vi
stringlengths 846
10.5k
| en
stringlengths 799
10.5k
|
---|---|
Hướng dẫn
NỘI DUNG BÀI VĂN BÌNH GIẢNG THAM KHẢO
Đọc sách là con đường quan trọng của học vấn – sách là kho tàng quí báu, di sản tinh thần nhân loại đem lại cho ta nhiều điều bổ ích lí thú. Nhưng vấn đề đặt ra đối với mỗi chúng ta là đọc sách như thế nào cho có hiệu quả. Chính vì vậy mà nhà mĩ học và lí luận văn học nổi tiếng của Trung Quốc Chu Quang Tiềm đã đem đến cho người đọc những kinh nghiệm quí báu, những lời bàn tâm huyết về việc đọc sách. Bài Bàn về đọc sách của ông được in trong Danh nhân Trung Quốc bàn về niềm vui nỗi buồn của việc đọc sách.
Bài viết nên lên ba luận điểm cơ bản: “Tầm quan trọng và ý nghĩa cần thiết của việc đọc sách”, “Cái khó của việc đọc sách”, “Phương pháp đọc sách”.
Tầm quan trọng và ý nghĩa thiết thực của việc đọc sách được nói đến ở hai đoạn đầu của văn bản: “Học vấn không chỉ là chuyện đọc sách, nhưng đọc sách vẫn là một con đường quan trọng cua học vấn”. Học vấn là vốn tri thức tích lũy được từ trong sách, bởi sách đã ghi chép, cô đúc và lưu truyền mọi tri thức, mọi thành quả mà loài người đã dày công tìm tòi, tích lũy được qua từng thời đại. Những cuốn sách có giá trị có thể coi là “những cột mốc trên con đường tiến hóa học thuật của nhân loại”. Sách trở thành kho tàng quí báu của di sản tinh thần mà loài người đã thu lượm, suy ngẫm suốt mấy nghìn năm mà có được. Chính vì vậy mà học giả Chu Quang Tiềm đã khẳng định: “Nếu chúng ta mong tiến lên từ văn hóa, học thuật của giai đoạn này, thì phải lấy thành quả nhân loại đã đạt được trong quá khứ làm điểm xuất phát”. Không biết đọc sách chẳng những “xóa bỏ hết” những thành tựu mà nhân loại đã đạt được mà còn đi lùi xa “điếm xuất phát” để làm kẻ lạc hậu. Đọc sách là một con đường tích lũy, nâng cao tri thức. Đọc sách chính là sự chuẩn bị ciia mỗi chúng ta đế “có thế làm được cuộc trường chinh vạn dặm trên con đường học vấn, nhằm phát hiện thế giới mới”.
“Cái khó của việc đọc sách là luận điểm thứ hai được học giả Chu Quang Tiềm nói đến ở đoạn văn thứ ba. Trong điều kiện lịch sử ngày càng tiến lên, di sản tinh thần nhân loại ngày càng phong phú, sách vở ngày càng nhiều. Chính vì vậy mà người đọc sách đứng trước hai cái khó mà Chu Quang Tiềm cho là hai cái hại thường gặp.
“Một là, sách khiến người ta không chuyên sâu”. Để minh chứng cho điều này, học giả Chu Quang Tiềm đã đưa ra một bằng chứng rất thực tế – vào thời cố đại do sách hiếm, có người suốt đời mới đọc hết một quyến kinh, nhưng với cách “miệng đọc, tâm ghi” mà tiêu hóa được kiến thức, thấm vào xương tủy “biến thành một nguồn động lực tinh thần, cả đời dùng mãi không cạn”. Chu Quang Tiềm lên tiếng phê phán có người đã từng khoe khoang là đọc nhiều, đọc đến hàng vạn cuốn sách nhưng chỉ “liếc qua”, cuối cùng chẳng “đọng lại được bao nhiêu, bị sa vào lối “ăn tươi nuốt sống” chứ không kịp tiêu hóa, không biết nghiền ngẩm “hư danh nông cạn”.
“Hai là, sách nhiều dễ khiến người đọc lạc hướng”. Trong điều kiện hiện nay sách vở chất đầy thư viện, nhưng với những tác phẩm cơ bản, đích thực cũng chí có mấy nghìn quyển thậm chí chí mấy quyến cần phải đọc. Có nhiều người mới học “tham nhiều mà không vụ thực chất” đã vung phí thời gian vào việc đọc những cuốn sách “vô thưởng vô phạt” đã làm mất đi cơ hội đọc được những quyến sách cần thiết, có ích. Tác giả có cách lập luận thật thú vị: “Chiếm lĩnh học vấn gi ổng như đánh trận, cần phái đánh vào thành trì kiên cố, đánh bại quân địch tinh nhuệ, chiếm cứ mặt trận xung yếu. Mục tiêu quá nhiều, che lấp mất vị trí kiên cố, chỉ đá bên đông, đấm bên tây, hóa ra thành lối đánh “tự tiêu hao lực lượng”. Thế ta mới thấy rõ được ý nghĩa của việc đọc sách!
“Phương pháp đọc sách” là luận điểm thứ ba được nêu ra ở ba đoạn văn cuối bài. Để làm sáng tỏ ý kiến này, trước hết tác giả khẳng định: “Đọc sách không cốt lấy nhiều, quan trọng nhất là phải chọn cho tinh, đọc cho kĩ”. Nếu ta bỏ thời gian vào việc đọc mười quyển sách không quan trọng và chỉ đọc “lướt qua” thì không bằng ta đọc một quyển thật sự có giá trị. Cổ nhân đã từng khẳng định: “Sách cũ trăm lần xem chẳng chán – Thuộc lòng ngẫm nghĩ một mình hay”. Hai câu thơ là lời văn cho mỗi người chúng ta trong việc đọc sách.
Đọc sách vốn có ích riêng cho mỗi người, nhưng không thể coi việc đọc nhiều là “vinh dự”, đọc ít là “xấu hổ”. Đọc ít mà nghiền ngẫm, tạo thành nếp “suy nghĩ sâu xa, trầm ngâm tích lũy, tương tượng tự do đến mức làm đối thay khí chất”. Tác giả phê phán những ai đọc nhiều mà “không chịu nghĩ sâu” giống như “cưỡi ngựa qua chợ…” hoặc như “kẻ trọc phú khoe của chỉ biết lấy nhiều làm quí”. Tác giả khẳng định: đối với việc học tập mà theo cách dó thì chỉ là “lừa mình dối người” thể hiện “phẩm chất tầm thường, thấp kém”.
Tác giả còn chỉ rõ: sách đọc nên chia làm mấy loại, một loại là sách đọc để có “kiến thức phổ thông” (thường thiếu) và một loại sách đọc để “trau dồi học vấn chuyên môn” (chuyên sâu) sách thưởng thức là loại sách ở lĩnh vực gần gũi, kế cận với chuyên môn của mình hay nói đúng hơn là rất cần thiết cho mọi người. Các bài học ở trung học và năm đầu đại học, nếu người học chăm chỉ học tập thì cũng đủ dùng. Nếu người học cốt để đọc thuộc giáo trình thì chẳng có ích lợi gì. Chỉ cần chọn từ ba đến năm quyển cho mỗi môn và xem cho kỹ thì có thể đáp ứng được những yêu cầu cần thiết. Theo tác giả, đây không thể xem là đòi hỏi quá đáng.
Trong khi đọc tài liệu chuyên sâu, cũng không thể xem thường việc đọc sách thưởng thức, bởi đây là hai mặt của một vấn đề mà các học gia chuyên môn cần phải tiếp cận và khai thác triệt để. Tác giả bài viết đã khẳng định thật đúng đắn rằng: “Trên đời không có học vấn nào là cô lập, tách rời các học vấn khác”. Tác giả đã đưa ra một luận chứng rất cụ thể”. Ví như chính trị học thì phải liên quan đến lịch sử, kinh tế, pháp luật, triết học, tâm lí học, cho đến ngoại giao, quân sự…”. Đó là mối liên quan chặt chẽ và cần thiết đối với người học và làm công tác chính trị. Nếu chỉ biết chính trị học thôi thì “càng chui sâu càng hẹp, không tìm ra lối thoát”. Tác giả còn vạch rõ: “không biết học rộng thì không thể chuyên, không thông thái thì không thể nắm gọn”. Phải “biết rộng”, rồi sau đó mới “nắm chắc”, đó là trình tự của bất cứ học vấn nào. Đúng theo ý kiến của tác giả: trong lịch sử học thuật, người có thành thực lớn trong bất kì một lĩnh vực nào, đều phải có cơ sở sâu sắc của nhiều môn học vấn khác. Như vậy việc đọc sách đâu chỉ là việc học tập tri thức mà còn là chuyện rèn luyện tính cách, chuyện học làm người.
|
Hướng dẫn
NỘI DUNG BÀI VĂN BÌNH GIẢNG THAM KHẢO
Đọc sách là con đường quan trọng của học vấn – sách là kho tàng quí báu, di sản tinh thần nhân loại đem lại cho ta nhiều điều bổ ích lí thú. Nhưng vấn đề đặt ra đối với mỗi chúng ta là đọc sách như thế nào cho có hiệu quả. Chính vì vậy mà nhà mĩ học và lí luận văn học nổi tiếng của Trung Quốc Chu Quang Tiềm đã đem đến cho người đọc những kinh nghiệm quí báu, những lời bàn tâm huyết về việc đọc sách. Bài Bàn về đọc sách của ông được in trong Danh nhân Trung Quốc bàn về niềm vui nỗi buồn của việc đọc sách.
Bài viết nên lên ba luận điểm cơ bản: “Tầm quan trọng và ý nghĩa cần thiết của việc đọc sách”, “Cái khó của việc đọc sách”, “Phương pháp đọc sách”.
Tầm quan trọng và ý nghĩa thiết thực của việc đọc sách được nói đến ở hai đoạn đầu của văn bản: “Học vấn không chỉ là chuyện đọc sách, nhưng đọc sách vẫn là một con đường quan trọng cua học vấn”. Học vấn là vốn tri thức tích lũy được từ trong sách, bởi sách đã ghi chép, cô đúc và lưu truyền mọi tri thức, mọi thành quả mà loài người đã dày công tìm tòi, tích lũy được qua từng thời đại. Những cuốn sách có giá trị có thể coi là “những cột mốc trên con đường tiến hóa học thuật của nhân loại”. Sách trở thành kho tàng quí báu của di sản tinh thần mà loài người đã thu lượm, suy ngẫm suốt mấy nghìn năm mà có được. Chính vì vậy mà học giả Chu Quang Tiềm đã khẳng định: “Nếu chúng ta mong tiến lên từ văn hóa, học thuật của giai đoạn này, thì phải lấy thành quả nhân loại đã đạt được trong quá khứ làm điểm xuất phát”. Không biết đọc sách chẳng những “xóa bỏ hết” những thành tựu mà nhân loại đã đạt được mà còn đi lùi xa “điếm xuất phát” để làm kẻ lạc hậu. Đọc sách là một con đường tích lũy, nâng cao tri thức. Đọc sách chính là sự chuẩn bị ciia mỗi chúng ta đế “có thế làm được cuộc trường chinh vạn dặm trên con đường học vấn, nhằm phát hiện thế giới mới”.
“Cái khó của việc đọc sách là luận điểm thứ hai được học giả Chu Quang Tiềm nói đến ở đoạn văn thứ ba. Trong điều kiện lịch sử ngày càng tiến lên, di sản tinh thần nhân loại ngày càng phong phú, sách vở ngày càng nhiều. Chính vì vậy mà người đọc sách đứng trước hai cái khó mà Chu Quang Tiềm cho là hai cái hại thường gặp.
“Một là, sách khiến người ta không chuyên sâu”. Để minh chứng cho điều này, học giả Chu Quang Tiềm đã đưa ra một bằng chứng rất thực tế – vào thời cố đại do sách hiếm, có người suốt đời mới đọc hết một quyến kinh, nhưng với cách “miệng đọc, tâm ghi” mà tiêu hóa được kiến thức, thấm vào xương tủy “biến thành một nguồn động lực tinh thần, cả đời dùng mãi không cạn”. Chu Quang Tiềm lên tiếng phê phán có người đã từng khoe khoang là đọc nhiều, đọc đến hàng vạn cuốn sách nhưng chỉ “liếc qua”, cuối cùng chẳng “đọng lại được bao nhiêu, bị sa vào lối “ăn tươi nuốt sống” chứ không kịp tiêu hóa, không biết nghiền ngẩm “hư danh nông cạn”.
“Hai là, sách nhiều dễ khiến người đọc lạc hướng”. Trong điều kiện hiện nay sách vở chất đầy thư viện, nhưng với những tác phẩm cơ bản, đích thực cũng chí có mấy nghìn quyển thậm chí chí mấy quyến cần phải đọc. Có nhiều người mới học “tham nhiều mà không vụ thực chất” đã vung phí thời gian vào việc đọc những cuốn sách “vô thưởng vô phạt” đã làm mất đi cơ hội đọc được những quyến sách cần thiết, có ích. Tác giả có cách lập luận thật thú vị: “Chiếm lĩnh học vấn gi ổng như đánh trận, cần phái đánh vào thành trì kiên cố, đánh bại quân địch tinh nhuệ, chiếm cứ mặt trận xung yếu. Mục tiêu quá nhiều, che lấp mất vị trí kiên cố, chỉ đá bên đông, đấm bên tây, hóa ra thành lối đánh “tự tiêu hao lực lượng”. Thế ta mới thấy rõ được ý nghĩa của việc đọc sách!
“Phương pháp đọc sách” là luận điểm thứ ba được nêu ra ở ba đoạn văn cuối bài. Để làm sáng tỏ ý kiến này, trước hết tác giả khẳng định: “Đọc sách không cốt lấy nhiều, quan trọng nhất là phải chọn cho tinh, đọc cho kĩ”. Nếu ta bỏ thời gian vào việc đọc mười quyển sách không quan trọng và chỉ đọc “lướt qua” thì không bằng ta đọc một quyển thật sự có giá trị. Cổ nhân đã từng khẳng định: “Sách cũ trăm lần xem chẳng chán – Thuộc lòng ngẫm nghĩ một mình hay”. Hai câu thơ là lời văn cho mỗi người chúng ta trong việc đọc sách.
Đọc sách vốn có ích riêng cho mỗi người, nhưng không thể coi việc đọc nhiều là “vinh dự”, đọc ít là “xấu hổ”. Đọc ít mà nghiền ngẫm, tạo thành nếp “suy nghĩ sâu xa, trầm ngâm tích lũy, tương tượng tự do đến mức làm đối thay khí chất”. Tác giả phê phán những ai đọc nhiều mà “không chịu nghĩ sâu” giống như “cưỡi ngựa qua chợ…” hoặc như “kẻ trọc phú khoe của chỉ biết lấy nhiều làm quí”. Tác giả khẳng định: đối với việc học tập mà theo cách dó thì chỉ là “lừa mình dối người” thể hiện “phẩm chất tầm thường, thấp kém”.
Tác giả còn chỉ rõ: sách đọc nên chia làm mấy loại, một loại là sách đọc để có “kiến thức phổ thông” (thường thiếu) và một loại sách đọc để “trau dồi học vấn chuyên môn” (chuyên sâu) sách thưởng thức là loại sách ở lĩnh vực gần gũi, kế cận với chuyên môn của mình hay nói đúng hơn là rất cần thiết cho mọi người. Các bài học ở trung học và năm đầu đại học, nếu người học chăm chỉ học tập thì cũng đủ dùng. Nếu người học cốt để đọc thuộc giáo trình thì chẳng có ích lợi gì. Chỉ cần chọn từ ba đến năm quyển cho mỗi môn và xem cho kỹ thì có thể đáp ứng được những yêu cầu cần thiết. Theo tác giả, đây không thể xem là đòi hỏi quá đáng.
Trong khi đọc tài liệu chuyên sâu, cũng không thể xem thường việc đọc sách thưởng thức, bởi đây là hai mặt của một vấn đề mà các học gia chuyên môn cần phải tiếp cận và khai thác triệt để. Tác giả bài viết đã khẳng định thật đúng đắn rằng: “Trên đời không có học vấn nào là cô lập, tách rời các học vấn khác”. Tác giả đã đưa ra một luận chứng rất cụ thể”. Ví như chính trị học thì phải liên quan đến lịch sử, kinh tế, pháp luật, triết học, tâm lí học, cho đến ngoại giao, quân sự…”. Đó là mối liên quan chặt chẽ và cần thiết đối với người học và làm công tác chính trị. Nếu chỉ biết chính trị học thôi thì “càng chui sâu càng hẹp, không tìm ra lối thoát”. Tác giả còn vạch rõ: “không biết học rộng thì không thể chuyên, không thông thái thì không thể nắm gọn”. Phải “biết rộng”, rồi sau đó mới “nắm chắc”, đó là trình tự của bất cứ học vấn nào. Đúng theo ý kiến của tác giả: trong lịch sử học thuật, người có thành thực lớn trong bất kì một lĩnh vực nào, đều phải có cơ sở sâu sắc của nhiều môn học vấn khác. Như vậy việc đọc sách đâu chỉ là việc học tập tri thức mà còn là chuyện rèn luyện tính cách, chuyện học làm người.
|
Hướng dẫn
NỘI DUNG BÀI VĂN BÌNH GIẢNG THAM KHẢO
Nguyền Đình Thi là một nghệ sĩ đa tài. Ông bước vào con đường sáng tác, hoạt động văn nghệ từ trước Cách mạng và đã để lại nhiều thành tựu đặc sắc về thơ, văn, kịch, âm nhạc, lí luận phê bình. Tiếng nói của văn nghệ là một tiểu luận được viết năm 1948, khi đất nước ta đang xây dựng một nền văn học nghệ thuật mới đậm đà bản sắc dân tộc, đại chúng, gắn liền với cuộc kháng chiên chống Pháp vĩ đại của nhân dân ta. Bài viết ít nhiều góp phần vào sự nghiệp chung ấy. Nội dung lí luận sâu sắc của văn bản được thế hiện qua những rung cảm chân thành của một trái tim nghệ sĩ lớn.
Bài tiểu luận này phân tích nội dung phản ánh, thể hiện của văn nghệ nhằm khẳng định sức mạnh lớn lao của nó đối với đời sống con người. Bài viết có bố cục chặt chẽ, hệ thống lí lẽ và dẫn chứng của tác giả nêu ra nhằm xoay quanh ba luận điểm:
– Nội dung tiếng nói của văn nghệ.
– Vai trò của tiếng nói văn nghệ với đời sống.
– Khả năng cảm hóa, lôi cuốn của văn nghệ thật kì diệu – văn nghệ là tiếng nói của tình cảm, tác động tới mỗi con người qua những rung cảm sâu xa.
“Nội dung phản ánh, thể hiện của văn nghệ”. Để làm sáng tỏ luận điểm này, Nguyễn Đình Thi có cách lập luận sâu sắc, giàu tính thuyết phục. Ông cho rằng: Tác phẩm nghệ thuật nào cũng xây dựng bằng những vật liệu mượn ở thực tại, nhưng không phải là sự sao chép giản đơn, “chụp ảnh” nguyên xi thực tại ấy mà qua đó, tác giả sáng tạo nhằm gửi vào đó một cái nhìn mới mẻ, một lời nhắn nhủ của riêng mình. Nguyễn Đình Thi mượn hai câu thơ của Nguyễn Du: “Cỏ non xanh rợn chân trời – Cành lê trắng điểm một vài bông hoa” (Truyện Kiều) để làm luận chứng cho lí lẽ của mình. Hai câu thơ không chỉ dừng lại cách miêu tả đơn thuần về cảnh ngày xuân ở đồng bằng Bắc Bộ, mùa xuân Việt Nam, mà qua cách miêu tả đó đã “làm cho chúng ta rung động với cái đẹp lạ lùng mà tác giả đã nhìn thấy trong cảnh vật, rung động với cảnh thiên nhiên mỗi mùa xuân lại như tái sinh, tươi trẻ mãi, và cảm thấy trong lòng ta có những sự sống tươi trẻ luôn luôn tái sinh ấy”. Cũng giống như khi ta đọc Truyện Kiều của Nguyền Du, An-na Ca-re-nhi-a của Tôn-xtôi, khi đọc đến những dòng cuối cùng đầu óc ta “bâng khuâng” nặng những suy nghĩ, trong lòng ta còn “vương vấn” những vui buồn ngỡ không bao giờ quên được: “Chúng ta vừa nghe thấy lời gứi từ mấy trăm năm trước của Nguyễn Du hay Tôn-xtôi”. Với cách lập luận của Nguyễn Đình Thi đã giúp chúng ta cảm nhận được rằng: Tác phẩm văn nghệ không cất lên những lời thuyết lí khô khan mà chứa đựng tất cả “những say sưa, vui buồn, yêu ghét, mơ mộng, phấn khích” của nghệ sĩ. Nó mang đến cho mỗi chúng ta bao rung động, bao ngỡ ngàng trước những điều tưởng chừng đã rất quen thuộc từ một ánh nắng, một lá cỏ, một tiếng chim, bao nhiêu bộ mặt của con người, sự sống ở quanh ta, mà trước kia “ta chưa nhìn thấy” bỗng làm ta “ngạc nhiên tìm ra ngay trong tâm hồn chúng ta nữa”.
Bằng cách lập luận phân tích – tổng hợp, Nguyễn Đình Thi dã làm sáng tỏ luận điểm: “Nội dung của tiếng nói của văn nghệ” là hiện thực mang tính cụ thể, sinh động, là đời sống tình cảm của con người qua cái nhìn và tình cảm có tính cá nhân của nghệ sĩ.
Luận điểm thứ hai được tác giả nêu ra là: “Sự cần thiết của tiếng nói văn nghệ với đời sống con người” – văn nghệ giúp cho con người được sống đầy đủ hơn, phong phú hơn với cuộc đời và với chính mình: “Mỗi tác phẩm lớn như rọi vào bên trong chúng ta một ánh sáng riêng, không bao giờ nhòa đi, ánh sáng ấy bấy giờ biến thành của ta, và chiếu tỏa lên mọi việc chúng ta sống, mọi con người ta gặp, làm cho thay đối hẳn mắt ta nhìn, óc ta nghĩ: Cái kì diệu đó của văn nghệ đã giúp con người vượt lên trên cái hiện thực tăm tối, nó đem lại niềm khao khát sống, nó làm tươi mát sinh hoạt vốn khắc khổ hàng ngày – những người đàn bà nhà quê lam lũ ngày trước, suốt đời đầu tắt mặt tối, nhưng khi họ ru con hay hát ghẹo bằng một câu ca dao hoặc xem một buổi chèo đã gieo vào tâm hồn họ “một ánh sáng, lay động nhừng tình cảm, ý nghĩ khác thường”. Và làm cho những cuộc đời cực nhọc ấy “trong một buổi được cười ha hả hay rõ giấu một giọt nước mắt”. Một lần nữa, Nguyễn Đình Thi khẳng định; “văn nghệ dà làm cho tâm hồn họ thực sự được sống. Lời gửi của văn nghệ là sự sống”.
Văn nghệ bắt nguồn từ hiện thực cuộc sống và quay trở lại phục vụ cuộc sống. Nguyễn Đình Thi cũng đã chỉ rõ: “chỗ đứng của văn nghệ chính là chỗ giao nhau của tâm hồn con người với cuộc sống hàng động..”, chỗ đứng của văn nghệ là “tình yêu ghét, niềm vui buồn, ý đẹp xấu trong đời sông thiên nhiên và đời sống xã hội của con người”.
Bằng cách lập luận phân tích, giải thích, chứng minh một cách cụ thê, xác thực, Nguyễn Đình Thi đã khẳng định tầm quan trọng của nghệ thuật đối với đời sống con người như thế nào rồi!
“Con đường văn nghệ đến với người đọc và khả năng kì diệu của nó” là luận điểm thứ ba được tác giả nêu lên trong bài tiểu luận này.
Sức mạnh riêng của nghệ thuật bắt nguồn từ nội dung của nó và con đường mà nó đến với người đọc, người nghe chính là con đường tình cảm. Nguyễn Đình Thi trích dẫn câu nói của đại văn hào Nga -Tôn-xtôi: “Nghệ thuật là tiếng nói của tình cảm” để minh chứng cho nhận định cùa mình. Tác phẩm văn nghệ chứa đựng tình yêu ghét, niềm vui nỗi buồn của con người chúng ta trong dời sông sinh động thường ngày. Nó lay động cảm xúc, đi vào nhận thức, tâm hồn của mỗi con người. Đến với tác phẩm văn nghệ, chúng ta chia sẻ, trăn trở cùng các nhân vật và cùng nghệ sĩ. Đọc Truyện Kiều, ta không chỉ thấy được số phận đau khổ của người phụ nữ Việt Nam dưới thời phong kiến thối nát – tiêu biểu là Thúy Kiều, mà còn cảm nhận được tấm lòng nhân đạo cao cả của Nguyền Du luôn quan tâm, theo sát từng chặng đường đi của nàng để mà cam thông, chia sẻ với những nỗi khổ đau, bi kịch mà Kiều phải gánh chịu, đồng thời tỏ rõ thái độ căm ghét, phản đối kịch liệt những thế lực hắc ám phủ chụp lên đời Kiều.
Nghệ thuật còn nói nhiều với tư tưởng nữa. Tư tưởng của nghệ thuật nay ra từ trong cuộc sống hàng ngày, và “thấm” trong tất cả cuộc sống. Tư tưởng trong nghệ thuật không khô khan, trừu tượng mà lắng sâu, thấm vào những cảm xúc, những nổi niềm. Một câu thơ, một trang truyện, một câu ca dao, một bản đàn… làm cho cảm xúc ta “rung động” khơi gợi trong ta “những vấn đề suy nghĩ”. Tư tưởng trong nghệ thuật là một tư tưởng “náu mình, yên lặng”. Cái “yên lặng của một câu thơ, một trang văn “lắng sâu tư tưởng” và mãi lưu giữ trong lòng ta. Bắt nguồn từ hiện thực cuộc sống, văn nghệ góp phần giúp chúng ta tự nhận thức mình, tự xây dựng mình. Nguyễn Đình Thi thật có lí: “Nghệ thuật không đứng ngoài trô vẽ cho ta đường đi, nghệ thuật vào đốt lửa trong lòng chúng ta, khiến chúng ta tự phái bước lên đường ấy”. Tư tưởng đúng là giá trị cao quí mà tiếng nói của văn nghệ hưởng tới.
Nguyền Đình Thi có những trang viết thực sự có ý nghĩa, góp phần vào công cuộc đối mới văn học theo hướng gắn liền với thực tế cuộc sống, chiến đấu, sản xuất… với quan điểm “nghệ thuật vị nhân sinh” vẫn mãi là thước đo giá trị đích thực của tư tưởng nghệ thuật.
|
Hướng dẫn
NỘI DUNG BÀI VĂN BÌNH GIẢNG THAM KHẢO
Nguyền Đình Thi là một nghệ sĩ đa tài. Ông bước vào con đường sáng tác, hoạt động văn nghệ từ trước Cách mạng và đã để lại nhiều thành tựu đặc sắc về thơ, văn, kịch, âm nhạc, lí luận phê bình. Tiếng nói của văn nghệ là một tiểu luận được viết năm 1948, khi đất nước ta đang xây dựng một nền văn học nghệ thuật mới đậm đà bản sắc dân tộc, đại chúng, gắn liền với cuộc kháng chiên chống Pháp vĩ đại của nhân dân ta. Bài viết ít nhiều góp phần vào sự nghiệp chung ấy. Nội dung lí luận sâu sắc của văn bản được thế hiện qua những rung cảm chân thành của một trái tim nghệ sĩ lớn.
Bài tiểu luận này phân tích nội dung phản ánh, thể hiện của văn nghệ nhằm khẳng định sức mạnh lớn lao của nó đối với đời sống con người. Bài viết có bố cục chặt chẽ, hệ thống lí lẽ và dẫn chứng của tác giả nêu ra nhằm xoay quanh ba luận điểm:
– Nội dung tiếng nói của văn nghệ.
– Vai trò của tiếng nói văn nghệ với đời sống.
– Khả năng cảm hóa, lôi cuốn của văn nghệ thật kì diệu – văn nghệ là tiếng nói của tình cảm, tác động tới mỗi con người qua những rung cảm sâu xa.
“Nội dung phản ánh, thể hiện của văn nghệ”. Để làm sáng tỏ luận điểm này, Nguyễn Đình Thi có cách lập luận sâu sắc, giàu tính thuyết phục. Ông cho rằng: Tác phẩm nghệ thuật nào cũng xây dựng bằng những vật liệu mượn ở thực tại, nhưng không phải là sự sao chép giản đơn, “chụp ảnh” nguyên xi thực tại ấy mà qua đó, tác giả sáng tạo nhằm gửi vào đó một cái nhìn mới mẻ, một lời nhắn nhủ của riêng mình. Nguyễn Đình Thi mượn hai câu thơ của Nguyễn Du: “Cỏ non xanh rợn chân trời – Cành lê trắng điểm một vài bông hoa” (Truyện Kiều) để làm luận chứng cho lí lẽ của mình. Hai câu thơ không chỉ dừng lại cách miêu tả đơn thuần về cảnh ngày xuân ở đồng bằng Bắc Bộ, mùa xuân Việt Nam, mà qua cách miêu tả đó đã “làm cho chúng ta rung động với cái đẹp lạ lùng mà tác giả đã nhìn thấy trong cảnh vật, rung động với cảnh thiên nhiên mỗi mùa xuân lại như tái sinh, tươi trẻ mãi, và cảm thấy trong lòng ta có những sự sống tươi trẻ luôn luôn tái sinh ấy”. Cũng giống như khi ta đọc Truyện Kiều của Nguyền Du, An-na Ca-re-nhi-a của Tôn-xtôi, khi đọc đến những dòng cuối cùng đầu óc ta “bâng khuâng” nặng những suy nghĩ, trong lòng ta còn “vương vấn” những vui buồn ngỡ không bao giờ quên được: “Chúng ta vừa nghe thấy lời gứi từ mấy trăm năm trước của Nguyễn Du hay Tôn-xtôi”. Với cách lập luận của Nguyễn Đình Thi đã giúp chúng ta cảm nhận được rằng: Tác phẩm văn nghệ không cất lên những lời thuyết lí khô khan mà chứa đựng tất cả “những say sưa, vui buồn, yêu ghét, mơ mộng, phấn khích” của nghệ sĩ. Nó mang đến cho mỗi chúng ta bao rung động, bao ngỡ ngàng trước những điều tưởng chừng đã rất quen thuộc từ một ánh nắng, một lá cỏ, một tiếng chim, bao nhiêu bộ mặt của con người, sự sống ở quanh ta, mà trước kia “ta chưa nhìn thấy” bỗng làm ta “ngạc nhiên tìm ra ngay trong tâm hồn chúng ta nữa”.
Bằng cách lập luận phân tích – tổng hợp, Nguyễn Đình Thi dã làm sáng tỏ luận điểm: “Nội dung của tiếng nói của văn nghệ” là hiện thực mang tính cụ thể, sinh động, là đời sống tình cảm của con người qua cái nhìn và tình cảm có tính cá nhân của nghệ sĩ.
Luận điểm thứ hai được tác giả nêu ra là: “Sự cần thiết của tiếng nói văn nghệ với đời sống con người” – văn nghệ giúp cho con người được sống đầy đủ hơn, phong phú hơn với cuộc đời và với chính mình: “Mỗi tác phẩm lớn như rọi vào bên trong chúng ta một ánh sáng riêng, không bao giờ nhòa đi, ánh sáng ấy bấy giờ biến thành của ta, và chiếu tỏa lên mọi việc chúng ta sống, mọi con người ta gặp, làm cho thay đối hẳn mắt ta nhìn, óc ta nghĩ: Cái kì diệu đó của văn nghệ đã giúp con người vượt lên trên cái hiện thực tăm tối, nó đem lại niềm khao khát sống, nó làm tươi mát sinh hoạt vốn khắc khổ hàng ngày – những người đàn bà nhà quê lam lũ ngày trước, suốt đời đầu tắt mặt tối, nhưng khi họ ru con hay hát ghẹo bằng một câu ca dao hoặc xem một buổi chèo đã gieo vào tâm hồn họ “một ánh sáng, lay động nhừng tình cảm, ý nghĩ khác thường”. Và làm cho những cuộc đời cực nhọc ấy “trong một buổi được cười ha hả hay rõ giấu một giọt nước mắt”. Một lần nữa, Nguyễn Đình Thi khẳng định; “văn nghệ dà làm cho tâm hồn họ thực sự được sống. Lời gửi của văn nghệ là sự sống”.
Văn nghệ bắt nguồn từ hiện thực cuộc sống và quay trở lại phục vụ cuộc sống. Nguyễn Đình Thi cũng đã chỉ rõ: “chỗ đứng của văn nghệ chính là chỗ giao nhau của tâm hồn con người với cuộc sống hàng động..”, chỗ đứng của văn nghệ là “tình yêu ghét, niềm vui buồn, ý đẹp xấu trong đời sông thiên nhiên và đời sống xã hội của con người”.
Bằng cách lập luận phân tích, giải thích, chứng minh một cách cụ thê, xác thực, Nguyễn Đình Thi đã khẳng định tầm quan trọng của nghệ thuật đối với đời sống con người như thế nào rồi!
“Con đường văn nghệ đến với người đọc và khả năng kì diệu của nó” là luận điểm thứ ba được tác giả nêu lên trong bài tiểu luận này.
Sức mạnh riêng của nghệ thuật bắt nguồn từ nội dung của nó và con đường mà nó đến với người đọc, người nghe chính là con đường tình cảm. Nguyễn Đình Thi trích dẫn câu nói của đại văn hào Nga -Tôn-xtôi: “Nghệ thuật là tiếng nói của tình cảm” để minh chứng cho nhận định cùa mình. Tác phẩm văn nghệ chứa đựng tình yêu ghét, niềm vui nỗi buồn của con người chúng ta trong dời sông sinh động thường ngày. Nó lay động cảm xúc, đi vào nhận thức, tâm hồn của mỗi con người. Đến với tác phẩm văn nghệ, chúng ta chia sẻ, trăn trở cùng các nhân vật và cùng nghệ sĩ. Đọc Truyện Kiều, ta không chỉ thấy được số phận đau khổ của người phụ nữ Việt Nam dưới thời phong kiến thối nát – tiêu biểu là Thúy Kiều, mà còn cảm nhận được tấm lòng nhân đạo cao cả của Nguyền Du luôn quan tâm, theo sát từng chặng đường đi của nàng để mà cam thông, chia sẻ với những nỗi khổ đau, bi kịch mà Kiều phải gánh chịu, đồng thời tỏ rõ thái độ căm ghét, phản đối kịch liệt những thế lực hắc ám phủ chụp lên đời Kiều.
Nghệ thuật còn nói nhiều với tư tưởng nữa. Tư tưởng của nghệ thuật nay ra từ trong cuộc sống hàng ngày, và “thấm” trong tất cả cuộc sống. Tư tưởng trong nghệ thuật không khô khan, trừu tượng mà lắng sâu, thấm vào những cảm xúc, những nổi niềm. Một câu thơ, một trang truyện, một câu ca dao, một bản đàn… làm cho cảm xúc ta “rung động” khơi gợi trong ta “những vấn đề suy nghĩ”. Tư tưởng trong nghệ thuật là một tư tưởng “náu mình, yên lặng”. Cái “yên lặng của một câu thơ, một trang văn “lắng sâu tư tưởng” và mãi lưu giữ trong lòng ta. Bắt nguồn từ hiện thực cuộc sống, văn nghệ góp phần giúp chúng ta tự nhận thức mình, tự xây dựng mình. Nguyễn Đình Thi thật có lí: “Nghệ thuật không đứng ngoài trô vẽ cho ta đường đi, nghệ thuật vào đốt lửa trong lòng chúng ta, khiến chúng ta tự phái bước lên đường ấy”. Tư tưởng đúng là giá trị cao quí mà tiếng nói của văn nghệ hưởng tới.
Nguyền Đình Thi có những trang viết thực sự có ý nghĩa, góp phần vào công cuộc đối mới văn học theo hướng gắn liền với thực tế cuộc sống, chiến đấu, sản xuất… với quan điểm “nghệ thuật vị nhân sinh” vẫn mãi là thước đo giá trị đích thực của tư tưởng nghệ thuật.
|
Hướng dẫn
A. MỞ BÀI
– Người thầy giáo đóng vai trò quan trọng trong công tác giáo dục.
– Đánh giá vai trò của thầy giáo, có những ý kiến khác nhau. Nhân dân ta có câu: “Không thầy đố mày làm nên” và cũng lại có câu: “Học thầy không tày học bạn”.
– Nêu vấn đề: Hai ý kiến đó có gì khác nhau? Ở mỗi câu tục ngữ, có điều nào chưa thỏa đáng? Chúng ta nên hiểu việc học thầy và học bạn như thế nào cho đúng?
B. THÂN BÀI
1. a) Hai câu tục ngữ không mâu thuẫn nhau, cùng nói về vai trò của thầy giáo, cùng công nhận tác dụng của thầy giáo đối với học sinh.
b) Nhưng hai câu tục ngữ có chỗ khác nhau:
– “Không thầy đố mày làm nên”: Đã tuyệt đối hóa vai trò và tác dụng của thầy giáo đối với học sinh.
– “Học thầy không tày học bạn”: Coi nhẹ vai trò của thầy giáo.
2. Một số điểm khác chưa thỏa đáng của hai câu tục ngữ
a) Câu tục ngữ: Không thầy đố mày làm nến:
– Quá đề cao vai trò của người thầy, tuyệt đối hóa vai trò và tác dụng của người thầy trong sự trưởng thành, lập nghiệp của học sinh.
– Mặc dù trong công tác đào tạo con người, thầy giáo có vai trò to lớn, nhưng cho rằng “không thầy đố mày làm nên” là không thỏa đáng. Vì:,
+ Con người trưởng thành, lập nên sự nghiệp, một phần nhờ công ơn dạy bảo của nhà trường, của thầy giáo, nhưng một phần do bản thân người học phát huy nỗ lực chủ quan, tự thân vận động để tiếp thu cái mới, phát minh, sáng chế, sáng tạo.
+ Ngoài tác động của thầy giáo, học sinh còn chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh, của những yếu tố khác như gia đình, bạn bè, xã hội v.v…
b) Câu tục ngữ: Học thầy không tày học bạn có chỗ chưa đúng:
– Hạ thấp vai trò và tác dụng của thầy giáo, đề cao không đúng mức vai trò của bạn bè trong việc học tập.
– Trong giáo dục, thầy giáo có vai trò to lớn, bạn bè chỉ có vai trò hỗ trợ.
– Cũng cần bàn thêm: Muốn giúp đỡ nhau trong học tập, sao cho có kết quả, bạn bè phải cùng chung một chí hướng, chung một mục đích học tập, cùng phấn đấu rèn luyện theo một nội dung mà thầy giáo hướng dẫn.
3. Xác định việc học ở thầy và học ở bạn
a) Học ở thầy là chủ yếu, kết hợp với sự nỗ lực chủ quan, sáng tạo của người học.
b) Phải mở rộng sự học hỏi: học ở bạn, học ở nhân dân, học trong thực tế sản xuất.
c. KẾT BÀI
– Hai câu tục ngữ bổ sung ý nghĩa cho nhau.
|
Instruct
A. OPEN LESSON
– Teachers play an important role in education.
– Evaluating the role of teachers, there are different opinions. Our people have a saying: "If you don't have a teacher, you can do it" and there is also a saying: "Learning from a teacher is not good enough to learn from friends".
– Raise the problem: What is the difference between those two opinions? In each proverb, is there anything that is not satisfactory? How should we understand learning from teachers and friends?
B. BODY OF THE ARTICLE
1. a) The two proverbs do not contradict each other, both talk about the role of teachers, and both recognize the effect of teachers on students.
b) But the two proverbs are different:
- "If the teacher doesn't challenge you, you can do it": Absolutely orienting the role and effect of the teacher on students.
– "Learning from the teacher is not enough to learn from your friends": Underestimating the role of the teacher.
2. Some other unsatisfactory points of the two proverbs
a) Proverb: No teacher challenges you to make candles:
– Overemphasizing the role of the teacher, absoluteizing the role and effect of the teacher in the growth and career of students.
– Although teachers play a huge role in human training, the idea that "you can do it without a teacher" is not satisfactory. Because:,
+ People grow up and establish careers, partly thanks to the teachings of the school and teachers, but partly because the learners themselves develop subjective efforts and mobilize themselves to absorb new things. , invention, invention, creation.
+ In addition to the impact of teachers, students are also influenced by surrounding circumstances and other factors such as family, friends, society, etc.
b) The proverb: If you don't study well, you have something wrong:
– Downplaying the role and effectiveness of teachers, undervaluing the role of friends in learning.
– In education, teachers have a big role, friends only have a supporting role.
– Also need to discuss further: To help each other in studying and get results, friends must have the same direction, the same learning goal, and strive to practice according to the same content that the teacher instructs. .
3. Determine learning from the teacher and learning from friends
a) Learning from the teacher is mainly combined with the subjective and creative efforts of the learner.
b) Must expand learning: learn from friends, learn from the people, learn in real production.
c. END
– The two proverbs complement each other's meanings.
|
Hướng dẫn
I. HƯỚNG DẪN
– Cần dẫn đầy đủ và chính xác câu nói của đứa trẻ.
– Phân tích rõ cái nghe như thật và điều vô lí trong câu nói của đứa trẻ.
– Bình luận về vai trò của tình tiết này hấp dẫn như một câu đố có tác dụng thắt nút và cởi nút câu chuyện, bộc lộ tính cách nhân vật, làm rõ chủ đề tư tưởng của truyện.
II. DÀN Ý
1. Dẫn câu nói của đứa trẻ.
2. Cái nghe như thật và cái vô lí trong câu nói của đứa trẻ:
– Nghe như thật: “có một người đàn ông đêm nào cũng đến…”. Điều này làm sôi máu ghen tuông của Trương Sinh.
– Điều vô lí: “cha chỉ nín thin thít… chẳng bao giờ bế Đản cả… mẹ Đản đi cũng đi, mẹ Đản ngồi cũng ngồi”. Người cha gì mà lạ vậy, nếu Trương Sinh biết suy nghĩ thì sẽ nhận ra những điều vô lí trong câu nói của đứa trẻ.
3. Bình luận về cái hay của tình tiết này đối với sự phát triển của câu chuyện:
– Câu nói của đứa trẻ giống như một câu đố, có cái hư hư thật thật của một câu đố, thử thách trí tuệ của Trương Sinh.
Câu nói còn sắm vai trò thắt nút câu chuyện, đẩy nó tới cao trào khi Trương Sinh chưa hiểu ra và cũng chính nó tháo nút câu chuyện sau thảm kịch (Vũ Nương chết) khi Trương Sinh đau đớn, khốn khổ hiểu ra sự thật.
|
Instruct
I. INSTRUCTIONS
– Need to fully and accurately quote the child's words.
– Clearly analyze what sounds real and what makes no sense in the child's statement.
– Comment on the role of this interesting episode like a puzzle that has the effect of tying and untying the story, revealing the character's personality, and clarifying the ideological theme of the story.
II. OUTLINE
1. Quote the child's statement.
2. What sounds real and what makes no sense in the child's statement:
– It sounds real: "there is a man who comes every night...". This made Truong Sinh's jealous blood boil.
– Absurd thing: "Dad just kept silent... never carried Dan... Dan's mother also walked, Dan's mother also sat." What a strange father, if Truong Sinh knew how to think, he would realize the absurdity in the child's words.
3. Comment on the beauty of this episode for the development of the story:
– The child's words are like a riddle, with the truth and truth of a riddle, challenging Truong Sinh's intelligence.
The sentence also plays the role of tying the story, pushing it to the climax when Truong Sinh has not yet understood and also untying the story after the tragedy (Vu Nuong's death) when the painful and miserable Truong Sinh understands the truth. .
|
Hướng dẫn
Bài Bảnh trôi nước của nhà thơ Hồ Xuân Hương là một bài thơ nổi tiếng của bà. Bài thơ tả thực cái bánh trối mà hàm ý nghĩa ẩn dụ nói về người phụ nữ:
Rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn
Mà em vẫn giữ tẩm lòng son
Nghĩa tả thực của hình ảnh khá rõ: Bánh dù rắn dù nát do tay người nặn nhưng nhân bánh vẫn hồng sắc đỏ. vấn đề là ý nghĩa ẩn dụ của nó, “Rắn nát” là số phận hẩm hiu, cuộc đời thua kém, không may bất hạnh của người phụ nữ. “Tay kẻ nặn” là xã hội xưa kia – xã hội phong kiến bất công với chế độ nam quyền độc đoán, dạo đức cứng nhắc, giả dối, gieo đau khổ cho người phụ nữ. Nhưng “em vẫn giữ tấm lòng” nghĩa là vẫn kiên trinh ngay thẳng, trong trắng, giữ vững phẩm giá của minh. Hai câu thơ vừa là lời oán trách xã hội bất công vừa là lời khẳng định phẩm giá tốt đẹp của người phụ nữ. Nhiều truyện cổ của ta đã đề cao phẩm giá của người phụ nữ trong xã hội phong kiến đen tối chà đạp lên quyền sông của họ.
Nhân vật Vũ Nương trong Chuyện Người con gái Nam Xương của Nguyễn Dữ là một bằng chứng.
Nàng là một phụ nữ đức hạnh bị mắc tiếng oan, chết vì một chuyện không đâu. Chồng di lính vắng nhà, nàng thủy chung, đảm đang nuôi con thơ, nuôi mẹ chồng. Chồng về, nghe câu nói ngây thơ của đứa con nhỏ dại vội nghi nàng không chung thủy. Nàng đã thống thiết minh oan, người chồng đa nghi thiếu trí tuệ, ỷ thói nam quyền đánh đuổi nàng đi. Vũ Nương phải tìm đến một dòng sông, tự minh oan cho mình bằng cái chết bi thảm. Rõ ràng đời Vũ Nương “rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn”. Nhưng sống cũng như chết, nàng “vẫn giữ tấm lòng son”: nàng chung thủy với chồng, hiếu thảo với mẹ chồng, đời nàng sáng trong như ngọc. Đến khi chết rồi sống dưới Thủy cung, nàng vẫn còn giữ nguyên tình nghĩa với quê hương, tổ tiên, chồng con, tha thiết muốn quay về với trần thế, với cuộc đời. Nhưng bi kịch đã xảy ra rồi, nàng đành ngậm ngùi sống dưới Thủy cung với trái tim như ngọc.
Thúy Kiều trong Truyện Kiều của Nguyễn Du cũng là một ví dụ tương tự. Đời nàng là một bể khổ, nổi danh tài sắc mà chìm nổi lênh đênh. “Rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn”, một lần bán mình, hai lần vào lầu xanh, hai lần làm tôi tớ, hai lần phải tự tử, không biết bao lần sỉ nhục, mỗi lần vươn lên mong thoát khỏi cuộc đời ô nhục thì lại bị dìm sâu hơn:
Hết nạn ấy đến. nạn kia
|
Instruct
Poet Ho Xuan Huong's poem Floating Water is a famous poem of hers. The poem describes the reality of rice cake but has a metaphorical meaning about women:
The snake is crushed even if it is molded by your own hands
But I still keep it in my heart
The realistic meaning of the image is quite clear: Even though the cake is solid and crushed by human hands, the filling is still pink and red. The problem is its metaphorical meaning, "Crowned snake" is the sad fate, the inferior, unfortunate life of a woman. "The hand that molds" is the ancient society - an unjust feudal society with an authoritarian male regime, rigid and false morality, bringing suffering to women. But "I still keep my heart" means still remaining pure, upright, pure, maintaining my dignity. The two verses are both a complaint against unfair society and an affirmation of the good dignity of women. Many of our ancient stories promote the dignity of women in a dark feudal society that tramples on their rights.
The character Vu Nuong in The Story of the Nam Xuong Daughter by Nguyen Du is proof.
She was a virtuous woman who had an unjust reputation and died because of a trivial matter. Her husband is away from home as a soldier. She is faithful and diligent in raising her children and mother-in-law. When the husband returned home, hearing the naive words of his young child, he quickly suspected that she was unfaithful. She was painfully vindicated, her suspicious husband lacked intelligence, and relied on male authority to chase her away. Vu Nuong had to find a river to exonerate herself with a tragic death. It is clear that Vu Nuong's life was "a snake that could be crushed even if someone could shape it". But in life and in death, she "still maintains her heart": she is faithful to her husband, filial to her mother-in-law, her life is as clear as jade. When she died and lived under the Aquarium, she still maintained her feelings for her homeland, her ancestors, her husband and children, and earnestly wanted to return to the world, to life. But tragedy happened, she had to sadly live under the Aquarium with a heart like jade.
Thuy Kieu in The Tale of Kieu by Nguyen Du is also a similar example. Her life is a sea of suffering, famous for her beauty and fame, but she floats and floats. "Snakes can be broken even by the hand of a man", once sold himself, twice entered a brothel, twice became a servant, twice had to commit suicide, countless times humiliated, each time he rose up hoping to escape a life of darkness. Humiliation then sinks deeper:
The end of that disaster has come. that accident
|
Hướng dẫn
Những chàng trai đó đã được nhân dân và thế giới khâm phục, ngưỡng mộ. Hình ảnh anh chiến sĩ hào hùng, sôi nổi, trẻ trung đã trở thành nguồn cảm hứng dạt dào, là đề tài bất tận cho các nhà thơ, nhà văn. Là một nhà thơ quân đội, phục vụ trong đơn vị vận tải trên con đường Trường Sơn máu lửa, Phạm Tiến Duật đã cảm nhận sâu sắc cuộc sống người chiến sĩ lái xe trên con đường lịch sử này. Ông đã sáng tác một bài thơ hay, độc đáo là Bài tha về tiểu đội xe không kính. Trong đó ba khổ thơ sau thật nổi bật:
Không có kính không phải vì xe không có kính
Bom giật, bom rung kính vỡ đi rồi…
Ung dung buồng lải ta ngồi,
Nhìn đất, nhìn trời, nhìn thẳng.
Nhìn thấy gió vào xoa mắt đắng
Nhìn thấy con đường chạy thẳng vào tim.
Thấy sao trời và đột ngột cánh chim
Như sa, như ùa vào buồng lải.
Không có kính, ừ thì có bụi
Bụi phun tóc trắng như người già
Chưa cần rửa phì phèo châm điếu thuốc
Nhìn nhau mặt lấm cười ha ha…
II. THÂN BÀI
1.Chủ đề:
Trên con đường Trường Sơn huyết mạch và nổi tiếng với tên gọi “đường mòn Hồ Chí Minh”, những chiếc xe thuộc đơn vị vận tải vẫn lao nhanh ra chiến trường để tiếp viện. Những chiếc xe và những chiến sĩ lái xe trở thành quen thuộc, đáng yêu. Nhà thơ viết về họ với phong cách thật độc đáo.
2,Phân tích:
Khổ 1: Nguồn cảm hứng của bài thơ bắt nguồn từ hiện thực “chiếc xe không có kính” và càng bất ngờ, gây ấn tượng mạnh mẽ vì không chỉ một chiếc xe thôi mà là cả một “tiểu đội xe không kính”. Hình ảnh những chiếc xe đó được nhấn mạnh trong câu thơ đầu tiên.
Câu 1: Không có kính không phải vì xe không có kính
Câu thơ thoạt nghe như lời kể lể, giải bày. Với ngôn ngữ giản dị, mộc mạc, giống như một lời nói của người chiến sĩ kể lể chiếc xe yêu quý mà mình đang sử dụng. Xe vốn thường có kính và chiếc xe có kính là chuyện bình thường, không có gì đáng nói, đáng quan tâm.
Chi tiết tả thực “không có kính” mới gây sự chú ý, bất ngờ và là một thực tế có sức khơi gợi mạch thơ. Nếu vế đầu của câu thơ có tính chất phủ định thì vế sau của câu thơ lại nhằm khẳng định, nhấn mạnh “không phải vì xe không có kính”. À, thì ra trước kia chiếc xe vẫn nguyên vẹn, lành lặn với các bộ phận đấy chứ.
Vậy tại sao lại có sự không bình thường đó, vì sao cả một “tiểu đội xe không kính”? Nhà thơ vào tư thế, vị trí của người chiến sĩ lái xe để trả lời:
Câu 2: Bom giật, bom rung kính vỡ đi rồi
Thì ra lí do, nguyên nhân cũng tại chiến tranh mà ra cả. Điệp ngữ “bom” kết hợp với các động từ “giật, rung” đã tái hiện lại không khí, tính chất khốẹ liệt, gay go của cuộc chiến đấu giữa ta và giặc, phơi bày và tố cáo bản chất hung bạo, ngông cuồng của quân giặc. “Mưa bom, bão đạn” của chúng dội xuống đường Trường Sơn thật dữ dội, ác liệt. Bọn chúng định dùng sức mạnh với các vũ khí hiện đại dể chặn đường tiếp tế, tiến công của ta, làm lung lay ý chí, tinh thần chiến đấu của người chiến sĩ. Sức ép của bom đạn khi nổ, những mảnh bom, đạn trúng vào khiến “kính vỡ đi rồi”. Lời thơ vẫn nhẹ nhàng thể hiện sự bình thản của người cầm lái. Đối lập với thực tế khó khăn, khắc nghiệt về điều kiện bởi những chiếc xe bị hư hại là thái độ của người chiến sĩ lái xe.
Câu 3: Ung dung buồng lái ta ngồi
Từ “Ung dung” đặt trong phép dảo ngữ diễn tả thái độ tự tin, bình tĩnh, không một chút nao núng, run sợ của người chiến sĩ. Bất chấp mọi trở ngại, gian khổ, mặc kệ những hiểm nguy, người lính vẫn vững vàng ngồi vào buồng lái để làm nhiệm vụ. Thái độ đó xuất phát từ phẩm chất gan dạ, anh hùng. Từ chiếc xe không kính người chiến sĩ đã quan sát cảnh vật bên ngoài.
Câu 4: Nhìn đất, nhìn trời, nhìn thẳng
Câu thơ viết theo nhịp 2-2-2 thật cân đối. Nó thể hiện sự nhịp nhàng, thăng bằng của chiếc xe dang lăn bánh và nhất là thái độ tự tin, bình tĩnh của người cầm lái. Điệp ngữ “nhìn” đã nhấn’mạnh, khắc sâu vẻ đẹp từ cách quan sát của người chiến sĩ. Một vẻ đẹp xuất phát từ tâm. hồn, tấm lòng của anh. Cách nhìn chăm chú đó biểu lộ niềm
yêu thương của anh với thiên nhiên, cuộc sống và sự quyết tâm, vững vàng trong nhiệm vụ. Anh “nhìn đất” để thêm gắn bó yêu thương con đường Trường Sơn hào hùng, thân thuộc, để dẫn đưa chiếc xe đi an toàn, mau đến đích. Anh “nhìn trời” để tâm hồn thêm lạc quan, bay bổng, thêm tin tưởng vào tương lai. Anh “nhìn thẳng” là nhìn về phía trước, nhìn vào con đường trước mặt cần vượt qua, nhìn vào nhiệm vụ đầy gian khổ, thử thách của mình để thêm cương quyết, tích cực mà sẵn sàng đối phó, đương đầu với bao hiểm nguy, gian khổ. Bởi thế, mặc cho bom đạn gào thét, anh vẫn cứ tiến lên. Anh chiến sĩ lái xe thật dũng cảm, hào hùng biết bao!
Khổ 2: Chiếc xe không còn bộ phận nào che chắn nên giờ đây người chiến sĩ đã tiếp xúc trực tiếp với bên ngoài khi chiếc xe lao đi.
Câu 5 – 6: Nhìn thấy gió vào xoa mắt đắng – Nhìn thấy con đường chạy thẳng vào tim
Cảm giác của người chiến sĩ về cơn gió là cảm giác trực diện. Anh không chỉ cảm thấy cơn gió vào “xoa” mắt đắng mà đã nhìn thấy cơn gió vô hình. Cơn gió dường như cũng chẳng vô tình, gió đã vào “xoa” mắt đắng để làm giảm bớt vị đắng, sự khó chịu nơi mắt bởi những ngày đêm thức trắng để lái xẹ không ngừng nghỉ. Cảm giác ấy càng phát triển mạnh mẽ hơn khi anh “nhìn thấy con đường chạy thẳng vào tim”. Sự liên tưởng thật đẹp và độc dáo khi chiếc xe lao tới, con đường đã chạy ngược về phía người lái. Sự tin tưởng phù hợp với tấm lòng của người lái xe, đó là tấm lòng nhiệt tình, hăng say trong nhiệm vụ. Trái tim người chiến sĩ luôn dạt dào tình yêu Tổ quốc quê hương mà cụ thể là con đường thân thuộc gần gũi, con đường hứng chịu bao đạn bom, máu lửa. Chiếc xe vẫn lao nhanh, tiến lên vì người lính biết rõ mục đích, lí tưởng công việc cao cả của mình là cống hiến, hoạt động vĩ ai? Để làm gì?
Câu 7 – 8: Thấy sao trời và đột ngột cánh chim
Như sa như ùa vào buồng lái.
Cuộc chiến đấu thật lắm hiểm nguy, thử thách nhưng tâm hồn người chiến sĩ vẫn luôn lãng mạn, bay bổng khi anh quan sát từ chiếc xe không kính để thấy “sao trời, cánh chim”…. Có lẽ, tâm hồn anh phải hân hoan, phơi phới yêu đời nên mới có được cảm nhận ”… như sa, như ùa vào buồng lái”. Nếu điệp ngữ “nhìn thấy” diễn tả thái độ quan sát chủ động của người chiến sĩ đối với cảnh vật thì động từ “thấy” lại nhấn mạnh đến sự xuất hiện bất ngờ, mau lẹ “đột ngột” của cánh chim đêm. Cách nhìn ấy thật tinh tế và lạc quan. Một ánh sao, một cánh chim lạc đàn cũng làm anh chú ý, xao xuyến. Nhịp thơ trở nên nhanh gấp, sôi nổi thể hiện tâm hồn yêu đời, yêu thiên nhiên, sự lạc quan của người chiến sĩ. Đó cũng chính là thái độ chung của người chiến sĩ Giải phóng quân thời chống Mĩ. Như một nhà thơ đã từng viết:
Cuộc đời vẫn đẹp sao
Tình yếu vẫn đẹp sao
Dù đạn bom man rợ thét gào
Dù thân thể thiện nhiên mang đầy thương tích.
Khổ 3: Đối với người chiến sĩ lái xe chiếc xe “không kính” đem lại những cảm giác bất ngờ khi lao đi trên đường. Nhưng đó cũng chính là nguyên nhân gây ra hậu quả:
Câu 9 – 10: Không có kính, ừ thì bụi
Bụi phun tóc trắng như người già
Khổ thơ bắt đầu bằng cấu trúc lặp lại “không có kính” như muốn nhấn mạnh phác họa rõ nét vẻ lạ lùng, độc đáo của chiếc xe và là lí do khiến xe “có bụi”.
Mất đi bộ phận che chắn, người lái và chiếc xe như đi giữa bụi đất. Điệp ngữ “bụi” và động từ “phun” diễn tả, nhấn mạnh mức độ ghê gớm đến đáng sợ của bụi: bụi bay, bụi cuốn mù mịt cả không gian, đất trời mỗi lần xe chạy và kéo dài suốt cả chặng đường dài. Trong bài thơ Lá đỏ, nhà thơ Nguyễn Đình Thi cũng’đã cảm nhận về cơn bụi nơi đây:
Đoàn quân vẫn đi vội vã
Bụi Trường Sơn nhòa trong trời lửa.
Những cơn bụi đó qua khung kính vỡ đã ùa vào buồng lái, phủ đầy tóc, đầy mặt người lính biến anh thành hình tượng ngộ nghĩnh qua cách so sánh của nhà thờ “tóc trắng như người già”. Anh chiến sĩ đôi mươi, trẻ trung, sôi nổi giờ đây đã được “hóa trang” thành một con người khác, già đi gấp bội bởi lớp bụi dày bám trên tóc. Cái gian khổ của anh chiến sĩ lái xe được diễn tả sao mà nhẹ nhàng đến thế. Họ không kêu ca, than vãn mà lại lấy chính cái gian khổ của mình dể khôi hài nữa chứ.
Đối lập với thực tế gian khổ vẫn là thái dộ của người chiến sĩ lái xe:
Câu 11 – 12: Chưa cần rửa phì pheo châm điếu thuốc
Nhìn nhau mặt lấm cười ha ha
Nếu từ ngữ “ừ thì” thể hiện sự chấp nhận, chịu đựng những cơn bụi thì thái độ “chưa cần rửa” lại là sự thách thức, bất chấp, xem thường mọi gian khổ. Gian khổ này dường như không tác động, làm lay chuyển, ý chí, quyết tâm anh. Người chiến sĩ xem đó là dịp để rèn luyện ý chí, sức mạnh của mình.
Cội nguồn sức mạnh, nghị lực nơi người chiến sĩ là do mục đích, lí tưởng cao cả “vì Miền Nam thân yêu”. Giọng điệu bài thơ vừa ngang tàng lại vừa rất vui tươi, sôi nổi thể hiện thái độ quyết tâm trong nhiệm vụ, thách thức trước gian khổ. Lời thơ có chỗ nhẹ nhàng, cân đối như chiếc xe vẫn đang tiến tới, có chỗ gợi cảm, trong sáng như văng vẳng tiếng cười, tiếng hát. Tất cả dã khắc họa hình ảnh người chiến sĩ giải phóng quân thời chống Mĩ dũng cảm, kiên cường, bất khuất mà cũng rất lãng mạn, trẻ trung, bình dị.
III.KẾT BÀI
|
Hướng dẫn
Những chàng trai đó đã được nhân dân và thế giới khâm phục, ngưỡng mộ. Hình ảnh anh chiến sĩ hào hùng, sôi nổi, trẻ trung đã trở thành nguồn cảm hứng dạt dào, là đề tài bất tận cho các nhà thơ, nhà văn. Là một nhà thơ quân đội, phục vụ trong đơn vị vận tải trên con đường Trường Sơn máu lửa, Phạm Tiến Duật đã cảm nhận sâu sắc cuộc sống người chiến sĩ lái xe trên con đường lịch sử này. Ông đã sáng tác một bài thơ hay, độc đáo là Bài tha về tiểu đội xe không kính. Trong đó ba khổ thơ sau thật nổi bật:
Không có kính không phải vì xe không có kính
Bom giật, bom rung kính vỡ đi rồi…
Ung dung buồng lải ta ngồi,
Nhìn đất, nhìn trời, nhìn thẳng.
Nhìn thấy gió vào xoa mắt đắng
Nhìn thấy con đường chạy thẳng vào tim.
Thấy sao trời và đột ngột cánh chim
Như sa, như ùa vào buồng lải.
Không có kính, ừ thì có bụi
Bụi phun tóc trắng như người già
Chưa cần rửa phì phèo châm điếu thuốc
Nhìn nhau mặt lấm cười ha ha…
II. THÂN BÀI
1.Chủ đề:
Trên con đường Trường Sơn huyết mạch và nổi tiếng với tên gọi “đường mòn Hồ Chí Minh”, những chiếc xe thuộc đơn vị vận tải vẫn lao nhanh ra chiến trường để tiếp viện. Những chiếc xe và những chiến sĩ lái xe trở thành quen thuộc, đáng yêu. Nhà thơ viết về họ với phong cách thật độc đáo.
2,Phân tích:
Khổ 1: Nguồn cảm hứng của bài thơ bắt nguồn từ hiện thực “chiếc xe không có kính” và càng bất ngờ, gây ấn tượng mạnh mẽ vì không chỉ một chiếc xe thôi mà là cả một “tiểu đội xe không kính”. Hình ảnh những chiếc xe đó được nhấn mạnh trong câu thơ đầu tiên.
Câu 1: Không có kính không phải vì xe không có kính
Câu thơ thoạt nghe như lời kể lể, giải bày. Với ngôn ngữ giản dị, mộc mạc, giống như một lời nói của người chiến sĩ kể lể chiếc xe yêu quý mà mình đang sử dụng. Xe vốn thường có kính và chiếc xe có kính là chuyện bình thường, không có gì đáng nói, đáng quan tâm.
Chi tiết tả thực “không có kính” mới gây sự chú ý, bất ngờ và là một thực tế có sức khơi gợi mạch thơ. Nếu vế đầu của câu thơ có tính chất phủ định thì vế sau của câu thơ lại nhằm khẳng định, nhấn mạnh “không phải vì xe không có kính”. À, thì ra trước kia chiếc xe vẫn nguyên vẹn, lành lặn với các bộ phận đấy chứ.
Vậy tại sao lại có sự không bình thường đó, vì sao cả một “tiểu đội xe không kính”? Nhà thơ vào tư thế, vị trí của người chiến sĩ lái xe để trả lời:
Câu 2: Bom giật, bom rung kính vỡ đi rồi
Thì ra lí do, nguyên nhân cũng tại chiến tranh mà ra cả. Điệp ngữ “bom” kết hợp với các động từ “giật, rung” đã tái hiện lại không khí, tính chất khốẹ liệt, gay go của cuộc chiến đấu giữa ta và giặc, phơi bày và tố cáo bản chất hung bạo, ngông cuồng của quân giặc. “Mưa bom, bão đạn” của chúng dội xuống đường Trường Sơn thật dữ dội, ác liệt. Bọn chúng định dùng sức mạnh với các vũ khí hiện đại dể chặn đường tiếp tế, tiến công của ta, làm lung lay ý chí, tinh thần chiến đấu của người chiến sĩ. Sức ép của bom đạn khi nổ, những mảnh bom, đạn trúng vào khiến “kính vỡ đi rồi”. Lời thơ vẫn nhẹ nhàng thể hiện sự bình thản của người cầm lái. Đối lập với thực tế khó khăn, khắc nghiệt về điều kiện bởi những chiếc xe bị hư hại là thái độ của người chiến sĩ lái xe.
Câu 3: Ung dung buồng lái ta ngồi
Từ “Ung dung” đặt trong phép dảo ngữ diễn tả thái độ tự tin, bình tĩnh, không một chút nao núng, run sợ của người chiến sĩ. Bất chấp mọi trở ngại, gian khổ, mặc kệ những hiểm nguy, người lính vẫn vững vàng ngồi vào buồng lái để làm nhiệm vụ. Thái độ đó xuất phát từ phẩm chất gan dạ, anh hùng. Từ chiếc xe không kính người chiến sĩ đã quan sát cảnh vật bên ngoài.
Câu 4: Nhìn đất, nhìn trời, nhìn thẳng
Câu thơ viết theo nhịp 2-2-2 thật cân đối. Nó thể hiện sự nhịp nhàng, thăng bằng của chiếc xe dang lăn bánh và nhất là thái độ tự tin, bình tĩnh của người cầm lái. Điệp ngữ “nhìn” đã nhấn’mạnh, khắc sâu vẻ đẹp từ cách quan sát của người chiến sĩ. Một vẻ đẹp xuất phát từ tâm. hồn, tấm lòng của anh. Cách nhìn chăm chú đó biểu lộ niềm
yêu thương của anh với thiên nhiên, cuộc sống và sự quyết tâm, vững vàng trong nhiệm vụ. Anh “nhìn đất” để thêm gắn bó yêu thương con đường Trường Sơn hào hùng, thân thuộc, để dẫn đưa chiếc xe đi an toàn, mau đến đích. Anh “nhìn trời” để tâm hồn thêm lạc quan, bay bổng, thêm tin tưởng vào tương lai. Anh “nhìn thẳng” là nhìn về phía trước, nhìn vào con đường trước mặt cần vượt qua, nhìn vào nhiệm vụ đầy gian khổ, thử thách của mình để thêm cương quyết, tích cực mà sẵn sàng đối phó, đương đầu với bao hiểm nguy, gian khổ. Bởi thế, mặc cho bom đạn gào thét, anh vẫn cứ tiến lên. Anh chiến sĩ lái xe thật dũng cảm, hào hùng biết bao!
Khổ 2: Chiếc xe không còn bộ phận nào che chắn nên giờ đây người chiến sĩ đã tiếp xúc trực tiếp với bên ngoài khi chiếc xe lao đi.
Câu 5 – 6: Nhìn thấy gió vào xoa mắt đắng – Nhìn thấy con đường chạy thẳng vào tim
Cảm giác của người chiến sĩ về cơn gió là cảm giác trực diện. Anh không chỉ cảm thấy cơn gió vào “xoa” mắt đắng mà đã nhìn thấy cơn gió vô hình. Cơn gió dường như cũng chẳng vô tình, gió đã vào “xoa” mắt đắng để làm giảm bớt vị đắng, sự khó chịu nơi mắt bởi những ngày đêm thức trắng để lái xẹ không ngừng nghỉ. Cảm giác ấy càng phát triển mạnh mẽ hơn khi anh “nhìn thấy con đường chạy thẳng vào tim”. Sự liên tưởng thật đẹp và độc dáo khi chiếc xe lao tới, con đường đã chạy ngược về phía người lái. Sự tin tưởng phù hợp với tấm lòng của người lái xe, đó là tấm lòng nhiệt tình, hăng say trong nhiệm vụ. Trái tim người chiến sĩ luôn dạt dào tình yêu Tổ quốc quê hương mà cụ thể là con đường thân thuộc gần gũi, con đường hứng chịu bao đạn bom, máu lửa. Chiếc xe vẫn lao nhanh, tiến lên vì người lính biết rõ mục đích, lí tưởng công việc cao cả của mình là cống hiến, hoạt động vĩ ai? Để làm gì?
Câu 7 – 8: Thấy sao trời và đột ngột cánh chim
Như sa như ùa vào buồng lái.
Cuộc chiến đấu thật lắm hiểm nguy, thử thách nhưng tâm hồn người chiến sĩ vẫn luôn lãng mạn, bay bổng khi anh quan sát từ chiếc xe không kính để thấy “sao trời, cánh chim”…. Có lẽ, tâm hồn anh phải hân hoan, phơi phới yêu đời nên mới có được cảm nhận ”… như sa, như ùa vào buồng lái”. Nếu điệp ngữ “nhìn thấy” diễn tả thái độ quan sát chủ động của người chiến sĩ đối với cảnh vật thì động từ “thấy” lại nhấn mạnh đến sự xuất hiện bất ngờ, mau lẹ “đột ngột” của cánh chim đêm. Cách nhìn ấy thật tinh tế và lạc quan. Một ánh sao, một cánh chim lạc đàn cũng làm anh chú ý, xao xuyến. Nhịp thơ trở nên nhanh gấp, sôi nổi thể hiện tâm hồn yêu đời, yêu thiên nhiên, sự lạc quan của người chiến sĩ. Đó cũng chính là thái độ chung của người chiến sĩ Giải phóng quân thời chống Mĩ. Như một nhà thơ đã từng viết:
Cuộc đời vẫn đẹp sao
Tình yếu vẫn đẹp sao
Dù đạn bom man rợ thét gào
Dù thân thể thiện nhiên mang đầy thương tích.
Khổ 3: Đối với người chiến sĩ lái xe chiếc xe “không kính” đem lại những cảm giác bất ngờ khi lao đi trên đường. Nhưng đó cũng chính là nguyên nhân gây ra hậu quả:
Câu 9 – 10: Không có kính, ừ thì bụi
Bụi phun tóc trắng như người già
Khổ thơ bắt đầu bằng cấu trúc lặp lại “không có kính” như muốn nhấn mạnh phác họa rõ nét vẻ lạ lùng, độc đáo của chiếc xe và là lí do khiến xe “có bụi”.
Mất đi bộ phận che chắn, người lái và chiếc xe như đi giữa bụi đất. Điệp ngữ “bụi” và động từ “phun” diễn tả, nhấn mạnh mức độ ghê gớm đến đáng sợ của bụi: bụi bay, bụi cuốn mù mịt cả không gian, đất trời mỗi lần xe chạy và kéo dài suốt cả chặng đường dài. Trong bài thơ Lá đỏ, nhà thơ Nguyễn Đình Thi cũng’đã cảm nhận về cơn bụi nơi đây:
Đoàn quân vẫn đi vội vã
Bụi Trường Sơn nhòa trong trời lửa.
Những cơn bụi đó qua khung kính vỡ đã ùa vào buồng lái, phủ đầy tóc, đầy mặt người lính biến anh thành hình tượng ngộ nghĩnh qua cách so sánh của nhà thờ “tóc trắng như người già”. Anh chiến sĩ đôi mươi, trẻ trung, sôi nổi giờ đây đã được “hóa trang” thành một con người khác, già đi gấp bội bởi lớp bụi dày bám trên tóc. Cái gian khổ của anh chiến sĩ lái xe được diễn tả sao mà nhẹ nhàng đến thế. Họ không kêu ca, than vãn mà lại lấy chính cái gian khổ của mình dể khôi hài nữa chứ.
Đối lập với thực tế gian khổ vẫn là thái dộ của người chiến sĩ lái xe:
Câu 11 – 12: Chưa cần rửa phì pheo châm điếu thuốc
Nhìn nhau mặt lấm cười ha ha
Nếu từ ngữ “ừ thì” thể hiện sự chấp nhận, chịu đựng những cơn bụi thì thái độ “chưa cần rửa” lại là sự thách thức, bất chấp, xem thường mọi gian khổ. Gian khổ này dường như không tác động, làm lay chuyển, ý chí, quyết tâm anh. Người chiến sĩ xem đó là dịp để rèn luyện ý chí, sức mạnh của mình.
Cội nguồn sức mạnh, nghị lực nơi người chiến sĩ là do mục đích, lí tưởng cao cả “vì Miền Nam thân yêu”. Giọng điệu bài thơ vừa ngang tàng lại vừa rất vui tươi, sôi nổi thể hiện thái độ quyết tâm trong nhiệm vụ, thách thức trước gian khổ. Lời thơ có chỗ nhẹ nhàng, cân đối như chiếc xe vẫn đang tiến tới, có chỗ gợi cảm, trong sáng như văng vẳng tiếng cười, tiếng hát. Tất cả dã khắc họa hình ảnh người chiến sĩ giải phóng quân thời chống Mĩ dũng cảm, kiên cường, bất khuất mà cũng rất lãng mạn, trẻ trung, bình dị.
III.KẾT BÀI
|
Hướng dẫn
500kg hêrôin, hơn 60.000 viên thuốc ma túy tổng hợp, hàng tấn cần sa bị bắt giữ cùng với “trùm của những ông trùm” ma túy: Dũng “đui”, Lệ “mập”, Chu Đức Hải, Kim Tuyến, Năm Tuyền… là kết quả những ngày “nằm gai nếm mật” của các anh.
Tháng 10 năm 2000, Trung tá Lê Thanh Liêm được điều động về nhậm chức Trưởng phòng Cảnh sát Phòng chống Ma túy ở Công an thành phố Hồ Chí Minh. Vụ án “chào sân” của anh và các đồng đội là vụ 4,5 bánh hêrôin, bắt được của vợ chồng Yến “ruồi”, để rồi án mở ra với Quách ích Khương và Ngô Khải Minh cùng 8.000 viên estasy bị bắt quả tang.
Đang từ ăn bờ nằm bụi bắt cướp có vũ khí nay chuyển sang vai “cậu ấm” chuyên đi nhà hàng, vũ trường, bar, karaoke… Liêm và nhiều trinh sát khác cũng nhuộm đầu xanh, đầu đỏ, cũng mặc áo thun sát nách để khoe hình xăm dán trên bắp tay, đi đứng cũng điệu, nhưng vẫn chưa quen kiểu ăn chơi.
Vào một đêm, nhận được tin mật báo, nhóm trinh sát của Liêm phải theo dõi một đường dây ma túy cỡ bự mà cầm đầu là tên trùm Trần Văn Lệ; tự Lệ “mập”, Nguyễn Văn Hải, tự Hải “luận” và Hạnh “cầm” bị truy nã từ năm 1995, người ta tưởng hắn đã chết nhưng y vẫn còn sống và mua bán ma túy ở Sài Gòn táo bạo hơn xưa. Liêm “chết điếng” khi nhìn thấy ảnh Lệ “mập”, trinh sát chống ma túy của huyện Tương Dương (Nghệ An) trước đây. Chính y đã tham gia “hốt ổ” nhà trùm ma túy Bùi Thanh Hường ở Nghệ An – một gia đình gồm 7 người thì đã có 5 người bị án tử hình vì buôn bán ma túy. Liêm thở dài tiếc cho Lệ “mập”, vừa lo ngại các trinh sát của anh sẽ gặp khó khăn khi truy bắt bọn này, thậm chí có thể xảy ra thương vong, bởi y từng là trinh sát nên biết rất rõ quy luật đánh án, lại rất giỏi võ và là tay thiện xạ, bắn súng giỏi cả hai tay. Liêm cũng chọn ba tay súng tài giỏi không kém Lệ “mập”. Ập vào nhà bằng cửa sổ như cơn lốc, hai trinh sát vật Lệ “mập” xuống, còng tay khi hắn chưa kịp nổ phát súng nào. “Chúng mày đối xử với “đồng đội” tộ như chó thế này à? Ông từng bắt người giúp mày đấy…”. Tức điên người, Liêm rít lên: “Đến lúc này mà còn nói được những câu vô sỉ thế, quay súng bắn lại anh em vì tiền thì mày đã là kẻ thù rồi, đồng đội gì bọn chúng mày… ”. Chiếc khăn tay được tống vào mồm Lệ “mập” vừa để hắn “tắt đài” vừa để tránh hắn tự tử. Các trinh sát lục tìm khắp căn nhà lôi ra hàng chục kí lô gam ma túy và một “kho” vũ khí. Theo lời khai của Lệ “mập” thì từ năm 2000 đến nay, chúng buôn bán hơn 2000 bánh ma túy các loại.
Chuvên án nối tiếp chuyên án, anh không còn đủ thời gian để lo cho gia đình. Cuộc, chiến đấu của anh tuy thầm lặng nhưng đòi hỏi phải kiên trì và dũng cảm, anh luôn phái đối phó vói tội phạm nguy hiểm, sự sống và cái chốt chỉ cách nhau trong gang tấc. Trung tá Lê Thanh Liêm và đồng dội mãi mãi là tấm gương để cho thế hộ trẻ phải học tập, phải noi theo.
Rồi thì mọi thứ cũng hết. Mỗi ngày ít ra cũng vài ba người chết, phải ném xác xuống biển. Nhưng đoàn thám hiểm của Ma- gien-lăng vẫn cứ thẳng tiến. May sao đoàn thám hiểm gặp một hòn đảo nhỏ. Được tiếp tế thức ăn và nước ngọt, đoàn thám hiểm lại tiếp tục lên đường. Đoạn đường từ đó trở đi có nhiều đảo hơn, không còn phải lo thiếu thôn thức ăn nước uống nhưng lại bắt đầu xảy ra những khó khăn trong sự giao tiếp với dân cư trên các đảo.
Vì giữ lời hứa với người đứng đầu đảo Xê-bu, Ma-gien-lăng tham gia vào một trận đánh giữa dân cư đảo Xê-bu với một đảo khác. Ông đã bỏ mình trong cuộc giao tranh không kịp nhìn thấy kết quả công việc mình làm.
Đoàn thủy thủ còn lại tiếp tục đi về phía tây, tìm đường về châu Âu. Số người sông sót mỗi ngày một hao hụt thêm. Họ phải vật lộn với sóng gió. Cuối cùng về tới bờ biển Tây Ban Nha chỉ còn lại một chiếc thuyền với mười tám thủy thủ.
|
Instruct
500kg of heroin, more than 60,000 synthetic drug pills, tons of marijuana were arrested along with the "boss of drug bosses": Dung "blind", Le "fat", Chu Duc Hai, Kim Tuyen, Nam Tuyen ... is the result of your days of "lying in thorns and tasting honey".
In October 2000, Lieutenant Colonel Le Thanh Liem was transferred to take the position of Head of the Drug Prevention Police Department in Ho Chi Minh City Police. The "introductory" case of him and his teammates was the case of 4.5 bars of heroin, caught from the "fly" Yen and his wife, and then the case opened with Quach Ich Khuong and Ngo Khai Minh and 8,000 pills of estasy being caught. mourning.
From living on the streets to catch armed robbers, he has now switched to the role of "warm boy" who specializes in going to restaurants, discos, bars, karaoke... Liem and many other scouts also dyed their hair blue and red, and also wore tight t-shirts. His armpits show off the tattoo stuck on his biceps. He walks and walks in style, but he's still not used to the playful style.
One night, receiving a secret tip, Liem's reconnaissance group had to track a large drug ring led by boss Tran Van Le; Le "fat", Nguyen Van Hai, Hai "luan" and Hanh "cam" have been wanted since 1995. People thought he was dead but he is still alive and selling drugs in Saigon more boldly than before. . Liem was "dumbfounded" when he saw a photo of "fat" Le, a former anti-drug scout of Tuong Duong district (Nghe An). It was he who participated in the "nest" of drug lord Bui Thanh Huong in Nghe An - a family of 7 people, 5 of whom were sentenced to death for drug trafficking. Liem sighed and felt sorry for "fat" Le. He was also worried that his scouts would have difficulty catching these guys, and there might even be casualties, because he used to be a scout so he knew very well the rules of fighting. judge, is very good at martial arts and is a good marksman, good at shooting with both hands. Liem also chose three gunmen who were equally talented as "fat" Le. Crashing into the house through the window like a tornado, two scouts wrestled "fat" Le down and handcuffed him before he could fire a shot. “Do you guys treat your “comrades” like dogs? He once forced someone to help you...". Enraged, Liem hissed: "At this point, if you can still say such shameless things and turn your gun on your brothers for money, then you are already an enemy, what with your comrades..." The handkerchief was shoved into "fat" Le's mouth both to "turn off the radio" and to prevent him from committing suicide. The scouts searched the house and pulled out dozens of kilograms of drugs and a "depository" of weapons. According to "fat" Le's testimony, from 2000 until now, they have traded more than 2,000 bars of drugs of all kinds.
With one project after another, he no longer has enough time to take care of his family. His fight is silent but requires perseverance and courage. He always has to deal with dangerous criminals, where life and death are only a hair's breadth away. Lieutenant Colonel Le Thanh Liem and his companions will forever be an example for young people to learn and follow.
Then everything is over. Every day at least a few people die and their bodies have to be thrown into the sea. But Magen-Lang's expedition continued to advance. Luckily the expedition encountered a small island. Resupplied with food and fresh water, the expedition continued on its way. From then on, there were more islands. There was no longer any need to worry about lack of food and water, but difficulties began to arise in communication with residents on the islands.
Because he kept his promise to the leader of Zebu Island, Magi-ling participated in a battle between the inhabitants of Zebu Island and another island. He died in the fighting without seeing the results of his work.
The remaining crew continued west, looking for a way back to Europe. The number of survivors is decreasing every day. They had to struggle with the storms. Finally reaching the Spanish coast, only one boat with eighteen sailors remained.
|
Hướng dẫn
– Trong cuộc sống, gia đình đóng một vai trò vô cùng quan trọng. Đặc biệt, môi trường gia đình bao giờ cũng có tác động hai mặt tới sự hình thành nhân cách của chúng ta.
– Gia đình là một trong ba môi trường của xã hội, quyết định trực tiếp tới mặt tự nhiên và xã hội trong mỗi con người. Là nơi để các thành viên sống chân thành với nhau, san sẻ lòng yêu thương, niềm vui, là điểm dựa vững chắc nhất những lúc chúng ta gặp khó khăn, hay thất bại trong cuộc sống.
– Gia đình là những người cùng chung sống dưới một mái nhà, gắn bó với nhau bằng quan hệ hôn nhân và huyết thống, thường gồm có ông bà, cha mẹ, con cái và cháu chắt.
– Vậy gia đình có vai trò như thế nào đối với cuộc sống của chúng ta?
+ Thời thơ ấu: Gia đình là nơi để chúng ta phát triển về thể chất và tâm hồn. Là nơi bảo vệ những tác động xấu, uốn nắrí kịp thời những biểu hiện lệch lạc để cho nhân cách ta phát triển hoàn thiện. Là trường học đầu tiên để hình thành những kỹ năng cơ bản cho một cuộc sống tốt đẹp.
+ Khi trưởng thành: Gia đình là nơi mà ta trở về sau những bôn ba vất vả của cuộc sống. Là nơi ta được san sẻ tình yêu thương cùng với ý thức trách nhiệm, bổn phận của mình. Là sự bao dung, che chở và tha thứ khi ta gặp phải lầm lạc hay những bất trắc cùa cuộc đời. Là sự động viên khích lệ cho những thành quả, thành công,…
+ Khi về già: Gia đình là nơi để ta nghỉ ngơi sau một quãng đời phấn đấu, lao động mệt nhọc. Là nơi đem lại niềm vui sống vào tuổi xế chiều. Là nơi tìm được ý nghĩa cuộc sống, răn dạy cháu con những kinh nghiệm cuộc sống ngay cả khi đã sức tàn lực kiệt.
– Gia đình là tế bào của xã hội. Gia đình góp phần quan trọng cho sự phát triển chung về mọi mặt của toàn xã hội, cùng với xã hội xây dựng mội trường sống và hoàn thiện con người.
– Chúng ta phê phán những biểu hiện lệch lạc tạo mầm móng cho sự rạn nứt, tan vỡ của các quan hệ gia đình. Đó có thể là nạn bạo hành gia đình, con cái bất hiếu với cha mẹ. Cha mẹ thiếu nghĩa vụ nuôi dưỡng, chăm sóc con cái nên người. Một hiện tượng dễ thấy trong xã hội hiện đại là tình trạng ly hôn ngày càng nhiều, mà thiệt thòi nhất vẫn là trẻ em và phụ nữ.
|
Instruct
– In life, family plays an extremely important role. In particular, the family environment always has a two-sided impact on the formation of our personality.
– Family is one of three social environments, directly determining the natural and social aspects of each person. It is a place for members to live sincerely with each other, share love and joy, and is the strongest support when we encounter difficulties or failures in life.
– Family is people living under the same roof, bound together by marriage and blood ties, usually including grandparents, parents, children and grandchildren.
– So what role does family play in our lives?
+ Childhood: Family is the place for us to develop physically and mentally. It is a place to protect bad influences and promptly correct deviant expressions so that our personality can develop completely. The first school to form basic skills for a good life.
+ When growing up: Family is the place where we return after the hardships of life. It is a place where we can share our love along with our sense of responsibility and duty. It is tolerance, protection and forgiveness when we encounter mistakes or uncertainties in life. It is an encouragement for achievements, success, etc.
+ When we get old: Family is a place for us to rest after a life of struggle and tiring work. It is a place that brings joy to life in old age. It is a place to find the meaning of life and teach children life experiences even when their strength is exhausted.
- The family is the cell of society. The family makes an important contribution to the general development of all aspects of the entire society, working with society to build a living environment and perfect people.
– We criticize the deviant expressions that create the foundation for the rift and breakdown of family relationships. It could be domestic violence, children being unfilial to their parents. Parents lack the obligation to raise and care for their children. An obvious phenomenon in modern society is the increasing number of divorces, with children and women still at the greatest disadvantage.
|
Hướng dẫn
– Thời gian gầm đây, một cách vô tình hay hữu ý, những góc khuất đời sống giới trẻ liên tiếp được phơi bày trên mạng xã hội làm dư luận nhiều phen rúng động. Đó có thể là những phát ngôn gây sốc, những hình ảnh cặp đôi tung hình nhạy cảm, những cô gái trẻ khoe thân,…Họ làm như vậy là tự tạo xi căng đan để được nổi tiếng.
Ví dụ: thanh niên bán giày online bịa chuyện chặt đầu ở trung tâm thương mại Royal; Thiếu nữ bán mỹ phẩm online bịa chuyện rơi máy bay ở nội bài… để câu like thu hút sự chú ý…
– Cũng theo lớp trẻ, họ cố tình làm như vậy là đề được mọi người chú ý, để được nổi tiếng. Là học sinh, chúng ta có suy nghĩ gỉ về hiện tượng trên?
– Xì-căng-đan là để chỉ các sự việc tạo ra cho dư luận ồn ào quan tâm nhưng phần lớn làm dư luận phẫn nộ, các vụ rùm beng bê bối về tất cả các mặt của đời sống.
– Một thực trạng là ngày càng có nhiều bạn trẻ tự tạo xì căng đan để được nổi tiếng. Có thể điểm qua một số hiện tượng trong thời gian vừa qua như: Những phát ngôn gây sốc, những hình ảnh khoe thân phản cảm, những lời bình luận về anh chàng đẹp trai này, cô người mẫu chuyển giới nọ,…để châm chọc, đùa giỡn, miệt thị.
– Vậy, tại sao các bạn trẻ thích làm những trò lố trên mạng? Đó là họ muốn khẳng định bản thân và khao khát người khác quan tâm, chú ý. Theo tâm lí học xã hội, đây được gọi là hiện tượng phản vai, tức cố gắng làm trái đi vai trò, hình ảnh, tính cách hiện có của mình để mưu cầu một điều gì đó, ờ đây là sự nổi tiếng.
– Nếu chúng ta cố tinh tạo xì căng đan thì hậu quả mà nó để lại là rất lớn. Trước hết đó là đi ngược lại văn hóa văn minh và truyền thống nhân văn của dân tộc. Tiếp đến là ảnh hường xấu đến danh dự của bản thân và gia đình. Hơn nữa, xì căng đan sẽ để lại hậu quả lâu dài về nhân cách, phẩm giá.
– Hiểu đuợc điều đó. tuổi trẻ chúng ta cần có ý thức về sự nổi tiếng là thực lực của bản thân chứ không phải chiêu trò. Bên cạnh đó, phụ huynh cần quan tâm hơn đến đời sống tinh thần, tâm tư, tình cảm của con em mình. Nhà trường cần có nhiều biện pháp giáo dục hơn. Ngoài ra cần có chế tài với mạng xã hội, không thể để cho những xì căng đan vấy bẩn.
|
Instruct
– Recently, intentionally or unintentionally, hidden corners of young people's lives have been continuously exposed on social networks, shaking public opinion many times. These can be shocking statements, sensitive pictures of couples, young girls showing off their bodies, etc. They do this to create their own scandals to become famous.
For example: a young man selling shoes online made up a story about being beheaded at Royal shopping center; A young woman selling cosmetics online made up a story about a plane crash in Noi Bai... to attract likes and attract attention...
– According to young people, they intentionally do this to get people's attention, to become famous. As students, do we have any thoughts about the above phenomenon?
– Scandal refers to events that create a lot of public interest but mostly cause public outrage, scandals in all aspects of life.
– The reality is that more and more young people create scandals to become famous. We can review some recent phenomena such as: Shocking statements, offensive nude images, comments about this handsome guy, that transgender model,... to satirize tease, joke, disparage.
– So, why do young people like to do ridiculous things online? That is, they want to assert themselves and yearn for others to care and pay attention. According to social psychology, this is called the anti-role phenomenon, which means trying to go against one's existing role, image, and personality to pursue something, in this case fame.
– If we try to create a scandal, the consequences it will have will be huge. First of all, it goes against the nation's civilized culture and humanistic traditions. Next is the negative impact on the honor of yourself and your family. Furthermore, scandal will leave long-term consequences on personality and dignity.
– Understand that. Our youth need to be aware that popularity is our true strength, not a trick. Besides, parents need to pay more attention to the spiritual life, thoughts and feelings of their children. Schools need to have more educational measures. In addition, there needs to be sanctions on social networks, scandals cannot be allowed to taint.
|
Hướng dẫn
– Phạm Đinh Hổ (1768-1893), là người Hải Dương. Ông đã từng làm quan và đê lại nhiêu công trình biên soạn, kháo cứu có giá trị về văn học, lịch sử. Vũ trung tùy bút là một trong những tác phẩm đặc sắc của Phạm Đình Hổ được viết khoảng đầu thế kỷ XIX.
– Qua tác phâm Chuyện cũ trong phủ chúa Trịnh, ta thấy được bút pháp nghệ thuật tinh tế tài hoa, một phong thái thư nhàn tao nhã của ông. Ông tiêu biểu cho các kẻ sĩ đất Bẳc Hà cuối thời Lê Trịnh và thời kì đầu của nhà Nguyễn. Tác phàm đã phản ánh sâu sắc một thời thối nát của chúa Trịnh quấy nhiễu nhân dân.
– Câu chuyện xảy ra vào năm Giáp Naọ – Ất Mùi (1774-1775). Đó là lúc đàng ngoài vô sự,!à những năm tháng hoàng kim của Trịnh Sâm, khi mà Đặng Thị Huệ được chúa sủng ái trở thành nguyên phi. Trịnh Sâm sống trong xa hoa thích đi chơi ngắm canh đẹp, thường ngụ ở cúc li cung trên Tây Hồ, núi Từ Trầm, núi Dục Thủy. Chúa ra chơi cung Thụy Liên trên bờ Hồ Tây mỗi thủng ba bốn lần. Cảnh đón tiếp với các nghi lễ tưng bùng. Có binh lính dàn hầu vòng quanh bốn mặt hồ. Có tổ chức hội chợ, do quan nội thần cải trang đầu bịt khăn mặc áo đàn bà, bày bách hỏa chung quanh hồ để bán. Thuyền ngự đi tới đâu thì các quan đại thần tùy ý đi vào bờ mua bán các thứ. Gác chuông chùa các thứ trờ thành nơi hòa nhạc của bọn nhạc công cung đình. Đỉnh đài, cung điện được xây dựng liên tục nhầm thỏa mãn cuộc sống ăn chơi của vua chúa và bọn quan lại thòi Lê Trịnh. Bao nhiêu tiền của, vàng bạc châu báu, nưóc mắt mồ hôi của nhân dân bị bòn vét đến kiệt cùng. Tác giả được mắt thấy, tai nghe, nên cách kể, cách tả rất sống động.
– Đê được sống trong xa hoa, hường lạc vàng son đế vương, từ chúa đến quan đều trờ thành bọn cướp, ra sức hoành hành, trấn lột khắp chốn cùng quê. Chúa thì sức thu lấy trân cầm dị thú, cô mộc, quái thạch và chậu hoa cây cảnh ờ chốn dân gian không thiếu một thứ gì. Có những cày cảnh cành lá rướm rà… như cây cổ thụ mọc lên đầu non hốc dã, rê dài đen vài trượng phải dùng một cơ binh mới khiêng nổi, từ bên bắc chở qua sông đem về.
– Trong phù chúa điểm xuyết bao núi non bộ trong lạ mắt như bon bể dầu non. Vườn ngự uyến, trong những đêm thanh vắng cảnh, tiếng chim kêu vượn hót vang bốn bề, hoặc nửa đêm ồn ào như trận mưa sa gió táp, vỡ tô tan đàn. Từ đó, Phạm Đinh Hổ ngại nghĩ: Ke thức giá biết đó lù triệu bất tường. Cuộc sông xa hoa ây là nguyên nhân cho sự sụp đô ngai vàng sắp xảy ra một ngày không xa. Đó là năm 1782 Trịnh Sâm qua đời, loạn kiêu binh bùng nố, kinh thành Thăng Long bị đô phá tan hoang. Năm 1786 Nguyễn Huệ kéo quân ra Bấc Hà lân thứ nhất, CO’ nghiệp họ Trịnh tiêu tan trong chốc lát. Cái triệu bat tường mà tác giả nghĩ tói thật linh nghiệm. Bọn hoạn quan trong phủ chúa vừa trắng trợn vừa xào quyệt như dân gian đã khinh bỉ chửi vào mặt:
Con ơi nhớ lấy câu này
Cướp đêm là giặc, cướp ngày là quan.
– Chúng dùng thủ đoạn nhờ gió bẽ măng, ra ngoài dọa dâm. Chì với hai chữ phụng thủ biên ngay vào chậu hoa, cây cảnh, chim tốt khướu hay của bất cứ nhà nào là chúng sẽ cướp được. Chúng còn lập mưu đèm đến cho tay chân sai lính lẻn vào lay phăng đi rồi buộc cho tội đem giâu vật cung phụng đê dọa dâm lây tiên. Chúng ngang ngược phá nhà, hủy tường của dân để khiêng hòn đá hoặc cây cối gì mà chúng cướp được. Đối với nhà nhà giàu, chúng lập mưu vu cho là giàu vật cung phụng để hành hạ, để làm tiền. Nhiều người phải bó của ra kêu van chí chết. Có gia đinh phải đập bỏ núi non bộ hoặc phả bỏ cây cảnh đê tránh khói tai vạ.
– Gia đình tác gả thuộc hàng quan lại. quý tộc thời Lê Trịnh. Trước sự nhũng nhiễu hoành hành, mẹ tác giả là bà Cung Nhân phải sai người chặt bỏ cây lê cao vài mươi trượng, lúc IÌỞ hoa, trang xóa thơm lừng. Hai cây lựu trăng, lựu đo lúc ra quá trông rất đẹp. Chi tiết này rất sống động, rất thực. Tác giả đã kê lại một chuyện có thật của gia đình mình ớ phường Hà Khấu đế vừa tạo niềm tin cho người đọc vừa phê phán bộ mặt tham lam, ghê tớm của bọn quan lại thời Lê Trịnh và còn vạch trần sự thối nát trong phủ chúa.
– Kiểu dẫn dắt câu chuyện như thế đã làm gia tăng đáng kế sức thuyếi phục cho những chi tiết chân thực mà tác giá đã ghi chép ờ trên, đồng thời cũng làm cho cách viết thêm phong phú và hấp dẫn. Cam xúc cúa tác gia cũng được gứi gắm một cách kín đáo qua đó. Câu chuyện được tác giả ghi chép rất tự nhiên. Những chi tiết, hiện tượng chân thực được miêu tả tỉ mi mà không nhàm chán, xen kẽ những lời bình ngắn gọn, sắc sảo càng làm tăng thêm sức hấp dẫn cua tác phàm.
|
Instruct
– Pham Dinh Ho (1768-1893), was from Hai Duong. He once worked as an official and wrote many valuable compilation and research works on literature and history. Vu Trung Essay is one of Pham Dinh Ho's unique works written around the early 19th century.
– Through his work Old Stories from Lord Trinh's Palace, we can see his exquisite artistic style and his elegant, leisurely style. He represents the scholars of Bac Ha land at the end of the Le Trinh period and the early period of the Nguyen dynasty. Tac Phien deeply reflects the corrupt time of Lord Trinh harassing the people.
– The story took place in the year Giap Nao – At Mui (1774-1775). That was the time when there was nothing on the outside, the golden years of Trinh Sam, when Dang Thi Hue was favored by the lord and became a former concubine. Trinh Sam lives in luxury and likes to go out and admire beautiful landscapes. He often lives in chrysanthemum palace on Tay Ho, Tu Tram mountain, and Duc Thuy mountain. The Lord went out to play at Thuy Lien palace on the shore of West Lake every three or four times. Welcoming scene with bustling ceremonies. There were soldiers deployed around the four sides of the lake. There was a fair held, where the mandarins disguised themselves with headscarves and women's clothes, and displayed hundreds of fires around the lake for sale. Wherever the royal boat went, the mandarins could freely go ashore to buy and sell things. The temple bell tower became a concert venue for royal musicians. The top of the dais and palaces were built continuously to satisfy the leisure life of kings and mandarins of the Le Trinh era. So much money, gold, silver, jewels, tears and sweat of the people were siphoned to the utmost. The author has seen and heard, so the way of telling and describing is very vivid.
- In order to live in luxury and enjoy the glory of the king, from the lords to the mandarins, they all became robbers, trying their best to rampage and loot everywhere in the countryside. God has the power to collect strange beasts, she-woods, stone monsters and flower pots and ornamental plants in the folk world, not lacking anything. There are ornamental plows with tangled branches and leaves... like ancient trees growing at the top of wild hollows, stretching several meters long and requiring a soldier to carry them from the north across the river to bring them back.
- In the princess's palace, there are many mountains and landscapes, as strange as a bonfire. In the royal garden, on quiet nights, the sounds of birds chirping and gibbons can be heard from all around, or in the middle of the night it is as noisy as a storm of wind and broken bowls. From then on, Pham Dinh Ho hesitated and thought: The price of knowledge is unpredictable. This life of luxury is the cause of the impending fall of the throne one day soon. That was the year 1782 when Trinh Sam passed away, military rebellion broke out, and the capital city of Thang Long was destroyed and destroyed. In 1786, Nguyen Hue led his army to the first province of Bac Ha, and the Trinh family's business was destroyed in an instant. The extraordinary million that the author thought of was truly effective. The eunuchs in the lord's palace were as brazen and cunning as the common folk who scornfully cursed in his face:
My son remember this sentence
Robbers at night are enemies, robbers during the day are officials.
– They use the trick of using the wind to humiliate them, going out and threatening them with sex. Put the two words Phung Thu immediately in flower pots, ornamental plants, birds or any house and they will rob it. They also plotted to have their henchmen send soldiers to sneak in and shake her away, then charged her with hiding animals as offerings to threaten her with prostitution. They arrogantly destroyed people's houses and walls in order to carry whatever stone or tree they had plundered. For the rich, they plotted to claim that they were rich and offered them things to torture them and make money. Many people had to throw up their belongings and cry for death. Some families have to destroy rockeries or remove ornamental plants to avoid disaster.
– The author's family belongs to a mandarin class. aristocrats of Le Trinh's reign. Faced with rampant harassment, the author's mother, Mrs. Cung Nhan, had to have someone cut down a pear tree several hundred meters high, when it was in full bloom and fragrant. The two pomegranate and pomegranate trees look very beautiful when they are out. This detail is very vivid, very real. The author has recounted a true story of his family in Ha Khau ward to both create trust for readers and criticize the greed and disgusting face of the mandarins of Le Trinh's time and also expose the corruption in lord's palace.
– This type of story guidance has greatly increased the persuasiveness of the true details that the author has recorded above, while also making the writing more rich and attractive. The author's emotions are also discreetly conveyed through it. The story was recorded very naturally by the author. Realistic details and phenomena are described meticulously without being boring, interspersed with short, sharp comments that further increase the appeal of the work.
|
Hướng dẫn
Bài làm: Cảm nhận đoạn thơ: Đâu lòng hai ả tô nga (…) Săc đành đòi một, tài đành họa hai.
a. Đặt vấn đề:
– Nguyễn Du là đại thi hào dân tộc, tên tuối của ông gắn liền với tác phẩm Truyện Kiều, kiệt tác số một của văn học trung đại Việt Nam. Chì xét riêng về nghệ thuật miêu tả nhận vật, Nguyễn Du đã đến đỉnh cao chói lọi nhất trong lịch sứ viết tiểu thuyết bàng thơ.
– Mười bốn câu đầu Chị em Thúy Kiều đã thế hiện được trọn vẹn vẻ đẹp, tài năng và đức hạnh cúa hai chị em với tất cả tấm lòng quý mến, trân trọng của nhà thơ. (Trích dẫn thơ)
b. Triển khai:
– Đoạn trích Chị em Thuý Kiều nằm trong phần Gập gỡ và đính ước, sau phần giới thiệu gia cánh gia đình Thuý Kiều. Với nhiệt tình trân trọng ngợi ca, Nguyễn Du đã sử dụng bút pháp nghệ thuật ước lệ cổ điển, lấy những hình ảnh thiên nhiên đê gợi, tả, khắc hoạ vẻ đẹp chị em Thuý Kiều thành những tuyệt sắc giai nhân. Trước hết, Nguyễn Du cho ta thấy vẻ đẹp bao quát của hai chị em Thuỷ Kiều trong bốn câu thơ đầu bằng một nót bút cô đọng:
Đầu lòng hai ả tố nga,
Thúy Kiều là chị, em là Thúy Vân
Mai cốt cách tuyết tinh thần,
Môi người một vẻ mười phân vẹn mười.
– Những câu thơ đã gợi được mối thiện cảm ban đầu cho người đọc về hình ảnh hai chị em Thúy Kiều: cả hai chị em đều xinh đẹp, một vẻ đẹp thanh tao, trong trắng như mai và tuyết, từ hình dáng bên ngoài cho đến tâm hồn tính cách bên trong, đúng là mỗi người moi vẻ mười phân vẹn mười. Tác giả đã lấy vẻ đẹp mĩ lệ trong thiên nhiên, như mây và tuyết đế so sánh gián tiếp vẻ đẹp của Thúy Vân và Thúy Kiều, theo bút pháp tượng trưng và ẩn dụ, là những biện pháp tu từ quen thuộc trong thơ văn cổ điển. Một cái nhìn đầy trân trọng, lấy mai và tuyết làm chuẩn mực cho cái đẹp, Nguyễn Du miêu tả tâm hồn trong sáng, làm rõ cái thần bức chân dung thiếu nữ. Bốn câu thơ tiếp tác giả giói thiệu vẻ đẹp Thúy Vân, một thiếu nữ rất mực kiều diễm:
Vân xem trang trọng khác vời
Khuôn trăng đầy đặn nét ngài nở nang
Hoa cười ngọc thốt đoan trang
Mây thua nước tóc tuyết nhường màu da.
– Với gương mặt xinh đẹp đầy đặn như mặt trăng tròn, lông mày đẹp như mày ngài, miệng cười tươi như hoa, tiếng nói trong như ngọc, tóc đẹp hơn mây, da trắng đẹp hơn tuyết. Đó là những nét miêu tả theo phương pháp ước lệ, dùng để miêu tả những đặc điểm hình thức hoặc tinh thần của con người cho thêm sinh động, gợi cảm. Từ ngữ trang trọng, đoan trang là hai nét vẽ tinh tế, gợi tả cái thần của bức chân dung Thúy Vân với vẻ đẹp quý phái, một cái nhìn đầy trân trọng của Tố Như khi miêu tả Thúy Vân.
– Bằng một loạt miêu tả có tính chất ước lệ, kết họp với một hệ thống từ ngữ có tính chọn lọc, tác giả đã thành công trong việc khắc họa đậm nét vẻ đẹp phúc hậu, đoan trang của Thúy Vân đã hiện ra trước mắt người đọc như một bức tranh truyền thần. Vân đẹp hơn những gì mĩ lệ của thiên nhiên, nhưng tạo sự hòa họp êm đềm với chung quanh. Từ thông điệp nghệ thuật này, phải chăng dưới ngòi bút Nguyễn Du, con người ấy với vẻ đẹp ấy, ắt hẳn cuộc đời sẽ chẳng biết đến sóng gió là gì? Những câu tiếp theo Nguyễn Du giới thiệu vẻ đẹp sắc sảo mặn mà của Thúy Kiều. Neu Thúy Vân có một vẻ đẹp phúc hậu, đoan trang thì trái lại Thúy Kiều mang vẻ đẹp sắc sảo mặn mà về cả tài lẫn sắc:
Kiều càng sắc sảo mặn mà,
So về tài sắc lại là phần hơn.
Làn thu thủy nét xuân sơn,
Hoa ghen thua tham liễu hờn kém xanh.
Một hai nghiêng nước nghiêng thành,
Sắc đành đòi một, tài đành họa hai.
– Đôi mắt Thúy Kiều đẹp trong như nước mùa thu, lông mày xinh đẹp như dáng núi mùa xuân. Những hình ảnh ẩn dụ này gợi lên đôi mắt trong sáng long lanh: đôi mắt đó là cửa sổ của tâm hồn, thể hiện phần tinh anh của trí tuệ. Dung nhan đằm thắm khiến hoa cũng phải ghen, dáng người cao đẹp tươi xanh khiến liễu cũng phải hờn, đúng là một sẳc đẹp như người xưa thường nói nghiêng nước nghiêng thành. Nếu như ở Thúy Vân nghiêng về tả thi ở Thúy Kiều nét bút thiên về gợi, để từ đó ta mới thấy hết vẻ đẹp của một bậc giai nhân tuyệt thế.
– Với các biện pháp nghệ thuật như ước lệ kết hợp với ẩn dụ – ỉàn thu thủy nét xuân sơn, nhân hóa kết họp với thậm xưng hoa ghen thua tham, liễu hờn kém xanh, và cả phép dùng điển cố – một hai nghiêng nước nghiêng thành, Nguyên Du đã dựng lên được bức chân dung tuyệt sắc về Thúy Kiều với cái đẹp sắc sảo mặn mà, hoa ghen liễu hờn, khác hẳn cái đẹp mày thua tuyết nhường đoan trang phúc hậu của Thúy Vân.
– Qua mười bốn câu đầu đoạn trích Chị em Thuý Kiều, hình ảnh hai chị em hiện lên rõ nét là hai con người với vẻ đẹp và tài năng hơn người. Đồng thời, đoạn thơ còn thể hiện dự cảm về kiếp người tài hoa bạc mệnh của cảm hứng nhân văn ở Nguyễn Du. Với nghệ thuật ước lệ và bút pháp chấm phá trong hội họa, Nguyễn Du đã rất tài tình trong việc giới thiệu và miêu tả tài sắc Thúy Kiều, Thúy Vân. Cả hai chị em đều mang vẻ đẹp quý phái, thanh thoát, sắc nước hương trời. Đọc đoạn thơ, mỗi người chúng ta có một cảm nhận, tưởng tượng khác nhau về bức chân dung của hai thiếu nữ. Chính vì vậy, Chị em Thúy Kiều luôn tươi mới, xinh đẹp và để lại cho độc giả biết bao cảm xúc thân thương.
c. Đánh giá:
|
Instruct
Assignment: Comment on the poem: I feel sorry for the two women (...) I have to choose one, but I have to choose two.
a. Question:
– Nguyen Du is a great national poet, his name is associated with the work The Tale of Kieu, the number one masterpiece of Vietnamese medieval literature. In terms of the art of character description alone, Nguyen Du has reached the most brilliant peak in the history of writing poetic novels.
– The first fourteen lines of Sisters Thuy Kieu fully express the beauty, talent and virtue of the two sisters with all the love and respect of the poet. (Poem quote)
b. Deployment:
– The excerpt from Thuy Kieu Sisters is in the Meeting and Engagement section, after the introduction of Thuy Kieu's family. With enthusiastic praise, Nguyen Du used classical conventional artistic style, taking evocative and descriptive images of nature, portraying the beauty of Thuy Kieu sisters into stunning beauties. First of all, Nguyen Du shows us the universal beauty of the two sisters Thuy Kieu in the first four verses of the poem with a succinct brushstroke:
At first, the two girls denounced each other,
Thuy Kieu is the older sister, the younger is Thuy Van
The bones are separated from the spirit snow,
The person's lips have a perfect look.
– The verses evoked initial sympathy for readers about the image of the two sisters Thuy Kieu: both sisters are beautiful, an elegant beauty, as white as apricot and snow, from their outer appearance. down to the inner soul and personality, each person truly has a completely different look. The author used the beautiful beauty in nature, such as clouds and snow, to indirectly compare the beauty of Thuy Van and Thuy Kieu, using symbolic and metaphorical writing, which are familiar rhetorical devices in poetry. classic. With a look full of respect, taking apricot and snow as the standards for beauty, Nguyen Du describes the pure soul, clarifying the spirit of the portrait of a young woman. The author's next four verses introduce the beauty of Thuy Van, a very charming young woman:
Van looked very solemn
Mold plump moon bouncing his strokes
Hoa smiled with dignity
Cloudy lose hair color snow ceded skin color.
– With a beautiful face as plump as the full moon, eyebrows as beautiful as yours, a smile as bright as a flower, a voice as clear as jade, hair more beautiful than clouds, skin whiter than snow. These are conventional descriptions, used to describe the physical or mental characteristics of people to make them more vivid and sexy. The words formal and dignified are two delicate strokes, depicting the spirit of Thuy Van's portrait with noble beauty, a respectful look of To Nhu when describing Thuy Van.
– With a series of conventional descriptions, combined with a system of selective words, the author has succeeded in boldly portraying the kind and dignified beauty of Thuy Van that appeared before her. The reader's eyes are like a divine painting. Van is more beautiful than the beauty of nature, but creates a peaceful harmony with the surrounding. From this artistic message, is it true that under Nguyen Du's pen, that person with that beauty, surely life will not know what turbulence is? In the following sentences, Nguyen Du introduces the sharp and salty beauty of Thuy Kieu. While Thuy Van has a kind and dignified beauty, on the contrary, Thuy Kieu has a sharp and salty beauty in both talent and beauty:
Kieu is more sharp and salty,
Compared to talent, it's even better.
Autumn water and spring paint,
The flower of jealousy and loss is greedy and the willow is less green.
One or two tilts the water tilts into the city,
Had demanded a sharp, two graphics resource officers.
– Thuy Kieu's eyes are as beautiful as autumn water, her eyebrows are as beautiful as spring mountains. These metaphorical images evoke bright, sparkling eyes: those eyes are the windows of the soul, expressing the quintessence of wisdom. Her beautiful face makes even flowers jealous, her tall and beautiful figure makes willows envious, it is truly a beauty as the ancients often say, as the tide goes. If in Thuy Van leans toward the descriptive, in Thuy Kieu the brushstrokes lean toward evoking, so that from there we can see all the beauty of a peerless beauty.
– With artistic methods such as conventions combined with metaphors - autumn and water lines, spring mountains, personification combined with even the flower being jealous and greedy, the willow being less green, and even using allusions - one-two tilts As the water tilted into the city, Nguyen Du created a wonderful portrait of Thuy Kieu with her sharp and salty beauty, flowers of jealousy and willow, very different from Thuy Van's graceful and gentle beauty.
– Through the first fourteen sentences of the excerpt Thuy Kieu Sisters, the image of the two sisters clearly appears as two people with beauty and talent beyond others. At the same time, the poem also shows a premonition about the life of a talented and ill-fated person of humanistic inspiration in Nguyen Du. With conventional art and dotting techniques in painting, Nguyen Du was very skillful in introducing and describing the talents of Thuy Kieu and Thuy Van. Both sisters have noble, elegant, and heavenly beauty. Reading the poem, each of us has a different feeling and imagination about the portrait of two young women. That's why, Thuy Kieu Sisters are always fresh, beautiful and leave readers with so many loving emotions.
c. Evaluate:
|
Hướng dẫn
– Trong các phẩm chất cao cả của con người thì đức hi sinh luôn luôn được coi trọng. Tuy vậy, đức đức hi sinh của mồi thời đại, mỗi tầng lớp, mỗi hoàn cảnh cũng có phần giống, khác nhau.
– Tấm gương hi sinh cụ thể và gần gũi nhất là sự hy sinh của mẹ dành cho con. Câu chuyện về người mẹ ở đất nước Nhật là một minh chứng cảm động về đức hi sinh cao cả và thiêng liêng cùa tình mẫu tử.
b. Triển khai:
– Câu chuyện kể rằng, sau một trận động đất ở đất nước Nhật Bản, mọi thứ đều hoang tàn đổ nát. Khi các nhân viên cứu hộ tìm đến một ngôi nhà bị sập, họ đã tìm được xác người mẹ, bên dưới có đứa con thơ đang ngủ say. Chính người mẹ đã lấy thân mình để che chở cho đứa con được sống. Hình ảnh người mẹ ấy đã để lại cho chúng ta biết bao cảm động về đức hi sinh.
– Đức hi sinh là phẩm chất tốt đẹp, là tự nguyện dành phần thiệt thòi về mình vì mục đích, lí tường tình cảm cao đẹp. Đức hi sinh có khi hi sinh cả tính mạng của mình cho người khác, cho tập thể, cho cộng đồng.
– Câu chuyện về người mẹ trong trận động đất thật cao cả, vì mẹ đã che chở để dành sự sống cho con. Người mẹ đã vĩnh viễn ra đi nhưng người con khi lớn lên hẳn sẽ rất tự hào về người mẹ cao cả giàu đức hi sinh và lòng nhân ái ấy.
– Trong cuộc sống, biểu hiện của đức hi sinh rất đa dạng: trong gia đình, cha mẹ hi sinh vì con cái để mong sau này con mình có cuộc sống tốt đẹp hơn. ơ trường, thầy cô hi sinh nhũng công lao cùa mình để dạy dỗ thấu đáo cho học sinh, mong muốn các em tiến bộ không ngừng. Trong lịch sử chống giặc ngoại xâm đã có biết bao tấm gương hi sinh cho Tổ quốc để chúng ta có được độc lập tự do như ngày hôm nay. Lê Lai là một vị tướng nhà Hân Lê đã quên mình cứu chúa. Ông đã hi sinh mạng sống của mình đệ cứu nguy cho Lê Lợi, cũng là cứu cả dân tộc Việt Nam. Trong kháng chiến chống Mĩ cứu nước, anh Nguyễn Văn Trỗi đã hi sinh tính mạng của mình, hi sinh hạnh phúc cá nhân, bất chấp nguy hiểm khi xung phong nhận nhiệm vụ tiêu diệt tên Macnamara khi nó vừa đi qua cầu Công Lý ở Sài Gòn. Biểu hiện cao nhất của đức hi sinh đó là Bác Hồ kính yêu của chúng ta. Người đã hi sinh cả tuổi thanh xuân để đem lại tự do cho dân tộc.
– Ngày nay, tuy đất nước hòa bình nhưng vẫn có rất nhiều chiến sĩ bộ đội, công an, lực lượng kiểm ngư âm thầm ngày đêm bảo vệ yên bình cho hạnh phúc cùa nhân dân. Họ có mặt khắp nơi trên đất nước, từ vùng biên giới hẻo lánh hay ngoài hải đảo xa xôi mà vẫn đầy lạc quan với tinh thần trách nhiệm cao nhất.
– Đức hi sinh là thước đo phẩm giá của con người. Hi sinh không phải chịu thiệt vì mục đích cá nhân mà phải biết vì tập thể, quê hương, đất nước thì việc hi sinh đó mới có ý nghĩa. Hi sinh rèn luyện cho ta đức tính dũng cảm, biết vưọt qua những khó khăn, rào cản trong cuộc sống. Người có đức hi sinh luôn được mọi người ghi nhớ công ơn.
– Vậy mà cuộc sống hiện nay có nhiều người sống trong nhung lụa nhưng lúc nào cũng chỉ lo nghĩ cho bản thân, không bao giờ chịu chia sẻ cho những người kém may mắn hơn mình. Họ đáng bị lên án. Người thiếu đức hi sinh hay bị rụt rè, sợ sệt mọi thứ, gặp việc khó không muốn giải quyết. Hi sinh là quý nhung hi sinh cũng cần phải được dẫn dắt bởi một lý trí tỉnh táo, một tình cảm trong sáng, đúng đắn để tránh sự mù quáng và những hậu quả tai hại từ sự mù quáng gây ra. Hiểu được điều này, tuối trẻ chúng ta cần phát huy đức tính tốt đẹp này, phải sổng cho ra sống, biết nghĩ đến người khác và cộng đồng xã hội.
c. Đánh giá:
|
Instruct
– Among the noble qualities of humans, the virtue of sacrifice is always highly valued. However, the virtue of sacrifice of each era, each class, and each situation is somewhat similar and different.
– The most specific and closest example of sacrifice is the sacrifice of a mother for her child. The story of a mother in Japan is a touching testament to the noble and sacred sacrifice of motherhood.
b. Deployment:
– The story says that, after an earthquake in Japan, everything was devastated. When rescue workers arrived at a collapsed house, they found the mother's body, with her baby sleeping soundly underneath. It was the mother who used her body to protect her child so that he could live. The image of that mother has left us deeply moved by the virtue of sacrifice.
- The virtue of sacrifice is a good quality, it is the willingness to sacrifice one's own disadvantage for the sake of a noble emotional cause and reason. The virtue of sacrifice sometimes sacrifices one's own life for others, for the group, for the community.
– The story of the mother during the earthquake is noble, because she protected her child to save his life. The mother has passed away forever, but when the child grows up, he will be very proud of his noble mother, rich in sacrifice and kindness.
– In life, the manifestations of the virtue of sacrifice are very diverse: in the family, parents sacrifice for their children in the hope that their children will have a better life in the future. At school, teachers sacrifice their efforts to thoroughly educate students, wanting them to improve continuously. In the history of fighting against foreign invaders, there have been countless examples of sacrifices for the Fatherland so that we can have the independence and freedom we have today. Le Lai was a general of the Han Le dynasty who selflessly saved the lord. He sacrificed his life to save Le Loi, and also to save the entire Vietnamese people. During the resistance war against America to save the country, Mr. Nguyen Van Troi sacrificed his life, sacrificed his personal happiness, despite the danger when he volunteered to take on the task of destroying the Macnamara when it had just crossed the Cong Ly Bridge in Saigon. The highest expression of sacrifice is our beloved Uncle Ho. He sacrificed his youth to bring freedom to the nation.
– Today, although the country is peaceful, there are still many soldiers, police, and fisheries surveillance forces who silently protect peace day and night for the happiness of the people. They are present all over the country, from remote border areas or remote islands, but are still full of optimism and the highest sense of responsibility.
– The virtue of sacrifice is a measure of human dignity. Sacrifice does not have to be for personal gain, but for the collective, the homeland, and the country, then the sacrifice has meaning. Sacrifice trains us to be courageous, to overcome difficulties and barriers in life. People who have the virtue of sacrifice are always remembered by everyone.
– Yet today's life has many people living in luxury but always only worrying about themselves, never sharing with those less fortunate than themselves. They deserve to be condemned. People who lack the virtue of sacrifice are often timid, afraid of everything, and when faced with difficult problems, they do not want to solve them. Sacrifice is precious, but sacrifice also needs to be guided by a sober mind and a pure, correct emotion to avoid blindness and the harmful consequences that blindness causes. Understanding this, our youth need to promote this good virtue, to live well, to think of others and the social community.
c. Evaluate:
|
Hướng dẫn
Bài làm:Cảm nhận vẻ đẹp khung cảnh thiên nhiên qua đoạn thơ: Ngày xuân con én đưa thoi (…) Dịp cầu nho nhỏ cuối ghềnh bắc ngang. (Trích Cảnh ngày xuân, Nguyễn Du)
a. Đặt vấn đề: Mở bài
– Nguyễn Du là đại thi hào của dân tộc Việt Nam, là danh nhân văn hóa thế giới. Truyện Kiều là một kiệt tác của Nguyễn Du. Cảnh ngày xuân là một trong những đoạn trích hay của Truyện Kiều, trích ờ phần Gặp gỡ và đính ước.
– Sau khi miêu tả bức chân dung vẻ đẹp của chị em Thúy Kiều là bức tranh họa về cảnh sắc trong tiết thanh minh và cảnh du xuân của trai tài gái sắc. Đoạn thơ được xem là thiên tả cảnh tuyệt bút (Trích dẫn thơ).
b. Triển khai:
– Sau khi giới thiệu gia cảnh gia đình nhà Vương Viên Ngoại và vẻ đẹp của chị em Thúy Vân – Thúy Kiều, Nhà thơ Nguyễn Du vẽ nên một bức tranh khung cảnh ngày xuân trong tiết Thanh minh, ba chị em Thúy Kiều – Thúy Vân – Vương Quan rủ nhau đi dạo chơi xuân. Kết cấu đoạn thơ diễn biến theo trình tự thời gian. Bốn câu thơ mở đầu tả cảnh mùa xuân. Sáu câu cuối là cảnh chị em Kiều du xuân quay trở về. Đoạn trích mở đầu bằng khung cảnh rất đặc trưng của mùa xuân:
Ngày xuân con én đưa thoi,
Thiểu quang chín chục đã ngoài sáu mươi.
– Bầu trời rực rỡ ánh sáng, trên cao, từng đàn chim én bay liệng nhịp nhàng. Hình ảnh con én đưa thoi vừa gợi sự trôi chảy của thời gian: thấm thoắt như chiếc thoi dệt vải, ngày xuân thoắt đến rồi sẽ thoắt qua; vừa gợi không gian: những cánh én rộn ràng bay liệng như thoi đưa giữa bầu trời trong sáng. Tiếp đến là sự phản chiếu ánh sáng đẹp của mùa xuân: Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi. Mùa xuân đã qua sáu mươi ngày. Bây giờ đã sang tháng Ba, ý thơ gợi lên sự bâng khuâng tiếc nuối ngày xuân trôi nhanh quá. Nhung có lẽ, cái thần thái tuyệt đẹp của mùa xuân nằm ở hai câu thơ:
Cỏ non xanh tận chân trời,
Cành lê trắng điếm một vài bông hoa.
– Trước mắt ta mờ ra một không gian mênh mông trải rộng tới chân trời. Trên cái nền xanh tươi sáng mơn mởn của cỏ non, nhà họa sĩ ngôn từ điểm xuyết vài bông lê trắng muốt, vẻ đẹp cùa mùa xuân được gợi với tất cả sự mới mẻ, tinh khôi, thanh khiết, giàu sức sống – cỏ non. Không gian khoáng đạt trong trẻo – xanh tận chân trời. Màu xanh pha lẫn màu vàng chanh hòa họp với màu lam trong sáng của chân trời ngày xuân. Trên thảm cỏ xanh mưọt, pha lẫn sắc trắng thanh khiết, tinh khôi của hoa lê làm thành một bức tranh lộng lẫy rạo rực sức sống. Màu sắc có sự hài hòa tới mức tuyệt diệu: từ trắng đứng trước gây ấn tượng mạnh; từ điểm làm cho cảnh vật trở nên sinh động, có hồn chứ không tĩnh tại. Bút pháp nghệ thuật phôi sắc thật tài tình, tất cả đề gợi lên vẻ đẹp riêng của mùa xuân.
– Nguyễn Du quả là bậc thầy trong khả năng sử dụng ngôn ngữ. Trong thơ ông, tiếng Việt không chỉ giàu đẹp, trong sáng tinh tế mà còn rất gợi cảm. Bốn câu thơ đầu đã phác họa bức tranh thiên nhiên diễm lệ và tươi sáng. Sáu câu cuối là cảnh chị em Kiều du xuân trở về:
Tà tà bóng ngà về tây,
Chị em thơ thẩn dang tay ra về.
Bước dần theo ngọn tiểu khê,
Lần xem phong cánh có bề thanh thanh.
Nao nao dòng nước uốn quanh,
Dịp cầu nho nhỏ cuối ghềnh bắc ngang.
– Trong văn chương, hình ảnh hoàng hôn, chiều tà thường gợi lên cảm giác buồn thương, tàn tạ, thê lương. Cuộc du xuân thưởng cảnh vừa náo nức, tưng bừng là thế, giờ đây đã lặng lẽ chìm vào cô tịch. Tâm trạng con người không khỏi lưu luyến, bâng khuâng, hụt hẫng. Gam màu tươi sáng rực rỡ của bức tranh ngày xuân đến đây được thay bằng màu nhạt nhòa của nắng chiều bảng lảng. Cảnh vẫn mang cái thanh, cái dịu của mùa xuân: nắng nhạt, khe nước nhỏ. Cảnh vật vẫn đẹp, vẫn nên thơ với dòng nước uốn quanh, dịp cầu nho nhỏ nhưng đã thiếu vắng đi rất nhiều hơi thở của con người.
– Bước chân thơ thẩn trên dặm đường về của chị em Kiều như có cái gì đó giăng mắc, khó nói. Các từ láy tà tà, thanh thanh, nao nao không chỉ gợi tả cảnh vật mà còn bộc lộ tâm trạng con người: không những gợi cảm giác nuối tiếc về ngày vui qua mau mà còn linh cảm một điều gì đó sắp xảy ra trong tâm hồn đầy nhạy cảm của Thúy Kiều. Rõ ràng cảnh đã nhuốn màu tâm trạng. Sáu câu thơ cuối diễn tả cảnh chị em Thúy Kiều trên đường trở về. Một khung cảnh yên tĩnh, êm ả, dường như đối lập với cảnh lễ hội lúc trước. Không gian yên tĩnh lạ thường, không còn người đi kẻ lại tấp nập, không còn ríu rít tiếng nói cười. Thủ pháp tả được thay bàng thủ pháp gợi. Tâm trạng chị em Thúy Kiều như có cái gì mơ hồ như tiếc nuối, bâng khuâng. Lòng người hòa trong cảnh vật, như đang lắng lại cùng cảnh vật.
