hai đại biểu của Sejm và một đại biểu của Tòa án Tiểu Ba Lan được bầu ra. Khu vực được chia thành các huyện Chelm và Krasnystaw, các starosta cư trú tại Chelm, Krasnystaw, Ratno, Luboml, Hrubieszow, và các địa điểm khác. Vùng đất Chelm có hai thượng nghị sĩ: Giám mục Chelm và castellan của Chelm. Năm 1676, có 427 làng và 23 thị trấn ở cả hai huyện (...) Phần phía nam của Vùng đất Chelm thuộc về lãnh địa thế tập gia tộc Zamoyski rộng lớn, trải dài ra ngoài khu vực, vào đến huyện Urzedow của tỉnh Lublin.
Trụ sở thống đốc tỉnh ("Wojewoda"): |
Aweke Ayalew (sinh ngày 23 tháng 2 năm 1993) là vận động viên điền kinh người Ethiopia gốc Bahrain. Anh đã tham gia tranh tài ở các cuộc đua 5000 và 10,000 mét tại Giải vô địch Thế giới năm 2015 ở Bắc Kinh.
Các cuộc thi quốc tế.
1Đại diện Châu Á-Thái Bình Dương
Thành tích cá nhân. |
Lâm Lộ Địch (, sinh ngày 11 tháng 11 năm 1987) là nam diễn viên, người mẫu người Canada. Anh được biết tới qua một số vai diễn như Zack Taylor trong phần phim làm lại của "Power Rangers" năm 2017, chiến binh Murk trong "" (2018) và Lance trong tập Striking Vipers của sê-ri "Black Mirror" (Netflix). Năm 2021, anh vào vai Liu Kang trong phim điện ảnh .
Anh sinh ra ở Phúc Châu, Trung Quốc. Ba tuổi, anh chuyển tới Hồng Kông, lên chín tuổi, anh đi học ở Sydney, Úc và giành phần lớn thời niên thiếu ở đây. Năm 17 tuổi, anh chuyển tới thành phố Vancouver, Canada. Tại đây anh theo học Đại học British Columbia, tốt nghiệp với hai bằng Dinh dưỡng học và Sân khấu kịch. Ngoài ra, anh cũng theo học khóa diễn xuất ở Los Angeles.
Lâm Lộ Địch thành thạo tiếng Anh, Trung và Quảng Châu.
Năm 2016, nam diễn viên bắt đầu ăn chay, anh hiện sinh sống ở Vancouver và Bắc Kinh. |
Lethrinus xanthochilus là một loài cá biển thuộc chi "Lethrinus" trong họ Cá hè. Loài cá này được mô tả lần đầu tiên vào năm 1870.
Từ định danh "xanthochilus" được ghép bởi hai âm tiết trong tiếng Hy Lạp cổ đại: "xanthós" (ξανθός; “vàng”) và "kheîlos" (χεῖλος; “môi”), hàm ý đề cập đến đôi môi màu vàng nhạt của loài cá này.
Phân bố và môi trường sống.
"L. xanthochilus" có phân bố rộng rãi trên vùng Ấn Độ Dương - Thái Bình Dương, từ Biển Đỏ dọc theo Đông Phi trải dài về phía đông đến quần đảo Marshall, quần đảo Marquises và quần đảo Gambier, ngược lên phía bắc đến quần đảo Ryukyu, giới hạn phía nam đến Úc, Nouvelle-Calédonie và Tonga. Loài này cũng xuất hiện tại vùng biển Việt Nam, bao gồm quần đảo Hoàng Sa.
"L. xanthochilus" sống gần các rạn san hô và trong đầm phá, trên nền đáy cát và thảm cỏ biển, độ sâu đến ít nhất là 150 m.
Chiều dài cơ thể lớn nhất được ghi nhận ở "L. xanthochilus" là 70 cm. Thân có màu xám phớt vàng, lốm đốm các vệt đen. Môi màu vàng nhạt, môi trên sẫm hơn. Có một đốm đỏ ở gốc trên của vây ngực. Các vây màu xanh lam xám, rìa vây lưng và vây đuôi hơi ửng đỏ.
Số gai ở vây lưng: 10 (gai thứ 3 thường dài nhất); Số tia vây ở vây lưng: 9; Số gai ở vây hậu môn: 3; Số tia vây ở vây hậu môn: 8; Số tia vây ở vây ngực: 13; Số vảy đường bên: 47–48.
Thức ăn của "L. xanthochilus" chủ yếu là động vật giáp xác, động vật da gai và cá nhỏ.
Như hầu hết các loài cá, "L. xanthochilus" cũng là vật chủ của nhiều loài ký sinh, trong đó có một loài mới được mô tả từ "L. xanthochilus" là sán lá đơn chủ "Calydiscoides euzeti".
"L. xanthochilus" chủ yếu được đánh bắt thủ công, đôi khi thịt của chúng có thể gây ngộ độc ciguatera ở quần đảo Marshall. |
Kênh được ra mắt ở Na Uy lần đầu tiên vào năm 1995. Tuy nhiên, kênh đã không thành công và đã đóng cửa một năm sau đó.
Năm 2002, ZTV trở lại Na Uy, thay thế cho kênh Viasat Plus. Ở lần trở lại thứ hai này, kênh tập trung nhiều hơn vào âm nhạc và đặc biệt là âm nhạc của các nghệ sĩ Na Uy, và nhanh chóng phổ biến với khán giả trẻ tuổi.
Vào ngày 8 tháng 9 năm 2007, kênh đã có buổi phát sóng cuối cùng và được thay thế bằng Viasat 4. |
Tỉnh Volhynia (, , , "Volynske voievodstvo") là một đơn vị hành chính và chính quyền địa phương ở Đại công quốc Litva từ năm 1566 đến năm 1569, và của Vương quốc Ba Lan trong Thịnh vượng chung Ba Lan–Litva kể từ Liên minh Lublin năm 1569 cho đến phân chia Ba Lan lần ba năm 1795. Tỉnh là một phần của vùng đất Ruthenia thuộc miền Tiểu Ba Lan.
Tỉnh được thành lập dựa trên khu trưởng lão (starostvo) Łuck vào năm 1566 của Đại công quốc Litva. Sau Liên minh Lublin năm 1569, tỉnh được giao lại cho Vương quốc Ba Lan như một phần của miền Tiểu Ba Lan (Malopolska).
Thủ phủ của tỉnh là tại Łuck (Lutsk ngày nay), và tỉnh có ba thượng nghị sĩ trong Thượng viện của Thịnh vượng chung. Đó là giám mục Luck, thống đốc (voivode) Volhynia và castellan Volhynia. Tỉnh Volhynia được chia thành ba huyện: Luck, Wlodzimierz và Krzemieniec. Các starosta địa phương cư trú tại ba thủ phủ của các huyện, trong khi sejmik diễn ra tại Luck. Tỉnh có hai đại biểu tại Sejm Ba Lan, và một đại biểu tại Tòa án Tiểu Ba Lan ở Lublin.
Zygmunt Gloger trong cuốn sách "Địa lý lịch sử của vùng đất Ba Lan cũ" cung cấp mô tả như sau về tỉnh Volhynia: #đổi
Trụ sở của thống đốc tỉnh và sejmik khu vực:
Hội đồng khu vực (sejmik generalny) của toàn thể các vùng đất Ruthenia |
Higashitani Yoshikazu (東谷 義和, Higashitani Yoshikazu), (sinh ngày 6 tháng 10 năm 1971), (biệt danh: GaaSyy (ガーシー, Gāshī)) là một cựu chính trị gia người Nhật Bản. Higashitani từng được bầu vào Hạ viện năm 2022 với tư cách là thành viên của Đảng NHK. Ngày 15 tháng 3, 2023 ông bị khai trừ vì không tham dự bất kỳ phiên họp nào của Nghị viện. Ngay sau khi bị khai trừ, Sở cảnh sát Tokyo đã yêu cầu Interpol ra quyết định Truy nã đỏ.
Vào ngày 4 tháng 6 năm 2023, Sở cảnh sát Tokyo đã bắt giữ Higashitani ngay khi anh ta đến Sân bay Narita với cáo buộc xâm phạm đời tư, bôi nhọ danh tiếng và có hành vi đe dọa người khác. |
iOS 17 là bản phát hành chính thứ 17 của hệ điều hành iOS của Apple dành cho iPhone và là phiên bản kế nhiệm của iOS 16.
Bản phát hành được công bố vào ngày 5 tháng 6 năm 2023, trong bài phát biểu quan trọng của Hội nghị các nhà phát triển toàn cầu Apple (WWDC); bản beta đầu tiên dành cho nhà phát triển được phát hành ngay sau đó. Lần đầu tiên, người dùng có thể tải bản beta dành cho nhà phát triển chỉ bằng Apple ID; trong các bản phát hành trước, yêu cầu đăng ký nhà phát triển trả phí.
Phiên bản beta công khai đầu tiên sẽ được phát hành vào tháng 7 năm 2023 và phiên bản công khai đầu tiên sẽ được phát hành vào cuối năm nay.
iOS 17 sẽ là phiên bản iOS đầu tiên ngừng hỗ trợ cho iPhone có FaceID.
iOS 17 có tên mã nội bộ là Dawn. Ban đầu, Apple dự định iOS 17 là một "bản phát hành điều chỉnh" tương tự như , cho phép họ tập trung vào kính thực tế ảo mới của mình. Tuy nhiên, một số tính năng chính đã được thêm vào trong chu kỳ phát triển.
Giao diện người dùng và tính năng hệ thống.
Thêm nhiều hình nền tùy chỉnh.
Hình nền thay đổi theo chế độ Sáng hoặc Tối. Kích cỡ phông chữ trên Màn hình khóa có thể được điều chỉnh tự do hơn. Ngoài ra còn có hình nền kính vạn hoa mới.
Widget tương tác (Interactive Widgets).
Các widget bây giờ có thể tương tác. Người dùng có thể bật đèn hoặc cửa chớp của ngôi nhà bằng cách nhấn vào nút tương ứng của tiện ích Trang chủ và người dùng có thể hoàn thành Hoạt động từ lời nhắc bằng cách nhấn trực tiếp vào danh sách được đặt trong tiện ích,
Nhật ký là một ứng dụng nhật ký được mã hóa đầu cuối cho phép người dùng ghi lại các hoạt động hàng ngày của họ.
Chế độ chờ là một tính năng mới cho phép điện thoại chuyển sang chế độ hiển thị trong khi sạc. Chế độ chờ được bật tự động khi điện thoại đang sạc ở chế độ nằm ngang và bao gồm khả năng hiển thị thông tin trên màn hình bao gồm Live Activities, Widgets và Smart Stacks.
Cải thiện chế độ Focus.
"Thông báo im lặng" : một tùy chọn mới cho thông báo ở chế độ tập trung cho phép người dùng chọn tắt tiếng thông báo Luôn luôn hoặc Khi bị chặn.
Cải tiến Visual Lookup.
Visual Lookup giờ đây có thể nhận dạng trong ảnh các ký hiệu của các loại đèn khác nhau trong ô tô, ký hiệu trên nhãn quần áo,
Haptic Touch nhanh hơn.
Trong cài đặt thời lượng Haptic Touch là thời lượng thứ ba mới thậm chí còn ngắn hơn hai thời lượng còn lại có sẵn trên iOS 16.
Tự động điền nâng cao trong PDF và tài liệu được quét.
Nó cho phép sử dụng an toàn thông tin người dùng đã lưu từ Danh bạ để điền vào tài liệu PDF hoặc tài liệu được quét.
Cải tiến bộ nhớ iPhone.
Bộ nhớ iPhone hiện hiển thị dung lượng bị chiếm dụng bởi dữ liệu được chia sẻ giữa nhiều ứng dụng từ cùng một nhà sản xuất.
Tính năng của các Ứng dụng.
Với Contact Posters, người dùng có thể tùy chỉnh giao diện của màn hình cuộc gọi đến hiển thị cho những người dùng iPhone khác. Các tùy chọn tùy chỉnh tương tự như màn hình khóa được cải tiến của iOS 16, với khả năng chọn ảnh tùy chỉnh hoặc Memoji làm ảnh liên hệ cũng như thay đổi phông chữ và màu sắc của tên họ. Trên màn hình cuộc gọi đến, nút Thư thoại trực tiếp mới sẽ gửi cuộc gọi đến thư thoại và hiển thị bản ghi trực tiếp trên màn hình để người dùng có thể quyết định có nhận cuộc gọi hay không.
Những cải tiến khác:
iOS 17 tích hợp một ứng dụng mới, Nhật ký, một ứng dụng viết nhật ký được mã hóa hai đầu cho phép người dùng ghi lại các hoạt động hàng ngày của họ.
Danh sách lời nhắc giờ đây có thể được sắp xếp thành các phần.
Ứng dụng Máy ảnh có hai cài đặt tùy chọn mới: "Cấp độ" hiển thị đường ngang chuyển sang màu vàng khi đối tượng được căn chỉnh theo đường chân trời và "Khóa cân bằng trắng" có thể tắt điều chỉnh cân bằng trắng tự động khi quay video.
"Xử lý ảnh bị trì hoãn" : quá trình xử lý hậu kỳ "Deep Fusion" được thực hiện ở chế độ nền, thay vì diễn ra cùng lúc với "ảnh chụp" và chỉ khi không sử dụng máy ảnh. Điều này đảm bảo số phiên ghi cao hơn đáng kể, không có khối màn trập, cho phép người dùng chụp ảnh mới bất kỳ lúc nào.
Ứng dụng Đồng hồ hỗ trợ nhiều bộ hẹn giờ đồng thời.
Thời gian sử dụng.
"Khoảng cách màn hình" kiểm tra và cảnh báo người dùng nếu họ giữ iPhone quá gần mặt người dùng trong một khoảng thời gian đáng kể.
Apple Fitness+ có thể cung cấp cho người dùng các kế hoạch tập luyện tùy chỉnh, đặt các bài tập hoặc bài thiền để phát liên tục hoặc thay đổi riêng âm lượng nhạc và giọng nói của người hướng dẫn.
Bảo mật và Sự riêng tư.
Tự động điền mã xác minh nhận được trong Mail.
Bạn có thể điền mã xác minh một lần nhận được trong Thư mà không cần rời khỏi Safari.
Dọn dẹp mã xác minh.
Cài đặt mới trong Mật khẩu cho phép tự động xóa các mã xác minh nhận được trong Tin nhắn và Thư sau khi chèn bằng Tự động điền.
Bảo vệ khỏi liên kết theo dõi.
Nó phát hiện các tham số theo dõi người dùng được xác định trong các URL liên kết và tự động xóa chúng. Nó được bật tự động trong Mail, Messages và Safari ở chế độ duyệt web riêng tư.
Cảnh báo nội dung nhạy cảm.
Nó phát hiện ảnh và video khỏa thân trước khi chúng được xem.
Các thiết bị được hỗ trợ.
iOS 17 yêu cầu chip A12 Bionic trở lên. Nó ngừng hỗ trợ cho các thiết bị có chip A11 Bionic: bao gồm iPhone 8, 8 Plus và iPhone X. Tuy nhiên, các thiết bị có chip A12 Bionic SoC (iPhone XS, XS Max và iPhone XR) và chip A13 Bionic SoC (iPhone 11, iPhone 11 Pro và 11 Pro Max và iPhone SE (thế hệ thứ 2)) có sự hỗ trợ hạn chế so với các thiết bị có chip A14 Bionic SoC hoặc mới hơn, tất cả đều được hỗ trợ đầy đủ.
Do iOS 17 ngừng hỗ trợ cho iPhone X, đây là phiên bản iOS đầu tiên không hỗ trợ iPhone có Face ID và không có nút home.
iPhone SE (thế hệ thứ 2 và thứ 3) là thiết bị duy nhất được hỗ trợ có nút home.
Lịch sử phát hành.
Bản beta dành cho nhà phát triển đầu tiên của iOS 17 được phát hành vào ngày 5 tháng 6 năm 2023. Không giống như những năm trước, chương trình beta dành cho nhà phát triển mở cho bất kỳ ai có tài khoản Nhà phát triển Apple miễn phí mà không yêu cầu đăng ký. |
Jens Patrik Wålemark (sinh ngày 14 tháng 10 năm 2001) là một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp người Thụy Điển hiện đang thi đấu ở vị trí tiền vệ tấn công cho câu lạc bộ SC Heerenveen tại Eredivisie, cho mượn từ Feyenoord.
Sự nghiệp thi đấu.
Thi đấu tại giải Allsvenskan.
Tháng 7 năm 2020, anh ra mắt tại Allsvenskan, và anh thành công trong việc ghi 1 bàn thắng, có 2 đường kiến tạo và bị phạm lỗi trong vòng cấm để mang về một quả phạt đền.
Vào tháng 1 năm 2022, anh chuyển tới câu lạc bộ Feyenoord tại Hà Lan. Wålemark ghi bàn thắng đầu tiên cho đội bóng vào ngày 10 tháng 4 năm 2022, trong chiến thắng 4–1 trước Heracles Almelo tại Eredivisie. |
Jim Davis (họa sĩ truyện tranh)
James Robert Davis (sinh ngày 28 tháng 7 năm 1945) là một nghệ sĩ hoạt hình, nhà biên kịch và nhà sản xuất người Mỹ. Anh ấy được biết đến nhiều nhất với tư cách là tác giả của nhiều truyện tranh như "Garfield" và "U.S. Acres". Được xuất bản từ năm 1978, "Garfield" là một trong những bộ truyện tranh được cung cấp rộng rãi nhất trên thế giới. Tác phẩm truyện tranh khác của Davis bao gồm "Tumbleweeds", "Gnorm Gnat" và "Mr. Potato Head".
Davis đã viết và đồng sáng tác tất cả các chương trình truyền hình đặc biệt của Garfield cho CBS, ban đầu được phát sóng từ năm 1982 đến năm 1991. Ông cũng sản xuất "", một loạt phim cũng được phát sóng trên CBS từ năm 1988 đến năm 1994. Davis là nhà văn và nhà sản xuất điều hành cho một loạt CGI phim truyện trực tiếp thành video về Garfield, đồng thời là nhà sản xuất điều hành cho loạt phim truyền hình hoạt hình CGI "The Garfield Show" và "Garfield Originals".
Cuộc đời và sự nghiệp.
James Robert Davis sinh ra ở Marion, Indiana, vào ngày 28 tháng 7 năm 1945. Davis lớn lên trong một trang trại bò Black Angus nhỏ ở Fairmount, Indiana. Cha ông là James William "Jim" Davis, mẹ ông là bà Anna Catherine "Betty" Davis (nhũ danh Carter), và anh trai của ông, Dave Davis. Thời thơ ấu của Davis trong một trang trại song song với cuộc đời của chủ sở hữu Garfield, Jon Arbuckle, người cũng được nuôi dưỡng trong một trang trại cùng với cha mẹ và một người anh trai, Doc Boy. Jon là một họa sĩ truyện tranh, người cũng tổ chức sinh nhật vào ngày 28 tháng 7. Davis theo học Đại học Ball State, nơi anh ấy học nghệ thuật và kinh doanh. Trong khi tham dự Ball State, anh ấy đã trở thành thành viên của hội Theta Xi.
Davis đã kết hôn hai lần, lần đầu tiên là Carolyn Altekruse, người bị dị ứng với mèo, mặc dù họ sở hữu một con chó tên là Molly. Họ có một đứa con trai. Vào ngày 16 tháng 7 năm 2000, ông kết hôn với Jill, người đã có hai đứa con từ cuộc hôn nhân trước.
Davis gia nhập khoa của Đại học Ball State ở Muncie với tư cách là giáo sư trợ giảng vào mùa thu năm 2006, giảng dạy về các khía cạnh sáng tạo và kinh doanh của ngành truyện tranh.
Davis cư trú tại Albany, Indiana, nơi ông và nhân viên của ông sản xuất Garfield trong công ty Paws, Inc. ra mắt vào năm 1981. Paws, Inc. lúc đó gần 50 nghệ sĩ và tuyển dụng các quản trị viên cấp phép, những người làm việc với các đại lý trên khắp thế giới để quản lý đế chế giải trí, phân phối và cấp phép rộng lớn của Garfield.
Davis là cựu chủ tịch của Fairmount, Indiana chương FFA.
Vào tháng 12 năm 2019, Davis thông báo rằng anh ấy sẽ tổ chức đấu giá hàng tuần cho tất cả các cuốn truyện tranh "Garfield" được vẽ bằng tay từ năm 1978 đến năm 2011. Như Davis đã giải thích, anh ấy bắt đầu vẽ truyện tranh kỹ thuật số bằng máy tính bảng đồ họa vào năm 2011. Những cuốn truyện tranh cũ hơn vẫn được niêm phong trong môi trường được kiểm soát an toàn, và Davis phải tìm cách làm gì với những cuốn truyện tranh. |
Công ty cổ phần Dược phẩm PQA
Công ty cổ phần Dược phẩm PQA, còn được biết đến qua Dược phẩm PQA là công ty nghiên cứu, sản xuất, cung cấp các sản phẩm thuốc, sản phẩm bảo vệ sức khỏe tại Việt Nam.
Qua 17 đời tại huyện Vụ Bản, tỉnh Nam Định, gia tộc Vũ Duy là những danh y, lương y. Năm 2011, Vũ Thị Phương thành lập lập Công ty cổ phần Dược phẩm PQA. Năm 2011, công ty sản xuất và kinh doanh thuốc tại tỉnh Nam Định. Vào tháng 9 năm 2017, công ty đã khởi công xây dựng nhà máy sản xuất thuốc đông dược theo tiêu chuẩn GMP. Đến tháng 8 năm 2018, nhà máy hoàn thành và bắt đầu sản xuất.
Trong năm 2019, Công ty PQA đã chính thức mở cửa Nhà máy sản xuất Thực phẩm Bảo vệ sức khỏe theo tiêu chuẩn GMP. Vào năm 2021, Công ty Dược phẩm PQA khai trương Văn phòng Kinh Doanh mới tại Nam Định.
Ngày 3 tháng 3 năm 2022, Công ty cổ phần dược phẩm PQA nhận được Giấy chứng nhận đăng ký hoạt động Khoa học và Công nghệ từ Sở Khoa học và Công nghệ.
Thuốc PQA đã được Bộ Y tế cấp giấy phép sản xuất và lưu hành trên toàn quốc, đạt tiêu chuẩn GMP-WHO (Thực hành tốt sản xuất thuốc) và GLP (Thực hành tốt kiểm nghiệm thuốc) của Tổ chức Y tế Thế giới. Siro ho hen PQA đã nhận bằng độc quyền giải pháp hữu ích từ Cục Sở hữu trí tuệ Việt Nam. |
Tỉnh Taurida (; ) là một tỉnh của Đế quốc Nga. Tỉnh bao gồm bán đảo Krym và phần đại lục nằm giữa hạ lưu sông Dnepr (Dnipro) và bờ biển Đen và biển Azov. Tỉnh (guberniya) này được thành lập sau khi tỉnh (oblast) Taurida bị bãi bỏ vào năm 1802 trong quá trình cải cách hành chính của Pavel I đối với các lãnh thổ của Hãn quốc Krym cũ. Trung tâm của tỉnh là thành phố Simferopol. Tỉnh này được đặt tên theo tên Hy Lạp cổ đại của Krym - Taurida.
Ngày nay, lãnh thổ của tỉnh lịch sử này là một phần của các vùng Krym, Kherson và Zaporizhzhia của Ukraina.
Tỉnh bao gồm ba huyện (uyezd) trên phần đại lục:
và năm huyện cùng hai thành phố trên phần bán đảo:
Trước năm 1820, tỉnh bao gồm bảy huyện, bao gồm huyện Tmutarakan trên bán đảo Taman ở phía đông của eo biển Kerch. Các huyện Yalta và Berdyansk được hình thành sau đó. Từ năm 1804 đến năm 1829 cũng tồn tại gradonachalstvo (thành phố) Feodosiya; và vào năm 1914, huyện Yalta trở thành gradonachalstvo Yalta.
Vào tháng 12 năm 1917, tỉnh bị chia tách khi phần lớn bán đảo Krym hình thành Cộng hòa Nhân dân Krym (1917-1918), trong khi phần còn lại vẫn ở vị thế không xác định, bao gồm thành phố Sevastopol vẫn là căn cứ hải quân chính của Hạm đội Biển Đen của Cộng hòa Nga. Các huyện trên đại lục được tuyên bố là một phần của Cộng hòa Nhân dân Ukraina, nhưng vẫn thuộc quyền tài phán hữu hiệu của tỉnh Taurida.
Vào ngày 20 tháng 11, [7 tháng 11 lịch cũ] 1917, tuyên bố chung thứ ba của Tsentralna Rada của Cộng hòa Nhân dân Ukraina tuyên bố lãnh thổ của Cộng hòa Ukraina bao gồm: Tỉnh Volyn, tỉnh Kiev, tỉnh Podolia, tỉnh Chernigov, tỉnh Poltava, tỉnh Kharkov, tỉnh Yekaterinoslav, tỉnh Kherson và tỉnh Taurida (không bao gồm Krym).
Sau khi những người Bolshevik chiếm đóng Ukraina trong Chiến tranh Ukraina-Xô viết, tỉnh Taurida cuối cùng bị chia cắt giữa các nước cộng hòa Xô viết thuộc Nga là Cộng hòa Xô viết Donetsk-Krivoy Rog và Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Xô viết Taurida.
Tỉnh này giáp với tỉnh Yekaterinoslav và tỉnh Kherson ở phía bắc. Eo biển Kerch giáp với "Vùng đất tự do của người Cossack Don". Tỉnh có đường ranh giới tự nhiên, bao quanh là các vùng nước của biển Đen và biển Azov.
Các phần đại lục và bán đảo của khu vực khác biệt đáng kể. Tổng diện tích của tỉnh là 63.538 km², trong đó phần đại lục là 38.405 km² và phần lớn là đất đen thảo nguyên. Dân số của toàn khu vực là 1.634.700 vào năm 1906. Vào thời điểm đó, phần đại lục của tỉnh chủ yếu là người Ukraina và người Nga sinh sống nhưng có một số dân tộc thiểu số đáng kể gồm người Đức, người Bulgaria, người Armenia và người Do Thái. Trong khi các nhóm dân tộc chính của bán đảo Krym là người Tatar Krym và người Nga cùng các dân tộc thiểu số Đức, Hy Lạp, Ba Lan, Armenia và Karaim. Các trung tâm đô thị lớn là Simferopol, Sevastopol, Theodosia, Bakhchisaray và Yalta ở Krym, và Aleshki, Berdyansk và Melitopol tai đại lục.
Năm 1897, 289.316 người sống ở các thành phố, chiếm 19,98% tổng dân số. Thành phần dân tộc của cư dân thành thị là người Nga (49,1%), người Tatar (17,16%) và người Do Thái (11,84%), chỉ có 31 người sống ở thành phố chọn không tiết lộ danh tính.
Năm 1783, Hãn quốc Krym bị nước Nga của Yekaterina Đại đế sáp nhập. Ngay sau đó, tỉnh (oblast) Taurida được thành lập. Dưới triều đại của Pavel I, tỉnh này bị bãi bỏ, nhưng ngay sau đó (năm 1802) được tái lập thành một tỉnh (guberniya). Khu vực là một phần của Đế quốc Nga cho đến Cách mạng Nga năm 1918.
Sau Cách mạng Tháng Mười năm 1917, chính phủ sắc tộc Tatar tuyên bố thành lập Cộng hòa Nhân dân Krym vào ngày 13 tháng 12 năm 1917, đây là quốc gia dân chủ Hồi giáo đầu tiên. Nước cộng hòa của người Tatar bao phủ phần bán đảo của tỉnh cũ, trong khi các huyện phía bắc của nó tạm thời nằm dưới quyền tài phán của tỉnh Yekaterinoslav. Tuy nhiên, cả Ukraina và Krym đều không giữ được lãnh thổ của mình và bị Hồng vệ binh Bolshevik chiếm lĩnh vào mùa đông năm 1917-1918. Trong một thời gian ngắn vào đầu năm 1918, những người Bolshevik đã chia cắt các lãnh thổ tỉnh giữa Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Xô viết Taurida và Cộng hòa Xô viết Donetsk–Krivoy Rog, trước khi bị các lực lượng của Cộng hòa Nhân dân Ukraina tràn ngập với sự hỗ trợ quân sự của Đế quốc Đức. |
Động đất Ōsaka 2018
Động đất Ōsaka 2018 (大阪府北部地震, Ōsakafu hokubu jishin) là trận động đất xảy ra vào lúc 7:58 (theo giờ địa phương), ngày 18 tháng 6 năm 2018. Trận động đất có cường độ 6.1 richter (theo JMA). Tâm chấn độ sâu khoảng 13 km. Không có cảnh báo sóng thần cho trận động đất này. Hậu quả trận động đất đã làm 6 người chết, 434 người bị thương. Các dịch vụ tàu điện, nước và các dịch vụ thiết yếu khác bị gián đoạn tạm thời.
Trận động đất xảy ra lúc 7:58, ngày 18 tháng 6, với tâm chấn ở khu vực Takatsuki phía đông bắc Ōsaka, ở độ sâu khoảng 13 km. Vùng Kinki nằm trên đỉnh của dòng đứt gãy đang hoạt động, có thể tạo ra các trận động đất trong đất liền. Ba trong số các dòng đứt gãy của (bao gồm Arima-Takatsuki, Uemachi và Ikoma) nằm gần tâm chấn và đây là nguyên nhân gây ra động đất. Trận động đất mạnh có thể cảm nhận ở phía bắc Ōsaka và các khu vực lân cận Kyoto. Trong tuần tiếp theo, Cục Khí tượng Nhật Bản đã phát hiện 40 dư chấn mạnh.
Trận động đất trên đã kích hoạt hệ thống . Không có sóng thần nào được tạo ra do trận động đất. Cục Khí tượng Nhật Bản ấn định cường độ ban đầu là 5,9 richter, nhưng sau đó được sửa thành 6,1 richter. Đây là lần đầu tiên tại Ōsaka ghi nhận thang địa chấn mức 6- kể từ năm 1923 khi chính phủ bắt đầu lưu giữ tài liệu động đất.
Trận động đất đã gây ra sụp đổ một phần của một số tòa nhà, cũng như làm hư hỏng các đường ống nước ngầm khiến nhiều cư dân không có nước sinh hoạt. Tổng cộng có 6.766 công trình bị hư hại một phần, chủ yếu ở Ōsaka, Kyoto, Nara, Hyōgo. Có tới 450 người vẫn ở trong các nơi trú ẩn công cộng một tuần sau trận động đất.
Mái ngói và đồ trang trí bằng đá tại các ngôi nhà và đền thờ lịch sử rơi xuống đất. Ít nhất 170.000 ngôi nhà ở Ōsaka bị mất điện, nhưng điện đã được khôi phục sau đó vào buổi sáng. Dịch vụ cung cấp khí đốt cho hơn 112.000 hộ gia đình ở Ibaraki và Takatsuki cũng bị ngừng trong vài ngày, nhưng đã được khôi phục hoàn toàn vào ngày 25 tháng 6.
Trận động đất đã làm gián đoạn các dịch vụ tàu điện ngầm (bao gồm cả Shinkansen) trong giờ cao điểm buổi sáng nhưng đã hoạt động trở lại sau đó, để người dân có thể kịp giờ đi làm vào buổi chiều. Trong thời gian ngừng hoạt động, hành khách xuống tàu và đi bộ dọc theo đường ray do lo ngại dư chấn gây thêm thiệt hại. Osaka Monorail đã mở cửa trở lại vào ngày 23 tháng 6, nhưng buộc phải tạm dừng hoạt động vào ngày hôm sau do phát hiện thêm hư hỏng các toa tàu.
Hoạt động tại nhà máy lọc dầu của JXTG Nippon Oil Energy ở Ōsaka và nhiều nhà máy sản xuất khác ở vùng Kinki tạm thời đình chỉ để kiểm tra thiệt hại. Các chuyến bay tại hai trong số các sân bay ở vùng Kinki tạm hoãn, nhưng đã được nối lại vài giờ sau đó.
Theo Bộ Giáo dục Nhật Bản, có tổng cộng 1.552 trường học đã đóng cửa: 1.012 trường ở Ōsaka, 321 trường ở Kyoto, 109 trường ở Hyogo, 102 trường ở Nara, 6 trường ở Wakayama và 2 trường ở Shiga. Vào ngày hôm sau, các trường tiểu học và trung học cơ sở ở Suita, Takatsuki, Ibaraki, Settsu, và Hirakata tạm thời đóng cửa.
Cả 6 trường hợp tử vong đều xác nhận tại Ōsaka, bao gồm cả 1 trẻ em ở Takatsuki (do bị đè bởi một bức tường sụp đổ bên ngoài trường tiểu học). Vì bức tường trường học không đáp ứng các quy tắc tiêu chuẩn an toàn hiện đại nên Chánh Văn phòng Nội các Suga Yoshihide ra lệnh kiểm tra độ an toàn của các cấu trúc khối bê tông tương tự tại các trường học trong phạm vi cả nước. Hơn 400 người bị thương và đang được điều trị tại các bệnh viện.
Phản ứng của Chính phủ Nhật Bản.
Ngay sau khi động đất xảy ra, Thủ tướng Shinzo Abe đã tuyên bố chính phủ sẽ cam kết hỗ trợ các nỗ lực cứu hộ và phục hồi. Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản đã cử một số đội cứu hộ để cung cấp nước cho người dân, theo yêu cầu của chính quyền địa phương. Những lo ngại sạt lở đất do mưa và các dư chấn tiếp theo khiến hàng trăm cư dân di chuyển đến các nơi trú ẩn công cộng.
Sau trận động đất, những tin đồn trực tuyến về những người không phải là người Nhật phạm tội nguy hiểm (chẳng hạn như trộm cắp) đã xuất hiện trên mạng xã hội. Chính quyền địa phương và Cục Nhân quyền quốc gia đã cảnh báo về thông tin sai lệch được chia sẻ trong thảm họa. Báo Asahi Shimbun đã chỉ trích việc lan truyền những bình luận thù hận, so sánh với những tin đồn tương tự được chia sẻ sau Đại thảm họa động đất Kanto 1923 dẫn đến nạn phân biệt chủng tộc. |
Quốc kỳ New Zealand
Quốc kỳ New Zealand (tiếng Māori: "Te haki o Aotearoa"), còn được gọi là Cờ hiệu New Zealand, là lá cờ dựa trên Cờ hiệu hàng hải của Anh – một lá cờ màu xanh với quốc kỳ Liên hiệp Anh ở góc phía trên – cùng với bốn ngôi sao màu đỏ nằm giữa bốn ngôi sao màu trắng, tượng trưng cho chòm sao Nam Thập Tự.
Quốc kỳ đầu tiên của New Zealand được quốc tế chấp nhận là cờ của Liên hiệp các bộ tộc New Zealand, được thông qua vào năm 1834, sáu năm trước khi New Zealand tách khỏi New South Wales và trở thành một thuộc địa riêng biệt sau khi ký kết Hiệp ước Waitangi năm 1840. Lá cờ bởi một hội đồng các thủ lĩnh người Maori tại Waitangi lựa chọn vào năm 1834, có hình thánh giá của Thánh George với một cây thánh giá khác ở góc có bốn ngôi sao trên nền màu xanh lam. Sau khi thành lập thuộc địa vào năm 1840, cờ hiệu của Anh bắt đầu được sử dụng. Quốc kỳ hiện tại được thiết kế và thông qua để sử dụng trên các con tàu của thuộc địa vào năm 1869, nhanh chóng trở thành làm quốc kỳ của New Zealand và được công nhận theo luật định vào năm 1902.
Trong nhiều thập kỷ đã có cuộc tranh luận về việc thay đổi quốc kỳ. Năm 2016, một cuộc trưng cầu dân ý ràng buộc hai giai đoạn về việc thay đổi quốc kỳ đã diễn ra với việc bỏ phiếu ở giai đoạn cuối cùng thứ hai kết thúc vào ngày 24 tháng 3. Trong cuộc trưng cầu dân ý này, nước này đã bỏ phiếu giữ lá cờ hiện tại với tỷ lệ 57% so với 43%. |
Oscar (lớp tàu ngầm)
Tàu ngầm lớp Oscar, định danh của Liên Xô Project 949 "Granit và Project 949A "Antey (tên ký hiệu của NATO Oscar I và Oscar II), là một lớp tàu ngầm năng lượng hạt nhân mang tên lửa hành trình của Hải quân Liên Xô. Tàu ngầm đầu tiên được đóng vào những năm 1970s,sáu chiếc vẫn còn đang vận hành trong Hải quân Nga. Hai chiếc khác đang trong quá trình hiện đại hóa lên phiên bản Project 949M từ năm 2017 nhằm kéo dài tuổi thọ hoạt động và khả năng chiến đấu của chúng.
Tàu ngầm Project 949 là loại tàu ngầm mang tên lửa hành trình lớn nhất từng được chế tạo cho đến khi tàu ngầm mang tên lửa đạn đạo lớp "Ohio" của Hải quân Mỹ được chuyển đổi sang mang tên lửa hành trình từ năm 2007. Tàu ngầm lớp Oscar là loại tàu lớn thứ tư trên thế giới về chiều dài và lượng giãn nước. Chỉ có tàu ngầm lớp Typhoon, tàu ngầm lớp Borei của Nga và tàu ngầm mang tên lửa đạn đạo lớp "Ohio" của Mỹ lớn hơn nó.
Chiếc đầu tiên của Project 949 được đặt ki vào giữa những năm 1970s và được đưa vào trang bị vào năm 1980. Năm 1982, Hải quân Liên Xô tiến hành thay thế lớp tàu nguyên bản bằng lớp tàu cải tiến và lớn hơn (Project 949A). Tổng cộng đã có mười bốn tàu ngầm được đóng. Tàu ngầm lớp Oscar được thiết kế để tấn công cụm tác chiến tàu sân bay của Mỹ bằng các tên lửa chống tàu tầm xa P-700 Granit (SS-N-19 "Shipwreck") và tọa độ của mục tiêu được xác định nhờ hệ thống vệ tinh EORSAT (thông qua ăng ten Punch Bowl của tàu ngầm). Trong tình hình tài chính khó khăn sau khi Liên Xô sụp đổ, tàu ngầm Oscar trở thành ưu tiên của Hải quân Nga, trong khi nhiều lớp tàu ngầm cũ hơn của Hải quân Nga đã phải cho nghỉ hưu thì tàu ngầm lớp Oscar vẫn được duy trì trong Hạm đội Phương Bắc và Hạm đội Thái Bình Dương.
Viện thiết kế hàng hải trung ương Rubin đảm nhận công việc hiện đại hóa tàu ngầm Project 949A vào năm 2011, công việc được tiến hành tại xưởng đóng tàu Zvezdochka và Zvezda. Tháng Chín năm 2015, Bộ trưởng quốc phòng Nga Sergey Shoygu trong một chuyến thăm nhà máy đóng tàu Zvezda đã có phát biểu ít nhất ba tàu ngầm lớp Oscar đang được tu sửa và hiện đại hóa giúp chúng kéo dài tuổi thọ phục vụ lên 20 năm. Tàu ngầm được hiện đại hóa theo cấu hình "Project 949AM". Khoản tiền để hiện đại hóa là 182 triệu đô la cho mỗi tàu ngầm.
Tháng Chín năm 2016, có báo cáo cho biết các tàu ngầm K-132 "Irkutsk" và K-442 "Chelyabinsk" đã được hiện đại hóa lên tiêu chuẩn 949AM. Theo người phát ngôn chính phủ Nga Yury Borisov, hạm đội Thái Bình Dương của Hải quân Nga có thể sẽ nhận được bốn tàu ngầm Oscar II nâng cấp với trang bị tên lửa hành trình Kalibr vào năm 2021.
Các phiên bản tàu ngầm.
Project 949 "Granit" (Oscar I).
Hải quân Nga đã đóng hai tàu ngầm Project 949 "Granit" tại Severodvinsk từ năm 1975 đến năm 1982 và được đưa vào phiên chế của Hạm đội phương Bắc. "K-525" được khởi đóng vào năm 1975 và chiếc "K-206" vào năm 1979. Sau khi đóng hai chiếc đầu, Liên Xô đã tiến hành đóng phiên bản cải tiến Project 949A "Antey". Cả hai tàu Project 949 đều đã được loại biên năm 1996 và tiến hành tháo dỡ năm 2004.
Project 949A "Antei" (Oscar II).
Mười một chiếc Project 949A "Antey" được nhà máy đóng tàu Severodvinsk, năm chiếc trong số đó được chuyển giao cho Hạm đội Phương Bắc. Người ta cũng dự kiến phát triển tàu ngầm thế hệ thứ tư tiếp theo Project 949A, nhưng kế hoạch này đã bị hủy bỏ. Sự khác biệt về bề ngoài giữa hai lớp tàu ngầm là tàu ngầm phiên bản 949A dài hơn khoảng so với nguyên mẫu 949 (khoảng so với ), bổ sung thêm không gian và lực nổi giúp cải thiện hệ thống điện twr và hệ thống đẩy hoạt động im lặng hơn.
Một số người suy đoán khả năng yên lặng về mặt thủy âm của tàu ngầm lớp Oscar II tốt hơn lớp tàu ngầm Lớp "Akula" cũ hơn nhưng nó ở trình độ phát triển thấp hơn thiết kế của tàu ngầm "Akula II" cũng như các tàu ngầm thế hệ bốn sau này. Tàu ngầm Oscar 2 có cánh đuôi lớn hơn, và chân vịt của nó có bảy lá thay vì bốn lá.
Giống như các thiết kế tàu ngầm Liên Xô thời kỳ chiến tranh Lạnh, tàu ngàm Oscar II được chế tạo với hai lớp vỏ. Cũng như các thiết kế của các lớp tàu ngầm khác, Project 949 không chỉ có vọng quan sát ở cột tàu ngầm, mà khi trong thời tiết xấu, tàu có thêm một tháp quan sát được bọc kín ở phía trước tàu, và thấp hơn vọng quan sát một chút. Dấu hiệu phân biệt của lớp tàu ngầm này là nó có một chỗ phình ra nhỏ ở trên đầu của cánh đuôi đứng. Một cửa lớp ở một phía đuôi giúp tiếp cận cái bướu này. Federation of American Scientists báo cáo rằng tàu ngầm này có khả năng mang được khoang thoát hiểm, và có thể những cánh cửa này bảo vệ cho khoang thoát hiểm. Khoang thoát hiểm VSK có khả năng chứa được 110 thủy thủ và sĩ quan.
Năm 2011, Bộ quốc phòng Nga đưa ra tuyên bố tiến hành hiện đại hóa tàu ngầm Project 949A. Như một phần của tiến trình hiện đại hóa, các tàu ngầm cũ sẽ được thay thế tên lửa chống tàu P-700 Granit với cơ số đạn 24 quả bằng 72 quả tên lửa chống tàu 3M-54 Kalibr hoặc P-800 Oniks. Việc nâng cấp không phải thay đổi vỏ tàu mà tên lửa mới sẽ được lắp đặt vừa với các ống phóng tên lửa cũ. Tàu ngầm cũng sẽ được trang bị hệ thống thông tin chiến đấu Omnibus-M và hệ thống định vị Simfoniya-3.2, cùng với đó là hệ thống kiểm soát bắn, hệ thống liên lạc, sonar, radar và hệ thống tác chiến điện tử mới. Việc hiện đại hoá sẽ giúp tàu ngầm Oscar đạt trình độ công nghệ tương đương với các tàu ngầm thế hệ mới của Nga như tàu ngầm năng lượng hạt nhân mang tên lửa hành trình lớp Yasen.
Tháng Mười hai năm 2012, Nga chế tạo một lớp tàu ngầm nghiên cứu và chuyên thực hiện các nhiệm vụ đặc biệt với mã định danh Project 09852. Con tàu này được chế tạo dựa trên một tàu ngầm chưa hoàn thiện thuộc lớp Oscar II, chiếc Belgorod. Con tàu được cho là được thiết kế để mang theo cả tàu ngầm con có người lái (tàu ngầm Project 18511) cũng như tàu ngầm không người lái (Klavesin-1R). Tuy nhiên, trong khi nó có khả năng mang tàu ngầm con không người lái dựa trên thân vỏ của tàu ngầm Oscar, việc triển khai mang theo tàu ngầm có người lái như Project 18511 "Paltus" hay tàu ngầm lớn hơn như Project 10831 "Losharik", sẽ bắt buộc phải kéo dài thân con tàu để có không gian cho khoang kết nối. Để ví dụ, chiều dài của tàu ngầm BS-64 "Podmoskovye" đã được tăng thêm dù cho các khoang chứa tên lửa đạn đạo SLBM đã bị loại bỏ.
"Belgorod" sẽ có khả năng mang theo ngư lôi hạt nhân Poseidon (tên gọi của NATO: Kanyon), có khả năng mang đầu đạn nhiệt hạch đương lượng nổ lên tới 100 Mt, tổng cộng có bốn ngư lôi được đặt nằm ngang ở vị trí của ống phóng tên lửa P-700 Granit, với tổng đương lượng nổ 600 Megaton TNT.
Người ta ước đoán tàu ngầm "Belgorod" có chiều dài , khiến nó sẽ trở thành tàu ngầm dài nhất từng được chế tạo.
Ngày 23/4/2019, "Belgorod" đã nổi trong buổi lễ bàn giao tàu ngầm tại Nhà máy đóng tàu Sevmash, với sự chứng kiến của Tổng thống Nga Vladimir Putin thông qua TV-link. Các công việc tiếp theo sẽ được hoàn tất và con tàu sẽ bắt đầu thử nghiệm theo lịch trình vào năm 2020 sau đó sẽ được bàn giao cho Hải quân Nga. Tuy nhiên việc thử nghiệm trên biển đã bị hoãn cho tới tháng Năm năm 2021. Sau khi bị trì hoãn vài lần, cuộc thử nghiệm trên biển đã diễn ra vào ngày 25/6/2021. Con tàu đã được bàn giao cho Hải quân Nga vào ngày 8/7/2022. |
Sự kiện UFO Brasil 1986
Vào ngày 19 tháng 5 năm 1986, một loạt liên lạc bằng radar và hình ảnh vật thể bay không xác định (UFO) đã diễn ra trên khắp các bang São Paulo, Rio de Janeiro, Minas Gerais và Goiás của Brasil được người dân địa phương gọi là "Đêm của UFO".
Khoảng 8 giờ 15 phút tối BRT vào ngày 19 tháng 5 năm 1986, Sérgio Mota da Silva, nhân viên kiểm soát không lưu tại Sân bay São José dos Campos (SJK), đã phát hiện ra ba ánh đèn sáng lơ lửng tại sân bay trên bầu trời đêm và Sân bay Quốc tế Guarulhos phát hiện ra những liên lạc ở vùng lân cận của São José dos Campos. Sérgio quan sát các vật thể bằng một cặp ống nhòm, nhận thấy rằng chúng dường như phát ra ánh sáng màu đỏ tươi, nhưng thường đổi màu thành vàng, lục và giống cam. Làm mờ đèn đường băng, anh ta bất chợt nhận thấy rằng các vật thể này xem ra tiến đến sân bay, di chuyển ra xa khi ánh đèn tăng trở lại.
Lúc 9 giờ 08 phút tối BRT, một chiếc máy bay EMB 121 Xingu, tín hiệu gọi PT-MBZ, đang trên đường tới SJK từ Brasília, báo cáo đã nhìn thấy đèn đỏ sáng ở hướng tâm 150 thuộc VOR của SJK, gần bờ biển đang di chuyển từ đông sang tây. Chiếc máy bay này do Đại tá Ozires Silva, người sáng lập Embraer cầm lái vốn đang trở về sau cuộc gặp với Tổng thống José Sarney và là nhân vật sẽ nhậm chức chủ tịch Petrobras vào ngày hôm sau. Theo Ozires, nhóm vật thể này trông giống như "những ngôi sao lớn màu đỏ". Sau đó, anh ta tiếp tục, theo cách riêng của mình, cố gắng tiếp cận chúng nhưng không thành công.
Đến 9 giờ 39 phút tối BRT. Căn cứ Không quân Santa Cruz đã được đặt trong tình trạng báo động do sự hiện diện của một số biểu đồ radar không xác định xung quanh São José dos Campos. Khoảng nửa giờ sau, Căn cứ Không quân Anápolis báo cáo về việc phát hiện tiếng vang của radar ở hướng tâm 270 của VOR, khiến căn cứ không quân cũng được đặt trong tình trạng báo động. Các liên lạc radar mà Anápolis thu được không bị Trung tâm Điều hành Quân sự (COpM) đặt tại CINDACTA I phát hiện.
Vào lúc 10 giờ 27 phút tối, một chiếc F-5E thuộc 1º/1ºGAvCa "Jambock", tín hiệu gọi JB17, đã xuất kích từ Căn cứ Không quân Santa Cruz, cất cánh chỉ bảy phút sau đó. Phi công, đang tiếp cận ở độ cao 17.000 feet, báo cáo đã phát hiện ra biểu đồ radar và nhìn thấy ánh sáng trắng bên dưới mức của nó, sau đó tiếp tục leo lên, đều đặn duy trì khoảng cách 10–12 dặm và 10° phía trên máy bay của anh ta cho đến khi nó đạt 33.000 feet. Trong khoảng thời gian này, phi công báo cáo rằng đèn chuyển từ trắng sang đỏ, xanh lục rồi lại trắng. Đối tượng đã được theo về phía biển cho đến khi nó là khoảng 180 dặm từ Santa Cruz, khi F-5 đạt nhiên liệu cực đại và phải quay trở lại căn cứ.
Lúc 10 giờ 48 phút, Căn cứ Không quân Anápolis đã cho cất cánh máy bay tiêm kích Mirage 2000 Liên đoàn Phòng không số 1 "Jaguar", tín hiệu gọi JG116, cuối cùng đã thu được 5 liên lạc radar nhưng không có liên lạc trực quan. Có lúc chiếc Mirage đã xoay sở hòng tiếp cận trong vòng 2 dặm từ một trong những tín hiệu liên lạc có chuyển động dường như biểu thị ngoằn ngoèo và rẽ 90 độ, trước khi nó nhanh chóng di chuyển ra xa bất chấp tốc độ siêu thanh của máy bay tiêm kích. Trong một cuộc phỏng vấn năm 1993 với TV Globo, phi công đã ước tính vận tốc của vật thể là Mach 15.
Đến 10 giờ 50 phút tối, một chiếc F-5E thứ hai, tín hiệu gọi JB07, cất cánh từ Santa Cruz, báo cáo liên lạc bằng hình ảnh và radar với một vật thể phát ra ánh sáng đỏ. Theo báo cáo của Không quân Brasil, sau nỗ lực thu hẹp khoảng cách không thành công, luồng ánh sáng này bỗng dưng "tắt lịm", đồng thời mất liên lạc với radar. Sau đó, trong giây lát bộ điều khiển tại căn cứ không quân Santa Cruz phát hiện 13 biểu đồ radar ngay phía sau JB07, ra lệnh cho máy bay quay 180 độ. Tuy nhiên, khi chiếc F-5E quay đầu, chiến đấu cơ không thu được liên lạc bằng hình ảnh hoặc radar nào cả.
Hai máy bay tiêm kích Mirage 2000 khác đã cất cánh ở Anápolis, nhưng không có bất kỳ liên lạc hình ảnh hay radar nào cả. Tổng cộng, 21 biểu đồ radar đã thu được trong sự kiện này.
Bộ trưởng Không quân, Chuẩn tướng Octávio Júlio Moreira Lima đã thừa nhận tại một cuộc họp báo vào ngày 23 tháng 5 cùng với các phi công chiến đấu, xác nhận những sự kiện trong ngày 19 và tuyên bố, "Không phải là tin hay không [vào người ngoài hành tinh]. Chúng tôi chỉ có thể đưa ra thông tin kỹ thuật. Có một số giả thuyết. Về mặt kỹ thuật, tôi muốn nói với các bạn rằng chúng tôi không có lời giải thích nào cả".
Báo cáo chính thức của Không quân Brasil về vụ việc đã được giải mật vào ngày 25 tháng 9 năm 2009. Qua những cân nhắc cuối cùng, tài liệu nêu rõ, trong số những điều khác, rằng các hiện tượng không trung không xác định có khả năng: |
Maria Antonia của Napoli và Sicilia
Maria Antonia của Napoli và Sicilia hay Maria Antonietta của Napoli và Sicilia (14 tháng 12 năm 1784 – 21 tháng 5 năm 1806) là con gái của Ferdinando I của Hai Sicilie và Maria Karolina của Áo. Với tư cách là vợ của Qương tương lai Fernando VII của Tây Ban Nha, bấy giờ là người thừa kế ngai vàng Tây Ban Nha, Maria Antonia được gọi là Vương phi xứ Asturias. Có thông tin cho rằng mẹ chồng của Maria Antonia là María Luisa của Parma đã đầu độc Maria Antonia khiến Maria qua đời, nhưng không có bằng chứng nào chứng minh điều này.
Maria Antonia sinh ra tại Cung điện Caserta ở Caserta, Ý, Maria Antonia là con gái thứ bảy và là người con thứ 12 của Ferdinandi I của Napoli và Sicilia, bấy giờ là Ferdinando IV và III của Napoli và Sicilia, và Maria Karolina của Áo. Maria Antonia được đặt tên theo em gái yêu quý của mẹ mình là dì Maria Antonia của Áo, Vương hậu nước Pháp. Maria Antonia là một thiếu nữ thông minh, khi được mười bảy tuổi, Maria đã học được nhiều ngôn ngữ.
Trong một loạt các liên minh hôn nhân, Maria Antonia đã đính hôn với người anh họ là Vương tử Fernando của Tây Ban Nha, Thân vương xứ Asturias (sau này là Fernando VII của Tây Ban Nha), trong khi anh cả của Maria Antonia là Francesco đính hôn với em gái của Fernando là María Isabel của Tây Ban Nha. Ngày 6 tháng 10 năm 1802, Maria Antonia kết hôn với Vương tử Fernando tại Barcelona, Tây Ban Nha.
Vương phi xứ Asturias.
Maria Antonia không sinh được người thừa kế ngai vàng như mong đợi: cả hai lần mang thai của Maria vào năm 1804 và 1805, đều bị sảy thai. Mẹ của Maria Antonia, Maria Karolina, có xu hướng cực kỳ bài Pháp sau khi em gái và em rể của Maria Karolina bị hành quyết trong Cách mạng Pháp. Mẹ chồng của Maria Antonia, Vương hậu María Luisa, không thích cô con dâu của mình và nhiều lần đến phòng của Maria Antonia và chồng do lo ngại về âm mưu từ phía Napoli, thậm chí còn khám xét sách và trang phục của con dâu. Bên cạnh đó còn có những lo ngại về âm mưu đầu độc Quốc vương và Vương hậu Tây Ban Nha cũng như Manuel Godoy, thân tín của Vương hậu. Về phía Maria Antonia, dưới sự ảnh hưởng của mẹ , Maria Antonia có xây dựng một thế lực cho riêng mình và sự ủng hộ của chồng nhằm đối kháng lại Godoy và Vương hậu.
Maria Antonia qua đời vì bệnh lao vào ngày 21 tháng 5 năm 1806 tại Cung điện Vương thất Aranjuez ở Aranjuez, Tây Ban Nha, ở tuổi 21. Có tin đồn rằng Maria Antonia đã bị đầu độc bởi Vương hậu María Luisa và Manuel Godoy nhưng không có bằng chứng nào cho tuyên bố này. Tuy nhiên, Vương hậu Maria Karolina thực sự tin vào việc con gái bị hạ độc. Cha của Maria Antonia, Quốc vương Ferdinando đã hợp nhất Napoli và Sicilia thành Vương quốc Hai Sicilies sau khi con gái qua đời được một thập kỷ..
Maria Antonia được chôn cất tại El Escorial ở Tây Ban Nha. Chồng của Maria Antonia sau đó đã kết hôn ba lần nữa với:
Tư liệu liên quan tới |
Isabelle của Orléans (tiếng Pháp: "Isabelle d'Orléans"; tiếng Tây Ban Nha: "Isabel de Orleans"; tên đầy đủ: Isabelle Marie Laure Mercédès Ferdinande; 7 tháng 5 năm 1878 – 21 tháng 4 năm 1961) là thành viên của Vương tộc Orléans của Pháp và là Công tước phu nhân xứ Guise thông qua hôn nhân với Jean của Orléans.
Những năm đầu đời.
Isabelle sinh ra tại Lâu đài Eu, Eu, Pháp, là con gái thứ ba và là người con thứ năm của Vương tôn Philippe của Orléans, Bá tước xứ Paris và Vương tôn nữ Maria Isabel của Tây Ban Nha. Năm 1886, khi Isabelle được 8 tuổi, một được ban hành bởi chính quyền Đệ Tam Cộng hòa Pháp nhằm trục xuất tất cả các triều đại đã từng cai trị nước Pháp, do đó Isabelle cùng gia đình chuyển đến Anh.
Hôn nhân và hậu duệ.
Là một người phụ nữ trẻ, Isabelle có nhiều người theo đuổi, đứng đầu trong số đó là Albert, Quốc vương tương lai của Bỉ. Tuy nhiên, Albert buộc phải chấm dứt việc theo đuổi Isabelle dưới áp lực từ người bác là Quốc vương Léopold II, người lo sợ rằng cuộc hôn nhân với con gái của một người đòi ngai vàng Pháp bị lưu đày sẽ dẫn đến phản ứng dữ dội từ chính phủ cộng hòa ở Paris.
Ngày 30 tháng 10 năm 1899, Isabelle kết hôn với người em họ là Jean của Orléans, Công tước xứ Guise. Jean là con trai út của Vương tôn Robert của Orléans, Công tước xứ Chartres và Françoise d'Orléans. Sau cái chết của anh trai Isabelle là Philippe của Orléans, Công tước xứ Orléans, người đòi ngai vàng của Pháp với tên hiệu "Philippe VIII", Công tước xứ Guise đã trở thành, ít nhất là đối với phe Orleanist, Quốc vương trên danh nghĩa của Pháp với tên hiệu "Jean III". Danh hiệu đã bị tranh chấp bởi các thành viên của phái Legitimists ở Tây Ban Nha, hậu duệ của Louis XIV của Pháp.
Hai vợ chồng có với nhau bốn người con:
Isabelle qua đời tại Larache, Maroc. |
Quảng Thành Tử () là một thần tiên trong truyền thuyết Đạo giáo Trung Quốc, xuất hiện lần đầu trong "Nam Hoa kinh", nhưng các hình tượng hiện đại của nhân vật này phần lớn là xuất phát từ tiểu thuyết "Phong thần diễn nghĩa" của Hứa Trọng Lâm.