– Qua mười câu thơ, ta thấy được nghệ thuật miêu tả điêu luyện cùa Nguyễn Du. Nhà thơ đã kết họp khéo léo giữa kể và tả, sử dụng từ ngữ giàu chất tạo hình đế miêu tả cảnh ngày xuân. Bút pháp tả cảnh ngụ tình tinh tế cùa nhà thơ cũng phản ánh được phần nào tâm trạng của nhân vật mà ông yêu quý. Có thế thấy thiên nhiên trong truyện Kiều nói chung và cảnh ngày xuân nói riêng có những diêm khác với thiên nhiên truyền thống trong thơ ca Á Đông xưa. Cảnh ở đây không tĩnh tại mà thường được mở ra theo không gian, thời gian, theo bước chân, cái nhìn, cảm xúc của con người. Do vậy cảnh ấy thật hơn, có hồn hơn.
c. Đánh giá kết luận:
|
Instruct
Assignment: Feel the beauty of the natural scenery through the poem: On spring day, the swallow shuttles (...) The occasion of a small bridge at the end of a rapid crossing. (Excerpt from Spring Scene, Nguyen Du)
a. Question: Introduction
– Nguyen Du is a great poet of the Vietnamese nation and a world cultural celebrity. The Tale of Kieu is a masterpiece by Nguyen Du. The spring day scene is one of the good excerpts from The Tale of Kieu, excerpted from the Meeting and Engagement section.
– After describing the portrait of the beauty of Thuy Kieu sisters, there is a painting of the scenery in the Qingming period and the spring travel scene of talented boys and beautiful girls. The poem is considered a great scene description (poetry quote).
b. Deployment:
– After introducing the family background of Vuong Vien Ngoai's family and the beauty of sisters Thuy Van - Thuy Kieu, Poet Nguyen Du painted a picture of a spring day scene during Thanh Minh period, three sisters Thuy Kieu - Thuy Van and Vuong Quan invited each other to go for a spring walk. The structure of the poem develops in chronological order. The opening four lines of the poem describe the spring scene. The last six sentences are the scene where Kieu and her sisters return from their spring trip. The excerpt opens with a very typical spring scene:
On spring days, swallows shuttle,
Thieu Quang is ninety and over sixty.
– The sky is brightly lit, high above, flocks of swallows fly rhythmically. The image of a shuttlecock evokes the fluidity of time: as fleeting as a weaving shuttle, spring days quickly come and will pass quickly; evokes space: the fluttering wings of swallows fly like shuttles in the clear sky. Next is the reflection of the beautiful light of spring: Thieu Quang is ninety and over sixty. Spring has passed sixty days. Now that it's March, the poem evokes a wistful feeling of regret that spring days have passed too quickly. But perhaps, the beautiful spirit of spring lies in two verses:
Green grass reaches the horizon,
White pear branch with a few flowers.
– Before our eyes, a vast space stretches out to the horizon. On the bright green background of young grass, the word painter dotted a few pure white pear flowers, the beauty of spring is evoked with all the newness, purity, purity, and vitality - grass. young. Open and clear space - green to the horizon. Green mixed with lemon yellow blends with the bright blue of the spring horizon. On the lush green grass, mixed with the pure white color of pear flowers, it creates a splendid picture filled with vitality. The colors have wonderful harmony: the word white in front makes a strong impression; From the point of view of making the scene lively and soulful, not static. The colorful artistic brushwork is truly ingenious, all evoking the unique beauty of spring.
– Nguyen Du is truly a master in the ability to use language. In his poetry, Vietnamese is not only rich, beautiful, pure and delicate but also very sexy. The first four verses sketch a beautiful and bright picture of nature. The last six sentences are the scene of the Kieu sisters returning from their spring trip:
The evil shadow of the ivory goes to the west,
The sisters leisurely opened their arms and left.
Step by step along the top of Tieu Khe,
Once you see the style, it has a clean appearance.
The water flows around me,
Last occasion a small bridge crossing rapids.
– In literature, images of sunset and dusk often evoke feelings of sadness, devastation, and desolation. The spring trip to enjoy the scenery was so exciting and jubilant, but now it has quietly sunk into solitude. The human mood cannot help but be nostalgic, wistful, and disappointed. The bright colors of the painting on the coming spring day are replaced by the pale colors of the fading afternoon sunlight. The scene still carries the sound and gentleness of spring: pale sunshine, small streams of water. The scenery is still beautiful, still poetic with the winding water, small bridge opportunities, but a lot of human breath is missing.
– Kieu and her sisters' leisurely steps on the way home seemed to be entangled with something, difficult to say. The words evil, peaceful, and restless not only describe the scene but also reveal the human mood: not only do they evoke a feeling of regret for a happy day that quickly passed, but also a premonition of something about to happen in the future. Thuy Kieu's sensitive soul. Clearly the scene has colored the mood. The last six verses describe the scene of Thuy Kieu's sisters on their way back. A quiet, peaceful scene, seemingly in contrast to the previous festive scene. The space is unusually quiet, no more people walking around, no more chirping voices and laughter. The method of describing is replaced by the method of suggesting. The mood of Thuy Kieu's sisters seems to have something vague like regret and wistfulness. People's hearts blend in with the scenery, as if they are calming down with the scenery.
– Through ten verses, we see Nguyen Du's skillful descriptive art. The poet skillfully combined narrative and description, using words rich in visual qualities to describe the spring scene. The poet's delicate penmanship in describing love scenes also partly reflects the mood of the character he loves. It can be seen that the nature in Kieu's story in general and the spring scene in particular have differences from the traditional nature in ancient Asian poetry. The scene here is not static but often unfolds according to space, time, footsteps, looks, and emotions of people. Therefore, the scene is more real and more soulful.
c. Conclusion review:
|
Hướng dẫn
–Trong cuộc kháng chiến chống Mỹ, những chiến sĩ lái xe trên tuyến Đường Trường Sơn đã đi vào văn học với tư cách là nhũng anh hùng. Bài thơ về tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật là một trong những bài thơ hay viết về những chiến sĩ lái xe trên tuyến đường Trường Sơn.
–Ba khổ thơ cuối là đinh điểm của mạch cảm xúc và tứ thơ được nảy nở sáng rỏ, để lại ấn tượng trong lòng độc giả về cuộc chiến tranh ác liệ trên tuyến đường Trường Sơn và phẩm chất cao đẹp của người lính lái xe (Trích dẫn thơ).
b.Triển khai:
–Bài thơ có bảy khổ, khổ nào cũng có hình ảnh chiếc xe, hình ảnh anh bộ đội cụ Hồ và cái ác liệt cùng sự anh hùng. Từ những chiếc xe tải không kính trên tuyến đường Trường Son, ta vẫn thấy được tinh thần ung dung bình tĩnh, hiên ngang dũng cảm cùa người lính lái xe. Mỗi khổ thơ hiện lên một vẻ đẹp của người chiến sĩ. Bức chân dung đẹp ấy lại được khắc họa rõ nét qua tình cảm đồng chí, đồng đội nồng ấm và tình yêu Tổ quốc thiêng liêng cao cả, ý chí chiến đấu giải phóng miền Nam. Ở ba khổ thơ cuối, chân dung, tâm hồn của người lính lái xe được gợi ra cũng chính từ hình ảnh những chiếc xe không có kính:
Những chiếc xe từ trong bom rơi
Đã về đây họp thành tiêu đội
Gặp bạn bè suốt dọc dường đi tới
Bắt tay qua cửa kính vỡ rồi.
–Từ trong khói lửa bom đạn, tức là từ trong ác liệt của chiến tranh nhưng người lính đã tập họp lại thành tiểu đội, thành đồng chí, bạn bè. vẫn lời thơ tự nhiên đầy cảm xúc, từ ngữ giản dị mà sâu sắc, khổ thơ đã khẳng định tình đồng đội được nảy sinh và hình thành khi cùng trải qua chiến tranh ác liệt. Các anh đã trải qua bom đạn của chiến tranh với tinh thần phơi phới. Trong bom đạn hiểm nguy, những chiếc xe không kính vừa thoát khỏi cái chết trong gang tấc giờ đây đã họp thành đội ngũ anh hùng: đội ngũ của những chiếc xe không kính. Họ là những con người từ bốn phương cùng chung lí tường chiến đấu, gặp nhau thành bạn bè.
–Ngôn ngữ thơ giản dị nhưng chất thơ toát ra từ cảm xúc cùa tác giả giúp ta hình dung những chiếc xe không kính vẫn vưọt qua bom đạn băng băng ra tiền tuyến. Cái bắt tay qua cửa kính vỡ rồi là hình ảnh thơ đầy xúc động như tiếp thêm sức mạnh cho họ vượt qua mọi thử thách. Tình cảm người lính gắn bó như anh em trong một gia đình:
Bếp Hoàng cầm ta dựng giữa trời
Chung bát đũa nghĩa là gia đình đây
Võng mắc chông chênh trên đường xe chạy
Lại đi lại đi trời xanh thêm.
–Ăn uống chung bát đũa như trong một gia đình. Rồi các anh lại cùng nhau lên đường lại đi, lại đi trời xanh thêm. Câu thơ bay bay phơi phới lãng mạn thật mộng mơ. Điệp ngữ lại đi là một sự khẳng dịnh, sự tự tin hướng về phía trước, hướng về Miền Nam với niềm lạc quan, yêu đời với tất cả lí tưởng giải phóng miền Nam thống nhất đất nước. Trời xanh là cái xanh của thiên nhiên, của sắc trời nhưng còn là màu xanh của hi vọng, màu xanh cùa tuối trẻ.
–Đoạn thơ nổi bật vì hình ảnh thơ độc đáo: những chiếc xe không có kính băng ra chiến trường. Hình ảnh thực này được diễn tả bằng hai câu thơ rất gần với câu văn xuôi, lại có giọng thản nhiên càng gây sự chú ý về vẻ khác lạ của nó. Bom đạn càng làm cho những chiếc xe ấy biến dạng thêm, trần trụi hơn nữa:
Không có kính rồi xe không có đèn
Không cỏ mui xe thùng xe cỏ xước.
Xe vẫn chạv vì miền Nam phía trước
Chỉ cần trong xe có một trái tim.
–Điệp từ không nhấn mạnh chiến tranh ngày càng khốc Hệt làm cho chiếc xe biến dạng đến trần trụi. Nhưng xe vẫn băng băng tiến về miền Nam. Tác giả sử dụng nghệ thuật tương phản giữa hoàn cảnh ác liệt của cuộc kháng chiến và phẩm chất cùa người lính lái xe, ý chí kiên cường của người chiến sĩ quyết tâm chiến thắng kẻ thù xâm lược. Hình ảnh hoán dụ một trái tim xuất hiện trong câu thơ thật gợi cảm, ta cảm nhận được cuộc sống vui tươi, tình yêu nước nồng nàn cháy bỏng.
Trái tim như ngọn đèn, như mặt trời ờ cuối bài thơ như làm ấm, làm sáng rực lên chiến trường nhiều gian khó.
–Cội nguồn sức mạnh của cả đoàn xe, gốc rễ anh hùng của mỗi người cầm lái tích tụ, kết đọng ở trải tim gan góc, kiên cường, chứa chan tình yêu nước này. Ẩn sau ý nghĩa câu thơ chi cần trong xe có một trái tim là chân lý của thời đại chúng ta: sức mạnh quyết định, chiến thắng không phải là vũ khí, công cụ mà là con người giàu ý chí, anh hùng, lạc quan, quyết thắng. Có thể cả bài thơ hay nhất là câu cuối, con mắt cùa thơ làm bật lên chủ đề, toả sáng vẻ đẹp của hình tượng nhân vật trong bài thơ. Thiếu đi phương tiện vật chất tối thiểu nhưng những chiến sĩ vận tải vẫn hoàn thành vẻ vang nhiệm vụ, nêu cao phẩm chất con người Việt Nam anh hùng:
Thiếu tất cả, ta rất giàu dũng khí
Sống chẳng cúi đầu, chết vẫn ung dung
Giặc muốn ta nô lệ, ta lại hoá anh hùng
Sức nhân nghĩa mạnh hơn cường bạo.
(Tuổi 25, Tố Hữu)
–Bài thơ về tiêu đội xe không kính nói chung và đoạn thơ nói riêng là một thi phẩm đặc sắc tiêu biểu cho phong cách thơ Phạm Tiến Duật. Chất giọng trẻ, chất lính của bài thơ bắt nguồn từ tâm hồn phơi phới của thế hệ chiến sĩ Việt Nam một thói máu lửa mà chính nhà thơ đã sống, đã trài nghiệm. Từ sự giản dị của ngôn từ, sự sáng tạo của hình ảnh chi tiết, sự linh hoạt của nhạc điệu, đoạn thơ đã khắc hoạ, tôn vinh vẻ đẹp phẩm giá con người. Ba khổ cuối của bài thơ vẫn là hình ảnh những chiếc xe không có kính, xe bị biến dạng nhưng tinh thần người người thì luôn hướng tới miền Nam với những quyết tâm lớn lao. Xe phải đi, phải lao nhanh ra chiến trường, xe thẳng tiến để chi viện cho tiền tuyến miền Nam yêu dấu. Sự quyết tâm cùng với tấm lòng yêu nước của người lính trẻ đã để lại cho ta những cảm phục mến yêu.
|
Instruct
–During the resistance war against America, the soldiers driving on the Truong Son Road entered literature as heroes. Pham Tien Duat's poem about the squad of vehicles without windows is one of the best poems written about soldiers driving on the Truong Son route.
–The last three stanzas are the key points of the emotional circuit and the four poems clearly develop, leaving an impression in the readers' hearts about the fierce war on the Truong Son route and the noble qualities of the soldier driving the car. (Poem quote).
b.Deployment:
–The poem has seven stanzas, each stanza has the image of a car, the image of Uncle Ho's soldiers and the fierceness and heroism. From the glassless trucks on Truong Son route, we can still see the calm, courageous spirit of the soldier driving. Each stanza shows a warrior's beauty. That beautiful portrait is clearly portrayed through the warm feelings of comrades and comrades, the noble spiritual love for the Fatherland, and the will to fight to liberate the South. In the last three stanzas, the portrait and soul of the soldier driving are evoked from the image of cars without windows:
The cars fell from the bombs
Came here to meet up as a squad
Met friends along the way
Shaking hand through the broken glass window.
–From the smoke and fire of bombs and bullets, that is, from the fierceness of war, soldiers gathered into squads, comrades, and friends. Still natural and full of emotion, the words are simple yet profound, the stanza affirms the camaraderie that was born and formed when experiencing fierce war together. You have gone through the bombs and bullets of war with an exposed spirit. In the midst of dangerous bombs and bullets, the glassless cars that had just narrowly escaped death have now formed a team of heroes: the team of glassless cars. They are people from all over the world who fight together and meet each other to become friends.
–The poetic language is simple but the poetic quality emanating from the author's emotions helps us imagine cars without windows still passing through bombs and bullets to the front line. The handshake through the broken glass window is an emotional poetic image that gives them strength to overcome all challenges. Soldiers' feelings are as close as brothers in a family:
Kitchen Hoang held the table up in the sky
Sharing bowls and chopsticks means family
The hammock was stuck precariously on the driveway
Go again, the sky is bluer.
–Eat and drink together like a family. Then you guys set off together again, to the blue sky again. The poem is so romantic and dreamy. The alliteration is an affirmation, a confidence to move forward, towards the South with optimism, a love of life with all the ideals of liberating the South and reunifying the country. Blue sky is the blue of nature, the color of the sky, but it is also the blue of hope, the blue of youth.
–The poem stands out because of its unique poetic image: cars without windows driving onto the battlefield. This real image is described in two verses that are very close to the prose, and have a calm tone that further attracts attention to its strangeness. Bombs and bullets made those cars even more deformed and naked:
There are no glasses and the car has no lights
No scratches on the hood or trunk of the car.
The car is still running because the South is ahead
As long as there is a heart in the car.
–The alliteration does not emphasize that the war is getting worse and worse, causing the car to become completely deformed and become naked. But the car was still moving towards the South. The author uses artistic contrast between the fierce circumstances of the resistance war and the qualities of the driver, the strong will of the soldier determined to defeat the invading enemy. The metonymic image of a heart appearing in the poem is very sexy, we feel a joyful life and a passionate love for our country.
The heart is like a lamp, like the sun at the end of the poem, warming and illuminating the difficult battlefield.
–The source of strength of the entire convoy, the heroic roots of each driver, accumulate and condense in this courageous, resilient heart filled with love for the country. Hidden behind the meaning of the poem "If there's a heart in the car" is the truth of our time: the decisive power and victory are not weapons or tools but people rich in will, heroes, and joy. decisive, decisive victory. Perhaps the best part of the poem is the last line, the eye of the poem highlights the theme, shining the beauty of the character in the poem. Lacking the minimum material means, the transport soldiers still completed their mission gloriously, upholding the heroic qualities of the Vietnamese people:
Without everything, I am rich in courage
Live without bowing your head, die still leisurely
The enemy wanted me to be a slave, but I became a hero
The power of kindness is stronger than violence.
(Age 25, To Huu)
–The poem about the windshield of a car without glass in general and the poem in particular is a unique poem that represents Pham Tien Duat's poetic style. The poem's young, soldierly voice originates from the exuberant soul of the generation of Vietnamese soldiers, a fiery habit that the poet himself has lived and experienced. From the simplicity of the language, the creativity of detailed images, and the flexibility of the music, the poem depicts and honors the beauty and dignity of human beings. The last three stanzas of the poem are still images of cars without windows and deformed cars, but the spirit of people always heads towards the South with great determination. The car must go, must rush to the battlefield, the car must go straight to support the beloved Southern front line. The young soldier's determination and patriotism have left us with admiration and love.
|
Hướng dẫn
–Huy Cận là một trong những nhà thơ tiêu biểu của phong trào thơ mới. Sau cách mạng tháng Tám, ông nhanh chóng hòa nhập vào công cuộc kháng, chiến vĩ đại và trường kỳ của dân tộc. Hòa bình lập lại, từng trang thơ Huy Cận ấm áp hơi thở cuộc sống đang lên.
–Bài thơ Đoàn thuyền đảnh cá được sáng tác ở Hòn Gai năm 1958 nhân một chuyến đi thực tế dài ngày của tác giả. Ba khổ thơ đầu là cảnh ra khơi của đoàn thuyền đánh cá và hình ảnh người lao động hăng say đánh cá trên biển (Trích dẫn thơ).
–Mở đầu bài thơ, ta đã nghe thấy âm hưởng bài ca lao động ngân vang, khỏe khoắn cho đoàn thuyền ra khơi. Cảnh biển về đêm vừa rộng lớn lại vừa gần gũi với con người do một liên tưởng so sánh thú vị của nhà thơ:
Mặt trời xuông biên như hòn lửa
Sóng đã cài then đêm sập cứa
Đoàn thuyền đánh cá lại ra khơi
Câu hát căng buồm cùng giỏ khơi.
–Câu hát là niềm vui, sự phấn chấn của người lao động cùng với ngọn gió căng buồm cho con thuyền lướt nhanh ra khơi. Cảm hứng lãng mạn hòa quyện, đan xen cảm húng về vũ trụ và con người đã tạo cho bài thơ có nhiều hình ảnh bất ngờ.
–Cảnh biển vô cùng tráng lệ lúc hoàng hôn. Mặt trời được ví như hòn than đỏ rực. Hòn lửa từ từ lặn xuống biển. Bầu trời và mặt biển bao la như ngôi nhà vũ trụ rộng lón. Nghệ thuật so sánh độc đáo kết hợp với nghệ thuật nhân hóa sóng cài then và màn đêm là cánh cửa tạo nên những vần thơ đẹp, tạo cho người đọc nhiều ấn tượng. Ngày đã chuyển sang đêm, thiên nhiên đi vàò trạng thái nghỉ ngơi thì con người bắt đầu một đêm đánh cá ngoài biển khơi.
–Không phải từng chiếc thuyền lẻ loi đi trên biển mà là cả một đoàn thuyền. Giọng thơ khỏe khoắn tươi vui bộc lộ niềm lạc quan phơi phới của người lao động. Chữ lại trong ý thơ lại ra khơi khẳng định không phải lần đầu tiên họ ra khơi mà cảnh được tái diễn thường xuyên, đều đặn và còn là sự khẳng định nhịp điệu lao động của người dân chài nhịp nhàng nhưng phấn khởi. Mặt biển đêm không lạnh lẽo mà ấm áp hẳn lên bởi tiếng hát âm vang, náo nức thể hiện niềm vui to lớn của con người lao động được giải phóng:
Câu hát căng buồm cùng gió khơi.
–Chi tiết căng buồm là bút pháp lãng mạn, bay bỗng ta bắt gặp thường xuyên trong thơ Huy Cận. Đoàn thuyền ra khơi không chỉ nhờ vào gió trời mà còn cả điệu hát câu hò góp phần làm cho buồm căng. Đây là cách nói độc đáo, sáng tạo của tác giả khiến ta liên tưởng đến tiếng hát hòa cùng gió mạnh, thổi căng cánh buồm đẩy thuyền phăng phăng rẽ sóng ra khơi. Cánh buồm no gió tượng trưng cho khí thế đi lên xây dựng đất nước. Ba chi tiết: Tiếng hát – gió khơi – buồm căng là những tiết nghệ thuật mang tính tượng trưng diễn tả tinh thần phấn khởi, hăng say và khí thế ra khơi của ngư dân vùng biển. Âm thanh tiếng hát vang xa trên mặt biển. Tiếng hát gọi cá:
Hát rằng cá bạc biển Đông lặng
Cá thu biển Đông như đoàn thoi
Đêm ngày dệt biển muôn luồng sáng
Đến dệt lưới ta đoàn cá ơi!
–Những đoàn cá thoắt ẩn thoắt hiện gợi lên trong tâm trí nhà thơ cá như đoàn thoi, cá dệt biển, những màu sắc ánh sáng của cá thật đẹp. Tâm hồn người lao động tràn đầy niềm vui và say sưa: thể hiện nỗi ước ao của ngư dân hãy đến dệt sáng tấm lưới cá đi đàn cá ơi. Ra khơi đánh cá, họ mong cho biển lặng sóng êm, gặp luồng cá, đánh bắt được nhiều. Một khúc ca vui gọi cá vào mẻ lưới. Giọng thơ ngọt ngào, ngân dài vang xa đem đến cho người đọc nhiều liên tưởng thú vị về vẻ đẹp của ngôn ngữ thơ ca. Không phải một bầy cá đến dệt vào lưới mà lời mời gọi từng đoàn cá. Điều này chứng tỏ người lao động đã đoán biết được những luồng cá trên biển Đông. Họ đã nhìn thấy những luồng ánh sáng cá phát ra, lao đi, lấp lánh sáng trong bóng đêm thật đẹp.
–Người lao động dường như đang thường ngoạn bức tranh vô giá của biển cả về đêm mà thiên nhiên đã hào phóng ban tặng. Âm điệu câu thơ tha thiết kết hợp với từ cảm thán ơi và dấu chấm cảm thể hiện khát vọng đến cháy bỏng của ngư dân mong muốn đánh bắt thật nhiều cá để làm giàu cho Tổ quốc. Đó cũng chính là nét đẹp của người lao động trên biển. Cảm hứng lãng mạn đã giúp nhà thơ phát hiện ra những vẻ đẹp của cảnh đánh cá giữa biển đêm, trong niềm vui phơi phới, khỏe khoắn của người lao động làm chủ công việc của mình:
Thuyền ta lải gió với buồm trăng
Lướt giữa mây cao với biến bằng
Ra đậu dặm xa dò bụng biển
Dàn đan thế trận lưới vây giăng.
–Con thuyền đánh cá vốn nhỏ bé trước biển cả bao la đã trờ thành con thuyền kì vĩ, khổng lồ, hòa nhập vào với kích thước rộng lớn của thiên nhiên vũ trụ. Hai câu thơ thuyền ta lái gió với buồm trăng. Lướt giữa mây cao với biến bằng đẹp như một bức tranh lộng lộng mây trời, mênh mông biển cả. Hình ảnh đoàn thuyền được làm đẹp thêm bởi sự tưởng tượng phong phú giàu chất lãng mạn: gió là người lái thuyền, còn ánh trăng trên cao tựa là cánh buồm. Thuyền và người đã hòa nhập vào thiên nhiên bát ngát, lướt đi phơi phới trong cái thơ mộng của trời biển, giỏ, trăng. Chù nhân của con thuyền chính là những người lao động đang lồng lộng giữa biển trời với tư thế làm chủ thiên nhiên, làm chủ vũ trụ.
–Tư thế ra khơi nhẹ nhàng thoải mái đầy khí thế ấy chỉ có ở những con người vừa thoát khỏi kiếp sống nô lệ đang làm chủ cuộc sống, làm chủ đất trời. Chữ lướt đặc tả đoàn thuyền ra khơi với vận tốc phi thường, thiên nhiên cùng góp sức với con người trên chặng đường lao động. Đến ngư trường để dò bụng biển: hỏi dưới lòng biển sâu thẳm kia nơi nào có nhiều cá nhất? Đây thật sự là một cuộc chiến đấu giữa con người và thiên nhiên để dành lấy từ bàn tay thiên nhiên những của cải, tài nguyên để làm giàu đất nước phục vụ cuộc sống con người bằng tất cả sức lực với trí tuệ của con người. Ngư dân muốn thu được những mẻ cá lớn thì phải có nhiều lưới, nhiều con thuyền, phải biết cách dàn đan thế trận cách bủa lưới vây giăng. Huy Cận quả có sự am hiểu sâu sắc với nghề nghiệp và cảm thông với người lao động mới vẻ được bức tranh vừa hiện thực vừa lãng mạn ấy.
–Thành công của đoạn thơ là bút pháp lãng mạn và tả thực hình ảnh người dân chài lao động trên biển. Không chỉ có con người mà thiên nhiên cùng đồng hành với họ trong quá trình lao động đánh bắt cá về đêm. Sự hăng say và tinh thần phấn khởi của ngư dân đã giúp cuộc sống họ ổn định và góp một phần không nhỏ vào công cuộc xây dựng đất nước.
–Biển nước ta có nguồn tài nguyên tiềm tàng, khoáng sản nổi bật là dầu khí, và nhiều loại khoáng sản như: than, sắt, ti tan, cát thủy tinh… hải sản có tổng trữ lượng hàng triệu tấn. Đặc biệt vùng biển và ven biển Việt Nam nằm án ngữ trên các tuyến hàng hải và hàng không huyết mạch, có giá trị như những cánh cửa rộng mở đê chủ động hội nhập kinh tế với thế giới. Biển nước ta giàu tài nguyên thiên nhiên, là nơi nương tựa của hàng chục triệu người dân đất Việt là không gian sinh tồn của dân tộc, là địa bàn chiến lược trong bảo vệ và phát triển đất nước. Do vậy bào vệ chủ quyển và phát huy tiềm năng biển đảo là mệnh lệnh của Tổ quốc cho mỗi người Việt Nam.
|
Hướng dẫn
–Huy Cận là một trong những nhà thơ tiêu biểu của phong trào thơ mới. Sau cách mạng tháng Tám, ông nhanh chóng hòa nhập vào công cuộc kháng, chiến vĩ đại và trường kỳ của dân tộc. Hòa bình lập lại, từng trang thơ Huy Cận ấm áp hơi thở cuộc sống đang lên.
–Bài thơ Đoàn thuyền đảnh cá được sáng tác ở Hòn Gai năm 1958 nhân một chuyến đi thực tế dài ngày của tác giả. Ba khổ thơ đầu là cảnh ra khơi của đoàn thuyền đánh cá và hình ảnh người lao động hăng say đánh cá trên biển (Trích dẫn thơ).
–Mở đầu bài thơ, ta đã nghe thấy âm hưởng bài ca lao động ngân vang, khỏe khoắn cho đoàn thuyền ra khơi. Cảnh biển về đêm vừa rộng lớn lại vừa gần gũi với con người do một liên tưởng so sánh thú vị của nhà thơ:
Mặt trời xuông biên như hòn lửa
Sóng đã cài then đêm sập cứa
Đoàn thuyền đánh cá lại ra khơi
Câu hát căng buồm cùng giỏ khơi.
–Câu hát là niềm vui, sự phấn chấn của người lao động cùng với ngọn gió căng buồm cho con thuyền lướt nhanh ra khơi. Cảm hứng lãng mạn hòa quyện, đan xen cảm húng về vũ trụ và con người đã tạo cho bài thơ có nhiều hình ảnh bất ngờ.
–Cảnh biển vô cùng tráng lệ lúc hoàng hôn. Mặt trời được ví như hòn than đỏ rực. Hòn lửa từ từ lặn xuống biển. Bầu trời và mặt biển bao la như ngôi nhà vũ trụ rộng lón. Nghệ thuật so sánh độc đáo kết hợp với nghệ thuật nhân hóa sóng cài then và màn đêm là cánh cửa tạo nên những vần thơ đẹp, tạo cho người đọc nhiều ấn tượng. Ngày đã chuyển sang đêm, thiên nhiên đi vàò trạng thái nghỉ ngơi thì con người bắt đầu một đêm đánh cá ngoài biển khơi.
–Không phải từng chiếc thuyền lẻ loi đi trên biển mà là cả một đoàn thuyền. Giọng thơ khỏe khoắn tươi vui bộc lộ niềm lạc quan phơi phới của người lao động. Chữ lại trong ý thơ lại ra khơi khẳng định không phải lần đầu tiên họ ra khơi mà cảnh được tái diễn thường xuyên, đều đặn và còn là sự khẳng định nhịp điệu lao động của người dân chài nhịp nhàng nhưng phấn khởi. Mặt biển đêm không lạnh lẽo mà ấm áp hẳn lên bởi tiếng hát âm vang, náo nức thể hiện niềm vui to lớn của con người lao động được giải phóng:
Câu hát căng buồm cùng gió khơi.
–Chi tiết căng buồm là bút pháp lãng mạn, bay bỗng ta bắt gặp thường xuyên trong thơ Huy Cận. Đoàn thuyền ra khơi không chỉ nhờ vào gió trời mà còn cả điệu hát câu hò góp phần làm cho buồm căng. Đây là cách nói độc đáo, sáng tạo của tác giả khiến ta liên tưởng đến tiếng hát hòa cùng gió mạnh, thổi căng cánh buồm đẩy thuyền phăng phăng rẽ sóng ra khơi. Cánh buồm no gió tượng trưng cho khí thế đi lên xây dựng đất nước. Ba chi tiết: Tiếng hát – gió khơi – buồm căng là những tiết nghệ thuật mang tính tượng trưng diễn tả tinh thần phấn khởi, hăng say và khí thế ra khơi của ngư dân vùng biển. Âm thanh tiếng hát vang xa trên mặt biển. Tiếng hát gọi cá:
Hát rằng cá bạc biển Đông lặng
Cá thu biển Đông như đoàn thoi
Đêm ngày dệt biển muôn luồng sáng
Đến dệt lưới ta đoàn cá ơi!
–Những đoàn cá thoắt ẩn thoắt hiện gợi lên trong tâm trí nhà thơ cá như đoàn thoi, cá dệt biển, những màu sắc ánh sáng của cá thật đẹp. Tâm hồn người lao động tràn đầy niềm vui và say sưa: thể hiện nỗi ước ao của ngư dân hãy đến dệt sáng tấm lưới cá đi đàn cá ơi. Ra khơi đánh cá, họ mong cho biển lặng sóng êm, gặp luồng cá, đánh bắt được nhiều. Một khúc ca vui gọi cá vào mẻ lưới. Giọng thơ ngọt ngào, ngân dài vang xa đem đến cho người đọc nhiều liên tưởng thú vị về vẻ đẹp của ngôn ngữ thơ ca. Không phải một bầy cá đến dệt vào lưới mà lời mời gọi từng đoàn cá. Điều này chứng tỏ người lao động đã đoán biết được những luồng cá trên biển Đông. Họ đã nhìn thấy những luồng ánh sáng cá phát ra, lao đi, lấp lánh sáng trong bóng đêm thật đẹp.
–Người lao động dường như đang thường ngoạn bức tranh vô giá của biển cả về đêm mà thiên nhiên đã hào phóng ban tặng. Âm điệu câu thơ tha thiết kết hợp với từ cảm thán ơi và dấu chấm cảm thể hiện khát vọng đến cháy bỏng của ngư dân mong muốn đánh bắt thật nhiều cá để làm giàu cho Tổ quốc. Đó cũng chính là nét đẹp của người lao động trên biển. Cảm hứng lãng mạn đã giúp nhà thơ phát hiện ra những vẻ đẹp của cảnh đánh cá giữa biển đêm, trong niềm vui phơi phới, khỏe khoắn của người lao động làm chủ công việc của mình:
Thuyền ta lải gió với buồm trăng
Lướt giữa mây cao với biến bằng
Ra đậu dặm xa dò bụng biển
Dàn đan thế trận lưới vây giăng.
–Con thuyền đánh cá vốn nhỏ bé trước biển cả bao la đã trờ thành con thuyền kì vĩ, khổng lồ, hòa nhập vào với kích thước rộng lớn của thiên nhiên vũ trụ. Hai câu thơ thuyền ta lái gió với buồm trăng. Lướt giữa mây cao với biến bằng đẹp như một bức tranh lộng lộng mây trời, mênh mông biển cả. Hình ảnh đoàn thuyền được làm đẹp thêm bởi sự tưởng tượng phong phú giàu chất lãng mạn: gió là người lái thuyền, còn ánh trăng trên cao tựa là cánh buồm. Thuyền và người đã hòa nhập vào thiên nhiên bát ngát, lướt đi phơi phới trong cái thơ mộng của trời biển, giỏ, trăng. Chù nhân của con thuyền chính là những người lao động đang lồng lộng giữa biển trời với tư thế làm chủ thiên nhiên, làm chủ vũ trụ.
–Tư thế ra khơi nhẹ nhàng thoải mái đầy khí thế ấy chỉ có ở những con người vừa thoát khỏi kiếp sống nô lệ đang làm chủ cuộc sống, làm chủ đất trời. Chữ lướt đặc tả đoàn thuyền ra khơi với vận tốc phi thường, thiên nhiên cùng góp sức với con người trên chặng đường lao động. Đến ngư trường để dò bụng biển: hỏi dưới lòng biển sâu thẳm kia nơi nào có nhiều cá nhất? Đây thật sự là một cuộc chiến đấu giữa con người và thiên nhiên để dành lấy từ bàn tay thiên nhiên những của cải, tài nguyên để làm giàu đất nước phục vụ cuộc sống con người bằng tất cả sức lực với trí tuệ của con người. Ngư dân muốn thu được những mẻ cá lớn thì phải có nhiều lưới, nhiều con thuyền, phải biết cách dàn đan thế trận cách bủa lưới vây giăng. Huy Cận quả có sự am hiểu sâu sắc với nghề nghiệp và cảm thông với người lao động mới vẻ được bức tranh vừa hiện thực vừa lãng mạn ấy.
–Thành công của đoạn thơ là bút pháp lãng mạn và tả thực hình ảnh người dân chài lao động trên biển. Không chỉ có con người mà thiên nhiên cùng đồng hành với họ trong quá trình lao động đánh bắt cá về đêm. Sự hăng say và tinh thần phấn khởi của ngư dân đã giúp cuộc sống họ ổn định và góp một phần không nhỏ vào công cuộc xây dựng đất nước.
–Biển nước ta có nguồn tài nguyên tiềm tàng, khoáng sản nổi bật là dầu khí, và nhiều loại khoáng sản như: than, sắt, ti tan, cát thủy tinh… hải sản có tổng trữ lượng hàng triệu tấn. Đặc biệt vùng biển và ven biển Việt Nam nằm án ngữ trên các tuyến hàng hải và hàng không huyết mạch, có giá trị như những cánh cửa rộng mở đê chủ động hội nhập kinh tế với thế giới. Biển nước ta giàu tài nguyên thiên nhiên, là nơi nương tựa của hàng chục triệu người dân đất Việt là không gian sinh tồn của dân tộc, là địa bàn chiến lược trong bảo vệ và phát triển đất nước. Do vậy bào vệ chủ quyển và phát huy tiềm năng biển đảo là mệnh lệnh của Tổ quốc cho mỗi người Việt Nam.
|
Hướng dẫn
–Bước vào thế kỉ 21, đất nước ta đang trên đà hội nhập với sự phát triển của thế giới với rất nhiều cơ hội và thử thách được mờ ra. Muốn xây dựng đất nước giàu và đẹp, cá nhân cùa mỗi người cần phải biết phát huy và cống hiến.
–Trong xã hội, thanh niên là tầng lớp có vai trò, vị trí rất quan trọng trong sự nghiệp xây dựng quê hương đất nước. Bài thơ Tiếng ru cùa nhà thơ Tố Hữu mặc dù ra đời trong những năm chiến tranh nhưng vẫn còn nguyên giá trị gợi nhắc về lẽ sống ấy của mỗi một chúng ta ngày nay.
–Nội dung của đoạn thơ: tả thực một loạt sự vật: con ong, con cá, con chim trong mối quan hệ, gắn kết với môi trường sống. Triết lí: một thân lúa chín – chẳng thể làm nên mùa vàng, một người – không thể tạo thành nhân gian. Từ đó, tác giả liên hệ và đúc kết bài học sống cho con người: sống để yêu thương tất thảy, tự nguyện sống hòa nhập, gắn bó cá nhân với cộng đồng.
–Một giọt nước không thể làm nên biển cả vì nó quá nhỏ bé, nhưng tỉ tỉ giọt nước từ trăm sông ngàn suối tuôn chảy về cùng một hướng sẽ tạo nên biển cả mênh mông. Con người cũng vậy. Không ai có thể sống một mình vì phải cần đến rất nhiều quan hệ với thế giới xung quanh. Miếng cơm ta ăn do người nông dân dầm sương dãi nắng, đổ mồ hôi, sôi nước mắt làm ra. Tấm áo ta mặc, một cuốc sách, cây bút, đôi dép ta mang và bao vật dụng khác là do công sức của hàng triệu công nhân miệt mài ngày đêm trong các nhà máy xí nghiệp sản xuất để phục vụ đời sống của con người. Trong nhà trường, thầy cô giáo không quản ngại những khó nhọc gian lao để truyền dạy kiến thức và giáo dục đạo lý cho học sinh.
–Từ đoạn thơ, mỗi người phải ý thức được trách nhiệm cùa mình trong xã hội: + Lẽ sống đẹp của con người trong xã hội: sống để yêu thương, dâng hiến,
cá nhân tự nguyện gắn bó với cộng đồng mới hình thành môi trường sống rộng lớn, giàu tính nhân văn, sống cho những điều lớn lao của xã hội và đất nước.
+ Đây là vấn đề có ý nghĩa xã hội, thời sự và ý nghĩa nhân sinh sâu sắc, liên quan tới nhận thức, lối sống và hành động của con người. Đặc biệt là thời kinh tê thị trường, khi mà những giá trị tình cảm cùa con người với con người trong xã hội đang có những thay đổi.
–Lý tường sống chính là lẽ sống của cuộc đời, lý tưởng phải cao đẹp thì tâm hồn mới thanh cao. Lý tưởng cao cả đẹp đẽ chính là điều kiện để con người sống có ý nghĩa. Trong cuộc đời của mỗi con người thì lý tưởng sống rõ nhất ỏ’ tuôi thanh niên.
–Tuy nhiên, bên cạnh lẽ sống đẹp đó vẫn còn có nhiều người sống ích kỉ, hẹp hòi, không biết quan tâm đến người khác, sống vô trách nhiệríi với bản thân, không có mục đích. Những kẻ đó đáng bị lên án và phải bị gạt ra khỏi lề của xã hội.
|
Instruct
–Entering the 21st century, our country is on the verge of integrating with world development with many opportunities and challenges emerging. To build a rich and beautiful country, each individual needs to know how to promote and contribute.
–In society, young people are a class with a very important role and position in the cause of building the homeland. The poem Lullaby by poet To Huu, although born during the war years, still has the same value as a reminder of that reason for life for each of us today.
–The content of the poem: realistically describes a series of things: bees, fish, birds in their relationship and connection with the living environment. Philosophy: one stalk of ripe rice - cannot create a golden harvest, one person - cannot create the human world. From there, the author connects and summarizes life lessons for people: live to love everyone, voluntarily live in harmony, and personally attach to the community.
–One drop of water cannot make the ocean because it is too small, but billions of drops of water from hundreds of rivers and streams flowing in the same direction will create a vast ocean. The same goes for humans. No one can live alone because it requires a lot of relationships with the world around them. The food we eat is made by farmers who are exposed to the sun, sweat, and tears. The shirt we wear, a book, a pen, the sandals we wear and many other items are due to the efforts of millions of workers working day and night in manufacturing factories to serve people's lives. . In school, teachers are not afraid of hardships to impart knowledge and moral education to students.
–From the poem, each person must be aware of their responsibilities in society: + The beautiful life of humans in society: living to love, dedicate,
Individuals voluntarily stick with the new community to form a large, humane living environment, living for the great things of society and the country.
+ This is an issue with profound social, topical and human significance, related to human perception, lifestyle and actions. Especially in the market economy, when the emotional values of people and people in society are changing.
-The ideal of living is the reason for living life, ideals must be high and beautiful for the soul to be noble. Noble and beautiful ideals are the conditions for people to live meaningfully. In every person's life, the ideal of life is most evident in youth.
–However, besides that beautiful life, there are still many people who live selfishly, narrow-mindedly, do not know how to care for others, live irresponsibly with themselves, and have no purpose. Those people deserve condemnation and must be pushed out of society.
|
Hướng dẫn
– Nhà thơ Huy Cận sáng tác bài thơ Đoàn thuyền đánh cả vào năm 1958, tại vùng biển tỉnh Quảng Ninh. Bài thơ ra đời trong giai đoạn miền Bắc nước ta đang xây dựng chủ nghĩa xã hội và phát triển kinh tế văn hóa sôi nổi. Đây được xem là một trong những bài thơ hay viết về đề tài cổ vũ lao động khi nhân dân làm chủ cuộc đời
–Bài thơ Đoàn Thuyền Đánh Cá gồm bảy đoạn thơ tường thuật lại hành trình đoàn thuyền của ngư dân Quãng Ninh ra khơi đánh bắt cá: Mở đầu là giới thiệu ra khơi lúc hoàng hôn chiều xuống, tiếp đến là cảnh đánh bắt cá trong đêm trăng sáng trên biển vịnh Hạ Long và trở về bến cảng vào lúc rạng đông. Ba khổ thơ cuối là khúc hát mê say của người lao động kéo lưới lúc mờ sáng và cảnh đoàn thuyền buồm căng lộng gió trở về (Trích dẫn thơ).
–Cảnh đánh cá về đêm giũa biển thật vất vả và cũng lắm hiểm nguy. Và để xua tan đi cái mệt nhọc ấy, những tiếng hát văng vẳng cất lên giữa không gian bao la. Âm thanh tiếng hát không bao giờ dứt giữa biển cả mênh mông. Tiếng hát căng đầy sức sống của người lao động mới:
Ta hát bài ca gọi cá vào
Gõ thuyển đã có nhịp trăng cao
Biển cho ta cá như lòng mẹ
Nuôi lớn đời ta tự buổi nào.
–Trăng in xuống nước, sóng xô bóng trăng dưới nước như gõ vào mạn thuyền tạo nên nhịp trăng để xua cá vào lưới. Thiên nhiên và con người cùng một nhịp lao động. Công việc đánh cá vào đêm vốn nặng nhọc, vất vả đã thành bài ca lao động đầy niềm vui nhịp nhàng, cùng thiên nhiên vừa hùng tráng vừa thơ mộng. Tiếng hát lạc quan của những người ngư dân lao động Hòn Gai làm cho công việc vơi đi nỗi mệt nhọc.
–Hình ảnh gọi cá vào chính là công việc vất vả của ngư dân. Nhưng dưới ngòi bút của Huy Cận, ông đã biến công việc nặng nhọc này thành niềm vui say mang đầy chất thơ. Lời ca gọi cá vào lưới nâng cao thêm cái chất thơ mộng của bức tranh. Ngư dân gõ thuyền xua ca vào lưới. Nhưng ở đây không phải con người mà là ánh trăng in xuống nước óng ánh, trăng gõ vào mạn thuyền, muôn vàn ánh vàng tan ra theo làn sóng vỗ vào mạn thuyền. Hiện thực được trí tưởng tượng sáng tạo thành hình ảnh lãng mạn giàu chất thơ. Cái nhìn của tác giả đối với con người là cái nhìn tươi tắn đầy lạc quan. Từ gõ và hát trong câu thơ giúp ta hình dung cảnh đánh cá ngoài khơi thật sinh động và hấp dẫn. Biển hào phóng cho ta nhiều tôm cá, con người chinh phục thiên nhiên cũng đầy lòng biết ơn:
Biên cho ta cá như lòng mẹ
Nuôi lớn đời ta tự buôi nào.
–Biển như lòng mẹ ấm áp chan chứa nghĩa tình. Nghệ thuật so sánh độc đáo cho ta thấy sự phong phú của tài nguyên biển góp phần nuôi sống con người dưới bàn tay lao động khai thác của những ngư dân. Nếu như mẹ nuôi con bằng dòng sữa ngọt ngào tinh khiết từ thuở ấu thơ đến khi trưởng thành thì biển cả, dù những ngày sóng lặng gió êm hay bão tố cuồng nộ thì lúc nào biển cũng hào phóng ban tặng cho ngư dân nguồn hải sản quý báu. Chính bà mẹ biển cả bao la đó đã nuôi sống con người bao thế hệ. Giọng thơ tha thiết chân thành. Niềm say sưa hào hứng và những ước mơ cháy bỏng của con người muốn hòa họp với thiên nhiên và chinh phục thiên nhiên bằng công việc lao động cùa mình:
Sao mờ kéo lưới kịp trời sáng
Ta kẻo xoăn tay đàn cá nặng
Vay bạc đuôi vàng lóe rạng đông
Lưới xếp buồm lên đón nắng hồng.
–Hình ảnh sao mờ là tín hiệu thời gian: đêm sắp tàn, ngày đã đến – thời điểm công việc đánh cá diễn ra khẩn trương để thu hoạch cá. Công việc gần hoàn tất, người lao động vui mừng với thành quả gặt hái được chùm cá nặng. Bóng đêm tan dần, ngày bắt đầu đến, nhịp độ lao động càng khẩn trương. Nhịp thơ 2/2/3 phù họp nhịp điệu khẩn trương của đoàn thuyền. Yếu tố thực sao mờ giúp ta hiêu được đoàn người yêu lao động. Họ đã thức thâu đêm để kéo lưới. Hình ảnh lao động nhọc nhằn nhưng rất hào hùng ấy thể hiện qua nhũng từ ngữ gọi tả độc đáo kéo xoăn tay, chùm cá nặng là cách so sánh thú vị, sinh động giúp ta hình dung cá nhiều vô kể: chúng chen nhau như chùm quả. Chùm cá nặng còn tượng trưng cho thành quả lao động thắng lợi, nó chất chứa bao niềm vui hạnh phúc của ngư dân.
–Từ lóe được dùng rất hay và gợi tả ánh bình minh đang lên, vừa gợi lên động tác nhảy nhót của đàn cá trong mẻ lưới. Lưới kéo lên, những tia nắng sớm rực rỡ chiếu trên khoang thuyền đầy ắp cá làm lấp lánh màu sắc tạo nên vay bạc đuôi vàng. Câu thơ có màu sắc rược rỡ nhưng bất ngờ nhất là hình ảnh lóe rạng đông, đuôi vẩy của những con cá. Khoang thuyền đầy ắp cá. Nghệ thuật sử dụng màu sắc thật hài hòa: màu sắc bạc, vàng tạo ánh hồng làm cho bức tranh có một gam màu lộng lẫy, rực rỡ. Tiếng hát căng buồm đưa đoàn thuyền ra khơi, giờ đây tiếng hát căng buồm cùng đoàn thuyền đầy ắp cá trở về. Trí tưởng tượng đã nối dái chắp cánh cho hiện thực trở nên kì ảo:
Câu hát căng buồm với gió khơi
Đoàn thuyền chạy đua cùng mặt trời
Mặt trời đội biến nhô màu mới
Mắt cá huy hoàng muôn dặm phơi
–Câu thứ nhất lặp lại câu cuối khổ thơ tạo một cảm giác tuần hoàn: câu hát căng buồm đưa thuyền đi thì nay vẫn câu hát ấy căng buồm đưa thuyền về. Nhưng bây giờ thuyền trở về một tư thế mới: Đoàn thuyền chạy đua cùng mặt trời. Và trong cuộc chạy đua này, con người đã chiến thắng, đã về đích trước. Khi mặt trời đội biển đem màu đỏ sáng cho đất trời thì con người đã về bến. Lại thêm một sự hòa hợp nhịp nhàng giữa con người và vũ trụ. Biện pháp nói quá kết hợp hình ảnh hoán dụ mắt cả huy hoàng muôn dặm phơi, đã vẻ lên không khí được mùa cá thu hoạch thắng lợi và cuộc sống ấm no, hạnh phúc của nhân dân vùng biển. Ánh mặt trời điểm tô cho thành quả lao động thêm rực rỡ: muôn mắt cá như muôn ánh mặt trời tỏa ánh huy hoàng. Thuyền và người luôn nổi bật giữa vũ trụ lớn lao và niềm vui chiến thắng cũng mang tầm vóc lớn.
–Đoạn thơ miêu tả cảnh biển khơi về đêm thật đẹp, thật tráng lệ thể hiện năng lực quan sát và đầu óc bay bổng của nhà thơ. Thiên nhiên đã hào phóng ban tặng cho những ngư dân chăm chỉ lao động thu hoạch được nhiều mẻ cá lớn. Công việc đánh cá về đêm thật vất vả, nặng nhọc nhung đã đem lại cho con người một cuộc sống ấm no hạnh phúc. Niềm phấn khởi của ngư dân cũng là dấu hiệu của cuộc sống đang chuyển biến lên một tầm cao mới.
|
Instruct
– Poet Huy Can composed the poem The Fleet of Boats Strikes the Sea in 1958, in the waters of Quang Ninh province. The poem was born during the period when the North of our country was building socialism and developing vibrant economic and cultural development. This is considered one of the best poems written on the topic of promoting labor when people take control of their lives
–The poem The Fishing Boat consists of seven stanzas recounting the journey of the Quang Ninh fishermen's boat out to sea to catch fish: The beginning is the introduction of going out to sea at dusk, followed by the fishing scene in Moonlit night on the sea of Ha Long Bay and return to the harbor at dawn. The last three stanzas are the passionate song of the workers pulling nets at dawn and the scene of the sailboats returning with full winds (Poetry quote).
–Fishing at night at sea is very difficult and very dangerous. And to dispel that fatigue, the singing voices rang out in the vast space. The sound of singing never stops amidst the vast ocean. The energetic singing of new workers:
I sing a song to call the fish in
The stroke of the boat has a high rhythm
The sea gives us fish like a mother's womb
Raise our lives from time to time.
–The moon prints on the water, the waves rush the moon's shadow underwater as if tapping on the side of the boat, creating a moon rhythm to attract fish into the net. Nature and humans work in the same rhythm. The work of fishing at night, which was originally heavy and arduous, has become a labor song full of rhythmic joy, with nature both majestic and poetic. The optimistic singing of the working fishermen of Hon Gai makes the work less tiring.
–The image of calling fish in is the hard work of fishermen. But under Huy Can's pen, he turned this hard work into a passionate, poetic joy. The lyrics calling the fish into the net enhance the poetic quality of the painting. Fishermen knock on their boat and chase the fish into the net. But here it is not people but the moonlight imprinted on the iridescent water, the moon tapping on the side of the boat, countless golden lights scattering along the waves crashing against the side of the boat. Reality is created by the imagination into a romantic, poetic image. The author's view towards people is a fresh and optimistic view. The words tapping and singing in the poem help us imagine the vivid and attractive scene of fishing at sea. The sea generously gives us lots of shrimp and fish, and people who conquer nature are also full of gratitude:
Bien gives me fish like a mother's heart
Let's raise our lives and take care of ourselves.
–The sea is like a mother's warm heart filled with love. The unique art of comparison shows us the richness of marine resources that contribute to human sustenance under the hands of fishermen. If a mother nourishes her child with pure, sweet milk from childhood to adulthood, then the sea, whether on days of calm waves or raging storms, will always generously gift fishermen with marine resources. precious product. It is that vast mother sea that has nourished people for generations. The poetic voice is earnest and sincere. The excitement and burning dreams of people wanting to unite with nature and conquer nature through their labor:
The dim star pulled the net in time for dawn
I don't want to curl up with heavy fish
Borrow silver with golden tail flashing at dawn
The net to fold the sail up to catch the pink sunlight.
–The image of a dim star is a signal of time: the night is about to end, day has come - the time when fishing work takes place urgently to harvest fish. The work is almost completed, the workers are happy with the results of harvesting a bunch of heavy fish. The darkness fades, day begins to come, and the pace of work becomes more urgent. The poetic rhythm of 2/2/3 matches the urgent rhythm of the boat crew. The real element of the stars helps us understand the group of people who love working. They stayed up all night pulling the net. That image of hard but very heroic labor expressed through the unique descriptive words of curling hands and bunches of heavy fish is an interesting and vivid comparison that helps us visualize countless fish: they jostle each other like brunches. The bunch of heavy fish also symbolizes the successful results of labor, it contains a lot of joy and happiness of the fishermen.
–The word flash is used very well and evokes the rising dawn, while also evoking the jumping movements of the fish in the net. The net was pulled up, the bright morning rays of sunlight shone on the boat full of fish, sparkling with colors, creating a silver tail with a yellow tail. The poem has bright colors, but the most surprising is the image of the flash of dawn and the fluttering tails of fish. The boat's cabin was full of fish. The art of using colors is harmonious: silver and gold colors create a pink glow, giving the painting a splendid, vibrant color scheme. The singing filled the sails that sent the boats out to sea, now the singing filled the sails and the boats full of fish returned. Imagination has given wings to reality to become magical:
The song sails with the sea breeze
The fleet of boats raced against the sun
The sun turns a new color
The fish's eyes are full of breath
–The first line repeats the last line of the stanza, creating a cyclical feeling: the song that raised the sails brought the boat out, but now the same song holds the sails to bring the boat back. But now the boat returns to a new position: The fleet races with the sun. And in this race, humans won, reached the finish line first. When the sun overcomes the sea and brings bright red color to the earth and sky, people have returned to shore. Another harmonious harmony between humans and the universe. The overstatement combined with the glorious allegorical metaphor of thousands of miles of sun exposed the atmosphere of a successful fish harvest and the prosperous and happy life of the people in the coastal area. The sunlight embellishes the fruits of labor more brilliantly: all the fish's eyes are like all the rays of the sun radiating splendor. Boats and people always stand out in the great universe and the joy of victory is also of great stature.
–The poem describes the beautiful and magnificent sea scene at night, demonstrating the poet's observational ability and soaring mind. Nature has generously gifted hard-working fishermen with many large catches of fish. The work of fishing at night is difficult and difficult, but it has brought people a prosperous and happy life. The excitement of fishermen is also a sign that life is moving to a new level.
|
Hướng dẫn
a) Đặt vấn đề:
– ‘Tôn sư trọng đạo’ đó là một truyền thống quý báu của dân tộc ta. Chúng ta sẽ nói không hết những lời cảm ơn đối với những người chèo thuyền đưa chúng ta đến với tương lai. Vì thế chúng ta hãy trân trọng và tôn vinh nhà giáo Việt Nam 20/11.
b) Triển khai:
– Ngày 20/11 ngày mà chúng ta dành những bó hoa tươi thắm dâng tặng các thầy cô
+ Đó là nghĩa cử cao đẹp, đó là sự kính tọng, sự biết ơn
+ Thầy cô đã dìu dắt ta qua bến bờ tri thức để chúng ta có một kiến thức vững vàng để tiếp tục những ước mơ, để tồn tại trong cuộc sống này
+ Những bó hoa đó như là lời tri ân các thế hệ học trò dành cho các thầy giáo, cô giáo
– Trong xã hội phát triển ngày nay, học sinh có nhiều điều kiện để tự học. Học qua các phương tiện thông tin đại chúng, sách vở, mạng internet.Măc dù khoa học kĩ thuật,công nghệ phát triển đến đâu thì cúng không làm mất đi vai tro của người thầy
+ Bởi lẽ, Quý Thầy cô không chỉ dạy ta kiến thức sách vở họ còn dạy ta nhều điều hay, lẽ phải
+ Thầy cô dạy chúng ta cách sống ở đời, những chân lí của cuộc sống, họ rèn luyện ta thành người có ích cho xã hội
+ Nói cách khác họ chính là “kĩ sư tâm hồn” cho mỗi thế hệ học sinh, họ xây dựng nên các thế hệ học trò vừa học giỏi, vừa ngoan ngoãn ‘tiên học lễ, hậu học văn’
– Ý thức sâu săc về công lao trời bể mà họ đã kiến tạo trong cuộc đời chúng ta vì thế chúng ta không thể bỏ qua ngày Hiến chương các Nhà giáo VIệt Nam
+ Đây là ngày không chỉ mỗi học sinh đang ngồi trên ghế nhà trường mà tất cả mọi cá nhân đều tôn vinh vì ’nghề giáo là nghề cao quý nhất trong các nghề cao quý’
+ Những ngày nay do dòng xoáy của cuộc đời, bên cạnh những thầy cô nhiệt huyết, những người thầy tài năng, đức độ là tấm gương sáng cho học trò noi theo thì có một bộ phận giáo viên đánh mất đi thần tượng trong con mắt học trò.
+ Cũng do cuộc sống có quá nhiều chao đảo, có một bộ phận học sinh vì lòng ích kỉ, vì sự nông nổi, bồng bột,..mà họ đã vi phạm đạo làm trò
|
Instruct
a) Ask the problem:
- 'Respecting the teacher' is a precious tradition of our people. We can't say enough thanks to those rowing us into the future. Therefore, let us respect and honor Vietnamese teachers on November 20.
b) Implementation:
– November 20 is the day we dedicate fresh flower bouquets to teachers
+ That is a noble gesture, it is respect and gratitude
+ Teachers have guided us through the shore of knowledge so that we have a solid knowledge to continue our dreams and to survive in this life.
+ Those bouquets of flowers are a form of gratitude for generations of students to their teachers
– In today's developed society, students have many conditions to study on their own. Learn through mass media, books, and the internet. No matter how much science and technology develops, the role of the teacher will not be lost.
+ Because teachers not only teach us book knowledge, they also teach us many good things and common sense.
+ Teachers teach us how to live life, the truths of life, they train us to become useful people for society
+ In other words, they are the "soul engineers" for each generation of students, they build generations of students who are both good at studying and obedient, 'first learn manners, second learn literature'.
- Deeply aware of the immense contributions they have made in our lives, we cannot ignore the day of the Vietnamese Teachers' Charter.
+ This is the day that not only every student sitting in school but also every individual is honored because 'teaching is the noblest of all noble professions'
+ Nowadays, due to the vortex of life, besides enthusiastic teachers, talented and virtuous teachers who are shining examples for students to follow, there is a group of teachers who have lost their idols in their children. student eyes.
+ Also because life has too many fluctuations, there is a group of students who, because of their selfishness, impulsiveness, impulsiveness, etc., violate the morality of acting.
|
Hướng dẫn
Dấu ấn của Nguyễn Du trong trí nhớ của độc giả là qua kiệt tác nổi tiếng mang tên ”truyện Kiều”. Qua lời thơ của truyện Kiều, người đọc cảm thương cho nhân vật Thúy Kiều, tài sắc vẹn toàn. Nhưng lại gặp phải bi kịch cuộc đời. Nhà thơ đã thể hiện tấm lòng nhân đạo xót thương Kiều. Đồng thời thay nàng lên tiếng tố cáo. Vì vậy truyện mang một giá trị hiện thực và nhân đạo sâu sắc.
b) triển khai
– Tiếng nói cảm thương, tiếng nói đồng cảm với thân phận nhỏ bé thể hiện ở giọng điệu trần thuật và điểm nhìn trần thuật của tác giả. Tài sắc vẹn toàn như Thúy KIều mà bị xã hội chà đạp, ép cuộc sống của Kiều vào đường cùng. Điểm nhìn trần thuật dưới con mắt của tác giả để xây dựng một nhân vật có thực với số phận long đong, nghiệt ngã.
– Tác phẩm thể hiện sự lo lắng, lòng trắc ẩn mênh mông của Nguyễn Du giành cho những kiếp bé nhỏ trong xã hội cũ.
+ Thúy Kiều phải bán mình chuộc cha. Sự lo lắng sau này Kiều phải gặp Kim Trọng như thế nào khi không còn giữ được sự trong trắng của bản thân.
– Tác phẩm ca ngợi những phẩm chật tốt đẹp mà Kiều có. Cuộc sống bèo dạt mây trôi là thế nhưng không làm phai mờ tình cảm của Kiều giành cho Kim Trọng; nét đẹp tâm hồn của Kiều được bộc lộ rõ.
+ Ban đầu Kiều là đứa con hiếu thuận phải bán mình chuộc cha. Nàng là người chung thủy, khi bị giam tại lầu Ngưng Bích nàng luôn “tưởng người…chén đồng” và “tấm…rửa”.
– Từ số phận của những con người trong tác phẩm, tác giả đặt ra một thông điệp cho xã hội lúc bấy giờ là cần thay đổi thế giới này đi. Còn nếu duy trì nhịp sống như vậy sẽ làm xã hội loạn lạc, con người sẽ bị rơi vào bước đường cùng.
– Nguyễn Du đã rất thành công khi cho nhân vật của mình nhiều phẩm chất tốt đẹp:
+ Thúy Kiều không những có “làn thu thủy, nét xuân sơn” mà nàng còn “cầm,kì,thi,họa,đủ mùi ca ngâm”. Nàng còn đàn rất hay và tự soạn cho mình cung đàn bạc mệnh.
+ Nàng còn có lòng vị tha,tha tội cho Hoạn Thư
|
Instruct
Nguyen Du's mark in readers' memory is through the famous masterpiece called "The Story of Kieu". Through the poetry of Kieu's story, readers feel sympathy for the character Thuy Kieu, who is talented and beautiful. But encountered life tragedy. The poet showed his humanity and compassion for Kieu. At the same time, she spoke up to denounce. Therefore, the story has a profound realistic and humanitarian value.
b) implementation
– The voice of compassion, the voice of sympathy with the small fate is expressed in the author's narrative voice and narrative point of view. Even though Thuy Kieu is talented and beautiful, society tramples on her, forcing Kieu's life into a dead end. Narrative point of view through the author's eyes to build a real character with a long and cruel fate.
– The work shows Nguyen Du's immense concern and compassion for the small lives in the old society.
+ Thuy Kieu had to sell herself to redeem her father. The worry is how Kieu will have to meet Kim Trong later when she can no longer maintain her innocence.
– The work praises the good qualities that Kieu has. Even though her life is so miserable, it does not fade Kieu's feelings for Kim Trong; The beauty of Kieu's soul is clearly revealed.
+ Initially, Kieu was a dutiful son who had to sell himself to redeem his father. She was a faithful person. When she was imprisoned at Ngung Bich tower, she always "thought of people...copper bowls" and "washing...plates".
– From the fate of the people in the work, the author sets out a message for society at that time: it is necessary to change this world. If we maintain such a pace of life, society will be in chaos and people will fall into a dead end.
– Nguyen Du was very successful in giving his character many good qualities:
+ Thuy Kieu not only has "autumn water, spring features" but she also "composes, writes, writes, paints, and smells of singing". She also plays very well and composed her own instrument for her fate.
+ She also has altruism and forgives Hoan Thu's sins
|
Hướng dẫn
Để có cuộc sống đầy đủ như ngày hôm nay không phải cái gì cũng tự nhiên mà tạo thành mà đằng sau đó đó là sự lao động một cách lặng lẽ của hàng loạt con người. Môt chiến thắng đánh Tây đến là cả sự nổ lực, sự lao động vật vả của hàng nghìn con người. Nói đến những con người đó ta không quên nhớ đến một anh thanh niên đầy ấn tượng trong truyện”lặng lẽ sapa” của tác giả Nguyễn Thành Long.
Đó là một câu chuyện về một anh thanh niên đã gắn bó tuổi thanh xuân của mình để lao động vì quê hương, đất nước. Anh thanh niên được giới thiệu làm công việc đo lường thời tiết (dự báo thời tiết) trên một vùng núi đơn sơ, hẻo lánh; ít khi gặp ‘Người’. Công việc của anh trước tiên làm cho khán giả thấy được đây là một con người tỉ mỉ vì công việc của anh đòi hỏi.
Một thanh niên đáng lẽ ra phải ngao du đây đó, phải tìm cho mình một sự an nhàn, một cuộc sống đầy ắp bạn bè và để rồi xây dựng tổ ấm cho riêng mình. Nhưng không, đây là một thanh niên không nghĩ những gì quá lớn lao của cuộc sống thực tại đòi hỏi mà anh chỉ nghĩ đến những công việc anh cần làm trước mắt cho xã hội.
Anh cống hiến tuổi thanh xuân của mình cho xã hội, cho đất nước mà không một chút băn khoăn, bận lòng nào cả. Tác giả xây dựng một con người chăm chỉ làm việc bên cạnh đó là con người thân thiên, anh thân thiện với mọi người xung quanh từ cô gái đến bác lái xe,..
Anh đặt công việc lên trên hết, lên cả nỗi nhớ nhà day dăt, năm năm khoảng thời gian dài anh không được về nhà ắt hẳn anh rất buồn nhưng vì công việc của anh liên quan đến mọi người xung quanh. Anh nghĩ cho đất nước, cho nhiều người mà anh đặt nỗi nhớ thường trực ấy qua một bên. Anh tự hào khi kể rằng đòng góp nho của anh làm nên chiến thắng trong trận đánh MỸ.
Một thanh niên với tuổi đời rất đẹp nhưng chôn vùi với công việc. Với anh, anh coi trọng và tự hào về công việc mình đang làm mặc dù những gì anh làm không được mọi người hô hứng, nêu tên, không được mọi người biết đến. Anh là đại diện cho lớp thanh niên đam mê công việc, đại diện cho tuổi trẻ của lòng nhiệt thành.
Nhân vật anh tạo nên hiệu ứng, tạo nên những bài học cho lớp trẻ hiện nay. Anh thanh niên không được tác giả nhắc tên, hay nói cách khác là dấu tên, đây như là một sự ẩn dụ đê nói đến còn biết bao nhiêu con người cũng như anh thanh niên ấy từng ngày, từng ngày một lặn lẽ vì công việc.
|
Instruct
To have a full life like today, not everything is created naturally, but behind it is the quiet labor of many people. A victory against the West came with the efforts and hard work of thousands of people. Speaking of those people, we do not forget to remember an impressive young man in the story "Silent Sapa" by author Nguyen Thanh Long.
It is a story about a young man who devoted his youth to working for his homeland and country. The young man was introduced to the job of weather measurement (weather forecasting) in a simple, remote mountain area; Rarely meet 'People'. His work first makes the audience see that this is a meticulous person because his job requires it.
A young man should have traveled here and there, had to find comfort, a life full of friends and then build his own home. But no, this is a young man who does not think about the great things that real life requires, but only thinks about the work he needs to do in the immediate future for society.
He devoted his youth to society and the country without any worries or concerns. The author builds a hard-working person who is also a friendly person, he is friendly with everyone around him from the girl to the driver, etc.
He puts work above all else, even his intense homesickness. He must have been very sad for five years without being able to go home, but because his work involves everyone around him. He thought for the country and for the many people that he put aside that constant nostalgia. He was proud to say that his contribution led to victory in the battle against the United States.
A young man with a very beautiful age but buried with work. For him, he values and is proud of the work he is doing even though what he does is not admired, named, or known by everyone. He is the representative of young people who are passionate about work, representing the youth of enthusiasm.
His character creates effects and creates lessons for today's youth. The young man's name is not mentioned by the author, or in other words, his name is anonymous. This is like a metaphor to talk about how many people are like that young man every day, day by day, quietly for the sake of work. job.
|
Hướng dẫn
– Vẻ đẹp của ánh trăng không ai chối cãi được. Nó đôi lúc như một thiếu nữ thật xinh nhưng cũng đôi lúc như một bà già trăm tuổi bởi dường như trăng như nỗi lòng con người. Lúc thì vui trẻ lúc thì quạnh hiu biết bao. Ánh trăng mãi là vầng sáng hư áo đốn tim mọi ánh nhìn. Bài thơ”ánh trăng của Nguyễn Duy giúp ta nhìn nhận lại sự thực của cuộc sống hiện đại, chúng ta dường như đã quên đi”ánh trăng bạc tình nghĩa” đó khi nào không hay!
Những vần thơ đầu tác giả đã hoài niệm về những hình ảnh xưa cũ bên người bạn đẹp đó
“Hồi nhỏ sống với đồng..
….
Vầng trăng lị thành tri kỉ.”
+ Đó là tuổi thơ vui đùa hồn nhiên bên những cánh đồng, bên những công việc ruộng đồng của ba mẹ vào chập tối đó cũng chính alf lúc vầng trăng rọi snags cả bầu trời. Vầng trăng như hiểu con người cần nguồn sáng để lao động và thế vầng trăng nhô lên bên cạnh những hoạt động lao động thầm lặng đó
+ Đó là mỗi lần ngồi chơi đùa bên dòng sông quê hương và tất nhiên ánh trăng là người bạn vui nhộn trong cuộc chơi thời ấy
+ Đến khi lớn lên, đất nước chia ra hai ngả. NHững con người tỏng trái tim mang hình bóng của quê hương ra trận, ra trận mệt mỏi ban đêm có rừng, có trăng bầu bạn tâm sự. Và không biết từ lúc nào, vầng trăng hóa thành người thân thiết, người bạn tri kỉ trăm năm gắn bó bên ta.
– Tiếp theo tác giả tả về vẻ đẹp phong trần của người bạn đó, là sự sống giản dị”trần trụi với thiên nhiên” là tâm hồn trẻ thơ, hồn nhiên. Và chắc hẳn sẽ không bao giờ quên người bạn gắn với hai phân ba cuộc đời tác giả
– Nhưng, cuộc sống luôn chạy quanh con người khiến nhân vật trong bài thơ đã lãng quên người bạn đó khi nào không hay; quên đi hình ảnh ánh sáng diệu kì soi sáng đó mà thay vào đó là hình ảnh của những bóng đèn điện khắp phố phường. Cuộc sống hiện đại, những tấp nập của chốn thị thành xung quanh làm cho con người ta quên đi những cái xưa cũ.
+ Chúng ta không thể trách lòng người được bởi vì cuồng quay cuộc sống mưu sinh làm cho con người lãng quên mất đi tình bạn đẹp năm xưa cùng với ánh trăng ấy. Nhà cửa, phố xa đã che lấp đi ánh sáng tri kỉ đó. Vầng trăng ấy vẫn dõi theo con người từng ngày một chỉ là con người không nhận ra mà thôi, người bạn đó vẫn hằng ngày dõi theo bạn. Chỉ gặp lại, thổn thức lại ánh trăng năm xưa khi những ánh đèn điện tắt và lúc ấy cũng chính là lúc có cái gì rưng rưng ở mắt, có cái gì nặng trĩu ở lòng
– Trăng ”im phăng phắc” như trách lòng người khiến nhân vật trong bài thơ phải “giật mình”
c) Đánh giá
– Ánh trăng vốn vậy, vốn dõi theo con người. Ở thời đại này vẻ đẹp của ánh trăng khiến ta khó cảm nhận hết được bởi vì nó bị che phủ đi những thứ đẹp đẽ, kiêu sa hơn ánh sáng đó. Nhưng vẻ đẹp của ánh trăng mộc mạc, đơn sơ đó không một ánh sangsnaof hiện tại có thể thay thế được
NỘI DUNG BÌNH GIẢNG BÀI THƠ ÁNH TRĂNG THAM KHẢO
Nguyễn Duy thuộc thế hệ nhà thơ quân đội trưởng thành trong cuộc kháng chiến chông Mĩ cứu nước, là người lính cách mạng, Nguyễn Duy đã từng trải qua bao thử thách, gian khổ, từng chứng kiến bao hi sinh lớn lao của nhân dân, đồng đội trong chiến tranh, từng sống gắn bó với thiên nhiên núi rừng tình nghĩa. Sự từng trải ấy của Nguyễn Duy đủ để ta hiếu được vì sao ông giàu lòng ân nghĩa thủy chung với quá khứ để rồi tiếng lòng được cất lên từ một bài thơ Ánh trăng với sự suy ngẫm của riêng mình. Và qua đó, Nguyễn Duy không chỉ muốn gợi nhắc đến mỗi con người đừng bao giờ lãng quên quá khứ mà phải có tình cảm nhớ về cội nguồn, nhớ về người đã khuất.
Bài thơ được viết theo thể thơ năm chữ phù hợp với giọng điệu tâm tình được kể theo một trình tự thời gian và sự biến đổi trong không gian:
Hồi nhỏ sống với đồng
Với sông rồi với bể
Hồi chiến tranh ở rừng
Vầng trăng thành tri kỉ
Nhịp điệu câu thơ nhanh không chỉ diễn tả cảm xúc trào dâng mà còn gợi lại một quá khứ sống hồn nhiên, gần gũi với thiên nhiên. Cái hay của khổ thơ là lấy hình ảnh của không gian “đồng – sông – bể – rừng” để diễn tả sự trưởng thành của nhà thơ được lớn lên từ đồng quê đến khi vào chiến trường của một thời máu lửa. Hình ảnh vầng trăng đã một thời gắn chặt tuổi thơ, rồi với người lính, trăng đã trở thành “tri kỉ”, có nghĩa là trăng và người lính có sự chia sẻ, gần gũi, đồng cảm, đồng tình, hiếu biết lần nhau. Trăng với người lính, với nhà thơ trong những năm ở rừng thời chiến tranh đã trở thầnh “đôi bạn tri kỉ”.
Phải nói rằng, không riêng gì Nguyễn Duy đề cập đến tình “tri kỉ” giữa người lính và trăng mà ta còn thấy một chiến sĩ cách mạng lỗi lạc như Hồ Chí Minh đã từng coi trăng là bạn đời, là tri kỉ: “Người ngắm trăng soi ngoài cửa sổ – Trăng nhòm khe cửa ngắm nhả thơ” (Ngắm trăng). Và trong bài Đồng chí Chính Hữu đã khắc tạc cảnh “rừng hoang sương muối” đang chủ động chờ giặc tới “đầu súng trăng treo”. Và rất nhiều nhà thơ khác, ở mọi thời đại cũng có cái nhìn về trăng như vậy và lấy trăng làm đề tài trong tác phẩm của mình. Còn đối với Nguyễn Duy, trăng như là một ám ảnh, một kỉ niệm khó quên và là một đối tượng để nhà thơ suy ngẫm.
Trần trụi với thiên nhiên
Hồn nhiên như cây cỏ
Ngỡ không hao giờ quên
Cái vầng trăng tình nghĩa
Ý của hai câu thơ: “trần trụi với thiên nhiên – hồn nhiên như cây cỏ” là nhà thơ muốn khẳng định tình cảm của người lính, của nhà thơ đối với thiên nhiên là gần gũi thân quen. Tâm hồn cua người lính thì hồn nhiên giống “như cây cỏ”. Chính vì vậy mà vầng trăng không chỉ là “tri ki” mà còn là “tình nghĩa”.
Hai khổ thơ đầu là dòng hồi ức của một chứng nhân “ngỡ không bao giờ quên” về một thời tốt đẹp thủy chung như thế. Nhưng rồi mọi sự thay đổi do điều kiện sống “nơi thành phố hiện đại lắm ánh điện, cửa gương, người ta chẳng mấy lúc cần và cũng ít khi chú ý đến ánh trăng:
Từ hồi về thành phố
Quen ánh điện cửa gương
Vầng trăng đi qua ngõ
Như người dưng qua đường
Giọng diệu câu thơ như lời kế chuyện bình thường, nhưng chứa dựng bao điều trăn trở, một quá khứ tốt đẹp đã bị vô tình lãng quên hay cố ý lãng quên. Thế ta mới thấy hoàn cảnh có tác động đến con người ghê gớm thật! Nguyễn Duy đã gợi dậy trong ta một trường liên tưởng sâu xa về tình nghĩa thuy chung, về cuộc đời, về lẽ sống đế mỗi con người phải suy ngẫm mà hướng tới một cuộc sống tốt đẹp hơn, để tự hoàn thiện ở chính mình.
Khoảnh khắc hoài niệm mà Nguyễn Duy kể lại trong một tinh huống “ở chốn thị thành” đã tạo nén cái chất trữ tình trong thơ càng trở nên sâu lắng, chân thành. Và đó là tiếng lòng của Nguyễn Duy muốn trang trải.
Mạch vận động của bài thơ phát triển đến một tình huống khá đặc biệt:
Thình lình đèn điện tắt
Phòng buyn-đinh tối om
Vội bật tung cửa sổ
Đột ngột càng trống trơn
Hai từ: “thình lình”, “vội”, “đột ngột” diễn tả sự việc diễn ra trong một khoảnh khắc có tác động mạnh đên dòng suy nghĩ của con người đã “quen ánh điện cửa gương”. Một khoảnh khắc nhanh chóng đưa nhà thơ trở về với hồi ức, với ki niệm của tuổi thơ, của một thời chiến tranh máu lửa, một thời đã từng gắn bó với thiên nhiên, với vầng trăng “tri ki”. Hình ảnh vầng trăng xưa đến với người vẫn cứ “tròn”, vẫn “đẹp” cuốn hút nhà thơ đối diện với thực tại mà lòng xúc động, bâng khuâng:
Ngửa mặt lên nhìn mặt cô cái gì rưng rưng như là đồng, là bể như là sông là rừng
“Ngửa mặt lên nhìn mặt” là sự đối diện đàm tâm giữa người và tràng có một tình “tri ki” đã một thời gắn bó. Cảm xúc của Nguyễn Duy được diển tá bằng một hình tượng thơ đặc biệt khơi gợi! Những suy tư, trăn trở, biểu hiện những hoạt động nội tâm cao độ: “có cái gì rưng rưng”. Trong khoảnh khắc đó đã làm hiện lên trong tâm trí nhà thơ những năm tháng gian lao, bao hình ảnh của thiên nhiên, đất nước bình dị, hiền hậu “như là đồng là bể – như là sông là rừng”.
Khổ cuối bải thơ mang tính hàm nghĩa độc đáo, đưa tới chiều sâu tư tưởng triết lí:
Trăng cứ tròn vành vạnh
Kể chi người vô tình
Ánh trăng im phăng phắc
Đủ cho ta giật mình
Hình ảnh “vầng trăng tròn” là tượng trưng cho vẻ đẹp viên mãn, một quá khứ đẹp đè, vẹn nguyên chẳng thế phai mờ. Người vô tình nhìn thấv “trăng cứ tròn vành vạnh” lại càng thấy cái “khuyết” ỏ’ chính mình đế rồi có một lần “giật mình” đáng nhớ ấy! “Ánh trăng im phăng phắc” chính là hình ảnh của người bạn bao dung, độ lượng nhân chứng nghĩa tình mà nghiêm khắc đang nhắc nhở “người vô tình” sống phải có nghĩa tình, thủy chung mà không hề đòi hỏi đền đáp. Đó cũng chính là phẩm chất cao cả của nhân dân với đạo lí: uống nước nhớ nguồn.
|
Hướng dẫn
– Vẻ đẹp của ánh trăng không ai chối cãi được. Nó đôi lúc như một thiếu nữ thật xinh nhưng cũng đôi lúc như một bà già trăm tuổi bởi dường như trăng như nỗi lòng con người. Lúc thì vui trẻ lúc thì quạnh hiu biết bao. Ánh trăng mãi là vầng sáng hư áo đốn tim mọi ánh nhìn. Bài thơ”ánh trăng của Nguyễn Duy giúp ta nhìn nhận lại sự thực của cuộc sống hiện đại, chúng ta dường như đã quên đi”ánh trăng bạc tình nghĩa” đó khi nào không hay!
Những vần thơ đầu tác giả đã hoài niệm về những hình ảnh xưa cũ bên người bạn đẹp đó
“Hồi nhỏ sống với đồng..
….
Vầng trăng lị thành tri kỉ.”
+ Đó là tuổi thơ vui đùa hồn nhiên bên những cánh đồng, bên những công việc ruộng đồng của ba mẹ vào chập tối đó cũng chính alf lúc vầng trăng rọi snags cả bầu trời. Vầng trăng như hiểu con người cần nguồn sáng để lao động và thế vầng trăng nhô lên bên cạnh những hoạt động lao động thầm lặng đó
+ Đó là mỗi lần ngồi chơi đùa bên dòng sông quê hương và tất nhiên ánh trăng là người bạn vui nhộn trong cuộc chơi thời ấy
+ Đến khi lớn lên, đất nước chia ra hai ngả. NHững con người tỏng trái tim mang hình bóng của quê hương ra trận, ra trận mệt mỏi ban đêm có rừng, có trăng bầu bạn tâm sự. Và không biết từ lúc nào, vầng trăng hóa thành người thân thiết, người bạn tri kỉ trăm năm gắn bó bên ta.
– Tiếp theo tác giả tả về vẻ đẹp phong trần của người bạn đó, là sự sống giản dị”trần trụi với thiên nhiên” là tâm hồn trẻ thơ, hồn nhiên. Và chắc hẳn sẽ không bao giờ quên người bạn gắn với hai phân ba cuộc đời tác giả
– Nhưng, cuộc sống luôn chạy quanh con người khiến nhân vật trong bài thơ đã lãng quên người bạn đó khi nào không hay; quên đi hình ảnh ánh sáng diệu kì soi sáng đó mà thay vào đó là hình ảnh của những bóng đèn điện khắp phố phường. Cuộc sống hiện đại, những tấp nập của chốn thị thành xung quanh làm cho con người ta quên đi những cái xưa cũ.
+ Chúng ta không thể trách lòng người được bởi vì cuồng quay cuộc sống mưu sinh làm cho con người lãng quên mất đi tình bạn đẹp năm xưa cùng với ánh trăng ấy. Nhà cửa, phố xa đã che lấp đi ánh sáng tri kỉ đó. Vầng trăng ấy vẫn dõi theo con người từng ngày một chỉ là con người không nhận ra mà thôi, người bạn đó vẫn hằng ngày dõi theo bạn. Chỉ gặp lại, thổn thức lại ánh trăng năm xưa khi những ánh đèn điện tắt và lúc ấy cũng chính là lúc có cái gì rưng rưng ở mắt, có cái gì nặng trĩu ở lòng
– Trăng ”im phăng phắc” như trách lòng người khiến nhân vật trong bài thơ phải “giật mình”
c) Đánh giá
– Ánh trăng vốn vậy, vốn dõi theo con người. Ở thời đại này vẻ đẹp của ánh trăng khiến ta khó cảm nhận hết được bởi vì nó bị che phủ đi những thứ đẹp đẽ, kiêu sa hơn ánh sáng đó. Nhưng vẻ đẹp của ánh trăng mộc mạc, đơn sơ đó không một ánh sangsnaof hiện tại có thể thay thế được
NỘI DUNG BÌNH GIẢNG BÀI THƠ ÁNH TRĂNG THAM KHẢO
Nguyễn Duy thuộc thế hệ nhà thơ quân đội trưởng thành trong cuộc kháng chiến chông Mĩ cứu nước, là người lính cách mạng, Nguyễn Duy đã từng trải qua bao thử thách, gian khổ, từng chứng kiến bao hi sinh lớn lao của nhân dân, đồng đội trong chiến tranh, từng sống gắn bó với thiên nhiên núi rừng tình nghĩa. Sự từng trải ấy của Nguyễn Duy đủ để ta hiếu được vì sao ông giàu lòng ân nghĩa thủy chung với quá khứ để rồi tiếng lòng được cất lên từ một bài thơ Ánh trăng với sự suy ngẫm của riêng mình. Và qua đó, Nguyễn Duy không chỉ muốn gợi nhắc đến mỗi con người đừng bao giờ lãng quên quá khứ mà phải có tình cảm nhớ về cội nguồn, nhớ về người đã khuất.
Bài thơ được viết theo thể thơ năm chữ phù hợp với giọng điệu tâm tình được kể theo một trình tự thời gian và sự biến đổi trong không gian:
Hồi nhỏ sống với đồng
Với sông rồi với bể
Hồi chiến tranh ở rừng
Vầng trăng thành tri kỉ
Nhịp điệu câu thơ nhanh không chỉ diễn tả cảm xúc trào dâng mà còn gợi lại một quá khứ sống hồn nhiên, gần gũi với thiên nhiên. Cái hay của khổ thơ là lấy hình ảnh của không gian “đồng – sông – bể – rừng” để diễn tả sự trưởng thành của nhà thơ được lớn lên từ đồng quê đến khi vào chiến trường của một thời máu lửa. Hình ảnh vầng trăng đã một thời gắn chặt tuổi thơ, rồi với người lính, trăng đã trở thành “tri kỉ”, có nghĩa là trăng và người lính có sự chia sẻ, gần gũi, đồng cảm, đồng tình, hiếu biết lần nhau. Trăng với người lính, với nhà thơ trong những năm ở rừng thời chiến tranh đã trở thầnh “đôi bạn tri kỉ”.
Phải nói rằng, không riêng gì Nguyễn Duy đề cập đến tình “tri kỉ” giữa người lính và trăng mà ta còn thấy một chiến sĩ cách mạng lỗi lạc như Hồ Chí Minh đã từng coi trăng là bạn đời, là tri kỉ: “Người ngắm trăng soi ngoài cửa sổ – Trăng nhòm khe cửa ngắm nhả thơ” (Ngắm trăng). Và trong bài Đồng chí Chính Hữu đã khắc tạc cảnh “rừng hoang sương muối” đang chủ động chờ giặc tới “đầu súng trăng treo”. Và rất nhiều nhà thơ khác, ở mọi thời đại cũng có cái nhìn về trăng như vậy và lấy trăng làm đề tài trong tác phẩm của mình. Còn đối với Nguyễn Duy, trăng như là một ám ảnh, một kỉ niệm khó quên và là một đối tượng để nhà thơ suy ngẫm.
Trần trụi với thiên nhiên
Hồn nhiên như cây cỏ
Ngỡ không hao giờ quên
Cái vầng trăng tình nghĩa
Ý của hai câu thơ: “trần trụi với thiên nhiên – hồn nhiên như cây cỏ” là nhà thơ muốn khẳng định tình cảm của người lính, của nhà thơ đối với thiên nhiên là gần gũi thân quen. Tâm hồn cua người lính thì hồn nhiên giống “như cây cỏ”. Chính vì vậy mà vầng trăng không chỉ là “tri ki” mà còn là “tình nghĩa”.
Hai khổ thơ đầu là dòng hồi ức của một chứng nhân “ngỡ không bao giờ quên” về một thời tốt đẹp thủy chung như thế. Nhưng rồi mọi sự thay đổi do điều kiện sống “nơi thành phố hiện đại lắm ánh điện, cửa gương, người ta chẳng mấy lúc cần và cũng ít khi chú ý đến ánh trăng:
Từ hồi về thành phố
Quen ánh điện cửa gương
Vầng trăng đi qua ngõ
Như người dưng qua đường
Giọng diệu câu thơ như lời kế chuyện bình thường, nhưng chứa dựng bao điều trăn trở, một quá khứ tốt đẹp đã bị vô tình lãng quên hay cố ý lãng quên. Thế ta mới thấy hoàn cảnh có tác động đến con người ghê gớm thật! Nguyễn Duy đã gợi dậy trong ta một trường liên tưởng sâu xa về tình nghĩa thuy chung, về cuộc đời, về lẽ sống đế mỗi con người phải suy ngẫm mà hướng tới một cuộc sống tốt đẹp hơn, để tự hoàn thiện ở chính mình.
Khoảnh khắc hoài niệm mà Nguyễn Duy kể lại trong một tinh huống “ở chốn thị thành” đã tạo nén cái chất trữ tình trong thơ càng trở nên sâu lắng, chân thành. Và đó là tiếng lòng của Nguyễn Duy muốn trang trải.
Mạch vận động của bài thơ phát triển đến một tình huống khá đặc biệt:
Thình lình đèn điện tắt
Phòng buyn-đinh tối om
Vội bật tung cửa sổ
Đột ngột càng trống trơn
Hai từ: “thình lình”, “vội”, “đột ngột” diễn tả sự việc diễn ra trong một khoảnh khắc có tác động mạnh đên dòng suy nghĩ của con người đã “quen ánh điện cửa gương”. Một khoảnh khắc nhanh chóng đưa nhà thơ trở về với hồi ức, với ki niệm của tuổi thơ, của một thời chiến tranh máu lửa, một thời đã từng gắn bó với thiên nhiên, với vầng trăng “tri ki”. Hình ảnh vầng trăng xưa đến với người vẫn cứ “tròn”, vẫn “đẹp” cuốn hút nhà thơ đối diện với thực tại mà lòng xúc động, bâng khuâng:
Ngửa mặt lên nhìn mặt cô cái gì rưng rưng như là đồng, là bể như là sông là rừng
“Ngửa mặt lên nhìn mặt” là sự đối diện đàm tâm giữa người và tràng có một tình “tri ki” đã một thời gắn bó. Cảm xúc của Nguyễn Duy được diển tá bằng một hình tượng thơ đặc biệt khơi gợi! Những suy tư, trăn trở, biểu hiện những hoạt động nội tâm cao độ: “có cái gì rưng rưng”. Trong khoảnh khắc đó đã làm hiện lên trong tâm trí nhà thơ những năm tháng gian lao, bao hình ảnh của thiên nhiên, đất nước bình dị, hiền hậu “như là đồng là bể – như là sông là rừng”.
Khổ cuối bải thơ mang tính hàm nghĩa độc đáo, đưa tới chiều sâu tư tưởng triết lí:
Trăng cứ tròn vành vạnh
Kể chi người vô tình
Ánh trăng im phăng phắc
Đủ cho ta giật mình
Hình ảnh “vầng trăng tròn” là tượng trưng cho vẻ đẹp viên mãn, một quá khứ đẹp đè, vẹn nguyên chẳng thế phai mờ. Người vô tình nhìn thấv “trăng cứ tròn vành vạnh” lại càng thấy cái “khuyết” ỏ’ chính mình đế rồi có một lần “giật mình” đáng nhớ ấy! “Ánh trăng im phăng phắc” chính là hình ảnh của người bạn bao dung, độ lượng nhân chứng nghĩa tình mà nghiêm khắc đang nhắc nhở “người vô tình” sống phải có nghĩa tình, thủy chung mà không hề đòi hỏi đền đáp. Đó cũng chính là phẩm chất cao cả của nhân dân với đạo lí: uống nước nhớ nguồn.
|
Hướng dẫn
– Chiến tranh có thể làm khoảng cách giữa tình cảm cha-con; chồng-vợ;mẹ-con..xa hơn nhưng chiến tranh không thể đẩy xa khoảng cách giữa những tình cảm vốn có một con người. đó là tình mẫu tử, tình vợ chồng,.. Câu chuyện về bé Thu trong”chiếc lược ngà” của tác giả Nguyễn Quang Sáng là một minh chừng cho điều đó.
– Nguyễn Quang Sáng trước hết xây dựng một bé THU tuy còn nhỏ nhưng tình cảm về cha quá đỗi lớn lao và cao cả. Sinh ra không được cha bế, cha chưa có thể làm gì cho Thu, ngay cả một cái kẹo cha chưa hề tặng Thu. Nhưng cô bé luôn hiều được rằng cha không có cơ hội làm những thứ đó vì cha mang trọng trách trên vai là giải phóng đất nước, cha đi trận cũng chỉ mong muốn sau này Thu được sống trong một không khí hòa bình không có bom đạn.
– Hằng ngày, cô bé đều ngắm ảnh cha, nghe mẹ kể về cha qua những bức ảnh. Cứ mỗi một ngày đi qua lòng thương nhớ, kính yêu về người cha mình tăng gấp bội. Tuy còn nhỏ nhưng ta thấy ở cô bé nhỏ đó có một trái tim ấm nồng biết mấy. Chúng ta càng hiểu được một điều tình máu mủ là có sẵn và tòn tại trong dòng máu của mỗi con người.
– Một mâu thuẫn của truyện là khi chính bé Thu được gặp người cha mà bé luôn thao thức mong đợi thì lúc ấy cũng chính là lúc Thu xa lánh với người cha đó. Ta hiểu được những ương bướng của Thu cũng chỉ xuất phát từ tình yêu dành cho cha mình quá lớn khiến bé tự nhủ mình không thể nhìn nhầm người khác thành cha của mình vì làm như thế sẽ có lỗi người thân sinh của mình.
+ Cô bé tỏ ra không thân thiện đối với người đàn ong đó chỉ vì ông quá khác so với những gì Thu được nhìn thấy trong ảnh trước kia. Nhưng sau khi được bà kể về vết sẹo trên mặt cha mình, Thu lại ăn năn, hối lỗi; cả đêm trằn trọc ngủ không được. Thu tự trách bản thân mình vì có những hành động vô lễ với cha. Để rồi sáng mai thức dậy, Thu kêu tên người cha một cách to nhất; ôm chầm lấy ông như cả đời này ông chỉ là của Thu; Thu thể hiện tình cảm của một đứa con dành cho cha mình, cô hôn lên trán, lên vai và cả vết sẹo mà mấy hôm trước cô cho là kì quái đó.
|
Instruct
– War can create distance between father-child relationships; Husband-wife; mother-child... farther, but war cannot push away the distance between the inherent feelings of a person. That is motherly love, husband and wife love, etc. The story of little Thu in "The Ivory Comb" by author Nguyen Quang Sang is a testament to that.
– Nguyen Quang Sang first built a baby THU, although he was still young, his feelings for his father were so great and noble. Born without being held by her father, her father could not do anything for Thu, not even a piece of candy that she had never given Thu. But she always understood that her father did not have the opportunity to do those things because he had the responsibility of liberating the country on his shoulders. When he went to war, he only wanted Thu to live in a peaceful atmosphere without bombs. bullet.
– Every day, she looks at her father's photos and listens to her mother talk about her father through the photos. With each passing day, the love and remembrance of my father doubles. Even though she's still young, we see what a warm heart that little girl has. The more we understand that blood love is available and exists in the blood of every human being.
– A contradiction in the story is that when Thu herself meets the father she has always been waiting for, that is also the time when Thu becomes distant from that father. We understand that Thu's stubbornness only comes from her love for her father, which is so great that she tells herself that she cannot mistakenly see another person as her father because doing so would be at fault for her biological relatives.
+ The girl seemed unfriendly towards that man just because he was so different from what Thu had seen in previous photos. But after her grandmother told her about the scar on her father's face, Thu repented; couldn't sleep all night. Thu blamed herself for her disrespectful actions towards her father. Then tomorrow morning, when Thu wakes up, she calls out her father's name in the loudest way; hugged him like he was only Thu's for the rest of his life; Thu showed the affection of a child for her father, kissing her forehead, shoulder and even the scar that she thought was strange a few days ago.
|
Hướng dẫn
Con người và thiên nhiên nhập vào nhau tô điể nên vẻ đẹp rực rỡ của sắc xuân
– Bốn câu thơ đầu là những gì tác giả miêu tả về cảnh ngày xuân
“Ngày xuân con én đưa thoi…
..Cành lê trắng điểm một vài bông hoa”
+ Sức sống nhộn nhịp đó được tác giả nhìn lên bầu trời từ những cánh én dập dìu bay lượn cả bầu trời, sắc xuân không chỉ là sự sinh sôi này nở ở dưới mặt đất mà còn cả một bầu trời mang hương vị xuân.
+ Nhìn lên bầu trời ta thấy cả không khí xuân trong đó; từng đàn én rủ nhau hưởng trọn không khí tươi vui khi đông tàn và xuân đến
+ Những chú chim nhỏ đó khuấy động cả bầu trời xanh, khuấy động không gian yên tĩnh của mùa đông
+ Qua một mùa trú đông ở phương Nam vừa xong những đôi cánh én đó được sức tung tăng trên bầu trời ấm áp những tia nắng mặt trời
+ Câu thơ”thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi” cho ta cảm nhận được sự trôi nhanh của thời gian, đó là thời gian không chờ đợi một điều gì.
Tác giả đã đi qua những mấy mùa xuân và qua mỗi mùa xuân đó tác gải lại cảm thấy tiếc nuối vô cùng tận. Đó cũng là tâm lí nuối tiếc cảu biết bao nhiêu con người trần gian trước vẻ đẹp diệu kì của thiên nhiên
+ Tuyệt mĩ hơn nữa là một thảm dài những cỏ non chạy ngút trời, nhìn sắc xanh của cỏ non ta như được hồi sinh trong chính bản thân ta
+ Sắc xanh đó làm chớm nở biết bao nhiêu thứ vui tươi trong lòng,như là sự khởi nguyên cho những cảm xúc
+ Dấu hiệu tiếp theo được tác giả nhắc đến là những bông hoa nhỏ trên cành lê. Nó nở rộ, nó bung sắc tô điểm thêm vẻ đẹp bầu trời xuân
+ Mùa xuân là thời gian của vạn vật sinh sôi nảy nở
– Sáu câu thơ cuối đó là bức tranh về tâm trạng, vê những hành động mà con người cảm nhận trong mùa xuân đó:
“Ngổn ngang gò đống kéo lên..
…Bước dần theo ngọn phong khê
Lần xem phong cảnh có bề thanh thanh”
+ Tác giả tô đậm văn hóa con người VIệt Nam bằng những hành động hướng về tổ tiên, hướng về cội nguồn đó là việc đốt giấy, đọt những thoi vàng cho những người đã khuất
+ Vẻ đẹp đó nói lên một con người Việt Nam luôn hướng về cội nguồn, không bao giờ quên đi cội nguồn, những con người đã dán thân cho cuộc sống ngày hôm nay
+ Trong không khi tươi trẻ sắc xuân hiện lên hình ảnh đốt vàng mã đó nói lên được những con người việt nam dù vui vẻ trong những cái hiện đại bao nhiêu đi nữa vẫn không thầm nhắc nhau hãy hướng về những cái đã qua. Con người VIệt Nam đước Nguyễn Du thể hiện qua dòng thơ này thật đặc sắc biết bao
Chỉ với một câu thơ mà nói lên tính cách, nhận thức của con người mang dòng máu VIệt
+ Đó là sự tiếc nuối của ngày hội xuân đã tắt của hai chị em Thúy Kiều
|
Instruct
People and nature merge together to create the brilliant beauty of spring
– The first four lines of the poem are what the author describes about the spring scene
“On spring days, the swallow shuttles…
..There are some blossoms on the white pear branch"
+ That bustling vitality is seen by the author looking up at the sky from the fluttering swallows flying across the sky, the spring color is not only this proliferation blooming on the ground but also a sky with the scent of spring.
+ Looking up at the sky, we see the spring air in it; Each flock of swallows invites each other to enjoy the cheerful atmosphere when winter ends and spring comes
+ Those little birds stir up the blue sky, stirring up the quiet space of winter
+ After a winter sojourn in the South, those swallow wings have the strength to fly in the warm sky with the rays of the sun.
+ The verse "Thieu Quang is ninety and already sixty" gives us a sense of the rapid passage of time, that is, time that does not wait for anything.
The author has gone through several springs and through each spring, the author feels endless regret. That is also the regretful psychology of so many people on earth before the magical beauty of nature
+ Even more beautiful is a long carpet of young grass running up to the sky. Looking at the green color of the young grass, we feel like we are revived within ourselves.
+ That green color makes so many happy things bloom in my heart, like the origin of emotions
+ The next sign mentioned by the author is the small flowers on the pear branch. It blooms, it bursts with color, adding to the beauty of the spring sky
+ Spring is the time when all things proliferate
– The last six verses are a picture of the mood and actions that people feel in that spring:
“A messy pile of piles pulled up..
…Step gradually along the top of Phong Khe
Views landscape with bar bar surface"
+ The author highlights Vietnamese human culture with actions towards ancestors and roots, such as burning paper and pouring gold bars for the deceased.
+ That beauty speaks of a Vietnamese person who always looks towards their roots, never forgets their roots, people who have devoted themselves to life today
+ In the fresh air of spring, the image of burning votive papers shows that Vietnamese people, no matter how happy they are in modern things, still do not secretly remind each other to look back to the past. The Vietnamese people as Nguyen Du expressed through this line of poetry are so unique
With just one verse, it expresses the personality and perception of people with Vietnamese blood
+ That is the regret of the ended spring festival of two sisters Thuy Kieu
|
Hướng dẫn
Trong thời buổi hiện tại ta ít bắt gặp những hình ảnh mẹ cỗng con trên lưng với hàng đống công việc. Những hình ảnh đó thường có ở vùng núi hay những người mẹ sống trong thời chiến. bài thơ”khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ” của tác giả Nguyễn Khoa Điềm đã tái hiện lại những hình ảnh đó.
– Đó là hình ảnh người mẹ cõng trên lưng đứa con thơ ấu của mình. Chăm sóc con lớn lên đã khó bởi có thể tiếng khóc con làm mẹ nôn nao, khó chịu phải dỗ dành đằng này me gành nặng cả công việc gia đình cùng với việc chăm sóc con.
+ Hình ảnh đó làm người ta khâm phục về những gì người phụ nữ Việt Nam đã trải qua. Lao động vất vả và trên mình là gánh vác gia đình trong thời đạn bom. ”mẹ giã gạo” mẹ lam công việc hậu phương vững chắc để giúp các chiến sĩ hành quân có đủ cơm ăn. Mẹ như là vị anh hùng ẩn khuất sau những hình ảnh các chiến sĩ vĩ đại ấy
+ Một tay giã gạo nhưng trên lưng là đứa con thơ, gánh nặng đôi tay đã đành giờ người mẹ đó còn cõng con trong suốt thời gian lao động đó. hịp chày đưa nghiêng cũng là nhịp nghiêng ru ngủ đứa con thơ.
– Câu thơ ”lưng núi thì to mà lưng mẹ thì nhỏ” cho đọc giả cảm nhận được công việc của mẹ là bộn bề, là vất vả coa như ngọn núi ấy nhưng vai mẹ gầy, nhỏ nhắn. Mẹ vẫn không quản đổ mồ hôi để lao động để có cái mà nuôi con lớn khôn. Rồi mẹ kể con nghe những gì mà thằng Mĩ đã đày đọa dân chũng, mong con lớn lên sẽ hiểu được và cố gắng xây đắp đất nước để tụi giặc không hé xâm phạm. Rồi mẹ kể những tâm tình từ đáy lòng mình, mẹ kể mẹ thương con, conlaf nguồn sống, là niềm tin yêu của mẹ
Mặt trời của bắp thì nằm trên đồi
Mặt trời của mẹ, em nằm trên lưng
+ Đối với mẹ, em là cả bầu trời cưa mẹ. Em tồn tại để mẹ tồn tại
Hai câu thơ trên cho ta nghĩ đến hình ảnh tuowngj đài Hồ CHí Minh vĩ địa là nguồn tin yêu vào đất nước, soi sáng khắp đất nước:”mặt trời đi qua lăng..thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ”
– Câu hát ru được lặp lại nhiều lần”ngủ ngoan akay ơi, ngủ ngoan akay hời” như là lời mẹ muốn dặn con hãy ngoan ngoãn. Lời ru đó đi vào tâm thức những đứa con thơ
-mẹ hi vọng vào những điều tốt đẹp đến với con, mẹ hi vọng hòa bình sẽ được lập tren đất nước mình để con không phải chống chọi với lũ giặc đáng ghét đó.
|
Instruct
In today's time, we rarely see images of mothers carrying their children on their backs with a lot of work. Those images are often found in mountainous areas or of mothers living during wartime. The poem "Lullaby for big babies on their mother's back" by author Nguyen Khoa Diem recreates those images.
– That is the image of a mother carrying her childhood child on her back. Taking care of a child growing up is difficult because the baby's crying can make the mother feel nauseous and uncomfortable, and she has to comfort her while she is burdened with household chores along with taking care of the child.
+ That image makes people admire what Vietnamese women have gone through. Working hard and taking responsibility for the family during a time of bullets and bombs. "mother pounded rice" mother worked hard at the rear to help the soldiers on the march have enough food to eat. Mother is like a hero hidden behind the images of those great soldiers
+ One hand is pounding rice but on her back is a baby, the burden of her arms is so strong that the mother now carries her child throughout the entire working time. The rhythm of tilting the pestle is also the rhythm of tilting the baby to sleep.
– The poem "The back of the mountain is big but the mother's back is small" lets readers feel that her mother's work is busy and hard like that mountain but her shoulders are thin and small. Mothers still sweat hard to work to have something to raise their children. Then my mother told me what the Americans had done to the people, hoping that when I grew up I would understand and try to build the country so that the enemy would not invade. Then she told me her feelings from the bottom of her heart, she said she loved her child, she was her source of life, her love and faith.
The corn sun is on the hill
The sun of my mother lying on her back
+ For my mother, I am the whole sky. I exist so that my mother can exist
The above two verses make us think of the image of the great Ho Chi Minh radio station as a source of love for the country, illuminating the whole country: "The sun passes through the mausoleum...seeing a very red sun in the mausoleum."
- The lullaby line is repeated many times "Sleep well, sleep well, sleep well" as if the mother wants to tell her child to be obedient. That lullaby enters the minds of young children
-I hope for good things to come to you, I hope peace will be established in our country so you don't have to fight those hateful enemies.
|
Hướng dẫn
– Đối với mỗi người chúng ta ai ai củng có gia đình,và tình cảm gia đình là một thứ tình cảm thiêng liêng,không thể thiếu và đáng để trân trọng.
– Truyện ngắn Chiếc lược ngà đã vẽ nên một bức tranh toàn cảnh về tình phụ tử thiêng liêng trong bối cảnh chiến tranh tàn khóc qua tình huống truyện bé Thu không nhận ra cha mình là ông Sáu.
b) Triển khai
* Tình cảm cha con ông Sáu
– Chiến tranh chia cắt tình cảm gia đình,chồng xa vợ,con không biết mặt cha,ông Sáu đi kháng chiến lúc bé Thu 1 tuổi.
– Ông Sáu trở về thăm gia đình lúc bé Thu 8 tuổi,khi trở về thì tình cha con ấy lại trỗi dậy trong lòng, ông cảm thấy nôn nao.Về nhà,Thu không nhận ra cha của mình vì vết thẹo không giống người trong hình.
– Biểu hiện của Thu đối với cha:Em quay mặt chạy đi,sợ hãi,xa lánh,em cương quyết không nhận ông Sáu là cha,phản ứng quyết liệt thậm chí còn hỗn,nói trống rỗng khi mời ông Sáu ăn cơm,hất văng ra khỏi chén miếng trứng cá ông Sáu gắp cho,khi bị cha đánh thì bỏ đi sang ngoại ngủ,…
– Những ngày sau đó, ông Sáu vẫn cố gắng để con nhận ra mình là cha. Cả ngày ông chẳng đi đâu xa, suốt ngày ở bên con, săn sóc, vỗ về con. Song càng vỗ về bao nhiêu con bé lại càng đẩy ông ra bấy nhiêu. Ông chỉ mong có một điểu là được gọi mình một tiếng “Ba”.Chỉ có tình cha sâu nặng mới giúp ông kiên trì vượt qua điều đó.
– Lúc nhận ra ông Sáu là cha bé Thu ân hận,lúc chia tay bé Thu lại kêu dài một tiếng như xé toang cả khoảng không gian im lặng: “ Ba…a…a…Ba” và điều đó là một món quá vô cũng ý nghĩa đối với ông, yêu con mà phải chịu cảnh thờ ơ của con đến mức giận dữ không kìm nén được thì giờ đây còn gì bất ngờ và hạnh phúc hơn nữa.Em không cho ba đi,hôn lên tóc,hôn cổ,hôn lên cả vết thẹo,tình cảm bộc phát,nức nở tận đáy lòng.
– Lúc ở chiến trường ông mong mỏi được gặp con,ôm con,ông dồn hết tình cảm của mình làm cây lược ngà tặng con.
– Trước lúc chết ông không quên nhớ về con gái và gửi bạn đem chiếc lược ngà về cho con.
* Suy nghĩ về tình cảm gia đình trong chiến tranh
– Hậu quả của chiến tranh làm tình cảm gia đình sứt mẻ,mất mát
– Chính trong hoàn cảnh bom rơi, đạn nổ, kẻ thù không chỉ chia lìa đất nước mà còn chia lìa từng gia đình ấy, tình cảm gia đình lại được thể hiện đậm nét, cảm động hơn bao giờ hết.
– Cảm động trước tình cha con sâu nặng,thiêng liêng
– Tình cảm gia đình hòa quyện tình yêu quê hương đất nước
* Nghệ thuật
– Tình huống truyện đọc đáo,éo le càng đẩy tình huống câu chuyện lên cao trào.
c) Kết luận
|
Instruct
– For each of us, we all have family, and family love is a sacred, indispensable and worthy of respect.
– The short story The Ivory Comb paints a comprehensive picture of sacred fatherhood and fatherhood in the context of war through the story of little Thu not recognizing his father as Mr. Sau.
b) Deployment
* The relationship between father and son of Mr. Sau
– The war divided the family, the husband was separated from his wife, the children did not know their father, Mr. Sau went to the resistance when Thu was 1 year old.
- Mr. Sau returned to visit his family when little Thu was 8 years old. When he returned, that father-son love arose in his heart again, he felt nauseous. Back home, Thu did not recognize her father because the scar was not human. in the picture.
– Thu's expression towards her father: She turned and ran away, scared, alienated, she firmly refused to recognize Mr. Sau as her father, reacted fiercely and was even rude, spoke empty words when inviting Mr. Sau to dinner, knocked out the piece of fish roe that Mr. Sau had picked up from the bowl, and when his father beat him, he left to go to his grandmother to sleep...
– In the days that followed, Mr. Sau still tried to make his son realize he was the father. He didn't go far all day, staying with his child all day, taking care of him and comforting him. But the more she comforted him, the more he pushed him away. He only wanted one thing, which was to call him "Dad". Only his father's deep love helped him persevere through that.
- When realizing that Mr. Sau was Thu's regretful father, when saying goodbye to little Thu, he let out a long cry that seemed to tear through the silence: "Ba...a...a...Ba" and that was a very precious gift. It also means a lot to him, loving his child but having to endure his child's indifference to the point of uncontrollable anger, what could be more surprising and happy now? I won't let him go, kiss his hair, kiss his neck. , kissing all over the scar, emotions burst out, sobbing from the bottom of my heart.
- When he was on the battlefield, he longed to see his child and hug him. He poured all his love into making an ivory comb for his child.
– Before he died, he did not forget to remember his daughter and sent his friend to bring back the ivory comb for her.
* Thinking about family love during war
– The consequences of war cause family relationships to be damaged and lost
- In the context of falling bombs and exploding bullets, where the enemy not only separates the country but also separates each family, family love is expressed more boldly and touchingly than ever.
– Touched by the deep and sacred love between father and son
– Family love blends with love for the homeland
* Art
– The story's unique and twisted situations push the story to its climax.
c) Conclusion
|
Hướng dẫn
Cứ mỗi dịp Tết đến, em được bố mẹ đưa vẻ quê với ông bà nội. Mặc dù được sinh ra ỏ thành phố nhưng em lại rốt thích cuộc sống ở thôn quê. Nơi đây cỏ cánh đồng rộng mênh mông, bát ngát. Vào những ngày hè, cở cánh đồng ngập tràn màu vàng óng ả và hương lúa chín. Buổi chiều, trên con đường làng, các bạn nhỏ thong thả dạo chơi, thả diều. Còn trên triền đê, mấy chú bò thung thăng gặm cỏ. Cạnh đó, dòng sông uốn lượn quanh làng, mặt nước trong xanh. Ở quê nội, không có những tòa nhà cao chọc trời. Thay vào đó là mái ngói đỏ tươi, thấp thoáng dưới bóng tre xanh. Khác với cuộc sống tách biệt của thành phố, những người hàng xóm nơi đây sống với nhau rất vui vẻ, hòa đồng.
Vào dịp Tết, mọi người thường sang nhà nhau chơi rất đông, rồi cùng nhau làm bánh chưng hay cây nêu. Em thích nhất là việc có thể chạy nhảy, vui chơi thỏa thích mà chẳng lo bị xe cộ đụng phải. Đường làng, ngõ xóm sạch sẽ, thưa thớt người qua. về đây, em có thật nhiều bạn. Tụi nhỏ không thiếu sân chơi như trẻ con thành phổ. Thích đá bóng thì ra sân cỏ, thích đánh câu lông thì lên sân đình, thích chơi bi thì lăn lê ra hiên nhà. Em còn kéo các bạn ra ngoài đồng tìm cỏ gà về chọi. Em còn nhớ những buổi tối mùa hè, dưới hiên nhà, ngồi ngắm trăng cùng các bạn hay những hôm ông cõng em đi xem chọi gà. Những giây phút ấy ở thành phố chẳng có bao giờ. Em cảm nhận được tình câm mà mọi người ở nơi đây dành cho mình. Hết Tết, trở về thành phố, em rất nhớ quê. Em mong hè đến thật nhanh để được về đây chơi cùng các bạn.
HƯỚNG DẪN: Để làm tốt bài tập này, các em cân có những kiến thức thực tế. Đối với các bọn ở thành phố, thật khó để hình dung về phong cảnh và cuộc sống ở nông thôn. Các em cần tìm hiểu qua sách báo, ti vi,…Nếu có điều kiện trài nghiệm, các em sẽ có những hiểu biết chân thực hơn đề làm bài văn. Các em cần nêu được những đặc điểm riêng biệt nhất của cảnh thôn quê, cũng có thể kể về sự thay đổi xưa và nay, hoặc sự khác biệt với cuộc sống thành phố… Các em viết đoạn văn dựa vào những gợi ý sau:
• Vùng quê mà em muốn kể là ở đâu? Em sống ỏ đó hay có dịp được đến chơi/tham quan?
+ Dòng sông quanh co, uốn lượn, mặt nước xanh thanh bình.
+ Thấp thoáng những mái nhà lợp ngói đỏ, xen kẽ với những ngôi nhà hai táng.
|
Instruct
Every Tet holiday, my parents take me to the countryside with my grandparents. Even though I was born in the city, I really like life in the countryside. Here, the fields are vast and vast. On summer days, the fields are filled with shiny yellow and the scent of ripe rice. In the afternoon, on the village road, the children leisurely roamed around and flew kites. On the dike slopes, a few cows graze. Next to it, the river curves around the village, the water surface is clear blue. In my hometown, there are no skyscrapers. Instead, there is a bright red tile roof, looming under the shade of green bamboo. Unlike the isolated life of the city, the neighbors here live together very happily and sociably.
During Tet, people often go to each other's houses to play in large numbers, then make banh chung or banh chung together. What I like most is being able to run, jump, and have fun without worrying about being hit by traffic. Village roads and alleys are clean, with few passersby. Coming here, I have many friends. The children do not lack playgrounds like city children. If you like to play soccer, go to the grass field, if you like to play fishing, then go to the communal house. If you like to play marbles, then go to the porch. I also dragged my friends out into the fields to find grass for chickens to fight. I still remember summer evenings, sitting on the porch, watching the moon with my friends, or the days when my grandfather carried me to watch cockfights. Those moments in the city never come. I feel the love that everyone here has for me. After Tet, returning to the city, I miss my hometown very much. I hope summer comes quickly so I can come back here to play with my friends.
INSTRUCTIONS: To do this exercise well, you need to have practical knowledge. For those in the city, it is difficult to imagine the landscape and life in the countryside. You need to learn through books, newspapers, television, etc. If you have the opportunity to experience it, you will have more realistic understanding to write an essay. You need to be able to state the most unique characteristics of the countryside, you can also tell about the changes from the past and present, or the difference from city life... You write a paragraph based on the following suggestions:
• Where is the countryside you want to talk about? Do you live there or do you have the opportunity to visit/visit?
+ The river is winding and winding, with peaceful blue water surface.
+ There are glimpses of red-tiled roofs, interspersed with two-buried houses.
|
Hướng dẫn
Ta đi trọn kiếp con người
Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru.
(Ngồi buổn nhớ mẹ ta xưa – Nguyễn Duy)
Chế Lan Viên viết bài thơ Con cò năm 1962, sau in trong tập Hoa ngày thường, chim báo bão (1967). Bài thơ mang âm điệu đổng dao, nhịp thơ và giọng thơ thấm vào hồn ca dao, dần ca một cách đằm thắm nhẹ nhàng. Với 51 câu thơ tự do, câu ngắn nhất hai chữ, câu dài nhất tám chữ, đan xen, kết chuỗi thành lời ru ngân nga, ngọt ngào, biểu hiện cho tình yêu thương và ước mơ của mẹ vê’ bước đường tương lai của đứa con yêu.
Đoạn thơ trên là khổ cuối trong bài thơ Con cò. Đoạn thơ khai thác và phát triển tiếp hình tượng con cò trong những cầu hát ru để thể hiện tình mẹ, lòng mẹ. Đoạn thơ tuy ngắn, giản dị nhưng sâu lẳng với chất triết lí suy tưởng đậm phong cách của Chế Lan Viên. Con cò ở đây là biểu tượng cho người mẹ với lời nhắn nhủ, dặn lòng:
Dù ở gần con
Dù ở xa con
Lên rừng xuống bể
Cò sẽ tìm con
Cò mãi yêu con
Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi hết đời, lòng mẹ vẫn theo con
Điệp ngữ “dù”, “vẫn” như lời khẳng định cho tình mẫu tử bền chặt, sắt son. Có gì cao hơn núi, có gì sâu hơn biển và có gì bao la bằng lòng mẹ thương con. Dù trong hoàn cảnh nào, giàu có hay khốn khó, người mẹ thành thị hay nông thôn thì vẫn đều thương con rất mực. cho dù khoảng cách địa lí là gần hay xa, không gian ấy có cách trở hay con có thể đi xa mẹ, đến chân trời góc biển của mọi miẽn Tổ quốc thì mẹ vẫn luôn dõi theo con như một quy luật bất biến. Khi khôn lớn, dù con là vĩ nhân hay người bình thường nhưng con vẫn mãi là đứa cọn bé bỏng của mẹ mà thôi:
Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con.
Khổ thơ gợi ra thế giới ca dao ngọt ngào qua lời ru của mẹ với hình ảnh cánh cò chấp chới: cánh cò Đổng Đăng, cánh cò cổng phủ, cánh cò ăn đêm,… Chỉ riêng điểu đó đã làm cho bài thơ êm dịu, vừa như thực lại vừa như mơ. Nhưng khác với ca dao, con cò không còn là những hình ảnh ẩn dụ quen thuộc: người nông dân, người phụ nữ tảo tần, nhọc nhằn mà hình tượng này đã được tác giả phát triển, mở rộng ý nghĩa biểu tượng để biểu hiện cho lòng mẹ, tình mẹ lớn lao. Tình mẹ đi qua mọi ranh giới của không gian và băng qua thử thách của thời gian “đi hết đời”. Mẹ đã dành cho con thơ tất cả, cánh tay dịu hiền, lời ru cầu hát êm đềm theo nhịp võng và cả cuộc đời của mẹ. Ý thơ khiến ta chợt nhớ đến những vần thơ của nữ sĩ Xuân Quỳnh:
Dẫu là nguyên thủ quốc gia hay là những anh hùng, là bác học hay là ai đi nữa vẫn là con của một người phụ nữ. Một người đàn bà bình thường không ai biết tuổi tên.
Phần cuối lời thơ thấm đẩm chất triết lí trữ tình. Người mẹ nghĩ về con cò trong ca dao, nghĩ về cuooicj đời con mai sau, người mẹ nghĩ về số phận những con cò bé nhỏ trong cuộc đời:
À ơi!
À ơi!
Một con cò thôi
Con cò mẹ hát
Cũng là cuộc đời
Vỗ cánh qua nôi
Ngủ đi! Ngủ đi!
Cho cánh cò, cánh vạc
Cho cả sắc trời
Đến hát Quanh nôi
À ơi là tiếng ru ngọt ngào của người mẹ hiện bế con thơ trên tay. Me thương con cò trong ca dao lận đận; mẹ dành cho con bao chăm chút yêu thương. Con được sống yên vui hạnh phúc trong lòng mẹ. Mẹ ru con ngủ yên, ngủ ngon, “ngủ đi”. Phải chăng, người mẹ hiện đang bâng khuân về câu hát “Có xáo thì xáo nước trong – đừng xáo nước đục đau lòng cò con”? Thà trong còn hơn sống đục, ấy là ý vị cuộc đời xưa nay. Một con cò thôi cũng chính là cuộc đời mẹ vất vã, chịu thương chịu khó để lo lắng quan tâm cho con, dành cho con mọi điều tốt đẹp nhất. Mẹ thương con cò bao nhiêu, mẹ càng thương yêu con bấy nhiêu. Mẹ vỗ về ru con ngũ để:
Cho cánh cò, cánh vạc
Cho cả sắc trời
Đến hát Quanh nôi
Lại một lần nữa các cụm từ: “ngủ đi”, “cánh cò”, “cánh vạc”, “nôi” được nói vể kỉ niệm tuổi thơ, nhắc nhở vê’ giấc ngủ đầu nôi cũng là dấu ấn thiêng liêng trong tâm thức của mỗi người. Câu thơ cuối là một hình ảnh rất đẹp. Cánh cò vỗ qua nôi như dáng mẹ đang nghiêng xuống chở che, đang nói với con những điều tha thiết của lòng mẹ. Con cò đã có sức sống bất diệt, lời ru sẽ sống mãi với con người, sống mãi với dân tộc Việt Nam. Cũng viết về điều này, nhà thơ Nguyễn Duy đã từng có những cầu thơ lục bát rất hay trong bài thơ Khúc dân ca:
Nghìn năm trên dải đất này
Cũ sao được cánh cò bay la đà
Cũ sao được sắc mây xa
|
Instruct
I go through my entire human life
I didn't finish all the lullabies my mother said.
(Sitting and missing my mother in the past - Nguyen Duy)
Che Lan Vien wrote the poem Stork in 1962, later published in the collection Flowers on Weekdays, Birds of Storm (1967). The poem has a nursery rhyme melody, poetic rhythm and poetic voice that permeates the folk song's soul, gradually singing lovingly and gently. With 51 free verses, the shortest sentence is two words, the longest sentence is eight words, interwoven and chained into a sweet, humming lullaby, expressing a mother's love and dreams for her future path. of your beloved child.
The above poem is the last stanza of the poem The Stork. The poem exploits and further develops the image of the stork in lullabies to express mother's love and mother's heart. Although the poem is short and simple, it is profound with a philosophical and thoughtful quality imbued with Che Lan Vien's style. The stork here is a symbol of the mother with a message and advice:
Even if you're close to me
Even though I'm far away from you
Up to the forest and down to the lake
The stork will find you
Stork loves you forever
Children, big is still the mother
Gone away, still under the mother's womb
The alliteration "though" and "still" is an affirmation of the strong and lasting love between mother and child. There is nothing higher than the mountains, nothing deeper than the sea and nothing as vast as a mother's love for her child. No matter the circumstances, rich or poor, urban or rural mothers still love their children very much. Whether the geographical distance is near or far, whether that space is obstructive or you can go far away from me, to the horizon and sea of every corner of the Fatherland, my mother will always watch over you as an immutable law. When you grow up, whether you are a great man or an ordinary person, you will always be my mother's little child:
Children, big is still the mother
Gone away, still under the mother's womb.
The poem evokes the world of sweet folk songs through the mother's lullaby with the image of a fluttering stork: Dong Dang stork, Phu gate stork, night-eating stork,... That alone makes the poem soothing. , both real and dreamlike. But unlike folk songs, the stork is no longer a familiar metaphorical image: a farmer, a hardworking woman, but this image has been developed by the author, expanding its symbolic meaning to represent represents a mother's heart, a mother's great love. A mother's love crosses all boundaries of space and passes the test of time "for the rest of her life". Mother gave everything to her child, her gentle arms, her lullabies sung softly to the rhythm of the hammock, and her whole life. The poem's meaning suddenly reminds us of the poems of female artist Xuan Quynh:
Whether they are heads of state or heroes, scholars or anyone else, they are still the children of a woman. An ordinary woman whose name no one knows.
The last part of the poem is imbued with lyrical philosophy. The mother thinks about the stork in the folk song, thinks about her child's future life, the mother thinks about the fate of the little storks in life:
Oh my!
Oh my!
Just a stork
The mother stork sings
It's also life
Flap wings over the cradle
Go to sleep! Go to sleep!
For stork wings and cauldron wings
Even the color of the sky
Come sing Around the Cradle
Ah, the sweet lullaby of a mother holding her baby in her arms. I love the stork in the sad folk song; Mother gives her child lots of care and love. The child lives peacefully and happily in the mother's womb. Mother lulls her child to sleep peacefully, sleep well, "go to sleep". Is it true that the mother is currently worried about the song "If there is trouble, then the water is clear - don't make the water cloudy and it will hurt the little stork's heart"? It is better to be clear than to live opaquely, that is the meaning of life in the past. A single stork is a mother's life of hardship, suffering and taking care of her child, giving her all the best things. As much as I love the stork, I love my child even more. Mother patted and lulled her child to sleep:
For stork wings and cauldron wings
Even the color of the sky
Come sing Around the Cradle
Once again the phrases: "sleep", "stork's wing", "cauldron's wing", "cradle" are said about childhood memories, reminding that the first night's sleep is also a sacred mark in the heart. each person's consciousness. The last verse is a very beautiful image. The stork's wings flapped over the cradle like a mother leaning down to protect her, telling her child the earnest things of her heart. The stork has eternal vitality, the lullaby will live forever with people, forever with the Vietnamese people. Also writing about this, poet Nguyen Duy once had very good six-eight poetic prayers in the poem Khuc folk songs:
Thousands of years on this strip of land
How can the stork's wings fly away?
Old stars are so colorful and distant clouds
|
Hướng dẫn
Mùa xuân người cầm súng
Lộc giắt đẩy quanh lưng
Mùa xuân người ra đồng
Lộc trải dài nương mạ
Tất cả như hối hả
Tất cả như xôn xao. (Mùa xuân nho nhỏ, Thanh Hải)
Sông được lúc dềnh dàng
Chim hắt đẩu vội vã
Có đám mây mùa hạ
Vắt nửa mình sang thu (Sang thu, Hữu Thỉnh)
Bài làm
Thanh Hải và Hữu Thỉnh đểu thuộc thế hệ những nhà thơ trưởng thành từ trong kháng chiến chống Mĩ. Những vần thơ của Thanh Hải chần thật, bình dị, đôn hậu trong khi sáng tác của Hữu Thỉnh tinh tế, triết lí. Mùa xuân nho nhỏ (Thanh Hải) và Sang thu (Hữu Thỉnh) là hai bài thơ tiêu biểu cho phong cách của hai ông. Hai đoạn trích thuộc hai tác phẩm trên tuy khắc họa những bức tranh thiên nhiên khác nhau nhưng đểu cùng chung nguồn cảm hứng và tình yêu dào dạt trước thiên nhiên quê hương.
Mùa xuân nho nhỏ là bài thơ xuất sắc trong đời thơ Thanh Hải, người con xứ Huế. Những vần thơ trong trẻo viết trên giường bệnh những ngày cuối đời lại càng tha thiết và nổng thắm hơn với tình yêu đời của nhà thơ. Bài thơ ra đời giữa những ngày đông giá rét miển Bắc nhưng lại tràn trê’ hơi ấm và vẻ đẹp của mùa xuân. Điều đó bộc lộ rõ rệt trong khổ hai của bài thơ:
Mùa xuân người cầm súng
Lộc giắt đầy quanh lưng
Mùa xuân người ra đồng
Lộc trải dài nương mạ
Tất cả như hối hả
Tất cả như xôn xao
Sáu câu thơ trong khổ hai gợi ra bứcTranh mùa xuân sống động, phong phú với màu sắc, hình ảnh, nhịp điệu và không khí náo nức, rộn ràng. Huế mộng mơ đã từng xuất hiện thật ảm đạm trong những ngày tháng nô lệ trong thơ Tố Hữu:
Tôi nện gót trên đường phố Huế
Dửng dưng không một cảm tình chi
Không gian sặc sụa mùi ô uế
Như nước dòng Hương mải cuốn đi.