Câu chuyện đầu tiên kể về Quảng Thành Tử xuất hiện trong "Trang Tử - Ngoại thiên - Tại hựu", kể về việc Hoàng Đế tìm tới Quảng Thành Tử để cầu đạo, trong đó Quảng Thành Tử miêu tả đạo của mình có thể làm người sống 1200 tuổi mà thân thể không có dấu hiệu của sự già cả, lòng dạ vĩnh viễn thanh tĩnh, đắc đến đạo của ông có thể trở thành quân vương, mà mất đạo thì sẽ trở thành hạng người phàm tục, cùng với phàm nhân rồi sẽ chết đi nhưng người đắc được đạo của ông có thể trường tồn cùng trời đất.
Trong "Trang Tử", nguyên văn viết Quảng Thành Tử sống ở Không Đồng (空同), không giống các Đạo tạng đời sau chép lại là Không Động (崆峒).
"Thái Thượng lão quân khai thiên kinh" lại ghi lại một nguồn gốc khác của Quảng Thành Tử, trong đó chép rằng Quảng Thành Tử chỉ là một hóa thân của Thái Thượng lão quân vào thời đại của Hoàng Đế.
"Phong thần diễn nghĩa".
Hình tượng Quảng Thành Tử ngày nay bị ảnh hưởng lớn từ tiểu thuyết thời Minh "Phong thần diễn nghĩa" của Hứa Trọng Lâm. Theo đó, Quảng Thành Tử là đệ tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn và là vị tiên đứng đầu trong 12 Kim Tiên của Xiển giáo. Ông sống tại động Đào Nguyên, núi Cửu Tiên (khác với núi Không Động được ghi lại trong Đạo tạng). Quảng Thành Tử là thầy của Ân Giao, đã giao ba kiện bảo vật là Ấn Phiên Thiên, Chuông Lạc Hồn và Kiếm Thư Hùng cho Ân Giao và lệnh đệ tử xuống núi phò Chu diệt Trụ. |
Ga Charoen Nakhon () là một ga trên Tuyến Gold, nằm tại Khlong San, Băng Cốc, Thái Lan. Tên chính thức là Charoen Nakhon, nhưng còn được gọi là Ga ICONSIAM (, RTGS: "Sathani Aikhon Sayam") sau khi khu phức hợp Iconsiam được đặt tại trước nhà ga. Nhà ga nằm trên đường Charoen Nakhon và mở cửa ngày 16 tháng 12 năm 2020.
Sân ga 2 sẽ không được sử dụng ngoài giờ cao điểm và sân ga 1 tàu sẽ hoạt động cả hai hướng.
Xe buýt kết nối. |
Trưng cầu dân ý về quốc kỳ New Zealand, 2015–2016
Hai cuộc trưng cầu dân ý đã được Chính phủ New Zealand tổ chức vào tháng 11 và 12 năm 2015 và tháng 3 năm 2016 để xác định quốc kỳ của quốc gia. Cuộc bỏ phiếu kết thúc với kết quả giữ lại quốc kỳ hiện tại của New Zealand.
Ngay sau khi thông báo trưng cầu dân ý, các lãnh đạo đảng đã xem xét dự thảo luật và chọn các ứng cử viên cho Hội đồng Xét duyệt Quốc kỳ ("Flag Consideration Panel"). Mục đích của nhóm này là công khai quy trình, tìm kiếm ý kiến đóng góp và đề xuất về quốc kỳ từ công chúng, đồng thời quyết định danh sách rút gọn cuối cùng. Đơn vị tư vấn mở và trưng cầu thiết kế đã thu được 10.292 đề xuất thiết kế từ công chúng, sau đó rút gọn thành "danh sách dài" gồm 40 thiết kế và sau đó là "danh sách rút gọn" gồm 4 thiết kế để tranh cử trong cuộc trưng cầu dân ý đầu tiên. Sau một bản kiến nghị, danh sách rút gọn sau đó đã được mở rộng để bao gồm một thiết kế thứ năm, Red Peak.
Cuộc trưng cầu dân ý đầu tiên diễn ra từ ngày 20 tháng 11 đến ngày 11 tháng 12 năm 2015 với câu hỏi: "Nếu quốc kỳ New Zealand thay đổi, bạn thích thiết kế nào hơn?" ("If the New Zealand flag changes, which flag would you prefer?"). Các cử tri đã lựa chọn một số mẫu cờ được Hội đồng Xem xét Quốc kỳ chọn ra. Lá cờ dương xỉ bạc màu đen, trắng và xanh lam của Kyle Lockwood (cờ Silver Fern) đã tiến tới cuộc trưng cầu dân ý lần thứ hai.
Cuộc trưng cầu dân ý thứ hai diễn ra từ ngày 3 đến ngày 24 tháng 3 năm 2016. Nó yêu cầu cử tri lựa chọn giữa phương án thắng cử trưng cầu lần thứ nhất (cờ dương xỉ bạc màu đen, trắng và xanh) và quốc kỳ New Zealand hiện tại.
Quá trình tiếp nhận và các thiết kế lọt vào vòng cuối bị chỉ trích gay gắt, không có sự nhiệt tình lớn nào được công chúng thể hiện. Từ tổng hợp các phân tích, mọi người nhất trí rằng cuộc trưng cầu dân ý là "một quá trình hoang mang dường như chỉ làm hài lòng một số ít người".
New Zealand có lịch sử tranh luận về việc có nên thay đổi quốc kỳ hay không. Trong nhiều thập kỷ, các thiết kế thay thế đã được đề xuất với mức độ ủng hộ khác nhau. Không có sự đồng thuận giữa những người đề xuất thay đổi về việc thiết kế nào sẽ thay thế quốc kỳ.
Vào tháng 1 năm 2014, Thủ tướng John Key đã đưa ra ý tưởng trưng cầu dân ý về một quốc kỳ mới tại cuộc tổng tuyển cử năm 2014. Đề xuất này vấp phải nhiều phản ứng trái chiều. Sau đó vào tháng 3, Key tuyên bố rằng New Zealand sẽ tổ chức một cuộc trưng cầu dân ý trong vòng ba năm tới để hỏi liệu có nên thay đổi thiết kế quốc kỳ hay không, nếu Đảng Quốc gia được bầu lại nhiệm kỳ thứ ba. Sau cuộc bầu cử lại của Đảng Quốc gia, các chi tiết của cuộc trưng cầu dân ý đã được công bố.
Các vấn đề pháp lý.
Kết quả của cả hai cuộc trưng cầu dân ý đều mang tính ràng buộc, có nghĩa là lá cờ có nhiều phiếu bầu nhất trong cuộc trưng cầu dân ý thứ hai sẽ trở thành quốc kỳ chính thức của New Zealand. Trong trường hợp cuộc trưng cầu dân ý thứ hai có kết quả hòa, một giả định về hiện trạng sẽ được áp dụng.
Nếu một thiết kế cờ mới đã được chọn, giả sử không có vấn đề về sở hữu trí tuệ, Đạo luật Bảo vệ Quốc kỳ, Biểu tượng và Tên năm 1981 sẽ được cập nhật để phản ánh thiết kế mới trong sáu tháng kể từ ngày kết quả trưng cầu dân ý lần thứ hai được công bố (hoặc sớm hơn theo lệnh của Hội đồng). Quốc kỳ hiện tại sẽ vẫn là lá cờ chính thức cho đến lúc đó; ví dụ: quốc kỳ hiện tại sẽ được tung bay trong Thế vận hội Mùa hè 2016, bốn tháng sau khi cuộc trưng cầu dân ý thứ hai diễn ra, bất kể kết quả của cuộc trưng cầu dân ý thứ hai. Kết quả này sẽ không thay đổi quốc huy (có bao gồm quốc kỳ hiện tại), cờ quốc gia Māori, cờ của các quốc gia liên kết (Quần đảo Cook và Niue), hoặc Cờ hiệu đỏ New Zealand (cờ hàng hải), Cờ hiệu trắng (hải quân), (cả hai đều kết hợp Cờ Liên minh) và cờ dịch vụ cứu hỏa (dựa trên cờ hiện tại). Nó cũng sẽ không thay đổi vị thế của New Zealand với tư cách là một quốc gia quân chủ lập hiến trong Khối thịnh vượng chung Anh.
Sử dụng quốc kỳ hiện tại.
Nếu quốc kỳ được thay đổi, thì việc tiếp tục treo quốc kỳ hiện tại của New Zealand là hợp pháp, và lá cờ này sẽ được "công nhận là lá cờ có ý nghĩa lịch sử". Những lá cờ cũ sẽ dần được thay thế theo thời gian. Các tài liệu chính thức sử dụng lá cờ hiện tại, chẳng hạn như giấy phép lái xe, tất nhiên sẽ bị loại bỏ dần – trong trường hợp giấy phép lái xe, điều này sẽ xảy ra khi giấy phép được gia hạn và do đó sẽ được sử dụng đến 10 năm.
Các tàu của Chính phủ New Zealand và các tàu phi chính phủ treo cờ New Zealand (thay vì Cờ hiệu đỏ New Zealand) sẽ có thêm sáu tháng để đổi cờ của họ sang thiết kế mới. Các tàu treo Cờ hiệu đỏ New Zealand và các tàu thuộc Lực lượng Quốc phòng New Zealand sẽ không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ sự thay đổi quốc kỳ nào, cũng như bất kỳ tàu nào có trụ sở tại New Zealand đã đăng ký ở nước ngoài.
Chi phí chuyển đổi.
Chi phí ước tính để chuyển đổi cờ chính phủ và đồng phục của Lực lượng Quốc phòng là khoảng 2,69 triệu USD. Các chi phí không xác định khác bao gồm thay đổi tàu của chính phủ, cập nhật nhãn hiệu và logo, công khai cờ mới, số lượng cờ cũ dư thừa (bao gồm các sản phẩm và quà lưu niệm có chứa nó) và cập nhật tất cả các cờ, bao bì, đồng phục và tài liệu tiếp thị trong khu vực tư nhân và thể thao. Chính phủ sẽ không cung cấp bồi thường cho chi phí áp dụng lá cờ mới.
Quy trình trước trưng cầu dân ý.
Ngay sau khi công bố cuộc trưng cầu dân ý, các nhà lãnh đạo đảng đã được mời tham gia một nhóm liên đảng. Mục đích của nhóm liên đảng là xem xét dự thảo luật cho phép trưng cầu dân ý diễn ra và đề cử các ứng cử viên cho Hội đồng Xét duyệt Quốc kỳ vào giữa tháng 2 năm 2015. Các thành viên bao gồm Bill English (Bộ trưởng Tài chính và lãnh đạo của nhóm), Jonathan Young (đại diện Đảng Quốc gia), Trevor Mallard (đại diện Đảng Lao động), Kennedy Graham (đại diện đảng Xanh), Marama Fox (đại diện Đảng Māori), David Seymour (đại diện ACT) và Peter Dunne (đại diện Đảng United Future). Đảng New Zealand First từ chối tham gia.
Hội đồng Xét duyệt Quốc kỳ.
Hội đồng Xét duyệt Quốc kỳ ("Flag Consideration Panel") là một nhóm riêng biệt gồm "những người New Zealand được tôn trọng" gồm các đại diện nhân khẩu học về độ tuổi, khu vực, giới tính và sắc tộc. Mục đích của họ là công khai quy trình, tìm kiếm ý kiến đệ trình và đề xuất về lá cờ từ công chúng, đồng thời quyết định danh sách rút gọn cuối cùng gồm bốn lựa chọn phù hợp cho cuộc trưng cầu dân ý đầu tiên. Cuộc tham vấn cộng đồng diễn ra từ tháng 5 đến tháng 6 năm 2015. Hội đồng tuyên bố rằng họ đã tham khảo ý kiến của các nhà kỳ học và nhà thiết kế để đảm bảo rằng các lá cờ được chọn là khả thi và không có trở ngại nào. Thành viên của Hội đồng Xét duyệt Quốc kỳ bao gồm:
Luật trưng cầu dân ý.
Luật trưng cầu dân ý đã được thông qua phiên điều trần đầu tiên của Nghị viện vào ngày 12 tháng 3 năm 2015 với số phiếu với 76 phiếu thuận và 43 phiếu chống. Sau đó, nó được Ủy ban Tư pháp và Lựa chọn Bầu cử xem xét. Trong giai đoạn tiếp nhận đệ trình công khai của họ, RSA đã phát động chiến dịch "Đấu tranh vì quốc kỳ" ("Fight for the Flag"), cũng được hỗ trợ bởi New Zealand First, để đảo ngược thứ tự câu hỏi và trước tiên hãy hỏi xem người dân New Zealand có muốn thay đổi lá cờ hay không. Nghị sĩ Đảng Lao động Trevor Mallard đã đệ trình một bản kiến nghị có chữ ký của 30.000 người lên Ủy ban, yêu cầu thêm câu hỏi giữ nguyên/thay đổi vào cuộc trưng cầu dân ý đầu tiên, tương tự như . Trong phiên điều trần thứ hai tại Quốc hội, Nghị sĩ Jacinda Ardern đề xuất sửa đổi để cuộc trưng cầu dân ý thứ hai chỉ diễn ra nếu tỷ lệ cử tri đi bầu trong cuộc trưng cầu đầu tiên ít nhất là 50%, như một cách để đảm bảo quy tắc đa số và giảm chi phí nếu công chúng thờ ơ. Đề xuất của Ardern đã bị bỏ phiếu bác bỏ và dự luật được thông qua nguyên trạng vào ngày 29 tháng 7 năm 2015.
Quá trình tham gia của công chúng.
Là một phần của quy trình thu hút sự tham gia của công chúng, các thiết kế cờ và các đề xuất về biểu tượng/giá trị đã được trưng cầu cho đến ngày 16 tháng 7, và có tổng số 10.292 đề xuất thiết kế. Tất cả chúng đã được trình bày cho công chúng trên trang web của chính phủ New Zealand.
Trong quá trình thu hút sự tham gia của công chúng, Hội đồng Xét duyệt Quốc kỳ đã đi khắp đất nước để tổ chức các hội thảo và hội đồng. Những sự kiện tư vấn trực tiếp này được ghi nhận là có lượng người tham dự thấp rõ rệt. Hội đồng Xét duyệt ghi nhận mức độ tương tác trực tuyến mạnh mẽ với hơn 850.000 lượt truy cập vào trang web và 1.180.000 lượt tương tác trên mạng xã hội.
Hội đồng báo cáo rằng phản hồi nhận thấy các chủ đề về tự do, lịch sử, bình đẳng, tôn trọng và gia đình là quan trọng nhất đối với người dân New Zealand, tuy nhiên sau đó đã tiết lộ rằng những chủ đề đó đã bị thu hẹp bởi số lượng phản hồi chỉ trích quá trình thay đổi quốc kỳ. Từ các thiết kế đã gửi, họ nhận thấy các màu phổ biến nhất là trắng, xanh dương, đỏ, đen và xanh lá cây. Các yếu tố phổ biến nhất được đưa vào các thiết kế cờ là Nam Thập Tự, dương xỉ bạc, kiwi và koru. Các chủ đề chính cho các thiết kế là văn hóa, thiên nhiên và lịch sử của người Māori.
Cờ của Liên hiệp các bộ tộc New Zealand và Tino Rangatiratanga không được coi là các lựa chọn hợp lệ sau khi tham khảo ý kiến của các nhóm người Māori.
Từ 10.292 thiết kế đã gửi, Hội đồng Xét duyệt Quốc kỳ đã tiến hành các cuộc thảo luận và quyết định lựa chọn một danh sách rút gọn "danh sách dài" gồm 40 thiết kế (được công bố cho công chúng vào ngày 10 tháng 8 năm 2015).
Công bố danh sách rút gọn và điều chỉnh.
Ngày 1 tháng 9 năm 2015, Hội đồng Xét duyệt Quốc kỳ đã công bố bốn thiết kế sẽ được đưa vào cuộc trưng cầu dân ý đầu tiên. Sau sự thất vọng của công chúng với danh sách rút gọn chính thức, một chiến dịch truyền thông xã hội đã được khởi động vào ngày 2 tháng 9 cho cờ Red Peak. Ngày 23 tháng 9, Nghị sĩ Đảng Xanh Gareth Hughes đã cố gắng đưa ra một dự luật trước quốc hội để đưa Red Peak vào như một lựa chọn trong cuộc trưng cầu dân ý đầu tiên. Thủ tướng John Key xác nhận rằng Đảng Quốc gia sẽ thông qua luật, nghĩa là cờ Red Peak đã được thêm vào như một lựa chọn thứ năm trong cuộc trưng cầu dân ý về lá cờ.
Trưng cầu dân ý lần thứ nhất.
"Nếu quốc kỳ New Zealand thay đổi, bạn thích thiết kế nào hơn?" ("If the New Zealand flag changes, which flag would you prefer?")Cuộc trưng cầu dân ý đầu tiên bắt đầu vào ngày 20 tháng 11 năm 2015 và kết thúc ba tuần sau đó vào ngày 11 tháng 12 năm 2015. Nó sử dụng chế độ bỏ phiếu thay thế. Cuộc bỏ phiếu yêu cầu cử tri xếp hạng năm lựa chọn thay thế quốc kỳ trong danh sách rút gọn theo thứ tự ưu tiên. Thiết kế được chọn nhiều nhất sẽ cạnh tranh với quốc kỳa hiện tại trong cuộc trưng cầu dân ý thứ hai.
Những người phản đối việc thay đổi quốc kỳ đã khuyến khích công chúng bỏ phiếu trắng, làm cho phiếu bầu không hợp lệ hoặc bỏ phiếu chiến lược cho thiết kế thay thế tồi tệ nhất như một sự phản đối.
Kết quả sơ bộ được công bố vào đêm ngày 11 tháng 12; kết quả chính thức được công bố vào ngày 15 tháng 12. Các cử tri đã xếp hạng thiết kế Dương xỉ bạc (đen, trắng và lam) của Kyle Lockwood là thiết kế được ưa thích nhất trong số năm lựa chọn.
Việc bổ sung tính toán kết quả cho các khu vực bầu cử riêng lẻ theo chế độ bỏ phiếu ưu tiên dẫn đến không có phân tích phiếu bầu theo khu vực bầu cử.
Trưng cầu dân ý lần thứ hai.
Lựa chọn của bạn cho lá cờ New Zealand là gì? (What is your choice for the New Zealand flag?)Cuộc trưng cầu dân ý thứ hai bắt đầu vào ngày 3 tháng 3 năm 2016 và kết thúc ba tuần sau đó, vào ngày 24 tháng 3 năm 2016. Nó yêu cầu cử tri lựa chọn giữa quốc kỳ New Zealand hiện tại và thiết kế thay thế được chọn trong cuộc trưng cầu dân ý đầu tiên.
Ngày 24 tháng 3 năm 2016, kết quả sơ bộ của cuộc trưng cầu dân ý thứ hai đã được công bố tỉ lệ 56,7% của lá cờ hiện tại và 43,3% của lá cờ mới.
Kết quả theo khu vực bầu cử.
Trong số 71 khu vực bầu cử của New Zealand, chỉ có sáu khu vực có đa số phiếu ủng hộ lá cờ thay thế: Bay of Plenty, Clutha-Southland, East Coast Bays, Ilam, Selwyn and Tāmaki.
Các khu vực bầu cử của người Māori có tỷ lệ cử tri đi bỏ phiếu thấp rõ rệt và sự ủng hộ cao đối với hiện trạng. Kết quả này khiến Malcolm Mulholland của Hội đồng Xem xét Quốc kỳ bối rối, bởi ông tin rằng họ đã kêu gọi thành công người Māori đi bỏ phiếu trong chuyến vận động toàn quốc của họ.
Các báo cáo bầu cử liên quan.
Sau cuộc trưng cầu dân ý đầu tiên, Ủy ban Bầu cử đã chuyển bảy trường hợp dường như đã bỏ phiếu nhiều lần cho cảnh sát.
Vào ngày 8 và 9 tháng 3, Ủy ban bầu cử đã chuyển thêm bốn trường hợp bỏ phiếu nhiều lần rõ ràng cho cảnh sát. Điều này bao gồm một trường hợp một người đàn ông Auckland bị cáo buộc bỏ phiếu với 300 lá phiếu bị đánh cắp từ hộp thư của người khác.
Bỏ phiếu nhiều lần được gọi là mạo danh và được xác định là một hành vi bầu cử tham nhũng theo cả Đạo luật Bầu cử 1993 và Đạo luật trưng cầu dân ý. Một người bị kết tội mạo danh có thể bị phạt tù tới hai năm và phạt tiền lên tới 40.000 đô la, đồng thời bị truất quyền đăng ký hoặc bỏ phiếu trong ba năm.
Phản ứng với kết quả.
John Key nói rằng ông thất vọng với kết quả này nhưng vẫn vui mừng vì cả nước đã có một cuộc thảo luận có giá trị về những gì nó đại diện. Thất bại của cuộc trưng cầu dân ý khiến Key mất đi uy tín chính trị. Một số dự đoán rằng thất bại này sẽ trở thành một phần di sản của ông, mặc dù những người khác cho rằng điều này vẫn sẽ bị lu mờ bởi các sự kiện như trận động đất Christchurch 2011 và tư nhân hóa tài sản nhà nước.
Nhìn lại từ những nhân vật quan trọng.
Nhiều năm sau cuộc trưng cầu dân ý, cựu Thủ tướng John Key cho biết điều hối tiếc lớn nhất của ông là không thể thay đổi quốc kỳ. Ông vẫn tin rằng đất nước nên áp dụng một thiết kế quốc kỳ độc đáo để tăng cảm giác tự hào dân tộc, cho thấy người Mỹ tự hào như thế nào về quốc kỳ của họ. Ông cũng tin rằng dù là một quốc gia nhỏ, New Zealand vẫn cần "một biểu tượng của riêng chúng ta" để nâng tầm và làm cho bản sắc của mình được biết đến nhiều hơn ở nước ngoài. Nhìn nhận lại, ông đổ lỗi cho các đảng đối lập đã chính trị hóa cuộc trưng cầu dân ý và biến nó thành cuộc bỏ phiếu cho cá nhân ông. Nếu có thể quay ngược thời gian, ông sẽ "thúc đẩy mạnh mẽ hơn" và thay đổi quốc kỳ mà không cần trưng cầu dân ý, vì công chúng sẽ quen với thiết kế mới sau khi nó trở thành chính thức.
Thành viên Hội đồng Xét duyệt Quốc kỳ Malcolm Mulholland cho biết ông không chắc liệu các thiết kế cờ Lockwood có phải là lựa chọn tốt nhất cho cuộc trưng cầu dân ý hay không. Theo Mulholland, các thiết kế cờ Lockwood được chọn làm thiết kế thỏa hiệp "mỗi chiều một kiểu" ("a bob each way"), khi chúng kết hợp cây dương xỉ bạc với các yếu tố từ quốc kỳ hiện tại để thu hút những người do dự về việc thay đổi quốc kỳ. Trong nhận thức muộn màng, anh ấy sẽ chọn một thiết kế hoàn toàn dựa trên dương xỉ bạc, khi anh ấy quan sát thấy công chúng đang nóng lên với việc thay đổi quốc kỳ sau đó trong cuộc tranh luận.
Cựu Tổng chưởng lý Chris Finlayson (từng là Tổng chưởng lý và là Bộ trưởng trong chính phủ của John Key) đã nhận xét trong hồi ký của ông về những năm John Key cầm quyền rằng "Tôi nghĩ rằng quốc kỳ của New Zealand đã lỗi thời và nhàm chán, và chúng ta cần phải thay đổi nhưng, nhờ những trò hề của các đảng đối lập, tôi không nghĩ rằng điều này sẽ đạt được trong nhiều năm nữa. Tôi cũng nghĩ rằng sự đơn giản là câu trả lời – ví dụ, mọi người đều biết quốc kỳ Pháp và quốc kỳ Ukraine (vì cuộc xâm lược của Nga). Các tùy chọn được nghĩ ra cho một quốc kỳ mới quá phức tạp và tôi nghĩ đó có thể là một phần lý do khiến cuộc trưng cầu dân ý bị thất bại."
Triển vọng thay đổi trong tương lai.
Mặc dù quốc kỳ hiện tại vẫn được giữ lại sau cuộc trưng cầu dân ý, nhưng những người ủng hộ việc thay đổi lá cờ vẫn lạc quan. Lãnh đạo Chiến dịch Thay đổi Quốc kỳ NZ ("Change the NZ Flag") Lewis Holden cho rằng cuộc tranh luận về quốc kỳ "chỉ mới bắt đầu". Ông chỉ ra rằng sự ủng hộ cho thiết kế thay thế (43%) là một kết quả gần hơn nhiều so với dự đoán của bất kỳ ai, làm suy yếu tầm vóc của quốc kỳ hiện tại và nâng cao khả năng thay đổi quốc kỳ thành công trong tương lai. Ông cũng lưu ý rằng các yếu tố hỗ trợ thay đổi quốc kỳ (tức là sự đa dạng văn hóa, liên kết châu Á–Thái Bình Dương và các biểu tượng độc lập) sẽ chỉ tăng lên trong tương lai. Chiến dịch và tên miền web cũng như trang Facebook của nó đã bị tiếp quản. Cựu nghị sĩ Đảng Xanh Keith Locke cũng chỉ ra rằng kết quả 43% là một sự gia tăng rõ rệt so với các cuộc thăm dò dư luận trước đó cho thấy sự ủng hộ đối với sự thay đổi trong khoảng 20–30%. Ông gợi ý rằng một quy trình thay đổi quốc kỳ với thiết kế tốt hơn và ít bị chính trị hóa hơn có thể dẫn đến đa số phiếu thuận cho sự thay đổi.
Các chính trị gia không được kỳ vọng sẽ xem xét lại vấn đề quốc kỳ trong 15 năm tới hoặc lâu hơn, mặc dù việc trở thành một nước cộng hòa có thể tạo động lực cho một nỗ lực thay đổi khác. Lãnh đạo đảng Lao động Andrew Little đồng ý rằng việc thảo luận về quốc kỳ như một phần của các cuộc tranh luận về hiến pháp là phù hợp sau khi triều đại của Nữ hoàng Elizabeth II kết thúc. |
Đây là một đổi hướng từ một trang đó đã được . Trang này được giữ lại dưới dạng một trang đổi hướng để tránh phá vỡ các liên kết, cả bên trong và bên ngoài, có thể đã được liên kết tới tên trang cũ.
Tỉnh Taurida (, "Tavricheskaya oblast′") là một tỉnh (oblast) của Đế quốc Nga. Tỉnh gần tương ứng với hầu hết bán đảo Krym và một phần của các khu vực miền Nam Ukraina. Tỉnh được thành lập từ lãnh thổ của Hãn quốc Krym mà Nga sáp nhập vào năm 1783. Năm 1796, khu vực được sáp nhập vào tỉnh Novorossiya. Cái tên "Taurida" bắt nguồn từ tên tiếng Hy Lạp cổ của khu vực là "Tauris", vì vào thời cổ đại một số thành bang Hy Lạp phát triển các tiền đồn thuộc địa trong khu vực.
Tỉnh được thành lập theo ukase hoàng gia vào tháng 2 năm 1784 do Yekaterina Đại đế ký. Trụ sở hành chính của khu vực được tuyên bố là thành phố Simferopol. Trước năm 1784, Qarasuvbazar đóng vai trò là trung tâm hành chính tạm thời.
Khu vực này được chia thành bảy huyện (uyezd).
Năm 1787, huyện Levkopol và Levkopol được đổi tên thành huyện Feodosiya và Feodosiya một cách trân trọng. Năm 1791, một trụ sở hành chính của huyện Melitopol đã được chuyển đến Đại Tokmak.
Vào ngày 12 tháng 12 năm 1796, tỉnh này bị bãi bỏ, lãnh thổ của nó được chia lại thành hai huyện (Aqmescit (Simferopol cũ) và Perekop) và được chuyển cho tỉnh Novorossiya. Tên thành phố Simferopol được đổi thành Aqmescit. |
Vương tằng tôn nữ Sophia xứ Gloucester (Sophia Matilda; 29 tháng 5 năm 1773 – 29 tháng 11 năm 1844) là cháu chắt của George II của Đại Anh và là cháu gái gọi bác của George III của Liên hiệp Anh.
Vương tằng tôn nữ Sophia sinh ra ở Phố Grosvenor, Mayfair. Cha của Sophia là Vương tôn William Henry, Công tước xứ Gloucester và Edinburgh, con trai thứ ba của Vương tử Frederick, Thân vương xứ Wales. Mẹ của Sophia là Maria Walpole, là con ngoại hôn của Ngài Edward Walpole.
Sophia Matilda được rửa tội kín trong phòng khách tại nhà của cha mẹ ở Mayfair, Dinh Gloucester vào ngày 26 tháng 6 năm 1773, bởi Charles Moss, Giám mục xứ Thánh David. Ba người đỡ đầu của Vương tằng tôn nữ Sophia Matilda là: Công tước và Công tước phu nhân xứ Cumberland và Strathearn, vợ chồng chú ruột của Sophia và Vương hậu Đan Mạch và Na Uy, cô ruột của Sophia, được ủy nhiệm bởi một người khác. Quốc vương George III đã được đề nghị đảm nhiệm vai trò cha đỡ đầu nhưng đã từ chối vì phật lòng với cuộc hôn nhân của em trai mình với Maria Walpole vốn là một thường dân .
Sophia Matilda được coi là nàng dâu tiềm năng cho Vương tử WIlliam, Công tước xứ Clarence và St Andrews (sau này là William IV của Liên hiệp Anh) nhưng Sophia không hứng thú với mối hôn sự này.
Vương tằng tôn nữ sống tại Gloucester Lodge trên Đường Gloucester từ khoảng năm 1805 và ở đó sau khi mẹ qua đời vào năm 1807, nhưng đến năm 1809, Sophia đã bán biệt thự cho George Canning. Sophia cũng cư trú tại New Lodge ở Winkfield, gần Windsor, Berkshire.
Năm 1811, Sophia Matilda đến thăm Hải đội Du thuyền Vương thất tại Northwood trên Đảo Wight cùng với em trai là Công tước xứ Gloucester: Khách sạn Gloucester được đặt tên để vinh danh hai chị em.
Từ năm 1816, Sophia giữ chức vụ Kiểm soát khu vực Công viên Greenwich và có một ngôi nhà tại Dinh Ranger, Blackheath.
Sophia là người bảo trợ ban đầu của thị trấn ven biển mới tên là St Leonard's on Sea, nơi Vương tằng tôn nữ ở tại Gloucester Lodge trên Quarry Hill vào năm 1831. Tòa nhà trước đây được đặt tên là Castellated Villa, nhưng đã được đổi tên để vinh danh Sophia Matilda.
Sophia qua đời tại Dinh Ranger, Blackheath vào ngày 29 tháng 11 năm 1844 và được chôn cất tại Nhà nguyện St George, Windsor.
Tước hiệu và kính xưng.
Với tư cách là cháu chắt dòng nam của Quốc vương George II, Sophia được hưởng kính xưng "Điện hạ" từ khi sinh ra. Vào ngày 22 tháng 7 năm 1816, em trai của Sophia, Vương tằng tôn William Frederick, Công tước xứ Gloucester, kết hôn với chị họ là Vương nữ Mary của Liên hiệp Anh và Hannover, con gái của Quốc vương George III. Vào ngày cưới của họ, Nhiếp chính vương George đã phong tặng kính xưng "Vương thân Điện hạ" cho Công tước xứ Gloucester. Ngày hôm sau, Sophia cũng được ban cho kính xưng này để ngang hàng với em trai mình. |
José Árbol y Bonilla
José Árbol y Bonilla (ngày 5 tháng 2 năm 1853 – 1920) là nhà thiên văn học, kỹ sư và nhiếp ảnh gia thiên văn người México.
Nhiều người biết đến tên tuổi của ông từ vụ quan sát Bonilla năm 1883 mà ông quan sát và chụp ảnh hàng trăm vật thể đi qua phía trước Mặt Trời thông qua kính viễn vọng. Danh tính của các vật thể mà ông quan sát vẫn chưa ai biết rõ cho đến năm 2011 thì mới được xác định là những mảnh vỡ của sao chổi.
Những bức ảnh mà Bonilla chụp được chính là một số ví dụ sớm nhất về chụp ảnh vật thể bay không xác định.
José Árbol y Bonilla sinh ngày 5 tháng 2 năm 1853 tại Ciudad de Zacatecas, Zacatecas, México. Cha ông tên là Francisco Árbol y Bonilla và mẹ là María de Jesús Carrillo.
Ông học kỹ thuật địa hình ở Zacatecas trước khi được thống đốc Zacatecas Gabriel García cấp học bổng vào học trường Escuela de Minas ở Thành phố México năm 1873. Ông học kỹ thuật dân dụng tại Escuela de Minas và hoàn thành khóa học ba năm trong một năm. Nhờ thành tích này mà ông đã được Tổng thống Sebastián Lerdo de Tejada trao giải thưởng "Premio al Mérito" (Giải thưởng Công trạng) vào năm 1875.
Sau khi tốt nghiệp năm 1874, Bonilla bèn quay trở lại Zacatecas và nhận lời mời làm giáo viên tại Học viện Văn học García, nơi mà ông cũng bắt đầu nghiên cứu khoa học và công nghệ. Năm 1879, ông chuyển sang Paris nhằm nghiên cứu thuật chụp ảnh thiên thể tại Đài quan sát Thiên văn Paris, đồng thời còn là thành viên Hội Khoa học Flammarion ở Paris.
Ngày 6 tháng 12 năm 1882, Đài thiên văn ở bang Zacatecas được khai trương tại Ciudad de Zacatecas do Bonilla làm giám đốc. Đây là đài quan sát thiên văn lớn đầu tiên ở México được mở bên ngoài Thành phố México. Đó là khi ông vào làm giám đốc đài quan sát Zacatecas khi đang thực hiện vụ quan sát Bonilla nổi tiếng của mình vào năm 1883.
Bonilla giữ chức giám đốc đài thiên văn Zacatecas cho đến năm 1911 thì đổi sang làm giám đốc Trường Nghệ thuật và Thủ công Quốc gia ở Thành phố México.
Vụ quan sát Bonilla.
Ngày 12 tháng 8 năm 1883, Bonilla đang chuẩn bị kính viễn vọng để quan sát thì ông quan sát thấy nhiều vật thể đi qua phía trước Mặt Trời. Trong suốt một ngày rưỡi tiếp theo, Bonilla đã chụp 447 bức ảnh về các vật thể này bằng bảng ướt.
Những quan sát của Bonilla lần đầu tiên đến với công chúng vào năm 1886 khi những phát hiện của ông được trình bày chi tiết trong ấn bản ngày 1 tháng 1 năm 1886 của tạp chí thiên văn Pháp "L’Astronomie". Bonilla trước đó đã gửi những phát hiện của mình cho người sáng lập, nhà vật lý người Pháp Camille Flammarion, dẫn đến việc chúng được xuất bản sau hơn hai năm giữ kín. Flammarion và những người khác nghi vấn về việc phát hành tác phẩm của ông, họ bác bỏ những phát hiện này chỉ là do chim, côn trùng hoặc bụi gây ra mà thôi.
Tháng 10 năm 2011, các nhà nghiên cứu từ Đại học Tự trị Quốc gia México đã xuất bản một bài báo khoa học kết luận rằng vụ quan sát Bonilla thực sự là những mảnh vỡ của một sao chổi đã phát nổ và đi qua phía trước Mặt Trời.
Sự quan tâm đến vụ quan sát Bonilla đã được những người đam mê UFO khơi dậy trên Internet vì lần quan sát này là trường hợp đầu tiên về bức ảnh chưa được giải đáp về vật thể bay không xác định và là một bí ẩn phải mất 125 năm để giải quyết.
Bonilla kết hôn với Aurelia Hierro Alcántara vào tháng 9 năm 1878. Họ có với nhau hai mặt con. José Bonilla qua đời năm 1920 tại Thành phố México. |
Kherson (tỉnh của Đế quốc Nga)
Tỉnh Kherson, cho đến năm 1803 gọi là tỉnh Nikolaev, là một tỉnh (guberniya) của Đế quốc Nga, với trung tâm là Kherson. Tỉnh này có diện tích 71.936 km² và có dân số 2.733.612 người tại thời điểm điều tra dân số năm 1897. Tỉnh này giáp với tỉnh Podolia ở phía tây bắc, tỉnh Kiev ở phía bắc, tỉnh Poltava ở phía đông bắc, tỉnh Yekaterinoslav ở phía đông, tỉnh Taurida về phía đông nam, biển Đen ở phía nam và tỉnh Bessarabia ở phía tây. Tỉnh này đại khái tương ứng với phần lớn các tỉnh Mykolaiv, Kirovohrad và Odesa ngày nay và một phần của các tỉnh Kherson và Dnipropetrovsk.
Nền kinh tế của tỉnh chủ yếu dựa vào nông nghiệp. Trong vụ thu hoạch ngũ cốc, hàng nghìn lao động nông nghiệp từ các vùng của Đế quốc tìm được việc làm trong khu vực. Lĩnh vực công nghiệp của nền kinh tế kém phát triển, bao gồm chủ yếu là xay xát bột mì, chưng cất, công nghiệp gia công kim loại, khai thác sắt, chế biến đường từ củ cải đường và công nghiệp gạch.
Từ năm 1809, tỉnh này bao gồm năm huyện (uyezd): Kherson, Aleksandria, Ovidiopol, Tiraspol và Yelisavetgrad. Thành phố Odessa mang một vị thế đặc biệt. Năm 1825, huyện Odessa và năm 1834, huyện Ananyev được bổ sung vào bộ phận lãnh thổ của tỉnh Kherson. Huyện thứ bảy là Bobrynets tồn tại từ năm 1828 đến năm 1865. Các thành phố Odessa và Nikolayev (năm 1803–1861) và vùng lân cận được quản lý riêng: Odessa do một gradonachalnik (tiếng Nga: градоначальник) chịu trách nhiệm trực tiếp trước sa hoàng và (từ năm 1822) trước Toàn quyền Novorossiya và Bessarabia, còn Nikolayev do một thống đốc quân sự quản lý.
Năm 1920, dưới sự cai trị của những người Bolshevik, lãnh thổ của tỉnh này rộng 70.600 km² được chia tách để thành lập tỉnh Odessa mới. Tỉnh Kherson còn lại được đổi tên thành tỉnh Mykolaiv (Nikolayev) vào năm 1921, và năm 1922 được sáp nhập với tỉnh Odessa. Năm 1925, tỉnh Odessa bị bãi bỏ và lãnh thổ của nó được chia thành sáu okruha: Kherson, Kryvyi Rih, Mykolaiv, Odessa, Pershotravneve và Zinoviivske.
Cho đến năm 1858, một phần ba dân số (người định cư quân sự, khu định cư đô đốc, thực dân nước ngoài, ) phải tuân theo thiết quân luật. Tỉnh có dân số khoảng 245.000 người vào năm 1812; 893.000 vào năm 1851; 1.330.000 vào năm 1863; 2.027.000 vào năm 1885; 2.733.600 vào năm 1897; và 3.744.600 vào năm 1914. Trong những năm 1850, tỉnh bao gồm người Ukraina (68–75 %), người Romania (8–11 %), người Nga (3–7 %), người Do Thái (6 %), người Đức (4 %), người Bulgaria (2 %), người Ba Lan, người Hy Lạp, và người Digan. Năm 1914, người Ukraina chỉ chiếm 53% dân số, trong khi người Nga chiếm 22% và người Do Thái là 12%. Cư dân thành thị chiếm 10 đến 20% dân số cho đến những năm 1850, sau đó tỷ lệ cư dân thành thị tăng lên, lên khoảng 30% vào năm 1897. Di cư trong Đế quốc Nga chủ yếu góp phần vào sự gia tăng dân số của khu vực, với 46% dân số sinh ra bên ngoài tỉnh vào năm 1897.
Theo Điều tra nhân khẩu của Đế quốc Nga vào ngày 28 tháng 1 [15 tháng 1 lịch cũ] 1897, tỉnh Kherson có dân số 2.733.612, bao gồm 1.400.981 nam và 1.332.631 nữ. Phần lớn dân số xem tiếng Tiểu Nga tức tiếng Ukraina là tiếng mẹ đẻ của họ, với các nhóm thiểu số đáng kể nói tiếng Nga, tiếng Do Thái, tiếng Romania và tiếng Đức. |
Fuji KM-2 là một loại máy bay hạng nhẹ chạy bằng động cơ cánh quạt do Fuji Heavy Industries phát triển từ Beechcraft T-34 Mentor. Nhiều phiên bản khác nhau đã được sử dụng làm máy bay huấn luyện cơ bản trong Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản.
Thiết kế và phát triển.
Fuji Heavy Industries được thành lập vào tháng 7 năm 1952 với tư cách là công ty kế thừa từ Công ty Máy bay Nakajima, sau đó họ tiến hành sản xuất theo giấy phép dòng máy bay huấn luyện Beechcraft T-34 Mentor. Fuji sử dụng một số chiếc T-34 để phát triển thành Fuji LM-1 Nikko, một máy bay liên lạc quân sự bốn chỗ ngồi trang bị động cơ Continental O-470 sức mạnh 225 mã lực. Với sự ra đời của động cơ mạnh hơn là Lycoming O-480 sức mạnh 340 mã lực, Fuji tiếp tục phát triển phiên bản LM-2. Cả LM-1 và LM-2 đều được Lực lượng Phòng vệ Mặt đất Nhật Bản sử dụng.
KM là phiên bản dân dụng bốn chỗ ngồi của LM-1, nhưng sử dụng động cơ Lycoming của LM-2. Sau khi chính phủ Nhật Bản sử dụng phiên bản KM để huấn luyện phi công dân sự, KM-2 được phát triển thành máy bay huấn luyện hai chỗ ngồi, chuyến bay đầu tiên diễn ra vào ngày 16 tháng 1 năm 1962. Tổng cộng có 64 chiếc KM-2 được chế tạo, trong đó Lực lượng Phòng vệ Biển Nhật Bản mua 62 chiếc làm máy bay huấn luyện cơ bản, còn Lực lượng Phòng vệ Mặt đất mua 2 chiếc và đặt tên là TL-1.
KM-2B là phiên bản phát triển tiếp theo của KM-2 để sử dụng làm máy bay huấn luyện chính cho Lực lượng Phòng vệ Trên không Nhật Bản (JASDF). Nó kết hợp cấu trúc và động cơ của KM-2 với kiểu buồng lái của T-34, chuyến bay đầu tiên diễn ra ngày 17 tháng 1 năm 1978. JASDF đã mua 50 chiếc KM-2B với tên gọi Fuji T-3, việc sản xuất được tiếp tục cho đến năm 1992 thì kết thúc.
Thông số kỹ thuật (KM-2).
Máy bay có sự phát triển liên quan |
Tranh chấp địa giới hành chính tại Việt Nam
Tranh chấp địa giới hành chính là hành vi tranh chấp quyền quản lý đất đai, mặt nước, đảo, hải đảo liên quan đến địa giới hành chính của các đơn vị hành chính liền kề nhau. Tại Việt Nam, có tình trạng tranh chấp địa giới giữa các đơn vị hành chính cấp tỉnh, giữa các đơn vị hành chính cấp huyện trong cùng tỉnh và giữa các đơn vị hành chính cấp xã trong cùng huyện.
Nguyên nhân của việc tranh chấp địa giới hành chính bao gồm:
Tranh chấp địa giới giữa các đơn vị hành chính cấp tỉnh.
Theo Bộ Nội vụ Việt Nam, tính đến năm 2008 có 27 điểm tranh chấp địa giới giữa các đơn vị hành chính cấp tỉnh, trong đó có chín điểm là tranh chấp địa giới giữa tỉnh Hòa Bình và tỉnh Hà Tây (từ năm 2008 là thành phố Hà Nội).
Tỉnh Quảng Ninh và thành phố Hải Phòng.
Khu vực tranh chấp là bãi Nhà Mạc và bắc đảo Cát Bà với diện tích 23.550,0 ha, tranh chấp giữa huyện Yên Hưng (từ năm 2011 là thị xã Quảng Yên) và thành phố Hạ Long, tỉnh Quảng Ninh với các huyện Thủy Nguyên, Cát Hải, Hải Phòng. Khu bãi Nhà Mạc do 4 xã huyện Yên Hưng quản lý; khu bắc đảo Cát Bà là quần thể thuộc vịnh Hạ Long.
Năm 2019, Chính phủ Việt Nam đã ban hành các nghị quyết xác định địa giới hành chính giữa tỉnh Quảng Ninh và thành phố Hải Phòng tại hai khu vực nêu trên.
Tỉnh Hải Dương và thành phố Hải Phòng.
Khu vực tranh chấp là Nông trường Quý Cao, với diện tích 105,97 ha, tranh chấp giữa xã Đại Thắng, huyện Tiên Lãng, Hải Phòng với xã Quang Trung, huyện Tứ Kỳ, Hải Dương. Khu vực này có đất canh tác và khoảng 470 hộ do nông trường Quý Cao (Hải Phòng) quản lý.
Năm 2020, Chính phủ Việt Nam đã ban hành nghị quyết xác định địa giới hành chính giữa tỉnh Hải Dương và thành phố Hải Phòng tại khu vực nêu trên.
Tỉnh Vĩnh Phúc và thành phố Hà Nội.
Khu vực tranh chấp thứ nhất là Dãy núi Chân Chim, với diện tích 65,50 ha, tranh chấp giữa xã Ngọc Thanh, thành phố Phúc Yên, Vĩnh Phúc với xã Minh Trí, huyện Sóc Sơn, Hà Nội. Khu vực này không có dân cư, là đồi núi trọc chỉ có ít cây thông và bạch đàn cao từ 1 m đến 3 m.
Khu vực tranh chấp thứ hai là đầm Tiền Phong, với diện tích 9,60 ha, tranh chấp giữa xã Tiền Phong, huyện Mê Linh, Vĩnh Phúc với xã Kim Chung, huyện Đông Anh, Hà Nội. Khu vực này là đầm nước do nhân dân địa phương thả sen. Năm 2008, huyện Mê Linh được tách ra khỏi tỉnh Vĩnh Phúc và sáp nhập vào thành phố Hà Nội, do đó điểm tranh chấp này chỉ còn là tranh chấp cấp huyện.
Tỉnh Hòa Bình và thành phố Hà Nội.
Khu vực tranh chấp thứ nhất là đồi Thung Mộ, với diện tích 910,00 ha, tranh chấp giữa các xã Yên Bình và Tiến Xuân, huyện Lương Sơn, Hòa Bình với xã Thạch Hòa, huyện Thạch Thất, Hà Nội. Đây là khu vực Láng – Hòa Lạc, địa điểm Dự án Đại học Quốc gia Hà Nội (Nông trường 1A cũ).
Cuối năm 2008, toàn bộ tỉnh Hà Tây và các xã Yên Bình và Tiến Xuân của tỉnh Hòa Bình sáp nhập vào Hà Nội, điểm tranh chấp này cũng đã được giải quyết.
Khu vực tranh chấp thứ hai là cầu Vai Réo, với diện tích 37,38 ha, tranh chấp giữa xã Đông Xuân, huyện Lương Sơn, Hòa Bình với xã Phú Cát, huyện Quốc Oai, Hà Nội. Đây là vùng đồi, chủ yếu để trồng cây màu (đỗ, sắn, lạc…).
Khu vực tranh chấp thứ ba là đồi Lau, với diện tích 19,72 ha, tranh chấp giữa xã Hòa Sơn, huyện Lương Sơn, Hòa Bình với xã Đông Yên, huyện Quốc Oai, Hà Nội. Đây là khu vực Nông trường chè Long Phú trồng bạch đàn ven đường 21A và K12 là đất thổ cư, dân các nơi đến và đã nhập xã Hòa Sơn quản lý.
Khu vực tranh chấp thứ tư là Tân Mai, với diện tích 144,32 ha, tranh chấp giữa xã Hòa Sơn, huyện Lương Sơn, Hòa Bình với thị trấn Xuân Mai, huyện Chương Mỹ, Hà Nội. Đây là khu vực dân cư của 2 tỉnh đan xen nhau rất khó phân định.
Khu vực tranh chấp thứ năm là Trường cao đẳng Kỹ thuật, với diện tích 31,04 ha, tranh chấp giữa xã Nhuận Trạch, huyện Lương Sơn, Hòa Bình với xã Thủy Xuân Tiên, huyện Chương Mỹ, Hà Nội. Đây là khu vực thuộc Trường cao đẳng Kỹ thuật, ven đường 21 là dân cư của Trường và Xí nghiệp Cao su Vạn Hòa, không có dân cư của 2 xã trên.
Khu vực tranh chấp thứ sáu là đồi Ngõng Cối, với diện tích 954,12 ha, tranh chấp giữa xã Liên Sơn, huyện Lương Sơn, Hòa Bình với xã Phương Nam Tiến, huyện Chương Mỹ, Hà Nội. Đây là khu vực dân xã Liên Sơn cấy lúa 2,7 ha, dân xã Nam Phương Tiến trồng rừng 256 ha, có dự án làng Lâm – Nông nghiệp Mỹ Tiến.
Khu vực tranh chấp thứ bảy là hồ Đồng Sương, với diện tích 194,70 ha, tranh chấp giữa xã Thạch Lập, huyện Lương Sơn, Hòa Bình với xã Trần Phú, M. Lương, huyện Chương Mỹ, Hà Nội. Đây là khu vực có 48 mẫu ruộng do xã Thạnh Lập quản lý, mặt nước, lòng hồ do huyện Chương Mỹ quản lý.
Khu vực tranh chấp thứ tám là Ô Môn, với diện tích 601,11 ha, tranh chấp giữa xã Cao Dương, huyện Kim Bôi, Hòa Bình với xã Tuy Lai, huyện Mỹ Đức, Hà Nội. Đây là khu vực được bao bọc, bởi dãy núi đá và một phần là đầm lầy, chỉ trồng sắn, ngô.
Khu vực tranh chấp thứ chín là núi Đá Chẹ, với diện tích 17,40 ha, tranh chấp giữa xã Hợp Thịnh, huyện Kỳ Sơn, Hòa Bình với xã Khánh Thượng, huyện Ba Vì, Hà Nội. Đây là khu vực hồ thả cá và cấy lúa vụ chiêm, núi Đá Chẹ chủ yếu khai thác đá.
Năm 2011, các điểm tranh chấp này cơ bản đã được xử lý.
Tỉnh Hòa Bình và tỉnh Ninh Bình.
Khu vực tranh chấp thứ nhất là Máng Ếch, với diện tích 24,41 ha, tranh chấp giữa xã Ngọc Lương, huyện Yên Thủy, Hòa Bình với xã Yên Quang, huyện Nho Quan, Ninh Bình. Đây là khu vực không có dân cứ, đất cấy 2 vụ lúa.
Khu vực tranh chấp thứ hai là Chín quả đồi Sim, với diện tích 92,50 ha, tranh chấp giữa xã Ngọc Lương, huyện Yên Thủy, Hòa Bình với xã Thạch Bình, huyện Nho Quan, Ninh Bình. Đây là khu vực thung lũng cấy lúa, trên đồi trồng cây theo chương trình PAM (cây keo tượng, bạch đàn).
Khu vực tranh chấp thứ ba là đền Cát Đùn, với diện tích 141,82 ha, tranh chấp giữa xã Đồng Tâm, huyện Lạc Thủy, Hòa Bình với xã Gia Hưng, huyện Gia Viễn, Ninh Bình. Đây là khu vực dân cư chỉ ở tạm trú theo thời vụ, đất trồng theo chương trình PAM, còn một ít đất để trồng màu.
Khu vực tranh chấp thứ tư là Đá Hàn, với diện tích 124,50 ha, tranh chấp giữa xã Đồng Tâm, huyện Lạc Thủy, Hòa Bình với xã Gia Hòa, huyện Gia Viễn, Ninh Bình. Đây là khu vực có khoảng 130 hộ của xã Gia Hòa đang làm ăn sinh sống, đất trồng màu.
Năm 2020, Chính phủ Việt Nam đã ban hành nghị quyết xác định địa giới hành chính giữa hai tỉnh tại hai khu vực.
Tỉnh Hòa Bình và tỉnh Thanh Hóa.
Khu vực tranh chấp là Vạn Mai, với diện tích 99,50 ha, tranh chấp giữa xã Vạn Mai, huyện Mai Châu, Hòa Bình với xã Phú Thanh, huyện Quan Hóa, Thanh Hóa. Đây là khu vực đường 15A, 15B (154) đi qua, dân cư ở đây có hộ khẩu ở tỉnh Hòa Bình.
Năm 2020, Chính phủ Việt Nam đã ban hành nghị quyết xác định địa giới hành chính giữa hai tỉnh tại khu vực nêu trên.
Tỉnh Hà Tĩnh và tỉnh Quảng Bình.
Khu vực tranh chấp thứ nhất là giữa xã Kỳ Lạc, huyện Kỳ Anh, Hà Tĩnh với xã Ngư Hóa, huyện Tuyên Hóa, Quảng Bình. Đây là khu vực có đất canh tác và khoảng 2.400 người thuộc xã Ngư Hóa, huyện Tuyên Hóa.
Khu vực tranh chấp thứ hai có diện tích 1.433,00 ha, tranh chấp giữa xã Hương Trạch, huyện Hương Khê, Hà Tĩnh với xã Hương Hóa, huyện Tuyên Hóa, Quảng Bình. Đây là khu vực có đất canh tác và khoảng 250 người thuộc xã Hương Hóa, huyện Tuyên Hóa.
Năm 2007, Thủ tướng Chính phủ đã có văn bản xử lý.
Tỉnh Quảng Trị và tỉnh Thừa Thiên - Huế.
Khu vực tranh chấp có diện tích 11.650,00 ha, tranh chấp giữa xã Hồng Thủy, huyện A Lưới, Thừa Thiên - Huế với xã A Bung, huyện Đắk Rông, Quảng Trị. Khi còn là tỉnh Bình Trị Thiên thì xã Hồng Thủy mượn đất xã A Bung để ở.
Năm 2019, Chính phủ Việt Nam đã ban hành nghị quyết xác định địa giới hành chính giữa tỉnh Thừa Thiên Huế và tỉnh Quảng Trị tại hai khu vực nêu trên.
Tỉnh Thừa Thiên - Huế và thành phố Đà Nẵng.
Khu vực tranh chấp là đèo Hải Vân, với diện tích 764,79 ha, tranh chấp giữa xã Lộc Hải, huyện Phú Lộc, Thừa Thiên – Huế với phường Hòa Hiệp Bắc, quận Liên Chiểu, Đà Nẵng. Tỉnh Thừa Thiên Huế quản lý khu vực núi Hải Vân và hòn Sơn Chà. TP. Đà Nẵng quản lý tiểu khu rừng 11 nằm bên phía Nam sườn núi Hải Vân, vịnh Đà Nẵng.
Tỉnh Kon Tum và tỉnh Gia Lai.
Khu vực tranh chấp là toàn tuyến địa giới giữa hai tỉnh, với diện tích 2.441,3
km2, do số liệu diện tích hai tỉnh trong Nghị quyết của Quốc hội về việc chia tách tỉnh Gia Lai – Kon Tum là chưa chính xác.
Tỉnh Đắk Lắk và tỉnh Khánh Hòa.
Khu vực tranh chấp có diện tích 9.345,00 ha, tranh chấp giữa xã Ea Trang, huyện M’Đrăk, Đắk Lắk với xã Ninh Tây, thị xã Ninh Hòa, Khánh Hòa. Phía Đông Bắc là rừng cây đã khai thác và nay được tu bổ (nông trường Ninh Hòa quản lý), phía Tây nam có 1 hộ dân xã Ea Trang sản xuất 2000m2.
Tỉnh Bình Thuận và tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu.
Khu vực tranh chấp là cầu Nước Mặn, với diện tích 710,00 ha, tranh chấp giữa xã Tân Thắng, huyện Hàm Tân, Bình Thuận với xã Bình Châu, huyện Xuyên Mộc, Bà Rịa – Vũng Tàu. Hai thôn Hà Lãng, Suối Bang, có 532 hộ với khoảng 2.717 người thuộc xã Tân Thắng quản lý nhưng theo Quyết định của Thủ tướng Chính phủ thì thuộc Bà Rịa – Vũng Tàu.
Tỉnh Đồng Nai và thành phố Hồ Chí Minh.
Khu vực tranh chấp là Gò Gia, với diện tích 3.426,00 ha, tranh chấp giữa xã Phước An, huyện Nhơn Trạch, thành phố Hồ Chí Minh với xã Thạnh An, huyện Cần Giờ, thành phố Hồ Chí Minh. Đây là khu vực do các đơn vị của thành phố Hồ Chí Minh đang quản lý. Diện tích chưa tính mặt nước sông Gò Gia và Thị Vải.
Qua nhiều lần làm việc giữa Bộ Nội vụ với TP HCM và Đồng Nai, đến ngày 5/12/2019, Thủ tướng có Nghị quyết về phân chia địa giới hành chính giữa hai địa phương với sự tham mưu của Bộ Nội vụ. Theo đó, cù lao Gò Gia được công nhận của TP HCM, thuộc xã Thạnh An, huyện Cần Giờ. Đây là điều kiện đủ để ngày 14/1 năm nay UBND thành phố gửi hồ sơ đề nghị Trung ương công nhận Thạnh An là xã đảo và thực hiện chính sách ưu đãi với người dân ở đây.
Năm 2019, Chính phủ Việt Nam đã ban hành nghị quyết xác định địa giới hành chính giữa tỉnh Đồng Nai và thành phố Hồ Chí Minh tại khu vực nêu trên.
Tỉnh Kiên Giang và tỉnh Bạc Liêu.
Khu vực tranh chấp là khu Cạnh Đền, với diện tích 2.190,00 ha, tranh chấp giữa xã Vĩnh Phong, huyện Vĩnh Thuận, Kiên Giang với xã Ninh Thạnh Lợi, huyện Hồng Dân, Bạc Liêu. Đây là khu vực đất ở và sản xuất của dân ấp cạnh Đền 2, 3 thuộc xã Vĩnh Phong, một phần của xã Ninh Thạch Lợi Phong Thạnh Nam, huyện Hồng Dân.
Một số điểm khác.
Một số điểm chồng lấn địa giới hành chính khác (chủ yếu phát sinh do có sự không thống nhất giữa hồ sơ, bản đồ với thực trạng quản lý giữa các địa phương):
Điểm thứ hai là Hòn Rớ, giữa phường Ghềnh Ráng (TP.Quy Nhơn) và xã Xuân Hải, thị xã Sông Cầu.
Tranh chấp địa giới giữa các đơn vị hành chính cấp huyện cùng thuộc một tỉnh.