Nhưng Huế hôm nay trong thơ Thanh Hải đã đổi thay, tươi đẹp và hối hả nhịp chiến đấu, nhịp sống của thời kì dựng xây đất nước sau chiến tranh. Trong bức tranh xuân có sự hài hòa cao độ giữa con người và thiên nhiên. Thanh Hải lựa chọn hai đối tượng để gắn với sức sống mùa xuân. Trước hết, đó là “Mùa xuân người cầm súng”, hình ảnh đẹp đẽ trong lòng nhân dân và cũng là hình tượng được yêu quý nhất trong những năm tháng chiến tranh khốc liệt của dân tộc. Mùa xuân thiên nhiên về trong màu lá ngụy trang của người lính “Lộc giắt đầy quanh lưng”. Đó là một hình dung đẹp, phấn chấn và đẩy hi vọng của nhà thơ dành cho những con người quả cảm luôn xả thân mình vì nước. Sự lựa chọn thứ hai là “Mùa xuân người ra đồng”, mùa xuân bừng lên trong đôi bàn tay cẩn cù lao động của những người nông dân hăng say sản xuất, xây dựng cuộc sống hòa bình. Những con người bình dị, thầm lặng ấy là những mũi tiên phong nơi tiền tuyến, nơi biên cương và trong lao động. Không cần những cái tên cụ thể, những bức tượng đài cụ thể, Thanh Hải viết về vô vàn những con người đẹp đẽ ngoài kia, họ chính là nhân dân và họ làm nên mùa xuân của đất nước trong quá trình giữ nước và dựng nước. Ở đầy, tác giả sử dụng biện pháp điệp cấu trúc cú pháp, điệp từ “mùa xuân” (hai lần), “lộc” (hai lẩn) ở đầu mỗi câụ thơ như khẳng định sắc xuân, hương xuân và lộc xuân đang lan tỏa, giăng mắc khắp muôn nơi, tràn ngập giữa cảnh vật và con người. Biểu tượng “lộc” ở đây vừa mang nghĩa thực, vừa mang nghĩa tượng trưng. Nó không chỉ là hình ảnh tả thực nhành non chồi biếc nảy nở khi xuân đến, mà còn là sức sống, là tuổi trẻ, là tuổi thanh xuân, là khí thế của cả nước. Nó khiến tầm hổn tươi mới, sôi nổi, hứng khởi! “Lộc” là thành quả hôm nay và cũng là hi vọng cho ngày mai tươi sáng. Khép lại khổ thơ, bằng những suy nghĩ rất thực tế của chính bản thân mình, nhà thơ khái quát:
Tất cả như hối hả
Tất cả như xôn xao
Điệp cấu trúc cú pháp, điệp từ, kết hợp với hai từ láy giàu sức gợi tả “hối hả”, “xôn xao” khiến hai cầu thơ tràn đẩy sức mạnh và niềm cảm hứng. Ta cảm nhận sâu sắc không khí náo nức của đất trời khi xuân vể. “Tất cả” mang ý nghĩa khái quát, bao trùm, đó có thể là cảnh sắc thiên nhiên quê hương, là tạo vật muôn loài, là “người cầm súng”, “người ra đông”, là nhà thơ, là tôi và bạn… là đất nước xinh đẹp mà hùng hào của chúng ta. Từ láy “hối hả” gợi nhịp điệu khẩn trương, mạnh mẽ, cuồng nhiệt, trong khi từ láy “xốn xao” gợi sự náo nức, vui vẻ, rộn ràng. Đó cũng là những biểu cảm phong phú của mùa xuân. Tất cả đểu rộn ràng đón mừng đất nước bước vào giai đoạn mới, thời đại mới, với công cuộc xây dựng xã hội chủ nghĩa, trong niềm hân hoan khi vừa giành lại lá cờ độc lập, tự do. Câu thơ như lời reo vui phấn khởi, tràn đầy tinh thần lạc quan của người con dù đang đấu tranh giành lấy sự sống trên giường bệnh nhưng vẫn một lòng say mê, nhiệt huyết và tin yêu vào tương lai của dân tộc. Có thể nói, mùa xuân mang đến tiếng gọi đầy xúc cảm cho con người. Những tiếng gọi sôi nổi của mùa xuân làm bừng dậy trong trái tim ta không khí sôi nổi của đất nước, thôi thúc mỗi cá nhân góp “mùa xuân nho nhỏ” đời mình để hòa với mùa xuân to lớn của đất nước.
Chia tay với bức tranh xuân rộn rã của Thanh Hải, đến với những vần thơ Hữu Thỉnh ta được đến với bức tranh thu dịu dàng, lắng đọng. Sau giây phút ngỡ ngàng và khe khẽ reo vui: “Hình như thu đã về”, cảm xúc của thi sĩ tiếp tục lan tỏa, mở ra trong cái nhìn xa hơn, rộng hơn:
Sông được lúc dềnh dàng
Chim bắt đầu vội vã
Có đám mây mùa hạ
Vắt nửa mình sang thu.
Bức tranh mùa thu được cảm nhận bởi sự thay đổi của đất trời theo bước chuyển từ hạ sang thu, nhẹ nhàng mà rõ rệt. Thiên nhiên sang thu được miêu tả từ những thứ vô hình như “hương ổi”, “gió se” đến những hình ảnh cụ thể có đường nét: sông dềnh dàng, chim vội vã, đám mây vắt nửa mình; từ không gian nhỏ hẹp như con ngõ vươn ra một không gian vừa dài rộng, lại vừa xa vời. Và hơn cả, tác giả đã cảm nhận hương thu bằng cả tâm hồn rất mực tinh tế của mình. Bằng phép nhân hóa đặc sắc, nhà thơ thật tài hoa khi ghi lại linh hồn của cảnh vật, của dòng sông quê hương trong trạng thái chỉ giữa mùa thu “dềnh dàng”, lững lờ trôi mà không chảy xiết như sau những cơn mưa mùa hạ. Cái “dềnh dàng” của dòng sông không chỉ gợi ra vẻ êm dịu cho bức tranh thiên nhiên mùa thu, mà còn mang đẩy tâm trạng của con người, cũng như chậm lại cùng nhịp sống đất trời để ngẫm ngợi suy tư về những trải nghiệm trong cuộc đời. Trái ngược với vẻ khoan thai của dòng sông trữ tình, là sự vội vàng của những cánh chim bắt đầu di trú về phương Nam tránh rét. Không có ầm thanh, nhưng Hữu Thỉnh lại khéo vẽ ra nét động cho bức tranh tưởng đang tĩnh lặng chìm sâu vào suy tưởng. Dễ thấy, việc hai câu thơ đối nhau rất nhịp nhàng: sông dưới mặt đất – chim trên bầu trời, sông “dềnh dàng”, chậm rãi – chim “vội vã” nôn nao, đã miêu tả thật chân thực sự khác biệt của vạn vật trên cao và dưới thấp trong khoảnh khắc giao mùa. Bức tranh thu đang vể có những nét dịu êm nhẹ nhàng, mà lại có cả những nét hối hả cuống quýt. Sự chuyển mình của dòng sông, của cánh chim phải chăng còn là sự chuyển mình của đất nước: hòa bình sau chiến tranh, rồi lại hối hả nhịp sống mới trong công cuộc dựng xây đất nước giàu mạnh. Có thể nói, lời thơ hẹp mà ý thơ bay cao không tận. Đó là chất thơ cuộc đời, trưng cất từ những suy ngẫm của con người từng trải, từng chiêm nghiệm qua biết bao sóng gió.
|
Hướng dẫn
Mùa xuân người cầm súng
Lộc giắt đẩy quanh lưng
Mùa xuân người ra đồng
Lộc trải dài nương mạ
Tất cả như hối hả
Tất cả như xôn xao. (Mùa xuân nho nhỏ, Thanh Hải)
Sông được lúc dềnh dàng
Chim hắt đẩu vội vã
Có đám mây mùa hạ
Vắt nửa mình sang thu (Sang thu, Hữu Thỉnh)
Bài làm
Thanh Hải và Hữu Thỉnh đểu thuộc thế hệ những nhà thơ trưởng thành từ trong kháng chiến chống Mĩ. Những vần thơ của Thanh Hải chần thật, bình dị, đôn hậu trong khi sáng tác của Hữu Thỉnh tinh tế, triết lí. Mùa xuân nho nhỏ (Thanh Hải) và Sang thu (Hữu Thỉnh) là hai bài thơ tiêu biểu cho phong cách của hai ông. Hai đoạn trích thuộc hai tác phẩm trên tuy khắc họa những bức tranh thiên nhiên khác nhau nhưng đểu cùng chung nguồn cảm hứng và tình yêu dào dạt trước thiên nhiên quê hương.
Mùa xuân nho nhỏ là bài thơ xuất sắc trong đời thơ Thanh Hải, người con xứ Huế. Những vần thơ trong trẻo viết trên giường bệnh những ngày cuối đời lại càng tha thiết và nổng thắm hơn với tình yêu đời của nhà thơ. Bài thơ ra đời giữa những ngày đông giá rét miển Bắc nhưng lại tràn trê’ hơi ấm và vẻ đẹp của mùa xuân. Điều đó bộc lộ rõ rệt trong khổ hai của bài thơ:
Mùa xuân người cầm súng
Lộc giắt đầy quanh lưng
Mùa xuân người ra đồng
Lộc trải dài nương mạ
Tất cả như hối hả
Tất cả như xôn xao
Sáu câu thơ trong khổ hai gợi ra bứcTranh mùa xuân sống động, phong phú với màu sắc, hình ảnh, nhịp điệu và không khí náo nức, rộn ràng. Huế mộng mơ đã từng xuất hiện thật ảm đạm trong những ngày tháng nô lệ trong thơ Tố Hữu:
Tôi nện gót trên đường phố Huế
Dửng dưng không một cảm tình chi
Không gian sặc sụa mùi ô uế
Như nước dòng Hương mải cuốn đi.
Nhưng Huế hôm nay trong thơ Thanh Hải đã đổi thay, tươi đẹp và hối hả nhịp chiến đấu, nhịp sống của thời kì dựng xây đất nước sau chiến tranh. Trong bức tranh xuân có sự hài hòa cao độ giữa con người và thiên nhiên. Thanh Hải lựa chọn hai đối tượng để gắn với sức sống mùa xuân. Trước hết, đó là “Mùa xuân người cầm súng”, hình ảnh đẹp đẽ trong lòng nhân dân và cũng là hình tượng được yêu quý nhất trong những năm tháng chiến tranh khốc liệt của dân tộc. Mùa xuân thiên nhiên về trong màu lá ngụy trang của người lính “Lộc giắt đầy quanh lưng”. Đó là một hình dung đẹp, phấn chấn và đẩy hi vọng của nhà thơ dành cho những con người quả cảm luôn xả thân mình vì nước. Sự lựa chọn thứ hai là “Mùa xuân người ra đồng”, mùa xuân bừng lên trong đôi bàn tay cẩn cù lao động của những người nông dân hăng say sản xuất, xây dựng cuộc sống hòa bình. Những con người bình dị, thầm lặng ấy là những mũi tiên phong nơi tiền tuyến, nơi biên cương và trong lao động. Không cần những cái tên cụ thể, những bức tượng đài cụ thể, Thanh Hải viết về vô vàn những con người đẹp đẽ ngoài kia, họ chính là nhân dân và họ làm nên mùa xuân của đất nước trong quá trình giữ nước và dựng nước. Ở đầy, tác giả sử dụng biện pháp điệp cấu trúc cú pháp, điệp từ “mùa xuân” (hai lần), “lộc” (hai lẩn) ở đầu mỗi câụ thơ như khẳng định sắc xuân, hương xuân và lộc xuân đang lan tỏa, giăng mắc khắp muôn nơi, tràn ngập giữa cảnh vật và con người. Biểu tượng “lộc” ở đây vừa mang nghĩa thực, vừa mang nghĩa tượng trưng. Nó không chỉ là hình ảnh tả thực nhành non chồi biếc nảy nở khi xuân đến, mà còn là sức sống, là tuổi trẻ, là tuổi thanh xuân, là khí thế của cả nước. Nó khiến tầm hổn tươi mới, sôi nổi, hứng khởi! “Lộc” là thành quả hôm nay và cũng là hi vọng cho ngày mai tươi sáng. Khép lại khổ thơ, bằng những suy nghĩ rất thực tế của chính bản thân mình, nhà thơ khái quát:
Tất cả như hối hả
Tất cả như xôn xao
Điệp cấu trúc cú pháp, điệp từ, kết hợp với hai từ láy giàu sức gợi tả “hối hả”, “xôn xao” khiến hai cầu thơ tràn đẩy sức mạnh và niềm cảm hứng. Ta cảm nhận sâu sắc không khí náo nức của đất trời khi xuân vể. “Tất cả” mang ý nghĩa khái quát, bao trùm, đó có thể là cảnh sắc thiên nhiên quê hương, là tạo vật muôn loài, là “người cầm súng”, “người ra đông”, là nhà thơ, là tôi và bạn… là đất nước xinh đẹp mà hùng hào của chúng ta. Từ láy “hối hả” gợi nhịp điệu khẩn trương, mạnh mẽ, cuồng nhiệt, trong khi từ láy “xốn xao” gợi sự náo nức, vui vẻ, rộn ràng. Đó cũng là những biểu cảm phong phú của mùa xuân. Tất cả đểu rộn ràng đón mừng đất nước bước vào giai đoạn mới, thời đại mới, với công cuộc xây dựng xã hội chủ nghĩa, trong niềm hân hoan khi vừa giành lại lá cờ độc lập, tự do. Câu thơ như lời reo vui phấn khởi, tràn đầy tinh thần lạc quan của người con dù đang đấu tranh giành lấy sự sống trên giường bệnh nhưng vẫn một lòng say mê, nhiệt huyết và tin yêu vào tương lai của dân tộc. Có thể nói, mùa xuân mang đến tiếng gọi đầy xúc cảm cho con người. Những tiếng gọi sôi nổi của mùa xuân làm bừng dậy trong trái tim ta không khí sôi nổi của đất nước, thôi thúc mỗi cá nhân góp “mùa xuân nho nhỏ” đời mình để hòa với mùa xuân to lớn của đất nước.
Chia tay với bức tranh xuân rộn rã của Thanh Hải, đến với những vần thơ Hữu Thỉnh ta được đến với bức tranh thu dịu dàng, lắng đọng. Sau giây phút ngỡ ngàng và khe khẽ reo vui: “Hình như thu đã về”, cảm xúc của thi sĩ tiếp tục lan tỏa, mở ra trong cái nhìn xa hơn, rộng hơn:
Sông được lúc dềnh dàng
Chim bắt đầu vội vã
Có đám mây mùa hạ
Vắt nửa mình sang thu.
Bức tranh mùa thu được cảm nhận bởi sự thay đổi của đất trời theo bước chuyển từ hạ sang thu, nhẹ nhàng mà rõ rệt. Thiên nhiên sang thu được miêu tả từ những thứ vô hình như “hương ổi”, “gió se” đến những hình ảnh cụ thể có đường nét: sông dềnh dàng, chim vội vã, đám mây vắt nửa mình; từ không gian nhỏ hẹp như con ngõ vươn ra một không gian vừa dài rộng, lại vừa xa vời. Và hơn cả, tác giả đã cảm nhận hương thu bằng cả tâm hồn rất mực tinh tế của mình. Bằng phép nhân hóa đặc sắc, nhà thơ thật tài hoa khi ghi lại linh hồn của cảnh vật, của dòng sông quê hương trong trạng thái chỉ giữa mùa thu “dềnh dàng”, lững lờ trôi mà không chảy xiết như sau những cơn mưa mùa hạ. Cái “dềnh dàng” của dòng sông không chỉ gợi ra vẻ êm dịu cho bức tranh thiên nhiên mùa thu, mà còn mang đẩy tâm trạng của con người, cũng như chậm lại cùng nhịp sống đất trời để ngẫm ngợi suy tư về những trải nghiệm trong cuộc đời. Trái ngược với vẻ khoan thai của dòng sông trữ tình, là sự vội vàng của những cánh chim bắt đầu di trú về phương Nam tránh rét. Không có ầm thanh, nhưng Hữu Thỉnh lại khéo vẽ ra nét động cho bức tranh tưởng đang tĩnh lặng chìm sâu vào suy tưởng. Dễ thấy, việc hai câu thơ đối nhau rất nhịp nhàng: sông dưới mặt đất – chim trên bầu trời, sông “dềnh dàng”, chậm rãi – chim “vội vã” nôn nao, đã miêu tả thật chân thực sự khác biệt của vạn vật trên cao và dưới thấp trong khoảnh khắc giao mùa. Bức tranh thu đang vể có những nét dịu êm nhẹ nhàng, mà lại có cả những nét hối hả cuống quýt. Sự chuyển mình của dòng sông, của cánh chim phải chăng còn là sự chuyển mình của đất nước: hòa bình sau chiến tranh, rồi lại hối hả nhịp sống mới trong công cuộc dựng xây đất nước giàu mạnh. Có thể nói, lời thơ hẹp mà ý thơ bay cao không tận. Đó là chất thơ cuộc đời, trưng cất từ những suy ngẫm của con người từng trải, từng chiêm nghiệm qua biết bao sóng gió.
|
Hướng dẫn
Nếu bài thơ Con cò của Chế Lan Viên ngân nga trong lòng ta bài hát ru dịu ngọt, yêu thương của người mẹ ở một làng quê đổng bằng, thì bài thơ Nói với con của Y Phương lại gieo vào lòng ta cầu chuyện tâm tình hồn nhiên, mộc mạc, cùng những lời dặn dò hồn hậu của người cha nơi bản làng vùng cao. Đoạn trích trên bộc lộ sâu sắc tấm lòng của người cha với tình yêu con, tình yêu quê hương và niềm tự hào xứ sở.
Bài thơ Nói với con dài 28 câu viết theo thể thơ tự do. Toàn bài là mạch cảm xúc hồn nhiên mà sâu sắc, mãnh liệt của nhà thơ người Tày tài hoa. Có thể khẳng định, Nói với con là bài thơ và củng là cuộc trò chuyện đầy cảm hứng của người cha dành cho người con yêu quý. Những gì mà cha gửi gắm, kì vọng vào con, những gì mà cha đã trải qua trong đời, những gì mà cha đã cảm nhận được từ cuộc sống và những người xung quanh, tất cả được bày tỏ trong lời thơ rất đỗi thân mật, tự nhiên.
Có lẽ, khi kể cho con nghe vê’ cuộc sống và thế giới quanh mình, dạt dào nhất trong tâm trí của cha là tình yêu và niềm tự hào vô bờ bến vể quê hương xứ sở. Bản làng, cái nôi đã sinh ra cha và giờ đây cũng là cái nôi của cuộc đời con. Người cha đã gắn bó và yêu kính nó bằng tất cả trái tim và khối óc của mình. Điệp ngữ “Người đồng mình” được lặp lại bốn lần trong 24 câu thơ cho thấy sự hòa quyện, gắn kết không tách rời của người cha với cộng đồng bản làng, và cũng cho thấy tình cảm thân thiết của người cha với đồng bào mình.
Người đồng mình yêu lắm con ơi
Đan lờ cài nan hoa
Vách nhà ken câu hát
Rừng cho hoa
Con đường cho những tấm lòng.
Với lối bày tỏ tình cảm chất phác, hổn nhiên của tâm hổn Tày, Y Phương không ngại ngẩn bộc lộ tấm lòng yêu quý đối với đổng bào quê hương. Người cha tràn đầy niềm vui và xúc động khi khẳng định “Người đồng mình yêu lắm con ơi”. Người đổng mình thật đáng yêu, đáng quý, họ là những con người tài hoa, khéo léo và họ truyến tâm hổn vào cuộc sống và những vật xung quanh. Chiếc lờ đánh cá, một dụng cụ lao động quen thuộc, dưới đôi bàn tay tài hoa của họ trông cũng đẹp đẽ, duyên dáng như bông hoa. Câu thơ “Vách nhà ken câu hát” gợi tiếng ca vui vẻ, yêu đời của người đổng mình khi giúp nhau làm nhà, làm cửa và trong cuộc sống hàng ngày. Điều đó phản ánh rất rõ tính cách lạc quan của họ. Người đồng mình còn hiện lên trong mối quan hệ chan hòa, thân thiết với thiên nhiên. Câu thơ giản dị “Rừng cho hoa” được viết nên bởi trải nghiệm cuộc sống lầu dài và lòng biết ơn của con người đối với thiên nhiên. Rừng không chỉ ban tặng cho con người gỗ để làm nhà, sản vật để sống mà còn khiến cho tầm hồn con người cảm xúc, mềm mại và tinh tế hơn với vẻ đẹp của những bông hoa rừng tươi tắn. “Con đường” được nhắc tới trong đoạn thơ có thể là đường làng ngõ xóm, con đường vào rừng, con đường đi học, con đường đi lên nương và những con đường tít tắp đến những miền trời xa. Nhưng dù là con đường nào thì dưới góc nhìn của người cha, nó đều đưa đến những kỉ niệm ân tình, những tấm lòng thơm thảo. Đó là lời nói chân tình, đầy màu sắc trải nghiệm và mênh mông tấm lòng của một người từng trải có niềm tin và tình yêu đời tha thiết với con mình. Trên hành trình cuộc đời, người cha hồi tưởng lại và chia sẻ với con vê’ kỉ niệm đẹp nhất:
Cha mẹ nhớ mãi về ngày cưới
Ngày đầu tiên đẹp nhất trên đời
Trên đường đời, ngày cha mẹ kết duyên cũng là ngày hạnh phúc nhất. Và con ra đời từ niềm hạnh phúc lớn lao ấy của cả mẹ và cha. Tình cảm gia đình nồng thắm trong hai câu thơ ngắn đủ khiến người đọc cảm thấy ấm áp và trân trọng. Tấm lòng người cha được bổi đắp bởi tình yêu quê hương, đổng bào và cả tình yêu đôi lứa. Đằng sau những sẻ chia ấy là niềm mong người con lớn lên sẽ hít thở bầu không khí hổn nhiên, yêu đời ấy, bước đi trên những con đường thơm thảo ấy… và trở thành một phẩn của quê hương xứ sở.
Ở những dòng thơ sau, người cha vừa “nói với con” về lối sống của “người đổng mình”, vừa gửi gắm sự kì vọng vào đứa con bé bỏng:
Cao đo nỗi buồn
Xa nuôi chí lớn
Cặp câu đăng đối, cân xứng lẫn nhau cùng thể hiện bản lĩnh sống của dân tộc Tày nói riêng và người Việt Nam nói chung. Gắn liền với lối sống hồn nhiên, tính cách lạc quan là tâm hồn sâu sắc của họ. Dùng chiều kích không gian để diễn tả tầm vóc của tâm thế và chí khí đồng bào mình, Y Phương đã khơi dậy niềm tự hào cùng nguồn cảm hứng sống mãnh liệt:
Sống trên đá không chê đá gập ghềnh Sống trong thung không chê thung nghèo đói Sống như sông như suối Lên thác xuống ghềnh Không lo cực nhọc
Bằng hình ảnh mộc mạc cùng lối so sánh tự nhiên, cha dặn dò con biết quý trọng những gì mình đang có, biết gắn bó và yêu thương quê hương còn nhiều khó khăn, đói nghèo. Như con sông mạnh mẽ khoáng đạt băng về phía trước, như con suối trong trẻo sống tự do cuộc đời mình, người cha mong con tiếp nối lối sống tự do, vượt qua gian khó của cha và những người đông mình.
Người đồng mình thô sơ da thịt
Chẳng mấy ai nhỏ bé đâu con
Người đồng mình tự đục đá kê cao quê hương
Còn quê hương thì làm phong tục
Con ơi tuy thô sơ da thịt Lên đường
Không bao giờ nhỏ bé được Nghe con
Niềm tự hào của cha khi nói vê’ quê hương được diễn đạt bằng những từ ngữ, hình ảnh mộc mạc mà thật giàu sức gợi, đây là cách nói bằng hình ảnh đặc trưng của người miền núi. Tuy “thô sơ da thịt” nhưng chẳng bao giờ “người đồng mình” sống cuộc đời bé nhỏ, vô nghĩa, mà “tự đục đá kè cao què hương”. Cần cù, chăm chỉ vượt qua những gian truân và khó khăn để bổi đắp quê hương cũng là cách họ bồi đắp và “kê cao” chính mình. Lời dặn dò của người cha vừa thể hiện tình yêu thương lớn lao dành cho con trẻ, vừa bộc lộ mong mỏi, kì vọng con sẽ trở thành một “người đổng mình” xứng đáng trong tương lai.
|
Instruct
If Che Lan Vien's poem The Stork hums in our hearts the sweet, loving lullaby of a mother in a plain village, then Y Phuong's poem Talking to My Children instills feelings in our hearts. innocent, rustic, with the kind words of a father in a highland village. The above excerpt deeply reveals the father's heart with love for his children, love for his homeland and pride in his country.
The poem Tell Your Children is 28 lines long, written in free verse. The entire poem is the innocent yet profound and intense emotions of the talented Tay poet. It can be affirmed that, Tell Your Children is a poem and also an inspirational conversation between a father and his beloved son. What a father sends and hopes for his child, what he has experienced in life, what he has felt from life and the people around him, all are expressed in very friendly poems. honey, natural.
Perhaps, when telling his children about life and the world around him, the most abundant thing in his mind is his boundless love and pride for his homeland. The village, the cradle that gave birth to my father, is now also the cradle of my life. The father was attached to and loved him with all his heart and mind. The alliterative phrase "Companion" is repeated four times in 24 verses, showing the father's inseparable connection and connection with the village community, and also shows the father's close feelings with his fellow countrymen. me.
The person I love so much, my child
Weaving with spokes
The walls of the house sing songs
The forest gives flowers
The path for the hearts.
With the simple and spontaneous way of expressing feelings of Tay's heart, Y Phuong is not afraid to foolishly reveal her love for her fellow countrymen. The father was filled with joy and emotion as he affirmed, "My son, I love him very much." Our partners are so lovely and precious, they are talented, skillful people and they are deeply involved in life and the things around them. The fishing vessel, a familiar working tool, under their talented hands looks as beautiful and graceful as a flower. The poem "The walls of the house are filled with songs" evokes the joyful, life-loving songs of people helping each other build houses, doors, and in everyday life. That clearly reflects their optimistic personality. Fellow humans also appear in a harmonious and close relationship with nature. The simple poem "The forest gives flowers" was written by people's long life experiences and gratitude for nature. The forest not only gives people wood to build houses and products to live on, but also makes the human soul more emotional, softer and more delicate with the beauty of fresh forest flowers. The "road" mentioned in the poem can be a village road, a road to the forest, a road to school, a road to the fields, and roads leading to distant lands. But no matter which path it takes, from a father's perspective, it leads to fond memories and sweet hearts. Those are sincere words, full of colorful experiences and the immense heart of an experienced person who has a strong belief and love for his child. On his life's journey, the father recalls and shares with his children the most beautiful memories:
Parents always remember their wedding day
The most beautiful first day in life
In life, the day your parents get married is also the happiest day. And the child was born from that great happiness of both mother and father. The passionate family love in two short verses is enough to make the reader feel warm and appreciative. A father's heart is nourished by love for his homeland, his compatriots, and the love of his spouse. Behind those shares is the hope that when the child grows up, he or she will breathe the natural atmosphere, love that life, walk on those fragrant paths... and become a part of the homeland.
In the following lines of the poem, the father both "talks to his son" about the lifestyle of "his comrade" and also conveys his hopes for his little child:
Cao measures sadness
Far from raising great ambition
The pair of parallel sentences, symmetrical to each other, express the living spirit of the Tay people in particular and Vietnamese people in general. Associated with their innocent lifestyle and optimistic personality is their profound soul. Using the spatial dimension to express the stature and spirit of his people, Y Phuong has aroused pride and strong inspiration for life:
Living on a rock doesn't criticize rough rocks, living in a valley doesn't criticize poverty, living like a river or stream, going up waterfalls or rapids, not worrying about drudgery
With simple images and natural comparisons, the father taught his son to appreciate what he has, to stick close to and love his homeland, which still has many difficulties and poverty. Like a strong and spacious river moving forward, like a clear stream living freely, the father hopes his son will continue the free lifestyle, overcoming the hardships of his father and others.
People with rough skin and flesh
Not many people are small
The fellows themselves chiseled rocks to elevate their homeland
As for the homeland, it is customary
My child, although your skin is rough, Let's go
Never be small Listen to me
Father's pride when talking about his homeland is expressed in simple yet evocative words and images, this is a typical visual way of speaking of mountain people. Even though they are "rough in flesh and skin", their "comrades" never live a small, meaningless life, but "hew their own stones to make tall and crippled embankments". Diligence and diligence in overcoming hardships and difficulties to improve their homeland is also the way they build and "enhance" themselves. The father's advice both shows his great love for his child and also reveals his desire and expectation that his child will become a worthy "companion" in the future.
|
Hướng dẫn
Con yêu quý của cha!
Cha viết những dòng này khi vẫn còn đang lâng lâng trong niểm hạnh phúc vô bờ trước khoảnh khắc con cất tiếng khóc chào đời. Lúc này, con bé nhỏ và xinh xắn của cha đang say giấc bên cạnh mẹ. Cha ngắm nhìn con mà lòng suy nghĩ miên man lắm. Mai này con lớn lên, khi con đọc được những dòng này, cha hi vọng con sẽ hiểu tấm lòng của cha.
Cha mơ vể một ngày không xa, khi con bắt đầu chập chững những bước đi đầu tiên. Mỗi bước chần con đi là niềm vui của cha mẹ, cha mẹ sẽ dìu dắt, chở che cho con mỗi ngày. Một bước, rồi hai bước… con níu lấy tay cha, con sà vào lòng mẹ. Cả căn nhà đầy ắp tiếng bi bô tập nói, tiếng cười lảnh lót của con. Cha mẹ nở nụ cười hạnh phúc, dang rộng vòng tay ôm con vào lòng. Cha tự hào và hạnh phúc biết bao khi nhìn con ngày một khôn lớn, con yêu ạ!
Con thân yêu! Không chỉ có cuộc sống gia đình, con còn lớn lên, trưởng thành trong cuộc sống lao động, trên quê hương còn nhiều gian khổ của chúng ta. Con có nhìn thấy những chiếc lờ đẹp đẽ được đan bởi đôi bàn tay khéo léo, tinh hoa của người đồng mình? Con có nghe thấy những câu hát then ngọt ngào, những lời hát yêu đời ngần vang ken trong vách nhà nơi ta ở? Cha vô cùng tự hào vể người đồng mình – những người cùng sống trên mảnh đất quê hương đã nuôi dưỡng cha. Cuộc sống lao động tuy vất vả nhưng người đồng mình luôn sống lạc quan, yêu đời, và chẳng bao giờ chúng ta gục ngã.
Con biết không? Thiên nhiên quê hương mình thật đẹp và nghĩa tình vì luôn dành cho chúng ta những gì tinh túy nhất. Con có thấy những cánh rừng bạt ngàn nở hoa tươi đẹp, thơ mộng ngoài kia? Con có thấy những tấm lòng ấm áp của người đổng mình trải khắp các con đường quanh co? Núi rừng và quê hương luôn dang rộng vòng tay chở che, nuôi dưỡng cha cả vê’ tâm hổn và lối sống. Cha mẹ nhớ mãi về ngày cưới – ngày đẩu tiên đẹp nhất trên đời. Chính mảnh đất này đã tạo cho cha mẹ cuộc sống hạnh phúc bển lâu đến tận bây giờ. Cha mong con luôn ghi nhớ cội nguồn đã sinh dưỡng con là mái nhà, là quê hương, là con người nơi đây.
Người đồng mình không chỉ tình nghĩa, tài hoa mà còn có biết bao phẩm chất tốt đẹp. Thương lắm con ơi! Trong bao gian khổ, khó khăn thử thách, bao niềm vui, nỗi buồn của cuộc đời trải dài theo năm tháng, người đổng mình đã rèn luyện bản thân, hun đúc ý chí như trời cao, như vùng đất xa. Cha luôn tự hào về người đổng mình sống vất vả nhưng mạnh mẽ, phóng khoáng, gắn bó sâu nặng với quê hương, dẫu cực nhọc, đói nghèo.
Cha mong con, hi vọng con luôn yêu thương mảnh đất con đã sinh ra, không chê đá ghập ghềnh, không chê quê hương nghèo khó. Cha mong con luôn chung thuỷ với quê hương, biết chấp nhận và vượt qua gian nan thử thách bằng ý chí, bằng niềm tin vững vàng.
Con yêu à, người đồng mình tuy mộc mạc, đơn sơ, chân lấm tay bùn, bàn tay đẩy những vết chai sạn, nhưng không bao giờ nhỏ bé đâu con. Chúng ta có thể thô sơ da thịt nhưng không hể nhỏ bé vế tâm hồn, vể khí phách và ý chí nghị lực. Chúng ta cần cù, chịu khó trong lao động, sống giản dị, chất phác và chần thành. Người miền núi chúng ta tự đục đá kê cao quê hương với tinh thần tự tôn, ý thức bảo tồn nguồn cội mãnh liệt. Chính những người đổng mình bằng sự lao động cẩn cù đã tạo nên những truyền thống, phong tục tập quán tốt đẹp của dân tộc và quê hương.
|
Instruct
My beloved son!
I wrote these lines when I was still in a state of boundless happiness before the moment my child cried into the world. At this moment, dad's small and pretty baby is sleeping next to mom. Dad looked at his son and thought deeply. Someday when you grow up, when you read these lines, I hope you will understand my heart.
I dream of the day not far away, when you will begin to take your first steps. Every step a child takes is a joy for parents. Parents will guide and protect their children every day. One step, then two steps... I grabbed my father's hand, I swooped into my mother's arms. The whole house was filled with the sound of your child's babble and laughter. Parents smiled happily and opened their arms to hug their children. How proud and happy I am to see you growing up, my dear!
Dear child! Not only family life, children also grow up and mature in a working life, in our homeland, which still has many hardships. Have you seen the beautiful bows woven by the skillful, quintessential hands of your comrades? Do you hear the sweet songs, the love songs echoing through the walls of the house where I live? Father is extremely proud of his comrades - those living in the same homeland who raised him. Although working life is hard, our teammates are always optimistic, love life, and we never give up.
Do you know? The nature of our homeland is beautiful and grateful because it always gives us the most quintessential things. Have you seen the vast forests blooming with beautiful, poetic flowers out there? Do you see the warm hearts of your loved ones spread out along the winding roads? The mountains, forests and homeland always opened their arms to protect and nurture my father both in his heart and his way of life. Parents always remember the wedding day - the most beautiful first day in the world. It is this land that has given my parents a long and happy life until now. I hope you always remember the source that nourished you, the home, the homeland, and the people here.
Companions are not only affectionate and talented, but also have many good qualities. I love you so much, my child! In all the hardships, difficulties and challenges, joys and sorrows of life over the years, people have trained themselves, molded their will like the sky, like a distant land. Father was always proud of his comrade who lived a hard life but was strong and generous, deeply attached to his homeland, despite hardship and poverty.
I hope for you, I hope you will always love the land you were born in, not criticize the rugged rocks, and not criticize your poor homeland. I hope that you will always be faithful to your homeland, know how to accept and overcome hardships and challenges with strong will and faith.
My dear, even though our companions are rustic and simple, their feet are covered in mud, their hands are covered with calluses, but they are never small. We may be rough in our flesh, but we cannot be small in our soul, spirit and willpower. We are diligent, hard-working, live a simple, naive and successful life. We mountain people carve rocks to elevate our homeland with a spirit of self-respect and a strong sense of preserving our roots. It is the people who, through their hard work, have created the good traditions and customs of the nation and their homeland.
|
Hướng dẫn
Truyện ngắn Những ngôi sao xa xôi (1971) được sáng tác ngay giữa những tháng ngày khốc liệt, cam go của cuộc kháng chiến chống Mĩ cứu nước. Bằng những trải nghiệm và hiểu biết của mình về cuộc sống những thanh niên xung phong trên tuyến đường Trường Sơn, nhà văn Lê Minh Khuê đã khắc họa một cách hấp dẫn và xúc động về ba cô gái thuộc tổ trinh sát mặt đường như những đại diện tiêu biểu của tuổi trẻ Việt Nam trong chiến tranh.
Thảo, Nho và Phương Định là linh hồn của truyện, ba nhânvật vừa có những điểm chung vừa có những nét riêng đầy ấn tượng. Chung hoàn cảnh sống, chung nhiệm vụ chiến đấu, chung vẻ đẹp trong sáng, phẩm chất anh hùng và chung những nét tâm lý đáng yêu nữ tính, điểu đó giúp họ trở thành một khối thống nhất. Trước hết, họ cùng nhau chia sẻ hoàn cảnh sống khắc nghiệt, mọi sinh hoạt đểu diễn ra trong một hang núi dưới chần cao điểm. Nhìn rộng ra, đó chỉ là một điểm sống mong manh giữa vùng trọng điểm chết chóc của tuyến đường Trường Sơn. Mặt khác, không giống những cô gái nép mình trong phòng khuê của văn học trung đại, ba cô thanh niên xung phong gánh vác nhiệm vụ đặc biệt nguy hiểm là trinh sát mặt đường. Cụ thể hơn “Việc của chúng tôi là ngồi đây. Khi có bom nổ thì chạy lên, đo khối lượng đất lấp vào hố bom, đếm bom chưa nổ và nếu cần thì phá bom”. Không đối đầu trực tiếp với kẻ thù nhưng nhiệm vụ của các cô vô cùng nguy hiểm. Họ đối mặt với thần chết mỗi ngày mà “thần chết là một tay không thích đùa. Hắn ta lẩn trong ruột những quả bom”. Ba nhân vật được đặt trong bức tranh tuyến đường Trường Sơn khốc liệt, ở đó hàng ngày chỉ có “đất bốc khói, không khí bàng hoàng”, “máy bay rít, bom nổ’. Và đương đẩu với nó, con người ta phải “thẩn kinh căng như chão, tim đập bất chấp cả nhịp điệu, chân chạy mà vẫn biết rằng khắp chung quanh có nhiều quả bom chưa nổ. Có thể nổ bây giờ, có thể chốc nữa”…
Hình ảnh những cô gái trinh sát băng mình trên tuyến đường khốc liệt cũng chính là hình ảnh cả dân tộc Việt Nam vươn mình qua tăm tối để đi vững con đường lịch sử của mình. Những tưởng ở nơi chết chóc, nỗi sợ hãi sẽ thống trị; ở nơi hoang tàn, tâm hổn sẽ cằn khô. Nhưng không, ba nhân vật khiến người đọc thấy xúc động trước vẻ đẹp tâm hồn, phẩm chất anh hùng và cả những nhịp điệu tâm hồn trẻ trung ở họ. Cả ba người đểu thể hiện tinh thần trách nhiệm cao đối với nhiệm vụ, thể hiện lòng dũng cảm phi thường và tình đồng đội gắn bó. Phẩm chất anh hùng của thế hệ trẻ thời chống Mĩ có khi được bộc lộ một cách giản dị và chân thực biết bao qua tinh thần chiến đấu của họ “Một ngày chúng tôi phá bom đến năm lẩn. Ngày nào ít: ba lần. Tôi có nghĩ tới cái chết. Nhưng một cái chết mờ nhạt, không cụ thể. Còn cái chính: liệu mìn có nổ, bom có nổ không? Không thì làm cách nào để châm mìn lãn thứ hai?”. Tinh thẩn đồng đội là một trong những điểm chung đẹp đẽ ở những cô gái đang hi sinh những tháng ngày đẹp nhất tuổi thanh xuân giữa mịt mù bom đạn. Tình đồng đội được gắn kết bởi sự sát cánh bên nhau cùng thực hiện nhiệm vụ và sự thân thiết trong sinh hoạt hàng ngày. Nổi bật nhất, tình đồng đội bộc lộ trong tình huống Nho bị thương ở gần cuối truyện. Khi phát hiện Nho bị đất vùi vì sập hầm, Thao ngay lập tức hoảng hốt “chị vùng ra, mở mắt to, mờ trắng đi như không còn sự sống” và mất bình tĩnh vì lo lắng. Trong khi đó, Phương Định bình tĩnh hơn và chăm sóc được vết thương cho Nho vì không sợ máu. Dù là biểu hiện bên ngoài hay lo lắng bên trong, ở họ là tình đổng đội sâu sắc và chân thành. Bên cạnh đó, Thao, Nho, Phương Định đều là những cô gái trẻ trung, dễ xúc động, hay mơ mộng và nung nấu trong lòng những ước mơ. Sự trẻ trung thể hiện ngay trong cách gọi nhau tếu táo “những con quỷ mắt đen” khi cả gương mặt lấm lem chỉ có đôi mắt lấp lánh và nụ cười lóa lên, cách các cô vui đùa trêu chọc các anh lái xe. Nhưng nổi bật ở họ là tâm hồn trong sáng, hồn nhiên và nhạy cảm, niềm vui trong trẻo của họ trong cơn mưa đá ở cuối truyện phần nào gợi cho ta hiểu được điểu đó.
Ba nhân vật vừa có những điểm chung đại diện cho thế hệ trẻ thời chống Mĩ, vừa có những nét riêng thật khó quên và không bị nhầm lẫn với với nhân vật nào. Ta sẽ nhớ mãi một Thao có thói quen nhai bánh quy một cách bình tĩnh những lúc sắp xảy ra việc nguy hiểm, nhưng lại tái mét khi thấy máu, đôi lông mày tỉa nhỏ như cái tăm, áo lót luôn thêu chỉ màu. Đó cũng lại là cô gái cương quyết trong công việc và lo lắng cháy lòng khi thấy Nho bị thương. Ta cũng sẽ không quên một Nho hiện lên ngộ nghĩnh như que kem trắng trong liên tưởng của Phương Định, và “da xanh đi, mắt nhắm nghiền, quẩn áo đầy bụi” bị thương lúc sập hẩm, hay niềm vui hổn nhiên: “Nào, mày cho tao mấy viên nữa” khi tận hưởng cơn mưa đá. Nhưng Phương Định là nhân vật nổi bật nhất và được Lê Minh Khuê dụng công miêu tả
Người con gái Hà Nội xinh đẹp, mê ca hát và có ý thức về vẻ đẹp của bản thân “tôi là một cô gái khá. Hai bím tóc dày, tương đối mềm, một cái cổ cao, kiêu hãnh như đài hoa loa kèn…”. Ở Phương Định vừa có nét ngây thơ của cô thiếu nữ, vừa có những suy nghĩ thật đáng trân trọng “trong suy nghĩ của tôi, những người đẹp nhất, thông minh, can đảm và cao thượng nhất là những người mặc quân phục, có ngôi sao trên mủ” hay sự can trường của cô trong cảnh phá bom nguy hiểm. Toàn bộ cảnh vật, con người và không khí của truyện đểu được tái hiện qua điểm nhìn trong sáng, đáng yêu mà cũng rất đỗi rõ ràng, cương trực của Phương Định. Cô gái ấy cũng mang một trái tim giàu tình cảm luôn nhớ vể những kỉ niệm thân thương của gia đình và quê hương: “tôi nhớ một cái gì đấy, hình như mẹ tôi, cái cửa sổ, hoặc những ngôi sao to trên hầu trời thánh phố…”. Tiếng reo cùng hành động “chạy ra, vui thích cuống cuồng” của cô gái trẻ giữa cơn mưa đá hồn nhiên thật khiến người đọc yêu mến và hiểu thêm giá trị của hai tiếng hòa bình.
|
Instruct
The short story Distant Stars (1971) was composed right in the midst of the fierce and arduous days of the resistance war against America to save the country. With his experiences and understanding of the lives of young volunteers on the Truong Son route, writer Le Minh Khue attractively and emotionally portrayed three girls from the road reconnaissance team as soldiers. Typical representative of Vietnamese youth during the war.
Thao, Nho and Phuong Dinh are the soul of the story, the three characters have both things in common and impressive personal characteristics. Sharing the same living situation, the same fighting mission, the same pure beauty, the same heroic qualities and the same lovely feminine psychological traits, that helps them become a unified block. First of all, they share harsh living conditions together, all activities take place in a mountain cave under the peak. In general, it is just a fragile living spot in the dead center of the Truong Son route. On the other hand, unlike the girls nestled in the boudoir of medieval literature, three young women volunteered to undertake the especially dangerous task of street reconnaissance. More specifically, “Our job is to sit here. When a bomb explodes, run up, measure the volume of soil filling the bomb crater, count unexploded bombs and, if necessary, detonate the bomb." Without directly confronting the enemy, their mission is extremely dangerous. They face death every day and "death is a guy who doesn't like to joke. He hides in the bowels of bombs." The three characters are placed in the picture of the fierce Truong Son route, where every day there is only "smoking ground, shocked air", "planes whistling, bombs exploding". And to cope with it, people have to be "nervous as hell, heart beating regardless of rhythm, running while still knowing that there are many unexploded bombs all around. It may explode right now, or may be later"…
The image of the girl scouts fighting their way through the fierce route is also the image of the entire Vietnamese people reaching out through darkness to firmly follow their historical path. Thinking that in a place of death, fear will dominate; In a desolate place, the heart will be dry and dry. But no, the three characters make readers feel moved by their spiritual beauty, heroic qualities and even the rhythms of their youthful souls. All three people showed a high sense of responsibility for the mission, showing extraordinary courage and camaraderie. The heroic qualities of the young generation during the anti-American era were sometimes revealed simply and honestly through their fighting spirit: "We detonated bombs five times a day. Few days: three times. I do think about death. But a vague, non-specific death. And the main thing: will mines explode, will bombs explode? Otherwise, how can I set off the second mine?" Team spirit is one of the beautiful things in common among the girls who are sacrificing the most beautiful days of their youth amid the chaos of bombs and bullets. Teamwork is bonded by working side by side to perform tasks and intimacy in daily activities. Most prominently, the camaraderie is revealed in the situation where Nho is injured near the end of the story. When she discovered that Nho was buried in the ground due to a tunnel collapse, Thao immediately panicked, "she broke free, opened her eyes wide, and turned white as if there was no life left" and lost her composure because of worry. Meanwhile, Phuong Dinh was calmer and took care of Nho's wound because he was not afraid of blood. Whether it's an external expression or an internal concern, they have a deep and sincere camaraderie. Besides, Thao, Nho, and Phuong Dinh are all young, emotional girls who often dream and have dreams in their hearts. Youthfulness is shown right in the playful way they call each other "black-eyed devils" when their whole faces are dirty with only sparkling eyes and dazzling smiles, the way the girls playfully tease the drivers. But what stands out about them is their pure, innocent and sensitive soul. Their pure joy in the hailstorm at the end of the story partly reminds us of that.
The three characters not only have things in common that represent the young generation during the anti-American era, but also have unique characteristics that are unforgettable and cannot be confused with any other character. I will always remember a Thao who had the habit of chewing cookies calmly when dangerous things were about to happen, but turned pale when she saw blood, her eyebrows were trimmed as small as toothpicks, and her bra was always embroidered with colored threads. She was also a determined girl at work and worried when she saw Nho was injured. We will also not forget a Nho who appeared as funny as a white ice cream cone in Phuong Dinh's thoughts, and "his skin turned blue, his eyes were closed, his clothes were full of dust" injured when he collapsed, or the sudden joy: " Come on, give me a few more” while enjoying the hailstorm. But Phuong Dinh is the most prominent character and was portrayed with great skill by Le Minh Khue
The Hanoi girl is beautiful, loves singing and is conscious of her own beauty: "I'm a pretty girl. Two thick, relatively soft braids, a high neck, as proud as the calyx of a lily...". In Phuong Dinh, there is both the innocence of a young girl and the thoughts that are truly worthy of respect: "In my mind, the most beautiful, intelligent, courageous and noble people are those wearing military uniforms. there is a star on the pus" or her courage in the dangerous bomb disposal scene. The entire scene, people and atmosphere of the story are recreated through Phuong Dinh's pure, lovely but also very clear and straightforward point of view. That girl also has a sentimental heart that always remembers dear memories of her family and hometown: "I remember something, like my mother, the window, or the big stars on the horizon." holy city...". The young girl's screams and actions of "running out, frantically happy" amid the hailstorm truly make readers love and understand more the value of two hours of peace.
|
Hướng dẫn
Có một người con của quê hương Dục Tú đã đưa vào tác phẩm của I mình một hiện thực cách mạng và kháng chiến với đậm chất anh hùng và! không khí lịch sử. Con người ấy cùng với vớ kịch Bắc Sơn đã mở đầu cho nền văn học kịch cách mạng của nước nhà. Đó là nhà văn Nguyễn Huy Tưởng, người luôn đê’ cao tinh thẩn dân tộc và cảm hứng lịch sử mà đoạn trích vở kịch Bắc Sơn với diễn biến nội tâm của nhân vật Thơm khi đứng trước những lựa chọn là một minh chứng tiêu biểu. Quả đúng như nhận định: “Ai cũng phải đối diện với lựa chọn khó khăn ít nhất một lấn trong đời. Nhưng khi đã vượt qua sự lựa chọn, người ta sẽ hiểu mình là ai và có được sự thanh thản”
Cuộc sống luôn đặt chúng ta giữa nhiểu lựa chọn và không dễ gì đưa ra quyết định đúng đắn. Đó là quá trình của sự đấu tranh nội tâm gian khổ nhưng khi đưa ra lựa chọn, con người không chỉ hiểu vê’ bản thân mình mà í còn có được niềm vui sống, sự yên tĩnh trong tầm hồn. Nhân vật Thơm – nhân vật trung tâm của đoạn trích, là con gái của cụ Phương và là chị của Sáng – hai người chiến sĩ cách mạng đã chiến đấu và hi sinh cho sự nghiệp giải phóng dần tộc. Nhưng Thơm cũng là vợ của Ngọc – một tên Việt gian, tay sai đớn hèn dẫn Pháp về tấn công làng Vũ Lăng, gây đau thương cho chính đổng bào mình, gây thiệt hại nặng nê’ cho cách mạng. Thái và Cửu, hai chiến sĩ cách mạng trong khi bị Ngọc lùng bắt đã chạy nhẩm vào nhà hắn, may thay chỉ có Thơm ở nhà. Chính lúc này, chúng ta được chứng kiến sự chuyển biến mạnh mẽ, dứt khoát về cả tâm trạng và hành động của nhân vật Thơm.
Thơm, từ chỗ thờ ơ, sợ liên lụy, đến sự ân hận khi cha và em hi sinh cho cách mạng. Và rồi, cô càng bị giày vò khi chổng làm tay sai cho giặc. Chính lúc j ấy, nhân vật được đặt vào tình huống vô cùng gay cấn, căng thẳng. Thái và Cửu, hai chiến sĩ cách mạng bị Pháp truy lùng gắt gao chạy thẳng đến trước cửa nhà i cô, trong khi Ngọc – chồng cô lại đang lùng bắt các anh và có thể trở về nhà bất cứ lúc nào. Tình huống ấy yêu cấu Thơm phải nhanh chóng suy tính và đưa ra lựa chọn dứt khoát. Hai lựa chọn trước mắt cô lúc này là đứng vể phía cách ; mạng, cứu hai người chiến sĩ hay tiếp tục đứng ngoài mà để mặc Thái và Cửu bị bắt. Sau này cô sẽ sống trong sự day dứt lương tâm. Đây quả thực là “lựa chọn I Ị ị khó khăn” trong cuộc đời Thơm.
Đứng trước lựa chọn ấy, Thơm luống cuống, hốt hoảng: “Chết nỗi, hai ông bị chúng nó đuổi phải không? Làm thế nào bây giờ? Ngọc nó vừa mới đi, chắc… Tôi không báo hai ông đâu. Tôi chết thì chết, chứ tôi không báo hai ông í đâu. Nhưng làm thế nào hai ông đi được bây giờ?”. Vậy là cô đã đưa ra quyết định sẽ đứng vê’ phía cách mạng, sẽ cứu Thái và Cửu. Nhưng một cô gái vốn! yếu đuối, quen sống an nhàn như Thơm khi đưa ra lựa chọn này cũng chưa nghĩ ra cách giúp hai chiến sĩ cách mạng trốn thoát, vì thế cô càng hoảng loạn và lo lắng.
Ngay lúc ấy, Ngọc lại về, tình huống càng cam go, nguy hiểm. Chính lúcnày, Thơm quyết định hành động “chỉ vào buồng” và nói: “Hai ông đừng đi đâu,hãy tạm vào đây, may ra…”. Mặc dù lối xưng hô vẫn đầy xa cách nhưng ta đã thấy có sự thân quen, gần gũi hơn “ngoan ngoãn và mau lẹ, thân mật như một người em gái” với hai anh trong gia đình.
Cùng với lựa chọn này, Thơm thoát khỏi tình trạng day dứt để đứng hẳn về phía hàng ngũ quần chúng có cảm tình với cách mạng. Đây không phải lựa chọn ngẫu nhiên, may rủi. Nguyễn Huy Tưởng cũng không xây dựng tâm lí nhân vật gò ép, gượng gạo mà có sự biến chuyển dẩn dần và có những tác nhân thúc đẩy. Quyết định đứng vê’ phía cách mạng không chỉ từ sự ăn năn, hối hận vê’ sự hi sinh anh dũng của cha và em, nối tiếp truyền thống của gia đình mà còn bởi lòng thương người, sự kính phục đối với Thái. Nếu như trước đầy, Thơm chỉ biết đến Thái qua lời kể thì ngay từ lần gặp đầu tiên này, sự dũng cảm, sáng suốt, bình tĩnh của Thái đã cảm hóa, thức tỉnh Thơm. Cũng như các chiến sĩ cách mạng khác, đặt niềm tin nơi nhân dần, Thái tin tưởng Thơm, tin vào dòng máu cụ Phương. Mà cũng nhờ niềm tin ấy, Thơm mới đưa ra lựa chọn và quyết định dứt khoát, mau lẹ và đúng đắn như vậy.
Quyết định ấy càng được khẳng định khi Ngọc trở về. Để che giấu, bằng sự thông minh, nhanh nhạy của mình, Thơm nói chuyện với Ngọc hết sức thân mật, dịu dàng để đánh lạc hướng. Trong cuộc hội thoại với Ngọc, Thơm càng nhận rõ bộ mặt gian xảo, tham quyền chức địa vị, lòng thâm thù của chổng. Từ chỗ khéo léo: “Chỉ thương anh thẳng Sáng vất vả” đến chỗ tài trí, nói to: “Đẳng sau nhà! Ở chỗ buồng đi ra đấy à” như một cách báo tin cho hai người chiến sĩ, cũng thể hiện sự lo lắng thực sự của cô, lo lắng đến cuống quýt: “Sao lại đợi ở đấy? Sao không mời các ông ấy lên chơi cả cho vui có được không?”. Nhận ra bộ mặt thật của Ngọc, Thơm càng hiểu rằng lựa chọn của mình là đúng đắn. Ngay cả trong gian nguy, khó khăn, bị kẻ thù đàn áp khốc liệt thì tình cảm cách mạng vẫn nhen nhóm trong lòng mỗi người như một ngọn lửa, chỉ đợi gió vể là cháy sáng rực rỡ. Cách mạng không thể bị tiêu diệt bởi nó luôn tiềm tàng khả năng cảm hóa, thức tỉnh quần chúng nhân dân và luôn được nuôi dưỡng bởi tinh thần đoàn kết, tình quần dân cá nước.
Thể hiện nhân vật Thơm trong sự chuyển biến tâm lí tài tình, hợp lí và bước ngoặt quan trọng khi đưa ra lựa chọn là nghệ thuật viết kịch tài tình của Nguyễn Huy Tưởng. Xây dựng mâu thuẫn, xung đột kịch trong chính nội tâm Thơm, tổ chức đối thoại khắc họa rõ nét tính cách nổi bật của từng nhân vật: Cửu anh dũng, quả cảm, kiên quyết loại trừ Việt gian nhưng nóng nảy, bộc trực; Thái bình tĩnh, sáng suốt, luôn đặt niềm tin ở quần chúng nhân dân, có sức mạnh cảm hóa con người; Ngọc gian xảo, thâm thù, tham lam quyền thế. Qua đó, tính cách nhân vật Thơm càng nổi bật là một người phụ nữ Tày được cách mạng cảm hóa, soi đường, vượt qua những đau thương trong quá khứ đến với cách mạng và hết lòng vì cách mạng. Người phụ nữ can trường ngay trước khi bị xử bắn vẫn dõng dạc: “Tôi đố anh phá nổi quân du kích, tôi thách thằng Tây phá nổi quân du kích”. Đó là niềm tin mãnh liệt và tình cảm của nhân dân với cách mạng. Ở Thơm là vẻ đẹp của quần chúng nhân dân và cũng là vẻ đẹp của người phụ nữ, là một hình tượng “vô cùng chói lọi, một thành công đặc sắc của Nguyễn Huy Tưởng khi viết về cách mạng và người phụ nữ Việt Nam”.
|
Instruct
There was a son of Duc Tu's hometown who brought into his work the reality of revolution and resistance with a heroic and bold character! historical atmosphere. That man, along with Bac Son plays, opened the country's revolutionary dramatic literature. That is writer Nguyen Huy Tuong, who always upholds national spirit and historical inspiration, and the excerpt from the play Bac Son with the inner evolution of the character Thom when faced with choices is a typical example. . It is true as the saying goes: “Everyone has to face difficult choices at least once in their life. But once people have overcome choice, they will understand who they are and have peace."
Life always puts us between many choices and it is not easy to make the right decision. It is a process of arduous inner struggle, but when making choices, people not only understand themselves but also gain joy in life and peace of mind. The character Thom - the central character of the excerpt, is the daughter of Mr. Phuong and the sister of Sang - two revolutionary soldiers who fought and sacrificed for the cause of gradually liberating the clan. But Thom is also the wife of Ngoc - a Vietnamese traitor, a cowardly henchman who led the French to attack Vu Lang village, causing pain to his own compatriots, and causing heavy damage to the revolution. Thai and Cuu, two revolutionary soldiers while being hunted by Ngoc, mentally ran into his house. Fortunately, only Thom was home. At this moment, we witness a strong and decisive change in both the mood and actions of the character Thom.
Thom, from indifference, fear of getting involved, to regret when his father and younger brother sacrificed for the revolution. And then, she was even more tormented when her husband became a lackey for the enemy. At that moment, the character is placed in an extremely dramatic and stressful situation. Thai and Cuu, two revolutionary soldiers who were being hunted by the French, ran straight to her door, while Ngoc - her husband - was hunting for her brothers and could return home at any time. That situation required Thom to quickly think and make a decisive choice. The two options before her right now were to take sides; his life, save the two soldiers or continue to stand outside and let Thai and Cuu be captured. From now on, she will live with a tormented conscience. This is truly a "difficult I Poop choice" in Thom's life.
Faced with that choice, Thom was confused and panicked: "Damn, you two were chased away, right?" What should I do now? Ngoc just left, maybe... I won't tell you two. If I die, I die, but I won't tell you two. But how can you two go now? So she made the decision to stand on the side of the revolution, to save Thai and Cuu. But a capital girl! Weak and weak, accustomed to living comfortably like Thom, when making this choice, could not think of a way to help the two revolutionary soldiers escape, so she became even more panicked and worried.
At that moment, Ngoc returned, the situation became even more difficult and dangerous. At this moment, Thom decided to act, "pointing to the room" and saying: "You two, don't go anywhere, just come here temporarily, maybe...". Although the way of addressing is still distant, we see a closer, more familiar "obedient and quick, intimate like a younger sister" with the two brothers in the family.
With this choice, Thom escaped his tormented situation and stood firmly on the side of the masses sympathetic to the revolution. This is not a random, lucky choice. Nguyen Huy Tuong also does not build a character's psychology that is forced or forced, but has gradual changes and motivating factors. The decision to stand on the side of the revolution was not only due to repentance and regret for the heroic sacrifice of his father and younger brother, continuing the family tradition, but also out of compassion and admiration for Thai. If before, Thom only knew Thai through stories, then right from this first meeting, Thai's courage, insight, and calmness touched and awakened Thom. Like other revolutionary soldiers, placing their trust in humanity, Thai trusts Thom and believes in Phuong's blood. Thanks to that belief, Thom made such decisive, quick and correct choices and decisions.
That decision was further confirmed when Ngoc returned. To hide, with his intelligence and quickness, Thom talked to Ngoc very intimately and gently to distract. During the conversation with Ngoc, Thom became more aware of her husband's cunning, greed for power and position, and deep hatred. From being tactful: "I only love you straight and hard working" to being clever, saying loudly: "Right behind the house!" Is that where the exit room is?" as a way to inform the two soldiers, also showing her real worry, frantic worry: "Why are you waiting there? Why don't you invite them over to play for fun?" Realizing Ngoc's true face, Thom understood even more that his choice was the right one. Even in times of danger, difficulty, and fierce repression by enemies, revolutionary sentiment still burns in everyone's heart like a fire, just waiting for the wind to burn brightly. Revolution cannot be destroyed because it always has the potential to touch and awaken the masses and is always nurtured by the spirit of solidarity and love between the people and the country.
Expressing the character Thom in his ingenious and reasonable psychological transformation and the important turning point when making a choice is Nguyen Huy Tuong's ingenious playwriting art. Building conflicts and dramatic conflicts within Thom's own mind, organizing dialogues that clearly portray the outstanding personalities of each character: Nine heroes, brave, determined to eliminate Vietnamese traitors but hot-tempered and straightforward. ; Thai is calm, wise, always believes in the masses, has the power to move people; Ngoc is cunning, vengeful, and greedy for power. Through that, Thom's character is even more prominent as a Tay woman who was touched by the revolution, lit the way, overcame the pain of the past to come to the revolution and devoted herself to the revolution. The courageous woman, right before being shot, still said loudly: "I challenge you to destroy the guerrillas, I challenge the Westerner to destroy the guerrillas." That is the people's strong belief and affection for the revolution. In Thom is the beauty of the masses and also the beauty of women, an "extremely brilliant" image, a unique success of Nguyen Huy Tuong when writing about the revolution and Vietnamese women. ”.
|
Hướng dẫn
Nhà văn, nhà viết kịch người Pháp R.Rolland đã từng nhận định: “Nếu có một nơi nào đó trên bề mặt trái đất mà ở đó tất cả giấc mơ của con người đã tìm được quê hương ngay từ thời nguyên sơ khi con người bắt đẩu mơ ước về sự tồn tại của mình thì đó là Ấn Độ. ”Mảnh đất ấy với bề dày văn hiến trầm tĩnh, vững chãi là chiếc nôi nuôi dưỡng, hình thành và phát triển của rất nhiều tài năng nghệ thuật, rẫt nhiều nhà văn, nhà thơ mà cuối cùng, hợp tụ lại, lưu họp lại ở đỉnh cao là Ra-bin-dra-nat Ta-go, một trong “Tam vị nhất thề’ của văn học hiện đại Ấn. “Người canh gác trái tim Ấn Độ” ấy với tập Trăng non và bài thơ Mây và sóng đã mở ra một thế giới cổ tích tuổi thơ qua trí tưởng tượng bay bổng và hồn nhiên của em bé đáng yêu.
Trăng non là một trong những tập thơ hay nhất của Ta-go viết về chủ đê’ trẻ em. Trăng non không chỉ thể hiện sự am hiểu sâu sắc của nhà thơ đối với trẻ nhỏ mà còn thể hiện tình yêu thương vô bờ mà Ta-go muốn dành cho những trái tim bé bỏng. Tập thơ ra đời với những hình tượng, cảm xúc độc đáo kéo theo bao sự liên tưởng sâu xa vê’ tình mẫu tử. Mây và sóng vốn được viết bằng tiếng Ben-gan, quê hương nhà thơ, được in trong tập Si-su (trẻ thơ), vê’ sau được chính Tago dịch ra tiếng Anh in trong tập Trăng non chứa đựng đầy đủ những hình tượng, cảm xúc vể một thế giới diệu kì mà “Ta-go là họa sĩ vẽ bụi đất và ánh sáng mặt trời”.
Người họa sĩ ấy mở ra một thế giới cổ tích tuổi thơ không chỉ là những điều kì diệu với người bạn thiên nhiên, với những trò chơi và khả năng kì diệu, mà trong thế giới ấy còn có tình mẫu tử thiêng liêng, sâu sắc, những trò chơi yên bình, ấm áp em có thể chơi cùng mẹ.
Qua trí tưởng tượng bay bổng, hổn nhiên và đáng yêu của em bé, thế ; giới cổ tích ấy hiện lên cùng những người sống trên mây và trong sóng. Với ; trẻ em, tất cả đểu là bè bạn, tự tâm hồn non nớt, ngây thơ và trong sáng củacác em đã nhân cách hóa mọi thứ xung quanh mình. Am hiểu về trẻ em và nét tâm lí ấy, nhà thơ Ra-bin-dra-nat Ta-go không nhân hóa mây và sóng mà để Ichính tâm hồn và trí tưởng tượng của các em thực hiện điểu ấy. Em bé thấy “trên có người gọi con” và kể cho em nghe về cuộc sống thú vị trên đó: “Bọn tớ chơi từ khi thức dậy cho đến lúc chiều tà. Bọn tớ chơi với bình minh vàng, bọn tớ chơi với vầng trăng bạc”. Thế giới cổ tích ấy thật đẹp với những màu sắc lấp lánh, thân quen mà mỗi em nhỏ đểu thích thú, ao ước. Đó là những người bạn ;hiền hòa, dịu dàng: “bình minh vàng” và “vầng trăng bạc”, là những người bạnmà mỗi ngày các em đều ngắm nhìn, đều ước ao. Trong trí tưởng tượng của trẻ thơ không có điều gì là không thể, và thế giới ấy chẳng hể xa vời mà rất gẩn gũi, có một con đường dẫn đến, có một người bạn đón mình đi. Em bé với nét tâm lí chung của tất cả trẻ nhỏ, còn ham chơi và đều thích chơi đã hỏi: “Nhưng làm thế nào mình lên đó được?” và nhận được cầu trả lời tận tình chỉ dẫn của những người sống trên mây: “Hãy đến nơi tận cùng trái đất, đưa tay lên trời, cậu sẽ được nhấc bổng lên tận tầng mây”. Đây là những điều chỉ có cácem, bằng trí tưởng tưởng bay bổng mới có thjê’ nghî ra và nhờ có sự hổn nhiênmới có niểm tin sâu sắc.
Thế giới kì diệu với những người bạn từ thiên nhiên và con đường“nhập bọn vui chơi” của em bé còn là thế giới biển cả bao la với lời mời gọi củanhững người sống trong sóng: “Trong sóng có người gọi con” và họ kể cho em bé về những chuyến ngao du kì thú, hấp dẫn: “Bọn tớ ca hát từ sáng sớm cho đến hoàng hôn. Bọn tớ ngao du nơi này nơi nọ mà không biết từng đến nơi nao”.
Có thể nói bầu trời và biển cả luôn là niềm yêu thích của trẻ thơ, và thú vị biết ;! bao khi được ngao du, thám hiếm tất cả mọi nơi trong thế giới rộng lớn, bao la và vô cùng hấp dẫn ấy. Được vui vẻ ca hát, nhảy múa từ sớm tinh mơ cho đến lúc chiều tà, được ngao du đến những vùng đất mới lạ mà “không biết từng đến nơi nao”. Chính điều ấy đã hấp dẫn trẻ thơ, em bé hỏi ngay những người bạn mới của mình: “Nhưng làm thế nào mình ra ngoài đó được?”k một lần nữa được chỉ dẫn tận tình: “Hãy đến rìa biển cả, nhắm nghiên mắt lại, cậu sẽ được làn sóng nâng đi”. Cũng như con đường đến chơi cùng đám mầy, con đường đến chơi với sóng là phép màu diệu kì của thế giới tuổi thơ mà chỉ ở đó, với niềm tin mãnh liệt vào những câu chuyện cổ tích, những điểu mới lạ về thế giới bay bổng trong tiềm thức, trong trí tưởng tượng con đường mới có thể hiện ra chân thật, gần gũi với vẻ đẹp vô tận.
Bằng trái tim non nớt của mình, thế giới cổ tích của em bé còn là thế giới có mẹ cùng vui chơi, cùng hóa thần. Cả hai lời mời gọi đểu khiến em bé băn khoăn bởi bản tính ham chơi đặc trưng của trẻ nhỏ, nhưng cả hai lần,! em bé đểu từ chối và em nghĩ đến những trò chơi thú vị hơn. Đó là khi: “Con là mày và mẹ sẽ là trăng./ Hai bàn tay con ôm lấy mẹ, và mái nhà ta sẽ là bầu trời xanh thẳm”. Thê giới rộng lớn trên mây qua trí tưởng tượng của em bé có thể ở ngay trong nhà, nơi vòm mái trên kia che mưa chắn gió, nơi có mẹ yêu thương, chăm sóc. Em bé sẽ là những đám mây xanh trắng trên bầu trời bao la, còn mẹ là vầng trăng dịu mát, hiền hòa. Trong trò chơi thú vị này, em bé sẽ mãi quấn quýt, gẩn gũi bên mẹ. “Hai bàn tay ôm lấy mẹ” không chỉ là hình ảnh mây và trăng trên bầu trời mà còn thể hiện sự yêu thương, gắn bó của hai mẹ con. Cuộc đời con người có thể đi đến bất cứ đâu, trong bất kì hoàn cảnh nào, thì tình mẫu tử thiêng liêng ấy sẽ mãi là điểm tựa tinh thần vững chắc nhất. Điểu lớn lao ấy trong trí tưởng tượng của em nhỏ được biểu hiện rất giản dị, đơn sơ nhưng lại cô cùng cảm động. Em sẽ là những ngọn sóng ngao du khắp bốn phương trời và mẹ sẽ là “bến bờ kì lạ” luôn chờ đón con ở bất cứ đâu. “Con lãn, lăn, lăn mãi rồi cười vang vỡ tan vào lòng mẹ.” Khi được vòng tay ấm áp của mẹ ôm ấp, vỗ về, mỗi đứa trẻ đều bình yên, hạnh phúc trong tiếng cười giòn giã.
Với hình thức đối thoại lồng trong lời kể của em bé, qua những hình ảnh thiên nhiên giàu ý nghĩa tượng trưng, mây và sóng là hình ảnh thiên nhiên hiền hòa mà mỗi người trân trọng, hòa mình và cùng nhau chung sống. Những lời mời gọi không chỉ rủ em bé đi chơi mà còn tượng trưng cho những cám dỗ trong đời mà mỗi người sẽ gặp phải. Vượt qua tất cả những cảm dỗ ấy là sự trở vê’ với những chần giá trị bền vững, tình mẫu tử thiêng liêng, tình gia đình ấm áp. Bởi thế, bài thơ Mây và sóng của Ra-bin-dra-nat Ta-go không chỉ là bài thơ viết vê’ thiếu nhi, cho thiếu nhi, mà còn là bài học ý nghĩa vê’ tình cảm bất diệt của con người. Thế giới cổ tích diệu kì, em bé tưởng tượng bằng sự bay bổng, hổn nhiên, cũng giống như vầng trăng trước sân từ bao đời của trẻ em Việt:
Trăng ơi… từ đâu đến?
Hay biển xanh diệu kì
Trăng tròn như mắt cá
Chẳng bao giờ chớp mi
Trăng ơi… từ đâu đến?
Hay từ một sân chơi
Trăng bay như quả bóng
Đứa nào đá lên trời
Trăng ơi… từ đâu đến?
Hay từ lời mẹ ru
Thương Cuội không được học
Hú gọi trâu đến giờ!
Trẻ em, dù ở bất cứ đâu, với trí tưởng tượng bay bổng và lối tư duy hồn nhiên, ngây thơ đểu dành tình yêu đặc biệt cho những người bạn của thế giới diệu kì. Một tiếng vọng từ rừng già, một lời mời gọi của thiên nhiên, một cậu sên chậm chạp hay bờ cát dài trắng phau đều là bạn bè của các em. Thế giới cổ tích luôn vun đắp cho các em những tình cảm, phẩm chất đáng quý. Hình ảnh bao trùm, choáng ngợp, sâu thẳm trong tâm hổn mỗi đứa trẻ không gì thay thế được chính là Mẹ. Biết bao sự cám dỗ ở trên đời nhưng Mẹ của con vẫn là vĩ đại nhất. Từ ngàn xưa, người Việt đã có câu:
“Mẹ là mặt trời của ta
Ai không yêu mẹ thì ra đứng đường”
hay
“Mẹ như một nhánh mạ gãy
|
Hướng dẫn
Nhà văn, nhà viết kịch người Pháp R.Rolland đã từng nhận định: “Nếu có một nơi nào đó trên bề mặt trái đất mà ở đó tất cả giấc mơ của con người đã tìm được quê hương ngay từ thời nguyên sơ khi con người bắt đẩu mơ ước về sự tồn tại của mình thì đó là Ấn Độ. ”Mảnh đất ấy với bề dày văn hiến trầm tĩnh, vững chãi là chiếc nôi nuôi dưỡng, hình thành và phát triển của rất nhiều tài năng nghệ thuật, rẫt nhiều nhà văn, nhà thơ mà cuối cùng, hợp tụ lại, lưu họp lại ở đỉnh cao là Ra-bin-dra-nat Ta-go, một trong “Tam vị nhất thề’ của văn học hiện đại Ấn. “Người canh gác trái tim Ấn Độ” ấy với tập Trăng non và bài thơ Mây và sóng đã mở ra một thế giới cổ tích tuổi thơ qua trí tưởng tượng bay bổng và hồn nhiên của em bé đáng yêu.
Trăng non là một trong những tập thơ hay nhất của Ta-go viết về chủ đê’ trẻ em. Trăng non không chỉ thể hiện sự am hiểu sâu sắc của nhà thơ đối với trẻ nhỏ mà còn thể hiện tình yêu thương vô bờ mà Ta-go muốn dành cho những trái tim bé bỏng. Tập thơ ra đời với những hình tượng, cảm xúc độc đáo kéo theo bao sự liên tưởng sâu xa vê’ tình mẫu tử. Mây và sóng vốn được viết bằng tiếng Ben-gan, quê hương nhà thơ, được in trong tập Si-su (trẻ thơ), vê’ sau được chính Tago dịch ra tiếng Anh in trong tập Trăng non chứa đựng đầy đủ những hình tượng, cảm xúc vể một thế giới diệu kì mà “Ta-go là họa sĩ vẽ bụi đất và ánh sáng mặt trời”.
Người họa sĩ ấy mở ra một thế giới cổ tích tuổi thơ không chỉ là những điều kì diệu với người bạn thiên nhiên, với những trò chơi và khả năng kì diệu, mà trong thế giới ấy còn có tình mẫu tử thiêng liêng, sâu sắc, những trò chơi yên bình, ấm áp em có thể chơi cùng mẹ.
Qua trí tưởng tượng bay bổng, hổn nhiên và đáng yêu của em bé, thế ; giới cổ tích ấy hiện lên cùng những người sống trên mây và trong sóng. Với ; trẻ em, tất cả đểu là bè bạn, tự tâm hồn non nớt, ngây thơ và trong sáng củacác em đã nhân cách hóa mọi thứ xung quanh mình. Am hiểu về trẻ em và nét tâm lí ấy, nhà thơ Ra-bin-dra-nat Ta-go không nhân hóa mây và sóng mà để Ichính tâm hồn và trí tưởng tượng của các em thực hiện điểu ấy. Em bé thấy “trên có người gọi con” và kể cho em nghe về cuộc sống thú vị trên đó: “Bọn tớ chơi từ khi thức dậy cho đến lúc chiều tà. Bọn tớ chơi với bình minh vàng, bọn tớ chơi với vầng trăng bạc”. Thế giới cổ tích ấy thật đẹp với những màu sắc lấp lánh, thân quen mà mỗi em nhỏ đểu thích thú, ao ước. Đó là những người bạn ;hiền hòa, dịu dàng: “bình minh vàng” và “vầng trăng bạc”, là những người bạnmà mỗi ngày các em đều ngắm nhìn, đều ước ao. Trong trí tưởng tượng của trẻ thơ không có điều gì là không thể, và thế giới ấy chẳng hể xa vời mà rất gẩn gũi, có một con đường dẫn đến, có một người bạn đón mình đi. Em bé với nét tâm lí chung của tất cả trẻ nhỏ, còn ham chơi và đều thích chơi đã hỏi: “Nhưng làm thế nào mình lên đó được?” và nhận được cầu trả lời tận tình chỉ dẫn của những người sống trên mây: “Hãy đến nơi tận cùng trái đất, đưa tay lên trời, cậu sẽ được nhấc bổng lên tận tầng mây”. Đây là những điều chỉ có cácem, bằng trí tưởng tưởng bay bổng mới có thjê’ nghî ra và nhờ có sự hổn nhiênmới có niểm tin sâu sắc.
Thế giới kì diệu với những người bạn từ thiên nhiên và con đường“nhập bọn vui chơi” của em bé còn là thế giới biển cả bao la với lời mời gọi củanhững người sống trong sóng: “Trong sóng có người gọi con” và họ kể cho em bé về những chuyến ngao du kì thú, hấp dẫn: “Bọn tớ ca hát từ sáng sớm cho đến hoàng hôn. Bọn tớ ngao du nơi này nơi nọ mà không biết từng đến nơi nao”.
Có thể nói bầu trời và biển cả luôn là niềm yêu thích của trẻ thơ, và thú vị biết ;! bao khi được ngao du, thám hiếm tất cả mọi nơi trong thế giới rộng lớn, bao la và vô cùng hấp dẫn ấy. Được vui vẻ ca hát, nhảy múa từ sớm tinh mơ cho đến lúc chiều tà, được ngao du đến những vùng đất mới lạ mà “không biết từng đến nơi nao”. Chính điều ấy đã hấp dẫn trẻ thơ, em bé hỏi ngay những người bạn mới của mình: “Nhưng làm thế nào mình ra ngoài đó được?”k một lần nữa được chỉ dẫn tận tình: “Hãy đến rìa biển cả, nhắm nghiên mắt lại, cậu sẽ được làn sóng nâng đi”. Cũng như con đường đến chơi cùng đám mầy, con đường đến chơi với sóng là phép màu diệu kì của thế giới tuổi thơ mà chỉ ở đó, với niềm tin mãnh liệt vào những câu chuyện cổ tích, những điểu mới lạ về thế giới bay bổng trong tiềm thức, trong trí tưởng tượng con đường mới có thể hiện ra chân thật, gần gũi với vẻ đẹp vô tận.
Bằng trái tim non nớt của mình, thế giới cổ tích của em bé còn là thế giới có mẹ cùng vui chơi, cùng hóa thần. Cả hai lời mời gọi đểu khiến em bé băn khoăn bởi bản tính ham chơi đặc trưng của trẻ nhỏ, nhưng cả hai lần,! em bé đểu từ chối và em nghĩ đến những trò chơi thú vị hơn. Đó là khi: “Con là mày và mẹ sẽ là trăng./ Hai bàn tay con ôm lấy mẹ, và mái nhà ta sẽ là bầu trời xanh thẳm”. Thê giới rộng lớn trên mây qua trí tưởng tượng của em bé có thể ở ngay trong nhà, nơi vòm mái trên kia che mưa chắn gió, nơi có mẹ yêu thương, chăm sóc. Em bé sẽ là những đám mây xanh trắng trên bầu trời bao la, còn mẹ là vầng trăng dịu mát, hiền hòa. Trong trò chơi thú vị này, em bé sẽ mãi quấn quýt, gẩn gũi bên mẹ. “Hai bàn tay ôm lấy mẹ” không chỉ là hình ảnh mây và trăng trên bầu trời mà còn thể hiện sự yêu thương, gắn bó của hai mẹ con. Cuộc đời con người có thể đi đến bất cứ đâu, trong bất kì hoàn cảnh nào, thì tình mẫu tử thiêng liêng ấy sẽ mãi là điểm tựa tinh thần vững chắc nhất. Điểu lớn lao ấy trong trí tưởng tượng của em nhỏ được biểu hiện rất giản dị, đơn sơ nhưng lại cô cùng cảm động. Em sẽ là những ngọn sóng ngao du khắp bốn phương trời và mẹ sẽ là “bến bờ kì lạ” luôn chờ đón con ở bất cứ đâu. “Con lãn, lăn, lăn mãi rồi cười vang vỡ tan vào lòng mẹ.” Khi được vòng tay ấm áp của mẹ ôm ấp, vỗ về, mỗi đứa trẻ đều bình yên, hạnh phúc trong tiếng cười giòn giã.
Với hình thức đối thoại lồng trong lời kể của em bé, qua những hình ảnh thiên nhiên giàu ý nghĩa tượng trưng, mây và sóng là hình ảnh thiên nhiên hiền hòa mà mỗi người trân trọng, hòa mình và cùng nhau chung sống. Những lời mời gọi không chỉ rủ em bé đi chơi mà còn tượng trưng cho những cám dỗ trong đời mà mỗi người sẽ gặp phải. Vượt qua tất cả những cảm dỗ ấy là sự trở vê’ với những chần giá trị bền vững, tình mẫu tử thiêng liêng, tình gia đình ấm áp. Bởi thế, bài thơ Mây và sóng của Ra-bin-dra-nat Ta-go không chỉ là bài thơ viết vê’ thiếu nhi, cho thiếu nhi, mà còn là bài học ý nghĩa vê’ tình cảm bất diệt của con người. Thế giới cổ tích diệu kì, em bé tưởng tượng bằng sự bay bổng, hổn nhiên, cũng giống như vầng trăng trước sân từ bao đời của trẻ em Việt:
Trăng ơi… từ đâu đến?
Hay biển xanh diệu kì
Trăng tròn như mắt cá
Chẳng bao giờ chớp mi
Trăng ơi… từ đâu đến?
Hay từ một sân chơi
Trăng bay như quả bóng
Đứa nào đá lên trời
Trăng ơi… từ đâu đến?
Hay từ lời mẹ ru
Thương Cuội không được học
Hú gọi trâu đến giờ!
Trẻ em, dù ở bất cứ đâu, với trí tưởng tượng bay bổng và lối tư duy hồn nhiên, ngây thơ đểu dành tình yêu đặc biệt cho những người bạn của thế giới diệu kì. Một tiếng vọng từ rừng già, một lời mời gọi của thiên nhiên, một cậu sên chậm chạp hay bờ cát dài trắng phau đều là bạn bè của các em. Thế giới cổ tích luôn vun đắp cho các em những tình cảm, phẩm chất đáng quý. Hình ảnh bao trùm, choáng ngợp, sâu thẳm trong tâm hổn mỗi đứa trẻ không gì thay thế được chính là Mẹ. Biết bao sự cám dỗ ở trên đời nhưng Mẹ của con vẫn là vĩ đại nhất. Từ ngàn xưa, người Việt đã có câu:
“Mẹ là mặt trời của ta
Ai không yêu mẹ thì ra đứng đường”
hay
“Mẹ như một nhánh mạ gãy
|
Hướng dẫn
Kể từ khi nghiên cứu vê’ não bộ con người, khẳng định sự phát triển của thùy não trái và thùy não phải trong hơi hướng hành xử và lựa chọn nghề nghiệp, hình như người ta đã nghiễm nhiên cho rằng những người làm kinh doanh hay các công việc liên quan đến tài chính – tiền tệ thường hoạt động thùy não trái với óc logic phát triển thì không thể làm nghệ thuật, bộ môn yêu cầu cao về óc thẩm mĩ và đòi hỏi nhiều xúc cảm. Thế nhưng, nếu biết nhà văn Đe-ni-ơn Đi-phô đã từng lao vào thương trường với các mặt hàng vải vóc, mũ áo, rượu vang… hoàn toàn xuất phát từ ý thích của bản thân thì quan niệm ấy sẽ thay đổi. Cũng vì lẽ đó, khi viết tiểu thuyết Rô-bin-xơn Cru-xô nhân vật chính cùng tên đã được nhà văn lừng danh Walter Scott nhận xét: “Nhân vật này lập luận hệt như bất cứ một chủ tiệm buôn nào ở phố Sarinh Corx”. Song, dù mang nét tính cách và lập luận đặc trưng như thế nào, nhân vật ấy cũng để lại trong lòng ta ấn tượng vê’ một con người thông minh, tài trí và lạc quan qua đoạn trích Rô-bin-xơn ngoài đảo hoang.
Là nhà văn lớn của Anh thế kỉ XVIII, Đe-ni-ơn Đi-phô đến với tiểu thuyết khá muộn. Rô-bin-xơn Cru-xô với tư cách là tiểu thuyết đầu tay, đồng thời cũng nổi tiếng nhất của ông được hoàn thành khi ông năm mươi chín tuổi. Tác phẩm được viết dướt hình thức tự truyện. Rô-bin-xơn, tức Rô-bin- xơn Cru-xô xưng “tôi” tự kể chuyện của cuộc đời mình. Vào năm hai mươi bảy tuổi, nhân vật bị bão đắm tàu, một mình sống sót dạt vào hoang đảo không có dấu chân người. Năm năm mươi lăm tuổi, sau hai mươi tám năm hai tháng mười chín ngày một mình trên đảo hoang, Rô-bin-xơn mới trở vể được nước Anh. Đoạn trích Rô-bin-xơn ngoài đảo hoang kể chuyện lúc nhân vật đã một mình sống ngoài đảo hoang khoảng mười lăm năm.
Trải qua thời gian đằng đẵng ấy trên đảo hoang một mình, nhân vật “tôi” đã tưởng tượng: “Nếu có ai đó ở nước Anh gặp một kẻ như tôi lúc bấy giờ, chắc tôi sẽ làm cho họ hoảng sỢ hoặc phá lên cười sằng sặc; và lắm khi tôi đứng lặng ngắm nghía bản thân mình, tôi cứ mỉm cười tưởng tượng tôi lang thang khắp miên Y-oóc-sai với trang bị và áo quấn như vậy..Có thể nhận thấy rằng, không cần trở về nước Anh thì chính nhân vật cũng phá lên cười bởi bộ dạng kì quái của mình. Và dù cho đã ở trên hoang đảo một mình nhưng nỗi nhớ cuộc sống trước đây, đất nước Anh với những quy chuẩn vê’ ăn mặc và tóc tai cũng như những nét đặc trưng bề ngoài khác chưa bao giờ mất đi trong con người Rô-bin-xơn Cru-xô. Đó không chỉ là niểm khao khát được trở về cuộc sống văn minh với đồng lọai mà còn là tình yêu, là động lực để nhân vật vượt qua những khó khăn, nguy hiểm trên hoang đảo.
Vẻ ngoài của mình được chính nhân vật miêu tả từ yếu tố trang phục. Đó là cái mũ: “to tướng, cao lêu đêu chẳng ra hình thù gì”, chiếc áo có vạt “dài tới khoảng lưng chừng hai bắp đùi” cho đến cái quẩn “loe đến đẩu gối”. Quanh người Rô-bin-xơn là “một chiếc thắt lưng rộng bản bằng da dê phơi khô thắt lại bằng hai sợi dây củng bằng da dể để thay cho khóa”, lại thêm một đôi giày mà theo như nhân vật: “chẳng biết gọi là gì, giống như đôi ủng, bao quanh bắp chân và buộc dây hai bên…”. Tất cả trang phục của Rô-bin-xơn đều được miêu tả chi tiết, tỉ mỉ từ trên xuống dưới, từ chất liệu đến công dụng. Trang phục của nhân vật được làm toàn bộ từ da dê. Mặc dù, nhân vật kể bằng một giọng hài hước, dí dỏm nhưng chính qua chất liệu ấy thôi ta đã thấy hiện thực tàn khốc, Rô-bin-xơn không còn lại dù chỉ một mảnh vải, điểu này phù hợp với thực tế quãng thời gian mười lăm năm trên đảo của nhân vật. Đổng thời, toàn bộ trang phục trên người Rô-bin-xơn có được đều phải trải qua quá trình săn bắt và “chế tạo” của bản thân, không có ai giúp đỡ.
Hiện thực khó khăn đó còn được khắc họa qua những trang bị của nhân vật. Hai bên thắt lưng nhân vật đeo “bên này một chiếc cưa nhỏ, bèn kia một chiếc rìu con”. Ngoài ra còn có hai cái túi, “một túi đựng thuốc súng và túi kia đựng đạn ghém”. Rô-bin-xơn đeo gùi sau lưng và khoác súng bên vai. Trên đẩu còn giương một chiếc ô lớn “xấu xí, vụng về” nhưng cần thiết. Những trang bị ấy là phương tiện lao động giúp cho nhân vật tổn tại. Mặc dù chúng lỉnh kỉnh và cổng kềnh nhưng rất hữu ích. Đó là kết quả của quá trình lao động miệt mài và sáng tạo vượt lên trên hoàn cảnh của nhân vật. Có thể nói, qua trang phục và trang bị của nhân vật, nhà văn đã thể hiện trí tuệ siêu đẳng của con người cũng như nghị lực vượt lên trong cuộc sống. Mặc dù xuất phát từ một câu chuyện có thực vê thủy thủ Xen-kiếc bị lạc vào đảo hoang Gioăng Phéc-nan-đéc. Sau bốn năm Xen-kiếc trở vê’ với trạng thái hoang dã thì Rô-bin-xơn lại vẫn giữ được nếp sống văn minh. Đó là vẻ đẹp của nghị lực sống phi thường, một ý chí sắt đá, một bản lĩnh sống không gì khuất phục được.
Sau đó, Rô-bin-xơn lại tiếp tục đặc tả diện mạo của mình. Nước da “không đến nỗi đen cháy” dù nhân vật tự nhận rằng bản thân là một “kẻ chẳng quan tâm gì đến da dẻ” trong hoàn cảnh sống khắc nghiệt tại một nơi có nhiệt độ rất cao, ở khoảng “chín hoặc mười độ vĩ tuyến miến xích đạo”. Rầu ria thì có lúc “dài đến hơn một gang tay” được cắt tỉa theo kiểu “Hồi giáo như ria vài gã Thổ Nhĩ Kì tôi gặp ở Xa-lê”. Dù đã sống ở trên đảo hoang mười lăm năm, í! nhưng Rô-bin-xơn vẫn nhớ những nển văn hóa trước khi bị đắm tàu và vẫn biết rằng cặp ria của mình có “chiều dài và hình dáng kì quái” có khả năng kh¬iến cho mọi người phải khiếp sợ nếu ở Anh. Qua việc đặc tả diện mạo kì dị, khác thường bằng giọng hài hước, dí dỏm Đe-ni-ơn Đi-phô khắc họa cuộc sống gian nan và thiếu thốn trên đảo của nhân vật. Rô-bin-xơn không có gì, dù là những đổ vật thiết yếu nhất. Tẫt cả những gì nhân vật có chỉ là kéo, dao cạo và một ít thuốc súng vớt được từ ngày con tàu bị đắm. Sau mười lăm năm, có lẽ chúng cũng hỏng hóc ít nhiều nhưng khó khăn và thiếu thốn đó không khuất phục được anh. Đằng sau bủc chân dung nhân vật, ta cảm phục nghị lực phi thường, luôn chủ động vượt lên chống chọi lại những khó khăn của cuộc sống. Khẳng định sức mạnh của con người đích thực, khát vọng trở về, làm nên số phận của chính mình.
Vẻ đẹp ấy cũng giống như vẻ đẹp của Mai An Tiêm khi bị đày ra đảo hoang. Bằng sự chăm chỉ, chịu khó, trí thông minh và nghị lực sống kiên cường, Mai An Tiêm không chỉ sống sót trở vể mà con dâng lên đức vưa một loại quả ngọt lành, thơm mát. Kết quả ấy là kết tinh của ý chí con người. Dù là chuyện cổ tích Việt Nam thân thuộc từ thơ bé, hay câu chuyện tiểu thuyết từ nước Anh xa xôi, hai tác phẩm đểu là bài học quý báu vê’ tinh thần lạc quan, ý chí, nghị lực vượt lên nghịch cảnh.
Nếu bị lạc trên hoang đảo, em sẽ nhớ đến thái độ sống kiên cường, lạc quan của Rô-bin-xơn cũng như Mai An Tiêm để khắc phục khó khăn, vượt lên gian nan và thiếu thốn, tìm cách trở vê’ với cuộc sống văn minh, hiện đại. Thời gian sống trên đảo củng là thời gian rèn luyện những kĩ năng sống tự lập như nhân vật Rô-bin-xơn, thuần hóa đàn dê, gieo trồng lúa mạch để làm bánh.
|
Hướng dẫn
Kể từ khi nghiên cứu vê’ não bộ con người, khẳng định sự phát triển của thùy não trái và thùy não phải trong hơi hướng hành xử và lựa chọn nghề nghiệp, hình như người ta đã nghiễm nhiên cho rằng những người làm kinh doanh hay các công việc liên quan đến tài chính – tiền tệ thường hoạt động thùy não trái với óc logic phát triển thì không thể làm nghệ thuật, bộ môn yêu cầu cao về óc thẩm mĩ và đòi hỏi nhiều xúc cảm. Thế nhưng, nếu biết nhà văn Đe-ni-ơn Đi-phô đã từng lao vào thương trường với các mặt hàng vải vóc, mũ áo, rượu vang… hoàn toàn xuất phát từ ý thích của bản thân thì quan niệm ấy sẽ thay đổi. Cũng vì lẽ đó, khi viết tiểu thuyết Rô-bin-xơn Cru-xô nhân vật chính cùng tên đã được nhà văn lừng danh Walter Scott nhận xét: “Nhân vật này lập luận hệt như bất cứ một chủ tiệm buôn nào ở phố Sarinh Corx”. Song, dù mang nét tính cách và lập luận đặc trưng như thế nào, nhân vật ấy cũng để lại trong lòng ta ấn tượng vê’ một con người thông minh, tài trí và lạc quan qua đoạn trích Rô-bin-xơn ngoài đảo hoang.
Là nhà văn lớn của Anh thế kỉ XVIII, Đe-ni-ơn Đi-phô đến với tiểu thuyết khá muộn. Rô-bin-xơn Cru-xô với tư cách là tiểu thuyết đầu tay, đồng thời cũng nổi tiếng nhất của ông được hoàn thành khi ông năm mươi chín tuổi. Tác phẩm được viết dướt hình thức tự truyện. Rô-bin-xơn, tức Rô-bin- xơn Cru-xô xưng “tôi” tự kể chuyện của cuộc đời mình. Vào năm hai mươi bảy tuổi, nhân vật bị bão đắm tàu, một mình sống sót dạt vào hoang đảo không có dấu chân người. Năm năm mươi lăm tuổi, sau hai mươi tám năm hai tháng mười chín ngày một mình trên đảo hoang, Rô-bin-xơn mới trở vể được nước Anh. Đoạn trích Rô-bin-xơn ngoài đảo hoang kể chuyện lúc nhân vật đã một mình sống ngoài đảo hoang khoảng mười lăm năm.
Trải qua thời gian đằng đẵng ấy trên đảo hoang một mình, nhân vật “tôi” đã tưởng tượng: “Nếu có ai đó ở nước Anh gặp một kẻ như tôi lúc bấy giờ, chắc tôi sẽ làm cho họ hoảng sỢ hoặc phá lên cười sằng sặc; và lắm khi tôi đứng lặng ngắm nghía bản thân mình, tôi cứ mỉm cười tưởng tượng tôi lang thang khắp miên Y-oóc-sai với trang bị và áo quấn như vậy..Có thể nhận thấy rằng, không cần trở về nước Anh thì chính nhân vật cũng phá lên cười bởi bộ dạng kì quái của mình. Và dù cho đã ở trên hoang đảo một mình nhưng nỗi nhớ cuộc sống trước đây, đất nước Anh với những quy chuẩn vê’ ăn mặc và tóc tai cũng như những nét đặc trưng bề ngoài khác chưa bao giờ mất đi trong con người Rô-bin-xơn Cru-xô. Đó không chỉ là niểm khao khát được trở về cuộc sống văn minh với đồng lọai mà còn là tình yêu, là động lực để nhân vật vượt qua những khó khăn, nguy hiểm trên hoang đảo.
Vẻ ngoài của mình được chính nhân vật miêu tả từ yếu tố trang phục. Đó là cái mũ: “to tướng, cao lêu đêu chẳng ra hình thù gì”, chiếc áo có vạt “dài tới khoảng lưng chừng hai bắp đùi” cho đến cái quẩn “loe đến đẩu gối”. Quanh người Rô-bin-xơn là “một chiếc thắt lưng rộng bản bằng da dê phơi khô thắt lại bằng hai sợi dây củng bằng da dể để thay cho khóa”, lại thêm một đôi giày mà theo như nhân vật: “chẳng biết gọi là gì, giống như đôi ủng, bao quanh bắp chân và buộc dây hai bên…”. Tất cả trang phục của Rô-bin-xơn đều được miêu tả chi tiết, tỉ mỉ từ trên xuống dưới, từ chất liệu đến công dụng. Trang phục của nhân vật được làm toàn bộ từ da dê. Mặc dù, nhân vật kể bằng một giọng hài hước, dí dỏm nhưng chính qua chất liệu ấy thôi ta đã thấy hiện thực tàn khốc, Rô-bin-xơn không còn lại dù chỉ một mảnh vải, điểu này phù hợp với thực tế quãng thời gian mười lăm năm trên đảo của nhân vật. Đổng thời, toàn bộ trang phục trên người Rô-bin-xơn có được đều phải trải qua quá trình săn bắt và “chế tạo” của bản thân, không có ai giúp đỡ.
Hiện thực khó khăn đó còn được khắc họa qua những trang bị của nhân vật. Hai bên thắt lưng nhân vật đeo “bên này một chiếc cưa nhỏ, bèn kia một chiếc rìu con”. Ngoài ra còn có hai cái túi, “một túi đựng thuốc súng và túi kia đựng đạn ghém”. Rô-bin-xơn đeo gùi sau lưng và khoác súng bên vai. Trên đẩu còn giương một chiếc ô lớn “xấu xí, vụng về” nhưng cần thiết. Những trang bị ấy là phương tiện lao động giúp cho nhân vật tổn tại. Mặc dù chúng lỉnh kỉnh và cổng kềnh nhưng rất hữu ích. Đó là kết quả của quá trình lao động miệt mài và sáng tạo vượt lên trên hoàn cảnh của nhân vật. Có thể nói, qua trang phục và trang bị của nhân vật, nhà văn đã thể hiện trí tuệ siêu đẳng của con người cũng như nghị lực vượt lên trong cuộc sống. Mặc dù xuất phát từ một câu chuyện có thực vê thủy thủ Xen-kiếc bị lạc vào đảo hoang Gioăng Phéc-nan-đéc. Sau bốn năm Xen-kiếc trở vê’ với trạng thái hoang dã thì Rô-bin-xơn lại vẫn giữ được nếp sống văn minh. Đó là vẻ đẹp của nghị lực sống phi thường, một ý chí sắt đá, một bản lĩnh sống không gì khuất phục được.
Sau đó, Rô-bin-xơn lại tiếp tục đặc tả diện mạo của mình. Nước da “không đến nỗi đen cháy” dù nhân vật tự nhận rằng bản thân là một “kẻ chẳng quan tâm gì đến da dẻ” trong hoàn cảnh sống khắc nghiệt tại một nơi có nhiệt độ rất cao, ở khoảng “chín hoặc mười độ vĩ tuyến miến xích đạo”. Rầu ria thì có lúc “dài đến hơn một gang tay” được cắt tỉa theo kiểu “Hồi giáo như ria vài gã Thổ Nhĩ Kì tôi gặp ở Xa-lê”. Dù đã sống ở trên đảo hoang mười lăm năm, í! nhưng Rô-bin-xơn vẫn nhớ những nển văn hóa trước khi bị đắm tàu và vẫn biết rằng cặp ria của mình có “chiều dài và hình dáng kì quái” có khả năng kh¬iến cho mọi người phải khiếp sợ nếu ở Anh. Qua việc đặc tả diện mạo kì dị, khác thường bằng giọng hài hước, dí dỏm Đe-ni-ơn Đi-phô khắc họa cuộc sống gian nan và thiếu thốn trên đảo của nhân vật. Rô-bin-xơn không có gì, dù là những đổ vật thiết yếu nhất. Tẫt cả những gì nhân vật có chỉ là kéo, dao cạo và một ít thuốc súng vớt được từ ngày con tàu bị đắm. Sau mười lăm năm, có lẽ chúng cũng hỏng hóc ít nhiều nhưng khó khăn và thiếu thốn đó không khuất phục được anh. Đằng sau bủc chân dung nhân vật, ta cảm phục nghị lực phi thường, luôn chủ động vượt lên chống chọi lại những khó khăn của cuộc sống. Khẳng định sức mạnh của con người đích thực, khát vọng trở về, làm nên số phận của chính mình.
Vẻ đẹp ấy cũng giống như vẻ đẹp của Mai An Tiêm khi bị đày ra đảo hoang. Bằng sự chăm chỉ, chịu khó, trí thông minh và nghị lực sống kiên cường, Mai An Tiêm không chỉ sống sót trở vể mà con dâng lên đức vưa một loại quả ngọt lành, thơm mát. Kết quả ấy là kết tinh của ý chí con người. Dù là chuyện cổ tích Việt Nam thân thuộc từ thơ bé, hay câu chuyện tiểu thuyết từ nước Anh xa xôi, hai tác phẩm đểu là bài học quý báu vê’ tinh thần lạc quan, ý chí, nghị lực vượt lên nghịch cảnh.
Nếu bị lạc trên hoang đảo, em sẽ nhớ đến thái độ sống kiên cường, lạc quan của Rô-bin-xơn cũng như Mai An Tiêm để khắc phục khó khăn, vượt lên gian nan và thiếu thốn, tìm cách trở vê’ với cuộc sống văn minh, hiện đại. Thời gian sống trên đảo củng là thời gian rèn luyện những kĩ năng sống tự lập như nhân vật Rô-bin-xơn, thuần hóa đàn dê, gieo trồng lúa mạch để làm bánh.
|
Hướng dẫn
So với các con chó khôn ngoan khác: “Con chó xấu xí” của Kim Lân, Mumu của Tuốc-ghê-nhép, con Mai-Cơn, con Rếch… hay gẩn gũi hơn là Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh thì với chú chó Bấc, có phải Giắc Lân-đơn chỉ đơn thuần nói về sự khôn ngoan của nó hay là có một triết lí sâu xa nào đó mà ta chưa khai thác? Triết lí ấy có thể ta chưa thấy, hoặc chưa nhìn nhận thấu đáo được ngay lúc này, khi mà những trải nghiệm còn quá ít ỏi nhưng chắc chắc trong chúng ta, ai cũng cảm nhận được tình cảm sâu sắc mà chú chó Bấc dành cho chủ nhân của mình.
Tình cảm ấy được viết nên bởi một nhà văn trải qua thời thiếu niên vất vả, từng phải làm nhiều nghề để kiếm sống và sớm tiếp cận tư tưởng chủ nghĩa xã hội. Giắc Lân-đơn thường nhớ về đứa bé là mình lúc ấy “mơ tưởng đến một miếng thịt” và bản thân mình lúc ấy “như một con thú làm việc”. Ông tìm cách thoát khỏi trần ải lúc đó bằng hai con đường: một là văn học và hai là du ngoạn. Năm mười bảy tuổi, khi kiếm được một chiếc thuyền con và nhữngkhám phá từ chuyến du ngoạn biển cả đã giúp ông đoạt giải với thiên kí sự Bão biển Nhật Bản và là nguồn tư liệu quý báu để mười năm sau tiểu thuyết Bão biển ra đời. Năm 1897, ông lại lên đường theo cơn sốt tìm vàng. Tuy nhiên, ông không quan tâm đến vàng mà quan tâm đến công sức của con người vànhất là những điều họ đã trải qua. Cũng chính từ những trải nghiêm thực tế ấy và niềm say mê, tài năng văn học, Giắc Lân-đơn là một trong những nhà văn hào kiệt xuất sắc của thế giới, thường được so sánh với Mác-xim Go-rơ-ki của Nga. Tác phẩm của Giắc Lần-đơn dù viết theo thể loại nào cũng tập trung vào hai mảng lớn là mối quan hệ giữa con người với con người và mối quan hệ ; giữa con người với tự nhiên. Đằng sau các tác phẩm của ông là những giá trị nhân văn sâu sắc, là tình yêu cao cả và sự hòa mình của con người với môi trường tự nhiên.
Văn bản Con chó Bấc trích từ tiểu thuyết Tiếng gọi nơi hoang dã cũng vậy. Tác phẩm kể về Bấc, một con chó bị bắt cóc đưa lên vùng Bắc Cực kéo xe trượt tuyết cho những người tìm vàng. Bấc đã trải qua cuộc sống ác mộng bên cạnh nhiều ông chủ độc ác. Chỉ riêng Giôn Thooc-tơn là người có lòng nhân từ đối với nó, cảm hóa được nó. Về sau khi Thooc-tơn chết, nó hoàn toàn dứt bỏ con người và đi theo tiếng gọi nơi hoang dã, trở thành một con chó hoang. Có lẽ, trong cuộc đời của Bấc, dù qua tay nhiều ông chủ nhưng người duy nhất cho nó tình thương và được nó coi như chủ nhân thực sự chỉ có một. Đó là Giôn Thooc-Tơn. Đoạn trích tập trung thể hiện tình cảm của Bấc dành cho vị chủ nhân này.
Tình cảm ấy không tự nhiên mà có, nó xuất hiện từ chính tình yêu thương chân thành của Thooc-Tơn đã cảm hóa Bấc. chính vì thế, trước khi thể hiện tình cảm Bấc dành cho Thooc-Tơn, Giắc Lân-đơn tập trung miêu ; tả tình cảm Thooc-Tơn dành cho Bấc trong sự so sánh với những con người khác. Nếu như các ông chủ khác chăm sóc Bấc chỉ vì nghĩa vụ “đã nuôi thì phải chăm sóc” và vì lợi ích kinh doanh “kéo xe trượt tuyết để đi tìm vàng” thì ‘ Thooc-Tơn yêu thương và chăm sóc Bấc bằng cả trái tim. Ihooc-Tơn là ông chủ lí tưởng chăm sóc Bấc như thể “chúng là con cái của anh vậy”. Trong ý nghĩ, tình cảm dường như anh không xem Bấc là một con chó, mà là một người bạn cùng anh làm việc, cùng anh trải qua, nương tựa vào nhau vượt lên gian khổ trong cuộc sống, chính tình cảm ấy đã cảm hóa và bồi đắp tình cảm Bấc dành cho Thooc-Tơn. Con đường đến trái tim không có gì gần gũi và chân thật hơn là xuất phát từ trái tim. Và chỉ có một tình cảm mãnh liệt như thế mới đủ sức mạnh cảm hóa người khác.
Bấc dành cho Thooc-Tơn tình cảm đặc biệt, đó là tình yêu thương nồng nàn, sôi nổi, nồng cháy, tôn thờ và cuồng nhiệt. Đó là “tình yêu thưc sự và nồng nàn lấn đầu tiên phát sinh ra bên trong nó”. Trước kia, khi sống tại nhà thẩm phán Mi-lơ, nó chưa hề xuất hiện một tình cảm nào giống vậy, đó chỉ là “chuyện làm ăn cùng hội cùng phường”. Đó là tình cảm ngang hàng chứ không ngưỡng vọng như trong tình cảm dành cho Thooc-Tơn. Với những đứa cháu nhỏ trong gia đình ông Mi-lơ, đó là “trách nhiệm ra oai hộ vệ”; còn đối với ngài thẩm phán, đó là “thứ tình bạn trịnh trọng và đường hoàng”. Sự so sánh, nhớ lại ấy là cách để Bấc chứng minh, thể hiện tình cảm của mình với Thooc-Tơn – vị chủ nhân đặc biệt và duy nhất.
Tình cảm này ở Bấc cũng được biểu hiện rất đặc biệt trong việc tự so sánh với Ních và Xơ-kít. Nếu như Xơ-kít thể hiện tình cảm với Thooc-Tơn bằng sự nũng nịu vì vốn là một cô ả đơn giản và đơn điệu, có thói quen “thọc cái mũi của nó vào dưới bàn tay của Thooc-Tơn rồi hích, hích mãi cho đến khi được vỗ về. Mặc dù có phẩn mạnh mẽ hơn nhưng Ních cũng đơn giản, đơn điệu như Xơ-kít, lại có phần suồng sã trong hành động: “thường chồm lên tì cái đầu to tường của cu cậu lên đầu gối Thooc-Tơn”. Những nhận xét tỉ mỉ, tinh tế ấy không chỉ cho ta thấy nét riêng trong cách thể hiện tình cảm của từng con chó mà còn làm nổi bật nét khác biệt của Bấc.
“Bấc chỉ tôn thờ ở xa xa một quãng”. Mặc dù nó cũng sung sướng đến cuồng lên mỗi khi Thooc-Tơn chạm vào nó hoặc nói chuyện với nó, những nó không săn đón những biểu hiện ấy. Dù vậy, khi Thooc-Tơn biểu hiện tình cảm với mình, Bấc thể hiện bằng những cách rất riêng. Bấc tỏ ra sung sướng, ngây ngất mỗi khi được chủ ôm đẩu rủ rỉ rủa yêu, mỗi lúc ấy, Bấc cảm thấy “như quả tim mình nhảy tung ra khỏi cơ thể’. Nó “bật vùng dậy trên hai chân, miệng cười, mắt long lanh, họng rung lên những âm thanh không thốt nên lời, và cứ như vậy trong tư thế đứng yên bất động” khoái cảm vô tận.
Không chỉ thế, Bấc có tài “biểu lộ tình thương yêu gấn giống như làm đau người ta”. Nó thường “há miệng ra cắn lấy bàn tay Thooc-Tơn rồi ép răng mạnh đến nỗi vết răng hằn vào da thịt một lúc lâu”. Cách thể hiện tình yêu này cũng giống như tiếng rủa yêu của Thooc-Tơn là lời nói nựng, những cái cắn vờ ấy là cử chỉ vuốt ve của Bấc, mà nếu không đủ thân thiết và yêu thương, ta sẽ coi nó chẳng khác gì những vết cắn hằn học mà căm ghét, tức giận hay phẫn nộ với một chú chó.
Tình cảm của Bấc còn thể hiện trong những cử chỉ quan tâm thầm lặng. Nó thường “nằm phục ở chân Thooc-Tơn hằng giờ, mắt háo hức, tỉnh táo, ngước nhìn lèn mặt anh, chăm chú xem xét, hết sức quan tâm theo dõi từng biểu hiện thoáng qua, mọi cử động hoặc đổi thay trên nét mặt”. Cũng có khi nó “nằm ra xa hơn, vê một bền hoặc đằng sau anh, quan sát hình dáng của anh và từng củ động, thân thể anh.” Bấc luôn dõi theo Thooc-Tơn bằng tình yêu và sự quan tâm, dù ở ngay gẩn dưới chân anh hay nằm xa hơn nữa, thậm chí là sau này khi trở về cuộc sống hoang dã, Bấc vẫn dành sự quan tâm đặc biệt ấy cho Thooc-Tơn, trở về nơi đã lấy đi tính mạng anh trong nỗi xót thương, niềm đau và sự căm giận hành động độc ác của con người.
Cứ như thế, Bấc và Thooc-Tơn thể hiện tình cảm dành cho nhau bằng đôi mắt. Đôi mắt luôn hướng vể Thooc-Tơn của Bấc và đôi mắt giao cảm luôn ngoảnh lại nhìn Bấc, đôi mắt ánh tỏa “tình cảm tự đáy lòng” của Thooc-Tơn đáp lại “tình cảm của Bấc ngời ánh lên qua đôi mắt nó tỏa rạng ra ngoài”.
Bấc dành cho chủ nhân của mình một tình cảm phong phú và đặc biệt sâu sắc, vừa thương yêu, vừa tôn thờ, vừa kính ngưỡng, biết ơn, thuần phục tuyệt đối. Bấc có một tâm hổn khác hẳn những con chó khác. Sự nhạy bén và nhạy cảm còn khiến Bấc lo lắng vê’ tương lai. Việc thay đổi chủ liên tục để lại trong Bấc một nỗi ám ảnh, trong lòng nó “nảy sinh nỗi lo sỢ là không người chủ nào có thể gắn bó lâu dài”. Nên ngay cả đêm, “ngay trong các giấc mơ, nó cũng bị nỗi lo sỢ này ám ảnh. Những lúc ấy, nó vội vùng dậy không ngủ nữa, trườn qua lạnh giá đến tận mép lều, đứng đấy, lắng nghe tiếng thở đêu đêu của chủ”.
Chỉ có tình yêu thương đích thực mới khiến nó lo lắng như vậy. Song củng chính nối lo lắng ấy lại khiến người ta trần trọng mỗi khoảnh khắc còn được gần bên và gắn bó với nhau hơn. Đối với Bấc và vị chủ nhân đích thực này có lẽ cũng vậy.
Bấc đã yêu thương Thooc-Tơn bằng một tâm hồn phong phú. Nếu nhà thơ ngụ ngôn nước Pháp – La Phông-Ten để cho các loài vật của mình biết nói, cất lời như con người: “Con quái ác lại gầm lên: – Chính mày khuấy nước, ai quên đâu là/ Mày còn nói xấu ta năm ngoái” thì Giắc Lân-đơn ngược lại. Ông không nhân hóa Bấc như một con người mà miêu tả nó với tất cả những gì tự nhiên nhất của một con chó, nhưng qua đó vẫn bộc lộ được tình cảm của Bấc, cũng như tình yêu thương mà nhà văn dành cho loài động vật thông minh và trung thành này. Mặc dù Bấc không biết nói mà chỉ “hấu như biết nói”, nhưng Thooc-Tơn, hay chính Giắc Lân-đơn đã thấu hiểu được tâm hổn không nói được thành lời ấy. Trong tình yêu dành cho chủ nhân của mình, Bấc cũng biết suy nghĩ, biết vui mừng và lo sợ, Bấc cũng có những giấc mơ, đó là một đời sống tâm hồn nhạy cảm, phong phú đáng trân trọng.
|
Hướng dẫn
So với các con chó khôn ngoan khác: “Con chó xấu xí” của Kim Lân, Mumu của Tuốc-ghê-nhép, con Mai-Cơn, con Rếch… hay gẩn gũi hơn là Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh thì với chú chó Bấc, có phải Giắc Lân-đơn chỉ đơn thuần nói về sự khôn ngoan của nó hay là có một triết lí sâu xa nào đó mà ta chưa khai thác? Triết lí ấy có thể ta chưa thấy, hoặc chưa nhìn nhận thấu đáo được ngay lúc này, khi mà những trải nghiệm còn quá ít ỏi nhưng chắc chắc trong chúng ta, ai cũng cảm nhận được tình cảm sâu sắc mà chú chó Bấc dành cho chủ nhân của mình.
Tình cảm ấy được viết nên bởi một nhà văn trải qua thời thiếu niên vất vả, từng phải làm nhiều nghề để kiếm sống và sớm tiếp cận tư tưởng chủ nghĩa xã hội. Giắc Lân-đơn thường nhớ về đứa bé là mình lúc ấy “mơ tưởng đến một miếng thịt” và bản thân mình lúc ấy “như một con thú làm việc”. Ông tìm cách thoát khỏi trần ải lúc đó bằng hai con đường: một là văn học và hai là du ngoạn. Năm mười bảy tuổi, khi kiếm được một chiếc thuyền con và nhữngkhám phá từ chuyến du ngoạn biển cả đã giúp ông đoạt giải với thiên kí sự Bão biển Nhật Bản và là nguồn tư liệu quý báu để mười năm sau tiểu thuyết Bão biển ra đời. Năm 1897, ông lại lên đường theo cơn sốt tìm vàng. Tuy nhiên, ông không quan tâm đến vàng mà quan tâm đến công sức của con người vànhất là những điều họ đã trải qua. Cũng chính từ những trải nghiêm thực tế ấy và niềm say mê, tài năng văn học, Giắc Lân-đơn là một trong những nhà văn hào kiệt xuất sắc của thế giới, thường được so sánh với Mác-xim Go-rơ-ki của Nga. Tác phẩm của Giắc Lần-đơn dù viết theo thể loại nào cũng tập trung vào hai mảng lớn là mối quan hệ giữa con người với con người và mối quan hệ ; giữa con người với tự nhiên. Đằng sau các tác phẩm của ông là những giá trị nhân văn sâu sắc, là tình yêu cao cả và sự hòa mình của con người với môi trường tự nhiên.
Văn bản Con chó Bấc trích từ tiểu thuyết Tiếng gọi nơi hoang dã cũng vậy. Tác phẩm kể về Bấc, một con chó bị bắt cóc đưa lên vùng Bắc Cực kéo xe trượt tuyết cho những người tìm vàng. Bấc đã trải qua cuộc sống ác mộng bên cạnh nhiều ông chủ độc ác. Chỉ riêng Giôn Thooc-tơn là người có lòng nhân từ đối với nó, cảm hóa được nó. Về sau khi Thooc-tơn chết, nó hoàn toàn dứt bỏ con người và đi theo tiếng gọi nơi hoang dã, trở thành một con chó hoang. Có lẽ, trong cuộc đời của Bấc, dù qua tay nhiều ông chủ nhưng người duy nhất cho nó tình thương và được nó coi như chủ nhân thực sự chỉ có một. Đó là Giôn Thooc-Tơn. Đoạn trích tập trung thể hiện tình cảm của Bấc dành cho vị chủ nhân này.
Tình cảm ấy không tự nhiên mà có, nó xuất hiện từ chính tình yêu thương chân thành của Thooc-Tơn đã cảm hóa Bấc. chính vì thế, trước khi thể hiện tình cảm Bấc dành cho Thooc-Tơn, Giắc Lân-đơn tập trung miêu ; tả tình cảm Thooc-Tơn dành cho Bấc trong sự so sánh với những con người khác. Nếu như các ông chủ khác chăm sóc Bấc chỉ vì nghĩa vụ “đã nuôi thì phải chăm sóc” và vì lợi ích kinh doanh “kéo xe trượt tuyết để đi tìm vàng” thì ‘ Thooc-Tơn yêu thương và chăm sóc Bấc bằng cả trái tim. Ihooc-Tơn là ông chủ lí tưởng chăm sóc Bấc như thể “chúng là con cái của anh vậy”. Trong ý nghĩ, tình cảm dường như anh không xem Bấc là một con chó, mà là một người bạn cùng anh làm việc, cùng anh trải qua, nương tựa vào nhau vượt lên gian khổ trong cuộc sống, chính tình cảm ấy đã cảm hóa và bồi đắp tình cảm Bấc dành cho Thooc-Tơn. Con đường đến trái tim không có gì gần gũi và chân thật hơn là xuất phát từ trái tim. Và chỉ có một tình cảm mãnh liệt như thế mới đủ sức mạnh cảm hóa người khác.
Bấc dành cho Thooc-Tơn tình cảm đặc biệt, đó là tình yêu thương nồng nàn, sôi nổi, nồng cháy, tôn thờ và cuồng nhiệt. Đó là “tình yêu thưc sự và nồng nàn lấn đầu tiên phát sinh ra bên trong nó”. Trước kia, khi sống tại nhà thẩm phán Mi-lơ, nó chưa hề xuất hiện một tình cảm nào giống vậy, đó chỉ là “chuyện làm ăn cùng hội cùng phường”. Đó là tình cảm ngang hàng chứ không ngưỡng vọng như trong tình cảm dành cho Thooc-Tơn. Với những đứa cháu nhỏ trong gia đình ông Mi-lơ, đó là “trách nhiệm ra oai hộ vệ”; còn đối với ngài thẩm phán, đó là “thứ tình bạn trịnh trọng và đường hoàng”. Sự so sánh, nhớ lại ấy là cách để Bấc chứng minh, thể hiện tình cảm của mình với Thooc-Tơn – vị chủ nhân đặc biệt và duy nhất.
Tình cảm này ở Bấc cũng được biểu hiện rất đặc biệt trong việc tự so sánh với Ních và Xơ-kít. Nếu như Xơ-kít thể hiện tình cảm với Thooc-Tơn bằng sự nũng nịu vì vốn là một cô ả đơn giản và đơn điệu, có thói quen “thọc cái mũi của nó vào dưới bàn tay của Thooc-Tơn rồi hích, hích mãi cho đến khi được vỗ về. Mặc dù có phẩn mạnh mẽ hơn nhưng Ních cũng đơn giản, đơn điệu như Xơ-kít, lại có phần suồng sã trong hành động: “thường chồm lên tì cái đầu to tường của cu cậu lên đầu gối Thooc-Tơn”. Những nhận xét tỉ mỉ, tinh tế ấy không chỉ cho ta thấy nét riêng trong cách thể hiện tình cảm của từng con chó mà còn làm nổi bật nét khác biệt của Bấc.
“Bấc chỉ tôn thờ ở xa xa một quãng”. Mặc dù nó cũng sung sướng đến cuồng lên mỗi khi Thooc-Tơn chạm vào nó hoặc nói chuyện với nó, những nó không săn đón những biểu hiện ấy. Dù vậy, khi Thooc-Tơn biểu hiện tình cảm với mình, Bấc thể hiện bằng những cách rất riêng. Bấc tỏ ra sung sướng, ngây ngất mỗi khi được chủ ôm đẩu rủ rỉ rủa yêu, mỗi lúc ấy, Bấc cảm thấy “như quả tim mình nhảy tung ra khỏi cơ thể’. Nó “bật vùng dậy trên hai chân, miệng cười, mắt long lanh, họng rung lên những âm thanh không thốt nên lời, và cứ như vậy trong tư thế đứng yên bất động” khoái cảm vô tận.
Không chỉ thế, Bấc có tài “biểu lộ tình thương yêu gấn giống như làm đau người ta”. Nó thường “há miệng ra cắn lấy bàn tay Thooc-Tơn rồi ép răng mạnh đến nỗi vết răng hằn vào da thịt một lúc lâu”. Cách thể hiện tình yêu này cũng giống như tiếng rủa yêu của Thooc-Tơn là lời nói nựng, những cái cắn vờ ấy là cử chỉ vuốt ve của Bấc, mà nếu không đủ thân thiết và yêu thương, ta sẽ coi nó chẳng khác gì những vết cắn hằn học mà căm ghét, tức giận hay phẫn nộ với một chú chó.
Tình cảm của Bấc còn thể hiện trong những cử chỉ quan tâm thầm lặng. Nó thường “nằm phục ở chân Thooc-Tơn hằng giờ, mắt háo hức, tỉnh táo, ngước nhìn lèn mặt anh, chăm chú xem xét, hết sức quan tâm theo dõi từng biểu hiện thoáng qua, mọi cử động hoặc đổi thay trên nét mặt”. Cũng có khi nó “nằm ra xa hơn, vê một bền hoặc đằng sau anh, quan sát hình dáng của anh và từng củ động, thân thể anh.” Bấc luôn dõi theo Thooc-Tơn bằng tình yêu và sự quan tâm, dù ở ngay gẩn dưới chân anh hay nằm xa hơn nữa, thậm chí là sau này khi trở về cuộc sống hoang dã, Bấc vẫn dành sự quan tâm đặc biệt ấy cho Thooc-Tơn, trở về nơi đã lấy đi tính mạng anh trong nỗi xót thương, niềm đau và sự căm giận hành động độc ác của con người.
Cứ như thế, Bấc và Thooc-Tơn thể hiện tình cảm dành cho nhau bằng đôi mắt. Đôi mắt luôn hướng vể Thooc-Tơn của Bấc và đôi mắt giao cảm luôn ngoảnh lại nhìn Bấc, đôi mắt ánh tỏa “tình cảm tự đáy lòng” của Thooc-Tơn đáp lại “tình cảm của Bấc ngời ánh lên qua đôi mắt nó tỏa rạng ra ngoài”.
Bấc dành cho chủ nhân của mình một tình cảm phong phú và đặc biệt sâu sắc, vừa thương yêu, vừa tôn thờ, vừa kính ngưỡng, biết ơn, thuần phục tuyệt đối. Bấc có một tâm hổn khác hẳn những con chó khác. Sự nhạy bén và nhạy cảm còn khiến Bấc lo lắng vê’ tương lai. Việc thay đổi chủ liên tục để lại trong Bấc một nỗi ám ảnh, trong lòng nó “nảy sinh nỗi lo sỢ là không người chủ nào có thể gắn bó lâu dài”. Nên ngay cả đêm, “ngay trong các giấc mơ, nó cũng bị nỗi lo sỢ này ám ảnh. Những lúc ấy, nó vội vùng dậy không ngủ nữa, trườn qua lạnh giá đến tận mép lều, đứng đấy, lắng nghe tiếng thở đêu đêu của chủ”.
Chỉ có tình yêu thương đích thực mới khiến nó lo lắng như vậy. Song củng chính nối lo lắng ấy lại khiến người ta trần trọng mỗi khoảnh khắc còn được gần bên và gắn bó với nhau hơn. Đối với Bấc và vị chủ nhân đích thực này có lẽ cũng vậy.
Bấc đã yêu thương Thooc-Tơn bằng một tâm hồn phong phú. Nếu nhà thơ ngụ ngôn nước Pháp – La Phông-Ten để cho các loài vật của mình biết nói, cất lời như con người: “Con quái ác lại gầm lên: – Chính mày khuấy nước, ai quên đâu là/ Mày còn nói xấu ta năm ngoái” thì Giắc Lân-đơn ngược lại. Ông không nhân hóa Bấc như một con người mà miêu tả nó với tất cả những gì tự nhiên nhất của một con chó, nhưng qua đó vẫn bộc lộ được tình cảm của Bấc, cũng như tình yêu thương mà nhà văn dành cho loài động vật thông minh và trung thành này. Mặc dù Bấc không biết nói mà chỉ “hấu như biết nói”, nhưng Thooc-Tơn, hay chính Giắc Lân-đơn đã thấu hiểu được tâm hổn không nói được thành lời ấy. Trong tình yêu dành cho chủ nhân của mình, Bấc cũng biết suy nghĩ, biết vui mừng và lo sợ, Bấc cũng có những giấc mơ, đó là một đời sống tâm hồn nhạy cảm, phong phú đáng trân trọng.
|
Hướng dẫn
“Khó tìm thấy một nhà văn nào tinh tế, sâu sắc, đôn hậu với nhiêu nỗi day dứt vê con người như Guy đơ Mô-pa-xãng”. Nhà văn ấy, dù chỉ sống cuộc đời ngắn ngủi hơn bốn mươi năm nhưng đã để lại một khối lượng tác phẩm đổ sộ với nhiều thể loại, đặc biệt hơn cả là đóng góp về lĩnh vực truyện ngắn cho nền văn học Pháp và thế giới. Bố của Xi-mông với vẻ đẹp và sự ấm áp tình người, là một trong những truyện ngắn xuất sắc nhất.
Chính tình người, một tình cảm nhân đạo, tình yêu thương và lòng nhân ái giữa người với người đã tạo nên thành công cho tác phẩm. Được trích từ truyện ngắn cùng tên, Bố của Xi-mông có cốt truyện đơn giản, tất cả chỉ xoay quanh nỗi buổn và niềm vui của cậu bé Xi-mông, nhưng qua đó, biết bao nhân vật, bao tấm lòng đôn hậu đã vút lên sáng ngời, chị Blăng-sốt trong truyện này bị một người đàn ông lừa dối, sinh ra Xi-mông. Vì vậy, Xi- mông trở thành đứa trẻ không có bố trong mắt mọi người. Truyện bắt đấu khi Xi-mông khoảng bảy, tám tuổi, lẩn đẩu tiên đến trường bị đám học trò chế giễu là không có bố. Em buồn bực, lang thang đến bên bờ sông và chỉ muốn “nhảy xuống cho chết đuối”.
Đoạn trích kể về những sự việc tiếp theo. Qua đó thể hiện vẻ đẹp của tâm hồn con người. Đó là vẻ đẹp của lòng nhân hậu, sự hổn nhiên, lối sống nhân văn cao đẹp. Là tình người ấm áp trong khát khao tình cảm và sự che chở của bố ở Xi-mông; ấm áp trong lòng nghĩa hiệp và nhân hậu, thương người cùa bác Phi-líp; ấm áp trong tình thương con và nghị lực sống của chị Blăng-sốt.