Xã Sùng Đô, huyện Văn Chấn, tỉnh Yên Bái có 5 thôn bản, thì hai thôn là thôn Làng Mảnh và Giằng Pằng hiện có địa giới hành chính của xã Phong Dụ Thượng, huyện Văn Yên. Hai thôn này có trên 110 hộ dân sinh sống, diện tích đất tự nhiên trên 2.500 ha.
Tranh chấp địa giới giữa các đơn vị hành chính cấp xã cùng thuộc một huyện.
Tại huyện Mường Lát, Thanh Hóa, thời điểm 2012 đã từng có nhiều điểm tranh chấp địa giới giữa xã Tam Chung với các xã Tén Tằn, Mường Lý, Nhi Sơn và thị trấn Mường Lát, giữa xã Tén Tằn và xã Quang Chiểu, giữa xã Nhi Sơn và xã Trung Lý. |
Nơi giấc mơ tìm về
Nơi giấc mơ tìm về (tên cũ: Bà ngoại lắm chiêu) là một bộ phim truyền hình được thực hiện bởi Trung tâm Phim truyền hình Việt Nam, Đài Truyền hình Việt Nam do Trịnh Lê Phong làm đạo diễn. Phim phát sóng vào lúc 21h00 từ thứ 2 đến thứ 6 hàng tuần bắt đầu từ ngày 22 tháng 5 năm 2023 và kết thúc vào ngày 28 tháng 7 năm 2023 trên kênh VTV1.
"Nơi giấc mơ tìm về" xoay quanh câu chuyện của bà Lan (NSND Lê Khanh) và cháu nội Gia An (Lãnh Thanh). Bà Lan một mình chèo lái công ty gia đình, nuôi dạy cháu nội và mong muốn Gia An sẽ gánh vác thay mình. Trong khi đó, Gia An lại muốn sống một cuộc sống tự do tự tại chứ không hề hào hứng với ý nghĩ nối nghiệp, nhất là khi cậu thừa hiểu tính nguyên tắc, hay áp đặt của bà mình. Đối phó với đứa cháu “khó trị” này, bà Lan để hai cánh tay đắc lực nhất của mình là ông Kình - phó giám đốc (NSƯT Đỗ Kỷ), cùng Phương - thư ký riêng (Việt Hoa) trợ giúp Gia An trong quá trình làm quen và quản lý công ty.
Cùng một số diễn viên khá
Bài hát trong phim là ca khúc "Yêu thật nhiều" do Duy Chiến sáng tác, Minh Ngọc thể hiện.
Bộ phim do Trịnh Lê Phong làm đạo diễn, kịch bản được chấp bút bởi Lê Anh Thúy, Nguyễn Mạnh Cường, Đặng Diệu Hương và Đàm Vân Anh. Đây là tác phẩm khai thác về những người cao tuổi cũng như những người trẻ tuổi và là đề tài mới nhất của đạo diễn Trịnh Lê Phong sau những tác phẩm anh làm trước đó như "hai phần phim Ghét thì yêu thôi, Yêu thì ghét thôi, cùng với Cô gái nhà người ta, Trở về giữa yêu thương, Anh có phải đàn ông không và Thông gia ngõ hẹp".
Vai chính lần lượt do NSND Lê Khanh, NSƯT Đỗ Kỷ, Lãnh Thanh, Minh Thu và Việt Hoa đảm nhận. Ngoài ra, bộ phim còn có sự trở lại của hai gương mặt trẻ gồm Trung Tuấn sau vai diễn Thượng uý công an Đặng Hồng Phúc trong "Hành trình công lý" và Thục Anh, người đã từng gây ấn tượng với vai diễn tiểu tam Dương trong "Hương vị tình thân". Bộ phim đánh dấu sự trở lại của NSND Lê Khanh sau 5 năm vắng bóng màn ảnh nhỏ kể từ phim "Mẹ ơi, bố đâu rồi?", đồng thời đánh dấu lần đầu Bắc tiến của Lãnh Thanh cũng như lần đầu tiên anh tham gia một bộ phim do VFC sản xuất. Đây được xem là vai chính đầu tay của Minh Thu, sau hai bộ phim cô đóng là "Hương vị tình thân" và "Phố trong làng". Đặc biệt, NSND Trọng Trinh và NSƯT Đặng Tất Bình cũng tham gia bộ phim. Đây là lần thứ sáu diễn viên Việt Hoa được đạo diễn Trịnh Lê Phong chọn mặt gửi vàng.
Buổi họp báo ra mắt bộ phim được tổ chức vào ngày 13 tháng 5 năm 2023, tác phẩm chính thức lên sóng vào ngày 22 tháng 5 năm 2023 trên kênh VTV1, nối tiếp phiên bản phát hành lại của "Khúc hát mặt trời." |
Lực lượng Hàng không vũ trụ Nga
Lực lượng Hàng không Vũ trụ Nga (tiếng Nga: "Воздушно-космические силы", chuyển ngữ: "Vozdushno-kosmicheskiye sily", viết tắt là ВКС hay VKS, tiếng Anh: "Russian Aerospace Forces" hay "Russian Air and Space Forces") bao gồm các nhánh tổ chức của lực lượng hàng không và vũ trụ trong cơ cấu tổ chức của Lực lượng Vũ trang Liên bang Nga. Phía Nga đã thành lập nên Lực lượng Hàng không Vũ trụ Nga như một nhánh mới của quân đội Nga vào ngày 1 tháng 8 năm 2015 với sự hợp nhất của Lực lượng Không quân Nga (VVS) và Lực lượng Phòng vệ Hàng không vũ trụ Nga (VVKO) theo khuyến nghị của Bộ Quốc phòng Nga.
Lực lượng Hàng không Vũ trụ Nga có trụ sở chính tại thủ đô Moskva. Bộ trưởng Quốc phòng Nga Sergei Shoigu biện bạch rằng việc sáp nhập nhằm nâng cao hiệu quả và công tác hỗ trợ hậu cần. Nhân lực của Lực lượng Hàng không Vũ trụ Nga là 165.000 nhân viên tính đến năm 2020. Theo Jane's Information Group, với sự hợp nhất của Không quân Nga và Lực lượng Phòng vệ Hàng không Vũ trụ Nga, Lực lượng Hàng không Vũ trụ Nga mới bao gồm ba nhánh đơn vị: |
Lực lượng Phòng vệ Hàng không vũ trụ Nga
Lực lượng Phòng vệ Hàng không vũ trụ Nga (tiếng Nga: "Войска воздушно-космической обороны", viết tắt: "ВВКО", tiếng Anh là "Russian Aerospace Defence Forces" hoặc "Russian Air and Space Defence Forces" viết tắt: "VVKO") là một nhánh của các Lực lượng Vũ trang của Liên bang Nga chịu trách nhiệm phòng thủ hàng không vũ trụ và hoạt động của các vệ tinh quân sự Nga và Sân bay vũ trụ Plesetsk. Lực lượng Phòng vệ Hàng không vũ trụ Nga được thành lập vào ngày 01 tháng 12 năm 2011 và thay thế Lực lượng Vũ trụ Nga.
Lực lượng Phòng vệ Hàng không vũ trụ lần đầu tiên được chỉ huy dưới tay của cựu chỉ huy Lực lượng Vũ trụ là Đại tá Oleg Ostapenko vốn là người được thăng chức Thứ trưởng Bộ Quốc phòng Nga vào tháng 11 năm 2012. Tháng 12 năm 2012, tướng Aleksandr Golovko được bổ nhiệm làm chỉ huy mới. Vào ngày 01 tháng 8 năm 2015, Lực lượng Không quân Nga và Lực lượng Phòng vệ Hàng không Vũ trụ Nga đã được sáp nhập để tạo thành Lực lượng Hàng không Vũ trụ Nga. Các nhiệm vụ phòng thủ không gian của Lực lượng Phòng vệ Hàng không Vũ trụ Nga hiện thuộc về Lực lượng Vũ trụ Nga dưới sự bảo trợ của Lực lượng Hàng không Vũ trụ Nga mới thành lập. Lực lượng Phòng vệ Hàng không vũ trụ Nga RADF ngày nay chỉ chịu trách nhiệm về vấn đề phòng không. |
Lực lượng Không gian Nga
Lực lượng Vũ trụ Nga (tiếng Nga: "Космические войска России", chuyển tự: "Kosmicheskie voyska Rossii" viết tắt là KV, tiếng Anh là "Russian Space Forces") là nhánh lực lượng vũ trụ của Lực lượng Hàng không Vũ trụ Nga. Lực lượng Vũ trụ Nga được tái lập sau sự hợp nhất ngày 01 tháng 8 năm 2015 giữa Lực lượng Không quân Nga và Lực lượng Phòng vệ Hàng không Vũ trụ Nga sau khi chi nhánh đơn vị độc lập bị giải thể vào năm 2011. Lực lượng Vũ trụ Nga ban đầu được thành lập vào ngày 10 tháng 8 năm 1992, cùng với việc thành lập Lực lượng Vũ trang Nga. Đơn vị này đã chia sẻ quyền kiểm soát Sân bay vũ trụ Baikonur với Roscosmos thuộc Cơ quan Vũ trụ Liên bang.
Lực lượng Vũ trụ Nga cũng đảm nhiệm việc vận hành Plesetsk và Sân bay vũ trụ Svobodny. Tuy nhiên, Lực lượng Vũ trụ Nga đã bị giải thể vào tháng 7 năm 1997 và được sáp nhập vào Lực lượng Tên lửa Chiến lược. Lực lượng Vũ trụ Nga một lần nữa được cải tổ thành một quân đội độc lập vào ngày 01 tháng 6 năm 2001, dưới sự tổ chức lại quân đội. Tuy nhiên, đến tháng 12 năm 2011, lực lượng lại bị giải thể một lần nữa và lần này được thay thế bằng Lực lượng Phòng vệ Hàng không Vũ trụ Nga. Vào ngày 01 tháng 8 năm 2015, Không quân Nga và Lực lượng Phòng vệ Hàng không vũ trụ Nga đã được sáp nhập để tạo thành Lực lượng Hàng không vũ trụ Nga. Kết quả là Lực lượng Vũ trụ Nga đã được tái lập và hiện nay là một trong ba bộ phận của nhánh quân sự mới. |
Chủ tịch Hạ viện (Canada)
Chủ tịch thứ 37 và hiện tại của Hạ viện Canada là Anthony Rota, giữ chức vụ này kể từ ngày 5 tháng 12 năm 2019. Chủ tịch Hạ viện có nhiệm kỳ dài nhất là Peter Milliken, người được bầu 4 nhiệm kỳ liên tiếp kéo dài 10 năm, 124 ngày.
Chủ tịch danh dự.
Vào ngày 9 tháng 3 năm 2016, Nghị sĩ Đảng Tự do Mauril Bélanger đã giữ chức Chủ tịch danh dự trong khoảng một giờ để tôn vinh những năm phục vụ của ông. Sau đó, chủ tịch Hạ viện Regan tiếp tục nhiệm vụ của mình trong phần còn lại của phiên họp Hạ viện.
Mauril Bélanger ban đầu được xem là ứng cử viên hàng đầu cho vị trí Chủ tịch Hạ viện vào năm trước, nhưng ông đã rút lui do được chẩn đoán mắc chứng xơ cứng teo cơ một bên. Bélanger qua đời vào ngày 15 tháng 8 năm 2016, 5 tháng sau khi được bổ nhiệm làm chủ tịch danh dự.
Chức vụ tương ứng.
Chức vụ tương ứng với Chủ tịch Hạ viện ở Thượng viện là Chủ tịch Thượng viện Canada. Các cơ quan lập pháp cấp tỉnh bang và vùng lãnh thổ của Canada cũng có các Chủ tịch với vai trò tương tự. Chức vụ này có tiền thân là Chủ tịch Hội đồng Lập pháp Tỉnh Canada.
Danh sách Chủ tịch Hạ viện.
templatestyles src="Legend/" / Đảng Tự do Canada
templatestyles src="Legend/" / Các đảng bảo thủ từng tồn tại: Tự do-Bảo thủ, Bảo thủ, Liên minh, Tự do và Bảo thủ Quốc gia, Bảo thủ Cấp tiến
templatestyles src="Legend/" / Đảng Bảo thủ Canada |
Lực lượng Tác chiến đặc biệt (Nga)
Lực lượng Tác chiến đặc biệt (tiếng Nga: "Силы специальных операций", viết tắt ССО, chuyển tự: "Sily spetsial'nykh operatsiy", viết tắt: SSO, tiếng Anh: "Special Operations Forces of the Armed Forces of the Russian Federation" hay là "Special Operations Forces", viết tắt là SOF) là các lực lượng đặc biệt cấp chiến lược trực thuộc Bộ Tư lệnh Lực lượng Tác chiến Đặc biệt (tiếng Nga: "командование сил специальных операций"; KCCO, chuyển tự: "Komandovanie sil spetsial'nykh operatsii" viết tắt là KSSO hay KSO, tiếng Anh: "Special Operations Forces Command", còn được biết đến dưới cái tên "người lịch thiệp") của Bộ Tổng tham mưu Liên bang Nga. Đây cũng là một đơn vị cấu trúc và độc lập của Lực lượng Vũ trang Nga.
Theo Bộ Quốc phòng Liên bang Nga, Lực lượng Tác chiến Đặc biệt của Nga có trình độ kĩ chiến thuật đặc biệt, khả năng chiến đấu tinh nhuệ, cao nhất trong quân đội Nga. Họ có nhiều kiến thức về đặc thù các khu vực, cũng như được trang bị vũ khí và thiết bị hiện đại. Kho vũ khí của SSO bao gồm Hệ thống thông tin tình báo, điều khiển và liên lạc (KRUS) cho phép truyền dữ liệu trinh sát tới máy bay của Lực lượng Không gian Vũ trụ đang làm nhiệm vụ trên bầu trời. Thông tin về nhân sự và hoạt động của SOF luôn được giữ bí mật. Lực lượng đã tham gia chiến dịch ở Crimea (năm 2014), Syria và đụng độ với cướp biển Somalia. KSSO hầu như ít tham gia các hoạt động kể từ khi được thành lập vào năm 2012, họ có tham gia một số chiến dịch cả gần và xa lãnh thổ Nga, đảm nhận những mục tiêu quan trọng về mặt chiến lược, cũng như tham gia vào những hoạt động thôn tính, sáp nhập.
Các đơn vị đầu tiên của Lực lượng Tác chiến Đặc biệt đã được chuyển giao từ GRU vào năm 2009 như một phần của quá trình cải cách quân đội Nga năm 2008. Bộ Tư lệnh Lực lượng Tác chiến Đặc biệt được thành lập vào năm 2012 và được công bố vào tháng 3 năm 2013 dưới quyền của Tổng Tham mưu trưởng Valery Gerasimov Theo Tướng Gerasimov thì SOF được thiết kế như lực lượng cấp chiến lược, các đơn vị lực lượng hoạt động đặc biệt tinh nhuệ của KSSO có nhiệm vụ chính là hoạt động can thiệp ở nước ngoài bao gồm chống phổ biến vũ khí hạt nhân, các hoạt động phòng thủ nội bộ nước ngoài và thực hiện các hoạt động đặc biệt phức tạp nhất và các nhiệm vụ bí mật cho bảo vệ lợi ích của Liên bang Nga.
SOF khác với Spetsnaz GRU cho đến năm 2010 thuộc Tổng cục tình báo và sự phụ thuộc sau đó của lực lượng này vẫn chưa rõ ràng cho đến năm 2013 khi quyết định được đảo ngược và các đơn vị lực lượng đặc biệt của GRU được chỉ định lại cho các sư đoàn GRU và được đặt dưới quyền GRU một lần nữa. SOF của Nga được quản lý độc quyền từ các nhân sự chuyên nghiệp được thuê mướn theo hợp đồng, tất cả đều là quân nhân chính thức bao gồm hạ sĩ quan và binh lính chính quy. Vào ngày 26 tháng 2 năm 2015, Tổng thống Vladimir Putin đã ra sắc lệnh rằng ngày 27 tháng 2 là Ngày của SOF, theo nhiều hãng thông tấn chính thức của Nga (mặc dù không được thừa nhận chính thức), để đánh dấu việc thiết lập quyền kiểm soát của Nga đối với tòa nhà của Hội đồng Tối cao của Cộng hòa tự trị Crimea tại Simferopol thuộc Crimea vào ngày 27 tháng 2 năm 2014.
Lực lượng Tác chiến Đặc biệt là một lực lượng có tính cơ động cao, được huấn luyện và trang bị tốt, sẵn sàng chiến đấu liên tục trong số các lực lượng tác chiến đặc biệt của Bộ Quốc phòng Nga. Được thiết kế để thực hiện các nhiệm vụ cụ thể, SOF có khả năng hoạt động cả trong nước và nước ngoài, trong thời bình và thời chiến (với việc áp dụng lực lượng quân sự, khi cần thiết). Bộ Quốc phòng Nga định nghĩa thuật ngữ ""hoạt động đặc biệt" là "các phương pháp và cách thức chiến đấu không phải là đặc trưng của các lực lượng thông thường như trinh sát và phá hoại, lật đổ và dụ dỗ, lôi kéo chống đối, chống khủng bố, phản phá hoại, phản gián, du kích, phản du kích và các hoạt động khác"".
SOF chủ yếu dính líu đến Syria, tiến hành xác định mục tiêu cho Không quân Nga máy bay chiến đấu tiến hành không kích và Hải quân Nga trên biển -thực hiện các cuộc tấn công tên lửa hành trình, đóng vai trò là cố vấn quân sự huấn luyện quân đội chính phủ Syria, tìm kiếm và tiêu diệt các đối tượng quan trọng của kẻ thù, phá vỡ hậu tuyến của kẻ thù thông qua các cuộc phục kích, phá hoại các mục tiêu có giá trị cao, các vụ ám sát và các cuộc tấn công trả đũa. Vào tháng 2 năm 2022, SOF đã tham gia vào cuộc xâm lược toàn diện vào Ukraine, tiến hành các hoạt động bí mật nhắm vào cơ sở hạ tầng quân sự quan trọng và các hệ thống hỗ trợ của Ukraine và các nhiệm vụ do thám phía sau phòng tuyến của đối thủ.
Năm 2015, một oanh tạc cơ Su-24 của Nga bị bắn hạ bên trên không phận Thổ Nhĩ Kỳ và KSSO đã nhanh chóng lấy lại hộp đen. Cuộc tấn công Palmyra diễn ra từ năm 2017 đánh dấu một chiến thắng quyết định trước nhà nước Hồi giáo Iraq và Cận Đông (ISIL) khi đó lực lượng quốc gia Syria đã chiếm lại được thành phố Palmyra. Một số cố vấn từ các đặc nhiệm Nga bao gồm KSSO đã hỗ trợ cho lực lượng này. Trong cuộc tấn công vào Aleppo thì 16 đặc nhiệm của KSSO đã đương cự với 300 phiến quân, cuối cùng sự kháng cự của KSSO buộc phiến quân phải lùi bước và dừng các nỗ lực tấn công. Trận đánh Akerabat khi quân nhân Denis Portnyagin rơi vào ổ phục kích của 40 tay súng phe nổi dậy và đã tự mình giao chiến và tiêu diệt một số lượng lớn các tay súng và đã nhận được tặng thưởng Anh hùng Nga. |
Tỉnh Yekaterinoslav (, ) là một tỉnh (guberniya) của Đế quốc Nga, với thủ phủ đặt tại Yekaterinoslav (nay là Dnipro của Ukraina). Tỉnh này có diện tích 63.392 km², và có dân số là 2.113.674 theo điều tra dân số năm 1897. Tỉnh Yekaterinoslav giáp với tỉnh Poltava ở phía bắc, tỉnh Quân đoàn Don ở phía đông, biển Azov ở phía đông nam, tỉnh Taurida ở phía nam và tỉnh Kherson ở phía đông. Hiện nay tỉnh lịch sử này bao phủ các tỉnh Luhansk, Donetsk, Dnipropetrovsk, và Zaporizhzhia của Ukraina.
Chính quyền tỉnh được thành lập vào năm 1802 từ phó nhiếp chính Yekaterinoslav. Tỉnh này ở phía bắc giáp với tỉnh Kharkov và tỉnh Poltava, về phía tây và tây nam giáp với tỉnh Kherson, về phía nam với tỉnh Taurida và biển Azov, và về phía đông giáp với tỉnh Quân đoàn Don.
Tỉnh được thành lập thay cho tỉnh Novorossiysk vào năm 1802 và bao gồm một khu vực rộng lớn ở miền nam Ukraina. Về mặt chính thức, tỉnh mới được thành lập với tên gọi tỉnh Ekaterinoslav vào năm 1802 và được chia thành các huyện sau với các trung tâm ở:
Danh sách okruha của Ukraina sau khi giải thể tỉnh:
Cư dân của tỉnh phần lớn là nông dân, đạt 662.000 vào năm 1811, 902.400 vào năm 1851, 1.204.800 vào năm 1863 và 1.792.800 vào năm 1885. Từ nửa sau của thế kỷ 19, nhờ việc thành lập Yuzovka (Donetsk), tỉnh trở thành một trung tâm khai thác than và luyện kim của "Ukraina" lúc bấy giờ, kết hợp vùng công nghiệp Dnepr và Donbass (Lưu vực Donets).
Dân số của tỉnh tăng lên 2.113.674 vào năm 1897. Các dân tộc trong tỉnh là người Ukraina - 68,9% , người Nga - 17,3% , người Do Thái (4,7%), người Đức (3,8%), người Hy Lạp (2,3%) và người Tatar (0,8%). Năm 1924, tỉnh có 3.424.100 cư dân (13,6% dân đô thị), sống trong 5.165 khu định cư, 36 trong số đó là thành phố và khu định cư kiểu đô thị. Tầng lớp xã hội lớn nhất là công nhân (khoảng 25%).
Từ khi bước sang thế kỷ 19 cho đến năm 1887, thành phố Rostov-na-Donu và tất cả huyện Taganrog đều là một phần của tỉnh, nhưng trước khi cuộc điều tra dân số năm 1897 diễn ra, chúng được chuyển đến tỉnh Quân đoàn Don. Lưu ý rằng thành phố lớn nhất của guberniya là thành phố Rostov-na-Donu, trong khi Taganrog không nhỏ hơn nhiều và có quy mô lớn thứ ba. Đây là dữ liệu về chúng: |
Cơ quan Tình báo Quân đội Nga
Cơ quan Tình báo Quân đội Nga (viết tắt là GRU, được biết với tên tiếng Anh là "Main Directorate of the General Staff of the Armed Forces of the Russian Federation" và trước đây gọi là "Main Intelligence Directorate") là cơ quan ngoại giao kiêm cơ quan tình báo quân sự của Bộ Tổng tham mưu Lực lượng Vũ trang Liên bang Nga. Cơ quan Tình báo Quân đội Nga kiểm soát cơ quan tình báo quân sự và duy trì các đơn vị lực lượng đặc biệt của riêng mình. Cơ quan Tình báo Quân đội Nga sở hữu mạng lưới điệp viên rộng khắp ở nước ngoài, có vai trò quan trọng trong đảm bảo an ninh của nước Nga. Theo những tuyên bố chưa được xác minh của Stanislav Lunev một người đào thoát khỏi GRU vào năm 1997 thì cơ quan này đã triển khai số điệp viên ở nước ngoài nhiều gấp sáu lần so với SVR và chỉ huy khoảng 25.000 lính Spetsnaz. Hiện đây là một lực lượng đặc biệt thuộc biên chế Lực lượng đổ bộ đường không của Quân đội Nga và được xem là lực lượng đặc nhiệm yêu thích của Tổng thống Nga.
Tiền thân đầu tiên của GRU ở nước Nga Xô viết được thành lập theo lệnh bí mật được ký vào ngày 5 tháng 11 năm 1918 dưới sự lãnh đạo của Jukums Vācietis là tổng tư lệnh đầu tiên của Hồng quân (RKKA) và còn được dẫn dắt bởi Ephraim Sklyansky là phó của Leon Trotsky, lãnh đạo dân sự của Hồng quân (Kể từ năm 2006, Liên bang Nga đã chính thức coi ngày 5 tháng 11 là Ngày nghỉ lễ của cơ quan tình báo quân sự ở Nga). Năm 1991, GRU trực thuộc Bộ Tổng tham mưu Các Lực lượng vũ trang Liên bang Nga. Năm 2010, trong quá trình cải tổ Bộ Quốc phòng, GRU Spetsnaz đã được chuyển giao cho lực lượng lính dù và chỉ huy quân đội của Nga. Ngày nay, GRU Spetsnaz là một phần của Lực lượng tác chiến đặc biệt, có trụ sở bên ngoài Moscow tại Kubinka-2. Từ năm 2014 đến năm 2015, GRU Spetsnaz nằm dưới sự chỉ huy của Alexey Dyumin, một cựu vệ sĩ của Tổng thống Vladimir Putin và là Thống đốc hiện tại của vùng Tula.
Tổng hành dinh của GRU nằm trên Đại lộ Khoroshevski ở Thủ đô Moscow, gồm các tòa nhà khép kín, được bảo vệ bằng hàng rào đặc biệt gia cố bằng bê-tông, xe thiết giáp không thể đâm thủng. Tổ hợp gồm chín tầng trên mặt đất và nhiều tầng ngầm. Tầng 9 đặt hệ thống kỹ thuật nhằm bảo đảm hoạt động cho toàn bộ tổng hành dinh. Tầng thượng có hai sân bay trực thăng phục vụ lãnh đạo cấp cao. Tổ hợp văn phòng hiện đại này do các đơn vị quân đội xây dựng. Tất cả trang thiết bị điện tử, vật liệu xây dựng đều do Nga sản xuất và được kiểm tra vô cùng kỹ lưỡng để đề phòng bị cài đặt thiết bị nghe lén. Cơ sở vật chất tại đây bảo đảm đáp ứng điều kiện tốt nhất cho các sĩ quan tình báo quân sự có thể làm việc, tập luyện, sinh hoạt, nghỉ ngơi, giải trí mà không cần phải ra ngoài. Trụ sở của GRU được ngăn cách thành nhiều khu vực, mỗi khu vực chỉ dành riêng cho những nhân vật có trách nhiệm; một số khu vực được bảo vệ an ninh cực kỳ nghiêm ngặt và hạn chế số người ra vào.
Không giống như các cơ quan an ninh và tình báo khác của Nga—chẳng hạn như Cục Tình báo Hải ngoại ("SVR"), Tổng cục An ninh Liên bang Nga ("FSB") và Cơ quan Bảo vệ Liên bang Nga ("FSO") thì những người đứng đầu Cơ quan Tình báo Quân đội Nga báo cáo trực tiếp với tổng thống Nga là người điều hành trực tiếp GRU trực thuộc bộ chỉ huy quân sự Nga đồng thời báo cáo lại cho Bộ trưởng Bộ Quốc phòng và Tổng tham mưu trưởng. Nổi tiếng là cơ quan tình báo nước ngoài lớn nhất của Nga và được phân biệt giữa các đối tác vì sẵn sàng thực hiện "các hoạt động phức tạp, rủi ro cao" hơn. GRU Spetsnaz cũng tham gia cả hai cuộc chiến tranh Chechnya. Vào giữa những năm 1990, đội quân của GRU Spetsnaz đang ở Tajikistan dưới sự chỉ huy của Vladimir Kvachkov, huấn luyện binh lính địa phương và giải phóng các vùng lãnh thổ bị quân khủng bố chiếm đóng. Năm 2008, GRU Spetsnaz đã tham chiến trong cuộc chiến ngắn chống lại Gruzia. Kể từ năm 2014, GRU Spetsnaz thực hiện các sứ mệnh ở Ukraine. |
Yevgeny Viktorovich Prigozhin (tiếng Nga: Евгений Викторович Пригожин; 1 tháng 6 năm 1961 – 23 tháng 8 năm 2023) là một nhà Tài phiệt Nga, cố chỉ huy tập đoàn quân sự Wagner. Ông Prigozhin đôi khi được gọi là "đầu bếp của Putin" vì ông đã từng sở hữu các nhà hàng và công ty cung cấp dịch vụ ăn uống cho Điện Kremlin. Từng là một tù binh chiến tranh trong thời kỳ Liên Xô nhưng Prigozhin hiện đã kiểm soát một mạng lưới các công ty có ảnh hưởng bao gồm một công ty lính đánh thuê do nhà nước Nga hậu thuẫn là Tập đoàn Wagner và ba công ty vốn đã bị cáo buộc can thiệp vào cuộc bầu cử năm 2016 và bầu cử năm 2018 của Hoa Kỳ. Theo một cuộc điều tra năm 2022 của các hãng thông tấn phương Tây là "Bellingcat", "The Insider" và "Der Spiegel" thì các hoạt động của trùm Prigozhin "được phối kết hợp chặt chẽ với Bộ Quốc phòng Nga và cơ quan tình báo GRU".
Sau nhiều năm phủ nhận mối liên hệ của mình với Wagner, cuối cùng ông đã thừa nhận rằng mình chính là người sáng lập tổ chức đánh thuê khét tiếng này vào ngày 26 tháng 9 năm 2022. Ông ấy thú nhận rằng đã thành lập lực lượng này vào tháng 5 năm 2014, để hỗ trợ các lực lượng Nga trong cuộc chiến ở Donbass. Việc thừa nhận này được đăng tải trên một video lan truyền trong đó Prigozhin xuất hiện trong một nhà tù Mari El đang chiêu mộ các tù nhân, hứa hẹn trả tự do cho họ nếu họ phục vụ sáu tháng trong Tập đoàn Wagner. Trùm Prigozhin, các công ty và cộng sự của ông ấy từng phải đối mặt với các biện pháp trừng phạt kinh tế và cáo buộc hình sự ở Hoa Kỳ và ở Vương quốc Anh, ông này vẫn là người phải chịu các lệnh trừng phạt. FBI đã ra quyết định treo thưởng 250.000 đô la cho những ai cung cấp được thông tin liên quan đến Prigozhin để phục vụ cho việc bắt giữ ông. Tuy nhiên, về sau Hoa Kỳ và Vương quốc Anh đã dỡ bỏ các lệnh trừng phạt nhắm vào Prigozhin sau khi biết tin ông này "có xảy ra mâu thuẫn với giới lãnh đạo Nga".
Prigozhin công khai chỉ trích Bộ Quốc phòng Nga tham nhũng và yếu kém trong cuộc chiến chống Ukraina. Vào ngày 23 tháng 6 năm 2023, Prigozhin chính thức phát động cuộc nổi dậy chống lại giới lãnh đạo quân sự Nga và sau đó cùng ngày, Prigozhin đã tuyên bố rằng lực lượng Wagner của ông đã chiếm được Rostov-on-Don trước khi có ý định tấn công Moskva. Sau khi nhận được tin trên, giới lãnh đạo Nga đã ra lệnh khởi tố, bắt tạm giam Prigozhin; Các cuộc đàm phán dẫn đến cuộc nổi loạn dừng lại vào ngày hôm sau. Prigozhin đồng ý chuyển đến Belarus và các cáo buộc hình sự đối với ông vì tội nổi loạn đã được bãi bỏ. Cáo buộc binh biến đối với Wagner sẽ được đình chỉ nếu họ đồng ý ký hợp đồng với Bộ Quốc phòng Nga hoặc chuyển đến Belarus.
Prigozhin sinh ra và lớn lên ở Leningrad (nay là Saint Petersburg) ở Liên Xô vào ngày 1 tháng 6 năm 1961, Mẹ của cậu, Violetta Kirovna Prigozhina, là y tá bệnh viện. Cha của cậu, Viktor Yevgenyevich Prigozhin, là một kỹ sư khai thác mỏ, qua đời khi Yevgeny mới 9 tuổi. Ông nội của cậu, Yevgeny Ilyich Prigozhin, là đại úy trong Hồng quân trong thế chiến II, được trao Cờ đỏ sau khi chiến đấu trong trận Rzhev. Bố cậu mất sớm nên mẹ của cậu phải làm việc tại một bệnh viện địa phương để nuôi cậu và bà ngoại ốm yếu. Cha và cha dượng của cậu là người gốc Do Thái.
Cha dượng của cậu, Samuyil Fridmanovich Zharkoy, là một huấn luyện viên trượt tuyết và đã giới thiệu Prigozhin với trượt tuyết băng đồng. Mong muốn trở thành vận động viên trượt tuyết chuyên nghiệp, cậu tốt nghiệp trường nội trú thể thao Leningrad số 62 năm 1977. Tuy nhiên, cậu đã từ bỏ sự nghiệp thể thao của mình sau một chấn thương. Sau đó, cậu làm huấn luyện viên thể dục tại một trường thể thao dành cho trẻ em..
Tiền án tiền sự.
Vào tháng 11 năm 1979, Prigozhin, 18 tuổi, bị kết án 2,5 năm tù treo vì tội trộm cắp vặt, Ông thụ án khi làm việc tại một nhà máy hóa chất. Hai năm sau, vào năm 1981, Ông lại bị bắt quả tang đang ăn cắp và bị kết án 12 năm tù vì tội cướp, lừa đảo và lôi kéo thanh thiếu niên phạm tội. Ông và một số đồng phạm bị kết tội cướp căn hộ ở những khu dân cư cao cấp. Ông được ân xá vào năm 1988, và được trả tự do vào năm 1990. Tổng cộng, ông đã trải qua chín năm bị giam giữ.
Vào ngày 23 tháng 8 năm 2023, Cơ quan Vận tải Hàng không Liên bang Nga đã công bố tên của tất cả hành khách và thành viên phi hành đoàn trên chiếc máy bay Embraer bị rơi ở vùng Tver, trong số đó có Evgeny Prigozhin và Dmitry Utkin, những nhà lãnh đạo hàng đầu của tập đoàn quân sự tư nhân Wagner. Prigozhin được cho là đã chết, mặc dù vẫn chưa được xác thực hoàn toàn và vẫn còn nhiều nghi vấn xoay quanh vấn đề này.
Bộ Tình trạng Khẩn cấp Nga cũng xác nhận, chiếc máy bay hạng thương gia Embraer Legacy 600, được cho là thuộc sở hữu của ông Prigozhin, dự kiến bay từ Moscow đến St Petersburg. Nguyên nhân dẫn tới vụ tai nạn chưa được xác định.
Hiện tại trước trụ sở Wagner ở thành phố St. Petersburg đã có các hoạt động tưởng niệm như người dân đặt hoa và đốt nên cho ông Prigozhin. Ủy ban Điều tra Nga đã mở cuộc điều tra nguyên nhân và khởi tố "vụ án hình sự" tai nạn máy bay. Cơ quan vận tải hàng không liên bang Nga (Rosaviatsiya) đã lập một uỷ ban đặc biệt tới hiện trường tai nạn điều tra nguyên nhân. |
Vệ binh Tình nguyện Serbia
Vệ binh Tình nguyện Serbia (tiếng Serb: "Српска добровољачка гарда", СДГ, chuyển tự: "Srpska dobrovoljačka garda", SDG, tiếng Anh: "Serb Volunteer Guard" hay còn gọi là Nguyện Vệ quân người Serb còn được gọi là "Những con hổ Arkan"-"Арканови тигрови", chuyển tự "Arkanovi tigrovi" hay những "con hổ"-"Тигрови"/"Tigrovi", cũng được gọi những người đàn ông của Arkan-"Аркановци"/"Arkanovci") là một đơn vị bán quân sự tình nguyện của Serbia do Arkan ("Željko Ražnatović") thành lập và lãnh đạo đã chiến đấu ở chiến trường Croatia (1991–93), trong chiến tranh Bosnia (1992–95) trong cuộc Chiến tranh Nam Tư và theo cáo buộc của phương Tây thì đơn vị này được cho phải chịu trách nhiệm về nhiều tội ác chiến tranh và những vụ thảm sát. Đội quân này có bài hành khúc là "Arkan's Delije". Lúc còn tồn tại thì quân số lực lượng này khoảng từ 500–1.000 người.
Theo báo cáo từ phương Tây thì các đơn vị bán quân sự chịu trách nhiệm về một số khía cạnh tàn bạo của cuộc thanh trừng sắc tộc và đây là hai trong số các đơn vị đóng vai trò chính trong chiến dịch thanh lọc sắc tộc ở BiH, Chetniks có mối quan hệ với với Vojislav Šešelj và Lực lượng những con Hổ dưới sự chỉ huy của Željko Ražnatović (Arkan) đã hoạt động ở Cộng hòa Serbia cũng vậy. Lực lượng hổ Arkan đã tổ chức các cuộc tập trận huấn luyện quân sự được cho là nhằm đe dọa cư dân Albania ở Kosovo. Đội quân tình nguyện Serb dưới sự chỉ huy của Arkan đã tàn sát hàng trăm người ở miền đông Croatia và Bosnia và Herzegovina, trong khi ở giai đoạn đầu các chiến dịch thanh trừng sắc tộc ở miền đông Bosnia thì đơn vị này giữ vai trò chính.
Đội dân quân tình nguyện này được thành lập vào ngày 11 tháng 10 năm 1990 dưới sự sáng lập hai mươi thành viên của đội Sao đỏ Belgrade một câu lạc bộ bóng đá Ultra nhóm Delije Sever. Lực lượng Vệ binh nằm dưới sự chỉ huy của lực lượng Phòng thủ Lãnh thổ Nam Tư là một quân đội chính quy phụ trách các vùng lãnh thổ của Croatia có dân cư chủ yếu là người Serb trong thời kỳ đầu nửa thập niên 1990. Lực lượng Vệ binh Tình nguyện Serb được tổ chức như một băng nhóm tội phạm và được Belgrade trang bị vũ khí. Vào mùa thu năm 1995, quân đội của Arkan đã chiến đấu trong khu vực Banja Luka, Sanski Most và Prijedor. Arkan đã đích thân chỉ đạo hầu hết các hành xử trong chiến tranh và đã ban thưởng cho các sĩ quan và binh lính của mình bằng cấp bậc, huy hiệu và cuối cùng là chiến lợi phẩm. Lực lượng này chính thức bị giải tán vào tháng 4 năm 1996. Ngoài Arkan, một thành viên đáng chú ý của Lực lượng Vệ binh là cánh tay phải của ông ta là Đại tá Nebojša Djordjević người đã bị sát hại vào cuối năm 1996. Một thành viên đáng chú ý khác là Milorad Ulemek là người hiện đang thụ án 40 năm tù vì dính líu đến vụ Ám sát Zoran Đinđić thủ tướng thân phương Tây của Serbia Zoran Đinđić vào năm 2003. Hiện nay có đồn đoán rằng nhóm Wagner đang tuyển dụng những thành viên từ lực lượng này. Wagner có một đơn vị biên chế toàn người Serb do Yashrakh Scherhathes là một người Serb Bosnia và từng là thành viên của Nguyện Vệ quân Serbia (được gọi là "Con hổ xứ Shaqanshi") trong Chiến tranh Bosnia. |
Nguyễn Khải Khang(?-1558) là tướng nhà Mạc và nhà Lê trung hưng trong lịch sử Việt Nam, từng phục vụ cho cuộc chiến tranh Lê-Mạc.
Làm tướng nhà Mạc.
Năm 1546, Mạc Hiến Tông mất, con là Phúc Nguyên còn nhỏ lên thay, tức là Mạc Tuyên Tông. Khiêm vương Mạc Kính Điển là người được Hiến Tông chọn làm phụ chính. Trong triều xảy ra biến loạn: Tứ Dương hầu Phạm Tử Nghi muốn lập người em của Mạc Thái Tông là Hoằng vương Mạc Chính Trung (con thứ hai của Mạc Thái Tổ) đã trưởng thành nhưng Mạc Kính Điển không thuận, quyết phò Phúc Nguyên lên ngôi. Tử Nghi bèn cùng Chính Trung khởi binh nổi loạn. Nguyễn Khải Khang cùng Lê Bá Ly đứng về phía Mạc Kính Điển đánh bại được Tử Nghi.
Khi Lê Bá Ly bị các tướng Sơn Tây Anh Duệ hầu, Phù Long hầu và Văn Giáp hầu hợp binh đánh, ông sai thủ hạ là Đông Khang hầu đi cứu viện. Các cánh quân Sơn Tây bại trận phải rút lui.
Năm 1549, do công phò tá Mạc Phúc Nguyên, ông được phong làm thái úy Đoan quốc công, được cho họ Mạc.
Phù Lê diệt Mạc.
Năm 1552, sau khi Lê Bá Ly bỏ nhà Mạc vào nam, Nguyễn Khải Khang cùng cháu Nguyễn Hữu Liêu cũng đem quân về hàng Lê ở Yên Trường, vua Lê là Lê Trung Tông úy lạo, ban thưởng, vẫn cho giữ chức tước như cũ.
Tháng 8 năm 1555, Mạc Kính Điển sai Thọ quận công đem hơn 100 chiếc thuyền làm tiên phong, tiến đến cửa biển Thần Phù đóng dinh. Hôm sau, Kính Điển đem quân đến hội ở sông Đại Lại, sai Thọ quận công đốc suất quân bản bộ đi trước, đóng dinh ở núi Kim Sơn. Trịnh Kiểm sai Lê Bá Ly, Nguyễn Khải Khang, Nguyễn Thiến, Lê Khắc Thận cùng mai phục sẵn ở phía nam sông, còn Trịnh Kiểm đích thân đốc suất đại quân mai phục ở phía bắc sông, chọn 50 con voi phục ở chân núi Kim Sơn; sai Phạm Đốc đem thủy quân cùng Nguyễn Quyện đem hơn 10 chiếc thuyền chiến chiếm cứ mạn thượng lưu từ sông Hữu Chấp đến sông Kim Bôi.
Trưa hôm sau, thuyền quân Mạc qua Kim Sơn, đến chợ Ông Cung. Trịnh Kiểm lệnh các đạo quân mai phục đổ ra đánh. Quân Mạc thua chạy. Thọ quận công nhảy xuống sông trốn, bị tướng Lê là Vũ Sư Thước bắt sống và sau đó bị chém. Quân Mạc bị bắt rất nhiều, quân Lê thu được nhiều khí giới. Mạc Kính Điển rút quân quay về kinh thành.
Cái chết và khen thưởng.
Tháng 8 năm 1557, các tướng lĩnh từng bỏ Mạc sang Lê là anh em Nguyễn Quyện và Nguyễn Miễn bỏ trốn về hàng nhà Mạc. Riêng Nguyễn Khải Khang và Lê Khắc Thận không về.
Tháng 9 năm 1558, Trịnh Kiểm lại ra quân đánh Sơn Nam chiếm đất rồi để Nguyễn Khải Khang ở lại trấn thủ để chiêu tập nhân dân. Mạc Ngọc Liễn là cháu của Khải Khang sai thổ dân ở Mỹ Lương trá hàng ông để dụ, rồi lừa bắt Khải Khang mang về. Mạc Tuyên Tông sai dùng hình xé xác Khải Khang. Vua Lê nghe tin vậy truy tặng ông cho tước Hiến Trung Công và bổ dùng cháu nội họ ông là Nguyễn Hữu Liêu. |
Thái Ất chân nhân
Thái Ất chân nhân () là một nhân vật trong tiểu thuyết "Phong thần diễn nghĩa" của Hứa Trọng Lâm, được sáng tạo dựa trên hình tượng của Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn của Đạo giáo, trong đó miêu tả Thái Ất chân nhân là chuyển thế của Thành Thang, vị vua đầu tiên của nhà Thương.
Trong Đạo giáo, Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn là một vị thần ngự tại Cung Diệu Nghiêm, thế giới Trường Nhạc tại phương đông, dẫn độ vong hồn chịu khổ đi vãng sinh, cùng với tiếp dẫn người có công đức viên mãn lên trời thành tiên.
Trong tác phẩm văn học.
"Phong thần diễn nghĩa".
Trong tiểu thuyết "Phong thần diễn nghĩa", Thái Ất chân nhân là đồ đệ của Nguyên Thủy Thiên Tôn và là sư phụ của Na Tra, từng nhiều lần ra tay bảo vệ Na Tra khi có người tiến đến trả thù. Điển hình là khi Thạch Cơ nương nương tiến đến hỏi tội Na Tra vì đã giết chết đồ đệ của bà, Thái Ất chân nhân đã không ngần ngại dùng Cửu Long Thần Hỏa Tráo thiêu chết bà. Hay khi Na Tra lấy chết để tạ tội việc giết thái tử của Đông hải long cung là Ngao Bính, Thái Ất chân nhân đã tạo cho Na Tra một thân thể mới bằng củ sen.
Trong tiểu thuyết "Tây du ký", Thái Ất chân nhân đã ra tay thu phục Cửu Linh Nguyên Thánh, chính là tọa kỵ của ông mà đồng tử đã không may làm xổng chuồng.
"Quần tiên phá thiên môn".
Trong bình thư "Quần tiên phá tiên môn", Thái Ất chân nhân là sư phụ của nhân vật chính Dương Tông Anh. |
Ga Krung Thon Buri BTS
Ga Krung Thon Buri (, ]) là một ga BTS Skytrain, trên Tuyến Silom tại Khlong San, Băng Cốc, Thái Lan. Nhà ga nằm trên đường Krung Thon Buri. Nó là nhà ga tàu điện Băng Cốc đầu tiên nằm tại bờ Tây của Sông Chao Phraya.
Nhà ga mở cửa ngày 15 tháng 5 năm 2009, cùng với ga Wongwian Yai trên 2,2 km Skytrain mở rộng.
Ga Krung Thon Buri còn kết nối với Tuyến Gold. |
Maximiliane Josepha Karoline của Bayern
Maximiliane Josepha Karoline sinh ra ở Cung điện Nymphenburg, nơi ở của các quân chủ Bayern vào mùa hè. Maximiliane là đứa con cuối cùng của Maximilian I Joseph của Bayern và Karoline xứ Baden. Các anh chị em cùng mẹ của Maximiliane bao gồm Maximilian (qua đời khi còn nhỏ), Ludwig I, Quốc vương Bayern, Karoline Auguste, Hoàng hậu nước Áo, Elisabeth, Vương hậu nước Phổ, Amalie Auguste, Vương hậu Sachsen và Sophie Friederike, Đại vương công phu nhân Áo, mẹ của Franz Joseph I của Áo, và Ludovika Wilhelmine, Công tước phu nhân tại Bayern, mẹ của Elisabeth tại Bayern, Hoàng hậu nước Áo ("Sissi").
Năm 1821, Maximiliana mắc bệnh sốt phát ban và qua đời khi mới 10 tuổi. Cái chết của Vương nữ là một đòn giáng nặng nề đối với mẹ là Caroline xứ Baden. Maximiliane Josepha Karoline được chôn cất tại Nhà thờ Theatine, München.
Năm 1814, khi Maximiliane vẫn còn sống, họa sĩ Joseph Karl Stieler đã vẽ một bức tranh sơn dầu trong đó Maximiliane đang ôm một con cừu cùng với hai chị sinh đôi của mình là Elisabeth và Amalie. Sau khi Maximiliane qua đời, Caroline đã đặt thêm nhiều bức tranh từ Joseph Stieler. Stieler cũng đã vẽ tranh Maximiliane trên giường bệnh và một bức chân dung toàn cảnh khác của vương nữ. |
Elisabeth Ludovika của Bayern
Elisabeth Ludovika của Bayern (tiếng Đức: "Elisabeth Ludovika von Bayern"; 13 tháng 11 năm 1801 – 14 tháng 12 năm 1873) là con gái của Maximilian I Joseph của Bayern và Karoline xứ Baden và là Vương hậu nước Phổ với tư cách là vợ của Friedrich Wilhelm IV của Phổ.
Elisabeth Ludovika sinh ra ở München, là con gái của Maximilian I Joseph của Bayern và Karoline xứ Baden cũng như là chị em song sinh của Amalie Auguste, Vương hậu Sachsen, chị gái của Sophie Friederike, Đại vương công phu nhân Áo, mẹ của Hoàng đế Franz Joseph I của Áo và Hoàng đế Maximiliano I của México và Ludovika Wilhelmine, Công tước phu nhân tại Bayern, mẹ của Elisabeth, Hoàng hậu Áo, cũng như con đỡ đầu và cùng tên với Elisabeth. Trong gia đình, Elisabeth Ludovika được gọi là Elise.
Ngày 29 tháng 11 năm 1823, Elisabeth Ludovika kết hôn với Thái tử Friedrich William (sau này là Friedrich Wilhelm IV của Phổ) và ủng hộ những sở thích trí tuệ của Friedrich, cụ thể là những nỗ lực của chồng đối với tác phẩm nghệ thuật mà Friedrich Wilhelm vô cùng yêu quý. Elisabeth Ludovika từ chối trở thành một tín hữu Kháng Cách như một điều kiện trong thỏa thuận hôn nhân và nhấn mạnh rằng sẽ chỉ cải đạo nếu bản thân bị thuyết phục về giá trị của đức tin Kháng Cách sau khi tự mình tìm hiểu. Vào ngày 5 tháng 5 năm 1830, bảy năm sau khi kết hôn, Elisabeth chính thức cải đạo sang Kháng Cách. Cuộc hôn nhân của Elisabeth Ludovika và chồng được nhìn nhận là hạnh phúc. Sau một lần bị sảy thai vào năm 1828, Elisabeth Ludovika không thể hoài thai được nữa.
Vương hậu nước Phổ.
Elisabeth Ludovika trở thành Vương hậu nước Phổ vào năm 1840. Kể từ thời điểm này, Vương hậu không bao giờ mất đi ảnh hưởng đến chính trị Phổ, và tích cực duy trì tình hữu nghị thân thiết giữa Phổ và Đế quốc Áo.
Đối với Friedrich William IV, Elisabeth Ludovika là một người vợ mẫu mực và trong suốt thời gian dài chồng lâm bệnh, Elisabeth chăm sóc chồng như một y tá tận tụy. Ban đầu, Elisabeth Ludovika có thái độ thù địch với người vợ xuất thân từ nước Anh của cháu trai mình là Victoria Adelaide của Liên hiệp Anh, Vương nữ Vương thất, thường được biết đến trong gia đình với cái tên Vicky, nhưng mối quan hệ của họ trở nên ấm áp hơn khi Vicky chăm sóc và an ủi Elisabeth trong những ngày đầu đau khổ khi lâm vào cảnh góa bụa. Elisabeth Ludovika cũng không bao giờ quên lòng tốt của Vicky và trong di chúc của mình, Elisabeth đã phá lệ khi để lại cho Vicky những món trang sức của mình. Theo truyền thống, những món đồ trang sức này phải được để lại cho Vương hậu hiện tại là Augusta xứ Sachsen-Weimar-Eisenach, em dâu của Elisabeth, lúc đó là Vương hậu Phổ và Hoàng hậu Đức); đây là một hành vi làm mích lòng Augusta mà Augusta sẽ không bao giờ tha thứ cho Vicky.
Góa phụ Vương hậu.
Sau cái chết của chồng vào ngày 2 tháng 1 năm 1861, Elisabeth sống lặng lẽ ở Sanssouci, Charlottenburg và Lâu đài Stolzenfels, cống hiến hết mình cho việc từ thiện để tưởng nhớ người chồng quá cố. Em chồng của Elisabeth, Hoàng đế Wilhelm I của Đức, coi chị dâu mình là một người bạn thực sự.
Trong chuyến thăm em gái là Amalie Auguste, Vương hậu Sachsen năm 1873, Elisabeth Ludovika đã qua đời tại Dresden . Thái hậu Elisabeth được chôn cất bên cạnh chồng vào ngày 21 tháng 12 tại Friedenskirche ở Potsdam. |
Gói quà là quá trình đóng gói một món quà bằng vật liệu nhất định. Giấy gói quà là loại giấy được thiết kế đặc biệt dùng để bọc quà. Ngoài ra, còn có thể sử dụng hộp quà hoặc túi quà làm phương án thay thế. Một món quà được gói quà hoặc đặt trong hộp thường được buộc chặt bằng một sợi ruy băng và trang trí bằng một nút cột hình trang trí (một loại nút dùng ruy băng để trang trí).
Lịch sử sử dụng giấy bọc quà được ghi nhận lần đầu tiên trong Trung Quốc cổ đại, khi giấy được phát minh vào thế kỷ thứ 2 trước Công nguyên. Trong thời đại của triều đại Nam Tống, quà tặng bằng tiền đã được bọc bằng giấy, tạo thành một loại phong bì được gọi là "hồng bao". Những món quà này được triều đình Trung Quốc phân phát cho các quan chức triều đình. Theo tài liệu Trung Quốc Thien Kung Khai Wu, Sung Ying-Hsing đã ghi lại rằng giấy bọc thô nhất được tạo ra từ rơm gạo và sợi tre..
Dù Rollie và Joyce Hall, hai anh em sáng lập Hallmark Cards, không phải là những người phát minh ra giấy bọc quà, nhưng đóng góp của họ đã có vai trò quan trọng trong sự phát triển của ngành công nghiệp bọc quà hiện đại. Trong thế kỷ 20, họ đã đóng vai trò quan trọng trong việc lan truyền ý tưởng về việc trang trí giấy bọc quà. Theo Joyce Hall, "ngành công nghiệp bọc quà trang trí đã ra đời ngay từ khi Rollie đặt những tấm lót phong bì Pháp lên trưng bày".
Văn hóa châu Á.
Trong văn hóa Trung Quốc, mọi người thường dùng giấy bọc quà màu đỏ để mang lại may mắn vì đó là một màu sắc rực rỡ và mạnh mẽ. Màu đỏ được coi là biểu tượng của niềm vui và sức khỏe tốt.
Trong Nhật Bản, việc dùng giấy bọc quà và hộp quà là phổ biến. Nhưng gần đây, người ta cũng đang ưa chuộng cách truyền thống gói quà bằng vải gọi là "furoshiki", đặc biệt là để bảo vệ môi trường.
Trong văn hóa Hàn Quốc, người ta thỉnh thoảng sử dụng "bojagi" để gói quà. Một loại bojagi đặc biệt được gọi là "yedanbo" được sử dụng trong các dịp trang trọng để gói quà cưới từ gia đình của cô dâu tới các thành viên gia đình của chú rể.
Trong văn hoá Việt Nam, việc gói quà là một phần quan trọng của truyền thống tặng quà. Người Việt thường sử dụng những hộp quà sang trọng và sắc màu để tạo sự thu hút. Màu đỏ và vàng thường được ưa chuộng, vì chúng mang ý nghĩa may mắn và niềm vui. Người Việt cũng đặc biệt quan tâm đến lời chúc và thông điệp trên quà, thể hiện sự quan tâm và tình cảm. Ngoài ra, có xu hướng sử dụng vật liệu thân thiện với môi trường như giấy tái chế và dây ruy băng bền vững để đóng gói quà.
Văn hóa phương Tây.
Trong văn hóa phương Tây, việc gói quà thường được thực hiện bằng giấy gói quà và kèm theo một lá thư gửi quà có thể ghi lại ngày kỷ niệm, tên người nhận và tên người tặng.
Trước khi giấy mỏng được phát minh, tầng lớp thượng lưu trong xã hội phương Tây thường sử dụng giấy dày được trang trí và có màu sắc để bọc quà của mình. Năm 1917, những tấm giấy gói quà với hoa văn hiện đại đã được Hall Brothers giới thiệu vào thị trường Hoa Kỳ. Cửa hàng văn phòng phẩm ở Kansas City đã hết giấy mỏng truyền thống màu trắng, đỏ và xanh lá, và bắt đầu bán những tấm lót phong bì đầy màu sắc từ Pháp. Với sự phổ biến của chúng, công ty đã quảng bá các thiết kế mới trong những thập kỷ tiếp theo, thậm chí thêm ruy băng vào những năm 1930. Đến ngày nay, Hallmark vẫn là một trong những nhà sản xuất giấy gói quà lớn nhất tại Hoa Kỳ. Hallmark ghi nhận rằng giấy gói quà đóng góp khoảng 3,2 tỷ đô la mỗi năm trong doanh số bán lẻ tại Hoa Kỳ.
Ở Anh, ước tính rằng hàng năm có 226.800 dặm giấy bọc quà được vứt bỏ vào dịp Giáng sinh. Ở Canada, có 6 triệu cuộn băng keo được sử dụng và vứt bỏ hàng năm để gói quà vào dịp Giáng sinh. Một số người cố gắng tránh điều này bằng cách mở quà một cách cẩn thận để hy vọng giấy có thể được tái sử dụng, trong khi người khác sử dụng túi quà bằng vải trang trí có thể tái sử dụng nhiều lần; cả hai khái niệm này là một phần của xu hướng tặng quà xanh khuyến khích tái chế.
Trong quá khứ, đã có nghiên cứu chỉ ra rằng việc gói quà có tác động tích cực đối với người nhận, họ thường đánh giá quà cao hơn nếu nó được gói quà theo phong cách truyền thống. Gần đây, các nhà nghiên cứu cũng đã phát hiện rằng người nhận quà có kỳ vọng cao hơn đối với món quà bên trong dựa trên sự gọn gàng của cách gói quà.
Ở nhiều quốc gia, màu sắc của giấy gói quà mang ý nghĩa tượng trưng liên quan đến tang lễ và tang thương. Do đó, những màu sắc cụ thể này nên được tránh khi gói quà ở các quốc gia đó.
Tư liệu liên quan tới |
Đường hầm tới mùa hạ, lối thoát của biệt ly (phim)
Đường hầm tới mùa hạ, lối thoát của biệt ly (夏へのトンネル、さよならの出口, "Natsu e no Tonneru, Sayonara no Deguchi", #đổi : " Đường hầm đến mùa hạ, lối thoát của lời ly biệt") là một tác phẩm anime điện ảnh Nhật Bản thuộc thể loại lãng mạn, khoa học viễn tưởng ra mắt vào năm 2022, dựa trên light novel cùng tên của tác giả Hachimoku Mei, do Tomohisa Taguchi làm đạo diễn. Phim sản xuất bởi xưởng CLAP và Pony Canyon phân phối. Kukka phụ trách thiết kế nhân vật gốc, Tomomi Yabuki thiết kế nhân vật hoạt họa, đồng thời chỉ đạo hoạt hình, eill viết và trình bày ca khúc chủ đề "Finale.", bên cạnh việc soạn nhạc phim do Fuuki Harumi đảm nhận. Phim có sự tham gia lồng tiếng của Suzuka Oji trong vai nam chính Tōno Kaoru, Iitoyo Marie trong vai nữ chính Hanashiro Anzu, cùng với Hatanaka Tasuku, Komiya Arisa, Terui Haruka, Koyama Rikiya và Kobayashi Seiran thủ vai các nhân vật phụ. Bộ phim kể về câu chuyện của Tōno Kaoru — một học sinh năm hai cao trung hướng nội tình cờ gặp Hanashiro Anzu — học sinh chuyển đến từ Tokyo, và cùng cô khám phá đường hầm Urashima.