Vẻ đẹp và sự ấm áp tình người trước hết được thể hiện trong khao khát tình cảm và sự che chở của cậu bé Xi-mông. Cậu đã rất buồn khi bị bạn bè trêu chọc, đánh cậu chỉ vì cậu không có bố. Trong tâm trạng ấy, dù cảnh vật bên bờ sông rất đẹp: “Trời ấm áp vô cùng. Ánh mặt trời êm đểm sưởi ấm bãi cỏ. Nước lấp lánh như gương” nhưng cũng chỉ giúp Xi-mông quên đi nỗi buồn một lát. Khi em nghĩ đến nhà, rổi em nghĩ đến mẹ, em “thấy buôn vô cùng” và em lại khóc. “Người em rung lên, em quỳ xuống và đọc kinh cầu nguyện như trước khi đi ngủ. Nhưng em không đọc hếtđược, vì những cơn nức nở lại kéo đến, dồn dập, xốn xang, choán lấy em. Em chẳng nghĩ ngợi gì nữa, chẳng nhìn thấy gì quanh em nữa mà chỉ khóc hoài”. Một đứa trẻ như Xi-mông, sau khi bị bạn bè trêu chọc đã rất buồn tủi và tuyệt vọng. Hành động quỳ xuống và đọc kinh là sự cầu nguyện có được cảm giác bình an từ chúa. Nhưng em chẳng thể đọc hết được bởi nỗi cô đơn xâm chiếm. Trong khi các bạn khác may mắn có được sự yêu thương, săc sóc của cả bỗ lẫn mẹ thì em lại quá thiệt thòi, em chỉ có mẹ mà thôi. Chính trong hoàn cảnh đáng thương, tội nghiệp, thiếu đi tình thương của cha, lại bị bạn bè trêu chọc Xi-mông chạy đến bờ sông với suy nghĩ “muốn nhảy xuống sông cho chết đuối”. Chính lúc này, Xi-mông gặp được bác Phi-líp. Câu trả lời của em với bác như một sự khẳng định nỗi tuyệt vọng và bất lực của em. Câu trả lời ấy ngắt quãng với giọng nghẹn ngào trong tiếng nấc: “Chúng nó đánh cháu vì… cháu… cháu… không có bố… không có bố.” Câu nói “cháu không có bố” mãi mới thốt ra được nhưng Xi-mông lại nhắc hai lần như tiếng nấc, như tiếng gào thét trước số phận bất hạnh của mình. Nỗi lòng cậu bé khi chưa được nói ra thì ngại ngẩn, chần chừ, nhưng khi nói ra rồi thi trào dâng trong khắc khoải, không thể dừng lại.
Khi bác Phi-líp đưa Xi-mông trở về nhà, em không mừng rỡ mà đau đớn, buồn tủi hơn. Nỗi đau ấy bùng lên và vỡ ra cùng cử chỉ ôm lấy cổ mẹ, nhắc lại ý định tự tử của mình. Em khao khát có được tình yêu của bố, em ao ước được giống như những đứa trẻ khác, chúng đều có bố. Lòng khát khao có một người bố yêu thương và che chở đã thúc đẩy Xi-mông đưa ra lời đê’ nghị với bác Phi-líp. Em hỏi bác: “Bác có muốn làm bố cháu không?”. Chưa để bác trả lời, em đã nhắc lại ý định tự tử lúc ở bờ sông. Rất nhiều người cho rằng nó giống như muốn ép buôn bác Phi-líp nhưng với tâm hổn non nớt, trong sáng, Xi-mông đâu có nghĩ vậy, những gì em nói ra là cảm xúc rất chân thành. Dường như lúc đó, em đã đưa ra quyết định vô cùng nghiêm túc, nếu không có bố, em sẽ nhảy ngay xuống sông để thoát khỏi nỗi buồn bã, cô đơn, tuyệt vọng. Xuất phát từ khao khát ấy, khi được bác Phi-líp nhận lời, em rất vui vẻ: “Thế nhé, bác Phi-líp bác là bố cháu”. Lời khẳng định chắc nịch trong tâm trạng sung sướng, hạnh phúc ấy cho thấy lối tư duy rất trẻ con nhưng cũng vô cùng nghiêm túc và trịnh trọng. Đối với Xi-mông có lẽ không gì tuyệt vời hơn là có một người bố. Và giây phút này chính là giây phút trọng đại nhất trong đời em, khi em cũng có bố như bao đứa trẻ khác, có một điểm tựa cho em niềm tin sắt đá để “đưa con mắt thách thức chúng”, và em “sẵn sàng chịu hành hạ, còn hơn bỏ chạy”. So với ngày thường hay chỉ mới hôm qua thôi, khi bị bạn bè trêu chọc, đùa cợt em chỉ biết khóc, cam chịu, chạy ra bờ sông với ý định tự tử thì hôm nay, thái độ và hành động của em đã khác hẳn. Em đã chủ động trả lời, “quát vào mặt nó những lời này, như ném một hòn đá: “Bố tao ấy à, bố tao tèn là Phi-líp”. Trong câu trả lời niềm tự hào và hãnh diện không giấu giếm. Niềm tự hào và hãnh diện ấy xuất phát từ niềm tin về việc có một người bố. Chính điều đó cho em sức mạnh để sẵn sàng thách thức và chịu hành hạ chứ nhất định không chịu bỏ chạy, không chịu đầu hàng lũ bạn. Cũng chính điểu đó cho cậu bé Xi-mông sự kiên cường và lòng dũng cảm trước những lời trêu chọc. Là người đáng thương, đáng yêu, sinh ra trong hoàn cảnh gia đình bất hạnh nhưng sự tình cờ của cuộc sống đã đem lại cho Xi-mông hạnh phúc, tiếp thêm sức mạnh cho em. Qua nỗi buồn và niềm vui của em, vẻ đẹp ấm áp tình người trong khao khát có một người bố, có một chỗ dựa tinh thần đã được bộc lộ và ngời sáng.
Ngoài ra, qua nỗi buồn và niềm vui của Xi-mông, tấm lòng đôn hậu, nghĩa hiệp và thương người của bác thợ rèn Phi-líp cũng ngời sáng. Bác là người có “bàn tay chắc nịch” và “giọng nói Ồm Ồm”. Bác là “một bác công nhân cao lớn, râu tóc đen, quăn”, chính bác đã hỏi thăm em lúc em đứng ở bờ sông và “nhìn em với vẻ nhân hậu”. Chỉ những chi tiết đầu tiên ấy thôi đã cho thấy bác Phi-líp là một người lao động chân chính, biết chia sẻ và cảm thông với những người bất hạnh. Không chỉ với Xi-mông, bác còn cảm thông với cả chị Blăng-sốt. Khi dắt tay đứa bé về nhà, bác đã mỉm cười, vì “bác chẳng khó chịu được đến gặp chị”. Đến khi đứng trước chị, “bác hiểu ra ngay là không bỡn cợt được nữa với cô gái cao lớn, xanh xao, đứng nghiêm nghị trước cửa nhà mình”. Bác “e dè, ấp úng” và nể trọng chị. Chính vì thế, lời lẽ của bác khi nói chuyện với chị trở nên trang trọng hơn. Tấm lòng đôn hậu của bác đã vượt lên những định kiến vô lí, tàn nhẫn, thô bạo. Xuất phát từ tấm lòng ấy, bác đã nhận lời làm bố của Xi-mông. Ban đầu đó cũng chỉ là sự đồng ý làm yên lòng một đứa trẻ: “Bác công nhân cười đáp coi như chuyện đùa” nhưng sau đó, bằng tình yêu thương với Xi-mông và vẻ đẹp ấm áp tình người luôn cháy sáng trong trái timmình, bác thực sự trở thành bố của em, bù đắp cho em những mất mát, từ hành động “nhấc bổng em lên, đột ngột hôn vào hai má” cho đến niềm tin sắt đá của Xi-mông trong ngày hôm sau ở trường. Hơn thế nữa, về sau bác đã cẩu hôn chị Blăng-sốt vì bác muốn trở thành người bố thực sự của Xi-mông, bao bọc và che chở em. Cũng chính từ đó, em được yên ổn học hành và không còn bị ai trêu chọc, bắt nạt nữa. Lời cầu hôn của bác Phi-líp là một sự khẳng định nhân cách của chị Blăng-sốt. Vượt lên rào cản của những định kiến hẹp hòi, bác là hiện thân của công lí và lòng nhân ái, của người lao động thiện lương, chân chính, biết chia sẻ, cảm thông với người bất hạnh và dành tình yêu thương ấm áp cho cậu bé Xi-mông.
Cùng với những vẻ đẹp ấm áp về tình người ấy, trái tim người đọc còn cảm nhận được vẻ đẹp từ chị Blăng-sốt, người trót lấm lỡ nhưng là một người mẹ rất mực thương con, một người phụ nữ nền nếp, trung hậu. “Chị là một trong những cô gái đẹp nhất vùng” nhưng bị lừa dối nên sinh ra bé Xi-mông và khiến cho Xi-mông trở thành đứa trẻ không có bố. Chị là người phụ nữ có hoàn cảnh thật đáng thương, vì “tuổi xuân đã lầm lỡ” mà giờ đầy chị phải sống trong áp lực của định kiến xã hội và những lời đồn đại.
Thế nhưng, vượt lên hoàn cảnh ấy, chị Blăng-sốt có một nghị lực sống phi thường. Chị có một “ngôi nhà nhỏ, quét vôi trắng, hết sức sạch sẽ”. Ngôi nhà ngăn nắp, gọn gàng như chính con người chị đã khiến cho không ai có thể bỡn cợt được. Chị là một người mẹ yêu thương con bằng cả trái tim. Khi ôm bé Xi-mông vào lòng, đôi má chị “đỏ bừng và tê tái đến tận xương tủy, chị ôm con, hôn lấy hôn để, trong khi nước mắt lã chã tuôn rơi”. Đó là tình thương con của một người mẹ lầm lỡ, chị hổ thẹn, lặng ngắt, quằn quại trước nỗi tuyệt vọng của con trong khi chính chị, cũng là nạn nhân. Trước câu hỏi ngây thơ của con, chị dường như không thể đứng vững được nữa, chị “dựa vào tường, hai tay ôm ngực”. Chính đức hạnh, tình mẫu tử thiêng liêng trong con người chị đã khiến bác thợ rèn Phi-líp hiểu bản tính chị không phải là người lẳng lơ, phóng túng. Trong lần lẩm lỡ của tuổi trẻ, chị đáng thương hơn là đáng trách. Với vẻ nền nếp, trung hậu và tấm lòng yêu thương con hết mực chị là hiện thân của một người phụ nữ mẫu mực và là một người mẹ hiền lương.
|
Hướng dẫn
“Khó tìm thấy một nhà văn nào tinh tế, sâu sắc, đôn hậu với nhiêu nỗi day dứt vê con người như Guy đơ Mô-pa-xãng”. Nhà văn ấy, dù chỉ sống cuộc đời ngắn ngủi hơn bốn mươi năm nhưng đã để lại một khối lượng tác phẩm đổ sộ với nhiều thể loại, đặc biệt hơn cả là đóng góp về lĩnh vực truyện ngắn cho nền văn học Pháp và thế giới. Bố của Xi-mông với vẻ đẹp và sự ấm áp tình người, là một trong những truyện ngắn xuất sắc nhất.
Chính tình người, một tình cảm nhân đạo, tình yêu thương và lòng nhân ái giữa người với người đã tạo nên thành công cho tác phẩm. Được trích từ truyện ngắn cùng tên, Bố của Xi-mông có cốt truyện đơn giản, tất cả chỉ xoay quanh nỗi buổn và niềm vui của cậu bé Xi-mông, nhưng qua đó, biết bao nhân vật, bao tấm lòng đôn hậu đã vút lên sáng ngời, chị Blăng-sốt trong truyện này bị một người đàn ông lừa dối, sinh ra Xi-mông. Vì vậy, Xi- mông trở thành đứa trẻ không có bố trong mắt mọi người. Truyện bắt đấu khi Xi-mông khoảng bảy, tám tuổi, lẩn đẩu tiên đến trường bị đám học trò chế giễu là không có bố. Em buồn bực, lang thang đến bên bờ sông và chỉ muốn “nhảy xuống cho chết đuối”.
Đoạn trích kể về những sự việc tiếp theo. Qua đó thể hiện vẻ đẹp của tâm hồn con người. Đó là vẻ đẹp của lòng nhân hậu, sự hổn nhiên, lối sống nhân văn cao đẹp. Là tình người ấm áp trong khát khao tình cảm và sự che chở của bố ở Xi-mông; ấm áp trong lòng nghĩa hiệp và nhân hậu, thương người cùa bác Phi-líp; ấm áp trong tình thương con và nghị lực sống của chị Blăng-sốt.
Vẻ đẹp và sự ấm áp tình người trước hết được thể hiện trong khao khát tình cảm và sự che chở của cậu bé Xi-mông. Cậu đã rất buồn khi bị bạn bè trêu chọc, đánh cậu chỉ vì cậu không có bố. Trong tâm trạng ấy, dù cảnh vật bên bờ sông rất đẹp: “Trời ấm áp vô cùng. Ánh mặt trời êm đểm sưởi ấm bãi cỏ. Nước lấp lánh như gương” nhưng cũng chỉ giúp Xi-mông quên đi nỗi buồn một lát. Khi em nghĩ đến nhà, rổi em nghĩ đến mẹ, em “thấy buôn vô cùng” và em lại khóc. “Người em rung lên, em quỳ xuống và đọc kinh cầu nguyện như trước khi đi ngủ. Nhưng em không đọc hếtđược, vì những cơn nức nở lại kéo đến, dồn dập, xốn xang, choán lấy em. Em chẳng nghĩ ngợi gì nữa, chẳng nhìn thấy gì quanh em nữa mà chỉ khóc hoài”. Một đứa trẻ như Xi-mông, sau khi bị bạn bè trêu chọc đã rất buồn tủi và tuyệt vọng. Hành động quỳ xuống và đọc kinh là sự cầu nguyện có được cảm giác bình an từ chúa. Nhưng em chẳng thể đọc hết được bởi nỗi cô đơn xâm chiếm. Trong khi các bạn khác may mắn có được sự yêu thương, săc sóc của cả bỗ lẫn mẹ thì em lại quá thiệt thòi, em chỉ có mẹ mà thôi. Chính trong hoàn cảnh đáng thương, tội nghiệp, thiếu đi tình thương của cha, lại bị bạn bè trêu chọc Xi-mông chạy đến bờ sông với suy nghĩ “muốn nhảy xuống sông cho chết đuối”. Chính lúc này, Xi-mông gặp được bác Phi-líp. Câu trả lời của em với bác như một sự khẳng định nỗi tuyệt vọng và bất lực của em. Câu trả lời ấy ngắt quãng với giọng nghẹn ngào trong tiếng nấc: “Chúng nó đánh cháu vì… cháu… cháu… không có bố… không có bố.” Câu nói “cháu không có bố” mãi mới thốt ra được nhưng Xi-mông lại nhắc hai lần như tiếng nấc, như tiếng gào thét trước số phận bất hạnh của mình. Nỗi lòng cậu bé khi chưa được nói ra thì ngại ngẩn, chần chừ, nhưng khi nói ra rồi thi trào dâng trong khắc khoải, không thể dừng lại.
Khi bác Phi-líp đưa Xi-mông trở về nhà, em không mừng rỡ mà đau đớn, buồn tủi hơn. Nỗi đau ấy bùng lên và vỡ ra cùng cử chỉ ôm lấy cổ mẹ, nhắc lại ý định tự tử của mình. Em khao khát có được tình yêu của bố, em ao ước được giống như những đứa trẻ khác, chúng đều có bố. Lòng khát khao có một người bố yêu thương và che chở đã thúc đẩy Xi-mông đưa ra lời đê’ nghị với bác Phi-líp. Em hỏi bác: “Bác có muốn làm bố cháu không?”. Chưa để bác trả lời, em đã nhắc lại ý định tự tử lúc ở bờ sông. Rất nhiều người cho rằng nó giống như muốn ép buôn bác Phi-líp nhưng với tâm hổn non nớt, trong sáng, Xi-mông đâu có nghĩ vậy, những gì em nói ra là cảm xúc rất chân thành. Dường như lúc đó, em đã đưa ra quyết định vô cùng nghiêm túc, nếu không có bố, em sẽ nhảy ngay xuống sông để thoát khỏi nỗi buồn bã, cô đơn, tuyệt vọng. Xuất phát từ khao khát ấy, khi được bác Phi-líp nhận lời, em rất vui vẻ: “Thế nhé, bác Phi-líp bác là bố cháu”. Lời khẳng định chắc nịch trong tâm trạng sung sướng, hạnh phúc ấy cho thấy lối tư duy rất trẻ con nhưng cũng vô cùng nghiêm túc và trịnh trọng. Đối với Xi-mông có lẽ không gì tuyệt vời hơn là có một người bố. Và giây phút này chính là giây phút trọng đại nhất trong đời em, khi em cũng có bố như bao đứa trẻ khác, có một điểm tựa cho em niềm tin sắt đá để “đưa con mắt thách thức chúng”, và em “sẵn sàng chịu hành hạ, còn hơn bỏ chạy”. So với ngày thường hay chỉ mới hôm qua thôi, khi bị bạn bè trêu chọc, đùa cợt em chỉ biết khóc, cam chịu, chạy ra bờ sông với ý định tự tử thì hôm nay, thái độ và hành động của em đã khác hẳn. Em đã chủ động trả lời, “quát vào mặt nó những lời này, như ném một hòn đá: “Bố tao ấy à, bố tao tèn là Phi-líp”. Trong câu trả lời niềm tự hào và hãnh diện không giấu giếm. Niềm tự hào và hãnh diện ấy xuất phát từ niềm tin về việc có một người bố. Chính điều đó cho em sức mạnh để sẵn sàng thách thức và chịu hành hạ chứ nhất định không chịu bỏ chạy, không chịu đầu hàng lũ bạn. Cũng chính điểu đó cho cậu bé Xi-mông sự kiên cường và lòng dũng cảm trước những lời trêu chọc. Là người đáng thương, đáng yêu, sinh ra trong hoàn cảnh gia đình bất hạnh nhưng sự tình cờ của cuộc sống đã đem lại cho Xi-mông hạnh phúc, tiếp thêm sức mạnh cho em. Qua nỗi buồn và niềm vui của em, vẻ đẹp ấm áp tình người trong khao khát có một người bố, có một chỗ dựa tinh thần đã được bộc lộ và ngời sáng.
Ngoài ra, qua nỗi buồn và niềm vui của Xi-mông, tấm lòng đôn hậu, nghĩa hiệp và thương người của bác thợ rèn Phi-líp cũng ngời sáng. Bác là người có “bàn tay chắc nịch” và “giọng nói Ồm Ồm”. Bác là “một bác công nhân cao lớn, râu tóc đen, quăn”, chính bác đã hỏi thăm em lúc em đứng ở bờ sông và “nhìn em với vẻ nhân hậu”. Chỉ những chi tiết đầu tiên ấy thôi đã cho thấy bác Phi-líp là một người lao động chân chính, biết chia sẻ và cảm thông với những người bất hạnh. Không chỉ với Xi-mông, bác còn cảm thông với cả chị Blăng-sốt. Khi dắt tay đứa bé về nhà, bác đã mỉm cười, vì “bác chẳng khó chịu được đến gặp chị”. Đến khi đứng trước chị, “bác hiểu ra ngay là không bỡn cợt được nữa với cô gái cao lớn, xanh xao, đứng nghiêm nghị trước cửa nhà mình”. Bác “e dè, ấp úng” và nể trọng chị. Chính vì thế, lời lẽ của bác khi nói chuyện với chị trở nên trang trọng hơn. Tấm lòng đôn hậu của bác đã vượt lên những định kiến vô lí, tàn nhẫn, thô bạo. Xuất phát từ tấm lòng ấy, bác đã nhận lời làm bố của Xi-mông. Ban đầu đó cũng chỉ là sự đồng ý làm yên lòng một đứa trẻ: “Bác công nhân cười đáp coi như chuyện đùa” nhưng sau đó, bằng tình yêu thương với Xi-mông và vẻ đẹp ấm áp tình người luôn cháy sáng trong trái timmình, bác thực sự trở thành bố của em, bù đắp cho em những mất mát, từ hành động “nhấc bổng em lên, đột ngột hôn vào hai má” cho đến niềm tin sắt đá của Xi-mông trong ngày hôm sau ở trường. Hơn thế nữa, về sau bác đã cẩu hôn chị Blăng-sốt vì bác muốn trở thành người bố thực sự của Xi-mông, bao bọc và che chở em. Cũng chính từ đó, em được yên ổn học hành và không còn bị ai trêu chọc, bắt nạt nữa. Lời cầu hôn của bác Phi-líp là một sự khẳng định nhân cách của chị Blăng-sốt. Vượt lên rào cản của những định kiến hẹp hòi, bác là hiện thân của công lí và lòng nhân ái, của người lao động thiện lương, chân chính, biết chia sẻ, cảm thông với người bất hạnh và dành tình yêu thương ấm áp cho cậu bé Xi-mông.
Cùng với những vẻ đẹp ấm áp về tình người ấy, trái tim người đọc còn cảm nhận được vẻ đẹp từ chị Blăng-sốt, người trót lấm lỡ nhưng là một người mẹ rất mực thương con, một người phụ nữ nền nếp, trung hậu. “Chị là một trong những cô gái đẹp nhất vùng” nhưng bị lừa dối nên sinh ra bé Xi-mông và khiến cho Xi-mông trở thành đứa trẻ không có bố. Chị là người phụ nữ có hoàn cảnh thật đáng thương, vì “tuổi xuân đã lầm lỡ” mà giờ đầy chị phải sống trong áp lực của định kiến xã hội và những lời đồn đại.
Thế nhưng, vượt lên hoàn cảnh ấy, chị Blăng-sốt có một nghị lực sống phi thường. Chị có một “ngôi nhà nhỏ, quét vôi trắng, hết sức sạch sẽ”. Ngôi nhà ngăn nắp, gọn gàng như chính con người chị đã khiến cho không ai có thể bỡn cợt được. Chị là một người mẹ yêu thương con bằng cả trái tim. Khi ôm bé Xi-mông vào lòng, đôi má chị “đỏ bừng và tê tái đến tận xương tủy, chị ôm con, hôn lấy hôn để, trong khi nước mắt lã chã tuôn rơi”. Đó là tình thương con của một người mẹ lầm lỡ, chị hổ thẹn, lặng ngắt, quằn quại trước nỗi tuyệt vọng của con trong khi chính chị, cũng là nạn nhân. Trước câu hỏi ngây thơ của con, chị dường như không thể đứng vững được nữa, chị “dựa vào tường, hai tay ôm ngực”. Chính đức hạnh, tình mẫu tử thiêng liêng trong con người chị đã khiến bác thợ rèn Phi-líp hiểu bản tính chị không phải là người lẳng lơ, phóng túng. Trong lần lẩm lỡ của tuổi trẻ, chị đáng thương hơn là đáng trách. Với vẻ nền nếp, trung hậu và tấm lòng yêu thương con hết mực chị là hiện thân của một người phụ nữ mẫu mực và là một người mẹ hiền lương.
|
Hướng dẫn
Dù bạn ghé qua bất kì đâu, một quán cà phê, công viên, trường học, cơ quan, khu du lịch… hay thậm chí là phòng vệ sinh, bạn đểu không khó để bắt gặp những biển báo nhắc nhở như “Cấm vứt rác”, “Cho tôi xin rác”, “Để nghị cho rác vào sọt”, “Văn hóa là vứt rác đúng nơi quỵ định”… Và dù những lời nhắc nhở đã thẳng thắn và chu đáo đến vậy nhưng rác vẫn cứ xuất hiện bừa bãi ở nhiều nơi, ngay cả những khu danh thắng, những ao hổ quê hương, dù là hổ đẹp nổi tiếng, người ta cũng tiện tay vứt xuống… Mỗi lần “tiện tay” là một lần nguy hại. Nó là biểu hiện cụ thể của ý thức và thái độ của con người trước môi ; trường sống, trước “ngôi nhà” của chính mình.
Tôi gọi những biển bảo ấy là “những biên báo buồn”. Bởi lẽ chúng phản ánh một thực trạng khiến ta phải bất bình, coi thường và đau xót: vứt rác bừa bãi đã trở thành một hiện tượng phổ biển, một thói quen khó bỏ và tệ hơn nữa, ị nó có mặt ở khắp mọi nơi. Nếu đến công viên, người ta chỉ để lại dấu chân không vứt rác lên cỏ, xuống hổ thì những biển cấm kia cũng không quá cẩn thiết. Nếu ngôi trường chúng ta đang học, không có những bạn “tiện tay” để vỏ hộp xôi, giấy gói bánh mì, chai nước, hộp sữa trong ngăn bàn, trên sàn lớp hay ngay giữa sân trường thì ta cũng đâu thương những dòng nội quy bị lãng quên đến thế. Mỗi tấm biển như tiếng chuông báo hiệu hiện tượng vứt rác bừa bãi vẫn đang hiện hữu, đang lan rộng như một sự ganh đua thiếu văn hóa: “Người i ta vứt được mình củng vứt được”.
Tôi nhớ trước đây trong chuyên mục “Trò chuyện đầu tuần” của báo Hoa học trò, Đoàn Công Lê Huy từng viết về con đường Nguyễn Chí Thanh tràn ngập những “vỏ giấy kẹo, bao ni lông, vỏ hoa quả và rác thải sau đêm phá cỗ trông trăng của các anh chị sinh viên”. Đó là bài viết nhẹ nhàng mà thấm thìa, trò chuyện về “một hành trình hấp dẫn trong niêm kiêu hãnh của mỗi con người”. Vậy tại sao bài viết không bắt đầu bằng một hiện tượng khác? Phải chăng bởi đây là hiện tượng dễ thấy nhưng khó chữa?
Có lẽ lí do ấy đúng, nhưng còn vì hiện tượng này “lộng hành” gây ra nhiều tác hại, ảnh hưởng tới đời sống của chúng ta chứ không riêng một ai trong môi trường này. Vứt rác xuống hổ, ta mất đi những mặt hổ trong xanh, đẹp mắt. Nguồn nước cũng trở nên ô nhiễm và ảnh hưởng tới sức khỏe, đời sống của chính con người, đặc biệt là dân cư sống xung quanh khu vực ấy. Dịch bệnh cũng từ đó mà nảy sinh. Chúng ta đã bao đời tự hào vể một đất nước “đâu trời đẹp hơn” nhưng còn “đẹp” được không khi ven hổ Hoàn Kiếm đầy rẫy rác thải, trên sông “Bạch Đằng” xác cá nổi trôi, những khu rừng nguyên sinh sau một đêm bỗng mọc lên xiết bao vỏ bánh kẹo, túi đựng thực phẩm bên đám tro tàn chưa dọn.
Mảnh đất quê hương bị những lần “tiện tay” hủy hoại, làm mất mĩ quan. Không chỉ thế, hình ảnh “quê cha đất mẹ” trong mắt chúng ta còn thấy “thiếu đẹp”, liệu rằng trong mắt bạn bè năm châu, những con người đến đây để khám phá, thăm thú, trải nghiệm sẽ cảm nhận như thế nào? Có thể một số ; người sẽ tặc lưỡi “Chỉ là tiện tay thôi mà” nhưng điểu đó lại khiến du lịch Việt Nam mất điểm trong mắt du khách quốc tế. Mà đâu chỉ có hình ảnh của thiên nhiên, “cảnh sắc” ngập tràn trong rác và những tấm biển báo buồn là lời tố cáo mạnh mẽ, đanh thép nhất về lối sống thiếu văn hóa, kém văn minh của con người. Nếu được hỏi, tôi và bạn sẽ trả lời như thế nào vê’ những tấm biển? Một đất nước đang trên đà phát triển, mỗi năm lại tốn biết bao nhiêu tiền của cho i việc làm xanh – sạch môi trường, lẽ ra khoản tiền ấy có thể đến với đổng bào i lũ lụt, đến với những em nhỏ nơi đảo xa hay trên miền cao, nhưng tiếc rằng ta ; phải dành chúng để dọn dẹp ý thức của chính mình. Như vậy, một hiện tượng chúng ta vốn nghĩ không đáng ngại kì thực lại làm ảnh hưởng tới cảnh quan môi trường, làm xấu đi hình ảnh của đất nước, con người Việt Nam, gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới sức khỏe, đời sống và thiệt hại về cả kinh tế nước nhà.
Vậy vì sao những tấm biển vẫn còn tổn tại và hiện tượng ấy vẫn chưa mất đi? Nguyên nhân xuất phát từ nhiều phía mà dường như chúng ta cứ cố gắng vin vào những nguyên nhân khách quan để ngụy biện cho mình. Nào là do hệ thống thùng rác chưa hợp lí, còn quá ít, ở quá xa. Nào là do ở những địa điểm du lịch, đặc biệt trong khoảng thời gian cao điểm biết bao người đổ xô đến, đất chật người đông, rác để đầu cho hết. Dù vậy, những lí do ấy cũng không thể phủ nhận được lí do quan trọng nhất: ý thức kém của con người. Có nhiều người cho dù thùng rác ngay phía trước cũng “vứt tạm” hay không ít người có lối sống vị kỉ, luôn cho rằng chỉ cần giữ nhà cửa của mình sạch sẽ là được. Mỗi con đường, khu phố, khu rừng, con sông đều chịu cảnh “cha chung không ai khóc”. Vì là môi trường chung nên không của riêng ai, không ai muốn chăm sóc, bảo vệ môi trường đó, tiện đâu vứt đấy. Đáng buồn hơn, thói quen ấy lại được “lưu truyền” rộng rãi từ người này sang người khác, “lưu truyền” từ đời này sang đời khác. Đi chơi cùng bạn, nghe một câu: “Có sao đâu, ai chẳng thể’ rồi bản thân cũng lại “tiện tay” bắt chước. Đi cùng gia đình, nếu ông bà, bố mẹ cũng vứt rác bừa bãi thì ai sẽ uốn nắn các em nhỏ? Một lần, hai lần thành quen, thói quen ấy cứ đeo bám mãi cuộc sống của nhiều người…
|
Instruct
No matter where you visit, a cafe, park, school, office, tourist area... or even a restroom, it's not difficult to see warning signs like "Do not throw away". trash", "Please give me the trash", "Please put the trash in the bin", "Culture is to throw trash in the right place"... And even though the reminders are so straightforward and thoughtful, the trash still appears. appears indiscriminately in many places, even in scenic areas and hometown tiger ponds, even if they are famous and beautiful tigers, people conveniently throw them away... Every "convenient" time is a dangerous time. It is a specific expression of human consciousness and attitude before the lips; school of life, in front of one's own "house".
I call these signs "sad notices". Because they reflect a reality that makes us indignant, disdainful and painful: littering has become a common phenomenon, a habit that is difficult to break and worse, pooping is everywhere. place. If at the park, people only leave footprints and do not throw trash on the grass or tigers, then those prohibition signs are not too necessary. If the school we were studying in didn't have people who "conveniently" left sticky rice boxes, bread wrappers, water bottles, and milk cartons in desk drawers, on the classroom floor, or right in the middle of the school yard, we wouldn't love those lines. The rules are so forgotten. Each sign is like a bell signaling that the phenomenon of littering is still present, spreading like an uncultured competition: "If someone can throw away, I can also throw away".
I remember that previously in the "Weekly Chat" column of Hoa Hoc Pu newspaper, Doan Cong Le Huy wrote about Nguyen Chi Thanh street being filled with "candy paper wrappers, plastic bags, fruit peels, and waste after The night of celebrating the moonlight of the students". It is a gentle yet penetrating article, talking about "a fascinating journey within the pride of each person". So why doesn't the article start with another phenomenon? Is it because this is a phenomenon that is easy to see but difficult to treat?
Perhaps that reason is correct, but also because this "widespread" phenomenon causes many harmful effects, affecting our lives, not just anyone in this environment. Throwing trash at tigers, we lose the clear, beautiful faces of tigers. Water sources also become polluted and affect the health and lives of people, especially the population living around that area. Diseases also arose from there. We have been proud for generations of a country where "the weather is more beautiful" but can it still be "beautiful" when the banks of Hoan Kiem tiger are full of garbage, on the "Bach Dang" river there are floating fish corpses, primeval forests? After one night, countless candy wrappers and food bags suddenly appeared next to the ashes that had not yet been cleaned up.
The homeland was destroyed by "convenient" times, losing its beauty. Not only that, the image of "our motherland" in our eyes also seems "unbeautiful", whether in the eyes of friends from all over the world, people who come here to explore, visit, and experience will feel the same way. how? Maybe some ; People will click their tongues, "It's just a convenience," but that makes Vietnamese tourism lose points in the eyes of international tourists. But not only images of nature, "landscapes" filled with trash and sad signs are the strongest and strongest denunciations of people's uncultured and uncivilized lifestyle. If asked, how would you and I answer about the signs? A country on the rise, spending so much money each year on green and clean environmental work, that money could have gone to flood victims, to children on the island. far away or in the highlands, but unfortunately I ; must spend them to clean up one's own consciousness. Thus, a phenomenon that we thought was not a concern actually affects the environmental landscape, worsens the image of the country and people of Vietnam, and seriously affects health and life. and damage to the country's economy.
So why do the signs still exist and has this phenomenon not disappeared? The reasons come from many sides, but it seems we keep trying to rely on objective causes to justify ourselves. This is because the trash system is not reasonable, there are too few, and they are too far away. This is because many people flock to tourist destinations, especially during peak times, the land is crowded with people, and trash is everywhere. However, those reasons cannot deny the most important reason: poor human awareness. There are many people who even "throw away" the trash can right in front or have a selfish lifestyle, always thinking that just keeping their house clean is enough. Every street, neighborhood, forest, and river suffers from the situation of "no one crying for a common father". Because it is a common environment, it does not belong to anyone, no one wants to take care of and protect that environment, so it is convenient to throw it away. Sadly, that habit is widely "passed down" from person to person, "passed down" from generation to generation. Going out with friends, hearing a sentence: "It's okay, everyone can't" and then "conveniently" imitate it. Going with family, if grandparents and parents also throw trash indiscriminately, who will correct the children? Once or twice becomes a habit, that habit continues to cling to the lives of many people...
|
Hướng dẫn
Không chỉ cần những chiến công lừng lẫy, những phát minh vĩ đại, những nghĩa cử lớn lao, những cá nhân kiệt xuất, cuộc sống này còn cần cả những cử chỉ nhỏ bé mà văn minh của tất cả mọi người để trở nên tươi đẹp, an lành. Một trong những điều tưởng chừng giản dị mà rất đỗi cần thiết ấy là văn hóa xếp hàng. Bạn sẽ chẳng cảm thấy vui vẻ nếu rơi vào những tình huống chen lấn, cãi vã vì chuyện xếp hàng mà việc giành chỗ của người khác để được thanh toán trước trong siêu thị được nêu ở đề bài là một ví dụ thường gặp.
Trước hết, chúng ta dễ dàng nhận thấy tình huống giả định trong đê’ bài là tình huống khá phổ biến trong đời sống. Mỗi người có thể đã gặp tình huống này ở đâu đó như ở cầy rút tiền ATM, tại cửa hàng ăn uống, trong rạp chiếu phim… Nhưng dù ở bất kì đâu, hành động chen lấn và giành chỗ của người khác mà không chịu xếp hàng theo thứ tự luôn là hành vi khiếm nhã, thiếu văn hóa. Nếu rơi vào tình huống trên, chúng ta không nên mất bình tĩnh và cũng không được im lặng mà phải xử lí một cách nhanh chóng, thẳng thắn. Không những vậy, việc xử lí có thể còn phải diễn ra ở nhiều mức độ. Đầu tiên, em sẽ đề nghị bạn một cách nhẹ nhàng “Mình đến trước, bạn đến sau, bạn nên vẽ đúng vị trí của mình để được thanh toán”. Nếu bạn cố tình bỏ qua, em sẽ dùng lời nói mạnh mẽ hơn “Ở nơi công cộng, ai củng phải xếp hàng để công bằng và nhanh chóng. Khi mất thời gian ở chỗ này là bạn cũng mất luôn vị trí tốt hơn ở phía sau”. Nhưng khi lời nói không có tác dụng, em sẽ nhờ đến sự can thiệp của các cô chú nhân viên ở siêu thị và những người cùng xếp hàng với mình để bạn tuân thủ sự ván minh, công bằng nơi cống cộng. Hi vọng, qua tình huống này, bạn sẽ hiểu văn hóa xếp hàng và không lặp lại hành động tương tự ở nơi khác.
Văn hóa xếp hàng đơn giản là việc cộng đổng cùng tuân thủ việc xếp hàng theo thứ tự, có người trước, người sau theo một trật tự nhất định ở nơi công cộng. Ngoài ra, văn hóa xếp hàng còn thể hiện qua thái độ văn minh khi biết giữ trật tự, không gây lộn xộn và hành động đẹrp khi giúp đỡ hoặc nhường lối cho người cao tuổi, phụ nữ có thai, em nhỏ, người khuyết tật… Người Việt đã từng có hình ảnh đẹp về văn hóa xếp hàng thời kì bao cấp, khi người ta xếp hàng từ hai, ba giờ sáng để mua cân gạo, miếng thịt… nhưng vẫn luôn tuần tự và tôn trọng những người xung quanh, không để xảy ra chuyện tranh giành, cãi vã. Thực tế, nhiều người trong cộng đồng cũng có được ý thức tốt đẹp nàv. Điều đáng tiếc là ý thức đẹp ấy chưa phải là số đông. Bởi vậy, lâu nay chuyện xếp hàng của người Việt đã tốn nhiều giấy mực của báo chí, khiến cho hình ảnh người Việt xấu xí trong mắt bạn bè quốc tế. Thật không khỏi hổ thẹn khi nhìn lại cảnh hàng nghìn người chen lấn, xô đẩy nhau để có được miếng shushi miễn phí trên phố Đoàn Trẩn Nghiệp (Hà Nội) năm 2013; cảnh trèo rào, chen lấn để được tắm miễn phí trong công viên nước Hồ Tây năm 2015… Và hàng ngày, thầy cô vẫn phải nhắc nhở học sinh xếp hàng ngay ngắn, vắng các chú cảnh sát giao thông là đường tắc và tiếng còi xe inh ỏi trên đường phố của những đô thị được coi là phát triển văn minh, hay ngay cả Ban tổ chức đã nỗ lực hết sức cũng không thể ngăn được hàng nghìn, hàng triệu người dẫm đạp lên nhau tại các lễ hội lớn…
Văn hóa xếp hàng vừa là nét đẹp của đời sống con người nói chung, bất ; ì kể là thời kì xưa cũ hay thời kì hiện đại, vừa là một kỉ luật vô cùng cần thiết để chúng ta gìn giữ được cuộc sống văn minh, tiến bộ. xếp hàng đúng vị trí, tôn! ì trọng người xung quanh, những hành động ấy tuy nhỏ nhưng lại có vai trò và ý nghĩa to lớn. Trước hết, xếp hàng có văn hóa giúp mọi việc diễn ra trôi chảy, nhanh chóng và công bằng. Điểu đó còn giúp tiết kiệm thời gian, giúp phòng tránh những cảm xúc tiêu cực và những sự việc đáng tiếc. Sở dĩ văn hóa xếp hàng còn yếu trong cộng đồng chúng ta vì nhiểu nguyên nhân mà đầu tiên và quan trọng nhất là ý thức kém của mỗi người. Thói ích kỉ, sự thiếu kiên nhẫn cùng tâm lý đám đông đã khiến hành vi xấu xí này nhân rộng và ăn sâu trong cộng đồng. Hậu quả là, tất cả tạo nên bức tranh cảnh quan cộng đồng lộn xộn và ẩn chứa nguy cơ bất hòa, vũ lực.
Đáng trách hơn, có những người sẵn sàng nổi nóng khi người khác giành chỗ của mình nhưng lại thản nhiên chen lên trước người khác. Thậm chí, có những người sẵn sàng nói dối, ngụy biện bằng những lí do cá nhân như “Tôi có việc gấp” để phá vỡ trật tự xếp hàng. Và thật đáng xấu hổ khi đó không phải là hiện tượng đơn lẻ mà là hiện tượng phổ biến. Sự dễ dãi, tâm lí quen chộp giật, được việc mình trong cách xếp hàng còn góp phần di căn tạo nên thói quen chạy chọt cửa sau, phong cách làm việc thiếu chuyên nghiệp cùng nhiều bất công trong các lĩnh vực khác.
|
Instruct
Not only does it need glorious victories, great inventions, great gestures, and outstanding individuals, this life also needs small but civilized gestures from everyone to become bright. beautiful, peaceful. One of the seemingly simple but extremely necessary things is queuing culture. You will not feel happy if you fall into situations of jostling and arguing because of queuing, and taking someone else's seat to pay first in the supermarket mentioned in the question is a common example.
First of all, we can easily see that the hypothetical situation in the article is quite common in life. Everyone may have encountered this situation somewhere, such as at an ATM, at a restaurant, in a movie theater... But no matter where, the act of jostling and taking someone else's seat without taking Queuing in order is always rude and uncultured behavior. If we fall into the above situation, we should not lose our temper nor stay silent, but must handle it quickly and frankly. Not only that, processing may also have to take place at many levels. First, I will gently ask you, "I come first, you come later, you should draw your correct position to get paid." If you intentionally ignore it, I will use stronger words: "In public places, everyone has to line up to be fair and fast. When you lose time here, you also lose a better position behind." But when words don't work, I will ask for the intervention of the supermarket staff and the people in line with me so that you can comply with fairness and justice in public. Hopefully, through this situation, you will understand queuing culture and not repeat the same action elsewhere.
Queuing culture is simply the community's compliance with queuing in order, with people first and people behind in a certain order in public places. In addition, queuing culture is also shown through a civilized attitude of knowing how to keep order, not causing chaos, and acting nicely when helping or giving way to the elderly, pregnant women, children, and people with disabilities. disability... Vietnamese people used to have a beautiful image of the queuing culture during the subsidy period, when people lined up from two or three in the morning to buy pounds of rice, pieces of meat... but still always followed suit and respected those around them. around, do not let any fighting or quarreling happen. In fact, many people in the community also have this good awareness. Unfortunately, that beautiful consciousness is not yet the majority. Therefore, for a long time, Vietnamese people queuing has consumed a lot of ink in the press, making the image of Vietnamese people ugly in the eyes of international friends. It's embarrassing to look back at the scene of thousands of people jostling and pushing each other to get a free piece of sushi on Doan Tran Nghiep Street (Hanoi) in 2013; scenes of climbing fences and jostling to get a free bath in West Lake water park in 2015... And every day, teachers still have to remind students to line up neatly, without traffic policemen, there are traffic jams and sirens. Noisy cars on the streets of urban areas considered civilized developments, or even the Organizing Committee's best efforts cannot prevent thousands or millions of people from trampling each other at major festivals...
Queuing culture is both a beauty of human life in general, regardless of; Regardless of whether it is ancient or modern, it is an extremely necessary discipline for us to maintain a civilized and progressive life. Line up in the right position, respectfully! Paying attention to those around you, those actions are small but have a great role and meaning. First of all, cultural queuing helps things go smoothly, quickly and fairly. It also saves time and helps prevent negative emotions and unfortunate events. The reason queuing culture is still weak in our community is because of many reasons, the first and most important of which is each person's poor awareness. Selfishness, impatience and crowd mentality have caused this ugly behavior to multiply and become ingrained in the community. As a result, it all creates a chaotic community landscape and carries the risk of discord and violence.
What's more deplorable is that there are people who are ready to get angry when others take their seats but calmly push in front of others. There are even people who are willing to lie and make excuses with personal reasons like "I have urgent work" to disrupt the queuing order. And it's a shame that it's not an isolated phenomenon but a widespread one. Permissiveness and the habit of grabbing and getting your own way in line also contribute to metastases, creating the habit of sneaking through the back door, an unprofessional working style, and many injustices in other fields.
|
Hướng dẫn
Đầu tháng 12/2016, một chú hải cẩu xuất hiện ở bãi biển Đồi Dương, thị trấn Phan Rí Cửa (Bình Thuận) và được nhiều người dân cũng như du khách yêu quý vì chú quý người, thân thiện và hay đùa giỡn. Tuy nhiên, đầu tháng 1/2017, trên mạng xã hội, lan truyền hình ảnh chú hải cẩu bị giết chết một cách dã man. Sự việc gây nên một làn sóng phẫn nộ trong dư luận xã hội. Từ sự việc trên, nhiều người không khỏi cảm thấy lo lắng và trăn trở về lòng nhân hậu của con người.
Vậy lòng nhân hậu là gì? Lòng nhân hậu có vai trò như thế nào trong cuộc sống?
Lòng nhân hậu là lòng tốt, tình yêu thương, sự trân trọng của con người dành cho con người và vạn vật trên Trái Đất. Lòng nhân hậu có biểu hiện vô cùng phong phú, có khi ẩn giấu trong một ánh mắt xót thương, có khi thể hiện bằng hành động sẻ chia khó khăn, hoạn nạn với người khác, giúp đỡ những mảnh đời bất hạnh, khoan dung trước lỗi lầm của người khác hay giải cứu những con vật gặp nạn… Nhân hậu là một trong những phẩm chất tốt đẹp nhất và mang đậm tính người nhất của nhân loại.
Người có lòng nhân hậu luôn nhìn cuộc đời, nhìn con người, nhìn vạn vật bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương. Lòng nhân hậu được thể hiện trong những hành động, cử chỉ, lời nói dù nhỏ nhặt nhất. Đó có thể là việc dắt cụ già qua đường phố đông đúc, là cưu mang chú cún con lạc mẹ, là chiếc áo mưa cho người hành khất, là vài ngàn đồng ủng hộ đổng bào lũ lụt, là chiếc áo ấm gửi em nhỏ vùng cao, hay có thể chỉ là bờ vai an ủi lúc khó khăn, lời động viên lúc đau ốm, ánh nhìn ái ngại khi chứng kiến một hoàn cảnh không may.
Ông cha ta từ ngàn đời xưa đã luôn nhắn nhủ lẫn nhau “Lá lành đùm lá rách”. Nhân hậu là một truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta và nhiều dân tộc khác trên thế giới. Sống trong thế giới ấm áp tình người, chúng ta có thêm niềm tin yêu vào cuộc sống. Bởi lẽ, không có sự cô đơn giữa lòng nhân hậu:
Thấy người hoạn nạn thì thương
Thấy người đói rét ta nhường áo cơm
Văn học thế giới có nhiều tác phẩm kinh điển truyền tải thông điệp ý nghĩa như những bài thánh ca của lòng nhân hậu. Chắc hẳn bạn vẫn còn nhớ cụ Bơ-men đã vẽ nên kiệt tác của cuộc đời mình bằng lòng nhân hậu như thế nào khi không màng tới tính mạng mà cứu vớt cuộc đời của Giôn-xi tội nghiệp (Chiếc lá cuối cùng – O.Henri. Chúng ta cũng chẳng bao giờ quên tấm lòng của Giăng Van-giăng trong Những người khốn khổ (Victor Hugo) đã trở thành ân nhân của mẹ con Phăng-tin bất hạnh và thậm chí trở thành ánh sáng giúp Gia- ve lầm đường lạc lối nhận ra sự xấu xa của mình. Lòng nhân hậu giúp cuộc sống của mỗi người trở nên tốt đẹp hơn, đưa con người xích lại gần nhau hơn. Sức mạnh của lòng nhân hậu làm tiêu tan những kiêu căng, ích kỉ, những oán ghét, hận thù, soi sáng cho kẻ cùng đường lạc lối. Trong Dế Mèn phiêu lưu kí (Tô Hoài), lòng nhân hậu, khoan dung của Dế Choắt dành cho người đã gây nên cái chết của chính mình đã khiến Dế Mèn nhận ra thói “hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ” của bản thần để trưởng thành hơn, sống có trách nhiệm và khiêm nhường hơn.
Có lẽ chúng ta không thể đem lòng nhân hậu xóa tan đau khổ, bất hạnh nhưng có thể làm vơi đi phần nào những tủi nhục, đắng cay của người khác. Lòng nhân hậu giúp trái tim con người được sưởi ấm khỏi giá băng lạnh lẽo, được thắp sáng khỏi đêm tối cô đơn. Nó còn đem lại niềm vui, niểm tin, niềm hi vọng cho mỗi người để sống tốt đẹp hơn. Chương trình “Cặp lá yêu thương” trên VTV24 là một ví dụ như thế. Chương trình giúp kết nối những tấm lòng thiện nguyện – những “chiếc lá lành” với những em nhỏ có hoàn cảnh khó khăn – những “chiếc lá chưa lành”. Sự giúp đỡ không chỉ “trao cơ hội đi học, cho cơ hội đổi đời”, mà còn tiếp thêm niềm tin và động lực để các em tiếp tục sống và cố gắng vì một tương lai tươi sáng hơn. Miền Trung nước ta năm nào cũng hứng chịu thiên tai lũ lụt gây thiệt hại về tính mạng và tài sản. Nhiểu người dân trắng tay, phải sống trong cảnh màn trời chiếu đất. Nếu không có sự ủng hộ, sự chung tay góp sức của đổng bào cả nước giúp ổn định cuộc sống, phát triển sản xuất thì cuộc sống của người dân nơi đây sẽ như thế nào?
|
Instruct
In early December 2016, a seal appeared on Doi Duong beach, Phan Ri Cua town (Binh Thuan) and was loved by many residents and tourists because he loved people, was friendly and often joked around. However, in early January 2017, on social networks, images of a seal were brutally killed. The incident caused a wave of outrage in public opinion. From the above incident, many people cannot help but feel worried and concerned about human kindness.
So what is kindness? What role does kindness play in life?
Kindness is humanity's kindness, love, and respect for people and things on Earth. Kindness has extremely diverse expressions, sometimes hidden in a pitiful look, sometimes expressed through actions of sharing difficulties and tribulations with others, helping unfortunate lives, and being tolerant. to the mistakes of others or rescuing animals in distress... Kindness is one of the best and most human qualities of humanity.
People with kindness always look at life, people, and things with eyes full of love. Kindness is expressed in even the smallest actions, gestures, and words. It could be guiding an old man through a crowded street, taking care of a lost puppy, being a raincoat for a beggar, being a few thousand dong to support flood victims, or being a warm coat for a child. highlands, or maybe just a comforting shoulder in times of difficulty, words of encouragement in times of illness, a look of concern when witnessing an unfortunate situation.
Our ancestors from thousands of years ago have always told each other: "Good leaves cover torn leaves". Kindness is a good tradition of our people and many other peoples in the world. Living in a world of warm human love, we have more faith and love in life. Because there is no loneliness among kindness:
When you see people in need, you pity them
Seeing people hungry and cold, I give them clothes and food
World literature has many classic works that convey meaningful messages like hymns of kindness. Surely you still remember how Mr. Bemen painted the masterpiece of his life with kindness when he did not care about his life but saved the life of poor Jonah (The Last Leaf - O .Henri. We will also never forget the heart of Jean Valjean in Les Miserables (Victor Hugo) who became the benefactor of the unfortunate Phantine and her children and even became the light that helped Jave. misguided and realize their own evil. Kindness helps each person's life become better, bringing people closer together. The power of kindness destroys arrogance and selfishness memories, resentments, hatred, illuminating those who have lost their way. In Cricket's adventure (To Hoai), Cricket's kindness and tolerance for the person who caused his own death was evident. makes Cricket realize his own habit of being "aggressive and dirty, having brains but not knowing how to think" in order to become more mature, live more responsibly and humbly.
Perhaps we cannot use kindness to eliminate suffering and misfortune, but we can somewhat alleviate the humiliation and bitterness of others. Kindness helps the human heart be warmed from the cold ice and lighted from the lonely dark night. It also brings joy, faith, and hope to each person to live a better life. The program "Pair of Loving Leaves" on VTV24 is such an example. The program helps connect charitable hearts - "healthy leaves" with children in difficult circumstances - "unhealed leaves". The help not only "gives them the opportunity to go to school, gives them the opportunity to change their lives", but also gives them more confidence and motivation to continue living and trying for a brighter future. Every year the Central region of our country suffers from natural disasters and floods, causing loss of life and property. Many people are left empty-handed and have to live in darkness. Without the support and cooperation of people across the country to help stabilize life and develop production, what would the lives of people here be like?
|
Hướng dẫn
Giữa những bộn bể, tấp nập của cuộc sống lòng ta chợt nhớ về tuổi thơ, những năm tháng gắn liền với lời ru câu hát, với tiếng bà ẩu ơ, với vòng tay mẹ ấm áp. Đôi lúc, ta thiết tha có được “một vé đi tuổi thơ”. Ta thèm trở về nơi mà điều khó nhất phải làm là quyết định xem bây giờ sẽ chơi trò gì. Đến nay, việc chơi gì không chỉ khiến con trẻ bận tâm mà còn làm người lớn phải suy nghĩ rất! nhiều. Bàn về vấn đề này, có người cho rằng: “Chỉ trò chơi điện tử mới phù hợp với trẻ em thời nay”. Nhưng người khác lại nói: “Chỉ trò chơi dân gian môi phù hợp với trẻ em dù chúng sống ở thời nào”.
Những trò chơi của tuổi thơ, tưởng chừng chỉ là những điểu nhỏ bé, những thú vui giải trí bình thường nhưng lại góp phần quan trọng trong sự hình thành và phát triển của mỗi cá nhân. Chẳng ai biết trò chơi dần gian có tự bao giờ, ta chỉ biết đó là những trò chơi được trẻ em và người lớn cùng sángtạo trong dân gian, đem lại niềm vui và tiếng cười hồn nhiên, vui vẻ. Đó cũnglà một loại hình hoạt động văn hóa dân gian được lưu truyền từ đời này sang đời khác, từ vùng này sang vùng khác. Những trò chơi này thường giản đơn, dễ chơi và dễ hòa nhập. Ở đâu ta cũng có thể tổ chức trò chơi dân gian phù hợp, dù là khoảng sân trước nhà, là bãi cỏ trong công viên hay sân trường rộng mở. Ngược lại, trò chơi điện tử được lập trình sẵn và được tạo ra, được sử dụng trên những thiết bị thông minh trong thời hiện đại. Trò chơi điện tử xuất hiện lần đầu vào những năm 1950 tại Mĩ, trong khi đó, trò chơi dân gian đã xuất hiện cùng tuổi thơ của nhân loại.
Nhưng thời gian không phải là tiêu chí đánh giá trò chơi nào tốt. Dù ra đời sau hay trước, mỗi loại đều có những ý nghĩa quan trọng riêng. Chúng đều đem lại cho tuổi thơ con người những tiếng cười, sự hiểu biết và gợi mở về thế giới rộng lớn bên ngoài một cách tự nhiên. Bởi vậy, sự tuyệt đối hóa loại trò chơi nào cũng dễ rơi vào những cách nhìn nhận cực đoan. “Công nghệ” hay “dân gian” chỉ là những phương thức khác nhau, những công cụ khác nhau, ra đời trong những thời đại khác nhau và đểu đáng được trân trọng ở những khía cạnh tích cực. Nếu biết cách sử dụng, biết cách lựa chọn chúng sẽ đem lại hiệu quả tốt lành. Ngược lại, chúng sẽ gây hậu quả tiêu cực hoặc phá vỡ thế giới tuổi thơ.
Trò chơi điện tử, là cuộc đấu trí, cuộc rượt đuổi giữa người chơi và “bộ óc” của máy được cài đặt những chương trình được xử lí từ trước. Trò chơi điện tử có thể chia làm bốn loại dựa trên mối quan hệ tương tác. Các trò chơi “offline” không có sự tương tác giữa những người chơi hay với máy chủ, người ta có thể tải về máy và chơi bất cứ lúc nào. Ngược lại, nhiều trò chơi có cả hai yếu tố tương tác này như Đế chế, Liên minh huyền thoại, Gunny,… Ở khía cạnh tích cực, đầy là phương tiện khá thú vị và hiệu quả để rèn luyện trí thông minh, tập luyện phản xạ nhanh trong những tình huống khác nhau. Thử tưởng tượng trong trò chơi Nấm Mario, nếu không kịp thời nhảy lên khi gặp nấm, khi tránh rùa ta sẽ “mất mạng” chơi và Mario không thể đến tòa lâu đài giải cứu công chúa. Không chỉ thế, trò chơi điện tử được thiết kế chuyên nghiệp với những cảnh trí và màu sắc sinh động kèm theo âm thanh chân thực càng làm cho cuộc chơi thêm li kì, hấp dẫn. Những ảo ảnh này đồng thời cũng là yếu tố kích thích trí tưởng tượng của người chơi. Xuất hiện sau trò chơi dân gian hàng 11 nghìn trang sử, trò chơi điện tử là một phát minh của con người thời hiện đại và phù hợp với điều kiện sống thời nay. Cùng với sự phát triển của công nghệ thông tin, người ta còn lồng ghép các nội dung giáo dục vào trò chơi điện tử như một phương pháp mới nhằm tạo hứng thú cho học sinh. Dễ nhận thấy nhất là các trò chơi điện tử của tập đoàn IBM trong chương trình Kidsmart khi mỗi trò chơi thực sự là một bài học. Và ngược lại, bên cạnh những mặt tích cực nói trên, trò chơi điện tử cũng có mặt trái của nó. Tác hại đầu tiên là việc ảnh hưởng tới sức khỏe khi nhiều bạn học sinh ngồi liền hàng giờ, hàng ngày khiến thần kinh mệt mỏi, giảm thị lưc,…
Nhiều người quá say mê dẫn tới nghiện game, sao nhãng học hành, tự tách mình khỏi bạn bè, vùi đầu vào thế giới ảo. Hàng ngày đọc báo, ta không khỏiđau xót khi thấy nhiều bạn vì thiếu tiền chơi mà trộm cắp, cướp giật, trấn lộtcủa người khác. Ta bàng hoàng khi các vụ thảm sát diễn ra ngày một nhiếu màtuổi đời của hung thủ lại ngày càng trẻ. Việc tiếp xúc với các trò chơi điện tửbạo lực với những thân người đầy máu, những hình nhân quái dị, những xácchết ngổn ngang, những vũng máu đỏ lòm đã khiến người chơi dẩn quen và trở nên vô cảm. Nguy hiểm hơn, nhiều người chơi cảm thấy phấn khích khi tiêu diệt được đối thủ, thấy sung sướng khi thấy hình ảnh đối thủ trúng đạn hoặc đao kiếm của mình. Những hình ảnh bạo lực khi ăn sâu vào tiềm thức đã để lại những hậu họa khó lường. Ngay cả khi đó là một game xây hòn đảotrong mơ như Pirate Kings cũng có thể khiến bạn bè xích mích. Chắc hẳn bạnsẽ thấy buồn và tiếc cho tình bạn của hai nữ sinh chỉ vì trò chơi mà kết thúcvới bức thư đầy lời lẽ xúc phạm. Rồi đây, chúng ta nên tự hào vì cách đây gầnchục năm đã có một lớp cai nghiện game Online thành công hay xót xa vì đến nay, lớp học ấy đã phát triển thành một ngôi trường?
Dù là trò chơi dân gian hay trò chơi công nghệ, mục đích cuối cùng phải là đem lại tiếng cười và giúp trẻ khám phá thế giới xung quanh!
Quay về với trò chơi dần gian, ta cũng dễ dàng thấy được những ưu điểm của chúng. Có rất nhiều loại trò chơi dân gian cho chúng ta lựa chọn.Đó là những trò chơi vận động mà người chơi được chạy nhảy, lộn vòng vớikhông khí vui tươi như: dung dăng dung dẻ, lộn cầu vồng, bịt mắt bắt dê, nhảy dây, lia bơ… Đó còn là những trò chơi phát triển trí tuệ, người chơi phải quan sát và tính toán những nước đi cho thật chuẩn xác mà “ô ăn quan” là ví dụ điển hình. Hay còn có những trò chơi mô phỏng mà ở đó người chơi được nhập vai, hóa thân trong các mối quan hệ xã hội. Nằm trong nhóm này, trò chơi “múa rối” ngày nay còn được công nhận là di sản văn hóa. Loại trò chơidân gian cuối cùng là trò chơi sáng tạo. Ở đó, người chơi không chỉ thỏa sứctưởng tượng mà còn làm nên những đổ chơi đẹp mắt từ đôi bàn tay khéo léo những con trâu từ chiếc lá, những con cào cào từ lá dừa hay chong chóng tre, vòng cổ kết từ hoa ngũ sắc, súng bốp từ bẹ chuối,… Tất cả hình ảnh ấy đã gắn liền với tuổi thơ của rất nhiều người. Trò chơi dân gian gắn liền với những bài đồng dao, những câu vè ngắn gọn, có nhịp điệu. Tuổi thơ ai không lớn lên từ những lần mẹ dắt tay trên đường, miệng chúm chím đọc vang: Dung dăngdung dẻ/ Dắt trẻ đi chơi/ Đến cổng nhà trời… Hay những chiều hè, bạn bè ngồibên nhau duỗi thẳng chân đọc “Nu na nu nống”. Đó là những bài đổng daonuôi dưỡng tuổi thơ, trau dổi vốn từ và giúp cho ngôn ngữ của chúng ta thêmphong phú. Tiểm tàng trong đó là cả một nền văn hóa mà mãi sau này, ngay jj Ị, cả khi lớn chúng ta cũng chưa thể khám phá hết.
Cùng với ngôn ngữ, trò chơi dân gian còn góp phần phát triển nhiều giác quan khác, giúp người chơi được trải nghiệm và phản xạ nhanh trước thực tế: sự nhanh nhạy của đôi chân trong mỗi lẩn chơi “mèo đuổi chuột”hay “Rồng rắn lên mầy”, sự khéo léo của đôi tay sau mỗi lẩn chơi chắt, chơichuyển, bắn bi, đánh đáo,… Khả năng phán đoán khi chơi “hoa quả cốc đẩu” Ta còn nhớ mãi nhà vua Đinh Bộ Lĩnh từ nhỏ đã thích chơi đánh trận giả và i khi lớn lên lập chiến công dẹp loạn 12 sứ quân… Hơn nữa, khi sợi dây gắn kết giữa người và người ngày càng lỏng lẻo thì trò chơi dân gian là sợi dây kết nối ; đưa người chơi lại gần nhau hơn, có không gian và thời gian giao tiếp, cùngchơi đùa, cùng tạo dựng những kỉ niệm đẹp mà tin chắc rằng, đến mãi sau này đó vẫn là hành trang quý báu trong cuộc đời mỗi người.
|
Hướng dẫn
Giữa những bộn bể, tấp nập của cuộc sống lòng ta chợt nhớ về tuổi thơ, những năm tháng gắn liền với lời ru câu hát, với tiếng bà ẩu ơ, với vòng tay mẹ ấm áp. Đôi lúc, ta thiết tha có được “một vé đi tuổi thơ”. Ta thèm trở về nơi mà điều khó nhất phải làm là quyết định xem bây giờ sẽ chơi trò gì. Đến nay, việc chơi gì không chỉ khiến con trẻ bận tâm mà còn làm người lớn phải suy nghĩ rất! nhiều. Bàn về vấn đề này, có người cho rằng: “Chỉ trò chơi điện tử mới phù hợp với trẻ em thời nay”. Nhưng người khác lại nói: “Chỉ trò chơi dân gian môi phù hợp với trẻ em dù chúng sống ở thời nào”.
Những trò chơi của tuổi thơ, tưởng chừng chỉ là những điểu nhỏ bé, những thú vui giải trí bình thường nhưng lại góp phần quan trọng trong sự hình thành và phát triển của mỗi cá nhân. Chẳng ai biết trò chơi dần gian có tự bao giờ, ta chỉ biết đó là những trò chơi được trẻ em và người lớn cùng sángtạo trong dân gian, đem lại niềm vui và tiếng cười hồn nhiên, vui vẻ. Đó cũnglà một loại hình hoạt động văn hóa dân gian được lưu truyền từ đời này sang đời khác, từ vùng này sang vùng khác. Những trò chơi này thường giản đơn, dễ chơi và dễ hòa nhập. Ở đâu ta cũng có thể tổ chức trò chơi dân gian phù hợp, dù là khoảng sân trước nhà, là bãi cỏ trong công viên hay sân trường rộng mở. Ngược lại, trò chơi điện tử được lập trình sẵn và được tạo ra, được sử dụng trên những thiết bị thông minh trong thời hiện đại. Trò chơi điện tử xuất hiện lần đầu vào những năm 1950 tại Mĩ, trong khi đó, trò chơi dân gian đã xuất hiện cùng tuổi thơ của nhân loại.
Nhưng thời gian không phải là tiêu chí đánh giá trò chơi nào tốt. Dù ra đời sau hay trước, mỗi loại đều có những ý nghĩa quan trọng riêng. Chúng đều đem lại cho tuổi thơ con người những tiếng cười, sự hiểu biết và gợi mở về thế giới rộng lớn bên ngoài một cách tự nhiên. Bởi vậy, sự tuyệt đối hóa loại trò chơi nào cũng dễ rơi vào những cách nhìn nhận cực đoan. “Công nghệ” hay “dân gian” chỉ là những phương thức khác nhau, những công cụ khác nhau, ra đời trong những thời đại khác nhau và đểu đáng được trân trọng ở những khía cạnh tích cực. Nếu biết cách sử dụng, biết cách lựa chọn chúng sẽ đem lại hiệu quả tốt lành. Ngược lại, chúng sẽ gây hậu quả tiêu cực hoặc phá vỡ thế giới tuổi thơ.
Trò chơi điện tử, là cuộc đấu trí, cuộc rượt đuổi giữa người chơi và “bộ óc” của máy được cài đặt những chương trình được xử lí từ trước. Trò chơi điện tử có thể chia làm bốn loại dựa trên mối quan hệ tương tác. Các trò chơi “offline” không có sự tương tác giữa những người chơi hay với máy chủ, người ta có thể tải về máy và chơi bất cứ lúc nào. Ngược lại, nhiều trò chơi có cả hai yếu tố tương tác này như Đế chế, Liên minh huyền thoại, Gunny,… Ở khía cạnh tích cực, đầy là phương tiện khá thú vị và hiệu quả để rèn luyện trí thông minh, tập luyện phản xạ nhanh trong những tình huống khác nhau. Thử tưởng tượng trong trò chơi Nấm Mario, nếu không kịp thời nhảy lên khi gặp nấm, khi tránh rùa ta sẽ “mất mạng” chơi và Mario không thể đến tòa lâu đài giải cứu công chúa. Không chỉ thế, trò chơi điện tử được thiết kế chuyên nghiệp với những cảnh trí và màu sắc sinh động kèm theo âm thanh chân thực càng làm cho cuộc chơi thêm li kì, hấp dẫn. Những ảo ảnh này đồng thời cũng là yếu tố kích thích trí tưởng tượng của người chơi. Xuất hiện sau trò chơi dân gian hàng 11 nghìn trang sử, trò chơi điện tử là một phát minh của con người thời hiện đại và phù hợp với điều kiện sống thời nay. Cùng với sự phát triển của công nghệ thông tin, người ta còn lồng ghép các nội dung giáo dục vào trò chơi điện tử như một phương pháp mới nhằm tạo hứng thú cho học sinh. Dễ nhận thấy nhất là các trò chơi điện tử của tập đoàn IBM trong chương trình Kidsmart khi mỗi trò chơi thực sự là một bài học. Và ngược lại, bên cạnh những mặt tích cực nói trên, trò chơi điện tử cũng có mặt trái của nó. Tác hại đầu tiên là việc ảnh hưởng tới sức khỏe khi nhiều bạn học sinh ngồi liền hàng giờ, hàng ngày khiến thần kinh mệt mỏi, giảm thị lưc,…
Nhiều người quá say mê dẫn tới nghiện game, sao nhãng học hành, tự tách mình khỏi bạn bè, vùi đầu vào thế giới ảo. Hàng ngày đọc báo, ta không khỏiđau xót khi thấy nhiều bạn vì thiếu tiền chơi mà trộm cắp, cướp giật, trấn lộtcủa người khác. Ta bàng hoàng khi các vụ thảm sát diễn ra ngày một nhiếu màtuổi đời của hung thủ lại ngày càng trẻ. Việc tiếp xúc với các trò chơi điện tửbạo lực với những thân người đầy máu, những hình nhân quái dị, những xácchết ngổn ngang, những vũng máu đỏ lòm đã khiến người chơi dẩn quen và trở nên vô cảm. Nguy hiểm hơn, nhiều người chơi cảm thấy phấn khích khi tiêu diệt được đối thủ, thấy sung sướng khi thấy hình ảnh đối thủ trúng đạn hoặc đao kiếm của mình. Những hình ảnh bạo lực khi ăn sâu vào tiềm thức đã để lại những hậu họa khó lường. Ngay cả khi đó là một game xây hòn đảotrong mơ như Pirate Kings cũng có thể khiến bạn bè xích mích. Chắc hẳn bạnsẽ thấy buồn và tiếc cho tình bạn của hai nữ sinh chỉ vì trò chơi mà kết thúcvới bức thư đầy lời lẽ xúc phạm. Rồi đây, chúng ta nên tự hào vì cách đây gầnchục năm đã có một lớp cai nghiện game Online thành công hay xót xa vì đến nay, lớp học ấy đã phát triển thành một ngôi trường?
Dù là trò chơi dân gian hay trò chơi công nghệ, mục đích cuối cùng phải là đem lại tiếng cười và giúp trẻ khám phá thế giới xung quanh!
Quay về với trò chơi dần gian, ta cũng dễ dàng thấy được những ưu điểm của chúng. Có rất nhiều loại trò chơi dân gian cho chúng ta lựa chọn.Đó là những trò chơi vận động mà người chơi được chạy nhảy, lộn vòng vớikhông khí vui tươi như: dung dăng dung dẻ, lộn cầu vồng, bịt mắt bắt dê, nhảy dây, lia bơ… Đó còn là những trò chơi phát triển trí tuệ, người chơi phải quan sát và tính toán những nước đi cho thật chuẩn xác mà “ô ăn quan” là ví dụ điển hình. Hay còn có những trò chơi mô phỏng mà ở đó người chơi được nhập vai, hóa thân trong các mối quan hệ xã hội. Nằm trong nhóm này, trò chơi “múa rối” ngày nay còn được công nhận là di sản văn hóa. Loại trò chơidân gian cuối cùng là trò chơi sáng tạo. Ở đó, người chơi không chỉ thỏa sứctưởng tượng mà còn làm nên những đổ chơi đẹp mắt từ đôi bàn tay khéo léo những con trâu từ chiếc lá, những con cào cào từ lá dừa hay chong chóng tre, vòng cổ kết từ hoa ngũ sắc, súng bốp từ bẹ chuối,… Tất cả hình ảnh ấy đã gắn liền với tuổi thơ của rất nhiều người. Trò chơi dân gian gắn liền với những bài đồng dao, những câu vè ngắn gọn, có nhịp điệu. Tuổi thơ ai không lớn lên từ những lần mẹ dắt tay trên đường, miệng chúm chím đọc vang: Dung dăngdung dẻ/ Dắt trẻ đi chơi/ Đến cổng nhà trời… Hay những chiều hè, bạn bè ngồibên nhau duỗi thẳng chân đọc “Nu na nu nống”. Đó là những bài đổng daonuôi dưỡng tuổi thơ, trau dổi vốn từ và giúp cho ngôn ngữ của chúng ta thêmphong phú. Tiểm tàng trong đó là cả một nền văn hóa mà mãi sau này, ngay jj Ị, cả khi lớn chúng ta cũng chưa thể khám phá hết.
Cùng với ngôn ngữ, trò chơi dân gian còn góp phần phát triển nhiều giác quan khác, giúp người chơi được trải nghiệm và phản xạ nhanh trước thực tế: sự nhanh nhạy của đôi chân trong mỗi lẩn chơi “mèo đuổi chuột”hay “Rồng rắn lên mầy”, sự khéo léo của đôi tay sau mỗi lẩn chơi chắt, chơichuyển, bắn bi, đánh đáo,… Khả năng phán đoán khi chơi “hoa quả cốc đẩu” Ta còn nhớ mãi nhà vua Đinh Bộ Lĩnh từ nhỏ đã thích chơi đánh trận giả và i khi lớn lên lập chiến công dẹp loạn 12 sứ quân… Hơn nữa, khi sợi dây gắn kết giữa người và người ngày càng lỏng lẻo thì trò chơi dân gian là sợi dây kết nối ; đưa người chơi lại gần nhau hơn, có không gian và thời gian giao tiếp, cùngchơi đùa, cùng tạo dựng những kỉ niệm đẹp mà tin chắc rằng, đến mãi sau này đó vẫn là hành trang quý báu trong cuộc đời mỗi người.
|
Hướng dẫn
Cùng với dòng chảy của thời gian và sự phát triển của đất nước, đến nay chúng ta không còn phải lo lắng thiếu từng bữa ăn, giấc ngủ. chúng ta không chỉ được ăn no mà còn được ăn ngon. Đây là dấu hiệu đáng mừng! Tuy vậy, chúng ta lại chưa có được những bữa ăn sạch bởi hàng ngày, thực phẩm bẩn xuất hiện tràn lan, ảnh hưởng trực tiếp đến sức khỏe con người. Đây là một vẫn để nhức nhối mà gần đây đã trở thành “quốc nạn”, ngày đêm đe dọa trực tiếp đến từng cá nhân và toàn thể cộng đồng.
Thực phẩm bẩn là thuật ngữ chỉ chung những thực phẩm không rõ nguồn gốc, thiếu an toàn, có chứa các chất độc hại vượt mức cho phép gây ảnh hưởng xấu tới sức khỏe con người. Đó có thể là những thức ăn bán sẵn được sơ chế và chế biến không đảm bảo vệ sinh, dụng cụ đựng thức ăn chưa được làm sạch. Nguy hiểm hơn, thực phẩm bẩn còn là những nguyên liệu ngay từ đẩu đã bị “nhiễm bẩn”: rau bị bơm thuốc kích thích, hoa quả ngâm thuốc bảo quản, thịt lợn tiêm salbutamol để tạo nạc, ngâm tẩm hóa chất để sau một đêm biến thành thịt bò và rất nhiều phương thức khác của “công nghệ chế tạo thực phẩm” mà chúng ta chưa được biết đến. Từng ngày, từng giờ, thực phẩm bẩn đang gặm nhấm sức khỏe của cộng đồng. Chẳng thế mà có người đã từng nói rằng chưa bao giờ con đường từ dạ dày đến nghĩa địa lại ngắn đến thế. Vấn đề này không còn là vấn nạn của một người, một nhà mà đã trở thành chuyện của quốc gia, quốc tế. Nó làm dấy lên nỗi bất an, sự ám ảnh và nhiều khi còn là sự bất lực. Mỗi lần ngồi vào mâm cơm là một lần ta đánh cược với số phận, đem tính mạng phó thác cho hai chữ may rủi.
Vấn nạn thực phẩm bẩn hoành hành ở khắp nơi và gây hậu quả nghiêm trọng. Hậu quả nhãn tiền là sức khỏe con người bị xâm phạm một cách tàn nhẫn. Ở mức độ nhẹ, thực phẩm bẩn gây ra bệnh bán cấp tính (ngộ độc thức ăn nhẹ). Đây là căn bệnh duy nhất có thể tự chũa hoặc tự khỏi. Song dù là mức độ nhẹ nhất, nó cũng gây ra các rối loạn tiêu hóa, rối loạn thẩn kinh nhẹ hoặc các triệu chứng cấp tính.ở mức độ nặng hơn, thực phẩm bẩn dẫn đến ngộ độc cấp tính. Nếu trở thành bệnh mãn tính sẽ kéo dài dai dẳng hoặc dẫn đến tử vong. Đây quả thực là con đường ngắn nhất từ bữa ăn đến nơi yên nghỉ cuối cùng. Ngay cả khi thực phẩm bẩn không dẫn đến những hậu quả trực tiếp hay ngay lập tức thì nó cũng là chất nhiễm độc tiểm ẩn gây ung thư, vô sinh,… Đau xót hơn, nếu cơ thể người mẹ đang mang thai tích tụ những độc tố ấy sẽ khiến thai nhi trở nên dị dạng. Như vậy, thực phẩm bẩn không chỉ gây hậu quả nghiêm trọng với một cá nhân, một gia đình hay một thế hệ mà nó còn là mẩm mống hủy hoại giống nòi, tàn phá tương lai.
Tác hại nghiêm trọng của thực phẩm bẩn còn ở sự tha hóa, suy đổi nghiêm trọng của nhân cách con người. Truyền thống tốt đẹp bao đời nay “Thương người như thể thương thân”, “Nhiễu điểu phủ ỉấy giá gương/ Người trong một nước phải thương nhau cùng” giờ đây bị lãng quên trước lợi nhuận đem lại từ thực phẩm bẩn. Lưu hành thực phẩm bẩn, người tiêu dùng bị xâm hại sức khỏe, người bán để mất nhân cách chính mình.
Nguyên nhân phát sinh vấn nạn thực phẩm bẩn nằm ở đâu? Trước hết, nó nằm ngay trong sự tham lam và mờ mắt vì lợi nhuận của kẻ buôn người bán. Điều này khiến con người tự làm hại lẫn nhau. Ngày nay, không chỉ có những người nông dân, những hộ gia đình trổng trọt, chăn nuôi nhỏ lẻ mà nhiều cơ sở sản xuất tập trung như nhà máy, xí nghiệp cũng đang áp dụng “công nghệ chế tạo thực phẩm bẩn” để trục lợi. Thực phẩm bẩn đẩy rẫy xung quanh ta mà khó có cách nào phân biệt được. Không chỉ có mặt trên những phố chợ tự họp, thực phẩm bẩn với khả năng luồn lách khéo léo còn len lỏi vào những siêu thị vốn được người tiêu dùng tin tưởng. Sự kiếm tiền nào độc ác hơn là kiếm tiền trên sức khỏe và mạng sống đổng bào mình?
Cựu thành viên ban nhạc Bức tường – Trần Nhất Hoàng từng chia sẻ: “Ông trổng chè khoe họ được uống chè từ khu trồng sạch nhà quây riêng dành cho gia đình, khu còn lại tất nhiên là trà bẩn để bán. Bà bán rau cũng hân hoan nói nhà mình được ăn rau ở khu trồng sạch, khu nhiều thuốc là để bán. Ổng bán thịt lợn củng vậy. Nhưng họ không thể cả đời chỉ uống trà, ăn rau hay ăn thịt, họ uống trà sạch nhưng vẫn phải ăn rau bẩn của kẻ khác, ăn rau nhà sạch nhưng vẫn ăn thịt bẩn của kẻ khác… Chúng ta đang giết nhau trong khi cảm thấy an tâm đã bảo vệ được gia đình mình ở một góc nhỏ hẹp hòi…”. Đằng sau những ông trổng chè, bà trổng rau và ông bán thịt ấy là cả một thị trường chất cấm sôi động và chưa được quản lí chặt chẽ. Nguyên nhân không chỉ nằm ở bê’ nổi là những sạp hàng bày trước mắt người tiêu dùng mà có nguồn gốc sâu xa từ tất cả các khâu tạo nên thực phẩm. Không chỉ thế, chính người tiêu dùng cũng đang tiếp tay cho vấn nạn này bằng nhiều cách. Có khi bằng sự dễ dãi, thỏa hiệp, có khi bằng sự thiếu thông minh trong lựa chọn thực phẩm. Hơn nữa, tâm lí ham rẻ và dễ dãi trong lựa chọn của người tiêu dùng Việt Nam cũng tạo ra một thị trường rộng lớn và tiềm năng cho thực phẩm bẩn. Cùng với nó là sự quản lí chưa chặt chẽ của lực lượng cơ quan chức năng. Chúng ta có nhiều tội ác bị phạt tù chung thần, thậm chí là tử hình nhưng sản xuất thực phẩm bẩn là ra tay đầu độc cả cộng đổng, là giết người hàng loạt lại chưa bị xử lí thích đáng. Hình ảnh nghệ sĩ Chí Trung trong vai người bán hàng cười hớn hở, cười vui vẻ “em xin chấp nhận nộp phạt”, “phạt không quá hai triệu” trong chương trình Táo quân là một minh chủng cho điểu ấy. Mức phạt hành chính quá ít ỏi so với lợi nhuận chẳng thấm vào đâu làm sao đủ sức răn đe, làm sao cho đúng người đúng tội? Đó chẳng phải là cách chúng ta làm ngơ cho đổng bào mình đầu độc lẫn nhau?
|
Instruct
With the flow of time and the development of the country, now we no longer have to worry about missing meals and sleep. Not only can we eat well, but we can also eat well. This is a good sign! However, we do not have clean meals because every day, dirty food appears widely, directly affecting human health. This is a painful problem that has recently become a "national disaster", day and night, directly threatening each individual and the entire community.
Dirty food is a general term that refers to foods of unknown origin, unsafe, containing toxic substances in excess of allowable levels, causing adverse effects on human health. These could be commercially prepared foods that are not prepared and processed hygienically, or food containers that have not been cleaned. More dangerously, dirty foods are also ingredients that have been "contaminated" from the start: vegetables injected with stimulants, fruits soaked in preservatives, pork injected with salbutamol to create leanness, and soaked in chemicals for later. turns into beef overnight and many other methods of "food manufacturing technology" that we do not know yet. Every day, every hour, dirty food is eroding the health of the community. That's why someone once said that the road from the stomach to the cemetery has never been so short. This problem is no longer a problem of one person or family but has become a national and international problem. It raises insecurity, obsession, and sometimes even helplessness. Every time we sit at the dinner table, we bet on fate, entrusting our lives to the word luck.
The problem of dirty food is rampant everywhere and has serious consequences. The obvious consequence is that human health is brutally violated. At a mild level, dirty food causes sub-acute illness (mild food poisoning). This is the only disease that can be cured or cured on its own. But even at the mildest level, it also causes digestive disorders, mild neurological disorders or acute symptoms. At more severe levels, dirty food leads to acute poisoning. If it becomes a chronic disease, it will persist or lead to death. This is truly the shortest path from meal to final resting place. Even if dirty food does not lead to direct or immediate consequences, it is still a potential poison that causes cancer, infertility, etc. Even more painful, if the pregnant mother's body accumulates harmful substances. That toxin will cause the fetus to become deformed. Thus, dirty food not only causes serious consequences for an individual, a family or a generation, but it is also the seed that destroys the race and destroys the future.
The serious harm of dirty food also lies in the serious corruption and deterioration of human personality. The good traditions of many generations "Love others as you love yourself", "If you love your neighbor, you will pay the price of a mirror / People in a country must love each other" are now forgotten in the face of profits from dirty food. By circulating dirty food, consumers' health is harmed and sellers lose their dignity.
Where is the cause of the problem of dirty food? First of all, it lies in the greed and blindness for profit of the trafficker. This causes people to harm each other. Today, not only farmers, small farming and livestock raising households but also many concentrated production facilities such as factories and enterprises are also applying "dirty food manufacturing technology" to profiteering. Dirty food is spread all around us, making it difficult to distinguish. Not only present on self-contained market streets, dirty food with the ability to cleverly sneak into supermarkets that are trusted by consumers. What kind of money making is more cruel than making money at the expense of the health and lives of our fellow citizens?
Former member of the Wall band - Tran Nhat Hoang once shared: "The tea grower boasted that they could drink tea from the clean growing area in a separate house for the family, the remaining area was of course dirty tea for sale. The vegetable seller also happily said that her family can eat vegetables from clean growing areas, and medicinal areas are for sale. He also sells pork. But they can't just drink tea, eat vegetables or eat meat all their lives. They drink clean tea but still have to eat other people's dirty vegetables, eat clean vegetables but still eat other people's dirty meat... We are killing each other while I feel secure that I have protected my family in a small, narrow corner...". Behind those tea growers, vegetable growers and meat sellers is a vibrant and not yet strictly regulated market for banned substances. The reason lies not only in the stalls displayed in front of consumers but has deep roots in all stages of food creation. Not only that, consumers themselves are also contributing to this problem in many ways. Sometimes by permissiveness and compromise, sometimes by lack of intelligence in food choices. Furthermore, the mentality of cheap and easy-going choices of Vietnamese consumers also creates a large and potential market for dirty food. Along with it is the lack of strict management of the authorities. We have many crimes that are punishable by life in prison, even the death penalty, but producing dirty food is poisoning the whole community, is mass murder, and has not been dealt with properly. The image of artist Chi Trung as a salesman smiling cheerfully, laughing happily "I accept to pay the fine", "fine not exceeding two million" in the program Tao Quan is an illustration of that. The administrative fine is too small compared to the insignificant profits, how can it be enough to deter, and how can we correct the right person for the crime? Isn't that how we turn a blind eye to our compatriots poisoning each other?
|
Hướng dẫn
Muốn có hòa bình và hạnh phúc, khắp mọi nơi trên thế giới, con người vẫn luôn theo đuổi lối sống văn hóa, văn minh. Nhưng để đạt được điểu đó, lối sống văn hóa không chỉ cần thực hiện trong một thời điểm hay trong một sự việc, mà phải được thể hiện trong mọi lĩnh vực, mọi tình huống dù là chuyện ăn, chuyện mặc, chuyện học hành hay chuyện đi lại. Trong đó, văn hóa giao thông là một vấn đề đã, đang và sẽ còn được quan tâm lâu dài.
Nhưng “Văn hóa giao thông” là gì và tại sao cần có văn hóa giao thông trong cuộc sống? Hiểu một cách đơn giản, văn hóa giao thông là việc tuân thủ đúng quỵ định của luật giao thông và có lối ứng xử đẹp trong cách tham gia giao thông. Văn hóa này thể hiện ngay trong việc tuần thủ đèn tín hiệu trên đường, làm theo hướng dẫn của cảnh sát giao thông hay ứng xử nhường đường cho người đi bộ, người già, trẻ nhỏ…
Hiện nay, chúng ta chưa thể khẳng định rằng chúng ta có một văn hóa giao thông đáng tự hào. Mỗi ngày tham gia giao thông vẫn còn là một cuộc chiến, bởi tình hình giao thông của nước ta vẫn đang tiểm ẩn nhiều vấn đề nguy hiểm và luôn ở chế độ báo động. Không ít người nước ngoài nói về giao thông Việt Nam như một cơn ác mộng, là đại dịch, là địa ngục, là kẻ sát nhân lặng thầm,… Tất cả những hình ảnh so sánh, ví von ấy đã đủ để phản ánh thực trạng tham gia giao thông vô cùng phức tạp. Hằng năm, tỉ lệ các vụ tai nạn giao thông tăng lên với một con số nhảy vọt đáng sợ vàhậu quả cũng ngày càng nghiêm trọng. Đã bao nhiêu gia đình mất đi trụ cột vững chắc, bao nhiêu em thơ mất cha, mất mẹ và chúng ta đã mất đi bao nhiêu mầm non tương lai của đất nước vì những vụ tai nạn giao thông thảm khốc. Đất nước mất đi vị thế, mất đi hình ảnh đẹp trong mắt bạn bè quốc tế là một điều đáng buồn, nhưng mất đi những người con là máu xương, là một phần của đất nước thì càng đau xót hơn vạn lần. Mất mát to lớn nhấtcủa tai nạn giao thông còn gì hơn chính là khi chúng ta mất đi một phần gắnbó của gia đình, của quê hương, cộng đồng.
Con đường đi học cỡ chừng hai cây số mà có thể mất cả nửa tiếng đồng hổ để vượt qua. Nắm tay một em nhỏ bước thêm hai khoảng sân nhỏ là đến cổng trường mà biết bao phương tiệh giao thông đã lấp đẩy vỉa hè…
Nào đâu chỉ thế, cho dù không phải giờ cao điểm, không bị ách tắc, giao thông vẫn được điểm tô một màu xám xịt bởi các bạn học sinh còn chưa có bằng lái xe đã điểu khiển xe mô tô, xe gắn máy. Không ít bạn còn lạng lách, đánh võng, phóng nhanh, vượt ẩu. vẫn có những mái tóc bồng bềnh trong gió vì không đội mũ bảo hiểm mà nhiều nhất là trên những chiếc xe đạp điện. Ta vẫn thường thấy trên những chiếc xe buýt là tấm bảng nội quy với dòng chữ: “Nhường ghế cho người già, trẻ nhỏ và phụ nữ mang thai”. Chao ôi, cái điểu đáng ra là hiển nhiên ấy, điều mà tưởng như mọi người đểu sẽ thực hiện trong niềm vui thì giờ đây lại phải nhắc nhở trong bảng nội quy.
Tình trạng đáng lo ngại ấy vẫn đang từng ngày, từng giờ hiện hữu, bởi chúng ta chưa có một nền văn hóa giao thông đáng tự hào. Thay vì ứng xử một cách có ý thức và trách nhiệm, văn minh, lịch sự khi tham gia giao thông thì rất nhiểu người trong số chúng ta lại tham gia giao thông với lối ứng xử bản năng đến lạ kì. Dù là đường một chiều nhưng vì đi quá chỗ cẩn đến, ta vẫn quay lại như thể đó là đường riêng của mình. Dù đã chuyển sang đèn đỏ nhưng những chiếc xe vẫn lao vút qua không ngần ngại. Khi không may có va chạm xảy ra, thay vì hỏi han tình hình đối phương, nói những lời xin lỗi hay cảm ơn tùy hoàn cảnh thì người ta quay ra xích mích, cãi lộn, thậm chí gây gổ đánh nhau chẳng cần biết ai sai, ai đúng, mà nhiều khi chẳng ai trong số họ chấp hành đúng luật giao thông. Chúng ta từng không ít lẩn xem được những đoạn video chia sẻ vẽ việc nam thanh niên tạt đầu ô tô còn dọa đánh tài xế trên mạng xã hội; không ít bài báo viết về những vụ việc xô xát nghiêm trọng sau va chạm.
Sau những lần ấy, việc chúng ta nên làm phải chăng là luyện ngón tay, múa bàn phím, bình luận chê bai? Biết lên án, phê phán những hành vi ứng xử thiếu văn hóa giao thông là dấu hiệu đáng mừng, là một việc tốt, nhưng nếu chỉ như thế, văn hóa giao thông không bao giờ được cải thiện. Chừng nào chưa cải thiện được văn hóa giao thông thì chừng đó giao thông vẫn còn là lưỡi hái tử thần đáng sợ.
Một đất nước, cho dù có phát triển theo phương hướng nào thì văn hóa cũng là nền tảng quan trọng. Những bước tiến dù nhanh hay chậm với nhịp điệu và tốc độ ra sao thì cũng cẩn có văn hóa mới bền vững được. Muốn hình thành văn hóa giao thông, việc nâng cấp cơ sở hạ tầng sao cho đáp ứng được nhu cầu lưu thông của các phương tiện giao thông ngày càng gia tăng là cần thiết. Nhưng quan trọng hơn là việc giáo dục Luật giao thông cho mỗi người. Có một sự thật là người Việt Nam không học Luật giao thông qua các văn bản luật, qua các chương trình an toàn giao thông mà học từ những lẩn bị xử lí vi phạm. Cho đến thời điểm được yêu cầu dừng xe, không ít người vẫn không biết vì lí do gì và chỉ biết thêm luật ấy sau khi nhận biên bản. Đó là điều đáng buồn. Người Việt nhìn chung, sợ các vấn đề pháp lí, dè chừng! các điểu luật và né tránh những cung đường giao thông “có cảnh sát giao thông chốt”. Nhìn luật như một thứ vô hình, chung chung, trừu tượng nên không biết và không hiểu nhưng lại e dè nó như một thứ áp chế mình nên việc thực hiện Luật giao thông chưa được nâng cao. Chỉ khi suy nghĩ ấy được thay đổi, để mỗi người hiểu rằng luật giao thông được đưa ra để đảm bảo an toàn, phục vụ cho lợi ích của người tham gia giao thông thì chúng ta mới có những ứng xử đúng. Và từ đó, hình thành những ứng lối xử đẹp tạo nên văn íi hóa giao thông.
Khi văn hóa giao thông phát triển, ta sẽ thấy một bộ mặt đất nước hoàn toàn mới, sẽ thấy nhiều hơn những cái dắt tay đưa người già qua đường, việc nhường ghế trên xe buýt trở thành nét đẹp của hành vi đạo đủc chứ không vì nội quy hay do người khác nhắc nhở. Trên những vỉa hè không còn những quán hàng và những chiếc xe liều mình lao lên thoát khỏi ách tắc. Ta thấy những người sẵn sàng xin biên bản, đó là hành động dũng cảm chịu trách nhiệm về hành vi của mình chứ không vì muốn nhanh, muốn tiện mà thỏa hiệp với cái xấu.
|
Instruct
To have peace and happiness, everywhere in the world, people always pursue a cultural and civilized lifestyle. But to achieve that, a cultural lifestyle does not only need to be implemented in one moment or in one event, but must be expressed in every field and every situation, whether it is eating, dressing, or studying. or travel. In particular, traffic culture is an issue that has been and will continue to be of long-term concern.
But what is "Traffic Culture" and why is it necessary to have traffic culture in life? Simply put, traffic culture is compliance with traffic laws and good manners in traffic. This culture is expressed right in obeying traffic lights on the road, following the instructions of traffic police or giving way to pedestrians, the elderly, and children...
Currently, we cannot affirm that we have a traffic culture worth being proud of. Every day in traffic is still a battle, because our country's traffic situation is still fraught with many dangerous problems and is always on alert. Many foreigners talk about Vietnamese traffic as a nightmare, a pandemic, hell, a silent killer, etc. All of those comparisons and similes are enough to reflect the reality. traffic situation is extremely complicated. Every year, the rate of traffic accidents increases with a scary jump and the consequences are increasingly serious. How many families have lost their strong breadwinners, how many children have lost their fathers and mothers, and we have lost many future children of our country because of tragic traffic accidents. Losing a country's position and beautiful image in the eyes of international friends is a sad thing, but losing children who are blood and bones, part of the country, is ten thousand times more painful. The greatest loss of a traffic accident is nothing more than when we lose a part of our family, homeland, and community.
The route to school is about two kilometers and can take up to half an hour to cross. Holding the hand of a child, we walked two more small yards to the school gate where so many vehicles had blocked the sidewalk...
That's not all, even though it's not rush hour, there's no congestion, the traffic is still painted a gray color because students who don't even have a driver's license are driving motorbikes and motorbikes. Many people still swerve, swing, speed, and overtake carelessly. There are still hair blowing in the wind because they don't wear helmets, especially on electric bicycles. We often see on buses a rule sign with the words: "Give seats to the elderly, young children and pregnant women". Alas, something that should be obvious, something that everyone seems to do happily, now has to be mentioned in the rules.
That worrying situation still exists every day, every hour, because we do not have a traffic culture to be proud of. Instead of behaving consciously and responsibly, civilized and politely when participating in traffic, many of us participate in traffic with strangely instinctive behavior. Even though it's a one-way street, because we go past our destination, we still turn back as if it were our own street. Even though the light turned red, the cars still rushed past without hesitation. When unfortunately a collision occurs, instead of asking about the other person's situation, saying sorry or thank you depending on the situation, people quarrel, quarrel, and even start fights without knowing who they are. wrong, who is right, but often none of them obey traffic laws. We have often seen shared videos of young men hitting cars and threatening to beat the driver on social networks; Many articles have been written about serious incidents after collisions.
After those times, what should we do is practice our fingers, dance on the keyboard, and make disparaging comments? Knowing how to condemn and criticize behaviors that lack traffic culture is a good sign and a good thing, but if that's all, traffic culture will never be improved. As long as traffic culture cannot be improved, traffic will still be a terrifying scythe of death.
A country, no matter what direction it develops, culture is an important foundation. Progress, no matter how fast or slow, with whatever rhythm and speed, requires culture to be sustainable. To form a traffic culture, upgrading infrastructure to meet the increasing traffic needs of vehicles is necessary. But more important is educating traffic laws for each person. It is a fact that Vietnamese people do not learn Traffic Law through legal documents or through traffic safety programs but learn from being punished for violations. Until the time they were asked to stop, many people still did not know the reason and only learned about the law after receiving the report. That's sad. Vietnamese people in general are afraid of legal issues and are cautious! rules and avoid "traffic police" roads. Looking at the law as an invisible, general, abstract thing, one does not know or understand it, but is afraid of it as something that oppresses one, so the implementation of the Traffic Law has not been improved. Only when that thinking is changed, so that everyone understands that traffic laws are put in place to ensure safety and serve the interests of traffic participants, will we have the right behavior. And from there, beautiful behaviors are formed that create traffic culture.
When traffic culture develops, we will see a completely new face of the country, we will see more people holding hands to help the elderly cross the street, giving up seats on the bus becomes a beauty of ethical behavior, right? Not because of rules or because of other people's reminders. On the sidewalks there were no longer any shops and cars desperately rushed to escape the traffic jam. We see people willing to ask for a record, which is a courageous act of taking responsibility for their actions, not compromising with bad things because they want to be quick or convenient.
|
Hướng dẫn
Ai đó đã nói rằng “Mỗi cuốn sách là một thế giới mở ra trước mắt ta”. Tôi đã thấu hiểu chần lí ấy khi được sống trong biết bao thế giới diệu kì của sách. Trong đó, cuốn sách Nếu ngày mai không bao giờ đèn của nhà văn Nhật Bản Yasushi Kitagawa có thể coi là thê’ giới đẩu tiên đã mở ra cho tôi với những bài học thấm thìa.
Trước khi đọc cuốn sách ấy, tôi – có lẽ cũng không khác gì nhân vật Yosuke, khi mỗi ngày trôi qua đểu rất bình thản trong suy nghĩ đợi chờ ngày mai, không biết mình phải làm gì, mình muốn làm gì và có khả năng trong công việc nào. Dẫu cho, mỗi ngày đều có suy nghĩ phải làm điều gì đó để tạo nên sự đổi thay, nhưng cụ thể điểu đó là gì thì không thể hoạch định, hoặc có thì cũng không kiên trì thực hiện.
Cuốn sách mở ra thế giới giản dị, mộc mạc với những nhân vật chính là Haruka và Yosuke. Trong cuộc sống có rất nhiều cuộc gặp gỡ là do duyên giữa Haruka và Yosuke trong cuốn sách Nếu ngày mai không bao giờ đến là mộtcuộc gặp như vậy. Đó là cuộc gặp đã thay đổi Yosuke và cuộc gặp gỡ của tôi với! cuốn sách cũng đã thay đổi cuộc đời tôi. Mỗi cuốn sách quả đúng là một thếgiới diệu kì.
Haruka xuất hiện với tư cách là khách mua hàng trong hiệu sách nhà Yosuke – một cuốn sách mà nhà cậu không có và cậu cũng quên lấy tiển đặt sách của Haruka. Sau khi hỏi ý kiến ba, cậu nhận được cầu trả lời cứ đặt quyển sách đó, nếu cô bé không quay lại lấy chúng ta sẽ bày bán, dù sao đó cũng là một cuốn sách hay. Chính nhờ cuộc gặp gỡ ấy, Yosuke đã đọc cuốn sách. Để rồi chính Yosuke cũng đã thay đổi cuộc đời mình sau khi đọc sách. Một thế giớimở ra cho cậu, thế giới của khát khao hành động, lần đầu tiên chàng trai mười bảy hiểu mình cần hành động trong một bầu không khí nhiệt huyết không baogiờ nguội lạnh. Điểu đáng tiếc là tác giả không giới thiệu tên cuốn sách đã thayđổi Yosuke nếu không tôi nhất định sẽ tìm đọc.May thay Nếu ngày mai không bao giờ đến cũng đã mở ra một thế giớimới trong tôi. Có một điểu tôi cần thú nhận rằng, lúc ban đẩu chọn mua cuốnsách là bởi bị thu hút bìa sách với hình ảnh bầu trời và những chiếc máy bayđơn giản. Tôi có xem qua vài trang đầu thì nghĩ đó là một câu chuyện tình yêuhấp dẫn giữa hai nhân vật chính. Thay vì kể về một mối tình mơ mộng nào đó,từ những trang đẩu, cuốn sách đã mở ra những bước ngoặt trong suy nghĩ củacả Yosuke và chính tôi với từng bài học từ Haruka.
Bài học đầu tiên là biết mình muốn gì – lập danh sách cuộc đời. Đó là khi Haruka cùng Yosuke tham gia một cuộc thi do cô nghĩ ra. Cả hai phải viếtmột danh sách những điều mình muốn làm, những điểu mình ước mơ kín haitờ giấy dù cho đó là ước mơ từ lúc nhỏ hay hiện tại, dù cho bản thân có tintưởng rằng mình thực hiện được hay không. Tôi rất nhớ cảm giác của mình lúcấy, giống như một dòng nhiệt huyết được truyền từ nhân vật sang cho mình, dùrất tò mò muốn biết kết thúc của câu chuyện, tôi vẫn kẹp sách lại và cũng bắtđầu viết, viết về những ước mơ từ thưở nhỏ mong được làm một bác sĩ, một côgiáo, một diễn viên. Tôi từng ước mơ có thể trở thành nhà văn có tác phẩm đạtgiải Nobel về Văn học. Có vô vàn ước mơ hiện hữu từ lầu mà tôi quên mất, lạicó rất nhiều mong muốn mới nảy sinh cùng lấp đầy hai tờ giấy. Tất cả những ước mơ ấy càng viết càng nhiều, càng khiến tôi nảy sinh rất nhiễu những mong muốn khác.
Tôi nhớ như in câu nói mà Haruka đã nói với Yosuki: “Nhiểu người thành công lớn trong cuộc đời, thay vì nhanh nhanh chóng chóng sớm quyết định một điều mình muốn làm rồi tiến bước, đa phần họ lại thực hiện được hết những điêu họ muốn làm trong đời. Nên thay vì cứ buộc mình quyết định ngay điều bản thân muốn làm, những người có nhiều điêu bản thân muốn thực hiện và hoang mang vì điều đó lại có thể thành công trong tương lai đó… cậu nhất định sẽ biến tất cả những điều bản thân viết ra thành hiện thực”. Cuốn sách đem đến cho tôi niềm tin, lời động viên, khích lệ thật lớn lao. Thay vì thúc ép bản thân nhanh chóng lựa chọn một ngành nghê’ để quyết định thi trường nào với các môn nào và bắt đầu “cày cuốc” chọn một trường cấp ba thì tôi trở nên hứng thú với nhiểu môn học, vì tôi có nhiều ước mơ. Tôi không còn học thiên lệch chuyên chú một ban nào nữa, có lẽ đó là dấu hiệu đáng mừng đầu tiên cho cuộc đời của tôi sau này chăng?
Bài học thứ hai cũng là một bản danh sách – viết những điều mình muốn làm cho người khác. Danh sách đầu tiên viết về những điểu mình mong muốn đạt được, chứ không phải là thứ mình sống ngày qua ngày vì chúng. Bởi thế, mỗi ngày chúng ta không biết mình phải làm gì dù đã có trong mình cả một kho tàng mơ ước. Thế nhưng, khi có danh sách trao thì lại khác, rất nhiều phát minh khoa học vĩ đại ra đời bởi những gì bản thân muốn dành cho người khác. Vì như Yosuke viết trong sách của mình, là muốn nhận bằng sáng chế một loại sản phẩm gây sốt trên toàn thế giới, còn Haruka lại viết muốn giảm bớt gánh nặng cho mẹ. ỉyíà sự thực, máy giặt được phát minh ra dựa trên mong muốn giảm gánh nặng cho những người phụ nữ, hay bóng đèn được nhà bác học Edison sáng chế thành công từ cuộc gặp gỡ một cụ già ven đường và khao khát được giúp đỡ cụ. Rất nhiều điều vĩ đại bắt nguổn từ tình yêu thương, từ mong muốn được sẻ chia cùng người khác. Đó là bài học thứ hai tôi học được.
Thế giới mở ra với tôi bắt đầu từ đó là một thế giới hành động. Trước đây, tôi cũng có ý muốn giúp đỡ mẹ những công việc nhà nhưng chỉ là khi được nghỉ học và thực sự quá rảnh rỗi. Đọc đến chương này, dù chỉ là phần đầu của cuốn sách, tôi nghĩ mình phải sắp xếp lại thời gian biểu, thay vì ăn xong ngồi vào bàn học, luôn tôi có thể ngồi lại năm mười phút trò chuyện cùng gia đình và chờ dọn mâm rửa bát, có thể bài tập sẽ hoàn thiện muộn hơn một chút nhưng điều đó chẳng còn quan trọng nữa.
Haruka còn đem đến cho Yosuke nhiều bài học khác nữa về cách nhìn nhận đổng Yên của đất nước, nhìn nhận những rắc rối trong cuộc sống và điểm yếu của bản thân, nhưng bài học thôi thúc tôi nhất chính là vứt bỏ suy nghĩ không làm được trước khi thực hiện. Trước đó, tôi luôn hoài nghi bản thân vể những điều mình có thể làm, nhưng nhờ cuốn sách, tôi bắt đầu có niềm tin và bắt tay vào công việc. Có rất nhiều cơ hội trong cuộc sống sẽ qua đi vì chúng ta nghĩ mình không thể làm được và những điểu ta không thể làm được trong hôm nay cũng có thể trở thành điều ta không thể làm trong cả cuộc đời. Niềm tin, khao khát và ước mơ là những yếu tố cẩn thiết và hành động là yếu tố quyết định. Không có một bài toán ta không thể tìm ra đáp số, mà chỉ là ta chưa quyết tâm làm điểu đó, không kiên nhẫn tìm đủ mọi cách, suy nghĩ theo nhiều hướng để thực hiện mà thôi. Không có môn học nào là không thể, chỉ là chúng ta đã biết cố gắng hay chưa. Bởi vậy, suy nghĩ không thể làm được là suy nghĩ tiêu cực mà chúng ta cần gạt bỏ.
|
Hướng dẫn
Ai đó đã nói rằng “Mỗi cuốn sách là một thế giới mở ra trước mắt ta”. Tôi đã thấu hiểu chần lí ấy khi được sống trong biết bao thế giới diệu kì của sách. Trong đó, cuốn sách Nếu ngày mai không bao giờ đèn của nhà văn Nhật Bản Yasushi Kitagawa có thể coi là thê’ giới đẩu tiên đã mở ra cho tôi với những bài học thấm thìa.
Trước khi đọc cuốn sách ấy, tôi – có lẽ cũng không khác gì nhân vật Yosuke, khi mỗi ngày trôi qua đểu rất bình thản trong suy nghĩ đợi chờ ngày mai, không biết mình phải làm gì, mình muốn làm gì và có khả năng trong công việc nào. Dẫu cho, mỗi ngày đều có suy nghĩ phải làm điều gì đó để tạo nên sự đổi thay, nhưng cụ thể điểu đó là gì thì không thể hoạch định, hoặc có thì cũng không kiên trì thực hiện.
Cuốn sách mở ra thế giới giản dị, mộc mạc với những nhân vật chính là Haruka và Yosuke. Trong cuộc sống có rất nhiều cuộc gặp gỡ là do duyên giữa Haruka và Yosuke trong cuốn sách Nếu ngày mai không bao giờ đến là mộtcuộc gặp như vậy. Đó là cuộc gặp đã thay đổi Yosuke và cuộc gặp gỡ của tôi với! cuốn sách cũng đã thay đổi cuộc đời tôi. Mỗi cuốn sách quả đúng là một thếgiới diệu kì.
Haruka xuất hiện với tư cách là khách mua hàng trong hiệu sách nhà Yosuke – một cuốn sách mà nhà cậu không có và cậu cũng quên lấy tiển đặt sách của Haruka. Sau khi hỏi ý kiến ba, cậu nhận được cầu trả lời cứ đặt quyển sách đó, nếu cô bé không quay lại lấy chúng ta sẽ bày bán, dù sao đó cũng là một cuốn sách hay. Chính nhờ cuộc gặp gỡ ấy, Yosuke đã đọc cuốn sách. Để rồi chính Yosuke cũng đã thay đổi cuộc đời mình sau khi đọc sách. Một thế giớimở ra cho cậu, thế giới của khát khao hành động, lần đầu tiên chàng trai mười bảy hiểu mình cần hành động trong một bầu không khí nhiệt huyết không baogiờ nguội lạnh. Điểu đáng tiếc là tác giả không giới thiệu tên cuốn sách đã thayđổi Yosuke nếu không tôi nhất định sẽ tìm đọc.May thay Nếu ngày mai không bao giờ đến cũng đã mở ra một thế giớimới trong tôi. Có một điểu tôi cần thú nhận rằng, lúc ban đẩu chọn mua cuốnsách là bởi bị thu hút bìa sách với hình ảnh bầu trời và những chiếc máy bayđơn giản. Tôi có xem qua vài trang đầu thì nghĩ đó là một câu chuyện tình yêuhấp dẫn giữa hai nhân vật chính. Thay vì kể về một mối tình mơ mộng nào đó,từ những trang đẩu, cuốn sách đã mở ra những bước ngoặt trong suy nghĩ củacả Yosuke và chính tôi với từng bài học từ Haruka.
Bài học đầu tiên là biết mình muốn gì – lập danh sách cuộc đời. Đó là khi Haruka cùng Yosuke tham gia một cuộc thi do cô nghĩ ra. Cả hai phải viếtmột danh sách những điều mình muốn làm, những điểu mình ước mơ kín haitờ giấy dù cho đó là ước mơ từ lúc nhỏ hay hiện tại, dù cho bản thân có tintưởng rằng mình thực hiện được hay không. Tôi rất nhớ cảm giác của mình lúcấy, giống như một dòng nhiệt huyết được truyền từ nhân vật sang cho mình, dùrất tò mò muốn biết kết thúc của câu chuyện, tôi vẫn kẹp sách lại và cũng bắtđầu viết, viết về những ước mơ từ thưở nhỏ mong được làm một bác sĩ, một côgiáo, một diễn viên. Tôi từng ước mơ có thể trở thành nhà văn có tác phẩm đạtgiải Nobel về Văn học. Có vô vàn ước mơ hiện hữu từ lầu mà tôi quên mất, lạicó rất nhiều mong muốn mới nảy sinh cùng lấp đầy hai tờ giấy. Tất cả những ước mơ ấy càng viết càng nhiều, càng khiến tôi nảy sinh rất nhiễu những mong muốn khác.
Tôi nhớ như in câu nói mà Haruka đã nói với Yosuki: “Nhiểu người thành công lớn trong cuộc đời, thay vì nhanh nhanh chóng chóng sớm quyết định một điều mình muốn làm rồi tiến bước, đa phần họ lại thực hiện được hết những điêu họ muốn làm trong đời. Nên thay vì cứ buộc mình quyết định ngay điều bản thân muốn làm, những người có nhiều điêu bản thân muốn thực hiện và hoang mang vì điều đó lại có thể thành công trong tương lai đó… cậu nhất định sẽ biến tất cả những điều bản thân viết ra thành hiện thực”. Cuốn sách đem đến cho tôi niềm tin, lời động viên, khích lệ thật lớn lao. Thay vì thúc ép bản thân nhanh chóng lựa chọn một ngành nghê’ để quyết định thi trường nào với các môn nào và bắt đầu “cày cuốc” chọn một trường cấp ba thì tôi trở nên hứng thú với nhiểu môn học, vì tôi có nhiều ước mơ. Tôi không còn học thiên lệch chuyên chú một ban nào nữa, có lẽ đó là dấu hiệu đáng mừng đầu tiên cho cuộc đời của tôi sau này chăng?
Bài học thứ hai cũng là một bản danh sách – viết những điều mình muốn làm cho người khác. Danh sách đầu tiên viết về những điểu mình mong muốn đạt được, chứ không phải là thứ mình sống ngày qua ngày vì chúng. Bởi thế, mỗi ngày chúng ta không biết mình phải làm gì dù đã có trong mình cả một kho tàng mơ ước. Thế nhưng, khi có danh sách trao thì lại khác, rất nhiều phát minh khoa học vĩ đại ra đời bởi những gì bản thân muốn dành cho người khác. Vì như Yosuke viết trong sách của mình, là muốn nhận bằng sáng chế một loại sản phẩm gây sốt trên toàn thế giới, còn Haruka lại viết muốn giảm bớt gánh nặng cho mẹ. ỉyíà sự thực, máy giặt được phát minh ra dựa trên mong muốn giảm gánh nặng cho những người phụ nữ, hay bóng đèn được nhà bác học Edison sáng chế thành công từ cuộc gặp gỡ một cụ già ven đường và khao khát được giúp đỡ cụ. Rất nhiều điều vĩ đại bắt nguổn từ tình yêu thương, từ mong muốn được sẻ chia cùng người khác. Đó là bài học thứ hai tôi học được.
Thế giới mở ra với tôi bắt đầu từ đó là một thế giới hành động. Trước đây, tôi cũng có ý muốn giúp đỡ mẹ những công việc nhà nhưng chỉ là khi được nghỉ học và thực sự quá rảnh rỗi. Đọc đến chương này, dù chỉ là phần đầu của cuốn sách, tôi nghĩ mình phải sắp xếp lại thời gian biểu, thay vì ăn xong ngồi vào bàn học, luôn tôi có thể ngồi lại năm mười phút trò chuyện cùng gia đình và chờ dọn mâm rửa bát, có thể bài tập sẽ hoàn thiện muộn hơn một chút nhưng điều đó chẳng còn quan trọng nữa.
Haruka còn đem đến cho Yosuke nhiều bài học khác nữa về cách nhìn nhận đổng Yên của đất nước, nhìn nhận những rắc rối trong cuộc sống và điểm yếu của bản thân, nhưng bài học thôi thúc tôi nhất chính là vứt bỏ suy nghĩ không làm được trước khi thực hiện. Trước đó, tôi luôn hoài nghi bản thân vể những điều mình có thể làm, nhưng nhờ cuốn sách, tôi bắt đầu có niềm tin và bắt tay vào công việc. Có rất nhiều cơ hội trong cuộc sống sẽ qua đi vì chúng ta nghĩ mình không thể làm được và những điểu ta không thể làm được trong hôm nay cũng có thể trở thành điều ta không thể làm trong cả cuộc đời. Niềm tin, khao khát và ước mơ là những yếu tố cẩn thiết và hành động là yếu tố quyết định. Không có một bài toán ta không thể tìm ra đáp số, mà chỉ là ta chưa quyết tâm làm điểu đó, không kiên nhẫn tìm đủ mọi cách, suy nghĩ theo nhiều hướng để thực hiện mà thôi. Không có môn học nào là không thể, chỉ là chúng ta đã biết cố gắng hay chưa. Bởi vậy, suy nghĩ không thể làm được là suy nghĩ tiêu cực mà chúng ta cần gạt bỏ.
|
Hướng dẫn
Từ hàng triệu năm trước, nhờ vào lao động, loài vượn cổ dần dần vươn mình đứng thẳng, sử dụng đôi chần để di chuyển và đôi tay ngày càng khéo léo để kiếm tìm thức ăn và chống lại kẻ thù. Song, ý nghĩa lớn lao của lao động không chỉ ở chỗ thúc đẩy quá trình tiến hóa ấy mà còn là tiền để quan trọng cho não bộ phát triển, loài vượn cổ biết hoạt động “theo kiểu người”, đạt đến “trình độ người” mà cột mốc đánh dấu là ngôn ngữ. Đây là nét đặc trưng lớn nhất để con người trở thành động vật bậc cao. Ngay từ khi xuất hiện, ngôn ngữ đã rất đa dạng, sinh động. Mỗi quốc gia có một thứ tiếng riêng mà với tất cả tình yêu và tự hào, chúng ta trìu mến gọi “tiếng mẹ đẻ”. Nhưng liệu rằng, chỉ biết riêng tiếng nước mình như vậy có đủ? Bàn về vấn đê’ này, có người cho rằng: “Tôi chỉ sống ở Việt Nam, tôi không cần biết tiếng nước ngoài”. Người khác lại nói: “Biết thèm một ngoại ngữ là biết thêm một thế giới”.
Mỗi người một lối suy nghĩ với lí lẽ và quan điểm riêng. Những người cho rằng “Tôi chỉ sống ở Việt Nam, tôi không cần biết tiếng nước ngoài” là bởi họ cho rằng, ngôn ngữ chỉ để giao tiếp với những người cùng chung sống trong biên giới quốc gia của mình, mà cụ thể là Việt Nam. Hiểu như thế, họ vô tình tự bó chặt mình trong một môi trường nhỏ hẹp và chưa nhận thức được đầy đủ vai trò của ngôn ngữ nói chung, ngoại ngữ nói riêng. Chẳng phải ngẫu nhiên mà tại một số nước trên thế giới, không biết ngoại ngữ bị coi là mù chữ. Ngôn ngữ không chỉ là phương tiện để giao tiếp mà còn là công cụ để tư duy. Đây cũng là lí do nhiêu người cho rằng: “Biết thêm một ngoại ngữ là biết thêm một thế giới”. Ngoại ngữ hướng chúng ta đến thế giới bên ngoài, đưa chúng ta đến gẩn hơn với những thành tựu của một quốc gia khác với một thứ tiếng khác.
Càng biết thêm nhiều ngoại ngữ, những đường biên giới càng nới rộng ra, thế giới càng rộng mở, chúng ta càng có khả năng giao tiếp với nhiều người, tiếp cận với nhiều cuốn sách chứa đựng những chân trời mới. Nhìn nhận ngôn ngữ đúng với vai trò của nó, ta mới thấy biết thêm một ngoại ngữ thực sự là biết thêm một thế giới.
Ngoại ngữ với vai trò giao tiếp, là con đường kết nối chúng ta và những người bạn trên toàn cầu, mà mỗi người bạn ấy sẽ là một người thầy dạy cho chúng ta những điểu bổ ích. Còn gì tuyệt vời hơn nếu trong một buổi triển lãm tranh chúng ta có thể trao đổi cảm nhận của mình với một người Ý – một người con sinh ra và lớn lên trong cái nôi của hội họa Phục Hưng, để cùng sẻ chia cảm nhận cá nhân và cũng để có cái nhìn toàn diện hơn khi rung cảm nghệ thuật được soi chiếu bằng cả văn hóa phương Đông và phương Tây. Cũng tương tự như vậy với mọi ngành nghệ thuật và khoa học khác.
Hơn thế nữa, ngoại ngữ giúp bạn tự tin hơn trong giao tiếp. Có thể bạn sẽ chỉ sống ở Việt Nam, không đặt mục tiêu làm việc hay du lịch đến một đất nước khác, nhưng bạn có chắc rằng sẽ không bao giờ gặp một du khách nước ngoài hỏi đường hay nhờ giới thiệu vê’ danh thắng quê hương. Bạn tin chắc rằng, trong buổi tiệc chào mừng bạn mình là một du học sinh vế nước sẽ không có một vị khách nước ngoài nào? Trong buổi tiệc của công ty sau này cũng chỉ toàn người Việt Nam? Những lúc ấy ta mới thấy, thế giới của bản thân nhỏ bé và hạn hẹp đến mức nào khi không có ngoại ngữ. Còn gì lạc lõng hơn việc cô đơn giữa một đám đông nói cười trao đổi bằng một ngôn ngữ chúng ta không thể hiểu ngay trên quê hương mình?
Hơn thế nữa, ngoại ngữ với vai trò là phương tiện của tư duy sẽ giúp chúng ta có thể tiếp thu với kho tàng tri thức của nhân loại. Đặc biệt là trong giai đoạn ngày nay, khi internet đã trở nên phổ biến và các công cụ tìm kiếm trên mạng ngày càng được mở rộng, hoàn thiện. Ta có thể dễ dàng tìm thấy các công trình nghiên cứu, các tài liệu khoa học vê’ bất kì ngành nào mà mình quan tâm. Tuy nhiên, có một thực tế rằng phần lớn tài liệu này được viết bằng tiếng Anh – ngôn ngữ quốc tế hiện nay. Khi đó, nếu chúng ta sử dụng thành thạo tiếng Anh, thì chẳng phải chúng ta sẽ đễ dàng tiếp thu những tinh hoa văn hóa nhân loại hay sao. Tất nhiên, sẽ có người nói chúng ta có thể tìm đến người phiên dịch hoặc dựa vào các công cụ chuyển đổi ngôn ngữ. Nhưng tất nhiên, trong chúng ta ai cũng biết công cụ chuyển đổi ngôn ngữ được lập trình sẵn nên dịch theo kiểu đơn lẻ, từng từ một. Do đó, rất khó để hiểu đúng và đẩy đủ ý nghĩa của văn bản chúng ta cần. Nhờ người phiên dịch có thể sẽ dễ hiểu hơn, nhưng sẽ chẳng bao giờ bạn được khám phá vấn đề trực tiếp bằng cảm quan của mình mà luôn vay mượn góc nhìn, góc cảm nhận của người khác.
Trong xu thế toàn cầu hóa, mà biểu hiện rõ rệt nhất là sự hội nhập kinh tế giữa các quốc gia trong khu vực và trên toàn thế giới đã tác động mạnh mẽ tới từng cá nhân trong mỗi quốc gia. Đó không chỉ là hợp tác vê’ kinh tế, mà còn là sự giao lưu văn hóa giữa các quốc gia, nên việc biết ngoại ngữ đang dẩn trở thành xu thế tất yếu và bắt buộc. Biết thêm một ngoại ngữ là biết thêm một thế giới, không chỉ là qua sự tìm hiểu trên sách báo của đất nước họ mà còn là tấm vé “thông quan” để chúng ta trực tiếp trải nghiệm đời sống, văn hóa của họ, tham gia lao động trong những công ty có vốn đầu tư nước ngoài hoặc có đối tác nước ngoài. Đó không chỉ là thế giới trên bản đồ địa lí mà còn là thế giới sống động trước mắt bạn và trong tinh thần của bạn.
Mặc dù có ý nghĩa to lớn như vậy nhưng thực trạng học ngoại ngữ của chúng ta hiện nay chưa mấy khả quan. Đại đa số học sinh học tiếng Anh suốt nhiều năm tại trường nhưng không thể sử dụng tiếng Anh với tư cách là một ngôn ngữ. Nhiều người chỉ có thể làm các bài tập về cấu trúc ngữ pháp mà không thể nói một câu ngoại ngữ đơn giản. Phần lớn mọi người cảm thấy mệt mỏi, chán nản khi học tiếng Anh và bỏ cuộc giữa chừng.
Nguyên nhân dẫn đễn thực trạng này, có thể do phương pháp giáo dục tại các trường chỉ chú trọng đến cấu trúc ngữ pháp để vượt qua các kì kiểm tra. Do số lượng lớp đông nên dù đổi mới phương pháp thì cũng chỉ có thể phù hợp với một số học sinh chứ không phải tất cả. Và bản thân môn tiếng Anh hay bất kì ngôn ngữ nào khác cũng là một bộ môn khó. Nhất là đối với những trường ở vùng sâu vùng xa, điểu kiện kinh tế còn khó khăn, phương tiện học tập còn thiếu thốn.
Song nguyên nhân trực tiếp nhất vẫn là do chúng ta chưa nhìn nhận vai trò quan trọng của ngoại ngữ một cách đúng mực. Mặc dù ngoại ngữ là môn thi bắt buộc trong kì thi trung học phổ thông quốc gia, nhưng nhiều bạn còn học đối phó hoặc trì hoãn “để mai tính”. Đi kèm với nó là thái độ học sao nhãng, chưa kiên trì và khả năng tự học chưa cao. Sự e dè, ngần ngại giao tiếp cũng trở thành rào cản trong việc sử dụng ngoại ngữ. Lối suy nghĩ ỷ lại chỉ sống ở Việt Nam nên không cẩn biết ngoại ngữ đã ăn sâu vào rất nhiều người, khiến chúng ta quên mất rằng chỉ sống ở Việt Nam nhưng có thể sử dụng ngoại ngữ như một phương tiện, một công cụ phục vụ chúng ta trong học tập, vui chơi và đời sống sau này. Rất nhiều người nhờ ngoại ngữ đã thay đổi cuộc sống, nhận học bổng từ các trường học danh tiếng, dễ dàng có một công việc cho bản thân, thỏa sức khám phá và trải nghiệm nền văn hóa khác, trở thành một công dân toàn cầu. Muốn hiện đại cần có giá trị truyền thống làm nển tảng nhưng không thể thiếu sự thúc đẩy của ngoại ngữ. Bởi vậy, giải pháp để cải thiện tình hình ngoại ngữ là điều cần thiết.
|
Hướng dẫn
Từ hàng triệu năm trước, nhờ vào lao động, loài vượn cổ dần dần vươn mình đứng thẳng, sử dụng đôi chần để di chuyển và đôi tay ngày càng khéo léo để kiếm tìm thức ăn và chống lại kẻ thù. Song, ý nghĩa lớn lao của lao động không chỉ ở chỗ thúc đẩy quá trình tiến hóa ấy mà còn là tiền để quan trọng cho não bộ phát triển, loài vượn cổ biết hoạt động “theo kiểu người”, đạt đến “trình độ người” mà cột mốc đánh dấu là ngôn ngữ. Đây là nét đặc trưng lớn nhất để con người trở thành động vật bậc cao. Ngay từ khi xuất hiện, ngôn ngữ đã rất đa dạng, sinh động. Mỗi quốc gia có một thứ tiếng riêng mà với tất cả tình yêu và tự hào, chúng ta trìu mến gọi “tiếng mẹ đẻ”. Nhưng liệu rằng, chỉ biết riêng tiếng nước mình như vậy có đủ? Bàn về vấn đê’ này, có người cho rằng: “Tôi chỉ sống ở Việt Nam, tôi không cần biết tiếng nước ngoài”. Người khác lại nói: “Biết thèm một ngoại ngữ là biết thêm một thế giới”.
Mỗi người một lối suy nghĩ với lí lẽ và quan điểm riêng. Những người cho rằng “Tôi chỉ sống ở Việt Nam, tôi không cần biết tiếng nước ngoài” là bởi họ cho rằng, ngôn ngữ chỉ để giao tiếp với những người cùng chung sống trong biên giới quốc gia của mình, mà cụ thể là Việt Nam. Hiểu như thế, họ vô tình tự bó chặt mình trong một môi trường nhỏ hẹp và chưa nhận thức được đầy đủ vai trò của ngôn ngữ nói chung, ngoại ngữ nói riêng. Chẳng phải ngẫu nhiên mà tại một số nước trên thế giới, không biết ngoại ngữ bị coi là mù chữ. Ngôn ngữ không chỉ là phương tiện để giao tiếp mà còn là công cụ để tư duy. Đây cũng là lí do nhiêu người cho rằng: “Biết thêm một ngoại ngữ là biết thêm một thế giới”. Ngoại ngữ hướng chúng ta đến thế giới bên ngoài, đưa chúng ta đến gẩn hơn với những thành tựu của một quốc gia khác với một thứ tiếng khác.
Càng biết thêm nhiều ngoại ngữ, những đường biên giới càng nới rộng ra, thế giới càng rộng mở, chúng ta càng có khả năng giao tiếp với nhiều người, tiếp cận với nhiều cuốn sách chứa đựng những chân trời mới. Nhìn nhận ngôn ngữ đúng với vai trò của nó, ta mới thấy biết thêm một ngoại ngữ thực sự là biết thêm một thế giới.
Ngoại ngữ với vai trò giao tiếp, là con đường kết nối chúng ta và những người bạn trên toàn cầu, mà mỗi người bạn ấy sẽ là một người thầy dạy cho chúng ta những điểu bổ ích. Còn gì tuyệt vời hơn nếu trong một buổi triển lãm tranh chúng ta có thể trao đổi cảm nhận của mình với một người Ý – một người con sinh ra và lớn lên trong cái nôi của hội họa Phục Hưng, để cùng sẻ chia cảm nhận cá nhân và cũng để có cái nhìn toàn diện hơn khi rung cảm nghệ thuật được soi chiếu bằng cả văn hóa phương Đông và phương Tây. Cũng tương tự như vậy với mọi ngành nghệ thuật và khoa học khác.
Hơn thế nữa, ngoại ngữ giúp bạn tự tin hơn trong giao tiếp. Có thể bạn sẽ chỉ sống ở Việt Nam, không đặt mục tiêu làm việc hay du lịch đến một đất nước khác, nhưng bạn có chắc rằng sẽ không bao giờ gặp một du khách nước ngoài hỏi đường hay nhờ giới thiệu vê’ danh thắng quê hương. Bạn tin chắc rằng, trong buổi tiệc chào mừng bạn mình là một du học sinh vế nước sẽ không có một vị khách nước ngoài nào? Trong buổi tiệc của công ty sau này cũng chỉ toàn người Việt Nam? Những lúc ấy ta mới thấy, thế giới của bản thân nhỏ bé và hạn hẹp đến mức nào khi không có ngoại ngữ. Còn gì lạc lõng hơn việc cô đơn giữa một đám đông nói cười trao đổi bằng một ngôn ngữ chúng ta không thể hiểu ngay trên quê hương mình?
Hơn thế nữa, ngoại ngữ với vai trò là phương tiện của tư duy sẽ giúp chúng ta có thể tiếp thu với kho tàng tri thức của nhân loại. Đặc biệt là trong giai đoạn ngày nay, khi internet đã trở nên phổ biến và các công cụ tìm kiếm trên mạng ngày càng được mở rộng, hoàn thiện. Ta có thể dễ dàng tìm thấy các công trình nghiên cứu, các tài liệu khoa học vê’ bất kì ngành nào mà mình quan tâm. Tuy nhiên, có một thực tế rằng phần lớn tài liệu này được viết bằng tiếng Anh – ngôn ngữ quốc tế hiện nay. Khi đó, nếu chúng ta sử dụng thành thạo tiếng Anh, thì chẳng phải chúng ta sẽ đễ dàng tiếp thu những tinh hoa văn hóa nhân loại hay sao. Tất nhiên, sẽ có người nói chúng ta có thể tìm đến người phiên dịch hoặc dựa vào các công cụ chuyển đổi ngôn ngữ. Nhưng tất nhiên, trong chúng ta ai cũng biết công cụ chuyển đổi ngôn ngữ được lập trình sẵn nên dịch theo kiểu đơn lẻ, từng từ một. Do đó, rất khó để hiểu đúng và đẩy đủ ý nghĩa của văn bản chúng ta cần. Nhờ người phiên dịch có thể sẽ dễ hiểu hơn, nhưng sẽ chẳng bao giờ bạn được khám phá vấn đề trực tiếp bằng cảm quan của mình mà luôn vay mượn góc nhìn, góc cảm nhận của người khác.
Trong xu thế toàn cầu hóa, mà biểu hiện rõ rệt nhất là sự hội nhập kinh tế giữa các quốc gia trong khu vực và trên toàn thế giới đã tác động mạnh mẽ tới từng cá nhân trong mỗi quốc gia. Đó không chỉ là hợp tác vê’ kinh tế, mà còn là sự giao lưu văn hóa giữa các quốc gia, nên việc biết ngoại ngữ đang dẩn trở thành xu thế tất yếu và bắt buộc. Biết thêm một ngoại ngữ là biết thêm một thế giới, không chỉ là qua sự tìm hiểu trên sách báo của đất nước họ mà còn là tấm vé “thông quan” để chúng ta trực tiếp trải nghiệm đời sống, văn hóa của họ, tham gia lao động trong những công ty có vốn đầu tư nước ngoài hoặc có đối tác nước ngoài. Đó không chỉ là thế giới trên bản đồ địa lí mà còn là thế giới sống động trước mắt bạn và trong tinh thần của bạn.
Mặc dù có ý nghĩa to lớn như vậy nhưng thực trạng học ngoại ngữ của chúng ta hiện nay chưa mấy khả quan. Đại đa số học sinh học tiếng Anh suốt nhiều năm tại trường nhưng không thể sử dụng tiếng Anh với tư cách là một ngôn ngữ. Nhiều người chỉ có thể làm các bài tập về cấu trúc ngữ pháp mà không thể nói một câu ngoại ngữ đơn giản. Phần lớn mọi người cảm thấy mệt mỏi, chán nản khi học tiếng Anh và bỏ cuộc giữa chừng.
Nguyên nhân dẫn đễn thực trạng này, có thể do phương pháp giáo dục tại các trường chỉ chú trọng đến cấu trúc ngữ pháp để vượt qua các kì kiểm tra. Do số lượng lớp đông nên dù đổi mới phương pháp thì cũng chỉ có thể phù hợp với một số học sinh chứ không phải tất cả. Và bản thân môn tiếng Anh hay bất kì ngôn ngữ nào khác cũng là một bộ môn khó. Nhất là đối với những trường ở vùng sâu vùng xa, điểu kiện kinh tế còn khó khăn, phương tiện học tập còn thiếu thốn.
Song nguyên nhân trực tiếp nhất vẫn là do chúng ta chưa nhìn nhận vai trò quan trọng của ngoại ngữ một cách đúng mực. Mặc dù ngoại ngữ là môn thi bắt buộc trong kì thi trung học phổ thông quốc gia, nhưng nhiều bạn còn học đối phó hoặc trì hoãn “để mai tính”. Đi kèm với nó là thái độ học sao nhãng, chưa kiên trì và khả năng tự học chưa cao. Sự e dè, ngần ngại giao tiếp cũng trở thành rào cản trong việc sử dụng ngoại ngữ. Lối suy nghĩ ỷ lại chỉ sống ở Việt Nam nên không cẩn biết ngoại ngữ đã ăn sâu vào rất nhiều người, khiến chúng ta quên mất rằng chỉ sống ở Việt Nam nhưng có thể sử dụng ngoại ngữ như một phương tiện, một công cụ phục vụ chúng ta trong học tập, vui chơi và đời sống sau này. Rất nhiều người nhờ ngoại ngữ đã thay đổi cuộc sống, nhận học bổng từ các trường học danh tiếng, dễ dàng có một công việc cho bản thân, thỏa sức khám phá và trải nghiệm nền văn hóa khác, trở thành một công dân toàn cầu. Muốn hiện đại cần có giá trị truyền thống làm nển tảng nhưng không thể thiếu sự thúc đẩy của ngoại ngữ. Bởi vậy, giải pháp để cải thiện tình hình ngoại ngữ là điều cần thiết.
|
Hướng dẫn
Hà Nội, ngày 30 tháng 5 năm 2037
Ngọc Anh thân mến!
Thời gian trôi nhanh thật, mới đó mà đã hai năm kể từ lần cuối tớ với Ngọc Anh gặp nhau ở New York nhỉ. Cậu có khỏe không? Tuần trước đọc báo, tớ thấy cậu được nhận giải Oscar cho đạo diễn xuất sắc nhất, tớ rất mừng cho cậu. Vậy là ước mơ hai mươi năm trước giờ cũng đã thành hiện thực rồi nhỉ. Gia đình tớ mới từ Pháp về Việt Nam được một tuần, tớ đã đăng kí cho Cún nhà tớ tham gia một trại hè ở Việt Nam. Điều thú vị là, trại hè này được tổ chức ở ngay Trường THCS Nhật Tân – ngôi trường cấp hai ngày nào chúng mình từng học đấy Ngọc Anh ạ.
Đúng là “quê hương mỗi người chỉ một”, đối với những người sống xa Hà Nội nhiều năm như chúng mình thì có lẽ hai tiếng “quê hương” càng thiêng liêng và tha thiết hơn bao giờ hết. Thật khó để diễn tả với Ngọc Anh cảm giác trở vê’ quê nhà sau hai mươi năm xa cách. Kể từ khi chúng mình nhận được học bổng ra nước ngoài du học, cậu đi Mĩ, tớ ở Pháp, cuộc sống mỗi ngày đểu bận rộn khiến tớ nhớ vô cùng những ngày tháng học trò mơ mộng và vô lo vô nghĩ. Được thăm lại Việt Nam là điều tớ hằng mong ước bấy lâu nay, cuối cùng thì mong ước ấy cũng đã thành sự thực. Vừa đặt chân xuống sần bay, tớ vừa vui mừng vừa hổi hộp, vừa quen lại vừa lạ. Bé Cún nhà tớ rất háo hức khi được vê’ Việt Nam bởi con bé luôn yêu thích tiếng Việt và muốn tham gia vào trại hè trải nghiệm ở Việt Nam.
Ngày khai mạc trại hè của Cún, tớ dẫn con đi trên con đường ngày xưa chúng ta vẫn đi học mỗi ngày. Tớ kể cho con bé nghe về thời học sinh, về trường cấp hai cũ của chúng mình một cách say sưa hệt như những cuộc trò chuyện không đẩu không cuối của chúng ta sau mỗi giờ tan lớp. Nhìn thấy sự háo hức của con, tớ thấy mình như trẻ lại và cũng hổi hộp chẳng khác nào ngày đẩu đến trường vậy. Bầu trời trong xanh, những tia nắng len lỏi qua kẽ lá. Vẫn là con đường đó, nhưng giờ đã khác xưa nhiều lắm, hai hàng dã hương bên đường giờ thành cổ thụ, vui vẻ xòe những tán lá to phủ mát đường đi. Cổng Trường THCS Nhật Tân thân thuộc ngày nào không còn là cánh cổng sắt màu xanh cũ kĩ nữa, thay vào đó là cổng điện tử vô cùng hiện đại. Không gian nhỏ xinh của ngôi trường trong kí ức đã thay đổi, trở nên rộng rãi và bắt mắt với thảm cỏ xanh, các khu nhà hiện đại và hệ thống thang máy độc đáo. Trường mình giờ đầy không kém bất cứ ngôi trường nào ở Pháp hay ở Mĩ. Cún nhà tớ đi bên cạnh cũng phải reo lên “Oa, trường mẹ đẹp quá! Còn có thật nhiều cây xanh!”.
Ngọc Anh còn nhớ cây xà cừ nhỏ xíu mà lớp mình cùng nhau trồng hồi cuối năm lớp 8 chứ? Tớ thích thú lắm khi nhìn thấy biển đê’ tên lớp mình và năm chúng mình trồng cây bạn ạ! Mặc dù ở đây có thang máy hiện đại nhưng mẹ con tớ vẫn chọn đi bộ, bởi cầu thang bộ được thiết kế như chiếc đàn piano khổng lổ với những bậc thang là các phím đàn đen trắng, cầu thang bộ tự động mở ra khi có người bước tới và đóng vào gọn gàng sau khi sử dụng xong. Tớ vừa dắt Cún đi vừa giới thiệu về lớp học của chúng mình ngày xưa, con bé cứ luôn miệng hỏi: “Có phải kia là chỗ cô Ngọc Anh bị ngã không hả mẹ?”, “Thế ngày xưa làm sao mà chú Tuấn lại bị phạt ra đứng hành lang ạ?”, “Sao cô Hiền lại làm vỡ cửa kính lớp học hả mẹ?”… Lớp 9B chúng mình ngày ấy nghịch nhất khối nhưng vui và tình cảm thật Ngọc Anh nhỉ. Tấm bảng đen xưa giờ được thay thế bằng một màn hình thông minh tiện ích lắm! Thú vị là cạnh phòng Hiệu trưởng có một căn phòng để lưu giữ truyển thống của nhà trường và kỉ niệm của từng khóa học sinh. Cuốn kỉ yếu khóa 2013 – 2017 của chúng mình vẫn nằm ở đây, những khuôn mặt thân quen hiện lên trong từng trang kỉ yếu với những lời nhắn gửi thân thương vẫn vẹn nguyên trong tâm trí tớ. Phía, trên bức tường có gắn một màn hình cảm ứng rất lớn có thể điều khiển bằng giọng nói, tớ chỉ cần nói “khóa 2013 – 2017” thì trên màn hình đã hiện lên nhiều đoạn video vê’ khóa học ngày xửa ngày xưa của chúng mình. Những thước phim giản dị đưa tớ trở lại với tuổi thơ hai mươi năm vê’ trước, có đoạn lớp mình đang cùng nhau tổng vệ sinh phòng học, cũng có đoạn cả lớp đang diễn vở kịch mà hồi ấy Ngọc Anh làm đạo diễn kiêm biên kịch,… Bao kỉ niệm đẹp chúng ta đã có, nghĩ lại tớ thấy mình thật hạnh phúc.
Đang chỉ cho Cún xem khuôn mặt của Ngọc Anh, Hiền và Tuấn, tớ bỗng giật mình bởi tiếng gọi: “Lan, Lan lớp 9B phải không con?”. Món quà bất ngờ khi trở về trường xưa chính là đây Ngọc Anh ạ, tớ đã gặp lại cô Mai, cô giáo chủ nhiệm của chúng mình đấy! Cô trò gặp nhau xúc động mà cũng thú vị lắm! Cô đã ngoài năm mươi tuổi nhưng trông vẫn trẻ trung và yêu đời lắm. Giờ cô đã là Hiệu trưởng rồi đấy! Nhưng vui nhất là cô đã nhận ra tớ và còn nhớ rất nhiều câu chuyện “nổi tiếng” của lớp mình. À, cô gửi lời chúc mừng Ngọc Ạnh vì đã có nhiều thành công trong sự nghiệp đạo diễn đấy! Cô còn khen Cún nhà tớ xinh đẹp giống hệt mẹ ngày xưa, cô bảo: “nhìn Cún cứ như nhìn thấy Lan của 20 năm về trước vậy”.
Cô Mai dẫn tớ ra phía sân sau của trường, Ngọc Anh có nhớ cái khoảng đất trống ngày xưa bọn mình hay kéo nhau ra đó chơi trốn tìm, nhảy dây sau giờ học không? Bây giờ khoảng đất đó đã trở thành sần bóng rộng lớn được trải cỏ xanh mướt, đây chính là nơi chuẩn bị tổ chức trại hè mà Cún nhà mình sẽ tham gia. Bên cạnh sân bóng, cô dẫn mình ra xem khu vườn thân thiện phục vụ cho môn sinh học, khu vườn thật phong phú và có nhiểu loài cây quý hiếm, vẫn giọng nói hiển từ, ấm áp ngày trước, cô dặn tớ: “Cô rất vui khi thấy học trò của mình đều yêu trường, nhớ trường và quay vê’ thăm trường con ạ”.
|
Instruct
Hanoi, May 30, 2037
Dear Ngoc Anh!
Time flies really fast, it's been two years since Ngoc Anh and I last met in New York. How are you? Reading the newspaper last week, I saw that you received an Oscar for best director, I was very happy for you. So the dream from twenty years ago has now come true. My family just returned to Vietnam from France a week ago, and I registered my Dog to attend a summer camp in Vietnam. The interesting thing is, this summer camp is held right at Nhat Tan Secondary School - the middle school we used to study in, Ngoc Anh.
It is true that "each person has only one homeland", for those of us who have lived far from Hanoi for many years, perhaps the two words "homeland" are more sacred and more passionate than ever. It's difficult to describe to Ngoc Anh the feeling of returning home after twenty years away. Since we received scholarships to study abroad, he went to the US, I stayed in France, everyday life has been so busy that I miss the days when I was a dreamy and carefree student. Being able to visit Vietnam again is something I have always wanted for a long time, and finally that wish has come true. As soon as I set foot on the plane, I was both happy and nervous, both familiar and strange. My puppy is very excited to go back to Vietnam because she always loves Vietnamese and wants to participate in an experiential summer camp in Vietnam.
On the opening day of Puppy's summer camp, I took my child on the same road we used to take to school every day. I told her about my student days, about our old middle school as passionately as our endless conversations after every hour of class. Seeing my child's excitement, I felt like I was a kid again and as excited as the first day of school. The sky is clear blue, rays of sunlight filtering through the leaves. It's still the same road, but now it's very different. The two rows of wild incense trees on the side of the road are now ancient trees, happily spreading their large leaves to shade the road. The familiar Nhat Tan Secondary School gate is no longer the old blue iron gate, but instead is an extremely modern electronic gate. The small, beautiful space of the school in memory has changed, becoming spacious and eye-catching with green grass, modern buildings and a unique elevator system. My school is now as full as any school in France or America. My dog walking next to me also had to exclaim, "Wow, my school is so beautiful!" There are still so many trees!”.
Ngoc Anh still remember the tiny mother of pearl tree that our class planted together at the end of 8th grade? I was so excited when I saw the sign with my class name and the year we planted the tree! Even though there is a modern elevator here, my mother and I still choose to walk, because the stairs are designed like a giant piano with the steps being black and white keys, and the stairs automatically open when Someone walked over and closed it neatly after using it. While I was walking Dog and introducing our classroom in the past, she kept asking: "Is that where Ms. Ngoc Anh fell, Mom?", "So what happened to Uncle Tuan in the past?" I was punished to stand in the hallway again?", "Why did Ms. Hien break the classroom window, mom?"... We in class 9B that day were the most mischievous in the grade, but we were really happy and affectionate, Ngoc Anh. The old blackboard has now been replaced by a very convenient smart screen! Interestingly, next to the Principal's office there is a room to preserve the school's traditions and memories of each student class. Our 2013 - 2017 yearbook is still here, familiar faces appear on each yearbook page with loving messages still fresh in my mind. On the wall, there is a very large touch screen that can be controlled by voice. I just need to say "class 2013 - 2017" and on the screen many videos about the course from the past will appear. our own. The simple footage took me back to my childhood twenty years ago, there was a part where our class was cleaning the classroom together, there was also a part where the whole class was performing a play that Ngoc Anh was the director and director of at that time. screenwriter,... So many beautiful memories we had, thinking back I feel very happy.
While showing Dog the faces of Ngoc Anh, Hien and Tuan, I was suddenly startled by the call: "Lan, is Lan from class 9B?". The surprise gift when returning to the old school is here, Ngoc Anh, I met Ms. Mai again, our homeroom teacher! Meeting each other was emotional but also very interesting! She is over fifty years old but still looks young and loves life. Now you are the Principal! But the happiest thing was that she recognized me and still remembered many "famous" stories from her class. Well, I would like to congratulate Ngoc Anh for having many successes in her directing career! She also praised our Dog for being beautiful, just like his mother in the past. She said: "Looking at him is like seeing Lan from 20 years ago."
Ms. Mai took me to the school's backyard. Do you remember, Ngoc Anh, the empty space in the past when we used to go there to play hide and seek and jump rope after school? Now that land has become a large, shiny area covered with green grass. This is the place preparing to organize the summer camp that my dog will attend. Next to the soccer field, she took me out to see the friendly garden serving biology subjects. The garden was very rich and had many rare species of plants. Still with her warm, kind voice from before, she told me: " I am very happy to see that my students love school, miss school and come back to visit school.
|
Hướng dẫn
Đã bao giờ bạn sống trong một giấc mơ ngọt ngào mà thậm chí bạn không muốn thức dậy? Đã bao giờ điều tưởng chừng phù phiếm như giấc mơ lại khiến bạn hạnh phúc? Tôi đã có một giấc mơ như thế! Một giấc mơ tuyệt vời khi tôi được gặp lại người bà mà tôi yêu quý nhưng đã rời xa tôi, xa cõi đời này từ lâu lắm.
Mới đây thôi, khi vừa trải qua một kì thi thất bại, tôi giam mình trong phòng và chìm vào giấc ngủ với nỗi thất vọng về bản thân. Tôi không nhớ mình đã ngủ bao lâu và giấc mơ ngọt ngào ấy đến với tôi vào lúc nào. Chỉ biết rằng, như một phép màu, tôi thấy mình bay bổng ra khỏi phòng, vượt qua những con phố đông đúc của thành phố và chẳng mấy chốc đã có mặt trong khu vườn thân thuộc ở quê ngoại. Kể từ ngày bà mất, tôi ít khi trở về thăm quê và thăm khu vườn yêu thích của hai bà cháu. Vậy mà, trong giấc mơ, cảnh vật vẫn không hể thay đổi. Cây thị bà cùng tôi vun trồng vẫn cứ nhỏ xinh như thế!
Trong giấc mơ, tôi có thể cảm nhận được cả không gian ấm áp của một ngày nắng đẹp trong lành. Tôi hăm hở và thích thú ra giếng múc nước rửa mặt, rửa chân tay. Giơ tay hái mấy quả khế chín mọng ngay bên cạnh giếng nước, tôi ngạc nhiên đưa mắt nhìn quanh thấy những khóm cỏ được nhổ sạch và vun xới gọn gàng ở cuối vườn. Tôi vội vã chạy quanh vườn tìm bà ngoại như ngày còn bé nhưng không gian vẫn vắng lặng vô cùng. Cảm giác khi không tìm thấy bà thật đáng sợ, nó khiến tôi đau lòng giống hệt ngày bà tôi ra đi. Nhưng kì lạ thay, ngay trước mắt tôi, bà đang chăm sóc cây bưởi ở giữa vườn. Nghe tiếng bước chân tôi, bà quay lại vừa mỉm cười trìu mến vừa vẫy tôi lại gần bằng đôi tay nhăn nheo đầy thân thuộc. Ngay lúc này đây, khi nhớ lại giấc mơ quý giá, tôi vẫn còn như đang thấy mình được vỗ về bằng đôi bàn tay thấm đầy hương hoa bưởi thơm ngát của bà. Tôi sà vào lòng bà như đứa trẻ và thổn thức như ngày còn thơ bé.
Chẳng hiểu sao trong giấc mơ tôi lại yếu đuối thế, chẳng giống tôi ngoài đời chút nào, tôi vừa ôm lấy bà vừa nức nở kể lể về kết quả thi vừa qua. Lúc này, tôi chỉ muốn được ở bên cạnh bà. Tôi nói với bà:
–Bà ơi, bà cho cháu ở đây hẳn với bà nhé! Cháu là đứa kém cỏi, cháu đã không làm cho bố mẹ tự hào về cháu.
Bà cười rất to, lúc nào thấy tôi cần giúp đỡ, bà cũng cười sảng khoái như vậy, bà nói với tôi:
–Về chứ! Phải về để gặp bố mẹ chứ!
Biết bà chỉ đùa thôi nhưng tôi òa khóc hệt như em Mít mỗi khi không được bố mẹ đưa đi chơi. Những câu nói sau đó của hai bà cháu nhiều đến nỗi giờ này tôi không nhớ nổi, tất cả chỉ loang loáng như một cơn mưa rào. Nhưng tôi sẽ chẳng bao giờ quên những lời bà dạy, về lẽ sống, về việc học, về điểm số và vê’ cả bố mẹ.
Ở bên cạnh bà, tôi lúc nào cũng được che chở và cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc. Tôi gối đẩu lên chần bà, hai bà cháu ngồi dưới gốc cây bưởi và cùng nhắc lại những kỉ niệm từ ngày tôi còn thơ dại. Những câu chuyện nhỏ với biết bao kỉ niệm ngày nào cứ trôi mơn man cùng hương hoa bưởi và vây lấy bà cháu tôi. Chưa bao giờ tôi lại có một giấc mơ chân thật và hạnh phúc như thế. Bà nhắc tôi nhớ chiến tích nghịch kéo cắt rách chiệc váy mẹ mới mua, tự cắt tóc lởm chởm khi mới có bốn tuổi. Tôi khoe với bà về giải Nhất cuộc thi gói bánh chưng ở trường trước dịp Tết năm ngoái, gương mặt bà rạng rỡ vì người thầy đầu tiên và duy nhất dạy tôi gói bánh chưng chính là bà ngoại. Tôi cứ muốn gối đầu vào lòng bà như thế mà kể miết những câu chuyện không đầu không cuối của mình nhưng bà đã đứng dậy và dắt tôi đi tưới cầy cùng bà. Khu vườn yên tĩnh đến lạ, thỉnh thoảng mới có vài chú chim bay qua ríu rít. Những luống rau sạch bà trổng nom mới ngon lành làm sao, cả luống nghệ, luống gừng cũng tươi tốt như khi bà còn sống. Nhưng rồi kì lạ thay, tôi lo lắng khi thấy xung quanh bà ánh sáng ngày càng rực rỡ hơn. Tôi không muốn bà xa tôi một lần nữa. Tôi thấy mình bỗng chốc giống như cô bé bán diêm trong truyện cổ tích An-đec-xen mà bà thường vừa kể vừa lau nước mắt cho tôi ngày bé. Như thấu hiểu tất cả những suy nghĩ của tôi, bà quay lại và nói với tôi thật dịu dàng. Bà tôi vốn là người mạnh mẽ, vui vẻ và hay đùa. Khi bà không cười nữa mà dịu dàng trò chuyện, tôi hiểu rằng bà đang nói với tôi những điều rất quan trọng:
– Bà và bố mẹ cháu sẽ chẳng ở bên cháu mãi mãi đâu, cháu phải tự lập cuộc sống của mình. Điểm số cũng quan trọng, việc học quan trọng, bố mẹ quan trọng nhưng tất cả sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu đó không phải là điều mà cháu muốn và không phải là điểu mà cháu có khả năng. Vì vậy, đừng buồn chuyện kết quả thi nữa, cháu lúc nào cũng vui vẻ, yêu kính cha mẹ và làm những gì cháu thích là bà yên lòng.
Nước mắt tôi lã chã rơi, tôi thấy mình sắp phải xa bà rồi, tôi muốn nói bao điểu mà không hiểu sao khi ấy, tỏi chỉ im lặng mà khóc. Bà ôm tôi và vuốt mái tóc của tôi.
|
Instruct
Have you ever lived in a sweet dream that you don't even want to wake up from? Has there ever been a time when something as seemingly frivolous as a dream actually made you happy? I had such a dream! It was a wonderful dream when I met my grandmother whom I loved but had left me, far from this world, a long time ago.
Just recently, after having failed an exam, I locked myself in my room and fell asleep with disappointment in myself. I don't remember how long I slept or when that sweet dream came to me. I only know that, like a miracle, I found myself flying out of the room, through the crowded streets of the city and soon found myself in the familiar garden of my grandmother's hometown. Since my grandmother's death, I have rarely returned to visit my hometown and visit our favorite garden. Yet, in the dream, the scene still does not change. The tree that my grandmother and I planted is still so small and beautiful!
In the dream, I could feel the warm atmosphere of a beautiful, clear sunny day. I eagerly and excitedly went to the well to draw water to wash my face and hands and feet. Raising my hand to pick a few ripe starfruits right next to the well, I was surprised to look around and see the weeds pulled clean and neatly cultivated at the end of the garden. I hurriedly ran around the garden looking for my grandmother like when I was a child, but the space was still extremely quiet. The feeling of not finding her is so scary, it makes me heartbroken just like the day my grandmother passed away. But strangely, right before my eyes, she was taking care of the grapefruit tree in the middle of the garden. Hearing my footsteps, she turned around, smiled affectionately and waved me closer with her familiar wrinkled hands. Right now, when I remember that precious dream, I still feel like I'm being comforted by her hands filled with the fragrant scent of grapefruit flowers. I crawled into her arms like a child and sobbed like when I was a child.
I don't understand why in the dream I was so weak, not at all like me in real life. I hugged her while sobbing about the recent exam results. Right now, I just want to be by her side. I told her:
–Grandma, please let me stay here with you! I'm an incompetent child, I didn't make my parents proud of me.
She laughed very loudly, whenever she saw that I needed help, she would laugh cheerfully like that, she said to me:
–Come back! I have to go home to see my parents!
I knew she was just joking, but I burst into tears just like Mit when my parents didn't take me out. There were so many words between the two of them that I can't remember now, they all just flash like a shower. But I will never forget the words she taught, about life, about studying, about grades and about my parents.
By her side, I am always protected and feel cheerful and happy. I placed my head on my grandmother's knees, and we sat under the grapefruit tree and recalled memories from my childhood. Small stories with so many memories drift gently every day with the scent of grapefruit flowers and surround my grandmother and grandchildren. Never have I had such a true and happy dream. She reminded me of her exploits of playing with scissors and tearing the dress my mother had just bought and of cutting her own jagged hair when she was just four years old. I bragged to her about the first prize in the banh chung wrapping contest at school before Tet last year. Her face beamed because the first and only teacher who taught me how to wrap banh chung was my grandmother. I wanted to lay my head on her lap like that and tell my endless stories, but she stood up and took me to water the plow with her. The garden is strangely quiet, only occasionally a few birds fly by chirping. The clean vegetable beds she grows are so delicious, even the turmeric and ginger beds are as lush as when she was alive. But then strangely, I became worried when I saw the light around her becoming brighter and brighter. I don't want her to leave me again. I felt like I was suddenly like the little match seller in the Andersen fairy tale that my grandmother used to tell while wiping my tears when I was little. As if understanding all my thoughts, she turned around and spoke to me gently. My grandmother was originally a strong, cheerful and joking person. When she stopped smiling and talked gently, I understood that she was telling me very important things:
– Grandma and your parents won't be with you forever, you have to make your own life. Grades are important, studying is important, parents are important, but it all means nothing if it's not what you want and it's not what you're capable of. So, don't be sad about the exam results anymore, you're always happy, respect your parents and do what you like and I'll rest assured.
Tears fell from my eyes, I felt like I was about to leave her, I wanted to say so many things but for some reason, at that time, Garlic just kept silent and cried. She hugged me and stroked my hair.
|
Hướng dẫn
Sinh ra khi đất nước đã hòa bình, cũng chưa từng trải qua khó khăn, tôi chưa cảm nhận được hết nỗi mất mát của dân tộc. Cho đến khi những đổng đội cũ đến nhà thăm ông nội tôi, tôi đã cảm nhận được nhiểu điểu khi nghe các ông cùng ôn lại những kỉ niệm xưa, trong đó có trận đánh Điện Biên Phủ oanh liệt.
Ngày ấy lên đường mới đơn giản làm sao, ngay cả quân tư trang cấp cho những người trẻ tuổi cũng chỉ hai bộ áo quần, một đôi dép lốp và thêm chút gạo. Họ ra đi với lời kêu gọi: “ai có súng dùng súng, ai có gươm dùng gươm, không có gươm thì dùng cuốc, thuổng, gậy gộc” của Chủ tịch Hồ Chí Minh. Ông nội tôi khi ấy đang đi học ở Bắc Giang, còn hai người bạn của ông ở nhà cày ruộng, nhưng khi đã lên đường, họ đểu chung một lòng hướng vê’ Việt Bắc, quê hương cách mạng với quyết tâm đến Điện Biên Phủ, giành lại Mường Thanh.X
Đó là trận đánh đầu tiên quân đội ta có pháo binh tham gia, điều đó càng tăng thêm niềm tin, ý chí và hi vọng cho nhân dân. Vậy nhưng, kẻ địch lúc đó của chúng ta là thực dân Pháp, một trong những cường quốc hàng đẩu thế kỉ XX. Quân đội Pháp chiếm cứ ở Điện Biên Phủ khi đó có đến ba trăm tiểu đội với vũ khí hiện đại nhất. Bao lần máy bay đến tiếp viện đã biến nơi này thành một pháo đài bất khả xâm phạm. Trước tình hình đó, Đại tướng Võ Nguyên Giáp với mười hai đêm không ngủ đã hạ lệnh đổi hướng chiến lược, không thể “đánh nhanh thắng nhanh” trong ba ngày hai đêm như dự tính ban đẩu mà phải đánh chắc thắng chắc. Ngày ấy, nếu Đại tướng không thay đổi chiến lược, ông tôi cùng những đồng đội của mình có lẽ đã không thể trở vể và nhiều chiến sĩ khác cũng không thể tiếp tục tham gia góp sức mình vào kháng chiến chống Mĩ.
Chuyển hướng “đánh chắc thắng chắc”, chúng ta có hơn một tháng để chuẩn bị, cũng có thời gian để vận chuyển pháo binh lên trận địa. Mỗi khẩu pháo có trọng lượng hơn hai tấn phải tháo dỡ từng bộ phận, trôi phà theo sông Hồng rồi chuyển đến cứ địa lắp ráp lại. Đoạn đường ấy có khi lên đến bốn trăm cây số qua đèo cao, suối sâu mà vẫn không nguy hiểm, ác liệt bằng ba mươi cây số từ trung tuyến vào trận địa. Để qua đoạn đường ác liệt này, các chiến sĩ của ta phải kéo pháo bằng tay, hoàn toàn dùng sức người và sự đổng tâm hiệp lực phi thường vượt qua gian khó. Và quyết tầm ấy đã đưa pháo của ta đặt trên những cao điểm chót vót, trở thành bất ngờ lớn đối với tập đoàn cứ điểm Điện Biên.
Ông nội tôi khi đó đang ở sư đoàn 308, nhận được lệnh cùng các chiến sĩ khác hành quân đến Luông Pha Băng. Động thái này buộc Navarre cho quân nhảy dù xuống Bắc Lào đối phó. Các sư đoàn khác cũng nhận được lệnh hành quân vê’ nhiều hướng khác nhau khiến quân đội Pháp tưởng rằng chúng ta đang rút khỏi Điện Biên và từ bỏ ý định giành lại nơi đây. Sau đó, quân ta tiếp tục chuẩn bị thêm hai tháng. Khi hầm hào và đường kéo pháo đã xong, sư đoàn của ông nội tôi nhận lệnh bí mật trở lại Điện Biên Phủ. Đây cũng là lúc quần địch yên tâm chúng đã tạo ra một pháo đài bất khả xầm phạm. Ngày 12 tháng 3 năm 1954, Navarre đọc nhật lệnh thông báo cuộc tiến công của ta vào Điện Biên Phủ đã tàn lụi. Ông ta không ngờ được rằng, lúc 17 giờ ngày 13 tháng 3 năm 1954, lệnh tấn công của quân ta vào tập đoàn cứ điểm Điện Biên Phủ bắt đầu.
Cứ điểm Him Lam bị tiêu diệt hoàn toàn trong đêm hôm đó. Sự bất ngờ đó không còn là yếu tố quan trọng với địch khi ta tiến đánh đồi Độc Lập vào đêm hôm sau. Khi đánh cứ điểm Độc Lập, hai đồng đội của ông tôi dưới sự chỉ huy của đại đội trưởng, Thiếu tướng Đào Đình Sử, có nhiệm vụ mở chướng ngại vật – mười lăm lớp rào dây thép gai của địch dày đến 80m. Trận chiến đấu diễn ra quyết liệt ngay từ phút đầu. Quả địa pháo đầu tiên phát nổ, cả trận địa pháo ở Mường Thanh sau lưng đại đội của ông đã bắn tới tấp, súng bắn thẳng và súng cối từ trong đồn tập trung bắn vào cửa hầm. Đại đội vừa tiến công, vừa phải thu nhặt những trái bom của đổng đội ngã xuống. Khi còi hiệu lệnh vang lên, đại đội của ông chỉ còn bảy người, hơn trăm chiến sĩ đã ngã xuống. Khi nghe các ông kể đến sự việc này, không chỉ người kể nghẹn ngào mà chính tôi cũng không cầm được nước mắt. Với mỗi trận đánh, sự hi sinh gần như là quy luật hiển nhiên nhưng mỗi người nằm xuống có ý nghĩa như một hiệu lệnh tiếp thêm sức mạnh cho đồng đội chiến đấu anh dũng và kiên cường hơn nữa.
|
Instruct
Born when the country was at peace and had never experienced difficulties, I did not fully feel the nation's loss. Until my old comrades came to my grandfather's house to visit, I felt many emotions when listening to them review old memories, including the glorious battle of Dien Bien Phu.
That day, going on a journey was so simple, even the military equipment given to young people was only two sets of clothes, a pair of rubber sandals and some extra rice. They left with the call: "Whoever has a gun, use a gun, whoever has a sword, use a sword; if you don't have a sword, use a pickaxe, spade, or stick" by President Ho Chi Minh. My grandfather was studying in Bac Giang at that time, and his two friends stayed at home to plow the fields, but when they left, they all had the same heart for Viet Bac, the revolutionary homeland, with the determination to go to Dien Bien. Palace, regain Muong Thanh.X
That was the first battle our army had artillery participate in, which increased the people's confidence, will and hope. However, our enemy at that time was the French colonialists, one of the leading powers of the twentieth century. The French army occupying Dien Bien Phu at that time had up to three hundred squads with the most modern weapons. Many times the planes came to reinforce, turning this place into an impregnable fortress. Faced with that situation, General Vo Nguyen Giap, with twelve sleepless nights, ordered a change in strategic direction, unable to "fight quickly and win quickly" in three days and two nights as originally planned, but had to fight with certainty and victory. That day, if the General had not changed his strategy, my grandfather and his comrades probably would not have been able to return and many other soldiers would not have been able to continue participating in the resistance war against America.
Changing the direction of "sure victory", we have more than a month to prepare, and also have time to transport artillery to the battlefield. Each cannon weighing more than two tons had to be disassembled in parts, floated by ferry along the Red River and then transported to the base for reassembly. That stretch of road sometimes went up to four hundred kilometers through high passes and deep streams but was still not as dangerous or fierce as thirty kilometers from the center line to the battlefield. To get through this fierce road, our soldiers had to pull the artillery by hand, completely using human strength and extraordinary teamwork to overcome difficulties. And that decision placed our artillery on towering heights, becoming a big surprise for the Dien Bien stronghold group.
My grandfather was then in the 308th division and received orders to march with other soldiers to Luang Prabang. This move forced Navarre to parachute troops into Northern Laos to deal with it. Other divisions also received orders to march in many different directions, making the French army think that we were withdrawing from Dien Bien and giving up the idea of taking back this place. After that, our army continued to prepare for another two months. When the trenches and artillery tracks were completed, my grandfather's division received secret orders to return to Dien Bien Phu. This is also the time when the enemy is assured that they have created an impregnable fortress. On March 12, 1954, Navarre read a daily order announcing that our attack on Dien Bien Phu had ended. He did not expect that, at 5:00 p.m. on March 13, 1954, the order to attack our troops on the Dien Bien Phu stronghold group would begin.
Him Lam stronghold was completely destroyed that night. That surprise was no longer an important factor for the enemy when we attacked Doc Lap Hill the next night. When attacking Doc Lap base, two of my grandfather's teammates under the command of the company commander, Major General Dao Dinh Su, were responsible for opening the obstacle - fifteen layers of enemy barbed wire fences up to 80m thick. The battle was fierce from the first minute. The first artillery shell exploded, the entire artillery battle at Muong Thanh behind his company opened fire, direct guns and mortars from inside the station concentrated on firing at the tunnel door. The company had to attack and collect bombs from fallen comrades. When the command horn sounded, his company had only seven people left, more than a hundred soldiers had fallen. When I heard them tell about this incident, not only the narrator choked up, but I couldn't hold back my tears either. With each battle, sacrifice is almost an obvious rule, but each person lying down is meaningful as a signal to empower their teammates to fight even more heroically and resiliently.
|
Hướng dẫn
“Bà ơi, bà vào ngồi chỗ cháu này! Nhà cháu ở gần đây nên đứng một lúc cũng không sao ạ!”. Nói xong, tôi vui vẻ đứng dậy nhường ghế cho bà cụ vừa lên xe buýt. Nhìn nụ cười và ánh mắt ấm áp của bà, tôi cảm thấy thật vui vì đã làm được một điều tử tế dù là nhỏ bé. Tình huống này cũng làm tôi chợt nhớ lại câu chuyện ngày nào cũng trên chiếc xe buýt số 31 này, ngày tôi nhận được một bài học thật sâu sắc.
Tôi đã là học sinh cuối cấp Trung học Cơ sở và phải nhiều lẩn thuyết phục, bố mẹ mới chịu để tồi tự đi học bằng xe buýt mà không phải đưa đón tôi như từ ngày bé đến giờ. Tôi chỉ cần bắt một tuyến xe buýt là có thể đi từ nhà đến trường một cách dễ dàng. Những ngày đầu mới đi xe buýt, dù chưa quen vì đông đúc nhưng tôi vẫn hết sức tự hào vì mình đã tự lập trong việc đi lại. Chiếu hôm ấy, sau khi tan học, tôi nhanh chóng lên xe, tìm một chỗ và yên vị chờ vẽ nhà. Bỗng tiếng anh phụ xe vang lên:
– Kìa, bạn trẻ đứng lên nhường chỗ cho cụ già vừa lên xe nào!
Nghĩ lại thật xấu hổ, nhưng khi ấy tôi vội nghiêng đầu tựa vào cửa kính, mắt nhắm hờ ra vẻ như đang ngủ say lắm, mặc kệ bà cụ và lời đê’ nghị của anh phụ xe. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, trong lòng tôi diễn ra nhiều suy nghĩ trái ngược nhau vô cùng. Lúc thì tôi tự nhủ: “Nào, hãy mở mắt ra, đứng dậy và nhường ghế cho cụ già. Ai cũng biết cần phải nhường ghế cho người già, trẻ nhỏ và những người phụ nữ mang thai khi đi xe buýt mà”. Nhưng lại một suy nghĩ khác vỗ vê’ tôi: “Chắc sẽ có người khác đứng dậy nhường ghế thôi, mình đã học cả ngày mệt mỏi quá rồi. Vả lại, mình lên trước, cũng mất tiền đàng hoàng, mình cứ ngồi đây, chẳng có gì sai trái cả”. Cái lí lẽ “người khác sẽ nhường ghế và mình xứng đáng được ngồi vì mệt” khiến tôi ngồi nguyên không nhúc nhích. Điều tôi cần làm chỉ là nhắm mắt, yên lặng và chờ điểm xuống.
Vậy mà tiếng nói của anh phụ lại vang lên lẩn thứ hai, và trong tôi lại tiếp tục tranh đấu: “Trời ơi! Hãy tưởng tượng nếu có một ngày, ông bà của cậu – cũng già yếu thế kia – bước lên xe buýt nhưng không một ai chịu nhường ghế. Cậu thấy thế nào?”. Đột nhiên, tôi giật mình mở mắt vì nghe tiếng anh phụ xe hướng về phía mình:
–Em gái áo xanh ơi, điện thoại rơi kìa!
Theo phản xạ, tôi vội nhìn xuống chần và tìm điện thoại nhưng không thấy đâu. Thì ra, biết tôi vờ ngủ nên anh trêu đùa để tôi không thể im lặng được nữa. Chỉ ít phút bị “bại lộ” mà tôi thấy thời gian như ngừng trôi, dài đằng đẵng và nặng trĩu. Tôi xấu hổ với tất cả mọi người, nhất là với cụ già có vẻ ngoài đau yếu đang đứng bám vào chiếc cột sắt trên xe. Nhìn xung quanh, những ghế được ngồi phần nhiều đểu là các cụ già và trẻ nhỏ, trừ hàng ghế cuối xe là thanh niên vẫn ngồi vì rất xóc. Tôi bối rối đứng dậy nhường ghế trong lời nhắc nhở nhẹ nhàng của anh phụ xe:
–Thì ra là giả vờ ngủ. Nào nào, học sinh gì mà không ý thức gì hết. Đứng lên nhường ghế cho cụ đi, nhà em ở gần đây còn gì, chỉ hai trạm nữa là đến rồi, đứng một tí thôi.
|
Instruct
“Grandma, please come and sit with me! My house is nearby so it's okay to stand for a while! Having finished speaking, I happily stood up to give my seat to the old lady who had just boarded the bus. Looking at her smile and warm eyes, I felt happy to have done something kind, no matter how small. This situation also made me suddenly remember the story of being on bus number 31 every day, the day I received a profound lesson.
I was a senior in middle school and it took a lot of persuasion for my parents to let me go to school by bus without having to pick me up like I had since I was little. I just need to catch a bus to get from home to school easily. In the first days of riding the bus, even though I wasn't used to it because it was crowded, I was still very proud that I was independent in traveling. That day, after school, I quickly got in the car, found a place and settled down to wait for the house painting. Suddenly the driver's voice rang out:
– Hey, young man, stand up to make room for the old man who just got in the car!
Thinking back, it's embarrassing, but at that time I quickly tilted my head to lean against the glass window, eyes half-closed as if I was sleeping soundly, ignoring the old lady and the bus assistant's suggestions. In that short moment, many extremely contradictory thoughts occurred in my heart. Sometimes I say to myself: “Come on, open your eyes, stand up and give your seat to the old man. Everyone knows it is necessary to give up seats to the elderly, children and pregnant women when riding the bus." But another thought comforted me: "Maybe someone else will stand up and give up their seat. I've been studying all day and I'm so tired." Besides, if I go first, I'll lose money properly, so I'll just sit here, there's nothing wrong." The argument "other people will give up their seats and I deserve to sit because I'm tired" made me sit still without moving. What I need to do is just close my eyes, be quiet and wait for the score to drop.
Yet the assistant's voice rang out a second time, and my insides continued to fight: "Oh my god! Imagine if one day, your grandparents - who are also old and weak - get on the bus but no one is willing to give up their seat. How do you feel? Suddenly, I was startled to open my eyes because I heard the driver's voice coming towards me:
–Blue shirt girl, the phone fell!
Reflexively, I quickly looked down and looked for my phone but couldn't find it. It turned out that, knowing that I was pretending to be asleep, he teased me so that I could no longer stay silent. Just a few minutes of being "revealed" I felt like time stopped, long and heavy. I was ashamed of everyone, especially of the sick-looking old man standing clinging to the iron pillar on the car. Looking around, the seats occupied were mostly old people and young children, except for the last row of seats where young people still sat because it was very bumpy. Confused, I stood up and gave up my seat in response to the bus assistant's gentle reminder:
–It turned out he was pretending to sleep. Come on, what kind of student is unaware of anything? Stand up and give your seat to him, my house is nearby, just two more stations to go, just stand for a bit.
|
Hướng dẫn
Những người bạn tốt thực sự là kho báu trong cuộc đời của chúng ta. Tôi đã hiểu điểu đó khi có được người bạn thần thiết nhất – Lan Chi. Nghĩ về người bạn ấy, tôi luôn cảm thấy vui vẻ, yêu đời. Và chẳng bao giờ tôi quên được tình bạn của chúng tôi đã bắt đầu bằng một kỉ niệm đặc biệt như thế nào – lẩn tôi trót xem nhật kí của Lan Chi. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng trong đời, tôi xem trộm nhật kí của người khác.
Chuyện xảy ra khi chúng tôi nhận nhiệm vụ làm bài tập thuyết trình theo nhóm. Vốn không thích làm bài tập nhóm ở nhà, tôi lại cùng chung nhóm với Lan Chi, cô bạn cùng tổ tuy học giỏi nhưng lúc nào cũng trầm lặng, ít nói. vẻ ngoài khó gần cùng cái chân tập tễnh của Lan Chi luôn khiến tôi thấy khó chịu. Tôi mường tượng cảnh Lan chi sẽ lấy lí do đi lại khó khăn để không đến nhà thảo luận vì xưa nay, bạn ấy luôn tránh những buổi tụ họp của tập thể. Nhưng trái với suy nghĩ của tôi, Lan Chi không những đến nhà tôi sớm hơn nhiều bạn khác mà còn tham gia thảo luận rất hăng hái. Cô bạn này có nhiều ý tưởng độc đáo và sáng tạo cho bài thuyết trình của chúng tôi. Nhưng những cuộc trò chuyện ngoài nội dung bài học, Lan Chi lại quay về với vẻ khó gần như cũ. Điểu đó càng khiến tôi ngạc nhiên và muốn hiểu về Lan Chi nhiều hơn. Bởi vậy, khi Lan Chi để quên quyển sổ nhật kí trong phòng học của tôi, dù biết phải đuổi theo và trả lại ngay quyển sổ cho bạn nhưng tôi đã vô cùng do dự. Khi đẩu hàng trước sự tò mò đang xâm chiếm trọn vẹn tằm trí, tôi quyết định giữ lấy nó và cẩn thận đọc từng trang trong căn phòng đã chốt cửa cẩn thận của mình. Đến giờ, tôi vẫn còn nhớ y nguyên cảm giác yừá hồi hộp, tội lỗi vừa tò mò khi lật giở cuốn sổ của bạn.
Đến với cuốn sổ của Lan Chi là đến với một thế giới ngộ nghĩnh và đẩy tình cảm, tôi không thể ngờ bạn lại có sự quan sát tinh tế và dành nhiều tình cảm cho lớp như thế. Dù đi lại khó khăn và hay bị trêu đùa nhưng Lan Chi rất thích được đến trường, thích được học cùng Thành “tàu ngẩm” lẩm lì nhưng hay giúp đỡ người khác, cùng Mai lém lỉnh hay bày những trò nghịch ngợm, hay Hà “mít ướt” hay bị bắt nạt và thường khóc nhè trên lớp… Theo dòng nhật kí của Chi, tôi điểm lại từng bạn, từng bạn trong lớp và trầm trổ thán phục Chi khi đặt biệt danh cho từng người thật đúng với nét riêng của mỗi bạn.
Ngay trong buổi thảo luận, tôi đã bất ngờ trước sự thu hút của Lan Chi khi thuyết trình bài học đầy thông minh và hài hước. Nhưng những trang nhật kí còn đưa tôi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác về bạn mình. Tôi vẫn nghĩ chúng tôi không ưa gì nhau, tôi thì không mấy thiện cảm bởi sự khó gẩn của Lan Chi, còn một cán sự lớp gương mẫu như bạn ấy lại rất ghét việc tôi hay nói chuyện riêng và vẽ tranh trong giờ học. Vậy mà trong cuốn sổ, Lan Chi dành cả một trang khen tôi nào là năng động, nào là thân thiện và hòa đồng. Đọc những dòng Lan Chi viết về mình, tôi thấy xấu hổ vì những gì đã nghĩ sai cho bạn.
Không chỉ xúc động vì cách nhìn của bạn về mình, tôi còn hiểu thêm thật nhiều điều về cô bạn ít nói này. Nếu chúng tôi vẫn đang mải mê trong những bộ truyện tranh, phim bom tấn hay những món quà vặt cổng trường, thì mỗi ngày ghi lại trên trang giấy, Lan Chi đểu nhắc đi nhắc lại mơ ước trở thành một cô giáo dạy miễn phí cho trẻ em khuyết tật và trẻ em nghèo giống như cách cô giáo chủ nhiệm thời Tiểu học đã giúp đỡ cho Lan Chi. Trong khi chúng tôi rủ nhau đi ăn uống, la cà quán xá sau giờ học thì Lan chi tham gia dạy tình nguyện tại làng trẻ em SOS. Tôi nhớ lại đôi chân không cân bằng của bạn và chợt thấy thương bạn vô cùng, chi từng bị nhiều bạn trêu đùa vì dáng đi vất vả, có bạn còn ác ý gọi bạn là “Chi chấm phẩy” chỉ để mua vui. Đôi lúc, tôi cũng đã hùa theo niềm vui tàn nhẫn đó. Nhưng có lẽ điểu mà tôi cảm thấy đổng cảm và thương bạn nhất, chính là những trang Lan Chi ao ước được ba mẹ đưa đón như các bạn trong lớp, ao ước được tự tin cười đùa và tham gia các hoạt động văn nghệ như chúng tôi. Thì ra, gia đình Lan Chi rất khó khăn nên điều bình thường đối với chúng tôi lại là niềm mong ước của bạn ấy trong nhiều năm trời.
Cuốn nhật kí hay nói đúng hơn là cách sống của cô bạn cùng lớp đã thay đổi tôi rất nhiểu. Tôi bắt đầu suy nghĩ vê’ ước mơ của mình, thực ra tôi cũng chưa tìm ra nhưng ít nhất Lan chi đã giúp tôi suy nghĩ một cách nghiêm túc về nó và bắt đầu tự hỏi điểu mà mình thực sự yêu thích. Tôi cũng dọn dẹp cái ổ chuột của mình và tự hứa từ mai sẽ giống như Lan Chi, giúp bố mẹ làm việc nhà và quan tâm tới những người xung quanh.
|
Instruct
Good friends are truly treasures in our lives. I understood that when I had the closest friend - Lan Chi. Thinking about that friend, I always feel happy and love life. And I will never forget how our friendship began with a special memory - when I accidentally looked at Lan Chi's diary. That was the first and last time in my life that I peeked at someone else's diary.
It happened when we received a group presentation assignment. I didn't like doing group exercises at home, so I was in the same group as Lan Chi, a girl in the same group who was good at studying but was always quiet and quiet. Lan Chi's unapproachable appearance and limp leg always make me feel uncomfortable. I imagine Lan Chi will use the excuse of having difficulty traveling to not come home to discuss because in the past, she has always avoided group gatherings. But contrary to my thoughts, Lan Chi not only came to my house earlier than many other friends but also participated in the discussion very enthusiastically. This girl has many unique and creative ideas for our presentation. But in conversations outside of the lesson, Lan Chi returned to her old unapproachable look. That made me even more surprised and wanted to understand Lan Chi more. Therefore, when Lan Chi left her diary in my classroom, even though I knew I had to chase her and return the notebook immediately, I was extremely hesitant. When I surrendered to the curiosity that was taking over my mind, I decided to keep it and carefully read each page in my locked room. Until now, I still remember the same feeling of nervousness, guilt and curiosity when flipping through your notebook.
Coming to Lan Chi's notebook is coming to a funny and emotional world. I never expected you to have such a delicate observation and have so much love for the class. Even though she has difficulty walking and is often teased, Lan Chi loves to go to school, likes to study with Thanh, a taciturn but often helps others, with mischievous Mai who often plays mischievous tricks, or Ha "crying" is often bullied and often cries in class... According to Chi's diary, I review each friend, each classmate and admire Chi for giving each person a nickname that is true to their own characteristics. of each of you.
Right during the discussion, I was surprised by Lan Chi's charisma when presenting the lesson full of intelligence and humor. But the diary pages also took me from one surprise to another about my friend. I still think we don't like each other, I don't like Lan Chi much because of Lan Chi's difficulty, and an exemplary class officer like her really hates the fact that I often talk in private and draw pictures during class. Yet in the notebook, Lan Chi dedicated a whole page praising me for being active, friendly and sociable. Reading what Lan Chi wrote about herself, I feel ashamed for what I thought wrong of you.
Not only was I touched by your view of me, I also learned a lot about this quiet girl. If we were still engrossed in comic books, blockbuster movies or school gate snacks, every day recorded on a page, Lan Chi would repeat over and over again her dream of becoming a free teacher. for disabled and poor children the same way the homeroom teacher in elementary school helped Lan Chi. While we went out to eat, drink, and hang out at restaurants after school, Lan Chi volunteered to teach at the SOS Children's Village. I remembered your unbalanced legs and suddenly felt very sorry for you. Many of you used to make fun of you because of your strenuous gait. Some of you even maliciously called you "Semicolon Chi" just for fun. Sometimes, I also followed that cruel joy. But perhaps the thing that I feel the most sympathy and compassion for you is the pages where Lan Chi wishes to be picked up and picked up by her parents like her classmates, wishes to be confident in laughing and participating in cultural activities like we. It turns out, Lan Chi's family is very difficult, so what was normal for us was her wish for many years.
The diary, or more accurately, my classmate's way of life, has changed me a lot. I started thinking about my dream. Actually, I haven't found it yet, but at least Lan Chi helped me think seriously about it and start wondering what I really love. I also cleaned up my slum and promised myself from tomorrow I would be like Lan Chi, helping my parents with housework and taking care of those around me.
|
Hướng dẫn
Hôm nay là một ngày hạnh phúc và đặc biệt đối với tôi vì tôi vừa đạt giải Nhất trong cuộc thi “MC tài năng” của thành phố. Trở thành một MC thực thụ và được khẳng định mình là mong ước của tôi từ khi còn nhỏ. Giữa những bó hoa tươi thắm và những lời chúc tụng ngọt ngào, tôi chợt nhớ đến cô Nguyệt, cô giáo dạy Ngữ văn từ những năm tháng tôi còn trong trường trung học.
Có những người chỉ xuất hiện trong cuộc đời chúng ta một khoảng thời gian và sẽ không mấy khi còn gặp lại, nhưng kỉ niệm sâu sắc vê’ họ lại đọng mãi trong tâm trí chúng ta. Với tôi, cô Nguyệt là một người như vậy. Tôi còn nhớ mãi đề văn độc đáo của cô ra cho cả lớp trước khi chúng tôi thi tốt nghiệp cấp hai không lâu: Lấy chủ đê ‘’Tai sao không?”, hãy viết một bài văn nghị luận. Nhiều bạn bối rối trước đê’ bài nhưng tôi cảm thấy đây chính là cơ hội để được nói ra điều mình ấp ủ bấy lâu. Vậy là tôi hăm hở viết bài văn để tự trả lời câu hỏi “Một người nói ngọng có thể trở thành MC nổi tiếng, tại sao không?”. Khi biết nội dung bài viết của tôi, chúng bạn đểu cười nhạo, còn bố mẹ nói tôi nên chọn một nghê’ nghiệp khác sẽ thực tế hơn. Cô Nguyệt là người duy nhất tỏ ra phấn chấn và tin tưởng vào niềm yêu thích của tôi. Tôi vốn là đứa ngọng nghịu từ nhỏ, nhiều đặc trưng phát âm sai ở nhiều vùng miền chẳng hiểu bằng cách nào đó đểu hội tụ ở tôi. Tôi ngọng cả âm “lờ”, “nờ” và dấu ngã, dấu sắc. Mỗi khi đứng dậy phát biểu bài, tôi đểu thấy như đang hứng chịu cực hình vì các bạn cười khúc khích và hình ảnh của tôi thật thảm hại, méo mó trước tập thể.
Sau tiết trả bài Tập làm văn, cô Nguyệt gọi tôi ở lại nói chuyện riêng với cô. Tôi đoán cô sẽ an ủi tôi vài câu và khuyên tôi tự tin như bao người khác. Nhưng tôi đã nhẩm, cô Nguyệt nói chuyện rất nghiêm túc và hỏi tôi những cầu hỏi thẳng thắn xoáy sâu vào tâm trí tôi “Em có thực sự yêu thích nghề MC không?”, “Lớn lên em sẽ làm MC chứ?”, “Em có nghiêm túc với ước mơ của mình không?”. Lần đẩu tiên tôi thấy mình là một người lớn và cần phải đáp lại một cách trung thực bởi đây là một cuộc trò chuyện nghiêm túc giữa những người trưởng thành. Tôi vốn là đứa trẻ hay bông đùa nhưng có lẽ đó là lẩn đẩu tiên gương mặt tôi nghiêm trang đến thế khi trò chuyện. Đến giờ tôi vẫn nhớ cách cô Nguyệt nhìn thẳng vào mắt tôi và trong đó, như một chiếc máy chiếu nho nhỏ vê’ tương lai của tôi. Tôi nghe như khắc sâu từng lời của cô về những yêu cầu và những điểu thú vị của nghề MC. Cô kể tên những MC nổi tiếng của Việt Nam và thế giới mà cô rất yêu thích. Khi cô nhìn tôi và khẳng định, nếu không sửa tật nói ngọng, không làm giàu vốn kiến thức, vốn sống, không có cá tính thú vị, không kiên trì thì đừng nghĩ đến nghề này, tôi nhận thấy mình có thật nhiều điều phải làm. Bất ngờ hơn nữa, trên chiếc bàn học đơn sơ ngày đó, với tờ giấy A4 giản dị, cô đã cùng tôi vạch ra những bước đi đầu tiên để tôi vươn đến ước mơ của mình. Cũng trên tờ giấy ấy, lịch tập phát âm, sửa nói ngọng đầu tiên của hai cô trò được sắp xếp.
Những ngày sau đó, tôi có một “người bạn” đặc biệt cùng luyện phát âm sau mỗi buổi học. Từ những buổi tập đó, tôi hiểu rằng sửa phát âm cho chuẩn và học cách nói có ngữ điệu hấp dẫn là một trong những công việc vô cùng nhọc nhằn và tỉ mỉ. Tôi còn phát hiện ra, dù việc có khó và nặng nể đến đâu, chỉ cần kiên trì từng thao tác nhỏ, chúng ta sẽ có những kết quả đầy bất ngờ. Ban đầu, cô nói từng từ có phụ âm “l” rồi “n” để tôi chậm rãi đọc theo. Công việc tưởng đơn giản nhưng với một người ngọng từ nhỏ như tôi thật mệt mỏi và khó khăn. Nhưng một tháng trôi qua, các bạn không còn cười tôi nữa mà tỏ ra nể phục vì sự kiên trì của tôi. Nhất là mỗi lần được cô khích lệ, tôi lại thấy mình tràn đầy năng lượng. Cô có nhiều cách giúp tôi vượt qua tật xấu này một cách thú vị, cô đưa cho tôi một mẩu giấy nhỏ có viết những câu vui nhộn chứa phụ âm đầu là “l” và “n”. Tôi còn nhớ nhất: “Nếu nói lẩm lẫn lẩn này thì lại nói lại. Nếu lầm lẫn lẩn nữa thì lại nói lại. Nói cho đến lúc luôn luôn lưu loát hết lầm lẫn mới thôi”. Hầu hết những mẩu giấy đáng yêu ấy vẫn còn lưu lại trong chiếc hộp kỉ niệm trên giá sách của tôi bây giờ. Luyện xong phát âm “l”, “n”, cô dạy tôi phát âm đúng các thanh điệu. Ban đẩu cũng dẩn dần từng tiếng một, rồi tập cả câu và lầu dẩn thì cô tặng tôi những mẩu chuyện ý nghĩa để tôi luyện đọc. Đến giờ Ngữ văn, cô thường gọi tôi đọc hoặc trả lời bài, có lẽ nhờ thế tôi dần tự tin và phát âm tốt hơn rất nhiều.
Khi chuẩn bị tổ chức ngoại khóa môn Ngữ văn cho lớp, cô nói tôi nên thử dẫn chương trình. Tôi vừa mừng, vừa lo nhưng cũng đổng ý và hứa với cô sẽ thực hiện tốt. Rồi ngày ngoại khóa cũng đến, dù đứng trước các bạn cùng lớp nhưng đứng trên sân khấu vốn là bục giảng thân quen tôi cũng không biết mình phải làm gì. Hổi hộp không biết nói như thế nào, tôi đứng lặng trên sân khấu, các bạn bắt đầu xì xào, mặt tôi nóng ran, nhìn về hướng cô, tôi thấy cô đang mỉm cười với mình. Lấy lại bình tĩnh, tôi nhìn vào tờ kịch bản rồi đọc trơn tru. Cứ thế, ngoại khóa cũng kết thúc rất nhanh, còn tôi thì rất buồn. Dù đọc lưu loát nhưng rõ ràng tôi chỉ đọc kịch bản chứ không dẫn chương trình như tôi đã tưởng tượng. Nỗi buổn xâm lấn tôi còn hơn cả khi bị điểm kém hay khi bố mẹ khuyên tôi chọn một nghề khác cho tương lai. Tôi cảm thấy ước mơ nuôi dưỡng bấy lâu thật mơ hồ. Buồn bã, tôi về thẳng nhà sau tiết học buổi sáng và cũng không muốn cùng cô luyện tập sau mỗi giờ ra chơi nữa. Cô cũng không gặng hỏi, sau hai hôm tâm trạng tôi đỡ hơn thì cô tặng tôi một cuốn sách. Cuốn sách kể vể một cô bé cũng giống như tôi, theo đuổi dam mê và không ngừng mơ ước. Trong suốt quá trình ấy, cô bé cũng gặp rất nhiểu thất bại nhưng vẫn không bỏ cuộc, cuối cùng cô bé thực hiện được ước mơ của mình. Ngày hôm ấy, tôi lật giở lại từng tấm giấy ghi cầu nói, bài thơ luyện đọc và nghĩ đến những ngày cùng cô luyện tập. Trời nắng hay trời mưa, dù có tiết hay không có tiết trên trường, cô đểu dành thời gian giúp tôi luyện tập. Nếu không có cô, có lẽ tôi đã từ bỏ ước mơ của mình, và có lẽ, đến bây giờ tôi vẫn cứ đỏ mặt mỗi khi phát biểu trước ai đó. Sau đó, tôi viết một bức thư dài và đặt trước cửa nhà cô vào lúc sáng sớm, trong thư tôi hứa tôi sẽ trở thành một MC giỏi giang và hạnh phúc. Tôi nhận được một lá thư hổi âm từ cô ngay trong ngày lễ “Tri ân thầy cô” của cả khối 9, đó là lá thư đẩu tiên tôi được nhận trong đời và cũng là lá thư khiến tôi hạnh phúc nhất từ trước đến nay.
|
Hướng dẫn
Hôm nay là một ngày hạnh phúc và đặc biệt đối với tôi vì tôi vừa đạt giải Nhất trong cuộc thi “MC tài năng” của thành phố. Trở thành một MC thực thụ và được khẳng định mình là mong ước của tôi từ khi còn nhỏ. Giữa những bó hoa tươi thắm và những lời chúc tụng ngọt ngào, tôi chợt nhớ đến cô Nguyệt, cô giáo dạy Ngữ văn từ những năm tháng tôi còn trong trường trung học.
Có những người chỉ xuất hiện trong cuộc đời chúng ta một khoảng thời gian và sẽ không mấy khi còn gặp lại, nhưng kỉ niệm sâu sắc vê’ họ lại đọng mãi trong tâm trí chúng ta. Với tôi, cô Nguyệt là một người như vậy. Tôi còn nhớ mãi đề văn độc đáo của cô ra cho cả lớp trước khi chúng tôi thi tốt nghiệp cấp hai không lâu: Lấy chủ đê ‘’Tai sao không?”, hãy viết một bài văn nghị luận. Nhiều bạn bối rối trước đê’ bài nhưng tôi cảm thấy đây chính là cơ hội để được nói ra điều mình ấp ủ bấy lâu. Vậy là tôi hăm hở viết bài văn để tự trả lời câu hỏi “Một người nói ngọng có thể trở thành MC nổi tiếng, tại sao không?”. Khi biết nội dung bài viết của tôi, chúng bạn đểu cười nhạo, còn bố mẹ nói tôi nên chọn một nghê’ nghiệp khác sẽ thực tế hơn. Cô Nguyệt là người duy nhất tỏ ra phấn chấn và tin tưởng vào niềm yêu thích của tôi. Tôi vốn là đứa ngọng nghịu từ nhỏ, nhiều đặc trưng phát âm sai ở nhiều vùng miền chẳng hiểu bằng cách nào đó đểu hội tụ ở tôi. Tôi ngọng cả âm “lờ”, “nờ” và dấu ngã, dấu sắc. Mỗi khi đứng dậy phát biểu bài, tôi đểu thấy như đang hứng chịu cực hình vì các bạn cười khúc khích và hình ảnh của tôi thật thảm hại, méo mó trước tập thể.
Sau tiết trả bài Tập làm văn, cô Nguyệt gọi tôi ở lại nói chuyện riêng với cô. Tôi đoán cô sẽ an ủi tôi vài câu và khuyên tôi tự tin như bao người khác. Nhưng tôi đã nhẩm, cô Nguyệt nói chuyện rất nghiêm túc và hỏi tôi những cầu hỏi thẳng thắn xoáy sâu vào tâm trí tôi “Em có thực sự yêu thích nghề MC không?”, “Lớn lên em sẽ làm MC chứ?”, “Em có nghiêm túc với ước mơ của mình không?”. Lần đẩu tiên tôi thấy mình là một người lớn và cần phải đáp lại một cách trung thực bởi đây là một cuộc trò chuyện nghiêm túc giữa những người trưởng thành. Tôi vốn là đứa trẻ hay bông đùa nhưng có lẽ đó là lẩn đẩu tiên gương mặt tôi nghiêm trang đến thế khi trò chuyện. Đến giờ tôi vẫn nhớ cách cô Nguyệt nhìn thẳng vào mắt tôi và trong đó, như một chiếc máy chiếu nho nhỏ vê’ tương lai của tôi. Tôi nghe như khắc sâu từng lời của cô về những yêu cầu và những điểu thú vị của nghề MC. Cô kể tên những MC nổi tiếng của Việt Nam và thế giới mà cô rất yêu thích. Khi cô nhìn tôi và khẳng định, nếu không sửa tật nói ngọng, không làm giàu vốn kiến thức, vốn sống, không có cá tính thú vị, không kiên trì thì đừng nghĩ đến nghề này, tôi nhận thấy mình có thật nhiều điều phải làm. Bất ngờ hơn nữa, trên chiếc bàn học đơn sơ ngày đó, với tờ giấy A4 giản dị, cô đã cùng tôi vạch ra những bước đi đầu tiên để tôi vươn đến ước mơ của mình. Cũng trên tờ giấy ấy, lịch tập phát âm, sửa nói ngọng đầu tiên của hai cô trò được sắp xếp.
Những ngày sau đó, tôi có một “người bạn” đặc biệt cùng luyện phát âm sau mỗi buổi học. Từ những buổi tập đó, tôi hiểu rằng sửa phát âm cho chuẩn và học cách nói có ngữ điệu hấp dẫn là một trong những công việc vô cùng nhọc nhằn và tỉ mỉ. Tôi còn phát hiện ra, dù việc có khó và nặng nể đến đâu, chỉ cần kiên trì từng thao tác nhỏ, chúng ta sẽ có những kết quả đầy bất ngờ. Ban đầu, cô nói từng từ có phụ âm “l” rồi “n” để tôi chậm rãi đọc theo. Công việc tưởng đơn giản nhưng với một người ngọng từ nhỏ như tôi thật mệt mỏi và khó khăn. Nhưng một tháng trôi qua, các bạn không còn cười tôi nữa mà tỏ ra nể phục vì sự kiên trì của tôi. Nhất là mỗi lần được cô khích lệ, tôi lại thấy mình tràn đầy năng lượng. Cô có nhiều cách giúp tôi vượt qua tật xấu này một cách thú vị, cô đưa cho tôi một mẩu giấy nhỏ có viết những câu vui nhộn chứa phụ âm đầu là “l” và “n”. Tôi còn nhớ nhất: “Nếu nói lẩm lẫn lẩn này thì lại nói lại. Nếu lầm lẫn lẩn nữa thì lại nói lại. Nói cho đến lúc luôn luôn lưu loát hết lầm lẫn mới thôi”. Hầu hết những mẩu giấy đáng yêu ấy vẫn còn lưu lại trong chiếc hộp kỉ niệm trên giá sách của tôi bây giờ. Luyện xong phát âm “l”, “n”, cô dạy tôi phát âm đúng các thanh điệu. Ban đẩu cũng dẩn dần từng tiếng một, rồi tập cả câu và lầu dẩn thì cô tặng tôi những mẩu chuyện ý nghĩa để tôi luyện đọc. Đến giờ Ngữ văn, cô thường gọi tôi đọc hoặc trả lời bài, có lẽ nhờ thế tôi dần tự tin và phát âm tốt hơn rất nhiều.
Khi chuẩn bị tổ chức ngoại khóa môn Ngữ văn cho lớp, cô nói tôi nên thử dẫn chương trình. Tôi vừa mừng, vừa lo nhưng cũng đổng ý và hứa với cô sẽ thực hiện tốt. Rồi ngày ngoại khóa cũng đến, dù đứng trước các bạn cùng lớp nhưng đứng trên sân khấu vốn là bục giảng thân quen tôi cũng không biết mình phải làm gì. Hổi hộp không biết nói như thế nào, tôi đứng lặng trên sân khấu, các bạn bắt đầu xì xào, mặt tôi nóng ran, nhìn về hướng cô, tôi thấy cô đang mỉm cười với mình. Lấy lại bình tĩnh, tôi nhìn vào tờ kịch bản rồi đọc trơn tru. Cứ thế, ngoại khóa cũng kết thúc rất nhanh, còn tôi thì rất buồn. Dù đọc lưu loát nhưng rõ ràng tôi chỉ đọc kịch bản chứ không dẫn chương trình như tôi đã tưởng tượng. Nỗi buổn xâm lấn tôi còn hơn cả khi bị điểm kém hay khi bố mẹ khuyên tôi chọn một nghề khác cho tương lai. Tôi cảm thấy ước mơ nuôi dưỡng bấy lâu thật mơ hồ. Buồn bã, tôi về thẳng nhà sau tiết học buổi sáng và cũng không muốn cùng cô luyện tập sau mỗi giờ ra chơi nữa. Cô cũng không gặng hỏi, sau hai hôm tâm trạng tôi đỡ hơn thì cô tặng tôi một cuốn sách. Cuốn sách kể vể một cô bé cũng giống như tôi, theo đuổi dam mê và không ngừng mơ ước. Trong suốt quá trình ấy, cô bé cũng gặp rất nhiểu thất bại nhưng vẫn không bỏ cuộc, cuối cùng cô bé thực hiện được ước mơ của mình. Ngày hôm ấy, tôi lật giở lại từng tấm giấy ghi cầu nói, bài thơ luyện đọc và nghĩ đến những ngày cùng cô luyện tập. Trời nắng hay trời mưa, dù có tiết hay không có tiết trên trường, cô đểu dành thời gian giúp tôi luyện tập. Nếu không có cô, có lẽ tôi đã từ bỏ ước mơ của mình, và có lẽ, đến bây giờ tôi vẫn cứ đỏ mặt mỗi khi phát biểu trước ai đó. Sau đó, tôi viết một bức thư dài và đặt trước cửa nhà cô vào lúc sáng sớm, trong thư tôi hứa tôi sẽ trở thành một MC giỏi giang và hạnh phúc. Tôi nhận được một lá thư hổi âm từ cô ngay trong ngày lễ “Tri ân thầy cô” của cả khối 9, đó là lá thư đẩu tiên tôi được nhận trong đời và cũng là lá thư khiến tôi hạnh phúc nhất từ trước đến nay.
|
Hướng dẫn
Những ngày cuối tháng mười hai, toàn trường tôi rộn rã thi đua làm báo tường chào mừng Ngày thành lập Quân đội Nhân dân Việt Nam. Lớp tôi vô cùng hào hứng không chỉ vì báo tường của lớp lần đẩu tiên đạt giải Nhất mà quan trọng hơn, lớp tôi được chọn đi thăm Trung đoàn II tại tỉnh Bắc Giang. Với riêng tôi, buổi gặp này vừa vui vừa mang đến nhiều cảm xúc bởi tôi sẽ được thay mặt các bạn phát biểu suy nghĩ của thế hệ mình vê’ thế hệ cha anh đã chiến đấu, hi sinh bảo vệ Tổ quốc.
Trước chuyến tham quan ý nghĩa này, ai cũng háo hức và đến trường sớm hơn thường ngày. Tôi chưa từng đi đâu xa nên cách chuyến đi mấy ngày, tôi đã chuẩn bị đủ thứ quần áo và đồ dùng. Đến đêm hôm trước ngày đi, tôi vẫn còn trằn trọc khó ngủ và rất hổi hộp về cuộc nói chuyện của mình với các chú bộ đội. Chặng đường ba tiếng đồng hồ nhưng tôi và các bạn thấy thật gẩn vì suốt hành trình, chúng tôi rôm rả nói chuyện, hát hò và chơi trò chơi tập thể trên xe.
Ngay từ khi mới gặp, các chú bộ đội đã cho tôi và các bạn ấn tượng đặc biệt vể tình cảm các chú dành cho chúng tôi. Chiếc xe của trường vừa đến cổng doanh trại đã thấy các chú đứng đó chờ đón cả đoàn. Bạn nào bước xuống xe cũng được bắt tay nồng hậu, cái nắm tay thật chặt của những người lính vừa rắn rỏi bởi rèn luyện thao trường vừa giàu lòng hiếu khách. Chúng tôi đi trên một đoạn đường khá dài để đến phòng giao lưu, những luống hoa rực rỡ hai bên cùng những cây dã hương cổ thụ xanh ngát khiến tôi bất ngờ. Tôi từng nghĩ, doanh trại phải là một nơi khô khan chỉ có súng ống đạn dược, thao trường và những chiếc xe phục vụ quân đội.
Ngạc nhiên hơn nữa, phòng giao lưu để chúng tôi gặp gỡ các chú bộ đội được bày trí và chuẩn bị thật tuyệt! Trên trần nhà là những quả bóng bay nhiều màu sắc thật vui mắt, giữa phòng là đổ ăn ngọt, món khoái khẩu của học sinh chúng tôi. Điều tôi thích là các chú sắp xếp chỗ ngổi của mọi người theo hình vòng cung, chỗ ngồi của các chú xen lẫn với chúng tôi một cách gần gũi, quây quần. Không khí thoải mái và thân mật ấy khác hẳn những cuộc mít tinh với sân khấu xa cách ở phía trên và học sinh ngồi tít tắp ở phía dưới mà tôi từng tham dự. Trong buổi ra mắt, chúng tôi và các chú tự giới thiệu về mình, chú nào cũng có cách giới thiệu hài hước và đầy chất lính khiến từng người trong chúng tôi cũng cố gắng để giới thiệu thật hay về bản thân mình. Giới thiệu xong, Sư đoàn trưởng giới thiệu vê’ quá trình hình thành, lịch sử phát triển và những nhiệm vụ ngày nay của quần đội nhân dần. Cách kể hài hước, dí dỏm đẩy chất lính khác hẳn những bài phát biểu trong các buổi mít tinh thông thường khiến chúng tôi thấy hào hứng hơn hẳn.
Cả đoàn càng thích thú khi được nghe các chú bộ đội hát những bài hát trẻ trung mà ai cũng thích. Chú Trung vừa đánh đàn ghi-ta vừa hát bài “Xuân chiến khu” thật hấp dẫn, chú Hòa còn hát cả ca khúc tiếng Anh “We don’t talk anymore” nổi tiếng của ca sĩ người Mĩ Charlie Puth. Nhưng chúng tôi cực kì ấn tượng khi các chú hát đồng ca bài “Chúng tôi là người lính Bác Hổ”. Được nghe một bài hát vê’ những người lính “quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh” bởi chính những chú bộ đội và tại doanh trại quân đội, tôi đã xúc động mạnh mẽ bởi khí thế hào hùng của bài ca đi cùng năm tháng ấy. Các cô giáo và các bạn trường tôi cũng tặng các chú nhiều bài hát rất hay nhưng sôi động nhất là tiết mục nhảy Zumba của lớp tôi. Chúng tôi đã dành cả tháng trời để tập bài nhảy vui tươi ấy nên khi được cả tập thể hưởng ứng thích thú, chúng tôi thật hạnh phúc và. hành diện. Nhưng trong buổi gặp mặt ngày hôm ấy, điểu đọng lại trong tôi lại không phải là những tiếng nhạc hay những động tác Zumba mà là những câu chuyện chân thực được kể bởi cụ Tư, một người lính già người miền Nam nhưng đã chiến đấu anh hùng và gắn bó với đất Bắc. Kỉ niệm trong chiến tranh cụ đã trải qua và đôi mắt như tái hiện cả một thời đại trong quá khứ khiến lũ nhóc chúng tôi không đùa nghịch hay nhắng nhít được nữa, tất cả chỉ biết im lặng để lắng nghe. Sau những tiết mục văn nghệ vui vẻ, chúng tôi ngồi quân quần thành vòng tròn với các chú bộ đội, bỗng một chú bộ đội lễ phép đưa một cụ già vào khán phòng. Cụ mặc trang phục lính nhưng tôi không thấy có những ngôi sao hay nhiều vạch kẻ như các chú bộ đội trẻ ở đây. Sau khi bắt tay và chào cụ, chú Trung nói với chúng tôi:
– Đã đến doanh trại quân đội thì các cháu phải được nghe câu chuyện của người lính, đời lính. Đến dự với buổi gặp mặt ngày hôm nay có cụ Tư, người lính miền Nam đã đi qua cuộc kháng chiến chống Mĩ, cụ năm nay 98 tuổi. Các cháu sẽ được nghe câu chuyện của đất nước mình bởi một công dân, một người lính trực tiếp đi qua những năm tháng đau thương nhất nhưng cũng hào hùng nhất kể lại.
Cụ Tư có cách nói chuyện vừa hài hước vừa xúc động. Cụ chỉ vào bộ quân phục cũ kĩ và cho chúng tôi biết nó đã bước từ thời chiến đến thời bình và sẽ gắn bó với cụ đến cuối đời. Trong suốt câu chuyện, lúc thì chúng tôi hổi hộp với những trận đánh, lúc thì trầm tư vì sự mất mát của quân ta. Chúng tôi cứ thế tròn mắt lắng nghe, ngay cả cậu bạn Phúc Thanh vốn ghét môn Lịch sử vậy mà ngồi sát vào cụ Tư mà nghe với gương mặt chưa bao giờ nghiêm túc như thế.
Rồi cụ kể kỉ niệm rơi vào tay địch, kẻ thù tra tấn dã man, có lúc quá đau đớn, muốn chào đổng chí, đổng bào mà đi trước. Nhưng trước quân thù, tự sát cũng là đầu hàng. Bởi vậy, cụ nhất định giữ vững bí mật cách mạng và cũng nhất định giữ cho kì được tiạh’ thần chiến đấu quật cường. Trong chiến tranh, không chỉ chứng kiến sự hi sinh của đổng đội hay cảnh đồng bào bị thảm sát mà khi thấy quân địch ngã xuống, sự ám ảnh về chết chóc cũng khiến cụ không bao giờ quên.
Sau khi dứt lời, cụ Tư nhìn một lượt xung quanh chúng tôi, ánh mắt của cụ chứa đựng nhiều điều mà có lẽ những gương mặt non trẻ chúng tôi không thể nào thấu hiểu. Cụ đê’ nghị chúng tôi chia sẻ suy nghĩ và cảm nhận vê’ người lính sau khi trò chuyện cùng các chú và nghe cụ kể chuyện. Cả lớp đều đổ dổn ánh mắt vào tôi khiến mặt tôi đột nhiên đỏ bừng lên. Biết rằng theo kế hoạch, tôi được chỉ định để phát biểu suy nghĩ nhưng việc không bao giờ đủng trước đám đông, không bao giờ rèn luyện kĩ năng nói khiến tôi có nguy cơ khiến mọi người sốt ruột và xấu hổ. Hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, tôi chỉ nghĩ một điều duy nhất trong tâm trí, những người lính như
cụ Tư đã sống cuộc đời thật đẹp và thật đáng trân trọng, những thế hệ trước đã sống những trang đời cháy sáng và chẳng bao giờ có thể lãng quên, tôi không cần phải đọc lại bài phát biểu đã nhẩm thuộc từ mấy ngày trước, tôi chỉ cần nói lên những gì đang nghĩ và những gì đang cảm thấy mà thôi. Bắt đẩu bằng những câu rụt rè nhưng chân thành đẩu tiên, tôi bắt đầu bày tỏ sự khâm phục, sự ngưỡng mộ đối với thế hệ cha anh. Nhưng điều tôi muốn nhấn mạnh nhất và cũng là điều khiến cụ Tư và các chú bộ đội vẫn hay nhắc mỗi khi gặp lại các thầy cô trường tôi, đó là việc tôi lại gần ôm lấy cụ Tư và nắm tay cụ thật chặt, tôi muốn chia sẻ nỗi buồn mất mát người thân đã theo cụ suốt cuộc đời, điều đó thật đáng sợ biết bao.
|
Hướng dẫn
Những ngày cuối tháng mười hai, toàn trường tôi rộn rã thi đua làm báo tường chào mừng Ngày thành lập Quân đội Nhân dân Việt Nam. Lớp tôi vô cùng hào hứng không chỉ vì báo tường của lớp lần đẩu tiên đạt giải Nhất mà quan trọng hơn, lớp tôi được chọn đi thăm Trung đoàn II tại tỉnh Bắc Giang. Với riêng tôi, buổi gặp này vừa vui vừa mang đến nhiều cảm xúc bởi tôi sẽ được thay mặt các bạn phát biểu suy nghĩ của thế hệ mình vê’ thế hệ cha anh đã chiến đấu, hi sinh bảo vệ Tổ quốc.
Trước chuyến tham quan ý nghĩa này, ai cũng háo hức và đến trường sớm hơn thường ngày. Tôi chưa từng đi đâu xa nên cách chuyến đi mấy ngày, tôi đã chuẩn bị đủ thứ quần áo và đồ dùng. Đến đêm hôm trước ngày đi, tôi vẫn còn trằn trọc khó ngủ và rất hổi hộp về cuộc nói chuyện của mình với các chú bộ đội. Chặng đường ba tiếng đồng hồ nhưng tôi và các bạn thấy thật gẩn vì suốt hành trình, chúng tôi rôm rả nói chuyện, hát hò và chơi trò chơi tập thể trên xe.
Ngay từ khi mới gặp, các chú bộ đội đã cho tôi và các bạn ấn tượng đặc biệt vể tình cảm các chú dành cho chúng tôi. Chiếc xe của trường vừa đến cổng doanh trại đã thấy các chú đứng đó chờ đón cả đoàn. Bạn nào bước xuống xe cũng được bắt tay nồng hậu, cái nắm tay thật chặt của những người lính vừa rắn rỏi bởi rèn luyện thao trường vừa giàu lòng hiếu khách. Chúng tôi đi trên một đoạn đường khá dài để đến phòng giao lưu, những luống hoa rực rỡ hai bên cùng những cây dã hương cổ thụ xanh ngát khiến tôi bất ngờ. Tôi từng nghĩ, doanh trại phải là một nơi khô khan chỉ có súng ống đạn dược, thao trường và những chiếc xe phục vụ quân đội.
Ngạc nhiên hơn nữa, phòng giao lưu để chúng tôi gặp gỡ các chú bộ đội được bày trí và chuẩn bị thật tuyệt! Trên trần nhà là những quả bóng bay nhiều màu sắc thật vui mắt, giữa phòng là đổ ăn ngọt, món khoái khẩu của học sinh chúng tôi. Điều tôi thích là các chú sắp xếp chỗ ngổi của mọi người theo hình vòng cung, chỗ ngồi của các chú xen lẫn với chúng tôi một cách gần gũi, quây quần. Không khí thoải mái và thân mật ấy khác hẳn những cuộc mít tinh với sân khấu xa cách ở phía trên và học sinh ngồi tít tắp ở phía dưới mà tôi từng tham dự. Trong buổi ra mắt, chúng tôi và các chú tự giới thiệu về mình, chú nào cũng có cách giới thiệu hài hước và đầy chất lính khiến từng người trong chúng tôi cũng cố gắng để giới thiệu thật hay về bản thân mình. Giới thiệu xong, Sư đoàn trưởng giới thiệu vê’ quá trình hình thành, lịch sử phát triển và những nhiệm vụ ngày nay của quần đội nhân dần. Cách kể hài hước, dí dỏm đẩy chất lính khác hẳn những bài phát biểu trong các buổi mít tinh thông thường khiến chúng tôi thấy hào hứng hơn hẳn.
Cả đoàn càng thích thú khi được nghe các chú bộ đội hát những bài hát trẻ trung mà ai cũng thích. Chú Trung vừa đánh đàn ghi-ta vừa hát bài “Xuân chiến khu” thật hấp dẫn, chú Hòa còn hát cả ca khúc tiếng Anh “We don’t talk anymore” nổi tiếng của ca sĩ người Mĩ Charlie Puth. Nhưng chúng tôi cực kì ấn tượng khi các chú hát đồng ca bài “Chúng tôi là người lính Bác Hổ”. Được nghe một bài hát vê’ những người lính “quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh” bởi chính những chú bộ đội và tại doanh trại quân đội, tôi đã xúc động mạnh mẽ bởi khí thế hào hùng của bài ca đi cùng năm tháng ấy. Các cô giáo và các bạn trường tôi cũng tặng các chú nhiều bài hát rất hay nhưng sôi động nhất là tiết mục nhảy Zumba của lớp tôi. Chúng tôi đã dành cả tháng trời để tập bài nhảy vui tươi ấy nên khi được cả tập thể hưởng ứng thích thú, chúng tôi thật hạnh phúc và. hành diện. Nhưng trong buổi gặp mặt ngày hôm ấy, điểu đọng lại trong tôi lại không phải là những tiếng nhạc hay những động tác Zumba mà là những câu chuyện chân thực được kể bởi cụ Tư, một người lính già người miền Nam nhưng đã chiến đấu anh hùng và gắn bó với đất Bắc. Kỉ niệm trong chiến tranh cụ đã trải qua và đôi mắt như tái hiện cả một thời đại trong quá khứ khiến lũ nhóc chúng tôi không đùa nghịch hay nhắng nhít được nữa, tất cả chỉ biết im lặng để lắng nghe. Sau những tiết mục văn nghệ vui vẻ, chúng tôi ngồi quân quần thành vòng tròn với các chú bộ đội, bỗng một chú bộ đội lễ phép đưa một cụ già vào khán phòng. Cụ mặc trang phục lính nhưng tôi không thấy có những ngôi sao hay nhiều vạch kẻ như các chú bộ đội trẻ ở đây. Sau khi bắt tay và chào cụ, chú Trung nói với chúng tôi:
– Đã đến doanh trại quân đội thì các cháu phải được nghe câu chuyện của người lính, đời lính. Đến dự với buổi gặp mặt ngày hôm nay có cụ Tư, người lính miền Nam đã đi qua cuộc kháng chiến chống Mĩ, cụ năm nay 98 tuổi. Các cháu sẽ được nghe câu chuyện của đất nước mình bởi một công dân, một người lính trực tiếp đi qua những năm tháng đau thương nhất nhưng cũng hào hùng nhất kể lại.
Cụ Tư có cách nói chuyện vừa hài hước vừa xúc động. Cụ chỉ vào bộ quân phục cũ kĩ và cho chúng tôi biết nó đã bước từ thời chiến đến thời bình và sẽ gắn bó với cụ đến cuối đời. Trong suốt câu chuyện, lúc thì chúng tôi hổi hộp với những trận đánh, lúc thì trầm tư vì sự mất mát của quân ta. Chúng tôi cứ thế tròn mắt lắng nghe, ngay cả cậu bạn Phúc Thanh vốn ghét môn Lịch sử vậy mà ngồi sát vào cụ Tư mà nghe với gương mặt chưa bao giờ nghiêm túc như thế.
Rồi cụ kể kỉ niệm rơi vào tay địch, kẻ thù tra tấn dã man, có lúc quá đau đớn, muốn chào đổng chí, đổng bào mà đi trước. Nhưng trước quân thù, tự sát cũng là đầu hàng. Bởi vậy, cụ nhất định giữ vững bí mật cách mạng và cũng nhất định giữ cho kì được tiạh’ thần chiến đấu quật cường. Trong chiến tranh, không chỉ chứng kiến sự hi sinh của đổng đội hay cảnh đồng bào bị thảm sát mà khi thấy quân địch ngã xuống, sự ám ảnh về chết chóc cũng khiến cụ không bao giờ quên.
Sau khi dứt lời, cụ Tư nhìn một lượt xung quanh chúng tôi, ánh mắt của cụ chứa đựng nhiều điều mà có lẽ những gương mặt non trẻ chúng tôi không thể nào thấu hiểu. Cụ đê’ nghị chúng tôi chia sẻ suy nghĩ và cảm nhận vê’ người lính sau khi trò chuyện cùng các chú và nghe cụ kể chuyện. Cả lớp đều đổ dổn ánh mắt vào tôi khiến mặt tôi đột nhiên đỏ bừng lên. Biết rằng theo kế hoạch, tôi được chỉ định để phát biểu suy nghĩ nhưng việc không bao giờ đủng trước đám đông, không bao giờ rèn luyện kĩ năng nói khiến tôi có nguy cơ khiến mọi người sốt ruột và xấu hổ. Hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, tôi chỉ nghĩ một điều duy nhất trong tâm trí, những người lính như
cụ Tư đã sống cuộc đời thật đẹp và thật đáng trân trọng, những thế hệ trước đã sống những trang đời cháy sáng và chẳng bao giờ có thể lãng quên, tôi không cần phải đọc lại bài phát biểu đã nhẩm thuộc từ mấy ngày trước, tôi chỉ cần nói lên những gì đang nghĩ và những gì đang cảm thấy mà thôi. Bắt đẩu bằng những câu rụt rè nhưng chân thành đẩu tiên, tôi bắt đầu bày tỏ sự khâm phục, sự ngưỡng mộ đối với thế hệ cha anh. Nhưng điều tôi muốn nhấn mạnh nhất và cũng là điều khiến cụ Tư và các chú bộ đội vẫn hay nhắc mỗi khi gặp lại các thầy cô trường tôi, đó là việc tôi lại gần ôm lấy cụ Tư và nắm tay cụ thật chặt, tôi muốn chia sẻ nỗi buồn mất mát người thân đã theo cụ suốt cuộc đời, điều đó thật đáng sợ biết bao.
|
Hướng dẫn
Bạn có bao giờ nằm mơ thấy nhân vật nào đó trong những tác phẩm văn học? Với tôi, Thúy Vân là nhân vật đầu tiên tôi từng thấy trong giấc mơ của mình. Không những thế, giấc mơ ấy còn để lại ấn tượng sâu sắc và thật khó quên. Có thể vì tôi đã vô cùng băn khoăn khi biết Thúy Vân thay Thúy Kiều kết duyên với Kim Trọng. Điểu đó thật khó hiểu trong thời đại tôi đang sống nhưng trong giấc mơ, nàng Thúy Vân đã khiến tôi hiểu ra nhiều điều.
Trong giấc mơ, tôi thấy mình cùng các bạn trong lớp háo hức tham quan, khám phá làng quê và ngôi nhà của đại thi hào Nguyễn Du. Đó là chuyến đi học tập, trải nghiệm và đến thăm mộ cụ Tiên Điển của cả lớp. Khi đến trước mộ nhà thơ, tôi đứng tần ngần hồi lâu trong khi các bạn đểu đã đi nơi khác. Đột nhiên tôi thấy bóng dáng một cô gai yểu điệu xách theo một giỏ hương hoa đến viếng mộ. Tôi kinh ngạc trước bộ trang phục tươi tắn nhưng theo lối cổ trang cách đây mấy trăm năm mà cô gái xinh đẹp ấy đang vận trên người. Tóc cô vấn cao và cài trâm hệt những cô gái trong phim thời xưa vẫn hay trang điểm. Tôi nghĩ ngay, phải chăng đó là nàng Thúy Kiểu tài sắc trong “Đoạn trường tân thanh” mà Nguyễn Du đã dành bao tâm huyết sáng tác nên? Nhưng gương mặt nàng rõ ràng không ấn tượng ở vẻ đẹp sắc sảo, khuynh thành mà khiến tôi chú ý bởi vẻ phúc hậu, đoan trang. Tôi liền rảo bước trên cỏ xanh và mạnh dạn đến hỏi han nàng với tất cả sự thích thú của mình. Hỏi ra, tôi mới hay, nàng là Thúy Vân, em gái ruột của Thúy Kiểu.
Không giống những cô gái hiện đại với cằm V-line, sống mũi cao, môi chúm chím đỏ, nhưng Thúy Vân vẫn thu hút tôi bởi vẻ đằm thắm của nàng. Tôi liền nhớ đến mấy câu bà nội hay nhắc đến Thúy Vần mỗi khi nói vể Truyện Kiêu, giờ gặp nàng tôi mới thấy, quả thật Thúy Vần là mẫu phụ nữ đẹp thuần hậu, hài hòa đúng như cụ Tố Như đã miêu tả:
Vân xem trang trọng khác vời
Khuôn trăng đẩy đặn nét ngài nở nang
Hoa cười ngọc thốt đoan trang
Mây thua nước tóc tuyết nhường màu da.
Tôi luôn thấy Thúy Vân sống trong bi kịch nhưng nhiều người lại cho rằng nàng có số phận êm ấm, hạnh phúc. Gặp được nàng, tôi nóng lòng muốn bộc lộ nỗi bất bình của mình và muốn sẻ chia với nỗi niểm riêng của Thúy Vân. Khẽ nắm tay Thúy Vân, tôi hỏi: “Chị buồn lắm đúng không?”. Trái với dự đoán của tôi, Thúy Vân nhìn tôi ngạc nhiên rồi nói “Cô nương, không biết tôi phải buồn vì chuyện gì?”. Tôi suy nghĩ một lát rồi quyết định kể toàn bộ những gì mình biết về cuộc đời Thúy Vân cho nàng nghe và nói:
–Chị phải lấy người mình không yêu, phải chắp mối tơ thừa ngắn ngủi của chị gái là Thúy Kiểu, trong truyện lúc nào chị cũng bị coi là nhân vật phụ, lẽ nào chị không thấy buồn bực và đau khổ ư?
Nghe tôi nói, thái độ của nàng vẫn ung dung và điểm đạm như thường, gương mặt hiền hậu không có chút mất bình tĩnh hay tỏ ra phiền muộn. Nàng thắp hương và khấn vái trước ngôi mộ rồi ôn tồn giải thích cho tôi nghe:
–Như cô nương nói, cô nương đến từ thế kỉ XXI, bởi vậy mà có nhiều điểu cô nương không hiểu được cũng là điều dễ hiểu. Tôi rất thương và khâm phục chị gái mình, vì gia biến mà chúng tôi mỗi người một ngả, chị gái tôi phải hi sinh cuộc đời và tình yêu của mình để lo cho gia đình. Tôi đã không làm được điều đó. Mạng của cả gia đình tôi, có khi cũng đểu là cuộc đời của chị tôi đánh đổi lấy. Còn về việc lấy chàng Kim, nếu như tôi không kết duyên với chàng thì phụ mẫu cũng sẽ tìm cho tôi một mối lương duyên khác như bao cô gái cùng thời của chúng tôi. Huồng hổ, Kim Trọng lại là người đường hoàng, tướng mạo tuấn tú, có tài thơ văn và sống cũng có tình có nghĩa. Tôi kết duyên với chàng vừa giúp chị tôi trả nghĩa chàng Kim lại vừa giúp tôi trả nghĩa được chị mình. Há chẳng phải đã vẹn đôi đường hay sao? Chàng không yêu tôi nhất, điều đó có quạn’ trọng bằng việc chị tôi đã đánh đổi cuộc đời mình để cứu nguy cho cả nhà chúng tôi hay không?
Lần này, chính tôi mới phải ngạc nhiên, hóa ra Thúy Vân không những không uất hận hay bi lụy vì chuyện lương duyên chỉ là chắp vá. Những suy nghĩ của nàng quả thực sâu sắc vô cùng, khác hẳn với những gì tôi vẫn nghĩ về nàng xưa nay. Nhưng tôi vẫn không hiểu sao sau mười lăm năm lưu lạc, nàng vẫn để chàng Kim đến với chị gái mình mà không chút ghen tuông. Hiểu được thắc mắc của tôi, Thúy Vân mỉm cười và lắc đẩu như thể tôi trẻ con và ngộ nghĩnh lắm. Tôi cố diễn giải cho nàng hiểu rằng: hôn nhân thời đại chúng tôi là phải tự do, là bình đẳng, là trên cơ sở tự nguyện, như cách mà bố mẹ tôi đã đến với nhau vậy. Huống chi, nàng và Kim Trọng đã là vợ chồng, vậy mà vẫn để chàng Kim đến với Thúy Kiều dễ dàng như thế.
Tôi đoán Thúy Vân không hiểu những gì tôi nói vì không thấy nàng nói gì. Tôi đánh bạo khuyên nàng:
–Chị đừng trở về nữa, ở đây sống với em. Em sẽ cho chị thấy đây là một xã hội đáng sống như thế nào. Em cũng là con gái nhưng được đi học, còn được làm cán bộ lớp. Mẹ em cũng đi làm, kiếm được nhiều tiền không kém gì bố em. Mà bố mẹ em rất bình đẳng, không ai ép buộc ai làm điểu gì mà người kia không muốn. Bây giờ em còn nhỏ nhưng khi em lớn, bố mẹ cũng không ép em phải lấy ai. Hôn nhân phải dựa trên tình yêu mới có thể bền vững.
Tôi nói tràng giang đại hải, càng thấy biểu hiện ngạc nhiên của nàng, tôi càng hào hứng miêu tả vể thế giới mình đang sống. Đặc biệt, khi tôi nhắc đến những chiếc smart phone, ipad, mạng xã hội Facebook, tôi thấy nàng cười giống hệt như biểu hiện của tôi khi xem một chương trình giải trí trên truyền hình. Nàng từ tốn từ chối lời mời gia nhập thế giới đương đại của tôi. Thúy Vân xoa đầu tôi như mẹ tôi vẫn hay làm và dặn dò tôi một cách dịu dàng:
|
Instruct
Have you ever dreamed about certain characters in literary works? To me, Thuy Van is the first character I have ever seen in my dreams. Not only that, that dream also left a deep and unforgettable impression. Maybe because I was extremely disturbed when I learned that Thuy Van instead of Thuy Kieu married Kim Trong. That's hard to understand in the era I live in, but in my dream, Thuy Van made me understand many things.
In the dream, I saw myself and my classmates eagerly visiting and exploring the village and house of the great poet Nguyen Du. It was a trip to learn, experience and visit Tien Dien's grave for the whole class. When I arrived in front of the poet's grave, I stood there hesitantly for a long time while my friends went somewhere else. Suddenly I saw the figure of a graceful girl carrying a basket of flowers and incense to visit the grave. I was amazed at the bright but traditional outfit from hundreds of years ago that that beautiful girl was wearing. Her hair was tied up high and she wore a brooch just like girls in old movies used to wear makeup. I immediately thought, could that be the talented Thuy Kieu in "Doan Truong Tan Thanh" that Nguyen Du devoted so much effort to composing? But her face clearly did not impress me with her sharp, elegant beauty, but attracted my attention with her kindness and dignity. I immediately walked on the green grass and boldly approached her with all my excitement. When I asked, I found out that she was Thuy Van, Thuy Kieu's younger sister.
Unlike modern girls with V-line chins, high nose bridges, and red plump lips, Thuy Van still attracts me because of her loving appearance. I immediately remembered the words my grandmother used to mention about Thuy Van when talking about The Tale of Kieu. Now that I have met her, I see that Thuy Van is indeed a beautiful, pure and harmonious woman, just as Mr. To Nhu described:
Van looked very solemn
The moon's face pushes his features to bloom
Hoa smiled with dignity
Cloudy lose hair color snow ceded skin color.
I always see Thuy Van living in tragedy, but many people think she has a peaceful and happy fate. Meeting her, I couldn't wait to express my grievances and share with Thuy Van's personal feelings. Gently holding Thuy Van's hand, I asked: "Are you very sad?". Contrary to my expectations, Thuy Van looked at me in surprise and said, "Miss, I don't know what I should be sad about?". I thought for a moment then decided to tell her everything I knew about Thuy Van's life and said:
–You have to marry someone you don't love, have to piece together the short-lived relationship of your sister, Thuy Kieu, in the story you are always considered a supporting character, don't you feel sad and miserable?
Listening to me, her attitude was still calm and calm as usual, her gentle face did not show any signs of losing her temper or showing any signs of sadness. She lit incense and prayed in front of the grave, then gently explained to me:
–As you said, you come from the 21st century, so it's understandable that there are many things you don't understand. I love and admire my sister very much. Because of family circumstances, we went our separate ways. My sister had to sacrifice her life and love to take care of the family. I couldn't do that. My whole family's life, sometimes even my sister's life, is in exchange for it. As for marrying Mr. Kim, if I don't get married to him, my parents will find another relationship for me like many girls of our time. As a tiger, Kim Trong is a dignified person with a handsome appearance, poetic talent and a meaningful life. I got married to him, not only did I help my sister repay Kim, but also helped me repay my sister. Isn't it two ways? He doesn't love me the most, is that as important as the fact that my sister risked her life to save our whole family?
This time, it was I who was surprised, it turned out that Thuy Van was not only not angry or sad because her relationship was just patchy. Her thoughts are truly profound, completely different from what I have always thought about her. But I still don't understand why, after fifteen years of wandering, she still let Kim come to her sister without any jealousy. Understanding my question, Thuy Van smiled and shook her head as if I was very childish and funny. I tried to explain to her that marriage in our time must be free, equal, and on a voluntary basis, just like the way my parents came together. What's more, she and Kim Trong are already husband and wife, yet they still let Kim come to Thuy Kieu so easily.
I guess Thuy Van didn't understand what I said because I didn't see what she said. I ventured to advise her:
–Don't come back anymore, live here with me. I will show you what a society worth living in. I'm also a girl, but I can go to school and be a class officer. My mother also works and earns as much money as my father. My parents are very equal, no one forces anyone to do anything that the other person doesn't want to do. I'm still young now, but when I grow up, my parents won't force me to marry anyone. Marriage must be based on love to be sustainable.
I talked endlessly, the more I saw her surprised expression, the more excited I was to describe the world I was living in. In particular, when I mentioned smart phones, iPads, and the social network Facebook, I saw her smile exactly like my expression when watching an entertainment program on television. She slowly refused my invitation to join the contemporary world. Thuy Van patted my head like my mother always did and gently advised me:
|
Hướng dẫn
Tôi tên Dương Lâm, người ở Nam Xương, vừa đánh giặc Chiêm trở về. Cùng đợt tôi bị bắt lính, có anh chàng đa nghi, ít học tên Trương Sinh. Mới trở về, anh ta đã ghen tuông đánh đuổi và ép vợ vào chỗ chết. Tôi không hiểu đầu đuôi cầu chuyện như thế nào nhưng vợ tôi thì thương cảm cho Vũ Nương – vợ của Trương Sinh lắm.
Chuyện từ sau khi bị bắt lính thì tôi không rõ chứ những chuyện trước khi Trương Sinh đi lính thì tôi biết. Bởi vốn người cùng làng mà hai nhà cũng chẳng xa xôi gì. Vũ Nương vốn tên Vũ Thị Thiết, là một người con gái xinh đẹp, thùy mị, nết na, tư dung tốt đẹp. Cũng vì thế mà những nhà cùng đinh như chúng tôi chẳng bao giờ dárpmơ có một cô vợ như thế. chỉ có Trương Sinh, vốn con nhà hào phú mới có được sính lễ xứng đáng với một cô gái đẹp người, đẹp nết như vậy.
Mặc dù ít học và đa nghi nhưng gia đình Trương Sinh sống rất thuận hòa, hạnh phúc. Bởi Vũ Nương luôn hiếu kính với mẹ chồng, lại sống mực thước, gìn giữ khuôn phép, không lúc nào để vợ chồng xảy đến bất hòa. Đến buổi ra đi, Vũ Nương lại rót chén rượu đầy, tiễn chồng mà rằng: “Chàng đi chuyến này, thiếp chẳng dám mong đeo được ấn phong hầu, mặc áo gấm trở về quê cũ, chỉ xin ngày về mang theo được hai chữ bình yên, thế là đủ rồi”. Trương Sinh rất lấy làm cảm động vì lời dặn dò ân tình ấy, anh ta vẫn thường nhắc đến lời đưa tiễn này của Vũ Nương khi chúng tôi ở nơi sa trường. Thực ra, bước vào chiến tranh, không ai rõ mình có ngày trở vể hay không nên ai cũng hạnh phúc khi được người thân quan tâm hết lòng như vậy.
Cứ thế, thấm thoát ba năm trôi qua, chúng tôi trở về, làng quê và gia cảnh cũng nhiều đổi khác. Hai đứa lớn nhà tôi bây giờ đã biết theo mẹ học cấy mạ, se sợi, chăn nuôi rất khéo. Mà con nhà Trương Sinh, từ khi đi còn chưa chào đời nay cũng gẩn ba tuổi. Vì cùng vào sinh ra tử nên dù trước đây ít qua lại nhưng bây giờ tôi và Trương Sinh vẫn thường ghé qua nhà nhau thăm hỏi thường tình. Nhất là từ sau khi Vũ Nương tự vẫn.
Đối với chuyện này, tôi cũng chẳng suy nghĩ nhiều. Một phẩn vì hôm đó tôi có việc lên mạn ngược nên không chứng kiến cảnh Trương Sinh đuổi Vũ Nương đi, phần vì vốn là chuyện nhà người ta, sức đâu mình quản được. Mà vợ tôi thì ngược lại, có lẽ cùng cảnh phụ nữ, hơn nữa, ở cạnh nhà ba năm, vợ tôi cũng coi như hiểu rõ con người Vũ Nương.
Nghe vợ tôi kể thì hôm Trương Sinh cất lời trách móc Vũ Nương, vợ tôi cùng mấy người hàng xóm khác cũng sang phân trần giúp. Bởi trong ba năm, trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, Vũ Nương vẫn một mình lo toan gia đình chu đáo. Khi mẹ chồng ốm thì lấy lời ngọt ngào, khôn khéo khuyên lơn; khi bà mất lại lo ma chay chu đáo như với cha mẹ đẻ. Đối với bé Đản thì lại càng yêu thương, vừa là cha, vừa là mẹ mà chăm sóc, dạy dỗ.
Chưa bao giờ thấy Vũ Nương làm gì sai trái, phạm vào luân thường đạo lí. Vậy mà không hiểu sao, Trương Sinh một mực nói nàng mất nết hư thân, đem lời bóng gió mắng nhiếc, đuổi nàng đi.
Nghe vợ kể lại, tôi cũng lấy làm lạ. Lắm lúc, lân la sang nhà chơi, tôi muốn hỏi mà chẳng biết bắt đầu từ đâu. Nhưng, có một lần, Trương Sinh tự kể cho tôi nghe. Thì ra khi đi thăm mộ bà cụ thân sinh cùng bé Đản, Trương Sinh nghe được bé nói có một người là cha bé Đản, đêm nào cũng đến, mẹ Đản đi cũng đi, mẹ Đản ngồi cũng ngồi. Nghe thế, tôi nghĩ vợ tôi đúng là lẩm cẩm, đi bênh vực người phụ nữ trơ trẽn như vậy.
Song, khi suy xét lại, tôi thấy không ổn lắm. Nếu quả thực có việc ấy, sao Vũ Nương dám để bé Đản thấy, còn ngang nhiên nói với bé Đản đó là cha Đản nữa. Mà nếu có một người đàn ông đến thật, cũng không cần nhất cử nhất động theo Vũ Nương như hình với bóng, đứng cùng đứng, ngồi cùng ngồi. Nghĩ là thế nhưng tôi cũng không biết góp ý thế nào. Cho đến một hôm, khi đến cửa ngõ, thấy bé Đản chỉ lên bóng Trương Sinh trên vách tường mà nói cha Đản lại đến kia, tôi mới biết suy đoán của mình cũng có phần đúng. Nghe thấy lời nói của Đản, tôi quay người trở về ngay. Có lẽ không nên sang chơi lúc này, Trương Sinh cũng cần thời gian tĩnh tâm trở lại sau khi nhận ra lỗi lầm của mình.
Trở về nhà thấy vợ đang nhóm củi nấu cơm, tôi bỗng thấy thương cảm và xót xa cho vợ tôi quá. Ba năm tẩn tảo, một mình nuôi con quạnh hiu chốn quê nhà. Đến khi trở về, tôi cũng chẳng làm gì giúp vợ con. Nhiều lúc còn khinh thường phận đàn bà học ít lại nói nhiều. Cũng may, tôi không như Trương Sinh, nghi oan và đánh đuổi vợ mình. Vẫn vẻ tần tảo, lam lũ ấy, hôm nay tôi thấy vợ đẹp lạ kì.
Gần một tháng sau, Trương Sinh nói với tôi muốn lập đàn giải oan cho Vũ Nương, tôi hỏi ý kiến vợ xem có đi thắp cho nàng nén hương không.
|
Instruct
My name is Duong Lam, from Nam Xuong, I just returned from fighting the Champa invaders. At the same time I was drafted, there was a skeptical, uneducated guy named Truong Sinh. Just returning, he jealously chased away and forced his wife to death. I don't understand how the story ends, but my wife feels very sorry for Vu Nuong - Truong Sinh's wife.
I don't know the stories after being drafted, but I know the stories before Truong Sinh joined the army. Because people are from the same village, the two houses are not far away. Vu Nuong's original name is Vu Thi Thiet, she is a beautiful girl, modest, modest, and good-natured. That's why poor families like us never dream of having a wife like that. Only Truong Sinh, from a wealthy family, could get a bride price worthy of such a beautiful and well-mannered girl.
Although uneducated and skeptical, Truong Sinh's family lives very harmoniously and happily. Because Vu Nuong is always respectful to her mother-in-law, lives in moderation, maintains discipline, and never lets her husband and wife have discord. When it was time to leave, Vu Nuong poured a full cup of wine and sent her husband off, saying: "You're going on this trip, I don't dare hope to be able to wear the seal of a marquis, wear a brocade shirt and return to my hometown. I only ask that the day I return, I can bring two The word peace, that's enough." Truong Sinh was very touched by that kind advice. He often mentioned Vu Nuong's farewell words when we were at the battlefield. In fact, going into the war, no one knew if they would return or not, so everyone was happy to receive such wholehearted care from their loved ones.
Just like that, three years passed, we returned, our village and family situation had changed a lot. My two older children now know how to follow their mother and learn how to plant seedlings, spin yarn, and raise livestock very well. Truong Sinh's child, who was not yet born when he left, is now almost three years old. Because we were born and died together, even though we rarely met each other before, Truong Sinh and I still often stop by each other's houses to visit each other. Especially since Vu Nuong committed suicide.
I didn't think much about this. Partly because I had something to do that day so I didn't witness Truong Sinh chasing Vu Nuong away, partly because it was someone else's family matter and I couldn't control it. My wife, on the other hand, is probably in the same situation as women. Furthermore, having lived next door for three years, my wife seems to understand Vu Nuong very well.
Listening to my wife's story, the day Truong Sinh started blaming Vu Nuong, my wife and a few other neighbors also came over to help explain. Because for three years, with an elderly mother above and a small child below, Vu Nuong still took care of the family by herself. When the mother-in-law is sick, she gives sweet and wise advice; When she passed away, she took care of her funeral as thoughtfully as her own parents. For little Dan, he loves her even more, being both a father and a mother to care for and educate.
I have never seen Vu Nuong do anything wrong or violate morality. Yet for some reason, Truong Sinh kept saying that she was out of character, scolded her, and chased her away.
Listening to my wife's story, I was also surprised. Many times, when I wandered over to the house to visit, I wanted to ask but didn't know where to start. But, one time, Truong Sinh told me himself. It turned out that when visiting the grave of the old woman who gave birth to baby Dan, Truong Sinh heard the baby say that there was a person who was Dan's father, who came every night, Dan's mother also went, and Dan's mother also sat. Hearing that, I thought my wife was really stupid, defending such a shameless woman.
However, when I think back, I think it's not very good. If that really happened, why did Vu Nuong dare to let little Dan see it and even blatantly tell little Dan that it was Dan's father? And if a man really comes, there is no need to follow Vu Nuong like a shadow, stand together, sit together. I think so but I don't know how to comment. Until one day, when I arrived at the gate and saw little Dan pointing to Truong Sinh's silhouette on the wall and saying that Dan's father was coming again, I realized my guess was partly correct. Hearing Dan's words, I turned around and returned immediately. Maybe we shouldn't come over now, Truong Sinh also needs time to calm down after realizing his mistake.
When I returned home and saw my wife gathering firewood to cook rice, I suddenly felt so sorry and sorry for my wife. Three years of struggling, raising children alone in a lonely hometown. When I returned, I didn't do anything to help my wife and children. Sometimes I even despise the fate of women who study less and talk more. Luckily, I'm not like Truong Sinh, who was wrongly suspected and chased my wife away. Still with that diligent and diligent look, today I find my wife strangely beautiful.
Nearly a month later, Truong Sinh told me he wanted to set up an altar to exonerate Vu Nuong. I asked my wife if I would light incense sticks for her.
|
Hướng dẫn
Nem rán từ lâu đã là món ăn không thể thiếu trong mâm cơm tất niên của người Việt và rất được ưa chuộng trong đời sống hàng ngày. Từ Bắc vào Nam, từ miền xuôi đến miền ngược, dù được gọi với nhiều cái tên khác nhau nhưng với cách làm đơn giản và hương vị hấp dẫn, nem rán đã trở thành một trong những dấu ấn của ẩm thực Việt Nam.
Về nguồn gốc, nem rán bắt nguồn từ món Dim Sum của Trung Quốc và nhanh chóng trở thành món ăn phổ biến tại hầu khắp các quốc gia trên thế giới. Tại Hàn Quốc, món ăn này được gọi là Chungwon, Nhật Bản gọi là Harumaki hay Lumpia là tên của nem rán tại Indonesia và Philippines, người Đức gọi là Frühlingsrolle và người Pháp gọi chúng là Rouleau de prin¬temps. Ngay ở Việt Nam, người miền Bắc gọi là nem rán, người miền Trung gọi là chả ram và người miền Nam lại gọi nó là chả giò. Tuy bắt nguồn từ một món ăn Trung Quốc nhưng nem rán đã được Việt hóa và trở thành một món ăn dân tộc, đặc sản tinh túy của ẩm thực Việt Nam.
Có thể được ưa thích và phổ biến rộng khắp trên thế giới như vậy là do nguyên liệu của món nem rán rất phong phú, dễ kiếm và có thể thay đổi linh hoạt. Nhưng chẳng ở đâu nem rán có sự hòa quyện của nhiều nguyên liệu độc đáo như tại Việt Nam. Trong nem rán có sự hóa thân của hạt gạo thành bột mịn tráng lá đa nem, những giọt nước mắm thơm lừng làm từ tôm, cá, có sự hòa quyện của nhiều thực phẩm và hương liệu thiên nhiên.
Cũng vì vậy, chế biến nem rán đòi hỏi sự kì công ngay từ khâu chuẩn bị nguyên liệu với đầy đủ các thành phần gồm thịt băm (gồm cả nạc và mỡ để nem thêm ngậy và không bị khô), trứng gà hoặc vịt, miến, một số loại củ như su hào, cà rốt, khoai lang để nem rán giòn lâu hơn. Tuy nhiên, nhiều gia đình vẫn dùng giá đỗ, củ đậu cho vào nhân nem dù những nguyên liệu này chứa nhiều nước, làm nem lâu giòn và nhanh bị mềm khi để nguội. Để nem được thơm, nguyên liệu còn có thêm cả nấm hương, mộc nhĩ, hành củ, hành tươi và rau mùi. Ngoài ra, để vừa ăn, trong nhân nem cũng nêm thêm một số gia vị như đường, nước mắm, hạt tiêu… Và tất nhiên, không thể thiếu lá đa nem hay còn gọi là bánh đa nem.
Sau khi chuẩn bị xong nguyên liệu, chúng ta bắt tay vào sơ chế. Nếu dùng miến thì ngầm nước đến khi mềm thì cắt nhỏ. Mộc nhĩ và nấm hương ngâm nước nóng cho nở đểu, rửa sạch rồi thái nhỏ. Các loại củ rửa sạch, gọt vỏ, thái sợi. Hành và tỏi đập dập, băm nhỏ. Sơ chế xong nguyên liệu, chúng ta trộn đều và nhuyễn tất cả các nguyên liệu trên, nêm cho vừa gia vị, sau đó đập trứng và đảo đều. Trộn đều nguyên liệu không chỉ giúp gia vị ngấm đều, vừa ăn mà còn giúp nguyên liệu quyện vào nhau dễ cuộn hơn và nem cũng chắc hơn. Việc cuộn nem đòi hỏi sự khéo léo sao cho nem tròn đều, không bị rách vỡ. Trước khi cuộn nem nên dấp nước dấm pha loãng đểu khắp lá đa nem. Việc này không chỉ khiến lá đa nem mềm, dễ gói mà còn giúp nem rán vàng và giòn hơn. Sau đó trải đều nhân nem ở chính giữa phía trên, gấp hai bên mép lá đa nem lại rồi cuộn tròn.
So với bước chuẩn bị và sơ chế, công đoạn chế biến nem lại đơn giản hơn. Đặt chảo lên bếp, đổ dầu vào, đợi đến khi dẩu nóng già, chúng ta nhẹ nhàng cho nem vào chảo để rán. Khi rán, phải thật khéo léo cho nem chín đều nhưng cũng không nên lật dở nhiều, dễ bị vỡ nem. Khi nem chín, vàng giòn, tỏa mùi thơm thì gắp ra đĩa.
Món nem rán như thế là đã hoàn thành được một nửa. Khâu quan trọng còn lại là pha nước chấm. Có nhiều người cho rằng nem ngon hay không là do nước chấm. Để có một bát nước chấm ngon nên pha bằng nước ấm và hòa tan đường, mì chính trước. Sau đó mới cho thêm giấm, nước cốt chanh, nước mắm. Bí quyết để có màu đẹp tự nhiên cho bát nước chấm làgiã một ít ớt chín đỏ đã bỏ hạt và cho thêm một múi chanh đã tách rời các tép vào. Nên thả ớt, tép chanh này cùng tỏi và rau mùi thái nhỏ vào sau cùng để những gia vị này nổi đều, bát nước chấm sẽ đẹp mắt hơn.
Để món ăn thêm hấp dẫn, trình bày đẹp mắt cũng trở thành một yêu cẩu quan trọng. Chúng ta có thể xếp xung quanh đĩa một lớp cà chua, dưa chuột thái lát tròn, rau sống xếp bên dưới và nem rán đặt bên trên để món ăn có đủ màu sắc hài hòa. Nem rán là món ăn có cách thưởng thức phong phú và đa dạng, nó có thể trở thành món chính trong bữa cơm gia đình, có thể ăn kèm với bún và dưa góp hay trở thành món ăn chơi thông thường…
|
Instruct
Fried spring rolls have long been an indispensable dish in Vietnamese New Year's Eve meals and are very popular in daily life. From North to South, from lowland to upstream, although called by many different names, with its simple method and attractive flavor, fried spring rolls have become one of the hallmarks of Vietnamese cuisine.
In terms of origin, fried spring rolls originate from the Chinese Dim Sum dish and quickly became a popular dish in most countries around the world. In Korea, this dish is called Chungwon, in Japan it is called Harumaki or Lumpia is the name of fried spring rolls in Indonesia and the Philippines, in Germany it is called Frühlingsrolle and in France it is called Rouleau de prin¬temps. Even in Vietnam, Northerners call it fried spring rolls, Central people call it cha ram and Southerners call it spring rolls. Although originating from a Chinese dish, fried spring rolls have been Vietnameseized and become a national dish, a quintessential specialty of Vietnamese cuisine.
Being so popular and popular around the world is because the ingredients of fried spring rolls are very abundant, easy to find and can be changed flexibly. But nowhere else does fried spring rolls have a blend of many unique ingredients like in Vietnam. In fried spring rolls, there is the transformation of rice grains into fine powder coated with rice paper leaves, drops of fragrant fish sauce made from shrimp and fish, and a blend of many foods and natural flavors.
For this reason, preparing fried spring rolls requires a lot of work right from the preparation stage with all the ingredients including minced meat (including lean and fat to make the spring rolls more creamy and not dry), chicken or duck eggs, vermicelli, some tubers such as kohlrabi, carrots, and sweet potatoes to keep fried spring rolls crispy longer. However, many families still use bean sprouts and jicama to fill the spring rolls even though these ingredients contain a lot of water, making the spring rolls crispy for a long time and quickly softening when cooled. To make the spring rolls fragrant, the ingredients also include shiitake mushrooms, wood ear mushrooms, onions, fresh onions and coriander. In addition, to taste, the spring roll filling is also seasoned with some spices such as sugar, fish sauce, pepper... And of course, it is indispensable to have rice paper leaves, also known as rice paper.
After preparing the ingredients, we start processing. If using vermicelli, submerge it in water until soft, then cut into small pieces. Soak wood ear mushrooms and shiitake mushrooms in hot water until they bloom, wash and chop finely. Wash, peel, and slice the tubers. Onions and garlic are crushed and chopped. After preparing the ingredients, we mix and puree all the above ingredients, season to taste, then crack the eggs and stir well. Mixing the ingredients well not only helps the spices absorb evenly and taste well, but also helps the ingredients blend together easier to roll and the spring rolls are also firmer. Rolling spring rolls requires skill so that the spring rolls are evenly rounded and not torn. Before rolling spring rolls, you should dip diluted vinegar water all over the spring rolls leaves. This not only makes the spring rolls soft and easy to wrap, but also helps the fried spring rolls become golden and crispier. Then spread the spring roll filling evenly in the middle of the top, fold both sides of the spring roll leaf and roll it up.
Compared to the preparation and preliminary processing steps, the process of processing spring rolls is simpler. Put the pan on the stove, pour in the oil, wait until the oil is hot, then gently put the spring rolls into the pan to fry. When frying, you must be very skillful so that the spring rolls cook evenly, but you should not flip them too much, as the spring rolls can easily break. When the spring rolls are cooked, golden and crispy and fragrant, take them out onto a plate.
This fried spring roll dish is half done. The remaining important step is mixing the dipping sauce. Many people believe that whether spring rolls are delicious or not depends on the dipping sauce. To have a delicious bowl of dipping sauce, mix it with warm water and dissolve sugar and MSG first. Then add vinegar, lemon juice, and fish sauce. The secret to getting a beautiful, natural color for a bowl of dipping sauce is to crush a little ripe red chili with seeds removed and add a lemon wedge with the cloves separated. You should add chili, lemon cloves, chopped garlic and coriander last so that these spices float evenly and the dipping sauce bowl will be more beautiful.
To make the dish more attractive, beautiful presentation also becomes an important requirement. We can arrange around the plate a layer of tomatoes, sliced cucumbers, raw vegetables underneath and fried spring rolls on top so that the dish has enough harmonious colors. Fried spring rolls are a dish with rich and diverse ways to enjoy, it can become the main dish in a family meal, can be eaten with vermicelli and pickles or become a common snack...
|
Hướng dẫn
Bây giờ tôi đã là một hạt gạo trắng thơm nằm yên trong một chiếc bao mới tinh cùng nhiều bạn bè khác và chờ chuyến xuất ngoại vào sáng mai. Tôi vừa vui mừng, kiêu hãnh vì mình đủ sức vươn ra thị trường quốc tế, vừa tự nhắc nhở mình không bao giờ được quên nguồn gốc, rằng mình là một hạt lúa Việt Nam và là con cháu của dòng họ lúa Việt.
Tôi không biết chính xác họ hàng nhà lúa chúng tôi có mặt trên Trái Đất từ bao giờ, nhưng từ khi tôi còn nhỏ, cha mẹ đã dạy chúng tôi rằng tổ tiên của mình là một loại lúa hoang phổ biến tên là Oryza sativa có nguồn gốc tại khu vực xung quanh vùng Đông Nam Á và được thuần hóa, nuôi dưỡng từ một vạn năm trước. Các tư liệu lịch sử vê’ tổ tiên của chúng tôi đã hư hao và mất mát nên tôi không chắc lắm về hình dáng của cụ tổ Oryza sativa. Dù vậy, tất cả chúng tôi đểu biết rằng tổ tiên mình là một loại cầy lương thực cổ có vị trí quan trọng trong đời sống và lịch sử phát triển của con người. Ngày nay, truyền thống và vai trò ấy vẫn còn nguyên vẹn.
Từ Bắc vào Nam, từ miền xuôi đến miền ngược, đâu đâu cũng có sự góp mặt của họ hàng nhà lúa chúng tôi. Mặc dù chúng tôi phần bố không đồng đểu trên cả nước nhưng ở đâu, chúng tôi cũng luôn nỗ lực tạo nên vẻ đẹp quê hương Việt Nam. Từ những thửa ruộng bậc thang uốn lượn trên núi đồi Tây Bắc đến những cánh đổng thẳng cánh cò bay Nam Bộ, từ những làng quê xanh lũy tre miền Bắc đến những dải lụa mểm mại của miền Trung biển xanh cát trắng, đâu đâu họ hàng lúa chúng tôi cũng mang nét đẹp rất riêng của
Việt Nam. Nhà thơ Nguyễn Đình Thi trong sự ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của quê hương đất nước đã gọi tên và tôn vinh chúng tôi:
Việt Nam đất nước ta ơi
Mênh mông biển lúa đâu trời đẹp hơn…
Chúng tôi đã đi vào thơ ca bằng vẻ đẹp nên thơ như thế. Dù không yêu kiều như hoa hồng, đài các như hoa mai hay mang vẻ thuần khiết như hoa sen, tôi vẫn luôn tự hào vì mình thuộc họ nhà lúa, một dòng họ trâm anh thế phiệt trong làng lương thực xưa nay. Dòng họ của tôi là dòng họ quan trọng bậc nhất trong nhóm ngũ cốc. Chúng tôi có một lá mầm với rễ chùm vững chắc, luôn miệt mài tìm kiếm nguồn dinh dưỡng quý báu từ đất và nước. Là loài thân cỏ rỗng, chúng tôi mềm yếu và dễ gục ngã trước những cơn gió hay mưa lớn nhưng chúng tôi rất đoàn kết và biết nương tựa vào nhau. Khi gió mưa đi qua, chúng tôi bên nhau nghênh đón, có khi cùng đổ rạp về một phía nhưng nhất định không chịu khuất phục. Chúng tôi có những chiếc lá mỏng phiến dài mọc bao quanh thần để chiếc vỏ rỗng thêm vững vàng. Không chỉ thế, những chiếc lá còn giúp chúng tôi quang hợp, dự trữ Hidratcacbon trước quá trình trổ bông. Chúng tôi cũng có hoa như các loài cây khác, nhưng đặc biệt hơn một chút, chúng tôi không có bao hoa và hoa là loài lưỡng tính, chúng tôi có khả năng tự thụ phấn mà không cẩn nhờ đến gió hay các loài khác. Đến khi trưởng thành, chúng tôi đổng loạt thay quần áo mới, cả thân, lá, quả đều ngả sang màu vàng. Ngay cả bộ rễ chùm cũng chuyển từ màu trắng non, nâu nhạt sang màu nâu sẫm, hạt gạo nằm bên trong vỏ trấu màu trắng ngày càng chắc mẩy. Mọi người gọi thời kì ấy là thời kì lúa chín, đó cũng là thời ki chúng tôi nhuận sắc nhất.