Taguchi tham gia sản xuất bộ phim sau khi ông nhận lời mời từ nhà sản xuất Matsuo. Trang web tác phẩm chính thức công bố kế hoạch chuyển thể "Đường hầm tới mùa hạ - Lối thoát của biệt ly" vào ngày 15 tháng 12 năm 2021. Đội ngũ sản xuất đã cắt những đoạn độc thoại có trong light novel để sử dụng ít lời thoại nhất có thể. Việc phối hợp màu xanh lam với nhiều nhiều màu sắc khác nhau diễn ra xuyên suốt quá trình sản xuất hoạt họa bộ phim. Bên cạnh đó, Taguchi áp dụng hai cách thể hiện hoạt họa trong tác phẩm, gồm sử dụng tính phản chiếu của ánh sáng và phác họa bên trong đường hầm ở chế độ CGI. Để cải thiện độ chính xác của biểu cảm, đội ngũ sản xuất đã sử dụng phương pháp ghi âm trước rồi dựng hoạt họa theo giọng nói trong phần lồng tiếng.
"Đường hầm tới mùa hạ, lối thoát của biệt ly" khởi chiếu tại Nhật Bản từ ngày 9 tháng 9 năm 2022 và tại Việt Nam từ ngày 1 tháng 12 năm 2023. Việc phân phối đồng thời cho nhiều quốc gia lần lượt do Encore Films, Sentai Filmworks, và Anime Limited đảm nhận. Phim thu về 1,044 triệu USD trên toàn cầu. Sau khi công chiếu trong nước, Pony Canyon đã ra mắt tác phẩm dưới định dạng Blu-ray, đồng thời phát hành trên các nền tảng trực tuyến. Các nhà phê bình nội địa đánh giá thấp bộ phim, chỉ trích về cách xây dựng nhân vật, tính thuyết phục của các phân cảnh trong phim. Tuy nhiên, giới chuyên môn quốc tế lại đưa ra nhiều đánh giá tích cực cho tác phẩm, trong đó chủ yếu về hoạt họa và bối cảnh. Bộ phim đã gặt hái một số giải thưởng tại liên hoan phim hoạt hình quốc tế Annecy, giải phê bình điện ảnh Nhật Bản, và liên hoan phim quốc tế Bucheon.
Tōno Kaoru tình cờ nghe tin đồn về đường hầm Urashima. Anh mở chiếc ô dưới trời mưa tầm tã và đi về sau giờ học. Tại ga Kozaki, Tōno gặp Hanashiro Anzu đang ngồi ướt sũng. Anh đưa cho cô mượn chiếc ô của mình, đồng thời trao đổi thông tin liên lạc với cô. Ngày hôm sau, Hanashiro chuyển từ Tokyo đến lớp nơi Tōno theo học vì lý do gia đình. Hanashiro không trả lời bất kỳ câu hỏi nào từ các bạn cùng lớp. Kawasaki Koharu cầm lấy cuốn manga cũ mà Hanashiro đang đọc và cố tình làm rơi xuống sàn. Hanashiro vung tay đấm thẳng Kawasaki, làm cho mọi người đều kinh ngạc.
Đêm đó, Tōno Kaoru đang đi bộ dọc theo đường ray xe lửa sau những lời quát mắng từ người cha nghiện rượu thì phát hiện ra đường hầm Urashima như lời đồn đại. Ngay khi anh định quay lại, anh nhận ra chiếc dép của cô em gái đã mất và con vẹt chết từ lâu mà anh nuôi. Vội vã trở về phòng mình, Tōno phát hiện ra rằng thời gian bên trong đường hầm trôi chậm hơn một tuần so với bên ngoài. Hôm sau, Tōno bắt đầu tự mình kiểm tra lại đường hầm Urashima và nghe thấy giọng nói của Hanashiro bên trong. Hanashiro lập nhóm với Tōno để thực hiện mong muốn của cả hai. Cả hai dành thời gian cùng nhau khám phá đường hầm. Hanashiro cùng với Tōno thử nghiệm xem liệu một e-mail từ bên trong có đến được bên ngoài hay không. Tōno sau khi đi qua ranh giới thời gian, đã gửi e-mail cho Hanashiro ở bên ngoài ranh giới. Khi ngoảnh lại, anh chứng kiến loạt dư ảnh của Hanashiro.
Trong một buổi hẹn hò ở thủy cung, Tōno kể về ước muốn của mình: Tōno và em gái Karen cãi nhau vì một chuyện nhỏ nhặt, khi Karen đang trèo cây để bắt một con bọ cánh cứng thay cho lời xin lỗi anh thì cô đã ngã và chết. Kaoru mong muốn đưa cô trở lại thế giới này. Tận dụng chuỗi ba ngày lễ liên tiếp, cả hai chạy với tốc độ chóng mặt trong đường hầm. Tuy nhặt hết tất cả mảnh giấy nằm rải rác trên mặt nước, nhưng họ phát hiện đồng hồ bên ngoài đã điểm 4:00 sáng. Hanashiro mời Tōno đến căn hộ cô sống. Giá sách trong phòng cô chứa những cuốn manga mà ông nội đã mất của cô sáng tác. Cô buồn bã vì manga của ông nội hầu như không được thế giới biết đến, kể về mục đích của cô là sở hữu tài năng đặc biệt để có thể để lại điều gì đó cho thế giới này. Cả hai quyết định sẽ không rời khỏi đường hầm vào ngày 2 tháng 8 cho đến khi đưa được Karen trở lại. Nhưng trước đó, Tōno hỏi Hanashiro có muốn đến lễ hội mùa hè cùng anh không.
Sau đêm hẹn hò ở lễ hội mùa hè, Tōno trở về nhà và thấy cha mình cùng một người phụ nữ lạ mặt. Người cha giới thiệu về "mẹ kế" và thông báo gia đình sẽ chuyển đến Tokyo. Sáng hôm sau, Hanashiro gặp Tōno tại một quán cà phê ở thị trấn. Cô nói với anh rằng nhà xuất bản đã mời cô làm việc với phía họ. Tōno đề nghị hoãn lại kế hoạch đến đường hầm và bắt đầu ăn món cơm trứng ốp la mà anh đã gọi. Tại nhà ga Kozaki có rất nhiều hoa hướng dương đang nở rộ. Nhân viên thông báo chuyến tàu sẽ trì hoãn thêm 30 phút nữa do đụng phải một con nai. Nhớ lại ký ức cũ, cả hai đã lặp lại khoảng thời gian họ lần đầu gặp nhau tại đây với những bông hoa mà Tōno đã bẻ.
Trong đêm, Tōno xóa tất cả e-mail từ Hanashiro và một mình đến đường hầm Urashima. Mất liên lạc với Tōno, Hanashiro vội vàng đến gặp anh, nhưng cha anh trả lời rằng anh đã bỏ đi vào đêm qua. Hanashiro đến được lối vào đường hầm với những giọt nước mắt và gửi e-mail tới Tōno. Cánh cửa căn nhà cũ xuất hiện trước mặt Tōno, anh mở ra và thấy Karen đang tươi cười mang nước ép chuối đến cho mình. Trong lúc nói chuyện vui vẻ, điện thoại di động của Tōno nhận một loạt e-mail trách móc từ Hanashiro vì anh đã bỏ cô lại. Anh tạm biệt Karen, vừa chạy cất tiếng. Anh ngã xuống sau khi viết những dòng e-mail gửi đến Hanashiro.
Trong thế giới bên ngoài, Hanashiro đã là một mangaka xuất bản nhiều kỳ. Ngày qua ngày, Hanashiro luôn kiểm tra xem có e-mail nào từ Tōno trên chiếc điện thoại gập của mình không. Cô rơi vào tình trạng suy sụp, biên tập viên lo lắng cho Hanashiro và khuyên cô nên nghỉ ngơi một chút. Hanashiro đến nhà ga Kozaki sau một thời gian dài. Cô nhận loạt e-mail từ Tōno thú nhận tình cảm của anh với cô. Hanashiro chạy dọc theo đường ray về phía đường hầm Urashima. Khi Tōno tỉnh dậy, anh ngạc nhiên khi thấy Hanashiro đang nhìn chằm chằm vào mình. Cô trách anh vì đã để cô chờ đợi trong thời gian dài và bảy tỏ tình yêu của cô dành cho anh.
Khi Hanashiro bước vào đường hầm, thời gian của cô đã bị dịch chuyển khoảng 5 năm. Đối với Tōno, anh đã dịch chuyển 13 năm so với bên ngoài. Cả hai bước ra khỏi đường hầm và mở chiếc ô Hanashiro đã mượn trong ngày đầu họ gặp nhau.
Anh là học sinh năm hai cao trung ở một thị trấn nông thôn với tính cách hướng nội. Cha mẹ anh đã ly hôn và anh sống với bố. Năm năm trước, do một lần sơ suất của bản thân mà em gái anh đã qua đời, gia đình cũng vì chuyện này mà tan nát, anh luôn cảm thấy tội lỗi vì điều đó. Một ngày nọ, anh tình cờ nghe lời đồn đại về đường hầm Urashima. Anh quyết định khám phá đường hầm để đoàn tụ với người em đã khuất của mình. Trong quá trình khám phá, anh nhận thấy thời gian bên trong đường hầm trôi chậm, cũng như sự thật đằng sau những tin đồn. Anh kết bạn với Hanashiro, và cả hai dần có cảm tình với nhau
Cô là học sinh năm hai cao trung chuyển từ Tokyo về quê chú để theo nghiệp manga của người ông quá cố. Vì tính cách lạnh lùng của mình, Kawasaki nhắm đến cô trong ngày đầu tiên cô chuyển đến trường. Cô hợp tác với Tōno để cùng anh khám phá đường hầm Urashima. Cô mong muốn sở hữu tài năng đặc biệt của một mangaka chuyên nghiệp. Dù không giành giải trong cuộc thi manga, cô vẫn được nhà xuất bản mời làm việc cho họ.
Phim không tiết lộ tên thật của ông. Sau cái chết của Karen, ông ly hôn với vợ. Tính cách của ông vì thế mà thay đổi rõ rệt, ông thường xuyên uống rượu say, mắng mỏ với Tōno. Ở cuối phim, ông gặp một người phụ nữ mới, và kết hôn với bà, đồng thời chuyển đến sống ở Tokyo vào dịp lễ hội mùa hè.
Em gái của Kaoru, đã qua đời 5 năm trước do ngã cây khi đang bắt bọ cánh cứng. Ở đoạn sau của phim, cô xuất hiện trước mặt Tōno, giải thoát anh thoát khỏi cảm giác tội lỗi trong thời gian dài, đồng thời khuyên nhủ anh nên đến gặp người mình thích.
Kế hoạch ban đầu.
Ngày 15 tháng 12 năm 2021, nhà xuất bản Shogakukan công bố kế hoạch sản xuất bộ phim chuyển thể light novel "Đường hầm tới mùa hạ - Lối thoát của biệt ly". Đây là tác phẩm điện ảnh thứ 3 Taguchi Tomohisa chỉ đạo, sau "" (2020), "Persona 3 the Movie 4: Winter of Rebirth" (2016) và "PERSONA3 THE MOVIE #2 Midsummer Knight's Dream" (2014). Kukka đảm nhận minh họa và thiết kế nhân vật gốc. Tomomi Yabuki — thành viên đội ngũ sản xuất anime điện ảnh "Eiga Daisuki Ponpo-san" (2021), phụ trách thiết kế nhân vật hoạt hình kiêm giám đốc hoạt họa.
Nhà sản xuất của dự án Matsuo Ryoichiro đã mời Taguchi làm đạo diễn cho một bộ phim thuộc thể loại tuổi mới lớn. Ban đầu, chỉ có Matsuo và biên kịch làm việc với nhau để lên ý tưởng cho phim. Taguchi đồng ý tham gia vì ông muốn có nhiều kinh nghiệm làm phim điện ảnh hơn. Matsuo cho ông xem ấn phẩm nguyên tác, nhưng Taguchi không thấy khác biệt gì so với một cuốn tiểu thuyết thông thường, nên ông cảm thấy không có vấn đề gì trong việc chuyển thể thành phim. CLAP lên kế hoạch làm phim dài khoảng 60 phút, tuy nhiên Matsuo đã tổ chức họp để điều chỉnh thời lượng đến 70 phút. Hachimoku Mei đã cho Taguchi toàn quyền sáng tạo bộ phim và bảo ông hãy làm những gì ông muốn.
Taguchi phải lựa chọn các tình tiết phù hợp của light novel để câu chuyện có thể diễn ra trong thời lượng phim cố định. Ông tập trung cốt truyện vào Hanashiro và Tōno, đồng thời định hình lại nguyên tác để làm tác phẩm trở nên mạnh mẽ hơn và cô đọng hơn. Từ đó, người xem có được trải nghiệm trọn vẹn của một bộ phim điện ảnh.
Đội ngũ sản xuất muốn dùng ít lời thoại nhất có thể, nên họ đã loại bỏ những đoạn độc thoại dư thừa trong light novel, để không làm gián đoạn và lệch tông bộ phim. Trong cảnh hai nhân vật chính nắm tay nhau lần đầu, Taguchi chỉ dùng diễn xuất của đôi tay để thể hiện cảm xúc, không thêm bất kỳ lời thoại nào, vì ông nghĩ rằng đôi khi hành động sẽ nói lên nhiều hơn lời. Taguchi tin nếu bố trí các yếu tố một cách hợp lý, người xem sẽ hiểu được ý nghĩa của chúng mà không cần phải nghe đối thoại giải thích. Do đó, đội ngũ sản xuất đã tránh dùng những câu thoại dài dòng để miêu tả cảm xúc của nhân vật, điều thường gặp trong anime.
Taguchi sử dụng màu xanh lam làm màu chủ đạo cho tác phẩm, để phù hợp với hình ảnh của biển và bầu trời — những yếu tố xuất hiện nhiều trong câu chuyện. Ông cũng tạo ra sự đa dạng màu sắc bằng cách kết hợp màu xanh lam với các màu khác. Đường hầm Urashima ban đầu là một không gian khoa học viễn tưởng dựa trên bộ phim "Hố đen tử thần", nhưng ông lại cảm thấy thiếu tính thực tế, nên ông đã thay đổi ý tưởng thành một con đường phủ đầy lá mùa thu, mang lại cảm giác kỳ lạ nhưng vẫn có thật. Taguchi không theo đuổi một phong cách hoạt họa cụ thể nào, mà muốn tạo ra những cảnh quan có thể gợi nhớ nhiều ký ức khác nhau cho người xem, kích thích các giác quan của họ bằng những màu sắc, hình dạng và kết cấu, ví dụ như màu xanh của bầu trời hay biển, hoặc cảm giác của nhựa đường ướt sau cơn mưa.
Taguchi đã áp dụng hai kỹ thuật hoạt họa khác nhau trong tác phẩm. Kỹ thuật đầu tiên là phép phản chiếu của ánh sáng, chẳng hạn như ánh sáng viền, một hiệu ứng tạo ra bằng cách chiếu ánh sáng từ phía sau cảnh quan, làm nổi bật đường nét và tạo ra cảm giác ánh sáng xoay vòng. Kỹ thuật thứ hai là sử dụng CGI để vẽ đường hầm Urashima, nhưng vẫn giữ được tính liền mạch với phong cách 2D của phim. Để làm được điều này, nhân viên phụ trách nền đã phối hợp nhiều màu sắc khác nhau trong bố cục, và sau đó Taguchi đã chọn cẩn thận vị trí và thời điểm để thêm ánh sáng viền vào các phân cảnh CGI.
Ngày 24 tháng 3 năm 2022, Twitter chính thức của phim công bố danh sách diễn viên lồng tiếng, trong đó Iitoyo Marie và Suzuka Oji sẽ đóng vai chính. Ngày 12 tháng 7, bộ phim tiết lộ thêm dàn diễn viên sẽ tham gia vai phụ gồm Hatanaka Tasuku, Komiya Arisa, Terui Haruka, Koyama Rikiya và Kobayashi Seiran. Taguchi cho biết rằng đội ngũ sản xuất đã sử dụng phương pháp ghi âm trước rồi dựng hoạt họa theo giọng nói nhằm cải thiện độ chính xác của biểu cảm và để diễn xuất của nhân vật chân thực nhất có thể.
Suzuka Oji không tự tin rằng mình sẽ đạt được vai chính, mà chỉ muốn diễn xuất vui vẻ. Khi anh biết mình đã trúng tuyển, anh cảm thấy lo lắng và quyết tâm làm tốt hơn. Anh đã ghi âm toàn bộ các cảnh theo thứ tự của kịch bản trong hai ngày, để tạo ra mối liên kết với nhân vật Hanashiro. Iitoyo Marie thấy tên phim "Đường hầm tới mùa hạ, lối thoát của biệt ly" nghe giống J-pop, nên cô quyết định thử vai. Cô rất hạnh phúc khi được chọn làm vai chính, mặc dù chưa có kinh nghiệm. Cô gặp khó khăn trong việc nắm bắt khoảng cách giữa các giọng, nhưng Suzuka đã giúp đỡ cô bằng cách gợi ý cô thử lồng tiếng ở những đoạn khác. Iitoyo cũng cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình, vì cô nghĩ rằng giọng thật của cô sẽ không hợp với nhân vật.
Nhà soạn nhạc Fuuki Harumi đảm nhận vai trò giám đốc âm nhạc của bộ phim. Fuuki đã sáng tác nhạc phim gốc với những cảm xúc trong tâm trí. Bà cho rằng đây là một tác phẩm chạm đến trái tim người xem nên nếu để âm nhạc trỗi dậy trước cảm xúc của nhân vật chính, người xem sẽ cảm thấy lạnh sống lưng. Giám đốc âm thanh yêu cầu bà tạo ra thứ âm thanh tựa như thoát ly và đau khổ. Bà đã sử dụng những kỹ thuật đặc biệt như chơi piano ngược để tạo ra những hiệu ứng âm thanh độc đáo. Để thể hiện mọi tương tác và cảm xúc xã hội trong phim, bà đã sử dụng tiếng đàn guitar của Tây Ban Nha. Đối với cảnh [các nhân vật] đi vào đường hầm, bà muốn chiếm trọn bầu không khí bí ẩn nên bà đã sử dụng nhạc dàn gamelan. Im lặng là một phần quan trọng với Fuuki, bà luôn tận dụng khoảng yên tĩnh trong những phân cảnh thích hợp. Bên trong đường hầm, các kích thước bị xoắn và uốn cong xung quanh. Để thể hiện điều đó, bà làm so le nhịp điệu, đồng thời thêm một số phách không đều vào tiết nhịp.
Ngày 28 tháng 6 năm 2022, đội ngũ sản xuất xác nhận eill sẽ đảm nhận nhạc hiệu của bộ phim. Eill cho biết trong một cuộc phỏng vấn cô đã sáng tác bài hát nhạc hiệu trong khi xem video nhân vật không có mặt được lồng tiếng bởi Iitoyo. Đối với "Finale" (フィナーレ。), cô đã đến một thị trấn ven biển và thu âm các đoàn tàu, các điểm giao cắt với đường sắt, tiếng sóng và âm thanh chạy qua đường hầm rồi đưa chúng vào bài hát. Chủ đề của "Pre-Romance" (プレロマンス) là hát về một mối tình si, hay trạng thái chưa biết đó có phải là tình yêu hay không nên cô chọn tựa đề "Pre-Romance" (プレロマンス) với ý nghĩa là sự khởi đầu của tình yêu. Cô đã sáng tác bài hát thông qua việc xem các bảng phân cảnh, điều chỉnh nhịp độ và tính toán quá trình chuyển đổi từ phân cảnh này sang phân cảnh khác, với mục đích làm cho bộ phim trở nên hay hơn. Cô thực hiện "Finale." (フィナーレ。) trong khi đang nghĩ về những gì cô cảm nhận trong suốt bộ phim, tình yêu là gì, và cảm giác sẽ như thế nào khi có một tình yêu như vậy, và tình yêu đó sẽ lớn đến mức nào. Theo nhà sản xuất Matsuo, "Katappo" không được lên kế hoạch để sử dụng ban đầu. Mặc dù vậy, khi ông thử áp dụng cho cảnh OP tại thời điểm chỉnh sủa, bản nhạc trở nên hoàn hảo, vì vậy ông đã quyết định sử dụng "Katappo". Ngoài ra, không giống như bài hát gốc, ông đã soạn lại "Katappo" bằng phiên bản acoustic.
Bài hát nhạc hiệu "Finale." (フィナーレ。) phát hành trên các nền tảng nghe nhạc vào 9 tháng 9 năm 2022, cùng ngày ra mắt với bộ phim. Bài hát nhạc nền "Pre-Romance" (プレロマンス) phát hành vào ngày 24 tháng 8 năm 2022. Album soundtrack chính thức ra mắt vào ngày 21 tháng 9 năm 2022.
Cây viết Panos Kotzathanasis của "Asian Movie Pulse" nhận xét tác phẩm bắt đầu theo một phong cách cliché, với một cô gái bất ngờ xuất hiện, chàng trai rụt rè và đưa vào những yếu tố siêu nhiên, tương tự đại đa số mở đầu bằng lễ hội nơi những cô gái mặc yukata có mặt. Tuy nhiên, bộ phim vẫn khác biệt đáng kể so với vô số tựa phim giống nhau. Cách hai nhân vật nhút nhát, khó gần mở lòng với nhau, làm tốt thêm cho nhau lẫn cuộc sống của nhau thông qua những tương tác khá hấp dẫn trong việc trình bày. Tính lãng mạn ở phim có cơ sở và thực tế, mặc dù đi theo theo một mốt. Cách kết thúc của toàn bộ sự việc có thể khiến một số người xem phải nhướng mày, nhưng vẫn có ý nghĩa khi thêm vào tính giải trí của bộ phim. Nét kịch tính trong tác phẩm xuất phát từ sự hiện diện của đường hầm và đặc biệt là cách đặc tính tiêu tốn thời gian ảnh hưởng đến các nhân vật và cuộc sống của họ. Khi cả hai ngày càng khám phá ra "quy tắc" thì cách họ trở nên háo hức lại trở nên hiểm nguy, vì thời gian trôi qua trong đường hầm có thể khiến họ lãng phí mạng sống của chính mình. Tình tiết Tōno quyết định bỏ qua hậu quả dẫn đến khía cạnh kịch tính nhất của bộ phim, đồng thời đưa ra câu trả lời về việc tình yêu có thể đứng vững trước thử thách của thời gian như thế nào. Khái niệm chung về đường hầm cũng có thể là một phép ẩn dụ trong lời giải thích triết học tiếng vang khá thực tế. Thiết kế 2 nhân vật chính tương đối giống nhau, phần còn lại đều đa dạng, xuất phát từ tuổi tác. Phim không thể hiện rõ ràng chủ nghĩa hiện thực trong bối cảnh, chỉ có một số chi tiết lôi cuốn như bộ sưu tập manga của Hanashiro. Bên trong đường hầm là nơi đội ngũ sản xuất đẩy mạnh loại hình nghệ thuật này, nơi màu đỏ đậm của cây và lá trên sàn tạo nên một khung cảnh hoành tráng sẽ đọng lại trong tâm trí của bất kỳ ai xem phim. Bất chấp cliché, "Đường hầm tới mùa hạ, lối thoát của biệt ly" là một bộ anime khác biệt, nặng về đối thoại, căn cứ vào cách tiếp cận chủ nghĩa hiện thực.
Nhà phê bình Sakura Kyōko của "Cinemarche" nhận xét việc bộ phim lấy bối cảnh vào tháng 7 năm 2005, đã thúc đẩy người xem cảm thấy như quay về quá khứ khi xem phim. Tác phẩm cho thấy sự chuyển đổi thời đại ở cuối câu chuyện qua những vật dụng khác nhau. Phim cũng khắc họa một mối tình lãng mạn giữa Hanashiro và Tōno, chỉ có thể tồn tại trong kỷ nguyên xưa. Đội ngũ sản xuất của "Đường hầm tới mùa hạ, lối thoát của biệt ly" đã lấy cảm hứng từ tác phẩm "Tiếng gọi từ vì sao xa" (2002) của Shinkai Makoto để thể hiện nỗi lo lắng của Hanashiro khi phải trao đổi qua e-mail. Ông cho rằng phim chứa đựng những thông điệp về tầm quan trọng của việc sát cánh bên những người bị tổn thương và can đảm để tiến lên phía trước.
Trên trang "South China Morning Post", James Marsh chỉ ra điều thú vị nhất của bộ phim là cách món quà huyền diệu mà Hanashiro và Tōno khám phá ra tác động đến họ từ hai phía đối lập: Tōno khao khát đưa Karen trở lại bằng bất cứ giá nào, trong khi nỗi rụt rè đến què quặt của Hanashiro khiến cô bị cám dỗ bởi nét quyến rũ của lối thoát khỏi đường hầm. Lối kể chuyện đơn giản và nhịp độ chậm rãi của phim có thể thách thức một số người xem, nhưng những đặc trưng này thể hiện thông điệp bao quát của bộ phim về việc đón nhận hiện tại và trân trọng khoảng thời gian ít ỏi có được để sống cuộc đời của mình.
Trang web chính thức của bộ phim đã công bố teaser đầu tiên, dàn nhân sự sản xuất chính, cùng với áp phích quảng bá vào ngày 27 tháng 4 năm 2022. Ngày 12 tháng 7, kênh Youtube ぽにきゃん-Anime PONY CANYON đã xuất bản trailer đầu tiên dài 1 phút, giới thiệu bản nhạc nền "Pre-Romance" (プレロマンス). Một áp phích mới đã ra mắt trong cùng ngày. Ngày 5 tháng 8, loạt cắt cảnh từ bộ phim đã phát hành. Trailer mới giới thiệu bài hát nhạc hiệu "Finale." (フィナーレ。) đăng tải trên Youtube vào ngày 16 tháng 8. Pony Canyon đã phát trực tuyến một đoạn clip từ tác phẩm vào ngày 9 tháng 9. Ngày 12 tháng 9, CM có thời lượng 15 giây đã ra mắt. Hai phân đoạn từ bộ phim lần lượt phát hành vào ngày 14 tháng 9 và ngày 23 tháng 9.
Để kỷ niệm một tháng cho đến khi phát hành, trang web chính thức của phim thông báo họ sẽ tổ chức một chiến dịch theo dõi và chuyển tiếp tin nhắn với các giải thưởng vào ngày 21 tháng 8 năm 2022. Ngày 24 tháng 8, sự kiện dành cho học sinh cao trung đã diễn ra tại hội trường Nissho. POP UP SHOP bộ phim mở bán tại Yurakucho Marui từ ngày 9 tháng 9 đến ngày 20 tháng 9.
Đội ngũ phụ trách phát hành thị trường quốc tế của "Đường hầm tới mùa hạ, lối thoát của biệt ly" nhắm đến việc sản xuất một bộ phim được yêu thích trong thời gian dài. Thành viên chịu trách nhiệm lập kế hoạch sản xuất Oyama đã gửi tác phẩm đến dự thi tại nhiều liên hoan phim. Ngôn ngữ và văn hóa ở các quốc gia trên thế giới rất khác nhau nên chủ đề bộ phim cần phải mang tính phổ quát. Việc ra mắt quốc tế bắt đầu từ châu Á. Vì vậy, đơn vị phân phối sớm phê duyệt buổi chiếu tại Bucheon. Phim phát hành ở châu Âu và Hoa Kỳ trùng với thời điểm diễn ra liên hoan phim hoạt hình quốc tế Annecy.
Trong cùng ngày công bố sản xuất, đơn vị phân phối thông báo phim sẽ phát hành vào mùa hè năm 2022. Ngày 27 tháng 4 năm 2022, Pony Canyon ấn định ngày phát hành bộ phim là ngày 9 tháng 9. Ngày 27 tháng 7, Wald 9 đã tổ chức một buổi chiếu sớm tác phẩm ở Shinjuku, Tokyo. Các diễn viên lồng tiếng gồm Iitoyo Marie, Suzuka Oji và nhà sản xuất Koyama Naoki đã tham dự buổi chiếu thay mặt cho đạo diễn Taguchi Tomohisa đang bị ốm.
Edko Films phát hành "Đường hầm tới mùa hạ, lối thoát của biệt ly" tại Ma Cao và Hồng Kông. Sentai Filmworks cấp phép bộ phim ở khu vực Bắc Mỹ với phiên bản phụ đề và lồng tiếng Anh. Để chào mừng bộ phim trình chiếu tại Otakon 2023, Hidive đã tổ chức một buổi họp báo đặc biệt cùng đội ngũ sản xuất và tác giả nguyên tác vào ngày 29 tháng 7. Anime Limited mua bản quyền bộ phim ở Vương quốc Anh, Ireland và Malta. Do nhu cầu phổ biến, Anime Limited thông báo sẽ tăng số lượng buổi chiếu tác phẩm tại các quốc gia đơn vị nắm giữ bản quyền. Ngoài ra, rạp chiếu Finsbury Park Picturehouse phát hành sớm "Đường hầm tới mùa hạ, lối thoát của biệt ly" từ ngày 10 tháng 7. Bộ phim khởi chiếu tại liên hoan phim hoạt hình quốc tế Bucheon từ ngày 22 đến ngày 25 tháng 10 năm 2022. Trong khuôn khổ hội chợ AnimagiC 2023 diễn ra tại Mannheim, KSM Anime đã thông báo cấp phép tác phẩm tại thị trường nước Đức. Encore Films phân phối bộ phim ở Singapore, Philippines, Indonesia, Malaysia và Việt Nam. CJ CGV nắm giữ bản quyền tác phẩm tại Hàn Quốc.