Cuộc sống của họ nhà lúa gắn liền với sự lam lũ, vất vả của người nông dân Việt Nam. Họ phải lựa chọn kĩ những hạt giống tốt. Đến khi được gieo xuống lớp đất tơi xốp, chúng tôi chắt chiu những chất dinh dưỡng từ đất để từ hạt thóc nảy mầm thành mạ non. Sau đó, chúng tôi được người nông dân đem cấy trên những cánh đồng đã cày bừa kĩ càng. Từ đó chúng tôi lại cẩn cù lao động để đem về nước và muối khoáng đi nuôi cơ thể, để những cây mạ non như chúng tôi mau chóng lớn lên, phát triển khỏe mạnh, chống lại sâu bệnh và đẻ nhánh, làm đốt, làm đòng. Chúng tôi trổ bông rồi lại làm hạt, nở hoa, thụ phấn rồi hình thành hạt chín. Từ khi chín sữa, chín sáp đến chín hoàn toàn, chúng tôi càng phải làm việc chăm chỉ hơn.
Đó là vòng đời của bất kì “cư dân” nào Trong họ lúa dù chúng tôi gồm rất nhiều giống, loài. Chia theo cách gieo trồng, chúng tôi có lúa cấy, lúa sạ, lúa trời. Chia theo thời vụ gieo trổng, chúng tôi lại có lúa chiêm, lúa mùa, lúa xuân hè, lúa hè thu và nhiểu loại khác. Ngay cả theo cách thông thường nhất, mọi người thường biết đến họ hàng chúng tôi gồm lúa nếp và lúa tẻ thì mỗi loại cũng được chia thành những loại nhỏ khác nhau. Đặc biệt, với thành tựu khoa học kĩ thuật, các kĩ sư nông nghiệp đã lai tạo được hơn ba mươi giống lúa được công nhận là giống lúa quốc gia nên việc phân loại trong họ hàng chúng tôi lại càng phong phú hơn.
Tạm gác lại chuyện phân loại ấy, dòng họ chúng tôi có thể trở thành dòng họ quan trọng bậc nhất trong nhóm ngũ cốc chính bởi những cống hiến
của mình. Chúng tôi tích lũy trong mình nhiều chất dinh dưỡng, đặc biệt là tinh bột. Vì lẽ đó, tổ chức Dinh dưỡng quốc tế còn đặt cho chúng tôi cái tên hạt của sự sống, chúng tôi được 40% dân số thế giới coi là lương thực chính. Chúng tôi còn có giá trị kinh tế to lớn, vừa đem lại thu nhập trang trải cuộc sống cho người nông dân, vừa đưa Việt Nam lên vị trí thứ ba trên thế giới về xuất khẩu lúa gạo, sau Ấn Độ và Thái Lan.
Không chỉ thế, chúng tôi còn làm nên một nét đẹp trong văn hóa người Việt. Hình ảnh cánh đổng lúa và người nông dân với con trâu, cái cày sẽ mãi là biểu tượng gần gũi, thân quen của làng quê Việt Nam. chúng tôi, trên đường xuất khẩu, sẽ mang đến nước bạn không chỉ hình ảnh ấy, mà còn mang theo tên của một nền văn minh: nển văn minh lúa nước. Chúng tôi có mặt trong mọi thời điểm của cuộc đời người dân Việt Nam. Đó là những bữa ăn gia đình ấm êm, giản dị; là những bữa tiệc linh đình, sang trọng đãi khách hay những phong tục, tập quán đậm đà bản sắc dân tộc như tục gói bánh chưng, bánh giầy, lễ hội lồng tồng, ăn cơm mới; là những câu ca dao, tục ngữ nồng hậu:
Ai ơi bưng bát cơm đầy
Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần!
Chúng tôi hiểu rằng, mình là hiện thân của ước mơ no ấm, hạnh phúc, bình yên của người dân và được bao đời nay hi sinh máu xương để gìn giữ, bảo vệ. Chúng tôi cũng là biểu tượng in trên quốc huy và xuất hiện trong hành động giã gạo khắc trên trống đổng của đất nước thân yêu này. Ngày nay, chúng tôi còn góp phần thúc đẩy sự phát triển du lịch tại các vùng núi cao. Nếu các bạn đã từng thấy những ngọn núi, ngọn đổi uốn lượn nhấp nhô của vùng Tầy Bắc chắc cũng sẽ không quên bạn bè tôi trên những thửa ruộng bậc thang uốn lượn như đường vẽ mềm mại của người họa sĩ. vẻ đẹp của các bạn ấy đã được biết bao phượt thủ ghi lại trong những chuyến xê dịch đến Mù Cang Chải hay Hoàng Su Phì. Đặc biệt, các bạn lúa ở Bắc Sơn đã từng xuất hiện lộng lẫy trên báo nước ngoài, cụ thể là trang tư vấn du lịch when on earth. Chúng tôi còn
|
Instruct
Now I am a fragrant white rice grain resting in a brand new bag with many other friends and waiting for the trip abroad tomorrow morning. I am both happy and proud that I have the ability to reach the international market, while reminding myself to never forget my origin, that I am a Vietnamese rice grain and a descendant of the Vietnamese rice family.
I don't know exactly how long our rice relatives have been on Earth, but since I was a child, my parents taught us that our ancestor was a common wild rice called Oryza sativa. originated in the area around Southeast Asia and was domesticated and raised ten thousand years ago. Historical documents about our ancestors have been damaged and lost, so I am not sure about the appearance of our ancestor Oryza sativa. However, we all know that our ancestors were an ancient type of food civet that played an important role in human life and development history. Today, that tradition and role are still intact.
From the North to the South, from the lowlands to the uplands, our rice family's relatives are present everywhere. Although we are not the same across the country, wherever we are, we always strive to create the beauty of our homeland, Vietnam. From the winding terraced fields on the mountains and hills of the Northwest to the straight fields of the Southern region, from the green bamboo villages of the North to the soft silk strips of the Central region with blue sea and white sand, everywhere they are. Our rice rows also have their own unique beauty
Vietnam. Poet Nguyen Dinh Thi, in his amazement at the beauty of his homeland, called us by name and honored us:
Vietnam, my country
Where vast rice sea sky more beautiful…
We entered poetry with such poetic beauty. Even though I am not as graceful as a rose, as elegant as apricot blossoms, or as pure as a lotus flower, I am always proud that I belong to the rice family, a wealthy family in the ancient food village. My family is the most important family in the cereal group. We have a cotyledon with a solid root ball, always diligently searching for valuable nutrients from soil and water. As hollow grasses, we are weak and easily collapsed by strong winds or rain, but we are very united and know how to rely on each other. When the wind and rain pass, we welcome each other, sometimes falling to the same side but definitely not giving up. We have long thin leaves growing around the god to make the hollow shell more stable. Not only that, the leaves also help us photosynthesize and store carbohydrates before flowering. We also have flowers like other plants, but a little more special, we do not have perianths and the flowers are bisexual, we have the ability to self-pollinate without relying on the wind or other species. When we reach maturity, we all change to new clothes, and the stems, leaves, and fruits all turn yellow. Even the root system changes from young white, light brown to dark brown, the rice grain inside the white husk becomes increasingly firm. People call that period the ripening rice period, which is also the time when we are at our most productive.
The life of the rice family is associated with the hardships of Vietnamese farmers. They must carefully choose good seeds. When it is sown in loose soil, we extract nutrients from the soil so that the rice seeds can germinate into young seedlings. After that, we were planted by farmers in carefully plowed fields. Since then, we have worked hard to bring back water and mineral salts to nourish our bodies, so that young seedlings like us can quickly grow up, develop healthily, resist pests and diseases, produce branches, and make burns. make a field. We flower and then make seeds, bloom, pollinate and then form ripe seeds. From the time the milk is ripe, the wax is ripe, and it's fully ripe, we have to work even harder.
That is the life cycle of any "resident" of the rice family even though we include many varieties and species. Divided by planting method, we have transplanted rice, sown rice, and wild rice. Divided by planting season, we have winter rice, summer rice, spring-summer rice, summer-autumn rice and many other types. Even in the most common way, people often know our relatives as sticky rice and ordinary rice, each type is divided into different sub-types. In particular, with scientific and technical achievements, agricultural engineers have bred more than thirty rice varieties that are recognized as national rice varieties, so the classification among our relatives is even richer.
Putting aside that classification, our family can become the most important family in the cereal group thanks to our contributions
mine. We accumulate in ourselves many nutrients, especially starch. For that reason, the International Nutrition Organization also named us the grain of life, we are considered a main food by 40% of the world's population. We also have great economic value, both bringing income to farmers and bringing Vietnam to third place in the world in rice exports, after India and Thailand.
Not only that, we also create a beauty in Vietnamese culture. The image of rice fields and farmers with buffalo and plow will forever be a close and familiar symbol of Vietnamese villages. We, on the way to export, will bring to your country not only that image, but also the name of a civilization: wet rice civilization. We are present in every moment of Vietnamese people's lives. Those are warm, simple family meals; are lavish and luxurious parties for guests or customs and practices imbued with national identity such as the custom of making banh chung, banh giay, long tong festival, and eating new rice; are warm folk songs and proverbs:
Someone please bring a bowl full of rice
A flexible aromatic bitter seeds want to share!
We understand that we are the embodiment of the people's dream of prosperity, happiness, and peace, which many generations have sacrificed their blood and bones to preserve and protect. We are also the symbol printed on the national emblem and appearing in the action of pounding rice engraved on the drums of this beloved country. Today, we also contribute to promoting tourism development in high mountain areas. If you have ever seen the undulating mountains and peaks of the Tay Bac region, you will certainly not forget my friends on the terraced fields that curve like soft lines drawn by an artist. Their beauty has been recorded by many travelers during trips to Mu Cang Chai or Hoang Su Phi. In particular, rice farmers in Bac Son have appeared splendidly in foreign newspapers, specifically the travel advice page when on earth. We still have it
|
Hướng dẫn
Nằm ở nơi địa đầu Tổ quốc, tỉnh Lạng Sơn không chỉ được biết đến với những hoạt động thương mại sầm uất tại các cửa khẩu, với những danh thắng đã đi vào ca dao: “Đổng Đãng có phố Ki Lừa/ Có nàng Tô Thị, có chùa Tam Thanh” mà còn được biết đến là mảnh đất thiên đường của nhiều loài cây hữu ích như quýt Bắc Sơn ngọt lành, na Hữu Lũng thơm ngon và đặc biệt là những rừng hồi bạt ngàn và quý giá.
Cây hồi vốn không chỉ có ở Lạng Sơn mà còn phân bố rộng rãi ở cả vùng Đông Á, một số tỉnh phía Nam Trung Quốc, Việt Nam, Philippin và Jamaica. Ở nước ta, hổi được trồng nhiều tại Cao Bằng, Bắc Thái, Quảng Ninh nhưng riêng diện tích hồi ở tỉnh Lạng Sơn đã chiếm hơn 70% của cả nước. Cây hổi là biểu tượng của mảnh đất xứ Lạng, sinh sống ở hầu khắp các huyện, xã của tỉnh như Văn Quan, Bình Gia, Cao Lộc, Bắc Sơn, Chi Lăng, Văn Lãng, thành phố Lạng Sơn, Lộc Bình, Đình Lập, Tràng Định… do thích hợp về thổ nhưỡng, địa hình và khí hậu.
Cây hồi xứ Lạng là cây gỗ lâu năm họ Hổi (Illiciaceae), thuộc nhóm Đại hồi. Hồi sống tại các rừng có độ cao 200m – 600m, nhiệt độ trung bình khoảng 8 – 22 độ c. Cây ưa lớp đất mặt dày, độ phì cao, thoát nước tốt, có độ PH 5-8, đặc biệt là đất Feralit màu đỏ, màu nâu đến màu vàng, phát triển trên sa diệp thạch. Cây hổi xứ Lạng là cây gỗ lâu năm họ Hồi (Illiciaceae), thuộc nhóm Đại hồi. Hổi sống tại các rừng có độ cao 200m – 600m, nhiệt độ trung bình khoảng 8 – 22 độ c. Cây ưa lớp đất mặt dày, độ phì cao, thoát nước tốt, có độ PH 5-8, đặc biệt là đất Feralit màu đỏ, màu nâu đến màu vàng, phát triển trên sa diệp thạch. Cây hổi cũng ưa sáng, song ở giai đoạn non lại cẩn được che bóng. Hồi Lạng Sơn cũng là loài cây mạnh khi phải đương đẩu với gió mùa Đông Bắc và sương muối trong ba đến bốn tháng của năm. về kích thước, cây thuộc dạng nhỡ có thể cao từ 6m đến lOm, phát triển chiều cao nhanh trong giai đoạn sinh trưởng đẩu. Đến 5-6 năm tuổi, cây có thể cao tới 9 – lOm. Thân thẳng to, cành thẳng nhẵn, lúc non màu lục nhạt sau chuyển sang màu nâu xám.
Trên từng cành hồi, lá mọc so le, phiến lá nguyên, dày, nhẵn bóng, hình mác hoặc trứng thuôn. Nhưng đẹp nhất phải nói đến những bông hoa hồi, khi trổ bông, hoa mọc đơn độc ở nách lá, có khi xếp hai đến ba bông. Mỗi bông có năm đến sáu cánh hoa đều nhau màu hổng thẫm. Hổi đơm hoa khoảng tháng ba đến tháng năm, kết trái khoảng tháng sáu đến tháng chín. Quả hổi thuộc nhóm quả kép, gồm sáu đến tám đại hoặc nhiều hơn, xếp thành hình sao đường kính 2,5-3cm. Quả hồi khi còn non màu lục và khi già màu nâu sẫm, mỗi đài dài 10-15mm, có mũi nhọn ngắn ở đầu. Hạt hồi hình trứng, nhẵn, bóng. Bởi hình dáng đặc biệt ấy, vừa xòe nhiều cánh như bông hoa lại có hương thơm nên hầu hết mọi người gọi quả hổi là hoa hổi.
Hằng năm, hồi được thu hai vụ là vụ chính vào mùa xuân và vụ phụ hè thu. Để nhân giống, người ta chọn hạt từ quả chín ở vụ mùa chính từ những cây mẹ khoẻ mạnh, sai quả khoảng 15-20 năm tuổi. Chu kì canh tác hồi có thể tới 90-100 năm, từ 20 năm tuổi trở đi, cây bắt đẩu cho năng suất quả ổn định, thường đạt 20-30 kg/cầy, năm bội thu có thể tới 35-40 kg/cây (tối đa đạt 45-50 kg/cây). Cây hổi có chu kì canh tác kéo dài nên người dân xứ Lạng gắn bó với rừng hổi kiểu cha truyẽn con nối.
Cây hổi trở thành biểu tượng của tỉnh Lạng Sơn bởi nó chứa đựng nhiều giá trị phong phú và quý giá. Cây hổi có mặt trên thị trường kinh tế lâm nghiệp, trong y học, trong ẩm thực, trong các chuyến du lịch và trong cả lời ca tiếng hát cùng các hoạt động văn hóa đẹp đẽ nơi đây.
Y học thực sự coi trọng những giá trị và tác dụng quý giá có thể khai thác từ cây hồi. Với tính vị cay, ngọt, thơm, nóng, hổi có tác dụng rất tốt kích thích bộ máy tiêu hóa, giảm co bóp trong dạ dày và ruột, lợi sữa, trừ phong, giảm đau, sát trùng trong Đông y. Hồi còn là thành phẩn của thuốc ngậm chữa ho và xoa bóp chữa thấp khớp, đau tai, sát khuẩn, trị bệnh nấm da và ghẻ. Tây y cũng tận dụng Anethole có trong hổi làm tăng nhu động dạ dày và ruột, làm dịu cơn đau bụng, tăng tiết dịch đường hô hấp… Bên cạnh đó, lá hổi có thể trị rắn cắn, nhai nuốt nước, lấy bã đắp sẽ tiêu độc, giảm sưng, thân hồi cho gỗ, rễ hổi ngâm rượu. Cây hồi thực sự là loài cây thân thiện và hữu ích cho sức khỏe của con người. Bởi vậy, quả và tinh dầu hồi trở thành mặt hàng xuất khẩu có giá trị trên thị trường thế giới.
Nhắc tới bức tranh tổng thể của kinh tế lâm nghiệp Lạng Sơn không thể bỏ qua hình ảnh của những rừng hổi bát ngát với đóng góp to lớn của nó.
Mỗi năm hoa hổi đem lại 200 – 300 tỉ đổng cho các hộ nông dần. Hồi cũng là nguyên liệu độc đáo đem lại hương vị ngon lạ và hấp dẫn trong ẩm thực. Chắc hẳn, ai cũng sẽ khó từ chối những món ăn ngon tuyệt kết hợp với hổi như mực hấp rượu quế hổi, thịt bò kho quế hổi, gà om hoa hồi, thịt bò sốt vang… Đặc biệt, cây hồi đi vào trong lễ hội, du lịch, trong các hoa văn chạm khắc, trong thơ ca và trong những bài hát đi’ vào lòng người. Bài hát “Hương hổi xứ Lạng” của nhạc sĩ Ngô Quốc Tính đã trở thành bài ca đi cùng năm tháng. Lễ hội hoa hổi ở huyện Văn Quan thu hút sự tham gia của đông đảo nhân dân ở nhiều nơi.
|
Instruct
Located at the beginning of the country, Lang Son province is not only known for its bustling commercial activities at border gates, with landscapes that have gone into folk songs: "Dong Dang has Ki Lua street / There is To girl." Thi, there is Tam Thanh Pagoda" which is also known as a paradise land of many useful tree species such as the sweet Bac Son tangerine, the delicious Huu Lung custard apple and especially the vast and precious anise forests.
The capital return tree is not only found in Lang Son but is also widely distributed throughout East Asia, some southern provinces of China, Vietnam, the Philippines and Jamaica. In our country, star anise is grown a lot in Cao Bang, Bac Thai, Quang Ninh, but the area of star anise in Lang Son province alone accounts for more than 70% of the country. The tree is a symbol of the land of Lang, living in almost all districts and communes of the province such as Van Quan, Binh Gia, Cao Loc, Bac Son, Chi Lang, Van Lang, Lang Son city, Loc Binh, Dinh Lap, Trang Dinh... due to suitable soil, terrain and climate.
The star anise tree in Lang is a perennial tree of the Hoi family (Illiciaceae), belonging to the Anise group. Hoi lives in forests at altitudes of 200m - 600m, with average temperatures of about 8 - 22 degrees Celsius. The plant prefers a thick layer of topsoil, high fertility, good drainage, with a pH of 5-8, especially red, brown to yellow Feralit soil, growing on sandstone. The Lang plant is a perennial tree of the Anise family (Illiciaceae), belonging to the Anise group. Hoi lives in forests at altitudes of 200m - 600m, with an average temperature of about 8 - 22 degrees Celsius. The plant prefers a thick layer of topsoil, high fertility, good drainage, with a pH of 5-8, especially red, brown to yellow Feralit soil, growing on sandstone. The plant also likes light, but in its young stage it needs to be shaded. Lang Son anise is also a strong tree that has to cope with the Northeast monsoon and frost for three to four months of the year. In terms of size, small trees can be from 6m to 1m tall, growing rapidly in height during the early growth stage. By 5-6 years old, the tree can be up to 9-1m tall. The trunk is straight and large, the branches are straight and smooth, when young it is light green and then turns gray brown.
On each star anise branch, the leaves grow alternately, the leaf blade is whole, thick, smooth, lanceolate or oblong egg-shaped. But the most beautiful are the star anise flowers. When in bloom, the flowers grow singly in the leaf axils, sometimes arranged in two or three flowers. Each flower has five to six evenly spaced petals of dark pink color. Aloe vera flowers from March to May, and bears fruit from June to September. Pistachio fruit belongs to the group of double fruits, consisting of six to eight or more branches, arranged in a star shape with a diameter of 2.5-3cm. Anise fruit is green when young and dark brown when old, each sepal is 10-15mm long, with a short sharp tip at the tip. Anise seeds are egg-shaped, smooth, shiny. Because of its special shape, it spreads many petals like a flower and has a fragrant scent, so most people call the fruit a plum flower.
Every year, two crops are collected: the main crop in the spring and the secondary crop in the summer and autumn. To propagate, people choose seeds from ripe fruit in the main crop from healthy, fruit-bearing mother trees about 15-20 years old. The anise cultivation cycle can be up to 90-100 years. From 20 years old onwards, the tree begins to produce stable fruit yields, usually reaching 20-30 kg/civet, and in bumper years it can reach 35-40 kg/tree. tree (maximum 45-50 kg/tree). The rice plant has a long cultivation cycle, so the people of Lang are attached to the forest like father and son.
The bamboo tree has become a symbol of Lang Son province because it contains many rich and precious values. The plant is present in the forestry economic market, in medicine, in cuisine, in travel, and in singing and beautiful cultural activities here.
Medicine really appreciates the valuable values and effects that can be exploited from anise. With its spicy, sweet, aromatic, hot, hot taste, it has a very good effect of stimulating the digestive system, reducing contractions in the stomach and intestines, enhancing milk production, eliminating leprosy, pain relief, and antiseptic in Oriental medicine. Anise is also an ingredient in lozenges to treat coughs and massage to treat rheumatism, earache, antiseptic, and treatment of skin fungus and scabies. Western medicine also takes advantage of the Anethole contained in the leaves to increase stomach and intestinal motility, soothe abdominal pain, increase respiratory secretions... Besides, the leaves can treat snakebites, chew and swallow water, and apply the residue. will eliminate toxins, reduce swelling, the anise stem will be used for wood, and the roots will be soaked in wine. Anise is truly a friendly and beneficial plant for human health. Therefore, anise fruit and essential oil become valuable export items on the world market.
Referring to the overall picture of Lang Son's forestry economy, we cannot ignore the image of immense forests with their great contribution.
Each year rose flowers bring 200 - 300 billion VND to farming households. Star anise is also a unique ingredient that brings a delicious and attractive flavor to cuisine. Surely, it will be difficult for anyone to refuse delicious dishes combined with hotpot such as steamed squid with cinnamon wine, braised beef with cinnamon, braised chicken with star anise, beef with wine sauce... In particular, star anise comes into the ceremony. festivals, travel, in carved patterns, in poetry and in songs that reach people's hearts. The song "Huong Hoi Lang" by musician Ngo Quoc Tinh has become a song that accompanies the years. The flower festival in Van Quan district attracts the participation of many people in many places.
|
Hướng dẫn
Theo một nghiên cứu mới đây của Đại học Indiana (Hoa Kì), Trái Đất của chúng ta có khoảng hơn một nghìn tỉ loài sinh vật cùng nhau chung sống. Có thể nói: “Sự sống trên Trái Đất giống như một dàn nhạc giao hưởng, mà mỗi giống loài là một nhạc công trong đó” (Gregory Colbert). Trong dàn nhạc ấy, nhiều loài động vật đã được con người thuần hóa trở thành những người bạn của mình. Mèo Ba Tư là một giống loài được thuần hóa như vậy. Đây là giống vật nuôi được ưa chuộng trong nhiều gia đình.
Như tên gọi của mình, mèo Ba Tư có nguồn gốc từ Ba Tư, nay là quốc gia Iran, mảnh đất gắn bó với nền văn minh Lưỡng Hà. Xuất hiện từ rất sớm nhưng phải đến thế kỉ XVII, sau khi chú mèo Ba Tư theo chân nhà buôn Pietro Della Valle đến Ý năm 1620, nó đã nhanh chóng tạo nên cơn sốt tại châu Âu nhờ bộ lông thanh lịch, phong cách tao nhã, dáng vẻ quý tộc.
Năm 1871, mèo Ba Tư được giới thiệu tại sự kiện dành cho mèo tổ chức ở Luân Đôn. Đầu thế kỉ XX, với sự yêu thích và sự cho phép nhân giống rộng rãi của nữ hoàng Victoria, giống mèo này phát triển cực thịnh. Trong suốt gẩn một thế kỉ, mèo Ba Tư luôn là giống mèo được yêu thích nhất trên thế giới. Đến nay, vị trí của mèo Ba Tư cũng chưa hề suy giảm. Ở Việt Nam, mèo Ba Tư được nuôi lẩn đẩu tiên tại Hà Nội vào năm 2010. Tuy thời gian chưa lâu nhưng mèo Ba Tư đã trở thành giống mèo được yêu thích, được tìm kiếm và trở thành người bạn thân thiết trong nhiều gia đình.
Loài mèo này được chia ra nhiều giống nhưng phổ biến nhất là mèo Ba Tư thuần chủng, mèo Ba Tư lông ngắn, mèo Himalaya và mèo Chinchila. Trong đó mèo Ba Tư thuần chủng là “khởi thủy” của tất cả các giống mèo Ba Tư khác. Chính nhờ vị trí tối thượng trong dòng dõi mèo Ba Tư nên giống mèo thuần chủng được coi là rất quý hiếm, được nuôi dưỡng và lai tạo biệt lập để bảo tồn nguồn gen. Từ giống mèo Ba Tư thuần chủng năm 1950, người ta tiến hành lai giống với mèo Thái tạo ra mèo Himalaya có hình dáng giống mèo Ba Tư nhưng có khoang màu đậm trên nển dáng đặc trưng như loài thỏ Himalaya. Cũng cùng năm này, mèo Ba Tư thuần chủng được những nhà phát triển giống mèo Mĩ lông ngắn đã cho giống mèo này tiến hành lai tạo. Cũng như mèo Himalaya, giống mèo mới này giữ nguyên tất cả các đặc tính của mèo Ba Tư chỉ khác ở bộ lông ngắn khiến cơ thế vốn mập mạp càng thêm tròn trịa. Cuối cùng là mèo Chinchilla được lai tạo từ mèo Ba Tư thuần chủng và một giống mèo bản địa của Nam Phi. Giống mèo này được yêu thích bởi đôi mắt xanh lá cây to tròn, ngây thơ, đáng yêu. Đặc biệt, việc lai tạo này đã cải thiện đáng kể tình trạng sức khỏe của giống mèo Ba Tư truyền thống. Có thể nói, trong bốn giống mèo, giống mèo này mạnh khỏe và dễ nuôi hơn cả.
Cũng như những loài mèo truyển thống, mèo Ba Tư là động vật bốn chân, thuộc lớp thú, có bộ lông dày, mượt, nhiều màu. Ria mép dài, đóng vai trò là cơ quan xúc giác. Tai thính, nhạy cảm, nghe được những âm thanh rất nhỏ, khi ngủ thường cài tai vào chân trước vừa để bảo vệ vừa để lắng nghe mọi thanh âm xung quanh. Mắt to, tròn, con ngươi có tính đàn hồi cao, thay đổi tùy thuộc theo mức độ ánh sáng. Nhờ vậy loài mèo có thể nhìn rất rõ trong mọi thời điểm dù là buổi sáng chói chang, buổi chiểu nhập nhoạng hay nhá nhem tối. Loài mèo có xương mềm, chân có móng vuốt dài có thể đàn hồi, bàn chân có đệm thịt dày nên mỗi bước đi của chúng rất uyển chuyển, nhẹ nhàng gần như không có tiếng động. Cấu tạo đuôi dài, ở phía sau có khả năng giữ thăng bằng trong khi di chuyển. Nhờ thế, dù có nhảy xuống từ độ cao bao nhiêu, trong tư thế nào loài mèo cũng dùng đuôi xoay chuyển thân hình, dùng chân tiếp đất.
Tất nhiên, mèo Ba Tư cũng có những nét quyến rũ riêng so với những loài mèo khác. Đây là giống mèo cỡ trung bình, đầy đặn và săn chắc với cơ thể và các cặp chân khá ngắn. So với các giống mèo khác, mèo Ba Tư có chiều cao không hề kém cạnh, chúng có thể cao từ hai mươi lăm đến ba mươi tám xen-ti-met. Song thân hình ấy với bộ lông dày, rậm và trọng lượng cơ thể từ ba đến năm kilogam, mèo Ba Tư trông có vẻ khá “lùn” và chậm chạp. Đặc biệt với khuôn mặt phẳng, mũi ngắn và nhỏ trong khi đầu vừa to vừa tròn, mèo Ba Tư mang dáng vẻ ngây ngô và đáng yêu.
Với thần hình như thế, mèo Ba Tư có phần biếng nhác và hầu như không bắt chuột. Chúng khá chậm chạp, không thích chạy nhảy hay nô đùa. Ngoài hai tập tính này, những tập tính khác của mèo Ba Tư đều giống với loài mèo khác. Chúng thích sưởi nắng và liếm láp bộ lông dày của mình. Điều này có hai lí do, một là vì mèo vốn ưa ấm, sợ rét và hai là khi gặp ánh nắng, lông mèo chuyển hóa thành vitamin, trở thành nguồn thức ăn bổ dưỡng của mèo. Với bản tính ôn hòa, thân thiện, mèo Ba Tư rất thông minh và trung thành, chúng thích được vuốt ve, âu yếm và cũng rất biết cách thể hiện tình cảm một cách nhẹ nhàng, ngoan ngoãn.
Bất kì loài động vật nào khi được nuôi trong gia đình cũng cẩn được yêu thương và chăm sóc nhưng giống mèo Ba Tư là loài cần được yêu thương và chăm sóc đặc biệt. Tuổi thọ của nó có thể kéo dài đến mười lăm năm nhưng lại dễ mắc bệnh về mắt, đường hô hấp, tim và bệnh loạn sản xương hông. Bởi vậy, trong quá trình chăm sóc cần vệ sinh sạch sẽ những bộ phận này cho mèo Ba Tư. Giống mèo này thích sống trong không gian rộng rãi, thoải mái, thoáng mát. Bộ lông của chúng dày, thường rụng nhiều nền chúng ta cẩn chải chuốt thường xuyên và cắt tỉa gọn gàng.
|
Instruct
According to a recent study by Indiana University (USA), our Earth has more than one trillion species of organisms living together. It can be said: "Life on Earth is like a symphony orchestra, in which each species is a musician" (Gregory Colbert). In that orchestra, many animals have been tamed by humans to become their friends. The Persian cat is one such domesticated breed. This is a popular pet breed in many families.
As its name suggests, the Persian cat originates from Persia, now the country of Iran, a land closely associated with Mesopotamian civilization. Appearing very early but not until the 17th century, after the Persian cat followed merchant Pietro Della Valle to Italy in 1620, it quickly created a fever in Europe thanks to its elegant fur and elegant style. Elegant, aristocratic appearance.
In 1871, the Persian cat was introduced at a cat event held in London. In the early twentieth century, with Queen Victoria's popularity and widespread breeding permission, this cat breed flourished. For nearly a century, the Persian cat has always been the most popular cat breed in the world. To date, the position of the Persian cat has not declined. In Vietnam, Persian cats were first raised in Hanoi in 2010. Although it hasn't been long, Persian cats have become a favorite cat breed, are sought after and become close friends in many families. family.
This cat is divided into many breeds, but the most popular are purebred Persian cats, short-haired Persian cats, Himalayan cats and Chinchila cats. The purebred Persian cat is the "origin" of all other Persian cat breeds. Thanks to its supreme position in the Persian cat lineage, the purebred cat breed is considered very rare and is raised and bred separately to preserve genetic resources. From the purebred Persian cat breed in 1950, people crossbred it with Thai cats to create Himalayan cats with the same shape as Persian cats but with dark colors on the characteristic shape like Himalayan rabbits. Also in the same year, purebred Persian cats were bred by the developers of the American Shorthair cat breed. Like the Himalayan cat, this new breed retains all the characteristics of the Persian cat, with the only difference being that the short fur makes the already stout body even more rounded. Finally, the Chinchilla cat is bred from purebred Persian cats and a native cat breed of South Africa. This cat breed is loved for its big, round, innocent, lovely green eyes. In particular, this crossbreeding has significantly improved the health condition of the traditional Persian cat breed. It can be said that among the four cat breeds, this cat breed is the healthiest and easiest to raise.
Like traditional cats, Persian cats are four-legged animals, belonging to the mammal class, with thick, smooth, multi-colored fur. The mustache is long and serves as an organ of touch. Hearing and sensitive ears, can hear very small sounds. When sleeping, they often put their ears on their front legs to both protect and listen to all surrounding sounds. The eyes are large, round, and the pupils are highly elastic, changing depending on the level of light. Thanks to that, cats can see very clearly at all times, whether it is bright morning, dusk or dusk. Cats have soft bones, long elastic claws, and thick flesh-padded feet, so each step they take is very graceful and gentle, almost without sound. The long tail structure at the back is capable of maintaining balance while moving. Thanks to that, no matter how high they jump down, in any position, cats will use their tails to turn their bodies and use their feet to touch the ground.
Of course, Persian cats also have their own charms compared to other cats. This is a medium-sized cat breed, plump and firm with a fairly short body and legs. Compared to other cat breeds, Persian cats are no less tall, they can be from twenty-five to thirty-eight centimeters tall. But with that body, with thick, dense fur and a body weight of three to five kilograms, the Persian cat looks quite "dwarf" and slow. Especially with a flat face, short and small nose while the head is both large and round, the Persian cat has an innocent and adorable appearance.
With such a physical appearance, the Persian cat is somewhat lazy and hardly catches mice. They are quite slow and do not like to run or play. In addition to these two behaviors, the other behaviors of Persian cats are similar to other cats. They love to bask in the sun and lick their thick fur. There are two reasons for this, one is because cats naturally like warmth and are afraid of the cold, and two is because when exposed to sunlight, cat hair converts into vitamins, becoming a nutritious food source for cats. With a gentle and friendly nature, Persian cats are very intelligent and loyal. They love to be caressed and cuddled and also know how to express their affection gently and obediently.
Any animal that is raised in the family needs to be loved and cared for, but the Persian cat breed is one that needs special love and care. Its lifespan can last up to fifteen years but it is susceptible to eye, respiratory, heart and hip dysplasia. Therefore, during the care process, it is necessary to clean these parts for Persian cats. This cat breed likes to live in spacious, comfortable, and airy spaces. Their fur is thick and often sheds a lot, so we need to groom it regularly and trim it neatly.
|
Bài làm
Tháng 12 – 1993 quần thể di tích cố đô Huế được Unessco công nhận xếp vào danh mục di sản văn hóa thế giới. Huế là trung tâm văn hóa, nghệ thuật lớn của Việt Nam. Huế đẹp về thiên nhiên, thơ mộng về cảnh quan, con người anh hùng sáng tạo.
Huế nằm ở miền Trung của đất nước phía Bắc giáp Quảng Trị, phía Nam giáp Đà Nẵng, phía Đông giáp biển đông ( thuộc Thái Bình Dương), phía Tây dựa vào dãy Trường Sơn hùng vĩ. Huế cách Hà Nội 660km, cách thành phố Hồ Chí Minh 1080 km.
Huế là từ Hóa trong Thuận Hóa được chệch ra. Đầu thế kỷ XIV Thuận Hóa là một khu dân cư trù phú Phúc Xuân là một làng quê thuộc Thuận Hóa được các chúa Nguyễn đặt làm thủ Phủ vào năm 1687. Nhưng phải hơn 100 năm sau vào 1789 Quang Trung đại phá quân Thanh thì Phú Xuân mới trở thành kinh đô của cả nước.
Kinh thành Huế là một hệ thống gồm ba vòng thành: Kinh thành, Hoàng Thành và Tử Cấm Thành. Kinh Thành là nơi dân chúng sinh sống. Hoàng Thành là nơi ở của quan lai. Tử Cấm Thành là nơi ở của Vua. Hoàng Thành và Tử Cấm Thành được gọi trung là Đại Nội. Trong Tử Cấm Thành có điện Cần Chánh là nơi vua làm việc hằng ngày có ngai vàng, có sân rồng để các quan dâng sớ có triện Ngọc tiếng chuông cho uy quyền.
Còn điện Cán Thành là nơi vua ở. Nơi đây có các cung tần mĩ nữ chỉ hoạn quan mới được tự do đi lại hầu hạ cai quản hậu cung. Kinh Thành Huế là một công trình kiến trúc độc đáo kết hợp nghệ thuật Đông Tây. Mang tên thành phố, thành lũy ngôi sao. Thành được xây theo kiểu van ban hình ngôi sau chủ yếu của Châu Âu kết hợp với nguyên tắc kiến trúc trong kinh dịch và thuật phong thủy khi trọn đất định hướng và sử dụng các yếu tố tự nhiên.
Lăng minh mạng được xây dựng 1840 trước khi ông mất một năm. Lăng có nét quyến rũ của vùng đất thiên nhiên núi cẩm khê bên cạnh sông Hương cách kinh đô 12 km.
Lăng Tự Đức được xây dựng cách kinh đô Huế 7 km trên núi Vạn Niên. Lăng được xây dựng 1864 hoàn thành 1867 lăng có Hồ nước, rừng cây. Có nơi cho vua ngồi câu cá, có nhà nghỉ dưỡng rất đẹp.
Lăng Khải Định bức tranh trên tường vẽ bốn mùa trên nóc là tranh rồng trời. Trong căn phòng có bức tượng Khải Định bằng đồng đúng với khuôn mẫu ngoài đời có lọng tre bằng đồng, hoa văn đường nét hết sức tinh xảo.
Sông Hương, nếu không có Sông Hương thì không có Thành Phố thơ và mộng, Sông Hương được hình thành từ các nguồn nước chảy trên dãy Trường Sơn đổ xuống. Nước từ trên nguồn đổ xuống có cây Thạch Xương bồ mùi hương lan tỏa vì thế nước Sông Hương có mùi hương lạ thường nên con sông có cái tên rất thi vị – Hương Giang.
|
Assignment
In December 1993, the Hue ancient capital relic complex was recognized by Unesco as a world cultural heritage. Hue is a major cultural and artistic center of Vietnam. Hue is beautiful in nature, poetic in landscape, and heroic in creative people.
Hue is located in the Central region of the country, to the North it borders Quang Tri, to the South it borders Da Nang, to the East it borders the East Sea (in the Pacific Ocean), to the West it leans on the majestic Truong Son range. Hue is 660km from Hanoi, 1080km from Ho Chi Minh City.
Hue is a deviated word from Hoa in Thuan Hoa. In the early 14th century, Thuan Hoa was a prosperous residential area. Phuc Xuan was a village in Thuan Hoa that the Nguyen lords named the capital in 1687. But more than 100 years later, in 1789, when Quang Trung defeated the Qing army, Phu New Spring became the capital of the country.
Hue Citadel is a system of three citadels: Imperial Citadel, Imperial Citadel and Forbidden City. The Citadel is where people live. The Imperial Citadel is the residence of the mandarins. The Forbidden City is the King's residence. The Imperial Citadel and the Forbidden City are called the Imperial Citadel. In the Forbidden City, there is Can Chanh Palace, where the king worked every day, with a throne and a dragon yard for mandarins to make offerings, with a Jade seal and the sound of a bell for authority.
Can Thanh Palace is where the king lives. There are beautiful concubines here, only eunuchs can move freely to serve and manage the harem. Hue Citadel is a unique architectural work combining East and West art. Named after the city, the star citadel. The citadel was built in the main European star-shaped van ban style combined with architectural principles in the I Ching and feng shui when orienting the entire land and using natural elements.
Minh Mang's mausoleum was built in 1840, one year before his death. The mausoleum has the charm of the natural land of Cam Khe mountain next to the Perfume River, 12 km from the capital.
Tu Duc Tomb was built 7 km from Hue capital on Van Nien Mountain. The mausoleum was built in 1864 and completed in 1867. The mausoleum has a lake and forests. There are places for kings to sit and fish, and there are beautiful resorts.
Khai Dinh Tomb has a painting on the wall depicting the four seasons on the roof, which is a painting of a sky dragon. In the room, there is a bronze statue of Khai Dinh, true to its real-life model, with a bronze bamboo parasol and extremely sophisticated patterns.
Perfume River, without the Perfume River, there would be no poetic and dreamy City. The Perfume River was formed from water sources flowing down from the Truong Son range. The water pouring down from the source has a Thach Xuong tree with a pervasive scent, so the water of the Huong River has an unusual scent, so the river has a very poetic name - Huong Giang.
|
Đồ Sơn là một quận của thành phố Hải Phòng, cách trung tâm thành phố khoảng 20 km về hướng đông nam, hiện là một khu nghỉ mát gồm nhiều bãi biển với phong cảnh tuyệt đẹp thu hút đông đảo khách du lịch đến đây hàng năm.
Đồ Sơn là khu nghỉ mát và tắm biển nổi tiếng ở miền Bắc. Đồ Sơn là một bán đảo nhỏ do dãy núi Rồng vươn dài ra biển, với hàng chục mỏm cao tù 25 đến 130m, nơi đây có bãi cát mịn, bên bờ biển rợp bóng phi lao. Về phía tây và tây bắc, quận Đồ Sơn tiếp giáp với huyện Kiến Thụy, các hướng còn lại tiếp giáp với biển Đông. Do ở phía bắc và phía nam của quận là hai cửa sông Lạch Tray và Văn Úc thuộc hệ thống sông Thái Bình đổ ra biển đem theo nhiều phù sa,cộng thêm việc quai đê lấn biển ở Đảo Hòn Dáu để xây dựng khu Resort cao cấp,nên nước biển ở khu vực này (nhất là khu II) đục nhưng vẫn có sức thu hút du khách.
Đồ Sơn hội tụ các điều kiện: cơ sở vật chất là nhà cửa, khách sạn, nhà hàng, đường xá, điện nước khá hoàn chỉnh. Trước đây Đồ Sơn là nơi lui tới nghỉ ngơi, hưởng thụ của vua chúa quan lại đô hộ. Nơi đây còn ngôi nhà bát giác kiên cố của Bảo Đại – ông vua cuối cùng của chế độ phong kiến Việt Nam. Bãi tắm Đồ Sơn chia làm 3 khu chính: khu 1 nằm ngay đầu quận Đồ Sơn, khu 2 có nhiều khách sạn hiện đại, khu 3 yên tĩnh và kín đáo. Cát ở Đồ Sơn rất mịn, ít vỏ sò, có màu vàng óng khi mặt trời lên và có màu đỏ hồng vào lúc hoàng hôn. Vào ngày hè, Đồ Sơn thật sống động. Du khách khắp mọi miền đất nước cũng như khách quốc tế về đây tắm biển, nghỉ ngơi và leo núi, ngắm nhìn ba thế biển đẹp.
Đồ Sơn có rất nhiều khách sạn nổi tiếng, đầy đủ tiện nghi rất thoải mái như Biệt Thự Bảo Đại, khách sạn Đồ Sơn Resort, khách sạn Biển Nhớ, khách sạn Hải Âu, khách sạn Hoa Phượng, khách sạn Lâm Nghiệp, khách sạn Công Đoàn Việt Nam, Hòn Dáu Resort….Những khách sạn này đều đảm bảo cho bạn tiện nghi nhất, tùy từng khách sạn sang trọng với mức giá khác nhau, bạn sẽ được tận hưởng những dịch vụ khác nhau tại các khách sạn này và lựa chọn cho mình một khách sạn phù hợp nhất khi đến với khu du lịch Đồ Sơn này.
Du lịch tại Đồ Sơn, bạn có thể tham quan rất nhiều cảnh đẹp hấp dẫn như: Đảo Dáu với bể bơi nhân tạo thuộc hàng lớn nhất Châu Á,có vườn chim,vườn thú,khu vui chơi giải trí,các khách sạn đẳng cấp 3 đến 5 sao, đặc biệt không thể thiếu ngọn hải đăng cổ kính hơn trăm năm tuổi.Kể từ khi được tu sửa khang trang,nơi đây còn được gọi vui bằng cái tên “Đà Lạt thu nhỏ”,hằng năm được rất đông du khách đến vui chơi giải trí vào những ngày hè. Ngoài ra khi đến với Đồ Sơn,du khách có thể đến thăm di tích bến tàu không số, nằm ở chân đồi Nghĩa Phong, tìm hiểu về con đường Hồ Chí Minh trên biển đầy gian khổ. Tham quan quần thể di tích Đình Ngọc Xuyên- Suối Rồng- Tháp Tường Long. Đặc biệt, tại khách sạn Đồ Sơn Resort bạn còn được vui chơi thỏa thích tại casino trên tầng 3 của khách sạn. Đây là nơi duy nhất tại miền bắc mà bạn có thể thoải mái chơi trò chơi đặc biệt này.
Nếu đến đây vào đúng các mũa lễ hội, bạn sẽ bị thu hút bởi sự náo nhiệt tại nơi đây. Có thể kể đến một số lế hội như lễ hội đảo Dáu. Vào ngày này, người dân Đồ Sơn nói riêng và người dân buôn bán khắp nơi đi thuyền ra đảo cúng và thắp hương cầu may cho một năm buôn bán thuận lợi và sức khỏe bình an. Hay cứ vào mỗi dịp Tết đến,người dân khắp nơi lại đổ về Đồ Sơn viếng thăm đền Bà Đế,cầu phúc cho mưa thuận gío hoà,nhà nhà êm ấm. Đặc biệt, một lễ hội được người dân nơi đây cùng du khách bốn phương mong chờ nhất đó là lễ hội chọi trâu. Lễ hội chọi trâu Đồ Sơn được tổ chức 2 vòng: Vòng sơ loại vào ngày 8 tháng 6 âm lịch và vòng chung kết vào ngày 9 tháng 8 âm lịch,thu hút rất đông du khách cả ở trong và ngoài nước.
Được thiên nhiên ưu đãi ban tặng cho những gì tinh hoa đẹp đẽ nhất của biển cả, cùng với sự khéo léo của người dân nơi đây, Đồ Sơn hiện đang là một trong những khu du lịch nổi tiếng trong và ngoài nước. Đồ Sơn đã và đang cố gắng hơn nữa nhằm nâng cao chất lượng du lịch cũng như tên tuổi của mình đi khắp bốn phương.
Bãi biển Đồ Sơn – Hải Phòng nhiều năm nay luôn là điểm du lịch lý tưởng của mọi du khách trong và ngoài nước, đặc biệt đây là điểm đến rất hay được các gia đình lựa chọn để tận hưởng khoảng thời gian bên nhau vào mùa hè.
Đồ Sơn là một bán đảo nhỏ do dãy núi Rổng vươn dài ra biển, với hàng chục mỏm cao từ 25 đến 130m, nơi đây có bãi cát mịn, bên bờ biển rợp bóng phi lao. Sau là những ngọn núi và đồi thông. Đồ Sơn hội tụ các điều kiện: cơ sở vật chất là nhà cửa, khách sạn, nhà hàng, đường xá, điện nước khá hoàn chỉnh. Trước đây Đồ Sơn là nơi lui tới nghỉ ngơi, hưởng thụ của vua chúa quan lại đô hộ. Nơi đây còn ngôi nhà bát giác kiên cố của Bảo Đại – ông vua cuối cùng của chế độ phong kiến Việt Nam.
|
Do Son is a district of Hai Phong city, about 20 km southeast of the city center. It is currently a resort with many beaches with beautiful scenery that attracts a large number of tourists every year. .
Do Son is a famous resort and beach resort in the North. Do Son is a small peninsula due to the Dragon Mountain range stretching out to the sea, with dozens of peaks 25 to 130m high. It has fine sand beaches and a shady casuarina beach. To the west and northwest, Do Son district is adjacent to Kien Thuy district, the remaining directions are adjacent to the East Sea. Because in the north and south of the district are the two estuaries of Lach Tray and Van Uc rivers belonging to the Thai Binh river system flowing into the sea, bringing with them a lot of alluvium, plus the construction of dikes on Hon Dau Island to build a high-rise resort. level, so the sea water in this area (especially area II) is turbid but still attracts tourists.
Do Son converges the following conditions: facilities such as houses, hotels, restaurants, roads, electricity and water are quite complete. In the past, Do Son was a place to rest and enjoy for kings, lords, and mandarins. There is also the solid octagonal house of Bao Dai - the last king of Vietnamese feudalism. Do Son beach is divided into 3 main areas: area 1 is located right at the beginning of Do Son district, area 2 has many modern hotels, area 3 is quiet and discreet. The sand in Do Son is very fine, has few seashells, is golden yellow when the sun rises and pinkish red at sunset. On a summer day, Do Son is so lively. Tourists from all over the country as well as international visitors come here to swim, rest and climb mountains, watching the three beautiful seas.
Do Son has many famous hotels, fully equipped and very comfortable such as Bao Dai Villa, Do Son Resort Hotel, Bien Nho Hotel, Hai Au Hotel, Hoa Phuong Hotel, Lam Nghiep Hotel, etc. Vietnam Trade Union Hotel, Hon Dau Resort... These hotels all guarantee you the most comfort, depending on the luxury hotel with different prices, you will enjoy different services at the hotels. and choose for yourself the most suitable hotel when coming to this Do Son tourist area.
Traveling to Do Son, you can visit many attractive landscapes such as: Dau Island with the largest artificial swimming pool in Asia, bird garden, zoo, amusement park, and high-class hotels. level 3 to 5 stars, especially indispensable ancient lighthouse more than a hundred years old. Since being spaciously renovated, this place is also jokingly called "miniature Da Lat", every year very Many tourists come for entertainment on summer days. In addition, when coming to Do Son, visitors can visit the unnumbered pier relic, located at the foot of Nghia Phong hill, and learn about the arduous Ho Chi Minh road at sea. Visit the relic complex of Ngoc Xuyen Communal House - Dragon Stream - Tuong Long Tower. In particular, at Do Son Resort hotel you can also have fun at the casino on the 3rd floor of the hotel. This is the only place in the North where you can comfortably play this special game.
If you come here during the right festivals, you will be attracted by the bustle here. Some festivals include the Dau Island festival. On this day, Do Son people in particular and traders everywhere take boats to the island to worship and burn incense to pray for good luck in the year of business and good health. Or every Tet holiday, people from all over come to Do Son to visit Ba De Temple, praying for good weather and peaceful homes. In particular, a festival that is most anticipated by the people here and tourists from all over is the buffalo fighting festival. Do Son Buffalo Fighting Festival is held in 2 rounds: The preliminary round on the 8th day of the 6th lunar month and the final round on the 9th day of the 8th lunar month, attracting a large number of tourists both at home and abroad.
Blessed by nature with the most beautiful quintessence of the sea, along with the ingenuity of the people here, Do Son is currently one of the famous tourist areas at home and abroad. Do Son has been trying harder to improve the quality of tourism as well as its reputation in all four directions.
Do Son Beach - Hai Phong has for many years been an ideal tourist destination for all domestic and foreign tourists, especially this is a very popular destination chosen by families to enjoy time together in the summer. summer.
Do Son is a small peninsula due to the Rong mountain range stretching out to the sea, with dozens of peaks from 25 to 130m high. There is a fine sand beach and a casuarina-lined beach. Following are the mountain and hill. Do Son converges the following conditions: facilities such as houses, hotels, restaurants, roads, electricity and water are quite complete. In the past, Do Son was a place to rest and enjoy for kings, lords, and mandarins. There is also the solid octagonal house of Bao Dai - the last king of Vietnamese feudalism.
|
Ngay sau khi chiếm được Sài Gòn, người Pháp đã cho xây dựng nhà thờ để làm nơi hanh lễ cho những người công giáo trong đôi quan Viễn Chinh. Nhà thờ được xây ở đường số 5, trên nên của một ngôi chùa nhỏ của người Việt đã bị bỏ hoang… Ngoài mục đích làm chỗ thờ phụng, hành lễ cho tín đồ, việc xây dựng nhà thờ lớn cũng nằm trong mục đích phô trương đạo Công giáo và sự vĩ đại của nền văn minh nước Pháp trước người dân thuộc địa.
Nhà thờ Đức Bà là một trong những công trình kiến trúc độc đáo nhất tại Sài Gòn, luôn thu hút sự quan tâm của du khách trong và ngoài nước. Toà thánh đường có chu vi 91 x 35,5 m, chiều cao 21 m. Chung quanh không có tường rào bao bọc. Móng của nhà thờ thiết kế đặc biệt, chịu được tải trọng gấp 10 lần toàn bộ kiến trúc ngôi nhà thờ bên trên. Nhìn bên ngoài, từ tường đến mái toàn bộ là một màu đỏ gạch nung tươi mới, không hề có rêu mốc bám vào. Hiện trong nhà thờ còn có một số ngói vỡ, bên trên có in hàng chữ Guichard Carvin, Marseille St André France (có thể đây nơi sản xuất loại ngói này), một số mảnh ngói khác lại có hàng chữ Wang – Tai Saigon. Có thể đây là mảnh ngói được sản xuất sau tại Sài Gòn dùng để thay thế những mảnh ngói vỡ trong thời gian Chiến tranh thế giới thứ hai, thời gian mà theo Linh mục Vương Sĩ Tuấn (phụ tá Linh mục Chánh sở Huỳnh Công Minh), có nhiều cửa kính của nhà thờ bị vỡ. Hệ thống kính màu trên tường gồm 56 chiếc, mô tả các nhân vật và sự kiện trong Thánh kinh. Khi có ánh sáng chiếu vào toát lên vẻ đẹp lung linh, lộng lẫy. 31 lỗ thông hơi hình bông hồng tròn, xuyên thẳng vào tường rất khéo trông như những hoa văn trên tấm lụa. 25 cửa sổ mắt bò bằng kính nhiều màu ghép lại với những hình ảnh rất đẹp.
Nội thất thánh đường được thiết kế thành một lòng chính, hai lòng phụ, tiếp đến là hai dãy nhà nguyện. Thánh đường có sức chứa khoảng 1.200 người, với hai hàng cột chính hình chữ nhật mỗi bên sáu chiếc (tổng cộng 12 chiếc) tượng trưng cho 12 vị thánh tông đồ. Ngay sau hàng cột chính là một hành lang có khá nhiều khoang. Tại đây, đặt khoảng hơn 20 bàn thờ với các bệ thờ và tượng thánh nhỏ làm bằng đá trắng khá tinh xảo. Hệ thống chiếu sáng của thánh đường ngay từ đầu đã được thiết kế bằng điện, không dùng đèn cầy. Ban ngày thì được chiếu sáng bằng ánh sáng mặt trời, thông qua các cửa kính màu và các lỗ thông gió.
Hai toà tháp chuông được xây dựng năm 1895, cao 57 m. Năm 1920, ở mỗi bên tháp chuông, người ta đặt một cây thánh giá cao 3,5 m, ngang 2 m. Tổng thể chiều cao từ mặt đất lên đỉnh thánh giá là 60,5 m. Tháp chuông có 6 quả chuông nặng tổng cộng 25.850kg lớn nhất Viễn Ðông thời đó, âm thanh phát ra là Sol, La, Si, Do, Ré, Mi. Từ bên ngoài nhìn vào, gác chuông bên phải là lầu chuông Nam. Nơi đây được treo quả chuông lớn nhất và 3 quả chuông nhỏ hơn. Bên trái là lầu chuông Nữ được treo hai quả chuông còn lại.
Phía trước thánh đường là một công viên. Giữa công viên là bức tượng Đức Mẹ Hòa Bình (hay Nữ vương Hòa Bình). Ở một góc vạt áo phía bên trái tượng có khắc tên tác giả là G. Ciocchetti. Tượng được tạc ở Ý, chuyển về Sài Gòn năm 1959, bằng đường thuỷ. Bức tượng cao 4,6 m, nặng 5,8 tấn, bằng đá cẩm thạch trắng, không đánh bóng, còn giữ được vẻ thô sơ. Tượng tạc hình Đức Mẹ trong tư thế đứng thẳng, tay cầm trái địa cầu, trên trái địa cầu có đính cây thánh giá, mắt Đức Mẹ đăm chiêu nhìn lên trời như đang cầu nguyện cho Việt Nam và cho thế giới được hoà bình. Chân Đức Mẹ đạp đầu con rắn. Trên bệ đá, phía trước bức tượng, người ta có gắn một tấm bảng đồng với hàng chữ tiếng Latin: REGINA PACIS – OPRA PRONOBIS – XVII. II. MCMLIX (Nữ vương Hoà bình – Cầu cho chúng tôi – 17-02-1959). Phía dưới bệ đá, chỗ giáp với chân tượng, có một cái hốc nhỏ, bên trong đặt một chiếc hộp bằng bạc, chứa những lời kinh cầu nguyện cho hoà bình.
Đây là một công trình kiến trúc thật sự có giá trị rất lớn về mặt lịch sử và nghệ thuật kiến trúc xây dựng. Là minh chứng sống cho một thời kỳ lịch sử của dân tộc ta. Mặc dầu nhà thờ Đức Bà đã trải qua trên trăm năm tuổi nhưng ngày nay nó vẫn tồn tại như một di tích sống minh chứng cho sự tư do tín ngưỡng của đất nước. Khách tham quan nước ngoài và trong nước không thể không đến nơi đây, đặc biệt là vào đêm Noel khu vực nhà thờ và trung tâm thành phố biến thành một khu vực lễ hội tưng bừng.ột trong những công trình kiến trúc độc đáo nhất tại Sài Gòn, luôn thu hút sự quan tâm của du khách trong và ngoài nước.
Tọa lạc tại số 1 Công xã Paris, thành phố Hồ Chí Minh. Vương cung Thánh đường Đức Bà Sài Gòn, thường được biết đến với tên nhà thờ Đức Bà. Đây là nhà thờ công giáo có quy mô lớn và đặc sắc, là ngôi thánh đường nguy nga và cổ kính, là một trong những công trình kiến trúc thu hút nhiều khách tham quan nhất tại thành phố này. Có thể nói Nhà thờ Đức Bà đã trở thành một điểm du lịch lý tưởng không chỉ đối với du khách trong nước mà còn là điểm hút lớn đối với du khách quốc tế.
Theo tài liệu, Nhà thờ Đức Bà được thực hiện theo đồ án của kiến trúc sư J. Bourad. Nhà thờ được khởi công xây dựng từ năm 1877 và hoàn thành vào năm 1880. Sau khi đề án thiết kế được chọn, Đô đốc Duperré cho đấu thầu việc xây dựng thánh đường và cũng chính kiến trúc sư J. Bourad là người trúng thầu và trực tiếp giám sát công trình này. Mọi vật liệu từ xi măng, sắt thép đến ốc vít đều mang từ Pháp sang. Trong đó, toàn bộ nhà thờ có chiều dài là 93m, rộng 35,5m và cao 57 m, sức chứa của thánh đường có thể đạt tới 1.200 người.
|
Immediately after capturing Saigon, the French built a church to serve as a place of worship for Catholics in the Vien Chinh mandarins. The church was built on Street Không. 5, on the roof of a small abandoned Vietnamese temple... In addition to the purpose of being a place of worship and ceremonies for believers, the construction of a large church was also for the purpose of displaying promote Catholicism and the greatness of French civilization to the colonial people.
Notre Dame Cathedral is one of the most unique architectural works in Saigon, always attracting the attention of domestic and foreign tourists. The cathedral has a circumference of 91 x 35.5 m and a height of 21 m. There are no fences surrounding it. The church's foundation is specially designed to withstand a load 10 times greater than the entire church architecture above. Looking from the outside, from the walls to the roof, everything is a fresh red brick color, with no moss or mold clinging to it. Currently in the church there are some broken tiles, above them are printed the words Guichard Carvin, Marseille St André France (this is probably where this type of tile is produced), some other pieces of tiles have the words Wang - Tai Saigon. It is possible that this is a piece of tile produced later in Saigon to replace broken pieces of tile during World War II, a time that according to Father Vuong Si Tuan (assistant to Priest Huynh Cong Minh). ), many glass windows of the church were broken. The stained glass system on the wall includes 56 pieces, depicting characters and events in the Bible. When light shines on it, it exudes shimmering and splendid beauty. 31 round rose-shaped vents, penetrating straight into the wall very cleverly look like patterns on silk. 25 multi-colored glass bull's-eye windows combined with beautiful images.
The interior of the cathedral is designed into a main cavity, two secondary corridors, followed by two rows of chapels. The cathedral can accommodate about 1,200 people, with two main rows of rectangular columns with six on each side (12 in total) symbolizing the 12 apostles. Right behind the main colonnade is a hallway with quite a few compartments. Here, there are about more than 20 altars with altars and small statues of saints made of quite sophisticated white stone. The cathedral's lighting system from the beginning was designed with electricity, without using candles. During the day it is illuminated by sunlight, through stained glass windows and ventilation holes.
The two bell towers were built in 1895, 57 m high. In 1920, on each side of the bell tower, a cross was placed 3.5 m high and 2 m wide. The overall height from the ground to the top of the cross is 60.5 m. The bell tower had 6 bells weighing a total of 25,850kg, the largest in the Far East at that time. The sounds emitted were Sol, La, Si, Do, Re, Mi. Looking in from the outside, the bell tower on the right is the South bell tower. The largest bell and three smaller bells hang here. On the left is the Female bell tower with the remaining two bells hanging.
In front of the cathedral is a park. In the middle of the park is the statue of Our Lady of Peace (or Queen of Peace). In one corner of the shirt on the left side of the statue is engraved the author's name, G. Ciocchetti. The statue was carved in Italy and shipped to Saigon in 1959, by water. The statue is 4.6 m high, weighs 5.8 tons, made of white marble, unpolished, still retaining its rudimentary appearance. The statue depicts the Virgin Mary in an upright position, holding a globe in her hand, with a cross attached to it. Her eyes look thoughtfully up to the sky as if praying for Vietnam and for world peace. The Virgin Mary's feet crushed the snake's head. On the stone pedestal, in front of the statue, there is a bronze plaque with the Latin words: REGINA PACIS – OPRA PRONOBIS – XVII. II. MCMLIX (Queen of Peace – Pray for us – February 17, 1959). Below the stone pedestal, adjacent to the foot of the statue, there is a small niche, inside is placed a silver box, containing prayers for peace.
This is a truly architectural work of great value in terms of history and architectural art. It is a living testament to a historical period of our nation. Although Notre Dame Cathedral is over a hundred years old, today it still exists as a living relic demonstrating the country's religious freedom. Foreign and domestic visitors cannot help but come here, especially on Christmas Eve when the church area and the city center turn into a jubilant festival area. One of the most unique architectural works. in Saigon, always attracting the attention of domestic and foreign tourists.
Located at Không. 1 Paris Commune, Ho Chi Minh City. Notre Dame Basilica of Saigon, commonly known as Notre Dame Cathedral. This is a large and unique Catholic church, a magnificent and ancient cathedral, one of the architectural works that attracts the most visitors in this city. It can be said that Notre Dame Cathedral has become an ideal tourist destination not only for domestic tourists but also a major attraction for international tourists.
According to documents, Notre Dame Cathedral was built according to the project of architect J. Bourad. Construction of the church began in 1877 and was completed in 1880. After the design project was selected, Admiral Duperré bid for the construction of the cathedral and architect J. Bourad was the winning bidder. and directly supervise this project. All materials from cement, steel to screws were brought from France. In particular, the entire church is 93m long, 35.5m wide and 57m high, the capacity of the cathedral can reach 1,200 people.
|
Bánh xèo có từ rất lâu, không biết nó xuất xứ từ đâu, nhưng bánh xeo hiện nay có mặc ở rất nhiều nơi trên đất nước và ở thế giới nữa. Bánh xèo là một món ăn dân dã, bình dị nhưng bánh xèo nó mang một cái gì đó rất riêng cho dân tộc ta.
Bánh xèo thường hay được mọi người làm bán vào mùa mưa, có lẽ nó ăn rất ấm bụng nên mọi ngoài rất thích. Bánh xèo có nhiều vùng làm khác nhau. Ở miền tây thì bánh xèo được làm rất to, miền trung thì vừa và miền bắc thì hơi nhỏ một tí. Mỗi nơi chọn nguyên liệu giống nhau đều là bọt gạo nhưng nhưn và gia vị thì khác nhau. Gia vị nó tượng trưng cho mỗi vùng miền. Nhưng có vùng thì làm bàng tôm thịt bò, thịt heo nạc… có vùng thì làm nấm và giá công với một tí thịt rất ngon.
ở mỗi vùng với mỗi gia vị nó tượng trưng tính vung miền và thể hiện được những nét đặc sắc văn hóa của họ. Phải chăng đó là cái sở thích của mỗi vùng không phải mà nó chính là nền văn hóa lịch sữ của họ.
Để làm được một chiếc bánh xèo không phải đơn giản tí nào, đó là cả một nghệ thuật. Cách gia bột, trộn bột rất quan trọng nó có thể làm bánh ngon hay dỡ thế nào đều phụ thuộc vào nó. Ta có thể dùng thêm các nguyên liệu khác như nước côt dừ để lấy khuấy bột. Nước dừa này dùng để pha bột nhằm làm tăng độ béo cho bánh. Ta cho khoảng 1 lít nước ấm vào 0,5 kg dừa khô đã nạo, nhào trộn và vắt, lược lấy phần nước cốt để riêng, sau đó cho thêm nước vào phần xác dừa, tiếp tục vắt lấy nước nhì và nước ba.
Bước tiếp theo ta khuấy đều bột gạo với một ít nước ấm và tất cả nước dừa ở trên, cho thêm hành lá xắt nhuyễn và bột nghệ để tạo màu vàng đặc trưng cho bánh. Bổ sung thêm gia vị như muối, đường, bột ngọt. Cũng có thể cho thêm trứng gà đã đánh nhuyễn vào bột để bánh dòn và nở hơn hay bổ sung bột mì để tăng độ dòn của bánh.
Nhưn thì tùy theo sở thích của mỗi người. tôm bóc vỏ để ráo, thịt thái mỏng và ướt gia vị. Sau đó ta sào sơ qua cho thịt và tôm săn lại, vừa chín tới. bên cạnh đó ta có thể cho thêm giá, nấm rửa để ráo. Tí khi làm bánh, ta cho cho vào lên trên bột.
Ăn kèm với bánh gồm có rau sống và nước chấm. Hai món ăn kèm này cũng phải chuẩn bị chu đáo qua việc sơ chế nó. Nước chấm thì ta cho tỏi tươi và ớt được bằm thật nhuyễn, cho vào nước ấm. Thêm đường, nước chanh (hay giấm) và khuấy đều, sau đó cho từ từ nước mắm vào, nêm nếm vừa ăn. Nước chấm ngon cho bánh xèo phải có vị mặn vừa phải của nước mắm hài hòa với vị chua của chanh và vị ngọt của đường. Rau sống gồm có nhiều loại và tùy sử thích của tùng người, mà ta nen chọn các loại rau sau: xà lách, rau thơm, diếp cá, cải xanh, lá lốt, đọt bằng lăng, đọt xoài, sôi nhái. Rau phải được rửa sạch, để ráo và xếp ra mâm. Rau nên ngâm trong nước có muối với nồng độ loãng và ngâm trong thời gian ngắn khoảng 3-5 phút để hạn chế các nguy cơ vi sinh vật.
Cách đổ cũng không khó. Ta chỉ cần bắt chảo nóng, cho dàu vào sôi lên ta cho bột vào vào cho nhưn cộng với tí giá và nấm vào úp vung lại để khoảng 2 3 phút ta lấy ra và làm tiếp cá khác. Nếu muốn bánh giòn hơn thì ta để khoảng 5 phút và lấy ra. Cái quan trọng để có chiếc bánh xèo ngon đó là nguyên liệu và cách pha bột.
Một cái bánh xèo cung cấp năng lượng trung bình khoảng 300-350 kcal với sự có mặt đầy đủ các thành phần dinh dưỡng khác nhau từ nguyên liệu chế biến (tinh bột, đạm, chất béo).
Bánh xèo rất hấp dẫn thực khách bởi cách ăn của nó. Ăn bánh xèo đúng điệu phải là phải dùng tay để gói. Trải những chiếc lá non lên bàn tay, bỏ vào một chút bánh kèm nhân, cuộn lại chấm nước mắm chanh, tỏi, ớt… cứ nhẩn nha nhai mà tận hưởng cái mùi vị của cây trái vườn nhà. Bánh xèo Nam bộ được ăn với gần 20 loại rau khác nhau. Nhìn chung các loại rau ăn với bánh xèo tương đối giàu carotene, vitamin C, muối khoáng, có loại rau còn chứa một số vị thuốc tốt cho cơ thể. Ăn bữa bánh xèo thơm ngon không những được thưởng thức hương vị ngon, tươi của các loại rau, mà còn tạo điều kiện cho cơ thể tiếp nhận các chất dinh dưỡng qua các loại rau đó.
Vượt ra khỏi biên giới quốc gia, bánh xèo đã được mang đi giới thiệu ở rất nhiều nơi trên thế giới và đã được ưa thích. Trong các buổi tổ chức giới thiệu văn hóa Việt Nam ở Mỹ và các quốc gia khác trên thế giới, bánh xèo Nam bộ là một trong những món ăn gây nhiều ấn tượng với thực khách.
Bánh xèo Nam bộ được chế biến từ bột gạo, nước cốt dừa, tôm, thịt… đặc biệt hấp dẫn thực khách bằng cách thêm giá, củ sắn, bông điên điển, bông thiên lý hay bông so đũa… làm nhân bánh.
Ăn bữa bánh xèo thơm ngon không những bạn được thưởng thức hương vị ngon, tươi của các loại rau, mà còn tạo điều kiện cho cơ thể có khả năng tiếp nhận các vị thuốc tốt qua các loại rau đó. Kim thất thì thơm như tía tô, có nhiều tinh dầu, bổ máu; cát lồi giúp những người suy thận phục hồi chức năng; đọt vông giúp an thần, dễ ngủ…
Có mặt trong các loại rau ăn với bánh xèo còn có lá lốt có tác dụng giảm đau, đầy hơi, khó tiêu, trị nôn mửa… Rau diếp cá lại có tác dụng kháng khuẩn, điều trị mụn nhọt và thông đường tiểu tiện hoặc dùng cho phụ nữ kinh nguyệt không đều. Nghệ là thuốc thông mật, điều trị viêm gan, giảm viêm khớp và còn dùng để sản xuất thuốc làm hạ tỉ lệ cholesterol trong máu, điều trị viêm loét dạ dày…
Giá đậu xanh trong nhân bánh có nhiều chất dinh dưỡng như vitamin C và E, lượng calo thấp, dùng tốt cho người bị viêm thanh quản mất tiếng, mỏi cơ, người béo phì, *** tháo đường, bệnh tim mạch, cao huyết áp, nhồi máu cơ tim, cholesterol trong máu cao, dễ sẩy thai… Hành tây xắt thành khoanh mỏng vừa tăng hương vị thơm ngon cho nhân bánh, vừa có tác dụng kích thích tiêu hóa, điều trị nhu động ruột kém, hoặc còn có tác dụng điều trị xơ mỡ động mạch và viêm họng…
Vượt ra khỏi biên giới quốc gia, bánh xèo đã được mang đi giới thiệu ở rất nhiều nơi trên thế giới và đã được rất nhiều người ưa thích không chỉ ở mùi vị đặc trưng của bánh mà còn giá trị dinh dưỡng cao ở những cái bánh xèo nóng hổi.
Bánh xèo đã có ở miền Nam tự thuở nào chẳng ai nhớ được. Có lẽ nó đã có từ trước thời phở Bắc vào Nam hay bánh mì Sài Gòn bắt đầu có mặt từ những năm 40 – 50 thế kỷ trước. Ngày xưa ở chợ, khu xóm, từ thành thị đến thôn quê miền Nam thế nào cũng có hàng bánh xèo như một món ăn bình dân phổ biến mà ai cũng biết.
Đầu thập niên 80, với những khó khăn của đất nước sau chiến tranh, hàng quán ở Sài Gòn giảm đáng kể, trong đó có cả những hàng bán bánh xèo. Nhưng đến giữa thập niên 80, đột ngột trên những đoạn đường nhiều người qua lại, xuất hiện một số quán bán một thứ bánh chiên bằng bột có màu vàng như bánh xèo.
Tuy nhiên khuôn đổ bánh chỉ nhỏ bằng khuôn đổ bánh khoái, nhân bao gồm tép, thịt ba rọi, giá, củ hành như bánh xèo và nước chấm là nước mắm chứ không phải bằng nhân và nước chấm của bánh khoái. Đa số người bán là người miền Trung, thế nên món bánh được đặt tên là “bánh xèo miền Trung”. Bánh xèo miền Trung chiếm được cảm tình của nhiều người thành phố lúc bấy giờ vì sự hấp dẫn riêng của mình: độ nóng giòn vừa phải, ăn với nhiều rau và nước mắm, ngon miệng…
Từ thập niên 90 trở đi bánh xèo Nam bộ bắt đầu khởi sắc trở lại với những nơi bán có tiếng như bánh xèo Đinh Công Tráng – Q.1, Ngô Quyền – Q.5, A Phủ. Và đến năm 2007, bánh xèo Ăn Là Ghiền xuất hiện với quy mô lớn, bài bản, chuyên nghiệp hơn nhằm giới thiệu cho công chúng món bánh xèo miền Tây và những món ăn dân dã Việt Nam. Sau đó một năm, bánh xèo Mười Xiềm của Cần Thơ cũng góp mặt tại thành phố. Vậy là bánh xèo Việt Nam bắt đầu sánh vai cùng các thương hiệu bánh crêpe Pháp, pizza Ý, bánh xèo Nhật, bánh roti pum Ấn Độ, bánh tasco Mexico…
Ăn nóng là điều bắt buộc với chiếc bánh xèo nên khi bánh vừa lấy ra khỏi chảo là phải đến ngay tay người ăn. Tiếng “xèo xèo!” của bột chiên trên lửa, những làn khói bốc lên như còn vương vấn trên mặt bánh vàng ươm. Bánh bột gạo chiên ấy được gọi tên là “bánh xèo”, rất dân dã và gần gũi với mọi người Việt. Bánh xèo hiện nay do có thêm phiên bản mới giữa bánh xèo miền Nam và bánh khoái miền Trung nên được tạm coi là có hai loại, khác nhau chủ yếu ở kích thước. Nếu chiếc bánh xèo miền Trung nằm gọn trong lòng chiếc chảo nhỏ, đường kính khoảng 10 – 15cm, trông dày dặn và giòn rụm thì bánh xèo miền Nam kích thước bằng cái chảo lớn, bột đổ thật khéo để tạo lớp rìa mỏng tang và giòn xốp, ít ngậm dầu như bánh xèo miền Trung.
|
Bánh xèo có từ rất lâu, không biết nó xuất xứ từ đâu, nhưng bánh xeo hiện nay có mặc ở rất nhiều nơi trên đất nước và ở thế giới nữa. Bánh xèo là một món ăn dân dã, bình dị nhưng bánh xèo nó mang một cái gì đó rất riêng cho dân tộc ta.
Bánh xèo thường hay được mọi người làm bán vào mùa mưa, có lẽ nó ăn rất ấm bụng nên mọi ngoài rất thích. Bánh xèo có nhiều vùng làm khác nhau. Ở miền tây thì bánh xèo được làm rất to, miền trung thì vừa và miền bắc thì hơi nhỏ một tí. Mỗi nơi chọn nguyên liệu giống nhau đều là bọt gạo nhưng nhưn và gia vị thì khác nhau. Gia vị nó tượng trưng cho mỗi vùng miền. Nhưng có vùng thì làm bàng tôm thịt bò, thịt heo nạc… có vùng thì làm nấm và giá công với một tí thịt rất ngon.
ở mỗi vùng với mỗi gia vị nó tượng trưng tính vung miền và thể hiện được những nét đặc sắc văn hóa của họ. Phải chăng đó là cái sở thích của mỗi vùng không phải mà nó chính là nền văn hóa lịch sữ của họ.
Để làm được một chiếc bánh xèo không phải đơn giản tí nào, đó là cả một nghệ thuật. Cách gia bột, trộn bột rất quan trọng nó có thể làm bánh ngon hay dỡ thế nào đều phụ thuộc vào nó. Ta có thể dùng thêm các nguyên liệu khác như nước côt dừ để lấy khuấy bột. Nước dừa này dùng để pha bột nhằm làm tăng độ béo cho bánh. Ta cho khoảng 1 lít nước ấm vào 0,5 kg dừa khô đã nạo, nhào trộn và vắt, lược lấy phần nước cốt để riêng, sau đó cho thêm nước vào phần xác dừa, tiếp tục vắt lấy nước nhì và nước ba.
Bước tiếp theo ta khuấy đều bột gạo với một ít nước ấm và tất cả nước dừa ở trên, cho thêm hành lá xắt nhuyễn và bột nghệ để tạo màu vàng đặc trưng cho bánh. Bổ sung thêm gia vị như muối, đường, bột ngọt. Cũng có thể cho thêm trứng gà đã đánh nhuyễn vào bột để bánh dòn và nở hơn hay bổ sung bột mì để tăng độ dòn của bánh.
Nhưn thì tùy theo sở thích của mỗi người. tôm bóc vỏ để ráo, thịt thái mỏng và ướt gia vị. Sau đó ta sào sơ qua cho thịt và tôm săn lại, vừa chín tới. bên cạnh đó ta có thể cho thêm giá, nấm rửa để ráo. Tí khi làm bánh, ta cho cho vào lên trên bột.
Ăn kèm với bánh gồm có rau sống và nước chấm. Hai món ăn kèm này cũng phải chuẩn bị chu đáo qua việc sơ chế nó. Nước chấm thì ta cho tỏi tươi và ớt được bằm thật nhuyễn, cho vào nước ấm. Thêm đường, nước chanh (hay giấm) và khuấy đều, sau đó cho từ từ nước mắm vào, nêm nếm vừa ăn. Nước chấm ngon cho bánh xèo phải có vị mặn vừa phải của nước mắm hài hòa với vị chua của chanh và vị ngọt của đường. Rau sống gồm có nhiều loại và tùy sử thích của tùng người, mà ta nen chọn các loại rau sau: xà lách, rau thơm, diếp cá, cải xanh, lá lốt, đọt bằng lăng, đọt xoài, sôi nhái. Rau phải được rửa sạch, để ráo và xếp ra mâm. Rau nên ngâm trong nước có muối với nồng độ loãng và ngâm trong thời gian ngắn khoảng 3-5 phút để hạn chế các nguy cơ vi sinh vật.
Cách đổ cũng không khó. Ta chỉ cần bắt chảo nóng, cho dàu vào sôi lên ta cho bột vào vào cho nhưn cộng với tí giá và nấm vào úp vung lại để khoảng 2 3 phút ta lấy ra và làm tiếp cá khác. Nếu muốn bánh giòn hơn thì ta để khoảng 5 phút và lấy ra. Cái quan trọng để có chiếc bánh xèo ngon đó là nguyên liệu và cách pha bột.
Một cái bánh xèo cung cấp năng lượng trung bình khoảng 300-350 kcal với sự có mặt đầy đủ các thành phần dinh dưỡng khác nhau từ nguyên liệu chế biến (tinh bột, đạm, chất béo).
Bánh xèo rất hấp dẫn thực khách bởi cách ăn của nó. Ăn bánh xèo đúng điệu phải là phải dùng tay để gói. Trải những chiếc lá non lên bàn tay, bỏ vào một chút bánh kèm nhân, cuộn lại chấm nước mắm chanh, tỏi, ớt… cứ nhẩn nha nhai mà tận hưởng cái mùi vị của cây trái vườn nhà. Bánh xèo Nam bộ được ăn với gần 20 loại rau khác nhau. Nhìn chung các loại rau ăn với bánh xèo tương đối giàu carotene, vitamin C, muối khoáng, có loại rau còn chứa một số vị thuốc tốt cho cơ thể. Ăn bữa bánh xèo thơm ngon không những được thưởng thức hương vị ngon, tươi của các loại rau, mà còn tạo điều kiện cho cơ thể tiếp nhận các chất dinh dưỡng qua các loại rau đó.
Vượt ra khỏi biên giới quốc gia, bánh xèo đã được mang đi giới thiệu ở rất nhiều nơi trên thế giới và đã được ưa thích. Trong các buổi tổ chức giới thiệu văn hóa Việt Nam ở Mỹ và các quốc gia khác trên thế giới, bánh xèo Nam bộ là một trong những món ăn gây nhiều ấn tượng với thực khách.
Bánh xèo Nam bộ được chế biến từ bột gạo, nước cốt dừa, tôm, thịt… đặc biệt hấp dẫn thực khách bằng cách thêm giá, củ sắn, bông điên điển, bông thiên lý hay bông so đũa… làm nhân bánh.
Ăn bữa bánh xèo thơm ngon không những bạn được thưởng thức hương vị ngon, tươi của các loại rau, mà còn tạo điều kiện cho cơ thể có khả năng tiếp nhận các vị thuốc tốt qua các loại rau đó. Kim thất thì thơm như tía tô, có nhiều tinh dầu, bổ máu; cát lồi giúp những người suy thận phục hồi chức năng; đọt vông giúp an thần, dễ ngủ…
Có mặt trong các loại rau ăn với bánh xèo còn có lá lốt có tác dụng giảm đau, đầy hơi, khó tiêu, trị nôn mửa… Rau diếp cá lại có tác dụng kháng khuẩn, điều trị mụn nhọt và thông đường tiểu tiện hoặc dùng cho phụ nữ kinh nguyệt không đều. Nghệ là thuốc thông mật, điều trị viêm gan, giảm viêm khớp và còn dùng để sản xuất thuốc làm hạ tỉ lệ cholesterol trong máu, điều trị viêm loét dạ dày…
Giá đậu xanh trong nhân bánh có nhiều chất dinh dưỡng như vitamin C và E, lượng calo thấp, dùng tốt cho người bị viêm thanh quản mất tiếng, mỏi cơ, người béo phì, *** tháo đường, bệnh tim mạch, cao huyết áp, nhồi máu cơ tim, cholesterol trong máu cao, dễ sẩy thai… Hành tây xắt thành khoanh mỏng vừa tăng hương vị thơm ngon cho nhân bánh, vừa có tác dụng kích thích tiêu hóa, điều trị nhu động ruột kém, hoặc còn có tác dụng điều trị xơ mỡ động mạch và viêm họng…
Vượt ra khỏi biên giới quốc gia, bánh xèo đã được mang đi giới thiệu ở rất nhiều nơi trên thế giới và đã được rất nhiều người ưa thích không chỉ ở mùi vị đặc trưng của bánh mà còn giá trị dinh dưỡng cao ở những cái bánh xèo nóng hổi.
Bánh xèo đã có ở miền Nam tự thuở nào chẳng ai nhớ được. Có lẽ nó đã có từ trước thời phở Bắc vào Nam hay bánh mì Sài Gòn bắt đầu có mặt từ những năm 40 – 50 thế kỷ trước. Ngày xưa ở chợ, khu xóm, từ thành thị đến thôn quê miền Nam thế nào cũng có hàng bánh xèo như một món ăn bình dân phổ biến mà ai cũng biết.
Đầu thập niên 80, với những khó khăn của đất nước sau chiến tranh, hàng quán ở Sài Gòn giảm đáng kể, trong đó có cả những hàng bán bánh xèo. Nhưng đến giữa thập niên 80, đột ngột trên những đoạn đường nhiều người qua lại, xuất hiện một số quán bán một thứ bánh chiên bằng bột có màu vàng như bánh xèo.
Tuy nhiên khuôn đổ bánh chỉ nhỏ bằng khuôn đổ bánh khoái, nhân bao gồm tép, thịt ba rọi, giá, củ hành như bánh xèo và nước chấm là nước mắm chứ không phải bằng nhân và nước chấm của bánh khoái. Đa số người bán là người miền Trung, thế nên món bánh được đặt tên là “bánh xèo miền Trung”. Bánh xèo miền Trung chiếm được cảm tình của nhiều người thành phố lúc bấy giờ vì sự hấp dẫn riêng của mình: độ nóng giòn vừa phải, ăn với nhiều rau và nước mắm, ngon miệng…
Từ thập niên 90 trở đi bánh xèo Nam bộ bắt đầu khởi sắc trở lại với những nơi bán có tiếng như bánh xèo Đinh Công Tráng – Q.1, Ngô Quyền – Q.5, A Phủ. Và đến năm 2007, bánh xèo Ăn Là Ghiền xuất hiện với quy mô lớn, bài bản, chuyên nghiệp hơn nhằm giới thiệu cho công chúng món bánh xèo miền Tây và những món ăn dân dã Việt Nam. Sau đó một năm, bánh xèo Mười Xiềm của Cần Thơ cũng góp mặt tại thành phố. Vậy là bánh xèo Việt Nam bắt đầu sánh vai cùng các thương hiệu bánh crêpe Pháp, pizza Ý, bánh xèo Nhật, bánh roti pum Ấn Độ, bánh tasco Mexico…
Ăn nóng là điều bắt buộc với chiếc bánh xèo nên khi bánh vừa lấy ra khỏi chảo là phải đến ngay tay người ăn. Tiếng “xèo xèo!” của bột chiên trên lửa, những làn khói bốc lên như còn vương vấn trên mặt bánh vàng ươm. Bánh bột gạo chiên ấy được gọi tên là “bánh xèo”, rất dân dã và gần gũi với mọi người Việt. Bánh xèo hiện nay do có thêm phiên bản mới giữa bánh xèo miền Nam và bánh khoái miền Trung nên được tạm coi là có hai loại, khác nhau chủ yếu ở kích thước. Nếu chiếc bánh xèo miền Trung nằm gọn trong lòng chiếc chảo nhỏ, đường kính khoảng 10 – 15cm, trông dày dặn và giòn rụm thì bánh xèo miền Nam kích thước bằng cái chảo lớn, bột đổ thật khéo để tạo lớp rìa mỏng tang và giòn xốp, ít ngậm dầu như bánh xèo miền Trung.
|
Bãi biển Ninh Chữ thuộc thôn Bình Sơn, xã Văn Hải, thị xã Phan Rang – Tháp Chàm, tỉnh Ninh Thuận là một trong những bãi biển đẹp của miền Trung. Tuy nhiên, khi nói đến Ninh Thuận, người ta chỉ thường nhắc đến bãi biển Cà Ná, Cổ Thạch, còn với Ninh Chữ thì số người biết đến vẫn chưa nhiều, vì bãi biển nằm cách xa thị xã, xa đường quốc lộ, trong một con đường cụt.
Tuy nhiên, nếu bạn đã từng đến Cà Ná, Cổ Thạch thì lần ghé qua Ninh Thuận sau đó bạn không nên bỏ qua Ninh Chữ, không phải chỉ vì để thay đổi “khẩu vị du lịch”, mà còn được thưởng thức một thắng cảnh với nét đẹp riêng, độc đáo, hoàn toàn khác với những bãi biển không xa đó.
Ninh Chữ có một vườn dương sát biển, nên ở bãi biển này không cần dù, không cần nhà mát, cũng có thể không cần đến cả ghế bố. Du khách có thể trải tăng nằm dài trên thảm lá dương ngắm biển. Rừng dương Ninh Chữ đẹp hơn nhờ những nét cong độc đáo của bờ biển. Cát Ninh Chữ không là màu trắng mà hơi vàng nhạt. Bãi không nhiều người tắm nên rất sạch và yên tĩnh. Cạnh bãi biển có một khách sạn tiện nghi, gần đó là một dãy nhà theo kiểu nhà rông, cũng được xây dựng sát mé biển hài hòa với nét đẹp thiên nhiên. Khách sạn đầy đủ tiện nghi, nhưng giá khá mềm, chỉ xấp xỉ mức của những khách sạn nội địa nhưng nằm ngoài thị xã. Do vậy, qua Phan Rang – Tháp Chàm, trên đường đi công tác, du lịch nếu cần nghỉ lại thì đừng ngại vài cây số nữa để đến Ninh Chữ. Bãi biển và rừng dương Ninh Chữ chắc chắn sẽ không làm bạn thất vọng.
Đến với Ninh Chữ, bạn còn có một chuyến du lịch tiết kiệm. Khách sạn sát biển nên không phải tốn thêm chi phí thuê dù, ghế nghỉ, tắm nước ngọt. Các món ăn bán dọc theo bãi biển cũng khá rẻ.
Từ Ninh Chữ, khách du lịch có thể đến khu thôn Tri Thủy. Thôn nằm ven cửa biển nhỏ, núi và biển nằm cạnh bên nhau. Núi ở đây không um tùm cây cỏ mà có dáng dấp như các non bộ, gồm nhiều hòn cao thấp khác nhau màu xám trắng, chen giữa lơ thơ cây lá. Đây đó trên sườn núi là vài ngôi chùa cổ, vài xóm nhà ngói lơ thơ. Đi một chút nữa bạn sẽ đến bãi biển hoang, cũng xanh mát rừng dương. Đoạn bãi biển này có những tảng đá hình thù kỳ dị, nằm chơ vơ trên cát. Nếu bạn cần một không gian tuyệt đối yên tĩnh, vắng vẻ và thơ mộng thì đây chính là nơi bạn mong đợi.
Gần khu vực Ninh Chữ cũng có nhiều vườn nho. Nó sẽ làm chuyến du lịch của bạn thêm phần hấp dẫn. Nho ăn tại vườn ngay khi vừa hái ngon hơn nho tủ lạnh nhiều.
Ninh Chữ là một bãi biển đẹp kết hợp với địa danh Bình Sơn tạo thành cụm du lịch Ninh Chữ – Bình Sơn nổi tiếng, nằm cách trung tâm thành phố khoảng 5 km và được coi là một trong 9 bãi biển đẹp nhất ở Việt Nam.
Giống như tên gọi, ở đây bãi cát trắng mịn kéo dài hình cung bán nguyệt, sóng lặng, yên bình, nước biển có màu xanh thẫm và bầu trời xung quanh có màu xanh ngát…. Biển Ninh Chữ kết hợp với địa danh Bình Sơn tạo thành cụm khu du lịch Ninh Chữ – Bình Sơn đã đem lại diện mạo, thương hiệu cho du lịch tỉnh Ninh Thuận. Khí hậu ở vùng Ninh Chữ mát mẻ, nắng ấm quanh năm, đặc biệt với những hàng dương sát biển nên nếu là một người yêu thích sự tĩnh lặng, du khách có thể thả mình bên dưới tán cây dương, đong đưa chiếc võng để đón gió mát từ biển. Hoặc du khách có thể tham gia các hoạt động du lịch như: tắm biển, lướt ván, câu cá, du thuyền hay thưởng thức các món ăn được chế biến tươi ngon…
|
Ninh Chu Beach in Binh Son village, Van Hai commune, Phan Rang - Thap Cham town, Ninh Thuan province is one of the beautiful beaches of the Central region. However, when talking about Ninh Thuan, people often only mention Ca Na and Co Thach beaches, but not many people know about Ninh Chu, because the beach is located far from the town, far from the national highway. in a dead end.
However, if you have ever been to Ca Na and Co Thach, the next time you visit Ninh Thuan you should not miss Ninh Chu, not only to change your "travel taste", but also to enjoy a wonderful experience. The scenery has its own unique beauty, completely different from the beaches not far away.
Ninh Chu has a poplar garden close to the sea, so on this beach there is no need for an umbrella, no need for a cool house, or even a deck chair. Visitors can lie down on a carpet of poplar leaves and watch the sea. Ninh Chu poplar forest is more beautiful thanks to the unique curves of the coast. Cat Ninh Chu is not white but slightly light yellow. The beach does not have many people swimming so it is very clean and quiet. Next to the beach there is a comfortable hotel, nearby is a row of communal house-style houses, also built close to the sea in harmony with natural beauty. The hotel is fully equipped, but the price is quite affordable, only approximately the same as domestic hotels but located outside of town. Therefore, passing through Phan Rang - Thap Cham, on the way to work or travel, if you need to stay, don't hesitate to go a few more kilometers to Ninh Chu. Ninh Chu beach and poplar forest will definitely not disappoint you.
Coming to Ninh Chu, you also have an economical trip. The hotel is close to the beach so you don't have to spend extra money on renting umbrellas, chairs, or taking a fresh water shower. The food sold along the beach is also quite cheap.
From Ninh Chu, tourists can go to Tri Thuy village. The village is located along a small estuary, the mountains and sea are next to each other. The mountains here are not luxuriant with plants and trees, but have the appearance of rockeries, including many gray and white islands of different heights and lows, interspersed between trees and leaves. Here and there on the mountainside are a few ancient pagodas and a few hamlets of rustic tiled houses. Go a little further and you will reach a deserted beach, also green with poplar forest. This part of the beach has strangely shaped rocks lying aimlessly on the sand. If you need an absolutely quiet, secluded and poetic space, this is the place you are looking for.
Near the Ninh Chu area there are also many vineyards. It will make your trip more attractive. Grapes eaten in the garden as soon as they are picked are much tastier than refrigerated grapes.
Ninh Chu is a beautiful beach combined with the Binh Son landmark to form the famous Ninh Chu - Binh Son tourist cluster, located about 5 km from the city center and considered one of the 9 most beautiful beaches in Vietnam. .
As the name suggests, here the smooth white sand beach stretches in a semicircle, the waves are calm and peaceful, the sea water is dark blue and the surrounding sky is blue... Ninh Chu beach combined with the Binh Son landmark to form the Ninh Chu - Binh Son tourist area has brought an appearance and brand to Ninh Thuan province tourism. The climate in Ninh Chu area is cool and sunny all year round, especially with rows of poplar trees close to the sea, so if you are a person who loves tranquility, you can relax under the canopy of poplar trees and swing a hammock to relax. welcome cool breeze from the sea. Or visitors can participate in tourist activities such as swimming, windsurfing, fishing, yachting or enjoying freshly prepared dishes...
|
Theo các nguồn tư liệu chùa Lôi Âm được xây dựng vào khoảng thế kỷ XV, năm Quang Thuận thời Lê Thánh Tông (1460-1469). Chùa Lôi Âm gồm một gian, một trái nhà Thượng điện, nơi thiêu hương (hóa vàng). Thời phong kiến qua các triều đại Lê, Mạc chùa trải qua 3 lần trùng tu. Thời kỳ kháng chiến chống thực dân Pháp, chùa Lôi Âm là địa bàn tập trung của Trung đoàn 98, bộ đội chủ lực vùng Đông Bắc.
Chùa ngự trên núi Lôi Âm cao 503m là ngọn núi cao nhất ven vịnh Hạ Long. Nằm bên hồ Yên Lập, trước hồ có tên là hồ Vạn Nho thuộc thôn Vạn Nho, huyện Hoành Bồ, từ năm 1975 để tạo nguồn nước tưới tiêu cho các địa phương lân cận đập Yên Lập đã được hình thành sau này thành hồ Yên Lập. Không chỉ là ngôi chùa thiêng chùa Lôi Âm còn có phong cảnh đẹp hữu tình, chùa ở vào thế đầu gối sơn – chân đạp thủy, phía trước có long chầu hổ phục, bên tả che, bên hữu đỡ; trên đỉnh núi có chợ trời, bàn cờ tiên, sau chùa có giếng Tiên, bốn mùa trong xanh. Năm Tự Đức thứ 3, triều Nguyễn, vua có ra chỉ dụ “Lôi Âm danh sơn Hải Đông”, tạm dịch: Rừng núi Lôi Âm, ở phủ Hải Đông phong cảnh đẹp. “Hải Đông” nay là tỉnh Quảng Ninh. Sách Đồng Khánh Dư địa chí có đoạn: “Tỉnh hạt Quảng Yên có danh sơn là núi Lôi Âm, sông lớn là sông Bạch Đằng. Danh thắng có chùa Lôi Âm, được xây dựng trên núi Lôi Âm”.
Trải qua thời gian chùa Lôi Âm đã bị hư hại, từ năm 2007 chùa đã được khôi phục lại trên nền chùa cũ với kiến trúc hình chữ Công, vì kèo mái trong làm theo kiểu chồng rường giá chiêng, gian bái đường gồm 3 gian hai chái gồm hệ thống hai tầng tám mái và gian giữa (tòa ống muống) gồm 3 gian 2 tầng 8 mái, hậu cung gồm 3 gian 3 tầng 12 mái. Chùa được phục dựng từ nguồn công đức của Phật tử, nhân dân địa phương trong vùng. Những di vật của ngôi chùa cũ còn giữ lại, trong đó tiêu biểu có 14 tháp mộ xây bằng đá xanh và gạch, 2 thống đá, 1 cây hương đá cao 2,48m được chạm hoa sen, hoa cúc, 5 bia đá với những hoa văn trang trí mang đậm dấu ấn mỹ thuật thời đại Lê – Mạc và nhiều chân tảng cột bằng đá với nhiều kích thước, trang trí và để mộc, chó đá, gạch xây, lát nền,… Bên phải chùa là hệ thống vườn tháp thờ các vị sư trụ trì ở các thời kỳ của chùa, bên trái chùa là nhà Mẫu, có kiến trúc hình chữ Nhất, phía sau nhà Mẫu khoảng 200m là Lầu cậu với hệ thống mái che là phiến đá rộng tự nhiên. Ngoài ra, xung quanh chùa vẫn còn những cây muỗm cổ thụ đường kính thân tới hơn 1m và nhiều loại cây lớn khác. Với những giá trị lịch sử vốn có, chùa Lôi Âm đã được Bộ Văn hóa – Thông tin xếp hạng là Di tích Quốc gia theo Quyết định số 141QĐ/VH, ngày 23/11/1997.
Ngày 27 tháng Giêng Âm lịch là ngày giỗ sư tổ của chùa Lôi Âm cũng là Lễ đầu năm của chùa gồm lễ dâng hương, cầu an, cúng chúng sinh, thả đèn hoa đăng,…tưởng nhớ vị sư tổ trụ trì chùa. Mỗi dịp đầu năm, chùa Lôi Âm đón khoảng hàng chục nghìn lượt du khách, tăng ni, phật tử thập phương đến chiêm bái, lễ Phật.
Nét đẹp văn hóa ngàn xưa sau Tết, tiết xuân người dân tự tâm đến dâng hương, tri ân, đáp nghĩa người có công trừ tà, diệt giặc, an dân. Nơi thờ tự từ Nam chí Bắc dịp này mở lễ hội, đáp ứng nhu cầu tâm linh, vãn cảnh của du khách. Một thực trạng đáng buồn là hiện nay, nhiều nơi chùa bị biến thành chợ, cò mồi, mua bán hỗn tạp. Nhưng có một nơi không thế, đó là chùa Lôi Âm.
Chùa Lôi Âm ở phường Đại Yên, thành phố Hạ Long, Quảng Ninh. Ngôi chùa tọa lạc ở khoảnh đất bằng phẳng, rộng lớn, trên lưng dãy núi Lôi Âm cao 503m, như một cao nguyên. Đất này ngày trước sư, vãi còn làm ruộng, cấy lúa và đắp lò gạch tự sản, tự tiêu. Nay vẫn còn hình thù lò gạch cũ, ruộng đồng vẫn nguyên dạng đất trũng, quanh năm õng nước. Sau chùa có giếng Tiên, bốn mùa trong xanh. Suối giải oan, từ đỉnh núi chảy xuống đến chùa chia làm hai nhánh.
Gần chùa Lôi Âm có chùa Hang, còn gọi là lầu Cậu, một phiến đá tự nhiên diện tích 8,5m2, cao 2,2m, chìa ra như ngôi nhà một mái, từ xa nom giống con kỳ đà khổng lồ.
Núi Lôi Âm, ngọn cao nhất vùng đồi ven vịnh Hạ Long. Gần chóp, ở độ cao hơn chùa Lôi Âm 105m, có vạt đất vuông vắn, phẳng phiu, rộng phỏng 5-6 trượng, quanh năm không cây cối cỏ mọc, tương truyền đây là bàn cờ Tiên. Từ chân núi, qua 7 ngọn đèo gồm: 2 ngọn dốc thoải, 5 ngọn đứng hơn; 1 đoạn dốc ngược; một con đường mòn uốn lượn, trong cánh rừng thông và rừng nguyên sinh, thuộc diện rừng phòng hộ, rừng đầu nguồn, gọi là đường Chúa Ngự dài trên 850m, đưa chân du khách đến cửa chùa.
Chùa Lôi Âm nhìn ra vựng sông Hốt, ven vịnh Hạ Long. Ngày trước, thuyền cập bến sông Yên Lập, du khách chỉ qua thung lũng Vạn Nho rồi leo núi, lên chùa. Thung lũng Vạn Nho nguyên là một vùng đất trù mật của 2 thôn: Vạn Nho và Nghĩa Lộ, có dòng sông Yên Lập uốn quanh, nay chìm sâu dưới lòng hồ Yên Lập. Du Khách đến chùa Lôi Âm, phải đi đò qua mặt hồ Yên Lập. Hồ Yên Lập rộng 182,6km2, độ sâu trung bình 29,5m, chỗ sâu nhất tới 40m, chứa 128.000.000 m3 nước, cấp nước sinh hoạt, trồng cấy cho một số phường xã của thị xã Quảng Yên và thành phố Hạ Long, thành phố Uông Bí. Chính tuyến đường thủy này lại tạo thêm nét đẹp sinh thái, đường đến cửa thiền. Thuyền lướt trên mặt nước trong xanh, qua đảo Canh, hòn Cua… nhiều mỏm núi đất (theo tên gọi địa phương), nhấp nhô trong lòng hồ Yên Lập.
Chùa Lôi Âm xây dựng vào thế kỷ XV, năm Quang Thuận thời Lê Thánh Tông (1460-1469). Theo sách Đại Nam nhất thống chí, chùa Lôi Âm gồm một gian, một trái nhà Thượng điện, nơi thiêu hương (hóa vàng). Thời gian phong hóa, các triều đại phong kiến 3 lần trùng tu lớn. Tấm bia ghi công đức, tạo dựng vào năm Vĩnh Tộ thứ 8 (1626) còn lưu giữ tại đây, vinh danh Chủ sãi, vãi ở các Tổng thuộc huyện Yên Hưng, Hoành Bồ, Hoa Phong… phủ Hải Đông, đạo An Bang công đức trùng tu chùa. Năm Vĩnh Thuận thứ 3 (1660), văn bia công đức ghi: tôn tạo, sơn son thiếp vàng 11 pho tượng. Lần trùng tu thứ 3, nét chữ ghi thời gian mưa nắng mài mòn, không còn rõ niên đại, nhưng phần việc vẫn đọc được rằng: Hương hỏa của các tổng, xã trong vùng chi tu sửa 16 pho tượng và 5 gian thượng điện, tiền đường, hậu đường, nơi thiêu hương khánh tán. Kết cấu kiến trúc chùa theo kiểu “Nội công ngoại quốc” rộng 3.410m2. Cổ vật quanh chùa, còn 14 tháp xây bằng đá xanh và gạch đất nung, 2 thống đá, một cây hương đá cao 2,48m chạm hoa sen và hoa cúc, 5 bia đá vành khung khắc hoa văn trang trí, đậm dấu ấn mỹ thuật thời Lê-Mạc (thế kỷ XVII).
Chùa Lôi Âm nức tiếng linh thiêng, tục truyền “Nửa đêm có chớp chùa Lôi, con ơi tỉnh giấc mang nồi ra sân”. Ý nghĩa, khi có sấm chớp ở chùa Lôi, ắt có mưa to, mang nồi ra hứng nước. Ngày trước công cụ lấy nước trời chủ yếu là nồi niêu, vò chĩnh. Và còn nhiều huyền thoại thần thiêng, trên quả núi địa linh này. Chùa Lôi Âm lại ở một khu rừng, phong cảnh đẹp. Ngay từ năm Tự Đức thứ 3, triều Nguyễn, chỉ dụ “Lôi Âm danh sơn Hải Đông”. Tạm dịch: Rừng núi Lôi Âm, ở phủ Hải Đông phong cảnh đẹp. “Hải Đông” nay là tỉnh Quảng Ninh. Sách Đồng Khánh Dư địa chí có đoạn: “Tỉnh hạt Quảng Yên có danh sơn là núi Lôi Âm, sông lớn là sông Bạch Đằng. Danh thắng có chùa Lôi Âm, được xây dựng trên núi Lôi Âm”. Chùa Lôi Âm giỗ sư tổ vào ngày 27 tháng Giiêng. Lễ kết hợp với Hội diễn ra đến ngày đầu tháng 2, hội gồm: Thi vật, cờ tướng, chọi gà.
Thời kỳ kháng chiến chống thực dân Pháp, chùa Lôi Âm là căn cứ địa của Trung đoàn 98, bộ đội chủ lực vùng Đông Bắc, ông Vũ Mạnh Hùng là Trung đoàn trưởng. Ông Hùng chỉ huy chiến đấu giỏi, nổi danh hổ xám vùng Đông Bắc. Quân Pháp vô cùng sợ hãi, đơn vị thiện chiến tiêu diệt nhiều đồn bốt trên tuyến Quốc lộ số 10 và số Quốc lộ 18. Trận chiến đấu oanh liệt đánh bốt Yên Lập, Trung đoàn 98 tiêu diệt toàn bộ quân địch, thu 20 súng cùng nhiều quân trang. Ông Nguyễn Huy Tăng, Trung đoàn phó hy sinh, đơn vị làm lễ truy điệu tại chùa Lôi Âm và đặt ông nằm lại ngay trên vùng đất thiêng này.
Năm 1997, chùa Lôi Âm được Bộ Văn hóa xếp hạng Di tích lịch sử cấp Quốc gia. Ngôi chùa cổ kim trầm tích, tiếng thiêng, cảnh đẹp, tự nhiên hương. Khách thập phương mến mộ, chùa đứng trong top đầu, chuỗi đền chùa có số lượng khách lớn ở vùng Đông Bắc. Tiết xuân Ất Mùi, du khách về dự hội, vãn cảnh chùa Lôi Âm “thực mục” cửa thiền không vẩn đục sắc chợ trời, như đây đó ta thường gặp.
|
Theo các nguồn tư liệu chùa Lôi Âm được xây dựng vào khoảng thế kỷ XV, năm Quang Thuận thời Lê Thánh Tông (1460-1469). Chùa Lôi Âm gồm một gian, một trái nhà Thượng điện, nơi thiêu hương (hóa vàng). Thời phong kiến qua các triều đại Lê, Mạc chùa trải qua 3 lần trùng tu. Thời kỳ kháng chiến chống thực dân Pháp, chùa Lôi Âm là địa bàn tập trung của Trung đoàn 98, bộ đội chủ lực vùng Đông Bắc.
Chùa ngự trên núi Lôi Âm cao 503m là ngọn núi cao nhất ven vịnh Hạ Long. Nằm bên hồ Yên Lập, trước hồ có tên là hồ Vạn Nho thuộc thôn Vạn Nho, huyện Hoành Bồ, từ năm 1975 để tạo nguồn nước tưới tiêu cho các địa phương lân cận đập Yên Lập đã được hình thành sau này thành hồ Yên Lập. Không chỉ là ngôi chùa thiêng chùa Lôi Âm còn có phong cảnh đẹp hữu tình, chùa ở vào thế đầu gối sơn – chân đạp thủy, phía trước có long chầu hổ phục, bên tả che, bên hữu đỡ; trên đỉnh núi có chợ trời, bàn cờ tiên, sau chùa có giếng Tiên, bốn mùa trong xanh. Năm Tự Đức thứ 3, triều Nguyễn, vua có ra chỉ dụ “Lôi Âm danh sơn Hải Đông”, tạm dịch: Rừng núi Lôi Âm, ở phủ Hải Đông phong cảnh đẹp. “Hải Đông” nay là tỉnh Quảng Ninh. Sách Đồng Khánh Dư địa chí có đoạn: “Tỉnh hạt Quảng Yên có danh sơn là núi Lôi Âm, sông lớn là sông Bạch Đằng. Danh thắng có chùa Lôi Âm, được xây dựng trên núi Lôi Âm”.
Trải qua thời gian chùa Lôi Âm đã bị hư hại, từ năm 2007 chùa đã được khôi phục lại trên nền chùa cũ với kiến trúc hình chữ Công, vì kèo mái trong làm theo kiểu chồng rường giá chiêng, gian bái đường gồm 3 gian hai chái gồm hệ thống hai tầng tám mái và gian giữa (tòa ống muống) gồm 3 gian 2 tầng 8 mái, hậu cung gồm 3 gian 3 tầng 12 mái. Chùa được phục dựng từ nguồn công đức của Phật tử, nhân dân địa phương trong vùng. Những di vật của ngôi chùa cũ còn giữ lại, trong đó tiêu biểu có 14 tháp mộ xây bằng đá xanh và gạch, 2 thống đá, 1 cây hương đá cao 2,48m được chạm hoa sen, hoa cúc, 5 bia đá với những hoa văn trang trí mang đậm dấu ấn mỹ thuật thời đại Lê – Mạc và nhiều chân tảng cột bằng đá với nhiều kích thước, trang trí và để mộc, chó đá, gạch xây, lát nền,… Bên phải chùa là hệ thống vườn tháp thờ các vị sư trụ trì ở các thời kỳ của chùa, bên trái chùa là nhà Mẫu, có kiến trúc hình chữ Nhất, phía sau nhà Mẫu khoảng 200m là Lầu cậu với hệ thống mái che là phiến đá rộng tự nhiên. Ngoài ra, xung quanh chùa vẫn còn những cây muỗm cổ thụ đường kính thân tới hơn 1m và nhiều loại cây lớn khác. Với những giá trị lịch sử vốn có, chùa Lôi Âm đã được Bộ Văn hóa – Thông tin xếp hạng là Di tích Quốc gia theo Quyết định số 141QĐ/VH, ngày 23/11/1997.
Ngày 27 tháng Giêng Âm lịch là ngày giỗ sư tổ của chùa Lôi Âm cũng là Lễ đầu năm của chùa gồm lễ dâng hương, cầu an, cúng chúng sinh, thả đèn hoa đăng,…tưởng nhớ vị sư tổ trụ trì chùa. Mỗi dịp đầu năm, chùa Lôi Âm đón khoảng hàng chục nghìn lượt du khách, tăng ni, phật tử thập phương đến chiêm bái, lễ Phật.
Nét đẹp văn hóa ngàn xưa sau Tết, tiết xuân người dân tự tâm đến dâng hương, tri ân, đáp nghĩa người có công trừ tà, diệt giặc, an dân. Nơi thờ tự từ Nam chí Bắc dịp này mở lễ hội, đáp ứng nhu cầu tâm linh, vãn cảnh của du khách. Một thực trạng đáng buồn là hiện nay, nhiều nơi chùa bị biến thành chợ, cò mồi, mua bán hỗn tạp. Nhưng có một nơi không thế, đó là chùa Lôi Âm.
Chùa Lôi Âm ở phường Đại Yên, thành phố Hạ Long, Quảng Ninh. Ngôi chùa tọa lạc ở khoảnh đất bằng phẳng, rộng lớn, trên lưng dãy núi Lôi Âm cao 503m, như một cao nguyên. Đất này ngày trước sư, vãi còn làm ruộng, cấy lúa và đắp lò gạch tự sản, tự tiêu. Nay vẫn còn hình thù lò gạch cũ, ruộng đồng vẫn nguyên dạng đất trũng, quanh năm õng nước. Sau chùa có giếng Tiên, bốn mùa trong xanh. Suối giải oan, từ đỉnh núi chảy xuống đến chùa chia làm hai nhánh.
Gần chùa Lôi Âm có chùa Hang, còn gọi là lầu Cậu, một phiến đá tự nhiên diện tích 8,5m2, cao 2,2m, chìa ra như ngôi nhà một mái, từ xa nom giống con kỳ đà khổng lồ.
Núi Lôi Âm, ngọn cao nhất vùng đồi ven vịnh Hạ Long. Gần chóp, ở độ cao hơn chùa Lôi Âm 105m, có vạt đất vuông vắn, phẳng phiu, rộng phỏng 5-6 trượng, quanh năm không cây cối cỏ mọc, tương truyền đây là bàn cờ Tiên. Từ chân núi, qua 7 ngọn đèo gồm: 2 ngọn dốc thoải, 5 ngọn đứng hơn; 1 đoạn dốc ngược; một con đường mòn uốn lượn, trong cánh rừng thông và rừng nguyên sinh, thuộc diện rừng phòng hộ, rừng đầu nguồn, gọi là đường Chúa Ngự dài trên 850m, đưa chân du khách đến cửa chùa.
Chùa Lôi Âm nhìn ra vựng sông Hốt, ven vịnh Hạ Long. Ngày trước, thuyền cập bến sông Yên Lập, du khách chỉ qua thung lũng Vạn Nho rồi leo núi, lên chùa. Thung lũng Vạn Nho nguyên là một vùng đất trù mật của 2 thôn: Vạn Nho và Nghĩa Lộ, có dòng sông Yên Lập uốn quanh, nay chìm sâu dưới lòng hồ Yên Lập. Du Khách đến chùa Lôi Âm, phải đi đò qua mặt hồ Yên Lập. Hồ Yên Lập rộng 182,6km2, độ sâu trung bình 29,5m, chỗ sâu nhất tới 40m, chứa 128.000.000 m3 nước, cấp nước sinh hoạt, trồng cấy cho một số phường xã của thị xã Quảng Yên và thành phố Hạ Long, thành phố Uông Bí. Chính tuyến đường thủy này lại tạo thêm nét đẹp sinh thái, đường đến cửa thiền. Thuyền lướt trên mặt nước trong xanh, qua đảo Canh, hòn Cua… nhiều mỏm núi đất (theo tên gọi địa phương), nhấp nhô trong lòng hồ Yên Lập.
Chùa Lôi Âm xây dựng vào thế kỷ XV, năm Quang Thuận thời Lê Thánh Tông (1460-1469). Theo sách Đại Nam nhất thống chí, chùa Lôi Âm gồm một gian, một trái nhà Thượng điện, nơi thiêu hương (hóa vàng). Thời gian phong hóa, các triều đại phong kiến 3 lần trùng tu lớn. Tấm bia ghi công đức, tạo dựng vào năm Vĩnh Tộ thứ 8 (1626) còn lưu giữ tại đây, vinh danh Chủ sãi, vãi ở các Tổng thuộc huyện Yên Hưng, Hoành Bồ, Hoa Phong… phủ Hải Đông, đạo An Bang công đức trùng tu chùa. Năm Vĩnh Thuận thứ 3 (1660), văn bia công đức ghi: tôn tạo, sơn son thiếp vàng 11 pho tượng. Lần trùng tu thứ 3, nét chữ ghi thời gian mưa nắng mài mòn, không còn rõ niên đại, nhưng phần việc vẫn đọc được rằng: Hương hỏa của các tổng, xã trong vùng chi tu sửa 16 pho tượng và 5 gian thượng điện, tiền đường, hậu đường, nơi thiêu hương khánh tán. Kết cấu kiến trúc chùa theo kiểu “Nội công ngoại quốc” rộng 3.410m2. Cổ vật quanh chùa, còn 14 tháp xây bằng đá xanh và gạch đất nung, 2 thống đá, một cây hương đá cao 2,48m chạm hoa sen và hoa cúc, 5 bia đá vành khung khắc hoa văn trang trí, đậm dấu ấn mỹ thuật thời Lê-Mạc (thế kỷ XVII).
Chùa Lôi Âm nức tiếng linh thiêng, tục truyền “Nửa đêm có chớp chùa Lôi, con ơi tỉnh giấc mang nồi ra sân”. Ý nghĩa, khi có sấm chớp ở chùa Lôi, ắt có mưa to, mang nồi ra hứng nước. Ngày trước công cụ lấy nước trời chủ yếu là nồi niêu, vò chĩnh. Và còn nhiều huyền thoại thần thiêng, trên quả núi địa linh này. Chùa Lôi Âm lại ở một khu rừng, phong cảnh đẹp. Ngay từ năm Tự Đức thứ 3, triều Nguyễn, chỉ dụ “Lôi Âm danh sơn Hải Đông”. Tạm dịch: Rừng núi Lôi Âm, ở phủ Hải Đông phong cảnh đẹp. “Hải Đông” nay là tỉnh Quảng Ninh. Sách Đồng Khánh Dư địa chí có đoạn: “Tỉnh hạt Quảng Yên có danh sơn là núi Lôi Âm, sông lớn là sông Bạch Đằng. Danh thắng có chùa Lôi Âm, được xây dựng trên núi Lôi Âm”. Chùa Lôi Âm giỗ sư tổ vào ngày 27 tháng Giiêng. Lễ kết hợp với Hội diễn ra đến ngày đầu tháng 2, hội gồm: Thi vật, cờ tướng, chọi gà.
Thời kỳ kháng chiến chống thực dân Pháp, chùa Lôi Âm là căn cứ địa của Trung đoàn 98, bộ đội chủ lực vùng Đông Bắc, ông Vũ Mạnh Hùng là Trung đoàn trưởng. Ông Hùng chỉ huy chiến đấu giỏi, nổi danh hổ xám vùng Đông Bắc. Quân Pháp vô cùng sợ hãi, đơn vị thiện chiến tiêu diệt nhiều đồn bốt trên tuyến Quốc lộ số 10 và số Quốc lộ 18. Trận chiến đấu oanh liệt đánh bốt Yên Lập, Trung đoàn 98 tiêu diệt toàn bộ quân địch, thu 20 súng cùng nhiều quân trang. Ông Nguyễn Huy Tăng, Trung đoàn phó hy sinh, đơn vị làm lễ truy điệu tại chùa Lôi Âm và đặt ông nằm lại ngay trên vùng đất thiêng này.
Năm 1997, chùa Lôi Âm được Bộ Văn hóa xếp hạng Di tích lịch sử cấp Quốc gia. Ngôi chùa cổ kim trầm tích, tiếng thiêng, cảnh đẹp, tự nhiên hương. Khách thập phương mến mộ, chùa đứng trong top đầu, chuỗi đền chùa có số lượng khách lớn ở vùng Đông Bắc. Tiết xuân Ất Mùi, du khách về dự hội, vãn cảnh chùa Lôi Âm “thực mục” cửa thiền không vẩn đục sắc chợ trời, như đây đó ta thường gặp.
|
Đến với Phú Thọ, có lẽ du khách gần xa sẽ không thể bỏ qua một trong những địa điểm lý thú nhất, đó chính là khu du lịch Ao Giời Suối Tiên. Đây là một trong những địa điểm thu hút khách du lịch bậc nhất của tỉnh Phú Thọ. Hàng năm có không ít khách tham quan tìm đến nơi đây để có thể thỏa mãn nhu cầu thưởng thức các thắng cảnh thiên nhiên kỳ vĩ. Vậy điều gì đã làm nên một địa điểm du lịch nổi tiếng như Ao Giời – Suối Tiên? Trong bài viết này, chúng ta hãy cùng nhau khám phá.
Ao Giời – Suối Tiên là một địa danh du lịch lý tưởng nằm trên ngọn núi Nả, thuộc xã Quân Khê, huyện Hạ Hòa, tỉnh Phú Thọ. Đây là địa điểm du lịch nổi tiếng của đất Tổ vua Hùng. Địa danh du lich này cách Đầm Ao Châu 15 km. Địa danh này khá thuận lợi về mặt giao thông đến nơi đây, cả về đường bộ hay đường thủy, đường sắt đều tương đối thuận lợi. Điều này giúp cho du khách dễ dàng tìm đến đây du lịch.
Có thể nói đây là một địa điểm khá thuận lợi về mặt vị trí địa lý, không những giao thông thuận lợi, gần các tuyến đường chính mà còn khá gần các địa điểm du lịch Phú Thọ khác. Cũng chính vì thế mà hàng năm, nơi đây đã thu hút một lượng lớn khách du lịch tới tham quan.
Ao Giời – Suối Tiên là một địa danh du lịch vô cùng đẹp mắt với những cảnh quan thiên nhiên hết sức ấn tượng. Ngay cả đường tới nơi đây cũng mang đến cho du khách ấn tượng khó quên với hàng trăm ngọn núi lớn nhỏ trùng trùng điệp điệp chạy dài suốt con đường. Trời phú cho nơi đây có một vẻ đẹp vừa hoang sơ, lại vừa hùng vĩ, vẻ đẹp của nó giống như một thứ ma lực lôi cuốn tầm mắt và tâm hồn những ai đã từng có cơ hội được chiêm ngưỡng.
Là một trong số những địa điểm du lịch sinh thái lý tưởng của đất Tổ, Ao Giời – Suối Tiên mang một vẻ đẹp vừa nguyên sơ, vừa hùng vĩ lại vừa thơ mộng, say đắm lòng người. Xét về vị trí, có thể nói Ao Giời – Suối Tiên là một địa điểm du lịch gần Hà Nội, do đó có không ít thuận lợi khi du khách muốn đến tham quan nơi đây. Vẻ đẹp của non nước, của những ngọn núi, những con suối, thác bạc từ trên cao đổ xuống đã làm nên một nét rất riêng, làm lay động tâm hồn du khách mỗi khi đặt chân đến.
Đến khu du lịch này ta có thể ngắm nhìn vẻ đẹp của suối Tiên, một con suối chảy quanh co uốn lượn, khi thì bất ngờ đổ xuống tạo nên những thác nước thẳng đứng chảy ào ào quanh năm. Trong suốt chiều dài mà suối Tiên chảy đã tạo nên hệ thống nhiều thác nước hùng vĩ, có thác cao đến 20 m. Mỗi thác nước mang một vẻ đẹp rất riêng tạo nên cảnh quan thiên nhiên vô cùng kỳ thú của nơi đây.
Các cảnh quan nơi đây đều có những tên gọi riêng do người dân bản xứ đặt cho. Mỗi cái tên không chỉ nói lên đặc điểm của từng cảnh quan mà qua đó ta còn thấy được sự yêu mến và tự hào của người dân đối với những gì thiên nhiên ban tặng. Đến đây ta cũng có thể tản bộ quanh các con suối nhỏ, lắng nghe tiếng nước chảy róc rách, ngắm nhìn những phiến đá đầy màu sắc.
Trong số những cảnh quan đó, có lẽ thu hút và nổi bật nhất chính là Suối Tiên. Con suối này bắt nguồn từ núi Nả, từ đó cứ thế chảy qua các khe đá, len lỏi qua từng tầng bậc tạo nên một khung cảnh thiên nhiên thật yên bình. Màu trắng của suối nổi bật lên trên nền màu xanh của núi rừng càng khiến cho suối nổi bật hơn.
Có thể nói, Ao Giời Suối Tiên là một trong số ít những khu du lịch sinh thái của Phú Thọ vẫn còn giữ được vẻ đẹp nguyên sơ của núi rừng, mây trời, non nước. Khí hậu ở đây vừa trong lành, vừa mát mẻ, phảng phất trong gió là hương thơm của hoa lá, cây cỏ, tiếng hót líu lo của những đàn chim, tiếng rì rào của nước chảy, làm nên một bản giao hưởng độc đáo của thiên nhiên. Chính điều đó đã làm nên sức hấp dẫn của địa điểm du lịch nổi tiếng này, một vùng đất mà ai đến một lần cũng không thể nào quên.
Khu du lịch sinh thái thiên nhiên Ao Giời – Suối Tiên bắt nguồn từ trên núi Nả, chảy qua các khe đá, hình thành dải lụa trắng bạc, vắt ngang sườn núi, nổi bật giữa màu xanh mượt mà của núi rừng, lẫn vào màu xanh của mây trời, làm cho cảnh trí càng sinh động, kỳ ảo, cảnh tượng vừa gần gũi, vừa sâu thẳm, vừa rõ ràng, vừa huyền bí thơ mộng làm xao xuyến lòng người. Ao Giời – Suối Tiên nằm trên Núi Nả thuộc xã Quân Khê – huyện Hạ Hoà, cách thành phố Việt Trì 80 km về phía Tây Bắc, cách Ao Châu 15 km, có ưu thế là liền kề với hệ thống đường bộ, đường thuỷ, đường sắt, nằm trong tổng thể phát triển của du lịch Phú Thọ.
Khu sinh thái Ao Giời – Suối Tiên hai bên có hàng trăm đỉnh núi lớn, nhỏ có độ cao trung bình từ 500-600 m so với mặt biển. Với đỉnh cao 1.200m, núi Nả cao vượt lên sừng sững, trông thật hùng vĩ như điểm tựa của miền thượng vùng trung du rộng lớn, được phủ một màu xanh dày đặc của các loài cây nhiệt đới, chen chúc nhau tầng tầng, lớp lớp với khá nhiều loài cây quí hiếm như đinh, lim, gụ, vàng tâm… Trong rừng còn có các bầy khỉ, nai, hoẵng, lợn rừng, cầy hương…
|
Coming to Phu Tho, perhaps tourists from near and far will not be able to miss one of the most interesting places, which is Ao Gioi Suoi Tien tourist area. This is one of the most popular tourist attractions in Phu Tho province. Every year, many visitors come here to satisfy their need to enjoy the magnificent natural landscapes. So what makes a famous tourist destination like Ao Gioi - Suoi Tien? In this article, let's explore together.
Ao Gioi - Suoi Tien is an ideal tourist destination located on Na mountain, in Quan Khe commune, Ha Hoa district, Phu Tho province. This is a famous tourist destination of the Hung King's ancestral land. This tourist destination is 15 km from Ao Chau Dam. This place is quite convenient in terms of transportation to this place, both by road, by waterway, and by rail. This makes it easy for tourists to travel here.
It can be said that this is a quite favorable location in terms of geographical location, not only convenient transportation, close to main roads but also quite close to other Phu Tho tourist destinations. That is why every year, this place attracts a large number of tourists to visit.
Ao Gioi - Suoi Tien is an extremely beautiful tourist destination with impressive natural landscapes. Even the road to this place gives visitors an unforgettable impression with hundreds of large and small mountains overlapping the entire road. God has endowed this place with a beauty that is both wild and majestic. Its beauty is like a kind of magic that attracts the eyes and souls of those who have had the opportunity to admire it.
As one of the ideal eco-tourism destinations of the Ancestral Land, Ao Gioi - Suoi Tien has a beauty that is both pristine, majestic and poetic, captivating people's hearts. In terms of location, it can be said that Ao Gioi - Suoi Tien is a tourist destination near Hanoi, so there are many advantages when tourists want to visit this place. The beauty of the mountains, rivers, and silver waterfalls pouring down from above has created a very unique feature, touching the souls of visitors every time they set foot there.
Coming to this tourist area, we can admire the beauty of Tien stream, a winding, winding stream, sometimes suddenly falling down, creating vertical waterfalls rushing all year round. Throughout its length, Tien stream flows, creating a system of many majestic waterfalls, some up to 20 m high. Each waterfall has its own unique beauty, creating an extremely interesting natural landscape of this place.
The landscapes here all have their own names given by indigenous people. Each name not only represents the characteristics of each landscape, but through it we can also see the love and pride of the people for what nature bestows. Coming here, we can also walk around small streams, listen to the sound of gurgling water, and admire colorful rocks.
Among those landscapes, perhaps the most attractive and outstanding is Suoi Tien. This stream originates from Na mountain, from there it flows through the rocks, weaving through each level, creating a very peaceful natural scene. The white color of the stream stands out against the green background of the mountains and forests, making the stream stand out even more.
It can be said that Ao Gioi Suoi Tien is one of the few eco-tourism areas of Phu Tho that still retains the pristine beauty of mountains, forests, clouds, sky, and water. The climate here is both fresh and cool, wafting in the wind is the scent of flowers, trees, chirping birds, and the murmur of running water, creating a unique symphony. of nature. That is what makes this famous tourist destination attractive, a land that anyone who comes once will never forget.
Ao Gioi - Suoi Tien natural eco-tourism area originates from Na mountain, flows through the rocks, forming a silver-white silk strip across the mountainside, standing out among the smooth green of the mountains and forests, blending into the The blue color of the clouds and sky makes the scene more vivid and magical, the scene is both close, deep, clear, and mysterious and poetic, making people's hearts flutter. Ao Gioi - Suoi Tien is located on Nui Na in Quan Khe commune - Ha Hoa district, 80 km northwest of Viet Tri city, 15 km from Ao Chau, with the advantage of being adjacent to the road and waterway system. , railway, is part of the overall development of Phu Tho tourism.