Pony Canyon ra mắt tác phẩm dưới định dạng Blu-ray với ba phiên bản gồm cao cấp, bản đặc biệt từ Canime và phổ thông vào ngày 24 tháng 5. Ấn bản Blu-ray cao cấp gồm vỏ 3 mặt, thiết kế nhân vật, thông số kỹ thuật Digipak, hình minh họa mới của Tomomi Yabuki, bộ sưu tập bản thảo thiết lập nhân vật, nghệ thuật và phụ kiện, phỏng vấn đội ngũ sản xuất, bộ sưu tập các bản phác họa gốc do đội ngũ sản xuất lựa chọn, các cuộc phỏng vấn chào sân khấu, phần quà tại rạp, tuyển tập kịch bản phim do đạo diễn Taguchi viết. Trong khi đó, phiên bản Canime được đính kèm với bút đánh dấu ô acrylic, tệp clear nhỏ, áp phích clear A4, hình minh họa cho Digipak mới. Đối với bản phổ thông gồm video bổ sung, trailer, bộ sưu tập CM và bình luận âm thanh. U-Next, TELASA, DoCoMo, Amazon Prime Video, Broadmedia Corporation là các nền tảng ra mắt phim trực tuyến tại Nhật Bản. Sentai Filmworks phát hành tác phẩm tại thị trường Bắc Mỹ trên Amazon Prime Video và Hidive. Front Row Filmed Entertainment ra mắt tác phẩm trên các nển tảng trực tuyến khả dụng cho Trung Đông từ ngày 18 tháng 7 năm 2023.
Doanh thu phòng vé.
Phim không được đón nhận nồng nhiệt ở phòng vé Nhật Bản. Bộ phim không lọt vào nhóm doanh thu dẫn đầu phòng vé cuối tuần. Theo số tháng 3 năm 2023 của tạp chí "Kinema Junpo", phim đạt mốc doanh thu 100 triệu JP¥.
Trong tuần đầu tiên khởi chiếu tại Đài Loan, phim đạt doanh thu 3,9 triệu NT$. Bước sang tuần thứ 2, phim thu về 1,9 triệu NT$. Đến ngày 25 tháng 12 năm 2022, tổng doanh thu của phim là 11,2 triệu NT$. Theo báo cáo cuối cùng của phim vào ngày 8 tháng 1 năm 2023, phim đạt doanh thu tích lũy 12,2 triệu NT$. Tại Hồng Kông, phim thu về 96,2 nghìn US$ trong tuần đầu ra mắt. Trong tuần thứ 2, "Đường hầm tới mùa hạ, lối thoát của biệt ly" đạt doanh thu 69,2 nghìn US$, nâng tổng doanh thu tích lũy lên 165,4 US$. Tại Vương quốc Anh, phim mở đầu với 48,3 nghìn US$, trung bình mỗi rạp chiếu thu về 452 US$, đồng thời xếp vị trí 16 trên bảng xếp hạng cuối tuần. Kết thúc tuần thứ 2, doanh thu cuối cùng của phim rơi vào 58,6 nghìn US$. Bộ phim thu về 79,2 triệu ₩ trong ngày đầu tiên khởi chiếu tại thị trường Hàn Quốc. Kết thúc ngày Chủ nhật, doanh thu của phim đạt 384 triệu ₩, đứng thứ 6 bảng xếp hạng cuối tuần. Phim lần lượt giữ thành tích 308 triệu ₩ trong tuần thứ 2 và 112 triệu ₩ trong tuần thứ 3. Theo thống kê của Hội đồng Điện ảnh Hàn Quốc, Gyeonggi là tỉnh có doanh thu cao nhất. Phim trụ rạp trong 11 tuần, đồng thắm giữ mức tổng doanh thu 941,4 triệu ₩. Doanh thu ra mắt của phim tại thị trường Hoa Kỳ đạt 76,4 nghìn US$, xếp vị trí thứ 26 trên bảng xếp hạng. Bước sang tuần thứ 2, phim thu về 7,6 nghìn US$. Tại Việt Nam, phim mở màn với 510 triệu VN₫ trong tuần đầu tiên, xếp thứ 13 trên bảng xếp hạng doanh thu cuối tuần. Bộ phim thu về tổng doanh thu 912,3 triệu VN₫ thị trường Việt sau 2 tuần khởi chiếu.
Đánh giá chuyên môn.
"Đường hầm tới mùa hạ, lối thoát của biệt ly" thu về phản hồi tích cực từ giới chuyên môn quốc tế. Trên hệ thống tổng hợp kết quả đánh giá Rotten Tomatoes, bộ phim nhận được 91% lượng đồng thuận dựa theo 11 bài đánh giá, với điểm trung bình là 6,6/10.
Phần hoạt họa đẹp mắt với phong cách sống động, bộ phim chính kịch Nhật Bản giả tưởng này kể lại một câu chuyện kỳ diệu tràn ngập nỗi đau, hy vọng và thậm chí là một chút lãng mạn. Nhà làm phim Taguchi Tomohisa kể câu chuyện đậm chất điện ảnh mang lại cảm giác trưởng thành, mặc dù xoay quanh những thanh thiếu niên. Cốt truyện có thể tạo cảm giác xây dựng và có lẽ nhẹ nhàng về độ phức tạp, nhưng có rất nhiều điều diễn ra dưới vẻ ngoài thu hút sự quan tâm.
— Rich Cline, "Shadows on the Wall"
Nhà văn Aoki coi bộ phim "có phần hơi giống với "Your Name – Tên cậu là gì?"", đồng thời phim tồn đọng rất nhiều vấn đề. Ông nhận xét việc Tōno khen ngợi manga của Hanashiro là không phù hợp bởi bộ phim chỉ khắc họa nam chính quan tâm đến âm nhạc, trong trường hợp lời tán dương đến từ một người hâm mộ manga biết đến manga của ông nội Hanashiro sẽ mang lại sức thuyết phục hơn. Ông tự hỏi liệu Anzu có hấp dẫn Tōno đến mức anh có dễ dàng từ bỏ cô em gái mình mong muốn, thậm chí từ bỏ cả mạng sống của mình hay không. Dưới góc độ cá nhân, ông nhìn nhận Tōno dường như giống với Taki của đạo diễn Shinkai Makoto. Về mặt tích cực, ông đánh giá hoạt họa ở lối ra đường hầm "rất đẹp". Nhà sản xuất sách kindle Ikushima nhận xét chi tiết liên qua đến đường hầm Urashima và quá trình xác minh các thông số tương đối thú vị, nhưng việc tận dụng đường hầm còn quá nhẹ nhàng, dễ gây cảm giác như nhân vật đang lãng phí thời gian của chính mình. Ngoài ra, thời lượng khiêm tốn khiến cho tuyến nhân vật không được khai thác sâu, mối quan hệ giữa Tōno và Hanashiro chưa đủ sức thuyết phục, những giá trị nhân văn của người cha và các bạn cùng lớp bị lãng quên.
Wendy Ide cho bộ phim 4/5 điểm trên trang "The Guardian", nhận xét tác phẩm là "một trong những bộ phim xuất sắc nhất trong số rất nhiều bộ phim tiếp nối "Your Name", cố gắng khai thác một thế giới vạch ra thực tại tương tự để phục vụ cho một cốt truyện lãng mạn", bình luận các yếu tố của cuộc gặp gỡ đầu tiên – tai nạn của con nai, chiếc ô, bước khởi đầu ngập ngừng của Tōno – tái diễn, đan xen vào câu chuyện. Bà khen ngợi đường hầm Urashima "thật ngoạn mục" như một đại lộ ngầm lung linh, đồng thời cho rằng phân cảnh ấn tượng nhất là khoảnh khắc thân mật giữa hai nhân vật chính, và phía sau là cả một bầu trời "dồn nén cảm xúc". Cây viết Petrana Radulovic từ "Polygon" coi mối quan hệ của Tōno và Hanashiro thúc đẩy phần lớn câu chuyện, nhưng ngay từ đầu lại cho thấy cảm giác bế tắc và không bao giờ chuyển thành một mối quan hệ sâu sắc hơn, nhận định những cảm xúc mà đạo diễn cố gắng truyền tải trong cảnh cuối cùng của bộ phim "không hoàn toàn dính kết". Ông đánh giá cao hình ảnh động bên trong đường hầm, tuy nhiên chỉ trích đạo diễn chiều chuộng quá mức thay vì để dành chúng cho những khoảnh khắc va chạm, kết luận cốt truyện tác phẩm "hấp dẫn, vừa đủ buồn vui lẫn lộn để gợi nhiều liên tưởng". James Perkins từ tạp chí "Starburst" chấm 4/5 điểm cho bộ phim và nhận xét điều làm tác phẩm này trái chiều với các bộ phim cùng thể loại là cách mà "nó thực sự bổ sung những ý tưởng mà nó có với nhiều khoảnh khắc cùng đặc điểm nòng cốt dễ hiểu và thực tế", kết luận tác phẩm là "một câu chuyện đẹp về tình yêu, nỗi buồn và suy nghĩ tích cực". Trái chiều với quan điểm của nhà văn Aoki, Charlie Ceates nhận định "Đường hầm tới mùa hạ, lối thoát của biệt ly" và "Your Name" không hoàn toàn giống nhau, trên cơ sở hai nhân vật chính "bi thảm hơn rất nhiều" so với những nhân vật khác trong cùng thể loại. Ông ca ngợi hoạt họa của CLAP, đánh giá "tất cả các màu sắc rực rỡ làm tăng thêm bản chất của một thế giới khác" bên trong đường hầm Urashima. |
Nguyên lý bao hàm-loại trừ
Trong tổ hợp, một nhánh của toán học, nguyên lý bao hàm-loại trừ (hay nguyên lý bao hàm và loại trừ hoặc nguyên lý bù trừ) là kỹ thuật đếm tổng quát cho phương phát tìm số các phần tử của hợp của hai tập hữu hạn sau:
trong đó "A" và "B" là hai tập hữu hạn và |"S" | là số lực lượng của tập hợp "S" (có thể coi là số phần tử trong tập hợp nếu tập hợp đó hữu hạn). Công thức trên nói rằng khi cộng kích thước của hai tập hợp với nhau, giá trị cho có thể quá lớn bởi có thể sẽ có một số phần tử bị đếm hai lần. Các phần tử bị đếm hai lần nằm trong phần giao của hai tập hợp đó và do đó để tìm ra đúng giá trị, ta trừ đi kích thước của phần giao.
Nguyên lý bao hàm-loại trừ là dạng tổng quát của trường hợp chỉ xét hai tập hợp, nên để bắt đầu ví dụ, ta xét công thức cho ba tập hợp "A", "B" và "C":
Ta có thể kiểm chứng công thức này bằng cách đếm số lần mỗi vùng trong biểu đồ Venn nằm trong vế phải của công thức.
Tổng quát hoá các ví dụ này sẽ dẫn tới nguyên lý bao hàm-loại trừ. Để tìm lực lượng của hợp của n tập hợp:
Tên bao hàm-loại trừ lấy từ ý tưởng ta thêm các "bao hàm", rồi sau đó "loại trừ" các phần thừa.
Khái niệm này được gắn tên với Abraham de Moivre (1718), mặc dù nó ban đầu xuất hiện trong giấy của Daniel da Silva (1854) và sau đó trong bài viết của J. J. Sylvester (1883). Đôi khi, công thức này được gọi là công thức Da Silva hay công thức Sylvester, do quá trình xuất bản. Nguyên lý này cũng được coi là một ví dụ về một phương pháp sàng được dùng nhiều trong lý thuyết số và đôi khi cũng được gọi là "công thức sàng" trong bối cảnh đó.
Bởi các xác suất hữu hạn được đếm rồi tính tương ứng với lực lượng của không gian xác suất, công thức cho nguyên lý bao hàm-loại trừ vẫn hợp lệ khi ta thay lực lượng của các tập hữu hạn bằng các xác suất hữu hạn. Tổng quát hơn, cả hai phiên bản này đều có đặt nằm dưới lý thuyết độ đo.
Trong ngữ cảnh rất trừu tượng, nguyên lý bao hàm-loại trừ có thể biểu diễn bằng phép tính nghịch đảo của một ma trận nào đó. Nghịch đảo này có cấu trúc đặc biệt, nên nguyên lý này là một trong những kỹ thuật đếm cực kỳ hữu dụng trong tổ hợp và các nhánh toán học có liên quan. Theo lời của Gian-Carlo Rota:
"Một trong những nguyên lý hữu dụng nhất khi liệt kê trong xác suất rời rạc và lý thuyết tổ hợp là nguyên lý bao hàm-loại trừ trứ danh. Nếu áp dụng đúng cách, nguyên lý này có thể trả lời cho rất nhiều bài toán tổ hợp."
Trong công thức tổng quát của nó, nguyên lý bao hàm-loại trừ phát biểu rằng với n tập hợp hữu hạn "A"1, …, "An", ta có định thức sau:
Công thức trên có thể viết gọn thành
bằng không là bởi: nếu "x" không thuộc "A", thì tất cả các nhân tử đều là 0 − 0 = 0; và ngược lại, nếu "x" có thuộc một số "Am", thì nhân tử thứ "m" tương ứng là 1 − 1 = 0.Bằng cách mở rộng tích ở vế trái, suy ra phương trình (⁎).
Để chứng minh nguyên lý bao hàm-loại trừ cho lực lượng của tập hợp , ta lấy tổng phương trình (⁎) trên tất cả các "x" thuộc hợp của "A"1, ..., "An". Để từ đây lấy ra phiên bản xác suất, cho giá trị kỳ vọng vào (⁎). Và tổng quát hơn, lấy tích phân phương trình (⁎) tương ứng với to "μ". Luôn sử dụng tính tuyến tính khi dẫn xuất ra các phiên bản này.
"Bài viết này có sử dụng tài liệu từ tại PlanetMath, với giấy phép sử dụng ." |
İctimai Televiziya ( #đổi , “Truyền hình Công cộng”), viết tắt là İTV, là một đài truyền hình công cộng ở Azerbaijan. İctimai Televiziya được thành lập vào đầu năm 2004, và bắt đầu phát sóng vào ngày 29 tháng 8 năm 2005, trở thành đài truyền hình công cộng độc lập đầu tiên ở Azerbaijan. Kênh có trụ sở tại Baku.
İTV chủ yếu được tài trợ thông qua quảng cáo và các khoản thanh toán của chính phủ. Luật tháng 1 năm 2004 về việc thành lập kênh kêu gọi tài trợ từ phí giấy phép truyền hình bắt đầu bắt đầu từ tháng 1 năm 2010, nhưng cho đến tháng 6 năm 2023, luật này hiện vẫn chưa được thực hiện.
Đài được điều hành bởi Công ty Phát thanh và Truyền hình Công cộng (), bao gồm một hội đồng gồm chín thành viên được Tổng thống Azerbaijan phê chuẩn và một tổng giám đốc do hội đồng bầu ra và cũng được phê chuẩn bởi Tổng thống.
Công ty này cũng sở hữu đài phát thanh công cộng İctimai Radio, bắt đầu buổi phát thanh đầu tiên vào ngày 10 tháng 1 năm 2006. Sự sắp xếp này, cùng với việc tài trợ liên tục của nhà nước, đã bị các tổ chức phi chính phủ phê phán với lý do rằng kênh này có thể liên kết quá chặt chẽ với chính phủ để có thể hoàn toàn độc lập và không thiên vị quá mức.
Các chương trình của đài.
İTV chính thức trở thành thành viên của Liên minh Phát thanh Châu Âu vào ngày 5 tháng 7 năm 2007, cho phép nó tham gia vào các sự kiện như Eurovision Song Contest, lần đầu tiên nhà đài tham gia vào năm 2008. Sau chiến thắng của Azerbaijan trong Eurovision Song Contest 2011, İTV đã tổ chức cuộc thi năm 2012 tại Baku.
İTV ban đầu sẽ tổ chức Eurovision Dance Conest lần thứ ba tại Baku vào năm 2009, nhưng sự kiện này đã bị hoãn lại nhiều lần và cuối cùng bị hủy bỏ do có quá ít người tham gia.
Tư liệu liên quan tới |
Đài Truyền hình Azerbaijan
Đài truyền hình Azerbaijan (), viết tắt là AzTV là một kênh truyền hình quốc gia thuộc quyền sở hữu của nhà nước ở Azerbaijan . Đây là đài truyền hình lâu đời nhất trong nước. AzTV lần đầu tiên được phát sóng từ Baku vào ngày 14 tháng 2 năm 1956 tại Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Xô viết Azerbaijan, Liên Xô .
Kênh được Công ty Cổ phần đóng Phát thanh và Truyền hình Azerbaijan (, ) sở hữu từ năm 2005, trong đó chính phủ là cổ đông duy nhất. Công ty này cũng sở hữu và điều hành các kênh İdman Azərbaycan TV "(phát sóng các nội dung thể thao)" và Mədəniyyət TV "(phát sóng các nội dung về văn hoá)" .
Vào năm 2007, đơn đăng ký tham gia Liên minh Phát thanh Châu Âu của AzTV đã bị từ chối sau khi tổ chức phát hiện rằng kênh này đang có liên hệ chặt chẽ quá mức với chính phủ cầm quyền.
Kênh bắt đầu phát sóng hàng ngày bằng Quốc ca của Azerbaijan. Chương trình trên AzTV chủ yếu bao gồm tin tức, chương trình trò chuyện, phim tài liệu, chương trình ca nhạc và phim truyện.
Buổi phát sóng đầu tiên của Xưởng Truyền hình Baku (bao gồm cả video âm nhạc) được ghi hình lại vào năm 1956 và được lưu trữ bằng phim. Năm 1965, xưởng chuyển sang sử dụng ghi hành bằng băng video vì giá cả hợp lý và còn liên quan đến chất lượng các chương trình do họ sản xuất (bao gồm cả video ca nhạc) đang được cải thiện. AzTV duy trì một kho lưu trữ khổng lồ tất cả các chương trình TV được ghi lại từ năm 1956 đến nay. Tất cả các chương trình của họ được lưu giữ trên các định dạng phim và băng video khác nhau.
Khu vực phát sóng.
ính đến năm 2014[ [cập nhật]], 99,96% dân số của Azerbaijan có thể xem được AzTV thông qua truyền hình mặt đất, truyền hình cáp, truyền hình vệ tinh, trở thành kênh truyền hình có mức độ phủ sóng cao nhất Azerbaijan.
Ngoài việc phát sóng trong nước, AzTV còn phát sóng quốc tế trên internet và qua vệ tinh miễn phí tới Châu Âu, Bắc Mỹ và một phần của Bắc Phi, Trung Đông và Trung Á . |
Vương tằng tôn nữ Caroline Augusta Maria xứ Gloucester (tiếng Anh: "Caroline of Gloucester"; 24 tháng 6 năm 1774 – 14 tháng 3 năm 1775) là một thành viên của Vương thất Anh, cháu chắt George II của Đại Anh và Caroline xứ Ansbach, cháu gái gọi bác của George III của Liên hiệp Anh và là con gái của Vương tôn William Henry, Công tước xứ Gloucester và Edinburgh và Maria Walpole, con gái của Ngài Edward Walpole và tình nhân Dorothy Clement.
Chào đời và rửa tội.
Vương tằng tôn nữ Caroline được sinh ra tại Cung điện Gloucester ở Phố Piccadilly, Luân Đôn. Cha của Caroline là Vương tôn William Henry, Công tước xứ Gloucester và Edinburgh, con trai thứ ba của Frederick, Thân vương xứ Wales và Augusta xứ Sachsen-Gotha-Altenburg. Mẹ của Caroline là Maria Walpole, con ngoại hôn của Edward Walpole và tình nhân Dorothy Clement.
Vương tằng tôn nữ được rửa tội kín sau hai mươi chín ngày kể từ ngày sinhvà được đặt tên là Carolina Augusta Maria. Cha mẹ đỡ đầu của Caroline Augusta là Friedrich I của Württemberg, Augusta của Brunswick-Wolfenbüttel và mẹ của Caroline.
Đầu tháng 3 năm 1775, Công tước xứ Gloucester và Edinburgh mắc phải bệnh đậu mùa . Sức khỏe của William Henry yếu đến mức WIlliam quyết định đi ra nước ngoài, hy vọng rằng sự thay đổi về ngoại cảnh sẽ khiến bệnh tình khá hơn . Trước khi rời đi, William Henry muốn đảm bảo rằng các con gái của mình sẽ không bị bệnh như mình nên đã ra lệnh cho Vương tằng tôn nữ Sophia và Caroline tiêm phòng bệnh đậu mùa vào ngày 3 tháng 3 . Vương tằng tôn nữ Sophia, bấy giờ được 2 tuổi, đã đáp ứng tốt với vắc xin và không gặp phải biến chứng. Tuy nhiên, Vương tằng tôn nữ Caroline bị ốm nặng mười ngày sau đó và lên cơn co giật và ngất xỉu. Caroline Augusta qua đời vào ngày 14 tháng 3, khi mới gần chín tháng tuổi. Thi thể của Caroline được chôn cất tại Nhà nguyện Thánh Georgeở Lâu đài Windsor. |
Tỉnh Novorossiya (; ), là một tỉnh của Đế quốc Nga tại các lãnh thổ từng thuộc Ottoman và người Cossack, tồn tại từ năm 1764 cho đến cải cách hành chính năm 1783. Tỉnh được tạo ra và quản lý theo "Kế hoạch thuộc địa hóa tỉnh Tân Nga" do Thượng viện Nga ban hành. Tỉnh trở thành khu vực đầu tiên ở Nga được Yekaterina Đại đế cho phép nhận người Do Thái nước ngoài định cư.
Hầu hết các lãnh thổ của tỉnh từng thuộc về Sich Zaporozhia cũng như Trung đoàn Poltava và Trung đoàn Myrhorod của Quốc gia hetman Cossack. Việc thành lập tỉnh là thành công về mặt chiến lược và có lợi cho Nga. Sau khi kết thúc cuộc chiến tranh của Nga chống lại Ottoman vào năm 1774, Nga mở được đường tiếp cận Biển Đen và thiết lập một khu vực được gọi là Novorossiya ("Tân Nga"). Tỉnh được tạo ra phỏng theo vùng Biên giới quân sự của Đế quốc Áo chống lại Đế quốc Ottoman, và có sự tham gia của nhiều đơn vị quân đội được tái định cư ở Ukraina.
Năm 1796, tỉnh được tái lập, nhưng với trung tâm không phải ở Kremenchug mà ở Yekaterinoslav, và năm 1802 được chia thành ba tỉnh: Tỉnh Yekaterinoslav, tỉnh Taurida, tỉnh Nikolayev (được gọi là tỉnh Kherson từ năm 1803).
Tỉnh được thành lập vào ngày 2 tháng 4 [22 tháng 3 lịch cũ] năm 1764 với tư cách là một quân khu để bảo vệ biên giới phía nam của đế quốc và để chuẩn bị cho chiến dịch quân sự lớn trong Chiến tranh Nga-Thổ Nhĩ Kỳ. Tỉnh thống nhất các lãnh thổ của Tân Serbia, Slavo-Serbia và Trung đoàn Slobidskyi (ngày nay ở tỉnh Kirovohrad) là các khu vực phía bắc của Buhohard Palatinate (Sich Zaporizhia). Tỉnh tập trung ở pháo đài Thánh Elizaveta, ban đầu được chia thành ba lãnh thổ (polki) được gắn với mỗi trung đoàn trong khu vực: Trung đoàn giáo mác Thành phố Elizabeth, Trung đoàn kỵ binh Hussar Đen và Trung đoàn kỵ binh Hussar Vàng.
Kể từ ngày 22 tháng 6 [11 tháng 6 lịch cũ] 1764, tỉnh này cũng bao gồm cái gọi là Phòng tuyến Ukraina, một tuyến gồm các pháo đài do Nga xây dựng nằm giữa sông Dnepr và sông Donets, được quản lý bởi các trung đoàn giáo mác Dnepr và Donets (dựa theo Pandur của Habsburg, người Cossack của Poltava, các trung đoàn Myrhorod), Slavo-Serbia với Trung đoàn giáo mác Lugansk, và các trung đoàn kỵ binh Hussar Raiko Preradovic và Ivan Sevic (ngay sau đó hai trung đoàn này được hợp nhất thành Trung đoàn kỵ binh Hussar Bakhmut) cũng như Trung đoàn kỵ binh Hussar Samara (ban đầu là Trung đoàn kỵ binh Moldavia có trụ sở tại Kiev).
Thủ phủ đầu tiên của tỉnh là thành phố Kremenchug (1765) với pháo đài Thánh Elizaveta (ngày nay là Kropyvnytskyi) phục vụ chức năng hành chính trước đó (1764).
Vào năm 1769–70 trong Chiến tranh Nga-Thổ Nhĩ Kỳ, đã có một cuộc nổi dậy trong các trung đoàn quân giáo mác Dnepr và Donets. Tình trạng bất ổn bắt đầu trên lãnh thổ của tỉnh Poltava ngày nay và cuối cùng lan rộng khắp các vùng đất của Quân đoàn Zaporizhia. Cuộc nổi dậy bị các lực lượng Đế quốc Nga trấn áp không thương tiếc và những kẻ chủ mưu bị trừng phạt bằng knout (roi da) hoặc bị đưa đến katorga (trại lao động). Trung đoàn quân giáo mác Donets cuối cùng bị buộc phải tham chiến với Ottoman, nơi họ đóng vai trò quan trọng trong việc chiếm Syvash, lấy Perekop, Caffa (Feodosiya).
Vào tháng 6 năm 1775, Quân đội Đế quốc Nga đã san bằng thủ đô của Sich Zaporizhia, sau đó tất cả các vùng đất của nó được sáp nhập vào tỉnh Novorossiysk. Năm sau, các vùng Bakhmut và Yekaterina được chuyển giao cho tỉnh Azov mới thành lập.
Tỉnh Novorossiya được chia thành 12 tỉnh cấp hai (circuluses) và chia tiếp thành các huyện (uyezd). Thành phố Yekaterinoslav (nay là Novomoskovsk) nằm tại tỉnh Azov. Thành phố Yekaterinoslav (nay là Dnipro) nằm tại tỉnh Novorossiya.
Danh sách tỉnh cấp hai (circuluses):
Thành lập lần hai.
Vào tháng 12 năm 1796, Pavel I cho tái lập tỉnh Novorossiya, chủ yếu từ đất đai của Phó vương quốc Yekaterinoslav trước đây. Năm 1802, tỉnh này được chia thành tỉnh Nikolayev (được gọi là tỉnh Kherson từ năm 1803), tỉnh Yekaterinoslav và tỉnh Taurida.
Nghị định ngày 12 tháng 12 năm 1796 thiết lập chế độ nông nô trên lãnh thổ Nam Ukraina và Kavkaz bằng cách gắn nông dân với đất đai.
Tổng tỉnh Novorossiysk và Bessarabia được thành lập vào ngày 23 tháng 5 năm 1822, với trung tâm ở Odessa. Đơn vị này bao gồm các tỉnh Kherson, Yekaterinoslav và Taurida, cũng như chính quyền thành phố Odessa, Taganrog, Feodosiya và Kerch-Yenikalsky. Tuy nhiên, Công tước Richelieu, người được bổ nhiệm vào vị trí này vào năm 1805, vẫn được coi là thống đốc của Lãnh thổ Novorossiysk. Tổng tỉnh bị bãi bỏ vào năm 1874. |
2S43 "Malva" là hệ thống pháo lựu 152 mm của Nga, bao gồm một khẩu lựu pháo 152 mm 2A64 đặt trên khung gầm của xe dẫn động tám bánh BAZ-6610-027 "Voshchina" do Nhà máy ô tô Bryansk sản xuất; có thể xem đây là phiên bản bánh lốp của 2S19 Msta-S. Pháo tự hành là sản phẩm của dự án RD "Sketch". Do việc loại bỏ tháp pháo và đặt trước vị trí lắp đặt súng, chiếc xe trở nên nhẹ hơn nhiều, nên nó có thể vận chuyển nó bằng máy bay vận tải, chẳng hạn như Il-76.
Mục đích và tính năng.
2S43 được phát triển tại Viện nghiên cứu trung tâm Burevestnik ở Nizhny Novgorod.
2S43 "Malva" nhằm tiêu diệt vũ khí hạt nhân chiến thuật và thông thường, tấn công vào các khẩu đội pháo, cột thiết bị, hệ thống phòng không, sở chỉ
Cải tiến chính của dự án 2S43 Malva là sử dụng khung gầm bánh lốp, nhờ đó, cùng với vũ khí và khả năng chiến đấu, sản phẩm 2S43 nhẹ hơn và cơ động hơn nhiều so với pháo tự hành 2S19 Msta-S, đồng thời rẻ hơn để hoạt động.
Lịch sử sáng tạo.
Hệ thống lựu pháo tự hành bánh lốp này của Nga lần đầu tiên đề cập đến vàon năm 2019.
Vào năm 2021, trong khuôn khổ các cuộc thử nghiệm của nhà thiết kế chính, hiệu quả của Malva và sự tuân thủ của phương tiện này với các yêu cầu của nhiệm vụ chiến thuật và kỹ thuật đã được xác nhận.
Vào ngày 17 tháng 5 năm 2023, các thử nghiệm đã hoàn thành. |
Subsets and Splits
No saved queries yet
Save your SQL queries to embed, download, and access them later. Queries will appear here once saved.