Ao Gioi - Suoi Tien ecological area has hundreds of large and small mountain peaks on both sides with an average height of 500-600 m above sea level. With a peak of 1,200m, Mount Na towers over the tower, looking majestic like the fulcrum of the vast upper midland region, covered with a dense green of tropical trees, crowded together layer upon layer. There are many rare tree species such as nails, ironwood, mahogany, yellow hearts... In the forest there are also groups of monkeys, deer, roe deer, wild boars, civets...
|
“Thủ đô kháng chiến” ATK Định Hóa (Thái Nguyên) những ngày đầu tháng Tám từ Quán Vuông về Chợ Chu, Quy Kỳ, Định Biên rồi sang Phú Đình, Điềm Mặc…vẫn những rừng vầu, rừng cọ, đồi chè xanh ngát, thấp thoáng những nhà sàn đơn sơ, bình dị.
Điều khác biệt nhất đó là đường về ATK đã trải nhựa phẳng lỳ, những ngôi trường, trạm y tế khang trang, điện lưới quốc gia thắp sáng các bản làng, hệ thống kênh mương bê tông kiên cố tỏa khắp những cánh đồng…Vùng đất ATK năm xưa nay ngập tràn sức sống mới, đời sống đồng bào các dân tộc đang đổi thay từng ngày.
Theo các tài liệu tại Ban quản lý di tích lịch sử – sinh thái ATK Định Hóa, với địa thế hiểm yếu về mặt quân sự lại là nơi những người yêu nước và lực lượng cách mạng sớm gây dựng cơ sở, phát triển lực lượng, từ những năm 1936 – 1939 nhiều xã trong vùng Định Hóa đã hình thành đội ngũ cốt cán giác ngộ cách mạng.
Đầu năm 1942, một bộ phận của Cứu quốc quân II đã mở rộng địa bàn sang Định Hóa hoạt động. Đầu năm 1943, Định Hóa trở thành địa bàn của Cứu Quốc quân do đồng chí Tân Hồng (Chu Văn Tấn) chỉ huy mở đường Bắc tiến từ Chợ Chu lên Cao Bằng, thâm nhập sang Chợ Đồn (Bắc Kạn).
Phong trào cách mạng ở Định Hóa lớn mạnh không ngừng. Đỉnh điểm vào cuối tháng 3/1945, lực lượng Cứu quốc quân và tự vệ chiến đấu đã tấn công chiếm đốn lính khố xanh ở Chợ Chu. Định Hóa trở thành huyện giành chính quyền sớm nhất ở tỉnh Thái Nguyên.
Trên mảnh đất lịch sử này, tháng 5/1945, Việt Nam giải phóng quân được thành lập trên cơ sở hợp nhất Việt Nam tuyên truyền giải phóng quân và Cứu quốc quân tại Làng Quặng, xã Định Biên với 13 đại đội trở thành lực lượng nòng cốt trong cuộc đấu tranh giành chính quyền cách mạng ở khắp vùng Thái Nguyên, Tuyên Quang, góp phần vào thắng lợi của cuộc tổng khởi nghĩa tháng Tám năm 1945.
Cách mạng Tháng Tám thành công nhưng nền độc lập tự do của đất nước lại bị đe dọa bởi chủ nghĩa thực dân xâm lược, vùng đất “tiến khả dĩ công, thoái khả dĩ thủ” Định Hóa lại tiếp tục được Trung ương Đảng và Bác Hồ chọn làm trung tâm của ATK Việt Bắc.
Trong suốt 9 năm kháng chiến trường kỳ (1946 – 1954), núi rừng ATK Định Hóa và đồng bào các dân tộc trên địa bàn đã chở che, nuôi giấu cán bộ cách mạng, nhiều cơ quan của Trung ương cũng ra đời trên chính mảnh đất này như: Ủy ban kiểm tra Trung ương (1948), Hội Nhà báo Việt Nam (1950), Ủy ban hòa bình Việt Nam, Ngành điện ảnh và nhiếp ảnh cách mạng (1953)…
Ở căn lán Khau Tý, xóm Nạ Tra, xã Điềm Mặc, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã ở và làm việc, chỉ đạo phong trào cách mạng của cả nước suốt từ tháng 2 đến tháng 10/1947. Tại đồi Pụ Đồn, dưới chân đèo De, núi Hồng (xã Phú Đình ngày nay) vào ngày 28/5/1948, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã chủ trì lễ phong quân hàm đại tướng cho Đại tướng Võ Nguyên Giáp.
Đặc biệt, tại căn lán Tỉn Keo (xã Phú Đình), vào cuối tháng 9/1953, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã chủ trì Hội nghị Bộ Chính trị, quyết định mở chiến dịch Điện Biên Phủ với bí danh “Trần Đình” và nhất trí thông qua phương án tác chiến của Tổng quân ủy.
Dưới ánh sáng tư tưởng chỉ đạo chiến lược của Chủ tịch Hồ Chí Minh từ núi rừng ATK Định Hóa, toàn quân, toàn dân ta đã giành thắng lợi “lừng lẫy năm châu, chấn động địa cầu” trong trận đánh cứ điểm Điện Biên Phủ, kết thúc chiến tranh, lập lại hòa bình ở Đông Dương.
Ghi nhận những công lao to lớn của đồng bào các dân tộc và giá trị lịch sử của ATK Định Hóa, Đảng và Nhà nước đã phong tặng cho huyện danh hiệu Anh hùng lực lượng vũ trang thời kỳ kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ, đồng thời xếp hạng ATK Định Hòa là Di tích lịch sử quốc gia đặc biệt.
Cách mạng tháng tám thành công đất nước ta có một thủ đô: Hà Nội. thuê xe cửa lò
Nhưng chỉ sau một năm đất nước giành được độc lập, bóng đen hắc ám của kẻ thù thực dân xâm lược lại xuất hiện. Tiếng súng rền vang đất trời Nam Bộ. rồi tiếng súng kháng chiến rền vang ngay giữa lòng Hà Nội. Bác Hồ, Trung ương Đảng, Chính phủ,… lại trở về giữa lòng Việt Bắc cách mạng.
“Vui sao một sáng tháng năm
Đường về Việt Bắc lên thăm Bác Hồ
Suối dai xanh mướt nương ngô
Bốn phương lồng lộng Thủ đô gió ngàn”
Là nhà thơ, là người gắn bó với những năm tháng ở Việt Bắc, là một chứng nhân lịch sử, Tố Hữu đã viết, đã cảm nhận, đã có trong lòng mình một “Thủ đô gió ngàn” của cuộc kháng chiến thần thánh chống thực dân Pháp suốt 9 năm trường như thế. Và thực tế, cũng có một thủ đô gió ngàn bao gồm đất Định Hóa, một phần đất Đại Từ, Phú Lương (Thái Nguyên), phần đất phía đông Sơn Dương, Yên Sơn (tuyên Quang) và phía nam Chợ Đồn (Bắc Kạn). Thủ đô gió ngàn ấy gọi là An Toàn Khu Trung ương (ATK), mà Định Hóa là trung tâm ATK – Trung tâm lãnh đạo cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp.
Vùng ATK trên đất Định Hóa bao gồm gần như toàn bộ đất Định Hóa. “Định Hóa là ATK tuyệt mật”. từ 1947 đến 1954, Bác Hồ, cơ quan Trung ương Đảng. Tổng bộ Việt Minh, tổng Quân ủy, Bộ Quốc phòng, Bộ tổng Tư lệnh, Bộ tổng Tham mưu, Tổng cục Chính trị, Tổng cục Cung cấp, và các đồng chí: Trường Chinh Tổng Bí thư Đảng, Tôn Đức Thắng Phó Chủ tịch thường trực ủy ban Thường vụ Quốc hội, Võ Nguyên Giáp Bí thư Quân ủy, Bộ trưởng Quốc phòng, Tổng tư lệnh Quân đội, Hoàng Quốc Việt Chủ tịch Tổng bọ Việt Minh, Phạm Văn Đồng Phó Thủ tướng Chính phủ, Nguyễn lương Bằng, Nguyễn Chí Thanh,… đều đặt đại bản doanh chủ yếu tại ATK Định Hóa để lãnh đạo cả nước để kháng chiến chống thực dân Pháp. Từ ATK Định Hóa, nhiều quyết định quan trọng liên quan tới vận mệnh dân tộc đã ra đời.
Ngày 15/ 10/ 1947, tại Khau Tý xã Điềm Mặc, thường vụ Trung ương Đảng ra chỉ thị “phải phá tan cuộc tấn công mùa đông (lên Việt bắc) của giặc Pháp”. Năm 1948 tại ATK Định Hóa chủ tịch Hồ Chí Minh ký sắc lệnh phong quân hàm đợt đầu cho các tướng lĩnh. Ngày 19/ 8/ 1948 thành lập Hội đồng Quốc phòng tối cao, ngày 25/ 7/ 1950 thành lập Đảng ủy và Bộ chỉ huy chiến dịch Biên Giới. Mệnh lệnh mở các chiến dịch Trung Du, Hòa Bình, Tây Bắc, Thượng Lào… cũng được phát đi từ trung tâm đầu não kháng chiến Atk Định Hóa. Đặc biệt cuối năm 1953, tại tỉn Keo dưới chân đèo De, núi Hồng thuộc xã Phú Đình, Bác Hồ cùng Bộ Chính trị đã họp bàn để thông qua kế hoạch Đông Xuân 1953- 1954 và hạ quyết tâm mở chiến dịch Điện Biên Phủ đã quyết định thắng lợi cuộc kháng chiến trường kỳ 9 năm chống thực dân Pháp của dân tộc Việt Nam.
|
"Resistance capital" ATK Dinh Hoa (Thai Nguyen) in the early days of August from Quan Vuong to Cho Chu, Quy Ky, Dinh Bien and then to Phu Dinh, Diem Mac...still with vap forests, palm forests, green tea hills , glimpses of simple, idyllic stilt houses.
The most different thing is that the road to ATK is paved and flat, the schools and medical stations are spacious, the national grid lights up the villages, and the system of solid concrete canals spreads throughout the fields... The ancient land of ATK is now filled with new vitality, the lives of people of all ethnic groups are changing day by day.
According to documents at the ATK Dinh Hoa Historical and Ecological Relics Management Board, the militarily dangerous terrain is where patriots and revolutionary forces soon built their bases and developed their forces. From 1936 to 1939, many communes in Dinh Hoa area formed a core team of revolutionary enlightenment.
In early 1942, a part of the National Salvation Army II expanded its area of operation to Dinh Hoa. In early 1943, Dinh Hoa became the area of the Salvation Army led by comrade Tan Hong (Chu Van Tan) to open the Northern route from Cho Chu to Cao Bang, penetrating to Cho Don (Bac Kan).
The revolutionary movement in Dinh Hoa grew steadily. At its peak at the end of March 1945, the National Salvation Army and self-defense forces attacked and occupied soldiers in Cho Chu. Dinh Hoa became the earliest district to gain power in Thai Nguyen province.
On this historical land, in May 1945, the Vietnam Liberation Army was established on the basis of merging the Vietnam Liberation Propaganda Army and the National Salvation Army in Quang Ore Village, Dinh Bien Commune with 13 companies becoming a force. core force in the struggle for revolutionary power throughout the Thai Nguyen and Tuyen Quang regions, contributing to the victory of the general uprising in August 1945.
The August Revolution was successful, but the country's independence and freedom were threatened by colonialism. The land of "advancing can attack, retreating can defend" Dinh Hoa continued to be controlled by the Party Central Committee and the Central Committee. Uncle Ho chose to be the center of ATK Viet Bac.
During the 9 years of long resistance war (1946 - 1954), the mountains and forests of ATK Dinh Hoa and ethnic people in the area sheltered and hid revolutionary cadres, and many central agencies were also established in the political system. This land includes: Central Inspection Committee (1948), Vietnam Journalists Association (1950), Vietnam Peace Committee, Revolutionary Film and Photography Industry (1953)...
In Khau Ty shack, Na Tra hamlet, Diem Mac commune, President Ho Chi Minh lived and worked, directing the entire country's revolutionary movement from February to October 1947. At Pu Don hill, at the foot of De pass, Hong mountain (present-day Phu Dinh commune) on May 28, 1948, President Ho Chi Minh presided over the ceremony to confer the military rank of general on General Vo Nguyen Giap.
In particular, at the Tin Keo shack (Phu Dinh commune), at the end of September 1953, President Ho Chi Minh chaired the Politburo Conference, deciding to open the Dien Bien Phu campaign with the alias "Tran Dinh". and unanimously approved the combat plan of the General Military Commission.
Under the light of President Ho Chi Minh's strategic guidance from the mountains and forests of ATK Dinh Hoa, our entire army and people won a victory "resplendent on five continents, shocking the earth" in the battle of Dien Bien stronghold. Government, ended the war, restored peace in Indochina.
Recognizing the great merits of ethnic minorities and the historical value of ATK Dinh Hoa, the Party and State awarded the district the title of Hero of the Armed Forces during the resistance war against the French and Americans. At the same time, ATK Dinh Hoa was ranked as a special national historical site.
After the August Revolution was successful, our country had a capital: Hanoi. Furnace car rental
But just one year after the country gained independence, the dark shadow of the colonial enemy invaded again. Gunfire echoed throughout the Southern region. Then the sound of resistance guns echoed in the heart of Hanoi. Uncle Ho, the Party Central Committee, the Government,... returned to the heart of the Viet Bac revolution.
“What a joy this morning in May
On the way back to Viet Bac to visit Uncle Ho
The stream is green and lush with corn fields
The four directions are dazzling, the capital is full of wind."
As a poet, as a person attached to the years in Viet Bac, as a witness of history, To Huu wrote, felt, and had in his heart a "Capital of thousand winds" of the holy resistance. fought against the French colonialists for 9 years like that. And in fact, there is also a windy capital that includes Dinh Hoa land, a part of Dai Tu and Phu Luong (Thai Nguyen), the eastern part of Son Duong, Yen Son (Tuyen Quang) and the south of Cho Don (North Kan). That windy capital is called the Central Safety Zone (ATK), and Dinh Hoa is the ATK center - the center of leadership of the resistance war against the French colonialists.
The ATK area in Dinh Hoa includes almost the entire land of Dinh Hoa. "Dinh Hoa is a top secret ATK". From 1947 to 1954, Uncle Ho, Party Central Committee. Viet Minh General Headquarters, General Military Commission, Ministry of National Defense, General Command, General Staff, General Political Department, General Supply Department, and comrades: Truong Chinh General Secretary of the Party, Ton Duc Thang Vice Chairman Standing Chairman of the National Assembly Standing Committee, Vo Nguyen Giap Secretary of the Military Commission, Minister of National Defense, Commander-in-Chief of the Army, Hoang Quoc Viet Chairman of the Viet Minh General Assembly, Pham Van Dong Deputy Prime Minister, Nguyen Luong Bang, Nguyen Chi Thanh,... all set up their headquarters mainly at ATK Dinh Hoa to lead the whole country in the resistance war against the French colonialists. From Dinh Hoa ATK, many important decisions related to the nation's destiny were born.
On October 15, 1947, at Khau Ty, Diem Mac commune, the Standing Committee of the Party Central Committee issued a directive "to destroy the winter attack (on Viet Bac) of the French enemy". In 1948, at Dinh Hoa ATK, President Ho Chi Minh signed a decree conferring the first batch of military ranks on generals. On August 19, 1948, the Supreme National Defense Council was established, and on July 25, 1950, the Party Committee and the Border Campaign Command were established. The order to open campaigns in Trung Du, Hoa Binh, Northwest, Upper Laos... was also issued from the resistance headquarters Atk Dinh Hoa. Especially at the end of 1953, in Keo province at the foot of De pass, Hong mountain in Phu Dinh commune, Uncle Ho and the Politburo met to approve the Winter-Spring plan for 1953-1954 and determined to open the Dien Bien Phu campaign. decided to win the nine-year long resistance war against the French colonialists of the Vietnamese people.
|
Khu du lịch Ao Vua thuộc địa phận xã Tản Lĩnh, huyện Ba Vì cách thủ đô Hà Nội khoảng 70 km về phía tây. Nơi đây gắn liến với truyền thuyết xưa kia Sơn Tinh – Thuỷ Tinh đã từng giao chiến để trở thành “phò mã” của vua Hùng.
Ao Vua được tạo thành do lưỡi gươm của Sơn Tinh cắm xuống lấy nước cho ba quân. Cuộc chiến long trời lở đất của hai vị thần mãi mãi là một trong những truyền thuyết đẹp nhất của người Việt. Đây cũng là nơi Đức Thánh Tản Viên giúp dân trị thuỷ, dạy dân cách cấy lúa, dệt lụa, chữa bệnh,… Chính vì vậy mà khách đến Ao Vua không chỉ được ngắm cảnh đẹp mà còn được tắm nước Vua xưa, thăm động Sơn Tinh – Thuỷ Tinh, từ đó tìm về cội nguồn dân tộc.
Khu du lịch sinh thái Ao Vua là một trong những địa điểm hiếm hoi ở ngoại vi Hà Nội còn giữ được cảnh núi rừng thiên nhiên hùng vĩ, không gian đậm chất nhân văn và đặc biệt không khí trong lành, rất phù hợp với kì nghỉ cuối tuần, nghỉ dưỡng. Lần đầu đến đây, du khách sẽ không khỏi bất ngờ trước một kiệt tác hoàn hảo của “đức mẹ tạo hoá” với cảnh sắc thiên nhiên thơ mộng, một món quà quý giá của thiên nhiên ban tặng cho con người.
Tại Ao Vua, du khách được leo núi, vượt thác, nghe tiếng nước chảy rì rào, chiêm ngưỡng cảnh vật trời mây, non nước thơ mộng, trữ tình. Bạn là người năng động có thể vui đùa trong công viên nước, chơi trò đu quay và với những vị khách ưa lãng mạn có thể rong ruổi du thuyền trên mặt hồ Tiên hay đùa vui với chim thú trong vườn.
Vào những đêm hè, du khách có thể dạo chơi trên hệ thống thuỷ đình hay bồng bềnh trên các nhà thuyền, nhà nổi dưới bầu trời đầy sao lung linh toả sáng, để rồi đắm mình trong hương sen ngào ngạt. Sau khi thưởng thức các món ăn đặc sản của núi rừng vùng đất Tản Viên Sơn Thánh, bạn có thể rảo bước đến thăm đền Thượng, đền Trung, đền Và, khu di tích Chủ tịch Hồ Chí Minh…
Hiện khu du lịch Ao Vua đang được đầu tư mở rộng quy mô: vườn chim thú, vườn truyền thuyết cổ tích, vườn tượng châu Âu, trồng thêm nhiều loại cây quý nhằm tạo bóng mát và hoàn thiện hệ sinh thái rừng.
Bên cạnh đó là một khách sạn 3 sao tiêu chuẩn quốc tế, gồm 101 phòng, hội trường hơn 500 chỗ, nhà ăn và phòng họp hội thảo trên diện tích 5.000m2 cùng với nhiều trò chơi hấp dẫn, mạo hiểm như: Khu nhà đa năng, công viên vầng trăng, đường đua công thức 1, khu thể thao trên núi, sân tennis, nhiều bể bơi lớn có thể phục vụ hàng ngàn người cùng một lúc.
Đến với Ao Vua, du khách có thể dễ dàng nối tour với khu vườn cổ Ngọc Nhi, hồ Suối Hai, rừng Bằng Tạ,… Và khi ra về, du khách có thể mua nhiều loại sản phẩm du lịch, đó là những lọ hoa mỹ nghệ, những vật dụng tinh xảo, độc đáo, đẹp mắt được làm từ nguyên liệu tre, nứa bởi đôi bàn tay khéo léo của chính con người nơi đây.
Được thiên nhiên ưu đãi, lại tắm mình trong không gian huyền ảo của truyền thuyết văn hoá, cơ sở vật chất khang trang hiện đại, đến với Ao Vua, bạn sẽ thấy cuộc sống quanh mình thật đẹp và thú vị biết bao.
Đến với khu du lịch Ao Vua – Ba Vì du khách sẽ được trải nghiệm cảm giác leo núi, tắm nước vua xưa được chơi những trò chơi hấp dẫn phong phú hấp dẫn, đặc biệt là được ở trong không gian đạt chuẩn 3 sao đầy đủ tiện nghi
Bạn được leo núi, vượt thác, tắm nước vua xưa, vui đùa trong công viên nước, đu quay, nhà chơi đa năng, thăm động Sơn Tinh- Thủy Tinh, rong ruổi du thuyền trên mặt hồ tiên hay đùa vui với chim thú trong vườn. Sau khi thưởng thức các món ăn đặc sản núi rừng của vùng đất Tản Viên sơn thành, bạn có thể đến thăm đền Thượng, đền Trung, chùa Mía, đền Và, khu di tích Chủ tich Hồ Chí Minh….
Khu Du lịch Ao Vua với khách sạn Ao Vua đạt tiêu chuẩn ba sao, hệ thống phòng ở hiện đại, đầy đủ tiện nghi, cùng với các phòng họp, hội trường với sức chứa 700 chỗ, các phòng Vip, phòng ăn, hội thảo rất thích hợp cho các cuộc họp sang trọng. Bên cạnh đó các dịch vụ massge, karaoke,sân tennis,nhiều bể bơi đang chờ đón quý khách. Các hoạt động ngoài trời như: Leo núi, đốt lửa trại, giao lưu văn nghệ, các điểm vui chơi giải trí khác phục vụ hàng ngàn người với đội ngũ nhân viên, an ninh tận tình, mến khách đang chờ đón bạn!
Với hệ thống phòng ăn trang nhã, lịch sự, có sức chứa trên 300 người, cùng đó là đội ngũ nhân viên nhiệt tình chuyên nghiệp, sẽ mang lại cho quý khách một cảm giác thoải mái. Các món ăn đặc sản của vùng Tản Viên Sơn sẽ được đầu bếp chuyên nghiệp chế biến tinh xảo. Bên cạnh đó, với các phòng ăn vip, lịch sự, sang trọng rất thích hợp cho các cuộc hội nghị, sinh nhật, họp mặt.
Phòng Hội thảo khách sạn Ao Vua có sức chứa 50 người trở lên. Được bố trí hài hòa, hiện đại cùng trang thiết bị âm thanh phù hợp. Phòng hội thảo được bố trí với không gian riêng, yên tĩnh. Ngoài ra phòng Hội trường của khách sạn Ao Vua có sức chứa trên 500 người, không gian thoáng mát, thích hợp cho các cuộc họp, gặp gỡ khách hàng.
Khách sạn Ao Vua có các phòng nghỉ hiện đại đạt tiêu chuẩn 3 sao. Phòng nghỉ được trang bị tiện nghi hiện đại, ấm cúng và cũng rất riêng tư. Ngoài ra khách sạn Ao Vua còn có các dịch vụ masage với đội ngũ nhân viên tay nghề cao sẽ mang lại cho quý khách giây phút thư giãn sau những ngày lao động vất vả.
Bên cạnh đó là dịch vụ Karaoke với dàn âm thanh hiện đại, các bài hát liên tục được cập nhật mới nhất. Phòng hát được bài trí rất thuận lợi rất thuận lợi cho không gian nhóm hoặc gia đình bên nhau vui vẻ trong ngày nghỉ ngơi, thư giãn. ẩn mình trong thiên nhiên, cây cỏ là dòng thác, con suối nơi xưa kia có biết bao nhiêu truyền thuyết, dòng nước mát,mà Vua đã tắm, cùng muôn thú tự nhiên hòa quyện thật nên thơ.
Khu Du lịch sinh thái Ao Vua được thiên nhiên ban tặng cho không gian kỳ thú, trên là núi, thác nước và con suối róc rách chảy. Phía dưới là hồ nước trong xanh, từng đàn cá tung tăng bơi lội. Quý khách vừa được leo núi, lội suối, vừa được bơi thuyền trên dòng nước mát.
Bên cạnh đó, hệ thống nhà sàn, căngtin với các món đặc sản vùng núi phong phú đang chờ đón quý khách. Phòng ăn rộng rãi, thoáng mát, khu vui chơi giải trí hiện đại…Vườn dân tộc với các dân tộc Việt Nam hiện hữu cho mọi người khám phá.
|
Ao Vua tourist area is located in Tan Linh commune, Ba Vi district, about 70 km west of Hanoi capital. This place is associated with the ancient legend that Son Tinh - Thuy Tinh once fought to become the "son-in-law" of King Hung.
Ao Vua was created by Son Tinh's sword sticking down to get water for the three troops. The earth-shattering battle of the two gods will forever be one of the most beautiful legends of the Vietnamese people. This is also the place where Saint Tan Vien helped people manage water, taught people how to grow rice, weave silk, cure diseases, etc. That's why visitors to Ao Vua not only get to see the beautiful scenery but also bathe in the ancient King's water and visit the cave. Son Tinh - Thuy Tinh, from there find the nation's roots.
Ao Vua eco-tourism area is one of the rare places on the outskirts of Hanoi that still retains majestic natural mountain and forest scenery, a space rich in humanity and especially fresh air, very suitable for vacations. Weekend break, vacation. When coming here for the first time, visitors will be surprised by a perfect masterpiece of the "Mother of Creation" with poetic natural scenery, a precious gift of nature to humans.
At Ao Vua, visitors can climb mountains, go over waterfalls, hear the sound of flowing water, and admire the poetic and lyrical scenery of clouds and mountains. If you are an active person, you can have fun in the water park, play on the ferris wheel, and for romantic guests, you can cruise on the surface of Tien Lake or play with birds and animals in the garden.
On summer nights, visitors can roam on the water pavilion system or float on boats and floating houses under the sparkling starry sky, then immerse themselves in the sweet scent of lotus. After enjoying the specialties of the mountains and forests of Tan Vien Son Thanh area, you can walk to visit Thuong temple, Trung temple, Va temple, President Ho Chi Minh relic site...
Currently, Ao Vua tourist area is being invested in expanding its scale: bird and animal garden, fairy tale garden, European statue garden, planting more precious trees to create shade and perfect the forest ecosystem.
Besides, it is an international standard 3-star hotel, including 101 rooms, a conference hall with more than 500 seats, a cafeteria and conference room on an area of 5,000 square meters along with many attractive and adventurous games such as: House area. multi-purpose, moon park, formula 1 racetrack, mountain sports area, tennis courts, many large swimming pools that can serve thousands of people at the same time.
Coming to Ao Vua, visitors can easily connect the tour with Ngoc Nhi ancient garden, Suoi Hai lake, Bang Ta forest,... And when leaving, visitors can buy many types of tourist products, which are jars. fine art flowers, sophisticated, unique, and beautiful items made from bamboo materials by the skillful hands of the people here.
Blessed by nature, bathed in the magical space of cultural legends, spacious and modern facilities, coming to Ao Vua, you will see how beautiful and interesting the life around you is.
Coming to Ao Vua - Ba Vi tourist area, visitors will experience the feeling of climbing mountains, bathing in the ancient king's water, playing rich and attractive games, especially staying in a 3-star standard space. enough amenities
You can climb mountains, go through waterfalls, bathe in ancient king water, have fun in the water park, ferris wheel, multi-purpose playhouse, visit Son Tinh - Thuy Tinh cave, cruise on a fairy lake or have fun with birds and animals. in the garden. After enjoying the mountain and forest specialties of Tan Vien mountain city, you can visit Thuong temple, Trung temple, Mia pagoda, Va temple, President Ho Chi Minh relic area...
Ao Vua Tourist Area with Ao Vua hotel meeting three-star standards, modern, fully equipped rooms, along with meeting rooms, conference halls with a capacity of 700 seats, VIP rooms, dining rooms, and conference rooms. The workshop is very suitable for luxurious meetings. Besides, massage services, karaoke, tennis courts, and many swimming pools are waiting for you. Outdoor activities such as mountain climbing, campfires, cultural exchanges, and other entertainment spots serving thousands of people with dedicated and hospitable staff and security are waiting for you!
With an elegant and polite dining room system that can accommodate over 300 people, along with a team of enthusiastic and professional staff, it will bring you a comfortable feeling. Specialties of the Tan Vien Son region will be exquisitely prepared by professional chefs. Besides, with VIP dining rooms, polite and luxurious, it is very suitable for conferences, birthdays, and meetings.
Ao Vua Hotel Conference Room can accommodate 50 people or more. Arranged harmoniously and modernly with appropriate sound equipment. The conference room is arranged with a private, quiet space. In addition, the conference room of Ao Vua hotel can accommodate over 500 people, airy space, suitable for meetings and customer meetings.
Ao Vua Hotel has modern rooms meeting 3-star standards. The rooms are equipped with modern amenities, cozy and very private. In addition, Ao Vua hotel also has massage services with a team of highly skilled staff that will bring you moments of relaxation after hard working days.
Besides, there is a Karaoke service with a modern sound system, the latest songs are constantly updated. The theater room is arranged very conveniently, making it very convenient for groups or families to have fun together on a day of rest and relaxation. Hidden in nature, the plants and trees are the waterfall, the stream where in the past there were so many legends, the cool water in which the King bathed, and all the natural animals blending together so poetically.
Ao Vua Ecotourism Area is blessed with an amazing space by nature, above which are mountains, waterfalls and gurgling streams. Below is a clear blue lake with schools of fish swimming freely. You can climb mountains, wade streams, and canoe on cool water.
Besides, a system of stilt houses and canteens with rich mountain specialties await you. Spacious, airy dining room, modern entertainment area... Ethnic garden with Vietnamese ethnic groups present for everyone to explore.
|
Du khách đến Trà Vinh khó lòng bỏ qua thắng cảnh Ao Bà Om (ở phường 8, TP Trà Vinh), cách trung tâm tỉnh khoảng 5km. Nơi đây có hồ nước to, xung quanh bao bọc bởi hàng trăm cây cổ thụ rợp bóng mát thu hút nhiều du khách đến tham quan, du lịch.
Ao Bà Om được công nhận di tích lịch sử cấp quốc gia vào năm 1994, thuộc loại hình danh lam thắng cảnh độc đáo của tỉnh Trà Vinh. Hàng năm, nơi đây còn tổ chức các lễ, hội của đồng bào dân tộc Khmer Nam bộ như: Chol-chnam-thmay, Dolta, Ok-om-bok… Toàn bộ khu vực Ao Bà Om có diện tích khoảng 39.000 m2, trong đó diện tích ao hơn 10.000 m2, xung quanh là những cây cổ thụ hàng trăm năm tuổi che bóng mát quanh năm là điểm sinh hoạt, vui chơi giải trí, du lịch rất hấp dẫn. Mỗi ngày người dân thường hay đến đây đi dạo xung quanh hồ hay ngồi hóng mát dưới những tán cây to với không gian rất thanh bình, yên tĩnh. Do ao có hình vuông nên người dân nơi đây còn gọi là ao vuông.
Đến nay, người dân Trà Vinh vẫn không biết chính xác Ao Bà Om hình thành từ khi nào nhưng có hàng chục truyền thuyết được truyền miệng từ đời này sang đời khác nói về Ao Bà Om. Trong đó, câu chuyện được nhiều người nhắc nhất là trước đây khi vùng đất này khô hạn, nước ngọt khan hiếm nên bà con sống nghèo khổ, cơ cực. Một ông Hoàng trấn nhậm trong vùng bèn quy tụ bà con lại để đào ao giữ nước ngọt. Ông Hoàng nhân dịp này chia ra hai bên nam nữ tổ chức một cuộc thi đào ao. Ao bên nào đào sâu hơn, lớn hơn và xong trước thì sẽ thắng cuộc.
Trời vừa tắt nắng, hai bên chia nhau đào ao. Bên nam thì đào ao tròn ở phía Tây còn bên nữ đào ao vuông ở phía Đông. Bên nữ do bà Om chỉ huy đã cho chặt một cây dài, treo ngọn đèn lồng rồi đem cắm ở hướng Đông. Theo giao hẹn là khi sao Mai mọc là phải ngừng công việc, khi bên nam thấy ngọn đèn tưởng là sao Mai nên họ rủ nhau về nghỉ. Trong lúc đó bên nữ đào đến sáng, xong việc trước và thắng cuộc. Để nhớ ơn người phụ nữ mưu trí, người ta lấy tên bà đặt tên ao, từ đó ao phụ nữ đào được gọi là ao Bà Om.
Có người cho rằng nơi đây ngày xưa là ao rộng lớn có rất nhiều rau ngò om sinh sống nên người dân quen gọi là Ao Ngò Om. Dần dần người ta đọc trại ra thành Ao Bà Om. Ngoài ra, có rất nhiều truyền thuyết lý giải về sự hình thành của Ao Bà Om cũng như của cả vùng đất Trà Vinh.
Đến Ao Bà Om, du khách có thể ghé thăm chùa Angkorajaborey (chùa Âng) cổ kính được xây dựng cách đây hơn 1000 năm nằm kế bên. Ngôi chùa có kiến trúc hết sức độc đáo là nơi tu hành của các vị sư và là điểm sinh hoạt văn hóa của đồng bào khmer Nam bộ. Theo truyền thuyết chùa Âng được xây dựng từ năm 990 chủ yếu bằng tre, lá. Đến năm 1842 chùa được trùng tu lại thay bằng gỗ quý, mái lợp ngói, xây tường. Đến nay chùa được vài lần trùng tu nhưng vẫn còn giữ nét cổ kính mang đặc trưng riêng của chùa Khmer Nam bộ.
Sau những ngày làm việc mệt nhọc hay giữa bộn bề phố thị, khách du lịch sẽ được trải nghiệm cảm giác thanh bình, yên ã khi đến tham quan thắng cảnh Ao Bà Om để ngắm nhìn hàng trăm cây cổ thụ tỏa bóng mát bên hồ nước rộng lớn. Trong đó có những cây cổ thụ rễ trồi lên khỏi mặt đất tạo nên bức tranh đặc biệt mà tạo hóa đã ban tặng cho thắng cảnh này.
Đến với Trà Vinh, là đến với xứ sở của những ngôi chùa cổ kính. Dọc theo đường quốc lộ hướng về trung tâm thành phố Trà Vinh, quý khác sẽ được ghé thăm một điểm du lịch hấp dẫn bậc nhất Trà Vinh, đó chính là Ao Bà Om. khi được nghe nhắc đến Trà Vinh, thì hình ảnh Ao Bà Om sẽ xuất hiện, đây cũng là hình ảnh biểu tượng của “Xứ sở của những ngôi chùa”. Từ lâu Ao Bà Om được biết đến như một di tích, một danh lam thắng cảnh, vừa huyền bí vừa hoang sơ. Nằm trên quốc lộ 53 cách thành phố Trà Vinh 5 km, thuộc Phường 8, TP. Trà Vinh.
|
Visitors to Tra Vinh can hardly miss the scenic Ao Ba Om (in Ward 8, Tra Vinh City), about 5km from the province center. This place has a large lake, surrounded by hundreds of ancient shady trees, attracting many tourists to visit and travel.
Ba Om Pond was recognized as a national historical relic in 1994, belonging to a unique type of scenic spot in Tra Vinh province. Every year, this place also organizes festivals and festivals of the Southern Khmer ethnic people such as: Chol-chnam-thmay, Dolta, Ok-om-bok... The entire Ao Ba Om area has an area of about 39,000 m2, In which the pond area is more than 10,000 m2, surrounded by hundreds of years old trees that provide shade all year round, making it a very attractive living, entertainment and tourism spot. Every day people often come here to walk around the lake or sit and enjoy the cool air under the big trees in a very peaceful and quiet space. Because the pond is square, people here also call it square pond.
Up to now, Tra Vinh people still do not know exactly when Ao Ba Om was formed, but there are dozens of legends passed down orally from generation to generation about Ao Ba Om. Among them, the most mentioned story is that in the past, when this land was dry and fresh water was scarce, people lived in poverty and destitution. A Mr. Hoang took charge of the area and gathered his people together to dig a pond to store fresh water. Mr. Hoang took this opportunity to divide the men and women into organizing a pond digging contest. Whichever side digs the deeper, larger and finishes the pond first will win.
As soon as the sun went down, the two sides split up to dig a pond. The male side digs a round pond in the west while the female side digs a square pond in the east. The women's side, led by Mrs. Om, cut down a long tree, hung a lantern, and placed it in the East. According to the appointment, when the Morning Star rises, they must stop working. When the men see the light, they think it is the Morning Star, so they invite each other to go home and rest. Meanwhile, the women dug until morning, finished first and won. To remember the clever woman, people named the pond after her, from then on the pond the woman dug was called Ba Om pond.
Some people think that this place used to be a large pond with lots of braised cilantro, so people used to call it Om Coriander Pond. Gradually people transformed the camp into Ao Ba Om. In addition, there are many legends explaining the formation of Ao Ba Om as well as the entire land of Tra Vinh.
Coming to Ba Om Pond, visitors can visit the ancient Angkorajaborey Pagoda (Ang Pagoda) built more than 1000 years ago located next to it. The temple has a very unique architecture and is a place of practice for monks and a cultural activity spot for the Southern Khmer people. According to legend, Ang Pagoda was built in 990 mainly from bamboo and leaves. In 1842, the pagoda was restored and replaced with precious wood, tiled roofs, and walls. Up to now, the pagoda has been restored several times but still retains the ancient features unique to Southern Khmer pagodas.
After tiring days of work or amidst the chaos of the city, tourists will experience a feeling of peace and quiet when visiting the scenic Ba Om Pond to see hundreds of ancient trees shading the lake. vast water. Among them are ancient trees with roots emerging from the ground, creating a special picture that nature has bestowed on this landscape.
Coming to Tra Vinh is coming to the land of ancient temples. Along the national highway towards the center of Tra Vinh city, you will visit one of the most attractive tourist destinations in Tra Vinh, which is Ao Ba Om. When hearing about Tra Vinh, the image of Ao Ba Om will appear, this is also the symbolic image of the "Land of Pagodas". Ao Ba Om has long been known as a relic, a scenic spot, both mysterious and wild. Located on Highway 53, 5 km from Tra Vinh city, in Ward 8, City. Tra Vinh.
|
Đến với Đà Nẵng không chỉ được ngắm nhìn những dòng sông lấp lánh, những ánh hoàng hôn, những bãi cát với những bờ biển dài, ghé qua những quán ăn nổi tiếng và nức mũi, dạo quanh những ngôi chùa được coi là cõi linh thiêng, ngồi đâu đó thưởng thức những tách café yên bình mà còn được tận hưởng những khoảng lặng bình dị ở những cây cầu, lãng mạn và giản dị. Thành phố Đà Nẵng còn được biết đến với những danh thoại về những cây cầu, pha chút truyền thống, điểm thêm mới lạ, sáng tạo. Và cầu Rồng chính là nơi hội tụ tất cả những vẻ đẹp đó. Cầu Rồng cũng chính là nhân chứng lịch sử cho sự kiện kỉ niệm 38 năm giải phóng thành phố Đà Nẵng, cầu Rồng chính là niềm tự nào của người dân Đà Nẵng.
Kiến trúc của Cầu Rồng Đà Nẵng có gì đặc biệt?
Là cây cầu hình con rồng phun lửa và nước lên cao, là cây cầu huyền thoại bắc qua dòng sông Hàn để mọi người có thể lưu thông thuận tiện hơn. Cầu Rồng được rất nhiều khách du lịch kỳ tượng đó là biểu tượng tượng trưng cho nghệ thuật kiến trúc mới của Đà Nẵng.
Đồng hành với sự hình thành của cây cầu này đó chính là cuộc thi giữa các nhà thiết kế lớn với mục đích mang lại bản thiết kế cầu Rồng độc đáo và đặc biệt nhất. Những thí sinh tham gia cuộc thi này ở cả trong và ngoài nước và bất giờ nhà thiết kế người Mỹ đã chiến thắng.
Ý tưởng mới lạ của chiếc cầu Rồng này chính là hình ảnh một con Rồng đang bay lượn trên dòng sông Hàn, là bước đột phá hấp dẫn chưa từng có trong những công trình kiến trúc của Việt Nam.
Cầu Rồng có dáng Rồng vươn ra biển, điểm đặc biệt của chiếc cầu Rồng đó là hình dáng của cây cầu được mô phỏng theo hình dáng con Rồng của thời Lý với dáng vẻ oai phong, bay ra biển Đông, với nhịp thép có tổng chiều dài 568m và nặng lên đến gần 9000 tấn. Đuôi Rồng được thiết kế cách điệu giống như những bông hoa sen. Thân Rồng uốn lượn nhấp nhô thể hiện tư thế sẵn sàng muốn vươn ra biển lớn. Sự to lớn và hoành tráng của cầu Rồng được thể hiện qua phần đầu có trọng lượng 194,1 tấn; phần thân rồng dài 530m, nặng 8.405,1 tấn còn phần đuôi rồng dài 19,37m, nặng 183,9 tấn; phần vảy rồng 118,9 tấn…
Cầu có chiều dài lên tới 666m trong đó gồm có 5 nhịp chính và 3 nhịp dẫn với chiều rộng là 37,5m có thể chia cho 6 làn xe chạy song song một lúc lên cầu. Công trình được thiết kế và xây dựng bền vững có sức chịu đựng với sự hao mòn của thời gian.
Điểm nổi bật của Cầu Rồng Đà Nẵng?
Điều đặc biệt là toàn bộ cầu được những người thợ sơn tới 5 lớp để chống sự ăn mòn, tác động của điều kiện tự nhiên, vừa tạo màu sắc cho thân rồng. Hình ảnh rồng phun ra biển Đông cùng với đài phun nước, hiệu ứng chiếu sáng hiện đại tạo nên một hiệu ứng đẹp về đêm
Cầu Rồng như một viên ngọc tỏa sáng trong đêm, cây cầu được bắc qua sông Hàn tại bùng binh Lê Đình Dương, Bạch Đằng tạo con đường ngắn nhất từ sân bay quốc tế Đà Nẵng đến các đường chính của Đà Nẵng và đâm thẳng tới bãi biển Mỹ Khê và bãi biển Non Nước ở rìa của thành phố.
Cầu Rồng được nhận giải thưởng về công trình kiến trúc như thế nào?
Cây cầu bắc qua sông Hàn (Đà Nẵng) với mô hình hệ thống kết cấu dầm thép dưới dạng con rồng bay ra hướng biển vừa được trao giải thưởng lớn của Hội đồng các công ty kỹ thuật Mỹ.
Thân “rồng” có kết cấu vòm bằng tổ hợp 5 ống thép vừa có tính năng nâng các nhịp cầu vừa làm nền cho các vảy rồng. Hệ thống chiếu sáng cầu gồm 15.000 đèn LED. Cầu có khả năng phun lửa, nước vào dịp cuối tuần.
Cầu Rồng là sự kết hợp hài hòa giữa nghệ thuật và công năng, và là sự hấp dẫn hàng đầu đối với du khách. Nét đặc trưng của cầu dễ phân biệt đó là mô hình hệ thống kết cấu dầm thép dưới dạng một con rồng bay qua sông Hàn, hướng ra biển. Đây được cho là thiết kế độc đáo chưa từng có trên thế giới về kết cấu chịu lực là sự kết hợp giữa dầm thép, vòm thép và dầm bê tông.
Với vẻ đẹp tuyệt vời đó là cầu Rồng tô điểm thêm cho các khu biệt thự ven sông gần đó. Nổi bật đó là khu biệt thự làng châu Âu Đà Nẵng – khu biệt thự ven sông đẹp nhất Đà Nẵng. Các chuyên gia chiếu sáng thế giới đánh giá thiết kế chiếu sáng cầu Rồng đó là một giải pháp cho công trình kiến trúc độc đáo.
Sự khác biệt của Cầu Rồng Đà Nẵng?
Sự khác biệt ngay từ cái tên gọi: Xuất phát từ hình ảnh và biểu tượng là con Rồng phun nước và lửa, đương nhiên nó được mang tên là cầu Rồng.
Cầu Rồng được thiết kế do chính tay một kỹ sư người Mỹ mà không phải là Việt Nam, sự sáng tạo và giao lưu đã tạo nên một công trình kiến trúc vĩ đại.
Thiết kế và thi công khác biệt so với những cây cầu khác trên thành phố Đà Nẵng, thi công có độ khó và kết cấu chịu được áp lực.
Người dân và du khách đều có mong muốn được chứng kiến cảnh cầu Rồng phun nước, phun lửa theo nhạc với 3 kịch bản âm thanh kết hợp với hiệu ứng ánh sáng. Cầu Rồng Đà Nẵng với hệ thống ánh sáng hiện đại cùng với đó là sự lắp đặt âm thanh và ánh sáng cộng hưởng trong bán kính 300m ở khu vực đầu Rồng phun lửa với các kịch bản và được lựa chọn có chủ đề như: huyền thoại Ngũ Hành Sơn, huyền diệu sông Hàn, nơi Rồng về khai hoa..đan xen và biểu diễn với nhau tạo nên một vũ điệu đặc sắc và mới lạ.
Nếu muốn trực tiếp ngắm nhìn những tia nước, những tia lửa đan xen nhau thì du khách hãy đến đây vào hai ngày cuối tuần, thứ 7 hoặc chủ nhật từ 9h tối sẽ có một sự kiện 18 ngọn lửa và 3 ngọn nước bay ra từ miệng của Rồng. Mỗi lần sẽ phun lửa trước, nước sau. Lửa sẽ được phun 2 lượt, mỗi lượt 9 lần, nước sẽ được phun 3 lượt, mỗi lượt 1 lần hòa vào cùng với những âm thanh nhạc điệu.
Cầu Rồng Đà Nẵng là nơi không chỉ có ý nghĩa về văn hóa du lịch mà nó còn mang ý nghĩa về giao thông. Sự hòa quyện đa dạng và đặc sắc này đã tạo nên sức hút kì lạ và đã nhanh chóng lọt vào top những cây cầu đẹp, ấn tượng nhất hành tinh mới đây trên trang Viralnova. Và trong top 30 cây cầu ấn tượng nhất thế giới thì Cầu Rồng Đà Nẵng Việt Nam đã được vinh danh và sướng tên ở vị trí số 19- tựa như tuổi đẹp nhất của con gái bởi vẻ đẹp hiện đại và khả năng phun ra những tia lửa, tia nước kỳ lạ. Hãy đến Đà Nẵng và trải nghiệm, đừng bỏ lỡ…
Cầu Rồng được khởi công vào ngày 19/7/2009 với tổng kinh phí đầu tư trên 1.500 tỷ đồng. Trước đó, từ cuối năm 2005, để chuẩn bị cho công trình cầu Rồng mang nhiều kỳ vọng, UBND thành phố đã tổ chức cuộc thi thiết kế kiến trúc cầu Rồng với sự tham gia của 8 đơn vị tư vấn thiết kế đến từ Việt Nam, Nhật Bản, Đức, Mỹ. Cuối cùng, phương án thiết kế cầu Rồng do công ty tư vấn Louis Berger Group, Inc.(Mỹ) trên ý tưởng thể hiện hình dáng rồng đang bay qua sông Hàn hướng ra biển lớn đã vượt qua 17 thiết kế khác và được lãnh đạo thành phố chọn lựa.
Thiết kế của cầu Rồng đã được Hiệp hội Cầu đường thế giới công nhận là một trong những công trình có kiến trúc độc đáo, mới lạ, tạo nên nguồn cảm hứng đặc biệt về một thành phố đang chuyển mình mạnh mẽ, là biểu tượng mới của Đà Nẵng trong thời kỳ hội nhập và phát triển.
Cầu Rồng được xây dựng với quy mô vĩnh cửu, có tổng chiều dài 666,0 m, gồm 5 nhịp chính và 3 nhịp dẫn, chiều rộng 37,5m, có 6 làn xe chạy, mỗi làn 3,75 m, 2 làn đường dành cho người đi bộ. Cây cầu có kết cấu nhịp thép độc đáo nhất từ trước đến nay với hình dáng một con rồng dài 568m, nặng lên đến gần 9.000 tấn. Trong đó, phần đầu rồng dài 18,24m, nặng 194,1 tấn; phần thân rồng dài 530m, nặng 8.405,1 tấn; phần đuôi rồng dài 19,37m, nặng 183,9 tấn; phần vảy rồng 118,9 tấn.
Hạng mục dầm thép gồm tổng số 34 đốt dầm với khoảng 3.500 tấn thép cường độ cao là phần chiếm giá trị lớn nhất trong dự án xây dựng cầu Rồng. Trong đó, 24 đốt dầm do Công ty CP Cơ khí 121 thuộc Tổng Công ty Xây dựng Công trình Giao thông 1 sản xuất và 10 đốt dầm còn lại do Công ty Cơ điện miền Trung đảm nhận. Toàn bộ vật liệu chế tạo dầm thép được nhập từ Hàn Quốc. Đặc biệt, các dầm thép của công trình cầu Rồng có kết cấu hình hộp thay vì hình chữ I như các công trình khác, trong đó đốt dầm thép nặng nhất có trọng lượng lên đến 144 tấn. Để hoàn thành sản xuất một đốt dầm thép này mất trung bình 12 ngày trong điều kiện thời tiết thuận lợi với khoảng 60 kỹ sư, công nhân/dây chuyền/ca và sản xuất theo phương thức gối đầu.
Bên cạnh đó, hệ dầm hộp được liên kết với hệ vòm thép bằng kết cấu cáp dây treo. Đây là kết cấu vòm đặc biệt nhất tại Việt Nam tính đến thời điểm hiện tại. Ngoài ra, công nghệ lắp dựng cầu Rồng cũng chưa có công trình nào tương tự nên đòi hỏi phải có những tính toán cẩn thận và kỹ lưỡng. Toàn bộ công trình được sơn 5 lớp để chống tác động ăn mòn bên ngoài và tạo màu sắc cho thân Rồng, cảnh quan và đài phun nước, cùng hệ thống chiếu sáng hiện đại sẽ góp phần tạo nên một hiệu ứng đẹp cho công trình cầu Rồng vào ban đêm. Cụ thể, khi đêm về, cầu Rồng được thắp sáng với hơn 2.500 điểm đèn LED thông minh. Giải pháp chiếu sáng của cầu do công ty Philips (Hà Lan) đảm nhận, và sẽ chủ động thay đổi ánh sáng phù hợp với từng chủ đề của các sự kiện, lễ hội.
|
Đến với Đà Nẵng không chỉ được ngắm nhìn những dòng sông lấp lánh, những ánh hoàng hôn, những bãi cát với những bờ biển dài, ghé qua những quán ăn nổi tiếng và nức mũi, dạo quanh những ngôi chùa được coi là cõi linh thiêng, ngồi đâu đó thưởng thức những tách café yên bình mà còn được tận hưởng những khoảng lặng bình dị ở những cây cầu, lãng mạn và giản dị. Thành phố Đà Nẵng còn được biết đến với những danh thoại về những cây cầu, pha chút truyền thống, điểm thêm mới lạ, sáng tạo. Và cầu Rồng chính là nơi hội tụ tất cả những vẻ đẹp đó. Cầu Rồng cũng chính là nhân chứng lịch sử cho sự kiện kỉ niệm 38 năm giải phóng thành phố Đà Nẵng, cầu Rồng chính là niềm tự nào của người dân Đà Nẵng.
Kiến trúc của Cầu Rồng Đà Nẵng có gì đặc biệt?
Là cây cầu hình con rồng phun lửa và nước lên cao, là cây cầu huyền thoại bắc qua dòng sông Hàn để mọi người có thể lưu thông thuận tiện hơn. Cầu Rồng được rất nhiều khách du lịch kỳ tượng đó là biểu tượng tượng trưng cho nghệ thuật kiến trúc mới của Đà Nẵng.
Đồng hành với sự hình thành của cây cầu này đó chính là cuộc thi giữa các nhà thiết kế lớn với mục đích mang lại bản thiết kế cầu Rồng độc đáo và đặc biệt nhất. Những thí sinh tham gia cuộc thi này ở cả trong và ngoài nước và bất giờ nhà thiết kế người Mỹ đã chiến thắng.
Ý tưởng mới lạ của chiếc cầu Rồng này chính là hình ảnh một con Rồng đang bay lượn trên dòng sông Hàn, là bước đột phá hấp dẫn chưa từng có trong những công trình kiến trúc của Việt Nam.
Cầu Rồng có dáng Rồng vươn ra biển, điểm đặc biệt của chiếc cầu Rồng đó là hình dáng của cây cầu được mô phỏng theo hình dáng con Rồng của thời Lý với dáng vẻ oai phong, bay ra biển Đông, với nhịp thép có tổng chiều dài 568m và nặng lên đến gần 9000 tấn. Đuôi Rồng được thiết kế cách điệu giống như những bông hoa sen. Thân Rồng uốn lượn nhấp nhô thể hiện tư thế sẵn sàng muốn vươn ra biển lớn. Sự to lớn và hoành tráng của cầu Rồng được thể hiện qua phần đầu có trọng lượng 194,1 tấn; phần thân rồng dài 530m, nặng 8.405,1 tấn còn phần đuôi rồng dài 19,37m, nặng 183,9 tấn; phần vảy rồng 118,9 tấn…
Cầu có chiều dài lên tới 666m trong đó gồm có 5 nhịp chính và 3 nhịp dẫn với chiều rộng là 37,5m có thể chia cho 6 làn xe chạy song song một lúc lên cầu. Công trình được thiết kế và xây dựng bền vững có sức chịu đựng với sự hao mòn của thời gian.
Điểm nổi bật của Cầu Rồng Đà Nẵng?
Điều đặc biệt là toàn bộ cầu được những người thợ sơn tới 5 lớp để chống sự ăn mòn, tác động của điều kiện tự nhiên, vừa tạo màu sắc cho thân rồng. Hình ảnh rồng phun ra biển Đông cùng với đài phun nước, hiệu ứng chiếu sáng hiện đại tạo nên một hiệu ứng đẹp về đêm
Cầu Rồng như một viên ngọc tỏa sáng trong đêm, cây cầu được bắc qua sông Hàn tại bùng binh Lê Đình Dương, Bạch Đằng tạo con đường ngắn nhất từ sân bay quốc tế Đà Nẵng đến các đường chính của Đà Nẵng và đâm thẳng tới bãi biển Mỹ Khê và bãi biển Non Nước ở rìa của thành phố.
Cầu Rồng được nhận giải thưởng về công trình kiến trúc như thế nào?
Cây cầu bắc qua sông Hàn (Đà Nẵng) với mô hình hệ thống kết cấu dầm thép dưới dạng con rồng bay ra hướng biển vừa được trao giải thưởng lớn của Hội đồng các công ty kỹ thuật Mỹ.
Thân “rồng” có kết cấu vòm bằng tổ hợp 5 ống thép vừa có tính năng nâng các nhịp cầu vừa làm nền cho các vảy rồng. Hệ thống chiếu sáng cầu gồm 15.000 đèn LED. Cầu có khả năng phun lửa, nước vào dịp cuối tuần.
Cầu Rồng là sự kết hợp hài hòa giữa nghệ thuật và công năng, và là sự hấp dẫn hàng đầu đối với du khách. Nét đặc trưng của cầu dễ phân biệt đó là mô hình hệ thống kết cấu dầm thép dưới dạng một con rồng bay qua sông Hàn, hướng ra biển. Đây được cho là thiết kế độc đáo chưa từng có trên thế giới về kết cấu chịu lực là sự kết hợp giữa dầm thép, vòm thép và dầm bê tông.
Với vẻ đẹp tuyệt vời đó là cầu Rồng tô điểm thêm cho các khu biệt thự ven sông gần đó. Nổi bật đó là khu biệt thự làng châu Âu Đà Nẵng – khu biệt thự ven sông đẹp nhất Đà Nẵng. Các chuyên gia chiếu sáng thế giới đánh giá thiết kế chiếu sáng cầu Rồng đó là một giải pháp cho công trình kiến trúc độc đáo.
Sự khác biệt của Cầu Rồng Đà Nẵng?
Sự khác biệt ngay từ cái tên gọi: Xuất phát từ hình ảnh và biểu tượng là con Rồng phun nước và lửa, đương nhiên nó được mang tên là cầu Rồng.
Cầu Rồng được thiết kế do chính tay một kỹ sư người Mỹ mà không phải là Việt Nam, sự sáng tạo và giao lưu đã tạo nên một công trình kiến trúc vĩ đại.
Thiết kế và thi công khác biệt so với những cây cầu khác trên thành phố Đà Nẵng, thi công có độ khó và kết cấu chịu được áp lực.
Người dân và du khách đều có mong muốn được chứng kiến cảnh cầu Rồng phun nước, phun lửa theo nhạc với 3 kịch bản âm thanh kết hợp với hiệu ứng ánh sáng. Cầu Rồng Đà Nẵng với hệ thống ánh sáng hiện đại cùng với đó là sự lắp đặt âm thanh và ánh sáng cộng hưởng trong bán kính 300m ở khu vực đầu Rồng phun lửa với các kịch bản và được lựa chọn có chủ đề như: huyền thoại Ngũ Hành Sơn, huyền diệu sông Hàn, nơi Rồng về khai hoa..đan xen và biểu diễn với nhau tạo nên một vũ điệu đặc sắc và mới lạ.
Nếu muốn trực tiếp ngắm nhìn những tia nước, những tia lửa đan xen nhau thì du khách hãy đến đây vào hai ngày cuối tuần, thứ 7 hoặc chủ nhật từ 9h tối sẽ có một sự kiện 18 ngọn lửa và 3 ngọn nước bay ra từ miệng của Rồng. Mỗi lần sẽ phun lửa trước, nước sau. Lửa sẽ được phun 2 lượt, mỗi lượt 9 lần, nước sẽ được phun 3 lượt, mỗi lượt 1 lần hòa vào cùng với những âm thanh nhạc điệu.
Cầu Rồng Đà Nẵng là nơi không chỉ có ý nghĩa về văn hóa du lịch mà nó còn mang ý nghĩa về giao thông. Sự hòa quyện đa dạng và đặc sắc này đã tạo nên sức hút kì lạ và đã nhanh chóng lọt vào top những cây cầu đẹp, ấn tượng nhất hành tinh mới đây trên trang Viralnova. Và trong top 30 cây cầu ấn tượng nhất thế giới thì Cầu Rồng Đà Nẵng Việt Nam đã được vinh danh và sướng tên ở vị trí số 19- tựa như tuổi đẹp nhất của con gái bởi vẻ đẹp hiện đại và khả năng phun ra những tia lửa, tia nước kỳ lạ. Hãy đến Đà Nẵng và trải nghiệm, đừng bỏ lỡ…
Cầu Rồng được khởi công vào ngày 19/7/2009 với tổng kinh phí đầu tư trên 1.500 tỷ đồng. Trước đó, từ cuối năm 2005, để chuẩn bị cho công trình cầu Rồng mang nhiều kỳ vọng, UBND thành phố đã tổ chức cuộc thi thiết kế kiến trúc cầu Rồng với sự tham gia của 8 đơn vị tư vấn thiết kế đến từ Việt Nam, Nhật Bản, Đức, Mỹ. Cuối cùng, phương án thiết kế cầu Rồng do công ty tư vấn Louis Berger Group, Inc.(Mỹ) trên ý tưởng thể hiện hình dáng rồng đang bay qua sông Hàn hướng ra biển lớn đã vượt qua 17 thiết kế khác và được lãnh đạo thành phố chọn lựa.
Thiết kế của cầu Rồng đã được Hiệp hội Cầu đường thế giới công nhận là một trong những công trình có kiến trúc độc đáo, mới lạ, tạo nên nguồn cảm hứng đặc biệt về một thành phố đang chuyển mình mạnh mẽ, là biểu tượng mới của Đà Nẵng trong thời kỳ hội nhập và phát triển.
Cầu Rồng được xây dựng với quy mô vĩnh cửu, có tổng chiều dài 666,0 m, gồm 5 nhịp chính và 3 nhịp dẫn, chiều rộng 37,5m, có 6 làn xe chạy, mỗi làn 3,75 m, 2 làn đường dành cho người đi bộ. Cây cầu có kết cấu nhịp thép độc đáo nhất từ trước đến nay với hình dáng một con rồng dài 568m, nặng lên đến gần 9.000 tấn. Trong đó, phần đầu rồng dài 18,24m, nặng 194,1 tấn; phần thân rồng dài 530m, nặng 8.405,1 tấn; phần đuôi rồng dài 19,37m, nặng 183,9 tấn; phần vảy rồng 118,9 tấn.
Hạng mục dầm thép gồm tổng số 34 đốt dầm với khoảng 3.500 tấn thép cường độ cao là phần chiếm giá trị lớn nhất trong dự án xây dựng cầu Rồng. Trong đó, 24 đốt dầm do Công ty CP Cơ khí 121 thuộc Tổng Công ty Xây dựng Công trình Giao thông 1 sản xuất và 10 đốt dầm còn lại do Công ty Cơ điện miền Trung đảm nhận. Toàn bộ vật liệu chế tạo dầm thép được nhập từ Hàn Quốc. Đặc biệt, các dầm thép của công trình cầu Rồng có kết cấu hình hộp thay vì hình chữ I như các công trình khác, trong đó đốt dầm thép nặng nhất có trọng lượng lên đến 144 tấn. Để hoàn thành sản xuất một đốt dầm thép này mất trung bình 12 ngày trong điều kiện thời tiết thuận lợi với khoảng 60 kỹ sư, công nhân/dây chuyền/ca và sản xuất theo phương thức gối đầu.
Bên cạnh đó, hệ dầm hộp được liên kết với hệ vòm thép bằng kết cấu cáp dây treo. Đây là kết cấu vòm đặc biệt nhất tại Việt Nam tính đến thời điểm hiện tại. Ngoài ra, công nghệ lắp dựng cầu Rồng cũng chưa có công trình nào tương tự nên đòi hỏi phải có những tính toán cẩn thận và kỹ lưỡng. Toàn bộ công trình được sơn 5 lớp để chống tác động ăn mòn bên ngoài và tạo màu sắc cho thân Rồng, cảnh quan và đài phun nước, cùng hệ thống chiếu sáng hiện đại sẽ góp phần tạo nên một hiệu ứng đẹp cho công trình cầu Rồng vào ban đêm. Cụ thể, khi đêm về, cầu Rồng được thắp sáng với hơn 2.500 điểm đèn LED thông minh. Giải pháp chiếu sáng của cầu do công ty Philips (Hà Lan) đảm nhận, và sẽ chủ động thay đổi ánh sáng phù hợp với từng chủ đề của các sự kiện, lễ hội.
|
Phan Bội Châu từng ca ngợi văn vật Quảng Nam – Đà Nẵng là do linh khí non sông chung đúc nên: “Tú dục Nam châu,linh chung Đà hải”. Đó là quê hương của Hoàng Diệu. Phan Châu Trinh và biết bao anh hùng hào kiệt, mà thời đại nào cũng có, có rất nhiều.
Chỉ nói về thiên nhiên hùng vĩ cẩm tú, xứ Quảng có Sơn Trà, Hàn Giang, Ngũ Hành Sơn…. Du khách xa gần ai có thể quên được sông Thu Bồn, phố cổ Hội An với bao chùa chiền, hang động phủ mờ huyền tích huyền thoại. Ca dao như vẫy chào, mời gọi:
“Quê em có dải sông Hàn.
Có hòn Non Nước, có hang Sơn Trà”.
Đứng trên đèo Hải Vân là nhìn thấy Sơn Trà cao 693m, còn gọi là núi Tiên Sa, sớm chiều mây phủ: là nhìn thấy sông Hàn Giang uốn lượn như dải thắt lưng xanh của cô gái Hội An.
Đến Quảng Nam – Đà Nẵng ai chẳng không đến tham quan Ngũ Hành Sơn, nơi dân gian gọi là hòn Non Nước. Cách Đà Nẵng khoảng 8km về phía đông – nam, Ngũ Hành Sơn tọa lạc giữa một màu xanh bao la đất nước, biển trời, những nương dâu, ruộng lúa. bờ tre bốn mùa tươi tốt.
Ngũ Hành Sơn gồm có 5 ngọn núi: Kim, Mộc, Hỏa, Thủy, Thổ. Thủy Sơn là ngọn núi cao nhất, đẹp nhất. Trong núi này có nhiều hang động và chùa chiền kì thú, ảo huyền: hang Vân Nguyệt, hang Thiên Long, động Linh Nha, động Tàng Chơn,… Du khách sẽ ngẩn ngơ tưởng như “Đào Nguyên lạc lối” trước nghìn dáng trăm màu của những nhũ đá long lanh, trước những lối đi thật bất ngờ. Hãy đến thăm động Vân Thông, còn gọi là Hang Trời, một động lộ thiên kì ảo, du khách xúc động tưởng như bước vào thế giới chín tầng mây xanh, mọi bụi trần được phủi sạch. Ngước nhìn lên có thể thấy những đám mây lơ lửng. Rời Vân Thông ta lần bước tới động Thiên Long (còn gọi là Hang Gió) vì bao giờ cũng có những luồng gió vù vù giữa hang sâu. Hãy đến thâm Động Huyên Không, có vòm cao, trên chóp đỉnh có 5 lô trống gọi là Cửa Trời, vách đá có đủ khối hình, dân gian gọi là “vú đá nàng tiên”, giọt nước rơi thánh thót, trong suốt và mát ngọt như sữa. Trong những hang động ấy, người Chàm, người Việt cổ xưa đã đặt lên bao bệ thờ, xây dựng nên bao chùa chiền để thờ cúng. Mỗi một bệ đá, mỗi một mái chùa như đang dẫn hồn người tới thăm thú vào miền cổ tích.
Anh và chị, cô và cháu đã vãn cảnh chùa Tam Thái rồi chứ? Còn nhớ chùa đặt trên một đám đất bằng ở ngay đầu núi. Khói trầm ở đây ngào ngạt và huyền ảo suốt đêm ngày. Khi anh em Ngô Đình Diệm điên cuồng “tố cộng diệt cộng”, lê máy chém khắp miền Nam, thì ở đây, chùa Tam Thái, Hang Gió, Cửa Trời… của Ngũ Hành Sơn vẫn là nơi đi, về của nhiều cán bộ trung kiên đất Quảng. Trong những tháng ngày đen tối máu chảy đầu rơi đó, những chiến sĩ cách mạng kiên cường cùa Đảng, sống giữa hang sâu động vang vẫn được nhân dân bí mật tiếp tế gạo, mì, trái bòn bon, nước mắm Nam Ô, thuốc lá cẩm Lệ… và thanh quế Trà Mi phòng lúc ốm đau. Có tiến đây mới cảm thấy xương máu và tình dân nghĩa Đảng làm nên một truyền thống cách mạng vẻ vang mà một câu tục ngữ đã nhắc đến: “Thứ nhất Củ Chi, thứ nhì Gò Nổi”.
Thăm Ngũ Hành Sơn nên leo tới Vọng Giang, để được mở rộng tầm mắt toàn cảnh xứ Quảng, xanh xanh kia là vịnh Hàn, tàu thuyền san sát, xa tít xa mờ là Đại Lộc, Duy Xuyên. Hội An, là sông Thu Bồn, Núi Thành, vịnh Dung Quất, v.v… Nhất là khi ta vươn tới Vọng Hải đài mới cảm thấy vẻ đẹp tráng lệ của giang sơn cẩm tú.
Ngũ Hành Sơn có nhiều loại đá đủ màu sắc. Qua bàn tay của những nghệ nhân chạm khắc tài hoa, những tượng Phật, sư tử, voi, cá, chim, những đồ thờ bằng đá đủ sắc màu, to nhỏ… làm vui thích du khách, món quà lưu niệm mĩ nghệ ấy không thể bỏ qua.
Xứ Quảng là một miền quê “địa linh, khấn kiệt” rất đáng tự hào. Ngũ Hành Sơn là một nét đẹp của xứ Quảng nơi “Khu Năm dằng dặc khúc ruột miền Trung”.
Ngũ hành sơn là một cụm núi đá vôi thấp nằm ở giữa sông hàn và biển đông. Cách trung tâm Đà Nẵng 8km về phía Đông Nam.Ngũ hành sơn gồm 6 ngọn núi nằm kề nhau: Kim Sơn, Mộc Sơn,Thủy Sơn,Dương Hỏa Sơn,Âm Hỏa Sơn và Thổ Sơn.
Theo tài liệu địa chất thì ban đầu những hòn núi này là những hòn đảo trên biển đông,gió và nước đã xâm thực thành những hang động,do quá trình biển lùi những đảo này được nối liền với lục địa và trở thành 6 ngọn núi như ngày nay. Còn theo truyền thuyết kể lại rằng: Ngày xưa nơi đây là một vùng biển hoang vu chỉ có một ông già sống đơn độc trong một túp lều tranh.Một hôm trời đang sang bổng nhiên tối sầm,giông bão nổi lên,một con giao long rất lớn xuất hiện vùng vẫy trên bãi cát và một quả trứng khổng lồ từ từ lăn ra ở dưới bụng. Sau đó giao long quay ra biến đi mất.lát sau một con rùa vàng xuất hiện và tự xưng là thần Kim Quy đào cát vùi quả trứng xuống, giao cho ông lão một cái móng của mình và dạy ông cách bảo vệ quả trứng. Nhờ có móng rùa thần, ông lão đã ngăn chặn được diều hâu và các loài thú dữ. Một thời gian sau trứng nở ra một thiếu nữ xinh đẹp và vỏ trứng tách thành năm mảnh vở là năm ngọn núi trong ngũ hành sơn này.Còn thiếu nữ thì được vua Chăm cưới làm vợ còn ông lão thì được thần Kim Quy chở lên trời.
Núi Ngũ Hành Sơn không cao lắm, ngọn Thuỷ Sơn cao nhất chỉ có 106m, sườn núi dốc đứng cheo leo, cây cỏ lơ thơ. Chân núi hình bầu dục, chiều dài nằm theo hướng Đông – Tây. Tuy có 6 ngọn núi khác nhau về kích thước, nhưng hình dạng na ná giống nhau. Nhìn từ xa núi có màu lục nhạt, xanh tím, tím xám…mỗi buổi một màu, mỗi mùa một sắc, thay đổi theo sự phản chiếu của ánh sáng mặt trời.
Đá ở đây là loại cẩm thạch (marbre), sáng đục màu trắng sữa, hồng phấn, xám có vân đỏ, nâu đen, xanh đậm…không cứng lắm, thợ đá địa phương dùng tạc tượng và đồ mỹ nghệ, trang trí…
Năm 1837, trong một chuyến viếng thăm núi, vua Minh Mạng đã dựa theo nguyên lý của Khổng Giáo đặt tên nhóm núi này là “Ngũ Hành Sơn”, duy trì tên gọi từ thời Gia Long là Kim Sơn, Mộc Sơn, Thuỷ Sơn, Hoả Sơn và Thổ Sơn, riêng Hoả Sơn có hai ngọn kề nhau là Dương Hoả Sơn và Âm Hoả Sơn. Thông thường, người dân xứ Quảng gọi nôm na là “hòn Non Nước”.
Tháng 6 năm 1825, lần đầu tiên vua Minh Mạng đến viếng Ngũ Hành Sơn, nhà vua đã cho xây dựng chùa Tam Thai, điện Hóa Nghiêm. Năm 1826 Minh Mạng lại cho đúc 9 tượng phật và 3 chiếc chuông lớn cho chùa Tam Thai và sau các lần viếng thăm, vua đều cho xây dựng và tu sửa các chùa miếu.
Ngọn núi Thủy Sơn còn gọi là Hòn Non Nước, trong nhóm Ngũ Hành Sơn, thì Thủy Sơn là cao hơn hết (106m) và có nhiều cảnh đẹp tập trung ở nơi đây. Núi có 3 đỉnh: Thượng Thai (là nơi có chùa Tam Thai), Trung Thai (là nơi có nhiều hang động như động Vân Thông), Hạ Thai (là khu vực chùa Linh Ứng), có 2 đường lên núi: một đường ở hướng Tây – Nam dẫn lên chùa Tam Thai, một đường ở phía đông có 108 bậc cấp, dẫn lên chùa Linh Ứng.
Núi Kim Sơn: Hòn Kim Sơn nằm giữa Thổ Sơn và Hỏa Sơn, dáng trông như một quả chuông úp, ngoài những hang động nhỏ nhất có từ xưa, năm 1950, trong thời gian kháng chiến chống Pháp, nhân dân địa phương chạy lánh giặc đã phát hiện ra một động lớn. Năm 1956 nhà sư Thích Pháp Nhãn đã mở rộng lối vào động và cho xây chùa bên cửa động đặt tên là chùa Quan Âm và động cũng gọi là động Quan Âm.
Núi Mộc Sơn: Theo đường Đà Nẵng đi Hội An thì Mộc Sơn nằm ở phía đông, tuy gọi là Mộc Sơn nhưng đây lại là một núi có ít cây cối nhất, sườn dốc dựng đứng. Mộc Sơn có một hòn đá trông giống hình người, có người gọi là đá Cô Mụ, có người gọi là tượng Quan Âm. Núi chỉ có một cái hang nhỏ, tương truyền là nơi tu hành của một sư nữ có tên là bà Trung. Ngày nay Mộc Sơn đã bị phá hoại nặng nề làm mất đi vẻ đẹp xưa kia. Hiện nay dưới chân núi Mộc Sơn có mộ hai ông bà người họ Lê (niên đại thế kỷ XVII) và Nhà thờ Tổ nghề điêu khác đá. Đây là những di tích có giá trị về lịch sử, văn hóa của địa phương.
Núi Âm và Dương Hỏa Sơn: nằm ở phía tây nam Thủy Sơn, Âm Hỏa Sơn nằm ở phía ngoài, Dương Hỏa Sơn ở phía trong cạnh Kim Sơn, khoảng giữa hai ngọn Âm và Dương Hỏa Sơn là một khoảng đất trống, có phế tích tháp Chăm. Dương Hỏa Sơn có một động nhỏ, khắc chữ Hán “Phổ Đà Sơn” trên cửa động. Ở sườn phía bắc núi này có động khá lớn còn gọi là động Huyền Vi, đường vào khúc khuỷu, trên vách động thạch nhũ tạo thành nhiều hình dạng ngoạn mục. Âm Hỏa Sơn có một động nhỏ ở phía nam, cửa vào rộng rãi, trên cửa hang có khắc mấy chữ Hán “Chư Tiên Khách Hội Động”, trong động có nhiều ngách sâu, bị bỏ hoang lâu ngày nên cửa động bị cây cói phủ lấp.
|
Phan Bội Châu từng ca ngợi văn vật Quảng Nam – Đà Nẵng là do linh khí non sông chung đúc nên: “Tú dục Nam châu,linh chung Đà hải”. Đó là quê hương của Hoàng Diệu. Phan Châu Trinh và biết bao anh hùng hào kiệt, mà thời đại nào cũng có, có rất nhiều.
Chỉ nói về thiên nhiên hùng vĩ cẩm tú, xứ Quảng có Sơn Trà, Hàn Giang, Ngũ Hành Sơn…. Du khách xa gần ai có thể quên được sông Thu Bồn, phố cổ Hội An với bao chùa chiền, hang động phủ mờ huyền tích huyền thoại. Ca dao như vẫy chào, mời gọi:
“Quê em có dải sông Hàn.
Có hòn Non Nước, có hang Sơn Trà”.
Đứng trên đèo Hải Vân là nhìn thấy Sơn Trà cao 693m, còn gọi là núi Tiên Sa, sớm chiều mây phủ: là nhìn thấy sông Hàn Giang uốn lượn như dải thắt lưng xanh của cô gái Hội An.
Đến Quảng Nam – Đà Nẵng ai chẳng không đến tham quan Ngũ Hành Sơn, nơi dân gian gọi là hòn Non Nước. Cách Đà Nẵng khoảng 8km về phía đông – nam, Ngũ Hành Sơn tọa lạc giữa một màu xanh bao la đất nước, biển trời, những nương dâu, ruộng lúa. bờ tre bốn mùa tươi tốt.
Ngũ Hành Sơn gồm có 5 ngọn núi: Kim, Mộc, Hỏa, Thủy, Thổ. Thủy Sơn là ngọn núi cao nhất, đẹp nhất. Trong núi này có nhiều hang động và chùa chiền kì thú, ảo huyền: hang Vân Nguyệt, hang Thiên Long, động Linh Nha, động Tàng Chơn,… Du khách sẽ ngẩn ngơ tưởng như “Đào Nguyên lạc lối” trước nghìn dáng trăm màu của những nhũ đá long lanh, trước những lối đi thật bất ngờ. Hãy đến thăm động Vân Thông, còn gọi là Hang Trời, một động lộ thiên kì ảo, du khách xúc động tưởng như bước vào thế giới chín tầng mây xanh, mọi bụi trần được phủi sạch. Ngước nhìn lên có thể thấy những đám mây lơ lửng. Rời Vân Thông ta lần bước tới động Thiên Long (còn gọi là Hang Gió) vì bao giờ cũng có những luồng gió vù vù giữa hang sâu. Hãy đến thâm Động Huyên Không, có vòm cao, trên chóp đỉnh có 5 lô trống gọi là Cửa Trời, vách đá có đủ khối hình, dân gian gọi là “vú đá nàng tiên”, giọt nước rơi thánh thót, trong suốt và mát ngọt như sữa. Trong những hang động ấy, người Chàm, người Việt cổ xưa đã đặt lên bao bệ thờ, xây dựng nên bao chùa chiền để thờ cúng. Mỗi một bệ đá, mỗi một mái chùa như đang dẫn hồn người tới thăm thú vào miền cổ tích.
Anh và chị, cô và cháu đã vãn cảnh chùa Tam Thái rồi chứ? Còn nhớ chùa đặt trên một đám đất bằng ở ngay đầu núi. Khói trầm ở đây ngào ngạt và huyền ảo suốt đêm ngày. Khi anh em Ngô Đình Diệm điên cuồng “tố cộng diệt cộng”, lê máy chém khắp miền Nam, thì ở đây, chùa Tam Thái, Hang Gió, Cửa Trời… của Ngũ Hành Sơn vẫn là nơi đi, về của nhiều cán bộ trung kiên đất Quảng. Trong những tháng ngày đen tối máu chảy đầu rơi đó, những chiến sĩ cách mạng kiên cường cùa Đảng, sống giữa hang sâu động vang vẫn được nhân dân bí mật tiếp tế gạo, mì, trái bòn bon, nước mắm Nam Ô, thuốc lá cẩm Lệ… và thanh quế Trà Mi phòng lúc ốm đau. Có tiến đây mới cảm thấy xương máu và tình dân nghĩa Đảng làm nên một truyền thống cách mạng vẻ vang mà một câu tục ngữ đã nhắc đến: “Thứ nhất Củ Chi, thứ nhì Gò Nổi”.
Thăm Ngũ Hành Sơn nên leo tới Vọng Giang, để được mở rộng tầm mắt toàn cảnh xứ Quảng, xanh xanh kia là vịnh Hàn, tàu thuyền san sát, xa tít xa mờ là Đại Lộc, Duy Xuyên. Hội An, là sông Thu Bồn, Núi Thành, vịnh Dung Quất, v.v… Nhất là khi ta vươn tới Vọng Hải đài mới cảm thấy vẻ đẹp tráng lệ của giang sơn cẩm tú.
Ngũ Hành Sơn có nhiều loại đá đủ màu sắc. Qua bàn tay của những nghệ nhân chạm khắc tài hoa, những tượng Phật, sư tử, voi, cá, chim, những đồ thờ bằng đá đủ sắc màu, to nhỏ… làm vui thích du khách, món quà lưu niệm mĩ nghệ ấy không thể bỏ qua.
Xứ Quảng là một miền quê “địa linh, khấn kiệt” rất đáng tự hào. Ngũ Hành Sơn là một nét đẹp của xứ Quảng nơi “Khu Năm dằng dặc khúc ruột miền Trung”.
Ngũ hành sơn là một cụm núi đá vôi thấp nằm ở giữa sông hàn và biển đông. Cách trung tâm Đà Nẵng 8km về phía Đông Nam.Ngũ hành sơn gồm 6 ngọn núi nằm kề nhau: Kim Sơn, Mộc Sơn,Thủy Sơn,Dương Hỏa Sơn,Âm Hỏa Sơn và Thổ Sơn.
Theo tài liệu địa chất thì ban đầu những hòn núi này là những hòn đảo trên biển đông,gió và nước đã xâm thực thành những hang động,do quá trình biển lùi những đảo này được nối liền với lục địa và trở thành 6 ngọn núi như ngày nay. Còn theo truyền thuyết kể lại rằng: Ngày xưa nơi đây là một vùng biển hoang vu chỉ có một ông già sống đơn độc trong một túp lều tranh.Một hôm trời đang sang bổng nhiên tối sầm,giông bão nổi lên,một con giao long rất lớn xuất hiện vùng vẫy trên bãi cát và một quả trứng khổng lồ từ từ lăn ra ở dưới bụng. Sau đó giao long quay ra biến đi mất.lát sau một con rùa vàng xuất hiện và tự xưng là thần Kim Quy đào cát vùi quả trứng xuống, giao cho ông lão một cái móng của mình và dạy ông cách bảo vệ quả trứng. Nhờ có móng rùa thần, ông lão đã ngăn chặn được diều hâu và các loài thú dữ. Một thời gian sau trứng nở ra một thiếu nữ xinh đẹp và vỏ trứng tách thành năm mảnh vở là năm ngọn núi trong ngũ hành sơn này.Còn thiếu nữ thì được vua Chăm cưới làm vợ còn ông lão thì được thần Kim Quy chở lên trời.
Núi Ngũ Hành Sơn không cao lắm, ngọn Thuỷ Sơn cao nhất chỉ có 106m, sườn núi dốc đứng cheo leo, cây cỏ lơ thơ. Chân núi hình bầu dục, chiều dài nằm theo hướng Đông – Tây. Tuy có 6 ngọn núi khác nhau về kích thước, nhưng hình dạng na ná giống nhau. Nhìn từ xa núi có màu lục nhạt, xanh tím, tím xám…mỗi buổi một màu, mỗi mùa một sắc, thay đổi theo sự phản chiếu của ánh sáng mặt trời.
Đá ở đây là loại cẩm thạch (marbre), sáng đục màu trắng sữa, hồng phấn, xám có vân đỏ, nâu đen, xanh đậm…không cứng lắm, thợ đá địa phương dùng tạc tượng và đồ mỹ nghệ, trang trí…
Năm 1837, trong một chuyến viếng thăm núi, vua Minh Mạng đã dựa theo nguyên lý của Khổng Giáo đặt tên nhóm núi này là “Ngũ Hành Sơn”, duy trì tên gọi từ thời Gia Long là Kim Sơn, Mộc Sơn, Thuỷ Sơn, Hoả Sơn và Thổ Sơn, riêng Hoả Sơn có hai ngọn kề nhau là Dương Hoả Sơn và Âm Hoả Sơn. Thông thường, người dân xứ Quảng gọi nôm na là “hòn Non Nước”.
Tháng 6 năm 1825, lần đầu tiên vua Minh Mạng đến viếng Ngũ Hành Sơn, nhà vua đã cho xây dựng chùa Tam Thai, điện Hóa Nghiêm. Năm 1826 Minh Mạng lại cho đúc 9 tượng phật và 3 chiếc chuông lớn cho chùa Tam Thai và sau các lần viếng thăm, vua đều cho xây dựng và tu sửa các chùa miếu.
Ngọn núi Thủy Sơn còn gọi là Hòn Non Nước, trong nhóm Ngũ Hành Sơn, thì Thủy Sơn là cao hơn hết (106m) và có nhiều cảnh đẹp tập trung ở nơi đây. Núi có 3 đỉnh: Thượng Thai (là nơi có chùa Tam Thai), Trung Thai (là nơi có nhiều hang động như động Vân Thông), Hạ Thai (là khu vực chùa Linh Ứng), có 2 đường lên núi: một đường ở hướng Tây – Nam dẫn lên chùa Tam Thai, một đường ở phía đông có 108 bậc cấp, dẫn lên chùa Linh Ứng.
Núi Kim Sơn: Hòn Kim Sơn nằm giữa Thổ Sơn và Hỏa Sơn, dáng trông như một quả chuông úp, ngoài những hang động nhỏ nhất có từ xưa, năm 1950, trong thời gian kháng chiến chống Pháp, nhân dân địa phương chạy lánh giặc đã phát hiện ra một động lớn. Năm 1956 nhà sư Thích Pháp Nhãn đã mở rộng lối vào động và cho xây chùa bên cửa động đặt tên là chùa Quan Âm và động cũng gọi là động Quan Âm.
Núi Mộc Sơn: Theo đường Đà Nẵng đi Hội An thì Mộc Sơn nằm ở phía đông, tuy gọi là Mộc Sơn nhưng đây lại là một núi có ít cây cối nhất, sườn dốc dựng đứng. Mộc Sơn có một hòn đá trông giống hình người, có người gọi là đá Cô Mụ, có người gọi là tượng Quan Âm. Núi chỉ có một cái hang nhỏ, tương truyền là nơi tu hành của một sư nữ có tên là bà Trung. Ngày nay Mộc Sơn đã bị phá hoại nặng nề làm mất đi vẻ đẹp xưa kia. Hiện nay dưới chân núi Mộc Sơn có mộ hai ông bà người họ Lê (niên đại thế kỷ XVII) và Nhà thờ Tổ nghề điêu khác đá. Đây là những di tích có giá trị về lịch sử, văn hóa của địa phương.
Núi Âm và Dương Hỏa Sơn: nằm ở phía tây nam Thủy Sơn, Âm Hỏa Sơn nằm ở phía ngoài, Dương Hỏa Sơn ở phía trong cạnh Kim Sơn, khoảng giữa hai ngọn Âm và Dương Hỏa Sơn là một khoảng đất trống, có phế tích tháp Chăm. Dương Hỏa Sơn có một động nhỏ, khắc chữ Hán “Phổ Đà Sơn” trên cửa động. Ở sườn phía bắc núi này có động khá lớn còn gọi là động Huyền Vi, đường vào khúc khuỷu, trên vách động thạch nhũ tạo thành nhiều hình dạng ngoạn mục. Âm Hỏa Sơn có một động nhỏ ở phía nam, cửa vào rộng rãi, trên cửa hang có khắc mấy chữ Hán “Chư Tiên Khách Hội Động”, trong động có nhiều ngách sâu, bị bỏ hoang lâu ngày nên cửa động bị cây cói phủ lấp.
|
Đầu năm 2005, khi hầm đường bộ xuyên đèo Hải Vân được đưa ra vào sử dụng, đèo Hải Vân sẽ trở thành con đường du lịch đẹp nhất VN như nó đã từng được phong tặng “Đệ nhất hùng quan”.
Đèo Hải Vân (còn gọi là Ải Vân) dài 21km vắt ngang qua những ngọn núi cao ngất của dãy Trường Sơn nơi tiếp giáp với biển Đông. Đèo Hải Vân (có nghĩa là biển và mây vì sóng biển vỗ chân đèo và quanh năm mây mù bao phủ trên đỉnh) nổi tiếng là đường đèo đẹp nhất và cũng hiểm trở nhất VN trên hành trình vào Nam ra Bắc từ hơn 700 năm qua, với độ cao ở đỉnh đèo là 496m so với mực nước biển.
Vào thế kỷ 15, vua Lê Thánh Tông trong một lần vi hành đã dừng lại trên đỉnh đèo ngắm cảnh làm thơ. Ngạc nhiên trước cảnh đẹp và sự hùng vĩ của trời mây nơi đây, nhà vua đã đặt cho Hải Vân tên gọi “Đệ nhất hùng quan”.
Nhiều câu chuyện truyền miệng của cư dân trong vùng còn kể rằng khi chúa Nguyễn Hoàng trấn giữ đất Quảng Nam, đường qua đèo Hải Vân rất ít người dám đi lại bởi một bên là núi cao hiểm trở với những vách đá dựng đứng, một bên là biển sâu thăm thẳm. Nơi đây là nơi cư ngụ của những loài thú dữ và bọn lục lâm thảo khấu hung ác.
Đã có nhiều người bạo gan vượt đèo về phương Nam và đã không tìm thấy xác. Oan hồn của những người này vẫn ở quanh quất trên đèo, nên để tránh bớt tai bay vạ gió, cư dân địa phương và người đi đường thường lập các miếu thờ ven đường và hương khói quanh năm. Trong dân gian còn truyền lại câu ca “Đi bộ thì sợ Hải Vân. Đi thuyền thì khiếp sóng thần hang Dơi”.
Vua Minh Mạng sau khi lên ngôi cũng đã đến thăm cảnh đẹp của Hải Vân quan và cho dựng cổng đá tại đỉnh đèo có khắc chữ “Đệ nhất hùng quan”. Cổng đá nay vẫn còn sừng sững trên đỉnh đèo và được công nhận là di tích lịch sử cấp quốc gia.
Tuy địa hình của đường đèo khá hiểm trở do núi cao, vực sâu, song nơi đây lại là một điểm tham quan, du lịch lý tưởng được các công ty du lịch lữ hành trong nước đưa vào tour và thường xuyên giới thiệu với khách.
Trong những ngày nắng đẹp, từ đèo Hải Vân nhìn bao quát về phía bắc là cảnh đồi núi trập trùng với mây trắng bay là đà, xa xa là đầm Lập An, làng chài Lăng Cô đẹp như tranh vẽ. Phía nam, sóng biển vỗ quanh theo triền núi, thấp thoáng những chiếc thuyền đánh cá của ngư dân rẽ sóng chạy ra khơi.
Du khách có thể phóng tầm mắt nhìn toàn cảnh TP Đà Nẵng bên bờ sông Hàn. Xa hơn một chút là đỉnh Sơn Trà quanh năm mây phủ với câu ca gợi cho người nghe nhớ về một mối tình trắc trở của một đôi trai gái ở hai bên đèo Ải: “Chiều chiều mây phủ Sơn Trà. Lòng ta thương bạn nước mắt và lộn cơm” và “Chiều chiều mây phủ Ải Vân. Chim kêu ghềnh đá gẫm thân lại buồn”.
Trên con đường xuyên Việt ra Bắc vào Nam, Hải Vân luôn luôn là một địa danh ấn tượng. Đây là đèo cao nhất trong các đèo ở Việt Nam (khoảng 500m so với mực nước biển), đầy hiểm trở và cũng là đỉnh núi cuối cùng của một mạch Trường Sơn đâm ngang ra biển. Trong Phủ Biên tạp lục, Lê Quý Đôn từng nhận xét: Hải Vân dướ sát bờ biển, trên chọc tầng mây là giới hạn của hai xứ Thuận Hóa và Quảng Nam. Hơn 6 thế kỷ trước, vùng núi này thuộc 2 châu Ổ, Rí của vương quốc Champa, được vua Champa là Chế Mân cắt làm sính lễ cầu hôn công chúa Huyền Trân đời Trần. Hiện nay, đèo Hải Vân là ranh giới giữa hai tỉnh Thừa Thiên – Huế và thành phố Đà Nẵng.
Ngay trên đỉnh đèo, dấu vết tiền nhân vẫn còn để lại: những cửa đèo và thành lũy đắp ngang. Cửa trông về phủ Thừa Thiên đề ba chữ: Hải Vân Quan, cửa trông xuống QuảngNam đề Thiên hạ đệ nhất hùng quan (đây là từ đề tặng của vua Lê Thánh Tôn khi dừng chân ngắm cảnh nơi này). Thật vậy, từ Nam chí Bắc, không có nơi nào đèo cao chênh vênh, cảnh đẹp lung linh, huyền ảo như đèo Hải Vân. Đường đèo quanh co, khúc khuỷu men theo triền núi, uốn lượn như dải lụa vắt ngang giữa trời mây. Chỉ căn cứ vào tên gọi, cũng đủ hình dung Hải Vân là thế giới của gió và mây. Gió như đàn ngựa giong ruổi dặm trường, mây như từ trên trời tuôn xuống. Bước chân người đến đây như lạc vào cõi nào khác lạ, huyền ảo khó sương. Cao Bá Quát, một nhà thơ một đời chỉ biết lạy hoa mai (Nhất sinh đệ thủ bái hoa mai) cũng đã phải sững sờ: Nhất bích ngưng vi giới, Trùng vân nhiễu tác thành (Biết một dãi làm mốc, Mây muôn trùng dựng thành). Cũng từ đây, vào những ngày đẹp trời, du khách có thể thấy rõ toàn cảnh thành phố Đà Nẵng, Cảng Tiên Sa – Bán đảo Sơn Trà, Cù lao Chàm… và những bãi cát vàng chạy dài ôm lấy mặt nước bao la trong xanh của biển.
|
In early 2005, when the road tunnel through Hai Van Pass is put into use, Hai Van Pass will become the most beautiful tourist road in Vietnam as it was once awarded "First Heroic".
Hai Van Pass (also known as Ai Van) is 21km long, crossing the towering mountains of the Truong Son range where it borders the East Sea. Hai Van Pass (meaning sea and clouds because the ocean waves lap at the foot of the pass and clouds cover the top all year round) is famous for being the most beautiful and also the most dangerous pass in Vietnam on the journey from South to North for more than 700 years. pass, with an altitude at the top of the pass of 496m above sea level.
In the 15th century, King Le Thanh Tong once on a trip stopped at the top of the pass to admire the scenery and write poetry. Amazed by the beauty and majesty of the sky and clouds here, the king gave Hai Van the name "The First Majestic".
Many oral stories of residents in the area also say that when Lord Nguyen Hoang defended the land of Quang Nam, very few people dared to pass the Hai Van Pass because on one side were high and dangerous mountains with steep cliffs, on the other side were high and dangerous mountains with steep cliffs. On the other side is the deep sea. This place is home to ferocious beasts and ferocious bandits.
Many people bravely crossed the pass to the South and could not find the body. The unjust souls of these people still linger around the pass, so to avoid disasters, local residents and passers-by often set up shrines along the road and smoke incense all year round. In folklore, there is also a folk song: "If you walk, you are afraid of Hai Van. If you go by boat, you will be afraid of the Bat Cave tsunami."
King Minh Mang, after ascending the throne, also visited the beautiful scenery of Hai Van Pass and built a stone gate at the top of the pass with the words "First Heroic Pass" engraved. The stone gate still stands tall at the top of the pass and is recognized as a national historical relic.
Although the terrain of the pass is quite dangerous due to high mountains and deep abysses, this place is an ideal tourist and tourist destination that domestic travel companies include in tours and regularly introduce to tourists. .
On beautiful sunny days, from Hai Van Pass, a panoramic view to the north is a scene of rolling hills and mountains with flying white clouds, in the distance is Lap An lagoon and picturesque Lang Co fishing village. To the south, ocean waves lapped around the mountain slopes, and there were glimpses of fishermen's fishing boats sailing out to sea.
Visitors can enjoy a panoramic view of Da Nang City on the banks of the Han River. A little further away is Son Tra peak covered with clouds all year round with a song that reminds listeners of a difficult love affair between a couple on both sides of Ai pass: "In the afternoon, clouds cover Son Tra. My heart loves you with tears and rice mixed" and "In the afternoon, clouds cover Ai Van. Birds cry on the rocks and contemplate their bodies and feel sad."
On the road across Vietnam from North to South, Hai Van is always an impressive place. This is the highest pass among the passes in Vietnam (about 500m above sea level), full of dangers and is also the last mountain peak of a Truong Son mountain range running horizontally into the sea. In Phu Bien Tap Luc, Le Quy Don once commented: Hai Van is close to the coast, above the clouds is the limit of Thuan Hoa and Quang Nam. More than 6 centuries ago, this mountainous area belonged to the two continents O and Ri of the Champa kingdom, and was given by Champa king Che Man as a bride price to propose to Princess Huyen Tran of the Tran dynasty. Currently, Hai Van Pass is the boundary between Thua Thien - Hue provinces and Da Nang city.
Right at the top of the pass, traces of ancestors are still left: the pass gates and horizontal ramparts. The door looking towards Thua Thien palace has three words: Hai Van Quan, the door looking down on Quang Nam has the title "The most majestic gate of the world" (this is the word given by King Le Thanh Ton when he stopped to admire the scenery here). Indeed, from South to North, there is no place with high and precarious passes, sparkling and magical scenery like Hai Van Pass. The pass road is winding and winding along the mountainside, winding like a strip of silk across the cloudy sky. Just based on the name, it is enough to imagine that Hai Van is a world of wind and clouds. The wind was like a herd of horses traveling for miles, clouds seemed to fall from the sky. The footsteps of people coming here seem to be lost in a strange, mysterious and misty realm. Cao Bat Quat, a poet who only knew how to bow to apricot blossoms all his life (The first student bowed to apricot blossoms) was also stunned: One wall condenses in the world, The clouds and clouds are mixed together (Knowing a line as a landmark, Clouds are countless). citadel). Also from here, on beautiful days, visitors can clearly see the panorama of Da Nang city, Tien Sa Port - Son Tra Peninsula, Cu Lao Cham... and long golden sand beaches embracing the vast clear water surface. blue of the sea.
|
Bài làm
Tết trung thu phải nói đến chiếc bánh nướng, bánh dẻo kì diệu cũng giống nhu chiếc bánh trưng trong những ngày tết nguyên đán.
Bánh dẻo có hai phần: phần áo và phần nhân. Áo bánh phải chọn gạo nếp cái hoa vàng vùng Trôi hoặc vùng Bắc Ninh, Bắc Giang. Gạo được rang rồi xay, hoặc giã nhỏ mịn, nhào với nước đường thắng ngan ngát một mùi hương bưởi. Tất cả những công đoạn kể trên đều phải do một bàn tay thợ có “nghề” đã được “hạ sơn” đảm nhiệm. Người thợ không được sai xót một khâu nào, sai một li đi một dặm. Lúc ra quân, cái bánh hiện rõ những hoa văn chìm nổi của một bông hoa nở 8 cánh hoặc 10 cánh. Khuôn mặt áo bánh dẻo mịn, bánh ngọt đậm, thơm dịu. Phấn nhân bánh nhất thiết phải do thợ cả quán xuyến với những khâu quan trọng đầy bí quyết nhà nghề như: rang vừng, ủ vừng, xử lý mứt bí khẩu, mứt sen, hạt dưa, hạnh nhân, ướp nhân, tạo hương cho nhân,…
Nhân của bánh dẻo chay tịnh, nặng mùi hương đồng gió nội. Mãi về sau này thấy người ta mới phá cách cho thêm lạp sườn vào. Nhân bánh nướng được cải tiến với nhiều sáng kiến. Mỗi hiệu bánh đều muốn có phần độc đáo của mình. Vả lại bánh nướng là “em” của bánh dẻo. Nó sinh sau đẻ muộn, mới xuất hiện từ năm 1930 nên lắm trò hơn. Ngoài mứt bí, hạt dưa, nhân bánh nướng còn có thêm cả ruột quả trứng ở giữa hoặc thịt lợn quay, gà quay, lạp sườn,…gọi là nhân thập cẩm. Bánh nướng cũng có loại nhân chay bằng đậu xay mịn, dừa sợi, hạt sen.
Bánh dẻo trắng trong, bánh nướng có màu vàng sẫm và vàng nhạt do chỗ nướng già, nướng non tạo ra, thường có đường kính chừng 7-8 cm, chiều dày 2,5 -3cm. Cứ 4 cái bánh được xếp chồng lên nhau là 1kg.Ngoài giấy bọc có in nhãn hiệu thật nổi. Nhiều nhà còn đặt làm những chiếc bánh dẻo đặc biệt to bằng chiếc đĩa tây hoặc gần bằng cái mâm, trên có hình mặt trăng tròn, lưỡng long tranh trâu, song phượng,…
Nghĩa là người thợ làm cả cái việc tạo hình trên chiếc bánh. Bánh dẻo, bánh nướng trung thu nói lên cái tài hoa của người thợ. Ngay cả ở các hiệu lớn của người Hoa trước đây, thợ Việt Nam cũng chiếm 70-90%. Hàng năm, cứ đến gần Tết trung thu là các hiệu lại rộn rã cho người về các vùng lân cận mượn, đón các phường thợ làm bánh nổi tiếng ra Hà Nội vào mùa. Các chủ hiệu ưu ái họ lắm, mỗi người được chủ hiệu phát một áo choàng trắng, mũ trắng và một đôi guốc mộc. Các cửa hàng lấy làm hãnh diện đã mời được ông Toàn làng Bưởi, các ông Ba Thiện xã Cào ở tỉnh Sờn hoặc ông Lý Bắc Ninh.
Sự thật đã có 1 thời vẻ vang, các hiệu bánh Tùng Hiên, Tràng Thái, Ngọc Anh, Cự Hương, Việt Hương,…đã nổi danh xa gần, ai cũng biết tiếng. Bánh của họ đủ sức cạnh tranh với các hiệu người Hoa như Tây Nam, Mỹ Kinh. Từ cả chợ đến vùng quê, nhân dân các tỉnh khác không bao giờ quên, sản phẩm của họ với các “tạng”, cái “gu” Việt Nam. Có điều, các hiệu của người Hoa chú ý đến bao bì, quảng cáo hơn. Họ tiếp khách niềm nở với đủ những chi tiết tế nhị và tỉ mỉ.
|
Assignment
Mid-Autumn Festival must be about baked cakes, magical sticky rice cakes that are similar to banh chung during the Lunar New Year days.
The sticky rice cake has two parts: the coat and the filling. For the cake, you must choose yellow flower sticky rice from the Troi region or Bac Ninh and Bac Giang regions. The rice is roasted and then ground, or pounded into fine pieces, kneaded with sugar water to give it a fragrant grapefruit scent. All of the above steps must be undertaken by a skilled worker. The craftsman must not make a single mistake, an inch can go a mile. When leaving, the cake clearly shows the embossed patterns of an 8-petal or 10-petal blooming flower. The surface of the cake is smooth and soft, the cake is dark and fragrant. Cake filling must be handled by a master craftsman with important steps full of professional know-how such as: roasting sesame, tempering sesame, processing pumpkin jam, lotus jam, melon seeds, almonds, marinating the filling, and creating flavor for the cake. core,…
The filling of the sticky rice cake is vegetarian, heavy with the scent of the domestic wind. Only later did people break the rule and add sausages. The filling for baked goods has been improved with many innovations. Every bakery wants to have its own unique piece. Besides, scones are the "little brother" of sticky rice cakes. It was born late, only appeared in 1930, so it has more fun. In addition to pumpkin jam and melon seeds, the pie filling also includes egg intestines in the middle or roasted pork, roasted chicken, sausage, etc. called mixed fillings. Pies also have vegetarian fillings made from finely ground beans, shredded coconut, and lotus seeds.
Translucent white sticky cake, dark yellow and light yellow baked cake created by old and young baking, usually about 7-8 cm in diameter, 2.5 -3 cm thick. Every 4 cakes stacked on top of each other are 1kg. In addition to the wrapping paper, there is a clearly printed brand name. Many families also order special sticky rice cakes as big as a western plate or almost the size of a tray, with images of a full moon, two dragons and buffalo paintings, two phoenixes, etc.
That means the worker also does the shaping on the cake. Sticky cakes and mooncakes represent the talent of the craftsman. Even in large Chinese shops in the past, Vietnamese workers accounted for 70-90%. Every year, as the Mid-Autumn Festival approaches, shops are bustling with people lending to neighboring areas, welcoming famous bakers to Hanoi during the season. The shopkeepers favored them very much, each person was given a white coat, white hat and a pair of wooden clogs. The stores are proud to have invited Mr. Toan of Buoi village, Mr. Ba Thien of Cao commune in Son province or Mr. Ly of Bac Ninh.
The truth is that there was a glorious time when the bakeries Tung Hien, Trang Thai, Ngoc Anh, Cu Huong, Viet Huong,... were famous far and wide, everyone knew them. Their cakes are strong enough to compete with Chinese brands such as Tay Nam and My Kinh. From the market to the countryside, the people of other provinces never forget that their products have Vietnamese "organs" and "taste". However, Chinese brands pay more attention to packaging and advertising. They welcome guests warmly with all the delicate and meticulous details.
|
Sống trên đời, ai chẳng quan tâm đến sự tiến bộ từng ngày, ai cũng có chí tiến thủ trong con người không nhiều thì ít, luôn thôi thúc họ để trở thành một con người toàn diện. Bài học ta gặp là vô cùng mênh mông, nhưng còn phải dựa vào ta có tiếp thu được nó hay không,học như thế nào cho đúng. Tất cả có thể được giải đáp ở đây, tựu chung lại trong một quy luật vô cùng quý giá mà ông bà ta đã đúc rút ra về tính kiên trì và sức mạnh của nó sẽ mãi luôn tồn tại như một chân lý thể hiện rõ ở câu nói “Học, quý ở sự kiên trì”.
Ở đây thể hiện ra được sự học, coi trọng cái thành quả sau cùng đạt được, tính thực dụng, tính liên tục là điều cần thiết. Lý do để xuất hiện sự học, lý do để có những người theo đuổi sự học đến cùng như vậy, quả là quan trọng. Nhờ học ta có thể tự tu dưỡng bản thân, học để ta rèn luyện đạo đức, học để trở thành con người toàn diện, thành công trong cuộc đời, không thua kém ai. Vậy học là gì?, học là sự thu thập kiến thức, học có nhiều hình thức không hề hạn chế bó buộc, học qua sách vở, học qua trải nghiệm,học qua cách quan sát các sự việc, học thông qua kinh nghiệm của người khác….Khi ta bỏ công sức ra để học, ta sẽ thấy thích thú với điều gì đó, ta sẽ tìm hiểu, tìm kiếm nhiều kiến thức về nó hơn, nhưng học tập là cả một quá trình dài, khi ta bắt đầu cũng nên kiên trì, siêng năng, không nên chây lười, không ỉ lại. Vì vậy ý nghĩa về sự kiên trì vẫn đang được nhắc tới bằng sự công nhận- kiên trì luôn làm cho chúng ta có sự bền bỉ, nỗ lực vượt qua khó khăn, không thay đổi ý chí, có nhiều từ sát nghĩa với nó có thể nhắc tới như cần cù, bền lòng, bền chí, kiên nhẫn, nhẫn nại…, nếu như có đức tính kiên trì, ta sẽ có một đức tính tốt góp phần quyết định thúc đẩy để trở thành một người tốt, thành công như chúng ta hằng mong đợi.
Là một con người, ta phải đối diện tiếp xúc với sự học trên nhiều lĩnh vực, về xã hội, khoa học, về kỹ thuật, về văn học,về kinh tế,… không hề cố định. Tất cả đều rộng vô bờ, nó sẽ luôn tiềm ẩn những thứ khó khăn mà con người dù có thiên tài cũng chưa thể hiểu hết, học hết được trong cả một đời. Vì khó, không có nghĩa là bỏ cuộc, con người khám phá phát hiện, hấp thụ những điều bổ ích trong đó nên mới cần sự kiên trì tích lũy hàng ngày, hàng giờ mới mong tiếp thu được, phải thức đêm thức hôm, vượt qua trở ngại trong quá trình học của ta như: ở một số người không may mắn, sức khỏe kém, địa điểm học, trí thông minh kém.., kích thích tình tò mò, sáng tạo trong ta…Làm được như thế mới nâng cao được nghị lực, bản lĩnh, mới khơi dậy và phát triển trí thông minh sáng tạo, mới vươn lên “học một biết mười” và trở nên tài giỏi.
Ta đã nghe những câu tục ngữ nó có thể đúng khi ta làm bất cứ việc gì mà ở đây, nó thể hiện ra sự liên hệ mật thiết với việc học, trong học tập cũng phải chịu khó, chịu khổ, kiên trì vì chỉ có cach đó mới nhanh thu thập được kiến thức một cách chắc chắn. Và chính cái tính cách kiên trì mới là bạn rèn luyện nó tuy khó để học, ta có thể hiểu rằng bất cứ khi ta làm một việc gì mục tiêu cao xa nào, bất kì một thắng lợi vĩ đại nào, đều bắt đầu từ những bước chân ngắn ngủi, thành tích nhỏ bé của mình. Với tất cả mọi người, ai hy sinh công sức, thời gian nhiều hơn, thì người ta sẽ có thành quả tốt. Ví dụ một người kiên trì học tập mặc dù kết quả trước mắt là chưa có nhưng lâu dài họ sẽ có cuộc sống ổn định ấm no,…
Cũng có vô số minh chứng cho việc kiên trì trong sự học rằng người theo đuổi sự nghiệp học hành không bao giờ có bước nhảy vọt mang tính đột biến, chỉ có con đường duy nhất là chịu khó tích lũy dần, có như thế mới gặt hái thành công như quá trình học ở những nhà khoa học nổi tiếng, như Bác chúng ta…. Kiên trì chính là chìa khóa giúp họ có được thành quả tốt đẹp như bây giờ, để bao nhiêu người phải ngưỡng mộ, học tập. Điều đó hoàn toàn thích ứng với một xã hội năng động và phát triển nhanh trong thế giới hôm nay. Danh ngôn có câu “Sự học như con thuyền ngược nước, không tiến ắt sẽ lùi”. Hay Trong những câu ca dao xưa có nói:
“Gạo đem vào giã bao đau đớn,
Gạo giã xong rồi, trắng tựa bông,
Sống ở trên đời người cũng vậy,
Gian nan rèn luyện mới thành công.”
|
Living in this world, everyone cares about daily progress. Everyone has the will to progress in themselves, more or less, always motivating them to become a comprehensive person. The lessons we encounter are immense, but it depends on whether we can absorb them or not, and how to learn them properly. Everything can be answered here, summed up in an extremely valuable rule that our grandparents have drawn up about perseverance and its power that will always exist as a clearly expressed truth. in the saying "Learning is valuable in perseverance".
Here, learning is shown, appreciating the final result achieved, pragmatism, and continuity are necessary. The reason why learning exists, the reason why there are people who pursue learning to the end, is indeed important. Thanks to learning, we can cultivate ourselves, learn to practice morality, learn to become a comprehensive person, successful in life, not inferior to anyone. So what is learning?, learning is the collection of knowledge, learning has many forms without any restrictions, learning through books, learning through experience, learning through observing things, learning through experience of others... When we put effort into learning, we will enjoy something, we will learn and seek more knowledge about it, but learning is a long process, when we When starting, you should also be persistent and diligent, don't be lazy, and don't procrastinate. Therefore, the meaning of perseverance is still mentioned by recognition - perseverance always makes us persistent, trying to overcome difficulties, not changing our will, there are many words that have the same meaning as it. can be mentioned as diligence, perseverance, perseverance, patience, patience..., if we have the virtue of perseverance, we will have a good virtue that contributes to the decision to become a good, successful person. work as we expected.
As a human being, we have to face learning in many fields, about society, science, technology, literature, economics,... which is not fixed. Everything is boundless, it will always contain difficult things that even people with genius cannot fully understand or learn in a lifetime. Because it's difficult, it doesn't mean giving up. People explore and absorb the useful things in it, so they need to persevere and accumulate every day and every hour to be able to absorb it. They have to stay up all night and day. overcome obstacles in our learning process such as: some people are unlucky, have poor health, study location, poor intelligence..., stimulate curiosity and creativity in us... Doing that Only then can we improve our energy and bravery, can we awaken and develop our creative intelligence, can we "learn one thing and know ten" and become talented.
We have heard proverbs that can be true when we do anything, but here, it shows a close connection with learning. In learning, you also have to work hard, suffer, and persevere for the sake of learning. That's the only way to quickly and reliably gather knowledge. And it is the character of perseverance that you practice, although it is difficult to learn, we can understand that whenever we do something, any lofty goal, any great victory, it all starts from the beginning. my short steps, my small achievements. For everyone, whoever sacrifices more effort and time will have good results. For example, a person who perseveres in studying even though the immediate results are not there, but in the long run they will have a stable and prosperous life...
There are also countless proofs for persevering in learning that people pursuing an educational career never make a sudden leap, the only way is to work hard to accumulate gradually, only like that. achieve success like the process of studying with famous scientists, like our Uncle... Perseverance is the key to helping them achieve the good results they have now, so many people have to admire and learn from them. That is completely compatible with a dynamic and fast-developing society in today's world. There is a saying: "Learning is like a boat going upstream, if you don't move forward, you will go backwards." Or In old folk songs, it is said:
“It's painful to pound rice,
Finished pounding rice, lean white cotton,
Living in the world of people, too,
Only through hard work and practice can you succeed.”
|
Bài làm
Con người ta được đánh giá cao về năng lực trí tuệ, con người trở nên thông minh, mang đầy đủ tính logic, nhạy bén, có một số người sự thông minh ấy có thể hiểu khi có trường hợp sẽ là do bản năng họ có sẵn, phụ thuộc vào yêu tố may mắn, nhưng những người còn lại không hết hy vọng,vì người xưa có câu “Cần cù bù thông minh” nó hoàn toàn đúng trong trường hợp này, ngợi ca đức tính chịu khó sẽ có thể tạo nên kì tích trên mọi lĩnh vực của cuộc sống.
Nội dung hàm chứa trong hai vế của câu nói này mang tầm lớn, ý nghĩa của chữ “cần cù” ở đây ta hiểu rằng nó khác hẳn so với chữ “thông minh”.Chỉ khi thực sự so sánh giá trị về nó ta mới thấy thấm thía. Thông minh là những người đầu óc sáng suốt, nhanh nhạy hơn người, được quyết định do gen di truyền, do hoàn cảnh tác động nhưng ta hoàn toàn có thể lật ngược tình thế khi có trong mình sự biểu hiện của tính cần cù chính là được hiểu con người siêng năng, chăm làm, nuôi dưỡng tính tò mò, chăm chỉ thu nạp kiến thức. Khi sinh ra không ai không muốn mình trở thành người thông minh, nhạy bén trong mọi việc, nhưng số phận mõi người mỗi khác, có người thiên tài cũng sẽ có người kém cỏi hơn, không được thông minh bằng, nhưng điều cốt lõi đáng ca ngợi chính là sự bền chí của con người kém cỏi ấy, ở họ là sự kiên trì, siêng năng, rồi không sớm thì muộn cũng sẽ đến một ngày sánh vai kịp với thành phần thiên tài được coi là số lượng hiếm hoi trong xã hội kia.
Thật may mắn là sự cần cù có thể được tạo ra bởi chính ta chứ không phải một yếu tố ngoại cảnh nào, nó là cả một quá trình luyện tập miệt mài có thể nói trí thong minh dù thế nào cũng chỉ đóng góp một phần nhỏ trong tiến trình đi đến thành công,giống như nhà phát minh nổi tiếng Ê-đi-xơn đã nói “Thiên tài và óc sáng tạo chỉ chiếm 1% còn 99% là lao động cực nhọc”. Cuộc sống yêu cầu ta phải coi trọng tính cẩn thận, cần cù vậy ta cần nuôi dưỡng ngay từ bây giờ, bằng việc chăm lam, chăm làm, chăm học hỏi,rồi họ sẽ có thể được coi tiến bộ nhanh hơn những con người thông minh.Ở những con người đó nếu ít kiến thức vận dụng vào xã hội, không rèn luyện, mài giũa thường xuyên, thì dù họ có thông minh cỡ mấy cũng dễ bị đi chậm hơn, thụt lùi, thui chột tài năng, quả là đáng sợ!.
Khoảng cách giữa hai vế trong câu tục ngữ kia dường như trở nên cân bằng bằng từ “bù” mà tác giả dân gian trân trọng nó đặt trình trọng trong câu, có thể nói đó là điều kỳ diệu của đức tính kiên trì, dù mình làm chậm hơn nhưng họ sẽ nhớ được lâu, người kém thông minh nhưng chịu khó học hỏi, tích lũy thì dần dần công sức của họ sẽ được đền đáp tạo những thành quả lớn.
Dễ dàng thấy rằng, có những người trên ghế nhà trường thì học lực trung bình nhưng khi được thức tỉnh, họ không hề bỏ cuộc kiên trì theo đuổi ước mơ tuyệt vời của bản thân, họ không quản thời gian, công sức đầu tư ngày qua ngày để đạt được kết quả cuối cùng xứng đáng đó là bước chân được vào cánh cổng trường đại học danh tiếng bao nhiêu người phải thán phục với số điểm cao chót vót, với biệt danh – Cô nàng thủ khoa, anh chàng thủ khoa mà bạn bè, thầy cô, xã hội ngưỡng mộ đặt cho họ. Hay trên thế giới, nổi bật là tấm gương về Albert Einstein, cho đến lúc 4 tuổi vẫn chưa biết nói và đến lúc 7 tuổi vẫn không biết đọc. Thầy giáo nhận xét thực tế rằng ông “kém trí, khó gần, luôn luôn sống trong trạng thái lơ lửng với những giấc mơ thiếu thực tế, điều đó đã là bằng chứng dẫn đến việc Ông bị đuổi khỏi trường Đại học Bách khoa Zurich ngay lập tức. Mặc cho cuộc sống có nghiệt ngã,ông chỉ biết phó mặc nhưng không hề, ông vẫn cố gắng vươn lên và kết quả ngọt ngào nhất như việc trở thành một trong những nhà vật lý học nổi tiếng của lịch sử nhân loại.
|
Assignment
People are highly appreciated for their intellectual ability. People become intelligent, full of logic and sharpness. Some people can understand that when there is a situation, it will be due to their instincts. available, depends on luck factors, but the rest do not lose hope, because the ancients have the saying "Hard work compensates for intelligence" which is completely true in this case, praising the virtue of hard work will bring success. can create miracles in all areas of life.
The content contained in the two sides of this statement is of great importance. The meaning of the word "diligence" here we understand that it is completely different from the word "intelligence". Only when we really compare its value can we I just found it poignant. Smart people are people with a clearer mind, quicker than others, determined by genetics and influenced by circumstances, but we can completely turn the situation around when we have within us the manifestation of genuine diligence. is to understand that people are diligent, hard-working, nurture curiosity, and diligently acquire knowledge. When born, no one wants to be smart and sharp in everything, but everyone's fate is different, some people are geniuses, some people are weaker, not as smart, but the core thing is. What is worthy of praise is the perseverance of that poor person, in them is perseverance, diligence, and sooner or later there will come a day when they can compete with the geniuses who are considered a rare number. in that society.
Fortunately, diligence can be created by ourselves and not by any external factor. It is a process of diligent practice. It can be said that intelligence only contributes a part in any case. small in the process of achieving success, just like the famous inventor Edison said, "Genius and creativity account for only 1%, and 99% is hard work." Life requires us to value carefulness and diligence, so we need to nurture them right now, by working hard, working hard, and learning hard, then they will be able to be considered to progress faster than other people. Intelligent people. If those people have little knowledge to apply to society, and do not practice and sharpen regularly, then no matter how smart they are, they are susceptible to slowing down, regressing, and losing their talents. It's scary!
The distance between the two clauses in that proverb seems to be balanced by the word "compensation" that the folk author treasures and places in the sentence, it can be said that it is the miracle of the virtue of perseverance, even though If we work more slowly, they will remember for a long time. If people are less intelligent but are willing to learn and accumulate, their efforts will gradually be rewarded and create great results.
It's easy to see that there are people who have average academic performance in school, but when they wake up, they don't give up and persistently pursue their wonderful dreams. They don't manage the time and effort they invest. day after day to achieve the worthy final result of entering the gate of a prestigious university that many people admire with their towering scores, with nicknames - The valedictorian girl, the valedictorian guy. Faculty that friends, teachers, and society admire for them. Or in the world, the outstanding example is Albert Einstein, who could not speak until the age of 4 and could not read at the age of 7. The teacher commented on the fact that he was "poor in intelligence, unsociable, always living in a state of limbo with unrealistic dreams, which was evidence that led to him being expelled from Zurich Polytechnic University." right away. Even though life was cruel, he could only give up, but he still tried to rise up and the sweetest result was becoming one of the famous physicists in human history.
|
Bài làm
Trong cuộc đời mỗi người, ai cũng sẽ có những chuyến đi đầy trải nghiệm về những vùng đất mới. Nó đem lại cho người ta cảm giác mới, sự tự tin dám nghĩ dám đi, đem lại những niềm vui khó tả. Tuy nhiên, có nhiều người chôn vùi tuổi thanh xuân của mình bằng những việc vô ích mang tên thói quen. Vì vậy, có câu nói rằng “ Đừng sống bằng thói quen, hãy sống bằng trải nghiệm”. Cần rất nhiều nỗ lực của bản thân và lời khuyên của bạn bè chỉ là ngọn gió để giúp làm bùng lên ngọn lửa chiến đấu, và chiến đấu với thói quen là chiến đấu nhọc nhằn.
Thói quen là gì?.
Thói quen là những hành động, lối sống, cách sống lập đi lập lại lâu ngày thành một nếp khó thay đổi. Như là việc dậy sáng lúc 6 giờ sáng, hay tập thể dục hàng ngày, chăm sóc da vào các tối…Trải nghiệm là những điều mới mẻ mà con người ta chưa từng làm, chưa từng biết đến. Ví dụ như nấu một món ăn mới, sống cuộc sống mới ở một nơi mình không quen biết ai, hay đến tham quan những vùng đất mới. Câu nói như một lời khuyên, khuyên mỗi chúng ta từ bỏ những nếp sống cũ kĩ lạc hậu, để tìm tòi khám phá ra những điều bí ẩn của cuộc sống. Vì chỉ có người già mới sống và sinh hoạt bằng thói quen thôi, họ ngại trải nghiệm, họ ngại sô bồ, vì cả một đời trải nghiệm giờ họ muốn sống cuộc sống bình yên, nhẹ nhàng. Còn người trẻ, tại sao lại sống bằng thói quen như người già, để làm tù túng bản thân, khiến bản thân không phát triển được.
Có những người, từng yêu quá sâu đậm, xong bị đổ vỡ, họ tìm đến một tình yêu mới, nhưng bản thân không có tình cảm. Vì hình thành thói quen có người bên cạnh, sợ tổn thương, sợ nước mắt, sợ cô đơn, nên họ sống khép mình lại, chấp nhận thực tại, không muốn tìm bất kì con đường nào mới nữa. Họ tự vẽ cho mình một vòng vây an toàn, mặc định sẵn trong đầu, không ai có thể làm hại được họ và cũng chẳng bao giờ họ dám bước chân ra. Thói quen chính là cái giết chết tuổi trẻ.
Nhiều câu hỏi sẽ đặt ra, tại sao lại không sống bằng thói quen?.
Sống bằng thói quen làm cho con người ta mất đi sức sáng tạo, mong muốn khám phá và chinh phục những điều bí ẩn. Lâu dần, họ sẽ trở thành những cỗ máy lặp đi lặp lại các công việc nhàm chán thường nhật. Sáng nấu ăn sáng, đi làm, trưa lại nấu cơm cho các con, rồi lại tối nấu cơm. Họ đang đánh mất chính mình, cuộc sống cứ theo vòng tuần hoàn như thế thật là buồn chán và tẻ nhạt. Cuộc sống quá ngắn, không có chỗ cho những ngại ngần. Vì ai cũng đã từng sống trong một chiếc nôi an toàn. Đó có thể là cuộc sống êm đềm với tương lai được hoạch định sẵn, là những sự lựa chọn quen thuộc mà người khác có thể đoán ra được. Lúc muốn thay đổi luôn có câu là cố gắng, để mai thì xem, để mai thì khám phá rồi lại không làm.
Thói quen không chỉ thể hiện ở cách sống, mà còn thể hiện ở tư cách, tính cách, đạo đức của con người. Những thói quen không tốt nếu không được sữa đổi sẽ làm mất dần những giá trị cao quý của con người, khiến họ ngày càng sa ngã và bị xã hội lên án. Có những người thói quen xấu như hút thuốc lá, vứt rác bừa bãi, những thói quen ấy không thể chấp nhận được.
Vì vậy, sống là để trải nghiệm tại sao con người lại bỏ lỡ chứ. Cuộc sống có rất nhiều điều ta chưa biết và sẽ không thể biết nếu ta không chủ động tìm hiểu và khám phá nó. Một cuốn sách bạn không đọc thì sẽ không bao giờ biết ý nghĩa của nó, một người không bao giờ đi chợ liệu có biết chợ bán những gì không. Những trải nghiệm mới, khiến con người gặp không ít khó khăn nhưng nó lại đem đến cho họ những hiểu biết, những kiến thức, kinh nghiệm, những bài học quý báu giúp họ trưởng thành hơn, giúp họ thấy cuộc sống thú vị và đáng sống vô cùng. Khi bạn tìm ra một vùng đất mới, phương tiện đi lại rất khó khăn, rất khổ sở với muỗi và các con côn trùng. Không thể tưởng tượng được là có những chuyện gì có thể xảy ra. Nhưng sau chuyến đi đó, bạn sẽ muốn đi nhiều nơi khác nữa, bạn cảm giác yêu đời và thấy cuộc sống quá ý nghĩa.
|
Assignment
In everyone's life, everyone will have experiential trips to new lands. It gives people a new feeling, the confidence to dare to think and go, bringing indescribable joys. However, there are many people who bury their youth with useless things called habits. Therefore, there is a saying that "Don't live by habit, live by experience". It takes a lot of personal effort and the advice of friends is just the wind to help ignite the fire of battle, and fighting with habit is fighting hard.
What is a habit?.
Habits are actions, lifestyles, ways of living that are repeated over time and become a pattern that is difficult to change. Like waking up at 6 a.m., exercising every day, taking care of your skin at night... Experiences are new things that people have never done or known about. For example, cooking a new dish, living a new life in a place where you don't know anyone, or visiting new lands. The saying is like advice, advising each of us to give up old, outdated ways of life, to explore and discover the mysteries of life. Because only the elderly live and function by habit alone, they are afraid to experience, they are afraid of being busy, because after a lifetime of experience, they now want to live a peaceful, gentle life. As for young people, why do they live with the same habits as the elderly, to confine themselves and prevent themselves from developing?
There are people who once loved too deeply, then broke up, they found a new love, but they themselves have no feelings. Because they form the habit of having people around, afraid of being hurt, afraid of tears, afraid of being alone, they live in isolation, accept reality, and don't want to find any new path anymore. They draw a safe circle for themselves, assuming in their minds that no one can harm them and they never dare to step out. Habit is what kills youth.
Many questions will arise, why not live by habit?.
Living by habit makes people lose their creativity and desire to explore and conquer mysteries. Over time, they will become machines that repeat boring daily tasks. Cook breakfast in the morning, go to work, cook rice for the children at noon, then cook rice again at night. They are losing themselves, life is so cyclical that it is boring and boring. Life is too short, there is no room for hesitation. Because everyone has lived in a safe cradle. It can be a peaceful life with a pre-planned future, familiar choices that others can guess. When you want to change, there is always a saying: try, see tomorrow, explore tomorrow, then don't do it.
Habits are not only expressed in lifestyle, but also in a person's conduct, personality, and morality. Bad habits, if not changed, will gradually lose people's noble values, causing them to increasingly fall and be condemned by society. There are people who have bad habits like smoking and littering, those habits are unacceptable.
Therefore, life is to experience why do people miss out? There are many things in life that we do not know and will not be able to know if we do not actively learn and explore it. If you don't read a book, you will never know its meaning. If you never go to the market, will you know what the market sells? New experiences make people encounter many difficulties, but they also give them insights, knowledge, experience, and valuable lessons that help them become more mature, help them find life interesting and exciting. extremely worth living. When you discover a new land, transportation is very difficult and miserable with mosquitoes and insects. It's unimaginable what could happen. But after that trip, you will want to go to many other places, you will feel in love with life and find life so meaningful.
|
Bài làm
Nhân dân ta từ bao đời nay có rất nhiều những đức tính đẹp như đúng giờ, lịch thiệp, tập trung, chân thành, giữ lời hứa, quan tâm lẫn nhau, đồng cảm…Trong đó, đức tính nổi bật lên là siêng năng cần cù, siêng năng và cần cù hôm nay để có một ngày mai tươi đẹp. Siêng năng, cần cù là phẩm chất tốt đẹp của người lao động, mà học sinh chúng ta, tuổi trẻ chúng ta phải rèn luyện hằng ngày.
Siêng năng là gì?.
Siêng năng là đức tính của con người, biểu hiện ở sự cần cù, tự giác, miệt mài, làm việc thường xuyên đều đặn không tiếc công sức. Trái với siêng năng là lười nhác, hay phụ thuộc vào người khác. Cần cù là là chăm chỉ chịu khó làm việc, cho dù khó khăn cũng không bỏ cuộc, nhất là trong học tập và trong lao động. Người siêng năng biểu hiện là người yêu lao động, luôn miệt mài trong công việc, làm việc thường xuyên đều đặn. Làm tốt trong công việc, làm mà không cần người khác khen thưởng, làm hết hết khả năng của mình. Lấy sự cần cù để bù cho những thiếu sót của bản thân. Có câu nói rất hay “cần cù bù thông minh”, một học sinh học kém, học chăm chỉ, cần cù để bù lại những bài giảng cô dạy, sau đó đã trở thành học sinh giỏi nhất lớp.
Chăm chỉ chịu khó sẽ mang lại rất nhiều lợi ích to lớn. Trong công việc, giúp cách làm việc chu đáo, lo chu toàn từ việc nhỏ đến việc lớn, khi làm thì quyết tâm làm xong việc, không bao giờ bỏ dở giữa chừng. Khi chúng ta chuyên tâm, chú ý chăm chỉ vào một việc, ta mới thật sự tự do và vui vẻ hành động, vì nó xuất hiện từ lòng ưa thích, tự những dự định sau khi đã suy nghĩ, chọn lựa và quyết tâm. Như thế ta dễ dàng đạt đến hoàn tất và thành công. Nhờ tập được chăm chỉ, ta được sự vui tươi, nhờ đó, ta có thể giải quyết mọi trắc trở, biến suy nghi thành hành động. Chăm chỉ giúp ta tu dưỡng thêm nhiều điều mới từ cuộc sống, siêng năng đọc sách trau rồi thêm kiến thức học vấn, kiến thức văn học mà ta không có thời gian tìm hiểu. Chăm chỉ làm việc vừa giúp bản thân có được lòng tin của mọi người, vừa kiếm thêm thu nhập. Giúp cho nhiều người khác phải học tập, phải ngưỡng mộ và khâm phục.
Ông Cao Bá Quát có tài văn chương rất sâu rộng, học hành rất thông minh, nhưng mà chữ quá xấu, không thể dịch hay đọc được. Tính khí tuy ngông ngạo, nghịch ngợm nhưng ông rất chịu khó và kiên nhẫn trong học tập. Học và làm, bao giờ ông cũng thực hiện tới nơi tới chốn, kì được mới chịu. Ông đem hôm luyện chữ, buồn ngủ quá ôn buộc tóc mình lên xa nhà, buộc chân vào canh ban, không thể ngủ gật cũng không thể chay lung tung. Sau đó, ôn đã trở thành một người văn hay, chữ đẹp người người ngưỡng mộ, thán phục. Thân quen nhất với chúng ta đó là Bác Hồ, Bác luôn cố gắng nỗ lực từng ngày, từ việc học chữ của nước khác, Bác vượt qua mọi khó khăn khổ cực viết chữ ra tay, ra mọi nơi có thể đọc, học mãi nơi có thể kể cả lúc làm lẫn lúc nghỉ. Chi có cần cù siêng năng con người ta mới có thể làm được như vậy, nếu cứ lười biếng, bỏ bê công việc, lo nghi mình bị thiệt thòi, hay mình được lợi ích gì thì mãi mãi không thể phát triển được.
Siêng năng cần cù không phải là bốc đồng, ngày một ngày hai mà là sự kiên trì kéo dài cả đời, nó ăn vào máu, tạo cho mỗi người có một ý chí quyết tâm đến cùng dù gặp khó khăn, gian khổ. Vì con người muốn tồn tại, phải siêng năng cần cù lao động để làm ra của cải, xây dựng cuộc sống ấm no, hạnh phúc. Ngược lại,nếu không chịu khó, kiên trì trong lao động thì sẽ nghèo đói và không đạt được mục đích, trở thành kẻ ăn bám gia đình và xã hội.
|
Assignment
Our people have for many generations had many beautiful virtues such as punctuality, politeness, concentration, sincerity, keeping promises, caring for each other, empathy... Among them, the most prominent virtue is diligence. Be industrious, diligent and industrious today to have a beautiful tomorrow. Diligence and industriousness are good qualities of workers, which our students and our youth must practice every day.
What is diligence?.
Diligence is a human virtue, expressed in diligence, self-discipline, diligence, working regularly and regularly without sparing effort. The opposite of diligence is laziness, or dependence on others. Diligence means working hard and not giving up even when it's difficult, especially in studying and working. A diligent person is someone who loves work, is always diligent in their work, and works regularly and regularly. Do well at work, do it without needing others to reward you, do it to the best of your ability. Use diligence to make up for your shortcomings. There is a great saying "industriousness compensates for intelligence", a student who studies poorly, studies hard and diligently to make up for the lessons she teaches, then becomes the best student in the class.
Working hard will bring many great benefits. At work, help work thoughtfully, take care of everything from small to big tasks, when working, be determined to finish the job, never leave it halfway. When we concentrate and pay close attention to one thing, we are truly free and happy to act, because it comes from our passion, from our plans after thinking, choosing and deciding. . That way we can easily reach completion and success. Thanks to diligent practice, we gain joy, thanks to that, we can solve all difficulties and turn thoughts into actions. Diligence helps us cultivate many new things in life, diligently read books and gain more academic knowledge and literary knowledge that we don't have time to learn. Working hard helps you gain people's trust and earn more income. Help many others learn, admire and admire.
Mr. Cao Ba Quat had a very profound literary talent and was very intelligent in his studies, but his writing was too bad and could not be translated or read. Although he has an arrogant and mischievous temperament, he is very diligent and patient in studying. Studying and working, he always did it to the fullest, only when he succeeded did he accept it. He spent the day practicing writing. He was so sleepy that he tied his hair up far away from home and tied his feet to the nightstand. He couldn't fall asleep or run around. After that, he became a good writer with beautiful words that people admired and admired. The most familiar to us is Uncle Ho, he always tries his best every day, from learning the words of other countries, he overcomes all difficulties and hardships to write the words by hand, everywhere he can read and learn forever. where you can work and rest. Only by being diligent and diligent can people do this. If we continue to be lazy, neglect work, worry about being disadvantaged, or getting any benefits, we will never be able to develop.
Diligence is not impulsive, one day or two, but a lifelong perseverance, it is ingrained in the blood, giving each person a determined will to the end despite difficulties and hardships. Because people want to survive, they must work diligently to create wealth and build a prosperous and happy life. On the contrary, if you do not work hard and persevere in work, you will be poor and unable to achieve your goals, becoming a parasite on your family and society.
|
Bài làm
Trong xã hội tấp nập và bộn bề, đọc sách là một thói quen rất tốt, giúp ta có thể sinh tâm, thư giãn, thả hồn vào những câu chuyện, những cuộc khám phá, những điều mới mẻ được ghi lại một cách tỉ mỉ. Vì vậy, đã có người từng nói: “ tuổi trẻ cần có thói quen đẹp, đó là đọc sách. Có say mê đọc sách mới có thể trở thành một nhân cách văn hóa trong tương lai”.
Thói quen đẹp là gì?
Thói, quen là những hành động, lối sống được lặp đi lặp lại thành một thói quen hằng ngày, theo một trình tự nhất định, rất khó có thể thay đổi. Các thói quen đẹp như là đọc sách, chào hỏi người lớn, mời mọi người trước khi ăn cơm, đi hỏi về chào…
Tuổi trẻ cần có thói quen đẹp là đọc sách, vì tuổi trẻ có nhiều thời gian, có nhiều hoài bão và là thế hệ mới xây dựng đất nước, đọc sách là thói quen vô cùng quan trọng. Giúp cá nhân mỗi người có thêm nhiều kiến thức phong phú từ nhiều nguồn khác nhau mà không phải đi quá nhiều nơi. Rèn luyện khả năng tự học, tha hồ tìm tòi tài liệu bằng việc đọc sách. Sau những giờ làm việc, học tập căng thẳng hay não, sách báo là nguồn giải trí phong phú, với những câu chuyện cổ tích, những chuyện cười, những mẫu thông tin thú vị giảm đi căng thẳng và mệt mỏi. Ham đọc sách thể hiện và phát huy được đức tính hiếu học của dân tộc, tự tìm tòi, nghiên cứu qua sách vở.
Sách là dành cho mọi lứa tuổi, trẻ em, người lớn, thanh niên, nhi đồng ai cũng nên đọc sách, nhưng tư tưởng của giới trẻ ngày càng bị thay đổi vì vậy nên việc đọc sách với giới trẻ là rất quan trọng.
Đọc sách như thế nào là đúng, đọc cần dành thời gian, cần sự say mê tập trung cao độ vào vấn đề, hiểu và ngấm những vấn đề đó. Đọc say mê là đọc phải cần có sự tập chung cao độ, say mê nghiên cứu và tìm hiểu những vấn đề mình tìm được trong sách vở. Nhưng đọc cần phải chọn lựa, vì bây giờ có rất nhiều các loại sách khác nhau, nhiều nguồn kiến thức khác nhau, nên cần chọn nguồn mà bạn cảm thấy bổ ích và thấy hữu dụng. Vấn đề cần thì mới đọc, tiếp thu kiến thức một cách có logic theo một trình tự có tổ chức, không đọc theo kiểu tràn lan, miên man.
Sách vở chứa nguồn kiến thức vô hạn, có rất nhiều các lĩnh vực văn hóa, kinh tế, xã hội, con người. Các bạn học sinh, sinh viên có các sách về toán học, văn học, vật lí, các tài liệu bổ ích không nên bỏ lỡ. Dựa vào sách vở bạn có thể thu được một lượng kiến thức khổng lồ. Đọc sách đi đôi với thực hành, phải biết vận dụng vào cuộc sống, vào thực tế một cách có hiệu quả. Cái đọc được ở sách là cái áp dụng chứ không phải đọc để đấy.
Tuy nhiên, ngày nay có rất nhiều bạn trẻ thay vì đọc sách vở, thay vì cả tiếng chăm chú vào thứ vô hình các bạn lại đam mê vào các trò chơi trên điện thoại, ti vi, tích cực sống ảo trên mạng xã hội. Thật là đáng buồn, vì các bạn không biết mình đang bỏ lỡ một kho tàng kiến thức vô cùng phong phú của nhân loại. Sách ở đây không phải là một vài tác phẩm văn chương mùi mẫn gây cười, mà nó có thể là cả công trình nghiên cứu, các loại chuyên khảo, được viết đạt đến các chuẩn mực của tư duy.
|
Assignment
In a busy and chaotic society, reading is a very good habit, helping us to relax, immerse ourselves in stories, discoveries, and new things that are meticulously recorded. meticulous. Therefore, someone once said: "Youth need to have a beautiful habit, which is reading books." Having a passion for reading can become a cultural personality in the future."
What are beautiful habits?
Habits are actions and lifestyles that are repeated into a daily routine, in a certain order, and are very difficult to change. Beautiful habits such as reading books, greeting adults, inviting people before eating, asking about greetings...
Youth need to have the beautiful habit of reading books, because youth have a lot of time, have many ambitions and are the new generation building the country, reading books is an extremely important habit. Helps each individual gain more knowledge from many different sources without having to go to too many places. Train your self-study ability and freely explore materials by reading books. After stressful or stressful hours of work or study, books and newspapers are a rich source of entertainment, with fairy tales, jokes, and interesting pieces of information that reduce stress and fatigue. Reading books demonstrates and promotes the nation's studious qualities, self-exploration and research through books.
Books are for all ages, children, adults, young people, and children should all read books, but young people's ideas are changing more and more, so reading books with young people is very important.
The right way to read books is that reading requires time, passion, and high concentration on the issues, understanding and absorbing those issues. Reading with passion is reading that requires a high level of concentration, passion for research and understanding of the issues you find in books. But reading requires choice, because now there are many different types of books, many different sources of knowledge, so you need to choose sources that you find useful and useful. If you need to read, absorb knowledge logically in an organized order, do not read in a rampant, endless way.
Books contain infinite sources of knowledge, covering many cultural, economic, social and human fields. Students have books on mathematics, literature, physics, and useful documents that should not be missed. Based on books you can gain a huge amount of knowledge. Reading books goes hand in hand with practice, you must know how to apply them to life and reality effectively. What you read in books is what you apply, not just reading it.
However, today there are many young people who instead of reading books, instead of focusing all hours on invisible things, they are passionate about games on the phone, TV, and actively living virtual lives on social networks. . It's sad, because you don't know you're missing out on an extremely rich treasure trove of human knowledge. The books here are not some funny literary works, but they can be research works, monographs of all kinds, written to reach the standards of thinking.
|
Bài làm
Từ xa xưa, nhân dân ta đã có rất nhiều truyền thống quý báu, đó là tinh thần tương thân tương ái “ lá lanh đùm lá rách”, tinh thần đoàn kết giúp đỡ nhau “ thương người như thể thương thân”. Truyền thống ấy đã trở thành đạo lí của dân tộc, được thể hiện trong tục ngữ, ca dao:
“ Bầu ơi thương lấy bí cùng,
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn”.
Bầu là cây trồng ở vườn nhà, leo bằng tua cuốn, phân nhánh, lá mềm rộng phủ lông mịn, hoa to trắng, quả dùng để nấu ăn, lúc non quả có hột nhỏ, vỏ mỏng, mềm, ngọt. Bí là loài cây song tử diệp cùng họ với bầu, hoa màu vàng, quả dùng để nấu canh hoặc làm mứt. Bầu bí tuy là hai loại cây khác nhau về màu sắc, hình dáng, nhưng đều ở một giàn, cùng chịu những tác động tốt xấu từ thiên nhiên, giông bão, nắng gắt… lại cùng họ dây bò nên mối quan hệ giữa bầu và bí lại càng được thắt chặt hơn, giờ đây sống cùng một giàn.
Bầu chớ chê bí xấu hơn bầu, bí chớ vì hoa bí thì vàng mà hoa bầu thì trắng, quả bí thì tròn qua bầu bì dài mà ganh ghét, xa lánh nhau. Bầu bí là hai giống khác nhau nhưng cùng chung một họ. Bầu và bí leo chung một giàn tức là sống như một, như người thân trong gia đình, cùng chung cảnh ngộ, chung số phận. Mưa thuận, gió hoà bầu bí chung hưởng, gặp nắng hạn, bầu bí cùng chung sức chịu đựng. Chỉ cần mưa gió bão bùng giàn bầu tan tác thì bí cũng không còn nguyên. Đâu phải ở chung một giàn thì thân ai người ý lo đâu, mà là lo chung những nỗi lo, chịu chung những khó khăn của môi trường, cùng nhau phát triển, nương tựa vào nhau cùng ra hoa, đơm quả.
Ý nghĩa bên trong câu ca dao nói đến là trong đời sống, không ai giống ai, mỗi người có một hoàn cảnh, một xuất thân khác nhau, tiếng nói đôi khi cũng khác nhau, nhưng đừng vì vậy mà khinh miệt, chia rẽ, phân biệt đối xử với nhau. Chúng ta đều là con người, đều cùng một loài, chúng ta phải biết yêu thương, chia sẻ, đùm bọc, nhường nhịn lẫn nhau, như vậy thì cuộc sống mới trở nên tươi đẹp và có ý nghĩa hơn. Anh em ruột thịt có chung cha mẹ, bạn bè đồng lứa học chung trường, chung thầy, chung lớp, chung cô, chung sạch vở. Hàng xóm láng giềng chung đường đi lối lại, mọi người không chung huyết thống nhưng cùng chung một xã, một quê hương, một đất nước. Không ai có thể cứ sống đơn lẻ là sẽ phát triển được cả, ai cũng có quê hương, có gia đình, có bạn bè cùng giúp nhau phát triển. Đi học chúng ta có bạn bè cùng lớp, có thầy cô quan tâm chăm sóc. Đi làm, có những người đồng nghiệp tâm sự và hướng dẫn mình trong công việc.
Sự yêu thương, gắn bó, đoàn kết là đạo lí, truyền thống lâu đời của người dân Việt Nam được thể hiện sâu sắc qua nhiều các câu ca dao khác như: “Một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ”, “lá lành đùm lá rách”, “nhiễu điều phủ lấy giá gương, người trong một nước phải thương nhau cùng”
|
Assignment
Since ancient times, our people have had many precious traditions, which are the spirit of mutual love and affection "flax leaves cover torn leaves", the spirit of solidarity and helping each other "loving others as if loving yourself". That tradition has become the morality of the nation, expressed in proverbs and folk songs:
" Oh get elected trade secrets together,
Although other varieties but share a rig".
Gourd is a plant grown in home gardens, climbing with tendrils, branching, wide soft leaves covered with fine hairs, large white flowers, fruit used for cooking, when young the fruit has small seeds, thin skin, soft, sweet. Squash is a type of plant in the same family as gourd, with yellow flowers and fruit used to cook soup or make jam. Although gourds are two different types of plants in color and shape, they are both in the same trellis, subject to the same good and bad impacts from nature, storms, intense sunlight... and are in the same family, so the relationship between gourds is and the squash is tightened even more, now living in the same trellis.
Gourds should not criticize pumpkins as being uglier than gourds and pumpkins, but because the pumpkin flowers are yellow and the gourd flowers are white, and the pumpkins are round and the skin is long, they should be jealous and shun each other. Gourds are two different varieties but belong to the same family. Gourds and squash climbing together on the same trellis means living as one, like family members, sharing the same plight, the same fate. When there is good rain and wind, the gourds enjoy it together; when there is drought, the gourds endure it together. As long as rain, wind and storms blow up the gourd frame and destroy it, the pumpkin will no longer be intact. It's not that living in the same trellis means we all have to worry about each other, it's about worrying about the same worries, suffering from the same environmental difficulties, growing together, relying on each other to flower and bear fruit.
The meaning behind the folk song is that in life, no one is the same, each person has a different situation, a different background, and sometimes different voices, but don't despise or divide them because of that. , discriminate against each other. We are all human beings, all of the same species, we must know how to love, share, protect, and tolerate each other, then life will become more beautiful and meaningful. Siblings have the same parents, same age friends, same school, same teacher, same class, same teacher, same notebook. Neighbors share the same path, people do not share the same bloodline but share the same commune, one homeland, one country. No one can just live alone and develop. Everyone has a homeland, family, and friends to help each other develop. When we go to school, we have friends in the same class and teachers who care and take care of us. When I go to work, I have colleagues who confide in me and guide me in my work.
Love, attachment, and solidarity are the ethics and long-standing traditions of the Vietnamese people, deeply expressed through many other folk songs such as: "A sick horse, the whole ship abandons grass", "leaf Protect the torn leaves", "noise covers the mirror, people in a country must love each other"
|
Bài làm
Kho tàng tục ngữ dân gian Việt Nam rất phong phú, với nhiều chủ đề, nhiều triết lí sống răn dạy con cháu qua bao thế hệ. Các câu ca dao, tục ngữ được đúc kết từ kinh nghiệm sống, những trải nghiệm mà nhân dân bao đời đưa từ cuộc sống vào thơ ca về thời tiết, đạo lí, quy luật. Trong đó, câu tục ngữ về tinh thần hiếu học hay được nhắc tới là: “ Đi một ngày đàng, học một sàng khôn”, nhắc nhở chúng ta rằng không chỉ học trong sách vở, mà cần áp dụng thực tế để trau rồi vốn hiểu biết.
Ý nghĩa của câu tục ngữ rất hay, “ đi một ngày đàng” có nghĩa là đi một ngày đường. “Sàng khôn” là những điều mới mẻ, có ích mà ta học được thể hiện sự hiểu biết nhiều và rộng rãi. Cả câu tục ngữ khuyên bảo chúng ta không chỉ học ở trong sách vở là sẽ giỏi, cần phải đi đây đó để mở rộng tầm nhìn, tầm hiểu biết và vốn sống, tích lũy kiến thức trong cả đời sống thực tế, cần áp dụng lí thuyết vào thực hành để chuẩn bị hành trang bước vào đời. Ngoài kia thế giới luôn có rất nhiều thứ hay ho, nếu cứ mãi ở nhà, mãi ngồi yên một chỗ thì kiến thức cũng chỉ dậm chân một chỗ mà thôi. Câu tục ngữ vừa nói đến thời gian, vừa nói đến không gian. Muốn phát triển chúng ta cần bỏ thời gian để đi đến những vùng đất mới, gặp những con người mới, học hỏi các phong tục mới, những nếp sống mới, bạn sẽ phát hiện rất nhiều điều thú vị và hay ho, khác hẳn trong sách vở.
Ở trong thực tế xã hội, nếu bạn không tự tìm tòi, học hỏi thì làm sao có thể thành tài. Có những thứ chỉ học ở trong đời sống mới áp dụng được còn sách vở và li thuyết thì không.
Một giám đốc công ty, để có một công ty thành công như thế thì chắc chắn kiến thức thị trường của ông rất tốt. Nếu ông không tự mình tìm hiểu sở thích của khách hàng, không miệt mài phát các tờ rơi quảng cáo, hay các trang mạng thăm dò ý kiến thì sẽ không có một công ty như bây giờ. Ai cũng học trên sách vở là kinh doanh phải có lợi nhuận, kinh doanh đáp ứng các mặt hàng phù hợp nhu cầu, nhưng nếu cứ ngồi phỏng đoán thì sẽ chẳng có một sự thành công nào.
Hay như nhà bác học Niu-ton đã dùng sự thông thái của mình phát minh ra tàu điện. Vì được nghe câu chuyện của một bà lão phải đi bộ nhiều cây số để đến được thành phố, nếu không có cuộc gặp mặt đó thì sẽ không bao giờ có cuộc phát minh đó, ngoài việc nghiên cứu trong phòng thí nghiệm cần phải ra ngoài tiếp xúc với cuộc sống dân cư, tiếp xúc với mọi người xung quanh cũng là một cách mở mang hiểu biết rất tốt. Cái miệng của mỗi người là kho thông tin phong phú, chỉ cần chịu khó ra đường một chút, nói chuyện với vài người là bạn đã nắm rõ cuộc sống bao la ngoài kia.
Có một câu chuyện kể về một anh chàng ngốc nghếch, cô vợ thì thông minh, muốn dạy khôn cho chồng, đã liên tục cho chồng ra ngoài hóng ngày, lần đầu tiên anh chồng bị đánh, lần hai bị đuổi vì đám ma hát nhạc đám cưới, đám cưới thì lại khóc lóc, anh ngốc sợ không đi nữa, nhưng dần dần nghe vợ dậy rồi vợ khuyên anh lại ra đường, nhưng lần này thấy hổ, anh chỉ đứng nhìn rồi bỏ chay, cái khôn không chỉ đi một lần là khôn, không chỉ thấy một lần là hiểu biết, nó cần sự trau rồi hàng ngày, có khi phải chịu qua nhiều thách thức, mới tìm ra được cái mình cần học hỏi.
|
Assignment
The treasure trove of Vietnamese folk proverbs is very rich, with many themes and philosophies of life to teach children and grandchildren through generations. Folk songs and proverbs are drawn from life experiences, experiences that people have brought from life into poetry about the weather, ethics, and laws. Among them, the proverb about the spirit of studiousness that is often mentioned is: "Traveling a long way, learning a whole bunch of wisdom", reminds us that we do not only learn in books, but also need to apply it in practice to improve our knowledge. understanding.
The meaning of the proverb is very good, "a day's journey" means a day's journey. “Wisdom” is new and useful things that we learn, demonstrating a lot of understanding and breadth. The whole proverb advises us not to just study in books to be good, we need to travel to expand our vision, understanding and living capital, accumulate knowledge in real life, and apply it. Apply theory into practice to prepare for life. There are always many interesting things out there in the world. If you stay at home and sit still, your knowledge will only stagnate in one place. The proverb refers to both time and space. To develop, we need to spend time going to new lands, meeting new people, learning new customs, new lifestyles, you will discover many interesting and interesting things, completely different from each other. in books.
In social reality, if you do not explore and learn for yourself, how can you become talented? There are things that can only be applied when learned in real life, but not in books and theories.
As a company director, to have such a successful company, your market knowledge must be very good. If he did not personally learn about customer preferences, did not diligently distribute advertising leaflets, or poll websites, there would not be a company like today. Everyone learns from books that business must be profitable, that the business must meet the needs of the products, but if you just sit around guessing, there will be no success.
Or like scientist Newton used his wisdom to invent the electric train. Because I heard the story of an old woman who had to walk many kilometers to get to the city. Without that meeting, that invention would never have happened, in addition to the research in the laboratory that needed to be done. In addition to contact with residential life, contact with people around is also a very good way to expand knowledge. Each person's mouth is a rich store of information. Just take the time to go out and talk to a few people and you will understand the vast life out there.
There is a story about a stupid guy, his wife is smart, wanting to teach her husband wisdom, she continuously let her husband go out for the day, the first time the husband was beaten, the second time he was kicked out because of the funeral. wedding music, at the wedding he cried again, the foolish man was afraid to go anymore, but gradually he heard his wife wake up and she advised him to go out again, but this time when he saw a tiger, he just stood there watching and then gave up, the wisdom is not only Going once is wisdom, not just seeing once is understanding, it requires daily practice, sometimes having to endure many challenges, to find what you need to learn.
|
Bài làm
Mỗi người trong xã hội của chúng ta luôn có cách ứng xử, cách biểu đạt theo ý riêng của mình, không ai giống ai, hay lặp lại của ai cả. Tuy nhiên, nó luôn nằm trong một khuân khổ nào đó đã định sẵn, một khuân phép tắc, quy luật. Có người cách ứng xử người khác gặp một lần là thấy quý mến, có người làm mất thiện cảm ngay từ lần gặp đầu tiên vì quá thô lỗ, không phép tắc,…cách ứng sử có thể trong giao tiếp, trong ứng xử thông thường, hay là trong chuyện giờ giấc, vì vậy nhân dân ta đã có câu: “ Đúng giờ là một cử chi đẹp”.
Vậy “ đúng giờ” là như thế nào?. Và như thế nào mới là “cử chỉ đẹp”?.
Cử chỉ là những hành động do con người tạo ra, có thể ngẫu nhiên hoặc là có tính toán trước. Cử chỉ đẹp là thái độ văn minh, lịch sự, một nhân cách văn hóa, một cách ứng xử rất trang trọng, nhân văn, có đạo lí. Như là gặp người khác phải chào hỏi, trên xe bus nhường ghế cho trẻ em và người già, không vứt rác ra đường gây ô nhiễm môi trường.
Ngày xưa, nhân dân ta quy định giờ giấc bằng tiếng gà gáy, cứ nghe gà gáy lại vác quốc ra đồng, nhờ vào mặt trời mà xác định được sáng, trưa, tối. Tuy nhiên cuộc sống rất nề nếp, luôn theo một quy luật định sẵn. Ngày nay, công nghệ hiện đại đã phát minh ra đồng hồ, nào đồng hồ treo tường, đồng hồ đeo tay, đồng hồ trên các thiết bị thông minh, rất nhiều hình thức để phục vụ giờ giấc cho con người. Tuy nhiên, người đúng giờ thì ít, sai giờ thì nhiều, với tá lí do không thể chấp nhận. Không đúng giờ thể hiện ý thức của con người, thiếu văn minh, đáng chê trách.
Trong công việc, học tập hay lao động, từng nơi đã quy định các mốc thời gian làm việc khác nhau, các nhân viên và học sinh phải tuân thủ đầy đủ. Nếu không sẽ bị sử phạt, một học sinh đi học muộn thì chắc chắn sẽ bị ghi vào sổ đầu bài trừ điểm thi đua, một anh công nhân đi làm việc muộn sẽ bị khiển trách và bị trừ lương. Việc đúng giờ rất là quan trọng, nó là một cử chỉ đẹp vì:
Người đúng giờ là người có phong cách khoa học, đạo đức, văn minh, lịch sự. Nó là nề nếp học tập, làm việc khoa học, khi bác bảo vệ đánh trống thì tất cả học sinh phải vào lớp, những ai đi muộn thì sẽ bị phạt. Thầy cô giáo phải lên lớp giảng bài đúng giờ, dạy đúng tiết, làm đúng việc mà không được làm điều dư thừa ảnh hưởng đến thời gian của người khác. Học sinh cứ theo tiếng trống mà tuân thủ, không cần ai nhắc nhở, thói quen tốt, ý thức tự giác. Nhân viên trong cơ quan, nhà máy tuân thủ làm việc đầy đủ, đúng giờ tám tiếng một ngày, không được làm sai quy định.
Đúng giờ thể hiện ý thức biết quý trọng thời gian như vàng ngọc. Thời gian là thứ ra đi sẽ không bao giờ quay trở lại nữa, quý trọng thời gian cũng như là quý trọng bản thân mình vậy, luôn đúng giờ là đã thấy bóng dáng của người thành công. Một người luôn sai giờ sẽ chẳng bao giờ có tiền đồ cả. Có những công việc mà một phút kiếm vài trăm triệu đồng, vì vậy nên chỉ chậm chân một chút là sẽ không còn gì. Thời gian như tiền bạc, đúng giờ giúp bạn có được rất nhiều thứ đáng có.
|
Assignment
Each person in our society always has their own way of behaving and expressing themselves, no one is the same or repeats anyone else's. However, it always falls within a certain predetermined framework, a set of rules and regulations. Some people have a way of behaving that makes them feel loved once they meet others, some people lose sympathy right from the first meeting because they are too rude, disrespectful, etc. The way they behave can be in communication, in common behavior. usually, or in matters of time, that's why our people have a saying: "Being on time is a beautiful gesture".
So what does "on time" mean? And what is a "nice gesture"?.
Gestures are actions created by humans, which can be random or premeditated. A beautiful gesture is a civilized, polite attitude, a cultural personality, a very formal, humane, and ethical way of behaving. For example, when you meet someone you have to say hello, on the bus give up your seat to children and the elderly, and don't throw trash on the street to pollute the environment.
In the past, our people determined the time by the sound of the rooster crowing. Every time they heard the rooster crow, they carried the country to the fields. Thanks to the sun, they could determine morning, noon, and night. However, life is very orderly, always following a predetermined rule. Today, modern technology has invented clocks, including wall clocks, wristwatches, and clocks on smart devices, in many forms to serve people's time. However, there are few people who are on time, and many people who are on time are wrong, with dozens of unacceptable reasons. Not being on time shows human consciousness, lack of civilization, and is reprehensible.
In work, study or labor, each place has specified different working timelines, which employees and students must fully comply with. Otherwise, they will be punished. A student who comes to school late will definitely have points deducted from the exam book, and a worker who comes to work late will be reprimanded and his salary will be deducted. Being on time is very important, it is a nice gesture because:
A punctual person is someone who has a scientific, ethical, civilized, and polite style. It is a scientific study and work routine. When the security guard beats the drum, all students must go to class. Those who come late will be punished. Teachers must come to class on time, teach the right classes, and do the right things without doing unnecessary things that affect other people's time. Students just follow the beat of the drum and comply, without needing anyone to remind them, good habits, and self-awareness. Employees in agencies and factories must work fully and on time eight hours a day and must not violate regulations.
Punctuality shows the awareness of valuing time like gold. Time is something that once gone will never come back again, valuing time is like valuing yourself, always being on time is the shadow of a successful person. A person who is always wrong will never have any future. There are jobs that earn several hundred million dong a minute, so if you delay a little, there will be nothing left. Time is like money, being on time helps you get a lot of things worth having.
|
Bài làm
Nhân dân ta bao đời nay sống giản dị, cần cù, sống tiết kiệm trong làm ăn, sinh sống, hưởng thành quả mình làm ra bằng sự hạnh phúc hân hoan, không hề hoang phí. Nhưng thế giới, trong đó có Việt Nam đang trong đà hội nhập, nền văn hóa đang hoà trộn và rất phong phú đã làm thay đổi đi nhiều nếp sống của người Việt. Nổi bật lên là vấn đề ăn chơi đua đòi của một số người dân đã để lại nhiều hậu quả đáng buồn. Mỗi ngày mai thứ đều dần thay đổi mới mình và con người chúng ta cũng vậy. Thay đổi về cách ăn mặc, đầu tóc và nhiều mặt khác, và dần dần sự thay đổi đó đã dần bị biến chất và trở thành một thói hư tật xấu trong giới trẻ hiện nay. Vậy thói ăn chơi đua đòi là gì.?
Thói ăn chơi đua đòi là lối sống phung phí, dùng tiền của vào mục đích ăn diện và chơi bời để theo kịp thời thế và không thua kém ai. Đó là cách sống a dua, thiếu lập trường, bắt chước trong việc phô trương về hình thức. Chỉ thích theo kiểu này kiểu kia, chạy theo những cái mới mẻ, thích thay đổi bản thân đến mức chẳng giống ai. Hay những người muốn bản thân nổi trội hơn người bằng vẻ ngoài bóng loáng hay quái dị.
Biểu hiện của nó là mua sắm quần áo hàng hiệu đắt tiền, liên tục thay đổi mốt điện thoại, xe máy theo thời đại. Làm những điều khác người, khác đời, chỉ nhằm mục đích nổi bật bản thân, không chỉ ở những con nhà giàu có điều kiện, mà chủ yếu con nhà nghèo bố mẹ phải vất vả kiếm sống. Nó còn biểu hiện qua việc là không tôn trọng người lớn, gây gổ, đánh nhau, uy hiếp bạn cùng khóa cửa các em học sinh.
Nguyên nhân của việc ăn chơi là do các bạn thích thể hiện bản thân, đẳng cấp của riêng mình. Đầu tiên nó chỉ là sự thay đổi bề ngoài của bản thân, nhưng dần dần do tính thích ganh đua cho hơn người khác nên nó đã bị biến chất và thành thói ăn chơi đua đòi. Do sự nhạy cảm của lứa tuổi học sinh, sinh viên thấy bạn bè như thế nên cũng cố gắng cho bằng bạn bằng bè. Các bạn nghĩ thế là đúng do không được giáo dục về việc tiết kiệm và không hiểu nỗi khổ của những người khác. Có những bạn do thiếu tình cảm của cha mẹ, nên dùng việc đó để lấp đi nỗi lòng của mình, không muốn ai nhìn thấu, muốn khẳng định mình đã lớn. Và có lí do vì gia đình giàu có, từ bé đồng tiền không có nhiều ý nghĩa quan trọng nữa, chỉ biết tiêu hoang phí.
Chính vì như vậy, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tương lai của các bạn trẻ. Thói ăn chơi đua đòi khiến cho bản thân các bạn trẻ không có ý thức học tập, không tìm thấy ước mơ, hoài bão, không có thời gian cho học tập và đánh mất đi tương lai tươi sáng phía trước. Sống đua đòi sẽ làm mất đi niềm tin của mình với người khác, mọi người xung quanh không ai còn tin tưởng mình nữa, hay thậm trí là coi thường mình. Người ăn chơi đua đòi tiếp xúc toàn người có nhân cách không tốt vì vậy rất có thể cũng nhiễm tính cách xấu đó từ những người chơi xung quanh. Nếu việc ăn chơi không có điểm dừng, tiền tiêu hết mà không có phụ trợ thêm, chắc chắn họ sẽ nghi ra những trò mà quái, những việc làm vô đạo đức, phạm pháp để kiếm ra tiền.
|
Assignment
For generations, our people have lived simply, diligently, frugally in business and living, enjoying the fruits of their work with happiness and joy, without being wasteful. But the world, including Vietnam, is in the process of integration, cultures are mixing and very rich, which has changed many Vietnamese people's lifestyles. What stands out is the problem of greed and greed among some people, which has left many sad consequences. Every day, things gradually change and so do we as humans. Change in the way of dressing, hair and many other aspects, and gradually that change has gradually degenerated and become a bad habit among today's youth. So what is the habit of playing and racing?
The habit of playing around is a wasteful lifestyle, using money for the purpose of dressing up and having fun to keep up with the times and not be inferior to anyone. That is a conservative way of living, lacking a stance, imitating the show off of form. Just like to follow this style and that style, run after new things, like to change yourself to the point of being like no one else. Or people who want to stand out from others with a shiny or weird appearance.
Its manifestations are buying expensive branded clothes, constantly changing phone and motorbike trends according to the times. Doing things that are different from other people, different from the world, is only for the purpose of standing out, not only for children from rich families who have the means, but mainly for children from poor families whose parents have to work hard to make a living. It also manifests itself through disrespecting adults, quarreling, fighting, threatening classmates and locking students' doors.
The reason for having fun is because you like to express yourself and your own class. At first, it was just a change in one's appearance, but gradually, due to the love of competing to be better than others, it was degenerated into the habit of playing and competing. Due to the sensitivity of the student age group, students see their friends like that so they also try to be equal to them. You think this is right because you are not educated about saving and do not understand the suffering of others. Some people, due to lack of parental affection, use it to cover up their feelings, not wanting anyone to see through them, wanting to confirm that they are grown up. And there is a reason because my family is rich, since I was a child, money no longer had much importance, I only knew how to spend it wastefully.
Because of this, it has seriously affected the future of young people. The habit of eating and playing makes young people not have a sense of learning, find no dreams or ambitions, have no time to study and lose the bright future ahead. Being competitive will make you lose your trust in others. People around you will no longer trust you, or even look down on you. People who play around tend to come into contact with people with bad personalities, so they are likely to get that bad personality from the players around them. If there is no end to the entertainment and all the money is spent without additional support, they will certainly come up with strange tricks, immoral and illegal jobs to make money.
|
Bài làm
Mỗi người trong xã hội của chúng ta luôn có cách ứng xử, cách biểu đạt theo ý riêng của mình, không ai giống ai, hay lặp lại của ai cả. Tuy nhiên, nó luôn nằm trong một khuân khổ nào đó đã định sẵn, một khuân phép tắc, quy luật. Có người cách ứng xử người khác gặp một lần là thấy quý mến, có người làm mất thiện cảm ngay từ lần gặp đầu tiên vì quá thô lỗ, không phép tắc,…cách ứng sử có thể trong giao tiếp, trong ứng xử thông thường, hay là trong chuyện giờ giấc, vì vậy nhân dân ta đã có câu: “ Đúng giờ là một cử chi đẹp”.
Vậy “ đúng giờ” là như thế nào?. Và như thế nào mới là “cử chỉ đẹp”?.
Cử chỉ là những hành động do con người tạo ra, có thể ngẫu nhiên hoặc là có tính toán trước. Cử chỉ đẹp là thái độ văn minh, lịch sự, một nhân cách văn hóa, một cách ứng xử rất trang trọng, nhân văn, có đạo lí. Như là gặp người khác phải chào hỏi, trên xe bus nhường ghế cho trẻ em và người già, không vứt rác ra đường gây ô nhiễm môi trường.
Ngày xưa, nhân dân ta quy định giờ giấc bằng tiếng gà gáy, cứ nghe gà gáy lại vác quốc ra đồng, nhờ vào mặt trời mà xác định được sáng, trưa, tối. Tuy nhiên cuộc sống rất nề nếp, luôn theo một quy luật định sẵn. Ngày nay, công nghệ hiện đại đã phát minh ra đồng hồ, nào đồng hồ treo tường, đồng hồ đeo tay, đồng hồ trên các thiết bị thông minh, rất nhiều hình thức để phục vụ giờ giấc cho con người. Tuy nhiên, người đúng giờ thì ít, sai giờ thì nhiều, với tá lí do không thể chấp nhận. Không đúng giờ thể hiện ý thức của con người, thiếu văn minh, đáng chê trách.
Trong công việc, học tập hay lao động, từng nơi đã quy định các mốc thời gian làm việc khác nhau, các nhân viên và học sinh phải tuân thủ đầy đủ. Nếu không sẽ bị sử phạt, một học sinh đi học muộn thì chắc chắn sẽ bị ghi vào sổ đầu bài trừ điểm thi đua, một anh công nhân đi làm việc muộn sẽ bị khiển trách và bị trừ lương. Việc đúng giờ rất là quan trọng, nó là một cử chỉ đẹp vì:
Người đúng giờ là người có phong cách khoa học, đạo đức, văn minh, lịch sự. Nó là nề nếp học tập, làm việc khoa học, khi bác bảo vệ đánh trống thì tất cả học sinh phải vào lớp, những ai đi muộn thì sẽ bị phạt. Thầy cô giáo phải lên lớp giảng bài đúng giờ, dạy đúng tiết, làm đúng việc mà không được làm điều dư thừa ảnh hưởng đến thời gian của người khác. Học sinh cứ theo tiếng trống mà tuân thủ, không cần ai nhắc nhở, thói quen tốt, ý thức tự giác. Nhân viên trong cơ quan, nhà máy tuân thủ làm việc đầy đủ, đúng giờ tám tiếng một ngày, không được làm sai quy định.
Đúng giờ thể hiện ý thức biết quý trọng thời gian như vàng ngọc. Thời gian là thứ ra đi sẽ không bao giờ quay trở lại nữa, quý trọng thời gian cũng như là quý trọng bản thân mình vậy, luôn đúng giờ là đã thấy bóng dáng của người thành công. Một người luôn sai giờ sẽ chẳng bao giờ có tiền đồ cả. Có những công việc mà một phút kiếm vài trăm triệu đồng, vì vậy nên chỉ chậm chân một chút là sẽ không còn gì. Thời gian như tiền bạc, đúng giờ giúp bạn có được rất nhiều thứ đáng có.
|
Assignment
Each person in our society always has their own way of behaving and expressing themselves, no one is the same or repeats anyone else's. However, it always falls within a certain predetermined framework, a set of rules and regulations. Some people have a way of behaving that makes them feel loved once they meet others, some people lose sympathy right from the first meeting because they are too rude, disrespectful, etc. The way they behave can be in communication, in common behavior. usually, or in matters of time, that's why our people have a saying: "Being on time is a beautiful gesture".
So what does "on time" mean? And what is a "nice gesture"?.
Gestures are actions created by humans, which can be random or premeditated. A beautiful gesture is a civilized, polite attitude, a cultural personality, a very formal, humane, and ethical way of behaving. For example, when you meet someone you have to say hello, on the bus give up your seat to children and the elderly, and don't throw trash on the street to pollute the environment.
In the past, our people determined the time by the sound of the rooster crowing. Every time they heard the rooster crow, they carried the country to the fields. Thanks to the sun, they could determine morning, noon, and night. However, life is very orderly, always following a predetermined rule. Today, modern technology has invented clocks, including wall clocks, wristwatches, and clocks on smart devices, in many forms to serve people's time. However, there are few people who are on time, and many people who are on time are wrong, with dozens of unacceptable reasons. Not being on time shows human consciousness, lack of civilization, and is reprehensible.
In work, study or labor, each place has specified different working timelines, which employees and students must fully comply with. Otherwise, they will be punished. A student who comes to school late will definitely have points deducted from the exam book, and a worker who comes to work late will be reprimanded and his salary will be deducted. Being on time is very important, it is a nice gesture because:
A punctual person is someone who has a scientific, ethical, civilized, and polite style. It is a scientific study and work routine. When the security guard beats the drum, all students must go to class. Those who come late will be punished. Teachers must come to class on time, teach the right classes, and do the right things without doing unnecessary things that affect other people's time. Students just follow the beat of the drum and comply, without needing anyone to remind them, good habits, and self-awareness. Employees in agencies and factories must work fully and on time eight hours a day and must not violate regulations.
Punctuality shows the awareness of valuing time like gold. Time is something that once gone will never come back again, valuing time is like valuing yourself, always being on time is the shadow of a successful person. A person who is always wrong will never have any future. There are jobs that earn several hundred million dong a minute, so if you delay a little, there will be nothing left. Time is like money, being on time helps you get a lot of things worth having.
|
Bài làm
Có thể nói rằng tình yêu luôn luôn là một chủ đề hay và không bao giờ xưa cũ, nếu như với văn chương thơ ca thì nó như một cảm xúc bất diệt đã có biết bao nhà văn, nhà thơ tốn bao giấy mực để nói lên. Còn tình yêu trong cuộc sống nó như lại là một điều khát khao của tất cả mọi người. Nhưng tình yêu của lứa tuổi học trò, của giới trẻ hiện nay lại là một vấn đề lớn. Không biết nên ủng hộ hay phản đối tình yêu ở lứa tuổi này trong thời đại công nghiệp phát triển như hiện nay.
Có thể nói rằng những lứa tuổi học trò luôn là lứa tuổi hồn nhiên và trong sáng nhất. Qủa không sai khi nói rằng đây chính là lứa tuổi đẹp nhất của mỗi con người cả về mặt thể chất cũng như là tâm hồn. Và cũng ở lứa tuổi này người ta nói đây là lứa tuổi vô lo vô nghĩ, nên các em như được hưởng một cuốc sống đẹp nhất, không bị những toan tính khỏa lấp đi. Và ở lứa tuổi này xuất hiện nhiều sựt hay đổi về mặt tâm sinh lý những chưa hoàn thiện nên các em phải có những định hướng cụ thể để tránh những sai lầm. Và các em cũng đã được biết đến những mối quan hệ khác nhau. Trong những mối quan hệ đó thì ngoài tình bạn thì tình yêu cũng đã được xem là một vị trí quan trọng. Và tình yêu cũng được xem la một nhân tố quan trọng để có thể điều chỉnh những hành động của chúng ta.
|
Assignment
It can be said that love is always a good topic and never gets old. As for literature and poetry, it is like an eternal emotion that many writers and poets have spent a lot of ink and paper talking about. go up. As for love in life, it seems to be a desire of everyone. But love among students and young people today is a big problem. I don't know whether to support or oppose love at this age in this age of industrial development.
It can be said that the school age is always the most innocent and pure age. It is not wrong to say that this is the most beautiful age for every human being, both physically and mentally. And also at this age, people say this is the carefree age, so they seem to enjoy the most beautiful life, without being overwhelmed by calculations. And at this age, there are many physiological and psychological changes that are not yet complete, so children must have specific orientations to avoid mistakes. And they also learned about different relationships. In those relationships, in addition to friendship, love is also considered an important position. And love is also considered an important factor that can adjust our actions.
|
Bài làm
Có thể nói trong thời bùng nổ về công nghệ thông tin như hiện nay thì internet dường như là một thứ không thể thiếu được trong đời sống của mỗi chúng ta. Nhưng con người ngày như càng lạm dụng internet quá mức đã trở thành một mặt tiêu cực của xã hội đó là tình trạng nghiện internet của giới trẻ hiện nay.
Không thể phủ nhận được internet là một phương tiện tuyệt vời. Và dường như ngày nay có chính là một thành tựu khoa học công nghệ thự sự hữu ích đối với con người. Cái gì cũng có hai mặt của nó và internet cũng vậy, nó có rất nhiều mặt tích cực có thể kể ra như nó là một công cụ để có thể giúp cho con người cập nhật tin tứcvà cả những thông tin liên quan đến công việc cũng như cuộc sống của họ. Không chỉ vậy mà khi có internet thì đã gắn kết mọi người lại với nhau hơn, mọi người có thể liên lạc với nhau một cách dễ dàng nhất. Bạn sẽ được nhìn thấy hình ảnh người thân thương của bạn qua chiếc màn hình, mọi thứ diễn ra thật dễ dàng mà nhanh chóng. Bạn lại còn có thể giải trí với các trò chơi rất hữu ích sau những giờ lao động và làm việc vất vả. Nhưng có thể thấy được rằng bên cạnh đó thì internet cũng gây ra rất nhiều tác hại có thể nhận thấy được ở đây đó gây ra cho giơi trẻ triệu chứng nghiện internet. Các bạn trẻ hiện nay có thể dùng phần lớn thời gian của mình để có thể ngồi hàng ngày hàng giờ trên màn hình máy tính, những trò chơi giải trí những lúc căng thẳng bỗng lại trở thành những thứ tiêu khiển chi phối con người. Làm cho các bạn không chú tâm vào học hành mà lại bỏ bê việc học của mình, kết quả học tập đi xuống và thậm chí có những bạn ngày đêm miệt mài trên mạng internet. Các bạn như trở thành những người nghiện internet không quan tâm hay thiết ta đễn những chuyện xung quanh nữa. Và đây là một điều đáng buồn. Các bạn sẽ không có thời gian mà có thể trao đổi thực tế, tiết xúc và nắm bắt được những cảm xúc chân thật của con người. Thay vào đó là những dòng tin nhắn đến từ bất cứ người xa lạ nào. Bị nghiện internet nên cho đến khi ra ngoài bạn cũng chỉ chăm chăm nhìn vào màn hình điện thoại mà không hề để tâm đến mọi người xung quanh. Bạn như sống ảo ngay chính cuộc đời thật và sống thật trong thế giới ảo.
|
Assignment
It can be said that in the current information technology boom, the internet seems to be an indispensable thing in each of our lives. But people increasingly abuse the internet excessively, which has become a negative aspect of society, which is internet addiction among young people today.
There is no denying that the internet is a wonderful medium. And it seems that today there is a truly useful scientific and technological achievement for humans. Everything has two sides and so does the internet, it has many positive aspects that can be mentioned such as being a tool to help people update news and work-related information. as well as their lives. Not only that, but the internet has brought people closer together, people can communicate with each other in the easiest way. You will be able to see the image of your loved one through the screen, everything happens easily and quickly. You can also entertain yourself with very useful games after hours of labor and hard work. But it can be seen that besides that, the internet also causes many harmful effects that can be seen here and there, causing symptoms of internet addiction in young people. Young people today can spend most of their time sitting for hours and days on a computer screen. Games that entertain during times of stress suddenly become entertainment that dominates people. It makes you not pay attention to your studies but neglect your studies, your academic results go down and some of you even work day and night on the internet. You guys seem to become internet addicts and don't care or pay attention to the things around you anymore. And this is a sad thing. You will not have time to communicate realistically, express emotions and capture people's true emotions. Instead, there are messages from any stranger. Being addicted to the internet, when you go out, you just stare at your phone screen without paying attention to the people around you. You seem to live virtually in real life and truly live in the virtual world.
|
Bài làm
Đất nước ta đã và đang trong quá trình đổi mới, đất nước có những bước chuyển mình vào thời kỳ hội nhập và phát triển. Cũng chính vì vậy việc giữ gìn bản sắc văn hóa dân tộc của mỗi người Việt Nam là một điều vô cùng cần thiết. Và ngay cả trong đó, phong cách sống của mỗi người dân và đặc biệt hơn chính là lớp trẻ ngày nay dường như cũng đã đóng góp một phần quan trọng trong việc đổi mới đất nước.
Cuộc sống của giới trẻ hiện nay đã nhận được những đặc ân lớn. Sống trong cuộc sống đủ đầy nhưng dường như chính bản thân những người trẻ được tận hưởng những cuộc sống như vậy thì họ lại coi đó là tự nhiên như khí trời vậy.
Ta như điều có thể hiểu được những phong cách của cá nhân nó như là một sự cá tính, như là những nét đặc trưng riêng của những người đó. Và vậy thì phong cách sống là lối sống riêng nó như đã được thể hiện tính cách, cá tính của họ. Có lẽ chính phong cách sống của lớp trẻ ngày nay chính là vô cùng phong phú, nó được thể hiện ở cả hai mặt tích cực lẫn tiêu cực. Và ta như thấy được đối với phong cách sống tích cực, ta có thể thấy ở mọi nơi hay là sống hy sinh vì người khác, học tập sống có văn hóa, đạo đức, sống để phụ vụ sự nghiệp,…
|
Assignment
Our country has been in the process of innovation, the country is moving into a period of integration and development. That is why preserving the national cultural identity of each Vietnamese person is extremely necessary. And even within that, the lifestyle of each person and, more specifically, today's youth, seems to have contributed an important part in renewing the country.
The lives of young people today have received great privileges. Living a full life, but it seems that young people themselves, who enjoy such lives, consider it as natural as the air.
We can understand individual styles as a personality, as the unique characteristics of those people. And so lifestyle is its own way of life as expressed by their personality and character. Perhaps the lifestyle of today's young generation is extremely diverse, it is expressed in both positive and negative aspects. And we can see that with a positive lifestyle, we can see that everywhere we live sacrificially for others, learn to live culturally and ethically, live to serve our career,...
|
Bài làm
Có thể nói trong thời đại bùng nổ công nghệ thông tin như hiện nay và cũng cùng với sự phát triển của xã hội về mọi mặt kinh tế công nghệ thì Tiếng Việt cũng đã có những thay đổi nhất định. Và thời kỳ đã được máy móc hóa chính vì vậy mà Tiếng Việt như đang “kêu cứu” và những khẩu hiệu như gương cao hơn đó là hãy “ giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt”.Có lẽ là bởi vì những người trẻ- thế hệ thanh thiếu niên thế kỷ 21 hay còn được gọi với cái tên là thế hệ @ cũng như đã và đang xây dựng cho mình một hệ thống ngôn ngữ mới mà ngôn ngữ này lại có những tác động xấu đến ngôn ngữ trong sáng Tiếng Việt.
Ta cũng đã từng nghe “ phong ba bão táp không bằng ngữ pháp Việt Nam” điều này cũng như đã chỉ ra và cho thấy tiếng Việt của chúng ta thực sự rất phong phú và giàu đẹp biết bao nhiêu. Tuy nhiên có thể nói rằng nếu như chỉ lướt qua các trang mạng xã hội của các bạn trẻ thì quả thực chúng ta không quá khó để chúng ta bắt gặp một hệ thống ngôn ngữ tuổi @ đang sử dụng hiện nay. Đó chính là hàng loạt các từ lạ lẫm với hệ thống tiếng Việt như Bít chít lìn (biết chết liền), wá, wyển ( quá, quyển) hay sử dụng những từ viết tắt như wen(quen); wên (quên); iu (yêu); lun (luôn); bùn (buồn),…như đã và đang được phổ biến tràn lan đủ để khiến các ông bố bà mẹ bước vào một ma trận ngôn ngữ mà thiếu hẳn đi tính thẩm mỹ, trong sáng vốn có của Tiếng Việt.
Ta như có thể thấy được những vi phạm trật tự, những sự kết hợp trái quy tắc và có cả những từ hoàn toàn mới trong tiếng Việt. Là tiếng Việt đó những lại như xa lạ biết bao nhiêu.
Chính những từ những điều trên có thể thấy rằng chính việc sử dụng một ngôn ngữ khác nhất là trong giới trẻ hiện nay thì dường như lại không còn quá xa lạ mà trở thành một xu hướng của xã hội nữa. Hơn thế nữa thì ở lứa tuổi ngồi trên ghế nhà trường mà dường như chính các bạn lại càng thường xuyên sử dụng. Và cũng đã có rất nhiều các bạn trẻ coi đây là một phong trào và là “mốt” và đương nhiên là các bạn cũng đã sử dụng thường xuyên hơn đối với cả bạn bè mình dùng ngôn ngữ đó. Và trong quá trình nói chuyện mà mình không biết thì khác gì mình như thật quê mùa lạc hậu. Chính vì vậy mà mọi lúc mọi nơi những từ ngữ độc và lạ này như được sử dụng ở khắp mọi nơi nó dường như cũng đã thành một hệ thống ngôn từ mới cho riêng giói trẻ hiện nay. Và phải khẳng định rằng có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến hiện tượng này. Và một trong những nguyên nhân đầu tiên phải kể đến chính là hệ thống ngôn ngữ của mạng internet, hay là những ngôn ngữ điện thoại di động, ngôn ngữ quảng cáo, …Chính những sự pha tạp của tất cả những điều này dường như cũng đã tác động đến suy nghĩ của giới trẻ và nó như có sức kích thích chúng tạo nên một hệ thống ngôn ngữ mới lúc nào không hay.
|
Assignment
It can be said that in the current era of information technology explosion and also with the development of society in all aspects of economics and technology, Vietnamese has also had certain changes. And the era has been mechanized, that's why Vietnamese seems to be "crying for help" and slogans like a higher example are to "preserve the purity of Vietnamese". Perhaps it's because of young people. - The generation of 21st century teenagers, also known as the @ generation, has been building a new language system for themselves, but this language has negative impacts on pure language. Vietnamese.
We have also heard that "storms and storms are not equal to Vietnamese grammar", this also points out and shows how rich and beautiful our Vietnamese language really is. However, it can be said that if we just browse the social networking sites of young people, it is not too difficult for us to come across a system of age@ language in use today. These are a series of words that are unfamiliar to the Vietnamese system such as Bit chit len (knowing death immediately), wá, wýn (too, book) or using abbreviations like wen (familiar); wen (forget); love (love); lun (always); mud (sad),...as has been and is being widely disseminated enough to make parents enter a linguistic matrix that completely lacks the aesthetics and purity inherent in Vietnamese.
We can see violations of order, irregular combinations and even completely new words in Vietnamese. It's Vietnamese but it seems so foreign.
From the above, it can be seen that the use of another language, especially among today's youth, no longer seems strange but has become a social trend. Moreover, at the age of sitting in school, it seems that you yourself use it more often. And there are also many young people who consider this a movement and a "fashion" and of course they also use it more often with their friends who use that language. And in the process of talking, if I don't know, it's like I'm really rural and backward. That's why these unique and strange words are used everywhere, it seems to have become a new language system for today's youth. And it must be affirmed that there are many reasons leading to this phenomenon. And one of the first reasons to mention is the language system of the internet, or mobile phone languages, advertising languages, etc. It is the mixture of all of these that seems to has also influenced the thinking of young people and it seems to have the power to stimulate them to create a new language system without realizing it.
|
Bài làm
Du học được xem là một trong những cách thức để cho các bạn trẻ ngày nay thực hiện được khát khao và những hoài bão của mình. Thông qua đó để cho sự trông cậy của thế hệ cha ông cũng như những thực hiện được trọng trách của mình đối với tương lai đất nước.
Khi đất nước ngày càng phát triển vấn đề hội nhập và giao lưu tiếp xúc văn hóa ngày càng diễn ra sôi nổi. Chính bởi vậy mà việc học tập ở nước ngoài là một trong những điều dễ thấy, nhất là trong những năm gần đây.
Du học khi mà được hiểu theo nghĩa rộng, đó dường như không chỉ là một phần trong quá trình giao lưu văn hóa giữa các tộc người, hay là sự giao lưu văn hóa giữa các nhóm người ở các vùng địa lý khác nhau nữa. Hơn nữa đó chính là về mặt quản lý xã hội nữa, và có thể coi đây cũng là một trong những biện pháp đặt ra như để nhằm nâng cao dân trí cho cộng đồng cư dân mà có vai trò ngang tầm quốc tế.
Và có thể để tiếp cận gần hơn với một nền “văn minh thế giới”, thì thành phố trong những năm vừa qua dường như cũng đã hình thành một xu hướng chung của các bậc phụ huynh và cả các gia đình có điều kiện. Các gia đình có điều kiện đã cho con em mình đi du học nước ngoài ở đủ mọi lứa tuổi. Và có thể thấy được các vấn đề du học của học sinh, về cơ bản đó là quyền lợi và khả năng của riêng mỗi học sinh, mỗi gia đình.
|
Assignment
Studying abroad is considered one of the ways for young people today to realize their desires and ambitions. Through that, we will build the trust of our ancestors' generation as well as fulfill our important responsibilities for the future of the country.
As the country develops more and more, the issue of integration and cultural exchange is becoming more and more exciting. That's why studying abroad is one of the obvious things, especially in recent years.
Studying abroad, when understood in a broad sense, seems to be not only part of the process of cultural exchange between ethnic groups, or cultural exchange between groups of people in different geographical regions. Moreover, it is also about social management, and it can be considered as one of the measures designed to improve the intellectual level of the resident community with an international role.
And maybe to get closer to a "world civilization", the city in recent years seems to have formed a common trend among parents and well-off families. Families with the means have sent their children to study abroad at all ages. And we can see that the problems of studying abroad for students are basically the rights and abilities of each student and each family.
|
Bài làm
Có thể nói trong những ngày vừa qua, trên mạng xã hội đang xôn xao một hiện tượng mới nhưng lại có thể gây nhức nhối xã hội đó chính là hiện tượng “Việt Nam nói là làm”.
Hiện tượng “Việt Nam nói là làm” thoạt theo ý nói ta như thấy đây có lẽ là điều tích cực. Bởi đã nói thì phải làm cho bằng được thì chắc chắn đây là một trong những người biết giữ lời hứa. Khi đã nói ra thì phải quyết tâm làm cho kỳ được. Nhưng thực tế câu nói này dường như về cách thức thì có thể được hiểu như nhau là “nói là làm” tuy nhiên mục đíc lại ó phần sai lệch. Hiểu theo những đúng “Việt Nam nói là làm” có nghĩa là một khi đã nói ra thì cố gắng mà làm như đã giữ đúng lời hứa. Nhưng lạm dụng điều này các bạn trẻ đã làm cho câu nói như bị đảo lộn về các giá trị vốn có của nó. Hãy làm những điều có ích cũng như đừng làm tổn hại đến người khác và không lên mang danh dự của bản thân cũng như tính mạng ra để mà thách thức.
Ngày nay khi mà khoa học công nghệ phát triển mạnh, các trang mạng xã hội không cò là những điều xa lạ đối với chúng ta. Các bạn trẻ lên mạng thi nhau thách thức nhau, thách thức cư dân mạng. Và thứ được mang ra thách thức đó có thể là những tấm ảnh “dìm hàng” nhau, lòng tự trọng hay lớn hơn hết là cả tính mạng. Và đằng sau những chiêu trò thách thức đóthì người thách thức chỉ có mục đích đó là muốn được nổi tiếng, cho dù sự nổi tiếng đó là những tiếng xấu chứ không hề tốt đẹp gì.
|
Assignment
It can be said that in recent days, on social networks, there is a new phenomenon that can cause pain in society, which is the phenomenon of "Vietnam says and does".
The phenomenon of "Vietnam says and does" at first seems to be a positive thing. Because what he says must be done, this is certainly one of those people who knows how to keep his promises. Once you say it, you must be determined to do it. But in reality, this statement seems to be understood in the same way as "saying and doing", but the purpose is somewhat misleading. Understanding it correctly, "Vietnam says it does it" means that once you say it, try to do it as if you kept your promise. But by abusing this, young people have turned the saying upside down in its inherent values. Do useful things and don't harm others and don't put your honor or life on the line to challenge.
Nowadays, when science and technology is developing strongly, social networking sites are no longer strange things to us. Young people go online to compete with each other and challenge netizens. And what is being challenged can be photos that "destroy" each other, their self-esteem or, most importantly, their lives. And behind those challenging tricks, the challenger's only purpose is to want to be famous, even if that fame is bad and not good at all.
|
Bài làm
Từ lâu trong xã hội của chúng ta, luôn tôn trọng những giá trị của truyền thống dân tộc, nó được thể hiện trong các văn hóa ứng xử của người Viêt, đặc biệt đề cao hết thảy là tình thân giữa người với người trong một gia đình, nâng cao lên thành tình thân ái giữa con người trong xã hội phải xuất phát từ trái tim nóng. Điều đó được bàn luận rất rõ qua câu tục ngữ “Lá lành đùm lá rách”.
Bài học bất tận về tình tương thân, tương ái vẫn vang mãi qua thời gian, là quan niệm sống của người xưa, nó cho ta hiểu được đạo lý sâu sắc về sức mạnh của tấm lòng yêu thương đùm bọc lẫn nhau giữa con người trong một cùng một cộng đồng. Hình ảnh ấy được bắt nguồn từ những vật tưởng như vô tri “Chiếc lá”, là hai loại khác nhau cái lành lặn,mới, cái thì rách, cũ, nát. Con người dân ta xưa đã nhanh chóng biết sử dụng nó trong việc gói bọc những chiếc bánh truyền thống để giữ trọn hương vị vẹn nguyên, độ nóng, tạo màu cho nó. Ta thường thấy được người ta chọn những chiếc lá rách nằm bên trong, phủ ra ngoài là chiếc lá lành lặn vừa tạo tính thẩm mỹ cho tổng quan của chiếc bánh. Không chỉ dừng lại ở đó, người xưa đã liên tưởng đến được nó tượng trưng cho con người. Chiếc lá lành chẳng khác chi người giàu có trong xã hội, chiếc lá rách đại diện cho người nghèo, người bất hạnh, gặp điều rủi ro trong cuộc sống, cần sự giúp đỡ của cộng đồng xã hội. Sớm hiểu được rằng, những con người giàu có hơn nên biết đùm bọc, chia sẻ với những hoàn cảnh nghèo khó hơn mình dù chỉ là một ít, thì mới mong rằng giá trị đạo đức, văn hóa của xã hội đi lên, diện mạo của xã hội cũng dần dần sáng sủa, văn minh, tiến bộ hơn.
Như những chiếc lá kia còn đùm bọc nhau, tạo thành hàng lớp lớp lá. Còn có thể hiểu đến con người, nào ai có thể dám khẳng định mình sống lẻ loi, giữa cuộc đời này. Nó tạo nên sức mạnh của tình yêu thương, giúp những người khó khăn sẽ tái hòa nhập được với cuộc sống, dần cải thiện được cuộc đời họ. Khó có thể sống mà mặc kệ làm ngơ trước những mảnh đời bất hạnh, chỉ biết sống vì lợi ích cá nhân, vì con người trong ta vốn dĩ luôn được nuôi dưỡng phương châm sống, thái độ sống đúng đắn, giúp người khác chính là giúp mình, vì là “mình vì mọi người, mọi người vì mình”. Tình cảm ấy phải được hiểu là nên xuất phát bằng trái tim nóng, sự bắc cầu của tình yêu thương trong sáng, chân thành nhất, chứ không nên làm vì sự bố thí, sự khinh thường hoàn cảnh người khác, làm được điều đó mới thực chất hoàn thiện được, hiểu được toàn bộ đạo lý cao đẹp này.
Lòng nhân đạo tuyệt vời ấy không hiếm thấy trong cuộc sống, biểu hiện của nó xuyên thời gian, không gian, ám ảnh lên mỗi con người sống trong cùng một xã hội. Trong chiến tranh, vì có tinh thần đoàn kết tương thân tương ái mà cả nước ta mới chiến thắng kẻ thù với sức mạnh bền bỉ, là những lần nạn đói hoành hành, tinh thần ấy trỗi dậy “ Một nắm khi đói, bằng một gói khi no” là lời thuyết phục đúng đắn được hành động tiên phong làm gương đó là Hồ Chí Minh- vị chủ tịch nước CHXHCNVN đương thời tài ba, hay là các gia đình có người thân ra tuyền tuyến đều được bà con xóm làng, khu phố an ủi, động viên, giúp đỡ khi ốm đau, thiếu thốn, tương trợ nhau trong sản xuất. Là những lần tặng huy chương, đến thăm hỏi, động viên các “Bà mẹ Việt Nam anh hùng” có những hoàn cảnh neo đơn, vì họ đã gánh chịu những mất mát to lớn tinh thần, vật chất, họ đã để những người con của mình ra đi để bảo vệ tổ quốc nhưng không may mãi mãi hy sinh tuổi thanh xuân của họ, nằm lại nơi chiến trường. Đến khi hòa bình lặp lại, thiên tai lại ập đến, những cơn lũ hằng năm đã cướp đi sinh mạng, của cải, vật chất, để lại những vết tích đau đớn in hằn trong tâm khảm người dân nằm vùng bão.Chính phủ, Cộng đồng người Việt ở trong nước, nước ngoài và nhiều tổ chức quốc tế cũng nhiệt tình ủng hộ nhân dân vùng lũ.
|
Assignment
For a long time in our society, we have always respected the values of national traditions, which are expressed in the cultural behavior of the Vietnamese people, especially promoting the closeness between people in a relationship. Family, raised to the level of affection between people in society, must come from a hot heart. That is discussed very clearly through the proverb "Good leaves protect torn leaves".
The endless lesson of mutual love and affection still resonates through time, is the concept of life of the ancients, it allows us to understand the profound morality of the power of love and mutual support between people. in the same community. That image originates from seemingly inanimate objects "Leaf", which are two different types, one healthy and new, the other torn, old, and torn. Our ancient people quickly learned to use it in wrapping traditional cakes to preserve the flavor, heat, and color. We often see people choosing torn leaves inside, covering the outside with healthy leaves to create aesthetics for the overall look of the cake. Not only that, the ancients thought it symbolized humans. The healthy leaf is no different from the rich in society, the torn leaf represents the poor, the unfortunate, encountering misfortunes in life, and needs the help of the social community. Understand early on that richer people should know how to care for and share with those in poorer situations than themselves, even if only a little, then we hope that the moral and cultural values of society will rise and improve. The appearance of society is also gradually becoming brighter, more civilized, and more progressive.
Like those leaves still covering each other, forming layers and layers of leaves. As for humans, who can dare to say that they live alone in this life? It creates the power of love, helping difficult people reintegrate into life, gradually improving their lives. It is difficult to live and ignore the unfortunate lives, only knowing how to live for personal benefit, because people in us are always nurtured with the motto of life, the right attitude to life, to help others rightly. is to help me, because "I am for everyone, everyone is for me". That feeling must be understood to come from a hot heart, the bridge of the purest, most sincere love, and not to do it out of alms or contempt for other people's circumstances. Only then can we truly perfect and fully understand this noble morality.
That wonderful humanity is not uncommon in life, its manifestations across time and space, haunting every person living in the same society. In war, because of the spirit of solidarity and mutual love, our whole country defeated the enemy with steadfast strength. During times of famine, that spirit arose: "A handful when hungry, equals one "package when full" is a correct persuasion that is set by the pioneering action of Ho Chi Minh - the talented current President of the Socialist Republic of Vietnam, or families with relatives on the front line are welcomed by neighbors and neighbors. , the neighborhood comforts, encourages, and helps when sick or in need, and supports each other in production. These are times when they give medals, visit and encourage "Vietnamese Heroic Mothers" who are in lonely situations, because they have suffered great spiritual and material losses, they have let those who His children left to protect their country but unfortunately forever sacrificed their youth, staying on the battlefield. When peace returned, natural disasters struck again, annual floods took away lives, property, and material things, leaving painful traces imprinted in the minds of people in the storm area. Government , The Vietnamese community at home and abroad and many international organizations also enthusiastically supported the people in flood areas.
|
Bài làm
Trong kho tàng văn học Việt Nam, thể loại ca dao, tục ngữ sức sống dễ dàng để tiếp cận, đơn giản, mà sâu sắc nhất, ý nghĩa, có thể nói thấm đượm, mang đầy những đúc kết đúng, quý giá của cha ông ta.Với những hình ảnh cụ thể,sinh động, gắn với thực tiễn, cái nhìn có chiều sâu làm cho được kho tàng bài học ấy ngày càng khổng lồ, bài học, tấm gương để thế hệ sau học tập, phát huy. “Có công mài sắt có ngày nên kim” là một câu tục ngữ rất hay.
Mỗi chúng ta dường như đã quá quen thuộc với câu tục ngữ gắn với thời học sinh mỗi người, nó vẹn nguyên trong tâm trí cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Hình ảnh gợi mở cho ta liên tưởng đến những chiếc kim khâu may vá, thêu thùa của người dân không ai nghĩ nó lại xuất phát điểm từ chính những cục sắt to, nặng. Nhưng không điều gì không thể, cục sắt ấy ngày ngày được mài rũa bởi bàn tay của người thợ, họ đã phải cẩn thận, tỉ mẩn ngồi mài. Nhưng bên cạnh đó, suy rộng ra tất cả không hẳn bởi sự khéo léo lành nghề, điêu luyện mà hơn hết thảy đó là sự cố gắng, nỗ lực, một sự kiên trì đến tuyệt vời. Cây kim- cục sắt một ẩn dụ đại diện cho mồ hôi, sức lực, thành quả miệt mài ấy của người lao động. Và cũng nhờ đó, bài học về lòng kiên trì mà thế hệ đi trước truyền lại thật đúng, thấm thía cho con cháu với suy nghĩ dù có những việc đến với chúng ta nó to lớn, khó khăn, nhưng hãy cứ nhẫn nại, thực hiện cần mẫn từng ngày, nó sẽ trở nên dễ dàng, chúng ta sẽ vượt qua dễ dàng.
Sau tất cả, quan niệm ấy luôn đúng trong mọi thời đại. Trong cuộc sống của chúng ta, con người thậm chí động vật, đều luôn có sự tồn tại của tính kiên trì không nhiều thì ít, đó luôn được coi như một đức tính tốt, bởi thực tế đã chứng minh rằng để đạt được thành công, để đạt được một điều gì mong muốn, mỗi bản thân xuất là phát kiên trì nỗ lực học hỏi, giải quyết mọi chông gai, rồi cùng với đó là phải lòng kiên nhẫn chờ đợi thành quả. Hiếm thấy có ai thành công khi mà bỏ cuộc giữa chừng, dễ hiểu rằng không có lòng kiên định vào hành động của mình thì không làm được việc gì hết. Chắc hẳn chúng ta đã hình dung ra được những hình ảnh cụ thể về đực tính kiên trì, nó dễ kiếm, dễ tìm, dễ học tập, là một thói quen tốt đáng để mọi người phải thêm vào hành trang cuộc đời của mình để trở thành người có ích, người tốt, người thành công trong xã hội.
Chúng ta chắc sẽ không thể quên được hình ảnh một anh chàng bị liệt hai tay vì căn bệnh quái ác bẩm sinh nhưng không vì thế mà nhụt chí học hành,tu dưỡng bản thân, “tàn nhưng không phế”, anh đã rèn luyện cực khổ cho đôi chân của mình để tập làm những việc nhỏ nhặt thay cho đôi tay, rồi ngày qua ngày sống với khát khao đam mê bản thân,được cống hiến cho xã hội, con người đó đã trở thành một nhà giáo ưu tú, một tấm gương tiêu biểu cho sự nỗ lực vượt lên số phận khiến bao người phải ngưỡng mộ, đem đến những bài học sâu sắc, biểu tượng điển hình nhất cho sức mạnh của lòng kiên trì là bất diệt. Không ai khác chính là thầy giáo Nguyễn Ngọc Ký. Là một thiên tài Thomas Edison, phát minh ra bóng đèn điện giúp cho con người sử dụng ánh sáng nhân tạo để hoạt động, ông đã phải trải qua biết 1000 lần thử nghiệm không thành công, là những lần mất mát về tài sản, là những buổi miệt mài nơi phòng thí nghiệm để phát minh ra một chiếc được cả thế giới dùng đến ngày nay, Là những lương y có tâm huyết thử nghiệm hàng trăm lần để tìm hiểu ra loại thuốc mới có tác dụng trong y học, cho việc chữa bệnh… và hơn thế nữa văng vẳng quanh chúng ta là câu chuyện về loài rùa và thỏ trong cuộc chạy đua, cho ta hiểu rằng dường như lòng kiên trì xuất hiện tạo ra chính là lúc Rùa chiến thằng được Thỏ, một con vật luôn chậm chạp lại thắng được một con vật luôn được mệnh danh là nhanh nhẹn. Bạn thấy đấy, phép màu đã xuất hiện phải không?.
Phép màu ấy nào có xa lạ gì khi miêu tả nó bằng vỏn vẹn hai chữ kiên trì, cố gắng. Nó đúng với con người giỏi, chịu thương chịu khó, họ tạo nên được những kết quả cao trong các kì thì. Thông minh không hẳn quyết định cho sự thành công của họ, chỉ có sự tự giác, biết phấn đấu, tìm hiểu ngày qua ngày tích lũy lại họ sẽ thành giỏi, nếu không có sự luyện tập, rèn giũa, sau những giờ trên lớp, thì có thông minh đến đâu cũng sớm trở nên quên, không tiếp thu được trọn vẹn lời truyền dạy. Đúng như một vĩ nhân đã chiêm nghiệm được “thiên tài chỉ có một phần trăm là năng khiếu bẩm sinh, còn chín mươi chín phần trăm là sự kiên nhẫn lâu dài”.
Còn trong thời đại chiến tranh, thử hỏi nếu không có nhẫn nại, chịu đựng gian khổ, hiểm nguy, thiếu thốn trước cuộc kháng chiến trường kì, sự đoàn kết, vượt lên những sự hi sinh, mất mát trong bom đạn chiến tranh ngập tràn trong một thời gian dài khó khăn, thì làm sao chúng ta có thể hưởng lại nền hòa bình vốn có của một nước Văn Lang-Âu Lạc, lịch sử ta đã ghi lại đầy đủ, và luôn tự hào một phẩm chất trên vô vàn những yếu tố góp phần tạo thành công vang dội của dân tộc đó chính là sự “Kiên trì” với cả kế hoạch đề ra, với cả tinh thần người quân dân…
Những ví dụ cụ thể ấy tạo nên sự sinh động cho chân lý bất biến của những câu ca dao, tục ngữ mang hàm nghĩa tương tự mà sự phong phú ngôn từ của các nhà văn nhân dân đã tạo nên nó “”Nước chảy đá mòn”, “Kiến tha lâu cùng đầy tổ” hay “Công lênh chẳng quản bao lâu. Ngày nay nước bạc, ngày sau cơm vàng” …và cuối cùng là câu nói của Chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại:
“Gạo đem vào giã bao đau đớn
Gạo giã xong rồi trắng tựa bông
|
Assignment
In the treasury of Vietnamese literature, the genre of folk songs and proverbs is easy to access, simple, yet the most profound and meaningful, it can be said to be profound, full of true and precious conclusions. our ancestors. With specific, vivid images, linked to reality, in-depth insight makes that treasure of lessons increasingly huge, lessons, examples for the next generation to learn and develop. Huy. “If you work hard, you will make money” is a very good proverb.
Each of us seems to be too familiar with the proverb associated with our student days, it is intact in our minds both literally and figuratively. The image reminds us of people's sewing and embroidery needles, but no one would think that they originated from large, heavy iron blocks. But nothing is impossible, that piece of iron is sharpened day by day by the hands of the workers, they have to carefully and meticulously grind. But besides that, extrapolating everything is not necessarily due to skill and skill, but above all it is effort, effort, and amazing perseverance. The needle - a lump of iron - is a metaphor representing the sweat, strength, and hard work of a worker. And thanks to that, the lesson of perseverance passed down by the previous generation is true and profound for our children and grandchildren with the thought that even though things come to us that are big and difficult, just be patient. Do it diligently every day, it will become easy, we will overcome it easily.
After all, that concept is true in all times. In our lives, people and even animals, there always exists more or less perseverance, which is always considered a good virtue, because reality has proven that to achieve success, To achieve something desired, each person must persevere in their efforts to learn, overcome all difficulties, and then patiently wait for the results. It's rare to see anyone succeed when they give up halfway. It's easy to understand that without steadfastness in their actions, they can't do anything. Surely we have envisioned specific images of masculine perseverance. It is easy to find, easy to find, easy to learn, and is a good habit worth adding to our life's inventory. become a useful person, a good person, a successful person in society.
We will certainly never forget the image of a guy with both arms paralyzed due to a terrible congenital disease, but that did not discourage him from studying and cultivating himself, "crippled but not disabled", he trained He worked hard for his legs to practice doing small things instead of his hands, then day after day living with the desire to be passionate about himself and contribute to society, that person became an excellent teacher. , a typical example of the effort to overcome fate that many people admire, bringing profound lessons, the most typical symbol of the power of perseverance being immortal. None other than teacher Nguyen Ngoc Ky. As a genius Thomas Edison, inventing the electric light bulb to help people use artificial light to operate, he had to go through 1,000 unsuccessful experiments, times of loss of property, are the painstaking sessions in the laboratory to invent a product that the whole world uses today. They are dedicated physicians who have tested hundreds of times to find new drugs that are effective in medicine. for healing... and moreover, echoing around us is the story of the tortoise and the hare in the race, allowing us to understand that it seems that perseverance appears to be created when the tortoise wins over the hare, a An animal that is always slow wins against an animal that is always known as fast. You see, the miracle happened, right?.
There is nothing strange about that miracle when describing it with just two words: perseverance and effort. It is true for good people who are patient and hard-working, they create high results in periods of time. Intelligence does not necessarily determine their success, only self-discipline, knowing how to strive, and learning day by day will accumulate and they will become good, if there is no practice and training, after the above hours. class, no matter how smart you are, you will soon forget and not be able to fully absorb the teachings. Just as a great man observed, "genius is only one percent innate talent, and ninety-nine percent is long-term patience."
And in an era of war, what if we don't have patience, endure hardships, dangers, and deprivation in the face of long-term resistance, solidarity, and overcome sacrifices and losses in war bombs? overwhelmed by a long period of hardship, how can we again enjoy the inherent peace of a Van Lang-Au Lac country, whose history we have fully recorded, and which is always proud of this quality? Countless factors contribute to the nation's resounding success, which is "Perseverance" with the proposed plan, with the spirit of the people and soldiers...
These specific examples create vividness for the immutable truth of folk songs and proverbs with similar meanings that the richness of language of people's writers has created. worn out", "The ants take a long time and the nest is full" or "The command doesn't matter how long it lasts. Today the country is silver, the next day rice is golden” …and finally the words of the great President Ho Chi Minh:
“It's painful to pound rice
Finished pounding rice, lean white cotton
|
Bài làm
Có thể nói rằng trong thời đại hiện nay thì trò chơi điện tử được biết đến là một trò giả trí lành mạnh. Nhưng do các bạn trẻ lạm dụng quá nhiều, dành thời gian cho các trò chơi này quá nhiều thì đã làm cho các bạn học sinh như thêm sao nhãng và bỏ bê việc học tập. Chính vì thế mà các bạn trẻ hiện nay ngày càng nghiện game nhiều hơn.
Không khó thấy trên khắp các phố phường và các nẻo đường thôn ngõ xóm những quán Intenet. Và những em học sinh đến đó không phải để truy cập thông để có thể tin phục vụ cho chính công việc học mà để chơi điện tử. Đã có rất nhiều bạn ngồi hàng giờ và hàng hàng ngày trước màn hình vi tính, các bạn như đang rất mê mẩn với những trò chơi trên máy, các bạn như đã quên thời gian thậm chí bỏ học để chơi, dường như trong đầu các bạn như lúc nào cũng chỉ nghĩ đến các trò chơi và như có những ham muốn chinh phục khám phá nó khiến gương mặt ngơ ngẩn như mất hồn vậy, thật đáng buồn.
|
Assignment
It can be said that in the current era, video games are known as a healthy entertainment. But because young people overuse and spend too much time on these games, it makes students more distracted and neglect their studies. That's why today's young people are becoming more and more addicted to games.
It is not difficult to see Internet shops all over the streets and villages. And students go there not to access information for their own school work but to play video games. There have been many of you who sit for hours and days in front of the computer screen, you seem to be very engrossed in the games on your computer, you seem to have lost track of time and even skipped class to play, as if in your head. You guys seem to always only think about games and have the desire to conquer and explore them, making your face look blank and soulless, which is so sad.
|
Bài làm
Có thể thấy được rằng “Học” là con đường tiếp thu tri thức để chúng ta có thể tự hoàn thiện phẩm chất của mỗi con người. Và dường như con đường học vấn dài vô tận và con người ta muốn đạt đến đỉnh cao của học vấn thì có rất nhiều phương pháp. Ta như thất đối với mỗi người đã chọn lựa cho mình một phương pháp để đi nhưng quả thật đáng tiếc rằng đa số học sinh ngày nay lại như cũng đã chọn cho mình một phương pháp học có thể nói là rất dễ thực hiện nhưng dường như lại dễ làm cho chính bản thân họ vấp ngã mà đã vấp ngã thì họ thật là khó tài nào đứng dậy nổi. Và có thể nói rằng chính phương pháp nguy hiểm đó chính là “học vẹt” và “học tủ”.
“Học vẹt” được xem là một sự thuộc làu làu những khái niệm, những định nghĩa, và cả những kiến thức nhưng người học lại như không hề hiểu gì về kiến thức, định nghĩa, khái niệm đó cả. Và có thể nhận thấy được biểu hiện của nó là lý thuyết thì thuộc làu nhưng nếu đưa ra để được áp dụng kiến thức đó vào thực hành thì dường như cũng phải “bó tay”. Và có thể nói việc “Học tủ” hơi khác so với “học vẹt” một chút. “Học tủ” chính là việc học mà đã có sự lựa chọn, nhưng lại là chọn một phần kiến thức trong vô vàn những kiến thức để học và nghĩ rằng kiến thức đó sẽ có trong kỳ thi cũng như đỡ phải dày công miệt mài học hết.
Và quả thật tuy khái niệm về hai phương pháp học trên là khác nhau nhưng dường như nó đều cùng một nguyên nhân. Và có thể thấy nguyên nhân để học sinh ngày nay lại như đã chọn cho mình phương pháp “học vẹt”, “học tủ” chính là do họ đã như không thể hiểu được tầm quan trọng của việc học vấn. Họ cũng học những cũng chỉ là để đối phó, và học như để có thể kiếm cái bằng để dễ dàng kiếm việc, lo việc mưu sinh cho bản thân mà họ cũng như không biết rằng họ dễ dàng sa vào vũng bùn khó có thể đứng dậy nổi. Thêm một nguyên nhân nữa đó chính là họ rất lười học và cả là lười suy nghĩ. Có thể thấy được chính những bộ não của họ không còn chỗ để tiếp thu cái mới, và cả việc tiếp thu kiến thức một cách toàn diện và hiệu quả nữa, Như có thể thay vào đó là những kiểu ăn mặc thời trang, trò chơi không lành mạnh… mà nó như cứ bám trong đầu óc họ như một kí sinh làm tê liệt thần kinh họ.
Ngày nay thật dễ nhận thấy việc “Học vẹt”, “học tủ” cũng như đã mang đến tác hại rất nghiêm trọng cho bản thân, gia đình và xã hội. Và quả thật lý thuyết thì thuộc lòng nhưng họ lại không hiểu một chút nào để áp dụng vào đời sống, công việc. Đó chính là việc “Học trước quên sau”, và các kiến thức chưa kịp bám vào bộ não thì đã bị những sở thích tầm thường đẩy ra ngoài mà không thể chống cự được nữa. Không những thế, ta như cũng đã thấy được việc “học tủ” như lại còn gây thêm hại nữa đó là kiến thức cơ bản. Và tất cả các kiến thức toàn diện không nắm được. Lúc này đây thì dường như mọi công sức, mọi sự nỗ lực dạy dỗ của thầy cô, cha mẹ đều bị đổ xuống sông xuống bể và lỡ may đến kỳ thi thì đã bị “lệch tủ” thì “xôi hỏng bỏng không”.
|
Assignment
It can be seen that "Learning" is the way to acquire knowledge so that we can perfect the qualities of each human being. And it seems that the educational path is endless and if people want to reach the pinnacle of education, there are many methods. I feel sorry for each person who has chosen a method to follow, but it is truly unfortunate that the majority of students today seem to have chosen for themselves a method of learning that can be said to be very easy to follow but seems to be very easy to follow. It's easy for them to stumble, and once they fall, it's really difficult for them to get up. And it can be said that the dangerous method is "rote learning" and "secret learning".
“Rote learning” is considered a memorization of concepts, definitions, and knowledge, but the learner does not seem to understand anything about that knowledge, definitions, or concepts. And it can be seen that the theory is memorized, but if it comes to applying that knowledge into practice, it seems like you have to "give up". And it can be said that "Learning by heart" is a bit different from "learning by rote". "Separate learning" is learning that has a choice, but it means choosing a piece of knowledge among countless pieces of knowledge to learn and thinking that that knowledge will be included in the exam and will save you from having to work hard. study all.
And indeed, although the concepts of the above two learning methods are different, it seems to have the same cause. And it can be seen that the reason why today's students seem to choose the method of "rote learning" and "secret learning" is because they cannot understand the importance of education. They also study but only to cope, and study as if they can earn a degree to easily find a job and take care of their own livelihood, but they also do not know that they can easily fall into a mud puddle that is difficult to survive. stand up. Another reason is that they are very lazy to study and even lazy to think. It can be seen that their brains no longer have room to absorb new things, and also to absorb knowledge comprehensively and effectively. As can be replaced by fashionable clothes, games, etc. playing is not fair... but it seems to stick in their minds like a parasite, paralyzing their nerves.
Today it is easy to see that "Rote learning" and "secret learning" have brought very serious harm to oneself, one's family and society. And indeed, the theory is memorized, but they don't understand anything to apply it to life and work. That is "Learn first, forget later", and before the knowledge has time to stick to the brain, it is pushed out by trivial interests and cannot be resisted anymore. Not only that, we have also seen that "learning from home" can cause more harm than basic knowledge. And all comprehensive knowledge is not graspable. Right now, it seems like all the hard work and teaching efforts of teachers and parents are going down the drain, and if you're lucky enough to take the exam, it's "wrong" and "it's a mess."
|
Bài làm
Trong thời buổi hiện nay thì có thể nói chính những sự phát triển vượt bậc của khoa học kỹ thuật đặc biệt là công nghệ thông tin có những bước tiến mới. Và sự bùng nổ của mạng xã hội đã gắn kết con người lại với nhau hơn. Học có thể chia sẻ với nhau thông qua mạng xã hội mà chưa một lần gặp gỡ. Mạng xã hội phát triển không ngừng và một trong những mạng xã hội được đánh giá cao đó chính là Facebook. Và với sự thông dụng thì ngày nay giới trẻ đã và đang bị nghiệm facebook đúng là một trong những vấn đề đáng báo động.
Và trước khi tìm hiểu rõ hơn vấn đề thì việc đầu tien chúng ta nên tìm hiểu và cần phải biết như thế nào là bị nghiện facebook. Facebook được biết đến là một mạng xã hội mà ở đó đã cho phép chúng ta chia sẻ trạng thái, hay đăng tải những hình ảnh và tương tác hay nói chuyện với nhau rất dễ dàng. Và bạn hoàn toàn có thể kết nối facebook với mọi người ở m nơi chỉ bằng một chiếc điện thoại có kết nối mạng. Cũng chính vì tiện lợi như vậy, mà hiện nay đã có rất nhiều bạn trẻ và thậm trí là cả những người lớn tuổi cũng như đã bị nghiện facebook. Và mọi người nhất là người nghiện facebook, họ như đã thường xuyên lên facebook hàng ngày, hàng giờ,để họ có thể cập nhật mọi thứ của mình lên facebook. Và dường như nếu như chỉ một thời gian ngắn mà họ không thể lên facebook, và có thể họ sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu, bồn chồn biết bao. Đã có rất nhiều người cố gắng từ bỏ facebook vì nhận thấy mình mất quá nhiều thời gian vào nó, nhưng dường như lại không thể thành công. Và ngay cả khi học bài các bạn dường như cũng có thể thấy rất buồn ngủ, nhưng, có thể nói các bạn có thể lên facebook xuyên đêm mà dường như cũng không cảm thấy chán hay mệt mỏi. Và đó cũng chính là những dấu hiệu cho thấy bạn đã bị nghiện facebook. Và một khi đã nghiện facebook sẽ khiến cho bạn cảm dường như cũng đã thấy phụ thuộc vào nó, muốn đăng mọi trạng thái, hay cả những hình ảnh của mình lên để “khoe” với bạn bè trên facebook để nhận được những lượt yêu thích.
Vậy, khi mà nghiện facebook thì chúng có ảnh hướng thế nào tới chúng ta? Có thể nói như chúng ta đều biết, cái gì quá cũng đều không tốt. Và dường như những việc sử dụng facebook cũng vậy. Khi mà bị nghiện facebook sẽ khiến chúng ta mất rất nhiều thời gian. Có lẽ rằng chính các bạn học sinh bị nghiện facebook sẽ chỉ lúc nào các bạn cũng chăm chăm dùng điện thoại hoặc vào máy tính để vào facebook. Và khi vào facebook mà không để ý đến học tập hay những chuyện xung quanh nữa. Cũng đã có không ít bạn bị bố mẹ cấm đã trốn học ra quán điện tử để lên facebook để có thể tán gẫu với bạn bè. Và thậm chí các bạn như tán gẫu với những người mà chúng ta không hề biết gì ngoài tên họ dùng trên facebook. Và dường như cũng vì tốn rất nhiều thời gian vào việc lên mạng, việc học hành của các bạn sẽ sa sút dần. Không chỉ thế thôi đâu mà đã có rất nhiều bạn lên facebook quá nhiều dẫn đến ảnh hưởng đến sức khỏe. Và lúc các bạn bị nghiện facebook thì thời gian ngủ của các bạn lúc này trở lên quá ít sẽ khiến cơ thể bạn cảm thấy mệt mỏi và sinh ra bệnh tật khác. Dường như việc tiếp xúc quá nhiều với máy tính và điện thoại cũng sẽ ảnh hướng tới mắt của bạn. Và khi bị nghiện facebook thì yếu tố đầu tiên bị ảnh hưởng đó chính là sức khỏe, làm cho mọi người thân xung quanh bạn lo lắng cho bạn rất nhiều.
|
Assignment
In today's times, it can be said that the outstanding developments in science and technology, especially information technology, have made new advances. And the explosion of social networks has brought people closer together. They can share with each other through social networks without ever meeting each other. Social networks are constantly developing and one of the highly rated social networks is Facebook. And with its popularity, today's youth have been experimenting with Facebook, which is truly an alarming problem.
And before understanding the problem more clearly, the first thing we should learn and need to know is what it means to be addicted to Facebook. Facebook is known as a social network that allows us to share statuses, post pictures and interact or talk to each other very easily. And you can completely connect to Facebook with people in any place with just a phone with an internet connection. Because of such convenience, many young people and even older people are now addicted to Facebook. And people, especially Facebook addicts, seem to regularly go to Facebook every day, every hour, so they can update everything on Facebook. And it seems that if for just a short time they cannot access Facebook, they will probably feel extremely uncomfortable and restless. There have been many people who tried to quit Facebook because they realized they were spending too much time on it, but they couldn't seem to succeed. And even when studying, you seem to feel very sleepy, but, it can be said that you can go on Facebook all night without feeling bored or tired. And those are also signs that you are addicted to Facebook. And once you are addicted to Facebook, it will make you feel like you are dependent on it, wanting to post all your statuses, or even pictures, to "show off" to your friends on Facebook to receive likes. prefer.
So, when we are addicted to Facebook, how does it affect us? It can be said that as we all know, too much of anything is not good. And it seems the same goes for using Facebook. Being addicted to Facebook will cause us to waste a lot of time. Perhaps the students who are addicted to Facebook will only always use their phones or computers to access Facebook. And when I go on Facebook, I don't pay attention to studying or the things around me anymore. There have also been many students who were forbidden by their parents to skip school and go to electronic shops to go on Facebook to chat with friends. And you even seem to chat with people we don't know anything about other than the names they use on Facebook. And it seems that because you spend a lot of time online, your studies will gradually decline. Not only that, but there are many people who use Facebook too much, which affects their health. And when you are addicted to Facebook, your sleep time is too little, which will make your body feel tired and cause other diseases. It seems that too much exposure to computers and phones will also affect your eyes. And when you are addicted to Facebook, the first factor that is affected is your health, making everyone around you worry about you a lot.
|
Bài làm
Chúng ta đều biết rằng ngày xưa người ta dường như phải tốn rất nhiều thời gian để viết một bức thư và cũng như phải mất rất lâu, phải đợi để nhận được lá thư đó. Thì cho đến xã hội ngày nay xã hội đang rất phát triển nhưng dường như lại không ngoại trừ cả các phương tiện thông tin đại chúng. Cũng chính vì do quá lạm dụng các ứng dụng rất tiện lợi đó mà có thể thấy được dường như các bạn trẻ hiện nay đang có lối sống không lành mạnh và không hề thực tế đó chính là sống ảo.
Vậy, chúng ta hiểu sống ảo là gì? Và dường như nó lại có điều gì mà rất nhiều bạn ham mê nó đến thế? Ta có thể hiểu rằng sống ảo chính là sống trong sự hoang tưởng không đúng với thực tại của cuộc sống. Có lẽ rằng chính các bạn không cần giao lưu hay cũng không cần tham gia bất cứ một chương trình ngoại khóa cũng có thể kết bạn và cũng có thể nói chuyện với mọi người khắp nơi. Đó không gì khác đó chính là mạng xã hội facebook, instagram, twitter, Yahoo!….. và dường như đã có rất nhiều những trang mạng xã hội hữu ích khác. Và cũng bởi vì chúng quá là hiện đại nên đã làm cho các bạn đã ham mê quá mức. Và dường như các bạn có thể ngồi hàng giờ để có thể nhắn tin với những người mới quen mà quên đi các bạn của mình. Và đã có thể gọi là thế giới ảo thì dường như ta lại thấy cuộc sống trong đó vô cùng đẹp và hấp dẫn. Và trong đó thì mỗi người có thể xây dựng một ngôi nhà tuyệt đẹp trên đó và ở đó thì đã có rất nhiều người gọi là bạn.
|
Assignment
We all know that in the past, people seemed to have to spend a lot of time writing a letter and also had to wait a long time to receive that letter. Until today's society is very developed but it seems not to be the case except the mass media. It is also because of the overuse of those very convenient applications that it can be seen that young people today are leading an unhealthy and unrealistic lifestyle, which is virtual living.
So, what do we understand about virtual living? And what does it seem to have that makes so many of you so passionate about it? We can understand that virtual living is living in paranoia that is not true to the reality of life. Perhaps you don't need to socialize or participate in any extracurricular programs to make friends and talk to people everywhere. That is none other than the social networks facebook, instagram, twitter, Yahoo!.... and there seem to be many other useful social networking sites. And also because they are so modern, they make you overindulge in them. And it seems like you can sit for hours texting people you just met and forget about your friends. And since we can call it a virtual world, we seem to find life in it extremely beautiful and attractive. And in that, everyone can build a beautiful house on it and there are already many people called friends.
|
Bài làm
Ngày nay thì thói ăn chơi đua đòi chính là một hiện tượng mà dường như ta thường bắt gặp trong cuộc sống. Hiện tượng này như đã và đang diễn ra quanh ta, đặc biệt nhất là trong lớp trẻ hiện nay và nó như cũng đã trở thành “thói” rất đáng chê trách.
Ta như hiểu được rằng “Thói” chính là lối, nó chính là cách sống hay hoạt động thường không tốt, nó như đã được lặp lại lâu ngày thành quen. Và có rất nhiểu những thói quen xấu ta cũng bắt gặp hiện nay đó chính là mua những bộ quần áo đắt tiền nhưng lại không phù hợp với lứa tuổi của mình, đua đòi cùng với bạn bè tụ tập ăn uống rượu chè bê tha, đua xe, phóng nhanh vượt ẩu để có thể thể hiện đẳng cắp. Và ông cha ta đã từng có câu “Đất có nghề, quê có thói” hoặc là chính câu nói “ Thói đời trâu buộc ghét trâu ăn”…
Ngày nay thì chính những thói ăn chơi đua đòi là cách sống của một số người bẳ chước nhau. Họ như đã đua đòi nhau về cách sống, cách tiêu hoang và phải sang, thích chưng diện, chạy theo “mốt” thời thượng mặc cho dù là mốt đó không phù hợp với mình. Có những kẻ thì lại khoe sang, khoe giàu, khoe sự ăn tiêu như phá. Tất cả các đồ dùng như xe máy thâm chí là cả xe ô tô và đều thích dùng loại “xịn”. Từ những bộ váy xa xỉ, đến đôi giày đắt đỏ, đồng hồ, túi xách…phải là hàng xách tay từ các thương hiệu nổi tiếng của Nhật, hàng Ý, hàng Mĩ,… và được mua bằng đô-la trong các siêu thị mới oách!
Đã qua rồi thời “ăn no mặc ấm” nay thì phải ăn thật ngon mặc ực đẹp và sang trọng. Khi đi ăn thì đó chính là việc phải tận hưởng những món đặc sản, uống thì phải rượu Tây, và trong mỗi một cuộc nhậu phải chi vài “vé”. Và nếu là chơi thì quán nhảy, vũ trường hay cả những quán karaokê thâu đêm suốt sáng.
Và vẫn còn thấy được cả những hiện tượng “ mắt xanh môi đỏ”, nhuộm tóc vàng cắt kiểu cách khá lố. Có thể thấy rằng móng chân móng tay nhuộm đỏ, trai đeo khuyên tai… ta như lại thường thấy ở một số học sinh hư, cá biệt. Và được xem là quý tử, tiểu thư, con ông này bà nọ, chức trong quyền cao, vàng bạc đầy két,… đua đòi ăn chơi là có nhẽ đúng. Và chúng ta như lại thường nghe họ nói rằng “ Chết cũng như không mang được vàng bạc sang thế giới bên kia. Chính vì vậy mà khi có tiền thì ăn chơi mua sắm cho hết, biết đâu được ngày mai. Và ta như lại thấy có một số kẻ khhi mà tiền bạc chẳng có nhiều thế mà cũng ăn chơi đua đòi, lười lao động, trốn học bỏ học. Và vẫn còn đó thì có kẻ vì ăn chơi đua đòi mà sa ngã như những kẻ trộm cắp, hút chích, cờ bạc, mại dâm, v.v… Hiện nay đã có rất nhiều gia đình con cái ăn chơi đua đòi rồi có cả trộm cắp, tù tội… mà bố mẹ mang tiếng xấu xa ê chề biết bao.
Và có thể thấy những thói ắn chơi đua đòi cần phải được lên án tẩy chay ngay, hãy cho các em- những mầm non tương lai của đất nước biết rằng cuộc sống cầ sự cố gắng. Có biết bao kho khăn, hãy thực sự ăn chơi khi mà mình có điều kiện, do chính mình làm ra. Có làm ra được đồng tiền mới thấy được nó vất vả như thê snafu. Như vậy thì ta mới biết trân trọng những gì mình đã có, và cố gắng đạt được những sự thành công trong tương lai.
|
Assignment
Nowadays, the habit of playing and racing is a phenomenon that we often encounter in life. This phenomenon has been happening around us, especially among young people today, and it seems to have become a very reprehensible "habit".
We seem to understand that "Habit" is a way, it is a way of living or doing activities that is often not good, it seems to have been repeated for a long time and become familiar. And there are many bad habits we also encounter today, which are buying expensive clothes that are not suitable for our age, racing with friends, gathering to eat and drink excessively, Racing, speeding and overtaking recklessly to show off your ability to steal. And our ancestors once had the saying "The land has a job, the country has a habit" or the saying "The buffalo's life habits force us to hate the buffalo"...
Nowadays, competing habits are the way of life of some people who imitate each other. They seem to compete with each other in terms of lifestyle, lavish spending, and luxury. They like to dress up and follow trendy "fashion" even though that fashion doesn't suit them. There are people who brag about being rich, boasting about being rich, boasting about how much they can spend. All appliances, such as motorbikes and even cars, like to use "genuine" ones. From luxury dresses, to expensive shoes, watches, handbags... must be hand-carried goods from famous Japanese brands, Italian goods, American goods,... and purchased with dollars in supermarkets. New market!
Gone are the days of "eating well and dressing warmly", now you have to eat well and dress beautifully and luxuriously. When you go out to eat, you have to enjoy specialties, drink Western wine, and in each drinking session you have to spend a few "tickets". And if it's entertainment, there are dance bars, discotheques or even karaoke bars all night long.
And we can still see the phenomenon of "blue eyes and red lips" and dyed blonde hair in a rather outrageous style. It can be seen that the toenails and fingernails are dyed red, boys wear earrings... we often see it in some bad students, especially. And being considered a noble son, a young lady, the son of this or that woman, a high-ranking position, full of gold and silver,... it's probably right to compete for entertainment. And we often hear them say, "Death is like not being able to bring gold or silver to the afterlife. That's why when you have money, you go shopping and have fun, who knows what tomorrow will bring. And we seem to see some people who, when they don't have much money, still play around, are lazy to work, and skip school. And still there are people who fall because of greed and greed, such as thieves, drug addicts, gamblers, prostitutes, etc. Nowadays, there are many families with children and greedy people, including thieves. stealing, imprisonment... but my parents have such a bad reputation.
And it can be seen that racing habits need to be condemned and boycotted immediately, let's let the children - the future children of the country - know that life requires effort. There are so many difficulties, really have fun when you have the conditions, because you do it yourself. Only when you make money do you realize how hard it is, snafu. Only then will we know how to appreciate what we already have, and try to achieve success in the future.
|
Bài làm
Ông cha ta từ xưa cũng đã đúc kết kinh nghiệm đánh giá con người đó là “Trông mặt mà bắt hình dong” câu nói có nghĩa là chỉ cần nhìn gương mặt, nhìn hình thức bên ngoài và cách ăn mặc cũng có thể biết anh ta là một người như thế nào. Và nếu như không biết rõ thì cũng phải nắm bắt được đôi phần. Có thể thấy rằng chính thái độ ứng xử và cách ăn mặc nói lên tính cách con người, thường để lại ấn tượng quan trọng cho lần đầu gặp gỡ.
Và có thể nói đối với tuổi trẻ, thường kén chọn cách ăn mặc khác với quan niệm của người đứng tuổi hơn và dường như lại càng khác với người lớn tuổi. Và hiện nay thì các bạn trẻ lại thường thích “cái mới”, cái khác người trong cách ăn mặc, đấy cũng là lẽ thường tình mà thôi. Và những điều đó nhưng không nên ăn mặc theo kiểu “thiếu vải”, “sáng tạo” thái quá đến mức lố lăng, gây ra sự phản cảm đối với mọi người thì không nên một chút nào.
Và xét xem với những điều kiện dưới đây làm cho giới trẻ hiện nay dặc biết là nữ giới hiện nay chọn kiểu ăn mặc thiếu vải không thể hở hơn được nữa.
Có thể thấy đối với những người trong cuộc có thể họ thấy thế là đẹp, là thời thượng. Nhưng so với con mắt thẩm mỹ của phần đông mọi người trong xã hội thì cách ăn mặc như thế liệu có lịch sự?
Và khi chúng ta bước vào bất kỳ giảng đường đại học, cao đẳng, hay các khu vực lưu trú, hay đó là khu vực ký xá của sinh viên ở thời khắc mùa hè, có thể là ở ngoài đường phố ta đều có thể dễ dàng bắt gặp các nữ sinh viên, các bạn gái trưng diện khá mát mắt mà có phần lố. Đó là những bộ “Áo hững hờ, quần chả chờ phút nào” có lẽ đã và đang thịnh hành. Ta như thấy được chính với các kiểu áo cho dù là sơ mi hay áo phông, hoặc áo kiểu cách… thì dường như tất tần tật đều là hở chỗ nọ, khoét chỗ kia, đó là chưa kể tới trào lưu đó là một trào lưu mốt áo theo kiểu dây, nvà đây có nghĩa là dùng dây vắt treo qua vai hay cổ sau cho tiện. Hoặc có thể là áo trong xuốt mặc mà cứ như ko mặc gì, một kiểu mốt rất lạ.
Có thể nói thời trang quần, váy thì “đã trở nên xa rồi những chiếc váy, quần dài” mà như lại thay vào đó chính là mốt của những chiếc váy cực ngắn. Và đó có khi chiều dài như lại chỉ rộng hơn một chiếc thắt lưng to bản một chút và ta như thấy được các kiểu quần ngố ống bát, ống côn, mài bạc hay xé nham nhở kiểu cách.
|
Assignment
Our ancestors from ancient times also summarized the experience of evaluating people: "Look at the face, you can catch the image" the saying means that just by looking at the face, looking at the appearance and the way of dressing, you can know a person. What kind of person am I? And if you don't know it clearly, you still have to grasp some of it. It can be seen that it is the attitude and the way of dressing that reveal a person's personality, often leaving an important impression on the first meeting.
And it can be said that young people are often picky about how they dress, different from the ideas of older people and seem to be even more different from older people. And nowadays, young people often like "new things" and different things in the way they dress, that's just normal. And those things, but you should not dress in a "skimpy" or "creative" way that is excessive to the point of being ridiculous, causing offense to people.
And considering the following conditions, today's young people know that women today choose skimpy clothing that cannot be more revealing.
It can be seen that for those involved, they may find it beautiful and fashionable. But compared to the aesthetic eyes of most people in society, is such a way of dressing polite?
And when we enter any university lecture hall, college, or accommodation area, or it is the student dormitory area in the summer, or even on the street, we can It's easy to see female students and girls dressed quite coolly but somewhat excessively. Those are the "shirts that don't wait, pants that don't wait a minute" outfits that have probably been popular. We can see that with the types of shirts, whether they are shirts or T-shirts, or stylish shirts... it seems like everything is open here, cut out there, not to mention that the trend is a trend. Save the shirt style with straps, which means using a strap to hang over the shoulder or back neck for convenience. Or maybe wearing a transparent shirt as if you're not wearing anything, a very strange fashion.
It can be said that the fashion of pants and skirts has "become far away from skirts and pants" and is replaced by the fashion of extremely short skirts. And sometimes the length seems to be just a little wider than a big belt and we can see styles like bowl-cut, tapered, silver-polished or raggedly ripped pants.
|
Bài làm
Có thể nhận thấy ở đất nước ta đang phát triển khá nhanh nhờ sự khởi sắc của nền kinh tế và đời sống xã hội. Và dường như trong nhưng lĩnh vực giao thông thì dường như lại không thẻ đáp ứng kịp yêu cầu của thời đại. Vẫn còn đâu đó những tình trạng an toàn giao thông hiện nay đã chỉ đến mức báo động đỏ nguy hiểm và được xếp vào một trong những đất nước có “thứ hạng cao” trong khu vực Đông Nam Á. Cũng bởi vì thế, mà những vấn nạn này đang là mối quan tâm hàng đầu của toàn xã hội. Và chúng ta nên kàm thế nào để đảm bảo an toàn giao thông? Đó chính là một trong những câu hỏi lớn đặt ra, đòi hỏi sự nỗ lực của tất cả mọi người.
Tình hình giao thông ở Việt Nam hiện nay vẫn luôn luôn được coi là lĩnh vực tồi tệ nhất bởi những tai nạn giao thông khủng khiếp và lại thường xuyên xảy ra. Người ta không khỏi khiếp sợ, không khỏi rùng mình trước những thông tin đáng sợ về sự thiệt hại người và đây là của do tai nạn giao thông gây ra hằng ngày và hàng giờ. Và ước tính mỗi ngày, trung bình nước ta có khoảng 35 người chết, mỗi năm hơn chục ngàn người chết vì tai nạn giao thông. Có thể thấy đây quả là một con số khủng khiếp! Chiến tranh đã kết thúc mấy chục năm nhưng chúng ta lại rơi vào một thảm họa không kém đau thương và cả sự tang tóc. Những vụtai nạn giao thông cũng được xem là một thứ giặc mà chúng ta phải luôn luôn đối mặt hàng ngày. Và có thể thấy rằng tai nạn giao thông dường như không chỉ gieo rắc đau thương, làm tan vỡ hạnh phúc của biết bao gia đình mà nó như lại còn gây thiệt hại to lớn về vật chất và tinh thần cho cả xã hội. Bên cạnh đó, có thể thấy đực chính tình trạng mất an toàn giao thông cũng như đã có sự ảnh hưởng nghiêm trọng. Tất cả điều này dường như cũng đã ảnh hưởng không tốt tới sự nhìn nhận, đánh giá tình hình phát triển của đất nước Việt Nam và gây khó khăn trong việc đầu tư của các nhà đầu tư nước ngoài vào nước ta. Đã có rất nhiều du khách khi được hỏi về những điều chưa được ở nước Việt Nam thì có lẽ rằng họ đều trả lời giống nhau ở chỗ điều đáng ngại nhất là an toàn giao thông ở đây quá kém. Họ-những vị khách nước ngoài không khỏi bang hoàng, và rất sợ phải đi bộ băng qua đường vì xe cộ chạy ào ào, bất chấp đèn đỏ. Và liệu rằng đất nước Việt Nam xinh đẹp, con người Việt Nam thân thiện như đã có tạo được cảm tình với du khách để họ còn muốn quay lại đây hay không. Nhưng phần lớn tất cả du khách đều ái ngại, và theo như đánh giá chung về việc phân tích cái lý do mà du khách không muốn quay trở lại nước ta một phần cũng là do tình trạng giao thông bất ổn.
|
Assignment
It can be seen that our country is developing quite rapidly thanks to the prosperity of the economy and social life. And it seems that in the field of transportation, it seems that it cannot keep up with the requirements of the times. Still somewhere, the current traffic safety conditions have only reached a dangerous red alert level and are classified as one of the "high ranking" countries in Southeast Asia. Because of that, these problems are the top concern of the entire society. And what should we do to ensure traffic safety? That is one of the big questions, requiring everyone's efforts.
The traffic situation in Vietnam today is always considered the worst because of the terrible and frequent traffic accidents. People cannot help but be scared and shudder at the terrifying information about the loss of life caused by traffic accidents every day and every hour. And it is estimated that every day, on average, about 35 people die in our country, and more than ten thousand people die each year from traffic accidents. It can be seen that this is indeed a terrible number! The war has been over for decades, but we have fallen into a disaster no less painful and mournful. Traffic accidents are also considered a problem that we must always face every day. And it can be seen that traffic accidents not only seem to spread pain and ruin the happiness of many families, but they also seem to cause great material and spiritual damage to the whole society. Besides, it can be seen that traffic insecurity has been seriously affected. All of this seems to have negatively affected the perception and assessment of Vietnam's development situation and caused difficulties in investing by foreign investors in our country. When many tourists are asked about things they don't like in Vietnam, they probably all answer the same way: the most worrying thing is that traffic safety here is too poor. They, the foreign guests, were in shock, and were afraid to walk across the street because the traffic was rushing by, regardless of the red light. And whether the beautiful country of Vietnam and the friendly Vietnamese people have created sympathy with tourists so that they still want to come back here or not. But most tourists are afraid, and according to the general assessment of the analysis, the reason why tourists do not want to return to our country is partly due to the unstable traffic situation.
|
Bài làm
Có thể nhận thấy rằng trong nhiều năm gần đây, thì mạng lưới cũng như tình hình giao thông đã và đang trở thành một đề tài thật nóng bỏng nó như cũng đã thu hút được sự quan tâm của đông đảo những người dân. Và vấn đề tai nạn giao thông diễn ra từng ngày và cũng từng giờ trên cả nước và có xu hướng gia tăng. Và cũng chính vì vậy, mỗi chúng ta lại phải cần có những suy nghĩ nghiêm túc và hành động thực tế để có thể góp phần giảm thiểu tai nạn giao thông.
Vấn đề tai nạn giao thông hiện nay cũng đang diễn ra hết sức phức tạp và đa dạng: vượt đèn đỏ, đi sai làn đường, đó là do phóng xa vượt quá tốc độ quy định … Cũng tùy theo mức độ nặng nhẹ mà ta như cũng đã thấy được những sự thiệt hại do tai nạn giao thông để lại là khác nhau. Khi bị tai nạn nhẹ có thể là xước xát mình mẩy, nặng hơn là dẫn đến gẫy chân tay, và bị chấn thương sọ não, thậm chí nguye hiểm hơn có thể gây tử vong. Nhưng nhìn chung, ta như thấy được tất cả đều gây ra những thiệt hại lớn về người và của, và nhìn chung cũng đã để lại những thương tật vĩnh viễn cho các cá nhân và như đã có thể biến họ trở thành gánh nặng cho gia đình, nhiều người là trụ cột, những mầm non tương lai của đất nước ra đi và để lại những sự xót thương vô bờ chô những người thâm yêu ở lại. Tai nạn giao thông chính là mối nguy hại cho tất cả chúng ta.
|
Assignment
It can be seen that in recent years, the network as well as the traffic situation has become a very hot topic and has also attracted the attention of a large number of people. And the problem of traffic accidents happens every day and every hour across the country and tends to increase. And that is why each of us needs to have serious thoughts and practical actions to contribute to reducing traffic accidents.
The problem of traffic accidents today is also very complex and diverse: running red lights, going in the wrong lane, due to driving too far beyond the prescribed speed... It also depends on the severity. As we can see, the damage caused by traffic accidents is different. A minor accident can lead to scratches on the body, more severe cases can lead to broken limbs, and traumatic brain injury, or even more dangerous can cause death. But in general, we can see that all of them have caused great damage to people and property, and in general have also left permanent injuries to individuals and can make them become a burden to the people. Families, many people who are the pillars, the future seeds of the country, leave and leave behind boundless grief for those who remain dearly loved. Traffic accidents are a danger to all of us.
|
Bài làm
Hiện nay, khi mà xã hội đang phát triển từng ngày kéo theo nhiều nhu cầu mới phát sinh và dường như chúng ta có thể nhận thấy các tệ nạn cũng theo đó mà ảnh hưởng không nhỏ đến đời sống của mỗi người. Và việc hút thuốc lá chưa phải là tệ nạn nhưng dường như nó lại là một vấn đề gây nhức nhối đối với tất cả mọi người. Đặc biệt là tình trạng hút thuốc lá ở lứa tuổi học sinh như ngày càng trở thành vấn nạn.
Có thể nói rằng chính tình trạng hút thuốc lá hiện nay diễn biến rất phức tạp và ngày càng gia tăng, nhưng đồng thời cũng chưa thể kìm hãm lại. Và cho dù các công ty sản xuất thuốc lá thì vẫn như thấy có dòng chữ “Hút thuốc lá có thể gây ung thư phổi” nhưng họ dường như lại bỏ qua không quan tâm và vẫn hút thuốc ở bất cứ đâu.
Và có thể hiểu thuốc lá là một chất gây nghiện, chính vì thế mà khi đã hút vào thì rất khó mà thoát ra. Ngày nay, dường như ai ai cũng biết rằng hút thuốc lá chỉ có hại không có lợi. Nó không những chỉ ảnh hưởng về tình trạng sức khỏe của người hút thuốc mà nó như lại còn ảnh hưởng rất lớn đến những người xung quanh nữa đó là kiểu hút thuốc lá thụ động. Và có thể nói thuốc lá vừa ảnh hưởng trực tiếp vừa ảnh hưởng gián tiếp đến mọi người.
Ngày nay khi mà xã hội phát triển từng ngày, dường như chúng ta vẫn bắt gặp trên bàn làm việc. Và có thể thấy được trong các buổi gặp gỡ trò chuyện vẫn có những bao thuốc lá. Chính vì vậy mà ta như đoán biết được nguyên nhân của việc hút thuốc lá do đâu? Ta như thấy được điều đó xuất phát từ nhiều nguyên nhân, song chủ yếu vẫn là do giao tiếp. Và cũng đã có một số khác do mượn thuốc để giải sầu, hoặc trong thời đại hiện nay có một số phần tử thanh niên như lại thật hư hỏng tập hút thuốc để tự khẳng định mình. Có lẽ chính vì cái sự đua đòi đó đã làm hỏng một con người.
Thuốc lá như đã có ảnh hưởng rất lớn thậm chí là nghiêm trọng đến cuộc sống của chúng ta, chúng đã gây ra nhiều bệnh cho người hút như ung thu phổi, ung thư vòm họng. Dường như nó có thể để lại nhiều hệ lụy mà sau này chúng ta mới nhận ra hoặc nếu nhận ra rồi thì người đó cũng làm ngơ, vẫn cứ hút như một thói quen.
Thuốc lá còn được mệnh danh là “kẻ giết người” gián tiếp. Khoa học đã chứng minh rằng khi người hút thuốc là lại có thể gây ra ảnh hưởng đến sức khỏe của những người xung quanh bạn bằng cách hút thụ động. Và hằng năm thì đã có biết bao nhiêu người phải nhập viện vì bị ung thư phổi và nguyên nhân chủ yếu ở những ca này lại chính là thuốc lá gây lên.
Có thể thấy tỷ lệ người hút thuốc lá ngày càng gia tăng, mặc cho dù các cơ quan chức năng tổ chức các buổi tuyên truyền nhưng dường như tất cả những hành động đó như cũng chỉ hạn chế được một thời gian, sau đó nó lại tiếp tục tái diễn.
|
Assignment
Nowadays, when society is developing day by day, many new needs arise and it seems that we can see the evils that follow, greatly affecting the lives of each person. And smoking is not a bad thing, but it seems to be a painful problem for everyone. Especially, smoking among school children seems to be becoming an increasing problem.
It can be said that the current smoking situation is very complicated and increasing, but at the same time it cannot be stopped. And even though cigarette companies still see the words "Smoking can cause lung cancer" they seem to ignore it and still smoke anywhere.
And it can be understood that tobacco is an addictive substance, that's why once smoked it is very difficult to get out. Nowadays, everyone seems to know that smoking is only harmful and not beneficial. Not only does it affect the health of the smoker, but it also greatly affects those around them, which is passive smoking. And it can be said that tobacco both directly and indirectly affects everyone.
Nowadays, as society develops day by day, it seems that we still encounter them on our desks. And it can be seen that during meetings and chats there are still packs of cigarettes. That's why we seem to know the cause of smoking? We can see that it comes from many reasons, but mainly because of communication. And there are also some who borrow drugs to relieve sadness, or in today's era there are some really spoiled young people who practice smoking to assert themselves. Perhaps it is because of that racing that ruins a person.
Cigarettes have a great, even serious, impact on our lives. They cause many diseases for smokers such as lung cancer and nasopharyngeal cancer. It seems that it can leave many consequences that we only realize later or if we realize it, the person ignores it and continues to smoke as a habit.
Tobacco is also known as an indirect "killer". Science has proven that being a smoker can affect the health of those around you by passive smoking. And every year, countless people are hospitalized because of lung cancer, and the main cause of these cases is tobacco.
It can be seen that the rate of smokers is increasing. Although the authorities organize propaganda sessions, it seems that all those actions only limit it for a while, then it stops. it continues to happen again.
|
Bài làm
Trường học có thể nói là nơi văn minh có tri thức, đó là một môi trường giáo dục lành mạnh. Nhưng hiện nay trong môi trường đó lại ngày càng bị vẩn đục bởi tình trạng bạo lực học đường ngày càng xảy ra nhiều cùng với đó là mức độ nghiêm trọng ngày càng cao hơn. Vấn đề này đã đặt ra các câu hỏi cũng như những khó khăn và thách thức cho mỗi chúng ta và quan trọng hơn là ở lứa tuổi của các em.
Vậy, ta có thể hiểu được bạo lực học đường là gì? Bạo lực học đường thì như tên gọi của nó trước hết là những hành vi thô bạo, những hành vi ngang ngược, bất chấp công lý, đạo lý và những hành vi này như cũng đã gây nên những tổn thương tinh thần cũng như là về mặt thể xác cho người khác trong phạm vi trường học. Và ngay ở trong phạm vi trường học thì dường như ở đây không phải là những hành vi ấy xảy ra trong trường học mà nó còn nằm ở trong phạm vi nhà trường quản lí.
Và hiện nay, thì tình trạng bạo lực học đường đang ngày càng gia tăng, nó cũng chính là mối đe dọa lớn trong giáo dục. Bạo lực học đường như cũng đã trở thành một vấn nạn nguy hại tới cộng đồng. Và có thể thấy được hành động bạo lực học đường ngày nay thì có thể diễn ra dưới nhiều hình thức. Nó có thể là ở những hành vi lăng mạ, xỉ nhục, xúc phạm danh dự, và người gây ra đã dùng những từ ngữ mang tính đe dọa làm tổn thương tinh thần của người khác. Nếu có thể là nặng hơn là có thể gây ra các xung đột và phổ biến nhất chính là đánh đập, tra tấn, làm tổn hại đến sức khỏe, cũng như là tính mạng của người khác.
Ngày nay thì có thể thấy sự phổ biến của bạo lực học đường rất dễ bạn có thể thấy được. Nếu như bạn là một người thích đọc báo, thì hãy chắc chắn dễ dàng lục lọi trong trí nhớ của mình ra đó là những bài viết về những vụ bạo lực học đường gây rúng động xã hội.
Đã có rất nhiều ý kiến khác nhau của các chuyên gia tâm lí cho rằng việc gia tăng của bạo lực học đường ngày nay là do chính cả xã hôi nhìn đâu cũng thấy tiêu cực, bạo lực. Và ta như có thể thấy được nguyên nhân tiếp theo có thể kể đến là do sự giáo dục chưa đúng đắn và cũng như là hiệu quả của gia đình. Có lẽ chính cuộc sống hiện đại cũng như đã kéo theo con người không còn có đủ thời gian cho gia đình của mình. Xã hội mà ai ai cũng tất bật hối hả với biết bao những công việc hàng ngày để lo đời sống vật chất cho gia đình mình mà dường như họ đã quên mất đi con cái cũng cần những sự quan tâm của cha mẹ. Chính những sự giáo dục thiếu hụt của gia đình thì cũng như đã gây ảnh hưởng không nhỏ đến tâm lí của đại bộ phận giới trẻ lại ảnh hưởng đến cả những sự giáo dục chưa hoàn thiện của nhà trường.
|
Assignment
School can be said to be a civilized place with knowledge, it is a healthy educational environment. But currently, that environment is increasingly clouded by the increasing occurrence of school violence and its increasing severity. This issue has raised questions as well as difficulties and challenges for each of us and, more importantly, for our children's age.
So, can we understand what school violence is? School violence, as its name suggests, is first of all violent acts, unruly acts, disregarding justice and morality, and these acts also cause mental damage as well as physical harm. physically to others on school grounds. And even within the school, it seems that these behaviors do not happen in the school but are also within the school's management.
And currently, school violence is increasing, it is also a major threat in education. School violence has also become a dangerous problem for the community. And it can be seen that today's school violence can take place in many forms. It can be in acts of insult, humiliation, defamation of honor, and the perpetrator has used threatening words to hurt the spirit of others. If it is more serious, it can cause conflicts and the most common is beatings, torture, and harming the health and lives of others.
Nowadays, the prevalence of school violence is very easy to see. If you are someone who likes to read newspapers, then be sure to easily search your memory for articles about school violence cases that shake up society.
There have been many different opinions from psychological experts that the increase in school violence today is due to the fact that the whole society sees negativity and violence everywhere it looks. And we can see that the next cause can be mentioned as due to improper education and also the effectiveness of the family. Perhaps modern life itself has caused people to no longer have enough time for their families. In a society where everyone is busy rushing with so many daily tasks to take care of their family's material life, it seems they have forgotten that children also need the attention of their parents. It is the inadequate education of the family that has had a significant impact on the psychology of the majority of young people and also the incomplete education of the school.
|
Bài làm
Thật đau lòng khi giới trẻ ngày nay lại cho rằng phải biết nhuộm tóc, uống rượu mới có thể khảng định bản lĩnh, hút thuốc lá mới thật là phong cách. Đi chơi phải chơi những chỗ sang chảnh như vũ trường thì mới thể hiện được đẳng cấp,…Và thật đáng buồn thay ở lứa tuổi của bạn thì phải trau dồi kiến thức cho mình để có thể hoàn thiện và thành công sau này. Nhuộm tóc ngày nay không chỉ phổ biến ở những người đã trưởng thành mà còn đang diễn ra ở lứa tuổi học sinh, vấn đề này cũng đang được mọi người quan tâm và có những phản hồi trái chiều.
Trong thời kỳ xã hội hội nhập như hiện nay thì phong trào nhuộm tóc của các bạn trẻ ngày càng trở lên phổ biến. Không thể ép buộc những nhu cầu làm đẹp của các bạn theo một lối mòn truyền thống như xưa. Nhưng để có được một cuộc sống mà được mọi người quý trọng thì hình thức cũng chỉ là một điều kiện cần chưa phải là điều kiện đủ. Ông cha ta có câu “Ăn cho mình, mặc cho người” ý muốn nói ăn mặc hay những việc làm đẹp về ngoại hình, về vẻ bề ngoài rất quan trọng. Bởi nó không chỉ dành riêng cho bản thân nữa, mà nó còn ảnh hưởng đến rất nhiều người xung quanh.
|
Assignment
It's heartbreaking that young people today think that they have to know how to dye their hair and drink alcohol to be able to assert their bravery, and that smoking is truly stylish. When you go out, you have to go to luxurious places like discos to show your class... And sadly, at your age, you have to improve your knowledge to be able to perfect and succeed in the future. Hair dyeing today is not only popular among adults but is also happening among students. This issue is also of concern to everyone and has mixed responses.
In the current era of social integration, the hair dye movement among young people is becoming more and more popular. Your beauty needs cannot be forced to follow the same traditional path as before. But to have a life that is appreciated by everyone, form is only a necessary condition, not a sufficient condition. Our ancestors had a saying "Eat for yourself, dress for others" which means that dressing or beautifying your appearance is very important. Because it's not just for yourself anymore, it also affects many people around you.
|
Subsets and Splits
No community queries yet
The top public SQL queries from the community will appear here once available.